Couvert: KeTracTang
Dịch: KeTracTang
Nguồn: Kiếm Hiệp Các
Trong ba năm sau đó, cuộc sống của Trần Sâm trở nên đơn điệu, mỗi ngày buổi sáng hắn phải đến mật thất cùng Mang Duy pháp sư hiền lành, hòa ái minh tưởng, buổi chiều đến thư phòng nghiên cứu điển tịch, đọc sách, trong ba năm này, thậm chí ngay cả đại môn của phủ công tước hắn cũng không có đi ra ngoài, thế nên bên ngoài mới đồn đãi cậu ấm của công tước gia là một người bị liệt (ngồi chồm hổm), mà ở hải vân đại lục gọi là “Trạch nam”.
Khi Trần Sâm mười tuổi, công tước đại nhân lãnh mạc, rốt cuộc cũng chịu không nỗi những lời đồn đãi bên ngoài, vào một buổi ăn sáng, trong cảnh đẹp mùa xuân, ông ngăn cản Trần Sâm đi minh tưởng, dịu dàng nói: “Hài tử của ta, ngươi có muốn thỉnh thoảng cùng ta tham gia một ít tụ hội của quý tộc, chứ không lẻ luôn mãi trốn trong mật thất minh tưởng giống như một ma pháp sư a. ”
Đã mười tuổi rồi, Trần Sâm không còn giả bộ như là một tiểu hài tử nữa, hắn nhìn công tước đại nhân một cách chăm chú nói : “Nhưng thực chất con chính là một ma pháp sư, thưa phụ thân đại nhân.”
Công tước đại nhân cười khổ, nhìn nhi tử của mình, trong lòng không biết là vui hay buồn nữa.
Công tước phu nhân từ phía sau hắn đi đến, dịu dàng nhìn nhi tử của mình, nhẹ giọng nói: “Hài tử của ta, ta cho rằng làm một người quý tộc, thỉnh thoảng tham dự các cuộc họp giữa các tầng lớp quý tộc là một điều không thể thiếu, ít nhất là trước khi làm một ma pháp sư, con chính là một quý tộc”
Quý tộc ư ? Cũng có chút thú vị đấy chứ.
Trần Sâm nhếch miệng cười cười, rồi ngẫng đầu lên nói: “Như vậy thì cứ theo như ý người đi, phụ thân đại nhân”
Công tước đại nhân gật đầu hài lòng, hắn suy nghĩ mộ chút rồi nói: “Vậy thì ngày hôm nay nha, ngay tối nay vừa đúng lúc con gái của hoàng thương sinh nhật thứ mười bốn , công chúa Ma-lệ-na, ta cho rằng đối với con mà nói, là một cơ hội lớn rất tốt để chính thức bước vào giới quý tộc. ”
Trần sâm gật đầu, sau đó cung kính cúi chào theo lễ nghi quý tộc rồi rời khỏi, bước nhanh về hướng mật thất, nhìn theo hắn công tước đại nhân nhăn mặt lắc đầu nói: “Con trai của tôi, ah…”
Tuy nhiên, Công tước phu nhân thì lại gật đầu nói: “Ta cho rằng con trai của chúng ta là thích hợp nhất với tiêu chuẩn của một quý tộc, ít nhất là hắn cũng không có dã tâm như người lớn a.”
Công tước đại nhân không ngừng thốt lên”Ân” một tiếng, nhìn bóng lưng con trai khuất xa dần, nhãn thần không khỏi trở nên lay động.
…
Trong mật thất, dưới ánh nến lập lòe, Trần Sâm đứng trước cửa một lát, rồi tiêu sái bước nhanh vào .
Chỉ thấy đột nhiên chung quanh mật thất lóe sáng, bốn bên không ngừng vặn vẹo những hỏa xà hướng về phía Trần Sâm đánh tới.
Trần Sâm vội vàng phất tay, “băng tiễn” trong nháy mắt xuất hiện trên cánh tay hắn, cùng thời tay phải ma sát trên ma đạo thư, sau đó nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy trên không gian trống không đột nhiên xuất hiện hơn mấy mươi chi băng tiễn, những băng tiễn này tự nhiên chia làm bốn hướng khác nhau bắn tới.
Hỏa diễm như những con mãng xà, gặp cơn mưa băng tiễn này, trong nháy mắt đã hóa thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ của hỏa xà này chậm rãi phân tán thành ngọn lửa lẻ tẻ, sau cùng tiêu thất trong không khí.
Lúc này, phía sau Trần Sâm chậm rãi hiện ra một thân ảnh, Mang Duy pháp sư mang theo tiếu ý nói: “Được lắm, trong nháy mắt cùng lúc xuất ra ba mươi bảy băng tiễn, năm đó muốn đạt tới trình độ này ta phải tốn năm năm thời gian.”
Trần Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua bach phát lão nhân, cung kính nói: “Đây là nhờ lão sư dạy có phương pháp ạ.”
Mang Duy pháp sư gật đầu, nói: “Từ nay về sau ngươi có thể không cần lại đây minh tưởng nữa.”
Trần Sâm ngạc nhiên.
“Bởi vì, lực lượng ma lực của ngươi đã bảo hòa, nguyên “lọ”(ma đạo thư) đã không còn dung nạp lực lượng ma lực của ngươi, cho nên ngươi có thể tạm thời nghĩ ngơi một đoạn thời gian, đợi ta tìm giúp ngươi một ma đạo thư khác thích hợp hơn mới thôi.”
Trần Sâm gật đầu, tuy rằng hắn biết kỳ thực chính dung lượng của mình cũng không có đủ, với “Vô Tự Thiên Thư” thì dung lượng sợ rằng không dễ dàng mà đầy được, thế nhưng hắn cũng không có nói chuyện này ra, nếu mà nói ra, thì sẽ giải thích lai lịch kỳ bí này rất phiền phức, điều quan trong là hắn chí ít cũng hiểu được một cái đạo lý, thất phu vô tội, hoài bích kỳ trách , tại thế giới này ai có thể bảo đảm mọi người sẽ không động tâm?
“Như vậy đi nha!” Mang Duy pháp sư mỉn cười : “Lão sư kia đang ở thư phòng chờ ngươi đó.”
Trần Sâm gật đầu, do dự chốc lát rồi rời khỏi mật thất, hướng thư phong đi tới.
Bọn người hầu thần thái cung kính đi theo một bên Trần Sâm, những lời hỏi thăm ân cần, cung kính liên tiếp phát ra, bình thường Trần Sâm đối với hạ nhân cực kỳ ôn hòa, hắn đi một mực tới thư phòng, thở phào một hơi rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Trong thư phòng đang ngồi một nữ nhân ưu nhã, nàng hình như đã ngồi ở đây thật lâu rồi, nhìn Trần Sâm chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới.”
Trần Sâm nhìn vào mắt nữ nhân này, trong lòng có cảm giác quái lạ cực điểm, không thể chối cải, hắn rất có hứng thú với nữ nhân này, thế nhưng nàng biến mất ba năm không một lần xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc chủ ý của nàng là gì.
Nhìn Trần Sâm có chút ké né, nàng không khỏi nở nụ cười: “Lẽ nào, ngươi lại sợ lão sư ta ?”
“Làm thế nào bây giờ?” trong lòng Trần Sâm nói thầm, tiến tới phía trước cúi chào theo lễ nghi quý tộc rồi tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nhìn người lão sư thứ nhất, cũng không biết sau thời gian dài, ba năm vắng mặt, có thể đưa ra nan đề gì đây.
“Ngươi biết không ?” nàng có thể tựa hồ nhìn thấu tâm trạng Trần Sâm, “Ma-lệ-na công chúa cũng là đệ tử của ta.”
Trần Sâm ngẫn người, thân hình có chút rung rung, đêm nay lần đầu tiên tiến nhập vào xã hội quý tộc thượng lưu, lại đối mặt với nữ nhân yêu nghiệt này cùng với đệ tử của nàng, chỉ cần thấy bộ dáng của nữ nhân này là có thể tưởng tượng ra bộ dáng của công chúa Ma-lệ-na, Trần Sâm trong lòng hối hận đã quyết định, trong lúc bốc đồng .
“Vì vậy,” nàng tiếp tục nói, không để ý đến sự lảo đảo của Trần Sâm, “Á lịch khắc tư, ngươi là học sinh nam duy nhất của ta, ta không muốn đêm nay ngươi làm mất mặt ta, nên lúc này đây, ta vội tới đây dạy cho ngươi một khóa lễ nghi, bằng không người ta nói rằng học sinh nam duy nhất của Mật-nhĩ-na một điểm lễ nghi cũng không biết, chẳng phải làm mất mặt ta lắm sao ?”
Trần Sâm lần này thực sự là choáng váng, với vẽ mặt đau khổ nhìn gian kế của yêu nghiệt (Mat-nhĩ-na), có thể tưởng tượng buổi họp mặt tối nay sẽ có hình tượng như thế nào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Couvert: KeTracTang
Dịch: KeTracTang
Nguồn: Kiếm Hiệp Các
Áo màu xanh nhạt, vạt áo màu nâu sẫm, xứng hợp với mái tóc màu đen, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng nhìn Trần Sâm trong gương đồng thật anh tuấn tiêu sái, tốt rồi a, chỉ mười tuổi nhưng thật khó thấy được nét trẻ con trên gương mặt.
Bước đi không được tự nhiên cho lắm, Trần Sâm quay đầu lại nhìn vẻ mặt ưu nhã của nữ nhân hỏi : “Mật-nhĩ-na lão sư, một đứa trẻ mười tuổi ăn mặc khoa trương như vậy đi tham gia yến hội liệu có thanh lịch không đó ?”
Mật-nhĩ-na nhìn Trần Sâm từ trên xuống dưới vài lần, rồi nói: “Không sai, ta tuy rằng nghe các người hầu trong phủ công tước nói, thiếu gia Á lich khắc tư là một người không thích ăn diện, thế nhưng ngươi ăn mặt dáng dấp như thế này, cũng sẽ không đánh mất đi mặt mũi của phủ công tước a.”
Là như thế sao ? Trần Sâm rất bực bội, trong lòng buồn bực không thôi, để có quần áo này, Mật-nhĩ-na đã tốn không ít thời gian phối hợp hòa chọn, mủ nón áo quần, trời củng đã ngã về chiều, hoàng hôn buông xuống, mặc dù không ai nói gì nhưng có lẻ yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.
“Được rồi!” Mật-nhĩ-na vỗ vỗ tay, tiến vào binh khí khố của công tước phủ, tuyển chọn trong hàng nghìn thanh lấy ra một thanh kiếm đem đeo bên hông của Trần Sâm, sau đó cười nói: “Ngươi đi tham gia yến hội với bộ dáng này, thì không ai dám nói học sinh của ta không có lễ nghi phong phạm a. ”
Trần Sâm vẽ mặt đau khổ, nhìn bên trong gương đồng, xác thực hiện tại sợ rằng không ai có thể nhận ra thiếu niên trong gương có thần thái sáng láng kia là trạch nam trong công tước phủ.
Ngay sau đó, Trần Sâm bị Mật-nhĩ-na kéo ra phòng khách của công tước phủ, ở đó công tước và cộng tước phu nhân đã chờ hắn lâu rồi.
Chứng kiến dáng dấp cùng với trang phục của nhi tử, công tước phu nhân tươi cười trên mặt đầy vẽ hài lòng, bà đứng lên đi tới trước mặt Mật-nhĩ-na cảm kích nói: “Đa tạ ngươi, Mật-nhĩ-na tiểu thư, nhi tử ta đã làm cho ngươi hao tâm tổn trí a.”
Mật-nhĩ-na mỉm cười hoàn lễ, nói: “Có gì đâu, thưa phu nhân, Á lịch khắc tư là con trai nhị vị, nhưng đồng thời cũng là đệ tử của ta, nếu mà đệ tử xấu hỗ, mất mặt, thì mặt mũi của lão sư ta đây chỉ sợ là cũng không ngẫng đầu được a”
Nói xong, trước khi cáo từ chia tay,với sắc mặt cổ quái kỳ lạ liếc mắt nhìn Trần Sâm.
Chẳng qua Trần Sâm cũng không có chú ý tới điểm này, hắn chỉ suy nghĩ về ánh mắt của lão sư, ý niệm trong đầu biến chuyển liên tục: nữ nhân này là một tiểu thư a, ân, đây đúng là tiêu chẫn mẫu mực của một tiểu thư dù là kiếp trước hay kiếp này, vậy là nàng chưa có lập gia đình ? Nghĩ tới đây, Trần Sâm nắm chặt quyền đầu, trong lòng kiên quyết thầm nhủ: loại nữ nhân này, nhất quyết là phải lấy làm vợ a (!!! Bắt đầu dzê… ND), người xưa nói nữ tử vô tài tiện thị đức, thật đúng là một điểm cũng không sai mà.
Đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu Trần Sâm, người hầu đưa Trần sâm tới cửa lớn (đại môn khẩu) của phủ công tước, lần ra ngoài đầu tiên sau nhiều năm, Trần Sâm hẳn nhiên sẽ không bỏ qua cảnh quan trước mắt.
Rất rõ ràng, phủ công tước là nơi ở của quý tộc thuộc đế quốc, từ trong đại môn nhìn ra, một mảnh không gian cảnh tượng, tráng lệ thơ mộng, và thậm chí cả những con đường được che phủ bằng đá có vẻ sang trọng vô cùng.
Trên con đường sang trong này, có một mã xa đang đậu càng thêm khoa trương.
Thân xe của mã xa chỉ dùng loại gỗ thông thường chế tạo thành, thậm chí không có trang trí gì, nhưng mặt trên của thân xe được điêu khắc rất nhiều hoa văn, với học thức của Trần Sâm bây giờ tự nhiên là nhìn ra được, những hoa văn này là mô phỏng theo hình dạng của ma đạo thư mà thành, có tác dụng phòng hộ (?), phía trước thùng xe là sáu chiến mã, được bao phủ bởi chiến giáp của thời chiến tranh.
Quả nhiên là võ huân gia tộc a ! Trong lòng Trần Sâm cảm thán, coi như là bên trong đế đô tùy thời, tùy lúc đều làm tốt công tác phục vụ chiến tranh, thực sự là không biết do cẫn thận hay là quá khoa trương đây.
Lúc này, tại một bên thùng xe đang đứng một người thân mang ngân lượng khải giáp kỵ sĩ, thấy Trần sâm từ trong phủ đi ra, tiến đến nghênh đón, khom người nói: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, mời lên xe.”
Trần sâm gật đầu, hắn lưỡng lự không vào trong xe ngồi, trong lòng hơi kỳ, tò mò bước xuống xe nhìn mã phu hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ta đâu ?”
Kỵ sĩ kia tựa hồ có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn Trần Sâm, rồi mới nói: “ Á lịch khắc tư thiếu gia, người không biết sao ? Công tước đại nhân và công tước phu nhân cởi ngựa đi đằng sau.” Nói đến đây hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Vốn là như vầy, phủ công tước của chúng ta không sử dụng mã xa, tất cả đều là kỵ sĩ, chỉ là công tước phu nhân lo lắng cho thiếu gia không có học qua thuật cưỡi ngựa, cho nên mói chuẫn bị riêng cho thiếu gia một mã xa.”
Trần Sâm gật đầu, lúc này hắn là võ huân gia tộc hình dáng, nếu như tùy tiện xuất nhập, đều là dùng hoa mã xa, Trần Sâm hoài nghi có ngày sẽ bị loại này sinh hoạt làm cho hủ hóa (tham ô)
Kỵ sĩ lui lại vài bước, nhẹ nhàng buông rèm cửa chung quanh xuống, Trần Sâm thú vị leo lên xe.
Ngay sau đó, ngồi phía trước thùng xe, không biết từ nơi nào kỵ sĩ lấy ra một cây roi ngựa (mã tiên) nhẹ nhàng vung lên, mã xa làu nhàu chạy tới.
Cùng lúc đó, phía trước phủ công tước đứng mười hai ngân lượng khải giáp kỵ sĩ đồng thời bay lên lưng ngựa, trong đó có bốn kỵ sĩ chạy tới phía trước mã xa mở đường, bốn kỵ sĩ chạy phía sau, còn lại bốn kỵ sĩ chia làm hai, chạy theo hai bên mã xa, hình thành một vòng bảo hộ hiệu quả.
Trần Sâm đi vào trong xe nhưng cũng thấy được một màn này, hắn mặt mày ngẫn ngơ cảm thán, quả nhiên là quý tộc a.
Chỉ thấy, trong xe được phủ bằng nhung màu trắng, cả hai mặt của tọa ỷ (ghế ngồi) đều được bao phủ bằng loại da thú không biết tên, trên cái bàn nhỏ giữa thùng xe rất nhiều dưa và các loại trái cây, Trần sâm một điểm cũng không nghi ngờ là nếu như bây giờ không phài là mười tuổi mà là hai mươi tuổi, sợ rằng những… này dưa và trái cây sẽ biến thành rượu ngon, và trên ghế ngồi hai bên sẽ là mấy mỹ nhân (ý dzâm đây mà… ND) đấy hả ???
Thực sự là …. a!
Trần Sâm thốt lên cảm thán, hắn nằm ngủ trong xe, đêm đầu xuân khí trời mát lạnh, cảm giác nằm trong chăn nhung này thật sản khoái, sống trong công tước phủ nhiều năm như vậy, trước ánh mắt của nhiều người, cố gắng làm như là người thông minh, láu lĩnh, hắn đã trở thành cục cưng, nếu mà nói là có khổ cực gì thì đó chỉ là giả tạo, bây giờ hắn nằm đây một mình, không có ngoại nhân chung quanh, thả lỏng toàn thân thật là tốt a.
Thấm thoát, hắn đã đến thế giới này mười năm rồi, tuy rằng thời gian đầu rất thích thú, thế nhưng sao mình đối với thế giới này cũng không có mấy cảm tình nhĩ ? Trần Sâm yếu ớt nghĩ, sau đó mơ màng theo nhịp xe lắc lư tiến vào giấc ngủ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Couvert: KeTracTang
Dịch: KeTracTang
Nguồn: Kiếm Hiệp Các
Có lẻ khoảng nữa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng thì mã xa cũng dừng lại trước cửa hoàng cung.
Có thể bởi vì hôm nay là sinh nhật của công chúa đế quốc Nặc Lạp, nên một bầu không khí lễ hội bao trùm cả hoàng cung, không chỗ nào nào là không hoành tráng mỹ lệ.
Trước cửa hoàng cung, ngựa xe như nước, quý tộc lớn nhỏ đều lưu lại xe nơi đây trước khi tiến vào hoàng cung, tạo ra một khung cảnh thât hoa mỹ.
Khi điều khiển xe đến nơi, ngân giáp kỵ sỹ thấy tình huống như vậy, liền đánh thức thiếu gia dậy, sau đó thấp giọng nói: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, bây giờ công tước đại nhân và công tước phu nhân còn chưa tới, thiếu gia muốn ở đây đợi hay là tiến vào hoàng cung ?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút, khoát khoát tay nói: “Thôi đi, ta muốn đi vào trước.”
Kỵ sĩ gật đầu khó khăn nói: “Chỉ có điều… bởi vì thân phận chúng tôi, là thân binh của quý tộc không thể tiến nhập hoàng cung được, xin thiếu gia thứ lỗi. ”
Trong khi nói chuyện, Trần Sâm mới thức dậy, tóc tai lùng xùng, kích động hướng về đại môn hoàng cung đi qua, kỵ sĩ kia như muốn nói cài gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì đi ra, thân hình chợt lóe lên lui về bên xe.
Các lối vào hoàng cung rất hoa lệ, thế nhưng không dung tục, rất nhiều binh sĩ quân phục chỉnh tề đứng ở nơi đó chăm chú kiểm soát quý tộc đi vào.
Trần Sâm lần đầu tiên đến loại địa phương này, tự nhiên là không biết quy củ nơi đây, hắn chỉ nhìn chung quanh chậm rãi tiêu sái đi vào.
Mấy thiếu gia, tiểu thư của mấy quý tộc lão gia cũng không màng liếc mắt tới hắn, dẫu sao tại đế đô này thế giới quý tộc tuy rằng lớn, thế nhưng quay đi quẫn lại, ai là tôn nữ của tài chính đại thần, ai là con ông cháu cha, tất cả mọi người ít nhiều cũng biết một chút, nhưng giống như Trần Sâm đây, thì hoàn toàn xa lạ chưa ai biết được.
Bởi vậy, có một ít phu nhân rỗi việc âm thầm bắt đầu thảo luận (tám…), là tiểu nam tử mới hơn mười tuổi này có khi là con tư sinh (ngoài giá thú) của một vị đại thần nào đó, hoặc là người thừa kế của thân vương nào chăng.
Thật ra Trần Sâm không có hứng thú với những chú ý này, tâm tư hắn đặt hết lên những bố cục kiến trúc mặt tiền của cung đình.
Bắt đầu từ cỗng chính hoàng cung đi vào, là một cái thông đạo thật dài, hai bên thông đạo là hoa viên, nhưng lúc này cũng không có một ai ở trong đó, bởi vì hôm nay ở đại điện hoàng cung là chính, mà ở khoảng giữa thông đạo có một hồ nước có vòi phun nước, chính giữa hồ là một pho tượng màu trắng, hẳn thị là hoàng đế thứ nhất của đế quốc Nặc Lạp (Norah).
Bên cạnh hồ nước tụ tập từng nhóm năm, nhóm ba người, các cậu ấm cô chiêu của các gia đình quý tộc ghé lại, cười cười nói nói một chút, tạo thành một cảnh quan độc đáo.
Đây là tụ hội của giới quý tộc sao? Thoạt nhìn không khác gì mấy so với phim ảnh của kiếp trước a, Trần Sâm nhìn không chút nào thuận mắt, tuy rằng loại tụ hội này cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng nếu chỉ có một mình mình bên trong, nhìn mọi người chung quanh nói nói giỡn cười, quả thưc là không thấy vui vẽ gì mà ngược lại là thấy thêm phiền muộn a.
Bất quá nhanh sau đó, cũng có điều làm hấp dẫn sự chú ý của Trần Sâm, có một đám người hầu từ một góc tối xa xa đẩy một xe thức ăn đi ra, đám người quý tộc hiễn nhiên cũng thấy, bất quá có lẻ là bọn họ trời sinh thích ưu nhã thanh lịch, nên đối với thứ này cũng không có mấy hứng thú .
Ngược lại, Trần Sâm thì chưa có ý nghĩ này, hắn vẫy tay gọi một người hầu gần nhất lại, sau đón tùy tiện chọn một vài món thức ăn tinh mỹ, chậm rãi ăn.
Có lẻ, hành động này của hắn quá mức kinh thế hãi tục, nguyên bản các quý tộc cũng không có ai chú ý tới hắn, nhưng giờ đây mọi ánh mắt đều nhìn lên người hắn, phảng phất như là gặp phải quái thai.
Trần Sâm nghĩ , có điểm gì đây không đúng a, nhưng đả bị yêu nghiệt Mật-nhĩ-na hành hạ một ngày , cái bụng lại đói réo hắn, hắn nhìn các quý tộc cười nhợt nhạt giả lả, sau đó từng ngụm, từng ngụm thoải mái ăn.
Không xa phía sau, thần thái ưu nhã công tước đại nhân và công tước phu nhân đang nhìn về phía hắn, công tước đại nhân cau mày nói: “Cách của nhi tử xuất hiện không phải là lạ thế chứ?"
“Không thể nào,” công tước phu nhân nhãn thần lóe ra một chút, “Dù sao, thì bây giờ hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mười tuổi thôi mà.”
Cuối cùng, Trần Sâm đem khối thực vật sau cùng ăn nốt, ra dáng một người đã no bụng, hắn lấy từ người hầu khăn trắng xoa xoa chùi tay, chuẫn bị rời khỏi cái lễ hội buồn chán này, nhưng một giọng nói ôn hòa từ phía sau hắn vang lên, thì ra đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, ra trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Á lich khắc tư thiếu gia, lẽ nào ngươi không nghĩ trước đám động mà ăn uống làm trò thế, là thô lỗ sao ?”
Trần Sâm nghi hoặc nhìn thiếu nữ này, ưu nhã, đoan trang, ôn hòa…Nhìn ra rõ ràng là được sinh ra từ nhà thế gia vọng tộc, tuy rằng tuổi tác so với Trần Sâm có lớn hơn, thế nhưng một tiểu thư quý tộc lại đến bắt chuyện với mình thì thật là thú vị a.
Hắn y theo lễ nghi quý tộc bắt tay tiểu thư, sau đó hôn nhẹ lên trên lưng bàn tay một chút, rất phong độ nói: “Vị tiểu thư này, ta cho rằng, được một người vừa ăn xong, còn chưa lau miệng, hôn, là lịch sự nhất rồi đấy nhé.”
Thiếu nữ kia mặt mày biến sắc, tựa hồ như muốn đem cánh tay kia chặt bỏ, thế nhưng nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Ta, Annie, Thản tây cho rằng hành động vừa rồi của Á lich khắc tư thiếu gia là khinh bạc, sẽ gây cho hai gia đình chúng ta mối hiềm khích a.”
Trong lòng Trần Sâm “Nga ——" một tiếng, liền hiểu rỏ ngay thân phận của nàng, là tôn nữ của Nặc Lạp đế quốc tài chính đại thần, chỉ không biết là tại sao nữ nhân này lại biết tên của mình ?”
Trần Sâm thần sắc không biến đỗi, với một giọng nói nhẹ xin lỗi: “Annie tiểu thư, lẽ nào ngươi cho rằng một tiểu hài tử mười tuổi như ta, sẽ là yếu tố gây bất hòa quan hệ giữa hai nhà sao ?”
Annie ngẫn người, rõ ràng có chút thất thần, nhưng mà nàng lại vỗ tay nói: “Quả nhiên không hỗ là nam đệ tử đắc ý nhất của Mật-nhĩ-na lão sư, trước đây ta có nghe đồn về ngươi, nhưng ta vẫn không tin, hôm nay ta đã có điểm minh bạch, vì sao Mật-nhĩ-na lão sư vì một tiểu hài tử chưa dứt sửa, lại phải ở trong phủ công tước một năm trời.”
Trần Sâm ngẫn ngơ, bắt đầu ý thức được khảo nghiệm chân chính của đêm nay bắt đầu rồi, Mật-nhĩ-na yêu nghiệt nữ nhân có thể sớm chờ đợi giây phút này đến, mình giống như một chú cừu non vậy, không biết lúc nào phải trầm luân trong một đống hoa xinh tươi kiều diễm, nếu mà được khảo nghiệm thử thách một lần với nàng thì tuyệt a.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Couvert: KeTracTang
Dịch: KeTracTang
Nguồn: Kiếm Hiệp Các
Có lẻ khoảng nữa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng thì mã xa cũng dừng lại trước cửa hoàng cung.
Có thể bởi vì hôm nay là sinh nhật của công chúa đế quốc Nặc Lạp, nên một bầu không khí lễ hội bao trùm cả hoàng cung, không chỗ nào nào là không hoành tráng mỹ lệ.
Trước cửa hoàng cung, ngựa xe như nước, quý tộc lớn nhỏ đều lưu lại xe nơi đây trước khi tiến vào hoàng cung, tạo ra một khung cảnh thât hoa mỹ.
Khi điều khiển xe đến nơi, ngân giáp kỵ sỹ thấy tình huống như vậy, liền đánh thức thiếu gia dậy, sau đó thấp giọng nói: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, bây giờ công tước đại nhân và công tước phu nhân còn chưa tới, thiếu gia muốn ở đây đợi hay là tiến vào hoàng cung ?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút, khoát khoát tay nói: “Thôi đi, ta muốn đi vào trước.”
Kỵ sĩ gật đầu khó khăn nói: “Chỉ có điều… bởi vì thân phận chúng tôi, là thân binh của quý tộc không thể tiến nhập hoàng cung được, xin thiếu gia thứ lỗi. ”
Trong khi nói chuyện, Trần Sâm mới thức dậy, tóc tai lùng xùng, kích động hướng về đại môn hoàng cung đi qua, kỵ sĩ kia như muốn nói cài gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì đi ra, thân hình chợt lóe lên lui về bên xe.
Các lối vào hoàng cung rất hoa lệ, thế nhưng không dung tục, rất nhiều binh sĩ quân phục chỉnh tề đứng ở nơi đó chăm chú kiểm soát quý tộc đi vào.
Trần Sâm lần đầu tiên đến loại địa phương này, tự nhiên là không biết quy củ nơi đây, hắn chỉ nhìn chung quanh chậm rãi tiêu sái đi vào.
Mấy thiếu gia, tiểu thư của mấy quý tộc lão gia cũng không màng liếc mắt tới hắn, dẫu sao tại đế đô này thế giới quý tộc tuy rằng lớn, thế nhưng quay đi quẫn lại, ai là tôn nữ của tài chính đại thần, ai là con ông cháu cha, tất cả mọi người ít nhiều cũng biết một chút, nhưng giống như Trần Sâm đây, thì hoàn toàn xa lạ chưa ai biết được.
Bởi vậy, có một ít phu nhân rỗi việc âm thầm bắt đầu thảo luận (tám…), là tiểu nam tử mới hơn mười tuổi này có khi là con tư sinh (ngoài giá thú) của một vị đại thần nào đó, hoặc là người thừa kế của thân vương nào chăng.
Thật ra Trần Sâm không có hứng thú với những chú ý này, tâm tư hắn đặt hết lên những bố cục kiến trúc mặt tiền của cung đình.
Bắt đầu từ cỗng chính hoàng cung đi vào, là một cái thông đạo thật dài, hai bên thông đạo là hoa viên, nhưng lúc này cũng không có một ai ở trong đó, bởi vì hôm nay ở đại điện hoàng cung là chính, mà ở khoảng giữa thông đạo có một hồ nước có vòi phun nước, chính giữa hồ là một pho tượng màu trắng, hẳn thị là hoàng đế thứ nhất của đế quốc Nặc Lạp (Norah).
Bên cạnh hồ nước tụ tập từng nhóm năm, nhóm ba người, các cậu ấm cô chiêu của các gia đình quý tộc ghé lại, cười cười nói nói một chút, tạo thành một cảnh quan độc đáo.
Đây là tụ hội của giới quý tộc sao? Thoạt nhìn không khác gì mấy so với phim ảnh của kiếp trước a, Trần Sâm nhìn không chút nào thuận mắt, tuy rằng loại tụ hội này cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng nếu chỉ có một mình mình bên trong, nhìn mọi người chung quanh nói nói giỡn cười, quả thưc là không thấy vui vẽ gì mà ngược lại là thấy thêm phiền muộn a.
Bất quá nhanh sau đó, cũng có điều làm hấp dẫn sự chú ý của Trần Sâm, có một đám người hầu từ một góc tối xa xa đẩy một xe thức ăn đi ra, đám người quý tộc hiễn nhiên cũng thấy, bất quá có lẻ là bọn họ trời sinh thích ưu nhã thanh lịch, nên đối với thứ này cũng không có mấy hứng thú .
Ngược lại, Trần Sâm thì chưa có ý nghĩ này, hắn vẫy tay gọi một người hầu gần nhất lại, sau đón tùy tiện chọn một vài món thức ăn tinh mỹ, chậm rãi ăn.
Có lẻ, hành động này của hắn quá mức kinh thế hãi tục, nguyên bản các quý tộc cũng không có ai chú ý tới hắn, nhưng giờ đây mọi ánh mắt đều nhìn lên người hắn, phảng phất như là gặp phải quái thai.
Trần Sâm nghĩ , có điểm gì đây không đúng a, nhưng đả bị yêu nghiệt Mật-nhĩ-na hành hạ một ngày , cái bụng lại đói réo hắn, hắn nhìn các quý tộc cười nhợt nhạt giả lả, sau đó từng ngụm, từng ngụm thoải mái ăn.
Không xa phía sau, thần thái ưu nhã công tước đại nhân và công tước phu nhân đang nhìn về phía hắn, công tước đại nhân cau mày nói: “Cách của nhi tử xuất hiện không phải là lạ thế chứ?"
“Không thể nào,” công tước phu nhân nhãn thần lóe ra một chút, “Dù sao, thì bây giờ hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mười tuổi thôi mà.”
Cuối cùng, Trần Sâm đem khối thực vật sau cùng ăn nốt, ra dáng một người đã no bụng, hắn lấy từ người hầu khăn trắng xoa xoa chùi tay, chuẫn bị rời khỏi cái lễ hội buồn chán này, nhưng một giọng nói ôn hòa từ phía sau hắn vang lên, thì ra đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, ra trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Á lich khắc tư thiếu gia, lẽ nào ngươi không nghĩ trước đám động mà ăn uống làm trò thế, là thô lỗ sao ?”
Trần Sâm nghi hoặc nhìn thiếu nữ này, ưu nhã, đoan trang, ôn hòa…Nhìn ra rõ ràng là được sinh ra từ nhà thế gia vọng tộc, tuy rằng tuổi tác so với Trần Sâm có lớn hơn, thế nhưng một tiểu thư quý tộc lại đến bắt chuyện với mình thì thật là thú vị a.
Hắn y theo lễ nghi quý tộc bắt tay tiểu thư, sau đó hôn nhẹ lên trên lưng bàn tay một chút, rất phong độ nói: “Vị tiểu thư này, ta cho rằng, được một người vừa ăn xong, còn chưa lau miệng, hôn, là lịch sự nhất rồi đấy nhé.”
Thiếu nữ kia mặt mày biến sắc, tựa hồ như muốn đem cánh tay kia chặt bỏ, thế nhưng nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại nói: “Ta, Annie, Thản tây cho rằng hành động vừa rồi của Á lich khắc tư thiếu gia là khinh bạc, sẽ gây cho hai gia đình chúng ta mối hiềm khích a.”
Trong lòng Trần Sâm “Nga ——" một tiếng, liền hiểu rỏ ngay thân phận của nàng, là tôn nữ của Nặc Lạp đế quốc tài chính đại thần, chỉ không biết là tại sao nữ nhân này lại biết tên của mình ?”
Trần Sâm thần sắc không biến đỗi, với một giọng nói nhẹ xin lỗi: “Annie tiểu thư, lẽ nào ngươi cho rằng một tiểu hài tử mười tuổi như ta, sẽ là yếu tố gây bất hòa quan hệ giữa hai nhà sao ?”
Annie ngẫn người, rõ ràng có chút thất thần, nhưng mà nàng lại vỗ tay nói: “Quả nhiên không hỗ là nam đệ tử đắc ý nhất của Mật-nhĩ-na lão sư, trước đây ta có nghe đồn về ngươi, nhưng ta vẫn không tin, hôm nay ta đã có điểm minh bạch, vì sao Mật-nhĩ-na lão sư vì một tiểu hài tử chưa dứt sửa, lại phải ở trong phủ công tước một năm trời.”
Trần Sâm ngẫn ngơ, bắt đầu ý thức được khảo nghiệm chân chính của đêm nay bắt đầu rồi, Mật-nhĩ-na yêu nghiệt nữ nhân có thể sớm chờ đợi giây phút này đến, mình giống như một chú cừu non vậy, không biết lúc nào phải trầm luân trong một đống hoa xinh tươi kiều diễm, nếu mà được khảo nghiệm thử thách một lần với nàng thì tuyệt a.
Couvert: KeTracTang
Dịch: KeTracTang
Nguồn: Kiếm Hiệp Các
Trần Sâm tuy rằng bề ngoài chỉ là hài tử mới mười tuổi, thế nhưng hai kiếp làm người, hắn tự nhiên minh bạch một điều, Cái Mã-lệ-na công chúa đột nhiên xuất hiện khẳng định là không phải, không có mục đích, thế nhưng nếu như muốn nói nàng coi trọng mình mà tới, thì tuyệt đối là không có khã năng.
Chẳng qua là không biết nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì đây ? Chính xác là đám nữ nhân này, rốt cuộc là muốn làm gì ?
Mã-lệ-na nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Trần Sâm xong, đột nhiên lại hỏi: “Á lịch khắc tư thiếu gia, nghe nói, ngươi là một trong những đệ tử đắc ý nhất của lão sư.”
Trần Sâm cười khổ, lắc đầu nói: “Mã-lệ-na công chúa điện hạ, người hiểu lầm rồi, ta chỉ là một người tư chất bình thường, nhất định không phải là đệ tử đắc ý của lão sư.”
“Là như vậy sao ?” Mã –lệ-na lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Mỗi một đệ tử của Lão sư, đều là thục nữ nỗi danh của đế quốc, cho nên nói ngươi là một đệ tử bình thường nhất, vậy thì cũng khó để chúng ta tin được.”
“ Các người … các người…” Trần Sâm nhìn mười mấy thiếu nữ quý tộc phí sau Mã-lệ-na, không khỏi hơi rùng mình, tự nhiên hắn cũng minh bạch được ý của lời nói Mã-lệ-na, cô ấy muốn hắn và các nàng là giống nhau, là một người ưu nhã, thanh lịch… “Tiểu thư”, thế nhưng lão thiên ơi! Lẽ nào thế giới này cũng có bê-đê (đồng tính…).
Trần Sâm cuối cùng cũng phát hiện ra, chỉ là mình đánh giá hơi cao những thiếu nữ quý tộc này, quả thật các nàng là những học trò khác của yêu nghiệt lão sư, thế nhưng chỉ học được của nàng dáng vẽ bề ngoài thanh lịch, ưu nhã, nhưng lại không có biện pháp học được cái tinh túy thực chất của lão sư.
Tỷ như hiện tại cái tình huống này, cũng không phải các nàng có ý kiến riêng tư gì, chỉ là làm một đệ tử của lão sư, thấy tức giận bất bình vì không biết ở đâu tới một hài tử “Chiếm lấy” thời gian của lão sư mình suốt một năm trời.
Nói một cách khác, sự tình cũng không phải là kinh khủng như trong trí tưởng tượng, những thiếu nữ quý tộc có bề ngoài ưu nhã này không phải là có ác ý gì.
Trần Sâm trong lòng thở dài một hơi, sau đó hắn làm một bộ dạng phù hợp nhất trong tình huống hiện tại, thấp giọng nói: “ Thật là xin lỗi a, ta không có biện pháp làm được, quả nhiên học sinh ưu tú nhất của lão sư là các tiểu thư đó, còn như ta chỉ là học sinh bỏ đi của lão sư mà thôi.”
Nói xong câu đó hắn nhanh chóng ly khai hiện trường, cùng với các tiểu thư quý tộc vui chơi cải cọ, tranh luận, thực sự là không làm hắn hứng thú.
Lòng vòng trong đám đông một lát, vừa bưng một mâm thức ăn tinh mỹ thích mắt, Trần Sâm rất nhanh thỏa mái tiến vào một góc hoa viên không bóng người ngồi xuống.
Yến hội cũng vừa mới bắt đầu, nếu như lập tức rời đi không khỏi làm cho người khác chú ý, còn nếu như ở lại đây thì không khéo lại dây dưa với đám tiểu thư quý tộc, Sở dĩ Trần sâm lo lắng là bởi vì đối với khảo hạch này thì hắn cũng vượt qua tương đối an toàn.
Hoa quả tươi, thịt nướng, chén canh thang còn ấm, Trần Sâm nhẹ nhàng, từ tốn thanh toán… loáng một cái no bụng, nhịn không được cảm thán: “Không biết vì sao, những thứ đồ tốt này, người ta chỉ đem ra bày biện nhĩ ?”
“Bởi vì, họ nghĩ rằng đó là cách duy nhất để thể hiện phẩm chất cao quý của họ”. Theo giọng nói mềm mại, nữ tính, một bóng người toàn thân bạch sắc đi tới trước mặt Trần Sâm ngồi chồm hỗm xuống, thú vị ngắm hắn ta.
“Lẽ nào ngươi không biết, là lần đầu tiên tham gia yến tiệc quý tộc, có rất nhiều người chờ làm quen với ngươi ?” Mã-lệ-na công chúa tiện tay lấy một miếng thịt nhỏ đưa lên miệng khẻ nhấm nháp, ánh mắt long lanh giảo hoạt nhìn Trần Sâm.
Trần Sâm uốn éo vặn lưng lười biếng nói: “Đạo lý này là giống nhau, có không ít thiếu gia quý tộc đang chờ hướng ngươi biểu lộ, nhưng ngươi lại chạy tới đây gặp ta một tiểu hài tử xấu xa miệng chưa dứt sửa, sự tình này làm cho một ít quý tộc bất ứng a.”
Mã-lệ-na cười khúc khích “ha..ha…”. Một tiếng cười với dung nhan tuyệt mỹ, khiến làm cho người ta gan phù, tâm loạn, nàng nhìn chằm chằm Trần Sâm, ngập ngừng khẻ nói: ”Bởi vì, trong lòng ta có ngươi.”
Trần Sâm gật đầu, cũng ngập ngừng từng chữ, từng chữ nói: “Thưa công chúa điện hạ, nhất định người phải nhớ kỹ, có nhiều chuyện mắt thấy là thực, nhưng cũng có nhiều chuyện mắt thấy chưa hẳn là thực, sự khác nhau về phương diện này người có hiểu không ?”
Mã-lệ-na gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nó giống như sự đạo đức giả của tầng lớp quý tộc ? ví dụ như bát súp này trong tay, quý tộc muốn cho người hầu của mình trong ngày lễ kỷ niệm sinh nhật cũng cảm thấy một niềm vui nhỏ, cho nên chuẫn bị những thức ăn tinh mỹ, ngon nhất, nhưng là không được đụng vào. Sau đó thì cũng ban những thứ này xuống cho chúng, như vậy thì vì sao phải là dùng phương cách uyển chuyển này chứ ?”
“Đại khái là bởi vì không bỏ được thói đạo đức giả.” Trần Sâm lắc lắc miếng thịt trong tay, sau đó đem bỏ lại. Hắn chăm chú nhìn công chúa Mã-lệ-na nói: “Công chúa điện hạ của ta ơi, ta nghĩ là nên cảnh cáo đề tỉnh ngươi một lần, dùng mọi cách tiếp cận một thiếu niên còn nhỏ tuổi như ta, ta có thể nói là ngươi đang câu dẫn ta đấy nha.”
“Điều đó đã nói rõ, chí ít là ngươi cũng có chút giá trị để câu dẫn” Mã-lệ-na khiêu khích trừng mắt.
Trần Sâm hỏi: “Vì sao ?”
Mã-lệ-na chậm rãi đứng lên, đi tới một luống hoa ngồi xuống, hai tay nắm lại, với ngữ khí sang trong ưu nhã cực điểm nói: “ Bởi vì ta có một học sinh không thông minh lắm, là học sinh nam duy nhất, tên hắn là Á lịch khắc tư.”
Trần Sâm nhíu nhíu mày, ở trong lòng, câu nói kia là của Mật-nhĩ-na lão sư đã mắng hắn hằng trăm lần, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Thưa công chúa điện hạ, ta nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, mắt thấy cũng chưa chắc là thực đâu a.”
Nói xong, hắn cũng không hề dừng lại, cũng không để ý thức ăn còn vương vãi trên đất, giống như là bị ma đuổi nhanh chóng ly khai…
Công chúa ưu nhã thanh lịch nhìn theo bóng lưng hắn rời xa, chợt thở dài một hơi, cúi đầu nói : “Ngươi rốt cuộc là thông minh, hay là ngu ngốc đây ?”
Từ phía sau lùm cây đột nhiên đi ra một trung niên nhân, hắn cũng thở dài một hơi nói: “Không ngu xuẫn, cũng không thông minh, chỉ cần trung thành là được rồi.”
Công chúa ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân kia nói: “Phụ thân, mức độ trung thành này thực sự là được rồi ư ?”
“Đủ rồi !” Y tư bối điện hạ cúi đầu nói: “Thế nhưng chí ít là chúng ta đã biết,bối nhĩ gia tộc của người ta, đời đời thừa kế, luôn bảo hộ vương thất như trước, chỉ cần biết rằng điểm này như vậy là đủ rồi.”
“Thế nhưng, hắn vì sao biết ngươi lại gặp hắn ở đây ?” Y tư bối điện hạ nghi ngờ hỏi.
Mã-lệ-na lắc lắc nói: “Hắn không biết, hắn chỉ biết là không thể tùy tiện tiếp cận công chúa, một người không có ca ca cũng như đệ đệ.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma