|
|
06-08-2008, 09:03 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 6 : Lão ưng khuyển
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Toà n thể cao thủ Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng Ä‘á»u biến sắc. NhÆ°ng chẳng má»™t ai cá» Ä‘á»™ng, vì chẳng lẽ tá»± tá» ra mình nhát sợ, mà cÅ©ng chẳng lẽ dại dá»™t nhảy ra xung phong khai chiến vá»›i Bệnh Tây Thi.
Bầu không khà trở nên khẩn trương nghẹt thở.
Riêng Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn ung dung thản nhiên nhÆ° thÆ°á»ng. Bá»—ng lão lên tiếng phá tan sá»± im lặng phăng phắc :
- Bệnh Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng tuy bản lãnh cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng e rằng khó Ä‘Ã n áp nổi nếu toà n thể bằng hữu ở đây nhứt tá» liên thủ đối phó. Váºy, nên có giải pháp êm đẹp hÆ¡n khả dÄ© tránh được đổ máu mà Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng vẫn toại ý, vừa giữ vẹn hòa khà chung.
Bệnh Tây Thi liá»n ra hiệu cho hai hán tá» lùn khoan Ä‘á»™ng thủ há»i :
- Lão Æ°ng khuyển định giở trò trì hoãn chăng? Giải pháp gì? Nói nghe thá»!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Giản Ä‘Æ¡n lắm. Bằng và o những lá»i lẽ vừa rồi thì Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng đã biết Ä‘Ãch xác vị nà o ở đây là nhân váºt từ Hoà ng Kim thà nh đến rồi. Tức nhiên trong mình vị ấy Ä‘ang có đủ bản đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh. Váºy Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng cứ tá»± tiện ra tay kiá»m chế, bắt lấy vị ấy mà mang Ä‘i, rồi cÅ©ng cứ tá»± tiện cưỡng Ä‘oạt bản đồ và chìa khoá. Lão phu tin chắc toà n thể bằng hữu hiện diện sẽ không ai can thiệp hay tranh chấp chi hết, vì xét theo lẽ công bằng, chÃnh Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng đã có công phát giác vụ Hoà ng Kim thà nh thì có quyá»n Æ°u tiên khai thác.
Bệnh Tây Thi xua tay cÆ°á»i lạt :
- Bắt ngÆ°á»i mang địa đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh để chiếm lấy hai món ấy là việc tất nhiên ta phải là m, đừng hòng ai ngăn cản, tranh già nh nổi. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi là m việc đó, ta nhất quyết phải hạ sát hết những kẻ hiện diện cái đã, đừng hòng chạy thoát má»™t ai, kể cả toà n thể có hợp nhất liên thủ chống đỡ cÅ©ng vô Ãch. Ta cần phải diệt khẩu các ngÆ°Æ¡i hôm nay, để mai sau ta đỡ phiá»n phức, lôi thôi. Lão Æ°ng khuyển chá»› có lải nhải nữa, ta không đổi ý đâu! Tất cả hãy chuẩn bị Ä‘i, ta Ä‘á»™ng thủ đây!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở dà i :
- Thế là đáng tiếc cho Tây Thi cô nương!
Bệnh Tây Thi lại giữ hai hán tá» lùn đứng yên há»i :
- Lão ưng khuyển nói cái gì đáng tiếc cho ta?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i lại :
- Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng dù có thể Ä‘Ã n áp được má»i ngÆ°á»i Ä‘i nữa, nhÆ°ng liệu sẽ hạ nổi Lý Tam Lang chăng?
Bệnh Tây Thi Ä‘á»™ng dung há»i mau :
- Lý Tam Lang ư? Y cũng có mặt tại đây ư?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Äấy, đáng tiếc là ở chá»— đó! Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng đã hà nh sá»± thiếu dá»± trù chu đáo. Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng quên rằng má»i ngÆ°á»i đã bị phao tin truyá»n của cô nÆ°Æ¡ng đánh lừa mà tá»›i đây thì, Lý Tam Lang cà ng cần tá»›i đây hÆ¡n ai hết, vì chẳng lẽ cam tâm bá» qua khi nghe thấy tánh danh của mình bị lợi dụng?
Toà n thể Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng cà ng biến sắc. Ai cÅ©ng nhìn nháºn láºp luáºn của Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hoà n toà n hữu lý. Má»™t nhân váºt thần bÃ, ghê gá»›m nhÆ° Lý Tam Lang thì chá»— nà o mà y chẳng đến được, huống chi trong vụ nà y, Bệnh Tây Thi đã ngang nhiên lợi dụng tên há» y thì y đâu thể Ä‘iá»m nhiên được.
Nãy giá» Bệnh Tây Thi lăm le Ä‘á»™ng thủ, má»i ngÆ°á»i đã khẩn trÆ°Æ¡ng thì giá» nghe đến Lý Tam Lang thì lại cà ng lao nhao mÆ°á»i phần hÆ¡n.
Lý Tam Lang mà có mặt tại đây thì cuá»™c diện sẽ biến chuyển khó lÆ°á»ng trÆ°á»›c được!
Lý Tam Lang má»™t khi đã hiện diện thì có thể dÆ°á»›i má»i hình thức bất ngá» nhất, chẳng ai nháºn biết nổi!
Má»i ngÆ°á»i dáo dác ngó quanh, rồi lại nhìn lẫn nhau, tá» ra ngấm ngầm uý kỵ, nghi ngại ngÆ°á»i bên cạnh có thể là Lý Tam Lang.
Äá»™t nhiên Nam Cung Thu Lãnh hô lá»›n :
- Lý Tam Lang! Nếu quả anh hùng đảm lược hãy tá»± xÆ°ng ra Ä‘i, rồi cùng ta quyết đấu má»™t tráºn cao hạ!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘Æ°a mắt sang nói :
- Biết đâu chừng chÃnh các hạ, Bá Ä‘ao Nam Cung Thu Lãnh lại là Lý Tam Lang...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng liá»n đổ dồn chú ý và o Nam Cung Thu Lãnh sắc lạnh há»i :
- Là các hạ phải không?
Nam Cung Thu Lãnh nhún vai chẳng đáp chẳng rằng.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lại lên tiếng :
- Äại Hoà ng Phong! Các hạ khá»i há»i ngÆ°á»i ta, các hạ cÅ©ng có thể là Lý Tam Lang!
Tá»›i phiên Nam Cung Thu Lãnh nghiêm khắc nhìn TÆ° Mã ThÆ°á»ng và sấn tá»›i má»™t bÆ°á»›c vừa nâng thanh bảo Ä‘ao cao lên má»™t má»™t phân.
Bệnh Tây Thi cÆ°á»i ạp ạp, cất giá»ng quái gở :
- Cái lão Æ°ng khuyển nà y quả đúng nhÆ° lá»i đồn đại, Ä‘a Ä‘oan quá»· kế, chuyên môn gây chuyện đảo Ä‘iên. Các vị chá»› nghe theo lão, hãy nhắm và o lão mà há»i tá»™i là hÆ¡n.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i :
- Lão phu gây chuyện gì đảo Ä‘iên? Giả sá» lão phu khiêu khÃch há» tranh chấp tháºt sá»± Ä‘i nữa thì quá có lợi cho cô nÆ°Æ¡ng kia mà ?
Phi Bạt Äồng Tá» cÆ°á»i lạt :
- Lão Æ°ng khuyển! NgÆ°Æ¡i giá»i mồm mép lắm, má»™t xú bà nÆ°Æ¡ng Bệnh Tây Thi đã cho ngÆ°Æ¡i ăn cái gì mà lôi kéo được ngÆ°Æ¡i theo phe váºy?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hững há» ngó Phi Bạt Äồng Tá» bằng ná»a mắt :
- NgÆ°Æ¡i thì biết gì? Ta chỉ nhắc cho Bệnh Tây Thi nhá»› rằng Lý Tam Lang có thể cÅ©ng Ä‘ang có mặt ở đây nhÆ° má»i ngÆ°á»i để nà ng ta liệu lấy mà hà nh Ä‘á»™ng, thế thôi? Còn nhÆ° ai là Lý Tam Lang, thì ngay ta đây cÅ©ng có thể là Lý Tam Lang váºy. Ta chỉ nói sá»± tháºt chá»› chẳng đứng vá» phÃa nà o cả, không khiêu khÃch ai hết.
Phi Bạt Äồng Tá» thẹn Ä‘á» mặt Ä‘Ã nh nÃn thinh.
Tình thế kiếm ghìm cung giÆ°Æ¡ng đã trôi qua, bầu không khà đương trÆ°á»ng trở nên hòa hoãn mấy phần.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng tá»± dÆ°ng rạng rỡ dung nhan, Ä‘Æ°a ánh mắt dịu dà ng, say đắm nhìn hết ngÆ°á»i nà y đến ngÆ°á»i khác, cất giá»ng tha thiết :
- Tam Lang! Trong các vị ai là Tam Lang của thiếp?
Má»™t đại hán trong nhóm “Liêu Äông tam Ä‘ao†vá»t miệng lả lÆ¡i :
- ChÃnh ta! CÆ°ng Æ¡i! Mau lại đây chúng mình ká» cáºn cho ấm lòng nhau, cho mát thịt da!
Cả nhóm “Liêu Äông tam Ä‘ao†rá»™ cÆ°á»i hô hố.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Cái chết sắp giáng xuống đầu mà còn hà há»ng! “Liêu Äông tam Ä‘ao†quả nhiên khoáng đạt vô tÆ° quá chừng!
“Liêu Äông tam Ä‘ao†chợt tắt tiếng cÆ°á»i, nét hà há»ng nhÆ° bị đông cứng lại, sáu tia mắt phẫn ná»™ đồng xạ vá» phÃa Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh. Lão lá» Ä‘i, chẳng buồn nhìn lại.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cà ng bồn chồn, tiếp tục Ä‘Æ°a mục quang Ä‘iểm huyá»n nhìn kỹ hÆ¡n từng ngÆ°á»i và giá»ng nói trở nên bi ai, cầu khẩn :
- Tam Lang! Chà ng có thấy chăng, chà ng có nghe chăng... thiếp đã vì chà ng mà dãi nắng dầm sÆ°Æ¡ng, vượt ngà n dặm đến đây để bị ngÆ°á»i mỉa mai, kẻ chê cÆ°á»i... chà ng nỡ nhẫn tâm...
Bệnh Tây Thi bỗng khai khẩu :
- Thiếu phu nhân! Mau lại đây ta nói cho mà biết ai là Lý Tam Lang.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡i hẳn nét hoa, há»i nhu reo mừng :
- Tháºt váºy không Tây Thi thÆ° thÆ°?
Bệnh Tây Thi gáºt đầu :
- Tháºt chứ! Ta đùa là m chi.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Thư thư biết chắc ai là Lý Tam Lang chứ?
Bệnh Tây Thi đáp :
- Biết chắc! Nếu không biết thì là m sao ta mách cho được. Ãi chà !... Y vừa nghe ta nói đã lá»™ vẽ nhá»™t nhạt chẳng yên rồi kìa! Nà o, mau lại đây ta phụ nhÄ© cho mà biết, rồi xuất kỳ bất ý ôm chồm lấy y tất y hết tránh né nữa.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cà ng rạng rỡ dung nhan, ca ngợi má»™t cách thà nh tháºt, hăm hở nói má»™t hÆ¡i dà i :
- Tây Thi thÆ° thÆ°! Lòng dạ thÆ° thÆ° tháºt là nhân ái! ThÆ° thÆ° quả đã thông cảm tâm tình của tiểu muá»™i! ThÆ° thÆ° nói đúng lắm, phen nà y tiểu muá»™i quyết theo biện pháp của thÆ° thÆ° chỉ giáo, phải ồm chầm, giữ chặt lấy Lý Tam Lang, không cho chà ng lánh mặt nữa! Äã bao lần rồi tiểu muá»™i từng Ä‘eo Ä‘uổi, tìm kiếm chà ng nhÆ°ng lần nà o cÅ©ng váºy, há»… tiểu muá»™i sắp sá»a đến thì chà ng lại Ä‘i rồi, khiến tiểu muá»™i vất vả biết chừng nà o! Äau khổ biết chừng nà o!
Lá»i vừa dứt thì nà ng cÅ©ng vừa tha thÆ°á»›t, uyển chuyển bÆ°á»›c sang phÃa Bệnh Tây Thi.
Äá»™t nhiên Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lên tiếng :
- A! Có thể lắm! NgÆ°á»i từ Hoà ng Kim thà nh đến có thể là má»™t nữ nhân!... Có thể lắm!...
Tiếng lắm của lão chÆ°a thốt trá»n thình lình má»™t tiếng “véo†phát xuất từ má»™t lằn xẹt nhÆ° tên bắn đã Ä‘iểm và o lÆ°ng Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng.
Äại hán sá» cÆ°Æ¡ng tiêu xuất thủ tháºt quái dị, thần tốc: ngá»n roi thép luyện má»m mại trên tay y bá»—ng tá»±a nhÆ° con rắn vá»t tá»›i, trong khi Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chẳng chút Ä‘á» phòng liá»n bị đầu roi xỉa đúng huyệt “Yêu Nhãn†và chá»›p mắt ngay đó, thân thể hoà n toà n tê liệt.
Hán tỠlùn bên tả gằn từng tiếng :
- Kẻ nà o đã tiến và o Quan Äế miếu hôm nay là tuyệt đối không thoát ra được nữa!
Buông Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng xuống!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng cÆ°á»i ha hả, há»i lông bông :
- NgÆ°á»i từ Hoà ng Kim thà nh đến đã chết rồi thì tranh Ä‘oạt Xà Yếu mỹ nhân là m chi?
Nếu biết Xà Yếu mỹ nhân không có cất giữ bản đồ với chìa khóa Hoà ng Kim thà nh thì ở đây ai cất giữ?
Hán tỠlùn bên tả quát :
- Buông Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ra!
Kèm theo tiếng quát hai hán tá» lùn đã đồng thá»i hà nh Ä‘á»™ng. NhÆ° sấm tợ sét, hai thần hình tròn ủng thấp thoáng, bốn chưởng nhứt tá» Ä‘áºp và o TÆ° Mã ThÆ°á»ng.
TrÆ°á»ng kiếm loang loáng, TÆ° Mã ThÆ°á»ng xuất chiêu tốc khoái tuyệt luân, Ä‘Ãch xác kinh hồn: chá»›p mắt đã đâm liá»n hai kiếm trúng và o ngá»±c hai hán tá» lùn.
“Kịt!â€... “Kịt!â€
Hai mảnh áo hoa trên ngá»±c hai hán tá» lùn bị mÅ©i trÆ°á»ng kiếm khoét tháºt tròn văng ra, nhÆ°ng chỉ riêng vải áo mà thôi, còn thịt da vẫn trÆ¡ trÆ¡, không má»™t chút trầy trụa.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng chÆ°ng há»ng và kinh hãi.
Cao thủ khi giao đấu, chỉ vì má»™t chút giao Ä‘á»™ng gì đó mà phân tâm tà tà thôi là cả má»™t bất lợi to tát. TÆ° Mã ThÆ°á»ng má»›i sá»ng sốt ngạc nhiên, kiếm thế hÆ¡i thoáng trì trệ láºp tức bị hán tá» lùn xỉa cả năm ngón tay trúng cánh tay trái.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng loạng choạng lùi lại, tả thủ Ä‘ang ôm giữ Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng liá»n bị ná»›i lá»ng.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng liá»n vuá»™t ra rÆ¡i xuống.
Thân pháp hai hán tá» lùn cá»±c kỳ linh hoạt, song song nghiêng ngÆ°á»i, vÆ°Æ¡n trảo chụp dÃnh Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng.
Ngay khoảnh khắc ấy, hai cụm hoà ng quang rÃt lên lạnh ngÆ°á»i, từ trên cao xẹt xuống lia và o yết hầu hai hán tá» lùn.
Má»›i rồi hai gã đã xem mÅ©i kiếm của TÆ° Mã ThÆ°á»ng chẳng nhằm gì, nhÆ°ng bây giá» có vẻ uý kỵ hai cụm ánh sáng và ng có tiếng rÃt lanh lảnh nà y. Hắn gã phải bá» Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ra, bốn chưởng nhứt tá» hất ngược lên đúng và o hai cụm hoà ng quang.
“Băng!â€... “Băng!â€...
Hai tiếng khua chạm Ä‘iếc tai. Hai phiến hoà ng quang bắn ngược lại hai phÃa: má»™t xẹt trúng cá»™t đại Ä‘iện, má»™t văng và o cánh cá»a hông hà nh lang. Hai tiếng “pháºp, pháºp†lại vang lên, cả hai phiến hoà ng quang Ä‘á»u chém ngáºp quá ná»a và o cá»™t gá»—, cá»a ván dà y. Thì ra là hai phiến phèng la của Phi Bạt Äồng Tá».
Do hai phiến phèng la mà hai hán tỠđã lÆ¡i tay má»™t chút. NhÆ°ng Phi Bạt Äồng Tá» cÅ©ng hÆ¡i cháºm má»™t tÃ, lão vá»t ngÆ°á»i chÆ°a kịp tá»›i thì đã có hai bóng ngÆ°á»i xẹt qua nhanh hÆ¡n, xá»›t lấy Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng rồi.
Hai bóng ngÆ°á»i Ä‘oạt được Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chÃnh là “Trung Nguyên song kiếmâ€.
Chẳng lý gì tá»›i Phi Bạt Äồng Tá», hai hán tá» lùn đồng gầm to và song song lao đến chá»— Trung Nguyên song kiếm má»›i vừa đặt chân xuống.
Trung Nguyên song kiếm liá»n đón tiếp bằng hai nhát trÆ°á»ng kiếm má»™t lượt Ä‘iểm và o giữa hai trán hai hán tá» lùn.
Từ góc đằng kia, Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bất giác la lên :
- Da thịt hai quái váºt ấy đã luyện đến mức Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nháºp! Äừng quên mÅ©i kiếm vô hiệu của TÆ° Mã ThÆ°á»ng vừa rồi!
Lá»i lão chÆ°a dứt thì hai thanh trÆ°á»ng kiếm của Trung Nguyên song kiếm đã đâm trúng mi tâm hai hán tá» lùn, thân kiếm cong quằn, mÅ©i kiếm trợt lá»›t thà nh đâm và o khoảng không trên đầu hai gã.
Lỡ Ä‘Ã , Trung Nguyên song kiếm Ä‘á»u chúi nhÅ©i tá»›i, lá»t và o vừa đúng tầm tay ngắn ngủn của hai hán tá» lùn. Hai gã chá»c luôn cả bốn bà n tay vô ngá»±c và bụng Trung Nguyên song kiếm.
Hai tiếng rú thảm thiết: cả hai lồng ngá»±c và bụng của huynh đệ Trung Nguyên song kiếm Ä‘á»u vỡ toang, tim phổi, ruá»™t gan pha lẫn máu tuông đổ lòng thòng, tung toé.
Hai hán tá» lùn xoay ngang, chụp dÃnh Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng, song song nhảy lùi, không cần xoay mặt lại, chá»›p mắt đã trở vá» bên cạnh Bệnh Tây Thi.
HÆ¡i thở hai gã vẫn bình thÆ°á»ng, mặt không chút đổi sắc, dáng Ä‘iệu ung dung nhÆ° chẳng há» có chuyện gì xảy ra hết.
Hai gã đã xuất thủ tranh Ä‘oạt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng, hà nh Ä‘á»™ng ráºp rà ng, nhẹ nhà ng tợ gió, chá»›p nhoáng và dÅ©ng mãnh nhÆ° sấm sét, liên tiếp vượt qua ba cá»a ải sát uy khiếp ngÆ°á»i ...
Tại trÆ°á»ng còn ai dám khinh xuất vá»ng Ä‘á»™ng?
Nãy giá», số ngÆ°á»i chÆ°a xuất thủ gồm có “Mang SÆ¡n Quá»· Tiá»uâ€, “Song ThÆ°Æ¡ng TÆ°á»›ngâ€, “Tứ Äại Chùy†và Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh. Chỉ riêng Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thuá»· chung vẫn ngồi yên má»™t chá»—, dÆ°á»ng nhÆ° không há» có ý muốn can dá»± và o cuá»™c tranh chấp bằng võ lá»±c. Còn những Song ThÆ°Æ¡ng TÆ°á»›ng, Tứ Äại Chùy và Mang SÆ¡n Quá»· Tiá»u Ä‘á»u nhốn nháo, đã không ngá»›t cất tay, khoa chân toan nhảy và o vòng chiến, nhÆ°ng lần lượt thấy tình thế hoà n toà n bất tiện Ä‘Ã nh đứng yên, lặng lẽ giÆ°Æ¡ng mắt nhìn.
Bệnh Tây Thi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, lên tiếng :
- Thế là xong rồi, ngÆ°á»i chúng ta cần đã và o tay chúng ta! Váºy chúng ta chuẩn bị chia tay chÆ° vị bằng hữu, để còn Ä‘i...
Thị phất tay áo má»™t cái, má»™t cuá»™n tròn tợ cuá»™n chỉ mà u hồng liá»n chạy tá»t ra bà n tay.
Thị nắm gá»n cuá»™n chỉ hồng tung lên.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vá»t miệng la :
- Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng! Chạy cho mau!
Tiếng “mau†vừa dứt, lão là ngÆ°á»i đầu tiên biến mất dạng.
Toà n thể tại trÆ°á»ng chợt nghe “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ngâ€, thảy Ä‘á»u biến sắc, láºp tức vá»t ngÆ°á»i lên, phá thủng nóc miếu Ä‘Ã o tẩu gấp.
Cuá»™n chỉ hồng vừa rá»i khá»i hữu chưởng của Bệnh Tây Thi liá»n tá»a rá»™ng ra thà nh mà n lÆ°á»›i Ä‘á» lấp lánh Ä‘iểm và ng tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã chụp phủ khắp gian đại Ä‘iện.
Äúng là má»™t chiếc lÆ°á»›i Ä‘an bằng chỉ hồng, ở má»—i mắc lÆ°á»›i có Ä‘iểm má»™t đóa hoa mai và ng.
Gian đại Ä‘iện Quan Äế miếu khá to rá»™ng là thế, mà lúc nà y chẳng còn má»™t mảnh đất nhá» nà o là chẳng có lÆ°á»›i hồng trải lên.
“Bá Äao†Nam Cung Thu Lãnh, “Äại Hoà ng Phong†TÆ° Mã ThÆ°á»ng, Phi Bạt Äồng Tá» vá»›i “Mang SÆ¡n Quá»· Tiá»u†đã chạy tháºt nhanh nên thoát khá»i mà n lÆ°á»›i.
Còn “Song ThÆ°Æ¡ng TÆ°á»›ng†và “Tứ Äại Chùy†năm ngÆ°á»i hÆ¡i cháºm má»™t bÆ°á»›c Ä‘á»u bị lÆ°á»›i hồng chụp phải, nằm lăn lá»™n giãy giụa y nhÆ° năm con cá mắc lÆ°á»›i.
Bệnh Tây Thi mÃm môi, hữu thủ kéo ngược lại, mấy tiếng rú thảm thiết vang lên: cả năm cao thủ vÆ°á»›ng lÆ°á»›i Ä‘á»u tức thá»i bất Ä‘á»™ng.
Những mắc lÆ°á»›i Ä‘ang siết chặt lại, nhÆ°ng sợi chỉ mà u hồng gói cứng, cắt sâu và o da thịt năm cao thủ, toà n thân há» Ä‘á»u rÆ°á»›m máu, mà u máu bầm Ä‘en.
Hiển nhiên bức mà n lÆ°á»›i nà y đã được Bệnh Tây Thi đặc chế má»™t cách tinh vi và tẩm Ä‘á»™c chất khủng khiếp, đúng là má»™t món vÅ© khà độc đáo, cá»±c kỳ ác hại, quả đúng là thứ “tiêu hồnâ€!
Vừa thu lưới lại thà nh cuộn tròn đút và o tay áo, Bệnh Tây Thi vừa thở dà i phà n nà n :
- Cá lá»›n xẩy mất, chỉ mắc lÆ°á»›i mấy con tôm nhá», tức tháºt!
Thị âu yếm vỗ vai hai hán tỠlùn bảo :
- Bá» mặc những tá» thi đó, chúng ta Ä‘i thôi! Bây giá» chúng ta lo truy nã ngay, tìm giết cho kỳ hết những kẻ vừa chạy thoát. Không thể để má»™t tên nà o sống sót cả, kẻo chúng nó đồn đãi ồn à o, hoặc gây cản trở lôi thôi, chẳng thuáºn lợi cho chuyến Ä‘i Hoà ng Kim thà nh của chúng ta.
Äá»™t nhiên má»™t giá»ng trầm trầm vang lên :
- Khá»i cần truy tìm, ta là ngÆ°á»i đầu tiên trở lại nạp mạng đây!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh quả đã trở lại, Ä‘ang đứng sừng sững cách trÆ°á»›c mặt Bệnh Tây Thi không đầy má»™t trượng.
Cả Bệnh Tây Thi lẫn hai hán tá» lùn không khá»i giáºt mình sá»ng sốt và ngấm ngầm uý kỵ, vì không thấy Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đã từ hÆ°á»›ng nà o trở lại và cÅ©ng chẳng biết lão trở lại để là m gì...
|
06-08-2008, 09:03 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 7 : Äại Hoà ng Phong
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Bệnh Tây Thi biến sắc nhÆ°ng cố cÆ°á»i là m tỉnh há»i :
- Lão ưng khuyển, còn chưa chạy sao?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hững hỠđáp :
- Trong tòa Quan Äế miếu nà y Ä‘ang có cả má»™t kho tà ng châu báu, đâu Ä‘Ã nh bá» Ä‘i.
Bệnh Tây Thi “ồ†hai tiếng liá»n, lại há»i :
- Ta hiểu rồi, có phải lão Æ°ng khuyển định Ä‘oạt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Ta cÅ©ng nhÆ° Äại Hoà ng Phong váºy, nữ nhân chẳng ham thÃch, huống chi vá» niên ká»·, ta đáng tuổi cha mẹ Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng, lại cà ng không thèm để ý đến y thị mà chỉ quan tâm đến hai món bản đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh thôi.
Bệnh Tây Thi lạnh lùng :
- Nói Ä‘i nói lại tá»±u trung tham vá»ng của lão Æ°ng khuyển vẫn là định tranh già nh vá»›i ta cái cÆ¡ há»™i là m già u lá»›n chứ gì? NhÆ°ng muốn là má»™t việc, còn là m nổi hay không lại là việc khác, lão nên tá»± liệu sức!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn cÆ°á»i :
- Ngạn ngữ có câu: “Có phÆ°á»›c là m quan, có gan là m già uâ€. Ta đã là m quan rồi, ấy là có phÆ°á»›c, nà y cần có chút gan để trở thà nh già u sang tá»™t đỉnh, cho nó tròn vá»›i câu ngạn ngữ.
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Cái gan của lão ưng khuyển chỉ là tự tìm cái chết mà thôi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhún vai :
- Nếu sợ chết thì ta đã chẳng trở lại.
Bệnh Tây Thi thở dà i :
- Lão Æ°ng khuyển đã nói váºy, âu là ta thanh toán sá»›m cho lão...
Thị bèn vỗ vỗ lưng hán tỠlùn bên tả bảo :
- Cưng! Tiễn đưa lão ưng khuyển xuống địa ngục đi!
Hán tá» nà y liá»n láºp tức sãi bÆ°á»›c sấn lại phÃa Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, những đụn thịt trên ngÆ°á»i gã được dịp kêu lạch bạch, lạch bạch.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chẳng buồn ngó tá»›i gã , cứ chắp tay sau lÆ°ng từ từ nói :
- Tây Thi cô nương, lão phu muốn kể cho cô nương nghe một chuyện...
Bệnh Tây Thi ngắt lá»i :
- Chuyện của kẻ sắp chết thì có gì đáng nghe?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cứ tiếp tục nói :
- Lão phu được biết là ở Tây Thiên Trúc có má»™t số dị thuáºt cÅ©ng tợ nhÆ° má»™t số thuáºt trong võ lâm chúng ta, nhÆ° “Kim Chung chảoâ€, “Thiết Bố Samâ€, “Tháºp tam Thái Bảoâ€, há»… luyện đúng mức công phu, lên đến tuyệt đỉnh há»a hầu thì không sợ đâm chém, Ä‘ao kiếm bất nháºp. NhÆ°ng vô luáºn đã luyện thà nh tá»±u đến Ä‘á»™ nà o Ä‘i nữa, vẫn không thể luyện được má»™t số bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể trong con ngÆ°á»i nhÆ°: mắt, lưỡi, lá»— rún... NghÄ©a là những nÆ¡i đó vẫn bị Ä‘ao, thÆ°Æ¡ng, kiếm, kÃch và ngay cả ngón tay nữa, đâm thủng, mất mạng nhÆ° thÆ°á»ng. Có phải đúng váºy hay không Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng?
Hiển nhiên không phải lão kể chuyện suông mà là má»™t lá»i Ä‘e doạ đối vá»›i hai hán tá» lùn, vì hai gã tuy đã luyện được dị thuáºt Tây Thiên Trúc, da thịt chẳng sợ Ä‘ao kiếm, nhÆ°ng vẫn còn những chá»— yếu mà lão có thể hạ sát hai gã nhÆ° thÆ°á»ng.
Nghe qua, Bệnh Tây Thi biến hẳn sắc mặt.
Cả hai hán tỠlùn cũng tái mặt.
Riêng gã Ä‘ang sấn lại phÃa Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tá»± dÆ°ng đình bá»™, không dám bÆ°á»›c thêm nữa.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tiếp tục hồn nhiên cÆ°á»i nói :
- Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng, theo lão phu nghÄ© thì hai vị bằng hữu lùn chẳng những là tay chân mà còn là tâm huyết của cô nÆ°Æ¡ng nữa, chắc không thể vì bất cứ lẽ gì mà cô nÆ°Æ¡ng nỡ để má»™t trong hai ngÆ°á»i phải mất mạng tại Quan Äế miếu nà y? Có đúng thế không?
Bệnh Tây Thi băng lãnh há»i gặn :
- Lão Æ°ng khuyển, lão mà biết gì vá» dị thuáºt Tây Thiên Trúc ấy chứ?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp ngay :
- Từng ăn cÆ¡m chốn công môn nhiá»u năm rồi, lão phu đã từng gặp phải hà ng ngà n, hà ng vạn vụ án kỳ dị, nhá» thế lão phu cÅ©ng biết khá nhiá»u chuyện.
Bệnh Tây Thi lại há»i gay gắt :
- Bây giỠlão muốn gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Thá»±c tình, lão phu không nỡ là m Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng mất bá»›t Ä‘i má»™t vị nà o trong hai vị tình thân, nhÆ°ng cÅ©ng không Ä‘Ã nh để cÆ¡ há»™i đại phú lá»t và o tay ngÆ°á»i khác. Váºy có má»™t giải pháp: Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng không thiệt mất ngÆ°á»i bạn tình lùn nà o, mà lão phu cÅ©ng không vuá»™t mất cÆ¡ há»™i đại phát tà i kia. Nếu cô nÆ°Æ¡ng không bằng lòng, lão phu buá»™c lòng phải hạ sát bá»›t má»™t trong hai vị lùn nà y, rồi lão phu có chết cÅ©ng vui. Cô nÆ°Æ¡ng tin Ä‘i, lão phu biết cách phá trừ công phu Tây Thiên Trúc, giết há» không khó đâu.
Bệnh Tây Thi tức giáºn tÃm mặt, hữu thủ đã cầm sẵn cuá»™n lÆ°á»›i “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†chỉ chá»±c tung ra.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng! Äừng quên Ä‘ang có má»™t vị bạn tình lùn của cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng rất gần lão phu.
Äúng váºy, hán tá» lùn chỉ đứng cách trÆ°á»›c mặt Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh không quá ba bÆ°á»›c, nhÆ°ng lại cách xa Bệnh Tây Thi đến năm bÆ°á»›c hÆ¡n, nếu thị tung “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†ra thì cả gã cÅ©ng mất mạng ngay.
Bệnh Tây Thi thở phù một hơi như để trút bớt uất ức, xạ ánh mắt âm hiểm sang đối phương nói :
- Lão Æ°ng khuyển! Lão quả xứng danh là má»™t đệ nhất danh quan tróc phạm thẩm án từ cả trăm năm nay má»›i có! Giảo hoạt, cÆ¡ trà lắm! Thảo nà o thiên hạ võ lâm chỉ muốn hạ sát lão để được suy tôn tổng đầu Ä‘Ã n, mà chẳng là m sao hạ sát nổi. Äược rồi! Ta nhìn nháºn, hai “cục cÆ°ng†của ta là quà nhứt thế gian, ta không thể thiếu má»™t được, thà ta chịu mất kho tà ng Hoà ng Kim thà nh...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i thÃch thú, gáºt đầu khen :
- Thà bá» giang sÆ¡n, chá»n ngÆ°á»i tình. XÆ°a nay những báºc vÆ°Æ¡ng giả phi thÆ°á»ng là thế.
Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng quả đáng là má»™t “tình ái đại thánhâ€! Bá»™i phục, xin bá»™i phục!
Bỗng nghe hán tỠlùn đứng trước mặt lão la lên :
- Ãi háºu! Äừng sá gì mạng ta hết! Ta nguyện ý Ä‘em tÃnh mạng đổi lấy kho tà ng Hoà ng Kim thà nh, để ái háºu vá»›i nhị đệ được sống những ngà y đầy hạnh phúc. Äá»™ng thủ Ä‘i!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lại khen :
- Hay lắm! Lại thêm má»™t báºc thánh ái tình! Mà thánh ái tình thì hiếm lắm, cà ng không nên chết!
Bệnh Tây Thi vội bảo gã lùn :
- Không ổng đâu, cÆ°ng! Äừng liá»u lÄ©nh! Ta mà không đủ cả hai “cục cÆ°ng†bên mình thì còn chi là sinh thú, còn chi là yêu Ä‘á»i ham sống nữa. Lão Æ°ng khuyển nói rất đúng: thà bá» giang sÆ¡n, chá»n ngÆ°á»i tình! Ta chỉ có hai cÆ°ng, không thể thiếu má»™t! Không thể thiếu má»™t!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn chắp tay sau lÆ°ng, lại gáºt gù :
- Thánh chung tình, nói ra Ä‘iá»u nà o cÅ©ng chung tình. Äúng váºy, đã có hai ngÆ°á»i bạn gối chăn, nhÆ° Ä‘Æ°á»ng nhÆ° máºt, tợ da vá»›i thịt, thiếu bá»›t má»™t sao được!
Hán tá» lùn trÆ°á»›c mặt lão quắc mắc rá»±c lá»a, chuyển bá»™ định Ä‘á»™ng thủ.
Bệnh Tây Thi hấp tấp gá»i :
- CÆ°ng! Äừng!...
Giá»ng ú á»› ngá»ng nghịu của thị bá»—ng the thé :
- CÆ°ng mà không nghe lá»i ta, ta tá»± sát liá»n tại đây!
Hán tỠlùn mau mau quay mặt lại, nhãn quang chứa chan tình ý, dịu dà ng nói :
- Ãi háºu! Ngà n vạn lần ái háºu chá»› có nói váºy, ta sợ lắm! Ta nghe lá»i ái háºu đây.
Bệnh Tây Thi liá»n bảo :
- CÆ°ng đứng yên đó! Äừng chuyển Ä‘á»™ng!
Hán tỠlùn ngoan ngoãn là m theo ngay.
Bệnh Tây Thi đảo mắt ngó Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh :
- Lão Æ°ng khuyển, ta bằng lòng trao Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cho lão, đáp lại, lão hãy để yên cho “cÆ°ng†của ta trở vá» bên cạnh ta.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Tây Thi cô nương không nên coi kẻ từng ăn cơm công môn mấy mươi năm, từng đảm trách vô số vụ án rắc rối nhất như lão phu là trẻ con lên ba chớ!
Bệnh Tây Thi nghiến răng :
- Hay lắm! Lão Æ°ng khuyển, để ta giao Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cho lão trÆ°á»›c! NhÆ°ng lão hãy nhá»› là tuyệt không được là m thÆ°Æ¡ng tổn mảy may đến “cÆ°ng†của ta, nghe chÆ°a!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu :
- Cái đó cô nÆ°Æ¡ng khá»i lo. Lão phu vốn sợ đắc tá»™i là m gãy đổ phu thê hạng ngÆ°á»i chung tình. Nếu lão phu mà có là m gì gây thÆ°Æ¡ng tổn đến “cục cÆ°ng†của cô nÆ°Æ¡ng thì lúc hết sẽ bị Ä‘Ã y xuống mÆ°á»i tám tầng địa ngục!
Bệnh Tây Thi thở dà i, vá»— nhẹ và o lÆ°ng hán tá» lùn kế cáºn bảo :
- CÆ°ng! CÆ°ng Ä‘em Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại giao cho lão Ä‘i!
Chẳng chút do dá»±, hán tá» lùn nà y láºp tức xốc Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lên, tiến sang phÃa Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh và hô to :
- Tiếp lấy!
Gã vung tay má»™t cái, thân hình Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng trở nên nhẹ nhà ng nhÆ° chiếc gối được kẻ vô hình nâng đỡ từ từ trôi qua. Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chỉ cất tả thủ lên đã gá»n gà ng nháºn được Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng liá»n. Lão vừa lạnh lùng nói vá»›i cả hai hán tá» lùn :
- Nhị vị thấy rõ hữu thủ của lão phu vẫn sẵn sà ng phóng chỉ điểm và o rốn nhị vị chớ?
Xong rồi nhị vị bình tâm trở vỠvới Tây Thi cô nương đi!
Hai hán tá» quả nhiên chẳng dám phản ứng gì hÆ¡n là lặng lẽ lùi lại phÃa Bệnh Tây Thi.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đỡ Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng trong tay rồi nhÆ°ng vẫn đứng nguyên má»™t chá»—.
Bệnh Tây Thi hất hà m há»i :
- Lão Æ°ng khuyển, sao lão không thừa lúc hai “cục cÆ°ng†của ta Ä‘ang trở vá» bên cạnh ta mà đem Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chạy lẹ Ä‘i? Còn đứng đó là gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Lão phu vốn không phải là hạng hèn nhát, cũng chẳng quá ngu ngốc đến vội và ng bỠchạy để mắc phải độc thủ của cô nương.
Bệnh Tây Thi lạnh lùng :
- Phải rồi! Nếu vừa rồi lão mà bá» chạy ngay thì ta đã tung “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†ra chụp lấy lão tức khắc. NhÆ°ng bây giá» lão đứng lại cÅ©ng mất mạng nhÆ° thÆ°á»ng.
Chẳng lẽ lão có thể đối phó nổi “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng�
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thản nhiên :
- Cái gì mà chẳng có cách giải trừ. Bất quá thì “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†của cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhÆ° công phu Tây Thiên Trúc của hai “cục cÆ°ng†kia váºy thôi, vẫn có chá»— sÆ¡ hở phải không?
Bệnh Tây Thi biến sắc, há»i gấp :
- Lão cũng biết bà quyết phá giải “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng†ư?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hững hỠđáp :
- Lão phu bảo biết chưa chắc cô nương đã tin. Tuỳ cô nương muốn hiểu sao thì hiểu.
Hoặc muốn thỠcũng được.
Bệnh Tây Thi hÆ¡i dịu giá»ng :
- Có lẽ lão biết cách trừ tháºt, bằng không thì dá»… gì lão còn dám đứng lại đó? Và ban nãy dá»… gì lão đã chẳng chạy xa lại dám trở lại má»™t mình?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh không thừa nháºn, cÅ©ng không phủ nháºn trả lá»i :
- Biết đâu chừng vì quá ham là m già u mà lão phu liá»u mạng trở lại đây, hy vá»ng sẽ tìm được hai món bản đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh. Vì biết chắc các vị kia đã bá» chạy hết rồi, má»™t mình lão phu trở lại chẳng ngại ai tranh cản.
Bệnh Tây Thi không giấu được thần sắc phân vân bất định, quét mắt nhìn từ đầu chà gót Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh má»™t lượt, rồi chẳng nhịn được há»i :
- Lão ưng khuyển, hãy nói nghe thỠcách của lão phá trừ “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng†là như thế nà o?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Lão phu nói rằng lão phu biết cách phá trừ, tin hay không tuỳ cô nương. Không tin thì cô nương thỠđi. Nếu lão phu chẳng biết cách đối phó là chết. Bằng như lão phu đối phó được, bất quá chỉ hư hại phần nà o mà n lưới “tiêu hồn†mà thôi chớ gì!
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Lão Æ°ng khuyển, lão nói nghe dá»… quá nhỉ? “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†là món trân bảo Tây Thiên Trúc Ä‘á»™c nhất vô nhị, tuyệt đối không có cái thứ hai, nếu ta thá», cho lão phá hÆ° há chẳng là quá ngu dại mắc mÆ°u lão Æ°? Äược rồi, hôm nay ta chịu nhÆ°á»ng lão má»™t bÆ°á»›c đó!
Thị bèn âu yếm vỗ vai hai hán tỠlùn khẽ bảo :
- Cưng! Chúng ta đi thôi!
Hai hán tá» lùn nhÆ° chỉ chá» có váºy, láºp tức nâng ái háºu Bệnh Tây Thi lên, nhất tá» song song thi triển Ä‘á»™c môn khinh công quái dị nhắm hÆ°á»›ng cá»a miếu vá»t Ä‘i nhÆ° luồng gió.
|
06-08-2008, 09:04 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 8 : Khách si tình
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh buông má»™t chuá»—i thở dà i, tháºt dà i.
Lão từ từ đặt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng xuống, Ä‘oạn xòe hữu chưởng vá»— và o huyệt “Yêu Nhãn†sau lÆ°ng nà ng má»™t cái.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng liá»n hồi tỉnh, chá»›p chá»›p cặp mi dà i mấy lượt rồi mở bừng mắt ra.
Cuống quÃt nà ng lẹ là ng chá»i ngÆ°á»i đứng báºt dáºy, thảng thốt :
- Æ hay!... Lão bá! Sao chỉ còn má»™t mình lão bá tại đây thôi, còn bá»n há»...
Nhãn tuyến nà ng chợt chạm và o mấy tá» thi rải rác chung quanh liá»n biến sắc, tắt ngang lá»i Ä‘ang nói.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chẳng nói chẳng rằng, đôi nhãn thần đăm đăm nhìn đâu và o con ngÆ°á»i diá»…m lệ yêu kiá»u Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng.
Qua má»™t lúc, sắc diện Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng khôi phục bình thÆ°á»ng. Nà ng cúi đầu tá»± nhìn cÆ¡ thể mình, rồi Ä‘Æ°a mắt ngó Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, Ä‘oạn nhoẻn môi cÆ°á»i khẽ há»i :
- Lão bá! Bá»n há» bá» Ä‘i đã lâu chÆ°a? DÆ°á»ng nhÆ° tiểu nữ đã ở lại đây vá»›i lão bá khá lâu rồi thì phải?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhÆ° chẳng nghe thấy, cứ Ä‘iá»m nhiên chẳng nói chẳng rằng chi hết.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại nhoẽn miệng cÆ°á»i lần nữa, há»i thêm :
- Lão bá! Chắc lão bá đã cứu tiểu nữ?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh mãi đến bây giá» má»›i khai khẩu, nhÆ°ng giá»ng nói lạt lẽo :
- Äá»— cô nÆ°Æ¡ng đã ba lượt lên tiếng há»i, đến lần nà y cô nÆ°Æ¡ng má»›i há»i má»™t câu đáng há»i!
Lão phu có thể cho cô nương biết, trừ việc cô nương bị già nh qua giựt lại giữa đám đông, ngoà i ra, cho đến hiện tại, chẳng một ai là m tổn thương đến cô nương cái gì cả, dù chỉ một sợi tóc!
GÆ°Æ¡ng mặt mỹ miá»u của Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng á»ng hồng, bẽn lẽn phần trần :
- Xin lão bá cÅ©ng hiểu cho, đối vá»›i bá»n nữ nhi, bao giá» danh tiết vẫn là quan trá»ng...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hÆ¡i cau mà y :
- Äá»— cô nÆ°Æ¡ng tức nhiên thừa biết danh tiết của nữ nhi là trá»ng, nhÆ°ng ... không hiểu tại sao cô lại có thể xuất đầu lá»™ diện xông pha và o chốn đảo Ä‘iên, há»—n Ä‘á»™n, tá»± trá»™n lẫn vá»›i cả những phÆ°á»ng ác ma, sát nhân mà không lấy là m ngại?
Khóe mắt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng thoáng hiện má»™t tia u buồn, ai oán cất giá»ng não nùng :
- Xin lão bá thông cảm cho, tiểu nữ phải đà nh như thế, chỉ vì muốn tìm cho gặp Lý Tam Lang.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Äá»— cô nÆ°Æ¡ng đừng Ä‘i tìm Lý Tam Lang không được sao?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng mÃm chặt môi má»™t lúc rồi quả quyết, lắc đầu :
- Không thể được đâu lão bá à ! Tiểu nữ cÅ©ng không biết giữa nhau đã có cái nợ gì, chỉ tá»± hiểu má»™t cách chân thà nh rằng rất yêu nhá»› chà ng, rất tha thiết khát vá»ng được giáp mặt chà ng má»™t lần, dù thiên nan vạn khổ, dù có mất mạng Ä‘i nữa tiểu nữ vẫn quyết thá»±c hiện khát vá»ng đó...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cà ng cau mà y :
- Từ trÆ°á»›c đến nay Äá»— cô nÆ°Æ¡ng đã từng gặp Lý Tam Lang lần nà o chÆ°a?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng khẽ lắc đầu :
- Chưa! Nếu đã được gặp thì hân hạnh cho tiểu nữ biết chừng nà o!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở dà i :
- Chuyện tình ái nam nữ đã Ä‘Ã nh có sá»± vi diệu, chẳng thể xét theo lẽ thÆ°á»ng tình mà được, nhÆ°ng dù sao đôi bên cÅ©ng phải thấy nhau, gặp nhau Ãt lắm má»™t lần thì tình cảm má»›i phát sinh, đằng nà y, mối tình của Äá»— cô nÆ°Æ¡ng sao mà ...
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng xen lá»i :
- Lão bá hẳn cÅ©ng rõ, hiện nay trên Ä‘á»i có thiếu chi những vị khuê môn kiá»u nữ, hồng phấn nga mi... thảy Ä‘á»u tôn thá» thần tượng Lý Tam Lang là ngÆ°á»i tình trong má»™ng, chứ nà o phải chỉ má»™t mình tiểu nữ!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trầm mặc má»™t hồi má»›i nói :
- Mối chân tình tha thiết của Äá»— cô nÆ°Æ¡ng nếu Lý Tam Lang mà biết được ắt sẽ vô và n cảm Ä‘á»™ng. Duy có má»™t Ä‘iá»u, Äá»— cô nÆ°Æ¡ng đã là má»™t thiếu phụ, Ä‘ang có chồng, e rằng việc há»™i ngá»™ cùng Lý Tam Lang chẳng thuáºn tiện.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng không chút do dá»± :
- Tiểu nữ sẵn sà ng bá» tất cả, chẳng mang danh vá»ng, tiá»n tà i gì hết, miá»…n sao cùng được Lý Tam Lang sum há»p, cáºn ká», dù có phải là m nô tỳ tiểu nữ cÅ©ng vui lòng thá»a dạ.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc đầu :
- Mối thâm tình của Äá»— cô nÆ°Æ¡ng quả tháºt ly kỳ, nhÆ°ng quá Æ° phiêu lÆ°u liá»u lÄ©nh, cÅ©ng sẽ nảy sinh nhiá»u hệ lụy, nguy hiểm lắm!... Phà m là nữ nhân, thì trá»n Ä‘á»i phÆ°á»›c hoạ vốn tuỳ thuá»™c phần lá»›n và o sá»± chá»n lá»±a nÆ¡i trao thân gá»i pháºn, Äá»— cô nÆ°Æ¡ng căn bản chẳng từng biết Lý Tam Lang ra sao cả...
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chẳng đợi lão dứt lá»i liá»n há»i :
- Lão bá! Bấy lâu nay trong Ä‘á»i có biết bao nhiêu là truyá»n thuyết vá» Lý Tam Lang, còn nghi ngá» gì nữa?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Äó chẳng qua chỉ là truyá»n thuyết, chá»› thá»±c ra nà o má»™t ai biết rõ Lý Tam Lang. Cô nÆ°Æ¡ng si tình đến thế, vạn nhất rủi gặp phải kẻ mạo xÆ°ng Lý Tam Lang thì đáng tiếc vô cùng!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chÆ°ng há»ng :
- Cái đó...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói tiếp :
- Tai nghe đồn đãi sao bằng mắt thấy sá»± tháºt. Cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a há» thấy Lý Tam Lang mà cứ tin tưởng thế ná», thế kia, má»™t mai, khi chạm và o thá»±c tế, trái ngược hẳn lá»i đồn thì thất vá»ng biết chừng nà o, cÅ©ng có thể là ...
Lão bá» lá»ng, không nói nữa.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng trố mắt :
- Hơn thế, cũng có thể là thế nà o, thưa lão bá?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chá»›p chá»›p mắt trả lá»i :
- CÅ©ng có thể là thá»±c tế trên Ä‘á»i không há» có nhân váºt Lý Tam Lang!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cà ng giÆ°Æ¡ng mắt tròn xoe cất cao giá»ng :
- Thá»±c tế trên Ä‘á»i không có Lý Tam Lang Æ°? Là m sao biết là không có? Nếu không có con ngÆ°á»i tháºt, thì có lý nà o lại có cái tên gá»i Lý Tam Lang?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh từ tốn :
- Biết đâu chừng đầu tiên có ngÆ°á»i thuáºn miệng thốt ba tiếng Lý Tam Lang, rồi từ má»™t đồn mÆ°á»i, mÆ°á»i đồn ra trăm, ngà n...
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cãi lại ngay :
- Lão bá! Có vô số ngÆ°á»i biết tên Lý Tam Lang, nói đến Lý Tam Lang chá»› đâu phải chỉ có má»™t ngÆ°á»i nà o tá»± ý đặt chuyện.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh kiên nhẫn giải thÃch :
- Sao cô nÆ°Æ¡ng không nghÄ© rằng ban đầu do má»™t ngÆ°á»i tạo ra Lý Tam Lang, rồi cà ng ngà y má»i ngÆ°á»i cà ng thêu dệt đủ Ä‘iá»u? Chứ có lý nà o trên Ä‘á»i lại có má»™t Lý Tam Lang, vừa già , vừa trẻ, vừa song toà n văn võ, vừa tuấn tú phong lÆ°u, mà tánh tình lại vừa là hiệp nghÄ©a, vừa là ác ma? Nếu quả tháºt có Lý Tam Lang, sao chÆ°a má»™t ai từng gặp mặt bao giá» cả váºy?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng khẳng định :
- Bất luáºn nhÆ° thế nà o, mặc dầu tiểu nữ chẳng thấy Lý Tam Lang nhÆ°ng hình ảnh chà ng đã khắc sâu và o tâm tưởng tiểu nữ, mãi mãi không pha má», luôn luôn tiểu nữ cảm thấy nhÆ° chà ng hiện ra trÆ°á»›c mắt, quanh quẩn bên mình...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng há»i gặng :
- Hình ảnh đó, theo cô nương hình dung thì Lý Tam Lang ra sao?
Ãnh mắt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chợt trở nên si dại, đắm Ä‘uối, ngất ngâ nhìn lên khoảng không, tá»±a hồ Lý Tam Lang Ä‘ang hiển hiện trên đó. Và giá»ng nà ng hết sức chân thà nh, y nhÆ° má»™t môn đồ cuồng tÃn trÆ°á»›c đấng tôn thá» của mình :
- Chà ng dong dá»ng cao, dáng rắn rá»i, hiên ngang! Chà ng váºn y phục toà n trắng nhÆ° tuyết, cà ng tăng phần tuấn tú, thanh cao và trang nhã. Hai hà ng lông mà y của chà ng tháºt dà i, nhÆ° là nét vẽ văn cách tuyệt luân, vừa tá»±a nhÆ° Ä‘Æ°á»ng kiếm uy phong siêu việt. Và đôi mắt chà ng thì sáng, hắc bạch phân minh, tiết lá»™ thầnh sắc ôn nhÆ° mà cÆ°Æ¡ng nghị! Còn mÅ©i chà ng, miệng chà ng. Ôi...!!! PhÆ°Æ¡ng phi cân đối là m sao!... Kể chung, vóng dáng chà ng, sắc thái chà ng và ngôn từ, cá» chỉ, thảy Ä‘á»u hoà n toà n là má»™t trang kỳ nam tá»!...
Nà ng cứ say sÆ°a diá»…n tả, cà ng nói cà ng nồng nà n, tÆ°á»ng chừng kể mãi không bao giá» hết.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh phải báºt cÆ°á»i ngắt :
- Hình ảnh Lý Tam Lang như thế, e rằng không chỉ có ở tâm tưởng riêng một mình cô nương mà thôi đâu!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng sáng trÆ°ng mục quang, chăm chú nhìn Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, mau mắn há»i :
- Lão bá bảo sao? Tam Lang là thần tượng trong mắt má»i ngÆ°á»i, phải không?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc đầu :
- Không phải má»i ngÆ°á»i, mà ở má»—i vị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u hình dung nhÆ° thế, hoặc hÆ¡n thế nữa, để ôm ấp trong má»™ng và ... e rằng mãi mãi chỉ là ngÆ°á»i tình trong má»™ng mà thôi!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng thoáng má»™t chút bất bình, lại há»i :
- Chung qui, lão bá vẫn muốn nói là không có Lý Tam Lang? Thế sao lão bá đã không ngớt bôn ba, cứ phải đông tiến tây lui, tắm gió dầm sương, đi khắp nơi để kiếm tìm Lý Tam Lang?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở dà i, nhÆ°ng chÆ°a kịp trả lá»i thì Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại quả quyết nói thêm :
- Dù lão bá có nói gì Ä‘i nữa, dù ai bảo thế nà o Ä‘i nữa, tiểu nữ vẫn tuyệt đối tin chắc nhÆ° thÆ°á»ng, là Lý Tam Lang nhất định có trên Ä‘á»i nà y! Và tiểu nữ nhất quyết sẽ tìm cho kỳ gặp mặt chà ng má»›i nghe! Chừng đó, giả sá» Lý Tam Lang là má»™t nhân váºt tà n táºt thì tiểu nữ Ä‘Ã nh vỡ má»™ng, nhÆ°ng nếu là má»™t ngÆ°á»i đã nhiá»u tuổi mà diện mạo chẳng khác biệt vá»›i sá»± tưởng tượng của tiểu nữ bao nhiêu thì tiểu nữ cÅ©ng lấy là m hoan hỉ mà chấp nháºn ngay.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chÆ°ng há»ng rồi lại thở dà i :
- Cô nương đúng là si tình!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng không chối cãi, còn há»i :
- Nữ nhân nà o cÅ©ng có má»™t mẫu ngÆ°á»i yêu lý tưởng trong tâm tÆ° cả, lão bá có nhìn nháºn không?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt gù :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói đúng. Chẳng riêng nữ nhân, mà kể chung cả nam lẫn nữ, há»… biết yêu là đá»u dệt má»™ng ái tình. Nếu thà nh Æ°á»›c má»™ng thì may mắn tốt đẹp vô cùng. NhÆ°ng nếu má»™ng bất thà nh thì đúng là điá»u bất hạnh nhất trên Ä‘á»i.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chá»›p chá»›p mỹ mục, Ä‘á»™t nhiên há»i :
- Lão bá cũng từng trải qua chuyện tình ái rồi chứ?
Trên gÆ°Æ¡ng mặt Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng thoáng hiện nét khác thÆ°á»ng, ná»a nhÆ° tha thiết, ná»a tá»±a thê lÆ°Æ¡ng, đáp :
- Có! NhÆ°ng phần số lão phu là kẻ tối bất hạnh vá» Ä‘Æ°á»ng tình ái!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ngáºp ngừng :
- Ấy là ... như thế nà o?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh buông má»™t chuá»—i thở dà i :
- Chuyện của lão phu đã trở thà nh quá khứ, bất tất nhắc lại mà chi. Hãy nói chuyện ngay trÆ°á»›c mắt, thiết thá»±c hÆ¡n. Hiện cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i má»™t đại hoạ sát thân, lão phu xin có lá»i cảnh giác.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng phân vân :
- Hoạ sát thân? Lão bá nói váºy có nghÄ©a là ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ bảo :
- Nhiá»u nhân váºt võ lâm Ä‘ang cho rằng cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i từ Hoà ng Kim thà nh đến!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng kêu “ủa†má»™t tiếng :
- Thảo nà o hỠđã tranh già nh nhau bắt tiểu nữ! NhÆ°ng há» Ä‘á»u lầm to! Tiểu nữ đâu phải là ngÆ°á»i ấy!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i gặng :
- Cô nÆ°Æ¡ng không phải? Tháºt chứ?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng quả quyết :
- Không phải! Hoà ng Kim thà nh là gì, ở đâu, tiểu nữ còn chẳng biết, thì là m sao có thể từ đó mà đến đây được. Vả lại, bấy lâu nay, ngÆ°á»i võ lâm ai nấy Ä‘á»u biết rõ tiểu nữ là Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu :
- Lão phu tin rằng cô nÆ°Æ¡ng không phải, khổ ná»—i ngÆ°á»i khác lại không chịu tin nhÆ° váºy!
Trừ mấy nhân váºt đã chết vì Ä‘á»™c thủ của Bệnh Tây Thi, còn những ngÆ°á»i kia Ä‘á»u chạy thoát.
Từ nay trở đi, cô nương mà gặp hỠnhất định sẽ không được buông tha. Ngoà i ra, hỠcòn đồn đãi khắp giang hồ nữa, cô nương sẽ không tà i nà o đi đâu được.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng cau mà y :
- ChÃnh xú nữ nhân Bệnh Tây Thi đã gieo hại, là m khổ tiểu nữ! NhÆ° váºy là m sao tiểu nữ còn có thể hà nh tẩu giang hồ, để tìm Lý Tam Lang?!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trầm ngâm má»™t hồi, chợt mục quang lấp loáng nói :
- Lão phu nghÄ© được má»™t biện pháp khả dÄ© giải tá»a tai ách cho cô nÆ°Æ¡ng.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng hy vá»ng :
- Lão bá có biện pháp chi?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Vừa rồi lão phu đã Ä‘oạt cô nÆ°Æ¡ng trên tay Bệnh Tây Thi. Há»… gặp bá»n há», cô nÆ°Æ¡ng cứ nói rằng hai món bản đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh đã bị lão phu cÆ°á»›p mất rồi, ắt bá»n há» sẽ tin ngay.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ái ngại :
- Nói thế là tự dưng trút hoạ và o lão bá, tiểu nữ không cam tâm chút nà o.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xoa tay :
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng ngại. Lão phu đã đủ lá»±c lượng đối phó. Trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ có và i ngÆ°á»i là m khó được lão phu mà thôi.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng băn khoăn :
- Không nên! Tiểu nữ đâu có quyá»n gây phiá»n phức cho lão bá.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng mà không là m thế chắc chắn sẽ mất mạng nhÆ° chÆ¡i, chá»› đừng hòng xê dịch Ä‘i đâu được ná»a bÆ°á»›c, thá» há»i là m sao còn kiếm tìm Lý Tam Lang?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lưỡng lá»± nan phân, trong nhứt thá»i không biết nên tÃnh sao cho phải.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cháºm rãi thuyết phục :
- Cô nÆ°Æ¡ng nên tÃnh đến việc tiếp tục hà nh tẩu giang hồ, để còn Ä‘i chốn ná» nÆ¡i kia mà săn lùng Lý Tam Lang chứ! Lão phu đã tá»± lượng sức má»›i sẵn sà ng chấp nháºn Ä‘iá»u phiá»n phức ấy, cô nÆ°Æ¡ng đừng ngại chi hết.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng trân trối nhìn Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cất giá»ng cảm kÃch :
- Lão bá! Giữa lão bá vá»›i tiểu nữ chẳng qua nhÆ° bình thuá»· tÆ°Æ¡ng phùng, chÆ°a từng có mối quan hệ nà o, mà tiểu nữ lại Ä‘ang bị thế nhân khinh miệt là con ngÆ°á»i vô sỉ, đâu xứng đáng cho lão bá phải gánh vác thay tai ách. Cá»› sao lão bá lại chá»n sá»± hiểm nguy mà giúp tiểu nữ thế nà y?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Lão phu rất thông cảm tấm tình si của cô nương đối với Lý Tam Lang nên muốn giúp cô nương ...
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng sá»ng sốt, cảm kÃch :
- Äông Môn lão bá! Mối tình si của tiểu nữ từng bị nhiá»u kẻ tà n nhẫn miệt khinh, mai mỉa, nay lại được lão bá quan hoà i lân mẫn đến thế nà y Æ°? Ôi! Quả là má»™t nguồn an ủi vô biên cho tiểu nữ!... NhÆ°ng ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh liá»n há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng lại còn e ngại Ä‘iá»u chi nữa?
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng thà nh khẩn :
- Lão bá Ä‘ang là trá»ng nhiệm đại quan chốn công môn, vạn nhất mà ná»™i vụ loan truyá»n thấu đến công môn thì ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ngắt lá»i :
- Chừng đó, lão phu sẽ tá»± có cách biện giải. Huống chi, lão phu cÅ©ng chẳng luyến tiếc cái chức vị hiện hữu là m gì nữa, đã vất vả nhiá»u năm rồi, lão phu chỉ mong được rá»i quan trÆ°á»ng cho thảnh thÆ¡i.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ngÆ°ng thần chú mục nhìn gÆ°Æ¡ng mặt già dặn tuế nguyệt thăng trầm và quắc thÆ°á»›c tinh anh của của Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh. Tá»± dÆ°ng sắc diện nà ng hiện lên má»™t luồng khÃch Ä‘á»™ng nói :
- NgÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói lão bá là nhân váºt đại gian cá»± hoạt, là má»™t đại khuyển Æ°ng của công môn. NgÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u coi lão bá nhÆ° cái Ä‘inh trong mắt, phải nhổ Ä‘i và đá»u đặt lão bá và o hà ng đối địch chung, vừa sợ, vừa háºn, đến ná»—i đã có lá»i giao Æ°á»›c: “Ai giết được Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thì sẽ được thiên hạ võ lâm cá»™ng tôn là m Tổng đầu Ä‘Ã nâ€. NhÆ°ng tháºt không ngá» lão bá chÃnh ra là má»™t hảo nhân!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh mỉm cÆ°á»i :
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng. Hằng bao nhiêu năm ăn cÆ¡m quan quyá»n nay là lần đầu được nghe ngÆ°á»i bảo lão là hảo nhân!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng nói :
- Lão bá! Tiểu nữ đã hiểu rõ lão bá là hảo nhân! Tiểu nữ vô và n cảm kÃch! Tiểu nữ vÄ©nh viá»…n không quên...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nở nụ cÆ°á»i Ä‘iá»m đạm :
- Cô nÆ°Æ¡ng bất tất phải nói nhÆ° váºy lúc nà y, e còn sá»›m chăng? Bây giá» cô nÆ°Æ¡ng nên rá»i khá»i nÆ¡i đây kẻo muá»™n. Nếu có ngÆ°á»i đón đợi bên ngoà i, cô nÆ°Æ¡ng cứ cho há» biết hai món kia đã bị lão phu Ä‘oạt mất rồi. Lão phu nhất định ở lại đây chá» há» tiến và o tìm.
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại cà ng khÃch Ä‘á»™ng :
- Äa tạ lão bá! Tiểu nữ xin bái biệt!
Nà ng nghiêng mình hà nh lá»…, Ä‘oạn chuyển thân toan bÆ°á»›c Ä‘i, Ä‘á»™t nhiên quay lại há»i :
- Má»i kẻ khác Ä‘á»u quả quyết tiểu nữ là ngÆ°á»i từ Hoà ng Kim thà nh tá»›i, sao riêng lão bá lại không nghÄ© nhÆ° váºy?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i đáp :
- Lão phu vốn quen thói lãng bạc giang hồ, chẳng ham danh lợi thì để ý đến chuyện ấy có Ãch gì!
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chÆ°ng há»ng, tròn xoe đôi mắt :
- Lão bá quả đáng kÃnh, đáng phục!
Thân ảnh chá»›p Ä‘á»™ng, nà ng đã tợ mÅ©i tên rá»i dây cung thoát Ä‘i...
* * * * *
Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng đã Ä‘i rồi nhÆ°ng má»™t là n dÆ° hÆ°Æ¡ng say đắm lòng ngÆ°á»i vẫn còn vÆ°Æ¡ng lại trong gian đại Ä‘iện Quan Äế miếu Ä‘ang vắng lặng nhÆ° tá».
Chỉ má»™t mình Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đứng đây vá»›i mấy tá» thi nằm đó.
Lão chuyển mục quang sắc bén từ từ nhìn quanh má»™t lượt, bá»—ng trông thấy ở dÆ°á»›i chân bá»±c đá phÃa hữu, bá»™ y phục tuyết bạch vấy đầy máu của Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng đã cởi ra vất bá» ban nãy.
Lão sấn tới mấy bước, thò tay cúi xuống nhặt chiếc áo lên và rút ra một phong thư nhăn nheo: đúng là phong thư của nữ chủ nhân “Phiêu Hương tiểu trúc†đã sau thiếu nữ nữ tỳ diễm lệ mang đến tìm trao Lý Tam Lang ...
Ném chiếc áo vấy máu trở lại chân thạch giai, lão ung dung mở phong thư ra.
Bức thÆ° bên trong cÅ©ng mang mà u lam nhạt, cÅ©ng tá»a ra hÆ°Æ¡ng ngất ngây tá»±a vị hoa lan.
Trên bức thÆ°, hà ng hà ng chữ viết ngay ngắn, nét chữ tháºt đẹp, má»m mại, uyển chuyển, vừa cứng cáp, sắc bén.
Từng hà ng chữ viết chứa chan tình ý, rằng :
“Thiếp trong lầu vắng, sầu mong nhớ,
Chà ng ở nơi nà o rõ thấu chăng?
Äêm trÆ°á»ng gối má»™ng giá băng,
Gió lùa khe cá»a, ngỡ chà ng vá» thăm...
Nhưng chà ng mãi bặt tăm nhạn cá,
Thiếp đợi chỠnát dạ tan lòng!
Bao giỠén lại vÆ°á»n hồng
Cho hoa nở rá»™, cho hồng sắc hÆ°Æ¡ng?â€
Má»—i câu, má»—i chữ thay cho trăm nhá»› ngà n thÆ°Æ¡ng và vạn đợi muôn chá».
Chỉ bấy nhiêu thôi nhÆ°ng đã là quá đủ. Lại thêm má»™t mối tình si của ngÆ°á»i khuê nữ trá»n vẹn ký thác và o Lý Tam Lang ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xem xong bức thÆ° - đúng ra là đã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại ba lượt rồi - bèn từ từ ngẩng mặt lên, trong đôi mắt nhÆ° mông lung, bà n bạc che phủ má»™t là n sÆ°Æ¡ng má»ng.
Lão khe khẽ thở dà i và lẩm bẩm :
- Lý Tam Lang lại thiếu thêm một món nợ tương tư nữa!
|
06-08-2008, 09:05 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 9 : Trong rừng mai
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Hai bóng ngÆ°á»i đứng sừng sững trÆ°á»›c thạch giai bên tả.
Hai con ngÆ°á»i nà y, không biết đã đến tá»± lúc nà o, cÅ©ng không biết đã do ngã nà o mà và o đây.
ChÃnh là “Bá Äao†Nam Cung Thu Lãnh và “Äại Hoà ng Phong†TÆ° Mã ThÆ°á»ng!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chẳng chút nà o thay đổi sắc diện, khoan thai cất phong thÆ° và o túi, Ä‘oạn quét mắt và o mặt hai ngÆ°á»i, hững há» lên tiếng :
- Không ngỠhai vị chưa bỠchạy đâu xa, cà ng không ngỠhai vị còn trở lại.
Nam Cung Thu Lãnh bá»—ng cÆ°á»i gằn :
- Cả một kho tà ng kim ngân châu bảo trước mặt ai dại bỠđi? Ngay như lão cũng đã chịu bỠđi đâu?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cất giá»ng nham hiểm, lạnh lùng :
- Lão Æ°ng khuyển! Lão khá lắm. Äã đủ bản lãnh để tranh Ä‘oạt Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng từ trên tay ba nam nữ quái váºt ấy, lão quả nhiên chẳng tầm thÆ°á»ng!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn hững há» :
- Có bản lãnh hay không thì chẳng biết, nhÆ°ng đại khái cÅ©ng phải có cái gì đó má»›i tranh Ä‘oạt được mà chÆ°a đến ná»—i mất mạng vì “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ngâ€!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng gặng há»i :
- Bằng cách nà o lão khắc chế được ba quái váºt đó?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh báºt cÆ°á»i :
- Ngạn ngữ có câu “Tuyệt kỹ gia truyá»n chỉ dạy cho dâu chứ không truyá»n cho con gái!â€. Äến con gái trong nhà còn không thể truyá»n dạy tuyệt kỹ thì các hạ há»i câu đó là m gì? Chẳng lẽ lão phu Ä‘i tiết lá»™ bà quyết?
Nam Cung Thu Lãnh nói xen và o :
- TÆ° Mã ThÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i đừng mong cạy răng được chút gì của lão Æ°ng khuyển đại cá»± hoạt. Cứ hiểu, tất nhiên lão phải có chút bà quyết nà o đó thì bá»n Bệnh Tây Thi má»›i chịu lép vế. Mà bà quyết gì cÅ©ng mặc kệ lão!...
Ngừng má»™t chút, y xạ trả mắt sắc lạnh sang Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tiếp lá»i :
- Lão Æ°ng khuyển, ta vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng đón đợi bên ngoà i miếu, đã bắt gặp nữ nhân ấy rồi.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh giÆ°Æ¡ng mi há»i :
- Nữ nhân nà o?
Nam Cung Thu Lãnh âm thầm cÆ°á»i khảy :
- Äừng có giả bá»™ hồ đồ má»™t lão Æ°ng khuyển mà không biết nữ nhân ấy thì còn ai biết?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ “Ủa†má»™t tiếng há»i :
- Có phải các hạ muốn nói “Xà Yết mỹ nhân†Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng? á»’! không sai, đúng là y thị má»›i vừa từ đây Ä‘i ra đấy! NhÆ°ng... sao? Có chuyện chi?
Nam Cung Thu Lãnh “hừ†giá»ng mÅ©i nói to :
- Ta vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng đã triệt hạ y thị rồi! NhÆ°ng ta lục soát khắp ngÆ°á»i y thị không thấy má»™t món gì cả.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nhăn nhó há»i :
- Các hạ lục soát khắp ngÆ°á»i y thị Æ°? Äể kiếm cái chi váºy? lão phu nhá»› hình nhÆ° Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng chỉ còn mặc bá»™ đồ lót má»ng manh thôi, dầu các hạ không lục lạo cÅ©ng trông thấy hết, cần gì lục lạo?
Nam Cung Thu Lãnh đỠmặt phân trần :
- Nữ nhân thÆ°á»ng quá»· quyệt lắm. HÆ¡n nữa, trên thân thể há» có thể cất giấu nhiá»u thứ.
Ta không lục soát như thế không yên tâm.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt gáºt đầu :
- CÅ©ng chẳng trách các hạ được. Con ngÆ°á»i Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng khêu gợi, hấp dẫn quá chừng, đến nhÆ° lão phu, đã cao niên kỹ rồi mà khi nhìn và o y thị còn nghe rạo rá»±c huống chi các hạ, Ä‘ang hồi cÆ°á»ng kiện, huyết lá»±c phÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng, tinh dục dồi dà o, sao khá»i táy máy tay chân trÆ°á»›c má»™t cÆ¡ thể loã lồ, nõn nà dÆ°á»ng ấy. Quả chẳng trách các hạ được!
Nam Cung Thu Lãnh cà ng Ä‘á» mặt tÃa tai, chẳng thua bức tượng Quan Công trên Ä‘iện thá».
TÆ° Mã ThÆ°á»ng phá»›t lạnh lên tiếng :
- Lão Æ°ng khuyển! Lão bất tất kiếm chuyện châm chá»c hắn là m gì. Hãy và o thẳng vấn Ä‘á». Hai ta sở dÄ© trở lại đây cốt ý là kiếm lão, để há»i vá» hai món bảo váºt mà lão đã Ä‘oạt được của Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng ...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trố mắt :
- Ủa! hai món bảo váºt gì? A... a... có phải các hạ muốn nói đến bức địa đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh? á»’, cái đó, sao chẳng há»i Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng lại há»i lão phu chứ?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng gằn từng tiếng :
- Thị bảo hai món ấy đã bị lão đoạt!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng lá»™ vẽ bá»±c tức :
- A, cái con ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đó đúng là thứ nham hiểm, đúng là “Xà Yết mỹ nhânâ€!... Lão phu đã cứu thị mà thị quay lại vu khống, hừ...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÆ°á»i lạt :
- Lão tưởng đóng trò bằng má»™t hai câu nhÆ° váºy là đánh lạc hÆ°á»›ng được ta Æ°?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Lão phu nói tháºt đó. Lá»i Nam Cung Thu Lãnh vừa rồi quả chẳng sai, nữ nhân quá»· quyệt tháºt: trên mình há» có nhiá»u chá»— cất giấu món ná» váºt kia rất tà i tình, chỉ sợ đã lục soát ngÆ°á»i thị chÆ°a đến nÆ¡i đến chốn...
Nam Cung Thu Lãnh vá»t miệng :
- Toà n thân thị, từ đầu chà gót, còn chá»— nà o mà tại hạ chẳng khám xét. Có thể nói từng phân từng tấc da thịt của thị Ä‘á»u bị tại hạ lục soát!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chợt kêu lên :
- Ồ! Lục soát kỹ đến thế! Từng tấc da thịt cũng chẳng chừa... Thế mà tại sao...
Nam Cung Thu Lãnh ngắt lá»i :
- Tại vì lão đã chiếm đoạt hai món đó rồi mới thả thị đi.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt gù :
- Các hạ ngá» váºy cÅ©ng phải. NhÆ°ng thá»±c ra lại khác. Chẳng giấu diếm gì, lão phu sở dÄ© cố Ä‘oạt trên tay Bệnh Tây Thi chÃnh vì muốn chiếm hai món ấy tháºt, nhÆ°ng khi há»i thị, thị bảo không có mang trong mình, lão phu Ä‘Ã nh chịu, vì chẳng lẽ già cả nhÆ° lão phu lại ... đè thị ra mà lục lạo, bóp nắn lung tung?
Thêm lần nữa Nam Cung Thu Lãnh lại Ä‘á» mặt tÃa tai, cố gượng cÆ°á»i :
- Lão Æ°ng khuyển! Äừng dông dà i nữa, dù từng tiếng nói của lão có nở hoa hay thà nh ngá»c ta cÅ©ng không tin. Lão hãy thú tháºt Ä‘i!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Hai vị chẳng nghÄ© kỹ hÆ¡n: hai món ấy thị chỉ giao cho Lý Tam Lang mà thôi, đâu thể khinh xuất chịu trao cho ai khác được. PhÆ°Æ¡ng chi, nhu lão phu đây Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t quan chức chốn công môn, đâu thể ngang nhiên cưỡng Ä‘oạt hai món ấy của thị được? Nếu thị kiện tá»›i công môn thì có phải lão phu mang trá»ng tá»™i cÆ°á»ng đồ đạo tặc không?
Nam Cung Thu Lãnh báºt cÆ°á»i khô khan :
- Dù lão lải nhải cho đến khi mặt trá»i má»c hÆ°á»›ng Tây ta cÅ©ng không tin!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở dà i :
- Lão phu thá»±c tâm bà y giải má»i lẽ mà hai vị vẫn không tin, biết tÃnh sao đây!
Nam Cung Thu Lãnh trầm giá»ng :
- Không có cách nà o hơn là hạ thủ bắt buộc lão phải đưa hai món ấy ra.
Tay trái y siết chặt vỠđao, từ từ cất cao lên mấy phân.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng đặt tay phải và o chuôi kiếm quát :
- Lão ưng khuyển, chuẩn bị đi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xua tay :
- Hãy khoan!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lạnh lùng há»i ngay :
- Sao? Bằng lòng trao hai món ấy cho chúng ta chứ?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i lại :
- Hai vị bức bách đến mức nà y, lão phu không bằng lòng cÅ©ng không xong. Duy có Ä‘iá»u bây giá» lão phu nên trao hai thứ ấy cho vị nà o trong hai vị đây?
Nam Cung Thu Lãnh cÆ°á»i lạt :
- Lão đừng dụng ý ly gián chúng ta, vô Ãch lắm. Hiện tại chúng ta đã trở thà nh bằng hữu đồng sinh tá» rồi.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh “ủa†má»™t tiếng :
- “Bá Äao†vá»›i “Äại Hoà ng Phong†sao cÅ©ng biết việc hợp tác liên thủ vá»›i nhau nhỉ? Lạ quá! “Äại Hoà ng Phong†các hạ nên tháºn trá»ng đấy nhé! Nam Cung Thu Lãnh từng khét tiếng quá»· quyệt, tà n Ä‘á»™c tráo trở khôn lÆ°á»ng, e rằng Äại Hoà ng Phong các hạ không xứng là đối thủ đâu!
Nam Cung Thu Lãnh tái mặt gay gắt :
- Ta nhắc cho lão Æ°ng khuyển nhá»›, đừng có bà y trò ly gián vô Ãch!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng thản nhiên nói :
- Nam Cung Thu Lãnh là hạng ngÆ°á»i nà o, tâm địa ra sao tại hạ biết rồi, cố nhiên tại hạ cÅ©ng Ä‘á» phòng từng ly từng tÃ, lão Æ°ng khuyển khá»i nói.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Phải lắm, Ä‘á» phòng là phải! Lòng dạ con ngÆ°á»i hiểm ác, lúc nà o cÅ©ng nên cảnh giác vẫn hÆ¡n.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng xạ mục quang xanh biếc và o Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i :
- Lão ưng khuyển tự lấy hai món ấy trao chúng ta hay đợi chúng ta động thủ?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh trả lá»i :
- Cả một kho tà ng kim ngân châu báo mà bảo lão phu tự ý đem dâng cho hai vị thì... tiếc quá! Lão phu không giao đâu, hai vị hãy động thủ mà đoạt lấy.
Cả TÆ° Mã ThÆ°á»ng lẫn Nam Cung Thu Lãnh Ä‘á»u hoà n toà n bất ngá», không khá»i chÆ°ng há»ng.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt nói tiếp :
- “Bá Äao†tuy Ä‘ao pháp thần tốc, hiểm ác tháºt nhÆ°ng không hẳn vô địch! “Äại Hoà ng Phong†dù kiếm thuáºt quái dị, tà n Ä‘á»™c tháºt, nhÆ°ng cÅ©ng chÆ°a phải là vô địch! Hai vị liên thủ, có ghê gá»›m gì cÅ©ng đại khái cỡ bá»™ ba Bệnh Tây Thi mà thôi, phải không?
Thái Ä‘á»™ bình tÄ©nh và lá»i lẽ hữu lý của lão quả nhiên khiến Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng đâm ra ngấm ngầm ái ngại, nhứt thá»i chÆ°a dám khinh xuất Ä‘á»™ng thá» ngay.
Tuy nhiên, cả hai Ä‘á»u Ä‘ang nắm chặt đốc kiếm, chuôi Ä‘ao và nhãn tuyến rà n rụa sát khà đang chầm cháºp xoáy và o Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh.
Hạng cao thủ báºt nhất nhÆ° há», má»™t khi đã nắm đốc kiếm, chuôi Ä‘ao mà vẫn chÆ°a rút kiếm Ä‘ao ra khá»i vá» thì nguy cÆ¡ còn Ä‘e doạ đối phÆ°Æ¡ng hÆ¡n là đao kiếm đã tuốt trần nhiá»u.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn má»™t má»±c an nhiên thần sắc, tay trái buông thá»ng, tay phải đặt lên ngá»±c, trông chẳng có gì là sắp lâm chiến cả.
Äá»™t nhiên Nam Cung Thu Lãnh khoa chân, sấn lên phÃa tả má»™t bÆ°á»›c.
Äồng thá»i TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÅ©ng sấn lên phÃa hữu má»™t bÆ°á»›c.
Äông Môn đứng giữa má»™t ngÆ°á»i, lão không nhúc nhÃch, cả nhãn châu cÅ©ng không má»™t chút cá» Ä‘á»™ng.
Giả sá» lúc nà y trong đại Ä‘iện Quan Äế miếu có thêm ngÆ°á»i thứ tÆ°, ắt không khá»i rợn ngÆ°á»i vì bầu không khà trở nên cá»±c kỳ khủng khiếp, cÆ¡ hồ nhÆ° đông đặc lại, phải ráng sức lắm má»›i có thể còn thở được.
Bất cứ trong chá»›p mắt nà o, chỉ má»™t cái chá»›p mắt mà thôi, cả Ä‘ao lẫn kiếm cÅ©ng có thể nhứt tá», từ hai bên tả hữu, táºp kÃch và o Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ngay.
Cao thủ mà giao đấu, chỉ một chiêu thôi đã đủ định đoạt tỠsinh, thắng bại.
Trong khi ấy, khắp châu thân Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh từ đầu chà gót tuyệt chẳng có má»™t tấc binh khà nà o, cÅ©ng tuyệt chẳng biểu hiện má»™t tÆ° thế tấn công nà o. Thủy chung lão vẫn đứng yên, mắt không nháy, tả thủ buông thá»ng, hữu thủ đặt lên ngá»±c, bà n tay nắm lại thà nh quyá»n, thế thôi.
Äá»™t nhiên “Bá Äao†lại khoa chân di Ä‘á»™ng, nhÆ°ng lùi lại má»™t bÆ°á»›c, trở vá» chá»— cÅ©.
Phần “Äại Hoà ng Phong†thì không lùi mà , từ từ tiến thêm ná»a bÆ°á»›c, gần Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hÆ¡n. Không có chút gió nà o mà chiếc trÆ°á»ng bà o sắc và ng của y không ngá»›t phồng ra và vạt áo cứ phe phẩy phần pháºt.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng khai khẩu, giá»ng nói vẫn bình thÆ°á»ng, không mang chút há»a khà :
- Bất chợt lão phu sá»±c nhá»› đến má»™t vấn Ä‘á», hai vị còn hứng thú muốn nghe không?
Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng :
- Äã bảo dù mặt trá»i má»c hÆ°á»›ng tây cÅ©ng không thể tin ở lão Æ°ng khuyển được. Lão bất tất phải kiếm chuyện để là m ta phân trần.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Các hạ cứ lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tá». Äã váºy lão phu không nói nữa.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng thình lình thốt :
- Nói đi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘iá»m đạm :
- Cái đạo lý hợp lá»±c liên thủ cần phải nghiên cứu rạch ròi má»›i thá»±c hiện được. Liên thủ, phải có nghÄ©a là sá»± hòa hợp nhịp nhà ng, gắn bó, lấy sở trÆ°á»ng ngÆ°á»i nà y bổ khuyết cho sở Ä‘oản ngÆ°á»i kia, phải há»— tÆ°Æ¡ng, nhứt hô nhứt ứng, công thủ liên hoạt. Hai ngÆ°á»i liên thủ phải tâm đồng ý thông, tuy hai nhÆ°ng là má»™t, phải mặc nhiên trá»™n lẫn và o nhau... Muốn váºy, không thể trong má»™t ngà y má»™t buổi mà nên được, trái lại cần phải trải qua thá»i gian dà i, thấu hiểu nhau vá» tánh tình, vá» thói quen, vá» chân bảnh lãnh, vá» má»i mặt... Có thế thì sá»± hợp lá»±c liên thủ má»›i hoà n toà n, uy phong má»›i tá»™t đỉnh, khi Ä‘á»™ng thủ má»›i chắc chắn khắc địch chiến thắng. Liên thủ mà thiếu chữ thà nh, thiếu đồng tâm nhất trÃ, chẳng hết nghÄ©a hết tình vá»›i nhau, thì chỉ là má»™t sá»± lợi dụng lẫn nhau và cố nhiên chỉ Ä‘i đến thảm hoạ mà thôi... Nhị vị biết nhau chÆ°a lâu, đã vá»™i liên thủ vá»›i nhau chỉ vì chữ lợi nhất thá»i, lão phu e rằng...
Lão lắc đầu, bá» lá»ng, không nói nữa.
Nam Cung Thu Lãnh biến hẳn sắc mặt, vội lên tiếng :
- TÆ° Mã ThÆ°á»ng, hÆ¡i nà o nghe...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng bá»—ng hÃt và o má»™t hÆ¡i chân khÃ, ngắt lá»i :
- Lão nói đúng, nãy giá», từ trÆ°á»›c đến sau, ta chỉ biết có má»™t mình ta đối diện lão, căn bản ta không há» tin có ai tiếp tay ta cả, căn bản không há» tin có ngÆ°Æ¡i bên cạnh ta...
Nam Cung Thu Lãnh cà ng biến sắc, cố gắng lấp giá»ng ôn tồn :
- Äừng nghÄ© thế. Chúng ta quyết sinh tá» có nhau, nên đồng tâm, hiệp lá»±c, cần phải...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lạnh lùng ngắt lá»i lần nữa :
- Lão nói đúng. Hôm nay dù có Ä‘á»™ng thủ cÅ©ng chẳng là m gì nổi lão đâu. Tốt hÆ¡n cứ để lão cất giữ hai món ấy má»™t thá»i gian nữa cÅ©ng chả sao. Lão cÅ©ng chả đủ ngà y giỠđến Hoà ng Kim thà nh ngay mà sợ. Ta sẽ tung rùm beng tin tức nà y khắp giang hồ, cho má»i ngÆ°á»i tìm đến là m khó dá»… lão đủ Ä‘iá»u, chúng ta sẽ thừa cÆ¡ há»™i thuáºn tiện mà hạ lão, Ä‘oạt lấy má»™t món ấy cÅ©ng chẳng muá»™n. Từ nay đến đó, nếu ngÆ°Æ¡i muốn, chúng ta sẽ nghiên cứu và thá»±c hiện cho đúng mức cái đạo lý liên thủ, hợp lá»±c. Thôi, Ä‘i!
Tiếng “đi†chÆ°a trá»n, y đã chuyển thân lùi lại và nhanh tợ luồng chá»›p, vá»t theo lá»— hổng trên mái ngói mất dạng.
Nam Cung Thu Lãnh cắn răng, nuốt nÆ°á»›c bá»t, cÅ©ng hấp tấp thi triển khinh công lÆ°á»›t Ä‘i.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thở phà o má»™t hÆ¡i, buông thá»ng tay phải xuống. Tình trạng khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ° dầu sôi, lá»a bá»ng đã qua, nhÆ°ng không hiểu tại sao sắc diện lão lại cà ng hiện rõ nét trầm trá»ng khác thÆ°á»ng.
* * * * *
Vòng bên núi có má»™t tiểu lá»™ tháºt bằng phẳng, rất dá»… Ä‘i.
NhÆ°ng Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh không đặt chân trên tiểu lá»™ bằng phẳng ấy để Ä‘i, lại dẫm trên cá» dại dá»c theo bên trái tiểu lá»™ mà tiến tá»›i. Ngá»n cá» còn ngáºm sÆ°Æ¡ng mai lóng lánh tợ châu, thá»±c ra, chỉ hÆ¡i quằn xuống má»™t tÃ, rồi lại đứng lên nguyên vẹn. SÆ°Æ¡ng chỉ rá»›t chứ cá» không bị dẫm nát chút nà o, vì bÆ°á»›c chân lão quá nhẹ nhà ng, phÆ¡i phá»›i, lâng lâng.
Qua khá»i mấy quãng bằng phẳng khá dà i, thì con tiểu lá»™ rẽ sang hữu và trở nên quanh co, khúc khuá»·u.
Qua khá»i quãng Ä‘Æ°á»ng khó Ä‘i nà y thì đến má»™t khu rừng mai.
Rừng mai không quá ráºm rạp, nhÆ°ng rất rá»™ng lá»›n.
Bắt đầu sấn và o địa pháºn rừng mai, Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng bÆ°á»›c cháºm hẳn, tháºt cháºm, nhÆ° đếm từng bÆ°á»›c, thà nh ra đã khá lâu rồi mà lão má»›i tiến và o chừng mÆ°Æ¡i trượng.
Äá»™t nhiên má»™t giá»ng hát êm tai theo gió vá»ng đến :
“Chẳng vương chút bụi hồng trần,
Mái tranh sơn dã vẹn phần thanh cao.
Lánh xa thế sự bao đà o,
Rừng mai má»™t cõi, biết bao an nhà n!...â€
Tiếng hát trong vắt tá»±a suối reo, nhÆ° cam nhÆ° máºt rót và o lòng ngÆ°á»i nghe.
Chợt thấy lòng xao Ä‘á»™ng, cảm hứng dâng lên, Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bá»—ng buá»™t miệng hát tiếp :
“Ngà y xem mai tắm nắng và ng
Äêm nghe mai há»i chuyện nà ng Hằng Nga...â€
Lão chÆ°a kịp hát tiếp câu kế thì trong rừng mai láºp tức vang ra lanh lảnh tiếng của nữ nhân :
- Kẻ nà o cả gan, dám tá»± tiện xâm nháºp địa pháºn của “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€?
|
06-08-2008, 09:07 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 10 : Bạch Y Khách
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Lồng theo câu há»i, má»™t bóng xanh thấp thoáng, trÆ°á»›c mặt Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đã xuất hiện má»™t thanh y thiếu nữ, đúng là thiếu nữ đã đến Quan Äế miếu Ä‘Æ°a thÆ¡ bữa trÆ°á»›c.
Tay tả thiếu nữ xách chiếc giỠtrúc, trong giỠgần đầy những cánh hoa mai tuyệt đẹp.
Vừa thấy Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh thiếu nữ sá»ng sốt :
- Ãi chà !... sao lại là ... lão?...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh mãi mân mê nhìn ngắm giá» hoa mai lắc đầu chép miệng :
- Cà nh hoa nà y nở chÆ°a Ä‘á»u, dÆ°á»ng nhÆ° tình ý còn u uẩn, cô nÆ°Æ¡ng bẻ Ä‘i không đáng tiếc sao!
Thanh y thiếu nữ nổi hung, dá»±ng mà y trợn ngược cáºt vấn :
- Ta há»i lão lần dò trong rừng mai của “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†để là m gì? Nói mau!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chăm chăm ngó thanh y thiếu nữ há»i lại :
- Cô nương còn nhớ ra lão phu phải không?
Thanh y thiếu nữ lạnh lùng :
- Hôm ná» lão có mặt ở Quan Äế miếu chá»› gì!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ gáºt đầu :
- Không sai! Cô nÆ°Æ¡ng nhá»› dai tháºt!
Thanh y thiếu nữ bÄ©u môi tháºt duyên dáng :
- Hôm ấy, thấy lão nhÆ° là má»™t phe vá»›i yêu tinh nữ nhân há» Äá»—, ta đã Ä‘oán chắc chẳng chân chÃnh gì. Quả nhiên, bữa nay hà nh Ä‘á»™ng lén lút của lão cà ng chứng tá».
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ lắc đầu :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói váºy không đúng rồi. Hôm ấy lão phu đứng trÆ°á»›c Quan Äế miếu cÅ©ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác, cÅ©ng nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng. Chẳng lẽ ai đứng đó cÅ©ng Ä‘á»u bất chÃnh hết?
Thanh y thiếu nữ chớp chớp đôi mỹ mục :
- Nhưng lão đã đứng gần yêu nữ ấy...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i :
- Äứng gần là bất chÃnh Æ°? Lão phu nhá»› không lầm thì lúc giằng co phong thÆ° vá»›i nhau, cô nÆ°Æ¡ng đã đứng gần nữ nhân ấy hÆ¡n lão phu nhiá»u.
Thanh y thiếu nữ gắt :
- Con yêu nữ há» Äá»— ấy là hạng tồi bại, sao lão dám so sánh vá»›i ta?
Má»™t luồng hÆ°Æ¡ng phong chuyển Ä‘á»™ng, thanh y thiếu nữ đã xẹt tá»›i sát trÆ°á»›c mặt Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, phóng hữu chưởng đánh và o ngá»±c lão.
Lão bỗng là m như bị sẩy chân, trợt một cái, tự nhiên phát chưởng của thanh y thiếu nữ đánh và o khoảng không.
Lão liá»n giÆ¡ tay lên, trong tay cầm phong thÆ° mà u lam nhạt.
Äang hung hãn, thanh y thiếu nữ bá»—ng thu tay lại, thoái lui ngay má»™t bÆ°á»›c há»i :
- Tại sao phong thư nà y lại và o tay lão?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i lạt :
- Lần khác, trÆ°á»›c khi Ä‘á»™ng thủ đánh ngÆ°á»i, cô nÆ°Æ¡ng nên há»i cho rõ đầu Ä‘uôi cái đã!
Thanh y thiếu nữ giục :
- Nói lẹ đi! Tại sao phong thư lại và o tay lão?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Lão đã Ä‘oạt trên tay ngÆ°á»i khác.
Thanh y thiếu nữ lại há»i :
- NgÆ°á»i khác nà o? Ai?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hững há» :
- Hãy tự vấn lại xem cô nương đã giao phong thơ nà y cho ai?
Thanh y thiếu nữ thẹn Ä‘á» mặt, chá»›p mắt lia lịa, hÆ¡i bá»›t gay gắt há»i :
- Lão đã Ä‘oạt phong thÆ° trên tay Äá»— yêu nữ phải không? NhÆ°ng bây giá» lão Ä‘em tá»›i đây vá»›i dụng ý gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Lão phu đến để cho cô nương hay là lão phu biết rõ Lý Tam Lang ở đâu rồi, nếu cô nương bằng lòng, lão phu sẽ thay mặt mà trao hộ cho, còn như cô nương không muốn, thì lão phu trả lại cô nương phong thơ.
Thanh y thiếu nữ cÆ°á»i lạt :
- Nếu lão đã biết chá»— ở của Lý Tam Lang mà lại sẵn có ý tốt muốn thay ta trao há»™ thì sao chẳng Ä‘i trao cho rồi, còn tá»›i đây há»i?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i lại :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói váºy, tức là bằng lòng để lão phu thay mặt trao thÆ° phải không?
Thanh y thiếu nữ bỗng vươn trảo chụp phong thư, nhưng lại chụp và o khoảng không.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh ngạc nhiên :
- Ủa! Cô nương không đồng ý để lão phu đi trao thơ dùm sao?
Thanh y thiếu nữ cÆ°á»i gằn, đôi mắt xinh đẹp xạ ánh sát khà nói :
- Thôi, khá»i! Äa tạ hảo ý của lão. Lý tÆ°á»›ng công đã tá»›i rồi. Ta Ä‘i hái hoa mai chÃnh là để bà y tiệc rượu thết Lý tÆ°á»›ng công. Hừ, lão đã tá»± thấy cái gian chÆ°a?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chÆ°ng há»ng :
- Cô nương bảo sao? Lý Tam Lang đã đến rồi ư?
Thanh y thiếu nữ lại “hừ†một tiếng :
- Äúng váºy, Lý tÆ°á»›ng công đã đến rồi!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh quả nhiên lấy là m lạ tháºt sá»±. Lão dè dặt :
- Hiện tại Lý Tam Lang đang...
Thanh y thiếu nữ đắc ý :
- Dĩ nhiên là Lý tướng công đang cùng có mặt trong “Phiêu Hương tiểu trúc†với cô nương ta.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc đầu :
- Khó tin quá!
Thanh y thiếu nữ lạnh lùng :
- Tin hay không mặc lão! Hãy trả phong thơ đây!
Vừa nói, nà ng vừa sấn tới, toan động thủ đoạt lấy phong thư lần nữa.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘á»™t nhiên tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Ãi chà ! Lý Tam Lang huynh đệ của lão phu thế mà nhanh chân dữ a! Äã đến trÆ°á»›c lão phu má»™t bÆ°á»›c.
Thanh y thiếu nữ chÆ°ng há»ng, bất giác lùi lại há»i :
- Lão gá»i Lý tÆ°á»›ng công nhÆ° thế nà o?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i lại :
- Gá»i là Lý tam huynh đệ, có gì bất ổn chăng?
Thanh y thiếu nữ lại há»i :
- Lão quen biết Lý tướng công ư?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Chẳng những quen biết, mà còn là chá»— thâm giao, thân thiết từ lâu, tình nhÆ° huynh đệ, ăn cùng mâm, ngủ chung giÆ°á»ng, Ä‘i chung xe...
Thanh y thiếu nữ ngắt ngang, gặng há»i :
- Sao ta chÆ°a há» nghe Lý tÆ°á»›ng công nhắc đến ngÆ°á»i bằng hữu nà o nhÆ° lão cả?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Cái ngÆ°á»i Lý huynh đệ của lão phu có má»™t đặc tÃnh khó thÆ°Æ¡ng lắm: má»—i lần há»™i ngá»™ vá»›i hồng phấn tri kỹ thì quên lá»ng vị lão ca ca nà y Ä‘i, nhÆ°ng khi cần tiá»n xà i, lại nhá»› rất kỹ lão!
Thanh y thiếu nữ báºt cÆ°á»i, nhÆ°ng liá»n là m mặt nghiêm :
- Ta không tin Lý tÆ°á»›ng công lại quen biết hạng ngÆ°á»i nhÆ° lão.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn tÆ°Æ¡i nét mặt :
- Lão phu không nói đùa đâu. Sá»± tháºt bao giá» cÅ©ng là sá»± tháºt. Cô nÆ°Æ¡ng đã biết lão phu vá»›i Lý Tam Lang có mối quan hệ nhÆ° thế nà o rồi, thiết tưởng nên coi nhau nhÆ° ngÆ°á»i nhà ...
Thanh y thiếu nữ bá»—ng cất giá»ng sắc lạnh :
- Ban nãy lão đã lên mặt dạy ta: trÆ°á»›c khi Ä‘á»™ng thủ nên há»i cho rõ chuyện cái đã. Váºy bây giá» ta há»i cho minh bạch đây...
Ngừng lại má»™t chút, nà ng từ từ co tay lên, vừa sấn tá»›i má»™t bÆ°á»›c, quắc mắc há»i tiếp :
- Phong thư còn trong tay lão, mà lão lại nói rằng Lý tướng công đã đi trước lão một bước, thế nghĩa là sao? Tại sao Lý tướng công chẳng cất giữ phong thư mà lão lại cầm lấy?
Hãy giải thÃch cho xuôi Ä‘i!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Xem chừng cô nÆ°Æ¡ng Ä‘a nghi quá! Äã nói tá»›i nói lui cả ná»a ngà y rồi, mà rốt cuá»™c cô nÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a chịu tin lão phu. Hay lắm! Äể lão phu giải thÃch cho cô nÆ°Æ¡ng nghe...
Lão phe phẩy phong thư trong tay, tiếp :
- Äây nà y, phong thÆ° nà y có phải là của cô nÆ°Æ¡ng đã bị Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng Ä‘oạt? Sau khi cô nÆ°Æ¡ng bá» Ä‘i, lão phu lại Ä‘oạt lấy từ trên tay Äá»— Tháºp NÆ°Æ¡ng. Rồi lão phu và o ngay trong miếu để trao thÆ° cho Lý Tam Lang. NhÆ°ng lúc đó, Lý huynh đệ lại Ä‘ang giao đấu vá»›i nhiá»u địch thủ, không thể ngừng tay mà tiếp nháºn thÆ° được. Dù váºy, Lý huynh đệ vốn tÃnh khoáng đạt, lãng tá», tuy Ä‘ang lâm chiến nhÆ°ng lại bảo lão phu Ä‘á»c thÆ° cho y nghe...
Thanh y thiếu nữ báºt tiếng la hoảng :
- Ôi chao! Không nên! Sao Lý tÆ°á»›ng công lại Ä‘em thÆ° riêng của cô nÆ°Æ¡ng ta cho Ä‘á»c rùm trÆ°á»›c đông ngÆ°á»i?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh xua tay :
- Cô nÆ°Æ¡ng khá»i lo Ä‘iá»u đó. Hồng phấn tri kỹ viết thÆ° cho y, tá»± dÆ°ng từng chữ tha thiết, từng hà ng thÆ°Æ¡ng nhá»›, ý tình chứa chan... Ä‘á»i nà o y để ngÆ°á»i ngoà i biết. Nếu cần y dám Ä‘em cả sinh mạng mà bảo vệ bức thÆ° nhÆ° thÆ°á»ng...
Lão bỗng ngừng lại.
Thanh y thiếu nữ không nhịn được, há»i :
- Äặc tÃnh ấy của Lý tÆ°á»›ng công là m sao lão biết?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh cÆ°á»i thà nh tiếng đáp :
- Coi! Äã thân cáºn nhau nhÆ° bóng vá»›i hình, còn tÃnh ý gì của Lý tam huynh đệ mà lão ca ca không biết.
Thanh y thiếu nữ lại há»i :
- Thế sao lão lại Ä‘i Ä‘á»c thÆ¡ rùm lên cho Lý tÆ°á»›ng công nghe?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i lại :
- Ai bảo lão Ä‘á»c rùm lên hồi nà o?
Thanh y thiếu nữ chÆ°ng há»ng, rồi lại tức giáºn, quắc mắc lên, nhÆ°ng nà ng chÆ°a kịp là m dữ, thì Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đã nói tiếp :
- Äừng hòng kẻ nà o khác nghe được má»™t chữ, vì lão chỉ Ä‘á»c riêng cho má»™t mình Lý tam huynh đệ nghe, bằng phép truyá»n âm nháºp máºt!
Thanh y thiếu nữ thở phà o nhẹ nhõm, tươi hẳn nét mặt :
- Ừ, có thế chứ!
Bá»—ng dÆ°ng nà ng sá»±c nhá»› ra, liá»n sa sầm nét mặt, lại chất vấn :
- Äã thế, tại sao Lý tÆ°á»›ng công đã đến đây mà lão chẳng hay biết?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- Cái đó thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên! Vì khi nghe vừa dứt bức thÆ°, Lý huynh đệ liá»n dùng phép truyá»n âm nháºp máºt bảo: “Lão ca ca! Hãy Ä‘i trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c Ä‘i! Äi khá»i đây chừng mÆ°á»i dặm thì đợi tiểu đệ, chỉ khoảnh khắc nữa thôi, tiểu đệ sẽ đánh tan bá»n nà y rồi nối gót lão ca ca ngay, rồi chúng ta cùng đến Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc má»™t phen...†Nghe theo lá»i ấy, lão phu rá»i Quan Äế miếu láºp tức, cách xa mÆ°á»i dặm rồi đứng lại chá», nhÆ°ng chá» cả ná»a ngà y vẫn không thấy y tá»›i. Chẳng yên tâm, lão phu quay trở lại Quan Äế miếu xem thá» thì không còngÆ°Æ¡i bóng dáng má»™t ai hết, lão phu lại vá»™i và ng Ä‘uổi theo, kết quả là vừa tá»›i đây liá»n nghe cô nÆ°Æ¡ng cho hay y đã tá»›i rồi!
Thanh y thiếu nữ gáºt đầu :
- Thì ra, tự sự là như thế!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh há»i :
- Váºy cô nÆ°Æ¡ng đã tin hẳn chÆ°a?
Thanh y thiếu nữ bỗng lắc đầu :
- ChÆ°a! Ta còn há»i thêm má»™t câu nữa, nếu lão nói đúng, ta sẽ má»i và o...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh hÆ¡i nhÃu mà y há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng còn nghi ngại Ä‘iá»u gì?
Thanh y thiếu nữ há»i :
- Nếu lão đúng là bằng hữu của Lý tÆ°á»›ng công, lão hãy cho biết: Lý tÆ°á»›ng công hình dáng ra sao? Diện mạo thế nà o? ThÆ°á»ng váºn y phục gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh chÆ°ng há»ng :
- Cái đó...
Äá»™t nhiên, mục quang lão sáng lên, nhìn sững vá» hÆ°á»›ng sau lÆ°ng thanh y thiếu nữ và cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i :
- A kìa!... cô nÆ°Æ¡ng khá»i há»i Ä‘iá»u đó, có Lý huynh đệ ra đón lão phu kìa!
Thanh y thiếu nữ quay lại xem.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lÆ°á»›t tá»›i, phóng chỉ Ä‘iểm nhanh và o lÆ°ng nà ng...
* * * * *
Vượt qua khu rừng mai là đến chân núi. Trên má»™t ghá»nh đá thuá»· lục toạ lạc má»™t tòa tiểu lâu cá»±c kỳ tinh xảo và o trang nhã, cá»a son mái biếc, chạm trổ công phu...
DÆ°á»›i chân lầu phÃa tả, má»™t hồ thiên nhiên hình bán nguyệt, nÆ°á»›c xanh leo lẻo. PhÃa hữu rải rác mấy cá»™i mai già ...
Äứng từ xa đã có thể nghe ngây ngất má»™t là n thanh hÆ°Æ¡ng và thấy lòng lâng lâng cảm giác u nhã, nhÆ° lạc cảnh thần tiên.
Trên hồ nÆ°á»›c xanh biếc bắc má»™t chiếc cầu mà u hồng, dÆ°á»›i cầu là đôi bạch nga, sắc lông nhÆ° tuyết, mà o Ä‘á» má» và ng, song song bồng bá»nh trên sóng biếc lăn tăn.
Trên tiểu lâu, rèm trúc cuốn lên, bên cá»a son nổi báºt hai bóng ngÆ°á»i, má»™t nam má»™t nữ.
Nam nhân mặc y phục toà n trắng, mặt ngá»c, môi hồng, thần thái tuấn dáºt, khà vÅ© hiên ngang, lại đượm nét phong lÆ°u.
Nữ nhân, váºn má»™t bá»™ hồng sắc cung trang, tóc mấy cất cao lên, là m lá»™ rõ gÆ°Æ¡ng mặt kiá»u diá»…m tuyệt thế, và dáng cách thuỳ mị, sao quà vô song.
Äôi uyên Æ°Æ¡ng kế cáºn bên nhau, tá»±a và o khung cá»a, nà ng ôn nhu, ngoan ngoãn ngồi trong lòng chà ng, cÆ°á»i nói nhÆ° châu reo nhạc trổi, nồng tình máºt ý.
Bỗng nà ng hơi cau đôi mà y liễu, khe khẽ nói :
- Tiểu Dung sao mà đi lâu quá chÆ°a thấy vá»! Chắc nó mãi Ä‘i chÆ¡i quên cả Ä‘Æ°á»ng vá», để tiểu muá»™i Ä‘i gá»i!
Nà ng uyển chuyển rá»i khá»i vòng tay bạch y khách, toan cất bÆ°á»›c.
Äúng ngay lúc ấy, không biết vì lẽ gì, bạch y khách Ä‘á»™t nhiên nhu có sá»± khác lạ, hÆ¡i biến sắc, nhÆ°ng chỉ thoáng qua lại liá»n khôi phục bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, thò tay nắm giữ nà ng lại, mỉm cÆ°á»i bảo :
- HÆ°Æ¡ng muá»™i! Äể huynh Ä‘i cho, HÆ°Æ¡ng muá»™i ở đây đợi chốc lát.
Nà ng dịu dà ng :
- Ai lại để cho khách phải nhá»c sức đâu, không dám đâu!
Chà ng nói đùa :
- Nếu còn cho tiểu huynh là khách thì tiểu huynh cũng sẽ không dám ăn, không dám uống, không dám...
Nà ng cÆ°á»i khúc khÃch.
Chà ng chÆ°a dứt lá»i đã chuyển thân bay vèo xuống lầu, lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° tên bắn.
Tợ hồ đã định hÆ°á»›ng sẵn, chà ng không chút do dá»±, băng băng tiến theo ven hồ, thẳng đến phÃa sau núi.
Sau núi có má»™t hang đá nhá». Trong sÆ¡n cốc nà y má»c um tùm những cá» dại cao quá đầu ngÆ°á»i, tháºt tốt tÆ°Æ¡i, xanh ráºm, ai đã và o đây từ ngoà i khó mà phát hiện được.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh Ä‘ang đứng tại đám cá» dại trong tiểu sÆ¡n cốc. Lão chắp tay sau lÆ°ng, ngÆ°á»›c mặt lên, chăm chú ngắm má»™t chúm hoa tỠđằng trên vách đá.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách lÆ°á»›t thẳng đến cá»a hang, lưỡng nhãn nhìn nhÆ° đóng Ä‘inh và o Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, mục quang tợ hai luồng lãnh Ä‘iện, ở đầu chân mà y thoáng hiện nét sát cÆ¡ đến khiếp ngÆ°á»i.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh vẫn không buồn quay lại, cứ ngẩng nhìn lên vách đá lên tiếng :
- Các hạ đến đó ư?
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách xoáy mắt và o lão, lạnh lùng há»i không trá»n câu :
- Tôn giá là !...
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lắc đầu nhè nhẹ, trả lá»i nhÆ° chẳng trả lá»i :
- Lão phu cũng chẳng biết mình hỠgì, tên gì!
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Không có tên, không có há», chẳng tá»± biết gá»i bằng gì, cái thứ nhÆ° thế, hẳn là ...
Y lại bá» lá»ng câu nói.
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh bất thần quay lại nhìn, hai luồn nhãn tuyến cÅ©ng băng giá, sát khà y nhÆ° mục quang của Bạch Y Khách lúc má»›i đến. Lão trầm giá»ng :
- Các hạ nếu còn muốn trở lại Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc mà thấy La Ỷ HÆ°Æ¡ng thì đừng trêu ta phải đánh cho má»™t tráºn rá»›t răng, phun máu, coi kỳ lắm.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách báºt cÆ°á»i thà nh tiếng :
- Chuyện đó tÃnh sau. Ngay bây giá» tôn giá báo danh Ä‘i!
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh uy thái lẫm liệt, chầm cháºm thốt rõ từng chữ :
- Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách thoáng chút ngạc nhiên kêu “ồ†má»™t tiếng cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
- Thì ra, đại quan tróc phạm tra án đại giá quang lâm! Váºy mà tại hạ không biết sá»›m để nghinh tiếp. Chẳng hay các hạ từ chốn công môn đến táºn địa pháºn “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†nà y có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh đáp :
- CÅ©ng có chút việc. NhÆ°ng trÆ°á»›c hết, xin thà nh tháºt xin lá»—i đã là m phiá»n báºn các hạ.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách xua tay :
- Không dám! Công môn danh quan tróc phạm tra án uy chấn võ lâm, hôm nay thình lình đại giá quang lâm “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúcâ€, tháºt là điá»u vinh hạnh. Chỉ có Ä‘iá»u, tại hạ còn chÆ°a được rõ cái mà tôn giá vừa gá»i là “có chút việc†vốn là việc gì?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh nói :
- Muốn tìm các hạ để đà m đạo và i chuyện.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách bặt thiệp, lá»… Ä‘á»™, mau mắn vòng tay thủ lá»… má»i má»c :
- Äã thế, xin kÃnh thỉnh tôn giá vui lòng dá»i gót và o “Phiêu HÆ°Æ¡ng tiểu trúc†cho phép tại hạ được tròn bổn pháºn chuốc rượu, dâng trà .
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh khẽ khoát hữu thủ :
- Äa tạ thịnh ý. NhÆ°ng, nhÆ° vừa nói, lão phu chỉ cốt tìm riêng các hạ, tốt hÆ¡n chúng ta Ä‘Ã m đạo riêng vá»›i nhau, không nên để La Ỷ HÆ°Æ¡ng nghe thấy, kẻo bất tiện lắm.
Tuấn Dáºt Bạch Y Khách há»i :
- Vì váºy mà vừa rồi tôn giá dụng ý kéo tại hạ ra đây?
Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh gáºt đầu :
- Không sai!
|
|
|
| |