Vô Niệm cõng Tiểu Thanh trên lưng, đi trên sơn đạo gập ghềnh, chỉ thấy thân hình mềm mại sau lưng càng ngày càng nặng, sắc trời cũng càng ngày càng đen hơn trước, bất thình lình hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời. Tiểu Thanh trên lưng cất tiếng hỏi:
- Vô Niệm ca, xảy ra chuyện gì thế?
Vô Niệm nhìn trời. Vừa rồi trên trời vẫn còn ánh trăng, nhưng bây giờ mơ hồ chỉ còn lại đường cong sáng nhạt. Hắn lẩm bẩm nói:
- Thiên cẩu thực nguyệt, tối nay là trạng thái cực âm, bách quỷ hoành hành, không biết tiểu đạo sĩ đó có thể cầm cự được không.
Tiểu Thanh ôm lấy cổ hắn, cười khanh khách nói:
- Có huynh ở đây, muội không sợ gì hết.
Thanh âm nàng trong trẻo mềm mại, một tay ôm vòng lấy cổ Vô Niệm, cách một lớp áo song vẫn có thể cảm giác được da thịt mềm mại trơn láng, Vô Niệm rung động trong lòng, nói:
- Tiểu Thanh, muội….Muội khỏe chứ?
Tiểu Thanh cúi thấp đầu cười nói, chạm cả vào đầu hắn, nói:
- Vô Niệm ca, muội rất nhớ huynh.
Trong lời nói của nàng có một thứ mị lực vô hình tỏa ra, Vô Niệm cúi đầu, vẻ mặt cổ quái. Hắn ngừng lại, chậm rãi hỏi:
- Muội vẫn còn nhớ đến ta sao?
- Nhớ rất kỹ, muội còn nhớ khi đó huynh với sư phụ huynh ở trong miếu, muội đến tìm huynh chơi,huynh hái cho muội một quả hồng, kết quả là bị sư phụ đánh cho một trận. Khi quay về huynh đã mếu máo khóc ròng, hì hì.
- Muội còn nhớ kỹ…. – Khóe miệng Vô Niệm hiện lên một tia cười khổ. Hắn cũng nhớ rất kỹ cảnh tượng nhiều năm trước, tiểu cô nương này đến chơi đã bắt hắn phải hái hồng trong miếu. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết là nghĩ gì, Tiểu Thanh khẽ thúc hắn nói:
- Ôi, Vô Niệm ca, sao không đi nữa?
- Tiểu Thanh. – Vô Niệm suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, như vừa hạ quyết tâm một việc gì đó:
- Muội xuất giá chưa?
Tiểu Thanh cười, che mắt hắn:
- Huynh nói bậy bạ gì đó, muội không nghe.
Vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhân này Vô Niệm đã có đọc trong Thanh Đăng cổ thư, cũng hiểu được một chút. Mặt hắn bỗng đỏ bừng, nói:
- Buông ra, ta phải đem muội về nhà đã…sau đó hẵng nói.
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, nói ra hai chữ cuối cùng cơ hồ không thể nghe được, nhưng Tiểu Thanh vẫn có thể nghe. Mắt hắn bị che nên không phát hiện ra khuôn mặt Tiểu Thanh đang xảy ra biến hóa. Khuộn mặt của nàng mới rồi xinh đẹp vô cùng, song lúc này lại tựa như một khối tuyết được ném vào lửa, tan biến hình ảnh cực nhanh, màu đỏ của máu nhạt dần, khiến cho khuôn mặt từ từ trở thành một phiến đá màu xanh.
Ánh trăng rốt cuộc đã biến mất.
Móng tay Tiểu Thanh bất đồ dài ra thêm một đoạn, nhìn giống hệt năm cây đinh nhọn, vào sát na ánh trăng biến mất, năm ngón tay nàng cắm mạnh vào đỉnh đầu Vô Niệm.
Trong bóng đêm, đột nhiên một chiếc khoen nhỏ bằng đồng bay nhanh đến. Ngũ trảo Tiểu Thanh đang muốn cắm vào đỉnh đầu Vô Niệm, bất đồ nàng chấn động, khoen đồng cắm vào mặt nàng, tựa như bắn vào một khối bùn nhão, không ngừng rung lên. Tiểu Thanh kêu thảm một tiếng, bị chấn rời khỏi lưng Vô Niệm, ngã mạnh xuống mặt đất.
Vô Niệm lúc này nghe được, cả kinh kêu lên:
- Tiểu Thanh! – Đưa rút mạnh trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ, xoay người lại.
“Vô Niệm!”
Trong bóng tối ven đường đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói này cũng không quá lớn, nhưng ở trong tai Vô Niệm lại tựa như sấm động, cả người hắn chấn kinh, tay không ngừng run rẩy, trường kiếm cơ hồ rơi xuống, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh.
Một người đứng trong đêm đen. Sắc trời tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện đứng thẳng, trong tay nắm một cây thiền trượng. Vô Niệm thất thần, lẩm bẩm:
- Vô Phương sư huynh….
Vô Phương bước dài, tiến về phía Tiểu Thanh trên mặt đất, Vô Niệm mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố thu lấy dũng khí nói:
- Vô Phương sư huynh, huynh định làm gì?
Vô Phương dừng trước mặt Tiểu Thanh, đưa thiền trượng lên đâm xuống, những khoen đồng trên thiền trượng lại vang lên leng keng, Vô Niệm căng thẳng, bất chấp sợ hãi, quát to một tiếng, người như điện xạ phóng đến, đâm một kiếm vào lưng Vô Phương.
Kiếm vừa đâm ra, hắn đã thấy hoa mắt, “phập”, một thanh âm vang lên, trường kiếm như chịu sức nặng của thiên quân, không cách nào có thể duỗi ra thêm nửa tấc, hắn định thu lực, nhưng thanh kiếm lại như cự thạch kẹp chặt, không cách nào thu lại được, một thanh âm ôn hòa ấm áp vang lên bên tai hắn:
- Vô Niệm, đã lâu không gặp.
Một tăng nhân còn trẻ mặc bạch y đứng trước mặt hắn. Tăng nhân thiếu niên tay phải cầm thiền trượng, hai ngón tay bên trái đang kẹp thân kiếm. Cả người Vô Niệm phát run, buông kiếm quỳ xuống. Lúc này thiền trượng Vô Phương đã đâm đến, Tiểu Thanh hét lên thảm thiết, liều mạng vùng vẫy, nhưng thiền trượng Vô Phương cắm nàng sát mặt đất, không cách nào thoát được.
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Thanh vang lên, mồ hôi trên trán Vô Niệm ròng ròng nhỏ xuống. Tăng nhân còn trẻ khẽ buông tay, trường kiếm rơi xuống, cắm trên mặt đất, y thấp giọng nói:
- Vô Niệm, nhập ma rất dễ, nhập đạo khó vô cùng, không lẽ ngươi thực sự không chịu quay đầu lại sao?
Vô Niệm ngẩng đầu lên. Trong bóng tối, khắp khuôn mặt hắn đều là nước mắt, run rẩy nói:
- Sư phụ, đệ tử nguyện chịu phạt, nhưng xin người hãy cứu cứu Tiểu Thanh.
Tăng nhân thiếu niên lắc đầu:
- Phật dạy ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. Vô Niệm, ngươi có ý xả thân, nhưng chuyện đó cũng giống như muốn kết hợp Thái Sơn với Bắc Hải lại, không thể nào làm được?
Vô Phương phía bên kia đã rút giới đao xẻ ngực Tiểu Thanh, đưa tay thò vào ngực Tiểu Thanh vuốt vật gì đó, xé mạnh, Tiểu Thanh tưởng đã chết bỗng hét lên một tiếng, thân thể như côn trùng co quắp lại, Vô Phương cầm lấy đồ vật đó đến trước mặt tăng nhân thiếu niên nói:
- Sư phụ, yêu nghiệt đã bị thu phục.
Trên tay y cầm một vòng tay bằng ngọc màu xanh, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có điều đó thực chất không phải là một cái vòng tay, mà là một con rắn xanh nhỏ. Rắn xanh quấn vào cổ tay Vô Phương, há miệng bé thật to như muốn cắn vào hổ khẩu Vô Phương, thế nhưng ngón trỏ và ngón cái Vô Phương đã khống chế tấc thử bảy trên mình rắn, nó chỉ có thể giãy giụa trên tay y. Tăng nhân thiếu niên nhìn qua con rắn nhỏ, nét mặt vẫn không có một chút biểu cảm, ngón tay khẽ vận sức, thân rắn lập tức bị bóp dẹp, đầu rắn cũng vô lực gục xuống.
Tăng nhân thiếu niên cầm con rắn chết đặt xuống mặt đất, nhẹ nhàng nói:
- Vô Niệm, quay về Long Liên Tự đi. Lúc này quần ma hoành hành khắp thiên hạ, mạt cưa mướp đắng một phường, chi bằng chỉ lo cho mình, tu hành thanh tịnh.
Vô Niệm nhìn thi thể Tiểu Thanh giữa bụi cỏ, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vô Phương lau tay vào bụi cỏ, sau đó kéo Vô Niệm dậy, nói:
- Sư đệ, ngươi quay về đi, tội phản sư, sư phụ cũng sẽ tha thứ cho đệ.
Vô Niệm thất thần gục xuống đất, cũng không để ý đến Vô Phương đưa tay ra. Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông. Tiếng chuông vang vọng khắp nơi, thanh âm buồn bã nhưng ***g lộng như xé lụa nát vàng. Vô Phương không khỏi ngẩn ra, lúc này Vô Niệm đột nhiên hướng về phía tăng nhân thiếu niên, dập đầu nói:
- Sư phụ, công ơn dưỡng dục mười bốn năm, Vô Niệm ghi tạc tâm can, thỉnh xin sư phụ yên tâm.
Hắn vừa mới dứt lời, thân thể bật dậy, tay chộp lấy trường kiếm cắm trên mặt đất, lộn người trên không trung, cả người như một chiếc lá bị gió thổi đi. Vô Phương vốn thấy Vô Niệm thất thần quỳ dưới đất, vạn vạn lần không ngờ hắn lại có chiêu thức đó, chỉ có thể vội vàng đưa tay bắt lấy trang phục đối phương, “roẹt” một tiếng, xé được một mảnh áo, thân ảnh của Vô Niệm đã cách đó vài trượng, vừa đáp xuống đất lại tiếp tục phóng người đi xa. Vô Phương giận dữ, hét lớn một tiếng, thiền trượng cắm xuống mặt đất, “keng”, ba khoen đồng từ thiền trượng bay ra, truy kích theo thân ảnh Vô Niệm. Khoen đồng vừa bay ra, tăng nhân thiếu niên đã vung thiền trượng, chỉ một chiêu, ba khoen đồng nho nhỏ trên không bỗng như tiểu trùng quay về lại, bị hấp lực từ thiền trượng của tăng nhân thiếu niên hút chặt lấy. Vô Phương không biết làm sao, đành hỏi:
- Sư phụ, tại sao lại để hắn thoát?
Tăng nhân thiếu niên nhìn nhìn trời, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nhập ma cũng sẽ có lúc quay đầu lại, lời này chẳng phải con cũng đã nói sao? – Y ngoái đầu lại nhìn thi thể Tiểu Thanh, thở dài nói:
- Vô Phương, chôn thi hài nữ tử này đi.
Tăng nhân thiếu niên chỉ thở dài một tiếng, tiếng thở nhẹ như tơ, nhưng vẫn có thể nghe được, Vô Phương như bị điện giật, đứng ngơ người bất động. Thiếu niên tăng nhân đi vài bước, thấy Vô Phương vẫn đứng chôn chân, quay đầu lại nói:
- Sao vẫn còn đứng đó?
Vô Phương tựa như vừa trong mộng tỉnh giấc, vội vàng đáp:
- Vâng, vâng. – Đi đến thi thể Tiểu Thanh, khi đó y mới nghĩ đến tiếng thở dài của tăng nhân thiếu niên, không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả thân mình, thầm nghĩ:
- Thì ra sư phụ cũng biết thở dài!
o0o
Trong chuông càng lúc càng nóng, phảng phất như cái chuông lớn này bị vùi trong đống lửa. Vô Tâm vốn đã trấn định, lúc này cũng cảm thấy hoảng hốt.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang ào ạt, chuông lớn không ngừng rung lên, phát ra âm thanh. Tiếng chuông tựa như vô số cương châm đâm vào màng nhĩ Vô Tâm, khiến cho y hoa cả mắt, trong đám thanh âm ào ạt đó, một tiếng sáo trúc réo rắt vang lên không ngừng. Vô Tâm cầm kiếm đặt ngang gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tọa định, nhưng vẫn bị thứ thanh âm hỗn loạn đó khiến cho đầu óc đảo lộn, mạch máu nơi huyệt Thái Dương căng phồng như muốn vọt ra, tựa hồ có thể bắn tung ra ngoài bất cứ lúc nào.
Con rắn lớn bên ngoài sau khi không thể quật ngã chuông lớn, lúc này quấn chặt lấy chuông, không ngừng quấn tới quấn lui. Vẩy rắn cứng như sắt khi ma sát đã quét sạch đi màu đồng xanh trên vỏ chuông, sự ma sát với tốc độ cao cũng khiến cho chuông không ngừng nóng lên, thỉnh thoảng lại rung động, phát ra âm thanh bén nhọn. Vô Tâm lúc này đã trí cùng lực kiệt, biết không thể duy trì được bao lâu nữa, y nghiến răng, đưa ngón trỏ vào miệng cắn một ngụm, máu tươi từ viết thương nhất thời ứa ra. Loại Huyết Chú này khi sử dụng tất đại thương nguyên khí, một lần sử dụng cần phải nghỉ dưỡng nhiều ngày mới có thể hồi phục như cũ, tuy nhiên nếu cứ để tình trạng này diễn ra, e rằng mạng nhỏ sẽ không còn.
Máu vẽ thành một vòng tròn trên vách chuông, Vô Tâm duỗi ngón tay vẽ thành Thái Cực đồ, sau đó cắn răng quát:
- Phá! – Vỗ một chưởng vào huyết ấn. Chuông lớn nhất thời phát ra một tiếng nổ, con rắn lớn cũng tựa như bị sét đánh, nửa thân rắn bị quăng ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt đất, khiến cho bầy rắn nhỏ bên ngoài bay tung tứ tán, cũng không biết là có bao nhiêu con rắn nhỏ bị nện nát bét, chỗ thân rắn áp sát ngay vị trí huyết ấn vừa rồi đã xuất hiện vết thương cháy sém, giống hệt như Thái Cực đồ mà Vô Tâm đã vẽ bên trong, hiển nhiên là đồ hình Thái Cực đã xuyên qua vách chuông, ấn lên thân rắn.
Đây chính là Ngũ Lôi Phá của Chính Nhất giáo, mặc dù không lợi hại bằng Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp, nhưng uy lực cũng không yếu chút nào, con rắn lớn bị chấn động, quằn quại đau đớn, Vô Tâm còn đang vui mừng, bất đồ tiếng sáo trúc ngân dài, lại một âm thanh nặng nề vang lên, con rắn lớn lại tiếp tục quấn đến chuông lớn.
Ngũ Lôi Phá chỉ là để giải tỏa tình thế, tuy nhiên nếu dùng thêm một lần nữa thì Vô Tâm đang đại thương nguyên khí sẽ không thể duy trì được nữa. Thời khắc này, dù biết cái chết đã đến trước mắt, Vô Tâm vẫn thản nhiên cười nhạt, rút trường kiếm ra.
Thanh trường kiếm này đã chỉ còn là một thanh kiếm bình thường, tuy không thể trảm yêu trừ ma, nhưng muốn giết người thì vẫn thừa sức. Y quay ngược mũi kiếm, đâm vào ngực mình, trong lòng thầm than:
- Đáng tiếc là đang kiếm được nhiều tiền thì lại đứt gánh nửa đường.
Bất đồ, chuông lớn nổ ầm, Vô Tâm chỉ kịp cảm thấy một cơn sóng nóng hầm hập đập vào mặt, một cỗ nhuệ khí đảo qua. Y chấn động, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao lại xảy ra biến hóa này, chỉ vội cúi đầu xuống, một làn gió lạnh lướt qua đỉnh đầu, cảnh tượng trước mắt bỗng sáng ngời, hiển nhiên đã thấy được bên ngoài.
Chuông lớn cũng theo thế bị cắt ngang, đứt làm đôi.
Đuôi cự xà bị hất ra, phần trên của chuông bị ngã sang một bên, hệt như một ấm trà được mở nắp. Chuông lớn vừa vỡ ra, Vô Tâm không suy nghĩ nhiều, người phóng lên cao, trường kiếm trong tay vung múa, vẽ thành vòng tròn bên dưới, đề phòng rắn từ dưới tấn công lên. Người y lơ lửng trên không, không có chỗ mượn lực, mắt nhìn phía dưới là rắn đen kịt, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, đang không biết nên làm thế nào để đáp xuống thì đột nhiên có người quát:
- Đón lấy!
Vô Niệm đang đứng trên bức tường đổ, ném về phía Vô Tâm một cành cây. Cành cây bay bên dưới mũi chân Vô Tâm, Vô Tâm đề khí, mũi chân điểm lên cành cây, đoạn cây chịu lực rơi xuống đất, Vô Tâm nương theo lực mượn, thân hình bay chéo lên, lộn bốn năm vòng trên không, đáp xuống bức tường đổ. Hai chân vừa đáp xuống đã lảo đảo choáng váng. Y ở trong chuông đã lâu, cả người thoát lực, ngay cả đứng cũng không vững, Vô Niệm vội đỡ lấy hắn nói:
- Đạo huynh, không sao chứ?
Vô Tâm tra kiếm vào vỏ, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu hòa thượng, may là ngươi đến kịp, nếu không ta đã sắp biến thành phân rắn. Ngươi đã đưa Tiểu Thanh cô nương về nhà rồi chứ?
Thế nhưng Vô Niệm lại như không hề nghe thấy lời y nói, nét mặt ngưng trọng, nhìn lên đỉnh miếu. Gác chuông đã sụp đổ, một nửa mái nhà cũng rơi xuống, miếu Ngũ Hiển Linh Quan mới rồi vẫn còn là một chốn trang nghiêm, song lúc này đã trở thành một nơi khung cảnh tan hoang, gạch nát ngói tan, năm tượng thần trên điện đã đổ ba, chỉ còn hai đang ngồi, nhưng cũng không còn nguyên vẹn.
Trên đỉnh đại điện là một hồng y nữ tử, cầm trong tay một cây sáo, dựa vào hai góc cong mái nhà, nhìn bọn họ. Khoảng cách khá xa, cũng không thấy rõ diện mạo người này. Vô Niệm nhìn đăm đăm nữ tử đó, từng giọt máu từ mũi kiếm nhỏ xuống đất. Đại Nhật Như Lai Kim Cương kiếm uy lực kinh nhân, một kiếm chém đứt đôi cự xà, dư lực vẫn còn, chém đứt đôi chuông lớn. Hắn vốn không hề biết Vô Tâm đang trốn trong chuông lớn, một kiếm phát ra toàn lực, may là thân thể Vô Tâm linh hoạt, nếu không thì sợ rằng ngay cả Vô Tâm cũng đã bị chém đứt mất nửa đầu.
Lúc này, nữ tử kia lại đặt sáo lên môi, tiếng tiêu vốn lảnh lót uyển chuyển, nhưng nàng thổi lại phát ra âm thanh thê lương như ma tru quỷ khóc. Vô Tâm vừa nghe thấy tiếng sáo, tim không khỏi đập mạnh, nhíu mày nhăn mặt.
Thanh âm này khi nãy Vô Tâm ở trong chuông đã nghe được. Hắn vốn tưởng rằng do cự xà phát ra tiếng vang, không nghĩ ra lại là tiếng sáo do nữ tử thổi. Thanh âm phát ra, đám rắn trên mặt đất lại nhúc nhích bò lổn ngổn đến chỗ bọn họ đang đứng. May là con rắn lớn đã bị một kiếm Vô Niệm chém thành hai đoạn, lúc này đang quằn quại trên mặt đất, nếu không sẽ càng khó ứng phó.
- Tiểu hòa thượng, ngươi có thân thể kim cương bất hoại hả?
Vô Tâm sợ hãi, quan sát bốn phía, chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại không thấy Vô Niệm nhúc nhích, hắn bèn giật vào người Vô Niệm, tiểu hòa thượng lúc này mới như vừa tỉnh mộng, song lại không nghe thấy Vô Tâm nói gì, ngoái đầu lại hỏi:
- Đó là thứ gì vậy?
- Ly Long Bát Biến, đó chính là người chủ trì Ly Long chú. Tiểu hòa thượng, nếu ngươi có thân thể kim cương bất hoại thì hãy ở đây, còn không thì mau chạy đi.
Vô Niệm nhìn nữ tử, chậm rãi nói:
- Ả không phải là người sống.
- Đương nhiên không phải là người sống, bọn chúng đều là tá thi luyện hình…. – Đột nhiên hắn chợt nghĩ ra chuyện gì, hít sâu một hơi khí lạnh, hỏi:
- Tiểu Thanh đâu?
Vô Niệm không trả lời, Vô Tâm tiếp tục hỏi, chỉ thấy khóe mắt Vô Niệm rơi xuống hai hàng nước mắt, y không dám hỏi thêm nữa, kéo Vô Niệm thì thầm:
- Tiểu hòa thượng, chúng ta đi mau, không thì không kịp nữa! – Lúc trước y còn bừng bừng hùng tâm tráng chí, chỉ muốn trảm yêu trừ ma, nhưng Ly Long chú, phá một tầng thì còn một tầng, y biết công lực của mình không đủ khả năng, có thể toàn mạng trở ra đã là thượng thượng đại cát, nhìn dáng vẻ của Vô Niệm thì dường như chưa luyện được kim cương bất hoại thể, lúc này không chạy thì khi nào chạy nữa. Tuy nhiên rắn càng ngày càng nhiều, muốn chạy lúc này cũng chưa thể nghĩ ra diệu kế nào.
Đám rắn tiến đến phía dưới bức tường đổ thì tụ tập lại, bao vây xung quanh chừng ba bốn trượng, ngẩng đầu lên nhìn hai người, bốn phía đều là bóng tối mơ hồ, vô số mắt rắn nhỏ bé như sao trên trời nhìn hai người, mang theo một mùi tanh hôi, khiến cho trong người khó chịu buồn nôn. Vô Tâm biết nếu muốn thoát khỏi xà trận này thì y không có khả năng, nhưng lưu lại thì chỉ có chết. Song y chưa kịp nói thêm lời nào đã thấy Vô Niệm hét lớn một tiếng, người bắn tung lên, giẫm lên một khối gạch, xông lên mái nhà. Vô Tâm chấn động, kêu lên:
- Tiểu hòa thượng…. – Y không nghĩ ra Vô Niệm không lùi mà còn tiến, lời chưa dứt đã thấy Vô Niệm chạy trên mái nhà quát:
- Yêu nghiệt, chịu chết đi!
Trường kiếm trong tay hắn bắn ra khí xanh dài cả trượng, một kiếm chém xuống như sấm sét. Hồng y nữ tử không ngờ đến Vô Niệm không lui mà tấn công mình, vừa thấy trường kiếm Vô Niệm chém xuống, lập tức ngừng tiếng tiêu, ngửa đầu phun về phía Vô Niệm một luồng hắc khí. Vô Tâm nhìn thấy, đứng trên tường thấp kêu lên:
- Cẩn thận! – Nhưng kiếm của của Vô Niệm nhanh như thiểm điện, chém xuyên qua người nữ tử, dư lực vẫn hùng hậu vút ra, “ầm” một tiếng, cũng không biết có bao nhiêu gạch ngói bị chém nát, mái nhà vốn chỉ còn một nửa đổ sập xuống, hai tượng thần còn lại cũng bị ép đến vỡ nát.
Vô Tâm đứng dưới bị khói bụi khiến cho mờ mắt, y đưa tay phủi phủi bụi dính trên mắt. Trong mơ hồ, nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Bụi đất lắng xuống, chỉ thấy Vô Niệm hai tay cầm kiếm, vững vàng đứng giữa đám gạch ngói. Vô Tâm mừng rỡ nhảy đến bên người Vô Niệm, nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi thực sự luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân pháp.
Y vỗ vai Vô Niệm, nhưng cảm giác bàn tay nóng bỏng như chạm vào một khối than nóng. Y ngẩn người, quan sát nét mặt Vô Niệm.
Một khuôn mặt đen sạm.
Y chấn động, thân thể Vô Niệm lảo đảo ngã xuống. Y đỡ lấy, kêu lên:
Nếu là người khác, bị nắm như thế chắc chắn sẽ sợ đến mức hồn phi phách tán, còn Vô Tâm, mặc dù hoảng sợ nhưng tuy hoảng bất loạn, tay phải nắm lấy trường kiếm trong tay Vô Niệm, “soạt” một tiếng, kiếm chém xuống, cánh tay trúng kiếm đứt lìa, bàn tay bay ra xa vài thước, đống gạch ngói bên dưới rùng rùng rung chuyển, mặt đất như bị chấn động ầm ầm, tựa như có vật gì muốn chui từ dưới đất lên, trường kiếm phát ra thu lại, tra vào vỏ kiếm trên lưng Vô Niệm, y cõng Vô Niệm lên lưng, đào tẩu. Một chiêu đoạt kiếm, xuất thủ, hoàn kiếm chỉ trong vòng nháy mắt. Nhưng y mới đi được hai bước, bỗng đứng khựng lại.
Trên mặt đất, rải rác đây đó là một ít vật dục bằng vàng bạc. Tượng thần khi đúc thì phần lớn được làm bằng đất, bên trong trống rỗng, đặt một ít vật áp chế bên trong, thông thường đều đặt kinh thư trong ruột, nhưng miếu Ngũ Hiển Linh quan là do Lưu gia tu sửa lại từ chùa phật, cho nên đã đặt một ít vàng bạc châu báu trong tượng. Tượng vỡ, những thứ đó rơi ra mặt đất, lúc nãy bị cát đá che khuất, vừa rối mặt đất chấn động nên mới hiển lộ rõ. Lúc này ánh trăng đã nhú ra một góc, dưới ánh trăng, những thứ vàng bạc châu báu tỏa ánh sáng lấp lánh, cực kỳ bắt mắt. Vô Tâm cái gì cũng không thèm để ý, nhưng vừa thấy những thứ kim ngân châu báu này lại liều lĩnh khựng người, không còn nghĩ đến gì khác nữa.
Y vừa mới khom lưng xuống, từ phía sau đã vang lên một tiếng nổ, gạch ngói bay tán loạn, Vô Tâm cảm thấy sau lưng như có vật gì đó nặng nề nện lên người Vô Niệm trên lưng, Vô Niệm phát ra thanh âm rên rỉ, hộc ra một búng máu, vừa khéo Vô Tâm cúi đầu xuống, búng máu vọt qua cổ y rơi xuống đất, nếu không, chắc đầu y sẽ toàn là máu tươi. Vô Tâm kinh hãi, vẫn cố nhặt lấy hai khối tiểu nguyên bảo cho vào ngực, sau đó mới quay đầu lại hỏi:
- Tiểu hòa thượng, ngươi không sao chứ?
Khóe miệng Vô Niệm hiện rõ một tia máu tươi, hơi thở đứt quãng nói:
- Đạo huynh, như thế dường như không phải đạo lắm. – Vừa rồi hắn trúng độc nặng, hôn mê bất tỉnh, sau đó bị một khối đá bắn vào lưng, phun ra độc huyết, mặc dù cả người suy yếu nhưng lại có thể hồi tỉnh. Vô Tâm bất chấp gạch ngói tung bay, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Y đang muốn đi, bất đồ phát lạnh, vừa mới nhấc chân lên khỏi phiến ngói đã không thể nào đặt chân xuống phía trước được.
Ánh trăng lúc này đã dần dần sáng lên, vừa rồi mặt đất chỉ có thể thấy mờ mờ, không rõ lắm, song lúc này ánh sáng trên cao chiếu xuống, chỉ thấy khắp nơi vẫn là rắn. Đám rắn này khi nãy bị những âm thanh chấn động khiến cho bò đi tứ tán, lúc này lại tụ tập trở lại, che kín cả mặt đất, chung quanh vẫn thấy có rắn không ngừng tiến đến, chồng chéo, đan xen lên nhau, biến mặt đất thành một tấm thảm, chỉ có điều tấm thảm này biết chuyển động liên tục. Vô Tâm hoảng hốt, phía sau lại vang lên một thanh âm, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gạch ngói ùn ùn đội lên, tựa như có vật gì đó muốn chui ra.
Mặc dù rắn khiến cho y sợ hãi nhưng dẫu sao vẫn còn có hình có chất, nhưng quang cảnh vô hình như ẩn như hiện ở phía sau lại khiến cho y bất an vô cùng. Vô Tâm mặc dù lớn gan nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện lưu lại đây, chỉ có điều phía trước đã có quần xà cản lộ, phía sau lại chẳng biết có cái quái quỷ gì đang phát sinh nữa, hai năm nay y ngược nam xuôi bắc, tróc yêu trừ quỷ cũng nhiều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp phải tình thế hung hiểm như lúc này, quần xà phía trước càng ngày càng tụ lại nhiều, y kinh hãi lắm nhưng vẫn không dám mạo hiểm xông qua đám rắn đó.
Đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm của nữ nhân, vừa cười rú lên vừa nói:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi còn muốn trốn nữa sao?
Thanh âm bất đồ xuất hiện, yêu dị vô cùng, Vô Tâm bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đống gạch ngói nhô ra một hồng y nữ tử, chính là A Hồng. Dưới ánh trăng, thân thể nàng chỉ còn một nửa, từ hông trở xuống đã không thấy đâu nữa, cánh tay cũng chỉ còn cổ tay cụt ngủn. Người bình thường, nếu bị trọng thương như thế chắc chắn đã chết, nhưng A Hồng lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, tay trái chống đất, đang lổn ngổn bò ra từ đống gạch ngói.
Vô Tâm nhìn đám rắn phía sau, khẽ đặt Vô Niệm xuống đất, nói:
- Tiểu hòa thượng, chờ ta.
Y siết thật chặt đai lưng, lấy từ trong ngực ra một quả táo. Trái táo này y đã lấy trên bàn cúng khi mới bước vào miếu, lúc trước y lấy đến ba bốn quả, nhưng trải qua vài pha va chạm, trong ngực chỉ còn một quả duy nhất. Y tâng tâng quả táo trong tay, nói nhỏ:
- Tiểu hòa thượng, không biết ngày mai chúng ta còn có thể ăn được táo hay không!
Thanh âm của y rất nhỏ, Vô Niệm không nghe được. Y đặt quả táo trước người Vô Niệm, nói:
- Đạo huynh, ngươi làm gì thế? – Hắn bị thương nặng, kêu một tiếng lập tức thở hồng hộc đứt quãng, Vô Tâm không để ý đến, tiếp tục sải bước tiến về phía A Hồng.
Trên người A Hồng đầy vết máu, Đại Nhật Như Lai Kim Cương Kiếm của Vô Niệm chém ả thành hai đoạn, bàn tay lại bị Vô Tâm chém đứt, lúc này người không ra người, ngợm không ra ngợm. Vừa thấy Vô Tâm tiến đến, ả rít lên the thé:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi quả nhiên là lớn gan.
Dung mạo ả vốn rất xinh đẹp, nhưng lúc này làm gì còn giống người nữa. Tay Vô Tâm nắm chặt thân kiếm, chậm rãi nói:
- Mau đem rắn rời khỏi đây!
A Hồng chỉ về phía Vô Niệm, hét lên:
- Tiểu đạo sĩ, các ngươi biến ta thành dáng vẻ thế này, ta phải băm thây các ngươi thành vạn đoạn!
Vô Tâm nhếch miệng cười đểu:
- Với tình trạng của ngươi bây giờ vẫn còn muốn tác oai tác quái sao?
Khóe miệng A Hộng nhích động vặn vẹo. Khuôn mặt cũng biến hình một chút, chẳng biết là đang cười hay đang làm gì nữa:
- Ta không làm được, nhưng Ba La Di làm được.
Ba La Di? Vô Tâm không khỏi ngẩn người, y không biết đó là thứ quái quỷ gì, Vô Niệm đằng sau chợt kêu lên:
- Các ngươi triệu gọi Ba La Di?
A Hồng nói như thách thức:
- Không sai. Tiểu đạo sĩ, ngươi chờ hồn phi phách tán đi.
Tay trái ả vỗ xuống mặt đất, thân thể bay lên, mặc dù chỉ có nửa thân nhưng khi bay lên vẫn rất nhanh chóng, không thể tưởng tượng được, ngũ chỉ chộp thẳng xuống đầu Vô Tâm. Một chiêu tung ra không hề có dấu hiệu báo trước, Vô Tâm khom lưng, trường kiếm thoát khỏi vỏ, trong ánh kiếm lóe sáng, thân thể A Hồng khựng lại, rơi “phịch” xuống mặt đất, tách ra làm đôi.
Đây không phải là đạo thuật mà là kiếm pháp.
Thân thể ả rơi xuống mặt đất tách ra, một bóng đỏ đột nhiên phóng ra, bóng đỏ dài mỏng, tựa như một chiếc đũa bình thường, phóng vào mặt Vô Tâm. Y đang tập trung toàn bộ tinh thần vào đối phương, bóng đỏ vừa phóng đến, kiếm trong tay đã vung lên.
Kiếm quang như tia chớp lóa ngang trời. “Keng” một tiếng, mũi kiếm đâm trúng bóng đỏ. Bóng đỏ vốn đang đỏ rực chói mắt, bị một kiếm Vô Tâm đâm trúng, nhạt màu dần, lúc này mới hiện rõ là một con rắn nhỏ đỏ như lửa.
Con rắn nhỏ bị kiếm Vô Tâm đâm xuyên qua tấc thử bảy trên thân, giãy giụa bám vào thân kiếm của y. Vô Tâm đưa kiếm ngang mặt, cười nói:
- A Hồng cô nương, cô nói Ba La Di chính là thế này thôi ư?
Vô Niệm đột nhiên hét lớn:
- Cẩn thận! – Hắn vốn đã thở đứt quãng, lại bất ngờ hét lên một tiếng như chuông kêu, khiến cho Vô Tâm cũng phải hoảng sợ. Y định hỏi xem Vô Niệm rốt cuộc định cảnh báo điều gì, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy một cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trước mắt...
o0o
Lưu Hãn Đạt nghe được tiếng chuông thì nhảy dựng lên trên ghế. Hắn vốn đang ngồi rất ngay ngắn, nhưng lúc này lại tạo thành dáng vẻ hoạt kê vô cùng.
Đi qua sân rộng, Lưu Hãn Đạt đến trước phòng lão tăng.
Ô cửa màu trắng, lúc này tựa như được thấm ướt bằng thứ nước màu xanh, xanh đến phát sáng, lão tăng vẫn ngồi bất động. Hắn đứng ngoài cửa lớn tiếng nói:
- Đại sư, đại sư, miếu Ngũ Hiển Linh Quan dường như đã xảy ra chuyện.
Lão tăng vẫn bất động. Lưu Hãn Đạt trong lòng thấp thỏm bất an, muốn tiếp tục gọi, nhưng lại không dám. Cách bày bố trong miếu Ngũ Hiển Linh Quan đã được hắn an bài nhiều năm, chưa từng xảy ra sơ suất, mắt thấy lão tăng vẫn bất động, tựa như không nghe thấy, trong lòng hắn cảm thấy khẩn trương lắm, đi về phía trước định kéo cửa ra, nhưng rồi lại không dám. Hắn đứng trước cửa suy nghĩ một chút, đưa tay chấm nước bọt, khẽ chọc thủng một lỗ trên khung cửa, khom lưng nhìn bên trong.
Vừa nhìn vào, bên trong chợt xuất hiện một ánh điện quang như ẩn như hiện lập lòe, Lưu Hãn Đạt sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
- Nơi này cũng xảy ra chuyện? – Ánh chớp nhoáng lên rồi ngưng lại, khiến cho hắn cảm thấy hoa mắt.
Tia điện quang đó màu đỏ như lửa, hắn giật nảy mình, không lẽ trong phòng bốc cháy, nhưng lại lập tức phát hiện ra chung quanh vẫn yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động. Trong viện vốn vẫn vang lên tiếng kêu rả rích của côn trùng vào thu, tuy nhiên ánh điện chớp lên thì tất cả mọi thứ đều trở nên im như thóc. Hắn chớp mắt, để hai mắt cảm thấy dễ chịu một chút, sau đó trấn định nhìn kỹ lại bên trong. Ánh đèn xanh biếc bằng hạt đậu vẫn còn, lão tăng vẫn như một bức tượng điêu khắc, không hề nhích động. Hắn sốt ruột, mấy lần định cất tiếng gọi, nhưng lời ra đến mép lại nuốt trở vào bụng, ý niệm không ngừng chuyển đảo:
- Phải chăng chuyện không may đã xảy ra?
o0o
Khối gạch ngói khi nãy không ngừng dâng lên, Vô Tâm vốn cho rằng đó là do A Hồng gây ra, nhưng lúc gạch ngói đã ùn ùn dâng lên thành một gò nhỏ.
Phía sau hắn vang lên tiếng rắn rít không ngừng. Lũ rắn dường như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đang đào tẩu tứ tán. Mặt đất mới rồi còn bị rắn che đen kịt, bây giờ đã tỏa sáng trở lại.
Vô Tâm sợ run, trường kiếm rung lên, hất con rắn đỏ lên không, không đợi nó duỗi người đã tung chiêu chém thành bảy tám đoạn. Sau đó y thu hồi kiếm, thối lui sát người Vô Niệm hỏi:
- Tiểu hòa thượng, thứ gì vậy?
Vô Niệm nhìn đăm đăm vào gò đất, nói:
- Ba La Di!
- Ba La Di rốt cuộc là cái gì?
Vô Niệm không trả lời, đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước. Vô Tâm còn tưởng hắn bị trúng độc nên thần trí không tỉnh táo, bèn kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đi nhầm lối rồi, hướng này mới đúng.
Vô Niệm đáp lời:
- Đạo huynh, ngươi đi mau đi! – Hắn đã trúng độc nặng, nói một câu lại thổ ra một búng máu, tuy nhiên vẫn lầm lũi tiến từng bước về phía trước. Vô Tâm cảm thấy mờ mịt trong lòng, không biết nên tiến hay thối, nhất thời ngây người tại chỗ.
Vô Niệm đưa ngón giữa tay phải vào miệng, cắn vỡ, tay trái rút kiếm từ sau lưng, sau đó đưa ngón tay tứa máu vẽ lên thân kiếm. Vết máu từ ngón tay ứa ra vẽ lên thân kiếm một đường máu đỏ mỏng manh, sau đó song thủ nắm kiếm, kết ấn, từng bước từng bước tiến lên, chậm rãi đọc:
- Ngọn lửa cháy cao, soi sáng khắp đất Phật, thiêu cháy hết “tam thiên đại thiên thế giới” (1).
Hắn niệm đến bốn chữ “đại thiên thế giới” cuối cùng thì trên thân kiếm mạnh mẽ bốc lửa, thanh trường kiếm trở thành một ngọn đuốc lớn. Phật – Đạo hai nhà mặc dù không giống nhau, nhưng ngọn tam muội chân hỏa này cũng là khác đường cùng đích với tam muội chân hỏa của Vô Tâm. Vô Tâm lúc trước sử dụng tam muội chân hỏa chẳng qua là mượn phù dẫn lửa, chỉ có điều thanh kiếm Vô Niệm không phải là vật có thể dẫn lửa, song tam muội chân hỏa của Vô Niệm lại mạnh mẽ bừng bừng như thế là do hắn đã dùng máu dẫn lửa. Mỗi một bước đi của hắn, máu từ vết thương trên ngón tay không ngừng tuôn ra, nếu đi thêm vài bước nữa, không chừng cả người cũng sẽ bốc cháy. Vô Niệm có hành động như thế, tất đã có ý nghĩ xả thân tung ra một chiêu cuối cùng. Vô Tâm chấn động kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn chết à!?
Vô Niệm giơ cao kiếm, đem lực lượng toàn thân dồn hết lên song thủ, ngọn lửa trên thân kiếm cũng vươn dài ra, thanh hỏa kiếm dài ra đến hơn nửa thước. Hắn cao giọng niệm:
- Ta không vào địa ngục, ai sẽ vào địa ngục! – Vừa niệm vừa tiến thêm một bước.
Gò đất lúc này đã cao đến một trượng, gạch ngói trong miếu vốn nằm trên mặt đất, lúc này đã hóa thành một ngôi mộ lớn. Trường kiếm Vô Niệm mang theo khí thế lôi đình vạn quân chém xuống, tuy nhiên kiếm còn chưa chạm gò đất đã nghe thấy một tiếng nổ, gò đất nổ tung, đất đá ngói gạch tung bay đầy trời, kiếm Vô Niệm chưa chém xuống hết đã bị cường lực chấn động, thoát lực bay ra, người cũng lảo đảo ngã xuống, mặt đất dưới chân hắn cũng nứt toác ra.
Không còn kịp nữa rồi.
Trường kiếm Vô Niệm đã rời tay, cảm thấy không còn một chút hy vọng nào nữa, dưới chân lại thấy hụt hẫng, cả người rơi xuống dưới. Khe nứt này không biết nông sâu thế nào, chỉ biết nếu rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục, tuy nhiên tâm hắn lúc này phẳng lặng như nước mặt hồ, không hề sợ hãi, chỉ thầm nghĩ trong đầu:
- Để xem địa ngục nó như thế nào mới được.
Hắn vừa nghĩ đến đó, bất đồ cổ áo căng phồng, một lực đạo mạnh mẽ vứt thân thể hắn như đằng vân giá vũ ra ngoài. Hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng Vô Tâm quát:
- Con lừa trọc, tính mạng quan trọng, sao không biết phân biệt nặng nhẹ! – Vô Niệm vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ chết, nhưng lại thoát chết trong gang tấc, thở phào một hơi nhẹ nhõm. – Vô Tâm đang mắng hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy bực bội, nhẹ giọng đáp:
- Đa tạ. – Tuy nhiên người hắn lúc này đã như ngọn đèn cạn dầu, thanh âm nhỏ như tơ, không biết Vô Tâm có nghe được hay không.
Vừa rồi Vô Tâm thấy tình cảnh đột biến, y phân vân không biết có nên chạy hay không, song lại thấy Vô Niệm gặp nguy, không dám do dự nữa, xông lên chộp lấy cổ áo Vô Niệm, đưa hắn từ miệng hố trở lại mặt đất. Sở học của Vô Tâm tuy tạp nhạp, không tinh thuần như Vô Niệm, nhưng thân pháp vừa rồi tuyệt đối cao hơn Vô Niệm. Một tay kéo Vô Niệm lại, vác lên vai, bất kể ba bảy hai mốt, co chân té chạy, gò đất có chui ra thứ quái quỷ gì cũng kệ thây nó.
Vừa chạy được hai bước, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, chao đảo ầm ầm như thuyền trong sóng lớn. Vô Tâm lảo đảo, chân khí thoát ra, không thể bay đi được nữa, trước mắt lại thấy xuất hiện một hố đất nứt rất lớn.
Động đất à? Y hốt hoảng, chân điểm mạnh xuống đất, người phóng về phía trước. Tuy nhiên hố đất nứt ra không ngừng lan rộng, thân hình y còn đang lơ lửng trên không trung đã thấy bờ đất bên kia càng ngày càng xa dần.
Nếu ném Vô Niệm xuống, mượn lực cú ném thì cũng có thể chạy thoát. Thân thể y lơ lửng trên không trung, ý niệm trong đầu đã chạy ngược chạy xuôi đến bảy tám lần, không quyết định được. Lúc này Vô Niệm đã bất tỉnh, nếu ném xuống, chắc cũng không thể biết được.
Y vừa định phát lực, bất đồ từ bóng tối phía trước xuất hiện một bóng đen bay đến, ngờ ngợ như một bóng người. Tâm trạng Vô Tâm lại trầm xuống thêm một nấc, người hắn đang ở trên không, muốn tránh cũng không tránh được, đang định nhắm mắt chờ chết, nhưng lại cảm thấy bờ vai rung lên, có người nói:
- Cẩn thận! – Trên vai đã bị vỗ một chưởng. Tuy nhiên một chưởng này không phải là đả thương y, mà y cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ vọt đến, đưa thân hình y thành nhẹ tênh đáp xuống bờ đất bên kia. Vừa đáp xuống đất, hai chân đã mềm nhũn, ngã sấp xuống.
Chú thích:
(1): Tam thiên đại thiên thế giới
Một thái dương hệ tương đương với một tiểu thế giới, 1.000 tiểu thế giới bằng 1 "tiểu thiên thế giới".
1.000 tiểu thiên thế giới là 1 trung thiên thế giới.
1.000 trung thiên là đại thiên thế giới.
Vậy đại thiên thế giới, là ba lần nhân với 1000 (1000 x 1000 x 1000 hay 3 x 1000) nên gọi là Tam thiên đại thiên thế giới, gồm có 1.000.000.000 thế giới, là số thế giới của cõi Sa bà thuộc quyền giáo hóa của Đức Thích Ca.
Last edited by Đế; 02-06-2010 at 12:37 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Vô Tâm không ngờ đến còn có thể ngã lộn một vòng như thế, y cố gắng giữ thăng bằng, nhưng trên lưng y còn có Vô Niệm, làm sao có thể thực hiện được được, cả người đổ nhào xuống. Trong lòng đang kinh hoàng, bên cạnh đã vang lên tiếng leng keng, một thanh thiền trượng vươn đến, dưới tình thế cấp bách, y cũng không do dự, đưa tay chộp lấy, nhưng Vô Niệm phía sau lại mất điểm tựa, tuột xuống, y kêu lên thất thanh, chia bớt một tay ra bắt lấy Vô Niệm, nhưng trong bóng tối, y chỉ chộp được không khí, Vô Niệm như một viên đá rơi thẳng xuống dưới. Lúc này từ thiền trượng truyền đến một lực đạo mạnh mẽ, y được kéo về phía trước, người tung hất lên vài bước trên mặt đất, cách hố sâu đến năm sáu thước, không còn lo lắng bị rơi xuống đó nữa, người khác một khi thoát hiểm thì sẽ kinh hoàng thảng thốt, hai chân mềm nhũn đứng còn không vững, nhưng Vô Tâm lại không thế, y chỉ cố gắng hét lên:
- Tiểu hòa thượng! Vô Niệm!!!
Y vừa hét lên, đã thấy lưng bị kéo lại, một lão tăng đã nắm chặt lưng y. Áo cà sa của lão tăng giống hệt của Vô Niệm, Vô Tâm biết nhất định là người cùng sư môn với tiểu hòa thượng, kêu lên:
- Đại sư, tiểu hòa thượng đã rơi xuống…..
Lão tăng dùng tay vỗ lên người Vô Tâm, y cảm thấy một lực đạo ấm áp truyền đến. Lão tăng khi nghe y nói cũng thoáng chấn động, nhưng ngay lập tức trấn định trở lại, song thủ liên tục vỗ ra, không ngừng xoa bóp, một mặt cất tiếng nói:
- Bần tăng Vô Phương, Vô Niệm là sư đệ bần tăng.
Là sư huynh của Vô Niệm. Vô Niệm từ trên lưng y trượt xuống vực sâu, Vô Tâm vẫn cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến Vô Niệm rơi xuống, đang áy náy, định nói bỗng nghe tiếng lật phật vang lên, một người đáp xuống bên cạnh hai người. Đó là một tăng nhân còn trẻ mặc cà sa xanh nhạt, trang phục cũng độc nhất vô nhị như Vô Niệm. Vừa thấy tăng nhân trẻ tuổi, Vô Phương đã kêu lên:
- Sư phụ, sư đệ hắn…
Vô Phương nóng nảy nói, Vô Tâm cũng theo đó chỉ thấy lực đạo sau lưng loạn đảo như bông trong gió, trên ngực cũng có nhức nhối buồn nôn, nhưng y vẫn cảm thấy kinh ngạc. Y nghĩ tuổi Vô Phương như thế thì đoán rằng sư phụ bọn họ tất phải rất già, nghĩ thế nào cũng không ra sư phụ lại trẻ như vậy. Tăng nhân trẻ tuổi biến sắc, tay rung lên, thiền trượng đập vào lưng Vô Phương, quát:
- Định tâm!
Một trượng vừa phát ra, Vô Tâm lại cảm giác được lực đạo từ sau lưng ấm áp trở lại, toàn thân như được ngâm trong nước ấm, nhẹ nhàng thoải mái không nói nên lời. Vô Phương ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi thu lực, nói:
- Tạ sư phụ. – Vừa rồi lão chữa nội thương cho Vô Tâm nhưng tâm ý loạn động, ngũ tạng như lửa đốt, nếu không nhờ sư phụ trợ lực một trượng, lão và Vô Tâm đã bị tâm hỏa thiêu đốt mà chết. Vô Tâm đang định nói, đã thấy tăng nhân thiếu niên đặt một tay lên vai y nói:
- Bần tăng Tông Chân, đa tạ đạo hữu đã cứu trợ tiểu đồ.
Vô Tâm vừa định đáp lời, nhưng ngực nôn nao muốn ói, cơ hồ phun ra ngoài. Bàn tay Tông Chân vỗ vỗ gáy y:
- Đạo hữu, trên người ngươi đã nhiễm tà khí. – Hắn quay lại nói với Vô Phương:
- Vô Phương, lấy Tam Miễu Mẫu Đà ra. – Lúc này khe đất đã rộng hơn một trượng, nhưng vẫn không ngừng lan nhanh ra, Tông Chân vẫn thản nhiên như không, tựa hồ không nghĩ đến Vô Niệm đã rơi xuống. Vô Tâm dằn lòng không được, bật thốt lên:
- Đại sư, tiểu hòa thượng vừa rồi đã rơi xuống!
Tông Chân thản nhiên, mặt không đổi sắc, chỉ đưa tay về phía Vô Phương. Vô Phương ứng lời, mở ra một cái túi, lấy từ trong đó một vật nhỏ đưa cho Tông Chân. Vật này thoạt nhìn giống như một cái trống lắc mà trẻ con thường chơi, nhưng hai mặt gỗ tròn lại dán sát vào với nhau. Cả hai mặt đều có rất nhiều chữ Phạn được viết bằng chu sa, Tông Chân cầm trong tay khẽ lắc lắc một cái, hai khối gỗ nhất thời chuyển động, những chữ Phạn ở trên cũng nối liền lại với nhau thành một mảnh.
Đó chính là Tam Miễu Mẫu Đà. Vật đó vốn là một loại chuyển kinh luân của Phật môn Tây Vực, Tông Chân cầm Tam Miểu Mẫu Đà trên tay, miệng niệm Phạn ngữ. Tuổi Tông Chân nhìn qua thì cùng lắm là hơn Vô Tâm vài tuổi, nhưng trên người khóac cà sa xanh nhạt không nhiễm chút bụi trần, trong bóng đêm vẫn bắt mắt, phong độ nhàn nhã tựa hồ không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Tam Miểu Mẫu Đà xoay chuyển mấy vòng, Tông Chân đột nhiên hét lớn, vỗ mạnh một chưởng vào lưng Vô Tâm. Vô Tâm cảm thấy lồng ngực nhẹ tênh, ói ra một ngụm máu đen. Ngụm máu đen ngòm, tựa như một khối than, phát ra mùi hôi thối, vừa phun ra ngoài, cảm giác nôn nao trên ngực lập tức biến mất. Tông Chân khẽ tránh sang, thấp giọng nói:
- Đạo hữu, tà khí trong cơ thể ngươi đã tiêu trừ, dùng thêm một ít thuốc thanh nhiệt giải độc là có thể vô sự.
Vô Tâm vừa phun ra khối máu, đã kêu lên:
- Tông Chân đại sư, tiểu hòa thượng đã rớt xuống! Mau cứu hắn!
Nét mặt Tông Chân vẫn không đổi sắc, nước da trắng nõn trên khuôn mặt hiền lành không hề lộ ra một chút biểu cảm, tựa như một bộ mặt ngọc đầy giả dối. Hắn đưa Tam Miễu Mẫu Đà cho Vô Phương cất đi, sau đó lấy từ trong tay áo ra một khăn lụa màu trắng, lau tay nói:
- Tất cả đều có nhân duyên, tất cả đều được định sẵn. Người theo đạo sẽ nhập đạo, người theo ma sẽ nhập ma. – Hắn vốn là người theo chi phái Mật Tông, nhưng nói ra lời này lại là thiện ý của chi phái Hiển Tông. Hắn dùng khăn lụa lau sạch tay, sau đó cho lại vào trong ống tay áo. Đôi bàn tay trắng muốt mềm mại, phối hợp với cà sa xanh nhạt tạo thành một màu sắc hòa vào với nhau, có phần khó phân biệt bàn tay với ống tay áo. Hắn lại quay sang thi lễ với Vô Tâm:
- Đạo hữu, hãy tự giải quyết cho ổn thỏa, nhập ma nhập đạo vốn chỉ là một chuyện quyết định bởi ý nghĩ mà thôi.
Giọng nói của hắn ôn hòa thanh nhã, nhưng Vô Tâm nghe được trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, nghĩ ngợi:
- Hòa thượng này rốt cuộc là nhân vật nào? Làm sao hắn lại có vẻ như biết được lai lịch của ta?
Y đang suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng nổ mạnh, đất cát bay tung tóe. Khe đất đã lan ra khắp miếu Ngũ Hiển Linh Quang thành một hố sâu rộng chừng hai trượng, đống gạch ngói khi nãy cũng đang lún sụn xuống, gò đất vốn đã cao như một ngọn núi nhỏ cũng theo mặt đất hạ xuống, chỉ lộ ra một mỏm đất nhọn. Vô Tâm khẩn trương kêu lên:
- Đại sư, không lẽ không cứu tiểu hòa thượng?
Tông Chân ngoái đầu lại nhìn một chút, thấp giọng nói:
- Ba La Di sắp đến, mau đi thôi.
Vô Tâm vội hỏi:
- Ba La Di rốt cuộc là thứ gì, không lẽ ngay cả tính mạng của tiểu hòa thượng cũng bỏ qua hay sao?
Tông Chấn nhấc thiền trượng đi, nghe Vô Tâm nói, hắn dứng lại nói:
- Tỳ kheo của Phận môn có “ngũ thiên thất tụ”(*), trong đó tội đầu tiên là Ba La Di, đây là ác niệm căn bản của con người. Có người đang ở đây bày bố cấm chú, thân ngoại hóa thân, Ba La Di đã thành hình, lập tức sẽ đến, Vô Niệm thân nhập vào trong đó, đã không thể cứu được nữa.
Vô Tâm ngây người, kêu lên:
- Không cứu hắn? Hơn nữa nếu Ba La Di đã thành hình xuất hiện, chẳng phải sẽ trở thành họa kiếp cho người trong thiên hạ hay sao?
Tông Chân thản nhiên nói:
- Đúng thế. – Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết đang nghĩ gì, đoạn dịu giọng nói:
- Đại thiên thế giới, người người đều muốn tranh danh trục lợi, quyền thế kim tiền, khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh, nạn đói nổi lên khắp nơi, dân chúng ăn thịt lẫn nhau. Những chuyện như thế còn hơn cả thứ ác nghiệp này, Ba La Di thì có là gì, bất kể là cái gì, đều do nhân tâm hết, là người trong thiên hạ tự rước lấy.
- Nhưng đại sư, thiên hạ mặc dù đã trầm luân, nhưng thế giới này chưa hẳn đã là hết thuốc chữa, há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vô Phương đang cột túi, nghe Vô Tâm nói thế, gật đầu ứng tiếng:
- Đạo hữu nói rất có đạo lý. Sư phụ, trừ ma vệ đạo là bổn phận của Phật môn chúng ta.
Tông Chân nghe thấy cất tiếng mắng:
- Vô Phương, ngươi chưa phá được Vu Hạ Thừa Bàn Niết Bàn chướng, lại muốn nổi lên Tà Hành chướng nữa sao!
Thanh âm trách mắng của hắn cực kỳ nghiêm khắc, Vô Phượng bị mắng nhất thời túa mồ hôi khắp người, cúi đầu nói:
- Sư phụ nói đúng, nói rất đúng.
Vô Tâm rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói:
- Đại sư, ta mặc kệ ngươi nói mấy cái Chướng quái quỷ gì đó, ta chỉ biết bất kể là môn phái nào, làm ngươi xử thế phải đường đường chính chính, lấy việc lớn làm trọng, không câu nệ tiểu tiết. Tiểu hòa thượng mới vừa rồi đã cứu ta, nếu ta không cứu lại hắn, ta cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.
Y quay người đi về phía hố sâu, Vô Phương mặc dù thấy y nói có lý, nhưng thấy y không biết lợi hại trước mắt, vội la lên:
- Đạo hữu, Ba La Di thành hình, gặp nó sẽ biến thành bụi phấn, ngươi mau chạy đi!
Vô Tâm không quay lại, chỉ thản nhiên cao giọng nói:
- Đạo khả đạo phi thường đạo (**). Thiên hạ đại đạo, không phải cứ tu hành là đạt đến được, người không có luân lý, sao gọi là đại đạo được. – Y đi đến ven hố sâu, cúi người, thân thể như một mũi tên nhọn phóng qua hố sâu. Lúc này gò đất đã hạ xuống bằng mặt đất, muốn nhảy đến đó cũng không quá khó. Vô Phương thấy y nhảy xuống, cả kinh kêu lên:
- Đạo hữu! – Nhưng thân ảnh Vô Tâm lóe lên rồi biến mất. Trong lòng lão quýnh quáng, nhìn Tông Chân ấp úng:
- Sư phụ…
Nét mặt Tông Chân vẫn thản nhiên như không, quát:
- Vô Phương, ngươi khổ tu hơn mười năm, nhưng hỉ nộ vẫn hiện ra mặt, chẳng lẽ sự khổ tu này là vô nghĩa?
Vô Phương giật giật khóe miệng, nói:
- Nhưng…. – Ấp úng một lúc lâu cũng không nói được gì. Tông Chân nói:
- Đi thôi. – Thiền trượng của hắn chống xuống mặt đất, đi về phía trước. Vô Phương không dám nói nữa, đành lẽo đẽo đi theo, mới bước được một bước đã thấy chân lún xuống, nhìn vào đã thấy gạch đá dưới chân vỡ ra, hình thành hai dấu chân thật sâu.
Đó là nơi Tông Chân vừa mới đứng. Khi hắn đứng thì thần định khí nhàn, Vô Phương còn cho rằng sư phụ đã đạt đến tâm cảnh trong sáng, không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng thực ra trong đáy lòng Tông Chân lại xáo trộn ngổn ngang mới khiến kình lực tiết ra ngoài, chấn vỡ gạch ngói trên mặt đất, hình thành hai dấu chân thật sâu.
Thì ra, sư phụ cũng như trước, chưa tu đến được cảnh giới vô tướng.
Vô Phương hít một hơi khí lạnh, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy vui mừng. Lão vẫn tưởng rằng Tông Chân đã vượt quá con người, song lúc này mới biết Tông Chân và lão cũng vẫn giống nhau, vẫn là con người, lão chưa vượt qua được Vu Hạ Thừa Bàn Niết Bàn chướng thì Tông Chân cũng chưa vượt qua được Tế Tương Hiện Hành chướng.
Lúc này, phía sau lại có thanh âm vang lên, gò đất đã thụt hẳn xuống dưới mặt đất, miếu Ngũ Hiển Linh Quan đã biến thành một hố rộng có phương viên hơn mười trượng. Vô Phương bị thanh âm chấn động, trước mắt như có một ngọn đèn kéo quân quay trước mặt, từng cảnh tượng cứ thế lướt qua. Hình ảnh Vô Niệm còn trong tã bị vứt bỏ, Tông Chân nhặt lấy nuôi dưỡng, bản thân lão đã nghiền cháo nuôi lớn sư đệ. Tuy nói người xuất gia phải đoạn tình tuyệt dục, nhưng Vô Phương vẫn xem tiểu sư đệ như là con mình. Lão cắm thiền trượng xuống mặt đất, nói:
- Sư phụ, năm đó Thích Ca ở dưới tán cây bồ đề đắc đạo, ngộ được Tứ Thánh Đế, Bát Chính Đạo…
Nguyên trong kinh Phật có nói rằng, thế gian có đủ loại buồn khổ, gọi là “Khổ đế”, nguyên nhân của buồn khổ là “Tập đế”. Nếu muốn giải thoát sự buồn khổ đó thì gọi là “Diệt đế”. Muốn đoạn tuyệt buồn khổ, như tu thành chính đạo gọi là “Đạo đế”. Nội dung của Chính Đạo có tổng cộng tám điều, cho nên có tên là Bát Chính đạo. Phật tổ sở ngộ Tứ Thánh Đế Bát Chính Đạo là như vậy, sau đó Phật môn lại chia ra làm tiểu thừa và đại thừa, tiểu thừa chính là cầu giải thoát, đại thừa chính là cầu độ cho người. Mật Tông vốn thuộc đại thừa, tất có rất nhiều thứ khác đại thừa, Vô Niệm đã nhiều năm niệm kinh thư, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ được. Lão biết nếu cứ truy cầu ý nghĩa kinh văn thì sẽ bất tri bất giác rơi vào Tri Giác chướng, luôn phớt lờ những nghi vấn đi, nhưng lúc này lão lại chợt nghĩ đến đủ loại ý tứ trong kinh văn trước kia, những câu kinh văn đó cứ xoay tròn trong đầu lão, không dừng lại.
Tông Chân dừng lại, hỏi:
- Sao thế?
Vô Phương đứng thẳng người, bất đồ cúi người vái một vái thật dài nói:
- Sư phụ, Vô Phương không có năng lực, kiếp này nhất định không thể vượt qua được Vu Hạ Thừa Bàn Niết Bàn chướng, hy vọng sư phụ thành toàn.
Tông Chân vẫn mặt vô biểu cảm nói:
- Ngươi muốn đi cứu đạo sĩ?
Vô Phương đáp:
- Vâng, thưa sư phụ.
Tông Chân ngẩng đầu lên nhìn trời, chậm rãi nói:
- Ba La Di huyễn hình, toàn bộ đều là thi chú với ý nghĩ con người, thiên biến vạn hóa, khó có thể chống lại. Tiểu đạo sĩ đó trên người có chính pháp, cũng có tà thuật, nếu hắn muốn toàn thân trở ra cũng không phải là việc khó, nhưng ngươi chỉ hiểu về chính đạo, chỉ sợ sẽ không thể cầm cự được lâu như hắn.
Vô Phương nhấc thiền trượng lên cắm xuống, cao giọng nói:
- Sư phụ, người thường nói nhập ma nhập đạo chỉ là do ý niệm mà sinh ra, ma và đạo vốn là âm và dương, nếu đạo nhập, ma sẽ biến mất, vậy nếu ma đã nhập được thì tại sao đạo lại không thể? Sư phụ trừng phạt sư đệ, chẳng qua là vì hắn đã học trộm Phá Ma Bát Kiếm của ngoại đạo, sư phụ nói hắn đã rơi vào những thuật pháp nhỏ bé, xa rời đại đạo. Nhưng nếu sư đệ dùng tà thuật để thi hành chính đạo, thì tà thuật sao còn có thể coi là tà thuật được nữa?
Tông Chân không nói, hai hàng mi châu lại cùng một chỗ. Vô Phương càng nói, thanh âm càng lớn:
- Sư phụ, trong kinh Pháp Hoa có câu: Thương xót suy nghĩ về sự an lạc cho chúng sinh mà độ thoát tất cả thì gọi là đại thừa. Kết hợp Bồ Đề tâm, Đại Bi tâm, Phương Tiện tâm, tất là Đại Thừa tâm. Nhân thế cố nhiên tội nghiệt đầy trời, nhưng khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn, bất kể là người phương nào, chỉ cần cả đời có lòng hướng thiện, sẽ có thể trở thành Phật, ngược lại, nếu vọng động không sáng suốt, chấp mê một ý nghĩ cứng nhắc, thế thì cũng là nhập ma thôi!?
Lão nói lời này khí khái ngút trời, chòm râu bạc trắng cũng phiêu động. Lời nói xong mới cảm thấy là có phần phạm thượng, trong lòng hơi lo, không biết sư phụ sẽ đáp lại thế nào. Nhưng Tông Chân vẫn như mặt gỗ không chút biểu cảm, không biết là suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói:
- Vô Phương, ngươi đã đột phá được thêm một chướng, tinh tiến thêm một bậc.
Vô Phương không nghĩ đến sư phụ sẽ nói như thế, lão vừa mừng vừa sợ, đang muốn lên tiếng, bỗng nghe từ trong bóng tối phát ra một tiếng hét thảm. Lão kinh hãi kêu lên:
- Sư phụ, đệ tử đi!
Thân hình Vô Phương lóe lên, phóng đi. Tông Chân nhìn theo thân ảnh của lão, thấp giọng nói:
- Vô Phương, tu hành vốn không phải chỉ có một đường, nhờ ngươi mà ta đã phá được Tế Tương Hiện Hành chướng.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại trở lại vẻ mặt gỗ như trước. Lúc này trăng đã tròn một nửa, ánh sáng xung quanh cũng đã sáng hơn. Hắn nhìn trăng, lẩm bẩm nói:
- Bản thân còn không giải thoát được, làm sao có thể cứu người? – Chỉ không biết là hắn nói với mình hay nói với ánh trăng.
Chú thích:
(*):Giới luật tỷ kheo ni gồm 348 giới điều, được gọi là "Ngũ thiên thất tụ". Trước hết, "thất tụ" là bảy nhóm như sau:
Nhóm 1: 8 pháp Ba la di
Nhóm 2: 17 pháp Tăng tàn
Nhóm 3: 30 pháp Xả đọa
Nhóm 4: 178 tám pháp Đọa
Nhóm 5: 8 pháp Hối quá
Nhóm 6: 100 pháp Chúng học
Nhóm 7: 7 pháp Diệt tránh.
Nhưng phân loại theo tội phạm và mức độ xử phạt (tỉ như định mức án trong bộ luật hình sự ở đời) thì chỉ có năm mục, gọi là "Năm thiên" đáng nói, đó là:
Thiên 1: Tội ba la di, là khi phạm vào một trong tám pháp ba la di nói trên (nặng nhất). Mức xử phạt là đuổi ra khỏi chùa.
Thiên 2: Tội Tăng tàn, là khi phạm một trong 17 pháp Tăng tàn nói trên. Mức xử phạt là sám hối trước hai bộ đại tăng và hành sám một thời gian, bằng cách làm các việc do tăng chỉ định.
Thiên 3: Tội Ba dật đề, là khi phạm vào hai nhóm 3 và 4 nói trên. Mức hành sám ngang nhau, nhưng một bên có vật trình ra trước Tăng để xả (nói theo luật pháp ở đời là "có tang vật cần tịch thu") rồi sám hối tội đáng đọa lạc, nên gọi là "Xả đọa". Còn một bên không có tang vật, nhưng có những hậu quả xấu như mang tai tiếng cho đoàn thể hoặc gây thiệt hại cho người khác, gọi là pháp "Đọa" vì khiến cho người phạm rơi vào những ô nhiễm do tham sân hoặc do đam mê sáu trần cảnh, không đem lại giải thoát.
Thiên 4: Tội Thâu lan giá, là loại tội "non Ba la di già Tăng tàn" ví như trong pháp ba la di thứ tám, mà mới phạm có bảy việc, hoặc hai ba bốn việc; hoặc khi cố ý giết mà đối tượng chưa chết, hoặc âm mưu bại lộ, bất thành. Do vậy nên có ba cấp bực Thâu lan giá
Thiên 5: tội Đột cát la, nhẹ nhất nhưng dễ phạm, là khi vi phạm các pháp trong những thiên còn lại (5, 6, 7) gồm hai thứ: "ác tác" (làm bậy) và "ác thuyết" (nói bậy); tựa như loại tội "vi cảnh" trong luật đời.
(**): Tạm dịch: Đạo có thể coi là đạo thì vĩnh viễn không là Đạo. Câu này trích trong Đạo Đức kinh của Lão Tử
Đạo mà có thể nói rõ ra được Đạo là gì, thì Đạo không còn là Đạo nữa. Cũng như nếu ta có tả rõ được Thượng đế thế nào thì không còn là Thượng đế nữa.
Vô Tâm vừa nhảy xuống hố lớn, chỉ cảm thấy xung quanh không ngừng lướt xuống vùn vụt, hố sâu hình tròn lan rộng ôm lấy miếu Ngũ Hiển Linh Quan vào giữa, y tựa như tiến vào một hồ nước cạn khô. Gò đất khi chìm xuống không ngừng nứt toác bắn ra bùn đất tung tóe, tựa như một vật còn sống, Vô Tâm đang âm thầm tìm kiếm, đột nhiên chạm vào một cánh tay.
Đó là một cánh tay trái, phía trên dính đầy đất và máu. Y mừng rỡ khôn xiết, đưa tay kéo lên, miệng hô:
- Tiểu hòa thượng! – Cánh tay được kéo lên, dưới anh trăng lờ mờ đã thấy được nửa khuôn mặt.
Một nửa khuôn mặt của nữ nhân. Từ vầng trán đến mũi, đến miệng đều chỉ còn một nửa. Nơi vết cắt cũng không có quá nhiều máu, từ cánh tay kéo xuống thẳng đến hông đều chỉ còn là một nửa da thịt tái nhợt.
Đó chính là một nửa thi thể của A Hồng.
A Hồng đầu tiên bị Vô Niệm chém ngang hông, sau đó lại bị Vô Tâm dùng kiếm thuật chém làm hai mảnh, một mảnh này chỉ không đến mười cân nặng, bị Vô Tâm dùng sức kéo lên rất dễ dàng. Bất đồ nhìn thấy một khối tàn thi như thế, mặc dù biết A Hồng vốn chỉ là “Tá Thi Hoàn Hồn”, Vô Tâm vẫn sợ đến tim đập thình thịch, toát hết mồ hôi lạnh.
Vô Niệm rốt cuộc rơi xuống chỗ nào? Vô Tâm đặt mảnh thi thể sang một bên, liều mạng quan sát mặt đất. Gò đất rộng khoảng hơn mười trượng vuông, Vô Niệm rơi xuống nhất định là ở gần gò đất, Vô Tâm sợ nhất chính là trường hợp Vô Niệm rơi vào một cái khe nào đó, như vậy thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, có tìm cũng không thể tìm được. Càng lúc y càng cảm thấy khẩn trương, kêu lên:
- Tiểu hòa thượng! Con lừa trọc nhỏ! Ngươi đang ở đâu?
Bất thình lình, y nghe được một tiếng rên khẽ. Vô Tâm giỏng tai, lần theo tiếng rên đó, đã thấy một cụm đất bật lên, một bàn tay từ trong đó vươn ra. Đi theo bàn tay là ống tay áo cà sa, cánh tay cũng rất thô kệch. Vô Tâm nhìn kỹ rồi mới bắt lấy, dùng sức kéo lên.
Đúng là Vô Niệm, nguyên lai gò đất khi chìm xuống, ở mặt trên vẫn còn một lớp bụi, Vô Niệm vừa rồi rơi xuống bất động, bị một lớp bụi đất phủ lên, trong cơn mơ màng nghe được tiếng kêu của Vô Tâm, nên mới gắng gượng giơ tay lên. Vô Tâm kéo Vô Niệm ra, nói:
- A di đà phật, may là con lừa ngốc này vẫn còn sống, ta vốn không muốn nghĩ đến kiếp sau lại phải biến thành trâu ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi. – Trong lúc nhất thời mừng rỡ, y cũng vô ý niệm ra một câu Phật hiệu.
Vô Niệm mở mắt, nói đứt quãng:
- Đây là đâu.
Vô Tâm đáp:
- Chẳng biết đây là nơi quái quỷ nào nữa. Nào, để ta cõng ngươi lên.
Lúc này từ đỉnh gò đất lên đến bờ trên cao chừng hơn hai trượng. Nếu chỉ một mình Vô Tâm thì với khoảng cách hai trượng này y có thế dễ dàng phi thân thoát khỏi, nhưng trên lưng còn cõng thêm Vô Niệm, y tự biết mình không thể có bản lĩnh đó. Suy nghĩ một chút, Vô Tâm đưa tay xé một mảnh trên áo cà sa của Vô Niệm, cột chặt tiểu hòa thượng vào người mình, nói:
- Tiểu hòa thượng, bám chặt nhé.
Muốn bò từ dưới đáy theo vách đất lên trên không phải là việc dễ dàng, nhưng Vô Tâm đạo thuật rất tạp nhạp, võ công cũng không tệ, bèn tiến đến sát mép hố, như một con thằn lằn bò lên trên. Vách hố ẩm ướt trơn trượt, không có nơi nào có thể mượn lực, bò lên rất khó khăn, ngũ chỉ của Vô Tâm vận lực cắm thật sâu vào vách đất mới bò lên được. Lên được ba bốn thước y đã thở hồng hộc, lo lắng không biết còn có thể kiên trì đến lúc nào, bất đồ từ phía trên phát ra tiếng “lanh canh”, một cây thiền trượng đưa xuống, chỉ nghe tiếng của Vô Phương ở phía trên nói:
- Mau bắt lấy!
Thanh thiền trượng chỉ dài sáu thước, đưa xuống cũng nhưng vẫn cách khoảng bốn năm thước. Vô Tâm trong lòng phấn chấn, khí lực sinh ra, tay chân linh hoạt, bò lên trên vài bước, tay đã chạm được vào thiền trượng. Y nghiến răng, truyền lực xuống hai chân, cả người khẽ rướn lên bắt lấy đầu thiền trượng, còn chưa kịp cám ơn may mắn đã thấy ở phía dưới vang lên một tiếng nổ, sau đó có vật gì đó quấn lấy hai chân y.
Tình cảnh đáng sợ như trong ác mộng khiến y sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Trong lòng y chỉ kịp nhủ thầm hẳn là một con rắn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ là một nhánh cây dài. Nhánh cây này vừa dài vừa mềm, quấn vài vòng quanh chân hắn, quả thật có phần giống một con rắn sống, siết rất chặt.
Vô Phương ở phía trên kêu lên:
- Mau lên đây! – Thanh âm lão tràn đầy sự sợ hãi, Vô Tâm cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, y đưa một tay rút trường kiếm bên hông, ngoái xuống chém một nhát, nhánh cây đó lập tức bị chặt đứt, y vừa muốn vận lực xông lên, ở phía trên đột nhiên lại duỗi đến một nhánh khác, quấn luôn vào cánh tay của y.
Vô Tâm hoảng hốt kêu lên:
- Tiểu hòa thượng, mau hỗ trợ! – Hai tay của y, một tay nắm thiền trượng, một tay bị nhánh cây quấn chặt, siết sâu vào cả da thịt trên tay, bằng vào sức mình y lúc này, không cách nào có thể cởi bỏ ra được, chỉ hy vọng Vô Niệm có thể giúp một tay. Nhưng Vô Niệm không hề nhúc nhích, chỉ sợ ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn.
Đột nhiên, có hai khoen đồng tựa như hai con ong vàng từ một bên bay về phía hai người. Hai khoen đồng tựa như vật sống, vẽ một hình vòng cung giữa không trung, phát ra thanh âm “vù vù”, lướt qua nhánh cây, nhánh cây đang căng cứng nhất thời như bị đao bén cắt ngọt, bị cắt thành hai đoạn, đã gãy nhưng vẫn muốn vươn lên, cánh tay của Vô Tâm được giải thoát, kiếm khí lập tức vươn ra, chớp nhoáng xẹt lên, đoạn cây vươn lên lập tức bị kiếm khí chém nát. Vô Phương ở phía trên đột nhiên cảm thấy có bàn tay đặt lên vai, chính là Tông Chân, lão đang muốn lên tiếng đã nghe Tông Chân nói:
- Mau kéo hai người bọn họ lên!
Vô Phương lập tức cảm nhận từ cánh tay truyền đến một cỗ lực đạo, thiền trượng mang theo sức nặng của hai người ước chừng hơn hai trăm năm mươi cân, khí lực trên người lão vốn chưa hề chuyển động, song lúc này lại thấy lực lượng ở hai tay nổi lên cuồn cuồn, kéo Vô Tâm và Vô Niệm lên, hết sức dễ dàng.
Vô Tâm vừa lên đến nơi đã bật thốt ra:
- Mau, nhanh cứu tiểu hòa thượng!
Trên mặt Vô Niệm bị một tầng hắc khi che phủ, Tông Chân vươn tay điểm vào giữa trán tiểu hòa thượng, nói:
- Vô Phương, lấy Tam Miểu Mẫu Đà ra.
Vô Phương thấp thỏm bất an, cởi túi từ trên lưng, một mặt hỏi:
- Sư phụ, sư đệ còn có thể cứu được không?
Tông Chân không đáp, trên mặt vẫn trơ trơ như gỗ, không biết là đang suy nghĩ gì. Vô Tâm đứng một bên nhìn Tông Chân, đột nhiên từ trong đáy lòng cũng phát sinh một sự sợ hãi. Hòa thượng này hai mắt tựa như có thể nhìn xuyên tất cả, thực sự khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
Tông Chân cầm Tam Miểu Mẫu Đà lắc một vòng trên người Vô Niệm, khi lắc đến ngực hai khối tròn bỗng xoay tít. Tam Miểu Mẫu Đà vốn gần giống với chuyển kinh luân, chuyển một vòng thì niệm một câu Phật hiệu, nhưng không thể xoay nhanh như thế được. Trong mắt Vô Phương hiện ra sự ngạc nhiên, hỏi:
- Sư phụ, chuyện gì thế?
Tông Chân nhíu mày, như đang nghĩ đến điều gì đó, song ngay lúc này, từ một bên lại vang lên một tiếng nổ như long trời lở đất.
Gò đất đã chìm xuống năm sáu trượng, cấu trúc của miếu Ngũ Hiển Linh Quan đã biến thành hố sâu, tiếng nổ phát ra có phần trầm đục. Vô Tâm ở một bên vốn đang khẩn trương, nghe thấy tiếng nổ, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy gò đất nằm giữa hố sâu tựa như một đóa hóa nở toác ra, vô số nhánh cây từ đó vươn ra, hệt như rắn ngọ nguậy, nếu vừa rồi có chừng đó nhánh cây quấn lấy y, chỉ sợ y đã bị xé nát thành muôn mảnh, làm sao cứu được Vô Niệm quay trở lại. Mắt thấy gò đất hé vỡ ra, ở giữa có ánh sáng, tựa hồ bên trong có vật gì đó, Vô Tâm trong lòng bất an nói:
- Đại sư, đó là Ba La Di hay sao?
Vô Phương cũng không biết đó có phải là Ba La Di hay không, đã thấy Tông Chân rời khỏi Vô Niệm, đi đến mép hố. Bên dưới hố sâu, nhưng nhánh cây duỗi ra càng ngày càng dài, đã gần lên đến mặt đất, chằng chịt khắp nơi. Tông Chân nhìn một chút, đột nhiên nói:
- Đạo sĩ đã lĩnh hội được Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp hay chưa?
Vô Tâm chấn động mạnh nhìn về phía Tông Chân, Tông Chân đang nhìn xuống phía dưới, gió từ phía dưới không ngừng thốc lên, thổi áo cà sa tung bay, càng khiến cho tăng nhân thiếu niên này lộ vẻ xuất trần tuyệt thế. Y thấp giọng nói:
- Tại sao đại sư nghĩ ta biết loại pháp thuật này?
Tông Chân đáp:
- Mặc dù đạo sĩ sử dụng tinh cương trường kiếm, sử dụng nhiều bàng môn kỳ thuật, nhưng đạo thuật võ công rõ ràng là được chân truyền từ Chính Nhất giáo.
Vô Tâm ngừng một chút, lại nói:
- Không dám gạt đại sư, ta vốn xuất thân từ Chính Nhất giáo, nhưng đại sư có một điều không biết, Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp chỉ truyền cho Thiên Sư của Chính Nhất giáo, ta không đủ tư cách để học.
Tông Chân thở dài nói:
- Thật đáng tiếc, Ngũ Lôi Thiên Tâm đại pháp của Chính Nhất giáo các ngươi là thuật pháp có thể khắc chế tốt nhất Mộc Long Huyễn Hình.
Lúc này từ giữa gò đất bắt đầu tỏa sáng, một thanh âm nhỏ, mới nghe tựa như tiếng Phạn xướng, hoàn toàn không có chút tà khí, tựa như người ở nơi thâm nghiêm tĩnh mịch niệm tụng kinh thư.
Thấy thân ta, sinh tâm Bồ Đề.
Nghe tên ta, bỏ ác tu thiện.
Nghe thấy ta nói, đạt đại trí tuệ.
Hiểu lòng ta, tức thân thành Phật.
Nghe thanh âm này, Vô Tâm vẫn như trước, song Vô Niệm lại lộ ra vẻ tươi cười, đứng dậy. Vô Phương đứng bên cạnh nhưng hắn vẫn như người trong mộng, cơ hồ không chận ra. Tông Chân đột nhiên quát lớn như sấm giữa mùa xuân:
- Yêu nghiệt! – Hắn nhấc thiên trượng cắm mạnh xuống mép hố. “Phập” một tiếng, thiền trượng không cắm sâu vào mặt đất, song khoen đồng phía trên bị gió thổi rung lên phát ra âm thanh leng keng chói tai. Vô Phương vừa nghe thanh âm từ khoen đồng phát ra lập tức tựa như bị hất một chậu nước lạnh vào đầu, tỉnh lại, cả kinh kêu lên:
- Sư phụ, đây là Thắng Quân Bất Động chú!
Sắc mặt Tông Chân ngưng trọng, quát lớn:
- Tà ma ngoại đạo, dám nói cái gì mà tức thân thành Phật!
Trên đỉnh gò đất nứt ra đột nhiên bừng sáng, những nhánh cây cũng vụt sáng, gò đất lúc này giống hệt một đài sen. Vô Phương đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Sư phụ! Nơi đó có người!
Trong ánh sáng chói lòa, một bóng ngươi từ từ nổi lên cao.
Trên người kẻ này tán xuất ra kim quang, nhưng vẫn nhận thấy người đó mặc cà sa, toàn thân tỏa sáng, khiến cho người ta xuất hiện tâm lý muốn lễ bái. Nét mặt Vô Phương cũng không biết là khóc hay là cười, cố gắng cầm cự, nhưng hai đầu gối lại nhũn ra, cả người chậm rãi quỳ xuống. Tông Chân không hề nghĩ đến Ba La Di huyễn hình lại biến thành bộ dáng tăng nhân, Chuyết Hỏa định của hắn đã đến cảnh giới Vô Tướng, đương nhiên sẽ không bị hình thể mê hoặc, tuy nhiên Vô Phương và Vô Niệm chưa đến cảnh giới này. Vô Phương còn cầm cự được một chút, song Vô Niệm lại hệt như bị choáng váng ngồi xuống, nếu không phải vì trên người đang có thương thế nặng, chỉ sợ đã dập đầu vái lia lịa.
Thanh thiền trượng cắm ở mép hố dần dần im ắng như một cây gỗ khô. Tông Chân duỗi chỉ, bắn vào những khoen đồng trên thiền trượng, tiếng vang lanh canh nổi lên, áp đảo một chút tiếng Phạn xướng ở gò đất, giúp cho vẻ thống khổ trên mặt Vô Phương giảm bớt. Song Tông Chân biết thanh âm phát ra từ thiền trượng cũng chỉ là nhất thời, không thể kéo dài được, khi đó Vô Phương sẽ từng bước bị tiếng Phạn xướng dẫn dắt nhập ma đạo, khi đó sẽ không nghe được tiếng vang từ thiền trượng nữa, không cách nào gọi trở về lại được. Bản thân Tông Chân không bị Phạn âm lay chuyển, nhưng hắn biết hai đệ tử của mình khó thoát khỏi tai kiếp này.
Khuôn mặt Vô Niệm lúc này đã đỏ bừng. Tà khí trên người hắn vẫn chưa được bức sạch, lại thêm Phạn xướng mê hoặc, đã sắp hỏng mất. Tu hành Chuyết Hỏa định chính là đoạn tuyệt vạn ý nghĩ, chấm dứt lửa giận trong lòng, nhưng lúc này hắn nào có thể làm được như thế nữa? Trong đầu hắn là đủ loại tình cảnh từ thuở nhỏ đến nay, Tông Chân, Vô Phương, Tiểu Thanh, những người này cứ ùn ùn kéo đến trong đầu hắn, chỉ trong chốc lát nhưng dường như chuyện gì cũng đều nghĩ đến, đủ mọi cảm giác từ nhỏ đến lớn, bất bình, kích phẫn, ái dục, buồn rầu, hỉ nhạc, tất cả đều hiện lên, phức tạp, mâu thuẫn trăm bề, nhất thời nước mắt tuôn ra đầy mặt, tâm hỏa bị Chuyết Hỏa định đè nén nhất thời bừng bừng bốc lên.
Last edited by Đế; 02-06-2010 at 12:38 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Một khi tẩu hỏa nhập ma, người tu hành sẽ lập tức bị tâm hỏa cắn trả, sẽ hóa thành một khối than cháy đen. Vô Phương, Vô Niệm công lực còn thấp, không nhận thức được lợi hại, song Tông Chân lại biết được sự nguy hiểm đó, xưa kia, trong lúc sư tổ hắn tu hành dưới gốc tùng đã nhìn thấy một thiếu nữ hái dâu, tâm hỏa vừa động, tám mươi năm khổ tu liền biến thành hư vô. Khi đó Tông Chân mới chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, sư tổ nhập ma thì hắn đang ở bên cạnh, chỉ thấy trước mắt sáng lòa, gốc cây mới vừa rồi vẫn còn xanh um tươi tốt trong chớp mắt đã bị thiêu cháy thành than. Chuyện đó xảy ra cho đến bây giờ đã gần trăm năm, thỉnh thoảng nhớ lại - cho dù hắn đã đạt đến vô tâm vô niệm vô tướng - thì cũng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi. Lúc này hắn thấy sắc mặt Vô Niệm đã biến đổi, thân hình chớp lên, người đã đến phía sau Vô Niệm. Vô Niệm giãy người đứng lên, song lại bị Tông Chân ấn ngồi xuống, khuôn mặt lại điềm tĩnh trở lại một chút.
Tuy nhiên Vô Phương lúc này cũng đã đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, thanh âm Phạn xướng càng ngày càng vang dội, bóng người trên gò đất cũng đã hiển lộ gần rõ ra ngoài, khuôn mặt Vô Phương đã tím ngắt lại như người phun hết máu sắp chết. Tông Chân đang định đưa tay vỗ vào lưng Vô Phương đã thấy Vô Tâm nhanh nhẹn nhảy đến, vỗ một chưởng vào lưng Vô Phương. “Bộp” một tiếng, trên lưng Vô Phương đã có một lá bùa, cả người lão cũng tựa như biến thành tượng gỗ, không hề nhúc nhích nữa. Vô Tâm không phải là người của Phật môn, mặc dù đạo thuật của y còn không tinh thuần bằng Vô Niệm nhưng y lại không hề bị tiếng Phạn xướng ảnh hưởng đến..
Vô Tâm kiềm chế Vô Phương xong, quay đầu lại nói:
- Đại sư, đó là yêu quái gì thế, sao nó cũng niệm Phật?
Tông Chân duỗi tay xoa hai cái sau lưng Vô Niệm, khống chế hắn, sau đó đáp lời:
- Miệng thốt ra Phật ngữ, lòng chưa chắc đã có Phật.
Tông Chân tiến lên vỗ một chưởng xuống thiền trượng đang cắm trên mặt đất, mặt đất tựa như biến thành bùn nhão, thiền trượng cắm sâu xuống dưới, chỉ còn đầu trượng nhú lên. Hắn quát:
- Tà ma ngoại đạo, hiện hình cho ta!
Thiền trượng vừa ngập đất, gò đất giữa hố sâu vừa hiện lên dị quang bỗng trở nên mờ nhạt xuống. Những nhánh cây vốn kim quang xán lạn lúc này cũng đã trở nên xám xịt, bóng người tỏa hào quang sáng chói khi nãy cũng đã biến thành một tượng chì.
Bóng người đó ngẩng đầu lên nhìn về Tông Chân ở miệng hố.
Ánh trăng lúc này đã sáng rõ, nhìn bóng người đó khi không còn hào quang nữa thì mới thấy người đó hệt như một pho tượng đất, màu da không hề có một chút huyết sắc, cơ bắp và tĩnh mạch đều lộ hết ra ngoài, cả người giống như một cái xác khô, chỉ có đôi mắt là xanh biếc như muốn đoạt lấy hồn phách người khác. Người đó nhìn chòng chọc một lúc, đột nhiên nói:
- Thì ra là Tông Chân sư đệ.
Tông Chân nhíu nhíu màu, mặt vẫn không đổi sắc, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người đó bước ra ngồi trên đỉnh gò đất, cười nói:
- Tông Chân sư đệ, bảy mươi năm trước trên núi Vô Tưởng, ngươi đã trục xuất ta khỏi sư môn, hôm nay sao lại không nhớ một chút nào thế?
Khuôn mặt Tông Chân vẫn trơ trơ như gỗ, nhưng câu nói của người đó thực sự đã khiến cho lòng hắn nổi sóng vạn trượng. Nguyên sư huynh đệ của Tông Chân có hai người, bảy mươi năm trước sư huynh Tông Lãng đọa nhập ma đạo, Tông Chân bị bức bách đành phải lên núi Vô Tưởng đánh một trận, mặc dù Tông Lãng học được không ít tà thuật, nhưng Mật Tông chính pháp lại thui chột, cuối cùng bị Tông Chân đánh rơi xuống vách núi. Việc này Tông Chân cất giữ rất kỹ trong lòng, không hề nói với ai, sau đó hắn rất căm ghét những thứ tà thuật ngoại đạo, sở học của Vô Niệm vốn không phải là tà thuật, chỉ vì không liên quan đến môn phái mà hắn đã có ý muốn phế bỏ tên đồ đệ này, bây giờ đột nhiên nghe một câu nói như thế, cho dù hắn đã đạt đến kim cương bất hoại thể cũng vẫn chấn động trong người.
Ngay khi Tông Chân chấn động, người kia đột nhiên mở to mắt, ánh mắt xanh biếc tựa như một thanh đoản kiếm hữu hình phóng thẳng vào trán Tông Chân. Tông Chân quát lên một tiếng, thân người lui về sau từng bước.
Vô Tâm nghe chuyện lại cảm thấy rất ngạc nhiên. Y thấy tuổi Tông Chân còn nhỏ, chỉ mang thân phận sư phụ của người khác, thực ra sư phụ nhỏ tuổi hơn đồ đệ cũng là chuyện bình thường, không nghĩ ra nghe chuyện này thì Tông Chân đã là một lão tăng hơn bảy mươi. Nghe thấy người kia nói về chuyện bảy mươi năm trước, y không kìm được, trề môi mỉa mai:
- Thì ra là một con yêu quái đánh chưa chết. Bảy mươi năm trước ngươi đã bại một lần, còn lần mò đến nữa làm gì?
Người đó ngửa mặt lên trời cười nói:
- Tiểu đạo sĩ, ngươi thực sự là chẳng biết sống chết gì cả.
Tông Chân đột nhiên tiến về phía trước một bước, đưa tay đẩy mạnh vào Vô Tâm. Vô Tâm hoàn toàn không phòng bị, lập tức bị Tông Chân đẩy ngã trên mặt đất, đang cảm thấy khó hiểu, song đã thấy một ánh điện quang lóe lên lướt qua đỉnh đầu y, cắm vào thân cây phía sau, tia lửa bắn tung tóe. Khi đó Vô Tâm mới hiểu được bản thân mình đã vừa mới trở về từ phía trước quỷ môn quan, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cất tiếng nói:
- Đại sư, đa tạ.
Tông Chân ứng lời:
- Đó chính là sư huynh Tông Lãng của ta. Hắn… - Lời còn chưa nói xong đã thấy cả người Tông Chân run lên, khóe miệng ứa ra một đường tơ máu. Vô Tâm hoảng sợ kêu lên:
- Đại sư, làm sao vậy?
Tông Lãng ngồi trên gò đất cười ha hả:
- Tiểu đạo sĩ, hắn tự cho là đã tu thành kim cương bất hoại, đạt đến cảnh giới Vô Tướng, vạn độc bất xâm, nhưng lại không biết rằng trên người hắn lại có chỗ lộ ra hình thái Hữu Tướng.
Tông Chân chỉ cảm thấy lực lượng trên người đang thoát đi như một dòng chảy nhỏ, cả người phát lạnh, run rẩy. Chuyết Hỏa Định của hắn đã đến cảnh giới vô tướng, nhưng từ nhỏ hắn đã rất chú ý đến phong độ và trang phục của mình, mặc dù đã hơn một trăm tuổi song vẫn dùng thuật Trú Nhan, cà sa trên người không để cho nhiễm một hạt bụi. Song chính việc không để nhiễm một hạt bụi nào lại chính chỗ lộ ra “Tướng” của hắn, trong lòng đã có chấp niệm tồn tại, không còn là Vô Tướng nữa, Tông Lãng cố ý biến hình thành dáng vẻ giống như cương thi khiến cho Tông Chân sinh ra cảm giác kinh tởm trong lòng, khiến cho tâm niệm dao động, nhờ thế nhất cử công phá được Kim Cương Bất Hoại công pháp của Tông Chân, mặc dù Tông Chân đã cố gắng đẩy tà khí ra bên ngoài cơ thể, song đã đại thương nguyên khí.
Tông Lãng còn đang cười sằng sặc, Tông Chân đột nhiên mỉm cười nói:
- Tông Lãng sư huynh, tuy ngươi đã thay đổi thân thể, nhưng tật lắm mồm vẫn không hề thay đổi.
Tông Lãng thoáng chấn động trong lòng, Tông Chân có thể trấn định như thế thật khiến lão kinh hãi. Tông Chân đưa tay lau tơ máu trên khóe miệng, nói:
- Sư huynh, lời vừa rồi nếu nói cách đây bảy mươi năm thì hoàn toàn đúng.
Vừa rồi Tông Chân hệt như bị bệnh nặng, song thần thái lúc này lại trở nên xán lạn, khiến cho Tông Lãng chấn động, thầm nghĩ:
- Tên tiểu hòa thượng này…tiểu hòa thượng thực sự đã tu đến cảnh giới này hay sao? – Trong ký ức của lão thì Tông Chân vẫn là một tiểu hòa thượng như bảy mươi năm trước, mặc dù lúc này Tông Chân đã phải trên dưới một trăm tuổi.
Tông Chân vẫn như cười như không mà nói:
- Sư huynh, ngươi ngộ tu ngoại đạo, không nghĩ ra lại tu đến Ba La Di, bậc đạo thuật yêu tà này không lẽ không sợ trời tru đất diệt sao?
Tông Lãng dường như đang suy nghĩ, cũng không trả lời, được một lúc, lão ngẩng đầu lên, cao giọng nói:
- Thế sự vô thường, hôm nay nắng, ngày mai mưa, thị phi luôn luôn điên đảo, ngươi lại lải nhải cái gì mà trời phạt, mọi việc đều là thắng làm vua, bại làm giặc, thế thôi.
Tông Chân quát:
- Thị phi luôn luôn điên đảo nhưng lòng người không thể đảo điên. Sư huynh, lầm lỡ đã bảy mươi năm, mau quay đầu lại.
Áo cà sa trên người hắn tựa như được gió thổi căng phồng, tung bay phần phật, đột nhiên chân giẫm mạnh xuống đất, cả người như ngự phong mà đi, lướt xuống hố sâu. Vô Tâm ở một bên kinh hãi kêu lên:
- Đại sư! – Nhưng Tông Chân đã lướt đến trước mặt Tông Lãng. Hắn ra tay cực nhanh, tay phải vẽ vòng tròn, tay trái xuyên qua vòng tròn, miệng quát lớn như sét đánh ngang trời:
- Nam mô tam mạn đa phược viết la noản hám!
Đây là chân ngôn Tâm chú trong tam chú của Mật Tông Đà La Ni. Tác dụng của Tâm chú là có thể trấn nhiếp tán ma tiêu tà, song Tông Lãng chỉ cười lạnh nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi còn muốn thi triển lại đạo thuật cũ kỹ của bảy mươi năm trước sao? – Bảy mươi năm trước trên đỉnh Vô Tưởng, Tông Chân đã dùng Tâm chú để chấn tan hồn phách Tông Lãng, chấn bay lão xuống núi, bảy mươi năm nay trong lòng Tông Lãng không lúc nào không nghĩ đến chiêu thức đó của Tông Chân. Tông Chân vừa niệm ra, Tông Lãng lui lại một bước sau đó tiến lên tung một quyền vào ngực Tông Chân. Cánh tay của lão hoàn toàn không có da, gân thịt đen ngòm từng khối từng khối nổi lên, giống hệt như thây khô. Lão biết Tông Chân thích nhất là sạch sẽ, tuyệt không dùng cương đối cương, thế nhưng một quyền của lão vừa đánh ra, Tông Chân đột nhiên tiến lên trước vỗ ra một chưởng lên đầu quyền Tông Lãng, cả người mượn lực lộn qua đỉnh đầu Tông Lãng, đứng phía sau lão, song thủ kết ấn vỗ xuống đỉnh đầu Tông Lãng, quát:
Đây là Hỏa Giới chú trong Đà La Ni. Trong tam chú của Đà La Ni, Hỏa giới chú được xưng là đại chú, niệm hơi lâu, nhưng uy lực cực lớn, một khi Tông Chân niệm xong, Tông Lãng nhất định sẽ trở thành thịt nát xương tan. Tông Chân niệm cực nhanh, thầm tính sao cho niệm xong Hỏa giới chú thì Tông Lãng vẫn chưa thể quay đầu lại, tuy nhiên mới niệm được một nửa đã cảm thấy ngực tê rần, từ lưng Tông Lãng đột nhiên lộ ra một cánh tay, tung ra một chưởng vào ngực hắn. Một chưởng này thực sự không thể nào tưởng tượng được, Tông Chân niệm Hỏa giới chú chưa xong đã im bặt, thân người bị chấn bay vào vách đất, rơi dần xuống, miệng ứa ra một vết máu.
Tông Lãng khẽ chuyển thân, cánh tay mọc trên lưng bỗng rụt trở lại, hòa nhập vào cơ thể, trở thành một bộ phận trên người lão. Tông Chân bị trúng một chưởng, ngũ tạng đã bị chấn lệch, hắn dựa vào vách đất, đầu cúi xuống khẽ nói:
- Ngươi…ngươi đã dùng Bì Đà La Pháp!
Trong Phạm Võng kinh phần hạ có câu: “Chú sát vị bì đà la đẳng”, trong phần chú giải có ghi: “Người Bì Đà La, Tây Thổ có chú pháp. Niệm có thể khiến tử thi sống lại, gọi quỷ đi giết người.” Bì La Đà pháp này chính là một môn tà thuật ở tây phương, Mật Tông chuyên về tu chú, cấm luyện những loại tà thuật như thế. Tông Chân biết Tông Lãng đã hóa thân, song trên người lại có thể tùy ý xuất ra cánh tay, đó chính là dấu hiệu tu luyện thành Bì Đà La pháp.
Tông Lãng chuyển chuyển hông, cánh tay vừa rồi hòa nhập ẩn vào trong cơ thể lão. Lão cười nói:
- Tông Chân, Bì Đà La thì sao, Đà La Ni thì sao. Bảy mươi năm qua ngươi vẫn giẫm chân tại chỗ nên mới phải nếm thất bại này.
Lão giơ cao tay trái lên. Cánh tay như được nhúng sâu vào nước, dần dần tỏa sáng, năm ngón tay cũng khép lại, trong chớp đã giống hệt như một thanh đao bén. Tông Lãng nhìn cánh tay, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Năm mươi năm trước ta từ ngoại giáo học được Long Ly chú, hôm nay công đức viên mãn, vừa khéo gặp thiên cẩu thực nguyệt, Tông Chân, ngươi là người thứ nhất chết dưới tay ta cũng có thể xem là tam sinh hữu hạnh.
Cánh tay trái của lão quang hoa rạng rỡ, đã hoàn toàn giống như một thanh đao. Tông Chân vặn người cố đứng dậy, nhưng một quyền của Tông Lãng mang theo lực đạo quá mạnh, Tông Chân tuy có hơn tám mươi năm khổ tu, song vẫn chỉ là thân thể bằng huyết nhục, trúng một đòn toàn lực của Tông Lãng, xương cốt toàn thân cũng cơ hồ muốn tan rã, vì vậy lúc này có muốn tránh cũng không thể. Đến bước đường cùng, Tông Chân khẽ khép mắt lại.
Thủ đao của Tông Lãng chém vào phía cổ Tông Chân. Hơn bảy mươi năm nay, lúc nào lão cũng canh cánh trong lòng làm thế nào để đối phó Tông Chân, nhưng đến lúc này, đối mặt với Tông Chân thì hai tay vẫn còn phát run.
Thủ đao vung lên chém xuống, Tông Chân trước mắt bất thình lình biến mất vô tung. Tông Lãng giật nảy mình, nhưng lúc này lão chỉ là một thân thể biến hóa thành, khuôn mặt không thể nào nhìn thấy nét thay đổi. Lão quay người quan sát xung quanh, những nhánh cây dưới chân cũng tựa như độc xà ngửi được mùi máu tanh mà tức giận, một nhánh cây ngẩng đầu lên.
Tông Chân bị thương nhưng vẫn còn có bản lĩnh biến mất như thế sao? Lão có nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Hố sâu lúc này tối tăm u ám, thân thể Tông Chân tựa như đã hóa thành bùn đất, hoàn toàn không hề phát hiện được một chút dấu hiệu hơi thở nào. Lão đang nghi hoặc nhìn quanh, đột nhiên nghe tiếng xé gió bén nhọn vang lên, hai khoen đồng đã bắn đến trước mắt.
Hai khoen đồng phát ra từ thanh thiền trượng mà Tông Chân đã cắm trên mép hố. Hai khoen đồng bay cực nhanh, tấn công vào hai mắt Tông Lãng. Tông Lãng chờ đến trước mặt, vung tay bắt lấy, chỉ thấy lực đạo không quá mạnh, đang nghi ngờ đã thấy từ bên cạnh vang lên tiếng Phạn xướng khe khẽ.
Đó chính là tiếng tụng niệm Hỏa giới chú! Nhất định là Tông Chân đã nép mình vào đất, sau đó lại mượn tiếng xé gió của khoen đồng để che giấu tiếng niệm chú của mình. Tông Lãng nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhất thời trở nên dữ tợn, vọt mạnh về phía phát ra tiếng Phạn xướng.
“Phá!”
Tông Chân đúng là đang ẩn mình trong đám bùn đất, tiếng quát vừa vang lên, hắn đã lao ra, đất cát xung quanh cũng theo đó bắn ra tứ phía. Tông Lãng đưa thủ đao đâm thẳng vào ngực đối phương, cùng lúc đó Tông Chân đã niệm xong Hỏa giới chú, đầu ngón tay Tông Lãng vừa đâm thủng áo cà sa, cắm vào thắt lưng hắn thì một ngọn lửa cũng ngay tức khắc từ đỉnh đầu Tông Lãng bốc lên, thiêu cháy nửa đoạn thân thể của Tông Lãng đến khi biến mất. Ngọn lửa vừa biến mất, Tông Chân chỉ cảm thấy khí lực trên người hoàn toàn tan biến, nhũn người gục xuống đất.
Không nghĩ ra lại đồng quy vu tận.
Nghĩ đến đó, khuôn mặt Tông Chân thoáng hiện nét tươi cười. Chuyết Hỏa định của hắn đã đạt đến cảnh giới vô tướng, nếu tiếp tục cười như thế nữa tất sẽ bị tâm hỏa cắn trả, muốn ngừng cười nhưng lại không thể làm được, cho dù có Phật pháp tinh thâm, song nhất thời cũng trở nên tâm tư rối loạn
Đột nhiên có người đáp xuống bên cạnh hắn, đó chính là Vô Tâm. Vô Tâm đặt một tay lên đỉnh đầu Tông Chân. Hắn chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu như có một dòng nước mát thấm nhập. Tinh thần hắn chấn động, đứng lên cầm lấy đoạn tay của Tông Lãng trên người vứt đi. Tông Chân tuy thụ thương nặng, nhưng chung quy vẫn có hơn tám mươi năm khổ hành, lúc này tuy vô lực, nhưng đứng lên vẫn tựa như người thường.
Vô Tâm nói:
- Đại sư, vật này rốt cuộc là thứ gì thế?
Tông Chân nhìn nửa đoạn tàn thi trên mặt đất, nhíu mày lại nói:
- Đi mau.
Bất thình lình Vô Phương ở phía trên nhô đầu ra nói:
- Sư phụ, sư phụ! – Vô Tâm đã thi triển cấm chú trên người lão, khi đó lão như người câm người điếc, lúc này cấm chú tự giải, tỉnh lại vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tông Chân ngẩng đầu lên nói:
- Mau giúp bọn ta lên trên.
Vô Phương vâng mệnh, từ trên thòng xuống một nhánh cây thật dài. Vô Tâm đỡ Tông Chân đến bắt lấy, Vô Phương ở phía trên hô:
- Nắm chặt. – Đoạn dùng sức kéo lên. Vô Tâm ở dưới ôm lấy hông Tông Chân, hai người như bắt đầu được nâng từ dưới lên trên.
Vừa đến mặt đất, Vô Phương lập tức ngẩn người. Tông Chân vốn từ trước đến nay trang phục sạch bong không hề có một chút bụi bẩn, nhưng lúc này trên người lại lấm lem bùn đất máu me, làm gì còn phong độ của cao tăng trước kia nữa?
Tông Chân với tay rút lấy thiền trượng, thấy Vô Phương còn đang ngẩn người nhìn mình thì lớn tiếng quát:
- Chư phật thường hộ niệm, ma không thể xâm nhập. Nghiệp chướng của chúng nhân đều khổ ải nhơ nhuốc, có thế mới nhanh chóng thu được sự thanh tịnh.
Đây là bốn câu kệ trong Phá Ma Đà La Ni Kinh của Vô Lượng môn. Vô Phương bị Tông Chân quở trách, mồ hôi trán toát ra ròng ròng, cúi đầu nói:
- Đệ tử đã hiểu. – Lão chỉ tùy ý đáp lại, vốn chuẩn bị chờ Tông Chân tiếp tục giáo huấn, nhưng Tông Chân chỉ nói:
- Đi thôi.
Vô Tâm ngoái đầu nhìn lại phía sau, vẫn có phần lo lắng, hỏi:
- Đại sư, Ba La Di này có thật là đã ổn chứ?
Tông Chân cũng quay lại nhìn một chút, thấp giọng nói:
- Có thể.
Last edited by Đế; 02-06-2010 at 12:38 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba