Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới
Tác giả: Bố Y
Chương 5: Trang bức vô hình mà trí mạng nhất.
Dịch & Biên: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 5: Trang bức vô hình mà trí mạng nhất.
Băng gạc rơi xuống, nháy mắt cả người Từ Khuyết liền trần truồng rồi, chỉ còn lại một lớp mỡ thuốc bôi ở trên mặt.
- Thương thế của ngươi vẫn còn rất nặng, đại phu nói không ngừng thay thuốc trong tháng, tại sao ngươi lại bốc hết thuốc xuống?
Lúc này ngoài cửa, Tiểu Nhu tức giận mà nói, cũng không dám đi vào.
Từ Khuyết vội nắm lấy cái chăn trên người rồi quấn vào người, ho một tiếng nói:
- Tiểu Nhu, ta không sao, kỳ cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đã muốn không có gì đáng ngại rồi, ngươi có thể tìm giúp ta một bộ y phục không?
Trầm mặc một lát , ngoài cửa mới truyền câu trả lời của Tiểu Nhu:
- Ngươi chờ một chút !
Sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng rời đi.
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng , lại ngồi trở lại trên giường , chờ Tiểu Nhu cầm quần áo đưa tới , chỉ là mùi thuốc đông y thật sự là làm gay mũi, làm cho hắn không khỏi nhíu mày .
Nhưng mà mười mấy phút sau Tiểu Nhu vẫn chưa trở lại.
Từ Khuyết không khỏi có chút nóng nảy , không phải Tiểu Nhu cho rằng ta đùa giỡn lưu manh, chạy ra kêu ngươi đến bắt mình đó chứ? Đù móa, vậy thì sẽ trở thành hiểu lầm lớn rồi.
Hắn vội vàng lấy tấm chăn quấn quanh người, chạy tới cửa, lặng lẽ nhìn khẽ qua khe cửa.
Từ tình huống bên ngoài, hiện tại hắn đang ở trong một thôn trang nhỏ, phía đối diện là mấy gian phòng cũ nát, ở trên đường đều là đất vang, vẫn chưa trải đá dăm, dễ dàng mà đi chân trần.
Bất quá hoàn cảnh ở đây thật sự rất tốt, tuy nói là lạc hậu một chút nhưng mà lại gần thiên nhiên, yên tĩnh, là một nơi tốt để dưỡng lão.
Nhưng giờ phút này , trong thôn trang lại vô cùng yên lặng, ở trên đường không có một bóng người
Từ Khuyết cũng không còn tâm tình mà thưởng thức cảnh đẹp, trốn sau cửa mà xem chừng, cũng không thấy có thôn dân nào cả.
- Quái lại, mới nghe có động tĩnh, tại sao Tiểu Nhu vừa mới đi thì không có một ai xuất hiện thế nhỉ?
Hắn nghi ngờ nhíu nhíu mày , đang chuẩn bị mở cửa ra đi ra xem một chút .
Cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc , cát bụi trên mặt đất đều bị hất lên.
Sau đó liền thấy có mười mấy tráng đinh, trong tay cầm cuốc, chạy nhanh về phía này.
Từ Khuyết liền trợn tròn mắt, đù móa, thực sự là kêu người đến đánh ta.
- Nhanh, đừng để tên súc sinh kia làm tổn thương táng mạng của thôn dân ta.
Một tráng hán da đen hô lớn.
Khóe miệng Từ Khuyết giật một cái, mja dám mắng ka là súc sinh à? Thích ăn đòn rồi.
“ Ầm”
Lập tức hắn liền tung cước đã văng cửa ra, cả người quấn tấm chăn, thật sự là rất bỉ ổi.
Hắn chưa kịp mở mồm mắng thì mấy tên tráng hán đã sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Từ Khuyết.
- Nè, nhóc con , làm sao ngươi xuống giường rồi?
- Đúng vậy, không phải đại phu nói ngươi bị thương rất nặng sao, mau trở về nằm đi.
- Việc này không cần ngươi nhúng tay, mấy người chúng ta có thể đối phó với con súc sinh kia được.
- Đúng đúng đúng , mau trở về nằm đi , đừng để bị lạnh .
…
Vẻ mặt Từ Khuyết đơ ra, há hốc mồm ngơ ngác tùy ý để mấy người đưa mình vào phòng.
Làm gì đó? Thì ra không phải đánh ta. Đù móa, còn tưởng rằng nhắm vào ta nữa.
Bất quá nếu không phải mắng ta , súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu đi lâu như vậy mà chưa về, không phải là…
Từ Khuyết nhất thời cả kinh , hỏi vội:
- Đợi một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì , Tiểu Nhu đâu?
Mấy người đại hán nghe vậy ngẩn ngơ:
- Hả? Nhóc con , ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì à?
- Vừa mới trên núi chạy xuống một đầu mãnh thú , muốn săn bắt người trong thôn chúng ta, vừa lúc bị Tiểu Nhu thấy được , để cho đoàn người đi hỗ trợ. Mấy người chúng ta làm ruộng không biết, là nha đầu của Vương béo gọi chúng ta đi hỗ trợ.
- Đúng đúng, đừng chậm trễ , nhanh đi . Nhóc con , ngươi trở về phòng nằm nghỉ đi, chúng ta giải quyết đầu súc sinh , đêm nay thôn chúng ta làm tiệc, cùng nhau ăn thịt.
Mấy người nói xong , liền hăng hái mang cuốc chạy ra đầu thôn.
- Dã thú?
Từ Khuyết ngạc nhiên đứng tại chỗ , lấy lại tinh thần, nhìn trái ngó phải rồi đi nhanh tới cái tủ gỗ.
Từ trong đó lấy ra một món đồ nhỏ màu đỏ, khẽ quấn vào giữa 2 chân, buộc chặt lạy, lập tức khoác chăn, cất bước chạy ra đầu thôn.
Hắn quyết định đi hỗ trợ , tuy rằng không biết dã thú gì, nhưng kinh động nhiều người như vậy, thuyết minh dã thú kia không bình thường.
Hơn nữa Tiểu Nhu đã ở đó, mình vẫn phải nên đi xem, nếu tình huống cho phép thì có thể thuận tiện mà trang bức, kiếm ít điểm trang bức a.
Tốc độ của Từ Khuyết rất nhanh, cái chăn trên người bị gió tốc lên, hơn nữa phía bên dưới có lấy tấm vải màu đỏ buộc lại, nhìn qua giống như một tên siu nhơn ăn mày.
“ Vù”
Chỉ trong chốc lát, Từ Khuyết đã đuổi kịp rồi vượt qua mấy thôn dân kia, làm mấy người giật mình.
- Cái đậu phộng, tên nhóc con này tại sao lại chạy nhanh như vậy? Cả người hoàn toàn giống như là không có bị thương a.
- Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái võ lâm nào đó?
…
Đinh , chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' trang bức vô hình thành công , đạt được 5 điểm giá trị trang bức.”
Trong lúc chạy vội, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống, làm cho hắn nhất thời kinh ngạc .
Đù móa, ka trang bức lúc nào?
Từ Khuyết ngẩn người một chút, lại phản ứng lại, trang bức vô hình? Thì ra vừa rồi mình chạy qua ngang qua thôn dân là trang bức đó sao? Hơn nữa lại thưởng nhiều như vậy, được tới 5 điểm trang bức luôn.
Xem ra anh Góp hôi lông nói cấm có sai, trang bức vô hình là trí mạng nhất.
…
Rất nhanh , vòng qua đường nhỏ , phía trước cách đó không xa liền xuất hiện một đám người , nam nữ già trẻ đều vây quanh ở đó, thường thường còn truyền đến vài tiếng gầm lên cùng rít gào .
Gầm lên là người rống, rít gào giống như là tiếng gào thét của dã thú.
Ánh mắt Từ Khuyết phóng qua đám người, cách đó không xa xuất hiện hình ảnh giằng co giữa vài tên tráng đinh và một con dã thú.
Dã thú kia có hình thể to lớn, đầu đen như trâu, vừa to lại vừa khỏe, thân hình dài như lão hổ, há mồm gầm lên thì lộ ra từng chiến răng nhọn, làm cho người ta hoảng sợ.
Nhưng có mấy tráng đinh lại không có lùi bước , giơ cái cuốc đứng ở trước đám người, cùng giằng co với dã thú.
Từ Khuyết xem đến đây thì lập tức rống to:
- Súc sinh kia, buông ra.
“ Vù”
Nháy mắt , ánh mắt thôn dân đều nhìn về phía hắn.
Từ Khuyết vội vàng che kín mền , bổ sung thêm:
- Để ta tới.
- Hả? Sao ngươi lại tới đây?
Trong đám người nhất thời truyền đến một tiếng thét kinh hãi , đúng là Tiểu Nhu .
Những thôn dân khác cũng đều biết Từ Khuyết , biến sắc , nóng nảy hô:
- Tiểu huynh đệ , ngươi mau trở về , chớ đến gần, nếu để dã thú làm tổn thương thì không tốt.
- Đúng vậy ! Ngươi có thương tích trong người , nhanh đi về .
….
Từ Khuyết trang bức không thành, lập tức trước bị mọi người ngăn lại , chặn đường đi , nhất thời vội la lên:
- Các vị hương thân phụ lão , không có thời gian giải thích , để cho ta thu thập con súc sinh kia.
Nhưng mà bọn họ cũng không để ý tới , ngăn hắn lại, kiên quyết không để hắn đi qua chịu chết .
Một ông già chống quải trượng từ trong đám người đi ra, tận tình khuyên bảo nói :
- Nhóc con nha ! Chúng ta biết ngươi tâm địa tốt, nhưng thân thể nhỏ bé như ngươi làm sao có thể làm đối thủ của con súc sinh kia, nghe lời , chớ cậy mạnh , ngươi xem đám Đại Tráng đều bị thương cả rồi kìa.
Từ Khuyết nhất thời trừng to mắt nói:
- Lão nhân gia , ngài đừng nhìn ta gầy a. Một mình ta từng đấu với mấy trăm con dã thú đấy, không tin thì ngài hỏi Tiểu Nhu đi.
- Hả?
Tiểu Nhu nhất thời hồ đồ , không phải nói mấy chục con sao?
"Oành !"
Đột nhiên , một tiếng muộn hưởng truyền đến .
Trước công thông hiện lên đầy bụi, vài tên tráng hán đã bị đánh văng, trong bụi đất có thể thấy được có huyết quang thoáng hiện.
Mấy người đang khuyên bảo Từ Khuyết liền cả kinh, quay đầu nhìn lại , sắc mặt kịch biến .
Bụi đất dần nhạt đi, bên trong là một con dã thú khổng lồ, gầm thét lao về phía bọn họ !
"Rống !"
Tiếng hống của nó mang theo một luồng khí tức khủng bố làm mọi người ngừng trệ.
Tiểu Nhu đứng phía trước sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
- Không tốt .
- Tiểu Nhu , mau tránh ra.
- Xong rồi !
Thôn dân xung quanh kinh hô, giống như có lẽ đã đoán được một màn huyết tinh kế tiếp.
Nghìn cân treo sợi tóc, một đạo thân ảnh trong đám người đã vọt lên, hắn mặc đồ lót màu hồng, áo choàng phía sau tung bay trước gió, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng phóng về phía Tiểu Nhu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới
Tác giả: Bố Y
Chương 6: Cái yếm.
Dịch & Biên: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 6: Cái yếm.
Khi con dã thú xông tới thì Tiểu Nhu có lẽ đã cảm thấy tuyệt vọng.
Thân mình bé nhỏ không khỏi run rẩy, nàng nhắm mặt mà nhận mệnh.
Chết như thế này sao? Bị móng vuốt sắc bén kia cào vào người có đau không?
Hả?
Nhẹ nhàng quá . . . Đây là cảm giác của cái chết sao? Không đúng rồi . . .
Trong sự nghi hoặc, Tiểu Nhu mở mắt ra.
Trước mặt nàng là một đạo thân ảnh thon gầy chẳng biết lúc nào xuất hiện, khoác chiếc chăn quen thuộc, lại có thể ngăn cản móng vuốt sắc bén của dã thú.
Tiểu Nhu ngây dại !
Điều... Điều này sao có thể?
Hắn đã chặn lại, nhưng mà hắn còn bị thương mà.
Trong nháy mắt , trong đầu Tiểu Nhu đột nhiên xuất hiện hình ảnh thân mình Từ Khuyết đầy máu me nằm dưới chân núi vào ngày hôm qua, mà bây giờ hắn không quản nguy hiểm mà lao ra cứu mình.
Mũi Tiểu Nhu chợt cay cay, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh .
Còn những người thôn dân vây xem sớm trợn mắt há hốc mồm , lúc Từ Khuyết lao ra trong nháy mắt , cơ hồ không ai kịp phản ứng .
Nhưng khi thấy thân ảnh kia ngăn được dã thú thì bọn họ đã bị chấn nhiếp thật sâu.
Một người có thương tích trong người, làm sao có thể chống đỡ được đòn tấn công hung mãnh của dã thú, làm sao được?
"Rống !"
Lúc này , dã thú rít gào gầm lên giận dữ , nhất thời kéo mọi người trở lại từ trong thất thần.
Đại trảo nhấc cao lên, mang theo tiếng gió vù vù, từ trên không mà bổ xuống.
Tất cả các thôn dân đều kinh biến, hô lớn:
- Không được, mau lui về phía sau .
- Nhóc con , mau tránh ra a !
- Cẩn thận.
Tiểu Nhu cũng sợ hãi , hoa dung thất sắc , chìa tay nhỏ bé kéo Từ Khuyết trở lại, lại phát hiện mình căn bản kéo không nổi.
Thân thể nhỏ bé của Từ Khuyết đứng trước con dã thú khổng lồ này, ai mạnh ai yếu , thật sự là chênh lệch rõ ràng .
Cho dù hắn chịu được một lần công kích, nhưng mà mọi người cũng không cho rằng Từ Khuyết có thể chỗng đỡ nổi dã thú.
Nhưng mà đúng vào lúc này, chân phải Từ Khuyết vừa nhấc, đột nhiên đá về phía dã thú.
"Ầm!"
Nhất thanh muộn hưởng, mọi người trợn mắt hốc mồm.
Con dã thú kia lại bị đá bay, từ không trung hung hăng té xuống đất , văng ra xa mấy chục mét.
Các thôn dân nhất thời sợ cháng váng
Một cước . . . Một cước đã đá bay dã thú? Con mje nó, đây là cước pháp gì? Bàn chân kia có sức như thế nào?
"Đinh , chúc mừng Túc Chủ 'Từ Khuyết' trang bức vô hình thành công , đạt được 3 điểm giá trị trang bức ."
"Đinh , chúc mừng Túc Chủ 'Từ Khuyết' trang bức vô hình thành công , đạt được 5 điểm giá trị trang bức ."
Hệ thống liên tiếp vang lên hai thanh âm nhắc nhở, Từ Khuyết cũng không đoái hoài tới việc vì sao mình lại có được 2 lần trang bức kia, hắn lao tới chỉ có một mục đích , chính là để cứu Tiểu Nhu.
Cho nên một cước vừa rồi đã được Từ Khuyết vận dụng 5 loại linh căn trong người.
Nhưng mà sau đó hắn lại cảm thấy chân mình hơi tê tê.
Hiển nhiên là con dã thú trước mắt không yếu, da rất dày, một cước này cũng không đạp chết nó.
- Các hương thân yên tâm , đầu súc sinh này giao cho ta !
Từ Khuyết hô lớn một tiếng , trực tiếp đi về phía dã thú, một tay đè đầu nó xuống đất, sau đó là một trận quyền cước.
Mỗi một quyền đều có linh khí trong đó, đánh cho dã thú kêu thảm thiết.
Các thôn dân mộng bức, ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn này, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một con dã thú hung mãnh như thế lại bị đánh đến không có lực để hoàn thủ.
Loại cảm giác này giống như một đại hán cường tráng mạnh mẽ bị một đứa con nít mới tập đi đè xuống đất mà đánh, ai cũng cảm thấy mộng bức cả.
"Đinh , chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' đánh chết Hổ Ngưu thú , trang bức thành công , đạt được 6 điểm giá trị trang bức ."
"Đinh , chúc mừng Túc Chủ 'Từ Khuyết' đánh chết Hổ Ngưu thú , đạt được 1200 kinh nghiệm ."
“Phù”
Gợi ý của hệ thống vang lên, rốt cuộc Từ Khuyết cũng thở phào.
Trong thân thể đột nhiên hiện ra một cỗ lực lượng, toàn bộ lỗ chân lông của cơ thể mở ra, linh khí bốn phương tám hướng điên cuồng mà tràn vào cơ thể.
Hắn cảm giác mình lại trở nên mạnh mẽ .
"Đinh , chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' thăng cấp , cảnh giới trước mắt Trúc Cơ kỳ tầng 1 ."
“Đinh , chúc mừng Túc Chủ 'Từ Khuyết' bước vào Trúc Cơ kỳ , thưởng cho 1 gói gói quà trưởng thành , mỗi lần tăng lên một cảnh giới thì sẽ có một phần quà, có mở ra để xem hay không?”
Đinh , nhắc nhở kí chủ 'Từ Khuyết " công pháp 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên của ngài đã tu luyện tới đỉnh phong , không thể tiếp tục tu luyện , còn thừa 200 điểm kinh nghiệm sẽ được nhập vào thanh kinh nghiệm, xin mau sớm bổ sung trung giai thiên.”
Từ Khuyết nhất thời kinh ngạc , một con dã thú liền được hơn 1000 điểm kinh nghiệm.
Đù móa, điểm kinh nghiệm thật nhiều a, xem ra sau này phải lên núi đánh quái để thăng cấp rồi.
Cân nhắc một chút, Từ Khuyết chuẩn bị mở ra gói quà trưởng thành để nhìn, kết quả đột nhiên cảm thấy thân thể bị ai đó nhấc lên.
Chỉ thấy thân thể mình đang bị mọi người giơ lên, trên mặt mọi người trừ sự kinh ngạc còn tràn đầy nụ cười mừng rỡ .
Bọn họ bắt đầu hoan hô , không ngừng ném Từ Khuyết lên không, tiếp lấy rồi ném lên.
Một vị lão nhân run giọng hô:
- Tốt tốt tốt, anh hùng xuất thiếu niên .
- Tiểu ca nhi , ngươi chính là trời sinh thần lực nha ! Tương lai nhất định có tiền đồ lớn rồi.
- Đúng vậy , thôn trưởng nói đúng , tiểu ca nhi là anh hùng, là phúc tinh mà ông phái xuống thôn chúng ta.
…
Mọi người sôi nổi hô to, đổi cách xưng hô Từ Khuyết từ nhóc con biến thành tiểu ca nhi.
Từ Khuyết cũng không biết xấu hổ mà bắt đầu xạo ke ba que:
- Khen trật rồi , các vị khen trật rồi . Cái khác không dám nói , như loại dã thú này, đến bao nhiêu thì ta sẽ làm thịt bấy nhiêu.
“ Vù”
Từ Khuyết lại bị mọi người ném lên , nhưng lúc này lại cảm giác trên người chợt lạnh , cái mềm mình quấn đã biến mất đâu rồi, quay đầu nhìn lại, thì là là mấy tên hùng hài tử ( nhóc con) làm chuyện tốt.
Hắn vội vàng che ngực , lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân , mau nhắm mắt lại .
Mọi người ngẩn ngơ, đột nhiên nhìn thấy Từ Khuyết trở nên chần chuồng, vài thôn phụ đều xấu hổ đỏ mặt , nghiêng đầu sang chỗ khác .
Tiểu Nhu cũng cả kinh , đang chuẩn bị che mắt , Nhưng trong lúc nàng lại thấy được tấm vải đỏ cột vào giữa 2 chân của Từ Khuyết thì nàng liền ngây dại ngây tại chỗ.
Tại sao miếng vải đỏ ấy nhìn quen mắt như vậy?
Tại sao lại giống với thứ của mình như vậy?
- A….
Tiểu Nhu phản ứng lại , bưng kín miệng nhỏ, đỏ bừng cả khuôn mặt , vừa thẹn vừa vội chạy .
Từ Khuyết cũng bị bọn để xuống .
Một gã tráng hán lấy lại được cái chăn từ trong tay một đứa nhóc, phủ thêm cho hắn, còn dặn dò hắn cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Lão thôn trưởng chống quải trượng , phân phó người mau đi chuẩn bị quần áo.
Kết quả Tiểu Nhu lại chạy trở lại , đang cầm một bộ xiêm y màu lam nhạt, cúi cái đầu nhỏ, mặt đỏ tới mang tai mà nhét vào trong tay Từ Khuyết, sau đó không nói lời nào, xoay người lại chạy .
Từ Khuyết tiếp nhận quần áo , lại cảm thấy nghi hoặc về biểu hiển của Tiểu Nhu.
Không phải là vừa rồi ka biểu hiện ra quá mức uy vũ, đã đánh động đến tâm hồn của thiếu nữ này rồi sao? Ấy za, thật sự là ngượng quá đi.
Xem ra sau này phải tiếp tục trang bức nhiều hơn.
Đang lúc hắn đang mừng thầm thì có một vị đại nương chỉ vào miếng vải giữa 2 chân hắn, kinh hô:
- Đây…đây không phải là cái yếm ta thêu cho Tiểu Nhu sao? Tiểu ca nhi, tại sao ngươi lại mặc cái này?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới
Tác giả: Bố Y
Chương 7: Pháp quyết ngưu bức.
Dịch & Biên: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 7: Pháp quyết ngưu bức.
Cái yếm , danh như ý nghĩa , chính là đồ mặc bên trong của nữ tử thời cổ đại.
Khi Từ Khuyết nghe được vị đại nương kia nói ra những lời này thì cả người đều mộng bức.
Sau đó, dưới ánh mắt cổ quái của mọi người, hắn lại ngẩng đầu ưỡn ngực , cất bước đi trước
Khoác trên người cái chăn bị vá đầy kia, trong lúc này hắn giống như một vị đại tướng ngoài biên cương.
Thất vất vả mới rời khỏi mọi người, trở lại gần nhà của Tiểu Nhu, mặt già của Từ Khuyết mới đỏ lên, cúi đầu nhìn cái khố của mình một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên dung mạo xinh đẹp của Tiểu Nhu, bộ dáng động lòng người kia.
Đù móa, không nên không nên, không thể tiếp tục suy nghĩ , ngươi nằm xuống cho ta.
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng , một tay đè lấy tiểu huynh đệ đang chuẩn bị giương cò lên.
Lập tức chạy đến một cái ao nhỏ ở gần đó, bỏ quần áo trên bờ rồi nhảy vào trong ao.
Một bên tẩy mỡ thuốc trên người, một bên tiến vào hệ thống.
Thần niệm vừa động, thông tin cá nhân đã hiện ra trước mắt.
Kí chủ: Từ Khuyết
Cảnh giới: Trúc Cơ kỳ tầng 1( hơi có chút thành tựu )
Điểm kinh nghiệm EXP: 200/2000
Giá trị trang bức: 25 điểm
Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên
Chức nghiệp: vô
Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục
...”
- Mới được 25 điểm trang bức thôi, khi nào mới đủ để đổi trung giai thiên đây.
Trong lòng Từ Khuyết thầm thở dài, đồng thời cũng mở ra hệ thống thương thành, ánh mắt nhìn về phía chỗ bán công pháp.
Sau đó hắn liền ngây dại.
Trước đó hắn không chú ý đến phẩm chất trong đó, nghĩ đến món nào cũng có giá cao, mua không nổi.
Nhưng bây giờ , hắn mới phát hiện cũng không phải 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 trung giai thiên quá đắt , mà là cấp bậc của quyển pháp quyết này rất cao, đắt là đúng rồi.
Công pháp trong thương thành được chia theo phẩm chất, dựa theo Thiên Địa Huyền Hoàng , sắp xếp theo chữ từ cao xuống thấp .
Công pháp Hoàng cấp thì cũng có 5 điểm trang bức.
Huyền cấp thì là 5 > 10 điểm trang bức.
Địa cấp thì từ 10 > 20 điểm trang bức.
Tới Thiên cấp thì > 20 điểm, có quyển đến 200 điểm trang bức luôn.
Mà quyển pháp quyết “Thái Cổ Ngũ Hành Quyết” lại là quyển có phẩm chất Hoàng cấp, thuộc loại sang quý nhất, sơ giai thiên và trung giai thiên thì đều tốn 100 điểm trang bức, mà tới cao giai thiên thì lại càng tốn 200 điểm trang bức.
Ngoài ra, trừ Thiên Địa Huyền Hoàng ra thì vẫn còn các loại công pháp khác, nhưng đều bị phong ấn, không thấy được lời giới thiệu.
Từ Khuyết muốn mạnh mẽ xem xét , lại nhận được gợi ý của hệ thống:
- Quyền hạn của kí chủ chưa không, không thể mở công năng này.
- Có ý tứ.
Hắn không có thất vọng , trái lại lại cảm thấy chờ mong đối với hệ thống này, bởi vì điều này thuyết minh hệ thống vẫn có nhiều công pháp còn ngưu bức hơn Thiên cấp nữa.
Một lần nữa mở ra những loại công pháp Hoàng cấp, Từ Khuyết như có điều suy nghĩ.
Bây giờ tuy rằng mình tu luyện “Thái Cổ Ngũ Hành Quyết” nhưng mà vẫn thiếu đi một số pháp thuật để chiến đấu, cho nên phải tìm ra những bản võ kỹ.
- Độc Cô Cửu Kiếm? Cmn , loại thần kỹ này lại bị phân ở Hoàng cấp à?
Lúc thấy được bản võ kỹ này thì Từ Khuyết cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó hắn liền kịp phản ứng , Độc Cô Cửu Kiếm là võ kỹ ở thế giới võ hiệp, mà mình ở thế giới tiên hiệp. Sức chiến đấu căn bản không cách nào so sánh được .
Vì thế nhảy qua Hoàng cấp mà đến cột Huyền cấp.
Đập vào mắt là bản võ kỹ “ Hàng Long Thập Bát Chưởng” giá rất rẻ, chỉ cần 5 điểm trang bức, vả lại công pháp giới thiệu có viết cần nội lực để thúc dục, nhưng dùng Hỏa nguyên khí để thi triển thì uy lực tăng lên vô số lần.
Từ Khuyết có chút động tâm nhưng vẫn kiềm chế lại, tiếp tục coi tiếp.
- Huyền Băng kiếm pháp? Oh , không được , cảm giác không đủ khí phách .
- Hỏa Diễm thuật?
- Tam Viêm đao pháp?
- Hủ Mộc quyết? Chấn Kim quyền?
- Móa, tên cũng không đủ khí phách a ! Lầm sao lấy ra mà trang bức được?
Liên tiếp vài bộ võ kỹ, Từ Khuyết đều lắc đầu , cảm thấy bất mãn.
Tuy rằng giá cả đều giống với “Hàng Long Thập Bát Chưởng”, nhưng mà mặc kệ uy lực như thế nào, đầu năm nay đi ra lăn lộn thì cái tên là quan trọng nhất, có thể dùng để trang bức mới là công phu tốt.
Tiếp tục kéo xuống, Từ Khuyết cũng không tìm thấy công pháp thỏa mãn mình, dứt khoát mở ra công pháp bên Địa cấp.
- 《 Sư Hổ Toái Kim Ngâm 》 , 《 Diễm Phân Phệ Lãng Xích”, cái đệch.
Từ Khuyết thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đù móa, hệ thống này còn lấy những quyển võ kỹ trong tiểu thuyết ra nữa, hơn nữa chỉ có 10 điểm trang bức.
- Kiếm lợi lớn , lúc này kiếm lợi lớn rồi !
Từ Khuyết vô cùng kích động , tiếp tục kéo xuống, kết quả càng xem càng kinh hãi.
Những võ kỹ Địa cấp này, đa số đều là những pháp quyết tu luyện trong tiểu thuyết, thậm chí kỹ năng của một ít nhân vật phản diện ngưu bức cũng có bán trong này.
“ Diễm Phân Phệ Lãng Xích”
Đấu kỹ đến từ một vi diện nào đó, Địa giai cấp thấp, luyện đến đại thành sẽ phá núi rẽ sóng,.
Giá bán: 10 điểm trang bức.
《 Tam Thiên Lôi Động 》:
Đấu kỹ thân pháp đến từ một vị diện nào đó, Địa giai cấp thấp, công pháp có 3 tầng: Lôi Thiểm , Lôi Thuấn , Tam Thiên Lôi Động.
Giá bán: 10 điểm trang bức.
“ Lục Hợp Du Thân Xích”
Đấu kỹ đến từ vi diện nào đó, Địa gia trung cấp, công thủ hợp nhất , tiến có thể công , lui có thể thủ , phân ra 3 cảnh giới: Liệt Hỏa, Du Thân Hỏa, Lục Hợp Hỏa. Lúc tu luyện có thể tìm một chỗ có nham thạch nóng chảy, tạo nên những làn sóng, xuyên qua đó có thể dựa vào sức mạnh thân thể tới lui tự nhiên , không dính chút huyết thanh , liền xem như đăng đường nhập thất, đạt đến thành công thì công thủ nhất thế, cùng giai vô địch, không có người nào có thể đến gần bên cạnh.
Giá bán: 15 điểm trang bức.
“ Lôi Nguyên thuật”
Tàn bản đến từ vi diện nào đó, Địa gia cấp cao, từ trong sấm sét có thể hút ra nguyên lực Thiên Địa để nhập vào cơ thể, do đó sẽ tụ nguyên nhanh hơn, thuật này cực kỳ bá đạo, sấm sét trực tiếp nhập vào cơ thể , tu sĩ bình thường không thể chịu đựng , không thể tu luyện .
Giá bán: 20 điểm trang bức.
…
Nhìn xong từng quyển từng quyển pháp quyết, miệng của Từ Khuyết cũng há hốc .
Đủ loại công pháp có từ trong các tiểu thuyết, lúc này không trang bức cũng không được , lấy ra tùy tiện một quyển , đều đủ kinh sợ nhất phương
Nhưng mà đối với Từ Khuyết mà nói , muốn lấy một món pháp quyết để tu luyện quả thực là một lựa chọn chật vật.
Nhưng cuối cùng hắn khắc phục khó khăn này , trực tiếp lựa chọn một quyển võ kỹ Địa gia cao cấp, có tên là “ Long Đằng Cửu Biến”.
Vì sao không chọn Diễm Phân Phệ Lãng Xích cùng Lục Hợp Du Thân Xích? Nguyên nhân rất đơn giản , giá trị trang bức chưa đủ!
Bởi vì sao khi mua pháp quyết còn phải mua xích , nếu không có xích thì không thể thi triển ra những loại võ kỹ này.
Nhưng mà nhìn vào giá bán xích, thì cái xích rẻ nhất cũng là 50 điểm trang bức, làm sao mà mua nổi?
Mà Lôi Nguyên thuật càng thảm hại hơn, đợi thiên lôi phủ xuống mới có thể tu luyện , trực tiếp bị Từ Khuyết không để ý đến .
Cho nên hắn chỉ có thể tạm thời nhịn đau cắt thịt , mua trước một quyển “ Long Đằng Cửu Biến” để phòng thân, dù sao tương lai còn dài , những pháp quyết khác sớm muộn gì cũng có thể mua được.
Đương nhiên quyển Long Đằng Cửu Biến này cũng không phải là lựa chọn lung tung, quyển pháp quyết này có thể được hệ thống xếp vào Địa gia cao cấp, giá bán là 20 điểm trang bức, thuyết minh nó có chỗ bá đạo của nó.
“Long Đằng Cửu Biến”
Long Đằng Tứ Hải , biến hóa cửu trọng.
Đệ nhất biến , dốc sức mà ra , chế địch suy yếu .
Đệ nhị biến, lực lượng bùng nổ lên gấp đôi, chế địch suy yếu.
Đệ tam biến, lực lượng bùng nổ lên gấp ba, chế địch suy yếu.
Đệ tứ biến, lực lượng bùng nổ lên gấp bốn lần, chế địch suy yếu.
…
Đệ cửu biến, lực lượng bùng nổ lên gấp chín lần, hô phong hoán vũ , cửu long đều xuất hiện , bễ nghễ thiên hạ .
Từ Khuyết rất rõ ràng , sau khi thi triển loại pháp quyết này, gấp đôi chiến lực lên thì sẽ cảnh tượng gì, phóng ở thế giới này thì nó là hack rồi.
Cho nên Từ Khuyết lựa chọn quyển pháp quyết này, khi hắn còn chưa lông cánh đầy đủ, tuyệt đối là tự bảo vệ mình khắc địch là lựa chọn tốt nhất .
- Đinh, xác định đổi “ Long Đằng Cửu Biến” hay không?
- Có.
Từ Khuyết đáp.
“ Vù”
Lập tức, ấn đường hắn hiện lên một đạo kim quang, cả người chấn động.
Lại mở mắt ra thì lại phát cảm giác mình có thêm một kỹ năng, giống như bẩm sinh , không hề cảm thấy xa lạ !
Mở thông tin cá nhân ra đã thấy có sự biến hóa.
Kí chủ: Từ Khuyết
Cảnh giới: Trúc Cơ kỳ tầng 1 ( hơi có chút thành tựu )
Điểm kinh nghiệm EXP: 200/ 2000
Giá trị trang bức: 5 điểm
Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên
Kỹ năng: Long Đằng Cửu Biến ( tiến độ 0% , đã nắm giữ đệ nhất biến )
Chức nghiệp: vô
Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục
. . ."
Từ Khuyết hài lòng gật gật đầu , sờ sờ cằm , bỏ 20 điểm trang bức này ra thật đáng giá.
Về phần còn dư 50 điểm trang bức, hắn tạm thời để đó, vạn nhất ngày nào đó bị thương thì còn phải dựa vào nó để mở ra công năng chữa trị nữa.
Mua xong pháp quyết , Từ Khuyết lại mở túi quà, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Gói quà trưởng thành kia sẽ có những gì?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới
Tác giả: Bố Y
Chương 8: Gói quà trưởng thành.
Dịch & Biên: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 8: Gói quà trưởng thành.
Dựa vào gói quà trưởng thành mà nói, hắn hiểu được tác dụng của những gói quà này rồi.
Mỗi lần tăng lên một cảnh giới thì đạt được một cơ hội mở gói quà.
Nói cách khác sau, lần mở sau chính là khi hắn bước vào Kết Đan kỳ thì có thể mở ra, tiếp tục sau đó chính là Kim Đan kỳ.
Mà mỗi lần mở gói quà ra sẽ đạt được các lọa khen thưởng ngẫu nhiêu.
Từ Khuyết cảm thấy ngày hôm nay vận khí hẳn là coi như không tệ , quyết định lập tức mở gói quà ra.
- Có mở gói quà trưởng thành không?
Hệ thống hỏi.
- Có.
Từ Khuyết đáp , trong lòng có chút kích động , hơi khẩn trương .
Phần thưởng gì đây, là một vị bảo tiêu mỹ nữ sao? Hoặc là một cây thần khí? Hoặc là một cường giả mang bên mình?
Khi trong lòng hắn đầy chờ mong thì một đạo lưu quang hiện ra từ hệ thống, sau đó vang lên vài tiếng nhắc nhở:
“Đinh , chúc mừng lí chủ 'Từ Khuyết' đạt được một quyền hạn mới, kích hoạt “ Chức năng thu về”.”
“ Đinh, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết nhận được một cái “ Khôi Lỗi Ngụy Trang”.”
Đinh , chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' đạt được một tấm “ Thần Hành Độn Tẩu phù sơ giai”.”
. . .
Từ Khuyết lặng đi một chút , cái quỷ gì?Bảo tiêu mỹ nữ mà ka muốn đâu? Thần khí đâu? Cường giả đâu?
Chỉ có chừng ấy món mà gọi là gói quà trưởng thành à?
Ba ước vọng đều không có.
Từ Khuyết rất thất vọng , nhưng ánh mắt vẫn là nhìn về phía món đồ “ Khôi Lỗi Ngụy Trang”.
Khôi Lỗi Ngụy Trang: Có thể giả tạo hình dạng của người khác, cũng bắt chước cảnh giới và khí thế của hắn, nhưng thực lực chân thật lại không tăng lên, duy trì 1 canh giờ ( Chỉ có tác dụng đối với những tu sĩ có tu vi dưới Anh Biến kỳ).
- Đù móa, là một món lợi khí để trang bức a.
Từ Khuyết kêu ra.
Trong trí nhớ của phò mã gia, hắn đã phân chia rõ ràng về cảnh giới.
Từ Luyện Khí kỳ lên, lúc sau theo thứ tự là: Trúc Cơ kỳ , Kết Đan Kỳ , Kim Đan kỳ , Nguyên Anh kỳ , Anh Biến Kỳ , Luyện Hư kỳ , Hợp Thể kỳ , Độ Kiếp kỳ , Đại Thừa kỳ .
Tổng cộng 10 cảnh giới, mà mỗi cảnh giới lại chia thành 10 bậc.
Cho nên ở thế giới này Anh Biến kỳ cũng xem như là thực lực cường đại rồi, tỷ như Hoàng Đế của Hỏa Nguyên quốc là Anh Biến kỳ, mà tông chủ của Thiên Vũ tông cũng là Anh Biến kỳ.
Hiện tại có cái Khôi Lỗi Ngụy Trang này rồi, Từ Khuyết cảm thấy nếu như mình ngụy trang thành cường giả Anh Biến kỳ đi ra ngoài một phen, quả thực là trang bức mười phần.
- Đáng tiếc chỉ duy trì 1 canh giờ, nếu có thể duy trì 1 năm, 2 năm thì tốt rồi.
Hắn hơi tiếc nuối lắc đầu , ánh mắt lại nhìn vào vật phẩm trong hệ thống.
Nhưng mà trong ô vật phẩm, trừ một tấm Thần Hành Độn Tẩu phù sơ giai ra thì không có vật gì khác.
- Oh, thiếu chút nữa đã quên, phần thưởng đầu tiên không phải là vật phẩm, hình như là một chức năng mới thì phải?
Từ Khuyết vỗ đầu một cái , giật mình nhớ tới, hỏi hệ thống:
- Mau giới thiệu chức năng mới cho ta.
- Đinh. Chức năng thu về, sẽ phục vụ cho kí chủ, vô luận là pháp bảo , linh dược , công pháp …. hệ thống cũng có thể tiến hành thu về , cũng chuyển hóa thành các loại tinh hoa có giá trị ngang bằng để trả lại cho ngài, riêng những vật phẩm quý hiếm có thể đổi thành điểm trang bức, đây là bản thuyết minh đầy đủ.
Sau khi được hệ thống giải thích thì Từ Khuyết cũng đã hiểu rõ chức năng này rồi.
Nói là thu về, không bằng nói là thôn phệ thì thích hợp hơn.
Nói tóm lại, giống như ném một thanh phi kiếm cho hệ thống.
Hệ thống sẽ dựa vào phẩm chất của thanh phi kiếm mà tiến hành phân tích, sau đó sẽ đổi thành giá trị tinh hoa tương ứng, trong đó có chứa tinh hoa về luyện khí, có thể dùng để thăng phẩm chất của các loại pháp bảo, binh khí…
Nếu như để hệ thống thu về đan dược thì sẽ trả lại tinh hòa luyện dược, trong đó có chứa tinh hoa về luyện khí, có thể đề cao chất lượng cùng với độ tinh khiết của đan dược.
Nếu như để hệ thống thu về công pháp thì sẽ trả lại tinh hoa tu luyện, dùng để tăng tiến độ võ kỹ pháp quyết, nhưng không thể dùng vào đăng cấp cảnh giới của nhân vật.
Nói cách khác , Từ Khuyết tu luyện "Long Đằng Cửu Biến", liền có thể dùng tinh hoa tu luyện để tăng lên, nhưng mà Thái Cổ Ngũ Hành Quyết" thì không được , bởi vì đây là công pháp tu luyện có dính đến cấp bậc cảnh giới của nhân vật.
Dù là như thế , sau khi Từ Khuyết xem hết chức năng thì quả thực muốn hô to một tiếng:
- Ngưu bức.
Hắn vốn còn đang suy nghĩ cách xử lý đông công pháp cùng với pháp bảo lấy từ Tàng Bảo Các kia, dù sao số lượng hơi nhiều, mà mình cũng không dùng hết.
Hiện giờ tốt rồi, có chức năng thu về này, thực lực của bản thân có thể tăng lên một bước.
Mà lúc này hắn cũng không vội vã xử lý đống đồ kia, tìm được thời gian rảnh thì lựa vào thứ nào hợp với mình, để lại đó, còn thứ không hợp thì bán đổi lấy ngân lượng cùng linh thạch .
Dù sao ở thế giới này, ngân lượng cùng linh thạch chính là tiền thông hành, cũng phải có để dùng khi cần đến.
- Hô , bất kể như thế nào , lúc này coi như là thu hoạch tràn đầy rồi.
Từ Khuyết thở hắt ra, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Tiểu huynh đệ bên dưới cũng đã bình tĩnh trở lại, Từ Khuyết cũng đã mở cái yếm ra rồi giặt sạch.
Thấy bốn phía không người , hắn lại nhanh chóng bò lên bờ , vẫy khô nước đọng , thay bộ quần áo mà Tiểu Nhu chuẩn bị kia, dùng dây cột tóc lại.
Cả người nhìn qua tươi mát tuấn dật , lúc mỉm cười còn lộ ra một loại khí chất có tri thức hiểu lễ nghĩa , tao nhã nho nhã .
Nói cho cùng thì cũng đã là phò mã gia, 6 năm sống trong sung sướng, hơn nữa lại cắn nuốt linh dược, chỉ một bộ xiêm y này cũng không thể che hết khí chất của hắn.
Từ Khuyết rất hài lòng về cái túi da này, phóng trên địa cầu thì với dung mạo khí chất này thì ở trong giới shô bít cũng là nhân vật số 1 số 2.
Mang theo cái yếm của Tiểu Nhu, Từ Khuyết trở về nhà của nàng.
Trên đường đi gặp được vài thôn dân, bọn họ đều mỉm cười chào hắn, lại tán dương hành động vĩ đánh một mình đánh dã thú lúc nãy của hắn.
Từ Khuyết xấu hổ mà cười, khoát tay, nói chuyện khiêm tốn.
Bọn hắn đều giơ ngón tay cái.
Nhưng mà khi ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy cái yếm đỏ trong tay hắn thì trở nên lấm la lấm lét, nở ra nụ cười mang ý vị thâm trường, mà Từ Khuyết tỏ ra quang minh lỗi lạc, bộ dạng như quân tử, ngẩng đầu mà đi.
Một đứa hùng hài tử lau nước mũi , hô:
- Ca ca , mẹ ta nói cái yếm trong tay huynh cầm là của nữ nhân mặc, nam nhân khong thể mặc.
Các thôn dân nhất thời cười vang , nói:
- Tiểu ca nhi , đồng ngôn vô kỵ , cứ yên tâm, trong lòng mọi người biết rõ mà.
Biết con em ngươi !
Từ Khuyết khóe miệng giật một cái , chạy trối chết.
Mje, thật là mất mặt quá đi.
May là bọn họ thiên tính thiện lương thuần phác, không coi mình là tên biến thái trộm đồ lót, bằng không thì một đời anh hùng liền xong rồi.
Từ Khuyết khóc không ra nước mắt trở lại nhà Tiểu Nhu .
“ Két” một tiếng, vừa lúc cửa mở ra.
Tiểu Nhu cầm cái chăn lúc nãy hắn quấn đi ra, dường như là muốn giặt, dù sao bên trên cũng dính mỡ thuốc, rất khó ngửi.
Nhưng mà vừa thấy được Từ Khuyết , cả khuôn mặt Tiểu Nhu liền đỏ lên, đặc biệt thấy trong tay hắn còn cầm cái yếm thì nàng thiếu chút nữa lại muốn xoay người trốn vào trong nhà .
Từ Khuyết vội chạy tới , tiếp nhận tấm chăn trong tay nàng, nói:
- Để ta , việc nặng như thế này cứ để ta.
Nói xong , hắn bất động thanh sắc nhét cái yếm vào trong tay Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu đỏ mặt lên , há mồm , muốn nói lại thôi .
Từ Khuyết thấy thế , đang muốn mở miệng hỏi , thì đột nhiên nghe phía đầu thôn truyền đến tiếng ồn ào, mơ hồ còn mang theo những tiếng mắng chửi, dường như là có người đang chửi nhau.
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày:
- Nguy rồi , chẳng lẽ là dã thú lại tới nữa , Tiểu Nhu ngươi chờ ở tại đây , ta đi xem .
Nói xong , hắn cất bước chạy về phia đầu thôn.
- Đợi đã.
Tiểu Nhu kêu lên nhưng mà đã không thấy bóng dáng của Từ Khuyết.
Nàng cắn môi một cái , không yên lòng , cất kỹ cái yếm rồi vội vàng đuổi theo.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới
Tác giả: Bố Y
Chương 9: Long uy cái thế.
Dịch & Biên: Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 9: Long uy cái thế.
Lúc này.
Trước thôn khẩu Bàn Sơn thôn.
Mấy thôn dân đang che ở trước thi thể dã thú , trong tay cầm cuốc , vẻ mặt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn đám người đối diện.
Đám người này không hề giống thôn dân của Bàn Sơn thôn, người cầm đầu là một đại hán lưng hùm vai gấu, trong tay cầm một cây đại khảm đao, nhìn qua hung thần ác sát , quát lớn về phía các thôn dân:
- Nếu các ngươi không đưa ra thì đừng trách Bàng Báo ta vô tình.
Thôn dân Bàn Sơn thôn nhất thời cả giận nói:
- Đám người Bối Thủy thôn các ngươi chớ quá mức, con hổ này là do thôn chúng ta đánh gục, dựa vào cái gì nói là của các ngươi?
Bàng Báo cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi hỏi ta dựa vào cái gì? Được, vậy ta nói cho các ngươi biết , con hổ này chạy tới sau núi thôn chúng ta, vốn là do thôn chúng ta quản , bây giờ bị các ngươi đánh chết , không tìm các ngươi bồi thường là may cho các ngươi rồi, các ngươi còn muốn giữ lấy nó hay sao?
- Thúi lắm, khắp nơi trên núi đều là hổ, dựa vào cái gì mà nói đây là con hổ chạy tới từ thôn các ngươi? Các ngươi đây là muốn tranh đoạt à.
- Ha ha , tranh đoạt thì thế nào? Hôm nay lão tử liền đoạt, không phục thì lên đây đánh với ta một trận.
Bàng Báo nhếch miệng cười lạnh , đại khảm đao trong tay đột nhiên vung lên, lại chém ra một tiếng phá không.
Sắc mặt của các thôn dân Bàn Sơn thôn trắng nhợt , không tự chủ được lui về sau mấy bước .
Bàng Bào này là con của thôn trưởng Bối Thủy thôn, trời sinh thần lực , lại được học võ công ở võ quán, cũng có vài phần thân thủ.
Lúc này mấy thôn dân Bàn Sơn thôn chống lại hắn , dù sao trong lòng cũng hơi rụt rè .
- Hắc hắc , biết sợ phải không? Ngoan ngoãn giao ra đây, miễn phải chịu khổ.
Vẻ mặt Bàng Báo châm chọc, nở nụ cười.
Nhưng mà mấy thôn dân Bàn Sơn thôn cũng không chịu nhượng bộ, kiên định đứng ở trước thi thể dã thú.
Một người trong đó cắn răng nói:
- Mấy ngày nữa chính là ngày giao nộp cống phẩm, nếu lần này không đạt yêu cầu thì các tiên trưởng sẽ trừng phạt chúng ta , tuyệt đối không thể nhượng bộ .
- Đúng vậy , dù sao đều là chết , không bằng liều mạng cùng với bọn hắn.
- Đúng , Đại Tráng, chúng ta chống đỡ, ngươi nhanh chạy đi tìm người đến giúp đỡ đi.
- Được.
Một người trong đó bật người gật đầu , xoay người chạy vào trong thôn.
Đám người Bàng Báo lại không để ý đến, cười lạnh, tùy ý để Đại Tráng chạy tới kêu người hỗ trợ .
- Ha ha , kêu người hỗ trợ cũng vô dụng .
- Tráng định của Bàn Sơn thôn các ngươi cộng lại cũng không đến 20 người, căn bản không phải là đối thủ của Báo ca, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ thế?
- Toàn là đồ bao cỏ.
Thôn dân Bối Thủy thôn giễu cợt.
Bàng Báo cũng cười lạnh liên tục , đại đao trong tay vung lên , để ở trên vai , nói:
- Dám kêu người đến giúp đỡ? Xem ra không cho các ngươi biết một chút về Cuồng Phong đao pháp của Bàng Báo ta thì các ngươi không biết đến sự lợi hại của ta rồi.
Nói xong, Bàng Báo cất bước xông về phía thôn dân.
Đại khảm đao trên người hắn nặng ít nhất là hơn 100 cân, lại không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn chút nào.
Trong khoảnh khắc , liền trực tiếp vọt tới trước mặt các thôn dân, đại khảm đao trên vai trực tiếp chém về phía bọn họ.
Mấy thôn dân biến sắc , vội nâng cái cuốc lên để đỡ.
Nhưng mà Bàng Báo trời sinh thần lực, chém ra một đao “ Rắc” một tiếng, trực tiếp chém gãy cái cuốc, cũng đánh bay bọn họ.
"Phốc !"
Mấy thôn dân giống như bị một đầu mãnh thú va chạm , thân hình nện xuống đất, sắc mặt trắng xuống , ho ra máu tươi .
Chỉ là một đao, mấy thôn dân khỏe mạnh liền bị trọng thương.
Thôn dân Bối Thủy thôn nhất thời vỗ tay ồn ào .
- Được, một đao thật đẹp.
- Quả thực là kinh thiên địa khiếp quỷ thần a !
- Ha ha , những người này của Bàn Sơn thôn cũng không biết điều , thần lực của Báo ca chúng ta hoàn toàn chính là thần cản sát thần , phật ngăn giết phật .
- Đúng đấy, cho thể diện mà không cần , Báo ca chúng ta há lại là người mà các ngươi có thể chọc nổi sao?
Nghe mọi người tâng bốc, Bàng Bào tỏ ra đắc ý, rất là hưởng thụ .
- Đù móa, con mẹ nhà ngươi, dám đến Bàn Sơn thôn chúng ta quấy rối , muốn chết phải không?
Đúng lúc này, một tiếng chửi mắng truyền đến.
Bàng Báo đột nhiên sầm mặt lại , ánh mắt quét về phía đầu thôn.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc xiêm y, đầu mang khăn trắng, mặt như ngọc đi ra.
Người tới chính là Từ Khuyết !
Trên đường chạy đi, hắn đã thấy cảnh Bàng Báo dùng một đao đánh bay các thôn dân, nhất thời tức giận.
Mẹ nó, thôn dân thuần phác như vậy lại bị các ngươi khi dễ, hơn nữa lại còn dám làm trò trước mặt Từ Khuyết ka đây.
- Nhóc con, ngươi mắng ta đó à?
Thấy được dung mạo và thân hình gầy gò của Từ Khuyết, khuôn mặt âm trầm của Bàng Báo nở ra nụ cười dữ tợn.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng:
- Không nên hiểu lầm , ta không nói ngươi , ta nói mấy tên các ngươi đều là đồ bỏ đi.
Lập tức, tràng diện trở nên yên lặng.
Mấy thôn dân Bàn Sơn thôn bị thương ngây người, sững sờ nhìn Từ Khuyết , trong lòng cảm khái
Miệng của tiểu ca nhi thật sắc bén a, mắng chửi người đều bá cháy bò chét như vậy.
Sau đó, đám người Bối Thủy thôn bạo phát , chỉ vào Từ Khuyết mà mắng lên .
- Đậu xanh.
- Móa nó, tên nhóc này chui ra từ đâu, muốn chết phải không?
- Báo ca , tiểu tử này cần ăn đòn , để cho chúng ta giáo huấn hắn .
Mọi người mắng , vén tay áo lên muốn đi lên đánh nhau với Từ Khuyết.
- Công . . . Công tử , không nên vọng động .
Lúc này , một đạo thân ảnh yêu kiều vội vàng chạy ra, lo lắng mà hô lên.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại , đúng là Tiểu Nhu đến đây .
Mà mấy người của Bối Thủy thôn, thấy được Tiểu Nhu thì đều ngây dại ra.
- Một cô nương điện nước đầy đủ a.
- Con mẹ nó , khi nào thì Bàn Sơn thôn có nữ oa đợp như vậy.
- Nếu lấy về nhà thì thật phê như con tê tê rồi.
Đám người Bối Thủy thôn nghị luận ầm ĩ .
Ánh mắt Bàng Báo sáng lên, tràn đầy vẻ tham lam tập trung vào Tiểu Nhu:
- Hắc hắc, thì ra Bàn Sơn thôn còn cất giấu một cô nương xinh đẹp như thế, hôm nay theo Báo gia về Bối Thủy thôn đi.
Tiểu Nhu sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, không tự chủ được mà trốn sau lưng Từ Khuyết, nắm lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Công . . . Công tử , huynh đừng xúc động , Đại Tráng đã gọi đám người Nhị Lăng ca đến giúp đỡ rồi.
- Đừng sợ.
Từ Khuyết nở ra nụ cười ấm áp đối với nàng, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nhẹ giọng nói:
- Miệng những tên này toàn ngậm phâm, xem ta dạy bọn chúng đây.
Tiểu Nhu nhất thời ngây dại , trái tim nhỏ đập nhanh.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại thì lại phát hiện Từ Khuyết đã biến mất.
- Đừng…
Tiểu Nhu hô lên.
Nhưng mà Từ Khuyết đã vung quyền nhằm về phía tên Bàng Báo kia, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh.
Vốn đang lo đi đâu để thử uy lực của Long Đằng Cửu Biến đây, các ngươi thật sự là đưa mình đến cửa để ăn đòn mà.
“ Ầm”
Thi triển pháp quyết Long Đằng Cửu Biến, trong cơ thể Từ Khuyết đột nhiên truyền đến nổ vang, Thủy linh khí cả người bị điều động, giống như một con cự long đang lao lên.
- Hừ! Vô tri tiểu nhi , Báo gia ta phế ngươi rồi nói tiếp.
Bàng Báo hừ lạnh một tiếng , nhắc đại khảm đao bổ mạnh vào đầu của Từ Khuyết.
Sau một khắc, hắn liền hoàn toàn sợ ngây người .
Chỉ thấy một ánh sáng màu lam vọt lên từ cơ thể của Từ Khuyết, bắn thắng lên trời, hóa thành một con cự long, giương nanh múa vuốt quấn quanh ở trên người Từ Khuyết
Một cỗ long uy bễ nghễ thiên hạ, nháy mắt tản ra , bao phủ toàn trường .
- Long Đằng Cửu Biến , đệ nhất biến !
Từ Khuyết trầm giọng mà quát , nắm tay trực tiếp nhắm ngay đại khảm đao của Bàng Báo rồi đám tới.
“ Rống”
Nương theo một tiếng long ngâm, nắm tay đã đập trên lưỡi đao.
Sau đó là một tiếng “ Rắc”, lưỡi đao đã bị đấm gãy.
Bàng Báo bị đánh văng ra xa như diều bị đứt dây, trong miệng phun ra máu tươi , trên không trung hoa thành một đường cong, cuối cùng đập xuống đất, co quắp hai cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm , toàn trường một mảnh yên lặng , lặng ngắt như tờ .
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius