- Triều Sinh, con có khẩu phúc rồi.
Thẩm Hạ vừa vào cửa đã cười khà khà nói:
- Trên đường về gặp được Trường Tử, thấy nó đang cầm hai con cá nhìn ngang ngó dọc.
Trường Tử và Thẩm Mặc tuổi tác tương đương, họ Diêu, vì người cao lớn, mọi người liền gọi hắn là Trường Tử, lâu dần, liền thay luôn cho tên ban đầu.
Diêu Trường Tử là người trung hậu nghĩa khí, cùng Thẩm Mặc rất tốt với nhau, thường thường cùng chơi đùa. Ngày hôm đó Thẩm Mặc bị rắn căn, còn nhờ Trường Tử cõng y về, nếu không cái mạng nhỏ của y nói không chừng bị Diêm Vương lấy mất rồi.
- Nó nói không thấy con ở nhà liền lên phố tìm.
Thẩm Hạ cho cá vào chậu, vừa đánh vảy, mổ bụng lấy mật một cách thành thạo, vừa nói:
- Khi gặp cha, nó đã lòng vòng nửa ngày trời rồi, cha nói với nó tình hình của con, nó mới yên tâm còn đưa cá cho cha, nói để con bồi bổ thân thể.
Những việc này đều do trong một năm vợ bệnh nằm giường, ông mới học được. Nếu là một năm trước thì Thẩm Hạ ngay cả nhóm lửa cũng chẳng biết chứ đừng nói gì tới làm cá.
- Sao hắn không tới đây?
Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Mặc đã ngồi dậy được, dựa vào cửa sổ hỏi.
- Nơi này là đại viện Thẩm gia, quy củ nhiều lắm, không phải ra vào tự do được như cái lều cỏ của cha con ta.
Thẩm Hạ nhỏ giọng nói:
- Trong tộc đông người phức tạp, không chừng còn xì xầm gì đó.
Thẩm Mặc im lặng một lúc, khẽ nói:
- Hay là... ngày mai chúng ta trở về?
- Trở về?
Thẩm Hạ lắc đầu quầy quậy, cố làm ra vẻ thoải mái nói:
- Cha ở đó đủ rồi, về một ngày cũng không muốn.
Khi nói câu này, ông xoay lưng lại với Thẩm Mặc, không ai thấy được vành mắt đỏ hoe.
Nhưng ông cũng không biết Thẩm Mặc ở trên giường hai mắt cũng ươn ướt, sống mũi cay cay, như có cái gì nghẹn ở cổ ...
Hai cha con im lặng như thế, trong căn lầu gác nho nhỏ, chỉ có tiếng lửa tí tách, Thẩm Hạ đem cá được rửa xong cho vào nồi.
Công việc tạm xong, Thẩm Hạ mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhón một hạt đậu La Hán bỏ vào miệng nhai, uống ngụm nước, mới phát hiện ra không khí nặng nề. Ông biết con trai tâm tư tinh tế, nhất định đã phát hiện ra điều gì rồi, cố gượng cười nói:
- Đợi cha có tiền rồi, sẽ ăn cả một lúc mười hạt đậu.
- Không khéo lại nghẹn.
Thẩm Mặc bật cười.
Thẩm Hạ há miệng cười, ân cần hỏi:
- Nữ nhân ở dưới lầu có lên làm phiền con không?
- Không ạ.
Thẩm Mặc lắc đầu, nói dối không chớp mắt.
Thẩm Hạ gật đầu, cuối cùng nhìn thấy lọ gốm và gói thuốc trên bàn, lấy làm lạ hỏi:
- Ai tới thăm thế?
- Nha hoàn của Ân tiểu thư.
Thẩm Mặc nói thật:
- Nói là để cho cha con ta bồi bổ thân thể.
Thẩm Hạ cảm thấy bất an:
- Thế này sao được, sao con lại lấy đồ của người ta chứ?
- Con ngay cả giường cũng chẳng xuống nổi, không muốn cũng chẳng làm gì được.
Thẩm Mặc chỉ vào bát canh đầu giường:
- Đó, con chưa chạm vào một miếng, đợi lão nhân gia về xử lý.
- Chuyện này...
Thẩm Hạ day dứt nói:
- Hôm qua được người ta miễn cho tiền thuốc, đã là quá đáng lắm rồi, hiện giờ lại lấy đồ của người ta, ân tình này trả ra sao? Cũng chẳng trả được.
- Từ từ trả là được.
Thẩm Mặc nhe răng cười:
- Cha trả không hết con trả, con trả không hết cháu cha trả.
Thẩm Hạ trừng mắt:
- Đâu tới mức đó.
Rồi cũng nhận món quà tặng đó.
Lúc này canh cá đã nấu xong, Thẩm Hạ liền trực tiếp bê nồi tới đầu giường, làm ông bị bỏng đưa ngón tay lên thồi phù phù, lại lấy chăn đặt sau lưng Thẩm Mặc, giúp y ngồi thẳng dậy, chuẩn bị bát đũa cho y xong mới cười bảo:
- Mau ăn cho nóng, cá diếc nhỏ nhưng lại đại bổ đó.
Thẩm Mặc nói:
- Cha cũng cũng ăn cùng đi.
- Không cần.
Thẩm Hạ lắc đầu:
- Cha ăn ở bên ngoài rồi, bụng còn đang đầy, lát nữa uống canh là được.
Thẩm Mặc không bóc trần lời ông, chỉ vào hũ canh gà:
- Trời nóng, để qua đêm sẽ hỏng mất.
Lúc này trời nóng bức ẩm uớt, thức ăn tươi để qua đêm là biến chất, chỉ có nước vứt đi.
- Đừng vội, ăm thong thả.
Thẩm Hạ hiền từ nói:
- Ăn nhiều mới chóng khỏe.
Nói xong đổ bát canh gà vào hũ, rồi đặt lên bếp hâm nóng.
Thẩm Hạ không nói nữa, ăn một con cá, uống bát nước canh, vỗ bụng nói:
- Con no rồi.
- Ăn thêm một chút nữa.
Thẩm Hạ lại múc cho y một bát canh gà:
- Chóng khỏe lên, đừng để cha phải lo.
Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng bụng cha réo ùng ục, thầm thở dài, nhận lấy bát nói:
- Ăn thêm nữa tức bụng lắm.
Thực ra buổi sáng y đã phát hiện, sau khi múc cho mình một bát cháo đầy, trong nồi chỉ còn sót lại chút nước, nhịn tới bây giờ, cha khẳng định đói lắm rồi.
- Ừ phải, nhiều quá không tốt.
Thẩm Hạ mới gật đầu, tiếc rẻ nói:
- Có gà lại có cá, thật quá xa xỉ.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Ngày mai chưa chắc có cơm mà ăn, hôm nay có rượu thì cứ say đi.
- Cụ non.
Thẩm Hạ không khách khí nữa, nhấm một ngụm canh gà nói:
- Cha đã nghĩ ra được làm gì rồi, ngày mai lại mua gà cho con.
- Cha làm gì?
Thẩm Mặc hứng trí hỏi.
- Viết chữ.
Thẩm Hạ vừa uống canh vừa đáp:
- Hôm nay cha chú ý rồi, ở trước miếu Thành Hoàng có người viết thư hộ người ta, soạn câu đối, chép bia. Một ngày thế nào cũng kiếm được trăm văn tiền, thế là một tháng ít nhất cũng kiếm được 2 lượng bạc, thêm vào mỗi tháng 6 đấu gạo lẫm, đủ cho hai cha con ta ăn uống. Chắt bóp một chút còn có tiền cho con đọc sách.
- Vì sao cha không đi dạy học?
Thậm Mặc hỏi:
- Như vậy thu nhập hẳn ổn định hơn một chút.
- Ài, con không nghĩ tới sao?
Thẩm Hạ thở dài:
- Cha xuất thân tú tài, dạy học ở huyện phủ không được, dạy vỡ lòng một tháng mới được một lượng bạc, không lời chút nào.
Theo quy củ, một khi ông bắt đầu làm nghề khác, tư cách lẫm sinh sẽ bị trừ bỏ, tất nhiên mỗi tháng không được phát 6 đấu gạo lẫm nữa.
Ở vùng giàu có như Giang Chiết, một lạng bạc có thể mua được hai thạch gạo, nhưng Thẩm Tú Tài không làm gì cũng được 6 đấu. Tức là nếu ông đi làm thục sư, mỗi tháng mới thu nhập thêm được 1 thạch 4 gạo, bảy đồng bạc (0.7 lượng).
Nếu ông ta đi viết chữ thì tình hình khả quan hơn nhiều, vì dựa theo quy củ bất thành văn, mấy nghề nghiệp mang tính lưu động cao như bán chữ, tính số. Hoặc là những công việc lao động thể lực, đều được coi là kế quyền nghi giải quyết khó khăn cấp bách, không bị mất gạo lẫm.
***1 thạch = 10 đấu = 100 thưng.
*** thục sư: Thày giáo trường tư thục.
Đạo lý rất đơn giản, người đời cho việc trí óc là quý, việc thể lực là thấp kém, mà mấy cái nghề như đi rao tính số, bày hàng bán chữ, mặc dù không phải là việc thể lực, nhưng chung quy là việc làm nhục tư văn. Phàm là còn hi vọng, người đọc sách không làm nghề thấp kém này lâu dài.
Kỳ thực còn có một nghề, thu nhập cao, cũng coi như là có thể diện, đó là đi ra bên ngoài làm sư gia cho nhà quan cao quyền quý.
Phải biết rằng thanh danh sư gia Thiệu Hưng, "am hiểu thi thư, chu đáo tháo vát, giỏi viết công văn" bốn biển đều biết. Nhất là người Thiệu Hưng có công danh đàng hoàng như Thẩm Hạ, một năm kiếm được 80 tới 100 lượng bạc còn là ít.
Nhưng vì sự nghiệp học hành của Thẩm Mặc, Thẩm Hạ đành từ bỏ lựa chọn tốt nhất, kiên quyết lên phố bán chữ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Nói làm là làm, ngày hôm sau Thẩm Hạ về căn lều cỏ bên bờ sông, lấy bút mực, vác một cái bàn hỏng, hào hứng tới miếu Thành Hoàng bày quán.
Dù sao ông ta đường đường xuất thân tú tài, bất kể là người có biết chữ hay không, đều có thể nhìn ra ông ta viết chữ đẹp hơn những tiên sinh đi lừa kiếm lấy miếng cơm kia nhiều. Thêm vào ông không tham tài, trăm văn cũng viết, mười văn cũng viết, thực sự không có tiền thì cho chút lương thực thịt thà cũng được, mọi người ai cũng muốn mua chữ của ông ta.
Trừ ngày đầu tiên mới khai trương, từ đó cứ mỗi ngày ra phố lại kiếm hơn trăm văn tiền, chẳng tới vài ngày đã giành hết sạch khách của những người xung quanh.
Cảm giác đột nhiên đang nghèo hóa giàu, làm Thẩm Hạ có chút đầu óc thiếu sáng suốt, không ngờ đúng là có một ngày mua con gà béo về cho Thẩm Mặc bồi bổ.
Ăn canh gà thơm phức, Thẩm Mặc lại không vui nổi, y lo lắng hỏi:
- Phụ thân, mầy người đồng hành kia làm ăn thế nào.
- Cha sao biết được?
Thẩm Hạ cầm cái cánh gà, chẳng để ý tới lịch sự xé ăn, miệng nhồm nhoàm đáp:
- Có điều mấy ngày qua người tìm ta viết chữ ngày càng nhiều, nguyện đợi cha tới ngày mai viết, cũng không muốn tìm người khác.
Nói tới đó không khỏi đắc ý:
- Triều Sinh, con không nhìn thấy mắt mấy người cùng nghề kia, chậc chậc.. Đoán chừng muốn ăn thịt ta ấy chứ.
Thẩm Mặc nhíu chặt mày, nói khẽ:
- Chuyện gì cũng nên có chừng mực, phụ thân mới tới đã cướp hết chén cơm của người ta, không khéo bị người ta hận đấy.
- Khéo lo.
Thẩm Hạ đưa bàn tay phải đầy mỡ, cầm chung rượu, uống ực một cái:
- Cha con không trộm không cắp, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm, có gì mà phải cẩn thận? Còn về phần không ai tìm họ, là do tài họ kém, trở về luyện chữ mới là đúng, sao có thể oán trách cha được.
- Phụ thân là quân tử vô tư.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhưng trên đời này khó phòng nhất, nên phải cẩn thận ứng phó chính là tiểu nhân.
- Cẩn thận ứng phó? Nực cười.
Thẩm Hạ uống chén rượu nữa:
- Còn phải giúp bọn họ nữa sao?
- Đương nhiên là không phải giúp gì.
Thẩm Mặc nói:
- Chỉ cần đề phòng bọn họ làm chuyện xấu thôi.
Thẩm Hạ chính đang lúc đắc ý, làm sao nghe lọt những lời thực lòng của con trai chứ? Ông xua tay, dừng cuộc nói chuyện:
- Những chuyện này con đừng bận tâm nữa. Cha con bốn chục tuổi đầu, còn cần thằng nhóc con mười mấy tuổi dạy bảo sao?
Thẩm Mặc chỉ đành ngậm miệng.
Mấy ngày về sau, Thẩm Mặc ở nhà an tâm dưỡng bệnh, Thẩm Hạ mỗi ngày mua thịt cá mang về. Tiểu nha đầu Họa Bình thi thoang cũng tới, tặng chút thuốc bổ, lần nào cũng nói chuyện với y rất lâu mới đi. Trước khi đi còn đòi Thẩm Mặc đem những chuyện vui, câu đó lặp lại một lần, nói là muốn trở về khoe.
Bà nương ở dưới lầu cũng không có động tĩnh gì nữa, ăn uống ngon lành, không bị quấy rầy, sức khỏe Thẩm Mặc phục hồi rất nhanh. Chỉ sáu bảy ngày là có thể dựa vào tường đi lại. Xem ra thêm mười ngày nửa tháng nữa là lại có thể chạy nhảy được rồi.
Sau khi đi lại được, chuyện đầu tiên Thẩm Mặc làm là đi ra cửa, nhìn viện tử nơi mình đã ở bảy tám này, xem rốt cuộc nó như thế nào.
Y ở căn lầu gác tận cùng phía bắc, cũng là nơi cao nhất của đại trách viện, dựa vào cửa, có thể nhìn bao quát cả viện tử. Tòa trạch viện này xây theo hướng từ bắc hướng nam, có diện tích rất rộng, đếm qua số nóc nhà, không ngờ có tới năm dãy.
Nhỉn ra đằng xa, ở phía cổng chính có hai cột cờ cao tới năm trượng. Giữa hai cột cờ chính là đường trung trực của cả trạch viện, kiến trúc từ nam tới bắc hoàn toàn đối xứng nhau, chính đường đặt trên đường trung trực, bên trái bên phải đều có nhĩ phòng, các phòng nối liền nhau, các gian đối diện nhau.
Nhìn qua không khác gì bố cục tứ hợp viện mà y quen thuộc, chỉ là bố trí sát nhau hơn, khoảng sân trống ở giữa nhỏ hơn rất nhiều, mặc dù kiến trúc tinh xảo tỉ mỉ, nhưng có chút cảm giác chật chội, không rộng rãi như kiểu phương bắc. Thẩm Mặc cho rằng có thể vì Giang Nam đất chật người đông, nên phải tiết kiệm không gian.
Mặt dù ở mặt bằng không bằng tứ hợp viện của phương bắc, nhưng ở độ cao thì lại hơn không ít. Y nhìn thấy trừ chính đường cao hai tầng ra, trong hậu viện đều là nhà lầu ba năm tầng. Cứ mỗi dãy lại có bốn gian phòng, chính giữa là thượng phòng, đông tây là sương phòng, mặt nam là sảnh đường, bốn mặt đối diện nhau như một ô vuông, ở giữa có sân vườn, tạo thành một căn tứ hợp viện nhỏ.
Từ dãy thứ ba tới dãy thứ năm mà Thẩm Mặc ở , được con hành lang vòng vèo ngăn cách thành sáu đình viện nhìn như độc lập mà lại liên hệ với nhau. Phòng ốc phân bố có trật tự, đình viền tiếp giáp, cánh cửa đối nhau, hành lang xuyên suốt thông đi bốn phương tám hương, hoa đỏ liễu xanh điểm xuyết giữa tường trắng, nhìn mà thư thái, cảm thấy mùa hè không còn quá khó chịu nữa.
Chính đang chìm đắm thưởng thức cảnh đẹp, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng chửi quen thuộc vang lên:
- Thằng chó con kia, không phải bị bệnh lao à? Sao còn chưa đi đầu thai?
Thẩm Mặc cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là mụ béo kia tái xuất giang hồ rồi, thân hình mụ vẫn phì nộn nhữ cũ, mặc váy bó chặt người, cầm nửa miếng dưa hấu, miệng còn dính mấy hạt dưa màu đen, đang ngửa cổ trừng mắt nhìn mình.
Thẩm Mặc từ trên nói vọng xuống:
- Mụ già đanh đá, tiểu gia nói là "lão tử không có bệnh", ai bảo mụ và chồng mụ không nghe cho hết.
- Cái gì? Gan phì lên rồi à?
Mụ béo không ngờ y mồm mép như vậy, tức thì chiến ý dâng trào:
- Cái thằng chó con suốt ngày cùng con ** con chim chuột với nhau, càng ngày càng không biết xấu hổ nữa.
Thẩm Mặc không thèm để y tới mụ, xoay người vào phòng. Gặp phải hạng đanh đá không nói lý lẽ này, nếu chửi nhau là chính hợp ý của mụ. Thắng thua chưa nói, ngươi đã bị liệt vào đội ngũ thấp kém rồi, đó là sự sỉ nhục lớn với bản thân.
Nữ nhân kia thấy Thẩm Mặc bỏ đi, còn tường rằng "thằng chó con" sợ mình rồi, càng trở nên đắc ý, vặn cái hông phì nộn leo lên lầu, muốn đòi lại món nợ ngày hôm trước.
Khó khăn lắm mới leo được lêu lầu, mụ béo thở hồng hộc, đầy cánh cửa khép hờ xông vào bên trong.
Chỉ nghe rầm một tiếng, một thứ chất lỏng mang theo múi vị rất nồng từ trên trời đổ ụp xuống đầu mụ, tiếp theo đó một cái chậu sành đập lên vai mụ , rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mụ béo sợ tới ngây ra, miếng dưa hấu rơi đánh bộp xuống đất, bàn tay béo múp vẫn giơ trên không, cứ đứng ngây ra đó rất lâu không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghe thấy Thẩm Mặc cố nhịn cười nói:
- A ha, ngươi làm vỡ cái chậu gia truyền của nhà ta rồi, mau bồi thường cho ta.
Mụ béo lúc này mới tỉnh lại, ngửi thấy một mùi khai sực, tức thì mặt tái đi, thẹn quá hóa giận quát:
- Tiểu tử, ngươi đợi đó.
Xoay người chạy xuống lầu, mặc dù muốn lột da "thằng chó con" nhưng không chịu nổi sự nhớp nháp trên người, nên chạy đi tắm rửa trước.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Qua một hồi lâu, Thẩm Mặc loáng thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vã truyền tới, hình như mụ kia đang bảo chồng mụ lên lầu báo thù, hán tử kia không chịu, mụ béo liền chửi hắn ăn hại, cầm một cây gậy hùng hổ đi lên lầu.
Nữ nhân đó nhìn thấy cánh cửa phòng vẫn khép hờ, liền liếc nhìn qua khe cửa, quả nhiên thấy một cái rổ gác bên trên, cười lạnh:
- Bà đây sao mắc lừa nữa được chứ?
Mụ ngẩng đầu nhúm chân cầm gậy chọc mạnh lên trên quả nhiên cái rổ rơi xuống.
- Ha ha, hết trò rồi, thằng chó con chết dẫm.
Mụ béo đẩy cửa, nghênh ngang bước qua ngưỡng cửa tiến vào phòng.
Thế nhưng chuyện bất ngờ lúc nào cũng có, chân phải vừa mới dẫm xuống, mụ liền cảm thấy như dẫm lên gương, cúi đầu nhìn, thì ra dẫm lên cái vỏ dưa hấu. Chỉ nghe "oạch" một cái, mụ béo liền ngã ngửa ra sau. Có câu họa vô đơn chí, chân mụ vấp phải ngưỡng cửa thế là ngã xuống càng mạnh, như núi lở ngã đánh rầm.
Tiếp theo đó là tiếng rống như heo bị cắt tiết, mụ béo như quả bóng lớn, lăn từ trên cầu thang hẹp xuống, cảm giác đó hết sức quen thuộc. Có điều chồng mụ lần này học khôn rồi, thấy con quái vật khổng lồ lăn xuống, không cần suy nghĩ né qua một bên, trơ mắt nhìn mụ vợ thất điên bát đảo, ngã chổng vó lên trời.
Thẩm Mặc ở bên trên nghe thấy, thầm nghĩ :"Lần này mụ ta ngã quá đau, ngay cả sức chửi bới cũng không còn nữa." Y biết chuyện này còn chưa xong, nhưng không để trong lòng.
Y lặng lẽ tựa bên cửa sổ, nhìn dòng suối chảy qua cầu, nhìn những tảng đá xanh lót đường nhẵn bóng, nhìn chiếu thuyền mui qua lại như mắc cửi, nhìn nam nam nữ nữ mặc váy dài áo ngắn, bọn họ đang làm việc, đang nói cười, cũng có người ngẩng đầu lên nhìn tỉểu ca dựa cửa sổ ra ngoài, phát tiếng cười đầy thiện ý.
Tất cả đều hết sức sống động, tất cả đều dường như rất thân thuộc, chẳng có chút cảm giác xa lạ nào, dường như ngay từ đầu y đã thuộc về nơi này.
" Đây chính là cuộc sống của mình." Thẩm Mặc nói với bản thân như thế, phất mạnh tay, cáo biệt thế giới như trong mộng kia.
.......
Y đoán không sai, trời còn chưa tối, phiền phức đã tới.
Thẩm Mặc khi ấy đang xuất thần thì nghe thấy ở sân có tiếng người huyên náo, tiếp ngay sau đó là tiếng lên lầu sầm sầm.
Thẩm Mặc vừa mới ngồi thẳng người, liền nghe đánh uỳnh một cái, cửa bị người ta đá bật ra, một đại hán tử mặt to tai lớn xuất hiện ở trước mặt Thẩm Mặc.
Đại hán đó không vội vào phòng, mà nhìn khắp trên dưới xung quanh mới sải bước đi vào, lách mình tránh cửa ra, còn không quên giơ chân đã vỏ dưa hấu đi.
Một tên công tử đầu đội mũ có tua, người mặc áo gấm, tay phe phẩy quạt xuất hiện ở cửa. Hắn cùng lắm là mười sáu mười bảy, nhưng kiêu ngạo vô cùng, hếch hai cái lỗ mũi lên với Thẩm Mặc hỏi:
- Là ngươi đả thương Thất cô nương hả?
Thẩm Mặc chẳng hiểu gì:
- Xin hỏi một câu, Thất cô nương là ai?
Thanh niên áo gấm hừ một tiếng, khiến lỗ mũi càng to hơn, nói với đại hán bên cạnh:
- Nói cho y biết Thất cô nương là ai.
- Ngươi nghe cho kỹ đây.
Đại hán nghe lời nói:
- Thất cô nương chính là đường chất nữ của công tử nhà chúng ta, cũng chính là người ở dưới lầu của ngươi.
*** Đường chất nữ : Cháu gái họ nội. Thêm biểu ca là anh con cô dì, đường ca là anh con chú bác.
Thẩm Mặc tí nữa thì chết nghẹn, thầm nghĩ:" Chồng con mụ béo kia khi xưa chắc chỉ nghe tên mà không thấy người, cho nên mới rơi vào ổ sói." Mặt thì thản nhiên nói:
- Không phải ta đả thương, mà tự mụ ngã bị thương.
- Đừng có cãi láo.
Thanh nhiên kia cười nhạt:
- Ngươi phải biết Thẩm gia chúng ta gia quy nghiêm ngặt, cấm thân tộc ẩu đả.
Nói rồi gấp quạt lại:
- Còn chưa trói y lại, đưa tới chỗ đại lão gia chịu gia pháp.
Đại hán đó đi tới, muốn tóm lấy Thẩm Mặc, y ho khù khụ nói:
- Ngươi dám chạm vào ta à? Không nhìn thấy ta bị bệnh thoi thóp đây sao? Chẳng may ta có điều gì không hay, tính là lỗi của ngươi hay công tử nhà ngươi?
Đây đúng là nói dối không biết ngượng mồm, gần đây y ăn ngon ngũ kỹ, mặt hồng hào, chẳng thấy chút nào giống vẻ chết non cả.
Đại hán bị y dọa, quay nhìn thanh niên áo gấm, thanh niên đó bực mình nói:
- Bảo y tự đi.
Lúc này hắn mới nhớ ra tên tiểu tử này bị rắn cắn mới tới đây ở, mặc dù nhìn như không sao, nhưng ai mà biết có lăn đùng ra chết hay không.
Thẩm Mặc vịn lan can, run run đi xuống lầu, tên thanh niên áo gấm nghênh ngang đi đầu, tên đại hán to lớn đi ở cuối, kẹp y vào giữa, cứ như áp giải phạm nhân vậy.
Vừa ra sân, Thẩm Mặc liền nhìn thấy "Thất cô nương" mặt mũi xưng vêu, tay chân bị nẹp, đang ngồi lên một cái xe đẩy, đang hép mắt cười với mình. Đó chắc là kiểu cười lạnh hoặc cười đắc ý, nhưng mà mặt mụ xưng như cái quả cà, làm người ta vừa nhìn đã thấy buồn cười.
Đợi ba người đi khỏi tiểu viện, Thất cô nương sai nam nhâm của mụ đẩy sau xe, năm người xếp thành hàng đi trong hành lang. Thẩm Mặc nhìn trước ngó sau, đột nhiên nhớ ra một bài hát khi bé, không ngờ hợp cảnh, liền lớn giọng hát.
“Đường Tăng khoác áo cà sà.
Tôn Ngộ Không theo ở đằng sau, Tôn Ngộ Không chạy rất nhanh.
Trư Bát Giới theo ở đằng sau, Trư Bát Giới trông béo ị.
Sa hòa thương đi cuối, Sa hòa thượng đẩy xe.
Trên xe có mụ yêu tinh đang ngồi, mụ yêu tinh thật là tệ, lừa Đường Tăng và Bát Giới.
Đường Tăng và Bát Giới thật hồ đồ chẳng nhận ra, chẳng nhận ra, bị mắc lừa.
May nhờ Tôn Ngộ Không mắt sáng như sao, chiếu ra kim quang, giơ cao gậy Kim Cô, gậy Kim Cô quét sạch yêu ma quỷ quái...”
Vào thời đó chuyện Đường Tăng tây du đã truyền tới từng nhà từng ngõ, lại thêm vào giọng y cực lớn, hát lại rất tức cười, khiến cho nam nữ trong các viện chạy ra xem, còn có một số đứa bé theo đằng sau, cười đùa nghe y hát.
Đợi y hát xong, tên công tử kia quay đầu lại cười:
- Bài hát này của ngươi thú vị đấy, là ai dạy ngươi vậy?
Thẩm Mặc tròn mắt, không biết vị công tử này là đại trí giả ngu hay đại ngu giả trí.
Khi đó đám trẻ con hiểu ra, vây quanh Thất cô nương béo ú trên xe, làm mặt quỷ léo nhéo hét:
- Mụ yêu tinh, mụ yêu tinh...
Thất cô nương tất nhiên cũng hiểu, tức tối nói:
- Tứ công tử, y chửi công tử là Đường Tam Tạng đó.
- Ta đẹp trai như vậy sao?
Không ngờ Tứ công tử chẳng giận còn vui, sờ mặt hỏi Thẩm Mặc:
- Ta thật sự đẹp trai như Đường Tam Tạng sao?
Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt mồm méo mắt lệch của hắn, nói bừa:
- Công tử ngọc thụ lâm phong, dung mạo như Phan An, ai thấy cũng yêu, hoa thấy đua nở.
- Tiểu tử khá đấy, mắt không tệ.
Tứ công tử cười sung sướng:
- Rất ít người nhận ra được vẻ đẹp thầm kín của ta.
- Chao ôi, trên đời này không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu người có mắt để nhận ra cái đẹp.
Thẩm Mặc nghiêm trang nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Tứ thiếu gia đột nhiên nhận ra, tên thiếu niên nhỏ hơn mình hai ba tuổi này rất là tuyệt vời.
Hắn mân mê hàm nghĩ một lúc nói nhỏ:
- Hay là ngươi xin lỗi Thất cô nương một câu, chuyện này coi như xong.
Thẩm Mặc còn chưa nói gì, Thất cô nương vẫn luôn giỏng tai lên nghe đã không chịu, thét lên:
- Không được! Y hại cháu thành ra thế này, không thể cứ thế mà xong được.
Tứ thiếu gia cũng thấy nhiều người biết rồi, cứ thế mà bỏ qua sẽ khiến người ta xì xào, nói không chừng còn gây họa cho mình. Nghĩ tới đây nháy mắt với Thẩm Mặc:
- Yên tâm đi, chỉ cần không phải ngươi sai, bản công tử sẽ nói đỡ cho ngươi.
- Tứ thúc...
Thất cô nương ủy khuất nói.
Tứ thiếu gia nhìn bầu trời xanh ngoài hành lang, cười khan nói:
- Hôm nay trời trong xanh, thật là khoan khoái.
Rồi cắm đầu đi không nói nữa.
Đi qua mấy cổng vòm, đoàn người tới sân của gian thứ ba, Tứ công tử bảo bọn họ đợi bên ngoài, một mình đi vào trước thông báo.
Nơi này hiển nhiên là cực kỳ trong yếu trong phủ, có tới mười hai cánh cửa hướng về phía nam, bên trên khắc "xuân hạ thu đông", "ngư tiều canh độc", "cầm kỳ thư họa", tạo hình cổ kính, điêu khắc tinh tế, thiếu chút nữa làm Thẩm Mặc nhìn không dứt mắt ra được.
Lát sau Tứ thiếu gia đi ra nói:
- Đại lão gia gọi các ngươi vào.
Hán tử liền đỡ Thất cô nương xuống xe, đi tới trước cửa thì buông tay ra, để mụ tự tập tễnh bên ngoài, bản thân không dám bước thêm một bước.
Thấy Thẩm Mặc có chút hiếu kỳ, Tứ thiếu gia ghé vào bên tai nói nhỏ:
- Ở rể, không được vào nhà trên.
Còn tốt bụng nhắc:
- Đại lão gia lợi hại lắm, cẩn thận đấy.
Thẩm Mặc cười với hắn:
- Cám ơn thiếu gia chỉ điểm.
Chỉnh trang lại trường sam được giặt sạch sẽ, ngửa đầu đi vào.
Vừa qua cửa liền nhìn thấy chính giữa sảnh đường có một tấm hoành phi bằng gỗ Đàn, bên trên viết bốn chữ lớn "Trung hòa vị dục", phía dưới trang trí điển nhã, khắc gia huấn của Chu tử. Hai bên là hai câu đối "lập tu tế chí, độc thánh hiền thư".
*** Trung Hòa Vị Dục: Lấy ý từ sách Mạnh Tử nói về đạo Trung Dung.
*** Chu Tử: Chỉ nhớ là nhà tư tưởng.
Một chiếc bàn bát tiên đặt trước hai câu đối và lời gia huấn, trên bàn đặt ngay ngắn bài vị của Khổng Thánh Nhân. Ngồi ở bên phải bàn là trung niên nam nhân mặt mũi thanh nhã, râu ba chỏm, mặc áo giống như của đạo sĩ.
Thất cô nương đang quỳ trước mặt ông ta khóc lóc kể lể.
Nam nhân trung niên này là chủ nhân của Thẩm phủ, Thẩm đại lão gia, đáng lý ra ông không để ý tới việc vặt vãnh này. Nhưng vì gia quy nghiêm ngặt, từ tổ phủ của ông, đã đem điều người trong họ ẩu đả, thành hành vi làm nhục mặt người đọc sách, làm nhục gia phong. Cho nên nghiêm cấm, một khi phát hiện ra phải do gia chủ đích thân xử lý, chỉ cần tra ra sự thực sẽ trục xuất khỏi cửa. Cực kỳ hà khắc.
Loại quyền lợi này nếu như nhờ tay người khác, Thẩm gia chẳng phải là loạn sao? Cho nên dù là chẳng muốn, nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nại, hỏi rõ ràng rành mạch xung đột.
Ông ta đang bị Thất cô nương với cái khẩu âm Vĩnh Vương khó nghe nói không ra đầu ra đuôi làm cho hoa mày chóng mặt, liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú từ cửa bên ngoài. Trông y không quá mười ba mười bốn, trường sam trên người tuy vá chằng vá đụp nhưng sạch sẽ, mặc chỉnh tề, làm người ta càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Đáng quý hơn nữa là đứa nhỏ này bước đi đĩnh đạc, cử chỉ chừng mực, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình có nề nếp tri thư đạt lý.
Lại so với Thất cô nương đang quỳ dưới đất như một con heo ngu xuẩn, thực là cách biệt như trời với đất. Bất tri bất giác đại lão gia phạm vào tật trông mặt mà bắt hình dong, trong lòng đã ngả về phía thiếu niên kia rồi.
Thẩm Mặc sau khi đi vào, vén áo khom mình hành lễ với bài vị Khổng Thánh Nhanh, hành động này càng làm thiện cảm của Thẩm lão gia tăng vọt. Hành lễ với Khổng phu tử xong, Thẩm Mặc lại hướng về Thẩm lão gia nói lớn:
- Đồng sinh Thẩm Mặc, ra mắt Thẩm đại lão gia.
Thẩm lão gia cười khà khà:
- Mau mau đứng dậy đi, không cần câu nệ.
Đây chẳng phải là do Thẩm lão gia bình dị dễ gần, không nỡ để Thẩm Mặc quỳ, mà vào thời đó, quỳ lạy là lễ tiết để phân chia tôn ti, lập nên uy nghiêm, đặc biết là trong gia tộc lớn như Thẩm gia, điều này lại càng không thể sơ xuất.
Ông sở dĩ không nhận Thẩm Mặc bái lạy là vì hai chữ "đồng sinh" vừa phát ra trong miệng Thẩm Mặc. Đồng sinh là gì? Không phải là nói mình tuổi còn nhỏ, xin được chiếu cố nhiều hơn hay gì gì đó, mà nó biểu thị cho một thân phận. Người đọc sách tham gia thi huyện, thi phủ, thi viện, nhưng không trúng tư cách sinh viên, bất kể là người già hay trẻ nhỏ, tóc đen hay tóc bạc đều gọi là đồng sinh.
*** Thi viện (viện thí), là kỳ thi chính thức nếu muốn được tham gia khoa cử, còn gọi là chương thí, thi đỗ thì gọi là sinh viên tục xưng hay tú tài (mậu tài) hoặc là tướng công.
Điều này thường gây cho người ta một cảm giác sai lầm "đồng sinh" là kẻ thất bại, là danh từ xui xẻo, địa vị xã hội chẳng hơn gì tên ăn mày. Nhưng thực tế, chỉ cần được tham gia thi cử, là đại biểu cho các đồng sinh thân thế thanh bạch, ba đời không có nam nhân phạm pháp, nữ nhân tái giá, đồng thời là người đọc sách nghiêm chỉnh được giáo dục chính quy.
Ở triều Minh, trong sĩ nông công thương, "sĩ" được tôn kính và ưu đãi hết sức, thuộc về giai tầng cai trị. Mặc dù "đồng sinh" là tầng thấp nhất của giai tầng đó, hoàn cảnh sinh hoạt còn kém cả nông dân, nhưng không ảnh hưởng tới địa vị chính trị hơn người một bậc.
Điều này không khó lý giải, hiện giờ người ta đang thất thế, nhưng ai mà biết được kỳ thi sau người ta có là cá chép trở mình vượt long môn hay không? Cho nên mọi người rất giữ chừng mực, để ngày sau còn dễ nhìn mặt nhau. Cho nên lâu dần liền hình thành một quy củ, trừ trường hợp chính thức ra, nếu có thể miễn quỳ thì được xã miễn.
Thẩm Mặc năm ngoái tham gia khoa thi, nhưng vì mẫu thân mắc bệnh nặng đành phải bỏ dở giữa chừng, điều này chẳng phải chuyện mất mặt gì, ngược lại còn rất vinh quang, được người ta gọi là có hiếu.
Nhưng dù sao y cũng đã thi huyện, cũng được coi như là đồng sinh rồi, nên có tư cách xưng đồng sinh, hơn nữa còn là loại đồng sinh ít mất mặt nhất.
Thẩm Mặc nghe lời đứng dậy luôn, vái thật sâu:
- Thẩm Mặc ra mắt Thẩm đại lão gia.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Thẩm lão gia tươi cười:
- Ngươi là công tử của Thẩm tướng công phải không?
- Hồi bẩm đại lão gia, chính là học sinh.
Thẩm Mặc lễ phép nói:
- Gia phụ tướng dạy, nhờ ân đại lão gia thu nhận khi cha con ta khi lạc nạn, cha con ta không có gì báo đáp, chỉ đành ghi tạc trong lòng...
Thẩm lão gia xua tay, vờ không vui:
- Các ngươi chẳng lẽ không phải là con cháu Thẩm gia sao? Nói thế là thành xa lạ rồi.
Từ thời cha Thẩm Hạ chia nhà rời ra ngoài, kỳ thực không được tính là người của Thẩm gia nữa, nhưng luận thân thích, thì cũng không có gì là sai.
Thấy bọn họ đối đáp sôi nổi, Thất cô nương cảm thấy chuyện này sắp hỏng rồi, sốt ruột chen mồm vào:
- Đại gia gia, chính là y hai tôn nữ thành ra như thế này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Thẩm đại lão gia nhíu mày, trầm giọng nói với Tứ thiếu gia đứng ở bên cạnh:
- Lão Tứ, người là do con đưa về, đem ngọn nguồn kể cho vi phu nghe một chút.
- Tuân lệnh phụ thân đại nhân.
Từ thiếu gia ngoan như mèo con, nhỏ nhẹ nói:
- Hôm nay khi hài nhi đang học tập ở trong phòng, nam nhân của Thất cô nương đột nhiên tới cáo trạng, nói tiểu ca này đánh bị thương vợ của hắn.
Nói rồi nhìn cha một cái, thấy sắc mặt ông không đổi mới tiếp tục cẩn thận nói:
- Phụ thân muốn hài nhi để ý chiếu cố tộc nhân, hài nhi tuân theo ý tứ đó, tới Văn Đào viện xem xét, liền thấy Thất cô nương bị thương và vị tiểu ca này ở bên trên lầu.
- Nói vào trọng điểm.
Thẩm lão gia sầm mặt:
- Không cần cứ tự khoe khoang mãi.
- Dạ, vâng.
Tứ thiếu gia rụt cổ lại, nói vắn tắt:
- Hài nhi phát hiện ra Thất cô nương này bị thương, nhưng vị tiểu ca này bị bệnh nằm trên giường, tới nay chưa ra khỏi phòng. Hải nhi không hiểu y làm bị thương Thất cô nương ra sao, không dám tự tiện, liền mang tới cho phụ thân minh xét.
- Coi như con còn hiểu chút quy củ.
Mặt Thẩm lão gia hơi giản ra, khen một câu. Quay đầu sang hỏi Thẩm Mặc:
- Là ngươi đả thương Thất cô nương sao?
- Học sinh nào dám.
Thẩm mặc dứt khoát phủ nhận:
- Nếu là học sinh đả thương Thất cô nương thì kiếp này học sinh không trúng được cử nhân.
Đối với người đọc sách mà nói, đây tuyệt đối là lời thề cực nặng rồi, nhưng đúng là không phải y động thủ, có thề thốt ra sao cũng không quan trọng.
Thẩm lão gia quả nhiên tin ngay, lấy làm lạ hỏi:
- Nếu không phải ngươi động thủ, vậy sao Thất cô nương bị gẫy xương.
- Điều này đại lão gia có thể hỏi Thất cô nương.
Thẩm Mặc nói:
- Chỉ cần cô ta cũng thề đảm bảo nói thật.
Thẩm lão gia gật đầu, nói với Thất cô nương:
- Ngươi thề đi.
Thất cô nương chỉ đành thể nếu nói dối nửa câu sẽ bị thủng bụng lòi ruột, rồi mới nói hết sức tội nghiệp:
- Hôm nay tôn nữ lần đầu tiên đi lên lầu, vừa đầy cửa vào thị bị bồn nước tiểu đập vào đầu; lần thứ hai lên lâu thì lại bị dẫm vào vỏ dưa hấu ngã từ trên lầu xuống.
Tứ thiếu gia đứng nghe ở bên cạnh, không ngờ chuyện lại thú vị như thế, phì cười ra tiếng.
Thẩm lão gia cũng có chút không nhịn nổi, cố nín cười nói:
- Thẩm Mặc, vì sao ngươi lại gác bổn nước tiểu trên cửa?
- Phòng trộm.
Thẩm Mặc hết sức nghiêm trang nói:
- Có câu: "Không nên có lòng hại người, không thể không cò lòng phòng người."
Nói rồi giang tay ra:
- Học sinh thường ngày hôn mê lờ đờ, đặt bồn nước tiều lên đó một là có thể cảnh báo, hai là có thể khiến khách không mời trở tay không kịp.
- Ngươi nói có chút đạo lý.
Thẩm lão gia tựa cười tự không hỏi:
- Nhưng nếu làm bị thương nhầm người tốt thì sao?
- Chỉ không phải là kẻ mang lòng dạ bất trắc, thì sẽ gõ vửa mà vào. Học sinh sẽ nhắc nhở hắn.
Thẩm Mặc ung dung đáp.
- Có gõ cửa không?
Thẩm lão gia hỏi Thất cô nương.
- Không ạ.
Thất cô nương cúi đầu xuống:
- Tôn nữ đẩy thẳng cửa đi vào.
- Vì sao không gõ cửa?
Thẩm lão gia trầm giọng nói:
- Không mời mà vào là phi lễ, điều này ngươi không biết à?
Thẩm Mặc thầm nhủ :" Hay nhỉ, hóa ra mình bị phi lễ rồi."
- Được lần thứ nhất coi như là phòng bị.
Thẩm lão gia nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, nghiêm giọng hỏi:
- Vậy lần thứ hai thì sao? Đặt vỏ dưa hấu lên sàn, phải chăng có chút ...
Bốn chữ "tâm địa bất lương" không thể tùy tiện nói ra, nếu không sẽ kết oán.
- Đó không phải là do học sinh đặt.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Là do Thất cô nương lên lần đầu ném.
- Cái gì?
Thẩm lão gia không nhịn được cười:
- Thất cô nương, đúng là ngươi bị ngã bởi vỏ dưa chính ngươi ném không?
- Hình... Hình như là thế....
Thất cô nương ấp úng nói.
- Tốt lắm, sự thật đã rõ ràng.
Thẩm lão gia nói:
- Chuyện này Thẩm Mặc quá cẩn thận, Thất cô nương quá bất cẩn, không may gây ra.
Thẩm Mặc đang cho rằng ông ta đang dùng phương thức chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ không có để kết thúc sự việc này thì Thẩm lão gia lại nói:
- Nhưng chuyện ngày hôm nay, là do lỗi ngày trước. Hàng xóm phải chung sống hòa thuận với nhau, chuyện tới nước này, rốt cuộc là do đâu? Thất cô nương, ngươi nói đi.
- Tên tiểu tử này mắng tôn nữ.
Thất cô nương ngập ngừng:
- Mắng tôn nữ là mụ đanh đá.
- Vì sao y mắng ngươi đanh đá?
- Bởi vì, bởi vì...
Thất cô nương cúi đầu xuống:
- Vì tôn nữ chửi y trước.
- Vì sao ngươi chửi y chứ?
- Vì y lừa tôn nữ.
Thất cô nương ủy khuất nói:
- Y bảo y bị lao...
- Ngươi có nói thế không?
Thẩm lão gia hỏi Thẩm Mặc.
- Không có.
Thẩm Mặc giang tay ra:
- Khi ấy học sinh nói, 'làm phiền khi đi ra đóng cửa lại', kết qua cô ta không nghe hết câu đã cuống cuồng bỏ chạy, có lẽ là hiểu lầm.
*** Lao phiền = làm phiền.
Thẩm lão gia trầm tư một lát đoán được tới bảy tám phần chuyện này rồi, ông đoán Thất cô nương chủ động sinh sự, vì mình thu nhận hai cha con Thẩm Hạ, lại để họ ở trên lầu gác vốn của Thất cô nương. Tính cách của Thất cô nương thì ông ta cũng nghe nói rồi, chắc là mấy lần quấy rầy chửi mắng, mới khiến thiếu niên thông tuệ này phản kích...
Người văn nhã như ông ta, thích nhất là thiếu niên thông minh lanh lợi như Thẩm Mặc, còn loại nữ nhân dung tung thô lỗ, béo ú ngu xuẩn như Thất cô nương, coi là sự xỉ nhục. Sau khi hiểu rõ khúc mắc trong chuyện này, ông liền có ý giúp cha con Thẩm Hạ chiếm lấy tòa lầu gác kia, đuổi cả nhà Thất cô nương ra khỏi Thẩm gia.
Trong Thẩm gia đại viện, Thẩm lão gia là ông trời, là vương pháp, là thần thánh quyết định vận mệnh của tất cả mọi người.
- Các ngươi nghe đây.
Quyết định xong, Thẩm lão gia mặt mày âm trầm nói:
- Thẩm gia ta coi trọng nhất hòa thuận thương yêu lẫn nhau, nếu có kẻ lòng dạ hẹp hòi, tự tư tự lợi, không dung nạp được kẻ khác, không phải là người họ Thẩm ta nữa.
Lời nói nghiêm khắc tuy không nêu tên, nhưng thực sự đâm thẳng vào tim Thất cô nương, mụ ta có là ngốc cũng nghe ra được lời của đại lão gia có ý hỏi tội.
Bốn chữ "Đuổi ! Khỏi ! Gia! Môn" to như cái đấu vần quanh đầu mụ, làm mụ sợ tới mồ hôi chày ròng ròng, run rẩy không nói ra lời.
Chỉ nghe Thẩm lão gia ôn hòa nói với Thẩm Mặc:
- Thẩm Mặc, ngươi nói xem tranh chấp của các ngươi từ đâu mà nên?
Thẩm Mặc nhìn Thất cô nương quỳ ở dưới đất, thấy mắt trái mụ ta sưng múp lại, một mắt to một mắt nhỏ ứa nước mắt nhìn mình khẩn cầu.
Y biết Thẩm lão gia có ý thiên vị rồi, chỉ cần mình nói thật, Thất cô nương chín phần là sẽ bị đuổi ra khỏi gia môn. Mình rời khỏi Thẩm gia còn có cái lều cỏ mà ở, đoán chừng hai vợ chồng này không còn chốn dung thân nữa.
"Thôi vậy, đều là người cơ khổ, cuối cùng là mâu thuẫn nội bộ, cần gì phải làm khó lẫn nhau?" Chớp mắt suy nghĩ, Thẩm Mặc đưa ra quyết định, cười ngại ngùng nói:
- Trước kia hai bên cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chẳng qua là va chạm nhỏ thường ngày thôi. Răng còn có lúc cắn phải môi cơ mà, không nghiêm trọng như đại lão gia nghĩ đâu.
Last edited by Master Thief; 21-11-2011 at 07:06 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief