Sếp tổng không nói “Nhà tôi”, cũng không nói “Nhà em”, anh nói “Nhà của chúng ta”! Điều này làm Đỗ Lôi Ty phút chốc cảm thấy khó xử.
Lúc này, sếp tổng đã đi ra khỏi xe, đứng ở ngoài cửa xe, từ trên cao nhìn xuống cô.
Thậm chí ngay cả cửa xe cũng không mở hộ! Chẳng ga-lăng chút nào!
Đỗ Lôi Ty nghĩ như vậy, tức giận bước ra khỏi chiếc limousine, sau đó sập cửa thật mạnh.
Liêm Tuấn nhìn cô một cái, không nói gì.
Lúc này suy nghĩ hẹp hòi của Đỗ Lôi Ty đều được phơi bày.
Cô nghĩ: Từ khi cô quen sếp tổng, anh vẫn luôn là người nắm thóp cô, giờ đột nhiên có cơ hội phá cửa xe của anh, Đỗ Lôi Ty nhất thời cảm thấy hình tượng của mình trở nên cao lớn hơn, cảm giác mình không còn bị chèn ép nữa.
Tâm lý thay đổi, lúc đi trên đường, cô tự nhiên cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nghênh ngang.
Cứ như vậy, cô “lỗ mũi hướng lên trời” theo sát sếp tổng vào cửa nhà, không để ý, liền ngã oạch xuống đất.
Đỗ Lôi Ty giống như con rùa gục trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, cô 囧!
Cửa chính mà cũng có bậc cao như vậy, chả trách mọi người đều nói nhà giàu khó vào, thì ra là vì cánh cửa quá cao! Đỗ Lôi Ty lúc này coi như đã tự mình thể nghiệm.
Lại nhìn sếp tổng đang ngắm mình ở cách đó không xa, trong mắt cô hiện lên vẻ hả hê, vui sướng.
Đỗ Lôi Ty đột nhiên hiểu ra, nhất định là sếp cố ý không nhắc cô có bậc cửa, ai bảo cô vừa mới phá cửa xe của anh? Làm cô ngã một lần đã là rất nhân từ rồi.
Nhà tư bản nhất định sẽ không để mình bị lỗ.
Hiểu xong đạo lý đó, Đỗ Lôi Ty quyết định sau này ở trước mặt sếp tổng nhất định phải ngoan ngoãn hơn, giai cấp công nông muốn giành thắng lợi không phải dựa vào sức mạnh, mà dựa vào sự kiên trì, không ngừng chiến đấu.
Đi theo sếp tổng vào nơi ở của anh, tâm hồn trẻ thơ của Đỗ Lôi Ty lập tức bị kinh động bởi sự xa hoa, tráng lệ của nó.
Xem mấy bức tranh này, cô không hiểu một chút nào! Tranh xem mà không hiểu thì chắc chắn trị giá rất nhiều tiền, Đỗ Lôi Ty thầm nghĩ. Nhìn mấy bức điêu khắc kia, dùng kĩ thuật điêu khắc tốt nhất ư? Nhìn vàng lóng lánh, hơn nữa sờ vào còn rất bóng loáng…
Lúc này có người ở phía sau hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Đỗ Lôi Ty giật mình quay đầu lại, phát hiện sếp tổng đại nhân mới vừa rồi còn đi ở phía trước, không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau mình, nhíu mày nhìn cô.
Đỗ Lôi Ty căng thẳng, vội vàng nịnh hót: “Tôi cảm thấy tác phẩm nghệ thuật này được điêu khắc rất tinh xảo, anh nhìn cái miệng sư tử mở to khí phách này. Quả thực… rất uy phong giống anh!” Cô nói xong, còn thuận miệng nịnh thêm một câu.
Sếp tổng đại nhân sặc một cái, sau đó chậm rãi nói: “Đây là cái thùng rác.”
Rầm một tiếng, Đỗ Lôi Ty ngã ngửa.
Mình ngu ngốc nhìn thùng rác thành tác phẩm nghệ thuật còn chưa đủ, lại còn so sánh thùng rác với sếp tổng? Giờ thì tốt rồi, sếp tổng đại nhân thành thùng rác!
Quả nhiên, sếp tổng đại nhân sầm mặt, nói với quản gia bên cạnh: “Ông Dư, ngày mai ông thay cái thùng rác này đi.”
“Vâng, thiếu gia!” Lão quản gia gật đầu, lại hỏi, “Xin hỏi thiếu gia muốn đổi thành kiểu gì?”
“Đổi thành khả ái giống như Đỗ tiểu thư.”
>o<
Sự thật tàn khốc khiến Đỗ Lôi Ty cảm nhận được tính cách của sếp tổng đại nhân là có thù phải báo. Cô quyết định im lặng, im lặng, im lặng nữa…
Im lặng mãi, cô cũng không nhịn được nữa.
Sếp tổng mang cô về nhà, lại không nói với cô rốt cuộc anh muốn làm gì?
Cho nên Đỗ Lôi Ty cả gan hỏi: “Liêm tổng?”
Liêm Tuấn tay cầm tờ báo, liếc cô một cái, mặt lộ vẻ không vui: “Sao?”
Vừa thấy ánh mắt của sếp tổng đại nhân, lòng dũng cảm của Đỗ Lôi Ty vất vả mới thổi lên được bỗng xẹp xuống, cô yếu ớt nói: “Tôi… Tôi muốn hỏi… Tôi có thể… có thể về nhà không…” Đỗ Lôi Ty nghĩ rằng dù sao ở chung một chỗ với sếp tổng cũng không có việc gì làm, chi bằng về nhà sớm một chút, rồi ra ngoài kiếm tiền.
Nhưng ánh mắt giết người của sếp tổng quét tới: “Không phải em đang ở nhà rồi sao?”
A?!
Đỗ Lôi Ty hiện lên hình dáng chim cút, nhỏ giọng trả lời: “Ý tôi là nhà của tôi…”
Sếp tổng đại nhân để tờ báo xuống, nói: “Nơi này chính là nhà của em.”
Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Nơi này? Nhà sếp tổng? Ý của sếp tổng đại nhân chẳng lẽ là… chẳng lẽ là muốn cô ở đây?
Thấy Đỗ Lôi Ty do dự, sếp tổng mất hứng: “Chẳng lẽ em cảm thấy nơi này không tốt sao?”
“Không phải, không phải thế!” Đỗ Lôi Ty vội vàng khoát tay, “Thật ra là vì nơi này quá tốt, có câu nói “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ rơm nhà mình”, tôi cảm thấy tôi vẫn thích hợp với cuộc sống ở ổ rơm hơn…”
“Ổ rơm?”
Đỗ Lôi Ty gật đầu.
Sếp tổng nhíu mày: “Chẳng lẽ em muốn tôi với em cùng ở trong ổ rơm?”
“Tôi không có ý đó, ý tôi là tôi sẽ về ở đó một mình.”
“Ý của em là tôi không xứng ở cùng với em?”
“…”
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty phải cúi đầu lần nữa trước cái ác – cô phải ở cùng với sếp tổng.
Trong vòng một ngày, kết hôn, rồi ở chung, kế tiếp không phải sếp tổng sẽ yêu cầu cô cùng… cùng phòng chứ?
Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty hốt hoảng.
Kết hôn là việc nhỏ, thất thân là việc lớn! Mặc dù, là người phụ nữ thế kỉ 21 thì không thể bị trói buộc bởi trinh tiết, nhưng nếu đột nhiên thấy một anh chàng xa lạ mới quen hơn một ngày cởi đồ trống trơn ngay trước mắt, sau đó làm cái kia và vân vân…
Đỗ Lôi Ty không dám nghĩ tiếp, mặt trở nên đỏ bừng.
Bởi vẫn bị ý nghĩ này quấn lấy, bữa cơm tối thịnh soạn cũng không thể làm Đỗ Lôi Ty hứng thú. Cô cúi đầu, trong đầu không ngừng hiện ra bộ dạng sếp tổng cởi quần áo. Sắc mặt cô giống như cột đèn xanh đèn đỏ, lúc xanh lúc hồng.
Đợi cô phục hồi tinh thần, cơm tối sớm đã bị dọn đi, sếp tổng đứng ở trên cầu thang gọi cô: “Theo tôi lên.”
Không phải nhanh vậy chứ?
Đỗ Lôi Ty kinh hoảng, run rẩy theo sát sếp tổng lên lầu.
“Việc này… Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Phòng của em.” Sếp tổng nói, không thèm quay đầu lại.
Xong rồi, quả nhiên là muốn cùng phòng! Đỗ Lôi Ty thoáng nóng bừng mặt. Cô rất muốn xoay người chạy trốn, nhưng nghĩ lại, giấy hôn thú đích thân mình ký, bây giờ hối hận không phải đã quá muộn sao?
Chuyện này ứng với một câu danh ngôn: Sai một ly, đi một dặm!
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên “binh” một tiếng, cô đụng vào sếp tổng.
Liêm Tuấn cau mày: “Em làm gì vậy?”
Đỗ Lôi Ty còn đắm chìm trong hối hận, cô ngẩng đầu choáng váng trả lời: “Tôi vào phòng…” Sau đó, cô vòng qua sếp tổng muốn vào cửa phòng.
“Đây là phòng của tôi.” Liêm Tuấn nói, sau đó chỉ sang bên cạnh: “Của em bên kia.”
“Thật sao?!” Thoáng chốc, Đỗ Lôi Ty như được uống thuốc kích thích, ánh mắt cũng mở to thêm một vòng, “Ý của anh là chúng ta không phải ngủ chung?”
Liêm Tuấn sửng sốt, đột nhiên nheo mắt lại: “Chẳng lẽ em muốn ngủ cùng tôi?”
“Không muốn! Không muốn!” Tiếp theo, người nào đó vừa mới uể oải, giờ lại hớn hở chạy ào vào phòng bên cạnh, thiếu chút nữa thì khua chiêng gõ trống, nhảy múa, reo hò.
Để lại sếp tổng đại nhân vẻ mặt ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Lần đầu tiên ngủ trên một chiếc giường sang trọng như vậy, Đỗ Lôi Ty mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, cho đến rạng sáng mới ngủ được. Hậu quả của việc mất ngủ chính là, mặt trời đã lên cao, cô vẫn còn ngủ say ở trong phòng.
Điều này làm cho sếp tổng không nhịn được, hướng về phía lão quản gia nói: “Ông Dư, lên gọi cô ấy xuống đây.”
“Dạ.”
Cho nên, lão quản gia bắt đầu đạp từng bước đi lên lầu gọi Đỗ Lôi Ty rời giường.
Một lát sau, lão quản gia đạp từng bước cầu thang đi xuống, “Báo cáo chủ tịch, phu nhân không chịu rời giường.”
Liêm Tuấn mặt không đổi sắc: “Gọi lần nữa.”
Cho nên lão quản gia vừa khó nhọc đạp từng bước lên lầu, một lát sau, lại đạp từng bước đi xuống, vẫn là câu nói kia: “Báo cáo chủ tịch, phu nhân vẫn không chịu rời giường.”
“Gọi nữa.”
…
Cứ như vậy, ông Dư chạy lên chạy xuống mười mấy lần, không còn sức để chạy nữa, Đỗ Lôi Ty vẫn còn đang ngủ.
“Báo… Báo cáo chủ tịch… Phu… Phu nhân còn… không chịu rời giường…”
“Gọi nữa.”
Lão quản gia phát điên rồi, sớm biết như vậy đã xây thang máy.
Đúng vào lúc này, Đỗ Lôi Ty bị gọi đi gọi lại hơn mười lần đột nhiên tỉnh lại, ngáp một cái, từ trên lầu đi xuống. Đi vài bước, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên nhận thấy không khí ở chung quanh có điểm gì là lạ, nhìn nhìn mọi nơi, cô sợ hết hồn. Chỉ thấy ở lầu dưới, lão quản gia đang dùng ánh mắt chúa cứu thế để nhìn mình, vẻ mặt khó có thể dùng lời nói nào để hình dung.
Đỗ Lôi Ty dè dặt đi tới, nhìn thấy sếp tổng đại nhân đang ngồi ở trên ghế lật xem văn kiện.
Ồ? Hôm nay sếp tổng đại nhân có điểm khác so với ngày hôm qua.
Anh ta mặc quần áo ở nhà, đeo một chiếc kính có gọng màu đen, so với ngày hôm qua mặc tây phục đeo caravat, bộ dạng dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí làm cho người ta có cảm giác đây là người đàn ông của gia đình.
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty còn đang mê mẩn, sếp tổng đại nhân đột nhiên nói một câu: “Lại đây.”
Gọi cô? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, từ từ đi tới.
Sếp tổng đại nhân lật vài tờ văn kiện, sau đó đem văn kiện khép lại, lấy kính mắt xuống để qua một bên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Lôi Ty nói: “Ngồi xuống, ăn cơm.”
Đỗ Lôi Ty lúc này mới chú ý tới, trên bàn có bày đồ ăn sáng, mấu chốt nhất là, cô phát hiện ở trước mặt sếp tổng đại nhân cũng bày một phần đồ ăn sáng.
Không thể nào, đã trễ thế này sếp tổng đại nhân vẫn còn chờ cô cùng ăn sáng sao?
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lúc này, Liêm Tuấn cúi đầu, bắt đầu ăn bữa sáng.
Đỗ Lôi Ty phát hiện, hóa ra sếp tổng đại nhân cũng có lương tâm, đã trễ thế này còn chờ cô ăn bữa sáng, nếu không nói điều gì, có thể người ta sẽ nghĩ cô kiêu căng? Cho nên, Đỗ Lôi Ty quyết định trong lúc ăn cơm, cùng sếp tổng lôi kéo làm quen.
Bắt đầu nên nói như thế nào đây? Đỗ Lôi Ty nghĩ nửa ngày, nói ra một câu rất nhàm chán: “Hôm nay khí trời thật tốt.”
Nói xong, ở bên kia sếp tổng không có động tĩnh.
Có thể là không nghe thấy, cho nên Đỗ Lôi Ty lại nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lúc này, cuối cùng sếp tổng cũng có chút phản ứng, anh “Ừ” một tiếng.
Đỗ Lôi Ty như được ủng hộ, quyết định không ngừng cố gắng: “Căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh ở sao?”
Lúc này, sếp tổng ngẩng đầu, hơi không vui nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu, Đỗ Lôi Ty trong lòng không khỏi hơi căng thẳng, vừa rồi cô đâu có nói bậy gì chọc cho sếp tổng mất hứng đâu?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên Liêm Tuấn nói: “Em chưa rửa mặt sao?”
Hả?
Đỗ Lôi Ty mờ mịt lắc đầu.
“Không rửa mặt mà đã dùng cơm sao?” Nhất thời sếp tổng đại nhân đen mặt, xoay người nhìn lão quản gia nói, “Ông Dư, đưa cô ấy đi rửa mặt.”
Không trách được mới vừa rồi sếp tổng mất hứng, thì ra là anh ta có sở thích sạch sẽ a!
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Đỗ Lôi Ty đi ngang qua phòng khách, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng. Nhìn kỹ lại, thì ra là nơi để thùng rác ngày hôm qua, sư tử đã không thấy, đổi thành một con chó Crest* ngồi xổm ở mặt đất.
(*giống chó nhỏ, có chỏm lông xù trên đầu)
Đỗ Lôi Ty囧 , thì ra ở trong mắt của sếp tổng, hình tượng của cô chính là một con chó, hay là các loài động vật xấu xí khác.
Cho nên, Đỗ Lôi Ty nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi tìm sếp tổng tính sổ.
Mới đi đến phòng khách, lại phát hiện sếp tổng đại nhân đã đổi lại tây trang ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh còn có phụ tá Jason, trong tay Jason còn cầm một chiếc túi to.
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt đang rất tức giận của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng chỉ vào chiếc túi giấy trong tay Jason nói: “Cái này, cho em.”
Cho cô?
Đỗ Lôi Ty nhận lấy chiếc túi, hé ra nhìn, trong túi là một cái váy liền áo.
“Cái này, cho tôi?” Đỗ Lôi Ty mờ mịt nhìn sếp tổng, sao lại như vậy? Đợi cô cùng ăn bữa sáng, rồi lại đưa cô váy liền áo.
Đỗ Lôi Ty rốt cục cảnh giác, chẳng lẽ sếp tổng có âm mưu gì?
Cô đoán không sai, sếp tổng đại nhân đích xác là có âm mưu, anh ta muốn dẫn cô đi bệnh viện gặp lão phu nhân.
Lão phu nhân?
Lão phu nhân ở trong ấn tượng trên TV của Đỗ Lôi Ty chính là một người tâm cao khí ngạo, mặc quần áo xa xỉ, tính tình cổ quái, có vẻ mặt của một quý bà giàu có. Giống như bà mẹ của Đạo Minh Tự*, nhìn thấy đĩa trái cây còn chọn ba lấy bốn, tìm từ hà khắc, ngang ngược chỉ trích.
(*mẹ của Jun Pyo trong Boy Over Flowers)
Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ty đột nhiên luống cuống.
Lão phu nhân sẽ không từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, bóp chết cô chứ?
Trên thực tế, lão phu nhân quả thật từ trên giường bệnh nhảy lên, nhưng mà tay của bà không có bóp cổ Đỗ Lôi Ty, mà là nắm chặt lấy tay của Đỗ Lôi Ty.
Đây là tại sao lại như vậy? Bởi vì bà bà thích Đỗ Lôi Ty! Bà bà tại sao lại thích Đỗ Lôi Ty?
Nguyên nhân rất đơn giản — bà bà cảm thấy Đỗ Lôi Ty không đủ xinh đẹp.
Có thể tin tưởng vào mắt chọn người của cháu trai, không có vẻ bên ngoài xinh đẹp, vậy nhất định phải có vẻ đẹp bên trong!
Nhà giàu có luôn có những suy nghĩ đặc biệt kỳ quái, bà bà không phải sợ nhất là cháu trai mình lấy vợ xinh đẹp, mà là sợ cưới phải một cô vợ xinh đẹp những trong mắt chỉ có tiền không có cháu của mình.
Mà Đỗ Lôi Ty, hết lần này tới lần khác cũng là bởi vì vẻ ngoài không đủ xinh đẹp, khiến cho bà bà càng nhìn lại càng thấy đứa cháu dâu này rất đàng hoàng, giàu nhân ái, không giống với những cô gái chỉ biết ham tiền kia.
Bà bà vui mừng, bệnh tình chuyển biến tốt, có thể ăn có thể uống có thể xuống giường, tinh thần so với lúc chưa nằm viện còn tốt hơn.
Bác sĩ đều cho rằng đây là một kỳ tích, nhưng mà Đỗ Lôi Ty bắt đầu choáng.
Bà bà không phải là sắp đi gặp Phật tổ rồi sao? Làm sao thoáng một cái nét mặt rạng rỡ, có tinh thần như vậy rồi? Nếu mà cứ tiếp tục như vậy, lúc nào cô mới có thể ly hôn đây?
Mới kết hôn vậy mà một lòng đã nghĩ tới làm sao để ly hôn, Đỗ Lôi Ty có thể coi như là nhân vật hiếm gặp nhất trong lịch sử các cuộc hôn nhân hiện đại của Trung Quốc.
Nhưng là, đầu này cô còn chưa kịp lo lắng xong, đầu kia phiền toái lại tới nữa.
Kể từ khi bà bà gặp mặt Đỗ Lôi Ty, đã cảm thấy đứa cháu dâu này là một cô gái tốt, tại sao cháu trai nhà mình mới chỉ đi đăng ký kết hôn đã đưa người ta về nhà? Nói như thế nào cũng phải cưới hỏi đàng hoàng, náo nhiệt nghênh đón người ta vào nhà mới đúng!
Cho nên bà bà chân mềm nhũn trở lại giường bệnh. Ngã trên giường không kêu đau, mà bà bà kêu la muốn tham gia hôn lễ của cháu trai và cháu dâu.
Kêu la rồi náo loạn, rốt cục sếp tổng đại nhân đối phó không nổi.
Cho nên sếp tổng đại nhân quyết định trưng cầu ý kiến của “cô dâu”: “Hôn lễ, em thích kiểu phương Tây hay là kiểu Trung Quốc?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Sếp tổng đại nhân bá quyền như thế, không trực tiếp trưng cầu ý kiến của cô đã quyết định cử hành hôn lễ, điều này làm cho Đỗ Lôi Ty tương đối bất mãn.
Mình là được gả vào, không phải là bán mình vào, nói như thế nào cũng nên có quyền lên tiếng chứ!
Cho nên Đỗ Lôi Ty quyết định kháng nghị sếp tổng.
Địa điểm diễn ra kháng nghị ở thư phòng của sếp tổng, bởi vì khi đó bên cạnh anh không có ai, tương đối dễ dàng hạ thủ.
Cho nên, ban đêm khi sếp tổng trở về nhà từ công ty chuẩn bị vào thư phòng, Đỗ Lôi Ty len lén đi theo phía sau.
“Em đang làm gì đó?” Liêm Tuấn rất nhanh phát hiện phía sau có người lén lén lút lút theo dõi.
Một câu nói khiến bao câu Đỗ Lôi Ty tỉ mỉ chuẩn bị cũng không nói ra được, “Chuyện này… tôi có thể… hay không…”
“Có gì thì nói mau.”
Đối mặt với ánh mắt bén nhọn của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty cố găng kiên cường: “Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình!”
“Vậy sao?” Liêm Tuấn hé mắt, “Vào đi.”
Đỗ Lôi Ty một mực đi phía sau sếp tổng, lúc bước vào thư phòng cô bị sự bố trí trước mắt làm cho mê hoặc. Nơi này làm sao có thể gọi là thư phòng chứ? Có giường, có ti vi, thậm chí còn có một cái máy chạy bộ, quả thực có thể vượt qua chức năng của một phòng ngủ.
Đang nhập thần như vậy, bỗng nhiên sếp tổng ho khan một tiếng.
Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, thấy có một bộ tây trang đưa tới trước mắt, cô nhận lấy theo phản xạ. Sau khi nhận lấy cô sửng sốt hai giây, sau đó bỗng nhiên giác ngộ, mình vừa rồi đang đóng vai trò người giúp việc của sếp tổng!
Đỗ Lôi Ty nhất thời đau khổ, mình là tới kháng nghị, sao mà vô thức thành người giúp việc cầm y phục? Đỗ Lôi Ty nổi giận, giận đến nỗi quăng bộ tây trang trong tay.
Nhưng rất nhanh, Đỗ Lôi Ty đã hối hận, bởi vì ánh mắt sát khí của sếp tổng từ bộ tây trang vứt trên mặt đất lia tới đây, chỉ trong chốc lát, tất cả dũng khí Đỗ Lôi Ty vất vả dành dụm đều tan biến.
Đều nói sự thúc đẩy là ma quỷ, ở trước mặt sếp tổng, thúc đẩy sẽ chỉ làm sếp tổng Encarnación* thành ma quỷ.
(*Encarnación: nghĩa là “hóa thân” trong tiếng Tây Ban Nha)
Cho nên Đỗ Lôi Ty rất chân chó* nhặt tây trang từ mặt đất lên, vừa nhặt vừa pha trò: “Đồ tây của chủ tịch chất lượng tốt thật, rơi trên sàn nhà cũng không dính bụi!” ( Tác giả: Đỗ Đỗ, cô cũng vuốt mông ngựa quá… -_- [] [] [] )
(*chân chó: cách nói của người Hồ Nam, chỉ kẻ xu nịnh, gió chiều nào che chiều đó)
Sếp tổng vừa hỏi, Đỗ Lôi Ty lúc này mới nhớ tới, mình tới để làm chuyện đứng đắn, cho nên cô thay đổi bằng một vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với sếp tổng: “Tôi không muốn cử hành hôn lễ.”
Cô nói xong, len lén liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân, nhưng đụng trúng một đôi mắt thâm trầm, như đang có điều suy nghĩ mà nhìn cô.
Bị sếp tổng đại nhân nhìn như vậy, Đỗ Lôi Ty không khỏi cảm thấy sợ hãi, trầm mặc như vậy cực kỳ giống sự yên lặng trước cơn bão táp, tựa hồ có thứ gì đó đang nhúc nhích.
Song, sếp tổng đại nhân cũng không phát uy, anh thu hồi ánh mắt, giọng nói đều đều như gợn sóng vang lên: “Tại sao?”
Tại sao ư?
Sếp tổng đột nhiên hỏi như vậy, Đỗ Lôi Ty ứng phó không kịp, cô cúi đầu suy tư hồi lâu, lúc này mới nói nhỏ: “Cử hành hôn lễ là chuyện lớn, nhưng anh không hỏi qua ý kiến của tôi đã tự tiện quyết định, tôi cảm thấy được anh rất không tôn trọng tôi…”
“Tôi không trưng cầu ý kiến sao?” Sếp tổng đột nhiên hỏi.
Đỗ Lôi Ty buồn bực: “Có sao?”
“Tôi không phải hỏi đã hỏi em: hôn lễ muốn kiểu Tây phương hay là kiểu Trung Quốc ư?”
>o<
Đỗ Lôi Ty 囧* , sếp tổng đại nhân ơi, anh có biết đây không phải là trưng cầu ý kiến, đây là điều khoản của chúa tể!
(*biểu cảm há hốc miệng)
“Dù sao, tôi chính là không muốn cử hành hôn lễ. Dù sao chúng ta kết hôn cũng không phải là thật, không đáng phải cử hành hôn lễ long trọng như vậy, hơn nữa… Hơn nữa tôi cảm thấy được tôi… Chúng ta không có tình cảm…” Cô nói đến đây, không nói được nữa.
Không sai! Thật ra thì Đỗ Lôi Ty cũng giống những người phụ nữ khác, tràn đầy hy vọng đối với hôn lễ.
Nếu như nói chỉ đơn giản là kí giấy hôn thú, cô còn có thể lừa gạt mình nói đây chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng hôn lễ thiết thiết thực thực cảm nhận được, không giống như vậy!
Đỗ Lôi Ty mặc dù hơi ngu ngốc một chút, nhưng chưa đến mức tự đẩy mình vào con đường không có lối về.
“Ý của em là nói, muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi trước?”
Hả?
Không chờ Đỗ Lôi Ty kịp phản ứng, một bóng đen che cô lại, Liêm Tuấn chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, mặt cô dường như đã áp vào trên ngực anh.
Đỗ Lôi Ty luống cuống, vội vàng vung tay: “Tôi… Tôi không phải là có ý này…”
Taybỗng dưng bị bắt lấy.
“Ý của em không phải vậy, thì là ý gì?”
Giọng nói của sếp tổng đại nhân trầm thấp, uy nghiêm, nhưng không thiếu phần gợi cảm. Tay của sếp tổng đại nhân rất lớn, nắm chặt cổ tay cô, lại không ngừng tỏa nhiệt. Lồng ngực gần trong gang tấc, phát ra hơi thở đặc biệt của phái nam, còn có mùi nước hoa đều tiến vào hô hấp của cô, làm nhiễu loạn đại não.
Hô hấp của Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên có chút dồn dập.
Lòng cô đang reo hò: không phải như thế! Không phải như thế!
Nhưng là cô lại không có cách nói ra khỏi miệng, bởi vì sếp tổng đại nhân thật sự là quá cường đại, cường đại đến nỗi trong khoảnh khắc đến gần, thần kinh cũng phải chập mạch, không rõ đông tây nam bắc.
“Nói, có ý gì?” Liêm Tuấn vừa tiến tới gần, ánh mắt thâm ý nhìn cô, dường như muốn nhìn xuyên qua cô.
Chỉ đấu mắt, Đỗ Lôi Ty đã bại hạ.
“Ý của tôi là nói: hôn lễ theo kiểu Tây phương thật là tốt…”
>o<
———– ~*~ ———–
Cau mày! Cau mày! Cau mày!
Không sai, người nhíu mày mà có thể chèn chết một con muỗi này chính là nữ chính vừa đáng thương vừa đáng buồn Đỗ Lôi Ty của chúng ta.
Mấy phút đồng hồ trước, cô còn tự xưng mình là người phụ nữ độc lập trong thời đại thanh niên mới, thế nhưng lát sau đã chịu khuất phục trước uy phong và nhan sắc của sếp tổng đại nhân, dễ dàng đồng ý cử hành hôn lễ như vậy.
Cái này cũng chưa tính là buồn bực nhất, khiến cho người ta buồn bực nhất chính là, lão phu nhân nằm ở trên giường bệnh được voi đòi tiên, ầm ĩ la hét muốn gặp bà thông gia!
Đỗ Lôi Ty nặng nề thấy rằng, chuyện này đã phát triển đến mức cô không muốn nghĩ nhất.
“Mẹ…” Đỗ Lôi Ty tay cầm điện thoại, tâm tình cực kì uể oải.
“Đồ con gái bất hiếu!” Bà Đỗ mở miệng đã rống một trận, “Mày rốt cục đã nhớ tới bà mẹ này à? Nói mau, bao lâu rồi chưa gọi điện cho mẹ mày hả! Ở bên ngoài chơi đến điên rồi có phải không? Trong lòng mày rốt cuộc có mẹ mày hay không…”
“Mẹ, con kết hôn rồi.”
Bà Đỗ không nhịn được nói: “Cái gì mà kết hôn với chả không kết hôn! Lão nương hỏi mày… Mày nói gì?! Mày kết hôn?”
~( ⊙o⊙ )~
Cho nên, bà Đỗ quẳng điện thoại xuống, liền mang theo ông Đỗ cả đêm ngồi xe lửa tới thành phố A, lúc này thiếu chút nữa Đỗ Lôi Ty đã mặc áo cưới.
Cha mẹ đến rồi, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã có cảm giác mình không còn cô độc nữa, tin rằng với tính của mẹ, nếu như biết con gái mình bị áp bách như vậy, nhất định sẽ trong nháy mắt biến thân thành siêu Xayda siêu cấp, đại chiến ba trăm hiệp với sếp tổng đại nhân.
(*siêu Xayda siêu cấp: Thế hệ gần giống như siêu nhân trong truyện Dragon Ball – tác giả Toriyama Akira)
Nghĩ đến đây mà, Đỗ Lôi Ty liền hấp tấp đi mở cửa.
Không nghĩ tới, cửa mở ra, tiến vào trước là sếp tổng, phía sau đi theo là ông bà Đỗ vừa nói vừa cười.
“Cha! Mẹ! Hai người…” Đỗ Lôi Ty muốn nói lại thôi, tại sao sếp tổng đại nhân lại đi cùng phụ mẫu nhà mình? Cô rõ ràng là nhờ tài xế đi đón hai người nha.
“Không cần phải nói.” Bà Đỗ vừa thấy con gái, tâm tình vui vẻ, “A Tuấn cũng nói với mẹ, con yên tâm, chỉ cần hai con đồng ý, chúng ta làm cha mẹ sẽ không phản đối.”
A Tuấn?
Đỗ Lôi Ty 囧, mẹ ơi, mẹ có thể đừng có dùng cái từ quá thân thuộc như vậy hay không?
Sếp tổng đại nhân đứng ở một bên mỉm cười bổ sung một câu: “Cám ơn nhạc phụ nhạc mẫu thông cảm.”
“Ai u! Ông nó ơi, ông mau nhìn xem chúng ta có một con rể hiểu chuyện nha!” Bà Đỗ suýt chút nữa là rơi lệ.
“Đúng vậy đúng vậy!” Ông Đỗ nhìn con rể cũng liên tiếp gật đầu.
Đối mặt với vẻ mặt ôn hoà của hai người, Đỗ Lôi Ty đột nhiên cảm giác được mình nhất định đã bỏ lỡ cái gì. Cô liếc mắt về phía sếp tổng đứng ở một bên, đúng lúc bắt được giảo hoạt chợt lóe lên trong đôi mắt anh.
Nhất thời, Đỗ Lôi Ty trong lòng lộp bộp — Xong rồi! Cha mẹ đã phản quốc!
Last edited by Trương Cáp; 11-11-2011 at 08:59 PM.
Sau khi ông Đỗ và bà Đỗ tới, rất là hài lòng với con rể.
Đặc biệt là bà Đỗ, không chỉ hài lòng với con rể, mà cũng rất hài lòng với nhà riêng của con rể nữa.
Bà Đỗ: “Lão già, ông nhìn cái tượng điêu khắc này xem đẹp thật đó! Con gà nhỏ khả ái quá đi!”
Ông Đỗ kéo kéo chéo áo bà Đỗ: “Vợ à, đây hình như là lông chó mà.”
Bà Đỗ không nhịn được khoát tay áo: “Cần gì biết nó là gà hay là chó làm gì, vẻ ngoài đều rất khả ái, ông nhìn đi, hình như dài ngắn gì cũng rất giống với Ty Ty nhà chúng ta đó!”
Aiz: A, ra là đang khen cái thùng rác kia… ?!
Tiu Ú: Vậy là sếp tổng mua cái thùng rác cũng chuẩn quá rồi :”>
Đỗ Lôi Ty ở một bên thiếu chút nữa kiềm chế không được.
Mẹ! Đến cùng mẹ có phải là mẹ ruột con không vậy?
Nhìn ba mẹ nhà mình hài lòng với sếp tổng đại nhân như thế, Đỗ Lôi Ty không nhịn được len lén hỏi sếp tổng: “Anh đã nói gì với ba mẹ tôi rồi?” Rõ ràng với tính cách của mẹ, nếu biết con gái nhà mình chém trước báo sau nhất định đã quát lên như sấm, làm sao lại có vẻ mặt ôn hoà như bây giờ. Cho nên Đỗ Lôi Ty cảm thấy, sếp tổng đại nhân nhất định đã nói gì với họ rồi.
“Nói chúng ta muốn kết hôn.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có gì.”
“Không có gì?!” Đỗ Lôi Ty kêu lên, chỉ nói một câu như vậy, cha mẹ đã cùng nhau bàn mưu tính kế đem cô bán đi? Quá mức không nói nổi rồi!
Liêm Tuấn nheo mắt, không nóng không lạnh hỏi: “Nếu không, em nghĩ bọn họ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Đương nhiên là hỏi tôi có nguyện ý hay không nữa!” Đỗ Lôi Ty nói xong bỗng cuống lên. Sao lại đem lời trong lòng đang nghĩ nói ra như thế chứ? Đều do sếp tổng khi nói chuyện cả người lẫn vật đều là bộ dạng vô hại, làm hại cô trong lòng luôn không đề phòng.
Đang oán giận, sếp tổng vừa thừa dịp cô không hề có chút đề phòng hỏi một câu: “Vậy em rốt cuộc có nguyện ý hay không?”
“Đương nhiên là không…”
“Hả?” Sếp tổng lia ánh mắt giết người tới nơi.
“… Không muốn mới là lạ đó!” Nói xong, Đỗ Lôi Ty trong lòng tự khinh bỉ bản thân một trăm lần rồi lại một trăm lần nữa.
Nghe nói như thế, sắc mặt của sếp tổng cuối cùng cũng dịu lại, hài lòng gật đầu nói: “Không còn sớm, về phòng ngủ sớm một tí đi.”
“Vâng…” Con người bất hạnh lần nữa lại thoả hiệp dưới cường quyền của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty đối với bản thân rất thất vọng, cơ hồ là tai rũ xuống cụp trên đầu.
Lên lầu, cô theo bản năng đi vào phòng mình, mới đi vài bước, đột nhiên thấy bả vai căng lên, lại bị kéo trở về.
“Anh…”
“Em còn chưa có chúc ba mẹ ngủ ngon.” Sếp tổng đi trước cô một bước nói.
Đỗ Lôi Ty lúc này mới phát hiện, cha mẹ đang ở cửa phòng dành cho khách cách một bức vách mỉm cười nhìn cô và anh.
“Cha, mẹ, ngủ ngon.”
Cô vừa dứt lời, sếp tổng đã lôi vào phòng ngủ.
——— Vạch phân cách mang tên phòng ngủ của sếp tổng ———
Đây đây đây… chính chính là… là là phòng ngủ… của sếp tổng!!!
Chân Đỗ Lôi Ty mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào, chờ sau khi rất vất vả định thần lại, đã thấy sếp tổng đang khoan thai cởi quần áo. Đầu tiên là tây phục, sau đó là cà vạt, sau đó nữa là ngón tay thon dài kia đặt lên nút áo sơ mi.
Đỗ Lôi Ty hoá thành một bực tượng điêu khắc tại chỗ.
Aiz: Cái thùng rác hình con chó =))
“Em đang nhìn gì đấy?” Sếp tổng đại nhân đột nhiên dừng bàn tay đang cởi nút áo lại, ánh mắt lia đến trên người Đỗ Lôi Ty.
Đỗ Lôi Ty giật mình một cái, rồi bằng bộ não vừa nãy còn trong trạng thái đình trệ phát hiện ra nút áo sơ mi của sếp tổng đã mở hết một nửa, mơ hồ lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Phương diện này…
Đỗ Lôi Ty không nhịn được nuốt một ít nước miếng.
“Tôi đang hỏi em đấy.” Sếp tổng đột nhiên tiến tới, đôi mắt thâm thuý chiếu về phía cô.
Đỗ Lôi Ty không nhịn được cúi đầu đảo mắt, lồng ngực mới vừa rồi còn như ẩn như hiện lúc này cơ hồ toàn bộ đã bày ra dưới mắt cô, chẳng những rắn chắc, cân xứng, còn mang theo gợi cảm không kìm được!
Chẳng biết tại sao, trong đầu Đỗ Lôi Ty đột nhiên lóe ra mấy chữ cấm trẻ em dưới 18 tuổi – Kích thích hương diễm!
Huyết áp chậm rãi tăng lên từng chút.
Đôi môi mỏng bỗng không nhịn được run run, một tia vui vẻ ẩn giấu trong mắt, Liêm Tuấn vươn tay, muốn chạm vào người cô.
Ở một khắc rất nhanh tay chạm vào cô, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên lui về phía sau môt bước, vạn phần hoảng sợ nhìn Liêm Tuấn, không đợi sếp tổng đại nhân làm ra hành động gì, Đỗ Lôi Ty liền cấp tốc xoay người, lao ra ngoài như điên.
Cô chạy đến phòng ngủ cách một bức vách của mình, lúc này mới kinh hồn vô bờ bến bưng kín mũi, giữa ngón tay, máu mũi tuôn ra đỏ thắm.
Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm: hoàn hảo đã chạy trốn rất mau, chậm một lát nữa là chảy ra mất rồi! May mà không phải là chảy máu trước mặt sếp tổng đại nhân, nếu không thật sự là quá mất thể diện!
Lúc này, Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm. Song, ở bên kia bức tường, ánh mắt ngạc nhiên của Liêm Tuấn thoáng chốc lạnh dần, một lúc lâu mới từ trong mũi hừ một tiếng.
Đây đã là lần thứ hai.
* * *
Ngày thứ hai, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Đỗ Lôi Ty từ trên lầu đi xuống, nhưng chưa thấy sếp tổng đã bị ba mẹ túm lấy.
Bà Đỗ nhéo con gái một cái, càm ràm: “Nha đầu xấu, sao lại trễ như vậy? Hôm nay là ngày trọng đại trong đời, con cũng không có chút tự giác nào sao? Nhìn đi nhìn đi! Còn mặc đồ ngủ! Ai u, nhìn bọng mắt của con này! Tối hôm qua con đi sang Triều Tiên chế bom đấy à?”
Với những lời lải nhải oán trách của mẹ, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đầy ứng phó nói: “Biết rồi mà…”
Thật ra thì, cái này có nên trách sếp tổng? Nếu không phải cô tối hôm qua mất máu quá nhiều, dẫn đến ngủ một cách bất an, nhắm mắt lại liền thấy lồng ngực tội lỗi dụ người kia của sếp tổng đại nhân, cô có thể dậy trễ như thế sao?
Nói đi nói lại, cũng là sếp tổng gây họa!
Làm Đỗ Lôi Ty khó chịu hơn chính là, kẻ gây tội này xuất hiện rất chậm chạp, đợi đến khi cô mặc xong áo cưới, trang điểm xong xuôi, sếp tổng đại nhân mới gọi cho lão Dư một cú, nói anh đã đến giáo đường.
Kiểu người gì thế! Một chút ý thức làm chú rể cũng không có, ngay cả cô dâu cũng không đến đón, thật không xứng làm chú rể ! Cẩn thận cô sẽ đào hôn!
Đào hôn dĩ nhiên là không thể nào thực hiện, ai bảo ba mẹ cũng đã chết trong doanh trại địch chứ? Cho nên Đỗ Lôi Ty bị ba mẹ một trái một phải kẹp đến giáo đường.
Xa xa, liền thấy một nhóm người đứng ở cửa giáo đường, chính giữa là Liêm Tuấn cao nhất, mặc một bộ Tây phục màu trắng.
Vừa nhìn thấy sếp tổng đại nhân, Đỗ Lôi Ty một bụng tức giận bay biến.
>o<
Sếp tổng đại nhân vóc người cũng thật dễ nhìn quá đi! Làm cho người ta nhìn một cái liền có thể nhận ra thân hình cao gầy, hợp với bộ Tây phục màu trắng này, quả thực giống người mẫu quảng cáo Tây phục như đúc.
Thật sự là, quá hoàn mỹ!
Nhìn nhìn lại mình, Đỗ Lôi Ty không nhịn được nghĩ: ngực có phải nên to ra chút nữa hay không? Gót giầy có phải quá thấp không? Còn có eo, có lẽ là phải thon lại chút nữa…
Người so với người, thà so với người chết còn tốt hơn!
Đỗ Lôi Ty bây giờ sâu sắc cảm thấy, cô hoàn toàn, ngay từ đầu, rõ ràng không nên đứng ở đây, cô nhất định là hỏng não rồi mới có thể làm ra chuyện hoang đường này cùng sếp tổng.
Đang lúc hối hận, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới trước mặt cô, Đỗ Lôi Ty phản xạ có điều kiện đưa tay ra nắm lấy, chạm phải ánh mắt thâm thuý của sếp tổng.
Last edited by Trương Cáp; 11-11-2011 at 09:00 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương Cáp
Lần đầu tiên bước trên thảm đỏ nên Đỗ Lôi Ty không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng kỳ thật đó chỉ là việc nhỏ, điều khiến cho thần kinh Đỗ Lôi Ty căng lên chính là tay của sếp tổng đang kéo cô.
Tay của sếp tổng đại nhân sao có thể lộn xộn như vậy? Nếu nhỡ đụng chạm vào đâu thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty lại nhớ tới chiếc nhẫn kim cương trị giá hai trăm vạn, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.
Bỗng nhiên, đôi giày cao gót dưới chân không đứng vững nên cô bị trượt ngã.
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty cảm giác khi mình về đến nhà, nhất định sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.
Đang lúc nhắm mắt chuẩn bị ngã xuống thì không ngờ ngang hông chợt căng lên. Cánh tay chắc khỏe của Liêm Tuấn đã đỡ lấy eo cô. Cô ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt sáng quắc của sếp tổng đại nhân.
Trong đầu Đỗ Lôi Ty lại hiện lên cảnh tượng kích thích tối hôm qua, cô lập tức cảm giác trên mặt như có ngọn lửa thiêu đốt, xoang mũi như muốn chảy máu.
Để tránh xảy ra tai nạn xuất huyết mũi, cô vội vàng đưa mắt sang một bên nói yếu ớt, “Thật… Thật xin lỗi… Lần đầu tiên kết hôn nên không có kinh nghiệm…”
Gương mặt Liêm Tuấn vốn không biểu hiện gì đột nhiên thoáng hiện nét cười không dễ phát hiện. Anh chậm rãi nói: “Phu nhân, cẩn thận!”
Phu… phu… phu nhân?!
Đỗ Lôi Ty rốt cục lại như lâm vào cảnh kinh hoảng trong phòng khách với thùng rác hình chú cẩu kia.
Cô đột nhiên cảm giác được lời nói, cử chỉ của sếp tổng đại nhân có thể dễ dàng đoán được, kết quả của những hành động đó… cũng hoàn toàn có khả năng đoán được. Đó chính là sếp tổng sẽ hù chết cô.
Một câu “Phu nhân” đã khiến cho Đỗ Lôi Ty có ba hồn thì bay mất hai. Còn lại một hồn kia thì cũng chỉ đủ để máy móc đi theo sát sếp tổng.
Khi đi tới trước mặt mục sư, mục sư hỏi: “Liêm Tuấn, con có đồng ý kết hôn cùng với cô gái này? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy, không thay đổi cho đến cuối cuộc đời hay không?”
Sếp tổng nhìn Đỗ Lôi Ty từ tốn trả lời: “Con đồng ý.”
“Còn con, Đỗ Lôi Ty? Con có đồng ý kết hôn với người đàn ông này? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy, không thay đổi cho đến cuối cuộc đời hay không?”
Đỗ Lôi Ty vẫn còn ngẩn tò te.
“Đỗ Lôi Ty? Đỗ Lôi Ty?”
Tiếp tục ngẩn người…
Liêm Tuấn không đứng nhìn được nữa, ngay cả lúc kết hôn vẫn còn thất thần, trên đời này cũng chỉ có một mình Đỗ Lôi Ty thôi. Vì vậy, anh không thoải mái, âm thầm chọc vào cánh tay cô.
“Cái gì?” Đỗ Lôi Ty kinh ngạc tỉnh lại, “Sao… Có gì vậy?”
Khóe miệng của mục sư đáng thương co giật một hồi: “Đỗ Lôi Ty, xin hỏi con có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng con hay không?”
Đỗ Lôi Ty nhìn sếp tổng theo phản xạ nói: “Không…”
Hử? Sắc mặt sếp tổng đại nhân sa sầm xuống, đột nhiên giơ tay lên, không biết vô tình hay cố ý, dùng hai ngón tay sờ qua trán một lượt.
Thần kinh của Đỗ Lôi Ty rốt cục bị chiếc nhẫn kim cương giá hai trăm vạn gõ cho hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cắn răng, nén lòng trả lời: “Con đồng ý!”
Mục sư cuối cùng cũng vui mừng: “Nhân danh Cha, con và đức Thánh thần, phù hộ các con, chúc phúc các con, ban phước lành cho các con. Các con sẽ cùng sinh cùng tử, amen. Ta ban phước cho các con cùng sống. Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty, ta đã chứng kiến các con thề nguyền yêu thương với nhau. Ta vô cùng vui sướng tuyên bố với các vị có mặt ở đây, các con đã kết làm vợ chồng, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”
Âm thanh vừa dứt, Đỗ Lôi Ty cảm thấy mặt nóng bừng lên. Đến khi cô phục hồi tinh thần thì sếp tổng đã nâng gương mặt cô, hôn lên môi cô.
Nụ hôn chỉ vẻn vẹn phớt qua đôi môi của Đỗ Lôi Ty rồi sau đó rời đi. Lập tức, bên dưới phát ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Cha mẹ Đỗ Lôi Ty và cha Liêm Tuấn xúc động rơi nước mắt.
Trong không khí tràn đầy sung sướng này chỉ có mỗi một người là ngoại lệ. Chính xác mà nói thì cũng không tính là người được, cùng lắm chỉ là một pho tượng tên Đỗ Lôi Ty mà thôi.
Nếu như vừa rồi câu gọi “Phu nhân” kia làm cô kinh hãi thì hiện nụ hôn này cũng chỉ có thể sử dụng từ kinh hoàng để hình dung. Trong mấy phút kinh hoàng đến tột cùng đó, Đỗ Lôi Ty cảm giác như trong trạng thái lâng lâng, đến tận khi tiếng ho khan không vui của sếp tổng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô gái này sao vậy, chỉ kết hôn mà cũng thất thần như thế? Chẳng lẽ đường đường là sếp tổng mà ngay cả mị lực ấy cũng cũng không có? Sau đó, sếp tổng đại nhân lại từ chuyện này mà nghĩ tới sự kiện tối hôm qua rồi từ việc tối hôm qua thì nghĩ tới cảnh Đỗ Lôi Ty lần đầu tiên rơi vào chuyện này.
Rốt cục, sếp tổng đại nhân bị chọc giận hoàn toàn.
Sếp tổng rất tức giận thì hậu quả ắt là cực nghiêm trọng.
“Phu nhân, em uống rượu thay tôi.”
Uống rượu thay? Đỗ Lôi Ty lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Vì cái quái gì mà cô phải thay sếp tổng uống rượu? Cô là cô dâu chứ đâu phải vợ bé!
Nhưng sếp tổng đại nhân lại nghiêm trang nói: “Tôi phải lái xe nên không thể uống rượu.”
“Lão Phương đâu?” (tài xế Giáp)
“Xin phép nghỉ rồi.”
“Tiểu Vương thì sao?” (tài xế Ất)
“Ngã bệnh.”
“Còn Trương sư phó?” (tài xế Bính)
“Vợ sinh con.”
“…”
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty ôm một tia hy vọng mong manh, chỉ vào Jason đang hàn huyên với một người nào đó ở bên cạnh rồi nói: “Vậy còn Jason…”
“Jason tự lái xe mình đến.”
>o<
Cuối cùng, vì không để sếp tổng đại nhân mang tiếng lái xe sau khi uống rượu, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là đành hy sinh cá nhân vì tinh thần tập thể mà uống hộ hết chén này đến chén khác nhẽ ra thuộc về sếp tổng đại nhân.
Một chén, hai chén, ba chén…
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty lại không say!
“Em… không sao chứ?” Đến lúc đi về nhà, Liêm Tuấn mới hỏi cô ở trong xe.
Đỗ Lôi Ty lắc đầu: “Không sao.”
“Em uống rất nhiều…”
“Không nhiều lắm, mới mười mấy chén thôi.”
Khóe miệng sếp tổng đại nhân giật giật một phen.
Sự thực, Đỗ Lôi Ty không những không say mà đầu óc so với lúc trước khi uống rượu còn tỉnh táo hơn.
“Có phải hôm nay anh giận tôi không?”
Đỗ Lôi Ty vừa hỏi xong, chiếc xe đang chạy vững vàng đột nhiên hơi lượn vòng.
Liêm Tuấn vẫn nhìn ra bên ngoài, không hề chớp mắt, trả lời: “Không phải.”
“Anh đừng gạt tôi, chắc chắn anh đang giận.” Đỗ Lôi Ty khẳng định, “Nếu không sao sáng nay anh đi sớm làm tôi phải một mình đến nhà thờ? Còn nữa, lúc vừa mới bắt đầu tiệc rượu thì anh luôn nhăn mặt, bọn họ nói anh thế nào thì anh cũng không chịu đáp ứng. Anh nhìn mình xem, anh lại tức giận rồi kìa!” Đỗ Lôi Ty chỉ vào mặt Liêm Tuấn.
Không ngờ nha đầu kia nhìn qua thì ngờ nghệch, nhưng lại quan sát mình cẩn thận như vậy.
Không biết tại sao, tâm trạng đang nặng nề đột nhiên tốt hẳn lên.
“Tôi không hề tức giận.” Liêm Tuấn tiếp tục nói.
“Thôi đi, không muốn nói thì đừng nói!” Đỗ Lôi Ty phẩy tay, ” Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
“Về nhà?” Đỗ Lôi Ty cau mày không vui, “Ý tường chả có gì mới mẻ.”
Liêm Tuấn nhíu mày: “Nếu không em muốn đi đâu?”
“A…” Đỗ Lôi Ty suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mắt sáng ngời reo lên: “Tôi muốn đi ngắm trăng!”
“Ngắm trăng?”
“Đúng vậy, hôm nay là ngày rằm, trăng nhất định rất tròn!”
Nha đầu kia hôm nay vẻ khác mọi ngày, Liêm Tuấn gật đầu: “Được rồi, đi ngắm trăng.”
Chiếc xe thể thao mui trần cao cấp đến khó gọi được tên chở cô dâu, chú rể mặc nguyên lễ phục chạy vòng vèo dọc theo đường núi một mạch lên đến đỉnh. Mui xe chậm rãi mở để lộ ra vòm trời tràn đầy ánh sao cùng với mặt trăng tròn vành vạnh như quả bóng trên đỉnh đầu.