Bà lão và tiểu nha đầu trao đổi vài câu với Lạc Tiên rồi đi ra ngoài. Tôi vừa ăn đào vừa kéo kéo tay hắn. Lạc Tiên từ tốn giải thích.Tôi nghe đến đâu gật gù đến đó, bởi vì tôi còn bận gặm đào. Chuyện là sau khi tôi dùng khinh công đưa cả hai lên hang động liền ngất lịm. Lạc Tiên thấy trước mắt là lỗ sáng màu tím chuyển động không ngừng, không nghĩ nhiều bèn bế tôi nhảy qua. Lỗ sáng đưa chúng tôi đến một vườn đào sum suê. Đây chính là vườn đào của bà lão tốt bụng.Sau đó, bà lão nấu cháo bắp cho tôi và Lạc Tiên ăn, rồi còn mua cho chúng tôi y phục.Trong khi Lạc Tiên giúp bà lão làm việc để báo đáp ơn đức thì tôi nằm thẳng cẳng ngủ suốt ba ngày ba đêm.Thật xấu hổ.
Tôi nói với Lạc Tiên: “Chúng ta đã tiêu tốn của người ta bao nhiêu nguyên bảo thì sau này nhất định sẽ tìm để trả lại.”
Lạc Tiên ngó ra ngoài cửa rồi mới nói nhỏ tôi nghe: “Ở đây không dùng nguyên bảo, mà dùng phiến đá màu trắng làm vật trao đổi.”
Tôi ngơ người.Giọng nói cũng nhỏ cho phù hợp ngữ cảnh: “Vậy đây là đâu? Biết luôn chưa?”
Lạc Tiên gật gật: “Kim Điêu.”
Tôi sém lăn từ trên ngường xuống đất. Mọc đâu ra thêm một vùng đất nữa vậy. Nghĩ đến đây mới sực nhớ, ban nãy ăn ngon lành một trái đào. Trong ba vùng đất hiện có, không nơi nào trồng được đào cả.Tôi liếm môi. “Cậu biết tiếng Trung à?”
“Một ít. Đủ để giao tiếp.”
Tôi lôi cuộn ngọc thạch trong ngực ra, nhẹ nhàng mở.Ngọc thạch mát lạnh, trên đó khắc vô số chữ nổi bằng tiếng Trung. Lạc Tiên không cần tôi nói, tự động lại gần quan sát. Hắn ôm cuộn giấy từ lúc trời còn sáng đến khi trời tối sẫm. Tôi chán không biết làm gì bèn lấy chổi quét qua quét lại cả chục lần, lấy khăn lau dọn, chùi đi chùi lại cả chục lần, khiến căn nhà cũ kĩ gần như thay đổi diện mạo. Đúng lúc bà lão dẫn tiểu nha đầu về. Trên tay là viên đá tròn sáng. Bà lão đặt viên đá lên trụ lõm.Tôi lập tức hiểu viên đá có tác dụng như đèn vậy.Tiểu nha đầu nhìn xung quanh, lại chạy đi sờ mó các đồ vật, bàn ghế, thấy bóng loáng không một hạt bụi thì reo lên.Bà lão nhìn tôi cười.Tôi cũng cười, vì ngoài cười ra tôi chẳng biết nói gì.
Vì được ăn no lại không vận động, nên tôi mau chóng phục hồi thể lực mà không cần có hồi đan dược. Lạc Tiên bên ngoài chắc hẳn là một học sinh gương mẫu, hay còn gọi là mọt sách.Hắn ôm cuộn cẩm thạch tính đến giờ đã quá nửa đêm rồi.Không phải tôi buồn ngủ mà thúc giục hắn.
Chẳng qua tôi đang nghĩ có phải hắn đang ra vẻ giống tôi không: “Này, nếu cậu không biết thì nói không biết. Giống như tớ nè.”
Tôi thật thà đứng trước mặt Lạc Tiên khuyên nhủ. Cậu ta dời tầm mắt khỏi cẩm thạch, phóng đến tôi, nói: “Đây là một nhạc phổ, tức là đoạn nhạc, chỉ có lời không có nốt, nhưng hình như còn là một kiếm phổ. Tớ cũng chưa hiểu được, và cũng chưa đoán nghĩa được hết mấy chữ này.”
Tôi tròn mắt, vỗ tay khe khẽ: “Lạc Tiên, cậu thật là tài. Vật này chắc sẽ bán được rất nhiều nguyên bảo.”
Lạc Tiên nhìn tôi đầy coi thường: “Không biết cậu chơi game vì mục đích gì nữa.”
Hắn thở dài. Tôi cụt hứng. Sực nhớ đến cây tiêu. Tôi cầm lên xăm xoi. Trong điều kiện thiếu ánh sáng, toàn thân nó tỏa ra ánh lam dịu nhẹ, nhìn kĩ một chút sẽ thấy có màn sương mỏng hay là khói mỏng bao quanh, lành lạnh. Tôi ngây người một lúc rồi nghĩ ra một thứ, quay sang Lạc Tiên nói: “Tự dưng tớ nhớ đến khúc cuối truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ. Khi Thánh cô và Lệnh Hồ ngồi trên vách núi cùng nhau đàn tấu. Có khi nào đây chính là nó không.”
Lạc Tiên chống cằm suy nghĩ, sau đó bảo tôi: “Có thể sẽ còn một vật nữa, nhưng chắc không phải là bản cầm phổ đó đâu. Game cậu chơi đâu phải thời này.”
Tôi bĩu môi, vốn dĩ game này chả vào thời nào cả, hoàn toàn hư cấu. Nói thế, suy nghĩ của tôi chí ít cũng nên đúng một phần, hoặc như Lạc Tiên nói, còn một vật nữa mới đủ bộ. Mắt tôi sáng long lanh khi nghĩ đến số nguyên bảo có thể tậu được. Sau đó liền nghĩ phải bỏ tiền ra xây một tòa tháp nhỏ để chứa nguyên bảo.Tôi liền cất hai thứ đó vào trong người.An tâm đi ngủ, quên luôn chuyện lạ lùng khi chìm dưới nước.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì thấy mọi người đã đi đâu cả. Trên bàn để sẵn một nồi cháo thơm phức. Thú thật kể từ khi vào game, tôi chưa làm được việc gì ngoài ăn ngủ. Tất cả chỉ vì đáp không đúng nơi đúng chỗ.Chén xong nồi cháo, tôi thấy tràn trề sức lực.Cũng không có việc gì làm nên tôi ra ngoài luyện công. Đương nhiên chỉ là mấy chiêu thức đơn giản thôi.
Tôi đứng giữa sân, từ từ vận khí. Gió thổi từ phía sau làm tóc tôi tung bay. Trước mặt hoa đào rơi lả tả, dưới ánh nắng dịu nhẹ, những cánh hoa đào còn hồng sữa lấp lánh như được điểm xuyết đá quý vậy.Tôi dừng vận khí.Nhìn ngắm màn hoa rơi tuyệt đẹp trước mặt.“Kì lạ, nơi này sao gió nhiều vậy”.Tôi đứng im chừng nửa canh giờ, gió vẫn đều đều thổi.Vậy nên tôi quyết định ngồi thiền, một việc trước giờ rất biếng làm.
Lạc Tiên vác cuốc xẻng trên vai, vừa đi vừa lau mồ hôi.Về đến nhà thấy tôingồi bất động, tư thái nhẹ nhàng, lơ lửng trên không, cách mặt đất chừng một tấc, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tĩnh tại.Là luyện công hay thiền?Lạc Tiên rón rén đi vào nhà, sợ phát ra tiếng động sẽ làm tôi giật mình rơi xuống, hoặc có khi tẩu hỏa nhập ma. Sau đó liền xua ý nghĩ đó đi, “cô ấy làm gì đủ trình độ đó”
Tiểu nha đầu thấy tôi như vậy liền nói oang oang với bà lão: “Bà nội, tỷ ấy biết võ công! Sao không giới thiệu tỷ ấy gia nhập Kim võ đường của Phan lão gia.”
Bà lão nhìn tôi một lúc rồi cúi xuống xoa đầu cháu gái, nói: “Nhập môn Kim võ đường là do duyên phận.”
Tiểu nha đầu chúm môi, ngước mắt lên trời suy nghĩ. Sau đó lại hỏi: “Duyên phận là gì hả bà?”
Cứ thế, bà lão giải thích một câu, tiểu nha đầu hỏi một câu. Tiếng đối đáp xa dần, tôi đoán hai bà cháu đã đi vào trong nhà chuẩn bị bữa tối. Đoạn hội thoại hai của hai bà cháu tôi chăm chú nghe từ đầu đến cuối, nhưng không hiểu. Điều này làm tôi khó chịu. Tôi mở mắt, hạ người xuống đất rồi đứng dậy. Lúc trước có đọc qua thần chú chuyển ngữ thì phải, tôi đi đi lại lại một hồi nhưng kết quả vẫn là không biết thực hành làm sao. Nếu biết trước có ngày như thế này, sẽ mang cuốn thần chú to đùng đó thu nhỏ lại mang vào trong này, lúc nào bí đem ra ứng phó. Giờ hay rồi, cái gì cũng nhớ mang máng.
Ở đây chừng ba ngày, chúng tôi tạm biệt hai bà cháu để đi vào thành. Ở cùng thời gian ngắn như vậy, tôi cũng nói được vài câu cơ bản như “xin chào”, “tạm biệt, hẹn gặp lại”, “bảo trọng”…Tiểu nha đầu có vẻ quấn tôi, nó cứ chạy lại ôm lấy hai chân tôi, thút thít. Quang cảnh nơi đây đẹp thật, nhưng neo người quá, chắc nha đầu này cô đơn lắm. Tôi hôn lên má nó một cái rồi bước thật nhanh. Lạc Tiên đuổi theo sau. Khi ước chừng đã khuất khỏi tầm mắt tiểu nha đầu, tôi mới đi chậm lại, ngoảng ra sau dòm. Căn nhà của hai bà cháu giờ chỉ to bằng con ruồi. Tôi buồn bã cúi mặt mà bước. Lạc Tiên thở hổn hển: “Từ nơi này mà qua tháp của cậu thì phải đi thế nào?”
“Chịu!”
Lạc Tiên há hốc miệng. Trong game chỉ có ba vùng đất, giờ lòi thêm một vùng, làm sao tôi biết được.Dĩ nhiên không thể trả lời cái mà tôi không biết. Lạc Tiên thấy tôi không nói gì, liền im lặng đi theo sau. Đi mãi như thế, cuối cùng cũng vào trấn.Tôi khều Lạc Tiên, kêu hắn đọc những chữ đẹp như vẽ trên tấm biển hiệu.Nhưng hắn lắc đầu.Tôi thất vọng đi tiếp.
Sau này mới biết Kim Điêu rất nhỏ, chỉ có một trấn duy nhất, dân cư đông đúc, kế đến là một nơi trồng trái cây, một nơi trồng ngũ cốc, riêng biệt như thế. Rất khác với cấu tạo mặc định của game. Có lẽ đây là một lỗi game của nhà sản xuất, hoặc là vốn dĩ có cả Kim Điêu, nhưng bộ phận bản địa hóa và dịch thuật quá lười biếng, bèn cắt bớt…có cả ngàn lí do để giải thích, dù không rõ lí do nào mới là đúng. Tôi cũng không cần tìm hiểu vấn đề này.Chỉ biết trước mắt tràn ngập tiếng Trung.Đầu tôi dần ong ong. Cũng may có Lạc Tiên. Chúng tôi thuê được một phòng trọ nhỏ.Chỉ có một giường nên tôi sẽ nằm, Lạc Tiên dù sao cũng là con trai, hắn nằm trên bàn hay dưới đất, tùy.
Tôi cầm phiến đá mỏng, đơn vị tiền tệ của nơi này lên ngắm nghía.Không dùng nguyên bảo, chứng tỏ nơi này không thông thương với bên ngoài.Tức là không ai cần ra khỏi đây, nghĩ thêm chút nữa thì là chúng tôi khỏi mong ra khỏi đây.
Dân chúng trong trấn đều mặc màu cam.Thi thoảng mới xuất hiện một vài người mặc màu trắng. Tò mò, tôi theo dõi một nam tử áo bào trắng muốt, tóc búi cao. Thật may không bị phát hiện. Nam tử bước vào một phủ lớn.Phía ngoài có giá để binh đao đủ loại.Tôi đoán đây là võ đường.Bảng hiệu bằng đá to đùng. Lần này tôi mắt tôi dán vào tấm biển, lẩm bẩm đọc:
“Chữ dễ thương ơi, mau cho ta thấy ngươi, hiểu ngươi!”
Lập tức tấm biển hiện lên dòng chú thích bằng tiếng Việt bên dưới.Tôi nhíu mày đọc “Kim võ đường”. Chưa đầy ba giây, dòng chú thích tan thành khói. Tôi cười nụ.Hình như càng ngày tôi càng sử dụng được nhiều thần chú.Có lần Lạc Tiên hỏi tôi, vì sao thần chú lại dài như vậy, rất bất tiện.Chẳng hạn như lúc đánh nhau, chưa hết nửa câu thần chú chắc tôi đã bầm dập rồi.Tôi lại mất công, tốn sức giải thích cho hắn hiểu.Phù thủy bọn tôi có nhiều cấp bậc.Cấp càng cao thì câu thần chú càng ngắn.Đạt mức cao nhất thì không cần đọc thần chú, chỉ cần nghĩ trong đầu là được. Lạc Tiên lần này rất biết điều, hắn không hỏi tôi câu “Thế cậu ở cấp nào?”.
Những người ở đây hình như không coi trọng tiền.Ở đến ngày thứ hai thì tôi phát hiện mình không đủ tiền trả.Nhưng ông chủ nói với Lạc Tiên rằng nếu không có nơi nào để đi thì cứ ở lại. Không còn cách nào, tôi đành mặt dày mà ở. Không còn tiền thuê phòng, dĩ nhiên tiền ăn cũng không có. Nhưng khi tôi nói không có tiền, bù lại tôi sẽ để Lạc Tiên phụ quán một ngày để đổi lấy hai bát cháo, thì chủ quán nói chúng tôi cứ ăn đi, không cần trả tiền cũng được. Tôi bắt đầu thấy nơi này thật kì quái.
Lạc Tiên biết có nơi dạy võ nghệ thì nhất quyết đòi đi đến bằng được. Mặc tôi ra sức khuyên can rằng một người không biết tí võ công nào, vô đó chẳng khác xuống địa ngục, vô cùng gian khổ. Vậy là cậu ta mè nheo đòi tôi đi cùng để gánh bớt gian khổ cho cậu ta.
Tôi giãy nảy: “Sao được. Tôi thuộc hệ Thủy, không thể tùy tiện làm đệ tử phái khác. Không thể.”
Lạc Tiên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi.Tôi chống nạnh, thể hiện sự cương quyết.
...
“Kim võ đường”
Lạc Tiên đọc to rồi quay sang nhìn tôi. Vỗ vai khích lệ: “Vào thôi.”
Tôi miễn cưỡng theo cậu ta vào. Trong người tôi có một viên châu hệ Thủy, nếu làm đệ tử của Kim, phải chăng tôi phải nuốt viên châu hệ Kim vào, lỡ mà xung khắc cơ thể tôi sẽ cháy rụi. Tôi rùng mình. Lạc Tiên khăng khăng với tôi là theo sơ đồ khắc, thì thủy với kim không trực tiếp khắc nhau??? Tôi chẳng biết có phải không.Liều một phen.
Đúng như tôi dự đoán. Con người ở đây thật kì lạ. Chúng tôi được nhập môn mà không phải trải qua thử thách nào.Trên đời này có thứ võ công được học miễn phí, không mất nguyên bảo sưu tập các mảnh để ghép thành cuốn bí kíp dạng sơ, rồi dùng nhiều vật liệu quý hiếm khác để ép lên dạng trung…cứ thế giật cấp lên.Tóm lại, vì được miễn phí, nên tôi cảm thấy có hứng thú.
Lễ nhập môn diễn ra long trọng, tất cả sư môn quy tụ ở lễ đường.Tôi và Lạc Tiên trải qua nhiều nghi thức khác nhau.Cho đến chiều mới kết thúc.Tôi mệt đừ.Nhìn bộ xiêm ý trắng muốt trên người, cảm thấy vui lên.Cả cây trâm ngọc có đính hai dải lụa trắng lấp lánh trên đầu nữa.Tôi thích thú xoay xoay mấy vòng.Chóng mặt mới dừng lại, đúng lúc đó, một vị nữ tử mang cho tôi một chồng các cuộn giấy, kêu tôi đọc qua.Tôi dùng thần chú chuyển ngữ để đọc.Chưa hết một cuộn mà tôi mém xỉu.Tôi lật từng cuộn coi tiêu đề, coi số thứ tự…Cuối cùng hiểu ra, nơi này cực trọng phép tắc, quy củ.
Do quan điểm nam nữ thụ thụ bất tương thân cổ hủ, mà tôi với Lạc Tiên ở hai viện khác nhau. Viện tôi ở tên là “Hồng viện”, viện Lạc Tiên ở tên là ‘Lam viện”. Cách đặt tên ở đây đơn giản quá mức. Trong một tháng nhập môn, tôi không thấy ai luyện tập võ công hay xuất ra bất cứ chiêu thức nào cả. Mỗi buổi sáng, tôi bị đánh thức từ tinh mơ, khi sương còn giăng mờ mờ ảo ảo. Tất cả môn đệ đều tập trung giữa sân, xếp thành hàng ngang, ngồi thiền. Trong khi đó vị trưởng huynh sẽ ở trên cao cao kia mà đánh đàn. Hai hôm đầu tôi toàn ngủ gật, do dễ chịu quá mà, may có vị sư muội cùng phòng đánh thức. Đến hôm thứ ba tôi bị phạt không được ăn bữa tối. Không ăn một bữa cũng chả sao. Nhưng đêm tối, tôi phải cùng các sư tỷ sư muội chạy lên núi, ngồi hóng gió đến nửa đêm mới được về ngủ. Cứ như vậy một tuần, tôi phát sốt. Cứ tưởng phát bệnh sẽ được nghỉ ngơi, nhưng vì câu “tu luyện là không ngừng nghỉ” tôi vừa phải tự sắc thuốc uống, sau đó vẫn phải luyện tập. Quy củ ở đây thật đáng sợ.
Sau ba tháng ở Kim võ đường. Tôi gặp lại Lạc Tiên. Tôi suýt nữa không nhận ra cậu ta. Trước mặt tôi là một nam tử áo trắng khôi ngô anh tuấn, mắt sáng trán cao. Lạc Tiên thấy tôi thì ngoác miệng cười. Câu đầu tiên cậu ta nói: “Lâu không gặp mà cậu vẫn vậy.”
Tôi lừ mắt: “Ở đây đâu có dạy võ công. Mà bây giờ lập đàn tỉ thí là sao?”
Đúng vậy. Hôm nay là ngày các môn đệ không phân biệt nam nữ cùng nhau luận võ, hay nói cho dễ hiểu là: võ đài trên kia, chỉ cần ngươi bước lên, không ngại không có ai cùng ngươi trau dồi võ nghệ. Dĩ nhiên tiêu chí là không được sát thương.
Lạc Tiên nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp: “Ba tháng rồi, mỗi ngày cậu làm gì?”
Tôi thật tình kể lể những vất vả đã trải qua, không quên thêm mắm dặm muối cho thêm phần bi đát.
Lạc Tiên vừa nghe vừa đưa những ngón tay xinh xinh lên vuốt vuốt cằm. Sau đó cười lớn, nhìn tôi lắc đầu: “Chính là võ công đó. Cậu đúng là không hợp để chơi game kiếm hiệp rồi. Sau khi ra khỏi đây hãy chơi game nào mà không đòi hỏi kỹ năng đó.”
Tôi mím môi. Dù sao sau này cậu ta cũng là pet của tôi thôi, tự đắc cái gì chứ. Tôi giơ nắm đấm, trừng mắt hù doa.Lạc Tiên lại cười, hắn cúi đầu, chắp tay chào rồi đi về phía võ đài. Vừa đi vừa cười lớn. Tôi nhếch mép, để một nụ cười đểu hiện lên mặt. Tôi đọc thần thú. Lạc Tiên đang nghênh ngang bước đi bỗng chốc ngồi thụp xuống nhặt áo sống đã tuột khỏi người, vương vãi trên đất. Ấy, đừng vội đỏ mặt. Tôi còn chừa lại bộ đồ trong cho hắn mà. Lạc Tiên ném cái nhìn đầy giận dữ về phía tôi. Còn tôi thì thích thú lè lưỡi trêu hắn.
Tôi tách khỏi đám môn đệ, đi lòng vòng chọn chỗ ngồi. Cuối cùng tìm được một cành cây thích hợp. Tôi dùng khinh công bay một đường lên đó. Woa, tôi từ đất, dậm chân một cái đã lên trên này, mà không phải đạp bịch bịch vào thân cây như thường lệ. Kì lạ, kì lạ. Tôi tự lẩm bẩm như vậy cho đến khi thấy thứ kì lạ hơn đang diễn ra trước mắt. Trên võ đài, vị tiểu sư muội mình hạc sương mai đang đứng một chân lên trụ. Cách đó không xa, vị sư huynh một tay cầm kiếm gỗ, một tay hướng ra sau thủ thế. Bốn bên gió nổi cuồn cuộn. Hai dải lụa trên đầu vị sư muội bay bay, xiêm y cũng chuyển động nhẹ nhàng trong gió. Tôi hồi hộp lấy quả đào giấu trong tay áo ra gặm. Bình thường xem phim cũng phải ăn bỏng ngô mà. Đừng lấy làm lạ. Ăn chừng năm quả đào, no căng bụng thì một vị sư phụ lên võ đài, tuyên bố vị sư muội kia thắng. Tôi sốc đến nỗi ngã bịch xuống đất. Tả như vậy nhưng trong không khí tĩnh mịch, nó là âm thanh tương đối lớn, mọi người cùng lúc dồn mắt về phía tôi, nhưng chỉ thấy cành lá rung rinh, sau đó lại tập trung theo dõi võ đài. Tôi bị ngã ra bên ngoài phủ. Lồm cồm bò dậy, một cơn đau nhói đến tận óc. Tôi bị gãy chân. Trên bắp chân nõn nà của tôi xuất hiện một vết lồi. Tôi cắn răng đứng dậy bằng một chân. Nhìn bức tường cao vời vợi thầm nguyền rủa. Mấy tháng rồi vốn tiếng Trung của tôi đã được nâng lên, cộng thêm thần chú chuyển ngữ đã sử dụng nhuần nhuyễn. Những câu giao tiếp hàng ngày không làm khó tôi được, thế nên tôi ôm hy vọng sẽ gặp được tiều phu nào đó rồi nhờ người ta vòng vèo ra cửa chính báo tin cho võ đường đến vác tôi về.
Một canh giờ trôi qua, trán đổ mồ hôi lấm tấm. Tôi vừa kiềm chế cơn đau, vừa lẩm nhẩm đọc thần chú. Cuối cùng cũng có một câu hữu hiệu. Chỗ lồi biến mất, cơn đau cũng giảm. Cơ bản đó là câu chú giúp cố định xương, chứ không phải hoàn toàn biến gãy thành liền. Thêm một canh giờ trôi qua. Tôi vẫn ngồi dưới chân tường. Đối mặt với khu rừng âm u. Trong những phút giây đầu tôi tưởng tượng ra cảnh Lạc Tiên từ trên tường thành ngó xuống hỏi tôi ngồi đây làm gì. Châm chọc tôi một hồi rồi xuống đưa tôi lên. Nhưng không, vậy nên tôi thiếp đi. Trong mơ màng tôi nhìn thấy sư huynh muội đồng môn đang chạy về phía này. Nhưng đó cũng chỉ là mơ mà thôi.
Tôi dụi mắt, trước mặt là rừng cây. Giọng nam nhân lại vang lên: “Trên này.”
Tôi ngửa cổ lên nhìn. Một thân ảnh cao lớn đổ ập xuống. Nam tử mặc trường bào màu đen, tóc dài bay bay, nửa dưới khuôn mặt bịt kín. Chỉ còn đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo. Nam tử lại gần xem xét vết thương trên chân tôi. Sau đó đặt tay lên chỗ xương gãy một hồi lâu. Rồi lại đưa cho tôi một viên thuốc.
Chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn uống. Nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Chắc không phải thuốc độc chứ?”
Nam tử nhìn tôi định nói gì lại thôi, nhưng thấy tôi vẫn chăm chăm nhìn không rời mắt, nên anh ta nhượng bộ đáp: “Tại hạ giết cô nương để làm gì?”
Cũng phải. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghi ngờ ân nhân của mình. Vì thế, tôi bèn bắt chước tiểu nha đầu ở vườn đào, dùng đôi mắt long lanh thơ ngây nhìn nam tử: “Ta là Tĩnh Yên, còn huynh?”
Nam tử nhìn ta hồi lâu. Sau cùng cũng nhả ra một cái tên: “Vô Tự”
Tôi biết đó là tên giả, anh ta che mặt vì không muốn ai nhìn thấy, sao dễ dàng cho tôi biết tên thật của mình. Tôi nhẩm lại tên anh ta, trong đầu nghĩ sao không đặt là “Tuyệt Tự” luôn đi. Tôi chỉ tay lên trên, hỏi: “Huynh ở trên đó từ lúc nào?”
“Lâu rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Huynh ở trên đó làm gì?”
“Ngủ!”
Tôi há hốc miệng. Ở trên đó trước tôi, rõ ràng cũng thấy tôi bị ngã mà ráng chờ đến bây giờ mới nhảy xuống giúp, không phải vì thù tôi làm anh ta mất giấc ngủ đó chứ.
Vô Tự nghĩ thế nào nói thêm một câu: “Bị cô nương đánh thức.”
Tôi lục lại trí nhớ, rõ ràng tôi không khóc lóc, không than vãn. Hà cớ gì lại đổ thừa tôi. Tôi ngước đôi mắt oan ức nhìn Vô Tự, vừa mở miệng thì anh ta cướp lời: “Cô nương ngã tư thế rất đẹp, nhưng tiếp đất thì tệ.” Trong lời nói có chút giễu cợt.
Nhưng tôi không giận, nghĩ lại hình như lúc ngã tôi có hét lên một tiếng thê lương. Chẳng trách chim chóc bay tán loạn.
“Cô nương là người trong đó?”
Tôi lắc đầu, xong nghĩ thế nào lại gật gật. Tôi thấy khóe mắt anh ta động đậy, không biết có phải đang cười? Nửa mặt dưới không nhìn thấy nên tôi không khẳng định.
“Bây giờ tại hạ đưa cô nương vào trong.”
Tôi giữ gấu tay áo Vô Tự, khẩn trương nói với anh ta: “Không. Không vào trong đó.”
Vô Tự ngạc nhiên: “Tại sao?”
Tôi ấp úng, kiếm đại một lí do: “Tôi muốn ở đây ngắm cảnh chút, một lúc sẽ tự vào.”
Vô Tự nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, rồi nhìn khu rừng trước mặt. Sau lại quay sang nhìn tôi đang dựa người vào bức tường, thì hỏi: “Lạnh không?”
Tôi gật đầu. Thật ra chỉ là cảm giác, về căn bản, tôi luyện võ công hệ thủy, tự dưng sẽ không biết lạnh là gì. Trái lại từ người tôi sẽ tỏa ra hàn khí, câu này nên là tôi hỏi anh ta. Tôi rất đơn thuần, nghĩ là làm: “Huynh lạnh không?”
“…”
Vô Tự và tôi ngồi cạnh đống lửa được nhóm bằng phương pháp đơn giản. Vô Tự dùng khinh công bay vèo vèo lượm củi khô chất thành đống, rồi dùng đá lửa đánh xoẹt xoẹt. Tôi thầm nghĩ Lạc Tiên mà nhanh nhẹn như vậy, có phải là tôi cũng nở mặt nở mày không. Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ vẩn vơ thì Vô Tự nheo mắt nhìn đống lửa.
Ngọn lửa uốn éo kì dị, có bao nhiêu đều dồn về phía anh ta. Vô Tự đang ngây mặt, tôi đoán thế. Tôi nhìn đám lửa đang oằn mình né tôi , rồi nhìn ánh mắt của anh ta, sau đó liền cười: “Huynh đang thắc mắc vì sao đám lửa kia lại như vậy đúng không?”
Vô Tự không trả lời, với tay lấy thêm củi bỏ vào. Anh ta không muốn biết, nhưng tôi lại muốn kể: “Trong người tôi có viên Thủy châu. Tuy chưa giao tranh nên chưa biết cái nào mạnh hơn, nhưng Thủy với Hỏa là tương khắc, vì thế nên đám lửa thường này dĩ nhiên sợ sức mạnh của viên thủy châu. Bây giờ nếu tôi đứng dậy, đến gần đám lửa hơn. Nó sẽ tắt.”
Vô Tự dường như không chú ý đến lời tôi. Tưởng anh ta không tin, tôi chống tay cố gắng đứng dậy bằng một chân. Nhưng sai lầm ở chỗ tôi quá tin tưởng vào sức trụ của cái chân lành lặn này. Người tôi lảo đảo ngã về phía đống lửa. Nhanh như cắt, Vô Tự bật dậy, đỡ lấy tôi bằng cánh tay săn chắc của mình. Vô Tự bế bổng tôi lên xoay nửa vòng rồi dừng lại. Đống lửa tắt ngúm. Trong bóng tối, tôi vẫn nhìn rõ đôi mắt đẹp của anh ta. Vô Tự thấy tôi vừa làm việc dư thừa vừa nghệt mặt ra thì lạnh lùng nói: “Cô nương…có sở thích gây sự chú ý?”
Tôi xua tay: “Không phải…tôi chỉ là định chứng minh cho huynh thấy…”
Vô Tự có vẻ bực. Vậy nên tôi ngậm miệng. Đột nhiên từ rừng cây phát ra âm thanh ghê rợn. Anh ta dùng khinh công bế cả tôi bay lên trên cây. Sau đó dùng tay còn lại tạo ra một lỗ hổng màu trắng bạc, nhanh chóng chui qua đó.
Lỗ hổng đưa chúng tôi đến một cái đình nhỏ nằm giữa hồ. Không khí mát mẻ như mùa thu vậy. Vô Tự đặt tôi ngồi xuống. Sau đó cẩn thận xem qua chân tôi một lượt, rồi nhíu mày: “Thật lạ. Vẫn còn gãy.”
Những từ này khiến tôi cảm thấy đả kích. “Huynh nói chân tôi tàn phế?”
Vô Tự nhíu mày: “Không tàn phế! Chỉ là chưa lành.”
“Vậy ban nãy huynh…”
Tôi ngập ngừng, một phần do đôi mắt hút hồn của Vô Tự làm tôi bối rối, một phần chợt nhớ trình tiếng Trung của tôi chưa bằng ai. Không nên nghe gà hóa cuốc rồi tranh cãi với người tốt. Sau vài bận mặt đối mặt, mắt đối mắt, tôi bắt đầu tò mò về nửa dưới của Vô Tự. Ý tôi là nửa dưới khuôn mặt bị bịt kín kia.
Ban nãy khi Vô Tự đưa tôi đến đây, từ phía xa tôi thấy đốm đỏ như Hỏa tiêu vậy, cả âm thanh xé gió nghe cũng rất giống. Tôi định hỏi Vô Tự có phải anh cũng là kẻ thù của Hỏa cư không thì thấy anh ta đang trầm ngâm nhìn mặt hồ không một gợn sóng. Tôi giật mình. Nhảy qua cái lỗ mà bên này đã là buổi sáng. Nước hồ trong nhìn rõ cả vảy từng con cá vàng tung tăng bơi lội.
“Đây là nhà huynh?” Tôi tò mò.
“Không hẳn!”
“Đây là một trong những đất đai của huynh?”
“…”
Vô Tự không trả lời chắc là chê tôi nhiều chuyện. Cảm giác này tôi từng trải qua rồi. Người đó không ai khác là Lạc Tiên, tôi rất chán những câu hỏi của hắn. Nhắc đến mới nhớ, cục nợ của tôi đang ở Kim phủ. Không biết có nên nhờ Vô Tự quay lại đón hắn không. Nhưng nếu có chuyện gì, không lẽ Vô Tự tay trái ôm Lạc Tiên, tay phải ôm tôi cùng chạy? Tôi lắc đầu. Không ngờ vẻ mặt đắn đo của tôi lại khó coi như vậy.
Vô Tự từ lúc nào đã chăm chú quan sát tôi, tưởng tôi đói liền ôn nhu: “Ăn gì không?”
Lắc đầu.
“Khát nước?”
Lắc đầu.
“…”
Tôi lúc này mới chú ý đến cây đàn ở góc đình. Nó có màu lam nhạt, xung quanh tỏa ra làn khói mỏng, rất giống cây tiêu trong tay tôi.
Vô Tự thấy tôi xăm soi cây đàn kĩ lưỡng liền hỏi: “Tĩnh cô nương cũng có thú vui này?”
Trong vô thức tôi gật gật, mắt vẫn dán vào cây đàn. Vô Tự mỉm cười, một tay ôm đàn, một tay ôm tôi phi thẳng lên nóc đình. Hai chân xếp chữ ngũ, đặt đàn lên trên. Tôi ngồi xuống bên cạnh. Vô Tự hỏi tôi thích nghe khúc nào.
Tôi chợt nhớ đến bản cầm phổ kia nên hỏi: “Huynh am hiểu về cầm phổ đúng không?”
Câu hỏi của tôi có vẻ chạm tự ái của Vô Tự, khóe mắt anh ta nheo lại. Thật ra không phải tôi coi thường tài nghệ của anh ta, tôi còn chưa được thưởng thức cơ mà, chẳng qua với một việc tôi nghĩ là quan trọng, thường tôi sẽ hỏi đi hỏi lại để xác nhận. Nhưng Vô Tự có thể giận thật rồi. Anh ta vuốt ve cây đàn mà không đụng vào dây. Tôi lưỡng lự, thò tay vào trong vạt áo, định rút cầm phổ ra thì Vô Tự lên tiếng:
“Diệp mộng vô hoàn.” Khúc này được không?
Tôi rút tay ra, sợ anh ta phật ý, bèn nịnh: “Chỉ cần là huynh đàn, khúc nào tôi cũng muốn nghe!”
Nói xong tự động đỏ mặt. Vô Tự hình như cũng cười. Năm ngón tay dài trắng muốt lướt trên dây đàn, cử động uyển chuyển mềm mại. Vô Tự tao nhã đàn hết khúc Diệp mộng vô hoàn cho tôi nghe. Tiếng nhạc ai oán, thê lương, kì thực rất cảm động.
Vô Tự quả là kỳ đàn.
Năm ngón tay trắng muốt thu lại. Thấy vẻ mặt mơ màng của tôi, Vô Tự nghĩ thế nào lại đàn thêm khúc Trường tư mộng. Gió mát hiu hiu, tiếng nhạc êm ái, vậy là tôi chẳng ngại ngần mà chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, tôi lại mơ thấy mình đang chìm dưới nước, một thân ảnh trôi lại gần nắm lấy tay tôi, ôm lấy và hôn lên môi tôi.
“Tĩnh Yên…Tĩnh Yên…”
Tôi dụi dụi mắt, lại dụi dụi. Tiếng Vô Tự nghe thật êm tai: “Đừng dụi nữa. Cô nương xem, trưa rồi!”
Tôi tròn mắt, tỉnh ngay tức khắc. Hai tay xoa xoa mặt, ngại ngùng: “Xin lỗi huynh, khúc nhạc của huynh quả thực rất hay, rất hay…”
“Nên cô mới ngủ gục?”
“Không phải…thường nhạc phải cực hay tôi mới buồn ngủ…”
“…”
Vô Tự thả vài ngón tay lướt nhẹ lên sợi dây tơ đàn, vài âm thanh vui tai vang lên. Tôi không giải thích nữa. Nhưng lại sợ Vô Tự vì người cảm thụ âm nhạc kém như tôi mà hoài nghi tài nghệ của mình, có khi tự kỉ không chơi đàn nữa. Có thể lắm, mấy bậc cao nhân cũng thường như vậy.
“Cô nương có điều lo lắng?”
“Hả?”. Tôi giật mình trả lời theo phản xạ.
“Ở với tôi, cô nương không cần lo lắng.”
Tôi nhìn Vô Tự. Khi anh nói ra câu này, khuôn mặt thần bí hơi nghiêng về bên trái, mắt nhìn về nơi xa xăm, một tay để hờ lên lên đầu gối, lưng dựa vào cột, dáng ngồi tiêu sái vô cùng.