Còn cách giờ hẹn những nửa tiếng đồng hồ. Nhưng Võ Trung Triết đã ngồi chờ ở đây hai tiếng hơn. Điếu thuốc không rời tay, hết điếu này đến điếu khác. Chiếc gạt tàn đã đầy ắp.
Triết cảm thấy vừa lo âu, căng thẳng, lúng túng. Đã sáu năm trôi quạ Hải Lan có còn là Hải Lan ngày xưa của chàng không?
Khi Triết nghe tiếng động, quay lại thì Hải Lan đã đứng trước mặt chàng.
Vẫn dáng dấp sáu năm trước, mái tóc cắt ngắn hơn ngày trước, nhưng vẫn mặc áo trắng, váy trắng. Thân hình vẫn thon thả, làn da trắng. Tuổi ba mươi chỉ khiến cho Lan thuần thục chín mùi hơn.
Triết ngẩn ra nhìn. Người đàn bà trước mặt đầy quyến rũ. Bồi bàn kéo ghế. Lan gọi một tách cà phê đen, rồi ngồi đấy nhìn Triết.
Sáu năm đã trôi quạ Hai ngàn mấy trăm ngày. Trong bằng ấy thời gian Triết đã sống ra sao?
- Em thay đổi nhiều lắm không?
Lan hỏi, Triết lắc đầu.
- Không thay đổi lắm.
- Anh khỏe chứ?
- Khỏe, nhưng làm sao vui được? - Triết cười buồn. - Nhất là sau khi mất em. Từ lúc em đi lấy chồng.
- Anh Triết. - Lan kêu lên. - Em đã nói với anh từ đầu cơ mà? Em đã bảo là cuộc tình của mình rồi sẽ không đi được tới đâu. Em đâu có lừa dối anh?
- Anh nào có nói là em phản bội anh. - Triết dụi tắt tàn thuốc rồi nói. - Tuy em cảnh cáo nhưng anh chấp nhận yêu và anh yêu. Anh không hề ân hận gì về chuyện chọn lựa tình yêu. Có điều bấy giờ anh quá tự tin. Anh cứ nghĩ là tình yêu kia sẽ buộc chặt anh và em. anh cũng không ngờ sự xuất hiện của Lý Minh. Chính sự ỷ lại, ngu muội làm anh mất em.
Lời của Triết làm Lan yên lặng. Bây giờ có nói những điều đó cũng nào có ích lợi gì? Lan đã là vợ, là mẹ của hai đứa nhỏ.
- Lúc đầu, hay tin em đi lấy chồng, anh đã giận dữ, điên cuồng lên. Anh thù em, anh hận em. Trên đời này có biết bao đàn bà con gái? Vậy mà anh thất bại. Anh không làm sao quên được em, tình yêu của em...
- Thôi anh đừng nói nữa.
Triết có vẻ thất vọng.
- Em không muốn biết sáu năm qua anh đã sống trong trạng thái tình cảm ra sao ư?
- Nhưng chuyện cũ đã lỡ rồi. Có thế nào cũng không cứu vãn được.
Lan nói, Triết yên lặng một chút.
- Thế Lý Minh thế nào? Cư xử với em có tốt không?
Triết hỏi. Lan yên lặng, không biết phải nói thế nào. Người chồng thế nào mới là người chồng tốt? Trên tổng thể mà nói Lý Minh cũng giống như bao nhiêu người đàn ông khác. Lan sống không thiếu thốn một tiện nghi nào. Còn về tinh thần? Chuyện đó có nên trách Minh không?
Sáu năm sống đời vợ chồng. Tình yêu đâu? Hay chỉ là bổn phận?
- Sao em lại yên lặng? Em hạnh phúc không chứ?
Lan gật đầu một cách máy móc, Triết cười nhẹ để phá cái không khí ngột ngạt. Lan hỏi.
- Thế bây giờ anh làm gì?
- Phụ việc cho ông anh rể.
- Anh đã có bạn gái khác chưa?
Triết quay lại nhìn Lan. Đấy là câu hỏi thật tình hay hỏi cho có hỏi? Triết chợt lớn tiếng.
- Đang đợi đấy. Hay là Lan giới thiệu đi.
Nhưng Lan có vẻ bình thản.
- Anh thấy Huệ Quân thế nào?
Lan nói mà chợt ân hận. Một thứ tình cảm ích kỷ nhem nhúm. Lan nghe Triết nói.
- Có phải cái cô gái tóc dài hôm trước gặp anh không? Lan gật đầu.
- Cô ấy có vẻ biết nhiều về chuyện chúng ta?
- Em chỉ nói cho cô ấy biết một cách đại khái. Nói như một chuyện giải buồn!
- Không được. - Triết nói. - Sự thiếu nghiêm chỉnh một lần đã khiến anh ân hận cả đời.
Lan yên lặng hớp cà phệ Nàng nghe Triết hỏi tiếp.
- Thế chồng em có biết chuyện chúng ta gặp nhau không?
- Anh muốn là chồng em phải biết chuyện này à?
- Không biết, nhưng anh không muốn giữa em và chồng có sự cãi cọ rắc rối. Ngoài ra còn chuyện hai đứa con của em nữa.
- Anh biết nhiều quá.
- Vâng, - Triết lại đốt thuốc. - Xa em sáu năm nhưng chuyện gì của em anh cũng biết. Nhưng đó chỉ là một sự quan tâm đến người mình yêu. Không lẽ em không biết. Em muốn anh phủi tay tất cả à?
- Không phải như vậy. Lan buồn buồn nói. - Vấn đề là mọi chuyện đã lỡ hết rồi, anh còn tìm đến đây nữa mà làm gì?
Triết có vẻ hy vọng.
- Hải Lan, em có muốn cùng anh phấn đấu không?
- Phấn đấu chuyện gì?
- Em đừng giả vờ. Em hiểu ý của anh mà?
Lan thở dài không dám nghĩ đến. Không thể. Không thể làm cái chuyện vượt khỏi vòng đạo đức gia đình. Lan nói.
- Anh Triết này, trên đời còn biết bao người đàn bà hơn cả em?
- Thôi đủ rồi. - Triết có vẻ giận. - Em tưởng tôi mời em hôm nay, chỉ để nói chuyện phào thôi ư?
Lan cúi đầu, Triết tiếp.
- Tôi hỏi em! Em còn yêu tôi không?
Lan không biết trả lời sao. Triết lại tiếp.
- Nếu em còn yêu tôi, thì không có vấn đề gì khó khăn cả, tôi sẵn sàng coi hai đứa con của em là con ruột tôi.
Lan cắn nhẹ môi.
- Còn nếu không?
- Thì tôi sẽ không quay lại quấy rấy Lan nữa.
- Thật à?
Lan hỏi. Triết dụi tắt tàn thuốc.
- Em biết là tôi nói được là làm được.
Lan nhìn Triết khó nghĩ. Nếu để chuyện này kéo dài sẽ rắc rối to, nhưng từ khước thì Lan lại không làm được.
- Hải Lan. Em hãy thư thả suy nghĩ đi.
- Thế còn anh?
- Anh đã suy nghĩ sáu năm rồi còn gì??
Triết chậm rãi nói, Lan nghi ngờ.
- Trong suốt thời gian đó, anh không hề nghĩ đến ai khác? Không có người con gái nào để anh yêu sao?
- Em muốn anh phải chứng minh cho em thấy?
- Thôi không cần. - Hải Lan cười nhẹ. - Em hiểu. Có điều em không ngờ anh lại một lòng như vậy.
- Hiện giờ thì anh chỉ kém Lý Minh đồng tiền thôi, chứ ngoài ra anh có đủ tất cả.
- Anh cũng biết là em lấy Lý Minh không phải là vì tiền.
- Nhưng mà tại sao lúc đó chúng ta đang yêu nhau say đắm thì em lại bỏ anh đi lấy chồng? - Anh muốn biết lý do?
- Thôi... bây giờ thì chuyện đó không cần thiết nữa. Cái quan trọng là bây giờ anh muốn biết em quyết định thế nào? Lan yên lặng. Triết nhìn đồng hồ hỏi.
- Em vẫn rảnh rỗi chứ?
- Không, em còn phải đưa con em đi khám răng.
- Thôi được. - Triết khẳng khái nói. - Anh đã chờ đợi suốt sáu năm. Thì bây giờ có chờ thêm một ít hôm cũng không thành vấn đề.
Lời của Triết càng khiến Lan bối rối. Nhưng tình yêu cũ lại như những con sóng đang khơi dậy trong lòng.
Lan đứng dậy và bỏ về trước.
o0o
Huệ Quân đứng tựa người vào cột trạm đón xe. Chân đạp lên túi hành lý.
Quân lơ đễnh nhìn con đường trước mặt, mọi thứ vắng vẻ. Đứng khá lâu mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy quạ Quân uể oải chờ.
Có một chiếc xe du lịch chầm chập chạy tới. Quân không cố tình nhìn, nhưng cảnh đã lọt vào mắt.
Võ Trung Triết và Hải Lan đang ngồi trong ấy. Họ đang cười với nhau có vẻ thật vui. Rồi Triết hôn tay Lan. Như vậy là đã đạt được thỏa hiệp rồi ư?
Chợt nhiên Quân thấy một chút ganh tị. Họ hành động như vậy mà có suy nghĩ không? Lan đâu còn là con gái. Sự tự do cá nhân đã bị tước đoạt?
Quân còn ngần ngừ, thì thấy Lan bước xuống xe. Lan đi thẳng và không quay lại, Triết đã nhìn theo thật lâu mới cho xe chạy tiếp.
Từ lâu, Quân đã cho rằng mình là con người tự do, nàng không thích bị ràng buộc, chính vì vậy nên cho dù có rất nhiều bạn trai, Quân vẫn không để cho ai tiến tới.
Vậy mà không hiểu sao vừa gặp Triết, dù chỉ mới gặp có hai lần. Quân đã như bị cú sốc.
Quân cũng biết rõ chuyện tình của Triết và Lan. Có lẽ chính vì biết mà Quân mới có sự thay đổi này.
Đàn ông ở thời buổi này họ nào có quan trọng hóa tình yêu? Họ chỉ coi đàn bà như một món đồ chơi. Giải trí quên lãng giây phút buồn tẻ. Vậy thì vướng vào họ làm gì cho mệt?
Nhưng Triết thì khác. Lần đầu Quân thấy một người đàn ông biết si tình. Nhưng như vậy là hạnh phúc hay bất hạnh cho Lan? Quân không biết, nàng ngoắc chiếc xích lô, quay về nhà.
o0o
Tiếng chuông cửa reo vang.
Ngô Di Khang bật dậy, chạy ra mở cửa.
Huệ Quân đang đứng trước mặt chàng với nụ cười.
- Mẹ cậu có nhà chứ?
- Không. - Khang vừa mời Quân vào nhà vừa nói. - Nhưng chị tìm mẹ tôi có việc chi?
- Vừa về đến nhà, đã nghe mẹ tôi bảo sang đây.
Ngô Di Khang nhìn Quân cười.
- Chị biết chuyện gì không?
- Sao không? - Quân nói. - Muốn cắp đôi tôi với ông anh cậu chứ gì?
- Mà chị có chịu không?
- Cậu biết rồi còn phải hỏi.
Khang cười quay sang chuyện khác.
- Lúc này, chuyện viết sách của chị đến đâu rồi?
- Không cảm hứng.
- Vậy viết chuyện về tôi, hoặc anh tôi cũng được. Khang tỏ ra hào phóng nói. - Chị biết không, chỉ có một mình anh Lợi thôi chị đã có thể khai thác mãi không hết. Những chuyện tình lâm ly, ảo não, éo le...
- Thôi đủ rồi... Quân cắt ngang. - Cậu định hạ giá phái nữ chúng tôi à? Bây giờ anh ấy đâu?
- Trong thư phòng đấy, đọc sách.
Khang chỉ về phía căn phòng phía trong. Quân tự nhiên bước tới, gõ cửa.
- Cứ vào tự nhiên.
Quân đẩy cửa bước vào. Lợi trông thấy Quân cười nhẹ, chàng đặt tờ báo xuống, ngắm Quân.
- Cô có vẻ gầy hơn đấy. Có phải lúc này kiêng ăn không?
- Làm gì có chuyện đó.
- Đến tìm tôi có việc gì không?
- Đâu phải tự nhiên. Chuyện của mẹ anh và mẹ tôi đấy mà.
- à. Không biết sao họ lại nhọc công như vậy.
Lợi vừa lắc đầu vừa nói. Quân cười.
- Hay là chúng mình cứ theo ý họ đi?
- Tôi không có ý kiến.
- Nếu vậy thì chẳng còn gì trở ngại, mai mình có thể ra phòng hộ tịch đăng ký được rồi đấy?
- Mai làm sao rảnh?
- Vậy thì mốt.
- Cũng không được. Từ đây đến cuối tuần chẳng có ngày nào ở không?
- Vậy là anh không thật thà.
Quân giả vờ nói, còn Lợi thì lại cười.
- Nếu tôi mà thật thà... Sợ vừa nói ra cô đã bỏ chạy mất rồi.
- Có vẻ rành tâm lý dữ?
- Bác sĩ trị bệnh tâm thần mà. Lợi nói. - Vả lại chúng mình rành nhau quá rồi còn gì nữa?
Quân gật gù.
- Hình như năm nay anh đã trên ba mươi? Thế còn bạn gái đâu? Hay ít ra một đối tượng đang để ý?
Lợi yên lặng, óc thoáng hiện hình bóng Tú Bình. Nhưng thôi nói ra làm gì.
- Có rồi phải không?
Quân hỏi tiếp, Lợi chỉ cười.
- Kể ra cho tôi nghe đi. Tôi đang cần tài liệu đây.
- Chẳng có gì cả.
- Đừng giấu. Tôi không mách lại mẹ anh đâu mà sợ.
Lợi chỉ cười, Quân có vẻ dỗi.
- Nếu cả tôi mà anh không tin, thì thôi tôi về vậy.
- Này, Huệ Quân! - Lợi không còn giấu được, nói. - Cô ấy là một bệnh nhân của tôi.
Lời của Lợi làm Quân tò mò ngồi xuống. Lợi kể tiếp.
- Cô nàng rất đẹp, nói năng lưu loát bình thường có điếu trên phương diện tình cảm đang gặp bế tắc nên cô ta bị chứng u uất. Không dám trực diện với cuộc sống. Đã mấy lần tự sát. Một con người chán đời không thích sống.
Huệ Quân bị lời kể của Lợi lôi cuốn.
- Tôi trị liệu cho cô ấy và rồi như bị chi phối. Tôi cảm thấy vui khi cô ấy vui, buồn khi cô ấy buồn... Tôi nghĩ bây giờ mình mới là bệnh nhân. Còn cô ta là bác sĩ trị liệu. Mỗi tuần chờ đợi đến giờ hẹn để được gặp mặt, để được trò chuyện với người mình ưa thích...
Đến lượt Quân lắc đầu.
- Vậy là anh... tiêu rồi. - Quân nói. - Đến nước này sao anh không công khai đi?
- Làm sao làm chuyện đó được? - Lợi nói. - Ngay cái chuyện tỏ bày với cô ấy tôi còn chưa dám.
Huệ Quân chợt tỏ ra rộng rãi:
- Vậy để tôi nói hộ anh.
- Khoan! - Lợi nói - Để chuyện diễn biến xem sao...
- Bao giờ anh cần tôi giúp cứ nói.
Lời chợt nhớ sực đến.
- Thế còn... chuyện của cô?
- Tôi à? - Quân hiểu Lợi định nói gì - Vẫn chưa có gì thay đổi.
- Tại cô khó tánh, không tạo cơ hội cho người ta.
- Người ta nào?
- Thì những người đang đeo đuổi cô đấy?
Huệ Quân chau mà. Lý Hoàn có phải một trong những người đó không? Còn nữa, Võ Trung Triết? Nhưng anh ta nào có yêu mình?
- Làm gì có vẻ nghĩ ngợi như vậy?
Câu hỏi của Lợi mang Quân về thực tại. Quân cười nói.
- Tôi đang nhẩm tính có bao nhiêu người đang đeo đuổi mình. Mà sao lại không đọc được tên một người nào cả.
- Tại cô nhìn cao quá đấy!
- Thì cũng giống như anh thôi.
Lợi không muốn cãi thêm. Chàng nhìn đồng hồ rồi nói.
- Có đi xinê được không? Năm giờ có một xuất kìa.
- Vậy thì tuyệt - Quân nói - Chúng mình mà đi chung thế này, mẹ anh, mà cả mẹ tôi, họ sẽ tràn trề hy vọng.
- Thế thì hay quá! - Lợi nói - Để tôi đi thay áo nhé.
- Vậy để tôi ra ngoài, tán gẫu với Khang vậy.
Và Quân bỏ ra ngoài, Lợi còn lại một mình trong phòng. Chàng ngạc nhiên không hiểu tại sao mình không yêu Quân mà lại yêu Bình. Một người con gái bệnh hoạn?
Lý Hoàn và Trần Hùng Nhơn đang ngồi nghiên cứu bảng kế hoạch của xí nghiệp để tìm phương án tối ưu nhất cho những công tác sắp đến thì Lệ Hồng chẳng gõ cửa gì cả đi thẳng vào.
Hùng Nhơn nhìn thấy Hồng, vội nói với Hoàn.
- Thôi chút xíu nữa tiếp vậy.
Nhưng Hoàn đã khoát tay.
- Không cần!
Rồi quay sang Lệ Hồng, Hoàn hỏi.
- Có chuyện gì không? Nói ngay đi.
Hồng cầm tấm chi phiếu lên, lắc lắc.
- Thế này là thế nào?
Hồng hỏi. Hoàn chau mày.
- Cô cho là quá ít à?
Hồng không đáp, xé tờ chi phiếu nát vụn. Hùng Nhơn ngạc nhiên, còn Lý Hoàn ngả lưng ra sau nói:
- Vậy ý cô thế nào?
- Anh?
- Anh là sao? Đồng tiền? Quyền lực? Tôi nghĩ là chỉ có ba tháng sống với tôi, cô đã tậu được một chiếc xe du lịch, một số nữ trang và mấy cái áo lông. Như vậy là khá lời rồi... Tôi còn tặng cô một tấm chi phiếu bấy nhiêu còn chưa đủ sao?
Lệ Hồng lắc đầu.
- Cái mà tôi muốn là... anh!
à, thì ra là vậy! Hùng Nhơn lắc đầu, ghê thật.
Trong khi Lý Hoàn bình thản.
- Cô nên nhớ là tôi đã mang tiếng vô tình từ lâu. Chưa có một người đàn bà nào nắm được tôi.
- Nhưng tôi là người tự tin!
- Tự tin cũng phải thực tế!
- Nhưng trường hợp tôi khá đặc biệt. Lệ Hồng bước tới gần chỗ Hoàn ngồi hơn. - Nếu không, anh làm sao lại vì tôi vung tiền ra nhiều thế?
- Không phải chỉ với cộ Tôi nổi tiếng rộng rãi mà? - Hoàn nói và nhấn mạnh.
- Tôi thích vui thì hợp buồn thì tan chớ cần gì phải rùm beng, tạo ác cảm vừa mất tình cảm bè bạn, bất lợi cho cả hai.
Lệ Hồng tròn mắt, một lúc hỏi:
- Ai là người “kế nghiệp” tôi vậy?
- Chuyện đó không quan hệ đến cô.
- Tôi sẽ tìm ra.
- Tùy cộ - Hoàn nhếch môi cười nói. - Nhớ khi nào tìm được gởi cho tôi một bản sao, để tôi khỏi phải mắc công đi chụp nhé?
Lời của Hoàn làm Nhơn cười. Lệ Hồng thì nổi nóng.
- Cái con đó có gì hơn tôi chứ? Nghệ thuật làm tình ư?
- Sao lại nói chuyện hạ cấp đó vậy?
- Vậy chớ nó hơn tôi chỗ nào?
- Không biết.
- Lý Hoàn! Anh nên nhớ là... tôi không dễ bỏ qua chuyện này đâu.
Hồng nghiến răng nói. Một kho tàng chưa kịp đào kiệt đã lọt vào tay người khác.
- Thì cô muốn làm gì thì làm, tôi sẵn sàng chờ xem. Có điều cái tấm chi phiếu đó, nếu bao giờ cô hồi tâm cứ tới đây nhận lại, tôi sẽ giữ nguyên giá trị của nó.
- Thứ đạo đức giả!
Lệ Hồng nói và giận dữ bỏ đi ra, đóng sầm cửa lại.
Hùng Nhơn lắc đầu.
- Đúng là đàn bà!
- Cậu biết không, đàn bà họ nhiều mặt lắm, họ cũng thay đổi như chong chóng vậy.
Nhơn hỏi:
- Anh không sợ cô ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo à?
- Nếu sợ, tôi đã không buông cô ta như vậy.
Hùng Nhơn gật đầu. Nhưng mà Lệ Hồng đẹp, sang, biết cách chiều chuộng lại thanh lịch như vậy mà Hoàn vẫn buông, vậy thì cái cô gái kia thế nào? Hẳn phải đặc biệt lắm?
- Anh Hoàn, tôi cũng muốn biết.
- Biết gì.
- Cái cô gái mà cả Lệ Hồng phải ganh tỵ.
- à.
Lý Hoàn nghĩ ngợi, Nhơn lại tiếp với tư cách người bạn thân chứ không phải nhân viên thuộc quyền.
- Cô ấy hẳn “ngon lành” lắm?
Lý Hoàn lắc đầu.
- Làm sao tôi biết, khi tay tôi còn chưa nắm được tay cô ta cơ mà?
o0o
Dương Tú Bình biết là đã đến giờ hẹn đến bênh viện tâm thần để gặp bác sĩ như lịch hẹn. Nhưng không hiểu sao nàng lại sợ không có ý đi.
Có lẽ vì Bình ngại gặp Lợi. Người thấy thuốc có đôi mắt soi mói. Đôi mắt đó như thấu suốt qua tâm linh của nàng.
Bình ngồi dậy, nhắc cái ống nghe đặt rời khỏi máy. Thế này thì sẽ chẳng có ai quấy rấy nàng được. Kể cả Lợi, khi đến giờ mà Bình không đến, chắc chắn chàng sẽ gọi dây nói đến nhà. Nàng không muốn nghe giọng nói của Lợi. Ta đã là gánh nặng của gia đình. Bây giờ không thể là gánh nặng của Lợi nữa. Cuộc đời ta không có niềm vui thì không nên làm cả người khác bị nhiễm bệnh.
Nhưng mà... ta sống để làm gì?
Ngày ngày Bình cứ mấy lượt hỏi bản thân. Nhưng vẫn không thể trả lời được.
Người nhà đề nghị Bình nên lập gia đình. Vì nghĩ là lấy chồng xong Bình sẽ khỏi bệnh ngaỵ Chuyện thật là buồn cười. Lấy ai? Có ai can đảm lấy ta chứ? Trừ cái ông bác sĩ Lợi. Bởi vì ông ấy biết rõ tạ Nhưng mà biết rõ thì làm sao dám lấy.
Bình nhìn xuống những vết cắt ở tay, rùng mình. Chỉ có cái chết là giải quyết được tất cả. Hay là ta thử một lần nữa xem? Cõi đời này nào còn gì để ta lưu luyến? Bình ngả người ra sau, tựa vào ghế. Giờ này hẳn Lợi đang chờ. Thôi thì quyết định ngay đi! Thế là Bình uể oải đứng dậy, đi lại tủ thuốc gia đình lấy hết tất cả thuốc trong tủ ra. Bình rót một ly nước đầy. Có cần để lại chúc thư không? Bình chợt thấy buồn cười. Cho một viên thuốc vào miệng. Có gì nữa đâu mà dặn dò mà viết chứ.
Mọi thứ đều vô nghĩa.
o0o
Võ Hải Lan nhìn đứa con gái nằm ngủ ngon trên giường. Con bé có vẻ hồn nhiên, ngây thơ như một thiên thần. Con cái là niềm vui. Mà ta có những hai đứa. Nó có giữ vững được trái tim đang lay động không?
Chợt nhiên Lan có cảm giác phạm tội, nàng vội vã rời ngay phòng con.
Ra tới phòng khách. Lan thấy ngay Huệ Quân. Quân đang tự nhiên ngồi uống nước trà.
- Ồ, Quân vào bao giờ mà tôi không hay vậy?
- Gặp bà Lý đi ra cửa hàng bách hóa mua trứng, tôi ghé vào đây.
- Bữa nay không viết lách gì cả à?
Lan vừa ngồi xuống cạnh Quân vừa hỏi. Quân không đáp ngay, nói.
- Thế anh Lý Minh không có ở nhà ư?
- Ông ấy thì tối ngày chỉ biết có bạn bè. Có lẽ là họ đang đánh bạc...
Lan nói không giấm giếm. Trong khi Quân nghĩ: Đó có phải là lý do để Lan gặp lại Triết không? Một cách để trả đũa chồng.
- Mà Quân hỏi ông ấy chi vậy?
Lan hỏi, Quân nói:
- Này chị Lan. Chị có biết là thứ sáu tuần trước tôi đã gặp chị với anh Triết.
Lan vẫn thản nhiên.
- Vậy à?
- Tôi biết là mình không có quyền hỏi. Nhưng mà đứng ở vị thế của người bạn, lại hiểu rõ về chuyện của hai người... nên...
- Thế Quân muốn gặp anh Triết không?
Câu hỏi của Lan làm Quân giật mình, Lan lại tiếp.
- Nếu muốn tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp nhau.
- Chị Lan, tôi không biết chị muốn gì. - Quân nói, bởi vì thật sự Quân không biết mục đích của Lan. - Chị muốn ngờ tôi làm trung gian để giải quyết chuyện hai người ư?
- Không phải như vậy. - Lan nói. - Tôi biết là Quân cũng muốn gặp anh Triết phải không? Quân đừng sơ... Chuyện đó không có gì mâu thuẫn đâu.
- Thật tình tôi chưa rõ ý chị.
- Quân biết đấy. Chuyện hôn nhân của tôi với anh Lý Minh hoàn toàn không hạnh phúc như mọi người nghĩ. Tôi đã nghĩ là mình vẫn có thể giả lơ cố sống cho qua, nhưng rồi anh Triết quay về lại làm nhen nhúm cái hy vọng trong tôi. Nhưng tôi sơ... Chuyện rồi sẽ đi đến đâu? Tôi không thể khống chế tình cảm của mình cũng không biết rồi phải làm gì.
- Tôi thấy tốt nhất là chị không nên gặp anh ấy nữa.
- Tôi có thể làm được chuyện đó. Nhưng tôi biết anh Triết thì không.
- Đó chỉ là một cách để ngụy biện cho chính mình. - Huệ Quân to tiếng nói. - Lý trí của chị bảo là không nhưng trái tim của chị lại ao ước gặp.
Lời của Quân làm Lan yên lặng. Có lẽ Quân đã nói đúng.
- Tại sao chị lại không buông tha anh Triết để anh ấy gặp một người con gái khác với một tình yêu trọn vẹn? Tái tạo lại hạnh phúc đời mình.
- Bộ Quân nghĩ là tôi chưa nghĩ đến chuyện đó sao?
- Vậy sao chị lại không hành động?
Quân hỏi. Hải Lan chợt nhìn Quân nghi ngờ.
- Hình như cô khá quan tâm đến anh Triết?
Quân lúng túng.
- Tôi chỉ thấy thương hại! Mười năm rồi, anh ấy phải trả giá quá đắt cho tình cảm mình. Chị còn có gia đình. Còn anh ấy thì không. Đừng đẩy anh ấy một lần nữa xuống địa ngục.
Hải Lan nhìn xa vời.
- Anh ấy từ nào đến giờ có rời khỏi nơi ấy đâu?
Lời của Lan làm Huệ Quân quyết định ngay.
- Vậy thì tôi nhận lời gặp anh ấy.
- Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho hai người.
Quân lại thắc mắc.
- Nhưng liệu anh ấy có ý muốn gặp tôi không?
- Đừng đặt chuyện đó thành vấn đề.
- Nhưng biết đâu anh ấy lại cho là tôi nhiều chuyện, ham chen vào chuyện người?
- Huệ Quân. Cô lại đắn đo rồi.
Huệ Quân cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Quân biết không, nếu ông chồng tôi là một người chồng gương mẫu, biết quan tâm đến vợ con, thì tôi làm gì dám nghĩ đến Trung Triết. Đừng nói chi là gặp mặt... Rõ ràng là sáu năm về trước tôi đã có sự chọn lựa sai lầm. Quyết định quá vội vã nên bây giờ tôi phải nhận lấy sự báo ứng... Người yêu mình thì bất kể là mình đã là cánh hoa tàn, vẫn yêu vẫn một lòng. Trong khi ông chồng thì lại chẳng một chút quan tâm.
- Tôi nghĩ chị có thể đặt thẳng vấn đề với anh Lý Minh.
- Đã sáu năm rồi, không lẽ còn không hiểu nhau?
Huệ Quân suy nghĩ, rồi hỏi.
- Anh ấy có thêm một bóng hồng nào bên ngoài không?
- Tôi cũng không biết. - Hải Lan cười nhạt. - Mà nếu có chắc tôi cũng không ghen đâu.
- Nhưng nếu chị cứ kéo dài thì sợ là hạnh phúc gia đình bị đe dọa?
- Cũng không có gì đáng nói.
- Nhưng mà còn bé Thi Huệ và Thi Cầm?
Lời nhắc nhở của Quân làm cho Hải Lan bối rối. Đúng rồi. Trẻ thơ cô tội. Với những cảm nghĩ đơn sơ, có lẽ chúng đã cho rằng mình có một gia đình hạnh phúc. Cha mẹ yêu thương nhau.
Vậy thì sự xuất hiện của Trung Triết có được chúng chấp nhận không? Chưa hẳn Trung Triết cũng xem chúng là con ruột của mình. Mọi thứ rồi sẽ không đi đến đâu cả.
Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đề khác nhau, làm sao có thể chắc chắn là... Khi đã là chồng, Trung Triết lại không giống Lý Minh chứ?
Sự nhắc nhở của Quân khiến Hải Lan tỉnh táo phần nào. Lan lại nghe Quân nói.
- Chuyện này tốt nhất đừng để cho anh Lý Minh biết. Bằng không chuyện sẽ rắc rối hơn.
- Quân yên tâm, tôi sẽ không nói đến và anh ấy cũng không để ý đâu.
Quân nhìn Lan. Chợt không hiểu mới lấy nhau có sáu năm sao họ lại có thể lạnh nhạt như vậy? Ở nhà, cha mẹ nàng sống chung nhau gần ba mươi năm trời vẫn tương kính, yêu thương, che chở nhau, nào có gì không phải đâu?
Không lẽ con người ở thời đại này không hiểu thế nào là hôn nhân? Không biết trân trọng những cái gì mình có. Phải chăng vì vậy mà bây giờ họ thích ly dị. Ly dị là một phong trào. Hôn nhân là một nấm mồ chôn kín tình yêu? Quân chán nản không muốn nghĩ tiếp, nàng đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về.
Hải Lan đi theo.
- Lúc này chuyện viết lách của cô đi đến đâu rồi?
Quân cười.
- Ai gặp tôi cũng hỏi chuyện đó... nhưng mà lúc gần đây, đầu tôi như đóng băng, nên viết chẳng ra một chữ.
- Kiên nhẫn, từ từ rồi cô sẽ thành công.
- Vậy à? - Huệ Quân lại cười. - Có lẽ tôi sẽ lấy chuyện của quý vị viết thành truyện đấy.
- Như vậy thì Quân sẽ thủ diễn một vai trong đó chứ?
Hải Lan cười đùa. Quân ngẩn ra. Biết đâu ta lại chẳng có một vai trò quan trọng trong chuyện này.
Dương Tú Bình mở hé mắt. Không biết hiện ta đang ở thiên đàng hay địa ngục? Tại sao chung quanh lại yên lặng thế này?
Nhưng rồi Bình lại thấy cườm tay như nhói đau. Nàng nhìn xuống dây tiêm huyết thanh. Như vậy có nghĩa là Tú Bình vẫn còn sống và đang nằm trong bệnh viện.
Bình thất vọng. Ta chưa chết. Tại sao chết cũng khó như vậy? Chung quanh vắng lặng. Chẳng ai bên cạnh. Có lẽ người nhà đã chán nản. Cha mẹ đã quá mệt mỏi với ta nên buông xuôi. Để mặc ta một mình. Như vậy thì càng tốt! Tốt thôi! Ta sống như một thứ thừa thãi... nhưng Bình chưa kịp nghĩ thêm thì cánh cửa phòng mở ra. Ngô Di Lợi xuất hiện.
Bác sĩ Ngô Di Lợi xuất hiện trong chiếc Blouse trắng. Vậy là Bình đang nằm ở dưỡng đường mà Lợi phục vụ. Nhưng tại sao ta lại nằm ở đây?
Bác sĩ Lợi bước đến.
- Sao? Cảm thấy khỏe chứ?
Bình không trả lời, hỏi.
- Sao tôi lại ở đây?
Lợi tuy còn giận Bình về chuyện tự sát của nàng, nhưng thấy Bình đã tỉnh, chàng cũng thấy nhẹ người, nhìn cái khuôn mặt xanh xao của người mình yêu mà Lợi thấy xót xạ Tiếng của Bình hỏi tiếp.
- Sao anh không trả lời tôi vậy?
- Hôm ấy, chờ mãi không thấy cô tới. Lợi nói. - Tôi gọi dây nói đến nhà, chẳng ai nhận, thế là tôi truy theo hồ sơ bệnh lý tới tận nhà. Vừa lúc mẹ cô cũng có việc quay về...
Bình có vẻ thất vọng.
- Có nghĩa là tại tôi chưa tới số?
Nghe Bình nói mà Lợi thấy bất mãn. Chết đâu phải là phương thức hay nhất đâu?
- Anh kể tiếp đi!
- Thế là tôi đưa ngay cô vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi mọi thứ đã ổn định, với sự đồng ý của ba mẹ cô, tôi đưa cô đến đây để dễ theo dõi và trị liệu.
- Sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Tại sao không biết ư? Ngô Di Lợi bước nhanh đến bên giường, trừng mắt nhìn Bình.
- Cô thật sự không biết à?
Lợi nói mà giận vô cùng. Bình không phải là con người không nhạy bén. Không lẽ ta chẳng có chỗ nào để Bình lưu ý đến sao?
- Được rồi! Dương Tú Bình! Cô hoàn toàn không biết tại sao ư?
Bình nhìn lên, chợt hiểu. Bình đau khổ nói.
- Anh là người hiểu tôi nhất trên đời này. Vậy mà anh cũng nào có cứu vãn được tôi?
- Đừng bi quan như vậy Bình ạ.
- Nhưng sao lại chẳng bi quan?
Lợi không trả lời được. Chàng chỉ nhìn Bình, nhưng chàng biết là tình yêu sẽ mang lại tất cả. Lợi sẽ mang hạnh phúc và niềm vui trở về cho Bình. Chỉ có điều là... Bình có chịu để Lợi yêu không?
- Tại sao anh lại đứng yên lặng như vậy?
- Tôi đang nghĩ về Bình đây.
- Vô ích thôi, chỉ lãng phí thời gian!
- Em đừng có nghĩ như vậy.
- Anh Lợi, tôi thấy trong bệnh viện này có nhiều cô y tá rất đẹp...
Nhưng Lợi nói.
- Cũng có rất nhiều bệnh nhân làm điên đảo mấy ông bác sĩ.
- Chuyện xảy ra lâu lắm rồi à?
- Chuyện gì?
- Bác sĩ yêu bệnh nhân.
Lợi chỉ biết lắc đầu cười. Bình nói.
- Nếu vậy bác sĩ đó phải được điều trị như bao bệnh nhân khác.
Lợi nhận xét.
- Cô vẫn còn nhận định nhạy bén. Vậy là không có vấn đề.
- Bao giờ thì tôi được xuất viện?
- Cô nôn nóng chuyện đó lắm ư?
- Tôi không ưa cái không khí ngột ngạt trong bệnh viện.
- Vậy thì từ đây về sau đừng có đụng tí là tự sát nữa. Cô biết đấy, có ai thích vào bệnh viện hoài đâu?
Bình nằm yên nhìn Lợi một lát rồi nói.
- Tôi nào có muốn được cứu sống đâu.
Lời của Bình làm Lợi đau xót.
- Còn người nhà tôi đâu rồi?
- Ai cũng đều bận rộn, ở đây lại xa nhà. - Lợi giải thích. - nên ba mẹ cô giao cô cho tôi. Ngày mốt nhằm ngày nghỉ. Họ sẽ quay lại thăm.
- Anh nhận chăm sóc tôi như vậy, mẹ tôi không ngạc nhiên sao?
- Hình như cũng có.
- Như vậy là nhờ anh thuyết phục giỏi đấy.
- Sai rồi, nếu giỏi thì tại sao cô cứ tự sát mãi?
Và Lợi nhìn Bình hỏi.
- Thế nào. Một tí nữa cô muốn ăn gì nào?
- Bệnh viện không có khẩu phần à?
- Có, nhưng sợ là cô dùng không quen. Lợi nói. - Cô muốn dùng gì cứ nói, sẵn tôi ra ngoài, tôi sẽ mang về cho cô.
Lời của Lợi làm cho Bình cảm động muốn khóc. Lợi còn dặn dò.
- Nhớ nằm nghỉ cho nhiều để mau bình phục.
- Anh giúp tôi cất cái chai huyết thanh đi.
- Để nó cạn rồi tính.
Bình dọa:
- Nếu anh không làm, tự tay tôi sẽ gỡ nó xuống.
- Nếu vậy, tôi sẽ nói với mấy cô y tá canh chừng cô.
- Sao anh dữ quá vậy?
- Tôi nghĩ thời buối bây giờ mấy cô cũng nào có ưa những anh chàng nhu mì mũm mĩm như cục bột.
- Thôi anh đi ra giùm đi!
- Hẹn một chút sẽ gặp lại.
Lợi nói, rồi bỏ ra ngoài. Bình nhìn theo, bất giác mỉm cười. Cái anh chàng ngang thật!
Bà Hứa và bà Ngô hai người xách giỏ đi chợ. Câu chuyện của họ chỉ xoay quanh hai đứa con của hai người. Bà Ngô hỏi.
- Thế con Huệ Quân nó lại đi Cơ Long nữa à?
- Lỗi phần nào cũng tại cha nó. Tậu thêm cái nhà ở đấy để bây giờ nó xem cái nhà ở đây như quán trọ.
- Con đứa nào lớn rồi mà chẳng vậy?
- Thế còn cậu ấm của bà thì sao?
Bà Ngô lắc đầu, tố khổ.
- Cái hôm đó thấy nó với Huệ Quân đi xem hát, tôi mừng quá. Vậy mà quay về, nó lại trịnh trọng tuyên bố: Huệ Quân chỉ là một đứa em gái, chứ không gì khác.
- Ồ! Con gái tôi cũng vậy.
- Nó không chịu lấy vợ, thằng Di Khang cũng bắt chước nó.
Bà Hứa tán đồng.
- Lũ trẻ bây giờ chúng nào có biết được nỗi khổ tâm của cha mẹ đâu?
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
- Chị biết tôi mong Huệ Quân có chồng thế nào không? Cái con chị nó đã khiến tôi khổ quá rồi. Con gái mà học đòi như con trai: Độc thân muôn năm, phụ nữ bình đẳng...
- Có lẽ chúng ta không thể không áp lực chúng được.
- Vâng.
- Nhưng như vậy có sợ phản tác dụng không?
- Cùng lắm là như bây giờ thôi... Chị biết không, ở cái tuổi Huệ Quân bây giờ, tôi đã có ba đứa con.
- Vâng, tôi cũng đã đẻ thằng Di Khang rồi.
- Vậy thì không thể để tình trạng này kéo dài mãi.
- Vâng.
Bà Ngô tán đồng.
o0o
Huệ Quân thả dọc theo bờ ruộng, suy nghĩ cho một bố cục mới. Chọn nghề viết lách là nghề không đơn giản. Quân biết đều đó từ lâu. Vậy mà Quân lại chọn. Không giống như chị cả. Tốt nghiệp đại học xong làm một thư ký kế toán. Lương bổng vừa cao, vừa nhàn. Tiền xài ăn diện không hết... Trong khi Quân... thu nhập thất thường nhiều lúc phải làm cả cái màn “ngửa tay” với bố mẹ nữa.
Đang đi, Quân chợt nhớ ra. Tối nay còn phải gặp mặt Trung Triết. Hải Lan đã thông báo cho Quân biết điều đó nhưng tối nay Quân sẽ nói gì với Triết? Anh chàng sẽ nghĩ về ta thế nào? Một con người thích làm chuyện bao đồng. Ăn cơm nhà vác ngà voi?
- Cô Huệ Quân!
Chợt có tiếng gọi. Quân quay lại, thì ra là Lý Hoàn. Sao anh chàng biết ta ở đây mà đến?
- Anh đi đâu vậy?
Quân hỏi. Hoàn thú nhận.
- Tôi theo chân cô từ nhà ra đây, thấy cô có vẻ nghĩ ngợi nên không dám quấy rầy.
Quân chau mày.
- Nhưng anh theo tôi để làm gì? Này tôi cho biết, nếu anh định bắt cóc đòi tiền chuộc thì gia đình tôi không có số tiền đó đâu.
- Cô tưởng tượng phong phú quá!
- Nhưng anh theo làm gì chứ?
- Không có ác ý đâu mà sợ.
Huệ Quân cũng biết là Hoàn không có ác ý, nhưng mà nàng không thích trò chơi cút bắt trong tình yêu. Quân cũng ghét chuyện bỡn cợt tình cảm.
- Anh Lý Hoàn, anh biết đấy, tôi không phải là hạng gái mà anh tìm. Huệ Quân đặt thẳng vấn đề. Anh khỏi cần phải tán tỉnh tôi.
- Tôi biết.
- Anh không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.
- Thế đối tượng của cô phải thế nào?
- Không phải là thứ “play boy”.
- Cô cho tôi là Play boy à?
- Thế anh không phải ư?
Lý Hoàn lắc đầu.
- Không!
Huệ Quân cười nhạt.
- Thật à? Mà hình như anh có lắm tiền?
- Có lẽ.
- Anh có vẻ đang thích tôi?
Lý Hoàn gật đầu thú nhận. Huệ Quân ngẫm nghĩ. Cái bọn có tiền họ thường nghĩ rằng muốn gì cứ sử dụng đồng tiền là giải quyết tất cả. Và Quân nhếch môi nói.
- Nếu vậy sao anh không tìm hiểu cặn kẽ xem tôi thích gì?
- Cái đó tôi nghĩ để từ từ. Còn bây giờ tôi biết là... Cô chưa có một người đàn ông nào cả.
Câu nói của Hoàn làm Quân cười.
- Có thể là chưa có, nhưng khi có chưa hẳn là anh.
- Vâng, tôi biết!
Hoàn nói. Cái bộc trực của người con gái rất dễ thương.
- Tôi có thể giúp rất nhiều trong việc viết lách của cô.
Hoàn nói và chợt thấy hối hận ngaỵ Đúng như điều chàng nghĩ. Cô gái trước mặt đang cười chợt nghiêm hẳn. Hoàn vội đính chính.
- Tôi xin được rút lại câu nói ban nãy.
Nhưng không còn kịp. Cô gái trước mặt nhếch môi.
- Anh định dùng tiền của anh để mua cả một nhà xuất bản cho tôi à?
- Nếu đó là ý cô muốn?
- Hừ. Thế để đổi lại, tôi phải làm gì?
- Tôi không hề có ý đổi chác. Lý Hoàn vội nói. - Bởi vì nếu thật sự cô có tài năng, sự giúp đỡ của tôi chỉ là một bước phụ. Tôi không hề có ý làm cô bị tổn thương.
Huệ Quân cười nhạt.
- Mới khởi đầu mà anh đã đánh giá sai con người tôi.
Lời của Quân cho Hoàn thấy sự lưu lại của mình sẽ bất lợi. Chàng vội móc tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Quân nói.
- Nếu cần gặp tôi, cô hãy đến địa chỉ này.
Huệ Quân bình thản cho danh thiếp vào ngay túi áo không nhìn qua một chút. Hoàn nói.
- Cô hãy tin đây là thiện ý của tôi.
Quân nhún vai.
- Chuyện đó... Tôi sẽ suy xét sau.
- Bởi vì tôi sắp sang úc.
- Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?
Quân hỏi.
- Bởi vì... Tôi không muốn cô đánh giá là... Tôi đã thua cuộc tự ý rút lui... Tôi có việc phải đi vắng một thời gian.
- Vậy à!
Quân thấy buồn cười. Chuyện chẳng giúp ích được gì. Bởi vì Quân nào có ý mình rồi sẽ là bạn của Hoàn đâu?
Quân chào Hoàn rồi tiếp tục bước. Quân biết Hoàn sẽ không theo tiếp. Người đàn ông tự trọng nào cũng phải hành động như vậy.
Võ Trung Triết đứng trước cửa nhà Huệ Quân. Chàng cũng không biết mình đến với mục đích gì. Chỉ biết là Hải Lan nhờ chàng đến gặp Quân vậy thôi. Dù gì thì Quân cũng còn khá xa lạ, mới gặp có hai lần, lại chưa hề có một chút tình cảm. Triết đứng đó ngờ ngợ không muốn bấm chuông. Nhưng rồi cái gì cũng phải tới.
Người ra mở cửa là Huệ Quân. Một nụ cười thân thiện. Võ Trung Triết đã vào nhà không tự nhiên lắm.
Phòng khách tuy nhỏ, nhưng bài trí khá thanh nhã. Trên bàn đã có sẵn hai tách trà bốc khói. Triết nhìn chung quanh. Trên tường có một bức chân dung của Quân được phóng lớn. Khuôn mặt thanh tú của người con gái với nụ cười thật liêu trai.
- Anh tự nhiên nhé. Nếu không thích uống trà cứ nói, tôi có thể pha cà phê hoặc rượu cho anh.
Quân nói, Triết vội xua tay.
- Trà được rồi.
Quân đã ngồi xuống ghế đối diện với chàng, người ngửa ra sau, hai chân duỗi thẳng một cách tự nhiên.
Triết thắc mắc.
- Hình như cô có chuyện gì muốn nói với tôi?
Quân nói.
- Tôi với Hải Lan là bạn thân.
- Điều đó tôi biết, Hải Lan có nói với tôi.
- Tôi cũng biết cả chuyện giữa Hải Lan và anh.
- Rồi sao?
- Tôi cũng biết cả chuyện hai người gặp lại nhau.
- Vâng.
Triết đáp mà không hề có một chút mặc cảm. Ta không hề làm điều gì sai trái. Đó là tình yêu.
- Tôi yêu Hải Lan. Sáu năm trước vì hoàn cảnh tôi không thể sống bên nàng. Còn bây giờ. Tôi không muốn hạnh phúc lại vuột khỏi tay một lần nữa.
- Nhưng chị ấy đã lập gia đình?
- Nhưng đời sống của Lan không có hạnh phúc.
- Tôi nghĩ chuyện này, anh không có quyền can thiệp. Quân nói. Bởi vì... Đó là chuyện gia đình riêng tư của Lan rồi, anh mà nhảy vào chỉ khiến cho chuyện trở nên phức tạp hơn thôi.
Triết nhìn Quân có vẻ nhẫn nhục.
- Vậy thì theo cô... Tôi nên làm gì?
- Tôi thấy anh nên giữ khoảng cách với Hải Lan một chút.
- Chuyện đó thì tôi không làm được.
Triết nói. Qua hai lần tiếp xúc, Triết biết Quân là một cô gái hồn nhiên, tốt bụng chứ không hề có ác ý gì, nên chàng lắng nghe như nghe một người bạn góp ý.
- Nhưng mà anh có biết anh hành động như vậy là không đúng không? Chẳng lẽ trên đời này chẳng còn người con gái nào có thể thay Hải Lan? Một người đàn bà trên ba mươi tuổi đã có hai mặt con?
- Nói ra không biết cô tin không, nhưng rõ ràng với tôi là vậy.
- Tôi không tin.
Quân nói. Quân quen Lan đã bốn năm naỵ Biết từng chi tiết cuộc sống của Lan. Quân thừa nhận Lan cởi mở nhiệt tình, biết cách chinh phục tình cảm người khác... Nhưng tất cả đều có mức độ. Chớ nào có ai đến đỗi mù quáng như Triết.
- Tôi không tin điều đó.
Quân lập lại, nhưng Triết lại nói.
- Tin hay không tùy cộ Với tôi là như vậy đó, và vì vậy tôi cũng không cần sự tán đồng của cộ Tôi trân trọng tình bạn của cô và Hải Lan. Nhưng tôi không để bị cô lung lạc. Tôi hành động theo những gì mình nghĩ.
Lời Triết làm Quân ngỡ ngàng. Triết lại nói tiếp.
- Tôi biết cô là người cầm bút. Vì vậy có thể tình cảm cô nhạy bén hơn người khác, cô phân tích sự việc một cách gãy gọn hơn. Nhưng rất tiếc. Tôi yêu Hải Lan bằng trái tim chứ không phải bằng lý trí. Vì vậy, nếu cô có ý thì cũng nên dẹp đi chuyện thuyết phục tôi xa Lan.
- Anh điên rồi!
- Tôi biết! Triết không cãi - Cô biết không tôi điên hơn sáu năm qua và dự tính sẽ tiếp tục như vậy.
Vậy là quá lắm rồi! Quân nghĩ. Không có cách nào để làm cho anh ta thức tỉnh. Những lời nói vừa rồi đã minh chứng chuyện đó! Trong chuyện này chính Hải Lan cũng có trách nhiệm. Không dứt khoát sẽ đưa đến thảm kịch cho mỗi người.
Nhưng làm sao để ngăn chận chuyện đó đây? Quân nhìn Triết, con người tình si này, chắc chỉ có tận thế mới làm cho lòng anh ta lay chuyển. Quân nghe Triết hỏi:
- Cô còn điều gì muốn nói với tôi nữa không?
- Nói không biết có ích không?
- Cô hẳn biết là... Tại sao tôi không muốn giao du với một người bạn gái nào khác? Cô biết không. Dù cuộc đời có biến thiên thế nào, năm tháng thay đổi nhưng lòng tôi vẫn vậy. Tôi vẫn là của Hải Lan...
- Anh là một con người chung thủy!
- Không phải, mà đấy chỉ vì tôi sống bằng trái tim.
- Nếu vậy tôi có nói thì cũng vô ích thôi.
- Nhưng dù gì thì tôi cũng cám ơn những lời khuyên đầy lý trí ban nãy của cô.
Quân chợt thấy như câu đó đầy mai mỉa, nàng có gắng nói.
- Thôi được. Nếu vậy chỉ cần Hải Lan cương quyết. Nếu chị ấy xa được chồng con, có lẽ anh sẽ hạnh phúc.
- Hạnh phúc à?
- Vâng.
Quân nói nhưng lại biết chuyện đó sẽ không thế xảy ra. Có điều bây giờ có thuyết phục thế nào cũng vô ích.
- Nếu không có gì nữa, tôi về.
- Vâng, anh về.
Quân nói và không đứng dậy. Nàng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn theo. Triết bước ra ngoài cánh cửa khép lại.
Có một người yêu ta như vậy thì tuyệt biết chừng nào.
Lý Minh vòng tay qua người Châu Bội Thị Hai người thân mật như đôi tình nhân trẻ. Họ đi bên nhau mà không ngờ...
Buổi trưa hôm ấy, Võ Hải Lan tranh thủ lúc nghỉ trưa của học trò, nàng đi ra cửa hàng sách mua sắm một vài món dụng cụ văn phòng. Trên đường đi, Lan đã bất ngờ bắt gặp hình ảnh đó. Lan đã yên lặng chứng kiến không một phản ứng. Để cho đôi tình nhân kia tự nhiên, Lan đã nép vào cửa kính của một cửa hiệu, lặng lẽ theo dõi.
Lý Minh đã đưa Bội Thi vào một cái “shop” có lẽ để sắm quần áo. Cái thái độ nũng nịu của Thi cho thấy hai người hẳn đã tằng tịu với nhau lâu lắm rồi.
Chuyện này không phải là Lan không biết. Châu Bội Thi là người tình cũ của Minh trước khi lấy nàng. Sau đó một thời gian hình như có sự đứt đoạn không biết họ nối lại từ lúc nào? Lan cũng đã từng gặp Bội Thi mấy lần trong các bữa tiếp tân. Nhưng họ chỉ chào nhau một cách lịch sự.
Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Lý Minh ngoại tình. Không cần phải xác minh gì nữa. Nghĩ đến chuyện đó Lan chợt mỉm cười. Minh có lẽ ngoại tình từ lâu rồi. Chỉ tại ta không để ý. Như vậy càng tốt. Không còn phải bị dằn vặt gì nữa. Nhưng mà... Thế này có nên tiếp tục tiếp xúc với Trung Triết không? Nếu vậy... Trở về với Triết ta liệu có hạnh phúc không? Không có gì để bảo đảm chuyện đó.
Lan chợt nghĩ đến Huệ Quân. Nàng cũng biết Quân thích Triết. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Quân viết văn nên thích những người đàn ông chung tình, có chiều sâu, có cuộc sống lang bạt. Quân và Triết rất tương xứng nhau. Nhưng dù gì Lan cũng là đàn bà, Lan cũng có cái ích kỷ của mình.
Bóng của Lý Minh và Bội Thi đã khuất ở cuối phố, Lan bước ra khỏi cửa hàng mà đầu đầy những giằng co.
o0o
Dương Tú Bình cúi nhìn những túi xách đã sắp sẵn của mình. Hôm nay Bình về nhà, bác sĩ đã đồng ý để Bình xuất viện.
Chuyện xuất viện của Bình đúng ra đã thực hiện mấy hôm trước. Nhưng Bình vẫn bị giữ lại, nàng biết đây là ý đồ của Lợi. Chỉ có Lợi mới thiết tha với Bình. Còn gia đình nàng? Hình như người nhà đã khá quen với những chuyện Bình làm. Họ không ngạc nhiên. Có chăng thì họ cũng đã xem đây như một mệnh số. Có cứu sống được chăng thì họ vẫn còn một đứa con. Còn nếu Bình chết? Xem như mọi thứ không có trên đời.
Có thể Bình còn là một gánh nặng gia đình nữa là khác.
Bình ngồi trên giường bệnh, nghĩ đến chuyện đó mà chán nản. Mấy ngày nằm ở bệnh viện khiến Bình trở nên xanh xao, tiều tụy.
Lợi bước vào, vừa trông thấy Bình, cười hỏi.
- Vui nhé, sắp được xuất viện về nhà rồi!
Bình không đáp, chỉ nói.
- Bây giờ tôi đã quyết định rồi.
Di Lợi giật mình, hỏi.
- Quyết định gì?
Bình cười nhẹ.
- Lần này về tôi sẽ đi lấy chồng.
Lợi ngẩn ra.
- Nhưng mà Bình lấy ai chứ?
- Thì xem xem có tay nào khờ khạo chịu nhận mình làm vợ. - Bình nói. - Tôi bây giờ chấp nhận, bởi vì tôi thấy lấy ai cũng vậy... Cũng là một con đường đưa đến cái chết.
Không hiểu nghĩ sao. Lợi buột miệng nói.
- Vậy thì lấy tôi đi.
Bây giờ đến phiên Bình ngạc nhiên. Anh chàng có điên không? Sao lại phát ngôn bừa bãi như vậy?
Nhưng Lợi đã lập lại.
- Tôi rất muốn làm chồng của Bình.
Bình lắc đầu.
- Anh chỉ thích nói đùa.
- Thế nào Bình mới cho là nói thật. - Lợi hỏi. - Bình có cần tôi phải quỳ xuống cầu hôn hoặc phải tụ tập mọi người lại tuyên bố chuyện đó không?
- Anh không hề có ý cưới tôi.
- Tại sao vậy? Bình có chỗ nào không xứng?
- Chỗ nào à? - Bình nhìn thẳng mặt Lợi. - Anh là bác sĩ trị liệu cho tôi suốt một năm dài, anh đã biết rõ tôi quá mà. Thì tại sao anh lại dám cưới tôi?
Lợi bước tới ghế trước mặt Bình ngồi xuống. Chàng tỏ vẻ nghiêm túc.
- Thế Bình nghĩ Bình thế nào?
- Anh đừng có giở trò rồng rắn với tôi.
- Nhưng có bao giờ Bình tự nhìn lại mình không?
Lợi hỏi. Bình quay mặt đi, Lợi mạnh dạn nâng cằm Bình lên.
- Bình nói đi, Bình thấy mình có chỗ nào không phải?
- Sức khỏe của tôi.
- Nhưng trên đời này có ai sức khỏe sung mãn đâu?
- Tôi lại có bệnh ưa tự sát!
- Cái đó cũng dễ. Có thể sửa đổi dần. Chỉ cần thay đổi hoàn cảnh sống.
- Tôi không muốn lập gia đình.
- Nhưng không có ai trưởng thành mà chẳng có gia đình cả.
Bình yên lặng nhìn Lợi, rồi buông câu cuối cùng.
- Tôi không yêu anh.
Nhưng Lợi không vì thế thất vọng. Chàng nói một cách tự tin.
- Rồi tôi sẽ cố gắng tập cho em yêu tôi. Có cần bao nhiêu thời gian tôi cũng chờ, không nản.
Lời của Lợi làm Bình ngẩn ra. Lợi lại tiếp.
- Bình nghĩ kỹ đi. Bình đã bảo là lấy ai cũng vậy thì không lẽ Bình lại từ chối lời cầu hôn của tôi?
- Nhưng mà tôi không xứng với anh.
- Dương Tú Bình này! - Lợi cười với Bình. - anh nào có phải hạng quan cao vọng tộc hay trọc phú. Còn em thì cũng không phải là gái bụi đời... thì có gì đâu mà nói là xứng với không xứng.
- Nhưng tôi đâu có hợp với anh?
- Em biết sở thích của tôi là gì không?
Đương nhiên là Bình không biết. Lợi tiếp.
- Em không biết quý trọng bản thân, hay mặc cảm chớ thật ra thì em có kém gì những người con gái khác. Ngược lại nhiều lúc tôi thấy em còn hiểu biết và ngạy cảm hơn. Vì em quá quan tâm đến người khác, nên nhiều lúc em thất vọng và buồn nản.
Lời của Lợi như thấu suốt người Bình, nhưng quyết định của Lợi có nông nổi, tức thời quá không?
- Sao? Em nhận lời cầu hôn của tôi chứ?
Đương nhiên là Bình phải lắc đầu.
- Em quyết định mà chẳng có một chút nào trách nhiệm với bản thân.
- Em là đàn bà!
Bình nói. - Và đàn bà thì có quyền: Tất cả có thể thay đổi ở phút cuối cùng.
- Nhưng anh là một người đàn ông giản dị. Em lấy anh sẽ không sợ hối hận sau này.
- Nhưng anh quyết định khá nông nổi.
- Nếu vậy thời gian sẽ trả lời chuyện đó với em.
Như vậy thì đây không phải là chuyện đùa. Bình nghĩ. Vậy thì phải suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định. Nhưng mà liệu gia đình của Lợi có chấp nhận chuyện này không, khi họ biết rõ bệnh trạng của Bình. Chuyện này hẳn khó. Bởi vì dù gì đây cũng là một gia đình Phương Đông. Đâu có cách mạng nhanh chóng như vậy. Bình phân vân. Bởi vì Bình biết mình sẽ không thể chịu nổi một sự thất bại tiếp.
- Bình có thể về suy nghĩ mấy hôm. - Lợi nói. - Tôi chỉ yêu cầu Bình một điều là có chọn lựa gì thì cũng nên xếp tôi vào hạng ưu tiên.
Bình vẫn chưa tin điều Lợi nói là thật.
- Tôi sẽ không mang cuộc đời tôi hoặc của anh ra làm một trò cười đâu.
Bình nói và chợt nhiên nhớ đến cô y tá hàng ngáy chăm sóc cho mình.
- Anh biết cô y tá họ Trần, có má lúm đồng tiền không?
- Biết chứ?
- Cô ấy có vẻ lưu ý đến anh. Lúc cho tôi uống thuốc hay tiêm thuốc đều nói về anh.
- Thì chuyện đó có gì lạ đâu?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh vậy thôi.
- Vậy thì tôi cũng nhắc cho Bình biết. - Lợi từ tốn nói.- Có một gã con trai rất thích cộ Gã đã mở lời cầu hôn cộ Chuyện đó hẳn cô biết chứ?
Bình đứng yên.
- Thế nào rồi ba mẹ cô cũng đến đây, tôi sẽ nói chuyện với họ.
Lợi nói và sau đấy đi ra, đến ngoài cửa Lợi còn quay lại nói.
- Từ đây về sau Bình tuyệt đối không được tự sát hay có một ý niệm không hay nào. Bằng không, nếu phải đuổi theo cô xuống địa ngục, tôi cũng không từ nan. Bình phải hiểu như vậy nhé.
Rồi Lợi mới bỏ đi thật. Dương Tú Bình nhìn theo, chợt xúc động. Lợi nói thật đấy chứ? Vậy thì ta phải suy nghĩ cho kỹ, thật kỹ. Bằng không sẽ chẳng phải chỉ có một mình ta khổ đâu.
Huệ Quân nằm trong phòng chị Linh chờ đợi. Phải nói là Quân có một bà chị tháo vát, thông minh và ít khi để cho tình cảm lũng đoạn cuộc sống. Có lẽ chính vì vậy mà chị Linh không lấy chồng. Không để cho một anh con trai nào đấy xỏ mũi.
Vui đùa thì được! Nhưng chỉ dừng lại ở cái mức đó.
Chính vì vậy mà hôm nay, Quân muốn gặp chị Huệ Linh, để giúp khai thông một vấn đề.
Huệ Quân nhìn vào đồng hồ. Giờ này chị Linh sắp về tới. Và đúng như điều nàng nghĩ. Quân nghe có tiếng chân rồi tiếng mở cửa.
Chị Huệ Linh vừa vào đến phòng đã cởi phăng áo ra. Trông thấy Quân nằm trên giường mình, Linh hỏi.
- Hở? Hôm nay mi không đi Cơ Long à?
- Em định gặp chị có chút việc.
Huệ Linh cười.
- Chuyện tình cảm phải không?
- Còn chuyện gì nữa?
- Em nghĩ là chị có thể giúp em được à?
- Chị là chị của em cơ mà?
Quân nói làm Linh cười. Thay chiếc áo ở nhà rồi Linh nhìn em gái.
- Thế nào mà phải gỡ rối tơ lòng? Có phải đã yêu nhầm một anh chàng đã có vợ rồi không?
- Không phải. Nhưng mà... Hiện nay em cũng không biết đấy có thể gọi là tình yêu không?
Huệ Quân ngồi dậy, tay chống cằm tiếp.
- Em chỉ cảm thấy là mình không nên. - không nên thích một người như vậy.
- à... nghĩa là mi đang đi vào ngõ cụt? - Huệ Linh chưa gì đã cắt ngang. - Em nên nhớ là trên đời này đàn ông họ đầy rẫy, không tội gì mình lại làm khổ chính mình. Đấy là kinh nghiệm của chị. Em cần phải ghi nhớ nằm lòng điều đó.
- Nhưng em đã bị cuốn hút.
- Trên đời này có biết bao thứ thu hút được tả - Linh nói- Nhưng có thế nào thì ta cũng phải bình tĩnh khách quan, chớ có thật tình quá mà thiệt.
Huệ Linh ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm gỡ đầu, rồi quay lại hỏi.
- Có phải anh chàng bác sĩ Ngô Di Lợi không?
Huệ Quân cười như đứa con nít.
- Tại sao chị lại nghĩ đến điều đó?
- Ở nhà này mẹ đã thất vọng với chị quá nhiều, nên đặt hết hy vọng vào em. Vì vậy chị thấy lúc gần đây mẹ hợp đồng với bà Ngô, tấn công em dữ quá.
- Nhưng em với anh Lợi không hạp.
- Đúng, chị cũng thấy đều đó.
Quân thắc mắc.
- Mà chị định suốt cuộc đời này không lấy chồng thật sao?
Huệ Linh nhìn ảnh mình qua gương.Trên ba mươi tuổi. Cái dáng dấp thanh xuân đang phai dần. Những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên trán. Linh đáp.
- Có lẽ vậy.
- Em biết hiện nay có rất nhiều đàn ông đang vây quanh chị cơ mà?
- Đúng. - Linh cười buồn nói. - Nhưng em biết không, họ làm vậy với một mục đích là kéo chị lên giường. Chớ nào có tốt lành gì?
- Đối tượng của chị phải như thế nào?
- Thế còn em?
Huệ Quân định nói phải có cái chung thủy như Trung Triết, và cao, đẹp trai, giàu có, lỏi đời như Lý Hoàn. Nhưng lại nói.
- Không biết, đợi lúc gặp sẽ hay.
Huệ Linh lắc đầu.
- Em nói dối, em đã gặp rồi, bằng không em nào có đến đây tìm chị làm gì?
- Da...
- Có phải là em đang rối rắm?
- Vâng, em thật sự rối. - Huệ Quân thú thật. - Em tưởng là mình có quá nhiều người chiêm ngưỡng, nhưng cuối cùng chẳng có người nào cả.
- Vậy thì em khoan quyết định, hãy đứng bên lề.
- Nhưng em lại không làm được điều đó.
Huệ Linh nhún vai.
- Vậy thì chỉ còn có nước em cầu nguyện đi, biết đâu Thượng đế sẽ đoái hoài đến mà ban cho em phép lạ.
- Chi Linh! Em nghĩ là... Chỉ phải là một chuyên gia về tình yên chứ?
- Chuyên gia à? - Linh tự chỉ vào mình. - Nếu đúng như điều em nói thì bây giờ chị đã là phu nhân của một tay đàn ông nào rồi. Biết đâu lại là thủ lĩnh của một đám tiểu yêu. Rồi suồt ngày quần quật với thau quần áo, với bếp núc...
Bây giờ thì Huệ Quân mới hiểu. Chị Linh cũng mong mỏi lập gia đình. Muốn có một mái ấm hạnh phúc thật sự. Có điều chị ấy kén chọn, không muốn tự làm khổ mình.
Thì ra đã là đàn bà trên đời này, ai cũng như ai.
- Vậy thôi, để em về phòng riêng của em vậy.
Quân nói và nhảy xuống giường. Linh nhìn theo.
- Em đã tự tìm được cách giải cho chính mình?
- Vâng.
- Vậy thì gắng mà lấy chồng sớm đi, để ta sớm có cháu bồng.
- Em sẽ cố!
Quân nói.
- Thôi chào chị!
- Chào em.
Huệ Quân đi ra ngoài, khép cửa lại. Mặc dù Linh không hề nói rõ cái gì, nhưng Quân đã biết. Cái chuyện giữa Hải Lan và Trung Triết. Tốt nhất Quân không nên chen vào.
Mọi thứ rồi tự nó sẽ giải quyết thôi.
Võ Hải Lan nằm trong lòng Trung Triết. Họ đã thuê phòng này trong một khách sạn nhỏ.
Mọi chuyện đã quạ Triết đang nằm đấy hút thuốc. Chàng có vẻ suy nghĩ. Suy nghĩ điều gì thì Lan không biết. Nhưng Lan cũng không hề mặc cảm. Lan nghĩ mình chỉ làm những gì mình muốn làm... Lan nào biết là đã có một sự thay đổi lớn lao trong ý nghĩ của Triết.
Suốt sáu năm qua, Hải Lan vẫn là niềm sống, là hy vọng của Triết. Vậy mà hôm nay không hiểu sao Triết lại có cảm giác như lạc điệu, mệt mỏi.
Mặc dù vẫn có cái cảm giác hòa hợp trên thân xác. Triết vẫn đạt đến tuyệt đỉnh của khoái cảm. Nhưng Triết thấy như thiếu thốn một cái gì. Phải chăng vì khi gần nhau, Hải Lan không còn là Hải Lan ngày nào, mà bây giờ đã là bà Lý Minh? Phải chăng vì Lan đã là mẹ của hai đứa bé? Khiến Triết có mặc cảm phạm tội? Triết cũng không phân tích được.
Hải Lan ngước lên nhìn Triết. Triết đang nghĩ ngợi gì thế? Buồn chán? Hối hận? Thất vọng? Lan gọi.
- Anh Triết.
Triết dụi tắt thuốc, cúi xuống hôn lên trán Lan, yên lặng. Lan hỏi.
- Anh có thấy hối hận không?
- Hối hận điều gì?
- Sáu năm mong đợi cái ngày hôm nay.
Triết chỉ lắc đầu không đáp, Lan lại hỏi.
- Em bây giờ không phải là Hải Lan ngày cũ của anh rồi, phải không?
- Anh vẫn thấy thế.
- Em không tin. - Lan nói. - Nhìn thái độ anh, em thấy có cái gì lạ lắm.
Lạ à? Triết định hỏi. Thế nào mới gọi là không lạ? Nhưng lại thôi. Con người nhiều khi thật là kỳ cục. Khao khát, chờ đợi nôn nã những gì mình không đạt được nhưng khi đã có rồi... Mọi thứ trở nên không quan trọng nữa... Nếu lúc gặp lại, Hải Lan cự tuyệt giữ khoảng cách với chàng, có lẽ Triết sẽ đau khổ. Nhưng cái tình yêu tuyệt vọng kia sẽ càng nung nấu hơn, cháy rực hơn. Phải chăng bây giờ mọi thứ đã quá muộn?
Triết nhớ đến lời của Huệ Quân.
- Anh Triết, anh đang nghĩ gì đó?
- Nghĩ về chuyện của chúng mình.
- Chuyện chúng mình thì sao?
- Đi đến đâu?
- Chưa biết, còn anh?
Triết lắc đầu. Một buổi vụng trộm để đạt được điều gì? Một sự thỏa mãn về tâm lý? Xác thịt? Tình yêu?
Trước khi gặp nhau. Lan có nghĩ đến điều đó không?
- Em có cho Huệ Quân biết chuyện này không?
Lan hiểu Triết nói gì, nàng đáp.
- Không, nhưng mà em nghĩ là Quân rồi cũng nghĩ ra. Cô ấy nhạy bén lắm.
- Và lúc đó... Cô ta sẽ trút hết trách nhiệm cho anh.
- Anh sợ à?
- Không sợ.
Triết nói, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn. Lan cũng biết như vậy.
Triết ngồi dậy, lấy đồng hồ ra xem, rồi nói.
- Khá khuya rồi!
- Em biết.
Lan nói nhưng vẫn nằm yên.
- Hải Lan này...
Lan nói như yêu cầu.
- Anh hôn em lần nữa đi.
Trung Triết cúi xuống. Tạm thời quên hết mọi thứ! Chỉ nghĩ đến những gì mình đang có thôi.