|
|
19-10-2008, 09:58 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Ở Äà Lạt Ä‘i vá» dá»c Ä‘Æ°á»ng, cô Lý ân cần má»i vợ chồng TrÆ°á»ng vá»›i Phúc chiá»u bữa sau lên nhà cô mà dùng má»™t bữa cÆ¡m tối vá»›i cô rồi Ä‘i xem hát, muốn xem hát bóng, hát bá»™ hay là hát cải lÆ°Æ¡ng tùy ý TrÆ°á»ng vá»›i Phúc định. Phúc nói Ä‘i chÆ¡i lâu quá sợ mẹ ở nhà trông, nên không dám nháºm lá»i của cô Lý má»i, tÃnh há»… vá» tá»›i Sà i Gòn thì Ä‘i liá»n vá» Bến Súc.
Cô Lý theo năn nỉ, nói anh em biết nhau mà không đến nhà thì tình lợt lạt, cô xin Phúc ráng ở thêm má»™t và i bữa đặng lên ăn cÆ¡m cho biết nhà cô và biết ông thân của cô, rồi khi nà o rảnh cô cÅ©ng sẽ Ä‘i vá»›i vợ chồng TrÆ°á»ng lên Bến Súc mà thăm Phúc cho biết vÆ°á»n rẫy và biết bà thân của Phúc. Vợ chồng TrÆ°á»ng cÅ©ng tiếp vá»›i cô Lý mà cầm Phúc ở lại chÆ¡i và i bữa nữa, hứa rồi sau sẽ cho xe Ä‘Æ°a Phúc vá», ba ngÆ°á»i nói quá là m Phúc phải xiêu lòng không cãi nữa song cÅ©ng chÆ°a chịu hứa lá»i.
Äến chiá»u xe vá» tá»›i nhà TrÆ°á»ng. Bồi Ä‘Æ°a má»™t phong thÆ¡ cho Phúc, nói thÆ¡ má»›i lại hồi sá»›m mÆ¡i nên để đó không gởi lên Äà Lạt cho Phúc. Phúc xé thÆ¡ ra coi thì là thÆ¡ của mẹ gởi, nói việc nhà bình an nhÆ° thÆ°á»ng và khuyên Phúc cứ vui chÆ¡i chẳng cần lo vá» gấp.
Vợ chồng TrÆ°á»ng vá»›i cô Lý hay tin ấy thì vui mừng, theo ép riết Phúc phải ở lại. Phúc cùng Ä‘Æ°á»ng, không còn mượn cá»› nà o mà cáo từ nữa được, nên phải chịu.
Hôm má»›i xuống Sà i Gòn, Phúc Ä‘i mua đồ, có đặt may hai bá»™ đồ Tây trắng vá»›i má»™t bá»™ tussor. Khi Ä‘i Äà Lạt có để giấy và để bạc lại cho bồi lấy áo quần ấy rồi bá» giặt sẵn cho Phúc.
Bữa nay sá»a soạn Ä‘i lên nhà cô Lý mà ăn cÆ¡m vá»›i vợ chồng TrÆ°á»ng, Phúc mặc bá»™ đồ tussor má»›i, chÆ¡n mang già y da láng, cổ thắt cravate (35) mà u tÃm có đốm trắng, nên hình coi không còn má»™t Ä‘iểm nhà quê nà o nữa, giống hệt ngÆ°á»i Sà i Gòn đến 100 phần trăm. TrÆ°á»ng thấy váºy thì nói pha lá»ng:
- Ê! Phúc, toa mặc đồ đó thì phải ở luôn dÆ°á»›i Sà i Gòn đặng ngồi nhà hà ng, Ä‘i khiêu vÅ©, hoặc Ä‘i trÆ°á»ng Ä‘ua chá»› toa vá» Bến Súc Ä‘i trong vÆ°á»n coi không được.
- Má»a đặt may lỡ rồi, nãy giá» má»a báºn thá» má»a ăn năn lắm.
- Tại sao mà toa ăn năn?
- Trong ruá»™t đã khô khốc, mà ngoà i vá» trau chuốt cho láng nhuốt có Ãch gì.
- Không biết chừng nhỠcái vỠláng nhuốt đó, nó là m cho cái ruột đượm nhuần hết khô nữa.
- Không chắc.
- Äể thà nghiệm rồi sẽ biết.
Sá»a soạn xong rồi, gần tối, vợ chồng TrÆ°á»ng vá»›i Phúc má»›i lên xe mà đi lên nhà cô Lý trên Phú Nhuáºn.
Biệt xá của ông Thinh là má»™t cái nhà lầu, tuy nhá» song kiểu vở tối tân, trÆ°á»›c có sân rá»™ng để trồng bông, sau có vÆ°á»n trồng xoà i mÃt ráºm rợp.
Cô Lý xin phép trÆ°á»›c vá»›i cha mà rÆ°á»›c khách. Ông Thinh có ý muốn con lấy chồng cho sá»›m, tưởng vợ chồng ông giáo sÆ° TrÆ°á»ng sắp đặt đặng chồng coi con mình, bởi váºy ông cho phép liá»n, mà lại dặn con phải sá»a soạn cuá»™c tiếp khách cho xứng đáng, cho khá»i ngÆ°á»i ta chê cÆ°á»i.
Xe của TrÆ°á»ng chạy vô sân thì thấy trong nhà đèn đốt sáng lòa, ghế bà n chÆ°ng dá»n há»±c hỡ. Xe ngừng, vợ chồng TrÆ°á»ng vá»›i Phúc bÆ°á»›c ra, thì cô Lý mặc quần áo trắng lá»›p, mặt mà y vui vẻ, miệng cÆ°á»i rất có duyên. Cô ngó Phúc, khen bá»™ đồ Tussor may khéo, rồi má»i khách vô nhà .
Ông Thinh tóc đã bạc hoa râm mà ông chải gỡ láng nhuốt, răng đã rụng ba cái mà ông trám răng giả nên không ai dè; ông mặc má»™t bá»™ đồ Tây nỉ xám, chÆ¡n mang già y và ng, cổ thắt cravate rằn ri, mép cạo râu láng bóng, bá»™ tÆ°á»›ng coi sắc lẽm nhÆ° trai má»›i lá»›n lên. Ông Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi sa lông, thấy khách vô thì ông đứng dáºy tiếp chà o. Cô Lý trình diện má»—i ngÆ°á»i cho cha biết rồi má»›i ngồi và liếc mắt dạy bồi Ä‘em nÆ°á»›c đá đặng dùng rượu khai vị.
Ông Thinh tưởng Phúc là ngÆ°á»i muốn xin cÆ°á»›i con mình nên cứ ngó Phúc rồi há»i:
- Ông đây gốc gác ở đâu?
- Dạ, cháu ở trên Bến Súc.
- Ông bà cụ còn song toà n?
- Dạ, cháu mồ côi cha, chỉ còn có bà mẹ mà thôi.
- Ông là m việc chi ở đâu?
- Dạ, cháu là m vÆ°á»n là m rẫy ở nhà .
Ông Thinh ngó hai bà n tay của Phúc rồi ông châu mà y. TrÆ°á»ng biết Phúc bị tra vấn thì bá»±c mình lắm, tÃnh kiếm thế cản ông Thinh cho hết nhá»c lòng Phúc, nên há»i ông:
- Năm nay cuộc buôn bán của bác phát đạt hơn mấy năm trước hay không?
- Dễ chịu.
- Äá»i nầy cháu coi duy có nghá» thÆ°Æ¡ng mãi thì sung sÆ°á»›ng hÆ¡n hết, có lợi nhiá»u mà lại khá»i ai ká»m thúc.
- Phải. Nhưng mà buôn bán phải biết tráo trở mới được, chớ lù đù quá, thì đã không có lợi mà lại còn sợ phải bị hại.
Cô Lý nghe câu chuyện không vui, mà cô còn muốn ăn cÆ¡m cho mau đặng cô Ä‘i xem hát, bởi váºy cô hối bồi sắp đặt tiệc rồi má»i cha vá»›i khách qua phòng ăn.
Câu chuyện ngoà i phòng khách nãy giá» còn kéo luôn vô phòng ăn nữa, bởi váºy cái không khà buồn bá»±c cÅ©ng không đổi được.
Ä‚n má»›i ná»a bữa kế nghe có tiếng xe hÆ¡i vô sân. HÆ°á»n là má»™t thÆ°Æ¡ng gia ở trong Chợ Lá»›n, tuy trẻ tuổi, song là bạn thiết của ông Thinh, thÆ°á»ng ngà y hay tá»›i rủ ông Ä‘i chÆ¡i, Ä‘i lốp bốp vô phòng khách, đứng dòm qua phòng ăn, thấy có khách đông thì cúi đầu chà o, rồi há»i ông Thinh:
- Ông ăn cÆ¡m hay sao? Ä‚n gì sá»›m dữ váºy?
- Có khách nên ăn sớm.
- Váºy tôi tÃnh ra rÆ°á»›c ông Ä‘i ăn cÆ¡m rồi Ä‘i chuyện khác nữa.
- Tôi mắc có khách, đi không được.
- Má»i ông bÆ°á»›c qua bên nầy đặng tôi nói chuyện riêng má»™t chút.
Ông Thinh đứng dáºy Ä‘i qua phòng khách. HÆ°á»n nói nhá» chuyện gì vá»›i ông đó không biết, mà ông trở qua cáo lá»—i vá»›i khách đặng ông Ä‘i, vì có chuyện quan hệ lắm cần phải tÃnh gấp. HÆ°á»n há»›n hở ngó cô Lý mà nói: "Em Lý ăn cÆ¡m cho no nghe hôn. Tôi xin mấy ông bà tha lá»—i".
HÆ°á»n cúi đầu chà o chung, rồi ra cá»a lên xe mà đi vá»›i ông Thinh.
Câu chuyện của ông Thinh không hạp vá»›i trà ý của TrÆ°á»ng và Phúc nên cuá»™c há»™i hiệp đã mất thú vị rất nhiá»u, mà còn thêm HÆ°á»n đến là m lá»™n xá»™n phá đám nữa, thì bữa ăn cô Lý tÃnh sẽ là m cho có vẻ thân máºt mà long trá»ng hóa ra bữa ăn xao xuyến chẳng khác nà o trong mấy tiệm cao lầu.
Cô Mỹ thấy cô Lý có sắc buồn thì há»i:
- Không biết có việc chi quan hệ mà ngÆ°á»i ta má»i bác Ä‘i gấp dữ váºy?
- Äi chÆ¡i chá»› có việc chi đâu.
- Không lẽ.
- Anh HÆ°á»n là ngÆ°á»i thân thiết của ba tôi, ảnh tá»›i rủ Ä‘i chÆ¡i thÆ°á»ng, chá»› phải
với một lần đâu.
Cô Lý lại ngó Phúc mà nói tiếp: "Anh Phúc, em vui vẻ, em phấn chà luôn luôn là tại nhÆ° váºy đó, anh hiểu hay chÆ°a?"
Phúc gặc đầu hai ba cái, mà mắt ngó cái khuôn hình treo trên tÆ°á»ng, không nói chi hết.
Ä‚n cÆ¡m rồi, chủ khách bà n tÃnh vá»›i nhau rồi nhứt định xuống Sà i Gòn xem hát cải lÆ°Æ¡ng. Cô Lý vá»›i vợ chồng TrÆ°á»ng thì hăng hái, còn Phúc thì ép bụng Ä‘i theo, nên không vui chút nà o hết.
Cô Lý mua 4 cái giấy hạng nhứt rồi má»i khách vô. Hai cô ngồi giữa, TrÆ°á»ng vá»›i phúc ngồi cháºn hai bên, cô Lý ngồi khÃt vá»›i Phúc.
Äà o kép ca thì ăn ráºp vá»›i Ä‘á»n lắm, tiếc vì tuồng đặt lá»›p lang không trúng luáºt, có lá»›p vô Ãch, có lá»›p lãng nhách, còn câu tuồng thì không văn chÆ°Æ¡ng, mà lại xen nhiá»u tiếng hoặc quá thanh tao hoặc quá thô tục, không phù hiệp vá»›i địa vị của vai tuồng. Tuy Phúc không phê bình hay dở, nhÆ°ng mà cô Lý biết Phúc không thÃch, nên còn hai mà n nữa má»›i vãn hát, mà cô Lý than khát nÆ°á»›c và rủ vợ chồng TrÆ°á»ng ra, đặng Ä‘i kiếm đồ uống giải khát. TrÆ°á»ng dắt hết lại má»™t nhà hà ng khiêu vÅ©, rồi bốn ngÆ°á»i chá»n má»™t cái bà n gần cá»a, biểu bồi lấy hai ly nÆ°á»›c cam tÆ°Æ¡i cho hai cô, còn TrÆ°á»ng vá»›i Phúc thì uống la-ve (36).
Trong nhà hà ng đèn bóng xanh bóng Ä‘á» xen nhau là m cho sáng mà không chói mắt. Tiếng nhạc đánh khi phù khi trầm, khi khoan khi nhặt, nam thanh nữ tú vịn nhau mà nhảy theo nhịp Ä‘á»n. TrÆ°á»ng có tánh thÃch khiêu vÅ©, nghe tiếng nhạc thì không thể không nhảy được, nên đứng dáºy má»i cô Mỹ nhảy má»™t cháºp.
Äá»n dứt bản rồi, vợ chồng TrÆ°á»ng trở lại bà n. TrÆ°á»ng thấy Phúc ngồi trÆ¡ trÆ¡, không má»i cô Lý, thì nói:
- Ê, Phúc, sao toa không má»i cô Lý nhảy chÆ¡i má»™t cấp?
- Má»a không thÃch nhảy.
- Sao hồi bên Tây toa thÃch lắm?
- Hồi đó má»a thÃch, mà bây giá» má»a không thÃch nữa.
- Dầu không thÃch toa cÅ©ng phải là m, bởi vì toa không nên để thất lá»… vá»›i cô Lý.
Cô Lý cÆ°á»i. Phúc sợ thất lá»…, nên nghe tiếng nhạc đánh lại thì liá»n đứng dáºy cúi đầu trÆ°á»›c mặt cô Lý. Cô Lý vui vẻ đứng dáºy, rồi hai ngÆ°á»i cặp nhau mà nhảy. Vợ chồng TrÆ°á»ng cÅ©ng ra nhảy nữa.
Phúc hồi ở bên Tây khiêu vÅ© thiện nghệ; tuy bá» cách chÆ¡i nầy đã hÆ¡n hai năm rồi, nhÆ°ng mà nay cặp vá»›i cô Lý, mắt ngó mặt cô rất Äẹp, mÅ©i phưởng phất mùi thÆ¡m tho, tai nghe Ä‘á»n ráºp rình, khiến cho trong lòng khoan khoái, quên hết ná»—i sầu bây giá», nhá»› tá»›i nghá» hay hồi trÆ°á»›c, rồi nhảy vá»›i cô Lý má»™t cháºp xuất sắc.
Tiếng Ä‘á»n dứt. Phúc cúi đầu cám Æ¡n cô Lý, bá»™ tịch thiệt là có duyên, chá»› không phải quê mùa nhÆ° hôm trÆ°á»›c. Vợ chồng TrÆ°á»ng đắc ý, nên ngó nhau mà cÆ°á»i. Bây giá» Phúc nhÆ° mê nhÆ° say, nên vừa nghe tiếng Ä‘á»n trá»—i lên lại thì liá»n đứng dáºy má»i cô Mỹ. TrÆ°á»ng vá»›i cô Lý ngồi coi Phúc nhảy vá»›i cô Mỹ thiệt là nhẹ nhà ng gá»n ghẽ, nên trầm trồ khen hoà i.
Chừng Ä‘á»n dứt, hai ngÆ°á»i trở lại bà n thì cô Lý nói vá»›i Phúc: "Anh Phúc nhảy tà i quá. Nhảy vá»›i anh dầu mấy hiệp em cÅ©ng không biết mệt".
Phúc cÆ°á»i mà đáp: "BỠđã hÆ¡n hai năm, tôi tưởng nhảy không được nữa, té ra cÅ©ng còn nhảy được".
Äá»n đánh lại, Phúc má»i cô Lý nhảy nữa. Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng mê mẫn vá»›i Ä‘iệu nghệ khiêu vÅ©, thình lình M. Khuyến cặp tay cô Hạnh ở ngoà i bÆ°á»›c vô, rồi lại cái bà n gần má»™t bên bà n của bá»n TrÆ°á»ng mà ngồi. Phúc liếc thấy thì biến sắc, bủn rủn tay chÆ¡n, nhảy không được nữa, cứ kéo chÆ¡n xà lỉa (37), không còn nhẹ nhà ng gá»n ghẽ nhÆ° hồi nãy.
Cô Lý lấy là m lạ.
Chừng dứt Ä‘á»n, cô Lý cặp tay Phúc mà trở lại bà n, cô ngó thấy cô Hạnh, thì cô vá»›i hiểu tại có cô Hạnh nên Phúc má»›i bủn rủn. Cô Lý kéo ghế mà ngồi, còn Phúc thì đứng chống nạnh ngó cô Hạnh trân trân, mắt Ä‘á» au, mặt tái lét.
Cô Lý ngó hai vợ chồng TrÆ°á»ng rồi ra dấu chỉ cô Hạnh.
TrÆ°á»ng hiểu được rồi, bèn bÆ°á»›c lại kéo Phúc mà biểu ngồi. Phúc té ngồi trên ghế, cặp mắt cháng váng, trong lòng bâng khuâng, lấy tay đè cái ngá»±c, dÆ°á»ng nhÆ° sợ trái tim nhảy mạnh quá mà phải bể.
Bây giá» Khuyến vá»›i cô Hạnh cặp nhau mà khiêu vÅ©. Phúc ngồi ngó lÆ°á»m lÆ°á»m. Cô Lý theo ngó chừng Phúc rồi má»i Phúc nhảy nữa, tưởng là m nhÆ° váºy đặng giải khuây cho Phúc. Phúc lắc đầu mà từ.
TrÆ°á»ng thấy Phúc tức giáºn Ä‘au Ä‘á»›n quá, sợ ngồi trong nhà hà ng nữa rồi có việc không hay, nên kêu bồi mà trả tiá»n rượu rồi đứng dáºy cặp tay Phúc mà kéo ra cá»a, hai cô theo sau. Ra tá»›i cá»a mà Phúc còn day đầu ngó lại và nói vá»›i TrÆ°á»ng: "Cô Hạnh bá»™i Æ°á»›c vá»›i má»a là ngÆ°á»i đó; vô ngồi cái bà n gần bên bà n mình, rồi bây giá» Ä‘Æ°Æ¡ng nhảy kia, toa thấy hôn? Cô báºn áo mà u xanh lông két, nhảy vá»›i ngÆ°á»i mặc đồ trắng đó".
TrÆ°á»ng cÆ°á»i và đáp: "Má»a biết, nên má»a má»›i kéo toa Ä‘i cho khá»i gai mắt". Cô Lý bÆ°á»›c tá»›i nói: "Anh TrÆ°á»ng, vợ chồng M. Khuyến, bác sÄ© nhổ răng, em nói vá»›i anh hôm trÆ°á»›c, là ngÆ°á»i đó“.
Truá»ng gặc đầu đáp: "Biết rồi... không có gì hay..."
Phúc đứng lại há»i TrÆ°á»ng:
- Toa kéo má»a Ä‘i đâu?
- Äi đâu cÅ©ng được, miá»…n ra khá»i chá»— nầy.
- Má»a muốn ở đây.
- Ở đây là m gì?
Phúc rỠtay nơi trán mà suy nghĩ rồi đáp:
- Má»a muốn nói chuyện vá»›i chồng cô Hạnh má»™t chút.
- Ồ! Nói chuyện gì?... không nên... bỠđi.
- Bá» không được. NgÆ°á»i ta giá»±t vợ má»a, nếu má»a lặng thinh thì khiếp nhược quá.
- Có lẽ không phải tại ngÆ°á»i ta.
- Váºy chá»› tại ai?
- Tại cô Hạnh... hoặc tại cha mẹ cô... biết đâu.
Phúc tức giáºn, bá»™ hầm hầm. TrÆ°á»ng kéo tay biểu lên xe rồi hối sá»›p phÆ¡ chạy vô Chợ Lá»›n.
Vì Phúc không có nói tâm sá»± của mình cho cô Mỹ và cô Lý biết, bởi váºy hai cô không dám xen vô nói tá»›i việc cô Hạnh, chỉ liếc mắt dòm chừng cá» chỉ của Phúc mà thôi, Phúc ngồi phÃa trÆ°á»›c vá»›i sá»›p-phÆ¡, cứ khoanh tay trên ngá»±c mà ngó tá»›i không nói chi hết. Xe vô tá»›i Chợ Lá»›n, TrÆ°á»ng không biết phải Ä‘i đâu nữa, há»i Phúc muốn ăn mì ăn cháo hay không thì Phúc lắc đầu nói: "Không. Má»a muốn vá» cho mau mà ngủ".
TrÆ°á»ng biểu sá»›p-phÆ¡ chạy vòng ra Phú Nhuáºn mà đưa cô Lý vá». Chừng xe ngừng, cô Lý bÆ°á»›c xuống cô từ giã mà cô ngó Phúc vá»›i cặp mắt rất buồn thảm rồi cô nói vá»›i cô Mỹ: "Äể mai tôi ra nhà chị chÆ¡i rồi chị em mình sẽ nói chuyện".
Cô Mỹ hiểu ý cô Lý muốn nói chuyện Phúc đối với cô Hạnh nên cô gặc đầu rồi biểu sớp phơ chạy trở vỠnhà .
Sáng bữa sau vợ chồng TrÆ°á»ng thức dáºy thì thấy Phúc đã thay đồ rồi và đương sắp y phục và o va ly. TrÆ°á»ng hiểu ý Phúc muốn vá», song cÅ©ng há»i:
- Toa sá»a soạn đồ đặng Ä‘i đâu? -
Má»a vá» Bến Súc.
- Vá» nhà là m gì mà gấp váºy? Ở chÆ¡i và i bữa nữa.
- Thôi, má»a không nên ở chung má»™t chá»— vá»›i cô Hạnh. Má»a lân la đất Sà i Gòn, sợ chẳng khá»i tá»™i sát nhÆ¡n.
- Toa nói nghe ghê quá! Sá gì má»™t con Ä‘Ã n bà vong tình bá»™i nghÄ©a mà toa giáºn đến thế. Má»a khuyên toa hãy coi ngÆ°á»i đê tiện ấy nhÆ° má»™t chiếc già y rách, toa quăng vô giá» rác cho rồi, đừng thèm tiếc.
- Toa chÆ°a bị uất vì tình nên toa má»›i nói nhÆ° váºy được. Nếu toa ngồi cái địa vị của má»a thì toa má»›i hiểu.
- Thiếu gì Ä‘Ã n bà con gái quà bằng mÆ°á»i ngÆ°á»i ấy. Thứ đồ bạc nghÄ©a, cần gì mà phải nhá»c lòng?
Phúc lắc đầu, không cãi nữa.
TrÆ°á»ng biết không thể cầm nữa được, nên hối vợ coi dá»n đồ cho Phúc ăn lót lòng, rồi biểu sá»›p phÆ¡ Ä‘em xe ra mà đưa Phúc vá» Bến Súc.
----------------------------------------
35. cà vạt
36. bia
37. cách Ä‘i của ngÆ°á»i có táºt má»™t chÆ¡n không co được, phải kéo lết
|
19-10-2008, 09:59 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Cách ba tuần lá»… sau, cÅ©ng còn bãi trÆ°á»ng, nên TrÆ°á»ng rảnh rang. Má»™t buổi sá»›m mÆ¡i, TrÆ°á»ng ngồi tại bà n viết trên lầu mà đá»c sách. Cô Mỹ ngồi gần cá»a sổ mà thêu khăn mu soa (38). Hai vợ chồng má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u mắc chú ý vá» việc riêng của mình, nên không ai nói tá»›i ai, là m cho trong nhà im lìm an tịnh.
Thình lình cô Mỹ kêu chồng mà há»i:
- Anh, tại sao mà anh Phúc thÆ°Æ¡ng tiếc cô Hạnh quá nhÆ° váºy, anh biết hôn?
- Tại ái tình.
- Em sợ không phải. Cô Hạnh là con má»™t, mà cha mẹ cô lại có tiá»n nhiá»u, nghe nói cao su má»—i tháng bán tá»›i năm sáu ngà n đồng. Tôi nghi anh Phúc cÆ°á»›i cô Hạnh không được, ảnh tức vá» sá»± há»ng mối lợi lá»›n, chá»› không phải tại tình tá»± gì hết.
- á»’! Em xem Phúc rẻ quá! Phúc tuy không phải con nhà già u lá»›n, song cÅ©ng có huê lợi xà i không hết, chá»› phải nghèo khổ gì hay sao nên tham tiá»n.
- Váºy chá»› cô Hạnh là gái nhà quê má»›i há»c là m tốt bá»™ nhÆ° bà bóng, có duyên có sắc gì đó, mà anh Phúc thất tình thất chà gần cuồng trÃ.
- Cô Hạnh coi cũng được chớ.
- Äược giống gì? Chị Lý chỉ nói tuần truá»›c chỉ Ä‘i xem hát bóng, chỉ gặp cô Hạnh, chỉ là m quen rồi nói chuyện chÆ¡i. Cô Hạnh nói chuyện nghe lôi thôi lắm, không có duyên dùng gì hết.
- Cô Lý tá»c mạch quá! Là m quen chi váºy?
- Chỉ nói vá»›i em để chỉ ráng nghiên cứu coi cô Hạnh là ngÆ°á»i gì mà anh Phúc mê đến ná»—i thất chÃ. Chỉ tÃnh bữa nà o rảnh chỉ sẽ Ä‘i thăm cô Hạnh rồi má»i cô Hạnh lên nhà chỉ. Há»… cô Hạnh chịu, thì chỉ sẽ cho em hay đặng em lên cho giáp mặt nhau.
- Äà n bà bà y chuyện quá.
- Anh không muốn cho em là m quen với cô Hạnh hay sao?
- Là m quen có Ãch gì, nhứt là là m quen vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° váºy; dầu há» già u mấy mÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng nên gần há».
- Xin anh đừng cản, để cho em vá»›i chị Lý là m quen đặng dá» coi tại cá»› nà o mà cô Ä‘Ã nh bá» anh Phúc để Æ°ng (39) ngÆ°á»i khác.
- Cô Lý có ý gì vá»›i Phúc hay sao mà cô lo lắng việc của Phúc quá nhÆ° váºy?
- Có ý gì đâu. Tại hôm trÆ°á»›c anh nói anh Phúc là ngÆ°á»i có bịnh, anh biểu phải giúp vá»›i anh mà chữa bịnh giùm cho anh Phúc, nên chị Lý má»›i lÆ°u tâm nhÆ° váºy chá»›.
- Em thân thiết với cô Lý, em có thấy cô Lý có chút tình nà o với Phúc hay không?
- Không có đâu. Chị Lý thấy anh Phúc thất tình rồi chán Ä‘á»i thì chỉ tá»™i nghiệp giùm cho thân anh Phúc mà thôi, chá»› chỉ không có tá» lá»i nà o để cho em thấy chỉ có tình.
- Qua coi Phúc cÅ©ng không có tình vá»›i cô Lý. Cô Lý có sắc đẹp, há»c thức rá»™ng, văn nói hay, trà khôn ngoan. Phúc gần cô mà Phúc không Ä‘á»™ng tâm, thì rõ rà ng bịnh thất tình của Phúc không thể trị được.
- à kiến của chị Lý và của em cÅ©ng váºy.
- Hôm Ä‘i Äà Lạt vá», mình tÃnh để mượn những cuá»™c vui mà là m cho anh Phúc cảm, coi ảnh có bá»›t buồn hay không. Äi xem hát thì ảnh không vui. Mà chừng khiêu vÅ© coi bá»™ ảnh thÃch lắm. Chị Lý mừng, chỉ tưởng có lẽ cáºy cuá»™c chÆ¡i ấy mà giải trà cho ảnh được; té ra vừa thấy mặt cô Hạnh thì sá»± vui của ảnh tiêu mất, rồi sá»± buồn lại nhiá»u thâm bằng hai. Hổm nay chị Lý phiá»n lung lắm. Hôm ná» chỉ có tÃnh để chỉ láºp thế cho anh Phúc gặp vợ chồng cô Hạnh, đặng ảnh chán ngán, hết mÆ¡ tưởng cô Hạnh nữa. Té ra chừng gặp rồi, tình anh Phúc còn Ä‘áºm hÆ¡n nữa, thế thì hết phÆ°Æ¡ng giải cứu rồi.
- Hết phương!...
- Nầy, hôm qua chị Lý có tÃnh má»™t kế khác ngá»™ lắm, anh.
- Kế gì nữa?
- Chị tÃnh là m chị em vá»›i cô Hạnh rồi chỉ dụ dá»— cô ná» bá» chồng mà trở vá» vá»›i anh Phúc.
- á»’! Mấy ngÆ°á»i phụ nữ nầy Ä‘á»™c ác quá!
- Sao mà độc ác? Vợ của anh Phúc, mình đem trở vỠcho ảnh, ấy là mình là m phước, chớ có ác chỗ nà o đâu.
- MÆ°u sá»± đặng phá gia cang của ngÆ°á»i ta, là m nhÆ° váºy có nhÆ¡n lắm hả?
- Ãc hữu ác báo. TrÆ°á»›c kia Khuyên giá»±t vợ của Phúc, thì bây giá» mình láºp thế cho Phúc giá»±t lại mà trừ, có ác chi đâu.
- Qua không muốn nghe chuyện đó.
Chị Lý nói: "Mất cô Hạnh, nên anh Phúc có bịnh; được cô Hạnh, chắc anh Phúc hết bịnh. Váºy nếu muốn cứu anh Phúc, thì phải là m cho anh Phúc được cô Hạnh..."
TrÆ°á»ng lấy là m khó chịu, nên chắc lưỡi lắc đầu mà đứng dáºy và khoát tay biểu vợ đừng nói nữa.
Lúc ấy ngÆ°á»i bồi lên lầu thÆ°a cho TrÆ°á»ng hay rằng có ông Phúc ở trên Bến Súc xuống thăm. Vợ chồng TrÆ°á»ng Ä‘á»u chÆ°ng há»ng, ngó nhau mà cÆ°á»i rồi láºt Ä‘áºt xuống từng dÆ°á»›i mà tiếp khách.
Vợ chồng TrÆ°á»ng thấy Phúc thì mừng rỡ, má»i ngồi và há»i thăm lăng xăng. Bữa nay Phúc mặc bá»™ đồ tây trắng má»›i tinh, chÆ¡n mang giầy da Ä‘en, bá»™ Ä‘Ã ng hoà ng lại nghiêm chỉnh.
Cô Mỹ nháºm lẹ há»i trÆ°á»›c: "Bác trên nhà mạnh hay không anh Phúc? Anh xuống Sà i Gòn chÆ¡i hay là có việc chi?"
Phúc dụ dự một chút rồi đáp: "Cảm ơn chị, má tôi mạnh. Tôi xuống đây vì có chuyện một chút".
Phúc nói xuống có chuyện, nhÆ°ng mà không nói luôn coi có chuyện gì. TrÆ°á»ng nóng nảy nên há»i: "Toa tÃnh xuống đặng kiếm chồng cô Hạnh mà đánh lá»™n hả?"
Phúc lắc đầu đáp cứng cá»i: "Không, toa đừng nhắc cô Hạnh nữa chá»›. Má»a muốn tưởng cô đã chết rồi, toa còn nhắc là m chi".
Cô Mỹ há»i: "Anh có Ä‘em sầu riêng mà cho chị Lý hay không?" Nghe câu há»i ấy, Phúc má»›i sá»±c nhá»› nên láºt Ä‘áºt bÆ°á»›c ra cá»a kêu ngÆ°á»i kéo xe kéo biểu Ä‘em giùm cái bao vô rồi lấy tiá»n trả tiá»n xe, cô Mỹ cÆ°á»i và nói vá»›i Phúc:
- Hôm trÆ°á»›c anh có hứa vá»›i chị Lý. Nếu bữa nay anh xuống mà không có trái cây cho chỉ, chắc chỉ phiá»n anh lắm.
- Sầu riêng có nhiá»u mà chÆ°a chÃn, tôi kiếm được có hai trái. NhÆ°ng mà tôi có Ä‘em thÆ¡m vá»›i sa-bô-chê nhiá»u đặng chị vá»›i cô Lý ăn chÆ¡i.
- Cảm ơn anh lắm.
Cô Mỹ kêu bồi biểu xách bao trái cây vô trong và nói: "Äể lát nữa em chia hai rồi em biểu sá»›p-phÆ¡ Ä‘em phần của chị Lý lên cho chỉ ".
TrÆ°á»ng cÆ°á»i và nói vá»›i Phúc: "Hồi nãy vợ chồng má»a ở trên lầu Ä‘Æ°Æ¡ng bà n luáºn việc của toa kế toa vô đó“.
Phúc châu mà y há»i:
- Bà n luáºn việc của má»a là việc gì?
- Toa biết ma femme vá»›i cô Lý há» tÃnh là m sao hay không? Há» nói vì cô Hạnh phụ tình toa mà ưng Khuyến, là m cho toa thất chà nên toa buồn rầu. Há» tÃnh cụ dá»— cô Hạnh bá» chồng vỠở vá»›i toa, đặng toa phỉ tình, toa hết buồn rầu nữa.
- Sao được!
Cô Mỹ xen há»i Phúc:
- Sao lại không được? Anh cÅ©ng nhÆ° anh TrÆ°á»ng, không nỡ phá gia cang của Khuyến hả?
- Phá gia cang của ngÆ°á»i ta là má»™t việc mình không nên là m. Mà còn Ä‘iá»u nầy nữa: tấm gÆ°Æ¡ng đã bể rồi, dầu ráp lại cÅ©ng không là nh nhÆ° hồi trÆ°á»›c được. Cô Hạnh đã phụ tình tôi mà lấy chồng khác, bây giá» dầu cô bá» ngÆ°á»i chồng của cô Ä‘i nữa, ngÆ°á»i ấy cÅ©ng cứ đứng giữa mà ngăn tôi vá»›i cô hoà i, là m sao tôi kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i cô được. Vợ chồng thế ấy đã không xây ná»n hạnh phÆ°á»›c cho mình được, mà lại còn là m cho tình mình đê tiện không tốt, không tốt.
- Nếu váºy thì anh hết thÆ°Æ¡ng cô Hạnh rồi hả?
- Cái tình của tôi đối với cô Hạnh tôi tưởng khó phai lợt được. Nhưng mà cô đã có chồng khác rồi thì không thế nà o tôi bằng lòng đem cô vỠlà m vợ tôi.
- à anh kỳ quá! Vì bá»™i nghÄ©a mà lấy chồng khác nên không thế là m vợ anh nữa đựơc. NhÆ°ng mà thÆ°Æ¡ng thì anh vẫn thÆ°Æ¡ng hoà i, chẳng bao giá» anh quên. Phải nhÆ° váºy hay không?
- Thưa, phải.
- Nếu váºy thì anh là m sao mà cÆ°á»›i vợ cho đựơc?
Phúc châu mà y ngồi im lìm, không đáp nữa.
TrÆ°á»ng há»i: "Hồi nãy toa nói toa xuống Sà i Gòn có chuyện má»™t chút, là chuyện gì váºy?"
Phúc cÅ©ng cứ lặng thinh không trả lá»i. Cách má»™t hồi lâu Phút vụt nói lá»›n: "Tôi xuống đây chẳng có chuyện chi khác, chỉ xuống đặng há»i ý kiến hai ông bà coi tôi có thể nói mà cÆ°á»›i cô Lý được hay không; nhÆ° được thì cÅ©ng phải cho tôi biết coi tôi có nên là m nhÆ° váºy hay không?"
Vợ chồng TrÆ°á»ng ngạc nhiên, nên ngó nhau, không biết phải trả lá»i thế nà o cho hạp chân lý.
Cô Mỹ sợ nếu không trả lá»i liá»n, thì thất lá»… vá»›i Phúc, nên cô há»i:
- Hồi nãy anh nói tình của anh đối với cô Hạnh thì không bao giỠphai lợt được. Nếu anh vẫn thương cô Hạnh hoà i, mà anh cưới chị Lý là m vợ, thì anh không sợ anh sẽ là m buồn cho chị Lý hay sao?
- Tại tôi ái ngại chá»— đó, nên tôi muốn há»i ý kiến của chị và của TrÆ°á»ng.
- Khó lắm! Mà anh muốn cÆ°á»›i chị Lý, váºy chá»› anh có chút tình gì vá»›i chỉ hay không?
- Có lẽ có.
- Phải nói quả quyết mới được, không nên nói mơ hồ. Có tình hay là không có, chớ sao anh lại nói "có lẽ có"?
- Tôi được gần gụi vá»›i cô Lý mÆ°á»i mấy ngà y, tôi có dịp Ä‘i chÆ¡i vá»›i cô, nói chuyện vá»›i cô, khiêu vÅ© vá»›i cô, thiệt trong lúc ấy tôi không Ä‘á»™ng tâm mà cảm tình chút nà o hết. NhÆ°ng mà hổm nay vá» nằm má»™t mình trên vÆ°á»n tôi nghe ve kêu dế gáy rồi tôi suy nghÄ© các việc quá vãng và tÆ°Æ¡ng lai của tôi. Tôi nhá»› thái Ä‘á»™ của cô Hạnh, tôi Ä‘em thái Ä‘á»™ ấy mà so sánh vá»›i tánh nết của cô Lý rồi tôi sanh cảm trong lòng. Cô Hạnh là ngÆ°á»i yêu của tôi, mà sao cô phụ bạc tôi, đã lấy chồng khác rồi gặp tôi, cô lại là m mặt lạ. Còn cô Lý đối vá»›i tôi thì không có tình nghÄ©a gì hết mà sao trong mÆ°á»i mấy bữa gần nhau, há»… cô thấy tôi buồn, thì cô kiếm thế là m cho tôi vui. Tôi suy xét so sánh nhÆ° váºy rồi tôi cảm tình cô Lý lung lắm. Còn má»™t Ä‘iá»u nầy nữa: hôm ở trên Äà Lạt tôi có Ä‘Ã m luáºn vá» gia đình vá»›i cô Lý. Cô có nói mấy câu là m cho tôi hiểu cô biết đạo là m ngÆ°á»i hÆ¡n tôi. Tôi tưởng nếu tôi có ngÆ°á»i vợ nhÆ° cô Lý, biết trá»ng chủ nghÄ©a gia đình, lại biết chá»— buồn của chồng mà lo khuyên giải giùm, thì có lẽ Ä‘á»i của tôi còn có thú vị chút đỉnh.
- Anh mắc lo cho pháºn anh, nên anh quên lo cho pháºn ngÆ°á»i khác. Và nhÆ° anh cÆ°á»›i chị Lý vá» rồi mà anh cứ thÆ°Æ¡ng nhá»› cô Hạnh hoà i, chị Lý phải lo khuyên giải sá»± buồn đó cho anh, là m vợ nhÆ° váºy thì vui sÆ°á»›ng chá»— nà o đâu? Có chồng mà chồng không thÆ°Æ¡ng mình, cứ thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i khác, cái Ä‘á»i nhÆ° váºy đáng tá»™i nghiệp lắm chá»›. Anh nghÄ© thá» mà coi.
Phúc khoanh tay ngồi thở ra mà suy nghĩ.
TrÆ°á»ng ngồi lóng tai nãy giá» thì đã thấu hiểu tâm hồn của Phúc. Phúc được gần gụi vá»›i cô Lý, rồi Ä‘em cô mà so sánh vá»›i cô Hạnh, thì đủ thấy Phúc đã để ý đến cô Lý rồi. Mà Phúc biết cô Hạnh đã có chồng, không còn hy vá»ng phối hiệp vá»›i cô nữa được, tức thị mối tình của cô Hạnh đã dứt. Nếu Phúc còn nhá»› cô Hạnh và há»… nhá»› thì buồn, ấy là vì chÆ°a gây mối tình khác để thay thế cho mối tình trÆ°á»›c. Còn Phúc biết cô Lý có ý chiếu cố nên theo giải buồn cho mình, tức thị đã bắt đầu có tình vá»›i cô Lý. Nếu tình ấy chÆ°a phát hiện tá» rõ, ấy là vì hai ngÆ°á»i không có dịp bà y tá» niá»m riêng vá»›i nhau. Há»… hai ngÆ°á»i bà y tình vá»›i nhau rồi, thì tình ấy sẽ dan dÃu nồng nà n không kém gì tình trÆ°á»›c. Äã váºy mà Phúc có tánh Ä‘a tình Ä‘a cảm. NgÆ°á»i dÆ°á»ng ấy há»… lòng sanh cảm thì tình gắn chặt, chẳng còn phải lo ngại gì nữa. Có diá»u nầy đáng lo, là Phúc tánh tình chất phát, còn cô Lý tánh lãng mạn; Phúc ăn ở chốn thôn quê, còn cô Lý sanh trưởng nÆ¡i thà nh thị. Hai ngÆ°á»i tánh ý khác nhau, ná»n cÆ° xá» cÅ©ng khác nhau, nếu kết vợ chồng vá»›i nhau, thì có thể gây hạnh phúc được mà hưởng hay không?
TrÆ°á»ng suy nghÄ© nhÆ° váºy rồi má»›i nói: "Phúc đã nhứt định kết nghÄ©a trăm năm vá»›i cô Lý, thì không có lòng nà o để cho cô Lý phải chịu nhục nhã hay là buồn rầu. Việc ấy tôi không lo. Tôi lo là lỡ hai ngÆ°á»i tâm ý bất đồng, giáo dục bất đồng, mà tâm hồn cÅ©ng bất đồng, nếu bây giá» hăng hái Æ°ng nhau, sợ ngà y sau mấy sá»± bất đồng ấy sanh ra, thì ăn năn đã muá»™n."
Cô Mỹ nói: "Còn việc đó nữa! Phải suy nghĩ cho kỹ, chẳng nên là m bướng".
Phúc há»i: "Tôi muốn biết Ä‘iá»u nầy: cô Lý là con nhà già u, mà cô lại lanh lợi má»›i mẻ lắm. Còn tôi là đứa quê mùa tánh ý tháºt thà ăn ở lam lÅ©. Và nhÆ° tôi cáºy mối đặng xin cÆ°á»›i cô, có thể cô cho sá»± ấy là sá»± Ä‘iên khùng rồi cô khinh bỉ ngạo báng hay không?"
Cô Mỹ cÆ°á»i ngất mà đáp:
- á»’! Không lẽ có nhÆ° váºy đâu. Tâm sá»± của anh nhá» anh TrÆ°á»ng thèo lẻo (40) nên chị Lý dã biết rõ đầu Ä‘uôi rồi hết. Chỉ thấy pháºn anh thì chỉ tá»™i nghiệp cho anh lung lắm. Từ ngà y quen vá»›i anh, thì chỉ cứ lo phÆ°Æ¡ng giải giùm tâm bịnh cho anh. Sá»± ấy em biết rõ.
- Phải, chị Lý là gái tân thá»i, nên bá»™ chỉ lau chau (41), hay nói hay cÆ°á»i, tá»± cao tá»± đắc. NhÆ°ng mà cái lòng của chỉ quà nhÆ° và ng, trong nhÆ° ngá»c, không biết á»· già u nhÆ° gái khác, lại dám là m nghÄ©a mà cứu ngÆ°á»i. Ấy váºy nếu anh nói mà chỉ không Æ°ng thì thôi, chá»› chỉ không khinh bỉ đâu mà anh sợ.
- Còn ông thân của cô?
- CÅ©ng khá»i lo. Việc nhà của chỉ em cÅ©ng biết rõ lắm. Ông thân của chỉ trá»™ng tuổi rồi, mà còn tánh ham chÆ¡i bá»i. Mấy năm nay goá vợ, ổng chÆ¡i lu bù, bè bạn vá»›i kẻ thanh niên, không có cuá»™c vui nà o mà thiếu ổng. Em biết ổng trông cho chị Lý mau có chồng đặng ổng thong thả, vì có chị Lý ở trong nhà , ổng bị pháºn sá»± là m cha bó buá»™c, nên không được hoà n toà n tá»± do. HÆ¡n má»™t năm nay chá»— nà o cáºy thì ổng cÅ©ng đốc chị Lý Æ°ng. Chị không Æ°ng, coi bá»™ ổng buồn. Ông là ngÆ°á»i sẵn lòng gả con cho mau, gả chá»— nà o cÅ©ng được, chá»› không phải là ngÆ°á»i kén rể đâu mà anh ngại. Váºy chá»› anh không thấy hay sao? Hôm chị Lý má»i anh lên nhà ăn cÆ¡m, ổng tưởng anh muốn xin cÆ°á»›i chị Lý, nên ổng niá»m nở quá. Ấy váºy Æ°ng hay là không Æ°ng Ä‘á»u tại chị Lý, chá»› không phải tại ổng.
- Theo nhÆ° lá»i chị má»›i nói đó, thì mấy năm nay đã có nhiá»u ngÆ°á»i muốn cÆ°á»›i cô Lý tại sao cô Lý không Æ°ng chá»— nà o hết?
- Chị Lý tuy bá» ngoà i bồng chà nh (42), song bá» trong sâu sắc lắm. Chị thÆ°á»ng nói vá»›i em: chữ trinh là cái tiết trá»ng nhứt của phụ nữ, mình không nên khinh rẻ, đụng đâu bán đó. Còn chồng là má»™t ngÆ°á»i bạn trăm năm, mình phải lừa lá»c đặng khá»i phú cái Ä‘á»i của mình cho má»™t ngÆ°á»i tánh tình đê tiện.
- Cô Lý nói nhÆ° váºy à ?
- Phải... ấy váºy chỉ chÆ°a Æ°ng ai hết là tại mấy ngÆ°á»i muốn cÆ°á»›i chỉ Ä‘á»u không hạp vá»›i con mắt, chá»› không phải tại cá»› nà o khác.
- Cao lắm! Cao lắm!...
Phúc than mấy tiếng rồi ngồi buồn xo. Cá» chỉ ấy cà ng là m cho TrÆ°á»ng thấy thêm bụng Phúc cảm mến cô Lý.
Phúc là bạn thiết của TrÆ°á»ng, còn cô Lý là bạn thiết của cô Mỹ. Nếu Phúc kết tóc trăm năm vá»›i cô Lý, thì vợ chồng TrÆ°á»ng vừa lòng lắm. Ngặt vì TrÆ°á»ng sợ hai ngÆ°á»i tâm tánh bất đồng rồi không thể thuáºn hoà , còn cô Mỹ sợ Phúc cÆ°á»›i cô Lý rồi mà cứ nhá»› thÆ°Æ¡ng cô Hạnh hoà i, thì tá»™i nghiệp cô Lý, bởi váºy hai vợ chồng không dám đốc vô.
Phúc ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tánh cô Lý tuy lãng mạn, song trà của cô cao thượng. Trước khi cho cô biết ý tôi muốn xin cưới cô, tôi cần phải tỠthiệt tâm sự của tôi cho cô rõ hết đầu đuôi mới được, không nên giấu cô. Tôi có thể gặp cô đặng nói chuyện riêng với cô hay không?“
Cô Mỹ láºt Ä‘áºt đáp:
- Äược chá»›. Anh muốn gặp chỉ chừng nà o cÅ©ng được. Anh muốn lên nhà thăm chỉ hay không?
- Tôi muốn gặp cô một mình đặng nói chuyện, sợ lên nhà cô không tiện.
- Ông thân chỉ thÆ°á»ng hay xuống dÆ°á»›i tiệm, bá» chỉ ở nhà có má»™t mình. Anh muốn thăm chỉ, thì em dắt anh Ä‘i.
TrÆ°á»ng cản rằng: "Không nên. Nhà của cô Lý không phải là chá»— để Phúc đến tá» tâm sá»± được. Tôi muốn Phúc gặp cô Lý chá»— khác dá»… nói chuyện hÆ¡n".
Cô Mỹ há»i: "Chá»— nà o? Anh muốn em má»i chị Lý xuống nhà mình cho anh Phúc nói chuyện hay sao?"
TrÆ°á»ng lắc đầu đáp: "Không. Tôi muốn Phúc má»i cô Lý lên nhà trên Bến Súc chÆ¡i cho biết, rồi nhÆ¡n dịp ấy muốn nói chuyện gì vá»›i cô thì nói".
Phúc dụ dá»± má»™t chút rồi má»›i nói vá»›i TrÆ°á»ng:
- Má»a sẵn lòng má»i cô lắm, song không biết cô chịu Ä‘i hay không. Toa vá»›i chị TrÆ°á»ng là m Æ¡n má»i dùm được hôn?
- Äược. Äể ma femme vá»›i má»a má»i giùm cho. Có vợ chồng má»a Ä‘i, thì chắc cô chịu Ä‘i.
- Mà toa vá»›i chị TrÆ°á»ng phải hứa chắc vá»›i má»a má»™t Ä‘iá»u nầy; đừng nói trÆ°á»›c cho cô Lý biết sá»± má»a muốn xin cÆ°á»›i cô, nghe hôn.
- Nói trước là m chi. Sự ấy để cho toa nói chớ.
- Má»a cÅ©ng chÆ°a chắc má»a phải nói hay không. Äể má»a tâm sá»± của má»a cho cô hiểu, má»a dá» dẫm ý cô, rồi má»a sẽ nhứt định.
- Toa muốn bữa nà o vợ chồng má»a dắt cô Lý lên?
- Bữa nà o cũng được, tự ý toa định.
- Bữa nay thứ ba, váºy bữa chúa nhá»±t tá»›i đây tụi má»a lên chÆ¡i được hôn? - 0ược. Lên sá»›m ở chÆ¡i tá»›i chiá»u mát rồi sẽ vá».
- Äược. CÅ©ng nhÆ° má»a lên hôm trÆ°á»›c váºy.
Cô Mỹ mừng và nói: "Anh TrÆ°á»ng bà y chuyện đó hay lắm. Hổm nay chị Lý đòi lên thăm anh Phúc hoà i, bởi váºy há»… em rủ thì chắc chỉ chịu liá»n. Äể chiá»u nay em lên má»i chỉ".
Hẹn hò xong rồi, Phúc từ giã vợ chồng TrÆ°á»ng mà vá» liá»n, không chịu ở lại ăn cÆ¡m trÆ°a.
------------------------------------------------
38. (mouchoir) khăn tay
39. lấy là m chồng vợ
40. há»c chuyện ngÆ°á»i nà y vá»›i ngÆ°á»i khác
41. lăng xăng, vúc vắc
42. bồng bột
|
19-10-2008, 10:02 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Phúc Ä‘i Sà i Gòn vá», thì liá»n thÆ°a cho mẹ hay rằng bữa chúa nhá»±t sẽ có vợ chồng giáo sÆ° TrÆ°á»ng vá»›i cô Lý lên chÆ¡i. Bà giáo Viá»…n há»i cô Lý là ai, thì Phúc cắt nghÄ©a cô ấy là chị em bạn của vợ TrÆ°á»ng, hôm Ä‘i Äà Lạt có cô Ä‘i nữa. Bà giáo thấy con trÆ°á»›c kia không Æ°a Ä‘á»n bà con gái, mà bây giá» lại rÆ°á»›c khách phụ nữ, thì bà lấy là m lạ, song bà không nói ra, thầm tÃnh để dỠý con coi có phải nó đã đổi tánh hay không. Nếu thiệt quả nhá» giáo sÆ° TrÆ°á»ng khuyên giải mà con bà đổi ý, chịu cÆ°á»›i vợ, thì bà mừng lắm váºy.
Mấy bữa rà y bà giáo Viá»…n biểu bạn, đứa quét trong nhà , đứa dá»n ngoà i vÆ°á»n cho sạch sẽ. Bà lại sai ngÆ°á»i kiếm vịt máºp gà tÆ¡ mà mua sẵn đặng để dà nh đãi khách. Còn Phúc má»—i ngà y cứ Ä‘i rảo ngoà i vÆ°á»n, kiếm coi những trái cây nà o chÃn, những trái thÆ¡m nà o già rồi ghi nhá»› đặng chúa nhá»±t hái mà đãi bạn Sà i Gòn.
Phúc lại gia công dá»n dẹp cái nhà mát ở phÃa sau vÆ°á»n, là chá»— hôm ná» TrÆ°á»ng thÃch hÆ¡n hết, biểu bạn lau bà n sạch sẽ, Ä‘em ghế thêm mà để cho đủ 4 cái, lại để Ãt cái ly đặng múc nÆ°á»›c dÆ°á»›i suối mà uống hoặc rá»a tay rá»a mặt cho tiện.
Äến bữa chúa nhá»±t, má»›i tảng sáng thì Phúc đã thay y phục rồi, mặc quần kaki vằn, mặc áo sÆ¡ mi cÅ©ng kaki, chÆ¡n mang già y cao su xám, bá»™ coi gá»n gà ng lắm.
Tuy váºy mà bà giáo không vừa ý nên bà nói:
- Có khách Sà i Gòn mà con mặc đồ nhÆ° váºy coi sao được. Con có đặt may mấy bá»™ đồ Tây má»›i, sao con không lấy ra mà báºn?
- Con ở chốn vÆ°á»n rẫy thì phải mặc y phục theo vÆ°á»n rẫy, chá»› mặc đồ tốt sao được. Äồ tốt đó để khi nà o Ä‘i xuống Thủ Dầu Má»™t, hoặc xuống Sà i Gòn sẽ báºn.
- Có Ä‘á»n bà con gái, con phải ăn mặc cho tá» tế chá»›.
- NgÆ°á»i ta kÃnh trá»ng mình là tại cái gì, chá»› có phải tại y phục đâu. Nếu ngÆ°á»i ta vì y phục nên kÃnh trá»ng thì con không mà ng sá»± kÃnh trá»ng ấy.
- Tánh ý con khác hÆ¡n ngÆ°á»i ta quá. Thôi, con là m sao tá»± ý con, má không cãi nữa. Bây giá» má há»i con váºy chá»› con có coi rượu chát còn mà đãi khách hay không?
- ThÆ°a còn. Rượu cÅ© ở nhà còn Ãt chai. Mà hôm Ä‘i Sà i Gòn con có mua thêm
một chục chai nữa, khách uống sao cho hết.
- Rượu tốt hôn?
- Thưa, tốt lắm.
- Äồ ăn má sắp đặt xong rồi hết. Má cÅ©ng đã có sai bầy trẻ lên chợ mua thịt heo sốt rồi nữa.
- Mình ở vÆ°á»n, khách tá»›i thì mình đãi đồ theo vÆ°á»n, cần gì má phải lo lắm.
- Khách Sà i Gòn mình phải đãi kha khá má»™t chút, chá»› đãi theo khách vÆ°á»n hỠăn sao được, con.
- Anh em bạn của con, chá»› phải quan quyá»n gì hay sao mà má ngại.
- Anh em bạn cÅ©ng váºy chá»›, ngÆ°á»i ta tuởng mình nên lên thăm chÆ¡i, con phải tiếp đãi cho tá» tế.
Hai mẹ con nói chuyện tá»›i đó, kế nghe có tiếng xe hÆ¡i ở phÃa Thủ Dầu Má»™t chạy lên. Phúc ngó ra ngoà i lá»™ thì thấy xe của TrÆ°á»ng. Vì TrÆ°á»ng đã quen chá»— rồi nên chuyến nầy biểu sá»›p phÆ¡ chạy thẳng vô sân mà đáºu.
Phúc bÆ°á»›c ra tiếp chà o. Truá»ng mở cá»a xe leo xuống trÆ°á»›c. Cô Mỹ vá»›i cô Lý tiếp theo sau. Hai cô mặc y phục sắc sảo, lại trang Ä‘iểm đẹp đẽ, nhứt là cô Lý mặc quần trắng áo xanh, mà u áo dá»i nÆ°á»›c da mặt của cô là m cho sắc cô cà ng thêm xinh đẹp.
TrÆ°á»ng nói vá»›i Phúc:
- Hai cô muốn lên thiệt sá»›m đặng thừa trá»i mát Ä‘i dạo vÆ°á»n chÆ¡i, nên bắt má»a phải Ä‘i hồi 5 giá» khuya.
- á»’! Tôi không dè hai cô ham vÆ°á»n đến ná»—i chịu cá»±c thức dáºy sá»›m mà đi nhÆ° váºy.
Cô Lý nói : "Anh Phúc nầy, anh TrÆ°á»ng gạt em, anh nói Bến Súc xa lắm, 6 giá» Ä‘i mÆ°á»i giá» má»›i tá»›i, tại váºy nên em biểu phải Ä‘i khuya. Té ra gần quá, có xa đâu. ÄÆ°á»ng Ä‘i có dốc, mà lại có truông (43), phong cảnh xem thiệt là đẹp. Em vui lắm".
Phúc gặc đầu đáp: "Vui theo thú trên nầy. Cái vui ấy khác hÆ¡n cái vui ở thị thà nh; nếu cô biết vui vá»›i cái vui nầy thì có lẽ cô ở vÆ°á»n ở rẫy được".
Cô Lý cÆ°á»i mà há»i: "Sao anh lại nói nhÆ° váºy? NgÆ°á»i sanh trưởng ở chợ, thì phải ở chợ hoà i, không thể ở vÆ°á»n được hay sao?"
Phúc ngó vợ chồng Truá»ng mà cÆ°á»i rồi má»›i đáp: "NgÆ°á»i quen thú chợ thì há» không Æ°a thú vÆ°á»n. Tôi tưởng cô cÅ©ng nhÆ° há» váºy chá»›."
Cô Mỹ rÆ°á»›c mà trả lá»i: "Chị Lý lãng mạn nên tuy ở chợ mà chỉ Æ°a thú vÆ°á»n, chá»› không phải nhÆ° há» váºy đâu".
Phúc vui vẻ má»i khách vô nhà . Lúc bÆ°á»›c lên thá»m, cô Lý ngó qua phÃa tay mặt, thấy có má»™t cây sầu riêng Ä‘Æ¡m trái lòng thòng thì cô la lá»›n: "Ã! Sầu riêng kia kìa!" Truá»ng nói: "Thì sầu riêng chá»› sao. Äể vô nhà chà o bác rồi sẽ Ä‘i coi, cô vá»™i chi lắm váºy".
Bà giáo đứng sẵn tại cá»a giữa chá» tiếp khách, Phúc tiến dẫn hai cô cho mẹ biết. Bà giáo vui vẻ nói: "Ông giáo sÆ° dắt hai cô lên chÆ¡i thiệt tôi mừng lắm. Má»i ông giáo sÆ° và hai cô vô nhà ". Bà thấy hai cô hình vóc yểu Ä‘iệu, mặt mà y tốt tÆ°Æ¡i, tÆ°á»›ng mạo dá»… thÆ°Æ¡ng, y phục lòe loẹt, thì bà nhìn không nháy mắt, nhứt là cô Lý vừa có sắc vừa có duyên, lại tai Ä‘eo hai há»™t xoà n trÆ°u trứu, chói mặt cô sáng rỡ, thì bà mê mẩn muốn ngó cô hoà i!"
Chủ khách ngồi yên thì cô Mỹ nói với bà giáo:
- Hôm trÆ°á»›c anh TrÆ°á»ng lên trên nầy thăm bác, cháu mắc có việc nên Ä‘i vá»›i ảnh không được, cháu tiếc hết sức. Bữa nay cháu theo ảnh lên chÆ¡i đặng biết bác. Ở trên nầy thanh tịnh mát mẻ quá.
- Phải. Ở trên nầy mát lắm. Thằng Phúc tôi vỠhổm nay nó cứ khen cô giáo sư vui vẻ tỠtế, thiệt nó khen không lầm. Cô giáo sư năm nay được bao nhiêu tuổi?
- Dạ cháu được 21 tuổi.
- Còn cô đây?
- Chị Lý cùng một tuổi với cháu.
Bà giáo ngó hai cô rồi cÆ°á»i mà nói: "Hai cô lên nhà tôi chÆ¡i thiệt tôi mừng lắm".
Cô Lý nói: "Anh TrÆ°á»ng Ä‘i lên trên nầy rồi vá» cứ khoe vÆ°á»n của anh Phúc. Hôm Ä‘i Äà Lạt vá», hai chị em cháu xin ảnh dắt dùm lên, trÆ°á»›c thăm bác vá»›i anh Phúc, sau coi vÆ°á»n chÆ¡i, mà ảnh không chịu dắt Ä‘i, đợi tá»›i anh Phúc xuống má»i ảnh má»›i chịu Ä‘i đây ".
Bà giáo đáp: "Hai cô lên bữa nay thì biết Ä‘Æ°á»ng rồi. Váºy từ nay vá» sau, nếu hai cô có buồn muốn lên chÆ¡i, mà ông giáo sÆ° mắc việc Ä‘i không được, thì hai cô Ä‘i vá»›i nhau. Có xe nhà , Ä‘i trên má»™t giá» thì tá»›i, có xa đâu."
Cô Mỹ nói: "ThÆ°a phải. ÄÆ°á»ng không xa. Từ rà y há»… buồn thì hai cháu Ä‘i, khá»i cáºy anh TrÆ°á»ng dắt nữa."
Cô Lý nói: "Trá»i còn mát xin phép bác đặng anh Phúc dắt Ä‘i coi vÆ°á»n chÆ¡i". Bà giáo nói: "Äược, được. Mà để tôi biểu bầy trẻ là m cà phê uống lót lòng sÆ¡ sịa rồi sẽ Ä‘i chÆ¡i."
TrÆ°á»ng và hai cô láºt Ä‘áºt cản, nói đã lót lòng hồi khuya rồi má»›i Ä‘i, nên không đói.
Bà giáo má»›i biểu con dắt khách Ä‘i dạo vÆ°á»n chÆ¡i. Phúc dắt hai cô ra sân. TrÆ°á»ng cởi áo máng trong nhà rồi theo sau.
Cô Lý phăng phăng Ä‘i lại cây sầu riêng cô thấy hồi nãy rồi Ä‘Æ°a tay lên mà đếm trái. Äếm rồi cô nói: "Có 16 trái thiệt lá»›n, không kể trái nhá». Có trái nà o ăn được hay không, anh Phúc?"
Phúc gặc đầu nói: "Có và i trái ăn được. Äể chút nữa, ăn cÆ¡m rồi tôi sẽ hái cho cô ăn mà uống cà phê."
Cô Lý liếc ngó Phúc rất hữu duyên và há»i:
- Anh để dà nh đợi em lên đặng anh đãi em đó hả?
- Phải tôi để dà nh cho cô vá»›i chị TrÆ°á»ng đó.
- Còn mấy cây kia sao không thấy trái?
- Trái chÃn sá»›m đã hái hết rồi.
- VÆ°á»n anh hết thảy được mấy cây sầu riêng?
- Ná»™i phÃa trÆ°á»›c nầy được 20 cây.
- Có trái anh để ăn hết hay là có bán?
- Ăn sao hết. HỠmua tôi phải bán bớt chớ.
- Nếu em được là m chủ vÆ°á»n sầu riêng thì em để dà nh em ăn, chá»› em không bán.
TrÆ°á»ng cÆ°á»i mà nói:
- Nếu cô muốn là m chủ vÆ°á»n sầu riêng thì cô năn nỉ xin Phúc để lại cho, rồi chừng cây có trái mặc sức mà ăn.
- Sợ anh Phúc không chịu chá»›. Nếu ảnh chịu để lại cho em, thì em xin phép ba em mà mua liá»n. Em là con sâu sầu riêng mà !
Cô Mỹ thấy dá»±a mÆ°Æ¡ng có má»™t đám cải sà lách vá»›i má»™t đám rau thÆ¡m, lá lá»›n đại mà non nhá»›t, thì kêu cô Lý mà trầm trồ. Cô Lý thấy dá»c theo mé lá»™ có má»™t giồng mÃa tây (44), cây suôn Ä‘uá»™t lại và ng tÆ°Æ¡i, thì kêu cô Mỹ mà chỉ rồi tỠý muốn ăn thá».
Phúc kêu thằng Biện mà nói nhá», biểu nó đốn và i cây mÃa thiệt ngon rồi Ä‘em vô nhà róc vá» cho sạch đặng hai cô dùng.
TrÆ°á»ng đã có Ä‘i xem má»™t lần rồi, nên bữa nay thấy nữa tuy trong lòng cÅ©ng vui song mắt xem không lạ. Cô Mỹ vá»›i cô Lý má»›i được thấy lần thứ nhứt, thấy tÆ°Æ¡ng Ä‘Ã o thẳng băng chứa nÆ°á»›c trong veo, thấy cây trồng ngay hà ng sum sê nhà nh lá, thì trong lòng khấp khởi cứ trầm trồ vá»›i nhau hoà i.
TrÆ°á»ng nói: "PhÃa trÆ°á»›c nầy không có chi lắm mà khen. Ra phÃa sau rồi thấy cảnh u nhà n, nghe Ä‘á»n suối, nghe giá»ng hát ve kia má»›i khoái lạc. Phúc dắt ra phÃa sau chÆ¡i, toa, má»a thÃch phÃa sau hÆ¡n. Bữa nay má»a có con dao nhá» theo đây."
Cô Mỹ há»i chồng:
- Äem theo dao chi váºy?
- Có chá»— dùng. Äể lát nữa rồi em sẽ biết.
- Bà máºt quá! Äi, Ä‘i riết ra phÃa sau coi. Mấy ngÆ°á»i dắt nhau Ä‘i vòng theo chái nhà mà đi ra phÃa sau. Cô Lý thấy dà i theo chái nhà có má»™t hà ng Ä‘u đủ, cây nà o cÅ©ng có trái đầy cổ lại có ba bốn trái chÃn và ng khè, thì kêu Phúc mà há»i:
- Anh Phúc, Ä‘u dủ chÃn nhiá»u quá, sao anh không hái, cho chim ăn hoặc rụng dáºp còn gì.
- Äu đủ đó tôi cÅ©ng để dà nh cho hai cô.
- Váºy hả?...Cảm Æ¡n.
TrÆ°á»ng lấy cây thá»c rá»›t má»™t trái Ä‘u đủ nhá» mà chÃn, lượm Ä‘em để trên má»™t hòn đá, rồi móc trong túi quần tây lấy dao nhá» ra mà gá»t vá». Hai cô lại đứng coi.
Chừng gá»t rồi, TrÆ°á»ng cắt chia cho má»—i cô má»™t miếng. Äu đủ chÃn cây ngá»t và thÆ¡m, lại vừa má»›i má»m, nên ăn ngon lắm. Hai cô khen nức khen nở, nói chừng vá» má»—i ngÆ°á»i xin má»™t trái Ä‘em vá» Sà i Gòn.
Phúc Ä‘em lại Ä‘Æ°a cho cô Lý má»™t chùm dâu mà nói: "Dâu miá»n dÆ°á»›i đây ngá»t lắm, cô ăn thá» mà coi?"
Cô Lý há»i:
- Sao anh lại má»i em ăn dâu?
- Tôi muốn cô ăn thá».
- Dâu ở đâu mà anh hái đây?
- Cây dâu đó.
Thuở nay cô Lý chÆ°a biết cây dâu, bởi váºy ngó cây của Phúc chỉ cô lấy là m lạ hết sức. Cô lá»™t má»™t trái mà ăn thá» còn bao nhiêu thì trao cho cô Mỹ. Hai cô Ä‘á»u khen dâu ngon cÅ©ng nhÆ° khen Ä‘u đủ hồi nãy.
Ra tá»›i phÃa sau rồi, TrÆ°á»ng vá»›i Phúc để cho hai cô thong thả mà trầm trồ khen ngợi vÆ°á»n cau, vÆ°á»n trầu, rẫy thÆ¡m liếp trà . Hai cô dắt nhau Ä‘i xem trà .
TrÆ°á»ng vá»›i Phúc xông vô mấy liếp thÆ¡m kiếm thÆ¡m chÃn mà cắt. Chừng hai cô ngó lại má»›i hay há» kiếm thÆ¡m, thì bÆ°Æ¡ng bả xông qua phụ kiếm vá»›i há». Phúc chỉ cho TrÆ°á»ng cắt 6 trái thÆ¡m chÃn rồi xách Ä‘em ra. Hai cô ráp lại mà xem rồi chia nhau mà xách.
TrÆ°á»ng nói: "Thôi bây giá» Ä‘i kiếm chá»— nằm nghe mu-sich mà ăn thÆ¡m chÆ¡i. TrÆ°á»ng ngó cái nhà mát rồi xâm xâm Ä‘i lại đó. Phúc vá»›i hai cô thủng thẳng Ä‘i theo sau. Phúc cắt nghÄ©a cách đốn trà , cách bán trà cho hai cô hiểu.
Chừng hai cô lại tá»›i nhà mát, thì thấy TrÆ°á»ng đã nằm ngá»a trên võng, trong nhà có bà n ghế đủ hết. Phúc má»i hai cô ngồi. Thằng Biện róc hai cây mÃa rồi, nên Ä‘em ra mà trao cho hai cô.
TrÆ°á»ng cản không cho ăn, biểu để ăn thÆ¡m rồi má»›i ăn mÃa, bởi vì mÃa ngá»t, nếu ăn mÃa trÆ°á»›c rồi sau ăn thÆ¡m không ngon.
Phúc lo gá»t thÆ¡m. TrÆ°á»ng chỉ cái suối và chỉ các cảnh đẹp xa xa cho hai cô xem. Bầy ve trong rừng cấm cất lên kêu. Rồi chim cúc trên đầu nhà nh cÅ©ng tiếp mà kêu nữa. TrÆ°á»ng nói: "mu-zÃch của Phúc đánh mừng hai cô đó, nghe chÆ°a?"
Hai cô chÆ°ng há»ng ngồi lóng tai nghe.
TrÆ°á»ng nói tiếp: "Hôm trÆ°á»›c tôi nói vÆ°á»n của Phúc có nhiá»u thú vị thanh cao, nhà n lạc, chẳng khác nà o cảnh tiên. Hôm nay hai cô lên tá»›i đây, hai cô tin tôi hay chÆ°a? Äây là chá»— Phúc nằm Ä‘á»c sách và ngủ trÆ°a. Nằm đây mà nhìn thảo má»™c trÆ°á»›c mắt, nghe ve Ä‘á»n bên tai, đói thì hái trái cây kia mà ăn, khát thì múc nÆ°á»›c dÆ°á»›i suối đó mà uống, cảnh Ä‘á»i của Phúc nhÆ° vầy há chẳng phải là cảnh Ä‘á»i thần tiên hay sao? NgÆ°á»i chán Ä‘á»i, hết ham lợi danh, hết trá»ng tà i sắc, nếu thấy cảnh nhÆ° vầy thì tá»± nhiên phải mê mẩn. Hôm trÆ°á»›c lên đây rồi tôi muốn ở đây hoà i, là tại nhÆ° váºy đó."
Phúc gá»t thÆ¡m rồi Ä‘Æ°a cho hai cô vá»›i TrÆ°á»ng má»—i ngÆ°á»i má»™t trái. Cô Lý cầm trái thÆ¡m đứng dá»±a lan can mà ăn. Cô ngó cây xoà i lá»›n, ngó xuống nÆ°á»›c trong, ngó cùng trong vÆ°á»n, ngó mông ra ngoà i bÆ°ng, trong lòng cảm xúc quá, không muốn nói chuyện nữa.
Ä‚n thÆ¡m rồi ăn tá»›i mÃa, thÆ¡m thì ngon mÃa lại ngá»t, hai cô ăn thứ nà o cÅ©ng khen dồi.
TrÆ°á»ng muốn Phúc dắt Ä‘i coi sở mÃa của Phúc trồng. Phúc sẵn lòng, bèn má»i khách lại suối mà rá»a tay, rồi dắt trở vô nhà đặng lấy xe hÆ¡i mà đi, bởi vì sở mÃa ở xa, hai cô Ä‘i bá»™ không nổi.
Phúc trồng hÆ¡n 10 mẫu mÃa, nên coi minh mông, lại mÃa gần đúng lứa, nên xem rất đẹp.
Cô Lý không hiểu cuá»™c là m ăn trong thôn quê nên há»i Phúc:
- MÃa anh trồng để là m chi mà trồng nhiá»u dữ váºy anh Phúc?
- Äể bán cho há» mua Ä‘em vỠép nÆ°á»›c là m Ä‘Æ°á»ng.
- Sở mÃa nầy bán chừng bao nhiêu?
- Có ngÆ°á»i trả sáu ngà n rưỡi mà tôi chÆ°a chịu bán.
- Cha chả! Bán nhiá»u tiá»n dữ há?
- Vốn tôi ra cÅ©ng nhiá»u. Vá» công là m, vá» phân, tôi tốn trên ba ngà n. Dầu tốn ba ngà n sở phà cÅ©ng còn lá»i nhiá»u.
-Thấy cảnh ở vÆ°á»n em thÃch quá. Anh TrÆ°á»ng nói lên đây rồi muốn ở đây hoà i, nghÄ© cÅ©ng phải lắm.
Phúc coi đồng hồ tay thì đã 11 giá». Phúc sợ khách đói bụng nên má»i trở vá» nhà đặng dùng bữa trÆ°a.
Bà giáo đã coi cho ngÆ°á»i nhà sắp đặt bữa ăn xong rồi hết. Äồ ăn cÆ¡m thì dá»n má»™t bà n lá»›n ở phÃa trong, còn trên cái bà n tròn để ở ngoà i thì có sáu bảy dÄ©a Ä‘á»±ng đầy nhóc trái cây, nà o thÆ¡m, nà o mÃt, nà o Ä‘u đủ, nà o sa bô chê, nà o vú sữa, nà o dâu miá»n dÆ°á»›i, nà o sầu riêng, thứ nà o cÅ©ng nhiá»u và cÅ©ng tuÆ¡i.
Trở vá» nhà , Cô Lý bÆ°á»›c vô cá»a, cô thấy bà n trái cây để tráng miệng, thì cô nói lá»›n: "Chị Mỹ bữa nay tôi mất trà rồi tại sao váºy không biết! Tôi có là m má»™t há»™p bánh Ä‘em theo đặng cho anh Phúc. Hồi sá»›m mai lên tá»›i tôi thấy ảnh tôi mừng tôi quên lá»ng. Hồi nãy lên xe Ä‘i ra sở mÃa, cái há»™p bánh sau lÆ°ng chá»— mình ngồi đó chá»› đâu, mà tôi cÅ©ng không nhá»›. Tánh tôi tầm phà o quá rồi. Chừng tôi có chồng chắc không khá»i bị mẹ chồng mắng chá»i."
Nói dứt lá»i cô vá»™i vã trở ra xe lấy há»™p bánh tây bÆ°ng vô. Cô để lên trên bà n má»™t chá»— vá»›i mấy dÄ©a trái cây rồi nói vá»›i Phúc Ä‘Æ°Æ¡ng lui cui mở nút ve rượu chát: "Anh Phúc, em lên thăm anh mà chẳng biết anh Æ°a váºt chi, nên em là m đỡ Ãt cái bánh tây đặng Ä‘em theo để là m lá»… Ä‘i thăm, xin anh vui lòng nháºm lá»… ấy, gá»i là anh chiếu cố hảo ý của em".
Phúc nghiêm chỉnh đáp: "Cô Lý, cô chẳng nệ Ä‘Æ°á»ng xa, không khà thôn dã, cô dá»i gót đến tệ xá, cái Æ¡n hạ cố ấy đã nặng lắm rồi, mà cô còn là m bánh Ä‘em theo đặng cho tôi thì nghÄ©a còn dà i nhiá»u nữa, của cô cho tôi rất vui lòng thâu nháºn và lát nữa tôi sẽ dùng mà tráng miệng liá»n, Tuy chÆ°a ăn mà tôi chắc bánh của cô ngon, ngon hÆ¡n bánh của thiên hạ hết thảy."
NgÆ°á»i nói ngÆ°á»i đáp Ä‘á»u có ý giá»…u cợt song cách giá»…u cợt ấy có lá»… nghÄ©a, bởi váºy vợ chồng TrÆ°á»ng cÆ°á»i ngất, mà bà giáo cÅ©ng tức cÆ°á»i, vì thuở nay ở Bến Súc bà chÆ°a từng thấy gái dạn dÄ© nhÆ° váºy.
Cô Lý nói thêm: "Anh cho em trái cây tới hai lần. Anh cho trái thì em cho bánh chớ sao."
Bà giáo hối con má»i khách Ä‘i dùng cÆ¡m, vì đã trÆ°a rồi. Khách lại bà n ăn thấy có bốn chá»— ngồi. Hai cô không chịu, theo nà i nỉ bà giáo phải ngồi chung mà ăn. TrÆ°á»ng nhắc ghế để trên đầu bà n phÃa ngoà i, rồi má»i bà giáo ngồi. Bà giáo muốn vừa lòng khách, nên kêu thằng Biện biểu lấy thêm chén Ä‘Å©a rồi bà ngồi lại đầu bà n. Hai cô ngồi hai bên, rồi TrÆ°á»ng vá»›i Phúc ngồi tiếp theo đó. Vợ chồng TrÆ°á»ng ngồi má»™t phÃa, cô Lý vói Phúc ngồi má»™t phÃa.
Hai cô cứ xin lá»—i vá» sá»± là m cá»±c bà giáo. Bà giáo nói: "Không, không có cá»±c chi hết. Tôi vui lắm, tôi mừng lắm. Nếu má»—i chúa nhá»±t được hai cô lên chÆ¡i luôn luôn thì tôi cà ng vui nhiá»u nữa."
Bữa ăn thân máºt mà lại vui vẻ lung lắm, cô Lý cứ kiếm chuyện há»i bà giáo, hoặc chá»c ghẹo Phúc, cô nói không ngá»›t. Bà giáo gắp đồ ép hai cô ăn, bà cứ liếc ngó cô Lý, ngó mặt cô sáng rỡ, ngó miệng cô hữu duyên, ngó mắt cô long lanh, ngó tay cô dịu nhiá»…u, bà ngó rồi bà thÆ°Æ¡ng thầm, bà tưởng trong trà nếu bà được má»™t con dâu nhÆ° vầy, thì trong nhà bà chắc là vui vẻ lắm.
Ä‚n cÆ¡m rồi Phúc kêu thằng Biện biểu Ä‘em cà phê và má»i khách ra bà n ngoà i đặng ăn bánh tráng miệng. Phúc mở há»™p bánh của cô Lý rồi lấy má»™t cái mà ăn. Cô Lý rất vui lòng, cô lá»±a má»™t cái mà đưa cho bà giáo và má»i bà ăn. Bà giáo không từ, cô Lý cà ng mừng hÆ¡n nữa.
TrÆ°á»ng nói: "Ê! Hai cô muốn ăn thứ trái cây nà o cÅ©ng được, tôi xin trừ sầu riêng ra. Sầu riêng phải để dà nh đặng chừng uống cà phê mình chấm chút mà dống má»›i có thú vị. „
Bà giáo nói không sao đâu. Ông giáo sÆ° cứ dùng Ä‘i. Còn hai trái ngoà i cây cÅ©ng chÃn rồi. Ä‚n có hết, tôi biểu bầy trẻ hái thêm nữa."
Cô Lý cản: "ThÆ°a bác, thôi, đừng biểu hái nữa. Nếu còn thì chừng vá» cháu xin Ä‘em vá», chá»› hái vô đây anh TrÆ°á»ng ảnh ăn hết."
Ai nấy Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™.
Cô Lý ăn sầu riêng mà uống cà phê, cô cÅ©ng thÃch nhÆ° TrÆ°á»ng, bởi váºy cô khen TrÆ°á»ng khéo tìm cách ăn phong lÆ°u cao thượng.
Vợ chồng TrÆ°á»ng quen thói ngủ trÆ°a, nên ăn uống rồi TrÆ°á»ng liá»n lại cái ghế bố mà nằm, còn cô Mỹ thì lại bá»™ ván cẩm lai phÃa bên nầy tÃnh nghỉ má»™t chút.
Cô Lý thấy cô Mỹ sá»a soạn nằm thì há»i:
- Chị tÃnh ngủ trÆ°a hay sao chị?
- Ăn cơm trưa rồi tôi phải nghỉ một chút.
- Lên vÆ°á»n chÆ¡i mà ngủ trÆ°a ná»—i gì. Tôi muốn Ä‘i ra sau vÆ°á»n chÆ¡i nữa.
- Chị muốn thì đi đi. Tôi ngủ.
- Thôi anh TrÆ°á»ng Ä‘i vá»›i em.
TrÆ°á»ng nói:
- Tôi buồn ngủ lắm. Bây giỠông Trá»i biểu tôi cÅ©ng không Ä‘i được.
Phúc nói:
- Cô Lý còn muốn ra vÆ°á»n hứng mát, thì tôi dắt cô Ä‘i. Ra sau nhà mát nằm nghỉ cÅ©ng được.
Cô Lý cÆ°á»i và đáp:
- Thôi, hỠmuốn ngủ thì để cho hỠngủ. Hai anh em mình đi.
Phúc vá»›i cô Lý ra cá»a mà đi dạo vÆ°á»n.
Cô Mỹ há»i nhá» bà giáo:
- Bác coi chị Lý tánh nết thế nà o?
- Cô vui vẻ, lanh lợi, dễ thương lắm.
- Anh Phúc có thưa cho bác hay rằng ảnh muốn cưới chị Lý hay không?
- Không. Trá»i Æ¡i! Nó muốn váºy sao được.
- Thưa bác, bác nghĩ sao mà bác nói không được?
- Cô Lý bá»™ sang trá»ng quá, có lẽ nà o cô Æ°ng thằng Phúc tôi.
- Việc đó không biết chừng. Nếu phải duyên nợ thì con vua cÅ©ng lấy thằng bán than được váºy. Mà chị Lý là con của má»™t ngÆ°á»i buôn bán chá»› không phải con vua. Còn anh Phúc là má»™t vị Ä‘iá»n chủ có há»c thức, chá»› không phải thằng bán than. Hai ngÆ°á»i kết tóc trăm năm vá»›i nhau cÅ©ng vừa, có ai cao, ai thấp gì đâu.
- Thằng Phúc tôi nó có nói với cô nó muốn cưới cô Lý hay sao?
- ThÆ°a, có. Hôm ảnh xuống lần sau, ảnh có tỠý đó cho vợ chồng cháu biết và ảnh há»i coi có nên cÆ°á»›i hay không. Vợ chồng cháu khuyên ảnh phải suy nghÄ© lại, bởi vì nếu ảnh cÆ°á»›i chị Lý mà ảnh còn thÆ°Æ¡ng cô Hạnh, thì tá»™i nghiệp cho chị Lý. Äã váºy mà anh Phúc vá»›i chị Lý tâm tánh bất đồng, lại giáo dục cÅ©ng bất đồng, nếu kết vợ chồng thì sợ khó thuáºn hòa. Tại nhÆ° váºy nên vợ chồng cháu không dám đốc vô, mà cÅ©ng không dám ngăn cản.
Bà giáo ngồi suy nghĩ một hồi rồi bà nói:
- Thằng Phúc tôi nó bị ngÆ°á»i ta bá»™i Æ°á»›c nên nó thất tình rồi oán tất cả Ä‘Ã n bà con gái, nhứt định không cÆ°á»›i vợ. Nó gần hai ông bà , nhá» hai ông bà khuyên giải, nên bây giá» nó biết muốn vợ, thiệt tôi mừng lung lắm. Tôi thÆ°á»ng nói vá»›i nó há»… nó Ä‘Ã nh ai thì tôi cÆ°á»›i nấy cho nó, tôi không kén chá»n. Nếu nó cÆ°á»›i được cô Lý thì tôi mừng lắm, ngặt tôi sợ cô không Æ°ng.
Cô Mỹ đáp:
- Việc nầy cháu nói lén cho bác biết, xin bác để bụng, đừng lá»™ cho anh Phúc hiểu. Bác giả bá»™ không hay biết việc chi hết, để cho hai ngÆ°á»i đó thong thả, há» tÃnh lẽ nà o tá»± ý há».
Cô Mỹ nói tá»›i đó, rồi buồn ngủ quá, nên cô nhắm mắt ngủ khò. TrÆ°á»ng nằm trên ghế bố ngủ đã lâu rồi. Bà giáo sẻ lén Ä‘i vô cá»a sau đứng ngó ra vÆ°á»n. Bà thấy Phúc vá»›i cô Lý Ä‘Æ°Æ¡ng thủng thẳng Ä‘i dá»c theo mấy liếp thÆ¡m, thế muốn ra chá»— nhà mát. Bà khấp khởi trong lòng, nhắm dạng cô Lý, rồi nhắm tÆ°á»›ng con, miệng chúm chÃm cÆ°á»i.
Trá»i trÆ°a nắng gắt, nhÆ°ng mà nhá» lá cây che phủ, nhá» nÆ°á»›c chứa đầy mÆ°Æ¡ng, nhứt là nhá» ngá»n gió chÆ°á»›ng thổi lao rao, bởi váºy trong vÆ°á»n mát mẻ, chá»› không nóng ná»±c.
Cô Lý Ä‘i trÆ°á»›c bá»™ hâm hở gá»n gà ng. Phúc Ä‘i theo sau bá»™ nghiêm nghị suy nghÄ©.
Cô Lý thấy một trái thơm lớn thì đứng lại chỉ mà nói:
- Trái thÆ¡m lá»›n quá kia. Ä‚n được hay chÆ°a váºy anh Phúc?
- Äược. Cô muốn ăn thì tôi bẻ cho.
- Thôi, em no quá, ăn hết vô rồi. Hồi sá»›m mÆ¡i mình cÅ©ng Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nầy phải hôn?
- Không. Hồi sá»›m mÆ¡i mình Ä‘i phÃa bên kia.
Cô Lý ngó quanh quất rồi nói nữa:
- Cái nhà mát kia kìa. ÄÆ°á»ng nầy cÅ©ng ra đó được chá»›?
- Äược. Cô muốn ra nhà mát hay là đi đâu?
- Äi đâu cÅ©ng được tá»± ý anh. Anh là chủ vÆ°á»n, anh biết chá»— nà o đẹp thì anh Ä‘em em Ä‘i xem chÆ¡i.
- Trong vuá»n tôi duy có chá»— nhà mát đó là đẹp hÆ¡n hết, có suối chảy nÆ°á»›c ro re, có cây soà i lá»›n che tà n mát mẻ. Bên vÆ°á»n trà thì nắng lắm, lại không có chá»— ngồi chÆ¡i.
- Thôi mình ra nhà mát.
- Tôi muốn nhÆ° váºy lắm, song tôi chÆ°a dám bà y cho cô.
- Tại sao mà anh không dám?
- Vì hồi sá»›m mÆ¡i cô đã biết chá»— đó rồi, nếu má»i cô ra đó nữa sợ cô không vui.
- Chá»— đó cảnh đẹp lắm, nếu nhà em có cảnh nhÆ° váºy thì em ở đó tối ngà y.
- Hứ! Cái cảnh chá»— nhà mát của tôi đó là cảnh tôi sắp đặt đặng nằm mà dưỡng trÃ. Cảnh ấy thì vui cho ngÆ°á»i chán ngán mùi Ä‘á»i, chá»› không phải cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng hăng hái trong thế đạo. Cô là ngÆ°á»i phấn chà vá» cuá»™c Ä‘á»i, sao cô lại vui vá»›i cái cảnh ấy?
- Hôm ở trên Äà Lạt, anh em mình ngồi chÆ¡i tại hồ Than Thở, em đã có nói vá»›i anh rằng em không phải là ngÆ°á»i vui vẻ phấn chÃ. Anh quên rồi hay sao?
- Tôi nhá»› lắm chá»› nhÆ°ng tôi không tin những lá»i ấy.
Cô Lý ngó Phúc cÆ°á»i và đáp:
- Anh không tin thì thôi, em không có quyá»n bắt anh phải tin. Hai ngÆ°á»i và đi và nói chuyện, chừng nói tá»›i đây thì Ä‘i cÅ©ng đã tá»›i trÆ°á»›c nhà mát.
Cô Lý đứng dòm tứ phÃa, rồi trong lòng cÅ©ng cảm xúc nhÆ° hồi sá»›m mai nữa. Bây giá» ve vá»›i cúc không kêu nữa, mà má»™t lát thì nghe tiếng gà rừng gáy te te phÃa sau xa. Cô Lý đứng tần ngần dá»±a gốc xoà i, tâm hồn lÆ¡ lá»ng sắc mặt Æ°u tÆ°.
Phúc thấy váºy má»›i nói:
- Má»i cô vô nhà đặng nằm trên võng mà nghỉ má»™t chút . Cô Lý riu rÃu Ä‘i lại cái thang mà bÆ°á»›c lên nhà rồi ngồi trên võng, không nói má»™t tiếng chi hết.
Phúc kéo má»™t cái ghế mà ngồi ngay mặt cô, song cÅ©ng không nói chuyện. TÆ° bá» vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, suối chảy ro re, lá cây lúc lắc. Cách má»™t hồi lâu, Phúc thình lình kêu cô Lý mà há»i:
- Cô Lý, tôi má»i cô lên nhà tôi chÆ¡i cô biết tôi có ý gì hay không?
Cô Lý nhìn Phúc cÆ°á»i và đáp:
- Em không biết.
- Vợ chồng TrÆ°á»ng không tỠý của tôi cho cô hiểu hay sao?
- Chị Mỹ rủ em đi thăm anh chơi thì em đi, chớ chỉ có nói chuyện chi khác đâu.
Phúc ngồi lặng thinh dụ dự một hồi rồi nói:
- Tôi má»i cô lên chÆ¡i là có ý muốn giáp mặt cô đặng há»i riêng cô má»™t việc quan hệ lắm. Tôi muốn há»i cô coi cô có thể kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i tôi hay không?
Cô Lý chÆ°ng há»ng, biến sắc. Cô ngó sững Phúc rồi thủng thẳng há»i lại:
- Anh quên cô Hạnh được rồi hay sao? TrÆ°á»›c khi há»i em nhÆ° váºy, anh có suy nghÄ© kỹ lưỡng hay không?
Phúc châu mà y, day chỗ khác rồi mới đáp:
- Vá» câu há»i thứ nhứt thì tôi chÆ°a dám trả lá»i quả quyết. Còn vá» câu há»i thứ nhì thì tôi trả lá»i liá»n được. Việc tôi muốn xin cÆ°á»›i cô thì tôi đã suy nghÄ© kỹ lắm. Còn việc cô Hạnh thì tôi xin cô cho phép tôi tá» tâm hồn hiện thá»i của tôi cho cô nghe ...Không hiểu tại ai xuôi khiến mà tôi vá»›i cô Hạnh tuy chÆ°a có nghÄ©a vợ chồng, song đối vá»›i cô tôi có cảm tình nồng nà n, sâu xa không có tình nà o bằng. Từ ngà y cô phụ bạc tôi mà lấy chồng khác thì tôi thất tình thất chÃ, tôi chán ngán quá, hết muốn danh lợi, hết ham tà i sắc, chán ngán đến ná»—i ghét hết thảy Ä‘Ã n bà con gái. Tôi thệ tâm chôn cái Ä‘á»i của tôi trong chốn vÆ°á»n rẫy, không thèm cuá»›i vợ, mà cÅ©ng không thèm giao thiệp vá»›i anh em nữa. Ngà y tôi gặp cô thì tâm hồn của tôi nhÆ° váºy đó.
- Phải. Em biết anh có tâm bịnh nặng lắm.
- Vì tâm bịnh ấy mà tôi được gần cô mÆ°á»i mấy ngà y, lại cô là gái xinh đẹp và thông minh, song tôi không lÆ°u tâm đến cô má»™t chút nà o hết ...Vì tôi trá»ng cô nên tôi phải tá» thiệt. Xin cô tha cái lá»—i khiếm nhã cho tôi.
- Em sẵn lòng tha. Anh cứ nói đi, chẳng cần phải ái ngại.
- Cho tá»›i cái ngà y tôi từ biệt cô mà trở vá» Bến Súc, thì tôi cÅ©ng chÆ°a để ý đến cô. Chừng vá» trên nầy rồi, tôi nằm má»™t mình mà chiêm nghiệm nhÆ¡n tình thế thái, tôi nhá»› lại trong mÆ°á»i mấy ngà y gần nhau, cô cứ chăm lo giải cái tâm bịnh của tôi luôn luôn, tôi nhá»› cá» chỉ của cô nhÆ° váºy rồi tôi sanh cảm trong lòng. Tôi nói thiệt vá»›i cô, nhá» cô mà hôm nay bịnh của tôi tuy tôi không dám Ä‘oán chắc đã tuyệt hay chÆ°a, song tôi biết đã giảm nhiá»u lắm váºy.
- Phải. Sá»± ấy em đã thấy rõ. Em lên hồi sá»›m mÆ¡i thì em liá»n thấy anh khác hôm trÆ°á»›c xa lắm.
- Tôi tưởng nếu tôi được vinh hạnh được gần cô luôn luôn, đặng cô Ä‘iá»u trị căn bịnh của tôi, thì có lẽ tôi sẽ mạnh được. Cô có can đảm, cô có thiện tâm, mà chịu lãnh trách nhiệm cải tá» huá»n sanh dùm cho má»™t ngÆ°á»i bịnh trầm trá»ng, Ä‘em cái Ä‘á»i vui vẻ hữu dụng mà thay cái Ä‘á»i ảo nảo chán ngán dùm cho má»™t sanh linh của tạo hóa hay không?
Cô Lý cúi mặt, thở ra và ứa nước mắt.
Phúc láºt Ä‘áºt nói tiếp:
- Tuy tôi há»i nhÆ° váºy, song tôi xin cô đừng trả lá»i gấp. Cô hãy suy nghÄ© cho kỹ, rồi trong năm mÆ°á»i bữa nữa, hoặc má»™t và i tháng cô sẽ trả lá»i cÅ©ng được.
Cô Lý cứ ngồi trân trân, không nói một tiếng chi hết.
Phúc thấy sắc mặt cô thì biết cô bối rối lung lắm, nhÆ°ng mà Phúc sợ cô trả lá»i liá»n rồi câu trả lá»i ấy, hoặc vì cảm xúc, hoặc vì bất bình, mà không được chÃnh chắn thà nh tháºt, bởi váºy Phúc láºt Ä‘áºt nói tiếp:
- Tôi không muốn cô trả lá»i gấp, là vì việc há»i cô đó là má»™t việc quan hệ cho Ä‘á»i của tôi và đá»i của cô, bởi vì nó có thể là m cái lòng khô héo của tôi trở ra xanh tÆ°Æ¡i lại, mà nó cÅ©ng cò thể là m cho cái Ä‘á»i vui vẻ tốt đẹp của cô trở ra buồn rầu hÆ° há»ng được. Váºy tôi xin cô hãy suy xét cái vấn đỠấy đủ các phÆ°Æ¡ng diện, hãy xem bá» trong bá» ngoà i, hãy cân chá»— phải chá»— quấy, rồi sẽ trả lá»i. Tôi sanh trưởng nÆ¡i thôn quê, nên tâm tánh của tôi tháºt thà , cách ăn ở của tôi giản tiện, không thÃch hạp vá»›i Ä‘á»i má»›i. Cô sanh trưởng nÆ¡i thà nh thị, nên tâm tánh của cô lá»—i lạc, cách ăn ở của cô sang trá»ng rá»±c rỡ. Hai tâm tánh ấy có thể hiệp nhau rồi khắng khÃt cả Ä‘á»i được hay không? Hai cách ăn ở ấy có thể nháºp nhau lại mà là m ra má»™t cách ăn ở má»›i được hay không? Äó là những Ä‘iá»u cần phải suy nghÄ© ...
Cô Lý cũng cứ lặng thinh hoà i.
Phúc thấy cá» chỉ mấy thì sợ Cô Lý hoặc há»n giáºn, hoặc khinh bỉ thái Ä‘á»™ của mình, bởi váºy cháºm rãi nói nữa:
- Tôi chẳng khác nà o ngÆ°á»i mang bịnh trầm trá»ng tưởng đã chết rồi, may gặp lÆ°Æ¡ng y cứu chữa, má»›i cho uống thang thuốc đầu thì bịnh đã giảm, bịnh nhÆ¡n định tâm tÄ©nh trÃ, rồi quÆ¡ nÃu sá»± sống, nên cầu khẩn lÆ°Æ¡ng y. Cô cÅ©ng nhÆ° vị lÆ°Æ¡ng y ấy. Và nhÆ° trong cách cầu khẩn của bịnh nhÆ¡n có lá»i nà o không vừa lòng hiệp ý lÆ°Æ¡ng y, thì xin lÆ°Æ¡ng y nghÄ© dùm tâm hồn tán loạn của bịnh nhÆ¡n mà dung thứ, chá»› đừng có há»n giáºn hoặc khinh bỉ bịnh nhÆ¡n tá»™i nghiệp.
Bây giá» cô Lý biết rõ lòng dạ của Phúc được rồi, bởi váºy cô chảy nÆ°á»›c mắt dầm dá», nhÆ°ng mà mặt cô há»›n hở, miệng cô chúm chÃm cÆ°á»i, cô ngó ngay Phúc mà đáp:
- Anh Phúc, anh há»i em váºy chá»› em có thể kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i anh được hay không? Em xin trả lá»i liá»n: "Äược."
Phúc vừa nghe đến tiếng "Äược" thì biến sắc, Phúc nhÆ°á»›ng mắt nhìn cô Lý trân trân và nói:
- Cảm ơn cô, cảm ơn một ngà n lần ...Nhưng mà tôi ái ngại quá ...
- Vì sao mà anh ái ngại?
- Vì cô trả lá»i gấp cô không suy nghÄ© cho kỹ.
- Em suy nghĩ rồi.
- Cô có nghÄ© nếu cô Æ°ng là m vợ tôi thì cô phải bá» cái Ä‘á»i cao sang rá»±c rỡ của cô mà sống vá»›i cái Ä‘á»i quê mùa vÆ°á»n rẫy của tôi hay không?
- Em có nghÄ© chá»— đó. Cái Ä‘á»i cao sang rá»±c rỡ là cái Ä‘á»i giả dối bá» ngoà i, còn cái Ä‘á»i quê mùa vÆ°á»n rẫy là cái Ä‘á»i chÆ¡n chánh ở trong. Äổi cái giả dối mà lấy cái chÆ¡n chánh thì em không giục giặc gì hết.
- Cô có nghÄ© nếu cô Æ°ng là m vợ tôi thì cô phải chịu má»™t nguá»i chồng có cái tâm hồn áo não nên không vui vẻ gì hết hay không?
- Em cÅ©ng có nghÄ© chá»— đó. Em sẽ ra công sá»a đổi cái tâm hồn áo não của chồng em ra cái tâm hồn hân hoan hỉ lạc.
- Cô có lòng từ thiện đến ná»—i hủy bá» cái cảnh Ä‘á»i vui vẻ để cứu tôi hay sao?
- Phải. Em nhứt định là m nhÆ° váºy là vì em chắc em sẽ được hưởng hạnh phÆ°á»›c trà n trá».
- Cô có lòng cam đảm đến ná»—i dám Æ°ng má»™t ngÆ°á»i chồng có bịnh tâm hồn hay sao?
- Phải. Em dám là m nhÆ° váºy là vì em chắc em sẽ trị bịnh cho chồng em được. Nghe những lá»i thâm tình ấy Phúc cảm Ä‘á»™ng quá, không thể bình tÄ©nh nữa được, nên vùng đứng dáºy bÆ°á»›c lại Ä‘Æ°a tay muốn nắm tay cô Lý, mà rồi Phúc ngừng lại, ngó cô Lý trân trân, nÆ°á»›c mắt tuôn dầm dá». Phúc ngó má»™t chút rồi nói lá»›n: "NgÆ°á»i tánh tình cao thượng nhÆ° vầy thì đáng kÃnh đáng trá»ng lắm. Tánh tình nhÆ° vầy lẽ nà o không được thưởng. Tôi xin thảo má»™c trong vuá»n nầy, tôi xin nÆ°á»›c suối chim rừng chung quanh đây hãy ráng giúp cho tôi xây nên cái ná»n hạnh phÆ°á»›c hoà n toà n để cho vợ tôi hưởng, đặng tôi Ä‘á»n đáp cái tình cao thượng của vợ tôi."
Phúc phát hiện ái tình nhÆ° váºy là m cho cô Lý vui lòng không biết chừng nà o. Cô đứng dáºy đối diện vá»›i Phúc rồi cÆ°á»i mà há»i:
- Bây giá» anh còn sợ hai cái buồn nháºp lại rồi nó lá»›n bằng hai nữa thôi?
- Tôi hết sợ rồi. Tôi hết sợ là vì tôi chắc tôi sẽ quên cô Hạnh ...À cô Hạnh, cô chê tôi không đủ tà i lá»±c mà là m cho cô huởng được hạnh phÆ°á»›c hả? Cô dại lắm, cô lầm to! Cô ráng chống mắt mà coi tôi. Cô sẽ ăn năn, cô sẽ tiếc cái hạnh phÆ°á»›c của cô mà cô không biết, cô để cho ngÆ°á»i khác hưởng. Cô sẽ ganh ghét cô Lý cho mà coi ...
Cũng còn nhắc cô Hạnh! Té ra chưa quên cô Hạnh được...
Cô Lý nghe Phúc nhắc cô Hạnh liá»n bÆ°á»›c thối lui và la lá»›n:
- Anh Phúc, nÃn Ä‘i. Em không muốn anh nhắc cô Hạnh. Anh đừng Ä‘em cô Hạnh mà so sánh vá»›i em chá»›.
Cô Lý nói mà sắc mặt cô giáºn lắm.
Phúc chắc lưỡi lắc đầu nói:
- Xin cô tha lá»—i cho tôi. Vì tôi còn nhá»› cô Hạnh, nên tôi giáºn rồi tôi nói báºy.
Äem cô mà để đứng ngang hà ng vá»›i cô Hạnh thì nhục cô lắm. Tôi vô ý nên tôi nói Ä‘iên.
Cô Lý hết giáºn mà rồi cô buồn. Cô ngó Phúc mà nói dịu ngá»t:
- Em có thể kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i anh được. Song em buá»™c anh má»™t Ä‘iá»u, nếu anh chịu thì em má»›i Æ°ng.
- Cô buá»™c Ä‘iá»u chi?
- Anh phải quên đứt cô Hạnh, anh không được nhá»› đến ngÆ°á»i đó nữa.
Phúc do dự một chút rồi mới đáp:
- Tôi sẽ là m y lá»i cô buá»™c.
- Anh dám hứa chắc nhÆ° váºy hả?
- Tôi hứa chắc.
- Váºy thì em nhứt định hiệp vá»›i anh mà sùng bái chủ nghÄ©a gia đình, cho tròn đạo là m ngÆ°á»i. Thôi bây giá» trở vô nhà coi chị Mỹ ngủ trÆ°a đã thức váºy hay chÆ°a.
Cô Lý thủng thẳng bước xuống thang. Phúc đi theo và nói:
- Chừng thà nh hôn rồi, tôi sẽ xin phép với má tôi mà cất cái nhà mát nầy lại cho đẹp.
- Cất lại là m chi?
- Cất lại để là m cái miễu đặng chúng ta sùng bái ông thần ái tình của chúng ta.
- Theo ý em thì nên để y nguyên như vầy đặng bảo tồn kỷ niệm vỠcuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay.
- Äó là cái ý hay. NhÆ°ng mà cái chòi lèo tèo nhÆ° vầy không xứng Äáng vá»›i cái tình cao thượng của chúng ta.
- Tại cái chòi lèo tèo đó nên ái tình má»›i cao thượng chá»›. Em đã quyết bá» cái Ä‘á»i cao sang rá»±c rỡ, sao anh còn tưởng tá»›i là m chi?
- À phải. Tôi sơ sót chỗ đó ...Hễ đôi ta được thà nh hôn rồi, cô muốn thế nà o, tôi cũng sẽ là m y theo ý cô định.
- Em muốn anh đừng nhá»› tá»›i ngÆ°á»i phụ rảy anh nữa. Anh sẽ là m y theo ý em hay không?
- Tôi sẽ ráng.
Hai ngÆ°á»i vô tá»›i nhà . Cô Lý thấy TrÆ°á»ng vá»›i cô Mỹ, má»—i ngÆ°á»i nằm má»™t chá»—, Ä‘Æ°Æ¡ng mê mang giấc Ä‘iệp, thì cô la lá»›n:
- Trá»i Æ¡i! TÃnh lên Bến Súc mà chÆ¡i, té ra lên đây đặng ngủ chá»›! Chị Mỹ thức dáºy nói chuyện chÆ¡i để tối rồi sẽ ngủ mà .
Cô Mỹ vá»›i TrÆ°á»ng Ä‘á»u mở mắt. TrÆ°á»ng ngồi dáºy vung vai và nói:
- Cô có chuyện thì cô nói, còn ngÆ°á»i ta không có chuyện gì hết thì ngÆ°á»i ta ngủ, chá»› nói giống gì bây giá».
Cô Lý nói:
- Anh vá»›i chị Mỹ thức dáºy đặng em nói chuyện cho mà nghe.
- Nói chuyên gì?
- Anh có biết nãy giỠanh Phúc dắt em đi đâu hay không?
- NgÆ°á»i ta mắc ngủ, là m sao mà biết được.
- Ảnh dắt em ra sau vÆ°á»n, vô ngồi chÆ¡i trong cái nhà mát chá»— mình ăn thÆ¡m
rồi sớm mơi đó rồi ảnh nói chuyện ngộ lắm.
- Nói chuyện gì mà bá»™ cô vui dữ váºy?
- Ảnh há»i em và nhÆ° ảnh xin cÆ°á»›i em, thì em Æ°ng hay không?
Cô Mỹ nghe nói nhÆ° váºy thì lồm cồm ngồi dáºy mà há»i:
- Anh Phúc há»i nhÆ° váºy rồi chị trả lá»i là m sao?
- Tôi trả lá»i tôi Æ°ng.
- Ạ! ...Chị có suy xét sá»± quan hệ của câu chị trả lá»i đó hay không?
- Có ...Tôi suy xét đã lâu rồi ...Tôi suy xét từ hôm anh TrÆ°á»ng khuyên tôi vá»›i chị phải ráng giúp vá»›i ảnh mà cứu chữa tâm bịnh cho anh Phúc.
- Té ra chị đã biết trước sự anh Phúc xin cưới chị hay sao?
- ÄÆ°á»ng Ä‘i đến "Cá»±c lạc thế giá»›i" chỉ có má»™t mà thôi. Anh Phúc tu theo đạo ái tình, tá»± nhiên sá»›m muá»™n gì ảnh cÅ©ng phải Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng ấy, là m sao mà không biết trÆ°á»›c được.
- Bà giáo Viá»…n nãy giỠđứng phÃa trong, bà nghe rõ hết các câu chuyện, bà vui mừng không kể xiết bởi váºy bà bÆ°á»›c ra, miệng cÆ°á»i ngá»n ngoẻn.
Cô Lý thấy bà giáo thì cô nói:
- Ão mặc sao qua khá»i đầu được. Là m con dầu việc gì cÅ©ng phải do cha mẹ.
Anh Phúc muốn nhÆ° váºy, để tôi thÆ°a cho bác hay coi bác có bằng lòng hay không đã .
Bà giáo vừa bước lại bộ ván mà ngồi với cô Mỹ, vừa rước mà đáp với cô Lý:
- Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng lắm. Cô Æ°ng là m vợ thằng Phúc tôi ấy là cô gieo trong gia đình tôi má»™t cái nghÄ©a lá»›n, dầu đến chừng nà o tôi cÅ©ng không quên được. Cái Æ¡n là m cho Ä‘á»i của thằng Phúc tôi được vui vẻ thì còn Æ¡n nà o lá»›n bằng. Còn tôi có má»™t nà ng dâu xinh đẹp, khôn ngoan, cao sang, vui vẻ nhÆ° cô, thì là m sao mà tôi không bằng lòng.
Cô Lý ngó bà giáo mà cÆ°á»i rồi cô nắm tay Phúc kéo lại đứng trÆ°á»›c mặt bà giáo và cô nói:
- Anh Phúc, anh há»i em có thể kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i anh hay không. Em nói được. Bây giá» bác nói bác cÅ©ng bằng lòng nháºn em là dâu của bác. Váºy thì anh cáºy mai nói vá»›i ba em mà xin cÆ°á»›i em Ä‘i. Anh muốn nói chừng nà o cÅ©ng được. Äể em vá» thÆ°a trÆ°á»›c cho ba em hay.
TrÆ°á»ng nói:
- Vợ chồng tôi lãnh là m mai cho. Là m mai đặng ăn đầu heo chơi.
Cô Lý day lại nói vá»›i TrÆ°á»ng:
- Tại anh gây chuyện thì anh phải lo chớ sao.
- Tại tôi là m sao? Tôi ngủ từ hồi trưa cho tới bây giỠtôi có biết chuyện chi đâu mà đổ thừa cho tôi.
- Tại anh tiến dẫn anh Phúc là m quen với em, rồi anh khuyên em ráng giúp với anh mà chữa tâm bịnh cho anh Phúc. Việc ấy có chị Mỹ là m chứng, anh chối sao được.
- Tôi giá»›i thiệu đặng là m quen vá»›i Phúc, tôi cáºy giải dùm tâm bịnh của Phúc, chá»› tôi có xúi Æ°ng là m vợ Phúc đâu?
- Nếu không ưng là m vợ anh Phúc, thì là m sao mà giải tâm bịnh cho ảnh được.
Bà giáo vui vẻ can rằng: "Thôi, con chẳng nên cãi vá»›i ông giáo sÆ°. Äầu dây mối nhợ là tại nÆ¡i tôi trÆ°á»›c hết. Tôi cáºy ông giáo sÆ° kiếm vợ dùm cho thằng Phúc tôi, nên má»›i có sá»± nầy. Tôi cám Æ¡n ông bà giáo sÆ° lung lắm. Äể và i bữa rồi tôi biểu thằng Phúc tôi dắt tôi xuống nhà mà tạ Æ¡n hai ông bà và cáºy hai ông bà chịu khó là m mai dùm cho hai trẻ mau thà nh gia thất. Không biết chừng sáng mai tôi Ä‘i."
Cô Lý mồ côi mẹ đã lâu, nay nghe bà giáo kêu mình là con thì cô động lòng đứng ngơ ngẩn.
Cô Mỹ cÆ°á»i và há»i bà giáo:
- Bác muốn tÃnh gấp hay sao?
- Trong việc hôn nhÆ¡n há»… hai bên Æ°ng thuáºn thì tÃnh phức cho rồi, để dây dÆ°a là m chi.
- Bác muốn có cháu nội cho mau đặng nựng nịu chớ gì.
- Bà giáo sÆ° nói trúng ý tôi lắm. Tôi mong cái đó Ä‘a, mong thằng Phúc có gia đình theo nhÆ° ý thầy nó muốn, đặng ổng vui lòng nÆ¡i âm cảnh. Cô Lý vá»›i Phúc nghe bà giáo nói nhÆ° váºy thì ngó nhau mà cÆ°á»i chúm chÃm. Phúc kêu thằng Biện biểu múc nÆ°á»›c cho khách rá»a mặt.
TrÆ°á»ng rá»a mặt gá»™i đầu, còn hai cô thì lại đứng trÆ°á»›c tấm kiếng lá»›n soi mặt mà trang Ä‘iểm . Bà giáo ngồi ngắm cô Lý, bà phỉ lòng đắc ý, nên sắc mặt hân hoan khác thÆ°á»ng. Phúc cÅ©ng vui vẻ lo sắp đặt trà nÆ°á»›c mà đãi khách.
Äồng hồ gõ 3 giá». Vợ chồng TrÆ°á»ng bà n tÃnh đặng Ä‘i vá». Bà giáo nói: "Khoan, trá»i còn nắng lắm, ở chÆ¡i má»™t chút nữa dịu nắng rồi sẽ vá». Äể tôi Ä‘i kiếm trái cây tôi hái đặng tôi gởi cho bà giáo sÆ° và con dâu tôi. Chuyến nầy bổn thân tôi Ä‘i kiếm mà hái má»›i có tình."
Bà giáo nói dứt lá»i, bà liá»n đứng dáºy Ä‘i vô trong kêu ngÆ°á»i nhà đi theo bà mà hái trái cây.
Cô Lý vá»›i cô Mỹ biểu Phúc dắt Ä‘i vô trong đặng cho hai cô biết hết trong nhà từ trÆ°á»›c ra sau. Phúc sẵn lòng dắt Ä‘i liá»n, rồi dắt luôn Ä‘i kiếm bà giáo đặng phụ mà hái trái cây vá»›i bà .
Cô Mỹ thấy bà giáo cắt thơm, hái dâu, hái sa bô chê, hái trái vú sữa cả thúng thì cô nói:
- Bác hái là m chi nhiá»u dữ váºy? Xin bác thôi, đừng hái nữa.
- Äể tôi hái thêm má»™t má»› nữa đặng tôi cho con dâu tôi.
- Bác hái hết vÆ°á»n còn gì.
- Dễ hết đâu!
Cô Mỹ lắc đầu mà cÆ°á»i, Còn cô Lý cảm xúc nên không nói được má»™t tiếng nà o hết, chỉ ngó bà giáo vá»›i cặp mắt dan dÃu.
Hái trái cây xong rồi mới dắt nhau trở vô nhà . Khách đem đồ ra xe rồi từ giả mẹ con bà giáo mà lên xe. Bà giáo vịn vai cô Lý mà nói: "Ngà y nà o má được rước con vỠở chung một nhà với má thì má vui lắm."
Mấy lá»i thân thiết ấy là m cho cô Lý Ä‘á»™ng lòng, cô không suy nghÄ© kịp, nên cô nói bÆ°á»›ng: "Con cÅ©ng vui nhÆ° má."
Äược cô Lý kêu bằng má bà giáo há»›n hở phỉ lòng, bà ngó cô Mỹ mà nói tiếp: "Chắc chắn sáng mai sẽ có tôi xuống."
Xe hơi chạy đã khuất rồi, mà bà giáo với Phúc vẫn còn đứng ngó theo.
-----------------------------------------------------
43. vùng đất hoang có cây cá» ráºm rạp
44. mÃa Ä‘Æ°á»ng do Pháp Ä‘em từ thuá»™c địa gây giống, thân mà u và ng, khác vá»›i "mÃa Ä‘Æ°á»ng ta"có mà u mốc lóng dà i.
|
19-10-2008, 10:04 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Phúc được gần cô Lý, rồi nhá» cô Lý nhen nhúm lại bếp lá»a lòng đã nguá»™i lạnh, nên chà ng nhứt định quên cô Hạnh mà kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i cô Lý.
Cô Lý vì chán ngán cảnh Ä‘á»i rá»±c rỡ bá» ngoà i mà giả dối bá» trong, lại vì cảm tánh tình chất phác mà thâm trầm của Phúc, nên Ä‘Ã nh xa lánh các cuá»™c vui sÆ°á»›ng vá» hình thức để vùi thân trong chốn vÆ°á»n rẫy mà cứu chữa dùm tâm bịnh cho Phúc rồi thưởng thức cái tình chÆ¡n chánh của Phúc.
Bà giáo Viễn hay con đã đổi trà nên chịu cưới vợ, thì bà mừng rỡ, lại thấy cô Lý vừa xinh đẹp, vừa lanh lợi, thì bà thương yêu, nên bà nong nả (45) muốn nói mà cưới dâu cho mau.
Ông Thinh sẵn lòng gả con gái lấy chồng đặng ông thong thả, há»… con Æ°ng đâu thì ông gả đó, ông không kén chá»n.
Vợ chồng giáo sÆ° TrÆ°á»ng vì tình bạn hữu vá»›i hai bên, nên vui lòng lãnh là m mai, đặng gây dá»±ng cuá»™c gia thất nầy mà là m cho tình bằng hữu ná» cà ng thêm khắng khÃt.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u xuôi thuáºn hết, tá»± nhiên cuá»™c hôn nhÆ¡n tán thà nh rất dá»… dà ng.
Bữa trÆ°á»›c vợ chồng TrÆ°á»ng vá»›i cô Lý Ä‘i Bến Súc vá», thì sá»›m mÆ¡i bữa sau bà giáo Viá»…n vá»›i Phúc xuống mà nói chánh thức cáºy vợ chồng TrÆ°á»ng là m mai. Vợ chồng TrÆ°á»ng liá»n lên nhà ông Thinh mà tá» việc Phúc muốn cầu hôn cho ông biết, rồi xin ông cho phép mẹ con Phúc đến nhà thăm. Ông Thinh há»i con thì con chịu, nên liá»n cáºy vợ chồng TrÆ°á»ng má»i mẹ con Phúc buổi chiá»u đó lên nhà uống nÆ°á»›c trà đặng biết nhau và nhÆ¡n dịp nói chuyện hôn nhÆ¡n luôn thể.
Ông vui vẻ tiếp khách và nói vá»›i bà giáo rằng Ä‘á»i nay mình có con, trong cuá»™c hôn nhÆ¡n mình phải để cho con tá»± do lá»±a chá»n, há»… con Ä‘Ã nh đâu thì mình định đó, không nên ép duyên con. Mà đã nhứt định gả rồi thì không nên là m khó, đòi đủ tục lá»…, phải nháºp các lá»… lại mà là m má»™t lá»… cÆ°á»›i cho tiện. Bà giáo thấy suôi gái dá»… nhÆ° váºy bà cà ng thêm mừng, bà xin phép vá» chá»n ngà y tốt rồi bà sẽ cáºy vợ chồng TrÆ°á»ng cho ông Thinh hay đặng sắp đặt lá»… cÆ°á»›i. Ông Thinh nháºn lá»i, song xin hãy cho ông biết trÆ°á»›c và i tuần lá»….
Mẹ con bà giáo vá» chá»n ngà y rồi cách ba bữa sau Phúc xuống Sà i Gòn cáºy vợ chồng TrÆ°á»ng dắt lên nhà ông Thinh mà trình ngà y cÆ°á»›i.
Äám cÆ°á»›i thì Phúc không chịu là m rình rang bá» ngoà i, má»i khách thì chỉ má»i bà con cô bác trong thân mà thôi. NhÆ°ng mà Phúc lo lắng dá»n nhà dá»n vÆ°á»n rất kỹ lưỡng, bổn thân coi sắp đặt cái chá»— để rÆ°á»›c ngÆ°á»i yêu cho xứng đáng.
Còn ông Thinh là má»™t nhà già u má»›i, là m việc gì ông cÅ©ng muốn se sua. Ông gởi thiệp má»i khách nhóm há» trên má»™t trăm, ông cáºy các nhá»±t báo đăng tin mà bố cáo đám cÆ°á»›i, ông dá»n nhà cá»a há»±c hỡ, ông đặt cá»— bà n ê há».
Äến bữa cÆ°á»›i, há» Ä‘Ã ng trai Ä‘i bốn xe hÆ¡i. Lúc là m lá»… từ Ä‘Æ°á»ng rồi, ông Thinh biểu Phúc cởi áo rá»™ng đặng ra ngoà i ngồi dá»± tiệc cÆ°á»›i vá»›i há».
Phúc ngồi chung má»™t bà n vá»›i TrÆ°á»ng và sáu ông khách lạ Phúc chÆ°a biết. Cô Lý mặc y phục thiệt quý, trang Ä‘iểm thiệt đẹp, cô cÅ©ng ra ngoà i ngồi ăn cÆ¡m vá»›i cô Mỹ và nhiá»u chị em khác.
Lúc tiệc gần mãn, Phúc nghe phÃa sau lÆ°ng có má»™t ngÆ°á»i nói: "Ê, toa coi phải cô Lý đẹp hÆ¡n các cô hết thảy hay không? Má»a tiếc quá, lúc má»a quen vá»›i M. Thinh thì má»a đã có vợ rồi. Nếu má»a chÆ°a có vợ, thì cô Lý là m sao mà lá»t và o tay ngÆ°á»i khác được."
Phúc nghe ngÆ°á»›i ta khen nhan sắc vợ mình thì đắc ý, song muốn coi ngÆ°á»i khen ấy là ai, nên day mặt ra phÃa sau mà dòm. Phúc thấy ngÆ°á»i ấy còn trai, mặt mà y sáng sủa, bá»™ tÆ°á»›ng bảnh trai, mặc má»™t bá»™ đồ nỉ xám rất đẹp.
Tiệc mãn rồi, há» Ä‘Ã ng trai trình lá»… rÆ°á»›c dâu. Phúc mặc áo rá»™ng lại, hiệp vá»›i cô Lý, cÅ©ng mặc áo rá»™ng, mà bái từ Ä‘Æ°á»ng rồi ra cá»a đặng lên xe. Phúc cứ ngó ngÆ°á»i trai mặc đồ nỉ xám hồi nãy hoà i, thấy ngÆ°á»i ấy Äi khÃt má»™t bên cha vợ mình rồi cÅ©ng lên chung má»™t xe vá»›i ông.
Chừng xe chạy, Phúc muốn biết coi ngÆ°á»i mặc đồ nỉ xám đó là ai, nên há»i vợ:
- Ai đi chung một xe với ba đó?
- Em không thấy.
- NgÆ°á»i đó còn trai, mặc bá»™ đồ nỉ xám.
- NgÆ°á»i anh nói đó chắc là anh Huá»n, bởi vì há» nhà gái có má»™t mình anh Huá»n mặc đồ nỉ xám. Anh há»i chi váºy?
- Há»i cho biết váºy mà !
- Anh biết anh Huá»n mà .
- Qua biết hồi nà o?
- Bữa mình Ä‘i Äà Lạt vá», em má»i anh lên nhà ăn cÆ¡m. Ä‚n được ná»a bữa rồi anh Huá»n ghé xe rÆ°á»›c ba Ä‘i đó. Anh quên hay sao?
- À, qua nhá»› rồi. Té ra ngÆ°á»i đó hả?
- Phải.
- Huá»n có vợ phải hôn?
- Phải. Có vợ con rồi.
RÆ°á»›c dâu vá» tá»›i nhà , mẹ con bà giáo Viá»…n đãi há» hai bên cÅ©ng hẳn hòi đúng đắn. Chừng mãn tiệc há» Ä‘Ã ng gái cáo từ mà vá». Bà giáo biểu con và dâu phải Ä‘Æ°a há» ra tá»›i xe.
Từ nay ông Thinh sẽ xa cách con, ông không biết cái Ä‘á»i tÆ°Æ¡ng lai của con sẽ ra thế nà o nhÆ°ng mà lúc từ biệt nhau ông không cảm không buồn, mà bá»™ ông lại hân hoan mãn ý.
Huá»n bắt tay từ giả Phúc, mà Huá»n liếc mắt ngó cô Lý, miệng chúm chÃm cÆ°á»i và nói: "Em Lý bá» cảnh vui sung sÆ°á»›ng Sà i Gòn mà vỠở chá»— quê mùa nhÆ° vầy, chắc em sẽ buồn lắm, Sà i Gòn mất má»™t gái xinh đẹp nhÆ° em, Sà i Gòn cÅ©ng hết vui, Sà i Gòn sẽ trông đợi em, váºy dầu vui đạo vợ chồng xin em cÅ©ng đừng quên Sà i Gòn nghe."
Phúc nghe những lá»i ấy thì châu mà y tái mặt.
Cô Lý lấy là m bất bình vá» mấy câu diá»…u cợt trái mùa đó, song cô vừa muốn dạy Huá»n má»™t bà i há»c vá» cách lịch sá»± ở Ä‘á»i, thì ông Thinh đã kéo Huá»n lên xe, rồi xe tuốt chạy, là m cho cô Lý nói không kịp.
Xe của há» nhà gái chạy hết rồi, vợ vhồng Phúc ngó nhau mà cÆ°á»i, rồi thủng thẳng trở vô nhà , chồng chan chứa ân tình vợ ngại ngùng Ä‘á»i má»›i.
Äến tối trong nhà dá»n dẹp xong rồi, bà con cÅ©ng đã vá» hết. Bà giáo Viá»…n ngồi trên bá»™ ván ngoà i trÆ°á»›c mà ăn trầu, bà thấy con vá»›i dâu ra vô nói chuyện vui vẻ, thì bà đắc ý, nên bà nói:
- Äến bữa phản bái, hai vợ chồng con lá»±a mua má»™t chiếc xe hÆ¡i nghe hôn con.
Cô lý chÆ°ng há»ng há»i:
- Má biểu mua xe hơi mà mua thứ nà o?
- Mua thứ nà o tùy ý con. Lá»±a thứ nà o đẹp mua để hai con Ä‘i chÆ¡i. Cô Lý day lại há»i chồng:
- Anh muốn mua xe hơi đặng đi chơi hay không?
Phúc lắc đầu đáp:
- Không...Äi chÆ¡i ở đâu?...ChÆ¡i giống gì?
Bà giáo nói:
- Con hai ở Sà i gòn từ nhá» chà lá»›n. Bây giá» vá» vÆ°á»n chắc nó buồn lắm. Váºy má muốn mua xe hÆ¡i đặng con Ä‘i xuống Sà i Gòn thÆ°á»ng thÆ°á»ng mà chÆ¡i vá»›i nó cho nó vui. Hay là con muốn Ä‘em nó Ä‘i Äà Lạt, hoặc chá»— nà o xa cÅ©ng được, Ä‘i chÆ¡i cho khá»i buồn váºy mà .
Cô Lý nghe nói nhÆ° váºy thì cô cÆ°á»i mà đáp:
- Xin má đừng lo cho pháºn con. VỠở trên nầy con không buồn đâu.
- Con thÆ°Æ¡ng chồng nên con nói nhÆ° váºy chá»› sao lại không buồn. Ở vÆ°á»n mà vui sao được.
- Khi con ưng anh Phúc, thì con đã biết con phải vỠở chỗ nầy. Sà i Gòn có thú vui theo Sà i Gòn, Bến Súc có thú vui theo Bến Súc, nên con mới ưng anh Phúc. Xin má đừng lo cho con buồn.
- Anh sanh có má»™t mình con. Anh gả con lấy chồng chắc anh nhá»› lắm. Bá» nà o má cÅ©ng phải cho con vá» Sà i Gòn thÆ°á»ng thÆ°á»ng mà thăm anh. Váºy phải có má»™t chiếc xe hÆ¡i để vợ chồng con lên xuống cho tiện.
- ThÆ°a má, bữa nà o má muốn cho con vá» thăm ba con, thì con gởi thÆ¡ trÆ°á»›c, rồi ba con cho xe dÆ°á»›i nhà lên rÆ°á»›c vợ chồng con cÅ©ng được, chẳng cần phải sắm xe riêng cho vợ chồng con. Ba con mắc buôn bán, nên Ãt khi Ä‘i đâu xa. Xe dÆ°á»›i nhà nằm không hoà i, ba con cho Ä‘Æ°a rÆ°á»›c được.
- Gái có chồng không nên là m nhá»c lòng cha mẹ nữa.
- ThÆ°a chẳng có Ä‘iá»u chi nhá»c lòng đâu.
- Phúc, vợ con nói nhÆ° váºy, con nghÄ© sao? Con muốn sắm xe hÆ¡i hay không?
Phúc suy nghĩ một chút rồi mới đáp:
- Vợ con không muốn sắm xe hơi thì thôi. Còn vỠphần con, thì hiện bây giỠcon không cần dùng xe.
- Tùy ý con. Má sẵn lòng là m cho hai con hưởng chút sung sướng với thiên hạ. Như hai con không muốn sắm xe, mà muốn là m việc gì khác, thì cứ nói cho má biết, đừng ngại chi hết.
Sáng bữa sau, Phúc thức dáºy rá»a mặt, thấy vợ đã trang Ä‘iểm rồi thì nói:
- Bữa nay chúng ta phải đi bái tạ ông Thần ái tình của chúng ta, không nên để trễ nữa.
Cô Lý ngó chồng vá»›i cặp mắt chứa chan ân ái và nhÃch miệng cÆ°á»i rất có duyên, mà há»i:
- Ông Thần ái tình ở đâu?
- Ở ngoà i cái miá»…u sau vÆ°á»n, em quên rồi hay sao?
- À, em nhá»› rồi. Anh lau mặt chải đầu Ä‘i. Äể em Ä‘i báºn áo.
- Em phải mặc cái áo xanh với cái quần trắng hôm trước mới đụơc.
- Äồ đó cÅ© rồi nên em để lại dÆ°á»›i nhà , em không có Ä‘em theo.
- Qua lấy là m tiếc lắm.
- Không hại gì. Em có đồ khác cÅ©ng giống nhÆ° váºy.
Cô Lý vá»™i vã trở vô phòng thay đồ, Phúc cÅ©ng Ä‘i thay áo và mặc đồ y nhÆ° bữa tiếp khách hôm ná». Cách má»™t hồi cô Lý trở ra, cô mặc quần trắng áo xanh nhÆ° hôm trÆ°á»›c, song áo quần còn má»›i tinh, lại mà u áo tÆ°Æ¡i hÆ¡n, nên là m cho sắc cô cà ng thêm đẹp.
Phúc ngó vợ mà gặc đầu. Vợ chồng dắt nhau vô trong cho mẹ hay rồi Ä‘i thẳng ra sau vÆ°á»n.
Mặt trá»i vừa má»›i má»c, giá»t sÆ°Æ¡ng chÆ°a khô, nên ngá»n cá» lá cây còn đầm đầm oằn oại. Hoa ngâu Ä‘Æ°Æ¡ng nở rá»™, mùi thÆ¡m phưởng phất, là m cho không khà vừa mát mẻ vừa ngá»t ngà o.
Phúc lá»±a Ä‘Æ°á»ng trống mà dắt vợ Ä‘i đặng cho ngá»n cá» lá cây khá»i quất cô Lý Æ°á»›t quần áo. Cô Lý lá»ng thá»ng Ä‘i theo chồng, chÆ¡n bÆ°á»›c khoan thai, mặt mà y há»›n vở, cô ngó thấy vÆ°á»n thÆ¡m thì cô chỉ mà nói:
- Thơm kia!
Phúc day lại nói:
- Phải thÆ¡m đó. Từ rà y vÆ°á»n thÆ¡m đó thuá»™c vá» của em, vÆ°á»n trà nầy cÅ©ng của em, sở mÃa dÆ°á»›i kia cÅ©ng của em. Em là m chủ các cây trong vÆ°á»n nầy hết thảy cÅ©ng nhÆ° qua váºy. Qua rất tiếc, qua không có của quý nà o khác nữa, qua chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. Mà có bao nhiêu qua dâng hết cho em, mong rằng em sẽ vui lòng mà thâu nháºn, rồi đôi ta chung lo trồng tỉa, vun phân tÆ°á»›i nÆ°á»›c, đặng cá»™ng hưởng hoa quả vá»›i nhau. Mấy năm nay qua vì lợi nên qua không trồng bông. Bây giá» có em, váºy đến mùa mÆ°a, qua sẽ dá»n liếp phÃa trÆ°á»›c mà trồng huệ, trồng vÆ°á»ng để em chÆ¡i.
Cô Lý cÆ°á»i mà đáp:
- Anh cưng em quá, em sẽ nhõng nhẽo cho mà coi.
Hai ngÆ°á»i mắc nói chuyện nên Ä‘i gần tá»›i nhà mát mà cô Lý không hay. Chừng cô ngó thấy cái nhà bây giá» nóc lợp lại bằng tranh má»›i, cá»™t và lan can Ä‘á»u sÆ¡n xanh nhÆ° mà u áo của cô, trong nhà để có hai cái ghế ngồi, song có để thêm má»™t cái ghế canapé và giăng tá»›i hai cái võng, còn chung quanh nhà thì quét dá»n sạch sẽ, không có má»™t cá»™ng cá», không có má»™t lá khô. Cô đứng chÆ°ng há»ng rồi ngó chồng mà nói:
- Anh sá»a soạn cái nhà mát lại đẹp quá!
- Qua muốn cất lại bằng ngói gạch cho đẹp đẽ chắc chắn đặng thá» Thần ái tình của chúng ta cho xứng đáng. Tại hôm trÆ°á»›c em không chịu, nên qua không dám cãi. Qua có sá»a sÆ¡ lại cho sạch sẽ mà thôi.
- NhÆ° váºy thì đủ rồi.
- Qua muốn cất một cái nhà nhỠtại đây đặng vợ chồng mình ở riêng ngoà i nầy.
- Ã! Không nên. Anh đừng có tÃnh nhÆ° váºy má nghe má buồn. Mình phải ở chung vá»›i má, lúc nà o rảnh mình ra đây nằm chÆ¡i váºy thôi.
- Tự ý em.
Phúc nắm tay dắt cô Lý bÆ°á»›c lên thang mà vô nhà , rồi má»i cô ngồi tại ghế canapé. Phúc ngồi má»™t bên vợ, rồi vợ chồng ngó mông trong vÆ°á»n. CÅ©ng nhÆ° hôm trÆ°á»›c, dÆ°á»›i suối nÆ°á»›c vẫn chảy ro re, trong rừng cúc vẫn kêu từng nhịp.
Ngắm cảnh rồi động tình, cô Lý day qua ôm mặt chồng mà hun, chớ không nói chi hết.
Phúc khoái lạc trà n trá» nên nói nhá» nhá»:
- Cám Æ¡n em. Qua cám Æ¡n em nhiá»u lắm. Nhá» em mà qua được biết ý nghÄ©a của sá»± sống, được hưởng chút hạnh phÆ°á»›c của thế gian.
- Anh còn nhớ cô Hạnh nữa hay không?
Phúc Ä‘Æ°Æ¡ng hân hoan mãn ý, mà nghe câu há»i ấy thì liá»n châu mà y ủ mặt rồi thủng thẳng đáp:
- Cô Hạnh đã chết mất rồi. Chuyện cô Hạnh là chuyện thuộc vỠkiếp trước của qua. Em nhắc lại là m chi? Hôm trước em cấm qua không được nhắc tới tên đó. Em nhớ nghe hôn?
- Vưng . Em không dám nhắc tới nữa đâu. Lỡ lần nầy, Thôi em xin anh tha lỗi cho em.
- Qua tha.
Phúc ngồi lÆ¡ lá»ng khà sắc không còn hân hoan nhÆ° hồi nãy nữa. Bây giá» cô Lý cÅ©ng buồn hiu, cô ăn năn sá»± cô nhắc cô Hạnh, mà nhứt là cô thấy cá» chỉ của Phúc nhÆ° váºy, cô nghi Phúc chÆ°a dứt tình vá»›i cô Hạnh được.
Phúc ngồi lặng thinh ngó mông má»™t hồi, rồi thình lình má»™t tay thì nắm tay cô Lý, còn má»™t tay thì choà ng ôm sau lÆ°ng cô mà há»i nhá» nhá»:
- Thiệt em thương qua hay không?
- Nếu em không thương thì có lẽ nà o em ưng là m vợ anh.
- Tại sao mà em thương?
- Câu anh há»i đó khó trả lá»i quá. Em không hiểu tại sao mà em thÆ°Æ¡ng anh.
Trái tim có nhiá»u lý luáºn, mình không thể dùng chánh lý mà giải được.
- Äó là câu sách.
- Phải. Tuy là câu sách, song hạp với thế tình lắm.
- Qua thÆ°Æ¡ng em là tại qua thấy em có sắc đẹp đẽ, có trà thông minh, mà lại có lòng tốt quyết chữa dùm tâm bịnh cho qua, nên qua thÆ°Æ¡ng. Qua thÆ°Æ¡ng em có cá»› nhÆ° váºy đó. Qua muốn biết em thÆ°Æ¡ng qua là tại cá»› nà o.
- Có lẽ tại em thấy anh bị tâm bịnh nên em thương.
- Äó là thÆ°Æ¡ng vì tá»™i nghiệp, chá»› không phải thÆ°Æ¡ng vì tình ái.
- Có lẽ tại em có cái tâm hồn chán Ä‘á»i mà em gặp anh có cái tâm hồn chán Ä‘á»i còn hÆ¡n em nữa, vì đồng bịnh tÆ°Æ¡ng lân, nên em thÆ°Æ¡ng anh.
Phúc gáºt đầu, nhÆ°ng mà ngẫm nghÄ© má»™t chút, rồi lại há»i nữa:
- Tại sao mà em chán Ä‘á»i?
- Hôm trÆ°á»›c đã có cắt nghÄ©a cho anh nghe rồi. Từ nhá» em ở trong cảnh Ä‘á»i rá»±c rỡ vui sÆ°á»›ng. Chừng em lá»›n khôn, em dòm thấy cảnh Ä‘á»i ấy là cảnh Ä‘á»i giả dối nên em chán ngán.
- Phải hôm ná» em có tỠý ấy vá»›i qua ...Qua xin em đừng chấp qua há»i Ä‘on há»i ren. Những câu qua há»i nãy giỠđó chẳng có ý nghÄ©a nà o khác hÆ¡n là muốn vợ chồng ta thấu hiểu tình nhau, chẳng nên nghi ngại chá»— nà o hết. Qua tá» thiệt vá»›i em qua nhá» có em, nên qua má»›i biết vui vá»›i sá»± sống. Qua cần dùng em lung lắm. Váºy xin em ráng thÆ°Æ¡ng dùm qua. ThÆ°Æ¡ng luôn luôn đừng bá» qua. Nếu ngà y nà o qua dòm thấy em hết thÆ°Æ¡ng qua, thì ngà y ấy là ngà y cuối cùng của qua.
- Em sẽ thÆ°Æ¡ng anh cho tá»›i mãn Ä‘á»i em. Mà chừng em chết em cÅ©ng còn Ä‘em sá»± thÆ°Æ¡ng ấy xuống cá»u tuyá»n vá»›i em.
- Cảm Æ¡n. Qua được ngÆ°á»i vợ nhÆ° vầy thì hạnh phÆ°á»›c của qua đầy đủ, chẳng còn thiếu chút nà o hết. Qua vái ông Thần ái tình giúp qua là m cho em cÅ©ng được hưởng hạnh phÆ°á»›c trà n trá» nhÆ° qua. Em muốn việc gì thì em cứ tá» thiệt cho qua biết. Qua sẽ là m y theo ý em muốn.
- Hiện bây giỠem muốn có một việc mà thôi.
- Em muốn việc gì? Em nói đi em nói cho mau.
- Em muốn anh táºp dùm cho em thông thạo cách là m vÆ°á»n là m rẫy, đặng em giúp đỡ cho anh.
- Không nên. Là m vÆ°á»n bị nắng mÆ°a cá»±c khổ lắm. Em cứ ở không mà chÆ¡i, đừng có là m theo qua.
- Ở không mà chÆ¡i thì em vui sao được. Ở vÆ°á»n phải là m công việc theo vÆ°á»n má»›i hưởng thú vui vÆ°á»n được chá»›. Äể mai em vá» phản bái em, lấy hết áo quần cÅ© Ä‘em lên trên nầy đặng báºn Ä‘i coi há» là m vÆ°á»n là m rẫy vá»›i anh. Bây giá» anh dạy trÆ°á»›c cho em biết hái trái cây, biết trồng rau trồng cải, dần lần rồi em sẽ há»c trồng thÆ¡m, trồng mÃa.
- Chắc má sợ em cực má không cho đâu
- Em sẽ năn nỉ với má.
Phúc ôm mặt vợ mà hun và nói: "Ai dè gái Ä‘á»i nay, nhứt là gái sanh trưởng tại đất Sà i Gòn, mà lại có gái nhÆ° vầy! Tôi có phÆ°á»›c lắm! Tôi có phÆ°á»›c lắm!“
Cô Lý cÆ°á»i, mặt mà y á»ng lòa hạnh phÆ°á»›c. Mặt trá»i lên đã cao, chói nắng và o vÆ°á»n sáng trÆ°ng mà chà o mừng cái ngà y đầu của cuá»™c vợ chồng Phúc.
----------------------------------------------------
45. hăm hở
|
19-10-2008, 10:05 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Äã gần hai tháng rồi, Phúc vá»›i cô Lý sống trong cảnh Ä‘á»i tiêu diêu đầm ấm, tuy phần xác thì lam lụ mệt nhá»c, song phần trà thì vui sÆ°á»›ng vô cùng.
Có bữa thừa trá»i mát Phúc dắt vợ xuống sở mÃa mà coi chừng cho sắp bạn là m việc và cắt nghÄ©a cách thức trồng tỉa cho vợ nghe, có bữa Phúc mÆ°á»›n xe ngá»±a mà đi vá»›i vợ lên ÄÆ°á»ng Long là chá»— phúc có khẩn 10 mẫu đất, đặng thăm chừng coi mình mÆ°á»›n ngÆ°á»i ta trồng tiêu, trồng nghệ mà há» có nong nả hay không.
Äi theo chồng, cô Lý thÆ°á»ng Ä‘á»™i má»™t cái nón nan (46) cho mát, thÆ°á»ng mặc đồ cÅ© đặng chịu bụi bặm đất cát, mà y phục lam lụ cà ng là m tá» rõ sắc đẹp của cô, lại chịu nắng gió mà khà sắc của cô hân hoan, bởi váºy cô Ä‘i đứng trong chốn Ä‘iá»n viên coi chẳng khác tiên nga mắc Ä‘á»a.
Mà việc cô Lý thÃch hÆ¡n hết, không có ngà y nà o cô không thÃch là m, là há»… trá»i mát là cô ra ngoà i vÆ°á»n mà trồng rau trồng Ä‘áºu, hoặc tÆ°á»›i cây tÆ°á»›i cải, hoặc kiếm trái chÃn mà hái. Cô là m việc gì cÅ©ng có Phúc theo má»™t bên đặng chỉ cho cô hiểu cách giâm rau (47), cách tỉa Ä‘áºu, đặng khuyên cô thứ nà o nên tÆ°á»›i Ãt, thứ nà o phải tÆ°á»›i thÆ°á»ng, đặng cắt nghÄ©a cho cô biết trái nà o má»›i già , trái nà o gần chÃn.
Ä‚n cÆ¡m trÆ°a rồi vợ chồng Phúc thÆ°á»ng dắt nhau Ä‘i ra nhà mát, rồi má»—i ngÆ°á»i nằm má»™t cái võng mà lóng nghe tiếng nÆ°á»›c chảy, giá»ng chim kêu, hoặc nói chuyện chÆ¡i đặng trao đổi tình tứ vá»›i nhau, hoặc vợ Ä‘á»c sách cho chồng nghe đặng thúc giục giấc ngủ.
Bà giáo Viá»…n thấy dâu biết yêu thú Ä‘iá»n viên, thấy con hết âu sầu áo não, thì bà mừng thầm, bà thÆ°á»ng vái van niá»m vợ chồng dan dÃu ấy bá»n vững luôn luôn, cảnh trá»i thanh bạch ấy đừng có má»™t khóm mây nà o phưởng phất.
Bà là ngÆ°á»i tôn trá»ng lá»… nghÄ©a, mà bà lại có trà lo xa, bà thầm lo dâu bà buồn rồi hÆ° há»ng cảnh vui vẻ trong nhà bà , bởi váºy bà thÆ°á»ng khuyên Phúc phải dắt vợ xuống Sà i Gòn, đặng trÆ°á»›c thăm cho trá»n niá»m phụ tá», sau thăm vợ chồng TrÆ°á»ng rồi Ä‘Ã m luáºn vui chÆ¡i mà giải trÃ.
Cô Lý lại không muốn rá»i Bến Súc, bà giáo nhắc lại hai ba lần cô má»›i chịu viết thÆ¡ xin cha cho xe lên rÆ°á»›c má»™t lần. Mà há»… Ä‘i sá»›m mÆ¡i thì chiá»u tối vợ chồng Phúc trở vá», không chịu ở đêm dÆ°á»›i Sà i Gòn. Bà giáo há»i tại sao không ở đặng coi hát chÆ¡i cho vui, thì cô Lý đáp rằng cô bá» bà ở nhà má»™t mình quạnh hiu nên cô không muốn ở. Nghe lá»i ấy bà giáo lấy là m cảm Ä‘á»™ng, mừng thầm có con thảo lại gặp dâu hiá»n, hạnh phÆ°á»›c nầy chẳng còn hạnh phÆ°á»›c nà o hÆ¡n nữa.
Tiếc thay ở trên thế gian có nắng mà cÅ©ng có mÆ°a, có phÆ°á»›c mà cÅ©ng có há»a. Äã váºy mà kiếp của con ngÆ°á»i là kiếp khổ, nà o có ai được hưởng hạnh phÆ°á»›c hoà n toà n trá»n Ä‘á»i.
Bà giáo Viễn rước hạnh phước vỠnhà mới được và i tháng, rồi coi mòi hạnh phước ấy lần lần muốn tan rã!
Tại ai phá cái hạnh phÆ°á»›c của bà nhÆ° váºy? Tại Phúc.
Phúc thấy rõ vợ không chê cái thú Ä‘iá»n viên của mình, Phúc biết chắc vợ thÆ°Æ¡ng mình thiệt, bởi váºy Phúc quên cô Hạnh được, ngặt vì những lá»i pha lá»ng của Huá»n nói hôm đám cÆ°á»›i, nó khắn và o trà rồi Phúc không thể quên đụơc. Há»… Phúc nhá»› những lá»i ấy thì trà bắt suy nghÄ©, suy nghÄ© riết rồi sanh nghi. Tại sao cô Lý có chồng mà Huá»n tiếc? Tại sao lúc từ giả mà vá», mà Huá»n lại dám nói Sà i Gòn trông đợi cô Lý và xin cô Lý đừng quên Sà i Gòn? Huá»n là bạn thiết của cha vợ mình, tá»›i lui chÆ¡i thÆ°á»ng rồi có lẽ giao tình vá»›i vợ mình! Vì Huá»n lỡ có vợ con, vợ mình không thể tÃnh cuá»™c trăm năm vá»›i Huá»n được, nên vợ mình má»›i ép bụng mà ưng mình. Có lẽ tại nhÆ° váºy nên lúc ăn tiệc ở Ä‘Ã ng gái, Huá»n tỠý tiếc, rồi lúc từ biệt mà vá», Huá»n má»›i kÃn đáo mà bà y tình nhÆ° váºy chá»› gì.
Cha chả! Mà sá»± nghi của mình nó can hệ đến danh giá của vợ mình nhiá»u lắm. Mình có nên tá» thiệt vá»›i vợ mình, rồi buá»™c vợ mình phải giải nghi cho mình hay không? Nếu mình nghi trúng thì còn gì hạnh phÆ°á»›c gia đình nữa. Còn nếu mình nghi lầm, thì vợ mình phiá»n muá»™n rồi hạnh phÆ°á»›c ấy cÅ©ng giảm bá»›t. Khó nói ra lắm! Há»… nói ra thì tổn danh giá của vợ mình, mà cÅ©ng hại hạnh phÆ°á»›c của mình nữa!
Bởi Phúc nghi mà phải ôm ấp trong lòng, không dám nói ra, nên nhiá»u khi Ä‘ang dan dÃu vui vẻ vá»›i vợ, rồi Phúc nhá»› lại sá»± ấy, thì trà lÆ¡ lá»ng, sắc hân hoan liá»n đổi ra sắc buồn bá»±c.
Cô Lý tuy thông minh, tuy hiểu tâm hồn của chồng nhiá»u, song chá»— nghi của chồng, cô có dè đâu mà định phÆ°Æ¡ng giải phá được. Cô thấy chồng khi vui khi buồn, thì cô tưởng chồng nằm ngồi vá»›i cô mà vẫn còn nhá»› cô Hạnh, là tình nhÆ¡n trÆ°á»›c nhứt, khó quên được. Cô lo giữ lá»i hứa, quyết đổi tâm hồn áo não của chồng ra tâm hồn hỉ lạc. Há»… thấy chồng buồn thì cô mÆ¡n trá»›n, kiếm thế là m cho chồng vui. Bịnh má»™t Ä‘Æ°á»ng mà cho thuốc má»™t ngã thì là m sao mà là nh mạnh được. Cô Lý gia công là m hết sức, mà không phá nổi khối buồn ngầm ngầm của chồng. Lần lần rồi cô thất chà ngã lòng, bởi váºy há»… thấy chồng buồn thì cô ứa nÆ°á»›c mắt, tức giáºn vì mình hết sức thÆ°Æ¡ng chồng mà chồng không Ä‘á»n đáp trá»n tình, cứ nhá»› cô Hạnh hoà i.
Có bữa vợ chồng ngồi chÆ¡i ngoà i nhà mát, rồi chồng nhá»› việc Huá»n nên buồn hiu. Vợ thấy váºy tưởng chồng nhá»› cô Hạnh nên cÅ©ng buồn. Vợ chồng nhìn nhau mà má»—i ngÆ°á»i nghÄ© má»™t ngã, thà nh ra xác gần trong gang tấc mà trà cách xa muôn dặm.
Mùa mÆ°a đã tá»›i rồi. Nhiá»u khi trá»i mÆ°a, cô Lý ngồi ngó giá»t mÆ°a trót giá», không nói má»™t tiếng chi hết.
Ban đêm Phúc thÆ°á»ng chong đèn ngồi Ä‘á»c sách, có bữa Ä‘á»c tá»›i gần rá»±ng (48) đông má»›i Ä‘i nghỉ.
Tại thÆ°Æ¡ng nhau quá rồi sợ ngÆ°á»i ta chia cái thÆ°Æ¡ng của mình nên sanh ghen, chá»› chẳng có chi lạ. Ghen mà không chịu nói ra, cứ ôm ấp trong lòng để nghi nhau, tá»± nhiên phải gây cái bầu không khà buồn bá»±c trong nhà nhÆ° váºy.
Bà giáo Viá»…n vì thÆ°Æ¡ng con thÆ°Æ¡ng dâu, nên bà để ý đến cách cá» Ä‘á»™ng của con dâu luôn luôn. Cái không khà buồn bá»±c vừa phát hiện thì bà đã thấy liá»n, song bà tưởng dâu bà buồn là tại chán ngán thú quê mùa, bởi váºy lúc ăn cÆ¡m chiá»u vá»›i con và dâu bà nói: "Lúc nầy trá»i mÆ°a gió, ở trên nầy bùn lầy dÆ¡ dáy lắm, mà lại ban đêm nhái ếch dÆ°á»›i bÆ°ng nó kêu thiệt là buồn. Váºy má muốn hai con xuống thăm anh rồi xin phép anh đặng ở dÆ°á»›i chÆ¡i Ãt tháng, chừng bá»›t mÆ°a rồi sẽ trở vá» trên nầy."
Phúc nghe mẹ dạy nhÆ° váºy thì châu mà y, song liếc mắt ngó chừng coi vợ có vui mà vÆ°ng lá»i hay không.
Cô Lý bình tỉnh đáp với mẹ chồng:
- Con đợi trá»i mÆ°a đặng con trồng bông chÆ¡i. Con đã có biểu thằng Biện kiếm củ huệ đặng con giâm mà trồng.
- NhÆ° con muốn trồng thứ bông gì thì con nói cho má biết rồi má kiếm giống mà trồng cho. Con vỠở dÆ°á»›i chÆ¡i Ãt tháng, chừng nà o con trở lên má trồng đủ hết.
- Con thấy há» trồng môn, há» mua củ bên tây, thứ nà o lá cÅ©ng đẹp lắm. Con đã viết thÆ¡ mua 12 thứ khác nhau đặng con trồng thá». Nếu lên tốt thì con sẽ mua thêm nữa. Ná»™i tháng nầy củ môn sẽ qua tá»›i. Nếu con Ä‘i chÆ¡i, thì là m sao mà lãnh đồ đó.
- Má lãnh cho.
- Anh Phúc tÃnh Ãt bữa nữa muá»›n cà y đất đặng giâm mÃa lại. Nếu vợ chồng con Ä‘i rồi ai coi là m. Con nhắm Ä‘i chÆ¡i không tiện.
- Có má ở nhà mà con lo ná»—i gì. Váºy chá»› hồi thằng Phúc còn bên Tây, ai vô đây mà coi. Thầy con mắc dạy há»c, có má»™t mình má mà cÅ©ng xong váºy.
- Bây giỠmá già rồi. Có vợ chồng con thì vợ chồng con phải lo đặng cho má nghỉ chớ.
- Chỉ cho ngÆ°á»i ta là m, có mệt nhá»c gì lắm mà phải nghỉ.
- Vợ chồng con không đà nh đi chơi mà để cho má là m việc.
Bà giáo ép dâu không được thì bà day qua nói với con:
- Tuy hai con nói váºy, song con cÅ©ng cứ dắt nó Ä‘i chÆ¡i. Ở trên nầy nó buồn, má chịu không được.
- Nó không muốn xuống Sà i Gòn thì thôi, má ép là m chi. Con cũngkhông muốn đi đâu hết.
- Má coi lúc nầy sao bá»™ con cÅ©ng không vui nhÆ° mấy tháng trÆ°á»›c. NhÆ° không muốn xuống Sà i Gòn, thôi thì dắt nhau Ä‘i Äà Lạt, hoặc Ä‘i Hà Ná»™i mà chÆ¡i.
Phúc lặng thinh, ăn hết chén cÆ¡m rồi Ä‘i rá»a tay, không trả lá»i mẹ nữa.
Sáng bữa sau Phúc Ä‘i ÄÆ°á»ng Long, vì sợ mắc mÆ°a dá»c Ä‘Æ°á»ng Æ°á»›t lạnh, nên không dắt vợ theo.
Cô Lý ở nhà cô biểu thằng Biện xúc phân đặng cô rải vô đám rau rồi cô dá»n má»™t liếp mà giâm huệ. Cô lui cui là m đến nổi nắng, cô má»›i Ä‘i rá»a mặt rồi vô phòng nằm nghỉ. Cô nhá»› tá»›i tâm sá»± của cô thì trong lòng bát ngát, không vui chút nà o hết. Mình thÆ°Æ¡ng chồng, mà chồng không thÆ°Æ¡ng mình, cứ nhá»› ngÆ°á»i khác! TrÆ°á»›c kia mình tưởng dùng thang thuốc ái tình mà giải tâm bịnh cho chồng được, té ra thang thuốc ấy không công hiệu.
Bây giá» phải là m sao? Vì mình có cái óc lãng mạn, nên ngà y nay má»›i phải chịu vô duyên bạc pháºn nhÆ° vầy, chá»› nếu mình là m theo chị em, mình chá»n ngÆ°á»i tâm hồn bình tịnh, tình ái trong sạch mà trao thân thì niá»m vợ chồng dầu không được nồng nà n cho lắm, song cÅ©ng không đến ná»—i phải chầm ngầm (49) ức uất.
Mình thấy anh Phúc thống khổ vá» tâm bịnh mình Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng xót, mình tÃnh là m quen vá»›i cô Hạnh rồi láºp thế Ä‘em tình của cô mà trả lại cho anh Phúc ấy là kế hay quá. Mình Ä‘i lên trên nầy là m chi cho anh Phúc tá» tình vá»›i mình và xin cÆ°á»›i mình mà dẫu ảnh muốn cÆ°á»›i, biết rõ ảnh nặng tình vá»›i cô Hạnh, thì mình từ phức Ä‘i, mình Ä‘á»™ng lòng từ bi, mình là m mặt can đảm mà ưng ảnh là m chi rồi bây giá» mình bức tức.
Tại sao mình bức tức? Tại sao mình ghen....Phải. Tại mình ghen, nên mình má»›i phiá»n não. Sao mình phiá»n? Tại anh Phúc nhá»› cô Hạnh. Tuy trÆ°á»›c khi cÆ°á»›i mình, anh Phúc có hứa ảnh sẽ quên cô Hạnh, không thèm nhá»› nữa, song sá»± quên hay sá»± nhá»› không phải muốn được, nó xảy ra trong trà thình lình, không ai có tà i nà o mà ngăn cản. Ấy váºy anh Phúc không có lá»—i gì hết, mình không nên phiá»n trách ảnh. Ảnh là ngÆ°á»i bịnh, mình vô duyên bất lá»±c nên mình trị bịnh cho ảnh không được thì mình chịu, chá»› mình trách ảnh thì không công bình...Lá»—i tại mình chá»› nà o có tại ai. Tại mình muốn Ä‘oạt tình của cô Hạnh, mà tình ấy không chịu vá» tay mình, váºy mình phải trả lại cho cô Hạnh má»›i công bình ...Là m sao mà trả?....NhÆ¡n dịp má ép mình vỠở Sà i Gòn mà chÆ¡i Ãt tháng, mình xúi anh Phúc vÆ°ng lá»i má đặng mình Ä‘em ảnh xuống ở Sà i Gòn cho ảnh gần cô Hạnh ...Äược...Cha chả! Mà nếu anh Phúc chấp mối tình xÆ°a lại vá»›i cô Hạnh, rồi pháºn mình phải là m sao?...Khó lắm, khó hÆ¡n nữa!
Cô Lý suy nghÄ© tá»›i đó rồi cô buồn hiu, cô nằm im lìm mà nÆ°á»›c mắt chảy dầm dá». Cô khóc má»™t hồi rồi cô ngồi dáºy, vói tay mở cá»a sổ trong phòng cho sáng, lại bà n viết mà ngồi và lấy viết má»™t bức thÆ¡ cho cô Mỹ, cô và viết và suy nghÄ©, viết trót giá» má»›i rồi. Cô niêm lại kÃn đáo Ä‘á» ngoà i bao đặng gởi cho cô Mỹ, rồi kêu thằng Biện biểu Ä‘i bá» dùm thÆ¡.
Cô Lý vừa trao thÆ¡ cho thằng Biện thì Phúc vá» tá»›i, Phúc bÆ°á»›c lên thá»m, gặp thằng Biện cầm phong thÆ¡ Ä‘i ra, Phúc cháºn lại mà coi ngoà i bao rồi trả cho nó và khoát tay biểu Ä‘i.
Cô Lý thấy chồng thì đổi buồn là m vui, tuy váºy mà sắc mặt vẫn còn vấn vÃt nét tÆ° lá»± nên Phúc thấy liá»n.
Ä‚n cÆ¡m trÆ°a rồi Phúc má»™t mình ra sau vÆ°á»n Ä‘i thÆ¡ thẩn mà suy nghÄ©, không quyết định Ä‘i đâu. Äi quanh quất rồi cÅ©ng ra nhà mát. Phúc lên võng mà nằm. Phúc nghÄ© đến tâm sá»± rồi trong lòng cÅ©ng bồi hồi nhÆ° cô Lý, không vui chút nà o hết. Vợ mình có tình vá»›i Huá»n hay không?...
TrÆ°á»›c khi mình xin cÆ°á»›i, mình có dá» tình ý vợ mình. Vợ mình nói nhiá»u câu đáng quý đáng phục lắm. Mà từ ngà y kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i mình, thì cá» chỉ của vợ mình cÅ©ng đúng đắn luôn luôn, không có chá»— nà o để cho mình phiá»n trách được. NgÆ°á»i cao thượng nhÆ° váºy không lẽ gạt mình, ngÆ°á»i đúng đắn nhÆ° váºy không lẽ có ngoại tình.
Mình nghi quấy cho vợ mình thì mình có lá»—i nặng lắm ... Mà nếu vợ mình không có ngoại tình, sao ở vá»›i mình mà lại buồn? Sao Huá»n nói nhiá»u câu nghe trái tai nhÆ° váºy? Mình quê mùa lam lụ, lại có tâm bịnh. Huá»n lá»—i lạc rá»±c rỡ lại đẹp trai. Vợ mình Æ°ng mình rồi bây giá» nó ăn năn hối háºn nên nó buồn chá»› gì ...Mình quấy lắm, mình nhÆ° vầy, mình không nên cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i vợ nhÆ° váºy. Trèo cao tá»± nhiên té nặng. Mình đã thất vá»ng má»™t lần rồi mà chÆ°a tởn, còn đèo bồng nên má»›i khổ tâm ...Phải...Chắc vợ mình hồi trÆ°á»›c có tình vá»›i Huá»n. Có tình mà không tÃnh việc trăm năm vá»›i nhau được, nên phải kiếm nÆ¡i khác trao thân đặng tránh tiếng. Mình tháºt thà má»›i dá»… gạt. Bến Súc là xứ quê mùa, lên đó mà trốn tá»± nhiên tiếng thị phi không theo được. Tại nhÆ° váºy nên vợ mình vừa gặp mình thì chá»c ghẹo liá»n. Tại muốn che Ä‘áºy những tiếng không tốt, nên mình xin cÆ°á»›i thì cha vợ mình chịu gả liá»n, gả mà còn cho cÆ°á»›i mau mau, không đòi lá»… váºt nữ trang chi hết ...Ạ! Äá»i nầy ngÆ°á»i ta khôn lanh quá! Mình giữ thói chÆ¡n chánh, nghÄ© lại thiệt mình dại không biết chừng nà o.
Phúc suy nghĩ tới đó kế thấy cô Lý ra gần tới nhà mát. Phúc đương bồi hồi bực tức, không muốn nói chuyện với vợ, nên nhắm mắt giả đò ngủ.
Cô Lý bước lên thang thấy chồng nằm im lìm, tưởng chồng ngủ thiệt, nên đi nhè nhẹ lại cái võng thứ hai mà nằm.
CÅ©ng nhÆ° má»i bữa, nÆ°á»›c suối vẫn chảy ro re, gà rừng vẫn gáy te tét, lá cây gió đùa vẫn lúc lắc, quanh nhà nắng dá»i vẫn sáng lòa.
Phúc Ä‘em những thói xấu xa đê tiện mà trút cho vợ rồi Phúc ăn năn, nên giả đò ngủ má»™t giây lâu rồi Phúc mở mắt ngồi dáºy ngó vợ mà há»i:
- Em ra đây bao giỠqua không hay?
- Em má»›i ra!
- Ăn cơm rồi nực quá, qua ra đây nằm hứng mát té ra ngủ quên.
- Em ra em thấy anh đương ngon giấc, em không giám đi mạnh sợ anh giựt mình.
- Từ sớm mơi tới giỠqua bỠem ở nhà một mình, chắc em buồn lắm há?
- Không. Anh đi, em ở nhà em vô phân đám rau, em giâm một liếp huệ, rồi em viết thơ thăm chị Mỹ. Em có công việc là m luôn luôn nên em không buồn.
- Trưa nay em không buồn ngủ hay sao?
- Hồi nãy nói chuyện vá»›i má rồi em buồn ngủ. Em tÃnh Ä‘i ngủ, té ra vô phòng em không thấy anh. Em không biết anh Ä‘i đâu, nên em Ä‘i vòng ra vÆ°á»n mà kiếm anh đây.
- Nếu váºy thì trở vô nhà đặng em nghỉ má»™t chút.
- Bây giá» hết buồn ngủ rồi. Äể em nằm đây chÆ¡i cho mát.
Phúc ngó vợ trân trân mà suy nghÄ©. NgÆ°á»i có tÆ° cách ôn hòa khả ái nhÆ° vầy không lẽ trắc nết. NgÆ°á»i có nét mặt hiá»n lÆ°Æ¡ng chÆ¡n chánh nhÆ° vầy không thể giả dối được. Ngặt vì gái Ä‘á»i nay khôn ngoan xảo quyệt lắm, là m sao mà mình dám tin.
Cô Lý liếc thấy bá»™ chồng lo ra, thì cô bát ngát trong lòng, nÆ°á»›c mắt muốn tuôn ra cô phải ráng cầm nó lại, rồi cô mÆ¡n trá»›n rủ chồng vá»›i cô qua phÃa vÆ°á»n trà mà thăm coi hà ng mÃt Tố nữ má»›i trồng mấy bữa trÆ°á»›c có héo hay không.
Phúc Ä‘i vá»›i vợ mà bá»™ không hăng hái, sắc không hân hoan. vợ chồng Ä‘i giáp vÆ°á»n rồi trở vô nhà .
Chiá»u mát cô Lý Ä‘i tÆ°á»›i rau.
Phúc vô phòng ngồi tại bà n viết ngó ra cá»a sổ mà suy nghÄ©. Có tâm sá»± mà không tá» bà y ra được, cứ ôm ấp trong lòng, thiệt là khó chịu. Phúc không thể chịu nữa được, ngó trên vách thấy cái khuôn kiếng lá»™ng hình vợ chồng TrÆ°á»ng thì nhá»› tá»›i bạn nên cÅ©ng là m nhÆ° cô Lý hồi sá»›m mÆ¡i, lấy giấy viết má»™t bức thÆ¡ gởi cho TrÆ°á»ng mà tá» ná»—i nghi ngỠáo não. Viết thÆ¡ rồi Phúc bá» và o túi áo, bổn thân Ä‘i lên chợ mà gởi, chá»› không sai ai hết.
Äến tối Phúc trở vá» nhà thì cÆ¡m dá»n sẵn rồi. Có lẽ nhá» viết thÆ¡ bà y tỠđược ná»—i lòng rồi trong mình nhẹ nhà ng nên ngồi ăn cÆ¡m vá»›i mẹ và vợ, Phúc vui vẻ nói chuyện không ngá»›t. Ä‚n cÆ¡m chÆ°a rồi thì trá»i nổi giông rồi mÆ°a má»™t đám thiệt lá»›n.
Cô Lý nói: "Huệ má»›i giâm bị mÆ°a lá»›n chắc ngã hết." Bà giáo Viá»…n cÆ°á»i mà đáp: "Sáng mai con phải trồng lại. Trồng rau, trồng bông kỵ mÆ°a lá»›n, há»… mÆ°a rồi thì phải sá»a soạn lại hết thảy ."
MÆ°a lá»›n má»™t hồi rồi mÆ°a nhá», song rỉ rả mÆ°a hoà i không dứt. Ä‚n cÆ¡m rồi Phúc coi chừng cho đứa ở đóng cá»a rồi vợ chồng rút vô phòng.
Phúc nằm ngay trên giÆ°á»ng và biểu vợ lấy bá»™ truyện "Nặng gánh cang thÆ°á»ng" Ä‘á»c nghe chÆ¡i. Cô Lý để cái đèn trên bà n viết rồi cô ngồi mà đá»c truyện.
Phúc nằm ngó vợ má»™t hồi, rồi trong lòng cảm xúc khó chịu. Phúc quyết định phải giải nghi má»›i Ä‘Æ°Æ¡c, dầu hÆ° dầu thiệt cÅ©ng nên biết cho minh bạch, chá»› không nên ôm ấp rồi phiá»n não ngầm ngầm.
Phải xuống Sà i Gòn ở Ãt ngà y cho vợ mình gần gụi Huá»n đặng mình dá» tình ý hai ngÆ°á»i. Nếu hai ngÆ°á»i có tình vá»›i nhau thì dầu giấu giếm kÃn đáo thế nà o cÅ©ng khó thoát khá»i cặp mắt quan sát của mình được. Và nhÆ° thiệt vợ mình có tÆ° tình vá»›i Huá»n thì mình lên án vá» tá»™i gạt gẫm mình rồi mình trừng trị bá»n giả dối đặng là m gÆ°Æ¡ng cho kẻ khác sợ mà tránh.
Phúc nghÄ© nhÆ° váºy rồi kêu vợ mà nói:
- Em đừng Ä‘á»c nữa. Em ngừng lại đặng qua nói chuyện má»™t chút. Cô Lý day qua ngó chồng mà há»i:
- Anh nói chuyện chi?
Phúc dụ dự một chút mới đáp:
- Qua buồn quá. Qua muốn vợ chồng mình xuống Sà i Gòn ở chÆ¡i Ãt ngà y.
Cô Lý chÆ°ng há»ng rồi chua xót trong lòng nên cô châu mà y. Cô muốn há»i: "Anh nhá»› con Hạnh lắm chịu không nổi, nên anh muốn kiếm nó phải hôn?“
NhÆ°ng mà cô dằn lòng, không nỡ há»i nhÆ° váºy, cô cháºm rãi nói:
- Hôm qua má biểu đi, anh nói anh không muốn đi đâu hết. Sao bữa nay anh lại muốn đi xuống Sà i Gòn mà ở?
- Qua đổi ý rồi.
- Em không hiểu tại sao mà anh đổi ý.
- Có lẽ xuống Sà i Gòn ở Ãt ngà y rồi em sẽ hiểu. Em không muốn Ä‘i hay sao?
Cô Lý muốn nói: "Nếu anh chắp mối tơ tình lại với con Hạnh thì chắc em phải chết. Vì em thương anh quá, nên em không muốn chết“. Nhưng mà cô cũng ráng dằn lòng nữa, cô gượng mà đáp:
- Em muốn ở trên nầy đặng trồng bông chơi. Nhưng nếu anh muốn đi thì em
cũng phải là m cho vừa ý anh.
- Lúc nầy trá»i mÆ°a ở nhà buồn quá. Phải xuống Sà i Gòn ở chÆ¡i cho bá»›t buồn.
- Tự ý anh. Anh muốn bữa nà o đi?
- Bữa nà o cũng được. Em viết thơ xin ba gởi xe lên đi. Ba cho xe lên rước bữa nà o thì mình đi bữa nấy.
- Äể em viết thÆ¡ đặng sáng mai em gởi.
Phúc day mặt vô vách nằm im lìm.
Cô Lý lấy giấy mà viết thơ cho cha, cô ngồi viết mà hai hà ng nước mắt rưng rưng .
Ngoà i tÆ°á»ng giá»t mÆ°a vẫn rỉ rả rá»›t hoà i không dứt.
----------------------------------------------------
46. nón đương bằng nan tre
47. nhơn cây bằng cũ, cà nh hay thân
48. rạng
49. chầm vầm : cau có, buồn bực
|
|
|
| |