Chí Tường nằm ngửa trên giường, đôi mắt mở thật to, nhìn trừng trừng lên phần trần nhà trước mắt. Trên trần nhà có một vết nước loang lỗ, giống như hình một đầu người mình sư tử, chàng đã nhìn vết nước đó, suốt hơn ba tiếng đồng hồ rồi!
Chí Viễn ngồi bên cạnh giường, hút thuốc liên miên, nguyên cả căn phòng bao phủ một lớp khói mờ mờ, chiếc gạt tàn thuốc trên bàn học, cũng đã chất đầy tàn thuốc lá. Cả hai anh em, một người ngồi đó, một người nằm kia, người nào cũng mãi lo suy nghĩ về tâm sự của mình.
Cuối cùng, Chí Viễn phá tan bầu không khí im lặng, giọng nói chàng khàn đục, tâm tình kích động:
- Chí Tường, em có thể nào hào sảng một chút không? Đàn ông con trai, đại trượng phu sống trong trời đất, có thể co có thể giãn! Anh không lấy chuyện làm công nhân là buồn khổ, thế mà sao em lại giống như là đến ngày tận thế vậy? Em phải hăng hái lên dùm anh một chút, vui vẻ một chút, được không? Nếu như em vẫn còn cứ cú rủ co ro như thế, thì anh thật sự nổi giận đó nhé, anh nói cho em biết! Anh thật sự nổi giận bây giờ à!
Chí Tường từ trên giường ngồi phắt dậy, nhìn trừng trừng vào Chí Viễn:
- Anh Hai, em nghĩ ra rồi!
- Nghĩ ra cái gì?
- Ngày mai, em sẽ đến trường xin nghĩ học, đi tìm một công việc làm, cả hai anh em mình hợp sức làm việc, kiếm tiền gửi về cho ba mẹ, trả hết phần nợ đang có, sau đó, em đi làm, anh tiếp tục học phần thanh nhạc dang dở của anh, vì em hãy còn trẻ, còn rất nhiều thời gian...
Gương mặt của Chí Viễn trở nên đỏ gấc, chàng giận dữ đập tay xuống bàn nghe đánh bốp một cái, chàng đã thật sự nổi giận, đôi mắt chàng chứa đầy lửa bừng bừng, tròng trắng mắt nổi đầy gân đỏ:
- Nói bậy! Đừng bao giờ nhắc đến chuyện thanh nhạc của anh nữa, Nếu như anh có thực tài, có thể học được thành công, thì anh đã trở thành nhà thanh nhạc từ lâu rồi!
Chí Viễn tiếp:
- Anh nói cho em biết, Chí Tường, em đã buộc anh phải nói ra sự thật phủ phàng, anh coi như đã xong rồi, anh không còn là một thiên tài mang đầy hùng tâm tráng khí của tám năm về trước nữa! Từ lâu, anh đã không còn gì nữa cả, từ lâu, anh đã chỉ là một vật phế thải! Trước khi em đến đây, anh không hề biết rằng cuộc đời của mình còn có một ý nghĩa gì? Từ lúc em đến đây, trẻ tuổi, ưu tú, mang đầy hoài bão... anh lại hình như thấy được hình ảnh của mình tám năm về trước, anh mới coi như sống lại thêm một lần nữa! Từ nhỏ, ai cũng đều nói em là hình ảnh của anh, nếu như em đã là hình ảnh của anh, thì những gì anh không làm được, em phải làm hộ cho anh, những gì anh đã thất bại, em phải làm cho thành công, những gì anh bỏ dở dang nửa đường, em phải hoàn thành nó! Chỉ cần anh có thể vun bồi cho em, giúp em đi đến thành công, thì coi như anh đã không sống thừa, cuộc đời của anh cũng sẽ có giá trị hơn! Em biết không? Em hiểu không?
Chí Tường ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Chí Viễn, không hiểu, chàng lớn tiếng nói:
- Em không biết, em không hiểu! Tại sao anh lại buông rơi hy vọng của mình? Tại sao anh lại đem hy vọng của anh đặt vào em chứ? Anh không hề có lý một chút nào cả!
Chí Viễn chụp ngay vào bờ vai của Chí Tường, kêu lên thật to:
- Hãy nhìn anh xem! Anh đã ba mươi hai tuổi rồi! Chưa bao giờ có một nhà thanh nhạc nào bắt đầu ở tuổi ba mươi hai! Em hãy còn trẻ, những bức họa của em đã được học viện nghệ thuật công nhận, em sẽ trở thành một nhà nghệ thuật vĩ đại! Nếu như bây giờ em đi làm công, em sẽ trở thành giống như anh...
Chí Tường chỉ lắc đầu quầy quậy:
- Em không cần biết! Em không thể dùng những đồng tiền anh đi làm công nhân cực khổ, để đi học trong cái trường nghệ thuật đắt tiền như vậy được! Thà rằng em không thành một thứ gì hết, chứ cũng không muốn đi học ở cái trường đắt như quỷ đó nữa! Cho dù anh có nói như thế nào đi nữa, ngày mai em cũng sẽ đến trường xin thôi học...
Chí Viễn dùng sức nhấc Chí Tường dậy, nhìn trừng trừng vào mắt của chàng, giọng chàng rít ra từ kẻ răng:
- Em có chịu nói chuyện cho đúng lý hay không?
- Dĩ nhiên là em nói chuyện đúng lý! Và cũng vì muốn cho đúng lý, nên em mới không thể tiếp tục học nữa!
Giọng của Chí Viễn, trầm thấp nhưng chứa đầy sức mạnh, ánh mắt chàng nhìn Chí Tường hừng hực lửa:
- Em muốn cho cha mẹ ôm hận suốt đời hay sao? Anh đã coi như bỏ đi rồi, em cũng muốn mình bị hủy diệt hay sao? Chí Tường, hãy dùng lý trí của em một chút, suy nghĩ cho kỷ một chút, hãy để cho hai đứa con thiên tài của ba mẹ, dù sao cũng phải có một đứa học được thành tài chứ! Ba mẹ có một đứa con đi làm công nhân ở ngoại quốc là đủ rồi, chẳng lẽ cả hai đứa đều cùng đi làm công nhân cả sao?
Giọng nói của Chí Viễn, đau đớn biết mấy, thành khẩn biết mấy, điều đó làm cho Chí Tường bị đánh ngã hoàn toàn. Chàng nhìn anh mình, nói không nên lời, đôi chân mày chau lại, đau khổ. Chí Viễn từ từ buông chàng ra, từ từ đứng dậy, đi vòng vòng trong phòng, từng vòng, rồi lại từng vòng. Chí Tường dùng tay chống cằm, đầu óc chàng là cả một phiến rối loạn, trái tim chàng vừa chua xót, vừa đau khổ, vừa đắng cay. Một lúc sau, chàng mới nói lên một câu thật thống thiết:
- Anh làm công, em đi học, anh bảo em làm sao học cho nổi?
Chí Viễn dừng lại trước mặt chàng, nói bằng một giọng sôi nổi:
- Em sẽ học nổi! Nhất định là em sẽ học nổi! Nếu như em vẫn còn sự kính trọng và sùng bái thằng anh này của em như khi xưa, nếu như em không vì anh là một người công nhân mà coi thường anh, thì, em hãy vì anh mà tiếp tục học! Dành lại niềm kiêu hãnh cho anh! Chí Tường! Coi như em làm cho anh vậy!
Chí Tường ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Chí Viễn:
- Anh Hai, đó là hy vọng của anh chăng?
- Đó là toàn bộ hy vọng của anh! Hy vọng lớn nhất đời của anh!
Chàng gần như kêu lên bằng một giọng thống khổ.
Chí Tường cúi thấp đầu, yên lặng không nói, một lúc sau, chàng lại ngẩng đầu lên, nhìn Chí Viễn thật lâu, thật lâu, sau đó, chàng mới nói bằng một giọng cương quyết, khẳng định rằng:
- Thôi được! Em nghe lời anh! Em sẽ tiếp tục học! Thế nhưng, em phải đổi sang học viện Nghệ Thuật Quốc Gia để học, học phí ở đó rẻ hơn bên đây. Ngoài ra, em còn muốn dùng thời giờ rảnh rổi của mình, tìm một công việc gì đó để làm thêm!
Chí Viễn nói:
- Em có thể chuyển sang học viện Nghệ Thuật Quốc gia để học, thế nhưng, ở đó cần phải thi vào, chưa chắc đã sắp xếp cho em vào học lớp như ý muốn, còn ở trường bên đây, đã có mấy ông giáo sư đều thưởng thức tài của em. Trường học ở đây lại theo chế độ tín chỉ, em có thể lấy nhiều tín chỉ, hoàn thành môn học sớm, tốt nghiệp sớm. Anh khuyên em đừng nên đổi trường, đừng nên vì chuyện nhỏ mà mất chuyện lớn! Còn như việc làm thêm đấy à? Em miễn nói đến chuyện đó dùm anh đi! Thay vì đi làm thêm, em dùng thì giờ đó để học thêm dùm anh thì tốt hơn!
- Anh Hai!
Chí Tường cắn chặt răng, chàng không biết phải nói thêm gì nữa, đành phải im lặng.
Chí Viễn vỗ thật mạnh vào vai Chí Tường một cái, đôi tròng mắt chàng long lanh ngấn lệ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười an ủi. Chàng nói:
- Em chịu rồi, phải không? Em không còn đổi ý nữa rồi, phải không? Anh biết mà, dù sao, em cũng là em của anh! Anh biết em sẽ không phụ lòng anh, anh biết! Em giống anh, cũng cứng đầu như anh, cũng háo thắng như anh!
Cuộc tranh luận kết thúc, Chí Tường lại nằm vật trở xuống giường, chẳng đặng đừng! Chàng lại tiếp tục nhìn lên vết nước ố loang trên trần nhà. Tâm tình kích động đã qua đi, thay thế vào đó, là một sự đau đớn và khổ sở ngấm ngầm lan rộng. Chí Viễn cũng nằm lên giường, giống như em, chàng cũng nhìn lên vết nước loang trên trần nhà. Có một khoảng thời gian thật lâu, trong phòng im lặng không một tiếng động, sau đó, Chí Tường hỏi bằng một giọng trầm thấp, bình lặng:
- Bác Cao và Ức Hoa, đều giúp anh dấu em, phải không?
- Tại vì anh bảo họ dấu em.
Chí Tường thở dài thật nhẹ:
- Em giống như một thằng ngố! Một thằng ngốc!
Chí Viễn đưa tay tắt đèn:
- Đừng nên trách móc gì nữa hết, Chí Tường! Định mệnh vẫn không đến nổi nào tệ bạc đối với chúng ta, anh đã có một đứa em là em, em đã có một người anh là anh, ba mẹ đã có hai đứa con là chúng ta, định mệnh đã không đến nổi nào tệ bạc với chúng ta, Chí Tường, đừng nên oán trách gì hết. Ngủ đi, cố gắng ngủ một chút, sáng mai em còn phải đi học nữa!
Đôi mắt Chí Tường nhìn ra cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, ngoài song cửa đã hiện sắc trắng. Chàng nằm đó, dùng toàn bộ tâm trí gậm nhắm những câu nói của Chí Viễn; định mệnh vẫn không đến nổi nào tệ bạc với chúng ta, vì chúng ta đã có nhau, và ba mẹ đã có cả hai chúng ta? Càng nghĩ chàng càng cảm thấy xót xa, càng nghĩ chàng càng cảm thấy trên vai mình, gánh một gánh trách nhiệm vô cùng nặng nề! Trước mắt chàng hiện lên hình ảnh Chí Viễn vác cây trụ đá trong hí viện, thấp thoáng đâu đó, chàng cảm thấy cây trụ đá đó, cũng đè nặng lên vai mình; trụ đá của La Mã! Trụ đá của hoàng cung Quirinal! Trụ đá của cổ thành La Mã! Và cũng là trụ đá của gia đình mình! Trụ đá của anh mình! Chàng tự lẩm bẩm:
- Mình phải vác nó lên! Mình phải vác nó! Cho dù đó là của mình, hay là của anh Hai!
***
Đêm đó, chàng vẫn đến nhà họ Cao ăn cơm tối như thường lệ, hiển nhiên, cha con nhà họ Cao đã biết việc chàng khám phá ra bí mật của Chí Viễn, vì chàng im lặng, nên cha con họ Cao cũng vô cùng im lặng. Sau khi ăn cơm xong, Ức Hoa cũng đưa cho chàng một ly café như thường lệ, sau đó, nàng dựng bàn ủi lên, bắt đầu ủi quần áo, Chí Tường chú ý nhìn, thấy đó toàn là quần áo của hai anh em chàng.
Ông Cao bình thường làm việc ở nhà ngoài, đêm nay, ông lại đem chiếc hộp đựng đồ nghề để vào nhà trong, vặn thêm đèn lên, đeo mắt kiếng vào, ông bắt đầu ngồi may giày dưới đèn, sợi dây da xuyên lên xuyên xuống từ những lỗ thủng đã xỏ sẵn của đôi giày da, ông Cao dùng sức kéo sợi dây lên lên xuống xuống, dây da xuyên qua lỗ thủng, phát ra từng tiếng kêu đơn điệu.
Chí Viễn cầm ly café trên tay, trầm ngâm mở miệng:
- Bác Cao, từ đây mỗi tối, cháu đến học làm giày với bác nhé, được không?
Xuyên qua cặp kính lão, ông già ngước lên nhìn chàng một cái, ông trả lời chàng không liên quan gì đến câu hỏi:
- Chí Viễn giống như con trai của bác, bao nhiêu năm nay, bác chứng kiến cảnh cậu ấy phấn đấu, vùng vẩy, ngã xuống. Bác muốn giúp cậu ấy, nhưng không biết phải giúp như thế nào? Trước khi cháu đến, có một khoảng thời gian rất lâu, Chí Viễn không hề biết cười, cũng không hề có sức sống. Sau đó, có một hôm, cậu ấy đến đây tìm chúng ta, vui mừng hớn hở, vừa cười vừa nhảy nói rằng, cháu sắp đến đây. Từ đó về sau, lúc nào cậu ấy cũng nói về cháu, từ sáng đến tối, những bức họa cháu gửi đến, cậu ấy đem gửi đi các trường, tìm giáo sư, xin giấy nhập học. Cuối cùng, chọn cho cháu học viện nghệ thuật này, học phí rất mắc, nhưng giáo sư ở đó thưởng thức tài của cháu nhất. Đợi đến khi cháu đến đây, cậu ấy giống như một người hoàn toàn khác hẳn, cậu ấy lại có mục đích chính xác của đời sống, lại có sự tự tin, lại có hy vọng... Cậu ấy đem tất cả hy vọng đặt hết vào người cháu, mong muốn vun bồi cho cháu trở thành một nghệ thuật gia, chứ không phải muốn cho cháu trở thành một người thợ làm giày.
Ông già ra sức kéo sợi dây lại thật chặt.
Chí Tường cảm thấy toàn thân rúng động, chàng ngồi đó nhìn ông già, trong lòng ngẩn ngơ. Mái tóc bạc phau phau, những ngón tay đã bị màu da thuộc dính vào không rửa sạch được, những động tác thành thạo nhanh nhẹn. Một người thợ làm giày già lão! Đôi mắt dưới làn kính lão kia, chứa đựng bao nhiêu trí tuệ, nhìn thấy bao nhiêu cuộc đời!
Chàng từ từ cất giọng hỏi:
- Bác Cao, bác quen với anh hai cháu lâu rồi, bác có thể nào nói cho cháu biết, tại sao anh ấy không học cho xong chương trình thanh nhạc mà anh ấy đã chọn? Tám năm trước, khi anh ấy rời khỏi Đài Loan, anh là một thiên tài được công nhận!
Ông già cúi đầu xuống, một mặt làm việc, một mặt thật trầm tĩnh, dùng một giọng nói không cao không thấp, như thể đang kể lại một câu chuyện cổ tích thời xa xưa, từ từ nói rằng:
- Tám năm trước, cậu ấy quả thật là một thiên tài! Cậu ấy theo học thanh nhạc ở học viện Âm Nhạc Quốc Gia, trong trường, cậu ấy đã từng diễn rất nhiều vở nhạc kịch, lại đóng vai chính. Thế nhưng, nghe nói gia đình của các cậu phải mượn nợ cho cậu ấy đi du học ngoại quốc, vì vậy, sau những giờ học, cậu ấy còn phải lo cố gắng làm việc, để gửi tiền về nhà. Nói cho đúng ra, đời sống của phần lớn các sinh viên du học ở ngoại quốc đều rất khổ sở, phải lo ứng phó với bài vở đã là một việc đòi hỏi toàn bộ tâm trí, lại còn phải phân tâm ra làm việc thêm, do đó bị mất đi học bổng, muốn có được tiền đóng học phí, lại gửi tiền về nhà, cậu ấy đã làm việc cực như trâu.
Ông già tiếp:
- Lúc đó, cơ thể của cậu ấy khỏe mạnh, lại bướng bỉnh háo thắng, mỗi lần đến kỳ nghĩ hè, cậu ấy thường đi làm những công việc mà những người khác không chịu làm, làm càng cực, tiền lương càng cao. Và như thế, năm năm trước, khi cậu ấy đã sắp ra trường, mùa Đông năm đó, cậu ấy xin được một công việc ở trên núi. Năm đó, tuyết rơi nhiều hơn những năm khác, bọn họ làm đường trên núi, dưới những trận mưa tuyết, núi bị lở, cậu ấy bị chôn sống dưới tuyết, khi moi ra được, cậu ấy gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp, sau đó, cậu ấy bị mắc chứng bệnh viêm phổi và viêm khí quản, phải nghỉ học, nằm bệnh viện hết hai tháng!
Chí Tường kinh hoàng mở to đôi mắt:
- Ở nhà ba mẹ và cháu không hề hay biết gì về chuyện đó!
Ông già ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn chàng một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục làm việc:
- Các sinh viên du học có thói quen là, báo chuyện vui chứ không báo chuyện buồn, cậu ấy không chịu báo tin về nhà, cũng không chịu tìm đến sứ quán để nhờ giúp đỡ, lúc đó, chỉ có bác và Ức Hoa lo cho cậu ấy. Dù sao, cơ thể của cậu ấy phải được kể là khỏe mạnh, phục hồi lại rất nhanh, thế nhưng, giọng hát của cậu ấy thì hoàn toàn bị hủy hoại...
Ông già để kim chỉ xuống, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chí Tường:
- ... Cậu có bao giờ nghe ai nói, người bị hư giọng hát, có thể học được thanh nhạc chăng? Đừng nói gì đến ca kịch, ngay cả một bài hát nhi đồng phổ thông, cậu ấy cũng không hát được nữa!
Chí Tường cắn cắn răng, đầu óc quay cuồng quay nhìn sang hướng khác, vừa đúng lúc nhìn thấy Ức Hoa đang ủi quần áo, lúc đó, có hai giọt nước mắt, lặng lẽ từ trong đôi mắt của Ức Hoa, rơi xuống trên chiếc áo nàng đang ủi, Ức Hoa vội vàng đưa bàn ủi đẩy tới một cái, chỉ nghe phát ra một tiếng "xèo" thật nhỏ, hai giọt nước mắt đã biến mất không để lại một dấu vết gì.
Ông già để đồ nghề vào trong hộp, lui cui đứng dậy:
- Do đó, Chí Tường, cậu đừng nên suy nghĩ lung tung gì nữa cả, không cần phải tìm việc làm, cũng đừng nên cảm thấy có lỗi với Chí Viễn, điều cậu có thể làm được, là cố gắng học hành, cố gắng học vẽ, đợi đến khi cậu có chút thành tựu, thì Chí Viễn cũng sẽ được cứu rỗi!...
Ông đi đến bên Chí Tường, dịu dàng đặt bàn tay mình lên trên bàn tay của chàng, thấp giọng nói thêm một câu:
- ... Hãy giúp cậu ấy! Chí Tường! Cậu ấy là một thanh niên rất tốt! Những gì cậu có thể làm được, là cố gắng học hành, chứ không phải tìm việc làm!
Chí Tường và ông già yên lặng nhìn nhau, bên tai họ, chỉ có tiếng xì xèo phát ra từ chiếc bàn ủi của Ức Hoa vẫn đang đẩy tới đẩy lui.
Đời sống tiếp theo sau đó, là tích tụ của những bận rộn và phấn đấu. Đối với Chí Viễn mà nói, là làm việc như điên, làm thêm giờ, lại làm thêm giờ, trong công xưởng nơi chàng làm buổi chiều, chàng làm đủ mọi việc, từ gánh đất đến khiêng gạch, từ lái xe hàng cho đến vác đá, chỉ cần sức chàng có thể làm được, chàng đều làm hết cả! Ở ca kịch viện, từ tháng mười một đến tháng ba, là mùa diễn xuất những vở ca nhạc kịch cở lớn, và cũng là mùa thịnh nhất của ngành ca nhạc kịch, chàng lại càng bận rộn hơn nữa. Bận rộn dựng phong cảnh, bận rộn dọn dẹp sân khấu, bận treo những tấm bảng quảng cáo... chàng không bao giờ xin nghĩ phép, không bao giờ thở ra mệt nhọc, chàng làm việc như con trâu mang trên cổ chiếc gông cày.
Đối với Chí Tường mà nói, là ngốn ngấu những kiến thức một cách điên cuồng, học hỏi một cách điên cuồng, vẽ tranh một cách điên cuồng... khi luồng hơi lạnh đầu tiên của mùa đông thổi vào thành phố La Mã, Chí Tường đã bị mê hoặc bởi ngành điêu khắc, chỉ có ở Âu Châu, bạn mới hiểu được thế nào là "điêu khắc"! Chàng học cách khắc tượng, quan sát tác phẩm của người khác, mỗi tuần vào ngày cuối tuần, chàng vác giá vẽ, đi đến từng khu công viên ở ngoại ô, ghi vẽ lại đặc điểm của từng bức tượng điêu khắc, tượng người, tượng thần, tượng chiến sĩ, tượng ngựa... chàng vẽ cả trăm, cả ngàn tấm. Trong nhà, cũng bắt đầu chất đầy những nguyên liệu để nắn tượng, cùng những tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thành của chàng.
Buổi tối, khi Chí Viễn làm việc trở về nhà, thường thấy ở phòng khách bày la liệt đủ loại bảng vẽ tốc họa, cùng những hình nắn còn phôi thai, còn Chí Tường thì nằm co rút trên sàn ngủ một cách mê mệt, trên tay vẫn còn nắm chặc cây dao điêu khắc hoặc bút than. Mỗi lần như thế, Chí Viễn thường hay đứng dừng ở đó, nhìn Chí Tường cả mấy phút đồng hồ bằng ánh mắt thương xót, sau đó mới nhẹ nhàng gọi chàng dậy, vào giường ngủ tiếp.
Còn phần Chí Tường, mỗi sáng khi thức giấc, chàng thường hay nhìn vào gương mặt ngủ mê mệt, tiều tụy, gầy ốm của anh mình một lúc thật lâu, thật lâu, sau đó nhẹ nhàng khoác thêm áo xuống giường, đi nấu sẵn một bình café, giữ sẵn độ ấm để ở đó, lại đem bánh mì để sẵn vào lò nướng, luộc sẵn hai cái trứng gà, cắt sẵn một dĩa táo, sắp tất cả lên bàn ăn, cuối cùng để thêm một mảnh giấy nhỏ:
- Anh Hai, đừng quên ăn sáng nhé!
- Anh Hai, đừng làm việc quá sức đấy!
Chí Tường tan học về nhà, cũng thường thấy những mảnh giấy nhỏ của Chí Viễn viết cho chàng:
- Ngày mai là cuối tuần, sao không dẫn Ức Hoa đi ra ngoài vẽ cảnh, tiện thể đi chơi luôn?
- Đêm nay trời hơi lạnh, có thể ở nhà Ức Hoa lâu một chút để sưởi ấm đấy!
- Con mọt sách, trong lúc học hành, cũng đừng nên quên chuyện gia đình đại sự!
Ức Hoa! Chí Viễn không bao giờ quên chuyện tác hợp chàng và Ức Hoa, chàng lại cảm thấy rất khó giải thích với anh rằng, chàng và Ức Hoa tuy rằng càng ngày càng thân mật với nhau hơn, thế nhưng lại không phải là loại tình cảm mà Chí Viễn muốn chàng và Ức Hoa phải có. Thật là kỳ lạ, Ức Hoa là một người con gái tế nhị và dịu dàng, yên lặng và trầm tĩnh, tuy rằng không thể nói thuộc về loại xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Thế nhưng, nàng lại không có cách gì đốt lên ngọn lửa trong lòng chàng. Chàng cũng đã từng nói một cách thẳng thắn với Chí Viễn rằng:
- Anh Hai, Ức Hoa là tri kỷ của em, bạn của em, em gái của em, nhưng không thể nào trở thành người tình của em được! Anh đừng nên nhiệt tâm quá độ như thế, được không? Huống chi hiện thời, toàn bộ tâm trí của em chỉ để dành vào chuyện học hành, không hề có tâm tình để nói chuyện tình yêu vớ vẫn!
Thế nhưng Chí Viễn lại đầy lòng tin tưởng, chàng lại thân mật vò tóc của Chí Tường:
- Thôi thì từ từ vậy! Bây giờ em để toàn tâm toàn trí vào việc học hành là chuyện rất phải, thế nhưng, cho dù em có muốn tìm bạn gái hay không, khi tình yêu thật sự tìm đến, thì em có tránh cũng tránh không khỏi đâu!
Thật không? Tình yêu có quả thật đột nhiên tìm đến chăng? Tình yêu có thể từ trên trời rơi xuống chăng? Có quả thật một khi tình yêu đến thì có tránh cũng tránh không khỏi chăng? Cho dù thế nào đi nữa, ngày hôm đó, trong lịch sử cuộc đời của Chí Tường, cũng là một ngày kỳ diệu không ngờ!
Hôm đó là ngày chúa nhật, trời đã vào tháng mười hai, khí hậu rất lạnh, nhưng ánh mặt trời lại rất đẹp.
Từ sáng sớm, Chí Tường đã đến biệt thự Borghese - và cũng chính là Bảo tàng viện Borghese, ngôi biệt thự này nằm trong khu công viên Borghese, nổi tiếng nhờ có bức tượng lõa thể của bà Pauline Borghese, em gái của Napoleon. Thế nhưng Chí Tường không đến đây vì bức tượng lõa thể đó, mà chàng đến vì một tác phẩm khác của Bernini: Chụp bắt.
"Chụp bắt" cũng là một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng thế giới, bức tượng dùng toàn bộ đá hoa cương khắc thành. Bức tượng khắc hình một người đàn ông, khoẻ mạnh, lực lưỡng, đang vác trên vai một thiếu nữ với khuôn mặt hiện rõ nét kinh hoàng. Về "Chụp bắt", vốn có một câu chuyện thần thoại, thế nhưng, Chí Tường không có hứng thú gì về câu chuyện thần thoại đó, điều làm chàng ngẩn ngơ kinh ngạc, là sự biểu hiện về "sức mạnh" trong người đàn ông, và biểu hiện về sự "mềm mại" trong người con gái. Một điều kỳ diệu là, tác giả đã đem "sức mạnh" và sự "mềm mại" trộn lẫn vào nhau, vậy mà lại có thể tạo ra một nét đẹp làm rung động lòng người đến như thế! Chàng đã nghiên cứu tác phẩm này không phải chỉ một lần, thế mà mỗi lần nhìn thấy nó, chàng lại cảm thấy không thể nào kềm chế được cái tình cảm sôi nổi trong tim, thôi thúc chàng, bắt chàng phải sáng tác, cùng sự sùng bái, ngưỡng mộ của chàng đối với tài hoa của nhà điêu khắc.
Hôm ấy, chàng đứng trước tác phẩm "Chụp bắt" đó, cầm quyển tập tốc họa của mình, tỉ mỉ, hý hoáy vẽ bàn tay của người đàn ông, bàn tay đó nắm chặt lấy bắp đùi của nàng thiếu nữ, những ngón tay đầy sức mạnh bám sát lên phần da thịt nõn nà, "mềm mại" đó của nàng! "Mềm mại"! Làm sao mà bạn lại có thể tưởng tượng được rằng, với độ cứng của loại đá hoa cương, thế mà tác phẩm này lại có thể cho bạn cái cảm giác hoàn toàn mềm mại đến như thế!
Tháng mười hai không phải là mùa du lịch, biệt thự Borghese có rất ít du khách đến viếng thăm. Chí Tường chuyên chú vào công việc của mình, chàng chẳng quan tâm gì đến những du khách khác. Thế nhưng, đột nhiên, bên tai chàng vang lên một giọng nói con gái, trong trẻo, thanh tao như tiếng chuông ngân vang thật vui tai, dùng tiếng "Quan Thoại" rất chính xác đang la lên rằng:
- Ba! Mẹ! Mau mau đến đây xem này! Một đại lực sĩ ôm một cô gái đẹp thật là đẹp!
Nghe được tiếng Trung Hoa ở ngoại quốc, đã đủ làm cho Chí Tường cảm thấy tinh thần phấn khởi hẳn lên, huống hồ gì tiếng nói đó lại thanh tao, quyến rũ đến như thế! Chàng vội vàng quay phắt đầu lại theo bản năng, trong một thoáng, chàng cảm thấy trước mắt mình lóe sáng, bên cạnh bức tượng "Chụp Bắt", đã có thêm một tác phẩm nghệ thuật sống động đứng gần đó! Một đôi mắt linh động, đen lay láy, đang từ "Chụp Bắt" di động sang gương mặt của chàng, đôi mắt đó nhìn chàng bằng một ánh nhìn hiếu kỳ, bạo dạn, không hề che dấu, sợ sệt!
Đó là một thiếu nữ, một thiếu nữ Trung Hoa, còn rất trẻ, không thể nào vượt hơn hai mươi tuổi! Nàng mặc trên người một chiếc áo khoác ngắn bằng lông chồn trắng, đội trên đầu một chiếc nón lông chồn trắng, chiếc áo khoác trắng không cài nút, để lộ chiếc áo len màu đỏ cam và chiếc váy đầm cùng màu, đôi vớ cũng màu đỏ cam, trên cổ lại khoác thêm chiếc khăn choàng bằng len, đan hai màu đỏ cam và trắng xen kẻ lẫn nhau. Chí Tường vốn là một người rất "nhạy cảm" với "màu sắc", cách phục sức như thế đem đến cho chàng một cảm giác vô cùng "tươi sáng". Nhìn kỷ thêm gương mặt trẻ trung đó, khuôn mặt bầu bầu, đôi chân mày thanh thanh, đôi mắt to to, sóng mũi nho nhỏ thẳng tắp, bên dưới là đôi môi xinh xinh đỏ thắm. Khuôn mặt của con gái Đông Phương, thường thiếu "góc độ", nhưng lại "dịu nhẹ" hơn con gái Tây Phương. Chàng dùng đôi mắt thuần túy của một điêu khắc gia, để "nhìn ngắm" khuôn mặt của thiếu nữ đó, cùng đôi mắt có thể nói là "quyến rũ" của nàng.
Còn nàng thiếu nữ, vốn có một thái độ vô cùng phóng khoáng khi nãy, bây giờ dưới ánh nhìn "soi mói" của chàng, cũng trở nên có chút ngại ngùng. Nàng hất đầu lên, chiếc nón nhỏ trệch sang một bên, để lộ mái tóc cắt ngắn cũn cỡn, nàng quay người bước sang chỗ khác. Đi vòng sang một đôi vợ chồng ở khoảng tuổi trung niên, đang đứng ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật khác - đôi vợ chồng đó hiển nhiên cũng là người Trung Hoa!
Nàng thiếu nữ đó dùng một giọng nói hóm hỉnh, đuôi mắt vẫn liếc nhìn về phía chàng, nói với cặp vợ chồng đó rằng:
- Ba! Mẹ! Ở đây có một "con mọt họa" cứ trừng mắt nhìn con, hắn ta chắc hẳn là một người Nhật! Con không thích tụi Nhật, chúng ta đi thôi!
Con mọt họa? Nghe thật tức cười! Người Nhật? Nghe thật phát tức! Chiếc cằm của Chí Tường hất lên, chàng buột miệng nói ra một câu:
- Người Nhật? Tôi xem cô mới thật sự là người Nhật thì có!
Nàng thiếu nữ đó đã đi ra chỗ khác rồi, nhưng khi nghe câu nói đó, nàng đứng dừng lại, dương đôi chân mày ra nhìn chàng, nói bằng một giọng tức tối:
- Tại sao anh lại mắng tôi là người Nhật? Tôi ghét nhất là người Nhật, anh nói như thế là nhục mạ tôi!
Chàng cũng không vừa, đốp chát ngay:
- Như vậy, cô nói tôi là người Nhật, đó không phải là nhục mạ tôi sao?
Nàng mở thật to đôi mắt, chiếc miệng nhỏ hơi mở ra, định nói gì đó, nhưng lại không nói ra, tiếp theo đó, những sớ thịt đang kéo căng trên khuôn mặt dãn ra, nàng bật cười lên một cách ngây thơ. Nhìn thấy nàng cười, chàng cũng bắt đầu cười theo.
Nàng hỏi:
- Anh là người Trung Hoa hở?
Chàng đáp:
- Dĩ nhiên!
Nàng hỏi:
- Anh tên gì?
- Trần Chí Tường.
Nàng hơi chun mũi, nói bằng một giọng không được hâm mộ cho lắm:
- Chí là chí khí, tường là cát tường như ý đó chăng? Nghe xoàng quá!
Chàng cũng chẳng thèm phân bua, mà chỉ hỏi ngược lại:
- Cô tên gì?
- Châu Đa Lệ!
Chàng cũng lắc lắc đầu, bắt chước theo thái độ của nàng, không hề tỏ ra hâm mộ chút nào:
- Đa Lệ là nhiều nước mắt đấy hở? Nghe sao mà cải lương thế!
Nàng dậm chân tức tối:
- Đừng có nói bậy! Tên của tôi là Châu Đan Lệ, Đan là màu đỏ, Lệ là trái lệ chi!
Chàng khen nức nở:
- Tên nghe hay quá! Tên của tôi, Chí là chí khí, nhưng Tường này có nghĩ là bay cao, vươn tới!
Nàng gật gật đầu:
- Như vậy thì cũng không tệ! Anh là sinh viên du học ở đây à? Anh đến từ Đài Loan? Hay Hongkong?
- Đài Loan. Còn cô?
- Thụy Sĩ.
- Thụy Sĩ?
- Nhà tôi ở Thụy Sĩ, ba tôi di dân từ HongKong sang đây. Do đó tôi có hai quốc tịch, chúng tôi đến La Mã để nghỉ hè, đây là lần đầu tiên tôi đến La Mã!
Người đàn ông trung niên cất tiếng kêu:
- Đan Lệ! Chúng ta đi thôi! Xem tới xem lui cũng chỉ có mấy bức tượng điêu khắc bằng đá, chẳng có gì hay ho hết!
Châu Đan Lệ nhìn Chí Tường hơi nhăn mặt lại làm xấu, thấp giọng nói:
- Ba mẹ tôi không có hứng thú với những thứ này, thế nhưng những thứ ông bà không thích thì tôi lại thích! Đi du lịch với ba mẹ, là chuyện chán nhất trên thế gian này! Cây có cái gì mà xem? Hoa có gì mà xem? Bảo tàng viện có gì mà xem? Tượng điêu khắc có gì mà xem? Tranh bích họa có gì mà xem? Cuối cùng, lại vào trong phòng ăn sang trọng đầy đủ máy điều hòa không khí ăn beefsteak!
Nghe nàng nói một cách thẳng thắn và dí dỏm, Chí Tường không nhịn được cười. Đưa mắt liếc nhìn hai ông bà già đàng kia, chàng thấp giọng hỏi:
- Cô thích điêu khắc? Thích tranh? Có sợ lạnh không?
- Tôi mà sợ lạnh à?
- Có muốn tôi làm hướng đạo cho cô không? Tôi thuộc hết từng góc đất của La Mã!
Người cha lại cất tiếng kêu một lần nữa:
- Đan Lệ! Con đang làm gì đó? Chúng ta đi thôi!
Châu Đan Lệ do dự hết khoảng hai giây, bèn quay sang nói thật nhanh với Chí Tường:
- Anh đợi ở đây, đừng đi đâu, tôi đi điều đình một chút đã!
Nàng chạy đến bên cha mẹ.
Chí Tường đứng ở đó, nhìn về hướng họ, Đan Lệ khoa tay múa chân, không biết đang nói gì với cha mẹ nàng, chỉ thấy hai ông bà già nhè nhẹ lắc đầu. Đan Lệ chụp ngay cánh tay của cha, lắc một hơi thật mạnh, vừa dậm chân vừa ngúng nguẩy đầu, một lúc lâu sau, hai ông bà đưa mắt nhìn về phía Chí Tường, cuối cùng gật gật đầu một cách miễn cưỡng. Đan Lệ cười thật rạng rỡ, một mặt chạy về hướng Chí Tường, một mặt vẫy tay với cha mẹ:
- Bái bai, mẹ, giờ cơm tối thế nào con cũng về đến khách sạn!
Người mẹ cất cao giọng dặn thêm một câu:
- Đừng nên ở ngoài đường lâu quá, coi chừng bị lạnh đấy!
- Con biết!
Hai ông bà già đi ra khỏi bảo tàng viện. Đan Lệ thở ra một hơi dài như trút được một gánh nặng:
- Thật không dễ gì!
Chí Tường nói:
- Tôi thấy không có gì khó khăn cả! Cha mẹ của cô hiển nhiên là không có cách gì cưỡng lại cô cả!
Đan Lệ cười lên:
- Anh nói rất đúng! Tại vì ông bà quá yêu tôi, chuyện đầu tiên mà mỗi một đứa con đều học được, là lợi dụng lòng thương yêu của cha mẹ để đạt được mục đích!
Chí Tường nhìn Đan Lệ một cái thật sâu, chàng không hề nghĩ rằng một cô gái trông "miệng còn hôi sữa" như thế kia, mà lại có thể nói được một câu nói như vậy. Hẳn là, thế giới nội tâm của nàng phải sâu sắc hơn bề ngoài của nàng nhiều.
- Cô nói gì với cha mẹ cô vậy?
Nàng cười hì hì:
- Tôi nói tôi gặp người quen!
- Trước đó cô còn mới lớn tiếng mắng tôi là người Nhật, bây giờ lại nói là người quen, như vậy không phải là tự mình mâu thuẫn với mình hay sao?
- Tôi nói tôi nhìn lầm người!
- Cha mẹ cô tin cô không?
Nụ cười nàng lại càng ngọt ngào hơn:
- Dĩ nhiên là không tin rồi! Ông bà đâu phải là người ngốc! Chẳng qua là ông bà giả vờ tin đấy thôi!
- Ông bà biết rằng cô nói dối, thế mà vẫn cho cô đi chơi với tôi, không sợ tôi bắt cóc cô đi mất sao?
- Bắt cóc? Anh thử thử xem sao!...
Nàng dương dương đôi chân mày, trừng to đôi mắt, gương mặt nàng mang đầy nét dí dỏm, cả người nàng toát ra nét sống động của tuổi thanh xuân:
- ... Cha và mẹ tôi đều là những người rất cởi mở, ông bà biết rằng nếu như quản thúc tôi càng nghiêm nhặt thì sẽ càng tệ. Huống chi, tôi nói với ba rằng, nếu như không cho tôi đi chơi với anh, thì ông sẽ phải cùng đi với tôi đến các bảo tàng viện, bao gồm bảo tàng viện thánh Phê Rô, bảo tàng viện thánh Phao Lồ, bảo tàng viện thánh Ma Ri A, bảo tàng viện thánh Tô Ma, bảo tàng viện thánh Lu Ca... ông vừa nghe là đầu óc đã muốn nổ tung lên rồi, vội vàng nói rằng: thôi con muốn đi thì cứ đi đi! Để cho thằng ngố đó đi thăm mấy cái bảo tàng viện đó với con vậy!
Chí Tường hơi ngẩn người ra, chàng nói:
- Ồ! Những bảo tàng viện mà cô vừa kể tên ra đó, sao tôi không biết cái nào hết vậy!
Đan Lê hả miệng ra cười, hàm răng nàng vừa nhỏ, vừa trắng lại vừa đều đặn:
- Dĩ nhiên là anh không biết rồi! Những cái bảo tàng viện đó đều do tôi thuận miệng nói đại ra đấy mà, khi nói tôi cứ bô lô ba la, nói cho thật nhanh, ba tôi nào có biết gì đâu!
- Cô...
Chí Tường kinh ngạc mở to mắt nhìn nàng, sau đó, chàng không nhịn được cười lên thật to, Đan Lệ cũng cất tiếng cười theo, tiếng cười nàng nghe trong trẻo như tiếng chuông ngân thánh thót. Trong bảo tàng viện, cười như thế thật ra hơi có chút bất lịch sự, thế nhưng, Chí Tường thật sự không kềm được, thế là, chàng vừa cười, vừa nắm lấy tay Đan Lệ, kéo nàng chạy ra khỏi bảo tàng viện, đứng trên những bậc thang phía ngoài bảo tàng viện, cả hai người cùng cười ngả nghiêng ngả ngửa hết một lúc khá lâu.
Cười xong rồi, Chí Tường nhìn Đan Lệ. Từ lúc đến La Mã cho tới nay, hình như chàng chưa bao giờ cười một bửa no nê, thoải mái như thế này. Đôi mắt long lanh, linh hoạt của Đan Lệ nhảy múa trước mặt chàng, chiếc khăn choàng cổ của nàng đang phất phới bay trong gió, gương mặt trẻ trung của nàng, ánh lên màu nắng, trông hồng hào và khỏe mạnh. Chí Tường hơi có chút sững sờ, có cảm giác như đây không phải là thật.
- Cô dự định ở La Mã bao lâu?
- Một tuần!
- Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?
- Ngày thứ hai!
- Còn sáu ngày nữa?
- Đúng vậy!
- Cô đã xem phim "Roman Holiday" chưa?
Nàng cười nói:
- Tôi không phải là công chúa! Anh cũng không phải là ký giả!
Một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến trước mặt họ, ông phu xe người Ý dùng tiếng Anh không được thuần thục lắm chào họ, hỏi họ có muốn ngồi xe ngựa đi một vòng ngắm công viên Borghese hay không? Đan Lệ lập tức vô cùng vui vẻ, nàng nhảy phóc ngay lên xe ngựa không suy nghĩ, Chí Tường kéo ghịt nàng lại, hỏi ông phu xe:
- Bao nhiêu tiền?
- Ba ngàn lira!
Đúng là đập đổ! Chí Tường hiểu rất rõ, trong túi chàng chỉ có sáu ngàn lira, đó là vì ban sáng Chí Viễn nhét đại vào túi chàng: "Buổi tối mời Ức Hoa đi xem ciné, đừng có cứ ở nhà nói chuyện suông!" Chàng định trả giá, thế nhưng, Đan Lệ đã dùng ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc nhìn chàng. Tự ái của một người đàn ông đã bịt miệng chàng lại, chàng kéo tay Đan Lệ cùng nhảy lên xe.
Phu xe kéo ghịt dây cương, tiếng vó ngựa vang lên cốp cốp, đập trên nền đất đá nghe thật rõ ràng, như một khúc nhạc. Đan Lệ cười thật vui vẻ, tiếng cười sảng khoái và ngây thơ, nghe giống như một khúc nhạc khác. Chí Tường quăng bỏ đi chút cảm giác tội lỗi vừa nhen nhúm lên trong lòng chàng, một lòng một dạ hòa mình say sưa vào trong hai khúc nhạc vui tai đó.
Đột nhiên, hoàng hôn và mặt trời lặn của La Mã, trở nên xinh đẹp một cách lạ kỳ. Đột nhiên, buổi tối của La Mã, trở nên tràn đầy sắc màu rực rỡ. Đột nhiên, luôn cả những luồng gió lạnh của mùa Đông, đều mang đầy hơi hướm ấm áp, thân tình. Đột nhiên, ngay cả những cây cổ thụ cằn cỗi bên đường, cũng phát ra những luồng ánh sáng long lanh của đời sống. Chí Tường cảm thấy từ trong tận cùng thâm sâu của trái tim chàng, có một thứ tình cảm ngủ yên từ hai mươi bốn năm nay, chỉ trong thoáng chốc đã thức giấc, tỉnh lại.
Liên tiếp mấy hôm, sau khi tan học xong, chàng đều đi chơi với Đan Lệ. Tuy rằng Đan Lệ hấp dẫn chàng như một thỏi nam châm có sức thu hút thật mạnh, thế nhưng chàng vẫn không vì nàng mà bỏ những buổi học của mình, do đó, họ quả là đã thật sự hưởng thụ những buổi hoàng hôn và mặt trời lặn, sắc đêm và ánh trăng của La Mã.
Đan Lệ là một người con gái hoạt bát, vui vẻ, hồn nhiên, không chút ưu phiền, gương mặt nàng luôn luôn mang đầy nét cười, mỗi đêm, nàng đều có cả trăm cả ngàn ý kiến kỳ quái, hi hữu để đi chơi. Nàng thích mặc y phục màu đỏ, tươi thắm như cái tên của nàng, Đan Lệ, do đó, Chí Tường nói với nàng rằng:
- Em rực rỡ như thế này, lại nhỏ nhắn yêu kiều như thế này, từ đây, anh gọi em là Tiểu Lệ Chi vậy!
Từ bao giờ, họ đã tự nhiên thay đổi cách xưng hô, anh anh em em ngọt lịm. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, lóng lánh trong đáy mắt nàng:
- Tiểu Lệ Chi? Chưa bao giờ có ai gọi em bằng Tiểu Lệ Chi, em thích cái tên đó đấy!
Nàng nhìn chàng cười vui vẻ, đôi mắt nàng sáng long lanh.
Chàng nhìn nàng chăm chú:
- Như vậy, đó là cái tên riêng để anh gọi em đó nhé!
- Chỉ cần anh thích!
- Như vậy, nói cho anh biết, đêm nay em muốn đi đâu, làm gì?
- Em không biết, em chưa nghĩ ra!
Họ đang đi trên đường phố của La Mã, bây giờ đang là mùa Đông, mùa Đông của La Mã lạnh lẽo vô cùng, trên đường đi gần như không có một người khách bộ hành nào khác. Đan Lệ mặc chiếc áo khoác ngoài đan bằng len màu đỏ chói, trên đầu nàng đội chiếc mũ len màu trắng, cổ quấn chiếc khăn choàng cũng bằng len trắng. Trông nàng nhỏ nhắn yêu kiều, hoạt bát xinh tươi. Nàng đưa tay ra chụp lấy bàn tay của chàng, nói:
- Bàn tay của anh lạnh quá, anh mặc ít quá đó!
Chàng đáp:
- Không, anh không lạnh tí nào cả. Ở gần em, anh không hề cảm thấy rằng hiện giờ đang là mùa Đông.
- Cái miệng của anh ngọt quá, người đàn ông như thế rất nguy hiểm!
- Trước khi gặp em, anh nổi tiếng là một người miệng lưỡi đần độn!
Nàng nghiêng đầu nhìn chàng như nghiên cứu:
- Đừng có gạt người ta, em không tin đâu!... Tại sao anh lại đến La Mã du học? Phần lớn các sinh viên du học đều đi Mỹ.
- Muốn học về nghệ thuật, chỉ có thể đến Âu Châu, huống chi, anh của anh đang ở đây!
- Anh của anh đang làm gì?
- Anh ấy...
Chí Tường trầm ngâm, một lúc sau, chàng mới nói:
- ... Anh ấy làm việc ở ca kịch viện.
- Ca kịch viện?...
Nàng kêu rú lên, vui mừng đến độ nhảy thót lên, chụp ngay lấy tay chàng:
- ... Chúng ta đi ca kịch viện. Em chưa bao giờ đi đến ca kịch viện!
Chàng đứng dừng lại, gương mặt lập tức đổi sắc:
- Không! Không đi! Anh không đi! Anh không muốn đi!
Nàng nhìn chàng chăm chú, nghiên cứu nét mặt của chàng:
- Tại sao?
Chàng nói như che dấu, thái độ vô cùng áo não:
- Không tại sao hết! Tại sao lại đi những chỗ như vậy làm gì? Ca kịch là những trò chơi vừa dài vừa chán, vả lại, chúng ta không hề hiểu họ ca những gì. Vả lại... thật sự mà nói, anh rất nghèo, anh mời em đi không nổi.
Nàng đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, và nói:
- Không đi thì không đi chứ có gì đâu! Làm gì mà nói chuyện giàu nghèo chi vậy! Nếu như anh quả thật là nghèo, thì anh sẽ không đến La Mã, càng không thể nào đi học ở ngôi trường thuộc loại quý tộc như thế này!
Chàng hơi khựng người lại, niềm vui lặng lẽ biến mất trong chàng.
Chàng nhìn vào con đường đá dưới chân:
- Đan Lệ, tại sao gia đình em lại di dân sang Thụy Sĩ? Cha em rất giàu, phải không? Thật sự, anh hỏi một câu rất thừa, gia đình em nhất định là phải rất giàu, vì em chưa bao giờ mặc bộ quần áo nào hai lần.
- Ba em là một thương gia trong ngành ngân hàng, ông được mời làm giám đốc cho một ngân hàng lớn. Còn như chuyện di dân ấy à? Ba em nói rằng, cả thế giới này không có một chỗ nào an toàn, ngoại trừ Thụy Sĩ. Ông già em vừa yêu tiền vừa yêu mạng sống! Ha!...
Nàng vừa nói vừa cười:
- Thật sự mà nói, tất cả mọi người trên cỏi đời này đều vừa yêu tiền vừa yêu mạng sống, chẳng qua là họ không chịu nhìn nhận đấy thôi, trên thế giới này có biết bao nhiêu là ngụy quân tử nhưng vẫn tự nhận là mình thanh cao! Ba em nói rằng, ông chỉ có một đứa con gái là em, nên không muốn cho em ở lại HongKong.
- Tại sao?
- Địa vị của người Hongkong rất đặc biệt...
- Nói như vậy là sao?
- Bao nhiêu năm nay, Hongkong thuộc quyền quản lý của chính phủ Anh quốc, gia đình em mang giấy căn cước của Hongkong... Ba em là người Bắc Kinh, khi còn trẻ cũng đã từng đi du học ở trường đại học Cambridge, sau khi Trung Hoa lục địa bị nhuộm đỏ, gia đình em đến Hongkong... anh biết đó, người Hongkong đều nói tiếng Quảng Đông, chỉ có gia đình em nói tiếng Quan Thoại, do đó, gia đình em cũng rất khó hòa nhập vào với sinh hoạt của người Hongkong, cộng thêm vào đó, Hongkong bao nhiêu năm nay, vừa loạn vừa không yên ổn, đồng thời đó lại là một thương cảng lớn, không phải là một chỗ để an cư, càng không phải là một chỗ có sinh hoạt ổn định, cuối cùng, ba em quyết định di dân đến Thụy Sĩ, do đó, gia đình em đến đó, và em trở thành người Thụy Sĩ.
Chàng nhìn nàng chăm chú:
- Người Thụy Sĩ? Em là người Trung Hoa một trăm phần trăm!
- Đúng vậy, thế nhưng, em có thẻ căn cước của Hongkong và quốc tịch Thụy Sĩ, ba em nói, sự bi ai của thời đại chúng ta, là chỉ có thể sống kiếp ăn nhờ ở đậu!
- Ba của em quá tôn sùng ngoại quốc thì có, thế nào gọi là ăn nhờ ở đậu? Tại sao gia đình em không đến Đài Loan? Mà lại đến Thụy Sĩ?...
Đột nhiên, chàng trở nên kích động:
- ... Em đến từ Hongkong, thế nhưng cách ăn mặc của em lại mang đầy nét Âu hóa! Em biết không? Anh có quen với một cô gái con của một người thợ đóng giày già, cô ấy được sinh ra và lớn lên ở Âu Châu, thế nhưng, cô ấy Trung quốc hóa hơn em nhiều!
Đan Lệ nhướng cao đôi chân mày:
- Ha! Ngó bộ, anh rất ghét sự Âu châu hóa của em đấy nhỉ!
Chàng nói như giải thích:
- Không, anh không ghét, sự thật thì, cách ăn mặc của em vừa đẹp vừa xuất sắc, anh chỉ phản đối thái độ của ba em...
Nàng ngắt lời chàng thật nhanh:
- Thôi được rồi! Được rồi! Chúng ta không nói chuyện về ba em nữa, được không? Dưới ánh trăng như thế này, với một thành phố như thế này, mà lại đi nói chuyện về ba em, thì không phải là vô vị lắm sao!...
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, đêm nay có thể là khoảng rằm hay mười sáu của âm lịch, mặt trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng nhuộm đầy trên các bức tượng đá, gác chuông, giáo đường và các tấm bia kỷ niệm, nhuộm lên cả một La Mã đầy thơ mộng như trong tranh vẽ. Nàng kêu lên thật phấn khởi:
- ... Ồ! Chí Tường, anh đoán xem em muốn làm gì?
- Anh không biết!
- Em muốn cưởi một con ngựa, phi nhanh dưới ánh trăng đẹp đẽ như thế này!
Chí Tường nhìn nàng, ánh mắt nàng long lanh những tia sáng, ánh trăng phủ đầy lên mặt nàng, hai gò má nàng như phát ra ánh sáng, toàn thân nàng là cả một sự sống động, khuôn mặt nàng mang đấy nét phấn khởi, bất giác, Chí Tường cũng vui lây với nàng.
- Anh không biết phải đi đâu, mới có thể tìm được ngựa đến cho em cưởi!
- Nếu như có thể tìm được, anh có tìm hộ cho em không?
Nàng hỏi, ánh mắt nàng nhìn chàng hiếu kỳ, thật sâu, thật sâu vào tận đáy mắt chàng.
Chàng nói một cách xúc động:
- Anh sẽ tìm cho em!
- Chỉ cần chuyện em thích làm, anh đều làm cho em chăng?
Chàng nói:
- Sự thật là như thế! Mấy hôm nay không phải anh đều dẫn em đi làm những chuyện mà em thích hay sao?
Nàng hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi:
- Đúng vậy. Thế nhưng, anh có chịu xin phép nghĩ học hai hôm vì em không?
Chàng trầm ngâm hết một lúc, lắc lắc đầu:
- Không được!
- Tại sao?
Chàng nói bằng một giọng trầm tư, cẩn trọng:
- Đi học là một chuyện rất quan trọng đối với anh, tương lai của anh, không những chỉ liên hệ đến một mình anh, Tiểu Lệ Chi, anh nghĩ, cho dù anh giải thích, em cũng sẽ rất khó mà hiểu được. Sau này, nếu như chúng ta có duyên làm bạn với nhau lâu dài, có thể có một ngày, em sẽ hiểu!
Đan Lệ nói bằng một giọng chua chát:
- Sau này à? Ai có thể biết được chuyện gì của tương lai? Còn hai hôm nữa là em đi rồi! Vả lại...
Nàng hơi nhún nhún vai:
- Làm sao anh biết được là em muốn anh làm bạn lâu dài với em?
Chàng hơi ngẩng người ra, nói:
- Anh thật sự không biết.
Nàng nói như năn nỉ:
- Như vậy, ngày mai anh xin nghĩ học để đi với em! Em biết có một chỗ đi chơi rất vui, có thể đi và về trong ngày!
Chàng lắc lắc đầu.
- Đi cổ thành Pompei?
Chàng lại lắc lắc đầu.
- Đi Naples?
Chàng vẫn lắc đầu. Nàng dậm chân, dùng dằng, nổi nóng:
- Anh... anh là con mọt sách, con mọt họa, con mọt điêu khắc! Anh không biết hưởng thụ cuộc đời!
Chàng nói bằng một giọng cảm khái, buồn bã:
- Không phải là anh không biết, mà là anh không đủ tư cách!
Nàng đứng dừng lại, nắm lấy cánh tay chàng, nàng nhìn chàng chăm chú, và hỏi:
- Anh thật sự nghèo lắm sao?
Chàng nói:
- Cũng chưa chắc.
- Em không hiểu. Nghèo là nghèo, không nghèo là không nghèo, cái gì gọi là chưa chắc?
Chàng nghĩ đến Chí Viễn, đến Cao Tổ Âm, đến Ức Hoa và đời sống nghệ thuật của mình:
- Về phương diện tiền bạc, có thể anh rất nghèo, thế nhưng, về tư tưởng, nhân cách, tình cảm và sự tài hoa, anh đều rất giàu!
Nàng nhìn chàng, đôi mắt đăm chiêu:
- Ồ! Trông anh có vẻ tự tin dữ đa!
Chàng không nói, ánh mắt chàng nhìn nàng tương đối khẳng định, nàng càng thêm cảm giác mơ hồ, lộn xộn.
Một loạt tiếng vó ngựa từ phía đàng xa dần dần đi đến. Lóc cóc lóc cóc, nghe thật đúng vần điệu, phá tan sự im lặng của màn đêm tĩnh mịch. Đan Lệ quay phắt người lại, nàng nhìn thấy ngay một chiếc xe ngựa không hành khách, đang từ từ đi về hướng hai người. Người phu xe tay cầm cây roi, đang ngủ gà ngủ gật trên lưng ngựa. Đan Lệ kêu lên thật hớn hở:
- Ngựa đến rồi!
Chí Tường nói:
- Đừng có lộn xộn! Ông phu xe không giao con ngựa cho em đâu, vả lại, ngựa kéo xe chưa chắc gì đã cưởi được!
- Như vậy, thì em đánh xe đi một vòng vậy!
Nàng chạy về hướng chiếc xe ngựa, Chí Tường kêu lên:
- Tiểu Lệ Chi, em điên rồi!
- Từ lúc nhỏ đến giờ, em vốn hơi có chút điên khùng vậy đó!
Nàng kêu lên, chạy đến gần chiếc xe ngựa. Người phu xe giật mình tỉnh giấc, thắng ngựa lại, ông ta ngạc nhiên đưa mắt nhìn Đan Lệ. Không biết Đan Lệ nói gì với ông ta, người phu xe nhè nhẹ lắc đầu, Đan Lệ móc ra từ trong túi áo một xấp giấy bạc, nhét vào tay người phu xe. Phu xe hơi ngớ người ra, nhìn vào xấp giấy bạc, ngẩn ngơ, sau đó, họ bắt đầu thương lượng gì đó, người phu xe giao cây roi da cho nàng. Leo ra phía sau, ông ta ngồi lắc lắc sợi dây cương.
Đan Lệ nhảy phóc lên lưng ngựa, kéo lấy dây cương, gương mặt nàng hí hởn, vui mừng quay sang nhìn Chí Tường, hô to lên:
- A ha! Em là nữ thần La Mã! Em là nữ hoàng! Em là thiên thần!
Nàng quơ roi lên, ngựa bắt đầu buông vó, xông thẳng về phía trước. Nàng ve vẩy cây roi, cười rộn rã, đầu nàng hất cao lên, gió thổi bay chiếc mũ nàng đang đội trên đầu, nàng bất cần, vẫn tiếp tục phi ngựa thật nhanh, ánh trăng chiếu rọi trên người nàng, chiếu rọi trên mình ngựa, chiếu rọi trên chiếc xe ngựa, tất cả đều trông thật tuyệt vời, như mơ, như mộng, như họa, như tranh, như một bài thơ tuyệt mỹ! Nàng đánh xe chạy một vòng đường, quay trở lại, nhảy xuống ngựa, nàng giao cây roi lại cho người phu xe vẫn còn đang cảm thấy huyền hoặc.
Phu xe leo trở về ngồi chỗ đánh xe, quay đầu nói với Chí Tường:
- Thưa ông, người yêu của ông là nữ thần của trăng!
Nữ thần của trăng! Lần đầu tiên chàng nghe đến danh từ này, mang theo chút tâm tình xúc động, chàng nhìn gương mặt đỏ bừng vì kích động của Đan Lệ. Đan Lệ vẫn còn đang thở hào hển, đôi tròng mắt nàng đen lay láy, phát ra những tia sáng long lanh, nhìn chàng chứa đầy những nét cười.
- Tiểu Lệ Chi, em có biết không? Em quả thật hơi có chút điên cuồng!
- Em biết!
Nàng nói thật nhẹ, vẫn giữ nguyên nét cười, ôm lấy cánh tay chàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng cười hi hi.
Chàng bất giác đưa tay lên, nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ hơi nhọn đó. Giọng của chàng hơi lạc đi:
- Biết không? Tiểu Lệ Chi? Em xinh đẹp vô cùng!
Nụ cười của nàng càng thêm quyến rũ:
- Như vậy, đi Pompei với em nhé!
Chàng cố gắng tranh đấu với mình một cách khổ sở:
- Ồ, không được, trừ khi em ở lại thêm vài hôm, ở lại đến Giáng Sinh, khi anh có được mấy ngày nghĩ.
Nàng vẫn cười:
- Anh không thể xin phép nghĩ hai hôm vì em, mà lại muốn em ở lại vì anh sao?
- Đúng vậy!
Nụ cười trên môi nàng như ảo thuật, biến mất ngay tức khắc:
- Anh ngỡ anh là Alan Delon hử?
Nàng quay người lại, xông thẳng về con đường phía trước. Chàng gọi:
- Tiểu Lệ Chi!
Đan Lệ vừa đi vừa nói:
- Tốt nhất là anh nên suy nghĩ cho kỷ, đừng nên đánh giá mình quá cao như vậy!
Nàng đưa tay vẩy một chiếc taxi. Chàng rượt theo phía sau gọi:
- Tiểu Lệ Chi! Trưa mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé!
Nàng quay đầu lại, nhoẻn miệng cười xinh xắn:
- Xem em có thích đến hay không đã!
Nàng chui vào xe, chiếc xe phóng vút đi mất dạng.
Mặt trời từ phía ngoài cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu vào.
Chí Viễn trở mình, lăn một vòng trên giường, sự mệt mỏi lúc ban tối vẫn còn đè nặng trên vai chàng, lưng chàng, cánh tay chàng, cả người chàng cảm thấy đau như dần và tứ chi rời rã.
Có thể, lúc gần đây chàng làm việc cực nhọc quá, chàng mơ hồ nghĩ ngợi, thế nhưng, học phí kỳ học tới của Chí Tường lại sắp phải đóng, gia đình phải có chút tiền gửi về... hai hôm nay Chí Tường xài tiền hơi nhiều, có thể, nó đã bắt đầu tấn công Ức Hoa rồi đấy, con trai khi đến tuổi yêu đương bao giờ cũng xài tiền hơi nhiều. Chàng cần phải kiếm thêm chút ít tiền nữa, tốt nhất là buổi sáng đi làm thêm giờ... tư tưởng của chàng bị đứt đoạn bởi những tiếng động thật nhẹ nhàng vang lên từ ngoài phòng khách. Chàng mở mắt ra, lắng tai nghe ngóng, có người đang di động thật nhẹ phía ngoài kia, tiếng áo chạm nhẹ vào nhau nghe khá quen thuộc. Chàng nhìn lên chiếc đồng hồ để trên bàn, mười một giờ sáng, cũng đã đến giờ phải dậy rồi.
Quay người ngồi dậỵ, chàng vươn vai, lười lĩnh, cầm lấy chiếc áo len máng trên ghế, một mặt tròng vào cổ, một mặt đi ra phòng khách.
- Ức Hoa, phải em đó không?
Ức Hoa đang nhẹ nhàng lau chùi bàn ghế trong phòng khách, thu dọn những quần áo, sách báo, tạp chí, và những trang giấy tốc họa để bừa bãi trong phòng. Nghe tiếng Chí Viễn nói, nàng lẹ làng đứng thẳng người lên, quay mặt nhìn Chí Viễn, nói một cách xin lỗi:
- Em làm anh giật mình thức dậy phải không?
- Ai nói vậy? Tự anh thức đấy chứ!
Chàng nhìn đăm đăm vào Ức Hoa, nàng vẫn lặng lẽ, dịu dàng, yên tịnh như trước. Chàng nhìn không ra nàng có những biến đổi gì về phương diện tình cảm. Chàng đi vào hướng phòng tắm, rửa ráy xong xuôi, chàng đi trở ra, thấy ngay Ức Hoa đang đứng ngẩn ngơ, nhìn vào một xấp giấy họa của Chí Tường. Có tiến triển! Chàng thầm nghĩ, nếu như Ức Hoa có thể có hứng thú với xấp giấy họa của Chí Tường, điều đó chứng tỏ là nàng càng lúc càng quan tâm đến Chí Tường. Chàng hân hoan gật gật đầu, hỏi dò:
- Sao? Nó vẽ cũng không tệ phải không?
Ức Hoa nói một cách hâm mộ, khen tặng:
- Đẹp quá đi chứ! Anh ấy quả là một thiên tài! Thảo nào mà anh thường hay khen anh ấy!
Chí Viễn cười một cách bí mật, nói:
- Anh biết là thế nào em cũng biết thưởng thức tài nghệ của nó mà! Sao? Ức Hoa? Có chuyện gì vui không được dấu anh đấy nhé!
Ức Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Dấu anh? Em có chuyện gì mà dấu được anh? Từ nhỏ, em đã không có một bí mật nào đối với anh!
Chí Viễn nhìn nàng chăm chú:
- Thật sao?
Dưới cái nhìn soi mói của chàng, nàng hơi có vẻ rút lại một chút, đột nhiên, gương mặt nàng hơi ửng đỏ lên. Ánh mắt nàng quay sang chỗ khác như muốn tránh một cái gì đó, buông xấp giấy tốc họa của Chí Tường xuống, nàng ôm lấy đống quần áo dơ để trên ghế lên, nói thật nhẹ:
- Em có nấu mấy món ăn mà anh thích, giò heo nấu chao, anh sang nhà đi, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, ba đang đợi bên nhà đấy!
Chí Viễn lại nhìn nàng chăm chú:
- Sao? Buổi cơm này có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?
Ức Hoa hơi nhíu đôi chân mày:
- Hôm nay anh sao vậy? Chí Viễn? Đến nhà em ăn cơm, mà cũng cần phải có ý nghĩa đặc biệt nữa hay sao? Anh nhìn anh thử xem, lúc gần đây lại gầy sụt đi, cho anh chút đồ ăn ngon, để bổ lại một tí ấy mà.
Chí Viễn liếm liếm môi, làm như đang thèm thuồng lắm:
- Giò heo nấu chao? Sao mà em có hứng đi nấu món đồ ăn mất nhiều công phu vậy? Tuy nhiên... sao không để dành ăn vào buổi tối?
Chàng nói một cách ngần ngừ.
Ức Hoa hơi ngẩng người ra:
- Ăn buổi tối?
Chí Viễn nói một cách trầm ngâm:
- Chí Tường không được ăn giò heo cũng đã lâu lắm rồi! Anh xem, hay là để dành đến tối cho Chí Tường ăn với, chúng ta ăn qua loa gì cũng được mà! Anh thì cho dù chỉ ăn bánh mì sandwich, cũng có thể sống qua ngày được! Còn Chí Tường, dù sao cũng chỉ mới ra ngoại quốc đây thôi, nó ăn đồ Ý chưa quen đâu!
Ức Hoa ôm đống quần áo, đứng chết trân ở đó. Một lúc thật lâu sau, nàng mới ngơ ngẩn nhìn Chí Viễn, nói bằng một giọng thật u uất, thật chậm chạp, thật nhỏ nhẹ:
- Chí Viễn, trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có một mình Chí Tường hay sao?
Chí Viễn bước lên mấy bước, tiến đến ôm lấy vai nàng, nói:
- Dĩ nhiên là không. Còn có em nữa chứ!
Nàng hơi có chút run rẩy. Giọng nàng hừ nhẹ:
- Có em chăng?
- Đúng vậy, em và Chí Tường!...
Chí Viễn nói bằng một giọng thành khẩn, cúi đầu xuống nhìn nàng, chàng thấp giọng hỏi:
- ... Em và Chí Tường cũng đã quen thuộc với nhau lắm rồi, phải không? Nói cho anh biết, hai đêm nay, hai đứa tụi em đi chơi ở đâu thế?
Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đen thăm thẳm như hai giếng nước sâu không thấy đáy, nhìn chàng không chớp. Một lúc sau, nàng mới nói một cách lặng lẽ:
- Đã mấy hôm rồi em không hề gặp Chí Tường, mấy đêm nay, anh ấy đều không đến ăn cơm. Nếu như anh chỉ thích ăn bánh mì sandwich, thì giò heo cũng không cần anh phải bận tâm đến, em và ba sẽ ăn hết, không sao đâu!
Chí Viễn chau đôi chân mày, giật mình kinh hoảng:
- Cái gì? Mấy lúc gần đây nó không đến chơi với em sao?
Ức Hoa thở ra một hơi dài:
- Chí Viễn! Tại sao anh ấy lại phải đến chơi với em chứ? Thôi được rồi, nếu như anh không đi sang nhà với em, thì em đi về vậy!
Nàng đi ra hướng cửa.
Chí Viễn định thần lại, chàng đưa tay ra kéo ngay Ức Hoa:
- Đừng gấp! Đợi anh với! Anh lấy cái áo khoác ngoài đã!...
Chàng chạy ngay vào trong phòng ngủ, lấy ra chiếc áo khoác, một mặt đi ra, một mặt suy nghĩ:
- Kỳ lạ nhỉ, mấy hôm nay trông nó có vẻ thần bí vô cùng, và lúc nào cũng như để hồn ở đâu đâu ấy, anh cứ ngở nó và em... và em đi chơi với nhau chứ!
Ức Hoa cầm lấy tấm giấy bản thảo phác họa nằm phía trên cùng của Chí Tường đưa cho Chí Viễn, và nói rằng:
- Có thể là... đi chung với cô gái này!
Chí Viễn đưa tay cầm lấy bức họa, đưa mắt nhìn ra vẻ nghĩ ngợi. Đó là một bức tốc họa bằng bút than, trên bức họa, là một thiếu nữ tóc ngắn, mặc chiếc áo khoác ngoài bằng len, trên gương mặt nàng mang một nụ cười vừa hoạt bát, vừa ngây thơ, nàng ngồi trên một cỗ xe ngựa, bàn tay đang vẫy vẫy cây roi da. Thần sắc nàng trông thật phóng khoáng, thật xinh tươi. Tuy rằng chỉ là tốc họa, nhưng nét vẽ thật tinh tế và truyền thần, nàng con gái đó có ánh mắt long lanh, linh động, nụ cười vui vẻ, tự nhiên, thần sắc hớn hở, yêu đời. Chí Viễn cầm chặt bức tốc họa trên tay, nhìn một cách ngơ ngẩn. Một lúc sau, chàng mới nói:
- Em đừng có thắc mắc, có thể đây là cô người mẫu của trường đấy thôi!
Ức Hoa lắc lắc đầu:
- Em không hề thắc mắc! Em có gì mà phải thắc mắc đâu? Tuy nhiên, em biết, người mẫu không bao giờ ngồi trên xe ngựa như thế, vả lại, ở La Mã, muốn tìm một cô gái Đông Phương làm người mẫu, e rằng không dễ đâu!... Bây giờ, anh có muốn ăn giò heo nấu chao hay không?
Nàng kéo lấy cánh tay của Chí Viễn.
Chí Viễn đứng ngẩn ngơ ở đó, đôi mắt mở trừng trừng, cuối cùng, chàng cũng đi theo nàng ra ngoài một cách máy móc. Vừa đi, chàng vừa lẩm bẩm một mình:
- Kỳ thật! Chuyện này quả thật là có hơi kỳ cục đấy nhé!
***
Cùng một thời gian đó, Chí Tường và Đan Lệ đang ngồi ở một quán café bên vệ đường, nhâm nhi café, ăn hot dog và bánh ngọt của Ý, Chí Tường hơi có vẽ lơ đễnh, bâng khuâng, nét mặt Đan Lệ vẫn tươi tỉnh như bình thường. Đôi chân mày dài và cong vút của nàng, khi thì cúi xuống, khi thì nhìn lên, đôi con mắt dao động, linh hoạt, lặng lẽ quan sát chàng từ phía sau rèm mi dài cong vút đó. Trên tay nàng đang cầm chiếc muỗng café bằng bạc nhỏ, không ngừng quậy loạn xạ vào ly café, phát ra tiếng kêu leng keng không dứt. Vì khí trời lạnh lẽo, những chiếc bàn của quán café vắng ngắt, lạnh tanh, khách bộ hành trên đường cũng lạnh tanh, vắng ngắt.
Chí Tường thở ra một hơi dài, thật nhẹ:
- Tiểu Lệ Chi, ngày mai em thật sự về Thụy Sĩ sao? Có thể ở lại thêm vài hôm nữa không?
Đan Lệ dương hàng mi dài cong vút lên, ánh mắt nàng nhìn chàng long lanh:
- Anh thật sự hy vọng em ở thêm vài hôm chăng?
Chí Tường lại thở ra một hơi dài, dựa ngửa người ra ghế, hai tay ôm lấy ly café, như muốn dùng nó để lấy chút hơi ấm. Hơi thở từ trong miệng chàng thoát ra, tạo thành một đám hơi trắng sương mờ. Chàng nhìn nhìn trời, nhìn nhìn vào phía cuối đường vắng lặng không một bóng người, nhìn nhìn vào cây cổ thụ ven đường, trong lòng chàng mơ hồ nghĩ đến Chí Viễn; sự tiều tụy của Chí Viễn, sự kỳ vọng của Chí Viễn, công việc của Chí Viễn... anh ấy làm việc cực nhọc quá sức, những đồng tiền làm lụng cực khổ như thế, không phải để cho em mình phung phí. Chí Tường hớp một ngụm café, ly café đã nguội thật nhanh. Đột nhiên, chàng giác ngộ ra một chuyện, học trò nghèo, không có đủ tư cách để có bạn gái! Nhất là với những người con gái xuất thân từ gia đình phú quý, giàu sang như Đan Lệ, những người con gái không hề biết đến sự đau khổ trong nhân gian!
Chàng nói lẩm bẩm, thẩn thờ:
- Thôi đi, em về cũng tốt!
Đan Lệ trừng mắt nhìn chàng:
- Anh biết không? Chí Tường, anh thật là một người mâu thuẫn nhất đời!
- Sao vậy?
- Em đi chơi với anh một tuần lễ, có lúc anh vui vẻ, hồn nhiên như một đứa trẻ thơ, có lúc anh lại ưu sầu, buồn bã như một ông già! Em chưa bao giờ thấy một người nào mâu thuẫn và dễ thay đổi như anh!
Chàng cười một cách héo hắt:
- Bây giờ thì em thấy rồi đó!
Đan Lệ dùng chiếc muỗng bạc khuấy vào ly café, nói một cách dấm dẳng:
- Thấy thì đã thấy rồi đó!... Ngoài ra anh lại còn là một người rất kiêu hãnh, làm như ta đây là số một vậy!
Chàng hỏi một cách buồn bã:
- Anh thật sự có phải như vậy hay không?
Nàng nói hơi to tiếng:
- Đúng vậy! Đối với em, anh là một người rất cẩn thận...
- Cẩn thận?
Đan Lệ nói một cách thẳng thắn:
- Cẩn thận duy trì một khoảng cách! Anh làm như lo sợ là em sẽ bắt cóc anh!...
Nàng nheo nheo mắt nhìn chàng, trong giọng nói của nàng có vẻ khiêu khích:
- Anh sợ em, phải không?... Thật sự, anh không cần phải sợ em!...
Nàng lại cười khúc khích, lại khôi phục sự hóm hỉnh thường nhật của nàng:
- Em không hề muốn bắt cóc anh đâu!
Chàng trừng mắt nhìn nàng, hơi mỉm miệng cười, im lặng không nói, nàng tiếp tục nói thêm:
- Để em nói thẳng cho anh biết nhé, ở Thụy Sĩ, em có rất nhiều bạn trai, người Trung Hoa, người ngoại quốc đều có, họ sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho em, thế nhưng đối với việc kết bạn, em là một người tương đối tùy tiện! Em không bao giờ thật sự hết lòng hết dạ với một ai cả, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà ba mẹ em an tâm để cho em đi chơi với anh, họ biết rằng em không dễ lạt lòng, biết rằng em rất thoải mái trong chuyện bạn bè, và cũng biết rằng em hơi có chút xem đời như một trò chơi. Do đó, Chí Tường... tốt nhất là anh đừng nên giữ em ở lại, chúng ta như bèo nước gặp nhau, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau đi chơi rất vui vẻ, ngày mai em về Thụy Sĩ, ngày hôm sau có thể là em sẽ không còn nhớ đến anh nữa rồi, anh hiểu không?
Chí Tường nhìn nàng thật sâu, thật sâu, vẫn im lặng không nói một lời.
- Tại sao anh không nói chuyện?
- Anh còn có gì để nói nữa đâu? Em đã cảnh cáo anh rồi đó, và anh cũng đã rất cẩn thận tiếp nhận đấy thôi! Ngày mai em đi về, ngày mốt em đã quên anh đi rồi...
Chàng lại nhìn nhìn trời, đột nhiên như đã quyết tâm, chàng đứng dậy:
- ... Tốt lắm, như vậy cũng tốt!... Anh phải đi học rồi đây, chào em, Đan Lệ!
Chàng để tiền lên bàn, đẩy ghế đi ra.
Đan Lệ nhảy dựng lên:
- Khoan đã! Anh vẫn còn phải đi học sao? Hôm nay là ngày cuối cùng em ở La Mã, anh cũng không chịu đi với em suốt ngày sao?
- Em biết rằng anh xem chuyện học hành quan trọng đến mấy!
Nàng nói một cách giận dỗi:
- Quan trọng hơn em à?
Chí Tường trầm ngâm giây lát. Rất nhiều vấn đề nằm ngổn ngang trăm mối trước mặt chàng, trong thoáng chốc đó đều hiện lên rõ rệt.
- Em chỉ là một người con gái anh có cơ duyên gặp gỡ giữa đàng, chúng ta đã có một mùa nghĩ mát không tệ ở La Mã, ngày mai em đi rồi, ngày mốt anh cũng sẽ quên em đi...
Chàng nói, ngẩng đầu lên, cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng:
- ... Tiểu Lệ Chi, em dùng hai chữ "quan trọng", nghe có vẻ "quan trọng" hóa vấn đề quá? Giữa chúng ta, vốn chẳng có gì mà, phải không?
Đan Lệ nhìn trừng trừng vào chàng, đôi con mắt nàng mở ra thật tròn, thật to, trong đó bừng bừng lửa giận, một lúc thật lâu sau, nàng mới dậm thật mạnh chân, đưa tay hất ngược chiếc khăn choàng cổ ra phía sau, nói thật lớn tiếng rằng:
- Anh cứ việc đi học cho bằng thích đi! Đồ... con mọt sách! Anh là một thằng ngố mà cứ tưởng mình là ta đây! Em đi đây! Từ đây về sau anh đừng hòng gặp lại em nữa!
Nàng quay người lại, xông thẳng về hướng con đường trước mặt, gió Đông lạnh căm căm thổi mạnh vào mặt nàng, nàng vẫn tiếp tục đi tới không hề quay đầu nhìn lại. Chí Tường đứng chết trân ở đó, đưa mắt nhìn theo bóng nàng khuất dạng ở phía góc phố xa xa. Chàng thở ra một hơi dài não nuột, ôm lấy tập vở, chàng đi về hướng trường học. Từ trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn chàng, có một sợi dây thần kinh nào đó đang cựa quậy, di động đến độ chàng cảm thấy một nỗi đau đớn ngấm ngầm đang lan rộng khắp tứ chi tạng phủ. Tại sao lại nói những lời đó? Tiểu Lệ Chi! Trái tim chàng lẩm bẩm những lời kêu gọi thầm kín: Chúng ta giống như hai con côn trùng có những màu sắc bảo vệ mình, không một ai chịu đem cái màu sắc nguyên thủy của mình để lộ ra cho đối phương thấy! Ồ, Tiểu Lệ Chi! Nếu như không phải ở nơi xứ người, nếu như anh không mang trên người trọng trách, nếu như chiếc cột trụ của La Mã và gia đình không đè nặng lên vai anh, và cũng không đè nặng trên vai Chí Viễn... nếu như, nếu như, nếu như! Nếu như không phải vì vô số những cái "nếu như" đó, anh sẽ không dễ dàng buông em ra đâu!
Ngồi trong lớp học, Chí Tường không còn nghe được giáo sư đang nói gì, trước mắt chàng, chỉ hiển hiện khuôn mặt của Đan Lệ, giọng nói tiếng cười hồn nhiên của Đan Lệ, thần sắc vui tươi, hớn hở của Đan Lệ, những câu nói khôi hài, dí dỏm của Đan Lệ, thái độ ngây thơ, bướng bỉnh của Đan Lệ... Một tuần lễ nay, tất cả những mảnh vụn nho nhỏ của khoảng thời gian ở bên cạnh Đan Lệ, đều trở về trước mặt chàng. Ngày gặp gỡ ở viện bảo tàng, cuộc đi dạo bằng xe ngựa ở công viên Borghese, những bước đi lang thang ở phế thành La Mã, những bước chân đuổi bắt ở đấu trường Colosseum. Đan Lệ lúc nào cũng có những sáng kiến mới lạ không dứt, nàng có thể leo lên ngồi vắt vẻo trên cây cột của miếu thờ nơi phế thành La Mã, và cũng có thể cất cao giọng hát véo von ngay giữa đấu trường Colosseum rộng lớn. Chàng không bao giờ quên được, cảnh tượng nàng đứng dưới chiếc cửa hình vòng cung ở chỗ đấu trường đó, hát thật lớn tiếng rằng:
- Trời xanh xanh,
Nắng trong trong,
Mây trắng trắng,
Trời xanh, mây trắng,
Đẹp biết ngần nào...
Tiếng hát của nàng vang dội trong khuôn viên của đấu trường, nàng hát, nàng ca, nàng cười. Cười mở rộng trời, cười vang vang đất, tiếng cười nàng làm sống dậy cả một khu đấu trường đổ nát, xa xưa.
Tất cả những thứ đó đều đã qua đi rồi sao? Tất cả những thứ đó chỉ là một đoạn đời kỳ ngộ ở La Mã hay sao? Chỉ là một cơn gió thoảng qua? Chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, dễ thức? Chí Tường chép miệng thở dài, đúng vậy, nàng sẽ quên chàng đi rất nhanh, chàng tin ở điểm đó, tự bẩm sinh nàng đã có cái bản tính hào sảng, phóng khoáng đó, nàng tuyệt đối không bao giờ chỉ vì một tuần lễ giao du với nhau mà tỏ ra lưu luyến không rời! Huống chi, giữa họ chưa hề bao giờ có gì xảy ra. Thế nhưng, nếu như chàng thật sự muốn nắm giữ lấy những thứ đó, thì chúng có thoát ra từ những khe hở của bàn tay chàng hay không? Chàng đưa mắt nhìn ông giáo sư trân trối, thế nhưng, chàng không nhìn thấy ông, mà chàng lại nhìn thấy Chí Viễn, đang còng lưng vác chiếc cột nặng chình chịch, đang bước từng bước loạng choạng phía sau hậu trường sân khấu. Phía trước sân khấu, có tiếng ca hát thánh thót vang lừng, có tiếng vỗ tay ào ào không dứt; phía sau sân khấu, có những bức phong dựng cảnh, có cột trụ giả nặng nề, và có cả người anh lưng còng còm cõi của chàng!
Chàng lắc lắc đầu, lắc đi hình bóng của Đan Lệ, lắc đi tất cả những ảo tưởng, lắc đi những tiếng cười và tiếng hát, và cũng lắc đi luôn những hoan lạc lẫn khát vọng. Thế nhưng, điều chàng không thể lắc đi được, là nỗi bi ai và đau đớn ở tận cùng thâm sâu của trái tim mình.
Lễ Giáng Sinh vừa qua không được bao lâu, mùa Xuân đã đến.
Đêm đó, Chí Viễn lấy giờ nghĩ, đi về nhà sớm hơn mọi ngày.
Cần phải nói chuyện với Chí Tường mới được, cần phải biết thằng nhỏ đang bận rộn những gì, cần phải hiểu được đời sống tình cảm của nó! Lúc gần đây, trông nó có vẻ hơi kỳ lạ, có vẻ bí ẩn, có vẻ trầm lặng. Lỡ như nó mê một cô gái nào đó không đàng hoàng đứng đắn, rất có thể những gì mình đã cố tình sắp đặt đều sẽ trở thành ảo ảnh! Ở Âu Châu, có quá nhiều những chỗ ăn chơi, muốn trụy lạc, là một chuyện dễ như trở bàn tay! Dĩ nhiên, Chí Tường không thể nào hồ đồ đến như thế, nhưng, cả hai anh em, cũng đã có một thời gian khá dài, không tâm sự gì với nhau.
Về đến trước nhà, nhìn thấy ánh đèn ở cửa sổ, chàng biết ngay là Chí Tường đã về nhà, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ tối, như vậy, nó không hề đi chơi ở ngoài đến độ quên về.
Trong lòng chàng dâng lên ngay một cảm giác được an ủi, cùng hiện lên song song với cái cảm giác an ủi đó, còn có cái cảm giác tự trách mình! Sao mi lại có thể nghi ngờ Chí Tường như thế được! Mi thậm chí còn nghĩ đến hai chữ "trụy lạc"! Mi không tin tưởng ở thằng em trai của mình! Một người trẻ tuổi ưu tú, hướng thượng như thế! Đó là thằng em mà chàng đã tự ví von là "bóng dáng của mình"!
Nhảy một lần hai ba bậc lên thang lầu, chàng mở cửa xông vào nhà, nhìn thấy ngay Chí Tường đang đứng trước chiếc bàn ăn cơm, chăm chú, bận rộn nắn hình một chiếc đầu thiếu nữ! Nghe tiếng cửa mở, Chí Tường ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Chí Viễn, lập tức hỏi chàng bằng một giọng bất an:
- Sao vậy? Anh Hai? Hôm nay anh về sớm hả? Có phải vì không được khỏe không? Đêm qua, em nghe anh có ho húng hắng vài tiếng.
- Ồ, không hề có chuyện đó, anh khỏe ghê lắm!...
Trong lòng Chí Viễn thấy vui vẻ, gương mặt chàng bất giác hiện lên một nụ cười thoải mái và hân hoan:
- ... Tự dưng anh nổi hứng, muốn làm biếng vài tiếng, nên xin nghỉ về sớm đấy chứ!... Anh xem hình như em càng lúc càng tỏ ra thích thú về điêu khắc phải không?
Chàng nhìn chiếc đầu trên bàn ăn.
- Đúng vậy, giáo sư của em nói, em có khả năng lĩnh ngộ rất đặc biệt về bộ môn điêu khắc.
Đôi mắt của Chí Viễn rực sáng, chàng vui mừng quá sức!
- Thật sao? Vậy hẳn là giáo sư của em rất thưởng thức tài nghệ của em.
Chí Tường hơi mỉm cười, chàng nói:
- Em nghĩ hẳn là như vậy, ông nói, theo sự tiến triển như thế này, hai năm nữa là đã có thể tốt nghiệp!
Ánh mắt của Chí Viễn càng sáng hơn nữa, chàng hít vào một hơi dài:
- Tốt nghiệp? Ý em muốn nói là, hai năm là em có thể học xong tất cả các tín chỉ? Lấy được bằng cấp?
Chí Tường nhìn vào chiếc tượng đầu làm một nửa, nói:
- Có khả năng như vậy. Tuy nhiên, cái học trong nghệ thuật là một sự học vô giới hạn, một tác phẩm hay hoặc dở cũng tùy theo người thưởng thức, như thế nào gọi là thành công, thật sự cũng rất khó định nghĩa, từ lâu nay, em cứ cảm thấy trong tất cả những tác phẩm của em, như thể còn thiếu một cái gì đó rất quan trọng!
- Thiếu cái gì? Anh nhìn không ra còn thiếu cái gì! Chí Viễn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chăm chú vào chiếc tượng đầu con gái đó, chiếc đầu đó chỉ mới vừa được nắn sơ qua, có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ - một thiếu nữ khá quyến rũ. Nhưng, một tác phẩm chưa hoàn thành, dù sao cũng chỉ là một mô hình mà thôi.
Chí Tường nhìn chiếc tượng đầu thiếu nữ đó, đột nhiên chàng quăng đi cây dao điêu khắc trên tay, ngồi phệch xuống chiếc ghế để bên cạnh bàn, chàng dùng tay đỡ lấy đầu:
- Thiếu... thiếu sự sống động, thiếu tình cảm, thiếu sự biểu hiện của sức mạnh! Khi tác phẩm của anh tiến bộ đến một giai đoạn nào đó, anh sẽ cảm thấy nó không còn tiến bộ nữa, và điều đó trở thành sự khổ sở của anh!
Chàng thiểu não ngẩng đầu lên nhìn Chí Viễn.
Chí Viễn đặt bàn tay của mình lên vai Chí Tường, nói một cách thương xót:
- Có thể là tại vì em hấp tấp quá! Chí Tường! Em đã tự bắt buộc mình cố gắng quá sức! Để anh nói cho em nghe, em cần phải buông thả mình một chút, đi nghĩ mát, đi du lịch, tìm một người bạn gái!...
Nói đến câu cuối cùng, Chí Viễn hơi trầm ngâm giây lát:
- ... Chí Tường, sự phiền não của em lúc gần đây, chỉ vì không thể tiến bộ thôi sao?
Chí Tường nhẹ chau đôi chân mày:
- Anh Hai, anh nói thế là có ý gì?
Chí Viễn đi đến phía bên bàn, làm hai ly café, một ly đưa cho em trai, chàng cầm lấy ly kia, chàng cũng đến ngồi trước bàn ăn, nhìn chăm chú vào Chí Tường, thật chăm chú, thật tỉ mỉ. Gương mặt của Chí Tường tiều tụy, ánh mắt sầu khổ. Điều này làm cho trong lòng chàng dậy lên một thoáng đau đớn, ngó bộ, chàng đã sơ suất trong việc chăm lo Chí Tường! Từ bao giờ, thằng nhỏ trở nên trầm lặng, u uất và tiều tụy như thế này?
Chàng nhìn Chí Tường, soi mói, chàng nói:
- Em có tâm sự, Chí Tường! Em không dấu được anh đâu!...
Chàng nghĩ đến bức ảnh tốc họa mà mình đã nhìn thấy được vào khoảng thời gian trước Giáng Sinh, lại đưa mắt nhìn chiếc tượng đầu thiếu nữ, không có cách gì kết nối chiếc tượng với bức tốc họa lại làm một, đó hình như là điều rất khó so sánh. Chàng đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Chí Tường:
- ... Nói cho anh nghe, em đang buồn phiền về những gì? Vì Ức Hoa chăng?
Chí Tường vội vã nói ngay, lắc đầu quầy quậy:
- Không, không! Hoàn toàn không phải!
- Như vậy, là vì một người con gái khác rồi, phải không? Cô gái biết đánh xe ngựa đó chăng?
Chí Tường ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt chàng trở nên trắng bệch. Đôi mắt chàng nhìn vào Chí Viễn, trừng trừng, chăm chú, chàng cất tiếng nói, giọng khản hẳn đi:
- Làm sao anh biết được có một người con gái như thế?
- Vậy thì, quả thật là có một người con gái như thế chứ gì?
Chí Viễn hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chàng lại càng thâm trầm, sâu sắc hơn nữa.
- Đúng vậy, có một người con gái như thế!...
Chí Tường kéo mạnh chiếc ghế, nghe "rột" một tiếng, chàng đứng phắt dậy, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, qua lại cả nửa buổi, chàng lại đi đến bên cạnh chiếc bàn, đứng dừng lại, nói tiếp:
- ... Anh Hai, ai nói với anh chuyện này thế?
- Tự em nói chứ ai!
- Em?
Chí Viễn hớp một ngụm café, nụ cười trên môi chàng tắt đi:
- Một bức tốc họa của em, đã giúp anh suy đoán ra chuyện này. Chí Tường, cô gái ấy là một người như thế nào? Người Trung Hoa chăng?
- Có thể nói là người Trung Hoa, mà cũng có thể nói là không?
- Là sao?
- Về huyết thống, nàng là người Trung Hoa một trăm phần trăm, còn về quốc tịch, không phải là người Trung Hoa!
"Rột" một tiếng, lần này, người đẩy chiếc bàn là Chí Viễn, chàng nhảy dựng lên, đẩy ly café ra phía xa xa, chàng đưa tay đấm lên bàn một cái thật mạnh, cái ly bị sức chấn động nhảy tưng lên một cái, café sánh ra ngoài ly, chảy dài lên mặt bàn. Chí Viễn bước đến bên Chí Tường, nắm lấy vai chàng, thật mạnh, thật đau, Chí Viễn nói thật to tiếng:
- Anh không có quyền can dự vào việc em chọn bạn gái, em có muốn cưới vợ đầm, cũng là chuyện của em! Em không thích anh sắp xếp bạn gái cho em, anh cũng không có cách gì khác! Thế nhưng, nếu như em kết bạn với một cô gái người Trung Hoa nhưng lại có quốc tịch ngoại quốc, anh cực lực phản đối! Anh cương quyết phản đối! Em nói anh bảo thủ cũng được, em nói anh kỳ cục cũng được, em nói anh là một người có đầu óc kỳ thị cũng được, thế nhưng, anh vẫn xem trọng quốc tịch của chúng ta! Anh biết anh từ đâu đến, anh vẫn còn muốn trở về nơi đó! Còn em thì sao?...
Chàng hơi gằn giọng:
- Em cũng vậy! Đừng nên quên gia đình của chúng ta, dòng máu của chúng ta! Ức Hoa được sinh ra ở Ý, thế nhưng, quốc tịch của cô ấy là gì? Em có biết không? Cô ấy là người Trung Hoa! Bác Cao từ đầu chí cuối, không hề bỏ đi quốc tịch của mình! Đó chính là chỗ mà anh thán phục cha con bác ấy!
Chí Tường vùng ra khỏi bàn tay của Chí Viễn, chàng nói bằng một giọng u uất, buồn rầu, trầm lặng và thẩn thờ:
- Anh kích động quá sức làm chi vậy! Tại vì, cho dù cô ấy có quốc tịch gì đi nữa, tất cả cũng đã là quá khứ rồi!
Chí Viễn hơi ngẩng người ra:
- Quá khứ?
Chí Tường đưa tay sờ mó bức tượng đầu người trên bàn, chàng cúi thấp đầu xuống, giọng phiền muộn:
- Đúng vậy, đã là quá khứ rồi, đó là một câu chuyện không có cách gì phát triển được! Anh Hai, xin anh đừng nên nhắc đến chuyện này nữa, em nói cho anh nghe, nàng con gái đó đã đi mất rồi, nàng không còn ở La Mã, không còn ở nước Ý nữa! Anh yên tâm rồi chứ?
Chí Viễn ngạc nhiên nhìn Chí Tường, nét ưu sầu buồn bực của thằng em làm cho chàng cảm thấy bối rối. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, chàng lại tự mâu thuẫn với mình, chàng cảm thấy bất bình dùm cho em, sao vậy, một thằng con trai như Chí Tường, chẳng lẽ lại bị cô gái kia bỏ rơi hay sao? Chẳng lẽ cô gái kia chỉ đùa giỡn với Chí Tường, xem nhẹ tình cảm của Chí Tường?
- Ê, Chí Tường, có phải là cô ta không biết nhìn người, hay là tại vì em không thèm cô ta?
Chí Tường buồn bực, chàng ngẩng đầu, to tiếng kêu lên gần như phẩn nộ:
- Anh Hai! Chúng ta có thể nào ngưng nói chuyện này được không? Em nói cho anh nghe, đó là một câu chuyện chưa có mở đầu đã vội vàng kết thúc rồi, chúng ta dừng lại ở đây được không? Tại sao anh nhất định phải nhắc đến nó chứ? Tại sao?
Chí Viễn đưa hai tay lên, nói như giảng hòa:
- Được được được! Chúng ta không nói, không nói, không nói nữa! Được chưa?...
Chàng đốt lên một điếu thuốc, ngồi dựa sát vào chiếc ghế salon, lặng lẽ nhìn Chí Tường, tự lẩm bẩm với mình:
- ... Chúng ta đều đã mệt rồi! Đều quá mệt mỏi rồi! Chúng ta cần phải tìm một khoảng thời gian, cùng nhau đi ra ngoài nghĩ ngơi cho thoải mái!
Trong khoảnh khắc đó, Chí Tường đột nhiên như một quả bóng xì hơi, nhắm nghiền đôi mắt lại, chàng cảm thấy đầu óc mình rối bùng lên. Mình dựa vào gì mà lại la lối um sùm với anh Hai như thế? Người anh đã vì học phí của chàng mà oằn lưng ra đi làm cu li cho thiên hạ! Người anh đã vì chàng mà chịu cực chịu khổ, thế nhưng vẫn cắn răng gánh chịu, không hề than vãn! Chàng định nói gì đó, thế nhưng, cổ họng chàng như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lại, chàng không phát ra được âm thanh.
Chí Viễn cố gắng giữ cho âm thanh có vẻ nhẹ nhàng, chàng nói bằng một giọng an ủi, gần như xin lỗi:
- Chí Tường, đừng nên phiền nữa! Coi như thằng anh của em hơi nhiều chuyện một chút vậy mà, được không? Anh nói cho em nghe, chỉ thêm vài tháng nữa, là em sẽ nghĩ hè thôi. Đợi đến khi em nghĩ hè, anh cũng xin nghĩ một tuần, chúng ta hẹn cha con bác Cao, cùng nhau đi Venice chơi một tuần lễ cho thỏa thích! Venice! Ồ, Chí Tường, bảo đảm là em sẽ thích nơi đó! Thành phố trên nước nổi tiếng thế giới!
Chí Tường quay đầu lại, gương mặt chàng đỏ bừng, tròng mắt chàng nóng lên, chàng xông thẳng đến bên bộ salon, ngồi xuống bên cạnh Chí Viễn, nói bằng một giọng xúc động và khàn đục:
- Không! Anh Hai, sau khi nghĩ hè, anh đi chơi một thời gian cho thoải mái, em phải tìm việc làm, em không thể sống như thế này mãi được, em không thể để cho anh làm việc để nuôi em! Em cũng là đàn ông, em cũng có thể lực, em cũng có thể làm được những chuyện mà anh làm được!
Chí Viễn cười lên, nói một cách nhẹ nhàng:
- Đừng có khùng, Chí Tường! Chuyện duy nhất mà em phải làm, là học hành cho đàng hoàng, học ngành điêu khắc của em cho đàng hoàng! Còn chuyện tiền bạc và công việc làm, đó là chuyện của thằng anh em...
Có một loạt tiếng gõ cửa vang lên, ngắt ngang lời nói của Chí Viễn, hai anh em ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, Chí Tường nói:
- Ai vậy? Trời tối quá rồi mà!
Cửa mở ra, Ức Hoa đang đứng ngay đó cười hi hi, vừa nhìn thấy Chí Viễn, ánh mắt nàng sáng long lanh.
Nàng khoa chân bước vào, vừa cười vừa nói với Chí Viễn:
- Chí Viễn, hôm nay anh về sớm một bữa phải không?...
Trên tay nàng cầm một cái mâm nhỏ, trên cái mâm, là những cái bánh bao nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, đặt mâm bánh lên bàn, nàng tiếp tục nói:
- ... Ba nói thèm ăn bánh bao, nên tối nay em chưng một nồi to, lại nhớ hai anh em anh, người thì thức đêm thức hôm học hành, người thì thức đêm thức hôm làm việc, nên đem một mâm qua cho hai người ăn thêm buổi tối. Có nhân mặn mà cũng có nhân ngọt, không biết hai anh có ăn nổi nữa không?
Sao mà đúng lúc thế! Chí Viễn nghĩ thầm, chẳng lẽ cô có thần cơ diệu toán, đoán đúng phong phóc rằng tối nay tôi sẽ về sớm? Cho nên đem bánh bao đến cho "anh em" chúng tôi? Hay là chỉ đến vì một người mà thôi? Xem tình hình, có lẽ sự "về sớm" của mình có hơi không được thích hợp cho lắm. Nghĩ đến đây, chàng lại khẽ liếc mắt nhìn Chí Tường, thảo nào mà đêm nay thằng nhỏ có vẻ nóng nảy thế kia! Chàng vội vàng nhảy dựng lên:
- Ha, hai người ở đây nói chuyện đi nhé! Cứ tự nhiên nói chuyện đi nhé! Công việc làm của anh ở bên kia vẫn chưa xong! Anh xem, tốt nhất là anh nên trở về làm việc lại!
Chàng hấp tấp chạy về hướng cửa.
Chí Tường nhào ngay đến chặn trước mặt chàng, lở khóc lở cười:
- Anh Hai! Anh nói vậy là thế nào?
Sắc mặt của Ức Hoa hơi tái đi một chút, nàng xếp những cái bánh ngay ngắn lên bàn, nói lặng lẽ:
- Chí Viễn, anh nghĩ rằng em không biết là anh đã về rồi chăng? Chiếc xe cũ rích đó của anh, chạy rầm rầm ngang nhà em như tiếng xe tăng, bao nhiêu năm nay, tiếng xe anh còn ở tuốt ngoài hẽm là em đã nghe được rồi. Mỗi ngày anh đi làm hay trở về, em chỉ nghe tiếng xe là cũng đủ biết anh ở đâu!
Ồ, Chí Tường nhìn nhìn Chí Viễn, ngó bộ, sự hiện hữu của mình mới là dư thừa đây chứ, người ta nghe tiếng xe nên mới đem bánh bao đến đây ấy mà! Chí Tường đi đến bên bàn, cầm lấy một cái bánh, vừa đưa lên miệng cắn, vừa đi ra phía cửa:
- Hai người ở đây nói chuyện, tôi ra ngoài đi dạo một chút!
Chí Viễn lại chận ngang Chí Tường:
- Ê! Chí Tường! Ức Hoa có lòng tốt đem bánh bao sang cho chúng ta ăn, em không ngồi xuống ăn cho đàng hoàng, đi dạo cái nổi gì?
Chí Tường đành phải ngồi xuống trước chiếc bàn ăn, cắm đầu cắm cổ ăn bánh bao.
Gương mặt Ức Hoa hơi ửng đỏ, liếc nhanh hai anh em Chí Viễn một cái, nàng nói thật nhỏ tiếng:
- Có lẽ hai anh em anh đang có chuyện quan trọng muốn bàn, em xem, hay là để em đi vậy! Dù sao thì em cũng không có việc gì, chỉ đem bánh bao sang mà thôi!
Chí Viễn kéo ngay cánh tay áo của Ức Hoa, vừa cười vừa nói:
- Em dám đi? Ngồi xuống đây, nói chuyện với tụi anh! Bọn anh đang nói chuyện về em đấy!
Ức Hoa đứng dừng lại, hỏi một cách hiếu kỳ:
- Nói về em? Nói cái gì về em?
- Anh nói với Chí Tường rằng, đợi đến khi nó được nghĩ hè, hai anh em anh, sẽ rủ cha con em, cùng đi Venice chơi một tuần lễ!
Đôi mắt của Ức Hoa mở ra thật to, thật to, gương mặt nàng rạng rỡ ánh sáng vui mừng:
- Thật à? Anh không gạt em chứ? Anh có thể lấy ngày nghĩ sao?
- Xin nghĩ một tuần lễ, không đến đổi mất nồi cơm đâu!
Chí Tường nói một cách khẳng định:
- Em không đi!... Ức Hoa, cô đi chơi với anh Hai, nghĩ hè tôi phải đi làm!
Chí Viễn nói một cách nóng nảy:
- Chí Tường! Anh đã nói với em rồi, kiếm tiền là chuyện của thằng anh này! Em không tin khả năng kiếm tiền của anh phải không? Em nghĩ rằng anh nuôi em không nổi hẳn?
Chí Tường cũng cất cao giọng:
- Em biết rằng anh cần nghĩ ngơi! Nghĩ hè đến ba tháng trời, đúng là lúc em đi làm, anh nghĩ mệt!
Chí Viễn kêu lên:
- Anh không cần nghĩ mệt! Người cần phải nghĩ mệt chính là em, em đã học hành quá sức, hơn nửa năm nay, em vùi đầu học bao nhiêu đó đã đủ rồi...
Chí Tường ngắt ngang lời Chí Viễn:
- Tốt nhất là chúng ta đừng nên tranh luận làm gì! Từ đây tới nghĩ hè cũng còn mấy tháng nữa kia mà, bây giờ chúng ta tranh luận về vấn đề này, không phải là quá sớm hay sao?
Chí Viễn nói:
- Phải quyết định cho sớm, anh mới có thể sắp xếp ngày nghĩ chứ! Dù sao đi nữa, em cùng đi chơi chung với anh và bác Cao, Ức Hoa, chúng ta cùng nhau đi Venice, sau đó, em và Ức Hoa có thể đi Florence, Milan v.v... chơi một vòng rồi hãy về...
Chí Tường nói bằng một giọng chắc như đinh đóng cột:
- Em không đi! Em phải đi làm!
Chí Viễn nổi nóng, chàng kêu lên:
- Đi làm! Đi làm! Ngay cả tiếng Ý em còn chưa học rành rẽ, em có thể làm được gì? Anh nói thật cho em nghe, em sẽ không tìm được một việc làm nào hết đâu!
Chí Tường cũng nổi nóng:
- Ít nhất, em cũng có thể làm công việc của anh! Em còn trẻ hơn anh, em có sức mạnh hơn anh, em có thể làm việc nặng hơn anh!
Chí Viễn giận đến độ nổi những đường gân đỏ ở cổ, chàng trợn mắt nói:
- Em điên rồi! Em muốn làm công việc của anh!... Em là một nhà nghệ thuật! Đôi bàn tay em là để cầm bút để họa và cầm dao để khắc! Đôi bàn đó không phải dùng để làm những công việc nặng nhọc!...
Chàng đưa tay ra chụp lấy bàn tay của Chí Tường, lật lên, những ngón tay của Chí Tường thon dài, những đường vân nhỏ nhắn. Chàng kêu lên:
- ... Ức Hoa! Em xem, đây là bàn tay của một nhà nghệ thuật! Em có biết không? Đôi bàn tay này sẽ sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!
Chí Tường nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó, đột nhiên, chàng lật ngược tay nắm lấy bàn tay của Chí Viễn, lật lên, Chí Viễn lật bàn tay ra theo phản ứng tự nhiên, bàn tay đó, chứa đầy những mảng da bị dày và chai đi, những ngón tay vì dùng sức mà trở nên thô kệch đi, trong lòng bàn tay, còn có những vết trầy trụa nằm ngang nằm dọc, và một vài chỗ còn có những vết bầm tím vì máu còn đông. Chí Tường đột nhiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng, hình như có một dòng máu nóng đang xông lên đến tận đỉnh đầu chàng. Chàng cảm thấy mình không còn đủ can đảm để đối diện với đôi bàn tay này nữa, chàng cảm thấy mình như thể sắp nổ tung đến nơi... nhảy dựng người lên, chàng quay người, chạy thẳng ra mở cửa, xông nhanh xuống lầu, hướng về phía con đường lớn phía dưới.
Chí Viễn ngớ người ra hết hai giây, sau đó, chàng tiếp xúc với đôi tròng mắt long lanh ngấn lệ của Ức Hoa. Chàng cố gắng phấn chấn lên một chút, hơi chần chừ suy nghĩ một giây, sau đó, chàng quay người, cũng xông thẳng về hướng cửa.
Trong nhà chỉ còn lại Ức Hoa, nàng đưa mắt nhìn những cái bánh trên bàn, lại nhìn nhìn chiếc tượng đầu người còn đang nắn dở dang, nàng lặng lẽ thở ra một hơi thật dài, thật sâu.
Ở ngoài kia, trên con đường gió đêm lạnh lẽo, Chí Viễn đã đuổi kịp Chí Tường.
Chàng kêu lên một tiếng:
- Chí Tường!
Chí Tường vẫn cắm đầu đi thẳng về phía trước, trên người chàng chỉ có một chiếc áo sơ mi mong manh, tay áo bị gió lạnh thổi phồng lên. Chí Viễn đi theo chàng một đoạn, lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, khoác lên vai Chí Tường, thấp giọng nói một câu:
- Ở đây không giống như Đài Loan, buổi tối trời lạnh, coi chừng bị cảm!
Chí Tường đứng dừng lại, nhìn thẳng vào Chí Viễn. Chí Viễn đứng thẳng dưới ngọn đèn đường, đối diện với chàng, gương mặt Chí Viễn chan hòa một nụ cười đầy nét dịu dàng và ấm áp.
Chí Viễn mĩm cười hỏi:
- Cả hai anh em chúng ta đều chạy hết ra đây, bỏ một mình Ức Hoa ở nhà, điều này có hơi quá đáng phải không?
Chí Tường không nói, dưới ánh đèn đêm, đôi mắt chàng long lanh ngấn lệ. Một lúc sau, chàng đứng tựa sát vào Chí Viễn. Quay đầu lại, cả hai vai kề vai, cùng nhau đi trở về hướng nhà.