Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 6: Bình Yên Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Xe ngựa rất nhanh đã tiến ra khỏi con đường mòn, trở mình chuyển bánh trên con đường lớn. Phía trước khoảng vài chục dặm. Làng Nghĩa Minh cuối cùng đã xuất hiện. Tiểu Thúy thò đầu ra khỏi cửa, nhìn nhìn ngó ngó, quan sát một hồi. Vẻ mặt đang buồn ngủ phút chốc trở nên vui vẻ. Rụt nhanh vào trong xe nói với Vân Phượng :" Phía trước vài dặm là tới nơi rồi, tiểu thư." Nói xong hưng phấn, khuôn mặt cười cười. Trần Vân Phượng nghe vậy, trong lòng xuất hiện nỗi buồn vô cớ. Liếc mắt sang, nhìn thấy Đinh Điền đang tựa lưng vào thành xe, ngủ say.
Xe ngựa đi đến đầu thôn. Lưu Cơ cho dừng xe. Trịnh Tú nhanh chân nhảy xuống, vặn vặn vài vòng, làm động tac thư giãn gân cốt. Vẻ mặt hưng phấn nhìn ngó xung quanh. Người dân xung quanh, ban ngày đều ra đồng cả. Bây giờ cũng đang vào giờ Thân, đường làng khá vắng vẻ. Lưu Cơ nhìn thấy một người quen, cất tiếng hỏi thăm :" Ngưu thúc, thúc khỏe !"
Người đó nghe tiếng gọi, quay lại nhìn thấy Lưu Cơ, vẻ mặt tươi cười, vỗ vai Lưu Cơ, nói :" Uy, Lưu hiền chất đó à. Tam thúc ngươi dạo này ra sao rồi ? Còn hiền chất sao lại đi đến đây ? "
Lưu Cơ thành thật đối đáp với Ngưu thúc. Ngưu thúc là bạn sinh thời với gia phụ Lưu Cơ, ông tính tình bộc trực, nhưng khẳng khái. Ông rất thương yêu Lưu Cơ, do bởi Lưu Cơ tính tình y hệt gia phụ, bề ngoài tuy lạnh nhưng tâm thì nhiệt tình. Ngưu đại thúc hỏi thăm tình hình của Lưu Cơ, hai người trò chuyện với nhau.Đinh Bộ Lĩnh xuống xe, đảo mắt nhìn quanh, nhận thấy làng Nghĩa Minh, cũng là nơi thủy tạ, non xanh,thập phần xinh đẹp.
Nhìn thấy Lưu Cơ đang cùng một người nông phu trung niên, giọng nói hào sảng. Đinh Bộ Lĩnh bước lại, kính cẩn thưa :" Tiểu điệt Đinh Bộ Lĩnh, xin chào Ngưu đại thúc "
Ngưu đại thúc cười lớn, đưa tay vỗ vai vào vai Đinh Bộ Lĩnh, miệng nói : " Đinh hiền chất phải không ? Tốt, tốt lắm. Quả thật đúng là hổ phụ sanh hổ tử. Ta thầy ngươi như thế này, trong lòng cũng cao hứng vạn phần " " À, Đàm tỷ tỷ và Dự đệ dạo này vẫn khỏe chứ ? "
" Bẩm Ngưu thúc, mẫu thân và tứ thúc vẫn bình an. Người vẫn thường hay nhắc tới Ngưu đại thúc nữa"
" Ha ha, Dự đệ nhắc tới ta, hắn hẳn muốn cùng ta so tửu lượng chứ gì." Nói xong, thấy từ trên cỗ xe ngựa Trịnh gia , có hai nữ nhân bước xuống. Ngưu đại thúc hiếu kỳ hỏi :" Hai người này là ai vậy ? "
Lưu Cơ đáp : "Người mặc bộ quần áo cao quý là Trần tiểu thư,đương kim tiểu thư của Trần Minh Công. Người còn lại là a hoàn của cô ta " . Ngưu thúc nghe vậy, cũng gật đầu, không bàn luận thêm gì cả . Điền, Tú hai người bước tới. Thấy Ngưu đại thúc, chấp tay nói : " Ngưu thúc vẫn khỏe a ". Ngưu thúc cũng gật đầu, coi như là đáp lại lời của bọn hắn.
Thấy biểu tình của Ngưu đại thúc, Đinh Bộ Lĩnh thoáng vẻ trầm tư. Ngưu thúc nói : " Quê mẹ của Trần đại tiểu thư ở làng Đại Nghĩa này. Các ngươi mau dẫn nàng ấy đi về nhà ngay thôi. Ta còn có việc. À, bọn trẻ các ngươi chiều nay hãy tới nhà ta. Ta đãi khách."
Đám người Đinh Bộ Lĩnh mở miệng đồng ý, liền cáo từ Ngưu thúc.Ngưu thúc bước đi về phía cánh đồng, trong lòng tràn ngập nỗi ưu tư.
Tiểu Thúy đưa tay đỡ nhẹ người Vân Phượng. Bọn người Đinh Bộ Lĩnh đã quay về, Vân Phượng nói nơi hạ lạc nhà thân mẫu. Đám người đi vào con đường làng nhỏ. Đi một lúc cũng tới nơi. Trước mặt, một tòa lầu nhỏ nhắn, nằm đối diện Phong Viên hồ, xung quanh có hàng trúc xanh bao phủ. Tạo nên vẽ đẹp thanh nhã của nó. Tiểu Thúy tiến tới gõ cửa. Cửa mở, một a hoàn bước ra, thấy tiểu Thúy và Trần Vân Phượng. Mừng rỡ hô toán lên : " Lão phu nhân, tiểu thư về. Người đâu, tiểu thư về rồi. "
Trong nhà, lập tức một mảng uyên náo. Một nữ nhân trung niên, bước nhanh ra, nhìn thấy Vân Phượng. Hai hàng lệ nóng lăn dài trên má. Bà tiến lên, nghẹn ngào nói
" Phượng nhi. Phượng nhi ... "
Vân Phượng cũng tiến lên, đỡ lấy bà. Hai người ôm nhau, khóc thấm thiết. Đám nô tỳ ai nấy cũng rưng rưng rơi lệ. Trần gia mẫu tử vui vầy cảnh sum họp, nhất là Trần Vân Phượng mới trải qua kiếp nạn. Lại càng thêm ý nghĩa. Một lúc sau, Trần mẫu cũng ghìm lại cơn xúc động. Nhìn thấy phía sau nữ nhi của mình, có 4 cậu thiếu niên. Nghe qua con kể vắng tắc sơ lược, bà biết rằng, chính bốn cậu này là người ân cứu con gái mình. Bà mỉm cười với đám người Đinh Bộ Lĩnh, nói : " Cảm tạ tứ vị thiếu hiệp ra tay tương cứu, mẫu tử chúng tôi rất chân thành cảm tạ. Nào, mời bốn người vào tệ xá, uống chút trà."
Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười, cũng không từ chối. Bốn người theo sau Trần mẫu, bước vào giang khách sảnh. Nhà được bàn tay Dương mẫu khéo léo bố trí một cách hài hòa, tinh tế. Vườn hoa cũng được cắt tỉa gọn gàng, những bông hoa với đủ loại sắc màu, tươi trẻ và giàu sức sống. Chứng tỏ, đã có bàn tay cực kỳ khéo léo, chăm sóc chúng. Đinh Bộ Lĩnh cũng tấm tắc khen ngợi : " Trần bá mẫu có năng khiếu về nghệ thuật !"
Vào khách sảnh , sau khi phân chủ khách ngồi xuống. Trần mẫu tủm tỉm cười. Sai nha hoàn bưng trà, bánh lên mời dùng. Đám người Đinh Bộ Lĩnh thấy sắc trời cũng ngã chiều, đứng dậy cáo từ trở về. Lưu Cơ dẫn bọn họ tới nhà Ngưu thúc, trời cũng xế chiều. Ngưu thúc cũng từ ruộng về nhà.
Ban đêm, trời đêm ba mươi, không trăng, không sao. Cả đêm đen tối như mực. Một bóng đêm len lỏi giữa những cây trúc. Thân thủ linh hoạt, nhẹ nhàng và nhanh chóng. Chỉ chốc lát mất hút trong màn đêm. Người này xử Vân Lăng bộ, thân người nhẹ nhành chao lượn giữa nhưng cành trúc. Thoắt cái đã lướt đi mười dặm. Một hướng khác. Có hai thân ảnh, thân pháp khinh linh quỷ dị, lướt tới. Đám người này đi tới giữa Trúc Lâm. Nơi này đã vắng vẻ, yên tĩnh. Có bảy tên hắc y nhân, đứng theo vị trí thứ tự. Ba người hắc y nhân vừa tới. Cũng đi đến vị trí của mình. Không ai nói với ai một tiếng. Tất cả hành động quỷ dị này, làm cho người ta sởn gai ốc.
Một làng khói màu tím, nhẹ nhàng thổi tới, Đám người này cung kính quỳ xuống, nói :" Cung nghênh đường chủ tới ! "
" Đứng lên đi " Một giọng khàn khàn lạnh lẽo vang lên. Làn khói tím chậm rãi tan đi. Một bóng nhân ảnh hiện ra, Người mới tới, đầu đội kim khôi, áo choàng đen che khuất thân hình hắn. Đôi mắt lạnh lẽo ẩn hiện sau kim khôi, liếc nhìn đám người phía trước. Lạnh lẽo nói : " Các ngươi nói có đầu mối Tàng Thư Khố ?"
Một hắc y nhân đứng đầu, là đầu lĩnh, tiến lên một bước , cung kính nói : " Bẩm đường chủ, thuộc hạ đã tìm ra tung tích người mang tấm bản đồ ấy. Hắn đang ở làng Nghĩa Minh này "
Đường chủ liếc nhìn hắn. Cái liếc lạnh lẽo, làm cho tên hắc y nhân cảnh thấy sống lưng lạnh toát. Hắc y nhân này cũng chả phải người hiền lành, hắn cũng là một kẻ sống trên đường đao mũi kiếm. Nhưng cũng không có lá gan nhìn vào ánh mắt của Đường chủ này. Hồi lâu sau, Đường chủ nói : " Hắn ở đâu ? "
" Hắn sống ở một ngôi nhà bên ngoài làng Nghĩa Minh. Người này võ nghệ cao cường, chúng .... "
" Phế vật. " Nói xong cũng không thèm nhìn lấy tên Đường chủ này nữa. Lắc mình biến mất trong bóng tối.Đầu Lĩnh hắc y nhân tâm trạng còn đang hoảng sợ, mới kịp bình ổn tâm thần, lén vuốt mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt. Chẳng thèm nhìn người khác, phi thân biến vào màn đêm.
Đêm tối, là thời gian để giết người...
Ái Châu thành, làng Đại Vĩnh.
Một người ngồi trên ghê thái sư, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng, hắn tuổi trạc ngũ tuần, hàm râu chóm bạc. Kế bên là một người trung niên, tướng mạo âm lãnh,đang ghé tai của hắn nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy sắc mặt lão càng ngày càng khó coi hơn.Người trung niên nói xong, lắc mình tan biến đi trong bóng tối. Chỉ còn lại một mình hắn ta ngồi trên ghế thái sư. Vẻ mặt đăm chiêu. Một lát sau, hắn cất tiếng : “ Kêu Ngô Nhiên vào đây”.
Một người thanh niên khôi ngô, mặc côi giáp sáng ngời, tiến vào sảnh đường, : “ Không biết đại nhân có việc gì giao phó”
Lão nhân nói : “ Ngươi dẫn theo thủ hạ, tới Nghĩa Minh thôn. Bao vây hết lại cho ta”
“ Mạt tướng tuân lệnh”. Sau đó lui ra cửa. Trong phòng chỉ còn lại lão, lão cười nói : “ Phong Mã bang các ngươi tới địa bàn của lão tử, thì ta cũng nên tiếp đãi cho tử tế chứ, ha ha” Lão đưa tay ra phía sau, làm một động tác khó hiểu. Một bóng đen hiện lên. Lão nói. “ Ngươi dẫn theo vài huynh đệ tới làng Nghĩa Minh, tìm một người tên Ngưu Hồ Tử. Nhớ phải bắt sống hắn đem về cho ta”.
Ảnh tử gật đầu, tỏ ý tiếp thu, thân hình vụt biến mất.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 7:Ngưu đại thúc VS Lam Vũ Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Đinh Bộ Lĩnh trong căn phòng của mình. Cậu đang suy nghĩ những điều mà giấc mơ diệu kỳ đêm qua gặp phải. Tâm tình tò mò, không biết Thiên Tâm Quyết có diệu dụng gì mà thần tiên kia nói như vậy. Cậu suy nghĩ, rồi ngồi lên, đả tọa hành công. Chiếu theo khẩu quyết tầng thứ nhất Thiên Tâm Quyết - Tâm Vô Ngân mà thổ nạp. Dần dần, cậu cảm thấy tâm trí cực kỳ an tĩnh, cả người nhẹ nhàng. Cậu có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hay nói chính xác, cậu có thể nhin rõ ràng mọi thứ. Cảm giác này thật là diệu kỳ. Con người và thiên nhiên hòa vào làm một. Không còn sự chia cắt bởi không gian nào cả. Tâm linh yên tĩnh, chiếu theo bí quyết mà thổ nạp. Một luồng khí nóng từ dưới Đan Điền xuất hiện, chạy theo đường kinh mạch. tạo thành một vòng tuần hoàn. Luồn khí nóng này mang cho cậu cảm giác như thoát thai hoán cốt. Tuy đau đớn, nhưng cảm giác vi diệu rõ ràng. Kinh mạch được cai tạo một cách triệt để. Kinh mạch ngày càng mở rộng ra . Luồn chân khí nóng hừng hực này, chảy xong một vòng, quay trở lại nằm bên trong Đan Điền của Đinh Bộ Lĩnh. Lỗ chân lông của Bộ Lĩnh mở rộng ra, tiếc xuất một lớp mồ hôi màu đen. Không khí bên ngoài luân chuyển chảy vào phòng của Đinh Bộ Lĩnh, hướng tới tâm mạch và các đại huyệt của y.
Bộ Lĩnh lúc này tâm trí đang chìm đắm trong cảnh giới tu luyện. Người luyện võ gọi là Vong Ngã. Đây là một kỳ ngộ, không thể cưỡng cầu. Kỳ ngộ như vậy, sẽ giúp cho võ giả tiến thêm bước dài trên đường võ đạo của bản thân. Đinh Bộ Lĩnh trong lúc vô tình lạc vào Tô Thức tiên cảnh, đạt được tiên quyết tối cao mà bao cao thủ võ lâm mơ ước. Chẳng lẽ, đây là thiên ý sao ?!
Đường chủ Phong Mã bang, như u linh xuất hiện ở trên ngọn trúc, phía trước mặt, một ngôi nhà nằm kế bên sườn núi. Đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía xa, không biết đang hưng phấn hay là đang cảm khái ?! Hắn nhẹ nhành lắc đầu, biến mất trong màn đêm.
Bên kia ngọn Ngưu Đài sơn. Một đám người ăn vận toàn thân tử y. Người đi đầu không ngoài ai khác , đó là Ngô Nhiên. Hắn lướt mắt nhìn xuống phía chân núi, nơi đó, là nơi trú ẩn của Ngưu Hồ Tử, người mà hắn phải hoàn thành nhiệm vụ. Hắn quay lại sau lưng, phất tay. Nhân thủ phía sau, nhanh nhẹn tản ra bao vây lấy Ngưu Đài sơn.
Lưu Trọng mấy ngày nay buồn bực, trên đường đi, hắn mua nhiều bán ít. Làm cho hành tranh của hắn không vơi đi, ngày càng nặng thêm. Nghĩ tới tiền, Lưu Trọng quả là một con tài quỷ. Hôm nay, hắn mới làm xong một vụ đạo tặc thành công, lấy của đối phương vài vạn lượng bạc. Trong đó, có hai cuốn sách quý. Nghĩ tới hai cuốn sách này, Lưu Trọng cũng vui vẻ phần nào . Hắn cấp tốc hướng về làng Đại Nghĩa, nơi này có người huynh đệ chí cốt của hắn.
" Beng ! Beng ! Beng ! " Tiếng người gõ trống canh vang lên, báo hiệu thời gian bước sang canh ba. Xung quanh Ngưu Đài sơn một mảnh tĩnh mịch.
Một bóng đen nhẹ nhàng bước trên mái lá. Đáp nhẹ nhàng xuống sân nhà Ngưu đại thúc. Hắn là Đường chủ Phong Mã bang. Thân pháp quỷ dị tuyệt luân, dù Ngô Nhiên cũng tự thẹn không sánh bằng. Bên trong, một giọng nói vang lên : " Đêm hôm khuya khoắc, các hạ tới đây, lòng không mang hảo ý. Xin chỉ giáo "
Sau đó, một bóng người lực lưỡng, phi thân từ cửa sổ mà ra. Mười mũi Độc phong châm vô thanh vô tức hướng tới Đường chủ Phong Mã bang nọ.
Người nọ ảo diệu dùng Vân Lăng vi bộ né tránh mười ngọn Độc Phong châm, tay vẫy nhẹ một cái. Một mũi Truy tâm tiễn bắn ra. Tốc độ so với cung thủ chỉ có cao hơn. Hướng tới bối tâm Ngưu đại thúc đâm tới.
Ngưu đại thúc thấy người này chỉ đảo nhẹ thân hình, thoát khỏi đợt tấn công của mình. Biết đối phương là hạng cao thủ, nên cũng không dám khinh địch. Thấy Truy tâm tiễn bắn tới mình với tốc độ kinh người, trong lòng cảm thấy mát lạnh. Huy song thủ, xử ra một chiêu :" Vô thiên bích " nhằm hóa giải thế tiến của tiễn này. Nhưng Đường chủ Phong Mã ứng biến nhanh nhẹn, nhoáng một cái đã vọt tới phía sau lưng Ngưu đại thúc. Trong tay hàn quang ẩn hiện. Giơ trủy thủ đâm tới. Dùng một chiêu " Mạt hầu " nhằm ám sát Ngưu đại thúc.
Ngưu đại thúc tả thủ biến chiêu, tung ra một đòn Không không quyền vào thân tiễn. Mũi tiễn đổi hướng, tốc bộ tăng nhanh, bắn tới Đường chủ Phong Mã bang phía sau. Thân hình nhẹ nhàng lướt tới phía trước, tránh thoát khỏi đòn ám sát. Một chiêu " Du long xuất hải " Song cước xuất ra, nhắm huyệt kiên tĩnh
và huyệt Khúc Trì đánh tới.
Đường chủ cả kinh, hắn nhận ra được thân pháp này có phần quen thuộc. Thân hình quỷ dị lướt nhanh ra ngoài. Thoát khỏi đợt công kích của đối phương. Gương mặt do vẫn đội kim khôi, nên không biết biểu hiện ra sao ?! Hắn nhìn nhìn Ngưu đại thúc, trầm giọng nói : " Các hạ có phải là Ngưu nhân thiết hán "
Ngưu đại thúc nhìn hắn, cười lạnh nói : " Hóa ra là Kim Diện thư sinh- Lam Vũ, ngươi bây giờ đã danh chấn võ lâm Giao châu lục tỉnh. Hôm nay tới đây vì việc gì ? "
Lam Vũ giọng vẫn lạnh nhạt, nói :" Các hạ có thể đem cho tại hạ bức bản đồ đến Tàng thư khố. Tại hạ sẽ đi ngay. "
" Hóa ra ngươi vì tầm bảo mà tới. Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài bảo. Ngươi có gan thì cứ đến mà lấy "
" Xin đắc tội " Sau đó , thân ảnh nhòe đi. Vân Lăng Vi bộ của Lam Vũ luyện đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh, hướng tới Ngưu đại thúc, lấy cứng đối cứng.Một chiêu Lưu Tinh đâm tới trước mặt Ngưu đại thúc. Ngưu đại thúc hữu thủ giơ lên, một thanh Tế Liễu kiếm, cuốn lấy thanh trủy thủ. Một chiêu Vô Minh kiếm pháp nhu hòa này , hầu như hóa giải hoàn toàn lực đạo của Lam Vũ. Lam Vũ thất kinh, thầm nghĩ người này võ công cao siêu. Thân anh quỷ mị, nhoáng cái, biến ra ngoài vòng đấu hai trượng. Song thủ vung ngược đằng sau.Thập nhị Truy Mệnh Đinh xuất ra, hướng tới bát đại kinh mạch của Ngưu đại thúc.
Ngưu thúc cầm Tế Liễu Kiếm, thân pháp tựa như du long, uốn lượn tung bay, gian nan tránh né Thập nhị Truy mệnh đinh. Bỗng nhiên, một ánh sáng lạnh lẽo từ phía sau ập tới.
Đinh Bộ Lĩnh tâm thần tĩnh tọa, ở trong trạng thái vong ngã gần hai canh giờ. Bộ Lĩnh cảm giác thấy có người đang giao chiến. Và xung quanh, hình như tụ tập không ít người. Một bóng đen lẻn vào phòng Bộ Lĩnh, thấy Bộ Lĩnh ngồi đó, hắn hơi hơi giật mình, sau đó, thần tốc lao tới. Chủy thủ trong tay hướng tim Bộ Lĩnh đâm tới. Nếu trúng một đòn này, Bộ Lĩnh chết chắc.
Bộ Lĩnh thấy có người lẻn vào, còn muốn huy đao giết mình. Bản năng cầu sinh mạnh mẽ. Dùng chân đá mạnh cái ghế bên cạnh bay tới người hắc y nhân. Thân người linh hoạt lăn tròn xuống đất. Hắc Y nhân thấy đối phương phản kháng chỉ cười nhạt. Qua con mắt của một sát thủ, hắn biết người này không có võ công. Hắc Y nhân lắc mình một cái, né tránh cái ghê bay qua. Hướng phía Bộ Lĩnh bổ một đao.
Trong khoảnh khắc này, hắn nghĩ Bộ Lĩnh không thể sống sót. Nhưng Bộ Lĩnh lúc thập tử nhất sinh, nhưng tâm trí không hoảng hốt. Thiên Tâm Quyết tự nhiên vận hành, luồn khí nóng dưới đan điền giúp Bộ Lĩnh có thêm sức mạnh. Bộ Lĩnh dồn sức vào chân, nhảy lùi về phía sau. Khoảnh khắc vừa kịp lúc trủy thủ lóe lên trượt mặt.
Hắc Y nhân ngỡ ngàng đôi chốc, mắt chớp chớp đánh giá lại Bộ Lĩnh. Có thể nói, cậu thiếu niên này thân thể nhanh nhẹn. Có thể thoát khỏi hai chiêu của mình, chứng tỏ không phải do may mắn. Hắn tuy mến tài, nhưng mệnh lệnh của tổ trường, nên không thể không tuân. Thân hình yêu dị mờ dần, xuất hiện sau lưng Bộ Lĩnh. Một chiêu Mạt hầu Ám ảnh xẹt qua người Bộ Lĩnh.
Bàn tay Bộ Lĩnh đổ đầy mồ, thầm nói quá nguy hiểm. Thấy Hắc Y nhân không dừng lại mà tiếp tục công tới mình. Lại tiếp tục lăn sang một bên né tránh. Bộ Lĩnh sau một hồi né tránh, tuy trúng vài vết thương nhẹ, nhưng máu cũng ướt đầm người. Bộ Lĩnh phát hiện, dường như động tac ra chiêu của Hắc y nhân càng ngày càng nhẹ dần. Và trong mắt Bộ Lĩnh, hắn chỉ cần nhẹ nhàng là có thể né tránh.
Hắc Y nhân càng đánh càng buồn bực. Bộ Lĩnh trơn như cá chạch vậy, muốn giết chết cũng là chuyện khó khăn. Hắn đang sầu muộn thì thấy thân hình Bộ Lĩnh mờ ảo. Trong phút chốc đó làm hắn kinh ngạc, lắp bắp nói :" Vân Lăng Vi Bộ, sao có .... " Chữ " thể " chưa nói dứt câu, hắc y nhân trợn tròn hai mắt. Hai tay bụm chặt lấy yết hầu. Một bóng người phía sau, không ai khác là Đinh Bộ Lĩnh, trong tay là chủy thủ phòng thân của cậu. Hắc Y nhân chết bới chiêu Mạt hầu, 1 chiêu chỉ có trong Phong Mã bang của hắn. Tới lúc chết, hắn cũng không hiểu vì sao ?!
Đinh Bộ Lĩnh cũng không khỏi sững sờ, hắn trong lúc né tránh, đã chú ý vào cách thức, bộ pháp cũng như kỹ năng tấn công của Hắc Y nhân này. Và vô tình vận dụng bộ pháp ấy, không ngờ lại có hiệu quả như thế. Thật ra, Bộ Lĩnh chỉ học được vài phần vỏ bề ngoài khinh công bộ pháp Vân Lăng Vi Bộ của Hắc Y nhận mà thôi, nhờ vào khả năng vận dụng Thiên Tâm Quyết, làm cho bộ pháp của hắn nhanh nhẹn, quỷ dị, không kém so với Vân Lăng Bộ. Hắc Y nhận trong lúc nhất thời, không phát hiện kịp, thành ra tạo cơ hội tốt cho Bộ Lĩnh hạ thủ.
Bộ Lĩnh trong lòng cảm thấy cao hứng, Thiên Tâm Quyết quả thật có diệu dụng, như việc học lỏm chiêu thức, kỹ năng của đối phương, dù là vỏ bề ngoài, không cần nội công tâm pháp gì gì của môn phái. Cũng có thể sử dụng y như đối phương. Một đòn Gậy ông đập lưng ông, xuất kỳ bất ý, làm cho người khác phải hoảng sợ.
Bộ Lĩnh lắc nhẹ ra khỏi phòng, bây giờ cậu xem như thành thục di chuyển theo bộ pháp Vân Lăng Vi Bộ. Thân hình quỷ mị, tan biến trong không khí.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 8 : Hoàng tước theo sau. Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Trên sườn Ngưu Đài Sơn. Ngô Nhiên nhiếu mày nhìn cảnh chiến đấu giữa Ngưu đại và Lam Vũ. Hắn tuy muốn làm hoàng tước nhưng tâm bất khả cầu. Chỉ một trong hai người họ, võ công đã hơn xa Ngô Nhiên hắn mấy lần rồi. Ngô Nhiên nhìn thân ảnh thiên biến vạn hóa, chiêu đối chiêu, thức phá thức một cảnh say mê. Võ giả luôn có sự ham muốn học hỏi, và nhất là những trận chiến của những cao thủ, đó cũng là dịp may có thể nâng cao khả năng của bản thân mình.
Cao thủ đối chiến, bao người không say mê.
Bên dưới, Lam Vũ thân pháp quỷ dị, tránh né đòn tấn công hung hãn của Ngưu đại thúc. Tìm kiếm cơ hội, để ra tay hạ sát người này. Hắn tự biết bản thân con kém đối phương nữa thành. Ngưu Nhân Thiết Hán này, sức lực mãnh mẽ. Võ công như cương tương hỗ với nhau.Lam Vũ càng giao đấu, thì càng thua thiệt. Hắn chật vật dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, cũng như khinh công Vân Lăng bộ mà né tránh, không dám trực tiếp đón đỡ. Ngưu đại thúc thấy người này giảo hoạt, tuy hắn hiện giờ đang ở thế thượng phong, nhưng cũng không thể làm gì được đối phương.
Ngô Nhiên thấy thời cơ đã đến, quay sang bảo tên hộ vệ : " Vân Vệ, ngươi dẫn theo vài người xuống, bắt lấy Ngưu Hồ Tử . Tên áo đen kia, tốt nhất nên giết luôn"
Vân Vệ đáp ứng, dẫn theo năm người. Hướng tới chỗ hai người Lam Vũ, Ngưu đại thúc đang giao đấu.
Lam Vũ buồn bực không thôi, người này công thủ thập toàn. Không hề có sơ hở nào. Lam Vũ biết đêm nay tấn công coi như thất bại. Hắn cũng không muốn luyến chiến gì. Tả thủ sử ra một đòn Truy mệnh kích, từ một góc âm hiểm sát nách, âm thầm hướng tới eo lưng Ngưu Nhân Thiết Hán này công tới. Hữu thủ huơ một vòng, tung ra mê hương phấn vào mặt Ngưu thiết hán. Ngưu đại thúc ngửi thấy một mùi hương là lạ. Cảm thấy nguy hiểm, bèn nín hơi. Vận nội lực lên song thủ. Một chiêu Vô Minh quyền đánh vào bối tâm Lam Vũ. Một quyền mạnh mẽ, âm nhu, nếu trúng quyền, đối phương chắc hẳn bỏ mạng.
" Bụp" " Bụp"
Song quyền đánh trúng bối tâm Lam Vũ. Nhưng Ngưu đại thúc cảm thấy quái lạ, bỗng nhiên, bên eo truyền tới cảm giác tê rần, lạnh buốt. Biết bản thân mình trúng phải ám chiêu. Nội lực trong thân thể rối loạn, loạng choạng lùi về sau. Bên eo trúng phải đòn Truy mệnh của Lam Vũ, vị trí vết thương cực kỳ âm hiểm, người trúng một đòn này, bị tổn hại toàn bộ lục phủ ngũ tạng, táng mạng đương trường. Ngưu đại thúc tuy võ công cao thâm, nhưng cũng không phải là thần nhân. Cơ thể bị thương trầm trọng, máu từ bên eo Ngưu thúc chảy dài, ướt đẫm.Không cho Ngưu đại thúc nghỉ ngơi,một ánh hàn quang vô thanh vô tức xuất hiện, từ phía sau bụi cây hướng lưng Ngưu đại thúc ập tới.
Đinh Bộ Lĩnh vận dụng Vân Lăng Vi Bộ, lướt ra ngoài phòng. Bộ Lĩnh đứng trong bóng tối, nhìn ra ngoài sân. Chỉ thấy Ngưu đại thúc đang giao đấu với một người toàn thân vận hắc y. Thập phần quyết liệt. Hắn cũng không còn tâm trí đâu mà đứng quan chiến. Vội vã leo lên lầu
Bộ Lĩnh đi sang phòng Lưu Cơ, Đinh Điền và Trịnh Tú, đánh thức họ dậy. Trịnh Tú mắt lèm nhèm, nhìn Bộ Lĩnh, bộ dáng tức giận, trầm giọng nói
“ Đinh lão đại ngươi còn biết cho người khác ngủ nữa không ? Đêm khuya gọi ta dậy làm gì ?”
Lưu Cơ cũng nghi vấn nhìn hắn. Bộ Lĩnh cũng không dài dòng, nói : “ Các đệ nếu muốn chết thì cứ tự nhiên mà ngủ. Trong nhà có người tập kích chúng ta. Ngưu đại thúc đang cố gắng chống trả. Hồi nãy có một hắc y nhân lẻn vào phòng ta, muốn tập kích ta. Vì thế huynh mới gọi các đệ dậy”
Trịnh Tú nghe vậy hoảng sợ, nhảy vội từ giường xuống, vẻ buồn ngủ mất sạch. Lưu Cơ thất kinh, lo lắng cho Ngưu đại thúc, muốn ra ngoài xem sao. Đinh Bộ Lĩnh kéo hắn lại, nói : “ Bên ngoài tụ tập cao thủ võ lâm rất đông. Coi bộ chúng ta bị bao vây rồi. Ngươi ra ngoài, có khi còn bị bắt nữa.”
Đinh Điền nghi hoặc nói : “ Cao thủ võ lâm ?! Chúng ta bá tánh bình dân, cớ sao đắc tội với bọn người này ?!” Sau đó nhìn Bộ Lĩnh, nói : “ Còn ngươi, Đinh ca nói có hắc y nhân lẻn vào ?! Vậy hắn đâu ?”
Trịnh Tú, khuôn mặt trắng bệnh, run rẩy nói : “ Có khi nào, bọn người Hóa Lư thôn tới giết chúng ta không ?!”
Lưu Cơ lắc đầu, hỏi Bộ Lĩnh : “Ngươi nói Ngưu thúc có võ công ?! Thúc ấy chỉ là người nông dân, cớ làm sao lại là cao thủ võ lâm vậy được ?!”
Bộ Lĩnh cũng gật đầu nói : “ Chắc hẳn đám người này tới vì Ngưu đại thúc. Theo ta nghĩ, chúng ta phải tìm cách trốn tránh, cũng đừng làm cho Ngưu đại thúc quá lo lắng”
Trịnh Tú nói : “ Nhưng mà xung quanh bị bao vây ? Thử hỏi làm sao mà trốn bây giờ”
“ Ha ha ! Lũ nhóc các ngươi muốn trốn sao không hỏi đại gia ta một tiếng chứ !!! Ha ha” Chín người hắc y nhân, thân hình như u linh xuất hiện, bao vậy đám người Đinh Bộ Lĩnh lại. Một gã nhìn Bộ Lĩnh , nói : “ Chính người sát hại lão thất, bản lĩnh quả nhiên cao cường”.
Người bên cạnh trầm giọng, nói : “ Lão nhị, đừng quên nhiệm vụ”. Nói xong, quay sang đám người Bộ Lĩnh, cười âm trầm, nói : “ Các ngươi muốn trốn phải không ? Vậy cứ theo đại gia ta. Ta đảm bảo không tổn thương các ngươi”.
Trịnh Tú lúc này trong lòng lạnh ngắt, đám người này có phải là người nữa không ? Tự nhiên hư không xuất hiện. Quả thật, lần đầu tiên hắn tấn mắt chứng kiến. Bộ Lĩnh cũng đành bất lực, đám người hắc y nhân này, người nào người nấy cũng là cao thủ cùng đẳng cấp so với lão thất mà Bộ Lĩnh giết chết. Tuy nói là Bộ Lĩnh giết lão thất, nhưng cũng vì may mắn và đối phương quá chủ quan. Còn nếu chính diên giao phong, Bộ Lĩnh không nắm chắc phần nào cả. Lưu Cơ tuy đầu óc mẫn tiệp, nhưng cũng đành vô kế khả thi.
Trong mắt đám người Phong Mã bang này, Đinh Bộ Lĩnh coi như là cá nằm trên thớt. Chỉ cần đợi dao chắt chém nữa là xong. Một kẻ cười tà tà, nhìn Bộ Lĩnh nói : “ Chúng ta người lớn không bắt nạt con nít. Nên cho các người một cơ hôi. Chỉ cần ngươi đánh bại ta, thì bọn ta tự nhiên sẽ rời đi. Thế nào ?” Ngưới mới nói, không ai khác chính là lão nhị. Hắn và lão thất coi như huynh đệ sinh tử chi giao. Nay lão thất bị Bộ Lĩnh sát hại. Hắn phải báo thù thay cho huynh đệ của mình.
Bộ Lĩnh không còn cách nào, cũng hiểu bọn hắn xem mình như đồ chơi, nhưng chỉ cần hy vọng. Bộ Lĩnh cũng không từ bỏ. Hắn liếc nhìn Lưu Cơ, Trịnh Tú. Nói với hai người lụi lại phía sau. Bước tới phía trước mặt hắc y nhân này. Tên này âm lãnh nhìn Bộ Lĩnh, lạnh lẽo nói “ Đi chết đi !”
Thân hình hắc y nhân hóa thành hư vô, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Đinh Bộ Lĩnh. Bộ Lĩnh cũng không nấn ná, chân theo quy luật Vân Lăng bộ bước nhanh. Tâm thần cậu rút này cực kỳ tĩnh lặng, không có bất kỳ chút phân thần nào. Thiên Tâm Quyết vận hành nhanh chóng trong cơ thể. Bộ Lĩnh thành công thoát khỏi đòn ám sát của lão nhị. Lão nhị cũng khá bất ngờ, nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu có dư. Song thủ vung ra, “ Thập nhị truy hồn đinh” bắn thẳng tới lưng Đinh Bộ Lĩnh. Trên thập nhị truy hồn đinh, có mùi cực kỳ khó ngửi. Hẳn đã bôi kịch độc từ trước.!
Đúng, chất độc này là kỳ độc “ Tam bộ tất sát”. Chỉ cần đối phương có giỏi né tránh, nhưng khi chất độc “ Tam bộ tất sát” bám vào da, chỉ có nước táng mạng mà thôi.
Bộ Lĩnh tuy lúc vô tình học được Thiên Tâm Quyêt, nhưng cũng không có bao nhiêu kỹ năng. Hắn cũng không phải là Ngưu đại thúc. Nên nghe tiếng kình phong phía sau lưng mình. Trong lòng lạnh toát, dù có tránh né, nhưng chắc chắn vẩn không kịp ! “ Chẳng lẽ phải chết sao ?!”
Đám người Lưu Cơ đứng ở phía sau, cũng thấy rõ song phương đối chiến. Rõ ràng Bộ Lĩnh không phải đối thủ của tên hắc y nhân này. Thấy Bộ Lĩnh thân lâm hiểm cảnh. Nhưng cũng không giúp được gì ?! Đinh Điền trong lòng bất cam, thầm nghĩ bản thân quá mức vô dụng, trở thành một gánh nặng cho Đinh ca. Hắn thầm hứa, nếu thoát khỏi tai kiếp này, quyết tâm học thành một thân võ nghệ tuyệt luân, giúp đỡ Đinh ca.
Lại nói tới Ngưu đại thúc bị Lam Vũ ám toán thành công. Bản thân trọng thương, rồi bị tử y nhân bao vây tập kích. Ngưu đại thúc đại nộ. Toàn thân bùng phát một cỗ sức mạnh bức nhân. Đây là lần thứ hai, Ngưu đại thúc bị bức phải dùng “ Hoán Ma kinh”. Đây vốn dĩ là tâm pháp ma công. Có khả năng kích phát tiềm năng cơ thể con người lên tới cực hạn. Và cũng giảm nhẹ cảm giác đau đớn cho thương tổn gây ra. Người nào khi vận dụng tâm pháp này, nếu tâm trí không kiên định, có thể bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng kẻ nào lợi dụng tâm pháp này quá mức. Thì bản thân sẽ trở nên máu lạnh, mất hết nhân tính. Hóa thành một ma đầu giết người không chớp mắt.
Ngưu thúc bất đắc dĩ, phải dùng phương pháp hạ sách này. “ Hoán Ma kinh” tâm pháp vận hành trong cơ thể Ngưu đại thúc. Một cỗ huyết sát ngùn ngụt dâng lên. Đồng tử Ngưu đại thúc biến thành một màu đỏ, cặp mắt âm lãnh, quỷ dị làm cho người ta sợ hãi. Ngưu đại thúc thân hình lướt ngang, thành công tránh né đòn Trảm Phong đao của tên tử y nhân kia. Song cước vung lên “ Du Long xuất hải” tấn công vào tử y nhân này. Tốc độ của một chiêu này quả thực đáng sợ, so với lúc nãy đối chiến cùng Lam Vũ thì lực đạo cùng tốc độ tăng lên gấp mười lần.
Tử y nhân kia một đòn “Trảm Phong đao” đánh vào không khí, đang ngơ ngác thì ngực đau nhói. Hắn ngã xuống, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ nghi hoặc và khó tin trước khi chết.
Ngưu đại thúc một chiêu miểu sát một cao thủ, chấn nhiếp quần hùng !
************************************************** *************************************************
Còn bản thân đám người Đinh Bộ Lĩnh, Lưu Cơ có thành công thoát khỏi hắc y nhân Phong Mã bang hay không ? Mời các bạn đón xem chương 9 “ Lưu gia chi bí”.
Thân ái !
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 9:Lưu Gia chi bí (thượng) Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Quyển 1
Chương 9 : Lưu gia chi bí (Thượng)
Ngưu đại thúc quay sang đám người mặc tử y này. Cười tà dị nói :" Các ngươi muốn tàng bào đồ, xuống địa ngục đi " Tế liễu kiếm thiên biến vạn hóa, một chiêu " Mộng Ảo Không Hoa", kiếm khí tứ phương, bao vây bốn người tử y kia. Sát khí xung thiên, kiếm khí vô hình vô sắc, phá nát mặt đất thành những vô số vết. Đám người Tử Y kia hoảng sợ, dùng" Tật Phong Bộ" triệt thoái ngay. Nhưng so sánh ra, cũng bị chậm một bước. Kiếm khí bát phương, như thiên la địa võng chém vào bốn người .
" Á á, á ,á ............"
Tiếng hét hoảng sợ cùng cực. Một màn máu thịt bắn ra tung tóe. Bắn cả lên người Ngưu đại thúc. Trông hắn bây giờ chẳng khác nào một ma vương. " Mộng Ảo Không Hoa" Hư vô mờ mịt, không đường né tránh.Cảnh giới kiếm pháp đạt tới đỉnh cao, con người có thể ngưng tụ kình lực, xuất ra kiếm khí. Kiếm khi tuy vô hình vô ảnh, nhưng độ sắc bén thì không thần binh lợi khí nào so sánh được !
Lam Vũ bên cạnh cũng chật vật không kém. Bản thân hắn, cũng mệt mỏi sau trận chiến với Ngưu Nhân Thiết Hán. Nội lực và thể lực hao tổn quá nữa. Dù khinh công Vân Lăng Bộ của hắn có thần sầu, nhưng bây giờ thi triển cũng kém hơn trước một bậc. Một đao thế mãnh liệt từ phía bên sườn chém tới. Lam Vũ huy trủy thủ đón đỡ một cái. Vân Lăng Bộ nhẹ nhàng lướt ngang, tránh đòn đâm lén từ phía sau. Trở tay, phóng ra một thanh Truy hồn đinh vào mi tâm đối phương.
Vân Vệ đứng trong góc khuất, ánh mắt nhìn vào Lam Vũ. Hắn nhìn nhận, người này hiện nay đã suy yếu. Khi Lam Vũ xuất ra Truy hồn đinh,đẩy lùi một người tử y khác, thân hình quỷ dị lướt đi. Nhưng Lam Vũ hắn lại đưa lưng về góc khuất của Lam Vũ đứng. " Thời cơ đến" Ánh mắt Lam Vũ chớp động, " Thiên Tuyệt trảm" cực kỳ lăng lệ xuất ra với tất cả nội lực bản thân. Ánh đao sáng rực, xé rách cả không gian chém tới yết hầu Lam Vũ. Trong hoàn cảnh này, dù có là thần tiên, cũng vô kế né tránh khỏi chiêu " Thiên Tuyệt trảm" này của Vân Vệ. Lam Vũ hắn cũng không phải thần tiên.
Lam Vũ sau khi né tránh đòn của tử y nhân, thân hình lui về một góc. Trong lòng hắn dâng trào một cảm giác bất an mãnh liệt. Hắn đổi ngoặc phương hướng, nhưng vẫn không tránh khỏi " Thiên Tuyệt trảm" của đối phương. Bị một chiêu này chém trúng giữa lưng. Một cảm giác sợ hãi xuất hiện ở Lam Vũ. Lam Vũ hắn quả thật kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ chết. Hắn lướt ra ngoài thật nhanh, nhưng cước bộ lảo đảo, cơ hồ sắp nằm xuống đất. Phía sau, bốn tử y nhân đuổi theo sát phía sau. Ánh đao sáng ngời hướng tới Lam Vũ công tới, quyết tâm lấy mạng của hắn.
Lam Vũ thân lâm hiểm cảnh, nhưng đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn hết. Hắn chưa muốn chết, do đó hắn cần phải sống. Dù phải trả bất cứ giá nào. Hắn còn một người đang chờ hắn về, hắn còn một ý niệm cần thực hiện. Tâm tình trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Vân Lăng Bộ phát huy tới cực hạn, thân hình Lam Vũ như một bóng mờ, nhẹ nhành lao vút đi.
" Nội công nghịch chuyển " Bốn chữ này hiện lên trong đầu Lam Vũ. Đó là một từ ngữ mà lúc vô tình hắn nghe phụ thân và bá bá hắn tranh cãi với nhau. Bá bá hắn nói rẳng, người phát hiện một cách khác trong việc phát huy nội công cơ thể lên gấp mười lần khi nghịch chuyển nội công. Người luyện võ cố kỵ nhất là chuyện nghịch chuyển nội công. Nhẹ thì mất hết võ học, còn nặng thì tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới tử vong. Nhưng Lam gia thì khác hẳn, nội công bí truyền Lam gia khác hẳn đường lối tu luyện thông thường. Nghịch chuyển nội công, tổn hại bản thân nhẹ hơn so với các võ phái khác. Nhưng cũng không hẳn là không có tổn hại gì. Người ngịch chuyển nội công, sẽ dần dần mất đi bản tính, có thể phá hoại trung ương thần kinh. Cho nên, Lam gia lão tổ đã nghiêm cấm con cháu sau này không được làm theo. Không biết bá bá Lam Vũ vì sao biết được chuyện như thế, hai người tranh cãi một hồi. Lam Vũ đứng ở ngoài cửa, lắng nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.
Lam Vũ hiện tại bi bức không còn đường lui, chỉ còn biện pháp duy nhất là nghịch chuyển nội công. Nhưng chỉ còn có hy vọng, hắn cũng cố gắng hết sức. Nội công từ từ ngịch lưu. Một cảm giác đau đớn, xé nát tâm phế Lam Vũ. Thân hình Lam Vũ run rẩy kịch liệt. Đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo, thống khổ. Lát sau, thân hình hắn cũng ngừng run rẩy. Lam Vũ từ từ đứng thẳng dậy, xung quanh toát ra vụ khí nhàn nhạt. Kim khôi trên đầu đã nứt toát. Một khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện. Đôi mắt màu lục, lóe lên ánh sáng quỷ dị đến rợn người. Tình trạng này duy trì không bao lâu. Nên hắn không dám ra tay giết hết đám người này. Hắn khẽ cười lạnh lẽo, nhìn bốn tên tử y truy tới. Thập nhị Truy hồn đinh xé không bắn tới. Lam Vũ thân hình biến mất, xuất hiện trước mặt Vân Vệ, song thủ biến ảo mau lẹ, hướng trước ngực Vân Vệ đánh tới. Một chiêu " Di Thiên đảo hải " xuất ra, cực kỳ lăng lệ. Chưởng khí lạnh lẽo thẩm thấu vào người Vân Vệ. Chưởng chưa tới, nhưng thế của nó làm Vân Vệ không thể né tránh. Buộc lòng vận công kháng cự.
Vân Vệ biết chiêu của đối phương bá đạo tuyệt luân, vận nội công lên mười hai thành vào song thủ, hướng tới bóng chưởng của Lam Vũ mà công tới.
" Ầm ! Ầm ! Ầm ! Ầm "
Bốn chưởng giao nhau liên tiếp hai lần. Vân Vệ thân hình bị lực phản chấn bắn ngược ra đằng sau, Phịch một tiếng rơi xuống đất. Khóe miệng ứa máu, chứng tỏ nội thương nghiệm trọng. Lam Vũ thân hình nương theo hướng lực phản chấn, dùng Vân Lăng Bộ hư không tan biến đi. Thoát khỏi Ngưu đài sơn.
Lại nói về Đinh Bộ Lĩnh, thân lâm hiểm cảnh. Phía sau thập nhị truy hồn đinh với thanh thế kinh nhân hướng tới bối tâm Đinh Bộ Lĩnh. Bộ Lĩnh toàn thân sức lực đều dồn vào chân, nhưng vẫn chậm hơn Thập nhị truy hồn đinh. Bộ Lĩnh ngã nhào, lăn xuống đất. Trên đỉnh đầu , một làn khí vụ xanh nhạt, bay xẹt ngang qua. Mang theo một mùi kỳ dị, kinh khủng rợn người. Bộ Lĩnh tâm thần hoảng hốt, lảo đảo muốn đứng lên nhưng toàn thân vô lực, muốn nhấc tay cũng không lên. Hắn trong lòng thấm nói :" Mạng ta xong rồi "
Lão nhị hao lần liên tiếp xuất thủ nhưng bị Đinh Bộ Lĩnh né tránh. Hắn nổi giận, thân hình quỷ mị hướng tới Đinh Bộ Lĩnh phi thân đến. Trong tay, song chủy thủ xuất ra, đâm thẳng vào gáy Đinh Bộ Lĩnh. Đám người Lưu Cơ thấy cảnh này không dám mở mắt. Trong lòng đau xót cho người huynh đệ của mình .
" Keng ! Keng "
Hai tiếng kim loại vang lên ? Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy song chủy thủ dừng lại cách gáy của Đinh Bộ Lĩnh một khoảng. Cứ như bị một tấm chắn vô hình ngăn chặn lại ? " Chả lẽ người này học thành Kim Cương bất diệt thể của Thiếu Lâm tự ?" " Hay là hắn có tầng nội công hộ thể, không gì phá nổi " Mặc kệ đám người Phong Mã bang suy đoán lung tung. Lão nhỉ trong mắt xuất hiện vẻ hoảng hốt không tin được, tay hắn đang cầm chủy thủ một cách run rảy !
Nói không tin, bỏi vì vậy chặn đứng song chủy thủ của hắn chính là hai đồng tiền, Lực đạo và độ chính xác của người phóng ám khí này cực kỳ cao thâm. Không chỉ đơn thuần chặn đứng song chủy thủ mà còn truyền tới tay lão nhị một lực đạo mạnh mẽ. Làm cho hộ khẩu hắn muốn nứt toát ra . Lão đại nhìn nét mắt hắn, hiểu ra sự việc. Liếc nhìn trên xà nhà như đang tìm kiếm ai đó. Một lúc sau, trầm giọng nói : " Cao nhân phương nào giá lâm ? Tại sao lại can thiệp vào chuyện Phong Mã bang chúng ta ??? "
Một giọng cười vang lên :" Ha ha ha ha ... Phong Mã bang là cái rắm chó gì, ông ngươi chưa từng nghe qua. Ta chỉ biết bọn ngươi ỷ đông hiếp cô. Nên bất bình mà thôi " Nói xong, một thân ảnh béo núc, ục ịch nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn từ trên trần xà nhảy xuống. Người này không ai khác chính là Thương Nhân Đạo Tặc - Lưu Trọng.
Lưu Cơ nhìn người này với ánh mắt khó tin, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt cuối cùng hiện lên nét ngỡ ngàng và vui sướng. Vì người này không ai khác chính là Tam Thúc của y . Hắn bây giờ mới biết tam thúc của hắn, là một cao thủ võ lâm, như vậy là Đinh Bộ Lĩnh được cứu rồi. Hắn vui mừng muốn la lên, nhưng hắn cũng biết kìm lại niềm vui, điềm tĩnh nhìn cục diện trước mắt này.
Lưu Trọng đi tới làng Nghĩa Minh, hắn cảm thấy có điều dị thường. Xung quanh nơi này, có cao thủ ẩn nấp. Và hầu như tạo thành thế bao vậy Ngưu Đài sơn. Hắn biết sự tình không ổn, vội vã cấp tốc chạy tới. May mắn, lúc vừa tới nơi, cũng là lúc Lão Nhĩ lao đến Đinh Bộ Lĩnh hạ sát chiêu. Lưu Trọng trong lòng đại nộ, Ám khí “ Kim tiền bảo “ xuất ra, cứu nguy cho Đinh Bộ Lĩnh.
Chín người Phong Mã bang nhìn nhìn vào gương mặt béo núc kia. Đinh Bộ Lĩnh đã được Lưu Trong tiện tay cắp về phía sau, được đám người Lưu Cơ giữ chặt. Lưu Trọng nhìn đám người Phong Mã bang này, cười vui vẻ nói : “ Phong Mã bang các ngươi thật là vô sỉ, hành vi như vậy sao xứng đáng làm một đại trượng phu.”
Lưu Trọng đang tức giận, không kiên kỵ gì cả, Hữu thủ cầm bàn tính lắc một cái, vô số sợi tơ kim sắc hướng tới đám người Phong Mã bang. Sợi tơ kim sắc nhìn mỏng manh, nhưng chính là tơ một loài nhện chúa ở vùng đất Nam Cương. Lưu Trọng căm ghét đám người này, nên xuất thủ mạnh tay. Chiêu đầu tiên đã tung ra đòn sát thủ thành danh “ Phá Cốt Kim Ti Võng” Những sợi tơ kim sắc dưới sự thúc giục nội công của Lưu Trọng, hóa thành một tấm lưới vàng óng, chụp xuống đám người Phong Mã bang.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi.
Chương 10:Lưu Gia chi bí (hạ) Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Tấm lưới kim sắc nhẹ nhàng rơi xuống, như tử thần lạnh lẽo đang chụp xuống đám người Phong Mã bang. Lão đại phản ứng nhanh nhẹn, hướng một bên dùng khinh công Vân Lăng Bộ trốn chạy. Hắn cũng chả hơi sức đâu mà quan tâm những người khác. Bản thân mình cái đã. Đám người còn lại đang trong trạng thái khiếp sợ, cũng bắt đầu tản ra trốn đi. Có vài người tu vi yếu hơn, Vân Lăng Bộ mới cất bước đã bị Kim Sắc tơ dính vào, không thể bức thoát ra được. Lực ăn mòn trên kim sắc tơ bắt đầu truyền vào cơ thể hắc y nhân này . Hắn mở miệng gào thét kinh hoàng : " a a a a a a ...." Thân hình từ từ hóa thành vũng nước.
Đám người Phong Mã bang trốn thoát không khỏi lạnh lẽo, bọn họ bây giờ mới biết cảm giác thần chết đang nhìn mình. Lão đại và lão nhị cùng một người nữa đánh mắt nhìn nhau. Bọn họ biết, đêm nay thất bại, bị sát hại mất bảy người. Nên cũng không dám chần chừ ở lại. " Chạy " Lão đại quát to. Ba người phân ra ba hướng khác nhau, thi triển Vân Lăng Bộ mà đào thoát. Lưu Trọng thần tình âm lãnh. Hắn buôn bán chưa bao giờ lỗ cả, và khi giết người cũng chưa ai có thể sống sót. Lưu Trọng nhếch môi cười lạnh, trong tay bắn ra hai đồng tiền, hướng tới một tên. Bản thân dùng Lạc Nhạn Phong đuổi theo lão đại.
Lưu Phong biết người này cực kỳ âm hiểm xảo trá, vì bản thân không tiếc hy sinh người khác. Lưu Trọng hắn ghét nhất là hạng tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như thế. Lại nói Lạc Nhạn Phong của Lưu Trọng có phần nhỉnh hơn Vân Lăng Bộ, thân hình Lưu Trọng béo núc nhưng chao lượn nhẹ nhàng, chớp mắt đã đuổi tới sau lưng Lão đại này. Trên tay vung ra đôi Kim Tiền Bảo bắn thẳng tới hắn. Tài ám khí của Lưu Trọng cũng đáng gọi là danh gia cao thủ. Thủ pháp ném ám khí nếu so với Lam Vũ chĩ có hơn chứ không kém. Đôi Kim Tiền Bảo ném ra, vận tốc nhanh chóng, xé không bắn tới. Một cái cắm thẳng vào bối tâm còn cái kia thì bay vòng ngược lên trước mặt lão đại này, đâm vào mi tâm của hắn. Lão đại Phong mã bang chưa bao giờ thấy qua thủ pháp cao minh như thế, hà huống hắn đang tận sức mà chạy, thân hình không thể dừng lại. Đôi Kim Tiền Bảo đánh vào người hắn. Thân thể hắn theo đà quán tính lướt đi gần bảy trượng mới ngã nhào xuống đất mà tuyệt khí.
Lưu Trọng ra tay hạ sát một tên, thời gian cực nhanh. Lạc Nhạn Phong một lần nữa được thi triển, hướng phương hướng lão nhị tiến tới.
Bên ngoài Ngưu đại thúc thi triển một kiếm kinh thiên " Mộng Ảo Không Hoa" tru sát đám người tử y. Trong nhà vọng ra một tiếng thét kinh hãi lẫn thống khổ. Ngưu đại thúc cảm thấy bất an trong lòng, bèn lập tức phi thân vào trong nhà. Thấy Đinh Bộ Lĩnh nằm im trong lòng Đinh Điền, thần tình Ngưu đại thúc co quắp lại. Tiến tới đỡ hắn lấy hắn, đưa tay bắt mạch. Hồi sau sắc mặt Ngưu đại thúc cũng giảm đi phần nào. Mạch Đinh Bộ Lĩnh vẫn còn, nhưng hỗn loạn, bất quá không nguy hại tính mạng. Ngưu đại thúc mò tay vào trong bọc áo, lấy ra một lọ sứ nhỏ, đổ ra tay hai viên dược hoàn, bỏ vào trong miệng Đinh Bộ Lĩnh. Sau đó hữu thủ vận kình, truyền nội lực sang nhằm thúc đẩy dược tính của dược hoàn.
Lát sau, Ngưu đại thúc thu công, đở Đinh Bộ Lĩnh nằm trên giường. Lưu Cơ và Đinh Điền, Trịnh Tú thấy Ngưu đại thúc làm thế, cũng tò mò, nhưng không dám quấy rầy Ngưu đại thúc. Ngưu đại thúc nhìn ba người họ, nói : " Có nhiều chuyên hiện tại không tiện nói, các ngươi chăm sóc Bộ Lĩnh ... " Bỗng nhiên Ngưu đại thúc nhãn tình ngưng trọng, nhìn ra phía cửa sổ. Một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống. Ngưu đại thúc thân ảnh nhanh nhẹn, hướng đối phương đánh tới. Tế liễu kiếm hàn quang chớp động, " Lưu Quang Ảo Ảnh" xuất ra, hàng vạn kiếm khí tủa ra, bao bọc lại thân hình nọ .
Người nọ vừa đáp xuống, thấy xung quang một rừng kiếm ảnh, hắn thoáng ngỡ ngàng, nhưng không dám chần chờ. Bởi vì lúc này, chần chờ là chết chắc. Bàn tính rung lên, Kim Ti Phá Cốt vung ra, hàng vạn kim sắc tơ hướng tới rừng kiếm khí. Kiếm tơ gian nhau, nhất thời biến mất. Ngưu đại thúc kịp lúc thu chiêu, Lưu Trọng cũng vậy. Hai người là huynh đệ tốt của nhau, tất nhiên không cần bàn cãi về chuyện hiểu rõ đối phương. Thật ra khi Lưu Trọng vừa đáp xuống nhà, Ngưu đại thúc cũng nhìn thấy thân hình béo ục ịch của hắn. Lòng nhất thời cảm động. Chiêu thức " Lưu Quang Ảo Ảnh" thật ra chỉ là hư chiêu. Lưu Trọng cũng vui vẻ, hắn biết người bạn thân chí cốt mình tình tình nóng nảy, nhưng đôi lúc hay đùa giỡn với nhau. Lưu Trọng tiến tới, cười ha hả, đấm vào ngực Ngưu đại thúc, cười vui vẻ nói:
" Ngưu tiểu tử"
" Lưu ca"
Hai người vui vẻ, nắm tay cụng lại với nhau. Ngưu đại thúc sau đó tiến tới cửa sổ, ngưng thần lắng nghe. Một lát, hình như không cảm thấy tiếng động, biết người đối phương đã rút lui. Quay sang Lưu Trọng nói " Hôm nay, đám người Phong Mã bang biết được tin tức tàng bảo đồ, Lưu ca, huynh nói phải làm sao ?"
Lưu Trọng thần tình nghiêm trọng, cặp mắt liếc nhìn vào trong phòng đám người Lưu Cơ, trầm giọng nói :" Ta nghĩ chúng ta nên rời đi ngay. Nếu không, bọn nhỏ chắc chắn sẽ gặp phiền phức"." Huynh nói đúng ý đệ, nhưng Đinh Bộ Lĩnh bị trúng Tam Bộ tất sát của Phong Mã bang, tuy rằng còn giữ được mạng sống, nhưng cũng không cách nào cứu tỉnh y cả " Ngưu đại thúc lo lắng nói.
Lưu Trọng biết rằng, Tam Bộ Tất Sát uy chấn võ lâm, tuy rằng không có giải dược nhưng cũng không phải không có gì không cứu được. Lưu Trọng tin tưởng Kiếm Thánh- Trầm Luân nhất định có cách. Chỉ là hiện giờ, không thể nào truyền tin cho ông ta được. Lưu Trọng liếc nhìn bầu trời đêm, cũng sắp tới canh năm rồi. Nếu trời sáng, e rằng không thể trốn khỏi làng Nghĩa Minh này. Hắn nói với Ngưu đại thúc :
" Ngưu đệ ngươi dẫn theo Điền , Tú hai người. Còn bản thân ta sẽ mang Lưu Cơ và Đinh Bộ Lĩnh, ngược Hồng Hà và tiến lên phía bắc."
Ngưu đại thúc nhãn tình phức tạp, huynh đệ lâu ngày gặp lại, sự vui mừng chưa tới bao lâu lại phải chia lìa. Nhưng hắn là nam tử hán, biết thế nào là co dãn. Cũng không hai lời, gật đầu đồng ý. Hai người tiến vào phòng Lưu Cơ. Lưu Cơ thấy người vào phòng mình, đứng dậy vái chào, nói " Chào tam thúc, thúc xem tình trạng của Bộ Lĩnh hắn ... "
Lưu Trọng khoát tay, bảo hắn đừng nói nữa. Ngưu đại thúc bên cạnh nói : " Hiện giờ chúng ta đang trong tình trạng lưỡng đầu thọ địch. Tam thúc con và ta quyết định thoát ra khỏi nơi này. Điền , Tú sẽ theo ta, còn con và Bộ Lĩnh thì theo Lưu ca vậy "
Lưu Cơ gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Lưu Trọng biết người cháu mình thông minh, cũng nhìn hăn với ánh mắt khen ngợi. Tiến tới đỡ Đinh Bộ Lĩnh lên vai. Điền, Tú hai người đứng sau lưng Ngưu đại thúc, nhãn tình quyến luyến. Trịnh Tú bước tới, nói với Lưu Cơ. " Ngày sau gặp lại, chúng ta sẽ cùng vai sát cánh mà chiến đấu. Bọn đệ sẽ cố gắng học tập bản lĩnh của Ngưu đại thúc, sau này sẽ giúp đỡ Đinh ca" . " Đúng vậy, !" Đinh Điền cũng đồng ý. Lưu Cơ lần đầu tiên trên gương mặt xuất hiện vẻ ấm áp, không còn bộ mặt lạnh nhạt như mọi khi, hắn nhìn hai người nói : " Chúng ta là huynh đệ. "
Lưu Trọng nhìn Ngưu đại thúc, ân cần nói : " Cẩn thận ". Nói xong quay người, cắp lấy Lưu Cơ, nhảy xuống đất mà phóng đi vào màn đêm.
Ngưu thúc khẽ thở dài, nhìn hai người Điền, Tú nói : " Chúng ta cũng nên đi thôi ". Nói xong, hai tay cắp lấy hai người, phi thân biến mất theo một phương hướng khác.
Trần Vân Phượng ngồi một mình trong phòng, thơ thẫn nhìn vào trong gương. Một gương mặt tuyệt sắc không chút tì vết. Vân Phương ngồi miên man, thẫn thờ nhớ tới người nam tử cứu mình ngày hôm đó.
“ Cộc ! Cộc”
Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “ Phượng nhi, con sao vẫn chưa đi nghỉ ?”
Vân Phương quay lại, nhìn mẹ mình, gương mặt vẫn mang theo nét tiều tụy. Trần mẫu sao không hiểu tâm lý con gái mình. Bà tiến tới an ủi. “ Con cũng đừng lo lắng, người hầu báo lại nói, nhà Ngưu gia bị hỏa thiêu, nhưng không phát hiện xác người, có lẽ bọn họ kịp thời thoát nạn”
Vân Phượng cũng vơi nhẹ lòng, nhìn mẫu thân cười nói : “ Con lo lắng cho ân công bị gian nhân ám toán, chúng ta còn chưa kịp báo đáp ân tình cho họ nữa”.
Trần mẫu cũng gật đầu, : “ Chuyện này cần phải nhờ phụ thân con ra tay, nhờ người tìm kiếm bọn họ, và cũng như xem xét chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó”. Vân Phượng đồng tình, hai mẫu tử nói vài chuyện phiếm luận, sau đó tắt đèn nghỉ ngơi.