Lão nhân nọ nhắm hờ hai mắt, lưng dựa vào ghế, bộ dáng nhàn nhã bắt chéo chân giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi nghe tiếng chào của Nhung Dực Dương thì lông mày của lão khẽ nhíu lại, mở hai mắt ra, thần sắc mang theo vẻ không kiên nhẫn hỏi:
- Là Dực Dương à? Ngươi tới đây làm gì?
Tuy rằng lão nhận ra Nhung Dực Dương, nhưng vấn đề là tiểu tử này sớm đã bị đẩy tới một trang viên xa xôi hẻo lánh, có thể nói là thoát ly khỏi tầm mắt của gia tộc hơn mười mấy năm.
Và tuy rằng cha ruột của Nhung Dực Dương là một dũng tướng trong gia tộc, dù lão nhìn thấy cũng phải cung kính mười phần.
Nhưng Nhung Dực Dương bởi vì không thể ngưng luyện chân khí, nên chính vì thế cũng chưa từng được phụ thân vời gặp.
Tiểu nhân vật như vậy, tự nhiên không thể lọt vào mắt của Nhung Kiệt Minh lão.
Nhung Dực Dương khom người xuống, cung kính nói:
- Minh thúc, tiểu chất đã lâu chưa gặp ngài, vì thế...
- Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tới gặp lão phu. Hừ! Có chuyện gì thì nói thẳng, nể mặt phụ thân ngươi, lão phu sẽ giúp ngươi lần này.
Lời nói của lão dù tỏ ra hào sảng nhưng ẩn ý bên trong lại mười phần rõ ràng.
Nhung Dực Dương liên tục gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy. . .
Y quay người kéo khẽ Nhung Khải Hoàn tới trước lão già, cẩn thận nói:
- Minh thúc, đây là nhi tử của ta, Khải Hoàn. Khải Hoàn, mau gọi Minh gia gia.
Nhung Khải Hoàn cất cao giọng gọi:
- Minh gia gia.
Nhung Kiệt Minh quan sát Nhung Khải Hoàn một hồi rồi mới cười:
- Là đứa nhỏ này sao? Ha ha, các ngươi tới nơi này, chẳng lẽ là muốn kiểm tra cho nó?
Lấy tuổi tác của lão, lại thêm đã làm việc tại Thí Kim đường vài chục năm, dĩ nhiên là đoán được ý đồ của phụ tử họ.
Nhung Dực Dương vội vàng nói:
- Đúng vậy! Minh thúc thần mục như điện.
Trên mặt y lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng:
- Minh thúc, đứa nhỏ này từ nhỏ khổ luyện quyền thuật, mấy ngày trước đây rốt cục ngưng luyện chân khí thành công, vì thế ta dẫn nó tới kiểm tra.
- Sao? Đã ngưng luyện thành công chân khí?
Thần sắc của Nhung Kiệt Minh hơi động một chút, đôi mắt luôn hờ hững rốt cục đã có một tia biến hóa, lão nhìn về phía nhìn về phía Nhung Khải Hoàn với vẻ thân mật rồi hỏi:
- Khải Hoàn đúng không, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Nhung Khải Hoàn không chút do dự đáp:
- Qua ba tháng nữa thì hài nhi được mười lăm tuổi.
- Còn ba tháng nữa?
Da mặt Nhung Kiệt Minh khẽ giật giật, vẻ nhiệt tình trong mắt lão lập tức nhạt đi rất nhiều.
Trước mười lăm tuổi có thể ngưng luyện chân khí, đối với phụ tử Nhung Dực Dương là một đại sự kiện, nhưng mà đối với Nhung Kiệt Minh mấy chục năm nay ở Thí Kim Đường, từng gặp qua vô số đệ tử kiệt xuất của Nhung gia thì độ tuổi này quả thực không đáng nhắc tới.
Môn hạ đệ tử như thế tuy cũng có thể tiến vào nội đường, nhưng tiền đồ phát triển ngày sau hết sức có hạn, thật không đáng để lão lấy lòng bọn hắn.
Đương nhiên, với sự lão luyện của Nhung Kiệt Minh thì không có khả năng vô duyên vô cớ mà đi đắc tội một đệ tử nội đường trong tương lai.
Ho nhẹ một tiếng, lão nói:
- Nếu đã ngưng tụ ra chân khí, vậy dựa theo quy củ liền có tư cách miễn phí tiến hành khảo nghiệm tư chất.
Lão đứng dậy quát lớn:
- Người đâu? Lấy Thí Kim Thạch ra cho lão phu.
Trong Nhung gia thì lão già này vốn không tính là gì, nhưng ở nơi đây lại là một võ giả có tư cách lão thành.
Sau tiếng quát nhẹ của lão, lập tức có người vội vàng chạy đi, sau một lát người nọ trở về, trong tay cầm hai khối Ngọc Thạch có màu sắc bất đồng.
Hai khối Ngọc Thạch kích cỡ như nhau, đều to bằng nắm tay. Bất quá, một khối trong đó có màu sắc hơi vàng, mà khối còn lại thì hoàn mĩ vô cùng, thậm chí còn lóe ra một tia lưu quang nhàn nhạt.
Sắc mặt Nhung Kiệt Minh trầm xuống, tức giận mắng:
- Ngu ngốc, sao ngay cả Thí Kim Thạch của Linh giả cũng lấy ra. Hừ, không biết vật ấy rất trân quý sao, nếu như sơ sẩy mà hư hại đi thì tiểu tử ngươi đền nổi sao.
Mặt người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mang Ngọc Thạch đến đỏ bừng, nhưng trong lòng thì thầm mắng, lão già bất tử, chính lão không nói rõ thì ta làm sao biết.
Nhưng dù trong lòng gã có tức giận đến mấy cũng không dám ở chỗ này tranh luận với Nhung Kiệt Minh, gã cúi thấp đầu xuống khúm núm nói:
- Minh lão, nếu vậy để tôi đem nó cất đi.
- Hừ, thôi đi.
Nhung Kiệt Minh do dự một chút lại nói:
- Láu táu bộp chộp như ngươi chỉ làm cho người khác thêm lo lắng, đợi một lát nữa hãy cất cùng đi.
Lão tự tay lấy khối ngọc thạch màu vàng đưa cho Nhung Khải Hoàn, chậm rãi nói:
- Khải Hoàn à, đây là Thí Kim Thạch của là võ giả. Nếu như chưa tu luyện ra chân khí mà nói, chỉ cần ngươi dùng sức nắm, sau thời gian một chén trà nhỏ, tảng đá này sẽ phóng xuất ra hào quang, căn cứ vào độ mạnh yếu của nó có thể phán đoán ra tư chất võ đạo của ngươi.
Hơi ngừng lại một chút, lão nói:
- Bất quá, hiện tại ngươi đã ngưng tụ ra chân khí thì không cần phiền toái như thế nữa. Ha ha, chỉ cần ngươi vận chân khí đưa vào bên trong Thí Kim Thạch, nó có thể lập tức biểu hiện ra tư chất của ngươi.
Đại sảnh của Thí Kim Đường khá đồ sộ, bởi vì lúc này không phải là thời điểm kiểm tra số lượng lớn, có điều xung quanh luôn có tầm mười người túc trực. Bấy giờ, không hẹn mà gặp đều nhìn cả về phía này.
Đệ tử Nhung gia đến Thí Kim Đường tiến hành khảo thí là một việc hết sức bình thường, một năm bọn họ xem không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này sở dĩ chú ý như vậy, hoàn toàn là bởi vì không có việc gì, cho nên mới nhàn nhã coi náo nhiệt mà thôi.
Nhung Khải Hoàn ứng tiếng, hắn đưa hai tay ra tiếp nhận Thí Kim Thạch từ trong tay của Nhung Kiệt Minh. Sau đó hít thật dài một hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển.
Bên trong đan điền, một tia lực lượng kì dị giống như là binh sĩ nhận được quân lệnh, lập tức hướng về phía trên phóng đi, trong nháy mắt đã tới bàn tay của hắn, xông vào bên trong Thí Kim Thạch.
Nhung Khải Hoàn tuy vậy nhưng biết rất rõ uy lực cường đại của chân khí, đừng khinh thường một tia nho nhỏ này, bởi một khi nó bạo phát lập tức có thể đánh bay cả một cái đầu mãnh hổ cực lớn.
Vì thế, lúc hắn phóng thích chân khí, trong lòng vẫn còn có chút băn khoăn, nếu không cẩn thận làm Thí Kim Thạch vỡ nát thì kết cuộc cũng chẳng dễ chịu gì.
Nhưng mà độ cứng rắn của Thí Kim Thạch không ngờ đã vượt xa dự liệu của hắn.
Chân khí trong đan điền Nhung Khải Hoàn ùn ùn xông vào Thí Kim Thạch chẳng dè như là ném đá xuống biển, căn bản không tạo ra chút ảnh hưởng nào.
Bất quá, sau khi bị chân khí kích thích, mặt ngoài Thí Kim Thạch lập tức tỏa ra một vầng sáng mờ mịt. Vầng sáng này không hề chói mắt mà ngược lại rất mỏng manh, tựa hồ như có như không.
- Chà..!!!
Vài tiếng thở dài chậm rãi vang lên, những người nhàn rỗi bên ngoài thu hồi ánh mắt, lại có người lắc đầu mỉm cười:
- Ta đã sớm biết mà, sắp tới mười lăm tuổi mới ngưng luyện chân khí, tư chất cỡ này đương nhiên không thể khá được.
Nhung Khải Hoàn đảo mắt một vòng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của mọi người, trái tim hắn đập thình thịch.
Từ trong ánh mắt của họ, hắn nhận thấy một tia khinh thường, mà ngay cả Nhung Kiệt Minh lúc nãy còn cười với hắn thì hiện giờ chỉ khẽ nhếch miệng, lộ ra một nét gì đó rất không vừa lòng.
Hắn lập tức minh bạch, tư chất của mình cũng không tốt... ít nhất, đám võ giả trong Thí Kim đường chẳng hề coi trọng tương lai của hắn chút nào.
Sắc mặt của Nhung Dực Dương đỏ lên, y cố gắng nói:
- Minh thúc, người xem. . .
Nhung Kiệt Minh hờ hững lên tiếng:
- Khải Toàn xác thực ngưng luyện ra chân khí, nhưng tư chất của nó...
Lão lắc đầu nói:
- Có thể ngưng luyện chân khí đã xem như không tệ, ha ha, dựa theo tộc quy, chỉ cần trước mười lăm tuổi ngưng luyện ra chân khí, thì có thể trở thành đệ tử nội môn.
Nhung Dực Dương nghe vậy đại hỉ, chỉ cần có thể trở thành nội môn đệ tử, dù là chỉ miễn cưỡng đạt quy cách cũng đã thay đổi cuộc đời của con trai mình. Cơ hội này, y đương nhiên không có khả năng buông tha.
- Ngươi không cần cám ơn ta, lão phu chỉ làm theo đúng tộc quy mà thôi.
Lão liếc nhìn Nhung Khải Hoàn, chậm rãi nói:
- Có điều, ngươi cũng đừng nên ôm hy vọng quá nhiều, đứa nhỏ Khải Toàn này có thể ngưng tụ ra chân khí đã rất không dễ dàng, nhưng nếu còn muốn tiến một bước chỉ e là rất khó khăn.
Lão từng chứng kiến nhiều người vì được tiến vào nội đường mà vui mừng quá đỗi, nhưng về sau lại bất hạnh rơi rụng, chính vì thế ở thời điểm này mới tạt một chậu nước lạnh nhắc nhở một chút.
Nhung Dực Dương ngẩn người, y cười khổ một tiếng:
- Vâng, Dực Dương minh bạch.
Con mình gần mười lăm tuổi mới ngưng tụ chân khí thành công, mặc dù có tư cách tiến vào nội đường, nhưng tư chất nó như thế nào, y đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không có khả năng bám lấy hy vọng quá xa vời.
Nhung Khải Hoàn cúi đầu, hai tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Hưng phấn cùng vui mừng trên đường đi tại thời khắc này đã toàn bộ biến mất, đáy lòng của hắn nổi lên một cảm giác nhục nhã vô lực.
Không phục! Hắn không phục.
Đúng vậy, hơn mười năm ròng ngày nào như ngày ấy cố gắng không hề lười biếng, sau khi điều khiển thân thể kỳ dị kia tiến vào núi sâu, đối mặt với chúa tể sơn lâm mà bộc phát tiềm lực, thiên tân vạn khổ mới ngưng tụ ra chân khí, không ngờ lại bị người ta đối đãi ơ thờ như thế.
Mặc dù không ai nói với hắn cái gì, nhưng thần sắc cùng ý tứ của bọn họ lại bộc lộ khá rõ ràng.
Chỉ là, dù cảm giác này rất nhục nhã và uất ức, nhưng hắn làm gì có năng lực mà thay đổi.
Có lẽ, chỉ khi hắn tiến vào nội đường, nỗ lực phấn đấu, tu luyện đến cảnh giới hơn xa đám người ở đây thì mới có thể khiến bọn họ thay đổi được cách nhìn này.
- Ngươi đi lấy một cái thẻ bài đệ tử nội đường ra đây, nhân tiện đem Thí Kim Thạch cất đi.
Gã thanh niên kia đang định rời đi, lại nghe một người nói:
- Chậm đã, Minh thúc, dựa theo gia tộc quy củ, hắn đã tu luyện ra chân khí, cũng có thể tiến hành kiểm tra linh lực miễn phí.
Nhung Kiệt Minh khẽ giật mình, cười nói:
- Đúng là lão phu sơ sót.
Tuy lúc này trên mặt lão vẫn cười tủm tỉm như trước, nhưng trong lòng đã có chút bất mãn. Tư chất của Nhung Khải Hoàn kém cỏi như thế, kiểm tra linh lực chẳng phải là lãng phí thời gian cùng tài liệu hay sao.
Chỉ là người nói lời đó là một nhân tài mới xuất hiện trong tộc, thân phận địa vị hơn xa Nhung Kiệt Minh, lão không thể vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với người ta.
- Rất đơn giản, ngươi tập trung tinh thần, không đươc phân tâm, nhìn kỹ vào khối ngọc thạch này là được.
Nhung Khải Hoàn gật nhẹ đầu, hắn dựa theo lời của Nhung Kiệt Minh ngưng khí tụ thần, vùi ý thức vào trong Ngọc Thạch.
Mười mấy người bên trong Thí Kim đường không thèm để ý chút nào mà vẫn cười hà hà, ngay cả người đàn ông trung niên vừa lên tiếng cũng không cho rằng khối Ngọc Thạch này sẽ có gì thay đổi.
Nhưng chỉ một khắc sau, phảng phất như trong một cái chớp mắt, viên ngọc trong tay Nhung Khải Toàn nhất thời bừng lên.
Một luồng sáng ngọc xinh đẹp khá chói mắt từ trong khe nứt của viên ngọc phóng ra ngoài. Luồng sáng này chiếu tỏ mọi khuôn mặt của những người xung quanh, làm lóa mắt bọn họ.
Lập tức, toàn bộ Thí Kim đường như lâm vào cảnh yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể dễ dàng nghe thấy....
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Nhung Khải Hoàn nhắm hai mắt lại, theo lời của Nhung Kiệt Minh, hắn đem tinh thần tập trung vào ngọc thạch thì đột nhiên một chuyện kinh ngạc xảy ra, hơn nữa khiến hắn không biết phải làm sao?
Đó chính là khí lưu quỷ dị nơi ấn đường của hắn bắt đầu tự chủ lưu động.
Phảng phất là bị vật chất nào đó trong ngọc thạch hấp dẫn, chúng xuyên qua ấn đường chui vào bên trong Linh giả Thí Kim Thạch.
Tuy rằng Nhung Khải Hoàn đã phát hiện không ổn muốn ước thúc chúng lại, nhưng vẫn chậm một bước để khí lưu tiến vào trong ngọc thạch.
Sau đó, Linh giả Thí Kim Thạch bộc phát ra quang mang mãnh liệt.
Trong lòng hơi kinh hãi, Nhung Khải Hoàn lập tức ném Linh giả Thí Kim Thạch đi. Bởi vì hắn có một loại cảm giác nếu tiếp tục cầm nó trong tay thì đoàn khí lưu trong ấn đường rất vất vả mới ngưng tụ sẽ tiến vào trong đó hết.
Ngay khi Nhung Khải Hoàn ném Thí Kim Thạch ra ngoài thì trong nháy mắt, quang mang trên ngọc thạch đột nhiên biến mất. Mà càng để cho hắn cảm thấy kinh ngạc là một cỗ lực lượng quen thuộc lực lượng lại từ bên trong Thí Kim Thạch trở về ấn đường của mình.
Hắn sờ lên ấn đường, cỗ lực lượng này sau khi dạo qua Thí Kim Thạch thì đột nhiên phản hồi. Hơn nữa, hắn còn phát hiện nó còn mạnh hơn ban đầu một chút.
Tuy rằng chỉ vẹn vẹn có một tia, nhưng cũng đủ để cho hắn cảm thấy vui mừng rồi.
Cường độ khí lưu bên trong ấn đường gia tăng cực kỳ chậm chạp, căn bản hắn không tìm ra phương pháp xử lý. Nhưng mà hôm nay hắn đã có một lựa chọn.
Để cho khí lưu thần bí tiến vào bên trong Thí Kim Thạch, như vậy khi khí lưu trở về sẽ cường đại hơn.
- Ba!!!
Linh giả Thí Kim Thạch do Nhung Khải Hoàn ném ra ngoài không rớt trên mặt đất mà bị một nam tử trung niên vững vàng bắt vào trong tay.
Trong mọi người, phản ứng của hắn không thể nghi ngờ là nhanh nhất.
Khi hào quang thu liễm, hắn lập tức phi thân ra tóm lấy Thí Kim Thạch ở giữa không trung.
Động tác của hắn phá vỡ sự im lặng của mọi người bên trong Thí Kim đường, mọi người giống như tỉnh mộng nhìn Nhung Khải Toàn. Bất quá, lúc này đây ánh mắt của họ khác xa lúc nãy.
Nếu như nói trước đó là ánh mắt khinh miệt và khinh thường thì giờ phút này trong mắt họ xuất hiện thần sắc kinh hỉ, rung động, hâm mộ cùng ẩn ẩn có vẻ nịnh nọt.
Nhung Kiệt Minh tươi cười rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt phảng phất là một đóa hoa cúc nở rộ:
- Ối giời ơi. Khải Hoàn à, Linh giả Thí Kim Thạch là bảo bối đó, ngàn vạn không thể ném loạn ah. Nếu nó bị vỡ thì lão phu đền không nổi đâu.
Mặc dù lời nói ra nghe có vẻ trách mắng, nhưng ngữ khí cùng nét mặt ngược lại tỏ vẻ thân mật.
Nhung Khải Hoàn nhếch nhếch miệng, thẹn thùng mà nói:
- Minh gia gia, là ta ngạc nhiên quá.
Hắn lập tức hành lễ với vị trung niên nhân kia:
- Đa tạ thúc thúc.
Tuy rằng hắn còn không biết tên họ của người này, nhưng có thể xuất hiện nơi đây, không hề nghi ngờ chính là trưởng bối trong gia tộc.
Trung niên hán tử kia cười ha ha:
- Ngươi là Khải Hoàn phải không? Ta là thúc thúc của ngươi - Nhung Dực Đức, cứ gọi là Tam thúc hoặc Đức thúc.
Nhung Khải Hoàn sững sờ một chút, thành thành thật thật gọi một tiếng:
- Đức thúc!
Nhung Dực Đức cất tiếng cười to, quay đầu nói:
- Dực Dương huynh đệ đúng không, ha ha, ngươi sinh ra một nhi tử tốt a.
Nhung Dực Dương sớm đã trợn mắt há mồm, không biết nói gì rồi.
Hắn từ không nghĩ tới ở bên trong Thí Kim đường, nhi tử của mình sẽ có biến hóa phong hồi lộ chuyển như thế này.
Nhung Dực Đức trong gia tộc là người rất có danh tiếng, vượt qua người vô danh đi đày ở một trang viên vắng vẻ như hắn.
Nếu như ngày bình thường hai người gặp nhau, Nhung Dực Đức tuyệt đối sẽ không có hứng thú nói chuyện với Nhung Dực Dương một câu.
Nhưng mà giờ khắc này bộ dáng của Nhung Dực Đức có vẻ như hận không thể là anh em ruột với mình khiến cho hắn thụ sủng nhược kinh.
Hơi cúi người, Nhung Dực Dương đáp:
- Thì ra là Tam ca Dực Đức, thật sự là thất kính.
Nhung Dực Đức cười ha ha:
- Dực Dương huynh đệ, thật không nghĩ tới Khải Hoàn chất nhi lại có được thiên phú Linh giả, hơn nữa thiên phú cao tới nỗi làm cho người ta sợ hãi và thán phục.
Hắn bỗng nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Việc này quan hệ trọng đại đã không phải là chúng ta có thể tự quyết được. Minh thúc, không bằng chúng ta lập tức thông tri tộc lão trong linh đường?
Nhung Kiệt Minh liên tục gật đầu:
- Đúng là như thế.
Thân thể Nhung Dực Dương đột nhiên run rẩy mạnh, hắn ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi.
Tộc lão - danh xưng này trong gia tộc không phải cách gọi bình thường.
Có thể được xưng là tộc lão, không ai không được coi là nhân vật cao cấp trong gia tộc. Có thể nói, dưới tộc trưởng chính là tộc lão.
Mỗi một vị tộc lão đều có quyền thế cùng đãi ngộ khiến người ta đỏ mắt, chỉ cần một vị tộc lão nói một câu, là có thể đơn giản quyết định địa vị cùng hưng suy của một nhà trong tộc.
Đối với Nhung Dực Dương mà nói, tộc lão là đại nhân vật cao cao tại thượng, xa không thể với tới. Bình thường muốn trông thấy cũng rất khó khăn, vậy mà hôm nay vì Khải Hoàn mà phải đi kinh động tộc lão.
Tuy rằng hắn không rõ trên người nhi tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định, quỹ tích nhân sinh ngày sau của tiểu tử Khải Hoàn này sẽ chuyển hướng trọng đại.
Có lẽ, nhất hệ của hắn sẽ có một cơ hội trở nên nổi bật.
- Khải Toàn, linh đường không phải như những địa phương bình thường, lúc tiến vào ngươi phải cẩn thận.
Trên đường lớn, hai người Nhung Kiệt Minh cùng Nhung Dực Đức một bên dẫn đường, một bên nhẹ giọng nhắc nhở.
Rất rõ ràng, hai vị này đều muốn giành giật từng giây lưu lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.
Nhung Khải Hoàn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa từng trải mà thôi, thái độ trước ngạo mạn sau cung kính của họ khiến hắn cảm thấy mơ hồ. Lúc này, cảm giác khuất nhục trong lòng của hắn đã tiêu tán, thay vào đó là tâm tình thấp thỏm không yên.
Sau khi kiểm tra đo lường thiên phú Linh giả, hai vị võ giả gia tộc tọa trấn Thí Kim đường lập tức buông bỏ tất cả dẫn hắn tới linh đường, mà phụ thân của hắn Nhung Dực Dương thậm chí không có cả tư cách đi cùng.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị linh đường bên trong gia tộc được tôn sùng ra sao.
- Minh gia gia, Đức thúc, linh đường đến tột cùng là địa phương như thế nào?
Hắn tò mò hỏi.
Nhung Kiệt Minh cướp lời:
- Linh đường là nơi mà linh sĩ trong gia tộc tu luyện. Hắc hắc, chỉ cần đi vào linh đường, nhất định có thể tu luyện thành linh sĩ, khi đó ngươi sẽ phát đạt rồi.
Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ hâm mộ không chút che dấu, tựa hồ linh sĩ là một nhân vật rất tài ba.
Nhung Dực Đức cũng chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy, đãi ngộ của linh sĩ cao hơn võ giả như chúng ta rất nhiều. Khải Toàn, tư chất Linh giả của ngươi rất cao, chỉ cần dụng tâm tu luyện thì đừng nói là linh sĩ, cho dù là tiến giai đến cảnh giới rất cao cũng có khả năng.
Nhung Khải Hoàn nửa hiểu nửa không gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Rốt cục, ba người đã đi tới một cái sân nhỏ.
Cái sân này giống như nội thành trong nội thành, một cái tường thành cao lớn như miệng cống sắt ngăn cách bên trong với Hoàn bộ ngoại giới.
Nhìn cửa sắt màu đen cực lớn đó, tự nhiên làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ kinh sợ.
Nhung Dực Đức tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa hông (cửa nhỏ bên cạnh cửa lớn như trong phim tàu xưa ấy).
Trong gia tộc tuy rằng hắn hưởng thụ nhiều đặc quyền, nhưng tới đây cũng phải cẩn thận ngó trước nhìn sau.
Cửa hông mở ra, một vị nam tử trung niên thò đầu ra, tức giận nói:
- Ai vậy? có chuyện gì?
Vẻ mặt Nhung Dực Đức lộ vẻ tươi cười nói:
- Vị huynh đệ kia, tại hạ là Nhung Dực Đức của Thí Kim đường.
- À! Thí Kim đường.
Sắc mặt nam tử trung niên dễ nhìn hơn một chút, hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn Nhung Khải Hoàn trẻ nhất trong ba người hỏi:
- Các ngươi phát hiện có hạt giống thiên phú Linh giả sao?
- Đúng vậy.
Nhung Kiệt Minh cướp lời nói:
- Đây là Nhung Khải Toàn, một trong những đệ tử trực hệ Nhung gia chúng ta, hôm nay vốn là khảo thí tư chất chân khí ở bên trong Thí Kim đường, nhưng mà không nghĩ tới ngoài ý muốn phát hiện hắn thậm chí có tư chất Linh giả, hơn nữa. . .
- Được rồi.
Vẻ mặt trung niên nhân kia rất không kiên nhẫn ngắt lời lão:
- Ta đã biết, người lưu lại, các ngươi về đi.
Nhung Dực Đức cùng Nhung Kiệt Minh hai mặt nhìn nhau, hai người họ tự mình tới là muốn tranh công trước mặt tộc lão, nếu như bị một câu đuổi về thì chẳng phải bị người ta cười cho rụng răng sao?
- Khục khục, huynh đệ, hiện giờ rời đi thì không tiện.
Nhung Dực Đức cười nói:
- Chúng ta tới đây là muốn cầu kiến tộc lão tọa trấn linh đường.
- Hừ!
Trung niên nhân kia biến sắc nói:
- Tộc lão có thân phận như thế mà các ngươi đòi gặp là có thể gặp?
- Ngươi. Đến đây, ta dẫn ngươi tới gặp Linh giả đại nhân.
Tròng mắt của Nhung Khải Hoàn quay tròn nhìn về phía hai người.
Sắc mặt Nhung Kiệt Minh cùng Nhung Dực Đức cực kỳ khó coi, nhưng mà đối với trung niên nhân này tựa hồ cực kỳ kiêng kị, hoặc là nói hai người không dám lớn tiếng ở nơi này.
- Khải Toàn, ngươi cùng hắn vào đi. Ai zà! Hai người chúng ta ở chỗ này chờ ngươi đi ra.
- Đúng vậy, chờ ngươi đi ra.
Nhung Kiệt Minh gật đầu thật mạnh.
Nhung Khải Hoàn ứng tiếng rồi đi theo vào cửa hông. Chỉ là trong lòng của hắn có chút kinh ngạc, linh đường này quả thật không giống bình thường.
Phụ thân của mình trước mặt Nhung Kiệt Minh cùng Nhung Dực Đức còn phải ăn nói khép nép, sợ đắc tội họ. Nhưng mà sau khi tới nơi này, hai người ngay cả tư cách vào cũng không có.
Xem ra địa vị của linh đường so với nội đường đệ tử cao hơn rất nhiều a.
Nam tử trung niên đưa Nhung Khải Hoàn vào cửa thì trên mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười tươi như hoa, hắn ôn hòa nói:
- Tiểu ca xưng hô như thế nào?
- Vãn bối là Nhung Khải Toàn.
- À! Là Khải Hoàn công tử ah, mời theo tại hạ.
Hắn cười tủm tỉm nói rồi đi trước dẫn đường.
Nhung Khải Hoàn giật mình một hồi, tuy rằng đoán không ra thái độ của người này sao lại quay ngoắt 180 độ như vậy, nhưng hắn vẫn nhanh chân đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của nam tử trung niên, Nhung Khải Hoàn đi vào trong phòng. Sau khi nam tử trung niên bẩm báo xong, một vị nam tử chừng ba mươi tuổi chậm rãi đi ra.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Nam tử này có khuôn mặt rất anh tuấn, tay áo bồng bềnh, trong nháy mắt di chuyển đều có một cỗ khí chất thoát trần làm cho người ta rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.
Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, nam tử trung niên đưa Nhung Khải Toàn tới lập tức im lặng lui xuống.
- Ha ha, ngươi tên Nhung Khải Toàn đúng không?
- Vâng.
Nhung Khải Toàn thấp thỏm bất an đáp.
Nam tử kia nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
- Không cần khẩn trương, ta là Nhung Dực Diệu Linh Sư trực nhật linh đường tháng này, ngươi có thể gọi ta là Diệu thúc hoặc sư thúc.
Nhung Khải Toàn vội vàng nói:
- Tiểu chất bái kiến Diệu thúc.
Nhung Dực Diệu thoả mãn gật đầu một cái:
- Nghe nói ngươi ở trong Thí Kim đường kiểm tra được thiên phú Linh giả, rất tốt, Nhung gia chúng ta tuy rằng võ giả không ít, nhưng mà số lượng Linh giả thì không nhiều lắm. Linh đường to như vậy cho dù đã chào mời những Linh giả khác tới cũng không tới ba mươi người.
Nhung Khải Toàn kinh ngạc trợn tròn mắt, thời điểm hắn đi tới tận mắt thấy diện tích của linh đường này, quả thực có thể dùng từ thành trong thành để hình dung.
Nơi này có chứa một vạn người cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, người này lại nói Linh giả nơi đây không tới ba mươi người. Cho dù là tính cả nô bộc và người trong tộc thì cũng chỉ có một nhúm người sống ở nơi lớn thế này cũng quá xa xỉ rồi.
Nhung Dực Diệu mỉm cười:
- Ngươi đi theo ta, để cho ta xem tư chất Linh giả của ngươi như thế nào.
Hắn dứt lời rồi xoay người rời đi, Nhung Khải Toàn không dám lãnh đạm cũng nhắm mắt theo người này.
Không lâu sau, hai người đi tới một cái sân rộng vài mẫu, bên trong trồng một ít dã thảo (cỏ dại) thông thường.
Nhung Dặc Diệu dừng bước nói:
- Khải Toàn, ngươi có thể phát hiện điều khác biệt giữa nơi đây và ngoại giới không?
Nhung Khải Toàn sững sờ, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, lắc đầu nói:
- Diệu thúc, tiểu chất không có phát hiện cái gì bất đồng ah.
Lông mày Nhung Dặc Diệu hơi nhăn lại, trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã che dấu:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cường độ linh lực tại đây nồng đậm hơn ngoại giới một chút, vì thế nó thập phần thích hợp kiểm tra đo lường tư chất linh lực.
Hắn nói hơi chậm lại:
- Hiện tại ngươi tại ổn định lại tâm thần, cảm ứng cảnh vật chung quanh, nhìn xem có thể đem linh lực hấp dẫn đến thân thể của mình không?
Nhung Khải Toàn gãi đầu nghi hoặc hỏi lại:
- Diệu thúc, ta phải làm như thế nào mới có thể hấp dẫn linh lực đến quanh người?
Nhung Dặc Diệu nhịn không được cười nói:
- Rất đơn giản, ngươi làm giống như ta là được.
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, nhưng quanh người thì đột ngột phát sáng, bạch sắc quang mang quay xung quanh giống như vô số đom đóm bay lượn.
Thần sắc Nhung Khải Toàn khẽ thay đổi, tràng cảnh này giống như làm ảo thuật vậy, nếu là rơi vào trong mắt người bình thường thì sẽ chỉ cảm thấy cao thâm mạt trắc. Nhưng mà Nhung Khải Toàn cảm ứng được huyền ảo rất đơn giản trong đó.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có quan hệ với năng lượng thần bí trong ấn đường, vì thế Nhung Khải Toàn phát hiện quanh người Nhung Dặc Diệu một loại năng lượng thần kỳ. Cỗ năng lượng này phóng thích ra lực lượng kỳ dị đem một thứ gì đó đến từ bốn phía xung quanh hấp dẫn tới. Những thứ này một khi vây xung quanh hắn sẽ phát ra bạch sắc quang mang, hơn nữa còn chiếu sáng chung quanh.
Nhung Dặc Diệu mỉm cười nói:
- Chính là như vậy, ngươi thử một lần đi.
Lúc nói câu này, chính hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Người được phát hiện tư chất Linh giả lần đầu tiên sẽ có lực lượng tinh thần, nhưng mà chúng chưa trải qua rèn luyện với linh lực tự nhiên của ngoại giới nên không thể có khả năng phù hợp quá lớn.
Vì thế, chỉ cần Nhung Khải Toàn có thể hấp dẫn được một tia linh lực tới bên cạnh thì hắn đã tán thành tư chất của tiểu gia hỏa này rồi.
Nhung Khải Toàn gật mạnh một cái, hắn hít một hơi thật sâu.
Qua hai lần khảo thí, những gì đã chứng kiến trên đường, hắn đã minh bạch, lúc này đây khảo thí đối với mình rất quan trọng tuyệt đối không thể sơ sảy, chủ quan.
Tâm niệm vừa động, khí lưu bên trong ấn đường lập tức bành trướng mãnh liệt.
Một tia khí lưu từ ấn đường của hắn hướng ra phía ngoài, trong mấy ngày này, Nhung Khải Toàn có thể sai sử vận dụng chúng như là tay chân của mình.
Lúc này trong lòng Nhung Khải Toàn yên lặng lẩm bẩm hấp dẫn những lực lượng kia.
Phảng phất là đã nhận được mệnh lệnh của hắn, những luồng khí lưu lập tức khởi động. Sau một khắc thiên địa linh lực bên trong hư không lập tức ùn ùn kéo tới giống như thủy triều về phía Nhung Khải Toàn. Trong nháy mắt xung quanh thân hắn đã tạo nên một cái vòng xoáy nhỏ.
Vô số quang điểm sáng lên trên người Nhung Khải Toàn, những điểm sáng này tụ tập cùng một chỗ dường như là biến thành một cái bóng đèn cực đại phóng thích ra ánh sáng chói mắt.
Mí mắt Nhung Khải Toàn nhảy lên vài cái, tuy rằng hắn phóng thích lực lượng của khí lưu qua ấn đường thậm chí còn sử dụng thứ này tạo ra được một sinh vật hình người.
Nhưng mà cỗ năng lượng này lần đầu tiên được tiếp xúc với linh lực tự nhiên ngoại giới. Khi chúng đột nhiên vọt tới quanh người Nhung Khải Toàn, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, hắn hú lên quái dị, lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu, hơn nữa hạ mệnh lệnh cho khi lưu bài xích linh lực xung quanh.
Nhưng đáng tiếc chính là phản ứng của hắn vẫn chậm một nhịp, trong một phút trì hoãn ngắn ngủi này, đại lượng bạch quang đã tiến nhập vào trong cơ thể hắn hay chính xác hơn là tiến vào trong ấn đường của hắn trong tích tắc.
Đây không phải chuyện đùa, Nhung Khải Toàn suýt nữa bị dọa tới hồn phi phách tán.
Chỉ là sau khi trải qua chuyện gặp mãnh hổ ở sau núi, lá gan của Nhung Khải Toàn to hơn tuổi của hắn rất nhiều.
Trong giây lát, hắn đã trấn định lại.
Ý niệm thăm dò vào ấn đường, nơi đó vẫn tồn tại một đoàn khí lưu, nhưng mà Nhung Khải Toàn biết rõ, nó không phải là khí lưu cũ trong ấn đường trước đó nữa.
Có vẻ như chúng là thiên địa linh lực vừa mới bị hấp vào thể nội biến thành, mà nguyên bản khí lưu nơi này đã biến mất không còn dấu vết.
Trong lòng bỗng nhiên cả kinh, thần niệm của hắn vội vàng tìm kiếm.
Mà cơ hồ ngay tại một khắc sau đó, hắn liền phát hiện thiên địa linh lực bên trong ấn đường biến thành khí lưu thì hình như nhiều thêm một vật gì đó không tầm thường.
Vật này là một viên cầu nhỏ như hạt của cây dương mai (http://baike.baidu.com/view/958.htm). Viên cầu này nằm giữa trung tâm đang phun ra nuốt vào linh lực, quá trình này lặp đi lặp lại, mà linh lực khí lưu bên trong ấn đường của hắn cũng bắt đầu lưu động theo một quy tắc nào đó.
Trước đây, bên trong ấn đường mặc dù cũng có khí lưu dị chủng tồn tại, nhưng mà chúng chỉ giống như ao tù nước đọng, trừ phi là Nhung Khải Toàn dụng ý niệm điều khiển, nếu không nó sẽ không có chút động tĩnh nào.
Nhưng lúc này bất đồng, khí lưu mới do thiên địa linh lực biến thành thay chỗ, khí lưu thần bí lại ngưng tụ biến thành một viên cầu.
Viên cầu cùng thiên địa linh lực phối hợp lẫn nhau khiến cho khí lưu trong ấn đường nhiều hơn một tia sức sống và tinh thần phấn chấn.
Lông mày của hắn nhảy lên, sau đó mở hai mắt ra.
Quá trình này tuy rằng nói thì rất dài, nhưng kỳ thực từ lúc linh lực dũng mãnh tiến vào tới khi hình thành khí lưu mới rồi Nhung Khải Toàn dùng ý niệm dò xét chỉ trong thời gian nháy mắt mà thôi.
Điều này làm hắn hoảng sợ chính là vừa lúc mở mắt, đập vào tầm nhìn là biểu lộ trợn mắt líu lưỡi như gặp quỷ của Nhung Dặc Diệu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng hỏi:
- Diệu thúc, người thấy ra thế nào?
Nhung Dặc Diệu "Ah ah " hai tiếng, hắn giống như ngủ say mới tỉnh nói:
- À. Hả? Coi như cũng được.
Hắn dù sao cũng không phải thường nhân, rất nhanh đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Nhìn tiểu tử trước mặt, hắn hắn rốt cục nhịn không được lên tiếng:
- Khải Toàn, ngươi phát hiện có được tư chất Linh giả từ bao giờ.
- Là hôm nay a!
Nhung Khải Toàn thành thật trả lời.
- Hôm nay?
Thớ thịt trên mặt Nhung Dặc Diệu run rẩy, hắn trầm giọng hỏi tiếp:
- Khải Toàn, trước kia ngươi có từng tu luyện linh lực chưa?
- Không có.
Nhung Khải Toàn lắc đầu đáp.
Nhung Dặc Diệu chậm rãi gật đầu, hắn là linh giả có thâm niên, tự nhiên có thể nhìn ra một chút mánh khóe. Nếu như tiểu tử này trước đây tu luyện qua linh lực, như vậy thì thời điểm thiên địa linh lực nhập vào cơ thể tuyệt đối sẽ không biểu hiện thất kinh như thế. Chỉ là lần đầu tiên ngưng tụ linh lực có thể tạo nên tràng diện lớn như vậy sao?
Hắn cười khổ một tiếng hỏi tiếp:
- Vậy ngươi vừa rồi làm sao ngưng tụ được linh lực?
Nhung Khải Toàn gãi đầu đáp:
- Không phải là đem những lực lượng bên ngoài hấp dẫn tới sao, ngài cũng đã nói, thứ này rất đơn giản.
Hắn dừng lại một chút, gật đầu thật mạnh bổ sung:
- Đúng là rất đơn giản a!
Nhung Dặc Diệu há hốc miệng, hắn sững sờ một hồi lâu, dường như hắn đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Hấp dẫn linh lực ngưng tụ ở xung quanh người, hơn nữa nạp vào thể nội chuyển hóa nó thành lực lượng chính là bước đầu tu luyện của linh sĩ.
Một bước này đối với linh sĩ mà nói, xác thực thập phần đơn giản. Nhưng mà còn cần xét tới tư chất của ngươi nhưu thế nào, linh giả tư chất bình thường thì lần thứ nhất ngưng tụ linh lực tối thiểu cần khổ luyện hơn mười ngày hoặc là mấy chục ngày mới thành công.
Có thể trong hơn mười ngày ngưng tụ Linh lực cũng đã là nhân vật thiên tài trong đám linh giả rồi.
Nhung Khải Toàn chưa bao giờ tu luyện linh lực, nhưng tại lần ngưng tụ thiên địa linh lực lần thứ nhất liền đạt tới hiệu quả khả quan như thế, hơn nữa thành công đem linh lực thu nạp nhập vào cơ thể.
Người này chẳng phải là còn thiên tài hơn cả thiên tài sao?
Nhìn gương mặt còn búng ra sữa của Nhung Khải Toàn, trong lòng của Nhung Dặc Diệu đột nhiên hiện lên hai chữ.
Yêu nghiệt.
Có lẽ chỉ có xưng hô thế này mới có thể giải thích chuyện hôm nay.
Thở dài một hơi, Nhung Dặc Diệu nói:
- Khải Toàn, tư chất này của ngươi lẽ ra phải trực tiếp báo lên tộc lão mới phải.
Nhung Khải Toàn chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Chúng ta vốn chính là cầu kiến tộc lão, nhưng bị người nào đó từ chối khéo.
Bất quá, niệm tình nam tử trung niên kia luôn cung kính với mình nên Nhung Khải Toàn cũng không muốn tính toán.
Nhung Dặc Diệu vẫy tay nói:
- Khải Toàn, vận khí của ngươi không tệ, Kiệt Hiên tộc lão đang ở bên trong linh đường. Ha ha, lão nhân gia hắn là nhân vật hết sức quan trọng của Nhung gia chúng ta. Nếu ngươi có thể bái làm môn hạ của hắn thì đúng là tiền đồ vô lượng.
Trong lòng của hắn âm thầm bồi thêm một câu, Kiệt Hiên tộc lão có thể thu một đồ đệ yêu nghiệt như ngươi cũng có tiền đồ vô lượng a.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Khu rừng nhỏ yên tĩnh có một con đường nhỏ uốn lượn.
Cuối con đường là một căn phòng trúc lịch sự tao nhã.
Một lão giả chừng năm mươi tuổi ngồi ngay ngắn giữa ghế trúc, lão phe phẩy cái quạt hương bồ . Tay đang bưng lấy một cái ấm trà, hình như đang rất tự đắc cười một mình.
Bỗng nhiên vẻ an nhàn trên mặt lão biến mất, lông mày hơi nhíu lại.
Vài tiếng bước chân từ xa truyền tới, dọc theo con đường nhỏ nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh lão giả.
- Hừ, có chuyện gì?
Lão giả tuy rằng bất mãn có người quấy rầy sự thanh tĩnh của mình, nhưng vẫn mở mắt nói với giọng không kiên nhẫn.
Nhung Dực Diệu dẫn Nhung Khải Hoàn tới gần rồi vội vàng nói:
- Tộc lão, linh đường có một chuyện, xin ngài làm chủ cho.
Lão giả vung tay lên nói:
- Có chuyện gì thì đi tìm tộc trưởng. Hừ, lão phu đến linh đường bất quá chỉ là treo bảng hiệu mà thôi, không có hứng thú quản việc vớ vẩn của các ngươi.
Nhung Khải Hoàn ở một bên âm thầm buồn cười, lão giả này thẳng thắn đáng yêu thật.
Nhung Dực Diệu lộ vẻ xấu hổ, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Tộc lão, nếu là những chuyện khác, tiểu chất sẽ tự mình làm chủ. Nhưng việc này nếu không bẩm báo ngài, ngày sau ngài chắc chắn sẽ không để cho tiểu chất sống khá giả.
Lão giả liền giật mình, lão chỉnh tư thế ngồi trên ghế nghiêm nghị lại, nhưng ánh mắt của lão lại không có nét lăng lệ ác liệt, cũng không có cái gì gọi là không tha xâm phạm uy nghiêm...Mà hoàn toàn chỉ có dáng vẻ của một lão nhân bình thường.
Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy thái độ cung kính của Nhung Dực Diệu đối với lão cũng biết được địa vị của lão giả này không tầm thường.
Ánh mắt lão dừng lại trên người Nhung Dực Diệu cùng Nhung Khải Hoàn một chút, rồi chậm rãi nói:
- Ngươi mang theo tiểu gia hỏa này tới đây là gì? À! Hẳn là nó có tư chất Linh giả phải không?
Thời điểm nói những lời này, lão rốt cục đã cảm thấy một tia hứng thú.
Nhung gia khai chi tán diệp trong phạm vi trăm dặm là một cỗ thế lực khổng lồ. Nhưng mà số lượng Linh giả mà gia tộc có thể mời chào chưa bao giờ vượt quá 30 người.
Lão giả là một vị đại lão chính thức bên trong Nhung gia, vì thế đối với hưng suy của gia tộc rất quan tâm.
Nhung Dực Diệu mỉm cười nói:
- Tộc lão, đây là Nhung Khải Hoàn đệ tử trực hệ của Nhung gia chúng ta.
Hắn quay đầu lại nói với Nhung Khải Hoàn:
- Khải Hoàn, nhanh bái kiến Kiệt Hiên tộc lão.
- Vâng, bái kiến Kiệt Hiên tộc lão.
Nhung Khải Hoàn bước tới một bước, cung kính quỳ sát đất.
Nhung Kiệt Hiên tự nhiên nhận một lạy của hắn rồi cười nói:
- Đứng lên đi, ngươi đã có được tư chất Linh giả, là người cực kỳ quý trọng, dưới gối có ngàn vàng, không được dễ dàng quỳ.
- Vâng!
Nhung Dực Diệu cười hắc hắc, hắn bước tới bên cạnh thêm chút lửa:
- Tộc lão, nếu như Khải Hoàn chỉ có tư chất Linh giả bình thường thì tiểu chất cũng không dám đưa hắn đến gặp ngài.
Nhung Kiệt Hiên nhướng mày kinh ngạc hỏi:
- Sao? Tư chất của hắn đạt tới mức nào?
Nhung Dực Diệu giật mình rồi cười khổ nói:
- Tiểu chất không cách nào phán đoán, xin ngài tự mình khảo thí.
- Cái gì?
Nhung Kiệt Hiên hồ nghi nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu gia hỏa này bình thường làm việc rất nhanh nhẹn, như thế nào hôm nay lại trở nên ấp a ấp úng như đàn bà thế?
Nhung Dực Diệu nhìn ra sự nghi hoặc của tộc lão, hắn vội vàng nói:
- Ý của tiểu chất là tư chất của Khải Hoàn, tiểu chất chưa từng gặp qua, vì thế không biết xếp ở mức độ nào.
Lông mày của Nhung Kiệt Hiên mày đột nhiên giương lên, nếu như nói lão còn hơi tức giận vì có người quấy rầy mình tĩnh tu, nhưng hiện giờ chút cảm xúc đó đã không cánh mà bay mất rồi.
- Khải Hoàn, biểu diễn lại quá trình thu nạp linh lực vào cơ thể mình cho tộc lão xem đi.
Nhung Dực Diệu trầm giọng phân phó.
Nhung Khải Hoàn biết rõ giờ phút này không phải là thời điểm ẩn dấu, cơ hội này rất khó có được, nếu như không thể biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình thì sau này dù có hối hận cũng không kịp.
Hít sâu một hơi, Nhung Khải Hoàn đem ý thức ngưng tại ấn đường.
Phảng phất là cảm nhận được hắn triệu hoán, vô số khí lưu ở ấn đường từ trong viên cầu nhỏ bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng cường đại mà thần bí phóng ra ngoài.
Khi cỗ lực lượng này bắt đầu phóng thích, Nhung Khải Hoàn lập tức phát hiện chỗ bất đồng với trước đó, nó hình như là mạnh hơn rất nhiều.
Thoáng do dự một chút, Nhung Khải Hoàn cũng không có đem toàn bộ lực lượng của viên cầu chấm dứt, mà chỉ kích phát môt nửa.
Bất quá, cho dù chỉ vẹn vẹn một nửa cũng khiến cho động tĩnh lớn hơn trước đó không ít.
Vô số bạch sắc quang điểm ngưng tụ bên cạnh của Nhung Khải Hoàn, sau đó hóa thành một luồng quang mang dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.
Lực lượng quỷ dị của viên cầu ngưng kết thành có lực hấp dẫn vô cùng lớn, chỉ phóng thích một chút là có thể hấp thu đại lượng lực lượng bên ngòai tới.
Quang mang nhập vào cơ thể, linh lực khí lưu bên trong ấn đường trở nên càng thêm khổng lồ.
Tuy rằng là lần thứ hai Nhung Khải Hoàn hấp thụ linh lực nhưng hắn vẫn không dám chủ quan, sau khi hấp thụ một chút lập tức thu hồi lực lượng của viên caauf.
Khi cỗ lực lượng này thu liễm lại, thiên địa linh lực ngưng tụ quanh người hắn lập tức tiêu tán ra.
- Ồ!
Nhung Kiệt Hiên kinh ngạc hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi tu luyện linh lực bao lâu rồi.
Nhung Khải Hoàn mờ mịt lắc đầu đáp:
- Tiểu tử chưa bao giờ tu luyện qua cái gì linh lực.
Đôi mắt của Nhung Kiệt Hiên lóe lên tinh mang như là Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, tựa hồ là muốn từ trong mắt của hắn tìm kiếm sơ hở gì đó.
Bất quá, Nhung Khải Hoàn không thẹn với lương tâm, đối với cái nhìn chăm chú của lão vẫn thản nhiên như thường.
Sau một lát, Nhung Kiệt Hiên trầm giọng nói:
- Khải Hoàn...Được. Lão phu thi triển một chú thuật đơn giản nhất, ngươi xem rồi làm theo.
Nói xong lão giơ một tay lên nhẹ nhàng chỉ vào không trung, lập tức một tia linh lực nhàn nhạt phóng xuất ở ngón tay lão.
Đạo linh lực này không mạnh, thậm chí còn có thể nói rất mỏng manh, giống như đèn dầu trong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Nhưng mà linh lực tại ngón tay của lão vẫn ngoan cường tồn tại, hơn nữa thời điểm khi một đám linh lực này xuất hiện, lực hấp dẫn cường đại khiến cho thiên địa linh lực bắt đầu ngưng tụ trên đầu ngón tay của Nhung Kiệt Hiên.
Rốt cục, khi linh lực đạt tới điểm cực hạn thì đột nhiên "xôn xao" một tiếng vang lên.
Linh lực trên đầu ngón tay của Nhung Kiệt Hiên bị biến đổi về lượng lập tức hóa thành một quang đoàn to bằng nắm tay.
- Ha ha.
Nhung Kiệt Hiên khẽ cười một tiếng, tiện tay đem quang đoàn ném ra ngoài.
- Oanh!!!
Tuy rằng quang đoàn không lớn, nhưng mà uy năng của nó tuyệt đối không thể xem thường.
Với một tốc độ nhanh như thiểm điện, quang đoàn đập vào một cây cột, kèm theo đó là tiếng bạo nổ. Cây cột bị biến thành mấy mảnh vỡ.
Nhung Khải Hoàn hít một hơi khí lạnh, hắn kinh hãi phát hiện quang đoàn nho nhỏ tầm thường đó có tốc độ cực nhanh, tuyệt đối vượt qua tốc độ ra quyền của mình, hơn nữa xét uy lực cũng không thua kém gì quyền đầu được ngưng tụ chân khí.
Mà hết thảy những điều này chỉ do Nhung Kiệt Hiên tiện tay phát ra.
- Thủ pháp của tộc thúc quả nhiên xảo diệu.
Nhung Dực Diệu vươn ngón tay cái tán dương. Chỉ là trong lòng của hắn lại là có chút không cho là đúng.
Nhung Kiệt Hiên thi triển hời hợt, không một chút lửa khói, hắn cũng có thể làm được. Nhưng mà nếu để cho tiểu gia hỏa Nhung Khải Hoàn thi triển thủ đoạn này thì có hơi miễn cưỡng a.
Trên mặt Nhung Khải Hoàn xuất hiện vẻ ngượng ngùng, nếu để cho hắn đem toàn bộ lực lượng bên trong viên cầu phóng thích, hắn có thể làm được. Nhưng mà nếu phóng thích một tia năng lượng rất nhỏ thì quả thực đã khiêu chiến cực hạn của hắn.
Nhung Kiệt Hiên cười ha ha nói:
- Không có sao, hết sức nỗ lực là thử xem, cho dù là thất bại cũng không sao.
Nhung Khải Hoàn cắn răng một cái rồi đáp:
- Vâng, tiểu tử xin được bêu xấu.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở viên cầu bên trong ấn đường.
Lúc này Nhung Khải Hoàn đang khiêu chiến với một khó khăn cực lớn.
Thời gian dần qua, một tia lực lượng thần bí từ bên trong viên cầu tách ra, số lượng của nó vô cùng ít.
Đây chính là năng lượng nhỏ nhất mà Nhung Khải Hoàn có thể khống chế.
Thời gian dần qua, một tia lực lượng này tuôn ra bên ngoài cơ thể, hơn nữa đi tới đầu ngón tay.
Nhìn Nhung Khải Hoàn cũng dựng một đầu ngón tay lên, con mắt của hai người Nhung Kiệt Hiên lập tức trợn tròn nhìn chăm chú.
Sau đó hai người bắt đầu cảm ứng được chỗ đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn xuất hiện một tia lực lượng mỏng manh.
Hai người nhìn nhau, một thằng nhóc có thể đem năng lượng điều khiển đến tình trạng tinh tế tỉ mỉ như thế đã rất giỏi rồi.
Nhưng mà kinh ngạc của bọn hắn giờ mới bắt đầu.
Thời điểm khi một tia lực lượng hiện ra, thiên địa linh lực khổng lồ ở không gian chung quanh giống như là phát điên ùa tới nơi này.
Trong nháy mắt, đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn truyền tới những thanh âm "ba...ba" rất nhỏ.
Sau đó, một cái quang đoàn to như trái bóng rổ xuất hiện trên đầu ngón tay của Nhung Khải Hoàn.
Ba người trừng mắt líu lưỡi nhìn quang đoàn, vô luận là Nhung Dực Diệu có kiến thức rộng rãi hay là Nhung Kiệt Hiên là người khởi xướng cũng thất thần.
Dùng tu vi cùng thực lực của hắn, tự nhiên không sợ quang đoàn này.
Nhưng mà nếu như Nhung Khải Hoàn điều khiển không nổi, để cho quang đoàn bạo liệt mà bị thương thì có mà hối hận không kịp.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn cả kinh, không cần nghĩ ngợi đem quang đoàn trong tay hất lên.
Quang đoàn lập tức hóa thành một đạo quang mang bay về phía Nhung Dực Diệu như thiểm điện.
Sắc mặt Nhung Dực Diệu đại biến, hắn khẽ quát một tiếng, trên người sáng lên một đoàn quang ảnh giống như là một cái lồng năng lượng che chắn toàn thân.
Ba!!!
Quang đoàn lam cầu đập vào phía trên màn hào quang sau đó bạo liệt hóa thành tinh quang rơi đầy đất. Màn hào quang trên người Nhung Dực Diệu cũng trở nên lung lay tạo nên từng vòng rung động như gợn sóng.
Sau mấy nhịp thở, những rung động này mới bình phục lại.
Sắc mặt Nhung Dực Diệu âm tình bất định, trong lòng sợ hãi nhìn Nhung Khải Hoàn, bờ môi run rẩy vài cái nhưng không thể nói nên lời.
Nhung Khải Hoàn thất kinh, hắn vội vàng giải thích:
- Diệu thúc, không phải ta cố ý, thực không phải cố ý đâu. . .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Yết hầu Nhung Dực Diệu giật giật mấy cái, hắn thầm nghĩ trong lòng: Ngươi không phải cố ý cũng đã có lực sát thương như thế, nếu như là có ý thì sẽ ra sao?
Nhung Kiệt Hiên cười ha ha nói:
- Dực Diệu hiền chất, ngươi có cảm giác như thế nào?
Nhung Dực Diệu dù có ủy khuất lớn hơn nữa cũng không dám tự thuật trước mặt vị lão nhân này a.
Hắn cười khổ lên tiếng:
- Tộc thúc, Khải Hoàn đúng là thiên phú dị bẩm, một tia linh lực của hắn có thể ngưng tụ nhiều thiên địa linh lực như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nhung Kiệt Hiên liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, lực hấp dẫn của linh sĩ đối với thiên địa linh lực mạnh như vậy, ngay cả lão phu cũng mới nhìn thấy lần đầu.
Ánh mắt của lão sáng ngời;
- Nếu là lão phu đoán không lầm thì Nhung Khải Hoàn là một Tụ Linh sĩ trời sinh.
- Tụ Linh sĩ. . . Đúng vậy a, Khải Hoàn nhất định là có thiên phú của Tụ Linh sĩ.
Nhung Dực Diệu khẽ giật mình, sau đó đại hỉ kêu lên.
Nhung Khải Hoàn vẫn không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng trong lòng thì âm thầm buồn bực, Tụ Linh sĩ là cái gì chứ?
Nhung Kiệt Hiên trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Khải Hoàn, ngươi đang trách chúng ta nói chuyện khiến ngươi không hiểu sao?
Nhung Khải Hoàn xấu hổ cười nói:
- Tộc lão, Khải Hoàn xác thực nghe không hiểu.
Nhung Kiệt Hiên cười ha ha nói:
- Trên thế giới này, Tu Luyện Giả có rất nhiều nhưng chỉ có thể lựa chọn một con đường duy nhất là võ đạo.
Lão khẽ vuốt râu dài, đưa tay vẫy một cái về phía sau. Lập tức ấm trà trên cái ghế trúc bay tới sau đó rơi vào tay lão.
Đôi mắt Nhung Khải Hoàn sáng ngời, chiêu thức cách không nhiếp vật ấy làm cho hắn cực kỳ hâm mộ.
Nhung Kiệt Hiên thoả mãn cười:
- Lão phu vừa mới sở dụng không phải chân khí mà là linh lực.
- Linh lực? Đó là vật gì?
Nhung Khải Hoàn tò mò hỏi.
- Linh lực cũng một loại lực lượng trên đại đạo. Ha ha! Đây chính là lực lượng mà ngay cả chân khí cũng khó mà bằng.
Nhung Kiệt Hiên ngạo nghễ nói:
- Cường giả có được linh lực mới chính là cường giả chân chính trên thế giới này.
Nhung Dực Diệu phụ họa cười nói:
- Tộc thúc nói rất đúng, đối với những linh giả như chúng ta thì linh lực chia làm hai loại, một loại là linh lực của mình, mà một loại khác chính là thiên địa linh lực tràn ngập trong cái thế giới này.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn khẽ động, hắn nói:
- Ta hiểu được, tu luyện linh lực chính là muốn đem trong linh lực trong thiên địa chuyển hóa thành linh lực của mình.
- Ha ha!
Nhung Kiệt Hiên cười to, thỏa mãn nói:
- Tiểu tử ngươi rất thông minh. Đúng vậy, Linh giả tu luyện chính là như thế, đem thiên địa linh lực thu nạp, hơn nữa chuyển đổi thành linh lực của mình. Ha ha, ngươi có thể đơn giản làm được một bước này, đã đủ chứng minh tư chất của ngươi cường đại như thế nào.
Tinh mang lưu chuyển trong đôi mắt của Nhung Khải Hoàn, tuy rằng hắn còn chưa minh bạch công dụng của linh lực. Nhưng mà nó có thể khiến cho cường giả trong gia tộc kích động như thế, như vậy chắc chắn nó có lợi rất lớn với hắn.
Nhung Kiệt Hiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tư chất của ngươi, theo lão phu phán đoán thì dư sức làm một gã Linh Sĩ. Chỉ là linh lực của bản thân ngươi có lực hấp dẫn rất lớn với thiên địa linh lực, trong cuộc đời của lão phu cũng hiếm gặp.
Lão dừng lại một chút, dùng thanh âm chậm chạp nói:
- Theo ý của lão phu thì ngươi có được tư chất của Tụ Linh sĩ.
Nhung Khải Hoàn nháy mắt vài cái, hắn căn bản không thể hiểu hai cái này khác nhau như thế nào, mặc dù là trong lòng hiếu kỳ hiếu kỳ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Bất quá, Nhung Dực Diệu lại bất đồng, hắn ngẩng đầu lên hoảng sợ nói:
- Tộc thúc, hắn thực sự có thiên phú của Tụ Linh Sĩ?
- Ha ha!!!
Nhung Kiệt Hiên khẽ cười một tiếng nói:
- Có thể đúng mà cũng có thể không, phải thử mới biết được.
Lão đưa ấm trà trong tay lên, chậm rãi uống một ngụm, nước trà ấm nóng quanh quẩn ở trong miệng khiến lão cảm giác được rất nhiều dư vị. Một lát sau lão nói:
- Dực Diệu, đi linh đường đem phù thư của Tụ Linh thuật tới đây.
Nhung Dực Diệu khẽ giật mình, thì thào:
- Tộc thúc, hiện tại để cho nó (ý nói Nhung Khải Hoàn) đọc phù thư của Tụ Linh thuật sao?
Nhung Kiệt Hiên trừng mắt quát:
- Trong gia tộc của chúng ta không có Tụ Linh Sĩ, không cho nó xem phù thư, như thế nào khảo thí nó có tư chất Tụ Linh Sĩ hay không?
Nhung Dực Diệu thầm nghĩ trong lòng: ngài nói rất đúng, nhưng mà tiểu tử Nhung Khải Hoàn này vừa mới phát hiện thiên phú Linh giả, ngay cả linh lực cũng không có tích súc bao nhiêu, để cho hắn xem phù thư của Tụ Linh thuật...Không phải là quá sớm sao?
Chỉ là trong lòng của hắn tuy rằng oán thầm, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ ra ngoài một chút nào.
Quay người đi, một phút sau, hắn vội vàng trở lại, trong tay cầm một quyển sách hơi mỏng chừng một tấc.
- Khải Hoàn, ngươi cầm sách đọc một lần rồi chiếu theo những gì trong đó ghi lại làm thử xem.
Nhung Kiệt Hiên đưa quyển sách tới trước mặt Nhung Khải Hoàn.
Hơi ngẩn ra một chút, bởi vì hắn phát hiện quyển sách này dày hơn một tấc nhưng bên trong chỉ có một tờ. Nhưng mà, bên trên tờ giấy này còn trống trơn, không có một chữ.
Tựa hồ là nhìn ra nghi ngờ của hắn, Nhung Dực Diệu thấp giọng nói:
- Ngưng thần tụ khí, dùng linh lực quan sát.
Nhung Khải Hoàn lập tức giật mình, trách không được thứ này gọi là phù thư, nguyên lai phải sử dụng linh lực quan sát ah.
Tâm niệm vừa động, lực lượng bên trong ấn đường lập tức tuôn ra.
Bất quá, lúc này hắn không sử dụng lực lượng của viên cầu ở tring tâm, mà chỉ thôi phát những thiên địa lực lượng ngoại giới mà nó phun ra nuốt vào.
Để cho hắn cảm thấy hưng phấn là cỗ khí lưu này đối với ý niệm của hắn không hề có năng lực chống cự, dưới sự chỉ thị của hắn, đơn giản liền tiến vào trong cuốn sách.
Sau một khắc, bên trên phù thư phát sáng, từng đường vân thần bí bỗng nhiên xuất hiện.
Thần sắc của Nhung Kiệt Hiên cùng Nhung Dực Diệu có chút khẩn trương, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
Sau một lát, quang mang bên trên phù thư thu liễm lại, từng đạo đường vân thần kỳ cũng dần dần biến mất, phù thư hồi phục lại trạng thái bình thường như một cuốn sách.
Hai mắt của Nhung Khải Hoàn khép hờ, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề hơn vài phần, tựa hồ vẫn sa vào bên trong đường vân quỷ dị kia.
Nhung Dực Diệu thấp giọng hỏi:
- Tộc thúc, người xem kết quả như thế nào?
Nhung Kiệt Hiên tức giận đáp:
- Lão phu làm sao biết, hừ, ta cũng không phải Tụ Linh giả, không cách nào phán đoán hắn học được cái gì bên trong đó.
Nhung Dực Diệu vội vàng nói:
- Tộc thúc ngài kiến thức rộng rãi hơn xa tiểu chất, có thể nhìn ra chút gì đó a.
Hắn lo lắng là vì hiểu rõ, một vị Tụ Linh Giả đối với cả gia tộc mà nói đại biểu cho điều gì.
Nhung Kiệt Hiên trầm ngâm nửa ngày rồi mới nói:
- Chính hắn hấp thu chuyển hóa linh lực tuy rằng rất yếu, nhưng mà linh lực đó đối với thiên địa lực lượng ngoại giới có tính hấp dẫn và cộng minh cường đại. Ha ha, lực ngưng tụ của tiểu gia hỏa này ngay cả Linh Đạo tông sư chỉ sợ cũng không bằng.
- Hít!!!
Nhung Dực Diệu hít một hơi khí lạnh, hắn không ngờ tới tộc lão lại đánh giá cao Nhung Khải Hoàn như thế.
Lời này nếu người khác nói, hắn sẽ bán tín bán nghi, nhưng mà nếu là lời của tộc lão thì hắn tuyệt không nghi ngờ.
Bởi vì hắn là một trong mười người biết rõ thân phận chân chính của Kiệt Hiên tộc lão.
Cảnh tượng tu luyện của Linh Đạo tông sư sợ là ngay cả tộc trưởng cũng vô duyên nhìn thấy a.
- Có thiên phú cường đại như thế, nếu như tiểu tử này còn không thể trở thành Tụ Linh Sĩ thì đúng là ông trời không có mắt.
Nhung Kiệt Hiên tự tin nói:
- Vì thế, hắn tám chín phần mười sẽ có thu hoạch.
Đúng lúc này, Nhung Khải Hoàn rốt cục đã mở hai mắt ra.
Trong mắt của hắn chớp động lên một tia kinh hỉ, đúng như Nhung Kiệt Hiên nói, hắn từ trong phù thư này tìm được một đồ vật, giống như là ở trước mặt của hắn đẩy ra một cái đại môn làm cho hắn thấy được một thế giới rộng lớn.
Nhung Khải Hoàn cười ha ha, nói:
- Khải Hoàn ah, ngươi xem xong rồi chứ?
- Vâng, xem xong rồi!
- Được! Vậy ngươi thử một chút đi.
Nhung Kiệt Hiên cười tủm tỉm nói:
- Tụ Linh thuật mà trong phù thư nói là phương pháp triệu hoán Linh Thể trong linh thể cơ bản nhất chính là Linh Thể Đấu Sĩ. Hắc hắc, ngươi là thử xem nào.
- Tộc thúc, hắn vừa mới tiếp xúc Linh Đạo, cho dù là thiên phú cao tới đâu, cũng không có khả năng triệu hồi ra Linh Thể. Hơn nữa, nếu như hắn ngay từ đầu thất bại, chỉ sợ sẽ lưu lại bóng ma thất bại, sau này phải tốn công mất sức mới làm được a.
Hắn là một vị Chú Linh Sư, hiểu biết rất rõ đối với vận dụng linh lực.
Triệu hoán Linh Thể không phải là một sự việc đơn giản, cho dù là có được thiên phú của Tụ Linh Sĩ nhưng cũng cần trường kỳ huấn luyện mới có thể thành công a.
Vừa mới phát hiện tư chất Linh giả liền có thể triệu hồi ra Linh Thể Đấu Sĩ, hắn tựa hồ đã từng nghe người ta đề cập qua. Nhưng mà những người kia không có ai không phải là cấp bậc đại năng trong truyền thuyết.
Nhung Dực Diệu có lẽ chưa từng cho rằng, bên trong gia tộc của mình sẽ sinh ra đời nhân vật như thế.
Nhung Kiệt Hiên khoát tay chặn lại:
- Ngươi thì biết cái gì, lão phu lại không trông cậy vào hắn thật có thể triệu hồi ra linh thể hay không, mà là để cho hắn triệu hoán một chút. Hừ, lão phu chỉ cần thăm dò một lần sẽ biết được hắn có thiên phú hay không.
Nhung Dực Diệu lúc này mới thoải mái, hắn xấu hổ lui xuống. Bất quá trong lòng vẫn thì âm thầm oán trách lão nhân gia ngài sao không nói rõ ràng đi.
Nhung Kiệt Hiên quay đầu, khẽ cười nói:
- Hảo hài tử, ngươi không cần khẩn trương, triệu hoán Linh Thể Đấu Sĩ hết sức khó khăn, lão phu chỉ là muốn xem ngươi có...
Mới nói được nửa câu thì đột nhiên lão ngừng lại, hai mí mắt nhảy dựng lên.
Ba!!!
Một tiếng vỡ vụn vang lên, ấm trà mà lão yêu thích nhất đã bị chính lão bóp nát. Nước trà nóng hổi từ kẽ tay lão chảy xuống nhưng lão có vẻ vẫn không để tâm.
Hai mắt Nhung Kiệt Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở trước mắt, trước mặt Nhung Khải Hoàn đang ngưng tụ và xuất hiện một Linh Thể hình người.
Không có bất kỳ điều gì ngập ngừng hay trúc trắc, hết thảy vô cùng tự nhiên như nước chảy thành sông.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R