Du Du bắt đầu khoác vào người chiếc áo vải làm từ tơ tằm thượng hạng, kế đó nàng xiết chặt lại sợi dây buộc giáp cổ tay và cổ chân cùng đai vải quanh hông. Nàng lại còn xỏ đôi chân trắng xin vào đôi hài nhỏ đính hạt lóng lánh. Đứng thẳng người, Du Du vén nữa mái tóc ngắn thành chùm rồi thắt lại sợi dây lụa mảnh ở một bên mái tóc.
Du Du cô nương giờ đây rực rỡ và đẹp đẽ. Cô không còn là cô gái áo vải ngày nào nữa. Từng ánh hào quang phản chiếu muôn sắc lóng lánh tỏa ra từ những trang bị cô mới sử dụng. Chúng thật tuyệt vời làm sao. Vẫn còn thiếu nhiều món để đạt trọn vẹn bộ Thanh Thiên nhưng Du Du đã hoàn toàn thõa mãn. Mấy ai lại được nhiều món như cô thế này. Những 5 món cơ đấy, lại còn được nâng cấp đến độ mĩ mãn. Đó là cả một quá trình đầu tư dài dằng dặc về tiền bạc và công sức.
Du Du ngẩn ngơ. Rồi sao một tiếng chắc lưỡi, Du Du tháo bỏ những thứ vừa khoác lên người. Du Du giờ lại là cô gái áo vải thô mảnh mai cùng cây sáo trúc thô. Du Du đâu phải hạng người dễ dãi. Cô đâu thể nào muối mặt nhận không đồ người khác chứ, hơn thế nữa lại là tuyệt phẩm nhất a. Từ khi chơi Ảo Mộng đến giờ, chưa lần nào Du Du mở miệng xin đồ hay lấy danh nghĩa nhân vật con gái vòi vĩnh này nọ. Tất nhiên đó có thể là một trò vui, thư giãn, một thứ gần như không thể nào không có trong những game online như Ảo Mộng. Nhưng liền kề với nó, đó là sự lừa đảo, dối gạt, một thứ ảo ảnh không tồn tại. Dù ai cũng biết, cũng hiểu rõ nó, nhưng họ chấp nhận nó; bởi vì nó đã gắn liền với game online như một thứ tất yếu.
Nhưng Du Du hoàn toàn không bằng lòng với việc đó. Công sức mình bỏ ra để đạt được gì đó chẳng phải là vui sướng hơn sao. Tưởng tượng xem bạn vất vả thế nào khi đụng độ một chướng ngại và sau khi bạn đã vượt qua khó khăn, phần thưởng sẽ làm bạn vui thích đến nhường nào. Việc gì phải năn nỉ ỉ ôi kia chứ. Trong bang phái Du Du đã thấy nhiều những hành động như thế và cô chỉ cười khẩy. Đây chỉ là game thôi mà, cần chi khó nhọc đến thế kia chứ.
Nhưng Du Du không ngờ mình lại lâm vào tình huống này. Du Du thấy thật kì cục. Cô không hề xin xỏ nhưng người đó lại đem đồ tặng cô, lại là đồ hảo hạng bao người thèm thuồng. Du Du có xin xỏ van nài không. Không. Cố nhiên là không. Cô chỉ một tiếng than phiền bị mất đồ. Và cô cho rằng đó là một câu nói bình thường, hết sức bình thường, cực kì không thể nào là bất thường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Du Du đã gõ đi gõ lại câu đó hàng chục lần để xem nó có điều kì quặc nào không; có đúng là một câu xin xỏ đại loại như: “Anh ơi, em vừa bị hack hết đồ, lại hết tiền nữa. Anh còn chút gì cho em đi “
Không. Hoàn toàn là không. Du Du khẳng định chính xác những lời cô hoàn toàn không có vấn đề gì. Vậy nếu xét trên phương diện bất bình thường, thì cô là người bình thường. Và vế tiếp theo của nó, cao thủ Độc Long, kẻ tặng đồ cho cô, chính là không bình thường.
Ngay khi nhận được những món đồ này, Du Du đã nói ngay:
[Thầm]Du Du nói thầm Độc Long: Huynh đến chỗ muội lấy lại đi. Muội không lấy chúng đâu.
[Thầm] Độc Long nói thầm Du Du: Cứ nhận đi. Đằng nào huynh cũng không cần.
Du Du trợn mắt. Ai đời tin được không chứ. Đã bỏ công săn đồ, khi có được những món quí hiếm, lại còn bỏ công nâng cấp. Họa có điên mới nói không cần. Mà cho dù không cần, cũng có thể đem ra rao bán, sẽ được một món hời vô cùng lớn. Đằng này anh ta lại cho không. Du Du thật sự nghĩ nát óc không biết vì sao anh ta lại đối thế với cô.
Du Du thật sự đã nghĩ ra nhiều cách. Độc Long hẳn muốn tạo thành ý với cô, nhưng để làm gì kia chứ. Du Du cũng chỉ là một người chơi bình thường trong thế giới Ảo Mộng. Cô chẳng có gì cả. Du Du thấy so về mọi thứ, cô chẳng có gì đặc biệt lắm so với những người chơi khác của Ảo Mộng. Lý do mà Độc Long có thế chú ý đến cô theo Du Du nghĩ là anh ta đã gặp cô thật sự ở ngoài đời, biết rõ khuôn mặt lẫn nick game của cô. Nhưng Du Du thật sự không nhớ làm sao anh ta gặp mình, càng không biết đã gặp ở đâu. Cô hiếm chơi ở các tiệm net ngoài đường. Việc anh ta biết mặt cô lẫn nick game của cô thật là chuyện hy hữu. Hoàn toàn không có chút manh mối. Ngoài đời ư. Du Du cô nương là …
“Bạn Hải An!”
Cô gái tên Hải An ngừng quan sát vẫn vơ bên ngoài mà quay về với thực tại, ngay tại đây, lớp học toán cao cấp 2 giảng đường A1. Anh giảng viên trẻ dùng cây bút ăng-ten chỉ vào một bài toàn trên tấm bảng xanh đen
“Bạn Hải An lên giải bài này xem nào ?”
Hải An rụt rè đứng dậy. Nhìn anh chàng giảng viên, cô sinh viên năm 2 khoa công nghệ thông tin Đại Học A líu ríu nói:
“Em … Em có thể giải bài này mà không lên bảng không ạ ?”
Những tiếng cười rúc rích từ ba phía vang lên. Sở dĩ từ ba phía mà không phải bốn phía là vì Hải An đang ngồi ở dãy bàn đầu lại nép sang bên phải cho nên nếu loại trừ phía đằng trước là giảng viên và bảng đen thì với Hải An, cô chỉ có ba mặt: đằng sau, hướng tây nam và bên trái cô. Hiện thời ba mặt đang cười rung rinh, anh giảng viên trẻ thì cười tủm tỉm nhưng không hề to tiếng như đám bạn của cô.
“Sao thế Hải An ? Bạn sợ tôi ăn thịt sao ? Hôm nay là ngày tôi ăn chay nên bạn cứ yên tâm.”
Những tràng cười bùng nổ. Đại Học A nổi tiếng với số lượng giảng viên giỏi và tâm huyết. Hơn thế nữa tuổi đời họ cũng còn rất trẻ. Vài người thậm chí còn xêm xêm tuổi sinh viên. Không khí thoải mái và thân thiện luôn trải đều khắp các phòng học.
Những tràng cười là Hải An trở nên ngượng ngùng. Cô rất ngại xuất hiện trước đám đông. Ắt hẳn là do bản tính nhút nhát của cô. Nhưng trái khoáy một điều là, ở nhà hay chơi game thì cô lại rất hăng hái. Hải An không hiểu tại sao mình lại như thế. Và giờ đây cô đứng chết trân như khúc gỗ cho những tràng cười đục khoét.
“Thôi nào các bạn.” Anh giảng viên trẻ vỗ tay vãn hồi trật tự rồi cười nhìn Hải An;
“Được rồi. Bạn giải đi.”
Hải An dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi rồi chớp chớp mắt nhìn những dòng phấn trắng trên bản đen
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Ách! Đừng có tưởng Hải An không nhìn rõ nhé. Thị lực cô hoàn toàn đạt chuẩn không trên không. Hải An có thể nhìn rõ cả con ruồi trên tô hủ tiếu gõ cách cô cả mấy mét lận. Cặp kính cô đang đeo chỉ là kính không độ. Sở dĩ Hải An dùng nó là vì đối với cô, nó hệt như bửu bối của Đôrêmon cho Nôbita vậy.
Cái kính đó thật sự hữu dụng với Hải An à nha. Ngay kể từ khi bước chân vào giảng đường đại học, cô đã biết tận dụng và khai thác những tính năng thần kì của nó, một trợ thủ cực kì đắc lực cho ý thích và sự phòng thủ của cô.
Công dụng đầu tiên của nó, trước hết là giúp Hải An có một chỗ ngồi ngay bàn đầu. Ai lại nỡ dành chỗ của một đứa học sinh bị cận cơ chứ. Hơn thế nữa, việc ngồi bàn đầu không chỉ đơn giản biểu hiện cho một người chăm học. Ngồi bàn đầu thường có hai dạng: Một là dạng chăm chỉ siêng năng cần cù thông mình chịu khó, mắt lúc nào cũng chăm chú lên bảng, miệng lúc nào cũng nuốt nước bọt uống từng lời vàng ngọc của giáo viên; hai là dạng quậy phá, phải bị buột ngồi bàn đầu để cô lập và được kiểm soát. Hải An lại thuộc dạng thứ ba, là cái dạng ngồi bàn đầu góc khuất để tránh sự chú ý.
Nói chẳng phải ngoa, kinh nghiệm cắp sách 12 năm cộng một đến trường đã giúp Hải An đúc kết được kinh nghiệm học sinh rằng ngồi bàn đầu ít bị kêu hay nhắc nhở hơn. Khi một giáo viên đứng trên bục giảng, ánh mắt họ như ra-đa bắt cử động của họ phủ sóng khắp phòng học với độ nhạy cực cao, dễ dàng bắt mọi tín hiệu trò chuyện, lơ đễnh hay làm việc riêng từ các cột phát sóng học sinh. Khu vực được kiểm soát gắt gao chính là từ giữa cho đến cuối căn phòng. Không gì có thể qua mắt nổi ra-đa. Trừ khi ra-đa gặp vật chắn tín hiệu, lô cốt phòng thủ hay pháo đài.
Đó có thể là một thân hình kém chiều cao thừa chiều ngang, hay đó có thể là một quyển sách được dựng đứng, đủ chiều cao để ẩn thân và tránh tầm quét ra-đa đề phòng súng cao xạ khạc đạn, mà hễ đạn được phát ra trúng đích những kẻ sơ sẩy, thì hậu quả sẽ cực kì nghiệm trọng a.
Nhưng ưu điểm bao giờ cùng kèm nhược điểm. Độ quét của ra-đa thì ai cũng biết, nó có hình dạng cánh quạt và chỉ có thể quét từ trái qua phải, rồi lại đổi từ phải qua trái. Và khi đó, với vị trí đứng chính giữa lớp của ra-đa, hai góc trên cùng bàn đầu luôn nằm trong vùng ít bị phủ sóng, hoặc nếu có, chỉ sẽ lướt qua nhẹ như cơn gió luồn trong mái tóc. Cực kì yên ổn, cực kì vững chắc. Hải An tin chắc điều đó. Chính vì thế cô đã chọn một vị trí cực kì đắc địa, và không quên kèm theo vật hộ thân tuyệt vời đó.
Công dụng thứ hai của món bửu bối thì không xa lạ gì ngoài ý định những người làm ra nó gán cho. Tất nhiên là một cái kính là để bảo vệ cửa sổ tâm hồn của mỗi con người. Cửa sổ nhà Hải An thì trong veo và đen láy rất là hút hồn. Người ta thường gọi đó là ánh mắt mơ huyền, không phải là “mơ huyền mờ” vì thực sự Hải An có bị cận đâu. Đó là một ánh mắt thực sự chết người.
Điều tiếp theo mà Hải An thích cái kính đó là vì nó giúp cô che dấu được khuôn mặt của mình. Vẻ ngoài của Hải An không hẳn là xinh, nhưng nó lại có cái gì đó quyến rũ thu hút. Tạm bỏ qua phần thân hình vì lẽ dĩ nhiên cái kiếng không che dấu được phần đó. Cái kiếng chỉ có thể làm mờ đi đôi mắt đen láy, đôi hàng mi cong vút, sống mũi nhỏ và cái miệng lúc nào cũng mộng nước chúm chím, chưa kể một khuôn mặt tròn đầy đặn nét ngây thơ đáng yêu. Không phải sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của những mĩ nhân cổ mà chỉ là vẻ đẹp yếu đuối thuần chất ngây thơ. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, mà Hải An đã phải đón nhận vô vàn ánh nhìn soi mói khó chịu hâm mộ thèm muốn chẳng may cô đi thẳng từ cổng trường vào lớp học mà lại không đeo kính hay nón rộng vành. Hải An biết vẻ thu hút của mình, nhưng cô không hề muốn lấy điều đó làm bậc thang tiến thân. Cô quyết tự mình vận động, cả ngoài đời lẫn trong game.
Nhưng những lợi ích trên không bằng cái cuối cùng mà Hải An khám phá ra. Đó là chức năng nghi binh cực kì lợi hại của cái kính không độ này. Động tác dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính lên để nhìn lên bảng sau mỗi lần bị kêu bất thình lình không phải để Hải An nhìn rõ bảng hơn. Đó chỉ là một mánh khóe của cô để có thể có thêm thời gian, để cái đầu nhanh nhạy của cô những vòng quay của bánh răng suy luận thật nhanh để nắm tình hình đang diễn ra để có thể đưa ra tình huống đối phó hợp lý. Và ngay lúc này đây, Hải An đang hình thành trong đầu cách giải bài toán trên bảng đen.
“Sao hở em ?” Vị giảng viên cười mỉm. Anh ta không tin rằng bài toán lắt léo này lại có thể giải ra dễ dàng.
Nhưng Hải An đã buột miệng đọc ra ngay đáp số khi anh ta vừa dứt câu hỏi. Vị giảng viên trẻ sau thoáng ngạc nhiên rồi cười xòa nhìn Hải An:
“Bạn có cái đầu thật nhanh nhạy đó Hải An. Nhưng lần sau nhớ để tay chân hoạt động cùng với nhé.”
Những tiếng rúc rích vang lên. Hải An thở phào ngồi xuống ngay khi được cho phép. Đứng nãy giờ cũng bị chú ý đủ rồi. Trên bục giảng, vị giảng viên bắt đầu trình bày cách giải bài toán.
“Hú hồn nhé.”
Gấu áo Hải An bị giật giật kèm tiếng thì thào. Hải An nhìn sang bên cạnh. Cô bạn Mỹ Ngọc đang cười tít mắt.
“Ảnh địa mày từ lâu rồi. Ai bảo lơ đễnh làm chi. “
Hải An nhìn anh giảng viên trẻ đang thao thao bất tuyệt hậm hực. Mắc chi chú ý người ta chứ. Người ta đã nép vào một góc rồi mà.
“Muốn không bị soi thì làm như tao nè. Luôn nhìn lên bảng, khi thấy ảnh chiếu tướng thì giả vờ cúi xuống ghi chép. Học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ như tao thì ai lại nỡ làm phiền cơ chứ.”
Hải An phì cười khi nghe những bày vẽ từ cô bạn thân. Nhỏ biết rõ sự không thích bị chú ý của cô.
“Nãy giờ bay đi đâu vậy cô nương ?” Mỹ Ngọc không thì thào nữa. Vị giảng viên trẻ vừa đi ra ngoài lớp. Những tiếng râm ran đã bắt đầu vang lên.
Mặc kệ ánh mắt tò mò của cô bạn, Hải An chỉ ậm ừ cho qua. Ngày hôm qua, cô đã không tài nào biết được Độc Long là ai. Hải An có cái đầu nhanh nhạy và trí nhớ tốt. Một khi đã ấn tượng về ai thì cô sẽ nhớ mãi không thôi. Vậy mà cô lại không có tí xiu xiu nào về người này. Anh ta đã gặp cô ở đâu, khi nào; cô hoàn toàn không biết được. Anh ta hẳn quen biêt cô nhưng tại đâu và lúc nào. Bây giờ Hải An chỉ biết gào lên trong thâm tâm: Độc Long, huynh là ai vậy hả ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Cuộc đôi co của hiệp nữ Du Du và cao nhân Độc Long rốt cuộc chẳng đi đâu đến đâu. Du Du tuyệt nhiên không muốn nhận thịnh tình của người ta mà không rõ nguồn cơn hậu quả. Độc Long cao thủ thì khăng khăng ép nhận lễ vật hậu hĩ mà không muốn nói ra lý do. Du Du tức đến nỗi phát bực. Không lẽ cô đồ sát anh ta cho hả giận vì bỗng không cô rước phải cơn bực dọc vô duyên vô cớ. Nếu anh ta nói ra vì lý do gì đó mà anh ta quen Hải An hay gặp Du Du ở đâu thì hẳn cô sẽ rất vui vẻ đón nhận ân tình này. Còn đằng này vị cao thủ lại ngậm tăm khiến Du Du thêm phần bực bội.
A ha. Thực ra việc này rất dễ giải quyết. Chỉ cần Du Du đón nhận và lờ tịt nó đi là xong; thế nhưng cô không thế nào làm thế được vì rất nhiều lý do.
Thứ nhất, nhận rồi mà không dùng thì thật là phí của, chưa kể lại còn chiếm ngăn đồ, mất diện tích thật vô tích sự.
Du Du đã từng tự hào rằng mình có thể chơi game mà không cần xin xỏ. Bây giờ lại ngửa tay nhận thì thật là đi ngược lại phương châm sống của cô. Lẽ dĩ nhiên phương châm này không bao hàm quà mừng sự kiện của hệ thống; cái đó Du Du mặc nhiên vui vẻ đón nhận. Đằng này lại là quà người dưng. Cho dù tự nhận là quen biết thì chính Du Du cũng không biết quen khi nào vì thế vẫn tính là quà người dưng. Gọi là quà dưng để phân biệt với những phần thưởng khi săn boss, Du Du gọi chúng là quà từ hệ thống rơi xuống. Với những món quà này thì ai lại nỡ từ chối kia chứ. Hàng có nguồn gốc rõ ràng, có cả tem chứng nhận bảo hành thì cứ thế đưa tay đón nhận. Còn đằng này với hàng không rõ nguồn gốc thì Du Du cực lực chối từ.
Cách thứ hai Du Du đã làm rồi nhưng không hề hiệu quả. Đó là gửi trả lại món đồ. Với phương án này thì sẽ kéo theo nhiều phương thức cho người chơi lựa chọn tiếp sau đó.
Đầu tiên là giao dịch trực tiếp. Hai người chơi phải cùng có mặt trên môt bản đồ và bản đồ này nhất định không phải là bản đồ chiến đấu. Khi đó hai game thủ phải ở một cự ly nhất định mà hành động giao dịch cho phép. Lúc đó mới có thể tiến hành giao dịch khi cả hai cùng đồng ý và phương cách giao dịch diễn ra theo hình thức tiền trao cháo múc, đôi bên cùng có lợi. Cách này cực kì dễ và tiện lợi. Tuy nhiên lại mắc phải một vấn đề trắc trở là Độc Long từ chối giao dịch. Vậy cho nên dù Du Du có thành ý cỡ nào mà Độc Long chẳng muốn xuất hiện cùng bên cô thì cũng là công cốc mà thôi.
Kế đến là biện pháp gửi thư kiểu trao đổi hàng hóa. Trong Ảo Mộng có một hệ thống thư rất thú vị. Nó được gọi là thư ẩn danh nhưng đa phần game thủ đều đặc cho nó một cái tên mĩ miều hơn là thư nặc danh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92
Thư này được mua từ hệ thống bảo tàng đồ của trò chơi và rất chi là đắt giá. Đặc điểm của nó là không hiện tên người gửi và không thể hoàn trả hay từ chối lá thư. Vì những điểm trên mà thư ẩn không thể nào hồi đáp cho người gửi.
Mục đích ban đầu của thư ẩn là mang lại những sự bất ngờ cho game thủ. Thử tưởng tượng xem: một ngày đẹp trời bạn đăng nhập vào game thì một lá thư bí ẩn xuất hiện ngay tức thì. Bạn hồi hộp mở nó ra xem và bất ngờ nhận được lời chúc mừng nhân sự kiện nào đó kèm theo những phần quà ngộ nghĩnh hoặc đắt giá, hay đó có thể là lời yêu thương được gửi từ một kẻ vô danh mà bạn biết rõ mười mươi là ai. Mặc dù vậy bạn vẫn vui sướng đón nhận và tảng lờ như không biết để mặc cho ai đó sốt ruột chơi. Đó là tôn chỉ hoạt động khi hệ thống ẩn thư được công bố. Điều này thật sự thú vị làm sao.
Tuy nhiên nó đã bị thoái hóa mai một bởi những kẻ dã tâm đục nước béo cò. Những lời chúc tụng có cánh được thay bằng những lời lẻ chửi bới khó nghe. Những lời than vãn kiện tụng bắt đầu tràn lan bùng nổ khắp 5 server của Ảo Mộng. Đội ngũ thiết kế game cùng nhà phát hành bắt đầu xắn tay áo chữa cháy và thiết quân luật được đặt ra để đưa thư ẩn trở lại đúng với chức năng của nó. Và họ đã thành công. Hoàn toàn làm chủ được chiến trường và đẩy những kẻ phá hoại đến chỗ tử vong vĩnh viễn.
Biện pháp của họ như thế nào. Khi một ai đó nhận được bom thư, họ có quyền báo lại Game Master của hệ thống. Các GM sẽ bắt đầu soát thư đó. Nếu nạn nhân báo cáo đúng thì kẻ quăng bom thư sẽ trả giá, tài khoản gửi thư đó tức thì bị khóa vĩnh viễn. GM tuy không được quyền truy cập những thứ riêng tư nhưng nếu cần xác thực công bằng thì họ phải là những vị thẩm phán nghiêm minh và những cảnh sát mẫu mực. Đặt trường hợp nạn nhân là kẻ vu khống thì sao, thì chính kẻ vu khống sẽ lãnh hậu quả tử vong. Ảo Mộng tuy ảo nhưng luật là thật.
Đó là thời kì lao đao của thư ẩn. Vô số người chết, hàng vạn lời kêu ca, nhiều cuộc ám sát ngấm ngầm. Lẽ dĩ nhiên những tay phá phách chỉ dám dùng tài khoản phụ. Có cho vàng chúng cũng chẳng đời nào dám đem tài khoản chính ra đọ sức mạnh với GM. Và phương châm của GM là gì: Anh khổ công lập tài khoản trong khi chúng tôi del hết sức nhẹ nhàng. Thử với chúng tôi đi, anh sẽ biết ngay mà.
Thư ẩn đã sống sót qua mùa hoạn nạn. Vì xét cho cùng, một thế giới game như thật chẳng phải là ước mơ của nhà phát hành lẫn người chơi sao.
Trở lại chuyện Du Du nhà ta, muốn ép Độc Long nhận lại đồ, chỉ có cách gửi thư ẩn. Gửi bằng thư thường thì khi bị người nhận từ chối, hệ thống sẽ gửi trả lại người gửi, công gửi sẽ thành công cốc. Gửi bằng thư ẩn, đồng nghĩa với việc không thể không nhận. Tuy nhiên nó lại xảy ra một vấn đề nan giải, chỉ riêng với Du Du thôi. Ấy là giá thư ẩn rất đắt đỏ. Qua quan sát, Du Du đoan chắc rằng Độc Long là người chơi lắm tiền của. Nào là thánh thú, trang bị đẳng cấp còn vứt đi, chơi cả thư ẩn thì khỏi đoán cũng biết là đại gia, là những người có thể dùng tài lực để vượt trên các game thủ khác. Hải An không được như vậy. Cô chỉ là sinh viên không xu dính túi thôi. Chơi vui là chính, còn đầu tư thì không bao giờ. Hải An chỉ còn biết cách thở dài ão não. Sao cô lại lâm vào tình cảnh khó xử này kia chứ. Cô hoàn toàn bó tay trước tình cảnh của mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoanganh92