“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình … nhưng mà … chẳng lẽ lúc chúng ta gặp mặt lại phải đánh nhau hay sao ?” Ánh mắt Thảo Căn sáng ngời, thành thật nói.
“Chuyện này …” Ngụy Tử Thành nghe thấy vậy bật cười khanh khách.
“Ta nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất thần kiếm ! Vì cha mẹ mà báo thù rửa hận.” Tiểu Thanh Tử ngắt lời Ngụy Tử Thành nói.
“Ta cũng muốn báo thù cho cha mẹ và bá phụ bá mẫu !” Tiểu Lăng cũng cất tiếng theo lời Tiểu Thanh Tử. Phượng loan bay lên từ vai nàng, vòng một vòng quanh đầu Tiểu Lăng như đang hưởng ứng theo lời nàng.
Ba đứa nhỏ không kềm được nỗi thương cảm khi chia tay, cả ba cùng khóc lớn một trận. Sau đó chúng ngoéo tay ước hẹn, tám năm sau gặp lại ở Tào Châu. Phượng loan rời khỏi vai Tiểu Lăng đáp xuống đất rồi biến thành một con chim khổng lồ. Cả ba đứa nhỏ cùng cha mẹ Thảo Căn trợn tròn mắt kinh ngạc, phượng loan thấy thế ra chiều rất đắc ý, gật gật đầu như muốn nói :” Xì ! Tưởng ta chỉ là con chim nhỏ bay loanh quanh để làm mọi người vui vẻ thôi sao ? Ta là bậc thầy về phi hành, còn có thể chờ theo nhiều người đi cùng nữa !”
Ngụy Tử Thành, Tiểu Thanh Tử cùng Tiểu Lăng ngồi lên trên thân mình của phượng loan, cả ba người đưa tay chào tiễn biệt cả nhà Thảo Căn, phượng loan bắt đầu đập cánh chuẩn bị bay lên, Tiểu Lăng đột nhiên quay người nói với Thảo Căn :”Thảo Căn, chúng ta chia tay không có vật gì làm kỷ niệm, ta tặng ngươi chiếc khăn tay này !” Lúc này phượng loan đã bay lên, chỉ thấy một chiếc khăn tay màu xanh từ trên là là rơi xuống, Thảo Căn vội vàng chạy đến bắt lấy.
Nhìn khoảnh khắc mà Tiểu Lăng đang vẫy tay chào mình từ trên thân của phượng loan, nước mắt Thảo Căn vốn đã ngừng chảy bỗng lại ứa ra che mờ cả hai mắt.
Trong tâm tư non nớt của Thảo Căn chợt xuất hiện một cảm xúc dâng lên. Cái gì là Thái Sơn, cái gì là Thần Kiếm Môn, cái gì là trường kiếm thiên nhai, cái gì là là anh hùng vô địch ? Tất cả dường như vô nghĩa, Thảo Căn chỉ nhớ đến khoảng khắc mà trong đó bóng hình Tiểu Lăng ngập tràn trong ký ức, những khoảng khắc mà hai đứa chơi trò gia đình, khoảnh khắc chiếc khăn tay đang rơi rơi, khoảnh khắc cùng nhau ăn trộm gà …
Sau khi chia tay Ngụy Tử Thành, Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng, cả nhà Thảo Căn đi đến Thái An Huyền Thành, khu vực Thái An ở dưới chân núi Thái Sơn được người đời tặng cho tám chữ "Thái sơn an tắc tứ hải giai an" là nơi tượng trưng cho quốc thái dân an. Nhờ ảnh hưởng của Thần Kiếm Môn tọa lạc trên núi mà Thái An đích thực là một nơi thanh bình, các quán ăn thi nhau tỏa ra mùi thức ăn thơm phưng phức, các khách điếm chen nhau san sát. Ngựa xe qua lại như nước, người đi như thoi đưa, những con lộ lớn đến mười trượng có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thành.
Thảo Căn từ trước đến nay chưa bao giờ được đi đến một tòa thành lớn như thế này. Hắn hết nhìn phía đông rồi đến ngó phía tây, trên mặt lộ rõ nét háo hức. Thảo Căn đảo mắt một vòng chợt nhìn thấy một gian hàng bày bán sách, nơi đây đang bày bán rất nhiều sách Du Hiệp Liệt truyện. Hắn nhìn thấy cũng không muốn chạy đi đâu nữa. Lúc này hắn bắt đầu cảm thấy đói bụng, liền nói cha mẹ hắn đi mua gì đó để ăn. Sau khi cha mẹ Thảo Căn đi mua đồ ăn, hắn mượn một cuốn truyện rồi bắt đầu đọc ngấu nghiến.
"Này tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi mi thanh mục tú, tinh khí thu liễm vào trong, cốt cách phi thường, thật sự là kỳ tài luyện võ ngàn năm khó gặp. Nay ta có một quyển thượng cổ bí tịch muốn tặng cho người có duyên, vị tiểu huynh đệ này có hứng thú chăng ?" Một ông lão già nua nói nhỏ.
"Lão trượng, ông chính là thế ngoại cao nhân sao ?" Thảo Căn quay đầu lại nhìn thấy một lão già râu tóc bạc phơ. Lão già râu tóc đã bạc trắng, thân mặc đạo bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt rất hưng phấn nói :
"Hừ ... Đừng để người khác nghe thấy." Tiên nhân nói xong liền dẫn Thảo Căn sang một con hẻm vắng người gần đó.
"Tiền bối xưng hô thế nào ? Chẳng phải là thế ngoại cao nhân đều ẩn mình ở thâm sơn cùng cốc hay sao ?" Thảo Căn đã đọc rất nhiều Du Hiệp Liệt truyện, trong truyện các vị anh hùng đều là gặp đại nạn không chết, lại gặp được thế ngoại cao nhân ở nơi thâm sơn (Có thể thấy từ cổ chí kim các tiểu thuyết kiếm hiệp đều đi vào một lối mòn như nhau, đến bây giờ đã vài ngàn năm trôi qua mà chúng ta chẳng phải cũng đang đọc cùng một loại hay sao. Thật là vô vị ![lời tác giả]) Mặc dù Thảo Căn có nghi vấn này trong lòng nhưng kỳ thật hắn vẫn cực kỳ tin tưởng vào vị tiên nhân trước mặt, chỉ hận không thể lập tức bái sư học nghệ.
"Ừm, tiểu huynh đệ quả thực rất có kiến thức, tên của ta ngươi cũng không cần biết làm gì, tu hành cũng có nhiều loại khác nhau, những người tu hành tầm thường mới phải ẩn thân nơi núi rừng, còn ta là bậc cao nhân ẩn thân nơi náo nhiệt mà tu hành, với lại ta cũng muốn tìm người có duyên để truyền lại quyển thượng cổ bí tịch này." Tiên nhân thần bí nói xong, liền lấy một quyển sách cũ kỹ từ trong người ra, trên góc trái của quyển sách có đề bốn chữ "Thượng cổ bí tịch".
"Đa tạ, đa tạ tiền bối !" Thảo Căn hai mắt sáng giới, hai tay vuốt ve quyển sách cũ như bảo bối, cũng không có ý định sẽ buông ra.
"Này tiểu huynh đệ, trong thiên địa vốn tồn tại một quy cũ là bí kiếp không thể lấy được dễ dàng, mặc dù bí kiếp này đáng giá ngàn vàng nhưng vì ngươi có cốt cách tinh kỳ lại là người có duyên ... ta cũng không thể phá bỏ quy củ này được, bây giờ ta tặng cho ngươi cuốn bí kíp này, ngươi chỉ cần đưa cho ta hai mươi đồng là tốt rồi." Tiên nhân nói.
"Hai mươi đồng ?" Thảo Căn tuy gia cảnh bần hàn, nhưng hắn đúng thật là có hai mươi đồng trong túi. Đó là số tiền hắn để dành trong nhiều năm, không hơn không kém đúng là hai mươi đồng.
Thảo Căn mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ nghe đến cái quy củ như thế này, nhưng hắn tự nhủ trong lòng :"Chẳng lẽ đây chính là ý trời ?" Ta phải cay đắng lắm mới để dành được hai mươi đồng tiền chính là để mua quyển bí kíp này sao ? Ông trời ! Người đối với ta cũng không tệ ha !" Thảo Căn không do dự nữa mà lấy hai mươi đồng từ túi trong của mình ra đưa cho tiên nhân. (Cái túi trong này thực ra là một nơi bí mật để cất tiền của Thảo Căn. Bí mật này chỉ có một mình Tiểu Lăng biết, bởi vì chính Thảo Căn nhờ Tiểu Lăng may cái túi này cho hắn.)
Tiên nhân sau khi nhận được tiền vẻ mặt có chút xấu hổ nói :"Tiểu huynh đệ, quyển bí kíp này hàm chứa đạo lý rất thâm ảo, người phàm không có cách chi mà hiểu được. Ngươi tuy là người có duyên, nhưng muốn học được bí pháp của người xưa thì ý chí phải kiên định mới luyện thành tuyệt thế thần công."
"Đa tạ tiền bối, ta nhất định không phụ lòng tiền bối, có ngày ta sẽ luyện thành thần công !" Thảo Căn có cảm giác mình chính là anh hùng do trời phái xuống vì cứu giúp trăm họ, bắt đầu một giấc mơ hào hùng vĩ đại.
"Tốt lắm, thôi chúng ta lập tức trở về không thôi cha mẹ ngươi lại la mắng" tiên nhân nói.
Trong khi hai người quay trở lại, cha mẹ Thảo Căn đang lo lắng không yên, thấy Thảo Căn đang đi đến, vừa đi vừa tỏ vẻ cám ơn tiên nhân thì tưởng hắn chạy loạn, quở mắng một hồi. Thảo Căn cũng không hề để ý đến việc đang bị cha mẹ la mắng, tâm trí hắn mà hoàn toàn chìm trong cảm giác bay bổng :"Cha mẹ hai người không biết, ta chính là anh hùng do ông trời phái xuống ! Đại anh hùng ! Ta rồi sẽ chứng minh cho hai người thấy.”
Lão bản bán sách đợi ba người Thảo Căn đi rồi mới quay sang nói với tiên nhân : “Vương Bán Tiên, hôm nay sinh ý cũng không tệ vừa rồi lại lừa được một con cừu há, chia tiền cho ta chứ ?”
“Ha ha, Trương lão bản, ngươi không thấy đứa trẻ kia rất nghèo hay sao ? Làm gì có tiền để ta lừa chứ ? Thôi ta đi kiếm mối ăn khác đây !” Vương Bán Tiên nói.
“Hừ ! Ngươi không chịu chia phải không ? Vậy thì lần sau cũng đừng hòng ở đây mà giở trò lừa đảo nhé ! Ngươi không có tiền ? Không có tiền mà hằng ngày vẫn lêu lỏng ở thanh lâu hay sao ?” Lão bản lên giọng ra chiều muốn uy hiếp Vương Bán Tiên.
Thái Sơn (*) ngày xưa còn có tên là Đại Sơn, thế núi hùng vĩ tráng lệ, khí thế bàng bạc, được xem là cột chống trời cho cả một lục địa Hoa Hạ rộng lớn ở phương đông. Dãy núi Thái Sơn do tất cả một trăm năm mươi sáu đỉnh núi hợp thành.
Riêng phần trung tâm có ba mươi tám đỉnh, bảy mươi hai hang động, bảy mươi hai khối kỳ thạch và ba mươi hai sơn cốc. Ngoài ra phải kể thêm sáu mươi tư thác nước, bảy mươi hai con suối nổi tiếng, Cổ thụ phải lên đến hơn vạn gốc. Trong quần núi Thái Sơn thì Ngọc Hoàng Phong là đỉnh núi trung tâm, các đỉnh núi khác phân bố từ ngọn núi trung tâm này ra xa hơn.
Những ngọn núi của dãy núi Thái Sơn đều cao vút đến tận chân mây, mà trong đó đỉnh Ngọc Hoàng là là nơi cao nhất trong quần núi Thái Sơn. Từ trên đỉnh núi Ngọc Hoàng người ta có thể thấy bốn kỳ quan lớn của thiên nhiên : Cảnh mặt trời ló dạng ở phương đông khi bình minh, ánh nắng chiều rơi rớt lúc hoàng hôn, sông Hoàng Hà như một dải lụa bằng vàng uống khúc qua những thung lũng xanh ngát, biển mây mênh mông như cái mâm bằng ngọc phủ xuống nhân gian. Cây cối ở Thái Sơn lại càng nguy nga sừng sững, rừng cây trải dài một màu xanh ngát, xen lẫn đâu đó là những khe suối tạo nên một pong cảnh thiên nhiên mỹ lệ mênh mang đến tận chân trời. Mây mù sà xuống làm khung cảnh trở nên mờ ảo, tạo thành một dãy núi thâm ảo thần bí. Khu vực ở chân núi chính là những nơi đẹp nhất ở Thái Sơn, nơi yên tĩnh nhất là những sơn cốc tịch mịch, nơi thoáng đãng nhất là những vùng đồng bằng trống trải, có những nơi mờ ảo như tiên cảnh, lại có những chỗ âm u nơi vực sâu. Lại có thạch ổ tùng đào, đối tùng tuyệt kỳ, đào viên tinh xá, linh nham thắng cảnh tất cả chính là mười đại thắng cảnh nổi tiếng, được tôn là đứng đầu Ngũ Nhạc(**)
Thủy tổ hoàng đế của Hoa Hạ là Hiên Viên hoàng đế cùng Viêm Hoàng đã từng cúng tế trời đất tại nơi này. Con cháu dân Hoa Hạ cũng xem việc lên đỉnh Thái Sơn là một giấc mơ mà ai cũng muốn được thực hiện một lần trong đời. Các bậc đế vương chính tại nơi đây cúng tế trời đất, văn nhân thi sĩ cũng ở nơi đây đề thơ viết chữ, các hiệp khách chí sĩ cũng lưu lại đây những câu chuyện hào hùng. Thái Sơn vì vậy cũng được coi là nơi tượng trưng cho tinh thần của dân tộc Trung Hoa, là hình ảnh hùng vĩ của lịch sử và nền văn hóa Hoa Hạ.
Kỳ thật Thái Sơn cũng là trọng địa của Phật, Đạo lưỡng giáo. Cho đến một ngàn năm trước Đổng Uyên Minh đứng lên thay mặt các học giả uyên thâm của Nho giáo mà khai tông lập phái, sáng lập nên Thần Kiếm Môn.
Đổng Uyên Minh có thể nói là một vị nhất đại thiên kiêu, ngay từ nhỏ đã bộc lộ trí tuệ tuyệt vời, tám tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, được thế gian bấy giờ xưng tụng là thần đồng. Đến năm mười tám tuổi đã có thể xưng là học giả uyên bác, dương danh thiên hạ.
Vào năm hai mươi tám tuổi lên Thái Sơn khiêu chiến với nho sĩ trên khắp thiên hạ, biện luận suốt bảy ngày bảy đêm làm cho nho sĩ khắp thiên hạ đều phải kính phục. Cảm thán trước thế gian vốn không thể có sự bình yên vĩnh cửu, trong lúc uất ức đi du sơn ngoạn thủy thì gặp bọn sơn tặc chặng đường. Một vị kiếm hiệp đã ra tay cứu giúp, từ đó Đổng Minh Uyên tập trung tinh thần nghiên cứu võ đạo.
Đến năm ba mươi tám tuổi từ kinh điển của Nho gia (Kinh Dịch) mà ngộ ra võ học kinh điển (Đại Thanh Minh Dịch Kinh). Tự mình nghĩ ra tuyệt thế kiếm pháp (Thiên Nhân Cửu Kiếm) từ đó hành tẩu giang hồ không có địch thủ, được thiên hạ xưng danh là thần kiếm.
Vào năm bốn mươi tám tuổi tìm được thanh thần kiếm lưu truyền từ thời thượng cổ là “Trạm Lô”, tại Thái Sơn khai tông lập phái, thu nhận môn đồ sáng lập nên Thần Kiếm Môn.
Năm năm mươi tám tuổi tự mình rèn kiếm, rèn được vô số bảo kiếm, sáng lập Chú Kiếm Chi, từ đó Thần Kiếm Môn, Chú Kiếm Chi vang danh thiên hạ.
Một ngàn năm trôi qua, Thần Kiếm Môn tuy có lúc chìm nổi, nhưng uy danh không hề mai một, đặc biệt vào hai trăm năm trước, lúc Huyết Ma xuất thế, Thần Kiếm Môn nhân tài cường thịnh, hơn nữa Chú Kiếm Chi lại xuất hiện một vị đại sư rèn kiếm tài nghệ tuyệt đỉnh là Phong Dã Tử. Vị đại sư rèn kiếm này vốn tên gì thì người trong thiên hạ không biết, nhưng vì lập chí sẽ vượt qua trình độ của đại sư rèn kiếm nổi danh thời cổ đại là Âu Dã Tử nên lấy tên là Phong Dã Tử. Lão dốc hết tâm huyết trong vòng mười năm rèn được một cây bảo kiếm vang danh thiên hạ tên là “Phong Thiên”. Công sức của lão cuối cùng cũng được đền đáp, Phong Thiên kiếm đã vượt qua Thuần Quân kiếm do Âu Dã Tử rèn, trở thành thanh thần binh hàng thứ sáu trong mười cây thần binh đương thế. Thành ra Thần Kiếm Môn sở hữu đến hai tuyệt thế thần kiếm, quả là không hổ với danh xưng Thần Kiếm Môn.
Theo truyền thuyết Huyết Ma xuất thế có quan hệ rất lớn với Thần Kiếm Môn, nhưng chuyện đã xảy ra từ rất lâu, Thần Kiếm Môn lại cố ý phong bế tin tức có liên quan đến chuyện này, nên bây giờ cũng không còn mấy người biết nữa. Chuyện xảy ra đã là hai trăm năm trước, đến nay thiên hạ đã trải qua hai trường Huyết Ma đại chiến.
Hai trăm năm trước, khi Huyết Ma cầm Huyết Kiếm xuất thế thì trên Hoa Hạ đại địa phong vân biến sắc, người người lâm nguy. Điểm đặc biệt nguy hiểm của Huyết Ma là hắn có thể làm cho ma tính trong mỗi người đại phát mà tự tàn sát lẫn nhau. Chỉ trong một thời gian ngắn, khắp nơi trên Hoa Hạ đại địa máu tươi chảy thành sông, xương cốt chất thành núi, sinh linh đồ thán … Cuối cùng các ạnh hùng hiệp nghĩa trong thiên hạ vứt bỏ hiềm khích trước kia, cùng nhau tụ hội ở Phiêu Miễu Phong. Thái Sơn Thần Kiếm Môn xuất ra hai thanh thần kiếm là Trạm Lô và Phong Thiên cùng với Hiên Viên thần kiếm của Hiên Viên Môn, Thái A kiếm của Mặc Gia Cực Quang Cốc, Thuần Quân kiếm của Đạo Gia Đại Thượng Thanh Cung hợp thành ngũ đại thần binh lại có thêm thánh vật của phái Nga My là Xá Lợi Tử trợ uy. Sáu đại thần binh triệu hoán ngũ đại thần thú là Hoàng Long, Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ hợp lực bao vây tiêu diệt Huyết Ma. Những người chứng kiến cuộc đại chiến này đến nay đã không còn ai sống sót trên cõi đời, nhưng theo truyền thuyết kể lại hai bên đánh nhau đến trời đất tối sầm, nhật nguyệt lu mờ, đến lúc tối hậu Huyết Ma bị một chiêu hợp kích của lục đại thần vật là Hạo Nhiên Chánh Khí chém chết trên lăng mộ Vu Hoàng Đế. Thanh kiếm của Huyết Ma là Huyết Kiếm từ không trung rơi xuống, từ đó mất tích. Chánh đạo giành chiến thắng hoàn toàn trong cuộc chiến kinh thiên động địa này.
Một trăm năm trước, Huyết Ma nguyên thần bất diệt lại lần nữa xuất thế. Nhưng lần này Huyết Ma không có Huyết Kiếm tương trợ, chánh đạo nhân cơ hội Huyết Ma nguyên thần còn bất ổn, phát động tấn công giết chết được Huyết Ma ở Huyết Ma động trên Vô Vọng Phong. Vì vậy thiên hạ thoát được một trận hạo kiếp. Theo truyện kể lại, trong trận chiến ở Vô Vọng Phong, Thánh Nữ của Hiên Viên Môn là Ôn Trác Dật dùng Hiên Viên thần kiếm chỉ một chiêu lấy đầu Huyết Ma tạo thành một giai thoại được lưu truyền rộng rãi trong giang hồ.
Một ngàn năm đã trôi qua từ ngày khai sơn lập phái nhưng Thần Kiếm Môn vẫn là môn phái độc nhất vô nhị trên giang hồ. Truyền thuyết kể lại có tất cả mười tuyệt thế thần binh, trong đó bốn đại thần binh đã thất lạc từ lâu, hiện nay chỉ còn sáu đại thần binh thì Thần Kiếm Môn đã chiếm hai, danh tiếng thực là có một không hai. Thái Sơn Thần Kiếm Môn cùng với Phiêu Miễu Phong Hiên Viên Môn, Nga My phái, Đại Thượng Thanh Cung, Cực Quang Cốc được xưng là năm môn phái lớn của chánh đạo.
Hiên Viên Môn trên Phiêu Miễu Phong là môn phái do Hiên Viên hoàng đế truyền lại, bảo vật trấn phái chính là Hiên Viên thần kiếm, đứng đầu trong thập đại thần binh. Trong hai đại chiến với Huyết Ma đều có sự đóng góp to lớn của đệ tử Hiên Viên Môn. Tại giang hồ Hiên Viên Môn mang uy danh cao vút, cũng được tôn là môn phái đứng đầu ngũ đại phái. Nhưng Hiên Viên Môn tuyển đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, môn hạ đệ tử rất ít. Cứ năm mươi năm một lần Hiên Viên Môn lại phái một đệ tử ra hành tẩu giang hồ, trừ ma vệ đạo. Trái lại Thái Sơn Thần Kiếm Môn đệ tử kiệt xuất rất đông, lại sở hữu hai đại thần binh trấn sơn, thật sự mới là thủ lĩnh phía sau của ngũ đại phái.
Đến đây xin lạc đề một chút kể về chuyện Thánh Nữ của Hiên Viên Môn. Hiên Viên Môn này cứ mỗi năm mươi năm lại xuất ra một đệ tử, không những võ công cao tuyệt, phẩm hạnh đoan trang mà dung mạo như thiên tiên, được thiên hạ tôn là chánh đạo Thánh Nữ. Mỗi lần Hiên Viên Môn Thánh Nữ xuất đạo là giang hồ lại như xuất hiện một đợt phong ba ào ạt, các công tử anh tuấn, tài cao của hắc bạch lưỡng đạo đều tìm đến quỳ lụy, trông mong ngày được tiếp kiến bóng hồng trong mộng,
Có thể được nhìn thấy một nụ cười của Thánh Nữ quả thực so với quang tông diệu tổ còn vinh diệu hơn gấp trăm lần. Có thể được đồng hành cùng Thánh Nữ so với việc giết được Huyết Ma còn làm người trong thiên hạ ngưỡng mộ hơn nhiều. Được ngồi uống rượu nói chuyện cùng Thánh Nữ thật là chết không hối tiếc. Còn nếu có thể cùng Thánh Nữ nói chuyện hôn nhân thì quả thực không phải là người. Bởi vì các đời Thánh Nữ đều phát tâm tu hành, nhất định làm bạn với Hiên Viên.
Mỗi lần Thánh Nữ xuất đạo thì các nam nhân có cùng độ tuổi trong giang hồ đều phấn đấu khổ luyện, đọc sách mong mỏi sẽ được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, ngạo thị thiên hạ đồng lứa. Mỗi khi Thánh Nữ xuất thế thì trên giang hồ lập tức lần lượt xuất hiện những thanh niên cùng độ tuổi có tài năng tuyệt thế. Điều này quả thực là sức mạnh của Thánh Nữ, sức mạnh của cái đẹp và là sức mạnh của chánh nghĩa tối cao trên thế gian.
Tuy nhiên khi Thánh Nữ xuất đạo cũng có nhiều ảnh hưởng phụ không tốt cho lắm. Ví như những đệ tử lớn tuổi hơn một chút đều có ý trách mắng cha mẹ bọn hắn đã không sinh hắn ra đúng năm. Chuyện này làm sao mà cha mẹ bọn hắn biết được chứ, thật là một bọn bất hiếu. Ngoài ra còn có bọn giang hồ đệ tử xấu xa thường bàn luận những đề tài đáng khinh bỉ (Ví như hôm nay nội y của Thánh Nữ màu gì, …) nếu bị nhân sĩ chính trực phát hiện thì đổ tội cho đồng môn huynh đệ, thật là mất hết nghĩa khí. Phàm là chuyện gì liên quan đến Thánh Nữ mà dẫn đến gây gổ đánh nhau thì cả hai bên đều nóng máu, xuất thủ rất nặng tay, không quan tâm đến thương thế của đối phương, thì đó đúng là bất nhân. Vì ngưỡng mộ danh tiếng của Thánh Nữ, rất nhiều đệ tử của hắc đạo từ bỏ Ma Môn, thực là lũ bất trung (Chuyện này đối với chánh đạo mà nói thì lại là chuyện tốt, có điều đệ tử chánh đạo vì Thánh Nữ mà rời bỏ môn phái của mình cũng không phải là không có)
Trên giang hồ xuất hiện một lũ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như thế quả thực là nàm ngoài ý tưởng của Thánh Nữ, thế nhưng bọn chúng cũng chỉ là tự chuốc lấy phiền nhiễu mà thôi.
(*) Thái Sơn tự cổ xưng là Đại Sơn, đến sau thời Xuân Thu thì đổi tên thành Thái Sơn, từ cổ chí kim đứng đầu trong Ngũ Nhạc, là một tấm bia vĩ đại của dân tộc Hoa Hạ. Cuốn sách này không theo chính sử, nói đến Thái Sơn không dùng tên khác.
(**) Thái Sơn đứng đầu Ngũ Nhạc là do theo truyền thuyết khai sinh Hoa Hạ lục địa. Trong truyền thuyết, Hoa Hạ Thủy Tổ là Bàn Cổ khai thiên tích địa mà tạo thành thế giới, sau khi xong việc, đầu biến thành Đông Nhạc Thái Sơn, bụng biến thành Trung Nhạc Tung Sơn, tay trái biến thành Nam Nhạc Hành Sơn, tay phải hóa thành Bắc Nhạc Hằng Sơn, hai chân cuối cùng hóa thành Tây Nhạc Hoa Sơn. Hai mắt trở thành ngày và đêm, lông biến thành cỏ cây, mồ hôi chảy thành sông suối. Vì đầu của Bàn Cổ hóa thành Thái Sơn nên được xưng là thiên hạ đệ nhất sơn địa vị chí cao vô thượng, đứng đầu trong Ngũ Nhạc.
Lại có một chút quá trớn rồi ! thật là không có ý tứ ! nhưng mà mĩ nữ từ xưa luôn là một điều mà nam nhân lúc nào cũng canh cánh trong lòng, đã nhắc đến là không thể ngừng được. Bản thân tác giả cũng hận không lấy được Nguyệt Quang Bảo Hạp để quay ngược thời gian, trở lại những năm tháng trong quá khứ, để lén nhìn diện mạo của Thánh Nữ, dù có chết cũng không hối tiếc. Bây giờ tiếp tục nói về Thái Sơn Thần Kiếm Môn.
Do Đổng Minh Uyên là một tượng đài của Nho học, bí kiếp trấn môn của Thần Kiếm Môn (Đại Thanh Minh Dịch Kinh) cũng là ngộ ra từ kinh điển của Nho giáo (Kinh Dịch), vì vậy môn hạ đệ tử của Thần Kiếm Môn từ trên xuống dưới đều tôn sùng Nho Đạo, đệ tử không tu luyện võ đạo thì cũng phải học văn đọc sách. Từ xưa đến nay môn hạ của Thần Kiếm Môn đa phần là các học giả uyên thâm, đó chẳng phải là nói chơi. Cũng vì tôn sùng Nho Đạo mà danh xưng của các vị chưởng môn Thần Kiếm Môn luôn có một chữ “Nho”. Môn hạ đệ tử tùy theo trình độ võ công mà phân biệt thành “Lão Phu Tử”, “Phu Tử”, “Công tử”, “Ấu tử”.
Hiện nay, chưởng môn của Thần Kiếm Môn là Cao Nguy Nhiên Cao Nho có một thân võ công siêu phàm nhập hóa, uy danh vang lừng trong thiên hạ. Cao Nho có thể nói là một người hoàn thiện, võ công quán tuyệt thiên hạ. Môn hạ đệ tử của ông không cần nói cũng biết, tất cả đều là nhất đẳng cao thủ (thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên nghe nói chính là đệ tử bế môn của ông ấy), phần đông những người này hiện nay chính là Lão Phu Tử, Phu Tử có thể thay mặt sư phụ dạy dỗ môn nhân trong Thần Kiếm Môn. Cao Nho không chỉ được người ngoài ngưỡng mộ kính trọng, mà hơn nữa trong môn phái uy vọng càng cao không ai sánh được.
Dưới quyền chưởng môn Thần Kiếm Môn tả hữu có hai vị cùng giúp chưởng môn quản lý các sự việc bên ngoài và bên trong Thần Kiếm Môn. Tả thừa Gia Cát Minh phụ trách Chú Kiếm Chi và cái sự việc đối ngoại, hữu tể Thiết Vô Nhai quản lý sự việc nội vụ Thần Kiếm Môn bao gồm cả việc trừng phạt các đệ tử làm trái môn quy. Tả thừa, hữu tể hai người đều có võ công cao tuyệt, trong môn phái cũng là hai vị Lão Phu Tử, được võ lâm đồng đạo xưng là “tả Gia Cát, hữu Vô Nhai”.
Ngoài ra còn có một số vị Lão Phu Tử và Phu Tử đã thoái vị, cư trú trong Hiệp Ẩn Các phụ trách việc sắp xếp soạn thảo võ công tâm pháp, thư tịch môn phái. Trong đó phải kể cả chưởng môn nhân tiền nhiệm của Thần Kiếm Môn là Diệp Thiên Phong, nghe nói Diệp Thiên Phong đang bế quan tu luyện tuyệt thế thần công. Điều này thật sự khiến người đời phải kinh hãi, với uy vọng và võ công của lão, lại tiếp tục bế quan tu luyện chẳng lẽ lại muốn thành tiên hay sao ?
Dưới quyền của hai vi tả thừa hữu tể có tất cả mười Trai, mỗi Trai có một vị Trai chủ phụ trách truyền thụ võ công cho các đệ tử trong Thần Kiếm Môn. Trần Trì Hiên năm nay ba mươi hai tuổi cũng là người đứng đầu trong mười vị Trai chủ này. Năm mười sáu tuổi Trần Trì Hiên đạt đến danh hiệu Công Tử, năm mười tám tuổi đã là Phu Tử, năm hai mươi hai tuổi ở Tào Châu luận kiếm được thiên hạ xưng tụng là thiên hạ đệ nhất thần kiếm, năm hai mươi bảy tuổi trong cuộc chiến tuyệt đỉnh ở Hoàng Sơn đánh bại Ma Môn tứ đại trưởng lão, từ đó Ma Môn không thể gượng dậy, thiên hạ thái bình. Công lao to lớn của Trần Trì Hiên có thể nói là quán tuyệt thiên hạ. Thần Kiếm Môn phá bỏ tiền lệ đã có từ ngàn năm trước, ngoài chín Trai đã có từ hồi khai môn lập phái, mở thêm “Cổ Sư Trai” để cho Trần Trì Hiên thu nhận đệ tử truyền thụ tuyệt học. Ngày nay Thái Sơn Thần Kiếm Môn có thể nói là nhân tài cực thịnh.
Thảo Căn hằng ngày đều mơ ước được làm anh hùng, vừa mới mua được “Thượng cổ bí tịch” lại lập tức được bái làm môn hạ của một vị truyền kỳ anh hùng, trong lòng tự nhiên là hưng phấn không có cách nào tả được. Sau khi hắn nói muốn trình thư của Ngụy Tử Thành, Thái Sơn môn hạ lập tức dẫn hắn lên núi. Thái Sơn đúng là danh bất hư truyền, sơn thế to lớn, khí thế hùng vĩ. Những cây cổ thụ ngàn năm cành lá tươi tốt, sức mạnh của thiên nhiên như ẩn hiện trong từng thân cây cao vút. Hai bên sơn đạo có rất nhiều chữ viết trên bia đá, chữ viết rồng bay phượng múa như chào đón khách từ xa đến thăm quan nơi đây, ba bước có một cảnh văn, mười bước là một tầng thơ.
Càng lên cao giấc mộng trong lòng Thảo Căn càng bay bổng. Chỉ hận không thể ở giữa đất trời mênh mông mà cất cao giọng, hát một khúc, múa kiếm một hồi cho thỏa thích. Trong lòng lại tự nhủ : ” Cái uy thế hào hùng của một bậc đại hiệp không phải có thể trải rộng khắp trời đất hay sao ? Lý Anh Hùng ta đến đây, nhất định sẽ có một ngày trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa, để cha mẹ vốn không tán thành ta học võ sẽ tự hào về đứa con này của mình, để cho những kẻ đã từng khinh thường ta phải mở to mắt ra mà thán phục, để những người ta yêu thương được vui vẻ tự hào, để thiên hạ chúng sinh phải luôn nhớ đến và yêu kính ta ! Để cho Tiểu Thanh Tử thấy được sức mạnh vô địch của ta…. À không biết bây giờ Tiểu Lăng ra sao nhỉ ?” Nhớ đến Tiểu Lăng trong lòng Thảo Căn liền dâng tràn một cảm giác ấm áp, cho dù hào khí của hắn đang hừng hực bao phủ tâm trí, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi những đợt sóng tình cảm khác lạ.
Để không làm du khách bỏ lỡ việc du ngoạn thắng cảnh ở Thái Sơn, Thần Kiếm Môn có một tòa kiến trúc ở chân núi phía tây Thái Sơn. Trần Trì Hiên văn võ song tu thích ở những nơi yên tĩnh, Cổ Sư Trai chính là ở phía tây chân núi Thái Sơn trong một khe núi tràn ngập hoa đào. Đi giữa một rừng hoa đào, không khí thật yên tĩnh, không hề có một âm thanh náo động nào của loài người, chỉ có những tiếng suối róc rách cùng tiếng chim hót du dương trầm bổng, phong cảnh xanh tươi đẹp đẽ. Trong những khe suối phủ đầy rong rêu từ vách đá sừng sững chảy xuống, thường xuyên xuất hiện Xích Lân ngư, là một loại cá chỉ có ở nơi đây, rất nhiều thân ảnh linh xảo nhẹ nhàng ẩn ẩn hiện hiện trong làn nước trong veo. Thảo Căn chưa từng thấy qua cảnh đẹp như thế này, vẻ mặt như ngây dại hết nhìn phía đông rồi lại ngó phía tây, cũng không biết mình đã tiến vào Sư Cổ Trai vào lúc nào.
Tại chính sảnh của Sư Cổ Trai, Thảo Căn đang nhìn vị sư phụ mà hắn tôn sùng như thiên thần. Trong tưởng tượng của Thảo Căn, Trần Trì Hiên nhất định là một người thân hình to cao vạm vỡ, sự thực không ngờ người hắn gặp lại khác xa một trời một vực so với trí tưởng tượng phong phú của hắn. Trần Trì Hiên vóc người trung bình, cơ thể cân đối, da dẻ trắng ngần, ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng, dưới cằm có ba chòm râu dài. Lúc Thảo Căn đến gặp mặt, trên tay đang cầm một quyển sách. Nếu không có vị đệ tử Thái Sơn ở bên cạnh kính cẩn lễ phép giới thiệu, Thảo Căn tưởng rằng mình đang gặp một văn nhược thư sinh, thật là không thể đoán biết một người thông qua tướng mạo bề ngoài được !
Chỉ nhìn bên ngoài làm sao có ai nghĩ được người này chính là vị anh hùng trong truyền thuyết kiếm thuật cao tuyệt, uy chấn Thần Châu cơ chứ ? Chỉ có điều văn nhược thư sinh này lại có phong thái, khí phách của một bậc vương giả tỏa ra từ bên trong trấn nhiếp người khác.Trần Trì Hiên thân trải qua trăm trận chiến, kiến thức rộng lớn, kinh nghiệm phong phú, phong phạm tuyệt đối không phải là người thường.
Trần Trì Hiên sau khi xem qua bức thư của Ngụy Tử Thành thuận tay nhét vào trong áo, cùng cha mẹ Thảo Căn nói chuyện một hồi lâu. Cha mẹ Thảo Căn thực đều bị phong thái của vị đại sư phụ này thuyết phục. Thảo Căn thì khỏi cần nói đến, hắn sùng bái vị sư phụ anh hùng này sát đất. Sau đó Trần Trì Hiên để cho cha mẹ Thảo Căn nghỉ ngơi rồi dẫn hắn vào thư phòng của ông là Luyện Tâm Các.
Là thư phòng của thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên, thế nhưng trong đó không hề có lấy một thanh bảo kiếm, ngược lại chỉ có một kệ sách trải rộng ra hai phía, sách tuy nhiều nhưng không hề bừa bộn, cảnh trí được bài trí rất thanh nhã thể hiện chủ nhân là một người đức độ. Thảo Căn mặc dù tuổi còn nhỏ cũng không thông minh cho lắm (so với Tiểu Thanh Tử thì hơn xa, Tiểu Thanh Tử học một đoạn văn thì phải đọc lui đọc tới cả trăm lần) nhưng chỉ trong chốc lát đã bị phong độ, khí chất cùng tình cảm của Trần Trì Hiên khắc ghi trong tâm linh non nớt một cách sâu đậm, soi sáng cho hắn trong suốt cuộc đời còn lại. Đúng là có thầy giỏi dạy dỗ một ngày còn hơn học với thầy dở cả trăm năm !
Trần Trì Hiên thấy Thảo Căn có vẻ rất sùng bái mình, mỉm cười nói : “Lý Anh Hùng, ta thấy nghĩa đệ viết trong thư là ngươi rất thích xem Du Hiệp Liệt Truyện nên từ nhỏ đã lập chí quyết tâm học tập võ công có đúng không ?” Thảo Căn mi thanh mục tú, cho dù không cười cũng làm cho người ta có ba phần vui vẻ, thân toát ra một lực lượng kỳ bí làm người ta có cảm giác dễ gần, hơn nữa hai tròng mắt trong suốt thuần chân vô tà. Trần Trì Hiên trông thấy trong lòng cũng không khỏi nảy sinh một cảm giác yêu mến phi thường.
“Dạ… con cũng muốn như sư phụ là một đại anh hùng !” Thảo Căn thấy Trần Trì Hiên hòa nhã dễ gần, trong lòng cảm thấy rất vui sướng tự nhủ : ”Chừng nào mình mới có thể trở thành một vị đại nhân vật như sư phụ đây ?”
Trần Trì Hiên cười nói :
“Ha ha … anh hùng không phải muốn làm là được, phải nổ lực cố gắng rất nhiều mới được, ngươi có tin tưởng mình làm được không ?”
“Xảy ra sự tình gì mà người có vẻ cao hứng vậy ?” từ cửa thư phòng xuất hiện một vị thiếu phụ như ánh sáng rực rỡ chiếu rọi căn phòng cười hỏi.
“ Cha, cha dẫn con đi bắt cá nghen.” Một bé gái khoảng tám, chín tuổi theo sau chạy đến bên cạnh người đó líu lo nói.
“Sư phụ khỏe a !” cuối cùng là một nam tử chừng hai mươi ba tuổi bước vào ôm quyền thi lễ.
Trần Trì Hiên thấy những người mới đến, thần tình vui vẻ nói : “Các người đến thật đúng lúc, nghĩa đệ của ta là Ngụy Tử Thành đề cử một đồ đệ tốt cho ta, để ta giới thiệu với mọi người hắn tên là Lý Anh Hùng, năm nay mười tuổi.”
Nói xong Trần Trì Hiên kéo tay Thảo Căn đi đến trước mặt ba người, lấy tay chỉ và vị thiếu phụ nói : “Người này chính là sư mẫu của ngươi.”
Vị thiếu phụ này chính là thê tử của Trần Trì Hiên tên là Đường Uyển Như. Đường phu nhân xuất thân nơi vùng đất cực hàn phía bắc, người thiên sanh băng cơ ngọc khiết như mây trắng ngưng tụ mà thành. Tuy đã tuổi đã quá ba mươi từ lâu, nhưng dung nhan chỉ như thiếu nữ hai mươi mấy, vóc dáng thanh mảnh mà đầy đặn, đi đứng uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, cả người toát ra một sức thu hút kỳ lạ. Thiếu phụ không hề trang điểm phấn son, trên thân mặc một trang phục màu anh, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự. Tuy là bậc tài sắc tuyệt thế nhưng không hề tỏa ra khí thế trấn nhiếp người khác, tuy đoan trang lịch sự nhưng lại không làm người ta có cảm giác cách xa. Yểu điệu mỹ nữ kết hợp với tuyệt thế anh hùng, Đường phu nhân và Trần Trì Hiên thật là trời sinh một cặp.
“Sư mẫu khỏe a !” Thảo Căn tuy cảm thấy sư mẫu đối với mình rất thân thiết nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hổ thẹn thùng.
“Tốt lắm, một đứa trẻ thật là đáng yêu, xem chừng ngươi rất giống sư phụ ngươi thời niên thiếu ! Ha … Tử Thành đúng là đã đưa đến một bảo bối a !” Đương phu nhân cũng tỏ vẻ rất thích Thảo Căn.
“Ha ha Ngụy nghĩa đệ đa lâu rồi không đến thăm ta, thật khiến ta cảm thấy có chút buồn bực, không ngờ hắn lại mang đến cho ta một đồ đệ tốt, coi như xóa hết tội lỗi của hắn … Ha ha … đứa bé kia chính là con gái của ta tên là Thiến Thiến, năm nay chín tuổi là sư muội của ngươi.” Trần Trì Hiên dẫn Thảo Căn đến trước mặt Trần Thiến Thiến nói.
“Sư muội khỏe a !”
Thảo Căn thấy Trần Thiến Thiến có điểm giống với Tiểu Lăng trong lòng cảm thấy thập phần thân thiết, đi thẳng tới định nắm lấy tay Thiến Thiến
“Tay ngươi dơ quá, người lại còn bốc mùi nữa !”
Thiến Thiến thông minh xinh xắn, từ nhỏ đã được cha mẹ cùng các vị trưởng bối trong Thần Kiếm Môn hết mực cưng chiều, thấy cha mẹ yêu thích thằng bé ăn mặc quê mùa đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi xuất hiện chút ganh tỵ, nói to.
Thảo Căn liền vội vàng rút tay lại, trong lòng thầm nghĩ : “Thảo Căn à, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn nắm tay người ta ? Người ta là thiên kim đại tiểu thư ! Cũng tại ngươi trên đường lên núi đã chơi đùa lấm bẩn quần áo, khiến tiểu sư muội không vui rồi !”
“Thiến Thiến ! Sao lại vô lý như vậy ? Mau xin lỗi sư huynh ngay đi !” Trần Trì Hiên ra vẻ rất không bằng lòng.
“Cha dẫn con đi bắt cá rồi con sẽ xin lỗi sư huynh, dẫn con đi nha cha…” Thiến Thiến níu lấy vạt áo Trần Trì Hiên năn nỉ.
“Tự xem lại mình đi ! Bình thường cha dạy con làm sao ? Sao lại không biết tôn trọng sư trưởng hử ?”
Trần Trì Hiên quả thực có chút tức giận, cho dù là thánh nhân chăng nữa cũng không khỏi chất chứa tâm sự trong lòng, điều làm Trần Trì Hiên phiền lòng chính là đứa con gái rượu này của hắn.
Đường phu nhân thấy Trần Trì Hiên có vẻ tức giận liền nói nhanh : ”Thiến Thiến ngoan ngoãn nghe lời cha đi con, nhanh nhanh nhận lỗi với sư huynh đi.”
“Không cần xin lỗi ! Không cần ! Cũng là do ta có lỗi, ta làm sư muội giận, chính là vì ta …” Thảo Căn liền vội vàng nói.
“Hừ ! Hắn không phải là sư huynh của ta ! Sư huynh chúng ta đi !” Thiến Thiến trước đây chưa từng bị cha mẹ trách mắng lần nào, nhìn thấy cha mẹ vì đứa trẻ ăn mặc làm lũ trước mặt mà giáo huấn mình trong lòng cảm thấy rất bất mãn, liền kéo vị thiếu niên kia rời khỏi thư phòng.
“Thiến Thiến ! Quay lại đây ! Trở về đây !” Đường phu nhân muốn gọi Thiến Thiến quay lại nhưng Thiến Thiến bịt tai lại tiếp tục kéo vị sư huynh kia đi.
Vị thiếu niên kia từ ngoài quay đầu nói vọng lại : “Sư phụ, sư mẫu đồ nhi sẽ trông chừng tiểu sư muội.”
Sắc mặt Trần Trì Hiên lộ rõ vẻ khó xử, Thảo Căn nhất thời không biết làm sao cho phải, hắn gấp đến nỗi cứ chà xát hai lòng bàn tay dơ bẩn với nhau. Đường phu nhân thấy vậy nói : “Trì Hiên, đừng nổi giận mà hại đến thân thể, ta sẽ dạy bảo Thiến Thiến một chập đảm bảo nó sẽ hiểu lễ nghi phép tắc thôi, ông cũng bình tĩnh lại đi… Hài tử Đăng Phong kia cũng chẳng thể trông coi Thiến Thiến được, ta phải đi xem bọn chúng ra sao đây.” Nói xong Đường phu nhân cũng vội vàng bước ra cửa, trước khi đi cũng xoa đầu Thảo Căn một cái, Thảo Căn như cảm nhận được sự ấm áp tình mẫu tử trong lòng cảm thấy dễ chịu vô hạn.
Thảo Căn trong lòng nghĩ có được sư phụ sư mẫu như thế này thật là hạnh phúc. Thật sự vì sư phụ sư mẫu lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không hề từ chối. Thảo Căn sau khi lớn lên quả thật thực hiện được lời thề của chính mình, nhưng cũng chính điều này và giấc mơ võ lâm vô địch làm cho vận mệnh vốn đã ngang trái của hắn về sau lại trở nên càng gập ghềnh hơn.
Thiếu niên hai mươi tuổi kia tên là Hùng Đăng Phong, chính là nhị đệ tử của Trần Trì Hiên. Đại đệ tử của Trần Trì Hiên là Hùng Đăng Huy chính là ca ca của Hùng Đăng Phong. Một thân võ nghệ đều là chân truyền của Trần Trì Hiên, hành sự va võ công đều có phong thái của sư phụ Trần Trì Hiên, được người trong giang hồ xưng là Quân Tử Kiếm. Năm hai mươi tuổi đã đạt danh hiệu Thần Kiếm Môn Công Tử, là nhân tài nổi bật nhất trong đám thanh niên hậu bối của Thần Kiếm Môn, hiện nay đã hạ sơn tu luyện (Hạ sơn tu luyện chính là truyền thống của Thần Kiếm Môn, điều này sẽ được giải thích trong những đoạn sau) Hiện giờ không có mặt ở Cổ Sư Trai.
Phụ thân của Hùng Đăng Huy và Hùng Đăng Phong chính là Hùng Lăng Tuyệt, là sư đệ đồng môn thủ túc của Trần Trì Hiên. Mười năm trước Hùng Lăng Tuyệt đã bị Ma Môn trưỡng lão là Ngụy Vô Dạng hại chết, trước khi chết đã phó thác hai đứa con cho Trần Trì Hiên. Trần Trì Hiên đối với bọn hắn xem như con ruột, một thân võ công tuyệt nghệ đều truyền thụ cho hai đứa. Hai đứa nhỏ rất chăm chỉ khổ luyện, cũng không phụ lòng kỳ vọng của Trần Trì Hiên. Cũng bởi vì Hùng Đăng Tuyệt bị Ma Môn trưởng lão giết hại mà năm năm sau đó mới có cuộc chiến Hoàng Sơn danh chấn giang hồ. Trong cuộc chiến diễn ra ba ngày ba đêm này Trần Trì Hiên cùng Ngụy Tử Thành đã đánh bại Ma Môn tứ đại trưởng lão, từ đó bốn lão già Ma Môn vĩnh viễn quy ẩn giang hồ. Cũng nhờ trận chiến này mà cho dù phải phá tiền lệ ngàn năm của Thần Kiếm Môn, Trần Trì Hiên cũng được phong là Trai chủ Cổ Sư Trai. Tuy cuộc chiến ở Hoàng Sơn thực sự là một chiến thắng rất hiển hách của Trần Trì Hiên nhưng bất quá đó không phải là trận chiến danh trấn thiên hạ của lão. Trận chiến được nhiều người ưa chuộng nhất và làm mỹ nữ trong thiên hạ phải điên đảo chính là “Đường Vô Nhất Chiến” sẽ được đề cập sau.
Trần Trì Hiên hít một hơi rồi nói với Thảo Căn : “Sư muội của ngươi còn nhỏ không có hiểu biết, ngươi cũng không cần so đo với nó.”
“Không có, chỉ là tại đồ nhi trên đường lên núi đã chạy loạn …” Thảo Căn nói một cách gấp gáp.
Trần Trì Hiên nói : “Con nít thường thích những điều mới mẻ, thì có gì là sai ? Nhưng ngươi vì người khác có thể nghĩ như vậy cũng là một đức tính tốt … ngươi đã ăn cơm chưa ? … À ngươi cứ trở về dùng cơm với cha mẹ. Ta sẽ cho Xuân Thủy an bài phòng ốc cho ngươi, ngay mai ta sẽ bắt đầu truyền thụ võ công, thân thể ngươi có khỏe mạnh không ?”
“Khỏe ạ !” Thảo Căn từ nhỏ phát dục trễ, vóc người thấp bé, bình thường vẫn hay bị người khác ăn hiếp, mỗi lần bị ăn hiếp như vậy thì đều là do Tiểu Lăng cùng Tiểu Thanh Tử giúp đỡ đòi lại công đạo. Mỗi lần nhớ lại sự che chở của hai đứa bạn trong lòng cảm thấy hạnh phúc như trên mây.
Trần Trì Hiên lại hỏi tiếp : “Ngươi sinh ra vào ngày mười tháng hai có đúng không ?”
“Vâng ạ” Thảo Căn trong lòng xuất hiện chút kinh sợ tự nhủ : “Chẳng lẽ mình sinh vào ngày mười tháng hai là không tốt hay sao ? Sư phụ có lẽ sẽ chẳng vì chuyện này mà đuổi mình ra khỏi sư môn đâu nhỉ ?.” Hắn vừa mới cảm thấy chút ấm áp trong lòng, giờ lại sợ bị tước đoạt.
“Không có gì đâu. Ngươi đã đi đường mệt nhọc cả ngày rồi, đi ăn cơm rồi trở về nghỉ ngơi đi, đến ngày mai sẽ nói tiếp. Xuân Thủy, ngươi vào đây một lát.
Nghe Trần Trì Hiên nói vậy Thảo Căn cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn còn một chút bất an.
Thảo Căn được một vị cô nương xinh đẹp dẫn ra ngoài, sau khi ra khỏi thư phòng của Trần Trì Hiên hắn bất giác quay đầu nhìn lại một lần. Đối với hắn thực lòng mà nói hạnh phúc tiến đến thật bất ngờ, nhanh chóng đến nỗi hắn còn chưa kịp tận hưởng dư âm của cảm giác sung sướng này.
Sau khi gia đình Thảo Căn ăn cơm xong, cha mẹ Thảo Căn được an bài ở trong khách điếm của Thần Kiếm Môn là Vân Mộng Các. Thảo Căn sau khi đưa tiễn cha mẹ được Xuân Thủy dắt vào một gian phòng ở hậu viện Cổ Sư Trai. Thảo Căn là một đứa trẻ nghèo, thấy mình có một căn phòng sạch sẽ xinh đẹp như vậy hắn như mở cờ trong bụng không cưỡng nỗi nằm lăn ra giường không muốn ngồi dậy nữa. Xuân Thủy lại đến mang cho hắn một ít quần áo. Xuân Thủy năm nay chừng mười sáu, mười bảy tuổi da dẻ trắn nõn, mặt mày xinh đẹp tuy không thể so với vị Đường phu nhân phong hoa tuyệt đại nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân. Thảo Căn được nàng chiếu cố từ từ cảm thấy thân thiết hắn nhịn không được nói : “Xuân Thủy tỷ tỷ, tên của tỷ nghe thật hay.”
Xuân Thủy mỉm cười nói : “Cái miệng nhỏ của tiểu đệ cũng biết nói lời ngon ngọt ha, phục thị cho Trai chủ ngoài ta ra còn có ba vị nha hoàn tỷ tỷ nữa là Đông Mai, Thu Nguyệt, Hoa Hạ.”. Xem ra Xuân Thủy cũng rất thích tiểu đệ mới tới này.
Thảo Căn vẫn khăng khăng : “Đệ cũng vẫn thấy tên Xuân Thủy là hay nhất.”
“Cám ơn đệ a…” Xuân Thủy nói xong thì chợt nghe bên ngoài truyền lại một trận ồn ào kịch liệt khác thường. Xuân Thủy nghe thấy liền xoay người chạy ra trước cửa phòng, một lát sau nàng nói : “Nghe như là âm thanh truyền đến từ thư phòng của Trai chủ, thật kỳ lạ ! Trai chủ trước giờ vẫn thích yên tĩnh, sao giờ lại có tiếng ồn ào như vậy ?”
Xuân Thủy đang nói thì chợt nghe bên thư phòng truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết.
Xuân Thủy vội vàng chạy ra ngoài, Thảo Căn thấy thế cũng vội vàng chạy theo. Chưa đến thư phòng thì đã nghe tiếng khóc của tiểu sư muội : “Cha ! Cha ! Người tỉnh lại đi ! Người tỉnh lại đi ! Là do Thiến Thiến không đúng ! Người mau tỉnh lại đi …”
Thảo Căn sau khi tiến vào thư phòng thì lập tức ngây người ! Hắn quả thực không tin vào chính con mắt của mình nữa. Vị sư phụ mới vừa rồi còn nói chuyện thân thiết với mình giờ đây đang nằm trên mặt đất, trên ngực áo xuất hiện một lỗ lớn giống như bị thiêu cháy, trên ngực xuất hiện một chưởng ấn màu đỏ đậm. Mặt xám như tro tàn, trên khóe miệng còn ứa ra rất nhiều máu tươi. Tiểu sư muội gục trên người sư phụ kêu khóc thất thanh, Đường phu nhân hiển nhiên cũng ngây người vì kinh ngạc, một tay bắt mạch trượng phu, một tay đang áp lên ngực, ánh mắt trống rỗng ngập tràn nước mắt cùng nỗi tuyệt vọng bi thương.
Thật là khó tin ! Thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên mà lại bị sát hại hay sao ? Thảo Căn giống như từ trên mây cao rớt thằng xuống vực sâu. Hắn ngây ngốc một hồi không thể thốt ra bất kỳ một âm thanh nào rồi đột nhiên khóc rống lên, khóc, khóc mãi … Hắn chỉ có thể cảm giác được rất nhiều người dang đến, có người quát tháo, cũng có người khóc lóc nhưng rồi sau đó một màn đen phủ trước mắt cứ thế mà mất hết tri giác ngất đi.
Cho đến khi tỉnh lại, Thảo Căn thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng treo đầy những mảnh lụa trắng tang tóc. Bấy giờ Thảo Căn cũng vẫn không tin vào sự thật rành rành trước mắt, giọng nói vui vẻ của sư phụ như còn ở trước mắt, tình cảm yêu thương thân thiết vẫn còn đây chân thật như chưa hề có chuyện gì xảy ra … rồi đột nhiên … mọi chuyện như một cơn ác mộng, Thảo Căn chợt nghĩ hay đây chính là cơn ác mộng của mình ?
Hắn dùng sức nhéo mình một cái thiệt đau, đau thật ! Trong tâm Thảo Căn cảm giác đau thương lan nhanh, hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan theo mây khói. Đây là lần thứ hai Thảo Căn cảm thụ được cảm giác sinh ly tử biệt, lần đầu là sự ra đi của Thuyến Thư Trương và thân nhân của Tiểu Lăng và Tiểu Thanh Tử, mặc dù Thảo Căn cũng cảm thấy bi thống nhưng cảm giác đó không hoàn toàn khắc sâu vào xương cốt. Còn đối với lần này sự mất mát của Thảo Căn cũng giống như thế giới của hắn bị hủy diệt ! Ngoài kia dù thiên địa rộng lớn nhưng dường như trong một lúc đã mất hết ý nghĩa. Một loại thương tâm tuyệt vọng ! Một ngày là thầy, cả đời là cha !
Thảo Căn đẩy cửa bước ra ngoài, Sư Cổ Trai đã phủ đầy những mảnh lụa trắng, mọi người đều mặc áo tang, vội vàng qua lại ngoài trời không có một tia nắng, không khí âm u như ép đến phảng phất muốn bao trùm nơi đây khiến người ta phải ngộp thở.
Đột nhiên Xuân Thủy đi đến vui mừng nói : “A ! Tạ ơn tổ tông, đệ cuối cùng cũng tỉnh. Đệ biết không ? Đệ đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi ! Ngụy đại hiệp có ghé qua bắt mạch cho đệ, ông ấy nói đệ chỉ vì kinh sợ quá độ mà bất tỉnh, cũng không có gì đáng lo. Quả nhiên bây giờ đệ đã tỉnh rồi, chuyện xảy ra đã làm ta sợ muốn chết rồi, chẳng lẽ đệ lại gặp chuyện không may nữa hay sao ?”
“Ta đã ngủ bảy ngày bảy đêm sao ?” Thảo Căn đột nhiên thấy người mình lâng lâng, bụng cũng kêu òng ọc, nhưng nghe thấy Ngụy Tử Thành đã tới vội vàng nói : “ Ngụy đại hiệp chính mình cũng tới đây sao ?”
Xuân Thủy nói : “Ông ấy cưỡi Phượng Loan tới, giống như đang có việc rất gấp, tới rồi đi liền ngay trong ngày. Dù là biết trước ông ấy và Trai chủ từng có giao tình sâu đậm, nhưng không ngờ ông ta lại thương tâm đến mức dập đầu lạy đến nỗi bật máu ra, ngay cả tóc cũng trở nên bạc trắng ! Ngươi trở về phòng ngay đi ! Bảy ngày bảy đêm không có gì vào bụng chắc là đói lắm, ta sẽ chuẩn bị món điểm tâm mang đến liền.”
Trong vòng bảy ngày bảy đêm đã phát sinh rất nhiều sự tình, chưởng môn Thần Kiếm Môn Cao Nho đích thân phát ra Thái Sơn Thần Kiếm lệnh, triệu hồi tất cả các đệ tử bên ngoài về chịu tang, đồng thời công bố với thiên hạ tin tức về đại tang của thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Cao Nho bình thường vốn chẳng quan tâm đến sự việc xảy ra trong môn phái, nhưng lần này bất chấp người khác nói như thế nào ông vẫn tự thân mình túc trực bên linh cửu. Trần Trì Hiên chính là đệ tử bế môn mà ông đắc ý nhất, là người ông dốc hết tâm huyết đào tạo. Trần Trì Hiên thiếu niên đắc chí, trung niên khiêm tốn, thật sự là nhân tài kiệt xuất của Thần Kiếm Môn trong vòng một trăm năm gần đây. Đến bây giờ người đầu bạc tiễn người tóc xanh, Cao Nho cảm thấy bi thống đến cực độ, bởi vì cũng chỉ có ông mới thật sự hiểu rõ tài năng đích thực của Trần Trì Hiên.
Nhân sĩ các phái đến viếng tang lễ nườm nượp không dứt, ngay cả du khách đi du lãm Thái Sơn sau khi nghe tin cái chết của Trần Trì Hiên cũng tự giác mặc tang phục, lên núi phúng điếu vị đại anh hùng này. Thái Sơn sừng sững, lụa trắng tung bay, người người mặc tang phục, lần đầu tiên trong lịch sử hàng triệu triệu năm của Thái Sơn, sắc trắng tang tóc đẩy lùi màu xanh tốt tươi của cây cối, thật là một sự việc vô tiền khoáng hậu.
Tư Mã Thiên từng nói : “Con người khi chết đi, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng.” cái chết của Trần Trì Hiên có thể nói là nặng tựa Thái Sơn cũng không sai.
Trong dòng máu nóng của nam nhân, ai lại không muốn trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa ? Ai không muốn được hậu nhân kính ngưỡng ? Nếu được như vậy trong quãng đời còn lại, còn có điều gì để hối tiếc nữa hay sao ?
Chỉ là cái chết đột ngột của Trần Trì Hiên đã khiến những cao thủ Ma Môn trước đây vì khiếp sợ uy danh mà không dám bước chân ra giang hồ, nay lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Giang hồ lại xuất hiện những đợt sóng ngầm, điều này thật sự trái với sở nguyện của Trần Trì Hiên.
Đường phu nhân quyết định để tang chồng mình trong ba năm. Trong ba năm này sự việc lớn nhỏ trong Cổ Sư Trai đều là do vị đại sư huynh đã xuống núi tu luyện là Hùng Đăng Huy toàn quyền xử lý. Chiếu theo truyền thống của Thần Kiếm Môn Hùng Đăng Phong, Thiến Thiến, Thảo Căn sẽ do đại sư huynh thay mặt sư phụ truyền nghệ. Thảo Căn vốn đang hạnh phúc vì được sống trong Thần Kiếm Môn thế mà sư phụ đột nhiên xa cách, hắn lại chìm trong nỗi bi thảm. Cha mẹ Thảo Căn ở tại chân núi mở một lớp học tư, từ đó ở lại Thái Sơn, cũng có thể thăm viếng Thảo Căn thường xuyên. Chỉ có điều ở Thái Sơn mọi người ngẫu nhiên biết được Lý Anh Hùng vốn có tên là Thảo Căn. Do khi Thảo Căn đến Thái Sơn, Trần Trì Hiên bị chết oan nên tt cùng hai vị sư huynh đều gọi hắn là Tai Tinh, cộng thêm việc tên hắn là Thảo Căn nên gọi hắn là Tai Tinh Thảo, Thảo Căn hắn chỉ hận không thể bỏ đi thật xa để khỏi phải nghe cái tên đó.
Cũng từ đó ngày sinh nhật của Thảo Căn cũng biến thành ngày mười tám tháng ba, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy sinh ngày mười tháng hai là bị người khác bài xích. Hắn tự thề với lòng mình : Sau này khi lớn lên nhất định sẽ đổi lại tên cùng ngày sinh của mình.
Ôi ! Một đứa bé thì đúng là một đứa bé, hắn cũng không biết rằng để thay đổi hắn phải trả một cái giá đắt như thế nào, có lẽ phải trả bằng sinh mệnh của mình, hay cái giá là cùng đối địch với cả giang hồ !