25-10-2008, 10:18 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Tai Nạn Và Gặp Gỡ
Ông Cai Móm kể tới đây thì dừng lại.
Chuyện mà ngà y nay tôi thuáºt anh nghe môt. cách rà nh mạch văn hoa nhÆ° thế, ông Cai đã kể vợ chồng tôi thưởng thức bằng má»™t giá»ng oang oang cá»™c lốc, ông chỉ tả qua loa sắc đẹp của hai chị em nà ng Oanh CÆ¡ và lối Ä‘i hát ngà y xÆ°a thế nà o.
Nay nhân đêm khuya cao hứng, tôi đem hết cả những sự từng kinh nghiệm nghe biết, thêm và o cho câu chuyện có ý vị hoa hòe, anh cũng nên lượng thứ cho tôi nhé!
Ông Cai Móm sở dÄ© im bặt Ä‘i không nói nữa, vì xa xa, ông thoáng nghe có tiếng hổ gầm. Ông trầm ngâm lặng lẽ hồi lâu, chú ý lắng tai trong đêm vắng. Má»™t lát, ông cúi sát lại gần tai tôi, nói nhá»:
- Thầy cô thá» lắng nghe xem, có phải có tiếng hổ gầm chăng? Hổ gầm xong, lại vẳng nghe có tiếng Ä‘Ã n bà ca đứt quãng. Thầy cô cứ chú ý má»™t lúc, sẽ nháºn rõ ngay.
Tôi và Lệ Thi hết sức chăm chú. Quả nhÆ° lá»i ông Cai nói, chúng tôi nghe có tiếng “â â... ô ô u ô ô m m†vang Ä‘á»™ng xa lắm ở trong rừng. NhÆ°ng nghe chỉ có thế thôi, ngoà i ra không còn tiếng gì nữa cả. Lắng tai mãi cÅ©ng thế, ngoà i tiếng dế than trùng khóc, tiếng gió rÃt lá rÆ¡i, chẳng có tiếng hát xÆ°á»›ng Ä‘Ã n ca gì cả.
Chán nản, tôi bảo ông Cai:
- Chúng tôi nghe chả thấy gì, chỉ có tiếng hổ gầm ở táºn đâu đâu... Lắng mãi chán tai vô Ãch. Thôi ông kể nốt câu chuyện Oanh CÆ¡ Ä‘i, nghe Ä‘ang thú vị ...
Lệ Thi cũng nói theo:
- Rồi sao thế nà o nữa hả ông Cai? Ông vừa nói có tấn bi kịch, bi kịch ấy là m sao, ông tiếp đi!
Ông Cai cầm cốc rượu nếp cẩm, uống nốt nữa phần còn sót lại. Ông vừa để cốc xuống, Lệ Thi vội và ng rót bồi thêm rượu rõ đầy. Ông Cai quen thói, khà một cái rất đắc ý, xong, liếm môi, ông nói tiếp:
Hai nà ng Huyá»n và Oanh CÆ¡ có tiếng hát hay nhất xứ. Trong mấy cuá»™c hát đình, hát đám, nà ng Huyá»n đã chiếm giải đến chÃn mÆ°á»i lần, vì có sức hát giá»ng tốt. Nà ng Oanh hát hay hÆ¡n chị, song không sung sức, chỉ ca trong nhà được mà thôi, ra đình giá»ng bé quá, bị tiếng ồn à o át Ä‘i, không trổ tà i được.
Dù thế mặc dầu, các quan khách đã từng nghe được Oanh, thì không muốn nghe Huyá»n nữa. NhÆ° thế là má»™t sá»± nhục nhã cho Huyá»n, thế mà nà ng cÅ©ng không ghen tị vá»›i em, chỉ quý hóa kÃnh phục em thêm mà thôi. Lúc nà o có các Thượng Quang, công tá» vá»i đến hát mừng, chị lại nhÆ°á»ng cho em, mặc sức em trổ tà i cùng quý khách. NhÆ°ng há»… gặp quan viên tầm thÆ°á»ng, không phải là ngÆ°á»i trà thức thế nà o Huyá»n cÅ©ng tranh hát, cho em được nghỉ ngÆ¡i dưỡng sức dưỡng thần. Oanh CÆ¡ rõ biết lòng chị nhÆ° váºy, yêu chị nhÆ° yêu mẹ, yêu anh nhÆ° yêu cha, ở vá»›i chị má»™t niá»m kÃnh nhÆ°á»ng hiếu thảo.
Tất cả hà ng tỉnh, chẳng ai không nức nở khen tà i khen đức của nà ng Oanh. Phà m các tay thÃch từ phú thi văn, tất thế nà o cÅ©ng má»i cho được anh em Văn Quản vá» táºn nhà để hát. Hoặc, nếu xa xôi quá khó vá»i vỠđược, thì lại lần mò lên táºn Bà n Thạch để nghe má»™t lần cho biết. Cho nên Oanh CÆ¡ nổi danh khắp cả má»™t vùng Thanh Nghệ tiếng tăm đồn đại Ä‘i có nhẽ cả vùng Nam Ãịnh, Ninh Bình.
Trong buổi sinh bình, cha mẹ nà ng Huyá»n và Oanh đã được hân hạnh thừa tiếp Nho Quan tri phủ. Quan phủ xÆ°a kia có nghe thân mẫu hai nà ng hát và thân phụ hai nà ng Ä‘Ã n. Sau má»™t cuá»™c thẩm âm, quan phủ nháºn biết ông kép già , Ä‘Æ°Æ¡ng kÃnh cẩn nắn nót cung cầm để vừa lòng ngà i, cÅ©ng là má»™t nhà nho có tà i thi phú, chỉ vì lá»—i thá»i nên phiêu dạt nổi nênh... Sá»± tri ngá»™ ấy xui quan viên cùng kép hát dừng cuá»™c xÆ°á»›ng ca để ngâm vịnh vá»›i nhau suốt sáng; trống dùi xếp xó những chá»— cho bút nghiên, rồi hai tay thâm nho cùng Ä‘á» sức vá»›i nhau trong má»™t trÆ°á»ng bút chiến thanh tao nhã. Rốt cuá»™c, quan phủ rất cảm phục tÃnh tình cao siêu và văn tà i lá»—i lạc của ông kép; nên hai ngÆ°á»i kết tình bằng hữu. Sau đó quan phủ có tặng cho cha nà ng Oanh má»™t hòm trân châu để là m ká»· váºt. Còn ông kép già tặng lại bạn má»™t cây sáo ngá»c của tổ tiên lÆ°u lại ba Ä‘á»i. Rồi từ đó hai ngÆ°á»i không gặp lại nữa...
Tuy hai nà ng Huyá»n và Oanh có tiếng hát hay, song hà ng tháng má»›i có má»™t lần được gá»i đến hát. Hát hà ng tuần suốt ngà y hay thâu đêm tá»›i sáng khi tan cuá»™c chỉ thâu được Ä‘á»™ ba quan tiá»n kẽm không đủ cung khách và chi tiêu. Thiên hạ có phải luôn luôn lúc nà o cÅ©ng có cuá»™c vui mừng sung sÆ°á»›ng để mượn dịp mà ca hát cả năm đâu!
Bởi thế, cuá»™c sinh hoạt của ba anh em nà ng không lấy gì là m sung túc. Ãã nhiá»u lần Văn Quản nghe nói ông bạn xÆ°a của cha mình hiện là quan Thượng ThÆ° Chà SÄ© Nho Quan, cÅ©ng đã dá»± định trẩy thăm quan Ãông Các má»™t lần, má»™t là để nối lại mối dây liên lạc bấy nay đứt quãng, hai là để mong có dịp được ngà i nghÄ© tình Ä‘á» bạt hoặc cứu giúp cho Ãt nhiá»u. NhÆ°ng ngà y giá» thấm thoát, Ä‘Æ°á»ng xá xa xôi, Quản chÆ°a lúc nà o rảnh việc nhà mà đi được. Muốn Ä‘i, Ãt ra cÅ©ng phải có tiá»n lá»™ phÃ, và có vốn để lại cho hai em sinh hoạt trong dăm tháng ná»a năm. Bởi lẽ, anh ra Ä‘i, không có ai Ä‘Ã n cho hai em hát nữa, mà mượn má»™t ngÆ°á»i kép lạ thì bất tiện chừng nà o! CÅ©ng vì thế Văn Quản Ä‘Ã nh nấn ná chÆ°a Ä‘i, vì chÆ°a nghÄ© được kế gì hoà n hảo cả.
Ãến nay nghe nhà quan Ãông Các có đại tiệc. Quản nhất định thu xếp, bán đồ đạc quý giá trong nhà còn lại, và nếu thiếu, thì vay mượn bà con Ãt nhiá»u. Ãi kỳ nà y, tiện thể có má»i cuá»™c ca vÅ©, cho cả Huyá»n và Oanh CÆ¡ Ä‘i cùng, khiến hai nà ng có dịp trổ tà i, ngõ hầu chiếm giải quán quân trong khi thi hát. Quản má»™t má»±c trù tÃnh nhÆ° váºy, chỉ đợi thu xếp xong má»i việc là đi. Trong giáo phÆ°á»ng, đã có nhiá»u bạn đồng nghiệp rủ nhau thà nh má»™t Ä‘oà n đông lắm, cùng trá» hÆ°á»›ng Nho Quan thẳng tiếng, Ä‘i chen và o vá»›i bin sÄ© Ä‘em lá»… váºt của quan phủ Thá» Xuân.
Quản rất muốn theo bá»n ấy cùng Ä‘i có bạn cho vui và cho đỡ lo tai nạn. Khốn ná»—i khi há» khởi hà nh, anh ta chÆ°a gom góp được đủ số tiá»n lá»™ phÃ; trong giáo phÆ°á»ng ca nhi Ä‘i quá má»™t ná»a, ai cÅ©ng bo bo giữ lấy vốn riêng để chi dụng ở dá»c Ä‘Æ°á»ng. Hóa nên Quản phải dằn lòng chỠđợi.
Ãợi đến bốn năm ngà y má»›i bán các đồ bảo váºt của cha để lại, và thu tháºp được dăm bảy quan tiá»n, có thể túc dụng được cho ba anh em trong cuá»™c Bắc trình. Nhân có tốp lÃnh cÆ¡ ở Quảng Hóa cÅ©ng Ä‘em đồ mừng ra Ninh Bình, nếu kịp tá»›i Ãò Lèn thì gặp há»; Quản bèn sắm sá»a hà nh lý cẩn tháºn định ngà y Ä‘Æ°a hai em gái lên Ä‘Æ°á»ng. Gần đến kỳ xuất hà nh, không may, Huyá»n CÆ¡ lâm bệnh, nằm liệt tám chÃn hôm má»›i dáºy được, chạy thầy thuốc hụt Ä‘i mất non má»™t quan tiá»n.
Khi Huyá»n khá»e mạnh, có thể xông pha mÆ°a gió được thì tÃnh ra đã cháºm mất ngót ná»a tháng trá»i. Có Ä‘i nhanh lắm may ra má»›i khá»i lỡ ngà y đại há»™i ở dinh quan Ãông Các. Ba anh em tức tốc Ä‘eo nải quẩy gánh, vá»™i vã lên Ä‘Æ°á»ng, dẫu Huyá»n CÆ¡ chÆ°a lấy gì là m cứng cáp lắm. Ãi suốt ngà y, má»—i đêm chỉ nghỉ có và i giá», cứ đầu trống canh tÆ° là thức dáºy Ä‘i rồi, thế mà cÅ©ng mất ba hôm má»›i đến Ãò Lèn, bởi vì hai chị em Oanh CÆ¡ không quen Ä‘i bá»™ nên Ä‘i cháºm quá. Tá»›i Ãò Lèn, ba anh em và o quán nghỉ chân, đợi xem có Ä‘oà n lÃnh tráng nà o ra Bắc thì xin nháºp bá»n cho chắc chắn.
NhÆ°ng đợi đến hai ngà y, chả thấy Ä‘oà n nà o cả. Thì ra hỠđã ra Nho Quan từ trÆ°á»›c cả rồi. Hiện nay, chỉ còn Ä‘á»™ ba hôm là tá»›i ngà y đại tiệc, không còn phÆ°á»ng hát nà o hay Ä‘á»™i lÃnh nà o chÆ°a khởi hà nh nữa, có đợi cÅ©ng vô Ãch mà thôi. Lác đác trên Ä‘Æ°á»ng, chỉ có những tốp dăm ba ngÆ°á»i Ä‘i ra phÃa Bắc; há»i ai cÅ©ng nói rằng há» Ä‘i quanh quẩn trong vùng mà không ra khá»i biên giá»›i. Mãi sau cùng má»›i bắt gặp má»™t nhóm bảy ngÆ°á»i cho biết rõ há» buôn gạo tải ra Bỉm SÆ¡n, rồi mua chè ở Bỉm SÆ¡n tải vá» bán ở các vùng tỉnh lỵ. Anh em Văn Quản buá»™c lòng phải theo há»; ra đến Bỉm SÆ¡n há» Ä‘á»u rẽ vá» lối phố Cát, Thạch Thà nh, để mặc ba anh em trÆ¡ trá»i lần mò Ä‘i vá» phÃa đèo Tam Ãiệp.
Từ đây má»›i bắt đầu cuá»™c hà nh trình nguy nan và khó nhá»c. Ba anh em sợ hãi không dám Ä‘i bạo, cứ phải chá» có ai ra Ä‘Æ°á»ng ấy má»›i lủi thủi Ä‘i theo. May sao gặp được và i ba ngÆ°á»i thợ má»™c, song há» chỉ Ä‘i đến Ãá»n Sòng mà thôi. Khá»i Ãá»n Sòng, lúc ấy má»›i thÆ°a thá»›t ngÆ°á»i, không còn ai Ä‘i nữa.
Vô kế khả thi, anh em nà ng Oanh không biết là m sao cho tiện. Ãà nh lần mò và o táºn trong Ä‘á»n xin ngủ trá» má»™t đêm, rồi nhất định sáng mai vượt qua đèo Tam Ãiệp. Ãi suốt ngà y, ra công cố sức bÆ°á»›c nhanh, thế nà o cÅ©ng sẽ qua khá»i cái chá»— nguy hiểm ấy. Kẻ cÆ°á»›p thì không sợ mấy, vì anh em nghèo chẳng có gì, có lẽ há» chả thèm đếm xỉa đến; sá»± đáng sợ nhất, ấy chỉ là ông Cá»p, há»… không may gặp phải, thì hết Ä‘Æ°á»ng chạy trốn kêu van.
Ba anh em cùng thà nh kÃnh lên cá»a Ä‘á»n, quỳ xuống lá»… hết tất cả má»i linh vị thá» thánh Mẫu và các thần bá»™ hạ cùng các ông Hoà ng bà Chúa. Khi đến trÆ°á»›c thần tượng Bạch Hổ giữ Ä‘á»n, cả ba cùng khấn khứa rất lâu, cầu đức Bạch Hổ phù trì cho giữa buổi xông pha rừng núi, đừng xui xảy ra tai nạn hiểm nghèo nà o.
Cái đêm hôm ngủ trỠở Ä‘á»n Sòn, ba anh em nhắm mắt là m sao cho nổi! Ãá»n là m ở giữa má»™t nÆ¡i rừng sâu núi thẳm, chung quanh toà n là cảnh rùng rợn hoang vu, há»… cứ khuất bóng mặt trá»i là nghe muôn và n tiếng kêu, tiếng hú, sợ đến sởn tóc gáy. Những ngà y không có há»™i, thiếu gì loà i mãnh thú ác Ä‘á»u qua lại né ngoà i Ä‘á»n; thôi thì hùm beo, sói, gấy, bò tót, lợn lòi, chả còn thiếu giống gì đến quấy nhiá»…u nhân gian, bắt gà , bắt chó, giẫm nát cả ruá»™ng lúa, nÆ°Æ¡ng khoai, đến sáng ra, vết chân in trên cá» thấy rõ mồn má»™t. BÆ°á»›c ra khá»i Ä‘á»n buổi tối trá»i, tức là tánh mệnh khó toà n vẹn lắm; có Ä‘i má»™t lÅ© đông khi sáng sủa, há»a chăng má»› có thể tránh khá»i hà m vuốt beo. Cả đêm chỉ nghe vượn hú, cú kêu, hòa vá»›i muôn và n thứ tiếng khác nghe rất lạ; và , xé vừng không khÃ, trá»™i hÆ¡n tất cả các thứ tiếng, má»™t tiếng “à uá»™m†rung Ä‘á»™ng cả rừng vang trong đêm tối, dá»™i và o da thịt và xÆ°Æ¡ng sống mình má»™t luồng khà lạnh, lạnh hÆ¡n hÆ¡i lạnh của mùa đông...
ÃÆ°Æ¡ng lúc bâng khuâng lo ngại, trá»i sáng lúc nà o không rõ. Ba anh em Văn Quản thấy có ánh bình minh mà vẫn chÆ°a dám Ä‘i ra. Ãợi khi mặt trá»i Ä‘á» chói cả vừng đông, bấy giá» má»›i quẩy gánh xách nải, giã từ ông bà đồng, lo lắng nần ngại Ä‘i lên, trông mé đèo Tam Ãiệp thẳng tiến. Từ Sòng SÆ¡n tá»›i Tam Ãiệp Ä‘i còn xa lắm, vả lại ngoằn ngèo khuất khúc chả biết theo hÆ°á»›ng nà o cho khá»i lạc. ChÆ¡ vÆ¡ má»™t ngÆ°á»i anh hai đứa em gái ngÆ¡ ngác trên quãng Ä‘Æ°á»ng rừng hoang vắng, không đánh bạo cố mà đi đến, cÅ©ng chả còn kế hoạch gì! Vả lại chung quanh mình, chẳng có ai để dò há»i cho biết lối, thôi cứ Ä‘Ã nh nhắm mắt Ä‘Æ°a chân, cúi đầu thà nh kÃnh trÆ°á»›c thần linh, rồi phó mặc tấm thấn cho số mệnh, muốn đến đâu thì đến.
Ba anh em Ä‘i mãi, hết sức bÆ°á»›c nhanh gấp bá»™i, mong sao lên đến Ba Ãèo. ÃÆ°á»ng hai bên toà n cây cối và lau sáºy. Quản dắt tay Oanh, Oanh dắt tay Huyá»n im lặng theo gót nhau mà tiến. Ãi mãi, Ä‘i mãi, hình nhÆ° đã quá trÆ°a rồi. NhÆ°ng ô hay! Sao chÆ°a thấy ải đèo gì cả? Chỉ toà n má»™t mà u ruá»™ng thăm thẳm Ä‘Æ°á»ng đá quanh co, chả thấy chốc nà o lên núi xuống núi cả chỉ thấy ven núi mà thôi. Chết mất! Hay là đã lạc Ä‘Æ°á»ng rồi.
Văn Quản định thần suy nghÄ©. Thôi, phải rồi! Có lẽ lúc ở Ä‘á»n Sòng ra Ä‘á»™ chừng mÆ°Æ¡i dặm, có má»™t chá»— rẽ, má»™t bên vá» phÃa Ãông, má»™t bên vá» phÃa Tây. Anh em Ä‘inh ninh rằng Ä‘i ra Nho Quan phải Ä‘i chếch theo hÆ°á»›ng Tây, thà nh bây giá» má»›i tá»›i chá»— nà y, tiếng mãi mà vẫn không thấy đâu là đèo Tam Ãiệp.
Nhầm tháºt. NhÆ°ng may còn sá»›m có thể bÆ°á»›c Ä‘i lá»™n lại được, chiá»u sẽ vỠđến Ä‘á»n, sáng mai lại ra Ä‘i sá»›m. Cố Ä‘i ba ngà y, may ra sẽ đến Nho Quan, cÅ©ng còn kịp! Vả chăng từ sáng đến giá», không gặp sá»± gì rủi ro cả, cÆ°á»›p cÅ©ng không mà ác thú cÅ©ng không, có lẽ đức Thánh Mẫu đã thÆ°Æ¡ng hại phù trì cho đó. Bao giá» xong việc trở vá», thế nà o cÅ©ng sẽ và o Ä‘á»n lá»… tạ Thánh Mẫu, không dám quên Æ¡n ngà i đã mở lòng từ bi mà săn sóc cho.
NghÄ© váºy, Quản nhủ vá»›i hai em quay gót lại, Ä‘i ngược trở lại. Ãi mãi, đến táºn chiá»u, chân Huyá»n CÆ¡ và Oanh CÆ¡ sây sứt rá»›m cả máu. Nghoảnh nhìn tứ phÃ, nà o thấy bóng dáng Ä‘á»n Sòng ở đâu, chỉ có ngà n ná»™i xanh um, cây cá» cao ngất trá»i, Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thì chỉ là má»™t vệt lá» má» giữ má»™t bãi ráºm rạp, hoang vu. Ba anh em lúc ấy lo ngại đến cá»±c Ä‘iểm cùng vừa Ä‘i vừa niệm Pháºt, mong sao ra khá»i bãi lau sáºy để được thấy bóng Ä‘á»n Sòng.
Ãi giá»i lâu nữa, thì ra khá»i bụi lau, đến má»™t khu đất rá»™ng, cá» không cao lắm, cây má»c cÅ©ng thÆ°a, nhÆ°ng toà n là cây cổ thụ rÆ°á»m rà xanh thắm, to đến và i ngÆ°á»i ôm. Chung quanh khu bình địa ấy, bốn bá» là sÆ°á»n đồi thoai thoải, rừng rú um tùm, ngà y lau trắng xóa. Nghoảnh đầu tìm Ä‘Æ°á»ng cÅ© vừa Ä‘i buổi sáng, chả biết nó ở táºn đâu, kiếm bóng má»™t ngôi Ä‘á»n hay má»™t tòa nhà để nghỉ chân, tìm đến má»i con mắt thì thôi, chá»› chẳng có ngôi nà o. Thá»±c là rừng hoang cảnh vắng, chÆ¡ vÆ¡ ba kẻ lạ Ä‘Æ°á»ng; không còn biết nÆ°Æ¡ng tá»±a và o đâu nữa.
Giữa đám bông lau gió rung phÆ¡i phá»›i, má»™t Ä‘Ã n cò trắng từ đâu vá»— cánh bay vá». Từng lá»›p má»™t, chúng nó bay đến đấy hà ng ngà n, hà ng muôn, lượn vòng trên không kêu quang quác, lượn mãi rồi má»›i Ä‘áºu xuống. Xem có vẻ tối, cÅ©ng đủ biết lúc đó đã vá» chiá»u. Quả váºy chỉ thoáng má»™t chốc, mà u trá»i thấy sẫm lại, chả bao lâu nữa tối bây giá».
Trong chốn thung lÅ©ng hẻm nà y, chung quanh Ä‘á»u là ngà n sâu, ná»™i thẳm, ba anh em biết chạy Ä‘Ã ng nà o. Biết lấy chá»— nà o nÆ°Æ¡ng thân cho khá»i sợ vuốt hùm móng báo. Má»™t mà u cá» cao, cây ráºm, thá»±c là hết kế thoát thân. Oanh CÆ¡ biết rằng khó lòng sống thoát đêm nay nghÄ© thÆ°Æ¡ng anh chị và thÆ°Æ¡ng thân, nên oà lên khó. Huyá»n CÆ¡ mủi lòng cÅ©ng khóc; Văn Quản không can đảm được nữa, ứa hai hà ng nÆ°á»›c mắt; song cố trấn tÄ©nh để lo tìm má»™t kế trong trÆ°á»ng hợp tối nguy nà y.
ÃÆ°Æ¡ng khi than thở, cả ba anh em bá»—ng đâu nghe tiếng gá»i, là m cho Oanh kinh sợ thất đảm, mặt tái mét Ä‘i, ngừng không khóc nữa, chỉ rú lên ôm lấy chị. Huyá»n cÅ©ng sợ hãi nhÆ° Oanh, cả hai ôm chặt lấy nhau, tưởng đâu ma quá»· trong rừng thiêng hiện lên dá»a nạt. Duy Văn Quản, tuy thấy rợn gáy rùng mình, mà vẫn cố giữ vẻ táo bạo, gá»i to lên rằng:
- Ai đó, xin là m phúc cứu anh em chúng tôi với.
Quản vừa dứt lá»i, thì thấy ngay trên cây cổ thụ má»c giữa chá»— ba anh em ngồi nghỉ, má»™t ngÆ°á»i tráng sÄ© vạm vỡ nhảy xuống há»i chà o. Tráng sÄ© nói:
- Các ngà i cao danh quà tÃnh là gì? Ãi đâu mà sa lạc và o đây?
Văn Quản vội và ng đem hỠtên và câu chuyện định trẩy ra Nho Quan thế nà o nói một lượt cho tráng sĩ rõ. Tráng sĩ nghe xong lắc đầu:
- Chết ná»—i! ÃÆ°á»ng Ä‘i Nho Quan phải theo hÆ°á»›ng đông Ä‘i ra chợ Ghá»nh, sao ông lại không biết! Ở đây là hạt Ãồng Giao, nhÆ°ng ở phÃa Tây, cách Ä‘á»n Sòng còn xa, phải theo lối khác má»›i tá»›i được. ÃÆ°á»ng nãy là đưá»ng xuyên sÆ¡n Ä‘i lên MÆ°á»ng lên Mán, kia mà . Thôi, ông trót lỡ Ä‘Æ°á»ng rồi, thì phải ngụ tìm ở chốn nà y má»™t đêm, mai tôi sẽ Ä‘Æ°a giúp ông qua đèo Tam Ãiệp. Tôi quê ở vùng Nam Ãịnh, tên là Lê Trá»ng Việt, bình sinh chỉ thÃch nghá» săn bắn mà thôi. Tôi và o đây săn báo và săn hÆ°Æ¡u, nên có là m má»™t cái nhà sà n con trên cây nà y, định đêm nay nằm rình các ác thú đến thung lÅ©ng nà y uống nÆ°á»›c thì sá»a má»™t mẻ. Vả nay gần ngà y vá»ng, có trăng sáng, bắn sẽ thú lắm.
Tráng sÄ© nói đến đây ngừng lại ngá»ng đầu nhìn lên ngá»n cây. Bá»—ng chà ng hÃt hÆ¡i rõ mạnh, rồi nhăn trán lại có vẻ lo nghÄ©. Chà ng vá»™i và ng bảo Văn Quản:
Bây giá» tôi leo lên trÆ°á»›c, thả dây xuống. Ông buá»™c chặt chẽ và o nách má»™t cô em, tôi kéo lên xong lại thòng dây xuống cho cô khác lên. Sau cùng đến lượt ông. Nếu ông leo được thì, khi tôi Ä‘em hai cô lên cả trên cây rồi, ông nên trèo lên ngay đừng cháºm trá»… nhé! Mà khi thả dây xuống, ông cố là m cho lẹ tay má»™t chút, xin ông nhá»› kỹ đấy!
Ãoạn tráng sÄ© nhảy lên cây thoăn thoắt; chỉ má»™t chốc đầu dây sa xuống đến gốc cây rồi. Quản và Huyá»n cùng đồng lòng để Oanh CÆ¡ lên trÆ°á»›c, bèn túm nhau lại buá»™c dây và o nách Oanh. Xong dặn Oanh nắm chặt lấy dây, không được thả. Vừa buá»™c cho Oanh xong, bá»—ng thấy má»™t mùi hôi thúi ở đâu xông lên nằng nặc, rồi nghe tiếng má»™t Ä‘Ã n chim khÆ°á»›u rÃu rÃt kêu, bay Ä‘áºu cả và o cây cổ thụ. Tráng sÄ© đứng trên cây, ra sức kéo Oanh CÆ¡ lên táºn nhà sà n dá»±ng ở gần ngá»n. Oanh vừa sắp tá»›i nÆ¡i, má»™t quang cảnh bi đát, khủng khiếp và thê thảm bá»—ng hiện ra trÆ°á»›c mắt nà ng và tráng sÄ©.
Má»™t con hổ và ng to, từ đâu biết, hình nhÆ° ở rừng sáºy, nhảy sổ lại phÃa gốc cây, giữa lúc xuất kỳ bất ý. Văn Quản và Huyá»n CÆ¡ vừa buá»™c dây xong, Ä‘Æ°Æ¡ng ngÆ°á»›c mắt nhìn theo Oanh CÆ¡ không biết rằng có tai nạn ở ngay cạnh mình. Hổ xông lại chỉ trong nháy mắt, đã thấy dÆ°á»›i gốc cổ thụ có hai xác ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng giãy giụa máu me đầm đìa.
Oanh vừa leo được lên sà n, thấy anh chị bị hại thảm thiết Ä‘au Ä‘á»›n quá, lòng nhÆ° bị xé tan, bà o rách; nà ng kêu lên má»™t tiếng rồi ngã gục, suýt nữa rÆ¡i từ trên cao xuống. Tráng sÄ© lúc bấy giá» tay chân luống cuống vì Oanh, không có thì giá» lấy Ä‘ao lấy ná». May sao dây buá»™c Oanh CÆ¡ còn vÆ°á»›ng ở ngÆ°á»i nà ng, nên nà ng không bị rá»›t, tráng sÄ© vá»™i vá»±c nà ng và o sà n nứa, rồi má»›i Ä‘em ra ba ngá»n phi tiêu đứng trên cây ném xuống. Hổ Ä‘ang ngoạm đùi Văn Quản, bị má»™t mủi phi tiêu ném trúng cổ, má»™t mÅ©i nữa trúng sÆ°á»n, Ä‘au quá, vùng gầm lên má»™t tiếng, bá» mồi chạy mất. Tráng sÄ© phóng theo má»™t mÅ©i tên cắm và o Ä‘Ãt hổ, hổ nhảy cao, biến mất và o bụi sáºy.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký của quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngÆ°á»i không hợp ná»a câu thừa
25-10-2008, 10:20 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Xác Ma CÆ°á»i
Ông Cai Móm ngừng lại, rÃt má»™t hÆ¡i thuốc là o. Câu chuyện Ä‘ang đến Ä‘oạn hay, Lệ Thi nóng ruá»™t vá»™i giục ông nói nốt. Ông Mỉm cÆ°á»i cúi đặt Ä‘iếu xuống gầm bà n kể tiếp:
Tráng sÄ©, lúc ấy thấy cÆ¡ sá»± xảy ra nhÆ° váºy, bèn đợi má»™t lát, rồi giắt lên lÆ°ng má»™t con mã tấu, nhảy xuống xem há»a may còn cứu được Văn Quản và Huyá»n CÆ¡ chăng? NhÆ°ng cả hai Ä‘á»u bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, xác tuy còn nóng nhÆ°ng tim không Ä‘áºp nữam và đã tắt thở rồi. Ngáºm ngùi, tráng sÄ© lại leo lên ngá»n cây cởi dải lÆ°ng buá»™c chặt Oanh CÆ¡ và o má»™t cà nh cây to, rồi tháo đầu dây buá»™c nà ng khi trÆ°á»›c. Oanh CÆ¡ vẫn mê man bất tỉnh, nằm thiêm thiếp, mặt cắt không còn má»™t há»™t máu, song hÆ¡i thở vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u.
Yên trà rằng Oanh không việc gì, tráng sÄ© lại trèo xuống, buá»™c tháºt nhanh cả hai xác và o đầu dây, rồi vá»™i nhảy lên ngá»n cây láºp tức. Ãứng từ trên cao, chà ng vịn và o má»™t cà nh to cố sức kéo, Ä‘em được hai cái xác lên lÆ°ng chừng cây. Xong đâu đấy chà ng buá»™c đầu dây kia tháºt chắc và o thân cây, để hai cái xác khá»i bị rÆ¡i xuống đất. Chà ng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại má»™t chốc, sợ khi dây có thể đứt được, vì hai thi hà i nặng lắm; nên lại trụt xuống và i bá»±c đến gần tá» thi Quản Văn và Huyá»n CÆ¡. Chà ng Ä‘em cả hai anh em để nằm ngang cẩn tháºn trên cà nh cây; đầu gối và o má»™t cà nh, thân dá»±a và o má»™t cà nh khác, chân lại gác và o má»™t trà cây. Ãoạn chà ng rút dao cắt má»™t Ä‘oạn dây, và tháo thắt lÆ°ng của cả hai kẻ bạc mệnh buá»™c há» cho chặt và o cà nh vì sợ có con váºt nà o ban đêm đến sục sạo thì cả Quản và Huyá»n lại rÆ¡i xuống đất.
Công việc ấy yên ổn rồi, tráng sÄ© má»›i leo lên sà n ngồi. Chà ng vừa và o, thì Oanh CÆ¡ mở mắt hồi tỉnh. Câu há»i đầu tiên của nà ng là vá» tánh mệnh hai ngÆ°á»i nà ng thÆ°Æ¡ng yêu nhất:
- Thưa ông, anh chị của cháu đâu rồi?
- Nằm cả dÆ°á»›i kia. Anh chị cô không may bị hổ vồ đã thác rồi. Nó Ä‘ang định tha Ä‘i thì tôi bắn trúng, nó phải bá» chạy. Tôi sợ nó ăn mắt thi hà i ông và cô hai nên buá»™c chặt cả và o cà nh cây dÆ°á»›i nà y! Chẳng qua cÅ©ng là số pháºn cả, cô chá»› than khóc là m gì. Bây giá» có khóc cÅ©ng vô Ãch mà thôi; phải cố dưỡng sức mai còn Ä‘i, tôi sẽ Ä‘Æ°a cô ra Nho Quan tá» tế, cô đừng ngại. Cô nên Ä‘i nằm nghỉ má»™t chốc, tôi còn phải ngồi đây canh hai cái xác kia, kẻo nếu có loà i ác Ä‘iểu ác thú khác đến, nó sẽ rỉa ăn Ä‘i mất.
Tuy tráng sĩ hết lòng an ủi, Oanh Cơ cũng vẫn ngồi bưng mặt khóc như gió như mưa. Khóc một hồi rõ lâu, nà ng mới gạt lệ, thổn thức bảo tráng sĩ rằng:
- Ông đã có công cứu mạng cho tôi, thá»±c là ơn trá»i bể, tôi lấy gì báo đáp được. Không may cho anh chị tôi lại không được ông cứu nốt, đến ná»—i phải vong mệnh má»™t cách thảm thÆ°Æ¡ng thế nà y. Tôi từ bé đã mồ côi cha mẹ, chỉ nÆ°Æ¡ng nhá» và o anh chị tôi thôi. Nay anh chị tôi Ä‘á»u thác cả, cô thân trÃch ảnh, tôi biết là m sao bây giá». Thá»±c là bÆ¡ vÆ¡ pháºn gái yếu hèn, tôi cÅ©ng đến chết mất. Mà thà chết theo anh chị tôi còn hÆ¡n.
Tráng sÄ© nghe nói, Ä‘á»™ng niá»m trắc ân, hết sức khuyên dá»— ngÆ°á»i bạn gái tình cá»:
- Cô đừng lo! Cô đã gặp tôi, tôi xin hết sức che chở cho cô. Nhà tôi tuy không già u, song đủ bát ăn, cô nếu không chê là chá»— tÆ°á»ng phên vách đất, xin cứ vỠở vá»›i tôi, tôi có mẹ già , sẽ nháºn cô là nghÄ©a nữ, tôi sẽ là m anh nuôi cô. Tôi xin tình nguyện giúp đỡ cô tá»›i khi cô yên bá» gia thất. Cô không nên phiá»n muá»™n nữa cô ạ.
Tráng sÄ© nói đến đây, bá»—ng nghe có tiếng xà o xạc trên cà nh cây, rồi có tiếng vá»— cánh, Oanh CÆ¡ sợ ngồi thu mình và o mé giữa sà n, im không khóc nữa. Giữa lúc ấy, lại nghe cả tiếng hổ gầm rất to, chừng nhÆ° ở dÆ°á»›i thân cây, rồi ngá»i thấy mùi hôi hám khó chịu. Tráng sÄ© nói:
- Hình nhÆ° con cá»p lúc nãy nó trở lại tìm mồi đó! Cô cứ bình tâm ngồi yên lặng đừng sợ hãi gì cả; cứ để mặc tôi vá»›i nó. Thá» xem con quái kia dám cả gan giở những trò gì nà o. Tôi sẽ cho nó má»™t phen tán đởm kinh hồn cho nó biết.
Oanh CÆ¡ ngoan ngoãn nghe lá»i tráng sÄ©, ngồi nép và o má»™t xó, không dám nhúc nhÃch cá»±a quáºy. Nà ng tuy trong lòng Ä‘Æ°Æ¡ng Ä‘au nhÆ° cắt vì cái chết rất bi đát của anh chị, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng cảm thấy, không hiểu vì đâu, má»™t sá»± đầm ấm trong tâm hồn, tá»±a nhÆ° giá»t nÆ°á»›c cam lồ hay liá»u thuốc thần tiên là m cho vết thÆ°Æ¡ng Ä‘au lâng lâng dịu được và i phần. Nà ng vẫn nhá»› nhÆ° in trong óc trÆ°á»ng hợp thê thảm vừa xảy ra, thÆ°Æ¡ng anh thÆ°Æ¡ng chị vô cùng, xót xa háºn tiếc vô cùng, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng tá»±a hồ thấy má»™t mối liên lạc gì ngẫu nhiên mà thanh khiết rà ng buá»™c nà ng vá»›i chà ng võ sÄ© vừa cứu riêng má»™t nà ng khá»i bÆ°á»›c gian truân. Nà ng ná»a cảm Æ¡n Trá»i Pháºt đã run rủi nà ng khá»i thác lại oán trách quá»· thần đã xui khiến cho nà ng mất cả anh lẫn chị. Trong lúc cô Ä‘Æ¡n nà ng chỉ biết nÆ°Æ¡ng tá»±a và o tráng sÄ©, nà ng bá»›t lo ngại buồn rầu. Nà ng nghÄ© vẫ vaÆ¡, trong óc man mác không biết bao nhiêu ý tưởng má»›i lạ, trong ngÆ°á»i bất thần không biết bao nhiêu cảm giác dị kỳ, những cảm giác không biết từ đâu đến, mà đến từ bao giá»...
Trong bóng tối, Oanh CÆ¡ nghe lá»i tráng sÄ© cố ngồi im lặng; tráng sÄ© thì chăm chú canh hai xác chết, rình xem có quái váºt nà o đến sẽ Ä‘uổi Ä‘i, hay bắn cho nó má»™t mÅ©i tên thần. Giữa lúc cả hai ngÆ°á»i cùng trầm ngâm, má»—i ngÆ°á»i có má»™t hoà i bão, mặt trăng ở đâu đã ló đầu qua khá»i núi, tia ra má»™t thứ ánh sáng nhợt nhạt, trắng nhÆ° mà sữa, biến quang cảnh u tối trong rừng ra má»™t cảnh chứa đầy thi vị.
Có ở giữa chốn rừng cao núi thẳm trong má»™t đêm có trăng sao sáng sủa, má»›i cảm thấy vẻ mênh mông bát ngát của vÅ© trụ, vẻ rá»±c rỡ mà huyá»n bà của non sông, cây cá», vẻ êm Ä‘á»m rùng rợn của ná»—i cô Ä‘Æ¡n quạnh hiu. Bóng cây um tùm bao bá»c khắp thung lÅ©ng; thảm cá» xanh bằng phẳng lúc ấy tá»±a hồ nhÆ° má»™t mảnh giấy xám rá»™ng rãi bao la, trên có vẽ má»™t bức tranh thủy mạc thiên nhiên, do má»™t há»a sÄ© lấy bút Ä‘iểm từng chấm khổng lồ, rồi lại lấy tay bôi thêm ra nhòe nhoẹt. Không thể nà o tả được cái sắc của má»™t đêm trăng tá», nhất là cái mà u Ä‘áºm không Ä‘áºm, nhạt không nhạt, xám không xám, và ng không và ng, của các thứ bóng chen chúc nhau, má»—i thứ đượm má»™t vẻ riêng... cho dù má»™t ngá»n bút thiêng liêng đến đâu cÅ©ng khó lòng hình dung lại cho đúng được.
Trong hoà n cảnh kỳ dị ấy, lại có muôn ngà n thứ âm thanh cÅ©ng lạ lùng bà máºt nhÆ° các bóng âm u rùng rợn; bóng kia tưởng chừng nhÆ° hồn ngÆ°á»i chết phảng phất hiện vỠđể lượn phiêu dÆ°á»›i đám lá um tùm Ä‘en tối, mà tiêng kia tá»±a hồ nhÆ° tiếng ma kêu quá»· khóc, tiếng các vong linh oan ức thở dà i trong luồn gió thảm vi vu...
Các tiếng kêu, tiếng hú, tiếng gầm thét, rên rỉ, chúng nó xuất phát từ muôn nghiá»n cá»a miệng, muông nghìn cổ há»ng, của đủ các thứ côn trùng, cầm thú; nó hòa nhau lại để cùng vá»›i tiếng vì vèo của hÆ¡i thở Tạo Váºt, tiếng xà o xạc của đám cá» cây, biến thà nh má»™t khúc nhạc ảo não, má»™t Ä‘iệu Ä‘Ã n bi thiết nghe lạnh lẽo thấu táºn đáy lòng.
Oanh CÆ¡ ngồi im lặng bên cạnh tráng sÄ©, trên cà nh nứa ở ngá»n cây, lần đầu tiên má»›i được nghe những âm thanh kỳ quặc ghê rợn dÆ°á»ng ấy nên trong lòng thấy lo sợ khủng khiếp, ngồi thu mình co rúm lại, sát ká» ngÆ°á»i tráng sÄ©, quên cả lá»… nghÄ©a cÆ°Æ¡ng thÆ°á»ng. Giữa lúc sợ lạnh toát mồ hôi, thiếu chút nữa thì lăn ra chết ngất, còn thần trà nà o mà nghÄ© đến câu “nam nữ thá» thá» bất thânâ€? Oanh CÆ¡ trong lòng bối rối đủ trăm Ä‘iá»u, phần bồn chồn lo ngại, phần thÆ°Æ¡ng chị tiếc anh phần sợ hãi, bấy giá» thá»±c quả là má»™t pho tượng nặn bằng xác thịt loà i ngÆ°á»i mà không có tri thức gì cả. Bao nhiêu tinh thần của nà ng bay Ä‘i đâu hết, nên nà ng cứ Ä‘á» ra không cá» Ä‘á»™ng nói năng gì được nữa.
Tráng sÄ© thì khác hẳn. Quen nghá» săn bắn, chà ng nhiá»u phen đã ngủ suốt đêm đến sáng trong rừng. Chà ng chả biết sợ là gì, cứ bình tÄ©nh ngồi bó gối cạnh hai cái tá» thi, cặp mắt đăm đăm không chá»›p. Nhân có ánh trăng vằng vặc, chà ng nháºn được rất rõ rệt sá»± váºt xung quanh.
Sau khi bắn má»™t con cú xong, ná»a giá» sau tráng sÄ© lại bắn được má»™t con chồn to luẩn quẩn dÆ°á»›i gốc cây, nhÆ°ng chà ng không xuống nhặt xác con chồn ấy, định sáng mai lượm lên cÅ©ng không muá»™n. Rồi chà ng lại ngồi yên chăm chú lắng tai nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh. Chốc chốc, chà ng lấy đá lá»a đánh và o bùi nhìu châm đóm hút má»™t khói thuốc là o cho đỡ buồn. Hút xong, chà ng có ý tắt lá»a ngay, để khá»i bị các loà i dã thú nháºn được ánh sáng đèn.
Tráng sÄ© Ä‘Æ°Æ¡ng trầm ngâm bá»—ng cá»±a quáºy, rồi ghé đầu qua mép sà n cúi xuống ngắm nhìn. Chà ng bá»—ng hÃt mạnh đánh hÆ¡i, hÃt xong thì vá»™i vã sá» và o mé trong sà n lấy cái ná» và ba bốn mÅ©i tiêu thép cùng vá»›i con mã tấu để ngay cạnh mình. Liá»n lúc ấy, nghe bên rừng sáºy phÃa Ãông có tiếng xà o xạc, rồi, vụt má»™t cái, thoáng nháºn được má»™t cái bóng dà i, to bằng con trâu nhÆ°ng thấp hÆ¡n, Ä‘i lẹ là ng êm ái lại chá»— gốc cây cổ thụ. Cái bóng ấy tá»›i nÆ¡i, má»›i trông rõ là má»™t ông chúa sÆ¡n lâm, ở sÆ°á»n có vết máu Ä‘á» hoen mất má»™t đám lông và ng và trắng. Có lẽ là con hổ buổi chiá»u.
Nó tiến lại gốc cây, đánh hÆ¡i ngá»i chá»— đất có máu Ä‘á»ng sót lại, cái chá»— mà , cách đó và i giá», nó đã tát và cấu chết hai anh chị Oanh CÆ¡. Nà ng biết nó đứng dÆ°á»›i sà n, hoảng hốt ôm chặt lấy tráng sÄ©, kêu lên má»™t tiếng, tiếng kêu của nà ng chỉ là má»™t tiếng rên se sẽ mà thôi.
Tráng sÄ© bấy giá» bất đắc dÄ© phải che chở cho nà ng khá»i phải sợ hãi thái quá nên ôm ngay nà ng và o lòng, cho nà ng ngồi thu mình gá»n trong lòng mình. Rồi chà ng ghé mồm sát và o tai nà ng, bảo rằng:
- Cô chá»› sợ hãi! Ở trong rừng đêm khuya, có kinh sợ cÅ©ng vô Ãch. Lần đầu, cô chÆ°a quen nên thấy khủng khiếp, chá»› sau nhÆ° tôi, nà o có biết sợ là gì. Ãã có tôi đây, xin hết sức bảo vệ cô, cô cứ an tâm. Dù con hổ nó có đứng dÆ°á»›c chân mình chăng nữa, nhÆ°ng nó có là m trò trống gì được? Giá phải con báo thì đáng sợ tháºt, song là con hổ thì chẳng lo sợ gì, vì nó không biết leo. Ãến việc ngẩn đầu lên nhìn còn khó thay huống gì là trèo lên đây. Cô cứ ngồi im trong lòng tôi cho ấm, nhÆ° thế cô chẳng còn ngại ná»—i gì! Ãể xem con quái nà y nó giở những thủ Ä‘oạn ra là m sao cho biết. Hôm nay vì có cô; tôi Ä‘Ã nh bá» má»™t đêm không săn bắn nữa; tôi chỉ ngồi đây phù tá chô chô và chăm nom hai cái tá» thi kia mà thôi. Cô cố ngồi yên lặng, đừng hốt hoảng kêu la mà náo Ä‘á»™ng lên, cô nhé!
NhÆ° má»™t đứa trẻ con chiá»u ý mẹ, Oanh CÆ¡ ngoan ngoãn ngồi gục đầu và o vai tráng sÄ©. Tráng sÄ© có giai nhân ngồi trong lòng, nhÆ°ng vì mải mê trông con hổ nên không há» nghÄ© gì đến việc cà n rỡ cả. Vả chăng, chà ng cÅ©ng là con nhà thi lá»… gia giáo, lại là má»™t tay nghÄ©a sÄ© hà o hiệp, có khi nà o chà ng lợi dụng cảnh ngá»™ nguy ngáºp khốn quẫn của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà để chiếm Ä‘oạt lấy ngÆ°á»i ta? Chà ng ôm Oanh CÆ¡, ấp ủ cho nà ng, chả khác gì chị gái ấp ủ cho em, mẹ ấp ủ cho con.
Oanh CÆ¡ Ä‘ang ngồi êm ái trong lòng tráng sÄ© bá»—ng nÃu chặt lấy cổ chà ng. Liá»n lúc ấy trong bầu không khà hiu quạnh tẻ vắng của rừng khuya, bá»—ng phát ra từ đâu không rõ, nhÆ° tiếng cÆ°á»i sằng sặt của má»™t cặp vợ chồng ma cù nhau, rú lên má»™t cách vui vẻ lạ lùng. Bạo đến nhÆ° tráng sÄ©, mà chà ng cÅ©ng thấy rợn tóc gáy. Tiếng cÆ°á»i phát ra nhÆ° ngay dÆ°á»›i chân chà ng; có lẽ con hổ yêu tinh kia đến để dá»a nạt chà ng nên má»›i cÆ°á»i lên nhÆ° váºy.
Oanh CÆ¡ tin chắc trong lòng là ma rừng hiển hiện nên nà ng ôm chặt lấy tráng sÄ©, úp mặt và o ngá»±c chà ng không dám lá»™ mặt ra nữa. Tráng sÄ© định thần má»™t chốc, cúi xuống quan sát chá»— gốc cây. Chà ng chả thấy gì, cÅ©ng không thấy hổ cÆ°á»i, chỉ thấy nó hình nhÆ° Ä‘ang cà o đất là m gì không rõ. Ngắm lâu má»™t chút, má»›i hay dÆ°á»›i đất, ánh trăng vẽ trên thảm cá» cây cổ thụ và bóng hai xác ngÆ°á»i nằm ngang trên cà nh cây.
Con hổ cứ chạy vòng quanh bóng hai cái xác đó. Nó tá»±a hồ đùa cùng hai chiếc bóng, nó cong Ä‘uôi chạy lởn vởn má»™t lúc rồi lại lấy chân trÆ°á»›c vá»n mặt đất, nhÆ° cù hai chiếc bóng ấy váºy. Nó lấy trò chÆ¡i đó là m má»™t tấn tuồng ý vị, nên chÆ¡i nhởn má»™t cách rất chăm chú, sốt sắng, để hết tâm lá»±c vaò cái trò trẻ con ấy. Thá»±c là má»™t bức tranh tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° tranh “sÆ° tá» hà cầuâ€.
Tráng sÄ© biết chÃnh xác ý của con hổ rồi, chà ng se sẽ lấy bùi nhùi đánh đá châm lá»a; xong thò tay và o má»™t cái túi vải để ở góc sà n phÃa trong, lấy ra má»™t ống nứa to và dà i, ở má»™t đầu có ngòi nhÆ° ngòi pháo. Chà ng buá»™c ống nứa to và dà i ở má»™t đầu dây, giÆ¡ bùi nhùi đốt cái ngòi, rồi thòng dây xuống đặt cẩn tháºn không cho có tiếng Ä‘á»™ng.
Hổ Ä‘Æ°Æ¡ng mải mê chÆ¡i vá»›i bóng, không biết gì hết. Anh chà ng cúi đầu gầm xuống đất, chăm chú vá»n mặt cá» xanh. ÃÆ°Æ¡ng lúc xuất kỳ bất ý, ngòi pháo cháy hết, cháy lan và o đầu diêm sinh trong ống, là m cho ống pháo nổ má»™t tiếng kinh thiên Ä‘á»™ng địa. Hổ bị má»™t phen kinh sợ, tưởng nhÆ° bị sét đánh ngay giữa đỉnh đầu, không kịp nhìn xem tá»± đâu có sá»± lạ xảy ra, chỉ còn đủ thì giá» váºt Ä‘uôi đánh chát má»™t cái, nhảy bổ lên rồi cong Ä‘uôi chạy bán mạng và o rừng, không dám ngoảnh nhìn lại.
Tráng sÄ©, đắc ý vá»— tay cÆ°á»i ha hả. Oanh CÆ¡ cÅ©ng bị tiếng pháo giáºt mình ra khá»i cÆ¡n khủng khiếp; nà ng Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi ủ mặt và o ngá»±c tráng sÄ© nghe tiếng pháp nổ bá»—ng giáºt bắn ngÆ°á»i lên, sá»ng sốt nhìn thì thấy tráng sÄ© vá»— tay cÆ°á»i khoan khoái. Tráng sÄ© ôm lấy nà ng bảo rằng:
Xong rồi! Cô chá»› kinh hãi. Ãó là tiếng địa lôi tôi phát ra để Ä‘uổi loà i mãnh thú kia Ä‘i, không cho nó diá»…n cái trò quá»· quái của nó nữa. Sá»± nà y rất lạ, song thá»±c rất thÆ°á»ng: cô được chứng kiến lần đầu nên hoảng sợ đó mà thôi. Tôi đã quen vá»›i những sá»± kỳ quặc hÆ¡n thế nữa, thà nh ra chẳng coi cái cảnh tượng đêm nay và o đâu... Bây giá» tôi đã Ä‘uổi hổ Ä‘i rồi, chúng ta không còn gì để lo sợ nữa. Chúng ta có thể nghỉ ngÆ¡i yên ổn, không có giống váºt hay loà i ma nà o mà dám đến quấy phá, cô cứ an tâm, ở đây đến sáng tôi sẽ giúp cô hết cả má»i việc tống táng, rồi sẽ Ä‘Æ°a cô qua đèo Tam Ãiệp. Cô nên Ä‘i nghỉ má»™t lát, cho khá»e Ä‘i.
Tráng sÄ© nói thế, nhÆ°ng Oanh CÆ¡ cÅ©ng vẫn ngồi yên bất Ä‘á»™ng trong lòng chà ng. Nà ng không dám bÆ°á»›c Ä‘i đâu hết vì vẫn còn khiếp vÃa nên không đủ can đảm ngồi má»™t mình dù chỉ má»™t bÆ°á»›c. Không nói năng chi cả, nà ng ngồi im, gục đầu và o vai tráng sÄ©. Tráng sÄ© biết rằng nà ng không dám lìa chà ng nên chà ng Ä‘Ã nh phải ôm nà ng mãi trong lòng. Rồi chà ng tìm cách an ủi nà ng bằng cách kể chuyện cho nà ng nghe, ngõ hầu tinh thần nà ng bị chăm chú và o câu chuyện mà không còn để ý đến sá»± việc bên ngoà i nữa.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 10:20 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Ma Rừng
Ông Cai Móm lại ngừng lần thứ ba, lấy cốc rượu uống má»™t hÆ¡i rồi kéo má»™t mồi thuốc Là o. Lệ Thi nóng ruá»™t muốn nghe, giục ông cai kể tiếp, nhÆ°ng ông vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh thong thả uống rượu hút thuốc khá» khà , là m cho vợ tôi cà ng thúc giục hÆ¡n nữa. Thi muốn nghe, mà há»… nghe đến chá»— nà o rùng rợn, thì lại bám riết lấy tôi, thu hình cuốn vó lại, trông buồn cÆ°á»i lắm. Phải thế chăng mình?
Một hồi lâu ông Cai đủ nghiện, mới oang oang nói tiếp:
Bấy giá» Oanh CÆ¡ gục mặt và o vai tráng sÄ©. Tráng sÄ© muốn cho nà ng đỡ sợ, phải tìm kế nói chuyện để bắt nà ng phải chú ý và o má»™t sá»± khác, ngõ hầu quên ná»—i Ä‘au xót và quên cảnh váºt ghê sợ của rừng khuya. Câu chuyện tráng sÄ© nói, sau nà y lại chÃnh mồm Oanh CÆ¡ kể lại cho cáºu ruá»™t tôi nghe, vì thế nên tôi biết rõ. Tráng sÄ© sợ nà ng cứ nghÄ© ngợi mãi vá» cái chết thê thảm của anh chị nà ng, và cứ bồn chồn lo ngại luôn luôn, thì không khéo chết ngất Ä‘i lần nữa, chà ng phải nói luôn mồm cho nà ng thấy bao giá» cÅ©ng có ngÆ°á»i ngồi bên cạnh và che chở cho mình. Tráng sÄ© bảo Oanh CÆ¡:
- Cô đừng nên sợ hãi kinh ngạc, cô ạ! Có tôi ở đây, không khi nà o tôi để thú dữ ma thiêng phạm đến cô được. Tôi có khi nằm trên chòi nà y hà ng ná»a tháng, đêm đêm trÆ¡ trá»i má»™t mình, tôi chả e ngại gì hết. Gặp ác Ä‘iểu, mãnh thú thì tôi bắn, tôi đánh, tôi cầm mã tấu hoặc Ä‘oản côn thá» chÆ¡i vá»›i chúng nó và i keo, Ä‘i cho chúng nó xem và i Ä‘Æ°á»ng võ, bao giá» chúng cÅ©ng thua chạy, hoặc bá» xác lại cho tôi khiêng vá». Chúng nó có là m gì được tôi? To lá»›n, khá»e mạnh và nhanh nhẹn nhÆ° con hổ, tôi chỉ coi nhÆ° loà i thú dữ mà thôi.
Cái đáng sợ nhất, ấy là ma rừng. Giống ấy thiêng lắm, và lợi hại lắm. NhÆ°ng tôi có là m gì phạm chúng đâu, mà chúng nỡ xá» tệ vá»›i tôi? Chả qua chúng chỉ muốn đùa giỡn quấy quả tôi cho vui, chá»› chÆ°a là m tôi ốm Ä‘au và chịu thiệt bao giá». Hay là chúng có ý nể tôi thì chả rõ. Má»™t và i lần đầu tiên, có và i con đầu Ä‘Ã n, chúa tể ở vùng nà y, hiện lên dá»a nạt tôi. Tôi Ä‘ang nằm trên sà n thì nó là m sà n quay tÃt nhÆ° chong chóng, định thần ngồi má»™t lúc thì lại không thấy gì. Có khi nó ném tôi đến bịch má»™t cái xuống táºn gốc cây, tôi nhìn lại thì thấy vẫn còn ở trên sà n. Lại có lần vừa buổi chiá»u, má»›i trèo lên cây đã thấy ngay lủng lẳng treo trên cà nh chá»— thì má»™t cánh tay, chá»— thì má»™t cái chân, chá»— khác thì cái đầu lâu máu ở cổ chảy xuống ròng ròng, chá»— khác thì cái thây ngÆ°á»i. Má»™t chốc, tất cả mấy thứ ấy bay vùng lên sà n, liá»n nhau lại thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘en thui thủi, đầu tóc dá»±ng ngược, mắt mở to, há mồm cÆ°á»i nhe răng trắng nhÆ¡n nhởn. Tôi cứ ngồi yên nhìn con ma ấy không nói; nó thè lưỡi Ä‘á» nhÆ° lá»a dà táºn sát mặt tôi, khà lạnh của nó thâu và o khắp ngÆ°á»i tôi, tôi rợn lắm, song vẫn cố trấn tÄ©nh. Nó dá»a chán thì biến mất.
Lần khác nó hiện lên đến sáu bảy con, lá»›n có, bé có, trẻ có, già có, đứa nà o cÅ©ng quần áo rách rÆ°á»›i hoặc trần truồng nhÆ° nhá»™ng, trông ngÆ°á»i gầy gò Ä‘en thủi, xấu xà lắm. Chúng Ä‘i lÆ¡ lá»ng nhÆ° không bÆ°á»›c, là là trên mặt cá», lại chá»— tôi đứng dÆ°á»›i gốc cây, dang tay bao và nh lấy tôi rồi nhảy múa là m tôi hoa cả mắt. Tôi bị chúng trêu nhiá»u lần lắm, lần nà y thì tôi chấp tay và o trÆ°á»›c ngá»±c, nhắm mắt niệm Quan Thế Âm, rồi Ä‘á»c câu thần chú trừ tà : “Tả Tanh Long, hữu Bạch Hổ, tiá»n Chu TÆ°á»›c, háºu Huyá»n VÅ©â€. Mở mắt ra, chúng Ä‘á»u biến mất cả. Tôi lên được trên sà ng, ngồi khấn rằng:
- Tôi tên là Lê Trá»ng Việt, là má»™t kẻ Ä‘i săn các ác Ä‘iểu, mãnh thú, không xâm phạm gì đến vong hồn các anh em cả. Anh em nếu có linh thiêng, xin phù há»™ cho tôi, săn được nhiá»u, tôi sẽ chia cho má»™t phần và xin cúng tế anh em tá» tế, má»—i khi tôi tá»›i đây. Từ trÆ°á»›c tá»›i nay, anh em trêu ghẹo tôi, tôi đã chịu nhẫn nại, không là m gì cả. Tôi không dám chá»i rủa các vong hồn, cÅ©ng không dám láo xược vá»›i các vong hồn, xin các ngÆ°á»i từ đây đừng dá»a nạt đừa giỡn tôi nữa! Nếu tôi khấn khứa tá» tế thế nà y mà không tha, thì sau nà y sẽ có cách tôi đối phó lại, bấy giỠđừng trách móc tôi đó! Ãây, gá»i là thà nh tâm lá»… bạc, tôi có chút quà nà y xin biếu anh em!
Khấn xong, tôi giở tay nải Ä‘em ra bà y ở sà n má»™t Ãt bánh đúc để trên và i tà u lá, và má»™t Ãt hoa quả tôi đã cố tình mang Ä‘i từ chiá»u. Rồi tôi đốt hÆ°Æ¡ng đốt nến, vái bốn vái. Xong lại Ä‘em đống mấy chục lá và ng hồ. Công việc thấy ổ thá»a, tôi nằm chèo queo đánh má»™t giấc đã Ä‘á»i, chỠđến canh hai thì dáºy. Ãêm hôm đó, quả nhiên tôi săn được nhiá»u lắm, song toà n là các thú nhá». Và tôi cÅ©ng không bị trá»c ghẹo nữa. Bắn được cáo, được cầy, tôi đợi rạng ngà y là thui ngay và i con dÆ°á»›i gốc cây, cúng tế xong rồi má»›i vá». Những đêm sau Ä‘á»u săn được kha khá. Tôi vẫn giữ lá»i hứa chia phần cho ma, nhÆ°ng ăn quen rồi thì lại rá»ng mỡ, đến đêm lại tìm cách là m cho trong nhà sà n của tôi các đồ đạc lung tung lên cả. Có má»™t lÅ© chuá»™t, má»—i con bằng con mèo to đến hì hục tìm mồi, ăn bánh đúc cÆ¡m nắm của tôi, gáºm nát cả chuối tôi trữ sẵn để tráng miệng, cắn rách áo tôi và nhá chân tôi Ä‘au lắm. Chúng nó tha ná» của tôi quăng xuống đất và tha mã tấu của tôi cấm và o má»™t cà nh cây, vác tay nải của tôi treo lủng lẳng ở mái sà n. LÅ© ranh ấy lục lá»i đủ thứ chá»c tức tôi đến cá»±c Ä‘iểm. Ãêm tôi ngủ dáºy, sá» nải chẳng thấy đâu, biết là có chuyện. Tôi bèn ngồi má»™t lúc định thần cho mắt sáng ra, có thể trông rõ trong đêm tối được; tôi nhỠánh má» má» của các ngôi sao le lói nên tìm được đẫy nải và mã tấu vì lưỡi dao lấp lánh dá»… thấy lắm.
Tôi mở nải lấy sẵn bùi nhùi, đá lá»a, và hai ống địa lôi to. Rồi tôi ngồi đợi xem cái giống quái kia có đến quấy nhiá»…u tôi nữa chăng. Quả nhiên, chúng trở lại để xem tôi tức giáºn đến thế nà o. Lần nà y chúng biến ra má»™t lÅ© cú mèo và mèo rừng đến vá»— cánh ầm ầm và kêu reo réo ầm Ä© cả chung quanh mình tôi, bâu lấy tôi Ä‘en nghịt. Tôi đã biết nên thủ sẵn má»™t sợi dây ngÅ© sắc dà i, má»™t bông phẩm Ä‘á» Æ°á»›t; tôi cứ ngồi Ä‘iá»m nhiên niệm Pháºt và đá»c thần chú. Chúng quây quần lấy ngÆ°á»i tôi song không phạm đến tôi được. Tôi đánh đá tóe lá»a, đốt bùi nhùi; bùi nhùi cháy, tôi dà ngay và o ngòi hai cái pháo khổng lồ treo ở mé sà n; xong tôi vá»™i và ng đứng dáºy, quÆ¡ tay túm được má»™t anh mèo, rồi nhảy vá»t ra ngoà i, chuyá»n cà nh ná» sang cà nh kia, ra ngoà i má»™t chẽ cây gần gốc. Tôi vừa leo vừa kéo dây ngÅ© sắc ở cổ buá»™c và o mình con mèo, nó cắn tôi, cà o tôi, giẫy giụa và đáºp Ä‘uôi chan chát, tôi cÅ©ng mặc kệ. Buá»™c dây xong, tôi lại sá» và o áo túi lấy bông phẩm Ä‘á», bôi nhoe nhoét và o mặt nó, xong đâu đấy tôi thả nó rÆ¡i đến bịch xuống đất.
Tôi là m những việc trên đây nhanh nhÆ° chá»›p, bởi đã định trÆ°á»›c cả rồi; chỉ thoáng má»™t tà là đốt xong ngòi pháo, bắt má»™t con mèo và nhảy chuyá»n xuống gốc cây ngồi ở má»™t chá»—, tÆ°Æ¡m tất lắm.
Tôi vừa an vị, hai tiếng nổ kinh thiêng Ä‘á»™ng địa nối tiếp nhau xé tan vừng lặng lẽ của rừng khuya; bốn bên toà n là sÆ°á»n núi cả nên tiếng pháo địa lôi cà ng dữ dá»™i. Ãà n mèo tranh nhau mà chạy, Ä‘Ã n cú tranh nhau mà bay, chúng chen nhau, húc nhau ùa cả ra khá»i sà n. Phần nhiá»u Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất huỳnh huỵch, có con chạy không kịp, phải biến ra khói, tan Ä‘i. Pháo vừa nổ, định thần mà nhìn, chả thấy má»™t con nà o nữa cả, thì ra chúng nó vừa rÆ¡i đến đất hay chÆ°a đến mặt cá» là chúng đã biến cả rồi! Vô phúc có má»™t anh cú bay tạt qua mặt tôi, tôi túm ngay lấy, luồn ngay dây ngÅ© sắc buá»™c lấy hai cánh, rồi cÅ©ng Ä‘em phẩm bôi và o mặt. Tôi lại vứt con quái váºt ấy xuống đất theo vá»›i con mèo; hai con đó giãy giụa, váºt mình đùng đùng và o gốc cây nghe rõ mồn má»™t. à chừng chúng nó muốn tháo dây thì phải, nhÆ°ng tôi buá»™c theo phép phù thủy, có mà tháo Ä‘Æ°á»ng trá»i!
Tôi lên ngồi chá»…m chệ trên sà n nứa. Lúc nà y tôi đốt bùi nhùi, thắp má»™t ngá»n bạch lạp, Ä‘i tìm các thứ binh khÃ, thu tháºp xem có thiếu gì không. Xét ra chỉ mất cái “ná» thần†của tôi mà chúng đã ném xuống gốc cây cổ thụ, còn đồ đạc thì đủ cả. Tôi ngồi yên xem Ä‘á»™ng tÄ©nh thế nà o. Lúc đó rõ rà ng tôi tỉnh táo, bao nhiêu tinh thần tâm trà đá»u sáng suốt cÅ©ng nhÆ° ngá»n bạch lạp rạng to thế mà không hiểu vì đâu tôi nhÆ° mÆ¡ mà ng, tai nghe văng vẳng có tiếng nói rất khẽ mà rất rõ, má»™t thứ tiếng không phải là tiếng, chỉ nhÆ° má»™t dÆ° âm xa lÆ¡ xa lắc, má»™t tiếng gá»i bị Ä‘áºp và o đá rồi oang oang Ä‘Æ°a lại từ chá»— nà o... nhÆ° má»™t cái “bóng của lá»i nói†thì đúng hÆ¡n. Cái tiếng gá»i đó gần sát tai tôi, nhÆ°ng quái, cÅ©ng nhÆ° ở má»™t nÆ¡i xa lắm, chỉ nháºn biết nó rà nh rá»t, nghe tÆ°á»ng táºn vô cùng. Nó nhÆ° thế nà y:
- Ông Trá»ng Việt Æ¡i! Ông ác là m chi, ông tắt đèn Ä‘i! Chúng tôi biết lá»—i rồi, chịu phục ông rồi. Ông cứu cho lần nà y, lần sau không bao giá» dám phá ông nữa. Riêng hai đứa tôi, chúng tôi sẽ Ä‘á»™i Æ¡n ông và phù há»™ cho ông. Ông hãy tắt đèn Ä‘i...
Tôi Ä‘oán ngay là lá»i kêu van con ma bị bùa ngÅ© sắc buá»™c, không biến được. Chúng nó đã hối quá, tôi cÅ©ng chả nên táng táºn lÆ°Æ¡ng tâm. Chả qua chúng xá» tệ vá»›i tôi hết sức, nên tôi má»›i phải báo thù, nếu không tôi cÅ©ng chẳng hÆ¡i đâu nghịch ngợm vá»›i chúng nó để mất má»™t đêm săn bắn. Cái đêm ấy, thế là vô Ãch. Tôi bị mất ná», lại mất thì giá», lại đốt địa lôi và châm đèn thì còn con thú nà o dám đến gần cho mà bắn nữa, mà dù có đến thì biết tìm nỠở đâu? Xuống gốc cây Æ°? Chả dại. Nhỡ có là m sao trong đêm tối, giữa rừng vắng, thì hết kế thoát thân. Thôi, chúng nó xin tắt đèn, thì tôi tắt để xem chúng giở trò trống gì nà o! Tôi dụi cây nến, ngồi đợi. Trá»i vừa tối bá»—ng nghe bịch bịch hai tiếng, sá» thì ra có con mèo và con cú ở ngay cạnh thân. Văng vẳng bên tai lại có tiếng:
- Ông là m phúc tháo dây cho chúng tôi, và dội vết phẩm cho chúng tôi. Ông tha cho, sẽ xin đội ơn ông mãi.
Tôi nói:
- Lấy nÆ°á»›c đâu mà dá»™i? Tôi chả có gì Ä‘á»±ng nÆ°á»›c cả, chỉ có má»™t cái vá» dừa ở góc sà n, nhÆ°ng lại không có má»™t giá»t nÆ°á»›c nà o. Thì là m sao mà dá»™i cho hai ngÆ°á»i được?
Tôi vừa dứt lá»i thì, quái lạ! Thấy ngay má»™t váºt Æ°Æ¡n Æ°á»›t đụng chân, sá» xem là má»™t gáo nÆ°á»›c đầy, cái gáo sứt không có cái cán của tôi! Tôi hÆ¡i ngạc nhiên má»™t tÃ, song nghÄ© ra ngay. Có gì lạ đâu! Má»™t lÅ© ma nữa, vô hình, Ä‘Æ°Æ¡ng bao bá»c lấy tôi để xin tôi gỡ cho hai đứa bạn của chúng và để xem tôi xá» sá»± nhÆ° thế nà o. Tôi lên mặt đạo mạo, phán rằng:
- “Chỉ tại các ngÆ°Æ¡i chá»c ta, chá»› ta có là m hại các ngÆ°Æ¡i đâu. Ta cúng các ngÆ°Æ¡i, cho các ngÆ°Æ¡i nà o thịt, nà o bánh, nà o hoa quả, nà o và ng lá, thế mà các ngÆ°Æ¡i chả biết Æ¡n phù há»™ ta mà còn quấy quả ta, thì trá»i đất nà o chứng cho các ngÆ°Æ¡i? Ta đây biết phù thủy, chá»— nà y, tôi nói khoác mà để dá»a chúng mà thôi, chứ tháºt tình thì tôi chả có phép quái gì. Chúng bây là m gì nổi ta? Các ngÆ°Æ¡i nạt ta thế, chứ nạt nữa ta cÅ©ng chả sợ. Ta đã có cách đối phó lại, còn nhiá»u cách lắm, đây nà y, các ngÆ°Æ¡i hãy xem!â€
Nói đến đó, tôi sá» tay nải (túi xách tay ngà y xÆ°a), lấy ra má»™t củ tá»i, bóp nát và dà và o mÅ©i con mèo và mÅ©i con cú. Quả nhiên chúng nó giẫy lên Ä‘Ã nh đạch. Tai tôi lại nghe văng vẳng:
- Chúng con lạy ông! Chúng con biết tá»™i rồi, ông xin tha cho chúng con! Ông vứt tá»i rá»a tay Ä‘i, rá»a tay Ä‘i.
Tôi quăn củ tá»i xuống đất, dá»™i nÆ°á»›c ở gáo rá»a tay, tôi rá»a hết cả má»™t gáo nÆ°á»›c, rồi lấy vạt áo lau tay. Vừa lau tôi vừa nói:
Ta còn nhiá»u thứ phép khác, lợi hại lắm. Há»… các ngÆ°Æ¡i xỠác vá»›i ta, ta sẽ xá» cà ng tệ vá»›i các ngÆ°Æ¡i hÆ¡n cho bá» ghét. Lần nà y là lần đầu, ta tha cho hai ngÆ°Æ¡i; phải biết Æ¡n mà cố tu tỉnh lại, ta bắt được má»™t lần nữa thì chá»› trách ta đó! NhÆ°ng mà gáo nÆ°á»›c hết rồi, lấy gì gá»™i rá»a cho các ngÆ°Æ¡i đây?
Tôi nói vừa dứt lá»i, sá» xuống chân thì gáo nÆ°á»›c khi nãy đã cạn bây giá» lại đầy. Tôi bèn móc trong đẫy ra má»™t cái giẻ lau, thắm nÆ°á»›c rồi lau mặt mÅ©i cho con mèo và con cú. Chúng nó nằm im để tôi là m má»™t cách ngoan ngoãn, chứ chúng nó không dám cá»±a quáºy gì hết. Tôi lau má»™t lúc lâu, áng chừng đã sạch lắm rồi, bấy giá» tôi má»›i tháo nút dây ngÅ© sắc ra. Vụt má»™t cái, vừa cởi được dây, thì đã không thấy con mèo và con cú đâu nữa. Chỉ có phảng phất trÆ°á»›c mặt tôi, lá» má» nhÆ° sÆ°Æ¡ng Ä‘á»ng lại, nhÆ° khói tụ thà nh hình, hai cái bóng dịu dà ng tráng toát, thá»± là “sÆ°Æ¡ng in mặt, tuyết pha thânâ€, hai thiếu nữ yểu Ä‘iệu thanh tân, tuy trong bóng tối mà tôi cÅ©ng có thể Ä‘oán được là hai giai nhân tuyệt sắc. Cả hai tá»±a hồ mặc áo bằng mây trắng, máºp mỠẩn hiện, trông đẹp vô cùng. Má»™t là n tóc Ä‘en cuồn cuá»™n xõa xuống ngang lÆ°ng, má»™t thân hình tha thÆ°á»›t má»m mại, tứ chi nhá» nhắn tròn trÄ©nh, đó là cốt cách của hai nà ng. Trông cả đôi Ä‘á»u giống nhau, tá»±a nhÆ° chị em sinh đôi, khó lòng phân biệt, nếu má»™t nà ng không có là n tóc dà i chấm gót, khác vá»›i nà ng kia, tóc chỉ để dà i ngang lÆ°ng má»™t chút thôi.
Tôi thấy hai bóng ma con gái ấy, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i bồn chồn, cứ ngÆ¡ ngác ngắm nhìn há». Cả hai nà ng cùng quỳ xuống sà n nứa trÆ°á»›c mặt tôi, trong khi tôi văng vẳng nghe má»™t Ä‘iệu Ä‘Ã n mê ly vô cùng:
Hai em cám Æ¡n thầy đã tha cho. Ãá»™i Æ¡n thầy nhiá»u. Sau nà y xin giúp thầy...
Ãiệu Ä‘Ã n chỉ ngắn có thế. Ãiệu ấy tức là giá»ng của hai nà ng tháng thót hòa lên. Tôi lấy là m lạ rằng sao cái giá»ng nà y nó êm ái du dÆ°Æ¡ng, nó thá» thẻ, trong trẻo khác hẳn vá»›i tiếng nói phà o phà o lúc nãy.
Tôi nghÄ© má»™t lúc, má»›i hiểu rằng khi hai nà ng nà y chÆ°a biến được thì cÅ©ng chÆ°a nói được, đó chỉ là các bạn bè thay lá»i hai nà ng mà cầu khẩn đó thôi. Tôi bảo là hai nà ng nói, nhÆ°ng thá»±c ra không có thanh âm phát ra ngoà i. Tôi chỉ thấy má»™t hai thiếu nữ đó lắp bắp, rồi tá»± nhiên tôi hiểu, tá»±a hồ trong tai tôi có tiếng nói dá»™i và o óc tôi...
Hai ả lạy tôi sì sà , sì sụp, Ä‘oạn đứng dáºy bÆ°á»›c ra. Tôi vừa ngÆ°á»›c lên, chÆ°a kịp trông theo, thì đã không còn thấy bóng dáng của hai nà ng ấy nữa đâu... Từ đấy, tôi đỡ bị nạn yêu ma quấy nhiá»…u là m rối loạn đồ đạc và ngăn trở sá»± săn bắn của tôi. NhÆ°ng tôi lại bị má»™t cái nạn má»›i lạ lùng nguy hiểm hÆ¡n: là hai con ma thiếu nữ MÆ°á»ng nó hình nhÆ° mê tôi, đêm nà o cÅ©ng lên ngồi cạnh tôi nói chuyện tỉ tê, nhÆ° quấn quÃt lấy tôi không dứt. Tôi nhắm mắt ngủ, thì thấy nhÆ° mình dắt tay chúng Ä‘i chÆ¡i trong rừng, bừng mắt dáºy, lại thấy hai bóng trắng ngồi cạnh bên mình, trong óc, trong tai lại có tiếng dá»™i văng vẳng nói chuyện vá»›i mình thân thiết lắm. Tôi là con trai chÆ°a vợ, thấy thế sợ lắm, chỉ ngại giống yêu tinh ấy nó thu mất nguyên dÆ°Æ¡ng thì sẽ chết mất. Tôi lo quá, bá» rừng vá» nhà . Ãêm vá» nằm ngủ lại thấy chúng nó đến trách móc sao không đến Ãồng Giao, săn bắn nhÆ° má»i ngà y cho chúng nó được gặp gỡ trò chuyện. Sáng dáºy, tôi Ä‘em sá»± đó thuáºt lại cho anh tôi nghe. Anh tôi là ngÆ°á»i giá»i võ hÆ¡n tôi mà lại can đảm lắm. Anh tôi quyết cùng tôi Ä‘i và o rừng vá»›i tôi má»™t phen. Quả nhiên, anh tôi được thấy hai thiếu nữ MÆ°á»ng của tôi và là m quen vá»›i chúng. Má»™t đứa bám riết lấy anh tôi, còn đứa kia thì vẫn cứ mê hoặc tôi tá»›i cùng. Hai anh em há»… nằm trên sà n thiu thiu ngủ là tá»± khắc thấy má»—i đứa ôm ấp má»™t con ma Ä‘i dạo quanh khắp đồng khắp ná»™i, bắt ong, Ä‘uổi bÆ°á»›m, bứt quả hái hoa, tình tá»± vui vẻ lắm. Tỉnh dáºy, vừa bừng mắt đã thấy có hai ả ngồi dÆ°á»›i chân, con tóc ngắn ká» anh tôi, con tóc dà i ká» tôi.
Thá»±c là nguy ngáºp quá! Tôi hối háºn vô cùng, hối háºn vì đã Ä‘Æ°a anh tôi và o cõi chết. Má»™t mình tôi có thác cÅ©ng không oán gì số pháºn, song là m cho anh tôi vì muốn cứu tôi mà cÅ©ng thác nốt thì thá»±c tôi có lá»—i vô ngần. Kiên cÆ°á»ng nhÆ° tôi, mà tôi phải ứa lệ khóc. NhÆ°ng không dám khóc trÆ°á»›c mặt lÅ© quái đó, tôi đợi rạng ngà y, dắt anh tôi ra khá»i núi, Ä‘i vá» quán trá» lúc bấy giá» má»›i ôm lấy anh mà khóc và xin lá»—i. Anh tôi mủi lòng cÅ©ng khóc và khuyên giải tôi:
- Em đừng ngại! Anh xem hai con yêu nà y nó không phải là đồ dâm tình, chả qua chỉ là oan hồn hai con bé chết lúc còn con gái, thiếu tình đó mà thôi. Từ lúc mình quen chúng nó, má»›i cùng nhau Ä‘i chÆ¡i Ä‘i bá»i trong ngà n trong ná»™i, nà o chúng đã dắt mình đến cuá»™c mây mÆ°a dâu bá»™c gì đâu! Thế thì chÆ°a lo. Ãể thong thả anh nghÄ© má»™t kế là m cho chúng phải bạt Ä‘i má»›i được.
Anh tôi nói váºy thì tôi biết váºy, chá»› tôi vẫn khóc lóc nhÆ° thÆ°á»ng. May sao, vì sá»± khóc lóc thảm thiết đó, có má»™t cụ già để ý đến tôi. Ông há»i tôi, tôi nhất nhất kể sá»± tình cho ông rõ.
Ông già ngắm mặt mÅ©i hai anh em tôi má»™t lúc, rồi ông đòi xem bà n tay. Xem xong, ông Ä‘Æ°a chúng tôi và o má»™t căn phòng hẹp trong nhà trá», ông đứng ngoà i bắt bốn cái quyết, lầm rầm Ä‘á»c chú hồi lâu má»›i bÆ°á»›c và o. Ông không đắn Ä‘o gì cả nói ngay:
- “Tôi xem khà sắc hai thầy, chÆ°a đến ná»—i suy. Ãm khà cÅ©ng chÆ°a phạm được mấy, vì hai thầy có can đảm nhiá»u, hóa nên tôi má»›i cứu được. Giá phải ngÆ°á»i yếu linh hồn, ắt bị hại đã lâu rồi. Cái giống ma nà y khôn lắm, nó muốn báo thù thầy đấy, nhÆ°ng nó cứ là m dần dần, má»—i đêm Ä‘i sâu và o má»™t chút thôi, Ä‘á»™ ná»a năm thì không chữa được nữa. Tôi cho hai thầy hai đạo bùa nà y, hai thầy phải giấu trong kỹ trong búi tóc, nó sẽ không biết; nếu để chá»— khác, nó trông thấy sẽ cÆ°á»›p mất. Ta lại tÆ°Æ¡ng kế tụ kế, nhân chúng nó Ä‘Æ°Æ¡ng rủ hai thầy Ä‘i và o Ä‘Æ°á»ng tình ái, hai thầy sẽ là m nhÆ° âu yếm nó lắm lắm, chá»› đừng tá» vẻ lãnh đạm nhÆ° xÆ°a. Là m ra nhÆ° mình thấy chúng yêu mình má»™t lòng chân tháºt nên cÅ©ng hồi tâm mà sủng ái chúng. Rồi má»™t thầy sẽ, trong khi tá»± tình, há»i nó xem mả hay nhà mồ của chúng nó ở đâu. Nói rằng khi nà o anh thác Ä‘i, sẽ lại nằm chung vá»›i em. Khi nó chỉ mả rồi, thì thá» ba lần xem có cùng đúng má»™t chá»— không, má»—i lần nên nháºn địa thế và đánh dấu kỹ cà ng. Lúc nà o biết đó chÃnh là mả chúng nó rồi thì các thầy nên là m thế nà y thế nà y...â€, đến đây ông cụ nói rất khẽ “Chúng nó sẽ kiêng hai thầy không dám đến gần nữa. Hai thầy sẽ thoát nạn. Song cốt nhất hai thầy phải Ä‘iá»m đạm, cẩn tháºn, suy xét cho tỉ mỉ, chá»› có mừng rỡ lá»™ ra nét mặt mà khó lòng giấu được chúng. Hai thầy nên nhá»› kỹ. Thôi hai thầy Ä‘i Ä‘i, thế là xong rồi!â€
Chúng tôi xin tạ Æ¡n ông cụ, cụ nhất định từ chối. Túng thế, giữa lúc cụ vô tình, cả hai anh em tôi sụp xuống lạy cụ hai lạy, cụ phải buá»™c lòng nháºn váºy, nhÆ°ng là m cách nà o cụ cÅ©ng không nháºn tiá»n.
Ãêm hôm ấy, hai anh em chúng tôi lại và o rừng và bắt đầu là m đúng theo chÆ°Æ¡ng trình ông cụ già đã chỉ bảo. Muốn cho cẩn tháºn anh em tôi há»i dò mả của hai con ma đến năm sáu lần, rồi chúng tôi nháºn kỹ địa thế và đánh dấu chá»— của chúng rất minh bạch, chà kỳ không lầm lẫn được nữa. Má»™t hôm trá»i có nắng, chúng tôi đợi đến đúng ngá», vác xẻng vác cuốc và o rừng, đến chá»— hai cái mả mà chúng tôi đã đánh dấu, khai quáºt quan tà i lên. Mở nắp ra vứt lá bùa và o rất nhanh rồi Ä‘áºy nắp lại, xong láºt áo quan cho xuống hố lấp đất lên cẩn tháºn.
Tối hôm đó, quả nhiên không thấy hai cái bóng trắng ngồi dưới chân nữa. Nhưng hai anh em tôi, lúc chợp mắt ngủ thì cùng thấy hai giấc chiêm bao giống nhau. Trong mộng, cô ả nhân tình ma của đứa nà o hiện lên bảo đứa ấy rằng:
- Thôi được! Anh đã đối đãi vá»›i tôi tệ bạc và tà n nhẫn vá»›i em, rồi anh sẽ biết em báo cừu nhÆ° thế nà o. Em truyá»n hồn cho anh. Em sẽ là m cho anh chết đầu lìa khá»i xác, giữa lúc còn niên thiếu nhÆ° em. Sống, anh không muốn là m chồng em, chết, rồi anh sẽ là m chồng em, anh nghe chÆ°a?
Chẳng qua đấy là lá»i hăm dá»a vu vÆ¡, chá»› nó chết rồi, còn là m quái gì được ai? Sống chết đã có mệnh, dá»… đâu con ma kia có thể sát hại được hai anh em tôi? Chỉ biết từ khi triệt được nó, tôi được bình an vô sá»±. LÅ© ma hình nhÆ° sợ tôi rồi, không con nà o dám lại trêu tôi nữa. Ãêm đêm tôi được ngủ ngon là nh hết sức, tôi ở nhà sà n nà y quá nhÆ° ở nhà tôi, chả còn e ngại ná»—i gì. TrÆ°á»›c kia tôi săn bắn mãi không bao giỠđược hổ, báo và hÆ°Æ¡u nai; nay tôi bắn được rất nhiá»u hÆ°Æ¡u săn được hà ng mÆ°á»i mấy con, gạc chất đầy nhà , bán được nhiá»u tiá»n lắm. Tôi lại vá»› được đủ thứ; ngà y thì có sÆ¡n dÆ°Æ¡ng có cầy hÆ°Æ¡ng, có các thứ chim quý, đêm thì có hoẵng, nai, lợn, báo, và chồn. Có má»™t lần tôi ném phi tiêu giết được má»™t con hổ mẹ và hai hổ con, vừa đây tôi hụt má»™t con beo xám to tiếc quá. Anh cả tôi, Mạnh Khôi, thì lại thÃch vá» mé Chợ Ghá»nh, anh tôi săn ở phÃa đó không và o đây mấy.
- NhÆ°ng kìa! Cô xem có phải sắp sáng rồi đó không? Chúng ta mãi miết nói chuyện mà ai ngá» sắp bạch nháºt rồi.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 10:21 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Từ Biệt
Tráng sÄ© nói tá»›i đây, Oanh CÆ¡ má»›i nhî sang phÃa đông thà thấy má»™t góc trá»i sáng sủa, báo hiệu mặt trá»i sắp sá»a xuất đầu trên các ngá»n đồi. Lúc đó má»›i má» má» sáng, đủ trông rõ các sá»± váºt trong má»™t bức mà n xam xám. SÆ°Æ¡ng trong rừng dà y nhÆ° khói, có mặt trá»i lên chăng nữa, cÅ©ng còn phải đợi lâu lắm má»›i có ánh nắng chiếu và o cá» cây Æ°á»›t đẫm sÆ°Æ¡ng đêm.
Từ tối, Oanh CÆ¡ ngồi chá»…m chệ trong lòng tráng sÄ©, ngoan ngoãn nhÆ° má»™t đứa trẻ thÆ¡, quên cả sượng sùng, e lệ. Nà ng đầu tiên sợ cá»p, sau lại sợ ma, sau nữa nghe hai cái xác cÆ°á»i lại cà ng sợ thêm, hóa nên cứ bám chặt lấy tráng sÄ© rúc đầu giấu mặt và o vai chà ng. Kịp lúc chà ng vui miệng kể chuyện cho nà ng nghe, thà nà ng cứ mải mê chăm chú và o câu chuyện. Câu chuyện chà ng kể lại rùng rợn ghê sợ hết sức, nên nà ng cà ng ôm chặt sát lấy ngÆ°á»i chà ng không nghÄ© gà đến thẹn thùng. Ãến buổi má» má» sáng, nà ng má»›i hÆ¡i tỉnh ngá»™ nhÆ°ng vẫn còn chÆ°a ra khá»i cÆ¡n kinh hãi. Gia dÄ© ngay dÆ°á»›i sà n lại có hai xác chết nằm cứng Ä‘á» ra đó, nà ng không đủ can đảm ra khá»i lòng tráng sÄ© dẫu biết rằng ngồi ôm lấy má»™t ngÆ°á»i con trai lạ mặt là khó coi là vô luân lý.
Ngá»™ biến phải tòng quyá»n, nà ng biết là m sao được? Nà ng cứ ngồi lỳ trong lòng tráng sÄ©, hai mắt lóng lánh áp và o ngá»±c chà ng, không muốn nhî sá»± váºt bên ngoà i, sợ hoà n cảnh lại gây cho nà ng má»™t nguồn Ä‘au Ä‘á»›n hãi hùng thứ hai nữa. Nà ng ngồi yên nhÆ° thế, không cá»±a, không nói, tuy thức mà cÅ©ng nhÆ° ngủ. Tráng sÄ© tưởng nà ng và mệt mà ngủ thiếp Ä‘i, nên cÅ©ng Ä‘Ã nh ngồi đó ôm lấy nà ng, nhÆ° giữ gî má»™t bảo váºt quý giá. Hai ngÆ°á»i, chả ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o nữa; cả hai cùng thả hồn và o cõi mÆ¡ mà ng êm dịu.
Cặp thiếu niên xa lạ mà tá»± nhiên trá»i run rủi cho gần sát bên nhau trong trÆ°á»ng hợp lạ lùng bi đát ấy, cặp thiếu niên đó cứ ngồi trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° má»™t pho tượng, thức cÅ©ng chẳng phải thức, ngủ cÅ©ng không phải ngủ, cho mãi tá»›i khi mặt trá»i lên cao rá»i ánh sáng và o đám sÆ°Æ¡ng lam, là m cho sÆ°Æ¡ng biến thà nh hÆ¡i nÆ°á»›c bay lên, khiến non sông được sáng láng mà cây cỠđược khô ráo nhẹ nhà ng.
Tráng sĩ bấy giỠmới khe khẽ vỗ và o vai Oanh Cơ và cúi xuống bảo nà ng:
- Bạch nháºt rồi, cô ạ! Mặt trá»i đã chếch quá hai sà o. Bây giá» chúng ta có thể xuống được rồi, còn lo liệu tống táng cho ông cả và cô hai chứ.
Oanh CÆ¡ giáºt mîh mở mắt ngÆ¡ ngác nhî tứ phÃa; hîh nhÆ° mãi lúc nà y nà ng má»›i rõ biết là vô tîh ngồi trong lòng má»™t thiếu niên xa lạ; nà ng vùng đứng dáºy, Ä‘i ra chá»— khác, hai má á»ng hồng, chỉ biết cuối rạp mặt xuống chứ chả biết nói câu gî Tráng sÄ© cÅ©ng đứng dáºy vÆ°Æ¡n vai, duá»—i tay duá»—i chân răng rắc; Ä‘oạn nhî Oanh CÆ¡ cÆ°á»i:
- Bây giá» chúng ta phải trèo xuống, tôi xin đỡ cô. Nếu cô Ä‘au chân quá, không leo cà nh cây được, tôi xin cõng cô Ä‘em xuống. Ta hãy nên để tá» thi ông cả và cô hai ở đây, chốc nữa mượn ngÆ°á»i đến mang ra đồng phÃa ngoà i núi cÅ©ng chÆ°a muá»™n. Thôi, ta xuống Ä‘i! Cô nên theo tôi.
Oanh CÆ¡ cả ngà y hôm trÆ°á»›c, chân bị sây sứt sÆ°ng lên Ä‘au Ä‘á»›n lắm, không trèo được. Tráng sÄ© lại phải khi bế khi cõng, Ä‘em nà ng xuống gốc cây, rồi để nà ng xuống đất, chà ng tháo dải lÆ°ng sồi của nà ng ra, là m thà nh má»™t cái võng, cho nà ng ngồi, rồi chà ng cõng nà ng, chạy vèo vèo ra khá»i thung lÅ©ng vá» quán trá» của chà ng.
Chà ng Ä‘em nà ng và o má»™t căn phòng sạch sẽ để nà ng nghỉ ngÆ¡i dưỡng sức. Rồi má»™t mặt chà ng thuê sáu ngÆ°á»i phu và đốc thúc há» và o rừng ngay để khiêng xác Văn Quản và Huyá»n CÆ¡ vá» quán trá»; má»™t mặt chà ng nhá» chủ quán Ä‘i mua ngay cho các đồ khâm liệm cùng hai chiếc quan tà i. Khi Ä‘em xác vỠđến nÆ¡i, tá»± tay tráng sÄ© và Oanh CÆ¡ tắm rá»a cho hai kẻ bạc mệnh, rồi Ä‘em khâm liệm ngay. Ãám ma hôm đó tháºt là giản dị Ä‘Æ¡n sÆ¡; cà ng giản dị Ä‘Æ¡n sÆ¡ trông lại cà ng thảm thiết. Má»™t tên phu cầm má»™t bó Ä‘uốc Ä‘i trÆ°á»›c, rồi đến hai tên khiêng áo quan Văn Quản buá»™c và o má»™t cái đòn dà i. Tiếp đến áo quan Huyá»n CÆ¡ cÅ©ng hai tên phu khiêng. Sau cùng đến má»™t tên phu Ä‘em thuổng cuốc và xẻng, rồi đến tráng sÄ© đỡ Oanh CÆ¡ vừa thất thiểu lê bÆ°á»›c vừa rÅ© xuống khóc nhÆ° gió nhÆ° mÆ°a. Thế là hết: đám tang chỉ có bấy nhiêu ngÆ°á»i.
Ra đồng, tráng sÄ© truyá»n cho Ä‘Ã o rõ sâu vùi rõ chặt, lịch kịch mãi má»›i xong. Lúc vá», hai tên phu phải quà ng tay là m kiệu nâng đỡ Oanh CÆ¡ vá» quán trá».
Oanh CÆ¡ Ä‘Æ°a xong đám ma anh và chị thà ốm liệt giÆ°á»ng liệt chiếu, sốt rét li bì nói mê nói sảng. Tráng sÄ© lo ngại lắm, bá» cả cuá»™c săn bắn, chỉ lo thuốc thang cho nà ng, và ngồi bên cạnh giÆ°á»ng bệnh của nà ng thôi. á»m ná»a tháng ròng, Oanh chỉ ăn có hồ cháo qua ngà y, ngÆ°á»i gầy rạc Ä‘i nhÆ° ve. Tráng sÄ© thÆ°Æ¡ng hại lắm, chăm xóc nà ng nhÆ° em gái, chẳng quản lao công gà cả. Nhá» sá»± táºn lá»±c đó, Oanh CÆ¡ khá»i bệnh. Tráng sÄ© để nà ng nằm dưỡng sức tại quán trá»; khi nà ng đã ăn trả Ä‘Å©a, da thịt bắt đầu tÆ°Æ¡i tỉnh, lúc ấy chà ng má»›i bảo nà ng rằng:
- Nay cô khá»i rồi, tôi xin Ä‘Æ°a cô ra Nho Quan, kẻo nữa cháºm. Cô định thế nà o?
- Bây giá» em ra Nho Quan là m gÿ Anh chị em thác rồi, em ra đó cÅ©ng vô Ãch; vả chăng nhà quan phủ thiết tiệc xong từ non má»™t tháng, nay ra đó thà còn gà nữa!
- Thế cô phải suy tÃnh thế nà o chá»›! Hay là cô vá» núi Gôi ở vá»›i mẹ tôi, mẹ tôi sẽ yêu cô nhÆ° con, tôi và anh tôi cÅ©ng quý cô nhÆ° em váºy.
Oanh CÆ¡ cúi đầu suy nghÄ© má»™t hồi, nà ng ngÆ°á»›c mắt nhî tráng sÄ©, rồi bá»—ng cúi gầm mặt xuống hai má á»ng Ä‘á», nhÆ°ng chỉ thoáng má»™t chút mắt nà ng đã má» những lệ, nà ng gạt nÆ°á»›c mắt thổn thức nói rằng:
Em bây giá» bÆ¡ vÆ¡ cô Ä‘á»™c, chả còn ai thân thÃch nà o nữa, chỉ có má»™t đứa cháu trai gá»i bằng cô hiện giá» còn ở Ãại Thạch. Em Ä‘á»™i Æ¡n anh quá nặng, biết lấy gà báo đáp được? Nếu em nhá» Æ¡n Trá»i Pháºt còn được sống dai dẳng Ãt lâu nữa, có ngà y em sẽ Ä‘á»n đáp nghÄ©a anh. Nay em Ä‘ang thụ trá»ng tang, tâm hồn tan nát, gan dạ héo hon, chÆ°a biết định liệu ra là m sao cả. Em xin anh cứ theo Ä‘uổi các việc anh là m, đừng và em mà phà cả ngà y giá» cùng tâm lá»±c, anh mặc em sống nốt quãng Ä‘á»i thừa nà y. Nguyện vá»ng duy nhất của em bây giá» là được ở chốn nà y cÆ° tang và săn sóc mồ mã cho anh chị em. Em sẽ mặc chế phục sô gai trong hai mÆ°Æ¡i bảy tháng, há»a là vong linh anh chị em đỡ tủi má»™t đôi phần! Chỉ có Ä‘iá»u em đáng ngại là mai đây, khi anh từ biệt em để trở vá» quê nhà anh, em sẽ chịu lẽ loi thân gái, sống giữa nÆ¡i xa lạ chả còn ai thân thÃch quen thuá»™c nữa. Em muốn nhắn thằng cháu ra để ở chung vá»›i em cho vui, và luôn để giúp đỡ em nhÆ°ng biết nhắn ai bây giá»? Cháu em tên là Nguyá»…n Ãức Tiêu, nó hiện ở là ng Ãại Thạch cÅ©ng gần quê quán của em, và bác em từ xÆ°a di cÆ° ra ở đấy, đến nay đã ba Ä‘á»i. Là ng Ãại Thạch cÅ©ng nhÆ° là ng Bà n Thạch là nguyên quán của giáo phÆ°á»ng; hai là ng ấy thuá»™c vá» phủ Thá» Xuân tỉnh Thanh Hóa.
Oanh cơ nói xong, lệ nhỠròng ròng ướt đẫm hai gò má. Tráng sĩ nhî nà ng rất ái ngại, bảo nà ng rằng:
- Cô chá»› lo ngại! Cứ chịu khó ở tạm đây năm bảy hôm nữa, tôi thu xếp xong công việc cho cô, lúc đó sẽ vá»!
Oanh CÆ¡ nghe lá»i ân nhân, ở lại trong quán trá». Ãá»™ mÆ°Æ¡i ngà y sau, má»™t hôm tráng sÄ© Ä‘i săn vá», vui vẻ bảo nà ng rằng:
- Xong việc xong rồi, bây giá» cô chỉ còn phải dá»n nhà là yên ổn cả.
Chà ng Ä‘em nà ng đến má»™t nÆ¡i cao ráo, nà ng lấy là m ngạc nhiên thấy, từ lúc nà o không rõ, chà ng đã sai thợ lợp riêng cho nà ng má»™t nếp nhà rá»™ng rãi chót vót đứng giữa má»™t thá»a vÆ°á»n bát ngát mênh mông. Nà ng vừa mừng rỡ, vừa ngại ngùng cảm Ä‘á»™ng, bÆ°á»›c lên thang và o sà n. Tá»›i nÆ¡i, nà ng ngã ngá»a ngÆ°á»i ra: đồ đạc nồi siêu và quần áo rÆ°Æ¡ng hòm sắm sá»a bà y biện sẵn sà ng cả; và trong hoà n cảnh êm ấm đó, có phải ai đâu xa lạ, rõ rà ng là cháu ruá»™t nà ng Nguyá»…n Ãức Tiêu, ngồi chá»…m chệ ở má»™t phòng trên má»™t góc chiếc ghế đẩu.
Thấy Oanh CÆ¡, Tiêu mừng quá, chạy tất tưởi lại đón cô, nói tÃu tÃt:
- Cô Æ¡i! Cô đã mạnh chÆ°a? Cháu nghe bác hai đây (Tiêu chỉ tráng sÄ©) nói rằng chú và cô Huyá»n cháu đã thác và vuốt hổ, lòng cháu Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, nhÆ°ng biết rằng cô còn sống sót, cháu sung sÆ°á»›ng quá. Từ nay cháu ở đây vá»›i cô mãi không để cho cô ở má»™t mîh đâu cô ạ!
Ai nhắn nhủ cháu ra, mà cháu biết lần mò le lá»i tá»›i nÆ¡i đây?
- Mấy hôm trÆ°á»›c, có hai ngÆ°á»i vá» táºn Ãại Thạch đón cháu, bảo cháu dẫn sang nhà cô ở Bà n Thạch. Song há» nói cho cháu rõ cô hiện ở Ãồng Giao; muốn ngụ cÆ° tại đó, nên cho ngÆ°á»i vỠđón cháu và khuân vác đồ đạc ra ngoà i nà y. Há» chá»n lấy những đồ đạc còn tốt và thÆ°á»ng dùng, Ä‘em Ä‘i, còn bao nhiêu, bá» lại cả. Ãến Ãồng Giao, há» Ä‘em cháu lại nhà nà y, cháu được gặp bác hai má»›i rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện.
Mắt Oanh CÆ¡ má» hẳn Ä‘i và lệ ứa trà o ra. Nà ng cảm Ä‘á»™ng quá, vuốt ve đầu cháu rồi lại ngồi ở má»™t chiếc ghế thấp. Tráng sÄ© ngồi ở má»™t góc giÆ°á»ng. Oanh đợi khi tráng sÄ© vô tîh giữa lúc xuất kỳ bất ý, nà ng ngồi xệp xuống sà n, ngoảnh vá» phÃa chà ng ngồi, lạy hai lạy rất cung kÃnh. Chà ng luống cuống đứng dáºy nhÆ°ng không kịp nữa, vá»™i chạy lại đỡ nà ng lên, rồi bằng má»™t giá»ng nghẹn ngà o:
- Ô ká! Sao cô lại là m nhÆ° váºy. Tôi chả tổn thá» mất Æ°? Bổn pháºn tôi là phải thế, cô chá»› cám Æ¡n tôi là m gî NgÆ°á»i ta ở Ä‘á»i, phải giúp đỡ lẫn nhau, có chi mà phải báºn lòng. Trong nhà nà y, tôi đã xếp đặt đủ cả, cô có thể sống nổi trong vòng ná»a năm. Trong hòm kia, có tÃch sẵn và i chục quan tiá»n, cô cứ việc lấy mà chi dụng. Sáu bảy tháng, tôi sẽ qua má»™t lần thăm cô, khi nà o cô hết tang, thà sẽ di cÆ° Ä‘i chá»— khác, đừng ở nÆ¡i đây không tốt. Cô phải cẩn tháºn, chá»› có Ä‘i đêm vá» tối, lỡ ra có sá»± khó lòng. Nhà nà y, tôi đã có ý là m cao, có hai từng sà n. Nếu Ä‘á»™ng dụng gì cô lên gác trên mà ẩn, đừng ở từng dÆ°á»›i nhé. Thôi công việc của tôi thế nà y là tạm ổn, tôi xin bái biệt cô. Cô nên tháºn trá»ng lấy mîh, chá»› để phụ lòng tôi đó!
Tráng sÄ© nói xong, đứng dáºy từ biệt, Oanh CÆ¡ lúc ấy không hiểu thế nà o, tá»±a nhÆ° ngại ngùng quyến luyến, không nỡ chia tay. Nà ng muốn giữ tráng sÄ© lại chút nữa, nhÆ°ng cÅ©ng thẹn thùng không dám. Nà ng sụt sùi, ứa nÆ°á»›c mắt tiá»…n tráng sÄ© xuống gác, muốn nói và i lá»i tiá»…n biệt mà nghẹn ngà o không nói được, chỉ thá» thẻ được má»™t lá»i:
- Em xin lạy anh!
Thế là hết. Nà ng đứng tá»±a gióng cá»a sà n Ä‘á» mắt nhî theo chà ng mãi, theo mãi, tá»›i khi bóng chà ng khuất sau rặng lau, bụi chuối thà thôi. Ra Ä‘i, chà ng cÅ©ng dùng dằng; lúc thất thiểu trên Ä‘Æ°á»ng, chà ng cÅ©ng ngoái cổ nhî lại, thấy bóng nà ng dá»±a cá»a trông chà ng. Trong tâm chà ng, má»™t cảm giác êm ái đầm ấm tá»± nhiên bừng bừng nổi dáºy, là m giảm má»™t đôi phần ná»—i buồn rầu thấm thÃa của sá»± phân ly.
Chà ng nện mạnh gót trên Ä‘Æ°á»ng, cấm đầu Ä‘i thẳng, cố xua Ä‘uổi trong lòng những ý tưởng bất chÃnh, không xứng đáng vá»›i má»™t tay thiếu niên nghÄ©a hiệp nhÆ° chà ng... Chà ng Ä‘i, Ä‘i được bao xa? Cứ hùng dÅ©ng tiến được mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c, là đã ngại ngùng muốn quay gót trở lại. Trở lại e bất tiện quá, chà ng Ä‘Ã nh quay đầu trông lại mà thôi. Chà ng vẫn thấy bóng nà ng nhÆ° bóng đá Vá»ng Phu, còn sừng sững đứng trên thang nhî theo chà ng không ngá»›t, nhî mãi, nhî mãi...
Muốn cho tâm hồn khá»i bị suy nhược, sa ngã, chà ng nhắm mắt lại, vùng cẳng chạy má»™t mạch không dám quay đầu lại.
Tráng sÄ© Ä‘i rồi Oanh CÆ¡ ở lại má»™t mîh vá»›i cháu là Nguyá»…n Tiêu, tại Ãồng Giao. Nhá» có tiá»n nong tráng sÄ© để lại, nà ng cùng cháu phong lÆ°u lắm. Tuy nhiên nà ng cÅ©ng cố là m lụng cho khá»i ăn không ngồi rồi, nà ng mở má»™t cá»a hà ng nhỠở trên sà n, nháºn vải cắt áo quần và may vá. Nà ng Ä‘oạn tuyệt hẳn vá»›i nghá» ca xÆ°á»›ng, dẫu rằng cháu nà ng cÅ©ng có thể Ä‘Ã n tạm để nà ng hát.
Còn cháu nà ng giúp nà ng các việc lặt vặt nhÆ° là đi chợ, gánh nÆ°á»›c v.v... Nói tóm lại, Tiêu là tai sai, há»… cứ có việc phải ra ngoà i thà cáºu phải gánh vác tất cả; còn ná»™i công việc trong nhà thà có Oanh CÆ¡ đảm Ä‘ang. Má»™t Ä‘Ã ng ngoại giao, má»™t Ä‘Ã ng ná»™i vụ. Thà nh ra Oanh CÆ¡ ở đấy đến ba bốn tháng, mà chả ai biết mặt mÅ©i nà ng ra sao. Bởi và nà ng không bÆ°á»›c chân ra khá»i cá»a bao giá». Cứ tối đến, cháu nà ng ngủ ở từng sà n dÆ°á»›i, còn nà ng thà leo lên từng cao nhất để ẩn mîh.
Từ Ä‘á»™ Oanh CÆ¡ đến trú ngụ ở Ãồng Giao, trong hạt bá»—ng xôn xao bà n tán vá» má»™t câu chuyện lạ. Ấy là chuyện là m đầu để cốt yếu cho bà i thuáºt nà y đó, chuyện ả Ä‘Ã o ở trong rừng. Cứ đêm đêm, quá trống canh hai, trong má»™t thung lÅ©ng cách Ãồng Giao gần năm dặm ngÆ°á»i ta nghe có tiếng véo von Ä‘Ã n hát não nùng. Những kẻ táo bạo rủ nhau và o rừng Ä‘i xem, lúc vá» Ä‘á»u thuáºt đúng nhÆ° thế cả. Má»›i đầu tiên, cả vùng kinh dị, nhÆ°ng rồi lâu dần cÅ©ng quen Ä‘i, chả ai nói đến nữa.
Chỉ riêng má»™t mîh Oanh CÆ¡ biết đó là hồn anh chị mîh hiện lên; nà ng tin rằng hai anh chị mîh Ä‘á»u thiêng liêng nên hết sức chăm chỉ lá»… bái, cúng tuần cúng giá»— cho vong hồn kẻ khuất, vả lại nà ng cứ sai cháu há»… ba ngà y thà ra thăm mả Quản và Huyá»n má»™t lần.
Oanh CÆ¡ sống yên ổn và kiên nhẫn quảng Ä‘á»i hiu quạnh lặng lẽ của nà ng dÆ°á»›i mái ngôi nhà sà n, không nghÄ© gà đến tÆ°Æ¡ng lai cả. Thỉnh thoảng nà ng cảm thấy tấm lòng dà o dạt và hîh ảnh chà ng tráng sÄ© tá»± nhiên bá»—ng hiện ra rõ rệt trong ký ức nà ng, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, khiến nà ng bị trái tim vá»— Ä‘áºp, máu trà o lên gò má, nóng bừng. Má»—i lần nhÆ° thế, nà ng lại cố nén lòng, lấy tay để lên ngá»±c, rồi nhắm mắt lại, xua Ä‘uổi cái ám ảnh kia. Song nó nhất định không Ä‘i, bắt nà ng cứ phải luôn luôn trông thấy. Nà ng vÆ¡ vẩn đứng dáºy, nâng tấm liếp con lên, tà tay và o thà nh song thÆ°a vẩn vÆ¡ trông trá»i...
Nà ng đứng nhÆ° thế giá» lâu, bá»—ng đôi mắt nà ng để ý đến những vết gì tá»±a nhÆ° lốt chân má»™t váºt to lá»›n, in sâu xuống ná»n đất cát, ở ngay thá»m nhà nà ng.
Những vết chân nhiá»u lắm, không biết bao nhiêu mà đếm.
Nà ng Ä‘i vòng gác nhî bốn phÃa, cÅ©ng Ä‘á»u nhÆ° thế. Lại có vết ở ngoà i vÆ°á»n, trên luống rau, trên luống khoai; rau và khoai bị giẫm nát cả. Có lẽ là vết chân lợn lòi vá» Ä‘Ã o trá»™m khoai chăng? Nà ng đợi cháu Ä‘i chợ vá», chỉ cho nó xem, nó sợ hãi lắm. Hai cô cháu bà n tán, chả biết là vết gî Tối hôm đó, cả hai cùng không ngủ, đóng cá»a ngá» từ trÆ°á»›c buổi sâm sẩm tối, lấy bà n ghế và gá»— chặn ngang cá»a chÃnh, xong tắt đèn đóm lên táºn gác trên, hé liếp ngồi rîh má»—i ngÆ°á»i má»™t xó. Ãêm hôm ấy có trăng khuyết, ánh sáng má» má» thỉnh thoảng má»›i lá»t qua vừng mây ám mà tá»a ra má»™t lúc, rồi mất ngay, trá»i đất lại tối nhÆ° má»±c. Hai cô cháu rîh lâu lắm; hết canh hai đầu canh ba bá»—ng thấy má»™t cái bóng Ä‘en dà i, lÆ°á»›t Ä‘i rất nhẹ nhà ng trên thá»m cát và đi vòng khắp chung quanh nhà . Cái bóng ấy có hai con mắt lá»›n, Ä‘á» rá»±c nhÆ° hai ngá»n đèn; hai cô cháu nháºn biết ngay là mắt hổ, và vẫn nghe các ngÆ°á»i quanh vùng nói nhÆ° thế.
Oanh CÆ¡ sợ quá hét lên má»™t tiếng ngã lăn trên sà n. Con quái váºt kia, nghe tiếng Ä‘á»™ng, vùng cẳng chạy mất. Thà ra má»™t con hổ vẫn lượn qua nhà nà ng. Ãêm nà o cÅ©ng váºy, hai cô cháu rîh bốn năm đêm, Ä‘á»u thấy bóng hổ lại Ä‘i tuần tiá»…u quanh nhà , tà kế leo lên sà n. Cả hai cùng lo ngại cá»±c Ä‘iểm. Rạng ngà y thứ năm Tiêu chạy ra chợ, tà má»™t thầy số dắt vá». Oanh đặt tiá»n quẻ rồi kể đầu Ä‘uôi câu chuyện cho thầy số nghe, rồi khóc mà há»i rằng:
- NhỠthầy coi giúp cháu một quẻ, xem có cách gà cứu cháu thoát nạn được chăng?
Ông thầy bấm quẻ hồi lâu, nghiêm nghị nói rằng:
- Cô đừng lo. Thá» mệnh của cô vững lắm, chÆ°a có thể chết được. Ãt ra, cô cÅ©ng còn sống được lâu nữa, bây giá» chÆ°a đáng ngại đâu. Nó không là m gà được cô cả! Cô chỉ nên bá» tạm chốn nà y lánh mîh xuống thuyá»n ở và i tháng là tá»± nhiên nó chán, không theo cô nữa.
Ông thầy số đó chÃnh là cáºu ruá»™t tôi. Trong khi ông Ä‘oán quẻ cho Oanh CÆ¡, nà ng có thuáºt rõ ông nghe trÆ°á»ng hợp gặp gỡ tráng sÄ© Lê Trá»ng Việt ra là m sao, tîh hîh anh chị nà ng bị thác ra sao, nà ng được thoát nạn thế nà o, câu chuyện tráng sÄ© kể cho nà ng nghe thế nà o, và sá»± giúp đỡ của tráng sÄ© nhÆ° thế nà o v.v... Sau nà y, kể lại chuyện ấy tôi nghe cáºu tôi nói:
- Lúc đó cáºu thấy nà ng bồn chồn kinh sợ quá, cáºu cÅ©ng Ä‘á»™ng tâm thÆ°Æ¡ng nà ng, không muốn nói sá»± thá»±c cho nà ng phải lo nghÄ© khiếp vÃa. Theo quẻ, nà ng có số cá»p vồ chết, chỉ sống được dăm bảy năm là cùng.
Không biết vá» sau nà ng gặp nạn ở đâu, chỉ biết sau khi nghe thầy số chỉ bảo thà nà ng bá» tiá»n dà nh dụm ra mua má»™t cái thuyá»n con, không xa hạt Ãồng Giao mấy. Nà ng yên trà lánh nạn nhÆ° thế Ä‘á»™ hai tháng thà yên. Lúc bấy giá» sẽ trở vá» nhà cÆ° tang anh chị nhÆ° cÅ©, cho hết hạn hai mÆ°Æ¡i bảy tháng thà thôi, muốn dá»n Ä‘i đâu cÅ©ng không muá»™n.
NgỠđâu đến ở trên sông, mà nà ng cÅ©ng bị hổ theo rîh để bắt; ngà y ngà y nà ng ra đầu thuyá»n vo gạo rá»a cá, nhî lên bá» thấy ông tÆ°á»›ng kia ngồi chồm chá»—m trố mắt nhî nà ng. Giá lần đầu, có lẽ nà ng thất đảm ngã lăn xuống nÆ°á»›c, nhÆ°ng lâu nà ng cÅ©ng quen Ä‘i, chỉ tất tưởi bá» gạo cá chạy thụt và o khoang thuyá»n mà thôi. Hổ rîh chán, chả là m gà nổi gầm lên cút thẳng.
Oanh CÆ¡ và cháu, sợ hãi, nhổ sà o Ä‘i vá» khoảng sông rá»™ng hÆ¡n, cắm thuyá»n táºn giữa sông, không dám lại gần bá». NhÆ° thế, hổ không là m gà ra táºn giữa dòng được, hai cô cháu sẽ khá»i bị nạn hổ, lại khó qua nạn phong ba; đã không dám Ä‘áºu thuyá»n sát ká» bá», má»—i lần có sóng, gió thà còn gà là tÃnh mạng? Nhất là hai cô cháu không phải ngÆ°á»i chà i lÆ°á»›i, nhỡ bị láºt thuyá»n hẳn là chết ngá»™p chết trôi thôi! NghÄ© cho kỹ ở trên mặt đất cÅ©ng chết, xuống dÆ°á»›i sông cÅ©ng chết, chẳng thà lên mặt đất còn hÆ¡n. Tá» sinh hữu mệnh, thầy số đã cho biết mîh còn sống được lâu nữa, sợ gà mà chả dám vá» sà n ở nhÆ° thÆ°á»ng lệ. Ta chỉ việc đóng cá»a ngõ cho sá»›m, chặn lại cho chắc, lên táºn từng cao mà nằm, rút thang Ä‘i, nó giá»i cách mấy cÅ©ng không lên được. Ta cứ đừng Ä‘i đâu, ở tịt trong buồng kÃn, dá»… gà mà bắt được ta?
NghÄ© nhÆ° váºy, lá»±a lúc mặt trá»i đúng ngá», nà ng cắm thuyá»n và o má»™t chá»— đông đúc, thu xếp đồ đạc, thuê má»™t toán phu khuân vác và há»™ nà ng Ä‘i ngá»±a trở vá» Ãồng Giao. TÃnh đốt tay, hôm nà ng lại nhà sà n chÃnh là hôm cách sáu tháng vá» trÆ°á»›c anh chị nà ng bị chết nạn trong rừng.
Tà i sản của quykiemtu
25-10-2008, 10:22 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Thần Trùng Hổ
Ông Cai Móm lại ngừng lại má»™t lượt nữa để uống rượu và hút thuốc là o. Biết tÃnh ông hay hãm câu chuyện bằng những món sở trÆ°á»ng ấy, Lệ Thi và tôi Ä‘Ã nh đăm đăm ngồi chá» nghe nốt, không dám giục ông nữa, sợ nếu là m cuống quýt lên, ông sẽ bị tinh thần rối loạn, quên Ä‘oạn mạch rồi là m cho sá»± tÃch kém hay Ä‘i. May sao, ông không để cho hai vợ chồng tôi đợi quá lâu. Ông hút thuốc là o xong, vá»™i vã kể tiếp: “Bấy giá» Oanh CÆ¡ trở lại đất Ãồng Giao là m lụng khâu vá nhÆ° thÆ°á»ng. Bá»—ng má»™t đêm, tá»± nhiên nà ng thấy trong lòng bồn chồn khắc khoải, tuy nằm táºn sà n trên, cá»a ngõ đóng kÃn chặt và chặn kỹ lưỡng và thang cÅ©ng rút lên rồi, cá»a gác đóng xuống, thế mà nà ng vẫn thấy lo ngại hồi há»™p quá chừng.
Nà ng cố dá»— giấc ngủ, thế mà không sao ngủ được, từ mấy tháng nay, có đêm nà o nà ng nhắm mắt được đâu. Nà ng cùng cháu má»—i ngÆ°á»i ngồi má»™t góc phòng, thám thÃnh. Lúc bấy giá» vừa hết canh hai. Bá»—ng nghe có tiếng Ä‘áºp cá»a thîh thîh, cấp bách lắm:
- Mở cá»a cho tôi vá»›i, mau lên cô Oanh CÆ¡ Æ¡i. Mở mau!
Ãầu tiên, nà ng nghe rõ cả, nhÆ°ng bấm cháu, cố là m thinh không trả lá»i. Tiếng Ä‘áºp cá» lại cà ng gấp hÆ¡n.
- Tôi đây mà , tôi là Lê Trá»ng Việt đây! Mở cá»a mau cho tôi, tôi bảo cái nà y cần gấp lắm. không thà chết cả bây giá». Mau lên!
Nghe đến tên Lê Trá»ng Việt, nà ng má»›i sai cháu thắp đèn lên, xuống từng sà n nhà dÆ°á»›i dá»±ng liếp, mở rèm, giÆ¡ đèn ra ngoà i rá»i xem. Quả nhiên là Lê Trá»ng Việt thá»±c. NgÆ°á»i cháu nhanh trà khôn, gá»i Việt lại mé song, vứt xuống cho Việt má»™t cái chạc lá»›n, bảo tráng sÄ© nắm và o chạc và đu lên, còn má»™t đầu thà ngÆ°á»i cháu cố sức kéo. Hà hục má»™t lúc, tráng sÄ© lần mò lên được, vá»™i và ng cùng ngÆ°á»i cháu đóng liếp thả rèm cẩn tháºn, lấy gá»— chắn ngang cả cá»a song, rồi cùng lên cả từng trên, rút thang lên, đóng sáºp cá»a gác lại, bắc ghế để lên trên cho chắc.
Tráng sÄ© vừa lên đến nÆ¡i, bá»—ng thấy Oanh CÆ¡ rên má»™t tiếng, rồi ôm bụng la ó vang lừng, lăn từ trên giÆ°á»ng xuống mặt sà n, giẫy giục khóc lóc. Há»i nà ng, nà ng kêu Ä‘au bụng lắm, vừa nói vừa quằn quại dÆ°á»›i chân tráng sÄ©, ôm lấy bụng mà kêu van.
NgÆ°á»i cháu lại nâng đỡ cô, đấm lÆ°ng cho cô và lần trong bao, có má»™t miếng má»™c hÆ°Æ¡ng, bắt Oanh CÆ¡ phải bá» và o mồm nhai nuốt Ä‘i, mặc dầu nó đắng hÆ¡n máºt gấu. Nuốt má»™c hÆ°Æ¡ng rồi nà ng vẫn kêu Ä‘au; được má»™t lúc, đòi xuống nhà , ra vÆ°á»n Ä‘i đại tiện. Tráng sÄ© vá»™i ngăn nà ng lại nói rằng:
- Cô điên đấy hay sao? Bây giỠmà đòi xuống nhà , cô không sợ chết ư? Cô cứ phải ngồi đây, chả được đi đâu cả. Tôi không cho cô xuống!
Oanh CÆ¡ hết sức khóc, má»™t má»±c đòi ra vÆ°á»n, nếu không thà chết mất. Tráng sÄ© nhất quyết giữ chặt lấy nà ng, mặc nà ng kêu la khan cổ. Mãi sau cùng, nà ng Ä‘au dữ dá»™i kịch liệt quá, cuống cuồng cả lên, xé cả áo yếm, toan Ä‘áºp đầu và o vách tá»± tá» nếu ngăn cấm không cho nà ng toại ý xuống gác. Tráng sÄ© bất đắc dÄ©, phải tà má»™t kế hoạch má»›i, bảo nà ng rằng:
- Cô cần kÃp Ä‘i sông quá, mà không thể nà o xuống được, thà âu là tôi mở liếp ra, cô ngồi và o bá»±c cá»a nà y, thế cÅ©ng được chá»› gá Tôi chỉ có thể cho phép cô là m nhÆ° thế mà thôi, nếu cô không thuáºn nữa thà mặc cô, tôi cứ bắt cô ở đây.
Lần nà y, Oanh CÆ¡ bằng lòng, nhÆ°ng nà ng không chịu cho ai sỠđến nà ng cả, muốn cho hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, cháu nà ng và tráng sÄ©, để mặc nà ng má»™t mîh ra cá»a sổ, không ai được đến gần. Nà ng chỉ rîh cho tráng sÄ© vô ý là lao mîh xuống đất.
Tráng sÄ© gần nhÆ° hiểu biết cả, chà ng ghé sát mồm và o tai ngÆ°á»i cháu nói và i câu nhá», rồi giả vá» cho phép Oanh CÆ¡ muốn là m gà thà là m. NgÆ°á»i cháu lại gần Oanh CÆ¡ bảo rằng:
- Nà o! Cháu đỡ cô lại cá»a sổ nà o. Khi nà o cô an vị rồi, cháu sẽ buông cô ra. Kỳ thá»±c, cáºu ta giả vá» nói thế, nhÆ°ng lại gần đến liếp thà cứ nắm chặt lấy dây lÆ°ng và dải yếm của cô không buông. Oanh CÆ¡ giằng co, mắng cháu tà n tệ, bắt cháu phải thả mîh ra. Giữa lúc hai cô cháu Ä‘ang xung Ä‘á»™t ấy, nhanh nhÆ° chá»›p, tráng sÄ© đã nháºn được ngay dÆ°á»›i cá»a sổ má»™t cái bóng Ä‘ang thu hîh ngồi đợi, rîh há»… Oanh CÆ¡ văng mîh xuống là đỡ lấy Ä‘em Ä‘i. Chà ng giả vá» lại mé cá»a song, can ngăn hai cô cháu:
- Thôi! Cáºu bá» cô ấy ra, mặc cô ấy ngồi má»™t mîh.
Mồm tuy nói thế, nhÆ°ng chà ng đã dang cổ tay sắt chặn ngang tấm cá»a, bấm và o vai Tiêu. NgÆ°á»i cháu biết ý, chạy Ä‘em cái đèn dầu lại. Oanh giãy nảy:
- Ô hay! Ãem đèn lại là m gà thế nà y. Tôi thẹn đến chết mất thôi. Ô ká! Sao lại thế?
Rồi nà ng mắng Tiêu, chá»i Tiêu tháºm tệ. Tráng sÄ© chả nói gà cả, mặc nà ng la ó; chà ng khẽ hÆ¡i né đầu qua cá»a sổ, xem xét tîh hîh má»™t chút, nháºn rõ Ä‘Ãch xác tá»a vị của bên địch, rồi rút trong lÆ°ng ra cái pháo địa lôi cùng hai chiếc dùi đồng. Nhanh nhÆ° chá»›p, chà ng dà ngòi pháo và o đèn, luồn tay qua vai Oanh CÆ¡ ném mạnh quả pháo xuống thá»m, ngay dÆ°á»›i cá»a sổ.
Tiếng pháo nổ thiêng kinh Ä‘á»™ng địa xen vá»›i má»™t tiếng hổ gầm rung chuyển cả má»™t vùng lặng lẽ giữa đêm khuya. Tiếp những tiếng huỳnh huỵch nặng ná» tá» rằng có má»™t váºt bị thÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng chạy bán sống bán chết. Oanh CÆ¡ nghe tiếng nổ ngã gục vỠđằng trÆ°á»›c, cháu vá»™i và ng giÆ¡ tay đỡ và dõ nà ng lại nằm nghỉ trên giÆ°á»ng. Hồi lâu nà ng tỉnh dáºy, há»i nà ng vừa là m trò gà khi nãy, nà ng chối rằng mê Ä‘i chả biết đã xá» sá»± ra là m sao. Thà ra nà ng bị hồn ma ám ảnh ốp và o nà ng để chá»±c Ä‘Æ°a nà ng và o tá» lá»™. Bấy giá» tráng sÄ© má»›i ngá» cho nà ng rõ chà ng đã tîh cá» cứu mạng nà ng má»™t lần thứ hai. Chà ng ngồi kể:
- Tôi và o đây hồi chiá»u hôm nay, định lại thăm cô trÆ°á»›c khi và o thung lÅ©ng nhÆ° má»i ngà y để săn bắn. Song không hiểu và đâu tôi lại nghÄ© rằng: “Mîh ở Nam và o, chả có quà bánh gì lại chÆ¡i thà khó coi quá: âu là ta hãy và o rừng kiếm con cầy, con cái, may ra nếu vá»› Ä‘uợc con hoẵng con nai, mai Ä‘em lại là m quà , nấu nÆ°á»›ng đánh chén vá»›i nhau thà vừa lịch sá»± vừa thú vị!†Tôi nghÄ© thế nên Ä‘i thẳng và o rừng, lại chá»— nhà sà n của tôi. Tôi thắp hÆ°Æ¡ng đốt và ng khấn thần linh thổ địa và các vong linh, rồi theo lệ thÆ°á»ng, nằm chèo kheo ngủ má»™t giấc dưỡng thần, đợi đến đầu canh hai thà dáºy. Không hiểu thế nà y tôi chỉ chợp mắt Ä‘i có má»™t chốc, khi tỉnh dáºy, thấy má»™t sá»± rất kỳ lạ.
TrÆ°á»›c lúc tôi còn ở đây săn bắn, cây cổ thụ chá»— tôi đóng đô tuy có nhiá»u rá»… từ trên cà nh má»c xuống, song chÆ°a có rá»… nà o má»c từ cà nh liá»n qua cà nh kia. Ãến nay có nhiá»u rá»… nhÆ° thế lắm, trÄ©u xuống là là mặt đất, trông nhÆ° má»™t cái võng. Má»›i có sáu tháng mà rá»… ấy đã chóng tốt thế. Tôi mở mắt dáºy, lúc ấy vừa cuối canh má»™t mà thôi, chÆ°a qua canh hai. Tôi nhî xuống gốc cây, thấy má»™t con hổ Ä‘Æ°Æ¡ng phủ phục nằm đó, hîh nhÆ° ngủ. Song không phải nó ngủ, bởi chỉ má»™t chốc, thấy nó vẫy Ä‘uôi, rồi chồm đứng dáºy hai chân trÆ°á»›c vÃu và o thân cây, tá»±a hồ muốn đứng thẳng bằng hai chân nhÆ° ngÆ°á»i. Quả nhiên nó muốn thế tháºt. Má»›i đầu tiên nó phải dùng thân cây là m chá»— dá»±a để đứng lên, sau nó táºp quen thà đứng vÅ©ng được, đặt Ä‘Ãt ngồi lên những rá»… cây uốn cong nhÆ° võng, còn hai chân thà vÃu và o những rá»… ở là là ngang mặt nó. Tôi ngồi trên cây, lấy là m kinh ngạc lắm, cố ngồi yên không cá»±a quáºy, thủ xem con quái váºt kia giở trò gà mà cà ng ngà y cà ng bà hiểm lạ lùng nhÆ° váºy.
Con hổ an vị rồi thà lấy Ä‘uôi Ä‘áºp mạnh xuống đất, co chân sau lên khá»i mặt cá», là m cho mấy cái rá»… cây lung lay, Ä‘Æ°a Ä‘i Ä‘Æ°a lại nhÆ° võng. Hîh nhÆ° nó cho sá»± bắt chÆ°á»›c loà i ngÆ°á»i nhÆ° thế là thú lắm, nó ngồi chá»…m chệ, vênh váo, có vẻ tá»± tôn tá»± đại và đắc ý vô cùng. Nó ngồi nhÆ° váºy trong giá» lâu, gầm gầm gừ gừ tá» ra vẻ khoái lạc sung sÆ°á»›ng tuyệt Ä‘iểm. Bá»—ng thấy nó gầm lên má»™t tiếng, nhÆ°ng gầm be bé thôi, không há hốc mồm ra “à uôm†nhÆ° má»i ngà y đâu. Có lẽ nó ra má»™t mệnh lệnh nên khi vừa thét xong, có ngay hai cái bóng hiện ra ngồi dÆ°á»›i đất, trÆ°á»›c mặt nó: má»™t ngÆ°á»i là đà n ông, áo thâm, quần trắng tay ôm má»™t cây Ä‘Ã n dà i, còn má»™t ngÆ°á»i là đà n bà , áo thâm, váy thâm, khăn má» quạ, cầm má»™t đôi gá»— phách. Má»™t kép má»™t Ä‘Ã o. Tôi má»›i thấy, cÅ©ng Ä‘oán đó là ông cả và cô hai nhà ta váºy. Gia dÄ© mặt trăng lưỡi liá»m lúc đó lại không bị mây che khuất; dÆ°á»›i ánh trăng má», tôi thấy rõ ông cả và cô hai ngồi ngay ở chá»— cả đôi bị tuẫn nạn ngà y hôm trÆ°á»›c. Ông cả lên dây Ä‘Ã n rồi gẩy, cô em theo nhịp gõ phách hát. Tiếng Ä‘Ã n ca nghe rõ mồn má»™t, vang cả má»™t vùng thung lÅ©ng. Lần nà y, thứ tiếng tôi nghe, nó y nhÆ° tiếng Ä‘Ã n hát của hai ngÆ°á»i, không có cái vẻ âm thầm xa lắc xa lÆ¡ nhÆ° tiếng ma ngà y ná», cái thứ tiếng mà tôi gá»i là “bóng lá»i nói†ấy mà .
Ca hát lâm ly não ruá»™t, tôi nghe cÅ©ng còn nhẹ nhà ng khoan khoái cả tâm trà nữa huống gà là hổ. Nó nghe tiếng du dÆ°Æ¡ng hîh nhÆ° ngồi ngủ gáºt gà gáºt gưỡng, vừa mÆ¡ mà ng vừa rung rinh Ä‘Æ°a võng theo nhịp Ä‘Ã n phách. Nghe nhÆ° thế đến gần giữa canh hai, tôi bá»—ng thấy con hổ bá» võng, nhảy chồm lại cà o cấu ông cả, rồi cô hai. Vẳng nghe có tiếng than khóc và kêu van:
- Lạy ông vạn lạy! Ông sinh phúc tha cho chúng tôi. Ông đã biết nhà em nó ở đâu rồi, ông cứ việc lại bắt nó, hà tất phải cần đến chúng tôi. Lạy ông vạn lạy.
Hổ nhảy lên chồm chồm, gầm gừ như thất ý, hà nh hạ hai kẻ bạch mệnh một lần nữa. Lại than khóc, cầu xin:
- Em nó còn nhá» dại, ông tha cho nó. Vả nó xấu xÃ, hát còn kém cá»i lắm, dở hÆ¡n tôi nhiá»u, ông bắt nó là m gî Nó còn thÆ¡, da thịt hôi tanh, lại là đà n bà , bẩn thỉu, ông xÆ¡i mà là m chi? Ông tha cho nó.
Ãó là lá»i cô Huyá»n, hổ nghe nói thế thà gầm thét lên, đánh, tát, cà o cấu túi bụi. Hai oan hồn vừa tránh, vừa né, vừa xin:
- Lạy ông muôn vạn lạy! Tha cho chúng tôi, chúng tôi xin dẫn ông lại bắt nó.
Hổ hất hà m, nhî chõ và o mặt hai oan hồn, nhÆ° há»i cách bắt ra là m sao. Có tiếng thÆ°a lại:
- Canh ba đêm nay, giá» Tý, ông ngồi ở dÆ°á»›i thá»m. Chúng tôi đến, là m cho nó Ä‘au bụng, run rủi nó xuống sà n, ra vÆ°á»n Ä‘i nữa, ông sẽ vồ nó Ä‘em Ä‘i. Nếu nó không chịu xuống, chúng tôi là m cho nó phải đâm đầu qua cá»a sổ phÃa Tây nhảy xuống hiên, ông cứ việc chỠở đó, đỡ lấy nó là yên việc. Ông có bằng lòng không?
Hổ gáºt đầu, lại ngồi ở võng. Ãà n hát nữa.
Tôi xem chừng kÃp giá» lắm, chả mấy chốc đến canh ba; nếu tôi không vá» ngay, e mạng cô nguy lắm. Tôi sá» tay nảy, đến xem có bao nhiêu chiếc pháo địa lôi, thà ra tôi Ä‘em Ä‘i tất cả hÆ¡n chục cái. Tôi theo phÆ°Æ¡ng pháp hôm ná», đốt hai cái ném xuống cạnh hổ, nó vùng cẳng chạy mất, mà hai oan hồn cÅ©ng biến theo. Tôi chẳng quản đêm khuya trá»i tối, thu tháºp má»™t và i khà giá»›i giắt và o lÆ°ng, rồi cầm mã tấu trèo xuống. Muốn cho ác thú đừng theo tôi quấy phá, cứ cách và i chục bÆ°á»›c, tôi lại đốt má»™t chiếc địa lôi cho vang Ä‘á»™ng cả vùng. Ãốt xong tôi chạy, chạy được quãng xa, lại ngừng lại đốt, nhÆ° thế vá» mãi táºn đây sá» lÆ°ng chỉ còn má»—i má»™t chiếc pháo. Tôi vừa vá» kịp nên má»›i cứu cô thoát nạn, cÅ©ng là má»™t sá»± may mắn. Bắt đầu từ ngà y mai, cô nên nghe theo tôi, đừng ở nán lại đây là m gà nữa. Cô và cáºu em hãy theo tôi cùng vá» Gôi, ở vá»›i mẹ tôi là hÆ¡n. Cô nghÄ© thế nà o?
Oanh Cơ bấy giỠcảm động đến cực điểm, nà ng không biết lấy gà để tạ ơn tráng sĩ đã hai lần cứu mạng cho nà ng; nà ng bèn thà nh thực thưa rằng:
- Em Ä‘á»™i Æ¡n anh rất dà y, dẫu gan góc lầy đất cÅ©ng không Ä‘á»n đáp được. Ngà y nay em không còn ai thân thÃch nữa chỉ có má»™t đứa cháu, váºy xin tîh nguyện theo anh. Nếu anh quả có lòng thÆ°Æ¡ng, không cho em là ti tiện, không quản em là con nhà ca kỹ, thà em xin dùng quãng Ä‘á»i sống sót nà y để hầu hạ anh, nâng khăn sá»a túi đỡ đần anh, dù phải là m pháºn tiểu tinh em cÅ©ng cam lòng. Tấm thân băng giá nà y, em xin Ä‘em phó thác cho anh, gá»i là đáp lại mảy may tấm lòng trá»ng nghÄ©a của anh và ơn anh đã cứu mạng. Có lẽ cÅ©ng tại trá»i xui khiến, nên từ buổi sÆ¡ thân, tîh cỠđã chỉ bảo cho chúng ta biết, thân em phải chá»n anh là m chủ. Em Ä‘ang lúc thụ tang, nói đến hôn nhân thá»±c là mang tá»™i cùng ngÆ°á»i khuất; song le, đến nÆ°á»›c nà y, không thÆ°a thá»±c anh bấy nhiêu lá»i cÅ©ng không được. Chỉ mong anh cho biết rõ má»™t Ä‘iá»u là anh có Æ°ng thuáºn hay không, thế là đủ. Em sẽ theo anh vá» Nam. Bao giá» em hết tang chế rồi, lúc đó sẽ là m vợ anh, anh có Ä‘em em và o chốn rừng hoang núi thẳm em cÅ©ng cam lòng.
Và i lá»i tâm huyết phát xuất từ con tim, xin anh chá»› cÆ°á»i em là ngÆ°á»i thô lá»—, không biết đắn Ä‘o lá»i nói, cÅ©ng nhÆ° không biết thẹn thùng. Ãối vá»›i anh, là ngÆ°á»i đã hai lần cứu em, đã săn sóc cho em trên giÆ°á»ng bệnh trong ná»a tháng trá»i, em còn phải e lệ ngại ngùng gà nữa? Em má»™t niá»m kÃnh cẩn giãi bà y tâm sá»± hầu anh, xin anh định liệu cho em được nhá», cho em pháºn nà o em xin bái lÄ©nh pháºn ấy!
Câu chuyện Oanh CÆ¡ đến đây là hết, chả biết tráng sÄ© trả lá»i nà ng ra là m sao, chỉ biết ngà y hôm sau chà ng Ä‘em cả hai cô cháu nà ng vượt đèo Tam Ãiệp Ä‘i ra Nam Ãịnh. Từ đấy, chả còn ai biết rõ tông tÃch Oanh CÆ¡ đâu nữa. CÅ©ng chẳng biết nà ng sống hay thác, còn hay mất, có thoát được nạn hổ bắt hay đã bị mãnh thú ấy tha Ä‘i và o rừng lau sáºy để ăn thịt rồi.
Duy có má»™t Ä‘iá»u chúng ta biết rõ, là hồn anh chị nà ng vẫn thÆ°á»ng hiện lên để Ä‘Ã n ca réo rắt, mà đến nay năm sáu chục năm rồi, hai oan hồn ấy vẫn chÆ°a tan...
Ông Cai Móm nói xong câu chuyện, tôi trông đồng hồ trên vách thấy Ä‘iểm hÆ¡n ba giá». Ông Cai phải ngủ lại trong trại của tôi, không vá» nhà được. Tôi nghe nói, cÅ©ng có phần tin câu chuyện của ông đúng sá»± thá»±c, và nó ý vị và rà nh mạch xem chừng không phải chuyện ngÆ°á»i ta cố ý bịa đặc ra. Tuy nhiên, tÃn ngưỡng của tôi cÅ©ng chÆ°a lấy chi là m vững và ng lắm. Tấm lòng hiếu sá»± của tôi xui tôi dò xét xem lá»i ông Cai nói có đúng không hay chỉ là những chuyện vu vÆ¡ mà ngÆ°á»i quanh vùng nà y thÆ°á»ng bà n tán? Phải trông thấy hai con ma Ä‘Ã o kép, thà má»›i có thể tin rằng chuyện nà ng Oanh CÆ¡ có thá»±c, không phải chuyện chÆ¡i. Phần nhiá»u, ngÆ°á»i trong hạt nà y, há» chỉ “văn kỳ thanh†mà thôi, rồi xây nặn ra đủ các thứ cổ tÃch, chÆ°a ai dám có can đảm và o rừng xem bóng ma bóng quá»· nó ra là m sao.
Chỉ riêng má»™t mîh tôi có can đảm ấy. Tôi bắt ép ông Cai Móm phải Ä‘Æ°a tôi và o cái thung lÅ©ng xÆ°a kia là m trÆ°á»ng săn bắn cho tay tráng sÄ© cứu mạng nà ng Oanh. Ông Cai hai ba lần ngăn tôi đừng nên Ä‘i, tôi nhất quyết không nghe, bắt ông phải dẫn Ä‘i xem cho kỳ được. Bất đắc dÄ©, ông phải chiá»u lòng tôi. Ông bèn sắm sá»a đủ khà cụ và khà giá»›i để và o rừng, rồi hai thầy trò nai nịt gá»n gà ng, rẽ lau vạch cá» tà và o thung lÅ©ng. Ãi mất ba, bốn giỠđồng hồn má»›i tá»›i má»™t nÆ¡i um tùm đầy cây cối, cá» má»c cao vút, lau sáºy trắng xóa, rá»… cây cà nh cây chi chÃt, phải lấy dao bẩy phạt bá» bụi má»›i và o được.
Chúng tôi tà đến má»™t cây cổ thụ, luồn dây qua chẽ cà nh đánh Ä‘u leo lên, rồi lấy dao phạt bá»›t lá ráºm, dá»n má»™t chá»— để ngồi. Chá»— đó có hai cà nh cây to má»c ngang, chỉ việc lấy má»™t Ãt then tre hay má»™t tấm phên gác lên trên là có má»™t cái sà n sạch sẽ tÆ°Æ¡m tất, có thể nằm ngủ được. Dá»n dẹp chá»— xong rồi, hai thầy trò tháo bá» các đồ đạc Ä‘eo trên vai, ngồi nghỉ má»™t chốc, giở các đồ nguá»™i ra ăn uống. Chẳng bao lâu, mặt trá»i xế bóng, sÆ°Æ¡ng bắt đầu nặng há»™t, tối đến lúc nà o không hay. Hôm đó là má»™t hôm co ‘trăng sáng vằng vặc, ngồi trên cây ngắm xuống thá»±c không còn thú gà bằng. Cái cảnh cánh sÆ°Æ¡ng rừng ráºm, tôi đã từng quen lắm, hóa nên cÅ©ng không sợ hãi chút nà o. Lòng hiếu kỳ là m cho tôi nhẫn nại và can đảm thêm, tôi cứ ngồi Ä‘iá»m tÄ©nh trên ngá»n cổ thụ, đợi xem ma sẽ hiện lên nhÆ° thế nà o. Thà giá» bằn bặt trôi, chả mấy chốc hết canh má»™t. Các thứ tiếng chung quanh ngÆ°á»i tôi nổi lên nhÆ° má»™t cuá»™c hòa nhạc âm thầm ảo não, chúng nó gồm đủ các âm thanh cao thấp, khoan nhặt, thá»±c là hết sức lạ lùng. Tôi tuy quen ở đồng rừng, thế mà chÆ°a bao giá» tai được nghe hết má»i thứ tiếng kêu, tiếng hú, tiếng gá»i, tiếng gầm, tiếng la, tiếng thét, nhÆ° trong cái đêm hôm ấy. Giá»ng nói của rừng hoang là má»™t giá»ng cá»±c kỳ huyá»n bÃ; trong bóng tối âm u, tịch mịch, biết bao giống sinh váºt, biết bao loà i thảo má»™c, giữa cuá»™c Ä‘ua tranh váºt lá»™n, phát ra má»—i giống má»—i loà i má»™t khẩu hiệu riêng, cái đục cái thanh, có thể và được vá»›i tiếng ầm ầm, lạo xạo, trong má»™t ngà y phiên chợ, hoặc trong má»™t ngà y há»™i hè tấp náºp ở má»™t chốn đô thà nh. Khó lòng tả rõ được cái vẻ ồn à o phức tạp ấy, chỉ có thể tưởng tượng ra nó mà thôi.
Giữa chốn rừng khuya, tôi có cảm giác là chung quanh ngÆ°á»i tôi có má»™t vÅ© trụ đông đúc, tôi tuy không nháºn được bằng mắt song được nghe bằng tai; thế giá»›i đó bao bá»c khăng khà lấy tôi, quanh cuồng múa máy trên đầu tôi, dÆ°á»›i chân tôi, tá»±a hồn lấy tôi là m Ä‘Ãch cho má»™t cuá»™c khiêu vÅ© phi thÆ°á»ng. Ông Cai Móm và tôi thu hết can đảm và trà tuệ, ngồi chá» xem má»™t cuá»™c phô diá»…n hiếm có, sắp sá»a xảy ra giữa cái vÅ© trụ hãi hùng náo Ä‘á»™ng ấy. Óc hiếu sá»± thá»±c quả xui ngÆ°á»i ta là m bất cứ việc gì có khi đến quên cả sinh mạng, chỉ có má»™t ý định duy nhất trong tâm hồn là thá»a mãn được tÃnh tò mò, mà nếu không nhÆ° nguyện được, thà ngồi đứng không an, bứt rứt khó chịu lắm. Bởi thế, dẫu và o nÆ¡i hang hùm tổ rắn, để được thá»a thÃch thói hiếu sá»± của mîh, ta cÅ©ng chẳng từ nan.
Riêng tôi, tÃnh tò mò sôi nổi trong trà não, ngồi trên cây nóng lòng sốt ruá»™t lắm, chăm chăm chú chú nhî và o chá»— rá»… cây uốn cong nhÆ° chiếc võng, chỉ Æ°á»›c sao ma hiện ngay ra cho xem má»›i cam tâm. Tôi đợi cÅ©ng chả lâu lắm, và o khoảng giữa canh hai, má»™t tiếng gầm to lá»›n khiến tôi phải giá»±t nẩy mîh. Vừa định thần mở mắt nhî, tôi đã thấy ngay trên cái võng rá»… cây má»™t con cá»p xám, to gấp rưỡi con hổ thÆ°á»ng, da vằn Ä‘en vằn trắng, trông đẹp lắm. Ông tÆ°á»›ng ấy ngồi chá»…m chệ nhÆ° ngÆ°á»i, hai chân sau bÆ¡i bÆ¡i trên mặt cỠđể là m cho võng Ä‘ong Ä‘Æ°a, mau lẹ vô cùng. Hai chân trÆ°á»›c thà giÆ¡ thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, không bám và o gà cả. Má»™t chốc nhÆ° thế, tôi vừa chá»›p mắt có má»™t khắc cá»n con, trông xuống lại không phải cá»p xám nữa, mà là ông cụ già đầu râu bạc phÆ¡, ngồi nghiêng nghiêng trên võng, tay để và o má xem có vẻ trầm ngâm nghiêm nghị, tá»±a hồ Ä‘ang nghÄ© ngợi sá»± gî
Tóc tôi tá»± nhiên bá»—ng thấy dá»±ng đứng cả trên đầu, má»™t luồng khà lạnh chạy khắp các mạch máu tôi, luồn và o sống lÆ°ng tôi, tôi nắm chặt lấy cánh tay ông Cai Móm. Giữa lúc đó, ông cụ cá»p già kêu lên má»™t tiếng, nhÆ° ra mệnh lệnh. Ông vừa dứt lá»i, ba cái bóng không biết từ đâu, bá»—ng phÆ¡i phá»›i lÆ°á»›t trên mặt cá», lại đứng trÆ°á»›c mặt ông rồi quỳ xuống lạy ông cung kÃnh lắm. Ãó là bóng má»™t ngÆ°á»i, hîh nhÆ° Ä‘Ã n ông thà phải, áo thâm, quần trắng, búi tóc, tay ôm má»™t cây Ä‘Ã n giai; và hai ngÆ°á»i nữa, tá»±a hồ Ä‘Ã n bà , quần áo trắng toát, má»™t là n tóc Ä‘en bá» xõa sau lÆ°ng gần chấm gót, tay cầm váºt gà đen Ä‘en, trông giống má»™t cái then gá»— nhá». Cả ba cầm tay nhau là m thà nh má»™t cái vòng, bao bá»c lấy ông cụ già ngồi võng, rồi quay cuồng chung quanh ông cụ... Có má»™t sá»± rất lạ là dÆ°á»›i gốc cổ thụ chi chÃt những rá»… cây giằng buá»™c lấy nhau, những cà nh cây, những lá cá», không có đủ chá»— cho ba ngÆ°á»i thÆ°á»ng nhảy múa được. Thế mà ba cái bóng kia khiêu vÅ© nhÆ° không có gà vÆ°á»›ng cả, há» cứ lâng lâng lượn phiêu phiêu trong không khà nhẹ nhà ng vô cùng. Há» lượn quanh mîh ông cụ má»™t hồi ông cứ ngồi gáºt gưỡng thưởng thức tấn trò ấy nhÆ° lấy là m thú lắm. Bá»—ng ông thét lên má»™t tiếng nữa, to hÆ¡n tiếng khi nãy nhiá»u. Sau mệnh lệnh thứ hai nà y, trong rừng tá»± nhiên hiện ra không biết bao nhiêu là bóng, cái trắng lốp, cái xam xám, cái Ä‘en xà đá»u cầm tay nhau thà nh mÆ°á»i mấy lá»›p vòng tròn bay lượn mé ngoà i tưởng chừng má»™t cuá»™c há»™i hè của lÅ© Má»i châu Phi khi nhảy múa chung quanh thây chết.
Thá»±c là má»™t quang cảnh lạ lùng hiếm có, cà ng xem sống lÆ°ng cà ng thấy lạnh buốt mà tóc cà ng dá»±ng ngược cả lên. Ãó má»›i là bà i há»c hay cho mấy kẻ tò mò hiếu sá»± nhÆ° tôi váºy. Tôi cứ bám chặt lấy ông Cai Móm.
Trong khi quá sợ hãi, khuá»·u chân tôi bủn rủn, là m tôi gần quỵ xuống, phải lấy gân để đứng thẳng ngÆ°á»i lên. Ai ngá» tôi hụt chân, bÆ°á»›c ra ngoà i then tre hụt chân xuống khe sà n, suýt ngã dúi xuống trÆ°á»›c mặt ông Hổ xám.
Tôi kinh hồn mất vÃa, trống ngá»±c đánh nhÆ° tim sắp vỡ, hoảng hốt kêu lên má»™t tiếng vang trá»i. Ông Cai Móm phải vá»™i vã đỡ lấy tôi, ôm chặt nách tôi nâng lên, nếu chỉ cháºm má»™t khắc tôi sẽ bị lăn xuống đất. Tôi kêu thét lên xong, chết ngất Ä‘i, không biết trá»i đất là gà nữa. Ãến lúc hồi tỉnh, thấy mîh Ä‘Æ°Æ¡ng nằm trong buồng, trên chăn dÆ°á»›i nệm, và trÆ°á»›c mặt có Lệ Thi, Thu Nhi, cả hai Ä‘á»u ra vẻ lo ngại. Trong khi ngồi trên má»™t chiếc ghế đẩu ở góc phòng, ông Cai Móm vừa chúm chÃm cÆ°á»i, vừa nhai bá»m bẻm má»™t miếng trầu Ä‘á» loét:
Nà o, thầy đã bằng lòng chÆ°a? Lần sau có muốn và o rừng xem cá»p nữa hay không, thà con lại dẫn thầy Ä‘i lần nữa!
Từ đấy trở Ä‘i, anh xem, tôi chẳng dám không tin lá»i ông Cai Móm, nhÆ°ng quả thá»±c là các và ng cho kẹo, tôi đây cÅ©ng hết dám và o rừng. Ãêm đêm tôi chỉ cùng Lệ Thi ngồi Ä‘iá»m tÄ©nh ở má»™t xó nhà , lắng tai chú ý nghe xem có nháºn được Ä‘iệu hát ả Ä‘Ã o mà thiên hạ nhao nhao nói đến. NhÆ°ng tôi vô duyên hết sức; cái lần đáng lẽ được nghe thà chết ngất Ä‘i, phải có ngÆ°á»i nhà cõng vá» táºn trại, còn những lần sau thà thức suốt mấy đêm ròng mà tịnh cha thấy gî Thế mà ai ngá» má»›i đến đây lần đầu, anh đã có diá»…m phút nháºn được ngay Ä‘iệu ca nhạc đó.
Ãấy, Ä‘iển tÃch của Ä‘iệu hát ấy kỳ dị là nhÆ° thế, bây giá» anh đã rõ rồi. Có má»™t Ä‘iá»u tôi Ä‘oán được ngay sau khi theo ông Cai Móm và o rừng là có lẽ nà ng Oanh CÆ¡ cÅ©ng chết vá»n nạn hổ. Bởi lẽ, đúng lý ra, chỉ có hai bóng ma hiện lên diá»…n trò hầu cá»p, cá»› sao tôi lại thấy những ba? NgÆ°á»i thứ ba chắc hẳn là Oanh CÆ¡, theo anh chị chết chung má»™t sá»± nghiệp. Song chẳng biết nà ng chết bao giá», chết nÆ¡i đâu, và có lấy được ý trung nhân là tráng sÄ© Lê Trá»ng Việt hay chăng? Ãiá»u đó hiện còn mỠám lắm.
Tà i sản của quykiemtu