Đại Nhiệt trở lại thôn, tìm được Viên Thủ Thành trả nhiệm vụ.
Viên Thủ Thành bảo toàn được mạng nhỏ, vui mừng cười nói:
- Đại Nhiệt thiếu hiệp, rất cảm tạ ngươi, chút kính ý nho nhỏ mong thiếu hiệp vui lòng nhận cho.
Lập tức hệ thống nhắc nhở: "Bạn hoàn thành xong nhiệm vụ 'Tiên sinh xem bói và con cá vàng', bạn đạt được phần thưởng là 1000 exp, 50 đồng tiền, công đức 1 điểm, [Ngưu Bì Hài] một đôi."
"Chúc mừng bạn lên tới cấp 3."
"Chúc mừng ngươi lên tới cấp 4."
Ha ha, làm một nhiệm vụ còn hơn người khác cày mấy giờ, thoải mái!
Đại Nhiệt vội mở ra hành trang xem đôi giày phần thưởng:
[Ngưu Bì Hài] (nam), trọng lượng 5, cấp bậc yêu cầu: cấp 3, độ bền 10/10, phòng ngự hệ Kim +3%, tốc độ di động +20%.
Phát tài rồi, giày nam tăng 20% tốc độ, lại còn cộng phòng ngự hệ Kim mà Trư Bát Giới thiếu thốn nhất (1). Đại Nhiệt lập tức mang vào, tốc độ nhanh hơn hẳn, chạy trên đường làm rất nhiều người phải ghé mắt.
Hắc hắc, nếu đeo đôi giày này mà chạy đua, tốc độ chắc chắn nhanh hơn cả Lưu Tường (2), nhìn thấy các bé gái xinh đẹp ngoài đường thì chạy lên sờ soạng rồi chạy, ai đuổi cho kịp?
Đại Nhiệt nghĩ đến chỗ đắc ý, cười gian không thôi, ánh mắt gian tà bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
- Đại Nhiệt đại ca, xin dừng bước!
Đại Nhiệt đứng lại, nghiêng đầu nhìn về phía người vừa gọi mình.
Đệch, lại là gã "Tiểu Ngũ Ca" kia.
Thấy thằng này liên tục phá hỏng dâm ý của mình, Đại Nhiệt không chút khách khí hỏi:
- Muốn làm gì?
"Tiểu Ngũ Ca" tươi cười như tú bà trong lầu xanh:
- Giày anh đeo có bán không?
Trong trò chơi, thuộc tính trang bị trên người người chơi có thể bị thấy, trừ phi cố tình ẩn đi. Mà sau khi ẩn thuộc tính đi cũng chỉ có "Hỏa Nhãn Kim Tinh" của Tôn Ngộ Không mới có thể xem rõ.
Phá hủy chuyện tốt của ca, giờ còn muốn chặn ca cướp sắc, thằng khốn này thật đáng giận! Đại Nhiệt quyết định đùa giỡn hắn một phen, nói:
- Bán, cậu trả bao nhiêu?
Nghe được có hi vọng, "Tiểu Ngũ Ca" hai mắt tỏa sáng, mau mắn nói:
- Tiền trong trò chơi thì em không đủ, đổi thành 200 nhân dân tệ được không? (khoảng gần 700k tiền Việt)
Đại Nhiệt lập tức mở lớn con mắt, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, chỉ một đôi giày như vậy bán được 200 nhân dân tệ, quá khoa trương. Lẽ nào hắn cũng muốn dựa vào tốc độ đi vỗ mông gái?
Thấy Đại Nhiệt không có phản ứng, "Tiểu Ngũ Ca" nghĩ rằng giá còn thấp, vội nói:
- Nếu không hài lòng có thể tăng thêm.
Đại Nhiệt ho khan mấy cái, nói:
- Cái này… Thật ra đôi giày này tôi còn dùng tới, tạm thời chưa muốn bán.
"Tiểu Ngũ Ca" nghe thế tức thì xị mặt ra như đưa đám.
Đại Nhiệt nhìn thấy không đành lòng, vội nói:
- Giày là làm nhiệm vụ lấy được, nếu cậu muốn làm thì đi ra bờ biển bắt một con cá vàng đưa cho lão ngư ông tên Trương Tiêu, sẽ phát động được nhiệm vụ.
- Thật sao!
"Tiểu Ngũ Ca" như được hồi sinh, lớn tiếng cảm ơn rồi vội vàng đi bắt cá.
Từ đó về sau trên bờ biển có nhiều thêm một vị Tôn Ngộ Không bắt cá, gió mặc gió, mưa mặc mưa, trở thành một phong cảnh đặc trưng kỳ lạ trên bờ biển.
Đại Nhiệt tiếp tục định tiến hành kế hoạch sắc lang, bỗng nhiên nghĩ đến trong hành trang còn có một đôi giày nữ cộng tốc độ, sao không bán đi? Đồ không vốn, ít cũng là lời!
Nói làm là làm, tiền bạc chiến thắng sắc đẹp, hắn chạy đến quảng trường rồi lớn tiếng mời chào:
- Bán giày đây bán giày đây! Tú Hoa Hài cho mỹ nữ, tốc độ di chuyển thêm 10%, mỹ nữ nào ưa thích mau tới đây.
Kỳ thật trong trò chơi cũng có hệ thống chợ đấu giá, chỉ cần đặt đồ lên chợ đợi người mua rồi hệ thống sẽ tự chuyển tiền về, nhưng bị tính 10% thuế —— chính quyền tham lam khiến dân phải luồn lách tự lực mưu sinh.
Vừa dứt lời, đã thấy một đám người ào ào vây quanh, đương nhiên các muội muội chiếm đa số.
Thuộc tính quan trọng nhất trong game online là gì?
Tốc độ!
Có tốc độ, mặc kệ là chạy tìm đường, hay là giết người cướp của, hoặc là chạy trốn thoát thân, đều có thể phát huy tác dụng trọng đại.
- Bao nhiêu tiền?
Mọi người nháo nhào chen chúc hỏi.
Đại Nhiệt xách giày trên tay, ha ha cười nói:
- Đông thế này, tôi muốn đấu giá! Khởi điểm là 10 đồng, mỗi lần tăng thêm ít nhất 5 đồng.
Trong Tây Du Nhất Mộng, tiền tệ chỉ có một loại, đó là ‘đồng’. Bởi vì trò chơi mới vừa open beta, người chơi đang ở giai đoạn tân thủ, kiếm được chút đồng ít ỏi qua làm nhiệm vụ cùng bán tài liệu, cho nên tiền lưu thông vẫn còn cực kỳ khuyết thiếu. Tuy rằng nhà phát hành giới thiệu trong trò chơi sẽ cài thêm hệ thống hoán đổi, có thể dùng tiền hiện thực đổi thành tiền trò chơi; cũng có thể đổi ngược lại nhưng sẽ mất 5% phí thủ tục —— chém đẹp; nhưng thời điểm hiện tại hệ thống hoán đổi này tạm thời còn chưa mở, nên tình huống cụ thể chưa rõ ràng lắm.
- Tôi trả 20 đồng.
Lập tức có người nâng giá.
- Tôi trả 25 đồng.
Là một nàng Tiểu Bạch Long, diện mạo điềm đạm nho nhã nhưng lúc ra giá thì gân cổ lên hét át tiếng người khác.
- Tôi trả 30 đồng.
Bảng giá nhanh chóng tăng cao, Đại Nhiệt mở cờ trong bụng: tranh đi tranh đi, phụ nữ trả giá không phải là cái tội, càng nhiều càng tốt.
- Trư ca ca, còn nhớ em không?
Là giọng nói của Thiên Tầm Ái.
Đại Nhiệt mừng rỡ nhìn qua, thấy Thiên Tầm Hương đi cùng Thiên Tầm Ái, phía sau còn có một Tôn Ngộ Không và một Sa Tăng, tên đều lấy chữ Thiên Tầm ở đầu, lần lượt là Thiên Tầm Phong và Thiên Tầm Lôi.
Thiên Tầm Ái vẫn dùng tấm lụa che mặt, trên người đã thay một bộ đồ thướt tha. Thấy nàng xuất hiện, Đại Nhiệt giống như giữa trưa hè được uống một cốc nước mát, sảng khoái từ đầu tới chân, cười nói:
- Đương nhiên, anh cả đời cũng sẽ không quên em.
Đây cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt, hắn duyệt qua vô số người, lại chưa bao giờ gặp được ai hồn nhiên trong sáng như nàng, ấn tượng tương đối tốt.
Lúc này Thiên Tầm Hương cũng nhận ra Đại Nhiệt, âm thầm tức giận: đôi giày đấu giá kia khẳng định chính là Hôi Lang rơi ra, Trư Bát Giới này đúng là gặp phải vận c-ứt chó. Nàng giữ chặt Thiên Tầm Ái, kỳ quái hỏi:
- Tiểu Ái, sao em lại biết hắn?
Thiên Tầm Ái kể lại quá trình nhận thức Đại Nhiệt. Sắc mặt Thiên Tầm Hương lập tức trầm xuống, rủa thầm: Trư Bát Giới nhà ngươi giỏi lắm, dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế gạt tiền của em gái ta!
- Tú Hoa Hài thật khá nha, rơi ở đâu thế ạ?
Thiên Tầm Ái nhìn chằm chằm đôi giày trong tay Đại Nhiệt, mắt to chớp chớp.
- Muốn sao? Anh tặng em đó.
Đại Nhiệt hào phóng bấm chọn thỉnh cầu giao dịch với nàng, rồi đặt đôi giày lên.
- Thật sao, vậy cảm ơn anh.
Thiên Tầm Ái lập tức tiếp nhận, xỏ giày vào chân.
Sắc mặt Thiên Tầm Hương lại không mấy thoải mái, nói:
- Chúng tôi không có lấy không đồ của anh, ra giá đi.
- Tất cả mọi người đều là bạn, khách khí làm gì, cứ việc cầm đi.
Đại Nhiệt pha trò nói, nếu nàng là đồng bạn của Thiên Tầm Ái thì việc vong ân bỏ chạy lúc trước không cùng nàng tính toán nữa.
Thiên Tầm Hương lại không lĩnh tình, lạnh lùng nói:
- Ai là bạn với anh? Nhanh ra giá đi.
Bố con dở hơi, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ! Trái ngược với thông thường ta cầu ngươi nhận lấy các kiểu, Đại Nhiệt đảo đảo mắt, cười hì hì nói:
- 100 đồng đi.
Giá này cũng không phải là cao, từ ban nãy đã đấu giá lên đến 80 đồng, không khí vẫn còn rất nóng, sớm hay muộn cũng sẽ vượt 100.
Trong những game đang hot thế này, chỉ cần có trang bị tốt sẽ bán được giá tốt.
Thiên Tầm Hương lập tức chuyển 100 đồng sang —— trò chơi mới mở không lâu đã có nhiều tiền như vậy, không đơn giản a, khẳng định đã làm kha khá nhiệm vụ. Đương nhiên tiền này cũng tính là quỹ do cả đội cố gắng, nhìn bộ dáng nàng hẳn là nữ quản gia trong đội, tiền đều để ở chỗ nàng.
Không thích miễn phí thì thôi, một trăm đồng vàng lấp lánh vào túi, Đại Nhiệt tâm tình thật tốt, hô:
- Các vị mỹ nữ, giày đã bán giá 100 đồng, thật ngại, mời lần sau tiếp tục chiếu cố.
Các muội muội còn đang hăng say trả giá nghe thế mất hứng hứ một tiếng bất mãn rồi từ từ tản đi.
- Trư ca ca, cùng bọn em tổ đội luyện cấp đi.
Thiên Tầm Ái nhiệt tình mời, sắc mặt Thiên Tầm Hương không dễ nhìn, có điều nể mặt em gái không tiện phủ định.
Đại Nhiệt một lời đáp ứng, nói:
- Tốt, mọi người ở đây chờ một lát, tôi đi mua chút thuốc.
Bàn chân hắn gia tốc, chạy tới tiệm thuốc.
- Sắc lang tiệm thuốc đến kìa!
Không biết ai hét lên một tiếng, đám muội muội đang chen lấn mua thuốc lập tức kéo giãn khoảng cách, trợn mắt nhìn.
- Ngất, từ lúc nào ca có thêm ngoại hiệu "sắc lang tiệm thuốc" thế, oan uổng, oan uổng quá!
Đối mặt với ánh nhìn thù hằn cảnh giác của các cô gái, Đại Nhiệt có chút bất an. Nữ nhân cũng không phải là động vật ngồi không, một khi bị họ ghét lúc nào cũng phải cảnh giác, quá không dễ chịu. Xem ra sau này phải kiếm đạo cụ ẩn đi tên trên đầu, tránh thành chuột chạy qua đường.
Đại Nhiệt mua thuốc xong, rút lui trong một đám ánh nhìn chán ghét, cùng Thiên Tầm Ái bốn người hội họp tổ đội, không thể tiếp tục lười mà đi luyện cấp.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- Ngưu Bì Hài: giày da trâu
- (1) Class Bát Giới thuộc hệ Mộc trong Ngũ Hành, bị hệ Kim khắc nên phòng thủ hệ Kim là yếu nhất.
- (2) Lưu Tường: người đoạt HCV chạy điền kinh cự ly 100m Olympic 2004.
oOo
Vườn rau, ruộng lúa, đồng hoa dại/ Cầu nhỏ, ao trong, sát cạnh nhà.
Cảnh sắc vùng ngoại ô tươi mát tự nhiên, không hề nhìn ra chỉ là thiết trí trong trò chơi.
Thiên Tầm Ái còn chưa hết tính trẻ thơ, thân ảnh yểu điệu đuổi theo cánh bướm nhiều màu sắc.
Đại Nhiệt dùng đôi ánh mắt gian tà nhìn chòng chọc lên cặp mông tròn xoe của nàng, âm thầm nuốt nước miếng đánh ực một cái.
- Anh kia, đừng có đánh chủ ý lên em gái tôi!
Thiên Tầm Hương thấp giọng, hung tợn nói. Nhìn bộ dáng hẳn Thiên Tầm Ái là em ruột của nàng nên mới quan tâm như thế.
- Cô xem tôi là ai chứ, huống hồ trò chơi mà thôi, có cần nghiêm túc thế không?
Đại Nhiệt còn lâu mới đặt lời nàng ở trong lòng, trong hiện thực may ra còn an phận, chứ trong game thì phải xét.
Thiên Tầm Hương lại không dễ nói chuyện như thế, xách kiếm tân thủ tựa như vô ý đi tới, vung kiếm chém thị uy trong không khí, nói:
- Tóm lại cách xa con bé một chút, nếu không anh sẽ chết rất khó coi.
Hô hô, còn muốn uy hiếp ca?
Đại Nhiệt cố ý làm mặt quỷ đáp trả, sau đó tăng tốc chạy vọt lên đằng trước, đem họ ném lại mặt sau. Thiên Tầm Ái thấy, cười thật tươi đuổi theo, muốn chạy thi với hắn.
Thiên Tầm Hương ba người chỉ có tốc độ cơ bản, bị ném lại mặt sau, tức giận không thôi.
Một đường truy phong, Đại Nhiệt cố tình thả chậm tốc độ, cùng Thiên Tầm Ái kề vai mà đi, khoan khoái như đang trượt trong một sân băng trống trải không người.
Chỉ chốc lát hai người đã tới đồng cỏ phía Bắc Hoa Quả Thôn, phóng mắt thấy đầy đất đều là hươu dê cấp 2, heo bò cấp 3, đã có mấy chục tổ người ở chỗ này luyện cấp, mỗi tổ định rõ một phạm vi, bình an vô sự riêng biệt luyện cấp.
Tốc độ sinh mới của hầu hết quái trong trò chơi này là rất cao, một đám giết hết, vài giây sau đã lại có, bởi vậy sự kiện cướp quái chưa có phát sinh, trừ phi là cướp Boss.
Đại Nhiệt cùng Thiên Tầm Ái hổn hển chạm đích là một cây đại thụ, sau đó trèo lên, tìm một chạc cây to rồi thoải mái nhàn nhã sóng vai nằm cùng một chỗ, thân mật giống như một đôi đang yêu.
Cơ hội hiếm có, Đại Nhiệt lập tức hướng Thiên Tầm Ái chọn thêm hảo hữu.
- Trư ca ca, tại sao anh lại đặt tên là Đại Nhiệt, cái tên này thật kỳ quái, anh là fan của Trương Quốc Vinh sao? Em nhớ chú ấy có một ca khúc tên là Đại Nhiệt.
Thiên Tầm Ái trước tiên đặt câu hỏi.
Đại Nhiệt ha ha cười, thuận miệng nói:
- Đúng vậy, anh rất thích bài hát kia, cho nên lấy tên này.
Kỳ thật "Đại Nhiệt" là tên cúng cơm của hắn, theo như cha mẹ hắn nói, hắn sinh ra vào một mùa hè nóng như lửa, cho nên có cái tên này, cũng chỉ có người nhà của hắn mới gọi như vậy, rất hiếm người ngoài biết. Hắn rất có cảm tình với cái tên cúng cơm này, vì thế khi lập acc đăng ký Tây Du Nhất Mộng liền thuận tay dùng tới. Nhưng lý do này thuộc vấn đề riêng tư cá nhân, cho nên Đại Nhiệt cũng không tính giải thích nhiều hơn.
- Ý, quả nhiên là như vậy!
Thiên Tầm Ái cho là mình đoán trúng, rất đắc ý reo.
Đại Nhiệt liếc nhìn bộ ngực vểnh cao của nàng, hỏi:
- Em là Otaku (1) sao?
- Không ạ, sao anh hỏi vậy?
Đại Nhiệt nở nụ cười:
- Tên của em có ý tứ như thế.
- Tại em thích phim hoạt hình Spirited Away (2) nên đặt thôi.
Đại Nhiệt "à" tiếng:
- Thì ra là thế, có điều đặt tên như vậy khả năng trêu chọc tai họa đấy. Hiện game online trong nước có rất nhiều người chơi cực kỳ ghét Nhật bản, nếu hiểu lầm em theo phe Tây Ngưu Hạ Châu lại nhao nhao xông lên đòi PK với em mất.
Tây Du Nhất Mộng chia toàn bộ Châu Á làm bốn server, phân biệt gọi là: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu (3); ngoại trừ khác tên ra thì các công năng khác được thiết kế cơ bản nhất trí. Trong đó server "Đông Thắng Thần Châu" phần lớn là người chơi Trung Quốc, "Tây Ngưu Hạ Châu" người Nhật Bản chiếm số đông, "Nam Chiêm Bộ Châu" dành cho người Ấn Độ còn "Bắc Câu Lô Châu" hầu hết là người Hàn Quốc. Về phần Âu Mỹ, bởi vì văn hóa khác biệt nên trong thời gian này chưa có kế hoạch phát triển.
Bốn server này đồng bộ vận hành, độc lập mà không cô lập, khi người chơi mang nhân vật của mình đi thỉnh kinh thành công, khai khiếu nhập đạo xong, có thể hướng NPC biên ải xin nhập cảnh tiến sang server khác, mà "Châu chiến" đại quy mô cũng là điểm hấp dẫn nhất trong Tây Du Nhất Mộng. (Chiến liên server)
Thiên Tầm Ái tranh luận nói:
- Em cũng không thích những quỷ tử xâm lược Nhật Bản, nhưng không thể đánh đồng tất cả, người ta có nhiều thứ tân tiến để chúng ta học hỏi mà.
- Người khác lại không quản nhiều như vậy, lòng yêu nước cũng giống như tình yêu, đều là mù quáng.
Đại Nhiệt không có nói ngoa, sự thật đúng là như thế.
- Vậy làm sao bây giờ?
Đối với những tình huống này, Thiên Tầm Ái từng có nghe nói, vội vàng bật dậy —— bị người PK là việc nhỏ, nhưng bị chửi là Hán gian rất khó nghe.
Đại Nhiệt mỉm cười nói:
- Có thể đem tên ẩn đi mà.
Nàng tỉnh ngộ, nghĩ nghĩ, lại gấp gáp nói:
- Nhưng em không có đạo cụ ẩn tên, nghe nói vật này rất khó kiếm, làm sao bây giờ?
Đã bước đầu lấy được tín nhiệm, Đại Nhiệt bắt đầu ngứa tay ngứa chân, cố ý ra vẻ suy tư, thân mình lại lặng lẽ sán tới gần, tay trái khe khẽ chuẩn bị làm chút chuyện mờ ám.
- Tiểu Ái, xuống dưới!
Đúng lúc này, ba người Thiên Tầm Hương đã thở hồng hộc đuổi tới.
Thiên Tầm Ái ngoan ngoãn nhảy xuống cây, kể hết chuyện vừa cùng Đại Nhiệt nói. Thiên Tầm Hương hung hăng trừng mắt nhìn Đại Nhiệt một cái, nói:
- Làm gì có chuyện vơ đũa cả nắm như vậy, hắn nói hưu nói vượn, không cần để ý tới hắn.
- Đểu nhá, ca là ít nhiều cũng là ân nhân cứu mạng của cô, lại chưa làm cái gì quá đáng, sao cứ nhè ca mà mô-kích? Hay là thấy ca chỉ cưa em không chưa chị nên ghen tỵ sao? Ừm! Rất có thể.
Đại Nhiệt lười cùng nàng tranh luận, nhắm mắt tự mình yy.
- Còn anh nữa, cũng xuống giết quái đi chứ!
Phía dưới Thiên Tầm Hương lại kêu Đại Nhiệt.
Đại Nhiệt cười dài trả lời:
- Đối phó vài con tiểu quái chỉ cần mấy người là đủ rồi, không cần lão Trư ra tay.
Thiên Tầm Hương thở phì phì nói:
- Nghĩ hay lắm, bọn tôi mất công đi chém giết, con heo nhà anh lại đòi nằm ngủ đợi chia exp!
Tức giận lên đỉnh, mấy lời thô tục cũng muốn tuôn ra rồi.
Đại Nhiệt không thèm để ý, cười hắc hắc nói:
- Giết quái là rèn luyện rất hữu ích, có thể nâng cao trình độ chiến đấu của mọi người. Chỗ này không lớn, quái vật cũng không phải rất nhiều, tôi không muốn cùng mọi người cướp quái nên mới nhịn đau làm khán giả. Huống hồ, nếu có đồ gì rớt ra thì bọn cô lấy cả, còn muốn thế nào nữa?
Trong trò chơi, có không ít thuộc tính nhân vật được đề cao phụ thuộc vào số lượng quái đã giết, ví dụ nhanh nhẹn, bạo kích v.v…
- Anh ấy nói cũng có phần đúng, kệ đi chị.
Thiên Tầm Ái lên tiếng hoà giải.
Thiên Tầm Hương rất yêu thương em gái, không muốn làm trái ý nàng, hừ một tiếng rồi bắt đầu an bài giết quái.
Thiên Tầm Hương là Đường Tăng, Thiên Tầm Ái là Tiểu Bạch Long, cộng thêm một Tôn Ngộ Không một Sa Tăng, cả nhóm phối hợp linh hoạt, vị trí hợp lý, bất kể là đối phó loại quái gì cũng đều sóng vai tiến lên, 4 loại binh khí đồng loạt bay múa, chuyên hướng chỗ yếu hại của quái vật mà xọc, cơ hồ đều là miểu sát.
Có bọn hắn kéo (4), Đại Nhiệt tránh được việc phải buồn tẻ luyện cấp. Hắn cũng không có hứng thú rút kiếm đọ sức với mấy tiểu lâu la này, đã hiếm rơi đồ, mà đồ chẳng may có cũng toàn hàng lởm, gần như không có thuộc tính, mang về bán lại cho tiệm tạp hóa cũng chả đáng bao nhiêu, chưa kể đẳng cấp thượng lưu như lão Trư đây còn lâu mới đi nhặt nhạnh mấy thứ này.
Trong trò chơi này, lúc ban đầu tổ đội giết quái thì exp sẽ chia như sau: đội trưởng được 50%, còn lại 50% các đội viên khác chia đều, cho nên mặc kệ ở tình huống nào, đội trưởng đều là người chiếm lợi ích lớn nhất. Bởi vậy rất nhiều đoàn thể người chơi, bất kể là chuyên nghiệp hay không chuyên, đều để thủ lĩnh của bọn họ làm đội trưởng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tăng lên level.
"Chúc mừng bạn lên tới cấp 5!"
Hệ thống nhắc nhở một tiếng. Hắc hắc, bọn họ giết quái hiệu suất thật cao nha, nhanh như vậy đã thăng cấp, rất có phong phạm của game thủ chuyên nghiệp.
Thoải mái, Đại Nhiệt ngáp dài một cái, chuẩn bị ngủ.
- Có chuộttttttttttt!
Từ chỗ sâu trong rừng ồn ã truyền tới những tiếng kêu kinh hoảng, sau đó lố nhố bóng người chạy ào ra.
Phặc, con người thời hiện đại thật là yếu đuối, có con chuột cũng sợ! Đại Nhiệt nhịn không được đáp lại:
- Con chuột có cái gì đáng sợ?
- Chuột lớn lắm!
Cả một đám người vẻ mặt kích động thấy gốc cây lớn vội vàng chạy tới núp, không ít người còn loang lổ vết máu trên thân, giống như đã chịu qua công kích sắc bén.
- Có nhiều không?
Đại Nhiệt lớn tiếng đặt câu hỏi, có điều đã không ai trả lời. Hắn tò mò theo hướng ánh mắt họ mà nhìn, đã thấy con quái vật lớn kia đang đuổi đến.
"Bịch!"
Đại Nhiệt sợ tới mức bám tay không kịp, từ trên cây rớt xuống.
- (1) Otaku: từ dùng để chỉ những fan hâm mộ cuồng nhiệt manga hay anime.
- (2) Spirited Away hay Vùng đất quỷ dữ: là một bộ phim hoạt hình Nhật Bản ra mắt vào năm 2001. Nội dung phim kể về Ogino Chihiro, một cô bé 10 tuổi luôn buồn chán, bị mắc kẹt ở thế giới của những linh hồn và ma quỷ sau khi bố mẹ cô bị biến thành heo trên đường chuyển đến nhà mới. Cô bé buộc phải làm một công việc tại nhà tắm công cộng của Yubaba để tìm cách giải thoát bố mẹ và mình rồi trở về với thế giới loài người. Ở trong truyện cái tên Thiên Tầm là phiên âm từ Chihiro.
- (3) Đây là tên bốn châu lớn trong truyền thuyết Phật giáo.
- (4) kéo: được mời vào đội dẫn theo để chia kinh nghiệm, không cần đánh vì đang treo máy, hoặc cấp quá thấp, hoặc là “lười chơi”.
Bấm thanks và tích cực luận đàm để chương được ra đều và nhanh nhé
oOo
Hù chết lão tử, đây là chuột núi hay heo núi hả!
Chỉ thấy con chuột kia lông đen bóng, thân hình nhìn sơ cũng phải hơn 200 cân, đầu nhọn đuôi dài, mắt hí răng sắc, tốc độ lại cực nhanh, chạy ào ào như gió, một bé Tiểu Bạch Long trốn không kịp, bị nó cắn một nhát tức thì hóa thành một luồng sáng trắng quay về điểm hồi sinh trong thôn.
Cũng chính nhờ nàng hy sinh, Đại Nhiệt mới tranh thủ được thời gian quý giá mà trèo lại lên cây.
Đại Nhiệt còn chưa hết hoảng hồn, vội vàng nhìn trái nhìn phải cảnh giác.
Chỉ thấy trên cây đã đầy người nằm úp sấp, mặt ai nấy đầy kinh hoàng, Thiên Tầm Ái cũng nằm trong số đó. Những người này dùng khinh công leo lên cây từ lúc nào vậy, thật tài tình!
- Hu hu hu! Vừa rồi đáng sợ quá…
Một vị Đường Tăng nhát gan thậm chí khóc ra thành tiếng.
Con chuột khổng lồ đuổi tới gốc cây, ngửi được hơi người bèn dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, con mắt ti hí lóe lên ánh sáng u ám đáng sợ rồi bỗng rít một tiếng, lông lá dựng hết lên.
Đường Tăng nhát gan kia sợ tới tái mặt, tuột tay rơi xuống, được miễn phí về thôn. (Bị chết sẽ trở về thôn hoặc thành nơi lần cuối mở rương chứa đồ)
Chết cũng là một lựa chọn không tệ, chí ít có thể miễn được việc tiếp tục bị kinh sợ hết hồn.
Xử lý một người, con chuột có vẻ thấy chưa đủ, đặt mông ngồi xuống, canh chặt dưới gốc cây.
Trên cây mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Thiên Tầm Hương nhăn mày, buồn bực nói:
- Chỗ này cách thôn không xa, sao tự nhiên lại xuất hiện một con chuột đã thành tinh như vậy chứ? Xem bộ dáng của nó hẳn là từ chuột núi tiến hóa mà thành.
Quái vật trong Tây Du Nhất Mộng chia làm sáu chủng loại, phân biệt là: Thú tộc; Thủy tộc; Yêu tộc; Quỷ tộc; Tiên tộc; Phật tộc. Trong đó Thú tộc nhỏ yếu nhất, Boss cao cấp nhất là Thú Vương chẳng qua chỉ có cấp 50 mà thôi. Chúng nó đại bộ phận đều phân bố theo quy luật quanh khu vực Tân Thủ Thôn, mà càng gần thôn thì cấp bậc quái càng thấp. Thế nhưng chỗ hiện tại cách thôn chỉ quá lắm là 2 dặm, tại sao lại xuất hiện một con Boss ít nhất cấp 20 thế này?
Trong mọi người chỉ có Đại Nhiệt còn có thể cười được, trêu ghẹo nói:
- Có lẽ con chuột núi này uống trộm nước tiểu đồng tử Tiên Phật, cho nên lập địa thành tinh. (1)
Thiên Tầm Hương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhịn xúc động muốn chửi mắng, lại nhíu chặt mày nghĩ kế thoát thân. Nhưng trong đám người ở đây cấp cao nhất mới là cấp 6, sao là đối thủ? Huống hồ hiện tại đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không thể log out —— tuy trong trò chơi có đạo cụ có thể trực tiếp bay trở về thôn hoặc thành gọi là Thổ Địa Phù, nhưng đây thuộc vật phẩm hiếm, hệ thống không bán, xác suất đánh quái rơi ra lại thấp, giai đoạn game mới mở này không có khả năng thu được.
Cứ như thế, tự sát tựa hồ trở thành lựa chọn duy nhất.
Đã không có đường về, dù sao cấp bậc còn thấp, lại không có trang bị gì đáng giá, thà miễn phí về thôn rồi chơi lại cho nhanh còn hơn ngồi mãi ở đây chờ đợi vô ích.
Vì thế, đông đảo người chơi ở đây đều mất đi kiên nhẫn mà tự động nhảy xuống nhận mệnh.
Sơn Thử Tinh đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, đều là miểu sát.
- Hơn mười người cùng nhau tự sát, khung cảnh thật bi tráng!
Đại Nhiệt vui sướng khi người gặp họa xuýt xoa nói, được đáp lại bằng hơn mười ánh mắt khinh bỉ.
Có kẻ ló ra sáng kiến chia thành tổ ba người cùng nhau nhảy, chia hướng mà chạy trốn, nhưng chuột tinh tốc độ quá nhanh, giết phía Đông xong giết sang phía Tây, nhoáng cái đã xong việc liếm mép trở lại gốc cây canh mồi.
Chỉ chốc lát trên mặt đất đã rơi đầy trang bị, dược phẩm, tiền cùng một đống lớn thảo dược da thú trải qua tân tân khổ khổ mới thu thập được của những người chơi chết trước. Mấy thứ này bình thường ai nấy đều thèm thuồng mong chúng nó rớt trước mặt, nhưng giờ người nào dám xuống nhặt?
Cuối cùng, tính cả Đại Nhiệt ở bên trong, trên cây còn thừa lại bảy người.
Không tính nhóm bốn người Thiên Tầm, còn lại hai Sa Tăng cấp 5, một người tên"Sa Trung Hành" (Đi trong cát), mặc trên người một cái Hổ Bì Khố (2) cực phẩm +2 né tránh; một người tên"Mày Là Cháu Tao", đội trên đầu một cái Qua Bì Mạo +10 sinh mệnh. (3)
Bọn hắn thật vất vả luyện đến cấp 5, lại tiếc hai trang bị này cho nên không chịu tự sát.
- Sống có gì vui, chết có gì khổ? Vừa rồi mọi người sát thân thủ nghĩa, thật khiến người khác cảm động.
Đại Nhiệt thoải mái mà nằm trên chạc cây, bâng quơ nói mát.
Thiên Tầm Hương hận không thể một kiếm cắt đầu lưỡi của hắn, tức giận nói:
- Thế sao anh không nhảy xuống đi? Cũng làm một hồi sát thân thủ nghĩa.
- Không nên nhảy, rất nguy hiểm.
Thiên Tầm Ái vội lên tiếng nhắc nhở.
Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:
- Không cần sợ, cho dù anh nhảy xuống, Sơn Thử Tinh cũng không có biện pháp bắt được anh.
- Khẩu khí thật lớn, anh dựa vào cái gì?
Thiên Tầm Hương khinh miệt nói.
Đại Nhiệt vỗ vỗ Ngưu Bì Hài xỏ ở chân, phủi phủi mấy hạt bụi trên mặt giày, bộ dạng uể oải nói:
- Dựa vào đôi giày +20% tốc độ di chuyển này.
Thiên Tầm Hương chợt lóe lên một ý trong đầu, hưng phấn mà nói:
- Đúng rồi, anh đeo giày cộng tốc 20%, chỉ cần anh nhảy xuống là có thể dựa vào tốc độ dụ Sơn Thử Tinh chạy đi, không phải mọi người đều được cứu sao?
Nghe thấy có đường sống, mọi người sáng mắt lên, đồng loạt nhìn chằm chằm lên mặt Đại Nhiệt.
- Người đẹp cũng thông minh lắm, thế nhưng các người dựa vào cái gì bắt tôi nhảy xuống dẫn quái? Phải biết rằng tuy tôi chạy nhanh nhưng không phải không có nguy hiểm đâu.
Đại Nhiệt ngồi dậy, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.
Thiên Tầm Ái mở miệng:
- Em đeo giày cộng tốc 10%, không thì em và anh cùng nhảy xuống, có thể phân tán chú ý của chuột tinh.
Thiên Tầm Hương lập tức quát lên cắt lời nàng:
- Tiểu Ái, hắn đường đường nam tử hán, không cần em hỗ trợ.
Ngon, khích đểu ca hả! Nhưng dù nàng không nói như vậy, Đại Nhiệt cũng sẽ không để Thiên Tầm Ái đi gặp nguy hiểm, cười nói:
- Tiểu Ái, em cứ yên tâm ngồi trên cây xem anh biểu diễn đi, chuyện không nắm chắc anh chưa bao giờ làm.
Thiên Tầm Ái có chút không tình nguyện cắn cắn cái môi nhỏ.
"Sa Trung Hành" lấy lòng cười nói:
- Đại Nhiệt đại hiệp, xin đại hiệp xả thân vì nghĩa, làm việc tốt một lần đi, chúng tôi đều vô cùng cảm kích.
Đại Nhiệt dè bỉu:
- Muốn làm việc tốt thì ra hiện thực mà làm, dắt người lớn tuổi qua đường, nhặt được tiền mang nộp cảnh sát hay việc gì đại loại thế còn có chút ý tứ. Game online á? Đừng có đi thuyết giáo tư tưởng cách mạng với tôi.
"Mày Là Cháu Tao" lịch duyệt tương đối phong phú, hiểu được toan tính của Đại Nhiệt, hỏi:
- Vậy ông muốn thế nào?
Đại Nhiệt ha ha cười:
- Yêu cầu không cao, mỗi người cho tôi 10 đồng, tôi cam đoan kéo Sơn Thử Tinh rời đi.
Hai Sa Tăng mặc dù mặc trên người đều là hàng cấp thấp, nhưng lại có thêm hai cái thuộc tính không tệ, giá trị đã hơn 10 đồng, mà hiện tại có tiền chưa hẳn đã mua được; hơn nữa còn có thể miễn chết rồi bị luyện lại từ đầu, cho nên chấp nhận giá 10 đồng.
Về phần nhóm Thiên Tầm Hương, 100 đồng mua giày còn có, càng sẽ không keo kiệt món tiền nhỏ này.
- 10 đồng, ông định ăn cướp đấy à?
Thiên Tầm Phong nổi trận lôi đình.
Đại Nhiệt làm vẻ thân sĩ mỉm cười:
- Ông nói sai rồi, tôi cũng chỉ lấy đúng giá thôi.Mạo hiểm tỉ lệ thuận với lợi nhuận mà, nếu ông cũng muốn kiếm số tiền này thì nhảy xuống đi? Tôi cho ông 10 đồng.
Thiên Tầm Phong á khẩu không trả lời được, không có giày cộng tốc hắn nhảy xuống chỉ có đường chết, không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Được, chúng tôi đồng ý.
Thiên Tầm Hương không cần tính toán, lập tức giao ra 40 đồng.
Đại Nhiệt chỉ lấy 30 đồng, nói:
- Tôi không thu phần của tiểu Ái, lúc trước nếu không phải em ấy cho tôi 5 đồng thì đã không có ngày hôm nay.
Đây gọi là chịu ân người một giọt nước, báo đáp lại cả dòng suối, so với 5 đồng lúc đó phần tiền lãi này đáng giá.
Thiên Tầm Hương cũng chỉ nhíu mày một cái, lười đùn đẩy, thu tiền dư về.
"Mày Là Cháu Tao" cùng "Sa Trung Hành" cũng gom đủ số giao ra, đau lòng đến giật giật cơ mặt. Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt bọn hắn mệt chết mới kiếm được, trong nháy mắt đã bị Trư Bát Giới khốn khiếp này thịt sạch.
Không thể tưởng được giày cộng tốc chẳng những có thể cướp sắc, còn có thể giật tiền.
Đại Nhiệt thầm đắc ý, đứng thẳng lên, quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện phía Đông địa hình rộng lớn, lại cách Tân Thủ Thôn gần nhất, thích hợp để chạy trốn.
Thiên Tầm Ái mặt mày căng thẳng dặn:
- Trư ca ca, anh phải cẩn thận nhé.
Đại Nhiệt lấy tay làm dấu V chiến thắng, cười nói:
- Tiểu Ái, cho anh thơm một cái lấy may đi.
Mặt Thiên Tầm Hương lập tức phủ kín mây đen, quát:
- Nhảy thì nhảy mau lên, đừng dài dòng! Đi xuống hôn con Sơn Thử Tinh kia cho đã đi.
Đại Nhiệt cười ha hả, thả người nhảy xuống.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- Sơn Thử Tinh: chuột núi thành tinh.
- (1) Chế từ câu ‘phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật’ tức là buông dao đồ tể thì lập tức thành Phật.
Quyển 1: Tân Thủ
Chương 8: Ngụy Trưng cùng Trảm Long Lệnh
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Bấm thanks và tích cực luận đàm để chương được ra đều và nhanh nhé
oOo
Chân vừa chạm đất, Đại Nhiệt lập tức chạy như điên về hướng định sẵn.
Sơn Thử Tinh nhìn thấy, mặt chuột giận dữ, dùng cả bốn chân đuổi sát không bỏ.
Mọi người trên cây thoát khốn, lau mồ hôi rồi mau chóng nhảy xuống.
- Trư Bát Giới này chạy trốn quá con mẹ nó nhanh, có giày cộng tốc sướng thật.
Sa Trung Hành cảm thán.
Thiên Tầm Phong hắc hắc cười gian:
- Chạy nhanh thì thế nào? Lần này hắn chết chắc rồi, đợi hệ thống tẩy sạch đi.
- Sao lại thế ạ?
Thiên Tầm Ái rất là khó hiểu.
Thiên Tầm Phong cười ha ha, định liệu trước nói:
- Theo quan sát của anh, Đại Nhiệt căn bản không chạy nhanh bằng Sơn Thử Tinh, anh cam đoán hắn còn chưa tới cửa thôn đã bị giết chết.
Nghe vậy, Thiên Tầm Ái sốt ruột hỏi:
- Vậy sao vừa rồi anh không nói?
Thiên Tầm Phong dương dương tự đắc:
- Gã đó thích hổ báo, không cho hắn chịu chút đòn đau thì không biết trời cao đất rộng.
- Chuẩn, tên khốn Trư Bát Giới đó mượn gió bẻ măng, cho hắn nghẹn chết với số tiền phi nghĩa kia đi!
Sa Trung Hành lên tiếng phụ hoạ.
Đáng tiếc Đại Nhiệt đã không có cơ hội nghe mấy lời này. Hắn mới chạy chưa được nửa dặm cũng đã cảm giác không ổn. Tốc độ của Sơn Thử Tinh kia rõ ràng là nhanh hơn hắn một chút, chỉ thoáng chốc đã khiến tiên cơ chạy trước của hắn thành hư ảo.
Khổ rồi, tính kế không thoả đáng, lần này ăn trộm gà không xong còn mất nắm gạo. Bé chuột thân yêu, ca bộ dáng không soái, bụng to tai lớn, toàn thân là dầu, đuổi ca làm cái gì chứ?
Đại Nhiệt một bụng nước đắng không có chỗ xả, chỉ có thể liều mạng chạy như điên, hy vọng tìm ra một đường sinh cơ ở phía trước.
Chạy đến cây cầu độc mộc bắc qua sông cũng là lúc thể lực của hắn dầu hết đèn tắt, thân hình đình trệ, cuối cùng không có biện pháp tiếp tục trốn. Sơn Thử nháy mắt vượt qua, Đại Nhiệt thậm chí ngửi được mùi tanh tưởi toát ra từ miệng nó.
"Chát!"
Lưng Đại Nhiệt trúng một đòn, —330, cơ hồ đem hắn miểu sát. May mắn lên tới cấp 5, HP tăng lên thành 350 —— Trư Bát Giới thăng một cấp thêm 50 máu, mà class khác chỉ thêm 30.
Đại Nhiệt mang theo vạch máu cuối cùng ngã lăn trên mặt đất, thuốc cũng không kịp uống, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Không để hắn đợi thêm, con Sơn Thử Tinh kia há to cái miệng đỏ lòm như chậu máu, nhằm cổ hắn mà cắn tới.
Thế nhưng đúng lúc này, "ào" một tiếng thật lớn, nước trong sông bị khuấy động bắn tung tóe, một quái vật toàn thân đen xì nhảy ra, đinh ba bằng thép trong tay bay ra, sắc ngọt đóng đinh con chuột tinh trên mặt đất.
- Thật mạnh!
Đại Nhiệt trợn mắt há hốc mồm, thất thanh kinh hô! Thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem tốc độ kia, rất có xu thế sét đánh không kịp che mông —— ngượng ngùng, quá mức kích động, có vẻ như dùng sai ngữ pháp.
Tuy rằng quái vật mới xuất hiện càng thêm hung thần ác sát, nhưng trong lòng Đại Nhiệt không chút kinh hoảng, bởi vì trên đỉnh đầu quái vật có một dòng chữ hiển thị tên màu lam—— đây là dấu hiệu riêng của NPC.
[Tuần Hải Dạ Xoa]!
Tên rất quen thuộc.
Đại Nhiệt chợt nhớ ra, đây không phải là kẻ được Long Vương phái tới giết Viên Thủ Thành sao? Vì sao xuất hiện lúc này, còn đúng lúc cứu mình một mạng?
Hắn chật vật đứng lên, trước tiên dùng thuốc hồi máu, lại nhìn sang thấy nơi xác Sơn Thử Tinh biến mất có một chiếc nhẫn đang lóe sáng, không khỏi vui mừng quá đỗi, nhanh chóng chạy qua định nhặt lên.
Vật phẩm trang bị trong Tây Du Nhất Mộng rơi ra rất ít, trong đó loại trang sức càng là ít xuất hiện nhất, cho dù là đồ rác rưởi cũng có thể bán cái giá tốt. Mà xuất phẩm từ chuột tinh hẳn sẽ không quá lởm.
"Thật xin lỗi, vật phẩm này tạm thời không thể nhặt, xin mời thử lại sau!"
Ngất, quên mất không phải mình đánh chết quái thì phải qua ba phút mới có thể nhặt. Đại Nhiệt vội đứng dậy, lấy chân đè lên che cái nhẫn đi, mặt tỉnh bơ huýt sáo. Nhìn thấy thứ tốt, ai không đỏ mắt? Mang ngọc mắc tội, nếu là bị người khác nhìn thấy, hùa nhau vây công, vậy hắn liền chết không toàn thây.
- Trư ca ca, anh không sao chứ!
Thiên Tầm Ái pm đến, quan tâm hỏi. (1)
- Tạm thời không có việc gì... A, hiện tại anh đang có chút chuyện, lát nói chuyện sau nhé…
Đại Nhiệt ngẩng đầu, thấy Tuần Hải Dạ Xoa mang theo binh khí, đằng đằng sát khí đi tới.
Trong lòng hắn sợ hãi: sẽ không phải bởi vì chính mình tìm Trí Điên đại sư giúp Viên Thủ Thành, bị Long Vương giận lây, phái Dạ Xoa tới giết mình tiết hận chứ?
Không đúng, NPC giết người chơi là phạm pháp!
Dạ Xoa tới cách người Đại Nhiệt ba bước, bỗng nhiên cúi đầu vái chào:
- Đại Nhiệt thiếu hiệp, tiểu nhân hữu lễ.
Đại Nhiệt há to miệng đến mức có thể nhét nguyên một con trâu vào, vội hoàn lễ nói:
- Dạ Xoa đại nhân, ngài có sự tình gì cứ mở miệng, hà tất đa lễ.
Vừa dứt lời, hệ thống đã có nhắc nhở: "Bạn gây ra nhiệm vụ 'Ngụy Trưng cùng Trảm Long Lệnh', nhiệm vụ này là nhiệm vụ thứ hai trong ba nhiệm vụ ẩn liên hoàn, có tính chất duy nhất, thời hạn hoàn thành: 12 giờ. Vượt quá thời hạn nếu không hoàn thành sẽ kích thích cơn giận vì chủ của Dạ Xoa, đem bạn xiên chết!"
Đại Nhiệt lấy lại tinh thần, từ kinh sợ chuyển sang vui mừng, thì ra là tiếp sau nhiệm vụ lúc trước. Ngon ngọt của nhiệm vụ ẩn đầu tiên hắn đã hưởng qua, cửa thứ hai phần thưởng nhất định còn tốt hơn. Có điều nếu không hoàn thành trừng phạt cũng tương đối tàn khốc, ai chịu được một xiên của Dạ Xoa chứ? Tuyệt đối chết không toàn thây.
Hắn vội hỏi:
- Dạ Xoa đại ca, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.
Dạ Xoa đứng thẳng, uy phong lẫm liệt, cao hơn Đại Nhiệt hai cái đầu, nói:
- Long Vương của chúng ta bởi vì can thiệp sự vụ nhân gian, bị trụ trì Hắc Phong Tự Trí Điên đại sư tố cáo lên Thiên Đình, Ngọc Đế ban hạ Trảm Long Lệnh, muốn xử tử Long Vương. Tháo chuông cần người treo chuông, việc này đã từ thiếu hiệp mà bắt đầu, hi vọng giờ thiếu hiệp lại làm người kết thúc. Sau khi chuyện thành công, bảo bối Long Cung mặc cho thiếu hiệp lựa chọn.
Một câu "bảo bối Long Cung mặc cho thiếu hiệp lựa chọn" làm Đại Nhiệt mừng rỡ như điên. Tục ngữ nói: "Giàu cũng chỉ bằng Long Vương", hiển nhiên bảo bối là nhiều vô số kể, nếu mặc hắn chọn lựa, muốn không phát tài cũng khó.
Đại Nhiệt nghĩ nghĩ thêm chút, đối phương khẳng khái như thế, nhiệm vụ khẳng định không đơn giản, lập tức hỏi:
- Dạ Xoa đại ca, đại ca muốn ta làm gì? Mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không chối từ.
Dạ Xoa nói:
- Ta đã dò xét được tin tức, lần này thừa lệnh xử trảm Long Vương là quan Nhân Tào Ngụy Trưng (2). Hắn đã tiếp nhận Trảm Long Lệnh Thiên Đình ban xuống, đang trên đường đến, đêm nay sẽ ngủ lại Hoa Quả Thôn. Nhân cơ hội này, thiếu hiệp hãy đi trộm Trảm Long Lệnh, chủ công của ta sẽ được bình yên vô sự.
- Nhưng ta làm thế nào trộm đây?
Tuần Hải Dạ Xoa nói:
- Cứ yên tâm, hiện tại ta sẽ truyền cho thiếu hiệp thần thâu thuật Thập Bát Mô. (3)
Thập Bát Mô! Tên này thật dâm đãng, Đại Nhiệt vừa rủa thầm vừa vội đi tiếp thụ.
Dạ Xoa đặt một ngón tay lên trán hắn, một luồng sáng đen lóe ra, trước mắt Đại Nhiệt xuất hiện hơn mười ảo ảnh động tác kỳ quái.
Hệ thống nhắc nhở: "Bạn đã học xong thuật ăn trộm: [Thập Bát Mô]."
Đại Nhiệt mở ra bảng skill, mặt trên quả nhiên nhiều hơn một đồ án hình cánh hoa mai: [Thập Bát Mô], thượng cổ kỳ thuật, tương truyền năm đó Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Cung, khi ăn trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân đã ngẫu hứng sáng chế, diệu thủ không không, quỷ thần khó lường; trước mắt cấp bậc là 0, exp thăng cấp 0/100, mỗi lần ăn trộm thành công exp tăng trưởng 10%; không thể sử dụng đối với người chơi.
Hắc hắc, cái này thực phát tài rồi, lại có chú thích không thể sử dụng đối với người chơi, như vậy liền tỏ rõ có thể sử dụng đối với quái vật. Dùng cái thuật ăn trộm này chui vào giữa bầy quán, không quan tâm Thần Tiên Ma Phật, đực cái, đẹp xấu, thấy túi tiền trống thì mò mấy cái, chẳng phải là tài nguyên cuồn cuộn đến đây sao?
- Vậy tính mệnh Long Vương chúng ta xin toàn bộ nhờ thiếu hiệp, tiểu nhân ở đây đợi tin lành.
Dạ Xoa kích động đến rơi nước mắt, thật là một trung thần.
Đại Nhiệt ha ha cười nói:
- Cứ việc yên tâm, chờ tin tốt của ta đi.
Thời gian đã đến, hắn vội vàng nhấc chân móc cái nhẫn lên.
[Thử Tinh Chỉ Hoàn] (tay trái) —— một người chơi người nhiều nhất có thể trang bị hai cái nhẫn, hơn nữa phân rõ tay trái tay phải, không thể sử dụng lẫn lộn.
Sức nặng 1, độ bền 10/10, cấp bậc yêu cầu: cấp 10, mỗi giây khôi phục sinh mệnh 4 điểm.
Chớ xem thường 4 điểm hồi phục sinh mệnh này, thời khắc mấu chốt, nhiều một chút máu là có thêm một đường sinh cơ, hơn nữa có thể liên tục không ngừng hồi máu sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền mua thuốc.
Thứ tốt, hiện tại ít nhất có thể bán hơn 1500 đồng. Đáng tiếc cấp 10 mới có thể đeo, giờ còn chưa đủ.
Đại Nhiệt cáo từ Dạ Xoa, cũng không đi chỗ khác, canh ở cửa thôn, chờ đợi Ngụy Trưng kia tiến đến.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Pm = private message: tin nhắn riêng, tin nhắn mật giữa hai người chơi với nhau.
- (2) Ngụy Trưng: là một nhà chính trị và sử học có thật sống ở thời đầu nhà Đường. Ở trong Tây Du Ký, tác giả Ngô Thừa Ân xây dựng ông thành một ẩn thần, thẳng thắn, làm thừa tướng dười triều vua Đường Thái Tông, nhận lệnh của trời chém Long Vương sông Kinh. Chi tiết xem lại link đính kèm ở chap 2.
- (3) Thần thâu thuật Thập Bát Mô : thuật trộm thành thần Sờ 18 Chỗ.
Bấm thanks và tích cực luận đàm để chương được ra đều và nhanh nhé
oOo
Đợi chờ buồn chán, nhìn mặt trời vẫn còn đang lảng vảng ở cuối đằng Tây, thời gian còn sớm (thời gian trong hiện thực và trong trò chơi là tương đương), Đại Nhiệt liền tháo dụng cụ mô phỏng dùng để tiến vào trò chơi xuống, thoải mái mà vặn vặn cái lưng.
Cũng giống như những game online mô phỏng thế giới thực khác, người chơi trong Tây Du Nhất Mộng thông qua đội lên đầu dụng cụ mô phỏng để kết nối với máy chủ. Dụng cụ này rất nhẹ mà lại tinh xảo, gần như màu đen, nhìn bề ngoài giống như một cặp kính để lặn xuống nước. Còn tại sao lại không phải là dạng mũ đội đầu như mũ hấp tóc, hay là dạng khoang thuyền vũ trụ cứu sinh linh tinh, Đại Nhiệt cũng không biết, hắn chỉ là một người chơi, không tìm hiểu, cũng không muốn tìm hiểu chuyện này.
Mặt khác, trong dụng cụ này còn bố trí công năng đồng bộ với hiện thực, người chơi sau khi tiến vào trò chơi vẫn rõ mồn một những chuyện xảy ra trong hiện thực, một khi gặp khác thường lập tức được cảnh báo, bởi vậy không cần lo lắng sự cố ngoài ý muốn, dù là đột nhiên mất điện cũng đã có pin dự phòng.
Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường vừa vặn đánh lên tiếng chuông báo hiệu sáu giờ chiều, chơi game luôn là cách giết thời gian nhanh nhất.
Bụng Đại Nhiệt đã kêu lên ùng ục, đòi nạp năng lượng. Hắn xuống dưới lầu, quán ăn nhỏ của lão Vương đã sớm mở cửa, bánh bao, cháo, thịt nướng v.v… đầy đủ mọi thứ.
- Lão Vương, cho một suất cơm đặc biệt.
Lão Vương dáng người mập mạp nhìn thấy Đại Nhiệt thì cười nói:
- Tiểu Trần, hôm nay chơi game có thu hoạch gì hả?
Ông ta và Đại Nhiệt rất quen thuộc, biết rõ nội tình.
Đại Nhiệt là một sinh viên, chính xác ra, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Vốn cha mẹ của hắn giúp hắn chạy được một công việc tàm tạm, nhưng bởi vì từ trước tới nay chỉ biết ăn với học, Đại Nhiệt phát hiện mình sản sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với xã hội phức tạp hỗn loạn, nên hắn nói với cha mẹ mình muốn học tiếp lên cao, ở lại trường để nghiên cứu chuyên sâu. Đối với quyết định này, cha mẹ của hắn đương nhiên đồng ý, chỉ là họ kèm theo một điều kiện: bởi vì sợ con trai mình học mãi đến già có khi lại thành hâm cho nên trong thời gian tiếp tục học tập này nhất định phải tìm được một cô vợ thích hợp.
Đối với yêu cầu này, Đại Nhiệt cũng đồng ý cả hai tay hai chân, trai lớn lấy vợ là việc hết sức bình thường, coi như không có nhu cầu về tâm sinh lý cũng sẽ là vấn đề về luân lý đi!
Nhưng mà việc kiếm lão bà nói dễ hơn làm. Đại Nhiệt bình thường sống rất khép kín, bất hiển sơn bất lộ thủy, tuy rằng cũng quen không ít nữ sinh xinh đẹp nhưng tất cả các nàng đều không thích hợp để có thể đeo đuổi thăng cấp lên "lão bà". Kỳ thật Đại Nhiệt không phải người ưa kén chọn, không có cái ý tưởng buồn cười "không đẹp như tiên không cưới", nhưng đối với các nàng chính là thiếu một loại cảm giác —— một loại cảm giác chân chính có thể cùng đầu bạc răng long.
Thời gian đăng ký dự thi cao học còn rất xa, Đại Nhiệt chỉ có một mình ở trong căn phòng thuê cạnh trường học, treo biển tự học, thực chất là để tiện cho các hoạt động giải trí của mình. Vừa vặn gặp được Tây Du Nhất Mộng tung ra thị trường, tuyên truyền quảng cáo tận trời, Đại Nhiệt liền động tâm, lập tức mua một bộ thiết bị online trở về, lập acc tiến vào. Kỳ thật hắn còn mang một tâm lý cầu may: nếu ở trong hiện thực khó tìm lão bà, sao không lên mạng thử thời vận? Còn về mấy về đề tình ảo mau quên, lừa tình đào mỏ trong game linh tinh mà báo chí đăng cũng không cần quá lưu ý, chẳng may gặp phải coi như trải nghiệm là được.
Đại Nhiệt chọn một vị trí tương đối sạch sẽ trong quán ngồi xuống, rất nhanh, suất cơm đã được đưa tới, thêm một chai bia Châu Giang.
Tuy rằng đói, nhưng hắn ăn rất chậm. Hắn luôn coi quá trình ăn cơm là một loại hưởng thụ, ăn hết cũng không vội rời đi, châm một điếu thuốc, nhấm nháp chai bia, lẳng lặng nhìn thế giới chung quanh.
Trên đường người đến người đi, xe cộ tấp nập, phảng phất như đang sống trong một game online khổng lồ.
Đại khái nghỉ ngơi mười phút, Đại Nhiệt nhớ đến nhiệm vụ, trả tiền quay về phòng. Thời điểm vừa mở cửa hắn gặp Vương tiểu thư phòng bên cạnh trở về, nhìn thấy hắn nàng lại như gặp quỷ, trốn tránh chạy vọt vào trong phòng.
Dùng lương tâm mà nói, Đại Nhiệt nhìn bề ngoài chỉ bình thường, vóc dáng không cao, mặt mũi không soái, thân thể trông thoáng hơi gầy, có vẻ yếu ớt. Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân Vương tiểu thư sợ hắn như thế.
Cùng thuê một tầng, vốn bọn hắn ở chung không tồi, gặp mặt vẫn thường chào hỏi. Nhưng vào một buổi tối giữa tháng trước, Đại Nhiệt đi nhậu khuya, lúc trở về đầu óc có chút men say, bắt chuyện cùng hai nàng "bướm đêm" ven đường, vừa vặn bị Vương tiểu thư thấy, cho là hắn đi chơi gái, liền cùng hắn chặt đứt lui tới.
Bị hiểu lầm oan uổng, nhưng Đại Nhiệt cũng không muốn giải thích thêm, miễn cho càng giải thích càng đen. Hơn nữa, hắn căn bản không cần phải giải thích với nàng —— cho dù Đại Nhiệt từng có mấy đêm mơ bậy mơ bạ về bộ ngực kết cấu 36C của Vương tiểu thư.
Trở lại phòng, Đại Nhiệt nằm thẳng cẳng lên trên ghế dựa, đeo lại dụng cụ, lập tức tiến vào thế giới internet mộng ảo mà như thật.
Hắn mới vừa xuất hiện ở cửa thôn, đã thấy một đội nhân mã đang từ từ đi tới.
Dẫn đội là một người đầu đội mũ Kim Quan thân mặc áo Mãng Bào, râu dài ba chỏm, không giận tự uy; trên đỉnh đầu hiện tên màu xanh lam: Ngụy Trưng. Phía sau gồm bốn gã đái đao thị vệ, hộ vệ nghiêm ngặt.
Đợi chính chủ đi vào thôn, Đại Nhiệt lập tức hữu ý vô tình tới gần, trong nháy mắt trước lúc đám thị vệ kịp động thủ xua đuổi đã mờ ám thi triển skill.
"Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC Ngụy Trưng, kết quả thất bại! Bạn sẽ bị đưa vào Phòng Trừng Phạt."
Còn chưa biết có ý tứ gì, trước mắt tối sầm, hắn đã tiến vào bên trong một cái ngục thép, ở ngoài có một gã thị vệ vẻ mặt dữ tợn đứng canh:
- Điêu dân to gan, dám bất kính với Ngụy đại nhân, đáng tội gì?
Dù Đại Nhiệt đã chơi qua vô số game, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế, không khỏi á khẩu không trả lời được.
- Chuẩn bị bắt đầu ba câu thử thách IQ, nếu sai 2/3 sẽ bị xử lý xem như tử vong!
Phặc, đây quả thực là ép mua ép bán!
- Câu thứ nhất: bạch miêu có màu trắng, hắc miêu có màu đen, hùng miêu (1) có màu gì?
- Màu trắng đen!
Đại Nhiệt phản ứng thật nhanh, không cần nghĩ bật thốt.
- Chính xác. Câu thứ hai: vừa bằng hạt đỗ, ăn giỗ cả làng. Hỏi là con gì?
Đại Nhiệt thầm nghĩ một giây, lập tức nói ra đáp án:
- Con ruồi!
- Chính xác. Chúc mừng bạn đã vượt qua.
Thoắt cái đã lại trở ra đến bên ngoài, ở nguyên vị trí cũ. Thấy Ngụy Trưng vẫn còn đứng bên cạnh, Đại Nhiệt không khỏi mừng rỡ, lập tức lần thứ hai tung skill.
"Bạn thi triển Thập Bát Mô đối với NPC Ngụy Trưng, kết quả thành công, trộm được một vật phẩm, exp kỹ năng gia tăng 10%."
Ha ha, xác suất thành công không tồi, đắc thủ dễ dàng như vậy.
Đại Nhiệt mở ra hành trang, thấy một vật hình tam giác lẳng lặng nằm ở bên trong, vui sướng mà xem, thiếu chút nữa té xỉu:
[Quần lót của Ngụy Trưng], không thể sử dụng, không thể giao dịch, không thể rơi xuống; độ bền 1/1, làm bằng lụa tơ tằm, rất thấm mồ hôi, mềm mại thoáng mát.
Đại Nhiệt ngây người ước chừng 3 giây, cái này… Cái game này cũng quá hài hước đi.
Lần một không thành, lần hai bị troll, lần thứ ba xuống tay, lại thất bại, lại tiến vào Phòng Trừng Phạt.
Lần này thị vệ ra đề mục cũng không phải hỏi đáp nhanh ba câu như ban nãy:
- Bên trong gian phòng có hai bóng đèn, ngoài cửa có hai cái công tắc, không thể đi vào hay nhìn vào phòng khi có đèn vẫn sáng, hỏi, làm thế nào biết công tắc nào điều khiển bóng đèn nào?
Dường như không có gì khó khăn, Đại Nhiệt vội nói:
- Xem dây dẫn điện.
- Trả lời sai, dây điện đặt chìm trong tường, không thể nhìn thấy.
Đại Nhiệt lau mồ hôi một cái, ngẫm lại, nói:
- Bật một công tắc lên trước, một lát sau tắt đi, sau đó tiến vào phòng, sờ xem bóng đèn nào nóng thì ứng với công tắc vừa mở.
- Trả lời chính xác, xuất quan.
Toát mồ môi, may mắn bình thường hắn đọc đủ loại sách, không phải chỉ biết ngơ ngẩn cắm đầu chơi game. Nhưng cũng phải nói Tây Du Nhất Mộng phát triển theo con đường không tầm thường, khắp nơi đều có huyền cơ.
Đại Nhiệt thấy Ngụy Trưng kia muốn chuẩn bị tiến vào khách điếm (2), vội vàng lại ra tay.
"Thực xin lỗi, Thập Bát Mô của bạn cấp bậc quá thấp, tạm thời một ngày chỉ có thể sử dụng 3 lần!"
Cái @#$%^& nó chứ! Ai định ra cái hạn chế đáng khinh như vậy, lúc Dạ Xoa truyền thụ nửa chữ cũng không đề cập qua —— lừa đảo, Dạ Xoa này tuyệt đối là một đại bịp!
Đại Nhiệt tức giận đến cơ hồ muốn chửi ầm lên. Mà lúc này Ngụy Trưng đã tiến vào trong khách điếm.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Hùng miêu: gấu mèo hay gấu trúc.
- (2) Khách điếm: cách gọi nhà trọ, khách sạn thời xưa.