|
|
21-09-2008, 08:47 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 6 Hoạt Chung Húc đến Hồi mạt váºn
Lúc nà y chỉ má»›i qua giá» ngá», Nhạc Quần bèn khóa chặt cá»a phòng, vùi đầu ngủ ngay. Chà ng đánh má»™t giấc cho mãi đến canh hai má»›i mÆ¡ mà ng thức dáºy. Chà ng chÆ°a mở mắt đã phát giác có Ä‘iá»u không ổn, bởi ngá»i thấy má»™t là n u hÆ°Æ¡ng thoang thoảng, chà ng tin chắc đã từng có phụ nữ và o phòng, và có thể vẫn chÆ°a Ä‘i khá»i.
Chà ng hé mở mắt thì bất giác giáºt nảy mình. Má»™t thiếu nữ đẹp tuyệt trần mặc áo mà u xanh tÆ°Æ¡i Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế dá»±a cạnh giÆ°á»ng, Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chằm chặp nhìn chà ng:
- Tôn giá còn giả ngủ nữa ư?
- Cô nương là ...
Nhạc Quần ngồi báºt dáºy, Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn thiếu nữ kiá»u diá»…m tuổi chừng hai mÆ°Æ¡i sáu, hai mÆ°Æ¡i bảy, nét mặt lá»™ vẻ lõi Ä‘á»i.
- Hà tất biết rõ mà còn há»i. Nếu không nhá» năm viên mặc châu thì giá» phút nà y tôn giá chÆ°a gặp được tôi đâu!
Nhạc Quần vừa bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng vừa sá»a lại y phục:
- À, thì ra là Äà o cô nÆ°Æ¡ng! Chẳng hay cái tên Äá»™c Nhân ngÆ° do đâu mà có váºy?
- Äiá»u ấy...
Nà ng ta đảo mắt:
- NhÆ° thế nà y được không, chúng ta trao đổi Ä‘iá»u kiện vá»›i nhau. Nếu tôi Ä‘oán ra được trong ngÆ°á»i tôn giá còn có bao nhiêu viên mặc châu thì tôn giá hãy biếu cho tôi thêm năm viên nữa, và tôi cÅ©ng sẽ nói cho tôn giá biết vá» lai lịch biệt hiệu của tôi!
Nhạc Quần nghÄ© thầm: “Hay lắm! Hai mÆ°Æ¡i viên mặc châu chÆ°a bao giá» lá»™ ra ngoà i, trừ phi chó ngáp phải ruồi, bằng không thì chẳng bao giá» nà ng ta Ä‘oán ra được cảâ€.
NghÄ© váºy bèn mỉm cÆ°á»i nói:
- Äược rồi, Äà o cô nÆ°Æ¡ng hãy Ä‘oán Ä‘i, nếu Ä‘oán trúng thì tại hạ quyết không nuốt lá»i!
Äá»™c Nhân ngÆ° cÆ°á»i khúc khÃch:
- MÆ°á»i lăm viên!
Nhạc Quần sững ngÆ°á»i:
- Cô nương đã đoán mò hay là ...
- Không phải, tôi đã bằng và o kinh nghiệm. Thá» nghÄ© xem, nếu nhÆ° tôn giá chỉ có mÆ°á»i viên, dù phóng khoáng đến mấy cÅ©ng không bao giá» bá» ra má»™t ná»a, bởi lẽ mặc châu nà y quá quý giá. Dẫu tôn giá có mÆ°á»i lăm viên thì cÅ©ng không thể bá» ra năm viên, do đó tôi má»›i Ä‘oán là hai mÆ°Æ¡i viên.
Nhạc Quần lắc đầu:
- Äà nh rằng là đã Ä‘oán đúng, nhÆ°ng giải thÃch nhÆ° váºy không được hợp lý lắm, tại hạ không thể có hai mÆ°Æ¡i lăm hoặc ba mÆ°Æ¡i lăm viên hay sao?
Äá»™c Nhân ngÆ° mỉm cÆ°á»i:
- Hãy tạm dẹp qua vấn đỠấy Ä‘i. Tôi còn có thể Ä‘oán ra được, dứt khoát tôn giá không phải muốn thà nh gia láºp nghiệp tại đây, mà là có dụng tâm khác!
Nhạc Quần thót ngÆ°á»i, nháºn thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y tháºt không Ä‘Æ¡n giản, song vẫn vá» Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Hãy Ä‘Æ°a năm viên ngá»c châu trÆ°á»›c đã!
Nhạc Quần không há» tiếc, chỉ cảm thấy số mặc châu nà y là do Äại công chúa tặng cho, tùy tiện thua mất thế nà y thì có phần hổ thẹn vá»›i nà ng. Thế nhÆ°ng, đã thua rồi thì không thể quỵt, Ä‘Ã nh lấy gói lá»™ phà mở ra.
MÆ°á»i lăm viên mặc châu rá»±c sáng khắp phòng. Äá»™c Nhân ngÆ° ra tay nhanh nhÆ° chá»›p chá»™p tá»›i, song y thị đã lầm đối tượng. Nhạc Quần còn nhanh hÆ¡n, nhấc tay lên, Äá»™c Nhân ngÆ° liá»n chá»™p và o khoảng không.
Y thị không ngá» Nhạc Quần lại có thân thủ nhÆ° váºy, tưởng đâu chỉ là sá»± ngẫu nhiên, lại ra tay chá»™p nữa, Nhạc Quần vẫn cầm nguyên gói trân châu nhanh nhẹn tránh khá»i bảy trảo.
Äá»™c Nhân ngÆ° giá» má»›i biết đã gặp phải kình địch, song y thị vẫn chÆ°a cam tâm dừng tay, tung chân liên hoà n đá ra mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu cÆ°á»›c.
Nhạc Quần buông tiếng cÆ°á»i khinh khỉnh, thân hình nhÆ° ngá»n liá»…u trong cÆ¡n gió lốc, nghiêng ngả né tránh, song đôi chân không há» di Ä‘á»™ng. Sau cùng, chà ng vá»— nhẹ lên tay đối phÆ°Æ¡ng bằng thủ pháp ảo diệu tuyệt luân và nhanh khôn tả. Äá»™c Nhân ngÆ° liá»n Ä‘á» mặt thoái lui ba bÆ°á»›c.
Y thị ngỡ tên tiểu tá» nà y bá» ra năm viên châu để má»i thỉnh kẻ khác hắn là má»™t tên xuẩn ngốc và vô tÃch sá»±, cho dù biết và i miếng võ thì cÅ©ng chỉ xoà ng xÄ©nh thôi, nà o ngá» võ công của đối phÆ°Æ¡ng lại cao đến thế, tháºt ra ngoà i sức tưởng tượng của y thị.
Trong cÆ¡n kinh ngạc lẫn hổ thẹn, nếu không nhá» cá tÃnh Æ°Æ¡ng ngạnh và phóng túng kiá»m chế thì y thị đã khóc tức tưởi rồi.
Nhạc Quần vốn có ý khinh miệt hà nh Ä‘á»™ng cÆ°á»›p Ä‘oạt của Äá»™c Nhân ngÆ°, song thấy y thị ra chiá»u muốn khóc thì không khá»i mủi lòng, chắp tay sau lÆ°ng tiến tá»›i hai bÆ°á»›c, nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi đánh cược, tại hạ đã thua năm viên mặc châu. Äể tá» lòng biết lá»—i đối vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ xin tặng thêm hai viên nữa, mong cô nÆ°Æ¡ng vui lòng nháºn cho!
Nói xong, Nhạc Quần xòe tay ra Ä‘Æ°a đến trÆ°á»›c mặt Äá»™c Nhân ngÆ°.
Äá»™c Nhân ngÆ° không có sở thÃch nà o khác, chỉ Æ°a chuá»™ng trân châu bảo ngá»c, song trong tình thế bị nhục nà y, tất nhiên đâu thể mặt dạn mà y dà y mà nháºn lấy. NhÆ°ng khi thấy trên tay chà ng chỉ có năm viên chân trâu, y thị liá»n cÆ°á»i khẩy nói:
- Tháºt không ngá» tôn giá thân hoà i tuyệt kỹ mà lại giấu kÃn, tôi thấy chẳng cần phải má»i Lão gia gia nữa, chỉ bằng và o thân thủ của tôn giá cÅ©ng đủ ứng phó.
Nhạc Quần xua tay:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã quá khen, mấy miếng xoà ng xÄ©nh nà y tại hạ đã há»c được của VÆ°Æ¡ng Ma tỠở Bắc Kinh, chỉ để múa may cho vui thôi, chứ là m sao có thể ứng phó được vá»›i đồ đệ của Tây Bắc Phong. Xin cô nÆ°Æ¡ng chá»› chế giá»…u tại hạ!
Äá»™c Nhân ngÆ° cà ng thêm tức tối, rõ rà ng ngÆ°á»i ta đã xem mình nhÆ° là trẻ con. Sắc mặt y thị thoạt Ä‘á» thoạt xanh, rồi thình lình tung mình toan vá»t qua cá»a sổ.
Nhạc Quần vá»™i lá»›n tiếng gá»i:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng, khoan Ä‘i đã!
Äá»™c Nhân ngÆ° quay lại gằn giá»ng:
- Ngươi còn định bỡn cợt ta nữa ư?
- Äâu có, cô nÆ°Æ¡ng hiểu lầm rồi!
- Hứ! Còn bảo không nữa hả? Vừa rồi ngươi đã bảo là ngoại trừ thua mất năm viên, còn tặng thêm hai viên nữa...
Äá»™c Nhân ngÆ° nói đến đấy mặt đỠđến mang tai. Nhạc Quần liá»n Ä‘Æ°a tay chỉ xuống dÆ°á»›i chân y thị:
- Tại hạ đã để trên tú hà i của cô nương rồi.
Äá»™c Nhân ngÆ° cúi xuống nhìn, “ồ†lên má»™t tiếng, tức giáºn đến toà n thân run rẩy. Niá»m hổ thẹn cá»±c Ä‘á»™ đã vượt lên lòng yêu thÃch trân châu đến vạn lần, y thị cúi xuống lấy hai viên mặc châu trên già y, vung tay ném vá» phÃa Nhạc Quần, căm há»n quát:
- HỠHồ kia, ta với ngươi chưa hết đâu.
Nói xong phi thân vá»t qua cá»a sổ, Nhạc Quần đón lấy hai viên mặc châu, cảm thấy thủ kình của y thị khá mạnh, thảo nà o bá»n TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Tam Tuyệt phải nể sợ y thị.
Nhạc Quần nhún vai:
- Äây là tấm lòng của Äại công chúa, ta đâu dá»… dà ng tặng ngÆ°á»i nhÆ° váºy. Ngay nhÆ° năm viên kia cÅ©ng phải thu hồi má»›i được.
Chà ng nhanh chóng thu xếp hà nh lý, Ä‘oạn cÅ©ng phi thân qua cá»a sổ, tiến vá» hÆ°á»›ng chÃnh tây.
Lúc nà y đã gần canh ba, gió lạnh buốt xÆ°Æ¡ng, sao khuya lấp lánh trên bầu trá»i nhÆ° vô và n ma nhãn Ä‘ang theo dõi nhân gian.
Năm ba dặm Ä‘Æ°á»ng chỉ sau thá»i gian má»™t tuần trà đã đến nÆ¡i. Thì ra ngôi má»™ Hiếu tá» không rá»™ng lá»›n lắm, nhÆ°ng lại nằm ngay giữa Ä‘Æ°á»ng, khiến ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng bắt buá»™c phải Ä‘i vòng qua.
Tuy má»i ngÆ°á»i thảy Ä‘á»u kÃnh trá»ng Hiếu tá», song ngôi má»™ nà y là m cản trở giao thông mà không bị dá»i Ä‘i thì tháºt khó hiểu. Thá»±c ra nó gắn liá»n vá»›i má»™t sá»± tÃch cảm Ä‘á»™ng mà khắp vùng Giang Nam ai ai cÅ©ng biết.
Theo lá»i khẩu truyá»n, hồi mấy mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c có hai mẹ con từ nÆ¡i khác trôi dạt đến TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng. Vì ngÆ°á»i mẹ bệnh quá nặng nên vị Hiếu tỠđã cõng mẹ Ä‘i xin ăn khắp nÆ¡i. Sau cùng ngÆ°á»i mẹ qua Ä‘á»i, vị Hiếu tá» bèn chôn cất bên cạnh ngôi má»™ Hiếu tá» nà y. Chôn cất mẫu thân xong, vị Hiếu tá» cảm thấy pháºn là m con mà không phụng dưỡng được mẹ già , tháºm chà còn để chết nÆ¡i đất khách quê ngÆ°á»i, quá Ä‘au lòng nên đã treo cổ tá»± ải.
Sá»± việc ấy đã được má»i ngÆ°á»i ca ngợi, những ngÆ°á»i thiện tâm bèn chôn cất vị Hiếu tá» ngay bên cạnh má»™ mẹ, láºp bia ghi lại Hiếu tÃch của y, và cái tên má»™ Hiếu tá» có từ đó.
Thế nhÆ°ng, ngôi má»™ nà y lại nằm ngay giữa Ä‘Æ°á»ng Ä‘i. NgÆ°á»i Ä‘á»i sau thấy bất tiện đã từng nhiá»u phen toan di dá»i, song vì những công nhân quáºt má»™ thảy Ä‘á»u bị kỳ chứng, có kẻ Ä‘á»™t nhiên nhức đầu ghê gá»›m, có kẻ thình lình ngã ngất xỉu, có kẻ há»™c máu... nên lại thôi.
Tóm lại, chỉ cần có ý nghÄ© di chuyển phần má»™ là chắc chắn gặp phải tai nạn, kể từ đó không ai còn dám nghÄ© đến việc dá»i má»™ nữa.
Nhạc Quần đến gần má»™ Hiếu tá», đảo mắt quan sát địa hình, biết chắc chắn há» sẽ Ä‘á»™ng thủ ở chá»— trống trải. Vừa may bên cạnh khoảng đất trống lại có má»™t cánh rừng nhỠđể ẩn thân.
Chà ng bồn chồn, nôn nao chỠđợi, bởi sắp được gặp lại sư huynh. Chà ng tin chắc dù cho Lão gia gia ra mặt cũng vị tất địch nổi tuyệt chiêu của môn hạ Tây Bắc Phong.
Sáu bóng ngÆ°á»i thấp thoáng trong mà n đêm nháºp nhòa, chốc lát đã đến bên cạnh má»™ Hiếu tá». Tất nhiên đó là TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Tam Tuyệt, Huyết Thủ Thần Hoà ng, Toà n Phong Phái Tá» và Äá»™c Nhân ngÆ° Äà o Tiểu Hồng.
Tuy nhiên, Äá»™c Nhân ngÆ° lại đứng tách khá»i năm ngÆ°á»i kia, dÆ°á»ng nhÆ° vẫn có vẻ buồn rầu.
Lão đại Giả VÅ© trong TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Tam Tuyệt Ä‘i đến cạnh Äá»™c Nhân ngÆ° ôm quyá»n nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng quả là thủ tÃn, chẳng những bản thân đến đúng hẹn mà lại còn má»i được Lão gia gia nữa. Tại hạ xin giữ đúng lá»i hứa, khi đến địa Ä‘iểm láºp tức giao năm viên mặc châu cho cô nÆ°Æ¡ng.
Nói xong, xòe bà n tay có năm viên mặc châu Ä‘Æ°a đến trÆ°á»›c mặt Äá»™c Nhân ngÆ°.
Äá»™c Nhân ngÆ° đã bị Nhạc Quần trêu cợt má»™t tráºn, có thể nói đó là má»™t ná»—i nhục nhã nhất trong Ä‘á»i, giỠđây niá»m căm háºn lại bị khÆ¡i dáºy, y thị bá»—ng vung tay, “bốp†má»™t tiếng, đánh năm viên châu văng tứ tán, Giả VÅ© bị chấn lùi má»™t bÆ°á»›c.
Giả VÅ© sá»ng sốt, y chẳng thể nà o ngá» Äá»™c Nhân ngÆ° lại có hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy. Ngay khi ấy, bốn ngÆ°á»i kia đã bị lòng tham thôi thúc, láºp tức nhà o tá»›i tranh Ä‘oạt năm viên mặc châu chẳng khác nà o chó già nh xÆ°Æ¡ng.
Giả VÅ© tức giáºn quát lá»›n:
- Dừng lại!
Song má»—i ngÆ°á»i đã Ä‘oạt được và o trong tay rồi. Trong số đó, Huyết Thủ Thần Hoà ng già nh được hai viên, y nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i lịch duyệt, đã trượng nghÄ©a ra tay, đâu thể nháºn lấy năm viên mặc châu nà y được!
Äá»™c Nhân ngÆ° sầm mặt, chống nạnh gắt:
- Công Tôn Ngá»c, bổn cô nÆ°Æ¡ng trịnh trá»ng cảnh cáo lão, ngÆ°á»i nà o dám có ý định tranh già nh mấy viên mặc châu nà y thì hãy liệu hồn!
Huyết Thủ Thần Hoà ng cÆ°á»i khan:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã không nháºn, thì hãy nhÆ°á»ng cho chúng tôi... Äá»™c Nhân ngÆ° Ä‘anh giá»ng:
- Láo, bổn cô nÆ°Æ¡ng lệnh cho các ngÆ°Æ¡i láºp tức trao cho Giả VÅ© để hoà n lại cho tiểu tá» kia, ai dám cãi lá»i, hứ!
Giả VÅ© buông tiếng cÆ°á»i khẩy, đến gần Huyết Thủ Thần Hoà ng nói:
- Tại hạ phụng mệnh Äà o cô nÆ°Æ¡ng chẳng thể không thi hà nh, xin tôn huynh thông cảm cho!
Äoạn thu hồi mặc châu và lui vá» chá»— cÅ©. Huyết Thủ Thần Hoà ng cÆ°á»i khẩy:
- Giả huynh thu hồi trân châu nà y, có giao trả cho tiểu tỠkia hay không cũng đâu có ai biết, nếu như sát nhân diệt khẩu thì...
Äá»™c Nhân ngÆ° báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Kể chi đến y, ngay nhÆ° Lão gia gia cÅ©ng chÆ°a chắc là địch thủ của ngÆ°á»i ta!
- Cô nÆ°Æ¡ng nói ai váºy?
Huyết Thủ Thần Hoà ng hiển nhiên là không tin, y ngỡ Äá»™c Nhân ngÆ° không phải nói vá» Nhạc Quần, mà là má»™t ngÆ°á»i nà o khác.
Äá»™c Nhân ngÆ° lạnh lùng:
- Ai hả? ChÃnh tên há» Thạch ấy đấy! Huyết Thủ Thần Hoà ng cÆ°á»i nhạt:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng khéo nói đùa. Nếu nhÆ° tiểu tỠấy quả thá»±c có võ công cao cÆ°á»ng, lẽ nà o lại tùy tiện bá» ra những năm viên trân châu quý giá nhÆ° váºy?
Giả Vũ cũng có vẻ không tin:
- Thiết nghÄ© trên Ä‘á»i đâu có ngÆ°á»i khẳng khái nhÆ° váºy...
Äá»™c Nhân ngÆ° vừa định nói gì đó, bá»—ng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i to lá»›n lÆ°á»›t tá»›i nhanh nhÆ° cắt, toà n thân y phục Ä‘á»u Ä‘en cùng vá»›i chiếc dù Ä‘en trên lÆ°ng. Nhạc Quần liá»n nháºn ngay ra chÃnh là Hoạt Chung Húc.
Hoạt Chung Húc đến nÆ¡i, nghênh ngang quét mắt nhìn quanh, thái Ä‘á»™ hống hách ấy tháºt trái ngược hẳn vá»›i dáng Ä‘iệu thảm hại lúc Ä‘Ã o tẩu hồi ná»a tháng trÆ°á»›c.
- KÃnh chà o Lão gia gia!
Sáu ngÆ°á»i đồng thá»i khom mình, cung kÃnh thi lá»…, kể cả Äá»™c Nhân ngÆ° Äà o Tiểu Hồng.
- Miá»…n lá»…, miá»…n lá»…! Ha ha...
Hoạt Chung Húc cÆ°á»i vang má»™t hồi, Ä‘oạn gáºt gù nói tiếp:
- Các ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° vừa thoát khá»i má»™t tai kiếp. Äêm nay nếu không có mặt lão phu, nhất định chẳng má»™t ai...
Lão chÆ°a kịp nói dứt, bá»—ng có má»™t bóng ngÆ°á»i cao to xuất hiện. Hoạt Chung Húc nói:
- Äến rồi đó!
Sáu ngÆ°á»i kia đồng thá»i giáºt nảy mình, cùng quay nhìn vá» phÃa đối phÆ°Æ¡ng, ngay cả giá»ng nói của Hoạt Chung Húc cÅ©ng hÆ¡i run.
Nhạc Quần ngá»› ngÆ°á»i, xem ra thân hình của ngÆ°á»i ná» dứt khoát không phải là sÆ° huynh Lục Bình, bởi Lục Bình đâu có cao to thế kia. HÆ¡n nữa, nếu quả đúng là Lục Bình thì Hoạt Chung Húc trừ phi chán sống quyết không bao giá» dám trêu và o, bởi trong khi chà ng bị Ä‘á»™c thÆ°Æ¡ng phát tác mà lão ta cÅ©ng chỉ tiếp được sáu chiêu.
NgÆ°á»i nỠđã đến gần. Nhạc Quần chú mắt nhìn, bất giác rúng Ä‘á»™ng cõi lòng, Ä‘ang từ thất vá»ng chuyển sang mừng rỡ bất ngá», bởi chà ng trông mong gặp ngÆ°á»i nà y còn hÆ¡n sÆ° huynh nhiá»u.
NgÆ°á»i ấy chÃnh là Vô Tâm, kẻ má»™c mạc chất phác nhÆ°ng uy vÅ© bất năng khuất.
Phen nà y thì tiếng cÆ°á»i của Hoạt Chung Húc không há» mang vẻ miá»…n cưỡng và run sợ, bởi lão ta biết Vô Tâm, và Vô Tâm cÅ©ng biết lão ta.
Lẽ dÄ© nhiên, sáu ngÆ°á»i kia không há» biết Vô Tâm, há» vừa trông thấy khà phách hiên ngang của đối phÆ°Æ¡ng, thảy Ä‘á»u khiếp hãi lần lượt thoái lui.
Vô Tâm đưa bà n tay to bè trỠvà o Hoạt Chung Húc nói:
- Tổ mẹ ngÆ°Æ¡i! Lão tặc kia, đêm nay Lục Bình ta bắt ngÆ°Æ¡i phải quỳ trÆ°á»›c ngôi má»™ Hiếu tá» nà y dáºp đầu lạy đúng má»™t trăm hai mÆ°Æ¡i bốn cái!
Äá»™c Nhân ngÆ° Ä‘á» mặt bÄ©u môi, chau mà y khinh bỉ nói:
- Tháºt không ngỠđồ đệ của má»™t báºc kỳ nhân mà lại lá»— mãng đến thế?
Nhạc Quần chợt hiểu, rất có thể Hoạt Chung Húc đã biết trÆ°á»›c Vô Tâm mạo nháºn môn hạ của Tây Bắc Phong nên lão ta má»›i dám đến đây.
Dĩ nhiên Hoạt Chung Húc cũng không vạch trần, lạnh lùng khoát tay nói:
- Má»i ngÆ°á»i hãy lui ra Ä‘i!
Nhạc Quần buông tiếng cÆ°á»i khẩy thầm nghÄ©:
- Lão tặc tháºt khéo hÆ° trÆ°Æ¡ng thanh thế, dẫu Vô Tâm chỉ há»c biết ba chiêu, vị tất lão đã thắng nổi!
Bầu không khà ngáºp đầy sát cÆ¡, Hoạt Chung Húc rút chiếc dù trên lÆ°ng xuống, ngạo nghá»… nói:
- Tiểu tá», ngay bản thân Tây Bắc Phong, lão phu cÅ©ng đã từng đụng Ä‘á»™ rồi. Vì thân pháºn và hiệp danh, lão phu nhÆ°á»ng ngÆ°Æ¡i ra tay trÆ°á»›c đấy!
Vô Tâm cÆ°á»i rá»™:
- Tổ mẹ ngÆ°Æ¡i! NgÆ°Æ¡i lá»›n lối gì chứ? Ngay cả má»™t ngÆ°á»i trá»ng thÆ°Æ¡ng sắp chết mà ngÆ°Æ¡i còn không chống nổi... NgÆ°Æ¡i...
Hoạt Chung Húc sợ y khai xấu, vá»™i cÆ°á»i gằn nói:
- Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i đã vô lá»… nhÆ° váºy, lão phu Ä‘Ã nh phải giáo huấn ngÆ°Æ¡i... Chiếc dù Ä‘en vung lên, kình phong cuồn cuá»™n xô tá»›i.
Vô Tâm chẳng thèm né tránh, đôi tay như hai chiếc quạt vung vẩy, tung ra một chiêu Tiểu quỷ thôi ma.
“Bùng†má»™t tiếng, cát bụi bay mù mịt, chiếc dù Ä‘en bị đánh bạt sang bên, Vô Tâm cÅ©ng bị lùi sau má»™t bÆ°á»›c, Ä‘oạn láºp tức lại tung ra chiêu Quá»· ảnh thượng song.
Chiếc dù của Hoạt Chung Húc quả nhiên lợi hại. Vô Tâm chỉ cảm thấy ngá»±c nhÆ° bị tảng đá nặng ngà n cân đè lên, hÆ¡i thở hết sức khó khăn, ngÆ°á»i nhÆ° bị lún xuống dÆ°á»›i sình lầy, Ä‘i bá»™ cÅ©ng cảm thấy nặng ná».
Thế là , y buông tiếng hét vang dá»™i, bóng ngÆ°á»i tách ra. Vô Tâm mặt mà y Ä‘á» tÃa, khóe môi rỉ máu sau khi lùi bảy bÆ°á»›c, còn Hoạt Chung Húc chỉ lùi sau ba bÆ°á»›c dà i.
Cuộc đấu sinh tỠtạm dừng, sáu cao thủ đứng đỠra như phỗng đá, mình đầy bụi đất, hồi lâu mới như điên cuồng quát vang:
- Tiến lên!
Giả Vũ thấy tuy rằng Hoạt Chung Húc đã chiếm thượng phong, song muốn dà nh thắng lợi cũng không phải dễ, nên cho rằng nếu xáp và o quần công hẳn Lão gia gia cũng chẳng phản đối.
Tháºt ra thì Hoạt Chung Húc cÅ©ng đã dốc hết sức mà chỉ lấn át được má»™t chút. Lão ta không biết rằng đối phÆ°Æ¡ng chỉ biết có má»—i ba chiêu, nên cÅ©ng không nắm chắc phần thắng, thấy sáu ngÆ°á»i kia định dùng số đông áp đảo, lão ta bèn là m ngÆ¡.
Vô Tâm lớn tiếng:
- Tổ mẹ các ngươi, cứ xáp và o hết đi, lão tỠchẳng ngán đâu...
Thốt nhiên, má»™t bóng nhÆ° thể u linh dáºt dá» xuất hiện, nhẹ nhà ng lÆ°á»›t tá»›i hiện trÆ°á»ng.
- á»’!
Hoạt Chung Húc phát hiện trÆ°á»›c tiên, ná»—i khiếp sợ ghê gá»›m láºp tức dâng lên, đến ná»—i quên mất cái thân pháºn “lão gia gia†cao kÃnh của mình.
Vô Tâm mừng rỡ reo lên:
- Tiểu tá»! NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i không chết Æ°?
Vô Tâm xúc Ä‘á»™ng Ä‘i đến cạnh Nhạc Quần, tiện tay rút ngá»n Quá»· Äầu trượng trao cho chà ng.
Nhạc Quần cũng xúc động nắm tay Vô Tâm nói:
- Vô Tâm huynh, nếu đệ mà chết rồi thì chúng ta là m sao còn gặp nhau đây nữa? Huynh khá lắm, vừa rồi tuy có hÆ¡i kém sút, nhÆ°ng chÆ°a đầy má»™t tháng trá»i mà đã có thà nh tá»±u nhÆ° váºy, tuyệt há»c của Tây Bắc Phong quả là thiên hạ vô địch!
Bá»n TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Tam Tuyệt vừa nghe ba tiếng Tây Bắc Phong, sắc mặt liá»n trở nên xám ngắt, ná»—i khiếp sợ bùng dáºy mãnh liệt, đồng thá»i há» cÅ©ng đã trông thấy cái đầu quá»· nhe nanh ghê rợn từ trong bá»c vải thò ra.
Nhạc Quần chìa tay vá» phÃa Giả VÅ©, khóe môi vẫn treo nụ cÆ°á»i lạnh nhạt nói:
- Giả đương gia, đưa đây!
Giả VÅ© rùng mình, song tay vẫn nắm chặt năm viên mặc châu nhìn vá» phÃa Hoạt Chung Húc.
Bấy giỠHoạt Chung Húc cực kỳ bối rối, đang cố tìm cách rút lui sao cho không bị mất thể diện, tất nhiên là không hỠchú ý đến sắc mặt của Giả Vũ.
- ÄÆ°a đây!
Giá»ng nói của Nhạc Quần lạnh nhÆ° băng giá, khiến đôi chân Giả VÅ© không tá»± chủ được tiến lại gần, bà n tay run rẩy xòe ra Ä‘Æ°a đến trÆ°á»›c mặt Nhạc Quần.
Nhạc Quần chẳng thèm ngó ngà ng đến y, chỉ đưa tay chộp lấy và lạnh lùng nói:
- Chỉ với cái gan thế nà y mà cũng đòi đối phó với môn nhân của Tây Bắc Phong ư?
Giả VÅ© mặt trắng bệch co giáºt liên hồi, định nói gì đó nhÆ°ng lại không thốt ra được, chỉ đứng thừ ngÆ°á»i ngÆ¡ ngẩn.
Nhạc Quần quét mắt sắc lạnh, phát hiện Äá»™c Nhân ngÆ° cÅ©ng có vẻ kinh sợ, nhÆ° thể chú mèo là m vỡ đồ váºt quý giá Ä‘ang chá» chủ nhân trừng phạt, Song y thị kinh ngạc nhiá»u hÆ¡n là sợ hãi.
Nhạc Quần buông giá»ng sắc lạnh:
- Thẳng thắn mà nói, Quá»· Äầu trượng của Tây Bắc Phong chÆ°a bao giá» dùng để đối phó vá»›i hạng bốn hạng năm. Nếu nhÆ° các vị muốn mở rá»™ng tầm mắt thì cứ tiếp tay vá»›i Lão gia gia thá» xem!
Hoạt Chung Húc thở hắt ra, biết không tiếp cÅ©ng chẳng được, bèn trầm giá»ng nói:
- Thôi được rồi, ngÆ°á»i ta đã muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y dÆ°Æ¡ng danh vá»›i Ä‘á»i thì các ngÆ°Æ¡i hãy cứ thỉnh giáo thá» xem. Tuy nhiên, đã Ä‘á»™ng thủ rồi mà nếu có ngÆ°á»i giữa chừng rút lui thì... hắc hắc...
Sáu ngÆ°á»i kia Ä‘á»u rùng mình, tuy há» biết Hồ Thôi má»›i chÃnh thá»±c là truyá»n nhân của Tây Bắc Phong, song thủ Ä‘oạn của Lão gia gia thì há» từng lÄ©nh giáo qua rồi, do đó Ä‘Ã nh cắn răng nói:
- Vãn bối xin táºn lá»±c vì tiá»n bối, có chết cÅ©ng cam lòng!
Äoạn tá»a ra chầm cháºm tiến tá»›i bao vây Nhạc Quần và o giữa, chỉ có má»™t ngÆ°á»i ngoại lệ, đó là Äá»™c Nhân ngÆ° Äà o Tiểu Hồng Ä‘ang đứng thừ ra nhÆ° kẻ mất hồn.
Nhạc Quần quay sang bảo Vô Tâm:
- Huynh hãy lui ra ngoà i năm trượng và chú ý chiêu thức của đệ, bởi vừa rồi huynh thi triển ba chiêu kia vẫn chưa phát huy hết uy lực tối đa. Nhưng đệ xin cam đoan với huynh, đệ chỉ sỠdụng một chiêu thôi, dứt khoát không hơn nữa.
Vô Tâm tuân lá»i ra xa năm trượng, giÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn và o hiện trÆ°á»ng.
- Äá»™ng thủ!
Hoạt Chung Húc quát lá»›n, chiếc dù Ä‘en láºp tức vung lên, phối hợp vá»›i mÆ°á»i mấy luồng chưởng kình, nhÆ° tÆ°á»ng đồng vách sắt xô vá» phÃa Nhạc Quần.
Ngá»n Quá»· Äầu trượng của Nhạc Quần hệt nhÆ° má»™t con Ä‘á»™c long thần xuất quá»· mạt, trong vòng mÆ°á»i trượng đã đánh báºt Hoạt Chung Húc lùi sau ba bÆ°á»›c.
Chà ng nhÆ° bÆ°á»›c và o trong má»™t Ä‘Ã n gà , hết sức tránh né bá»n ngÆ°á»i vô tÃch sá»± kia, chỉ táºp trung đối phó vá»›i má»—i mình Hoạt Chung Húc.
Nhạc Quần tung ra chiêu Âm quá»· thôi đăng. “Ầm†má»™t tiếng vang rá»n, năm ngÆ°á»i Ä‘á»u bị quét trúng má»™t trượng và o lÆ°ng, văng ra ngoà i xa mÆ°á»i trượng, Hoạt Chung Húc bị chiếc dù báºt trở vá» Ä‘áºp trúng vai phải, máu tuôn xối xả, liên tục lùi sau chÃn bÆ°á»›c, quên luôn thân pháºn lão gia gia, thừa thế phi thân bá» chạy.
Năm ngÆ°á»i kia suốt ná»a buổi trá»i má»›i lồm cồm bò dáºy được, cố nén Ä‘au loạng choạng Ä‘Ã o tẩu, chỉ có Äá»™c Nhân ngÆ° buông tiếng cÆ°á»i gằn:
- Môn hạ của Tây Bắc Phong quả là danh bất hÆ° truyá»n!
Nhạc Quần không há» cảm thấy thÃch thú bởi vừa đánh cho kẻ địch thảm bại bá» chạy, trái lại còn cau mà y kiếm, nhÆ° không nghe thấy câu nói mỉa mai của Äá»™c Nhân ngÆ°.
Äá»™c Nhân ngÆ° tưởng chà ng cố ý há» hững, bèn giáºm chân rồi quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i. Vô Tâm tiến đến nắm tay Nhạc Quần nói:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i khá tháºt...
Y bá»—ng phát hiện Nhạc Quần mặt mà y trắng bệch, liá»n kinh hãi lá»›n tiếng nói:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i... đã bị thÆ°Æ¡ng Æ°?
Nhạc Quần thở dà i:
- Không, tại hạ đã bị bại dưới tay một nữ nhân!
Chà ng nhá»› lại lá»i nói của Khổng TÆ°á»›c công chúa và Phụng Hoà ng công chúa, biết do mình dùng đến chân lá»±c nên chất Ä‘á»™c trong ná»™i thể lại phát tác. Má»™t khi chất Ä‘á»™c ghê gá»›m của cây đồng tiá»n mà tái phát, ngoà i hai vị công chúa thần bà kia ra, không ngÆ°á»i nà o chữa được. Song chà ng đã quyết tâm sẽ không bao giá» Ä‘i tìm há».
Vô Tâm lay mạnh vai Nhạc Quần, cuống quýt nói:
- Tiểu tá», tháºt ra là việc gì váºy? NgÆ°Æ¡i đã bị thua dÆ°á»›i tay của nữ nhân nà o váºy?
Nhạc Quần còn nhá»› gã phò mã kia từng nói, tá» thần Ä‘ang chỠđợi chà ng ở phÃa trÆ°á»›c. Chà ng nở nụ cÆ°á»i cay đắng, lẩm bẩm:
- Thì ra tên tiểu tỠấy đã biết trÆ°á»›c Khổng TÆ°á»›c công chúa còn chừa lại Ä‘á»™c chất trong ngÆ°á»i ta và dÆ°á»ng nhÆ° Äại công chúa cÅ©ng biết việc nà y, còn bảo ta sẽ hối háºn trong má»™t ngà y gần đây!
Nhạc Quần nhún vai cÆ°á»i khẩy:
- Vô Tâm huynh, chúng ta đừng Ä‘á» cáºp đến vấn đỠấy nữa!
Chà ng bá»—ng cảm thấy cảnh váºt trÆ°á»›c mắt quay cuồng, vá»™i lắc mạnh đầu cho dá»… chịu hÆ¡n.
Vô Tâm hoảng hốt ré lên:
- Tiểu tá», sao ngÆ°Æ¡i có vẻ khác lạ váºy hả? Nhạc Quần lắc đầu ngao ngán:
- Äâu có gì!
Äoạn chà ng Ä‘Æ°a tay chỉ và o ngôi má»™ Hiếu tá» nói tiếp:
- Thấy chÆ°a? Äây là má»™t vị hiếu tỠđược má»i ngÆ°á»i sùng kÃnh! Vô Tâm huynh, chết tháºt quá dá»… dà ng, bởi có sống là phải có chết. Có Ä‘iá»u kẻ anh hùng là phải chết má»™t cách có ý nghÄ©a, má»™t cách xứng đáng, chẳng hạn nhÆ° vị hiếu tá» nà y đây!
Vô Tâm ra chiá»u quan tâm:
- Tiểu tá», sắc mặt ngÆ°Æ¡i tệ quá, chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i chÆ°a được tiêu trừ hết phải không? Nhạc Quần gáºt đầu:
- Không sai! Hiện thá»i chúng ta bất tất phải lo lắng đến Ä‘iá»u ấy, bởi có lo cÅ©ng vô Ãch. Nếu nhÆ° tại hạ chịu quị lụy thì chẳng lo gì tá» thần Ä‘e dá»a, chỉ cần quay trở lại, há» sẽ sẵn sà ng trừ hết chất Ä‘á»™c cho tại hạ, thế nhÆ°ng...
Nhạc Quần buông tiếng cÆ°á»i nhạt rồi nói tiếp:
- Rất tiếc là tại hạ không thể nà o là m được! Vô Tâm lớn tiếng:
- Quay trở lại gặp ai? Ai có thể chữa thương cho ngươi? Nhạc Quần lắc đầu:
- Thôi bá» qua Ä‘i. Vô Tâm huynh mà biết thì lại cà ng Ä‘au khổ hÆ¡n, bởi huynh không phải là hạng ngÆ°á»i ấy! Bây giá» chúng ta hãy cúng tế Hiếu tá» má»™t phen!
Vô Tâm ngẩn ngÆ°á»i:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i quả là má»™t quái nhân!
- Hai ta Ä‘á»u giống nhÆ° nhau, có lẽ chÃnh nhá» cái quái khà ấy má»›i có thể nêu cao chÃnh nghÄ©a võ lâm!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i đến trÆ°á»›c ngôi má»™ Hiếu tá», cung kÃnh vái lạy má»™t hồi. Vô Tâm bá»—ng nói:
- Tiểu tá», trên mình ngÆ°Æ¡i có cái gì kêu váºy?
- Một cái hà bao dệt bằng tơ và ng!
Chà ng biết giỠđây mình lại phải đấu tranh với tỠthần nữa, và dư độc trong cơ thể phen nà y lại cà ng phát tác nhanh hơn. Nếu như chà ng vẫn kiên trì giữ nguyên ý định, chắc chắn sẽ không sống được hơn hai hôm nữa.
GiỠđây chà ng lại đâm ra háºn luôn cả Phụng Hoà ng công chúa. Chà ng cho rằng cách thi ân của nà ng ta đã là m tổn thÆ°Æ¡ng nặng nỠđến lòng tá»± tôn của mình, sá»± bố thà hà o phóng của nà ng ta chẳng khác nà o nhÆ° đối vá»›i má»™t gã ăn mà y.
Nhạc Quần móc cái hà bao ấy ra, cÆ°á»i khẩy nói:
- ChÃnh cái nà y kêu đây, còn nhÆ° bên trong chứa Ä‘á»±ng váºt thì tại hạ cÅ©ng không biết, thiết nghÄ© chẳng gì khác hÆ¡n mấy thứ xạ hÆ°Æ¡ng dùng để quyến rÅ© Ä‘Ã n ông đâu!
- Cái... cái nà y ai đã cho ngÆ°Æ¡i váºy?
- Phụng Hoà ng công chúa! Má»™t con ngÆ°á»i phải ân oán phân minh. Mặc dù Phụng Hoà ng công chúa là m Æ¡n nhÆ° thể bố thÃ, song dẫu sao cÅ©ng là má»™t cá» chỉ thiện ý. Thế nhÆ°ng, đối vá»›i tại hạ lại có hiệu quả ngược lại, nà ng ta đã lầm đối tượng rồi!
Vô Tâm ngơ ngác:
- Nà ng ta cho ngÆ°Æ¡i cái nà y để là m gì váºy? Nhạc Quần cÆ°á»i nhăn nhó:
- Có trá»i má»›i biết! Nếu không phải tại hạ quá tá»± cao thì có lẽ phÆ°Æ¡ng pháp câu nhá» của nà ng ta rất là đặc biệt và cao minh. NhÆ°ng đáng tiếc con cá nà y khác vá»›i tất cả.
Vô Tâm nóng ruột:
- Tiểu tá», tháºt là việc gì váºy? Nhạc Quần cÆ°á»i khẩy:
- Nà ng ta bảo há»… gặp Ä‘iá»u gì khó khăn thì hãy Ä‘eo cái kim hà bao nà y lên trÆ°á»›c ngá»±c, ắt sẽ có ngÆ°á»i đến cứu!
- À, váºy thì nà ng ta đâu có ý xấu! Nhạc Quần cÆ°á»i khinh khỉnh:
- Có lẽ! Giả sỠVô Tâm huynh là một kẻ ăn mà y đang gặp lúc đói lạnh mà gặp một đại phú nà o và y bảo, hãy đi đi, khi nà o không còn chịu đựng nổi nữa hẵng quay lại tìm ta, ta sẽ cứu giúp cho thì Vô Tâm huynh có quay lại chăng?
- Äiá»u gì... và dụ nà y không được chÃnh đáng lắm, bổn ý của Phụng Hoà ng công chúa có lẽ...
Nhạc Quần khoát tay:
- Thôi đứng nói nữa, tại hạ cÅ©ng không muốn uổng phà thá»i gian quý báu để suy nghÄ© Ä‘iá»u vá»› vẩn ấy! Bây giá» tại hạ xin trao kim hà bao nà y lại cho Vô Tâm huynh!
Äoạn treo ngay và o cổ y. Vô Tâm báºt cÆ°á»i:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i định Ä‘Æ°a ta và o vòng bất nghÄ©a Æ°? Nhạc Quần mỉm cÆ°á»i:
- Không đâu! Vô Tâm huynh đừng nóng vá»™i, thú tháºt tại hạ chỉ còn sống được chừng hai hôm nữa thôi, nên không có thá»i gian để mà thá» nghiệm dụng tâm của Phụng Hoà ng công chúa. Tại hạ lại không muốn trở thà nh má»™t kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a, do đó, Ä‘Ã nh giao lại việc nà y cho Vô Tâm huynh thá» nghiệm. Vả lại, giá» thì huynh đã há»c được ba chiêu võ công của bổn môn, chỉ cần cẩn tháºn ứng phó thì cÅ©ng có thể được. Thiện ý của Phụng Hoà ng công chúa Vô Tâm huynh hãy báo đáp giùm tại hạ, còn nhÆ° ngược lại thì thôi. Tuy nhiên, gia sÆ° lúc lâm chung đã căn dặn, phải tháºn trá»ng Ä‘á» phòng má»™t nữ nhân trẻ đẹp trong chốn võ lâm. Có phải là hai vị công chúa thần bà ấy hay không thì chÆ°a biết, song Vô Tâm huynh phải hết sức tháºn trá»ng khi gặp há», váºn dụng trà óc mà khéo léo ứng phó!
Vô Tâm ngẩn ngÆ°á»i, Ä‘oạn lá»›n tiếng nói:
- Tiểu tá», dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i quen vá»›i cái chết quá nhỉ! Nhạc Quần cÆ°á»i xót xa:
- Tại hạ bắt buá»™c phải chết, bởi thà chết nhÆ° váºy mà còn yên tâm hÆ¡n là sống! Vô Tâm huynh giúp tại hạ má»™t phen được chăng?
Vô Tâm là u bà u:
- Tổ mẹ nó, mỗ... mỗ xin hứa!
Nhạc Quần khÃch Ä‘á»™ng nắm tay Vô Tâm, giá»ng tha thiết:
- Vô Tâm huynh tháºt là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt!
NgỠđâu ngay khi hai ngÆ°á»i Ä‘ang siết chặt tay nhau, hÆ¡i phân thần thì thốt nhiên sau lÆ°ng có là n gió nhẹ lÆ°á»›t tá»›i, nÆ¡i eo cùng lượt bị Ä‘iểm trúng má»™t chỉ.
- o O o -
Hết hồi 6
|
21-09-2008, 08:48 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 7 Tên đao phủ là m tà n phế linh hồn
Nếu không phải chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i Nhạc Quần Ä‘ang phát tác và niá»m cảm xúc dâng ngáºp nÆ¡i lòng, kẻ ám toán sau lÆ°ng dẫu thân thủ cao đến mấy thì chà ng cÅ©ng có thể tránh khá»i. Song số mệnh đã an bà i, cả hai đồng thá»i ngã chúi vá» phÃa trÆ°á»›c nên không thể trông thấy mặt mÅ©i của kẻ ám toán.
Nhạc Quần ngay khi ngã xuống đã phát hiện cái hà bao và ng trÆ°á»›c ngá»±c Vô Tâm chẳng rõ biến mất tá»± bao giá».
Hai ngÆ°á»i bị khống chế nằm dÆ°á»›i đất, song thần trà vẫn chÆ°a mất, có Ä‘iá»u là không thể nói được.
Nhạc Quần thầm thở dà i Ä‘Æ°a mắt áy náy nhìn Vô Tâm. Chà ng nghÄ© kẻ ám toán chẳng những võ công cao siêu mà kinh nghiệm cÅ©ng hết sức phong phú, chá»n thá»i cÆ¡ ra tay vô cùng đúng lúc.
Có lẽ y có hai Ä‘á»™ng cÆ¡ ám toán, thứ nhất vì háºn thù đối vá»›i sÆ° môn, thứ nhìn là cái kim hà bao. Tuy nhiên, Nhạc Quần hiểu rất rõ, dẫu kim hà bao không treo trÆ°á»›c ngá»±c Vô Tâm thì chà ng cÅ©ng khó thoát khá»i cái chết. Hiển nhiên đối phÆ°Æ¡ng không muốn để lá»™ hà nh tung, bắt buá»™c phải giết hết hai ngÆ°á»i.
Vô Tâm chá»› há» lá»™ vẻ sợ hãi hoặc tấm tức, trái lại dÆ°á»ng nhÆ° còn cảm thấy vô cùng an ủi bởi được chết chung vá»›i Nhạc Quần qua nụ cÆ°á»i hé nở trên môi.
Nhạc Quần bởi nghiêng mặt úp dÆ°á»›i đất nên chỉ loáng thoáng trông thấy má»™t dáng ngÆ°á»i mảnh khảnh Ä‘á»™ng Ä‘áºy cùng vá»›i tiếng Ä‘Ã o đất là o rà o.
Chà ng giáºt thót ngÆ°á»i, dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘oán ra tâm ý của đối phÆ°Æ¡ng, có lẽ mình vá»›i Vô Tâm phải nếm mùi bị chôn sống. Äó là chà ng lo lắng cho Vô Tâm, giá mà anh chà ng nà y không gặp mình thì đâu có bị chết sá»›m thế nà y, bởi váºy, chà ng nghe lòng vô và n day dứt.
NgÆ°á»i ná» Ä‘Ã o rất nhanh, đã xong má»™t hố, giá» Ä‘ang Ä‘Ã o hố thứ hai, hất tung đất cát trúng và o chân Nhạc Quần.
Mùi vị bị chôn sống ra sao? Nhạc Quần không có thì giỠđể nghÄ© tá»›i, chỉ biết đối phÆ°Æ¡ng vô cùng Ä‘á»™c ác, nhÆ° không muốn lÆ°u lại mảy may vết tÃch và ngay cả dấu máu.
Hố đã Ä‘Ã o xong, bóng ngÆ°á»i trÆ°á»›c tiên Ä‘i vá» phÃa Nhạc Quần. Äối phÆ°Æ¡ng hết sức tinh khôn, tá»±a hồ không muốn để cho há» thấy mặt ngay khi sắp chết. Vá»›i vị trà và góc Ä‘á»™ y Ä‘i đứng, Nhạc Quần và Vô Tâm không sao thấy được y là ai.
Nhạc Quần chỉ cảm thấy bị ngÆ°á»i nắm chân kéo Ä‘i, chút sau dÆ°á»›i chân chà ng hụt hẫng, biết mình Ä‘ang ở ngay trên miệng hố. Rồi thì, ngÆ°á»i ná» kéo nhẹ, chà ng liá»n rÆ¡i thẳng xuống.
Cái hố chỉ vừa vặn má»™t ngÆ°á»i đứng thẳng Ä‘uá»™t, sâu đến ngang cổ, đầu ở trên mặt đất. Nhạc Quần kinh hãi, váºy là chà ng đã lầm, đối phÆ°Æ¡ng chẳng phải không muốn để lại vết tÃch, mà là muốn cho hai ngÆ°á»i chết dần chết mòn.
Kẻ nà y tháºt quá Æ° Ä‘á»™c ác. Cách chôn sống nà y là tà n nhẫn nhất, đến khi nà o không khà trong buồng phổi cạn sạch thì bụng sẽ tá»± Ä‘á»™ng vỡ ra mà chết.
Kẻ ná» nhanh chóng lùa đất lấp đầy hố, sau đó dùng tay nén chặt, song chung quy vẫn đứng sau lÆ°ng Nhạc Quần, tháºt gian ngoan nhÆ° loà i chồn cáo.
Vô Tâm dÄ© nhiên cÅ©ng bị chôn tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° váºy, chỉ còn đầu ló lên trên. Hai ngÆ°á»i song song cách nhau chừng ba bốn thÆ°á»›c, tuy không quay đầu được, nhÆ°ng chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy nhau.
Vô Tâm đã không chịu được sức ép, thở mạnh liên hồi, khiến đất cát xung quanh nhanh chóng ép chặt, mặt mà y y đỠbừng.
Má»i hà nh Ä‘á»™ng của kẻ ná» vô cùng khéo léo, dÆ°á»ng nhÆ° đã được suy tÃnh kỹ từ trÆ°á»›c, nhanh chóng và gá»n gà ng.
Lúc nà y hai ngÆ°á»i nghe thấy tiếng cà nh cây gãy răng rắc, Nhạc Quần rùng mình nghÄ© thầm:
- Chả lẽ hắn ta muốn thiêu sống đầu ngÆ°á»i hay sao?
Mặc dù hỠkhông trông thấy, song nghe được rất rõ rà ng, biết đối phương lại đi đến gần, phen nà y không phải đứng sau lưng mà ở ngay trước mặt.
“Pháºp pháºp†hai tiếng, dÆ°á»ng nhÆ° là tiếng cá»™t cây cắm xuống đất. Nhạc Quần vô cùng thắc mắc thầm nhủ:
- Tên nà y tháºt ra định giở trò gì thế nhỉ?
Lát sau đối phÆ°Æ¡ng lại quay ra sau lÆ°ng hai ngÆ°á»i, gỡ bá» mảnh vải bịt mặt, Nhạc Quần chỉ thoáng thấy bà n tay ngÆ°á»i rất trắng trẻo, nếu không phải hÆ¡i to thì chẳng khác nà o bà n tay của nữ giá»›i.
Khi Nhạc Quần vừa trông thấy cảnh tượng trÆ°á»›c mặt, liá»n giáºt mình kinh hãi, thì ra cách đó ngoà i má»™t trượng có cắm hai nhánh cây cao chừng hai trượng và cách nhau Ä‘á»™ năm sáu thÆ°á»›c, phÃa trên có má»™t mảnh vải trắng rá»™ng chừng thÆ°á»›c rưỡi treo ngang và có viết chữ Ä‘á» nhÆ° mà u máu.
Mặc dù dòng chữ quay ngược vá» phÃa Nhạc Quần, song vì ná»n trắng chữ Ä‘á» và khá to nên chà ng vẫn có thể Ä‘á»c nhÆ° sau:
“NÆ°á»›c từ khe đá chảy ra lạnh, gió thoảng qua hoa phảng phất hÆ°Æ¡ngâ€
Nhạc Quần ngÆ¡ ngẩn, nháºn thấy hai câu thÆ¡ nà y nhÆ° có ẩn ý chi đó, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng từng nghe sÆ° phụ đã ngâm, có Ä‘iá»u trong nhất thá»i không sao hiểu nổi thâm nghÄ©a của nó.
Bên dưới còn viết thêm:
“Hai kẻ nà y là võ lâm công địch, rất đáng phỉ nhổâ€
Sau cùng là danh hiệu Hải Thiên Nhất Khách Cung Äại KhÃ.
Nhạc Quần thót ngÆ°á»i, váºy là chà ng chết chắc rồi, bởi võ công và danh tiếng của Hải Thiên Nhất Khách dÆ°á»ng nhÆ° không kém hÆ¡n Tây Bắc Phong, nếu kẻ ra tay là y thì chẳng còn gì để nói nữa.
Thế nhÆ°ng, Nhạc Quần hÆ¡i cảm thấy thắc mắc, hạng cao thủ tuyệt thế nhÆ° Hải Thiên Nhất Khách đâu có thù vá»›i sÆ° môn, lẽ nà o lại Ä‘i ám toán sau lÆ°ng? Song ná»—i thắc mắc ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, bởi chà ng tin chắc rằng ngoà i ngÆ°á»i nà y ra, không còn ai có được thân thủ dÆ°á»ng ấy.
Bốn bá» im phăng phắc, dÆ°á»ng nhÆ° đối phÆ°Æ¡ng đã Ä‘i khá»i. Nhạc Quần thầm thán phục thủ Ä‘oạn tà n Ä‘á»™c của Hải Thiên Nhất Khách, bởi y chẳng những hủy diệt sinh mạng mà còn hủy diệt luôn lòng tá»± tôn của đối phÆ°Æ¡ng.
Nhạc Quần Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hai câu thÆ¡ ấy, chà ng hiểu chữ “gió†là “phongâ€, có nghÄ©a là muốn ám chỉ Tây Bắc Phong. Còn câu đầu ám chỉ ai thì không rõ, song có thể Ä‘oán biết phải là má»™t nhân váºt ngang danh vá»›i sÆ° phụ mình.
- Tổ mẹ nó...
Nhạc Quần hết sức lấy là m lạ, chả lẽ Vô Tâm không bị khống chế huyệt đạo, nếu có thì là m sao cất tiếng mắng chá»i được?
Nhạc Quần một lần nữa phục sát đất thủ đoạn của Hải Thiên Nhất Khách. Hiển nhiên là y đã chỠđến khi Vô Tâm gần như ngạt thở, chẳng còn là m gì được nữa mới giải khai huyệt đạo trước khi bỠđi.
Y có thể Ä‘i khá»i má»™t cách an tâm, bởi biết rõ Vô Tâm đầu óc hẹp hòi, trong cÆ¡n tức giáºn chỉ biết ngoác miệng chá»i mắng, váºy thì cà ng rút ngắn sá»± sống nhanh chóng hÆ¡n, chẳng đủ khả năng để tá»± mình lên khá»i hố được.
Nhạc Quần nghe lòng vô và n day dứt bởi cái chết sắp đến vá»›i Vô Tâm. Lúc nà y sắc mặt Vô Tâm đã chuyển từ Ä‘á» sang tÃm, từ tÃm sang Ä‘en, trán nổi gân xanh nhÆ° những con giun to, mặt mÅ©i co rúm méo xệch.
Nhạc Quần tuy cố giữ cho lòng ổn định, hÆ¡i thở cháºm Ä‘á»u, song chà ng biết chắc sắc mặt mình cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n Vô Tâm là bao.
- Tổ... mẹ... nó...
Dáng vẻ Vô Tâm cà ng thêm khủng khiếp, gÆ°Æ¡ng mặt phồng to bầm tÃm. Nhạc Quần vô cùng Ä‘au lòng nhÆ°ng lại không thể lên tiếng bảo y im lặng được.
Nhạc Quần cảm thấy huyết dịch toà n thân như dồn cả lên mặt, mà ng nhĩ như bị nứt toác, do đó chà ng có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn của Vô Tâm.
Song Nhạc Quần không cam lòng chết nhÆ° váºy. Äà nh rằng chà ng chỉ còn sống được hai hôm nữa thôi, nhÆ°ng cÅ©ng muốn tá»± chá»n cho mình cách thức để từ giã cõi Ä‘á»i. Chà ng còn nhá»› sÆ° phụ đã từng bảo: “Kẻ không sá» dụng trà khôn là má»™t tên ngoan cố, không biết sá» dụng trà khôn là má»™t tên ngu xuẩn, không dám sá» dụng trà khôn là má»™t tên nô lệâ€.
Thế là chà ng bèn ngầm váºn chân lá»±c. Phải tốn thá»i gian má»™t tuần trà má»›i tá»± giải huyệt được, nhÆ°ng do chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i phát tác nên giải không được triệt để, ngoại trừ có thể lên tiếng, ngoà i ra không sao dồn sức xuống hai bà n tay và hai chân, nên không thể thoát thân được.
- Vô Tâm huynh đừng nói nữa và cÅ©ng đừng tức giáºn, hãy cố gắng giữ cho hô hấp ổn định thì má»›i kéo dà i thêm sá»± sống được.
Äôi mắt to lá»›n của Vô Tâm đã lồi ra ná»a phần, ánh lên vẻ ghê rợn, dÆ°á»ng nhÆ° y khẽ gáºt đầu, không nói gì cả.
Trong tầm nhìn xuất hiện hai bóng ngÆ°á»i nhanh chóng tiến đến gần, má»™t ngÆ°á»i trạc tuổi trạc tứ tuần, mắt chuá»™t miệng nhá»n, vóc dáng gầy nhom, ngÆ°á»i kia hÆ¡i cao hÆ¡n nhÆ°ng lại cà ng gầy hÆ¡n, mặt dà i nhÆ° quả dÆ°a leo.
Nhạc Quần chẳng lạ lẫm gì hai ngÆ°á»i nà y. Lão già mặt chuá»™t miệng nhá»n là Thiết Biên Bức (dÆ¡i sắt) VÆ°Æ¡ng Cá»u, võ công kém hÆ¡n Hoạt Chung Húc má»™t chút. Còn ngÆ°á»i có bá»™ mặt dÆ°a leo là Thiểm Äiện Tháºp Bát Mạc (mÆ°á»i tám thế mổ chá»›p nhoáng) TÆ° Không Bảo, má»™t thần thâu lừng danh chốn võ lâm.
Nhạc Quần thầm buông tiếng thở dà i. Trước khi chết mà gặp hai tên ma đầu nà y thì nhất định phải bị hà nh hạ và sỉ nhục đến cực độ.
Hai lão ma đầu khẽ báºt lên má»™t tiếng sá»ng sốt, cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc Quần và Vô Tâm, Ä‘oạn quay sang xem những chữ trên mảnh vải trắng treo trên đầu nhánh cây.
Thiết Biên Bức Ä‘Æ°a tay vuốt bá»™ râu hình chữ bát cÆ°á»i nói:
- Tư Không huynh, mấy chữ nà y cũng khá đấy chứ!
- Ưá»m!
TÆ° Không Bảo Ä‘ang Ä‘á»c thầm những chữ trên mảnh vải, dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a nghe câu nói của VÆ°Æ¡ng Cá»u.
Có lẽ VÆ°Æ¡ng Cá»u muốn khoe tà i, y mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
- DÆ°á»ng nhÆ° đây là ná»a bà i thÆ¡, hà m nghÄ©a rất nông cạn và rõ rà ng, chẳng qua tả cảnh mà thôi, để tiểu đệ Ä‘á»c cho TÆ° Không huynh nghe nhé!
TÆ° Không Bảo khẽ buông tiếng cÆ°á»i khẩy ra chiá»u bá»±c mình, nhÆ°ng không ngăn cản hứng chà của VÆ°Æ¡ng Cá»u.
VÆ°Æ¡ng Cá»u vuốt râu ngâm:
- Hương phất phảng hoa qua thoảng gió, lạnh ra chảy đá khe từ nước!
Ngâm xong, tá»±a hồ cÅ©ng thoáng ngẩn ngÆ°á»i, dÆ°á»ng nhÆ° không hiểu nổi hà m ý của hai câu thÆ¡ nà y, song y vẫn mỉm cÆ°á»i nói:
- Kỳ thá»±c ná»a bà i thÆ¡ nà y cÅ©ng chả có nghÄ©a gì cả!
Nhạc Quần tuy Ä‘ang trong cÆ¡n tuyệt vá»ng cÅ©ng suýt nữa đã cÆ°á»i phá lên, bởi VÆ°Æ¡ng Cá»u đã Ä‘á»c ngược hai câu thÆ¡ trên mà lại còn dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc nữa chứ!
- TÆ° Không huynh còn chÆ°a hiểu ra ná»a bà i thÆ¡ nà y nữa Æ°? Thiểm Äiện Tháºp Bát Mạc TÆ° Không Bảo cÆ°á»i khẩy:
- Váºy là VÆ°Æ¡ng huynh đã hiểu rồi phải không?
Thiết Biên Bức VÆ°Æ¡ng Cá»u cÆ°á»i khan:
- Äó thì... quá là đơn giản, đủ thấy TÆ° Không huynh há»c hà nh quá Ãt á»i. Tiểu đệ chẳng những hiểu mà thủ bút so ra hãy còn kém tiểu đệ xa...
TÆ° Không Bảo buông má»™t tiếng cÆ°á»i quái dị, mắt hấp háy nói:
- Vương huynh xin hãy giải nghĩa thỠxem?
VÆ°Æ¡ng Cá»u đảo tròn đôi mắt chuá»™t lia lịa, cÆ°á»i khinh khỉnh nói:
- ÄÆ¡n giản quá Ä‘i thôi. Câu đầu “hÆ°Æ¡ng phất phảng hoa qua thoảng gió†phải chua ra mà giải thÃch, ý muốn nói mùi hÆ°Æ¡ng phảng phất là do gió thoảng qua hoa, gió thoảng hoa thì tất nhiên là tá»a ra hÆ°Æ¡ng thÆ¡m rồi!
TÆ° Không Bảo Ä‘á»™ng Ä‘áºy khóe môi, dÆ°á»ng nhÆ° đã cố hết sức để nén cÆ°á»i, á» há» nói:
- Còn câu thứ nhì?
VÆ°Æ¡ng Cá»u tưởng đâu mình đã nói đúng, nở nụ cÆ°á»i đắc ý, nói tiếp:
- Câu thứ nhì lẽ ra không nên phân chia là m hai, phải Ä‘á»c suốt là “lạnh ra chảy đá khe từ nÆ°á»›câ€, ý là ... ý là ... nói má»™t cách Ä‘Æ¡n giản...
TÆ° Không Bảo cÆ°á»i khẩy:
- VÆ°Æ¡ng huynh đã dốt nát mà lại tá» ra ta đây. Từ nay vá» sau tốt hÆ¡n hãy chịu khó há»c hà nh thêm, kẻo bị ngÆ°á»i cÆ°á»i chê!
Thiết Biên Bức cÆ°á»i khan:
- Váºy ra TÆ° Không huynh còn cao minh hÆ¡n Æ°? TÆ° Không Bảo buông giá»ng nhạt nhẽo:
- Không dám nói là cao minh, nhÆ°ng Ãt ra cÅ©ng chẳng đến ná»—i Ä‘i Ä‘á»c ngược hai câu thÆ¡ ấy!
Thiết Biên Bức đỠmặt ấp úng:
- Äó thì... á»’! Tiểu đệ tháºt cẩu thả, thì ra là “nÆ°á»›c từ khe đá chảy ra lạnh, gió thoảng qua hoa phảng phất hÆ°Æ¡ngâ€, váºy thì... quá là đơn giản!
TÆ° Không Bảo cÆ°á»i khinh khỉnh:
- Hà m ý là sao?
Thiết Biên Bức không dám nói cà n nữa, bèn cÆ°á»i khan nói:
- à của Tư Không huynh là ...
- Hai câu thÆ¡ nà y là ám chỉ hai vị ma đầu tuyệt thế, má»™t là Tây Bắc Phong, còn ngÆ°á»i kia tiểu đệ không cần nói ra hẳn VÆ°Æ¡ng huynh cÅ©ng đã biết rồi!
VÆ°Æ¡ng Cá»u cÆ°á»i khan:
- Nháºn xét của tiểu đệ hoà n toà n giống nhÆ° TÆ° Không huynh, hoà n toà n giống... Bá»—ng sá»ng sốt reo lên:
- Ồ! Tư Không huynh hãy xem lưu danh bên dưới kìa!
TÆ° Không Bảo thót ngÆ°á»i, hai lão ma đồng thá»i lùi lại má»™t bÆ°á»›c, mặt mà y tái ngắt. Quả đúng là “ngÆ°á»i có danh, cây có bóngâ€, cái danh hiệu Hải Thiên Nhất Khách Cung Äại Khà đã khiến cho hai lão ma đầu nà y lá»™ vẻ khiếp hãi.
Nhạc Quần chợt nghe lòng khoan khoái, Ãt ra thì hai lão ma đầu nà y cÅ©ng đã thua trÆ°á»›c má»™t nÆ°á»›c.
Thiết Biên Bức đưa mắt nhìn Nhạc Quần:
- Tư Không huynh, chúng ta còn có việc cần, thôi đi nà o! Tư Không Bảo vỠtrấn tĩnh:
- Muộn rồi, đi thôi...
NgỠđâu Thiết Biên Bức VÆ°Æ¡ng Cá»u lại nắm giữ y lại:
- Tư Không huynh hãy xem những chữ nhỠở giữa kìa! Tư Không Bảo xem xong, đoạn nói:
- à của VÆ°Æ¡ng huynh là ... VÆ°Æ¡ng Cá»u nghiêm mặt:
- Äã là ý của Cung lão tiá»n bối thì chúng ta không thể bá» Ä‘i nhÆ° thế nà y được! TÆ° Không Bảo tần ngần:
- Hai tên tiểu tỠnà y có lẽ là môn nhân của hai lão ma đầu kia, nhưng cũng đã sắp chết rồi, chúng ta hà tất...
- TÆ° Không huynh lẽ ra phải biết tÃnh nết của Cung lão tiá»n bối... TÆ° Không Bảo rùng mình:
- Thôi được rồi! Tiểu đệ xin nghe Vương huynh!
“Phụt!†VÆ°Æ¡ng Cá»u nhổ toẹt má»™t bãi Ä‘á»m lên trán Nhạc Quần. Và TÆ° Không Bảo cÅ©ng phun má»™t bãi Ä‘á»m và o mÅ©i Vô Tâm.
- Tổ... mẹ... ngươi...
Giá»ng nói của Vô Tâm lạc hẳn, chỉ áºm á»±c nÆ¡i cổ há»ng. TÆ° Không Bảo tức giáºn sấn tá»›i trÆ°á»›c mặt Vô Tâm, giÆ¡ tay bổ xuống.
VÆ°Æ¡ng Cá»u vá»™i lá»›n tiếng cản:
- TÆ° Không huynh, Cung lão tiá»n bối chỉ bảo chúng ta chỉ nhổ chứ không há» bảo chúng ta giết, thôi ta Ä‘i nà o!
Hai lão ma đầu bá» Ä‘i. Nhạc Quần bởi căm háºn quá mức nên đã quên mất Ä‘iá»u mình đã dặn bảo Vô Tâm, hÆ¡i thở trở nên gấp rút, nhÆ° có thể đứt Ä‘oạn bất kỳ lúc nà o.
Trá»i đã há»ng sáng, hai ngÆ°á»i không há» nghe thấy má»™t tiếng thở than thÆ°Æ¡ng hại, cÅ©ng không há» trông thấy má»™t bá»™ mặt ghê rợn nà o, mà chỉ có tiếng gió rì rà o nhÆ° Ä‘ang thổn thức tiếc thÆ°Æ¡ng cho số pháºn hẩm hiu của hai kẻ sắp từ giã cõi Ä‘á»i.
Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng cá»±c Ä‘á»™, bá»—ng ngoà i xa lại xuất hiện má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t tá»›i rất nhanh, khinh công không dÆ°á»›i hai lão ma đầu vừa qua. Song Nhạc Quần hiểu rất rõ, cái chết đã là hẳn nhiên rồi, chi bằng nhắm mắt lại thì cà ng bình tâm hÆ¡n.
- Ha ha...
Tiếng cÆ°á»i rổn rảng của đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° hà ng ngà n mÅ©i kim nhá»n đâm và o con tim Nhạc Quần, bắt buá»™c chà ng phải mở bừng mắt ra nhìn, bởi kẻ nà y khi trông thấy cảnh tượng rùng rợn của hai ngÆ°á»i bị kẻ thù chôn sống đến chết mà có thể cÆ°á»i sảng khoái thế nà y, ắt hẳn là má»™t ngÆ°á»i cá»±c kỳ tà n bạo.
Gã ná» có thân hình phục phịch hệt nhÆ° má»™t cái lu tròn, chiếc áo dà i xám trên mình bẩn thỉu rách rÆ°á»›i, hai tay áo cứng Ä‘á» và bóng nhẵn, đôi má núng nÃnh không ngừng co giáºt.
Hai dòng nước mũi chảy lòng thòng, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên quệt lia lịa, Nhạc Quần giỠmới hiểu ra nguyên nhân đã khiến cho tay áo của y cứng bóng thế kia.
- Kẻ nà o là đồ đệ của Tây Bắc Phong?
Tiếng nói của y ngá»ng nghịu không rõ rà ng, Nhạc Quần sá»±c nghÄ© ra, ngÆ°á»i nà y chÃnh là Ngô Äại Thiệt Äầu Ngô LÆ°Æ¡ng, má»™t kẻ khét tiếng Ä‘á»™c ác.
- Ta đây!
Nhạc Quần và Vô Tâm cùng đáp má»™t lúc, bởi hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nháºn thấy Ngô Äại Thiệt Äầu mắt ngáºp hung quang, dÆ°á»ng nhÆ° không há» báºn tâm đến hai câu thÆ¡ kia.
Ngô Äại Thiệt Äầu Ngô LÆ°Æ¡ng lạng ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c mặt Nhạc Quần, nói:
- Có lẽ ngÆ°Æ¡i chÃnh là đồ đệ của Tây Bắc Phong đây!
- Tổ mẹ ngươi... Ta mới là ...
Ngô Lương quay lại quét mắt nhìn Vô Tâm:
- Trông bộ dạng của ngươi là biết không phải rồi! Vô Tâm cố hét lớn:
- NgÆ°Æ¡i có biết chữ không? Ngô LÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gằn:
- Tháºt không ngá» tên ngốc ngÆ°Æ¡i cÅ©ng khá có mắt tinh Ä‘á»i, Ngô đại gia đây chữ nghÄ©a biết không hÆ¡n mÆ°á»i ngón tay, kể nhÆ° ngÆ°Æ¡i đã Ä‘oán đúng rồi!
Nhạc Quần bỗng nói:
- Ngô LÆ°Æ¡ng, những chữ kia là do lão Hải Thiên Nhất Khách Cung Äại Khà lÆ°u lại đấy! Ngô LÆ°Æ¡ng giáºt nảy mình:
- Sao? Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i dám dối gạt lão phu Æ°? Nhạc Quần cÆ°á»i nhạt:
- Không tin thì thôi, lão có muốn biết trên ấy đã viết những gì chăng? Nhạc Quần Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa mảnh vải trắng Ä‘á»c:
- Äồ đệ của Tây Bắc Phong can đảm hÆ¡n ngÆ°á»i, võ công siêu quần, mặc dù đã bị lão phu chế ngá»± và sắp chết, song lão phu kÃnh nể y là má»™t báºc hảo hán, ngÆ°á»i nà o há»… gặp lại phải dáºp đầu lạy ba cái tháºt kêu để tá» lòng tôn kÃnh!
Ngô Lương tái mặt:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i không nói cà n đấy chứ? Nhạc Quần cÆ°á»i khẩy:
- Không tin thì thôi, nhÆ°ng nếu có háºu quả gì xảy ra thì kẻ nà y không chiu trách nhiệm đâu đấy!
Thá»›t thịt núng nÃnh trên má Ngô LÆ°Æ¡ng giáºt má»™t hồi, Ä‘oạn y nói:
- Ngô đại gia đây lạy là vì Cung lão tiá»n bối kêu lạy ngÆ°Æ¡i... Nói xong quả là quỳ xuống dáºp đầu lạy ba lạy kêu cồm cá»™p.
Nhạc Quần cảm thấy vô cùng khinh ghét, chẳng thèm ngó ngà ng đến y, định nhắm mắt lại, nà o ngỠđôi ngươi đã bị lồi ra, mà mắt không còn buông xuống được nữa, đầu nhức như búa bổ, cơ hồ muốn nổ tung.
Chà ng nghĩ, thế là hết?
Tuy nhiên, niá»m tin của chà ng vẫn vững nhÆ° bà n thạch, cảm thấy chết nhÆ° thế nà y Ãt ra cÅ©ng còn sung sÆ°á»›ng hÆ¡n Ngô Äại Thiệt Äầu sống trên cõi Ä‘á»i.
Thình lình, Ngô LÆ°Æ¡ng tung ngÆ°á»i lên, rút già y ra giáng và o hai má Nhạc Quần, “bốp, bốp, bốp, bốp†liên tục bốn cái, gÆ°Æ¡ng mặt vốn đã tÃm ngắt của chà ng láºp tức sÆ°ng húp.
“Bốp, bốp, bốp, bốpâ€, Vô Tâm cÅ©ng bị nháºn lãnh bốn cái. Y há miệng toan mắng chá»i, song tá»±a hồ lá»±c bất tòng tâm, hiện thá»i y cần hô hấp hÆ¡n là mắng chá»i kẻ khác.
- Tiểu cẩu, Ngô đại gia quỳ lạy là chuyện cơm bữa, song không phải các ngươi có thể tùy tiện nhìn thấy được đâu!
Y mang già y và o, hai cánh tay áo lại quơ lên quệt mũi, lắc lư thân hình phục phịch, miệng nghêu ngao hát bỠđi.
- Quay lại ngay!
Thốt nhiên má»™t giá»ng nói nữ vang lên từ sau lÆ°ng Nhạc Quần, tiếng nói hãy còn trẻ song rất oai nghiêm.
Ngô LÆ°Æ¡ng im bặt, quay phắt lại, thoáng ngẩn ngÆ°á»i, Ä‘oạn nhún vai buông tiếng cÆ°á»i vang, ngúc ngoắc thân hình quay lại nói:
- Hôm nay Ngô đại gia đây quả là số Ä‘á», nhan sắc tuyệt trần nhÆ° cô bé, tin rằng không thể nà o tìm được ở khu Bình Khang ngay trên sông Tần Hoà i!
Thiếu nữ ná» buông giá»ng nhạt nhẽo:
- Váºy Æ°? Theo ý của Ngô đại gia là đã chịu rồi phải không? Ngô LÆ°Æ¡ng khoái trá gáºt mạnh đầu:
- Tất nhiên, đừng thấy Ngô đại gia xoà ng xoà ng váºy đó, vạn lạng bạc chẳng đáng kể gì đâu. Cô bé muốn gì hãy nói Ä‘i nà o?
Thiếu nữ ná» cÆ°á»i khẩy, trầm giá»ng:
- Bổn cô nÆ°Æ¡ng muốn lão quỳ xuống đây! Ngô LÆ°Æ¡ng cÆ°á»i xởi lởi:
- NgÆ°á»i đẹp, tối đóng cá»a buông mà n, đừng nói là quỳ xuống, ngay nhÆ°...
Chỉ thấy bóng bạc nhấp nhoáng, liá»n thì mấy tiếng “bốp, bốp†giòn giã vang lên liên hồi, thế rồi Ngô LÆ°Æ¡ng quả là ngoan ngoãn, quỳ xuống trÆ°á»›c mặt Nhạc Quần. GÆ°Æ¡ng mặt y vốn đã phì ná»™n, sau mÆ°á»i mấy cái tát tai, đôi má sÆ°ng phồng lên hệt nhÆ° quả bong bóng.
Nhạc Quần giỠđã thấy rõ đối phÆ°Æ¡ng, ná»—i khoái trá vừa bừng dáºy trong lòng, liá»n tắt lịm lại ngay tức khắc. Chà ng chẳng những không thÃch, trái lại còn cho rằng sá»± xuất hiện của nà ng ta là cố ý sắp bà y, định tâm đến đây xéo nát lòng tá»± tôn cuối cùng của chà ng.
- Cô nương... cô nương là ...
“Bốpâ€, Ngô LÆ°Æ¡ng lại lãnh thêm cái tát tai nẩy lá»a, láºp tức im thin thÃt.
Thiếu nữ đó thì ra chÃnh là Phụng Hoà ng công chúa nhan sắc tuyệt trần trong bá»™ cung trang mà u xám bạc. Hiện tại đối vá»›i Nhạc Quần, nà ng chẳng khác nà o má»™t con rắn Ä‘á»™c khoác lên bên ngoà i lá»›p da xinh đẹp.
Chà ng háºm há»±c lạnh lùng nói:
- Nếu như nà ng đến đây là để hà nh hạ ta thì xin cứ tự tiện!
Phụng Hoà ng công chúa ngẩn ngÆ°á»i, nà ng nhìn gÆ°Æ¡ng mặt đã biến dạng đến thảm hại của chà ng, láºp tức lá»™ vẻ vô và n Ä‘au xót, vá»™i đặt cái giá» trúc xuống và nói:
- Äừng có hung hăng vá»›i ta nhÆ° váºy, ta đến đây là để cứu công tá» kia mà ? Nhạc Quần nghiến răng:
- Cứu ta? Thủ đoạn của nà ng tuy cao minh, song cũng chỉ có thể lừa dối ta được một lần trước khi ta chết thôi!
Phụng Hoà ng công chúa ra chiá»u Ä‘au khổ:
- Ta dừa lối công t� Bao gi�
Nhạc Quần rÃt lên vá»›i giá»ng khản đặc:
- Tiện nhân! NgÆ°Æ¡i tưởng mình là kẻ thông minh nhất trên cõi Ä‘á»i phải không? Hừ, ta thấy ngÆ°Æ¡i chÃnh là má»™t kẻ tá»± phụ thông minh đê hèn nhất. Kế mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i tuy khôn khéo, song cÅ©ng đã bị lá»™ tẩy rồi!
Phụng Hoà ng công chúa dÆ°á»ng nhÆ° cố nén niá»m phẫn uất và tức tưởi, sát khà giữa chân mà y dần gia tăng, vá»›i giá»ng lạnh nhạt nói:
- NgÆ°Æ¡i có tin ta hay không đó là việc cá nhân, sá»± có mặt của ta là để cứu ngÆ°á»i. Má»i sá»± chá» sau nà y hãy hay.
Thân hình nà ng khẽ run rẩy, chầm cháºm tiến đến gần Nhạc Quần. Nhạc Quần giáºn dữ gầm lên:
- Äứng lại! Ta không bao giá» cần đến sá»± cứu giúp của ngÆ°Æ¡i, trái tim của ngÆ°Æ¡i còn Ä‘á»™c ác hÆ¡n cả kẻ đã ám toán ta. Y chỉ có thể giết chết thể xác ta, còn ngÆ°Æ¡i thì lại muốn già y xéo lòng tá»± tôn và linh hồn ta!
Phụng Hoà ng công chúa lá»™ vẻ khÃch Ä‘á»™ng:
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i có trông thấy rõ không? Tôi là Phụng Hoà ng công chúa kia mà ! Nhạc Quần cÆ°á»i gằn:
- Hừ! Dẫu nà ng có lá»™t da thì ta cÅ©ng nháºn ra xÆ°Æ¡ng cốt. Nà ng có Ä‘i hay không? Nếu còn chÆ°a chịu Ä‘i khá»i đây thì ta sẽ mắng chá»i đấy!
Phụng Hoà ng công chúa tức tối hất mạnh đầu, tá»±a hồ sá»± chịu Ä‘á»±ng đã đến cá»±c Ä‘á»™, gằn giá»ng nói:
- Vì lẽ gì mà ngÆ°Æ¡i lại đối xá» vá»›i ta nhÆ° váºy chứ?
Sắc mặt Nhạc Quần cà ng thêm tệ hại hÆ¡n, chà ng biết mình chắc chắn phải chết trÆ°á»›c mặt nà ng ta, đó là điá»u duy nhất khiến chà ng không thể nhắm mắt, nên là m thinh không nói nữa.
Phụng Hoà ng công chúa lẩm bẩm:
- Lạ tháºt, ngÆ°Æ¡i quả là ngÆ°á»i quái lạ nhất thế gian nà y! Và cÅ©ng là má»™t kẻ tà n ác chuyên dằn vặt lòng tá»± ái của thiếu nữ. Ta đã từng dặn dò ngÆ°Æ¡i, khi nà o gặp khó khăn thì hãy treo kim hà bao ở trÆ°á»›c ngá»±c, tá»± khắc sẽ có ngÆ°á»i đến cứu, không ngá» ngÆ°Æ¡i...
Nhạc Quần không còn dằn nén được nữa, chà ng trừng to đôi mắt đỠquạch quát:
- Tiện nhân, nếu chẳng phải vì cái kim hà bao ấy, Nhạc Quần nà y tuy chỉ còn vá»n vẹn sống được ba hôm thì cÅ©ng có thể tá»± chá»n cho mình nÆ¡i chôn để chết. NgÆ°Æ¡i cho rằng ta chÆ°a đủ thê thảm hay sao?
- Sao?
Phụng Hoà ng công chúa sá»ng sốt, giá» má»›i hiểu ra nguyên nhân tức giáºn của Nhạc Quần, hấp tấp há»i:
- Chả lẽ kẻ ám toán đã cướp mất kim hà bao rồi ư?
Nhạc Quần nháºn thấy trả lá»i cÅ©ng bằng thừa, chỉ buông tiếng cÆ°á»i khẩy:
- Hứ!
- Kẻ ám toán công tỠlà ai?
- Nà ng không có mặt sao?
Phụng Hoà ng công chúa khẽ cau mà y lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể nà o là Hải Thiên Nhất Khách Cung Äại Khà được!
Nhạc Quần cảm thấy đầu óc lùng bùng, thị tuyến cÅ©ng mÆ¡ hồ, chà ng biết không thể nà o chịu Ä‘á»±ng được hÆ¡n ná»a giá» nữa.
Phụng Hoà ng công chúa đảo tròn mắt thở dà i:
- Nếu công tỠđã muốn chết thì ta cÅ©ng chẳng còn cách nà o hÆ¡n, dẫu sao cÅ©ng từng má»™t phen quen biết nhau. TrÆ°á»›c khi chết cÅ©ng nhÆ° lúc công tá» còn sống, ta muốn biếu cho công tá» má»™t Ãt phà tổn Ä‘i Ä‘Æ°á»ng đế chứng tá» tấc dạ chân thà nh!
Nà ng mở giá» trúc lấy ra má»™t xấp giấy tiá»n và ng bạc và má»™t bó nhang nhá» mà u hồng phấn. TrÆ°á»›c tiên nà ng đốt cháy xấp tiá»n và ng bạc, ánh lá»a lấp lóa đã xua tan bầu không khà giá lạnh, sau đó nà ng thắp nhang cắm ngay trÆ°á»›c mặt Nhạc Quần.
Lúc nà y ngay cả Ä‘au Nhạc Quần cÅ©ng không còn nháºn biết, chỉ có cảm giác nhÆ° sắp trút hÆ¡i thở cuối cùng, song tất cả má»i cá» chỉ của Phụng Hoà ng công chúa, chà ng thảy Ä‘á»u trông thấy rõ hết.
Từng là n khói nhang nghi ngút len và o mÅ©i, và o mắt cà ng là m tăng thêm niá»m phẫn háºn của chà ng, và nháºn thức cà ng thêm chÆ¡i vÆ¡i, đỠđẫn.
Lúc nà y sự hô hấp của Vô Tâm đã sắp đứt đoạn, những sợi tóc rối trên đầu cũng dựng đứng cả lên.
Phụng Hoà ng công chúa đi đến trước mặt Vô Tâm, đảo quanh một vòng, đoạn lại quay sang Nhạc Quần đi quanh một vòng.
Những dấu chân nÆ¡i nà ng Ä‘i qua Ä‘á»™t nhiên dâng cao lên hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c, sau đó nà ng tung chân đá Ngô LÆ°Æ¡ng Ä‘ang quỳ má»p dÆ°á»›i đất văng ra xa ngoà i mÆ°á»i trượng và quát:
- Cút mau!
Thân ngÆ°á»i Ngô LÆ°Æ¡ng lăn Ä‘i lông lốc. Gã lồm cồm bò dáºy, ôm đầu bá» chạy nhÆ° bị ma Ä‘uổi.
Xấp giấy tiá»n và ng bạc đã cháy rụi, tro tà n theo gió bay Ä‘i, bó nhang hồng cÅ©ng đã cháy được ná»a phần, song sắc mặt Phụng Hoà ng công chúa má»—i lúc cà ng thêm lạnh lùng.
Nhạc Quần cảm thấy hÆ¡i thở dần dần dá»… chịu hÆ¡n, dÆ°á»ng nhÆ° không khà đã có thể xuống đến buồng phổi, ná»—i căng nhức nÆ¡i mắt và mà ng nhÄ© cÅ©ng giảm Ä‘i khá nhiá»u, chà ng bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn Phụng Hoà ng công chúa, cảm thấy ánh mắt nà ng ngáºp đầu u uất.
- Tổ... mẹ... nó...
Cuối cùng thì tiếng chá»i mắng của Vô Tâm cÅ©ng đã báºt lên. Sá»± chuyển biến Ä‘á»™t ngá»™t ấy đã khiến Nhạc Quần bà ng hoà ng sá»ng sốt, song chà ng biết, Phụng Hoà ng công chúa không há» Ä‘á»™ng chạm đến ngÆ°á»i y, váºy thì mầm sống ấy do đâu mà nảy nở?
Nhạc Quần đưa mắt nhìn những dấu chân nổi lên cao. Chà ng chợt hiểu ra và thốt lên:
- ChÃnh nà ng đã cứu chúng tôi Æ°?
Phụng Hoà ng công chúa háºm há»±c trừng mắt nhìn chà ng, Ä‘oạn xách lấy giá» trúc tha thÆ°á»›t bá» Ä‘i, chốc lát đã khuất dạng.
Äầu óc Nhạc Quần chợt lóe lên, nháºn thấy mùi khói nhang có vẻ quái dị, hÃt và o trong buồng phổi dÆ°á»ng nhÆ° không há» tan Ä‘i, mà lại len và o trong kỳ kinh bát mạch.
Nhạc Quần bất giác thầm reo lên:
- Nà ng đã cứu sống ta rồi!
Và cái trừng mắt háºm há»±c của Phụng Hoà ng công chúa trÆ°á»›c lúc bá» Ä‘i đã khiến chà ng tỉnh ngá»™. Má»™t kẻ ban Æ¡n để lấy lòng dứt khoát không bao giá» giải cứu ngÆ°á»i bằng cách ấy, hay là ta đã nghi oan cho nà ng?
- Vô Tâm huynh cảm thấy thế nà o rồi?
Lạ tháºt, má»— dÆ°á»ng nhÆ° đã sống lại rồi! Tiểu tá», nà ng kia là ai váºy?
- Phụng Hoà ng công chúa!
- NgÆ°Æ¡i từng bảo đã bị thua dÆ°á»›i tay má»™t nữ nhân, chÃnh là nà ng ta Æ°? Nhạc Quần thở dà i:
- Không, hiện tại chÆ°a thể khẳng định được! Tại hạ có quan niệm không bao giá» chịu Æ¡n kẻ khác mà không Ä‘á»n đáp, và cÅ©ng không bao giỠđể cho kẻ khác bỡn cợt. Rất có thể nà ng ta là ngÆ°á»i bạn tốt nhất, và cÅ©ng có thể là kẻ thù địch ghê gá»›m nhất của chúng ta.
Vô Tâm ngơ ngác:
- Mỗ chẳng hiểu ngươi nói gì cả! Nhạc Quần lẩm bẩm:
- Giả sá» nà ng ta là bạn, thì tình bạn nà y chẳng khác nà o ánh sáng của má»™t ngá»n nến, xung quanh cà ng tối Ä‘en thì ánh sáng của nó cà ng rạng tá». Nếu nhÆ° nà ng ta là kẻ thù, ắt hẳn là má»™t kẻ địch khó đối phó nhất.
Nhạc Quần thá» váºn chân khÃ, cảm thấy vô cùng thông suốt, cuồn cuá»™n nhÆ° dòng thác đổ, bèn nhún mình, đất cát quanh ngÆ°á»i láºp tức văng bắn ra xa. Chà ng vá»t má»™t cái lên cao hÆ¡n trượng, hạ xuống trÆ°á»›c mặt Vô Tâm.
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i đừng Ä‘á»™ng thủ, để má»™t mình má»— thá» xem!
“Ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, thân hình Vô Tâm nhÆ° má»™t trái pháo thăng thiên khổng lồ theo đất cát vá»t ra khá»i hố.
Hai ngÆ°á»i cùng lẳng lặng nhìn nhau. Chết tuy không đáng sợ, nhÆ°ng sau khi thoát ra từ bên bá» cái chết thì cÅ©ng có má»™t niá»m cảm xúc bùi ngùi khó tả. Nhất là Nhạc Quần. Chà ng nhÆ° vừa trải qua má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Chỉ vá»n vẹn chÆ°a đầy ná»a tháng, đã phải nếm trải biết bao gian hiểm ở Ä‘á»i, sá»± sống đến quá Ä‘á»™t ngá»™t đã khiến chà ng đâm ra bồi hồi cảm khái.
- o O o -
Hết hồi 7
|
21-09-2008, 08:50 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 8 Äá»™c y cải tạo ngÆ°á»i sống
Bá»—ng có tiếng trống kèn từ xa vá»ng lại, năm chiếc kiệu rá»±c rỡ lÆ°á»›t nhanh tá»›i, tám gã thổi kèn đánh trống vừa chạy vừa nổi nhạc, hết sức nhanh nhẹn.
Thân pháp của tám gã trong phÆ°á»ng bát âm và các đại hán khiêng kiệu chứng tá» há» là cao thủ võ lâm. Trên Ä‘á»i chẳng thiếu chi chuyện lạ kỳ, song cao thủ võ lâm mà lại là m kiệu phu và thổi kèn đánh trống thì không phải chuyện thÆ°á»ng. Cà ng khác thÆ°á»ng hÆ¡n nữa là trong số năm chiếc kiệu, má»™t chiếc trên bốn góc có khắc hình rồng hết sức sinh Ä‘á»™ng, ngoà i ra bốn chiếc kia là hình chim phụng hoà ng xòe cánh chá»±c bay.
Äây rõ rà ng là kiệu cÆ°á»›i của tân lang và tân nÆ°Æ¡ng. Nếu chiếc có chạm hình rồng là tân lang thì chim phụng hẳn là tân nÆ°Æ¡ng, váºy nghÄ©a là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cùng lúc cÆ°á»›i những bốn vợ.
Äiá»u nà y tuy kỳ lạ, nhÆ°ng không có nghÄ©a là chÆ°a từng có, bởi trên cõi Ä‘á»i vốn thiên kỳ vạn lạ. Có Ä‘iá»u là từ trong kiệu lại phát ra tiếng khóc tỉ tê má»›i tháºt chuyện khó hiểu.
Vô Tâm báºt cÆ°á»i nói:
- Tiểu tá», gã nà y không chê nhiá»u, cùng má»™t lúc cÆ°á»›i những bốn cô!
Nhạc Quần nhún vai lặng thinh, nhổ hai nhánh cây lên và gỡ mảnh vải trắng kia xuống xếp lại cất và o lòng, song ánh mắt chà ng chung quy vẫn không rá»i khá»i năm chiếc kiệu hoa kia.
Tám gã kèn trống chỉ Ä‘Æ°a mắt há» hững nhìn Nhạc Quần và Vô Tâm, tá»±a hồ chÆ°a nháºn ra thân pháºn khác thÆ°á»ng của há», bởi hai ngÆ°á»i lúc nà y mình đầy bụi đất, hệt nhÆ° hai ngÆ°á»i nông dân hay tiá»u phu. Cả Ä‘oà n nhanh chóng lÆ°á»›t ngang qua hai ngÆ°á»i, thoáng chốc đã Ä‘i xa.
Nhạc Quần bỗng thoáng chau mà y nói:
- Vô Tâm huynh thấy không! Nhóm ngÆ°á»i nà y tháºt lạ lùng!
- Có lẽ là ngÆ°á»i trong võ lâm!
- Trong bốn chiếc phụng kiệu Ä‘i sau Ä‘á»u vá»ng ra tiếng khóc, dÆ°á»ng nhÆ° bốn tân nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u có tâm sá»± rất bi thÆ°Æ¡ng, song lại không dám khóc to!
- Phụ nữ xuất giá lẽ dÄ© nhiên Ä‘á»u có phần bịn rịn vá»›i gia đình và mang tâm trạng lo sợ, đó là chuyện thÆ°á»ng tình.
Nhạc Quần nhoẻn miệng cÆ°á»i:
- Tháºt không ngá» sá»± hiểu biết của Vô Tâm huynh cÅ©ng chẳng phải là Ãt. Äi nà o, chúng ta hãy theo sau xem thá»!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i theo từ xa, suốt ná»a ngà y trá»i mà năm chiếc kiệu kia chỉ dừng lại nghỉ chốc lát, rồi lại tiến vá» hÆ°á»›ng đông bắc, cho mãi gần tối má»›i đến vùng phụ cáºn núi Äồng Bách nÆ¡i ranh giá»›i Ngạc Dá»±.
Vô Tâm nhăn nhó nói:
- Tiểu tá», chúng ta cứ Ä‘i theo há» riết để là m gì kia chứ? Má»— đói bụng lắm rồi đấy! Nhạc Quần cÆ°á»i giả lả:
- Äã sắp đến nÆ¡i rồi. Tại hạ nháºn thấy năm chiếc kiệu nà y có Ä‘iá»u lắt léo chi đây. Vô Tâm huynh nhịn đói má»™t ngà y thì có sao đâu?
Khi và o thâm sÆ¡n, năm chiếc kiệu lại cà ng tăng nhanh tốc Ä‘á»™, khoảng canh đầu và o đến thung lÅ©ng. PhÆ°á»ng kèn trống cÅ©ng đã ngÆ°ng nghỉ từ lâu, nên tiếng khóc trong kiệu lại cà ng nghe rõ hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng trong thung lÅ©ng quanh co khúc khuá»·u, Ä‘i được chừng ba dặm, bá»—ng xuất hiện má»™t sÆ¡n cốc. Giữa rừng cây um tùm, nếu không nhìn kỹ chẳng những không thấy được lầu các nÆ¡i đáy cốc, mà e rằng ngay cả Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cÅ©ng chẳng tìm được.
Năm chiếc kiệu hoa Ä‘i nhanh tá»›i trÆ°á»›c khu trang viên ná», song không há» thấy có đèn treo hoa kết, mà cÅ©ng chẳng có vẻ gì là sẽ tổ chức ngà y đại há»· cả. Cánh cổng lá»›n lặng lẽ mở ra cho năm chiếc kiệu tiến và o rồi láºp tức đóng lại ngay.
Nhạc Quần quay sang Vô Tâm cÆ°á»i nói:
- Thế nà o? Vô Tâm huynh, trang viện nà y hẳn là hiểm địa võ lâm, chúng ta đà nh đi và o bằng lối sau thôi!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i vòng sang háºu viện. Bốn bá» im phăng phắc, dÆ°á»ng nhÆ° trang viện cÅ©ng nhÆ° má»™t ngôi cổ má»™, cÆ¡ hồ có thể nghe được tiếng sinh trưởng của cây cá».
Nhạc Quần xốc nách Vô Tâm, nhÆ° má»™t là n khói nhẹ lÆ°á»›t qua bức tÆ°á»ng cao cỡ bốn trượng, hạ xuống, ngay giữa má»™t khoảnh rừng trúc. Trong trang viện quá Æ° tÄ©nh lặng, dÆ°á»ng nhÆ° không há» có mảy may sinh khÃ.
Trên lầu các phÃa xa thấp thoáng ánh đèn, hệt nhÆ° tại sà o huyệt của lÅ© ma quái trong truyện thần thoại.
Nhạc Quần đặt tay lên vai Vô Tâm thấp giá»ng nói:
- Khinh công của Vô Tâm huynh quá kém, dá»… bị phát giác. Äể má»™t mình tại hạ và o được rồi, hãy ở đây chá», tuyệt đối không được Ä‘i đâu nhé!
Nói Ä‘oạn, ra khá»i rừng trúc, phi thân vá» phÃa ngôi lầu cao có ánh đèn. Ngôi lầu nà y gồm có ba tầng, nhÆ°ng chỉ tầng thứ ba là có ánh đèn, song không há» có chút tiếng Ä‘á»™ng.
Nhạc Quần cất ngÆ°á»i vá»t lên đến mái hiên tầng thứ nhất, thân hình đảo ná»a vòng tròn rồi vá»t thẳng lên tầng thứ ba. Trong ngoà i Ä‘á»u im lặng nhÆ° tá», chỉ có ánh đèn là còn toát ra chút sinh khÃ.
Vầng trăng lạnh vén mây thò mặt ra, soi ánh sáng nhà n nhạt xuống mặt đất.
Nhạc Quần rón rén đến sát cá»a sổ, chá»c thủng giấy dán nhìn và o, bất giác lạnh ngÆ°á»i, toà n thân nổi gai ốc.
Trong phòng chỉ có má»—i ngá»n đèn dầu leo lét, đồ đạc bà i trà khá lá»™ng lẫy, má»™t thi thể Ä‘Ã n ông còn trẻ nằm ngá»a trên giÆ°á»ng ngay đối diện chà ng. NgÆ°á»i nà y mặt và ng nhÆ° nghệ, vóc dáng trung bình, có lẽ chết đã mấy hôm. Khuôn mặt ngÆ°á»i thanh niên ấy khá tuấn tú. Äiá»u lạ lùng là gia đình già u thế nà y có ngÆ°á»i chết mà lại không có má»™t thân nhân canh giữ thi thể, và cÅ©ng chẳng có ngÆ°á»i đốt giấy tiá»n và ng bạc.
Kỳ lạ hÆ¡n nữa là bên cạnh giÆ°á»ng có đặt má»™t chiếc bà n con, bên trên có má»™t chiếc mâm gá»— Ä‘á»±ng đầy nà o dao, kéo, kim, kẹp v. v... sáng choang không má»™t vết bụi.
Nhạc Quần ngây ngẩn nhủ thầm:
- Quái lạ tháºt! Trong năm chiếc kiệu kia chẳng rõ là ai, sao không thấy ngÆ°á»i nà o cả, mà chỉ có má»—i cái thi thể nà y thế nhỉ?
“Phạch, phạch, phạchâ€, Nhạc Quần giáºt nảy mình, láºp tức Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa phát ra tiếng Ä‘á»™ng. Chà ng cÆ¡ hồ không dám tin và o mắt mình, thì ra dÆ°á»›i gầm chiếc bà n còn có hai con gà trống bông to lá»›n, đã bị trói chặt chân và cánh.
Má»i sá»± tháºt là khó hiểu, chà ng suy nghÄ© mãi vẫn chẳng tà i nà o liên kết được vá»›i năm chiếc kiệu hoa kia. Thế nhÆ°ng, cà ng không lý giải được thì lại cà ng thúc đẩy thêm tÃnh tò mò.
Cuối cùng, bầu không khà chết lặng cÅ©ng bị phá vỡ bởi tiếng bÆ°á»›c chân nhẹ nhÆ° u linh. Nhạc Quần lắng tai nghe. DÆ°á»ng nhÆ° tiếng Ä‘á»™ng vang lên từ phÃa thang lầu.
Quả nhiên, tại đầu cầu thang xuất hiện hai bóng ngÆ°á»i, ngÆ°á»i thứ nhất tuổi trạc ngÅ© tuần, mà y dà i miệng rá»™ng, da mặt hồng hà o, mặc áo bát quái và tay cầm má»™t chiếc quạt lông to tÆ°á»›ng. NgÆ°á»i thứ nhì vóc dáng cao to, mặt ngá»±a, mắt ó, lÆ°ng giắt má»™t chiếc cuốc Ä‘Ã o thuốc.
Nhạc Quần sững sỠthầm nhủ:
- Thánh Thủ Gia Cát Tây Môn Khai là má»™t cao thủ hiệp danh vang lừng, sao lại Ä‘i cùng vá»›i Äá»™c Biển ThÆ°á»›c Quảng Sâm thế nà y?
Chỉ nghe Tây Môn Khai nói:
- Quảng huynh, má»i sá»± đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, phải chăng có thể láºp tức Ä‘á»™ng thủ?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c đảo mắt nhìn:
- Còn bốn mỹ nữ kia đâu?
- Ở đây!
Thánh Thủ Gia Cát vén tấm trải giÆ°á»ng lên, lôi ra bốn cái xác thiếu nữ, Ä‘oạn nói tiếp:
- Quảng huynh thấy bốn thiếu nữ nà y được chăng?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c ngắm nghÃa má»™t hồi, Ä‘oạn Ä‘Æ°a tay chỉ, giá»ng âm trầm nói:
- Lông mà y của ngÆ°á»i nà y, da mặt của ngÆ°á»i nà y, còn mắt và mÅ©i của ngÆ°Æ¡i kia! Nhạc Quần cà ng thêm thắc mắc hÆ¡n, thầm nhủ:
- Tháºt ra hỠđịnh giở trò trống gì thế nhỉ?
Thánh Thủ Gia Cát xoa hai tay và o nhau xuýt xoa:
- Quảng huynh quả là báºc thần y, thủ thuáºt có thể nói là vô tiá»n khoáng háºu! Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÆ°á»i u ám:
- Tây Môn huynh, Ä‘iá»u kiện giữa chúng ta là ... Thánh Thủ Gia Cát nghiêm mặt:
- Tiểu đệ không bao giỠquên đâu! Sau khi thà nh sự, Quảng huynh sẽ có một phần.
Hiển nhiên hai ngÆ°á»i Ä‘ang có má»™t cuá»™c giao dịch, há» cùng nhìn nhau cÆ°á»i há»™i ý. Äá»™c Biển ThÆ°á»›c lấy từ trong lòng ra và i lá» thuốc đặt lên bà n, sau đó cầm con dao nhá» sắc bén trong mâm gá»— Ä‘i đến cạnh giÆ°á»ng.
- Giải phẫu cho ngươi chết ư?
Nhạc Quần rúng Ä‘á»™ng cõi lòng. Tuy biết rằng y thuáºt của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c quán tuyệt thiên hạ, song ngay nhÆ° bản thân Hoa Äà hay Biển ThÆ°á»›c tái sinh cÅ©ng không cách nà o cứu sống được ngÆ°á»i đã chết. Cái mà ngÆ°á»i Ä‘á»i gá»i là “cải tá» hoà n sinh†chẳng qua là chỉ ngÆ°á»i sắp chết chứ không phải là ngÆ°á»i đã chết rồi.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!†Äá»™c Biển ThÆ°á»›c dùng dao nhá» rạch mấy cái nÆ¡i sau mang tai thi thể thanh niên ná», sau đó láºt da lên, “xoẹt†má»™t tiếng xẻo Ä‘i.
Nhạc Quần kinh hãi đến mức suýt nữa đã buá»™t miệng rú lên. Lúc nà y chà ng đã lá» má» Ä‘oán ra được há» Ä‘ang định là m gì, song không biết mục Ä‘Ãch ra sao?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c tức khắc đổi ngay má»™t con dao to hÆ¡n, “xoẹt†má»™t tiếng, lại xẻo Ä‘i chiếc mÅ©i vá»›i Ä‘á»™ng tác rất nhanh và khéo. Sau đó Ä‘i đến cạnh má»™t thiếu nữ, xẻo lấy cái mÅ©i xuống, rồi dùng dao gá»t bằng, đặt và o vị trà cái mÅ©i vừa xẻo Ä‘i từ thi thể thanh niên ná».
Nhạc Quần nghe lòng vô cùng căm giáºn, nhÆ°ng sau khi nháºn ra bốn thiếu nữ ná» quả tháºt đã chết, bèn cố nén lá»a giáºn tiếp tục theo dõi.
Äá»™ng tác của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c rất Ä‘iêu luyện, chỉ chốc lát đã lá»™t bá» da mặt của má»™t thiếu nữ khác, cÅ©ng rịt thuốc và o và thay cho thi thể ná».
Y thở phà o rồi nói:
- Mái tóc, lông mà y, da mặt và mÅ©i Ä‘á»u đã thay rồi, giá» chỉ còn lại đôi mắt... Thánh Thủ Gia Cát nhẹ gáºt đầu:
- Äúng thế, chỉ còn đôi mắt nữa thôi! Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÆ°á»i nham hiểm:
- Äôi mắt là bá»™ pháºn trá»ng yếu nhất của má»™t mỹ nam tá», nếu có gì trở ngại thì kể nhÆ° hoà n toà n hoà i công...
Thánh Thủ Gia Cát dÆ°á»ng nhÆ° đã hiểu thâm ý của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c, nhÆ°ng vẫn giả vá» không hiểu, cÆ°á»i khan nói:
- Vá»›i y há»c tuyệt thế của Quảng huynh, ắt hẳn thà nh công má»™t cách thuáºn lợi thôi! Äá»™c Biển ThÆ°á»›c liếc nhanh đối phÆ°Æ¡ng, Ä‘oạn Æ¡ há» nói:
- Kỳ thực tiểu đệ cũng không nắm chắc lắm, nếu không xong giỠđây bắt buộc phải chịu thua.
Thánh Thủ Gia Cát vá»™i cÆ°á»i giả lả nói:
- Quảng huynh cứ cố hết sức mình, nếu có Ä‘iá»u chi cần thiết xin hãy cho biết để cùng nhau thÆ°Æ¡ng lượng!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c nhếch môi cÆ°á»i:
- Tây Môn huynh chá»› hiểu lầm, nếu tiểu đệ không cố hết sức mình thì hà tất chấp thuáºn, thế nhÆ°ng... thế nhÆ°ng...
Thánh Thủ Gia Cát như thể bị cua kẹp, nếu không bỠtay xuống nước thì chẳng tà i nà o thoát được, đà nh cố nén lòng nói:
- Quảng huynh chá»› khách sáo, có Ä‘iá»u chi khó khăn xin cứ cho biết! Äá»™c Biển ThÆ°á»›c vá» vÄ©nh:
- Tiểu đệ Ä‘ang cần má»™t món tiá»n, có Ä‘iá»u là nêu ra trong lúc nà y thì tháºt ái ngại, cho nên... Ôi! Bá» qua Ä‘i thôi!
Thánh Thủ Gia Cát liá»n thò tay và o lòng lấy ra má»™t xấp ngân phiếu, rút ra mÆ°á»i tấm và nói:
- Äây là má»™t ngà n lạng bạc nén, và đá»u là ngân phiếu đáng tin cáºy cả. Äá»™c Biển ThÆ°á»›c mỉm cÆ°á»i:
- Tây Môn huynh đã khảng khái nhÆ° váºy thì tiểu đệ cÅ©ng chẳng khách sáo là m gì. Tiểu đệ cần đến năm ngà n lạng kia.
Thánh Thủ Gia Cát chẳng há» chau mà y, láºp tức rút thêm mÆ°á»i tấm ngân phiếu nữa nhét và o tay Äá»™c Biển ThÆ°á»›c và nói:
- Quảng huynh đã có khó khăn sao không nói sớm? Quảng huynh cũng khách sáo quá đi!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c chẳng há» xem lại, nhét ngay và o bá»c:
- Không phải tiểu đệ khách sáo đâu, chẳng qua chợt nghĩ tới nên sẵn dịp nói ra thôi, với giao tình giữa hai ta thì nêu ra lúc nà o mà chả được. Tây Môn huynh thấy có đúng chăng?
Vừa nói y đã bắt đầu Ä‘á»™ng thủ, co hai ngón tay móc và o mắt thi thể ná», đôi mắt láºp tức được lấy ra. Sau đó, y móc lấy đôi mắt của má»™t thiếu nữ khác lắp thay và o, lại rắc lên má»™t Ãt thuốc bá»™t, Ä‘oạn nói:
- Tây Môn huynh, đại công đã thà nh, giỠđây đến lượt là m cho hắn sống lại!
Nhạc Quần bà ng hoà ng. Dá»i đổi ngÅ© quan đã là vô tiá»n khoáng háºu rồi, váºy mà còn có thể là m cho ngÆ°á»i chết sống lại nữa.
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c giÆ¡ tay vá»— mấy mÆ°Æ¡i cái lên thi thể thanh niên, Ä‘oạn lại móc ra má»™t viên dược hoà n, vạch miệng bá» và o. Sau đó kéo má»™t tấm má»n trắng phủ lên thi thể.
Nhạc Quần bán tin bán nghi, bởi hiện tại thi thể ấy vẫn chÆ°a Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Thế nhÆ°ng giỠđây chà ng cÅ©ng đâm ra nghi ngá» vá» nhân cách của Thánh Thủ Gia Cát. Hiển nhiên bốn thiếu nữ nà y chÃnh là những ngÆ°á»i đã khóc lóc trong kiệu hoa, đến đây lúc còn sống, giá» chẳng những đã chết mà còn bị lấy mất ngÅ© quan. Còn thanh niên ná», phải chăng sau khi đến đây má»›i chết thì chà ng chẳng rõ, thế nên Nhạc Quần cho rằng nhân cách của Thánh Thủ Gia Cát cÅ©ng chẳng khác gì Äá»™c Biển ThÆ°á»›c.
Chỉ nghe Äá»™c Biển ThÆ°á»›c lại nói:
- GiỠđây đến lượt tạo ra một xú nữ! Thánh Thủ Cát nói:
- Quảng huynh cÅ©ng biết đấy, hai vị công chúa ấy tầm mắt cao lắm, những nam nhân tuấn mỹ thông thÆ°á»ng há» chẳng thèm đếm xỉa đến đâu. Phen nà y cuá»™c giải phẫu tuy đã thà nh công, nhÆ°ng chẳng rõ có chắc chắn hay không?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c ra vẻ tá»± tin:
- Tây Môn huynh đã chá»n má»™t nam bốn nữ nà y ngót hÆ¡n má»™t năm trá»i. GiỠđây những bá»™ pháºn đẹp nhất của hỠđã được lắp ráp và o nhau. Nếu nhÆ° má»™t mỹ nam tá» thế nà y mà còn không được tuyển chá»n thì tiểu đệ dám cam Ä‘oan trên cõi Ä‘á»i nà y chẳng còn ai là m há» vừa ý nữa.
Thánh Thủ Gia Cát cÆ°á»i giả lả:
- Quảng huynh nói không sai, trừ phi há» suốt Ä‘á»i ở góa, bằng không thì chẳng thể nà o tìm được má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o khác tuấn mỹ hÆ¡n nữa! Còn nữ nhân xấu xà kia chẳng qua chỉ là món quà phụ. Nhị công chúa đã bảo tiểu đệ tìm cho má»™t phụ nữ xấu xà nhất trên Ä‘á»i. Theo lá»i căn dặn của Quảng huynh, tiểu đệ đã chuẩn bị hai con gà trống bông rồi, chẳng hay Quảng huynh cần gà để là m gì?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÆ°á»i kiêu ngạo:
- Không há» có tiêu chuẩn vá» má»™t ngÆ°á»i phụ nữ xấu xà nhất trên Ä‘á»i. Có thể chúng ta cho là xấu, mà kẻ khác lại từng gặp ngÆ°á»i xấu hÆ¡n. Do đó, muốn cho công chúa vui lòng, Ä‘Ã nh phải cất công tá»± mình tạo ra má»™t ngÆ°á»i!
Thánh Thủ Gia Cát hớn hở:
- À, phải phải. Váºy thì Quảng huynh hãy Ä‘á»™ng thủ ngay Ä‘i!
Nhạc Quần lại cà ng tin chắc rằng, vị Thánh Thủ Gia Cát Tây Môn Khai hiệp danh lừng lẫy nà y chÃnh là má»™t kẻ ẩn ác dÆ°Æ¡ng thiện, tâm cÆ¡ của y dÆ°á»ng nhÆ° chẳng kém gì Quảng Sâm.
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÆ°á»i nói:
- Xin Tây Môn huynh hãy lột hết áo quần của thiếu nữ xấu xà nhất giùm cho!
Thánh Thủ Gia Cát láºp tức tuân lá»i lá»™t bá» hết y phục của thiếu nữ ná». Nhạc Quần hết sức lấy là m lạ, song vì có liên quan đến hai vị công chúa nà o đó, khiến chà ng nghÄ© đến Phụng Hoà ng công chúa và Khổng TÆ°á»›c công chúa, nên cần phải kiên nhẫn mà xem xét cho rõ rà ng.
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c lại từ trong mâm gá»— chá»n lấy má»™t con dao nhá» nhất và nói:
- Tây Môn huynh, thủ thuáºt lần nà y cà ng phải nhanh hÆ¡n, tuyệt đối không được cháºm trá»…, tiểu đệ bảo nhổ lông gà là Tây Môn huynh phải nhổ tháºt nhanh và trao cho tiểu đệ, nếu chân lông mà nguá»™i lạnh thì chắc chắn bị thất bại.
- Vâng! Quảng huynh, tiểu đệ nhất định y lá»i!
Äoạn láºp tức xách má»™t con gà lên, thủ thế sẵn sà ng nhÆ° Ä‘ang gặp đại địch.
Nhạc Quần suýt nữa đã báºt cÆ°á»i. Nếu không chứng kiến táºn mắt thì chà ng chẳng thể nà o tin được hai vị cao thủ võ lâm lại có hà nh Ä‘á»™ng kỳ dị và ná»±c cÆ°á»i đến thế.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!†Äá»™c Biển ThÆ°á»›c dùng con dao nhá» nhanh rạch sáu bảy Ä‘Æ°á»ng lên trên ngá»±c thiếu nữ ná», hô lá»›n:
- Lông ngắn trước ngực, nhanh lên!
Thánh Thủ Gia Cát láºp tức nhổ xuống má»™t chòm lông trÆ°á»›c ngá»±c con gà trống trao cho Äá»™c Biển ThÆ°á»›c. Äá»™c Biển ThÆ°á»›c đón lấy, hai tay lên xuống nhanh nhẹn nhÆ° cấy lúa, cắm những chiếc lông ngắn và o các Ä‘Æ°á»ng rạch rÆ°á»›m máu.
Cắm hết trÆ°á»›c ngá»±c, lại đến sau lÆ°ng, hai chân, rồi trên mặt. Sau cùng, lông Ä‘uôi dà i nhất được cắm và o mông. Chừng sau ná»a giỠđã cắm đầy khắp ngÆ°á»i. Thế là thiếu nữ đã trở thà nh má»™t quái váºt ngÆ°á»i không ra ngÆ°á»i mà gà cÅ©ng chẳng ra gà .
Thánh Thủ Gia Cát cố nén tá»± nãy giá», cuối cùng cÆ°á»i phá lên nói:
- Quảng huynh chẳng những là má»™t báºc thần y mà còn là má»™t thuáºt sÄ© vÄ© đại nữa. Sá»± sáng tạo vá» mặt y há»c thế nà y có thể kể là tiá»n vô cổ nhân, háºu vô lai giả!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c móc ra má»™t lá» thuốc to và nói:
- Tây Môn huynh, xin hãy rắc hết lá» thuốc nà y lên các Ä‘Æ°á»ng rạch, có lẽ sáng mai lên Ä‘Æ°á»ng được rồi!
Thánh Thủ Gia Cát láºp tức y lá»i là m theo, vừa rắc thuốc vừa nói:
- Quảng huynh, tiểu đệ cam Ä‘oan hai vị công chúa nhất định sẽ Æ°a thÃch con quái váºt nà y. NhÆ° váºy thì má»™t phen tâm huyết của hai ta má»›i không hoà i phÃ!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c lại lấy má»™t tấm má»m đắp lên mình quái váºt ná» và nói:
- Chẳng phải tiểu đệ huênh hoang, cuá»™c phẫu thuáºt to tát thế nà y ngoà i tiểu đệ ra không ai có thể là m nổi!
Thánh Thủ Gia Cát gáºt đầu:
- Lẽ dÄ© nhiên, nhÆ°ng mà võ công của tiểu tỠấy e rằng... Äá»™c Biển ThÆ°á»›c thản nhiên ngắt lá»i:
- Không hỠgì, chỉ cần công chúa vừa ý, võ công thấp một chút cũng chả sao. Tây Môn huynh nên biết rằng, hai tên chuẩn phò mã kia võ công cũng chưa hẳn là cao minh!
Nhạc Quần tin chắc hai vị công chúa ấy chÃnh là Phụng Hoà ng và Khổng TÆ°á»›c công chúa. Vá» phò mã thì chà ng nói má»›i chỉ gặp được má»™t, còn má»™t ngÆ°á»i há» Lục thì chÆ°a biết mặt mÅ©i ra sao?
Ngay khi ấy, Nhạc Quần bá»—ng nghe chung quanh có tiếng y phục lất phất rất khẽ. Chà ng quyết định chá»›p nhoáng, không là m kinh Ä‘á»™ng đến hai ngÆ°á»i bên trong, phải dẫn dụ mấy ngÆ°á»i nà y ra ngoà i trang và hạ thủ cấp tốc.
Chà ng láºp tức dùng thế Ngưỡng quan thiên tượng (ngá»a xem bầu trá»i) vá»t Ä‘i xa những mÆ°á»i tám trượng, đáp xuống trên mái nhà đối diện, ngoái lại nhìn, bốn đại hán Ä‘ang lao nhanh tá»›i.
Nhạc Quần lúc nà y nhÆ° thể má»™t chú mèo to đối vá»›i bốn gã chuá»™t nhắt, phải trêu cợt má»™t hồi rồi má»›i xé xác ăn tÆ°Æ¡i. Bởi lẽ chủ nhân chúng đã có thể là m má»™t thiếu nữ trở thà nh má»™t quái váºt dị hợm nhÆ° thế thì lòng dạ Ä‘á»™c ác đáng được kể là vô tiá»n tuyệt háºu.
Lại má»™t cái tung mình vượt ra khá»i bá» tÆ°á»ng, chà ng dá»± tÃnh dùng thủ pháp sấm sét hạ sát bốn tên nha trảo nà y, có lẽ hai cao thủ ở trên lầu chẳng thể phát giác được.
Bốn gã đại hán Ä‘á»u tuổi trạc tứ tuần, trong đó có hai ngÆ°á»i thân pháp rất cao, song má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có đặc Ä‘iểm riêng, má»™t bị thiếu mất tai trái, má»™t bị xẻo mất cằm.
Nhạc Quần trầm giá»ng:
- Bốn vị hẳn là bộ hạ của Thánh Thủ Gia Cát? Gã đại hán khuyết tai đáp:
- Không sai! Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i thì sao? Những kẻ tuổi trẻ trong Ä‘á»i nà y dám đến Ngá»a Long sÆ¡n trang nhiá»…u loạn, ngoà i môn hạ của má»™t hai vị ma đầu ra...
Nhạc Quần cÆ°á»i lạnh lùng:
- NgÆ°Æ¡i đã Ä‘oán đúng! Có lẽ má»™t ngÆ°á»i lúc sắp chết thì thông minh hÆ¡n bình thÆ°á»ng! Äại hán khuyết tai trầm giá»ng:
- Tháºt ra ngÆ°Æ¡i là môn hạ của ai?
Nhạc Quần chợt nảy ý bèn há» há»ng ngâm:
- Nước từ khe đá chảy ra lạnh, gió thoảng qua hoa phảng phất hương! (nguyên văn: Thủy tự thạch biên lưu xuất lãnh, phong tống lý hoa quá lai hương).
Hai gã đại hán bị khuyết táºt liá»n kinh hãi vá»™i và ng lùi sau ba bÆ°á»›c dà i. Gã mất cằm mặt mà y co giáºt má»™t hồi má»›i nói:
- NgÆ°Æ¡i... là môn hạ của Tây Bắc Phong? Nhạc Quần gằn giá»ng:
- Bất tất thêm và o hai tiếng môn hạ, ta chÃnh là Tây Bắc Phong đây! Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết đến nhân váºt “NÆ°á»›c từ khe đá chảy ra lạnh†chứ?
Gã đại hán khuyết tai mặt mà y nhăn nhúm, niá»m căm háºn cá»±c Ä‘á»™ đã khiến y quên mất sá»± giá rét của Tây Bắc Phong cất giá»ng âm Ä‘á»™c nói:
- Môn hạ của ngÆ°á»i ấy không có nam nhân, mà chỉ có phò mã, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i không giống phẩm cách của má»™t phò mã!
Nhạc Quần chợt hiểu. Thì ra câu “NÆ°á»›c từ khe đá chảy ra lạnh†là ám chỉ trưởng bối của hai nà ng công chúa kia, và hai gã đại hán khuyết táºt nà y hẳn là có thâm thù đại háºn vá»›i sÆ° môn mình!
Nhạc Quần buông giá»ng sắc lạnh:
- Trông các ngÆ°Æ¡i có vẻ căm há»n thế kia, hẳn là khi xÆ°a Tây Bắc Phong đã từng dạy cho các ngÆ°Æ¡i má»™t bà i há»c...
Hai gã đại hán kia vừa nghe đối phÆ°Æ¡ng là Tây Bắc Phong liá»n khiếp sợ đến mặt mà y tái ngắt, song hai gã đại hán khuyết táºt thì lại nhÆ° Ä‘iên cuồng lao tá»›i nói:
- Tiểu tá», khi xÆ°a ở trên núi Long Môn, lão quá»· kia...
Nhạc Quần chợt nhá»› lại sÆ° phụ đã từng nói trÆ°á»›c lúc lâm chung, khi xÆ°a ở trên núi Long Môn, trong khoảng thá»i gian nhắn ngủi trÆ°á»›c lúc trá»i sáng đã từng là m cho mÆ°á»i mấy tay cao thủ danh tiếng, má»—i ngÆ°á»i mất Ä‘i má»™t bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể.
Hai gã đại hán khuyết táºt nghiến răng ken két, quay sang hai gã đại hán khác gằn giá»ng nói:
- Tiến lên! NgÆ°á»i nà o dám chần chừ, hừ...
ChÆ°a dứt lá»i, tám luồng kình phong đồng thá»i bay ra, trong số có bốn luồng xoáy kình là của hai đại hán khuyết táºt, thế mạnh nhÆ° vÅ© bão.
Thế nhÆ°ng, Tây Bắc Phong há phải tầm thÆ°á»ng, Nhạc Quần nhếch môi cÆ°á»i nhạt, tung liá»n ra bốn chiêu Tiểu quá»· thôi ma, Quá»· ảnh thượng song, Âm quá»· thôi đăng và Quá»· ảnh trùng trùng. Chưởng lá»±c hùng háºu khủng khiếp cùng vá»›i thân pháp ảo diệu khôn lÆ°á»ng, khiến cho bốn gã đại hán bá»—ng cảm thấy toà n thân xÆ°Æ¡ng cốt rá»i rã nhÆ° sắp nhÅ©n ra.
“Bùng bùng!†Hai gã đại hán kia láºp tức văng ra ngoà i xa năm sáu trượng, có lẽ không há» nếm trải chút mùi Ä‘au Ä‘á»›n trÆ°á»›c khi hồn lìa khá»i xác.
Hai gã đại hán khuyết táºt cÆ¡ hồ nhắm mắt nÃn thở táºp trung hết toà n lá»±c đẩy ra bốn luồng xoáy kình kinh hồn, khiến những ngá»n cây to gần đó gãy đổ răng rắc và văng bay tứ phÃa, cát bụi mịt mù hệt nhÆ° dung nham từ núi lá»a phun ra.
“Bụp bụp†hai tiếng, dÆ°á»›i ná»a chiêu Quá»· há»a lân đăng, đầu lâu của hai gã đại hán khuyết táºt đã lún sâu và o trong lồng ngá»±c. Cả ngÆ°á»i chúng cÅ©ng bị lún sâu xuống đất hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c nên không ngã, thoạt nhìn không thể phân biệt được đâu là đầu, đâu là chân.
Nhạc Quần với bốn chiêu rưỡi đã hạ sát bốn tay cao thủ, lòng cũng bất giác cảm thấy bùi ngùi, thầm nhủ:
- Nếu nhÆ° mình không lấy chÃnh nghÄ©a là m chá»— dá»±a thì có khác nà o má»™t con dã thú hung tà n?
Hiện tại chà ng không có thì giỠđể mà lo liệu mấy cái thi thể kia, vá»™i quay trở lại cá»a sổ tầng lầu ba nhìn và o, bất giác rúng Ä‘á»™ng cõi lòng. Chà ng cÆ¡ hồ không dám tin và o mắt mình, tháºm chà còn hoà i nghi cả sá»± tồn tại của bản thân vá»›i hai tay cao thủ kia.
Thì ra thi thể thanh niên nỠđã sống lại rồi, sắc mặt và ng lệch giỠtrở nên trắng hồng nõn nuột.
Chẳng những thế, hãy xem, mà y, mÅ©i, mắt, chẳng bá»™ pháºn nà o mà không hoà n mỹ, hòa hợp vá»›i dáng vóc thanh mảnh. Nhạc Quần ngây ngẩn, chẳng rõ mình thua kém ngÆ°á»i ta đến mức Ä‘á»™ nà o?
Thanh niên ná» mắt long lanh ngồi cạnh Äá»™c Biển ThÆ°á»›c, còn Thánh Thủ Gia Cát thì chòng chá»c nhìn và o y, sau cùng buông tiếng thở dà i khÃch Ä‘á»™ng nói:
- Quảng huynh quả là thần nhân, tiểu đệ dẫu có cố gắng hết mức cũng chẳng thể tìm ra được một chút dấu vết!
Nà o ngá» Äá»™c Biển ThÆ°á»›c lại khẽ lắc đầu:
- Nếu không vì thá»i gian quá cấp bách, tiểu đệ còn có thể là m cho hoà n mỹ hÆ¡n nữa! Thánh Thủ Gia Cát kinh ngạc:
- Sao? Quảng huynh bảo y vẫn còn có khuyết điểm ư?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c khẽ thở dà i:
- Tiểu đệ nháºn thấy trên cõi Ä‘á»i bất kỳ má»™t ngÆ°á»i nà o thông minh cần cù đến mấy, dẫu có dốc hết tâm huyết cả Ä‘á»i cÅ©ng không thể nà o đạt đến trình Ä‘á»™ đăng phong tạo cá»±c. Chẳng qua là tiá»n nhân dùng để khÃch lệ lòng hÆ°á»›ng thượng của háºu nhân thôi, chứ trên thá»±c tế từ xÆ°a đến nay là m gì có ngÆ°á»i nà o đã đạt được đến mức Ä‘á»™ ấy, kể cả thánh nhân!
Thánh Thủ Gia Cát ra chiá»u khâm phục:
- Quảng huynh hãy cho biết xem y còn khiếm khuyết gì nữa?
- Äiá»u đó thì...
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c thoáng lưỡng lá»± rồi nói tiếp:
- Niá»m tin có thể là m tăng dÅ©ng khÃ, mà dÅ©ng khà lại là yếu tố thà nh công của má»i sá»± nghiệp. Nếu Tây Môn huynh đã nhất quyết tiến hà nh việc nà y thì tiểu đệ nói ra trong lúc nà y chỉ có hại chứ không có lợi. Thế nhÆ°ng...
NgÆ°ng giây lát, dÆ°á»ng nhÆ° không quá đặt kỳ vá»ng và o việc nà y, lão nói tiếp:
- Theo sá»± suy Ä‘oán của tiểu đệ, nếu tiểu tá» nà y lá»t được và o mắt xanh của nhị công chúa thì quá tốt, còn nhÆ° đại công chúa...
Thánh Thủ Gia Cát ngạc nhiên:
- Chả lẽ tầm mắt của đại công chúa lại còn cao hơn ư?
- Tây Môn huynh chẳng phải đã biết rồi mà còn há»i. Huynh cÅ©ng thừa biết phen nà y công khai chiêu khảo phò mã, chủ yếu là vì đại công chúa. Còn nhÆ° nhị công chúa có vừa lòng vị chuẩn phò mã kia hay không thì chẳng thể biết được, nhÆ°ng đủ thấy đại công chúa tuyệt đối không Æ°ng ý vị đại phò mã kia rồi!
Thánh Thủ Gia Cát lặng thinh, Nhạc Quần bèn thừa dịp nhìn xuống dÆ°á»›i đất, bất giác lòng rúng Ä‘á»™ng dữ dá»™i, thì ra con quái váºt ná»a ngÆ°á»i ná»a gà cÅ©ng đã sống lại rồi, Ä‘ang lăn lá»™n dÆ°á»›i đất đứng lên.
Äây quả là má»™t thủ Ä‘oạn, già y vò thể xác và linh hồn con ngÆ°á»i tà n bạo nhất. Má»™t con ngÆ°á»i trở thà nh gà . Không, phải nói là má»™t quái váºt không phải ngÆ°á»i mà cÅ©ng chẳng phải gà , để cho những ngÆ°á»i khác tha hồ nhạo báng là m vui, tháºt còn thua má»™t con gà chá»i tháºt sá»±.
Ná»—i căm tức của Nhạc Quần tháºt không sao diá»…n tả được, chà ng căm háºn luôn cả hai nà ng công chúa kia, bởi con quái váºt nà y là dá»± định biếu cho há» mua vui.
Vầng trăng khuyết đã khuất bóng sau rặng cây, không khà buổi bình minh cà ng lạnh dần lên, Nhạc Quần thỠđặt mình và o hoà n cảnh của quái váºt kia, chà ng bất giác nghe á»›n lạnh cả sống lÆ°ng.
NgÆ°á»i thanh niên ná» trÆ°á»›c sau vẫn chÆ°a hé môi nói lấy ná»a lá»i, song Nhạc Quần tin chắc rằng, má»™t ngÆ°á»i má»™t gà kia vốn thá»±c chÆ°a há» chết, chỉ là bị khống chế bởi má»™t thủ pháp đặc biệt hầu che mắt thiên hạ mà thôi.
Và gÆ°Æ¡ng mặt của ngÆ°á»i thanh niên ná» mặc dù đã thay đổi cả mà y mắt mÅ©i da, song Nhạc Quần vẫn cảm thấy quen quen, dÆ°á»ng nhÆ° đã từng gặp ở đâu váºy.
PhÆ°Æ¡ng đông hÆ¡i há»ng sáng, có lẽ đã gần canh năm rồi. Sau cùng quái váºt ná» cÅ©ng đã đứng lên, trong cổ há»ng phát ra âm thanh rất kỳ dị. Hiển nhiên nà ng ta đã bị phong tá»a á huyệt, không thể thốt nên lá»i, vẻ căm phẫn và khiếp hãi qua đôi mắt rÆ°á»›m lệ nằm sau lá»›p lông gà .
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c bá»—ng lên tiếng:
- Tây Môn huynh, sao giỠnà y vẫn chưa thấy đến nhỉ?
- Äã giao hẹn là vừa qua canh năm sẽ có xe đến đón, chắc cÅ©ng sắp đến rồi!
Thanh Thủ Chư Cát đi và o phòng trong lấy ra một cái bao bố to tướng và nói tiếp:
- Quảng huynh, phải bá» quái váºt nà y và o trong bao, đến rồi má»›i thả ra có thể khiến cho công chúa vui mừng bất ngá»!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c gáºt đầu:
- Không sai, cách ấy hay lắm...
Äá»™t nhiên, có tiếng bánh xe lá»c cá»c từ ngoà i trang vá»ng đến, hai cao thủ đồng thá»i ngÆ°ng thần lắng nghe. Thánh Thủ Gia Cát nói:
- Äến rồi, ta Ä‘i thôi!
Äoạn xách cái bao bố lên, lại quay sang ngÆ°á»i thanh niên nói:
- Hãy nhá»› kỹ, há» tên ngÆ°Æ¡i là Lý Tuấn, biệt hiệu Ngá»c Kim Cang, đến từ Tinh Tú Hải.
- Vâng!
Thanh niên ná» hết sức ngoan ngoãn Ä‘i theo hai ngÆ°á»i xuống lầu.
Nhạc Quần cÅ©ng tức khắc phi thân vá» phÃa cánh rừng trúc. Bấy giá» Vô Tâm Ä‘ang nôn nóng dáo dác nhìn quanh, trong tay cầm mấy chiếc bánh và miệng nhai ngồm ngoà m. Vừa nhác thấy Nhạc Quần y liá»n nói ngay:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i Ä‘i lâu thế, má»— quá đói nên đã lẻn và o nhà bếp kiếm chút gì ăn lót dạ. Nhạc Quần thầm phì cÆ°á»i nghÄ©:
- NgÆ°á»i nhÆ° Vô Tâm quả là sung sÆ°á»›ng, lúc nà o cÅ©ng ăn no ngủ say được, hồn nhiên vô tÆ° nhÆ° má»™t mảnh giấy trắng!
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i cÅ©ng ăn má»™t chút Ä‘i!
Vô Tâm chia ná»a phần bánh cho Nhạc Quần, còn lại bao nhiêu bá» và o miệng nhai lấy nhai để, loáng cái đã nuốt hết và o bụng.
Nhạc Quần đón lấy bánh nói:
- Hãy đi mau, phen nà y có trò hay để xem rồi! Vô Tâm ngạc nhiên:
- Tháºt ra là việc gì thế nà y?
- Äừng lên tiếng, lát nữa tá»± khắc sẽ thấy!
Hai ngÆ°á»i lÆ°á»›t ra ngoà i bá» tÆ°á»ng, vòng qua trÆ°á»›c cổng trang viện, ẩn thân trên má»™t ngá»n cây to phóng mắt nhìn. Chỉ thấy má»™t cá»— xe to bốn con ngá»±a kéo, thùng xe chẳng có cá»a nẻo chi cả, hệt nhÆ° má»™t rÆ°Æ¡ng to, Æ°á»›c tÃnh có thể chứa những hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i.
Trên cà ng xe có má»™t ông lão cầm lái, không nói năng mà cÅ©ng chẳng Ä‘á»™ng Ä‘áºy, mái tóc bạc tung bay theo gió.
Ba ngÆ°á»i từ trong cổng Ä‘i ra, chÃnh là Thánh Thủ Gia Cát, Äá»™c Biển ThÆ°á»›c và ngÆ°á»i thanh niên cải danh Lý Tuấn.
Khi đến sau cá»— xe, ba ngÆ°á»i chẳng biết là m thế nà o lên được, bởi hÆ°á»›ng Nhạc Quần không nhìn thấy sau cá»— xe, song chà ng nghÄ© hẳn là phải là có cá»a.
Ông lão đánh xe vung roi, cá»— xe láºp tức lao nhanh Ä‘i. Nhạc Quần cÅ©ng liá»n nắm tay Vô Tâm phóng xuống, ngấm ngầm Ä‘uổi theo.
Qua dấu bánh xe lăn trên mặt đất, trong thùng xe quyết không chỉ có ba bốn ngÆ°á»i, Nhạc Quần thầm nhủ:
- Chả lẽ còn có những thanh niên khác đi tuyển phò mã nữa ư?
- o O o -
Hết hồi 8
|
21-09-2008, 08:53 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 9 Táºp trung vẻ đẹp cả trong lẫn ngoà i
Cá»— xe to tiến thẳng vá» hÆ°á»›ng nam được và i mÆ°Æ¡i dặm thì Nhạc Quần phát hiện có chừng ba mÆ°Æ¡i cao thủ ngấm ngầm bảo vệ xung quanh. Cá»— xe chạy rất nhanh, giữa Ä‘Æ°á»ng có ngá»±a chá» sẵn để thay, chỉ nghỉ chốc lát lại tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i suốt cả ngà y thì đã đến gần TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Những kẻ theo bảo vệ xe bá»—ng tăng thêm hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i nữa, và toà n là đại hán áo và ng, trong số có hai tên đã phát hiện ra Nhạc Quần và Vô Tâm, láºp tức quay lại phóng vá» phÃa há».
Nhạc Quần chợt nảy ra một ý, bèn nắm tay Vô Tâm lách và o một khu rừng. Hai gã đại hán hét to đuổi theo. Nhạc Quần bỗng quay phắt lại, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:
- Hai vị, nếu chịu ngoan ngoãn thú tháºt, tại hạ hoặc có thể phá lệ buông tha cho má»™t phen...
Nói Ä‘oạn, rút ngá»n Quá»· Äầu trượng ra, dùng tay vuốt má»™t cách ngạo nghá»….
Hai gã đại hán tuy võ công không cao, nhÆ°ng là ngÆ°á»i trong tuyệt địa võ lâm, dÄ© nhiên cÅ©ng có nghe nói đến ngá»n Quá»· Äầu trượng của Tây Bắc Phong, liá»n giáºt mình thoái lui liá»n mấy bÆ°á»›c. Nhạc Quần nghiêm giá»ng:
- Xin hãy trả lá»i ba câu há»i của tại hạ. Thứ nhất, công chúa của các vị phải chăng là Phụng Hoà ng công chúa và Khổng TÆ°á»›c công chúa? Thứ nhì, lần chiêu khảo phò mã nà y có dụng ý gì? Thứ ba...
Hai gã đại hán dÄ© nhiên là không sợ ngÆ°á»i Ä‘e dá»a, cùng Ä‘Æ°a mắt ra dấu rồi lao bổ tá»›i, khinh công cao đến ná»—i khiến Nhạc Quần phải giáºt mình, hiển nhiên chà ng đánh giá đối phÆ°Æ¡ng quá thấp.
Ngay khi chà ng hÆ¡i phân thần, đối phÆ°Æ¡ng má»™t ngÆ°á»i đã bổ thẳng ra mÆ°á»i mấy chưởng, còn ngÆ°á»i kia thì phạt ngang hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i chưởng, hai thế công nháºp lại chẳng kém gì gã phò mã ná», chiêu thức cÅ©ng giống hệt nhÆ° nhau.
Nhạc Quần Ä‘Æ°a trượng sang tay trái, xoay ngÆ°á»i chuyển bá»™, trong chá»›p nhoáng đã thay đổi bảy vị trà khác nhau, phản công hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i chưởng. Sau đó vá»›i chiêu Quá»· ảnh thượng song chá»™p và o sau gáy hai gã đại hán.
- Nói mau, không thì... hắc hắc, chỉ cần ta bóp nhẹ...
NgỠđâu hai gã đại hán báºt lên má»™t tiếng rên khẽ, khúc lưỡi đứt lẫn vá»›i máu tÆ°Æ¡i từ trong miệng phun ra, hỠđã tá»± tuyệt mất rồi.
Nhạc Quần xô hỠngã xuống đất và nói:
- Vô Tâm huynh, chúng ta muốn hiểu rõ tháºt thì Ä‘Ã nh phải giả mạo má»™t phen, hãy mau lá»™t y phục của há» ra, hẳn những tên nà y chÃnh là cáºn vệ của hai công chúa kia, chẳng những mà u áo khác nhau mà võ công cÅ©ng cao hÆ¡n rất nhiá»u.
Hai ngÆ°á»i thay và o hai chiếc áo dà i mà u và ng, láºp tức ra khá»i rừng Ä‘uổi theo cá»— xe ngá»±a. CÅ©ng may là những gã đại hán khác vẫn chÆ°a hay biết, có lẽ đã sắp đến nÆ¡i nên chúng có phần chểnh mảng.
Thì ra nÆ¡i đây là núi Hổ Nha nằm trên thượng du bắc ngạn TrÆ°á»ng Giang. Thế núi khá hiểm trở, lại nằm chênh vênh sát bên bá» sông. Mặt quay ra sông vách đá cheo leo, nếu có ngÆ°á»i án ngữ tại những nÆ¡i hiểm yếu thì tòa thà nh lÅ©y kỳ dị nằm dÆ°á»›i chân núi sẽ kiên cố chẳng khác gì thà nh Kim Thang.
Cá»— xe dừng lại trên bá» sông. Nhạc Quần Ä‘Æ°a mắt nhìn, thấy tòa thà nh nà y ná»a phần ở dÆ°á»›i nÆ°á»›c, ná»a phần nằm dÆ°á»›i vách núi cheo leo, khá là đặc biệt.
Ná»a phần dÆ°á»›i nÆ°á»›c được cất trên má»™t cánh bè khổng lồ, nhẹ nhà ng lên xuống theo nhịp sóng. Hai chiếc quái thuyá»n hình chim Phụng và Khổng TÆ°á»›c cÅ©ng Ä‘ang Ä‘áºu cặp bên cạnh.
Cánh cá»a thà nh trên bè mở toang, cá»— xe lao nhanh và o, tiến qua dãy lÅ©y trên bá», sau cùng dừng lại trÆ°á»›c má»™t ngôi lầu đồ sá»™.
Nhạc Quần đảo mắt nhìn quanh. Quả là xứng vá»›i các thiên kim công chúa, chỉ xem ngôi lâu các bằng đá Äại Lý óng ánh kia, e hoà ng cung cÅ©ng chỉ đến thế mà thôi.
Ông lão đánh xe bÆ°á»›c xuống mở cá»a, Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c xuống xe trÆ°á»›c tiên, tiếp theo là Ngá»c Kim Cang Lý Tuấn cùng vá»›i tám nam thanh niên tuấn mỹ khác.
Má»™t thiếu nữ váºn cung trang từ trong cá»a lầu bÆ°á»›c ra, hÆ°á»›ng vá» phÃa nhóm ngÆ°á»i Thánh Thủ Gia Cát nói:
- Công chúa Ä‘ang chá» trên lầu, xin má»i chÆ° vị Ä‘i lên!
Äoạn lại lá»›n tiếng nói tiếp:
- Hoà ng y vệ hãy cấp tốc lên lầu hộ giá:
MÆ°á»i mấy đại hán áo và ng liá»n lần lượt Ä‘i và o, Nhạc Quần cÅ©ng vá»™i nắm tay Vô Tâm theo sau bá»n chúng.
DÆ°á»›i đất, trên tÆ°á»ng, báºc thang và kể cả trên nóc toà n là đá Äại Lý bóng loáng. Thiếu nữ váºn cung trang Ä‘Æ°a má»i ngÆ°á»i lên lầu, dừng lại trÆ°á»›c hai chiếc ghế dá»±a bệ vệ bá»c gấm và ng.
Bá»n há»™ vệ áo và ng liá»n chia thà nh hai hà ng hình vòng cung đứng phÃa sau, cách hai chiếc ghế chừng má»™t trượng.
Nhạc Quần và Vô Tâm đứng và o hà ng sau. Vừa đứng yên, trong hà ng bá»—ng có má»™t đại hán chợt cau mặt và trầm giá»ng nói:
- Hai vị là ...
Nhạc Quần mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ má»›i được bổ nhiệm. Hai vị kia đã lãnh nhiệm vụ Ä‘i xa rồi, chắc còn lâu lắm má»›i vỠđược! Nếu không vì Äại công chúa bắt buá»™c thì tại hạ chẳng thèm đâu!
Gã đại hán ná» vừa nghe nói là mệnh lệnh của Äại công chúa, vá»™i cÆ°á»i giả lả nói:
- Hoà ng y vệ hầu hết Ä‘á»u do Nhị công chúa tuyển chá»n, đây là lần đầu tiên Äại công chúa má»›i nhúng tay và o việc vặt vãnh nà y, đủ thấy nhị vị rất được Äại công chúa nể trá»ng, xin chúc mừng!
Ngay khi ấy, bá»—ng mÆ°á»i mấy thiếu nữ đồng thanh hô vang:
- Công chúa thăng tá»a!
Láºp tức cả tòa lầu lặng hẳn, chỉ còn nghe tiếng lục lạc thánh thót khẽ reo hòa vá»›i tiếng bÆ°á»›c chân tha thÆ°á»›t. Nhạc Quần có thể nghe rõ tiếng tim Ä‘áºp của mÆ°á»i mấy gã há»™ vệ áo và ng.
Tiếng lục lạc đã đến gần. Qua mùi hÆ°Æ¡ng quyến rÅ© len dần và o mÅ©i cùng tiếng “sá»™t soạt†của gấm Ä‘oạn thượng phẩm, có thể phá»ng Ä‘oán chÃnh xác vị trà của hai công chúa.
Äá»™t nhiên, má»™t trong số các há»™ vệ áo và ng dõng dạc hô:
- Äổi sang Ä‘á»™i hình nghênh giá!
Tiếng bÆ°á»›c chân rầm ráºp vang lên, hà ng phÃa sau lui nhanh sang trái, hà ng phÃa trÆ°á»›c thì lui sang phải, chia ra hệt nhÆ° đôi cánh chim, xoay thà nh hà ng dá»c, chừa ra má»™t lối Ä‘i ở giữa.
- Tiếp giá!
Nhạc Quần vá»™i giáºt tay Vô Tâm, theo má»i ngÆ°á»i khom lÆ°ng cúi đầu xuống. Cúi mình nhÆ° thể dẫu nghếch mắt lên nhìn cÅ©ng chẳng thấy được đôi chân của công chúa, đừng nói chi đến thân thể.
Hai bóng ngÆ°á»i nhẹ nhà ng lÆ°á»›t qua, chỉ có thể cảm nháºn chứ không thể nghe thấy. Hai nà ng công chúa đã qua khá»i mà mùi hÆ°Æ¡ng nồng còn phảng phất trong không trung.
Gã hộ vệ nỠlại dõng dạc hô:
- Äổi lại Ä‘á»™i hình há»™ giá!
Äá»™i hình lại trở vá» hà ng ngang nhÆ° trÆ°á»›c, có Ä‘iá»u là phÃa sau hai chiếc ghế dá»±a bá»c gấm và ng đã có thêm mÆ°á»i hai cung nữ trang phục lá»™ng lẫy.
Gã phò mã cẩm bà o đứng cạnh chiếc ghế của Nhị công chúa, thẳng ngÆ°á»i nghiêm trang, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang dán mắt và o tám chÃn thanh niên ứng tuyển. Hai nà ng công chúa nà y quả tháºt chÃnh là Phụng Hoà ng và Khổng TÆ°á»›c công chúa.
- Ủa?
Hai vị công chúa cùng sá»ng sốt kêu lên. Nhạc Quần tuy đứng sau lÆ°ng há», song vẫn có thể Ä‘oán ra được nguyên nhân, ắt là hỠđã phát hiện ra Lý Tuấn, kẻ được thay đổi diện mạo.
Sức lôi cuốn đối vá»›i ngÆ°á»i dị phái của cả nam và nữ Ä‘á»u giống nhÆ° nhau, ai mà chẳng yêu thÃch vẻ đẹp, hai vị công chúa nà y cÅ©ng không ngoại lệ. Nhạc Quần tuy không có ý là m phò mã, song trong lòng cÅ©ng lấy là m bất phục. Ngay khi ấy, Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c bÆ°á»›c tá»›i hai bÆ°á»›c, ôm quyá»n nghiêm nghị nói:
- Tây Môn Khai, Quảng Sâm tham kiến nhị vị công chúa! Nhị công chúa nói:
- Miá»…n lá»…! NgÆ°á»i dá»± tuyển của các vị đã đến chÆ°a? Thánh Thủ Gia Cát cÆ°á»i xởi lởi, trá» và o Lý Tuấn nói:
- ÄÆ°a đến rồi, chỉ e rằng không hợp nhãn nhị vị công chúa đó thôi!
- Ưá»m! Äẹp lắm! Äẹp lắm!
Nhạc Quần có thể trông thấy gã phò mã cẩm bà o đứng cạnh Nhị công chúa thoáng run lên, song chà ng chẳng thể hiểu thấu được tâm trạng gã.
Thánh Thủ Gia Cát há»›n hở liếc nhìn Äá»™c Biển ThÆ°á»›c, song Äá»™c Biển ThÆ°á»›c chẳng có vẻ gì kÃch Ä‘á»™ng cả.
Thánh Thủ Gia Cát quay sang Phụng Hoà ng công chúa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- à của Äại công chúa thế nà o?
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c láºp tức Ä‘Æ°a mắt chằm chặp nhìn Äại công chúa, vẻ nôn nóng chỠđợi lá»i nháºn xét vá» kiệt tác của y.
Phụng Hoà ng công chúa thỠơ nói:
- CÅ©ng khá đấy, nhÆ°ng có Ä‘iá»u hÆ¡i âm thịnh dÆ°Æ¡ng suy!
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c mắt chợt tối sầm, Thánh Thủ Gia Cát cÅ©ng nhÆ° vừa bị xối cho má»™t gà u nÆ°á»›c lạnh, song Nhạc Quần thì lại trái lại. Chẳng phải chà ng ganh tị, mà là nháºn thấy Äại công chúa quả là má»™t phụ nữ bất phà m.
Gã phò mã cẩm bà o dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng thở phà o, mặc dù lá»i phê phán ấy không phải của Nhị công chúa, song y cÅ©ng cảm thấy phần nà o hả hê.
Nhị công chúa nhÆ° muốn là m dịu bầu không khÃ:
- Tây Môn Khai, còn một món nữa có mang đến hay chưa?
Nhạc Quần biết nà ng muốn ám chỉ con quái váºt kia, thế mà nà ng lại gá»i là “mónâ€, chà ng láºp tức nảy sinh ác cảm đối vá»›i Nhị công chúa.
- Có mang đến rồi đây!
Thánh Thủ Gia Cát vá»™i trịnh trá»ng mở chiếc bao bố ra.
- á»’...
Tiếng kêu sá»ng sốt vang lên cùng khắp, tiếp theo là tiếng cÆ°á»i khanh khách của Nhị công chúa, kể cả các cung nữ và Hoà ng y vệ cÅ©ng cÆ°á»i ngặt nghẽo.
Tuy nhiên, chỉ có ba ngÆ°á»i ngoại lệ, đó là Äại công chúa, Nhạc Quần và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c.
Tiếng cÆ°á»i ầm Ä© hồi lâu má»›i dứt. Nhị công chúa ôm ngá»±c nói:
- Tây Môn Khai, lão quả là thú vị. Bổn công chúa dám cam Ä‘oan đây là má»™t nữ nhân quái dị và xấu xà nhất trên cõi Ä‘á»i nà y.
Bấy giá» quái váºt ná»a ngÆ°á»i ná»a gà đã đứng lên. Có lẽ vì ở trong bao bố quá lâu nên tay chân bị tê cứng, đôi chân run lẩy bẩy, cổ há»ng phát ra những âm thanh rất kỳ dị.
Nhị công chúa lại báºt cÆ°á»i khanh khách. Sau khi đã thấy rõ quái váºt là má»™t con ngÆ°á»i mà nà ng vẫn còn cÆ°á»i được, đủ thấy tâm địa Ä‘á»™c ác đến dÆ°á»ng nà o.
Äại công chúa Ä‘anh mặt nói:
- Váºy cÅ©ng đáng để cÆ°á»i hay sao?
- Tá»· tá»·! Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cÆ°á»i, chỉ có má»—i mình tá»· tá»· là không cÆ°á»i, váºy đủ chứng minh là đáng cÆ°á»i đấy chứ!
Äại công chúa cÆ°á»i nhạt:
- Muá»™i muá»™i, e rằng Ä‘iá»u đáng cÆ°á»i hãy còn ở đằng sau đấy! Nhị công chúa ngạc nhiên:
- Chả lẽ còn có Ä‘iá»u đáng cÆ°á»i hÆ¡n quái váºt nà y nữa Æ°?
- Hừ! Muá»™i muá»™i nên biết rằng đằng sau của má»™t Ä‘iá»u đáng cÆ°á»i luôn luôn ẩn chứa vô và n âm mÆ°u và nguy cÆ¡, và điá»u đáng cÆ°á»i chỉ là lá»›p áo bá» ngoà i thôi.
Nhị công chúa ẹo lưng:
- Tỷ tỷ! Tiểu muội không hiểu!
Sắc mặt của Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c thay đổi liên hồi, nhất là Thánh Thủ Gia Cát. Có lẽ vì đã ôm hy vá»ng quá lá»›n, nên niá»m thất vá»ng cà ng thêm nặng ná» hÆ¡n.
Äại công chúa cÆ°á»i nhạt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là muá»™i muá»™i không hiểu rồi. Äó là điá»u ngÆ°á»i ta đã dá»± tÃnh trÆ°á»›c kia mà !
Gã phò mã cẩm bà o bỗng lớn tiếng nói:
- Äại công chúa nói rất đúng, bất kỳ Ä‘iá»u gì cÅ©ng không nên chỉ nhìn bá» ngoà i, mà phải...
Äại công chúa sầm mặt Ä‘anh giá»ng:
- Chẳng việc gì đến ngươi cả!
Gã phò mã cẩm bà o im thin thÃt. Bầu không khà láºp tức lại trở nên yên lặng, chỉ có âm thanh kỳ dị do quái váºt ná» phát ra nhÆ° từng nhát búa nện và o con tim má»i ngÆ°á»i.
Niá»m bá»™i phục và má»™t thứ tình cảm kỳ lạ chợt bừng dáºy trong lòng Nhạc Quần, ná»—i khinh ghét Äại công chúa bá»—ng chốc tan biến.
Äại công chúa nghiêm giá»ng:
- Muá»™i muá»™i hãy nhìn kỹ lại xem quái váºt nà y có đáng ná»±c cÆ°á»i chăng? Hay là đáng tá»™i nghiệp? Nếu xem hai Ä‘iá»u giống nhÆ° nhau thì muá»™i muá»™i tháºt là phụ lòng thÆ°Æ¡ng yêu của phụ vÆ°Æ¡ng.
Những lá»i lẽ hệt nhÆ° hồi chuông cảnh tỉnh. Thế nhÆ°ng, Nhị công chúa sau khi thoáng ngẩn ngÆ°á»i, có lẽ quen thói bÆ°á»›ng bỉnh, lá»›n tiếng nói:
- Tiểu muá»™i vẫn thấy rất là đáng ná»±c cÆ°á»i:
Äại công chúa lặng thinh, Ä‘oạn trầm giá»ng nói:
- Bắt đầu cuộc thi văn!
Má»™t vị lão nhân nghiêm trang từ trong má»™t cánh cá»a bÆ°á»›c ra, trên tay cầm má»™t cuá»™n giấy. Qua bÆ°á»›c chân nặng ná», Nhạc Quần tin chắc vị lão nhân không há» biết võ công nà y chÃnh là giám khảo.
Lão nhân hÆ°á»›ng vá» phÃa hai vị công chúa vòng tay cung kÃnh thi lá»…, Ä‘oạn bảo những thanh niên dá»± tuyển ngồi và o bà n có sẵn bút nghiên đặt bên cạnh. Sau đó mở cuá»™n giấy ra phân phát cho má»i ngÆ°á»i.
Nhạc Quần tuy không trông thấy trên giấy là đỠmục gì, song biết chắc Ä‘á»u giống nhÆ° nhau bởi qua số chữ đồng Ä‘á»u.
Những thanh niên kia chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn lÆ°á»›t qua, rồi thì ai nấy mặt mà y Ä‘á»u trắng bệch, sau đó lại trở nên Ä‘á» bừng.
Lão nhân giám khảo nói:
- Cuá»™c thi văn nà y thá»i hạn là tà n má»™t nén nhang!
Äoạn thắp lên má»™t nén nhang mảnh. Nhị công chúa nói;
- Văn sá»± chẳng qua chỉ là phần tô Ä‘iểm thôi, đúng chăng tá»· tá»·? Äại công chúa nghiêm giá»ng:
- Sai rồi! Văn sá»± là ná»n tảng của võ há»c. Nếu văn sá»± thấp kém thì võ há»c ắt cÅ©ng giá»›i hạn. Những đạo lý ấy chắc hẳn phụ vÆ°Æ¡ng đã từng nói vá»›i muá»™i muá»™i rồi!
Nhị công chúa buông tiếng hừ mÅ©i ra chiá»u háºm há»±c bởi cứ Ä‘uối lý mãi.
Thá»i gian qua Ä‘i nhanh chóng, nén nhang đã cháy tà n, lão nhân thu giấy thi vá», hai tay dâng lên Äại công chúa. Äại công chúa mở ra xem, liá»n cÆ°á»i nhạt trao qua cho Nhị công chúa và nói:
- Muá»™i muá»™i hãy xem thá»!
Nhị công chúa cầm xem từng tá» má»™t. Nhạc Quần đứng sau lÆ°ng đã thấy rõ đầu Ä‘á», cÅ©ng nhÆ° việc tất cả các bà i thi hầu nhÆ° Ä‘á»u để trắng, tuy má»™t hai tá» có câu đáp, song Ä‘á»u sai tráºt cả.
Nhị công chúa nói:
- Tỷ tỷ, thôi dẹp qua vấn đỠnà y đi, hãy khảo thà võ công của hỠthì hơn!
- Äây là chỉ ý của phụ vÆ°Æ¡ng, muá»™i muá»™i phải biết ngay cả tá»· tá»· cÅ©ng không có quyá»n bao che!
Äoạn đón lấy xấp giấy thi, quay sang Thánh Thủ Gia Cát nói:
- Tây Môn Khai, lão có cần xem câu trả lá»i của há» chăng? Thánh Thủ Gia Cát ấp úng:
- Công chúa đã giám khảo hiển nhiên là công bằng rồi, nhưng có lẽ vì đỠtà i khó quá cũng nên!
Äại công chúa cÆ°á»i khẩy:
- Nếu váºy thì bổn công chúa sẽ tùy tiện chá»n lấy má»™t hoà ng y vệ, có lẽ còn giá»i hÆ¡n há»!
Nhạc Quần thót ngÆ°á»i thầm kêu lên:
- Trá»i đất! Äừng bao giá» chá»n trúng ta! Äại công chúa há» hững cất giá»ng:
- NgÆ°á»i cuối cùng ở hà ng thứ nhì chuẩn bị ứng thÃ! Nhạc Quần suýt nữa đã nhảy dá»±ng lên, tá»± há»i:
- Lạ tháºt, chả lẽ nà ng ta đã nháºn ra mình rồi Æ°? Bằng không thì đâu thể có sá»± trùng hợp thế nà y?
Nhạc Quần sau một thoáng ngơ ngẩn, vội nói:
- Tệ chức tuân lệnh!
Lúc nà y, Thánh Thủ Gia Cát, Äá»™c Biển ThÆ°á»›c và những ngÆ°á»i khác Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc Quần, chỉ có Nhị công chúa và gã phò mã cẩm bà o là không há» ngoảnh mặt lại. Cả hai cho rằng nếu những thanh niên ứng tuyển kia đã không trả lá»i được thì gã hoà ng y vệ nà y cÅ©ng chẳng thể khá hÆ¡n, nên không thèm báºn tâm đến.
Äại công chúa cao giá»ng:
- Äá» tà i thứ nhất là má»™t câu đối liên ngữ. Hãy đối vế câu đối sau: “Lạn TÆ°Æ¡ng NhÆ°, TÆ° Mã TÆ°Æ¡ng NhÆ°, danh tÆ°Æ¡ng nhÆ°, thá»±c bất tÆ°Æ¡ng nhÆ°â€.
Nhạc Quần sở dÄ© được sÆ° phụ yêu quý là bởi ngoà i căn cÆ¡ võ há»c rất tốt cá»™ng thêm trà óc thông minh, chà ng còn rất chăm chỉ há»c hà nh cả văn lẫn võ. Sau giây lát suy nghÄ©, chà ng đáp:
- Ngụy Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, ngã diệc vô kỵ!
Vừa dứt lá»i, Äại công chúa liá»n buông tiếng cÆ°á»i giòn. Nhị công chúa và phò mã cẩm bà o bất giác ngoái lại nhìn. Nhạc Quần vá»™i khom lÆ°ng cúi đầu tháºt thấp nói:
- Tệ chức trả lá»i không hay, những mong công chúa bao dung!
DÄ© nhiên là Nhị công chúa và phò mã cẩm bà o không trông thấy mặt Nhạc Quần, hai ngÆ°á»i nhún vai rồi lại quay ra phÃa trÆ°á»›c, và Nhạc Quần cÅ©ng đứng thẳng lên.
Gã phò mã cẩm bà o buông tiếng cÆ°á»i ngạo mạn:
- Có lẽ là chó ngáp phải ruồi thôi. Tháºt ra thì Ä‘á» tà i nà y tệ chức cÅ©ng có thể trả lá»i được!
Phụng Hoà ng công chúa cÆ°á»i khẩy:
- PhÆ°Æ¡ng Khôn, ngÆ°Æ¡i có bao nhiêu khúc xÆ°Æ¡ng ta cÅ©ng đếm ra được, khoác lác là m gì kia chứ! Nếu váºy thì cÅ©ng phải khảo ngÆ°Æ¡i má»™t phen, nhÆ°ng có Ä‘iá»u ta tuyên bố trÆ°á»›c, nháºn xét của muá»™i muá»™i đối vá»›i câu trả lá»i của ngÆ°Æ¡i thế nà o, bổn công chúa không cần biết, có Ä‘iá»u không thể để mai má»™t má»™t báºc tà i ba nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
PhÆ°Æ¡ng Khôn buông tiếng cÆ°á»i khan, chẳng tà i nà o che giấu được ná»—i bối rối trong lòng, song lại không nghÄ© ra được kế lui thân.
Phụng Hoà ng công chúa cao giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i hãy trả lá»i Ä‘á» tà i thứ nhì váºy! Äó là má»™t bà i thÆ¡ của Hoà ng SÆ¡n Cốc, hãy phê bình xem bà i thÆ¡ nà y có Ä‘iá»u chi không ổn?
Äoạn lá»›n tiếng ngâm:
Hiểu lai sương tuyết mãn viên lâm,
Linh lạc ly biên mãn địa kim,
Thu hoa bất tỉ xuân hoa lạc,
Phụng khuyến thi nhân tỠtế ngâm! Tạm dịch:
Sá»›m mai sÆ°Æ¡ng tuyết phủ đầy vÆ°á»n, Lả tả hoa rÆ¡i rụng và ng sân,
Hoa thu đâu sánh hoa xuân rụng, Mong báºc thi nhân tỉ mỉ ngâm!
PhÆ°Æ¡ng Khôn Ä‘Æ°a tay gãi đầu, rồi thì hai tay thay đổi liên tiếp mấy vị trÃ, nhÆ° chẳng biết đặt đâu cho phải, Ä‘oạn nói:
- Hoà ng SÆ¡n Cốc là báºc danh gia, thÆ¡ của ông hẳn nhiên là không có chá»— sai sót rồi. Äó chẳng qua là tả cảnh hoa cúc rÆ¡i rụng trong mùa thu mà thôi!
Phụng Hoà ng cÆ°á»i khinh bỉ:
- Äó chÃnh là câu trả lá»i của ngÆ°Æ¡i Æ°? PhÆ°Æ¡ng Khôn ấp úng:
- Cái... cái đó... đúng thế!
Phụng Hoà ng công chúa xẵng giá»ng:
- Tháºt tình mà nói, ngÆ°Æ¡i còn kém xa tên hoà ng y vệ! PhÆ°Æ¡ng Khôn Ä‘á» bừng mặt. Nhị công chúa xen lá»i:
- Tá»· tá»·, chẳng rõ hoà ng y vệ kia có trả lá»i được Ä‘á» tà i nà y không?
- Y là má»™t hoà ng y vệ, thân pháºn thấp kém, e rằng trong bụng cÅ©ng chẳng có bao nhiêu bút má»±c, hãy cứ thá» xem!
Câu nói dÆ°á»ng nhÆ° có ý mỉa mai PhÆ°Æ¡ng Khôn, Nhị công chúa mặc dù không Æ°a gì PhÆ°Æ¡ng Khôn, song cÅ©ng lấy là m khó chịu, bèn lá»›n tiếng nói:
- Tá»· tá»·, nếu hoà ng y vệ kia cÅ©ng trả lá»i được Ä‘á» tà i nà y, tiểu muá»™i... Phụng Hoà ng công chúa xua tay ngắt lá»i:
- Khoan vá»™i nói quá lá»i, bất kỳ Ä‘iá»u gì dá»± Ä‘oán trÆ°á»›c cÅ©ng Ä‘á»u chỉ có ná»a phần chÃnh xác, còn ná»a phần kia...
Phụng Hoà ng công chúa ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Hoà ng y vệ, ngươi đã nghe rõ đỠmục chưa?
Nhị công chúa và PhÆ°Æ¡ng Khôn lại quay mặt Ä‘i, nhÆ° thể Ä‘oán chắc Nhạc Quần không thể nà o trả lá»i được. Thái Ä‘á»™ của há» hết sức khinh miệt, song Phụng Hoà ng công chúa chung quy vẫn không há» ngoảnh lại nhìn.
Nhạc Quần vội khom lưng cúi đầu:
- Tệ chức đã nghe rõ rồi, được công chúa xem trá»ng thế nà y, tệ chức cảm kÃch vô cùng, nhất định sẽ dốc hết sở há»c...
Phụng Hoà ng công chúa buông sõng:
- Váºy không phải là trêu cợt ngÆ°Æ¡i đó chứ?
Nhạc Quần thót ngÆ°á»i, biết chắc nà ng ta đã phát hiện ra mình từ lâu. Câu nói ấy hiển nhiên là khÃch bác lại những lá»i lẽ mai mỉa nà ng lúc ở bên má»™ Hiếu Tá».
Nhạc Quần Ä‘iá»m tÄ©nh đáp:
- Kỳ thá»±c bà i thÆ¡ nà y không phải là do má»™t mình Hoà ng SÆ¡n Cốc sáng tác... PhÆ°Æ¡ng Khôn cÆ°á»i khẩy:
- Không phải má»™t ngÆ°á»i, chả lẽ là do hai ngÆ°á»i sáng tác hay sao? Phụng Hoà ng công chúa gắt giá»ng:
- PhÆ°Æ¡ng Khôn, ngÆ°Æ¡i hãy nghe cho kỹ. NgÆ°á»i ta chỉ má»›i trả lá»i má»™t phần nhá» cÅ©ng đủ thấy ngÆ°á»i ta am hiểu vá» Ä‘á» tà i nà y rồi. NgÆ°Æ¡i có xứng chăng?
Câu nói ấy đủ chứng tá» Phụng Hoà ng công chúa là ngÆ°á»i vô cùng khắt khe, và sở há»c vá» văn chÆ°Æ¡ng chẳng phải tầm thÆ°á»ng.
Nhạc Quần nói tiếp:
- Không sai! Bà i thÆ¡ nà y chÃnh là do hai ngÆ°á»i sáng tác. Hai câu đầu của Hoà ng SÆ¡n Cốc, nhÆ°ng ông ta không sao là m tiếp được. Có ngÆ°á»i mang bà i thÆ¡ dang dở ấy Ä‘Æ°a cho Tô Äông Pha. Tô há»c sÄ© xem xong đã cÆ°á»i vang, rồi má»›i là m tiếp hai câu sau là “Thu hoa bất tỉ xuân hoa lạc, phụng khuyến thi nhân tá» tế ngâmâ€. Äiá»u sai lầm của Hoà ng SÆ¡n Cốc là hoa cúc có má»™t đặc tÃnh khác biệt. Má»i loại hoa khi tà n úa thì rÆ¡i rụng, nhÆ°ng hoa cúc thì tuyệt đối không, đến khô héo vẫn ở trên cà nh. Do đó đầu và cuối câu thứ nhì “Linh lạc ly biên mãn địa kim†là tá»± mâu thuẫn vá»›i nhau!
Phụng Hoà ng công chúa buông giá»ng nhạt nhẽo:
- Muội muội, thế nà o? Phải chăng đây cũng là chó ngáp phải ruồi?
Nhị công chúa luôn bị thua kém, cÆ¡n bá»±c tức ngáºp lòng không sao phát tiết được, lại giáºn PhÆ°Æ¡ng Khôn vô tÃch sá»±, bèn cÆ°á»i khẩy nói:
- Hoà ng y vệ, bổn công chúa không phủ nháºn sá»± hiểu biết uyên bác của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng nếu ngÆ°Æ¡i trả lá»i được má»™t câu há»i khác của ta thì ta má»›i phục.
Nhạc Quần khiêm tốn:
- Công chúa quá khen, tệ chức thá»±c không dám nháºn. Trên Ä‘á»i có biết bao Ä‘iá»u ly kỳ, là m sao có thể hiểu biết hết được? Vá» câu há»i của công chúa, tệ chức chỉ có thể cố hết sức mình, không dám chắc chắn đâu!
Nhị công chúa cÆ°á»i khẩy:
- Tháºt không ngá» miệng lưỡi của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng khá là sắc bén đấy chứ! ThÆ°á»ng khi ta chá»n hoà ng y vệ chỉ chú trá»ng vá» mặt võ công chứ không cần đến văn sá»±, cho nên đã lá»t mất má»™t báºc nhân tà i, ngÆ°Æ¡i...
Nà ng ngoảnh lại, bất giác ngẩn ngÆ°á»i:
- DÆ°á»ng nhÆ° ta không há» tuyển chá»n ngÆ°Æ¡i...
Nhạc Quần giáºt mình, vá»™i khom mình xuống bấm bụng nói:
- Vâng! Tệ chức là do Äại công chúa tuyển chá»n! Nhị công chúa quay sang Phụng Hoà ng công chúa:
- Ra thế. Tục ngữ có câu “Tuệ nhãn thức anh hùng†quả là không sai. Nếu đã do tá»· tá»· tuyển chá»n thì thảo nà o...
Phụng Hoà ng công chúa vẫn không há» quay lại, thế là Nhạc Quần cà ng tin chắc hÆ¡n hà nh tung của mình đã bị bại lá»™, bởi nếu không thì Äại công chúa hẳn đã sá»ng sốt quay lại nhìn rồi. Nhị công chúa nói tiếp:
- Vừa rồi ngÆ°Æ¡i đã bảo câu thÆ¡ thứ hai của Hoà ng SÆ¡n Cốc là tá»± mâu thuẫn nhau, váºy chứ Ä‘iển tÃch vá» hai từ “mâu thuẫn†nhÆ° thế nà o?
Nhạc Quần cÆ°á»i thầm, đủ thấy vá» mặt văn sá»± Nhị công chúa kém xa Äại công chúa. Sát hạch vấn Ä‘á» nhÆ° thế nà y rõ là múa rìu qua mắt thợ, bèn cao giá»ng nói:
- Hà n Phi Tá» rằng: có má»™t ngÆ°Æ¡i bán mâu và thuẫn. Y bảo: “Thuẫn của ta cứng rắn đến Ä‘á»™ không váºt gì xuyên thủng đượcâ€. Song y lại khen mâu rằng: “Mâu của ta sắc đến Ä‘á»™ xuyên thủng bất kỳ váºt gìâ€. Có ngÆ°á»i há»i: “Váºy mâu của ngÆ°Æ¡i đâm thuẫn của ngÆ°Æ¡i thì sao?†NgÆ°á»i bán mâu thuẫn liá»n cứng há»ng. Äó chÃnh là điển tÃch vá» hai từ “mâu thuẫnâ€.
Nhị công chúa chẳng còn nói gì được nữa, nhún vai quay sang Äại công chúa nói:
- Tá»· tá»·, ngÆ°á»i nà y có thể thi Trạng nguyên được đấy! Phụng Hoà ng công chúa thản nhiên:
- Äừng đùa, đó chẳng qua chỉ là trò xoà ng thôi, không tin muá»™i muá»™i hãy thá» võ công y xem!
Vừa Ä‘á» cáºp đến võ công, Nhị công chúa và PhÆ°Æ¡ng Khôn liá»n phấn chấn tinh thần, bởi cho rằng má»™t gã há»™ vệ thì võ công được là bao?
Nhị công chúa cao giá»ng:
- Bắt đầu cuộc tỉ võ?
Cuộc thà võ cũng ở ngay trong lầu, Nhị công chúa quay sang Phương Khôn lạnh lùng nói tiếp:
- Phương Khôn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu vỠmặt võ công cũng thua kém thì bổn công chúa chẳng còn cách nà o giúp cho ngươi được nữa, cái chức phò mã e rằng khó mà giữ nổi!
Phương Khôn lướt và o sân đấu, tùy tiện chỉ và o một thanh niên nói:
- Nà o và o đây, hai ta hãy thỠtrước xem sao!
Äại công chúa hÆ°á»›ng vá» phÃa ngÆ°á»i thanh niên ná» nói:
- Hãy khoan, các hạ là ngÆ°á»i của phái nà o?
- Tại hạ là do Song Phi trang cỠđến!
- Äược rồi! Tuy nhiên, bổn công chúa cảnh cáo trÆ°á»›c, nếu không nắm chắc thì vẫn còn có thể rút lui ngay lúc nà y. Khi Ä‘á»™ng thủ ắt phải có sá»± tá» thÆ°Æ¡ng đấy!
Thanh niên nỠkiên quyết:
- Tại hạ đã phụng mệnh Cổ trang chủ đến đây ứng tuyển, tất nhiên không thể bá» cuá»™c giữa chừng. Bất luáºn háºu quả nhÆ° thế nà o tại hạ cam nguyện gánh chịu!
PhÆ°Æ¡ng Khôn nhếch môi cÆ°á»i Ä‘á»™c ác:
- Váºy thì hãy ra tay trÆ°á»›c Ä‘i!
Thanh niên ná» cÅ©ng chẳng khách sáo, láºp tức búng ngÆ°á»i ba bốn cái hệt nhÆ° má»™t con châu chấu, chá»›p nhoáng công ra bảy tám chưởng.
PhÆ°Æ¡ng Khôn chẳng thèm né tránh, hai tay nhanh nhẹn vung lên, chá»™p trúng hai cánh tay đối phÆ°Æ¡ng xoay ngÆ°á»i ném mạnh Ä‘i.
“Bá»™p†má»™t tiếng, thanh niên nỠúp mặt nằm sóng xoà i trên mặt đất, không còn Ä‘á»™ng Ä‘áºy được nữa.
Phương Khôn vung chân đá thi thể văng ra xa ngoà i năm sáu trượng, ngạo nghễ nói:
- Còn vị nà o nữa?
- Tại hạ là ngÆ°á»i của Äại Äao Ä‘á»™i, xin tiếp phò mã và i chiêu!
Thanh niên nà y dÆ°á»ng nhÆ° đã biết rõ là không địch nổi, song lại chẳng thể không ra tay, hà o khà và lòng can đảm ấy quả là đáng kÃnh phục. Nhạc Quần chợt nhá»› đến bốn lão già đã bị Hoạt Chung Húc bắt buá»™c nhảy xuống vá»±c thẳm, giống hệt nhÆ° cục diện trong lúc nà y.
Thanh niên của Äại Äao Ä‘á»™i khá hÆ¡n chút, tiếp được ba chiêu thì xÆ°Æ¡ng ngá»±c bị đánh nát vụn, tất nhiên là bá» mạng Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
Nhạc Quần tuy căm thù ngÆ°á»i của Äại Äao Ä‘á»™i và Song Phi trang, song thấy PhÆ°Æ¡ng Khôn xem thÆ°á»ng nhân mạng đến thế, lòng vô cùng căm phẫn nhÆ°ng lại không tiện ra mặt.
NgÆ°á»i thứ ba là do Hoan Hỉ bang phái đến, chỉ tiếp được hai chiêu đã táng mạng thê thảm.
NgÆ°á»i thứ tÆ° là của Äoản ThÆ°Æ¡ng há»™i, ngÆ°á»i thứ năm là của Ngô Äại Thiệt Äầu, Ä‘á»u chÆ°a tiếp được ba chiêu cÅ©ng bị thảm tá».
Nhị công chúa đã bá»±c tức suốt cả buổi trá»i, giá» má»›i hả hê cÆ°á»i sảng khoái.
NgÆ°á»i thứ sáu là đồ đệ của Hoạt Chung Húc, tiếp được sáu chiêu cÅ©ng bị đánh vỡ sá». GiỠđây chỉ là còn lại hai ngÆ°á»i nữa thôi.
Má»™t là Ngá»c Kim Cang Lý Tuấn, ngÆ°á»i kia thấp hÆ¡n má»™t chút, song vẻ tuấn mỹ không kém hÆ¡n Lý Tuấn.
Nhị công chúa bỗng nói:
- PhÆ°Æ¡ng Khôn, hai ngÆ°á»i nà y ngÆ°Æ¡i chỉ được thủ thắng chứ không được giết! PhÆ°Æ¡ng Khôn cÆ°á»i khẩy:
- Nếu nhÆ° không thu tay kịp thì cÅ©ng Ä‘Ã nh chịu thôi! Nhị công chúa giá»ng sắc lạnh:
- Bổn công chúa đã tuyên bố trước rồi, ngươi cứ thỠxem!
Rõ rà ng là Nhị công chúa đã có thiện cảm vá»›i hai ngÆ°á»i nà y. PhÆ°Æ¡ng Khôn tuy có ý nghÄ© thâm Ä‘á»™c, song không dám chống đối, chỉ Ä‘Ã nh ôm lấy niá»m căm tức trong lòng.
Nà o ngỠLý Tuấn lại khảng khái nói:
- Không hỠgì! Tại hạ dám đến đây thì sớm đã gạt bỠsự sống chết, Phương phò mã cứ việc ra tay thẳng thừng!
Phương Khôn mừng rỡ quay sang Nhị công chúa:
- Công chúa nghe thấy chÆ°a? Váºy thì không thể trách tệ chức...
ChÆ°a dứt tiếng đã chá»›p nhoáng tung ra mÆ°á»i tám chưởng, kình phong vô cùng ghê rợn. Thế nhÆ°ng, tháºt hết sức bất ngá», Lý Tuấn không há» thoái lui, hoà n kÃch hÆ¡n mÆ°á»i chưởng, trái lại còn bức lui PhÆ°Æ¡ng Khôn má»™t bÆ°á»›c.
Phen nà y chẳng những Nhị công chúa kinh hãi, mà ngay nhÆ° Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÅ©ng giáºt nảy mình, buông tiếng cÆ°á»i gằn Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa Thánh Thủ Gia Cát.
Äá»™c Biển ThÆ°á»›c xÆ°a nay vốn tá»± phụ tâm cÆ¡ hÆ¡n ngÆ°á»i, tháºt không ngá» phen nà y lại bị Thánh Thủ Gia Cát lừa gạt. Rõ rà ng là Lý Tuấn thân mang võ công thượng thừa. Nói chÃnh xác hÆ¡n, thân thủ của Lý Tuấn còn cao hÆ¡n cả y và Thánh Thủ Gia Cát.
Thoáng chốc hai ngÆ°á»i đã trao đổi nhau hÆ¡n mÆ°á»i chiêu. Lòng kiêu ngạo của PhÆ°Æ¡ng Khôn sá»›m đã tiêu tan, y gầm thét và tấn công tá»›i tấp.
GiỠđây, hai vị công chúa và kể cả Nhạc Quần Ä‘á»u kinh hãi, bởi võ công của Lý Tuấn nhÆ° hết sức quen thuá»™c và huyá»n ảo, thoạt trông tá»±a nhÆ° võ há»c của nhị vị công chúa, và cÅ©ng lại giống nhÆ° tuyệt há»c của Tây Bắc Phong.
Sau ba mÆ°Æ¡i chiêu, PhÆ°Æ¡ng Khôn đã lùi sau bảy tám bÆ°á»›c, hiển nhiên không phải là đối thủ. Thế nhÆ°ng, Nhị công chúa ngoại trừ lần kinh ngạc lúc đầu, lại không há» có vẻ lo lắng cho sá»± an nguy của PhÆ°Æ¡ng Khôn, tháºm chà còn mong cho Lý Tuấn nhanh chóng đánh gục PhÆ°Æ¡ng Khôn.
- o O o -
Hết hồi 9
|
21-09-2008, 08:54 AM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 10 Con thuyá»n đã lỡ bến sông
Tâm trạng của Thánh Thủ Gia Cát cÅ©ng giống nhÆ° váºy, song Phụng Hoà ng công chúa nhÆ° nhìn thấu tâm can của há», trầm giá»ng nói:
- Dừng tay!
“Bùng†một tiếng, Lý Tuấn thừa cơ đánh trúng Phương Khôn một chưởng, bắn lui ra sau ngoà i một trượng.
Phụng Hoà ng công chúa lớn tiếng:
- Äã phân thắng bại rồi, không cần đấu tiếp nữa! Nhị công chúa vá»™i phản đối:
- Tỷ tỷ, chưa có kết quả kia mà !
Phụng Hoà ng công chúa nghiêm giá»ng:
- Vừa rồi muá»™i muá»™i đã căn dặn PhÆ°Æ¡ng Khôn lấy thắng bại là m chuẩn, không được giết ngÆ°á»i, bây giá» thắng bại đã phân, chả lẽ muá»™i muá»™i còn muốn chứng kiến má»™t trong số hai ngÆ°á»i tá» vong hay sao?
Nhị công chúa lặng thinh. Ngay khi ấy, Lý Tuấn buông tiếng cÆ°á»i lạnh lùng, tức thì lao tá»›i chá»™p và o ngá»±c ngÆ°á»i thanh niên còn lại.
Thân thủ của y vốn đã cao cÆ°á»ng, lại ra tay Ä‘á»™t ngá»™t, tất nhiên là thanh niên ná» khó bá» tránh khá»i. Chỉ nghe “soạt†má»™t tiếng, vải vụn tả tÆ¡i bay, láºp tức lá»™ ra đôi gò bồng Ä‘Ã o trắng muốt.
- á»’...
Tiếng kêu sá»ng sốt vang lên cùng khắp. Thì ra thanh niên nà y là nữ giả nam trang. Nhạc Quần nhìn kỹ thì té ra chÃnh là Äá»™c Nhân NgÆ° Äà o Tiểu Hồng.
Äá»™c Nhân NgÆ° mặt mà y tái nhợt, ôm lấy ngá»±c vá»™i và ng lùi sau má»™t trượng, đầy hổ thẹn lẫn căm tức.
Phụng Hoà ng công chúa trầm giá»ng:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ai? Tại sao lại giả mạo nam nhân trà trá»™n và o bổn thà nh? Äá»™c Nhân ngÆ° đáp:
- Bổn cô nÆ°Æ¡ng và o đây Ä‘á»u cùng má»™t mục Ä‘Ãch vá»›i những kẻ khác, có lẽ không cần nói ra thì nhị vị công chúa cÅ©ng đã rõ!
Hai vị công chúa cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, Ä‘oạn Phụng Hoà ng công chúa quay sang Thánh Thủ Gia Cát gằn giá»ng nói:
- Tây Môn Khai, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có cùng má»™t mục Ä‘Ãch phải không? Thánh Thủ Gia Cát vá» không hiểu, cÆ°á»i giả lả nói:
- Mục Ä‘Ãch của tại hạ là đưa Lý Tuấn đến đây ứng thÃ, những mong y được lá»t và o mắt xanh của công chúa, chỉ có thế thôi!
Phụng Hoà ng công chúa bá»—ng báºt cÆ°á»i khanh khách.
- Các vị quan hoà i tệ tá»· muá»™i đến thế tháºt hết sức quý hóa... Äoạn sầm mặt quay sang Nhị công chúa nói tiếp:
- Muội muội, giỠđã hiểu ra lòng dạ quái quỷ của hỠrồi chứ? Nhị công chúa ngơ ngẩn:
- Chả lẽ há» Ä‘á»u vì... của bổn môn...
Phụng Hoà ng công chúa tay ngăn lại, trầm giá»ng nói:
- Hoà ng y vệ khi nãy hãy ra đi!
Nhạc Quần hÆ¡i phân vân, muốn giữ kÃn hà nh tung cÅ©ng chẳng thể được, Ä‘Ã nh ứng tiếng tung mình lÆ°á»›t và o sân đấu.
Nhị công chúa, PhÆ°Æ¡ng Khôn và Äá»™c Nhân ngÆ° Ä‘á»u biết mặt chà ng, bất giác cÅ©ng sá»ng sốt kêu lên:
- Ra là ngươi!?
Nhạc Quần ngạo nghễ:
- Äúng là ta đây. Các ngÆ°Æ¡i không ngá» chứ?
Chỉ má»—i Phụng Hoà ng công chúa là vẫn thản nhiên cÆ°á»i, ánh mắt chứa chan tình ý nói:
- Xin hãy tỉ đấu với Lý Tuấn!
Nhạc Quần tuy đã thay đổi ấn tượng vá» nà ng, song không muốn được chiêu là m phò mã, bèn ôm quyá»n nói:
- Æ n cứu mạng của công chúa, tại hạ Ä‘ang lấy là m khổ tâm không có dịp báo đáp, việc ấy hẳn nhiên là phải ra sức. Thế nhÆ°ng, tại hạ xin tuyên bố trÆ°á»›c, bất luáºn thắng hay bại Ä‘á»u không liên can đến việc tuyển chá»n phò mã.
Ãnh mắt Phụng Hoà ng công chúa chợt tối sầm:
- Lẽ dÄ© nhiên, trên cõi Ä‘á»i nà y không có ngÆ°á»i phụ nữ nà o xứng đáng vá»›i tôn giá cả! Nhạc Quần nghe lòng nhÆ° bị dao cạo, nghiêm mặt nói:
- Câu ấy tại hạ tháºt không dám nháºn:
Äoạn quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa Lý Tuấn. Võ công của Lý Tuấn thì má»i ngÆ°á»i đã chứng kiến rồi, còn võ công của Nhạc Quần ra sao chỉ có Äà o Tiểu Hồng và PhÆ°Æ¡ng Khôn là biết được thôi, do đó bầu không khà hiện trÆ°á»ng láºp tức trở nên căng thẳng. Nhất là Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c. HỠđã phải hao tốn biết bao tâm huyết, giỠđã qua được chặng của PhÆ°Æ¡ng Khôn, tất nhiên phải hết sức lo lắng đến sá»± thà nh bại, song há» không tin hoà ng y vệ nà y có thể thắng được Lý Tuấn.
Trong số tất cả những ngÆ°á»i hiện diện, chỉ có má»—i mình Thánh Thủ Gia Cát là biết rõ thân pháºn của Lý Tuấn, nên mặc dù hồi há»™p, song y vẫn đầy tin tưởng.
Lý Tuấn buông giá»ng chế nhạo:
- Ta thấy ngÆ°Æ¡i nên rút lui thì hÆ¡n, kẻo rồi bêu xấu tại chá»—! Nhạc Quần cÆ°á»i khẩy:
- Tại hạ có nguyên tắc là dẫu có bị bêu xấu vì chÃnh nghÄ©a hay vì báo ân cÅ©ng chẳng bao giá» báºn tâm.
- Hay lắm!
Lý Tuấn ra tay nhanh nhÆ° chá»›p, cÆ¡ hồ chỉ má»™t Ä‘á»™ng tác đã tạo ra chưởng ảnh cháºp chùng, chặt chẽ đến mức không còn chút khe hở để tránh né, và kình lá»±c hùng háºu nhÆ° bà i sÆ¡n đảo hải.
Nhạc Quần trong mấy tháng nay chÆ°a từng gặp má»™t kẻ địch nà o tÆ°Æ¡ng xứng, bất giác khoan khoái buông tiếng cÆ°á»i dà i, tá»±a nhÆ° Thiên Thủ Quan Âm liên tiếp tung ra hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i chưởng.
Tuy nhiên, đối phÆ°Æ¡ng không há» thoái lui lấy ná»a bÆ°á»›c, song cÅ©ng chẳng tà i nà o tiến lên được ná»a bÆ°á»›c, trong lầu kình phong cuồn cuá»™n, bốn bên vách đá Äại Lý bóng loáng phản chiếu vô số ảo ảnh, hệt nhÆ° hai con mãnh long quần nhau dữ dá»™i.
Hai vị công chúa Ä‘á»u đứng cả lên, song mục tiêu quan tâm của há» khác nhau. Äại công chúa dÄ© nhiên là quan tâm cho Nhạc Quần, còn Nhị công chúa thì lại quan tâm cho Lý Tuấn. Riêng PhÆ°Æ¡ng Khôn thì mong cho hai bên Ä‘á»u tổn thÆ°Æ¡ng.
Äại công chúa cất tay lên rồi lại buông trở xuống những ba lần, dÆ°á»ng nhÆ° muốn nói gì đó, song chỉ hé môi rồi lại thôi.
Trăm chiêu qua Ä‘i, đôi bên vẫn chÆ°a có dấu hiệu thắng bại. Thốt nhiên, Thánh Thủ Gia Cát dùng tay là m ra má»™t dấu hiệu lạ lùng và trong miệng phát ra má»™t chuá»—i âm thanh quái dị. Ngay láºp tức, quái váºt ná» rÃt lên, vá»›i tốc Ä‘á»™ nhanh không thể tưởng lao ra, vÆ°Æ¡n bà n tay đầy lông lá chá»™p vá» phÃa Lý Tuấn.
“Soạt’! Tiếp theo là má»™t tiếng kêu thảng thốt, Nhạc Quần và Lý Tuấn chá»›p nhoáng tách ra, chiếc áo dà i của Lý Tuấn đã bị xé toạc, và trong tay quái váºt ná» Ä‘ang cầm má»™t cái hà bao lấp lánh ánh và ng.
- á»’!
Äại công chúa và Nhạc Quần đồng thá»i báºt lên tiếng kêu sá»ng sốt, nhất là Nhạc Quần. Lúc nà y chà ng má»›i biết kẻ đã ám toán và toan chôn sống mình không phải là Hải Thiên Nhất Khách Cung Äại KhÃ, mà thủ phạm chÃnh là Lý Tuấn.
Äá»™t biến nà y dÆ°á»ng nhÆ° ngay cả Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c cÅ©ng không ngá» tá»›i. Hiển nhiên vừa rồi Thánh Thủ Gia Cát ra hiệu là nhằm bảo quái váºt ná» bất thần ra tay tấn công Nhạc Quần, không ngá» quái váºt lại Ä‘i cÆ°á»›p kim hà bao.
Lúc nà y Nhạc Quần và Äại công chúa Ä‘á»u đã nháºn ra võ công của quái váºt ná» cao ghê gá»›m. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Äại công chúa, chỉ thấy nà ng mặt mà y thất sắc, Ä‘ang định ra tay. Nhạc Quần lá»›n tiếng nói:
- Công chúa, chiếc kim hà bao kia tháºt ra có gì quý báu váºy? Äại công chúa vẻ lo âu:
- Äó là mạng sống của ta, hãy cÆ°á»›p lại mau...
Nhạc Quần lúc nà y cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối vá»›i Phụng Hoà ng công chúa, bèn rút phắt ngá»n Quá»· Äầu trượng xuống, ngỠđâu Vô Tâm đã gầm to và lao bổ vá» phÃa quái váºt ná»:
- Tổ mẹ ngÆ°Æ¡i! Quái váºt, hãy Ä‘Æ°a đây mau...
Má»™t thế Tà thiết liên ngân bổ thẳng xuống đỉnh đầu. Nhạc Quần không kịp quát ngăn, chỉ nghe quái váºt ná» thét lên má»™t tiếng ghê rợn, tay trái vung lên, kình phong à o ạt xô ra.
“Bìnhâ€, Vô Tâm láºp tức bị đánh văng ra xa ngoà i ba trượng rÆ¡i xuống đất đánh phịch. Ngay khi Nhạc Quần vừa lấy Quá»· Äầu trượng ra, ngoại trừ Äại công chúa, Nhị công chúa và bá»n Thánh Thủ Gia Cát thảy Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi.
- Nhị công chúa sầm mặt quay sang Äại công chúa nói:
- Tá»· tá»· đã sá»›m biết y là môn hạ của Tây Bắc Phong rồi phải không? Phụng Hoà ng công chúa gáºt đầu:
- Äúng váºy!
- Tá»· tá»· còn nhá»› những lá»i của phụ vÆ°Æ¡ng chăng? Phụng Hoà ng công chúa thản nhiên:
- DÄ© nhiên là nhá»›. Má»i trách nhiệm tá»· tá»· đây gánh chịu!
Nhạc Quần không há» quên những lá»i dặn dò của sÆ° phụ lúc lâm chung, song chiếc kim hà bao là mạng sống của Äại công chúa, dẫu có phải tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng phải Ä‘oạt trả lại cho nà ng.
“Xoảng!†Quá»· Äầu trượng vụt dà i ra bốn thÆ°á»›c, chiếc đầu quá»· nhe nanh trắng ởn, dÆ°á»›i ánh đèn trông lại cà ng rùng rợn hÆ¡n.
Song, quái váºt ná» chẳng há» lá»™ vẻ sợ hãi, vẫn đứng yên bất Ä‘á»™ng, trừng mắt lặng nhìn Nhạc Quần.
Ngay lúc nà y Nhạc Quần cÅ©ng vẫn lấy là m thÆ°Æ¡ng hại cho hoà n cảnh của quái váºt, bèn trầm giá»ng nói:
- Quái váºt, hãy ném trả hà bao lại đây, ta tha cho cái chết!
Thế nhÆ°ng quái váºt đâu biết nói, trong cổ há»ng chỉ phát ra má»™t trà ng âm thanh quái dị, những sợi lông gà trên mình Ä‘á»u dá»±ng đứng cả lên, không gió mà rung Ä‘á»™ng.
Nhạc Quần gằn giá»ng:
- Quái váºt, váºy thì không thể trách ta được...
ChÆ°a dứt lá»i đã múa tÃt Quá»· Äầu trượng tấn công quái váºt, bóng trượng cháºp chùng, gió rÃt ghê rợn. Song quái váºt ná» hệt nhÆ° má»™t cái bóng hÆ° ảo, lả lÆ°á»›t bay theo bóng trượng, chá»› há» rụng đến má»™t sợi lông.
Nhạc Quần thầm kinh hãi, nháºn thấy thân thủ của quái váºt quyết không kém hÆ¡n Hoạt Chung Húc, váºy mà Thánh Thủ Gia Cát và Äá»™c Biển ThÆ°á»›c hoà n toà n không biết, đây tháºt là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn.
Nhạc Quần vừa ra tay đã sá» dụng ngay chiêu thứ năm trong Âm Phong Luân Hồi trượng pháp là : Quá»· há»a lân đăng, rồi đến Quá»· phủ thần công, Thiên quá»· phệ hồn và Sâm la Ä‘iểm quá»·.
Kình phong của ngá»n Quá»· Äầu trượng cuồn cuá»™n áºp tá»›i nhÆ° vÅ© bão, quái váºt ná» cÆ¡ hồ không chống đỡ nổi, “bình†má»™t tiếng, lông gà tung bay, quái váºt bị trúng má»™t trượng và o vai, “ầm†má»™t tiếng ngã lăn ká»nh.
Nhạc Quần hấp tấp lao tá»›i, vÆ°Æ¡n tay chá»™p và o kim hà bao. Thốt nhiên, quái váºt tung lên má»™t cÆ°á»›c, đá thốc và o lÆ°ng Nhạc Quần, đồng thá»i hai tay vung ra, má»™t chá»™p và o bụng, má»™t chá»™p và o đầu gối, nhanh đến Ä‘á»—i không sao diá»…n tả được.
Äại công chúa hét lên hoảng hốt. Nhạc Quần tuy giáºt mình kinh hãi, song vẫn bình tÄ©nh rụt tay vá», trượt bá»™ lách chéo sang bên, theo bản năng tung ra chiêu tuyệt há»c do Tây Bắc Phong truyá»n thụ lúc lâm chung.
Tuyệt chiêu ấy vừa thi triển, láºp tức cuồng phong nổi dáºy, ngá»n Quá»· Äầu trượng nhÆ° xé nát không gian, tiếng rÃt gió vô cùng ghê rợn, quái váºt ná» bị đánh văng bắn ra ngoà i cá»a sổ.
Ngoại trừ Äá»™c Nhân NgÆ°, Thánh Thủ Gia Cát, Äá»™c Biển ThÆ°á»›c và Lý Tuấn đã thừa cÆ¡ lẻn trốn, còn Äại công chúa, Nhị công chúa và Nhạc Quần Ä‘á»u sững sá», bởi quái váºt ná» sau khi trúng trượng dÆ°á»ng nhÆ° vẫn không há» bị thÆ°Æ¡ng. Äó tháºt là điá»u khó thể nà o tin được.
Äại công chúa trầm giá»ng quát:
- Äuổi theo mau!
Vừa dứt tiếng thì nà ng đã phóng qua cá»a sổ. Nhạc Quần cÅ©ng nắm tay Vô Tâm vá»t ra, quay phắt nhìn, quái váºt nỠđã biến mất.
Nhạc Quần hết sức hoang mang thắc mắc, quái váºt nà y nếu chẳng phải có tấm thân kim cang bất hoại thì sao lại đánh không chết?
Nhạc Quần nắm tay Vô Tâm, Ä‘uổi theo theo hÆ°á»›ng bá» chạy của quái váºt nỠđến mấy mÆ°Æ¡i dặm mà chẳng thấy bóng ma nà o cả, Nhạc Quần chán nản buông tiếng thở dà i, dừng bÆ°á»›c nói:
- Thôi đừng Ä‘uổi theo nữa, quái váºt nà y chẳng những võ công quá»· dị mà khinh công cÅ©ng cao chÆ°a từng thấy, tháºt là má»™t Ä‘iá»u má»›i lạ trong giá»›i võ lâm.
Vô Tâm thà nh tháºt nói:
- Tiểu tá», chiếc kim hà bao kia do má»— đánh mất, chẳng can gì đến ngÆ°Æ¡i cả, ngÆ°Æ¡i bất tất âu sầu! Chẳng hiểu chiếc kim hà bao đó có lợi Ãch gì mà Äại công chúa lại bảo là mạng sống của nà ng ta nhỉ?
- Chắc nà ng ta không nói dối đâu. Trong ấy hẳn là có váºt quan trá»ng chi đó!
- Tiểu tá», tháºt là lạ lùng, ta nháºn thấy Äại công chúa nhìn ngÆ°Æ¡i vá»›i ánh mắt hệt nhÆ° là mẹ ta nhìn ta váºy. Trong ấy hà m chứa má»™t tình cảm không sao diá»…n tả được!
Nhạc Quần buồn bã:
- Nhất định là nà ng háºn tại hạ, bởi tại hạ đã không là m theo lá»i nà ng căn dặn, không treo chiếc kim hà bao lên ngá»±c mình!
Vô Tâm lắc đầu cương quyết:
- Không đâu, ánh mắt ấy dứt khoát không phải là háºn. Nếu nhÆ° nà ng ấy mà nhìn ta nhÆ° thế thì ta sẽ cảm thấy hết sức sung sÆ°á»›ng. NhÆ°ng dù không phải nhìn ta thì ta cÅ©ng cảm thấy rất dá»… chịu.
- Váºy sao?
Nhạc Quần quay phắt lại và tạt ngang ba thÆ°á»›c, chỉ thấy Phụng Hoà ng công chúa lạnh lùng đứng cách hai ngÆ°Æ¡i chừng ba trượng, mặt đầy căm há»n lẫn khinh bỉ.
Nhạc Quân ôm quyá»n nói:
- Tại hạ đã phụ lòng công chúa, là m mất chiếc kim hà bao trân quý, nhưng tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình đoạt lại cho kỳ được.
Phụng Hoà ng công chúa cÆ°á»i khẩy:
- Hứ! Nếu Ä‘oạt lại được má»™t cách dá»… dà ng, dÆ°á»ng nhÆ° không cần thiết phải là m phiá»n đến tôn giá.
- Váºy chứ xin há»i công chúa, tháºt ra trong ấy có chứa Ä‘á»±ng váºt quý giá gì? Vì sao Lý Tuấn lại toan cÆ°á»›p chiếc hà bao ấy?
- Trong ấy là má»™t cái kÃnh cổ, trong kÃnh có ba bức ảnh ngÆ°á»i. Còn vá» Lý Tuấn thì đó chẳng phải là bản lai diện mục của y, cÅ©ng không phải y đến từ Tinh Tú hải, và y đã dùng giả danh.
Nhạc Quần vô cùng bá»™i phục, tin chắc nà ng đã hiểu âm mÆ°u của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c:
- Váºy ra công chúa đã biết rõ âm mÆ°u của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c rồi Æ°? Phụng Hoà ng công chúa nghiêm giá»ng:
- Thay vì bảo đó là âm mÆ°u của Äá»™c Biển ThÆ°á»›c, chi bằng bảo đấy chÃnh là âm mÆ°u của Thánh Thủ Gia Cát. Thá»±c ra Äá»™c Biển ThÆ°á»›c đã bị Thánh Thủ Gia Cát lợi dụng.
Nhạc Quần vỡ lẽ, thì ra Thánh Thủ Gia Cát đã biết thân pháºn thá»±c của Lý Tuấn và quái váºt ná» Ä‘á»u có võ công tuyệt thế, mà Äá»™c Biển ThÆ°á»›c thì lại bị giấu nhẹm. Xem ra tâm cÆ¡ của Thánh Thủ Gia Cát còn cao hÆ¡n Äá»™c Biển ThÆ°á»›c nhiá»u.
Nhạc Quần bá»—ng há»i:
- Công chúa đã bảo trong hà bao có chiếc kÃnh cổ, trong kÃnh có ba bức ảnh ngÆ°á»i, ba ngÆ°á»i ấy là ai? NgÆ°á»i thân hay kẻ thù của công chúa?
Phụng Hoà ng công chúa chợt sầm mặt:
- Äiá»u ấy chẳng can gì đến tôn giá. Giá» thì bổn công chúa phải lấy mạng tôn giá...
ChÆ°a dứt lá»i, ánh thép lóe lên, Phụng Hoà ng công chúa đã vung thanh nhuyá»…n kiếm trong tay chÄ©a và o ngá»±c Nhạc Quần nhanh khôn tả. Vì quá bất ngá», Nhạc Quần Ä‘Ã nh đứng im và kinh ngạc há»i:
- Sao công chúa lại muốn giết tại hạ? Chả lẽ gia sư có thù với quý phải ư? Phụng Hoà ng công chúa lạnh lùng:
- Không, có ân!
Nhạc Quần ngá»› ngÆ°á»i:
- Có ân! Ai có ân với ai?
- Tây Bắc Phong có ân vá»›i bổn môn! Nhạc Quần cÆ°á»i nhạt:
- Váºy chẳng phải công chúa lấy oán báo ân Æ°?
- Có lẽ, nhÆ°ng bổn công chúa bắt buá»™c phải giết tôn giá! Nhạc Quần rÆ°á»›n ngá»±c vá»›i chạm và o mÅ©i kiếm, cÆ°á»i khẩy:
- Váºy thì tại hạ thà nh toà n công chúa, công chúa chỉ cần đẩy nhẹ là đạt được mục Ä‘Ãch ngay!
Phụng Hoà ng công chúa tức tối quát:
- Hãy tuốt khà giới ra đi! Nhạc Quần thản nhiên:
- Nếu công chúa không chịu nói ra lý do muốn giết tại hạ, tại hạ quyết không động thủ!
Phụng Hoà ng công chúa sắc mặt bá»—ng trở nên trắng bệch, tay run run, ánh mắt dữ tợn dần, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»™t nhiên hạ quyết tâm, mÅ©i kiếm từ từ di chuyển lên, cuối cùng chỉ và o mi tâm Nhạc Quần.
Vô Tâm vô cùng kinh hãi. Y coi sự an nguy của Nhạc Quần cũng giống như là của mình. Hiện tại y biết mình chẳng giúp gì được, song vẫn lớn tiếng nói:
- Tiểu tá», tuốt khà giá»›i ra Ä‘i! Nhạc Quần nhếch môi cÆ°á»i:
- Vô Tâm huynh đệ đã quên tại hạ là Tây Bắc Phong rồi sao? Vô Tâm trán đẫm mồ hôi lên tiếng:
- Công chúa nếu quả tháºt muốn giết y thì hãy giết luôn cả Vô Tâm nà y Ä‘i! Äoạn sải bÆ°á»›c Ä‘i đến gần. Phụng Hoà ng công chúa quát:
- Ngươi mà còn tiến thêm bước nữa, bổn công chúa sẽ tức khắc động thủ ngay! Vô Tâm hoảng kinh dừng bước:
- Công chúa định lấy oán báo ân tháºt Æ°? Phụng Hoà ng công chúa bá»±c mình:
- Äồ ngốc, ngÆ°Æ¡i hiểu gì kia chứ?
- Tổ mẹ...
Nhạc Quần vội nạt:
- Không được bất kÃnh vá»›i công chúa, Vô Tâm huynh hãy lui ra Ä‘i! Vô Tâm quả nhiên vâng lá»i, miệng gầm gừ lùi ra sau ba bÆ°á»›c dà i. Phụng Hoà ng công chúa trầm giá»ng:
- Nhạc Quần, tôn giá có biết dụng ý trao kim hà bao của bổn công chúa không? Nhạc Quần gáºt đầu:
- Biết, bởi gia sư có ân với quý môn, công chúa muốn cứu mạng tại hạ một lần hầu đôi bên không còn mắc nợ nhau nữa!
Phụng Hoà ng công chúa sầm mặt, dÆ°á»ng nhÆ° bị sỉ nhục, bá»—ng nhẹ vung tay, “vút vút vút!†Ãnh kiếm vừa lịm tắt thì Phụng Hoà ng công chúa đã ở ngoà i xa hÆ¡n ba trượng.
TrÆ°á»›c ngá»±c áo Nhạc Quần hiện ra mÆ°á»i lăm lá»— thủng nhá» chia thà nh ba nhóm, hệt nhÆ° ba đóa hoa mai.
Vô Tâm thấy Nhạc Quần không hỠbị thương, bèn cảm động nói:
- Công chúa đã nÆ°Æ¡ng tay cho tiểu tá», Vô Tâm má»— xin cảm kÃch trá»n Ä‘á»i!
Nhạc Quần đứng vẫn yên mặt mà y co rúm. Từ khi xuất đạo đến nay, ngoại trừ lần bị trúng Ä‘á»™c mất Ä‘i công lá»±c, chà ng chÆ°a từng bị hạ nhục để khiến uy danh Tây Bắc Phong bị tổn thÆ°Æ¡ng đến nhÆ° váºy bao giá».
Nhạc Quần cố nén bầu máu nóng đang sôi sục trong lòng, lạnh lùng nói:
- Nà ng biết đấy, Ä‘iá»u nà y còn khiến Nhạc má»— Ä‘au Ä‘á»›n hÆ¡n là bị giết nữa! Phụng Hoà ng công chúa quay Ä‘i, run giá»ng nói:
- Bắt đầu kể từ bây giá», hai bên không ai nợ nần ai cả. Nếu nhÆ° tôn giá hiểu được đã là m tổn thÆ°Æ¡ng đến lòng tá»± ái của ta nhÆ° thế nà o, tin chắc rằng tôn giá sẽ nháºn thấy Ä‘iá»u sỉ nhục nà y chẳng thấm và o đâu cả. Trong tÆ°Æ¡ng lai nếu còn gặp lại nhau, tôn giá cứ việc Ä‘á»™ng thủ, song chÆ°a chắc là đối thủ của ta!
Äoạn nà ng hất mạnh đầu, nhẹ nhà ng lÆ°á»›t Ä‘i, để lại là n hÆ°Æ¡ng thÆ¡m thoang thoảng, Nhạc Quần thoáng nháºn thấy dÆ°á»ng nhÆ° nà ng đã Ä‘Æ°a tay lên gạt lệ.
- o O o -
Hết hồi 10
|
|
|
| |