Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 6: Khâm Thiên bảo hạp
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
Bạch quang cắt ngang qua bầu trời, hướng phía xa cực nhanh phóng đi. Nhưng cũng không hiểu vì sao, tựa hồ nghe được ở phía dưới có những âm thanh cổ quái, người đó hơi dừng lại ở giữa không trung một chút, cuối cùng, quay lại hướng đám cây cối hạ xuống.
“Ầm!”
Thời điểm này Đế Thích Thiên đang cắn răng rèn luyện bản thân mình nên không để ý vô thanh vô tức xuất hiện một người bên cạnh mình, hơn nữa còn là một tuyệt thế giai nhân với vẻ đẹp khiến ai nấy cũng phải động dung. Làn da trắng như bạch ngọc, gương mặt ôn như, lại có một chút hồng thuận, một vẻ đẹp chỉ có thể dùng đến từ “hoàn mỹ” để hình dung. Một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến cho người cứng rắn nhất nhìn thấy cũng phải xúc động. (DG: “xúc động” ở đây là chảy máu mũi a =.=’)
Đặc biệt nhất là tuyệt đại giai nhân này còn mang một khí chất vô cùng quyến rũ, trong cái thánh khiết của tiên nữ lại có sự mị hoặc của yêu tinh.
Nàng một thân bạch y phấp phới, thân hình hoàn mỹ, chỗ cần cao thì cao, cần lõm thì lõm, thật là một kiệt tác trong trời đất. Dường như tạo hóa đem toàn bộ tinh túy đẹp đẽ trong thiên địa dung hợp vào tuyệt phẩm này. Hai dải lụa bên hông theo gió bay phấp phới, càng làm tăng phêm phần phiêu nhiên như tiên nữ hạ phàm.
Tóc nàng đen, được một cây trâm gài cuộn lại ở trên đầu.
“Phốc xuy!”
Nữ nhân tuyệt đẹp này lặng yên đứng nhìn Đế Thích Thiên lúc này vẫn tập trung toàn bộ ý chí, mặc cho cơ thể đau nhức, vẫn hướng thân cây đánh tới. Nhìn thấy hành vi dường như vô cùng ngốc nghếch này, nữ tử ở một bên nhìn cuối cùng không nhịn được, che miệng cười khẽ một tiếng.
“Ngao.”
Tiếng cười truyền đến tai Đế Thích Thiên không khác gì sét đánh ngang tai, khiến hắn trực tiếp đình chỉ rèn luyện, rất nhanh xoay người lại, thái độ đề phòng phóng xuất ra.
Đây là thanh âm của con người? Con người sao lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ những kẻ bắt cóc Bạch hổ mụ mụ đã quay lại?
Tại lúc này, Đế Thích Thiên trong lòng kịch liệt dao động, nhưng vừa quay đầu, tâm thần hắn phút chốc trở nên ngây ngốc.
Đẹp!
Quá đẹp!
Lấy lịch duyệt kiếp trước làm người của mình, hắn cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử nào tuyệt đại phương hoa như vậy. Vẻ đẹp này không chỉ muốn hớp hồn người khác, mà còn khiến cho người ta tâm thần rung động, muốn quỳ xuống bái lạy nghe nàng sai khiến.
“Ai vậy? Thế gian lại tồn tại tuyệt thế dung nhan có thể khiến thiên địa thất sắc như thế này sao? Nhưng người này đột nhiên xuất hiện ở đây, tuyệt không phải người thường, nhất định không thể để cho nàng ta thấy sự đặc dị của mình.”
Đế Thích Thiên tuy rằng trước kia chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp kinh tâm động phách như nữ tử này, nhưng con người hắn đã qua nhiều biến cố, ý chí vô cùng kiên nghị, ánh mắt ngây ngốc trong chốc lát rồi cũng khôi phục lại bình thường.
Mặc dù đã khôi phục lại nhưng thần sắc hắn vẫn bất động, giả bộ si ngốc. Nữ tử trước mắt quá mức quỷ bí, hắn không dám biểu hiện ra việc chính mình đã tỉnh táo trở lại. Hắn muốn xem nữ tử này rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn Đế Thích Thiên lộ ra bộ dáng si ngốc, nữ tử này không nhịn được lại che miệng cười khẽ một tiếng.
Nàng nhìn hắn đánh giá cẩn thận một chút rồi thì thào tự nói với bản thân: “Ồ! Ta nghe nói ở trong hổ tộc, bạch hổ và hắc hổ chính là vương của bách thú, trời sinh đã có linh trí, có thể lĩnh ngộ ra việc tu luyện bằng cách hấp thu linh khí của thiên địa, tuổi thọ kéo dài. Đặc biệt có thể kết nội đan, trở thành yêu thú, cao hơn nữa thậm chí có thể vượt qua thiên kiếp, trở thành yêu chân chính. Hổ tộc cùng hồ tộc sinh ra có linh trí, coi như là có chung một gốc. Lời xưa dạy quả nhiên không giả, không ngờ tiểu hắc hổ này lại thực sự có linh tính, còn biết cách rèn luyện thân thể đến bực này. Ồ?” Nói tới đây miệng nàng lại phát ra một âm thanh kinh ngạc: “Trong thân thể lại còn có yêu lực nữa.”
Lúc trước nàng còn chưa chú ý tới, bây giờ cẩn thận đánh giá, bất ngờ nhận ra trong thân thể Đế Thích Thiên thực sự có yêu lực. Điều này khiến cho nữ tử thần bí một trận ngạc nhiên không thôi.
Ánh mắt nàng hơi lóe lên tinh quang, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, bèn ngồi xốm xuống, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve lên người Đế Thích Thiên. Một hương thêm nhè nhẹ xộc đến mũi hắn, thứ hương thơm khiến hắn nghĩ rằng chỉ cần ngửi qua một lần là sẽ không thể quên.
“Tiểu hắc hổ a tiểu hắc hổ, ta vốn đã đi xa lắm rồi, cũng chỉ vì bị ngươi hấp dẫn nên mới xuống đây, xem ra là thiên ý a. Lần này ngươi nhất định phải giúp ta.” Thần bí nữ tử cười đầy mê hoặc rồi đưa tay tới bên hông, nơi đó lộ ra một gói được bọc trong một túi vải màu sắc sặc sỡ, nàng lôi trong túi vải đó ra một bảo hạp và cầm trên tay.
Nàng xuất ra bảo hạp, hướng Đế Thích Thiên nói tiếp: “Tiểu hắc hổ, có một kẻ thù đang truy sát ngay phía sau ta. Thứ ở trong hộp này với ta rất trọng yếu, ngươi nhất định phải bảo vệ thật tốt. Ta sẽ dụ tên kia đi xa, vài ngày sau tỷ tỷ sẽ trở lại lấy. Ngươi hiểu không?”
Trong âm thanh của nàng vừa có sự dịu dàng, dụ hoặc, lại có một chút gằn giọng đầy đe dọa đánh thẳng vào linh hồn hắn, khiến cho Đế Thích Thiên dù có đề phòng thế nào nhưng nghe những lời này bất giác cũng có cảm giác bản thân vô cùng khiếp nhược.
Hắn hé miệng đem bảo hạp ngậm lấy rồi tứ chi vô thức hướng sơn động của mình phóng về. Lúc này, Đế Thích Thiên hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế bản thân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn chân của mình chuyển động, không có biện pháp nào có thể ngừng lại.
“Tốt lắm, hiện tại ngươi cứ ngủ một giấc đi. Khi ngươi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi. Yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi phải thiệt thòi. Bình Tụ linh đan này coi như là ta đền bù cho ngươi đi.”
Thần bí nữ tử khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói ra một câu sau cùng. Đế Thích Thiên chỉ thấy bất giác vô cùng buồn ngủ. Vừa về tới sơn động bèn nằm xuống chìm ngay vào giấc ngủ say không biết gì nữa.
Bố trí xong hết thảy, nữ tử thần bí ngẩng đầu nhìn về hướng nàng vừa tới, thấy đạo hồng quang đã truy đuổi tới nơi, sắc mặt khẽ biến: “Tên mũi trâu đáng chết này, không ngờ lại đuổi tới nhanh như vậy. Không được, nơi này không thể ở lâu.”
Ngay lập tức dưới chân nàng xuất hiện một dải lụa màu trắng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, rất nhanh hướng về phía ngược lại bỏ chạy.
“Thiên Hương Hồ vương, chớ có chạy, mau đem Khâm Thiên Bảo Hạp giao ra đây, bằng không bổn tọa cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ truy theo ngươi đến cùng. Ngươi trốn không thoát đâu.” Nhìn thấy nữ tử điều khiển dải lụa màu trắng đang bay dần về phía xa, kẻ đuổi theo gầm lên giận dữ, âm thanh cuồn cuộn như sấm gào, ngập tràn uy áp khiến cho cây cối phía dưới cũng phải rung chuyển dữ dội, động vật trong rừng hoảng hốt chạy tứ tán.
“Hừ! Lão mũi trâu Thanh Vân, ngươi làm ta sợ quá a. Ngươi là lão quái Nguyên Anh kỳ, ta là Yêu vương, ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì cứ đuổi kịp ta rồi hãy to mồm a.” Thần bí nữ tử cười vang, thanh âm đầy sự khinh thường. Nhưng tốc độ bỏ chạy của nàng cũng theo đó nhanh hơn đến vài phần.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên không lâm vào ngủ say thì có thể nghe thấy rất rõ, sau câu đối thoại của hai người kia không lâu, tại một địa phương cách đó không xa, đột nhiên phát ra từng đợt quang mang sáng rọi, kèm theo đó là liên tiếp không ngừng những tiếng gầm rú vang vọng thiên địa. Vô số sinh linh quỳ rạp trên mặt đất, một cử chỉ nhỏ cũng không dám.
“Khì! Khì!”
Đối với chuyện tình bên ngoài, Đế Thích Thiên hoàn toàn không biết gì cả. Vừa ghé vào trong động hắn lập tức lâm vào ngủ say. Mặc dù đang ngủ nhưng hơi thở cũng chứa vô tận uy áp của bách thú chi vương khiến cho vùng phụ cận sơn động cũng không có động vật nào dám cư trú. Đó là một loại e sợ tự nhiên đã hòa tan trong máu. Việc này cũng giúp cho hắn tránh được việc đang ngủ say mà bị dã thú tấn công.
“Ngao!!”
Không biết hắn đã ngủ say bao lâu, có lẽ là một ngày, cũng có lẽ là ba năm. Đột nhiên một ngày hắn mạnh mẽ mở hai mắt, trong miệng phát ra một tiếng hổ gầm rồi vội vàng xem xét cơ thể mình.
“Thật may là không bị con người bắt đi.”
Nhìn cảnh vật quen thuộc trong sơn động hắn nhận ra bản thân mình vẫn tự do. Nhìn phải nhìn trái một hồi, cuối cùng ánh mắt hắn bị hai vật thể ở bên cạnh thân mình hấp dẫn.
Trong mắt hắn lóe lên một trận tinh quang, hắn nghĩ đến sự việc đã xảy ra trước khi mình lâm vào ngủ say.
“Ta cũng không hề nằm mơ, đúng là mọi chuyện thực sự có thật.”
Phía dưới thân, bảo hạp kì lạ có màu xanh, tỏa ra khí tức cổ xưa, lại có nhiều kí tự kì lạ, làm cho bảo hạp trở nên vô cùng thần bí. Ở mặt trước của bảo hạp có nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông có một kiểu trang trí cùng kí tự hoàn toàn khác nhau.
Số ô vuông phải lên tới hơn một ngàn, mỗi một khối đều rất nhỏ, dường như được sắp xếp lộn xộn nhưng lại đem cho người khác một cảm giác rất tự nhiên. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra giữa mỗi ô vuông có một kẽ hở thật nhỏ.
“Cái này, không lẽ là…”
Đế Thích Thiên nghi hoặc nhìn đến, tâm thần đột nhiên chấn động mãnh liệt, đôi mắt trừng lên chăm chú nhìn vào các ô vuông. Không bao lâu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một ô vuông ở góc trên. Ô vuông này bất đồng hoàn toàn với những ô vuông còn lại, bên trên không có đồ án gì, hoàn toàn nhẵn nhụi.
“Hả? Đây là bộ xếp hình sao?”
Rõ ràng là các ô vuông này có thể thay đổi vị trí. Đây rõ ràng là một đồ án được người ta chia ra làm nhiều mảnh nhỏ rồi xếp lộn xộn lên, người ta có thể tùy ý di chuyển các ô để sắp xếp thành đồ án hoàn chỉnh. Chẳng phải là trò chơi xếp hình ở thế giới hiện đại thì là gì?
Phát hiện này khiến cho Đế Thích Thiên toàn thân chấn động, đồng thời tràn đầy nghi hoặc. Hắn không biết thần bí nữ tử giao cho hắn học hạp này là ai? Còn nữa, không biết thứ trong ngọc hạp này là thứ gì mà có vẻ thần bí như thế.”
“Có ý tứ, lại là trò chơi xếp hình.”
Mặt hắn lúc này lộ ra một đường cong hoàn mỹ. (DG: hổ cười thì hoàn mỹ kiểu gì nhỉ @@)
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 7: Bính đồ cơ quan
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
“Lạch cạch!!!”
Đế Thích Thiên đem hổ trảo đặt lên bảo hạp, cẩn thận đánh giá một chút.
Bảo hạp này tương đối kì lạ giống như được tự nhiên đúc thành một khối hoàn chỉnh, không một khe hở, không có lỗ khóa, càng không có chốt mở.
Đế Thích Thiên thầm đoán, có lẽ cơ quan mở bảo hạp chính là đồ án kì lạ ở trên mặt kia. Ở kiếp trước hắn từng nghe nói thời cổ đại có một cơ quan gọi là bính đồ, chính là đem một khối đầy đủ chia ra làm các bộ phận nhỏ hơn, sắp xếp thứ tự một cách lộn xộn. Chỉ cần sắp xếp lại thành một đồ hình hoàn chỉnh thì có thể đem cơ quan đó mở ra.
Bính đồ là một cơ quan hiếm thấy. Còn có một loại gần giống như bính đồ là bính tự cơ quan. Ví dụ, đem một câu đầy đủ cùng một số từ ngữ vô nghĩ khác xếp đặt lộn xộn cùng nhau. Người muốn mở bính tự cơ quan phải sắp xếp lại tổ hợp đó thành câu nói hoàn chỉnh. Hai cơ quan này đều là cực kỳ khó gặp.
Đế Thích Thiên yên lặng nhìn bảo hạp một hồi, sau đó mới rời ánh mắt nhìn sang bình ngọc bên cạnh.
Ở kiếp trước hắn đã thấy qua vô số các loại ngọc, nhưng loại ngọc làm ra bình này so với những thứ hắn đã thấy trước đó càng có phần hoàn mỹ hơn. Trong sơn động âm u, bình ngọc nhè nhẹ lan tỏa ra một thứ ánh sáng kì diệu.
“Phốc!!!”
Hắn dùng chân đẩy nắp bình ngọc ra, khiến bên trong tràn ra một hương thơm kỳ dị của dược vật. Đế Thích Thiên hít vào một hơi, dược hương tràn vào trong mũi, tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng.
“Oanh!!!”
Bên trong thân thể, yêu lực hưng phấn dâng lên ngay khi dược hương xông tới. Đế Thích Thiên cảm giác được yêu lực đang điên cuồng cắn nuốt dược hương, tâm thần hắn không khỏi rung lên một trận vui sướng.
“Chẳng lẽ đúng như nữ tử kia nói, trong này là tụ linh đan?”
Đế Thích Thiên một lần nữa lay động cái bình, đan dược bên trong phát ra tiếng lạo xạo, hiển nhiên là bên trong có rất nhiều.
Hổ nhãn toát ra quang mang, trong lòng trầm tư, thầm nghĩ: “Nữ tử kia chắc chắn không phải người bình thường. Nàng đối với bảo hạp coi trọng như thế, lại bày ra trò ám độ trần thương, đem bảo hạp giấu ở chỗ ta, chắc chắn đây không phải bảo vật tầm thường. Tụ linh đan này chưa dùng đến mà hương lực bên trong cũng đã khiến yêu lực của ta gia tăng không ít. Nếu ta thường xuyên phục dụng loại đan dược này, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn nữa, nói không chừng có thể ngưng tụ ra nội đan.”
Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại có chút chua xót.
Nếu muốn tu thành yêu, tựa hồ còn phải trải qua một quãng đường rất dài. Hiện tại hắn có yêu lực, lại có phương pháp tăng yêu lực bằng cách hấp thu nguyệt tinh hoa. Nhưng hắn vẫn có cảm giác bản thân trong quá trình tu luyện còn bỏ qua một phần vô cùng trọng yếu nào đó.
Công pháp!
Công pháp chính là thứ có thể giúp hắn chân chính bước vào thế giới tu yêu.
Không sai, đây đúng là thứ hiện tại Đế Thích Thiên cần có nhất.
Ở kiếp trước hắn đã nghe đủ thứ chuyện thần thoại về yêu tộc, ví dụ như truyền thuyết về Bạch xà ngàn năm Bạch Tố Trinh, tu hành nghìn năm, cuối cùng gặp phải Pháp Hải, bị Pháp Hải nhốt dưới bảo tháp. Một ngàn năm đạo hạnh cũng không thể so với hai trăm năm tu hành của một người. (DG: ai không biết truyền thuyết này kiếm phim “Thanh Xà- Bạch Xà coi nha, có Lý Liên Kiệt đóng đó :x)
Nghĩ tới chuyện đó, Đế Thích Thiên cẩn thận ngồi cân nhắc mọi chuyện. Bản thân yêu tộc vốn bất đồng so với nhân loại. Bản thân may mắn có chút lý trí, hiểu được việc hấp thu linh khí làm căn cơ tu luyện nhưng cũng sẽ không giống với nhân loại. Bản thân yêu tộc từ đầu chỉ là vô ý hấp thu. Với cách tu luyện đó chỉ là làm nhiều công ít (DG: tức là làm nhiều mà thành quả ít)
Hơn nữa, yêu tộc đều sinh sống trong núi rừng, linh tính tự nhiên mà có, trời sinh trời dưỡng, vốn không hề có công pháp tu hành, chỉ có thể dựa theo bản năng mà tu luyện.
Tu luyện như vậy, yêu tộc làm sao có thể so với con người được. Người ta có công pháp tốt, có sư tôn giỏi, lại chiếm hết thiên tài địa bảo. Chỉ cần tu hành theo công pháp vài thập kỉ là có thể bằng yêu tộc tu hành mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm tu vi. Quá chênh lệch! Đó cũng là lý do tại sao yêu tộc hoàn toàn bị người tu tiên tru sát để lấy yêu đan.
“Nếu ta có một công pháp để tu hành thì tốt rồi.”
Đế Thích Thiên trong lòng thầm nghĩ, nhưng mà hắn cũng biết, giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ mà thôi.
Gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, hắn lại nhìn xuống hai kiện bảo bối. Bảo hạp không cần phải nói, chắc chắn là dị bảo, chỉ là không biết sẽ bị nữ tử kia lấy đi khi nào mà thôi. Còn tụ linh đan thì thuộc về hắn, đan dược bên trong quá trân quý, có thể giúp hắn tăng yêu lực một cách nhanh chóng.
Trầm tư chốc lát, hắn đi đến một góc khuất trong sơn động, dùng hổ trảo đào một cái hố. Mặt đất cứng rắn khiến hắn phải mất một hồi mới đào xong. Hắn đem bảo hạp cùng bình ngọc thả xuống đó rồi lấp đất trở lại. Làm xong việc này, hắn nghĩ một hồi, lại đem tấm da mình hay ngủ phủ lên trên, che dấu hoàn toàn dấu vết đào bới.
Cuối cùng, hắn lại rời khỏi sơn động.
Bụng đói cồn cào, Đế Thích Thiên cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều lan tỏa trong rừng.
Lùng bắt mấy con thỏ hoang ăn no nê xong hắn quay lại sơn động đào bình tụ linh đan lên, đổ ra một khỏa tụ linh đan ra đất sau đó đem bình chôn xuống. Xong xuôi, hắn lại dùng hổ trảo đem khỏa tụ linh đan đặt vào trong một miếng da động vật, túm lại rồi dùng miệng ngậm lấy, rời khỏi sơn động, hướng tòa thạch sơn kia chạy tới.
Hắn đi tới phía trên thác nước một cách nhanh chóng. Nhìn con sông bên cạnh, hắn đặt túm da có gói khỏa tụ linh đan xuống bên cạnh rồi cúi đầu uống nước. Mặt trời đã hạ xuống nhưng trăng vẫn chưa lên. Không một chút vội vã, hắn trầm tư suy nghĩ.
Mấy ngày gần đây đã phát sinh nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, đều là những chuyện lần đầu hắn gặp trong đời. Càng làm cho hắn tò mò và có chút sợ hãi, không biết thế giới bên ngoài kia có những gì? Còn thần bí bảo hạp kia, dùng tới hơn ngàn khối bích đồ để làm khóa cơ quan, nếu muốn mở ra, đúng là một công việc vô cùng khó khăn.
Nhìn từ góc độ phức tạp của cơ quan khóa cũng đủ biết thứ bên trong bảo hạp quý đến mức độ nào. Không chừng đó thực sự sẽ là một sự kinh hỉ lớn. Còn bình đan dược nữa, hắn cũng không biết linh đan có thể đem đến cho hắn biến hóa gì.
Ánh trăng ôn nhu như nước, trong suốt rơi trên mặt sông,theo dòng nước chảy về phía hạ nguồn. Ánh trăng chiếu soi lên những gợn sóng nhỏ, giống như những chiếc vảy bạc lấp loáng, khiến cho người ta phải mê mẩn ngắm nhìn.
“Trăng lên rồi.”
Đế Thích Thiên ngồi bên dòng nước chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, trăng rằm tròn sáng vằng vặc như một gương mặt ôn nhu đang nhìn xuống thế gian.
Hắn không suy nghĩ thêm nữa, ngẩng đầu lên, miệng há ra bắt đầu hít thở đều đặn.
Nhưng kì quái là mặc dù hắn có thể nhìn thấy ánh trăng, nhưng lại không có biện pháp nào tiếp nhận ánh trăng vào trong cơ thể, chỉ có thể không ngừng hít thở một cách bị động, một chút hiệu quả cũng không thấy.
Hắn liên tục hít thở trong một thời gian rất lâu nhưng hoàn toàn không thấy hiệu quả, mắt hắn ngước lên nhìn với thần sắc nghi hoặc.
“Là chuyện gì đây? Đêm trước rõ ràng ta có thể hấp thu nguyệt tinh hoa, yêu lực cũng sau đó tăng trưởng đến gấp đôi. Tại sao hôm nay lại không có một chút hiệu quả nào?”
Ôm một bụng nghi hoặc cùng lo lắng, hắn không thể lý giải được tại sao lại xảy ra hiện tượng này.
“Di!!”
Đang tự vấn mình, Đế Thích Thiên ánh mắt dừng lại ở bàn thạch cách đó không xa. Ánh trăng chiếu xuống bàn thạch này làm cho một phiến ánh sáng màu bạc nhè nhẹ lan ra. Ánh trăng chiếu vào bàn thạch dường như bị bàn thạch trực tiếp hút vào. Hắn còn phát hiện ra một chỗ kỳ quái nữa đó là trên mặt bàn thạch, ánh trăng so với những nơi khác có vẻ nồng đậm hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ là do bàn thạch kia?”
Đế Thích Thiên đăm chiêu suy nghĩ. Hắn tuy rằng đầu thai thành lão hổ, nhưng vẫn mang trí tuệ của con người. Chỉ động não một chút là hắn nghĩ ra nguyên nhân là do bàn thạch kia hắn mới có thể hấp thu được nguyệt tinh hoa.
Lần đầu tiên khi nhận ra trong cơ thể mình có yêu lực chính là khi lúc hắn ngủ lại trên bàn thạch kia. Sau đó, vì ở địa phương khác không thể hấp thu nguyệt tinh hoa, hắn lại chạy đến trên bàn thạch, kết quả là hắn cảm nhận được cơ thể mình tiếp nhận được linh khí khiến cho yêu lực trong cơ thể sau đó tăng gấp đôi.
Nếu nói vị trí và việc hấp thu nguyệt tinh hoa có liên quan thì nơi này so với sơn động ở phía dưới đã cao hơn nhiều lần, nhưng đứng tại nơi này cũng không thể hấp thu được gì. Cái này chứng minh rằng không phải liên quan tới vị trí như hắn đã suy nghĩ, mà huyền diệu nằm ở chính bàn thạch kia.
Nghĩ đến đây, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe.
Hắn ngoạm lấy túm da lông bao bọc tụ linh đan ở bên cạnh, đứng bật dậy, nhảy phốc lên trên bàn thạch.
Ngay khi vừa tĩnh tâm bắt đầu hít thở, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng thần kì khiến cho hắn rất nhanh tiến vào một trạng thái nhẹ nhàng, khoan khoái. Cảm giác của đêm hôm trước lại hiện lên, bốn phía xung quanh hiện lên rõ ràng trong trí óc hắn. Hắn còn thấy, trong từng đợt ánh trăng rọi xuống, có những quang điểm màu trắng sáng lan tỏa, bên trong chứa một cỗ lực lượng vô cùng kỳ diệu.
“Đây chính là tinh hoa của ánh trăng sao?”
Đế Thích Thiên cuối cùng cũng hiểu được những quang điểm bạch ngân này là cái gì. Miệng mũi cũng tự nhiên hô hấp, lỗ chân lông cũng co giãn theo nhịp thở, đem quang điểm hấp thu vào và nhả ra từng đợt trọc khí. Yêu lực theo đó nhẹ nhàng tụ tập lại, hòa vào yêu lực vốn có sẵn bên trong cơ thể hắn.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 8: Sử dụng linh đan
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
Cảm nhận được yêu lực đang dần lớn mạnh trong cơ thể, Đế Thích Thiên cuối cùng hiểu ra bản thân mình có thể hấp thu nguyệt tinh hoa vốn không liên quan gì đến hít thở, mà hoàn toàn nhờ vào khối đại bàn thạch dưới thân mình lúc này. Trong lòng hắn cũng hiểu được khối bàn thạch này cũng là dị vật trong thiên địa, không chừng chính là bảo bối.
Nghĩ đến đây, hắn dùng hổ trảo mở gói da lông mở ra, một khỏa đan dược vàng tươi xuất hiện, dược hương theo đó lan tỏa ra.
“Trước tiên phải thử xem tụ linh đan này có cái gì thần diệu hay không? Nữ nhân kia đem đan dược cho ta khẳng định là ta có thể dùng được.”
Đế Thích Thiên đối với tu luyện hắn vẫn là vô cùng ngây thơ. Hắn biết chính mình lúc này tri thức thật sự quá khiếm khuyết, thậm chí cảnh giới tu hành cũng không biết phân chia như thế nào.
Nếu không phải có việc cấp bách, hắn có thể chậm rãi mỗi ngày hấp thu nguyệt tinh hoa, làm cho yêu lực dần lớn lên không ngừng, đến một ngày nào đó khi yêu lực tích tụ đến cực điểm, có thể hình thành nên nội đan.
Nhưng điều này có lẽ cần một thời gian rất dài bởi hắn chỉ có thể tích góp từng chút, từng chút một mà thôi. Hắn lúc này chính là cần trong thời gian ngắn nhất đạt được lực lượng cường đại. Hắn không có nhiều thời gian, nếu kéo dài quá lâu, có thể bạch hổ mụ mụ và các huynh đệ không thể chờ được.
Không do dự, hắn đem tụ linh đan nuốt vào bên trong. Chỉ một thoáng, một cỗ nhiệt lưu dị thường mãnh liệt tỏa ra. Cỗ nhiệt lưu nhanh chóng xâm nhập vào trong kinh mạch vốn chưa từng được khai phá khiến cho hắn một trận đau đớn vô cùng.
Hiện tại kinh mạch trong cơ thể Đế Thích Thiên giống như tiểu lộ quanh co, mà cỗ nhiệt lưu này lại giống như một chiếc xe ngựa chạy thẳng về phía trước với tốc độ vô cùng khủng khiếp, hung mãnh đánh thẳng vào kinh mạch. Sự đau đớn này nhất thời hắn không thể nào thừa nhận nổi.
“A…Ô…”
Từ miệng hắn phát ra một tiếng kêu rên. Hắn cắn răng cố giữ cho tâm thần thanh tỉnh, kiên trì chịu đau. Đồng thời, hắn không ngừng nhớ lại cảnh giới hấp thu nguyệt tinh hoa mà mình đã tiến vào trước đây. Hắn có cảm giác chỉ cần tiến được vào trạng thái vô ngã đó thì đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều.
Chỉ là đau đớn cùng cực khiến cho hắn vô pháp tập trung để tiến vào trạng thái đó, chỉ có thể cắn răng chịu nỗi thống khổ đang dày vò bản thân mình.
“Không, ta sẽ không thất bại. Ta muốn tu thành yêu. Ta nhất định phải tu thành yêu. Ta phải đi cứu bạch hổ mụ mụ. Ta có thể vượt qua…”
Đế Thích Thiên trong lòng điên cuồng hò hét, hắn ép mình xuống bàn thạch, dùng ý chí kiên định đem đau đớn dìm xuống.
“Ầm!!!”
Đúng lúc này, bàn thạch ở phía dưới thân hắn vốn đang tỏa ra ánh sáng lóng lánh, không hiểu vì sao đột nhiên ánh sáng chợt dựng đứng lên. Nhưng hiện tượng này chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi lại hoàn toàn tắt ngúm. Bàn thạch ở dưới trăng vốn có một màu sáng lung linh lúc này lại hoàn toàn tiêu thất, bàn thạch lại trở về trạng thái như ban ngày.
Đế Thích Thiên cảm giác chính mình cùng với bàn thạch có một tia liên hệ vô cùng vi diệu. Trên bàn thạch đột nhiên xuất hiện một lực lượng vô cùng thần bí.
Cỗ lực lượng này tiến thẳng vào trong cơ thể hắn, dị thường nhu hòa, nó đi tới đâu khiến hắn cảm thấy thoải mái đến đó. Trước đó kinh mạch do phục dụng linh đan mà bị tổn thương nặng, hiện tại đều được chữa trị hoàn toàn. Hơn nữa, lúc này kinh mạch trong thân thể rõ ràng được tăng cường hơn ban đầu.
Đế Thích Thiên sau này mới biết, tụ linh đan ở thế giới tu tiên là loại cực phẩm linh đan dành cho người trong giai đoạn luyện khí kì, có thể làm cho một gã luyện khí kì tầng năm trực tiếp tiến lên tầng thứ sáu.
Bên trong đan dược chứa một lượng linh khí vô cùng khổng lồ, cho dù là người tu tiên nếu không có một tu vi nhất định thì phục dụng cũng sẽ vô cùng nguy hiểm bởi kinh mạch vô pháp chấp nhận một lực lượng lớn linh khí như thế. Nếu như linh căn bị hủy thì sau đó vô pháp tu tiên trở lại.
Đế Thích Thiên vừa mới có chút yêu lực, đối với việc khống chế yêu lực còn hoàn toàn chưa nắm vững lại tùy tiện sử dụng cực phẩm đan dược. Nếu không phải hắn sinh ra thuộc chủng tộc thượng đẳng, là vua của bách thú, thân thể của hổ tộc cường hãn không biết bao nhiêu lần so với nhân loại, lại hằng ngày tích cực rèn luyện thân thể thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Kinh mạch khi đó do không chống đỡ nổi lực lượng khổng lồ sẽ bị tứ phân ngũ liệt.
Mặc dù nguy hiểm đã qua đi, nhưng kinh mạch cũng bị tổn thương, hắn phải dưỡng thương ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục trở lại.
“Tụ linh đan này chứa một lượng linh khí khổng lồ như vậy, hẳn là yêu lực sẽ tăng lên rất nhiều.”
Đế Thích Thiên tập trung tinh thần, lại bắt đầu sử dụng yêu lực tiến đến những nơi có linh khí để dung hòa. Kinh mạch được linh khí làm cho giãn ra, vốn như đường hẹp quanh co, nay đã trở nên vô cùng lớn, yêu lực vận chuyển với tốc độ vô cùng nhanh. Trong nháy mắt yêu lực như quỷ đói, bổ nhào vào linh khí đang tán loạn mà cắn nuốt không ngừng. Theo đó Yêu lực bắt đầu lớn mạnh lên.
Tụ linh đan chứa linh khí nhưng là tồn tại vô ý thức, tuy rằng số lượng khổng lồ nhưng chỉ biết đánh thẳng về phía trước, yêu lực lại có thể không ngừng cắn nuốt linh khí mà tăng trưởng. Tình hình lúc này bắt đầu phát sinh nghịch biến.
Theo linh khí ở trong cơ thể một vòng, yêu lực cũng cứ thể vận chuyển tuần hoàn vô số lần, có bàn thạch thần bí bảo vệ, yêu lực rốt cục bắt đầu chiếm thượng phong, bắt đầu hưng phấn truy đuổi theo linh khí từng ngụm, từng ngụm cắn nuốt, luyện hóa, hấp thu.
Không biết qua bao lâu thời gian…
“Hô…”
Dược lực trong tụ linh đan cuối cùng cũng bị Đế Thích Thiên hoàn toàn hấp thu. Sau khi luyện hóa tụ linh đan không biết yêu lực đã tăng lên bao nhiêu. Đế Thích Thiên vừa muốn kiểm tra thì đột nhiên cỗ lực lượng thần bí do bàn thạch phát ra đang bảo vệ kinh mạch trong cơ thể hắn phát sinh dị biến. Nó nhanh chóng hội tụ thành một đoàn, giống như ngựa chướng, điên cuồng phóng vọt vào đầu hắn.
“Phanh!!”
Biến hóa phát sinh quá mức đột ngột, tâm thần Đế Thích Thiên vừa có chút lơi lỏng, lực lượng của bàn thạch lại có tốc độ quá nhanh khiến cho hắn không có nửa cơ hội chống cự.
Cổ nhân có câu: Não vì tủy hải thượng đan điền; tâm vì giáng hỏa, trung đan điền; tề hạ tam tấc vì hạ đan điền. Hạ đan điền tàng tinh chi phủ cũng; trung đan điền tàng khí chi phủ cũng; thượng đan điền tàng thần chi phủ cũng. (DG: hiểu nôm na là thế này: “Cơ thể con người có tam điền (hay còn gọi là tam phủ). Não là thượng đan điền, ngực (gần tim) là trung đan điền, dưới rốn ba tấc là hạ đan điền. Hạ đan điền là nơi cư ngụ của Tinh, Trung đan điền là nơi cư ngụ của Khí, Thượng đan điền là nơi cư ngụ của Thần (thần ở đây là thần thức @@).”- Ta viết cả nguyên văn để mọi người có thể tự mình hiểu ^^)
Lúc này, cỗ lực lượng cổ quái kia đánh thẳng vào não bộ, đây là nơi xung yếu của cơ thể. Nếu nó thật sự ở nơi này phá hỏng thần thức của hắn, chỉ sợ Đế Thích Thiên sẽ lập tức biến thành ngu ngốc.
Đế Thích Thiên trong lòng kinh hãi đến cực điểm nhưng lại không thể nào ngăn cản. Chỉ cảm thấy sau đó trong đầu có một trận đau đớn vô cùng kinh khủng, không nhịn được gầm rú lên một trận thật lớn. Hắn thét lớn một tiếng rồi ngất đi trên bàn thạch.
Mặc dù hắn hôn mê nhưng hiện tượng đó cũng không vì thế mà đình chỉ.
Bàn thạch một lần nữa lại phát ra một tầng ánh sáng trong suốt, tụ lại một chỗ rất nhanh tiến vào trong cơ thể hắc hổ.
Lúc này, điều kì diệu đã xảy ra. Quanh thân hắc hổ đột nhiên thẩm thấu ra một giọt máu. Huyết châu màu đen theo vô số lỗ chân lông tiến ra ngoài, điều cổ quái là thân thể hắc hổ cũng từ từ lớn lên.
Cơ thể hắc hổ đang trong giai đoạn trưởng thành nên không bao lâu nữa cơ thể cũng sẽ lớn lên. Hơn nữa, khi đạt tới trạng thái trưởng thành, cơ thể sẽ không phát triển thêm.
“Phì!!!Phì!!!Phì!!!”
Trong tiếng hít thở đều đặn, thân hình hắc hổ cứ như thế lớn lên, so với hắc hổ trưởng thành cơ hồ còn lớn hơn. Cả thân hình hẵn lẫm lẫm oai vũ, bá khí vương giả vô tức tỏa ra. Trên trán một chữ Vương màu tím hiện rõ càng thêm nhiếp hồn chấn phách. Dường như bây giờ hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tạo ra uy áp kinh người với kẻ khác rồi.
Hiện tại hắc hổ mới chân chính mang hơi thở bá đạo của bách thú chi vương, một cỗ oai vũ không ngừng từ trên thân thể nó toát ra, hướng khắp bốn phía núi rừng bạo phát.
Đây là một loại khí thế vô hình, là hơi thở của bách thú chi vương trời sinh đã có. Ở khắp khu rừng lúc này có không ít bóng đêm đang lặng lẽ săn mồi, cảm nhận được cỗ uy áp kinh người này, chân lập tức như nhũn ra, quỳ rạp trên mặt đất, từ tận sâu trong linh hồn phát ra ý nghĩ thuần phục. Toàn khu rừng hoàn toàn chìm trong yên ắng, đến côn trùng cũng không dám phát ra một chút tiếng vang. Điều này khiến cho núi rừng đêm nay có chút quỷ dị.
Một tầng hắc quang nồng đậm xông ra khỏi cơ thể hắc hổ. Trên bầu trời, dải ngân hà giống như biển lớn, không ngừng đưa tinh hoa như thủy triều điên cuồng bao bọc quanh cơ thể hắc hổ.
“Ầm!!!”
Hắc quang nồng đậm đến cực điểm, trên mặt trăng đột nhiên hạ xuống một đạo ánh sáng trắng. Cột ánh sáng từ ánh trăng tạo thành, nguyệt tinh hoa bên trong đậm đặc đến kinh người, hướng bên trong thân thể Đế Thích Thiên xâm nhập vào. Ngay cả bàn thạch cũng được phủ trong ánh sáng huyền diệu này. Tình cảnh quỷ dị này thật khiến cho người ta phải sợ hãi.
Ánh trăng hình thành cột sáng vô cùng rõ ràng khiến cho con người không thể không chú ý. Vô số sinh linh sợ hãi nhìn về phía cột sáng hạ xuống.
Trên mặt đất bách thú run rẩy đem thân thể của mình tận lực áp sát xuống mặt đất.
Hổ Khâu sơn mạch rộng lớn không dưới vạn dặm, ở phụ cận của sơn mạch chính là Sở quốc. Sở quốc biên cương vô cùng rộng lớn, hay nói đúng hơn là thế giới này vô cùng lớn, lớn đến không thể tưởng tượng được. Hổ Khâu sơn mạch thoạt nhìn không nhỏ, nhưng so với cả thế giới này thì chỉ như một hạt cát trong sa mạc mênh mông.
Ở bên cạnh sơn mạch, có một vài sơn thôn mà dân cư trong đó sống chủ yếu nhờ vào liệp sát thú.
Bên trong Hổ Khâu sơn mạch đột nhiên xuất hiện dị tượng cũng khiến cho không ít người chú ý.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 9: Huyết mạch truyền thừa
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
“Mau nhìn, nơi đó đột nhiên xuất hiện quang mang…”
“Ta nghe người ta nói, nếu địa phương nào phát ra ánh sáng kì dị, phần lớn nơi đó có bảo vật sắp xuất thế. Chúng ta nên cùng nhau vào trong núi một chuyến, không chừng chuyến này có thể phát tài.”
Ở phụ cận Hổ Khâu sơn mạch có một vài sơn thôn nên có rất nhiều lời bàn tán. Việc trong sơn mạch xuất hiện ánh sáng kì dị khiến cho nhiều người nổi lên tư tâm, nhưng bọn họ đều biết bên trong sơn mạch rất nhiều thú dữ, nếu không có bốn năm cái liệp hộ liên hợp lại thì cũng không dám đi vào sâu săn bắn.
Hơn nữa, hiện tại đang là ban đêm, đúng thời điểm thú dữ đi săn. Nếu hiện tại vào trong núi, bảo vật có thể không tìm được mà chỉ là làm mồi cho thú dữ.
Thôn dân không dám vào trong núi, nhưng chuyện phát sinh đêm đó được đám thôn dân truyền ra ngoài thị trấn khi họ mang động vật đi giao dịch.
Một người biết thì còn gọi là bí mật, nhưng nếu hai người biết thì cũng chẳng khác gì nói cho cả thiên hạ biết. Nói cho một người hay nói cho nhiều người cũng chẳng có gì khác nhau. Vì thế tin tức ở Hổ Khâu sơn mạch có dị biến nhanh chóng truyền ra khắp Sở quốc. Hơn nữa, trong lời truyền tụng còn có chút thái quá. Có người nói dị bảo xuất thế, có người lại nói ở đó có bảo tàng của địch quốc. Tóm lại lời truyền càng lúc càng ngập tràn thần bí.
Ai cũng biết, trên thế giới này, không bao giờ thiếu người hiếu kỳ. Có không ít người bắt đầu sinh ra hứng thú muốn tới Hổ Khâu sơn mạch tầm bảo.
Nhưng mà, chuyện đó để sau hãy bàn.
Lại nói về nơi Đế Thích Thiên đang nằm, ánh trăng vẫn tiếp tục tập trung bao phủ lấy thân thể hắn, một lượng lớn nguyệt tinh hoa vẫn thẩm thấu theo lỗ chân lông vào bên trong cơ thể.
Mặc dù lúc này Đế Thích Thiên hôn mê, nhưng không phải hắn hoàn toàn vô ý thức. Dù sao là con người chuyển thế sang, tinh thần lực so với động vật bình thường cường đại hơn gấp nhiều lần. Theo ánh trăng nhu hòa đang bao phủ thân thể mình hắn cũng từ từ tỉnh lại.
Mặc dù thanh tỉnh, nhưng Đế Thích Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì dang xảy ra. Phút chốc sau, hắn cảm giác được trong đầu có một cỗ tin tức khổng lồ bừng lên. Cảm giác bùng nổ trong đầu như thế này vô cùng khó lý giải, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Lúc trước nếu như tụ linh đan tàn phá chỉ là thân thể hắn thì hiện tại hắn phải trải qua nỗi thống khổ ở tinh thần, thậm chí là linh hồn.
Loại đau đớn thống khổ này làm cho hắn không thể chịu đựng được.
“Kiên trì… Nhất định phải kiên trì…”
Đế Thích Thiên cảm giác rằng nếu như lần này không trụ được thì rất có thể hắn sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc này, hắn chỉ có thể tự nhủ mình kiên trì chịu đựng.
Trong lúc đau đớn khôn cùng này, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh bạch hổ mụ mụ bị bắt đi, hận ý lại dâng lên trong đầu, choán hết toàn bộ cơn đau, giúp cho hắn có thể duy trì thêm.
Đúng vào lúc hắn có cảm giác không thể chống đỡ thêm được nữa thì cơ thể lại xuất hiện dị biến. Yêu lực trong cơ thể khiến hắn cảm thấy dị thường phấn chấn. Nguyệt tinh hoa cuồn cuộn không ngừng tiến vào, làm cho yêu lực trong phút chốc lại tăng trưởng lên. Yêu lực không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch. Đến mỗi chỗ, yêu lực lại phân ra thành những lực lượng nhỏ hơn, đều đặn dung nhập vào cốt tủy khiến cho cơ nhục càng thêm cường đại.
“Ngao!!!”
Linh hồn lúc này đã đau nhức tới cực điểm. Đế Thích Thiên mắt nhắm mắt mở, khó nhọc đứng lên, ngửa mặt phát ra một tiếng hổ gầm lớn. Sau tiếng rít gào, cảm giác được cơn đau đã giảm đi một chút khiến hắn vô cùng vui mừng.
Yêu lực càng trở nên hưng phấn, phát ra một cỗ lực lượng giúp hắn duy trì tiếng gầm liên tục.
Thanh âm hổ khiếu khi thì trầm thấp, khi thì tăng vọt, liên miên không ngừng, thanh âm như thạch bàn liên tục vang vọng trong sơn mạch rồi lan ra cả thương khung.
Đế Thích Thiên lúc này cảm thấy vô cùng thư thái, nhưng lại làm cho bách thú trong rừng một phen gà bay chó chạy.
Không biết tiếng hổ gầm kéo dài bao lâu, đợi khi thanh âm hạ xuống thì lượng tin tức bùng nổ trong đầu cũng đã đình chỉ, cơn đau nhức đã dừng lại.
Đế Thích Thiên ngừng rít gào, muốn xem tin tức khi trước bùng nổ trong đầu tột cùng là cái gì mà có thể khiến hắn thống khổ đến như thế.
“A!!!”
Tin tức vừa hiện ra trong đầu, Đế Thích Thiên không nhịn được trong lòng hô lên một tiếng, giống như là đột nhiên gặp một sự tình đó bất khả tư nghị. Vừa kinh ngạc, lại vừa khiếp sợ, lại vừa có một cảm giác vô cùng vui sướng, đó chính là tâm trạng của hắn lúc này.
“Ngao!!!”
Hưng phấn tột độ, hắn không nhẫn nại được lại gầm lên một tiếng nữa.
“Đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại không mất chút công sức nào. (Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ). Xem ra ông trời cũng không bạc đãi ta. Mặc dù khiến ta sống lại trong thân thể động vật nhưng lại bồi thường cho ta thế này, cũng không cần quá ủy khuất rồi."
Nếu không tự mình trải qua chuyện này, hắn không bao giờ dám nghĩ ở trong yêu tộc còn tồn tại thần kỳ bí pháp như thế.
Huyết mạch truyền thừa là một bí pháp vô cùng kỳ diệu, có thể khẳng định là hạng nhất bí thuật trong yêu tộc.
Theo tin tức được truyền thừa, Đế Thích Thiên mới biết trước đây yêu tộc vô cùng cường đại. Lúc ấy, nhân loại còn chưa đạt tới phồn vinh như bây giờ. Nhờ may mắn được trời đất ưu ái hấp thu được linh khí trong thiên địa, yêu tộc bắt đầu đi trên con đường tu hành. Khi đó, cường giả nhiều như mây. Khắp nơi đều là lãnh địa của yêu tộc.
Con người khi đó chỉ là thức ăn của yêu tộc mà thôi, một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Trong yêu tộc, có nhiều chủng tộc vô cùng cường đại, ở đó xuất hiện không ít cường giả. Những cường giả đó lo lắng hậu nhân của mình khiến cho phồn vinh của tộc mình đi xuống, đã nghiên cứu ra bí pháp huyết mạch truyền thừa, đem ra triển khai ở trong tộc nhân của mình. Bí pháp này đối với bản thân thì không có công hiệu gì, nhưng đối với hậu thế lại có tác dụng vô cùng lớn.
Ví dụ như với xà tộc, một gã hậu nhân đột nhiên có linh tính, hiểu được việc hấp thu nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí. Dần dần trong cơ thể hắn xuất hiện yêu lực, có yêu lực, nếu có thêm cơ duyên xảo hợp sẽ kích phát huyết mạch truyền thừa do tiền nhân để lại. Theo huyết mạch truyền thừa hắn sẽ nhận được một loại bí pháp thần bí nào đó, hoặc một công pháp tu hành vô cùng bá đạo. Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ đạt được một chút ít truyền thừa mà thôi.
Bởi vì huyết mạch truyền thừa chính là tiền bối trong tộc đem trí thức do chính mình sở hữu dung nhập và trong huyết mạch, có thể kích phát ra truyền thừa được bao nhiêu lại hoàn toàn dựa vào vận khí. Nếu vận khí tốt, có thể nhận được thậm chí cả thượng cổ cường đại công pháp. Vận khí không tốt, chính là chẳng thu được gì. Truyền thừa cũng có cơ duyên cả.
Huyết mạch truyền thừa cách đây ngàn vạn năm có lẽ là điều bình thường, nhưng cho tới bây giờ, huyết mạch truyền thừa từ cổ nhân trong máu con cháu đã vô cùng loãng. Không còn là chuyện kích phát nhận được bao nhiêu nữa, mà chính là có thể kích phát được hay không? Kích phát được cũng chỉ có cơ may một phần mười. Hơn nữa, một thế hệ yêu tộc đó, chỉ có thể kích phát một lần, hay chỉ có một người may mắn nhận được truyền thừa mà thôi.
Lần này cũng là Đế Thích Thiên thật sự có phúc lớn, dùng tụ linh đan làm lớn mạnh yêu lực trong cơ thể, lại có bàn thạch thần bí phát sinh dị biến, từ đó kích phát ra huyết mạch truyền thừa.
Yên lặng tiếp nhận những tri thức quý giá không biết qua bao lâu thời gian, cuối cùng Đế Thích Thiên cũng nhẹ nhàng mở to mắt nhìn về tinh không vô tận.
“Hổ Khiếu Công, ta cuối cùng cũng có một công pháp tu hành thích hợp. Tuy rằng chỉ có thể luyện đến cảnh giới Kết Đan nhưng với ta hiện tại mà nói cũng là quá đủ rồi.”
Mấy ngày nay hắn luôn đau đầu với việc làm sao có thể có được một công pháp tu hành thích hợp. Chỉ là nghĩ tới bản thân hiện tại, chuyện đó cũng quá ư viển vông, không thể nào thành sự thật được.
Thế mà, dường như hắn có mệnh khí lớn trong người, ông trời dường như biết hắn nghĩ gì nên vừa mới buồn ngủ đã có gối kê đến đầu (DG: ý là vừa ước đã thấy). Hổ Khiếu Công tuy rằng không phải công pháp cao thâm, nhưng có thể giúp cho việc tu hành kết nội đan, là bước khởi đầu trên con đường tu yêu, là công pháp thích hợp nhất với bản thân hắn lúc này.
Cẩn thận hồi tưởng lại pháp quyết trong đầu, Đế Thích Thiên cảm thấy rất vừa lòng.
Hổ Khiếu Công tổng cộng có chín tầng.
Hiện tại của hắn chính là ở tầng thứ 2, tức là giai đoạn hấp thu thiên địa linh khí cùng nguyệt tinh hoa, tích lũy yêu lực trong cơ thể. Giai đoạn này giống với giai đoạn Luyện khí kì của người tu tiên.
Từ tầng thứ 3 đột phá lên tầng thứ tư là khá khó khăn. Nếu đột phá thành công là có thể khiến cho yêu lực trong cơ thể biến đổi từ trạng thái khí chuyển sang trạng thái dịch lỏng, lúc này yêu lực so với trước đó tinh thuần hơn rất nhiều. Ờ tầng thứ tư đã có thể xưng là yêu thú, trong cơ thể sẽ thức tỉnh một vài năng lực đặc biệt.
Từ tầng sáu sang tầng bảy cũng lại là một bước khó khăn. Nếu vượt qua cửa này có thể đem yêu lực trong cơ để tụ lại một chỗ, dần hình thành một quả nội đan.
Chỉ có hình thành nội đan mới có tư cách trở thành tu yêu giả. Nội đan đối với yêu mà nói thì vô cùng trọng yếu. Trong đó tinh-khí-thần (DG: 3 cái ở Tam phủ của đan điền í ạ @@) sẽ hợp lại cùng một chỗ, cùng với sinh mệnh có chung một nhịp thở.
“Mặc dù có công pháp này, nhưng ta muốn chân chính tu thành yêu cũng không biết phải đợi tới khi nào nữa.”
Đế Thích Thiên cẩn thận quan khán phần đầu của công pháp.Truyền thừa lần này cũng không có đạt được thần kì công pháp, nhưng ngoài ra còn có một vài chú ý mà tổ tiên đã đúc kết lại trong quá trình tu yêu. Đối với Đế Thích Thiên mà nói, như thế này cũng đủ khiến hắn sợ hãi mà than thở lắm rồi. Tu yêu quả thực cũng tồn tại những công pháp độc đáo. Bởi vì yêu là từ động vật trong tự nhiên mà ra, so với con người cấu tạo vốn là vô cùng khác biệt.
Ví dụ như nhân loại có thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, còn có thượng, trung, hạ tam đại đan điền, không phải chủng loài nào sinh ra cũng đều có đầy đủ các yếu tố đó. Cho nên, phương pháp tu luyện của yêu tộc so với con người vô cùng bất đồng.
Tu luyện, yêu so với nhân loại còn đi trước rất nhiều.
Thế nên ở trong yêu tộc cũng có những phương pháp tu luyện độc đáo. Chính thống tu yêu so với nhân loại tu tiên sẽ còn cường đại hơn nhiều. Nếu Đế Thích Thiên hôm nay không đạt được truyền thừa cũng sẽ không bao giờ biết điều này.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 10: Tu yêu chi bí
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
Cổ ngữ có câu: con người là một bảo tàng vô tận, chỉ cần tìm được chìa khóa mở ra bảo tàng đó, thì có thể có được một lực lượng vô cùng cường đại.Nếu thiên địa là đại vũ trụ thì con người chính là tiểu vũ trụ.
Những lời này không thể nghi ngờ, thân thể con người trong thiên địa thích hợp nhất chính là tu luyện, không chỉ làm cho cơ thể phân chia ngũ hành, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể cùng các huyệt đạo là một tồn tại vô cùng vi diệu. Nhờ thế đối với việc cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thần kì nhất chính là ba cửa phủ- thượng, trung, hạ tam đại đan điền. Có đan điền tồn tại có nghĩa là có thể hấp thu và chứa tinh khí thần. Cho nên, đối với người tu tiên, đan điền tử phủ chính là nơi chứa đựng chân nguyên, Kim Đan, Nguyên Anh cũng ở nơi này hình thành. Có tử phủ mới xem như có thể tu tiên.
Nói nhân loại trời sinh có đan điền là được ông trời chiếu cố là không hề sai.
Tử phủ, tử phủ!!!
Chỉ một chữ phủ cũng đã nói hết được tầm quan trọng của nơi đó. Kim Đan là thai nhi, Nguyên Anh là trẻ mới sinh, nếu không có nơi này, tự nhiên sẽ không thể tồn tại. Nói như vậy để tưởng tượng được tầm quan trọng của tử phủ.
Trong thân thể động vật, kinh mạch không hề phức tạp như nhân loại. Ví dụ như rắn, chỉ đơn thuần là một kinh mạch chạy thẳng từ đầu đến cuối. Nhưng động vật giống con người ở chỗ cũng có đan điền. Đan điền của rắn cách đầu bảy tấc, chính là nơi yếu hại nhất của nó. Một khi bị túm chỗ đó, rắn dù hung mãnh đến đâu cũng sẽ vô lực mà phản kháng.
Đương nhiên không phải vạn vật sinh linh đều có đan điền.Ví dụ như cỏ cây. Cây có kinh lạc, nhưng ai có thể tìm được đan điền của cây?
Là động vật cũng tốt, cỏ cây cũng thế, đều có thể tu hành là vì sao?
Từ thời kì thượng cổ, có vô số cường giả yêu tộc tụ tập lại một chỗ cùng nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm ra được một phương pháp tu yêu phổ biến khắp thiên hạ.
Mặc kệ có hay không có đan điền, người tu tiên đối với đan điền quan trọng ra sao, tu yêu giả lại hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, trực tiếp tại cơ thể mở ra một yêu phủ.
Đế Thích Thiên không thể không bội phục những tiền bối tu yêu này, có thể nói là tài năng ngút trời. Nhờ thế mà hắn tin tu yêu hoàn toàn cường đại hơn tu tiên mà không cần phải sử dụng phương pháp của tu tiên giả. Chỉ cần nghe theo các tiền bối yêu tộc, trực tiếp ở trong cơ thể mình mở ra một cái yêu phủ là được rồi.
Đem thông tin khổng lồ trong đầu tạm thời đẩy sang một bên, Đế Thích Thiên cúi đầu nhìn xem bàn thạch dưới chân, trong mắt tràn đầy sự phức tạp. Nếu không phải tự mình trải qua, có đánh chết hắn cũng không tin một khối đá thoạt nhìn bình thường như vậy lại chính là bảo bối.
Hắn nhớ khối bàn thạch này đã giúp hắn rất nhiều trong bước đầu tu yêu này. Bàn thạch giúp hắn hấp thu nguyệt tinh hoa, hình thành yêu lực trong cơ thể, sau đó khi hắn dùng tụ linh đan gặp nguy hiểm, chính nó đã phát ra một cỗ lực lượng thần bí bảo trụ kinh mạch của mình sắp có nguy cơ bị phá nát, giúp cho hắn không bị thương. Khối bàn thạch này chắc chắn là một kỳ bảo.
Chẳng lẽ bên trong bàn thạch có cất giấu thiên địa linh vật hay sao? Nếu không, làm sao tự dưng lại có điều thần kỳ đó?
Lúc này ánh mắt Đế Thích Thiên vô cùng phức tạp. Mặc dù biết rõ dưới chân mình chính là một kiện dị bảo, nhưng lại không có khả năng làm gì. Hắn cũng không cho rằng hiện tại bản thân đủ năng lực để phá nát khối bàn thạch này.
“Quên đi, của ta thì trước sau gì cũng là của ta, không phải thì không thể cưỡng cầu. Hiện tại ta đã kích hoạt thành công huyết mạch truyền thừa, đã có công pháp tu hành, tốt nhất nên mau chóng tu luyện, đem Hổ Khiếu Công tu luyện đến tầng ba đại thành, sau đó mở yêu phủ trở thành yêu thú chân chính. Lúc đó ta mới có năng lực tự bảo vệ mình.”
Hắn thì thào trong lòng một lúc rồi nhìn xem sắc trời. Trăng đã bắt đầu lặn, phương đông một tia sáng ban ngày cũng đã ló ra, chậm rãi xua đi bóng đêm.
“Ngao!!”
Không ở lại thêm phút nào, hắn xoay người nhảy khỏi thạch bàn, hướng phía dưới sơn mạch mà đi.
Tối vừa qua hắn đã thu được không ít chỗ tốt. Có Hổ Khiếu Công là có phương hướng tu hành, so với tu hành theo linh tính thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Như thế cũng là may mắn lắm rồi.
Chỉ cần hắn đem công pháp này tu luyện tới đỉnh phong tầng ba, hắn có thể tu hành công pháp công kích- Hổ Khiếu.
Cho tới nay, tiếng gầm của hổ tộc đối với bách thú mà nói là đòn công kích vô cùng bá đạo. Nó khiến cho trong lòng kẻ khác tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, muốn phục tùng, chính là công kích uy hiếp vô hình.
Mà nếu tu hành đại thành, bản thân có thể đem tiếng gầm chuyển thành một loại âm ba công, có cường lực sát thương vô cùng kinh khủng. Căn cứ vào pháp quyết ghi lại, Đế Thích Thiên tương đối chờ mong cái ngày mình có thể thi triển được âm ba công.
Vừa hướng sơn động đi tới, hắn vừa tự hỏi: “Hổ Khiếu Công điều quan trọng đầu tiên là quá trình góp nhặt từng chút một yêu lực. Chỉ cần không ngừng hấp thu nguyệt tinh hoa, hoặc là thông qua luyện hóa huyết thực là có thể tăng cường. Hơn nữa, ta còn có tụ linh đan, hôm nay mới chỉ dùng một khỏa đã khiến cho yêu lực trong cơ thể đạt tới tầng thứ hai. Chỉ cần sau này ta dựa theo Hổ Khiếu Công tu hành có thể dễ dàng đạt tới tầng thứ hai đỉnh phong.”
Dược lực cường đại của tụ linh đan hắn đã tự mình trải qua. Ở trong bình ngọc còn hơn một trăm khỏa, chỉ cần mấy khỏa thôi hắn cũng nắm chắc thuận lợi đột phá đến tầng thứ ba của Hổ Khiếu Công. Sau đó hắn sẽ khai tích yêu phủ. Bình thường dã thú tấn chức đến yêu thú không gặp mấy khó khăn.
Trước khi trở lại sơn động, hắn săn được mấy lợn rừng trưởng thành, tại chỗ uống hết máu của chúng rồi mới tha trở về sơn động.
Hiện tại, Đế Thích Thiên dị thường cao lớn, đã đạt tới kích cỡ của một con hổ trưởng thành. Cả người dài đến ba thước, cao đến hơn một thước, trên người tỏa ra khí chất uy phong lẫm liệt của bậc đế vương, liếc mắt một cái có thể khiến cho kẻ khác hồn xiêu phách lạc. Hắn còn có thể cảm giác thân thể mình mỗi ngày đều trở nên cường đại hơn.
Bộ da lông của hắn càng lúc càng thêm bóng loáng, toàn thân rắn chắc, hắn thầm tính cơ thể so với một con hổ thành thục khác ít nhất mạnh gấp đôi. Công kích bình thường khó có thể làm hắn bị thương. Như săn mấy con lợn rừng vừa rồi, con lợn rừng hung hăng lao vào hắn cũng chỉ khiến Đế Thích Thiên có cảm giác hơi đau một chút. Không thèm nhúc nhích, móng vuốt hắn vừa vung lên đã làm bộ da lông dày của nó toạc ra một mảng lớn.
Thời khắc đó hắn biết, hiện tại chính mình tuyệt đối có năng lực xứng đáng với danh hiệu bách thú chi vương. Trong khu rừng này, loài có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn dường như vô cùng ít.
Trở lại sơn động, sau khi ăn uống no nê, hắn yên lặng ngồi hồi tưởng lại công pháp, sau đó mới bắt đầu tu luyện Hổ Khiếu Công, theo Hổ Khiếu Công vận chuyển. Lúc trước hắn hoàn toàn không có cảm giác rõ ràng việc yêu lực vận chuyển, bây giờ chỉ cần khu động cơ thể liền có cảm giác yêu lực vận chuyển nhanh hơn, mỗi vòng vận chuyển hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Lực lượng trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành yêu lực đặc hữu của Hổ Khiếu Công.
Cảm giác có thể khống chế được yêu lực làm cho hắn đối với việc tu hành càng vô cùng chờ mong.
Hổ Khiếu Công là phương pháp dựa theo lực lượng thân thể hổ tộc mà hình thành. Đầu tiên là yêu lực vận chuyển, sau đó dựa theo kinh mạch độc đáo trong cơ thể vận hành một cách nhuần nhuyễn. Tầng thứ nhất chính là đả thông từ đầu tới đuôi ba kinh mạch, làm cho yêu lực trong cơ thể vận chuyển thông suốt. Nhờ vậy, sau đó có thể dựa vào kinh mạch, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài đưa vào cơ thể.
Tầng thứ hai là đả thông mạch ở hai chân trước, làm cho yêu lực có thể vận chuyển tuần hoàn tại hai chân trước, giúp gia tăng tốc độ hấp thu linh khí, yêu lực cũng nhờ đó mà tăng nhanh hơn.
Cuối cùng, tầng thứ ba chính là đả thông hai chân sau, đem kinh mạch toàn thân thông suốt, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa ngày càng gia tăng, có thể chuẩn bị mở ra yêu phủ, đánh sâu vào tầng thứ tư.
……….
…………
Mỗi ngày trôi qua, Đế Thích Thiên bắt đầu ngày mới bằng việc săn mồi, sau đó trở lại sơn động luyện Hổ Khiếu Công, buổi tối lại chạy đến bàn thạch trên thác nước hấp thu nguyệt tinh hoa. Mặc dù có công pháp hỗ trợ, hiện tại không cần đến bàn thạch cũng có thể hấp thu linh khí, nhưng hắn phát hiện nếu ở tại bàn thạch thì tốc độ hấp thu nguyệt tinh hoa nhanh hơn ở những chỗ khác gấp bội. Nơi này chính là cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện.
Cuộc sống ngày lại ngày trôi qua bình thản và đều đặn như thế.
Lại nói đến chuyện vì lần trước Đế Thích Thiên ở ra huyết mạch truyền thừa tạo ra động tĩnh quá lớn, lúc này xuất hiện nhiều người ở Sở quốc có trong tay tin tức xuất hiện ở bên ngoài Hổ Khâu sơn mạch. Các tiểu sơn thôn vốn yên tĩnh nay náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người tới đây đều trú nhờ ở các sơn thôn này.
Người tới lên đến mấy trăm, mang theo đủ loại binh khí, hàn quang lấp lóe, trên người ai nấy sát khí hoặc là loãng, hoặc là vô cùng nồng đậm.
Ở thế giới này, người tu tiên cho mình là chí cao, không bao giờ đi lại trong nhân sinh nên bình thường không có nhiều người biết, chỉ là nghe trong truyền thuyết mà thôi, chân chính gặp qua vô cùng ít ỏi.
“Chi nha!!!”
Ở tại Vân Gia thôn, một thôn núi nhỏ gần kề sơn mạch, trong một ngôi nhà có chút sang trọng hơn những ngôi nhà xung quanh, một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên. Sau đó là tiếng bước chân.
“Tần đại ca, lần này khó khăn lắm ta mới thuyết phục được phụ hoàng đáp ứng cho ta ra khỏi cung. Tại sao lại tới Hổ Khâu sơn mạch này mà còn chưa rời đi?” Theo tiếng bước chân, một âm thanh thanh thúy vang lên trước khi người con gái xuất hiện.
“Trong Hổ Khâu sơn mạch gần đây có quang mang khác thường phát ra, phạm vi đến gần trăm dặm, mọi người ở đây đều tận mắt thấy. Chỉ có bảo vật xuất thế mới kéo đến dị tượng này. Tam công chúa có linh căn hiếm thấy, đợi cho qua sinh nhật năm nay sẽ được tiến vào Liên Vân tông tu luyện. Nếu tìm được dị bảo, nói không chừng đối với việc tu luyện của công chúa vô cùng có lợi.” Lúc này, đáp lại nàng là một thanh âm tương đối dễ nghe, trong còn chứa chất một chút ngữ khí hâm mộ.