Quyển 1: Con Đường Mới
Chương 6
Con Buôn Tinh Linh
Người dịch: Minh Ca
Nguồn: Tạ gia trang
Tạ Nghị ngồi ở bên cạnh đống lửa giữa doanh trại cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao lại bản thân bị phát hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù bản thân rất cẩn thận ẩn núp sau đại thụ, nhưng từ vị trí của người cung thủ kia, lại có thể nhìn thấy một bộ phận phía sau gốc đại thụ, mặc dù hắn không thể hoàn toàn nhìn thấy Tạ Nghị. Nhưng Tạ Nghị phỏng chừng hắn chỉ nhìn thấy một góc áo hay đồ vật gì đó của bản thân, cho nên mới cảnh giác hỏi là ai, mà không phải nói thẳng trốn phía sau là một tiểu hài tử.
Không chỉ như thế, Tạ Nghị còn phát hiện bảy, tám người ngồi ở đây, ánh mắt luôn luôn hướng về phía xung quanh đảo qua, gần như phạm vi mười mét đều ở trong quan sát của bọn họ, nếu như là một người trưởng thành, phỏng chừng rất khó mà ẩn núp lại gần được như mình.
Tạ Nghị rất thành thật nhìn Hán Tư từ trên đống lửa cắt xuống một miếng thịt dê đưa cho hắn rồi cắn từng miến một, trên thực tế hắn đang phỏng chừng xác suất bỏ chạy của bản thân có bao nhiêu.
Nhưng rất đáng tiếc, Tạ Nghị phát hiện nếu chính mình bỏ chạy, đó hoàn toàn là hành vi toi mạng, chỉ riêng tên của mấy người cung thủ kia bắn ra, Tạ Nghị không có nắm chắc có thể tránh khỏi. Càng không cần nói những người mặc trường bào kia, khí tức của bọn họ khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.
Sớm biết vậy, mình sẽ không đến…..Bọn người kia, tất cả đều không phải là người thường a.
- Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?
Nhìn kiểu dáng giống như mấy ngày không ăn đồ của Tạ Nghị, Hán Tư khẽ cười, ôn hòa hỏi.
- Tạ Nghị
Tạ Nghị đang vùi đầu ăn, ngẩng đầu trả lời một câu, sau đó lại cấp tốc đối phó với đồ ăn.
-Tạ Nghị?
Hán Tư có chút nghi ngờ gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về phía lão đại của bọn họ nói:
-Cái tên này, rất kỳ lạ à.
- Có gì kỳ lạ? Tên mà thôi, chỉ cần phụ mẫu hắn bằng lòng, muốn gọi cái gì mà không được
Áo Lôi Khắc ở một bên nhún vai, một biểu tình rất hiếm thấy tinh quái nói.
- Tiểu hài tử, tại sao ngươi ở một mình trong rừng rậm? Phụ mẫu của ngươi đâu?
Lão đại ngồi ở đối diện đống lửa nhìn Tạ Nghị đang ăn như lang như hổ. Tùy ý hỏi.
Tạ Nghị lén liếc lão đại ở đối diện một cái, sau đó lắc đầu.
- Tôi không biết.
Tạ Nghị đã hạ chủ ý, cho dù những người này hỏi cái gì, bản thân cũng là một câu “tôi không biết” để trả lời. Là một tiểu hài tử tám chín tuổi mà nói, câu nói này mới là chính xác nhất, bằng không bịa một thân thế cho chính mình, không chỉ có khả năng bị nhìn thấu, với lại, một tiểu hài tử tám chín tuổi, cái gì cũng biết, đó mới chính là vấn đế.
Dẫu sao, một tiểu hài tử vô tri và một thần đồng. Tiểu hài tử vô tri tự nhiên càng dễ dàng khiến người khác buông đề phòng trong lòng xuống.
Nghe thấy “tôi không biết” của Tạ Nghị, lão đại chỉ khẽ nhíu mày một chút, không có mở miệng hỏi cái gì nữa, nhưng Hán Tư lại tiếp tục quan tâm hỏi:
Ngươi còn nhớ nhà người ở đâu không? Trong nhà còn có ai? Ngươi là như thế nào chạy đến trong rừng rậm?”
- Tôi không biết…
Tạ Nghị buông miếng thịt sắp ăn xong xuống, rụt lui về phía sau.
- Được rồi, Hán Tư đừng hỏi, làm hắn sợ rồi.
Lão đại vẫn luôn chú ý đến Tạ Nghị mở miệng ngăn cản câu hỏi của Hán Tư, sau đó lại nhìn Áo Lôi Khắc nói:
- Đem hắn dẫn vào trong liều vải nhốt tinh linh, đêm nay cho hắn nghỉ ngơi trong đó.
- Vâng, lão đại
Áo Lôi Khắc vui cười lên tiếng, chạy qua, trực tiếp đem Tạ Nghị kéo đến trước liều vải mới vừa rồi hắn đi ra, sau đó đẩy Tạ Nghị vào, trong miệng hèn mọn cười nói:
- Khà khà, đêm nay ngươi ở bên trong ngủ thật tốt, tiểu tử kia, trong đó đều là mỹ nữ a ~.
Tạ Nghị bị đẩy vào trong đó, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trong liều vải, thì bị đẩy ngã lăn tròn một cái.
Ân? Vật gì vậy? Thịt thịt?
Cảm giác được bàn tay nhỏ bé và mặt của mình đều dính trên hai khối thịt mềm mại, Tạ Nghị nhẹ nhàng nhéo nhéo, tức khắc kinh hãi, cấp tốc bò hướng về phía sau.
Ở trước mắt hắn, là một vị nữ nhân nửa thân trần, y phục trên người đã hoàn toàn bị vén ra, hai vú trắng noãn chắc nịch ngạo nghễ đứng thẳng trong không khí, vừa rồi hắn ngã xuống, bàn tay nhỏ bé và mặt dán tới chính chỗ đó.
- Ách. Xin lỗi
Tạ Nghị lập tức cúi đầu, nhỏ tiếng xin lỗi.
Qua một hồi, Tạ Nghị không nghe thấy phản ứng gì, lén lút ngẩng đầu nhìn, thì ra miệng của nữ nhân này bị một miếng vải bịt chặn lấy, mái tóc dài lục sắc (màu xanh) tản loạn che kín mặt nàng, ở bên cạnh nàng, còn có bốn nữ nhân giống như nàng. Cũng như vậy, y phục nửa thân trên cũng bị vạch ra hai bên.
Suy nghĩ một chút, Tạ Nghị lại tới gần, giơ tay đem y phục bị vén ra hai bên của nàng kéo, che chặn lại cảnh sắc mê người trước ngực các nàng.
Tiếp đó lại để ý mái tóc dài lục sắc tản loạn kia của nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, và một đôi mắt long lanh mê ly, nhưng rất nhanh, Tạ Nghị bị đôi tai vừa nhọn vừa dài của nàng hấp dẫn.
Ách..cập, quả nhiên là tinh linh trong truyền thuyết…Trên địa cầu cũng không có loại sinh vật này..Như vậy, hiện giờ ta không phải ở địa cầu???
Chính ở lúc này. Bên ngoài truyền đến một tiếng nói thấp trầm của Áo Lôi Khắc.
- Lão đại, giữ lại tiểu hài tử xấu xí này làm chi? Ngươi không phải cũng định đem nó bán đi chứ?
- Chứ ngươi nghĩ sao?
- Ách, nhưng lão đại, tiểu hài tử xấu xí này, sẽ có ngươi mua sao??
- Ngươi chưa thấy qua loại người này sao? Có một số lão gia quý tộc rất thích tiểu hài tử.
Lão đại đột nhiên cúi đầu dâm lãng nói.
- A ~~ đúng rồi! Lão đại quả nhiên anh minh! Chắc chắn đem hắn bán cho những lão gia quý tộc kia, tiền có được cũng không phải ít.
Áo Lôi Khắc hưng phấn lại hèn mọn cười nói.
- Đúng vậy, đây chính là tài phú bất ngờ a, nhưng vận số chúng ta quả thật quá tốt, không ngờ một lần có được năm tinh linh, trên đường quay về còn gặp được một tiểu tử đáng giá, khà khà khà.
Lão đại đắc ý cười nói.
- Ta kháo (câu chửi thể của bọn chủng quộc), thì ra bọn người kia là buôn lậu tinh linh….Ánh mắt của Tạ Nghị đảo một vòng trên người những tinh linh này, không nghĩ tới vận mệnh của mình sẽ sắp giống các nàng vậy, cũng bị bán đi.
Cũng tốt, vừa lúc có thể đi đến thành thị của nhân loại xem xem, đến nơi có nhiều người, cơ hội bỏ chạy của chính mình cũng sẽ lớn một chút…Chỉ là, lẽ nào nơi này đúng là không phải địa cầu sao? Âm thầm nghĩ, Tạ Nghị chậm rãi nằm ở một góc của liều vải.
Sau khi biết bọn người kia chỉ muốn đem bản thân bán đi, Tạ Nghị cũng thả lỏng xuống, chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng là được….
Đối với bản thân sẽ bị bán cho một số quý tộc có sở thích tà ác, Tạ Nghị không chút lo lắng. Mặc dù hiện giờ hắn chỉ có bộ dáng tám chín tuổi, nhưng thực lực của bản thân hắn lại không nhỏ yếu chút nào, ít nhất, trong những tên buôn lậu tinh linh bên ngoài kia, theo trực giáp của Tạ Nghị cho thấy chỉ có tên cung thủ và tên mặc trường bào sẽ có uy hiếp với bản thân, mọi người khác, bao gồm lão đại kia, mặc dù cảm giác bọn họ rất lợi hại, nhưng muốn từ trong tay hắn bỏ chạy, Tạ Nghị cũng rất có tự tin.
Sáng sớm ngày thứ hai, Áo Lôi Khắc vào trong liều vải, trước tiên ở trên bộ ngực của mỗi tinh linh dùng sức vuốt ve một phen, mới từ trong ánh mắt khuất nhục và phẫn nộ của các nàng, vui cười chuẩn bị lại y phục của họ, dẫn theo Tạ Nghị cùng đi ra liều vải.
Không bao lâu sau, toàn bộ doanh địa thu thập hoàn tất, dưới sự chỉ huy của lão đại tiếp tục xuất phát.
Năm nữ nhân tinh linh và Tạ Nghị bị nhốt rất nghiêm ngặt, bị chen lẫn ở giữa mọi người, cứ như vậy đi được hơn nửa ngày đường.
- Lão đại, dựa theo cước trình như thế này, ước đoán qua thêm hai ngày nữa là tới.
Áo Lôi Khắc đi đến bên cạnh lão đại, rất hưng phấn nói. Lão đại trông về phía xa, khẽ cười gật đầu.
Là một lão đại của đoàn đội chuyên môn làm việc bắt bớ tinh linh, tự nhiên sẽ biết rõ tính nguy hiểm của loại chuyện này, nếu như bắt một tinh linh sau đó bị tinh linh khác phát hiện mà còn nhằm vào, như vậy gần như không có cơ hội sống sót.
Bởi vì những tinh linh này không chỉ có vẻ đẹp, thực lực cũng rất cường đại.
Chỉ là người cường đại nữa cũng phải nghỉ ngơi, tinh linh cũng vậy, chẳng hạn như lần này lại bắt được năm tinh linh. Đó chính là bởi vì các nàng quá mất cảnh giác, đương nhiên, trên đường đi nếu không phải cho những tinh linh này ăn dược vật khiến toàn thân các nàng vô lực, bọn Áo Lôi Khắc cũng không thể dễ dàng đem các nàng dẫn tới chỗ này.
Ở đây đã rời xa gia viên ở chỗ rất sâu rừng rậm kia của tinh linh, đã giáp với lãnh thổ của nhân loại, đến chỗ này, những thành viên của đội săn bắt tinh linh mới thật sự thả lỏng, bắt đầu nói cười.
Tiếp theo lại đi về trước hai ngày, nụ cười trên mặt của bọn người kia càng nhiều thêm, ngay cả Áo Lôi Khắc thường vuốt ve thân thể của nữ nhân tinh linh, lão đại cũng ha hả cười nhìn, cũng không trách mắng.
Không bao lâu, một tòa thị trấn của nhân loại xuất hiện ở trên đường chân trời.
Quyển 1: Con Đường Mới
Chương 7
Minh Tưởng Ý Thức Huấn Luyện
Người dịch: Minh Ca
Nguồn: Tạ gia trang
Hiện tại, Tạ Nghị đã hoàn toàn xác định, hắn không còn ở trên địa cầu nữa.
Y phục của những người gặp ở bên đường đã chứng minh rất rõ ràng điều này, bởi vì Tạ Nghị hầu như chưa từng thấy qua loại y phục này, đại bộ phận mọi người đều mặc rất giản đơn, mộc mạc, thực dụng, thí dụ như một bộ mặc ở trên người kia, kiểu dáng. . . Rất rất khác biệt. Còn nữ nhân, bình thường đều mặc rất kín đáo, bất quá một khi mang theo vũ khí,đều sẽ bộc lộ hẳn bên ngoài, rất ít vải, phỏng chừng là để thuận tiện khi chiến đấu.
Không chỉ có vậy, rõ ràng nhất, chính là bầu trời rất trong xanh, không khí vô cùng tươi mát, hoàn toàn không có bất luận dấu vết của sự ô nhiễm, mà phàm là người mang theo vũ khí, tất cả vũ khí của bọn họ đều là vũ khí lạnh, kiếm đâm, song kiếm, kiếm bản to, búa, trường thương, đao vân vân. . . . hơn nữa, từ khi nhìn thấy những người khác, Tạ Nghị chỉ thấy qua xe ngựa, xe đạp cũng chưa từng thấy. . . .
Xác định bản thân đã không còn ở địa cầu Tạ Nghị nhất thời trầm tư vạn phần, có điểm mờ mịt, có điểm vui sướng, còn có điểm sợ hãi. . . . .
- Hán Tư, đen bọn họ đưa đến chỗ cũ, Áo Lôi Khắc, chúng ta đi.
Nhìn thành trấn phía xa, lão đại hướng Hán Tư phân phó một tiếng, rồi mang theo Áo Lôi Khắc dẫn đầu đi trước. Mà Tạ Nghị còn đang trầm tư vạn phần, lại cùng năm nữ tử tinh linh bị bọn Hán Tư đưa đến một tòa nhà giống như nông trang ở gần đấy.
Bởi vì dọc theo đường đi, Tạ Nghị đều tỏ ra thập phần hoảng sợ, chỉ nguyện ý ở cùng một nơi với năm tinh linh bị nhốt kín, cho nên sau khi tới nông trang, Tạ Nghị đã bị Hán Tư trực tiếp mang tới gian phòng giam giữ tinh linh, như vậy Tạ Nghị cũng cần không ở bên ngoài cùng cái thành viên khác, lại có thể thuận tiện chiếu cố mấy nữ tử tinh linh.
Phòng này thoạt nhìn có phần hơi cũ kỹ, bên trong ngoại trừ rơm rạ phủ kín trên mặt đất ra, cũng không có đồ vật gì khác. Ngẩng đầu nhìn cửa sổ rất nhỏ trên cao, Tạ Nghị lại sờ sờ tường, sau đó mới lần lượt đỡ từng nữ tinh linh ngồi xuống.
Xem ra, đây hẳn là địa phương mà bọn họ chuẩn bị trước để giam giữ tinh linh . . . . Mặc kệ, hiện tại nếu mình chạy thoát cũng không biết đi nơi nào. . trước tiên xem sao đã. . .
Tiếp theo, Tạ Nghị nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến hành minh tường.
Dọc đường đi, Tạ Nghị đều tìm hiểu ký ức truyền thừa của Toa Hách Lạp Ti cùng hoàng kim đại kiếm, Tạ Nghị phát hiện trong đó có một loại kỹ năng rất hữu dụng, kỹ năng có trong ký ức truyền thừa của hoàng kim đại kiếm, loại này kỹ năng này chính là ở trong đầu mình tự hình thành một địa phương giống như phòng huấn luyện .
Tại phòng huấn luyện ở trong đầu, sẽ gặp phải một địch nhân cùng bản thân huấn luyện, địch nhân này cũng không phải tự hắn tưởng tượng ra, mà là được phục chế vào, có ý thức cùng phương thức chiến đấu riêng, địch nhân này sẽ cùng hắn đánh nhau, giống như ở trong thực chiến, giúp nhanh chóng đề cao thực lực.
Điều này làm cho Tạ Nghị rất hưng phấn, tuy rằng hắn có rất nhiều phương pháp chiến đấu do ác ma Toa Hách Lạp Ti truyền thừa, nhưng cũng không hoàn toàn thích hợp với hắn, chỉ có ở trong thực chiến chậm rãi tìm tòi xúc tích, mới có thể làm cho ký ức chiến đấu này chân chính phát huy ưu thế, thế nhưng một khi thực chiến, nếu không cẩn thận có thể toi mạng là thường.
Cho nên có thể ở trong đầu mô phỏng thực chiến huấn luyện, hiện tại đối với Tạ Nghị mà nói, đề thăng không thể nghi ngờ là lớn nhất. Chỉ là, phòng huấn luyện trong đầu này lợi dụng chính tinh thần lực của bản thân để phục chế ra địch nhân mà bản thân đã từng chân chính chiến đấu, mà hiện tại, Tạ Nghị chiến đấu duy nhất một lần, chẳng qua là cùng hắc báo mà thôi.
Cho nên, mấy ngày nay, đối tượng Tạ Nghị minh tưởng huấn luyện vẫn đều là đầu hắc báo đó. . . . .
Trước đây cùng hắc báo chân chính chiến đấu, Tạ Nghị tiêu hao rất nhiều khí lực cùng tinh lực mới đánh ngã được nó, bản thân cũng chịu một vết thương nhỏ, bất quá hiện tại, trải qua minh tưởng ý thức huấn luyện Tạ Nghị đã hoàn toàn có tự tin, gặp lại hắc báo cùng loại bẳn thân hắn hoàn toàn có thể trong một chiêu bắt sống!
Hơn nữa loại minh tưởng ý thức huấn luyện này không chỉ có thể đề thăng thực lực của bản thân, càng làm cho Tạ Nghị trầm mê chính là, ở bên trong đó hắn giống như tham gia trò chơi giả thuyết đánh nhau kịch liệt (game), cái loại cảm giác này, đối với sở thích chơi game trước đây của Tạ Nghị mà nói, thật sự là phi thường kích thích!
Tạ Nghị nhắm mắt lại, lẳng lặng tưởng tượng ra đại thảo nguyên mênh mông bát ngát. Ở đây cây cỏ phi thường cao lớn, Tạ Nghị tám, chín tuổi cũng không cao bằng những cây cỏ này. . . Hoàn toàn chìm ngập trong biển cây cỏ.
Hoàn cảnh như vậy chính là từ mô phỏng mà ra, nhưng lại hết sức chân thực, Tạ Nghị không chỉ có thể nghe được tiếng gió sàn sạt thổi qua thảo nguyên, đồng dạng cũng có thể cảm thụ được cảm giác mát lạnh khi gió thổi lên trên người
.
Đột nhiên xuất hiện một con hắc báo thật lớn, phục thấp thân thể, không một tiếng động bước đi, ẩn núp dưới biển cỏ cẩn thận đi tới.
Không lâu sau, nó đi tới phía sau con mồi bốn mét. Mà bốn mét, chính là cự ly loại hắc báo này xuất kích tốt nhất.
Không có nhiều do dự, hắc sắc to lớn phục thấp thân thể, đạp mạnh một cái, hóa thành một đoàn bóng đen, hung hăng nhào tới.
Đúng lúc này, Tạ Nghị đang nhắm mắt lại mỉm cười, nhẹ nhàng lắc một chút thân thể của mình, thế tấn công như thiểm điện của hắc báo vì thế mà vồ hụt!
Rơi xuống trên mặt đất hắc báo lập tức quay người lại, phục thấp thân thể, con mắt khóa chặt con mồi trước mắt, nó không rõ, một kích tất trúng của mình thế nào lại vồ hụt .
Vẫn luôn nhắm mắt, Tạ Nghị cẩn thận xoay nửa người lại, hắc báo lần thứ hai vọt người nhẩy lên.
Nhắm mắt lại Tạ Nghị nghiêng người, trong nháy mắt khi hắc báo vồ hụt, hắn xuất thủ, cánh tay trái non nớt chuẩn xác bắt được một chân trước của hắc báo, sau đó dụng lực hướng về mặt đất đập xuống.
Không thể không nói, trong cơ thể ác ma, lực lượng là cường đại nhất, cho dù Tạ Nghị bị cải tạo thất bại, trong thân thể nho bé cũng tràn ngập lực lượng, chỉ là dùng sức đập một cái, đầu hắc báo kia cũng đã bị quăng đến nửa chết nửa sống. . .
Mở mắt, nhìn thoáng qua hắc báo đã sắp chết , Tạ Nghị hài lòng nở nụ cười.
Quả nhiên, tại thời điểm chiến đấu, hắn có thể chuẩn xác cảm ứng được bất luận thứ gì công kích bản thân trong vòng một thước quanh người. . . . Chỉ là, nếu như tốc độ công kích nhanh hơn một ít nữa thì sao? Bản thân hắn còn có thể vẫn cảm ứng chuẩn xác như thế hay không. . .
Cau mày nhìn thoáng qua hắc báo, thân ảnh Tạ Nghị chậm rãi tiêu thất ở trong thế giới giả thuyết. . . .
Nguyên bản Tạ Nghị muốn điều chỉnh một chút tốc độ của hắc báo giả thiết, sau đó tiếp tục thí nghiệm nhiều hơn, bất quá thanh âm cửa phòng mở ra khiến hắn phải tạm thời dừng lại.
- Ăn cơm, nhạ, đây là của ngươi.
Hán Tư cầm một gói thức ăn bọc bên trong là gà nướng hòa cùng một rổ hoa quả đi đến, đem gà nướng đưa cho Tạ Nghị.
Tạ Nghị tiếp nhận gà nướng, lại nhìn một chút chiếc rổ tràn đầy hoa quả, có điểm hiếu kỳ hỏi:
- Bất quá, tiểu gia hỏa ngươi ăn nhiều quá a, rất nhanh vượt qua lượng cơm ta ăn.
- Mụ mụ đã từng nói qua, ăn nhiều là biểu hiện khỏe mạnh .
Tiểu Tạ Nghị vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ha hả, ngươi tiểu gia hỏa này.
Hán Tư cười cười, nhẹ nhàng soa đầu Tạ Nghị , mơi xoay người đi ra ngoài.
Tuy rằng tiểu Tạ Nghị vẫn biểu hiện tương đối sợ người lạ, bất quá đối với Hán Tư lại không hề sợ hãi, bình thường ở trước mặt hắn giả vờ ngây thơ, làm cho Hán Tư đối với hắn rất có hảo cảm. Nếu không lo lắng đến công việc thập phần nguy hiểm của bản thân, hơn nữa cũng sẽ không thể chiếu cố tiểu hài tử, trong đầu Hán Tư, đã ba mươi bảy tuổi mà vẫn chưa từng kết hôn, đã có ý niệm muốn nhận nuôi dưỡng Tạ Nghị.
Ngồi xếp bằng ở trên lớp rơm rạ thật dày. Tiểu Tạ Nghị không cần nhiều thời gian đã đem con gà nướng mà Hán Tư vừa mới đưa cho tiêu diệt sạch sẽ.
Đối với một tiểu hài tử tám, chín tuổi mà nói, loại sức ăn này của hắn quả thực doạ người, chỉ là bọn Hán Tư đều là những tên cao lớn thô kệch. Chỉ cảm thấy một chút kinh ngạc với sức ăn kinh người này của Tạ Nghị mà thôi, cho dù cả một con gà nướng đối với những tên mặc trường bào mà nói đã đủ cho bọn họ cùng nhau ăn một bữa.
Sức ăn tăng nhiều, thậm chí còn nhiều hơn so với người trưởng thành đồng dạng cũng là do bị Toa Hách Lạp Ti cải tạo mà ra, nếu là một ác ma nô bộc thực sự một bữa cơm ăn cả một con dê chỉ là cơ bản nhất, cho nên cho dù Tạ Nghị chỉ là tên cải tạo thất bại, trước mặt lại là tám, chín tuổi, phân lượng một bữa cơm cũng cần một con gà.
Hơn nữa, theo sự trưởng thành của Tạ Nghị, lượng ăn sau này cũng sẽ tăng nhiều, đến lúc đó một bữa cơm phỏng chừng ít nhất cũng cần nửa con dê…..
Đương nhiên, lượng ăn lớn cũng có lợi ích, ít nhất hiện giờ lực bộc phát cơ thể của Tạ Nghị, lực lượng ẩn chứa trong bắp thịt, không phải là một người trưởng thành bình thường có thể so sánh được.
Tiểu Tạ Nghị sau khi ăn xong gà nướng đem mỡ trên tay cẩn thận lau sạch, từ trong rổ lấy ra một trái táo đỏ thật lớn, đưa đến bên miệng của một tinh linh nữ tử gần hắn nhất, đồng thời đem miếng vải trong miệng nàng lấy xuống.
Từ khi tiểu Tạ Nghị đến, trọng trách mỗi ngày cho năm nữ tinh linh ăn rới xuống người hắn. Mới bắt đầu, nhiệm vụ này là của Áo Lôi Khắc, chỉ là mỗi lần hắn vừa cho ăn vừa vuốt ve toàn thân của các nàng, khiến mấy tinh linh này đừng nói là ăn đồ, lòng tự sát cũng có, chẳng qua do ngăn cản kịp thời năm tinh linh mới không chết.
Áo Lôi Khắc tự nhiên bị lão đại cuồng phun một trận, sau đó nhiệm vụ này do Hán Tư làm, chỉ là phương pháp Hán Tư làm rất trực tiếp, trực tiếp đem thức ăn nhét thẳng vào trong miệng các nàng là xong…..
Mãi đến khi tiểu Tạ Nghị xuất hiện, với lại dưới tình huống nhìn các tinh linh tội nghiệp, cẩn thận cho các nàng ăn một lần, vừa đúng cho lão đại nhìn thấy, nhiệm vụ này tự nhiên chuyển dời tới trên người tiểu Tạ Nghị.
- Ăn đi, mặc kệ muốn báo thù, hay là muốn bỏ chạy, luôn là ăn no mới có sức lực.
Nhìn thấy tinh linh có khuôn mặt đẹp này chỉ là say sưa nhìn trái táo lớn ở trước mắt, bộ dạng hoàn toàn không có chút muốn ăn, tiểu Tạ Nghị đành lên tiếng nói.
Tức khắc lời của tiểu Tạ Nghị khiến các tinh linh khẽ kinh ngạc một phen, không nghĩ tới một tiểu hài tử tám chín tuổi có thể nói ra lời như thế.
Nhưng câu nói này lại tương đối có ích, tinh linh này cuối cùng cũng mở ra cái miệng nhỏ của mình, nhẹ nhàng cắn trên trái táo.
Ngay khi tiểu Tạ Nghị cho tinh linh ăn đồ, lão đại của Hán Tư cũng tìm được người muốn tìm. Với lại may mắn là, vừa đúng lúc có một vị quý tộc đến du ngoạn. Nghe thấy có tinh linh xinh đẹp muốn bán, lập tức không chút do dự toàn bộ mua hết, hơn nữa, dưới sự cực lực kích động của lão đại Hán Tư, tạ Tiểu Nghị cũng bị bán đi.
Tiền rất nhanh được giao đến tay lão đại, tiếp đó không bao lâu, năm chiếc xe ngựa xa hoa tiến tới tòa nông trang này.
- A? Lão đại, ngươi trở về rồi
Hán Tư có chút nghi hoặc nhìn năm chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ngoài cửa, và xung quanh xe ngựa có hơn mười hộ vệ cường tráng.
- Ừ
Lão đại cưỡi ngựa ở bên cạnh gật đầu với Hán Tư, từ trên ngựa nhảy xuống, lập tức đến ngay bên cửa chiếc xe ngựa thứ nhất.
Một trong hộ vệ đi theo đem cửa xe mở ra, một lão già chải tóc sau đầu, sắc mặt già nua nhưng tinh thần hăng hái từ trên xe ngựa bước xuống.
- Bá tước đại nhân, hàng hóa của ngài ở bên trong đó, bên này mời.
Vừa nhìn thấy lão già này, lão đại lập tức cung kính cười nói.
Bá tước?? Hán Tư tức thời bị lão đại ở trước mắt làm càng hoảng sợ. Nhưng sau đó trở lên vui vẻ. Phải biết rằng, loại thành nhỏ hẻo lánh này không có quý tộc qua lại, lúc trước tinh linh bọn họ bắt được đều thường xuyên bán cho thương nhân trong các thương đoàn lớn. Lại từ thương nhân này chuyển bán tới những thành thị lớn.
Mà hiện tại, không ngờ lão đại trực tiếp tìm được một bá tước đại nhân làm người mua, như thế tuyệt đối kiếm tiền càng nhiều hơn so với bán cho những thương hội.
- Ừ? Có người đến.
Tiểu Tạ Nghị đang suy tưởng ý thức huấn luyện cảm giác được có rất nhiều người đang hướng về bên này đi tới, lập tức dừng huấn luyện, dựa ở trên bắp đùi của một tinh linh, giả vờ ngủ.
Cái cửa cũ nát bị đẩy ra, một lão già ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, ở sau lưng hắn, theo sau là lão đại mang vẻ mặt tươi cười cùng đông đảo hộ vệ.
- Bá tước đại nhân ngài xem, toàn bộ đều ở đây.
Lão đại bước một bước lớn lên phía trước, đến ngay bên cạnh lão già cười nói.
Lão già liếc nhìn một vòng năm tinh linh và một tiểu hài tử trong phòng, hài lòng gật đầu, nói:
- Rất tốt, lần sau nếu các ngươi có thu hoạch nữa, có thể trực tiếp liên hệ nô bộc của ta ở nơi này.
- Vâng, vâng, bá tước đại nhân xin yên tâm, chỉ cần chúng ta một khi thu hoạch được, thì lập tức liên hệ với nô bộc của ngài.
Lão đại tức thời mặt mày rạng rỡ gật đầu đáp.
Có thể tìm được một khách hàng quý tộc, điều này đối với bọn họ mà nói sự việc không nghi ngờ là hưng phấn nhất. Càng đừng nói là khách hàng quý tộc cố định. Dẫu sao thói đời cũng rất loạn. Sơn tặc lục phỉ, ma thú hung ác chỗ nào cũng có thể thấy, hơn nữa một số cao thủ các tộc khắp nơi du lịch, cho nên một số đoàn đội mưu sinh với việc bắt tinh linh cũng không dám đem tinh linh bắt được đi thành thị lớn buôn bán, bởi vì trên đường đi tính nguy hiểm quả thật quá cao.
Điều này cũng là nguyên nhân bọn họ tại sao biết rõ trực tiếp bán cho quý tộc cần hàng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng vẫn chỉ bán cho các thương đoàn ở đây, dẫu sao khiếm tiền là để hưởng thụ, bản thân đi bắt tinh linh đã rất nguy hiểm. Nếu trong lúc bán tinh linh còn có sai sót, đó mới chính là mệt chết.
- Đem các bọn chúng mang lên xe ngựa, khởi hành về phủ.
Lão bá tước một lần nữa liếc nhìn năm tinh linh này, lên tiếng nói.
Nghe thấy mệnh lệnh của lão bá tước, bảy, tám hộ vệ sau lưng hắn lập tức cùng nhau ùa lên, áp giải tinh linh và tiểu Tạ Nghị. Đưa đến trước cửa chiếc xe ngựa xa hoa.
Cập, ta cũng bị bán rồi…..nhưng rất may lão già kia nhìn ta với ánh mắt rất bình thường, hẳn là không có ý nghĩ đặc biệt gì…Bá tước a, vừa đúng lúc muốn biết rõ tình huống cụ thể nơi này.
Đi theo đám tinh linh, tiểu Tạ Nghị dưới sự áp giải của hộ vệ lão bá tước bước lên cỗ xe ngựa thứ tư, hiện giờ một cái bá tước phủ hẳn là không nhốt được bản thân hắn, đặc biệt bản thân hắn lại có bộ dạng của một tiểu hài tử, muốn bỏ trốn hẳn là không có vấn đề gì.
Lão bá tước Tư Lý Tạp Lai ngồi ở trong cỗ xe ngựa thứ nhất lặng lẽ dưỡng thần. Không ngờ vận may lần này tốt như thế, vừa ra ngoài thì tìm được năm tinh linh, thủ tướng đại nhân nhận được những món quà này, hẳn sẽ rất là vui mừng….
Không bao lâu, năm cỗ xe ngựa xa hoa này đến thị trấn gần đấy. Tụ họp các hộ vệ, nô bộc khác ….của bá tước, đội ngũ gần trăm người bước trên lộ trình quay về nhà.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của DoctorCrazy
Trong đoàn xe của bá tước, số lượng người hầu cũng không đến hai mươi người, mà số lượng thủ vệ cũng đã đạt tới tám mươi người. Trong đó tuyệt đại bộ phận đều lợi hại hơn so với thành viên đội buôn lậu tinh linh kia, những người này trong chỉ cần phái ra năm người, đã có thể thoải mái làm cho tiểu đội buôn lậu của bọn Hán tư hoàn toàn bốc hơn khỏi nhân gian.
Bởi vì dựa theo phân chia thực lực trên thế giới này, bọn Hán Tư cũng chỉ có lão đại là nhất giai võ sĩ, ngoài hắn ra toàn bộ thành viên còn lại đều có vẻ là kiến tập, mà thủ vệ bên người bá tước, một nửa trong đó đều có cấp bậc võ sĩ, trong đó tam giai võ sĩ có năm người, nếu xuất động tam giai võ sĩ, một mình hắn cũng đủ giải quyết toàn bộ bọn Hán tư, chỉ là tam giai võ sĩ cũng không phải dễ tìm như vậy, cho dù là bản thân lão bá tước, đối với bọn họ cũng có lòng cung kính nhất định .
Nói đơn giản, bọn Hán Tư cũng chỉ đi nhặt nhạnh ít rau cỏ mà thôi, có gan đi bắt tinh linh sâm lâm (sâm lâm = rừng rậm), cũng chỉ dựa vào đặc thù dược vật trên tay mà thôi, nếu để cho bọn họ cùng với năm nữ tinh linh này mặt đối mặt chiến đấu, chết, nhất định là bọn họ. Dù sao, mãnh hổ cũng có thời điểm ngủ gật . . . .
Hạ Tháp vương quốc, vị trí địa lý của quốc gia này có điều đặc thù, phía bắc là mê vực sâm lâm, mê vực sâm lâm là địa phương phi thường nổi danh ở trên toàn bộ đại lục, truyền lưu đủ loại truyền thuyết, bảo tàng cự long, thần khí bị phong ấn, linh quả thể có làm cho người ta vĩnh viễn bảo trì thanh xuân, bảo thạch có thể tùy ý thấy được, nữ nhân so với tinh linh sâm lâm còn muốn xinh đẹp hơn . . . .
Những truyền thuyết về mê vực sâm lâm luôn luôn hấp dẫn lòng hiếu kỳ của mọi người, hấp dẫn họ đi vào đó thám hiểm, mà quả thật cá biệt cũng có người thành công, mang theo đại lượng tài phú từ bên trong đi ra, bất quá càng nhiều người hơn, trên cơ bản còn không tiến vào được sâu trong mê vực sâm lâm, đã hóa thành bạch cốt ngủ yên ở bên ngoài bì rừng.
Bất quá, cho dù là người thám hiểm thành công đi ra, cũng chưa từng chân chính tiến vào sâu trong mê vực rừng rậm, vì vậy cho tới bây giờ, chỗ sâu trong mê vực rừng rậm rốt cuộc cất dấu cái gì, vẫn đều là một cái bí mật trọng đại.
Ngoại trừ phía bắc tiếp giáp với mê vực sâm lâm, phía tây của Vương quốc đồng dạng cũng là một mảnh rừng rậm rộng lớn, chỉ là ở trong rừng rậm này, có một đế quốc tinh linh cường đại .
Rất nhiều năm trước đây, bởi vì bị Đế quốc Thú Nhân cường đại sâm chiếm, các tinh linh sâm lâm cùng với nhân loại ký kết hiệp ước liên minh, cùng chống cự Đế quốc Thú Nhân xâm lấn, sau này, Ải Nhân tộc lại gia nhập vào hiệp ước, ba tộc liên minh mới đem thú nhân hoàn toàn đuổi đi. Nhưng mà trải qua một hồi chiến tranh khốc liệt, làm các tộc đều tiến vào thời kỳ suy yếu.
So sánh với ải nhân bảo thủ cùng với tinh linh sâm lâm không để ý tới thế sự, ý chí vươn lên cùng với sức sinh sản cực nhanh, nhân loại rất nhanh trở lên lớn mạnh, hơn nữa lại chiếm giữ vùng đất màu mỡ nhất trên đại lục.
Cho tới bây giờ, tuy rằng ba chủng tộc chưa giải trừ hiệp ước liên minh, nhưng nhân vì nhân loại quá mức cường đại, thường xuyên bắt một vài ải nhân, tinh linh sâm lâm làm nô lệ, cho nên việc giải trừ hiệp ước này cũng chỉ là vấn đề thời gian .
Mà Hạ Tháp vương quốc có đường biên giới lớn nhất với đế quốc tinh linh, chuyện nhiều người dân của vương quốc bị lợi ich làm mờ mắt tiến hành tìm bắt tinh linh thường xuyên phát sinh, đặc biệt gần đây, khi xã hội loài người càng ngày càng lớn mạnh, lại càng trầm trọng thêm, cơ hồ tất cả quý tộc trong vương quốc đều lấy việc ôm một vài nữ nô tinh linh xinh đẹp làm tiêu chuẩn cho sự phú quý, cho nên, số người vượt qua biên cảnh Hạ Tháp vương quốc tìm bắt tinh linh cũng càng ngày càng nhiều.
Mà trong ở Hạ Tháp vương quốc, thủ tướng chính là một người thích tinh linh sâm lâm nhất, hơn nữa hắn nắm chính trị trong tay, thường thường tống xuất một vài tinh linh xinh đẹp để mượn sức quý tộc ở các quốc gia, điều đó không chỉ làm hắn có thể duy trì địa vị cực cao ở trong vương quốc, mà rất nhiều quý tộc cao tầng ở những quốc gia khác cũng duy trì quan hệ với hắn, làm cho hắn hiện tại cơ hồ một tay che trời, mà ngay cả quốc vương của Hạ Tháp vương quốc, đối với hắn cũng phải nín nhịn ba phần.
Lần lão bá tước Tư Lý Tạp Lai tới thành trấn biên giới này kỳ thật chính là vì thu mua một vài tinh linh, bởi vì sinh nhật thủ tướng vào ngày mồng hai tháng sau. Chỉ cần làm thủ tướng cao hứng, có lẽ tước vị của lão bá tước có thể hướng về phía trước xê dịch một ít .
Cho dù Hạ Tháp Vương quốc là một tiểu quốc, đường từ thành thị biên cảnh đến thủ đô của vương quốc cũng vẫn khá xa, hơn nữa lão bá tước cũng không vội, cho nên tốc độ đoàn xe không nhanh.
Tiểu Tạ Nghị mỗi ngày chính là ngồi ở trên một trong năm chiếc xe ngựa xa hoa, hai chân khoanh tròn, cặp mắt nhắm lại, bắt đầu minh tưởng ý thức huấn luyện, về phần những nữ tinh linh xinh đẹp bên cạnh, cho dù biểu hiện của hắn có chút dị thường, tin tưởng các nàng cũng sẽ không nói ra, vì vậy đối với nhóm các nàng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Trải qua hơn mười ngày minh tưởng ý thức huấn luyện, đối với hắc báo mà nói, hiện tại tiểu Tạ Nghị đã hoàn toàn là một sát thủ chân chính, hắn có thể nhắm mắt, bằng vào cảm ứng bản thân, khi đối mặt với mười đầu hắc báo đồng thời tiến công, cũng có thể miểu sát đối phương! (miểu sát: giết chết đối phương trong nháy mắt)
Nếu mở mắt, số lượng hắc báo còn có thể tăng lên gấp đôi!
Nếu lựa chọn một địa thế nhỏ hẹp, làm cho hắc báo không thể hình thành cục diện vây công, tiểu Tạ Nghị đã thử qua, mình có thể giết chết hơn trăm đầu hắc báo mới bị kiệt lực chiến bại.
Loại thành tích này đối với nhất giai võ sĩ cùng với nhất giai kỵ sĩ của thế giới này mà nói cũng không tính là gì, bất quá đối với Tạ Nghị mà nói, đó lại là tiến triển phi thường lớn, dù sao, hơn nửa tháng trước, hắn còn là một người bình thường mà thôi, mà hiện tại, thực lực của hắn đã có thể so với một võ sĩ kiến tập cấp bốn.
Đương nhiên, thực lực của bản thân ở cấp độ nào, Tạ Nghị cũng không biết, chỉ là cảm thấy trong những hộ vệ của bá tước, hắn có thể trong trường hợp một đối một đánh bại họ, cũng chỉ có khoản bẩy, tám người mà thôi. Điều này làm cho Tạ Nghị thập phần buồn bực, bởi vì trước mắt hắn sử dụng hắc báo huấn luyện đã đến cực hạn, dù sao phương thức công kích của hắc báo chỉ có vài loại, thua xa các loại phương thức công kích biến hoá của nhân loại.
Nếu muốn tiếp tục nâng cao, như vậy, bản thân phải cùng với một đối thủ lợi hại hơn đánh một trận, đó là việc trước mắt Tạ Nghị phải làm.
Nhưng mà hiện tại mỗi ngày đều ngồi ở trong xe ngựa đang chạy, nào có cơ hội như thế? Hơn nữa, nếu cùng với những hộ vệ này động thủ, thực lực của hắn không phải sẽ bại lộ sao? Về sau muốn chạy trốn khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn.
Tiểu Tạ Nghị sờ sờ cằm của mình, cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ. . . . Nếu lúc này có một đám cường đạo không phải thật tốt sao. . .
Đáng tiếc nguyện vọng của Tạ Nghị không được thực hiện, tuy rằng Tư Lý Tạp Lai chỉ là một bá tước, bất quá lực lượng hộ vệ này đối với cường đạo có tuyệt đại bộ phận đều là kiến tập bình thường mà nói, đã là vô cùng cường đại, cho dù đạo tặc đoàn có thực lực cường đại hơn cũng không ngu ngốc xuất thủ, cho nên một tháng sau đoàn xe của bá tước bình an về tới thủ đô Hạ Tháp, vào trong thành.
Phủ đệ của bá tước Tư Lý Tạp Lai ở bên ngoài khu quý tộc phía đông của thủ đô, chia thành ba phần lớn riêng biệt là trước, trung, sau. Phần phía trước là phòng tiếp khách, thư phòng v.v, Phần ở giữa là chỗ ở của bá tước ở cùng với hai cái tiểu lâu độc lập bên cạnh, phần còn lại là chỗ ở của người hầu và thị vệ trong phủ bá tước cùng với phòng bếp, cả tòa phủ đệ có hơn sáu mươi phòng, trang hoàng cũng phi thường xa hoa.
- Lão gia, ngài đã trở lại.
Lão bá tước mới từ trên xe ngựa bước xuống, một quản gia sớm đã đứng ở một bên lập tức cung kính xoay người ân cần thăm hỏi.
- Ân, phu nhân không ở trong phủ?
Lão bá tước nhìn quanh bốn phía, thấy nghênh đón mình chỉ có hạ nhân cùng với quản gia, phu nhân và nữ nhi lại không có một ai.
- Đúng vậy, lão gia. Phu nhân mang theo tiểu thư đi phủ Cáp Lan hầu tước.
Quản gia lại cong người, cung kính nói,
- Bất quá sau khi nhận được tin tức lão gia trở về, tiểu nhân đã sai người đi thông tri cho phu nhân cùng tiểu thư , phỏng chừng các nàng hẳn là sẽ rất nhanh trở về.
- Ừ.
Lão bá tước gật gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua xe ngựa nói:
- A Lý Mạn, ngươi cùng với Nặc Lý đem xe ngựa đến an trí ở lầu các bên trái trung đình, không được ta cho phép, ai cũng không cho vào.
- Vâng, đại nhân.
Phía sau Lão bá tước hai tam giai võ sĩ nghiêm túc đáp.
- Khải Nhĩ, ngươi cùng Khắc Lý đoàn trưởng quyết toán sổ sách, ta trước hết đi nghỉ ngơi .
Nhìn hai người A Lý Mạn cùng với Nặc Lý mang theo vài hộ vệ mang năm chiếc xe ngựa chứa tinh linh vào phủ đệ, lão bá tước hướng tới quản gia nói.
- Vâng, lão gia.
Sau đó, lão bá tước trong vòng vây của vài cái người hầu, đi về phía trung đình.
-Khắc Lý đoàn trưởng, mời đi theo ta.
Nhìn bá tước lão gia biến mất phía sau cửa, Khải Nhĩ quản gia mỉm cười quay sang một tam giai võ sĩ bên cảnh, hơi cúi người nói.
- Ha ha, làm phiền lão quản gia .
Khắc Lý đoàn trưởng cười cười, theo Khải Nhĩ đi tính tiền .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của DoctorCrazy