Kể từ hôm ấy ngày nào Arabela Bisốp cũng ra thăm lán trại ngoài bến. Thoạt đầu nàng đem đến cho các tù binh Tây Ban Nha bánh trái, sau đó cả tiền bạc và quần áo nữa. Nàng chọn những giờ giấc mà nàng nghĩ sẽ không gặp Blood ở đó. Vả lại chàng bác sĩ trẻ ngày càng thưa đến đó hơn, theo đà các bệnh nhân của chàng lần lượt ngồi dậy được, trong khi những thương binh được các bác sĩ địa phương - Vakơ và Brônxơn - điều trị thì cứ theo nhau mà chuyển từ lán ra nghĩa địa. Việc này đã làm danh tiếng Blood tăng lên không ít trong dân chúng Britgiơtao. Có thể họ cũng phóng đại tài nghệ chữa bệnh của chàng. Từ sự việc đó, dân chúng thành phố đã rút ra được một kết luận thích đáng, vì thế công việc trị bệnh của Vakơ và Brônxơn giảm đi trông thấy, trong khi Blood thì ngược laị, mỗi ngày một thêm bận bịu và đồng thời thu nhập của tên chủ nô của chàng càng tăng vọt. Hậu quả của tình trạng trên là một kế hoạch đã được Vakơ và Brônxơn vạch ra sau khi cân nhắc kỹ càng, mà tới đây sẽ kéo theo hàng loạt sự kiện quan trọng... Nhưng ta cũng không nên đốt cháy giai đoạn làm gì.
Một lần, ra bến sớm hơn nửa tiếng so với lệ thường, Blood đã giáp mặt Arabela Bisốp, lúc đó cũng vừa từ trong lán bước ra. Chàng bỏ mũ đứng ra sang nhường đường cho nàng, nhưng cô gái kiêu kì ngẩng cao đầu đi qua không thèm nhìn chàng.
Tuy nhiên viên bác sĩ đã không nhận thấy vẻ giễu cợt ấy, hoặc cho là không nên nhận thấy nó.
- Tôi không phải thằng ngốc, anh bạn đồng nghiệp thân mến, - ông ta tiếp. - Tôi đi guốc trong bụng người ta và thậm chí còn có thể nói chắc người khác đang nghĩ gì.
- Ông sẽ làm tôi tin nếu ông cho biết tôi đang nghĩ gì - Blood nói.
Bác sĩ Vakơ nhìn một lượt bờ cảng vắng ngắt nơi họ đang đi, rồi sán lại gần Blood hơn nữa, ông ta ngọt nhạt.
- Tôi đã theo dõi thấy nhiều lần anh buồn rầu ngắm biển. Thế mà anh còn cho rằng tôi không biết được ý nghĩ anh sao? Nếu thoát khỏi cái địa ngục này thì, như một người tự do, anh có thể hiến mình cho cái nghề nghiệp vừa thích thú vừa được lợi mà lúc này chỉ là một thứ trang trí. Thế giới này rộng lắm, ngoài nước Anh còn biết bao nước khác, nơi mà một người như anh chắc chắn sẽ được đón tiếp nồng nhiệt. Ngoài các thuộc địa Anh còn có các thuộc địa khác, Vakơ nhìn quanh và hạ giọng nói tiếp đầy vẻ âm mưu: - Từ đây đến thuộc địa Hà Lan Curaxao nào có xa xôi gì. Mùa này thậm chí có thể đến đó bằng thuyền con. Thế giới ấy sẽ mở ra trước mắt anh một khi anh thoát khỏi xiềng xích. Bác sĩ Vakơ ngừng lời chờ đợi nhìn người đồng hành thản nhiên của mình. Nhưng Blood vẫn làm thinh.
- Tôi không cần tiền mà cần xuồng kia. Nhưng tôi không biết còn ai dám bán xuồng cho tôi sau khi đã có lệnh của thống đốc Xtidơ doạ trừng trị thẳng tay. Chắc ông đã biết chuyện đó?
Bác sĩ Vakơ trâm ngâm xoa cằm:
- Ðúng, tôi đã đọc tờ yết thị... Tuy vậy chắc anh cũng đồng ý rằng tôi không thể tìm kiếm thuyền cho anh được! Việc ấy rồi mọi người sẽ biết. Tôi mà dính dáng vào đó thì nếu vỡ lở, tôi sẽ bị tống giam và nộp hai trăm bảy tiền chuộc... anh hiểu chứ?
Niềm hy vọng đang cháy rực trong lòng Blood đã hơi mờ đi và bóng đen tuyệt vọng thoáng hiện trên mặt chàng.
- Vâng, nhưng nếu thế thì... - chàng lẩm bẩm - thì tôi cầm tiền của ông làm gì?
- Ðừng vội thất vọng, - Vakơ nói và một nụ cười vụt hiện lên trên đôi môi mỏng dính của ông ta. - Tôi đã nghĩ đến chuyện ấy rồi. Người đứng tên mua thuyền sẽ cùng đi luôn với các anh. ở đây phải không còn lại một người nào có thể bị qui trách nhiệm cả.
- Nhưng còn ai chịu trốn khỏi đây, ngoài những người đang phải chịu số phận như tôi? - Blood nghi ngại hỏi.
- Trên đảo không phải chỉ có những tù nhân, mà còn những người bị đày nữa, - Vakơ giải thích. - Nhưng người bị đày vì thiếu nợ sẽ rất mừng được dang rộng cánh. Tôi biết một người thợ mộc chuyên đóng tàu tên là Natthan, và tôi cũng biết rằng anh ta sẽ rất sung sướng nếu có dịp ra đi.
- Nhưng nếu anh ta đến mua thuyền của ai đó thì tất nhiên người ta phải nảy ra câu hỏi là anh ta lấy tiền ở đâu ra.
- Dĩ nhiên câu hỏi như vậy có thể nảy ra, nhưng cần phải làm sao để người ta không biết hỏi ai câu ấy nữa.
- Anh hãy cầm tiền và quên ngay rằng tôi đã đưa nó cho anh. Nếu người ta hỏi anh về số tiền ấy thì anh nói rằng bạn bè họ hàng anh ở nước Anh gửi về qua tay một trong số các bệnh nhân của anh, mà vì giữ chữ tín anh không thể nói tên người ấy ra trong bất kỳ trường hợp nào.
- Nếu hành động cho thận trọng thì sẽ không có ai hỏi gì đâu. Anh nên thoả thuận với Natthan, bởi vì một thợ mộc có thể sẽ rất có ích cho các anh đấy. Anh ta sẽ tìm một cái thuyền thích hợp và sẽ mua nó. Mọi việc chuẩn bị cho cuộc vượt biển phải được hoàn tất trước khi sắm được thuyền; rồi không để lỡ một phút, phải chuồn ngay lập tức. Anh hiểu rồi chứ?
Blood hiểu ông ta rất rõ, đến nỗi chỉ một giờ sau anh đã gặp ngay Natthan và đã xác minh được quả thực anh ta đồng ý tham gia cuộc chạy trốn. Họ thoả thuận với nhau rằng anh chàng thợ mộc phải lập tức bắt tay vào tìm thuyền, và khi đã tìm được thì Blood sẽ đưa ngay cho anh ta số tiền cần thiết.
Việc tìm kiếm hoá ra kéo dài hơn Blood tưởng nhiều. Mãi ba tuần lễ sau, Natthan, người mà bây giờ hầu như hôm nào Blood cũng tìm gặp, mới cho biết rằng đã tìm được một chiếc thuyền thích hợp và người ta đồng ý bán nó với giá 22 pound. Ngay chiều hôm ấy, chọn chỗ kín đáo, Blood đã giao tiền cho anh ta. Natthan trở về và cuối ngày hôm sau thì mua được thuyền. Anh ta phải đưa thuyền ra bến và Blood sẽ cùng các bạn chàng lợi dụng bóng đêm để lên đường đi tìm tự do.
Chiều hôm ấy, trước lúc mặt trời lặn, sau khi nhìn thấy Natthan đã đi lấy thuyền, Blood thong thả trở lại xóm lều, nơi bọn giám thị đang lùa đám tù nhân đi làm về. Chàng lặng lẽ đứng bên cổng nhìn những con người mệt mỏi đến cùng kiệt ấy lê bước đi qua, nhưng những ai biết chuyện đều hiểu được cái đốm lửa hi vọng đang cháy trong mắt chàng. Theo sau những tù nhân đang tản ra lều, Blood bước qua cổng trại và trông thấy đại tá Bisốp. Tay cầm roi, hắn đang đứng nói chuyện với tên giám thị Kent bên dãy để phạt các nô lệ phải tội.
Trông thấy Blood, hắn cau có nhìn chàng.
- Mày mất mặt ở đâu cả ngày? - hắn quát lên và mặc dù cái kiểu nói sừng sộ của tên đại tá chàng đã quen rồi, nhưng Blood vẫn thấy tim mình thắt lại.
- Chuyện ấy mày khỏi lo. Từ giờ đến sáng mày khỏi phải về đây nữa, - Bisốp đáp - Người ta sẽ tìm cho mày một xó nào đấy trong dinh thống đốc để ngủ.
Tim Blood thót lại.
- Nhưng mà... - chàng định phân bua.
- Không nói lôi thôi nữa! Mày lại định ba hoa đến tối phỏng. Ngài thống đốc đang đợi! - Và Bisốp dùng roi quất cho con ngựa của Blood một cái mạnh đến nỗi nó phải lồng lên, suýt nữa thì hất chàng kị sĩ ra khỏi yên.
Blood ra đi với nỗi lòng gần như tuyệt vọng. Cuộc chạy trốn đành phải hoãn đến hôm sau, mà như vậy sẽ phức tạp hơn nhiều: Việc mua bán của Natthan có thể bại lộ, anh ta có thể bị hỏi han lôi thôi, rất khó trả lời cho xuôi lọt mà không gây nghi ngờ.
Blood tính rằng sau khi chữa bệnh cho viên thống đốc về, chàng có thể lợi dụng bóng tối đến gần hàng rào để báo cho Pit và những người khác biết rằng mình đã về. Nếu vậy thì cuộc chạy trốn vẫn còn có cơ thực hiện được. Thế nhưng những tính toán ấy đã bị thất bại bởi cơn thống phong dữ dội của viên thống đốc và cơn giận dữ không kém do sự chậm trễ quá lâu của Blood.
Viên thống đốc giữ chàng bác sĩ lại mãi tận khuya. Blood hi vọng về được sau khi làm đỡ cơn đau đang hành hạ thống đốc bằng cách trích huyết, nhưng Xtidơ một mực không chịu để chàng đi. Blood đành phải ở lại qua đêm tại đó, ngay trong phòng ngủ của thống đốc. Dường như số phận muốn trêu chọc Blood. Thế là cuộc chạy trốn trong đêm hôm ấy phải huỷ bỏ hẳn.
Mãi đến sáng sớm, viện cớ phải ra hiệu thuốc, Blood mới ra khỏi dinh thống đốc được.
Chàng vội đến gặp Natthan và thấy anh ta đang trong tình trạng hoảng loạn. Anh chàng thợ mộc phải đợi suốt đêm ngoài bến, chắc mẩm rằng mọi việc đã bị phát giác và anh ta thế là đi đứt. Blood ra sức vỗ về anh ta.
- Ðêm nay chúng ta sẽ trốn, - chàng nói với một sự vững tin mà thực ra chàng không cảm thấy. - Chúng ta sẽ trốn dù tôi có phải rút hết máu của quan thống đốc. Anh hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Anh hãy bịa ra một chuyện gì đó. Có điều không nên hốt hoảng. Hãy tỏ ra thật tự tin. Tôi không thể chần chừ ở đây lâu hơn được nữa. - Nói đoạn, Blood chia tay anh chàng thợ mộc ra về.
Một giờ sau khi Blood đi khỏi, một viên thư lại trong dinh thống đốc đã xuất hiện trước ngôi nhà của Natthan. Từ ngày các loạn quân mang án bị đưa đến đảo, quan thống đốc đã đặt ra một điều luật buộc tất cả những người bán thuyền phải báo cho nhà chức trách biết, sau đó mới được nhận lại số tiền mười pound mà mỗi chủ thuyền đều phải đặt trước. Thế nhưng dinh thống đốc chưa trả tiền đặt cọc cho người đã bán thuyền cho Natthan, còn để kiểm tra lại xem quả thực có chuyện buôn bán như vậy hay không.
Vớ vội chiếc mũ, Natthan lên đường đi tìm Blood. Nhưng biết tìm anh thầy thuốc ở đâu được? Ði đâu bây giờ? Anh ta liều hỏi bừa mấy người đi đường xem họ có trông thấy bác sĩ Blood ở đâu không, làm ra vẻ như đang khó ở, một điều không xa sự thật là bao nhiêu. Nhưng không ai có thể trả lời anh ta câu hỏi đó, và vì không bao giờ Blood nói hở với anh chàng thợ mộc về vai trò của Vakơ trong cuộc vượt biển sắp tới nên Natthan đã đi qua ngôi nhà của con người duy nhất ở Bacbađốt sẵn sàng giúp anh ta tìm kiếm Blood.
Rốt cuộc, Natthan mò đến đồn điền của đại tá Bisôp, định bụng nếu không thấy Blood ở đó thì anh ta sẽ gặp Pit - về việc Pit có dự vào cuộc chạy trốn thì anh ta đã biết, - và qua Pit báo lại cho Blood tất cả câu chuyện đã xảy ra với anh ta.
Lòng dạ rối bời, bất chấp trời đang nắng như đổ lửa, Natthan ra khỏi thành phố và vội vã rảo bước về hướng những ngọn đồi phía bắc, nơi có những đồn điền của Bisôp.
Ðúng lúc ấy, sau khi đã để lại cho quan thống đốc các thứ thuốc, Blood được phép đi lo những công việc của mình. Chàng phóng ngựa ra khỏi dinh thống đốc, định trở về đồn điền và chắc là đã đến nơi trước Natthan nhiều nếu không vì một trì hoãn bất ngờ, kéo theo sau nó một lô sự kiện không hay mà nguyên nhân của nó lại là Arabela Bisốp.
Hai người gặp nhau ở cổng khu vườn rực rỡ bao quanh dinh thống đốc.
Lần này Blood đang lúc phấn chấn. Sức khoẻ con bệnh quý phái của chàng đã khá lên mức cuối cùng Blood đã được tự do đi lại, và điều đó làm cho chàng lập tức thoát khỏi trạng thái trầm mặc u ám mà chàng đã trải qua trong suốt mười hai tiếng đồng hồ vừa rồi. Cột thuỷ ngân trong nhiệt kế tinh thần của chàng đã vọt lên cao. Chàng đã lại nhìn tương lai một cách lạc quan: thì có sao nào, đêm qua không được thì đêm nay sẽ được, nói cho cùng thì một ngày đã là cái gì? Tất nhiên dinh thống đốc mà hỏi đến thì chẳng hay ho lắm, nhưng họ cũng chỉ phải hưởng sự quan tâm của nó trong một vài hôm là cùng, còn sau đó thì thuyền của họ đã đi xa rồi.
Niềm tin tưởng ở thành công là nguyên nhân đầu tiên của cái bất hạnh sắp tới. Nguyên nhân thứ hai là vì hôm ấy Arabela cũng đang vui vẻ và nàng không có tí ác cảm nào với Blood. Hai sự việc ấy là nguyên nhân khiến Blood nấn ná và vì thế đã dẫn đến những hậu quả đáng buồn.
- Làm gì mà cứ như ma đuổi thế? - Kent quàu quạu hỏi - Có chuyện quỷ quái gì vậy? Sinh đôi à?
- Sao ạ? Sinh đôi? à, không, tôi chưa vợ, thưa thầy... Ðó là...ông anh họ tôi, thưa thầy.
- Cái gì, cái gì?
- Anh ấy ốm, thưa thầy - Natthan vội nói dối - Bác sĩ có đây không ạ?
- Nhà nó ở đằng kia kìa - Kent uể oải khoát tay, nếu nó không có đấy thì đi đâu đó mà tìm - Nói đoạn hắn bỏ đi thẳng.
Mừng quýnh vì thấy Kent đi khỏi, Natthan chạy vội vào cổng. Bác sĩ Blood không có trong lều. Ở vào địa vị anh ta, bất kỳ ngườii nào biết nghĩ đều ngồi lại chờ: nhưng Natthan không thuộc loại người ấy...
Anh ta vội lao ra cửa rào và sau một phút nghĩ ngợi, quyết định đi về bất cứ hướng nào miễn không phải hướng Kent vừa đi. Theo trảng cỏ bị mặt trời thiêu đốt, Natthan mò đến được ruộng mía dựng đứng như một bức tường vàng óng dưới ánh nắng tháng sáu chói chang. Những bờ đất chạy dọc ngang đồn điền chia cánh đồng màu hổ phách thành những khoảnh vuông vắn. Trông thấy phía xa có mấy nô lệ đang làm việc, Natthan vội đi ngay đến đó, Pit không có ở đấy, mà hỏi thăm thì anh ta lại ngại. Gần một tiếng đồng hồ Natthan theo các lối mòn đi tìm chàng bác sĩ. Dọc đường, một tên giám thị phải giữ anh ta lại và thô lỗ hỏi anh ta cần gì ở đây. Natthan lại trả lời rằng anh ta đi tìm bác sĩ Blood. Thế là tên giám thị chửi rủa ầm ĩ và bảo anh ta phải cút ngay khỏi đây. Anh chàng thợ mộc phát hoảng vâng dạ xin đi ngay, nhưng vì nhầm đường nên không đi về xóm lều nô lệ mà lại đi ngược lại mãi tới khu đất xa nhất của đồn điền, bên rìa một khu rừng rậm rạp.
Tên giám thị đang chết dở sống dở vì cái nóng ban trưa, có lẽ vì vậy nên hắn không buồn nhắc Natthan biết sai lầm của mình.
Natthan cứ đi như thế đến hết lối mòn, và lúc rẽ ngang anh ta gặp ngay Pit đang nạo vét mương dẫn nước bằng một cái mai gỗ.
Anh chàng Natthan hoảng hốt ba chân bốn cẳng chạy bổ vào rừng nhanh như một con thỏ. Ðó là hành động dại dột và phản trắc nhất mà anh ta có thể nghĩ ra được. Pit bật rên một tiếng và chống mai đứng im như trời trồng.
Tuy nhiên, không hề ngoái lại, anh chàng thỏ đế đã kịp lẩn sau lùm cây. Trong cái tâm hồn nhút nhát của anh ta còn le lói một tia hi vọng duy nhất là đại tá Bisốp không trông thấy mình bởi vì anh ta biết rõ tên đại tá có đủ quyền lực và ảnh hưởng để đưa lên giá treo cổ bất kỳ ai hắn không ưa.
Khi kẻ chạy trốn đã chạy khá xa, tên chủ đồn điền mới sực nhớ đến hai gã da đen vẫn bám sát gót hắn như con chó săn. Ðó là bọn vệ sĩ của Bisốp và không bao giờ hắn dám ra đồn điền mà không có chúng, kể từ bận cách đây mấy năm một nô lệ đã xông vào và suýt nữa thì bóp chết hắn.
- Ðuổi theo hắn ngay mấy con lợn đen này! - Bisốp rống lên, nhưng hai gã da đen chưa kịp lao đuổi theo kẻ chạy trốn thì hắn đã ngăn chúng lại. - Ðứng yên đấy, bọn chết toi!
Hắn chợt hiểu rằng muốn trị tên chạy trốn chẳng cần phải đuổi theo làm gì. Pit vẫn đang nằm trong tay hắn và hắn sẽ móc mồm moi được tên họ của anh chàng dặt dẹo ngại giao thiệp kia và hỏi được nội dung câu chuyện bí ẩn của họ. Tất nhiên Pit sẽ tỏ ra cứng đầu cứng cổ, nhưng tên đại tá cũng biết không ít phương pháp bẻ gục cái ngang bướng của bất kì tên nô lệ nào.
Quay bộ mặt đỏ tía vì nắng và vì giận dữ sang phía Pit, Bisốp nhìn anh bằng cặp mắt ti hí rồi bước tới một bước, vung cây gậy tre lên.
Hai gã da đên lôi xềnh xệch anh chàng Pit bất hạnh trên lối đi chạy dài giữa hai hàng mía vàng rực như hai bức tường thành. Những ánh mắt khiếp hãi của các nô lệ đang làm việc nhìn theo họ. Sự tuyệt vọng của Pit là không sao tả xiết. Những nhục hình sắp tới không làm anh bận tâm mấy. Nguyên nhân chính gây ra cho anh những nỗi đau tinh thần là việc kế hoạch thoát ra khỏi chốn địa ngục trần gian được tính toán chu đáo đến thế đã bị phá ngang một cách bất ngờ và ngu xuẩn như vậy.
Qua khỏi hàng rào, hai gã đen lôi Pit về phía toà nhà trắng của giám thị. Từ đây nhìn ra vịnh Carlyle rất rõ. Pit hướng ánh mắt ra cầu cảng, nơi có những con thuyền đen sẫm dập dờn trên mặt sóng. Anh chợt bắt gặp mình đang nghĩ rằng trên một trong những con thuyền ấy, nếu vận hạnh mỉm cười với các anh một tí thì lúc này họ đã khuất sau chân trời kia rồi.
Và anh buồn bã ngắm nhìn mặt biển xanh.
Ngoài kia, trong gió nhẹ, trên mặt biển Caribê xanh lam hơi gợn sóng, một chiếc fregat đỏ rực mang cờ Anh đang uy nghi lướt tới.
Tên đại tá dừng lại, lấy tay che mắt cho khỏi chói và chăm chú nhìn con tàu. Mặc dù gió nhẹ, con tàu vẫn chậm rãi tiến vào vịnh chỉ bằng cánh buồm dưới trên cột buồm mũi. Những cánh buồm còn lại đều cuốn lên hết, để lộ những đường nét dữ tợn của thân tàu - từ phần trên cao chót vót như tháp pháo ở phía lái, đến bức tượng đầu người thếp vàng óng ánh dưới nắng chói chang đằng mũi.
Sự di chuyển chậm chạp của con tàu cho thấy kẻ cầm lái của nó không quen vùng biển này và vừa tiến vừa thỉnh thoảng đối chiếu dây đo sâu. Với tốc độ như vậy, ít nhất phải một tiếng nữa con tàu mới vào đến cảng. Trong lúc tên đại tá nhìn chiếc tàu, có vẻ thán phục trước vẻ đẹp của nó, thì Pit bị hai gã da đen điệu vào trại và bị xích vào dãy cùm lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi các nô lệ đang cần phải uốn nắn.
- Mày chưa biết? A, đồ chó chết! Ðồ quỉ sứ địa ngục! Làm sao mày nghe được khi không có cái mặt mày ở đây?
- Nhưng nếu vậy thì có nên đòi hỏi tôi phải biết lệnh ngài không? - Blood làm ra vẻ khổ tâm không giấu giếm, hỏi. - Trông thấy một nô lệ của ngài đang đau đớn, tôi tự nhủ: “Ðó là một nô lệ của chủ, mà mình lại là thầy thuốc ở đây đương nhiên là phải lo lắng cho tài sản của ông ấy”. Vì thế tôi đã cho anh này uống nước, lấy tàu cọ che cho anh ta. Chẳng nhẽ tôi làm thế không đúng sao?
- Ðúng à? - Tên đại tá điên tiết không nói nên lời.
- Ngài không nên xúc động quá như thế! - Blood làm bộ van vỉ - Cái đó có hại cho ngài lắm đấy. Nếu ngài cứ nóng nảy như vậy không khéo lại bại liệt cho mà xem...
Tên đại tá vừa chửi rủa vừa xô chàng bác sĩ ra, nhẩy bổ đến bên chiếc cùm và giật tàu cọ trên lưng kẻ bị tội ném đi.
- Xin ngài hãy vì lòng nhân ái... - Blood lên tiếng.
Chiếc tàu lớn giương cờ Anh mà người ta đã để cho vào vịnh Carlisle một cách bình yên ấy thì ra là một chiếc tàu kaper Tây Ban Nha. Nó đến đây không phải chỉ để thanh toán những món nợ lớn nào đó của các tay anh chị hải hồ tham lam, mà còn để trả thù tổn thất mà “Pride of Devon” đã gây ra cho hai chiếc galion của Tây Ban Nha. Thuyền trưởng của chiếc đã trốn thoát là don Diego de Espinosa y Valdez, em ruột của đô đốc Tây Ban Nha don Miguel đê Espinosa, một người rất nóng nảy và kiêu ngạo.
Nguyền rủa mình vì thất bại, don Diego thề sẽ cho bọn Anh một bài học mà chúng phải nhớ suốt đời. Hắn quyết định học lấy một vài kinh nghiệm của Morgan và những tên cướp biển khác, làm một cuộc tập kích trừng phạt vào thuộc địa Anh gần nhất. Rất tiếc là lúc còn ở San Juan de Porto Rico, khi hắn đang trang bị con tàu “Cinco Llagas” nhằm mục đích ấy thì ông anh đô đốc của hắn không có ở bên cạnh để khuyên can hắn đừng liều lĩnh. Mục tiêu được hắn chọn cho cuộc tập kích là đảo Barbados, nghĩ rằng quân trấn thủ ở đó ỷ vào những chướng ngại tự nhiên của hòn đảo nên dễ bị đánh phủ đầu không kịp trở tay. Hắn chọn Barbados còn vì theo tin tức nội gián cung cấp, chiếc “Pride of Devon” vẫn còn ở đấy, mà hắn thì muốn rằng việc báo thù của mình ít nhiều phải có tính chất chính nghĩa. Thời điểm tập kích được hắn chọn đúng vào lúc trong vịnh Carlisle không còn một chiếc tàu nào khác.
Cái ranh ma của hắn đã không bị phát giác, đến nỗi không làm ai nghi ngờ, hắn đã vào tận cảng bình yên và chào pháo đài trấn thủ bằng một loạt thần công gồm hai mươi khẩu bắn vỗ mặt.
Vài phút sau, những người đang theo dõi vịnh cảng nhận thấy con tàu thận trọng di chuyển trong các bựng khói. Giương thêm buồm lòng giữa để tăng tốc độ và ngoặt gấp ngược gió, nó đưa ra các họng pháo mạn trái chĩa thẳng vào pháo đài lúc này vẫn chưa sẵn sàng đánh trả.
Loạt súng thứ hai dội lên xé toạc không gian. Tiếng nổ đinh tai của nó làm đại tá Bishop sực tỉnh. Hắn chợt nhớ đến chức trách chỉ huy dân binh Barbados của mình.
Bên dưới thành phố tiếng trống kèn nổi lên dồn dập, làm như còn phải loan báo thêm về mối hiểm hoạ này không bằng.
Chức trách của đại tá Bishop là cầm đầu đồn binh ít ỏi vừa bị những khẩu pháo Tây Ban Nha biến thành đống gạch vụn.
Bất chấp cái nóng kinh người và thân xác không lấy gì làm nhẹ nhõm của mình, tên đại tá quày quả lên đường vào thành phố. Hai tên vệ sĩ chạy gắn theo sau hắn.
Quay sang Jeremiah Pitt, Blood nhăn nhó mỉm cười.
- Cái đó gọi là sự can thiệp kịp thời của số mệnh đấy. Nhưng có quỉ mới biết rồi sẽ đi đến đâu!
Khi loạt súng thứ ba vọng lên, chàng nhấc tàu cọ và cẩn thận che lưng cho bạn.
Đúng lúc ấy, tên giám thị Kent và chừng mười công nhân đồn điền xuất hiện trong khu trại bị quây giữa hàng rào. Tất cả đều hết sức hốt hoảng. Cả bọn chạy vào ngôi nhà trắng thấp và lát sau trở ra với súng hoả mai và đoản kiếm trong tay.
Bị bọn canh giữ bỏ mặc và bị lây không khí hoảng loạn chung, các nô lệ bị đày đến Barbados cũng nhóm hai, nhóm ba kéo đến ngôi nhà trắng của Kent.
- Vào rừng! - Kent quát họ. - Chạy hết vào rừng và cứ ở đó đợi chừng nào chúng tao trị xong bọn lợn Tây Ban Nha này cái đã.
Và hắn vội vã chạy theo cả bọn đến hợp quân với đám dân binh lúc này đang tụ tập trong thành phố để chống trả nhóm đổ bộ Tây Ban Nha.
Nếu không có Blood thì chắc các nô lệ đã tuân theo mệnh lệnh ấy rồi.
- Nắng thế này thì chúng ta đi đâu mà vội, - Blood lên tiếng và các nô lệ ngạc nhiên nhận thấy chàng bác sĩ đang nói rất bình thản. - Chúng ta có thể cứ việc ngồi đây mà xem màn kịch, còn nếu phải rút thì đến khi bọn Tây Ban Nha chiếm xong thành phố rút cũng kịp chán.
Đám nô lệ - cả thảy hơn chục người - ngồi lại trên chỗ cao, nơi trông thấy rất rõ toàn cảnh chiến trường và cuộc chiến đấu đang diễn ra sôi sục dưới đó.
Dân binh và dân chúng trên đảo, những ai còn có khả năng cầm vũ khí, cố sống cố chết đánh bật bọn đổ bộ với một quyết tâm tuyệt vọng vì hiểu rằng nếu bại trận thì họ sẽ không hi vọng được khoan hồng. Tất cả đều biết rõ sự tàn bạo của lính Tây Ban Nha, ngay cả những việc tệ hại nhất của Morgan cũng chưa ăn thua gì so với những trò thú vật của bọn cường đồ xứ Castilian.
Chủ tướng bọn Tây Ban Nha nắm vững việc mình làm, còn về phía lực lượng dân binh Barbados thì thực tình không thể nói như vậy được.
Lợi dụng ưu thế của cuộc tập kích bất ngờ, ngay từ những phút đầu tiên quân Tây Ban Nha đã vô hiệu hoá pháo đài và chứng tỏ cho dân Barbados thấy ai là chủ tình thế.
Pháo của chúng từ tàu nã vào khoảng trống phía sau đập chắn sóng biến đám người do tên Bishop vụng về bất tài chỉ huy thành đống cháo thịt bầy nhầy. Quân Tây Ban Nha đã huy động rất ăn ý trên cả hai mặt trận: hoả lực của chúng không những đã gieo rắc kinh hoàng trong hàng ngũ loạc choạc của quân cố thủ mà còn yểm hộ đắc lực cho các toán đổ bộ lên bờ.
Trận đánh diễn ra cho đến khi đứng bóng, dưới ánh nắng chói chang, và tiếng súng mỗi lúc một gần cho thấy rõ ràng quân Tây Ban Nha đã áp đảo quân giữ thành.
Đến lúc mặt trời lặn thì hai trăm năm mươi lính Tây Ban Nha đã hoàn toàn làm chủ Barbados.
Quân trên đảo bị tước vũ khí và trong dinh thống đốc, don Diego với một vẻ lịch thiệp rất giống sự lăng mạ, đã định tiền chuộc cho thống đốc Steed, lúc này vì quá khiếp đảm nên không nhớ gì đến bệnh thống phong, cùng đại tá Bishop và một số sĩ quan khác.
Don Diego khoan dung tuyên bố rằng với một trăm nghìn pêxô và năm chục đầu gia súc hắn sẽ thương tình không biến thành phố thành tro bụi.
Trong khi tên chủ tướng lễ độ với những cử chỉ lịch thiệp đang bàn bạc những chi tiết ấy với viên thống đốc Anh mất hồn mất vía, thì bọn lính Tây Ban Nha ra tay cướp bóc, hành hung và rượu chè be bét như chúng vẫn làm trong những trường hợp tương tự.
Trời vừa nhập nhoạng, Blood đánh liều xuống thành phố. Những gì chàng trông thấy và kể lại cho Pitt đã được Pitt ghi lại trong một công trình nhiều tập mà một phần đáng kể câu chuyện của tôi đã được rút ra từ đó. Tôi không định nhắc lại ở đây các chi tiết nào trong số những ghi chép ấy bởi vì những hành động của bọn Tây Ban Nha đáng ghê tởm đến lộn mửa. Thật khó mà tin được rằng, dù có sa ngã đến mức nào đi nữa con người lại có thể rơi xuống tận cùng tàn nhẫn và đổ đốn như vậy.
Cảnh tượng bỉ ổi mở ra trước mắt Blood đã làm chàng rùng mình và buộc chàng rời bỏ ngay cái địa ngục trần gian ấy. Ở một đường phố hẹp, một cô gái tóc xổ tung đang hốt hoảng chạy đâm sầm vào chàng. Một tên Tây Ban Nha chân đi đôi giày nặng trịch vừa cười hô hố vừa chửi rủa đuổi theo cô. Lúc đã gần bắt được cô thì bất thần hắn bị Blood chặn lại. Tay chàng cầm một thanh gươm vừa lấy được của một người lính tử trận và đem theo để đề phòng bất trắc.
Trông thấy lưỡi gươm trong tay Blood, tên Tây Ban Nha vừa kinh hoàng vừa bực tức vội dừng lại.
- A, con chó Anh! - hắn hét lên và xông lại đón nhận cái chết.
- Chắc ông đã sẵn sàng đến gặp đấng hoá công của mình rồi nhỉ? - Blood nhã nhặn hỏi, vừa nói chàng vừa đâm xuyên lưỡi gươm qua người hắn. Chàng làm việc đó rất thành thạo, với tài nghệ của một người thầy thuốc và sự khéo léo của một tay gươm sừng sỏ.
Tên Tây Ban Nha không kịp kêu lấy một tiếng, đổ phịch xuống đất như một đống thịt.
Xoay mặt cô gái đang nức nở nép sát vào tường lại phía mình, Blood nắm tay cô.
- Đi theo tôi! - chàng nói.
Nhưng cô gái đẩy chàng ra và vẫn không chịu nhúc nhích.
- Ông là ai? - Cô ta khiếp sợ hỏi.
- Cô định chờ đến lúc tôi xuất trình giấy tờ cho cô xem nữa ư? - Blood mỉa mai.
Từ góc đường, nơi cô gái vừa bị tên Tây Ban Nha đuổi đến, đã nghe vọng lại những tiếng chân nặng nề. Có lẽ yên lòng vì cách phát âm tiếng Anh rất chuẩn của chàng, không hỏi thêm câu nào, cô gái đưa tay ra.
Nhanh chóng đi qua con hẻm và leo lên núi theo những đường phố vắng tanh, rất may họ đã ra đến ngoại ô Bridgetown mà không gặp ai. Trong chốc lát, thành phố đã nằm lại phía sau và Blood đã phải đem hết sức lực của mình để kéo cô gái lên con đường dốc dẫn đến nhà đại tá Bishop. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, và Blood thở dài nhẹ nhõm, bởi vì nếu bọn Tây Ban Nha đã đến được đây thì trong nhà phải sáng đèn. Đập cửa mấy lần, Blood mới nghe thấy tiếng thưa rụt rè từ cửa sổ bên trên vọng xuống.
- Ai đấy?
Giọng nói run rẩy ấy rõ ràng là của Arabella Bishop.
Blood hiểu sự lo lắng của nàng: nàng phải e ngại không những bọn Tây Ban Nha mà cả những nô lệ ở đồn điền của ông chú nàng nữa - họ có thể nổi loạn và trở nên nguy hiểm đối với nàng không kém gì bọn Tây Ban Nha. Nhưng đúng lúc ấy, cô gái được Blood cứu thoát đã nhận ra giọng nói quen thuộc và mừng rỡ kêu lên:
- Arabella! Mình đây, Mary Traill đây.
- Ô, Mary?! Bạn đấy à?
Sau tiếng kêu ngạc nhiên ấy, giọng nói bên trên im bặt, rồi vài giây sau cánh cửa bật mở, Arabella đứng trong gian tiền sảnh rộng thênh thang, ánh lửa lập loè của cây nến nàng cầm trong tay mờ ảo chiếu lên thân hình thon thả mặc áo dài trắng của nàng.
Blood bước vội vào nhà và đóng sập cửa lại. Cô bạn đồng hành của chàng ngã vào lòng Arabella khóc tức tưởi. Nhưng Blood không hề để ý đến những giọt nước mắt của cô gái - không thể để mất thời gian nữa.
- Trong nhà còn người đầy tớ nào không? - Chàng hỏi nhanh một cách quả quyết.
- Các đầy tớ trai trong nhà chỉ còn lại ông già da đen James.
- Chính là người chúng ta cần, - Blood nói, sau khi nhớ ra rằng James là grum - Hãy bảo ông ta đưa ngựa đến đây rồi cô đi ngay đến Speightstown. Ở đó các cô sẽ tuyệt đối an toàn. Không thể lần chần được nữa. Nhanh lên nào!
- Nhưng trận đánh đã kết thúc rồi cơ mà...- Arabella tái mặt ngập ngừng nói.
- Cái đáng sợ nhất vẫn chưa đến đâu. Cô Traill sẽ kể lại cho tiểu thư hay sau. Lạy chúa, xin hãy tin tôi và làm như tôi bảo.
- Ông ấy... ông ấy đã cứu mình, - cô Traill nước mắt vòng quanh thì thào.
- Cứu bạn à? Arabella thất kinh, - Làm sao mà phải cứu, Mary?
- Chuyện ấy để sau! - Blood gần như phải gắt lên với họ. - Các cô còn cả đêm để nói chuyện với nhau. Lúc này gọi James và làm như tôi nói ngay cho! Ngay bây giờ!
- Đó không phải ông nói mà ông ra lệnh.
- Lạy Chúa! Tôi ra lệnh đấy! Nào, cô Traill, cô hãy nói xem tôi có cơ sở...
- Vâng, vâng,- chưa kịp nghe hết câu, cô gái đã vội vàng lên tiếng. - Arabella, mình van bạn, hãy nghe lời ông ấy đi.
Arabella ra ngoài, để cô Traill ở lại một mình với Blood.
- Tôi… tôi không bao giờ quên ơn ông, thưa ông! – Mary rưng rưng nước mắt nói.
Và mãi đến bây giờ Blood mới kịp ngắm cô gái bé nhỏ, mỏng manh như một đứa trẻ ấy.
- Trong đời mình, tôi phải làm những việc còn ghê hơn kia, - chàng dịu dàng và cay đắng nói thêm - Chính vì thế mà tôi mới ở đây.
Cô gái dĩ nhiên không hiểu chàng nói gì và cũng không giả vờ như đã hiểu.
- Ông... ông đã giết hắn à? Mary sợ sệt hỏi.
Chăm chú ngắm nhìn cô gái dưới ánh đèn chập chờn Blood nói:
- Tôi hy vọng thế. Rất có thể là như vậy, nhưng cái đó chẳng có ý nghĩa gì đâu. Quan trọng nhất là làm sao James nhanh nhanh đưa ngựa lại.
Rốt cuộc, ngựa đã được đưa đến. Cả thảy 4 con bởi vì ngoài James đi theo đưa đường, Arabella còn đem cả cô hầu gái đang một mực không chịu ở nhà theo nữa.
Đặt cô Mary Traill nhẹ như một chiếc lông hồng lên ngựa xong, Blood quay sang từ biệt Arabella lúc đó đã ngồi trên yên. Chàng chúc nàng lên đường bình yên, định nói thêm gì nữa nhưng rồi lại thôi.
Những con ngựa cất bước và chốt lát đã mất hút trong bóng tối tím ngắt của một đêm đầy sao, còn Blood thì vẫn đứng nguyên bên cạnh nhà Bishop.
Từ trong bóng tối vọng đến tai chàng giọng nói trẻ con run run:
- Không bao giờ tôi quên được những việc ông đã làm cho tôi đâu, ông Blood! Không bao giờ!
Nhưng câu nói ấy không làm chàng vui lên bao nhiêu, bởi vì chàng đang mong đợi được nghe một cái gì đó giống như vậy do một người khác nói ra. Chàng đứng thêm vài phút trong bóng tối, dõi theo những con đom đóm chập chờn trên khóm đỗ quyên cho đến khi tiếng vó ngựa không còn nghe thấy nữa, sau đó chàng thở dài, trở về với thực tại. Chàng còn rất nhiều việc phải làm.
Chàng xuống dưới phố không phải để xem kẻ chiến thắng xử sự ra sao. Chàng cần phải tìm hiểu một số việc. Nhiệm vụ ấy chàng đã hoàn thành và nhanh chóng trở về xóm lều nơi các bạn chàng - các nô lệ của đại tá Bishop - đang chờ đợi chàng với sự lo âu xen lẫn ít nhiều hi vọng.
Đến khi màn đêm tím ngắt miền xích đạo buông xuống mặt biển Caribbean, trên tầu “Cinco Llagas” chỉ còn lại không quá mười tên lính canh: bọn Tây Ban Nha đã chắc mẩm - và không phải không có cơ sở - rằng quân đồn trú trên đảo đã bị đánh tan tác rồi. Bảo rằng trên tàu có lính canh, tôi muốn nói mục đích chúng ở lại tàu chứ không phải là việc chúng làm trên thực tế. Trong khi hầu hết bọn lính của tàu đang say sưa và phá phách trên bờ, thì ở tàu tên pháo thủ cùng các phụ tá cũng nhận được rượu vang và thịt tươi trong bờ đưa ra và đang chè chén trên boong pháo. Bọn trực canh – một trên trước mũi, một tên sau lái - đang đứng gác. Nhưng tinh thần cảnh giác của chúng chỉ hết sức tương đối thôi, nếu không thì chúng đã nhận thấy hai chiếc xuồng lớn rời khỏi bến và nhẹ nhàng cập vào phía dưới đuôi tàu.
Từ lan can đuôi tàu vẫn còn treo toòng teng chiếc thang dây mà lúc sáng don Diego đã trèo xuống để lên bờ. Tên lính gác đang đi đi lại lại dọc theo lan can chợt trống thấy một bóng đen ở nấc trên cùng của chiếc thang dây.
- Ai đấy? - hắn hờ hững hỏi, nghĩ rằng đó là một tên đồng bọn.
- Tớ đây, anh bạn. - Blood đáp khẽ bằng tiếng Tây Ban Nha.
Tên lính gác đến gần.
- Mày đấy hở, Pedro?
- Phải rồi, tên tao cũng na ná như thế, có điều chưa chắc tao đã là thằng Peter mày quen đâu.
- Sao, sao? - tên Tây Ban Nha dừng lại hỏi.
- Thế này chứ sao nữa, - Blood đáp.
Bị đánh phủ đầu, tên Tây Ban Nha không kịp kêu một tiếng đã bay qua chót đuôi tàu và rơi tõm xuống nước như một hòn cuội, suýt nữa thì rơi phải một trong hai chiếc xuồng phía dưới. Mình mặc áo giáp nặng và đầu đội mũ sắt, hắn lập tức chìm nghỉm ngay, tránh cho người của Blood những phiền toái vô ích.
- Suỵt!... - Blood thì thào với những người đang chờ chàng bên dưới.
Năm phút sau, hai mươi loạn quân bị lưu đày đã lên hết trên tàu. Luồn qua hàng lan can hẹp, họ nằm sấp ở đuôi tàu. Phía trước có ánh đèn. Một chiếc đèn lồng lớn treo ở mũi tàu soi rõ bóng tên lính gác đang đi đi lại lại trên boong mũi. Từ dưới boong pháo vọng lên những tiếng hò hét man dại của đám người đang nhậu nhẹt.
Một giọng nam ngọt lịm bắt vào một bài hát vui nhộn, và bọn còn lại đồng thanh hoà theo:
Phong tục xứ Castilian tuyệt vời thế đấy!
- Sau những việc hôm nay có thể tin chuyện ấy được. Phong tục đến là ghê! - Blood nhận xét và khẽ ra lệnh: - Theo tôi, tiến lên!
Lặng lẽ như những cái bóng, những người bị đày lom khom đi dọc theo tay vịn từ boong sau lên boong giữa. Một vài người trong bọn họ được trang bị súng hoả mai. Họ đã kiếm được chúng trong nhà tên giám thị, số khác thì được lôi từ nhà hầm bí mật, nơi họ cất để dùng cho cuộc chạy trốn. Những người khác cũng đều có dao hoặc gươm cong.
Từ boong giữa có thể nhìn thấy rất rõ toàn bộ mặt boong từ lái đến mũi, nơi tên lính gác - thật không may cho hắn - vẫn đứng lù lù. Blood đành phải ra tay lo liệu hắn. Cùng với hai người bạn, chàng bò về phía tên lính gác, để những người khác ở lại dưới quyền chỉ huy của chính anh chàng Nathaniel Hagthorpe, người trước đây đã từng là sĩ quan hải quân hoàng gia.
Blood vắng mặt không lâu lắm. Lúc chàng quay trở lại với các bạn thì trên boong chiếc tàu chiến Tây Ban Nha đã không còn một tên lính gác nào nữa.
Bọn Tây Ban Nha vẫn thả sức vui chơi bên dưới, nghĩ rằng ở đây chúng tuyệt đối an toàn. Mà có gì phải sợ cơ chứ? Đội quân đồn trú của chúng trên bờ đã thành chủ nhân tuyệt đối của thành phố và lúc này đang tận hưởng thành quả của chiến thắng dễ dàng kia. Bọn Tây Ban Nha không dám tin ở mắt mình khi thấy một bầy man rợ mặc dù trước đó không lâu đã là những người Âu, bất thần nhảy ra bao vây chúng.
Lời hát, tiếng cười lập tức đứt ngang, bọn Tây Ban Nha chuếnh choáng hơi men hoảng sợ và lúng túng giương mắt lên nhìn những họng súng đang chĩa thẳng vào chúng.
Từ giữa bầy mọi rợ bước ra một người cao dong dỏng cân đối, nước da rám nắng với cặp mắt xanh nhạt phát ra những tia sáng giễu cợt lành ít dữ nhiều cất giọng nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
- Các anh sẽ đỡ gặp nhiều chuyện lôi thôi nếu nhận mình là tù binh tại trận và cho phép chúng tôi đưa các anh vào nơi an toàn không được kháng cự.
- Lạy Chúa tôi! - Tên pháo thủ lẩm bẩm, tuy rằng lời cảm thán ấy chưa thấm vào đâu so với sự bàng hoàng đang chế ngự hắn lúc này.
- Nào, xin mời các anh, - Blood nói.
Sau đó bọn Tây Ban Nha không đợi phải giục thêm, nếu không kể vài cú huých nhẹ bằng súng hoả mai, lục tục chui vào cửa khoang xuống hầm tầu.
Rồi đám người chiếm tàu ngồi vào thưởng thức những món ăn ngon lành mà bọn Tây Ban Nha phải bỏ lại. Sau nhiều tháng trời đằng đẵng ăn cá muốn mặn chát với bánh ngô mà Bishop đã dùng để nuôi các nô lệ của mình thì thịt rán, rau tươi và bánh mì đối với họ quả là cao lương mĩ vị. Nhưng Blood không cho phép một sự quá mức nào, và để làm việc ấy, chàng đã phải dốc hết chất cứng rắn mà mình có.
Nói cho cùng thì họ chỉ mới thắng được trận đầu. Còn phải giữ bằng được cái chìa khoá mở cửa tự do và củng cố thắng lợi. Cần chuẩn bị cho các sự kiện sắp tới và việc chuẩn bị ấy đã chiếm gần trọn đêm. Nhưng mọi việc cũng đã hoàn tất trước khi mặt trời lên khỏi đỉnh ngọn Hilibay để rọi sáng cho một ngày đầy những bất ngờ.
Mặt trời vừa lên khỏi chân trời thì người gác của Blood, mặc áo giáp và mũ trụ, tay cầm súng trường Tây Ban Nha đi đi lại lại trên boong, báo rằng có một chiếc xuồng đang đến gần. Don Diego de Espinosa y Valdez trở về tầu với bốn chiếc rương lớn. Mỗi rương đựng 25 nghìn pêxô tiền chuộc mà thống đốc Steed vừa đưa đến cho hắn lúc rạng sáng. Đi theo don Diego còn có con trai hắn là don Esteban cùng sáu tay chèo.
Trên chiếc frigate, tất cả có vẻ vẫn như thường lệ. Con tàu quay mạn trái vào bờ và đang chao nhẹ trên xích neo. Chiếc xuồng chở don Diego cùng với số của cải của hắn cập vào mạn phải, nơi chiếc thang dây được dòng xuống. Blood đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc đón tiếp này bởi vì chàng đã phục vụ dười quyền de Ruyter không phải uổng công: các pa-lăng dòng xuống bên mạn các trụ tời tất cả đã sẵn sàng, còn bên dưới thì các pháo thủ của anh chàng Ogle quả cảm đang nhăm nhăm chờ lệnh. Chỉ cần nhìn thoáng anh ta là đã đủ tin cậy rồi.
Don Diego không mảy may ngờ vực phấn chấn bước lên boong. Mà lý gì hắn lại phải ngờ vực kia chứ?
Một cú đánh do Hagthorpe khéo léo bổ xuống, lập tức đưa don Diego đi vào giấc ngủ say sưa. Quan lớn bất hạnh còn chưa kịp nhìn đến đội danh dự được xếp hàng ngay ngắn để đón ngài.
Quan lớn Tây Ban Nha được đưa ngay vào buồng thuyền trưởng, còn các hòm của thì được kéo lên tàu. Sau khi đã đưa các báu vật lên xong, don Esteban và các tay chèo lần lượt theo thang dây leo lên boong, nơi người ta ra tay với chúng cũng nhanh nhẹn và khéo léo hệt như với ngài thuyền trưởng vậy. Những việc như thế này Blood làm xuất sắc đến kì lạ và, tôi rất ngờ, không khỏi có chút ít kịch tính. Chắc chắn màng kịch đang diễn ra lúc này trên con tàu Tây Ban Nha rất có thể đem lại vinh quang cho sân khấu của bất kì nhà hát nào.
Rất tiếc là vì khoảng cách quá xa nên các khán giả đông đảo trên bờ không thể mục kích được màn kịch vừa kể. Dân chúng Bridgetown, đứng đầu là đại tá Bishop và quan thống đốc đang bị chứng thống phong hành hạ ngồi ủ ê trên những đống đổ nát của cầu cảng thì không nhìn ra con tàu mà nhìn tám chiếc xuồng chở bọn đầu trâu mặt ngựa Tây Ban Nha, mệt mỏi vì hiếp tróc và thoả thuê vì chém giết.
Dân Barbados nhìn theo những chiếc xuồng đang rời bến với cảm giác vui mừng pha lẫn tuyệt vọng. Họ mừng vì bọn tử thù không biết thương xót đã rút đi và tuyệt vọng vì những tàn phá khủng khiếp mà ít ra trong một thời gian đã phá hoại hạnh phúc và phồn vinh của một thuộc địa nhỏ bé.
Cuối cùng thì những chiếc xuồng đã rời bờ. Bọn Tây Ban Nha cười hô hố, ra mặt nhục hạ các nạn nhân khốn khổ cuả chúng. Khi những chiếc xuồng đã đi được nửa đường, từ bến đến tàu thì bỗng không gian rung lên trong tiếng nổ.
Viên đạn pháo rơi xuống nước phía sau chiếc xuồng đi đầu làm nước biển bắn tung toé lên mấy tay chèo ngồi trên đó. Chúng ngừng chèo, lặng người vì sửng sốt một lát, sau đó nhao nhao hết lượt chửi mắng sự bất cẩn chết người của tay pháo thủ, không hiểu sao lại giở chứng chào chúng bằng khẩu súng đã nạp sẵn đạn thế này. Chúng còn đang to tiếng chửi bới thì một viên đạn thứ hai nhằm rất trúng đích đã đập vụn chiếc xuồng ra từng mảnh. Tất cả bọn ngồi bên trong - cả đứa sống lẫn đứa chết - đều rơi xuống nước.
Tuy nhiên, nếu cuộc tắm mát có làm bọn hung đồ này chịu im mồm thì những tiếng chửi bới và nguyền rủa trên bảy chiếc xuồng còn lại chỉ càng tăng thêm. Vung vẩy mái chèo và đứng nhổm cả dậy, bọn Tây Ban Nha nguyền rủa thậm tệ, cầu trời khấn đất và tất cả các thứ quỉ sứ ma tà hãy chỉ cho chúng biết tên thằng ngốc say rượu nào lại dám mó máy vào súng ống trên tàu như vậy.
Nhưng đúng lúc ấy viên đạn thứ ba đã biến một chiếc xuồng nữa thành gỗ vụn, nhận chìm tất cả những gì chứa bên trong. Sau một phút im lặng rợn người, tiếp đến là một đợt chửi bới và những tiếng la hét thất thanh náo loạn kèm theo tiếng mái chèo khua nước. Bọn cướp biển Tây Ban Nha sững sờ: bọn thì vội vã quay vào bờ, bọn thì muốn ra thẳng tàu xem có chuyện quỉ quái gì ở đó. Về việc trên tàu đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng thì không còn nghi ngờ gì nữa. Điều ấy càng được chứng thực bởi hai viên đạn nữa đã đánh chìm chiếc xuồng thứ ba trong khi chúng đang chửi bới, cãi cọ và ném lên trời xanh những lời nguyền rủa.
Ogle quả cảm đã có cơ hội tuyệt vời để thử tài và đã chứng minh một cách xuất sắc những lời cam đoan rằng anh ta có ít nhiều hiểu biết về pháo binh. Sự lúng túng của bọn Tây Ban Nha càng làm cho nhiệm vụ của anh ta thêm dễ dàng, bởi vì tất cả thuyền của chúng đều cụm lại thành một đám.
Một phát đạn khác đã chấm dứt sự bất đồng ý kiến của bọn cướp biển. Không đứa nào bảo đứa nào, chúng vội vàng quay xuồng, hay đúng hơn là định quay xuồng. Nhưng trước khi chúng làm việc đó, hai chiếc xuồng nữa đã bị vùi xuống đáy biển.
Ba chiếc còn lại không muốn nhọc xác cứu đồng bọn đang chết chìm, vội vàng lao thẳng vào bờ.
Nếu bọn Tây Ban Nha không thể hiểu nổi có chuyện gì xảy ra trên tàu thì dân chúng khốn khổ trên đảo lại càng mù tịt trước khi họ trông thấy trên cột buồm của “Cinco Llagas” lá cờ Tây Ban Nha tụt xuống và thay vào đó là lá cờ Anh phấp phới bay trên cột. Nhưng ngay cả sau đấy họ vẫn lúng túng và lo ngại trông thấy các kẻ thù của mình quay vào, bởi chắc chắn chúng sẽ sẵn sàng trút cơn điên giận bởi những việc rắc rối ấy xuống đầu dân Barbados. Tuy nhiên Ogle vẫn tiếp tục chứng minh rằng những kiến thức về pháo binh của anh ta chưa hề lạc hậu một tí nào, và mấy viên đạn nữa đã đuổi theo bọn Tây Ban Nha đang tháo chạy. Chiếc xuồng cuối cùng đã bay tung từng mảnh trước khi nó kịp cập bến.
Số phận của đám cướp biển đã kết thúc như thế đấy. Chưa đến mười phút trước chúng còn cười nói, đếm những đồng pêxô chia nhau để thưởng cho những việc bỉ ổi mà chúng đã tham dự. Nhưng cũng có chừng sáu mươi tên ngoi ngóp vào được đến bờ. Tuy vậy có cơ sở nào cho chúng tự chúc mừng mình đã thoát chết hay không thì tôi không dám nói chắc, bởi vì không còn một tài liệu gì cho phép chúng ta theo dõi số phận tiếp theo của chúng cả. Sự khiếm khuyết các tài liệu đó tự nó cũng đã đủ hùng hồn rồi. Chúng tôi được biết rằng vừa ngoi vào bờ, chúng lập tức bị trói nghiến ngay lại, còn nếu tính tới sự mới mẻ và mức độ trầm trọng của những tội ác của chúng vừa gây ra thì có thể không phải nghi ngờ gì rằng chúng có những lí do xác đáng để hối tiếc về việc đã cố gắng thoát chết sau khi xuồng của chúng bị đánh chìm.
Những ân nhân bí ẩn vào phút cuối cùng đã ra tay trả thù bọn Tây Ban Nha, giữ được nguyên vẹn một trăm nghìn pêxô tiền chuộc mà chúng đã cưỡng đoạt của dân chúng trên đảo là ai? Câu đố ấy còn phải đoán xem. Về việc “Cinco Llagas” đang nằm trong tay bè bạn thì bây giờ, sau một loạt các bằng chứng tai nghe mắt thấy vừa rồi, không một ai còn nghi ngờ gì nữa. “Nhưng họ là ai nhỉ? - dân Bridgetown hỏi nhau. - Họ ở đâu ra thế không biết?” Một giả thuyết duy nhất gần đúng sự thật của họ là: chắc chắn đêm qua đã có một nhóm người táo bạo trên đảo lọt lên tàu và chiếm được nó. Chỉ còn phải xác minh tên tuổi của những ân nhân bí ẩn ấy và dành cho họ những vinh dự xứng đáng.
Chính với sự uỷ thác ấy mà đại tá Bishop, với danh nghĩa là đại diện toàn quyền của quan thống đốc (thống đốc Steed vì lý do sức khoẻ không thể đích thân làm việc đó) đã ra tàu cùng hai viên sĩ quan.
Theo thang dây leo lên tàu, đại tá thấy ngay bốn hòm tiền đặt ngay bên cạnh cửa khoang chính. Đó là một cảnh tượng kỳ diệu và cặp mắt tên đại tá ngời lên sung sướng, hơn nữa, những món chứa trong một hòm ở đó hầu như là do hắn tự tay nộp vào.
Hai bên những chiếc hòm có hai hàng lính canh chừng hai chục người mặc áo giáp, đội mũ Tây Ban Nha, cầm súng trường đứng cắt ngang boong tàu.
Không nên đòi hỏi đại tá Bishop chỉ nhìn qua mà nhận ra ngay những người lính có kỉ luật ấy chính là cái bọn khố rách áo ôm dơ dáy mới hôm qua đây còn làm việc trên các đồn điền của hắn.
Còn để nhận ra ngay con người đang bước đến chào hắn thì lại khó trông chờ hơn nữa. Đó là một bậc quân tử cao gầy với những cử chỉ lịch thiệp, ăn mặc tuyền một màu đen với những dải bạc theo kiểu Tây Ban Nha. Trên cái dây lưng thêu kim tuyến đeo một thanh gươm cán mạ vàng, còn bên dưới chiếc mũ đen rộng vành là những búp loăn xoăn của bộ tóc giả màu đen.
- Chúc mừng ngài đặt chân lên tàu “Cinco Llagas” thưa ngài đại tá thân mến! - Giọng nói có vẻ hơi quen quen. - Nhân dịp ngài đến, chúng tôi đành phải lợi dụng cơ hội may mắn này mà dùng trang phục Tây Ban Nha vậy, tuy nhiên xin thú thực rằng chúng tôi thậm chí không dám mơ ước được đón chính ngài. Ngài đang đứng giữa các bạn hữu, giữa các bạn cũ của ngài đấy!
Tên đại tá điếng người vì bàng hoàng: trước mặt hắn là Blood - râu ria nhẵn nhụi và có vẻ trẻ ra, mặc dù với tuổi ba mươi ba trông chàng như thế là thích hợp.
- Blood! - Bishop kinh ngạc kêu lên - ra là anh đấy...
- Ngài đã không nhầm. Còn đây là các bạn của tôi và cũng là của ngài. - Đoạn Blood ngạo nghễ phất tay áo đăng ten mỏng chỉ vào hàng quân đứng im phăng phắc.
Tên đại tá chăm chú nhìn kỹ.
- Quỉ cứ bắt tao đi! - Hắn khoái chí kêu lên - Cùng những đưa như thế này mà mày đã chiếm được chiếc tàu Tây Ban Nha và thay chỗ chúng! Đáng phục! Anh hùng lắm!
- Anh hùng? Không, đó là một chiến công huyền thoại. Hình như ngài đã bắt đầu công nhận tài năng của tôi thì phải, ngài đại tá?
Ngồi xuống nắp cửa khoang. Bishop bỏ chiếc mũ rộng vành của mình ra và lau mồ hôi trên trán.
- Mày làm tao ngạc nhiên quá đấy! - vẫn chưa hết bàng hoàng hắn tiếp. – Thề có sự cứu rỗi linh hồn, thật là một chuyện lạ lùng! Lấy lại tất cả tiền nong, chiếm được một chuyếc tàu tuyệt vời như thế này cùng toàn bộ của cải chứa trên đó! Cái ấy có thể bù đắp một phần những thiệt hại khác của chúng ta. Quỷ cứ bắt tao đi, mày rất xứng đáng được thưởng công kha khá vì việc này.
- Hoàn toàn đồng ý với ngài, thưa đại tá.
- Nói sai thì trời tru đất diệt tao đi! Tất cả chúng mày đều xứng đáng được khen thưởng và tao sẽ ban khen.
- Tất nhiên rồi, - Blood nói. - Vấn đề là ở chỗ theo ngài thì chúng tôi đáng được thưởng như thế nào và sự ban khen của ngài cụ thể là gì?
Đại tá Bishop ngạc nhiên nhìn chàng.
- Nhưng chuyện đó thì rõ quá rồi còn gì. Đức ngài thống đốc Steed sẽ báo về nước Anh chiến công của chúng mày và không chừng người ta giảm án cho cũng nên.
- Ôi, lòng khoan dung của đức vua thì chúng tôi đã biết thừa rồi! - Nathanien Hagthorpe đứng bên cạnh giễu cợt buông một câu, và trong hàng quân bật lên tiếng cười.
Đại tá Bishop hơi rụt cổ, lần đầu tiên hắn cảm thấy lo lo. Hắn chợt hiểu ra rằng mọi việc có thể sẽ không trôi chảy như vậy.
- Ngoài ra còn còn một vấn đề nữa, - Blood nói tiếp. - Đó là về lời ngài hứa đánh đòn tôi. Trong những việc kiểu ấy thì ngài rất biết giữ lời, ngài đại tá, còn về những việc khác thì không thể nói như vậy được. Theo chỗ tôi nhớ, ngài tuyên bố rằng sẽ không để một mẩu da lưng nào của tôi lành lặn thì phải.
Tên chủ đồn điền yếu ớt phẩy tay như thể lời Blood đã xúc phạm đến hắn.
- Ai lại đi nhớ những chuyện vặt vãnh như vậy sau cái việc anh vừa làm, bác sĩ thân mến!
- Rất mừng là ngài đã có lòng từ tâm đến thế. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tôi đã hết sức gặp may. Vì nếu bọn Tây Ban Nha đến đây không phải hôm qua mà là hôm nay thì bây giờ tôi đang ở trong tình trạng giống hệt như anh bạn Jeremiah Pitt bất hạnh...
- Ồ, lúc này mà nói những chuyện ấy làm gì?
- Đành phải thế thôi, đại tá thân mến. Ngài đã gây bao tai ương và tai hại cho mọi người, bởi vậy, vì những người có thể đến đây sau chúng tôi, tôi muốn ngài học được một bài học hay mà ngài sẽ nhớ đời. Jeremiah Pitt hiện còn nằm trong buồng sau lái nhờ ngài đã có nhã ý trang điểm cho anh ta một cái lưng với đủ bảy sắc cầu vồng. Anh chàng khốn khổ sẽ còn nằm liệt ít nhất một tháng nữa. Và nếu không có bọn Tây Ban Nha thì bây giờ có lẽ anh ta đang ở thế giới bên kia. Và cả tôi nữa cũng rất có thể đã ở đó...
Nhưng đến đây thì Hagthorpe, một người to lớn, vai rộng, khuôn mặt dễ coi với những đường nét sắc cạnh, bước lên phía trước.
- Việc gì anh phải mất thời gian với con lợn béo quay này thế? - tay cựu sĩ quan hải quân hoàng gia ngạc nhiên hỏi. - Cứ quẳng nó xuống biển là xong.
Hai con mắt của tên đại tá như bật khỏi tròng
- Mày nói nhảm cái gì thế?! – hắn rống lên.
- Xin báo cho ngài biết, thưa ngài đại tá - Blood ngắt lời hắn – ngài là một người rất may mắn, mặc dù thậm chí ngài không đoán nổi ngài phải chịu ơn điều gì vì cái may mắn ấy đâu.
Một người nữa xen vào - đó là lão Wolverstone một mắt, sạm nắng, hung hăng hơn bạn mình nhiều.
- Treo cổ nó lên giằng buồm! - lão tức tối hét lên, một số cựu nô lệ đứng trong hàng lập tức đồng tình hưởng ứng.
Đại tá Bishop run lẩy bẩy. Blood quay lại hàng quân. Vẻ mặt chàng vẫn trơ như đá.
- Xin lỗi, Wolverstone, dù sao thì cũng không phải ông chỉ huy con tàu mà là tôi và tôi sẽ hành động theo cách tôi thấy là cần thiết. Chúng ta đã thống nhất với nhau như thế rồi và tôi yêu cầu không được quên điều đó, - chàng cao giọng như nói với toàn đội. - Tôi muốn giữ mạng sống cho đại tá Bishop. Chúng ta cần hắn như một con tin. Nếu các anh khăng khăng đòi treo cổ hắn thì phải treo cổ cả tôi nữa.
Không một ai đáp lời chàng. Hagthorpe nhún vai và nhăn nhó cười. Blood nói tiếp:
- Các bạn hãy nhớ rằng trên tàu chỉ có một thuyền trưởng mà thôi.- Rồi quay lại tên đại tá, chàng nói: - Mặc dù đã hứa giữ mạng sống cho ông, nhưng đến khi chúng tôi ra đến ngoài khơi tôi buộc phải giữ ông trên tàu như một con tin để đảm bảo ông thống đốc và những người còn lại trong pháo đài sẽ không làm điều gì thất thố.
- Tới khi các ông ra... - Nỗi sợ hãi chế ngự tên đại tá không cho hắn nói hết câu.
- Đúng thế, - Blood nói và quay sang các sĩ quan đi theo Bishop. - Các ngài đã nghe tôi nói rồi đấy. Xin các ngài chuyển điều đó cho ông thống đốc cùng với những lời chúc chân thành nhất của tôi.
- Nhưng, thưa ngài... - một trong hai sĩ quan mở miệng.
- Chẳng còn gì để nói nữa, thưa các ngài. Tên tôi là Blood, tôi là thuyền trưởng của “Cinco Llagas”, chiếc tàu mà tôi đã chiếm được của don Diego de Espinosa y Vendet, người hiện nay đang có mặt với tư cách là tù binh. Thang đây, thưa các ngài sĩ quan. Tôi cho rằng dùng nó các ngài sẽ thấy thuận tiện hơn là bị ném qua mạn, điều chắc chắn sẽ xảy ra nếu các ngài còn lần chần.
Bất chấp những tiếng gào rống điên cuồng của đại tá Bishop, các sĩ quan nghĩ rằng hay hơn cả là nên rút lui. Của đáng tội, họ chỉ chịu làm thế sau dăm ba báng súng nhè nhẹ. Tuy nhiên, cơn điên của tên đại tá càng tăng thêm khi hắn còn lại một mình trong tay các nô lệ cũ của hắn mà họ thì có đầy đủ lý do để thù hắn thấu xương.
Trong nhóm cựu loạn quân chỉ có sáu người là biết đôi chút kiến thức về nghề đi biển. Dĩ nhiên phải kể cả Jeremiah Pitt. Nhưng anh ta lúc này có cũng như không.
Hagthorpe trước đây đã ở trên tàu không ít, nhưng nghề hàng hải thì anh ta lại chưa học bao giờ. Dù vậy anh ta cũng có một vài khái niệm về điều khiển con tàu, và dưới sự chỉ huy của viên cựu sĩ quan hải quân hoàng gia, những người mới đây còn là nô lệ đã bắt đầu chuẩn bị để rời bến.
Nhổ neo và giương buồm trên cột giữa, con tàu nương theo gió nhẹ hướng ra khơi. Pháo đài đứng im lìm. Thái độ của quan thống đốc không có gì đáng chê trách.
Blood bước lại phía tên đại tá đang ngồi ỉu xìu trên nắp cửa khoang. Con tàu đang đi qua mũi đất ở phần phía bắc vịnh, cách bờ không xa.
- Thế nào, đại tá, ông có biết bơi không đấy?
Bishop hốt hoảng nhìn lại Blood. Bộ mặt của hắn vàng khè, cặp mắt ti hí bé hơn lúc bình thường.
- Là thầy thuốc tôi chỉ định cho ông phương pháp tắm mát để làm nguội máu ông đi, - Blood nhã nhặn mỉm cười nói: và không được câu trả lời, chàng nói tiếp: - Rất may cho ông là tính tôi không khát máu như ông và như một số bạn bè của tôi. Tôi đã phải vất vả kinh khủng để khuyên họ hãy quên chuyện báo thù mà thực ra ông hoàn toàn đáng nhận. Và tôi ngờ rằng chưa chắc mạng ông đã đáng những cố gắng mà tôi đã phải bỏ ra vì ông.
Quả thực Blood chẳng ngờ gì hết. Lúc này chàng phải nói dối bởi vì nếu chàng hành động như bản năng và lý trí nhắc nhở, thì tên đại tá đã lủng lẳng trên giằng buồm từ lâu, mà Blood cho đó là một sự báo thù chính đáng.
Nhưng ý nghĩ về Arabella Bishop đã bắt chàng nương tay với tên đao phủ, buộc chàng không chỉ chống lại lương tâm mình mà còn đi ngược lại khát vọng trả thù hoàn toàn tự nhiên của các nô lệ bạn chàng. Chỉ vì tên đại tá là chú của Arabella nên hắn mới được khoan hồng mặc dù hắn chẳng hay biết gì chuyện ấy.
- Ông phải bơi một tí đấy, - Blood nói tiếp - từ đây vào đến doi dất còn không dầy một phần tư dặm, và nếu dọc đường không có chuyện gì trắc trở thì ông sẽ dễ dàng vào được đến nơi. Hơn nữa thân thể của ông đường bệ thế này thì giữ nổi trên mặt nước cũng không khó. Nhanh lên nào! Đừng lề mề nữa! Nếu không thì ông phải theo chúng tôi đi xa đấy, và chỉ có quỷ mới biết được cái gì sẽ xảy ra với ông ngày mai, hay ngày kia. Ở đây người ta yêu quý ông không hơn cái mức ông đáng được hưởng đâu.
Đại tá Bishop trấn tĩnh lại và đứng lên. Một hung thần không biết xót thương, chưa bao giờ kìm mình trong bất kỳ việc gì, lúc này lại tỏ ra ngoan ngoãn như chú cừu non.
Blood ra lệnh, và thế là một tấm ván dài được buộc nối vào cầu ngang thò ra ngoài.
- Nào, mời ngài đại tá, - Blood nói và bằng một cử chỉ rất duyên dáng đưa tay về phía tấm ván.
Tên đại tá tức tối nhưng lại vội vã xua đi ngay cái vẻ hằn học bất lợi ấy trên mặt. Hắn vội vàng cởi giày, vứt lại trên boong chiếc camisole rất đẹp may bằng vải láng màu nâu nhạt và trèo lên tấm ván.
Tay nắm chặt những sợi dây lèo, hắn khiếp hãi ngó xuống mặt nước đang vỗ ì oạp bên dưới cách đó hai mươi lăm bộ.
- Nào, một bước nữa, ngài đại tá thân mến, - sau lưng hắn lại vang lên giọng nói bình thản, giễu cợt.
Vẫn nắm chặt dây lèo, Bishop liếc mắt nhìn những khuôn mặt sạm nắng nhô lên trên mạn trên. Mới hôm qua chúng còn tái nhợt đi vì sợ hãi chỉ cần hắn khẽ nhíu mày, thế mà bây giờ đã nhăn nhở một cách độc địa.
Trong một thoáng, cơn điên đã làm hắn quên mất sợ hãi và dè chừng. Hắn ông ổng cất tiếng chửi rủa, chẳng câu nào ra câu nào, rồi buông tay, bước đi trên tấm ván. Được ba bước, Bishop mất thăng bằng lộn một vòng trong không trung rồi rơi tõm xuống vực nước xanh.
Lúc hắn ngóc lên được và há mồm hớp vội không khí thì “Cinco Llagas” đã ở cách đó vài trăm yard về phía cuối gió, nhưng tiếng hò hét chế nhạo mà các nô lệ bị lưu đày ném lại vẫn vọng đến tai hắn, và cơn giận lại bốc lên trong lòng tên chủ đồn điền.
Don Diego de Expinoxa y Valdez tỉnh dậy vì cái đau nhức nhối sau gáy và lơ mơ đưa mắt nhìn ngăn buồng đầy ánh sáng, rọi từ những khung cửa vuông vắn trông ra đằng lái. Hắn bật rên vì đau đớn, nhắm nghiền mắt rồi vừa nằm vừa cố xác định xem mình đang ở đâu và bây giờ là mấy giờ. Nhưng cái đau khủng khiếp sau gáy và cái nhộn nhạo trong đầu đã không cho phép hắn suy nghĩ đến nơi đến chốn.
Cảm giác lo lắng mơ hồ đã buộc hắn phải mở mắt và nhìn quanh một lần nữa.
Chắc chắn là hắn đang nằm trong ngăn buồng rộng rãi trên con tàu “Cinco Llagas” của mình, mà đã vậy thì hắn không việc gì phải lo ngại. Nhưng những hồi tưởng lờ mờ đứt đoạn vẫn một mực nhắc nhở rằng không phải mọi việc đều ổn thoả.
Cứ theo vị trí mặt trời đang tuôn nắng vàng như mật qua các khung cửa vuông vào buồng tàu thì bây giờ phải là sáng sớm, tất nhiên nếu tàu đang đi về hướng tây. Nhưng rồi một ý nghĩ khác lại len vào đầu hắn. Có thể là tàu đang đi về hướng đông - nếu vậy bây giờ đã là buổi chiều. Việc con tàu đang chạy thì hắn đã rõ qua những cú lắc nhè nhẹ dọc thân tàu. Nhưng tại sao hắn, người chỉ huy của con tàu, lại không biết là nó đang đi về hướng đông hay sang hướng tây, sao hắn lại không biết con tàu đang đi về đâu.
Ý nghĩ của hắn trở lại với những sự kiện hôm qua, nếu quả thực chúng xảy ra hôm qua. Hắn hình dung rất rõ cuộc tập kích thành công của mình lên Barbados. Mọi chi tiết của cuộc chinh phạt may mắn ấy vẫn còn in đậm trong trí nhớ hắn, cho đến lúc trở về tàu. Đến đó thì những hồi tưởng của hắn đứt ngang một cách đột ngột và không sao giải thích nổi.
Hắn đã bắt đầu mệt mỏi với những suy đoán lung tung thì cánh cửa bật mở, và hắn ngạc nhiên nhận thấy chiếc áo camisole tốt nhất của mình bước vào phòng. Đó là bộ đồ Tây Ban Nha cực kỳ sang trọng bằng vải láng đen thêu chỉ bạc, mới may chưa đầy một năm tại Cadiz. Tên thuyền trưởng của “Cinco Llagas” còn nhớ rất rõ những chi tiết ấy nên không thể nhầm lẫn được.
Chiếc áo camisole dừng lại để đóng cửa và đến bên đi văng don Diego đang nằm. Trong chiếc camisole là một bậc nam nhi người gầy, cao gần như don Diego và thân hình cũng gần giống hắn. Trông thấy tên Tây Ban Nha sửng sốt nhìn mình, người kia rảo bước lại gần và hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha:
- Ngài thấy trong người thế nào?
Don Diego ngạc nhiên bắt gặp cái nhìn của đôi mắt xanh. Khuôn mặt ngăm ngăm giễu cợt của trang nam nhi kia được bao quanh bởi những búp tóc đen. Người ấy nghiêng đầu đợi trả lời, nhưng tên Tây Ban Nha vẫn còn quá bàng hoàng không thể đáp lại câu hỏi đơn giản ấy được.
Người lạ mặt khẽ chạm tay vào gáy don Diego. Tên Tây Ban Nha nhăn mặt bật rên.
- Đau lắm à? - Người lạ mặt hỏi và nắm lấy cổ tay don Diego bằng ngón cái và ngón trỏ.
Tên Tây Ban Nha bối rối hỏi:
- Ông là bác sĩ?
- Vâng, tôi kiêm cả nghề ấy nữa, - người lạ mặt da ngăm vừa tiếp tục bắt mạch vừa đáp. - Mạch nhanh và đều, - cuối cùng người kia phán và buông tay ra - Người ta chưa làm gì quá đáng với ngài.
Don Diego khó nhọc ngồi nhổm dậy trên chiếc đi văng bọc nhung đỏ.
- Mẹ kiếp, ông là ai mới được chứ? - hắn hỏi. - Kiểu quỉ quái ở đâu mà ông lại chui vào quần áo của tôi và lên tàu của tôi?
Cặp lông mày lưỡi mác đen nhánh của kẻ lạ mặt nhướn lên, còn đôi môi thì khẽ nhếch một nụ cười.
- Tôi sợ rằng ngài vẫn đang hôn mê đấy. Đây không phải là tàu của ngài mà là tàu của tôi. Và quần áo cũng của tôi nốt.
- Tàu của ông? - Tên Tây Ban Nha sửng sốt hỏi; rồi càng sửng sốt hơn, hắn thêm: - Quần áo của ông? Nhưng nếu vậy... - Không hiểu đầu cua tai nheo ra sao hắn nhìn quanh, sau đó lại xem xét thật kỹ ngăn buồng một lần nữa, dừng mắt lại trước mỗi một đồ vật quen thuộc. - Hay là tôi điên? - Cuối cùng hắn nói. - Nhưng tàu này chắc chắn là “Cinco Llagas”, không còn nghi ngờ gì nữa.
- Vâng đây là “Cinco Llagas”.
- Thế thì...
Tên Tây Ban Nha im bặt, nhưng cái nhìn của hắn càng thêm lúng túng.
- Lạy Chúa lòng lành! - hắn hét lên như một con người đang phải chịu đựng một nỗi đau tinh thần sâu sắc - Chắc ông cũng bảo sẽ bảo với tôi rằng don Diego de Espinosa chính là ông nữa chăng?
- Ồ, không. Tên tôi là Blood, thuyền trưởng Peter Blood. Con tàu của ngài cũng như bộ quần áo lộng lẫy này bây giờ thuộc về tôi như chiến lợi phẩm. Còn ngài, don Diego, ngài là tù binh của tôi.
Dù lời giải thích ấy đối với don Diego có bất ngờ đến đâu đi nữa nhưng ít nhiều nó đã làm tên Tây Ban Nha yên lòng, bởi vì như vậy xem ra tự nhiên hơn điều hắn bắt đầu hình dung thấy.
- Nhưng... Thế thì ông không phải người Tây Ban Nha ư?
- Ngài quá khen cách phát âm tiếng Tây Ban Nha của tôi đấy. Tôi có vinh dự là Ailen. Chắc ngài nghĩ rằng có một chuyện phi thường gì đó đã xảy ra. Vâng, quả có thế, nhưng điều phi thường ấy chính tôi đã làm nên, và nếu cứ theo đó mà suy thì ngài cũng thấy cái đầu tôi cũng không đến nỗi rỗng tuếch.
Đoạn, thuyền trưởng Blood kể tóm tắt cho hắn nghe tất cả những sự kiện vừa qua. Nghe câu chuyện của chàng, mặt tên Tây Ban Nha hết tái lại đỏ. Thò tay ra sau gáy, don Diego sờ thấy một cục bướu bằng quả trứng chim câu chứng minh cho lời Blood. Tên Tây Ban Nha trợn mắt nhìn xoáy vào chàng thuyền trưởng đang tươi cười và quát:
- Thế con tôi? Con tôi đâu? Nó cùng đi với tôi về tàu kia mà?
- Con trai ngài vẫn bình yên vô sự. Cậu ta và các tay chèo, cũng như tay pháo thủ cùng với các phụ tá của hắn lúc này đang ngồi cùm dưới hầm tàu.
Don Diego mệt mỏi thở dài, nhưng đôi mắt đen sáng quắc của hắn vẫn tiếp tục xoi mói khuôn mặt rám nắng của con người đang đứng trước mặt. Với tính cách sắt đá của những người theo đuổi một nghề mạo hiểm, hắn đã trấn tĩnh được. Có gì đâu, lần này chẳng qua quân xúc xắc không gieo đúng số của hắn. Đúng vào lúc thắng lợi đã lọt vào tay thì buộc phải nhường vai trò của mình cho kẻ khác. Với sự bình thản của một người tin ở định mệnh, hắn cam chịu cảnh ngộ mới và điềm nhiên hỏi:
- Nhưng tới đây thì sao, ngài thuyền trưởng?
- Tới đây, - thuyền trưởng Blood (nếu chúng ta đồng ý với danh hiệu mà chàng tự phong cho mình) đáp, là một người nhân đạo, tôi phải lấy làm tiếc rằng ngài đã không chết vì cú đòn ấy. Bởi vì điều đó có nghĩa là ngài lại phải trải qua những nỗi khó chịu của cái chết một lần nữa.
- Thế à? - Don Diego lại thở dài; và không hề tỏ ra xao xuyến, hắn hỏi: - Nhưng có cần thiết phải như vậy hay không?
Trong đôi mắt xanh của thuyền trưởng Blood thoáng có vẻ hài lòng: chàng thấy thích sự tự chủ của tên Tây Ban Nha.
- Ngài hãy tự hỏi mình câu ấy xem, - chàng hỏi. - Với tư cách là một cướp biển từng trải và khát máu xin ngài hãy cho tôi biết nếu ở vào địa vị tôi thì ngài sẽ làm gì?
- Ồ, giữa chúng ta có chỗ khác nhau chứ. - Don Diego ngồi lại cho vững, tì khuỷu tay vào gối để tiếp tục bàn luận vấn đề nghiêm trọng ấy. - Cái khác nhau là ở chỗ tôi không tự xưng là người nhân đạo.
- Nhưng tôi cũng không phải là thằng ngốc, - chàng nói, - và tính đa cảm Ailen của tôi cũng không ngăn được tôi làm những gì phải làm. Để ngài và một chục tên khốn kiếp sống sót trên tàu là rất nguy hiểm. Như ngài biết đấy, dưới hầm tàu tôi không có nhiều nước ngọt và lương thực lắm. Đội tàu của chúng tôi tuy ít nhưng ngài và đồng bào của ngài làm tăng số miệng ăn, gây cho chúng tôi những bất tiện rất lớn. Ngài thấy đấy, lí trí sáng suốt buộc chúng tôi phải từ chối cái thú được chung sống với các ngài: và, để chuẩn bị cho những trái tim dịu dàng của ngài trước điều không thể tránh khỏi, chúng tôi cung kính mời ngài hãy tự giác bước qua mạn tàu.
- Vâng, vâng, tôi hiểu, - tên Tây Ban Nha trâm ngâm lên tiếng. Hắn hiểu con người này và cố gắng nói chuyện với chàng cũng bằng cái giọng kiểu cách vờ vịt và vẻ điềm tĩnh bề ngoài - Phải công nhận rằng những điều ngài nói cũng khá thuyết phục đấy.
- Ngài sẽ cất cho tôi một gánh nặng rất lớn, - thuyền trưởng Blood nói: - Tôi không muốn tỏ ra quá thô bạo nếu không vì sự cần thiết đặc biệt: vả lại, tôi và các bạn tôi còn mang ơn ngài nữa. Bất luận có chuyện gì xảy ra với những kẻ khác, nhưng đối với chúng tôi thì cuộc tập kích Barbados của ngài đã kết thúc hết sức mĩ mãn. Tôi rất mừng được biết ngài cũng đồng ý rằng chúng tôi không còn cách lựa chọn nào khác.
- Khoan đã, ông bạn, tại sao lại không còn cách chọn lựa nào khác. Về vấn đề này tôi không thể nào đồng ý với ngài được.
- Nếu ngài có đề nghị gì khác xin ngài vui lòng cho biết.
Don Diego vuốt bộ râu đen nhánh tỉa nhọn hoắt.
- Ngài cho phép tôi suy nghĩ từ đây đến sáng mai được chứ? Hiện thời đầu tôi đau quá, không còn khả năng nghĩ ngợi gì cả. Ngài hiểu đấy, một vấn đề như thế này dù sao cũng cần suy xét cho kĩ.
Thuyền trưởng Blood đứng lên gỡ chiếc đồng hồ cát trên giá xuống. Mỗi bình cát chảy trong nửa giờ. Chàng quay ngược ngăn bình chứa cát lên trên và đặt nó xuống bàn.
- Rất tiếc, don Diego thân mến, tôi buộc lòng phải giục ngài gấp lên một tí. Đây là thời gian để ngài suy nghĩ. - Và chàng chỉ vào chiếc đồng hồ cát - Khi chỗ cát này đã xuống hết bên dưới mà chúng ta chưa đi đến một giải pháp tôi có thể chấp nhận được thì tôi đành phải mời ngài và các bạn của ngài ra dạo chơi bên ngoài mạn một chuyến.
Lịch sự nghiêng mình, thuyền trưởng Blood bước ra và khoá trái cửa buồng lại.
Khuỷu tay chống lên đầu gối, cằm tỳ lên lòng bàn tay, don Diego nhìn dòng cát chảy từ ngăn trên xuống ngăn dưới. Thời gian càng trôi đi thì vẻ mặt của hắn càng thêm u tối.
Và những hạt cát cuối cùng vừa rơi xuống bên dưới thì cánh cửa bật mở.
Tên Tây Ban Nha giật mình và, vừa trông thấy thuyền trưởng Blood quay trở lại, hắn liền nói ngay cho chàng cái điều mà chàng đến để nghe:
- Tôi có một kế hoạch thưa ngài, nhưng nó có được thực hiện hay không là phụ thuộc ở lòng tốt của ngài. Ngài có thể cho chúng tôi xuống một hòn đảo nào đó trong quần đảo chết tiệt này, để mặc chúng tôi cho số phận được không?
Thuyền trưởng Blood liếm đôi môi khô bỏng.
- Cái đó hơi khó một tí, - chàng nói chậm rãi.
- Tôi cũng đã cho rằng ngài sẽ trả lời như thế. Don Diego lại thở dài và đứng lên. Thế thì ta không nói đến chuyện ấy nữa vậy.
Đôi mắt xanh biếc nhìn tên Tây Ban Nha không chớp.
- Ngài không sợ chết sao, don Diego?
Tên Tây Ban Nha ngẩng phắt đầu lên và nhíu mày:
- Ngài xúc phạm đến tôi đấy thưa ngài!
- Thế thì cho phép tôi hỏi theo cách khác, dưới một hình thức có vẻ dễ chấp nhận hơn: Ngài có muốn được sống sót hay không?
- Ồ, câu này thì tôi có thể trả lời được. Tôi muốn sống, nhưng điều tôi muốn nhiều hơn là con trai tôi được sống. Tuy nhiên dù nguyện vọng của tôi có lớn lao đến đâu đi nữa, tôi cũng sẽ không là đồ chơi trong tay ngài đâu, thưa ngài thích giễu.
Đó là dấu hiệu đầu tiên của cơn giận hoặc sự căm phẫn đang bùng dậy trong lòng hắn.
Thuyền trưởng Blood không đáp ngay. Cũng giống như lần trước, chàng lại ngồi xuống mép bàn.
- Vậy thì ngài có muốn chuộc tính mạng và tự do cho ngài, cho con ngài và các thành viên khác trong thuỷ thủ đoàn của ngài hiện đang có mặt trên tàu không, thưa ngài?
- Chuộc? - Don Diego hỏi lại, khẽ rùng mình và điều đó không thể thoát khỏi con mắt Blood. - Ngài nói là chuộc à? Tại sao lại không, nếu như đòi hỏi ngài đưa ra không bôi nhọ thanh danh của bản thân tôi cũng như của đất nước tôi.
- Sao ngài lại có thể nghi ngờ tôi trong chuyện đó được nhỉ? - thuyền trưởng Blood bất bình lên tiếng. - Tôi hiểu rằng ngay cả bọn cướp biển cũng có danh dự. - Rồi chàng trình bày luôn đề nghị của mình: - Xin ngài hãy nhìn ra cửa sổ, don Diego và ngài sẽ thấy ở chân trời có một khối đen giống hình đám mây. Xin ngài chớ ngạc nhiên, đó chính là đảo Barbados, mặc dù chúng tôi, chắc ngài cũng hiểu, đang cố rời hòn đảo đáng nguyền rủa ấy càng xa càng tốt. Chúng tôi đang gặp một khó khăn rất lớn. Người duy nhất trong chúng tôi biết nghề hàng hải lại đang nằm mê man bất tỉnh, mà giữa đại dương mênh mông không thấy bờ thì chúng tôi không thể đưa con tàu đến nơi mình muốn được. Tôi biết điều khiển tàu trong chiến đấu và ngoài ra, ở đây còn hai ba người nữa sẽ giúp đỡ tôi. Nhưng cứ phải bám mãi lấy bờ và đi men theo cái mà ngài đã gọi một cách chính xác là quần đảo chết tiệt này, thì sớm muộn chúng tôi cũng sẽ đưa mình đến một tai ương khác mà thôi. Đề nghị của tôi không có gì phức tạp: chúng tôi muốn bằng con đường ngắn nhất đến được thuộc địa Hà Lan là Curacao. Ngài có thể hứa danh dự với tôi rằng nếu tôi tha mạng ngài thì ngài sẽ đưa chúng tôi đến đó không? Chỉ cần ngài đồng ý, đến Curacao tôi sẽ cho ngài và tất cả những người của ngài tự do.
Don Diego gục đầu trầm tư bước đến bên cửa sổ trông ra phía lái. Hắn đứng lặng, ngắm mặt biển rực sáng và vệt đi trắng xoá của con tàu. Đó là con tàu của chính hắn. Bọn chó má Anh đã chiếm con tàu ấy và bây giờ lại buộc hắn đưa nó đến một nơi mà nước Tây Ban Nha sẽ mất nó vĩnh viễn và chắc chắn nó sẽ được trang bị lại để tiến hành các hoạt động quân sự chống lại tổ quốc hắn. Những ý nghĩ ấy nằm một bên đĩa cân, còn bên kia là tính mạng của mười sáu con người. Tính mạng mười bốn người kia thì chẳng có ý nghĩa gì lắm đối với hắn, hai mạng sống còn lại thì là của hắn và của con trai hắn.
Cuối cùng hắn quay lại, xoay lưng về phía ánh sáng để thuyền trưởng Blood không thể nhìn thấy mặt hắn tái nhợt đi thế nào và thốt lên.