Hoa Khiếu Thiên mở mắt ra , trước mắt của hắn là một màu xanh da trời , Hoa Khiếu Thiên dụi dụi con mắt nhìn lại , chẳng phải mình đã chết rồi sao ? Vì sao cảm giác này làm cho mình rất ấm áp nhỉ ? Nghe nói ở dưới đó lạnh lẽo lắm mà ?
Hoa Khiếu Thiên trừng mắt , hắn cảm nhận xung quanh :
-Nước ? Phải rồi , chính là nước !
Hoa Khiếu Thiên đưa tay lên sờ khắp mọi nơi , hắn cảm thấy da thịt mình có chút mềm mại , thì ra mình vẫn còn sống . Hoa Khiếu Thiên đứng dậy , hắn nhìn xung quanh phát hiện mình đang ở trước một cái cửa hang đá , Hoa Khiếu Thiên nhìn sang bên cạnh mình thì phát hiện con Bạch Gấu đang trừng mắt nhìn mình , ánh mắt hận thù của nó vẫn chưa tan làm cho Hoa Khiếu Thiên cảm thấy có chút sợ hãi , rớt từ độ cao như vậy rồi mà con Bạch Gấu này vẫn ôm chặt lấy chân hắn , đúng là đồ Ngốc Gấu .
Hoa Khiếu Thiên còn có một phát hiện thú vị nữa , đó chính là nước ở đây , nó có một màu đỏ tươi như máu , Hoa Khiếu Thiên hứng một ít nước trên tay rồi nhìn kĩ một hồi rồi hắn liếm nó .
Hoa Khiếu Thiên cứng người , cả người hắn trở nên nóng hừng hực , thế là hắn khạt ra máu , máu của hắn hoàn toàn là một màu đen , màu đen này trong chốc lát lại biến thành một màu đỏ rồi tan vào trong biển máu này . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy cả thân thể mình trở nên khỏe hẳn , khi bị kéo xuống vực thì hắn cũng có một chút thương thế nặng , từ ngoại đến nội đều bị có tổn thương nhất định , Hoa Khiếu Thiên cứ nghĩ trong vòng mấy năm mới khỏi được ai dè lại trong chốc lát liền sinh long hoạt hổ như thế này , quả thật là quá bất ngờ đi mà . Hoa Khiếu Thiên còn cảm thấy trong người mình chuẩn bị rục rịch thứ gì đó nhưng Hoa Khiếu Thiên định cảm nhận thì bỗng nhiên nó biến mất làm Hoa Khiếu Thiên cảm thấy có chút hụt hẫn , nhưng cảm giác đó thật là mới mẻ , cứ như trong thân thể của hắn chuẩn bị sinh sản ra thứ gì đó vậy , Hoa Khiếu Thiên định uống tiếp nhưng hắn bỗng nhiên dừng hoạt động của mình , giương mắt nhìn về phía con Bạch Gấu .
Hoa Khiếu Thiên tiến lại gần con Bạch Gấu , định đập sọ nó lấy thú hạch , thú hạch thường tập trung ở trên đầu của thú , nên đập sọ có cơ hội rất lớn nhìn thấy thú hạch , có một số loài thú đặc biết nên thú hạch có thể mọc ở nơi khác nhưng đa số vẫn là ở đầu .
Hoa Khiếu Thiên gồng hết sức để bóp nát sọ con Bạch Gấu nhưng mà sức lực của hắn không đủ . Hoa Khiếu Thiên thả người trôi nổi trên mặt nước rồi thở dài , làm sao để có thể lấy thú hạch của nó đây .
-Đúng rồi .
Hoa Khiếu Thiên bật người dậy , cười ha ha , hắn cầm bàn tay con gấu sau đó dùng hết sức cầm tay con Bạch Gấu đâm mạnh vào sọ nó .
-" Rốp " .
-Thành công rồi .
Cuối cùng sọ của con Bạch Gấu vỡ tan , máu óc tanh rình của nó văng khắp nơi , một mùi rất giống xú uế bốc lên làm cho Hoa Khiếu Thiên cảm thấy khó thở và muốn buồn nôn . Hoa Khiếu Thiên cố gắng bịt mũi , lấy tay mò vào bên trong óc của nó , cảm giác nhớt nhợt này làm cho Hoa Khiếu Thiên cảm thấy có chút ớn lạnh . Khi sờ mó hết óc của con Bạch Gấu thì Hoa Khiếu Thiên vui mừng , hắn móc ra khỏi đầu con Bạch Gấu một viên đá , viên đá này có màu nâu đậm , Hoa Khiếu Thiên cầm lên ngửi viên thú hạch này cảm thấy có chút thoải mái , hèn gì thú hạch được ưa chuộng như vậy , năng lượng của nó tỏa ra cực kì nồng đậm , ngay cả người thường chỉ cần ngửi cũng cảm thấy khỏe ra .
Hoa Khiếu Thiên cất nó vào trong áo , hắn biết lúc này mình chưa thể sử dụng được thú hạch , đợi lúc nào hắn đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn đã rồi mới tính tới chuyện đó . Thế là hắn liền đánh chủ ý sang một hướng khác , đó chính là cái hang động này .
Ngay từ đầu Hoa Khiếu Thiên đã cảm thấy hang động này có chút gì đó kì lạ rồi , thật ra thì ở đây mà có cái gì đó bình thường thì mới là bất bình thường . Hoa Khiếu Thiên tiến vào hang động này . Khi mới bước được một chân vào thì hắn cảm thấy có thứ gì đó đang đè nặng lên người hắn , hắn cảm thấy có một áp lực rất mạnh đang đè nén hắn , nếu mà hắn không chịu đựng nỗi nữa thì chắc chắc hắn sẽ nổ tan sát .
Hoa Khiếu Thiên cố gắng chịu đựng sự đè nén này , nó làm cho hắn tức đến không nói nên lời , trong người hắn rất nhộn nhạo , khí huyết tắc nghẽn , khó lưu thông làm cho Hoa Khiếu Thiên càng ngày càng cảm thấy hoa mắt , nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng , nếu mà không chống được cỗ uy áp này thì chắc chắn ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của hắn .
-Cố lên , không thể nào chết một cách lãng nhách ở đây được .
Hoa Khiếu Thiên gầm lên , đến khi hắn hết chịu nổi nữa thì hắn cảm thấy có thứ gì đó đang nổ tung trong ngực mình , thì ra viên thú hạch của con Bạch Gấu hồi nãy phát nổ vì nó không chịu được uy áp mạnh mẽ này . Luồng năng lượng được nén trong viên thú hạch giờ đây đã giải phóng , nó lan tỏa khắp hang động . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy thân thể tràn trề sinh lực , hắn la lên vài tiếng thoải mái rồi cố gắng đứng thẳng người lên .
-Ui da .
Mặc dù hắn có khỏe trở lại đi chăng nữa thì uy áp này đối với hắn cũng rất là lớn , xương hắn bị chèn ép tới nỗi phải kêu lên vài tiếng . Hoa Khiếu Thiên hộc máu , hắn nhìn vào luồng năng lượng mới bị giải phóng một cách chăm chú :
-Ủa ? Tại sao luồng năng lượng này lại tập trung di chuyển vào bên trong hang thế nhỉ ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy luồng năng lượng này tập hợp lại thành một dòng khí màu nâu đậm rồi lần lượt bay vào sâu trong hang động . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy sự việc có một chút không đúng liền cố gắng đuổi theo nhưng vô ích , uy áp nặng thế này thì làm sao hắn có thể nhúc nhích ngón chân được cơ chứ !
Đột nhiên uy áp biến mất , cả cơ thể Hoa Khiếu Thiên trở nên nhẹ hẳn đi , hắn nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy nghi hoặc , tại sao lại biến mất một cách kì lạ thế này ?
-Chắc là do bên trong hang rồi . Đi coi thử xem .
Hoa Khiếu Thiên vội vã chạy theo luồng khí hồi nãy , Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh phát hiện có rất nhiều con đường ngoằn nghèo rất khó chịu , chỉ cần đi nhầm hướng là coi như " một đi không trở lại " , thế nên Hoa Khiếu Thiên càng ngày càng lo lắng cho chính mình liệu theo luồng khí này có đúng không . Khi trong lòng Hoa Khiếu Thiên đang nghi hoặc thì bỗng nhiên luồng khí kia dừng di chuyển , bọn chúng tụ lại tạo thành một cây châm rất nhỏ rồi cắm xuống mặt đất .
Hoa Khiếu Thiên cảm thấy bất ngờ , thế là hắn lùi lại theo phản xạ .
" Uỳnh uỳnh "
Mặt đất nứt ra , cả hang động này đều vì sự việc này mà rung chuyển liên tục , Hoa Khiếu Thiên sợ hãi cố gắng lui về càng xa càng tốt , hắn chạy tới hộc hơi quay lại thì phát hiện mặt đất đã hết nứt ra mà thay vào đó là một cái tế đàn rất lớn xuất hiện , màu đỏ xen lẫn màu xanh làm cho tòa lâu đài này tôn thêm giá trị cổ xưa của nó . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy tế đàn này có trạm khắc rất nhiều kí hiệu liền tò mò nhìn , nhưng hắn nhìn mãi không hiểu thế là bỏ cuộc , khí tức cổ xưa này tỏa ra làm cho Hoa Khiếu Thiên có chút cảm giác thuần phục nó , hắn giật mình tỉnh táo , chết tiệt thật , chút nữa là lạc vào trong ảo giác rồi . Cảm giác sợ hãi cuối cùng cũng được thay vào bằng cảm giác sung sướng :
-Ồ . Thì là có thứ được giấu dưới mặt đất , vậy là luồng khí kia chính là chìa khóa đã đánh thức được nó .
Hoa Khiếu Thiên mừng rỡ , hắn thật không ngờ rằng mình lại ngáp phải một con ruồi lớn như vậy , Hoa Khiếu Thiên cảm thấy rất vui mừng , theo dự đoán của hắn thì đây chắc chắn là báu vật có một không hai chứ nếu không thì chủ nhân của nó cũng không phải dấu kĩ như vậy , càng nghĩ Hoa Khiếu Thiên càng thấy hứng khởi . Thế nhưng hắn lại suy nghĩ , báu vật quý giá như thế này mà không có bẫy thì mới thật là bất bình thường , Hoa Khiếu Thiên cảm thấy rất đau đầu , miếng thịt treo tới tận miệng rồi mà không ăn được , bực bội hết sức mà .
-Thôi kệ , bẫy thì cứ bẫy , dù sao thì mình cũng chẳng thể thoát khỏi đây , trước sau cũng chết vậy thì lo lắng chết sớm hay muộn làm chi cho phiền não .
-Liều thôi .
Hoa Khiếu Thiên chạy tới , đúng như hắn dự đoán , khi hắn mới bước vào trong tế đàn thì những kí hiệu được chạm khắc trên tế đàn liền phát sáng .
-Tất cả những chuyện ngươi kể đều là thật đúng chứ ?
-Vâng ạ .
-Vậy thì Hoa Khiếu Thiên thì sao ? Ngươi đã phái người đi lục soát chưa ?
-Thật ra thì tới giờ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Hoa công tử .
-Thật là vô dụng .
Trong một căn nhà gỗ , có hai người đàn ông một già một trẻ ngồi nói chuyện với nhau , ông lão mắng người thanh niên xong thì người thanh niên liền hối hả quỳ xuống :
-Mong trưởng lão tha thứ .
-Aiz dà . Ngươi cũng phải cẩn thận một chút chứ !
Ông lão này chính là ông của Hoa Khiếu Thiên , còn người đang ngồi nói chuyện với ông chính là Liệt Bá . Thì ra khi Liệt Bá chạm trán với đám người áo đen xong thì liền đi tìm kiếm Hoa Khiếu Thiên nhưng không thấy dấu vết gì cả , do đó mà Liệt Bá vội vã chạy về báo tin cho ông của Hoa Khiếu Thiên và cũng chính là trưởng lão của hắn . Khi nghe tin Liệt Bá nói thì ông rất tức giận , thế nhưng ông chỉ biết kiềm chế sự căm phẫn mà thay vào đó là cố gắng tìm kiếm Hoa Khiếu Thiên .
-Trưởng lão à , thật ra thì tình hình lúc đó rất tồi tệ , chứ nếu mà để Hoa công tử ở lại thì rất vướng víu .
-Ngươi nói cho ta biết xem , ai đã truy sát các ngươi ?
-Lúc đó tất cả bọn chúng đều bịt mặt , không thể nhìn rõ được . Nhưng chúng đã phạm một sai lầm .
-Sai lầm ?
-Tất cả bọn chúng đều dùng đao làm vũ khí .
-Dùng đao sao ? Thì ra là bọn chúng ... mà cũng phải , chúng ta luôn luôn là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của bọn chúng mà .
-Trưởng lão , tại sao người không trực tiếp đến tìm kiếm luôn , không phải nhanh hơn sao ?
-Ta cũng muốn lắm nhưng mà nếu ta đi thì sẽ lộ hành tung của ta mất . Chắc ngươi cũng biết là ta đang ở ẩn mà , nếu không phải trong tông môn còn có một số sự vụ chưa giải quyết xong thì ta cũng không cho các ngươi biết được chỗ ở của ta đâu .
-Vậy để thuộc hạ tra xét khu rừng một lần nữa .
-Đi nhanh đi .
"Vù vù " - " Cộc cộc "
Hai hai âm thanh khác nhau đồng thời vang lên , tiếng vù kia chính là do Liệt Bá gây ra còn tiếng động kia chính là của ....
" Kéttttt "
-Ông ơi .
-Ồ ! Dạ Lai , sao cháu đến thăm ông sớm thế ?
-Hôm nay cháu cảm thấy có chút bất an nên sang ông nói chuyện cho đỡ buồn .
-Sao vậy ? Vẫn còn nhớ nó à ?
-Dạ ... con thấy Hoa Khiếu Thiên đi mấy ngày rồi mà chẳng có thư hồi âm nên con hơi lo , trước đây con với Hoa Khiếu Thiên đã có giao kèo rồi .
-Hì hì . Thì ra là vậy , chắc nó bận nhập học nên có chút mệt mỏi , không gửi cho con được đấy mà .
-Mà thôi . Cứ để bạn ấy như vậy có khi còn tốt hơn , một chú chim sẽ không thể nào trưởng thành nếu không thoát khỏi vòng tay của chim mẹ . Con nghĩ Hoa Khiếu Thiên là người có chí lớn , có khi nơi đó mới chính là nơi phù hợp với Hoa Khiếu Thiên , còn con chỉ là một cô gái quê mùa , làm sao mà xứng đáng được ....
-Tại sao con lại bi quan như thế chứ !
-Con ... muốn cùng cậu ấy chia sẻ gánh nặng trên vai , nhưng không thể . Con đã nghe người trong làng kể về sự việc tối hôm ấy rồi . Con cũng biết vài phần về việc tại sao Hoa Khiếu Thiên lại ham muốn sức mạnh đến thế , là một cô nhi thì ai cũng muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai , nếu con là một cô nhi thì cho dù chỉ còn một chút kí ức nhưng con sẽ không từ bỏ , chính vì thế mà con muốn cùng phụ giúp Hoa Khiếu Thiên , để cậu ấy sớm tìm ra thân nhân của mình .
-Vậy thì con sẽ làm gì để chia sẻ nó .
-Đương nhiên là sức mạnh rồi .
-Con nói không khác gì con trai nhỉ ?
-Ông cứ chọc con hoài .
-Ta biết trước mặt Hoa Khiếu Thiên con tỏ ra rất dịu hiền nhưng trong lòng thì rất là mạnh mẽ , kiên quyết không khác gì một người đàn ông .
-Nhưng con nghĩ sức mạnh đối với con là một thứ rất xa vời .
-Sao con lại bi quan thế ?
-Vậy chứ ông nghĩ sao ?
-Ta thì nghĩ rất khác con . Con không giống như Hoa Khiếu Thiên , nó là một đứa mà kể cả ta cũng không nhìn thấu được nhưng con thì khác , ta cảm thấy tư chất của con cực kì cao , chỉ cần chăm chỉ một chút là sau này sẽ có tương lai trở thành cường giả , lúc đó thì con có đủ tư cách bảo vệ mọi người rồi .
-Ông đừng an ủi con , làm sao mà ông lại có thể giúp con được .
-Khà khà . Chỉ cần con muốn là ông sẽ giúp .
-Thật không ông .
-Ừm . Nếu con muốn thì ngày mai quay lại , ông sẽ cho con một điều bất ngờ .
*************
-Thật là đen đủi mà !
Hoa Khiếu Thiên nhìn cái tế đàn này mà chửi thề , hắn khóc không ra nước mắt , tại sao ông trời lại không cho hắn một con đường sống cơ chứ . Hoa Khiếu Thiên định quay trở lại nhưng đã quá muộn , hắn không thể nào bước ra khỏi tế đàn được , trong lòng hắn thấp thỏm lo âu , cuộc đời của mình bế mạc tại đây .
-"Boong boong "
Chiếc chuông ở chính giữa tế đàn ngân nga vang lên , các kí tự như nhận được mệnh lệnh liền bay lên quay quanh lấy người Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên giật mình trong chốc lát , định thoát thân ra khỏi đây nhưng mà những kí tự đó đã liên kết lại giống như những sợi xích trói chặt hắn khiến hắn không thể nào nhúc nhích được . Khi hắn chưa kịp hoàn hồn xong thì có một sợi xích khác bắn tới mi tâm của hắn , hắn nhìn kĩ sợi xích này thì thấy nó khác với những sợi xích đang trói mình , nó có hai màu xanh đỏ hòa quyện vào nhau , kích thước của nó cũng chẳng giống bình thường . Hoa Khiếu Thiên nhắm mắt chờ cho sợi xích này kết liễu cuộc đời mình .
Sợi xích này nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng uy lực cực kì mạnh mẽ , tuy nó phóng tới không nhanh nhưng uy lực của nó đã làm cho không gian xung quanh vặn vẹo liên tục , có thể bóp méo không gian thì uy lực của nó đâu thế nào tầm thường được .
-" Bing ".
Sợi xích đâm thẳng vào mi tâm của Hoa Khiếu Thiên , hắn cảm thấy không đau đớn gì cả nhưng hắn cảm thấy rằng trong đầu mình bỗng vang lên tiếng bing rất kì lạ . Hắn nhận thấy rằng linh hồn của mình đang phiêu du , trong đầu hắn đang truyền từng đợt sung sướng .
Thế nhưng mà sự việc chỉ mới bắt đầu , khi hắn đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng ấy thì bỗng nhiên không gian biến thành hai màu xanh đỏ , cả hai không hòa quyện vào nhau mà đứng ở hai hướng biệt lập , cả hai bên dường như đang giằng co đều gì đó .
Linh hồn Hoa Khiếu Thiên nhận thấy có điều gì đó rất nguy hiểm cho nên liền tránh sang một bên , thế nhưng linh hồn Hoa Khiếu Thiên không biết rằng mình chính là thứ mà cả màu xanh và đỏ tranh giành . Hai màu xanh đỏ này chợt thấy linh hồn Hoa Khiếu Thiên có chút động tĩnh liền xông lên như hổ đói vồ mồi , tiếng kêu phừng phực và vù vù ở hai phía vang lên làm linh hồn Hoa Khiếu Thiên phải nhíu mày quay lại .
-Mẹ nó .
Linh hồn Hoa Khiếu Thiên tăng tốc bay đi , hắn bay qua vô số hòn đảo nhưng mà tốc độ của hắn làm sao mà so được với hai thứ kia . Thế là trong chốc lát linh hồn Hoa Khiếu Thiên đã bị hai thứ kia đuổi kịp . Cả hai đều xông vào trong linh hồn Hoa Khiếu Thiên .
-Aaa !
Tiếng kêu thảm thiết vang lên . Linh hồn Hoa Khiếu Thiên cảm thấy rất đau đớn , một bên thì lạnh ngắt một bên thì nóng bỏng , cả hai đảm nhiệm một trái một phải làm cho linh hồn Hoa Khiếu Thiên phải chịu đựng cả hai loại cùng lúc , hắn đau không khóc nên lời .
-Ư ư .
Giờ đây thanh quản của linh hồn Hoa Khiếu Thiên đã bị đóng băng và thiêu rụi cho nên hắn không thể kêu lên được nữa , chỉ biết rên cho bớt đau thôi .
Dị Huyết Hung Thần
Tác giả : Vẫn Lạc
Nguồn : 4vn.eu
Chương 7 : Biến hóa ( 2 )
-Thế là hết .
Linh hồn Hoa Khiếu Thiên chậc lưỡi tiếc nuối , giá như hắn kiềm chế được tham vọng của mình thì có lẽ hắn sẽ sống lâu một chút , giờ hối hận cũng đã muộn , nếu có thể hắn ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian , để sữa chữa lỗi lầm của mình .
-Vậy thì chúng ta cùng chết đi .
Linh hồn Hoa Khiếu Thiên hét lớn lên , hắn kêu thảm thiết một hồi sau đó thân thể hắn nổ tung , hắn biết là hai thứ này đang định chiếm thứ gì đó trong người mình , vậy cho nên hắn sẽ tự kết liễu để cho bọn chúng tay không mà bỏ về . Cả hai thứ xanh và đỏ đều nhận ra được đều bất thường cho nên phát ra những tiếng không cam lòng , chúng có gắng níu kéo linh hồn Hoa Khiếu Thiên không cho hắn tự bạo , nhưng Hoa Khiếu Thiên đã quyết , nên sẽ làm tới cùng .
-Tạm biệt ông , Dạ Lai ... , phụ thân ... con tới với người đây ....
-" Uỳnh uỳnh "
Một tiếng động ở bên ngoài hang vang lên . Tiếng động này cứ vang inh ỏi trong đầu Hoa Khiếu Thiên , tác động trực tiếp vào linh hồn của hắn làm cho hắn không thể nào khống chế hoạt động của mình , do đó mà hoạt động tự bạo của hắn ngừng lại , tuy ngừng lại nhưng cũng làm cho linh hồn của Hoa Khiếu Thiên chịu phải tổn thương rất lớn , đầu hắn giờ đây đang rỉ máu , cả người hắn mềm nhũn , đôi mắt mơ hồ nhìn ra hướng xa xăm , hắn thấy xung quanh đang xảy ra thứ gì đó , nhưng hắn không thể nào mô tả rõ trong đầu được , thế là hắn gục ngã .... thể xác lẫn linh hồn của hắn đều bị thương tổn rất nặng .
********
" Uỳnh uỳnh "
Bên ngoài hang động vẫn vang lên những âm thanh nổ tung và nguyên nhân phát ra những vụ nổ đó chính là ... biển máu này .
Biển máu đột nhiên từ dạng tĩnh sang dạng động , sóng biển cuồn cuộn không dứt , mỗi lần sóng biển tạt vào trong hang động thì hang động xuất hiện càng nhiều vết nứt , sóng biển ào ào xô vào hang động như những con thú dữ điên cuồng cào xè một con mồi , cuối cùng con mồi không chịu nổi đành phải bị lũ thú hung dữ này xé toang thành từng mảnh .
" Ầm ầm "
Hang động sụp đổ , vô số mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi , biển máu cứ như thấy có thứ gì đó kích thích mình liền ào ào vỗ tới cuốn hết tất cả mảnh vụ đó .
" Leng keng "
Đều ngạc nhiên đã xảy ra , biển máu đã biến mất . Thay vào đó là những chiếc xích màu đỏ máu thô to , chúng được kết hợp từ biển máu và những mảnh vụn của hang động . Trên sợi xích có vô số kí hiệu khó hiểu , mỗi lần sợi xích uốn lượn thì kí hiệu cũng sáng lên nhịp nhàng . Giờ đây tế đàn đã không còn được hang động che dấu nữa , mà nó đã bị phơi ra ngoài rồi , những sợi xích thấy tế đàn đều leng keng lên xông tới Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên đang nằm im ở chính giữa tế đàn , hắn không biến chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa , hắn chỉ có thể ưm ưm lên vài tiếng vì quá đau đớn mà thôi .
" Veóoo "
Những sợi xích cuộn chặt lấy Hoa Khiếu Thiên , tế đàn bây giờ cũng đã có chút biểu hiện . Chiếc chuông ở trên đầu Hoa Khiếu Thiên bỗng nhiên rơi xuống chụp lấy Hoa Khiếu Thiên vào bên trong .
-" Grừ "
Hai thứ xanh và đỏ cảm nhận thấy có thứ gì đó rất nguy hiểm đành phải thoát ra khỏi người Hoa Khiếu Thiên , bọn chúng cố gắng phá hủy sợi xích và chiếc chuông , tuy những đòn tấn công của chúng như vũ bão nhưng cũng không làm trầy xước gì nhiều đến sợi xích và chiếc chuông cả .
-Nhân loại đê tiện . Các ngươi tưởng là tế ra Huyết Linh Xích và Áp Linh Chung là có thể giam giữ được ta sao ? Ta đã chờ đợi thời cơ này từ rất lâu rồi , ta đã có cách thoát khỏi tình cảnh này rồi , thần khí của các ngươi chỉ có thể trấn áp được linh hồn chứ không phải là thân thể , chỉ cần ta trốn trong thân thể của tên nhân loại và điều khiển hắn thì các ngươi cũng hết cách trói buộc ta thôi . Ngoan ngoãn mà làm một phần tinh huyết của ta đi , nhân loại đê tiện .
Nói xong hai thứ xanh và đỏ liền xâm nhập vào cơ thể Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên lại một lần nữa hứng trọn cảm giác vừa nóng vừa lạnh nhưng hắn đang ở trong trạng thái ngất nên không biết chuyện đang xảy ra với mình . Hoa Khiếu Thiên chỉ cảm thấy cơ thể mình chuẩn bị vỡ vụn , linh hồn của hắn hình như đang bị thứ gì nó khống chế , hắn cảm thấy bây giờ chết đi còn sướng hơn là nửa sống nửa chết này .
Khi Hoa Khiếu Thiên đang bị khống chết thì xảy ra một việc rất kì lạ ....
Một nhiên chiếc nhẫn hắn đang đeo có phản ứng rất lạ , nó chui tọt vào trong người Hoa Khiếu Thiên , chiếc nhẫn này lao qua mọi thứ , hướng nó đang đến chính là nơi mà xanh và đỏ đang chiếm đóng . Xanh và đỏ cũng có chút cảm ứng với vật thể kì lạ này , chúng cố gắng thiêu đốt hoặc đóng băng chiếc nhẫn nhưng chiếc nhẫn vẫn như thế chẻ tre xuyên qua mọi đòn tấn công của chúng .
Giờ đây xanh và đỏ cũng có chút sợ hãi đối với vật thể lạ này , hắn không ngờ trong người Hoa Khiếu Thiên có chứa một thứ còn nguy hiểm hơn cả mình :
-Đây là thứ gì ? Tại sao nó lại hướng tới chúng ta ?
"Vù "
Chiếc nhẫn đã tiếp cận với xanh và đỏ , chiếc nhẫn này rung lên liên tục , nó tỏa ra một lực hút vô tận , nó hút hết những thứ ở trước mặt nó và tất nhiên xanh và đỏ đang ở trước mặt nó nên hai thứ này chính là vật bị hút vào đầu tiên . Dù sao rắn chết cũng còn nọc độc , xanh và đỏ cố gắng tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ nhưng đều bị chiếc nhẫn hút vào hết , chiếc nhẫn cảm thấy có chút tức giận liền đẩy mạnh lực hút , xanh và đỏ bất ngờ bị kéo tới một đoạn dài nhưng chúng cố gắng đứng vững và tiếp tục tung đòn chí mạng .
-Chấm dứt ở đây đi .
Một tiếng nói vang lên ở bên ngoài , Huyết Linh Xích thu nhỏ lại rồi chui tọt vào trong thân thể Hoa Khiếu Thiên , ngay cả Áp Linh Chung cũng thu nhỏ lại rồi chui vào thân thể Hoa Khiếu Thiên . Khi cả hai đại thần vật chui vào phát hiện chiếc nhẫn và xanh - đỏ đang chiến đấu với nhau liền hỗ trợ chiếc nhẫn trấn áp xanh và đỏ . Hai đại thần vật và một chiếc nhẫn thần bí hợp lực lại , không cần nói cũng biết , xanh và đỏ không thể nào phản kháng được lực hút nữa , nó bị kéo lại gần chiếc nhẫn :
-Không ! Không thể nào ! Ta không thể nào bị nhốt nữa ! Ta là vô địch !
Tiếng thét không cam lòng vang lên xong thì xanh và đỏ cũng đã bị chiếc nhẫn hút vào trong.
Last edited by Vẫn Lạc; 30-03-2014 at 12:41 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vẫn Lạc
Khi xanh và đỏ bị hút vào xong , cả ba vật còn lại đều hợp lại với nhau , mở ra một vùng không gian kì bí trong cơ thể Hoa Khiếu Thiên , không gian này rất khó phát hiện , chỉ cần có kẻ nào dám chạm vào không gian thì chắc chắn sẽ bị ba đại hung vật này tấn công như vũ bão . Khi xanh và đỏ bị hút vào thì chúng cũng bị chuyển đến không gian thần bí đó , nhưng chúng không còn đủ sức lực để phản kháng nữa , đây là không gian do ba đại hung vật tạo nên , há lại để cho một thứ vừa bị đánh chết đi sống lại có cơ hội mà trở mình lần nữa .
Xanh và đỏ gào lên thảm thiết , nó không cam lòng vì bị nhốt lần nữa , mà lần nhốt hiện nay so với trước kia còn chắc chắn hơn . Xanh và đỏ hét trút hận xong liền ngồi xuống an tĩnh , không làm điều gì bậy bạ nữa , chúng biết nếu mà chúng còn mạnh mẽ phản khàng thì chắc chắn ba thứ kia sẽ không tha cho chúng , cứ im lặng cho nó chắc .
Còn hiện nay , Hoa Khiếu Thiên đang xảy ra chuyện gì ....
-Ưm ưm .
Hoa Khiếu Thiên cuối cùng cũng chịu mở mắt , đôi mắt hơi mờ nhìn xung quanh , sau khi thích ứng được với ánh sáng thì cảnh vật xung quanh cuối cùng mới hiện rõ trong mắt hắn . Hoa Khiếu Thiên nghi hoặc , hắn không biết hiện tại mình đang ở đâu nhưng cảnh vật này làm cho hắn cảm thấy có chút quen quen . Hoa Khiếu Thiên bắt đầu nhớ lại sự việc lúc đó , hắn nhớ lúc đó có thứ gì đó ngăn chặn hành động tự sát của hắn , hắn chỉ nhớ tới đó thôi , còn lại thì quên tuốt tuồn tuột .
-Cái tế đàn kia đâu rồi nhỉ ?
Hoa Khiếu Thiên tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết nào cả , thế là hắn thở dài một hơi mệt mỏi .
-Ô . Sao thương thế của mình ... không còn nữa ?
Hoa Khiếu Thiên ngạc nhiên nhìn thương thế của mình , hắn nhớ khi đó mình bị xanh và đỏ hành hạ tới chết đi sống lại , đáng lẽ thì phải thương thế rất nặng mới đúng , mà giờ không những không có thương tật mà thân thể còn khỏe hơn trước gấp mấy lần , đây quả là bất bình thường .
-Thân thể của mình phát sinh ra nhiều thứ bất bình thường quá .
Hoa Khiếu Thiên rờ rờ cơ thể có chút cứng cáp của mình , hắn đó hắn nhìn xung quanh cơ thể , đột nhiên hắn cứng người lại .
-Chiếc ... nhẫn đâu mất rồi ?
Hoa Khiếu Thiên hốt hoảng , hắn lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không phát hiện được chiếc nhẫn của mình ở đâu , đây là vật mà trước khi phụ thân chết đã đưa cho hắn , hắn vẫn còn nhớ rất rõ . Lúc trước , khi phụ thân chuẩn bị ra đi thì phụ thân hắn đã đưa cho hắn một chiếc nhẫn , nói rằng chiếc nhẫn này là vật mà cha mẹ ruột của hắn nhờ phụ thân hắn giữ giùm , khi nào khôn lớn rồi mới đưa cho Hoa Khiếu Thiên , nhưng phụ thân của hắn không ngờ mình phải lìa cõi đời sớm như thế , cho nên hắn phải đưa chiếc nhẫn này cho Hoa Khiếu Thiên sớm hơn dự định ban đầu . Đây chính là manh mối đầu tiên để hắn có thể tìm kiếm được cha mẹ của mình , nó mà lạc mất thì coi như cơ hội tìm được cha mẹ ruột của hắn bằng với số không .
Hoa Khiếu Thiên bực bội , hắn không ngờ trong một ngày chuyện xui đến với hắn nhiều như thế , hắn vò đầu bức óc tìm kiếm lối thoát ra khỏi đây .
-Cư...ứ...u...ta ...!
Hoa Khiếu Thiên ngạc nhiên , hắn nghe thấy có một tiếng kêu cứu . Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh nhưng vẫn không biết âm thanh phát ra từ hướng nào , thế là hắn đành phải kêu lên :
-Ngươi ở đâu ?
-Ta...ở...tr...ong...ng...ươi....
Hoa Khiếu Thiên kinh ngạc , trong cơ thể mình ? Mình bị loạn trí rồi sao ?
-Cứu...ta...nh...anh...đi...
-Làm sao mà ta gặp được ngươi ?
-Chỉ...c...ần...ng...ươi...nh...ắm...mắt. ..lại...là...được....Ta...sẽ...gi...úp.. .ng...ươi...gặp...ta...
Hoa Khiếu Thiên càng nghe càng thấy hiếu kì , hắn nhắm mắt lại . Hắn cảm thấy trước mặt mình không phải một màu đen nữa là một màu trắng , lúc này Hoa Khiếu Thiên mở mắt ra . Sao lại khác thế ? Mình mở mắt rồi tại sao cảnh vật xung quanh khác trước nhiều vậy ?
Hoa Khiếu Thiên làm cho cơ thể mình lơ lửng trong không gian này . Hắn liên tục bay về phía trước , cảm giác này thật là sướng , hắn cứ như là một con chim vui sướng vì mới bay được vậy , hắn cố gắng tăng tốc , hắn cứ bay mãi cho tới khi hắn gặp được một thứ ...
-Thứ này là gì ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào vật trước mặt . Bên ngoài được bao bọc bởi từng lớp xích màu đỏ , bên trong lạ là một cái chuông , đều đáng ngạc nhiên hơn nữa là có một chiếc nhẫn đang phát sang bao phủ vật này , mà chiếc nhẫn đó chính là của Hoa Khiếu Thiên .
-Tại sao chiếc nhẫn của ta lại ở đây ?
-Cứu...t...a....
Hoa Khiếu Thiên cảm thấy choáng váng khi tiếp cận với âm thanh này trong khoảng cách gần như thế . Hoa Khiếu Thiên nhìn thứ đó với ánh mắt lo ngại , hắn nhìn chiếc nhẫn của mình định giật lại nhưng hắn ngưng ngay hành động này . Chiếc nhẫn này là của hắn , nó xuất hiện ở đây chắc chắn là trong thời gian mình ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng và có thể chiếc nhẫn đó đã bảo vệ mình một mạng , hắn biết rất rõ tình trạng của mình lúc đó rất nguy hiểm , mà âm thanh lúc đó cũng đã mang cho hắn rất nhiều nghi hoặc , thế nên hắn vẫn chưa động thủ một cách vội vã , hắn nhìn thứ đó rồi nói :
-Tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây ?
-Ta...bị...chiếc nhẫn đó hại ...
-Chiếc nhẫn ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn chiếc nhẫn với ánh mắt nghi hoặc .
-Ta chính là xanh - đỏ .
-Thì ra là ngươi !
Hoa Khiếu Thiên nhìn thứ đó với ánh mắt hận thù , cuối cùng hắn cũng đã thông suốt hết . Thì ra thứ mà chiếc nhẫn mình đang nhốt chính là thứ mà đã làm hắn chết đi sống lại nhiều lần , xanh và đỏ . Hoa Khiếu Thiên hận hai cái thứ quái quỷ này tới thấu xương ,cớ gì lại phải cứu , chúng rất đáng chết vạn lần .
-Xin hãy giúp ta !
-Tại sao ta phải giúp . Ngươi muốn giết ta thì hà cớ gì lại cứu ngươi , để ngươi tiếp tục giết ta à ?
-Ta xin lỗi , thật ra lúc đó ta cảm thấy trong người ngươi có thứ gì đó rất lạ .
-Lạ ?
-Ngươi muốn biết thêm thì hãy cứu ta đi .
-Ngươi tưởng là lừa được ta sao ?
-Thôi được . Ta sẽ trao đổi với ngươi một thứ .
-Ồ , nói nghe xem .
-Ta sẽ cho ngươi ... bí tịch ma thân .
-Bí Tịch Ma Thân ? Nó là gì ? Tại sao ta chưa từng nghe tới .
Hoa Khiếu Thiên nghi hoặc , hắn sờ sờ mũi tỏ vẻ ngượng ngịu với sự hiểu biết của mình .
-Nó là bí tịch mà các các loài thú tự nghĩ ra dựa theo cơ thể của mình mà sáng tạo , ví dụ như là loài cóc thì nó sẽ tự tạo ra một bí tịch mà thích hợp nhất với nó để tu luyện . Như vậy đó .
-Vậy những loài thú ngoài kia tại sao không có bí tịch mà vẫn mạnh .
-Bí tịch hơi giống với công pháp của loài người , nó giúp loài thú có lĩnh ngộ nhiều hơn đối với thân thể của chính mình . Các loài thú kia chỉ là đang dùng phương pháp sơ đẳng nhất là hấp thu " khí " ngoài thiên địa rồi cải tạo thân thể thôi , chứ chúng chẳng có gì gọi là mạnh cả . Những loài thú có bí tịch thì cường độ thân thể sẽ cao hơn loài thú không có bí tịch gấp chục lần .Bí tịch là kiệt tác của loài thú , bí tịch còn ghi lại những kĩ năng vận dụng ma thể mà những loài thú bình thường còn chưa biết được , đa phần là do được lưu truyền từ đời này sang đời khác , được vô số kì tài của loài đó có cải tạo rất nhiều , làm cho bộ bí tịch càng ngày càng hoàn mỹ hơn . Vậy cho nên bí tịch đối với loài thúlà thứ vô cùng trân quý với loài thú , chỉ cần tu luyện bí tịch tới cảnh giới viên mãn thì chắc chắn thân thể sẽ cực kì mạnh mẽ , hồi phục cực nhanh , uy lực cực mạnh , cho nên bí tịch mới còn có tên " Bí Tịch Ma Thân " .
-Ngươi nói vậy là bí tịch rất quý giá .
-Ừm .
-Vậy ta hỏi ngươi ? Ta là người thì cần chi bí tịch .
-Ờ ... thì ....
-Ngươi đừng có tưởng ta bị ngu .
-Chưa chắc là con người không thể tu luyện được .
-Ý ngươi nói là sao ? Rõ ràng xem .
-Thật ra bí tịch của ta có thể dành cho con người , nhưng mà tu luyện rất khó khăn .
-Nó khó tới mức nào ?
-Trong Thú Giới . Cấp bậc bí tịch được phân chia như sau : Hoàng , Huyền , Địa , Thiên , Thánh , Tiên , Thần , mỗi cấp thì có phân chia tiếp bốn bậc : Hạ , Trung , Thượng , Đại Thành . Mà cấp bậc bí tịch của ta tiếp cận với thần . Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ .
-Vậy đưa đây .
-Cái gì ? Ngươi không suy nghĩ sao ?
-Sao lại phải suy nghĩ ?
-À thôi . Ngươi lại đây .
Hoa Khiếu Thiên bay lại gần , hắn thấy trong chiếc chung bỗng bay ra một quả cầu có hai màu xanh đỏ rất đẹp , Hoa Khiếu Thiên nhìn nó một cách si mê không rời .
-Ta nói cho ngươi biết đó chính là tinh hoa của bộ bí tịch của ta , nếu ngươi không học được xem ra ngươi không có duyên với nó , ngay cả ta cũng chưa chắc đã luyện bí tịch này đại thành đâu , ngươi nên nhớ phải cẩn thận đó .
Hoa Khiếu Thiên lắc đầu , với tay chạm vào quả cầu , đôi mắt mê luyến không rời của hắn làm cho xanh và đỏ nhìn thấy mà cười điên cuồng , chúng có thể dùng quả cầu này làm tai mắt để nhìn xung quanh nên khi thấy Hoa Khiếu Thiên mê ái quả cầu đó thì xanh đỏ mỉm cười một cách gian xảo : " Chạm đi , chạm nhanh đi , chỉ cần chạm nó là ta có thể thông qua nó mà điều khiển ngươi rồi , đến lúc đó ta sẽ đập nát chiếc nhẫn khốn nạn đó . Ngươi tưởng có thể tu luyện thành công sao ? Ta nói cho ngươi biết , chỉ có dòng tộc cao quý của ta mới tu luyện được thôi , con người đê tiện như ngươi làm sao mà luyện thành được , ngươi chỉ có một kết quả đó là thất bại , thất bại mà thôi . Ha ha ha ".
Hoa Khiếu Thiên không nghe thấy những lời oán độc đó của xanh và đỏ . Hắn cố gắng cẩn thận chạm vào quả cầu đó , hắn thở dài một hơi sau đó nhanh tay chộp lấy quả cầu .
" Ầm ầm "
Hoa Khiếu Thiên giật mình hốt hoảng , xung quanh hắn là hai màu xanh đỏ , cũng giống như lần trước , hắn bị hai màu tấn công , hắn cảm thấy rất bực bội , tại sao hắn ngu thế , lại không biết quỷ kế trong lòng của nó . Hoa Khiếu Thiên giật mình nhìn lại .
-Ở giữa của bọn chúng có một thứ gì đó .
Hoa Khiếu Thiên bất ngờ khi nhìn thấy có hai cái đồ vật nào đó nằm trong mỗi màu , Hoa Khiếu Thiên không biết rằng để có thể sử dụng một chút năng lượng của mình , xanh và đỏ đã nhờ sự trợ giúp của hai đại bảo vật - chính là Bí Tịch Ma Thân của chúng mới có thể phá hủy một chút không gian phong ấn của chiếc nhẫn . Tuy năng lượng này nhỏ yếu đối với xanh và đỏ nhưng đối với Hoa Khiếu Thiên chính là nguy hiểm trí mạng .
Cả hai nhào thẳng tới Hoa Khiếu Thiên , cứ như những con thú khát mồi , hung hăng chộp tới người Hoa Khiếu Thiên một cách táo tợn , Hoa Khiếu Thiên trợn mắt nhìn . Hắn đã có một quyết định rất lớn , đó chính là chống chọi lại hai thứ này , hắn muốn tiếp cận hai thứ này để lấy hai bảo vật trong người bọn chúng , đây là một quyết định rất lớn mật , nhưng Hoa Khiếu Thiên muốn là làm , hắn muốn có sức mạnh và hai thứ đó chính là vật có thể mang đến cho hắn sức mạnh .
-AAAAAAAAAA .
Hoa Khiếu Thiên hét lên thảm thiết , hắn đau đớn , đau đớn lắm , nước mắt hắn không kìm được tuôn rơi , từ hồi trước tới nay thì đây là lần hắn cảm thấy đau nhất , thể xác của mình bị hành hạ một cách mãnh liệt trước hai con mãnh thú này . Hoa Khiếu Thiên cố gắng cử động ngón tay nhưng mà không được , các cơ quan trong cơ thể đều bị chịu thương tổn rất lớn , hiện giờ nó không thể nào tuân theo mệnh lệnh của Hoa Khiếu Thiên được .
Chiếc nhẫn ở bên ngoài thấy có điều kì lạ xảy ra đối với Hoa Khiếu Thiên liền nhào tới Hoa Khiếu Thiên nhưng trong chiếc chuông bỗng phát ra những đợt sóng âm mãnh liệt . Thì ra là do xanh và đỏ gây ra , chúng không muốn bị chiếc nhẫn phá hủy kế hoạch của nó , chỉ còn cách làm cho chiếc nhẫn phân tâm không thể nào giúp Hoa Khiếu Thiên được , thế thì kế sách của hắn mới có cơ hội thành công .
-Ha ha ha . Nhân loại ngu xuẩn , ngươi tưởng mình có cơ hội đạt được công pháp của ta sao ? Ta nói cho ngươi biết , ngoan ngoãn nghe lời ta trở thành nô lệ của ta đi . Kha kha kha ...
*******
Hoa Khiếu Thiên đau đớn , hắn nghe rất rõ từng lời của xanh và đỏ , hắn càng ngày càng hận bản thân mình tham lam , hắn cảm thấy cơ thể mình đang bành trướng một cách nhanh chóng , dần dần hai màu xanh và đỏ định phá thể bay ra . Hoa Khiếu Thiên cố gắng ngăn chặn nhưng không được , giờ đây Hoa Khiếu Thiên chỉ còn cách gồng mình chịu đựng mà thôi , hắn dựa vào ý chí cứng cỏi của mình để chống chịu lại sự đau đớn ăn sâu vào linh hồn này .
-Giờ phải làm sao đây ?
Hoa Khiếu Thiên choáng váng , hắn cảm thấy hơi hoa mắt , hắn đang có dấu hiệu chìm vào giấc ngủ , hắn cảm thấy xót thương cho số phận của mình .
-Không , không được bỏ cuộc .
-Phụ thân ... con còn phải cứu người nữa . Con không muốn chết .
-Ta không muốn chếttttttt !!!
" UỒM UỒM "
Trong trái tim Hoa Khiếu Thiên tỏa ra hào quang , hào quang này chiếu sáng khắp không gian , ngay cả chiếc nhẫn cũng phải run rẩy kịch liệt trước hào quang này chứ đừng nói chi những vật khác . Lúc này xanh và đỏ cảm thấy có một khí tức rất mãnh liệt đang phát ra , nó hoảng sợ trước khí tức này , khí tức đứng trên vạn vật làm nó phải cúi đầu xuống thuần phục .
-Đây... là ... thứ gì ?
Hoa Khiếu Thiên cảm thấy nhẹ nhõm , hắn thở phào một tiếng nhìn xung quanh , màu xanh và đỏ dừng hoạt động phá hoại thân xác của Hoa Khiếu Thiên lại , chúng chỉ còn biết rung rẩy đứng trước mặt Hoa Khiếu Thiên . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy khó hiểu , hắn nhìn xung quanh .
-Ủa ... nó là ?
Một thân ảnh màu hoàng kim bay tới trước mặt hắn , ôm lấy hắn rồi vuốt ve mái tóc của hắn . Hoa Khiếu Thiên dâng trào một cảm xúc rất khó tả , hắn nhìn thân ảnh màu hoàng kim với ánh mắt dịu dàng . Nước mắt tự nhiên chảy xuống thấm lên khuôn mặt của thân ảnh màu hoàng kim đó .
Thân ảnh hoàng kim động đậy , lau đi nước mắt của hắn rồi quay người lại , nhìn xanh và đỏ với ánh mắt vô cảm , thân ảnh giơ tay ra rồi nắm lại , hai màu xanh và đỏ ngoan ngoãn bị thân ảnh hoàng kim nén lại thành hai hạt châu , hai hạt châu bay vào tay thân ảnh rồi thân ảnh hoàng kim đặt vào bàn tay của Hoa Khiếu Thiên hai hạt châu nhỏ nhỏ xinh xinh . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy xúc động , hắn ôm chằm lấy thân ảnh đó rồi thốt :
-Mẹ ,... có phải mẹ không ...?
Thân ảnh hoàng kim đó khựng lại , thân ảnh đó nhìn Hoa Khiếu Thiên với ánh mắt ấm áp , nàng chỉ ngón tay mình lên trán Hoa Khiếu Thiên rồi nàng biến thành những đốm sáng màu vàng xâm nhập vào trán Hoa Khiếu Thiên .
*********
Một vòng tay ấm áp luôn đặt ngón tay lên trán hắn , hắn cầm lấy ngón tay đó rồi chơi đùa thỏa thích , hắn nhớ rồi . Thân ảnh đó chính là mẹ của hắn .
-Mẹee ....
-Hu hu hu . Sao lại bỏ con , mẹ ơi quay lại đi .
Hoa Khiếu Thiên ngất đi , hắn cảm thấy một lần nữa , vòng tay ấm áp ôm chặt lấy hắn , đặt nụ hôn lên trán hắn rồi ru hắn ngủ , mẹ hắn hát hay lắm , hát làm cho hắn xót cả tâm can , hắn chỉ biết nhìn khuôn mặt dịu hiền của mẹ hắn rồi cười khúc khích :
-Con của mẹ , ngủ ngoan , ngủ ngoan ...
-Ngủ ngoan nhé con ...
-Con ngủ đi ...
-Ngủ ... đi ...!
Hoa Khiếu Thiên ngủ thiếp đi , hắn chìm vào cơn mê mang , mê được gặp lại vòng tay ấy , gặp lại giọng nói ấy , gặp lại người mà hắn gọi là " mẹ " .