Trong một khu rừng rậm rạp, Bạch Phước Thiên đang hoảng sợ nhìn vào nguyên anh Bạch lão nhạt dần. Hắn không biết phải làm gì, từ trước tới giờ toàn là Bạch lão bao che cho hắn, hắn nghĩ Bạch lão là vô địch. Giờ đây, bạch lão đang dần dần biến mất khiến hắn hoảng sợ, đau đớn.
- Bạch thúc, thật sự xảy ra chuyện gì? tại sao Thái chưởng môn lại muốn giết ta.
- Thiếu gia, để ta nhìn người thêm một chút. Thiếu gia, người lớn lên càng giống gia chủ. Có lẽ ta đã chiều người quá mức nhưng bạch thúc rất yêu người, ta chăm sóc người từ nhỏ, nhìn người lớn lên, nhiều khi ta chỉ muốn người sống một cuộc sống bình thường như bao người khác mà thôi nhưng số phận đã an bài rồi. Ta cũng sắp biến mất khỏi thế gian này. Người hãy để ta nhìn người thêm 1 chút. Thiếu gia, người sẽ trở nên vĩ đại, người sẽ đạp hết mọi chúng sinh dưới chân, người sẽ làm được những điều mà người khác mong ước. Thật đáng tiếc khi đó bạch thúc không còn để trông thấy người vĩ đại rồi. Lý huynh, phần còn lại giao cho huynh, ta đi đây.
Nói rồi nguyên anh Bạch lão nhạt nhòa dần rồi biến mất. Từ trong rừng cây, một giọng nói vang lên.
- Bạch huynh, người ra đi bình an. Ta sẽ chăm sóc thiếu gia.
Một người trung niên mặt rộng trông như Trương Phi xuất hiện. Bạch thiếu không để ý, trong đầu hắn lúc này, bạch thúc đã chết, người thân duy nhất của hắn đã chết. Bạch thúc như cha hắn đỡ mọi sóng gió cho hắn, dạy dỗ hắn đã biên mất trước mặt hắn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một khoảng trống rỗng.
- Thiếu gia, xin đừng quá đau buồn. Bây giờ việc đầu tiên cần làm là rời khỏi đây đã.
- Ngươi là ai.
- Thuộc hạ tên là Lý Vinh phụng mệnh bảo vệ cho thiếu gia.
- Nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra trước khi ta đi ta muốn biết rõ mọi chuyện. Nếu ngươi không nói thì đừng hòng ta rời khỏi nơi này 1 bước” Bạch thiếu hét lên.
- Xin thứ lỗi thiếu gia ta không thể nói được.
- Nói.
Bạch Phước Thiên bỗng nhiên tỏa ra 1 up áp khiến cho Lý Vinh run rẩy quì xuống. Lúc này mắt Bạch thiếu chảy ra hai hàng máu. Toàn bộ người nhà của hắn tại Bạch gia sẽ bị giết. Lý Yên Nhiên sẽ không biết ra sao. Trong lòng Bạch Phước Thiên trào lên một cỗ tức giận muốn phá hủy mọi thứ.
Một tiếng nói vang lên,
- Lý Vinh ngươi đã làm hết phận sự của mình rồi, còn lại cứ giao cho ta.
Một người đàn ông xuất hiện, cao lớn, mặt nhẹ nhàng thanh thoát như thần thánh, theo sau là một người phụ nữ với chiếc áo đen và bộ tóc đen. Mặt của một thiếu nữ vừa 17 tuổi. Thân hình bốc lửa với chiếc áo bào đen lúc kín lúc hở, ôm lấy tay của người đàn ông.
- Chào hài tử bé bỏng, mẫu thân của con ở đây rồi, đừng sợ.
Nói rồi người phụ lao đến ôm lấy thân hình nhỏ bé của đứa trẻ 9 tuổi vào lòng. Vỗ nhẹ sau lưng. Con mắt của Bạch thiếu không còn chảy huyết lệ nữa mà thay vào đó là hai dòng nước mắt. Bạch thiếu dần dần chìm vào giấc ngủ.
- Huynh thật nhẫn tâm để con của chúng ta rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy ư?
Người phụ nữ lên tiếng.
- Tuyết nhi, sao lại trách ta. Ta cũng đâu muốn vậy. Bạch lão cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện rồi. Ta và muội đi lấy hài cốt Bạch lão về chôn cất thôi. Hi vọng kiếp sau Bạch lão có thể tìm được hạnh phúc gia đình thật sự.
Người đàn ông thở dài rồi cả 3 người biến mất. Hôm sau trong một ngôi nhà trúc nhỏ cạnh một hò nước, Bạch thiếu tỉnh lại, hắn mở mắt rồi suy nghĩ, tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là 1 giấc mộng mà thôi. Hắn nhìn xung quanh rồi thở dài, tất cả đã không phải là Bạch gia quen thuộc nữa. Bạch lão đã đi xa, biến mất không bao giờ trở lại. Tiếng đàn ông vang lên:
- Tỉnh dậy rồi thì ra đây đi.
Bước ra khỏi phòng, Bạch Thiếu cất lên câu hỏi:
- Hai ngưởi thật sự là phụ mẫu ta.
- Đúng thế nhưng đây chỉ là hóa thân năng lương để có thể trò chuyện với con thôi. Ta là Ngạo Thiên, còn mẫu thân con là Vô Ngân Tuyết. Ta là người thừa kế Tiên Đế đời trước nhưng vì mẫu thân con là công chúa của Ma Đạo nên đã có rất nhiều rắc rối xảy ra.
- Huynh nói như là rắc rối do ta gây ra vậy, chính huynh đã lẻn vào phòng ta rồi cướp ta đi nhớ không.
- Nhưng ta có làm gì muội đâu, sau đó ta thả muội ra mà.
- Hai người thôi đi!
Bạch thiếu quát lên.
Tại sao một người là Tiên đế một người là công chúa ma đạo mà không cứu nổi Bạch lão. Hắn chết rồi! Chín năm vừa qua hai người đã ở đâu? Chín năm không cha mẹ, hai người biết tôi như thế nào không? Tôi luôn ghen tị với những đứa trẻ khác khi chúng nó có cha mẹ, được ăn bữa cơm gia đình, được cha mẹ chăm sóc. Tôi chỉ có bạch lão là tốt với tôi, vậy mà hai người lại để hắn chết.
Nói đến đây Bạch thiếu bật khóc.
- Hài tử, có nhiều chuyên không thể để con biết sớm được, có cha mẹ nào không thương con. Bạch lão khao khát một gia đinh nên ta đã cho phép ông ấy nuôi nấng con. Ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông ấy khi thọ nguyên ông ấy chưa hết mà thôi. Bạch lão nếu còn sống thì cũng chỉ còn nửa năm thọ nguyên mà thôi. Ông ấy luôn muốn chết trong chiến trận với người mạnh hơn mình. Ông ấy đã thỏa mãn mọi tâm nguyên. Còn nếu con muốn trách thì hãy trách bản thân mình. Thiên gia tộc bằng tuổi con đã là cường giả rồi.
- Huynh đừng nói nữa, để cho con nó nghỉ. Con trai, con muốn biết chuyện gì. Mẫu thân sẽ kể cho con nghe.
-Tại sao hai người lại không sống chung với tôi.
Vô Ngân Tuyết ôm lấy đứa nhỏ vào lòng rồi nói,
- Khi mang thai con là khi đang xảy ra đại chiến tiên ma, sau đại chiến phụ thân bị trọng thương rồi mẫu thân sinh ra con, khi đó cả 2 ta đều yếu đuối nên không thể bảo vệ cho con, đành để con cho Bạch lão chăm sóc, con không biết rằng mẫu thân luôn quan sát con và nhớ con, nhưng nếu ta phá không đến thì kẻ thù cũng vậy, chúng ta phải ngăn đến khi con có thể trưởng thành, lúc đó gia đình sẽ đoàn tụ.
- Tại sao phụ thân nói Thiên gia tuổi này đều là cường giả, tại sao thể chất của tôi lại kém vậy.
Nói đến đây thì cả hai người đều trầm mặc, rồi Ngạo Thiên lên tiếng “gia tộc chúng ta không có họ, ra đời cũng không có tên, khi con tự đặt được tên theo Thiên thì khi đó con sẽ mạnh mẽ hơn. Bạch thúc đặt tên cho con nhưng không phải con đặt nên có thể hơi kém. Phần nhiều hai ta đều nghĩ là do dòng máu đế vương tiên ma ở trong người con phản nghịch lẫn nhau. Chúng ta tới là để giải quyết vấn đề này. Vì máu mủ nên kẻ thù có thể tìm được tọa độ không gian của con để phái người bắt con. Tên Tần Hạo đó là người của Tiên giới xuống bắt con. Nếu sau này con gặp người của Ma giới xuống nữa thì rất phiền. Con hãy lựa chọn con đường tu tiên của mình, tiên hay ma chúng ta đều ủng hộ, chúng ta mang theo mình giọt máu thượng giới, chúng ta sẽ loại bỏ một trong hai loại máu của con rồi dẫn con vào tu chân giới, con nghĩ sao?
Suy nghĩ một lúc rồi Bạch thiếu nói,
- Tôi muốn suy nghĩ một thời gian.
Ngạo Thiên định nói gì nhưng Ngân Tuyết đã lên tiếng,
- Thiên ca, để con trai mình nó quyết định số phận của mình đi, chúng ta hãy ở lại đây một thời gian sống như một gia đình thật sự.
Last edited by Tiểu Long; 06-07-2013 at 11:58 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của 2182759001
Hàng về, một tuần bận nên không post được, sz everyone.
-Thiên nhi, tới lúc ăn cơm rồi. Nghỉ xem sách ra ăn cơm đi con.
Sau khi đồng ý với ý kiến của Ngân Tuyết, cả ba người sinh hoạt như một gia đình, Bạch thiếu còn yêu cầu cả hai người sách và ngọc giản giới thiệu về cả hai tộc tiên ma. Điều này quá phù hợp với những gì mà Ngạo Thiên đã tính toán nên số sách và ngọc giản cấp thấp tràn đầy phòng Bạch Thiếu, phải mất 1 tuần Bạch thiếu mới có thể sắp xếp được chỗ sách và ngọc giản này. Hằng ngày, hai vợ chồng đều giành thời gian giải đáp những chỗ mà Bạch thiếu không hiểu và thay nhau chuẩn bị bữa ăn. Tuy bây giờ Bạch thiếu có thể sử dụng Tích cốc đan nhưng hắn yêu cầu quyết liệt bữa cơm gia đình nên cả hai người đành phải đồng ý. Cởm khét, canh mặn chắt lúc đầu của mẫu thân khiến cả hai cha con phải líu lưỡi. Ngân Tuyết cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cả đời nàng có bao giờ biết đến bếp đâu, lúc nào cũng có người phục vụ rồi. Một bữa cơm có thể ăn được mà không bị ngộ độc đã là quá tốt với nàng. Tuy vậy nhưng Bạch thiếu vẫn ăn khỏe. Hắn chỉ ước được bữa cơm gia đình như thế này thôi, nhìn thấy hai người máu mủ đang ngồi cùng bàn làm lòng hắn ấm áp. Sau 9 năm sống không biết hương vị gia đình thì những ngày này quả thật quá hạnh phúc đối với Bạch Phước Thiên. Tuy nhiên, cái chết của Bạch Huy Vũ và câu nói của Thái Huyền Vũ vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Sức mạnh là công lí, điều đó có thật không?
Tu tiên là sử dụng nguyên khí thiên địa cải tạo thể chết sau khi thể chất được cải tạo, năng lượng thần hồn sẽ dần lớn mạnh. Dần dần người tu tiên có thể vứt bỏ thể xác trở thành trạng thái năng lượng lí trí thuần túy, cái mà gọi là tiên là vậy, bất tử là thế. Tu ma cũng dựa trên nguyên lí vậy nhưng tàn bạo hơn, họ dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt của người khác bổ sung cho mình, nếu không giải quyết được ám tật thì dần dần, con người sẽ trở nên điên dại và mất lí trí. Phương pháp tu luyện có rất nhiều nhưng đều qui về một nguyên lí là sử dụng năng lượng thiên địa, dù tu luyện hay cướp đoạt. Đó là điều mà Bạch thiếu rút ra sau nhiều ngày suy nghĩ.
Các ngọc giản nói về thiên kiếp đều mập mờ, thực sự thiên kiếp là do Thiên tộc và ma tộc muốn thống trị muôn đời, ai tu luyện trừ khi mang hai dòng máu của Thiên và Ma còn lại đều gặp phải thiên kiếp. Khi rút ra được kết luận này, Bạch thiếu cười như điên. Hắn đã ngộ. Ai cũng muốn trường tồn thống trị, thiên hóa ra là sự lừa dối.
Còn rất nhiều bí mật nhưng Ngạo thiên và Ngân tuyết từ chối nói cho hắn biết, họ bảo biết quá nhiều cũng là không tốt nhưng Bạch thiếu không quan tâm, hắn đã xác định đạo tâm của mình.
- Ngày mai con sẽ quyết định ư?
Ngân Tuyết hỏi
- Vâng thưa mẫu thân, ngày mai con sẽ quyết định. Có việc con muốn hỏi, con có anh chị em không?
Nói đến đây thì mặt Ngân Tuyết trầm xuống, nàng biết phu quân mình tài hoa nên cũng tam thê tứ thiếp, nhưng trước mặt nàng thì hắn lúc nào cũng chỉ nói có một mình nàng. Nàng biết nhưng không muốn làm mất mặt phu quân, khi mà hài tử hỏi như vậy làm nàng cảm thấy hơi bực bội. Lí do mà Bạch thiếu cố tình hỏi vậy bơi những ngày này, phụ thân hắn suốt ngày lải nhải về truyền thống thông hôn trong dòng họ cũng như về tương lại gia đình của hắn. Điều này khiến hắn phát mệt nên hắn quyết định mượn dao giết người. Ngân Tuyết trả lời:
- Con có nhiều chị em cùng cha thôi, dòng máu của gia tộc rất hiếm con trai, nếu cha con là Tiên đế thì con cũng sẽ được truyền thừa, trong các đại gia tộc, giòng máu thuần là mức đo độ thừa kế. Càng thuần chủng càng quí, Ta đoán chắc phụ thân con muốn con giải quyết vấn đề cho ông ta. Con yên tâm, ta chỉ có mình con, con có chết cũng chết sau ta.
Một câu nói thể hiện sự kiên quyết của Vô Ngân Tuyết thể hiện sự quyết luyệt trong long nàng. Hai hàng lệ của Bạch Phước Thiên tràn ra. Hắn chỉ muốn trừng chị cha hắn một chút nhưng Ngân Tuyết đã xóa nhòa đi cái thù hận, ấm ức, ghen tị 9 năm trong lòng hắn. Trước mặt hắn lúc này chính là mẫu thân ruột của hắn. Hắn òa vào lòng Ngân Tuyết rồi khóc:
-Mẫu thân.......
Sáng hôm sau, trên đỉnh núi, Bạch Phước Thiên ngẩn ngơ nhìn trời. Phương thức đặt lại tên khá đơn giản. Hắn chỉ cần phá họ lập lại tên rồi dùng thiên địa chứng giám. Sau đó hắn sẽ lựa chọn một trong hai dòng máu cho tương lai của mình.
- Huynh đoán nó sẽ bỏ dòng máu nào.
- Ta nghĩ là Tiên Thiên, nó có vẻ thân với muội hơn. Mà tính cách thâm trầm của nó tu ma sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Muội cũng hi vọng là thế.
Nói rồi Ngạo Thiên thở dài.
Last edited by Tiểu Long; 06-07-2013 at 11:59 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của 2182759001
Trong Thái Nhất môn, tại tầng tháp cao nhất, chưởng môn Thái Huyền Vũ đang làm lễ truyền công cho Tần Hạo. Mặt Tần Hạo trắng bệch, ai mà ngờ được số lượng thông tin mà sư phụ hắn đưa vào đầu hắn lại nhiều đến vậy, hắn đã ngồi đây được 3 hôm rồi, trong những hôm này, Thái Huyền Vũ phải truyền năng lượng cho cơ thể hắn vì hắn vẫn chưa đột phá Trúc Cơ, vẫn chưa thể Ích Cốc. Đến cuối ngày, mắt Tần Hạo mở ra tràn đầy sự vui sướng, hắn đã tiêu hóa hết thông tin về công pháp tu luyện của Thái Huyền Vũ, có được thông tin này, hắn sẽ chỉ cần đan dược và bế quan 10 tháng là có thể đột phá Trúc Cơ. Phải biết là bây giờ hắn mới chỉ là luyện thể sơ giai, nếu muốn đột phá ngoài tu luyện còn phải lich lãm, cảm nhận sinh tử, thấu hiểu công pháp không mất 5 năm thì cũng khó đột phá.
- Nếu như đã xử lí hết thông tin thì ngồi đây nghe ta nói vài lời.
Tần Hạo ngồi lại gần Thái Huyền Vũ rồi nói,
- Sư phụ có gì chỉ dạy, đồ nhi xin kính cẩn lắng nghe.
- Ta nghe nói ngươi đã hẹn ước chiến 5 năm với Hoàng Nhất, ta biết ngươi muốn thành hôn ước với Lí Yên Nhiên nhưng hãy tạm quên việc đó đi, thực lực là trên hết. Nếu như ngươi có thể đột phá Kim Đan thì chuyện đó cũng không phải không khả thi.
Tần Hạo cảm thấy hơi thất vọng, hắn đã hỏi Thái Huyền Vũ về Lí Yên Nhiên và tỏ quan điểm của mình nhưng có vẻ chuyện này không thành. Hắn cũng thông minh hiểu được rằng không nên làm sư phụ bực mình nên gật đầu vâng dạ rồi thôi.
- 2 năm nữa tại Vũ gia sẽ tổ chức chọn kén rể cho Vũ Minh Ngọc, đây là một gia tộc xưng bá ở một không gian Nhan Giới gần chúng ta. Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, đi lịch lãm tiếp xúc với các thiên tài của các Nhân giới khác cũng sẽ là một cách tu luyện tốt đấy.
- Cái này…
- Ngươi yên tâm, nha đầu Vũ gia đó cũng là một trang tuyệt sắc đấy, nhưng đừng tự tin quá sớm, thiên ngoại hữu thiên.
Tần Hạo cáo lui rồi quay về chuẩn bị bế quan tu luyện, hẹn chiến của hắn với Hoàng Nhất chủ yếu vì tên Hoàng Nhất này cứ bám theo Lý Yên Nhiên. Mặc dù Hoàng Nhất đã nhập môn được 5 năm và hiên tại đã là Trúc Cơ kí sơ giai nhưng Tần Hạo tự tin có thể đánh bại tên này. Mục tiêu bây giờ của hắn là Hoàng Nhất, Bạch Phước Thiên đã không còn trong tâm trí hắn nữa rồi, một tên phế vật như thế thì có thể làm gì để uy hiếp hắn chứ.
Trong lúc này, đối thủ của hắn- Hoàng Nhất đang ở trong một cung điện sa hoa, bàn trên của hắn là một người mặc hoàng bào uy nghiêm khó tả. Đây chính là bá chủ của Triệu Long đế quốc Hoàng Minh Không và là cha ruột của Hoàng Long. Lúc này, hai người đang bàn một âm mưu kinh thiên.
- Cha à, con đã hẹn ước với tên Tần Hạo đấy, khi đó chỉ cần con giết được tên này thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy thôi.
- Không đơn giản như vậy đâu, ta nghĩ tên Tần Hạo đó sẽ được bảo vệ nên cũng rất khó có thể giết được hắn. Long nhi, ngươi quyết đinh rất đúng, chỉ cần giết hăn rồi lật đổ Thái Nhât Môn thì gia tộc chúng ta se năm quyền thông trị cái Nhân giới này, thúc của ngươi Hoàng Chí Thanh đã thống nhất được hầu hết các nước chư hầu Thái Nhất Môn rồi, khi đó chỉ cần lật bài thì ta sẽ làm 1 đòn bất ngờ khiến không ai có thể trở tay.
Hoàng Minh Không cười to.
Last edited by Tiểu Long; 07-07-2013 at 12:00 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của 2182759001
Trên đỉnh núi, Bạch Phước Thiên đang chuẩn bị làm một nghi lễ quan trọng nhất trọng cuộc đời hắn, lấy danh tự của chính bản thân. Trông ngoài xem, hai vợ chồng Ngạo Thiên và Vô Ngân Tuyêt cũng đang lo lắng không biết được lựa chọn của Phước Thiên sẽ là tu tiên hay tu ma.
Bỗng nhiên, Bạch thiếu nhắm chặt mắt lại, nhưng kí ức của chín năm sống hiện lại trong đầu hắn như thước phim tua nhanh. Vẻ mặt hắn lúc buồn, lúc cười lúc đau khổ. Những kỉ niệm không bao giờ nhạt phai, tủi thân vì không biết mặt cha mẹ, ghen tị với những đứa trẻ khác, vui vẻ khi ở bên Lý Yên Nhiên, được quan tâm chăm sóc của Bạch Huy Vũ. Tất cả nhưng cảm xúc dần dần chìm vào hư ảo, trong đầu Bạch thiếu không còn tạp niệm. Hắn mở mắt thét to:
-Tại sao ta phải sinh ra làm trò đùa của số phận? Tại sao những thứ mà ta đáng có lại không có? Tại sao muốn ta phải theo Thiên? Tại sao? Tại sao?....
-Không, nếu muốn ta theo Thiên, ta sẽ nghịch Thiên, nếu đã có tạo hóa, ta sẽ là hủy diệt, ta sẽ tự chọn con đường cho chính bản thân, mỗi bước ta đi sẽ là một biển máu của Thiên, ta sẽ là người hủy Thiên.
-Hỗn độn Hồng Hoang sinh ra trời đất chứng giám, lúc này đây, ta sẽ là Bạch Vô Thiên, ta không càn trời chứng giám cho ta, ta chỉ cần bản thân thay đổi, ta là Vô Thiên, dòng máu chảy trong người ta mãi mãi chảy trong người ta, ta đạp trời để hủy Thiên, ta không từ bỏ những gì của ta, ta mãi mãi là Bạch Vô Thiên ….
Ngạo Thiên thở dài, trong lòng ông không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Vui vì con trai của mình có khí phách đội trời đạp đất, buồn vì không biết ông còn có thể nhìn thấy nó không. Ông quay sang nói với vợ mình:
-Tuyết nhi, nếu có vấn đề gì ta sẽ toái không với bản thể của mình xuống, nàng hãy giúp ta mở không gian, còn nữa nếu ta không còn trên thế giới này thì nàng hãy giúp ta chăm sóc nó với những người khác. Ta có hay hoa lá nhưng nàng là vợ cả thì hãy bao dung cho bọn họ. Đều là lỗi của ta.
Vô Ngân Tuyết trầm mặc, nàng sao không biết được phu quân mình đang nói về vấn đề gì, phàm là sinh vật tu luyện đều không muốn chống lại Thiên, bởi Thiên vốn chống lại những gì là mối nguy hiểm tương lai. Bao nhiêu thiên tài tu luyện đều chết dưới Thiên kiếp, chỉ có dòng máu của Thiên tộc và Vô tộc là khai thiên nên tu luyện không cần lo Thiên kiếp, giờ đây con trai nàng lại chọn muốn chống lại Thiên, chỉ sợ hắn không qua nổi. Nhưng nàng vẫn cố nở một nụ cười với chồng mình:
-Thiếp theo chàng thì cũng chấp nhận những việc làm sai trái của chàng, nhưng chàng đừng lo, thiếp tin tưởng con trai của chúng ta.
Tuy nói vậy nhưng hai tay nàng nắm chặt lại, siết chặt đến nỗi máu thấm đỏ áo bào trắng.
-Hai người đừng căn thiệp vào, con đường ta đi do ta chọn. Hừ, Thiên kiếp ư, có bản lĩnh thì tới đây.
Uỳnh, không gian bị xé toang một mảng lớn trên bầu trời. Không gian vừa mở ra thì Bạch Vô Thiên cảm thấy một cơn đau đến từ mọ ngóc ngach trên cơ thể. Đầu tiên là chân trái hóa đá rồi lan dần lên, sau đó chân phải phủ toàn rêu xanh bắt đầu mọc thêm các cây nhỏ, nhánh rễ đâm thẳng vào chân hút máu để lớn. Máu tay phải như bị biến dạng thành các kim châm đâm ra ngoài da thịt, máu tay trái sôi lên làn da như bị hút hết nước co lại trông thật kinh người. Ngũ tạng lục phủ bị thiêu đốt. “ah,ah,ah…” Bạch Vô Thiên hét lên rồi hắn cười to “sảng khoái, quá sảng khoái”
Last edited by 2182759001; 07-07-2013 at 01:09 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của 2182759001
Trong khi Bạch Vô Thiên đang đối mặt với Ngũ Hành Thiên Kiếp, một trong những thiên kiếp cơ bản của ngưởi tu luyện thì bên ngoài hai vợ chồng Ngạo Thiên Ngân Tuyết đang rất lo lắng, loại thiên kiếp này cơ bản nhưng cũng phải là đột phá Kim Đan mới xuất hiện. Bạch Vô Thiên lúc này mới chỉ là Luyện thể thì thiên kiếp cơ bản này chả khác nào một tảng đá thả vào một quả trứng gà, kiểu gì trứng gà cũng vỡ. Nói cách khác là Bạch Vô Thiên không thể nào chịu nổi Thiên kiếp nhẹ nhàng này.
Tại Thái Nhất môn, Tần Hạo đang ngồi yên tu luyện, đã được 1 tháng sau lần truyền thụ của chưởng môn, hắn đã là đỉnh phong của sơ giai rồi, thêm một vài tuần nữa là hắn có thể đột phá lên trung giai rồi. Bỗng hắn cảm thấy run sợ, tim hắn đập loạn lên, thần trí bất ổn, một cảm giác sợ hãi khiến hắn muốn tẩu hỏa nhập ma.
Cũng tại Thái Nhất môn, Lí Yên Nhiên đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn thê lương khiến cho người nghe muốn chảy nước mắt. Nội dung đoạn nhạc kể về đôi chim bay vể phía Nam tránh rét, đang bay thì một cơn cuồn phong chia cắt cả hai. Chim mái hoảng hốt cất tiếng gọi chim trống, nhưng cứ một lần gọi là một lần yếu đi, rồi yếu đi giữa cuồng phong bão tố, bỗng nhiên tay nàng gẩy sai một nốt nhạc, cả đoạn thê lương biến mất. Nàng nhìn vào bàn tay mình, một phút chóc đó, bàn tay cô run rẩy. “Tiểu Thiên, bình an nhé, tỉ mãi chờ đệ” nàng thì thầm.
Còn ở một không gian khác, nơi đây toàn bộ hỗn loạn, đất đá bay lung tung, cầu lửa loạn, những tảng băng lớn bồng bềnh, cuồng phong rít ầm ầm, sấm chớp nổ liên tục, hai tồn tại cao quí của tiên ma đang ngồi chơi cờ. Bỗng nhiên, Tiên Đế và Ma Đế ngoảnh mặt về 1 phía. Ma Đế lên tiếng:
-Hỗn Nguyên, ngày xưa ngươi đặt tên có ồn ào như vậy không? Ta thấy ngày xưa ngươi cũng là thiên tài trong thế hệ mà
Hỗn Nguyên Tiên Đế xưa lấy tên Vũ Thiên, sau khi dành được hiệu Tiên Đế thì đổi thành Hỗn Nguyên. Khi hắn đặt tên cho mình là 6 tuổi, khi đó ai cũng hâm mộ vì hắn được gia tộc thưởng cho rất nhiều thứ, địa vị, công pháp. Hắn khi đó mang dòng máu thuần nhất dòng tộc cùng thế hệ, nhưng hắn lại sinh sau tên đó một năm, Hạo Thiên, hắn chỉ sinh trước 1 năm nhưng cũng là lấy tên trước 1 năm, cũng là sinh sớm 1 năm nên đã hơn hắn quá xa. Khi tuyển chọn người kế vị Tiên Đế thì khoảng cách 1 năm đó thành 1 bức tường thành quá lớn đối với hắn. 1 năm không là gì với người tu luyện cầu trường sinh nhưng là một nỗi đau đớn đối với hắn. Dẫu cho hắn làm gì thì khoang cách hai người vẫn cứ là 1 năm. Điều hối hận lớn nhất với Vũ Thiên khi đó là sinh muộn so với Ngạo Thiên 1 năm, nhưng bây giờ hắn đã có tất cả, địa vị, quyền sinh sát trong tộc. Tuy vậy nhưng nỗi nhục đấy thì không bao giờ xóa được
Đang mải mê theo đuổi suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên cả hai trợn tròn mắt. Tiên Đế lên tiếng:
-Không cảm nhận thấy dòng máu của tên tiểu tạp chủng đó nữa, chả lẽ hai người kia lại để hắn chết?
Ma Đế thì trầm ngâm, hắn hiểu rõ biểu muội Ngân Tuyết của mình, không đời nào nàng lại trơ mắt nhìn con trai của mình chết trước mặt mình. Chỉ có hai khả nẳng, một là Thiên Kiếp quá mạnh nên nàng không có thể làm được gì, hai là Ngạo Thiên đã ra tay ngăn cản. Ma Đế đặt bản thân vào Ngao Thiên thì thấy hắn có thể tiếc vợ hơn đứa con và sự nghiệp ấy, nếu Ngân Tuyết vì ngăn cản Thiên Kiếp và phá không thì không đời nào cái cán cân bằng này có thể giữ nổi.
Tiên Đế thì khác, hắn nghĩ rằng chắc chắn có biến cố đã xảy ra, không đời nào mà chuyện này lại dễ dàng như vậy, nếu như tên tiểu tử đó chết thì hai người kia sẽ chẳng có cố kị gì nữa mà phản công ngay, khi đó thì thật khó để có thể chống đỡ được, hắn phải về chuẩn bị ngay phòng trường hợp xấu nhất. Hi vọng hắn có thể kêu gọi được mấy tổ tiên bế quan ủng hộ hắn, nếu không thì thật là thảm.
“Ta sẽ về điều tra thêm về việc này, cáo từ” nói rồi đi, Tiên Đế hành động hấp tấp như vậy nhưng Ma Đế chỉ mỉm cười, hắn nhìn về phía Tiên Đế biến mất rồi suy nghĩ một lúc. Hắn dám chắc tên kia sợ sự phản công của hai vợ chồng đó nhưng hắn không thể xác minh được sự sống chết của tiểu tử kia, hắn chỉ cần tên tiểu tử kia. Trong đầu Ma Đế hiên lên vô số ý nghĩ. Sau đó hắn mỉm cười “ Dẫu sao thì ta cũng phải chuẩn bị cho tên nhóc này mới được, hắn có thể giúp ta nhiều đây”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của 2182759001