Anya Sedgwick giật mình trên ghế sofa và nhìn chăm chú vào vị khách ngồi đối diện. Cái nhìn của bà có vẻ hỏi han và rõ rang là ngạc nhiên.
Sau khi điều chỉnh lưng dựa vào những cái gối kiểu cổ viền ren, bà hơi cau mày hỏi;
- Nhưng cái gì làm cháu... Dữ dội đến thế... - Bà lắc đầu - Chẳng giống cháu tý nào... - Giọng bà nhỏ dần, trong khi cái nhìn của bà vẫn dán lên gương mặt điển trai của anh.
Nicholas Sedgwick hắng giọng mấy lần:
- Cháu xin bác đừng giận, bác Anyạ
- Trời ạ, Nicky, bác không giận đâu - Bà độ lượng mỉm cười ấm áp, muốn khích lệ anh. Anh là đứa cháu cưng trong gia đình, dù anh chẳng phải là cháu bà, cũng không có máu mủ ruột dà gì, nhưng bà coi anh như con traị Anh là người có vị trí đặc biệt với bà.
- Thôi được - Bà nói tiếp - Cháu đang tổ chức tiệc cho bác, cháu đả gởi đi hàng đống thiếp mời, có lẽ phải ngường lại thôị Vậy tốt hơn hết là kể bác nghe chuyện ấy.
- Cháu muốn làm một thứ thật đặc biệt cho lễ kỷ niệm sinh nhật của bác, bác Anya ạ - Anh đáp - Cháu biết bac rất thích khách sạn Ledoyen, nên cháu đã chọn nơi đó.
Cháu đã đặt toàn bộ khách sạn tối hôm ấy. Và sẽ có nhiều thứ ngạc nhiên nữa.
- Bác chắc là cháu sẽ làm nhiều điều sửng sốt - Bà cười.
- Cháu đã mời 75 người, nhưng nếu bác muốn, có thể mời nhiều hơn, gấp đôi số đó chẳng hạn.
- Bảy mươi nhăm là đã quá nhiều rồi! - Bà kêu len, nhưng mỉm cười ngay khi thấy anh tiu nghiủ - Bác đùa thôi, Nickỵ Nói tiếp đị
- Sau khi đến khách sạn, cháu có nhiều ý tưởng cho bữa tiệc, và cháu cho là cháu đã quá phấn khởi. Cháu đã cho in giấy mời, và đề điạ chỉ trên phong bì bằng lối thư pháp. In xong, cháu đem đi bưu điện. Nhưng hôm đến bưu điện, cháu phát hoảng khi thấy còn thiếu gia đình. Vì thế cháu mới nói.
- Cháu cứ làm như mọi khi - Bà quả quyết bằng giọng rắn rỏi.
Anh gật đầu, tin vào sự nhân hậu của bà:
- Bác phải có lần lễ kỷ niệm lần sinh nhật lần thứ 85, một cái mốc quan trọng mà. Tất cả những người bac quan tâm sẽ quây quần quanh bác.
- Cháu có mang danh sách mời đến không...
- Có ạ - Anh cười gượng nói thêm - Cháu e rằng cháu đã làm một việc lén lút. Cháu đã nhờ Laure lấy phần lớn các địa chỉ trong hồ sơ của bác - Không đợi bà nhận xét, anh vội tiếp - Danh sách đây ạ - Rút tờ giấy trong túi ra, anh đứng dậy đến ngồi cạnh bà trên sofạ
Sau bữa ăn trưa, lúc Nicky đã về, Anya trở lại phòng khách ở tầng trên. Căn phòng này đầy sức hút với bà kể từ khi bà đến sống ở đây hơn nữa thế kỷ, là nơi giải trí của gia đình và bè bạn, nơi thư giãn và đọc sách khi bà chỉ có một mình, hoặc nghe nhạc mà bà rất yêu thích. Bà thich làm việc ở đây hơn cả. Hàng đống giấy tờ chất trên chiếc bàn rộng kiểu cổ kê ở góc phòng chứng thực cả cuộc đời lao động cần mẫn của bà.
Bước quả quyết qua sàn, Anya dừng lại bên cửa sổ trong chốc lát, chăm chú nhìn xuống mảnh sân phía dưới, thầm nghĩ khu vườn của bà trong buổi chiều tháng Hai giá lạnh này mới ảm đạm làm saọ Cây cối trơ xương nổi bật trên nền trời Paris xám nhạt nhưng sáng sủa. Những viên sỏi ướt lấp lánh ánh bạc sau trận mưa rào vừa quạ
Những cây tiêu huyền trưởng thành và chanh bao quanh ngôi nhà, giữa sân là một cây anh đào già rất đẹp nổi bật lên trong quang cảnh. Lúc này, những cây trơ trụi vươn rộng thành những hình rắc rối màu xám trùm khắp sân. Nhưng đến mùa xuân, đầy những bông hoa màu hồng dịu, cành cây nặng trĩu những tầng hoa quyến rũ; Trong cái nóng nực mùa hè, lớp lá xanh rậm tạo thành một vòm cây mát mẻ, đầy mời gọi.
Hôm nay khu vườn trông thật thê lương, nhưng Anya hiểu rõ rằng chỉ một hoặc hai tháng nữa thôi, nó sẽ rực rỡ với những thảm cỏ xanh tươi có nhiều ụ dương xỉ, điểm những đốm hồng lộng lẫy của cây anh đào nở hoa và những cây bóng nước nhỏ bé viền quanh bãi cỏ. Cái nhìn của Anya chuyển sang bức tường cao màu trắng ngà có nhiều cây to làm cho ngôi nhà và khu vườn trở nên tách biệt. Bà luôn thích khu vườn, mảnh sân duyên dáng, và mặt tiền ngôi nhà có ốp gổ nữa chừng với hai màu đen - trắng gây ấn tượng rấy mạnh. Toà nhà như một tảng đá ném từ đại lộ Invalides náo nhiệt và uốn quanh theo gốc Phố Université. nơi có ngôi trường của bà.
Anya cười thầm, nghĩ đến sự ngạc nhiên của hầu hết mọi người lúc từ ngoài phố bước qua cánh cửa lớn bằng gỗ và đối diện mảnh sân trong. Toà nhà cổ kính, sừng sững đứng nơi đây đã hơn một trăm năm, và khung cảnh điền viên của nó gợi nhớ đến miền Normandy thường làm tất cả nghẹn thở.
Mùa hè năm 1936, lần đầu tiên đến thăm ngôi nhà vào ngày kỷ niệm 20 năm ngày sinh của mình, chín Anya cũng như vậy. Anya đến đây cùng Michel Lacoste để gặp mẹ anh. Michel là mối tình lớn của bà thời trẻ, là người chồng đầu tiên của bà, là cha của hai người con bà là Domitri và Olgạ
Ngôi nhà này thuộc sở hữu của thân mẫu ông là Catherine, và thuộc về ông sau khi bà cụ mất. Khi Michel qua đời, ngôi nhà trở thành của Anyạ
Ông mất khi còn quá trẻ, Anya lẩm bẩm lúc rời khung cửa sổ. Giờ đây, bao hồi ức và kỷ niệm về quá khứ tràn ngập tâm hồn bà. Có lẽ một phần do tuổi già. Nhưng bà không thể đắm chìm mãi vào quá khứ. Nicholas Sedgwick là cháu Hugo Sedgwick, người chồng thứ hai của bà, đã ép bà phải nhìn đến tương laị Đến ngày mùng 2 tháng Sáu và bữa tiệc.
Ngồi xuóng bên chiếc bàn cạnh lò sưởi, vui mừng vì sự ấm áp của những thanh củi đang cháy rừng rực, bà chú ý đến danh sách khách mời mà anh đã chuẩn bị. Bà bằng lòng với những người trong gia đình, bè bạn mà anh đã mời, cùng một số học trò cũ. Bà đặc biệt ưng ý thấy có cả bốn cô học trò xuất sắc của khoá học năm 1994. Jessica Pierce, Kay Lenox, Maria Franconi và Alexandra Gordon. Nhất là Alexandrạ Cô học trò đặc biệt của bà, bà nghĩ.
Anya dựa vào lưng ghế, nghĩ đến Alexandra và chuyện rắc rối của cô với Tom Conners tai hại đã làm cô chết mê chết mệt. Tất cả là lỗi của Nicky, vì chính anh đã giới thiệu họ với nhaụ Mà thực ra, cũng không hẳn thế. Tom đến trường quay gặp một khách hàng, nếu bà nhớ không nhầm.
Mà là lỗi của ai, nếu mọi việc không như mong đợi...
Chắc là do số phận. Bà ngẫm nghĩ lại đời mình và vai trò định mệnh trong đó. Bà chắc rằng cho đến ngày nay, số phân đã làm nên cuộc sống của bà.
Dù thích khí hậu ấm áp của xứ Provence trong những tháng mùa đông và thường xuyên đến đó, Anya vẫn vui mừng trở lại Paris. trở lại ngôi nhà có ý nghĩa lớn lao với bà đến thế, đầy ắp những câu chuyện của đời bà.
Nhất là căn phòng này, như thể nó thuật lại toàn bộ câu chuyện. Các bức tường đã lưu giữ bao kỷ niệm trong suốt từng ấy năm. Một số thứ bà mua, một số là quà tặng, là đồ thừa kế, một số do chính bà sáng tạo nên.
Cách trang hoàng phòng khách chứng tỏ một phụ nữ sáng suốt, có óc thẩm mỹ tài năng, một người phụ nữ gốc nước ngoài đã mạo hiểm một cách dũng cảm từ khi còn trẻ.
Bà đã nghe theo trái tim và những giấc mơ của bà, để óc sáng tạo tha hồ bay bổng, tin vào số phận như một người phụ nữ và một nghệ sĩ. Bà đã sống trọn vẹn cả đời, không nuối tiếc chút gì về những việc đã làm, chỉ có nhiều việc bà không có thời gian để làm.
Cân nhắc danh sách khách mời và ghi chú vài nhận xét, thêm vài cái tên xong, bà đặt xuống một bên. Nhưng bà vẫn tiếp tục làm việc, xem các giấy tờ chồng chất trong vài tuần đi Provencẹ Lúc hơi mệt, bà đặt bút xuống, ngồi thẳng dậy và liếc nhìn quanh.
Anya mỉm cười, nghĩ trong lúc này căn phòng như có một màn sương rất đáng yêu màu vàng, dù bóng chiều chạng vạng đang ập tới nhanh chóng. Lúc nào bà cũng có cảm giác nó đầy nắng mặt trời.
Mặc dù khởi nghiệp là một hoạ sĩ, Anya có tài trong nhiều lĩnh vực, bà rất tinh tế trong trang trí nội thất. Nhiều năm trước đây, muốn đưa ánh mặt trời vào căn phòng khách rộng, trần cao, bà đã phủ các bức tường bằng vải kẻ sọc vàng trên nền vàng. Căn phòng như được kéo dài nhờ sắc độ màu thuỷ tiên hoa vàng đến màu hoa anh thảo, đem lại cảm giác dịu dàng và ấm áp.
Tương phản sinh động với các bức tường màu vàng lặng lẽ, Anya chọn các tấm màng bằng lụa taffeta màu đỏ tía cho hai cửa sổ. Chúng được móc vào các vòng trên sào bằng gỗ, rủ thẳng xuống, nhưng đến lưng chừng cuộn lên mềm mại như tà váy dạ hội.
Anya thích những tấm rèm này, thích hậu quả tạo nên đến ngạc nhiên, và khi màu đã phai, bà chỉ việc thay bằng các loại vải giống hệt. Lúc nào bà cũng coi trọng rèm trướng, dùng tay đập cho phồng lên, đôi khi còn nhồi giấy lụa phía sau để tạo thành dạng quả chuông như mong muốn.
Vải lụa là niềm tự hào của bà, tạo cho bà một niềm vui sướng to lớn. Dù Nicky hay trêu bà về việc đó, anh vẫn thầm khâm phục nghị lực của bà, biết rằng chỉ có Anya Sedgwick mới dám chọn chúng, biết chúng là một thứ phi thường. Bà muốn làm cho mọi người ngạc nhiên, và luôn thành công đáng kể.
Lẽ tất nhiên, Anya chẳng mảy may chú ý gì đến sự treu6 chọc của anh, bà vững tin vào khiếu thẩm mỹ và sự chọn lựa màu sắc của mình. Toàn bộ căn phòng này là sự lấp lánh giữa màu đỏ tía và màu vàng, nhấn mạnh những chấm phá màu trắng. Bà dùng một số ghế tựa thanh lịch đặt rải rác trong phòng, phú lụa màu táo xanh nhạt làm dịu các màu mạnh. Anya tin các màu chìm này sẽ cân bằng được căn phòng uy nghi do các màu sắc rực rỡ của nó.
Phía trước lò sưởi là một ghế trường kỷ lớn, nhồi thật dầy và hai ghế bành lùn phủ toàn nhung màu đỏ tía, điển hình cho phong cách của Anyạ Bà luôn lựa chọn sự tiện nghi cũng như phong cách. Ngay cả chiếc bàn nước hình chữ nhật cũng là sáng tạo của bà. Nguyên là một cánh cổng vườn cũ kỹ bằng thép bà tìm được ở chợ trời, bà đã thuê một thợ kim khí hàn vào những cái chân thấp, rồi đặt lên đó một tấm kính dày. Bà rất tự hào có một chiếc bàn nước đọc nhất vô nhị, và lúc này vừa ngắm nó, bà vừa gật đầu tán thưởng.
Ngọn lửa trong lò tăng thêm cảm giác ấm áp và thân mật trong một buổi chiều đông hiu hắt, và Anya thầm sung sướng có một chốn thiên đường tuyệt vời như thế này. Bà mới từ Provence về được hai hôm, và lúc mới về bà cảm thấy thật lạnh lẽo.
Mình già lão quá rồi, bà lẩm bẩm và cố đứng lên. Xương cố già lão, và ngày càng già lão. Bà đi vòng quanh bàn và đến chổ lò sưởi, nhưng rồi dung8` lại chiêm ngưỡng vài thứ của bà.
Dường như trong lúc vắng mặt ở miền Nam, bà đã tạm thời quên bẵng những đồ đạc ấy đẹp biết dường nào, và muốn làm quen lại với chúng, chạm vào chúng, nhớ lại ai đã tặng bà, nhớ đến chúng đã có ý nghĩa biết chừng nào.
Cái này đặt chưa đúng chổ, bà nghĩ lúc cái nhìn sắc sảo của bà đặt lên chiếc ấm xamôvạ Cái ấm này phải đặt lên một chiếc bàn tròn bằng bạc, mép bàn viền sa mỏng màu đỏ và vàng, đăt giữa hai cửa sổ.
Bà nhoài người, đẩy chiếc xamôva vào giữa bàn, nơi có lý nhất, rồi lùi lại, bà trìu mến nghắm nghía; nó là thứ có ý nghĩa đặc biệt với bà. Thân mẫu bà đã kiên quyết mang nó ra khỏi Nga lúc họ rời đất nước. Người phụ ấy đã nhất định không để những báo vật của gia đình lại.
Anya không nhớ được sự kiện này, nhưng mẹ bà đã kể lại cho bà và các anh chị em bà nghe nhiều lần, và nó đã thành một phần trong lịch sử gia đình bà.
Đi qua một chiếc bàn vững chắc, bà dừng lại thán phục bộ sưu tập các tượng thánh cổ rất giá trị của mẹ bà. Một đầu bàn bày những bức ảnh gia đình chụp ở Ngạ Tất cả đều được lồng trong khung Fabergé bằng vàng, khảm nhiều viên đá quý màu xanh lơ và xanh biết, được song thân bà trang trọng giữ gìn.
Những bức chân dung chụp người đàn ông đẹp trai, ăn mặc sang trọng và những phụ nữ kiều diễm mặc dạ phục rất thời trang, đeo đồ trang sức quý giá.
Anya tránh những bức ảnh đầy gợi nhớ này, tài sản kế thừa mà ba mẹ bà để lại cho bà cùng nhiều thứ khác mà họ đã mang ra khỏi nước Ngạ Cái nhìn của bà quét nhanh qua những giá sách dựng ven tường ở cuối phòng. Giá nào cũng đầy ắp các loại sách, một số do bà viết, còn lại là của bạn bà. Bà hy vọng một tác phẩm khác của bà sẽ sớm nằm trên giá sách đằng kia, cuốn sách về Giai đoạn Nghệ thuật trang trí mà bà đang viết những dòng cuối cùng. Khoảng một tháng nữa, cuốn sách sẽ xuất bản.
Như một phản ứng tự động, cái nhìn của bà lướt sang một bức tranh đầy ấn tượng treo trên tường sát ngay các giá sách. Đó là một bức tranh phong cảnh, tất cả là những góc và mặt phẳng, một bức tranh hiện đại đầy lôi cuốn vì những màu xanh lá cây đậm, màu vàng phong phú và màu đỏ sẫm, cân bằng nhờ những màu nâu đất và màu đồng, màu của mùa thụ Đây là bức vẽ có tác động mạnh nhất của phụ thân bà là Valentin Khôngssikhôngvsky, một hoạ sĩ Nga vĩ đại. Bức vẽ như hút lấy cái nhìn của bà, và bao giờ cũng thế. Bà thực sự cảm phục tài năng xuất chúng của cha mình.
Cuối cùng bà quay đi và nhìn tiếp.
Có vài bức tranh bà treo ở đâỵ Một trong những bức vẽ ấy nổi bật. Bà vẽ nó từ hơn 60 năm trước, chân dung một phụ nữ trẻ, sống động, to bằng người thật. Treo phía trên lò sưởi, bức tranh là tâm điểm chú ý ở đầu kia căn phòng, ai vừa nhìn thấy cũng bị thu hút ngay lập tức.
Anya đến gần lò sưởi, đứng nhìn chăm chú vào bức tranh, cái nhìn của bà đầy phê phán như thường lệ. Bà chưa từng chê trách bức tranh này tý gì, dù nó là một trong những tác phẩm của bà, thông thường bà có khuynh hướng nhận xét hết sức khe khắt.
Bà vẽ bức này miêu tả Ekaterina, em gái bà, gọi tắt là Katti năm 21 tuổi. Katti là một người đẹp thực sự. Góc trái bên dưới bức tranh đề tên riêng của bà; Anya Khôngssikhôngvskaya cùng ngày tháng, năm 1941.
Năm ấy, Anya 25 tuổi. lúc cô đề nghị em gái ngồi làm mẫu, Katti đã miễn cưỡng đồng ý. Dưới con mắt Anya, Katti là người đặc biệt xinh đẹp mà không hề kiêu căng, một người khiêm tốn nhất.
Cuối cùng, khi bức vẽ hoàn thành, thân phụ họ đã sững sốt đến mức không nói nên lời mất một lúc. Ngạc nhiên vì tác phẩm của Anya, ông đã gọi bức vẽ là một kho báu. Ngay lập tức, ông đã đề nghị một gallery nghệ thuật nổi tiếng ở London làm đại diện và giải quyết công việc cho ông, đưa cho họ xem và họ đã giúp ông. Thậm chí họ còn tổ chức một cuộc triển lãm các bức tranh khác của Anya; chúng bán hết veo làm cô rất ngạc nhiên và hài lòng.
Đã có nhiều người thử mua bức vẽ em gái bà mà bà đặt tên là chân dung Ekaterina, vì nó đặc biệt lôi cuốn. Nhưng bà muốn giữ nó cho riêng mình. Bức tranh hết sức đặc biệt với bà, đầy ý nghĩa và quá khứ riêng tư. Trải qua nhiều năm ròng, còn nhiều người nữa muốn mua, nhưng câu trả lời của bà bao giờ cũng là "không bán".
Anya tập trung cái nhìn đánh giá lên bức tranh, muốn phân tích xem vì sao nó quyến rũ được nhiều người khác nhau đến thế. Dây là Katti yêu quý của bà, tóc vàng hoe, xinh đẹp, gò má cao, nghiêng nghiêng, vầng tráng rộng, cặp mắt mở to, mảnh dẻ vô cùng, cái mũi quý phái. Trong làn ánh sáng trong trẻo, em gái bà có vẻ lung linh thật sự đến mức bà phải cố hết sức bắt giữ nó trên nền vải. Bức vẽ hầu như lấp lánh cùng làn ánh sáng trong trẻo, thường làm nổi bậc tác phẩm của bà.
Cặp mắt Katti xanh biết như một mảng trời rất đáng yêu, phản chiếu màu xanh của tà áo choàng bằng lụa taffeta cô mặc. Ngay cả lúc này Anya cảm thấy như bà luôn cảm thấy là đưa ngón tay ra đến gần bức tranh, bà có thể sờ thấy không chỉ làn lụa trên tấm vải vẽ, mà là lớp lụa thực sự với những nếp gấp, những gợn sóng óng áng mềm mại. Hầu như bà nghe thấy cả tiếng sột soạt của làn lụa.
Một lần nữa, bà sửng sốt thấy diện mạo em gái bà rất Ăng lê. Mà sao lại không nhỉ, bà tự hỏi. Bà đã vẽ bức chân dung này trong một buổi chiều giữa hè đẹp nắng, trong khu vườn của trang viên ở Kent. Nền phảng phất bóng láng của Gainsborough, bà tự nhủ. Bà không so mình với người hoạ sĩ bậc thầy, mà đúng hơn là cách ông vẽ phong cảnh nước Anh thời đó.
Bà băn khoăn không biết người ta bị thu hút đến bức tranh này vì cô gái, hay vì vẻ Anh quốc trên tranh... Hoặc vì tâm trạng của một lứa tuổi đã qua dường như cần giữ lại... Bà không biết. Bà chưa bao giờ biết điều gì có ý nghĩa với người khác, cảm xúc mạnh mẽ nào gợi nên phản ứng trong lòng họ.
Ngoảnh nhìn đi chổ khác, song ý nghĩ của bà vẫn tập trung về cô em gái. Katti sinh ở London, nhưng Anya tin rằng trong sâu thẳm, bà là một người Nga thực thụ. Bà rất giống Natasha, thân mẫu họ. Em trai họ là Vladimir cũng sinh trưởng ở London lại đặc Anh, không còn tí ti bóng dáng Nga nào. Vladimir ít hơn Katti 3 tuổi.
Cả hai người em ruột của Anya đều còn sống, và bà vô cùng cảm kích về điều đó. Họ sẽ rất vui đến dự tiệc mừng sinh nhật của bà. Dù Katti và Vladimir sống ở Anh, song nhiều năm qua, cả ba người vẫn thân thiết và yêu quý nhaụ Họ ở khôn cách xa nhau là mấy, chỉ qua eo biển Anh là tới Kent, nơi sinh trưởng gắn bó của họ.
Chắc chắn là Nicky để tên họ lên hàng đầu danh sách khách mời cùng những người khác trong gia đình. Bà em gái Katti cùng chồng là Sacha Lebedev, một người Nga sinh trưởng ở Anh và các con là Charles và Anthony cùng cháu gái Serenạ Ông em Vladimir và vợ là Lilli và ba con trai là Michael, Paul và Petter cùng các con dâụ
Rồi đến gia đình thân thiết nhất của bà, các con với người chồng đầu tiên Michel Lacostẹ Cô con gái Olga và con trai Dimitri; lại còn các cháu gái, con của Olga là Anna và Nataliẹ
Sau đó nhà họ Sedgwick mà bà thừa hưởng của Hugo người chồng thứ hai mà bà rất yêụ Larry và vợ là Stephanie; Nicky, đứa cháu được cưng nhất và vợ là Constancẹ Nhưng không, có lẽ Constance không đến, vì cô và Nicky hồi này đang bất hoà và lạnh nhạt với nhaụ
Một sự pha trộn phức tạp, nhưng tất cả bọn họ đều là thành viên trong gia đình bà và bà quan tâm đến từng người một. Vừa ngồi xuống chiếc sofa nhung đỏ, bà vừa nghĩ bữa tiệc sẽ diễn ra vui biết chừng nào. Dụa lưng vào tấm nệm ghế, hưởng thụ ngọn lửa ấm áp, mùi nến thơm phức, sự thoải mái của những vật bao quanh và bầu không khí thaanh thản bao quanh nơi này.
Tám mươi lăm tuổi, mình không thế tin là chỉ ba tháng nữa mình sẽ 85 tuối, bà nghĩ. Trong lòng, mình cảm thấy trẻ trung hơn nhiều.
Anya cười một mình, rồi quay nhìn bức chân dung Kattị Bà cảm thấy trẻ như cô gái trong tranh đang chăm chú nhìn bà bằng cặp mắt ngây thơ...
Bà sinh năm 1916 ở Péterburg. Song thân bà thuộc tầng lớp quý tộc và được hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi nhất nước Ngạ Cha bà thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời, rất giầu có nhờ ruộng đất mênh mông thuộc sỡ hữu gia đình ở Crimea, nhiều tài sản công nghiệp ở Moscow và những lợi tức tài chính ở nước ngoài. Mẹ bà Nathalie, thường gọi là Natasha, là con gái của Bá tước Ilya Devenarskhônge cũng là một chúa đất giàu có.
Lúc sinh Anya, phụ thân bà đã là một hoạ sĩ có tên tuổi nhờ tài năng xuất chúng của mình. Trong vòng 15 năm rời nước Nga, cha bà - Valentin đã công nhận là một trong những hoạ sĩ vĩ đại của Nga thế kỷ hai mươị
Bà cùng cha mẹ rời nước Nga và sau vài tuần trú ngụ tại Na Uy, họ lên một chiếc tàu buôn Anh đến nước này.
Bác gái Olga đã đợi sẵn họ. Bà lây chồng là Adrrian Hamilton, một chủ ngân hàng Anh giàu có và chuyển đến London từ năm 1910. Những kỷ niệm đầu tiên về thời thơ ấu của Anya là nước Anh, nhất là trang ấp tuyệt đẹp của bà cô ở Kent, nơi nhiều năm sau Anya vẽ chân dung Katti trên nền đất caọ
Sau sáu tháng sống ở Kent, Valentin và Natasha tìm được một căn nhà nhỏ nhưng hấp dẫn ở Chelsea, có một nhà bảo quản trong vườn. Ngôi nhà xây dựng hầu như toàn bằng kính, đây chính là nơi lý tưởng để Valentin làm xưởng vẽ. Anya đã lớn lên ở đây, vây quanh bằng những gia sản và những bức ảnh mà mẹ em đã cố mang ra khỏi nước Ngạ
Anya ăn món ăn Nga, học lịch sử Nga từ ông bố, Học tiếng Nga từ cha mẹ. Họ chỉ toàn nói tiếng Nga những khi chỉ có nhaụ Về bản chất, Anya được nuôi dững như một tiểu thư Nga lớn lên ở St. Peterburg. Cô cũng là một cô gái Anh được nuôi dạy đúng kiểu ở nước này và trở thành sinh viên của Học viên Nghệ thuật Hoàng giạ "Em là một thứ pha trộn", Anya đã nói thế với Michel Lacoste trong lần gặp gỡ đầu tiên ở Paris. "Nhưng trong sâu thẳm, em biết mình mang tâm hồn Nga". Bà vẫn tin như thế cho đến hết đời, đúng như cha bà, một ông hoàng Nga mong muốn.
Trời mưa không làm tâm trạng hào hứng của Nicholas Sedgwickb mất vui lúc anh dạo bước qua Đại lộ Invalides, nhằm thẳng đường Université. Anh vừa hoàn thành phác thảo cho bộ phim sẽ bấm máy tại trường quay ở Billancourt và thung lũng Loire, được các đạo diễn phim và nhà sản xuất phim thích thú.
Không gì làm con người phấn khởi bằng sự thành công dù chỉ nhỏ bé thôi, anh nghĩ lúc ngang qua đại lộ đến trường của Anya.
Đúng lúc ấy, một bóng đen thoáng qua gương mặt điển trai và đọng lại trong cặp mắt xám xanh của anh. Anh đã được đỉnh cao nghề nghiệp, nhưng trong cuộc sống riêng tư, hạnh phúc vẫn lẩn tránh anh. Cuộc hôn nhân của anh với Constance Aykroyd, một nữ diễn viên sân khấu người Anh đang đến hồi kết thúc. Suốt nhiều tháng ròng, anh đã cố làm cho nó tốt đẹp hơn nhưng càng ngày anh càng xa cách cô hơn, và giờ đây anh chỉ muốn chấm dứt. Nhưng Connie không muốn ly dị, cô không tự nguyện rời bỏ anh dù anh đã dọn đi nhiều tháng trước đó.
Nicky thở dài, thầm biết ơn đã không dính dáng đến con cái trong cuộc hôn nhân bất hạnh này. Nếu cuối cùng có phải xảy ra tan vỡ, mong saocho gọn gàng. Anh mới 38 tuổi. Anh có thể làm lại cuộc đời.
Anh mỉm cười một mình. Hy vọng không ngừng tuôn trào... đó chính là điểm mà ông bác Hugh Sedgwick ưa thích. Hugo là đời chồng thứ hai của Anya, ông là một nhà doanh nghiệp chân chính và là cột trụ của gia đình, là người suy xét đến mọi người, mọi việc. Là người đầy sức thuyết phục, chắc chắn và mạnh mẽ, vững vàng như một tảng đá, ông có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời Nicky. Cả anh và Anya đều suy sụp vì cái chết của ông.
Xong ít ra công việc của mình vẫn tấn tới, Nicky nghĩ lúc rẽ vào góc phố. Anh và cậu em trai Larry đang bận bịu chưa từng thấy, vì công ty thiết kế nghệ thuật của họ có văn phòng tại Paris và London đang phát đạt.
Không chỉ có thế, anh đặc biệt thích thú công việc giảng dạy. Mỗi tuần anh dạy hai lớp thiết kế và trang trí tại trường của Anya, và năm nay anh mới phát hiện ra vài sinh viên xuất sắc trong lớp anh. Anh luôn mãn nguyện trong việc khích lệ và dạy dỗ các sinh viên có triển vọng, và sẵn lòng chỉ bảo họ cách phát triển tài năng để đạt được mục tiêu đã đề ra.
Đến giữa phố Université, anh đến cái cửa khép khổng lồ bằng gỗ dẫn đến sân trường. Anh vào trong bằng cửa phụ nhỏ dành cho người đi bộ; Lúc đóng cửa lại sau lưng, anh mong bà Anya sẽ hài lòng với những thiết kế dành cho bữa tiệc sinh nhật của bà. Cuối ngày haôm nay, anh sẽ đưa bà duyệt.
Nicky vào chiếc thang máy cổ lỗ lên phòng làm việc của anh ở tầng ba. Nhiều ngôi nhà xây từ những năm 20 đến 40 làm trường học lúc ban đầu, sau đó nối liền với nhau vì cần thiết.
Ra khỏi thang máy anh đi dọc hành lang và không thể không nghĩ đến lịch sử của toà nhà này. Đến cuối năm nay, nhà trường đã tồn tại 75 năm, và đó là một thành công đáng kể.
Chỉ những bức tường có rặng cây ăn quả là đáng để nói đến, anh nghĩ lúc đi vào văn phòng. Anh cất ô vào tủ áo, rồi ngồi xuống bên chiếc bàn rộng, bắt đầu xem xét những bản phác thảo cho bữa tiệc của Anya. Nhưng đầu óc anh phiêu diêu mất một lúc. Mọi ý nghĩ của anh tập trung vào nhà trường, và tất cả chỉ vì Anya Sedgwick.
Ban đầu, chỉ là một trường nghệ thuật nhỏ bé, rất mực khiêm tốn do bà Catherine Lacoste, mẹ chồng bà Anya cai quản.
Bà là goá phụ trẻ của nhà điêu khắc Pháp lừng danh Laurent Lacoste, người đã điều hành trường từ năm1926. Sau cái chết của Laurent đầu những năm 3không, bà đã vật lôn giữ cho nhà trường tiếp tục hoạt động.
Trường tuy nhỏ nhưng đã có tiếng tăm vì thuê được nhiều giáo viên giỏi, phần lớn là các nghệ sĩ cần một nguồn thu nhập ổn định trợ giúp cho hoạt động nghệ thuật của họ. Ngoài ra, tên tuổi của Laurent Lacoste cũng mang lại uy tín cho trường.
Thật khó tin nổi, với uy tín của bà, Catherine đã xoay sở giữ cho trường vẫn mở cửa trong thời chiến và cả trong những năm Đức chiếm đóng Paris. Rồi sau Thế chiến II, nhà trường lại phát triển rực rỡ lần nữa. Đến năm 1948, Catherine nhận thấy bà không thể điều hành nhà trường hơn được nữa. Cuối cùng, bà bảo cô con dâu trẻ của bà tiếp nhận và cai quản thay bà. Anya đồng ý, chị biết mẹ chồng chị lúc nào cũng là người tư vấn và hướng dẫn chị.
Anya và bà Catherine gắn bó với nhau lạ lùng. Họ quyến luyến nhau từ năm 1936, khi Michel đưa Anya đến gặp mẹ anh. Đó là ngày Anya tròn 20 tuổi và chính trong buổi chiều hôm đó, Catherine đã dự đoán rằng sẽ có ngày con trai bà và Anya lấy nhau.
Trong chiến tranh, Michel Lacoste vốn là một nhà báo chuyên nghiệp đóng tại London, anh là một nhân viên của tướng Charles de Gaulle đang cầm đầu các lực lượng Giải phóng nước Pháp. Anya và Michel đã yêu nhau ở Paris từ trước chiến tranh, họ vẫn gặp nhau trên đất Anh bị cuộc chiến dày xéo. Họ cưới nhau năm 1941 trong một cuộc oanh tạc dữ dội. Anya 25 tuổi, còn Michel 31.
Năm 1946, vài tháng sau khi cuộc chiến chấm dứt, Michel đưa Anya và hai đứa con nhỏ của họ, Olga lên ba và Dimitri lên hai, về Paris.
Cuộc sống ở Paris năm 1946 đầy rẫy những thiếu thốn và bao vấn đề sau chiến tranh. Vì không có nhà và tình hình tài chính eo hẹp, Michel và Anya dọn đến ở với mẹ của Michel. Catherine rất vui sướng, bà nồng nhiệt đón tiếp họ và rất hài lòng là sau một thời gian dài, cả gia đình con trai lại về sống chung với bà. Những năm chiến tranh thật gian nan và cô đơn; bà nồng nhiệt đón mừng họ, ấp ủ mấy đứa cháu nội xinh xắn.
Họ sống hào thuận trong ngôi nhà ốp gỗ màu đen và trắng mà Anya vẫn đang ở. Ngôi nhà đủ rộng cho tất cả, khu vườn thật đẹp, rộng rãi cho bọn trẻ chơi đùa, chạy nhảy thoải mái, nhất là khi đẹp trời.
Theo yêu cầu của Catherine, Anya đã đến dạy nữa ngày ở trường. Chị sửng sốt nhận thấy mình có khiếu về sư phạm. Hai năm sau, khi Catherine đề nghị tiếp nhận nhà trường, chị đã đồng ý, vững tin vào khả năng của mình.
Anya là một phụ nữ trẻ sắc sảo và khôn ngoan; Dưới sự lãnh đạo của chị, nhà trường bắt đầu phồn vinh. Chị có tài tổ chức, quản lý và sáng tạo, cộng thêm sự thính nhạy, phát hiện ra các giáo viên hiếm có. Nhưng có lẽ điều quan trọng hơn cả là chị có tầm nhìn sắc bén. Chị có thể phát hiện ra nhiều năng lực phi thường, nhiều phương pháp hứng thú để mở rộng ngôi trường nghệ thuật nhỏ bé bằng cách phát triển chương trình học, thêm vào nhiều giờ mới, dạy một số bộ môn nghệ thuật trang trí quan trọng khác nữa. Tuy nhiên, chị không làm bất cứ một sự thay đổi lớn lao nào cho đến khi Catherine qua đời vào năm 1951.
Lúc đó, Anya mới nâng cấp trường, từ tốn và thận trọng, bố sung nhiều khoá mới dạy thiết kế thời trang và vải vóc cũng theo thiết kế trang phục và sân khấu. Các lớp nghệ thuật và điêu khắc vẫn là lớp chính của trường, nhưng sinh viên bắt đầu ghi tên vào học các lớp khác Michel và Anya rất hồi hộp. Một năm sau, họ nới thêm toà nhà lúc bắt đầu thiếu chổ.
Năm 1955, một thảm kịch xảy ra. Michel đột tử vì một cơn đau tim nặng. Anh mới 45. Anh và Anya đã chung sống được 14 năm hạnh phúc. Choáng váng và đau đớn vì cái chết không đúng lúc của Michel, song Anya vẫn tiếp tục điều hành nhà trường. Có lần Nicky hỏi vì sao bà có thể làm được điều đó, Anya trả lời:
- Bác chỉ tiếp tục lê bước dấn lên thôi. Mặc dù trái tim tan vỡ, bác biết bác không thể nhượng bộ hoặc sụp đổ. Bác có quá nhiều trách nhiệm, cuộc sống của bao nhiêu người phụ thuộc vào bác, lại còn hai đứa con nhỏ phải nuôi và dạy dỗ. Bác phải đi tiếp thôi. Vả lại, bác cảm thấy mắc nợ với Catherine, phải giữ cho trường hoạt động để nhớ đến bà.
Hai năm sau khi Michel mất, năm 1957 Anya gặp Hugh Sedgwick qua những người bạn chung. Ông là một thương nhân Anh sống và làm việc ở Paris, Goá vợ và không con. Ông xuất thân từ một gia đình kịch sĩ, lúc rảnh rỗi ông cũng là một tài tử nghiệp dư. Dường như họ có nhiều điểm chung. Họ cưới nhau năm 1960 ở Paris. Khi Anya đề nghị ông giúp bà quản lý tài chính cho trường, Hugo vui vẻ đồng ý. Chỉ trong vòng một năm, nhà trường đã qua giai đoạn khó khăn và lần đầu tiên có lãi trong lịch sử của trường.
Không chỉ có thế, những năm sau đó danh tiếng của trường bắt đầu lớn mạnh. Nhiều sinh viên, kể cả người nước ngoài đổ đến ghi tên học tại trường. Khoảng giữa năm sáu mươi, nhà trường có tên là Trường Nghệ thuật trang trí Anya Sedgwick. Mấy năm sau, trường đổi tên lần nữa, lần này là Trường Nghệ thuật trang trí Thiết kế và thời Trang Anya Sedgwick. Trường tiếp tục lớn mạnh, nhiều người tốt nghiệp xuất sắc, còn Anya đã trở thành huyền thọai sống.
Đúng lúc ấy chuông điện thoại réo vang làm Nicky suýt giật nảy người. Chìm đắm trong suy nghĩ, mất một lát anh mới định thần được và cầm lấy ống nghe.
- Nicholas Sedgwick nghe.
- Bác Anya đây, Nickỵ
- Chào bác. Cháu đang nghĩ đến bác. Mấy giờ cháu có thể đến văn phòng của bác đưa bác xem các phác thảo về bữa tiệc...
Bác không muốn xem, Nicky ạ, vì thế bác mới gọi điện cho cháu. Nói thật bác thích một bữa tiệc bất ngờ về mọi mặt. Bác để cháu toàn quyền chọn lựa và quyết định.
- Nhưng bác Anya...
- Không nhưng gì hết - Bà ngắt lời - Bác hoàn toàn tin vào cháu, cháu yêu quý ạ. Cháu có thị hiếu khá nhất trong những người bác biết.
- Cháu rất hãnh diện, nhưng nói thật là cháu vẫn muốn được gặp bác.
- Vậy cháu hãy đưa bác đi uống trà. Đươc không Nicky, và chúng ta có thể trò chuyện một chút. Dạo này bác cháu ta không làm thế.
- Hay quá bác ạ. Cháu rất sằn lòng.
- Sao chúng ta không gặp nhau ở khách sạn Meurice vào bốn giờ nhỉ...
- Cháu sẽ đến đấy. Đúng bốn giờ, bác ạ.
Họ ngồi cùng nhau trong vườn mùa đông, ngay bên ngoài hành lang khách sạn Meurice mới tân trang, trên phố Rivoli đối diện Tuileries.
Những cây cọ trồng trong chậu và nhiều cây lạ tạo cho khu vườn cảm giác chung là một nơi duyên dáng và dễ chịu. Nổi lên phía trên là mái vòm băng kính, gắn kết với tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại. Lớp kính màu trắng sữa mờ đục lọc ánh sáng tự nhiên, tạo cho căn phòng một sự dịu dàng khác thường.
Anya dựa lưng vào ghế nhìn quanh.
- Bà Catherine Lacoste, mẹ chồng bác rất thích khách sạn này - Lát sau, bà thố lộ - Bà thường đưa bác đến đây uống trà. Hoặc champagne. Nó cũng thành nơi ưa thích của bác. Hồi chiếm đóng, khách sạn biến thành bản doanh chỉ huy tối cao của Đức. Bà Catherine rất căm ghét bọn Boches.
- Những người Pháp cũng thế.
- Ơn Chúa vì bọn Nazis đã không phá huỷ Paris, dù chúng có thể làm lắm. Năm 1944, Hitler đã ra lệnh triệt phá các toà nhà có tính chất lịch sử khi quân đồng minh đến gần. Nhưng tướng Dietrich von Choltitz, tống chỉ huy bon chiếm đóng đã không thể thực hiện cái lệnh báng bổ thánh thần ấy. Hắn đã nộp thành phố nguyên vẹn cho Tướng LeClerc, người giải phóng Paris.
- Có lần bác Hugo đã kế với cháu điều đó - Nicholas nói và cầm tách trà hớp một ngụm, nhìn Anya qua vành tách, nghĩ thầm chiều nay trông bà mới đẹp làm sao. Bà mặc bộ áo bằng len màu lơ nhạt cắt rất khéo, mái tóc vàng sẫm của bà cắt ngắn, lượn sóng mềm mại như một cái mũ thanh lịch thường lệ. Trông bà rất lộng lẫy.
Anya hỏi, cắt ngang những suy nghĩ của anh:
- Có nhiều người nhận lời đến dự tiệc không, Nicky...
- Nhiều ạ, và tuần này cháu hy vọng còn nhiều hơn nữa.
- Cháu có biết tin Alexa không... Cô ấy nhận lời chứ...
- Cháu chưa nghe, nhưng cháu tin chắc là một ngày nào đó cháu sẽ biết.
- Có khi Alexa không đến. Từ ngày tan vỡ với Tom Conners từ ba năm trước, Alexa chưa trở lại Paris, đúng vào lúc nó thôi làm việc với cháu và Larry. Năm ngoái bác có gặp nó ở New York... - Bà ngừng lại, nhìn anh thật sắc sảo và nói - Bác có cảm giác Alexa tránh nước Pháp, nhát là Paris, vì anh ta.
Nicky thở dài:
- Cháu vẫn cảnh báo cô ấy về anh ta. Anh ta xoay trở tình cảm quá nhanh. Không người phụ nữ nào cần một người như thế, bác Anya ạ.
Biết đâu anh ta chẳng bỏ chút ít thói quen ấy rồi... Bây giờ chẳng hạn... - Bà lại tặng thêm cái nhìn sắc sảo nữa.
- Bác nghĩ thế, nhưng cháu không biết là... - Tiếng nói của anh nhỏ dần, ngập ngừng - Lúc nào Tom cũng thui thủi một mình. Giữ kín ý nghĩ của mình. Dè dặt và lạnh lùng. Chẳng cởi mở chút nào.
- Dạo này cháu có gặp anh ta không... - Anya nhô người về phía trước, cặp mắt xanh nhạt nhìn anh chăm chú hơn - Bác có cảm giác anh ta vẫn đại diện cho nhiều người trong công việc kinh doanh.
- Đúng thế đấy ạ. Có lẽ Tom vẫn làm. Nhưng đến một năm nay, cháu không gặp Tom lần nào. Có thể anh ta không làm nữa - Anh hơi nheo mắt - Sao ạ... bác định nói gì ạ...
- Bác rất muốn Alexa đến dự tiệc. Bác đang nghĩ biết đâu Tom đã rời Paris.
- Cháu ngờ lắm - Nicky đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác - Anh ta sinh trưởng ở đây, thuộc về chốn này.
- Có một số người chuyển đến miền Nam, đến Provence hoặc một nơi nào đó.
- Nhưng không phải là Tom, cháu xin thề đấy. Nhân tiện, cháu đã nhận được tin Maria Franconi, cái cô Italy dễ thương cùng lớp với Alexa. Cô ấy là người nhận lời đầu tiên.
Nụ cười nở rộng trên mặt Anya:
- Bác vui vì cô ấy đến! Maria là một cô gái đáng yêu. Lại rất có tài, vậy mà hiện giờ uổng phí.
- Bác nói sao kia ạ... - Nicky hỏi anh cau mày.
- Lẽ ra Maria có thể làm được nhiều hơn là thiết kế nhừng mẫu vải không còn hợp thời cho việc kinh doanh của gia đình cô ấy - Không để anh có dịp bình luận, bà tiếp - Bác chắc Kay Lenox sẽ đến, nhưng không có Jessica. Bác cho là cô ấy sẽ không thể đối mặt với Paris vì chuyện đã xảy ra.
- Bác định nói đến việc Lucien mất tích...
- Đúng thế. Thật là một chuyện bí ẩn... và chẳng ai hiểu ra sao nữa.
- Vì thế bác cho là Jessica sẽ bỏ bữa tiệc của bác vì Paris lưu giữ nhiều kỷ niệm xấu và quá đau đớn cho cô ấy phải không...
Anya gật đầu và ngồi dựa vào lưng ghế.
- Bác nghĩ thế thật, Nicky ạ. Bác chưa bao giờ thấy ai quẫn trí đến thế. Bạc còn nhớ chuyện đó rất rõ ràng - Bà lắc đầu - Nói thật, bác cho là cô ấy sẽ chẳng bao giờ hồi phục được. Chuyện này khác hẳn với người yêu bị chết. Chết là một kết cục hết sức kinh khủng. Nhưng đó là sự kết thúc. Là chấm dứt. Có đám tang, gia đình tụ tập, thương khóc, có mọi thứ nghi lễ cần thiết. Mọi người giúp đỡ, tin tưởng mình. Còn khi người yêu của mình mất tích, chẳng có cách gì giải quyết được nỗi đau đớn và thương nhớ cả.
- Vì đó không phải là sự kết thúc chăng... - Nicky gợi ý.
- Đúng thế. Không thi hài. Không tang lễ. Không chấm dứt một nỗi đau. Cô ấy không thể giới hạn được sự đau đớn vì mất mát, vì Lucien Girard không có gia đình để có người thực sự chia sẻ nỗi tiếc thương hoặc an ủi Jessica. Alain Bonnal là bạn thân nhất của Lucien, một người tuyệt vời, nhưng anh ta cũng sửng sốt, bối rối lúng túng y hệt Jessica. Họ vẫn giúp đỡ nhau.
Nicky im lặng một lát. Câu chuyện thật kỳ quặc. Cuối cùng anh hỏi:
- Thực ra Jessica có chuyện gì vậy, bác Anya... Cô ấy vẫn chưa lấy chồng... Bác có tin tức gì về cô ấy không ạ...
- Có, bác có biết. Thỉnh thoảng bác nhận được thư hoặc bưu thiếp của Jessica, hoặc một bài báo cắt từ Tập san kiến trúc, nếu một tronh những ngôi nhà nó thiết kế được in. Jessica vẫn chưa lấy chồng. Nó sống ở Bel - Air, thiết kế nhiều thứ cho những người giàu có và nổi tiếng. Bác cũng nhận được thiếp mừng Giáng sinh của Kay và Maria nữa.
- Còn Alexa...
- Nó vẫn liên hệ đều với bác. Lúc nào nó cũng tận tuỵ với bác.
- Cháu cho là cháu lúc nào cũng quý Alexa - Anh cầm lấy tay Anya - Có lẽ bây giờ cũng thế. Bác có biết lý do không...
- Không, bác không biết.
- Vì Alexa rất giống bác, bác Anya ạ. Cô ấy là hình ảnh phản chiếu của bác, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Hoặc có khi cô ấy rập khuôn theo bác. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng có rất nhiều thiên tư của bác.
- Bác cho là cháu hơi định kiến đấy, Nicky ạ - anya hơi mỉm cười, trả lời. Bà vỗ nhẹ bàn tay anh vẫn đang năm lấy tay bà - Nhưng cháu nói đúng, Alexa rất có năng khiếu.
Alexa đã thay đổi quyết định, cô sẽ đến Paris vào mùa xuân. Đúng hơn là vào tháng Năm. Ba tuần trước bữa tiệc ngày 2 tháng Sáu. Như thế là quá sớm. hơn nữa, giai đoạn này cô đang có quá nhiều bận bịu.
Cô dự định sẽ dành một thời gian thật đặc biệt với Anya; cô sẽ đi mua sắm thật thoả thích, và vừa thoả thuận làm một bộ phim mới khá cấp bách với Nicky, nên cô sẽ gặp anh. Sau đó là chương trình bí mật của cô.
Tom Conners.
Cô dự định tìm bằng được anh. Cô cần biết thời kỳ này trong đời anh, anh đang ở đâu. Cô thực sự nhớ anh, nhớ vô cùng. Cô không gặp anh đã 3 năm nay; Biết đau đến lúc cuối cùng gặp nhau mặt đối mặt, cảm nghĩ của cô lại khác hẳn.
Trong trí cô - mà gần như lúc nào cũng thế - câu chuyện đã kết thúc. Anh đã kết liễu nó, anh nói với co6 là không có tương lai dành cho cô, rằng anh không thể cưới cô. Cũng không phải anh có người khác. Có vẻ như quá khứ của anh đã xác nhận tương lai anh.
Trong thâm tâm, cô vần mong mõi anh. Anh chiếm giữ phần lớn trong lòng cô, vẫn tiếp tục len lỏi vào ý nghĩ của cô. Cho đến gần đây, cô mới nhận ra rằng kéo dài tình trạng này chỉ làm cô thêm mệt mỏi, cô không thể sống như thế này mãi.
Alexa thừa nhận rằng cô phải giải thoát những cảm xúc đế tiến lên phía trước. Cô có thể không lấy Jack Wilton khi cô vẫn phải đối đầu với những hồn ma ám ảnh cô. Trong việc này, như thế là không phải với Jack vốn là người tử tế, và không công bằng với bản thân cô.
Nếu cô lấy Jack, cô phải thanh thản trong lòng, trái tim cô chỉ có một tình yêu dành cho anh. Bất kỳ một thứ vương vấn nào cũng là tồi tệ.
Vì vậy, cô phải đi giết chết con rồng dữ ở ngay hang ổ của nó.
Cô đã đến Paris sáng ngày thứ Năm. Sau khi dỡ hành lý và nghỉ ngơi gần hết ngày, cô đã sẵn sàng hành động. Lúc này là 11 giờ trưa thứ Sáu ngày 11 tháng Năm, sự cám dỗ gọi điện cho Tom Conners thật mãnh liệt. Nhưng Alexa chưa sẵn sàng giáp mặt anh. Vì thế cô vớ lấy xắc, rời dãy phòng và đến thang máy.
Vài giây sau, cô dạo quanh hành lang thanh lịch, sàn lát đá hoa cương của khách sạn Meurice mà bà Anya đã giới thiệu. Alexa đi qua cánh cửa xoay và xuống bậc, ra ngoài đứng trước khách sạn một lúc, chưa quyết định nên làm gì. Cô được mời đến nhà bà Anya ăn trưa lúc một giờ, vì thế cô còn hai tiếng đồng hồ nữa. Tha hồ mà lựa chọn.
Cô đang ở trong thành phố cô thích nhất trên đời, và cô biết rất tường tận. Cô không ở đây đã ba năm nay, lòng cô tràn ngập háo hức, nhớ mong và khao khát đi thăm những nơi yêu thích trong thành phố.
Nếu rẽ trái,, cô có thể xuống Louvre, hoặc rẽ phải sẽ đi dọc đường Rivoli, nhìn các tủ kính bày hàng cho đến Quảng trường Concorde Ở bên Champs - Elysées, với vòng cung Khải hoàn môn trên cao.
Cô đột ngột quyết định đến thẳng Louvre. Hom nay là một ngày huy hoàng. Paris lung linh dưới bầu trời rực nắng, trong trẻo dường như treo tít trên cao, một vòng cung vĩ đại trông như cái bát úp ngược, bên trong tráng một lớp men xanh dịu.
Mọi thứ trông đều lộng lẫy, cô nghĩ lúc bước đều đặn trên phố Rivoli và liếc nhìn quanh. Nhiều hồi ức cuồn cuộn, nhấn chìm cô. Những kỷ niệm về Tom và ba năm có nhau... cuộc tình của họ, niềm vui của họ. Hồi nhớ về những bộ phim cùng làm với Nicky và Larry. Những bgày sôi nổi với họ, những đêm mê đắm với Tom...
Một mùi thơm phức bỗng ùa đến với cô, mùi cà phê mới pha làm cô chảy nước bọt. Cô đột ngột dừng lại bên ngoài một tiệm cà phê ven đường và ngồi xuống bàn.
- Cho một ly cà phê sữa - Cô nói với người phục vụ xuất hiện và đang mỉm cười.
- Thưa vâng - Anh ta đáp và quay vội đi.
Alexa ngồi dựa vào lưng ghế, nghĩ thầm ở đây sao mà tuyệt diệu; Cô đã ngu ngốc nên mới xa cách nơi này lâu đến thế,
Vài giây trôi qua, rồi người hầu bàn quay lại, đặt trước mặt cô một bình cà phê và một bình sũa nóng bốc hơi nghi ngút.
- Thưa cô, đây ạ - Anh ta gật đầu nói.
- Cảm ơn - Cô mỉm cười đáp lúc người phục vụ đặt lên bàn giỏ bánh sừng bò mới, cùng đĩa bơ mịn như kem và đĩa mức quả mâm xôi đen thẫm. Cô nhấc bình, rót cà phê vào một chén lớn, thêm sữa cho sủi bọt.
Ngụm đầu tiên ngon tuyệt. Sau đó cô nhìn chăm chú vào giỏ bánh. Cô có thể ngửi thấy mùi bánh sừng bò tươi... Trời đất ơi, sao lại không nhỉ, cô nghĩ và cầm một chiếc lên, bẻ một miếng rồi phết chút bơ và thêm một lát mức hậu hĩ. Miếng bánh dường như tan trong miệng cô, cô nghĩ đến những bữa điểm tâm cô đã an kiểu này hồi còn là sinh viên.
Đã chín năm trôi qua, Cô bắt đầu học ở trường bà Anya lúc mới 21 tuổi. Cô đã tận hưởng từng khoảnh khắc từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng. Ở đó, một cảm giác hào hứng và phấn khới thực sự bao bọc từng sinh viên. Lẽ tất nhiên, cảm giác ấy lan toả từ Anya, và còn ai nữa... Các giáo viên khác đều đầy cảm hứng như bà. Tất cả đều là những chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực của mình, được Anya Sedgwick lựa chọn vì những phẩm chất đa dạng cũng như tài năng. Họ đã khắc sâu vào tâm khảm cô và các sinh viên khác lòng ham học hỏi.
Những năm tháng ấy mới tuyệt diệu làm sao, cô vừa nghĩ vừa dựa vào lưng ghế, để mặc cho tâm trí tràn ngập hồi ức về những ngày ấy. Chính ở nơi đó, nhờ có Anya mọi hy vọng và hoài bão của cô được khích lệ và nhiều thứ đã trở thành hiện thực.
Người phụ nữ ấy nổi bật và gây ấn tượng mạnh đến mức mọi cái đầu đều quay nhìn lúc cô đi qua. Cô cao khoảng 1m75, khoẻ khoắn nhưng không quá nặng nề, tư thế rất vương giả, cử động uyển chuyển và duyên dáng.
Nhưng chính bộ mặt cô mới làm người ta muốn nhìn cô lần nữa. Người phụ nữ ấy đẹp lạ lùng, bờm tóc đen huyền đỗ xuống tận giữa kưng, đôi lông mày đen lánh cong hoàn hảo trên cặp mắt đen như nhung, cách xa nhau và cái miệng gợi cảm bật nhất.
Quần áo của cô đơn giản song cắt may hết sức thanh lịch. Cô mạc một bộ bằng hàng Gabardine nhẹ màu đen, sơmi lụa trắng muốt, giày cao gót đen. Chiếc xắc da màu đen vắt qua vai, một tay cầm cặp kính đen. Đồ nữ trang của cô hoàn tất vẻ lịch sự giản dị. Cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ không hề phô trương, cổ tay kia đeo lắc vàng, tai đeo đôi hoa xinh xắn bằng kim cương.
Sáng nay, cô thong thả dạo qua các căn phòng yên tĩnh của Louvre. Còn nhiều thời gian mới tới giờ hẹn ăn trưa tại khách sạn Ritz ở Quảng trường Vendôme cách đó không xa.
Nhận ra mình đã gây nên xáo động, chính cô cũng lấy làm lạ. Ba tháng trước, cô không tin có thể xảy ra chuyện này, nhưng Maria Franconi đã trải qua sự biến dạng phi thường. Chưa đến ba tháng, cô đã sút 23 không. Suốt thời gian này, cô đã buộc mình theo một chế độ ăn kiêng ngặt nghèo và luyện tập đến kiệt sức, kiêng hầu hết các đồ ăn béo, đường và tinh bột; các loại vang và rượu bị cấm hẳn. Vào khoảng giữa thời gian đó, gương mặt cô đã thay đổi đáng kể. Vốn rất đáng yêu, nhưng nay mặt cô trở nên xinh đẹp lạ thường, cô đã phát hiện ra mình kiều diễm, thực sự làm xay lòng người.
Mặc dù hiện giờ đang ở Paris, Maria vẫn tuân thủ chế độ ấy. Ngày nào cô cũng tắm nước khoáng trong khách sạn, bơi, tập thể dục đến kiệt sức. Cô vẫn ăn kiêng rất nghiêm khắc, dù các món ăn Pháp rất gợi thèm.
Dù Fabrizio đã ủng hộ và giúp cô đạt dược mục tiêu, song anh vẫn phản đối việc cô đến Paris vào tháng Sáu. Dầu tháng Sáu, cả nhà đã đến biệt thự của họ ở Capri, và thường ở đó gần hết mùa hè. Fabrizio vẫn khăng khăng bắt cô đi cùng họ, và sau một cuộc thảo luận ráo riết, cuối cùng cô đã đồng ý.
Nhưng cô quyết dành ba tuần ở Paris, và thế là cô đã đến đây ngày 3 tháng Năm, và dự định sẽ lưu lại đến mồng 5 tháng Sáu, rồi sẽ đến với mọi người trong gia đình ở Capri.
Từ lúc đến Maria rất bận bịu. Cô đã đến thăm bà Anya kính yêu mấy lần. Cô đi mua bán, đến các phòng trưng bày nghệ thuật, thăm cung điện Verailles. Cô tận hưởng từng phút rời xa công việc và gia đình độc đoán của cô.
Mình đã thoát rồi, cô nghĩ lúc từ từ đến gần một bức tranh. Giá như mình không phải trở về, giá như mình có thể lưu lại Paris. Mãi mãi. Cô đã không ngừng nén những khao khát về một bên, hôm nay cô không muốn có những ý nghĩ không vui.
Bức tranh tuyệt vời. Không gì so sánh nổi. Maria đứng trước bức tranh một lúc lâu, nhìn đăm đăm như bị thôi miên. Nó luôn có tác động đến cô, thu hút toàn bộ tâm trí cô. Bức Mona Lisa. Theo quan điểm của cô, Leonardo da Vince là hoạ sĩ vĩ đại nhất trên hành tinh này, trừ một ngoại lệ là Michelangielo.
Làm sao mà vẽ được như thế nhỉ, một tiếng thở dài nho nhỏ buột khỏi miệng Maria. Cô đến gần bức tranh hơn để ngắm co Mona Lisa kỹ hơn. Lúc làm thế, cô bắt gặp cái liếc nhìn của một phụ nữ hướng theo cô. Tim cô như rụng đi. Nhưng cô quay ngoắt đầu để khẳng định cô không làm điều gì sai trái, rồi quả quyết quay trở lại, đối diện bức tranh.
Sau cái nhìn cuối cùng, Maria vội đi theo hướng ngược lại.
Bàn của anh ở L'Espadon đối diện với cửa ra vào, và anh nhìn thấy cô ngay lúc cô tới. Anh đẩy ghế, đứng dậy trước lúc cô đến bên bàn, nụ cười chào đón nở rộng trên mặt anh. Lúc cô dừng lại, anh nắm lấy tay cô gần như sở hữu, hôn lên má cô rồi chăm chú nhìn cô một lúc.
Maria mỉm cười với anh lúc cô ngồi vào ghế:
- Xin lỗi vì em đến muộn.
Anh ngồi đối diện với cô và lắc đầu:
- Cô không đến muộn đâu, và dù có muộn, cô cũng đáng để được đợi lắm. Trông cô thật xinh đẹp, Maria ạ.
- Cảm ơn anh - cô nói khẻ và hơi cúi đầu.
- Tôi đã gọi nước bưởi ép cho cô - Anh nói tiếp - và hy vọng là cô thích.
- Tuyệt lắm cảm ơn anh.
Nâng cốc vang, anh nói:
- Chúc sức khoẻ.
- Chúc sức khoẻ - Cô đáp, rồi nâng cốc và chạm cốc với anh.
- Sáng nay cô làm những gì...
- Em đến Louvre. Đặc biệt là xem Mona Lisa. Bức tranh này lúc nào cũng làm em mê mẩn.
Cũng như em đang làm tôi mê mẩn, anh nghĩ.
Người hầu bàn mang thực đơn đến, và họ nghiên cứu mất một lát. Anh biết anh sắp gọi món gì; anh cho là Maria cũng làm như vậy. Vì anh thường kiêng khem rất kỹ, nên họ chọn các món ăn gần như nhau. Tối hôm trước, cô đã kể anh nghe chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và chương trình tập luyện vất vả của cô, và thổ lộ nổi lo về bữa tối thứ hai của họ. Anh đã chăm chú lắng nghe và rất cảm kích vì sự thật thà của cô.
Từ hôm cô đến Paris, anh gặp cô nhiều lần và anh vẫn muốn tiếp tục gặp cô. Anh say mê cô, theo kiếu đã nhiều năm nay anh chưa có với phụ nữ.
- Sao anh cứ nhìn em chằm chặp thế...
- Tôi xin lỗi - Anh nói - Nhưng tôi không thể đừng được. Gương mặt cô thật siêu phàm. Chỉ có chữ ấy mới tả nổi.
Maria khẻ cười và lắc đầu:
- Thế mà em không biết đấy. Em chỉ dùng chữ ấy khi nghĩ đến Mona Lisa thôi. Đấy mới là một gương mặt đẹp thực sự.
- Đúng vậy, còn cô cũng đáng để một hoạ sĩ bậc thầy, một Da Vinci hiện đại vẽ.
Người hầu đến bên bàn làm cô không kịp trả lời. Cô gọi sò, cá bơn, và anh cũng gọi như thế.
Lúc chỉ còn hai người, Maria buột miệng nói:
- Sáng nay em gặp Alexa Gordon ở Louvre.
Mắt anh hẹp lại. Anh liếc nhìn cô cảnh giác:
- Cô ấy ra sao... Chắc phải vui lắm lúc gặp cô.
- Em không nói chuyện với cô ấy. Em bỗng thấy ngượng, hơi cang thẳng, và em tránh trước khi cô ấy phát hiện ra em. Em không kịp nghĩ gì lúc làm thế - Maria lắc đầu và nói thêm - Có lẽ là ngu xuẩn.
- Giữa bốn cô đã có sự rạn nức lớn, phải không... - Anh hỏi.
- Hồi ấy có vẻ là như thế. Nhưng bây giờ, em thấy trẻ con quá, thậm chí ngốc nghếc nữa... - Giọng cô nhỏ dần, ngập ngừng.
Hiểu rằng cô không muốn nói tiếp, anh chuyển chủ đề:
- Cô thích Paris lắm, phải không Maria...
- Vâng, rất thích. Cảm ơn anh. Anh đối với em rất tốt.
Anh nắm lấy bàn tay cô trên bàn. Hắng giọng mấy lần, anh khẻ nói:
- Tôi rất say mê em, Maria. Tôi mong em cũng cảm thấy thế.
Lặng im một lúc, cô nói:
- Em biết. Ôi Nicky, em cũng thế.
Họ ngồi, tay nắm tay qua bàn, đăm đăm, lặng lẽ nhìn nhau cho đến lúc món sò mang tới. Cuối cùng, thả bàn tay cô ra, anh cầm lấy cái dĩa nậy sò, phân vân không biết có chuyện gì đang xảy ra với anh. Anh, một người đàn ông từng trải, lịch duyệt, đã 38 tuối mà lại xúc động như một cậu học trò. Ngố thật, anh nghĩ, mình là một thằng ngố.
Ăn xong mấy con sò, Maria đặt dĩa xuống và nhô người qua bàn, cái nhìn thẳng thắng của cô lại chăm chú vào anh.
- Tuần trước lúc em đến Paris, em định đi tàu đến London một hoặc hai ngày. Để gặp Ricardo. Em đã kể với anh là anh ấy đang làm việc ở đó. Nhưng bây giờ em không muốn đi nữa, Nicky ạ.
- Vì tôi ư... - Anh đánh liều một cách thận trọng.
- Vâng - Cô ngước nhìn anh và đăm đăm đáp lại.
Nicky đọc được nỗi khát khao, mong mỏi anh trong đó, và tim anh thắt lại. Từ từ đã, anh tự cảnh báo mình. Phải đón nhận thật từ tốn, hết sức từ tốn.
Trở lại Paris là một điều sai lầm, Jessica nghĩ lúc bước trên con đường hẹp dọc khách sạn Plaza Athénée, nơi cô đang ở. Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, hầu hết đều dính dáng đên lucien Girard. Chung' gợi lên trong cô một nỗi buồn mênh mông vì những gì có thể xảy ra... một cuộc hôn nhân không bao giờ đến, những đúa con không bao giờ ra đời, một cuộc đời không được sống với người đàn ông cô thực sự yêu thương.
Lúc này, cô ước giá tuần trước cô không gọi cho Alain Bonnal từ Los Angeles để hẹn ăn trưa nay. Cô và Alain là bạn của Lucien, nhưng anh không phải là người cô thân thiết hơn. Suốt mấy năm qua, cô chỉ gặp anh có hai lần khi đến California có việc. Ngoài ra, cô không bao giờ quên lòng trắc ẩn của anh lúc cô tràn ngập nỗi buồn.
Anh là mối quan hệ với quá khứ, cái quá khứ mà cô không thể không nghĩ đến những lúc cô thành thật với lòng mình. Lucien với tình yêu mãnh liệt của anh luôn ám ảnh cô từ ngày anh mất tích. Và ám ảnh bất kỳ mối quan hệ nào cô toan thử. Lúc này, cô mới hiểu thực sự. Về một mặt nào đó, Gary Stennis là nạn nhân trong quá khứ của cô, dù anh ta có cư xử tồi tệ. Cuối cùng thì anh ta cũng tạo cho cô quá nhiều lý do để bỏ. Chẳng ai tiếc, cô nghĩ, mình chẳng hề tiếc khi nói lời chia tay với Gary.
Trong số những người đàn ông cô quen biết, Lucien có ảmh hưởng đến cô mạnh nhất. Đó không phải là chuyện tình yêu không được đền đáp, mà là cả cuộc sống không được đền đáp kể từ ngày cô rời trường của Anya, cô tự nhủ lúc vội đến Chez André, nơi hẹn gặp Alain.
Cô không còn dịp thăm Anya, nhưng họ đã nói chuyện qua điện thoại mấy lần. Có lẽ ngày mai cô ghé đến nhà bà uống trà như Anya gợi ý. Jessica đã đến Paris được ba ngày, nhưng lúc nào cũng túi bụi công việc. Cô nhận lời trang trí lại cho một khách hàng được quý trọng, bà ta muốn làm lại căn nhà ở Bel - Air. Jessica đã gợi ý dùng các loại đồ cổ thịnh hành ở các tỉnh lẻ Pháp và vải để trang trí ngôi nhà, và bà khách đã đồng ý. Mấy ngày gần đây cô đã gặp những người buôn đồ cổ sành sỏi nhất, tìm loại vải phù hợp với phong cách thôn dã Pháp, lùng sục các hãng buôn hàng đầu để tìm thảm Aubusson và Savonnerie.
Vài phút sau, cô đẩy cánh cửa của Chez André, bước vội vào quán ăn ồn ào, hối hả, có một vẻ quyến rũ điển hình theo lối cổ của Paris, với quầy rượu bằng đá cẩm thạch, đồ đạc bằng đồng thau đánh bóng và không khí của những ngày đã qua. Giờ này đầy những khách quen, nhưng lúc liếc nhìn quanh thật nhanh, cô phát hiện ngay ra Alain.
Lúc nhìn thấy cô, anh vẫy tay rồi đứng dậy đi vòng quanh bàn đón cô. Anh rối lên vì cô, sau lúc ôm hôn nhau trìu mến, họ cùng ngồi xuống chiếc ghế dài.
Alain tuyên bố:
- Cô đẹp chưa từng thấy, Jessica ạ! - Anh lắc đầu, phân vân - Cô chẳng bao giờ già. Không như tôi.
- Cảm ơn anh Alain, nhưng anh lúc nào cũng có định kiến. Vả lại, em thấy anh trông khá đấy chứ.
- Hiện giờ đã có tóc bạc rồi đấy, cô bạn thân mến ạ.
- Nhưng mặt anh trẻ lắm - Cô nói lại ngay và mỉm cười với anh, thầm nghĩ chưa bao giờ thấy anh hấp dẫn đến thế.
- Cô uống rượu khai vị nhé...
- Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ uống loại giống anh - Cô vừa trả lời vừa nhìn cốc rượu anh đào của anh.
Sau khi ra hiệu cho người hầu và gọi đồ uống cho cô, alain nhìn cô và tiếp:
- Tôi biết cô đến dự lề sinh nhật cô giáo cũ, nhưng cô lại kể về việc mua đồ cổ, thảm và tác phẩm nghệ thuật cho ngôi nhà của khách hàng. Tôi có thể giúp gì cho Jessica không... - Anh nhếch một bên lông mày lên dò hỏi lúc cặp mắt xám nhạt của anh chăm chú nhìn cô.
- Thực ra là một ngôi nhà ở Bel - Air - Jessica đáp - Một ngôi nhà đẹp, và em tin là sẽ trang trí bằng những đồ cổ của Pháp, anh Alain ạ. Hiện giờ chủ nhân ngôi nhà đã đồng ý như thế.
Jessica nâng cốc đồ uống trước mặt cô:
- Anh Alain, được gặp anh sau chừng ấy thời gian thật vui quá.
- Hai năm rồi. Chúc sức khoẻ, Jessica. mừng cô tới Paris.
- Vậy là anh vẫn chưa lấy vợ - Cô nhận xét sau khi nhấp một ngụm champagne pha rượu anh đào.
Anh cười khúc khích:
- Tôi sợ tôi sẽ làm anh chàng độc thân kinh niên mất. Tôi cho là chẳng bao giờ tìm được người phụ nữ thích hợp.
Cô mỉm cười và lắc đầu:
- Bao giờ đến Los Angeles lần nữa, em sẽ giới thiệu với anh nhiều phụ nữ xinh đẹp - Cô trêu chọc.
Anh cũng cười và nhấp nháp đồ uống. Lát sau, anh nói tiêp:
- Cô đã hỏi tôi có quan tâm đến tranh vẽ không, nay quá chúng tôi vừa nhận được một bộ sưu tập thuộc một bất động sản đang rao bán. Tôi nghĩ là cô nên xem. Nó là thứ rất hiếm, và tôi tin cô sẽ mua được một số thứ hay ho.
- Em rất thích xem.
- Sau bữa trưa nay, cô có thích đi thăm gallery không...
Jessica nghĩ ngợi giây lát.
- Không, em không định thế, Alain, nhưng chỉ vì em đang đói lả ra đây này.
- Vậy tôi phải cho cô ăn ngay lập tức - Anh ra hiệu cho người phục vụ gần đấy mang thực đơn đến - đọc thuộc lòng những món ăn đặc biệt, rồi để thực đơn lại cho họ chọn.
- Chúa ơi, món em thích đây rồi! - Jessica kêu lên lúc xem thực đơn - Cervelle au beure. Em sẽ gọi món này.
- Tôi nhớ cô và Lucien thích món óc. Còn tôi sẽ gọi món nướng. Cô muốn bắt đầu món gì... Tôi thấy họ có món măng tây trắng.
- Gọi món ấy cho em, anh Alain. Cảm ơn anh.
Đặt món xong, Alain gọi thêm hai cốc rượu anh đào và rượu vang.
- Ôi đừng, đừng gọi vang cho em. Em e là không thể uống quá nhiều vào ban ngày được - Jessica giải thích.
- Tôi sẽ gọi một vang trắng nhẹ, một Pouilly - Fumé; Nếu cô muốn, cô có thể uống một cốc loại sau vậy.
- Để em xem sao. Anh có thể để đến mai được không, Alain... Hay gallery đóng cửa thứ Bảy...
- Không, chúng tôi vẫn mở. Gặp cô tôi rất vui, và tôi cho là một vài bức tranh sẽ gây cho cô ấn tượng mạnh mẽ.
Trong lúc nhấm nháp rượu khai vị, Jessica nói về nghệ thuật, về sở thích riêng khiến Alain rất thích thú vì sự hiểu biết của cô. Các lớp học của bà Sedgwick đáng giá thật, anh nghĩ lúc lắng nghe cô tin cậy thố lộ.
Alain Bonnal làm việc cùng với cha và anh trai trong một gallery gia đình. Đó là một trong những gallery tốt nhất Paris, đặc biệt nổi tiếng vì những tác phẩm hội hoạ theo trường phái Ấn tượng và Hậu ấn tượng.
Trong lúc Jessica nói chuyện, Alain ngắm cô, thầm nghĩ trông cô mới đẹp làm sao. Gương mặt cô cởi mở, mớ tóc dài, thẳng màu vàng hoe đỗ xuống vai. Cô mãnh dẻ, vẫn giữ được vóc dáng đáng yêu. Trong giây lát, anh tưởng như thời gian dừng lại. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, rồi đi ngay.
Món măng tây trắng được mang tới, và Alain thầm thì:
- Chúng ta thật không may vì bây giờ không đúng mùa măng, nhỉ.
Jessica gật đầ và bắt đầu ăn.
Lúc người hầu bàn mang vang tới, cô lấy một cốc rồi khi các đĩa không đã dọn đi, cô ngồi dựa vào ghế. Một vẻ trầm ngâm đọng trên mặt cô.
Sau một lát im lặng Alain nói:
- Trông cô có vẻ nghĩ ngợi quá, Jessica.
- Em ấy ư... Vâng, nói thực với anh là em muốn nói chuyện về Lucien.
Anh gật đầu, rồi nhìn chăm chú, cái nhìn của anh cảnh giác và dò hỏi. Cô tiếp:
- Suốt mấy năm qua, chúng ta chưa bao giờ xem xét đến việc Lucien có thể biến mất vì một mục đích nào đó.
Alain sửng sốt nhìn cô, gương mặt xanh xao của anh đầy vẻ ngạc nhiên:
- Nhưng không, không thể như thế được! - Anh kêu lên - Có lý do gì mà lại làm thế...
- Có thể anh ấy muốn bắt đầu một cuộc đời mới.
- Không, không phải! Như thế lố bịch quá! Cậu ấy và cô đã có nhiều kế hoạch tuyệt vời đến thế kai mà. Cậu ấy là một người trọng danh dự. Không, Lucien không thể làm bất cứ việc gì như thế.
Jessica ngồi lặng lẽ, đăm đăm nhìn Alain. Một kỷ niệm mơ hồ xao động trong trí cô, nhưng cô không để nó sống dậy:
- Anh biết không Alain, trong thâm tâm em luôn có cảm giác Lucien vẫn còn sống. Ở một nơi nào đó.
Alain Bonná ngồi nhìn cô chằm chằm, chết lặng.
Khi trở về khách sạn, lựa những mẫu vải vóc cô đã tìm được lúc trước, Jessica nghĩ đên vẻ không tin, sững sờ của Alain Bonnal. Anh ấy đóng kịch chăng... Alain có biết gì hơn những điều anh ta nói không... Anh ây có biết sự thực về Lucien đã dàn xếp việc biến mất của mình không...
- Ôi, vì Chúa, anh ấy chết rồi! - Co kêu to trong căn phòng trống rỗng. Tiến lên chứ, cô tự nhủ, mi phải tiến lên chứ. Phải dành lấy cuộc sống. Mi không thể sống mãi trong quá khứ được, hoặc là...
Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, làm cô giật mình. Với lấy ống nghe, cô nói:
- Alô...
- Chào Jess, tôi đây. Mark Sylvester đây.
- Mark, chào anh. Anh khoẻ không...
- Rất khoẻ. Công việc của em ra sao...
- Hơi chậm trể một chút, nhưng ổn cả. anh đang ở Los Angeles hay London...
Anh cười vang:
- Tôi đang ở Paris.
Anh làm cô sững sốt và lặng đi một lát. Rồi cô nói:
- Anh đang ở chỗ nào vậy...
- Phòng bên cạnh. Đúng là ở phòng bên, nhưng ở tầng dưới. Tôi đang ở Plaza Athénée - Anh trả lời, cười khúc khích - Tối nay em có rỗi không... Đi ăn tối ở La Tour d'Argent nhé...
Một bà già và một phụ nữ trẻ hơn ngồi với nhau trong vườn, dưới gốc cây anh đào già. Người giáo viên danh tiếng và cô sinh viên yêu quý năm xưa của bà. Anya và Alexandra.
Nicky đứng trong nhà Anya, chăm chú nhìn hai người qua cửa sổ. Họ uống cà phê trên chiếc bàn sắt, và sôi nổi trò chuyện như vẫn thế. Trông họ thật thoải mái.
Anh nhận thấy người trợ lý cũ của anh vẫn đáng yêu như thuở nào, dù mái tóc đen của cô cắt ngắn hơn. Chiếc áo vét bằng vải kẻ màu xám của cô cắt may rất khéo, rất hợp với bộ váy ngắn. Nổi bật nhất là cặp chân tuyệt đẹp. Cô đeo hoa tai bằng vàng và một dây chuyền vàng vòng quanh cổ. Như thường lệ, cô mặc trang phục ban ngày hết sức trang thanh lịch.
Ngồi cạnh Alxa, bà Anya là một bà lớn nổi bật, tác phong rất vương giả, rất ưa nhìn với mái tóc vàng hớp thời trang và trang điểm thật hoàn hảo. Anya mặc bộ đồ bà gọi là quần áo làm việc: quần fflanen mềm màu xám, áo sơmi lụa trắng và áo khoác ngắn tay màu xanh nước biển. Nó làm cho bà có vẻ rất Anh.
Liếc nhìn đồng hồ, Nicky vừa bước ra vườn vừa nói:
- Xin chào các quý bà!
Cả hai ngừng nói chuyện và nhìn anh, Alexa nhảy bật lên, chạy đến với Nicky và vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Tôi xin lỗi đã đến sớm một chút làm gián đoạn thời gian của cô với bác Anya - Nicky nói. Anh liếc nhìn bà bác - Cháu xin lỗi.
- Không sao đâu, đằng nào thì chúng tôi cũng đã xong cuộc thảo luận dài và thú vị rồi. Ngồi xuống đây, Nicholas thân mến. Bác không chịu được cái kiếu cháu cứ lảng vảng đâu đó như một người hầu vậy.
Nicky cười vang lúc rảo bước đến cái ghế bằng sắt xếp quanh bàn và ngồi xuống.
Quay sang Alexandra, trìu mến chạm vào cánh tay cô, bà Anya nói:
- Tuần trước cô đã bảo Nicky làm một việc cho cô, và hẳn là cả cho em, Alexa ạ. Cô cho là Nicky đến để báo cáo với cô thôi.
Alexa hết nhìn bà Anya đến Nicky, vẻ bối rối.
- Mấy tuần trước, bác Anya đã nghĩ là cô không đến dự tiệc sinh nhật bác ấy vì Tom Conners - Nicky nói - Bác ấy gợi ý tôi hỏi thăm tin Tom, tìm hiểu xem anh ấy đang làm gì và tình hình anh ấy nói chung.
- Em hiểu - Alexa lẩm bẩm, cô ngồi rất lặng lẽ - Em biết anh ấy vẫn ở Paris. Khi nhận được giấy mời của cô, em đã gọi điện đến văn phòng của Tom. Rồi em đặt máy lúc anh ấy trả lời. Em cho rằng em đã mất bình tĩnh.
- Vậy là cậu ấy vẫn ở trong tâm tưởng em - Anya nói - Cô cho là rất nhiều nữa - Bà cảm thấy Nicky ủng hộ nhận định của bà.
- Vâng, thưa cô Anya. Cô thấy đấy, em muốn giải thoát cái chuyện dỡ dang này đi. Lúc ấy có lẽ em mới có thể bắt đầu một cuộc đời mới.
- Hay lắm! - Bà Anya xác nhận - Vậy là chúng ta đã làm cho em một việc đòi hỏi phải dày công. Hay đúng hơn là Nicky đã làm bằng mọi giá.
Alexa gật đầu. Lúc này, cô nôn nóng muốn nghe anh nói gì.
- Tôi đã liên hệ với nhiều nơi - Nicky bắt đầu nói, anh nhìn thẳng vào Alexa - Tom chưa lấy vợ, cũng không gặp gỡ một ai đặc biệt. Dù sao tôi cũng nghe tin là không ít phụ nữ lượn quanh anh ấy. Tom vừa được thừa kế tiền nong của một người họ hàng, và đã mua một dinh cơ ở Provence.
- Có nghĩa là anh ấy đã rời Paris... - Alexa đánh bạo hỏi.
- Tôi không biết - Nicky đáp - Tôi e rằng cô đã có toàn bộ những gì tôi phát hiện, Alexa ạ, không kể việc anh ấy vẫn khoẻ và sung sức, và theo lời cô bạn Angélique của tôi, thì Tom vẫn điển trai như thường.
Alexa bỗng cảm thấy nhẹ hơn hẳn trong những năm qua. Dường như một gánh nặng đã cất khỏi ngực cô. Cô mỉm cười.
- Cảm ơn anh đã làm một việc vất vả, Nicky. Em nợ anh chuyện này. Đã đến lúc chúng ta thảo luận về bộ phim chưa hở anh... Cuối ngày hôm nay chẳng hạn...
- Tôi e là không được - Nicky nói và liếc nhìn đồng hồ - Tôi rất tiếc, Alexa ạ, nhưng tôi phải về nhà thay đồ. Tối nay tôi có một cuộc hẹn ăn tối đặc biệt - Anh đứng dậy, đến gần Anya và hôn lên má bà - Chắc bác sẽ vui khi nghe tin cháu mời Maria ăn tối.
- Bác thực sự hài lòng, nó là một phụ nữ trẻ rất đáng yêu - Anya đáp và vỗ tay nhẹ.
Nicky đi vòng quanh bàn đến bên Alexa và hôn cô:
- Nếu cô rỗi chúng ta có thể đi ăn trưa mai.
- Vâng được, anh Nicky. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu...
- Tôi sẽ đưa cô đến Le Relais ở Plaza Athénée. Chúng ta gặp nhau lúc một giờ nhé.
- Vâng - Alexa đáp.
Anya đứng dậy, khoác tay anh và cùng anh đi vào nhà:
- Cảm ơn Nicky vì những tin tức của Tom. Bác đánh giá cao việc này.
- Cháu nghĩ Alexa cũng thế - anh nói khẻ bằng giọng tin tưởng - Bác có thấy trông cô ấy nhẹ hẳn người đi không... Có lẽ vì biết anh ấy vẫn còn độc thân.
- Có lẽ vậy - Anya đáp, không chắc chắn lắm. Suốt bao năm dài làm cô giáo, bà đã học được một điều: phụ nữ trẻ có thể rất phức tạp.
- Cô rất vui vì em không cho cô là bà già hay xen vào chuyện người khác - Anya nói với Alexa sau khi tiễn Nicky ra về, bà trở lại bên chiếc bàn dưới gốc hoa anh đào - Một số người có thể thế, em ạ.
- Thứ nhất là em chưa bao giờ nghĩ cô già, Và thư hai, cô không can thiệp - Alexa quả quyết - Biết trước là sẵn sàng trước, cô ạ. Em tin là cô nghĩ như thế, có phải không ạ...
- Hoàn toàn đúng.
- Em rất ngạc nhiên là không bị Nicky trách - Alexa buột miệng - Nicky và Larry vẫn cảnh báo em về Tom. Cả hai vẫn bảo Tom chỉ làm em khổ thôi.
- Cô biết Nicky hay chọc tức người khác, nhưng nó là người tốt bụng, Alexa. Chúng ta phải thấy rằng Nicky không nhận xét sai. Cả Larry cũng vậy.
- Cô bao giờ cũng đúng - Alexa nhìn cô giáo cũ chăm chú, và hỏi châm chọc - Mấy phút trước, Nicky có nhắc tới Maria Franconi phải không ạ... Anh ấy có ngụ ý gì chăng...
- Cô tin là thế - Anya ngồi lại, bà ngoảnh mặt đi giây lát, cố nén tiếng cười nghẹn trong cổ. Rõ ràng là Alexa rất sửng sốt trước lời tuyên bố hẹn ăn tối của Nicky. Bà biết Alexa và Maria đã gây gổ với nhau trước khi tốt nghiệp, và mất cả tình bạn bè.
- Em không tin được! Em nhất định không tin. Anh ấy có vợ rồi. Với Connie Aykroyd - Alexa lắc đầu.
- Không kéo dài hơn đâu. Nicky đã chuyển đi từ lâu rồi, và cô cho rằng nó có thể hẹn hò với người phụ nữ khác nếu nó muốn. Và nếu người phụ nữ ấy bằng lòng.
- Rõ ràng là Maria Franconi bằng lòng rồi! Ôi cô Anya, thật là một sự hoà trộn khó hiểu!
- Ồ, thế mà cô không biết đấy. Nicky hoàn toàn mê đắm cô ấy.
- Thực thế ạ... Lạ thật đấy. Còn cô ấy thì sao...
- Maria có vẻ rất khá. Và mãn nguyện vì đã giảm được 23 không.
- Maria béo lên à... - Alexa nói rồi cười phá lên. Cặp mắt cô hẹp lại - Ôi trời ạ, em cho tất cả là vì món mì ống thôi.
Anya thoáng cười đáp lại. Bà buồn cười thấy Alexa có ác ý một lần trong đời. Bà nói:
- Ít ra thì nó cũng đã làm một việc gì đó về trọng lượng. Nhưng nghe giọng em, cô thấy em vẫn còn khó chịu vì Maria và "hành động phản bội" của cô ấy. Có hồi em đã gọi thế phải không...
- Cô ấy là một kẻ phản bội - Alexa đáp, giọng cô đanh lại.
- Sau từng ấy năm, em vẫn không sẵn sàng kể cho cô nghe chuyện ấy sao...
- Vâng, thưa cô Anya. Chuyện ấy kinh khủng quá, rất khó chịu, và cô ấy là người tệ nhất với em.
Anya biết tốt nhất là không nên thúc ép. Bà nói:
- Jessica cũng đã ở đây, và cô nghe tin Kay Lenox sắp đến. Cô chân thành mong cả bốn em sẽ chôn vùi, xoá bỏ những chuyện bất đồng.
Alexa chú ý đến vẻ xót xa nhẹ nhàng trong giọng bà Anya. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay bà:
- Tất nhiên là chúng em sẽ thế - Cô cười, rồi tuyên bố - Em sẽ đánh cả bọn để bắt chúng quy phục!
Anya bật cười:
- Ôi Alexa, em có thể làm ta cười bất cứ lúc nào em muốn, nhất là lúc em cố tỏ ra khắc nghiệt.
- Em là người khắc nghiệt, cô ạ.
- Không đâu - Anya hơi rùng mình và đứng dậy - Trời lạnh hơn rồi, Alexa, chúng ta vào nhà thôi. Em nhìn kìa, mặt trời đã khuất sau đám mây.
Họ cùng đi đến ngôi nhà cổ xinh đẹp. Anya dẫn đường, còn Alexa theo bà vào thư viện nhỏ.
Anya đi quanh phòng, bật đèn rồi bảo Alexa:
- Alexa, em nhóm lửa hộ cô. Cô thấy rét.
- Em làm ngay đây - Alexa đáp và quỳ trước lò sưởi.
Trong lò có sẵn nhiều mảnh báo cuộn tròn và những dăm gỗ, và cô tìm thấy diêm trong cái giỏ bằng đồng đựng đầy củi. Giấy báo bùng cháy, cô quỳ cho đến lúc đám dăm gỗ bắt cháy, cô cho thêm vào mấy thanh củi rồi đến bên chiếc ghế bành bọc nệm và ngồi xuống.
Anya ngóc đầu lên khỏi chồng gối trên chiếc ghế đối diện:
- Cảm ơn em, Alexa.
Anya nói tiếp câu chuyện lúc trước:
- Em đã làm một việc tốt cho tôi và cho em. Giải quyết với Tom Conners. Nếu em thấy cần ra đi, thì cứ đi. Sống cuộc đời mới không có anh ta. Sẽ có ngày em gặp người đàn ông khác - Bà nhìn Alexa bằng cái nhìn nghiêm nghị - Cô thực sự ngạc nhiên thấy em chưa sẵn sàng làm việc ấy.
- Nhưng em có làm đấy chứ, cô Anya. Với Jack - Tên anh ấy là Jack Wilton. Anh ấy là hoạ sĩ, rất có tài và thành đạt. Anh ấy muốn cưới em.
- Còn em thì sao, Alexa... Em thấy thế nào...
- Em rất thích Jack, nhưng... - Cô lắc đầu - Không giống như Tom.
Cô cắn môi và ngoảnh đi. Cuối cùng, lúc nhìn lại Anya, cặp mắt cô phiền muộn:
- Em quá cầu toàn nên không thể lấy một người mà trong lòng mong mõi người khác - Alexa nói.
- Đúng vậy, lúc nào em cũng là một phụ nữ trẻ trọng danh dự. Nhưng danh dự có đáng là danh dự không nếu thiếu lòng can đảm... Em đừng sợ đương đầu với Tom, và cả với Jack nữa, nếu cần phải thế. Dũng cảm lên, và phải thành thực trong lúc đối mặt.
- Em biết, và cô nói đúng, cô Anya ạ.
Anya cười khích lệ cô, rồi liếc nhìn toàn bộ cái bàn nhỏ trong góc phòng.
- Điện thoại ở đằng kia. Em gọi cho Tom đi. Xem cậu ta phản ứng ra sao khi nghe giọng em.
Alexandra thấy mình run lên giây lát trên ghế. Nhưng rồi cô đứng dậy và bước qua phòng. Bàn tay cô run rẩy lúc nhấc ống nghe, nhưng làm ra vẻ không biết đến điều đó, cô quay số trực tiếp của cô ở văn phòng.
- Tom Conners đây - Anh trả lời sau hồi chuông thứ hai.
Cô thấy không thể thở nổi. Dựa vào bàn, cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc.
- Tom Conners đây - Anh trả lời lần nữa, giọng anh trầm trầm.
- Chào anh Tom...
Cô cắt ngang:
- Alexa! Em đang gọi từ đâu thế...
- Em đang ở Paris, Tom ạ. Anh khoẻ không...
- Anh khoẻ, vẫn khoẻ. Em đến vì công việc...
- Đại loại thế - Cô đáp, và mừng vì giọng cô bình thường - Thực ra là em đến mừng lễ kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 của cô Anya.
- Khó mà tin bà Anya 85 - Tom nói và cười vang - Anh mong là đến tuổi bà, trông anh vẫn được như bà.
- Em cũng thế - Alexa đồng ý.
- Chúng ta có thể gặp nhau được không, Alexa... Em có thời gian không...
Cô thấy vừa yếu đuối vừa nhẹ lòng khi nghe những lời ấy:
- Có ạ. Em cũng muốn gặp anh. Bao giờ hở anh...
- Trưa mai được không...
- Em không thể. Em đã hẹn ăn trưa mai với Nicky Sedgwick rồi. Em sắp làm cùng anh ấy một bộ phim vào cuối năm nay, và chúng em có nhiều việc phải bàn. Vì thế em không thể thay đổi được.
- Không sao. Thế tối mai... Em rảnh chứ...
- Vâng.
- Chúng ta đi ăn tối nhé...
- Vâng, được, anh Tom.
- Em đang ở đâu...
- Khách sạn Meurice.
- Khoảng sáu rưỡi anh sẽ đến đón em, được không...
Lúc đi ngược lên Champs - Elysées, Kay không hiểu sao lần này cô lại xa cách Paris lâu đến thế. Hít một hơi thật sâu, cô liếc nhìn xung quanh. Paris vẫn là thành phố đẹp nhất, và sáng nay đặc biệt đáng yêu. Bầu trời màu lơ nhạt đầy những cuộn mây trắng, ánh mặt trời rạng rỡ bao trùm những toà nhà cổ kính, nhừng mặt tiền bằng đá lấp lánh trắng lên dưới làn ánh sáng trong trẻo.
Chăm chú nhìn về phía trước, cái nhìn của Kay dán lên Khải hoàn môn ở phía đại lộ dài dằng dặc. Dưới vòng cung cao vút là ngọn cờ Pháp ba màu đỏ, trắng và xanh tung bay trong làn gió brizơ nhè nhẹ. Quang cảnh làm cô ngẹn thở. Trong chuyển động đơn giản của lá cờ sáng lên trong gió có một cái gì đó rất nên thơ. Vì nó tượng trưng cho lòng dũng cảm và sự chiến thắng của một đất nước.
Đã có lần cô cùng Anya, Alexa, Jessica và Maria leo lên tận nơi cao nhất của vòng cung, đứng nhìn khắp kinh thành Paris. Chỉ đến lúc đó cô mới hiểu vì sao khu vực này lại gọi là l'Etoile - ngôi sao. Vòng cung ở giữa 12 đại lộ, xoè ra như hình một ngôi sao. Nhiều đại lộ mang tên các tướng lĩnh nổi tiếng, và là khu vực của Paris được bắt đầu hiện đại hoá từ năm 1852.
Lúc đi xuyên và vòng quanh vòng cung, Kay còn là một sinh viên, cô không ngờ một người đàn bà như Josephine lại giống cô, không thể sinh thành một đứa con làm người thừa kế cho người đàn ông mình yêu dấu. Cuối cùng, Napoleon phải ly dị Josephine, nhằm kiếm đứa con trai với phụ nữ khác. Ông không hạnh phúc gì với Marie - Louise, con gái của hoàng đế Áo, dù cuối cùng Marie đã sinh hạ cho ông đứa con trai. Đó là một cuộc hôn nhân đầy tính ngoại giao, và Napoleon vẫn mong nhớ Josephine khôn nguôi.
Vừa thở dài, Kay vừa thơ thẩn đi khỏi vòm Khải hoàn môn sang hè bên kia của Champs - Elysées, rồi vừa rẽ xuống đại lộ vừa nghĩ đến bác sĩ Francoise Boujon. Hôm qua cô đã đến gặp ông tại phòng khám ở đại lộ Montaigne để trao đổi về tình trạng không thể có thai của cô. Cô đã làm nhiều xét nghiệm, và theo nhừng kết quả xét nghiệm đó, có thể cô phải vào nằm viện của ông ở Barbizon, gần Fontainebleau.
Lát sau đến đại lộ George V, cô chậm rãi đi dọc phố, nhắm thẳng Quảng trường de l'Ama. Cô có thể thấy tháp Eiffel nổi bật trên bẫu trời từ mãi phía xa, và nhớ đến những điều Nicholas Sedgwick đã kể với cô. Ở Paris, nhìn từ bất cứ nơi nào cũng có thể thấy Tháp Eiffel hoặc những toà nhà nguy nga màu trắng của SacreCoeur.
Cô băn khoăn không biết Nicky và những người khác hiện ra sao. Những cô gái đã từng bầu bạn với cô trong ba năm trời. Liệu họ có đến dự tiệc mừng sinh nhật bà Anya, hay không thu xếp được... Cô ngờ lắm. Suốt một thời gian dài, cô đã coi họ như những kẻ phản trắc và không tình cảm, nhưng có lẽ rốt cuộc cô cũng phải suy xét lại. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Có biết bao điều quan trọng hơn những cuộc cãi lộn đã xảy ra từ 7 năm trước.
Tối qua, bà Anya đã nói với cô về chuyện đó qua điện thoại. Bà nói đúng.
Kay tìm được một bàn trong tiêm cà phê nhỏ bên lề đường ngay Quảng trường de l'Ama. Lúc người phục vụ tới, cô gọi một trứng ôplêt cà chua, một salat xanh và một chai nước khoáng. Lúc đợi dọn đồ ăn, cô ngồi nghĩ về cuộc đời cô, và nhất là nghĩ đến Ian, người chồng mà cô yêu biết chừng nào.
Anh chẳng hề thích thú việc đi lại, vậy mà vừa rồi phải bay đến New York để giải quyết một việc bất ngờ với những mặt hàng bằng len của họ, sản xuất tại các nhà máy ở Scotland. Anh đã đi mươi ngày, và Kay hy vọng sẽ hoàn thành các xét nghiệm với bác sĩ Boujon trong thời gian đó. Cô cũng dư định tìm một cơ ngơi hoàn hảo làm cửa hàng. Tuần sau Sophie McPherson, trợ lý của cô sẽ đến, họ sẽ cùng làm việc với đại diện hãng bất động sản đã được giới thiệu từ trước.
Trong lúc nhấp vài ngụm nước khoáng, nhừng ý nghĩ của Kay phiêu bạt về nhừng năm cô sống ở Paris. Nhà là một khách sạn nhỏ, ấm cúng trên bờ tả ngạn, cô yêu thích căn phòng nhỏ ở đấy và cách xa Quảng trường Saint - Michel.
Thời gian ở Paris là những năm hạnh phúc nhất của đời cô vì nhiều lý do khác nhau. Cô cách biệt hẳn với khu nhà ổ chuột ở Glasgow; và nhất là cô được an toàn. Cô học ở một trường danh tiếng mà cô đã mơ ước nhiều năm, trước kia không bao giờ cô dám mơ được trở thành sinh viên ở đó vào năm 19 tuổi.
Riêng việc xa môi trường tồi tệ ở Scotland đã tạo cho cô cảm giác nhẹ nhõm vô cùng; Cô cảm thấy yên tâm, không dễ tổn thương và phơi bày lồ lộ ra nữa. Cô rất nhớ mẹ, nhưng mẹ cô không lần nào cho phép cô trở lại nhà:
- Hãy nhớ lấy điều này, con ạ - Alice Smith nói - Không có người nào là Jean Smith nữa. Hiện giờ con là Kay Lenox. Một cái tên mới. Một nhân dạng mới. Một cuộc đời mới. Một tương lai mới. Không được quay lại, dù bằng bất cứ kiểu gì.
Tiếng mẹ cô dường như vang lên trong thâm tâm cô, luôn cổ vũ cô, nói với cô về một cuộc đời và một tương lai mới mẻ. Mình có quá nhiều, Kay nghĩ. Nhưng lúc nào mình cũng sợ để tuột mất. Mình không thể tận hưởng những gì đã có. Vấn đề là ở đấy.
Mọi sự sẽ đâu vào đấy, cô kiên quyết tự nhủ. Nhất định phải thế.
Cô gái đã trở thành một người đẹp vô cùng, Anya vừa nghĩ vừa chăm chú ngắm Kay Lenox. Cô đã đến nhà bà được một lúc.
Hôm ấy ấm áp và đẹp nắng, nên bà quản gia Honorine đưa Kay ra bàn ngoài vườn đã dọn sẵn trà. Kay đứng ngay khỏi ghế và rảo bước qua mảnh sân trải sỏi.
Lúc này cô đợi dưới cây anh đào trong vườn, một tay dựa vào thân cây, đăm đăm nhìn vào phía xa có hai cây anh đào đang nỡ hoa màu hồng nhạt. Cô không biết mình đã quan sát bao lâu, vẻ mặt cô mơ màng và xa xôi.
Kay quá ư mảnh dẻ, cao, chân dài, trông cô gái gần như siêu trần, Anya thầm nhận xét. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây, biến mái tóc cô thành một vầng hào quang vàng đỏ lung linh. Mái tóc cô vẫn dài như lúc cô vào trường hồi 19 tuổi, và từ xa bà Anya nghĩ trông Kay chẳng khác gì ngày ấy. Kay mặc bộ đồ màu phi yến cắt may rất khéo, quần hẹp ống, giày cao gót màu xanh, áo khoác theo kiểu nữ hoàng Ấn Độ. Trang phục của cô là hình ảnh thu nhỏ của sự tao nhã. Cô gái rất có tài, ngay từ lần đầu đến chỗ mình đã tỏ ra là một nhà thiết kế trang phục phụ nữ tiềm ẩn, Anya nhủ thầm.
Vừa vào sân, Anya nói:
- Kay thân mến, cô đây! Cô xin lỗi đã bắt em phải đơi - Bà bước vội đến, gương mặt bà rạng lên tươi tắn, cặp mắt lấp lánh vì niềm vui gặp lại Kay sau một thời gian dài.
Kay quay ngoắt lại, rồi lao tới trong tầm nhìn của Anya. Cô ôm Anya thật chặt:
- Em được gặp cô thật là tuyệt vời.
- Cô cũng có thể nói như thế, Kay ạ. Nhưng chúng hãy đến ngồi bên bàn và uống trà đã. Cô muốn nghe mọi tin tức của em.
Hai người đến bên chiếc bàn Sắt, Honorine đã trải tấm khăn bàn bằng lanh nõn, và xếp dọn mọi thứ cho bữa trà chiều. Cạnh bình trà lớn bằng bạc là một bình sữa và lọ đường rất hợp bộ, một đĩa đựng nhiều lát chanh thái mỏng. Trên một cái giá bạc nhiều tầng, Honorine xếp những miến sandwich nhỏ và nhiều loại bánh quy. Có cả một chiếc bánh xốp phết đầy mứt và kem trứng. Thêm một bánh ngọt hao quả kiểu Anh, màu thẫm và trông ngon lành, trên cùng điểm những quả hạnh trắng.
Anya rót trà voà những tách sứ rồi đặt bình xuống, bà chăm chú nhìn Kay.
Người phụ nữ trẻ trông rất hấp dẫn, mớ tóc đỏ buông dài, nước da màu trắng ngà mịn màng, óng ả, cặm mắt xanh biếc.
- Kay, trông em thật lộng lẫy! Thật là vui thấy em như thế này... thật không tưởng tượng nổi.
Kay cũng cười:
- Chắc hồi đi học, em lóng ngóng và vụng về lắm...
- Chưa bao giờ như thế - Anya phản đối - Cô chúc mừng em đã thành công xuất sắc. Em làm cho nhà trường rất tự hào.
- Nhờ có cô em mới có ngày nay. Và tất nhiên nhờ cả mẹ em nữa. Không có bà em chả là gì hết...
Anya chú ý thấy một bóng đen thoáng trong mắt Kay, làm nhoà cả màu mắt lúc cô nói về bà Alice đã mất ít lâu nay. Bà hiểu rỏ Alice đã hy sinh rất nhiều cho Kay.
- Chúng tôi chỉ có thể hướng dẫn em, chỉ cho em phương pháp - Anya nhận xét - chỉ mình em tạo ra thành công cho em thôi, Kay ạ.
Kay gật đầu và nhấp từng ngụm trà, cô yên lặng, gương mặt cô nghiêm trang và trầm tư. Cô chìm đắm vào quá khứ giây lát, nhớ lại rất nhiều thứ.
Anya nói, phá vỡ sự im lặng:
- Cô rất mừng thấy em đến Paris từ trước bữa tiệc và chúng ta có cơ hội gặp nhau - Anya cười, cặp mắt bà vui vẻ - Những người kia cũng nghĩ như em, Kay ạ. Alexa, Jessica và Maria Ở đây cả rồi.
- Ô - Kay chỉ có thể nói thế.
Anya nghĩ đến Alexa và Jessica, cả hai đều bận bịu không lúc nào ngơi. Ngắm Kay bà băn khoăn. Liệu Kay có che dấu một điều bí mật nào không...
Hơi nhô về phía trước, bà nhìn cô học trò cũ chằm chặp:
- Em đến sớm có vì một lý do đặc biệt gì không, Kay thân mến...
- Thực ra là có cô ạ - Kay quay mặt về phía Anya và tiếp - Em đang nghĩ đến việc mở cữa hàng bán quần áo và các mặt hàng mới ở đây. Ai cũng tin là các loại quần áo của em sẽ bán được ở Paris.
- Cô hoàn toàn tin thế. Và ý tưởng ấy thật tuyệt vời. Cô tự hào vì em.
- Em cảm ơn cô. Em cũng muốn đến Lyon gặp các nhà sản xuất tơ lụa và gấm thêu kim tuyến. Em cần một số màu đặc biệt cho bộ sưu tập sắp tới của em.
- Em sử dụng màu rất thông minh. Cô rất ưng bộ quần áo màu phi yến này của em - Bà Anya nói nhỏ. Rồi bà hỏi - Chồng em thế nào rồi...
Kay ngồi thẳng lên:
- Nhà em khoẻ - Cô lắc đầu - Vâng, em hy vọng là thế. Ian đang ở New York có việc, và nhà em không thích thành phố lắm. Chắc Ian rất buồn chán và nóng lòng muốn về nhà ở Scotland.
- Ừ phải, cậu ta là một người nông thôn, có lần em đã kể cô thế.
- Vâng - Cô ngừng một chút - Mấy người kia đang ở đây hở cô... Cô đã gặp họ chưa...
- Cô gặp Maria vài lần, còn Alexa vừa ăn cơm với cô trưa hôm qua.
- Cả hai lập gia đình rồi chứ...
- Ồ, chưa.
- Thế còn Jessica...
- Cô chưa gặp nó. Nhưng nó vẫn chưa lấy chồng. Hình như em là người duy nhất trong bộ bốn tìm được người trong mộng.
Kay dựa lưng vào ghế há hốc miệng nhìn Anya, một vẻ hoảng hốt chập chờn trên mặt. Những giọt nước mắt bất giác dâng tràn mắt cô, chỉ chực chào xuống má.
- Có việc gì thế em... Anya hỏi, ngạc nhiên và ân cần.
Kay không nói gì. Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
- Kìa em, có chuyện gì thế... - Anya tì gần hơn vào bàn và chạm vào cánh tay Kay như thể an ủi.
Đưa mấy đầu ngón tay lau nước mắt, Kay nói bằng giọng ngập ngừng:
- Em rất lo về cuộc hôn nhân của em, cô Anya ạ. Mãi em không có thai, và đó là căn nguyên mọi chuyện.
- Cô hiểu rồi. Ian muốn có một đứa con trai và một người thừa kế.
Tước hiệu... đất đai... lẽ tất nhiên rồi. Cô hiểu.
Kay nuốt nước mắt và hắng giọng:
- Ian là người rất tốt, anh ấy không nói gì hết. Chưa bao giờ đã động đến chuyện này. Nhưng em biết việc đó luôn ở trong tâm trí Ian. Và đó chính là sức ép của em, lúc nào cũng lơ lũng trên đầu em.
- Cô hiểu ý em.
- Em đến Paris để gặp bác sĩ Francoise Boujon. Cô có nghe ông ấy không...
Anya gật:
- Có, ông ấy rất được kính trọng. Cô chắc ông ấy có thể giúp được em.
- Ôi cô Anya, em cũng hy vọng như thế.
- Em đã gặp ông ấy chưa...
- Dạ hôm qua rồi ạ, em đã làm nhiều xét nghiệm... - Kay ngừng lại, ngoảnh mặt đi và cắn môi.
Anya chăm chú nhìn cô.
Kay đưa mấy đầu ngón tay lau mắt lần nữa; Cô thổn thức.
- Em có sao không...
- Em đã nói dối bác sĩ Boujon - Kay nói toạc ra và quay lại nhìn Anya - Ông ấy hỏi em một số câu, và em đã không trả lời đúng sự thật. Em đã nói dối.
- Nhưng tại sao... Anya cau mày - Em làm thế để làm gì... Chẳng giống em chút nào.
Lại cắn môi, Kay giải thich:
- Em không muốn kể với ông ấy những bí mật của em. Em nghĩ là không ai biết... những điều về em thì tốt hơn.
- Cô hiểu - Anya dựa lưng vào ghế, điềm đạm nhìn cô - Chính xác thì em đã dấu bác sĩ Boujon những gì...
- Lúc ông ấy hỏi em có mang bao giờ chưa, em nói chưa. Ngưng không phải thế đâu. Em đã có thai một lần rồi. Cô có nghĩ là khi khám, ông ấy sẽ phát hiện ra không...
- Cô không chắc... - Anya chăm chú nhìn Kay - Em đã mất đứa bé chăng...
Kay hít một hơi thật sâu:
- Em đã phá thai.
- Ôi, Kay.
- Cô đừng nhìn em như thế, cô Anya. Em xin cô. Em bị lạm dụng tình dục lúc em còn rất trẻ. Khi có thai em mới 12 tuổi.
Anya nhắm nghiền mắt lại và ngồi im một lúc lâu. Cuối cùng mở mắt ra, bà thấy khu vườn dường như bớt rực rỡ hơn, ánh nắng như nhạt nhào hẳn đi. Bà điềm đạm nhìn Kay, thấy mặt cô như khô quắt lại.
- Em có kế chuyện đó với ai không...
- Em chưa bao giờ nói với ai. Chỉ có mẹ em biết - Kay thì thào.
Anya siết chặt tay cô, rồi rót thêm trà vào tách. Bà vẫn lặng lẽ và đợi.
Một lát sau, Kay mới trấn tĩnh lại. Cô ngồi dựa vào lưng ghế và nhấp vài ngụm trà Anya vừa rót. Sự xúc động và lo âu của cô dần lắng xuống.
Cái nhìn đăm đăm của cô dịu lại, giọng cồ bình tĩnh lúc cô nhìn Anya và nói:
- Em nghĩ tốt hơn hết là em kể từ đầu. Hồi ấy mẹ em làm việc cho một nhà thiết kế thời trang ở Glasgow tên là Allison Rawley. Mẹ em trông coi cửa hàng. Ngoài ra, Allison có một người bạn thân, một người Anh có tước hiệu quý tộc. Thỉnh thoảng bà ấy ghé thăm Allison và tất nhiên là mua đồ ở cửa hàng. bà ta mời mẹ em trông nom nhà cửa cho bà ta. Bà ấy cho là mẹ em giầu kinh nghiệm và có khả năng. Hồi ấy em mới lên mười.
- Mẹ em đã nhận việc đó...
- Vâng. Mẹ em từ chối sao được... Ngôi nhà ấy ở Vịnh Forth, từ Edinburg đi độ nữa giờ ôtô. Quý bà ấy bảo mẹ em không phải lo gì cho bọn em - Sandy và em. Bọn em có thể đi cùng mẹ và được thu xếp chỗ ở trong ngôi nhà ấy. Mẹ em thấy đấy là cơ hội tốt hơn cho địa vị của bà, được nhiều tiền hơn để mẹ con có dịp đi khỏi thành phố về vùng nông thôn.
Kay ngừng lại.
- Em sẽ không bao giờ quên nhà ấy, Cô Anya ạ. Đất đai vườn tược, quang cảnh đồi lammermuir và vịnh Forth đẹp kỳ diệu. Thật mê người. Nhưng trong nhà ấy có một thứ khó chịu - ít nhất là với em - đó là ông chủ.
- Ông ta quấy nhiễu em - Anya hỏi, nhẹ nhàng.
Kay gật đầu.
- Mẹ con em ở đấy độ nữa năm thì bắt đầu có chuyện. Hồi ấy em mười một tuổi rưỡi. Lúc đầu lão ta làm như tình cờ vuốt ve em, bóp vai em xoa đầu em. Rồi sau đó, lão ta bắt đầu rình em trong bãi đất hoặc trong rừng. Lão ta... lão ta sờ soạng em... vào những chổ kín đáo.
Anya chỉ gật đầu, không muốn cắt ngang giòng kể của kay.
- Sau mấy lần xảy ra thật tệ hại, em bắt đầu chống cự. Lão ta doạ sẽ sa thải mẹ em, đuổi cả mấy mẹ con em nếu em không làm việc lão muốn. Lão bảo sẽ tống mẹ con em vào cảnh nghèo túng (penury), em không hiểu như thế nghĩa là gì và sợ lắm. Em biết việc làm của mẹ rất có ý nghĩa với bọn em. Nếu phải ra đi, mẹ con em biết đi đâu... Và Penury ở chổ nào... Suốt một thời gian dài, em cứ ngỡ đó là tên một địa điểm khũng khiếp.
- Em không kế cho mẹ em một lần nào ư... Anya đánh bạo hỏi.
- Em quá sợ nên không dám kể... em sợ lão ta lắm... sợ những việc lão ta có thể làm với mẹ con em. Lão ta là người có thế lực, còn mẹ con em thì nghèo. Bố em đã mất nhiều năm và bọn em chỉ còn bà ở Glasgow.
- Ôi Kay thân mến - Anya lẩm bẩm - Câu chuyện với em thật kinh khủng - Mặt bà ảm đạm, cái nhìn của bà đau đớn lúc bà nói.
- Kinh khủng thật, và đáng sợ. Rồi thời gian trôi đi, lão ta ngày càng trơ tráo và đi xa hơn với em. Em cố tách lão ra, nhưng lão khẻo và dai dẵng. Cuối cùng, năm em mười hai tuổi, lão đã đến tận cùng, cô Anya ạ. Một chiều thứ Bảy, Lúc mẹ em và Sandy đến Edinburg, lão đã cưỡng bức em.
Kay ngừng lại uống một ngụm trà. Lát sau, cô tiếp:
- Chuyện đó đã xảy ra mấy lần làm em rất hoảng sợ. Rồi đến ngày em mất kinh, và em biết điều mà em sợ cuối cùng đã xảy ra. Em chắc là mình đã có thai.
- Rồi cuối cùng em kể với mẹ em.
- Vâng, em không còn sự lụa chọn nào khác. Mẹ em đối với em rất tốt, bà thất kinh vì việc xảy ra. Bà giận điên lên lúc đến gặp lão chủ. bà thẳng thừng doạ sẽ đưa lão ra trước pháp luật. Bà buộc tội lão gạ gẫm trẻ vị thành niên, bà sẽ báo cảnh sát và thêu luật sư ở Edinburg. Bà thề sẽ kiện lão. Lúc đầu, lão chối không đến gần em bao giờ, nhưng trong dinh cơ ấy không còn người đàn ông nào khác, và mẹ con em sống ở một nơi biệt lập.
- Rồi mẹ em có đến cảnh sát không...
Kay lắc đầu:
- Không, Bà không đến. Bà định làm thế thì lão chủ đưa ra một giải pháp. Lão nói sẽ giử mẹ con em đến bác sĩ ở Edinburg, ông ta sẽ làm phẩu thuật cho em và lão sẽ trả tiền. Lão đưa cho mẹ em ba tháng lương và mẹ con em phải ra đi. Ngay lập tức.
- Rồi sao... Mẹ em có nhận lời không, Kay...
- Không mẹ em hiểu là bà nắm đằng chuôi. Lão chủ có chân trong Thượng Nghị Viện ở London. Vợ chồng Lão đang ở đỉnh cao danh vọng tron xã hội. Mẹ em hiểu rằng lão sợ nhất là xảy ra một vụ bê bối. Lúc đó, mẹ em đưa ra một đề nghị ngược lại.
- Là gì vậy... Anya hỏi và cúi gần hơn.
- Mẹ em đã có trong tay thông báo của bác sĩ ở Edinburg, và hẹn gặp lão chủ. Rồi bà bảo lão rằng bà muốn có... Kay hít một hơi thật sâu - Một triệu bảng.
Anya há hốc miệng nhìn Kay. bà không thốt nên lời mất một lúc. Cuối cùng, bà cố nói:
- Alice có được số tiền đó không...
- Không. Cuối cùng lão thoả thuận bốn trăm ngàn bảng.
- Chúa ơi!
Kay gật đầu, rồi mỉm cười yếu ớt:
- Mẹ em không chịu ra đi cho đến lúc séc của lão được thanh toán. Lúc ấy, mẹ con em chuyển đến Edinburg, mẹ em tìm được một căn hộ nhỏ cho cả nhà. Kay dựa vào lưng ghế, lắc đầu rồi thở dài, nhìn Anya đăm đăm.
Trong vườn, tất thảy vẫn lặng lẽ. Không một tiếng lá khua, không một nhánh cỏ xao động. Không một chuyển động nào. Thậm chí lũ chim cũng im lặng.
Nhưng đầu Anya ong ong vì những điều vừa nghe.
- Bà Alice đã dùng số tiền ấy cho em ăn học, phải không...
- Vâng, và cho cả Sandy. Mẹ em không bao giờ dùng cho bản thân bà, trừ việc thuê nhà ở lúc đầu. Bà luôn làm việc cần mẫn và tiết kiệm. Số tiền còn lại, bà gửi vào tài khoản tiết kiệm ở nhà băng, khởi nghiệp cho việc kinh doanh thời tranh của em sau này.
- Alice thông minh thật, Kay ạ, rất thông minh trong nhiều phương diện. Nhưng còn việc phá thai... Em chưa kể chuyện đó. Người ta làm hỏng sao...
- Em không biết chắc. Nhưng em lo thế, cô Anya ạ. Em bị chảy máu rất nhiều và đau đớn khủng khiếp mất nhiều ngày. Liệu bác sĩ có làm tổn thương em không...
- Cô nghĩ là có, nhưng rồi em sẽ biết thôi. Thế bao năm qua, mọi thứ... vẫn ổn cả chứ...
- Vâng, nhưng em không chắc là không có chuyện gì.
Anya đứng dậy đến chỗ Kay, vòng tay ôm lấy cô, cố hết sức an ủi cô. Kay bám lấy bà, thổn thức. Anya vuốt tóc cô, dỗ dành cô, cuối cùng cô dịu dần.
Lát sau, Anya nói khẽ:
- Ian không biết phải không... Em chưa bao giờ kể với Ian...
- Em kể sao được - Kay thì thầm - Anh ấy không biết gì về quá khứ của em. Mẹ em đã tạo ra một thân thế hoàn toàn mới cho em, và bà có tiền để xoay chuyển mọi chuyện. Ian sẽ chết mất nếu biết xuất thân của em. Và anh sẽ ly dị em mất. Em biết như thế.
- Đừng tin chắc thế Kay, con người có thể rất cảm thông.
- Em không dam tin chuyện đó, cô Anya ạ.
- Trong nhiều trường hợp, lời nói chỉ là an ủi nhạt nhẽo - Anya dịu dàng nói và vuốt ve mái đầu kay - Nếu nói là cô rất tiếc vì những gì xảy ra với em là chưa đủ. Nó không thể hiện nỗi đau và thương tổn mà cô cảm thấy cho em, Kay thân mến - Giọng bà Anya hơi run vì xúc cảm bất ngờ và bà thấy không thể tiếp tục nổi.
Lát sau, Kay trấn tĩnh lại và ngước nhìn bà:
- Em đã sống trong nỗi sợ hải kể từ ngày lão bắt đầu hành sự với em. Nhưng em là một đứa hay mơ mộng. Em đã mơ mộng ngay từ hồi còn rất bé, và chính nó đã giữ cho em sống được.
- Em đã chế ngự được mình rất giỏi. Cô không thể hình dung nổi em ra sao.
- Em đã học được một điều, Cô Anya ạ.
- Gì vậy...
- Em biết tự vũ trang để chống lại cuộc đời.
Honorine ra ngoài báo với Anya có điện thoại và Anya vào nhà để nghe. Chỉ còn lại mình Kay ngoài vườn.
Nước mắt đã ngừng chảy, cô ngồi lặng bên trong chiếc ghế, soi vào gương trong hộp phấn nhỏ bằng bạc. Có vài vết mascara hoen quanh mắt, cô lấy giấy lau đi và đập nhẹ phấn và tô lại son môi. Rồi, cho hộp phấn và các thứ vào xắc, đột nhiên cô không còn thấy lo lăng nữa.
Lúc quay trở lại, Anya nhìn cô và kêu lên:
- Có tin mừng đây, em ạ. Em đã khá hơn chưa...
Kay mỉm cười:
- Rồi ạ, em cảm ơn cô đã lắng nghe em, nhẫn nại và thông cảm, thưa cô Anya. Cô đã giúp em rất nhiều.
- Có việc cô muốn nói với em đây. Bao giờ đến bác sĩ Boujon lần nữa, có thể ông ấy sẽ hỏi em đã nạo phá thai lần nào chưa, cô tin là em sẽ kể lại sự thực.
Kay hơi giựt mình và nhìn bà chằm chằm:
- Em thấy khó lắm...
- Em không cần phải thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết - Anya ngắt lời - Cô nói về việc lạm dụng tình dục kia. Chỉ kể sự thật thôi. Nếu em có gì trục trặc bên trong, ông ấy phải biết về tiền sử bệnh để có chỉ định chữa trị.
- Em cũng nghĩ thế - Kay miễn cưỡng đồng ý.
- Biết tường tận bệnh sử của em, ông ấy sẽ bảo cho em biết chẳng có gì trục trặc và chẳng có lý do gì để em không thụ thai được - Anya nhìn Kay chăm chắm - Khi đó, em sẽ không còn lo về việc ấy nữa.
Kay gật đầu.
Anya vươn tay qua bàn và nắm lấy bàn tay Kay:
- Em đã can đảm và mạnh mẽ suốt đời, Kay ạ, và cô rất tự hào vì em. Cô muốn em biết rằng cô lúc nào cũng ở đây với em, bất cứ lúc nào em cần đến cô.
Kay rất cảm động, cô đáp:
- Cảm ơn cô Anya, cô là bạn em, một người bạn thực sự.
Lời nhận xét ấy làm bà Anya cau mày, bà tuyên bố:
- Cô mong cô không là người bạn duy nhất của em.
- Vâng, em thân với Sophie, trợ lý của em, thân cả với Fiona, em gái của Ian, nhưng cô mới là người bạn thực sự thân thiết của em.
Còn chuyện ấy mới buồn làm sao, Anya nghĩ. Bà nói:
- Thật đáng tiếc là bộ bốn của các em lại tan tác. Cô chân thành mong các em sẽ xoá bỏ được những điều khác biệt và lại là bạn bè như xưa - Anya nhìn Kay thật lâu, cái nhìn sắc sảo - Cứ nghe lời bà già này đi, cuộc đời quá ngắn ngủi, đừng hận thù làm gì.
- Em cũng nghĩ thế - Kay đáp, thầm nghĩ cô là người ít gây gổ nhất trong bốn người. Những người kia mới gây nên những chuyện rắc rối