Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
Đám Trương Dương vừa rời đi, Trường Giang Tam Viện đã gà bay chó sủa vì hắn.
Bệnh viện xuất hiện chẩn đoán sai lầm không tính là việc gì lớn, nhưng chẩn đoán sai lầm khiến bệnh nhân suýt mất mạng lại không phải chuyện nhỏ.
Viện trưởng, viện phó của bệnh viện đều xuất hiện ngoài phòng cấp cứu, đứng cùng bọn họ, còn có vị bác sĩ trung y già, nhiều bảo vệ đang tìm kiếm Trương Dương, đáng tiếc là không tìm thấy.
Viện phó tên Lý Cưu, mắt trợn trừng, không thể tin được nhìn bác sĩ trung y già:
- Lão Ngô, người đó chỉ dùng mấy kim tiêm, đã trị được thiếu máu cơ tim cấp tính?
Lý Cưu chỉ hơn 40 tuổi, được xem là viện phó rất trẻ tuổi, đồng thời kiêm nhiệm Chủ nhiệm khoa nội, là một người có thực tài
Lý Cưu học tây y, đối với trung y chỉ có chút hiểu biết mất định, châm cứu đối với anh ta chỉ là một loại trị liệu phụ trợ, anh ta không tin châm cứu có thể trực tiếp chữa bệnh.
Càng không cần phải nói, dùng mấy kim tiêm bình thường để châm cứu, trực tiếp chữa khỏi chứng thiếu máu cơ tim cấp tính.
- Vâng, thủ đoạn của cậu ấy rất lão luyện, làm tôi còn phải thấy tự ti!
Bác sĩ trung y già nghiêm túc gật đầu, ông nhớ lại quá trình châm cứu của Trương Dương.
Bất kể là xem mạch hay châm cứu, biểu hiện của Trương Dương cực kỳ thành thạo, căn bản không giống một thanh niên trẻ tuổi, thủ pháp thuần thục, cho dù là ông cũng không sánh được.
- Lão Ngô, ông khiêm tốn quá!
Viện trưởng đứng cạnh nhíu mày, nhẹ giọng nói.
Lão Ngô tên đầy đủ là Ngô Hữu Đạo, 65 tuổi, là bác sĩ trung ý nổi tiếng ở Trường Giang, sau khi về hưu, viện trưởng đích thân mời về Trường Giang Tam Viện, trấn giữ phòng trung y.
Sau khi Ngô Hữu Đạo đến đây, đã giúp danh tiếng của Trường Giang Tam Viện tăng lên không ít, khiến bộ phận trung y vốn trầm lặng, trở thành một bộ phận náo nhiệt như những phòng ban khác.
Chính vì vô cùng tin tưởng Ngô Hữu Đạo, ông mới không kìm nổi hỏi một câu.
- Tôi nói thật, mọi người không tin tôi cũng không còn cách nào khác!
Ngô Hữu Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, đưa đồng hồ lên nhìn, ông nhớ rõ, Trương Dương nói đúng hai tiếng sau mới được rút kim tiêm, ông vẫn đang đợi, ông muốn nhìn thấy hành kim của Trương Dương.
- Không phải không tin, thật sự là làm cho người ta không thể không tin!
Lý Cưu vội vàng phân bua, gật đầu với viện trưởng.
Theo lời nói của bác sĩ trực ban, y tá, còn có lão Ngô nữa, người cứu bệnh nhân này là một thanh niên trẻ chừng 20 tuổi.
Người trẻ tuổi như vậy, e là học y từ khi còn nhỏ, cũng không có được y thuật như vậy, đừng nói đến chỉ cần dùng kim tiêm, có thể cứu được một người mắc chứng cấp tính nghiêm trọng.
- Không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ tôi cũng không thể nào tin được!
Ngô Hữu Đạo bất đắc dĩ mỉm cười, lời của Lý Cưu ông có thể hiểu được, quá trình cứu người của Trương Dương hôm nay, thực sự có chút quỷ dị.
Ngô Hữu Đạo là bác sĩ trung y, ông biết trên đời này có một số cao nhân ẩn cư, có thể trị một số bệnh mà Tây y hiện đại không thể chữa được, nhưng chỉ dựa vào châm cứu mà cứu được bệnh nhân bị thiếu máu cơ tim cấp tính, ông chưa bao giờ nghe nói đến.
Điều này chứng tỏ, người thanh niên kia y thuật còn cao hơn cả ông.
Trên thực tế Ngô Hữu Đạo cũng hơi đánh giá cao Trương Dương rồi.
Trương Dương y thuật không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức trị được bách bệnh, bệnh cấp tính từ trước đến nay luôn là vấn đề nhức đầu của trung y, Trương Dương cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ hắn có thể chữa bệnh cho cô gái nhanh như vậy, chuẩn như vậy, nguyên nhân chủ yếu là hắn đã biết trước tất cả mọi chuyện.
Hắn biết cô gái bị xuất huyết nhiều, biết cô sẽ nhanh chóng bị thiếu máu cấp tính, nên mới trị đúng bệnh, tiến hành châm cứu đúng.
Nói cách khác, Trương Dương cũng phải tiến hành chẩn đoán chính xác trước, mới dám tiến hành châm cứu cứu người.
Nhưng làm như vậy, rất tốn thời gian, người bệnh lúc đang gặp nguy hiểm nhất thì không thể lãng phí thời gian, thiếu máu cơ tim cấp tính, chỉ cần vài phút đã có thể khiến người ta toi mạng.
- Lão Ngô, người thanh niên kia là ai, ông có biết không?
Viện trưởng hỏi tiếp một câu, Ngô Hữu Đạo chắc chắn như vậy, làm ông cũng hơi tin chuyện này, chỉ là nội tâm chưa cách nào tiếp nhận được mà thôi.
Chẳng qua nếu chuyện này là sự thật, tạm thời cũng cần chú ý đến chàng thanh niên cứu người kia một chút.
Núi không cao, tiên không linh, viện trưởng sớm đã hiểu được câu này, cho nên mới mời danh y như Ngô Hữu Đạo tới.
Thanh niên kia còn trẻ đã lợi hại như vậy, tương lai càng không thể nào tưởng tượng được, có thể kéo người như vậy vào bệnh viện, đối với bệnh viện là trợ giúp cực lớn.
- Tôi không biết, cậu ấy không phải nhân viên bệnh viện, lúc ra đi căn bản cũng không để lại tên!
Ngô Hữu Đạo khi nói, lại nhớ đến gương mặt trẻ tuổi của Trương Dương.
Còn trẻ như vậy, y thuật đã cao siêu đến thế, ít nhiều cũng khiến cho Ngô Hữu Đạo cả đời làm trung y có chút đả kích, ông cảm thấy mình còn kém cả một thanh niên trẻ tuổi.
- Tiểu Hồ, cậu tới đây một chút!
Viện phó vẫy tay gọi y tá đứng cách đó không xa, y tá tiểu Hồ lập tức chạy tới.
Lý Cưu đem vấn đề lúc nãy hỏi lại, tiểu Hồ lập tức lắc đầu:
- Tôi cũng không biết anh ta là ai, tôi chưa từng gặp anh ta, bất quá trên người anh ấy có rất nhiều vết thương bên ngoài, tôi nghĩ chắc là bệnh nhân bên khoa ngoại!
- Có thể là vậy, chàng thanh niên kia, đúng là trên người đầy vết thương!
Ngô Hữu Đạo lập tức bổ sung thêm một câu, hôm nay ông ấy chỉ chú ý đến y thuật của Trương Dương, không để ý đến vết thương bên ngoài trên người Trương Dương.
Tiểu Hồ vừa nói, ông mới nhớ, Trương Dương không phải nhân viên bệnh viện, trên người lại bị thương, khả năng lớn nhất là bệnh nhân.
Người bệnh cứu người bệnh, việc này nếu truyền ra ngoài, bệnh viện của họ nhất định sẽ mất nhiều bệnh nhân.
- Tôi qua khoa ngoại hỏi, khoa ngoại bệnh nhân cũng không nhiều lắm, chỉ cần là bệnh nhân của chúng ta, chắc chắn có thể hỏi ra được.
Lý Cưu lập tức nói, anh ta và viện trưởng suy nghĩ cũng gần như nhau, muốn sớm biết thân phận người cứu bệnh nhân lần này, xem xem có thể kéo người này về bệnh viện mình không.
Có một bác sĩ tài hoa thực sự như vậy, chắc chắn là bảo vật của bệnh viện.
Tin tức bên khoa ngoại truyền đến rất nhanh, không lâu sau đã đưa tư liệu của Trương Dương đến, lúc này Trương Dương vẫn chưa biết, hắn đang bị Trương Giang Tam Viện nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên cho dù có biết hắn cũng không hối hận, chuyện nên làm vẫn phải làm, cái này có liên quan đến mạng sống con người.
Lúc này Trương Dương đang ngồi trong xe taxi, ngơ ngác nhìn hình ảnh hiện ra trước mắt, trong đầu, giọng nói máy móc kia không ngừng xuất hiện.
- Hệ thống kích hoạt toàn diện, đang quét tư liệu ký chủ...
- Quét xong, bổ sung tư liệu ký chủ...
- Bổ sung xong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ khó cấp hai “Sự tiếc nuối của giáo sư”. Chúc mừng ký chủ nhận phần thưởng cho nhiệm vụ cấp hai!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 6: Hệ thống thánh thủ, sự nguy hiểm của Mễ Tuyết.
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
Giọng robot nữ vẫn không ngừng nói chuyện, hình ảnh ảo màu lục trước mặt Trương Dương cũng theo đó từ từ thay đổi.
Hình ảnh ảo màu lục trước mặt Trương Dương giờ đã bị biến thành năm khung tách biệt, trong đó có ba cái đều chớp động hiện lên ánh sáng, chỉ có hai cái thì chỉ là u ám.
Trong năm cái khung nhỏ đó đều có điền tên, theo thứ tự là tư liệu, tri thức, năng lực, sủng vật(pet), nhiệm vụ.
Lúc này ba cái chớp sáng theo thứ tự là tư liệu, năng lực và nhiệm vụ, chỉ có khung tri thức và sủng vật(pet)là một màu u ám, ngoại trừ mặt chữ là có thể thấy rõ ràng ra thì không có chút nào đặc biệt.
- Phần thưởng nhiệm vụ cấp 2 là hai điểm chỉ số tự do phân phối, mị lực (sức hút)tăng thêm 2, chủ nhân có muốn tiến hành cộng điểm hay không?
Giọng robot nữ lại vang lên, hình ảnh ảo màu lục trước mặt Trương Dương lại có thay đổi.
Khoanh tròn của phần tư liệu đột nhiên mở rộng, bên trong hiện ra một hình ảnh lập thể của nhân vật, hình ảnh này Trương Dương cũng không lạ gì, sau khi tiếp nhận ký ức của 'Trương Dương' phiên bản gốc thì hắn biết rõ đây chính là hắn ở thời điểm hiện tại.
Phía trên đỉnh đầu hình ảnh đó còn viết tên Trương Dương, phía sau có một khung cấp độ nhỏ và một khoanh điểm tích lũy còn lại có thể tự do phân phối.
Cấp bậc hiện tại là 1, điểm tích lũy còn lại có thể tự do phân phối nằm phía sau là 2, số 2 này vẫn là màu đỏ.
Xung quanh còn có năm dòng thuộc tính khác nhau.
Năm dòng thuộc tính khác nhau này theo thứ tự là sức mạnh, mị lực (sức hút), vận khí (may mắn), nghe nhìn và đánh hơi, phía sau mỗi loại thuộc tính đều có một con số khác biệt.
Theo thứ tự là, sức mạnh: 20, mị lực (sức hút): 11, vận khí (may mắn): 5, nghe nhìn: 9, đánh hơi: 7.
- Chủ nhân có thể tiến hành tăng thêm ngay lập tức, cũng có thể tiến hành tích lũy, điểm tích lũy còn lại có thể tự do phân phối được bảo tồn vĩnh cửu!
Giọng robot nữ lại vang lên, Trương Dương ngây người ra nhìn hình ảnh ảo màu lục trước mặt.
Hình ảnh nhân vật, số liệu thuộc tính, nhiêu đây hết thảy đều rất quỷ dị, nhưng lại đem đến cho Trương Dương một cảm giác hết sức quen thuộc.
Những thứ này rất giống với một game online mà hắn từng chơi ở kiếp trước, dữ liệu cá nhân của nhân vật trong game chẳng phải đều là ở dạng này sao? Nếu nói đến khác biệt, cũng chỉ là thuộc tính không giống nhau, trò chơi khi đó cũng không thể như bây giờ vậy, trực quan hiện ra ngay trước mặt hắn.
- Điểm tích lũy nào? Tôi muốn biết, những thứ này là cái gì?
Trương Dương hít sâu một hơi, trong lòng lặng lẽ tự hỏi một câu, trải qua giây lát kích động vừa rồi, hắn đã tỉnh táo lại không ít.
Hơn nữa, hắn mơ hồ còn có một loại dự cảm, những chuyện quỷ dị này, "Màn hình ảo" trước mắt, lại cả giọng robot nữ thần bí kia nữa, rất có thể có liên quan với lần xuyên vượt này của hắn.
- Điểm tích lũy còn lại có thể tự do phân phối của chủ nhân tạm thời chưa cộng, hệ thống trở về menu điều khiển chính!
Giọng robot nữ lại vang lên, năm khung hình ảnh ảo vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, chỗ không giống nhau chính là lần này chỉ có hai khung năng lực, và nhiệm vụ phát sáng, khung tư liệu kia đã hết nhấp nháy.
Tuy nhiên tên của khung tư liệu vẫn rất rõ ràng, không đen sì u ám như hai khung tri thức và sủng vật(pet).
- Rất xin lỗi, chủ nhân vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn cấp 2, không thể mở tri thức căn bản, câu hỏi của chủ nhân chưa thể trả lời!
Tiếng robot nữ lại nói tiếp một câu, Trương Dương lập tức dồn lực chú ý tập trung vào khung tri thức kia.
Khi Trương Dương đang chú ý tập trung ở đó thì khung này lập tức truyền tải thông tin về não bộ hắn.
Thông tin này gọi là phân loại tri thức căn bản, muốn mở tri thức căn bản cần thăng lên cấp 2, điều kiện lên cấp 2 là năm dòng thuộc tính trong tư liệu tất cả đều vượt qua mười điểm, vượt qua mười điểm thì có thể tự do thăng cấp, mở tri thức căn bản, sưu tầm đáp án câu hỏi mà Trương Dương mong muốn.
- Lại phải thăng cấp, tôi đang ở thế giới mạng nào vậy trời?
Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, lại nghĩ đến một số tiểu thuyết mạng mà hắn đọc ở kiếp trước.
Trong tiểu thuyết, có người sau khi chết thì liền tiến vào một không gian kỳ quái, nếu không ngừng hoàn thành các loại nhiệm vụ mới có thể sinh tồn, loại tiểu thuyết đó từ trước đến nay không phải thứ Trương Dương thích thú, nhưng hắn lại nghe qua không ít.
Giọng robot nữ đột nhiên vang lên:
- Chủ nhân không cần lo lắng, người hiện không kẹt ở thế giới inte, tuy rằng câu hỏi của người hiện tại tôi chưa thể trả lời, nhưng có thể nói rõ rằng thế giới hiện tại người đang ở vẫn là thời không khi cũ, chỉ là hơi có chút thay đổi!
- Vẫn ở thế giới thực?
Trương Dương mắt lại trừng lớn, tuy nhiên trong lòng thoáng thở phào một cái.
Vẫn ở thế giới thực là tốt rồi, không đem mình ném vào trong máy vi tính của ai đó là được, nếu như vậy mới thật là đáng sợ, chuyện như bây giờ trước đây Trương Dương không bao giờ tin, nhưng có thể do đã trải qua linh hồn xuyên việt, lại nhìn thấy những thứ quỷ dị như trò chơi gì đó thế này, hắn cũng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
- Ngươi nói có thay đổi, là cái gì thay đổi, còn nữa, ngươi là ai?
Trương Dương lại thầm hỏi, lần này thì hắn đã hoàn toàn không vội vàng nữa, ngay cả chuyện xuyên việt hắn cũng chịu được thì nay không có gì là ngán cả.
- Do chủ hồn của người nên trong thế giới này một số người rất thân thuộc với người đã biến mất, bọn họ chưa bao giờ hiện thân ở thế giới này, bao gồm cả nhục thân của chủ hồn!
Giọng robot nữ nói tiếp, Trương Dương bụng lại mất tự nhiên mà bắt đầu dậy sóng.
Những lời này rất thần bí lại cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng Trương Dương đã hiểu ra có ý tứ gì.
Chủ hồn, giọng robot nữ thần bí này không ngờ đã biết lúc này khống chế thân thể không phải là chủ nhân trước đây, mà nhục thân chủ hồn theo như lời nó nói phải là mình ở trong thế giới thực rồi.
Hiện tại linh hồn của hắn đã xuất hiện ở nơi này, vậy là Trương Dương thực đã không tồn tại nữa rồi.
- Tôi là người máy thông minh trong 'Hệ thống thánh thủ', hình ảnh mà chủ nhân nhìn thấy chính là tôi, sự hiện hữu của tôi chỉ là để phục vụ chủ nhân!
Giọng robot nữ còn đang nói chuyện, Trương Dương tim đập lại càng lúc càng nhanh.
Hệ thống thánh thủ?
Cái tên này hắn chưa bao giờ nghe nói qua, ít nhất khi hắn trong ký ức hai con người mà hắn sở hữu đều không có cái danh từ này, tuy nhiên điều làm cho hắn càng thêm hoài nghi là liệu lần xuyên việt này của hắn và cái gọi là 'Hệ thống thánh thủ' có liên quan.
Dù sao hệ thống này ngay hắn là người xuyên việt cũng biết thì nói chi là chủ hồn.
- Hệ thống thánh thủ là để làm gì, đối với tôi có ích lợi gì?
Trương Dương chậm rãi bình ổn tâm tình, lại hỏi một câu.
- Hệ thống thánh thủ là một hệ thống phụ trợ tối ưu giúp cá nhân trưởng thành, đối với người khẳng định là có ích rất nhiều, bởi vì tri thức căn bản chưa mở ra nên trước mắt câu trả lời của tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở bấy nhiêu, sau khi người mở tri thức căn bản thì có thể hiểu được tất cả!
Giọng nữ từ tốn nói xong, Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Hệ thống phụ trợ cá nhân vẫn có tác dụng trợ giúp rất lớn, điều này làm cho Trương Dương thoáng an tâm một chút, điều khiến hắn thấy đáng tiếc chính là tri thức căn bản chưa thể mở ra, hắn không thể tìm hiểu tỉ mỉ hệ thống này.
- Vậy phải làm sao mới có thể thăng cấp, mở ra tri thức căn bản!
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lại hỏi thêm một câu.
- Dựa vào chỉ số thuộc tính nhân vật, mỗi loại đều đạt mức mười điểm trở lên, hệ thống sẽ tự động thăng cấp, trước mắt chỉ số sức mạnh, mị lực (sức hút) của người đều đã đạt tiêu chuẩn. Còn thiếu chính là năm điểm vận khí (may mắn), một điểm nghe nhìn và ba điểm đánh hơi, tổng cộng cần tám điểm chỉ số, người đã đã có được hai điểm, còn sáu điểm nữa là có thể hoàn thành thăng cấp!
- Tôi biết, nhưng điểm chỉ số đó làm thế nào để có được!
Trương Dương trong lòng lại nhẹ giọng hỏi một câu, hắn bây giờ hiểu biết càng ngày càng nhiều về hệ thống này, trước mắt mà nói quả thật không có chỗ nào bất lợi với hắn cả.
- Có thể hoàn thành một số nhiệm vụ mà đạt được, hệ thống đã kích hoạt nhiệm vụ đến cấp 3, sau khi hoàn thành sẽ đạt được điểm chỉ số tương ứng, trợ giúp cho người thăng cấp!
Trương Dương khẽ cau mày, trực tiếp hỏi:
- Nhiệm vụ phải xem ở đâu?
Trước mặt hắn hình ảnh ảo màu lục lại có thay đổi, lúc này đây, hiện ra trước mặt Trương Dương chính là hai cái khung dựng thẳng đứng.
Trong đó một bên có nhiệm vụ ẩn, phía dưới còn có một cái tên là “Giáo sư tiếc nuối” cấp bậc là cấp 2, phái sau tên có hai chữ hoàn thành.
Ở bên còn lại là nhiệm vụ đã kích hoạt, phía dưới cũng có một cái tên, nhìn đến cái tên này, Trương Dương đầu tiên hơi sửng sốt.
Nhiệm vụ này gọ là “Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết”, nhiệm vụ cấp ba.
Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết, Trương Dương không nghĩ lại có một nhiệm vụ như vậy.
Căn cứ vào nhiệm vụ 'Giáo sư tiếc nuối' ở trước mà lý giải, Trương Dương đoán theo bản năng rằng nhiệm vụ này sẽ làm Mễ Tuyết gặp phải nguy hiểm nhất định, nhiệm vụ lần là cấp ba, so với “giáo sư tiếc nuối” còn trọng yếu hơn, rất có thể là nguy hiểm lớn hơn nữa.
Điều này làm cho hắn không khỏi có chút sốt ruột, sau khi tiếp nhận ký ức bộ nhớ của 'Trương Dương' trước đây, hắn vẫn còn để tâm đến Mễ Tuyết đôi chút.
- Nhiệm vụ đã kích hoạt có thể tiếp tục, cũng có thể không tiếp tục, nếu hoàn thành sẽ có phần thưởng tương ứng với cấp độ, nếu thất bại cũng sẽ bị trừng phạt, nếu chủ nhân các dòng chỉ số thuộc tính tất cả đều xuống 0 sẽ tương đương với việc chủ nhân trưởng thành thất bại, sẽ bị hệ thống trực tiếp loại bỏ!
Giọng robot nữ lại nhắc nhở một tiếng, điều này làm cho Trương Dương đột nhiên giật mình.
Quả nhiên, cái hệ thống chết tiệt này vẫn có nguy hiểm, trực tiếp loại bỏ, điều này cũng thật là đáng sợ.
- Chủ nhân không cần lo lắng, mới kích hoạt đến nhiệm vụ cấp ba, hơn nữa hệ số độ khó đều rất thấp, khả năng hoàn thành rất cao, đây là một hệ thống có trợ giúp cá nhân trưởng thành, tất cả nhiệm vụ đều là nhằm trợ giúp chủ nhân nâng cao năng lực!
Giọng robot nữ dường như đoán biết ý Trương Dương, lại lên tiếng nhắc nhở ngay.
Câu nhắc nhở này lại khiến Trương Dương thoáng thấy yên tâm hơn một chút.
Mới nhẹ nhõm được đôi chút, Trương Dương liền nghĩ tới một điểm nữa, lập tức hỏi:
- Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết, nhiệm vụ này có phải liên quan đến cô gái tên Mễ Tuyết bên cạnh tôi hay không, có nghĩa là cô ấy sẽ gặp nguy hiểm?
- Vâng, hệ thống nhiệm vụ đều là căn cứ vào sự thật mà tự động tạo ra, người bên cạnh người có phát sinh chuyện này, mới xuất hiện nhiệm vụ như vậy!
Giọng robot nữ lần này trả lời vô cùng rõ ràng.
- Vậy nếu tôi không nhận nhiệm vụ, cô ấy có gặp nguy hiểm hay không?
Trương Dương lại hỏi, chuyện hắn không hiểu vẫn còn rất nhiều, đáng tiếc là hết thảy đều phải chờ cái hệ thống chết tiệt này thăng lên tới cấp 2 mới có thể tìm hiểu tiếp.
- Không, hệ thống nhiệm vụ là căn cứ vào sự thật mà được tạo ra, nói cách khác, cô gái tên Mễ Tuyết này nhất định sẽ xảy ra chuyện mà hệ thống đã nêu, người có nhận nhiệm vụ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì!
Trương Dương trong lòng càng căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Vậy cô ấy sẽ gặp nguy hiểm gì?
- Rất xin lỗi, vấn đề này không thể trả lời, chỉ có người tiếp nhận nhiệm vụ mới có thể được cho biết!
Giọng robot nữ trả lời rất cứng ngắc, Trương Dương mắt đã trừng lớn.
- Vậy được, tôi nhận, nhận nhiệm vụ này!
Do dự một chút, Trương Dương cuối cùng cắn chặt răng, ấn tượng của hắn với cô bé này rất tốt, hơn nữa còn có ảnh hưởng của việc tiếp thu ký ức khiến hắn không thể ngồi nhìn Mễ Tuyết đi đối mặt với nguy hiểm.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng rất tò mò, Mễ Tuyết lần này rốt cuộc gặp nguy hiểm gì.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
- Đinh!
Trong đầu Trương Dương đột nhiên vang lên một tiếng chuông trong trẻo.
- Chủ nhân đã tiếp nhận thành công nhiệm vụ 'Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết ", nhiệm vụ này có độ khó cấp ba, hệ thống xin thông báo, nhiệm vụ này sẽ tự động xuất hiện trong mười ngày, đề nghị chủ nhân trong vòng mười ngày không được rời xa nhân vật chủ yếu trong nhiệm vụ - Mễ Tuyết.
Giọng robot nữ cũng trong trẻo hẳn lên, ít nhất so với thanh âm cứng rắn vừa rồi còn dễ nghe hơn đôi chút.
- Tôi muốn biết, trong nhiệm vụ lần này, Mễ Tuyết sẽ gặp phải nguy hiểm gì?
Trương Dương vội vàng hỏi một câu, khi chịu nhận nhiệm vụ, cái hắn muốn biết nhất chính là vấn đề này.
Trước tiên phải biết Mễ Tuyết sẽ gặp nguy hiểm gì mới có thể dễ bễ ứng phó, tránh xuất hiện hậu quả xấu.
- Rất xin lỗi, câu hỏi này không thể trả lời, chủ nhân chỉ cần theo sát nhân vật trọng yếu- Mễ Tuyết trong mười ngày là được, cứ như vậy đến khi yêu cầu nhiệm vụ xuất hiện thì trực tiếp ứng phó!
Giọng robot nữ lại nhắc nhở một câu khiến Trương Dương hoàn toàn ngây dại.
“Tiếp nhận nhiệm vụ, lại không có được kết quả mong muốn, lại còn phải đi theo Mễ Tuyết mười ngày, Michelle dù gì cũng là một thiếu nữ, hắn biết lấy lý do gì để đi theo cổ chứ”.
- Phương pháp tốt nhất, là có thể theo sát hai mươi bốn trên hai bốn, dựa theo tính toán của tôi, nếu chủ nhân chỉ theo hai mươi giờ thì cũng đã có 90% khả năng hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Trương Dương đang nghĩ ngợi thì giọng robot nữ lại nói thêm một câu, lần này thiếu chút khiến Trương Dương ngất đi cho rồi.
Hai mươi bốn giờ theo bên người, thế này thì cho dù là bạn tình cũng không làm được, hắn cũng không thể theo Mễ Tuyết khi cô nàng vào WC hoặc là tắm rửa gì đó, quả thực như vậy, đừng nói mười ngày chứ có một ngày cũng sẽ bị coi là lưu manh mà đuổi đi.
Dù là Mễ Tuyết thật sự có ý tứ gì đó với hắn cũng không thể nhận chế độ “chăm bẵm” như vậy.
- Nếu chỉ theo ban ngày thôi thì sao?
Trương Dương trầm ngâm nhìn thanh nhiệm vụ trước mặt, chữ “sự nguy hiểm của Mễ Tuyết” bên trong đã biến thành màu đỏ, có nghĩa là nhiệm vụ này đang được tiến hành.
Giọng robot nữ chậm rãi nói:
- Nếu theo sát ban ngày, cũng có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ rất lớn, hy vọng hoàn thành chí ít có đến 60%, mới là cấp ba nên độ khó nhiệm vụ không cao, chỉ cần chủ nhân vận khí(may mắn) không quá kém là đều có thể hoàn thành!
- Vận khí(may mắn) hử, vận khí(may mắn) của ta hình như quá bình thường thì phải!
Trương Dương nhẹ giọng nỉ non , nếu hắn rất may mắn thì….cũng sẽ không gặp phải tai nạn trên không, đã không lập tức mất mạng như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn liền nghĩ tới chỉ số vận khí(may mắn) trong thuộc tính nhân vật, dường như thấp nhất trong số tất cả các thuộc tính, chỉ có năm điểm.
- Vận khí(may mắn) cá nhân và chỉ số vận khí(may mắn) trong dữ liệu nhân vật có quan hệ gì không?
Trương Dương lại hỏi.
- Hệ thống tư liệu, chính là đại biểu cho năng lực của bản thân chủ nhân, chỉ số vận khí(may mắn) trong tư liệu chính là đại diện cho may mắn của chủ nhân trong hiện thực, căn cứ vào chỉ số, vận khí(may mắn) của chủ nhân cũng không tốt, như vậy sẽ giảm khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cụ thể giảm xuống bao nhiêu thì chỉ khi mở tri thức căn bản mới có thể tính toán ra!
Giọng robot nữ trả lời lập tức khiến Trương Dương trong lòng nguội lạnh phân nửa, vận khí(may mắn) của hắn quả nhiên không tốt.
Vận khí(may mắn) như vậy còn có thể giảm khả năng hoàn thành nhiệm vụ, vốn đã không thể theo sát liên tục nên đã chỉ còn có 60% hy vọng, nay lại giảm thêm một ít, vậy hy vọng chẳng phải là biến thành thấp hơn sao.
Trương Dương trong lòng không ngừng nguyền rủa cái hệ thống này chơi khó nhau, còn nói là mới đến nhiệm vụ cấp ba nên còn đơn giản, hy vọng vào khả năng thành công cũng chỉ có một nửa, thế này mà cũng kêu là đơn giản sao?
Phải biết rằng, nhiệm vụ này nếu thất bại thì không chỉ có Mễ Tuyết gặp nguy hiểm lớn mà chính hắn cũng sẽ cùng xui xẻo theo.
Đến lúc đó, chỉ số mấy dòng thuộc tính vốn đã không cao cũng sẽ cùng theo đó mà giảm xuống không ít, nếu để cho chúng giảm xuống 0 thì hắn cũng liền xong đời.
- Biện pháp tốt nhất vẫn là theo hướng dẫn, tận lực theo sát bên người Mễ Tuyết !
Giọng robot nữ lại vang lên, Trương Dương lại đột nhiên có cảm giác lần này trong thanh âm đó có kèm theo chút thích thú, dường như đã biết ý hắn vừa rồi và đang cười nhạo hắn.
- Được, trở về menu chính!
Trương Dương gật đầu cứng ngắc, trước mặt hắn hình ảnh lại trở về trạng thái 5 ô tùy chọn.
Nếu tiếp nhận nhiệm vụ thì phải nghĩ cách cố gắng hoàn thành những nhiệm vụ này, mới bắt đầu đã bỏ cuộc chẳng khác nào thất bại, trước mắt Trương Dương, không thể chịu đựng được hậu quả của thất bại.
Hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Menu chính vẫn ở đó, vẫn như cũ chỉ có ô năng lực là nhấp nháy, ô nhiệm đã trở lại trạng thái bình thường, theo Trương Dương tự lý giải thì đây là do đã mở ra, bên trong đã không có nội dung mới nữa.
- Mở ra menu năng lực!
Trương Dương chậm rãi ra lệnh, hình ảnh ảo màu lục lập tức mở ra, nội dung trong menu năng lực chỉ có hai mục.
Một cái trong đó là Trương gia khí công, phái sau có một con số là 23, còn có một cái là Trung y y thuật, năng lực là 38.
Hai chỉ số này cũng không tính là thấp.
- Điểm năng lực chỉ có nhiệm vụ cấp bốn trở lên mới bắt đầu được thưởng, tuy nhiên điểm năng lực cũng có thể thay đổi theo năng lực chủ nhân, năng lực bản thân của chủ nhân tăng lên thì chỉ số này cũng sẽ thay đổi!
Giọng robot nữ lên tiếng nhắc nhở, Trương Dương chậm rãi gật đầu, cái này thì có vẻ hắn đã hiểu rõ.
Những chỉ số đó tương ứng với bản thân hắn, hiện tại mà nói, y thuật của hắn là mạnh nhất, khí công tổ truyền vốn rất trọng yếu, có thể bây giờ đã giảm đi nhiều, chỉ số cũng theo đó giảm xuống không ít.
Trương Dương lại hỏi:
- Nếu hoàn thành nhiệm vụ gia tăng điểm năng lực, năng lực bản thân ta trong hiện thực có phải cũng được tăng tương ứng không?
- Đúng, đây là một hệ thống phụ trợ trong quá trình trưởng thành, tất cả các chỉ số cũng là đại diện cho sự trưởng thành của chủ nhân, ở đây có biến hóa thì năng lực chủ nhân trong hiện thực cũng sẽ được nâng cao!
- Ta hiểu, tuy nhiên cái màn hình này làm sao bỏ đi được, cứ chễm chệ trước mắt như vậy mãi sao?
Sau khi xem menu năng lực thì Trương Dương đã hiểu đại khái về hệ thống này, những gì còn muốn biết, cũng chỉ có thể từ từ đợi cấp độ nâng cao, mở tri thức căn bản ra mới có thể tìm hiểu sau.
- Bất cứ lúc nào người cũng có thể mở menu chính, chỉ cần người có ý nghĩ là được!
Giọng robot nữ lần này dường như có chút quyến rũ, hoàn toàn khác với điệu bộ cứng ngắc lúc ban đầu , Trương Dương cuối cùng cũng chú ý nghe ra loại thanh âm này nghe đã thoải mái hơn một chút.
- Được, đóng giao diện!
Trương Dương trong lòng mặc niệm một tiếng, hình ảnh giả thuyết vẫn hiển hiện trước mắt kia cuối cùng đã biến mất.
- Trương Dương!
Vừa mới hoàn hồn, Trương Dương liền thấy được ánh mắt ân cần của Mễ Tuyết , xe taxi đã ngừng lại, ngồi phía trước ghế lái là Hồ Hâm cũng đang quay đầu ra sau thăm dò, lo lắng nhìn Trương Dương.
- Các người…thế này là thế nào?
Trương Dương vội vàng hỏi một câu, hắn nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, xe taxi đã đến cổng chính ngôi trường.
- Cậu còn nói, vừa rồi cậu làm sao vậy, gọi cũng không thấy đáp lời nào, chỉ gật gà gật gù!
Hồ Hâm lập tức kêu lên, tuy nhiên trong mắt của y lại có chứa một tia thoải mái, Trương Dương cuối cùng đã nói chuyện, bọn họ vừa rồi đã gọi Trương Dương mãi mà không được.
Trương Dương lại không nói lời nào, y chỉ sợ sẽ phải đem Trương Dương đuổi về bệnh viện, vừa rồi Mễ Tuyết đã đề nghị như vậy.
- Tôi vừa rồi đang nghĩ một vấn đề, nghĩ đến mức có chút xuất thần, ngại quá!
Trương Dương lập tức lộ ra một tia xin lỗi, trước đó hắn cùng hệ thống giao lưu rất tập trung, không để ý đến xung quanh.
Hơn nữa, Mễ Tuyết và Hồ Hâm cũng chỉ cẩn trọng kêu hắn vài tiếng, cũng không có động đến thân thể hắn, mới không làm hắn bừng tỉnh.
Đám Hồ Hâm sở dĩ để ý mà gọi nhỏ như vậy đều là vì biểu hiện trước đó của Trương Dương ở trong bệnh viện, lúc trong bệnh viện, chỉ nhìn Hồ Hâm bọn họ vài lần là Trương Dương liền hôn mê rồi, vì vậy bọn họ tự nhiên không dám kích thích quá mức.
- Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?
Mễ Tuyết trực tiếp hỏi.
- Không có gì, Mễ Tuyết , em hiện đang sống ở đâu?
Trương Dương lắc lắc đầu hỏi một câu, trong đầu của hắn toàn bộ là nhiệm vụ mới tiếp nhận, nhiệm vụ này cho thấy Mễ Tuyết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng là nguy hiểm gì thì vẫn chưa rõ.
- Em đương nhiên là ở trong ký túc xá nữ rồi!
Mễ Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Dương, cô ở đâu hình như Trương Dương đã sớm biết rồi chứ.
Trương Dương lập tức thốt lên:
- Ký túc xá nữ, vậy em có thể chuyển ra hay không, tốt nhất là ở gần bọn anh một chút!
Vừa mới nói xong câu đó, Trương Dương liền ngây người ra, Hồ Hâm lại làm vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của y, thậm chí còn mang theo chút khâm phục.
Lợi hại quá, sao bình thường không phát hiện Trương Dương là người can đảm, mới có chút thân thân đã liền muốn rủ con gái nhà người ta ra ngoài ở.
Trương Dương cũng ngây ngẩn cả người, nói xong hắn liền hối hận, hắn hiện tại dù gì cũng không phải là thầy thuốc trung y nổi tiếng như trước kia, Kim cương Vương lão ngũ trẻ tuổi, hắn hiện tại chỉ là một thằng học sinh.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải năm 2012, vẫn còn ở năm 98 của thế kỷ 20, thời đại này tuy rằng rất nhiều cô gái đã cởi mở, nhưng vẫn chưa đến mức mới nói chuyện dăm ba câu đã theo người ta.
- Này, anh không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn chăm sóc em một thời gian ngắn!
Trương Dương lập tức lại giải thích một câu, giải thích xong hắn lại hối hận thêm lần nữa.
Giải thích cái gì, càng giải thích càng phiền toái, càng giải thích càng mờ ám, giờ thì Mễ Tuyết đã cúi đầu, cô nàng vốn tính cứng cỏi, nghe lời mời trắng trợn như thế thì chịu sao nổi.
- Em có thể dọn ra ngoài ở, nhưng chúng ta ở cùng một chỗ nhiều nhất cũng chỉ có thể là cùng thuê, mỗi người một phòng, còn nữa, em sẽ không ở lâu, anh không cần phải chăm sóc em, trong khoảng thời gian này em sẽ chăm sóc anh!
Mễ Tuyết cúi đầu, dùng thanh âm rất thấp nói một câu, Hồ Hâm ánh mắt trừng thật to ra đấy, y không nghĩ tới Mễ Tuyết lại đã đồng ý rồi.
Nhưng hắn có nhớ rõ, đã từng có cậu chàng muốn thổ lộ với Mễ Tuyết, lại còn muốn động thủ, kết quả bị Mễ Tuyết trực tiếp sút vào thằng nhỏ.
Cậu ta gào thét thê thảm suốt mấy giờ, mỗi lần vừa nghĩ tới chuyện ngày đó, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy hai chân vẫn mất tự chủ mà run lên bần bật.
Một cô gái như vậy, không ngờ lại đồng ý đề nghị của Trương Dương, mà dọn ra ngoài ở cùng.
- Được, chỉ cần mười ngày là đủ!
Trương Dương lập tức gật đầu, Mễ Tuyết không ngờ đã đồng ý rồi, điều này cũng ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng đồng ý rồi là tốt rồi, như vậy bọn họ có thể ở gần nhau một chút, hy vọng hoàn thành nhiệm vụ cũng tăng lên rất nhiều, tuy nói không thể theo bên người ta 24 giờ một ngày, nhưng dù sao cũng được ở chung một chỗ.
Phải biết rằng, trước khi Trương Dương nói ra câu kia, chỉ là muốn ở gần một chút là được, trở thành hàng xóm chính là lựa chọn tốt nhất, nào mơ đượ cùng thue một nhà như hiện nay.
Cùng thuê, vậy khác gì ở cùng nhau dưới một mái nhà, tự nhiên lại gần hơn thiệt là nhiều.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
- Được rồi, tôi xuống xe, không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa!
Hồ Hâm ôm lấy đầu, rất nhanh từ trên ghế lái phụ nhảy xuống, trước khi đi vẫn không quên trả tiền taxi.
Mễ Tuyết cũng vội xuống xe, trực tiếp đuổi tới:
- Hồ Hâm, anh không nên hiểu lầm, anh xem thương thế của anh ấy nghiêm trọng biết chừng nào, em chỉ là chăm sóc anh ấy vài ngày, đợi thương thế tốt lên thì lại về mà!
Lúc nói chuyện, sắc mặt Mễ Tuyết còn có chút ửng đỏ lên.
Cô vừa rồi sở dĩ đồng ý với Trương Dương, nguyên nhân đúng là chỉ có vậy, chỉ là vì tiện chăm sóc cho Trương Dương, Trương Dương bị ngoại thương rất nhiều, hơn xem ra là rất nghiêm trọng.
Trương Dương tổn thương như vậy dù sao cũng là vì cứu cô mà ra cả, Mễ Tuyết cảm giác mình hẳn là nên làm như vậy mới liền đồng ý.
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ hơi hối hận, một nam một nữ sinh hoạt chung một chỗ, cho dù là khác phòng cũng thì cũng sẽ bị người ta hiểu lầm.
Tuy nhiên trong lòng của nàng lại mơ hồ có vẻ mong đợi, mâu thuẫn tâm lý khiến sắc mặt Mễ Tuyết ngày một đỏ hơn.
- Tôi biết, tôi không có hiểu lầm, ha ha, hai người cứ tự lo liệu, tôi còn có chút việc nên đi về trước!
Hồ Hâm cười ha hả rồi đón một chiếc xe khác khẽ liếc nhìn hai người kia rồi nhanh chóng rời khỏi, giờ chỉ còn lại Mễ Tuyết và Trương Dương hai người.
Trương Dương đi đến bên người Mễ Tuyết, Mễ Tuyết thì cúi đầu, trên mặt còn có chút nóng ran.
- Nếu em không muốn, thật ra không cần ở lại đây, tôi chỉ là muốn ở gần chút tiện chăm sóc cho em thôi!
Trương Dương từ tốn khuyên, những gì hắn nói đều là thật, cũng bởi vì cái nhiệm vụ chết tiệt nọ nên hắn mới nhất định phải theo sát Mễ Tuyết, như vậy mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất, tránh cho Mễ Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đáng tiếc chính là, Mễ Tuyết lại không nghĩ như vậy, Trương Dương vừa nói như vậy, cô ngược còn run run, quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, nhỏ giọng nói:
- Không cần, em không sợ người khác nói gì, bộ dạng của anh mới làm em lo nhất đấy!
Trên người, trên cánh tay, trên đầu Trương Dương lúc này đều là bông băng, chỉ nhìn dáng vẻ của hắn thôi quả thật đã khá là khủng bố.
- Vậy được, tôi đi trước tìm phòng ở, em cứ về mà nghỉ ngơi, sau khi tìm xong rồi, tôi sẽ cho người đi gọi em sau!
Mễ Tuyết đã kiên trì thì Trương Dương cũng không phản đối nữa, thật ra trong lòng hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Nếu là kiếp trước, đừng nói cùng thuê, cho dù cùng ngủ chung một cái giường như vậy cũng rất bình thường, Trương Dương là phó viện trưởng trẻ tuổi rất có tài, là Kim cương Vương lão ngũ, trong bệnh viện có thể nói có không ít y tá mỹ nữ.
Chỉ có điều hiện tại đã bị ký ức của Trương Dương bản gốc ảnh hưởng, khiến hắn không có tư tưởng nhục dục loại này đối với Mễ Tuyết, nghĩ nhiều hơn chính là làm thế nào để bảo vệ được cô bé này.
Mễ Tuyết liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, có chút do dự, cuối cùng vẫn nói:
- Hay là để em đi cho, bộ dạng anh như vậy đi không có tiện đâu!
Nói xong, mặt của nàng lại chợt đỏ rồi, một cô gái chủ động đi tìm phòng trọ cùng thuê, việc này nếu để lọt đến tai mấy chị em trong ký túc thì chắc là phải bị tỷ muội chê cười lắm lắm.
- Không cần, anh vốn ở bên ngoài, người chủ cho thuê nhà vẫn còn phòng, để anh hỏi một chút là được!
Trương Dương lắc đầu cười chối, lần này thì Mễ Tuyết cũng không cố thêm nữa.
Trương Dương quả thật là ở bên ngoài trường, đại học Trường Kinh không có quy định hạn chế tất cả học sinh nhất định phải ở trong trường, vì vậy có không ít sinh viên ra thuê phòng ở ngoài, trong số này đa số đều là có cặp.
Những năm 98 này thật ra người ta đã rất thoáng.
Trương Dương trọ ở căn phòng một gian, sở dĩ ra ngoài ở là bởi vì Trương Dương “phiên bản gốc” vốn thích sạch sẽ, hắn thật sự chịu không nổi hương vị của trong túc xá nam sinh.
Chỗ Trương Dương ở là một tòa nhà lớn gần cổng phía nam của trường, nói cho oai chứ thật ra chính là một tòa nhà hai tầng nhỏ, có sân ở giữa vây thành một “tứ hợp viện”(một kiểu nhà cấp bốn đặc trưng của TQ-DG).
Lầu một và lầu hai phân ra rất nhiều phòng nhỏ, còn có nhà vệ sinh công cộng.
Hơn hai mươi căn phòng một gian nằm ở bên trong, có bốn “phòng Vip”, thật ra chính là bao gồm cả phòng vệ sinh và phòng bếp bên trong, trong số này có một gian chính là cho Trương Dương thuê, Trương Dương “phiên bản cũ” cũng không có thói quen dùng nhà vệ sinh công cộng trong sân.
Sau khi tiếp thu ký ức, Trương Dương rất nhanh chóng trực tiếp tìm đến nơi này, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vào chính chỗ ở của mình.
Căn phòng một gian này rất nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, tuy nhiên xếp đặt cũng rất sạch sẽ, nhìn những thứ như quen thuộc nhưng lại xa lạ hết thảy, Trương Dương có thứ cảm giác nói chẳng thành lời.
Nơi này thuộc về “Trương Dương” trước kia chứ không thuộc về hắn, đối với nơi này hắn cũng không có cảm giác thuộc về.
- Phải dọn nhà rồi!
Nhìn mọi thứ trước mặt, khóe miệng Trương Dương lại khẽ mỉm cười.
Khu nhà này thật ra vẫn còn phòng đơn để trống, tuy nhiên Trương Dương sẽ không để cho Mễ Tuyết chuyển đến căn phòng chật chội như vậy, một là cô gái độc thân ở trong này cũng không có tiện, hai là họ cũng không phải là cùng thuê nhà thật.
Phòng cho thuê đầy ra đấy, tìm cũng chẳng khó, chẳng qua là mỗi người một phòng riêng mà thôi, trong bụng Trương Dương vẫn là hy vọng có thể cho Mễ Tuyết ở riêng ra.
Nhìn đi nhìn lại vài lần, Trương Dương đi đến trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo.
Trong tủ treo đầy quần áo quần áo nhưng nói thật Trương Dương cũng không nhìn vừa mắt lấy một bộ, Trương Dương trước kia tuy nói không phải là kẻ xa hoa lãng phí nhưng cũng là người cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống, Kim cương Vương lão ngũ mà lỵ.
Tất cả quần áo của hắn đều là hàng hiệu, chỉ một bộ thôi so với tất cả quần áo trước mắt cũng đắt giá hơn nhiều.
Đáng tiếc hắn bây giờ không còn là phó viện trưởng danh y Trương Dương lúc trước, mà là anh sinh viên Trương Dương, cũng không có khoản tiết kiệm 8 con số gửi ngân hàng, trước mắt chỉ có thể làm quen với thực tế đã.
- Cũng không tệ lắm!
Thay xong quần áo, Trương Dương soi gương nhìn nhìn, thoáng vừa lòng gật đầu.
Thứ hắn chọn để thay là bộ quần áo tốt nhất của ‘Trương Dương’ trước kia, chỉ khi có việc gì lớn mới dám mặc, đây là bộ mà ‘Trương Dương’ trước kia cắn răng mua, ước chừng tiêu tốn của hắn hơn một ngàn tệ.
Bấy giờ là năm 98, hơn một ngàn dùng mua quần áo với sinh viên mà nói thì rất là xa xỉ, tuy nhiên y phục như thế trong mắt Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể coi là được.
Thay xong quần áo, Trương Dương xuống dưới lầu, đi vào một phòng rộng ở chính giữa lớn tiếng kêu:
- Ông chủ Lưu, ông chủ Lưu à!
Chủ cho thuê nhà ở đây là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bà bạn già đã sớm qua đời, cũng vẫn chưa có tái hôn, ở đây trông coi nhiêu đó bất động sản, cho thuê kiếm tiền.
Chủ cho thuê nhà họ Lưu, Trương Dương bình thường cũng gọi ông ta là ông chủ Lưu, hắn biết được qua ký ức, ông chủ Lưu này có hai đứa con trai, đứa lớn làm ở cục Công an, cụ thể làm gì thì không biết, đứa nhỏ ra nước ngoài học, hình như định cư ở nước ngoài luôn rồi.
Trương Dương tìm đến Ông chủ Lưu không phải là để trả phòng, mà là muốn thuê thêm một phòng nữa.
Trước khi đứa bé nhà ông chủ Lưu xuất ngoại, ông cố ý mua cho nó một căn nhà có hai phòng một phòng khách phòng, trang hoàng cũng không tệ lắm, là cho thằng bé chuẩn bị làm phòng cưới.
Chỉ có điều kế hoạch không bắt kịp biến hóa, thằng bé ở nước ngoài lăn lộn rất giỏi, tự mình có thể mua nhà, lại còn mua được ở nước ngoài, căn nhà này tự nhiên cũng liền bỏ phí.
‘Trương Dương’ trước kia đã giúp đỡ Ông chủ Lưu chuyển đồ qua nhà mới này nọ, cho nên nhớ rõ, hôm nay vừa nói chuyển phòng trọ thì lập tức nghĩ đến chỗ này.
Hơn nữa, với Trương Dương trước mắt mà nói, nhà hai phòng và có một phòng khách là thích hợp nhất, thứ nhất đây là phòng khách, bây giờ Trương Dương mặc dù không còn thích sạch sẽ, nhưng cũng chẳng ưa dơ dáy bẩn thỉu.
Thứ hai chính là phòng ở được trang hoàng khá chu đáo, lại có rất nhiều đồ gia dụng, không cần mua cái gì nữa, vốn chính là cho rằng chuẩn bị làm phòng cưới mà. Cái thứ ba là chủ cho thuê nhà này quen với Trương Dương, mối quan hệ cũng không tệ lắm, muốn thuê cũng không khó.
- Trương Dương về rồi hử, cậu làm sao thế!
Bên cạnh gian chính có một phòng ngủ, một ông già lưng hơi còng, tóc trắng một nửa, tay cầm cái chén nước thủy tinh lớn đã ố vàng từ bên trong đi ra.
Ông già này chính là Ông chủ Lưu, nhìn thấy Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức ân cần hỏi thăm một câu.
Ông chủ Lưu bình thường đối đãi với mọi người tốt lắm, mỗi khách trọ ở đây đi lại với ông lão cũng không tệ, Trương Dương là người nhiệt tình, không ít lần giúp đỡ Ông chủ Lưu, quan hệ của hai người xem như là tốt nhất.
Nhìn thấy Ông chủ Lưu, Trương Dương thoáng sửng sốt một chút.
Ông lão trước mặt này hắn chỉ nhớ là đã từng gặp trong ký ức, cũng chưa từng gặp qua người thật, hôm nay tính là lần đầu tiên gặp mặt.
Đáng tiếc lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cho Trương Dương phát hiện ra một số điểm không tốt.
Ông chủ Lưu hai gò má đỏ tấy, ánh mắt vô thần, rõ ràng có tật bệnh quấn thân, Trương Dương đời trước nổi tiếng về trung y, trung y chú trọng vào vọng, văn, vấn, thiết, cái thứ nhất là vọng, chỉ dùng ánh mắt quan sát người bệnh.
Chỉ dùng ánh mắt, Trương Dương liền nhìn ra Ông chủ Lưu thân có tật bệnh, hơn nữa là rất nghiêm trọng.
- Tôi không sao, không cẩn thận bị ngã một phát, ông chủ Lưu cứ ngồi đi!
Trương Dương tiến ra phía trước, kéo Ông chủ Lưu đến bên cạnh ghế dựa mà ngồi xuống, trong quá trình này, thuận thế đè lên cổ tay xem mạch tượng.
Hết thảy chuyện này ông chủ Lưu đều không có phát hiện, chỉ cười mà ngồi xuống, còn trực tiếp uống một hớp trà lớn, uống xong mới nói tiếp:
- Trương Dương cậu không nên gạt tôi, thương tích đầy mình thế này không thể là ngã được, có phải là đánh nhau với người ta không?
Ông chủ Lưu vừa nói vừa lắc đầu, ngữ khí không nặng, ý tứ yêu thương quan thiết rất rõ ràng.
- Ông thật lợi hại, cái gì cũng không thể gạt được con mắt của ông rồi, có điều tôi cũng không phải là đánh nhau với ai, là người khác đánh tôi, tôi đến giờ cũng không biết sao lại thế này!
Trương Dương cười ha ha chứ không biện bạch, trong lòng lại bắt đầu đoán bệnh cho ông chủ Lưu.
Thông qua mạch tượng thì Trương Dương đã phát hiện, Ông chủ Lưu là tỳ đản có vấn đề, tỳ đản có khí tích tụ, khí này nay đã tràn đầy, đã tạo thành triệu chứng tiêu khát, ra nhiều mồ hôi ....
Lúc nói chuyện, Trương Dương lại len lén quan sát bựa lưỡi của ông chủ Lưu, đầu lưỡi hơi đỏ, hơn nữa có nứt ra, lại kết hợp với ký ức 'Trương Dương' trước đây có cho hay ông chủ Lưu có bệnh tiểu đường, Trương Dương đã phần nào tìm được nguyên nhân bệnh tình của ông chủ Lưu rồi.
- Có báo cảnh sát hay không?
Ông chủ Lưu lại ân cần hỏi một câu, lời này nói ra hơi bình thản, bởi vì đứa con lớn của lão làm cảnh sát.
- Báo rồi ạ, tôi không sao, ông chủ Lưu, mấy ngày hôm nay uống nhiều nước vậy, có phải bệnh cũ lại tái phát hay không?
Nghe được lời này, ông chủ Lưu dường như lập tức tìm được người tố khổ, lập tức nói:
- Còn không phải sao, lần trước ra ngoài làm chút việc, sau khi trở về cũng cảm giác mệt chết đi được, khi lạnh khi nhiệt đấy, sau lại đi bệnh viện, châm cứu chán chê, lại xem hết mấy ông thầy trung y, thuốc uống kha khá nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, hiện tại cũng gầy mất vài cân rồi, ôi….!
Ông chủ Lưu lúc nói trên mặt còn mang theo vết hằn của cơn bạo bệnh.
Đối với một ông già mà nói, ốm đau chính là loại tra tấn tệ nhất, ông ta đã bị tình trạng này hành hạ hơn mấy tháng, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều rất nhiều nước, chỉ là chuyện đi WC cũng đủ khiến cho ông lão thấy phiền phức lắm rồi.
Trương Dương cười, hạ giọng nói:
- Ông chủ Lưu, bệnh của ông thật ra không phiền toái lắm, chính là bệnh tiểu đường dẫn phát ra bệnh tiêu khát, ở nhà tôi trước kia cũng có thân nhân từng có bệnh như vậy, chỗ chúng tôi có một đạo quán, có lão đạo sĩ rất lợi hại đem cho phương thuốc, dùng chẳng bao lâu liền trị khỏi, phương thuốc kia tôi vừa khéo có chép lại, tôi lại có mang theo, để tôi đi lấy ngay bây giờ cho ông!
Nói xong, Trương Dương cũng không đợi Ông chủ Lưu trả lời, chạy thẳng ra gian chính mà trở về phòng.
... ... ... ...
Lòng người đều là hướng về phía trước đấy, Tiểu Vũ cũng muốn tiếp tục cố gắng, hy vọng các bằng hữu có thể ở cấp Tiểu Vũ mấy phiếu ủng hộ, lúc này chúng ta khoảng cách thứ hai đã không ở xa xôi, các bằng hữu thêm chút sức, chúng ta rất nhanh có thể lên rồi.
Sách mới vinh quang, kính nhờ cấp mọi người!
Mặt khác, còn không có lưu giữ bản này bằng hữu còn hy vọng có thể cất chứa xuống, quyển sách này Tiểu Vũ nhất định sẽ trả giá toàn bộ cố gắng, không cho các bằng hữu thất vọng!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
Bệnh của Ông chủ Lưu là điển hình của chứng tiêu khát, hơn nữa Ông chủ Lưu lại có tiền sử bệnh tiểu đường, loại bệnh này rất khó chữa tận gốc.
Rất khó nhưng không có nghĩa là không được, trong tay Trương Dương đang có một ít phương thuốc rất tốt, ít nhất có thể thuyên giảm đáng kể bệnh tình của Ông chủ Lưu, thậm chí là chữa khỏi bệnh tiêu khát trước mắt, không cần ngày nào cũng tì tì cái chén uống nước.
Trở lại căn phòng nhỏ, Trương Dương trực tiếp lấy bút giấy, không lâu sau đã viết ra một đơn thuốc.
Ra tới chỗ Ông chủ Lưu ngoài nhà chính, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu phút là xong.
Tuy nhiên lúc trở lại, ngoài nhà chính không chỉ có mình Ông chủ Lưu mà còn hai người, một nam một nữ.
Thấy Trương Dương tiến vào, Ông chủ Lưu lập tức cao hứng phất phất tay:
- Trương Dương, qua đây, Hiếu Đường mua được ít dưa chuột, cậu qua đây ăn cho vui!
Trương Dương chợt thấy trên bàn ngoài nhà chính có mấy quả dưa đã cắt gọt đâu vào đấy.
- Ông chủ Lưu, tôi không ăn đâu, phương thuốc đó đây, ông cứ xem trước một chút rồi cứ theo này phương thuốc, cùng lắm vài ngày thì bệnh tình sẽ có cải thiện, trong chừng nửa tháng có thể sẽ khá hơn nhiều!
Trương Dương cười cười lắc đầu, thuận tay đem đơn thuốc vừa mới viết xong ra.
Ông chủ Lưu cũng không có nhận phương thuốc mà đem cho người đứng bên cạnh, anh ta thoạt nhìn tầm hơn ba mươi tuổi, trông rất là uy vũ.
Người này Trương Dương biết rằng trong ký ức đã gặp qua, là đứa con cả nhà Ông chủ Lưu Lưu Hiếu Đường, khả năng là bởi vì làm ở cục Công an nên bình thường rất nghiêm túc, trước đây Trương Dương chỉ gặp qua hai ba lần, nhưng chưa bao giờ nói chuyện nhiều.
- Đây là cái gì?
Lưu Hiếu Đường cao 1m76, nhìn lướt qua phương thuốc rồi nhẹ giọng hỏi một câu.
Trong giọng nói của anh ta rất không tự nhiên mang theo một sự thản nhiên mà uy nghiêm nhất định, ánh mắt Trương Dương thoáng căng thẳng, Lưu Hiếu Đường tuyệt đối không phải là cảnh sát bình thường, ít nhất không phải một anh cảnh sát nhân dân thường thấy.
Sự uy nghiêm này không phải người bình thường có thể bồi dưỡng nên.
- Đây là phương thuốc Trương Dương tìm cho tôi, cậu ta vừa mới biết bệnh cũ của tôi nên cố ý đi tìm cho đấy, anh cầm làm gì, đưa đây!
Ông chủ Lưu đi tới, giật lấy đơn thuốc trong tay Lưu Hiếu Đường, miệng còn lẩm bẩm: sinh cục vàng thì đáng tiền, sinh cục vôi thì rẻ mạt...
Vừa lẩm bẩm, Ông chủ Lưu lại vừa gật đầu, bệnh lâu thành thầy thuốc, bệnh này của ông lão đã được mười mấy năm, Tây y, trung y đều đã xem không ít, rất nhiều phương thuốc đều đã thử qua.
Chỉ đọc một lần, là ông lão biết phương thuốc này đúng là nhằm vào loại bệnh này của lão đấy, chí ít có đôi vị thuốc giống với những đơn thuốc trước kia, chỉ có điều dùng với số lượng khác nhau thôi.
- Trương Dương, phương thuốc này của cậu khá đấy, tuy nhiên thật sự hữu hiệu như vậy sao?
Xem xong rồi Ông chủ Lưu trong lòng cũng đã hơi tin lời Trương Dương nói..., chỉ là về hiệu quả thì vẫn còn có chút hoài nghi.
Ông lão đã dùng qua không biết bao nhiêu phương thuốc, nhưng vẫn chưa có phương thuốc nào từng có hiệu quả theo như lời Trương Dương nói.
- Đương nhiên rồi, tôi lừa Ông chủ Lưu làm gì chứ, cứ theo phương thuốc này mà uống, mỗi ngày hai thang, trong vòng 3 ngày tôi cam đoan ông có thể thấy hiệu quả!
Trương Dương cười ha hả gật đầu, lần này cũng không phải đang khoác lác.
Thân thủ của hắn chẩn đoán bệnh cho người, lại tự mình kê đơn thuốc lúc nãy, tự nhiên là có lòng tin này, chút việc nhỏ ấy mà không làm được thì hắn uổng là một vị danh y nổi tiếng cả nước .
- Đơn thuốc này có thật là cậu tìm được sao?
Lưu Hiếu Đường bên cạnh đột nhiên hỏi một câu làm Trương Dương hơi sững sờ nhưng cũng lập tức gật đầu:
- Đúng, trước kia trong nhà đã có người dùng, hiệu quả tốt lắm, tôi liền giữ lại!
- Được, vậy đa tạ, nếu quả thật hữu dụng, chúng tôi khẳng định sẽ có hậu tạ chu đáo!
Lưu Hiếu Đường lần này không có thái độ gì nữa, sau khi nói xong lại tới bên Ông chủ Lưu bên người, mỉm cười mà rằng:
- Cha, hôm nay bọn con đi về trước, cuối tuần lại đến, cha cần gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho bọn con là được!
- Được rồi, cứ về đi, chả sao cả, ở đây có tôi, lại còn có bao nhiêu học sinh sinh viên cùng ở, sẽ không có vấn đề gì!
Ông chủ Lưu vẫy vẫy tay, người phụ nữ đi cạnh Lưu Hiếu Đường cũng tiến lên nói mấy câu, qua câu chuyện của họ, Trương Dương mới biết được cô gái này là vợ của Lưu Hiếu Đường, hình như có mối quan hệ với Ông chủ Lưu không phải là quá tốt.
Cũng khó trách trong ký ức Trương Dương không có tư liệu về cô gái này, cô vợ của Lưu Hiếu Đường rất ít khi qua bên này.
Lưu Hiếu Đường lúc ra khỏi cửa còn quang lại liếc nhìn Trương Dương một cái, cái nhìn này của y khiến Trương Dương cảm giác dường như có ý tứ gì khác, cứ như Lưu Hiếu Đường đã nhìn ra điều gì khác vậy.
Trương Dương cũng không hơi đâu để ý nữa, hắn muốn đổi phòng ngay lập tức, giúp Ông chủ Lưu cũng là thiên tính của một thầy thuốc mà thôi.
Là một thầy thuốc, phát hiện tra người nào có vấn đề, tự nhiên sẽ chú ý hơn vài lần, lại càng không cần phải nói, Ông chủ Lưu còn là người quen của Trương Dương, Trương Dương còn thuê phòng của nhà người ta mà.
Sau khi chỉ hết những chỗ cần lưu ý trong đơn thuốc thì Trương Dương lập tức nói với Ông chủ Lưu ý định của mình.
Biết Trương Dương muốn thuê thêm một căn hai gian một phòng khách kia, Ông chủ Lưu chỉ suy nghĩ mất một chút rồi trực tiếp đồng ý luôn.
Phòng đó thằng út đã không về ở nữa, nếu không có chuyện này thì Ông chủ Lưu cũng sớm đã có ý định cho thuê.
Chỉ có điều đó là phòng mới nội thất đầy đủ, ông ta có chút không nỡ, sợ người khác vào ở làm cho lung tung lộn xộn, bẩn thỉu ra đấy.
Còn Trương Dương thì Ông chủ Lưu đã biết tính, biết Trương Dương là một người thích sạch sẻ, cả khu nhà hơn hai mươi khách thuê, phòng của Trương Dương từ trước đến nay đều là gọn gàng ngăn nắp số một, so với phòng một số cô còn sạch sẽ hơn.
Để Trương Dương thuê thì Ông chủ Lưu cũng yên tâm.
Gặp được người có thể yên tâm, người ta lại muốn thuê phòng, việc này tự nhiên thuận như nước chảy thành sông, lại càng không cần phải nói, Trương Dương bình thường còn giúp ông ta không ít, vừa nãy còn nhiệt tình tìm cho ông ta một phương thuốc mới.
Tuy rằng phương thuốc này vẫn chưa nghiệm chứng, nhưng cũng là có hy vọng, là ý tốt của Trương Dương rồi.
Chuyện tiền thuê nhà lại càng dễ bàn, căn phòng đó vốn Ông chủ Lưu định lấy tiền thuê mỗi tháng là năm trăm, cái giá tiền này lúc ấy cũng không thấp, phải biết rằng phòng cũ của Trương Dương là một gian, mỗi tháng đã một trăm đồng rồi.
Bởi vì khách thuê là Trương Dương nên Ông chủ Lưu cố ý bớt đi một trăm, như vậy giá cả với căn phòng này mà nói đã rất thích hợp, Trương Dương hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng càng rẻ thêm một chút thì hắn tự nhiên sẽ càng vừa lòng.
Hắn hiện tại cũng không phải là phó viện trưởng, danh y nổi tiếng trước kia nữa, tất cả tài sản cũng chỉ vỏn vẹn có mấy ngàn đồng, chi phiếu còn bị 'Trương Dương' trước kia cẩn thận giấu trong phòng.
Tìm được chi phiếu, lấy được tiền, cũng không cần Ông chủ Lưu dẫn đường, Trương Dương trực tiếp cầm chìa khóa là có thể dọn nhà vì hắn đã biết chỗ phòng mới.
Lúc chuyển nhà, Trương Dương kêu thêm Cố Thành và Hồ Hâm đến giúp, hắn hiện tại bị thương khắp người, sẽ không thích hợp làm công việc chân tay.
Về phần tìm công ty chuyển nhà, Trương Dương có nghĩ qua nhưng rồi lại trực tiếp bác bỏ, hiện tại cũng không phải là hắn khi xưa, kinh tế cũng không dư dả gì cho lắm.
Hiện giờ trong thẻ của hắn còn dư hơn ba trăm đồng, nghĩ đến đây hắn liền bất đắc dĩ lắc đầu, một lần thanh toán nửa năm tiền thuê nhà, cộng thêm một ít tiền thế chấp tất yếu, Trương Dương hiện tại sắp nghèo đói đến nơi.
Hắn phải nghĩ cách đi kiếm chút tiền.
Nếu nói kiếm tiền, Trương Dương có khi là có cach, một thân y thuật của hắn cũng không phải chỉ là nói suông, dù không có chứng nhận tư cách thầy thuốc, hắn cũng tin là tìm vài phú hào chỉ điểm cho họ một chút, tiền có thể ào ào chảy vào túi.
Đáng tiếc chính là, mười ngày tới đây hắn đều phải theo sát Mễ Tuyết, hoàn thành cái nhiệm vụ cấp ba chết tiệt...nọ, bằng không Mễ Tuyết có thể sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ vì chưa hoàn thành nhiệm vụ mà chịu trừng phạt.
Đây mới là chuyện trọng yếu nhất trước mắt của hắn, chuyện kiếm tiền chỉ có thể gác lại sau.
- Trương Dương, chờ thương thế của cậu tốt lên rồi, nhất định phải mời bọn tôi một bữa ra trò đấy!
Dọn suốt mấy giờ, cuối cùng Trương Dương cũng đã dọn đến nhà mới, Trương Dương đồ đạc không nhiều lắm, nhưng khá rườm rà, đặc biệt sách vở rất nhiều nên khá là vất vả.
Lúc này Hồ Hâm đã thở phì phò, nằm trên ghế sa lon trong phòng khách mà đòi đãi tiệc.
Cố Thành quan sát nội thất mới trong phòng rồi tràn đầy hâm mộ mà rằng:
- Đúng đó, nhưng Trương Dương này, phòng mới của cậu quả không tồi, tôi cũng muốn chuyển ra ở cùng rồi đó!
- Tổ ấm hạnh phúc của người ta, cậu tới mà làm gì?
Trương Dương còn chưa kịp nói, Hồ Hâm đã kêu lên làm hắn phì cười ha hả, tỏ vẻ không cần để ý, muốn đến bất cứ lúc nào cũng có thể.
Sau khi chuyển hết mọi thứ rồi ăn uống qua loa đơn giản thì đã là hơn bốn giờ chiều, Trương Dương nhắn cho một cô bạn cùng phòng của Mễ Tuyết bảo đi gọi giúp Mễ Tuyết một chút.
Vừa nhắn tin hắn lại khẽ lắc đầu.
Năm 98 đâu có như năm 2012, đừng nói là sinh viên mà cả học sinh trung học cũng mỗi người một chiếc di động, thậm chí rất nhiều học sinh tiểu học đều có, thời đại bấy giờ học sinh mà có di động thì đều là con rồng cháu phượng cả.
Chỉ có số ít học sinh là có máy nhắn tin các loại.
Ấy thế cho nên những bạn học có máy nhắn tin sẽ được mọi người hâm mộ, bấy giờ một máy nhắn tin đánh được chữ Hán tốt chút thôi cũng đã hơn một ngàn đồng, đối với sinh viên có mức sinh hoạt phí hai hay ba trăm mỗi tháng mà nói, tuyệt đối là thứ đồ chơi xa xỉ vô cùng.
Mễ Tuyết trả lời rất nhanh, biết được Trương Dương đã tìm xong phòng ở thì cho hay ngày mai sẽ dọn qua.
Trương Dương ấp úng vài lần rồi cuối cùng bất đắc dĩ phải đồng ý, hắn rất muốn Mễ Tuyết dọn qua ngay tối nay, hệ thống chỉ nói nhiệm vụ sẽ xuất hiện trong vòng mười ngày, cũng không nói cụ thể là ngày nào.
Có thể là ngày thứ mười, cũng có thể là ngày đầu tiên này.
Tiếc là muốn bảo Mễ Tuyết chuyển nhà sớm một chút nhưng Trương Dương lại nói không nên lời, con gái nhà người ta có thể đồng ý cùng thuê đã là hiếm có rồi, lúc này mà biểu hiện lại gấp gáp như vậy khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân.
Cũng may mà Mễ Tuyết nói muốn mời Trương Dương ăn cơm tối, giúp Trương Dương lại có thời gian ở cùng một chỗ với cô nàng, như vậy thời gian tách ra cũng theo đó mà ngắn hơn, cũng có thể bảo đảm nhiều hơn chút ít.
Đầu tháng năm, đúng là mới bước vào mùa hè nên tiết trời không đế nỗi nóng, đặc biệt là lại vào buổi tối nên có chút gió mát.
Khoảng sáu giờ chiều thì sắc trời mới bắt đầu trở tối, Trương Dương, Hồ Hâm và cả Cố Thành đã đến dưới ký túc xá nữ, tới nơi Trương Dương mới phát hiện, đám “gia súc” chờ ở cửa cũng không ít.
Có con “gia súc” có cách ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc cái lược bóng loáng, trên tay còn giấu một ít hoa tươi các thứ này nọ.
- Khó trách trên mạng thường xuyên có người nói, trước cửa túc xá nữ thì thứ không bao giờ lo thiếu là đám con trai!
Nhìn xung quanh ít nhất có mười mấy gã đang lo lắng chờ đợi, Trương Dương không kìm nổi cảm thán một tiếng, kiếp trước hắn cũng đã từng học đại học, đáng tiếc chính là khi hắn đang đại học thì bận nghiên cứu y thuật để dung hợp hoàn thiện giữa y thuật và khí công tổ truyền nên không để ý đến một số chuyện khác.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương