Dương Bảo Thiên bớt nét cười cợt, lão nói:
- Ngươi muốn ta thả thì ta thả, nhưng cũng nên để kẻ làm sư thúc này giữ chút ít thể diện chứ!
Cao Phong hỏi:
- Lão nói vậy ý tứ là sao?
Dương Bảo Thiên do dự một tí, rồi lão đáp:
- Lần trước, tại Ngư Gia trấn, ngươi vì muốn cứu cô nương Tú Vân của nhà họ Thường, hai ta đã giao hẹn lấy mười lăm chiêu quyết định, lần này, vì kẻ làm con tin đây đối với ngươi lại có phần thân thiết hơn, chẳng cùng phân lượng với cô kia, vậy mình tính lại nhen, hai lần mười lăm, thêm một lần mười lăm cộng vô năm chiêu nữa cho chẵn năm mươi chiêu, được chăng?
Cao Phong đang định trả lời, bỗng nghe Hoa Hương Lăng quát hỏi:
- Lão là ai vậy? Cao Phong có lão làm sư thúc từ hồi nào vậy?
Cô quát xong, đã tuột xuống khỏi mình ngựa.
Dương Bảo Thiên nhìn sang Hoa Hương Lăng, lão giật mình, "Trời đất, sao có một nữ tử xinh đẹp làm vậy, đúng là hiếm thấy!" rồi lão đáp:
- Hai mươi năm trước ta đúng là sư thúc cuả tiểu Cao Phong, sao cô không chịu tin kia? Ôi ... ta biết rồi, cô là bạn thân thiết của tiểu Cao Phong, vậy bữa nay, cả nhà mình lớn bé cùng tụ hội vui vẻ ở đây, thiệt là tuyệt, tuyệt hết chỗ nói!
Hoa Hương Lăng nghe lão ăn nói chất chưởng, cô không thèm đối đáp lão nữa, quay sang hỏi nhỏ Cao Phong:
- Cái lão đạo nhân này là ai thế? Người đang bị lão bắt giữ, là Lan cô nương của Đinh gia trang, phải vậy không?
Cao Phong gật đầu:
- Lão trước kia đúng là sư thúc ta, chẳng hiểu sao Hiểu Lan lại sa vào tay lão?
Hoa Hương Lăng nhỏ giọng hỏi tiếp:
- Võ công lão so với Thôi Mẫn Sinh hơn kém thế nào?
Cao Phong đáp:
- Cao hơn Thôi Mẫn Sinh nhiều!
Hoa Hương Lăng bảo:
- Vậy huynh đừng giao thủ với lão, để đó cho muội!
Biết cô đang e ngại vì mình hiện mang thương tích, Cao Phong bối rối, đang còn chưa biết nói sao, thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, một kị sĩ đang phóng ngựa tới.
Kị sĩ là một đạo nhân trung niên, lưng đeo trường kiếm, thân hình cương mãnh, rồi lũ đệ tử Dương Bảo Thiên đồng thanh kêu:
- Là đại sư huynh đang trở về!
Đạo nhân đó cưỡi ngựa đến trước quán trà thì dừng ngựa, buông mình nhảy xuống, rảo bước tới kế bên Dương Bảo Thiên, khẽ thầm thì mấy câu vào tai lão.
Thần sắc Dương Bảo Thiên hốt nhiên trở thành ngưng trọng, lão ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:
- Sự tình phải chăng đích xác là vậy?
Đạo nhân hết sức cung kính, đáp:
- Tuyệt đối xác thực!
Dương Bảo Thiên do dự một hồi, rồi nói nho nhỏ:
- Đúng là trời giúp ta!
Lão dòm qua dòm lại Đinh Hiểu Lan một lúc, rồi quay sang bảo Cao Phong:
- Bữa nay vì sư thúc có chuyện khẩn cấp, không rảnh thì giờ tiếp ngươi lâu hơn nữa, cái cô nương Hiểu Lan này, ta trả lại cho ngươi, coi như cho ngươi nợ Dương sư thúc đây một món nợ nhân tình ... ha ha!
Cao Phong hết sức bất ngờ, đang định mở miệng hỏi tại sao, đã thấy Dương Bảo Thiên lớn tiếng ra lệnh:
- Đi!
Rồi lão phóng lên mình ngựa, ra roi, chạy về phía nam.
Bọn tiểu đạo quả nhiên không giữ riệt Đinh Hiểu Lan nữa, chúng lục tục kéo nhau lên ngựa chạy theo sau vị ân sư giáo chủ của cả đám.
Đinh Hiểu Lan được trả tự do, cô đổ lệ dầm dề, nhào vào mình Cao Phong, khóc lóc ầm ĩ.
Cao Phong vỗ vỗ nhẹ vào vai cô, dịu giọng khuyên lơn, trong tim gã cũng đang cảm giác bao nỗi đau khổ tương tự, đang chịu ngàn vạn xót xa.
Chừng một khắc sau, tiếng khóc Đinh Hiểu Lan nhỏ dần, cô khẽ khàng rụt ra khỏi vòng tay Cao Phong, đột ngột hỏi gã:
- Làm sao huynh biết muội đang bị Dương Bảo Thiên bắt giữ?
Cao Phong nhè nhẹ lắc đầu, dịu dàng trả lời:
- Ta chẳng phải thần tiên, làm sao ta biết muội đang bị Dương Bảo Thiên cầm giữ? - Rồi chuyển ánh mắt sang Hoa Hương Lăng đang đứng phía ngoài xa, gã tiếp - Ta đang gấp rút chạy lên núi Võ Đang để cứu thoát con gái ta, vừa hay gặp muội ở đây!
Đinh Hiểu Lan không hiểu:
- Con gái huynh?
Cao Phong gật gật đầu, đáp:
- Đúng thế ... Bữa đó, hai đứa nhỏ đến Đinh gia trang, đều là con ta cùng Hương Lăng ... sinh hạ ra.
Đinh Hiểu Lan dòm tới dòm lui Hoa Hương Lăng, rồi quay sang nhìn vào Cao Phong, kế đó, cô liếc sơ qua ba anh em nhà họ Đường, trong ánh mắt chất chứa đầy nét ngờ vực, băn khoăn.
Hoa Hương Lăng cũng chú mục vào cô, rồi giải thích:
- Đúng thế đấy, Hiểu Lan à, mười lăm năm trước ta có một giai đoạn gặp gỡ Cao Phong, sau đó chia tay, trở về nhà, ta đã đẻ ra chúng, nhưng khổ cái là Tàng Diễm lại không chịu nhìn nhận cha ruột, hiện nó đang bị Thôi Mẫn Sinh bắt đem về Võ Đang, bọn ta chính đang đuổi theo lão lên núi Võ Đang.
Sắc mặt Đinh Hiểu Lan đầy nét đau thương, cô nửa tin nửa ngờ, dáng thẫn thờ.
Cao Phong đến hỏi Hoa Hương Lăng:
- Mình cho Hiểu Lan cùng đi lên Võ Đang được không?
Hoa Hương Lăng gật đầu chấp thuận.
Cao Phong bèn bước đến bên Đinh Hiểu Lan, dọ hỏi:
- Muội theo bọn huynh đi Võ Đang nhé?
Đinh Hiểu Lan lắc đầu:
- Mấy người cứ tiếp tục lộ trình đi, đừng lý gì tới muội.
Cao Phong lo lắng:
- Vậy sao được? Muội đi một thân một mình, dễ gặp bất trắc lắm!
Ba anh em nhà họ Đường cũng đến khuyên giải cô.
Cuối cùng, Đinh Hiểu Lan phải nghe theo lời họ.
Rồi Đinh Hiểu Lan cùng Đường Sơn Sơn cưỡi chung con ngựa, cả đoàn sáu người tiếp tục di chuyển, đi về núi Võ Đang.
Lúc ấy, nỗi khổ đau trong lòng Đinh Hiểu Lan chẳng giảm đi chút nào, mỗi khi cô ngó vào gương mặt kiều diễm tựa thiên tiên của Hoa Hương Lăng, đầu óc cô lại ám ảnh ý nghĩ, cô ta xinh đẹp nhường ấy, mà hiện thời lại có cùng Cao Phong hai đứa con, mình mà chen chân vào, thấy thiệt càng tăng thêm phần chán ngán!
Mà tính mạng cô ta sắp đi đến giây phút cuối, chỉ là cô không mảy may hay biết thôi!
Bên trong cung Tử Tiêu, điện Tử Tiêu, trên núi Võ Đang.
Lúc ấy có bẩy người tụ họp trong điện, ngoài bốn thầy trò chưởng giáo Vân Nhạn đạo trưởng, ba người kia là Thôi Mẫn Sinh, Tằng Nhâm Nội và Hoa Tàng Diễm.
Thôi Mẫn Sinh thuật lại các sự kiện xảy ra trong lần lão xuống núi này cho sư huynh Vân Nhạn nghe, trong đó hai chuyện lớn nhất là hôn sự ở Đinh gia trang, vụ bái thọ ở Thúy Trúc trang, kể rõ diễn tiến từ đầu chí cuối ra sao, lão cũng không quên thêm thắt vào những câu mang đầy xúc cảm của chính lão.
Trong lúc lão kể chuyện, Vân Nhạn đã nhấp nhổm đứng lên ngồi xuống mấy lượt, rõ ràng vị chưởng giáo này cảm thấy các diễn tiến cùng các kết cục ấy quả thực rất khó tin dù chúng đều là sự thực.
Tằng Nhâm Nội thêm:
- Hai sự kiện ấy đều quả thực hết sức quái dị, mà mặc dù đều hoàn toàn bắt nguồn từ chính Cao Phong, cái cần nói thêm, là hắn ngoài sự nhất định chẳng chịu đưa trả ba chiêu kiếm, lại còn đi đả thương luôn sư phụ đệ tử, thiệt là quá đáng mà!
Vân Nhạn lườm gã một phát, rồi vẻ khó chịu, ông ta liếc sơ qua Hoa Tàng Diễm xong, mới bảo Thôi Mẫn Sinh:
- Thành ra hai ngươi mới chắc mẩm ý định bắt đem con gái hắn về đây, buộc tiểu Cao Phong đến chuộc bằng ba chiêu kiếm?
Thôi Mẫn Sinh hơi sựng, lão hỏi:
- Sư huynh, huynh nói thế là thế nào?
Vân Nhạn thở dài, nói nho nhỏ:
- Hồi đó, thằng Dương Bảo Thiên làm chuyện động trời, chuyện tán tận lương tâm, đưa đến cái chết cực kỳ oan uổng của sư đệ Cao Mộc. Tiểu Cao Phong là đệ tử độc nhất của Cổ Mộc, bữa nay bọn ta làm sư bá, sư thúc của hắn, mà lại muốn dùng nữ sư điệt cũng là con gái hắn, đem làm vật trao đổi? Ha ha ha ... thiệt tức cười quá!
Mặt mày nhăn nhó, Thôi Mẫn Sinh hỏi:
- Thưa sư huynh, đó là sư đệ đã tạm thời lập mưu kế ấy, có ai hơn nổi Cao Phong về cái tính khí ngoan cường ương ngạnh?
Vân Nhạn bỗng dưng nhớ đến một chi tiết, bèn hỏi:
- Lúc ngươi giao đấu chống tiểu Cao Phong đến mức quyết định tột cùng của thắng bại, ngươi đã sử dụng chiêu thức nào thế?
Thôi Mẫn Sinh lại thêm một lần ngột ngạt, lão tần ngần một lúc, rồi mới đáp:
- Là chiêu "Địa ngục kiếp sát” của Kình Long kiếm pháp.
Thôi Mẫn Sinh đứng vụt dậy, khoa tay áo:
- Vào cái lúc sống chết đó, huynh bảo đệ phải làm sao?
Vân Nhạn hứ lạnh một tiếng:
- Ngươi đã làm gì? Ngươi nên biết, đó là ngươi đã bước một bước vào Quỷ Môn quan rồi đó!
Thôi Mẫn Sinh nhăn tít hàng lông mày, rõ ràng lão không chịu tin!
Vân Nhạn bảo:
- Hai năm trước đây, đích thân ta đi đánh trận chiến trên Hoàng Hạc lâu, lúc đó, võ công, kiếm pháp của tiểu Cao Phong đã vượt xa ngươi, nói gì hiện tại?
Mặt mày khổ sở, Thôi Mẫn Sinh lặng thinh.
Vân Nhạn lại nói:
- Rút cục, Cao Phong muốn hoá giải cái chiêu ‘Địa Ngục kiếp sát’ đó, ắt hắn phải dùng chiêu "Kình Long phi thiên’!
Có chút bất ngờ, Thôi Mẫn Sinh buột miệng hỏi:
- Sư huynh, huynh làm sao mà biết vậy?
Vân Nhạn không trả lời lão, ông ta đặt một câu hỏi với giọng hơi kỳ lạ:
- Nếu mà là ta giao thủ cùng ngươi, khi ta sử "Địa Ngục kiếp sát" tấn công ngươi, ngươi sẽ sách chiêu ra sao?
Thôi Mẫn Sinh suy nghĩ hồi lâu, rồi đáp:
- Đệ sẽ cũng dùng "Địa Ngục kiếp sát", nhưng sẽ rán giành tiên cơ!
Vân Nhạn hỏi:
- Vậy tại sao thằng Cao Phong nó đã lại chẳng sử chiêu "Địa Ngục kiếp sát" vậy?
Thôi Mẫn Sinh cảm giác ruột gan quạn thắt, lão hỏi:
- Tại sao nó đã làm thế?
Vân Nhạn đáp:
- Tại vì lúc sư đệ Cổ Mộc hấp hối, đã trối trăn lời cấm hắn không được học chiêu kiếm ấy, bằng không, ai biết kết cục sẽ là sao chớ! Ta cứ tưởng ngươi cũng biết chuyện đó!
Đầu óc Thôi Mẫn Sinh bỗng trống rỗng, vẻ hoang mang hiện đầy mặt.
Bảy người hiện diện trong điện, vậy mà không khí trầm lắng hẳn xuống.
Một lúc thật lâu sau, Vân Nhạn bảo đại đệ tử đưa Hoa Tàng Diễm đi nghỉ.
Ra đến bên ngoài điện, bỗng Hoa Tàng Diễm ngoảnh lại bảo Vân Nhạn và Thôi Mẫn Sinh:
- Núi Võ Đang của quý giáo phái thật hùng vĩ, phong cảnh lại chẳng tệ, bổn cô nương quyết định ở lại đây ít bữa, nếu có người của Thúy Trúc trang đến kiếm, tính luôn cả Cao Phong, xin hai vị cứ nói là ta chưa muốn về nhà!
Đoàn sáu người Cao Phong, Hoa Hương Lăng đi từ Đông Thiên môn, vào Long Hổ điện, vượt ngang Tuần Bi đình, Thập Phương đường, đến thẳng điện Tử Tiêu.
Gã đạo đồng canh gác điện trông thấy khách lạ, bèn chạy ra nghênh đón, hỏi mục đích cuộc thăm viếng.
Cao Phong thẳng thắn trình bày lý do, gã đạo đồng vội đi nhanh vào trong điện báo tin.
Chẳng mấy chốc, một vị đạo sĩ trung niên rảo bước tiến ra, sắc mặt thâm trầm, chính là đại đệ tử Tiêu Thành của Vân Nhạn.
Cao Phong bước đến đón đầu, chắp tay hành lễ, giọng cung kính:
- Tiêu sư huynh, xa cách huynh đã nhiều năm rồi, huynh vẫn được khoẻ?
Tiêu Thành đáp lễ:
- Cao sư đệ có khoẻ không, xin mời các vị nhập điện, sư phụ ta đang chờ bên trong.
Gã lập tức quay mình, đi trước dẫn đường.
Vào đến nội điện Tử Tiêu, bên trong họ chỉ thấy có mỗi mình đạo trưởng Vân Nhạn.
Vừa nhác thấy Cao Phong cùng đoàn người, ông ta đứng dậy, mỉm cười chào đón họ.
Cao Phong bước nhanh đến, quỳ xuống làm lễ, cung kính thưa:
- Phong nhi xin ra mắt Vân sư bá, từ biệt người đã hai năm, Vân sư bá hoàn toàn được mạnh giỏi?
Vân Nhạn đưa tay nâng gã đứng lên, đáp:
- Phong nhi hãy đứng lên đi, sư bá vẫn khoẻ, mọi chuyện bình thường.
Rồi ông mời mọi người ngồi vào chỗ.
Cao Phong lên tiếng giới thiệu Hoa Hương Lăng, ba anh em nhà họ Đường cùng Đinh Hiểu Lan, tất cả đều lần lượt chào ra mắt đạo trưởng.
Xong xuôi thủ tục ấy, đã có các đạo đồng phục dịch dâng trà nước.
Vốn tính tình hào sảng, Vân Nhạn biết ý định cuả Cao Phong, ông ta vào thẳng vấn đề, bảo gã:
- Phong nhi, các sự kiện liên quan đến ngươi ở Đinh gia trang cùng Thúy Trúc trang, ta đây đều đã được tường trình cả rồi, mấy vụ dính dáng tới sự khiếm khuyết trong kiếm phổ của ba chiêu kiếm, là đều làm theo lời trăn trối của sư đệ Cổ Mộc, ta vốn không muốn tạo khó khăn gì cho ngươi.
Quay sang Tiêu Thành, ông ra lệnh:
- Ngươi hãy đi mời Tàng Diễm cô nương đến đây.
Tiêu Thành vâng lệnh, gã lập tức rời điện.
Cao Phong cùng Hoa Hương Lăng đều bất ngờ, cả hai lập tức đứng lên cảm tạ.
Vân Nhạn bảo:
- Chuyện Võ Đang đã gây phiền hà các người, ta hy vọng các vị đừng để tâm, có Thôi sư đệ ở đây, để ta bảo y đến có lời cùng các vị.
Cao Phong thưa:
- Vân sư bá khách khí quá rồi!
Hoa Hương Lăng cũng vội nói:
- Vân chưởng môn là bậc đắc đạo, tâm địa khoảng khoát, thật khác hẳn người thường!
Rồi Vân Nhạn hỏi thăm cô các chuyện đã xảy đến cho Hoa Ngưỡng Hạc tai Thuý Trúc trang.
Cao Phong, Hoa Hương Lăng thành thực thuật lại toàn bộ sự kiện.
Nghe xong, Vân Nhạn buông một tiếng thở dài,
- Thiệt cuộc đời có nhiều chuyện lạ lẫm như vậy, cao thâm khôn lường. Là anh hào thời nay, được tất cả mọi người kính trọng, ngưỡng mộ, chuyện xảy đến cho Hoa trang chủ, ai mà tưởng tượng ra nổi lại có thể kết cục là thế?
Cũng đúng lúc đó, một mình Tiêu Thành đi vào, sắc mặt đầy nét lo âu, gã đến thưa cùng Vân Nhạn:
- Sư phụ, Tàng Diễm cô nương không chịu theo con ... đến đây!
Có hơi ngạc nhiên, Vân Nhạn ngước nhìn Cao Phong cùng Hoa Hương Lăng, ý dọ hỏi.
Hoa Hương Lăng cũng không vì thế mà bất ngờ, cô đứng dậy nói với Tiêu Thành:
- Cảm phiền đại giá sư huynh dẫn đường, đưa tiểu nữ đích thân đi gặp nó!
Tiêu Thành đáp:
- Tất nhiên là được rồi, xin mời cô nương theo ta!
Gã thấy sư phụ cùng Cao Phong hai người gật đầu chấp thuận, bèn xoay mình đi ra ngoài.
Hoa Hương Lăng theo sau Tiêu Thành, đi ra ngoài điện, dọc đường cô thấy đầy rẫy những toà điện, những từ đường, mỗi mỗi đều hoặc thâm u hoặc cao nhã, chung quanh có các thân cây tùng bách cao ngất vây bọc, thấy tre trúc xanh mướt, thấy kỳ hoa dị thảo, chen chúc nhau khoe thanh sắc, lòng cô thầm cảm thán với ý nghĩ "Môn phái Võ Đang được lừng danh võ lâm Trung nguyên, nguyên không những nhờ đơn độc vào võ học tinh ảo, mà còn ở những phong cách có phần thanh tú ly kỳ này, tất cả đều đã được lưu truyền từ ngàn đời. Thưở còn nhỏ tuổi, Cao Phong trưởng thành trong khung cảnh này, hèn chi chàng có cái phẩm cách đoan chính, giờ đây, chàng trở về chốn cũ thân thuộc lần này, chỉ vì chuyện con gái ta, thể nào chàng cũng có phần nào phiền muộn trong lòng. Mà cái tính khí của Tàng Diễm cũng thiệt là quá quắt, đụng vào cái bướng bỉnh đó của nó, mình mà buộc được nó đổi sang gọi mình bằng mẹ cũng đã phải cần chút đỉnh chì chiết rồi, kế đó, muốn nó chịu chấp thuận gọi Cao Phong làm cha, nhất định thiệt sẽ còn khó khăn hơn nhiều!
Bỗng Tiêu Thành cắt ngang mạch suy tư của cô:
- Lăng cô nương, mình đã đến nơi rồi!
Hoa Hương Lăng trấn định tâm thần xong, cô mới nhận ra mình đã vô tri giác bám sát gót Tiêu Thành tới đứng trước một gian phòng.
Tiêu Thành gõ cửa, gọi to:
- Hoa Tàng Diễm cô nương, mở cửa ra!
Nghe đúng giọng Hoa Tàng Diễm từ trong trả lời:
- Xn làm ơn bảo với mấy người của Thúy Trúc trang là tôi không theo họ về nhà đâu!
Vẻ mặt chịu thua, Tiêu Thành ngước nhìn Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng cũng gõ vào cửa, nói:
- Diễm nhi, ta đã từng dạy con, bộ con quên hết cả rồi sao? Sao con giờ lại giở chứng bướng bỉnh ra vậy?
Giọng nhỏ rí, Hoa Tàng Diễm thưa:
- Tiểu cô cô, thì ra là cô cô đã đến kiếm con!
Hoa Hương Lăng gắt:
- Là ta! Trước hết, con mở cửa ra!
Cửa vẫn đóng im ỉm, bên trong phòng lặng như tờ.
Hoa Hương Lăng lại nạt:
- Diễm nhi, mấy câu vừa qua của ta, con đã không chịu để tai nghe sao?
Một lúc sau, có tiếng Hoa Tàng Diễm:
- Tiểu cô,... Từ giờ trở đi, con có phải sửa cách gọi đó thành má má không?
Hoa Hương Lăng bị bất ngờ, trong lòng có chút cảm giác êm dịu, cô đáp:
- Chẳng có gì gấp gáp, cái đó tạm thời khoan nói tới!
Hoa Tàng Diễm lại hỏi:
- Còn Cao Phong kia nữa?... Con rồi sẽ phải làm như thế nào đây?
Hoa Hương Lăng đắn đo, rồi đáp:
- Ý con muốn nói gì?
Hoa Tàng Diễm lại lặng thinh.
Hoa Hương Lăng bèn bảo nó:
- Ca Phong đích thực là bố đẻ ra con, vậy con nghĩ con phải xưng hô thế nào?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Nhưng mà y đã giết chết ông nội?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Cao Phong không liên quan gì đến cái chết của ông nội con. Cái đó, ta có thể đứng ra bảo đảm với con.
Hoa Tàng Diễm lại nói:
- Nhưng ... hãy còn chuyện khác rất khó cho con!
Hoa Hương Lăng hỏi:
- Còn chuyện gì khác nữa?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Cha mẹ trước đây của con, con phải làm gì bây giờ?
Hoa Hương Lăng bất ngờ, cô nghĩ thầm "Thì ra chuyện đó làm nó khó xử, mình phải giải thích sao đây cho nó hiểu?" Rồi cô trả lời:
- Cha với mẹ ấy, chính là bác trai, bác gái của con, nhưng dù là cha hay là mẹ, gốc gác vẫn là người một nhà, chưa kể hai người đã nuôi nấng con khôn lớn, con có gọi họ là gì gì đi nữa, hai người cũng không nề hà đâu.
Một lúc lâu sau, tiếng Hoa Tàng Diễm vẫn còn chút ngại ngần, hỏi:
- Nếu quả thực con gọi Cao Phong bằng cha, liệu ông ta có đối xử con tốt hệt như người cha trước đây của con Không?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Chắc chắn ông ta sẽ hết sức xử tốt ... sẽ tốt phi thường với con. Con biết không, ông đang bị thương nặng, vậy mà vẫn bất chấp vết thương, đã cỡi ngựa cả mấy trăm dặm, chạy một mạch từ Lạc Dương lên núi Võ Đang để đón con. Lại nữa, Thôi đạo trưởng của Võ Đang bắt đem con về đây, vốn muốn đem con làm vật trao đổi lấy một món hết sức hệ trọng của ông ta! Món đó, trước giờ ông ta đã giữ thiệt chắc, quyết sống chết không giao cho kẻ khác. Nhưng vì cứu con, lúc đi đường, ông ấy đã nói với ta, ông đành làm trái lời sư phụ ông mà đem nó đánh đổi chuộc con về ...
Cửa phòng bỗng mở toang, Hoa Tàng Diễm nhảy a vào lòng Hoa Hương Lăng, mở miệng khóc ầm ĩ.
Để nó tấm tức một hồi, rồi Hoa Hương Lăng nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng Hoa Tàng Diễm đang ôm chầm lấy mình, dỗ dành nó:
- Diễm nhi, con hãy nín ngay đi, cha con chính là đang đợi con trong điện, phía trước.
Hoa Tàng Diễm mắt lệ nhạt nhoà, ngước nhìn Hoa Hương Lăng:
- Cha con ...?
Hoa Hương Lăng gật gật đầu, đáp:
- Đúng thế, là cha Cao Phong của con.
Đúng lúc ấy, nghe ầm vang ba thanh âm đinh tai, tiếng vang vọng trên đồi núi nghe mãi một lúc lâu vẫn không dứt.
Tiêu Thành, Hoa Hương Lăng, Hoa Tàng Diễm đều bị giật mình.
Sắc mặt Tiêu Thành chuyển biến lớn, gã nghiêm giọng bảo:
- Lăng cô nương, đấy là tiếng báo động khẩn cấp phát từ cổng chính Võ Đang sơn tôi, xin mời hai người đi theo tôi ngay.
Rồi gã quày mình, chạy đi.
Thấy bộ dạng gã hết sức khẩn trương, Hoa Hương Lăng hiểu là chuyện này quan trọng không ít, cô bèn nắm tay con gái, trổ khinh công chạy sát theo đàng sau gã.
Ba người chạy ước chừng một dặm, mắt vừa thấy điện Tử Tiêu, tai đã nghe từ đấy vọng về âm thanh náo loạn những tiếng la hét, tiếng chửi bới ... của khá đông đảo nhiều người.
Về đến nơi, nhìn sơ qua, Hoa Hương Lăng thấy mé trong điện, một bên là năm, sáu chục người đứng vây quanh Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh, Cao Phong, Đường Trung Long, toàn vận đạo bào, hiển nhiên họ đều là đệ tử Võ Đang. Phe bên kia tụ tập ước chừng hai ba trăm, đạo có, tục có, người cầm đầu chính thị lão đạo sĩ Dương Bảo Thiên cô từng gặp gỡ trên đường, bên cạnh lão thấy hai nhân vật, một vị trung niên văn sĩ, đầu đội khăn vuông, mặt xương xương, mắt sáng như điện, trông qua biết ngay y là nội gia hảo thủ, người kia vừa thấp bé, vừa gầy còm, mặc áo vải gai, trong tay thủ một ngọn đoản thương, sắc mặt hết sức hưng phấn, rõ ràng ra dáng ta đây làm một tay đầu sỏ.
Hoa Hương Lăng dắt Hoa Tàng Diễm, theo Tiêu Thành vượt qua một khung cửa hông, cùng rảo bước vào trong điện.
Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng chửi mắng của Thôi Mẫn Sinh:
- Đồ chết bằm không tiền khoáng hậu nhà ngươi, cứ mải nuôi ham hố ảo tưởng, phái Võ Đang ta cao danh vọng, dày uy tín, đâu có phải chỗ cho bọn ngươi đến, muốn làm gì thì làm!
Dương Bảo Thiên cười ầm:
- Ngươi là cái thá gì mà đứng ra nói năng làm vậy? Mười lăm năm trước, ngay lúc ta rời bỏ Võ Đang, đã từng bảo phái Võ Đang là chẳng có họ Vân, cũng không có đứa họ Thôi, chỉ có người họ Dương, bữa nay, ta y lời, trở về xem xem cao nhân của cái Võ Đang đó giờ cao thấp cỡ nào!
Lão nói xong, cười ha hả, lũ đệ tử đứng đàng sau lão cũng hùa vào theo mà cười ầm ĩ.
Sắc mặt Thôi Mẫn Sinh tối sầm như chì, tay bạt kiếm, miệng nói:
- Bữa nay, ta quyết một trận sống còn cùng bọn lưu manh chúng bay!
Rồi y tiến lên dăm bước, trong tư thế sẵn sàng động thủ cùng Dương Bảo Thiên.
Dương Bảo Thiên cười hì hì, lão ngó sang trung niên văn sĩ, bảo:
- Lí đường chủ, xem chừng đây là phần của ông đó!
Gã trung niên văn sĩ khẽ mỉm cười, đáp:
- Có lời Dương giáo chủ, Lí mỗ cung kính chẳng bằng tuân mệnh.
Chân gã chẳng thấy di động, hốt nhiên toàn thân đã bung tới, tả quyền hữu chưởng, nhanh như chớp, vung lên tấn công Thôi Mẫn Sinh.
Thôi Mẫn Sinh chẳng dám khinh địch, lão khoa kiếm một vòng sáng rực, quét ra mé trước ngực.
Thân hình trung niên văn sĩ lanh lẹn né tránh làn gươm, đồng thời, song thủ biến sang thế chụp, kéo, nhanh tựa sấm sét, gã đã tung ra một loạt mười ba chiêu trảo công.
Nhìn gã trung niên văn sĩ giao phong cùng Thôi Mẫn Sinh, Cao Phong tự hỏi "Gã này là ai mà thân thủ cùng chiêu thức xem thấy có phần quen thuộc?"
Vân Nhạn cũng thầm bất ngờ "Người này võ công thiệt cao, sao ở đâu trong võ lâm lại mọc ra một cao thủ ta chưa từng nghe danh? Mà sao y chịu về hùa với Dương Bảo Thiên?"
Thấy vẻ hoang mang của Vân Nhạn, Dương Bảo Thiên khoái chí, cả cười:
- Vân sư huynh, ta có lời khuyên ông hãy hiểu rõ tình hình mà chủ động bàn giao toàn bộ phái Võ Đang, ta bảo đảm, sẽ không xâm phạm bất cứ người nào của ông, các toà điện, các từ đình không mảy may động chạm tới, bằng không ...
Vẻ mặt lão khinh khỉnh, kiểu như lão chắc mẩm nắm trọn Võ Đang sơn trong tay!
Vân Nhạn dáng thâm trầm, đáp:
- Thì ra ngươi hãy còn nhớ đến lịch đại tổ sư, ta thiệt không hiểu tại sao ngày đó, sư phụ nhìn nhầm, đã chịu thu nhận ngươi vô làm môn hạ Võ Đang?
Dương Bảo Thiên trả lời:
- Sao dám bảo sư phụ nhìn nhầm? Chính là lão nhân gia có con mắt tinh đời, ta dám chắc người thấy trước nơi ta một nhân tài kiệt xuất, thừa sức tạo nên một thiên đại sự oanh oanh liệt liệt!
Vân Nhạn thở dài, lão biết lắm lời chỉ vô ích, bèn quay sang bảo Cao Phong:
- Phong nhi, con hãy rán lo bảo vệ các bạn hữu của con cho tốt, hành sự tuỳ theo tình huống.
Cao Phong gật đầu:
- Dạ ... Vân sư bá!
Gã nhanh chóng đến đứng cạnh các cô Đinh Hiểu Lan, Hoa Tàng Diễm, Đường Sơn Sơn cùng Đường Đình Đình, trong tư thế sẵn sàng giữ an toàn cho họ.