Y Đạo Quan Đồ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Chương 2: Lạc lối tại những năm 90. (3)
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: sưu tầm bởi me :P
Trương Dương như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi, hắn lấy chứng minh thư đặt ở trong ví, qua một ngày một đêm bổ sung tri thức không biết mệt mỏi. Trương Dương hiện giờ đại khái đã nắm được một chút tình hình chung rồi. Hắn tên Trương Dương, nam, năm nay hai mươi tuổi, làm một người tốt nghiệp Vệ Giáo, với tuổi tác như vậy đã được kêu là lớn tuổi rồi, địa chỉ gia đình ở số 16 cửa phía tây huyện Xuân Dương, cách bệnh viện nhân dân huyện không tới 3km. Trương Dương có một tập quán ghi nhật ký, Trương Nhất Châm từ trong nhật ký mới biết được quá khứ của hắn, lý giải được thế giới nội tâm của Trương Dương. Trương Dương một tuổi thì cha hắn mất đi, mẹ hắn lấy người chồng bây giờ là Triệu Thiết Sinh. Triệu Thiết Sinh vốn có hai nam một nữ, thường này đối với Trương Dương là con chồng trước của vợ mình tự nhiên không có chút hảo cảm nào cả, những hàng chữ trong nhật ký toát nên những oán niệm sâu sắc của Trương Dương với Triệu Thiết Sinh.
Trần Quốc Vĩ nhìn miếng mì gói khô cằn trong tay Trương Dương, có chút thông cảm vỗ vỗ vai hắn nói: “Ăn mì nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, thức ăn trong bệnh viện cũng tốt lắm, cậu không nên quá tiết kiệm.”
Trương Dương gật đầu, nói gọn gàng dứt khoát: “Tôi không có tiền!”
Trần Quốc Vĩ đối với gia cảnh của Trương Dương cũng có chút cảm thông, thở dài một hơi nói: “Đi, tối nay tôi mời!”
Trương Dương cũng không khách khí với hắn, đi theo Trần Quốc Vĩ vào căng tin, ăn uống một chầu cho ngon lành. Cha của Trần Quốc Vĩ là trưởng ban tài chính của một xí nghiệp quốc doanh ở Giang Thành này, gia cảnh giàu có, cho nên bình thường đối nhân xử thế cũng rất hào phóng. Nhưng mà mời Trương Dương đi ăn, cũng không phải do hắn cảm thấy thương cảm, mà đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, Trương Dương lúc đó là Chu phó viện trưởng cực kỳ tức giận, sau đó lại đánh nhau bên ngoài cửa bệnh viện, lại còn dám bỏ bê công việc cả ngày hôm nay, ba chuyện này xảy ra gần như đồng thời, đủ làm cho hắn bị trục xuất ra khỏi bệnh viện mà quay lại Vệ Giáo rồi. Bữa cơm này có ít nhiều ý cáo biệt mà thôi.
Trương Dương ăn hai miếng thịt kho tàu, ba bát cơm sạch sẽ xong rồi lại miệt mài đối phó với bát canh trứng cà chua, từ khi tới những năm 90 này, hắn còn chưa được một lần ăn cơm đúng nghĩa, quả thật có chút đói bụng.
Trần Quốc Vĩ ngây ngốc nhìn Trương Dương, tiểu tử này thực sự ăn rất khỏe, hắn đâu biết rằng người ta đói bụng hơn một nghìn ba trăm năm rồi, ăn chút cơm ấy thì có tính là gì.
Trương Dương lau lồm, làm ra động tác cơm no rượu say, ánh mắt nhìn Trần Quốc Vĩ cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, người ta mời hắn ăn, đương nhiên phải thân mật một chút.
Trần Quốc Vĩ trợn tròn mắt nhìn hắn, đứng dậy: “Vậy… cậu về ký túc xá trước đi, tôi đi tới phòng cấp cứu xem thế nào…” Thực tập sinh vốn không phải trực ban, thế nhưng mỗi đêm cẫn có thực tập sinh chủ động đi tới phòng cấp cứu, mong có thể học được gì đó nhiều hơn.
Trương Dương gật đầu cùng Trần Quốc Vĩ rời khỏi căng tin, lúc này mới phát hiện trên trời mưa rơi tí tách, ngẫm lại mình có quay về ký túc xá cũng chẳng có việc gì làm, đành phải đi cùng Trần Quốc Vĩ tới phòng cấp cứu xem.
Hai người đội mưa chạy thẳng tới phòng cấp cứu, nhưng còn chưa có tới nơi chợt nghe thấy tiếng xe cứu thương gấp gáp đang vang từ xa tới gần. Năm chiếc xe cứu thương trước sau dừng lại trước cửa lớn, bác sĩ y tá khám bệnh cuống quít chạy ra, bên cạnh có không ít thực tập sinh. Trương Dương vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra Hồng Linh cùng vị hoa hậu giảng đường Tả Hiểu Tình đều trong đội ngũ cứu thương.
Một bác sĩ trẻ tuổi thân hình cao lớn vội vàng chỉ huy hiện trường, xe cứu thương tổng cộng đưa tới mười lăm người bệnh. Nguyên nhân gây ra vụ này là giàn giáo xây dựng tòa nhà cục thuế vụ ở phía đông thị trấn sụp xuống, hiện trường tuy không có ai chết, thế nhưng trọng thương tới mười lăm công nhân, chuyện này là chuyện cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Phòng cấp cứu chữa bệnh của bệnh viện nhân dân huyện là cực kỳ yếu kém, hơn nữa là khoa mặt cùng khoa nhi, bác sĩ đi tới hiện trường cũng chỉ có năm người, tên bác sĩ trẻ tuổi đang chỉ huy kia là bác sĩ của khoa chỉnh hình Cao Vĩ, hắn là người tốt nghiệp đại học Y Khoa Giang Thành năm 89, là sinh viên khóa trên của Hồng Linh, Trần Quốc Vĩ. Tình huống như vậy hắn cũng mới gặp lần đầu, Cao Vĩ vừa phải chỉ huy đưa người bệnh vào phòng cấp cứu, vừa phân phó Hồng Linh liên hệ với các bác sĩ trực ban hôm nay.
Thấy Trần Quốc Vĩ cùng Trương Dương đứng ở ngoài quan sát, Cao Vĩ có chút phẫn nộ gầm rú lên: “Hai người các cậu, nhanh đi hỗ trợ đo huyết áp.”
Trần Quốc Vĩ cuống quít gật đầu, theo một cáng cứu thương tiến vào; vọng, văn, vấn, thiết,(1) Trương Dương có thể hiểu được, thế nhưng đo huyết áp hắn lại dốt đặc cán mai, một y tá đưa huyết áp kế cho hắn, chỉ chỉ vào hướng của Tả Hiểu Tình, ý bảo hắn mang tới đó đo lường huyết áp của bệnh nhân mà Tả Hiểu Tình đang chăm sóc.
Trương Dương đi qua, Tả Hiểu Tình hiển nhiên cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện này vì vậy rất khẩn trương, khuôn mặt thanh tú bởi vì khẩn trương mà trở nên trắng bệch không chút máu, mái tóc dấu ở trong mũ trắng có chút lộn xộn, càng thêm mấy phần phong vận, Trương Dương thầm khen, đúng là mỹ nhân mà!
Tả Hiểu Tình lập tức hiểu được Trương Dương đang chú ý nhìn mặt mình, nàng có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Dương quát mắng: “Đo huyết áp đi!”
“Ta không biết!” Trương Dương nói toạc móng heo.
Tả Hiểu Tình cắn môi tức giận, một bác sĩ thực tập lại không biết kỹ năng cơ bản nhất là đo huyết áp, thật không biết hắn là loại người gì nữa, nàng liền đoạt lấy huyết áp kế trong tay Trương Dương, lại giật ống tay áo của người bị thương ra. Nhưng phát hiện ra hai cánh tay của người bị thương đều đã biến dạng đi, nhất thời có chút hoảng hốt, nàng đưa mắt tìm kiếm vị trí của Cao Vĩ: “Thầy Cao!”
Cao Vĩ đang vội vàng cầm máu cho một người trọng thương, hiển nhiên không thể tận tâm giúp đỡ nàng được.
Trương Dương liếc mắt là nhìn ra người này bị thương chỉ là do khửu tay cùng các đốt ngón tay bị trật khớp, thản nhiên cười, ôm lấy cánh tay trái của người bị thương.
Tả Hiểu Tình kinh hãi nói: “Cậu muốn làm gì?” Nàng xem ra người bị thương này tám chín phần là bị gãy xương rồi, kiêng kị nhất là tùy tiện di chuyển tay hắn, để tránh làm cho các khớp xương bị chệch khỏi vị trí.
Trương Dương căn bản không thèm để ý tới nàng, tay trái nâng cánh tay người bị thương, tay phải nắm cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo mạnh một cái, chỉ nghe thấy một tiếng kếu, tay trái của người bị thương đã trở lại vị trí cũ thành công.
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của người bị thương đã khôi phục ngay tại chỗ. Tả Hiểu Tình ngây ngốc trợn mắt nhìn Trương Dương, ở đây cũng chỉ có nàng là nhìn thấy cử động của Trương Dương, một sinh viên Vệ Giáo, vậy mà có thủ pháp chỉnh hình thuần thục tới như vậy. Cánh tay trái của người bị thương đang bị như vậy, nàng đã bó tay rồi, thế mà Trương Dương lại chỉ mất một chút công phu đã làm cho cánh tay đó trở lại bình thường.
Trương Dương mỉm cười thần bí với nàng, Tả Hiểu Tình trên mặt không khỏi nóng lên, lúc này mới trở lại được với hiện thực, cầm lấy huyết áp kế đo lượng huyết áp của người bị thương, Trương Dương hiểu kỳ nhìn hành động của Tả Hiểu Tình. Mặc dù đo huyết áp là thủ pháp đơn giản nhất nhưng đối với hắn mà nói đó cũng là một chuyện cực kỳ mới rời.
thấy hay thì thanks cổ vũ nha cả nhà
Last edited by Ms Mèo; 07-12-2010 at 05:48 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Y Đạo Quan Đồ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Chương 3: Cường thế tân khái niệm. (1)
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: sưu tầm bởi me :P
Thế nhưng Tả Hiểu Tình bắt đầu nhăn đôi mi cong vút của mình lên, biểu tình trên mặt cũng trở nên ngưng trọng, huyết áp của người bị thương tuy rằng bình thường, thế nhưng hô hấp của hắn rõ ràng càng ngày càng gấp gáp hơn. Người bị thương được làm tỉnh lại thì chỉ chỉ vào cổ họng của mình, sắc mặt rất nhanh chóng biến thành màu tím hồng, hiển nhiên hô hấp của hắn có khó khăn.
Tả Hiểu Tình cuống quít chạy tới phía Cao Vĩ, Cao Vĩ nghe thấy bệnh nhân số 7 xuất hiện hiện tượng hô hấp khó khăn, theo đi quan sát một chút, sau đó nhanh chóng đưa ra phương án trị liệu: “Có thể là do đường hô hấp bị tắc nghẽn, mở khí quản của hắn ra! Em tới làm đi!” Sau đó vội vã chạy tới một người bị trọng thương khác.
Tả Hiểu Tình đã sớm hoang mang lo sợ rồi, trời ạ! Nàng chỉ là một thực tập sinh mới nửa năm, phẫu thuật mở khí quản, tri thức của nàng chỉ giới hạn trong sách vở, còn chưa có tự mình làm bao giờ. Nàng nhớ tới cử động thần kỳ của Trương Dương khi nãy, liền nhìn về phía hắn cầu xin sự giúp đỡ của một sinh viên Vệ Giáo: “Cậu nhất định phải làm đó?”
Trương Dương nào biết phẫu thuật mở khí quản là như thế nào, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực người bị thương gõ nhẹ một chút, lập tức cảm thấy được hai sườn có khác biệt, tuy rằng hiện giờ hắn dốt đặc cán mai với tên bệnh, thế nhưng theo như lời Cao Vĩ nói phẫu thuật mở khí quản hẳn là một phương án sai lầm, người bị thương bị thương ở ngực trái, dẫn tới khí đi vào trong ngực, do đó gây ra áp lực với lá phổi, đây mới là nguyên nhân dẫn tới việc hắn khó thở. Dựa theo phương pháp quá khứ, Trương Dương có thể dùng một cây châm rỗng ruột châm vào đó rút khí trong cơ thể ra. Thế nhưng hiện giờ trước mắt không có dụng cụ, ánh mắt hắn nhìn ra bốn phía chung quanh, bỗng nhiên phát hiện có một ống tiêm trị liệu rơi trên bãi đỗ xe, khóe môi mỉm cười, thứ này có thể sử dụng đây.
Tả Hiểu Tình cũng vô cùng kinh ngạc, hắn nắm một ống tiêm, một tay hất bỏ pit tông ra, sau đó nhắm xuống ngực trái người bị thương cắm vào nhanh như thiểm điện.
Tả Hiểu Tình chỉ kém chút nữa là ngất xỉu, hai tay che miệng, thời gian phảng phất như dừng lại. Mãi tới khi nghe được khí phóng ra xuy xuy lúc này nàng mới từ trong kinh khủng mà tỉnh táo lại. Trương Dương phán đoán chính xác vô cùng, người bị thương bất quá chỉ bị chứng tràn khí ngực, phương pháp trị liệu chuẩn xác chính là rút khí dư thừa ở lồng ngực ra ngoài, mà không cần phải làm cái gì như phẫu thuật mở khí quản ra, giả như làm theo phương án trị liệu của Cao Vĩ, người bị thương này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Bệnh trạng của chứng tràn khí ngực sau khi giảm bớt đi, hô hấp của người bị thương nhất thời trở lại bình thường, Trương Dương nhanh chóng rút ống châm ra.
Lúc này toàn bộ bác sĩ trực ban của bệnh viện đã nghe thấy tin tức vội vã chạy tới rồi, lực lượng chữa bệnh đã tăng mạnh, toàn bộ những công việc của đám thực tập sinh này được các bác sĩ tiếp nhận.
Cao Vĩ lúc này mới nhớ tới chuyện tình của bệnh nhân số 7, đi tới bên này nhìn qua một chút, phát hiện Tả Hiểu Tình vẫn chưa hề động thủ, không khỏi nhíu mày nói: “Hiểu Tình, sao chưa xử lý đi?”
Tả Hiểu Tình mệt mỏi nói một câu: “Hắn bị chứng tràn khí ngực!” sau đó quay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Trên mặt Cao Vĩ hiện nên vẻ xấu hổ, ánh mắt rơi vào Trương Dương vẻ mặt lập tức biến thành phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trương Dương sao mà cay độc, Trương Dương lập tức hiểu được thằng này đang giận chó đánh mèo đây mà, ba mươi sáu kế chuồn làm thượng sách, hắn cuống quít xoay người chạy trốn theo Tả Hiểu Tình.
Tả Hiểu Tình rửa tay mà lòng không yên, trong đầu vẫn hiện ra một cảnh vừa rồi, cái sinh viên Vệ Giáo này bình thường cô cùng bình thường, vậy mà lại có một thân bản lĩnh thần kỳ như vậy, nếu không phải đã từng mắt thấy tai nghe, nàng cũng không thể tin được những gì vừa xảy ra.
Trương Dương đi tới vòi nước bên cạnh nàng rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Tả Hiểu Tình nhìn hắn một chút: “Cậu tên là Trương Dương?”
Trương Dương gật đầu.
Tả Hiểu Tình cười cười duyên dáng, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình: “Mình là Tả Hiểu Tình, làm quen một chút!”
Trương Dương nhìn trong TiVi đã thấy cảnh này vô số lần, bắt tay kiểu này là một loại lễ phép, hắn có chút lạ lẫm vươn tay ra, hai bàn tay ướt đẫm nắm cùng một chỗ. Tay của Tả Hiểu Tình rất mềm mại ấm áp, làm cho Trương Dương có cảm giác thích thú trong lòng bàn tay.
Tả Hiểu Tình nhỏ giọng nói: “Cậu thật sự rất lợi hại!”
Trương Dương nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tuyết chỉnh tề, nhỏ giọng nói: “Chút tài mọn, không đáng nhắc tới!” Hắn thật sự nói lời khiêm tốn, thế nhưng dưới mắt Tả Hiểu Tình hắn lại làm cho nàng cảm thấy thâm bất khả trắc, hơn nữa tiểu tử này lại rất giỏi giả bộ.
Mười lăm người công nhân xây dựng thụ thương đã là một chuyện vô cùng trọng đại của thị trấn nhỏ Xuân Dương này rồi, sau một giờ, những lãnh đạo quan trọng của chính quyền huyện huyện ủy tất cả đều đi tới bệnh viện, thứ nhất là an ủi những công nhân bị thương, thứ hai là cố gắng làm cho ảnh hưởng của chuyện này xuống mức nhỏ nhất, loại chuyện này đối với mỗi người đó đều không có lợi gì. Bất quá may mắn là mười lăm công nhân cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, hai người trọng thương cũng đã được khẩn cấp chữa trị, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ dõng dạc nói chuyện ngay trong phòng cấp cứu, đầu tiên hắn cảm ơn công tác cứu giúp của tập thể bác sĩ bệnh viện nhân dân huyện, sau đó tuyên dương cải cách mở cửa có thật nhiều chỗ tốt, chuyện lập tức chuyển tới cái giá phải trả cho sự nghiệp, dễ dàng quy kết những thứ này là cái giá của quá trình nỗ lực cải cách mở cửa, lời nói của hắn đầy thành khẩn:
“Những anh em công nhân thụ thương, vì sự nghiệp cải cách mở cửa của nước cộng hòa ta mà dốc hết tâm sức cúc cung tận tụy, bọn họ đều là những công thần lớn của cải cách mở cửa, chúng ta sẽ không quên họ, nhân dân sẽ không quên. Tôi xin các cấp lãnh đạo cứ an tâm, người thân gia quyến yên tâm, tất cả quần chúng nhân dân mọi người hãy yên tâm, những người bị thương này nhất định nhận được sự trị liệu chu đáo tỉ mỉ nhất. Chỉ trong thời gian không lâu nữa, bọn họ nhất định sẽ mạnh khỏe, lần nữa đi lên tuyến đầu của công cuộc cải cách, cảm ơn các vị những người bác sĩ tận tâm, cảm tạ các cô, những y tá xuất sắc, còn có những đồng chí này …”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ánh đèn chấp giật liên tục, Trương Dương bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động vô cùng, hắn nhỏ giọng hỏi Tả Hiểu Tình bên cạnh: “Vị đại nhân này là quan gì?”
“Bí thư huyện ủy!”
“Mấy phẩm?”
Tả Hiểu Tình kinh ngạc nhìn Trương Dương, lập tức bị nụ cười hóm hỉnh của hắn làm cho cười cười, ngây ngất nói: “Có thể tính là thất phẩm!”
Trương Dương nhìn Lý bí thư vóc người thấp bé ngạo nghễ đứng trong đoàn người, chung quanh người hắn tỏa ra khí thế vương giả vô hình làm cho chấn động thật sâu! Thất phẩm mà còn trâu bò như thế, ta còn tưởng rằng đó là vương gia cơ, xem ra thời đại này chức vị cũng thực sự tốt nha! Trương Dương ngủ say 1396 năm trong lòng bỗng nhiên sản sinh ra một loại nguyện vọng mãnh liệt, hắn phải làm quan, hắn phải làm vầng trăng sáng ở giữa muôn vàn vì sao, không chỉ vì cái gì khác, chỉ vì muốn thỏa mãn cảm giác cao cao tại thượng vung tay quá trán đó.
Đám lãnh đạo rời đi, những thực tập sinh này cũng rời đi, những hành động thần kỳ của Trương Dương tối nay ngoại trừ Tả Hiểu Tình ra không một ai có thể biết. Tả Hiểu Tình tràn ngập hiếu kỳ với hắn, vẫn muốn ở cùng một chỗ với hắn, muốn hỏi chuyện về thủ pháp làm khớp xương trở về vị trí cũ, thế nhưng vấn đề của Trương Dương lại càng nhiều hơn. Hai người một hỏi một trả lời một số vấn đề, hơn nữa người hỏi phần lớn là Trương Dương, phụ trách trả lời chính là Tả Hiểu Tình.
Thời gian trôi nhanh tới mười giờ tối, đám thực tập sinh túm năm tụm ba đứng ngoài cửa chính, nhiệt liệt thảo luận, bọn họ vẫn đắm chìm trong việc trải qua ngày hôm nay.
“Hiểu Tình!” Hồng Linh sôi nổi chạy tới bên Hiểu Tình, nhìn thấy Trương Dương đứng bên cạnh Tả Hiểu Tình, khuôn mặt vốn mừng rỡ nhất thời trở nên lạnh như băng, tràn ngập địch ý hỏi: “Sao cậu cũng đứng ở đây?”
Trương Dương đối với cô gái nhỏ suốt ngày cằn nhằn này cũng không có hảo cảm gì cho lắm, đang muốn cáo từ thì thấy Cao Vĩ tan tầm đi ra ngoài, hắn nhiệt tình đi tới đám sinh viên thực tập này bắt chuyện: “Các bạn hôm nay biểu hiện không tồi chút nào!”
Hồng Linh cười nói: “Thầy Cao, chúng tôi giúp thầy nhiều như vậy, thầy cũng phải có chút bày tỏ nào hữu hiệu chứ nhỉ!” Đám sinh viên chung quanh cũng hùa theo ồn ào.
Cao Vĩ gật đầu: “Được, tôi mời mọi người đi tới chợ đêm ăn đêm!” Ánh mắt hắn vô tình có ý định nhìn thoáng qua Tả Hiểu Tình, Tả Hiểu Tình hơi cau mày, dường như trốn tránh ánh mắt của Cao Vĩ. Trương Dương mắt sáng như đuốc, lập tức hiểu rằng vị bác sĩ Cao nào tám chín phần là có ý định với mỹ nữ Tả Hiểu Tình này, có ý định cầm thú gì đây! Trong lòng Trương Dương, làm thầy là không được có ý định gì với học sinh mình cả.
Trương Dương vốn cũng không muốn đi, thế nhưng Tả Hiểu Tình nhỏ giọng mời hắn cùng đi, Trương Dương vốn không có bất luận sự chống cự nào đối với mỹ nữ, hơn nữa làm việc cả buổi tối cũng có chút đói bụng, trong lòng muốn kiếm cơm nên cũng bước theo mọi người cùng tới chợ đêm nhị bộ nhai.
Ở những năm 90, mọi người bắt đầu phổ biến đi bằng xe đạp, bác sĩ ngoại khoa Cao Vĩ đã có riêng cho mình một chiếc xe máy suzuki Kim Thành 125, hơn nữa bản thân hắn bề ngoài anh tuấn, nghiễm nhiên trở thành một bạch mã vương tử trong mắt nhiều y tá bệnh viện. Đương nhiên lực sát thương to lớn còn bao quát cả những nữ sinh thực tập vừa mới vào bệnh viện.
Nhị Bộ Nhai vốn không xa, cách bệnh viện nhân dân huyện chừng năm trăm bước chân, bảy tên thực tập sinh đáp ứng lời mời tất cả đều đi bộ, Cao Vĩ lái xe suzuki Kim Thành của hắn đi bên cạnh bọn họ. Tả Hiểu Tình sóng vai đi với Trương Dương, làm cho không chỉ đám thực tập sinh cảm thấy kinh ngạc, càng làm cho Cao Vĩ cảm thấy bực mình, thằng nhóc này tột cùng có bản lãnh gì, mà có thể làm được như thế? Tuy rằng trong lòng tức giận, thế nhưng làm một vị hướng dẫn, ít nhất cần phải có khí độ, chí ít trước mặt Tả Hiểu Tình cũng không nên biểu hiện vẻ phiền muộn của hắn ra bên ngoài. Sở dĩ hắn tìm cách với Tả Hiểu Tình không đơn giản bởi vì vẻ bề ngoài xuất chúng của nàng, còn hơn nữa là gia thế ưu việt của Tả Hiểu Tình, phải biết rằng cha của Tả Hiểu Tình là Tả Ủng Quân, là viện trưởng kiêm bí thư đảng ủy của bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Giang Thành. Chú của nàng Tả Viên Triêu càng nắm quyền to, là cục trưởng cục tài vụ của thành phố Giang Thành, hai người đều là cán bộ cao cấp, giả như có thể trở thành rể của gia đình họ Tả này, khẳng định chuyện đầu nhập vào bệnh viện nhân dân thành phố là dễ dàng, con đường phát triển sau đó cũng rất bằng phẳng.
Tả Hiểu Tình cũng không biết tính toán của Cao Vĩ dành cho nàng, thái độ của nàng tương đối hạ thấp, cho nên mới tuyển tới bệnh viện cấp huyện thực tập, chỉ là muốn tránh những phiền toái không cần thiết. Đương nhiên nàng còn muốn thử sức, tận lực rời xa phạm vi ảnh hưởng của người nhà, cho nên bạn học người biết gia thế nhà nàng không nhiều.
Cao Vĩ cười nói: “Tả Hiểu Tình, không bằng ta đưa cô đi trước, chúng ta tới trước gọi món ăn, chờ các bạn tới sau là có thể ăn!”
Đám thực tập sinh tuy rằng mới ra trường, nhưng có một số việc chỉ cần liếc mắt nhìn cũng thấu hiểu, trong đó không hề thiếu nam sinh trong lòng khó tránh khỏi bất bình, nhưng người ta là bác sĩ hướng dẫn, là thầy giáo, những học sinh nghèo như bọn họ, có thể so sánh được sao?
Tả Hiểu Tình lạnh nhạt cười nói: “Em thích đi dạo một chút, thầy Cao, thầy đưa Hồng Linh đi trước đi.” Cự tuyệt thẳng thừng, làm cho Cao Vĩ ít nhiều có chút xấu hổ.
Hồng Linh không chút khách khí nhảy lên phía sau xe máy, nắm lấy thắt lưng của Cao Vĩ: “Tớ không muốn đi bộ, cậu không ngồi, tớ ngồi!” Trương Dương thờ ơ lạnh nhạt, cô gái nhỏ này hiển nhiên chủ động hóa giải xấu hổ của Cao Vĩ, tám chín phần là nàng có giao dịch ngầm gì đó với tên họ Cao này rồi. Trương Nhất Châm lúc sinh tiền thường tới nhất là hoàng cung cùng kỹ viện. Hai nơi này vừa vặn là hai địa phương có nhiều đấm đá với nhau nhất, cho nên cho dù là đinh trên móng ngựa, hắn cũng lập tức có thể nhìn ra ảo diệu trong đó.
Trong đám thực tập sinh này chỉ có Trương Dương là sinh viên Vệ Giáo, Tả Hiểu Tình lại hết lần này tới lần khác muốn ở cùng một chỗ với sinh viên Vệ Giáo này, bất tri bất giác chi làm ba trận doanh, Cao Vĩ cùng Hồng Linh đi trước gọi món ăn, ba nam sinh khác cùng Trần Quốc Vĩ đi trước, Tả Hiểu Tình cùng Trương Dương đi ở phía sau, Trương Dương nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Có câu này không biết có nên nói ra hay không.”
Tả Hiểu Tình đã quen với loại nói chuyện nửa kín nửa hở của Trương Dương, mỉm cười nói: “Nói đi, đỡ phải nhịn mà mắc nghẹn chết!”
Trương Dương nhỏ giọng nói: “Hồng Linh cử chỉ có chút kỳ quái, cậu nên cẩn thận một chút.”
Tả Hiểu Tình không khỏi nở nụ cười, Hồng Linh bình thường diễn xuất nàng cũng biết, sở dĩ muốn thân cận với mình trong đầu không thiếu ý niệm muốn mình hỗ trợ. Về phần Cao Vĩ biết tư liệu của mình, tám chín phần là do Hồng Linh tiết lộ đi. Tả Hiểu Tình trong lòng đã sớm minh bạch như vậy rồi, nhưng là không có ý muốn vạch trần ra, bạn bè có nhiều loại, sinh ra trong gia đình quan chức, từ nhỏ cũng học được một ít nguyên tắc đối nhân xử thế của người thân trong nhà. Giữ khoảng cách nhất định, bảo trì cự ly thích hợp với bạn bè mới là đạo lý đúng đắn. Nếu bình thường có người nói xấu Hồng Linh trước mặt nàng, nàng nhất định cho rằng người này là châm bị thóc chọc bị gạo, thế nhưng đêm nay chính mắt thấy hành vi thần kỳ của Trương Dương, trong lòng nàng có không ít thiện cảm, lúc Trương Dương nhắc nhở thì coi đó là một loại thiện ý: “Cảm tạ!” Tả Hiểu Tình vẻ mặt thản nhiên, nàng so với những người hai mươi tuổi khác thì có vẻ thành thục hơn rất nhiều.
Trương Dương ngay lập tức có cảm giác cô bé này rất thông minh, căn bản không cần mình phải nhắc nhở.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Y Đạo Quan Đồ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Chương 3: Cường thế tân khái niệm. (2)
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: sưu tầm bởi me :P
Chợ đêm Nhị Bộ Nhai ở trong trấn Xuân Dương này cực kỳ có danh tiếng, đầu những năm 90, cuộc sống về đêm ở đây chỉ giới hạn trong cái chợ đêm này, nhìn điện ảnh, thực sự rất đơn điệu.
Cao Vĩ chọn quán lẩu của gia đình lão Lý, quán lẩu của gia đình lão Lý là một trong những quán ăn đông khách nhất ở chợ đêm này. Bọn họ tổng cộng có tám người, chủ quán đã bảo người làm đặt hai cái bàn lại làm một. Bởi vì có Tả Hiểu Tình đích thân đi tới, Cao Vĩ biểu hiện tương đối rộng rãi, tổng cộng có bốn nồi lẩu, mặt khác còn có lạc, cá nhỏ, cùng rau trộn, tất cả đặt hết lên trên bàn.
Đám thực tập sinh đa số đều thức thời, không ai ngồi xuống hàng ghế cạnh Cao Vĩ, cái vị trí đó đương nhiên là để dành cho Tả Hiểu Tình rồi. Tả Hiểu Tình nhìn lại còn hai người chưa ngồi, cũng không có ngồi xuống ngay lập tức. Trương Dương không hề ngần ngại ngồi xuống vị trí gần Cao Vĩ, trong miệng còn nói mấy lời: “Thực sự là nhiều a!”
Tả Hiểu Tình ngồi xuống cạnh Trương Dương, tất cả thực tập sinh đều có chút không hiểu, Tả Hiểu Tình sao đêm nay lại ưu ái tên thực tập sinh này thế nhỉ? Cao Vĩ nghĩ, Tả Hiểu Tình cố tình dùng Trương Dương làm tấm mộc, đáng trách là cái tên sinh viên Vệ Giáo này lại không biết điều, lẽ nào không nhìn thấy tao đang khó chịu sao?
Cao Vĩ không vui, phất phất tay, muốn mang tới hai bình rượu Sao Đỏ.
Trần Quốc Vĩ cùng vài tên thực tập sinh khác cuống quít xua tay vờ vĩnh nói: “Thầy Cao, chúng em không uống rượu!” kỳ thực đám tiểu tử này trong thời gian học đại học cũng uống không ít loại nước pha cồn này rồi.
Cao Vĩ nở nụ cười: “Thức ra ta so với mọi người cũng chỉ hơn vài tuổi, ở trong bệnh viện thì gọi là thầy Cao, ra khỏi bệnh viện thì gọi là anh Cao, hoặc không thì trực tiếp gọi tên Cao Vĩ cũng được, nói không chừng sang năm chúng ta lại là đồng nghiệp thì sao!”
Chủ quán đưa lên tám chén thủy tinh nhỏ, Cao Vĩ kêu hai chai coca cho hai người con gái, sau đó bắt đầu rót rượu vào trong chén thủy tinh: “Ngày hôm nay nhờ có mọi người, các em là nhóm thực tập sinh có tố chất tốt nhất mà anh hướng dẫn từ trước tới nay, đương nhiên anh nói là đa số!”
Trương Dương biết rõ Cao Vĩ nói thiểu số chính là mình nhưng không có phản ứng gì, vươn đũa gắp một miếng ruột già lớn đặt vào trong miệng: “Thơm thật!” Thằng nhãi con này thực sự không có chút lễ phép nào cả, thái độ ngạo mạn rõ ràng là muốn phản kích Cao Vĩ đây.
Cao Vĩ trong lòng thầm mắng tiểu tử này không tôn trọng người trên, nhưng ngồi ở vị trí thầy giáo này hắn cũng phải tỏ ra có độ lượng, nâng cao chén rượu: “Tới, tất cả mọi người khổ cực rồi, chúng ta cụng ly nào!”
Trương Dương vô luận kiếp trước hay kiếp này, uống rượu lúc nào cũng rất nghiêm túc, nhấp môi một cái đã hết chén rượu rót được hơn phân nửa! Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn vào hắn, Trương Dương hồn nhiên chưa phát giác ra, không chút hoang mang nhét một củ lạc vào trong miệng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào rồi nuốt, ngoại trừ hắn ở ngoài ra những người khác còn chưa kịp cụng ly. Trương Dương có chút kỳ quái nhìn chung quanh: “Không phải nói cụng ly sao? Ta trước tiên vì kính uống trước, Cao Vĩ, là anh đề nghị nha!”
Cao Vĩ kinh ngạc bưng nửa chén rượu, hắn đề nghị cụng ly, thế nhưng không phải nói là muốn một hơi hết chén à, con mẹ nó, đây là rượu xái 56 độ, thằng nhãi này tửu lượng cao quá. Ta dù gì cũng là thầy giáo của các người, con mẹ nó vậy mà dám hô thẳng tên tao, nhưng là ngẫm nghĩ lại, vừa nãy chính mình kêu bọn họ có thể gọi như vậy, còn oán trách được ai. Cao Vĩ ý muốn nói là cho Tả Hiểu Tình được tự nhiên với mình, nhưng lại làm cho Trương Dương được thể nói tới.
Nghe thấy Trương Dương nói, đám thực tập sinh chuyển ánh mắt tới Cao Vĩ, trong lòng bọn họ Cao Vĩ là cường giả, có người can đảm công nhiên khiêu chiến cường giả, chuyện này không nói đúng sai nữa rồi, dũng khí như vậy ai cũng đáng được kính phục.
Cao Vĩ thực chỉ lưu tâm xem Tả Hiểu Tình nhìn mình thế nào, theo như lời hắn nói, hắn cũng chỉ là thanh niên mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, trong lòng cũng có nhiệt huyết cùng xúc động. Huống chi hắn vốn coi trọng mặt mũi mình, tửu lượng hắn thực không kém, sáu bảy chén rượu xái này cũng không thành vấn đề. Thêm nữa trước mặt đám học sinh này không thể tỏ ra yếu kém được, hắn ngửa đầu uống cạn một ngụm, mỉm cười nhìn Trương Dương, vẻ mặt tuy rằng hòa ái, thế nhưng không thể che dấu được lãnh ý ẩn sâu trong mắt nhìn.
Trần Quốc Vĩ cũng làm một hơi, vài tên thực tập sinh khác tửu lượng thường thường, thế nhưng tuổi trẻ hiếu thắng, đảm lược uống rượu cũng có, cả đám kiếm trì uống một hơi hết một chén. Hơi cồn quả thật là thứ tốt, sau khi uống xong, bầu không khí nóng hơn lúc nãy rất nhiều, thanh âm của đám thực tập sinh này cũng lớn hơn nhiều. Lúc người khác náo nhiệt, Trương Dương ngược lại càng bình tĩnh, trong có nguyên nhân là hắn không hòa hợp với đám người này, còn có một nguyên nhân là hắn phát hiện ra trong chợ đêm đặt một chiếc tivi 27 inch, trên tivi đang chiếu tin tức buổi chiều, phát thanh viên mĩ lệ đang thông báo tin tức ban đêm ở Giang Thành.
Trương Dương không nói lời nào, những người khác cũng mặc kệ hắn, Cao Vĩ nhân cơ hội này nói vài câu với Tả Hiểu Tình, chỉ tiếc rằng còn cách một trung gian là Trương Dương, cự ly quả thật không dễ thân cận cho lắm.
Hồng Linh cũng là một người có tâm tư nhanh nhẹn, trong khi nói chuyện thỉnh thoảng còn lặng lẽ tác hợp cho Tả Hiểu Tình cùng Cao Vĩ. Hiện giờ trọng tâm câu chuyện đã chuyển tới đề tài thảo luận về phim điện ảnh chiếu buổi tối nay, Tả Hiểu Tình không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, lặng lẽ nói sang chuyện khác, giơ chai coca trong tay lên chủ động cụng ly với Trương Dương. Trương Dương đang tập trung xem tivi, Tả Hiểu Tình tìm hắn cụng ly, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nắm chén rượu trên bàn đưa lên miệng làm một hơi hết sạch. Lần này nguyên một chén rượu xái đầy ắp à, Hồng Linh vừa rót rượu đương nhiên cũng chiếu cố riêng hắn một chút, Trương Dương này tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn là tâm điểm mọi người nhìn vào.
Cao Vĩ cười tới có chút mất tự nhiên, uống cạn ba chén đầy rượu xái, hắn không phải là tiếc rượu, chỉ là tửu lượng thật có chút dọa người mà.
Trương Dương đặt chén không còn một giọt rượu nào xuống, Tả Hiểu Tình cũng không ngờ nâng chén cụng ly lại thành kết quả này, quan tâm nói: “Trương Dương, mau ăn rau đi, sao lại uống rượu như vậy?”
Trần Quốc Vĩ cùng vài tên nam sinh khác có phần tán phục.
Trương Dương cười nói: “Chút rượu ấy không có việc gì!” Giọng nói rõ ràng, quả nhiên không có say rượu chút nào.
Hồng Linh bất tri bất giác coi Trương Dương là mặt đối lập, đứng lên rót rượu cho Trương Dương, Tả Hiểu Tình nhìn ra nàng định chỉnh người, nhẹ giọng khuyên: “Hồng Linh, đừng rót nữa, ngày mai còn phải đi làm.”
Hồng Linh trong lòng rất kiêng kị Tả Hiểu Tình, nghe thấy nàng nói như vậy, cũng bỏ đi ý niệm rót rượu cho Trương Dương.
Ai ngờ Cao Vĩ lại mở miệng nói: “Ta xem Trương Dương tửu lượng cũng không tồi, thích nha! Uống rượu phải như thế mới được! hiện giờ là lúc tan tầm, tất cả mọi người cứ thả lỏng đi, như vậy mới hiểu được cuộc sống.”
“Đúng là thầy Cao nhiều triết lý!” Hồng Lĩnh không để lỡ thời cơ rót thêm một chén, đã có những lời này của Cao Vĩ, nàng lập tức rót đầy rượu cho Trương Dương.
Tả Hiểu Tình lặng lẽ dùng chân trái hích đầu gối Trương Dương một cái, nhắc nhở hắn nhất thiết phải khống chế bản thân mình.
Trương Dương tới giờ cũng chưa từng chịu thua trong tình thế nào, huống chi tửu lượng hắn cũng rất lớn, thấy Cao Vĩ cùng Hồng Linh hai người kẻ xướng người họa, trong lòng sớm đã bực mình rồi. Nhưng trên mặt hắn lúc này vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nâng cao chén rượu: “Vậy … thầy Cao, em kính thầy một chén!”
Cao Vĩ không ngờ thằng nhãi này lại quay giáo đâm lại mình một kích nhanh như vậy, đành phải nâng cao chén rượu nói: “Uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe, chúng ta nên…” Hắn nói còn chưa xong thì người ta đã ngửa cổ tu một hơi hết cả chén, cười tủm tỉm nhìn Cao Vĩ, dường như đang nói, tao là học sinh còn uống hết rồi, hiện giờ mày là thầy giáo thì làm thế nào đây.
Cao Vĩ tự hỏi mình xem có năng lực uống được chén rượu xái này không, ngượng ngùng cười cười: “Tôi vẫn nên tùy ý uống thôi!” Người ta đã uống hết, Cao Vĩ không đáng so rượu với Trương Dương, nhưng tao là thầy giáo, tao thích thế đấy, tao bắt nạt mày, mày có thể làm được gì?
Không chỉ có Tả Hiểu Tình, ngay cả mấy tên nam sinh cũng lộ ra vẻ khinh thường, vừa rồi Cao Vĩ rõ ràng là có ý đồ trút rượu người ta, bây giờ đến phiên người ta phản kích, Cao Vĩ lại không dám tiếp chiêu.
Đúng lúc này một tên tóc dài mặc áo da màu đen ngồi ở bàn bên cạnh đứng dậy đi đến bên này, khi đi qua trước bàn của bọn họ, Hồng Lonh muốn đứng lên chúc rượu ai đó, chẳng may va vào hắn, cốc cô-ca liền đổ cả lên người thằng nhãi này, tóc dài nhất thời tức giận: “ Khốn khiếp, mày mẹ nó không có mắt à?” Hắn vươn tay đã muốn tát Hồng Linh một cái, cũng may Hồng Linh phản ứng lanh lẹ, hét lên một tiếng rồi trốn sang một bên.
Mấy tên nam sinh Trần Quốc Vĩ đồng thời đứng lên, bọn họ cũng là thanh niên huyết khí phương cương, đối phương vừa mở mồm đã muốn đa thương người hiển nhiên là tên tóc dài không đúng.
Tên tóc dài thấy bọn họ nhiều người, há miệng ra chửi: “ Thế nào? Nhiều người khi dễ ít người à? Muốn làm loạn sao?”
Cao Vĩ dù sao cũng lớn hơn bọn họ một chút, cũng biết Nhị Bộ Nhai buổi tối bình thường cũng có mấy tên côn đồ ra vào, dẫn một đám học sinh đến đây, nghìn vạn lần không nên để chuyện gì phát sinh, hơn nữa là Hồng Linh không đúng trước, hắn lễ phép nói: “ Xin lỗi, nàng uống hơi nhiều, anh có tổn thất gì, tôi đền cho anh!”
Cao Vĩ bị mắng khuôn mặt đỏ bừng, nhưng tên tóc dài mắng một câu, cũng không muốn dây dưa thêm nữa, xoay người muốn trở lại bàn của mình.
Cao Vĩ lo lắng tiếp túc ngồi nữa sẽ có phiền phức, sau khi vội vã tính tiền, dẫn theo cả đám sinh viên thực tập rời đi.
Vừa mới rời khỏi chợ đêm, chợt nghe thấy tiếng gầm rú của xe máy, hai chiếc xe máy hạnh phúc 250 từ phía sau vượt lên chặn đường đi của bọn họ, phía sau còn có hơn mười nam nhân dáng vẻ lưu manh đáp mấy chiếc xe đẹp tốc độ đang rất thịnh hành xúm lại phi tới.
Từ cách ăn mặc của những người này thì cũng đủ để nhìn ra cả đám này là lưu manh trong xã hội, sắc mặt Cao Vĩ trắng bệch, hắn không ngờ mời đám học sinh ăn một bữa cơm mà gặp phải phiền phức như vậy, thế nhưng thân là một thầy giáo và cũng là đàn anh, dù thế nào đi nữa cũng phải xuất đầu vì bọn họ, Cao Vĩ bấp chấp khó khăn đi qua đó, hắn thấy tên tóc dài vừa gây sự cũng ở trong đám đó, lập tức hiểu ra những người này khẳng định là do hắn gọi tới, trên mặt Cao Vĩ mang theo nụ cười khiêm tốn: “ Mấy người anh em, vừa rồi em gái ta không cẩn thận làm bẩn quần áo của ngươi, cứ như vậy đi, ta đền người năm mươi đồng, ngươi mua một bộ khác là được chứ gì?”
Nhìn bộ quần áo da trên người tên tóc dài, căn bản là hàng vỉ hè, cùng lắm cũng chỉ có ba mươi đồng, Cao Vĩ đền cho hắn năm mười đồng đã rất cho hắn mặt mũi rồi.
Tên tóc dài khinh thường nhìn Cao Vĩ, bỗng nhiên nhấc chân sút vào bụng Cao Vĩ: “ Cút ngay! Khốn khiếp, có tiền là giỏi lắm sao!”
Tên tóc dài hết sức xấu xa nhìn Tả Hiểu Tình, nói thật, trong cái thị trấn này còn như nhìn thấy cô gái nào tươi ngon mọng nước như thế này, hắn giả vờ tiêu sái châm một điếu thuốc lá, ngón cái và ngón giữa tay phải kẹp lấy điếu thuốc cố sức hút một hơi, sau đó phun một đám khói thuốc về phía Tả Hiểu Tình, Tả Hiểu Tình bị sặc ho khan khịch liệt.
Cao Vĩ thấy Tả Hiểu Tình chịu nhục, dũng cảm đứng lên, rống lớn một tiếng: “ Các ngươi tốt nhất là đi mau, ta là bác sĩ ở bệnh viện huyện, nếu không đi, ta liền báo cảnh sát!”
Những người này đều là dân vô lại, nghe thấy lời Cao Vĩ nói, tất cả đều cười ha hả, tên tóc dài chỉ vào Cao Vĩ: “ Bác sĩ thì làm sao? Không phải là nghề nghiệp lưu manh sao? Mày mẹ nó uy hiếp cái gì?”
Cao Vĩ đỏ mặt lên nói: “ Ngươi…”
Tên tóc dài chỉ hai ngón tay vào mũi Cao Vĩ, biểu hiện vẻ vô lại vô cùng nhuần nhuyễn: “ Mày mẹ nó câm miệng cho tao, còn nói nữa có tin tao đánh mày hay không?”
Cao Vĩ tất nhiên là bị sự uy hiếp của tên tóc dàu dọa sợ hãi.
Tên tóc dài chỉ vào vết rượu ở trên áo: “ Thường Thất Cân tao cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nếu không thì như vậy đi, hai cô em này theo bọn anh đi xem phim, chuyện này coi như chưa phát sinh.”
Triệu Đông Lượng tự nhiên sẽ không tin, Trương Dương đi qua đó nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay phải của Thường Thất Cân một cái: “ Dục gia chi tôi hà hoạn vô từ( Muốn vu hãm cho người thì không lo không tìm được tội danh, chỉ cần tùy tâm nghĩ ra một cớ là được), ngươi cẩn thận sau này sẽ bị báo ứng đó!”
Thường Thất Cân bị hắn vỗ một cái ai da kêu thảm một tiếng, nhưng ngạc nhiên phát hiện cánh tay phải đã khôi phục lại như thường, lại có thể hoạt động như bình thường, trong lòng hiểu rằng đêm nay thực sự gặp phải cao nhận rồi, hắn nào dám tiếp tục nán lại đây, lầm bầm một câu, sau đó xám xịt mà đào tẩu.
Hai gã cảnh sát nói với Cao Vĩ vài câu, khuyên bọn họ hãy sớm trở về, gặp phải chuyện này, Cao Vĩ đã sớm hối hận không thôi, thậm chí ngay cả việc mời Tả Hiểu Tình đi xem phim cũng đều đã quên mất, chào mấy học sinh ngay tại chỗ.
Lần này không chỉ Tả Hiểu Tình nhìn ra được Trương Dương có công phu, mấy người cùng học khác cũng bắt đầu nhìn kỹ người cùng đi thực tập với mình một lần nữa. Trần Quốc Vĩ đã ở chung với hắn nửa năm, còn không biết Trương Dương lại có công phu như vậy, trong lời nói cũng thu hồi sự khinh thị trước đây: “ Trương Dương, cậu đã từng luyện võ công sao?”
Y Đạo Quan Đồ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Chương 4: Tình nhân lễ xa chấn sự kiện.(1)
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: sưu tầm bởi me :P
thấy hay thì thanks cổ vũ nha cả nhà
“Vậy thì liên quan gì tới ngươi?” Tả Hiểu Tình trừng mắt một cái,tức giận đứng dậy đi ra ngoài. Thế nhưng vừa đi tới cầu thang, nhìn qua cửa sổ, thấy Cao Vĩ cưỡi con xe Kim Thành đậu ở cổng sau bệnh viện thì sợ đến mức quay trở lại. Vừa lúc Trương Dương bước tới,Tả Hiểu Tình chủ động gọi hắn lại, Trương Dương theo ánh mắt nàng nhìn tới, thấy Cao Vĩ ngoài đó, không khỏi nở nụ cười: “Sói đến rồi!”
Tả Hiểu Tình quen thói cắn môi dưới, thấy hắn đi như muốn chạy, cuống quít đuổi theo túm tay hắn :”Này, ngươi chờ một chút!”
Tả Hiểu Tình bĩu môi một cái:” Trương Dương,chúng ta không phải bằng hữu sao, coi như ta cầu ngươi,ngươi cùng ta đi ra ngoài được không?”
Trương Dương lập tức hiểu ra,thì ra trước mắt cô nàng muốn lấy hắn làm khiên đỡ đây, hắn cũng không ngu như vậy. Ta loại người nào mà chưa thấy qua, một con nhóc như ngươi mà cũng muốn lợi dụng ta?
“Van cầu ngươi đấy,như vậy đi, ta mời ngươi ăn cơm!” Tả Hiểu Tình đáng thương cầu xin.
Trương Dương vốn là người hay mềm lòng, nhất là với mỹ nữ thì càng như vậy,nghĩ lại dù sao chính mình đối với tên Cao Vĩ hay ra vẻ đạo mạo lão sư kia cũng không có chút cảm tình,để cho Tả Hiểu Tình lợi dụng một chút cũng không có tổn hại gì, huống chi người ta còn đáp ứng mời mình đi ăn mà. Nhắc tới ăn, Trương Dương không khỏi có chút ái ngại, hai ngày nay nếu không phải là Phan Quốc Vĩ đại gia hậu đãi, chỉ sợ hắn đành ra đường mà ăn xin thôi.
“Ta muốn ăn thịt kho tàu!” Trương Dương nhân cơ hội đề xuất điều kiện.
“Xong, ta mời ngươi đi Vị Cư quán được không, món ăn tuỳ ngươi chọn!” Tả Hiểu Tình nghe được hắn đáp ứng giải vây cho mình, mặt mày tươi cười hớn hở.
Cao Vĩ đợi cho tới 5h30 lúc này mới thấy Tả Hiểu Tình đi ra từ cổng lớn bệnh viện, mục đích sắp đạt được, thì lại thấy cạnh Tả Hiểu Tình có một đứa ngu si tứ chi phát triển đi ra cùng, ít nhất trong mắt hắn, Trương Dương rất hợp với so sánh này.
Tả Hiểu Tình mặc chiếc áo đỏ,hơi thắt lại hai bên hông, nhẹ nhàng ôm sát eo nhỏ,đường nét như phong trung bãi liễu ( gió lay liễu động) tràn đầy sức sống. Lại nhìn Trương Dương,y phục thì xanh hoen ố trắng, trước ngực vẫn còn thêu dòng chữ Xưởng máy móc công nghiệp Hán Huy, quần dài đen đầu gối đính hạt nọ hạt kia, dưới chân đi đôi giầy da trâu, quả thực là loại nhà quê. Hắn càng làm nổi bật Tả Hiểu Tình như tiên hoa nở rộ, đi cạnh hắn tựa như tiên hoa cắm ... (hoa nhài cắm…)
Cao Vĩ tươi cười nghênh đón, nhưng trong tâm thì cơn ghen dâng lên ngập đầu, hắn thực sự không rõ, bất cứ cái gì của hắn đều đủ để hơn đứt cái thằng thực tập sinh này,nhưng Tả Hiểu Tình lại cứ thích đi cùng với cái thằng dế chũi (ý nói thằng nhà quê ) này.
“Thầy Cao!” Tả Hiểu Tình tự nhiên chào.
Cao Vĩ gật đầu:” Ta chờ em cả buổi rồi. Đúng rồi, Hồng Linh mời chúng ta đi xem phim, cô ấy đang ở cái rạp đối diện khách sạn trung tâm chờ chúng ta đấy.” Cao Vĩ không coi ai ra gì mà nói, căn bản trong mắt hắn không có Trương Dương tồn tại, đem một thằng thực tập sinh làm tình địch thì thật vũ nhục hắn quá.
Tả Hiều Tình lắc đầu mỉm cười:” Thầy Cao, thật xin lỗi, ta đã có hẹn với Trương Dương rồi.”
Vẻ tươi cười trên mặt Cao Vĩ ngưng bặt. Xấu hổ…không nói được gì…
Đáng giận cái thằng thực tập sinh còn cố tình lộ cái vẻ tươi cười của kẻ thắng cuộc cao cao tại thượng khí thế bức nhân mà nói :”Cao Vĩ, chúng tôi không có thời gian a, hẹn hôm nào tái kiến chuyện trò!” Rồi hai người sánh vai mà rời đi.
Cao Vĩ ngây ngốc đứng trong gió, gần đấy tiếng nhạc của Vương Kiệt từ cửa hàng nào truyền đến với giọng nghẹn ngào đau xót :”Bóng nàng đã từ từ khuất xa trong gió…Đành mỗi ngày ngóng trông theo mặc gió kia thổi…”
Đi xa một đoạn, Trương Dương len lén quay đầu lại nhìn, thấy Cao Vĩ vẫn đứng ngây ngốc ở đó, tuy rằng cách xa một đoạn, Trương Dương vẫn cảm thấy được sát khí trong mắt hắn, không khỏi thở dài, nhìn sang bên Tả Hiểu Tình, chậm rãi đánh giá hai chữ :”Tàn nhẫn!”
Tả Hiểu Tình nhịn không được nở nụ cười:”Ngươi ít nói bậy đi, ta đối với hắn chẳng có cảm giác gì a!”
“Phật nói, ta không vào địa ngục có ai vào địa ngục? Người ta tốt với ngươi như vậy, bộ dạng thì tuấn tú lịch sự, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không bằng theo người ta đi!”
“Tìm đòn có phải không?”
Giữa phố vang lên một trận cười vui vẻ.
Tả Hiểu Tình quả nhiên hết lòng giữ lời, mời Trương Dương đến Xuận Dương Huyện đệ nhất Vị Cư quán ăn một chầu. Bởi vì hôm đó là lễ tình nhân, nên người đến ăn cũng đặc biệt nhiều, may là chẳng gặp phải người nào quen. Tả Hiểu Tình đem Trương Dương coi là một hảo bằng hữu có thể hỗ trợ lẫn nhau, là một tấm lá chắn ngăn cản Cao Vĩ tấn công, còn lại không có ý gì khác.
Trương Dương trong quá khứ cũng ăn cơm khách quán quen rồi, nên bữa cơm này ăn thoải mái, bất quá tại thời điểm bọn họ ăn cơm chiều, từ cửa chính cửa hàng, một tiểu cô nương bím tóc hai bên đi tới, trong tay một bó hoa hồng dơ lên:”Ca ca,bạn gái ca thật xinh đẹp , mua tặng nàng bó hoa đi!”
Trương Dương ngẩn người ra, Tả Hiểu Tình cũng hơi đỏ mặt lên, tuy là hiểu lầm, nhưng vẫn làm cho tim nàng đập nhanh lên chút ít.
Thế nhưng tiếp đó Trương Dương lại nói như đập cái vỡ khung cảnh đó :” Ta không có tiền!”
Tiểu cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng miệng lưỡi cũng cực kì lanh lợi : ”Ca ca, không cần tức khí như vậy.Thôi, hôm nay là ngày lễ tình nhân,tặng nhánh hoa hồng cho bạn gái đi, hai tiền thôi, không đắt mà.”
“Ta thật sự không có tiền!” Trương Dương lại mặt dày nói.
Tiểu hài tử nài nỉ xin mãi ko được nên có phần bực bội: “Thật nhỏ mọn, hai tiền cũng không bỏ được!”
Tả Hiểu Tình thực nghe không nổi nữa, đành lấy ví đưa hai tiền cho qua, tiểu cô nương cười tươi như hoa đem hoa hồng đưa vào tay nàng: ”Đại tỷ, ngươi thật xinh đẹp, bất quá bạn trai người thật quá nhỏ mọn, ngươi nên quên đi…”
Trương Dương tức nổ cả mũi, lão tử đây mà keo kiệt sao? Ta thật không có tiền! Giờ khắc này , hắn cảm thấy nguyên lai tiền tài đối với một người trọng yếu như vậy.
Tả Hiểu Tình nhìn bộ dạng Trương Dương xấu hổ, không khỏi nở nụ cười, cầm hoa hồng trong tay đưa cho Trương Dương: “Này, tặng cho ngươi!”
Trương Dương không chút do dự nhận hoa, sau đó trịnh trọng đưa lại cho Tả Hiểu Tình: “Tặng cho ngươi, hai tiền là ta mượn của ngươi, nhất định có tiền ta trả lại cho ngươi.”
Tả Hiểu Tình nhịn không được thở dài: “Tục, ngươi thật là kẻ tục nhân, chuyện lãng mạn đến miệng ngươi lại trở nên tục không chịu được.”
Tới cuối lại nhớ đến lúc đầu hoa hồng, Tả Hiểu Tình có chút buồn cười, người ta là mượn hoa hiến Phật, còn mình thì phải đem hoa tặng mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo