Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia Chương 5: Lăng Thiên đấu quyết
Nguồn : Địa Ngục Môn
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Môn
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, đã thế thì đừng trách ta thủ đoạn vô tình.” Bạch Khởi bất giác nhếch mép cười nhạt, đứng ở đó lẩm bẩm một mình, hai tay cũng tự nhiên nắm chặt vào nhau.
Nhiệm vụ này không cho Bạch Khởi chọn lựa, chỗ dựa lớn nhất bây giờ của hắn chính là Cửu U Long Giới, nếu không có nó, hắn có thể khẳng định rằng hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa trong thế giới này. Công dụng lớn nhất của Cửu U Long Giới là có thể trao đổi bất cứ cái gì hắn muốn, nhưng việc này có một tiền đề, đó là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà nó giao, cũng chính là truy sát Bạch Thắng.
Rõ ràng nhiệm vụ này không dễ hoàn thành, chí ít là Bạch Khởi không chắc chắn hoàn thành được nhiệm vụ này trong thời gian ngắn. Không biết sức mạnh của tên Bạch Thắng này thế nào, nhưng mà muốn tiến vào thế giới đầy rẫy các cao thủ tung hoành đấu khí này, cho dù là công tử bột như Bạch Thắng cũng cần phải có chút bản lĩnh. So với hắn, thân thủ hai người vẫn kém xa. Tuy bây giờ hắn đang dần hồi phục, nhưng vẫn rất gầy yếu. Nếu Bạch Thắng có chút bản lĩnh thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ.
Hơn nữa gã này đi đến đâu hình như đều có tùy tùng đi theo vây quanh. Muốn giết gã chắc chắn không phải chuyện dễ. Cho dù có cơ hội giết chết gã thì cũng còn chuyện rắc rối hơn, Bạch Khởi phải nghĩ đến hậu quả sau khi giết gã. Một gia tộc lớn như thế mà không có vài cao thủ mới là lạ. Mà địa vị của hắn trong gia tộc rõ ràng là kém Bạch Thắng một trời một vực, nếu để mọi người biết hắn giết Bạch Thắng, e rằng hắn sẽ bị người ta đem ra ngũ mã phanh thây ngay lập tức, đến lúc đó Cửu U Long Giới ở đó, có 3000 điểm giao dịch cũng không thể níu giữ được tính mạng. Dù thế nào thì bây giờ hắn cũng còn quá yếu.
Sau một hồi trầm ngâm, Bạch Khởi nghĩ hắn nên tự tập luyện cho tốt đã, điều quan trọng đối với hắn bây giờ là điều chỉnh lại thân thể, không cần yêu cầu mạnh mẽ quá mức, nhưng chí ít phải có đủ sức lực để tự bảo vệ mình. Ngoài ra cố gắng tìm hiểu về gia tộc, tìm hiểu thế giới này. Như thế mới dễ ra tay, mới có thể tìm được cơ hội tuyệt nhất. Tất nhiên Bạch Khởi phải cố gắng tu luyện tốt chương “Lăng thiên đấu quyết” đó, đây mới là điều căn bản để hắn có chỗ đứng trước mắt. Nếu ngay cả “Lăng thiên đấu quyết” cũng không tu luyện được thì nói gì cũng uổng công thôi.
Bạch Khởi từng có một mơ ước là một ngày nào đó hắn có thể leo lên đỉnh cao của thế giới. Hiện tại ước mơ này vẫn như cũ chưa hề tan biến, trái lại càng tiến gần hơn. Bạch Khởi có một mong muốn là một ngày nào đó hắn có thể đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Tất nhiên tiền đề là Bạch Khởi phải thoát được khỏi Cửu U Long Giới này trước đã, cái đồ vật này làm Bạch Khởi không thoải mái, tuy nó mang đến nhiều lợi ích cho hắn, chẳng bao lâu nữa tương lai nó sẽ cho hắn nhiều thứ hơn nữa, song hắn vẫn kiêng kị nó mà không rõ tại sao…
Cái khác không nói, chỉ mỗi lúc hắc sắc quang mang lóe lên lúc ẩn lúc hiện ấy, cả tiếng nói lạnh tanh đầy mê hoặc ấy đã khiến người ta run bần bật, thực sự khiến người ta khó có thể coi nó là thần khí lương thiện chính nghĩa, mà chỉ coi nó như pháp bảo gian tà trong tay ác ma… Người bình thường đều sẽ không thích nó, dù có thể họ không tách rời khỏi vật này được…
“Bây giờ cứ rèn luyện thân thể trước đã…” Đầu tiên Bạch Khởi tự đặt ra một nhiệm vụ, đó là nghiêm túc rèn luyện thân thể của mình. Nhưng mà cơ thể này quá mềm yếu, không thích hợp với vận động mạnh, Bạch Khởi chỉ mới làm mấy chục cái chống đẩy đơn giản đã thở hổn hển, sau khi làm thêm mấy động tác khác nữa thì người đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.
Lau mồ hôi trên trán, Bạch Khởi bất giác cười khổ não. Cơ thể này mềm yếu quá mức tưởng tượng, song hắn không nản chí, tập luyện không phải là việc một sớm một chiều, nó cần một quá trình lâu dài, và quá trình này rõ ràng là dài dằng dặc, kế hoạch bước đầu ít nhất cần mấy tháng, hắn đã sẵn sàng làm thế này rồi.
Lau xong mồ hôi, Bạch Khởi khoanh chân ngồi trên chiếc giường đơn giản chỉ bằng một tấm phản gỗ cũ nát dựng thành của mình, tĩnh lặng nhắm mắt lại, chầm chậm lĩnh hội những thứ trong đầu hắn, “Đấu chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc. . . . . . Đấu chi đạo. . . . . ."
Một loạt những thứ tối nghĩa khó hiểu, song vẫn còn may, ngoài mấy câu đầu ra, các câu khác Bạch Khởi có thể hiểu được. Đó là phương thức tập luyện và phương thức vận dụng cơ bản của đấu khí. Như trên đã nói, đấu khí là một loại năng lượng ly khai giữa trời đất, con người tiếp nhận nó bằng phương pháp của mình, sau khi vào cơ thể con người, rèn luyện thân thể người bằng phương pháp thế này, tăng cường khả năng, tốc độ phản ứng của con người… Quá trình này là quá trình tích lũy nguyên thủy của đấu khí bằng cách hấp thu sức mạnh đấu khí vào cơ thể cho nó không ngừng ngấm vào thân thể mình, đây chính là quá trình tập luyện và hấp thu đấu khí.
Đấu giả sơ cấp hoàn toàn không có khả năng vận dụng đấu khí tác chiến, chỉ có khả năng hấp thu đấu khí vào cơ thể, không ngừng tăng cường độ mạnh, sức mạnh và tốc độ cơ thể mình. Khi hấp thu năng lượng, đấu giả phải đả thông chín huyệt đạo trong cơ thể mình, chín huyệt đạo này được gọi là cửu đại huyệt đạo, đó là bách hội, ngọc chẩm, thiên trung, tả hữu kiên tỉnh, linh thai, khí hải, mệnh môn, khí hải. Cửu đại huyệt đạo này, cứ đả thông một huyệt đạo tương đương với tăng lên một tầng lớp. Muốn được thành đấu giả, điều kiện tiên quyết đầu tiên là hấp thu đấu khí đả thông huyệt bách hội, chỉ có như vậy mới có thể bước vào hàng đấu giả.
Sau khi đả thông huyệt bách hội thì được gọi là nhất tinh đấu giả, sau đó cứ đả thông thêm một huyệt đạo thì được thăng một cấp đấu giả. Sau khi đột phá chín tinh thì có thể tích tụ sức mạnh bản thân hình thành biển đấu khí ở đan điền, lúc này có thể thăng cấp rồi. Và sau đó những miêu tả về cảnh giới, chương cơ bản “Lăng thiên đấu quyết” này không nói thêm một chữ nào, song Bạch Khởi cũng hiểu rằng một chương cơ bản ngắn gọn chỉ để tập luyện cơ sở, làm sao có những miêu tả về thứ đẳng cấp cao ấy chứ?
Bạch Khởi không nản chí, ít nhất thì hiện tại cái này là đủ dùng rồi, chí ít thì hắn không cho rằng người bình thường phải mất khoảng mười năm mới có thể hoàn thành như sách nói. Phần cơ sở quan trọng nhất hắn có thể vèo cái là nắm bắt xong, mà nếu trong thời gian dài như thế hắn không có cách giết chết Bạch Thắng, giành được các phần thưởng Cửu U đưa ra, từ đó đổi các pháp quyết cao hơn nữa ở chỗ nó… thì hắn chết cũng không đáng tiếc.
Last edited by Tiểu Dê; 05-11-2010 at 11:27 AM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Lăng thiên đấu quyết, nói một cách nghiêm khắc, cũng không phải thuộc loại công pháp quá mức tinh thâm cao siêu, trong toàn bộ Thiên Ân đại lục mà nói chỉ có thể coi là hạng thứ ba, dù sao chủ nhân của nó, Bạch gia tại đại lục cũng chẳng là gì, chẳng qua là so với công pháp trong học viện đại lục mà nói cũng được xem như hiếm thấy.Trong tứ cấp của Thiên địa huyền hoàng, đỉnh cao của công pháp cấp Huyền Tự cũng được coi là không tệ rồi.
Bạch Khởi dựa theo chỉ dẫn của Lăng Thiên Đấu Quyết, ngồi xếp bằng trên giường tập trung tinh thần, chìm vào thế giới của chính mình, sau một lát Bạch Khởi cảm thấy xung quanh có một vòng tròn dày đặc đang xoay quanh mình và tràn ngập sức mạnh đấu khí của trời đất, dần dần hắn đưa sức mạnh đấu khí hòa hợp vào cơ thể, dựa theo phương pháp được nói trong sách, từ từ khéo léo tiến vào cơ thể của mình.
Sau đó theo ý mình bắt đầu trùng kích vào bách hội huyệt, thực ra làm như vậy là một việc tương đối nguy hiểm, bởi vì huyệt đạo của cơ thể rất yếu, nó giống như bình thủy tinh, đẹp mà không bền, trong Thiên Ân đại lục, hầu hết mọi người trùng kích huyệt đạo đều cần phải trải qua một thời kỳ thai nghén, mà đây cũng là lúc tốn nhiều thời gian nhất, nhưng trải qua một hai năm, thậm chí ba đến năm năm, sau khi dần dần hút được đấu khí vào cơ thể mình, kinh mạch của cơ thể sẽ trở nên rắn chắc hơn rất nhiều, huyệt đạo cũng sẽ theo đó mà kiên cố hơn một chút, mà đây là thời kỳ tốt nhất để trùng kích vào huyệt đạo đầu tiên.
Có điều, đáng tiếc là Bạch Khởi là người ngoại lai, không biết chút gì về điều này, vì vậy trong thời khắc cảm thấy sức mạnh đấu khí tồn tại và thâm nhập vào cơ thể, Bạch Khởi lại bắt đầu tác động mạnh vào huyệt đạo của mình, đành phải nói sự việc này khá liều lĩnh, nếu như trưởng bối của Bạch Khởi có mặt ở đó, nhất định sẽ mắng cho hắn ta một trận, và toát mồ hôi vì hắn ta, bởi vì hành động liều lĩnh như vậy một khi thất bại, kinh mạch sẽ bị cắt đứt, nhẹ thì tàn phế suốt đời, nặng thì sẽ chết vì cơ thể bị nổ tung.
Kẻ không biết thì không biết sợ, cái tên tiểu tử Bạch Khởi này cũng thật to gan khi dám làm chuyện như vậy, nhưng cũng may là kinh mạch của Bạch Khởi được Cửu U trợ giúp cải tạo khơi thông, tuy rằng có lẽ trong mắt của Cửu U đây chẳng qua chỉ là một đĩa thức ăn nhỏ, thậm chí còn cố ý phóng thủy để Bạch Khởi làm một điều tồi nhất, nhưng Cửu U tồn tại ra sao? Đẳng cấp của hắn tạm thời không có cách nào đánh giá, cái mà hắn ta làm ra cho dù là hạng thứ phẩm, tính linh hoạt và tính cứng cỏi cũng rất khác thường, chí ít cũng không thể yếu hơn một học đồ đấu giả có thời gian rèn luyện kinh mạch cơ thể trong ba năm, vì vậy Bạch Khởi làm như vậy mặc dù là liều lĩnh nhưng trong chốc lát lại khiến cho hắn thành công.
Đúng vậy, thành công rồi, Bạch Khởi lại có thể thành công rồi, ngay đến hắn cũng không ngờ rằng mình lại đột phá được một cách nhẹ nhàng như vậy, chỉ là cảm thấy hơi nhói trong cơ thể giống như sau khi bị kiến cắn, mình đã đột phá được rồi, thành quả như vậy là hoàn toàn ngoài dự tính của Bạch Khởi, có điều đấu khí di chuyển thông qua bách hội huyệt, không ngừng di chuyển trong cơ thể, chạy qua lại giữa các kinh mạch, bị tám huyệt lớn khác ngăn cản, sau khi lọc qua tầng tầng chỉ có trên dưới một phần trăm năng lượng hấp thụ tiến vào đan điền, Bạch Khởi biết chính mình đã đột phá được rồi, lại đột phá được ngay trong lần tu luyện đầu tiên tiến vào tầng lớp đấu giả, trở thành một nhất tinh đấu giả thực sự…
Tuy nhiên nhất tinh đấu giả không có gì khác so với người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là một người bình thường cường tráng một chút mà thôi, có điều ý nghĩa lại không giống nhau, trong Thiên Ân đại lục có hàng tỷ người, số lượng lớn đến cực điểm, nhưng số người có thể trở thành đấu giả người người tôn kính ngưỡng mộ không đến một trăm triệu vạn, tỷ lệ chọn lọc một phần trăm cho thấy sự cao quý của đấu giả.
Nếu người bình thường một khi đã phá được trở ngại của huyệt đạo bách hội đầu tiên và trở thành nhất tinh đấu giả, vậy thì sau này coi như đã nhìn thấy một con đường thênh thang, tuy rằng có lẽ bởi vì rất nhiều nguyên nhân thành tựu có hạn, nhưng chí ít bọn họ đã có được điều kiện cơ bản để theo đuổi sức mạnh, tài phú và quyền lợi, chỉ có trước tiên trở thành một đấu giả thì mới có tư cách để tiếp tục phấn đấu…, vì vậy tại Thiên Ân đại lục đối với những người trẻ tuổi mà nói, trở thành một đấu giả tuyệt đối quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Sau khi Bạch Khởi đột phá tiến vào nhất tinh, bắt đầu tiếp tục chuyển vận đấu khí, nhưng có một điều đáng tiếc là mặc dù khi mới vận chuyển không có trở ngại, không ngừng có năng lượng tiến vào cùng lúc, nhưng tốc độ và số lượng lại thấp đến kinh ngạc, Bạch Khởi đã luyện tập cả một đêm, khi cảm thấy vô cùng mệt mỏi mới dừng chuyển vận đấu khí…
Thở phào một hơi, lúc Bạch Khởi mở to mắt thì trời đã sáng, nhìn một chút bên ngoài, mặt trời mới mọc đã gay gắt, Bạch Khởi than thầm trong lòng, đứng lên, sau khi tìm một chút đồ ăn trong phòng bèn bắt đầu kế hoạch, kế hoạch rèn luyện của mình…
Tuy rằng không hiểu rõ về thân phận của mình, nhưng Bạch Khởi lại biết một điều gì đó, bản thân từ trước đến giờ chưa từng phải lao động, nhưng hàng ngày vẫn có người đem thức ăn đến, tuy rằng chỉ là cái bánh mì đen bình dân, còn có cả những thứ như cháo suông, nhưng chí ít mỗi lần cũng có thể khiến cho Bạch Khởi no bụng, vì vậy Bạch Khởi cơ bản không có gì phải lo lắng, có thể quang minh chính đại trốn tránh không làm việc, sau đó bắt đầu rèn luyện thân thể mình, ngưng luyện đấu khí, chờ đợi cơ hội để lý giải thế giới này, sau đó tìm thời gian đi tiêu diệt Bạch Thắng.
Bốn việc này dường như trở thành toàn bộ cuộc sống của Bạch Khởi, trong suốt mấy tháng liên tiếp, Bạch Khởi ban ngày thì rèn luyện cơ thể, ban đêm thì ngưng luyện đấu khí, đồng thời mỗi ngày khi có người đưa đồ ăn, thức uống đến, Bạch Khởi luôn đi tới nhẹ nhàng hỏi vài câu, ám chỉ muốn hiểu rõ thế giới này.
Ngươi đừng nói Bạch Khởi thực sự không biết gì, ví dụ như chủ nhân của cơ thể này trước kia cũng chính là mình trước kia, thực ra không phải là tính cách nhút nhát mà cơ bản chính là một tên ngốc, mỗi ngày đều bị đánh, mà mẹ hắn đã sớm qua đời, cha hắn hàng năm ở bên ngoài, có người nói là ở trong quân, hơn nữa còn là một vị tướng lĩnh, còn về bản thân từ nhỏ đã là một kẻ ngu đần bẩm sinh, đến năm mười lăm tuổi mà vẫn như một đứa trẻ lên ba, vì vậy rất nhiều người thích ức hiếp hắn, đặc biệt là tam đường huynh Bạch Thắng địa vị không cao, không tu luyện được gì, nhưng lại có một người cha tốt.
Còn nữa, Bạch Khởi hiểu ra rằng nơi mà hắn đang sống, Bạch gia, Liễu thành Bạch gia, một dòng họ quý tộc phải kể đến đầu tiên ở Liễu Thành, lệ thuộc vào vương quốc Ba Phạt Lợi Á, tại vương quốc này tuy không được coi là nhân vật đứng đầu nhưng ít nhất tại Liễu Thành cũng được coi là một thế lực không nhỏ trong toàn bộ các tỉnh tây bắc vương quốc này, nói đến Bạch gia, không ít người sẽ phải kính nể ba phần.
Đương nhiên Bạch Khởi còn biết rất nhiều tin tức có ích khác, còn có một số tin lạ ở đại lục, nhưng ở đây không nói tỉ mỉ hết được, hơn nữa những thứ khác một kẻ nô bộc đưa cơm cũng không thể biết quá nhiều, vì vậy Bạch Khởi cũng không hỏi thêm gì nữa, hỏi quá nhiều lại làm cho người khác sinh nghi.
Ngoài ra trong khoảng thời gian này Bạch Khởi còn có được một số thu hoạch khác, ví dụ như cơ thể của Bạch Khởi tốt lên rất nhiều, mặc dù nhìn bên ngoài không rõ lắm, nhưng Bạch Khởi luyện tập ở trong phòng so với trước càng thêm trắng nõn vài phần, hơn nữa cơ thể rõ ràng sinh ra rất nhiều cơ bắp, tuy rằng so với kiếp trước có chút kém cỏi, nhưng có thể nói là ít nhất cũng không kém hơn thể lực của một người bình thường, dù sao cơ thể của Bạch Khởi suy nhược, không thể thực hiện những động tác quá mạnh, nếu không sẽ không tốt, về việc rèn luyện đấu khí, ba tháng… Bạch Khởi đột phá được Nhị Tinh, tiến vào hàng ngũ đấu giả nhị tinh, tuy không mạnh, nhưng dù sao cũng coi như rời khỏi hàng ngữ nhân vật thấp nhất trong đấu giả.
Last edited by Tiểu Dê; 05-11-2010 at 11:28 AM.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia Chương 7: Cá chết lưới rách (Thượng)
Nguồn : Địa Ngục Môn
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Môn
Một ... hai ... Một ... hai ... ~~" trong chớp mắt ba tháng đã trôi qua, xuân qua hạ đến,trong ngày hè nóng bức, mọi người trong đại viện ở Bạch gia đều trốn trong phòng không chịu ra khỏi cửa, thời tiết nóng nực ra ngoài đi lại một chút mồ hôi đã ra đầm đìa, nhưng trong những ngày như vậy, trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ ở góc sân Bạch Gia, một thanh niên tuấn tú với mái tóc màu bạc, lúc nào cũng hai tay chống xuống đất, không ngừng làm những động tác nâng lên nâng xuống giống nhau, những giọt mồ hôi hột không ngừng rơi xuống từ trên cơ thể, Bạch Khởi lúc này tuy hai tay đã bắt đầu run run nhưng vẫn không dừng lại, cắn răng không ngừng lặp lại động tác, những cơ bắp nổi lên trên cơ thể không ngừng co duỗi, đem đến cho người ta cảm giác chấn động về thị giác.
“Hô~~ ba trăm cái đã hết mức rồi, bây giờ cơ thể này chống đẩy tối đa liên tục ba trăm cái đã không thể tiếp tục được nữa, nhưng vẫn tốt, ba tháng này cũng coi như không uổng phí…”
Thở phào một cái, Bạch Khởi đứng dậy, ngồi trên mép giường thở hổn hển nói, khi nói cũng không quên lau mồ hôi trên trán.
“ Ba Tháng rồi…vẫn chưa có một chút manh mối nào, tuy thân phận ta dường như có chút đặc biệt, những người đó hẳn là không dám tùy tiện làm điều gì, nếu không người cha mà ta chưa từng gặp mặt sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, nhưng nếu như ta thật sự giết cái tên Bạch Thắng đó, bọn chúng muốn ta tự tìm đường chết cũng không khó, bọn chúng lúc nào cũng có thể nghĩ ra trên dưới mười cách giết ta, ai bảo… Ta trước đây là một kẻ ngu ngốc chứ? Nếu như một kẻ ngốc ra khỏi cửa, không cẩn thận sẽ ngã chết, hay chết đuối, hay bị người ta đánh chết, hoặc là mất tích, không có cách nào tìm được, tất cả đều có khă năng xảy ra, nếu như bọn chúng dùng phương pháp này khi ta còn nhỏ, e rằng người cha của ta khi trở về cùng không thể làm gì bọn chúng? Ôi…vẫn phải suy nghĩ kĩ…...” Bạch Khởi thở dài một hơi, ý nghĩ lại bắt đầu lung lay, bắt đầu nghĩ cách tiêu diệt Bạch Thắng.
Thời gian ba tháng này nhàn hạ rỗi rãi, Bạch Khởi luôn không ngừng ở trong phòng ngĩ cách làm thế nào để đối phó tên Bạch thắng kia, làm thế nào để giết chết hắn ta mà thần không biết quỷ không hay, hoặc là tiêu diệt hắn ta bằng cách nào đó khác, sau đó sẽ không khiến cho bản thân bị liên lụy, nhưng đã suy nghĩ ba tháng rồi, Bạch Khởi vẫn không nghĩ ra cách gì.
Mà trong thời gian này, Bạch Khởi lại bị Bạch Thắng đánh đập, sỉ nhục mấy lần nữa, tuy rằng Bạch Khởi cắn răng giả vờ ngẩn ngơ, liên tiếp bị đánh mà cố gắng gượng nhưng sự phẫn uất trong lòng đã đạt đến một mức độ nhất định, nếu như vẫn chưa tìm được cách phù hợp, e rằng Bạch Khởi đã không thể kiềm chế nổi bản thân mà xông lên, một tay đánh chết cái tên Bạch Thắng hỗn đản đó.
“Người đâu, hãy lôi tên Bạch Khởi khốn kiếp ra cho lão gia, tâm trạng ta hôm nay không tốt, hai tên Bạch Cảnh Long, Bạch Cảnh Thăng lại dám coi thường lão gia ta, bọn chúng là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một ngũ tinh đấu giả. Có gì tài giỏi chứ? nếu như thật sự lợi hại, mười tám tuổi đã sớm trở thành đấu sĩ rồi, ngũ tinh đấu giả là cái thá gì? tự cho mình là giỏi, ngay cả những tên đó cũng không bằng, có gì là uy phong chứ? Phi~” Bạch Thắng vừa chửi bới ở đó , vừa ra lệnh cho tay sai lôi Bạch Khởi ra.
Bạch Gia tuy không lớn nhưng số người cũng không ít, chỉ cần nắm quyền là có thể sở hữu ba căn nhà, trong đó bao gồm cả căn nhà của cha Bạch Khởi, còn có cả căn nhà của bọn Bạch Thắng, và căn nhà của Bạch Cảnh Long, Bạch Cảnh thăng, hai người mà Bạch Thắng vừa mắng nhiếc, có thể nói tất cả quyền lực của Bạch gia dường như đều nằm trong ba căn nhà này, bàng chi(các nhánh hệ) khác tuy số người đông nhưng lại không thể làm chủ, chỉ có thể trở thành phần phụ của tam gia.
Mà trong ba nhà này, căn phòng của Bạch Thắng cũng chính là căn phòng của cha Bạch Thắng, Bạch Thanh Hoa, là một trưởng lão của gia tộc, mà ông Bạch Thắng chính là đại trưởng lão của hội trưởng lão gia tộc, nắm trong tay một nửa quyền lực của gia tộc Bạch thị, ngoài ra cha của Bạch Cảnh Long, Bạch Cảnh Thăng, Bạch Thanh Vân lại là tộc trưởng của gia tộc, nắm giữ một phần quyền lực khác, còn về phần cha Bạch Khởi tuy không có quyền lực gì trong gia tộc, nhưng dù sao cũng lãnh binh ở bên ngoài, địa vị phi phàm, trong gia tộc cũng có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, Bạch gia hiện nay có thể nói là tam túc đỉnh lập( thế chân vạc)
Có điều Bạch Khởi trước đây là một kẻ ngốc, cha của Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên, có thể nói cơ bản không có người nối nghiệp, hơn nữa cầm kiếm lãnh binh bên ngoài, đã được phong tước vị, là một tử tước quý tộc thực sự, đi khắp nơi bên ngoài Bạch gia và cũng không tham gia vào những tranh đấu gia tộc, dù sao gia chủ của Bạch gia cũng chẳng qua chỉ là một tử tước mà thôi, cơ bản không được Bạch Kình Thiên hiện nay để mắt tới, vì vậy ông ta không tham gia vào tranh đấu, mà cuộc tranh đấu giữa Bạch Thanh vân Và Bạch Thanh Hoa càng thêm rõ ràng hơn, giữa hai nhà có thể nói là như nước với lửa.
Bởi vậy hai tên Bạch Cảnh Long, Bạch Cảnh Thăng thường xuyên gây phiền phức cho Bạch Thắng, Tên Bạch Thắng này hay ăn lười làm, không chịu tu luyện, vì vậy chỉ tu luyện được cấp thấp nhất, tuy bị Bạch Thanh Hoa tìm được cao nhân hộ pháp, cũng coi như gia nhập vào hàng ngũ đấu giả, nhưng đã nhiều năm như vậy mà vẫn dừng lại ở cấp nhất tinh đấu giả, có hay không có chẳng khác gì nhau, vì vậy thường xuyên bị ăn hiếp.
Mà tên Bạch Thắng này khi bị ăn hiếp thì không có nơi nào trút giận, luôn thích tìm đến Bạch Khởi để phát tiết một trận, tuy rắng hắn cũng có thể tìm các anh em họ hàng không có quyền thế, tu luyện không cao, không được gia tộc coi trọng để xả giận, có điều tên Bạch Thắng này có lúc lại có chút tâm lý kỳ quái, có lẽ là bởi vì thân phận của Bạch Khởi khá đặc biệt, vì vậy hắn luôn thích đến ức hiếp Bạch Khởi để xoa dịu tâm trạng bị tổn thương của mình, bởi vậy cứ ba đến năm ngày chỉ cần bị người ta ăn hiếp là hắn lại đến tìm tên ngốc Bạch Khởi để trút giận, có thể nói chính vì hắn, cuộc sống của Bạch Khởi mới gian khổ vô cùng.
Nói thật Bạch Kình thiên cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc cần phải chăm sóc tốt con trai mình, lúc ông ta sắp đi cũng tìm vài người vú nuôi, còn có cả hộ vệ bảo vệ con trai mình, chỉ là Bạch Kình Thiên vừa xuất chinh đã mười năm, những người hộ vệ từ rất sớm người thì chết, người thì bỏ đi vì rất nhiều lý do, các vú nuôi cũng không còn một ai ở lại, nếu không thì cuộc sống của Bạch Khởi cũng không đến mức rơi vào tình cảnh này.
Nghe thấy tiếng la lớn của Bạch Thắng ngoài cửa, Bạch Khởi bỗng nhíu mày, trong mắt hiện lên một vẻ lãnh đạm, trong lòng lửa giận ngập trời, bản thận Bạch Khởi cũng không phải là người dễ tính, tuy nhiều lúc có vẻ hòa nhã thân thiện, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người, nhưng anh chàng này là điển hình của người không thích uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt, Bạch Thắng đối xử với hắn như vậy, trong lòng sớm đã nảy sinh nỗi căm giận ngút trời, lúc này lại thấy đối phương đến gây phiền phức cho mình mà lại còn không có nguyên do, chỉ để chút giận, Bạch Khởi cảm thấy mình như đang nổ tung, suýt nữa không kiềm chế nổi liều mạnh với Bạch Thắng.
Nhưng cũng may lý trí của Bạch Khởi vẫn còn tồn tại, lý trí hắn ta nói với hắn không được làm như vậy, vì vậy Bạch Khởi tuy hai tay đã nắm chặt nhưng vẫn giả ngây giả dại, mặc cho Bạch Thắng lôi mình ra ngoài, sau đó tương gia với toàn gia đình mình, mà Bạch Khởi chỉ che chắn đầu mình để không bị thương tích.
Vốn dĩ Bạch Thắng bình thường mà nói đều đánh đập Bạch Khởi một trận là xong, không thể làm gì quá đáng, dù sao thân phận của Bạch Khởi không giống hắn, cha của Bạch Khởi xuất chinh mười năm không trở về, nhưng xét cho cùng cũng là người có thân phận, dù sao giờ đây là tử tước của một vương quốc, hắn ta cũng không thật sự muốn biến Bạch Khởi trở thành một kẻ tốt xấu, huống chi, trong lòng hắn vẫn còn một nỗi băn khoăn….chính là vì chuyện đó…..cũng không thể làm gì Bạch Khởi, lần này rõ ràng là Bạch Thắng chịu ấm ức không nhẹ, sau khi thấy tôi tớ động thủ, trong lòng vẫn không giải được hận, mà tự mình đi tới, còn cầm cả một chiếc mộc côn thô to bằng cánh tay đánh vào Bạch Khởi.
Last edited by Tiểu Dê; 05-11-2010 at 11:28 AM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia Chương 8: Cá chết lưới rách (Hạ)
Nguồn : Địa Ngục Môn
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Môn
“Choang” một tiếng, hậu quả của tiếng vang thanh thúy đó, chiếc gậy gỗ thô to bằng miệng bát tàn nhẫn nện vào đầu bạch Khởi, sau đó cắt đứt theo tiếng kêu, có thể thấy lần này Bạch Thắng đã dùng lực rất mạnh, sau một lát, những giọt máu đỏ tươi chảy xuôi xuống từ đầu Bạch Khởi, trong nháy mắt, mái tóc bạc của Bạch Khởi biến thành màu đỏ máu, trên mặt cũng nhuốm đầy máu.
Hơn nữa Bạch Thắng nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại không dừng tay mà giơ tay cầm những đồ vật khác tiếp tục đánh, khiến cho những tên hộ vệ xung quanh sợ hãi bỏ chạy mà quên mất việc phải ngăn Bạch Thắng lại, tên Bạch Thắng lại cầm một cây gậy khác tiếp tục đánh mạnh vào Bạch Khởi, xem ra đang muốn đánh chết tươi , Bạch Khởi, cũng không biết cái tên Bạch thắng này bị Bạch Cảnh Long và Bạch Cảnh Thăng kích thích như thể nào mà lại có thể dám làm những chuyện như thế này. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lúc này đã hoàn toàn làm cho Bạch Khởi tức giận, trong lòng cắn răng chịu đựng nghĩ: “ Bạch Thắng, ngươi đã không cho ta con đường sống, vậy thì ta sẽ liều mạng với ngươi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.(*)
Bạch Khởi cũng không phải là loại nhút nhát, vốn dĩ chính là loại tinh lực đang mạnh, nhưng vì cuộc sống bất ngờ này, để bảo vệ tính mạng nhỏ bé của mình, Bạch Khởi luôn phải nhẫn nại, có điều sự tức giận của Bạch Khởi không hề mất đi, trái lại lại từ từ tích tụ lại, mà hôm nay bị Bạch Thắng đánh bạt mạng như vậy, ngọn lửa phẫn uất trong lòng Bạch Khởi lại cháy lên như núi lửa phun trào, trào lên đột ngột, uy lực kinh người mà không thể ngăn lại được. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chỉ thấy Bạch Khởi đột nhiên ôm lấy Bạch Thắng, không nói thêm lời nào, tay cầm lấy cây gỗ đã bị Bạch Thắng làm gãy thành hai nửa ở cạnh đó, trực tiếp dùng đầu nhọn đâm vào bụng Bạch Thắng, một phát xuyên qua người Bạch Thắng, trong nháy mắt máu tươi như suối phun ra từ cơ thể Bạch Thắng, tất cả ruột và nội tạng đều bị lôi ra ngoài, một màn cảnh tượng lúc này trông vô cùng kinh khủng.
Tất cả mọi người xung quanh đễu sững sờ, không biết phải làm gì mà chỉ đứng nhìn toàn bộ sự việc, những kẻ tôi tớ đó không thể nào ngờ được cái tên ngốc Bạch Khởi thường ngày nhút nhát lại có thể trực tiếp giết chết Bạch Thắng, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn đẫm máu đến như vậy, trong lúc nhất thời đếu sững sờ đứng đó, không biết nên làm thế nào cho phải. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sau một lát, trong sân vang lên một tiếng hô lớn: “ Không xong rồi…Thiếu gia Bạch Thắng bị Bạch Khởi giết chết rồi…!! Không xong rồi!! Thiếu gia Bạch Thắng bị Bạch Khởi giết chết rồi…”
Cũng không biết là ai hô lên tiếng đầu tiên, ngay sau đó những tên tôi tớ bên cạnh Bạch Thắng bắt đầu hét lên, sau một lát âm thanh đã truyền đi khắp Bạch gia đại viện, trong nháy mắt tất cả mọi người sững sờ dừng công việc đang làm lại.
Còn Bạch Thanh Hoa và cha của mình, Bạch Hải Lam thì đang ở trong phòng tu luyện đấu khí, suy đi xét lại làm thế nào để đối phó với kẻ luôn đối đầu, Bạch Thanh Vân, cũng cùng lúc đó từ trong phòng xông ra, sau khi hai người ra ngoài, hai mắt nhìn nhau, sau đó tức giận xông về phía âm thanh truyền đến, Bạch Thắng đối với người khác mà nói là một kẻ ăn chơi trác táng chết chưa hết tội, thế nhưng đối với hai người này mà nói lại quan trọng hơn bất cứ thứ gì, dòng dõi duy nhất của nhà mình, lại bị người ta giết chết, làm sao mà họ không phẫn nộ, làm sao mà không sốt ruột?
Bất quá cũng cùng lúc đó, vài đạo thân ảnh khác cũng từ khắp phương hướng lần lượt xông vào sân nơi Bạch Khởi đang ở, có thể nói trong nháy mắt Bạch Khởi đã kinh động đến tất cả các cao thủ và các nhân vật lớn của Bạch gia, nguyên nhân là, tên ngốc trong lòng mọi người ở Bạch gia lại có thể giết chết Bạch Thắng…cháu nội của đại trưởng lão…..
Mà Bạch Khởi lúc này lại không có tâm trạng để ý tới những việc này bởi vì bên tai Bạch Khởi đã vang lên một âm thanh khác, âm thanh lạnh lùng đó của Cửu U đang vang lên bên tai Bạch Khởi: “ Nhiệm vụ hoàn thành, đánh chết Bạch Thắng, thu được ba nghìn điểm giao dịch, mở ra Tu Di ảo ảnh…”
Mặc dù tò mò muốn biêt Tu Di ảo ảnh là thứ gì nhưng Bạch Khởi chưa kịp nhìn, cũng không kịp hiểu rõ chuyện gì, từ xa truyền đến một tiếng hét lớn: “Tiểu tử chết đi.”
Bạch Khởi nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, tướng mạo hung dữ, thân thể mập mạp, có ba phần giống với Bạch Thắng, từ xa xông tới, nhảy lên, trên tay lóe lên ánh sáng màu vàng sẫm hướng về phía Bạch Khởi, ngoài tốc độ ra, không chừa chút dư địa để bản thân phản kháng, khí thế và sức mạnh cuồng bạo khiến Bạch Khởi kinh hãi.
Bạch Khởi muốn né tránh, muốn phản kháng, nhưng lúc động thủ lại phát hiện mình không có một chút sức lực phản kháng, muốn chống đối nhưng không có dũng khí, muốn chạy trốn nhưng cơ thể lại không nghe theo mình, có lẽ ngày tận cùng của thế giới sắp đến, trong thời khắc Bạch Khởi sắp phải chịu chết bỗng nhiên có một bóng dáng hiện ra, một đạo quang mang thổ hoàng sắc phóng ra từ không trung, cùng với trưởng lão tiếp xúc với nhau, người động thủ là một người trung niên mặt hình chữ Quốc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, sau khi hai người giao đấu một trận thì cùng lùi lại, sau đó lùi về phía sau vài bước mới từ từ hiện rõ thân hình. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“ Bạch Thanh Vân, ngươi có ý gì! Hãy tránh ra cho ta ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Bạch Hải Lam vẻ mặt sát khí nhìn gia chủ Bạch Thanh Vân đang chặn trước mặt mình quát tránh đường, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không có, dám gọi thẳng tên không một chút tôn kính, rõ ràng hắn ta đã tới ranh giới của sự phát cuồng.
Xét cho cùng Bạch Hải Lam, Bạch Thanh Hoa hao tâm tổn sức để tranh giành quyền lợi là vì cái gì? Không phải là vì Bạch Thắng, là vì có thể đem đến cho đứa cháu nội không mấy triển vọng của mình cái gia sản duy nhất của dòng họ tranh đoạt tài sản Bạch gia sao, còn có cả cái tước vị làm người ta khao khát phải không? Nhưng bây giờ tất cả đã bị hủy hoại, hủy hoại trong tay của tên ngốc Bạch Khởi….Điều này sao có thể làm cho Bạch Hải Lam không phát cuồng, không tức giận?
“Đại trưởng lão….sự việc vẫn chưa được làm rõ, sao ngài có thể một mình động thủ? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sao ngài có thể tùy tiện động thủ? Ta thân là tộc trưởng không thể để ngài làm bừa, việc Bạch Khởi giết chết Bạch Thắng rốt cuộc là như thế nào chúng ta đều không rõ, hơn nữa Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một tên ngốc, làm sao có thể giết chết Bạch Thắng? e rằng đại trưởng lão hiểu lầm rồi…huống chi… Kình Thiên đường đệ viễn chinh bên ngoài vì thống binh vương quốc, bây giờ đệ ấy không ở nhà, nếu như ngài giết chết con trai độc nhất của đệ ấy, e rằng không dễ bề ăn nói, ngài nên biết Kình Thiên đường đệ hiện đang có thế lực, là phó quân đoàn trưởng của hai mươi mốt quân đoàn, hơn nữa nghe nói sắp được thăng chức, lúc này nếu như ngài giết độc tử(đứa con duy nhất) của đệ ấy…Chỉ sợ…” Bạch Thanh Vân nghe tiếng hét của Bạch Hải Lam, sắc mặt thoáng biến, sau đó nói với giọng từ chối cho ý kiến, lúc nói lời này còn mập mờ kể ra một vài mối qua hệ lợi hại khiến cho sắc mặt Bạch Hải Lam theo đó mà biến đổi.
Sắc mặt Bạch Hải Lam âm tình bất định, một lát sau, một mảng xám xịt, hai mắt phát ra quang mang lạnh lẽo nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt, sau đó lại nhìn sang vẻ mặt đắc ý của Bach Thanh Vân, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vậy ngươi muốn thế nào? Lẽ nào muốn ta tha cho cái loài tạp chủng này? Thắng Nhi là cháu trai duy nhất của ta…độc đinh (duy nhất) của nhà ta.” Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Âm thanh không lớn, nhưng sự ngừng ngắt nhanh chậm lại rất hữu lực, quang mang phát ra trong mắt giống như độc xà nhìn đăm đăm Bạch Khởi, khiến cho Bạch Khởi có cảm giác không rét mà run.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Quyển 1: Liễu Thành Bạch Gia Chương 9: Thịt ở trên thớt
Nguồn : Địa Ngục Môn
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Môn
“A, Ít nhất, việc này phải được thông qua sự bàn bạc của nghị sự đường trong gia tộc, phải thông qua quyết định chung của hội trưởng lão và tộc trưởng, sau khi tìm hiểu rõ tình hình mới có thể đưa ra quyết định, ngài thấy có phải không? Đại trưởng lão...” Bạch Thanh Vân nói như vậy bằng một giọng điệu kỳ quái với Bạch Hải Lam đang đứng trước mặt, trong giọng nói ẩn hàm một điều gì đó, có lẽ chỉ có hai người mới biết. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Được……Ta sẽ cùng thương nghị với ngươi……" Bạch Hải Lam nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, ông ta đã hiểu ý của Bạch Thanh Vân, ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt âm trầm nói như vậy, lúc nói đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “Thương nghị”, sau khi nói xong, Bạch Hải Lam rời khỏi trước, còn Bạch Thanh Vân theo sát sau đó. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hai người đó đã đi làm gì, Bạch Khởi không biết, tất cả mọi người đều không biết, có điều trong lòng Bạch Khởi đã có một chút suy đoán, có lẽ hai người họ đã đi làm một sự trao đổi gì đó bí mật, mà điều kiện trao đổi rất đơn giản, đó chính là cái mạng của hắn, Bạch Thanh Vân không hề để ý đến sự sống chết của hắn, còn Bạch Hải Lam lại muốn cái đầu của hắn, hai người chẳng qua chỉ giống như thương nhân đi mặc cả mà thôi, nghĩ đến đây trong lòng Bạch Khởi dấy nên một nỗi bi ai.
Ngoài bi thương ra, trong lòng Bạch Khởi còn có một cổ lửa giận, Bạch Khởi với cơn lửa giận ngập trời trong khi bị mọi người trong gia tộc đưa đến nghị sự đường, trong lòng không ngừng gào thét: “ Nếu như ta có lực lượng......nếu như ta có lực lượng thì tốt biết mấy! Nếu như ta có sức mạnh, bọn chúng làm sao dám đối xử với ta như vậy sao? Nếu như ta có sức mạnh, ta có thể phản kháng hết mình, nếu như ta có sức mạnh, ai có thể làm gì được ta chứ?” Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong lòng Bạch Khởi không ngừng gào thét, hắn chưa từng khát vọng có được sức mạnh như hôm nay, đúng vậy, bây giờ Bạch Khởi vô cùng khát vọng có được sức mạnh, bởi vì trong lúc này Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy nếu như bản thân có sức mạnh khiến cho kẻ khác kinh sợ, thì đó chính là một việc vô cùng tốt đẹp? Nhưng đáng tiếc đây chỉ là một mộng tưởng, một ước mơ mà thôi.…
Tình hình hiện nay như cá nằm trên thớt, Bạch Khởi chỉ có thể mặc cho người ta chà đạp mà không có chút sức lực phản kháng, chỉ có thể bị mấy người hộ vệ cấp đấu sĩ của gia tộc kẹp ở giữa mà không có chút khả năng phản kháng để đi tới nghị sự đường của gia tộc.
Bạch Khởi đứng ở trung tâm nghị sự đường của gia tộc, lặng lẽ đứng ở đó, vết máu trên mặt đã khô, Bạch Khởi đứng ở đó dưới sự giám sát của mấy người hộ vệ, không chút nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm nhìn những thứ trước mặt, nhìn đại sảnh tràn ngập mùi mục nát, hắn bây giờ chỉ có thể đứng ở đó, chờ đợi người khác quyết định số phận của chính mình mà không có cách nào phản kháng, chỉ có thể đứng ở đó lặng lẽ chờ đợi.
Sau một lát, khoảng mười vị trưởng lão và nghi trượng của gia tộc lần lượt từ ngoài bước vào, sau đó vào chỗ ngồi của mình, mỗi người ngồi đó giống như lão tăng nhập định, không cần phải nhiều lời nữa, cũng có số ít kẻ đứng đó chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán cái gì đó, còn có một vài người dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Bạch Khởi, đồng thời trong ánh mắt đó còn có vẻ thương hại khiến cho tâm trạng Bạch Khởi càng thêm trầm xuống.
“Ôi……Bạch Khởi thiếu gia, lần này……lão nô sẽ cố gắng giúp người một tay…. nhưng nghe nói đại trưởng lão và gia chủ đã có sự trao đổi, người chết, Cảnh Long thiếu gia sẽ kế thừa vị trí gia chủ, Cảnh Thăng thiếu gia sẽ kế thừa tước vị của Kình Thiên lão gia……E rằng tôi….” Một giọng nói già nua đang vang lên bên tai Bạch Khởi, một nghi trượng gia tộc mặc áo màu xám đi đến, khoảng chừng trên dưới tám mươi tuổi, đi đến bên cạnh Bạch Khởi thấp giọng nói vậy, nhưng nói được một nửa đã không nói thêm gì nữa, có lẽ cho rằng nói những điều này với một tên ngốc thật là thừa.
Nhưng ông ta không biết những câu nói ngắn gọn của ông ta lại gợi lên trong lòng Bạch Khởi một cổ chấn động, tuy biết rằng Bạch Thanh Vân và Bạch Hải Lam đang có những thủ đoạn bí mật, một chút giao dịch đê tiện, nhưng lại không ngờ rằng sự trao đổi lại như vậy, lại là cái chết của chính hắn, sau đó để cho con trai của Bạch Thanh Vân kế thừa tước vị của cha hắn, thứ lẽ ra vốn thuộc về hắn. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Còn về việc ăn nói thế nào với cha hắn thì cũng chẳng khó khăn gì, bản thân không may bị chết, Bạch gia có thể dùng rất nhiều phương pháp để làm ra quyết định như vậy, thậm chí sau khi giết chết hắn, nói như vậy với cha hắn, e rằng ông ấy cũng không biết, dù sao muốn giết chết một tên ngốc mà không để người ta biết thực sự có rất nhiều cách, đặc biệt là trong Bạch gia, sau khi hai người phối hợp, có thể một tay che cả bầu trời
Lúc này Bạch Khởi phẫn nộ, hắn oán hận, hắn muốn phản kháng, bất quá hắn biết rằng bản thân không thể, bởi vì làm vậy hắn chỉ chết nhanh hơn mà thôi….
“ Ha ha ha ~~” một trận cười sang sảng từ bên ngoài truyền đến, Bạch thanh Vân vẻ mặt tươi cười và Bạch Hải Lam, khuôn mặt âm trầm với nụ cười nhạt và ánh mắt tàn nhẫn cùng bước ra khỏi phòng, nhìn dáng dấp hai người sợ rằng đã có một cuộc giao dịch mờ ám, bây giờ bước ra chính là để đối phó với Bạch Khởi. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhìn ánh mắt hai người, nhìn sắc mặt các vị trưởng lão và nghi trượng xung quanh, Bạch Khởi biết số phận của mình dường như đã được người ta quyết định rồi, mà bản thân lại không có chút sức lực phản kháng, sự thèm khát của Bạch Khởi lúc này với sức mạnh có thể nói là lên tới tột đỉnh, Bạch Khởi thề với trời…… “ Nếu như Bạch Khởi ta lần này không chết, ta nhất định sẽ dùng hết sức mạnh mình có để leo lên đỉnh của thế giới này, ta không muốn để số phận của mình nằm trong tay người khác nữa.”
“Bạch Khởi…… Ngươi biết tội chưa?” Bạch Thanh Vân và Bạch Hải Lam cùng ngồi trên hai chiếc ghế gỗ đỏ dài ở chính giữa Bạch Gia nghị sự đường, sau đó thấy Bạch Thanh Vân đang ngối ở đó không còn giữ vẻ mặt tươi cười, vẻ mặt âm trầm nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt thấp giọng quát, cùng lúc đó, Bạch Hải Lam đang ngồi đó uống trà, trên khóe miệng cười nhạt, tàn nhẫn nhìn Bạch Khởi, phảng phất như đang nhìn một người chết.
Đối với việc này, Bạch Khởi không nói lời nào, cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, hai mắt nhìn chăm chú nhìn hai người đứng trước mặt, hai người này dường như có quan hệ huyết thống với mình, trong lòng hận là không thể lập tức giết chết hai người bọn họ, đương nhiên trước tiên Bạch Khởi phải có năng lực này mới được. Truyện Cửu U Long Giới copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thấy Bạch Khởi không nói gì, dường như Bạch Thanh Vân ý thức được, bản thân giống như đang cùng với một thằng ngốc tranh chấp, hỏi những điều này với một kẻ ngu dường như là quá dư thừa, bối rối cười một chút, sau đó Bạch Thanh Vân không còn cười nữa, vẻ mặt xám xịt ngồi ở vị trí trung gian vừa đập bàn, quát lớn: “ Người đâu……Bạch Khởi dám giết đồng tộc, tội không thể tha, xử theo gia pháp, loạn côn đánh chết!”
Nói xong nhìn một vòng người chung quanh, sau đó thấp giọng nói: “ Các vị, Bạch Khởi phải bị trừng phạt đúng tội, có điều đợi Kình Thiên đường đệ trở về, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ trong lòng các vị cũng nên có chừng mực! Người nhà các vị có lẽ đều ở Liễu Thành, các vị không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho người nhà a…….!”
Âm thanh không lớn nhưng lại rất có sức chấn nhiếp, khiến cho tất cả mọi người lần lượt ngậm miệng lại gật đầu lia lịa, ngay cả lão già kia, người vừa nói sẽ giúp Bạch Khởi một tay cũng như vậy, vừa nhấc người lên chưa kịp đứng dậy lại chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, bất đắc dĩ liếc nhìn Bạch Khởi, ánh mắt lộ vẻ bất lực, ông ấy có thể không lo cho mình nhưng không thể không lo cho gia quyến……
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip