Chương 6: Đơn thuốc thần kỳ.
Người dịch: azzz
Nguồn: kiemhiepcac.com
"Là thật? hay đang mơ?" ngày thứ 2 tỉnh dậy, Lộ Minh bò dậy cả nửa ngày rồi vẫn còn bị những tri thức thu được trong mơ làm cho mê hoặc.
Não Lộ Minh giờ chứa đầy những cách luyện dược luyện khí, đủ hết các thể loại sắc màu kỳ quài...gì cũng có khiến hắn hoa cả mắt.
Chỉ là loại luyện dược chu giai(lv1) thôi, cũng có đến mười mấy loại đơn dược, mỗi một loại đơn dược ít nhất cần tới mấy chục loại dược liệu(cây cỏ) đến tên cũng chưa nghe thấy bao giờ, có dược phương lại cần mấy loại dược phương khác hợp lại.
Điều yêu cầu duy nhất là phải dùng tiên thiên chân khí để luyện chế, khu trừ tạp chất, khích phát dược lực, nếu không hiệu quả giảm xuống.
Tiên thiên chân khí Lộ Minh hiện đã có, mặc dù ít một chút, nhưng dựa vào việc không ngừng tu luyện và hấp thu ngọc thạch, hẳn không có vấn đề gì.
Khiến Lộ Minh đau đầu chính là mấy loại dược liệu cổ quái ấy. Đại bộ phận nghe cũng chưa nghe qua, làm thế nào bây giờ? So với luyện đan thuât, yêu cầu của luyện khí thuật càng khiến Lộ Minh đổ mồ hôi. Luyện chế 1 thanh phi kiếm loại thấp nhất, cần có tử kim, bí ngân, vẫn thiết.v.v.mà hiện thực chưa chắc tồn tại mấy loại này(mình cũng chịu), xem ra, ngự kiếm phi hành là không có hy vọng gì rồi...
"Thế giới này thực sự có thần tiên? nếu như luyện đan thuật và luyện khí thuật đều có thật, vậy mình không phải đã phát tài rồi sao?"
Lộ Minh trong lòng thầm tính toán được mất.
Hắn đối với chỗ tri thức thần bí trong não cảm thấy khinh hỷ, nhưng lại sợ nó là giả, sẽ khiến hắn mừng hụt. Kể cả không phải giả nhưng nếu không thực hiên được thí đó không phải là điêu rất đáng tiếc sao.
Lộ Minh tim như có lửa đốt, vội vàng tìm tòi trong số phương pháp luyện dược và luyện khí này liệu có thể tìm ra được phương pháp nào mà các loại vật liệu chế tạo đều có trên thế giới này hay không.
Bất kể là cái gì, chỉ cần chứng minh được nó đúng là tri thức về tu chân, vậy thì đó đúng là sự khởi đầu tốt đẹp.
Tìm cả nửa ngày.
Cuối cùng, từ mấy chục loại đơn dược cùng gần trăm cách luyện khí, có 3 loại được Lộ Minh sơ bộ quyệt định.
Đầu tiên là 'tiểu hoàn đan'. 'Tiểu hoàn đan' này tổng cộng có 9 loại hợp thành, trong đó có 2 loại đơn giản nhất, hơn nữa một nửa tên dược liệu Lộ Minh đã từng nghe qua, ước chừng nếu có đủ dược liệu, bản thân có thể luyện chế ra.
'Tiểu hoàn đan' loại 1: tiểu tục mệng hoàn hồn đan, chủ yếu chữa trị nội ngoại thương, đối với chữa lành sang khẩu đắc hiệu,(chữa trị miệng vết thương càng hiệu quả), đối với người hấp hối, sắp chết có tác dụng tục mệng(kéo dài cơn hấp hối), dược phương cần có: trăm năm nhân sâm, huyết đằng lão kê, cây phụ tử, đỗ trọng.... dùng lô vàng đỉnh bạc luyện chế 3lần thành dạng keo, lại dùng tiên thiên chân khí khu trừ tạp chất, kích phát dược lực, cửu chuyển thành đan.(dịch tên thuốc mệt gấp 3 lần dịch các cái khác = =")
'Tiểu hoàn đan' loại 2: tiểu phản lão hoàn đồng đan, chuyên trị lão hoá tự nhiên, điều hoà âm dương, ích khí dưỡng nhan, đối với người láo hoá có tác dụng phục hồi trong thời gian gắn, hiệu lực tuỳ người, người càng khoẻ mạnh càng trẻ hiểu quả càng rõ ràng, dược phương cần: trăm năm hà thủ ô...(đến chết với mấy loại thuốc này)
Thế giới này có thần tiên hay không, Lộ Minh không biết, nhưng hiện tại trong não hắn bày ra tri thức thần bí lại rất rõ ràng.
Chỉ cần luyện chế ra hại loại 'tiểu hoàn đan', vậy thì luyên đan thuật là thật rồi.
Nếu như luyện đan thuật là thật, vậy luyện khi thuật cũng không giả...Lộ Minh đối với sơ phẩm(loại kém nhất) 'chân ngự phi kiếm','thiên tâm bảo giáp' không chút hứng thú, hơn nữa mấy loại đó yêu câu rất cao, trong đó vẫn thiết, bí ngân, tử kim số nguyên liệu này thế gian không nhất định tồn tại, nghĩ chút thôi cũng khiến người ta nói không ra lời.
Nhưng, trong số những loại sơ phẩm của luyện khí có một loại khiến Lộ Minh sinh ra khát vọng có được nó là 'trữ vật linh giới'.
Nếu đúng là có thể luyện được chiếc nhẫn cất đồ, vậy so với vô địch thế giới hay là ngự kiếm trên không bay tới bay lui càng khiến Lộ Minh có chút chờ mong.
Có thể tu luyện thành thấn tiên hay không, Lộ Minh không quá để ý.
Nhưng mà một chiếc nhẫn có thể cất được độ là thứ mà trong mơ Lộ Minh cũng muốn có, nếu như có một cái nhẫn có thể tuỳ ý đem thứ mà bản thân muốn nhét vô trong đó, vậy thì thực sự quá đỉnh rồi.
"Lập tức ra tiệm trung y hỏi dược phương..." Lộ Minh bật dây, dùng 1 phút làm vệ sinh cá nhân, sau đó như mũi tên lao ra khỏi cửa.
Tới một gian trung y tên "Tố Vấn Quán", hắn giữ lại chút tâm kế, không đem toàn bộ dược phương viết ra, chỉ viết 10 loại trong đó, hỏi lão trung y(lang y) trong cửa hàng.
"Uhm, mấy loại này đều là bổ huyết ích khí, trăm năm nhân sâm, hiện tại rất khó kiếm" lão trung y lắc lắc đầu, hốt nhiên lại 'ý' một tiếng. Ông chỉ vào tên một loại dược liệu mà Lộ Minh viết ra, cau mày suy nghĩ.
Mất cả nửa ngày, lão trung y mới sờ đầu lảm bẩm: "Già rồi!! trở nên vô dụng rồi, tên dược liệu này nhìn quen lắm, nhưng ta thế nào cũng nghĩ không ra là đã từng thấy qua nó ở đâu" .
Lộ Minh nhìn vào, đó là một loại dược liệu tên gọi "giảo quỷ đằng", cùng với tên trong trí nhớ giống nhau, hiển nhiên không phải mình viết sai.
Cái thứ này chắc không phải chỉ có tiên giới mới có ah? Lộ Minh đang lo lắng, lão trung y thì lại cầm lấy điện thoại, bấm số nào đó, rồi nói: "Sư huynh ah, dược liệu này có cái tên rất kỳ lạ, gọi là giảo quỷ đằng, rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. A, giảo quỷ đằng là thất tâm hoàn hồn thảo, loại này là tục mệng dùng tới à, nghĩ ra rồi, tôi nghe sư tổ nói qua...ài, tiểu hoả tử(bạn cùng nghành), cháu cần giảo quỷ đằng để làm gì, dược phương của cháu ở đâu ra vậy?".
"Tổ truyền" Lộ Minh nói dối cũng không thèm chớp mắt.
"Chờ chút, dược phương tổ truyền này của cháu còn không? chỗ này không phải toàn bộ a...." lão trung y một tay vẫn cầm điện thoại, một bên gấp rút hỏi.
"Hồi nhỏ đi chăn bò có nghe ông nội nói qua, hiên giờ không nhớ rõ lắm" Lộ Minh hiện tại khẳng định, 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan' này của mình không giả, mới chỉ có 10 loại dược liêu mà đã đem ông lão trung y này biến tính gấp gáp như khỉ a.
"Mau nghĩ lại, dược phương này rất quan trọng, ta trước đây có xem qua lời giới thiệu ở 1 quyển sách cổ, thất tâm hoàn hồn thảo và nhân sâm, kê huyết đằng .v.v. hợp lại có tác dụng tục mệng, khởi tử hồi sinh công hiệu. Đáng tiếc là quyển sách đó chỉ nói về lí luận, không chỉ rõ dược phương và cách phối luyện.
Cậu nhóc, mau ngồi xuống cẩn thận nhớ lại, xem xem có nhớ ra được không" ông lão trung y gấp rút, ông nắm chặt lấy tay Lộ Minh không chịu buông ra, rồi hướng vô điện thoại hét: "sư huynh, anh yên tâm, tôi giữ cậu nhỏ lại rồi, anh muốn tới đây? cũng được, đợi anh tới nói tiếp!".
"Để cháu cố thử nhớ lại xem sao..." Lộ Minh lại viết thêm lên giấy tên mấy món dược liệu.
Lộ Minh tất nhiên không thể nào viết ra toàn bộ duợc phương, nhưng hắn muốn từ ông lão trung y này hiểu sâu thêm một chút. Hắn đối với phối luyện dược 1 chút cũng không hiểu, vì vậy muốn thông qua kinh nghiệm của ông lão trung y học lấy chút ít, rồi sau đó tự mình nghiên cứu chế luyện.
Dù sao 'tiểu tục mệnh hoàn hôn đan' cần tới hơn 50 loại dược liệu, mình viết ra có mười mấy loại, ông lão trung y cho dù có tìm tòi thế nào cũng chế không ra được 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Khiến hắn lưu lại nguyên nhân lớn nhất là bởi vì trong não hải đột nhiên lại có cảm giác kỳ diệu.
Mỗi lần Lộ Minh viết ra tên một loại dược liệu nào đó lên giấy, để ý một lúc lâu, trong não hải hắn xuất hiện cả phối lượng như: hồng tảo(táo đỏ) 1lạng, tô mộc 1 tiền, táo nhẫn 3 tiền...
Ông lão trung y rất vui mừng, liên tục kêu mấy tên học đồ rót chè cho Lộ Minh, rồi lại vác một quyển sách cũ ra, cứ mỗi lần đối chứng đúng với tên một loại dược liệu nào đấy mà Lộ Minh viết ra thì lai mừng tới nỗi râu cũng rung cả lên.
Lão đầu tử râu tóc bạc phơ này cuồng nhiệt vượt qua cả sự tưởng tượng của Lộ Minh, lại còn rất rộng lượng khảng khái, ông nhìn thấy Lộ Minh nghĩ ngợi khổ sở, liền đem quyển sách cổ mở lớn ra để Lộ Minh cùng đọc, xem xem có hay không có thể làm cho trí nhớ tốt hơn chút.
"Từ từ nghĩ, đừng gấp, phương duợc này rất cũ, ta chỉ nghe sư thúc tổ nói qua một chút... phương dược này hình như có khoảng hơn 30 loại dược liệu, gọi là 'tục mệnh hoàn hồn thang(canh)', đối với những người bị trong thương hay là những bệnh nhân nguy kịch vì mất máu có tác dụng tục mệng, quyển sách cổ cũng có rất nhiều lý luận, anh bạn nhỏ nhìn này, từ từ nghĩ lại xem!!".
"Thực tình nghĩ không ra, cháu còn gấp muốn bốc thuốc nữa đó!" Lộ Mình nhìn nhìn tên 14,15 loại dược liệu mà mình viết ra, cảm thấy đã đến lúc nhân sự khao khát của ông lão kiếm lợi cho mình.
"Nghĩ tiếp đi anh ban nhỏ, dược liệu dễ nói, ta tặng cậu một củ nhân sâm trăm năm, số dược liệu đó ta sẽ giúp cậu bốc đủ, chứ để loại tục mệng cổ phương này thất truyền thì đáng tiếc quá, nó mà có đủ, có thể cứu được rất nhiều người đó!!" ông lão trung y vội vàng an ủi Lộ Minh, kế đó đuổi mấy tên học đồ ra coi tiệm, tự mình đi vô trong sau đó cầm cái hộp có chứa lão nhân sâm được gói rất đẹp đi ra đút cho Lộ Minh.
"Không, Cháu không thể nhận" Lộ Minh trong lòng cảm thấy xấu hổ, bản thân luôn nghĩ tới giấu đi dược phương để lừa lấy ít đò của người khác, còn ông lão trung y thì vì cứu lấy cổ phương đơn dược mà nguyện ý tặng nhân sâm trăm năm thanh hình cho mình.
Tất nhiên là dù có xấu hổ hay cảm động thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể đem dược phương thật viết ra.
Lộ Minh lài một lèo viết ra tên của 4,5 loại nữa, sau đó đem lão nhân sâm và tờ giấy cùng đẩy sang cho ông lão trung y, tỏ y rằng mình không thể nào nhớ ra được gì nữa.
Ông lão trung y trước tiên kêu Lộ Minh ngồi xuống, tự mình lấy chiếc kính lúp không ngừng dò tra quyển sách cũ(cổ tịch), không ngừng tra tên chuyên môn của các loại dược liệu muốn biết đó là loại nào, trong đó có 1 lần gọi điên hỏi sư huynh, làm cho vị sư huynh này cũng bị khốn trong mấy tên thuốc đó.
Lộ Minh vốn muốn rời đi, ý ông lão trung y cũng là dược phương từ từ nhớ lại cũng được, nhưng vị sư huynh lại muốn gặp Lộ Minh, hy vọng Lộ Minh tạm thời lưu lại.
Hơn 10 phút sau sư huynh của ông lão trung y mới tới, đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt múi hồng hào, tinh thần rất tốt.
Theo sau ông ta là hai người đàn ông trung niên đeo kính.
Trong đó một người ẩn hiện khí chất của một quân nhân, mặc dù diện(ăn mặc) giống một vị bác sĩ thư sinh, nhưng thân thể cường tráng, nắm tay thô kệch, nhãn thần phong lệ, tất cả đều biểu hiện thực lực mạnh vẽ của một người vệ sĩ.
Lộ Minh thấy vậy có chút ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì lại lịch của người vệ sĩ có lẽ xuất hiện từ một binh chủng đặc biệt nào đó, mà ngạc nhiên về thân phận của sư huynh ông lão trung y.
Xuất hành cũng có vệ sĩ là bộ đội đặc chủng, ông lão này rất có tiếng tăm sao?
Người vệ sĩ đó cũng nghi ngờ nhìn Lộ Minh, mục quang có chút kỳ quái, nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra được thực lực của Lộ Minh, liền cho rằng mình nhìn nhầm.
"Tên dược liệu đều tra ra hết? vẫn chưa? a Quảng, a Cường (cách gọi thân mật), hai người các ngươi đi tra. Tiểu hậu sinh, ta tên Lý Thành Tề, là sư huynh của Trần Lập Dân", sư huynh ông lão trung y rất có phong phạm danh gia, chủ động hướng Lô Minh đưa tay ra, đáng tiếc là Lộ Minh lại chẳng biết được mấy người trong giới bác sỹ, vì thế không nhận ra được vị lão nhân danh động hàn lâm này.
"Lý lão, dược phương có tác dụng rất lớn sao?" Lộ Minh giả vờ hiếu kỳ hỏi.
"Nếu dược phương này có đủ, vậy thì là vô giá, chỉ với đơn dược hiên tại, ta nghĩ có bán cũng phải đến 100 vạn".
Ông lão trung y Trần Lập Dân cười nói: "Cầu đừng có tìm ta lấy tiền, ta là đại phu nghèo, anh bạn nhỏ, nếu như có ý bán thì hãy tìm sư huynh ta, ông ta nếu trả thiếu cậu 1 xu ta cũng không đồng ý, đừng có đứng ngoài này mà nói chuyện, đi, chúng ta vào nội đường".
"100vạn?" Lộ Minh không ngờ tới, chỉ là một cái đơn dược tàn khuyết mà cũng bán được cái giá đó.
"Ta đưa câu 300vạn, chỉ cần cậu truyền cho ta đơn dược này, nếu như sau này có thể thành thuốc bán ra, ta sẽ chia lợi nhuận 1% cho cậu" lão nhân Lý Thành Tề ha hả cười lớn.
"..." Lộ Minh đối với số tiền là bao nhiêu cũng không có cảm giác đặc biệt gì, có điều trong lòng đã khẳng định được giá trị của 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Nếu như bản thân mà đem 2 loại 'tiểu hoàn đan' luyện thành, vậy thì tuyệt đối sẽ làm cho thế nhân điên cuồng!!!.
Bản thân có phối phương, có tiên thiên chân khí, có thể khích phát dược lực, khu trừ tạp chất, hoàn toàn là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới. Nếu như tiểu hoàn đan thật đúng là có công hiệu thần kỳ, vậy bản thân mình muốn nghèo cũng khó a!!!
Lý Thành Tề lão nhân và trung y lão nhân Trần Lập Dân nhìn nhau cười, hai lão cho rằng Lộ Minh bị 300vạn doạ cho sợ, thò tay vỗ vỗ vào vai Lộ Minh cười nói: "Sinh mệng vô giá, đây lại là kỳ phương dùng lái cứu mạng! nó đáng cái giá tiền đó, ta còn cảm thấy đưa thế là ít đó, chủ yếu là nghiên cứu liều lượng, phối chết cần rất nhiều nhân lực và kinh phí, nếu không ta cũng không có keo khiệt như vậy đâu! tiểu hậu sinh, cậu muốn bán, ta liền tìm người làm giúp cậu bản hợp đồng, OK không?".
Last edited by QuanQuan; 28-11-2009 at 11:40 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 7: Phụ thân của Lộ Minh.
Người dịch: azzz
Nguồn: kiemhiepcac.com
"Cháu không cần..." Lộ Minh lắc lắc đầu cười nói.
"Giá cả có thể thương lượng, tiểu hậu sinh, ngồi xuống đã, chúng ta từ từ đàm phán" Lý Thành Tề lão nhân cho rằng Lộ Minh chê ít, định tăng thêm tiền.
"Đơn dược này tặng cho hai ông!!" Lộ Minh khứa khứa cười.
Hắn quyết định lấy lùi làm tiến, vì hiện giờ hắn không thiếu tiền, mà là dược liệu quý hiếm.
Có một số dược liệu thế gian khó tìm, như trăm năm nhân sâm, trăm năm linh chi, trăm năm hà thủ ô...các loại, đều tập hợp trong tay mẫy lão danh gia trung y, Lộ Minh phải tìm ra phương pháp xảo diệu để trao đổi mà không để lộ ra dấu vết.
Điều đầu tiên phải làm, là thiết lập quan hệ tốt với hai ông lão say mê y đạo này.
Nghĩ tới đó, Lộ Minh giả vờ rộng rãi cười nói: "Đơn dược này, hoàn toàn là do hai ông phát hiện mới có tác dụng, cháu cầm nó, chính là làm lãng phí nó, sao có thể nhận tiền của hai ông được nữa?".
"Tốt tốt tốt hay cho một anh bạn nhỏ, thời buổi hiện nay người trẻ tuổi như vậy rất hiếm a" ông lão trung y Trần Lập Dâp vô tây khen ngợi, không ngừng gật đầu.
"Tiền vẫn phải nhận, không nhận, trong lòng chúng ta không khỏi có chút khó chịu? như vầy cậu bé xem có được không, ta sau này sẽ thành lập một tiểu tổ nghiên cứu, đem 300vạn này của cậu đầu tư vô coi như cổ phần, đợi sau này nghiên cứu ra phối lượng, ngày sau thuốc mới được bán ra, thì cứ theo cổ phần mà phân, cậu thấy sao?" lão nhân Lý Thành Tề vỗ vai Lộ Minh, cười nói: "Ta biết tuổi trẻ thường có cốt khí, nhưng số tiền đáng nhận, cậu vẫn phải nhận, đừng khách sáo với mấy lão già chúng ta, cậu không biết mấy lão già chúng ta thứ không thiếu nhất, đó chính là tiền!!".
"Lý lão, Trần lão, tiểu tử còn muốn nói lời xin lỗi, kỳ thực dược phương có đủ, phối lượng cũng có" Lộ Minh cảm thấy đã đến lúc buông mồi(câu cá).
Tiểu tục mệng hoàn hồn đan do hơn 50 loại dược liệu tổ hợp thành, lại phải dùng tiên thiên chân khí khích phát dược lực mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, nhưng nếu đem nó chia ra, có thể chia nhỏ thành 3 loại đan dược, 1loại là 'tục mệnh hoàn(viên)', 1loại là 'hoàn hồn hoàn', loại cuối cùng cũng là quan trọng nhất là 'thiên phụ hoàn'. Nếu không có 'thiên phụ hoàn' dẫn dắt và phụ trợ, không có nó điều hoà hai loại hoàn kia, vậy thì không thể nào luyện được 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Lộ Minh quyết định đem 'tục mệnh hoàn' viết ra, thứ nhất có thể miễn cho bản thân mình chạy loạn lên trên thế giới để tìm dược liệu, thứ hai là chiếm được lòng tin của hai ông lão này.
Tất nhiên, nếu như 'tục mệnh hoàn' mà được tạo ra, ước chừng sẽ đem lại cho mình một món tiền lớn.
"Cậu nói gì?" ông lão trung y Trần Lập Dân kinh hỷ nhảy cả lên.
"Dược phương và phối lượng đều có? vậy không phải là có thể trực tiếp sản suất thuộc được rồi sao?" giọng lão nhân Lý Thành Tề có chút run run.
"Lúc trước, tiểu tử không biết hai lão y đức cao sang, một lòng cứu ngưới, vì vậy còn lưu chút tâm kế, không nói ra toàn bô, thiệt xấu hổ" Lộ Minh vội nói vuối mông ngựa(nịnh), hai ông lão mặt nhất thời tươi như nở hoa, liên tục phẩy tay, ý nói Lộ Minh không có sai, lại liên tục khen Lộ Minh tâm tính cơ cảnh cẩn mật.
Lão nhân Lý Thành Tề tức thời viết ngay chi phiếu 500vạn đưa cho Lộ Minh, còn nói rằng ngày sau sẽ còn đưa cho Lộ Minh 5 phần lợi nhuận.
Lộ Minh đương nhiên rất 'vĩ đại' mà tạ tuyệt(cám ơn+từ chối).
Hắn biểu lộ, trước tiên đợi cho thuốc được nghiên cứu ra, sau đó xem có hay không hiệu quả, rồi mới nói đến chuyện tiền nong.
Ông lão trung y Trần Lập Dân ha hả cười lớn: "Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, sư huynh, tiểu Lộ nói cũng có lý, bây giờ anh đưa nó 500vạn, có khi còn không bằng con số 0 sau này, như vậy đối với Tiểu Lộ kỳ thực không công bằng".
Lão nhân Lý Thành Tề nắm chặt tay Lộ Minh kích động gật đầu: "Tiểu Lộ, cháu nói không sai, thế giới này đúng là có nhiều thứ mà tiền không mua được như: sinh mạng, thời gian... phẩm đức của cháu rất tốt, nhưng mà chúng ta cũng không thể vì điều đó mà mặt dầy lấy không được, 500vạn này ta cũng không miễn cưỡng mà bắt cháu nhận, có điều, đợi cho 'tục mênh hoàn' này nghiên cứu chế tạo ra, xin được chứng nhận bản quyền, tính toán được giá cả, cháu nhất định không được từ chối, cái gì đáng là của cháu, thì cháu phải nhận lấy, không cần phải khách khí với chúng ta".
Từ "Tố Vấn Quản" của ông lão trung y đi ra, Lộ Minh vẫn còn hoài nghi mình đang nằm mơ.
Mặc dù không biết sau này có thể thu được bao nhiêu tiền, nhưng nếu như 'tục mệnh hoàn' hiệu quả không tồi, tin rằng sẽ có 1khuản tài phúc không thể tin nổi.
"Số sách thuốc này cháu càm về xem, chỗ nào không hiểu, lúc nào cũng có thể tới đây hỏi!!" Trần lão hiện tại đem Lộ Minh biến thành một nửa đồ đệ của mình, lúc Lộ Minh nói muốn xem sách thuốc, lão lập tức đem hết số cổ tịch thu thâp được ra.
"Cháu xem loại cơ bản nhất được rồi!!" Lộ Minh toát hết mồ hôi, xem hết đống sách cổ này không có nửa năm không xong.
Tạm biệt Lý lão và Trần lão, trong tay Lộ Minh có thêm 1quyển sách hình có màu<Bản Thảo Cương Mục>.(sách về các loại cỏ)
Còn hai ông lão thì đã tự mình động thủ, bốc thuốc cắt thuốc, gấp tới mức không đợi được, bắt đầu luyện chế 'tục mệnh hoàn'. Đợi dược hoàn thành, tiếp tục tiến hành lâm sàng thí nghiệm, sau đó xin cấp bản quyền, báo lên cục kiểm định thuốc, sau cùng là sản suất hàng loạt bán ra thị trường. Những việc này Lộ Minh không quản, toàn quyền giao cho hai ông lão sử lý.
Lão nhân Lý Thành Tề là quyền uy nhân sĩ Y Học, ông vỗ ngực nói OK, Lô Minh liền yên tâm tuyệt đối
Còn củ nhân sâm trăm năm, mặc dù Trần lão cố nhét vào tay Lộ Minh, nhưng Lộ Minh bây giờ nhà chỉ có 4 bức vách, không có kim lô ngân đỉnh, cũng không thu thập đủ dược liệu, có đem về cũng chỉ để nuôi chuột, vì thế vẫn lưu nó lại quầy thuốc của Trần lão.
Còn việc luyên 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan' bởi vì quen được hai ông lão trung y nên hắn cũng không gấp gáp gì. Trong thâm tâm, cái hắn muốn nhất chính là sớm luyện ra trữ vật 'chu giai trữ vật linh giới'.
Có nhẫn trữ vật trong tay, sau này bất kể muốn làm gì cũng là thần không hay quỷ không biết.
Trong số những vật phẩm của luyện khí thuật thì 'chu giai trữ vật linh giới' là có yêu cầu thấp nhất, nhưng cũng khiến Lộ Minh vì nó mà đau đầu.
Hoàng kim, bạch ngân mấy nguyên liệu này còn dễ nói, hồng, lục, lam 3 loại bảo thạch cũng có tồn tại trên thế gian này, tiên thiên chân khí mặc dù ít nhưng mà cũng có.
Nhưng mà vẫn thiếu mất một loại nguyên liệu, vẫn thiết.
Đi đâu tìm vẫn thiết bây giờ? Lẽ nào vẫn thiết, chính là kim loại trong vẫn thạch? Cho dù là vẫn thạch, cũng không dễ dàng mà có được...Lộ Minh quyết đình tra xét dữ liệu về vẫn thạch, nếu như đâu đó mà có rất nhiều vẫn thạch, vậy thì dù phải làm đạo tặc, Lộ Minh cũng phải chôm cho được một cục đem về.
Nhẫn trữ vật, dù thế nào đi nữa, nhất định cũng phải luyện ra.
Đang lúc nghĩ ngợi linh tinh, di đông chợt reng.
Là kẻ địch nọ ở nhà gọi tới. Ổng hẳn là phát hiện ra mẹ mới gởi tiền cho mình, liền gọi điện tới để cười nhạo, trên đời này chắc không có phụ thân nào như vậy!! nếu là nhận nuôi thì không nói làm gì, đằng này người đó rõ ràng là cha thân sinh của mình, bản thân mình tiền thế nhất định đắc tội với ổng, khiến ông ở khiếp này phục thù thành công, lấy danh nghĩa phụ thân, tàn nhẫn thu thập bản thân mình.
Đáng thương cho cái thân mình, phận làm con, không cách nào phản kháng lại được.
Quả nhiên, vừa mới nhấc máy, lập tức nghe được âm giọng cổ họng đặc biệt của ổng: "Mày không phải tự lập tự cường sao? còn cần nhà gửi tiền để là gì?".
"Không cần ông quản, tiền của mẹ, tôi một xu cũng không động đến, tôi có thể dùng hai tay nuôi sống bản thân, ông nói ít thôi" Lộ Minh trong lòng rất bực.
"Ra vẻ ta đây! nếu không có mẹ, mày chết đói từ sớm rồi, tốt nghiệp đại học ở cái trường đại học hạng 3 như mày mà cũng muốn tìm việc? buồn cười! lão tử năm đó bằng tuổi mày đã lập được công ty riêng rồi, mày so ra đến cái rắm cũng không bằng!" ổng lại đem uy phong cũ rích của năm đó ra khoe, không phải là xuống biển khởi nghiệp thôi sao? ai làm không được?
Ổng bắt kịp thời cơ, không phải thật sự là có bản lĩnh, nếu để ổng thời điểm hiện tại làm, có khi còn thảm hơn mình gấp trăm lần ý chứ.
Lộ Minh từ đáy lòng cảm thấy không phục.
"Năm đó nếu không có mẹ giúp đỡ và cổ vũ, ông cũng chỉ là cái bã (nguyên văn là cặn bã = =") "
Lộ Minh hoả cao ba trượng, hét lên: "tôi nhất định sẽ không thua ông, nhất định!!"
"Tao không thèm so sánh với kẻ mà đến việc làm cũng không tìm được..." lời nói của ổng đúng là bức chết người.
"Ông nói gì? tôi lập tức sẽ tìm được việc, lúc nào cũng có thể!!" Lộ Mình phát cuồng, hắn thiếu chút nữa thì để vọt ra khỏi miệng chuyện hôm nay có người đưa cho hắn 500vạn, nhưng bản thân không để vào mắt. Rốt cục Lộ Minh vẫn là nhẫn nhịn, đợi tới lúc bản thân tích được nhiều tiền, về nhà dùng tiền đè bẹp ổng, xem còn dám coi thường mình không.
Quan trọng nhất là, bản thân gặp được kỳ ngộ, bây giờ đã có tiên thiên chân khí, công lực mặc dù còn kém, nhưng cảnh giới thì vượt qua ổng rất xa rồi.
Đợi tới khi đồng tử công của bản thân luyện thành, về nhà đem ổng trực tiếp đánh ngã, khiến ổng hiểu được là con trai cũng không phải dễ dàng để bị bắt nạt.
Tạm thời nhẫn nại một chút, ổng không còn mấy ngày có thể vui sướng nữa đâu...Lộ Minh trong lòng càng nghĩ càng vui, hắn cảm nhận được sau này, vào một ngày nào đó đem phụ than, người đã áp bức mình mười mấy năm này đánh ngã, đó không phải việc đáng mừng sao.(pó toàn thân)
"Công viêc? chỉ bằng mày? vậy lão tử xem xem mày có thể tìm được việc gì!!" ổng nói xong, lập tức cúp máy, không cho Lộ Minh cơ hội phản công.
"Lão đó là cha của mình sao?" Lộ Minh lần thứ 9999 hoài nghi.
Lộ Minh miệng nói tuỳ thời đều có thể tìm được việc, nhưng trong lòng không có tí chắc chắn nào.
Phụ thân hắn thuộc cấp bậc đại BOSS(nguyên văn), ở Thanh Hà, Lam Hải, Mạc Giang, Bạch Tuyết.. mấy thành phố đều có thế lực nghiêng trời lệch đất, hắc bạch đều ăn, Lộ Minh khiêu chiến ổng mười mấy năm, nhưng đều là không ngóc đầu lên được.
Tốt nghiệp đại học, Lộ Minh bị phụ thân áp bức càng lợi hại, cứ mỗi lần tìm được việc, mới làm có 2 ngày, liên bị một câu nói của ổng đốt mất.
Nghĩ nghĩ, dưới sự áp bức của tên bạo quân này mà muốn thuận lợi tìm được một việc ổn định lâu dài thât không dễ a!!
May là lúc trước có sự đảm bảo của mẹ, lần này phụ thân sẽ không can thiêp vào, để mình tìm được việc làm.
Lộ Minh đoán lần này phụ thân gọi điện tới cười nhạo mình là bởi vì bị mẹ dùng gia pháp trách phạt.
di đông lại reng, ra là lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn.
"Tử tinh thạch của bạn, anh tuỳ ý cho cái giá " lời nói của lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn tuyệt đối là khai môn kiến san(mở cửa nhìn núi, ko nghĩ ra được TV có cái nào thay thế)
"Mang tới nhà tôi..." Lộ Minh cũng không dám chắc bản thân mình có thể cảm ứng được năng lượng của tử tinh thạch hay không, hắn không báo giá, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt, rồi quay qua hỏi tin túc về vẫn thiết, hắn đoán lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn có nhiều khả năng biết được: "Cô có biết ở đâu có vẫn thạch hay vẫn thiết không?".
"Hỏi Nhiếp Thanh Lam", lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn ngưng một lúc rồi nói, "cúp đây", cách nói giảm lược đến phát sợ.
Lộ Minh định gọi điện cho hồ ly tinh cảnh phục, làm thế nào dò hỏi nàng ta về vẫn thạch mà không để lộ vết tích? trong lòng đang nhẩm tính câu từ, lại có một cuộc điện gọi tới, là bạn hồi đại hoc Trương Phong.
Last edited by QuanQuan; 28-11-2009 at 11:49 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 8: Bá khí xung thiên.
Người dịch: azzz
Nguồn: kiemhiepcac.com
Trên điện thoại, Trương Phong ấp úng cả nửa ngày cũng nói không tìm Lộ Minh làm gì.
Khiến Lộ Minh rớt mồ hôi, sau cùng dùng cúp máy để uy hiếp, Trương Phong mới nói: "Kỳ thực, là thế này, hôm nay ba mình bày 'hoà đầu tửu'(1dạng tạ lỗi của xã hội đen), mình muốn tìm mấy bạn học giúp chống lưng cho có khí thế".
"Ba cậu lẽ nào là xã hội đen?" Lộ Minh có chút khinh ngạc, Trương Phong là một học sinh ngoan a!!!
"Ba mình là thương nhân, tại nhà tắm ở trung tâm, vô ý đắc tội với một đại ca, bây giờ tìm người hoà giải, đền chút tiền, làm vài bàn 'hoà đầu tửu', rót chén trà nhận lỗi là không việc gì nữa rồi".
Trương Phong thở dài, giọng có vẻ khổ sở nói: "Lộ Minh, cậu không đến cũng không sao, mình chỉ là tìm vài người bạn học đến cho đông, giúp ba mình lấy chút can đảm".
Rồi lại nghĩ cả nửa ngày, vẫn không tìm ra câu từ nào thích hợp, Nhiếp Thanh Lam cô hồ ly đó không dễ lừa chút nào, Lộ Minh trong lòng đầy phiền não, nếu như lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn là người có vẫn thiết, vậy thì dễ dàng rồi...
Lên xe buýt, đổi vài trạm, lại đi bộ thêm một đoạn mới đên nơi hẹn với Trương Phong.
Trương Phong và hai người bạn học đang đợi ở đó, bọn họ nhìn thấy Lộ Minh đều rất vui mừng.
Mặc dù bọn họ không biết Lộ Minh biết võ công, nhưng cũng biết Lộ Minh thường xuyên rèn luyện thân thể,trong ngành học hắn luôn đứng đầu về môn thể dục.
Thầy giáo vủa viện thể thao luôn tìm cách lôi kéo Lộ Minh về viện tham gia luyện chạy cự ly ngắn và bóng rổ, đáng tiếc Lộ Minh chỉ muốn ở ngành Trung Văn cùng với Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang tử đối đáp, măm măm chờ chết.
Trong ngành Trung Văn, vương quốc của 4 mắt, Lộ Minh cũng là kẻ mà từ khi có lịch sử tới giờ, là học sinh duy nhất tốt nghiệp mà vẫn giữ đươc thị lực tiêu chuẩn.
"A Cường, Thạch Hoa, 2 người tìm được việc rồi?" Lộ Minh nhìn 2 người bạn học ăn mặc nghiêm chỉnh, đầu vuốt keo bóng mượt cùng với kiểu dáng sắp chết ngày xưa, khác hẳn nhau, không đừng được hiếu kỳ hỏi.
"Bọn mình chỉ sợ kiểm tra, chết môn, tìm việc? đó là chuyện vặt" gọi A Cường là Lỗ tử Cường cười lên, ném cho Lộ Minh một chai nước khoáng.
"Gia đình có người quen, mình bị nhét vào trường cảnh sát, huấn luyện tức thời 3 tháng, vừa mới được thả ra, chậm vài ngày sẽ lên đồn làm việc." Thạch Hoa cũng gật đầu, Trương Phong hướng Lộ Minh gật gật đầu, hắn tìm Thạch Hoa, nguyên nhân chủ yếu hy vọng lấy được chút "Cảnh Khí"(khí thế cảnh sát), trong lòng yên tâm được chút.
Có thể bầy 'hoà đầu tửu', là có thể thấy sự việc đã được đàm phán qua, rót chén trà, nhận lỗi, mời đối phương ăn uống một bận, vậy là xong.
Lại đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới có thêm 2 người bạn nữa đến. Lộ Minh nhận ra là bạn cùng trường, có lẽ là bạn của Trương Phong, hắn thì không biết tên.
Bởi vì đại ca xã hội đen sắp tới, thời gian vô cùng gấp gáp, Trương Phong cũng không vội giới thiêu, lái xe chở 5 người, phi như bay đến nhà hàng lớn là ‘Hỉ Doanh Môn’.
"
Các bạn , cám ơn mọi người đã tới, vào trong uống chén rượu!!" phụ thân Trương Phong là Trương Phát Tài(>.<) thấy còn trai đưa bạn học đến chống lưng cũng rất mừng, nhưng lại không nguyện ý bị mất mặt trước đám nhỏ, bởi chút nữa ông phải rót trà nhận tội với đại ca xã hội đen, vì vậy vội vàng kêu đám Lô Minh vô phòng riêng.
"Thật không cần chúng con?" Trương Phong cũng bị phụ thân kêu vô trong, hiển nhiên, Trương Phát Tài cũng ngại bị mất mặt trước mặt con trai.
"Không sao, không sao" Trương Phát Tài khứa khứa cười, từ biểu hiện cho thấy mọi việc đều được đàm phán ổn thoả.
Nhìn thấy như vây, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm tụ tập ăn uống.
Vừa ngồi xuống, hai người bạn không quen biết nọ điện thoại lần lượt kêu, có việc phải về, thần sắc trong mắt Trương Phong chợt tối, nhưng vẫn mỉm cười đưa 2 người xuống lầu.
Bên ngoài đại ca xã hội đen cũng đã đến, người làm trung gian hoà giải Thuỷ thúc cũng đến rồi, có vẻ như là vô sự, tất cả đều dung hoà, 4 người Lộ Minh đều yên tâm, bắt đầu đấu rượi.
Còn chưa cạn được 3 chén, chợt nghe bên ngoài có tiếng lộn xộn, có tiếng người chửi rủa ầm ĩ hết cả lên.
Phi ra ngoài nhìn xem, thấy mười mấy tên côn đồ cầm dao bổ dưa hấu đứng ở phòng khách. Không những mấy người bồi tiếp, ngay cả lão hoà giải Thuỷ thúc cũng bị kề vào cổ.
Có một gã râu kiểu người hồ(quai nón) đeo khính đen, ngồi nhếc mép cười, rót rượu nhàn nhã uống.
Bên người râu quai nón có một gã vệ sĩ to lớn như con trâu đứng đó.
Một tên mập lùn, đang thở phì phì, vừa đá vào eo Trương Phát Tài vừa chửi lớn: "đcm, mày, Trương Phát Tài chỉ là cái lông gà, lão tử bằng gì cho mày thể diện? lão tử kêu không đánh mày vì bị mày trốn mất, chứ không phải không muốn đánh, mày cho rằng lão tử thật sự vì 30 vạn ít ỏi này, vì cái 'hoà đầu tửu' này của mày?".
"Đây, Hồ tu ca, thê này, thế này sợ không đúng quy tắc" Thuỷ thúc có chút khẩn trương nhìn gã râu quai nón 1 cái, nhẹ giọng lẩm bẩm, âm thanh bé tới nối có lẽ đến ông ta cũng nghe không rõ.
"Tất cả lên, quây lại, đánh cho tao, đập chết thằng khốn này, gái lão tử nhìn trúng, còn là gái trinh, thế mà nó cũng dám động vào, lão tử nếu không đem nó đánh cho tàn phế thì nuốt không trôi cục tức này" mập lùn đá được mấy cước, Trương Phát Tài liền trốn vào gầm bàn, hắn lập tức lệnh cho đàn em vây quanh hội đồng.
"ách" Lỗ tử Cường và Thach Hoa là 2 người trẻ tuổi chưa từng thấy qua cảnh này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đánh nhau bọn họ không sơ, nếu như đối phương không có dao, cùng mười mấy tên côn đồ chiến môt trận cứu ra Trương Phát Tài cũng có thể, nhưng hiện tại vừa mới xông ra liền bị người ta cầm dao dưa hấu dí vào mũi, bọn họ không biết làm thế nào bây giờ.
Chỉ có Trương Phong vì lo cho phụ thân, mạo hiểm xông tới ôm lấy Trương Phát Tài, cố giúp phụ thân đỡ đòn hội đồng.
Mập lùn sách cái bình hoa khá to trong phòng lên định đập xuống đầu Trương Phong. một cánh tay giơ ra nhẹ nhàng đón lấy.
Rồi lại mạnh bạo đập xuống đỉnh đầu mập lùn đang rất hùng hổ. Chính là Lộ Minh.
Lộ Minh phủi phủi tay, 1 cước đem tên vệ sĩ bên cạnh râu quai nón vừa xông tới đá bay, đem tên to như con trâu đó đá bay đi vài mét, va đổ mấy cái bàn trong phòng.
Ánh mắt của râu quai nón dưới cặp kính đen nhất thời biến lạnh, cánh tay đang rót rượu lập tức cứng lại. Với nhãn lực của mình, hắn hoàn toàn nhìn không ra tên vệ sĩ đắc lực nhất của mình bị người ta 1 cước đá bay đi như thế nào.
Cự hán cường tráng rơi xuống đất, lập tức hôn mê, one hit.
"Tới đây, rót trà!!" Lộ Minh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống, lại 1 cước đem mập lùn đang phát cuồng định bò dậy xuống đất.
Bên cạnh không có người nào có ý tiến lên giúp hắn rót trà.
Mấy tên côn đồ phản ứng kịp, lập tức giơ dao lên vây lấy Lộ Minh, nhưng gã râu quai nón cấp tốc giơ một tay lên, gã ra hiệu mọi người không được động, lại ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Râu quai nón có chút bồn chốn nuốt một ngụm nuớc bọt, ngập ngừng hỏi: "mày, mày là ai?".
Lộ Minh không để ý đến hắn, tự rót cho mình một chén trà, cau mày nhấp một ngụm, lại phun ra cảm thán nói: "trà cũng bình thường thôi, phục vụ thì quá tồi, đến người rót trà cũng không có" .
"Là Ngài? để tôi, để tôi" Thuỷ thúc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cầm lấy ấm trà, lộ ra nụ cười cung kính, đứng lên châm trà cho Lộ Minh.
"ông không phải a thuỷ bên cạnh Hắc Báo sao? hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây uống trà vậy?" Lộ Minh làm như là vừa mới nhìn thấy Thuỷ thúc.
"khái, hôm nay có chút việc, bầy cái hoà đầu tửu, chỉ có điều làm không tốt... ngài như thế nào lại ở đây?" Thuỷ thúc trán đầy mô hôi, cười có chút xấu hổ.
Vốn dĩ bầy ra hoà đầu tửu, tan tành rồi, mất mặt lắm rồi, hiện tại, không nghĩ tới Trương Phát Tài lại mời đến một vị "Gia"(ông) này, càng khiến lão không biết để mặt mũi vào đâu nữa, thậm chí còn sợ Lộ Minh trách tội lão.
"hoà đầu tưu àh" Lộ Minh cười lớn, rồi cầm lấy ấm trà hướng về đầu mập lùn đang ở dưới chân mình mà rót vào.
"Trương thế bá, người đắc tội với vị đại ca này? để tiểu điệt giúp bác rót chén trà, nhận chút lỗi! Tôi rất có thành ý... nếu một chén không đủ, tôi rót thêm chén nữa", Lộ Minh ra hiệu Trương Phong đỡ Trương Phát Tài ngồi xuống bên mình.
Dưới chân hắn mập lùn biết là đụng phải thứ dữ, ra sức xin tha, Lộ Minh là như không có tai, cứ nước trà nóng mà đổ xuống, khiến cho mập lùn kêu như heo bị giết.
"Tôi là em họ Thanh Long, nếu như đều là người nhà, cho tôi chút thể diện, để cho mập mạp đứng lên, cho hắn xin lỗi anh, việc này coi như công bằng", gã râu quai nón sắc mặt thay đổi.
"Được, tao cho mày thể diện" Lộ Minh cầm chén trà hất thẳng vào mặt râu quai nón, khiến hắn đại kinh.
Hắn ta biết rõ mình là em họ của Thanh Long, vẫn dám hất nước trà vào mình.
Râu quai nón đại nộ, đang định trở mặt đột nhiên nhìn thấy góc mắt Thuỷ thúc như bị chuột rút, hướng mình nháy liên tục, ra hiệu mình đừng có bốc đồng, cố mà nhẫn nhìn, hắn hoàn toàn không hiểu, biểu ca (anh họ) tại Lam Hải một tay che trời, đây lại là địa bàn của ổng, mình tại sao lại phải để ý tới sắc mặt kẻ khác.
Tên tiểu tử này là người thế nào?
Lộ Minh không để ý râu quai nón nghĩ gì, sách mập lùn lên như sách con gà con, quay qua nói với cha con Trương Phát Tài: "kéo con heo này vô trong, muốn thịt thì thịt, muốn giết thì giết, đừng có khách sáo với cháu".
"Đây..." cha con Trương Phát Tài hoàn toàn rung động, bọn họ nằm mơ cung không nghĩ tới, Lộ Minh lại có thể khiến cho đại ca xã hội đen biến thành con cháu của rùa.
"Không việc gì, cháu có người quen, mọi người có đem con heo này mần thịt, vứt vào cầu tiêu giập nước xả tới tài bình dương cũng không việc gì". Lộ Minh vừa nói cha con Trương Phong trong lòng liền nghĩ, có thù không báo phi quân tử, có Lộ Minh khẳng định giúp bản thân, hắn có lai lịch không nhỏ, vậy cục tức này thế nào cũng phải đòi lại! hai cha con dùng sức lôi mập lùn vô trong, Lỗ tử Cường và Thạch Hoa thấy thế kích động, nhiệt huyết tăng lên, liền xông vào trong cùng hội đồng.
Bên kia, đám côn đồ tay cầm dao đứng ngệt ra nhìn, một đại ca thì không nói gì, một đại ca thì đang bị đánh, trời mới biêt phải làm cài gì.
Râu quai nón đang định gọi điên cho long đầu thành phố Lam Hải Thanh là Long đại ca.
Trong lòng hắn rất uất ức, chuẩn bị nhờ biểu ca phái một trăm mấy chục người tới, đem tên tiểu tử trước mặt xé ra thành mảnh nhỏ nhét vào bao tải vứt xuống biển Lam Hải.
Ai biết được, vừa khéo có cuộc gọi khác gọi đến, một giọng nói thật lớn phát ra khiến những người xung quanh cũng nghe được rõ ràng: "Hồ Tu(quai nón), mày là thằng ngốc, mày là thằng thần kinh, mới tới Lam Hải hai ngày, liền đem tai vạ đến cho Long ca, Long ca bắt mày lập tức cút, cút nhanh chừng nào tốt chừng đó, đụng phải người không nên đụng, mẹ nó, lão tử hôm nay tuyệt đối không giúp mày chùi đít, con mẹ mày tự làm tự chịu, nếu mà bị người đập chết, lão tử nhiều nhất tặng mày một cỗ quan tài".
"Hắc, hắn báo ca..." quai nón rung động vô cùng, hắn nhìn một chút Lộ Minh, tên tiểu tử này đến Long ca và Báo ca đều không dám đụng vào, rốt cục lai lịch hắn là như thế nào? hắc báo ca làm sao lại biết mọi việc phát sinh ở đây, lẽ náo anh ta ở đâu đó trông thấy?
"Cút cút cút, cút mẹ mày đi, ca cái rắm!!" rồi "bách" tiếng cúp máy.
Sau đó không những râu quai nón, đến cả mười mấy tên côn đồ đang cầm dao lập tức vứt hết dao, cướp đường mà chạy, thâm chí tại cầu thang còn nghe thấy tiến vài lăn 'đông đông ...', kế đó đến râu quai nón cũng bị đè xuống bên dưới.
Lộ Minh là như xung quanh không người, ngồi uống trà, ăn đồ ăn, Thuỷ thúc làm mặt cười bồi bên cạnh nhẹ nói: "Xin đừng giận, tên nhị thế tổ đó vừa mới tới, không nhận ra ngài".
Trong phòng, Trương Phong mấy người đang hội đồng, đánh cho mập lùn toàn thân đầy máu, hít thở khó khăn.
Trương Phát Tài thở ra một hơi, kích động cộng thêm chút run rẩy đi đến sau lưng Lộ Minh, thiếu chút thì quỳ xuống. Lộ Minh đỡ lấy Trương Phát Tài cười lớn: "Trương Phong là bạn thân của cháu, thế bá không cần khách sáo làm gì, phục vụ, đến đây, giúp ông chủ* Trương băng lại vết thương..."
(老板:lãobản: ông chủ hoặc giám đốc tuỳ theo sở hữu cty hay cửa hàng).
Trương Phong sách chai rượu trên bàn lên, ừng ực một hơi hết nửa chai.
Cuối cùng đem tâm tình kích động đè xuống, đấm cho Lộ Minh một quyền nói: "Thật là nhìn không ra, Lộ Minh, thì ra cậu đỉnh vậy, đúng là bá khí xung thiên".
"Nếu như cậu đánh nhau từ bé, đánh từ đầu đường đánh tới cuối đường, thì cũng như mình thôi, mấy tên đó chỉ cần cậu đủ dữ tợn, chúng lập tức trở thành mấy con cừu", Lộ Minh cầm chai rượu rót cho mấy người Trương Phong vẫn còn đang kích động không ngừng một người một chén, nói: "đánh người sướng không?"
"Quá sướng, mẹ khiếp, trước mặt mấy chục tên xã hội đen đánh đại ca của chúng, uy phong như vậy cả đời này mình chưa từng có qua" Lỗ tử Cường tay bây giờ vẫn còn run.
"Mình dứt khoát không làm cảnh sát nữa, đi theo cậu quậy", Thạch Hoa kích thích như con gà chọi hăng máu.
"moá, cậu cho rằng mình là xã hội đen chắc? mình chỉ là đánh đấm quá nhiều, bọn chúng mới sợ mình... quậy cùng mình? mình đến việc làm còn không có. 0 thu nhập, nói không chừng ngày nào đó còn tới kiếm cậu xin bữa cơm nữa đó".
Lộ Minh trong lòng nghĩ, bon họ cho rằng làm xã hội đen rất uy phong sao? Đúng là bị mấy cái film Hông Kông làm độc hại.
Trương Phát Tài sớm đã được băng bó, lúc quay về không để ý gì tới thương thế, ra sức mời rượu Lộ Minh.
Lộ Minh đang chuẩn bị phát huy sở trường ngưu ẩm(trâu uống), đem mấy tên không biết sống chết là gì này uống ngục thì đột nhiên di động reng lên, là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam.
Last edited by QuanQuan; 28-11-2009 at 11:51 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 9: Mạo nhận bạn trai.
Người dịch: azzz
Nguồn: kiemhiepcac.com
Lộ Minh nhớ ra, hồ ly my nhân mê chết người không thường mạng này, hôm nay muốn mình mạo nhân là bạn trai của nàng để đi lừa người nhà.
Nếu như đổi là trước đây, khẳng định là từ chối.
Nhưng mà lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn nói Nhiếp Thanh Lam biết tin tức của van thiết, bản thân mình có việc cầu nàng, vậy lời nói không thể qua tuyệt tình.
Lộ Minh ấn nút tiếp nhận cuộc gọi, lập tức nghe thấy giọng nói thiên kiều bách mị của vang lên: "Bạn Lộ Minh, đang ở đâu?"
"Quán rượu, cùng bàn bè so rượu!" Lộ Minh trong lòng tính toán, lam thế nào mới moi được tin về vẫn thiết từ nàng.
"Anh tìm được việc rồi? thế nào lại rảnh rỗi đi uống rượu?" Nhiếp Thanh Lam cười hỏi.
"Cô quản tôi?, tìm không được việc, mượn rượu giải sầu được không!!" Lộ Minh nhận thấy tư thể của mình phải cao, phải lấn áp hồ ly mỹ nhân đó, như thế mới dễ nói chuyện.
"Tôi bồi tiếp anh uống một ly, anh ở đâu?" Nhiếp Thanh Lam lại cười hỏi
"Hỉ Nhiếp Môn..." Lộ Minh vừa nói ra tên, hô ly mỹ nhân lập tứ đáp 'được' rồi cúp máy, không cho Lộ Minh cơ hội từ chối.
Không tới 10 phút, Nhiếp Thanh Lam tự mình chạy chiếc HAMMER(hàng khủng đóa) tới, mấy em gái đứng cửa đón khách nhìn thấy nàng mặc cảnh phục, anh khí đầy người, liền vội vàng nghênh đón, quản lý của nhà hàng vội vàng đi tới giải thích về vụ đánh nhau trước đó, gã quản lý đó cho rằng nữ cảnh sát tới là để bắt mấy tên xã hội đen, vội vàng giải thích nhà hàng hoàn toàn không biết gì, rồi đưa nàng lên phòng rượu lầu 2, đem mấy người Lộ Minh chỉ điểm cho nàng.
Nhiếp Thanh Lam nhìn thấy Lộ Minh, cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn họa thủy đó, cộng với nụ cười tuơi tắn tụ nhiên, đem toàn bộ nam nhân trong phòng biến thành tượng đá.
Thậm chí đến mấy em phục vụ bưng đồ cũng quên cả bước đi ngơ ngẩn nhìn nàng.
"Mấy vị chắc là bạn học của Lộ Minh? xin chào tất cả, hôm nay thật không may, tôi định đưa Lộ Minh tới ra mắt trưởng bối trong nhà...ở đây, tôi xin kính mọi người một ly gọi là tạ lỗi". Nhiếp Thanh Lam thoải mái bước tới, đón lấy ly rượu đỏ trên tay một em phục vu, ra hiệu cho mọi người, rồi một hơi cạn ly.
"Tiểu Lộ, bạn gái cháu là cảnh sát?" Trương Phát Tài trong lòng đại ngộ, chẳng trách Lộ Minh hùng hổ như vậy, hắn không những quen biết đại ca xã hội đen mà bạn gái lại còn là cảnh sát.
Đếm đếm số sao trên vai nữ cảnh sát, đây còn là một chức quan không nhỏ à.
Chẳng trách cái đám xã hội đen hung hăng đó bị Lộ Minh trị cho gần chết mà đến cái rắm cũng không dám đánh.
Trương Phong Thạch Hoa mấy người lại nghĩ tới việc khác, Lộ Minh tên tiểu tử này lúc còn học đại học, nhận được rất nhiều thư tình, nhưng lại không yêu bất cứ cô gái nào, cứ như là khúc gỗ vậy, lúc mới đầu mọi người còn cho rằng tên này chắc sắp xuất gia làm hòa thượng. Hiện tại thì rõ ràng rồi, Lộ Minh tên tiểu tử này sớm đã có bạn gái, lại còn là người đẹp cảnh sát của thành Lam Hải, chẳng trách hắn trước giờ không có lo lằng gì về tuơng lai cuộc sồng hạnh phúc của bản thân.
"Tên này là khúc gỗ, trước giờ không có ở trước mặt người khác giới thiệu tôi..." nàng Nhiếp Thanh Lam này dám thừa nhận, Lộ Minh thiếu chút phun rượu ra.
"Ra mắt trưởng bối rất quan trọng, sớm biết chúng tôi đã không làm phiền các bạn" Truơng Phát Tài vội vàng xin lỗi.
"Không sao, nếu rảnh nhất định mời mọi người mấy ly" Nhiếp Thanh Lam giả trang làm bạn gái Lộ Mịnh có thể nói là rất đạt tiêu chuẩn, so với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn hơn cả trăm lần, nàng cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, hướng Trương Phát Tài, Trương Phong mọi người mời mỗi người một điếu, lại chuẩn bị giúp mọi người châm lửa. Mọi người ai dám để nàng giúp châm lửa, vội vàng tự mình châm lấy, trong lòng không ngừng khen người bạn gái này của Lộ Minh thật hiệu việc.
Bạn trai trước khi đi ra mắt trưởng bối, chạy đi uống rượu với bạn bè, nàng không những không tức giận, còn cho mọi người mặt mũi, hết kính rượu lại đến thuốc, chỉ bằng nhữ điểm đó, nàng đã là một người bạn gái hợp cách.
Trương Phong mấy người ngưỡng mộ suýt rớt nước miếng, một người bạn gái tốt như vậy tìm ở đâu ra a?
Là một đại mỹ nữ, nghề nghiệp cảnh sát, nhưng nàng lại không chút kiêu căng, tính cách hòa hợp, lại nhận biết thư lễ, đại lượng rộng rãi, thật là quá hoàn mỹ rồi.
Nhiếp Thanh Lam như một cô dâu nhỏ đáng yêu, mấy người Trương Phát Tài đều cảm thấy Lộ Minh rất may mắn, có người bạn gái tốt như vây, đàn ông cầu đâu ra? Chỉ có bản thân Lộ Minh mới biết, nàng ta tìm mình là để qua cầu, lợi dụng mình giả trang thành bạn trai ra mắt gia đình nàng, đúng là hồ ly tinh từ đầu tới đuôi.
Lộ Mịnh đang định phân biện 1 lời, sườn liền bị Nhiếp Thanh Lam dùng ngọc chỉ ra sức cấu véo, nàng cảnh cáo hắn, cẩn thận lời nói, không được phép lật tẩy nàng, nếu không sẽ có đại hình hầu hạ. Mặt nàng cười tươi như hoa, một tay kéo cánh tay Lộ Minh, nửa người áp vào thân Lộ Minh, biểu hiện thân mật, kỳ thực là đang dùng sự ôn nhu mê chết người đó của nàng để che đậy phần bạo lưc kia(cấu véo).
Hôm nay không đi không được rồi.
Lộ Minh trong lòng nghĩ, dù sao mình củng phải hỏi nàng tin tức về vẫ thạch, trước tiên cùng nàng ta đi gặp trưởng bối, rồi sau đó tống tiền nàng.
Nếu nàng ta không muốn việc của mình bị vỡ lở, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Chiếc HAMMER hướng về ngoại ô thành phố chạy như bay.
"Nếu anh giúp em qua được cửa này, vậy những việc trước kia một cục xóa hết! anh cùng Cảnh Hàn tư tình, em cùng không hỏi tới nữa" lời nói của Nhiếp Thanh Lam khiến Lộ Minh động tâm, mặc dù bản thân thanh bạch, nhưng cũng sợ phiền phức, nếu như 1 cục xóa hết là tốt nhất.
Lộ Minh nhìn nhìn một bên mặt 'Bạch ngọc vô khuyết' của Nhiếp Thanh Lam, lại cảm thấy nàng đúng là tuyệt thế mỹ nhân, đặc biệt là trên người nàng có một loại anh khí khó thấy ở những cô gái khác, phối hợp với khuôn mắt kiều diễm của nàng, khiến nam nhân có cảm giác muốn chinh phục.
"Sức đề kháng của tôi đối với sự quyến rũ là rất thấp, nữ cảnh sát, y tá, hộ lý, mấy em hoc sinh... kỳ thực không thích lắm" Lộ Minh lẩm bẩm nói ra nhưng lời không đúng với tim như là đang đọc thần chú.
"Đại sắc lang" (câu này chắc ko cần tìm từ khác, 35 của viêt nam) Nhiếp Thanh Lam quay mặt lại trợn mắt lên cáu giận nhìn Lộ Minh.
"Đừng cười, mỗi lần cười đều rất giống hồ ly tinh" nhìn thấy biểu tình đầy nữ tính của nàng, tim Lộ Minh đập mạnh, nhưng chết sống cũng không thừa nhận.
"Đây, tiền hôm trước cô trả hộ tôi tiền phòng trọ", Lộ Minh móc ví lấy tiền đưa cho Nhiếp Thanh Lam.
Nhiếp Thanh Lam cười cười nói, chờ chút ăn xong bạn trai tất nhiên phải thanh toán, số tiền này để chút nữa trả.
Lộ Mình thầm toát mồ hôi, chút nữa hết bao nhiêu còn chưa biết.
Nếu như gọi nhiều cá to thịt lớn, 500 đống có lẽ không đủ cho con số 0 ở đầu, Lộ Minh cũng không nói ra mấy câu suy nghĩ trong lòng náy, dù sao tiền tiêu nhiều, rồi cũng từ nàng lừa trở lại, quyết không để thua thiệt, tốt nhất là trao đổi 1 cục vẫn thiết.
"Mẹ à? mẹ vẫn đang họp? vậy cuộc gặp tối nay hủy bỏ? vẫn không hủy sao!!" Nhiếp Thanh Lam nghe điện, sau đó không đừng được thở dài.
Xem ra, nàng ta cũng không thích gì hành vi đem bạn trai về ra mắt trưởng bối.
Tới địa điểm gặp mặt "Hữu Phụng Lai Nghi" trà trang(một loại quán trà như cafe vườn nhưng lại chia thành các phòng nhỏ riêng biệt), Lộ Minh phát hiện có điểm kỳ lạ, Nhiếp Thanh Lam hình như có chút khẩn trương.
Đi đến trước cửa phòng hẹn, phát hiện bên trong có 2 bóng người, Lộ Minh vừa định tiến vào, liền bị Nhiếp Thanh Lam kéo lại, đôi môi hướng qua, dí sát bên tai Lộ Minh, thổ khí như lan, nhỏ giọng nói: "Đừng có làm hỏng việc, nếu như người nhà có hỏi, thì phải nói là anh tốt nghiệp ở Thanh Hoa, ngành Tài Chính loại ưu, hiện giờ vừa học Thạc sỹ vừa khởi nghiệp hiện tại độc lập mở một công ty có vốn là 500 vạn... "
Lộ Minh nghe thế mắt trợn trắng, hướng nàng giơ ngón cái, lừa đảo thấy qua, nhưng chưa lần nào thấy qua vụ lừa khủng khiếp như vậy.
Nhiếp Thanh Lam trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào của một tiểu tình nhân, vỗ vỗ vào mặt, khiến cho hai bên má hiên lên chút hồng nhuận, như là đạt được sự tưới tắm vô hạn của tình yêu, Lộ Minh nhin thấy thế, trong lòng thầm kêu lên, nữ nhân ở phương diện biểu diễn quả thật là thiên tài, lần diễn này nếu đem đến Bollywood(ngành cn điện ảnh của ấn độ.wikipedia), nàng ta khẳng định sẽ đoạt được oscar cho vai diễn nữ nhân vật chính xuất sắc nhất.
Đang định cắp tay Lộ Minh tiến vô trong cùng người nhà chào hỏi, từ eo Nhiếp Thanh Lam chợt truyền đến vài tiếng hú.
Nhiếp Thanh Lam vừa nhìn, thần sắc liền biến đổi, âm thanh cấp bách hướng Lộ Minh nói: "Trụ sở có việc gấp, em phải lập tức quay vê, anh tự mình lo liệu".
"Hêy, hêy, hêy một mình tôi làm sao được..." Lộ Minh chưa nói hết Nhiếp Thanh Lam đã như mũi tên lao xuống lầu, xem ra đúng là có vụ án lớn sảy ra rồi, Lộ Minh hít lấy một hơi, hy vong thuận lợi quá quan.
Lộ Minh lấy hết dũng khi mở của, thấy bên trong có một nam một nữ. Nam khoảng 50 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc không tồi, nhưng trên đầu đã có chút tóc bạc, nữ xem ra chỉ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng lại có vẻ không chỉ như vây, cực kỳ thành thục, yêu mị, chì nhìn bên ngoài rất khó phán đoán tuổi tác thực cùa bà.
Lộ Minh đoán đây là cha mẹ của Nhiếp Thanh Lam, vì thế ra vẻ thoải mái giới thiệu: "Hai người là bác trai và bác gái? cháu chào hai bác, cháu tên Lộ Minh, hai bác có thể gọi cháu là Tiểu Lộ, vừa rồi Thanh Lam vì Sở có án lớn nên phải quay về... ".
Nhưng đôi nam nữ đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lộ Minh một lúc lâu, rồi lại nhìn nhau, sau đó nam nhân đứng lên dùng giọng nói pha chút xin lỗi nói: "anh bạn nhỏ, chúng tôi không phải là người mà anh bạn cần tìm, vửa rồi trà trang(tiệm trà) đầy khách, chúng tôi thấy chỗ này còn trống, vì vậy yêu cầu được ngồi một lát".
"Hôm nay chúng tôi kỷ niêm ngày 2 người kết hôn, trước đây chúng tôi quen nhau ở đây, chúng tôi chỉ muốn hoài niệm một chút không khí năm đó, anh bạn tới rồi, vậy chúng tôi lập tức rời đi..." nữ nhân cũng đứng lên, nàng đỡ lấy tay của chồng mình, nhìn căn phòng có chút không nỡ rời đi, mục quang nhu tình như nước, như là rất hoài niệm năm đó.
"Thì ra là kỷ niệm ngày kết hôn, vậy thì đừng đi". Lộ Minh nhìn thấy trong vẫn còn 1 bàn, tâm niêm nhất động nói: "nếu hai bác không để ý, cháu ngồi đợi ở bàn bên kia, có lẽ cháu sẽ rất nhanh kết thúc cuộc gặp này, hai bác cứ ngồi đi".
"Cám ơn, rất cám ơn anh bạn!!" đôi vợ chồng đó rất vui, liên tục cám ơn Lộ Minh.
em gái phục vụ đi vào, thấy Lộ Minh chấp nhận nhượng bô, cũng rất vui mừng, còn nói với Lộ Minh là chỉ tính hắn 80%.
Đang uống trà, một người đeo cặp kính đen rất to, trên cổ là sợi giây truyền vàng to như sợi thừng trâu, trên tay cũng là chiêc đồng hồ vàng rất to, giống như 1 kẻ vừa mới phất lên đi vô, ông ta nhìn thấy trong phòng có 3 người, lại ngồi phân làm 2 bàn, nhất thời ngạc nhiên hỏi: "ài, đây không phải là phòng con gái tôi đặt trước sao?".
Lô Minh trong lòng khiếp sợ toát mồ hôi, thì ra kẻ mới phất này mới là cha Nhiếp Thanh Lam à.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa, kịch vẫn tiếp tục phải diễn.
Vì vẫnn thiết, vì Nhiếp Thanh Lam 1 cục xóa hết, Lộ Minh trong lòng lấy hết dũng khí, đứng lên chào hỏi: "Người là bác trai? cháu là bạn trai Thanh Lam, vừa rồi Thanh Lam vì Sở có việc gấp,nên phải quay về... ".
Last edited by QuanQuan; 28-11-2009 at 11:52 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 10: Cứu người như cứu hỏa.
Người dịch: azzz
Nguồn: kiemhiepcac.com
"Ngồi, ngội đi cậu nhóc, cậu tốt nghiệp trường nào?"
kẻ mới phất ra hiệu cho Lộ Minh, câu đầu tiên liền hỏi học về vấn.
"Ách, Thanh Hoa" Lộ Minh bắt đầu toát mồ hôi.
"Chuyên ngành của cậu là gì?" kẻ mới phất lại hỏi.
"Tài Chính..." Lộ Minh cảm thấy mồ hôi to như hạt đậu từ ngóc trán chảy xuống.
"Học tài chính, không tồi, giờ đang làm việc ở đâu" kẻ mới phất có vẻ như rất coi thường mấy người đi làm công, Lộ Minh trong lòng nhảy lên, chẳng trách Nhiếp Thanh Lam bắt mình nói khởi nghiệp, mở công ty.
"Ách, cháu tự khởi nghiệp..." Lộ Minh làm mặt dầy, cứ theo kịch bản của Nhiếp Thanh Lam mà diễn, đã chơi thì phải chơi tới cùng.
"Tôi biết rồi, vừa học thạc sỹ, vừa khởi nghiêp, công ty mặc dù nhỏ, nhưng có vốn đầu tư là 500vạn, dúng không? phương pháp này nát bét ra rồi, gần như lần nào cũng vậy, cậu nhóc, cậu là người thứ mấy nói với ta câu đó rồi? không chịu đổi mới chút nào, tai ta nghe nhiều đến nỗi nhàm ra rồi" kẻ mới phất nháy mắt đã bắt thóp Lộ Minh, cười lớn không ngừng.
"Vâng, là cháu mạo nhận, bác trai quả lợi hại,mới nhìn đã rõ". Lộ Minh nghe thế, cũng cười lớn lên, đã bị vạch trần, vậy thì giả vờ làm gì?
Sau khi bị vạch trần, trong lòng Lộ Minh ngược lại, cảm thấy nhẹ nhõm, như được giải phóng khỏi sức nặng.
Hiểu con không ai bằng cha, nhìn người cha này, mặc dù có chút giống kẻ mới phất, nhưng sớm đã hiểu rõ hết, khổ cho Nhiếp Thanh Lam vẫn còn cho rằng đưa một người con trai đến là có thể lừa được người nhà.
Xem ra nàng ta sớm biết người nhà nàng chắc chắn phát hiện ra nàng sẽ diễn vở kịch này, vậy với mình không chút quan hệ gì, mặc dù không giúp được nàng lừa qua cửa này, nhưng cũng không thể trách mình à.
Nhìn thấy Lộ Minh giơ ngón tay cái về phía mình, kẻ mới phất đắc ý ha hả cười lớn,vỗ vỗ vai Lộ Minh cười nói: "Đúng rồi, con gái ta bỏ ra bao tiền để nhờ cậu mạo nhận là bạn trai nó?"
"Tiền? a, giá tiền vẫn chưa có đàm phán, có điều hôm trước cô ấy có trả tiền thuê nhà giúp cháu, vâng, đây là 550đồng, nhờ bác đưa cho cô ấy, kỳ thực cháu quen con gái bác không lâu, cộng tất cả lại cũng không quá 3 ngày, gặp mặt cũng 3 lần... bác à, nếu không có việc gì, cháu xin phép ra về!!", Lộ Minh trong lòng thầm nghĩ, kịch này không diễn được nữa, vậy thì mình chuồn sớm chút hay hơn.
Sự việc đã bị hỏng, xem ra phải tìm cách khác để dò hỏi tin tức về vẫn thiết rồi.
Nhiếp Thanh Lam là tiểu hồ ly, tốt nhất là không nên giây vào.
Thế gian nếu thật là có tồn tại vẫn thiết, vậy thì nhẫn trữ vật của mình vẫn còn hi vọng.
Cảm nhận hiện nay của Lộ Mình là, hắn thà tiếp xúc nhiều một chút với nữ phi tặc Lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, cũng không nguyện cùng với Nhiếp Thanh Lam hồ ly này giao tiếp.
"Tiền của nó, cậu trả cho nó, cậu nhóc, đừng vội đi, ngồi xuống, ta muốn tìm người bồi tiếp uống vài cốc trà." kẻ mới phất đem tiền đưa cho Lộ Minh, vỗ vỗ ghế ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Bác có việc gì cần phân phó cho cháu?" Lộ Minh cũng không khách sáo, cầm tiền về, nếu như lát nữa hằn phải trả tiền, không có tiền, vậy phải lưu lại mà rửa đĩa rồi.
"Cậu nhóc, quậy ở đâu vậy?" kẻ mới phất khẩu khí giống một tên xã hội đen, đặc biêt là vào trong phòng những vẫn đeo kính đen ra vẻ ta đây, đúng là có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen.
Có điều đại ca xã hội đen ở thành phố Lam Hải này không có tên nào là Lộ Minh không biết, kẻ mới phất này trước giờ chưa từng thấy qua, có vẻ như là 1 thương nhân thích chơi trội, Lộ Minh trong lòng nghĩ, không lẽ người này cũng bị film ảnh của Hông Kông độc hại rồi?
"Cháu? ách, vừa mới tốt nghiệp ra trường, còn chưa tìm được việc làm" Lộ Minh nói thật.
"Việc làm cũng không có? cậu nhóc, muốn cưới con gái ta, tuyệt đối không có cửa, đừng nói cửa ải của mẹ nó, đến ta cũng không chấm cậu!!" kẻ mới phất nói câu này cũng không sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Có điều Lộ Ming cũng cảm thấy hợp lý, bản thân mình việc làm không có, nếu kẻ mới phất này mà chấm mình thì mới thấy kỳ.
Lộ Minh cười, dù sao mình cũng không phải là chư thần dưới váy Nhiếp Thanh Lam, cách nhìn của người nhà của nàng, muốn như thế nào thì như thế đó.
Đợi chút mọi người phủi đít rời đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại kẻ mới phất này, kệ ổng nói gì thì nói.
Kẻ mới phất vỗ vỗ vai Lộ Minh cười rất cởi mở nói: "Cậu nhóc, không bằng, cậu đi theo ta? công ty của ta hình như đang tuyển bảo an, ta thấy thân thể cậu khá cường tráng đó, chiều cao cũng hợp lệ, hay là đến công ty ta làm viêc?"
"Cám ơn bác, cháu chưa đi qua bộ đội, làm bảo an cũng không có kinh nghiệm", kỳ thực Lô Minh cũng không chấp nhặt phải làm việc gì nhưng hắn hy vọng cách Nhiếp Thanh Lam xa ra chút, nếu như bản thân mình chạy tới làm việc ở công ty cha nàng, vậy không phải để nàng biến thành con lừa điều khiển sao?
Nếu như là bình thường, kẻ mới phất này gọi mình đi làm bảo an, Lộ Minh nói không chừng sẽ đáp ứng.
Nhưng đây ổng lại là cha Nhiếp Thanh Lam, bản thân vẫn là trốn xa chút, cách xa hồng nhan hoạ thuỷ ra.
"Bảo an cũng không làm, xem ra cậu rất kén chọn việc làm a" kẻ mới phất đứng lên, cười lớn đi ra cửa bỏ đi, gã này tiền vậy mà không thanh toán, đúng là nhà giàu bủn xỉn.
Lộ Minh trong lòng thầm kêu lỗ vốn, cũng không biết phí phòng trá này là bao nhiêu. nếu như tiền không đủ bị người áp tải ra máy ATM rút tiền thanh toán, vậy thì ngượng chết được囧.
May là chỉ uống có 2 cốc trà, không gọi mấy thứ khác, Lộ Minh giơ tay gọi em phục vụ lại thoanh toán.
"Anh sao thế? bệnh tim lại tái phát? thuốc đâu, đừng doạ em... cứu mạng, cứu mang a!!" bên đó phu nhântuyệt mỹ đột nhiên la lên, cái đầu hơi bạc của lão đầu nghẹo sang một bên ngục trên bàn, hô hấp mỏng manh.
phu nhân tuyệt mỹ nhìn thấy Lộ Minh, như người chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, gấp gáp kêu cứu.
Lộ Minh thấy vị phu nhân tuyệt mỹ đó mặt đầy kinh hoàng thất sắc, trong nhãn thần tràn ngập nỗi sợ hãi và bơ vơ, xem ra đây không phải là dàn cảnh lừa người, vỗn dĩ trong lòng sợ chuốc hoạ vào người, giờ bị nhiệt huyết dâng trào đè xuống.
Không thể thấy chết mà không cứu.
Lộ Minh cắn răng, hướng tuyệt mỹ phu nhân gật đầu.
Nếu như là gẫy xương trật khớp, hay là băng bó ngoại thương, Lộ Minh không phí chút khí lực nào cũng có thể giải quyết, (nguyên văn là thành ngữ:手到那來 sho dao na lai) nhưng là bệnh tim thì hắn bó tay, chỉ có cách đưa đên bệnh viện.
Vác nam nhân trung niên đang hôn mê đó lên, phi như bay xuống lầu, em gái phục vụ và tuyệt mỹ phu nhân cũng cấp tốc xuống theo, 1 vì tiền thanh toán, 1 vì lo lắng cho chồng, Lộ Minh cũng không nghĩ nhiều, bênh tim là chạy đua với thời gian, chậm một chút thì chết chắc, một lèo chạy tới bãi đỗ xe bên ngoài, đột nhiên nghe thấy 'băng', một tiếng đâm xe rất to truyền tới, 2 chiếc xe con đâm nhau phía trước, đập vào mắt chính là kẻ mới phất cả đầu đầy máu.(tới nữa)
Ngoài mười mấy mét là chiếc xe gây tai nạn đang nhấn ga, như một mũi tên chạy mất, trong lúc hỗn loạn, biển số xe cũng không kịp nhìn rõ.
Nếu như không cứu kẻ mới phất, thì với cái đầu đầy máu đó tỉ lệ ngỏm là rất cao.
Lộ Minh nghĩ, nếu như bỏ không cứu kẻ mới phất, lại chỉ cõng người là này tới bệnh viện, để Nhiếp Thanh Lam biết được, nàng ta nhất định cùng mình chiến tới cùng!
Nhưng muốn cứu cả hai người, làm sao cõng?
Lộ Minh cuối cùng cắn răng, đem nam nhân trung niên sau lưng đăt xuống. tuyệt mỹ phu nhân cho rằng Lộ Minh bỏ không cứu chồng mình nữa, chuyển sang cứu kẻ mới phất, nhất thời khóc to lên, em bé phục vụ đuổi tới bị doạ kêu thét lên, hiện trường một phiên hỗn loạn.
Lộ Minh không thèm lý tới bọn họ, nhặt lấy một cục gạch bên đường, đập vỡ cửa kính xe của kẻ mới phất, kính vỡ nhỏ.
Kính mặc dù bị đập vỡ nhưng cánh phía trước của xe bi đâm 凹 lõm vào 1cục, Lộ Minh kéo liền mấy cái cũng kéo không ra.
Lộ Minh trong lòng bực tức, chẳng để y tới cái gì là kinh thế hãi túc, nội lực bộc phát, 'oành’ một tiếng đem cánh cửa xe giật ra... cấp tốc đem kẻ mới phất dời qua ghế bên kia, lại mở cửa sau đem nam nhân trung niên đang bị bệnh tim phát tác nhét vô, sau đó quay qua phu nhân tuyệt mỹ nói: "Bác lái xe".
"Tôi, tôi lái không nổi..." phu nhân tuyệt mỹ hiện tại tâm thần hoảng loạn, chỉ biết khóc thút thít.
"Vậy cô lái" Lộ Minh lại chỉ tay vào em bé phục vụ.
"Tôi không biết lái" tay em bé đó vội xua loạn lên, hiện tại trong não nàng như có một cơn sóng lớn đập vào vậy, "anh lái, anh lái, tôi không biết lái".
"Lái xe cũng được, nhưng tôi không có bằng lái" Lộ Minh xấu hổ, nếu như trên đường tới bệnh viện bị cảnh sát bắt lại, mình chắc chắn sẽ bị bắt vô xà lim.
Phu nhân tuyệt mỹ lại khóc lớn lên, Lộ Minh bị bà ta khóc đến phát bực, liền nhét bà vô phía sau, em bé phục vụ không nguyện ý cũng bị hắn nhét vô nốt.
Lộ Minh nhảy lên xe, thò tay định đóng cửa, nhưng tay thò ra vẫy vẫy vài cái... không thấy gì.
Thì ra cửa xe sớm đã bị mình giật mất rồi.
Lộ Minh xấu hổ, liền đề máy, đạp ga, đánh vôlăng, cua một vòng rộng quay đầu, phi như bay ra đường lớn.
phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ kêu thét lên, nhưng Lộ Minh căn bản không thèm để ý, dù sao nếu bị cảnh sát bắt được thì chết chắc, liều mạng cho rồi, nói không chừng kinh động đến cảnh sát, Nhiếp Thanh Lam cũng kịp thời tới nơi.
Vì thế, trên đường đi vượt vô số xe, tiến vào khu vực náo nhiệt của thành phố, vẫn như cũ trên 100km/h mà chạy.
Lúc phong phong hỏa hỏa, xông vào Quang Minh số 2 là bênh viện gần đó nhất, đạp thắng(phanh) gấp, lực dư còn làm một cú như đại long bái vĩ (bác nào hay xem đua xe sẽ hình dung ra được tốc độ nhanh phanh gấp kéo thắng trước nó như thế nèo.180độ), quệt đít xe vào một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện.
Lộ Minh đem kẻ mới phất nhấc ra, lại đem trung niên nam nhân kẹp vào bên sường.
Mỗi tay một người, đem 2 người cần cấp cứu đó ôm lấy, chạy như bay vô khách sảnh của bệnh viện, một tiếng "cứu người" như tiếng sấm giữa trời quang đem trực ban của bệnh viện dọa cho nhảy dựng lên.
"đặt xuống đặt xuống... để cho chúng tôi, người nhà các vị đóng tiền, chuẩn bị thủ tục nhập viện", bác sĩ trực ban vội vàng ra hiệu cho Lộ Minh đặt hai người xuống.
Lộ Minh còn định giải thích bện tình, nhưng mấy người y sĩ đã vây quanh kiểm tra, làm hắn hết việc, bác sĩ trực ban lại bắt đầu hỏi han phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ, đem vị anh hùng cứu người này vứt 1 bên hóng gió.
Hắn đang định mở miệng nói, thì một người y sĩ chỉ vào khoang cửa sổ cách đó không xa nói: "nhanh đi đóng tiền, làm thủ tục nhập viện". (đã nghèo còn mắc cái eo)
Lại có một vị y sĩ lớn tuổi hướng Lộ Minh nói: "bệnh nhân lập tức phải tiến hành phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật tim rất nguy hiểm, vì vậy người nhà ngoài ký tên ra, còn phải đóng phí cam kết phẫu thuật là 5vạn, nếu không không làm phẫu thuật được... ngoài ra vị sọ não bi thương này, ngoài băng bó, cong phải chụp X quang, cậu nhanh chuẩn bị 5vạn, nếu chậm trễ bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm".
"Trước tiên hãy làm phẫu thuật, tiền thuốc thang, viện phí nhất định sẽ không thiếu các vị đâu", Lộ Minh choáng váng, bản thân đi đâu kiếm 5vạn ?
"Bệnh viện có quy định, trước tiên đóng 1 khoản đảm bảo...đừng nói với tôi, đó là quy định của viện trưởng, tôi cũng không cách nào làm khác, hàng năm số người không trả tiền bệnh viện quá nhiều, bắt buộc phải trả tiền trước rồi mới tiến hành phẫu thuật", bác sĩ trực ban trước tiên để các y sĩ đưa kẻ mới phất và trung niên nam nhân vào phòng phẫu thuật, đẩy đẩy gọng kính, ra hiệu cho Lộ Minh chớ có tức giận, lập tức gọi điện gom đủ tiền mới là thượng sách.
"Mẹ kiếp, các người đây không phải là có sữa mới là mẹ nuôi(vú em) sao?, tiền không phải là không trả, trước tiên cứu người, chúng tôi 1 xu cũng sẽ không thiếu cho các người", Lộ Minh tức tới nỗi sắp thi triển bạo lực.
"hu hu hu...." phu nhân tuyệt mỹ quá độ thương tâm, khóc tới mức hụt hơi, ngất xỉu dưới đất, lại có một bệnh nhân cần được cấp cứu (pó toàn thân)
Mặc dù được mọi người vội vàng cứu tỉnh, nhưng phu nhân tuyệt mỹ hư nhược vô cùng, cứ thế khóc tỉ tê, Lộ Minh muốn cùng bà thương lượng một chút cũng không được.
em bé phục vụ đứng giúp Lộ Minh không ngừng gọi vào di đông của Nhiếp Thanh Lam. Nhưng máy của nàng không mở, có lẽ đang bận phá án. Đến cha bị tai nạn sắp chết mà cũng không biết, ai.
Lộ Minh bị bác sĩ trực ban hối thúc liên hồi, không có tiền hắn không chịu cứu người, cũng không thèm sợ câu dọa sẽ xé xác Lộ Minh.
Thực sự hết cách rồi, đúng vào thời điểm tuyệt vọng, trong não Lộ Ming linh quang chơt lóe, vẫn còn một cách....
Last edited by QuanQuan; 28-11-2009 at 11:53 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương