Chẳng mấy chốc việc phân chia tư chất đã xong. Tư chất thượng phẩm, cực phẩm tiến vào Linh sơn vi đệ tử ngoại viện. Tư chất hạ phẩm, trung phẩm xếp tại Hạ sơn, vi đệ tử nhập môn. Có kẻ vui mừng, có người buồn bã cúi đầu.
Đệ tử Thanh Linh môn chia làm đệ tử chân truyền, nội môn, ngoại môn và nhập môn. Đệ tử chân truyền mặc áo trắng, tu vi Trúc cơ sơ kỳ trở lên. Đệ tử nội môn mặc áo xanh, tu vi Luyện khí bảy tầng trở lên. Đệ tử ngoại môn mặc áo xám, tu vi từ bắt đầu tập võ tới luyện khí sáu tầng. Đệ tử chân truyền, nội môn, ngoại môn đều được lão sư dạy học, được cung cấp miễn phí linh thạch, đan dược tu luyện (số lượng và chất lượng tùy loại đệ tử).
Riêng đệ tử nhập môn mặc áo đen. Tư chất linh căn đệ tử nhập môn vốn không phải khen, nhưng bọn họ có tuổi thọ cao và có thể tu luyện, nên sống lâu hơn và mạnh hơn người thường, vì vậy họ trở thành “những con ong chăm chỉ” của môn phái. Nhiệm vụ chính của họ là tiến tới các cấm địa thu thập tài nguyên, mỗi lần có thu hoạch, có thể trở về Cống hiến đường đổi điểm cống hiến. 300 điểm cống hiến đổi được 1 lần tham gia khảo hạch đệ tử ngoại viện. Hoặc thu thập đủ 1000 điểm cống hiến thì trực tiếp trở thành đệ tử ngoại viện. 1000 điểm là con số thiên văn, đệ tử nhập môn bình thường phải bỏ ra mấy năm mới có thể tích lũy đủ - hiển nhiên là nếu may mắn còn sống sót. Ngoài ra điểm cống hiến còn đổi được vô số những tài liệu khác như vũ khí, giáp, đan dược… Nghe thì có vẻ hấp dẫn, thực tế nhập môn đệ tử đổi được đồ so với phổ thông binh sĩ tốt hơn chút mà thôi, đan dược thì cũng chỉ để cầm máu, chống tí độc thông thường…
Đệ tử nhập môn được ăn uống miễn phí, ăn thì tự bới cháo cho mình tại mấy trăm “nồi cháo nhập môn” lộ thiên, muốn ăn bao nhiều thì ăn, uống thì tại các con suối xung quanh. Một đệ tử ngoại môn 1 tháng nhận được 1 khối hạ phẩm linh thạch tu luyện, còn cả khu đệ tử nhập môn, tiền ăn 1 tháng cũng khoảng 1 hạ phẩm linh thạch.
Ngươi là đệ tử nhập môn, ngươi cần phòng ở? Chê cười, ngủ vất vưởng ở cái cây nào đó đi, không thì ra ngoài mà thuê, có tài nguyên gì mang về đổi cho Cống hiến đường là được. Đệ tử nhập môn mà, ngươi nghĩ ngươi là ai? Không chịu được đau khổ thì xách gói về làm thường dân đi, đừng nghĩ tu tiên.
Triệu Phong lại nằm trong số đệ tử nhập môn đó. Tiền đồ đen tối, tương lai ảm đạm vô sắc. Duy nhất đáng ăn mừng là môn phái cung cấp 1 quyển nhập môn cơ bản để nâng cao kiến thức.
Mở sách trang đầu ập vào mặt: Thanh Linh môn tổ sư là … Thanh Linh môn được xây dựng vào … Vân vân…
Lật qua, Triệu Phong tìm kiếm tin tức về cấm địa, nơi sắp tới phải dấn thân thu thập tài nguyên, kiếm điểm cống hiến.
Cấm địa – nơi tìm kiếm cơ duyên, cũng như nỗi sợ hãi ám ảnh và nơi nằm lại của bao người. Có 5 cấm địa lớn trong khu vực nhân tộc, đồng thời có 16 môn phái ở quanh cấm địa. 5 cấm địa tiếp giáp lẫn nhau và lần lượt là: Mộc địa, Hỏa địa, Phong địa, Hoang địa và Thạch địa.
Mộc địa, nằm giữa ranh giới Mộc tộc và Nhân tộc, Mộc địa, nơi ôn dưỡng dược thảo nhiều vô số kể và vô số kỳ thú, dị thú ,linh thú hệ mộc và thiên về hệ mộc. Mộc địa là nơi ẩn chứa lượng lớn dược thảo và sinh vật có tác dụng giúp tăng tuổi thọ, cũng như chứa… kịch độc. Mộc địa được xem là lò dược thảo tự nhiên.
Hỏa địa: nơi bắt và đào tạo chiến thú. Đây là luyện tràng tự nhiên, có thể nói đang đi trên Hỏa địa, đột nhiên 1 cột lửa từ dưới vọt lên tiễn bạn về Tây thiên nếu bạn phản ứng chậm. Ở đây, sinh vật có sức chịu đựng, chiến đấu, phản xạ vượt xa nơi khác, được xem là thiên đường của chiến thú.
Thạch địa – nằm giữa ranh giới Thạch tộc và Nhân tộc, nơi cung cấp khoáng thạch và sinh vật chuyên dùng cho linh điền, dược điền…
Hoang địa – vùng đất số mạng. Hoang địa là một nơi cằn cỗi, gần như hoang vu, cát trải dài vô tận, sinh vật ít ỏi. Tuy nhiên những sinh vật tại Hoang địa có năng lực gần như nghịch thiên: ẩn hình, phân thân, truy tung… Chỉ cần bắt được 1 con, gần như vô địch tồn tại. Hấp dẫn thì hấp dẫn, sinh vật tại Hoang địa quá khủng bố vì vậy mà một vạn người vào Hoang địa, 9.999 người nằm lại tại đây.
Chào mừng đến với vùng đất của phi hành. Dược thảo biết phi độn, tảng đá biết bay, sinh vật khổng lồ lơ lửng giữa trời. Phong địa thật sự là 1 mê cung tự nhiên và thay đổi thất thường, có lẽ bạn sẽ cảm thấy may mắn vì không chết bất đắc kì tử ở đây, nhưng bạn sẽ bị dằn vặt và chết già từ từ vì không bao giờ biết đường trở ra.
Mỗi cấm địa có 3 khu vực chính, sơ – trung – cao. Khu vực trung cấp và cao cấp tại Hoàng Châu đại lục chưa có ai vào mà có thể trở ra. Tương truyền gần 600 năm trước, cao tầng Nhân tộc, Thạch tộc và Mộc tộc hiệp nghị cùng tiến vào dò xét khu vực Trung cấp của Mộc địa, kết quả toàn quân bị diệt, không người trở ra. Trải qua bao xương máu, khu vực sơ cấp được xem là từ biên giới bên ngoài cấm địa tiến thẳng vào 400 dặm, tuy nhiên không áp dụng cho Phong địa và Hoang địa. Mê cung tự nhiên Phong địa, bước 1 bước vào có khi vào thẳng khu vực cao cấp, có lẽ đó là do số bạn quá đen. Còn Hoang địa, sinh vật ở đây có năng lực nghịch thiên, sinh vật tại khu sơ cấp Hoang địa có năng lực choảng nhau với sinh vật của khu vực trung cấp các cấm địa khác mà bất phân thắng bại.
Sau khi làm 1 cái bụng no căng tại nồi cháo nhập môn, Triệu Phong nhìn xung quanh và quyết định chọn 1 gốc cây đánh 1 giấc tới sáng.
“Tích, quét tư liệu…
Hoàn thành!
Tên: Thanh Linh môn .
Loại hình: Tu tiên môn
Cấp độ: 1
Đẳng cấp: Trung đẳng
Đánh giá: Không.
Tích.
Khu vực: Nhân tộc - Hoàng Châu.
Thời gian: Thời đại Vô Thần năm 2457
Tích.
Thời gian xảy ra Đại bí mất còn 10 năm 3 tháng.”
…
Mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa bầu trời, từng ánh nắng xuyên thấu qua từng tán lá, phản chiếu lên những giọt sương tạo thành ý vị lung linh huyền ảo. Trận trận tiên quang cắt ngang vòm trời như tuyệt thế hung thần sẵn sàng cắt nát hết thảy xâm phạm.
Hạ sơn, nơi nghỉ chân của đệ tử nhập môn, ngọn núi một màu xanh thẳm của cây cối, cứ 5 bước là 1 cây lớn, tán lá che trời, rũ xuống linh quang. Dường như những cái cây này đã bước đầu thông linh, chúng nuốt vào tinh hoa của ánh sáng, nhả ra từng quang ảnh đủ mọi sắc màu.
Xung quanh dưới những tán cây, cỏ mọc xanh um và trải dài. Hoa nở khắp nơi, chim muôn đua hát, côn trùng vũ động. Mùi thơm nức mũi, âm thanh văng vẳng bên tai. Khung cảnh như một bức tranh tuyệt mỹ, nhân gian thiên đường có lẽ chính là đây.
Dưới gốc cây, trên cành lá, vô số đệ tử nhập môn đang bắt đầu thức dậy. Tiếng chào gọi cực kì huyên náo.
- Khúc ca, tháng vừa rồi thu được nhiều điểm cống hiến chứ?
- Haiz… Chỉ được có 1 điểm. Người gọi Khúc ca đáp lời.
- Tiểu đệ đây mấy lần thoát nạn, mang về được 8 cây kì dược, đổi chẳng được 1 điểm cống hiến. Khúc ca vậy là quá tài rồi.
Xa xa tại một khóm bụi gai.
- Tiểu Yến a, một cây kì dược 1 lần thế nào? Tiếng chẹp miệng của 1 chàng trai vang lên.
- Huynh nhìn, muội trắng thế này mà giá thấp vậy huynh. Một cô nàng vừa nói, vừa khoe cặp đùi trắng nõn.
Được gọi là Tiểu Yến, ánh mắt tỏa sáng, nụ cười ngọt ngào, nàng đang cố vén quần, lộ tí xuân quang. Chỉ vậy thôi, cũng làm gã đại hán kề bên nuốt nước miếng liên tục.
- Thằng nhóc, đứng dậy, ông chỉ mày đấy. Một gã tráng niên đầu trọc hung hãn đe dọa.
“Thằng nhóc” được gọi tên, khoảng chừng 8 tuổi, lo sợ khóc rống. Tiếng khóc của thằng bé làm những gã đại hán xung quanh mở miệng cười vang.
- Haha, nghe, nghe nào. Tí tuổi cũng vào đây, muốn chết.
- Ha, khóc, khóc nữa đi, khóc to lên.
- Nín ngay. Vừa nói, gã đầu trọc vừa tiến đến, xách thằng nhóc lên, bàn tay thô to kinh tởm của gã mò hết cơ thể thằng bé, lấy ra tất cả những món đồ có giá trị.
- A ha ha, vàng này, có hơn 4 miếng. Phát tài, có cả thanh ngọc này.
Giọng nói tràn đầy tham lam của gã khiến thằng bé càng khóc to hơn. Gã đầu trọc dửng dưng như không, ánh mắt đảo quanh thằng bé:
- A, bộ đồ này được, bán chắc được ít tiền. Nhóc con, ngoan ngoãn cởi ra ngay.
Triệu Phong đảo mắt một vòng, nhìn thấy tất cả. Thầm than “Ở đâu con người vẫn vậy”.
Cũng rất nhanh, tới lượt Triệu Phong.
- Mẹ kiếp, xui xẻo. Nhìn hình dáng Triệu Phong, gã đầu trọc chửi. Biến đi nhóc, ăn mày cũng học đòi tu tiên hả?
Triệu Phong tiếp tục nằm dài, bắt đầu nhắm mắt. Đang nghĩ làm sao để tiếp tục tương lai.
Nhìn cái thái độ “không coi ai ra gì” đó, gã đầu trọc điên tiết tiến đến.
- Dám lơ ông này, mày cũng chỉ là cái đồ mạt hạng. Láo này. Cho mày chết. Trang bức với bố à. Chết đi.
Từng tiếng, từng tiếng bành bạch, thùng, chát.. vang lên. Gã đầu trọc ra tay chẳng nể tình, từng cái tát, từng cái đấm, từng cái đá thẳng vào thân hình Triệu Phong.
Cuộc hành hạ kéo dài chừng năm phút. Kết cuộc gã trâu điên đầu trọc hậm hực bỏ đi. Còn Triệu Phong? Triệu Phong đã ngất từ lúc nào. Mặt mũi tràn đầy dấu tay, tím bầm. Tay chân nhỏ máu. Và có lẽ không chỉ vài cái xương bị nứt.
Triệu Phong ăn mày gần một năm và là ăn mày duy nhất ở Thạch Tiêu trấn , ai thấy chỉ vứt vài đồng rồi bỏ đi, ngày không có đồng nào, Triệu Phong cũng chỉ khóc lóc lôi kéo lòng thương của người qua đường, cùng lắm là nhận vài cú trời giáng vào người. Vậy nên, cậu vẫn còn khiếm khuyết cách đối nhân xử thế. Bởi vậy hôm nay lần đầu cậu bị hành hạ thừa sống thiếu chết.
Đau, nhức trải dài toàn thân, Triệu Phong gian nan mở mắt ra.
“Tích. Bắt đầu chuỗi nhiệm vụ” – âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu. Mặc kệ đau đớn, cậu bắt đầu chăm chú lắng nghe và ghi nhớ.
“Nhiệm vụ 1: Trong vòng 7 năm đạt viên mãn cảnh giới Luyện thể. Phần thưởng: ???
Cùng với nhiệm vụ 1, tuyên bố 20 nhiệm vụ phụ tuyến đi kèm, nhiệm vụ phụ tuyến sẽ mở ra khi đạt tới yêu cầu.
Tích.
Nhiệm vụ 2: Sống sót qua Đại bí mật.
Mô tả: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ 1, sẽ bắt đầu nhiệm vụ 2.
Kèm theo: Nhận được tư liệu miêu tả hoàn cảnh và cách sinh tồn tại qua Đại bí mật. Chú ý tư liệu tuyệt đối bảo mật.
Phần thưởng: ???
Nhiệm vụ 3: Thuyết phục Bạch Tử.
Mô tả: Tiến về Bạch Nguyên thôn, thuyết phục Bạch Tử gia nhập vào đội.
Cưỡng chế thời gian: Sau 13 năm kể từ bây giờ. Chính thức lịch: Thời đại Đại Sinh Tử năm thứ 3, ngày 4/6.
Kèm theo: Nhận được tư liệu liên quan tới Bạch Tử. Chú ý tư liệu tuyệt đối bảo mật.
Phần thưởng: Hệ thống thăng cấp.”
- #@@#!####, cái hệ thống quái quỷ gì thế này? Lục Mang, đồ khốn nạn, mấy cái phần thưởng "???" là có phần thưởng à. Đjmm.. Triệu Phong chửi ầm lên.
“Tích. Trừng phạt: Quà tặng sấm sét.”
Trong cơ thể Triệu Phong, 1 dòng điện phát tán xung quanh, tán loạn mọi nơi, tàn phá bừa bãi. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác tê dại, từng thớ thịt như bị nướng chín. Thậm chí, cậu còn nghe được mùi khét từ cơ thể mình. Đau đớn càng ngày càng tăng, và cậu… ngất đi.
Chẳng rõ trải qua bao lâu, vầng mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Triệu Phong bắt đầu tỉnh dậy. Tuy biết rằng trừng phạt của Lục Mang không làm tổn hại cho cơ thể cậu, nhưng có nỗi đau đớn khủng bố chân thật ấy, làm cậu phát rét.
“Tích.
Xin hãy nhớ trừng phạt ảnh hưởng đến trí não. Vì vậy nhằm không biến chủ nhân thành ngu si, hệ thống giới thiệu vắn tắt về bản thân như sau. Xin hãy nhớ và không đặt lại câu hỏi ngu ngốc như thế này lần nào nữa.
Lục Mang là một hệ thống chứa nhiều tư liệu. Lục Mang chỉ có chức năng hướng dẫn; dò xét và phân tích; cung cấp tư liệu.
Chức năng hướng dẫn: Hướng dẫn chủ nhân phát triển.
Chức năng dò xét và phân tích: Chỉ mở trong điều kiện thích hợp. Dò xét và phân tích địa hình, khoáng thạch, sinh vật.
Chức năng cung cấp tư liệu: Cung cấp tư liệu nhiệm vụ và kiến thức cơ bản.
Tất cả các chức năng trên chỉ nhằm mục đích trợ giúp chức năng hướng dẫn, không hoàn thành yêu cầu khác của chủ nhân.
Khi giao tiếp với chủ nhân, Lục Mang phong ấn vùng không gian xung quanh thân thể chủ nhân.
Lục Mang chỉ là hệ thống bình thường, không phải hệ thống nghịch thiên, vì thế chủ nhân đừng hi vọng quá nhiều vào Lục Mang.
Những vấn đề khác về hệ thống. Thỉnh đừng hỏi. Hỏi đồng nghĩa với nhận trừng phạt.
Xin nhớ kĩ..
Mỗi ngày 1 câu hỏi, chủ nhân nên ưu tiên hỏi ngay bây giờ”
Hô, Triệu Phong thở ra. Cuối cùng cậu cũng thỏa mãn được 1 phần tò mò của mình, mặc dù cậu càng tò mò hơn về Lục Mang.
- Ta bây giờ chưa nghĩ nên hỏi gì. Để khi nào ta nghĩ ra lại hỏi được không?
- Không. Chủ nhân vừa hỏi xong, câu hỏi ngày hôm nay hoàn thành. Kết thúc.
- Con mẹ nhà nó, thật là khốn nạn.
Cậu nghiến răng, cơ thể vẫn còn đau đớn. Cậu chửi ầm lên “Gã đầu trọc khốn khiếp, ai đụng bát cơm nhà hắn à, ra tay thật mạnh. Còn cái bọn đốn mạt xung quanh, bị thương nằm từ lúc nào tới giờ mà chẳng ai giúp cái gì, mẹ kiếp. Và cái Lục Mang chết tiệt nữa. Khốn nạn, đâu đâu cũng toàn là thứ không ra gì.”
- Ôi, đau quá.
Mẹ nhà hắn, đành phải nhịn đói nằm dài chờ đợi bớt đau rồi đi ăn. “#@##@@@##, tất cả chờ đấy”.
Cậu nhắm mắt và cưỡng chế tiến vào giấc ngủ để giảm cơn đói và nỗi đau đớn về xác thịt. Không lâu sau, cậu lạc vào giấc mơ, giấc mơ mơ hồ, khuôn cảnh mông lung nhưng cậu cảm thấy chân thật, dường như đó là kí ức cậu từng trải qua.
“…
Một cậu bé khoảng 3 tuổi, được người cha dẫn vào một căn phòng u ám, xung quanh thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng yếu ớt.
- Đức Khung, Triệu gia chúng ta làm nghề rèn đúc bao đời, cuối cùng đến đời con, cũng hoàn thành tâm nguyện của các vị tổ tiên. Chúng ta tuy rằng giữ kín chuyện ấy, nhưng tiếng gió cũng đã truyền ra bên ngoài. Bây giờ, haiz… Phụ thân đã già, mẫu thân con cũng đã mất. Gia tộc này đành giao lại cho con thôi. Giọng nói đầy tang thương và hồi ức vang lên.
- Phụ thân, người trung niên - cha của đứa bé nghẹn ngào kêu lên.
- Đừng nói gì nữa, ngay tối nay, hãy dẫn Dung nhi và Phong nhi đi thôi. Rời xa Thánh thành, quy ẩn và sống một cuộc sống bình thường.
- Phụ thân, nhưng còn ngài thì sao? Hài nhi không thể bỏ ngài đi được… Phụ thân! Xin hãy đi cùng chúng con.
- Câm miệng, ngươi muốn nhìn Dung nhi, Phong nhi cùng ta và ngươi bị giết sao? Ta già rồi, chẳng còn sống được bao lâu, chết ở đây cũng là vinh quang. Các ngươi nhất định phải sống sót và sống thật tốt. Đi đi, đi chuẩn bị đi.
Một tia sáng lóe lên, chiếu vào khuôn mặt một lão gia nhân, đó là một vị lão gia khuôn mặt chữ điền, mái tóc bạc phơ, ánh mắt tang thương đứng nhìn người trung niên dẫn đứa bé đi ra ngoài.
Đến tận khắc 6 (* xem thêm chú thích ở dưới), Triệu Phong mở mắt. Vẫn còn đau đớn, Triệu Phong nhíu mày bước đi.
Qua vài lần vấp ngã, cậu nhặt được 1 cành cây, chống đỡ thân mình tiến lên phía trước.
…
Canh 4.
“Tích. Tra tấn đánh thức”
Vốn đang ngon giấc Triệu Phong, bỗng nhiên cảm thấy mình bị kéo vào 1 nơi khác. Triệu Phong nằm dưới mặt đất, toàn thân vô lực. Trước mặt là 1 cái đầu xấu xí, 2 cái ranh nanh lộ ra. “Khặc… Khặc…” – tiếng cười kinh tởm từ cái đầu ấy. Rồi Triệu Phong nhìn thấy con quái vật ấy, bắt đầu cầm đao cắt từng ngón tay, chân của mình. Kéo từng nhát đao, rạch da, mổ bụng, lấy tim gan bỏ vào miệng và nhai rôm rốp. Triệu Phong trực tiếp ngồi bật dậy, la hoảng lên:
- A, cứu mạng, ai cứu mạng. Yêu quái, có yêu quái.
Đáp lại cậu là tiếng chửi rủa xung quanh:
- Ngậm cái mồm lại cho người ta ngủ, khuya thế này rồi.
- xxx, câm miệng.
- Câm lại ngay không ông thiến mày.
- ##@#@#... Làm hỏng cuộc vui của tao, tao giết mày.
…
Như nhận ra điều gì, cậu nhanh chóng ngậm miệng và nguyền rủa cơn ác mộng khốn khiếp ấy.
“Tích.
Khai mở nhiệm vụ phụ tuyến 1: Từ Thạch Kim trấn, thông qua con đường phía tây trấn tiến thẳng vào Thạch địa theo hướng dẫn của hệ thống.
Mô tả: Nhiệm vụ cưỡng chế. Thời hạn 3 ngày. Yêu cầu lập tức thi hành.
Phần thưởng: ???”
Cự nhiên là tiến vào cấm địa, còn có hướng dẫn tiến vào. Triệu Phong không dám lơ là, nhưng mà đang khuya thì đi đâu được? “Chậc, lại đánh một giấc rồi sáng mai tính”.
…
Theo lịch sử truyền lại, rất lâu về trước, một hôm, có 1 tấm thạch bia không biết từ đâu rơi xuống đục thủng vòm trời, tiên quang vạn vạn, soi sáng cả đại lục, cho đến bây giờ vẫn còn treo lơ lửng ở giữa đại lục. Trên tấm thạch bia chỉ viết 1 chữ “Hoàng”. “Hoàng” thạch bia, lúc vừa rơi xuống đại lục, đã truyền ra 1 cỗ ý chí yêu cầu tất cả các môn phái theo chỉ đạo kiến tạo truyền tống trận. Ban đầu có nhiều môn phái cố chấp không tuân, nhưng chỉ sau 1 đêm, tất cả chưởng môn môn phái đó đột nhiên đột tử không rõ lý do. Từ thủ đoạn máu tanh đó, chưa từng có ai dám vi phạm và chống lại. Tất cả các môn phái tu tiên đều xem “Hoàng” thạch bia là cấm kỵ. Và đại lục cũng bắt đầu mang tên Hoàng châu đại lục.
Hoàng châu đại lục được xem là 1 mặt bằng có đất đai trải rộng gần như vô ngần. Tục truyền hơn 2000 năm trước, có 1 kẻ tài cao gan lớn thích đi du lịch, tu vi Kim đan sơ kỳ, một mực phi hành kiểm nghiệm chiều dài của đại lục; mọi người đồn rằng vị Kim đan kỳ đó mất 324 năm phi hành.
Hoàng châu đại lục có 2 bộ phận chính là nội lục và ngoại lục. Nội lục là chỉ phần đất bằng kéo dài. Ngoại lục là phần hải và đảo bao quanh bên ngoài nội lục. Việc di chuyển trên Hoàng châu đại lục đa phần thông qua truyền thống trận: chỉ cần tu vi luyện khí trở lên đều được miễn phí truyền tống.
Hoàng châu đại lục có 5 bộ tộc: Nhân tộc, Thạch tộc, Mộc tộc, Tử tộc và Ám tộc. 5 tộc sống với nhau có thể xem là yên vui và hòa bình bởi vì tài nguyên từ các cấm địa gần như vô tận, chỉ cần vận may, vào và ra cấm địa tất yếu đều sẽ có thu hoạch. Cao tầng tu tiên các tộc đều cố gắng giảm sự ma sát, tránh các cuộc xung đột lớn, các cuộc xung đột nhỏ đều được giải quyết bằng thương lượng và đàm phán.
Thạch địa – khoáng sản phong phú, từ những khoáng thạch trợ giúp tu luyện đến những khoáng thạch quý hiếm trên tu tiên giới, đều từng xuất hiện qua. Tại Thạch địa, mỏ khoáng sản như nấm mọc sau mưa, môn phái nào cũng thèm chảy nước dãi. Ngàn năm trước, môn phái số 1 tu tiên giới Tử Tiêu Hồn – Tử tộc đỏ mắt trước khoáng sản Thạch địa, từng mang toàn bộ đệ tử tiến hành xây dựng quặng mỏ thu thập khoáng thạch, kết quả bị toàn bộ sinh vật Thạch địa vây công, tử thương vô số. Từ đó, không môn phái nào dám xây mỏ khai thác, chỉ có thể cử đệ tử vào thu nhặt. Những mỏ khoáng thạch này cũng chẳng phải hiền từ gì, đều vô cùng hung hiểm, xâm nhập vào mỏ càng sâu, tỉ lệ trở ra càng giảm xuống.
Thạch địa, thiên đường thuộc tính thổ. Sinh vật đa phần đều nhiễm 1 màu nâu và tím. Vực sâu, vách đá không hề thiếu. Đặc biệt có 1 loài chim thần kỳ mà người ta gọi là Thạch Hoàng. Thạch Hoàng là 1 loài chim kì lạ: Chiều dài 5 trượng; trên đầu và đuôi đều có 3 căn lông dài, nửa phần gốc màu xám, phần còn lại màu nâu; lông còn lại đều màu xám, trừ giữa ngực có 1 khoanh tròn màu trắng, ở giữa khoanh tròn là một hình chữ Z màu vàng. Mỗi khi nó đập cánh, các ánh vàng lưu ly tỏa ra xung quanh, rực rỡ tươi sáng. Chim Thạch Hoàng hiền lành và không tự động công kích ai.
Tên Canh Thời Gian
Canh 1 Từ 19 giờ đến 21 giờ tức giờ Tuất
Canh 2 Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya tức giờ Hợi
Canh 3 Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng tức giờ Tý
Canh 4 Từ 1 giờ đến 3 giờ sáng tức giờ Sửu
Canh 5 Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng tức giờ Dần
Tên Khắc Thời Gian
Khắc 1 Từ 5 giờ đến 7 giờ 20 sáng
Khắc 2 Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng
Khắc 3 Từ 9 giờ 40 đến12 giờ trưa
Khắc 4 Từ 12 giờ đến 14 giờ 20 xế trưa
Khắc 5 Từ 14 giờ 20 đến16 giờ 40 chiều
Khắc 6 Từ 16 giờ 40 đến 19 giờ tối
Triệu Phong thở dài, 3 ngày trước sau khi nhận được nhiệm vụ phụ tuyến thứ 1, sáng hôm sau Triệu Phong bắt đầu cuộc hành trình. Thanh Linh môn miễn phí xe ngựa đi đến cấm địa cho đệ tử nhập môn nên Triệu Phong theo tốp khoảng trăm đệ tử nhập môn hướng về Thạch địa. Hôm trước, cậu vừa đến Thạch Kim trấn.
Sau đó theo hướng dẫn, cậu đi theo con đường phía tây Thạch Kim trấn, cho đến khi tới đây. Trên đường vì không có tiền, cậu đành ăn trái cây dại và uống nước suối. Chỉ là một cậu bé 5 tuổi, nên đến bây giờ, Triệu Phong gần như kiệt sức.
“Hoàn thành!
Tên: Thạch địa.
Loại: Cấm địa.
Mức nguy hiểm: Cấp 1.
Mô tả: Khoáng thạch loại 1 và 2. Dược liệu loại 1. Sinh vật loại 1.
Sinh vật chính: Howldot, Lemit, Purrcat.
Tích.
Thông báo: Đi về phía đông nam 2 dặm, cho đến khi có thông báo dừng.”
…
Phía trong thảo nguyên, một thân một mình Triệu Phong lặng lẽ hành tẩu, toàn thân cảnh giác. Lần đầu tiên tiến vào khu vực cấm địa đầy nguy hiểm, cậu sợ hãi, mồ hôi rơi như mưa, thở hổn hển. Triệu Phong lấy tay áo lau đi mồ hôi trên mặt của mình và cảnh giác nhìn xung quanh, tay phải đang cầm 1 cành cây đã được vót nhọn 1 đầu.
Ở phía ngoài cấm địa có thể coi là an toàn, song khi tiến vào cấm địa, sự thật tàn khốc hiện ra ngay trước mắt Triệu Phong. Cậu vừa trải qua 2 cuộc tập kích của quái vật.
Đợt đầu tiên, một con sâu màu xám to như con lợn đột nhiên từ lùm cây bắn ra về phía cậu. Triệu Phong giật nảy cả mình, may sao cậu còn có tí bình tĩnh bỏ chạy phản hồi theo đường cũ; mặc dù vì run quá “vũ khí” trên tay cậu đã rơi rụng ở đâu đó rồi.
Một cậu bé thật sự chẳng suy nghĩ được nhiều. Sự trừng phạt của Lục Mang mới chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của Triệu Phong. Vả lại, cậu miễn cưỡng tin vào cái hệ thống này, “chắc là con đường an toàn nhất”. Né tránh và đi đường vòng, có khi gặp phải tình cảnh khó khăn hơn, dù sao gặp 1 con quái vật sâu còn tốt hơn gặp 1 con quái vật đầu bò chứ?
Một lúc sau, mỗi tay 1 cành cây vót nhọn, Triệu Phong rón rén tiếng đến gần con sâu, mạnh tay cắm thẳng vào quái vật sâu. Con sâu kêu to “Ọt...Ọt...” rồi đụng thẳng vào Triệu Phong, khiến cậu bay xa hơn 10 bước rồi té xuống. Ngã té chảy máu, đau đớn từ lưng, cậu cắn răng bỏ chạy. Lần đầu tiên đánh quái thất bại thảm hại.
Một canh giờ sau, Triệu Phong lại trở lại với mỗi tay 1 cây vót nhọn, nhưng quái vật sâu đã không còn, chỉ để lại những vết nhớt màu lục. Cậu tiếp tục tiến lên phía trước.
Lần tập kích thứ 2, một con cua to bằng đầu người, không hiểu ra sao ở trên 1 cành cây nhảy xuống người Triệu Phong. Vận khí Triệu Phong cũng không tệ lắm, nghe tiếng gió từ trên đầu, cậu chạy thật nhanh, tuy nhiên 1 chiếc càng của chú cua đã để lại trên lưng cậu 1 vết thương dài tới tận mông. Quay lại nhìn, thấy 2 chiếc càng to bự, cậu tê dại hết cả mình.
Dưới 2 sự tập kích, đứa bé trào dâng sợ hãi, nhưng bên trong còn 1 nỗi sợ hãi lớn hơn mà cậu đã nếm trải bao lần. Hít sâu 1 hơi, cậu bé mím môi “Mặc kệ, không chết cũng bị hành hạ, liều mạng”. Triệu Phong đánh cuộc tin vào Lục Mang, chạy thẳng theo hướng yêu cầu.
Lần đánh cuộc này, Triệu Phong sống sót.
…
Một dòng nước nhẹ nhàng chảy qua 2 bậc đá, dòng nước đánh thẳng vào mỗi khối đá nâu, xám với đủ hình dáng khác nhau tạo thành 1 thác nước hiền hòa. Thác nước trông có vẻ như 2 con đập chất chồng lên nhau. Bên cạnh thác, 2 cây cổ thụ bị nguồn sức mạnh nào đó đánh bật cả rể, ngã vào thác. Khung cảnh tràn đầy vẻ đẹp.
Qua bậc thứ nhất, dòng nước chịu lực cản của cực nhiều tảng đá, điều đó khiến hồ nước dưới thác không quá sâu. Dòng nước tiếp tục chảy và hình thành một con suối nhỏ. Dưới dòng suối, cá trắm, cá chép, cá bông … đang thi nhau bơi lội, đớp nước.
Không gian tràn đầy yên bình.
Thật không ngờ, ở nơi cấm địa nguy hiểm cũng có một nơi bình thường đến như vậy.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 1.
Phần thưởng: Vị trí sơn động, nơi cư ngụ cho đến hết nhiệm vụ phụ tuyến 6.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 2: Dọn dẹp sơn động và thu phục Howldot dưới trăm năm.
Mô tả:
+ Đệ nhất, từ con suối xuyên thẳng qua thác nước có 1 sơn động ẩn bên trong, hiện tại sơn động không có nguy hiểm. Yêu cầu vào dọn dẹp sơn động.
+ Đệ nhị: Có 1 con Howldot 24 năm sống cách thác nước 200 trượng về phía đông. Yêu cầu: Mang thức ăn cho nó 3 bữa mỗi ngày, cho đến khi nó trở thành đồng bạn, và cùng theo trở về thác nước.
Tư liệu kèm theo: Howldot, tên thường gọi Thạch Sói, Vằn Sói… Howldot là một sinh vật hiền lành và thông minh của Thạch địa, tuy thuộc họ sói, nhưng chúng là loài quý hiếm và sống đơn độc, tiếng hú của chúng khiến lòng bạn trở nên thanh tĩnh. Cách tốt nhất để thân cận một con Howldot là cho nó ăn. Howldot có thể giúp bạn tránh khỏi sự cô đơn, nhưng bạn phải cho nó liếm mặt.
Howldot dưới trăm năm: Lớn hơn chó sói thông thường một chút, đầu và tai to, chân ngắn, lông màu xám. Điểm đặc biệt: Lông dưới khóe mắt có 2 vết dài khoảng 2 phân màu nâu; bộ lông trên lưng có những lông xếp thành vòng tròn nhỏ màu nâu, những vòng tròn màu nâu ấy phân bố ngẫu nhiên; bộ móng màu đen.
Howldot từ trăm năm đến dưới ngàn năm: Thân phát triển, trông có vẻ đầu, tai nhỏ lại, chân dài thêm, theo cột sống từ giữa 2 tai đến đuôi có 1 nhóm lông màu nâu.
Howldot từ ngàn năm đến dưới vạn năm: Bộ lông đậm màu hơn, 2 chiếc răng nanh lộ ra ngoài.