Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 06: Bất ngờ.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Cả Lucien, Gary lẫn Correa đều không hề nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết hoặc tiếng Howson bỏ đi.
Một người hầu kỵ sĩ cấp cao đô con ít nói, thực lực mạnh mẽ như Howson sao có thể biến mất một cách không có tiếng động như thế được?!
Cảm giác lạnh toát từ lòng bàn chân nhanh chóng lan ra toàn thân, Lucien bắt đầu thở một cách nặng nề.
Nắm thật chặt Quang huy chi kiếm, Lucien nhanh chóng quay người ra sau.
Ở trên một vách tường nào đấy trong đường nước ngầm, màu rêu xanh tỏa ra ánh sáng nhạt lập lòe không có một bóng người càng khiến chúng trông càng quỷ dị.
Đột nhiên vang lên tiếng hét thảm, mới xoay người lại, Lucien liền căng thẳng theo bản năng quay lại đằng sau một lần nữa.
Một con chuột có thân hình to lớn như con người hất Correa ngã nhào xuống đất, móng vuốt sắc nhọn của nó phá tan tỏa tử giáp đâm lên vai gã, máu tươi chảy ra ròng ròng nhuộm đỏ cả mảnh giáp bạc, đôi mắt đỏ bừng yêu dị của nó như đang biểu thị sự coi thường.
Nó há to miệng ra, hàm răng kinh khủng khiến người ta mới nhìn liền phát khiếp cắn xuống đúng ngay mũi trường kiếm Correa đang ngồi đâm tới.
Bản thân là một người hầu kỵ sĩ cấp cao, ở thời điểm nguy hiểm nhất, Correa đã thi triển một chiêu kiếm thuật tiêu chuẩn nhất để cứu tính mạng của gã. Bên cạnh đó, gã giơ tay trái cầm tấm khiên đấm thẳng tới bụng con chuột lớn kia.
Với Lucien, dù lúc này hắn rất sợ nhưng còn dễ chịu hơn là bản thân hoang mang không biết gì. Việc một con chuột mắt đỏ lớn như con người lặng im không một tiếng động xuất hiện hắn còn dễ tiếp nhận hơn là chuyện ai đó đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.
Hít một hơi, Lucien nhanh chóng chém Quang huy chi kiếm lên con chuột kia để giải cứu Correa.
Thế nhưng lúc này, sau lưng Lucien đột nhiên phát ra tiếng hét trầm thấp tựa như tiếng dã thú gầm gừ.
“Gary cũng xảy ra chuyện rồi sao?” Lucien đang nghĩ tới Gary thì đột nhiên lưng hắn bị một thanh trường kiếm kỵ sĩ chém lên.
Màn sáng trắng nhạt tỏa ra từ Thánh quang hộ thuẫn lay động dữ dội, thoáng cái đã ảm đạm đi rất nhiều. Cùng lúc đấy, do lưng Lucien trúng phải một chiêu mạnh mẽ này mà ngã loạng choạng tới trước.
Thanh trường kiếm kỵ sĩ liên tập chém tới khiến Lucien không thể giữ được thăng bằng nên hắn không thể huơ Quang huy chi kiếm lên đỡ, càng không thể tập trung tinh thần sờ nhẹ lên Thánh huy sử dụng chú văn kích phát thần thuật được.
Lucien né một cách hoảng loạn, trong lòng vừa sợ vừa khó hiểu: “Sao đột nhiên Gary lại tấn công mình?”
Vũ khí tấn công là trường kiếm kỵ sĩ, lại chém từ đằng sau tới, nếu như không phải là Gary thì chỉ một khả năng là gã đã chết rồi.
Tiết tấu chém tới của thanh trường kiếm kỵ sĩ rất chặt chẽ khiến Lucien không có cơ hội để giữ cơ thể được thăng bằng, loạng choạng né tới trong mật thất.
Sau khi Lucien bị chém trúng liên tục, phát hiện ra bản thân không bị chút thương tích nào thì dần bình tĩnh lại, tự nhủ bản thân có Thánh quang hộ thuẫn thì cần gì phải giữ thăng bằng đánh giáp lá cà nữa.
Ý nghĩ chợt lóe lên, khi trường kiếm kỵ sĩ chém tới lần nữa thì Lucien chúi người lăn một vòng trên nền đất, tay trái nắm chặt Thánh huy đã chuẩn bị trước đó.
Lúc này, cuối cùng Lucien cũng biết người tập kích hắn là ai.
Quả thật là Gary, một Gary nghiêm nghị điềm tĩnh.
Thế nhưng lúc này cơ thịt trên mặt gã đã uốn éo, hai mắt đỏ ngầu, trông rất dã tính.
“Chẳng lẽ độc tính của lũ chuột mắt đỏ chưa bị tiêu trừ triệt để, hơn nữa lại có thể khiến người ta mất đi lý trí, trở thành một con dã thú khát máu sao?” Lucien thấy bộ dạng của Gary như thế liền nảy ra suy nghĩ này.
“Vậy sao mình lại không bị như gã, không cảm thấy chút dị thường nào nhỉ?!”
Lucien không có thời gian để nghĩ sâu hơn chuyện này, hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, tay trái cầm thập tự giá trên Thánh huy định đọc chú văn.
Một tấm khiên tròn được bọc bởi lá sắt đấm lên Thánh quang hộ thuẫn khiến nó khẽ lung lay.
Tuy rằng một đòn này của tấm thuẫn không thể đánh tan được Thánh quang hộ thuẫn nhưng lại truyền đến bên trong những đợt rung động khiến ngực Lucien đông lại không thở được, chú văn đọc được một nữa thì dừng.
Một đòn nghiêm trọng từ tấm khiên đã khiến cho nhịp hô hấp của Lucien bị rối nên hắn cũng không thể nào tập trung tinh thần nổi.
Gary là người có khả năng trở thành người hầu kỵ sĩ chân chính nên được huấn luyện khá giỏi ở phương diện ngăn cản thi pháp.
Tất nhiên là mục sư, ma pháp sư hay thậm chí là những thi pháp giả khác sẽ không giống như Lucien. Bản thân hắn chưa hề học qua những điều căn bản nhất để thi pháp nên mới có thể bị người hầu kỵ sĩ ngăn cản thi pháp thôi. Nếu đổi lại là một mục sư tập sự hoặc ma pháp học đồ nào đấy đã kích phát sẵn Thánh quang hộ thuẫn cũng như học được Chân lý thánh huy cấp một thì Gary hẳn đã sớm chết rồi.
Chiến đấu cùng cấp thì thi pháp giả luôn là người có được ưu thế tuyệt đối.
Lucien đang buồn khổ khi không thể nào tập trung được tinh thần kích phát thần thuật thì Correa ở bên kia đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm, dường như tay chân đã mềm nhũn, tay phải nắm trường kiếm đã bị ép tới phải kề sát trước ngực dần run rẩy.
Cũng may là con chuột to lớn kia hình như cũng không quá mạnh như biểu hiện hung mãnh lúc đầu của nó.
Lucien không thể nào đọc được chú văn nên cầm Quang huy chi kiếm đỡ đòn của Gary, không gấp gáp thi triển thần thuật nữa.
Qua lần chém giết lũ chuột mắt đỏ trước đó, Lucien đã hiểu rõ phần nào sự sắc bén của thanh quang kiếm được hắn triệu hoán ra này, nó tuyệt đối hơn xa thanh trường kiếm kỵ sĩ trong tay Gary.
Dưới sự ngăn trở bởi tấm khiên của Gary, những đòn tấn công của Lucien không thể thi triển một cách liên tục, không thể chém trúng chổ hiểm của Gary được.
Nhưng mà Gary thì khác, khi đối mặt với thanh quang kiếm của Lucien thì nhanh chóng giơ trường kiếm lên đỡ, biểu hiện bình thường không như là dã thú bị mất đi lý trí.
Dường như gã không tránh đi, một khi hai bên nới rộng khoảng cách thì gã sẽ dính phải thần thuật. Cho dù gã kích phát sức mạnh huyết thống của kỵ sĩ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, lơ là một chút sẽ bị trọng thương, thậm chí chết ngay.
Quang huy chi kiếm chém lên trường kiếm kỵ sĩ nhưng không có tiếng “leng keng” của kim loại chạm nhau.
Không một tiếng động, trường kiếm kỵ sĩ giống như một khúc gỗ bị quang kiếm chém làm hai. Thế nhưng lúc này Gary đã kịp giơ tấm khiên tròn đỡ trước người.
Trên tấm khiên tròn dần xuất hiện những vết rạn nhiều như mạng nhện, gần như muốn nứt làm đôi.
Lucien muốn nhân cơ hội này để phản công nhưng lúc này ánh sáng lấp lánh trên Quang huy chi kiếm mờ dần rồi tan thành từng tia sáng nhỏ rơi xuống sàn.
Kể từ khi phá tan bức tường ẩn chứa cạm bẫy pháp thuật, sức mạnh của Quang huy chi kiếm bắt đầu cạn dần rồi đến lúc này thì tiêu tán hết, không thể nào giữ lại được.
Lucien thoáng sững sờ, Gary nhân thế đập tấm khiên tròn lên tầng bảo hộ mỏng manh ảm đạm của Quang huy chi thuẫn.
Tấm khiên bể thành nhiều mảnh bay đầu trời còn Thánh quang hộ thuẫn thì lấp lóe lay động một chút rồi cũng biến mất luôn.
Chỗ dựa lớn nhất của Lucien là Thánh quang hộ thuẫn có thể chịu được liên tục những đòn tấn công lúc này đã bị phá tan.
Không có thời gian để suy nghĩ do bản thân thiếu kinh nghiệm chiến đấu hay do không giữ được bình tĩnh mà liên tiếp mắc phải những sai lầm chết người, Lucien khẽ sờ lên thập tự giá trên Thánh huy, liều mạng tập trung tinh thần đọc chú văn.
“Tư… ặc ặc.”
Lucien mới đọc được một nửa âm tiết đã bị Gary đánh một quyền ngay bụng khiến cho cả người hắn cong lên như một con tôm, cổ họng xuất hiện một ngụm nước nhờn.
Gary cắt ngang quá trình thi pháp, tay còn lại của gã đột nhiên bóp mạnh lên cổ Lucien.
Tay phải của Lucien gắt gao gỡ năm ngón tay của Gary ra. Nhưng là một người hầu kỵ sĩ cấp cao, dù chiến đấu trong một thời gian khá lâu, tinh thần lẫn thể lực sụt giảm nghiêm trọng thì Gary cũng dư sức áp chế một người bình thường như Lucien.
Lucien càng lúc càng khó thở, cổ đau đớn nên mọi thứ trước mặt hắn dần biến thành màu đen. Tay trái hắn nắm chặt Thánh huy bị Gary giữ gắt gao trước ngực, cả người hắn cũng bị gã ôm chặt luôn.
Tiếng thở phì phò của dã thú vang lên bên tai Lucien, cảm giác lạnh lẽo từ hai bàn tay truyền tới đại não Lucien khiến hắn từ trong cơn mê đột nhiên tỉnh táo lại đôi chút.
Linh hồn trôi nổi bồng bềnh tạo ra một loại cảm giác kỳ diệu, Lucien cầu sinh đã bộc phát ra sức mạnh khiến tinh thần hắn như đột phá một giới hạn nào đấy, trào ra ngoài như nước biển tràn.
Lúc này, tay phải Gary đang siết chặt cỗ Lucien thoáng nới lỏng ra cũng như đợt giao tranh kịch liệt giữa Correa cùng con chuột khổng lồ khiến hắn có được cơ hội thở gấp quý giá.
Mặc dù Lucien không biết tại sao đột nhiên Gary lại nới lỏng tay nhưng trải qua kinh nghiệm quý giá lần trước, hắn không dám đờ người ra. Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần trong sự ngạc nhiên, chạm nhẹ lên Thánh huy.
Vừa mới tiếp xúc, tinh thần Lucien bỗng nhiên chấn động, một đồ án phóng to được tạo thành từ hình tròn, hình tam giác, hình vuông và thập tự giá mang theo chút huyền bí xuất hiện trong cảm quan của hắn.
Cẩn thận cảm nhận, Lucien phát hiện trên thập tự giá kia có hơi thở của Benjamin.
Lucien tò mò chạm khẽ lên thập tự giá, đột nhiên nó xoay tròn như bị xâm phạm, chung quanh đồ án chợt sáng lên, hào quang tụ lại mang khí thế hết sức mạnh mẽ.
Lucien sợ hết hồn, nhanh chóng rút lại cảm ứng tinh thần nhưng rốt cuộc cũng chậm một bước, một cột sáng trắng noãn từ trên Thánh huy bắn lướt qua biên giới tinh thần của hắn khiến hắn buồn nôn, đầu đau như bị búa bổ, lỗ mũi chợt chảy ra chất lỏng lành lạnh hôi tanh mùi sắt gỉ.
Sau khi cột sáng bắn ra, nó bắt đầu hút lấy sức mạnh chung quanh, càng lúc càng lớn lên. Gary như phát hiện ra nguy hiểm lớn nên cuống cuồng tránh qua một bên. Đáng tiếc, do ở khoảng cách gần như thế nên dù gã có phản ứng nhanh hơn nữa cũng không thể tránh được cột sáng trắng noãn kia, tay phải và vai gã triệt để hóa khí, vết thương cháy đen không có chút máu chảy ra.
“Mình không cần đọc chú văn và chạm nhẹ lên Thánh huy cũng có thể kích phát ra thần thuật à?” Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đại não Lucien, sau đó hắn vội vàng lăn sang một bên, sợ Gary đỡ được đòn này sẽ đánh hắn.
Sau khi lăn, Lucien mới phát hiện tay chân bủn rủn không có khí lực, cứ thế lăn tới gần chỗ Gary.
“Hả?!” Lucien kinh ngạc thốt lên, bởi hắn không ngờ được cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Gary nằm trên nền đất, hai mắt khép hờ gần như sắp chết nhưng gương mặt không còn biến dạng, hai mắt cũng không còn mang màu đỏ nữa.
Còn ở xung quanh, bãi máu do những con chuột mắt đỏ bị bọn họ chém chết không biết từ bao giờ đã bốc hơi thành làn sương mù màu hồng nhạt, phủ kín gian mật thất lẫn phụ cận đường nước ngầm.
Bên trong mật thất, cái cây kỳ quái hình người ở trong làn sương mù màu hồng nhạt xòe cành lá trông rất thích ý.
Còn trận chiến bên kia lại càng kết thúc theo một cách khó có thể tưởng tượng nổi, con chuột to lớn đánh cùng Correa không ngờ lại là Howson trầm mặc ít nói.
Kiếm của hai người bọn họ cắm lên trên người nhau.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hít phải sương mù màu hồng nhạt quanh đấy, tay chân Lucien nhũn ra, đầu giật liên tục, trong mắt lúc thì hiện lên cảnh chiến đấu giữa Correa với Howson, lúc là Correa với con chuột to lớn, được lúc lại quay lại cảnh hai người giết lẫn nhau, như là ảo giác và hiện thực chồng lên nhau.
“Khoan đã, ảo giác?!” Lucien vừa nghĩ tới liền suy đoán đại khái trong lòng, tập trung chú ý để cảm giác tinh thần như thủy triều dâng xuất hiện một lần nữa. Cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, sương mù màu hồng nhạt không còn lượn lờ nữa, mọi thứ đều ổn định trở lại, Correa liều mạng chiến đấu với Howson, trên người bọn họ chi chít vết thương, máu tươi chảy ra như mưa, động tác của cả hai chậm dần rồi ngừng hẳn tựa như đã tới cực hạn của họ.
“Chẳng lẽ do tác dụng của máu trong cơ thể lũ chuột mắt đỏ hay là máu của chúng đã được cái cây này hấp thu chuyển hóa mới khiến người ta gặp phải ảo giác nhỉ? Thực sự là một cái bẫy pháp thuật khéo léo.”
Rốt cuộc Lucien cũng hiểu rõ mọi chuyện, dù Howson mất tích hay Gary đột nhiên tấn công đều là ảnh hưởng của ảo giác. Mà ảnh hưởng này nhiều khả năng bắt đầu từ khi đánh chết con chuột mắt đỏ đầu tiên tạo ra, hoàn toàn giấu kín mọi giác quan nên rất khó nhận biết được. Chỉ có Lucien nhờ được Thánh quang hộ thuẫn bảo vệ cũng như tinh thần của hắn có tiến bộ nên mới thoát được khỏi ảo giác.
Vừa nãy, Chân lý thánh huy bắn ra Thánh quang đả kích không chỉ khiến tay phải và vai của Gary hóa khí mà còn bắn xuyên lên trúng đỉnh thạch ở trên mật thất tạo ra một cái hang lớn, đá vụng rơi xuống như mưa trút khiến gian mật thất có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Đá vụn và tro bụi dày đặc bao phủ màn sương mù màu hồng nhạt để cho Lucien khôi phục được chút khí lực.
Lucien không biết phía sau có còn những cạm bẫy pháp thuật liên hoàn nào nữa không nên dù lúc này tạm thời an toàn hắn cũng không dám thả lỏng mà nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Chân lý thánh huy không thể kích phát ra được thần thuật nào trừ hai cái Quang lượng thuật, chỗ dựa lớn nhất của hắn đã không còn nữa, thậm chí sức mạnh bản thân cũng bị sương mù màu hồng nhạt gây tê liệu đến không còn rồi.
Bỗng nhiên Lucien nghĩ tới cái cây kỳ quái đang đung đưa do đá vụn rơi xuống kia.
“Trừ chuyện chế tạo ảo giác ra thì cái cây đó còn năng lực nào nữa không nhỉ?” Lucien lập tức tỉnh ngộ, cố gắng chống tay chống chân đứng lên đi tới chỗ cái cây kỳ quái kia.
Hai chân hắn lảo đảo bước đi một cách chậm chạp, mấy lần ngã xuống đống đá vụn khiến thương tích đầy người, đau buốt, thậm chí có mấy chỗ chảy máu tươi đầm đìa.
“A.” Lucien hít một hơi sâu, cố nhịn nỗi đau thể xác, nhờ cơn đau từ vết thương truyền tới để tỉnh táo đầu óc cũng như khôi phục khí lực. Hắn bước một cách khó nhọc đến cạnh cái cây kỳ quái kia.
Trải qua chuyện lần này, Lucien đã bớt đi mấy phần ngây sợ sệt, hắn không chần chừ mà nín thở, từ từ giơ tay phải ra một cách cẩn thận mà kiên định rồi chạm lên thân cây.
Bàn tay Lucien cảm nhận được những kinh mạch đang đập, tựa như dòng máu đang chảy trong người, hắn cảm thấy không phải mình đang nắm một cái cây mà là một sinh vật sống. Hắn đột nhiên kéo cái cây qua một bên.
“A!”
Những cành lá trên cái cây kỳ lạ này thoáng co lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai như người sắp chết.
Kéo nhẹ nhưng không cây không đứt, Lucien tiếp tục kéo mạnh hơn, cái cây kia vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa chìa cành ra quấn lấy người hắn.
Da hắn truyền đến cảm giác ướt nhẹp, trơn trượt khó chịu, vô vàn những chiếc lông nhỏ đâm tới lên người, Lucien cố gắng nhịn nỗi sợ hãi trong lòng, ra sức kéo cái cây.
“Ô…”
Tiếng khóc im bặt, chất lỏng màu đỏ nhạt từ trong cái cây văng lên ngực Lucien, mùi máu tanh xông lên mũi khiến chân tay hắn mềm nhũn, chỉ có thể dựa người lên bức tường đá cạnh đó để khỏi bị ngã nhào xuống đất.
Gốc cây bị Lucien kéo thành hai đoạn, không khí chung quanh sương mù màu hồng hạt càng nồng nặc, gần như ngưng kết thành dạng lỏng.
Ở gần đó, ba quyển thư tịch kỳ lạ lấp lánh ánh sáng trên tủ sách bị sương mù màu hồng nhạt ăn mòn dần, từ tờ đầu tiên cho đến tờ cuối cùng đã biến mất chỉ trong ba giây ngắn ngủi, nhah đến mức Lucien ở ngay cạnh đấy không kịp xem tên cuốn sách.
Tất nhiên, với tình hình sức khỏe hiện tại của Lucien thì hắn bước đi một bước cũng khó chứ nói gì đến việc ngăn cản chuyện đấy.
Tủ sách rỗng tuếch nhưng điều kỳ lạ là trừ chỗ đặt ba quyển thư tịch kia ra thì những chỗ còn lại đều không xuất hiện tình trạng bị ăn mòn. Sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Lucien đã biết được nguyên nhân: “Hóa ra đây lại là một cạm bẫy pháp thuật khác, sau khi sương mù màu hồng nhạt kia đạt tới một trình độ nhất định thì cạm bẫy pháp thuật ở trong ba quyển thư tịch kia sẽ được kích hoạt chế độ thiêu hủy tự động để kẻ địch không thể lấy được chúng.”
“Uổng mấy quyển ma pháp bút ký này thật.” Lucien tiếc hận trong lòng khi không thể học tập sức mạnh siêu pháp ghi trong ma pháp bút ký.
Đột nhiên Lucien sững sờ, hắn phát hiện thư viện bên trong linh hồn mình tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Tò mò, Lucien tập trung tinh thần thăm dò thử, sau đó hai mắt hắn trợn trừng khi nhìn thấy trong thư viện xuất hiện một kệ sách mới có ghi mấy chữ “Ma pháp (áo thuật)”, mà ở trên kệ sách có ba quyển thư tịch cũng chính là ba quyển ma pháp bút ký mà hắn thấy khi nãy.
“Lẽ nào thư viện này có cả năng lực sưu tập mọi quyển sách? Nhưng nội dung bên trong thì sao nhỉ?” Lucien hết sức kinh ngạc. “Mình cần phải kiểm tra nội dung bên trong ba cuốn sách này. Ừm, tuy mới nãy ba cuốn sách bị ăn mòn quá nhanh, nhưng nếu chiếu chậm lại toàn bộ quá trình thì hình như là bị ăn mòn từng trang một. Chẳng lẽ thư viện kỳ lạ này có thể ghi nhớ nội dung trong quyển sách nên mới có được hình chiếu của chúng sao?!”
Hiện giờ Lucien chỉ có thể suy đoán như thế, chờ sau này thí nghiệm những quyển sách khác nhiều lần mới có thể xác định rõ ràng được.
Mới nãy hắn còn tiếc hận ba quyển ma pháp bút ký này nhưng giờ lại do dự: “Trong thế giới mà thần thuật mạnh mẽ có thể thiêu chết ma pháp sư trước mặt mọi người này, liệu mình học ma pháp có nguy hiểm không nhỉ?”
Lucien không quyết định được nên tạm thời bỏ qua ý định này, dù sao thì cả bọn còn đang ở trong mật thất, chưa hoàn toàn ra khỏi nơi nguy hiểm nên hắn cần phải giữ sức.
Gốc cây kỳ quái kia đã bị Lucien bứt nên sương mù màu hồng ngày càng nhạt, Correa và Howson dần tỉnh táo lại rồi khiếp sợ nhìn nhau, cả hai sắp chết rồi.
…
Ngay lúc Lucien sử dụng Chân lý thánh huy kích phát Thánh quang đả kích thì ở trên mặt đất, Benjamin khẽ rên lên một tiếng rồi buông lỏng tay phải, y nhìn mật đạo chằm chằm đầy nghi hoặc.
“Đại nhân Benjamin?” Thấy biểu hiện kỳ lạ của Benjamin, thủ vệ Paul hỏi ngay.
Dưới ánh trăng bạc, sắc mặt Benjamin rất không tốt, y thì thào: “Bên dưới xảy ra chuyện rồi, dấu ấn tinh thần của ta trong Thánh huy bị xung động rồi. Chết tiệt, chỉ là ma pháp học đồ thôi mà cũng để chuyện xảy ra tới mức này, mình thật vô dụng mà. Paul, ngươi ở đây chờ ta, nếu năm phút nữa ta còn chưa ra thì ngươi hãy mời giáo chủ đến đây.”
Vì có lưu dấu ấn tinh thần trong Thánh huy nên Benjamin mới yên tâm giao Chân lý thánh huy cho Lucien sử dụng. Nếu không, dù tiêu chuẩn sức mạnh thần thuật của nó có hạ thấp đến mức yếu hơn những kỳ vật thần thuật khác trên người Benjamin thì y cũng sẽ không đưa nó cho người khác sử dụng một cách tùy tiện như thế. Ai ngờ được lúc này dấu ấn tinh thần của y lại bị xung động, không thể kích phát được nên không thể ngăn cản thần thuật ở thời điểm mấu chốt.
Xưa nay sơ xuất bất cẩn luôn bầu bạn cùng phiến diện ngạo mạn.
Benjamin luôn nghĩ trong lòng rằng đám kỵ sĩ có được sức mạnh từ huyết mạch chỉ là những kẻ thô kệch, đê tiện, không xứng với sự cao quý như hắn, kể cả đấy có là thi pháp giả hay ma pháp sư tà ác, bọn họ không xứng để sử dụng kỳ vật thần thuật. Vì luôn nghĩ như thế nên y đưa Chân lý thánh huy theo bản năng cho một người có sức mạnh tinh thần cao hơn người thể như Lucien sử dụng.
Benjamin có lối suy nghĩ như thế cũng là do xuất thân, cuộc sống của y.
Rafferty là một trong những gia tộc đứng đầu ở công quốc Owuor Ritter, tuy rằng bọn họ cũng có sức mạnh dựa theo huyết thống “Thần ân” nhưng có chỗ khác kỵ sĩ. Bọn họ dựa trên sức mạnh huyết thống phát ra pháp thuật, là thi pháp giả chân chính. Mà bản thân Benjamin là người của gia tộc Rafferty, dù huyết thống mỏng manh, không thể nào kích phát ra sức mạnh của bản thân nhưng trong quá trình học tập ở Tu Đạo viện đã bộc lộ được tài năng nên trở thành một mục sư, kiên định đi trên con đường thi pháp giả.
Nhưng hiện tại, một mục sư chân chính như Benjamin lại để chuyện xảy ra sơ xuất như thế này thì hẳn địa vị của y trong giáo hội sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, cho nên y mới nhanh chóng đi xuống mật thất kiểm tra.
Paul cũng kinh ngạc: “Có Chân lý thánh huy rồi mà còn xuất hiện biến cố sao? Chẳng lẽ có ma pháp sư chính thức khác nữa?”
…
Khi khí lực của Lucien khôi phục được một chút, dựa người lên tường đá định rời khỏi mật thất thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, hắn giựt mình, tinh thần căng thẳng. Hắn thầm nghĩ, nếu như kẻ tới là thứ gì đó được tạo ra từ pháp thuật của nữ phù thủy hoặc bạn bè của ả thì e là hắn khó có thể trốn được.
Chờ đến khi Benjamin với một thân trường bào trắng tinh hiện ra trước mặt Lucien, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn cũng không dám thả lỏng cơ thể, dù thế nào thì mật thất cũng là một nơi rất tốt để giết người diệt khẩu.
“Lạp Phổ Lan huyết đằng?” Benjamin thoáng nhìn qua tình hình bên trong mật thất, liên hệ với những kiến thức mà y đã học về ma pháp và thực vật liền đoán liền hiểu được đại khái mọi chuyện, vì sao Lucien lại tựa người lên tường, tại sao đám người Gary lại có kết cuộc hấp hối gần chết như thế. “Cũng may mà bọn họ chưa chết hẳn.”
“Cậu bé này thật may mắn, không ngờ sức mạnh tinh thần lại tăng lên một chút đạt tới trình độ mục sư tập sự cấp thấp, cũng vì thế mà xúc động đến dấu ấn tinh thần của mình trong Thánh huy. Đáng tiếc, giáo hội hiện tại không còn cường thế như hơn ba trăm năm trước, thời đại chỉ cần người có thiên phú liền có thể học tập thần thuật, nếu không có thiên phú thì dù học tri thức ma pháp tới đâu chăng nữa cũng không có cách nào trở thành mục sư chân chính. Không thể không nói, nhờ có Áo Thuật Hoàng Đế mở ra thời đại hoàng kim, gần bốn trăm năm nay, thần thuật cùng ma pháp mới phát triển nhanh như gió.
Là một thành viên của gia tộc Rafferty, Benjamin càng hiểu tình hình trên thế giới này hơn những mục sư khác, y cũng không thành kính với tín ngưỡng của mình. Chính xác hơn thì là mâu thuẫn trên lập trường khi y vừa là một thành viên quý tộc, lại vừa là một thành viên của giáo hội.
Càng quan trọng hơn là do hơn ba trăm năm trước, sau hội nghị “Tối cao thần học”, giáo hội bị phân ra một nam một bắc, hai bên trỉ trích đối phương là dị đoan, nhưng dù là như thế thì thần thuật cũng chẳng bị ảnh hưởng gì mấy. Chính điều này đã khiến cho rất nhiều Giáo chủ, Hồng y giáo chủ thầm nghi ngờ rốt cuộc thần có tồn tại không, có phải Người đang thử thách tín đồ của mình không.
Chính thái độ của họ đã ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của những mục sư trẻ tuổi trong mấy trăm năm qua, kể cả Benjamin.
Hơn nữa, các đời Giáo hoàng để theo kịp nhịp phát triển của thời đại mà dẫn theo các Đại áo thuật sư nghiên cứu thế giới để tạo ra tri thức cải tạo cơ sở thần học. Điều này góp phần đẩy nhanh tốc độ phát triển của thần thuật, cao thủ xuất hiện liên tục, Giáo hội phía nam bước lên một tầm cao mới, mạnh mẽ đến mức dị đoan chỉ biết ngước nhìn. Thế nhưng, nó cũng khiến cho tín ngưỡng bị lung lay một lần nữa.
Benjamin ổn định tâm tình lại, tay rải xuống đất những hạt bụi trắng, miệng lẩm nhẩm âm tiết kỳ lạ, một trận gió lớn thổi tới xua tan làn sương mù màu hồng nhạt.
Tiếp theo y không niệm chú văn, cũng không có rải vật liệu thi pháp mà vẻn vẻn chỉ tay vào Gary thì ngay lập tức có một màn sáng trắng nhạt phủ lên người gã, bóc lớp da cháy đen ra, miệng vết thương khép lại, biến gã từ một người hấp hối sắp chết sang bị thương nặng.
Cứ cách một hai giây, Benjamin lại thi triển Trì liệu thần thuật để cứu sống Corea và Howson, cũng chữa khỏi thương thế trên người Lucien.
Sau khi hỏi đám người Lucien, Gary những chuyện đã xảy ra, Benjamin suy nghĩ một lát thấy bọn họ không nói dối thì phân phó: “Đưa mọi thứ có trong mật thất này cho giáo đường xử lý, ừm, bao gồm cả thi thể của những con chuột này.”
Y cũng lấy lại Thánh huy trong tay Lucien: “Tội lỗi trên người cậu đã được gột sạch, hãy nghỉ ngơi đi, nguyện Chúa phù hộ cậu.”
Ý định ban đầu là nếu Lucien xử lý tốt mọi chuyện thì Benjamin sẽ thưởng cho hắn chút tiền, thậm chí nếu có thể thì sẽ xem xét bồi dưỡng hắn nữa. Thế nhưng chuyện lần này xảy ra nguy hiểm như thế nên y không có tâm trạng đi khích lệ hắn. Sau khi xác định Lucien không cất giấu thứ gì trên người, y liền đuổi hắn đi. Dù sao ở đây còn có ba kỵ sĩ bị thương, Correa hay Howson thì còn đỡ một chút, riêng Gary đã bị chém mất tay phải thì khá phiền toái, y không biết được thần thuật có thể mọc lại tay.
Trông thấy Benjamin không có ý định giết người diệt khẩu, Lucien nào dám ở lại đây nữa, hắn nhah chóng rời khỏi mật thất. Đến khi hắn ra tới đường nước ngầm, nhờ tinh thần đã đột phá giới hạn nào đấy nên nghe được câu Correa nói trong mật thất: “Gary mất tay phải thì sợ rằng hắn không thể trở thành kỵ sĩ, hơn nữa sẽ bị mời ra khỏi thủ vệ đội.” Chính câu này khiến lòng Lucie nặng trĩu.
Lucien thẫn thờ bước ra khỏi mật đạo lập tức bị những người dân nghèo quanh đấy bu lại hỏi.
“Evans, quỷ hồn đã bị tịnh hóa chưa con?” Dì Alissa đứng ở xa hỏi tới.
Lucien khẽ gật đầu: “Nó đã bị đại nhân Benjamin và mấy vị thủ vệ khác tịnh hóa rồi.”
Mọi người xung quanh dần thoải mái hơn, bắt đầu hỏi chuyện: “Lucien, quỷ hồn trông như thế nào? Có đáng sợ không?”
“Đại nhân Benjamin không hổ là mục sư chính thức.”
“Lần này Lucien được Chúa che chở, không ngờ lại sử dụng được Chân lý thánh huy.”
“Tiếc là Lucien không không còn nhỏ nữa, không thể đến học tập tại Tu Đạo viện, bằng không thì khu o'Let chúng ta đã có một đại nhân Lucien rồi.”
Nghe thấy những lời nói này, Lucien thoáng hoảng hốt: “Ta không thể trở thành mục sư được sao?”
Tuy rằng bị vướng bởi thân phận người xuyên việt, Lucien không nghĩ tới bản thân sẽ trở thành mục sư, nhưng mới trải nghiệm sức mạnh siêu phàm của pháp thuật, lại bị người ta phán định là mình không thể đi trên con đường này nên hắn khó tránh khỏi ủ rũ.
“Evans đáng thương, xem mặt của con kìa, chắc con mệt lắm, nhanh về nghỉ ngơi đi con.” Dì Alissa thấy sắc mặt của Lucien không được tốt bèn khuyên nhủ.
Lucien có rất nhiều tâm sự, xác thật là hắn cần yên lặng để suy nghĩ nên nhanh chóng gật đầu, đi về nhà của mình. Hắn ngồi trên giường, nghe tiếng đám người Benjamin rời đi, đêm khuya dần yên tỉnh trở lại, hắn chôn nỗi nhớ cha mẹ sâu trong lòng.
“Mình không thể trở thành mục sư, hơn nữa do không được huấn luyện nên cũng không có nhiều hy vọng trở thành kỵ sĩ, kích phát sức mạnh huyết thống.”
“Nếu muốn đạt được sức mạnh siêu phàm thì e rằng mình chỉ có thể học tập ma pháp thôi.”
“Nhưng một khi đã chọn ma pháp thì mình sẽ phải đối địch lại Giáo hội, địch lại đa số mọi người, kể cả gia đình dì Alissa.”
“Có con đường nào khác không nhỉ?”
“Hiện tại trong đầu ta có lưu trữ ma pháp bút ký, hay trước tiên cứ thử xem sao đã, hẳn không có chuyện gì xảy ra.”
Do dự mãi một hồi, cuối cùng Lucie quyết định xem qua ma pháp bút ký. Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần mở ra thư viện, đọc ma pháp bút ký.
Qua một lúc lâu, trong gian nhà truyền ra tiếng nói trầm thấp nửa cười nửa khóc: “Không biết chữ thì làm sao bây giờ?”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 08: Artaud.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Lucien mở ma pháp bút ký, những ký tự kỳ lạ cổ quá hiện ra trước mắt hắn. Chúng không phải là một trong hai loại chữ viết mà hắn biết trước khi xuyên việt. Từ khi hắn xuyên việt đến thế giới này, cơ thể mà hắn nhập hồn thuộc tầng lớp nghèo nên chưa được học chữ, chỉ có thể nghe hiểu và nói theo bản năng, thế nên không ảnh hưởng gì đến chuyện giao tiếp.
Thế nên lúc này, Lucien là một người mù chữ, chỉ trơ mắt ếch nhìn ma pháp bút ký chứ không hiểu được nội dung bên trong.
Lucien cười tự giễu: “Cảm giác mù chữ này quả thực không dễ chịu gì.”
Tuy rằng từ khi Lucien xuyên việt đến nay, trải qua nhiều chuyện khiến hắn trưởng thành hơn trước rất nhiều, thậm chí khi cầm ma pháp bút ký hắn còn lo lắng bị Giáo hội uy hiếp, do dự có nên học tập ma pháp hay không. Nhưng do bản thân sinh là một sinh viên của thời đại mới, có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật nên cảm giác mù chữ cũng không dễ chịu gì, nhất là khi chữ viết còn liên quan đến sức mạnh siêu phàm của con người.
Lucien không suy nghĩ lâu, sau khi bình tĩnh trở, trong lòng hắn liền kiên định ý nghĩ: “Chuyện quan trọng trước mắt là mình phải học chữ viết của thế giới này.”
Cho dù sau này mình không lựa chọn học tập ma pháp, muốn thoát khỏi cuộc sống của một người nghèo ở tầng dưới chót của xã hội này thì học chữ học kiến thức vẫn là con đường thích hợp. Đặc biệt là khi Lucien không có nhiều sức mạnh, cơ thể không được cường tráng lắm, lại không hiểu kiếm thuật nên khó có khả năng lập chiến công, đi mạo hiểm, làm côn đồ,… nên con đường thoát khỏi thân phận trước mắt rất hẹp.
Quyết định xong mọi chuyện, Lucien liền không cảm thấy thất vọng nữa, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn phấn đấu mãnh liệt. Hắn tiếp tục lật mấy trang ma pháp bút ký, trên mặt sách không ẩn giấu bí mật gì kiểu như bản đồ kho báu chẳng hạn.
Lucien khẽ nhíu mày, bởi vì trên ma pháp bút ký ghi lại nhiều thứ hắn rất quen, ví dụ như những sơ đồ hình học, hoa văn do một số đường nét ký quái tạo thành.
“Ma pháp trận? Dấu ấn ma pháp?” Lucien dựa trên Chân lý thánh huy mà đưa ra suy đoán của mình. Tiếp theo, hắn nhanh chóng lật ra mật sau của ma pháp bút ký thì lại gặp hàng loạt những công thức có phần tương tự những phương trình hóa học. Chỉ có điều, bên trong những công thức này không hề có ký hiệu mà là một số chữ lạ: “Phương trình ma pháp? Phương pháp phối chế ma dược?”
Dựa trên những điểm giống nhau của chúng mà Lucien đưa ra một ít suy đoán, nhưng do hắn không biết chữ nên chỉ có thể đoán trong lòng thế thôi.
Lucien lật hết bản ma pháp bút ký này rồi lại mở quyển ma pháp bút ký khác, chữ viết trên quyển này ngoằn ngà ngoằn ngoèo gần như là hoa văn vậy.
“Chữ khác nhau sao?” Tò mò, Lucien mở quyển thứ ba ra. Mặt trên của quyển này là vẽ một số loại thực vật, nhu thạch, đồ án kỳ quái, tựa như là một quyển truyện tranh vậy, nhưng chữ viết của nó lại giống quyển ma pháp bút ký thứ hai.
“Có lẽ mình nên học chữ ghi trên quyển ma pháp bút ký đầu tiên.” Từ độ ngoằn ngoèo của những chữ xuất hiện trên ba quyển ma pháp bút ký mà Lucien suy đoán ra độ thông dụng của nó.
Sau khi xem qua xem lại ba quyển ma pháp bút ký nhiều lần mà không thu hoạch được gì nhiều, Lucien nằm lên giường ép bản thân phải ngủ.
Lucien muốn thay đổi cuộc sống hiện tại thì bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hắn phải nỗ lực hết sức. Nếu như hắn ngủ không đủ giấc khiến tinh thần uể oải thì không thể nào nắm chắc cơ hội đón ngày mới thật tốt được.
Tuy rằng Trì liệu thần thuật của Benjamin đã chữa lành thương tích trên người Lucien nhưng do quá trình chiến đấu quá kịch liệt, tinh thần quá mệt mỏi nên mới nằm xuống là hắn ngủ liền.
Lúc này, trong đường nước ngầm, tại gian mật thất tan hoang của nữ phù thủy xuất hiện một con chuột màu đen, hai mắt đỏ như máu, lạnh lùng, yêu dị.
Nó bò quanh gian mật thất rồi kêu hai tiếng “chít chít”, sau đó chạy tới một nơi khác trong đường nước ngầm. Một lúc lâu sau, nó chui vào trong một cái động bí mật, biến mất tăm.
…
Sáng sớm, khu o'Let dần náo nhiệt, tiếng múc nước, tiếng nói chuyện của mọi người thoáng đánh thức Lucien dậy.
Thường thì mỗi khi tỉnh dậy, Lucien còn nằm thêm một lúc mới rời giường. Nhưng lúc này, khi mới tỉnh dậy, hắn nhanh chóng rời giường nhen lửa để đun nước sôi cũng như huơ nóng ổ bánh mỳ đen cuối cùng kia.
Vừa đau khổ ăn ổ bánh mỳ đen như ăn phải mùn cưa, Lucien vừa sắp xếp kế hoạch sinh hoạt của ngày hôm nay.
Nếu như không nghĩ tới chuyện này thì dù Lucien đói bụng đến mức không thể nhịn được hắn cũng sẽ không thể nuốt trôi nỗi ổ bánh mỳ đen này.
“Trước tiên mình phải tìm hiểu xem chỗ nào dạy chữ cùng những điều kiện tương ứng, mặt khác mình cũng phải kiếm việc làm nữa, không thì mình sẽ chết đói trước khi học được chữ mất.” Lucien không hiểu lắm thế giới này nên hắn chỉ có thể suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế. “Tốt nhất là mình không nên để người quen bắt gặp, đỡ phải lộ ra sơ xuất.”
Lucien lau mặt đơn giản bằng nước bên trong bình thủy rồi lấy bảy đồng tiền lẻ ở trong rương ra để trong người, tuy rằng không nhiều nhưng ít nhiều cũng khiến hắn an tâm hơn.
Sau khi khóa cửa nhà, Lucien đi thẳng tới nhà dì Alissa. Hắn không biết đường đi ở Thánh Vịnh chi thành nên cần phải hỏi một số người, mà dì Alissa là một trong số đấy.
“Ê, Lucien.” Một thiếu nữ tóc đen tò mò gọi Lucien lại.
Lucien không biết mình có quen nàng không nên chỉ có thể cười xòa, gật đầu qua loa: “À, hiện tại ta có chuyện cần đến nhà dì Alissa rồi.” Sau đó hắn vội bước qua nàng.
“Ê Lucien, quỷ hồn có dạng gì?”
“Lucien, thi triển thần thuật có cảm giác sao?”
“Ta thấy có một vị thủ vệ bị đứt tay phải, chuyện tối qua có nguy hiểm lắm không?”
Nhà hắn cách nhà dì Alissa chỉ mấy chục bước thế mà mỗi lần bước đi, Lucien lại bị mấy người hàng xóm hỏi thăm không thôi, dường như chỉ trong một đêm, Lucien đã trở thành người nổi tiếng tại khu o'Let.
Hắn chỉ có thể lờ như nghe thấy, bước nhanh tới nhà dì Alissa.
Còn chưa mở cửa ra, Lucien đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc: “Evans, hôm nay con dậy sớm thật đấy.”
Hôm nay Joel ăn mặc khá tươm tất, trong tay ông là một chiếc thụ cầm cổ điển: “Ăn sáng chưa Evans? Con mới khỏi bệnh, cơ thể còn khá yếu nên không cần thiết phải tìm việc sớm như thế, tới bữa thì dì Alissa sẽ qua gọi con tới ăn cơm.”
Lucien chính là lấy cớ này để hỏi Joel địa hình thành phố, nay thấy ông ta chủ động nói tới nên thuận theo nói luôn: “Cảm ơn chú Joel, con ăn rồi, hơn nữa tối qua được đại nhân Benjamin thi triển thần thuật trị liệu nên con cũng khỏe rồi, không cần nghỉ ngơi nữa.
Joel gật đầu, bước tới chỗ Lucien: “Có thần thuật của mục sư đại nhân trị liệu thì ta cũng an tâm, lát nữa con đi với ta qua quán rượu tìm chủ tiệm Cohen, lão còn nợ ta một bình rượu Luis, ta sẽ giới thiệu con làm ở đây.”
Lucien cảm ơn một tiếng rồi định rời đi, Joel suy nghĩ một chút liền nghiêm mặt nói: “Evans, mười bảy tuổi thì cũng lớn rồi, con nên lo đến cuộc sống sau này một chút.”
“Ý của chú Joel là sao?” Lucien khó hiểu hỏi lại.
Joel thở dài: “Nếu làm những việc thiên về sức mạnh, sau bốn mươi tuổi, thân thể sẽ già yếu rất nhanh, lúc đấy sẽ khó kiếm được việc làm lắm. Nếu như không tích góp, không có con cái thì qua thêm mấy nữa con sẽ bị cái nghèo, bệnh tật hành hạ đến chết mất. Chú thấy nhiều chuyện như thế rồi. Hiện tại con còn trẻ, thử đi học một nghề nào đấy đi, tuy rằng hợp đồng học đồ tới mười năm, nhưng nếu có thể học tốt thì sau này cuộc sống của con cũng sẽ theo đấy mà khá hơn.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi qua cửa thành có thụ vệ canh giữ, mắt Lucien liền sáng lên. Con đường rộng rãi, phố xá sạch sẽ, cửa hàng hai bên đường náo nhiệt, mọi người đi trên đường mặc đủ loại trang phục màu sắc khác nhau nhưng đa số là mang quần dài, thậm chí thỉnh thoảng sẽ thấy quý tộc ăn mặc hào hoa phú quý, châu báu trang sức đầy người, tiếng nhạc réo rắt reo lên làm chung quanh nhộn nhịp hẳn. Nơi này khác khu o'Let, hai nơi như hai thế giới khác nhau.
“Cảm ơn chú Joel.” Luciem có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Joel.
Joel thoáng dừng lại, mỉm cười nói: “Nếu con được sư phụ truyền nghề, lại kết hôn cùng con gái của người ta thì biết đâu được con sẽ từ học đồ trở thành ông chủ sao, Evans của chúng ta lớn lên cũng đẹp trai mà.”
Lucien chỉ biết cười ngượng khi bị Joel trêu chọc như thế.
Joel bỗng nhiên dừng lại rồi đi tới mép khúc rẽ, bỏ nón đang đội trên đầu xuống đất rồi ngồi xuống cạnh đó, chuẩn bị diễn thụ cầm.
Chú Joel là nghệ sĩ đường phố sao? Lucien hoàn toàn không lạ gì loại hình nghệ thuật này.
Joel chỉ tay tới một chỗ rất xa, chỉ thấy thấp thoáng một tòa kiến trúc tráng lệ có phong cách khá giống kiến trúc Baroque (*) ở kiếp trước của Lucien rồi nói: “Kia là Thánh Vịnh thính phòng, nhưng đối với ta thì diễn tấu ở ngay đây cũng có cảm giác chẳng khác gì đang diễn tấu ở đấy.”
(*) Kiến trúc Baroque là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17. Nó tạo dựng nên một khám phá mới về hình dáng, ánh sáng và bóng với cường độ mạnh. Trong kỷ nguyên Baroque, kiến trúc trở nên phức tạp và cầu kỳ hơn. Xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Kiến_trúc_Baroque
Lucien im lặng, Joel như chìm trong tâm sự của mình, ông huyên thuyên: “Hơn bốn trăm năm trước, Giáo hội dẫn tây đế quốc thần thánh Haierci chiếm lĩnh hạch tâm cuối cùng Artaud của để quốc ma pháp Chirte Montparnasse, đuổi sinh vật hắc ám cũng như ma thú vào trong Hắc Ám sơn mạch, Artaud vẫn là một trong ít những thành phố nổi danh nhất trên đại lục.”
“Mà hơn ba trăm năm trước, lúc đó hồng y giáo chủ Charlie cũng chính là Giáo hoàng điện hạ đã chỉnh lý lại thánh ca các đời Giáo hoàng ở ngay tại Artaud này, định ra âm nhạc, quy phạm biểu diễn. Đến khi người lên làm Giáo hoàng, ông liền mở rộng Thánh Vịnh xướng pháp và xướng thi tới mỗi giáo đường. Kể từ đấy, thành Artaud còn được gọi là Thánh Vịnh chi thành.”
“Cũng do một số tinh linh, ải nhân, cẩu đầu nhân ở quanh Hắc Ám sơn mạch thay đổi tín ngưỡng mà trở thành một thành viên của công quốc, tụ hợp theo âm nhạc tại đây mà Artaud trở thành đế đô âm nhạc của cả đại lục. Nhịp điệu âm nhạc xuất hiện, hòa âm chính thức hình thành, các loại nhạc cụ đều được phát minh ra tại đây, các nhạc sĩ vĩ đại đều được lưu tên trong sử sách.”
“Với mỗi một người ngâm thơ rong, nhạc sĩ thì vinh quang lớn nhất trong đời chính là được biểu diễn tiếng nhạc của họ tại Thánh Vịnh thính phòng thành Artaud này.”
“Dù ta không thể tiến vào được Thánh Vịnh thính phòng nhưng được biểu diễn ở gần đây cũng vui lắm rồi.”
…
Cáo biệt Joel, Lucien vừa hỏi đường vừa ngắm nhìn diện mạo thành Artaud. Ở mỗi ngã rẽ trên đường đều có rất nhiều người ngâm thơ rong đang diễn tấu, trong cửa hàng, nhà dân thỉnh thoảng cũng sẽ có tiếng ca tiếng đàn vọng ra, cả thành phố chìm trong tiếng nhạc.
Lucien về lại khu o'Let rồi nhanh chóng đi tới quán rượu mà Joel đã nói ban sáng.
Bên ngoài quán rượu, thỉnh thoảng lại có những thiếu nữ, phụ nhân lén lút đi vào trong kiểm tra, sau đó thất vọng rời đi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 09: Khởi đầu khó khăn.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Nhìn khung cảnh kỳ lạ đang diễn ra trước mắt, Lucien cảm thấy khá ngược đời, hắn bước tới cửa quán rượu trong sự nghi ngờ, lẽ ra buổi sáng phải là thời điểm quán rượu quạnh quẽ nhất mới phải.
Trước cửa quán, một cô gái yểu điệu lén bước vào trong quán, mái tóc dài màu ánh kim phất phơ theo mỗi bước đi, khi nàng thở dài một tiếng định quay ra thì bỗng kêu lên đầy sợ hãi: “Lucien?”
Lại một người nữa biết mình mà mình lại không biết người ta? Lucien gặp phải tình huống như thế này nhiều rồi nên hắn mỉm cười nói: “Sao đến quán rượu sớm thế?”
Gương mặt cô gái thoáng ửng hồng: “Tại ta nghe nói quán Copper Crown mới xuất hiện một người ngâm thơ rong nên tò mò tới xem, thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đi giúp mẹ ít chuyện đây, hặn gặp lại sau.”
Cô gái vội vả bỏ đi, Lucien thở nhẹ một hơi rồi bước vào trong để xem thử tướng mạo hay tiếng ca của người ngâm thơ rong kia có chỗ nào hơn người.
Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lucien nên hắn nhẹ nhàng đẩy cửa quán rồi đi vào trong.
Không gian tối mờ nồng nặc mùi rượu, giẫm lên sàn gỗ kêu cộp cộp, những cái bàn xếp lộn xộn. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lucien khi hắn bước vào trong quán rượu này. Nhìn từ bên ngoài thì quán rượu trông thoáng mát sạch sẽ sáng sủa nhưng ở bên trong lại là một thế giới khác.
Lucien thích ứng một lúc mới biết quầy rượu nằm ở chỗ nào.
Trong quán rượu có mấy người say rượu bị đánh thức bởi những tiếng cộp cộp do Lucien giẫm lên sàn gỗ, sau khi chửi đổng mấy câu lại nằm ngoài lên bàn ngủ tiếp.
Chỉ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mũ chim ưng mặc áo khoác đen bó sát người đang yên lặng ngồi trên ghế cạnh quầy rượu, từ từ uống một cốc rượu màu hổ phách khiến Lucien cảm thấy âm trầm.
Thấy Lucien đến thì người đàn ông âm trầm này chỉ nhì thoáng qua một chút rồi tiếp tục thưởng thức rượu trong cốc của mình.
Lucien thoáng nhìn quanh, sau quầy rượu có một người lùn đang ngủ say như chết, ông ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu tựa vào quầy rượu, tiếng ngáy vang dội, nước dãi chảy ra kết chòm râu dài màu vàng thành hình con bướm.
Thấy không có ai kêu gọi gì mình, người lùn cứ thế nằm ngủ nên Lucien không thể làm gì khác hơn là gõ tay lên quầy rượu tạo ra hai tiếng bộp bộp.
Trong lúc mấy tên say rượu nằm ở đằng sau mắng đại mấy tiếng, ông lão người lùn tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng: “Này Lucien, rốt cuộc cậu coi như cũng lớn rồi, cuối cùng cũng biết rượu ngon có ý nghĩa như thế nào trong cuộc sống, dô, cạn ly, vì vị khách mới tới này mà chúng ta cùng cạn ly nào.”
Cohen khẽ dụi mắt, xung quanh không có ánh sáng: “Ta không say, cháu đừng hòng lừa ta, rõ ràng là buổi tối mà, buổi tối thật đẹp biết bao.”
Qua một hồi nói chuyện có chút ý nghĩa nào, rốt cuộc Cohen cũng hoàn toàn tỉnh rượu: “Lucien, những chuyện thích hợp để cháu làm cũng không nhiều, tạm thời cũng không có công việc ổn định nào. Còn lại thì là những chuyện lặt nhặt, như nhà kho của một cửa hàng đồ cổ trong khu chợ cần người khuân vác hàng hóa, chín giờ bắt đầu, tiền công là ba đồng Phil. Mà cháu cũng biết đấy, những chuyện kiểu như thế đều do hắc bang Aaron khống chế, đến cuối phải nộp một đồng Phil cho họ nữa nên số tiền còn lại hẳn chỉ có thể mua loại bánh mỳ đen dở nhất thôi.”
“À còn một việc khác nữa, hôm nay hiệp hội âm nhạc tổ chức tổng dọn vệ sinh nên có rất nhiều rác thải cần đưa đến bờ sông Belen bên ngoài thành, cháu chỉ cần chở chúng trên chiếc xe đẩy bốn bánh, hơn một giờ chiều sẽ bắt đầu làm, trừ tiền thuê xe đẩy ra thì cháu sẽ nhận được tám đồng Phil, tất nhiên là sau đấy cháu phải trả ba đồng Phil cho hắc bang Aaron.”
“Hơn một giờ chiều, thêm một số việc tương tự như thế nữa thì trừ phi cháu là kỵ sĩ, nếu không sẽ không thể chạy từ ngoài thành về đây kịp.”
Lucien khẽ gật đầu, tính toán ra thì đi làm ở hiệp hội âm nhạc là tốt nhất, đồng thời cũng đoán thầm trong lòng: “Bảy đồng tiền trên người mình hẳn là đồng Phil kia.”
“Chú Cohen, còn việc gì có thù lao cao hơn nữa không?” Lucien tò mò hỏi.
Cohen cười to: “Ha ha ha, đương nhiên là có, nhưng chúng không thích hợp cho cháu, những chuyện đó cần các chàng trai trẻ khỏe liều mạng hoàn thành chứ không phải dành cho một đứa trẻ đến ngay cả bia cũng không dám uống như cháu, Lucien à.”
Sau đó ông ta chỉ tay về phía khu vực trung tâm quán rượu, nghiêm túc nói: “Hắc Ám sơn mạch là kho tàng lớn nhất, hàng năm có ba, năm, sáy, bảy, thôi quên đi, ta thực sự đếm không hết, nói chung là có rất nhiều lính đánh thuê, người thích mạo hiểm đến Hắc Ám sơn mạch, nhưng cuối cùng lại chỉ có một số người có thể ra khỏi nơi đấy…” Cohen ợ một hơi: “Đương nhiên, những người ra được đều giàu sụ.”
“Trong đám lính đánh thuê, người mạo hiểm đó có một số người là kỵ sĩ chân chính, thậm chí là đại kỵ sĩ.” Giọng nói êm tai có từ tính được phát ra từ sau lưng Lucien, mỗi khi kết thúc câu đều cao giọng rất cổ quái, tạo nên tiết tấu kỵ lạ hấp dẫn người nghe.
Lucien vội quay đầu lại, cửa quán rượu được mở ra do có khách tới, đấy là một chàng trai mang quần bó mặc áo khoác màu đỏ, áo sơ mi trong màu đen trông khá chỉnh tề nhưng nhìn hắn lại hơi phong trần, ngũ quan sâu sắc tinh tế, con ngươi màu bạc, mũi cứng chắc, đôi môi mỏng phối cùng mái tóc bạc mềm mại trông yêu dị đẹp trai.
Người thanh niên này cầm một loại nhạc cụ tương tự như thụ cầm của Joel chậm rãi bước tới.
“Hắn là người ngâm thơ rong mới tới sao?” Lucien thầm suy đoán trong lòng, sau đó không tin tưởng lắm hỏi: “Những kỵ sĩ kia đã là quý tộc chân chính rồi sao họ còn mạo hiểm tới Hắc Ám sơn mạch tìm kho báu nữa?”
Cohen chào hỏi: “Lane, làm một ly không?”
“Tôi chỉ uống rượu buổi tối.” Lace cười đáp, sau đó ngồi xuống cạnh quầy rượu: “Ở phía đông có không ít quốc gia, hai ba trăm năm nay chưa từng xảy ra chiến tranh nên họ không cần kỵ sĩ cho lắm, dù sao thì sắc phong một kỵ sĩ cũng cần phải bang tặng đất đai nha cửa. Vì thế nên ở nơi đó, dù thường dân có kích phát ra sức mạnh huyết thống cũng không có mấy người được phong kỵ sĩ nên họ không thể trở thành quý tộc chân chính. Do đó, bọn họ chỉ có thể đi tới những quốc gia khác để trở thành kỵ sĩ, mà Owuor Ritter công quốc của chúng ta là nơi gần dị đoan, dị giáo đồ, hắc ám sinh vật, ma thú nhất nên họ sẽ tới đây để kiếm công huân, tìm kho báu.”
“Bên cạnh đó cũng không thiếu những kỵ sĩ nghèo do bị phá sản, kỵ sĩ trốn tội, quý tộc kỵ sĩ đi tu luyện cùng những người kích phát sức mạnh huyết thống mang thuộc tính hắc ám không được Giáo hội thừa nhận, hay thậm chí cả hắc ám kỵ sĩ bị truy sát nữa.”
Cohen khẽ lầm bầm mấy câu, thấy Lane không uống rượu cùng mình nên không có hứng lắm: “Lucien, đây là Lane, Lane D. Cullen, người ngâm thơ rong mới trong quán. Cậu ta chu du nhiều nơi, hiểu sâu biết rộng, mới thoát khỏi các quý phụ nhiệt tình ở Eritrea đến từ vương quốc Syracuse.”
“Vương quốc Syracuse?” Lucien mỉm cười gật đầu chào Lane. Hắc Ám sơn mạch nguy hiểm đến nổi kỵ sĩ chân chính tới cũng chết ít nhiều nên hắn tạm thời bỏ ý nghĩ mạo hiểm tới đấy tìm kho báu, dù lúc nào đi nữa thì hiểu rõ năng lực bản thân tới đâu mới là điều quan trọng nhất.
Cohen bắt đầu cười ha hả, chòm râu dài màu vàng lay mạnh, nếp nhăn trên mặt biểu lộ điều ám muội mà chỉ đàn ông mới hiểu: “Đúng vậy, chính là vương quốc Syracuse sống nhiệt tình, buông thả, ái tình cao hơn tất cả đấy.”
Lúc Lane xuất hiện, một tên sâu rượu tỉnh lại bước lảo đảo tới chỗ gã, thi thoảng lại nấc lên thành tiếng, vẻ mặt hâm mộ và đầy hy vọng hỏi: “Lane, các quý phụ ở Eritrea có thật xinh đẹp, nhiệt tình như lời đồn không?”
Lance cười mỉm, cất giọng tao nhã giàu cảm xúc: “Ừ, các nàng có đôi mắt sáng như ánh sao sớm, tóc dài mượt như lụa, đôi môi đẹp như hoa hồng, làn da trơn mềm như sữa bò, hương nước hoa mê hoặc khắp người. Có mấy vị tử tước phu nhân, thậm chí cả bá tước phu nhân rỉ đôi môi ướt át thơm tho lên tai mời ta đến trang viên bí mật của các nàng làm khách đấy.”
Tên sâu rượu chờ mong hỏi: “Vậy ngươi đi chứ? Cảm giác thế nào?” Hô hấp y dồn dập hẳn.
Lucien cũng không lạ gì những chuyện như thế này, mỗi khi cánh đàn ông tụ tập lại một chỗ thì không thể thiếu những chuyện về đàn bà được. Hắn ở bên vừa lắng nghe chuyện hấp dẫn này vừa suy nghĩ bản thân nên hỏi Cohen chuyện học chữ như thế nào cho phải.
Lane mặt không đổi sắc, cười nhạt một tiếng rồi trả lời: “Không hứng thú, tôi không thích đụng tới đồ của người khác, tôi chỉ thích những thứ mỹ lệ thuần khiết, mặc kệ là nam hay nữ, bọn họ mới là thứ ngon nhất trên thế giới này.”
“Há, Lane, ngươi thật khoác lác, chẳng lẽ các nàng lại chấp nhận bị sỉ nhục như thế sao?”
“Ha ha, trong đám quý tộc kia có không ít người là kỵ sĩ, nếu Lane dám trả lời như thế hẳn đã bị xé xác rồi.”
Tên sâu rượu cười to nhìn Cohen, Lane khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Cũng vì thế nên tôi mới phải trốn khỏi vương quốc Syracuse đến Artaud này.”
Cohen cười đập bàn mạnh đến nổi đánh thức những têm sâu rượu đang ngủ dậy, cười mắng: “Cảm ơn Lane đã kể lại chuyện xưa của ngươi để chúng ta có một ngày mới vui vẻ, cạn ly.”
Ba bốn tên sâu rượu hết sức mẫn cảm với từ “cạn ly” này, lập tức cười vui vẻ, lảo đảo đi tới nhận ly bia trong tay Cohen rồi giơ cao lên.
“Vì kẻ khoác lác Lane, cạn ly.”
Sau một hồi ầm ĩ, Cohen thấy Lucien vẫn còn ở trong quán nên kinh ngạc hỏi: “Cháu còn chuyện gì muốn hỏi sao, Lucien?”
Lucien hệ thống lại những dự định của mình, nói một cách chân thành: “Chú Cohen, mấy hôm nay trải qua nhiều chuyện khiến ta nảy ra một ý nghĩ, ta muốn học chữ.”
“Ồ, học chữ hả? Lẽ nào Lucien của chúng ta đã bị Lane lây nhiễn, bắt đầu khoác lác rồi?”
“Chữ ư, lý tưởng thật cao xa.”
“Lucien, đừng để ý tới bọn họ, đàn ông con trai mà không có chí hướng thì chết quách đi cho xong.”
Cohen cười theo rồi nói: “Cháu thật sự muốn học chữ hả Lucien? Cháu chưa học qua trường lớp nào cả, nếu muốn học chữ thì tốn ít nhất hai năm, mà chẳng lẽ cháu có nhiều tiền và thời gian như thế sao?”
“Dù con đường đầy chông gai phía trước, nếu không thể bước được một bước này thì ta mãi không đi tới cuối được, chú Cohen, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” Luciem trả lời một cách nghiêm túc. Hơn nữa, ở kiếp trước hắn từng học nhiều năm nên nắm được phương pháp học tập, quang trọng nhất là có thể nói tiếng bản địa trôi chảy chứ còn học chữ thì chỉ cần một hai tháng là được thôi.
Cohen thấy Lucien trả lời nghiêm túc như thế, liền nghiêm chỉnh: “Nếu là một năm trước thì cháu sẽ có cơ hội được Giáo hội lựa chọn đến Tu Đạo viện học chữ học kiến thức. Nhưng hiện tại, hoặc cháu trở thành học đồ của người khác, ký kết hợp đồng mười năm hoặc dùng tiền của chính mình để đi học chữ. Tất nhiên, trở thành học đồ của một ai đó thì chưa chắc đã có thể được học chữ, những thợ rèn ở hành hội thợ rèn là một ví dụ. Nếu tự bỏ tiền túi đi học, dựa theo tiêu chuẩn giá cả tại Artaud này thì tốn năm bạc Naar mỗi tháng, hơn mười học giả đồng ý giảng dạy.”
Lucien theo bản năng loại trừ phương pháp trở thành học đồ người khác. Vấn đề không phải là do bản hợp đồng mười năm kia, một khi hắn đã quyết định học tập ma pháp thì căn bản không cần tuân thủ bản hợp đồng kia. Chẳng qua nếu trở thành học đồ, mỗi ngày phải theo sư phụ học tập, ăn chung ở chung thì nhiều sẽ năng sẽ để lộ ra bí mật của hắn, lại không tiện học ma pháp. Lucien nghĩ thế nên lầm bầm lầu bầu hỏi: “Năm bạc Naar?”
Cohen khẽ gật đầu: “Ừ, năm bạc Naar, trừ phi mỗi ngày cháu đều làm việc chăm chỉ từ sáng sớm, chỉ ăn loại bánh mỳ đen dở nhất chắc hơn nửa năm sẽ tích cóp đủ, nhưng cháu có thể học được bao nhêu chữ trong một tháng? Cháu thật sự muốn học chữ chứ?”
“Dạ.” Lucien trả lời ngay. Nếu tính như thế thì một trăm đồng Phil bằng một bạc Naar.
Quả thật chuyện này bắt đầu khó khăn rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Áo Thuật Thần Tọa Tác giả: Mực Thích Lặn Nước -----oo0oo-----
QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH.
Chương 10: Hiệp hội âm nhạc.
Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: TTV
Nghĩ lại những phương án làm giàu sau khi xuyên việt, Lucien đáng thương phát hiện bản thân chưa biết gì nhiều về thế giới này nên hắn cũng không biết có thể áp dụng chúng được không. Dù làm chuyện gì đi nữa thì điều đầu tiên và quan trọng nhất là phải có tiền, thế nhưng hiện tại trong người hắn chỉ có bảy đồng Phil.
Bởi vậy, lúc chín giờ, thời điểm ánh mặt trời chiếu rọi cả khu chợ, Lucien đã cõng một túi hàng hóa lớn đi về phía công thành. Dù sao thì rất nhiều lúc, sinh tồn luôn xếp ở vị trí đầu tiên.
Từng giọt mồ hôi từ trên mặt Lucien liên tục chảy xuống cổ, thấm ướt cả bộ quần áo làm từ cây đay mà hắn đang mặc trên người rồi nhỏ xuống đất, ánh nắng mặt trời chả nóng mấy chiếu lên người khiến bước mỗi bước đi của hắn thêm thống khổ. Đồng thời, hắn còn phải chịu những lời càm ràm của tên béo Gucci đang đi bên cạnh nữa.
“Chết tiệt, tên khốn nào đưa thằng nhóc này tới đây thế, chú mày đi vững một chút chứ không lại hư hết hàng của ta đấy.”
Nhìn tên béo lấy khăn tay lau mồ hôi trên người do đi bộ mệt nhọc, Lucien thầm trách: “Cũng tại ông tiếc tiền thuê có mỗi một người.”
Tất nhiên cũng nhờ thế mà tiền công của Lucien từ ba đồng lên bốn đồng Phil.
Vất vả lắm mới cõng túi hàng tới được cửa thành, Lucien cẩn thận để chúng xuống đất chờ xe ngựa tới chuyển đi.
Tên béo Gucci miễn cưỡng lấy bốn đồng Phil từ trong túi tiền của gã ra đưa cho Lucien: “Tiền công đây, khá lắm, không ngờ khí lực của chú mày lại khá thế, sau này có hàng cần chuyển ta sẽ gọi chú mày.”
Thực ra Lucien khí lực của Lucien không bằng những thanh niên cùng trang lứa đã trải qua rèn luyện, nhưng do tên béo Gucci keo kiệt ham giá rẻ, thuê một người thay vì hai người nên mới buộc miệng khen một câu như thế, hoàn toàn quên mất những câu gã mắng hắn trước đó.
Vừa mới nhận tiền xong, Lucien liền thấy có hai người đàn ông mặc áo khoác làm từ cây đây đi tới bên cạnh hắn, trông dáng điệu của họ khá hung dữ.
“Bọn tao là đàn em của đại ca Aaron, mày có thể gọi tao là Andrew.” Người đàn ông tóc nâu tự giới thiệu bản thân, trên mặt gã có một vết sẹo mờ.
Lucien biết rõ tại sao bọn họ tới đây, do đã sớm chuẩn bị tư tưởng trước rồi nên hắn cũng không có ý định chống đối gì, nhanh chóng lấy ra một đồng Phil đưa cho người đàn ông tên là Andrew.
Người đàn ông còn lại liền trừng mắt nhìn Lucien: “Hai đồng Phil!”
“Không phải chỉ nộp một đồng Phil thôi sao?” Hiện tại Lucien nghèo rớt mồng tơi nên dù biết bản thân không thể chống lại bè lũ hắc bang này nhưng cũng không nhịn được mà cãi lại.
“Nếu không phải do mày thích thể hiện thì tên béo kia sẽ thuê hai người, mà hai người này sẽ đưa cho bọn tao tổng cộng hai Phil, giờ thiếu một đồng Phil chẳng lẽ bọn tao phải trả thay mày sao?” Andrew cười khí khái như một thương nhân đứng đắn.
Dù sao thì mất đi một đồng Phil cũng không ảnh hưởng quá lớn đến khả năng sinh tồn của bản thân nên thay vì phải đối mặt với sự truy sát của hắc bang, Lucien đắn đo chỉ một giây liền nhẫn nhịn đưa thêm một đồng Phil cho người đàn ông đang đi tới đi lui quanh Andrew như muốn biểu diễn vóc dáng cường tráng của y.”
“Tốt lắm, nhóc rất hiểu chuyện đấy. Trước đây luôn có một số tên loi choi thích khiêu chiến bọn tao, nhưng mà mày thấy đấy, bọn tao thì sống tốt ở đây còn mấy tên kia thì đã chìm xuống đáy sông Belen rồi. Được rồi, Magnus, bên kia có người đến rồi.” Andrew dọa mấy câu theo thường lệ rồi xoay người đi tới một chỗ khác cùng Magnus.
Lucien ấm ức nhìn bóng lưng hai người bọn họ, tuy lúc mới bắt đầu đã biết sẽ bị người của hắc bang trấn lột, nhưng tới lúc gặp phải hắn vẫn không ổn định được tâm tình của mình.
Sau khi tự trách bản thân thiếu nhuyệt huyết, Lucien hiểu rõ, muốn thoát khỏi tình huống hiện tại thì hoặc sức mạnh bản thân siêu quần hoặc phải có địa vị xã hội nhất định.
Tất nhiên, ở thế giới này mà sức mạnh cá nhân siêu quần thường sẽ có địa vị xã hội rất cao.
“Không biết trên ma pháp bút ký có ghi cách điều chế thuốc tăng cường sức mạnh và thể chất không nhỉ?” Lucien không nhịn được nghĩ tới vấn đề này, cho dù hắn biết rõ điều này khá nguy hiểm nhưng vẫn không chịu nổi sự mê hoặc của nó.
…
Hiệp hội âm nhạc gần khu hành chính Thánh Vịnh thính phòng có lối kiến trúc khá đặc biệt ở Artaud nên trên đường đẩy xe thuê, Lucien chỉ hỏi thăm một lần đã tìm được nơi có tên gọi khác là “Khiêu động hỏa diễm” này.
Tòa nhà đa phần là những đường sổ dọc, tháp nhọn, phi phù bích (*), tường đính pha lê sặc sỡ sắc màu, cửa sổ như ngọn lửa rực cháy khiến tổng thể năm tầng trông không được đối xứng, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp, sự mềm mại cầu kỳ của nơi này.
(*) phi phù bích (飞扶壁) = flying buttress = cột chống tỳ (trụ áp bay) là phần thanh ngang chống giữa trụ buttress & tường của nhà thờ.
Lucien vừa tới thì một người đàn ông trung niên trông xấu xí có chòm râu dê bước nhanh từ trên bậc thang xuống: “Sao ngươi đến trễ thế? Tiếng chuông của đại giáo đường Yellow sắp vang lên rồi!”
Sau khi Lucien nhận công việc từ người lùn Cohen đã từng gặp qua người đàn ông trung niên này một lần, biết gã tên là George, có chút quan hệ trong hiệp hội âm nhạc.
“George, còn mười phút nữa.” Lucien chỉ về phía đại giáo đường Yellow nguy nga hùng vĩ như có thể khống chế toàn bộ thành phố nằm trong khu quý tộc, kim đồng hồ trên đấy còn cách một đoạn nữa mới chỉ đúng số mười hai.”
George trách mắng: “Lao công hiệp hội thuê đã sớm quét dọn xong, ngươi mau đi theo ta vào trong xử lí, bằng không để đống rác ở mặt sau hiệp hội thế kia sẽ ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của các nhạc sĩ, phiền lắm.”
Lucien hết sức tò mò về giấc mơ trở thành một nhạc sĩ của chú Joel nên hắn cũng không tranh luận gì với George, đẩy xe qua một bên giao cho thủ vệ giữ rồi bước lên bậc thang, đi tới cửa ra vào.
Khẽ đẩy cánh cửa chính nạm đầy những mảnh pha lê lớn sặc sỡ, trước mặt Lucien là đại sảnh rộng rãi sáng sủa hào nhoáng.
Trên nền đại sảnh lót một tấm thảm xốp, đi lên không nghe thấy tiếng bước chân, bên trong có rất ít người qua lại, toàn bộ đại sảnh trông có vẻ yên tỉnh lạ lùng.
Dưới sự hướng dẫn của George, Lucien đi tới giữa đại sảnh, dừng lại trước một cái bàn gỗ cao ngang nửa người.
Ngồi sau bàn gỗ, một cô gái tóc nâu mắt xanh xinh đẹp cười ngọt ngào cất giọng trong trẻo: “Chú George tìm ai vậy?”
Cô gái vừa nói vừa đưa cho George một túi tiền vang lên những tiếng leng keng, Lucien thấy chúng chứa ít nhất cũng phải bốn mươi đồng Phil thì mắng thầm trong lòng, trừ tiền thuê xe đẩy ra thì bản thân chỉ nhận được có tám đồng Phil.
George nhận túi tiền rồi cười híp mắt, lộ ra hai hàm răng vàng khè: “Elena, cô tìm người dẫn Lucien ra sau vườn hoa nhé, trông nhỏ tuổi, thân hình mảnh mai thế chứ cũng khỏe lắm đấy.”
Nói xong, gã quay qua nói với Lucien: “Ta sẽ đưa tiền công của ngươi cho Andrew ở khu cửa thành giữ hộ, làm xong mọi chuyện thì ngươi có thể tới đó lấy.”
Lucien khẽ gật đầu, không hề lo lắng George sẽ xù tiền công của mình. Tuy rằng hắc bang Aaron hung ác nhưng ở phương diện tiền bạc này lại rất uy tín, theo như lời Cohen kể thì từng có người cố gắng quỵt tiền thuê nhưng rồi cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn trả tiền công gấp đôi.
Elena đang định thông báo cho người giúp việc trong đại sảnh dẫn Lucien ra sau vườn hoa vận chuyển rác thải thì bỗng nhiên thấy có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác lớn màu đỏ đi vào, cô ta nhanh chóng đứng lên, khẽ cùi chào: “Buổi chiều tốt lành, tiên sinh Victor.”
Người đàn ông trung niên này ăn mặc đơn giản nhưng tinh tế, để râu cá trê nhạt cùng mái toắc quăn màu đen, đôi mắt như màu xanh nước biển đượm buồn: “Buổi chiều tốt lành, Elena, bán ta một tờ Âm nhạc bình luận.” Giọng nói dịu êm sâu dày.
Trông thấy Elena lấy một tờ báo mới từ trong ngăn kéo dưới chiếc bàn gỗ ra, Lucien kinh ngạc không thôi: “Artaud đã phát triển ra báo chí rồi sao? Hơn nữa lại còn là loại chuyên về hình ảnh nữa.”
Liên tưởng tới tình hình của khu dân nghèo, Lucien thầm thở dài trong lòng: “Thế giới này phân hóa giàu nghèo hết sức nghiêm trọng, nhưng người biết chữ hẳn cũng không nhiều, không biết một tờ báo phải bán bao nhiêu tiền mới có thể thu hồi được phí tổn đây?”
Victor cầm tờ Âm nhạc bình luận trên tay, lật xem sơ qua một số trang rồi mới đưa mười đồng Phil cho Elena, sau đó gật đầu lịch sự chào George và Lucien rồi xoay người đi về phía cầu thang bên cạnh đại sảnh.
“Vị tiên sinh Victor này thật phong độ.” Lucien lặng lẽ đánh giá trong lòng.
Chờ khi Victor lên lầu, Lucien tò mò hỏi Elena: “Tờ Ân nhạc bình luận mới này có giá tới mười đồng Phil sao?”
Elena biết Lucien cũng giống bản thân mình lúc trước, căn bản không có cơ hội tiếp xúc xã hội thường lưu nên bắt đầu công tác phổ cập những kiến thức ở Hiệp hội âm nhạc trong khoảng một năm trở lại đây: “Tuy rằng năm 426 Thần Thánh lịch, hồng y giáo chủ Adelaide phát minh ra phương pháp chế tạo giấy đơn giản, thông dụng hơn để giá giấy càng ngày càng rẻ, tới hiện tại chỉ tốn mấy đồng Phil cũng có thể mua được hơn một tờ giấy, thế nhưng chỉ có hội viên Hiệp hội âm nhạc chúng ta mới có thể mua tờ Âm nhạc bình luận với giá mười đồng Phil, còn những người khác kể cả quý tộc, muốn mua cũng phải tốn tới một bạc Naar.”
“Bởi trong tờ Âm nhạc bình luận này còn có cả Hòa âm đạo báo, là hai tờ báo uy tín nhất ở lĩnh vực âm nhạc trên toàn đại lục, đại diện cho phương hướng phát triển âm nhạc, mỗi một bản nhạc phổ, bình luận trên đấy đều là kết tinh của trí tuệ. Trên bìa tờ Âm nhạc bình luận tháng này thậm chí còn đăng một bài bình luận về buổi diễn tấu nhạc khúc giữa đại công bệ hạ và công chúa Natasha với hội nhạc sĩ tại Thánh Vịnh thính phòng đấy.”
Không thể không thừa nhận, Elena giới thiệu liên tục như thế ngoại trừ khoe khoang ra cũng do bị tướng mạo thanh tú tóc đen mắt đen của Lucien thu hút.
“Một bạc Naar?” Bỗng nhiên Lucien rất muốn ăn trộm những tờ báo này, chỉ cần năm phần thôi thì hắn cũng có thể giải quyết vấn đề khó khăn bản thân đang mắc phải một cách dễ dàng. Nhưng nghĩ lại, cho dù có trộm được một tờ thì bản thân cũng khó có thể tìm được một người mua thích hợp nên hắn nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.
Elena khoe khoang có Lucien phối hợp thì càng hài lòng: “Ha ha, cậu đừng tưởng một bạc Naar thì đã đắt nhé. Ở những nơi như Eritrea, Antigone Fleury, Article Rhys hay Anhar Dole thì hai tờ báo này là những thứ quý hiếm, giá cao nhất tới một vàng Teller lận đấy. Cũng do quý tộc ở những quốc gia này đều theo đuổi làn sóng âm nhạc tại Artaud, coi đây là vinh dự nên dù tờ báo cũ cũng rất có giá.”
Lucien thoáng liếc qua số báo còn lại trong ngăn tủ cạnh Elena, kiềm chế sự kích động muốn ăn trộm chúng, đồng thời từ những tin tức đó tổng kết đưa ra một số suy đoán: “Hẳn cả đại lục đều sử dụng chung một hệ thống tiền tệ, ừm, Giáo hội có thần thuật chắc hẳn sẽ rất mạnh mẽ. Nhiều khả năng là thế giới này sẽ không có không gian truyền tống trận, cho dù có thì điều kiện sử dụng chúng chắc chắn sẽ rất ngặt nghèo, bằng không thì dưới nhu cầu lớn của nhiều quý tộc như thế mà sao họ chỉ có thể đọc những tờ báo cũ được.”
Lucien như một tấm xốp hút nước, hấp thu các kiến thức hắn thiếu hụt nhất qua lời kể của Elena. Nói chuyện được hơn mười mấy phút, cô gái sực nhớ tới chuyện của mình bèn thông báo cho người giúp việc của đại sảnh dẫn Lucien đi ra sau vườn hoa.
“Lucien, nhất định phải giữ yên lặng, không được nói lớn tiếng, vận chuyển rác thải cố gắng đừng tạo ra tiếng động, hơn ba tháng nữa tiên sinh Victor sẽ tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên của người tại Thánh Vịnh thính phòng nên hẳn thời gian này sẽ cảm thấy nhiều áp lực, ừm, tinh thần ông mẫn cảm lắm.” Elena tốt bụng nhắc nhở Lucien.
Lucien khẽ gật đầu cảm ơn cô gái, sau đó cẩn thận đi theo người giúp việc ra sau vườn hoa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế