Warlord: lãnh chúa Frontline Roland Legion: Quân đoàn Tiền tuyến Roland Troll: quỷ khổng lồ; quỷ lùn (trong truyện cổ tích Đan mạch, Na uy) Lavender: cây oải hương, hoa oải hương Black Hole: lổ đen Magical matters: các vật chất ma pháp Uptake: thu nhận Mark: mức, tiêu chuẩn
Vương quốc Roland là tập hợp vô số công quốc, lãnh địa của các warlord thuộc đế quốc Celt.
Chúng chiếm một góc nhỏ của thảo nguyên Roland – nơi chỉ có các xavan và lãnh địa của các lĩnh chủ ma thú – biến nơi đây thành một khu vực trật tự, thiên đường giữa địa ngục. Đồng thời cũng góp phần mở rộng diện tích đế quốc.
Hàng năm thân vương Roland (chỉ có thể là anh em trai của hoàng đế Celt) tổ chức các cuộc chiến tranh với các lĩnh chủ ma thú để mở rộng địa bàn. Tạo điều kiện cho các quý tộc kiếm công huân để tăng phẩm cấp, mở rộng lãnh địa; tướng lĩnh gia tăng quân hàm; hiệp sĩ đề thăng phong hàm; quân lính đổi công lao lấy các điều kiện tu luyện tốt hơn.
Nhưng các ma thú cũng phải là loại ngu ngốc chỉ biết chờ bị đánh. Áp lực từ đế quốc buộc các lĩnh chủ liên hợp lại hình thành một lực lượng khủng khiếp che phủ cả thảo nguyên Roland. Mỗi một nghìn năm, thảo nguyên tập trung toàn bộ sức mạnh để nghiền nát cái góc nhỏ đó. Tạo thành tai ương “sóng thần ma thú” cho cả mấy vạn tòa thành ở vương quốc Roland. May mắn Roland cũng nhận được không ít tri trì từ Celt và Middle Delta (Middle Delta). Nên dù mỗi một nghìn năm, vương quốc bị hủy diệt 7/10 nhưng vẫn không bị triệt để đẩy lùi ra khỏi thảo nguyên. Cộng với diện tích đạt được trong 1000 năm qua, thì kể ra vẫn có những bước tăng trưởng khổng lồ.
Dù vậy, Roland luôn là một chảo lửa khổng lồ. Ngày nào cũng có người chết, mỗi tuần có các trận đánh nhỏ, hàng tháng có các trận đánh lớn, năm nào cũng có chiến dịch quy mô lớn, mười năm lại đón một trận thú triều, trăm năm một trận đại thú triều. Mỗi năm, lớp lớp tân binh từ khắp nơi trên Anastasia đổ về để nhận tẩy rửa từ máu và lửa. Kể cả Liên minh thành bang phía Bắc hăm hở nhất là thành Aresany cũng thông qua Middle Delta để tiến đánh Roland. Bất quá chỉ mang danh luyện binh chứ không thực sự chiếm cứ vùng đất nào, nếu không Celt sẽ không ngại lấy cớ đó gây chiến ở Middle Delta.
Tiền tuyến Roland là bồn máu lớn nhất Anastatsia, mỗi năm 10 thành tân binh lên tiền tuyến chỉ có 1 trở về. Nhưng 1 thành này tuyệt đối là tinh binh trong tinh binh, Đế quốc Celt thậm chí lập ra cho Thân vương Roland một binh đoàn thiết huyết gọi là “Frontline Roland Legion” (FRL) để tổ chức lại các tân binh đã qua tẩy lễ ở tiền tuyến (không hiểu sao đế quốc lấy đâu ra cái tin tưởng dành cho thân vương nhiều quyền lực như vậy???).
Bất quá Roland không chỉ là sân chơi của các tướng quân hay warlord. Từ sau cuộc chiến với Doom, Roland tràn ngập bóng dáng bọn Orc và Troll gieo rắt tai họa cho người dân. Thị dân còn đỡ chút ít, dân nông thôn thì suốt ngày sống trong lo sợ. Đó cũng chính là cơ hội cho các hiệp sĩ kiếm thanh danh và bọn lính đánh thuê sưu tầm tài liệu của ma thú đi lạc và Orc để bán cho các Witch.
Nhờ đó, mặc dù người chết ở Roland là hằng ha sa số nhưng số kẻ trở nên giàu có, hùng mạnh cũng không nhỏ.
Lão quý tộc Valhalla – chủ cũ của thị trấn Lavender cũng từng là một đại quý tộc hàm tử tước, lãnh địa hơn ngàn dặm. Tuy nhiên trong trận thú triều 5 năm trước lão đã tử trận, không có con trai nên lãnh địa nhanh chóng bị Công tước Java thu lấy. Khi gia tộc Valhalla biết tin thì sự việc đã trễ rồi.
Cha Lucifer là Raphael Valhalla được gia tộc cử đến để đàm phán chổ tốt với Công tước Java. Đúng lúc hắn ra đời, ông mang hắn theo đến đây để nuôi dưỡng.
Sở dĩ không mang hắn về gia tộc vì Valhalla không chấp nhận bất kì thành viên nào dưới cấp 7. Gia tộc cũng không cung cấp bất cứ tài nguyên nào vì bất cứ đứa trẻ nào, nếu không có cha mẹ chăm sóc thì trực tiếp tự sinh tự diệt. Đãi ngộ cao nhất là như hắn bây giờ, được chỉ dẫn những bước đầu.
Raphael Valhalla là một Great Warrior, từng là một đội trưởng của sư đoàn Black Hole trong FRL. Quá khứ của ông tràn ngập thần bí, thậm chí ngay cả Winter người theo ông hơn 300 năm cũng không thật sự rõ ràng.
Còn về mẹ hắn, đó là chuyện cấm kị.
…
Nằm trên tấm thảm bông nổi trên mặt hồ giữa vườn oải hương thơm ngát.
Lucifer nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, đặt trên trái tim, miệng lầm bầm những câu từ trúc trắc: “…Đẹp làm sao những mảnh vỡ của tự nhiên,... đáng thương thay những đứa con lạc mẹ… về bên ta cùng nâng niu vẻ đẹp… bỏ tự do đến hãy đến ta… ”
Trong bóng tối, hắn “nhìn thấy” vô số điểm sáng màu xanh thẫm và lam nhạt đua nhau tràn vào cơ thể. Chúng tập hợp ở tim, rung rẩy từng đợt, từng đợt,… rồi ngừng hẳn. Như đã nhận đủ sự vỗ về, các Free Radicals of Air và Water bắt đầu theo từng nhịp đập của tim đổ vào các mạch máu. Lucifer chia chúng thành 10 phần tất cả: 1 phần tẩm bổ toàn bộ não bộ, 4 phần tập trung riêng vào khu vực giao cảm (làm cảm giác của con người trong mối giao hòa với đất trời thêm tinh tế), 2 phần tẩm bổ toàn bộ cơ thể, 1 phần cường hóa hệ miễn dịch, 1 phần cường hóa hệ tiêu hóa (vì sao ư? 20% trẻ em chết vì 2 thứ ấy). Còn 1 phần, hắn dành riêng cho dây thanh quản và hai lá phối. Chi vậy? Hát!
Ngọc Lan
giòng suối tơ vương
mắt thu hồ dịu ánh vàng.
Ngọc Lan
nhành liễu nghiêng nghiêng
tà mấy cánh phong
nắng thơm ngoài song.
Nét thắm tô bóng chiều,
giấc xuân yêu kiều,
nền gấm cô liêu.
Gió rung mờ suối biếc,
ý thơ phiêu diêu!
Ngón tơ mềm chờ phím ngân trùng,
mạch tương lai láng.
Dáng tiên nga giấc mơ nghệ thường lỡ làng.
Ngọc Lan giọng ướp men thơ,
mát êm làn lụa bông là.
Ngọc Lan trầm ngát thu hương.
Bờ xanh bóng dương phút giây chìm sương.
Bông hoa đời ngàn xưa tới nay.
Rung nhạc đó đây cho đời ngất ngây,
cho tơ trùng đờn hờ phím loan.
Thê lương mây nước sắt se cung đàn.
ôi tâm hồn nghệ sĩ chìm trong sương thắm.
Nhớ phút khuê ly, hôn mê tuyết hoa
Ngọc Lan.
Mờ mờ trong mây khói,
men nồng u ấp duyên hững hờ
dần dần vương theo gió,
tơ lòng dâng bao cùng thương nhớ
(Ngọc Lan – Dương Thiệu Tước)
---
Đối với magics, để thực hiện được phải cần thỏa mãn 2 yêu cầu: một là đủ magic-power, hai là tinh thần phải đạt đến một trạng thái (cảm giác) phù hợp.
Đối với các Practitioners of Warlock thì việc tự thực hiện việc này rất là bất khả thi. Thậm chí cả những Wizards cũng không thể dễ dàng sử dụng magic. Họ cần sử dụng sự giúp đỡ từ magic-graphs và exorcisms.
Magic-graphs là sự sắp xếp các “magical matters” theo cấu trúc đúng với cấu trúc của một magic xác định. Nó được sử dụng hết sức dễ dàng, chỉ cần cung cấp đủ mp là được, thậm chí một Warrior cũng có thể khởi động nó để hình thành magic.
Tất nhiên, sử dụng được Magic-graphs không phải là tiêu chuẩn của một Warlock. Một Practitioners of Warlock phải là người có thể tạo ra các Magic-graphs đơn giản, đó là tiêu chuẩn thấp nhất. Khá hơn một chút, nhiều Practitioners of Warlock thông minh sử dụng một thủ thuật nhỏ nhưng cực kì hiệu quả là vẽ cùng một chổ nhiều Magic-graphs không hoàn chỉnh rồi cố gắng dùng năng lực tinh thần bù đắp chổ khuyết đó, việc này dễ dàng hơn nhiều so với việc tự mình thực hiện tất cả.
Còn exorcisms, nó là một dạng phương tiện đặc biệt để Warlock “độc thoại nội tâm”, một kiểu tự thôi miên bản thân, ép tâm trạng đạt đến cảm giác phù hợp với yêu cầu của magic. Tất nhiên đó không phải là cách duy nhất.
Uptake Free Radicals (Hấp thu các gốc tự do – UFR) cũng là một loại magic, dễ nhất và thông dụng nhất trên thế giới này. Hầu như tất cả mọi class đều dùng hoặc đã từng dùng nó, từ Warlock, Witch cho đến Warrior. Một Warlock cấp 2 cũng có thể dễ dàng thực hiện mà không cần bất kì magic-graphs hay exorcisms nào. Nhưng một Practitioner of Warlock chưa đạt cấp 1 thì không được tốt như vậy, cần phải có các exorcisms bổ trợ mới được.
Đối với Lucifer – một kẻ có vấn đề về tâm thần, chính xác là vấn đề tình cảm (câu chuyện dài lắm) – thì điều chỉnh cảm xúc không phải việc quá khó. Hắn chỉ cần đọc chú ngữ lần đầu để định hướng cảm giác mục tiêu, sau đó hắn trực tiếp hướng tới cảm giác đó. Trong quá trình này, hắn còn phát hiện nhiều điều khá thú vị.
Một magic có yêu cầu riêng về cảm giác, nhưng chúng đều có chung một thứ gọi là “Mark”. Khi độ phù hợp về cảm giác của một Warlock vượt qua điểm mark thì magic đó sẽ được thực thi. Nhưng nếu Warlock tiếp tục điều chỉnh cảm giác tiến càng sâu hơn thì cường độ của magic cũng gia tăng. Thậm chí nếu vượt qua điểm mark và thay đổi một chút cảm giác (vẫn dựa trên cơ sở của cảm giác cũ) thì magic cũng thay đổi theo. Đó là căn bản của magic, là cách mà các Wizard sáng tạo ra magic. Họ sáng tạo đủ kiểu với cảm giác tâm thần để tạo ra các magic mới, thử nghiệm uy lực rồi ghi lại bằng chú ngữ hoặc magic-graph rồi truyền cho các đồ đệ của mình. Những kẻ tự nổ nát bản thân bằng cách đó cũng không hề ít.
Lucifer cũng tình cờ thực hiện được việc cường hóa magic UFR bằng cách này, tất nhiên, có cho một trăm cái nó cũng chẳng thể ghi lại được một magic bằng exorcisms.
Đầu tiên, hắn dùng exorcisms được dạy để xác định mục tiêu (cảm giác phù hợp). Sau đó đưa cảm giác bản thân tới điểm mark và chậm rãi hát ca khúc “Ngọc Lan” của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước (một trong vô số bài hát hắn yêu thích mà học thuộc).
Giai điệu tuyệt vời, lời nhạc tinh mỹ trực tiếp đưa hắn vào một cảnh giới rất sâu của cảm xúc. Cảm xúc khi đó mạnh tới nỗi làm hắn trực tiếp vong ngã. Các Free Radicals of Air và Water lúc đó điên cuồng phóng vào tim hắn, tốc độ thậm chí tăng gấp đôi gấp ba có thừa. Mà cảm giác mệt mỏi, tù túng khi thực hiện theo exorcism cũng hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là cảm giác phóng khoáng, thoải mái đầy tính nghệ thuật của “Ngọc Lan”.
Tiếng ca vang vọng trong khu vườn, cha hắn đang nhâm nhi tách cà phê, thưởng thức không khí trong lành cũng không khỏi gật đầu tán đồng. Mặc dù không hiểu lời ca (hắn hát tiếng Việt) nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được các Free Radicals of Air đang chấn động không ngừng trong không gian. Con trai lão quả thật rất thông minh, có thể hiểu được bản chất của magic ngay từ khi còn nhỏ.
Nhưng nếu như thực sự ông ta biết được trạng thái thực sự của Lucifer thì chắc phải kinh ngạc đến lọt tròng
Trên thực tế, cũng có những vật phẩm phụ trợ cho tu luyện, nhưng hết sức quý giá, đắt đỏ. Hàng thông thường nhất là tăng từ 1-3% tốc độ, tốt hơn một chút là 5-7%, đến 10% thì một Wizard cũng đỏ mắt, lên tới 50% thì cả Midgard sẽ điên cuồng.
Lucifer thì tốt rồi, một bài hát trực tiếp tăng đến 3 lần (300%) tốc độ tu luyện, đó là chưa kể khi hắn cường hóa khu vực giao cảm và thanh quản thì hiệu quả cũng không ngừng gia tăng. Quả thật văn hóa là nguồn gốc của mọi nguồn sức mạnh. Văn hóa Việt Nam đặc sắc càng không có đối thủ.
Mặt trời đã lên rất cao, nồng độ các FR of Water đã giảm, nó chầm chậm mở mắt. Mỉm cười, thế giới này thật thần kì, tuyệt đẹp. Thật đáng công nó liều mạng, chắc giờ này em gái nó cũng đang rất hạnh phúc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua những bông hoa, Lucifer vươn tay ra trước chờ nó thổi qua. Cảm giác mơn mang nhẹ nhàng lan tỏa, nó bật người ra sau, dưới bóng râm của khu vườn. Nhắm mắt, gương mặt nó – gương mặt non nớt của một em bé 5 tuổi – vốn tươi sáng giờ lại như bị một lớp màng đen bao phủ, mắt nó nheo lại, sự khắc khổ của những kẻ đã phải trưởng thành quá sớm.
Tuổi thơ nó là những chuỗi ngày mê mang. Không, phải nói là cả nhân loại mê mang. Sau những năm tháng chiến tranh dài đăng đẵng – thứ làm con người trở nên tồi tệ, và là thú vui, lẽ sống sau cùng trong những năm tháng đen tối – con người đã bị băng hoại, không còn bất cứ lý lẽ nào bào có thể chữa cho tội ác của con người nữa, tội ác đã biến thành chân lý ở tuyệt đại đa số con người – tội ác của “không riêng một dân tộc nào”.
Và cái xã hội loài người đã lâm vào một cơn mê chưa từng có, không có phương hướng, không có lối ra trong cả vài thập kỉ.
Và hi vọng về tương lai tươi đẹp đã đến. Có lẽ con người Việt Nam đó có công đấy, đáng được phong thánh,…
Nhưng giao hi vọng cho một xã hội mê mang thì… thật khủng khiếp.
Xã hội lại có niềm tin, nhưng cái mê mang lại di truyền cho mỗi cá thể trong cái xã hội đó. Sống trên Trái Đất, không, là sống thôi, sống là gì?
Chờ đợi phi thuyền sao?
Có thể… mà… có lẽ không chỉ là vậy… nhưng chính là vậy…
…
Lucifer và em gái nó là những đứa trẻ mồ côi – thành phần hạ cấp nhất trong xã hội thế kỉ XXII, chúng không có tấm vé lên phi thuyền, chúng là những kẻ không được điểm danh trong số 70 tỷ nhân loại, chúng không phải là con người – như đại đa số “người” nghĩ như thế.
Lớn lên ở bãi rác, “nơi sinh sống của bọn động vật và côn trùng” so với các thành phố là “nơi ở của con người”. Để tồn tại, chúng phải nhặt lại những chai “dung dịch thực phẩm hóa học” thừa để vét chút gì đó còn lại. Nếu như chỉ có vậy thì có lẽ chẳng có gì để nói…
Nhưng bãi rác cũng không phải chỉ có chúng. Bãi rác còn là thiên đường của “bọn vô gia cư” giống như chúng – hàng ngàn, hàng vạn “con ma đói” lang thang trên những núi rác. Đói khát, giành giật, đánh nhau, giết người, hiếp dâm,… và cả ăn thịt người là chuyện xảy ra thường xuyên. Nó trở thành một thói quen của cư dân nơi đây, và cũng không hề đáng nói vì cũng khá ít kẻ bị ăn thịt trừ khi ngươi:
1. Trông thật trắng trẻo, “thơm ngon” (1%).
2. Gặp một gã (mụ) nào đó đang “đói sắp chết” (30%).
3. Gặp những băng nhóm (bầy) người nào đó nghiện “thịt” (trong bãi rác có lẽ thịt người là chất thịt duy nhất an toàn và thơm ngon) (25%).
4. Bị thương (hoặc bệnh) sắp chết (15%).
5. Trượt chân, đi lạc,… vào một đám đang buồn vì “thịt” không đủ chia… (15%).
…
16. Gặp những con quái vật biến đổi gen (10%).
…
Và còn những mối đe dọa khác, như gặp một gã bác học nào đó cần một nhóm “những con chuột miễn phí và đông đúc”; bắt vào thành phố để mua vui cho “thị dân” bằng cách cấu xé lẫn nhau, liều mạng với động vật biến đổi gen, bị lấy máu làm nước tắm…
Cái xã hội kinh tởm đó, đâu đâu cũng thấy trên khắp thế giới, trừ khu vực chế tạo phi thuyền – cũng là nơi ở của các hoàng tộc, chính phủ, tỷ phú. Còn ngoài kia, chỉ có 2 loại người: thị dân và vô gia cư. Cả hai cùng kinh tởm như nhau. Bọn thứ nhất là những kẻ có vé lên phi thuyền, những con lợn bất lực trước sự đổi thay của xã hội, luôn lo lắng về mọi thứ: những căn bệnh “không thể chữa”, sự tấn công của bọn vô gia cư và… trời ạ, chúng còn lo sợ bị “đồng bọn” bắt nhầm thành bọn vô gia cư trà trộn vào thành phố.
Vì lẽ đó, chúng phải cố tỏ ra mình là thị dân “chính hiệu”: trưng tấm vé “gia truyền” lên, phải tỏ ra mình khác với “bọn động vật” ngoài kia nhờ còn giữ được chút ít “tế bào não” nhờ uống “dung dịch thực phẩm hóa học” được các chính phủ ném xuống bằng máy bay., phải biết giữ chút ít “luân lý”, phải tỏ ra vui vẻ trước các “trò chơi” với bọn vô gia cư, phải thần tượng một ca sĩ nào đó có tiếng hát phát ra từ đài truyền thanh thành phố mà thân thì ở trong khu vực đặc biệt – một sự tiếp tế tinh thần “đặc biệt”…
Tất cả chúng tạo thành một nền văn hóa “giả tạo”, hèn mạt và kinh tởm. Không bao giờ “thực tế” như ở ngoài kia – bãi rác.
…
Trong bối cảnh ấy, Lucifer đã nuôi lớn bản thân và em gái từ tầng lớp vô gia cư. Nó học được chữ viết và văn hóa từ một tủ sách mục ruỗng sâu dưới “núi” rác.
Và trong một cuộc hành trình tưởng chừng không thể tượng. Nó và em nó đã trở thành một cư dân của “khu vực của các chính phủ”, giành một tấm vé (1 vé cho một gia đình) VIP lên phi thuyền, trở thành một ca sĩ, nghệ sĩ, “nhà văn hóa” mà nhiều người ngưỡng mộ, kể cả “bọn lợn thị dân” từng nhiều lần bắt hụt nó và em gái. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác…
…
- Cậu chủ, dậy đi nào, ta vào ăn trưa thôi – Ông Winter tay đặt trên hai đầu gối, mỉm cười đôn hậu với nó.
Đang định ngồi dậy, chợt toàn bộ thế giới tối sầm lại. Giơ bàn tay lên cũng chẳng thể thấy gì cả. Cả thế giới cũng chìm vào im lặng,… kể cả tiếng tim đập cũng ngưng. Lucifer cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng…
<< Thông báo thông báo >>
<<Hệ thống không thể tiếp tục áp chế nguồn năng lượng lạ>>
<<…Tịch… Kiểm tra toàn bộ hệ thống… Ngắt kết nối>>
Nó cũng mất luôn ý thức.
…
“Chíp chíp, chíp chíp,… líu lo líu lo,…”
“Ào! Rì rào…”
Cảm giác mát lạnh đập vào mặt làm nó giật mình. Từ từ mở mắt, thế giới trước mắt nó làm nó bất ngờ. Dưới tán một cây cổ thụ cao mấy mươi mét là một vườn hoa bát ngát đủ màu sắc, hương hoa ngào ngạt, quấn quít bướm ong. Đùa với những tia sáng trên tán cây là những chú chim nhỏ nnó, xinh đẹp và lạ lùng.
Lucifer đưa mắt nhìn quanh, bên trái là một vách núi cao lởm chởm đá đen. Từ đỉnh núi có một dòng suối lớn chảy xuống. Từ con suối ấy tách ra một dòng nước nhỏ chảy qua khu vườn, tạo ra giữa khu vườn một hồ nước sâu và trong vắt, bên dưới có sỏi, rong,… và vô số loài thủy sinh mà nó biết lẫn không biết.
Đằng sau nó là một lâu đài nhỏ nnó màu đen theo phong cách Gothique rayonnant, kết hợp với với vô số những đường cong tinh tế màu lục thẫm và lam sáng tuyệt đẹp và cổ xưa – mà sau này nó mới biết đó là phong cách Valar. Ở vị trí đẹp nhất của bức tường vẫn là gia huy hình kị sĩ cách điệu to lớn và trang nhã.
Nó biết đây là đâu rồi, nhưng sự thay đổi là quá lớn. Dựa vào hình dáng và hương thơm thì khu vườn kia vẫn là vườn hoa oải hương quen thuộc – đặc sắc của thị trấn Lavender – nhưng màu sắc thì khác hẳn, đủ mọi màu sắc, thậm chí còn có vài bông hoa màu vàng kim chói lóa dưới những tia nắng.
Hồ nước nó vẫn thường nằm dùng magic UFR để đề cao mp giờ đã trở nên sâu hơn, rộng hơn, trong hơn và sinh động hơn.
Không, phải nói là mọi thứ đều trở nên lung linh và sinh động hơn. Mọi thứ đều thay đổi đều đa dạng hơn, có sức sống hơn, mới lạ và “tự nhiên hơn”.
Nó chạy lại hồ nước, soi bóng mình. Vẫn gương mặt đó, không có gì thay đổi. Nó thở phào nhẹ nhõm, nó sợ sau này gặp lại em nó sẽ không nhận ra nó. Nhìn xuống ngón áp út, vẫn là những đường nét hoa văn đen, nhưng chúng cũng tuân theo phong cách Valar. Là những đường thẳng hở kết thúc bằng một nửa tới một cung tròn, nở ra một bông hoa nhỏ có lổ trống ở giữa làm “mặt nhẫn”.
Nó nhắm mắt lại, một quả trứng nhỏ nằm gọn ở một góc của không gian và… không gian đã mở ra trọn 1m3. Lại một sự thay đổi nữa, nhưng chưa hết, Lucifer đã không hề nhận được bất kì bảng thông tin nào khi nhắm mắt lại, không một thông báo nào từ hệ thống, không có bất cứ thứ gì.
Mỉm cười, những thứ thừa thải ấy mất đi thì thế giới này mới hoàn mỹ được, nó nghĩ.
Lật tay lấy quả trứng ra, thời gian qua nó cũng quên mất nó dù thỉnh thoảng cũng lấy ra ôm ngủ. Nhắm mắt, không hề có thông tin gì hiện ra. Nó cười khổ, lẩm nhẩm nhớ lại. Nếu không có bất kì sự thay đổi nào diễn ra thì nó cần phải ôm trứng ngủ hơn một tháng nữa thì nó mới nở.
Còn về phần ma lực, nó không cần kiểm tra, lượng ma lực vẫn như cũ kể cả chủng elements mà nó phù hợp.
Vừa cất đi quả trứng thì một tiếng gọi cất lên từ phía sau.
Cậu chủ, vào ăn trưa thôi. Ông chủ đang đợi cậu ở bên trong.
Vẫn gương mặt đó, vẫn thân hình đó nhưng có điều thon gọn hơn, mái tóc trắng như cước giờ lại đen bóng làm nó bất ngờ… Chính xác, đó là ông Winter. Chu choa, giờ lão, à không, chú ấy trông thật phong độ. Nụ cười vẫn nở trên môi nhưng lại không phải là nụ cười hiền từ của một ông lão mà nó thích, đó là một nụ cười tự tin, sáng ngời của một người trung niên có một thời phong độ thành công.
- Dạ, con vào ngay!
Nói rồi nó đi theo sau Winter, vừa đi vừa đánh giá từng cử chỉ một. Winter giờ là một gã quý tộc lịch lãm, chính xác như vậy. Xem kìa, những bước chân nhẹ nhàng cuốn hút, những cử động tinh tế của các ngón tay, sự nhịp nhàng của những cái nhún người cho linh hoạt, cái vững chãi của bờ vai, cái manly của mái tóc đã mang tới độ “chín” hoàn hảo của người đàn ông. Nếu nói Winter không sát gái, Lucifer chết cũng không tin, nhưng nó không phải quá quan tâm đến cái vụ ấy, tự do của mỗi người.
Bằng một cú xoay người đầy nghệ thuật, Winter vui vẻ mở ra cánh cửa, cúi người 90° với nụ cười “đứng tim thiếu nữ” trên môi. Tà áo khoác cùng những cơn gió thơm ngát tinh dầu Lavender làm Lucifer hoa cả mắt, mãi một lúc sau nó mới lấy lại tinh thần mà bật cười đi vào nhà. Lão Winter đã điệu hơn trước, cái dáng dấp ấy là của một nghệ sĩ khiêu vũ chứ chẳng sai, phải kiếm cơ hội thụ giáo mới được, nó vừa cười thầm vừa suy nghĩ.
Bước vào nhà, cảm những sự tài hoa của các kiến trúc sư đã dựng nên ngôi nhà này, Lucifer cảm thấy cực kì xúc động. Bằng sự thiết kế tinh tế, kết hợp những mảng tối – đối lập với ánh sáng, đã làm tôn lên những chi tiết tỉ mĩ của ngôi nhà như: những bức tranh tường, hàng cột chạm trổ uy nghiêm, dãy tĩnh thất bằng đã vững chải,… bằng chính ánh sáng mặt trời quang minh đẹp đẽ, sáng mà không chói lóa.
Rồi cũng tới nhà ăn, cha nó đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nó mỉm cười, hai tay khép hờ trên đùi, cúi người – kiểu chào quý tộc:
Con chào cha.
Cha nó gật đầu, sự ưng ý đã hiện lên trên khuôn mặt. Nó cũng cảm nhận được sự thay đổi của cha nó, dễ dàng hơn, nhiều yêu thương hơn và khác biệt hơn. Cả Raphael và Winter đều thay đổi theo chiều hướng có chút khác với ban đầu, tức là khác so với nó, họ không giống như những sinh vật được tạo ra theo khuôn của nó mà có những nét đặc sắc riêng mình.
Winter, ngươi cũng nên bắt đầu khóa lễ nghi rồi đó. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ rời xa chúng ta.
Vâng, như ý ngài muốn thưa đại nhân – lão Winter chợt xuất hiện ở phía sau nó, cúi người, chắp tay lên ngực. Lần nay Lucifer thấy khó hiểu, khác gì lễ nghi Warlock nó làm lần đầu đâu, thay đổi nữa ư?
Sau đó bữa trưa diễn ra, nó phát hiện một chút bất ngờ thú vị. Dù Winter có lịch lãm cỡ nào, đứng trước Raphael Valhalla cũng kém một bậc. Dù kém phần linh hoạt hơn, nhưng mỗi cử động của Raphael đều toát lên khí thế của người trên. Cái khí thế ấy toát ra từ thẩm sâu trong con người ngài, khí thế chảy từ huyết quản. Đủ để nhận ra Winter chỉ là một quản gia khi đứng cạnh.