Thiên Địa Quyết
Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 6: Hảo sự liên miên
Dịch: A Tút
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Converter: A Trùm
Nguồn: Ban Long Hội
Vân Báo nói: "Ta vốn xuất thân trong gia đình có truyền thống thi thư. Gia tiên có một môn học vấn đã truyền qua nhiều đời. Ta không muốn đến tay ta lại thất truyền đi mất."
Thiên Vũ hiếu kì hỏi: “Môn học vấn gì vậy Môn chủ?”
Vân Báo nói: “Là một loại văn tự gần như đã biến mất trên cõi đời này, chúng ta gọi nó là Nguyên Văn, loại văn tự này muốn đọc cho được cũng hết sức khó khăn, cho nên con hãy cố gắng học tập cho tốt.”
Thiên Vũ hỏi: “Nếu con học xong rồi liệu sau này có lợi gì không?”
Vân Báo lạnh nhạt nói: “Có lẽ cả đời sẽ không dùng đến, cũng có thể có cơ hội dùng đến. Được rồi, chớ nên hỏi nhiều nữa, chúng ta hãy bắt đầu.”
Thiên Vũ nghe vậy lập tức im lặng, chăm chú nhìn Vân Báo viết xuống trang giấy những đường nét cong vẹo mà ông gọi là văn tự.
Một hồi lâu sau, Thiên Vũ thật sự nhịn không được liền hỏi: “Cái này mà cũng gọi là văn tự sao Môn chủ, chẳng khác gì quỉ vẽ bùa cả!”
Vân Báo cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Không sai, đây là bùa của quỉ, nhưng con lại không đọc được chứ gì. Được rồi, giờ thì cẩn thận lắng nghe ta đọc trước một lần, sau đó chúng ta cùng viết, nhất định phải kết hợp giữa đọc và viết, mới có thể nhanh chóng ghi nhớ chúng vào lòng.”
Thiên Vũ lập tức ứng tiếng đồng ý, liền theo Vân Báo học tập những Nguyên Văn hết sức đặc thù này.
Bởi vì những chữ cái đó vô cùng thâm ảo, học tập hết sức khó khăn, khiến Thiên Vũ tiêu tốn không ít thời gian.
Song nói đến thì cũng thật kì quái, từ sau khi Thiên Vũ có được hạt châu kia, chẳng nhưng sức lực tràn trề mà trí nhớ cũng tăng lên mấy lần, cơ hồ bất cứ cái gì đã thấy qua thì sẽ không bao giờ quên.
Cứ như thế, trải qua gần nửa tháng, Thiên Vũ dưới sự đốc thúc của Vân Báo đã hoàn toàn nhớ kĩ đám Nguyên Văn quái dị đó, điều này làm cho Vân Báo hết sức vui mừng.
Hoàng hôn, Vân Báo đẩy cửa sổ nhìn Thiên Vũ vẫn đang gò lưng luyện chữ mới cười thỏa mãn: “Xem ra con thật sự có thiên phú về mặt từ ngữ nha, nửa tháng thôi mà đã đem hơn hai ngàn chữ Nguyên Văn ghi tạc trong đầu rồi.”
Thiên Vũ viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Vân Báo, trong bụng nghĩ thầm đây đều là công lao của hạt châu, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm nhường nói: “Có được thành tích ngày hôm nay đều do công lao của môn chủ tỉ mỉ dạy dỗ cho con thôi.”
Vân Báo cười nói: “Không nên khiêm tốn quá, con nên nhớ kĩ lấy điều này, Nguyên Văn này là chữ viết đầu tiên của loài người, mặc dù chỉ có hơn hai ngàn nét, nhưng có thể kết hợp những nét đơn giản tạo thành vô số văn tự phức tạp. Chỉ cần con lĩnh ngộ cho tốt, siêng năng vận dụng thuần thục, thì trên đời sẽ không có thứ ngôn ngữ nào có thể làm khó con được, đối với con đó mới là tài sản quí giá hơn hết thảy!
Thiên Vũ giật mình khiếp sợ, nghĩ không ra Nguyên Văn này lại có tác dụng thần kì như vậy, gã vô vàn cảm kích nói: “Đa tạ môn chủ đã bỏ công tài bồi.”
Vân Báo lắc đầu, ông nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, trầm tư một hồi đột nhiên lại nói: “Nhớ kĩ những binh pháp mà ta truyền thụ cho con đấy, thứ đó sau này có thể sẽ thay đổi cuộc đời con.”
Thiên Vũ gật đầu nói: “Con sẽ nhớ kĩ, môn chủ yên tâm đi.”
Vân Báo phất tay nói: “Con đi được rồi, ngày mai ta truyền thụ cho con nốt phần còn lại của binh pháp.”
Vẻ tươi cười trên mặt Vân Báo xuất hiện không bao lâu bỗng nhiên cứng đờ, trong ánh mắt ông toát ra chút cổ quái, lẩm bẩm: “Cái cảm giác này vốn ta đã quên mất từ lâu, không ngờ đã lại xuất hiện, thế là thế nào nhỉ?"
Trong lòng Vân Báo vừa tràn ngập nghi vấn lại vừa mê mang mờ mịt! Không ai có thể biết, bây giờ ông đang nghĩ gì?
Rời khỏi phòng của Vân Báo, Thiên Vũ một mình đi tới rừng già Bàn Thiên để luyện quyền.
Nửa tháng vừa qua đã chứng kiến những biến hóa cực kỳ to lớn của Thiên Vũ, mà đến ngay cả bản thân gã cũng khó có thể tưởng tượng.
Những ngày đầu tiên, Thiên Vũ mới cảm thấy cả người sung sức, quyền đánh ra có lực kinh người, tựa hồ như gã chớp mắt đã có được thần lực vậy.
Mấy ngày sau đó, Thiên Vũ cảm giác được thể chất hiện tại của gã lại có biến hóa vô cùng, bất luận là gân cốt, da thịt đều khác xa trước đây, dường như cả người gã đang trong quá trình chuyển biến.
Thêm vào đó, Thiên Vũ còn cảm giác được một khí tức kỳ lạ nào đó đang trồi lên trong tim, giống như có một hạt giống, đã được gieo vào tim gã, bây giờ đã bắt rễ vươn chồi!
Loại cảm giác này rất kì diệu nhưng Thiên Vũ đối với võ đạo lại hiểu biết rất ít, cho nên gã không làm sao hiểu rõ được sự huyền ảo bên trong đó.
Hai ngày gần đây nhất, Thiên Vũ lại có một ít biến hóa. Giờ đây, đối với sự thay đổi của thân thể gã cũng đã bắt đầu thích ứng, quả tim trong lồng ngực luôn phập phồng dị thường trước đây cũng đã dần ổn định. Nhịp đập của nó đã chậm rãi khôi phục khiến cho gã thấy tự nhiên hơn nhiều, ít ra bây giờ, người ngoài cũng khó có thể nhìn ra sự khác biệt trên người gã nữa.
Lúc đầu Vân Báo tiện mắt liếc nhìn một cái cũng thấy được sự biến hóa trên thân thể của Thiên Vũ, ấy là vì lúc ấy gã mới có được hạt châu, còn chưa thích ứng kịp với nó.
Mà nửa tháng qua, gã cuối cùng cũng hòa hợp được với một ít đặc thù của hạt châu, thể chất cũng thay đổi thật lớn, đã đạt tới một mức kết thành một khối rồi.
Đương nhiên cái mức này bất quá cũng chỉ hiện tượng bên ngoài mà thôi, cũng chỉ ngang với người thường, chứ so với cảnh giới của cao thủ thì vẫn còn cách xa một vạn tám ngàn dặm.
Gã đứng trong rừng, khuôn mặt nghiêm nghị ngẩng lên nhìn ông trời lộ rõ vẻ tự tin, cười lớn, rồi hét lên: “Lão trời già cứ chờ mà xem, một ngày nào đó ta nhất định sẽ vang danh khắp thiên hạ, cưới đại tiểu thư về nhà a.”
Lúc này, bởi vì có hạt châu nên Thiên Vũ vô cùng tự tin, gã cần thực lực để chứng minh hết thảy, hoàn thành lý tưởng ở trong lòng.
Buổi sáng hôm sau, Thiên Vũ đúng giờ tới phòng Vân Báo học tập binh pháp.
Vừa vào cửa, Thiên Vũ liền cảm thấy không khí trong phòng có gì đó không đúng, chỉ thấy Vân Báo ngồi bên cạnh bàn, đang phảng phất như đang chìm đắm trong cõi mơ hồ nào đó.
“Môn chủ, người làm sao vậy?”
Nhẹ nhàng tiến lên, Thiên Vũ lộ vẻ ân cần.
Vân Báo nghe vậy liền giật mình bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Thiên Vũ, phất tay nói: “Ngồi đi, chúng ta trước tiên học tập binh pháp, sau đó ta có chuyện muốn nói với con.”
Thiên Vũ gật đầu, an tĩnh ngồi xuống.
Vân Báo điều chỉnh tâm tình một chút, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phần còn lại của binh pháp gói gọn trong một câu nói, con nhớ kĩ để sau này lĩnh hội.”
Thiên Vũ nói: “Được, con sẽ cố gắng.”
Vân Báo nhìn vào hai mắt Thiên Vũ nói: “Con nhớ kĩ câu này, Người mạnh thì mặc kệ người, ta trợn mắt cười chém sao Bắc Đẩu.” Thiên Vũ chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Câu này là binh pháp sao.”
Vân Báo nói: “Đây chính là tinh hoa của binh pháp, con tự mình lĩnh ngộ đi.”
Thiên Vũ nghiêm mặt nói: “Con sẽ nhớ kĩ.”
Vân Báo cười cười, khuôn mặt trở nên có chút điêu tàn suy sụp, từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa cho Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Mở ra xem một chút đi.”
Thiên Vũ ngơ ngác mở phong thư ra, những chữ viết trên thư dĩ nhiên lại là sở học mà nửa tháng qua gã dùi mài học tập, Nguyên Văn.
Mang theo vẻ ngờ nghệch, gã ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Vân Báo, hỏi: “Môn chủ, đây là...?”
Vân Báo cắt đứt câu hỏi của Thiên Vũ, phân phó: “Con đọc câu đầu tiên cho ta nghe xem.”
Thiên Vũ không dám trái lệnh, cúi đầu cẩn thận nhẩm lại, nhẹ giọng ngâm nga:
“Mộng tại lúc nụ hoa vừa hé
Ngẩng đầu cười, cúi xuống má kề vai...
..............................”
Vân Báo gật đầu nói: “Tốt lắm, hoàn toàn chính xác, con cầm lấy thư đi, sau này nếu có cơ hội thì giao nó lại cho Nguyệt Nhi.”
Nghe vậy, Thiên Vũ cả tim lẫn óc nhảy như nai, gã gấp gáp hỏi: “Giao cho tiểu thư? Cô ấy cũng đọc được mấy chữ này sao?”
Vân Báo cười cười, thản nhiên nói: “Nó không biết thì con biết chứ sao?”
Thiên Vũ nghe xong tâm tình kích động vô cùng, không ngờ gã rốt cuộc cũng có cơ hội được gặp lại tiểu thư.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết
Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 7 : Kinh Thiên Chi Biến
Dịch: A Tút
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Converter: A Trùm
Nguồn: Ban Long Hội
Thiên Vũ cố nén sự hưng phấn lại, nhưng trên mặt vẫn không khống chế được mà lồ lộ ý cười, vội vàng nói: “Môn chủ yên tâm, con chắc chắn sẽ đem thư giao đến tay tiểu thư, hơn nữa sẽ chính miệng đọc cho cô ấy nghe.”
Vân Báo vuốt cằm, phân phó Thiên Vũ: “Mau đem thư cất đi, chuyện này không được để cho người khác biết.”
Thiên Vũ cười hắc hắc, một bên gật gật đầu, một bên đem lá thư cất đi.
Vân Báo không nói lời nào, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trên nét mặt lộ ra vài phần ưu tư.
Thiên Vũ cũng cảm thấy sự khác thường của Vân Báo, gã thấp giọng hỏi: “Môn chủ, có phải người lại nhớ đến tiểu thư không?”
Vân Báo liếc mắt nhìn Thiên Vũ một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thiên Vũ, con thật sự muốn học võ công sao?”
Thiên Vũ không hề nghĩ ngợi chút nào, bật thốt lên: “Đúng ạ, con vẫn mong ước có một ngày mình trở nên nổi bật, vang danh thiên hạ.”
Vẻ mặt Vân Báo đầy phức tạp, ông nhẹ giọng nói: “Vậy con đi đến Thiện Vũ Minh đi.”
Thiên Vũ nghe vậy vui vẻ vô cùng, liền phấn chấn nói: “Môn chủ, ngài chịu đáp ứng cho con đi Thiện Vũ Minh học nghệ sao?”
Vân Báo đáp: “Trong lòng ta thật sự không muốn con đi. Nhưng nhìn vào tâm ý của con, ta lại cảm giác được đó có lẽ là sự khởi đầu cho cuộc sống đặc sắc sau này của con. Ta không muốn ước thúc con nữa, mà chỉ muốn nói cho con biết một điều. Nỗ lực và hồi báo chưa chắc đã có quan hệ trực tiếp với nhau. Con phải nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó con vì sinh tồn mà bị bức bách phải buông bỏ rất nhiều thứ, thì ta chỉ hy vọng con không đánh mất lương tri, không nên quên đi tấm lòng thiện lương trước kia của mình.”
Thiên Vũ bỗng cảm thấy có một luồng khí ấm bao phủ toàn thân, điều này làm cho gã vô cùng cảm động, thật sự rất là ấm áp!
Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ tới, môn chủ đối với gã lại tốt như thế nào, giống như là phụ thân từ ái, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều lộ ra sự quan tâm cùng sự che chở cho gã. Cái loại thân tình đã lâu lắm rồi chưa được cảm nhận này làm cho khóe mắt của gã ướt át, có cảm giác muốn khóc ngay tại chỗ.
“Môn chủ yên tâm, Thiên Vũ cam đoan với người, Thiên Vũ nhất định khắc ghi lời dạy bảo hôm nay của người, cố gắng làm một người tốt, cố gắng làm một người chính trực, vĩnh viễn duy trì trái tim thiện lương.”
Ánh mắt kiên định, ngữ khí thành khẩn.
Giờ khắc này, lời hứa hẹn đó phát ra từ nội tâm Thiên Vũ, thái độ kiên quyết như vậy làm cho Vân Báo rất là vui mừng.
Vân Báo cảm động cười nhẹ: “Nhớ kỹ lời này của con đấy, làm người không thể trái với lương tâm của mình.”
Thiên Vũ nghiêm mặt đáp: “Con nói được thì chắc chắn sẽ làm được, xin môn chủ đừng lo lắng.”
“Tốt lắm, con đi xuống trước đi.”
Thiên Vũ nghe lời, mang theo tâm tình tràn đầy kích động cùng thích thú, đứng dậy rời đi.
Song ngay lúc Thiên Vũ vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên từ ngoài sân truyền đến một âm thanh lo lắng, vội vã.
“Lão gia, không xong rồi… Lão gia… lão gia… không xong rồi…”
Từ phía tiếng gào thất thanh phát ra, xuất hiện một lão giả áo xám khoảng năm mươi tuổi hơi có vẻ già nua, lảo đảo chạy đến bên ngoài phòng Vân Báo.
Ở trong phòng, Vân Báo kinh hoàng biến sắc, ông đứng bật dậy, mím chặt môi, ánh mắt cổ quái nhìn người đang tới.
Thiên Vũ vừa thấy Vân bá tiến vào liền dừng bước, trong lòng vô cùng khó hiểu. Vân bá vốn là người hầu hầu hạ môn chủ, cũng là hạ nhân như mình, bình thường luôn luôn chững chạc, già dặn, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra làm lão thất kinh đến vậy?
Chạy gần tới cửa, Vân bá hình như đuối sức, thoáng cái xụi lơ té ngồi trên mặt đất, bi thống ngẹn ngào: “Lão gia, không xong rồi, tiểu thư nàng… nàng… đã mất rồi!”
“Cái gì! Điều này làm sao xảy ra được?”
Vân Báo cùng Thiên Vũ đồng thời chấn động, cả hai vọt tới bên người Vân bá, tóm lấy y phục của lão mà gào lên.
Vân Báo quát lên: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thiên Vũ cũng hét lớn: “Không! Lão gạt ta, lão gạt ta, tiểu thư không chết, nàng sẽ không chết đâu.”
Trong khoảnh khắc, sự vui sướng ban đầu của Thiên Vũ nhất thời hóa thành nước mắt, tin dữ bất thình lình ập tới giống như một khối cự thạch nện vào tim gã, khiến gã không thể nào chịu đựng nổi.
Thân thể Vân Báo không ngừng run rẩy, mười ngón tay bóp chặt sinh ra trận trận âm thanh vang giòn của xương cốt.
Giọng nói của Vân bá đầy thê lương: “Đây là tin tức bên kia đưa tới, nói rằng tiểu thư đã mất.”
Vân Báo đoạt lấy thư tín, hai tay run nhè nhẹ, nhìn nhanh qua vài lần rồi xé tan thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt anh tuấn bừng bừng nộ khí, lạnh lùng thốt: “Đáng hận!”
Thiên Vũ mạnh mẽ lắc đầu, điên cuồng nói: “Không! Ta không tin, ta không tin, các ngươi đều là kẻ lừa gạt, các ngươi gạt ta a, ta không cần tin các ngươi.”
Trong lúc đó nước mắt Thiên Vũ rơi xuống như mưa, gã thật sự không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện này.
Mặc dù hắn chỉ thấy qua Vân Nguyệt Nhi một lần, nhưng mà thân ảnh xinh đẹp đó sớm đã hóa thành thiên sứ trong lòng gã, là giấc mộng một đời gã đeo đuổi. Hai năm qua, cả ngày lẫn đêm gã đều quan tâm và nhớ nhung hình bóng ấy.
Vừa nãy, ở trong phòng này, Vân Báo còn cho Thiên Vũ một cơ hội, để gã đem thư đến cho Vân Nguyệt Nhi, như vậy gã có thể gặp lại nàng một lần nữa, thậm chí tiến lên thêm một bước...
Nhưng tin dữ bất chợt ùa về đã đánh tan giấc mộng đẹp trong lòng Thiên Vũ, làm cho gã rơi từ trên mây xuống vực thẳm, trái tim tràn đầy nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt vỡ tan trong nháy mắt.
Vân Báo cảm nhận được sự thống khổ trong lòng Thiên Vũ, từ đáy mắt lộ ra vẻ tang thương, đang muốn an ủi gã một hai câu, ai ngờ Thiên Vũ đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng rồi phóng như điên ra ngoài, thanh âm gào thét tê tâm liệt phế vang vọng ngất trời, khiến cho người ta không khóc mà đau khôn xiết.
Vân bá cũng bị sự điên cuồng của Thiên Vũ làm cho kinh hoảng, thở dài thườn thượt: “Lão gia, Thiên Vũ nó…”
Vân Báo bi thương, lắc đầu cười thảm:
“Thán niên thiểu kỷ hứa si mê,
Vi liễu ái thụ tẫn biệt ly,
Tiếu thiên hạ thùy tri ngã ý,
Vấn cô độc kỷ thì phân ly.”
(Dịch thơ: A Túy
“Thương thân trẻ yêu đương được mấy,
Càng si mê càng khổ biệt ly,
Cười thiên hạ ai người hiểu ý,
Hỏi cô đơn nào lúc chia lìa!”)
Vân bá đau khổ khuyên nhủ: “Lão gia cần phải cố gắng chống chọi a, ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.”
Vân Báo bi phẫn cười gằn, trong lòng tràn ngập oán hận: “Hai mươi năm trước, bỗng nhiên tâm thần của ta không yên, mơ thấy cả nhà đều tử nạn, chỉ còn mình ta sống sót. Hơn hai mươi năm sau, cảm giác này lại đến lần nữa, không nghĩ tới kết quả lại như thế này. Ông trời ơi, ta hận ngươi!”
Vân bá lão lệ tung hoành: “Lão gia, người phải kiên cường lên, tiểu thư vẫn chờ người báo thù rửa hận cho nàng, người quyết không thể có việc gì a.”
Vân Báo nghe vậy thì chấn động, thoáng cái liền thanh tỉnh lại, cố nén đau thương trong lòng, trầm giọng bảo: “Lập tức triệu tập tất cả mọi người, bảo bọn họ rời đi, càng nhanh càng tốt.”
Vân bá vội vàng đứng dậy đáp: “Vâng ạ, ta đi ngay đây.”
Trong lúc đó, sáu tên đệ tử đang luyện công nghe được tiếng gầm rú của Thiên Vũ, đều chạy đến đại viện, tìm hiểu xem có chuyện gì đã phát sinh mà ầm ĩ đến vậy.
Vân Báo thấy đệ tử trở về, lớn tiếng quát: “Hãy mau trở về nhà của các ngươi đi, nội trong nửa tháng không được quay lại đây, cũng không cho phép hỏi tại sao, mau đi đi.”
Sáu người đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa từng chứng kiến cảnh sư phụ nổi giận, càng chưa từng gặp qua bộ dạng của sư phụ như hôm nay, tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra?
Bởi vì không biết rõ mọi việc, nên cả sáu người đều hơi chần chờ.
Mà ngay lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
“Nếu bọn chúng đã không muốn đi, thì ngươi có cần phải ép buộc như thế không? Để bọn chúng bồi tiếp ngươi dưới địa ngục, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Dưới ánh mặt trời, ở trước cửa viện có một người mặc toàn đồ đen khuôn mặt bịt kín xuất hiện, đôi mắt âm độc lạnh lùng như rắn độc chằm chằm nhìn tám người.
Tâm thần Vân Báo chấn động, những dự cảm cực xấu đột ngột xuất hiện trong lòng, làm cho ông không nhịn được mà nhớ tới tấn bi kịch năm xưa, cả linh hồn cũng trở nên run rẩy.
Vân Báo bước ra chắn trước mặt sáu tên đệ tử, căm hận nhìn người áo đen: “Có chuyện gì ngươi cứ tìm ta đây, không nên làm khó bọn chúng.”
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết
Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 8 : Chém Tận Giết Tuyệt
Dịch: A Tút
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Converter: A Trùm
Nguồn: Ban Long Hội
Người áo đen lạnh lùng:
- Ta tự nhiên là có quy củ của mình! Các ngươi hỏi nhiều làm gì? Lên hết đi, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường!
Vân Báo nghe vậy, liền biến sắc, quát to:
- Các ngươi còn không mau chạy đi!
Sáu người đệ tử lúc này đã tỉnh táo lại, cùng kêu lên một lượt:
- Sư phụ, chúng ta muốn cùng ngài liên thủ giết địch!
Vân Báo phẫn uất nhìn mấy tên đệ tử này. Ông biết, bọn họ là những người thiệt thà chất phác, nhưng sát thủ trước mặt không phải là người bọn họ có thể chống cự, nếu lưu lại chỉ có đường chết mà thôi.
Song, lúc này hết thảy đều đã muộn màng. Người áo đen bịt mặt đã triển khai hành động, bước từng bước trông rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với Vân Báo. Tay phải thư thả vung lên nhưng tốc độ lại cực nhanh, khiến Vân Báo không thể né tránh.
Vân Báo trợn mắt tròn xoe, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập một nỗi oán hận vô bờ. Ông cảm giác rõ ràng địch nhân đã hoàn toàn tập trung phong tỏa toàn bộ đường thoát của mình, một kích này nhìn rất thong thả nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.
Bên cạnh đó, Vân Báo cũng ý thức được thực lực của mình đối với người này chênh lệch quá lớn. Mặc dù đối phương không xuất thủ toàn lực, nhưng nhìn hành động nhấc tay nhẹ nhàng đầy tự tin và bình tĩnh của đối phương cũng đã đủ hiểu.
Tâm trí xoay chuyển cực độ, lý trí kêu gào ông né tránh, nhưng dù làm thế nào ông cũng không thể tránh khỏi bàn tay của địch nhân.
Trong sát na, bàn tay trầm trọng mà uyển chuyển như quỷ mị của người áo đen bịt mặt đã vươn tới chộp vào cổ họng của Vân Báo, chế trụ hoàn toàn thân thể ông.
Sau đó, người áo đen dùng Vân Báo làm điểm tựa, thuận thế chuyển thân búng ra phía sau, tay trái quét ngang ra, vừa vặn đón đỡ công kích của sáu đệ tử hợp lực đánh tới.
Một loạt những tiếng gào hét bi thảm vang lên.
Sáu đệ tử của Vân Ảnh Môn đã bị một chiêu của người áo đen đánh bại, xương cốt toàn thân vỡ nát ngã quị xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ kinh người, thân hình co giật mấy lượt rồi bất động tử vong.
Vân Báo lòng đầy căm hờn, cả giận nói:
- Đồ súc sinh! Tên tàn nhẫn không có tính người! Nhất định sau này ngươi sẽ gặp báo ứng!
Người áo đen không hề tức giận, ngữ khí vẫn lạnh như băng:
- Người mà ngươi nên thống hận chính là bản thân mình! À! Đằng kia vẫn còn một lão già a, để ta giết lão luôn đã, sau đó sẽ tống tiễn ngươi xuống cùng với lão.
Vân Báo điếng người thét lớn:
- Vân bá, chạy mau!
Vân bá toàn thân phát run, nét mặt già nua ngập tràn bi thương và phẫn nộ, lớn tiếng gào lên:
- Lão gia, ta há có thể để người cô độc đi một mình sao!
Lê từng bước nặng nề, Vân bá cũng không có ý đào tẩu, trái lại còn hướng về người áo đen đi tới.
Người áo đen the thé cười âm độc, rồi khen ngợi:
- Không sai! Rất cảm động! Ta sẽ thành toàn cho lão!
Lời nói vừa truyền đến tai, thân ảnh người áo đen đã lóe lên như chớp giật, Vân Bá còn đang sững người thì cổ họng đã bị bóp nát, chỉ nghe hàng loạt âm thanh xương cốt vỡ vụn vọng đến, Vân bá đã tắt thở.
Vân Báo đã điên cuồng muốn chết, nhưng cổ họng vẫn bị hắc y nhân chế trụ vững vàng, căn bản là không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thân bên cạnh từ từ chết đi.
Sau khi sát hại Vân bá, người áo đen quét mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi nói bằng ngữ khí âm độc lạnh lẽo:
- Nghe nói, ở đây có tổng cộng mười người, bây giờ vẫn còn thiếu hai tên, một tên còn ở trong phòng, vậy tên còn lại đã chạy đi đâu?
Vân Báo nghe vậy vô cùng kinh hãi. Ông không ngờ địch nhân lại nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Vân Ảnh Môn như vậy, rõ ràng là muốn trảm thảo trừ căn.
Người ở trong phòng lúc này chỉ là một hạ nhân giúp việc, phụ trách việc quét dọn vệ sinh và giặt giũ quần áo, là một người hầu nữ. Người cuối cùng, chính là Thiên Vũ. Gã vì biết tin Nguyệt Nhi đã tử nạn nên mới chạy ra ngoài, ngược lại làm cho Vân Báo cảm thấy chút gì đó may mắn. Chí ít Thiên Vũ vẫn còn có một cơ hội sống sót.
Thấy Vân Báo mím chặt môi, người áo đen âm hiểm cười:
- Ngươi cho rằng không nói thì ta không thể tìm ra tên đó sao?
Vân Báo tức giận, hừ một tiếng, thủy chung cũng không hé miệng một lần.
Người áo đen nâng cao tay phải lên, năm ngón tay phát lực, tức thì Vân Báo cảm thấy hít thở không thông. Trong lòng ông, đã cảm giác được Tử thần đang đến.
Vẫn lưu ý đến ánh mắt của Vân Báo, người áo đen hừ lạnh, đoạn nói:
- Nếu không muốn nói, vậy giờ ngươi có thể lên đường được rồi!
Người áo đen siết chặt năm ngón tay cứng như thép nguội, thít lấy cổ họng Vân Báo, rồi ném ông xuống đất. Giờ khắc này, Vân Báo vẫn chưa chết hẳn, tròng mắt vẫn còn hơi chuyển động, nhưng cũng không thể phát ra âm thanh nào được nữa.
Tự chân trời mênh mông, nơi mây trắng gió xanh, tựa hồ vang lên những âm thanh du dương chậm rãi, giống như lời thân nhân kêu gọi ông từ cõi hư vô, giống như một tiếng than nhẹ, đợi chờ ông trở về đoàn tụ trong thời không vô hạn vô biên.
Thoáng chốc, trong mắt Vân Báo đã không còn vương lại chút hận ý nào, mà thay vào đó sự buông tha, sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng giải thoát. Đây có lẽ chính là kết cục mà ông đã chờ đợi từ lâu.
Người áo đen cũng không để ý đến ánh mắt của Vân Báo trước khi chết, hắn chậm rãi rời khỏi đại viện, tiếp tục tiến đến giết luôn hạ nhân đang trốn ở trong phòng kia. Trong đại viện, Vân Báo lặng lẽ nằm yên, tròng mắt dần dần co rút lại, ánh mắt thoáng run lên một lần sau chót rồi cuối cùng dừng lại vĩnh viễn nơi xa thẳm phía chân trời.
Suốt cuộc đời mình, Vân Báo đã trải qua hai lần đại kiếp. Năm xưa, mặc dù ông may mắn thoát được nhưng cũng phải mất đi toàn bộ người thân. Lúc này đây, kiếp nạn lại càng tàn nhẫn hơn, chẳng những ông mất hết người thân mà bản thân ông cũng không thoát được cái bóng ma tử thần, mang theo một bụng tràn đầy oán khí và cừu hận, theo thời gian từng khắc trôi đi, dần dần rời xa thế giới này.
Gió đã bắt đầu nhẹ nhàng nổi lên, thanh âm rì rào như vương vấn chút tâm tình ưu thương, như kêu gọi, mà cũng giống như thở dài…
Biến cố thình lình xảy ra làm cho Thiên Vũ không cách nào có thể chịu đựng. Vô luận thế nào, gã cũng không thể tiếp thụ được tin tức tử vong của Nguyệt Nhi.
Mang theo bi thương, ràn rụa nước mắt, Thiên Vũ chạy khỏi đại viện của Vân Ảnh Môn, người như phát cuồng lao về rừng già Bàn Thiên.
Giấc mộng hai năm tan biến chỉ trong nháy mắt, trời cao không cho gã một cơ hội, điều này làm cho gã tràn ngập oán hận trong lòng. Tình yêu vừa chớm nở, trong khoảnh khắc đã tan tành mây khói, làm cho tâm tình của gã tràn ngập bi thương không thể diễn tả.
Lần đầu tiên trong mười bảy năm làm người của Thiên Vũ, gã mới lại thương tâm như vậy, so với lúc cha mẹ qua đời còn thống khổ hơn vài phần.
Là một thiếu niên chất phác, tâm tính kích động, mối tình đầu hồn nhiên này gã rất mực trân quý, nhưng chỉ với một cái tin ngoài ý muốn thôi, trong nháy mắt tất cả đã tiêu tan mất. Cảm giác bạo liệt như thế, đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi đầu, thật sự là chuyện so với chết còn muốn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Thần trí mông lung ngơ ngác, hai mắt đẫm lệ, lòng đau thắt từng cơn, Thiên Vũ thoáng một cái đã ngã nhào xuống đất, không nhịn được rống lên từng tiếng, rồi rên rĩ ỉ ôi.
Đối với chuyện tình cảm, thật ra Thiên Vũ cũng không hiểu nhiều. Gã thậm chí còn không biết yêu là cái gì, nhưng gã vẫn ngày đêm tưởng nhớ đến Nguyệt Nhi.
Một phần tương tư, một phần hoài niệm, đến tột cùng có phải ái tình hay không, Thiên Vũ cũng không thèm để ý. Gã chỉ chờ đợi một ngày, gã lại thấy được thiên sứ trong tim. Cho dù không nói với nàng được một câu, chỉ có thể xa xa mà nhìn ngắm, gã cũng đủ vui sướng rồi.
Mối tình đầu dù mông lung, hồn nhiên thuần khiết, không nhất thiết phải có kết quả, nhưng lại làm người ta vĩnh viễn không quên.
Lúc còn nhỏ, Thiên Vũ đã đau đớn mất đi song thân, cuộc sống phiêu dạt vô định, đời gã cơ hồ đã mất đi ý nghĩa. Vì Vân Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện mới làm gã thay đổi mục tiêu sống. Mặc dù chỉ thầm mến mộ nàng, nhưng cũng thắp lên cho gã một hy vọng, làm cho gã thấy được ý nghĩa đích thực của nhân sinh.
Hôm nay, Vân Nguyệt Nhi đột ngột chết đi, cũng giống như tương lai của Thiên Vũ bỗng nhiên tan vỡ. Cuộc đời gã giống như chìm vào giai đoạn u ám nhất, sống hay chết đối với gã giờ đây cũng không còn khác biệt.
Không có gì đau xót hơn là cái tâm đã chết, khi một người mất đi lý tưởng sống, linh hồn cũng nhất định theo đó mà đi, chỉ còn lại mỗi xác phàm. Sống như vậy còn không bằng chết.
Nằm dài trên mặt đất, trên khuôn mặt nhem nhuốc ràn rụa nước mắt ướt đẫm, nhưng cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, cái tâm đau đớn vụn vỡ của Thiên Vũ rốt cuộc đã bắt đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết
Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 9 : Hành Hạ Tàn Khốc
Dịch: holakame (A Lạ)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Converter: A Trùm
Nguồn: Ban Long Hội
Trong hôm nay thôi, Thiên Vũ đã trải qua những biến động thăng trầm lớn nhất trong cuộc đời gã, trước đó một khắc gã còn hồi hộp đê mê vì sắp được gặp thiên sứ của lòng mình, thì ngay lập tức sau đó đã nhận được tin dữ động trời. Đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi mà nói, thì chuyện này quả thật là một sự đả kích tàn khốc nhất, trong nháy mắt đã khiến tâm thần của gã hoàn toàn trống rỗng.
Thiên Vũ bi thương cười thảm, nhìn mây trắng bay cao trên trời, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Đâu đó trên kia, gã mơ hồ nhìn thấy bóng hình của Vân Nguyệt Nhi đang vẫy vẫy tay gọi, như muốn gã đi cùng.
Khoảnh khắc ấy làm cho Thiên Vũ thẫn thờ, lâm vào mê man, miệng không ngừng thì thầm gọi tên Nguyệt Nhi.
Thiên Vũ mê muội rất lâu, mãi đến khi mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên mặt, ánh sáng chói mắt đã làm cho gã chợt bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị.
Gã vẫn nhắm nghiền đôi mi, nước mắt vẫn không ngừng ứa ra. Một lúc sau, gã gắng gượng xoay người ngồi dậy, vừa khó nhọc mở mắt ra đã phát hiện phía Vân Ảnh Môn lửa sáng ngất trời, cả đại viện chìm trong biển lửa.
Tâm thần Thiên Vũ chấn động, cố nén bi thương, vội vã đứng phắt dậy chạy ào xuống chân núi. Gã không biết đã xảy ra chuyện gì dưới ấy.
Khoảng cách vài dặm, Thiên Vũ vượt qua trong tích tắc, đến khi gã về gần tới Vân Ảnh Môn thì lửa lớn đã hoàn toàn bao trùm đại viện, chỉ còn một người áo đen đang lẳng lặng đứng nhìn, xoay lưng về phía gã.
Thiên Vũ dừng bước lại, hoảng sợ vô cùng. Mới đây còn bình thường mà? Sao chớp mắt đã chìm trong biển lửa ngập trời rồi?
Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy khó hiểu vô cùng, người áo đen trước mặt gã đến tột cùng là ai, tại sao chỉ thờ ơ đứng nhìn mà không hề có ý định cứu hỏa?
Chẳng lẽ…?!
Nghĩ tới đây, toàn thân Thiên Vũ đột nhiên chấn động bàng hoàng. Một luồng khí thế âm u lạnh lùng đã bao phủ toàn bộ cơ thể, làm cho gã có cảm giác mình như bị rơi vào trong hố băng vạn năm vậy.
Không cần nhìn, Thiên Vũ cũng biết khí thế đó là do người áo đen phát ra. Tuy vậy gã vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, còn muốn ngẩng đầu lên chống chọi với ánh mắt của đối phương, nhưng lại thấy toàn thân như bị núi lớn đè xuống khiến gã không cách nào động đậy.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Lúc này, người áo đen đã mở miệng hỏi, ngữ khí lạnh lùng như băng và bén nhọn như đao.
Thiên Vũ vẫn cố sức dãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm đỏ bừng, nhưng cũng ngang bướng hỏi lại:
- Ông là ai?
Con ngươi của người áo đen khẽ nhúc nhích, trong tích tắc đã thu hồi áp lực vô hình trên người Thiên Vũ, lạnh như băng giá nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, lãnh đạm:
- Ta chính là người phóng hỏa đốt nơi này! Vậy thằng nhóc ngươi chính là dư nghiệt cuối cùng của Vân Ảnh Môn rồi?
Thiên Vũ rúng động tinh thần, đánh hơi thấy nguy cơ, nhưng vẫn không suy nghĩ bật miệng thốt lên:
- Không sai, ta là người của Vân Ảnh Môn! Tại sao ông lại làm ra những chuyện không có tính người như thế? Ông bắt Môn chủ của ta đi đâu rồi?
Người áo đen cười lạnh:
- À cũng không có gì, bản nhân chỉ là tiễn bọn chúng một đoạn đường mà thôi. Bây giờ, ta cũng sẽ đưa tiểu tử đi đoàn tụ cùng với bọn chúng!
Thân thể của Thiên Vũ run lên bần bất, gã căm giận điên cuồng gào lên:
- Tại sao ngươi lại làm như vậy…? Tại sao…? Tại sao chứ…?
Người áo đen hờ hững:
- Không vì sao cả! Người chết thì không cần biết quá nhiều chuyện!
Nói đoạn, hắn chậm rãi đi tới, bộ dáng thong dong bình thản, tựa hồ không chút lo lắng Thiên Vũ có thể chạy thoát khỏi tay mình.
Lòng tràn ngập hận thù người áo đen kia, nhưng trong đầu Thiên Vũ vẫn cấp bách suy nghĩ. Trước tình thế này, bảo mạng là quan trọng hơn hết, nhưng gã cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Không nói gã có thể chạy trốn, nếu như có thể chạy gã cũng không làm. Môn chủ từ trước đến giờ đối đãi với gã thập phần nhân từ, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ làm cho gã hy sinh tánh mạng.
Nhìn lướt qua đại viện chìm trong lửa đỏ ngất trời, Thiên Vũ đau đớn khôn cùng. Nếu chuyện Vân Nguyệt Nhi đột tử làm cho tim gã tan thành từng mảnh nhỏ, thì ngọn lửa vô tình này lại làm cho gã một lần nữa trở thành một cô nhi, không còn nơi nương tựa.
Hai cái đả kích to lớn trong cùng một ngày, đối với Thiên Vũ mà nói, đủ làm cho gã không thể đứng vững. Nhưng trước mắt, là mối nguy hiểm của tử vong đang từng bước đến gần, gã sẽ ứng phó sao đây?
- Kẻ giết tiểu thư của ta chắc cũng có quan hệ với các ngươi? Có phải lũ chó các ngươi đã giết nàng rồi muốn đến đây để diệt luôn tận gốc?
Lúc này, trong đầu Thiên Vũ hiện lên rất nhiều thắc mắc, mặc dù không thể trốn thoát, cũng không thể giữ mạng sống, nhưng gã vẫn muốn hiểu rõ hết thảy trước khi chết.
Người áo đen cười lạnh lùng:
- Đối với người sắp chết, biết hay không cũng không còn là vấn đề nữa. Thôi thì thằng nhóc ngươi cứ đơn giản mà chết đi!
Thiên Vũ giận dữ thét lớn:
- Muốn ta khoanh tay chịu chết à! Nằm mơ! Dù ta đánh không lại ngươi nhưng cũng sẽ liều mạng. Ta cho dù chết trong tay ngươi, cũng sẽ nguyền rủa ngươi cả đời! Sau này có biến thành lệ quỷ cũng trở về tìm ngươi!
- Ồ! Nhìn không ra tiểu tử này cũng có chút khí phách nam nhi đấy! Được bản nhân sẽ thành toàn cho ngươi! Có điều, nếu giết ngươi chết ngay, thì làm sao biết được ngươi có cốt khí hay không nhỉ?!
Hời hợt buông ra mấy lời, người áo đen thong thả bước tới, nhìn thì rất ung dung nhưng trong chốc lát liền vượt qua khoảng cách ba trượng, thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Thiên Vũ.
Đồng tử cứng lại, Thiên Vũ không kịp phản ứng, theo tiềm thức định tránh né qua hướng khác, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Tay phải người áo đen tóm chặt Thiên Vũ, ngữ khí lạnh lẽo băng giá lại còn mang theo sự cười cợt, hắn âm hiểm nói:
- Con người có tứ chi. Trước tiên, ta hủy một chi của ngươi thử xem xương cốt khí của ngươi mạnh mẽ cỡ nào?!
Thoáng vận lực, hắc y rất nhẹ nhàng đã vặn gãy tay phải của Thiên Vũ, cơn đau buốt làm gã rống lên một tiếng dài, nhưng miệng vẫn tiếp tục chửi bới:
- Ngươi…ngươi còn không bằng con cháu loài rùa đen ti tiện, sau này ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế, ngươi…!!! Con mẹ ngươi…!!! Á…!!!
Một lần nữa, gã lại gào lên thảm thiết, bởi vì bởi người áo đen tựa như đã tức giận, liền bẻ gãy luôn tay trái của Thiên Vũ, cơn đau buốt óc ập đến làm gã cơ hồ nói không ra hơi.
Nhìn Thiên Vũ đau đớn quằng quại đến nỗi trán rịn mồ hôi như tắm, mặt mày vặn vẹo nhợt nhạt, người áo đen mới cười lạnh:
- Chửi à? Tiếp tục chửi đi! Nhớ một điều này, muốn có cốt khí thì phải nỗ lực nhiều hơn nữa nhé!
Thiên Vũ đau đến mức hàm răng tự miết vào nhau ken két, hai mắt trợn tròn cừu hận nhìn người áo đen, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng:
- Nếu như lúc này ngươi không giết ta, một ngày nào đó, ta sẽ diệt sạch cả nhà ngươi, đem ngươi ra lột da rút gân, đốt thành tro bụi, rồi đào sạch mồ mả tổ tiên của ngươi ta mới cam!
Cảm nhận được luồng hận ý mãnh liệt trong mắt Thiên Vũ, tâm thần người áo đen bỗng dưng rúng động, tự nhiên có cảm giác không muốn nhìn thẳng vào mắt gã, hắn bèn quay đầu sang hướng khác, giận dữ:
- Tốt…!!! Chửi rất hay! Tiểu tử ngươi đã có khí phách thế thì ta sẽ cho ngươi từ từ hưởng thụ mùi vị của cái chết xem thế nào nhé!
Hắn tung cước đá lên chân trái của Thiên Vũ, lập tức tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, hòa chung với tiếng thét thảm thiết, tê tâm liệt phế của người thiếu niên.
Một cước nhẹ nhàng của người áo đen cứ thế lại đá gãy chân trái của Thiên Vũ, thủ đoạn này thật quá ngoan độc, hung ác, quả thật đã dọa cho người ta khiếp sợ.
Mặt mày của Thiên Vũ đã sớm vặn vẹo, đôi môi cũng đã cắn nát, chỉ còn lại cặp mắt căm hờn nhìn trừng trừng vào tên áo đen. Nếu không bị hắn nắm tay, Thiên Vũ đã sớm ngã xuống đất, không thể dậy nổi rồi.
Người áo đen vẫn cười lạnh lùng, cất giọng khiêu khích:
- Thế nào rồi? Không tiếp tục chửi nữa à? Xem ra, ngươi sống dở chết dở, nửa người nửa quỷ thế này! Có phải là đang rất sợ hãi hay không?
Thiên Vũ căm hận cắn răng, gào lên:
- Nếu ta không chết, chắc chắn sẽ mang ngươi cùng những kẻ khốn nạn sau lưng ngươi giết sạch, xẻo từng da, lóc từng miếng thịt nhai xương uống máu lũ khốn nạn các ngươi. Ta muốn các ngươi phải hối hận trọn đời!
Người áo đen khinh thường:
- Nhóc con, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sót sao?
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt người áo đen khẽ động, chỉ thấy loáng thoáng từ xa có mấy bóng người chạy tới nơi này. Hiển nhiên là đã phát hiện thấy Vân Ảnh Môn đang phát hỏa.
Người áo đen thu hồi ánh mắt, hắn hừ lạnh:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa! Bây giờ ta sẽ phế nốt chân phải của ngươi, sau đó tiễn ngươi về chầu trời!
Hắn lại tung một cước nữa, trực tiếp đá gãy xương chân phải của Thiên Vũ, toàn bộ tứ chi của gã đứt đoạn, đã biến thành kẻ tàn phế hoàn toàn.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết
Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 10 : Đại Nạn Không Chết.
Dịch: holakame (A Lạ)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Converter: A Trùm
Nguồn: Ban Long Hội
Trong khoảnh khắc, đôi môi của Thiên Vũ mím chặt, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ chói, nhưng gã vẫn cố nén nỗi đau đớn khủng khiếp vào lòng, mạnh mẽ không phát ra âm thanh nào.
Đôi ngươi trong mắt Thiên Vũ cũng đã đỏ rực như máu, đó chính là dấu hiệu lửa giận công tâm, chứng tỏ trong lòng gã đang chứa đựng hận ý ngùn ngụt ngất trời.
Sau khi phế bỏ tứ chi của Thiên Vũ, người áo đen thấy gã vẫn kiên cường và cố chấp như trước, trong lòng tức giận, hừ một tiếng:
- Công nhận nhóc con có khí phách! Hôm nay, bản nhân sẽ không để cho ngươi chết ngay đâu, mà nhất định phải hành hạ ngươi đến chết mới thôi!
Nói xong, hắn vung tay trái đánh ra một chưởng vào ngực Thiên Vũ, tuy lực lượng hết sức mạnh mẽ nhưng rất có chừng mực, đủ cho gã không bị đánh chết đi, mà chỉ gần như cắt nát một bộ phận tâm mạch mà thôi.
Người áo đen lại cười âm độc, buông tay ra cho Thiên Vũ lăn đùng xuống đất. Một cảm giác đau đến thấu xương truyền khắp cơ thể gã, làm cho gã không khỏi run rẩy co giật, nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt cũng dần trở nên mờ hồ.
Nhìn Thiên Vũ quằn quại trên mặt đất, người áo đen lại âm hiểm cười:
- Đừng nóng vội! Nhóc con không có cơ hội chết ngay được đâu! Tiếp theo, bản nhân sẽ cho ngươi nhấm nháp tư vị bị lửa đỏ thiêu thân!
Thân thể Thiên Vũ chấn động, cố gắng ngóc đầu nhìn người áo đen, miệng tuy không thể nói, nhưng ánh mắt lại chất chứa vô cùng oán độc, tựa như một lưỡi đao sắc bén, làm cho người áo đen bất giác phải quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt của gã.
Nhìn thoáng qua, thấy được bóng người lố nhố càng lúc càng gần, người áo đen cũng không chần chờ nữa, nhẹ nhàng tung cước đá bay thân thể Thiên Vũ vào trong đại viện đang hừng hực lửa hồng.
Rồi sau đó, hắn cũng không lưu lại nữa, thân hình như quỷ mị lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn tung tích.
Thiên Vũ bất tri bất giác bị đá bay vào trong đại viện, đập lên một cây cột to, thân thể bị chấn động rồi rơi xuống. Cùng lúc đó, cây cột cháy đã nham nhở do va chạm với Thiên Vũ nên gãy lìa, kéo theo phòng ốc cùng gạch ngói lung lay ầm ầm một trận rồi hoàn toàn sụp xuống.
Thân thể của Thiên Vũ sau khi rơi xuống đất còn lăn thêm vài vòng mới bất động. Trên mặt đất, khắp nơi đều có tàn lửa thiêu đốt, cũng may chỗ gã lại không quá mãnh liệt, chỉ làm cho gã bị phỏng một chút mà thôi.
Giờ phút này, Thiên Vũ đã lâm vào hôn mê, chút sinh cơ còn sót lại cũng đang từ từ tiêu biến.
Tứ chi bị thương nặng không làm gã mất mạng, nhưng một chưởng đánh lên ngực của người áo đen kia mới là đòn sát thủ, trực tiếp đưa gã đến tuyệt địa.
Một chưởng này người áo đen xuất ra cực kỳ có chừng mực, nên cũng không lập tức lấy mạng của gã, ác tâm muốn nướng gã trên lửa hồng. Nhưng hắn cũng không biết, trước ngực Thiên Vũ lại có một viên đan châu gần tháng nay luôn nằm ngay chỗ trái tim.
Chính vì vậy, một chưởng vốn không làm nguy hiểm tính mạng nọ, nhưng trong lúc vô ý lại đánh vào đan châu, làm nó biến thành một mũi ám khí trực tiếp bắn thẳng vào trái tim, là vị trí yếu ớt nhất của Thiên Vũ, tạo nên một kích trí mệnh.
Vốn viên đan châu được Thiên Vũ dùng dây vải bao quanh, mang ở trên người, không thể nào rơi xuống. Nhưng chưởng lực của người áo đen không nhẹ, lại thêm đan châu cứng rắn vô bì, sau khi bị ngoại lực đánh vào thì lại dễ dàng thoát ra sự trói buộc của mấy lớp vải mỏng, biến thành lợi khí giết người, đục thủng da thịt của Thiên Vũ, chỉ để lại một vết thương rất nhỏ trên lồng ngực gã.
Lại nói, không lâu sau khi người áo đen biến mất, dân chúng ở quanh đó mới lục tục chạy tới. Mọi người đều mang theo đồ dập lửa, chạy tới cứu hỏa. Cuối cùng, tuy không thể dập tắt hoàn toàn trận lửa lớn này, nhưng vẫn phát hiện ra Thiên Vũ đã thoi thóp trong đại viện, cùng với đám người Vân Báo đã bị hỏa thiêu đen xì.
Vân Ảnh Môn vốn là thần bảo vệ cho bình an trong con mắt dân chúng quanh vùng. Không ai nghĩ nơi đây lại có thể phát sinh tình huống thế này, lại càng không thể tiếp nhận sự thật tàn khốc trước mắt.
Xong sự việc đã rành rành thế kia, dân làng dù rất đau xót nhưng cũng không tránh khỏi phải đối mặt với thực tế.
Sau khi bàn bạc đơn giản, ai nấy đều đưa mắt nhìn lên người Thiên Vũ, nhất trí mang gã đến Hồi Xuân Đường, muốn gã có thể hồi phục để hỏi cho rõ, Vân Ảnh Môn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chủ ý đã quyết, mọi người lập tức hành động, bèn phân công một nhóm người khiêng Thiên Vũ vẫn đang hôn mê đến Hồi Xuân Đường cấp cứu trước, những người còn lại thì canh giữ bên ngoài Vân Ảnh Môn, đến khi ngọn lửa tắt hẳn thì tiến hành dọn dẹp.
Hai mươi năm trời với biết bao ký ức, Vân Ảnh Môn từ nay đã hoàn toàn xóa sổ. Điều này khiến cho rất nhiều người dân xung quanh thương tâm, đau xót.
Trong đó, có người nhà của sáu vị đệ tử cũng khóc đến chết đi sống lại. Người nào cũng không nghĩ sẽ đối mặt với loại đả kích như thế này.
Gió nhẹ nổi lên, duyên trần đã dứt, những âm thanh náo nhiệt xôn xao của ngày nào trong phút chốc đã lìa xa, chỉ có những tiếng thở than thương tiếc cùng những nỗi đau xót tột cùng còn lưu lại mà thôi.
Bóng đêm ập xuống, dân chúng quanh đó dù không muốn cũng phải chậm rãi rời đi một cách buồn bã. Mặc dù rất khổ tâm, nhưng cuộc sống của bọn họ còn ở phía trước. Nhân sinh, dù thế nào cũng không chỉ có biệt ly…
Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào vách tường trong phòng. Tại Hồi Xuân Đường, trên giường gỗ, Thiên Vũ vẫn nằm đó không động tĩnh, còn Tiểu Cửu lại đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
Đột nhiên, một ngón tay của Thiên Vũ chợt khẽ run lên, rồi sau đó lại tiếp tục bất động.
Một lúc lâu sau, những ngón tay của Thiên Vũ lại co giật rất khẽ. Lúc này, tốc độ tăng lên không ít, làm cho Tiểu Cửu gà gật bên cạnh giật mình bừng tỉnh, vẻ mặt đầy mong chờ chăm chú nhìn Thiên Vũ, phát hiện ra, dường như gã có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Thêm một khoảng thời gian nữa, Thiên Vũ đột nhiên tỉnh dậy, ánh mắt mê man nhìn lên nóc nhà, ngơ ngác tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bên cạnh, Tiểu Cửu rất kích động, nhưng lại cố gắng hạ giọng, sợ kích thích tâm thần Thiên Vũ, nói bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng mềm mỏng:
- Thiên Vũ, mi đã tỉnh dậy rồi hả? Ta là Tiểu Cửu đây!
Nghe âm thanh truyền đến, ánh mắt như bị sương mù bao phủ của Thiên Vũ dần dần thanh tỉnh, tinh thần cũng dần hồi phục. Gã đưa mắt mê man nhìn qua Tiểu Cửu một hồi lâu, thần sắc mới lộ ra vẻ kinh ngạc, khó nhọc mở miệng:
- Ta làm sao lại ở nơi này?
Tiểu Cửu thấy Thiên Vũ đã tỉnh táo lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói:
- Mi đó! Thật sự là mạng lớn mà! Mi đã hôn mê hơn một tháng rồi đó!
Mặt Thiên Vũ khẽ co giật, kinh dị nói:
- Một tháng ư? Ta… ta…!
Khẽ lắc lư đầu, Thiên Vũ mới phát hiện thân thể lúc này cứng đờ, tứ chi hoàn toàn không cử động được. Điều này làm cho gã nhất thời nhớ lại những cảnh tượng trước khi hôn mê.
Ngay lập tức, trí nhớ ở đâu bất ngờ ào ạt như nước lũ mạnh mẽ tràn về não bộ của Thiên Vũ, cảnh tượng bi phẫn khắc cốt ghi tâm ngày hôm đó làm gã kích động, kinh hoàng bật thốt:
- Vân Ảnh Môn thế nào rồi? Môn chủ bọn họ thế nào rồi?
Tiêu Cửu do dự tần ngần một lúc mới nói:
- Mi đã nhớ lại chưa? Chuyện ấy đã xảy ra hơn một tháng rồi! Ai nấy đều trông ngóng mi tỉnh lại, muốn mi nói cho nghe cuối cùng ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Vũ hoảng sợ biến sắc, những lời của Tiểu Cửu làm gã như rơi xuống địa ngục. Như vậy, những ký ức trong đầu gã chắn chắn không phải là mộng ảo mà là chuyện đã thật sự xảy ra.
Khi vừa tỉnh dậy, hồi tưởng lại toàn bộ sự tình, Thiên Vũ luôn luôn mong muốn van xin, đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Nhưng bây giờ, những gì Tiểu Cửu đã nói đã chứng minh ký ức của gã là thật, xác minh sự thật tàn khốc kia đã xảy ra.
Nhìn ánh mắt và bộ dáng ngơ ngác ngẩn người của Thiên Vũ, Tiểu Cửu cũng đoán được tâm tình của gã, liền an ủi:
- Chuyện đã xảy ra rồi, mi cũng đừng quá mức thương tâm. Mặc dù Vân Ảnh Môn đã mất, nhưng mi vẫn còn sống, đây cũng là một điều may mắn! Mi phải cố gắng quý trọng! Tính mạng mới là quan trong nhất!
Thiên Vũ không nói một lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi, cả người chết lặng, tâm tình thê lương bi thảm toát ra vô cùng vô tận.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91