Chương 6: Không đánh kẻ chịu khó, không đánh kẻ lười nhác, chỉ đánh loại người không có mắt.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
- Cô cầm lấy số tiền này đi, có lẽ đủ cho đứa bé làm giải phẫu.
Vương Tử Quân nói rồi đặt tiền vào trong tay cô gái áo xanh.
Khi Vương Tử Quân đặt tiền vào trong tay cô gái áo xanh cũng không có ý nghĩ gì khác, thế nhưng lúc hai bàn tay chạm vào nhau, hắn cũng không khỏi sinh ra chút cảm giác giật mình.
Nhưng cũng may kiếp trước Vương Tử Quân trải qua nhiều tang thương, cảm giác này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, hắn cũng không có biểu hiện gì khác.
Cô gái cũng không nhận ra những biểu hiện khác thường của Vương Tử Quân, nàng lúc này chợt có chút cảm động, đại khái là bị những hành động của Vương Tử Quân làm cho cảm động, nước mắt không khỏi bừng lên, nàng tranh thủ dùng tay lau mắt rồi nói:
- Tôi là Y Phong, là giáo viên ở thôn Hồng Lĩnh, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, nhất định.
Cô gái nói rồi chạy đến trước mặt tên bác sĩ Tiểu Phó:
- Tiền giải phẫu đã có đủ, bây giờ mong anh tranh thủ đi cứu người.
Vương Tử Quân nhìn cô gái vội vàng chạy đi mà không nhịn được phải nói:
- Đúng là vội vội vàng vàng.
Đỗ Hiểu Mạn đứng bên cạnh thấy Vương Tử Quân nở nụ cười, thế là không khỏi có chút sững sốt.
Nụ cười của vị bí thư này khá đẹp mắt.
Vương Tử Quân không phát hiện Đỗ Hiểu Mạn đang ngây người, hắn thu hồi ánh mắt, sau đó nói với Tôn Ngân Thương:
- Anh Tôn, anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi.
- À, bí thư Vương, tôi cũng không dám làm anh nhọc lòng, tôi ở trấn trên, chi đi vài bước là đến mà thôi, anh cứ tranh thủ làm việc đi.
Tôn Ngân Thương dù giữ thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh nhưng trong mắt lóe lên chút tôn trọng.
Thái độ của Tôn Ngân Thương làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác thoải mãn, thế là hình tượng của đối phương vào kiếp trước chợt hiện lên trong mắt hắn. Trong ký ức của hắn thì Tôn Ngân Thương gặp mình cũng luôn miệng chào bí thư Vương, nhưng hắn thấy trong lời nói của đối phương ngoài trêu tức còn có chút hèn mọn.
Cảm giác giống như người ta thấy một con khỉ, nhưng bây giờ Tôn Ngân Thương lại tỏ ra tôn trọng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng cảm thấy có chút hưởng thụ với sự thay đổi thái độ của Tôn Ngân Thương, đây rõ ràng là một thành công đầu tiên của hắn, cái hắn muốn chính là án binh bất động, muốn súc tích lực lượng để Đông Sơn tái khởi.
Triệu Liên Sinh, anh đã công tác ở xã Tây Hà Tử nhiều năm thì thế nào? Vương Tử Quân tôi đây chỉ cần còn ngồi trên vị trí bí thư xã, anh đừng tơ tưởng dùng trăm phương ngàn kế cho tôi ra rìa như năm xưa. Tôi nói cho anh biết, nếu tôi và anh đều là một cây cỏ, anh cũng đừng hòng muốn sinh trưởng nhanh hơn tôi.
Khi trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy thì Vương Tử Quân ngại ngùng nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiễn chân anh. Anh Ngân Thương, hai ngày sau tôi mời anh uống vài ly, hôm nay thật sự không được, vì trong túi cũng không còn tiền.
Tôn Ngân Thương nhìn chiếc xe Jeep chạy đi, một lúc lâu hắn mới trở nên bình thường. Hắn thật sự không tin người vừa rồi chính là vị bí thư sinh viên nổi tiếng nhát gan nhu nhược, dù có tiến lên đánh mắng cũng không có phản ứng.
Nếu như một cái đèn luôn sáng thì anh sẽ không chú ý, nhưng nếu nó chợt sáng chợt tắt thì không thể không quan tâm, nếu như những biểu hiện vừa rồi của đối phương là thật, rõ ràng đây là kẻ ẩn giấu sâu sắc, thâm tàng bất lộ, chỉ sợ sau này cuộc sống của vị chủ tịch Triệu kia cũng không dễ dàng gì.
Tôn Ngân Thương ý thức được điều này thì trong lòng chợt sinh ra chút cảm giác lo sợ và nghi hoặc, nhưng rốt cuộc là vì điều gì thì hắn cũng không thể nào trả lời cho rõ.
- Anh Tôn, tên kia đâu?
Không biết tên mập trạm trưởng với gương mặt như phật Di Lặc xuất hiện bên cạnh Tôn Ngân Thương từ khi nào, lúc này ánh mắt hắn sáng ngời như điện, vừa lấp lánh vừa đắc ý.
Tôn Ngân Thương nhìn vẻ mặt tên mập mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán ghét khó thể giải thích, hắn liếc xéo tên mập rồi dùng giọng không khách khí nói:
- Cao mập, hôm nay anh làm việc không chính đáng, sau này nên ngậm bồ hòn làm ngọt, đừng trách anh Tôn không nhắc nhở cậu.
- Chỉ bằng vào hắn? Hắn dám sao? Anh Tôn, không phải anh bị hắn lừa gạt rồi đấy chứ? Trong xã có một câu như thế này, không đánh kẻ siêng năng, không đánh kẻ lười biếng, chỉ đánh loại người không có mắt, anh cũng nên cẩn thận, đừng nên làm sai.
Cao mập cũng nói ra lời không dễ nghe với Tôn Ngân Thương.
Tôn Ngân Thương thấy tên mập không chịu lĩnh tình thì càng không thoải mái, hắn khoát tay nói:
- Cậu rất có khả năng, rất có ánh mắt sao?
Tên mập thấy Tôn Ngân Thương tức giận thì chợt nở nụ cười:
- Được rồi, được rồi, anh Tôn, đừng nói những lời thế này nữa, tôi có một người thân đưa đến cho vài miếng thịt chó, đi, đến chổ tôi làm vài ly.
Tôn Ngân Thương này trước kia nếu không làm gì thường thích đi làm vài ly rượu, nếu là trước đó thì hắn sẽ vui vẻ tham gia, nhưng bây giờ trong đầu hắn đều là những tình huống vừa rồi, thế là hắn mở miêng nói:
- Thôi khỏi, tôi còn có việc, sau này có thời gian sẽ đến ăn một bữa.
Tên mập nhìn Tôn Ngân Thương bỏ đi với vẻ mặt ngưng trọng mà không khỏi giậm chân thầm nghĩ:
- Hừ, có rượu thịt thì không ăn, đúng là ngu ngốc, không ăn thì thôi, đỡ tốn.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, đúng là mùa xuân, khí lạnh đã bị hòa tan, không gian đầy khí tức cây cỏ. Tên mập cảm thấy hôm nay mình khá cao tay, coi như có một đề tài để khoe khoang trước mặt chủ tịch Triệu, thế cho nên lúc này hắn vừa đắc ý vừa khẽ hát một bài, lại đi về phía phòng làm việc của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Mẹ, chân của mẹ còn đau không? Khoảng thời gian này vào mùa mưa, mẹ nên chú ý một chút, việc gì nặng nên nhờ người làm giúp, nếu không thì chờ con về sẽ làm cho...
- À, con ở chỗ này rất tốt, đồng sự cũng không tệ, không khí dưới xã rất tươi mát, vài ngày nữa chờ mẹ và bố được nghỉ, con sẽ đón đến ở hai ngày, bảo đảm bố mẹ sẽ cảm thấy rất thoải mái.
- Mẹ, con được điều đến chỗ này cũng không thể trách bố được, ông ấy cũng là không thể nào tự chủ được, lúc đầu con cũng không nghĩ thông, nhưng bây giờ con đã không còn nghĩ như vậy nữa. Con cảm thấy công tác ở xã Tây Hà Tử thật sự rất phong phú, mẹ cứ yên tâm, con đã là người hơn hai mươi tuổi, sao không thể tự lo cho chính mình được?
Vương Tử Quân gọi điện thoại về nhà mà vẻ mặt vẫn còn có chút hoảng hốt và mơ màng, hắn có thể nghe thấy tiếng trống ngực của mình, đồng thời cũng mơ hồ có chút đau xót. Đã bao nhiêu năm rồi hắn lại được nghe giọng nói của mẹ, vẫn là những câu đầy tình cảm, rất ngưng trọng, thật sự khó quên.
Phụ nữ tốt là một người biết hy sinh, chịu khó, có thể làm cho đàn ông ấm lòng, đứng phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
Mẹ của Vương Tử Quân hoàn toàn xứng đáng là một người phụ nữ như vậy, nhưng phương diện sắp xếp công tác cho con trai lại sinh ra tranh chấp. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể nghe thấy từ trong lời nói của mẹ có chút cảm giác canh cánh trong lòng vì chuyện con trai bị điều đến một xã thâm sơn cùng cốc.
Vương Tử Quân vừa rồi gọi điện thoại về nhà, hắn chợt phát hiện âm thanh dịu dàng của mẹ mình hình như có chút cảm giác phong sương, trong lòng sinh ra cảm giác bóp chặt, cảm giác đau nhức bùng lên, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Xem ra mẹ hắn đã già rồi, sao trước kia mình không có nhận thức như vậy?
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thầm cảm thấy chua xót, kiếp trước không ra gì đã làm mẹ phải khổ sở, kiếp này hắn nhất định phải phát triển tốt đẹp hơn.
Vương Tử Quân đứng người lên khỏi chiếc ghế quen thuộc, hắn chợt ý thức được lúc này bên ngoài phòng làm việc trời đã tối.
Diện tích ủy ban xã Tây Hà Tử cũng không nhỏ, có ba khoảng sân nhỏ và năm sáu chục phòng, gần đủ cho cả trăm tên cán bộ xã sử dụng. Tuy trong ủy ban có rất nhiều người không xem vị bí thư này ra gì, nhưng cũng có vài người tỏ ra tôn trọng, thế cho nên đãi ngộ đối với một vị bí thư cũng không thiếu.
Gian phòng của Vương Tử Quân là một phòng hai gian, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong chính là phòng ở, hai gian tuy bài trí sơ sài giản đơn nhưng lại mộc mạc hào phóng, rất thoải mái.
Vương Tử Quân cảm thấy đói bụng, hắn cầm lấy chìa khóa rời khỏi phòng làm việc của mình. Xã Tây Hà Tử cũng như những xã khác, đều có nhà ăn của riêng mình, chuyện ăn uống của hắn vào những ngày trước đó đểu được giải quyết ở nhà ăn trong ủy ban.
Nhớ đến nhà ăn thì Vương Tử Quân chợt nhíu mày, vẻ mặt hai tên đầu bếp trong nhà ăn chợt xuất hiện trong mắt, trong hai tên kia có một người là Lý Tam Thái, là cậu em vợ của chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, còn một người tên là Trương Thuận, không biết có quan hệ với ai.
Khi Vương Tử Quân mới đến thì hai người kia còn có chút tôn kính, nhưng khi thấy Vương Tử Quân thật sự quá yếu kém, uy vọng dần giảm xuống, hai tên gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng với bí thư Vương, cũng không còn nhiệt tình như xưa.
Vương Tử Quân thấy lúc này trời đã tối, nếu đến nhà ăn thì cũng có thể tìm cho mình được vài món, nhưng nghĩ đến biểu hiện của hai tên đầu bếp thì hắn cũng không muốn ăn, thế là dứt khoát ra ngoài dùng bữa.
Khu vực ủy ban xã cũng chính là một thôn lớn của xã Tây Hà Tử, những năm qua có nhiều làn gió tươi mát ùa đến, thế cho nên trên đường cái là nhà cửa san sát, thương nhân tụ tập. Mỗi tháng cứ đến phiên chợ thì người lại càng hối hả tấp nập, rất chen chúc, đây chính là địa điểm tập kết hàng cho những nhân dân ở các thôn sâu bên trong.
Ánh đèn nê ông bừng lên cả con đường, thật sự bừng bừng sức sống, cũng làm cho xã Tây Hà Tử có thêm chút khí tức hiện đại hóa.
Dòng người ban ngày là khá đông, nhưng lúc này đã tối, gió cũng có hơi se lạnh, thế cho nên đường cái cũng không có mấy người. Vương Tử Quân đi trên đường, hắn vừa đi vừa nhìn những gian hàng ở hai bên, ký ức năm xưa lại quay về dung hợp với hiện tại. Hắn nhìn khung cảnh xuất hiện vào thời điểm hai mươi năm trước, cảm thấy mình giống như đang đi trong mơ.
Vương Tử Quân tìm đến một quán ăn theo trí nhớ kiếp trước, lúc này đã muộn, hắn đã đói đến mức bụng ồn ào réo gọi. Một quán ăn nhỏ với ánh đèn hơi u ám xuất hiện trước mặt.
Quán ăn không lớn, ông chủ là một ông lão hơn sáu mươi, đầu cạo trọc, ăn mặc quần áo sạch sẽ, người phụ trách làm công việc lặt vặt chính là bà vợ.
Trong cửa hàng chỉ có hai chiếc bàn lớn, một cái bàn đã có người ngồi, một chiếc bàn trống. Trước cửa hàng là một khung sắt tam giác, bên trên có một cái nồi bốc khói nghi ngút, Vương Tử Quân đưa mũi lên hít hà, cảm thấy rất có hương vị, thế là cảm giác đói càng cồn cào.
- Chủ quán, có món gì thế?
Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình rồi hỏi.
- Súp thịt dê, mì bò, bánh bao hấp, sủi cảo thủ công...
Ông chủ thấy có khách thì tươi cười tiến ra chào đón, vừa nói ra vài món vừa dùng khăn lau sạch bàn Vương Tử Quân đang ngồi.
- Trước tiên đưa đến một tô mì bò.
Vương Tử Quân cũng không để ông chủ quán nói thêm, hắn phất tay lên tiếng.
- Được rồi, cậu cứ ngồi nghỉ một lát, xong ngay đây.
Ông chủ quán vui sướng lên tiếng, sau đó bắt đầu bận rộn.
Vương Tử Quân nhàn rỗi ngồi trên ghế đưa mắt đánh giá khắp chung quanh, lúc này chợt thấy hai tên đàn ông với vẻ mặt ngăm đen đang hạ thấp âm thanh nói chuyện với nhau ở bàn bên cạnh.
- Anh, con của anh đã được thả ra chưa?
Một người đàn ông nhìn khắp chung quanh rồi khẽ hỏi, nhưng âm thanh thô kệch lại khó thể nào giảm xuống thấp.
- Đã ra rồi, phạt hai trăm đồng, cuối cùng thì cũng xong. Con của tôi bị đánh, trái lại còn bị phạt tiền, cậu nói xem thế đạo bây giờ là sao?
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mở miệng than thở, trên mặt người này đã sớm khắc lên dấu vết của năm tháng thăng trầm.
Người đàn ông ngồi ở đối diện nghe xong lời phàn nàn thì đặt chén sứ lớn trong tay xuống, lại an ủi:
- Đại ca, anh cũng nên bỏ qua cho rồi, dùng tiền để giải quyết cho xong, coi như ném đi cái rủi ro. Người ta là em vợ của chủ tịch xã, bỏ ra hai trăm đồng có thể thả người, như vậy cũng coi là may mắn rồi.
- Tôi nghe nói xã chúng ta mới đến một vị bí thư, chúng ta có thể đến tố cáo với anh ta không?
Người đàn ông trung niên kia vẫn không cam lòng, hắn rút ra một điếu thuốc rồi hỏi.
- Tìm hắn sao? Tên bí thư này căn bản chỉ là một sinh viên chẳng ra gì, nghe nói trong xã không ai nghe lời tên này, tôi nghe trưởng thôn nói tên bí thư kia mở miệng thậm chí còn không có tác dụng bằng một cán bộ thôn. Ít nhất thì cán bộ thôn cũng có quen biết với thôn dân, còn tên bí thư kia căn bản nói ra thì không ai có phản ứng.
- Không bằng một tên cán bộ thôn? Không thể nào, tốt xấu gì hắn cũng là một bí thư đảng ủy xã, một bí thư chẳng lẽ vô dụng đến mức như vậy?
Người đàn ông trung niên chợt giật mình há hốc miệng, hàm răng trắng như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám.
- Anh còn không tin sao? Sự việc của anh nên bỏ qua cho rồi, coi như dùng tiền mua một bài học, nếu như anh náo loạn làm cho sự việc rối lên, sợ rằng sẽ không xong.
Người đàn ông kia lên tiếng, lại đặt chén sứ xuống.
- Ôi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Người đàn ông trung niên nói lời này thật sự rất chua xót và bất đắc dĩ.
Vương Tử Quân nghe thấy hai người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện với nhau mà cảm thấy giống như gió lạnh thổi vào xương, hai người kia đang đánh thức ký ức của mình, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì ông chủ quán đã đưa tô mì đến.
Trên bàn còn có một dĩa rau thơm, màu xanh tươi mắt làm cho khẩu vị của Vương Tử Quân chợt mở rộng, hắn cũng không quan tâm đến gì khác mà bắt đầu cúi xuống ăn từng miếng lớn.
Ngon, đúng là rất ngon, không biết có phải vì nguyên nhân đói bụng không mà Vương Tử Quân cảm thấy tô mì vào niên đại này rất ngon, hương vị thuần khiết. Chỉ sau một lát thì toàn thân hắn đã đổ đầy mồ hôi.
- Ông chủ, cho hai tô sủi cảo, một tô nhỏ thôi.
Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên bên trai Vương Tử Quân, hắn vô thức quay đầu, đúng lúc thấy có hai người ngồi xuống đối diện với mình.
Âm thanh này sao quen tai như vậy? Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cô giáo của thôn Hồng Lĩnh tự xưng là Y Phong gặp mặt hôm nay đã ngồi xuống trước mặt mình.
Lúc này Y Phong mặc một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, mái tóc dài đen bóng mượt, dáng người đầy đặn mượt mà và hai chân thon dài càng làm cho nàng thêm gợi cảm, rung động lòng người.
Vương Tử Quân nhìn về phía Y Phong thì đúng lúc Y Phong nhìn về phía hắn, ngay sau đó ánh mắt hai người chợt giao hòa. Hai bên cũng không có ý lảng tránh, nhìn một lúc lâu, đến khi Y Phong ý thức mình thất thố mới lúng túng di chuyển ánh mắt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Cô ơi, nhìn kìa, đây là chú đã lái xe đưa chúng ta đến trạm y tế xã.
Nhị Hổ ngồi bên cạnh y phong dùng giọng vui vẻ nói với Y Phong.
Vương Tử Quân vốn định chủ động chào hỏi hai cô trò, nhưng tình huống vừa rồi vẻ mặt Y Phong có chút xấu hổ, mà chính hắn cũng cảm thấy bàn tay vã đầy mồ hôi khó khống chế. Cũng may mà Nhị Hổ nói một câu làm cho hai người trở lại như bình thường, Vương Tử Quân cố gắng áp chế tâm tình, hắn gật đầu thoải mái với Y Phong:
- Chào cô.
- Chào...Chào anh...Vương...Đại ca, hôm nay thật sự...Cảm ơn anh.
Y Phong vẫn còn có hơi xấu hổ, vì thế mà lời nói lúc này có hơi rối.
Đèn trong quán ăn khá mờ và tối, nhưng Vương Tử Quân vẫn có thở mơ hồ nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Y Phong.
Lúc này Y Phong thật sự cảm thấy trái tim đập loạn, nàng vô tình nhìn qua gương mặt với nụ cười khẽ nhếch miệng của Vương Tử Quân, vẻ mặt càng thêm lúng túng. Nàng nghĩ về tình huống thất thố của mình trước đó mà thầm bực bội, trước kia dù thế nào thì nàng cũng luôn tỏ ra bình tĩnh, sao bây giờ gặp mặt người đàn ông mới chỉ một lần tiếp xúc này lại phát sinh tình huống đáng xấu hổ như thế?
Nhị Hổ căn bản không thấy gương mặt khổ sở của cô giáo, nó nhìn Vương Tử Quân đã ăn hết nửa tô mì, sau đó nuốt nước miếng nói:
- Chú, sao chú cũng đến đây dùng cơm?
- Ha ha, cháu là Nhị Hổ đúng không? Dù là người sắt nếu không dùng cơm cũng đói bụng, chú không phải người sắt, cũng đói bụng, sao không ăn cơm cho được?
Vương Tử Quân mỉm cười nói đùa với Nhị Hổ.
Nhị Hổ nghe lời nói của Vương Tử Quân thì thật sự cảm thấy khó hiểu và có chút thú vị, sau đó nó chỉ gãi đầu nở nụ cười.
Vương Tử Quân nhìn Nhị Hổ ngây thơ khờ dại mà hỏi:
- Lúc này đứa bạn của cháu, cô bé Tiểu Linh kia thế nào rồi? Có phải đã tốt hơn rồi không?
Nhị Hổ nghe nhắc đến Tiểu Linh thì cuống quýt gật đầu nói:
- Sau khi giải phẫu thì khá hơn, nghe bác sĩ nói may mà đến kịp, nếu không thì phiền toái.
Không biết có phải là tâm tình đã phục hồi như cũ hay không, lúc này gương mặt đỏ ửng của Y Phong đã chậm rãi biến mất, nàng thấy Nhị Hổ nói chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân, cũng không khỏi dùng tay khẽ đụng vào người nó nói:
- Nhị Hổ, đừng làm ảnh hưởng đến lúc chú dùng cơm.
- Không có gì, không có gì, lúc dùng cơm nói chuyện cũng tốt cho tiêu hóa, Nhị Hổ cũng không làm ảnh hưởng đến tôi, lại giúp tôi ăn được nhiều hơn ấy chứ?
Vương Tử Quân khoát khoát tay không cho là đúng rồi dùng giọng khôi hài nói.
- Có thật là vậy không? Thế thì chút nữa chú nói chuyện với cô của cháu thêm một chút, vì cô ăn còn không nhiều bằng cháu.
Nhị Hổ còn cho rằng lời nói thuận miệng của Vương Tử Quân là thật, nó dùng giọng nghiêm trang nói.
Gương mặt Y Phong đỏ như lá cờ, nàng chỉ nở nụ cười không một tiếng động, dù lúc này Vương Tử Quân đã có sức miễn dịch nhưng vẫn có hơi thất thần.
- Nhị Hổ, đừng nói nhảm.
Vẻ mặt Y Phong lúc này có chút buồn phiền, nàng khẽ mở miệng ngăn cản Nhị Hổ.
Y Phong tỏ ra nghiêm túc, như vậy làm cho Nhị Hổ sinh ra vài phần sợ hãi, nhưng nó rơi vào trong mắt Vương Tử Quân lại làm hắn sinh ra xúc động muốn xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của nàng vài cái. Ôi, có phải là hắn đã quay về thời điểm năm xưa, tuy tinh thần có vẻ già dặn hơn nhưng cơ thể vẫn là thanh niên, vẫn phản ứng khá mạnh và không có nhiều định lực sao?
Kiếp trước Vương Tử Quân rời khỏi xã Tây Hà Tử thì trải qua một cuộc sống đơn giản, tuy không có gì đáng nói nhưng lại rất kiêu ngạo về định lực của mình. Hắn không tin vào tình huống yêu đương sét đánh, cảm thấy tình yêu lãng mạn truyền kỳ chỉ thuộc về những phụ nữ hay mơ mộng, nhưng khi gặp mặt cô gái Y Phong này trong lòng hắn chợt bùng lên chút xúc động khó hiểu.
Khi Vương Tử Quân đang nghĩ ngợi miên man thì ông chủ đã đưa đến hai tô sủi cảo, Nhị Hổ có lẽ đã rất đói bụng, nó cầm lấy một tô và ăn như sói như hổ.
Nếu so sánh với Nhị Hổ thì Y Phong thật sự giống như một con mèo nhỏ, thật sự quá thanh tú, mười ngón tay thon dài cầm lấy đôi đũa, gắp từng miếng, nhai nuốt cẩn thận và từ tốn.
Thấy sủi cảo trong tô của Nhị Hổ đã giảm hơn phân nửa, Y Phong vội vàng trút hơn phân nửa sủi cảo của mình cho nó, nàng dùng ánh mắt yêu thương nhìn bộ dạng tham lam chủa Nhị Hổ rồi khẽ nói:
- Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn, sáng mai cô sẽ làm món bánh bông lan và thịt kho tiêu cho trò.
Vương Tử Quân thấy hai cô trò kia bắt đầu dùng cơm thì cũng nhanh chóng trút hết nửa tô mì còn lại vào bụng, sau đó mới cảm thấy thư thái hơn.
Quán ăn này có vẻ nấu rất có hương vị, lúc này Vương Tử Quân cũng không còn nhiều thời gian, hắn muốn về phòng ngủ một giấc, ngày mai còn có một trận chiến cần phải đánh.
Vương Tử Quân bỏ tay vào trong túi áo, hắn chợt trợn tròn mắt, bên trong không có tiền. Khoảnh khắc này hắn chợt ngây người, hắn là một người đàn ông, là một người đàn ông còn trẻ, tất nhiên rất quan tâm đến sĩ diện, nhưng lúc này không có một phân tiền nào trên người.
Sau khi đưa tất cả số tiền mình có cho Y Phong thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc lại quên đi tất cả, cũng quên lấy tiền bổ sung, lúc này không hết tiền mới là lạ.
Chẳng lẽ bữa cơm đầu tiên khi sống lại của mình lại là ăn chùa? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cảm thấy tay chân luống cuống, không khỏi cười khổ.
Y Phong ở bên cạnh chậm rãi dùng cơm, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông kia đã làm cho mình sinh ra nhiều hảo cảm: Trước tiên đưa Tiểu Linh đến trạm y tế xã, sau đó hùng hồn quyên góp tiền đóng viện phí cho Tiểu Linh...
Y Phong nghe tên mập trạm trưởng gọi người kia là Vương Bí Thư, nàng nghĩ đến điều này và khẽ mỉm cười. Đối phương có vóc dáng đường đường, khá uy vũ, nhưng sao cái tên lại tục như vậy? Có lẽ người trong nhà muốn con cái mình sau này lớn lên tiến vào quan trường, vì vậy thuận miệng đặt tên con là Bí Thư, xem ra thật sự buồn cười.
Cũng khó trách, xã hội bây giờ có bầu không khí như vậy, cha mẹ nào chẳng có thành kiến thế tục? Thế là lúc này tư duy của Y Phong chợt chuyển lên trên lớp học của mình.
Trong hơn bốn mươi đứa bé thì có ba đứa tên là Huyện Trưởng, còn có hai đứa là Huyện Ủy, nếu như tổ hợp bọn họ lại với nhau có thể mở được một hội nghị thường ủy. Ví dụ như Nhị Hổ, tên thật là Tôn Huyện Trưởng, nghe nói bố của nó đã suy nghĩ bảy ngày mới cho ra một cái tên dễ nghe lại dễ nhớ như vậy.
Y Phong nghĩ đến tình huống mình cho vị Huyện Trưởng này làm bài tập, lại sai vị Huyện Ủy kia đi quét rác, còn có một lần ba đứa Huyện Trưởng nghịch ngợm bị mình kéo lên dạy bảo, nàng thầm nở nụ cười.
Vương Bí Thư, cái tên này có lẽ cũng có ý nghĩa như vậy, dù sao thì đảng cũng lãnh đạo tất cả. Y Phong nghĩ đến đây thì không khỏi nở nụ cười, trong lòng thầm cảm khái. Lúc này nàng vô thức nhìn về phía đối diện, thấy vị Vương Bí Thư kia đang nhìn mình chằm chằm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
“ Trong tô của anh ấy đã không còn gì, chẳng lẽ anh ta còn chưa no? “
Y Phong nghi ngờ như vậy, sau đó nàng tranh thủ dò hỏi:
- Bánh sủi cảo chỗ này làm rất ngon, anh có muốn nếm thử một chén không?
Vương Tử Quân đang nghĩ xem nên nói ra tình huống đáng xấu hổ vào lúc này như thế nào, sau khi nghe xong lời của Y Phong thì lại càng không biết biểu đạt làm sao.
- Hì hì, Vương Lão Tam, cuộc sống có vẻ khấm khá nhỉ, bây giờ còn ra ngoài ăn khuya.
Một âm thanh chói tai chợt vang lên trong bóng tối, sau đó là hai tên đàn ông loạng choạng đi đến.
Hai tên đàn ông này có một kẻ mặc áo choàng ngắn, một tên tên cởi trần, vừa nói vừa phun ra mùi rượu nồng nặc. Tên đàn ông vừa mở miệng đang cầm trong tay một điếu thuốc, dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía hai người đàn ông đang dùng cơm.
Người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen khi nhìn thấy người vừa mở miệng thì trên mặt bùng lên vẻ giận dữ, nhưng tất cả cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng trở nên bất đắc dĩ.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hai tên đang say rượu kia, không phải tên kia là đầu bếp trong nhà ăn của ủy ban xã, là Lý Tam Thái sao?
Nếu Lý Tam Thái không phải là em vợ của chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, như vậy sẽ có đơn vị nào tình nguyện nhận một kẻ chỉ biết ăn vào làm đầu bếp?
- Ôi, còn tưởng là ai, thì ra là anh Tam Thái, anh đến cũng vừa đúng lúc, Vương Lão Tam đang thương lượng với tôi khi nào thì đến nhận lỗi chịu tội với anh, mong anh bỏ quá cho, bây giờ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng lúc mọi người có thể gặp mặt nhau. Mong anh đại nhân đại lượng cho anh ấy một cơ hội, cho anh ấy mời anh vài ly, thế nào?
Người đàn ông đi theo bên cạnh Vương Lão Tam thấy Lý Tam Thái đến với bộ dạng say rượu, không khỏi mở miệng dùng giọng nịnh nọt nói.
Người đàn ông này vừa nói vừa nở nụ cười với Lý Tam Thái, sau đó dùng sức đá vào chân Vương Lão Tam.
- Nhận lỗi với tao? Ha ha ha, nói còn hay hơn hát, mày rõ ràng cái gì cũng có thể nói được. Vương Lão Tam, tao nghe nói mày còn không cam lòng phải không? Ông hôm nay nói thẳng với mày, ông không giỏi gì khác nhưng chuyên trị được những kẻ không chịu phục.
Lý Tam Thái loạng choạng đi đến bên cạnh Vương Lão Tam, bàn tay mập khẽ vỗ lên mặt Vương Lão Tam hai cái không chút kiêng nể, lại dùng giọng tràn đầy khiêu khích nói.
- Mày hỏi bọn họ xem, hỏi mà xem, tất cả mọi người đều biết là tao đánh con mày, nhưng sự việc đưa đến đồn công an thì có kết quả thế nào? Không phải là con mày có lỗi sao? Ngược lại là con của mày đánh tao. Ha ha ha, Vương Lão Tam, mày không phải muốn tố cáo tao sao? Cứ tự nhiên, nhưng ông nhắc mày một câu, trứng chọi đá mà thôi, dù mày có làm gì thì ông cũng vẫn bình yên như vại.
- Anh Tam Thái, Vương Lão Tam chẳng qua chỉ là choáng váng đầu óc mà thôi, anh ấy là loại người không biết rõ lý lẽ như vậy, với sự độ lượng của anh, thì cần gì phải so đo với anh ấy làm gì? Chuyện lần này thật sự là anh ấy thiếu suy xét, anh nể mặt mọi người cùng xã cùng thôn, thôi thì giơ cao đánh khẽ, bỏ quá cho, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Người đàn ông đi theo Vương Lão Tam vẫn tiếp tục lên tiếng hòa giải, hắn nhìn qua có vẻ lớn hơn Lý Tam Thái cả chục tuổi thế nhưng giọng điệu rất cung kính, nịnh nọt kêu ba tiếng anh Tam Thái rất ngọt.
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, những ý nghĩ khác lạ chợt hiện lên trong đầu, tên Lý Tam Thái kia quá ngang ngược, dù là công hay tư thì đều cần phải thu thập tên khốn này.
Vương Tử Quân vốn đang định khai đao với tên mập trạm trưởng trạm y tế xã, hôm nay Lý Tam Thái lại tự đưa đến cửa, cơ hội khó có được, thế nên hắn cũng không cần khách khí.
Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp đứng ra bênh vực kẻ yếu thì Y Phong giống như một mặt nước tĩnh lặng đã đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn của nàng chợt căng cứng, nàng dùng giọng không khách khí nói:
- Anh làm sao vậy? Đánh người mà còn kiêu ngạo như vậy sao? Ỷ mình có chút quyền thế thì ức hiếp người khác, xã Tây Hà Tử này cũng không phải địa phương mà anh một tay che trời.
Y Phong lên tiếng làm cho tất cả mọi người chợt lắp bắp kinh hãi, Lý Tam Thái đang định tiếp tục diễu cợt Vương Lão Tam thì nghe thấy tiếng quát của Y Phong, khi hắn đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng thì biểu hiện ngạc nhiên trên mặt đã biến mất không còn tăm hơi.
- Ơ, hì hì, tưởng rằng vị anh hùng nào đứng ra bênh vực kẻ yếu, thì ra là một tiểu nha đầu, có phải là sốt ruột vì chưa tìm được chồng không? Nhịn không được sao? Vậy thì cứ đến với anh, anh nhất định sẽ cho em thỏa mãn.
- Anh...Anh vô liêm sỉ!
Gương mặt Y Phong vì tức giận mà đỏ bừng bừng, nàng dùng ánh mắt căm tức nhìn Lý Tam Thái.
Y Phong mắng tiếng vô liêm sỉ càng làm cho Lý Tam Thái thấy toàn thân ngứa ngáy rồi cười lên ha hả, hắn có bộ dạng xấu xí, hơn nữa càng là loại người vô sỉ, trước nay theo đuổi các cô gái trong thôn xã chỉ biết bày ra nhiều trò không ra gì.
Lý Tam Thái thấy Y Phong mắc cở đỏ bừng mặt thì giống như được cổ vũ, hắn trực tiếp đi về phía Y Phong. Hắn cúi người, một tay đặt lên mặt bàn, một tay đặt lên lưng ghế, bày ra bộ dạng giống như muốn đón ai đó nhào vào lòng. Sau đó hắn hít vào một hơi, ánh mắt nhìn lên người Y Phong:
- Thơm quá, em gái, nhà em ở đâu, anh đưa em về.
Y Phong giống như một con trai thu mình vào vỏ, nàng căng thẳng ngẩng đầu nhìn Lý Tam Thái, ánh mắt giận dữ, tức giận run rẩy:
- Mong anh tôn trọng một chút, thật sự không biết xấu hổ.
- Ơ, hay, rất tốt, anh thích những cô em có chí khí như vậy. Hì hì, này huynh đệ, có đứa nói anh không biết xấu hổ, cậu nói xem chúng ta nên làm thế nào mới là không biết xấu hổ?
Lý Tam Thái nghiêng mặt nhìn tên đàn ông cũng say lờ đờ đi cùng mình.
Tên đàn ông kia rõ ràng cũng đã quá say, lúc này thấy Lý Tam Thái hỏi thì dùng ánh mắt lờ đờ nhìn Y Phong, tuy bộ dạng của hắn thật sự khá hơn Lý Tam Thái nhưng trong ánh mắt cũng không che giấu được ý nghĩa tham lam.
- Tam ca, cô ấy nói như vậy rõ ràng là xúc phạm đến danh dự của anh, dù anh đại nhân đại lượng không so đo nhưng tôi cần phải làm tròn chức trách, nếu như thấy mà không làm, mà bỏ qua, như vậy rõ ràng không làm tròn trách nhiệm.
Người đàn ông kia vừa mở miệng nói vừa lảo đảo đi đến bên cạnh Y Phong, hắn dùng giọng nghiêm trang nói:
- Đồng chí, cô đột nhiên xâm phạm đến danh dự của anh ấy, vì vậy lúc này theo tôi đến đồn công an một chuyến.
Vương Lão Tam mới vừa cảm thấy ấm áp vì Y Phong đứng lên bênh vực lẽ phải, lúc này lại nghe đối phương nói sẽ đưa cô gái kia đến đồn công an, vì vậy không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói lời khuyên giải:
- Anh Tam Thái, anh Tam Thái, đàn ông không đấu với phụ nữ, cô ấy chỉ là một tiểu nha đầu, anh cũng đừng chấp nhất với cô ấy làm gì cả.
- Đúng vậy, cảnh sát Lưu, nha đầu kia đã mạo phạm đến anh, mong anh đừng chấp nhất, đến đây hút điếu thuốc.
Tên đàn ông gọi Vương Lão Tam là đại ca vội vàng rút một gói thuốc đã có nhiều nếp gấp từ trong túi ra, sau đó mở miệng nói lời cầu xin.
Tên đàn ông được gọi là cảnh sát Lưu nhận lấy điếu thuốc, sau đó nhìn rõ ràng dưới ánh đèn và thuận tay ném xuống đất, cuối cùng còn giẫm chân lên dùng giọng khinh thường nói:
- Hừ, một gói thuốc Kim Chung năm phân tiền một điếu mà muốn đuổi anh đây đi sao? Mày cho rằng tao là ăn mày à?
Người đàn ông kia dán mặt nóng lên mông lạnh, vẻ mặt lúc này rất xấu hổ, kính người ta một điếu thuốc nhưng lại bị đối phương trào phúng, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy không nhịn được. Hắn xiết chặt hai nắm đấm, khớp xương bàn tay vang lên canh cách, từng đường gân xanh nổi lên, nhìn qua thấy có vẻ rất khủng bố.
- Sao? Nổi giận à? Muốn đánh nhau sao? Tốt, tiểu tử mày nếu giỏi thì cứ lên đây mà đánh, hôm nay nếu không đánh thì mày chỉ là đứa cháu nội mà thôi.
Trong lúc nói thì tên cảnh sát Lưu còn vỗ ngực rất lớn, rõ ràng là khiêu khích người đàn ông bên kia.
Người đàn ông đứng bên cạnh Vương Lão Tam tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay rũ xuống không còn sức lực. Hắn là một người dân không quyền không thế, không thể nào đấu lại quan gia, thế cho nên cơn tức này đành phải chịu đựng.
- Không dám sao? Sợ rồi sao? Ha ha ha, cháu nội, may mà đại gia hôm nay có tâm tình tốt, cho dù mày mạo phạm vào ông nội, như vậy ông nội cũng không so đo với mày. Nhưng mày nhớ kỹ cho ông: Sau này nếu còn dám vung nắm đấm trước mặt ông, chú ý ông đây phế cả cánh tay của mày.
Tên cảnh sát Lưu vừa nói vừa vung tay vỗ vài cái lên mặt người đàn ông trung niên mặt ngăm đen. Người đàn ông trung niên chỉ biết đứng yên, không nhúc nhích, hắn cũng chỉ có thể nén giận, nuốt uất ức vào bụng mà thôi.
Biểu hiện của người đàn ông trung niên đều được tên cảnh sát Lưu nhìn thấy rõ ràng, thế là hắn đắc ý nở nụ cười, âm thanh vang vọng trong quán ăn không tiêu tán, trong tiếng cười có ý mỉa mai, coi khinh, cũng giống như có vài phần hả hê.
- Này, tiểu nha đầu, cô em đi theo bọn anh, hay muốn anh bắt đi?
Tên cảnh sát Lưu đẩy người đàn ông trung niên ra, sau đó đi về phía Y Phong, chiếc còng số tám màu trắng được đeo bên thắt lưng có vẻ rất chói mắt.
Y Phong cắn chặt môi, nàng chỉ là một cô gái có lòng chính nghĩa, lúc này đối mặt với đám người lưu manh ác ôn ngoài cảm giác khuất nhục, không cam lòng, còn có chút vô lực.
- Thế nào? Hối hận rồi sao? Không dám nữa à? Anh nói cho em biết, đã muộn rồi.
Tên cảnh sát Lưu vừa nói vừa vung tay sang định giữ lấy Y Phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra, đừng đụng vào người tôi, tôi sẽ tự đi.
Y Phong có chút hổn hển, nàng lớn tiếng nói, bàn tay vung vẫy giống như một con sư tử đang nổi giận.
Vương Tử Quân ngồi đối diện với Y Phong, hắn nhìn xuyên thấu qua ánh đèn mờ có thể thấy được trong mắt cô nàng đã mơ hồ có nước mắt.
- Ơ, rất mạnh mẽ, có hương vị, vừa vặn vài ngày qua Tam ca cảm thấy nóng trong người, muốn tìm một cô em để hạ hỏa.
Lý Tam Thái không biết lấy đâu ra một cây tăm, hắn vừa xỉa răng vừa híp mắt nhìn con mồi trước mặt, cơ thể đong đưa giống như một tờ giấy, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua là bay đi mất.
Ông chủ quán ăn tóc hoa râm và hai người nông dân đang dùng cơm đối mặt với tình huống vừa xảy ra cũng chỉ biết giận mà không thể làm gì hơn, còn Nhị Hổ thì chợt đứng lên như một con nghe con.
- Các người đúng là loại vô sỉ, dám cạy đến đây dọa người sao?
Một câu nói làm cho người ta không biết nên khóc hay cười chợt vang lên phá vỡ bầu không khí căng cứng.
Cảnh sát Lưu và Lý Tam Thái đang định đưa Y Phong đi cũng phải xoay người lại nhìn, bốn con mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
- Đúng là trong một cánh rừng thì chim gì cũng có, Tam ca, có phải thời gian qua hai anh em mình quá dễ dãi, thế cho nên đám chó mèo bên ngoài cũng quên đi anh em mình là ai rồi sao?
Cảnh sát Lưu nhìn thấy Vương Tử Quân đang ngồi trên bàn, sau đó nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi, chiếc còng tay trên lưng lại càng có vẻ rung lắc dữ dội.
Lý Tam Thái lúc này cũng đang say lờ đờ, hắn cảm thấy bóng người kia có chút quen thuộc nhưng thật sự không thể nào nghĩ ra ngay được. Nhưng hắn là một nhân vật đã quen bá đạo ở xã Tây Hà Tử, hắn nghe rõ ràng lời nói của cảnh sát Lưu, sao có thể chịu được?
- Huynh đệ nói đúng, thằng này trẻ tuổi khí thịnh, không biết phân biệt nặng nhẹ, bắt về luôn một thể.
- Chuyện này không liên quan đến anh ấy, tôi đi theo hai người là được.
Y Phong thấy hai người kia lại tiếp tục muốn gây rối, cũng sợ người đứng lên nói thay cho mình phải chịu tội, thế nên lớn tiếng nói.
- Ơ, con nhãi này đúng là, từng nghe nói anh hùng cứu mỹ nhân, còn chưa thấy mỹ nhân cứu anh hùng bao giờ. Cô em che chở cho nó như vậy, chẳng lẽ là nhân tình của nó? Nếu thật sự là như vậy thì ông càng phải bắt nó đi.
Cảnh sát Lưu mở miệng mắng, sau đó hắn nhảy đến sau lưng Vương Tử Quân, muốn chụp lấy tay Vương Tử Quân.
- Buông ra, Lý Tam Thái, anh cũng quá đủ uy phong rồi.
Vương Tử Quân đánh văng bàn tay của tên cảnh sát Lưu, sau đó lớn tiếng khiển trách Lý Tam Thái.
Một tiếng quát của Vương Tử Quân chính thức làm cho Lý Tam Thái chợt bừng tỉnh, ánh mắt mơ hồ cũng trở nên tỉnh táo hơn, hắn nhờ vào ánh đèn mờ mờ mà nhìn rõ một gương mặt vì quá tức giận mà đã biến dạnh ở phía trước.
- Mày là thằng khốn nào từ đâu nhảy ra, dám nói như vậy với Tam ca, có tin ông tát cho vỡ mồm không?
Tên cảnh sát Lưu thấy đối phương là một kẻ xa lạ, thế là khí thế càng hưng thịnh, vì nịnh nọt Lý Tam Thái mà giọng điệu càng thêm uy hiếp.
Vương Tử Quân cũng không thèm nhìn sang tên cảnh sát Lưu chỉ biết nói lời khiêu khích kia, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tam Thái, ánh mắt lạnh băng làm cho Lý Tam Thái cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Dù anh rể Lý Tam Thái đã nói làm cho tên bí thư mới đến mất đi tất cả quyền lực, tên kia chỉ là một cái gối thêu hoa, nhưng dù sao đối phương cũng là lãnh đạo xã, thế cho nên hắn cũng có ba phần kiêng kỵ.
- Bí thư Vương, anh...Anh sao lại ở chỗ này?
Lý Tam Thái cố gắng nặn ra nụ cười dùng giọng lắp bắp nói.
- Tôi sao lại ở chỗ này? Tôi đến đây xem anh uy phong thế nào. Cũng biết Lý Tam Thái anh là người bản lĩnh lớn, không ngờ lại quá lớn như vậy, coi như hôm nay cuối cùng cũng được biết.
Vương Tử Quân nở nụ cười lạnh lùng, sau đó đứng lên khỏi ghế.
Cảnh sát Lưu đang tiếp tục đi về phía Vương Tử Quân, hắn nghe được những lời này thì hai chân chợt dừng lại, tình cảnh vừa xảy ra khi chiều chợt xuất hiện trong lòng hắn.
Buổi chiều bí thư Lưu bưng trà ngon đến đón đồn trưởng Triệu, hắn chợt giật mình phát hiện trên gương mặt trắng nõn của đồn trưởng có một dấu bàn tay đỏ hỏn. Lúc đó hắn thầm kinh hãi, cố tình hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ấp úng một lúc lâu cũng không dám đặt câu hỏi.
Đợi đến khi đồn trưởng Triệu trầm mặt đi vào phòng làm việc thì cảnh sát Lưu mới hỏi được nguyên nhân sự việc từ trong miệng viên cảnh sát đi theo đồn trưởng. Trước đó hắn cũng có nghe nói về viên bí thư con rối trong xã, nhưng sau khi nghe rõ sự kiện đồn trưởng bị bí thư cho một tát, hắn chợt cảm thấy giông như thời tiết trong xã Tây Hà Tử này sắp thay đổi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cảnh sát Lưu chợt có quyết định, mình chỉ là một nhân viên tạm thời của đồn công an, bí thư và chủ tịch xã bằng mặt không bằng lòng là chuyện trên trời, hắn cũng không ngốc mà tham gia vào bên trong. Hắn nên là một ngọn cỏ trên đầu tường, gió bên nào lớn thì ngã sang bên đó, sau này nếu có gặp vị bí thư Vương này cũng nên khách khí một chút, biết đâu một ngày nào đó đối phương cao hứng sẽ cho mình một biên chế nhân viên chính thức trong ủy ban xã?
Lúc chiều sau khi nghe sự kiện đồn trưởng Triệu bị đánh thì cảnh sát Lưu đã có ý nghĩ như vậy, nhưng không ngờ mới đến tối hắn đã làm ra thiêu thân, như vậy phải làm sao bây giờ? Thế là lúc này hắn cảm thấy nôn nóng đến mức đầu vã đầy mồ hôi, cảm thấy đầu óc giống như muốn nổ tung.
- Bí thư...Bí thư Vương, điều này...Đây chỉ là hiểu lầm...
Cảnh sát Lưu muốn mở miệng giải thích nhưng không biết nên nó gì cho tốt.
- Không phải anh muốn bắt tôi về đồn công an sao? Bây giờ tôi đi theo anh, tôi cũng muốn xem Triệu Tứ Dược là một cảnh sát nhân dân và chấp pháp như thế nào?
Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm đến những lời nói lắp bắp của đối phương, hắn lạnh lùng nói.
Cái gì mà đưa đến đồn công an? Trừ khi là cảnh sát Lưu muốn cuốn gói rời khỏi đồn công an. Hắn nghĩ đến tình huống mình sẽ phải rời khỏi đồn công an mà chợt run rẩy, cảm giác say chợt bay đi vài phần.
- Bì thư Vương, tôi sai rồi, tôi thừa nhận sai lầm, hôm nay tôi uống nhiều rượu và đầu óc mơ hồ, bí thư Vương đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi...
Lý Tam Thái tuy trong lòng có chút kiêng kỵ nhưng dù sao cũng có anh rể làm chỗ dựa, còn không đến mức sợ đến mức toàn thân run rẩy như cảnh sát Lưu. Vì thế hắn nhanh chóng tự trấn định tâm thần, vội vàng rút thuốc từ trong túi áo ra, sau đó cười nói:
- Bì thư Vương, anh Tử Quân, anh xem, vừa rồi tôi uống nhiều quá cho nên mới làm trò cười cho mọi người. Nước lớn trôi miếu long vương, người cùng nhà cũng không nên làm khó nhau, mọi người đến đây làm điếu thuốc, xin bớt giận...
Lý Tam Thái là em vợ của Triệu Liên Sinh, tuy chỉ là một đầu bếp nhà ăn ủy ban xã, ngày thường ngang ngược phách lối nhưng trong xã cũng có nhiều người nể mặt, dù sao thì đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, thế cho nên đám cán bộ cấp phó khoa cũng phải khách khí xưng anh em với hắn. Lúc này hắn đã lấy thuốc ra mời, xem như đã rất nể tình rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình thường của Lý Tam Thái, hắn cũng không nhận thuốc, chỉ cười nhạt một tiếng:
- Uống rượu mới gây rối? Vậy các anh tranh thủ làm cho mình tỉnh táo lại, ngày mai xử lý việc này.
- Bí thư Vương, anh Tử Quân, anh nói rất đúng, ngày mai sẽ xử lý, hai chúng tôi đi trước.
Lý Tam Thái thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì giống như được đại xá, trên mặt lập tức nở nụ cười như hoa, nhanh chóng kéo tên cảnh sát Lưu đang hoảng sợ ở bên cạnh chạy đi như bay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius