Hồi 10
- Doanh muội, em có thấy Sĩ huynh và Trúc đệ đâu không?
Äang mãi mê giặt áo bên bá» suối, nghe Giang Lâm há»i, Doanh Doanh ngẩng mặt cÆ°á»i vui:
− Em nghe sư huynh rủ Trúc đệ và o rừng để săn bắn rồi.
Giang Lâm bÆ°á»›c xuống lòng suối cạn bảo nà ng thân máºt:
− Huynh mạnh tay để huynh vắt phụ cho.
Doanh Doanh cúi mặt, e thẹn:
− Thôi được rồi, huynh đừng đụng đến những thứ nà y kỳ lắm.
Nà ng vừa má»›i tắm xong, mùi hÆ°Æ¡ng từ mái tóc bay ra thÆ¡m dìu dịu giữa cánh rừng vắng hoang vu. Nà ng đứng đó trong ánh nắng chiá»u, nhÆ° má»™t bức hoa tuyệt vá»i. Dù không đắm cÅ©ng say, không tình cÅ©ng lâng lâng má»™t cảm giác mÆ¡ hồ. Là má»™t chà ng trai má»›i lá»›n, vừa được bén hÆ°Æ¡ng tình đã vá»™i cách xa thì há»i là m sao, trÆ°á»›c má»™t nhan sắc thiên kiá»u, lòng Giang Lâm không rạo rá»±c? Phải cố gắng tháºt nhiá»u chà ng má»›i không bÆ°á»›c lên ôm nà ng và o lòng hôn lên đôi má ngá»c ngà hồng á»ng.
Không hiểu được diá»…n biến trong lòng chà ng trai trẻ, nên nà ng vô tình cúi xuống dòng suối bạc tiếp tục công việc của mình. Hai quả Ä‘Ã o tiên Ä‘á»u đặn của nà ng cứ Ä‘ong Ä‘Æ°a, khiêu khÃch.
Biết rằng mình đứng ở đây lâu thế nà o cÅ©ng có chuyện xảy ra nên Giang Lâm chuồi mình ra khúc suối sâu hÆ¡n vùng vẫy. Những giá»t nÆ°á»›c bắn văng tung tóe, có những giá»t nÆ°á»›c không biết vô tình hay cố ý bay lên bám đầy mái tóc của nà ng nhÆ° những viên ngá»c sáng.
Doanh Doanh dừng tay nhìn chà ng mắng yêu:
− Giang huynh hư quá, là m nước văng cả và o mặt của muội rồi nà y.
Tiếng nói của nà ng tháºt trong sáng đáng yêu. Giang Lâm cÆ°á»i khanh khách:
− Thôi để huynh Ä‘á»n cho muá»™i nhé.
Nà ng Ä‘Æ°a tay lên vén mấy sợi tóc vÆ°á»›ng lòa xòa trÆ°á»›c trán, gÆ°Æ¡ng mặt sáng lấm tấm những giá»t nÆ°á»›c long lanh đã là m nà ng thêm quyến rÅ©:
− Muốn Ä‘á»n muá»™i, huynh phải rượt bắt cho được con cá và ng kia.
Chà ng ngẩng cổ lên há»i:
− Con nà o?
Doanh Doanh chỉ và o má»™t con cá và ng tháºt đẹp:
− Con cá và ng đó.
− Äược, chá» huynh đây!
Giang Lâm chồm nhanh đến con cá, nhÆ°ng nó cÅ©ng tháºt tinh khôn quẫy Ä‘uôi lặn trốn. Äâu thể để mất lòng ngÆ°á»i đẹp, chà ng bám theo con cá má»™t bÆ°á»›c không rá»i.
Nhìn chà ng cứ chụp và con cá cứ trêu ngÆ°á»i cà ng lúc cà ng xa dần, Doanh Doanh nở nụ cÆ°á»i thÃch thú, và thÃch thú hÆ¡n nữa khi trÆ°á»›c mắt bá»—ng xuống má»™t chùm trái cây rừng chÃn má»ng, Ä‘á» tÆ°Æ¡i.
SÄ© Khải mỉm cÆ°á»i Ä‘ong Ä‘Æ°a chùm trái cây:
− Tặng muội nầy!
Doanh Doanh đón lấy chùm trái cây kêu lên mừng rỡ:
− Ồ ngon quá, muội cảm ơn huynh.
Rồi sực nhớ nà ng nói tiếp:
− Hôm nay Sĩ huynh đi săn có được không?
SÄ© Khải ngồi xuống ghá»nh đá hồ hởi:
− Nhiá»u lắm muá»™i ạ! Muá»™i giặt xong chÆ°a để huynh phụ má»™t tay.
Nà ng lắc đầu:
− Äừng, muá»™i giặt xong rồi, bây giá» chỉ còn ngồi đợi Giang huynh thôi.
Sĩ Khải ngạc nhiên:
− Giang Lâm đi đâu mà muội phải đợi?
Nà ng rùn vai cÆ°á»i khúc khÃch:
− Giang huynh đang đuổi bắt cho muội con cá và ng ở dưới suối kia.
Mặt nước bỗng nhiên lay động, rồi cái đầu của Giang Lâm nhô lên. Trên tay chà ng con cá vang đang giẫy giụa, chà ng hét to mừng chiến thắng:
− Äấy! Äúng con cá và ng mà muá»™i đã chỉ đấy nhé.
Doanh Doanh mừng quá, buông rÆ¡i cả chùm trái cây chạy đến bên chà ng tÃu tÃt:
− Ôi! Giang huynh hay quá, trả con cá cho muội đây.
Bà n tay nà ng xòe ra chỠđợi, Giang Lâm bá» con cá nhá» và o tay nà ng, con cá nằm yên nhÆ° đã chết. Doanh Doanh há»i thì thà o nhÆ° thể sợ con cá giáºt mình:
− Huynh là m con cá của muội chết rồi sao?
− Chết à ?
Chà ng cứ nhìn con cá bá»—ng giáºt mình lùi lại. Con cá đã đánh lừa Doanh Doanh, nó chỉ nằm yên giả chết, rồi bất thần giẫy mạnh Ä‘uôi bắn mình lên cao, rÆ¡i tõm xuống nÆ°á»›c.
Äiên tiết vì bị mắc lừa, Giang Lâm toan Ä‘uổi theo bắt lại nhÆ°ng tiếng kêu Ä‘au Ä‘á»›n của nà ng đã là m chà ng dừng lại:
− Chao ôi, chết muội rồi.
Trên bà n tay trắng ngá»c ngà , chiếc ngạnh con cá đã là m cho nà ng bị xÆ°á»›c má»™t mảnh da, máu chảy ròng ròng. Giang Lâm hốt hoảng quên cả giữ ý tứ nắm lấy bà n tay nà ng há»i cuống quýt:
− Có sao không muội? Có đau lắm không?
Doanh Doanh giáºt tay há»n giáºn nhÆ° thể chÃnh chà ng đã là m tay nà ng chảy máu.
Chà ng chạy theo năn nỉ:
− Doanh muội cho huynh xin lỗi đi! Lần nà y bắt được con cá huynh sẽ đem nướng nó cho muội ăn trả thù.
Doanh Doanh không nén nổi nụ cÆ°á»i, nhÆ°ng vẫn vá» gắt nhẹ:
− Có ăn nó và o bụng thì bà n tay muội cũng bị là m độc, sưng lên rồi chặt bỠthôi.
Nghe nà ng nói Giang Lâm hốt hoảng. Lẽ nà o bà n tay đẹp của nà ng bị chặt bỠhay sao?
Thấy mình đùa mà chà ng lại quá lo lắng nhÆ° váºy, Doanh Doanh cảm Ä‘á»™ng.
Nà ng toan bảo vá»›i chà ng rằng, “Äây chỉ là má»™t vết thÆ°Æ¡ng xoà ng, không cần chữa nó cÅ©ng là nh thôiâ€, nhÆ°ng không hiểu sao nà ng lại cảm thấy thÃch nhìn vẻ mặt lo lắng của chà ng hÆ¡n. Mặt hoa vỠủ dá»™t, để nét liá»…u kém xinh tÆ°Æ¡i.
Giang Lâm bá»—ng vá»— mạnh tay hét lá»›n là m nà ng giáºt mình đánh thót:
− Äúng rồi, huynh có cách là m tay muá»™i lạnh lại rồi đây. Doanh muá»™i Ä‘Æ°a tay cho huynh.
Nà ng ngạc nhiên chìa tay:
− Chi váºy?
Chà ng cho tay và o túi lấy viên “Ngũ linh châu†của mình ra đặt và o vết thương của nà ng. Doanh Doanh kêu lên kinh ngạc:
− Ngũ linh châu ư?
Giang Lâm không đáp gáºt đầu xác nháºn, nà ng bá»—ng nhiên cÆ°á»i ngặt nghẽo:
− Ai dạy cho huynh cách trị bịnh lạ kỳ nà y?
Chà ng cầm viên ngá»c xoay tròn ngá»› ngẩn:
− Chứ là m sao mới trị bịnh được?
Doanh Doanh đưa bà n tay xuống suối ôn tồn:
− Huynh cất ngá»c Ä‘i, muá»™i chỉ đùa cho vui thôi, chứ vết thÆ°Æ¡ng nhá» nà y không có gì nguy hiểm đâu?
Chà ng thở phà o nhẹ nhõm:
− Trá»i váºy mà muá»™i là m huynh hết hồn, cứ sợ muá»™i bị chặt mất bà n tay, không còn ai để nấu cÆ¡m nữa.
Nà ng liếc chà ng một cái rất có duyên:
− Váºy thì còn lâu muá»™i má»›i là m cho huynh nữa.
Chà ng cũng chẳng nhịn nà ng:
− NhÆ° váºy thì chúng ta cùng đói, huynh chẳng Ä‘i chặt củi, bắt thú là m gì.
Nà ng trỠmôi:
− Muội chẳng cần, muội sẽ nhỠSĩ huynh. Ồ...
Nhắc đến Sĩ Khải nà ng mới chợt nhớ quay lại:
− Trá»i Æ¡i, muá»™i tháºt đãng trÃ, SÄ© huynh Ä‘i đâu mất rồi?
Giang Lâm nhướng mắt:
− Sĩ huynh đã vỠrồi sao?
Nà ng gáºt đầu:
− SÄ© huynh có hái cho muá»™i má»™t chùm trái cây rừng tháºt ngon.
− Thế à ?
Tim Giang Lâm bá»—ng nhiên quặn thắt. Má»™t cái gì giống nhÆ° sá»± ghen há»n Ä‘ang len nhẹ và o tim. NhÆ°ng chà ng vá»™i lắc đầu xua Ä‘i Ä‘iá»u Ä‘en tối đó. TrÆ°á»›c mắt chà ng hiện giá» vẫn là cô bé Thảo SÆ°Æ¡ng hay đùa nghịch. Do đó Giang Lâm chuyển hÆ°á»›ng:
− Lúc nãy muá»™i cÆ°á»i huynh không biết cách trị bịnh bằng viên “NgÅ© linh châuâ€.
Váºy chữa nhÆ° thế nà o muá»™i có biết không?
− Muá»™i nghe ngÆ°á»i lá»›n bảo lại rằng, ai giữ “NgÅ© linh châu†trong mình sẽ không bị chất Ä‘á»™c xâm phạm, chứ nó đâu có giải được ngÆ°á»i bị trúng Ä‘á»™c.
Chà ng gáºt đầu chợt hiểu rồi nhìn nà ng há»i tiếp:
− Doanh muá»™i, theo huynh Ä‘oán thì muá»™i không phải là má»™t cô gái bình thÆ°á»ng, vì má»i kiến thức của võ lâm muá»™i Ä‘á»u thông hiểu. Váºy thì nguyên do gì muá»™i lại có mặt giữa đám ngÆ°á»i bị lÆ°u Ä‘Ã y?
Hai giá»t lệ châu lặng lẽ chui ra khá»i đôi mắt ngá»c của Doanh Doanh, Giang Lâm hốt hoảng:
− Kìa, Doanh muội, nếu em không muốn kể thì thôi, việc gì phải khóc?
Nà ng lắc đầu:
− Không, muá»™i không giấu huynh đâu! Có Ä‘iá»u câu chuyện đó quá Ä‘au lòng, mà má»—i lần nhắc lại, muá»™i không là m sao nén được giá»t châu rÆ¡i.
Giang Lâm đưa mắt nhìn quanh:
− Trá»i tối rồi, ngồi gần suối lạnh lắm. Anh em mình và o ghá»nh đá kia cho kÃn gió, rồi muá»™i kể cho huynh nghe nhé.
Doanh Doanh gáºt đầu không đáp. Giữa ghá»nh đá cheo leo, câu chuyện thÆ°Æ¡ng tâm của Doanh Doanh được hiện dần lên qua mà n lệ má»ng.