Trung niên râu dài vừa nghe thấy giọng nói này nhất thời biến sắc, vội cúi đầu trầm giọng đáp:
"Cẩn tuân mệnh lệnh chưởng môn."
Dứt lời, hắn quay sang Lý Ẩn và mấy người Trần Hạo Thiên, ánh mắt đảo qua Lý Ẩn thì khẽ nheo lại, chợt cười cười mở miệng:
"Hiện tại bốn người các ngươi đã trở thành môn đồ Kiếm Linh Môn, những người còn lại toàn bộ loại bỏ."
Lý Ẩn trong lòng mừng rỡ, mà ba người Trần Hạo Thiên cũng không nén nổi nét mặt tươi cười. Còn lại đám người trên sân rộng, tuy có những tiếng oán thán, tiếc hận, có thở dài, càng có không cam lòng nhưng sự thật là trong bọn họ không còn kẻ nào có linh căn, sau khi than vãn một lúc dưới sự dẫn đường của hai thiếu niên áo xám của Kiếm Linh Môn cũng dần dần rời khỏi.
Đợi cho đám người trong sân rộng đã bỏ đi hết, trung niên râu dài tiến về đại môn, khẽ dùng lực đẩy cửa ra. Đám người Lý Ẩn tò mò nhìn theo, nhưng chớp mắt sau tất cả đều trợn mắt há hốc mồm. Trái với suy nghĩ của bọn họ phía sau đại môn kia cũng không phải Kiếm Linh Môn như trong tưởng tượng, mà là một cánh cửa ánh sáng màu trắng rộng tới mấy trượng. Trung niên râu dài dường như nhìn ra đám Lý Ẩn nghi hoặc, khẽ cười nhạt nói:
"Tu chân môn phái, đâu phải phàm phu tục tử có thể tưởng tượng được. Đây chỉ là một tiếp điểm không gian dùng để chiêu sinh mà thôi. Bước qua không gian quang môn này các ngươi mới có thể đến được Kiếm Linh Môn chính thức."
Nói đoạn, hắn từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, miệng khẽ lẩm bẩm mấy tiếng rồi cầm lệnh bài vứt thẳng vào trong không gian quang môn. Nhất thời ánh sáng trắng tỏa ra chói lọi, không gian quang môn cũng không còn bất động nữa mà từ từ xoay tròn, một lúc sau đã trở thành một vòng xoáy.
"Vào đi thôi! Nhớ ổn đinh tâm thần, trụ vững thân thể. Lần đầu tiên trải qua truyền tống không gian sẽ có chút không khỏe, nhưng không nguy hiểm gì cả."
Trung niên râu dài thu hồi lệnh bài, nhìn đám Lý Ẩn lạnh nhạt nói. Lý Ẩn khẽ sửng sốt, ba người còn lại trừ thiếu niên Trần Hạo Thiên, hai người kia cũng đều tỏ ra lo lắng, nhìn chằm chằm không gian quang môn không dám tiến lên. Trung niên râu dài thấy vậy sắc mặt trầm xuống quát to:
"Sợ hãi cái gì, Trần Hạo Thiên ngươi lên trước."
"Dạ!"
Thiếu niên nghe vậy đáp một tiếng, theo sau nhìn qua đám Lý Ẩn, cười nhạt cất bước thẳng vào quang môn. Nhất thời quang môn tỏa ra hào quang chói lòa, thân ảnh Trần Hạo Thiên dưới ánh sáng này mờ dần đi, theo sau triệt để tiêu thất. Nhìn thấy Trần Hạo Thiên đã an toàn truyền tống, Lý ẩn lúc này khẽ thở dài, cũng không đợi trung niên râu dài thúc giục mà đã chủ động tiến vào quang môn.
Ong...!
Trời đất giống như xoay chuyển, lại giống vĩnh hằng, không gian thời gian một khắc này cũng dường như tan biến, Lý Ẩn cảm giác cả người đã hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn như cũ lại còn tồn tại, sự mâu thuẫn này khiến cả người hắn nôn nao, lâm vào một mảnh mờ mịt.
Đợi tới khi Lý Ẩn mở mắt ra, bản thân đã đứng trên một khu đất rộng bằng phẳng, bên cạnh hắn là thiếu niên Trần Hạo Thiên kia. Tên này ngoài sắc mặt có chút tái nhợt ra thì tất cả đều bình thường, thấy Lý Ẩn xuất hiện còn hướng về hắn gật nhẹ đầu.
Lý Ẩn cố nén cảm giác muốn nôn mửa, miễn cưỡng cười cười đáp lễ. Lúc này hắn mới đứng thẳng lên, quan sát hoàn cảnh chung quanh. Hiện tại bọn hắn đang đứng trên một quảng trường rộng gần ngàn trượng. Sau lưng là một quang môn giống y hệt quang môn bọn hắn vừa bước vào. Mà chính giữa quảng trường là một đài cao trăm trượng, phía trên là một bức tượng đạo sĩ trung niên mặc trường sam. Đạo sĩ này vẻ mặt lạnh lùng, lưng đeo trường kiếm, một tay bấm kiếm quyết chỉ trời, tay còn lại hóa thành chưởng ấn xuống đất, cả người toát ra một loại khí thế duy ngã độc tôn vô cùng bá đạo. Hơn nữa từ bức tượng đạo sĩ này còn ẩn hiện một cỗ kiếm khí như có như không nhưng vô cùng sắc bén, xông thẳng trời cao.
"Đây là...?"
Lý Ẩn cẩn thận quan sát, vẻ mặt không khỏi trở nên ngưng trọng. Bức tượng này toát ra uy thế cực kì mạnh mẽ, so với mấy cái tượng bồ tát phật đà gì đó trong chùa chiền mà hắn từng chứng kiến mạnh hơn vô số lần, căn bản không phải là cùng một cấp bậc.
"Đây là bức tượng tổ sư gia. Nghe đồn mấy vạn năm trước tổ sư đã là cấp bậc tán tiên, một thân kiếm tu ngạo nghễ thiên hạ, không người địch lại."
Lúc này sau lưng Lý Ẩn vang lên giọng nói của trung niên râu dài. Hắn dẫn theo hai thiếu niên còn lại bước lại gần, vẻ mặt vô cùng sùng bái nhìn bức tượng đạo sĩ trung niên.
"Được rồi! Hiện tại cũng nên giới thiệu một chút, ta là Ngô Minh Trí, các ngươi có thể gọi ta là Ngô sư bá. Mà bốn người các ngươi sau này đều là đồng môn sư huynh đệ, chắc cũng nên biết hết tên tuổi của nhau rồi chứ?"
Trung niên râu dài thu hồi tầm mắt từ trên bức tượng, nhìn mấy người Lý Ẩn nhàn nhạt nói. Mấy người Lý Ẩn nghe vậy sửng sốt, vội vã cúi người vái trung niên râu dài một vái, kính cẩn mở miệng:
"Đệ tử Trần Hạo Thiên, ra mắt Ngô sư bá."
"Đệ tử Vương Hữu Tài, ra mắt Ngô sư bá."
"Đệ tử Bùi Tam, ra mắt Ngô sư bá."
"Đệ tử Lý Ẩn, ra mắt Ngô sư bá."
"Tốt, hiện tại các ngươi theo ta đi tới chủ điện. Đến lúc đó chưởng môn nhân sẽ cử hành nghi lễ nhập môn cho các ngươi, sau đó sẽ quyết định các ngươi sau này thuộc chi nào."
Ngô sư bá gật nhẹ đầu, theo sau khẽ vẫy tay. Nhất thời một mảnh quang hoa lóe lên, từ trong tay hắn một chiếc thuyền gỗ màu vàng chỉ nhỏ bằng ngón tay xuất hiện, nhưng chỉ sau chớp mắt đã biến thành lớn gần năm trượng.
"Đi thôi!"
Ngô sư bá phất tay, mấy người Lý Ẩn chỉ cảm thấy một luồng lực nhẹ cuốn lấy thân thể mang lên thuyền gỗ, tiếp đó thuyền gỗ hơi run lên, đột nhiên bắn thẳng về phía trước. Lý Ẩn lấy tay bám chặt mạn thuyền, đây là lần thứ hai hắn được phi hành, tuy hơi run run nhưng đã không còn sợ hãi. Đợi thân thể ổn định lại, Lý Ẩn quay sang Ngô sư bá cung kính mở miệng:
"Ngô sư bá, ngài vừa nói bọn đệ tử sau khi nhập môn xong sẽ được phân về từng chi, không biết là có chuyện gì? Môn phái ta chẳng nhẽ còn chia thành nhiều chi?"
Ngô sư bá nghe vậy cũng không che dấu, thẳng thắn trả lời:
"Đây là tất nhiên. Kiếm Linh Môn ta lớn như vậy, đệ tử mấy ngàn, nếu như chỉ dồn vào một nơi thì sẽ quá mức rối loạn. Xem..."
Nói tới đây hắn chỉ tay về một phía, mấy người Lý ẩn cũng đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy ở xa xa sương khói mịt mờ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng chứng kiến bóng núi nhấp nhô, cao thấp đan xen, đếm thoáng qua cũng phải tới gần trăm ngọn núi.
"Kiếm Linh Môn ta chia làm ba ngọn chủ phong, tám mươi mốt ngọn tiểu phong. Trong đó trên ba ngọn chủ phong là nơi ở của một mạch chưởng môn sư bá, ngoài ra gồm có chủ điện, tàng thư các, kiếm linh viện, linh thú viên, hình phạt đường.... Mà trên tám mốt ngọn chủ phong lại là nơi các vị sư thúc bá khác ở, cũng chia thành các chi khác nhau như chi Hỏa Kiếm, chi Ngân Kiếm, chi Huyết Minh kiếm... Lát nữa các ngươi tiến vào chủ điện, chưởng môn và các vị sư thúc bá sẽ quyết định xem thu các ngươi vào chi nào."
"Nhưng mà Kiếm Linh Môn ta môn đồ mấy ngàn, ngọn núi hơn trăm, năm nay chỉ thu bốn người đệ tử liệu có phải quá ít không?"
Lý Ân hơi trầm ngâm một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi. Đây cũng là điều hắn nghi vấn đã lâu, dựa theo thanh thế Kiếm Linh Môn này dường như cũng không phải môn phái nhỏ, nhưng sao chiêu sinh lại chỉ có mấy chục người tới, hơn nữa cũng chỉ thu được vài con mèo nhỏ như bọn hắn.
Ngô sư bá thâm ý nhìn Lý Ẩn, khẽ ho nhẹ một tiếng lúc này mới từ từ lên tiếng:
"Thực ra cũng không có gì. Bổn tông cứ mười năm một lần lại tổ chức một hồi đại chiêu sinh, chiêu tài khắp nơi, mỗi lần thu tới gần trăm đồ đệ. Nhưng đại chiêu sinh này độ khó chiêu sinh là rất cao, hơn nữa còn có chút phong hiểm. Còn đám các ngươi thì khác, các ngươi vốn là người thuộc các gia tộc lệ thuộc môn phái ta. Bổn tông trước đây cũng từng đáp ứng cứ ba năm một lần lại tổ chức một hồi chiêu sinh nhỏ cho các gia tộc phụ thuộc. Độ khó không cao, hơn nữa không hề nguy hiểm, coi như là cho các gia tộc phụ thuộc một chút lợi tức đi."
"Thì ra là thế!"
Lý Ẩn gật gật đầu, cuối cùng cũng đã hiểu ra. Chỉ là bản thân hắn cũng không phải người của gia tộc nào mà là được vị Đại sư tỷ kia dẫn tới. Ngô sư bá dường như cũng biết điều này, có điều hắn cũng không nói ra.
"Chỉ là không ngờ tới một hồi chiêu sinh này lại có thể phát hiện được kẻ có thượng linh căn, xem ra là một niềm vui bất ngờ."
Ngô sư bá đột nhiên nhìn Trần Hạo Thiên cười nói. Tâm tình hắn xác thực là rất vui vẻ, phát hiện được một kẻ có thượng linh căn bản thân hắn cũng sẽ được thưởng không nhỏ.
"Không có gì, có thiên phú tốt là do... A, đến nơi rồi."
Ngô sư bá vuốt vuốt râu, đang muốn nói mấy câu khích lệ đôt nhiên dừng lại. Chẳng biết từ lúc nào thuyền gỗ đã chở mấy người tới trước cửa một đại điện vô cùng rộng lớn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Điện này rộng tới trăm trượng, khí thế uy nghiêm bàng bạc, trước cửa treo một tấm biển đen tuyền, ba chữ vàng sáng chói "Tổ Kiếm Điện". Ngô sư bá thu hồi phi kiếm, dẫn theo bọn người Lý Ẩn vào bên trong. Trong đại điện bày đặt hơn trăm chiếc ghế ngọc trắng tinh, phân biệt chia làm hai bên trái phải. Lúc này có khoảng hai ba mươi người đang yên vị. Mà trên đài cao nhất lại là một bảo tọa màu tím đen, hai bên bảo tọa điêu khắc hình hai con ác giao đang giương nanh múa vuốt, uy thế mười phần. Nhưng người ngồi trên bảo tọa mới càng làm cho người ta chú ý. Đó là một người trung niên mặc thanh sam, gương mặt hắn bình thường nhưng lông mày như kiếm, hai mắt sáng ngời, ẩn ẩn có tinh quang chớp động không ngừng. Từ người hắn toát ra một luồng kiếm khí như có như không, nhưng lại lan tỏa khắp mọi ngóc ngách đại điện. Hắn, không phải ai khác chính là chưởng môn Kiếm Linh Môn.
Vị Ngô sư bá kia vừa thấy trung niên nhân mặc thanh sam này, vội cúi đầu hành lễ, âm thanh dị thường cung kính:
"Đệ tử Ngô Minh Trí bái kiến chưởng môn sư bá."
"Đứng lên đi. Lần này ngươi làm không tệ, vì bổn môn mang về một người có thượng linh căn, sẽ có ban thưởng."
Chưởng môn Kiếm Linh Môn khẽ gật đầu, mở miệng khen ngợi. Ngô Minh Trí thấy vậy mừng rỡ không thôi, luôn miệng cảm tạ không ngừng. Chưởng môn Kiếm Linh Môn đợi cho hắn lui xuống mới đưa mắt quét qua bốn người Lý Ẩn, ánh mắt bất chợt nổi lên một tầng lam quang nhàn nhạt, chăm chú quan sát bọn họ. Dưới ánh mắt này Lý Ẩn chỉ cảm thấy bản thân từ trong ra ngoài giống như bị lột sạch, không khỏi rùng mình, trong lòng càng thêm thầm hô tà môn. Một lúc sau vị chưởng môn này mới thu hồi ánh mắt, không nhìn bọn Lý Ẩn nữa mà quay sang mấy chục người đang ngồi trên ghế bạch ngọc hai bên nhàn nhạt mở miệng:
"Chư vị sư huynh đệ. Bốn người này ta đã kiểm tra qua. Thiếu niên áo trắng kia có thượng linh căn, năm nay mười sáu tuổi, tư chất xem như tốt nhất. Mà ba người còn lại hai người là trung linh căn. Còn thiếu niên này..."
Nói tới đây hắn đưa tay chỉ vào Lý Ẩn:
"Hắn chỉ có hạ linh căn."
Lúc này, một đạo sĩ mặt nhọn ở hàng ghế bên trái khẽ nhíu mày, không vui lên tiếng:
"Chưởng môn sư huynh, Kiếm Linh Môn ta từ lúc nào mà lại thu cả kẻ có tư chất hạ linh căn vậy? Đệ tử bậc này đừng nói Trúc Cơ xa vời, dù là luyện khí cũng chẳng có hy vọng đến được bảy tám tầng đâu."
"Lời ấy của Vi Minh sư đệ cũng đúng. Nhưng môn phái ta là kiếm tu chi môn, ngoài coi trọng tư chất ra càng cần đệ tử phải hiểu biết kiếm đạo, có được kiếm ý, kiếm niệm của riêng mình. Kẻ này tuy tư chất thấp kém nhưng kiếm niệm khá đặc biệt. Nếu được bồi dưỡng không khéo sau này lại có thể mang lại cho chúng ta niềm vui bất ngờ cũng nên."
"A! Sư huynh đã nói vậy cũng khiến ta ngược lại cảm thấy hứng thú, không biết có thể nghe qua kiếm niệm của thiếu niên này không?"
Đạo sĩ mặt nhọn hơi sửng sốt, mở miệng truy vấn. Mà những người khác tuy không nói gì, nhưng cũng một bộ tò mò không thôi. Dù sao đã được vị chưởng môn sư huynh đây đánh giá là đặc biệt, vậy chắc chắn phải có chỗ hơn người.
"Chư vị sư đệ muốn nghe, vậy được thôi."
Chưởng môn Kiếm Linh Môn nhẹ gật đầu, theo sau môi hơi nhúc nhích, không nói trực tiếp mà lại dùng phương pháp truyền âm. Dù sao loại lời như của Lý Ẩn nói, hắn thân là một chưởng môn cũng không tiện thốt ra, mà muốn Lý Ẩn nhắc lại lần nữa cũng không có khả năng, tốt nhất là truyền âm cho nhanh gọn.
Một khắc sau, đám người trong đại sảnh đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng quái dị quan sát Lý Ẩn. Hắn một kẻ thư sinh văn nhược, thấy thế nào cũng không ngờ có thể thốt ra loại lời nói tràn ngập sát khí điên cuồng như vậy.
"Nếu chư vị sư đệ đã không có ý kiến gì nữa, vậy bắt đầu tuyển người đi. Thiếu niên áo trắng có thượng linh căn này gọi là Trần Hạo Thiên. Hai người có trung linh căn còn lại phân biệt là Vương Hữu Tài và Bùi Tam. Mà người còn lại là Lý Ẩn. Hôm nay không phải ngày đại chiêu sinh nên số lượng các vị sư huynh đệ đến đây không nhiều, nhưng nếu bọn họ biết xuất hiện một vị đệ tử có thượng linh căn, sợ là sẽ hối hận đi nha."
Chưởng môn Kiếm Linh Môn vuốt nhẹ râu, cười cười nói, nhưng lại tỏ ý hắn sẽ không tham gia tranh đoạt. Mà trong điện cũng không thiếu người thông minh, lời hắn vừa dứt một thiếu phụ diện mạo tú lệ đứng lên, mỉm cười quyến rũ nói:
"Chưởng môn sư huynh, chi Mộng Kiếm chúng ta mấy năm nay khuyết thiếu nhân tài, kẻ này nhất định phải vào chi sư muội mới được."
"Hừ! Chi Mộng Kiếm các ngươi khuyết thiếu nhân tài? Vậy đám đệ tử chi Ngưng Hoàn Kiếm chúng ta là kẻ đần cả lũ sao? Chi Mộng Kiếm các ngươi đã có nha đầu Yên Mi kia rồi, kẻ này nhất định phải là của ta."
Một lão già mũi đỏ gay đứng dậy tranh đoạt, bộ dáng không hề nhường nhịn. Thiếu phụ thấy vậy sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng nói:
"Trương Thái sư huynh, chi Ngọc Hoàn Kiếm các ngươi trong lần đại chiêu sinh đã thu được một tên đồ đệ có đại linh căn, lần này vẫn còn muốn tranh đoạt sao?"
"Hắc hắc, đệ tử có tư chất thượng linh căn tất nhiên cần tranh đoạt rồi. Hôm nay phần lớn các tên cáo già trong môn không ở đây, ta càng không thể bỏ qua cơ hội này."
Lão già mũi đỏ không chút xấu hổ, trái lại cười to mở miệng. Mà những người còn lại cũng không thể chỉ để hai người tranh đoạt, phía sau lục tục có người tham gia. Vì vậy trong lúc nhất thời tiên gia đại điện lại biến thành chợ lớn phàm nhân, ngươi tranh ta đoạt, chướng khí mịt mù. Nửa canh giờ sau, cuối cùng Trần Hạo Thiên được lão già mũi đỏ chọn được, trở thành đệ tử chi Ngọc Hoàn Kiếm. Mà hai người Vương Hữu Tài và Bùi Tam cũng được người tuyển chọn, phân biệt thuộc chi Hỏa Kiếm và chi Ngưng Thạch Kiếm thành ra chỉ còn Lý Ẩn là kẻ có hạ linh căn là chưa được ai để mắt tới. Dù sao tu luyện giới linh căn vô cùng quan trọng, mặc ngươi các phương diện khác kinh người ra sao, tu luyện so với người khác kém quá xa cũng đã xác định tiền đồ.
"Đệ tử Lý Ẩn này, không ai muốn nhận sao?"
Chưởng môn Kiếm Linh Môn cất tiếng hỏi. Nhưng một lúc sau thấy Lý Ẩn vẫn đứng lẻ loi, những người khác lại một bộ mắt mù tai điếc không nhịn được khóe miệng giật giật. Hắn ho khan một tiếng, tầm mắt đảo qua đại điện, chợt dừng lại trên người một thân ảnh, ánh mắt dần trở nên sáng ngời.
"Chu Thương sư đệ, chỉ Minh Nguyệt các ngươi xưa nay vốn neo người, mấy năm nay ngươi càng không chủ động thu dệ tử mới. Kẻ này thuộc về chi các ngươi thế nào?"
Trong góc đại điện, một nam tử tóc hơi hoa râm, râu ria đầy mặt nghe thấy lời này chợt ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu đảo qua người Lý Ẩn, hơi do dự một chút rồi khẽ gật đầu, đạm mạc nói:
"Cứ như thế đi!"
Lý Ẩn đứng xa xa thấy vậy khẽ thở phào một hơi, cuối cùng bản thân cũng có nơi có chốn, tình hình vừa rồi thực sự làm hắn rất xấu hổ. Sau đó, chưởng môn Kiếm Linh Môn hướng dẫn bốn tên đệ tử mới nghi thức bái tổ sư, lại lập ra lời thề không được phản bội sư môn, rồi giảng giải môn quy vài thứ. Mọi việc đều hết sức đơn giản, dù sao đây cũng chỉ là một hồi chiêu sinh loại nhỏ, chỉ cần đủ nghi thức là được, còn đâu tận lực giản lược. Sau đó, mấy người Lý Ẩn được chủ phong của chi mình lần lượt dẫn về núi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Núi xanh như họa, gió thổi mơn man, thổi vạt áo Lý Ẩn tung bay, thổi mái tóc dài của hắn phiêu dật. Minh Nguyệt Phong giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Lý Ẩn, u tĩnh, thanh cao mà tiêu điều. Đó đây chỉ có lác đác vài tòa lầu các, ẩn hiện trong làn sương trắng mông lung.
Phi kiếm hạ xuống, Chu Thương dẫn Lý Ẩn tiến vào trong một đại điện, bản thân sau khi ngồi xuống một cái ghế bành liền trầm mặc không nói. Lý Ẩn thấy vậy, cũng chỉ biết cúi đầu, đồng dạng yên lặng. Không biết qua bao lâu sau, tới khi Lý Ẩn đã cảm thấy hai chân có chút phát run, Chu Thương mới ngẩng đầu lên nhàn nhạt mở miệng:
"Minh Nguyệt Phong, tính cả ngươi hiện tại chỉ có bốn người."
"Ách...!"
Lý Ẩn khẽ sửng sốt, nhưng vẫn thức thời không có lên tiếng, lại nghe Chu Thương tiếp:
"Chiếu theo lẽ thường ta hẳn là thu ngươi làm đệ tử thứ tư, nhưng như vậy bối phận của ngươi sẽ so với đám đệ tử mới nhập môn đột nhiên cao hơn một bậc, việc này không tốt. Vì vậy ta hy vọng ngươi có thể tiến giai trúc cơ, đến lúc đó sẽ thu ngươi làm đệ tử chính thức giống như ba người kia, mài hiện tại ngươi chỉ có thể coi là ký danh đệ tử. Ngươi hiểu chứ?"
"Đệ tử hiểu!"
Lý Ẩn trong lòng cười khổ, nhưng ngoài miệng đành gật đầu chấp nhận. Chu Thương hài lòng gật đầu, lại tiếp tục nói:
"Kiếm Linh Môn ta kiếm đạo vạn ngàn, kiếm quyết vô số, nhưng công pháp tu luyện nhập môn lại chỉ có một, đó là Nguyên Linh Công."
Tiếp bàn tay hắn khẽ lật, một quyển sách bìa xanh lá hơi chút cũ nát và một túi vải hiện ra trên tay đoạn ném cho Lý Ẩn.
"Đây là Nguyên Linh Công giai đoạn luyện khí cùng với một số thứ tông môn phát cho đệ tử mới. Ngươi hãy cầm về xem xét đi. Minh Nguyệt Phong này phòng trống rất nhiều, cứ tự tiện tìm một căn mà ở lại. Nếu có thời gian ngươi cũng có thể đi nhận thức ba vị sư huynh cũng được. Hôm nay đến đây thôi, lui ra đi."
Chu Thương giải thích một hồi, đoạn phất phất tay trục khách. Lý Ẩn cầm lấy túi vải và quyển sách bìa xanh kia cất vào ngực, rồi cung kính thối lui. Ra tới bên ngoài, hắn nhìn cảnh cây cối xanh tươi xung quanh, lại không nhịn được khẽ thở dài. Minh Nguyệt Phong này, dường như cũng không phải là nơi tốt đẹp cho lắm. Dù sao nghe vị Ngô sư bá kia từng nói qua tông môn đệ tử phải tới mấy ngàn, chia đều cho tám mươi mốt ngọn núi, mỗi chi ít ra cũng phải mấy chục người. Nhưng Minh Nguyệt Phong này không ngờ lại chỉ có hai ba con mèo nhỏ, chắc chắn là có vấn đề.
"Việc đến đâu hay đến đó vậy, dù sao trước mắt cũng không còn cách nào!"
Lý Ẩn hít sâu một hơi, tạm thời quăng việc này ra sau đầu, bước chân chuyển nhanh đi về phía trước.
Nửa canh giờ sau, trước cửa một tiểu viện màu trắng hai tầng, Lý Ẩn hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lộ vẻ thỏa mãn. Hắn đi dạo non nửa đỉnh Minh Nguyệt mới tìm được chỗ này, không những cảnh sắc xung quanh rất đẹp, lại thập phần u tĩnh. Lý Ẩn khóe miệng nở một nụ cười, phất tay áo đẩy cửa bước vào bên trong. Bên trong tiểu viện bố trí thập phần đơn giản. Tầng một ngoài một bộ bàn ghế bằng gỗ, một bức chân dung tổ sư Kiếm Linh Môn thì không còn gì cả. Về tầng hai, càng chỉ có một chiếc bồ đoàn. Lý Ẩn đối với điều này trái lại cũng không quá kinh ngạc. Dù sao thường nghe người tu hành thanh tâm quả dục, chỉ quan tâm tới việc tu luyện mà thôi. Tiếp hắn bước lên tầng hai, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, hai mắt khẽ nhắm lại.
Mọi việc hôm nay trải qua đối với Lý Ẩn quả thật như một giấc mơ. Từ lên núi, bị ngã, gặp cô gái áo trắng cứu mạng cho đến thành công trở thành đệ tử Kiếm Linh Môn, tất cả tất cả ngẫm lại đều quá đỗi mộng ảo, nhưng không ngờ lại xảy ra. Lý Ẩn nghĩ lại tất cả những việc này, tâm tình một hồi phức tạp. Hồi lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi thu lại cảm xúc, rút từ trong ngực ra quyển sách màu xanh và túi vải.Đối với bản Nguyên Linh Công kia Lý Ẩn ngược lại không gấp gáp lật xem, mà cầm túi vải lên, mở miệng túi ra nhìn vào bên trong.
"Hả?"
Ngoài dự đoán của Lý Ẩn, bên trong túi vải kia lại là một mảnh tối đen không thấy gì cả. Lý Ẩn cầm túi há hốc miệng ngơ ngác một hồi, nhưng nghĩ tới chính tay vị sư phụ kia đưa nó cho mình, hắn lại cau mày. Đột nhiên Lý Ẩn đưa tay thò vào trong miệng túi. Sau một giây khóe miệng hắn đột nhiên mỉm cười, lúc bàn tay hắn cho vào trong túi, trong đầu không ngờ lại hiển hiện ra mấy bức hình ảnh. Đó là một bộ quần áo màu lam, một thanh kiếm gỗ, một tấm lệnh bài và một viên đá màu trắng ngà, ngoài ra còn có một mảnh giấy nhỏ.
Lý Ẩn tâm ý khẽ động, đột nhiên trên tay hắn nhiều ra một mảnh giấy nhỏ, theo sau là bộ quần áo, kiếm gỗ, lệnh bài...
"Quá thần kì."
Lý Ẩn vui mừng reo lên, lại thử nghiệm thêm mấy lần nữa. Hắn phát hiện chỉ cần mình muốn, những thứ trên sẽ biến vào trong túi và ngược lại.
"Cái này chắc là túi trữ vật trong truyền thuyết đây?"
Lý Ẩn gật gù tự hỏi, lúc này mới cầm mảnh giấy nhỏ lên cẩn thận đọc. Một hồi lâu sau hắn để mảnh giấy xuống, ánh mắt nhìn về những vật còn lại.
"Đây là quần áo và lệnh bài thân phận đệ tử của Kiếm Linh Môn, là hạ phẩm linh khí. Thanh kiếm gỗ này cũng là hạ phẩm linh khí, còn miếng tinh thạch kia gọi là cái gì hạ phẩm linh thạch, thực sự là nhiều đồ vật kì quái nha."
Lý Ẩn lần lượt cầm từng vật lên cẩn thận quan sát, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Cứ như vậy hơn nửa canh giờ sau, Lý Ẩn mới đứng dậy, trút bỏ quần áo đang mặc mà thay vào là quần áo đệ tử của Kiếm Linh Môn. Nhất thời hắn chỉ cảm thấy da thịt một trận sảng khoái, dường như đang mặc trên người là nhung lụa đắt tiền nhất thế gian.
"Quả nhiên không hổ là tiên gia bảo vật!"
Lý Ẩn vuốt vuốt bộ quần áo, mười phần hài lòng. Lúc này hắn mới cầm quyển sách màu xanh lá lên, thu lại tâm tư cẩn thận quan sát. Một lần này không ngờ kéo dài cả đêm...
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng mai đầu tiên phủ lên căn phòng một mảnh hồng quang, Lý Ẩn mới từ trong suy tư bừng tỉnh. Hắn ngẩng đầu nhìn ra nắng sớm nơi cửa sổ, trong mắt mang theo một chút hiểu ra, một chút hưng phấn, lại thêm một chút tâm tình dị dạng.
"Đạo là vô biên vô hạn, tu sĩ lại truy tới vô tận vô cùng. Nói tới muốn thành tiên, lại cầu đắc đạo, có ba ngàn sáu trăm đường, lại chỉ có một đường tới cuối. Tu khó, tu chân càng khó. Tu sĩ, lại cầu chi?"
Lý Ẩn miệng lẩm bẩm rất nhỏ. Trong phần đầu tiên của Nguyên Linh Công không có giới thiệu phương pháp tu luyện, mà là những thường thức đầu tiên về tu chân giới. Điều này khiến cho một người xuất thân từ phàm tục như Lý Ẩn có thể loáng thoáng nhận thức được tu chân là gì. Chỉ là sau khi hiểu rõ, Lý Ẩn đối với con đường này càng thêm hứng trí bừng bừng. Từ lúc ban đầu chỉ là ôm một cơ hội thử vận may, tìm chốn dung thân. Đến bây giờ hắn đã càng khát khao hơn được tham gia vào thế giới này, trở thành một phần của tu chân giới.
"Tu hành ba ngàn sáu trăm đường. Lý Ẩn ta chắc chắn sẽ tìm được con đường của mình."
Lý Ẩn hai tay chắp sau lưng, nhìn ánh mặt trời đã nhổ cao bên ngoài nhẹ giọng tự nói. Trong lúc này, ánh nắng mặt trời như vô tình hay hữu ý rơi xuống mặt hắn, chiếu lên mắt hắn...
Một mảnh đỏ thắm!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Ba ngày tiếp theo, Lý Ẩn tiếp tục ngồi nghiên cứu quyển Nguyên Linh Công kia. Hắn vốn là người đọc sách, đối với một quyển kinh thư càng muốn xem cho thấu triệt trước khi bắt đầu tu luyện, hơn nữa may mà trước khi đi dạo một vòng quanh núi cũng hái được không ít quả dại, nhờ vậy nhất thời cũng không lo bị đói. Cứ như vậy tới buổi chiều ba ngày sau, Lý Ẩn khép lại điển tịch, thở dài một hơi, hai mắt nhắm nghiền. Nửa canh giờ sau đợi khi tinh thần đã trở lại trạng thái tốt nhất, hắn mới mở mắt, khoanh chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Trong Nguyên Linh Công miêu tả, tu luyện có rất nhiều bước, nhưng khởi đầu đều là luyện khí. Cái gọi là luyện khí chính là dựa vào linh căn dẫn dắt linh khí trong trời đất quán nhập thể nội, cường hóa cơ thể, khai thông linh mạch, tu luyện ra pháp lực của bản thân. Bản thân được linh khí gột rửa cải tạo sẽ càng lúc càng thích hợp để thu nạp linh khí hơn, nhờ thế cơ thể cũng sẽ càng ngày càng cường đại, chuyển hóa linh khí thành pháp lực cũng sẽ nhanh hơn.
"Luyện khí mười ba tầng, tầng một là khó nhất."
Lý Ẩn khẽ lẩm bẩm, bắt đầu thả lỏng tinh thần, thử cảm thụ linh khí của thiên địa xung quanh. Nửa canh giờ... một canh giờ... nửa ngày sau... cho tới khi trăng đã treo cao, Lý Ẩn cả thể xác và tinh thần đã vô cùng mỏi mệt nhưng hắn vẫn chưa cảm thụ được thiên địa nguyên khí như trong điển tịch miêu tả. Lý Ẩn khẽ thở dài, hắn đang muốn nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục đột nhiên sắc mặt đại biến. Ngay vừa rồi hắn mơ hồ cảm thụ được có một tia khí như có như không chạm nhẹ qua thân thể. Tia khí này hết sức mỏng manh, nếu không chú ý thì không thể nào phát hiện được.
"Cái này là linh khí?"
Lý Ẩn vui mừng quá đỗi, tâm thần lại một lần nữa tập trung cao độ, cẩn thận cảm thụ linh khí. Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được bản thân đang được hàng ngàn hàng vạn tia khí mỏng manh như sợi tóc quấn quanh. Hơn nữa những tia khí này không đâu không có, bao trùm toàn bộ trời đất.
"Nguyên Linh Quyết."
Sau khi đã cảm nhận được linh khí, Lý Ẩn vội dựa theo khẩu quyết ghi trong Nguyên Linh Quyết, hai tay kết thành một ấn quyết cổ quái, miệng đọc chú ngữ, thử dẫn động thiên dịa linh khí vào trong cơ thể.
Hai canh giờ sau, sau khi đã thất bại mấy chục lần, Lý Ẩn cuối cùng cũng thành công thu được một tia linh khí. Vận dụng thuật nội thị, Lý Ẩn chứng kiến được tia linh khí mỏng manh như sợi tóc kia đang không ngừng du động nơi bụng dưới của mình. Tiếp đó hắn khẽ đổi pháp quyết trong tay, tia linh khí kia liền chạy khắp một vòng toàn thân Lý Ẩn, cuối cùng mới trở về phần bụng. Nhất thời Lý Ẩn chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, cơ thể giống như thư giãn hơn rất nhiều.
"Vậy ra đây chính là thu nạp linh khí. Nơi linh khí tụ tập trong cơ thể kia, khi đạt tới ngàn sợi thì sẽ hình thành linh hải, cũng chính thức tu thành tầng thứ nhất Luyện Khí Cảnh."
Lý Ẩn hơi trầm ngâm, theo sau đột nhiên cười khẽ. Luyện Khí này, bước quan trọng nhất chính là mở ra linh hải để làm nơi thu nạp linh khí. Mà quá trình hình thành linh hải này, nhanh thì ba ngày, chậm thì nửa tháng thì linh hải mới thành, đến lúc đó mới gọi là chính thức bước chân vào con đường tu luyện.
"Việc tu luyện này xem ra nhất thời không được, nếu thế ngược lại cũng không cần gấp gáp. Dù sao theo như môn quy đệ tử trước khi đạt tới tầng thứ ba luyện khí cảnh sẽ không bị bắt làm bất cứ nhiệm vụ nào."
Lý Ẩn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát trèo lên gường nằm ngủ thẳng cẳng. Dù sao mấy ngày nay hắn vì việc tu luyện mà thức trắng, hiện giờ tinh thần đã vô cùng mỏi mệt.
Sáng sớm hôm sau, Lý Ẩn thân mặc đồng phục màu lam, hông đeo ngọc bội, mở cửa bước ra ngoài. Hôm nay hắn định tới một nơi gọi là Vật Tư Các để lĩnh Ích Cốc Đan cho đệ tử mới nhập môn. Ích Cốc Đan này là một loại đan được được tu sĩ cấp thấp sử dụng nhiều nhất. Tác dụng của nó chỉ có một, chính là cung cấp năng lượng cho cơ thể thay đi thức ăn phàm tục bình thường. Dù sao tu sĩ tuy nói chỉ cần thu nạp linh khí là sẽ không cần ăn uống, nhưng đó là đối với tu sĩ cấp cao, tu sĩ cấp thấp vẫn rất cần Ích Cốc Đan này để cơ thể được khỏe mạnh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Đệ tử mới nhập môn nếu như có việc cần xuống núi, tông môn sẽ cung cấp miễn phí cho thú xa. Cái gọi là thú xa này, khi Lý Ẩn đi tới một đình viện cuối cùng cũng được chứng kiến. Trước mắt hắn là một con quái thú đầu hươu mình hổ, lưng mọc cánh chim, hai mắt to tròn đang trừng trừng nhìn hắn. Lý Ẩn thấy vậy hắc hắc cười đi đến, bộ dáng tò mò quan sát quái thú. Con thú này được gọi là Phi Lộc thú, được tông môn thuần hóa một số lượng lớn để chuyên môn chuyên chở các đệ tử giai đoạn luyện khí chưa thể phi hành.
"Chậc chậc, tu chân giới quả nhiên không phải phàm tục có thể so sánh được. Con thú này thực sự quá thần kỳ rồi. Nếu xuất hiện tại kinh thành, không biết sẽ gợi nên bao nhiêu náo động đây."
Lý Ẩn sờ sờ cằm tự nhủ, rồi từ trong ngực móc ra một quả màu đỏ ném cho quái thú, mở miệng:
"Ta muốn đi Huyền Kiếm Phong."
Quái thú há miệng đớp trọn quả cây màu đỏ kia, kêu lên ô ô hai tiếng như rất thỏa mãn.Đoạn nó tiến tới trước mặt Lý Ẩn, người hơi cúi xuống. Lý Ẩn thấy vậy cũng không chần chờ, tung người nhảy lên lưng Phi Lộc thú, hai tay vươn ra ôm chặt cổ nó, hét to một tiếng:
"Đi!"
"Hầu!"
Phi Lộc thú mở miệng hú dài, tung cánh bay lên trời xanh. Nhất thời Lý Ẩn chỉ cảm thấy một hồi gió mạnh thổi qua, đợi tới khi định thần lại bản thân đã ở cách mặt đất mấy trăm trượng có hơn.
"Phi thiên độn địa, chính là thủ đoạn của thần tiên. Cho tới khi nào ta cũng có thể tự bản thân bay lượn giữa trời đất đây?"
Lý Ẩn đưa tay quờ nhẹ đám mây từ bên cạnh bay qua, không nhịn được trong lòng nổi lên khát vọng với việc được phi hành, được ngao du thiên địa. Nam nhân một đời, sống có thể hòa cùng trời đất, chết có thể mai táng chư thiên, vậy còn gì tiếc nuối?
...!
Một canh giờ sau, Lý Ẩn cuối cùng đã hạ xuống Kiếm Huyền Phong. Đây là một trong ba ngọn chủ phong của Kiếm Linh Môn, núi cao vạn trượng, tiên khí dạt dào, bên trên có rất nhiều kiến trúc quan trọng với đám đệ tử như Tàng Thư Các, Kiếm Linh Viện, Luyện Hồn Nhai, Bảo Khố Đường... Mà mục tiêu lần này của hắn chính là Bảo Khố Đường. Chỉ là Lý Ẩn cũng không vội vã, trước tiên đi dạo khắp nơi một phen, chỗ nọ ngó một cái, chỗ kia nhìn một cái. Trên đường hắn cũng gặp không ít các đệ tử đồng môn, Lý Ẩn đều không ngoại lệ cung tay thi lễ. Hắn bộ dáng thư sinh, lại có lễ độ nên không khiến cho người ta chán ghét, đều mỉm cười đáp lại Lý Ẩn, cũng chỉ có mấy người là một mặt lạnh như băng, ngẩng đầu đi thẳng mà thôi.
Cứ như vậy Lý Ẩn đi dạo khắp Kiếm Huyền Phong gần nửa ngày, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm hắn chuẩn bị đi tới Tàng Bảo Đường. Nhưng đúng lúc này phía trước một mảnh ồn ào khiến bước chân Lý Ẩn dừng lại, sau đó không nhịn được tò mò đi qua.
"Mau nhìn, đại sư tỉ hiện tại đã tới Luyện Hồn Nhai tầng bảy, chuẩn bị tiến lên tầng tám rồi."
"Kinh khủng thật, đại sư tỉ không những tu vi cực cao, mà đạo tâm cũng đồng dạng cứng cỏi vô cùng."
"Cái này còn phải nói sao? Nàng chính là Băng Linh Căn, tinh thần tiên thiên đã so với chúng ta mạnh mẽ hơn."
Lý Ẩn vừa đi tới vừa nghe những lời nghị luận, trong đầu không tự giác được hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ áo trắng.
"Là nàng sao?"
Lý Ẩn thầm nghĩ, ánh mắt nhìn xuống vách núi. Vách núi này bằng phẳng như gương, phía trên khắc lên ba chữ Luyện Hồn Nhai đỏ như máu, mỗi chữ lớn hơn mười trượng. Ngoài ra còn có một hàng chấm đỏ gồm mười tám cái kéo dài suốt vách núi, lúc này tại chấm thứ tám đang nhấp nháy không ngừng. Đột nhiên chấm đỏ này bỗng nhiên bừng sáng, theo sau phát ra hào quang đỏ tươi như máu.
"Huyết điểm tỏa sáng, thành công rồi."
"Thành công, nàng thành công qua tầng thứ tám rồi."
"Thật sự kinh khủng! Nếu nàng có thể qua được tầng thứ chín, vậy là ngang với các trưởng lão trong tông rồi."
Lý Ẩn tuy không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cũng có thể mang máng đoán được Luyện Hồn Nhai này là một loại thử thách hay thí luyện gì đó, không khỏi khẽ thở dài thán phục. Dù sao nhìn qua vị đại sư tỉ này niên kỷ không lớn, nhưng lại có được bản lĩnh như vậy không khiến người khác khâm phục cũng không được.
"Tê...!"
Bất chợt một tiếng phượng hót cao vút vang lên rung động toàn bộ Luyện Hồn Nhai, theo sau một bóng trắng từ dưới vách núi tà tà bay lên. Nàng áo trắng phất phơ, tóc đen bay múa, chân đạp phi kiếm, gương mặt xinh đẹp nhưng toát ra vẻ lạnh lùng như hàn băng vĩnh viễn bất hủ. Lý Ẩn chứng kiến nàng một lần nữa, không nhịn được trở nên si ngốc. Cô gái này cũng như lần đầu tiên hắn gặp, mang theo vẻ đẹp, mang theo khí chất mà nhân gian không thể có. Trong mắt Lý Ẩn, cả trời đất lúc này dường như đang mờ đi, thứ duy nhất rõ ràng là bóng áo trắng, là tóc đen bay, là gương mặt thiên tiên lạc phàm trần.
Khoảnh khắc này, giống như trở thành vĩnh cửu!
Giây phút này, dường như dài tới vĩnh hằng!
Tuyết nguyệt sông dài sau, mọi thứ tan thành tro bụi, nhưng hình ảnh ấy vẫn sẽ còn mãi trong tim.
Phi kiếm dưới chân mang nàng bay vút lên bờ, nhưng nàng cũng không ngoái đầu lại mà phi thẳng rời khỏi Kiếm Huyền Phong. Đợi tới khi nàng đi khỏi, đám đông mới dường như bừng tỉnh, một lần nữa xôn xao nổi lên.
"Thật xinh đẹp, thật khí chất! Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Kiếm Linh Môn ta."
"Cái gì Kiếm Linh Môn, là toàn bộ Nam Lĩnh này."
"Nếu ta có được song tu đạo lữ như vậy, cuộc đời này giảm thọ mười năm cũng đáng."
"Hừ! Tốt nhất nên vứt bỏ ý nghĩ đó đi, nếu như để các vị sư huynh trong môn biết được, ngươi sẽ không yên ổn được đâu."
Lý Ẩn nghe xung quanh càng bàn càng bát nháo không nhịn được khẽ cười khổ, tiến lên vỗ nhẹ vai một thanh niên đứng gần. Đợi tới khi người kia quay lại, Lý Ẩn khẽ cung thân mở miệng:
"Vị sư huynh này, tiểu đệ Lý Ẩn mới nhập môn không bao lâu. Không biết vị thiếu nữ áo trắng lúc nãy là ai vậy?"
Thanh niên này thấy Lý Ẩn bộ dáng lễ độ, tiếng quát vừa muốn thốt ra khỏi miệng cũng thu lại, cười cười nói:
"Hóa ra là sư đệ mới nhập môn, không cần khách khí. Ta là Vương Cao, cũng nhập môn sớm hơn Lý Ẩn sư đệ mấy năm mà thôi. Về phần thiếu nữ áo trắng mà ngươi vừa nói, đó chính là người không ai ở Kiếm Linh Môn ta không biết. Nàng gọi là Hàn Thanh, là đại sư tỷ của cả đám đệ tử Kiếm Linh Môn."
"Là đại sư tỉ? Chẳng lẽ tu vi nàng rất cao sao?"
Lý Ẩn nghe vậy hiếu kì hỏi, đây cũng là vấn đề mà hắn rất tò mò. Dù sao Kiếm Linh Môn có tới mấy ngàn đệ tử, muốn làm Đại Sư Tỉ cũng không phải chỉ cần xinh đẹp gì đó là được. Mà vị sư huynh Vương Cao kia lúc này lại nghiêm túc gật đầu, trầm giọng đáp:
"Rất cao, nghe đồn đã tới Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kim Đan rồi. Hơn nữa nàng còn là tu luyện giả dị linh căn băng thuộc tính, một thân kiếm tu Hàn Thiên Tuyết Địa cùng giai vô địch."
"Trúc Cơ đại viên mãn."
Lý Ẩn không khỏi thì thào tự nhủ, rồi khẽ lắc đầu cười khổ. Dù sao đứng trước cái đẹp, hầu hết đàn ông bình thường đều sẽ động tâm, hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng chưa nói tới thân phận trong tông, chỉ riêng việc tu vi sai cách lớn như vậy cũng khiến Lý Ẩn ảo não không thôi.
"Tình cảm gái trai, cũng chỉ đợi duyên phận an bài. Đến là đến, không đến tức là không đến. Trước tiên cố gắng tu luyện mới là thượng sách."
Lý Ẩn gạt bỏ đi những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần. Dù sao hắn đối với vị Hàn Thanh đại sư tỷ kia thái độ của hắn cũng chỉ là thưởng thức cái đẹp một cách thuần túy và một chút cảm kích ơn cứu mạng mà thôi, ngoài ra không có gì khác. người như Lý Ẩn cực kì quý trọng cảm tình, nhưng cũng vì thế muốn hắn sinh tình là một việc cực kì không đơn giản.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng