Sự tình lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, các nhân viên công tác của đại sứ quán trú tại Nigeria đã tiến hành khám nghiệm tử thi. Người đó là một người da một người da đen, đã tử vong lâu ngày, chết bởi vì tự sát, rất giống với vụ việc của Mông Tiểu Bạch, thân thể nhiều chỗ bị thương, đã hư thối và biến dạng.
Khí trời ở Nigeria nóng đến dọa người, người này chết trong căn hộ của hắn, căn phòng này đã bốc mùi nhưng phụ cận không có người nào sinh sống cho nên không ai biết có người chết, phỏng chừng thời gian tử vong đã vượt qua 24 tiếng, mà chiếc máy tính trong phòng đã bị phá nát.
Manh mối đến đây đã bị đứt quãng.a
Trần Húc buồn bực trở về, dù sao hắn gấp cũng không thể giúp gì nên về nhà ngủ cho sướng. Đến chỗ ở, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy trong phòng là một mảnh đen kịt, Trần Húc lập tức liền chóng mặt nghĩ sẽ lại không bị cúp điện a?
Trần Húc mò mẫm mở cửa phòng bếp liền thấy một mảnh lung linh trong ánh nến, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đang ngồi ở trước bàn ăn cười cười nói nói, Trần Húc tiện tay ấn xuống một cái công tắc đèn điện, "Pằng ", đèn lại sáng? ( Quá phũ )
Trần Húc lại ngã ngữa, nghĩ thầm rõ ràng có điện a! Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đã kêu lên: "Uy! Mau tắt đèn, tắt đèn đi! Đúng là không có một chút ý thức!
Sau đó còn có một người cười hồng hộc, Trần Húc nghe thanh âm liền nhận ra là Đường Bích Hiên? Cô ta như thế nào cũng ở đây?!
Lúc này Quản Dịch tiến lại trực tiếp tắt đèn rồi lôi luôn Trần Húc vào bếp vừa đi vừa giận dỗi nói: "Vừa về đến đã phá hư hết cả không khí, anh có biết hôm nay là ngày gì không?"
Trần Húc một đầu sương mù: "Ngày gì? "
" Là ngày lễ tình nhân đó!" Cao Hiểu Tiết trong phòng bếp hô lên: "Ai nha, thật đúng là một cái đầu gỗ, ngày này là ngày gì mà cũng không có biết!"
Trần Húc lúc này mới kịp phản ứng, thì ra là ngày lễ tình nhân a? Hôm nay nhiều chuyện quá đi, quên cả hôm nay là ngày gì, không trách được lại bị chửi. Bất quá Trần Húc cùng hai người kia đấu võ mồm cũng đã thói quen, liền ha ha cười nói: "Ta xin các cô, mấy cái lễ của phương tây không có gì tốt? Nếu nói tốt thì phải kể đến đêm thất tịch." ( đêm thất tịch là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau )
" Được "Quản Dịch bắt được sơ hở trong lời nói của Trần Húc: " Là anh nói a, đêm thất tịch muốn trải qua cùng bọn này nha! Em muốn đi dạo phố!"
Nghe xong lời này Trần Húc hận không thể chính mình vả một cái vảo miệng!
Trần Húc biết rõ cùng với bọn con gái đi dạo phố kinh khủng đến cỡ nào! Các Nàng có thể vừa ý một bộ y phục ở một cửa hàng nào đó nhưng lại một đường đi dạo tiếp đến hết con phố, sau đó mới trở về mấy chỗ cũ để mua rồi mới trở về nhà.
Chứng kiến hai nha đầu kia cười nham hiểm, Trần Húc mới mặc kệ các nàng. Quay lại nhìn Đường Bích Hiên cười nói: "Nha đầu, làm sao em cũng đến đây?"
"Còn nói sao! "Quản Dịch vỗ vai Trần Húc, sẳng giọng: " Bốn người chúng em đều bị đuổi việc a, tên Lý Kiến Nam đó tìm một đống lý do, nói cái gì mà đã xảy ra án mạng đối với cửa tiệm ảnh hưởng không tốt các loại. Làm hại Bích Hiên cũng bị chúng ta làm liên lụy."
Quản Dịch cười đắc ý: "Tiện nam kia nói chúng ta không có ký hợp đồng, nên không phát lương. Nhưng hắn nghĩ là em để dễ dàng thế sao. Có Cao Hiểu Tiết ở đây, cuối cùng hắn cũng phải trả tiền, em tại đó đã làm nửa ngày, được 15 đồng, cũng coi là không tệ."
Trần Húc chứng kiến Cao Hiểu Tiết cười đắc ý liền cảm thấy hiếu kì hỏi:"Làm sao có thể bắt tên đó trả tiền vậy?"
Cao Hiểu Tiết cười hắc hắc, mở miệng nói:"Hừ, lão nương cùng Quản Dịch còn có Bích Hiên ngồi ở đó cả buổi trưa, vừa uống trà vừa ăn bánh ngọt cùng thảo luận về Hoa Điệp Hiên rốt cuộc có hay không có vấn đề. Cuối cùng khách hàng đều bị dọa chạy hết. Tên tiện nam đành phải trả tiền lương thôi."
Trần Húc đổ mồ hôi, các ngươi đúng là cưỡng bức người ta mà. Cao Hiểu Tiết nhíu nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu nói: " Chúng ta không có nhiều tiền lương, làm một buổi chiều còn có vài cái bánh ngọt. Nhưng Bích Hiên cay đắng một tháng không thể làm làm không công được, tiền công của cô ấy khẳng định phải trả."
Quản Dịch cũng ha ha cười nói: "Chính là như thế. Lần này Bích Hiên một phen mệt mỏi rồi. Chúng em cũng muốn khai trương một tiệm bánh ngọt, bởi vì chúng em đều phải đến trường. Đang cần một người có thể giúp chúng em quản lý, cho nên đặc biệt tuyển Bích Hiên đến tiệm chúng em công tác, như thế nào, có hay không?"
Trần Húc vừa nghe đã gật đầu lia lịa, bởi vì hắn cũng muốn giúp Bích Hiên , một mặt là bởi vì lão đại, cùng lúc thì là vì Bích Hiên làm cho người ta rất thương. Hơn nữa Quản Dịch nói cũng không sai nếu mở cửa tiệm, không có khả năng 24 tiếng đồng hồ đều ở đó, cùng Đường Bích Hiên quen biết không được lâu, nhưng có thể cảm giác được nàng là một người rất đáng tin tưởng, có nàng tại đó, Trần Húc cũng rất yên tâm.
Lúc này Cao Hiểu Tiết bị kích động kêu lên:" Tốt quá, mọi người đã đến đông đủ. Ăn cơm, ăn cơm nào, đói rồi!"
Sau đó 3 cô nương cũng rất bận rộn soạn đồ ăn. Quản Dịch còn làm như ảo thuật biến ra một bình rượu đỏ cùng bốn cốc có đế dài. Cao Hiểu Tiết cầm chai rượu lên nhìn nhìn, không biết trên đó là nhãn mác gì. Vì vậy hiếu kỳ hỏi: "Cái này mua đâu vậy? Nhãn hiệu này là gì?"
Quản Dịch ha ha cười, dùng dụng cụ thuần thục mở nắp, sau đó nhẹ nhàng rót vào một cốc một chút liền nói:" Là mang đến đây từ nhà, ừ, không đắt lắm, chừng một trăm tệ mà thôi."
Trần Húc sặc một phát, nói: "Hơn một trăm tệ, nhất định là rượu ngon!"
Vì vậy Trần Húc dật bình rượu qua, sau đó uống sạch cả bốn chén rượu, uống nhanh hơn cả uống bia! Quản Dịch mắt trắng không còn chút máu: "Thật là, không có điểm ý tứ."
Nhãn hiệu của trên cái chai là chữ Anh ngữ, là tiếng tiếng Lating. Được mệnh danh là Jésus môn đồ của St. Peter, một trong những loại rượu vang đỉnh cấp thế giới, hơn nữa số lượng cực kì ít.
Bình rượu này còn được ủ 82 năm, hiện tại giá bình rượu này ngoài thị trường tối thiểu là ba vạn năm nghìn tệ!
Trần Húc uống xong kết quả là hương vị vẫn còn trong miệng, phải nói loại rượu này ngon hơn cả Nữ Nhi Hồng.
Quản Dịch thiếu chút nữa bật cười, nói:"Có muốn thêm đường không?"
Trần Húc vừa nghe xong liền nói:"Ừ, cho anh một viên, rượu này rất thơm, nhưng không ngọt. "
Quản Dịch liếc xéo nhìn Trần Húc. Trần Húc lấy viên đường bỏ thêm vào, uống xong cảm giác mùi vị không tệ, khen một câu: "So với chén vừa rồi ngọt hơn." Cao Hiểu Tiết cùng Bích Hiên thấy thế cũng muốn cho thêm đường, Quản Dịch thấy thế liền can ngăn, nói:"Rượu này tuy không đắt, nhưng cũng không thể cho đường vào như vậy, như vậy sẽ không còn là nó nữa"
Đúng thật là buồn cười! Không biết loại rượu vang đỉnh cấp này vốn là không đường sao? Kỹ thuật làm rượu vang ở Châu Âu mấy trăm năm mới rốt cuộc tìm được phương thức loại bỏ đường từ rượu nho. Nếu cứ như vậy cho thêm đường vào, không phải là lại đem công sức đổ bể sao!!!
Ngoài Rượu Vang Quản Dịch còn mang đến bò bí-tết và trứng cá muối, tuy đêm nay thức ăn thoạt nhìn không nhiều, nhưng nếu nói tốn kém thì quả là tốn kém thật.
Trần Húc lấy bò bí-tết cắn một phát, lập tức mở to 2 con mắt. Quản Dịch thấy thế liền nói:" Ăn ngon chứ? Bò bí-tết này chính là em tự làm đấy! Anh xem đồ anh ăn đều do Cao Hiểu Tiết làm. Chỉ riêng hôm nay là em làm, phải cho người ta chút mặt mũi nha!"
Lời này nói quá mập mờ, Đường Bích Hiên nghe không hiểu cũng không có gì, còn Cao Hiểu Tiết thì cười thiếu chút nữa phun hết rượu ra. Mà Trần Húc lúc này cũng không nhận thức được trong lời nói có chút mập mờ. Lần đầu tiên? Ừ. Cái từ này là có chút mập mờ, bất quá lại dưới tình huống có chút đặc biệt, lần đầu tiên mà khiến người khác hài lòng chỉ sợ là sẽ nhớ mãi.
Nhất là khoản đồ ăn!
Trần Húc rất cố gắng lộ ra một nụ cười, vừa muốn nói gì đã bị Quản Dịch chặ họng:" Anh sẽ không có chê đồ ăn của em làm chứ? Như vậy quả là đáng thương cho em. Nhất định phải ăn hết đấy."
Trần Húc nhìn Quản Dịch. Cố gắng hình dung rốt cuộc là nàng cố ý chỉnh mình hay là lần đầu tiên nấu đồ ăn đây. Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy rất chờ mong liền hiểu, Trần Húc cố gắng cười nói: "Ừ, ăn ngon. "
Nói xong câu đó Trần Húc liền ôm rượu vang liều mạng uống. Trời ạ, muối trong nhà không phải là cũng cần tiền mua sao?! Còn có tảng thịt bò to tổ bố nữa! Đây là cho người nguyên thủy ăn sao? bên trong thịt bò đều là một màu máu, như thế cũng chưa tính là gì. Quan trọng hơn là thịt bên ngoài đã cháy thành than!
Điều này làm cho Trần Húc nhớ tới lần đầu tiên cùng các bằng hữu nướng thịt khi đi leo núi, đó là lúc còn học tiểu học, lúc ấy cong nhỏ, chuẩn bị không có kĩ càng. Hôm đó có đem theo một miếng thịt, và một bao muối. Kết quả khi nướng xong có thể nghĩ.
Ngẫm lại chính mình khi đó cùng như bây giờ, Trần Húc đã cảm thấy có thể tin tưởng là Quản Dịch không biết nấu ăn. Không nghĩ tới cô ấy biểu diễn võ thuật hay vũ đạo đều giỏi, quả thực là tuyệt thế yêu tinh, không nghĩ tới về khoản nữ công gia chánh lại yếu thế.
Ai, quả nhiên trời cao công bằng!
Nhìn Trần Húc ăn rất vui vẻ, Quản Dịch cười đến nỗi hai con mắt híp lại, dưới ánh nến thật là kiều mỵ động lòng người.
Nến đỏ chập chờn, ba cô gái như hoa như ngọc ngồi ở trước bàn. Mọi người đều không nói lời nào, nhưng không khí cũng rất chi là khiến mọi người có cảm giác ấm áp.
Trần Húc cũng là lần đầu tiên trải qua lễ tình nhân, không nghĩ tới lại cùng 3 cô gái ở chung, tuy nhiên có một người không thể có ý, nhưng mặt khác còn có hai mỹ nhân cùng mình có chút mập mờ sao, nghĩ vậy Trần Húc đã cảm thấy thịt bò cũng không còn khó ăn nữa, loại cảm giác này thật sự là không tồi.
Ăn được một nửa, Quản Dịch đột nhiên vỗ bàn nói: "Khuya hôm nay bốn người chúng ta ngủ như thế nào? Trên giường có thể nằm ngủ ba người sao? "
Cái đề tài này thật là khoai nha, Cao Hiểu Tiết cùng Trần Húc liếc nhau nhịn không được nghĩ tới đêm mây mưa hôm đó, vì vậy lập tức nhìn sang hướng khác, cúi đầu đỏ mặt không nói gì.
Đường Bích Hiên vội vàng nói: "A a, để em về nhà là được rồi, không cần ngủ lại đây đâu!"
" Vậy không được" Cao Hiểu Tiết nói: "Bích Hiên, em ở chỗ đó cũng quá tệ rồi, ở nơi đó còn rất loạn lạc nữa, em là một cô gái ở nơi đó rất không an toàn, ở lại ngủ ở đây đê?"
Quản Dịch cũng mở miệng khuyên ngăn!.
Trần Húc vụng trộm hỏi Cao Hiểu Tiết: "Các em đến nhà em ấy rồi à?"
Cao Hiểu Tiết gật gật đầu nói: "Xế chiều hôm nay anh không phải ở lại cục công an sao, em cùng Quản Dịch không có việc gì liền theo Bích Hiên trở lại Hoa Điệp Hiên, sau đó không phải là bị tiện nam kia đuổi việc sao! Về sau em cùng Quản Dịch đã giúp Bính Hiên mang một ít đồ vật về nhà, bởi vì em ấy ở quá xa."
" Bích Hiên ở rất xa sao?"
" Rất xa, rất xa, cơ hồ là ở ngoại ô thành phố. Chỗ đó trị an rất loạn, quá phòng ốc không tiện nghi, cũng chỉ là một gian nhà nhỏ một tháng bảy mươi tệ, phòng đã gần mục nát, lại ẩm ướt nấm mốc. Hơn nữa hai bên phòng còn là mấy tiểu tiệm uốn tóc các loại, thường lóe lên đèn đỏ, chính là làng chơi trong truyền thuyết."
Trần Húc đổ mồ hôi hột, nói đến làng chơi hắn lại nghĩ tới lão nhị Tần Tiểu Ngạn đã từng gặp một chuyện nhớ đời. Bởi vì bọn họ mới từ cấp 3 lên đại học kỳ thật đều rất thuần khiết. Nhiều sự tình thật cũng không biết. Làng chơi tuy trước kia ngẫu nhiên có nghe nói qua, nhưng là không biết cụ thể họ làm gì.
Hợp Hiệp Đại Hậu Diện là khu phố khắp nơi đều là đèn đỏ, trời vừa tối đầy đường đã lập loè hồng sắc. Hơn nữa ở đó đều là các tiệm uốn tóc và khách sạn. Tiệm uốn tóc trên bảng hiệu đều có gi gội đầu, mát xa, bảo vệ sức khoẻ.
Lúc trời tối Tần Tiểu Ngạn đi hớt tóc phát cho đẹp, không nghĩ là chui nhầm vào chỗ đó. Kết quả một cô gái lả lướt vừa nhìn thấy hắn đã tiến lại sờ mó con tờ rim, dọa Tiểu Ngạn tranh thủ thời gian ném mười tệ phí gội đầu xong liền chạy thục mạng về nhà!
Nghe được Đường Bích Hiên ở nơi đó, Trần Húc rất là lo lắng, đồng thời cũng có chút ít bội phục. Bởi vì tục ngữ nói nam nhân có tiền rất đồi bại, nữ nhân đồi bại lại có tiền - đương nhiên nói cách khác, Trần Húc cảm giác mình hiện tại cũng rất có tiền. Nhưng vẫn là rất thuần khiết a, thuần khiết như là hoa hồng trắng.... đúng là tự biên tự diễn quá độ a!
Nói thật nữ nhân đồi bại lại có tiền, dùng Đường Bích Hiên làm điều kiện, cô tùy tiện mở cái giá. Rất nhiều rất nhiều người giàu có sẽ lập tức bu lại thôi. Bất quá cô ấy tự lập như vậy, mặc dù thời gian trôi qua rất gian khổ, nhưng vẫn là tự bảo vệ được chính mình. Cô gái như vậy thật sự rất khó kiếm nha!
Vì vậy Trần Húc cũng nói: "Bích Hiên em cứ ở lại đây, cùng lắm thì khuya hôm nay anh ngủ ở phòng khách, ngày mai sẽ tìm một cái phòng trọ khác. Em là một cô gái ở chỗ đó thật sự không có an toàn, không thể biết được có mhay không chuyện xấu xảy ra, nếu một tên say xỉn xông vào trong phòng của em thì toi."
Cao Hiểu Tiết đá vào chân Trần Húc hạ xuống, như vậy mà là khuyên người ta sao? Bất quá muốn nói đến khuyên người khác thì Quản Dịch có sở trường nhất, vì nữ nhân rất thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra tại sao Đường Bích Hiên phải cự tuyệt.
Quản Dịch nghĩ nghĩ rồi nói:" Như vậy đi, Bích Hiên khuya hôm nay em cứ về trước đi, bất quá đem đồ đạc của em thu xếp lại, ngày mai chị cùng Cao Hiểu Tiết sẽ đi tìm một phòng trọ, đến lúc đó mọi người cùng nhau ở. Như thế nào? Bích Hiên em không nên cự tuyêt, chúng ta sẽ chia tiền thuê nhà. Hơn nữa tin tưởng chị, chị cũng muốn phòng ở giá cả cũng sẽ không cao. Đến lúc đó chúng ta cùng ở chung sẽ chia sẻ tiền thuê nhà, tuyệt đối sẽ không thuê phòng đắt tiền, xa hoa."
Cao Hiểu Tiết lập tức hiểu ý Quản Dịch liền cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Bích Hiên, em xem nếu muốn đi làm cùng nhau cũng nên ở gần một chút, mà cũng nên giữ an toàn một chút. Em cũng biết, chúng ta đều là sinh viên còn phải đi học, nên hay là muốn giao cho em tới chiếu cố cửa tiệm khi không có bọn chị."
Nghe nói như thế Đường Bích Hiên cũng có chút động lòng, đương nhiên cô biết là mọi người chiếu cố mình, hơn nữa còn có thể nhìn ra, loại chiếu cố này không mang theo chút toan tính nào hết.
Đường Bích Hiên so với tuổi mấy người ở đây đều nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng là đau khổ mà cô nếm qua chắc chắn là nhiều hơn, kinh nghiệm giao tiếp cũng rất phong phú. Xã hội này quả là như vậy, cô gặp qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên gặp người trợ giúp mình mà không so đo.
Nghĩ tới đây Đường Bích Hiên cảm giác mình nếu từ chối thì quả là làm kiêu, vì vậy đã gật đầu cảm kích.
" Ha ha, Bích Hiên đồng ý rồi!" Cao Hiểu Tiết cao hứng vỗ tay, giơ chén rượu lên nói: "Nào, mọi người chúng ta cùng uống
Rượu uống không say, nhưng người tự say. Vừa rồi cụng ly, ba cô gái mặt đều có chút đỏ, dưới ánh nến càng thêm đẹp. Nhất là Quản Dịch, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói là kiều mỵ động lòng người.
Quản Dịch vốn có một khuôn mặt yêu mị, hôm nay uống chút rượu mặt có chút đỏ ửng, không ngừng ném cho Trần Húc những ánh mắt yêu mị, điều này thật sự làm cho Trần Húc có chút chịu không nổi liền cười hắc hắc nói:" Đã ăn gần xong, chúng ta có thể bật đèn lên rồi"
" Thực là không có chút lãng mạn!" Quản Dịch vỗ vỗ cái trán, Trần Húc chớp cơ hội vội vàng đem nửa khối thịt bò bỏ xuống dưới bàn —— thứ này ăn nữa có thể chết người a!
Động tác này Quản Dịch không thấy được, nhưng là Cao Hiểu Tiết cùng Đường Bích Hiên nhìn thấy lại hồng hộc cười, Trần Húc liếc mắt hạ giọng nói: "Hai người các ngươi cố ý phải không? Cố ý dụ cô ấy làm phải không?"
Cao Hiểu Tiết che miệng, cười khom bụng:" Nhân gia đại mỹ nữ tự mình xuống bếp là vinh hạnh của anh rồi còn gì."
Đúng rồi, tuyệt đối là cố ý!
Trần Húc rất muốn đánh vào hai cái mông của Cao Hiểu Tiết cho bõ tức, nhưng tưởng tượng như vậy thôi chứ không dám làm đâu!.
Chứng kiến Trần Húc nhìn chằm chằm vào cái mông mình, Cao Hiểu Tiết sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi véo Trần Húclàm Trần Húc thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Mà lúc này đây trên đồng hồ Trần Húc lại đột nhiên cảnh báo, Trần Húc sững sờ liền xin vào toilet, sau đó nhanh chóng tránh đi.
Trên đồng hồ là tin tức khẩn cấp của Hách Ái Quốc.
Tin tức Hách Ái Quốc gửi đến có chút nghe rợn cả người, mười lăm phút trước, tổ chức Satan lại khủng bố tại thành phố Seattle, từ trên không trung phát Ác Ma Chi Ca. Nước Mĩ tốc độ phản ứng rất nhanh lập tức sử dụng tạp âm để đối kháng, cuối cùng nắm được cục diện nhưng không bắt được tên tội phạm nào.
Sự tình này đã cảnh báo cho toàn bộ thế giới, vì sử dụng tạp âm phòng ngự tuy nhiên có thể có chút hiệu quả. Nhưng là đối với dân chúng thương tổn rất lớn, nhìn văn phòng thị trưởng Seattle vô số điện tín cùng điện thoại đến trách cứ sẽ biết, kế tiếp sẽ là một giai đoạn đau đầu của chính phủ Mĩ, rốt cuộc phải giải thích như thế nào về chuyện này cho dân chúng.
Bất quá Mĩ Quốc có đau đầu thì mặc kệ họ, nhưng là mỗi quốc gia cũng đều suy nghĩ nếu như Satan đến quốc gia mình thì nên ứng phó như thế nào?
Một ngày không bắt được đám người Satan, thì tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác. Giống như không thể nói, đề phòng được một lúc nhưng không đề phòng được mãi mãi.
Nhưng là lần này Hách Ái Quốc còn mang đến một tin tức rất phi thường tốt —— các chuyên gia điều tra, rốt cục tại Nigeria trên máy tính của tên bị chết đó tìm được một tấm hình!
Tấm hình này có năm người chụp ảnh chung, có thể khẳng định, có hai người trong tấm hình đã bị chính phủ Mĩ Quốc bắt được, bây giờ Satan có yêu cầu phóng thích, hai gã này có lẽ là lãnh đạo của tổ chức Satan.
Tấm hình do Hác Ái Quốc gửi tới có 5 người toàn bộ đều có một làn da đen, mà da đen chỉ có thể là người Châu Phi mà thôi. Nhưng mà trong mắt Trần Húc xem những người nọ đồng dạng như nhau, thì cũng giống người nước ngoài xem người Trung Quốc cũng như thế.
Hai người ở giữa tấm hình tên gọi là Meter và Bird, cả hai đều là lãnh đạo của tổ chức Satan, Bất quá bọn hắn cũng không phải người có quốc tịch châu phi mà lại mang quốc tịch Mĩ. Tổ chức Satan bán tôn giáo này chính là một tay bọn họ tạo ra. Bằng cách đầu độc một số người ở Châu Phi với khẩu hiệu "Tự do" lôi kéo gia nhập giáo hội.
Hai người này bị bắt vào năm 2004 nhưng từ đó về sau tổ chức Satan luôn tìm cách cứu hai người này ra. Nghe đồn vì toàn bộ tài chính của tổ chức đều nằm trong tay hai người này. Tổ chức Satan đã từng có một thời cực thịnh, giáo đồ tại châu Phi cũng đã cao tới hơn 30 vạn người, lại tính cả giáo đồ ở Châu Âu cùng châu Mỹ. Toàn bộ tiền của tổ chức này cũng đã trên 1 tỉ đô la nhưng được dấu ở một nơi chỉ có Mễ Ngõa Đức và Điểu Tháp Tạp mới biết được. Vì vậy tổ chức Satang luôn tìm cách cứu họ, chỉ sợ là do số tiền đó.
Người đứng thứ nhất trên tấm ảnh tính từ trái sang Chính là người da đen chết ở Nigeria, tư liệu về hắn hiện tại đã có. Hắn tên Marat, nhưng không nghĩ tới hắn cũng là một trong những người lãnh đạo Satan.
Jean-Paul Marat chết đi, trải qua điều triều tra có thể nhận thấy nội bộ Satan đang có nội chiến.
Trên tấm ảnh còn lại hai người nhưng thân phận còn chưa có rõ ràng. Nhưng căn cứ bản ghi chép trên máy tính, một trong hai người còn lại được gọi là Bò Cạp.
Bò cạp đem file âm nhạc cho Marat hơn nữa còn lừa hắn mở ra, không có nói rõ tác dụng của đoạn nhạc đó. Marat phát đoạn nhạc lên, tự nhiên mà trúng chiêu. Các nhân viên kỹ thuật căn cứ vào địa chỉ IP truy cập lại phát hiện đối phương đã dấu địa chỉ thật.
Nhưng là không thể nghi ngờ, hai người còn lại trên tấm ảnh cũng hẳn là người lãnh đạo Satan. Nhưng vấn đề là hai người đều đeo kính râm, không thể thấy rõ gương mặt. Để mau chóng bắt được hai tên còn lại Trung Quốc đã đem ảnh chụp gửi cho Mĩ Quốc, phát động hết thảy lực lượng bắt đầu điều tra thân phận hai người đó.
Hác Ái Quốc tìm đến Trần Húc chính là muốn hỏi đại thần SMMH một chút xem có biện pháp nào có thể giải quyết chuyện này không.
Trần Húc cho Tiểu Mẫn quét tấm ảnh, xem có thể tìm được thông tin hai người này trong bộ nhớ hay không, nhưng cuối cùng không được vì Tiểu Mẫn chỉ có ghi chép công dân ở Trung Quốc. Đối với hai tên ngoại quốc này không có cách nào tìm được bằng tư liệu có săn bất quá chiêu này không thể thực hiện được Trần Húc còn có cách khác...!!!
Công cụ tìm kiếm internet đa chức năng!!
Công cụ này hiện nay chỉ có thể thông qua văn bản để tìm kiếm (giống GooGle của ta đó) , muốn thông qua hình ảnh để tìm kiếm là điều không tưởng, nhưng kỳ thật cái nãy cũng chỉ là một loại vấn đề nhỏ, nhưng chỉ có thể là Trần Húc vì kỹ thuật trước mặt không có ở hiện tại.
Công Cụ tìm kiếm internet đa chức năng chính thức xuất hiện ở 15 năm sau, hỗ trợ tìm kiếm bằng hình ảnh trên bản đồ vệ tinh. Nhưng là chỉ đến mức gần giống mà thôi, không thể 100% chính xác được, bất quá có thứ này phạm vi tìm kiếm sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Trần Húc không biết là vận khí tốt thế nào rất nhanh đã tìm được đối tượng tương tự trong ảnh. Ảnh chụp trên websites là một tin tức, Bất quá Bất quá này lại làm Trần Húc hoảng sợ.
Tin tức này được đăng một tháng trước, là một đoàn khảo sát từ Mĩ Quốc đến Thượng Hải tiến hành khảo sát thương nghiệp, mà trong khảo sát đoàn có một người giống y hệt một tên trong tấm ảnh.!
Xem qua thông tin trên tin tức, khảo sát khảo sát này tại Thượng Hải thời gian là ba tháng, Nói cách khác Người này bây giờ còn đang ở Thượng Hải!
Biết được tin tức này cấp trên lập tức hành động!. Trời ạ! Tin này tương đương với một quả vũ khí hạt nhân không định giờ đặt trong Thượng Hải a! Nếu tên đó cho nổ một phát thì coi như xong!
Cấp trên nhận được tin tức này lập tức phái người đến rất nhanh xác định được thân phận người này. Tuy người này không có hành động gì khả nghi, nhưng hiện tại thì lại khác, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, về vấn đề ngoại giao thì tính sau. Việc cấp bách phải đem nguy hiểm bóp chết thật nhanh.
Việc tiến hành bắt người vô cùng thuận lợi, đến khi Trần Húc đã thu dọn xong bàn ăn thì mới nhận được lời cảm tạ từ Hác Ái Quốc.
Người mới bị bắt đó tên là Demis, đã từng là một thành viên tổ chức Satan. Đối với việc này hắn đều khai rõ. -- sở dĩ nói là đã từng là vì một năm trước Demis đã thối lui ra khỏi tổ chức, hắn dùng số tiền được chia tại Mĩ Quốc mở một công ty ngoại thương, đem tiền đen rửa sạch hết.
Mà khi nghe nói Marat bị Scorpion giết chết Demis lập tức đem mọi chuyện khai ra sạch. Hơn nữa còn thỉnh cầu tổ chức quốc tế bảo vệ hắn. Bởi vì giữa năm người họ, Scorpion là tên bạo lực nhất cũng là tàn nhẫn nhất, đồng thời cũng là một tên cứng đầu, hắn luôn muốn phá huỷ thế giới này. Đồng thời hắn là một cuồng nhân tôn giáo và khoa học.
Căn cứ Demis suy đoán, mục tiêu công kích thứ hai của Scorpion hẳn là tại tiểu bang North Dakota thuộc miền bắc nước Mỹ, thủ đô Bismarck. Bởi vì nơi này là nơi Scorpion lớn lên, hơn nữa ở đó 90% là người da trắng, Thiên Chúa giáo cùng Tân Giáo ở đó cũng rất thịnh vượng. Scorpion từ nhỏ sống ở trong thành phố đều bị kì thị là da đen ( phân biệt chủng tộc), nếu như hắn thật sự muốn công kích một chỗ nào đó, nhất định hắn sẽ chọn thủ đô Bismarck.
Biết được tin tức này Trung Quốc lập tức thông báo cho chính phủ Mĩ Quốc. Hơn nữa giúp đỡ Mĩ Quốc tạo ra đặc thù âm tương - đương nhiên đây tuyệt đối không phải miễn phí, về phần chỗ tốt cũng sẽ không ít. Vậy phải xem chính phủ Mĩ Quốc đối với chuyện này sẽ coi trọng đến mức nào.
Buổi tối vào lúc Trần Húc đi ngủ, đồng hồ Bắc Kinh điểm 23 giờ cũng là lúc thời gian ở thủ đô Bismarck điểm 3 giờ chiều. Đài truyền hình của thành phố Bismarck bị hacker tấn công, toàn bộ radio trên toàn thành bị kiểm soát. Ác Ma Chi Ca phát lên trải lên toàn khu vực!
Scorpion đứng ở trên đỉnh toà nhà 25 tầng, đang hưởng thụ sự sung sướng khi được trả thù Đột nhiên
có một ca khúc khác vang lên cùng với Ác Ma Chi Ca.
Ca Khúc này là một ca khúc nguyên chỉnh không phải là tạp âm đã từng phát tại thành phố Seattle, tạp âm mặc dù lớn nhưng chỉ để át đi không để người dân chú ý tới Ác Ma Chi Ca. Nhưng lần này ca khúc được phát nghe rất thần bí tang thương. Cuối cùng đã đè nén được Ác Ma Chi Ca.
Ác Ma Chi Ca cùng Đại Bi Chú hoàn toàn là hai ca khúc khác biêt, một cái là xúi giục người làm điều ác, một cái là làm người hướng thiện. Bình thường người dân trong nội tâm mặc dù có ác niệm nhưng là trải qua thời gian dài thực hiện pháp luật, tôn giáo tín ngưỡng cùng luân lý đạo đức đã thành một loại tiềm thức khắc sâu trong tâm trí.
Lúc này Đại Bi Chú ảnh hưởng. Niệm niệm đúng là vẫn còn lớn hơn ác niệm, cho nên 2 bài hát cùng một chỗ phát ra khiến các cư dân đều lâm vào mê mang, cũng không có biểu hiện nào khác.
Mà ngay cả chính Scorpion thời điểm nghe được ca khúc cũng là sững sờ.
Trời sinh không ai là ác nhân chỉ có dòng đời xô đẩy mà làm con người biến chất. Scorpion là người da đen, từ nhỏ đã bị người da trắng kì thị. Tuy nói phân biệt chủng tộc đã chấm dứt nhưng cũng không phải là không có. Scorpion từ nhỏ đã có cuộc sống rất bi thảm. Cha mẹ hắn dẫn đạo hắn thờ phụng Thiên Chúa giáo nhưng hắn lại không tin trên cái thế giới này có Thượng Đế Cho dù quả thực có Thượng Đế hắn cũng xem không ra cái gì. Hắn còn là một kẻ đồng tính luyến ái.
Về sau Scorpion theo bọn Demis sáng lập ra "Satan" Giáo phái, bắt đầu thu nhận người da đen làm thành viên Phản đối Thiên Chúa giáo, nhưng dần dần mục đích của giáo phái không còn là tự do nữa. Chúng bắt đầu vơ vét của cải với những thủ đoạn ngoan độc. Meter và bird đều bị bắt vào tù, 2 người còn lại đều là kẻ nhu nhược. Chỉ có Scorpion muốn cứu người ra khỏi tù, một là vì tiền hai là muốn thực hiện khát vọng của hắn.
Trả thù thế giới, phá nát thế giới!!!
Thủ khúc Ác Ma Chi Ca là hắn tìm được trong một quyển tà giáo sách cổ. Quyển sách này là từ mấy thế kỷ trước lưu truyền tới nay, thời đại đó chính xác là thần quyền chí thượng Thiên Chúa giáo.
Từ trong quyển sách cổ Scorpion phát hiện thủ khúc này có thể ảnh hưởng đến tiềm thức con người, trải qua nghiên cứu hắn đã phát hiện thủ khúc này lúc ấy không cách nào sinh ra tác dụng. Nhưng là hiện tại đã là đại sát khí!
Không nghĩ tới, hôm nay thậm chí có một thủ khúc khắc chế được Ác Ma Chi Ca.
Scorpion lập tức cảm thấy không tốt, vì hắn nhìn xuống dưới tầng lầu đã thấy rất nhiều cảnh sát vũ trang. Trong thành phố, thủ khúc Ác Ma Chi Ca cũng dần dần nhỏ đi, thay vào đó là âm thanh khủ khúc Đại Bi Chú càng ngày càng lấn át. Cuối cùng chỉ nghe thấy Đại Bi Chú. Tấm hình do Hác Ái Quốc gửi tới có 5 người toàn bộ đều có một làn da đen, mà da đen chỉ có thể là người Châu Phi mà thôi. Nhưng mà trong mắt Trần Húc xem những người nọ đồng dạng như nhau, thì cũng giống người nước ngoài xem người Trung Quốc cũng như thế.
Hai người ở giữa tấm hình tên gọi là Meter và Bird, cả hai đều là lãnh đạo của tổ chức Satan, Bất quá bọn hắn cũng không phải người có quốc tịch châu phi mà lại mang quốc tịch Mĩ. Tổ chức Satan bán tôn giáo này chính là một tay bọn họ tạo ra. Bằng cách đầu độc một số người ở Châu Phi với khẩu hiệu "Tự do" lôi kéo gia nhập giáo hội.
Hai người này bị bắt vào năm 2004 nhưng từ đó về sau tổ chức Satan luôn tìm cách cứu hai người này ra. Nghe đồn vì toàn bộ tài chính của tổ chức đều nằm trong tay hai người này. Tổ chức Satan đã từng có một thời cực thịnh, giáo đồ tại châu Phi cũng đã cao tới hơn 30 vạn người, lại tính cả giáo đồ ở Châu Âu cùng châu Mỹ. Toàn bộ tiền của tổ chức này cũng đã trên 1 tỉ đô la nhưng được dấu ở một nơi chỉ có Mễ Ngõa Đức và Điểu Tháp Tạp mới biết được. Vì vậy tổ chức Satang luôn tìm cách cứu họ, chỉ sợ là do số tiền đó.
Người đứng thứ nhất trên tấm ảnh tính từ trái sang Chính là người da đen chết ở Nigeria, tư liệu về hắn hiện tại đã có. Hắn tên Marat, nhưng không nghĩ tới hắn cũng là một trong những người lãnh đạo Satan.
Jean-Paul Marat chết đi, trải qua điều triều tra có thể nhận thấy nội bộ Satan đang có nội chiến.
Trên tấm ảnh còn lại hai người nhưng thân phận còn chưa có rõ ràng. Nhưng căn cứ bản ghi chép trên máy tính, một trong hai người còn lại được gọi là Bò Cạp.
Bò cạp đem file âm nhạc cho Marat hơn nữa còn lừa hắn mở ra, không có nói rõ tác dụng của đoạn nhạc đó. Marat phát đoạn nhạc lên, tự nhiên mà trúng chiêu. Các nhân viên kỹ thuật căn cứ vào địa chỉ IP truy cập lại phát hiện đối phương đã dấu địa chỉ thật.
Nhưng là không thể nghi ngờ, hai người còn lại trên tấm ảnh cũng hẳn là người lãnh đạo Satan. Nhưng vấn đề là hai người đều đeo kính râm, không thể thấy rõ gương mặt. Để mau chóng bắt được hai tên còn lại Trung Quốc đã đem ảnh chụp gửi cho Mĩ Quốc, phát động hết thảy lực lượng bắt đầu điều tra thân phận hai người đó.
Hác Ái Quốc tìm đến Trần Húc chính là muốn hỏi đại thần SMMH một chút xem có biện pháp nào có thể giải quyết chuyện này không.
Trần Húc cho Tiểu Mẫn quét tấm ảnh, xem có thể tìm được thông tin hai người này trong bộ nhớ hay không, nhưng cuối cùng không được vì Tiểu Mẫn chỉ có ghi chép công dân ở Trung Quốc. Đối với hai tên ngoại quốc này không có cách nào tìm được bằng tư liệu có săn bất quá chiêu này không thể thực hiện được Trần Húc còn có cách khác...!!!
Công cụ tìm kiếm internet đa chức năng!!
Công cụ này hiện nay chỉ có thể thông qua văn bản để tìm kiếm (giống GooGle của ta đó) , muốn thông qua hình ảnh để tìm kiếm là điều không tưởng, nhưng kỳ thật cái nãy cũng chỉ là một loại vấn đề nhỏ, nhưng chỉ có thể là Trần Húc vì kỹ thuật trước mặt không có ở hiện tại.
Công Cụ tìm kiếm internet đa chức năng chính thức xuất hiện ở 15 năm sau, hỗ trợ tìm kiếm bằng hình ảnh trên bản đồ vệ tinh. Nhưng là chỉ đến mức gần giống mà thôi, không thể 100% chính xác được, bất quá có thứ này phạm vi tìm kiếm sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Trần Húc không biết là vận khí tốt thế nào rất nhanh đã tìm được đối tượng tương tự trong ảnh. Ảnh chụp trên websites là một tin tức, Bất quá Bất quá này lại làm Trần Húc hoảng sợ.
Tin tức này được đăng một tháng trước, là một đoàn khảo sát từ Mĩ Quốc đến Thượng Hải tiến hành khảo sát thương nghiệp, mà trong khảo sát đoàn có một người giống y hệt một tên trong tấm ảnh.!
Xem qua thông tin trên tin tức, khảo sát khảo sát này tại Thượng Hải thời gian là ba tháng, Nói cách khác Người này bây giờ còn đang ở Thượng Hải!
Biết được tin tức này cấp trên lập tức hành động!. Trời ạ! Tin này tương đương với một quả vũ khí hạt nhân không định giờ đặt trong Thượng Hải a! Nếu tên đó cho nổ một phát thì coi như xong!
Cấp trên nhận được tin tức này lập tức phái người đến rất nhanh xác định được thân phận người này. Tuy người này không có hành động gì khả nghi, nhưng hiện tại thì lại khác, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, về vấn đề ngoại giao thì tính sau. Việc cấp bách phải đem nguy hiểm bóp chết thật nhanh.
Việc tiến hành bắt người vô cùng thuận lợi, đến khi Trần Húc đã thu dọn xong bàn ăn thì mới nhận được lời cảm tạ từ Hác Ái Quốc.
Người mới bị bắt đó tên là Demis, đã từng là một thành viên tổ chức Satan. Đối với việc này hắn đều khai rõ. -- sở dĩ nói là đã từng là vì một năm trước Demis đã thối lui ra khỏi tổ chức, hắn dùng số tiền được chia tại Mĩ Quốc mở một công ty ngoại thương, đem tiền đen rửa sạch hết.
Mà khi nghe nói Marat bị Scorpion giết chết Demis lập tức đem mọi chuyện khai ra sạch. Hơn nữa còn thỉnh cầu tổ chức quốc tế bảo vệ hắn. Bởi vì giữa năm người họ, Scorpion là tên bạo lực nhất cũng là tàn nhẫn nhất, đồng thời cũng là một tên cứng đầu, hắn luôn muốn phá huỷ thế giới này. Đồng thời hắn là một cuồng nhân tôn giáo và khoa học.
Căn cứ Demis suy đoán, mục tiêu công kích thứ hai của Scorpion hẳn là tại tiểu bang North Dakota thuộc miền bắc nước Mỹ, thủ đô Bismarck. Bởi vì nơi này là nơi Scorpion lớn lên, hơn nữa ở đó 90% là người da trắng, Thiên Chúa giáo cùng Tân Giáo ở đó cũng rất thịnh vượng. Scorpion từ nhỏ sống ở trong thành phố đều bị kì thị là da đen ( phân biệt chủng tộc), nếu như hắn thật sự muốn công kích một chỗ nào đó, nhất định hắn sẽ chọn thủ đô Bismarck.
Biết được tin tức này Trung Quốc lập tức thông báo cho chính phủ Mĩ Quốc. Hơn nữa giúp đỡ Mĩ Quốc tạo ra đặc thù âm tương - đương nhiên đây tuyệt đối không phải miễn phí, về phần chỗ tốt cũng sẽ không ít. Vậy phải xem chính phủ Mĩ Quốc đối với chuyện này sẽ coi trọng đến mức nào.
Buổi tối vào lúc Trần Húc đi ngủ, đồng hồ Bắc Kinh điểm 23 giờ cũng là lúc thời gian ở thủ đô Bismarck điểm 3 giờ chiều. Đài truyền hình của thành phố Bismarck bị hacker tấn công, toàn bộ radio trên toàn thành bị kiểm soát. Ác Ma Chi Ca phát lên trải lên toàn khu vực!
Scorpion đứng ở trên đỉnh toà nhà 25 tầng, đang hưởng thụ sự sung sướng khi được trả thù Đột nhiên
có một ca khúc khác vang lên cùng với Ác Ma Chi Ca.
Ca Khúc này là một ca khúc nguyên chỉnh không phải là tạp âm đã từng phát tại thành phố Seattle, tạp âm mặc dù lớn nhưng chỉ để át đi không để người dân chú ý tới Ác Ma Chi Ca. Nhưng lần này ca khúc được phát nghe rất thần bí tang thương. Cuối cùng đã đè nén được Ác Ma Chi Ca.
Ác Ma Chi Ca cùng Đại Bi Chú hoàn toàn là hai ca khúc khác biêt, một cái là xúi giục người làm điều ác, một cái là làm người hướng thiện. Bình thường người dân trong nội tâm mặc dù có ác niệm nhưng là trải qua thời gian dài thực hiện pháp luật, tôn giáo tín ngưỡng cùng luân lý đạo đức đã thành một loại tiềm thức khắc sâu trong tâm trí.
Lúc này Đại Bi Chú ảnh hưởng. Niệm niệm đúng là vẫn còn lớn hơn ác niệm, cho nên 2 bài hát cùng một chỗ phát ra khiến các cư dân đều lâm vào mê mang, cũng không có biểu hiện nào khác.
Mà ngay cả chính Scorpion thời điểm nghe được ca khúc cũng là sững sờ.
Trời sinh không ai là ác nhân chỉ có dòng đời xô đẩy mà làm con người biến chất. Scorpion là người da đen, từ nhỏ đã bị người da trắng kì thị. Tuy nói phân biệt chủng tộc đã chấm dứt nhưng cũng không phải là không có. Scorpion từ nhỏ đã có cuộc sống rất bi thảm. Cha mẹ hắn dẫn đạo hắn thờ phụng Thiên Chúa giáo nhưng hắn lại không tin trên cái thế giới này có Thượng Đế Cho dù quả thực có Thượng Đế hắn cũng xem không ra cái gì. Hắn còn là một kẻ đồng tính luyến ái.
Về sau Scorpion theo bọn Demis sáng lập ra "Satan" Giáo phái, bắt đầu thu nhận người da đen làm thành viên Phản đối Thiên Chúa giáo, nhưng dần dần mục đích của giáo phái không còn là tự do nữa. Chúng bắt đầu vơ vét của cải với những thủ đoạn ngoan độc. Meter và bird đều bị bắt vào tù, 2 người còn lại đều là kẻ nhu nhược. Chỉ có Scorpion muốn cứu người ra khỏi tù, một là vì tiền hai là muốn thực hiện khát vọng của hắn.
Trả thù thế giới, phá nát thế giới!!!
Thủ khúc Ác Ma Chi Ca là hắn tìm được trong một quyển tà giáo sách cổ. Quyển sách này là từ mấy thế kỷ trước lưu truyền tới nay, thời đại đó chính xác là thần quyền chí thượng Thiên Chúa giáo.
Từ trong quyển sách cổ Scorpion phát hiện thủ khúc này có thể ảnh hưởng đến tiềm thức con người, trải qua nghiên cứu hắn đã phát hiện thủ khúc này lúc ấy không cách nào sinh ra tác dụng. Nhưng là hiện tại đã là đại sát khí!
Không nghĩ tới, hôm nay thậm chí có một thủ khúc khắc chế được Ác Ma Chi Ca.
Scorpion lập tức cảm thấy không tốt, vì hắn nhìn xuống dưới tầng lầu đã thấy rất nhiều cảnh sát vũ trang. Trong thành phố, thủ khúc Ác Ma Chi Ca cũng dần dần nhỏ đi, thay vào đó là âm thanh khủ khúc Đại Bi Chú càng ngày càng lấn át. Cuối cùng chỉ nghe thấy Đại Bi Chú.
Last edited by Vivicaca; 27-01-2014 at 12:55 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca
Scorpion đã chết, hắn chết vô cùng bình thản. Hăn từ tầng 25 nhảy xuống, trong 8 mét ngắn ngủi đó hắn đã cảm thấy đó là thời gian sung sướng nhất đời hắn.
Hắn từ nhỏ bị người khi dễ mãi cho đến sau khi lớn lên tự tay giết giáo phụ của mình, phản bội lại tín ngưỡng. Từ đó càng ngày tay hắn càng dính đầy máu, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm giác được, hắn một mực muốn trả thù thế giới, nhưng mình cũng muốn gánh chịu sự trả thù...........
Scorpion không biết mình tại sao phải phải có ý nghĩ như vậy, đến khi đầu người của hắn nặng nề tiếp xúc với mặt đất hắn cảm thấy mình được giải thoát.
Nhưng vấn đề là hắn chết rồi, Mĩ Quốc rất là bực bội.
Mất công đến như vậy, cuối cùng chỉ tìm về một đống thịt nát, không có một chút giá trị nào hết. Thậm chí vừa lúc mới bắt đầu, Mĩ Quốc đều không thể phán đoán được cái đống thịt nát này là Scorpion. Sau khi mất một hồi công sức điều tra mới xác nhận chủ mưu đã tự sát.
Ngoại trừ Scorpion lựa chọn chính mình kết liễu, dư âm của Đại Bi Chú vẫn còn. Kế tiếp là vô số người chen lấn đến nội địa để vào giáo đường sám hối — Nguyên nhân sám hối thì khỏi nói, có người vì ngày hôm qua dẫm lên cỏ nhà hàng sóm quên nói SORRY mà cũng đi sám hối. Cả thành phố Bismarck nháo nhào cả lên.
Khi trở lại bình thường, tất cả dân chúng không biết mình rốt cuộc tại sao phải như vậy, nhưng là Mĩ Quốc lại rất chi là rõ.
Căn cứ Trung Mỹ song phương đạt thành hiệp nghị. Tiềm thức nghiên cứu sẽ được đưa ra liên hiệp quốc tiến hành thảo luận tìm biện pháp nghiêm cấm triệt để.
Bởi vì khi Ác Ma Chi Ca xuất hiện đã khiến tất cả các Quốc Gia đều chú ý tới loại sóng tiềm thức này, thứ này có thể ví như là một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ, nếu như lạm dụng nó rất có thể sẽ tạo ra những vấn đề vô cùng đáng sợ.
Vì vậy các quốc gia dự tính sẽ thành lập bộ luật dành riêng cho tiềm thức sóng. Đem Ác Ma Chi Ca cùng với gia nhập tổ chức Satan là vi phạm pháp luật quốc tế.
Về phần thủ khúc Đại Bi Chú. Trung Mỹ hai nước đều bắt đầu thí nghiệm thêm, đem đoạn nhạc cho các tội phạm nghe xem có hiệu quả không, hơn nữa vì cái này cũng có một phần lợi ích.
Còn đối với đại thần SMMH, người thường không biết thủ Đại Bi chú nguyên lai là ở đâu ra nhưng các vị quan chức cấp cao trên thế giới lại rất rõ. Một việc mà toàn bộ chuyên gia trên thế giới đều bó tay, đại thần SMMH lại một lần nữa phất tay liền giải quyết được mọi vấn đề. Thậm chí phòng bộ trưởng Mĩ Quốc đều lén lút bàn tán : "Giá trị của một người này không thể lường được, có thể một mình mà hơn cả một đội hình chiến hạm."
Trần Húc lúc này đang rất là chật vật.
Hiện tại hắn trải nệm nằm ở dưới đất, đang trùm chăn kín mít đâu. Ở trên giường chính là chính là hai đại mĩ nhân hại nước hại dân, cấp bậc này cũng chỉ có thể là mỹ nữ. Nhưng vấn đề là hai đại mĩ nhân này chỉ có thể là xem chứ không thể nào ăn được. À, nói sai rồi, xem cũng không thể xem luôn! Quản Dịch không biết tìm ở đâu một cái bịt mặt, trực tiếp ném cho Trần Húc rồi nói:" Chúng em muốn thay đồ, anh đừng có mà lợi dụng. Nếu mà có xem được cái gì em cũng không có sao nhưng Cao Hiểu Tiết mà bị anh nhìn thấy cái gì đó thì anh phải chịu trách nhiệm đấy?"
Lời này khiến Trần Húc muốn phun cả máu, đúng là yêu nghiệt, lớn mặt thật. Trong lời nói có một sự khiêu khích rất lớn a! Đáng tiếc Trần Húc chỉ có có tặc tâm chứ không có tặc đảm, hơn nữa hắn cùng Cao Hiểu Tiết.... đâu chỉ xem qua, đến sờ cũng sờ rồi!!
Mà Cao Hiểu Tiết nghe được Quản Dịch nói như vậy rất hào hứng, cũng là rất muốn xem chịu trách nhiệm như thế nào!!!
Vì vậy Trần Húc đành phải ngoan ngoãn đội bịt mắt.
Loại bịt mắt này chính là cho những người khi ngủ không thích ánh sáng, mang lên mặt cũng không thấy khó chịu, mục đích là không muốn nhìn được thứ gì. Nghe được bên cạnh những tiếng xào xạc cọ sát của quần áo, liền có một thanh âm reo lên, Cao Hiểu Tiết "Oa" lên một tiếng, sau đó hạ giọng nói:"Thật sự rất lớn a......!"
Ách, Trần Húc không tự chủ được đã nghĩ đến những thứ to lớn nhất trên người con gái, bởi vì Trần Húc đã thấy tận mắt, biết rõ rất nhiều con gái lúc ngủ không thích mặc BRA (áo lót nha), bởi vì theo pháp y nói khi ngủ mang BRA dễ bị bệnh ung thư nhũ tuyến!!
Trần Húc đang nghĩ đến Quản Dịch đang cởi BRA của mình ra. Sau đó liền nghe Cao Hiểu Tiết thấp giọng cười nói:" Ai nha, xúc giác rất sướng nha!!", Quản Dịch nghe vậy hờn dỗi nói:" Đồ đểu, ngươi cũng không nhỏ đâu nha!"
Cái này khiến cho Trần Húc thật sự càng ngày càng gấp gáp..........
Hai mỹ nữ bên cạnh không biết đang làm gì, trên giường một hồi tiếng cười đùa, sau đó Quản Dịch lại kêu lên:" Trần Húc, anh ngàn vạn lần không được nhoi lén đó!"
Trần Húc đã thật sự rất muốn nhìn một cái, nhưng là cảm thấy làm như vậy rất cầm thú, vì vậy dứt khoát nuốt buồn bực đem cả vào trong chăn!!!! ^^!
Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết lại náo loạn một hồi, Cao Hiểu Tiết thấp giọng nói:" Ngươi vừa rồi có thấy anh ta nhoi lén không?"
" Không có, Tên này có thể nói là quân tử a!". Trần Húc đâu biết, quân tử Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đâu có cởi quần áo. Hai người mỗi người ôm một bộ chăn gối vui sướng nhìn Trần Húc đang trùm chăn giả bộ ngủ ở dưới rồi cười trộm.!!!
Trần Húc nào biết đâu rằng hai nữ nhân này đang giở trò quỷ gì? Rơi vào đường cùng hắn đành phải đem Tiểu Mẫn ra, tiến vào thực tế ảo. Trần Húc thà rằng bị huấn luyện viên chà đạp cũng không muốn sẽ cùng hai yêu mĩ này đấu tranh tư tưởng. Nếu mà không thể kiềm chế, vậy thì chết cả một đời trai!!!
Từ kì nghỉ đông đến nay Trần Húc không có rèn luyện cơ thể, ngoại trừ một số bộ động tác thông lệ hàng ngày ra đều không đụng đến — hậu quả của việc không có rèn luyện chính là Trần Húc không dám tiến vào hệ thống mô phỏng hệ thống mô phỏng, tuy nói muốn Đông luyện Tam Cửu hạ luyện Tam Phục cơ mà Trần Húc luôn luôn cho là mình luyện không sai biệt lắm khác là mấy. Dù sao cũng không phải đi cái gì tranh đoạt danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ. Luyện mấy thứ này cũng là bởi vì muốn đập tên Huấn Luyện Viên, thứ hai là học được chút ít võ công cũng bảo vệ được mình.
Như lần trước đi bắt cái tên cắt cổ, nếu không có chút võ công, chỉ sợ cũng bị một đám lũ gia súc học trò của tên cắt cổ đó đập thành cám.
Nếu như hắn giữa mùa đông chạy ra ngoài rèn luyện. Trần Húc chỉ có thể nói hai chữ....:" Có bệnh!"
Như vậy, cho dù vốn không có bệnh cũng sẽ bị đông lạnh ra bệnh mất thôi.
Tiến vào hệ thống mô phỏng quen thuộc, Trần Húc liền thấy Tiểu Mẫn mỉm cười đứng bên cạnh mình, thanh âm ôn nhu cũng vang lên:" Chào mừng ngài trở lại hệ thống thực tế ảo, xin hỏi ngài bây giờ là muốn tiến vào trò chơi nào?", Trần Húc vừa định nói tiến vào hệ thống đấu trường Tiểu Mẫn đã ngáng mồm hắn nói:" Vừa rồi dữ liệu về một hệ thống mô phỏng trong phần mềm máy tính, tên là Ảo Tưởng Thiên Đường, xin hỏi ngài có muốn thử không."
"Ảo Tưởng Thiên Đường?. Là cái gì vậy?"
Tiểu Mẫn mỉm cười giải thích:" Hệ thống mô phỏng Ảo tưởng Thiên đường là một hệ thống rất được mọi người hoan nghênh. Bởi vì phần mềm này có công năng tương đương với một bộ não, hỗ trợ người dùng tưởng tượng ra hình ảnh, âm nhạc, vân... vân hơn nữa còn cho phép đọc tin tức não bộ. Tỷ như rất nhiều người thích dùng hệ thống phần mềm này xem những giấc mơ của mình, nhìn xem đêm qua rốt cuộc là có cái gì trong mơ."
"Ồ!" Trần Húc vừa nghe liền vui mừng, thứ này thú vị đây!
Ảo Tưởng Thiên Đường có một công dụng lạ nha, có thể tiến hành xây dựng từ khuôn hình, người tưởng tượng có thể nghĩ ra nhân vật mà mình thích và động tác của họ. Còn có thể thông qua đặc thù phần mềm máy tính áp súc cộng hưởng ra màn hình PC, có thể quan sát được như 1 đoạn video."
Đây là đồ tốt a!
Nói cách khác, Thông qua phần mềm máy tính này có thể làm ra các tưởng tượng của mình sau đó cơ cấu thành một bộ phim!
Hơn nữa tại hệ thống thực tế ảo, Không tồn tại yêu cầu gì về phần cứng — Mà phần mềm này có một khẩu hiệu là [ không có làm không được, chỉ có không thể tưởng được!]
Cái này có thể so sánh với Đại Sư RPG lần trước công dụng và yêu cầu đều sướng hơn nhiều!
Lần trước phần mềm Đại Sư RPG mặc dù là phần mềm máy tính đến từ tương lai nhưng hàm lượng kỹ thuật rất thấp, đối với phần cứng yêu cầu cũng rất thấp. Lúc chế toạ trò chơi hình ảnh đẹp chủ yếu là do CSDL trong phần mềm tạo ra để máy tính vận hành trôi chảy hơn!
Nhưng là phải biết rằng, động tác là do phần cứng quyết định. Hiện tại hình ảnh động tác đã bị phần cứng chế ước, cho nên làm được chuyển động hiệu quả thường thường đều là có lòng không đủ lực. Muốn cho hình ảnh càng thêm sắc nét chỉ có một cách là nâng cấp phần cứng. Nhưng là hiện tại phần cứng máy vi tính tuy phát triển tốc độ rất mạnh, nhưng vẫn không không đủ trình độ làm như thật.
Bất quá trong hệ thống mô phỏng, lợi dụng phần mềm Ảo Trưởng Thiên Đường có thể bài trừ loại khả năng này.
Bạn nghĩ tới điều gì, có thể xuất hiện cái gì, Nhân vật tinh mỹ trình độ mĩ cảnh như thế nào đều quyết định bởi đại não của bạn tưởng tượng đến mức độ nào —— cái này quyết định bởi tưởng tượng của mỗi người đẹp đến mức nào!
Vì vậy Trần Húc liền không nhịn được, lập tức tiến nhập hệ thống mô phỏng Ảo Tưởng Thiên Đường, mà hắn mới vừa vào, Tiểu Mẫn lập tức nhắc nhở:" Dữ liệu đại não đã được quét, đang auto sáng tạo"
Quét rồi sao? Trần Húc sững sờ, chính mình còn không có nghĩ sẽ sáng tạo ra cái gì cơ mà?
Xuất hiện một khung nữ nhân ở trước mặt mình với những chấm nhỏ hội tụ biến thành các bộ phận đầy đặn, Tiểu Mẫn giải thích:"Khi tiến vào phần mềm máy tính, Trong đầu ngài đang nghĩ tới một người nữ sinh, cho nên hệ thống tự lấy ra cho ngài tham khảo."
Người thứ nhất nghĩ đến? Trần Húc còn không biết, chính mình dưới loại tình huống này, người thứ nhất nghĩ đến sẽ là ai..... Quản Dịch hay là Cao Hiểu Tiết?
Người thứ nhất nghĩ đến............Thật sự là ai....( Mời bạn đón đọc tập sau)
Phản ứng đầu tiên của một người bình thường đều rất chân thật. Nói thí dụ như có một hoạt động giải trí hỏi về một điều gì đó, một giây là phải có câu trả lời. Nếu người đó liền trả lời được, không cần thông qua thời gian để suy nghĩ, đó chính là phản ứng đầu tiên, cái này cơ hồ có thể định nghĩa theo phản xạ có điều kiện.
Có người nói nếu như yêu một người con gái nào đó, khi hỏi về người đó yêu ai thì người thứ nhất xuất hiện trong đầu chính là người mình thích nhất. Cái này đối với con gái cũng thể thể hiểu như vậy. Nếu như hỏi về thích ai liền trả lời là thích nhất một cô bé thì có chút ít khoa trương nhưng chắc chắn cô bé đó có ấn tượng rất sâu!
Trần Húc nhìn lên trước mặt tinh quang hội tụ, từ từ tạo thành hình dáng từ chân đến đầu.....
Mà nhìn bộ dạng cô bé này, Trần Húc lập tức ngây người.
Không phải Quản Dịch, cũng không phải Cao Hiểu Tiết.
Cô bé đó điềm tình ngồi bên chiếc bàn, tay đàng khều khều vài lọn tóc, trước mặt là một cái laptop Macbook Apple rất tinh xảo.
Trạm Tinh?!
Ấn tượng đầu tiên của mình sao lại là Trạm Tinh!?
Trần Húc cảm giác mình có chút chóng mặt, nếu như nói hắn nghĩ đến Quản Dịch thì đã không kinh ngạc như vậy. Quản Dịch là một mĩ nữ cho hắn ấn tượng cũng sâu, nàng có một nụ cười kiều diễm, nhất cử nhất động của nàng đều khiến Trần Húc động tâm, hơn nữa hai người cùng một chỗ luyện tập mấy bài thể dục rất là mập mờ, càng làm cho Trần Húc thường xuyên hồi tưởng lại, trong nội tâm có chút hoảng hốt.
. Mà nghĩ đến Cao Hiểu Tiết cũng không kinh ngạc. Tối thiểu lần kia chung chăn chung gối cũng rất mập mờ, trên cơ bản Trần Húc có thể động vào đều đã động vào sờ soạng, có thể nhìn cũng đã nhìn được hết........... Đúng rồi, nhớ tới nàng, cũng không quá đáng a?
Nhưng là vì cái gì qua những sự việc như trên thì lại là Trạm Tinh?
Vừa rồi trong đầu Trần Húc một mảnh hỗn loạn, hắn cũng không còn chú ý tới mình rốt cuộc có nhớ hay không đối với Trạm Tinh. Nhưng là không thể phủ nhận, Trần Húc đối với Trạm Tinh hảo cảm gần đây rất không tệ. Nhớ rõ từ sau khi khai giảng kết thúc về sau Trần Húc đặc biệt chú ý tới cô bé này, mà sau đó tiếp xúc qua, Trần Húc có thể cảm giác được cô bé này thật giống như một gốc hoa lan xinh đẹp, im ắng tại một chỗ nở hoa!!.
Có điều, nàng những lúc yên lặng đứng ở một bên, nhưng lại có thể làm cho người khác có khắc sâu ấn tượng sâu sắc, khó có thể quên.
Trần Húc còn không có suy nghĩ cẩn thận đột nhiên trên người cảm giác rất đau. Lúc này còi báo động của Tiểu Mẫn vang lên:" Ngoại giới có người quấy nhiễu, thỉnh mau rời khỏi hệ thống mô phỏng, trở lại thế giới thật."
Đang ở trong hệ thống mô phỏng, từ cảm giác đau ở ngoài thân thể Trần Húc có thể cảm giác được đại khái là chăn gối các loại đang nện vào người, đoán chừng là hai nữ nhân đang oánh mềnh.
Ách, biết rõ hai nữ nhân này đang chơi mình.
Vì vậy Trần Húc ra khỏi hệ thống mô phỏng, tháo cái bịt mắt trên mặt xuống tròn mắt láo liên nhìn thì thấy Quản Dịch chống nạnh, khoa trương nói:"Em lạy anh, hai người chúng em nói không ngoa là đại mỹ nữ, đang ở chung phòng với nhau mà anh vẫn có thể thành thành thật thật ngủ được ư?"
Trần Húc liếc mắt, tiện tay đặt cái tai nghe sang một bên nói:"Cô nương, anh không ngủ thì còn có thể như thế nào nữa?"
Quản Dịch giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói:" Uy, anh còn đeo cái tai nghe to như vậy, vừa rồi chúng em nói gì anh đều không nghe thấy?"
Trần Húc nghĩ chính mình nếu tiếp tục nghe sợ là nhịn không được phạm sai lầm vì vậy nói:"Hai người các em làm gì thì cứ làm, đừng có kích thích anh được rồi, anh không kì thị đồng tính luyến ái."
Vừa nghe lời này Quản Dịch liền nhẹ nhàng đạp hắn một cước, nói :"Ai đồng tính luyến ái a? Đứng dậy, có một vấn đề muốn hỏi anh"
Trần Húc nói:" Vấn đề gì?"
Quản Dịch ngồi ở trên giường, rất ưu nhã đem chân bắt chéo lại. Quản Dịch tựu cười nói:" Vấn đề này nghiêm túc, anh nhất định phải chọn lựa thật tốt đó." Bên cạnh Cao Hiểu Tiết cũng bò qua nói:" Hừ, không được nói dối, cũng không thể trả lời qua loa!"
Trần Húc nghĩ nghĩ nói:"Vậy thì, các em không định hỏi lão bà và mẹ của anh rơi xuống nước thì cứu ai trước đó chứ? Vấn đề này không phải là loại sẽ được nữ nhân thông minh hỏi a!"
Cao Hiểu Tiết vừa nghe liền vui mừng, nói:" Anh vừa rồi không có nghe chúng em nói chuyện? Chúng em nhìn thấy anh đeo tai nghe mới thảo luận đúng là anh không nghe rồi."
Trần Húc có chút mơ màng nói:"Các em không phải là hỏi mấy vấn đề nhàm chán đó chứ?, như vậy anh cự tuyệt trả lời!"
Quản Dịch cười ha ha nói:" Cái này sao có thể chứ? Chúng em chỉ là muốn hỏi anh, nếu như em Hiểu Tiết rơi vào trong nước, anh cứu ai trước?"
Ách.....
Vấn đề này muốn trả lời thế nào?
Cao Hiểu Tiết phụng phịu nói:" Không được trốn tránh, nhất định phải thành thật trả lời thành thật trả lời!". Quản Dịch thì ở một bên liếc xéo nhìn hắn.
Sao toàn sát khí vậy trời!
Nên cứu ai? Vấn đề bây giờ không phải là cứu ai ! Mà là phải đắc tội ai đây!
Tuy hai người này đều không phải bạn gái mình, nhưng vấn đề là nữ nhân có tư tưởng ghen ghét vô cùng đáng sợ, nói cứu một người, nhất định là đắc tội với một người. Hai nữ nhân này mà đắc tội một người chắc chắn sẽ không còn đường để ra khỏi phòng này nữa!
Vì vậy Trần Húc chỉ có thể sợ hãi nói:" Cái này.... Các em đều biết bơi, tự mình bò lên là tốt nhất!"
Hai nữ nhân cùng kêu lên:" Chúng em không biết bơi!"
" Anh cũng không biết bơi!" Trần Húc dứt khoát nói:" Anh đi gọi người tới giúp."
"Không được nói như thế!" Quản Dịch hờn dỗi nói:" Nếu anh biết bơi, kỹ thuật rất tốt, chúng em lại không biết bơi. Hơn nữa anh chỉ có thể cứu một người!"
Trần Húc vẻ mặt đau khổ:" Anh thật là không biết bơi mà!!"
Những lời này thật sự chọc hai người tức giận, Quản Dịch cười nhào lên làm bộ muốn đánh Trần Húc, Cao Hiểu Tiết trên giường cũng phi thân nhảy xuống. Lúc này Trần Húc quấn chăn phủ kín người, hai nữ nhân này cũng rất không khách khí áp đến trên người hắn....Ta thua rồi, thua rồi! Hai nữ nhân này tuy chân yếu tay mềm nhưng cộng lại cũng đủ khiến người ta sống dở chết dở. Hai người bốn bàn tay cứ chít véo rồi cù. Trần Húc bị cù đến nõi gào lên, nhịn không được lớn tiếng cầu xin tha thứ. Cao Hiểu Tiết lúc này mới sửa sang tóc tai nói:" Biết lợi hại chưa, đừng giả bộ ngốc, Nhanh trả lời đê!"
Trần Húc vẻ mặt phiền muộn:" Đổi lại vấn đề được không?"
"Không được!"
Cao Hiểu Tiết lại ngóc cổ lên nói:"Anh nếu mà không trả lời! Em sẽ nguyền rủa anh đời này mua mì ăn liền sẽ không có gói gia vị!"
Nghe như vậy Trần Húc đổ mồ hôi, kỳ thật hắn rất muốn nói mình đời này cũng không ăn mì ăn liền nữa, nhưng nếu như mình nói ra chỉ sợ hai nữ nhân này sẽ đổi lại thành nguyền rủa hắn cả đời còn là xử nam...
Lời này các nàng không phải nói không nên lời!
Bất quá Trần Húc tin tưởng nguyền rủa như vậy nhất định không có khả năng thực hiện, nếu như hắn đời này còn là xử nam, như vậy hắn sẽ không có con , không có con tự nhiên không có khả năng có cháu nội, không có không cháu nội tự nhiên cũng không có thằng nhãi Trần Phỉ, không có thằng nhãi Trần Phỉ thì sẽ không có ai đem Tiểu Mẫn gửi cho mình, không có Tiểu Mẫn thì mình đã không có cuộc sống thoải mái như bấy giờ... Ai nha, cái này rất là mâu thuẫn nha!
Trần Húc cứ như vậy suy nghĩ miên man, bị Quản Dịch chọc một chút mới tỉnh lại phải nói:" Anh thực sự muốn đổi vấn đề. Anh có một vấn đề cảm thấy không khác nhau là mấy, các em nghe xem được không?"
Hai nàng liếc nhau, Quản Dịch nói:"Anh nói nghe một chút, bất quá đừng hy vọng nói sang chuyện khác, hôm nay vấn đề này không trả lời được, đừng hòng sống yên."
Trần Húc lại đổ mồ hôi, khẽ cắn môi đáp:" Vấn đề của ta, nếu hai em rơi tõm vào nước, nhưng mà, hehe, lúc này trong tay ta cầm một cục gạch..."
Hai nàng liếc nhau, lúc này Trần Húc buông lá gan ra nói:" Anh hiện tại có mấy lựa chọn. Một phang Quản Dịch. Hai phang Cao Hiểu Tiết. Ba, cái này kể cũng nhẹ hơn một chút, anh đập viên gạch ra làm hai nửa sau đó......"
"Anh muốn chết ư! Dám phang chúng ta!" Quản Dịch nói một câu, trực tiếp nhảy đến bên người Trần Húc cù hắn, Cao Hiểu Tiết cũng buồn bực sử bộ vương bát loạn đả quyền, khiến Trần Húc sợ tới mức ôm gối phủ trên mặt, trên người cũng không biết đã trúng bao nhiêu đòn. Bất quá một chút cũng không có đau.
Hai người khí lực đều là trói gà đếu chặt, hơn nữa còn là chơi đùa không có ra sức, thêm phần chăn mềm chống đỡ nên không cảm thấy đau. Trần Húc rất phối hợp "Gào khóc" kêu lên, không biết rốt cuộc là đang kêu đau hay là kêu xuân.
Loại mát xa này thật là rất sướng a!
Đánh đập nửa ngày, hai nàng có chút mệt, Quản Dịch nói:"Anh đúng là quá láo mà, ngay cả chúng ta cũng dám đánh, hừ, vậy anh nói, vấn đề này anh sẽ chọn ai nào?,Không được thêm lựa chọn thứ tư nữa, đập viên gạch thành hai nửa? Hừ hừ, anh nghĩ đi?"
" Còn muốn trả lời ư?" Trần Húc ngẫm lại sẽ hiểu. Kỳ thật đối với Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết mà nói, hai người rơi vào nước cứu ai, đánh ai kỳ thật không có gì bất đồng, chỉ có điều đáp án lựa chọn hoàn toàn trái ngược nhau. Bất quá Trần Húc sớm có chuẩn bị, cười hắc hắc nói:" Ta đây còn có lựa chọn thứ năm, cái thứ năm chính là đáp án."
" Còn có cái thứ năm?"
" Đúng a!" Trần Húc cười vô cùng dâm tiện:"Ta đánh cả hai"
Những lời này thật sự chọc giận hai sinh vật giống cái này, lập tức Trần Húc lại là một hồi kêu thảm thiết, hai nàng ra tay đã không nhẹ như trước, Trần Húc tung chăn trùm người, bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, không cẩn thận ầm một cái, đụng trúng tủ.
Mà trên ngăn tủ vừa vặn lọ đường viên với bình nước quên đậy nắm
Vì vậy ba người kinh ngạc trong ánh mắt, lọ đường viên cùng chai nước vừa vặn rơi lên chăn đệm của Trần Húc..............
2,5 cân đường viên và chai nước cứ như thế tràn ra chăn đệm. Quản Dịch hét lên một tiếng nhanh tay lấy cái chai ra, vào lúc đó Trần Húc cũng luống cuống vươn người ra lấy cái chai. Hai người này vì luống cuống mà đập đầu vào nhau.
Lần cụng đầu này tuy không đau nhưng mà bỏ lỡ thời cơ nhặt cái chai nước, đợi đến khi Cao Hiểu Tiết bò qua luống cuống tay chân mới lấy chai nước và gạt hết đường viên ra.
Trần Húc lúc này vô cùng thê thảm, ướt sũng giống như vừa đái dầm, buồn bực quát:" Hai người các em làm cái gì thế này.!"
Chứng mình gây tai hoạ, Cao Hiểu Tiết cùng Quản Dịch vội vàng bò lên, luống cuống tay chân vội xốc cái chăn trên người Trần Húc lên. Nhưng nhìn thì đã ướt sũng một mảng, chỉ biết khuya hôm nay không thể nằm ngủ bằng chăn đệm này nữa.
" Ai nha nha "Quản Dịch không đợi Trần Húc nói chuyện, chỉ vào hắn nói:"Anh tranh thủ thời gian vào toilet thay quần áo đi, nhớ làm cho sạch người, đường viên tan ra rất dính, chăn đệm này để tụi em thu dọn cho."
Trần Húc từ eo quần trở xuống đã dính đầy nước đường, rất là khó chịu. Bên cạnh hai nữ nhân che miệng cười hắc hắc, Trần Húc bị cười một đầu căm tức nghĩ -- Mấy cô này chắc tưởng tượng như mình đái cả quần đây mà!
Vì vậy Trần Húc đành phải lấy một bộ quần áo mới phóng vào toilet, dùng nước nóng tắm qua một chút rồi mặc quần áo mới, khi ra khỏi phòng tắm thì đèn đã tắt hết, hai nữ nhân không biết khi nào thì đã trùm chăn che đầu, cùng phát ra những tiếng khò khò, làm bộ mình đã ngủ.
Trần Húc bị hai nữ nhân này trêm tức điên người. Nghĩ thầm chỗ này là nhà của hắn mà bị hai nữ nhân này chiếm dụng hết rồi.
Trần Húc vừa tức vừa đi bật đèn, hai nữ nhân thấy đèn sáng đều giả vờ dụi dụi mắt nói:" Làm gì vậy, Không thấy người ta đang ngủ à? Đúng là không có ý thức.!"
Chứng kiến hai nữ nhân này trêu mình, Trần Húc nghĩ nghĩ một hồi rồi tiến thẳng lại giường, nhấc chăn lên.
Hai nha đầu này thấy thế trêu không nổi nữa. Quản Dịch vừa ôm chăn vừa kêu to sắc lang, còn Cao Hiểu Tiết thì hét lên là đồ phi lễ. Trần Húc thấy vậy liền nở một nụ cười khả ố rồi bổ sung vào một câu:"Đừng kêu, các ngươi có kêu rát họng cũng sẽ không có người để ý đến đâu."
Chơi đùa nửa ngày, Trần Húc lúc này mới ngồi bên vào bên giường nói:" Uy, hai người các cô làm chăn đệm của tôi ướt rồi, định trốn phải không. Nói đi, tối nay tôi ngủ ở đâu?"
Quản Dịch làm bộ mặt đau lòng khi làm sai nói:" Anh cùng Cao Hiểu Tiết ngủ ở trên giường đi, em ngủ dưới đất.!"
"Không thể như thế được" Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết đồng thanh kêu lên, hai người liếc nhìn nhau một cái rồi cùng xấu hổ quay đi. Nhưng mà Cao Hiểu Tiết không thể để cho Quản Dịch thấy bộ mặt rụt rè của mình nên làm ra một bộ mặt khinh thường nói:" Ta xin cô, như vậy thì quá tiện nghi cho tên kia rồi! Hay là cô cùng anh ấy ngủ trên giường đi, ta ngủ dưới đất."
" Không thể ngủ ở dưới đất nữa!" Trần Húc nghiến răng nghiến lợi đáp:" Chăn đệm dưới đất ướt cả rồi, các cô xuống ngủ thử xem. Thôi được rồi, tối nay ta không ngủ, hai cô ngủ đi." Vừa dứt lời, Trần Húc liền không nhịn được ngáp một cái —— ngày hôm nay bận việc suốt, cũng đã mệt chết rồi, hiện tại làm sao có thể không buồn ngủ được.
Vấn đề là chăn mền không có —— Trần Húc coi như là ngủ ở bàn máy tính cũng không được vì trời mùa đông rất lạnh, bật điều hoà vẫn không thể hết lạnh được. Nếu ngủ không chăn rất dẽ bị cảm lạnh.
Quản Dịch đột nhiên nói:"Hay là......., anh lên trên này đi, ba người chúng ta ngủ chung. Em cùng Cao Hiểu Tiết chung một cái chăn, anh dùng một cái. Thấy như thế nào?."
Lại ngủ cùng giường!!!
Lần trước ngủ chung chỉ có Cao Hiểu Tiết, bây giờ đã trở thành lưỡng nữ rồi. Trần Húc nhịn không được trong đầu xuất hiện những hình ảnh độc đáo —— Hắn ngủ ở giữa, hai người Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết dựa vào hai bên ngực của hắn............... Ai dza, đau quá!
Trần Húc xoa xoa cánh tay kêu lên:"Gì vậy, sao lại véo người ta chứ?!"
" Vậy sao?" Quản Dịch chớp chớp lông mi, nhìn Cao Hiểu Tiết nói:" Ngươi xem vẻ mặt anh ấy vừa rồi thật là khả ố nhỉ." sau đó quay lại Trần Húc rồi nói:"Anh ngươi cho rằng anh nghĩ cái gì em không biết sao?. Có phải đang nhĩ là trái một cô phải một cô rồi ôm cả hai không? Được, hôm nay cho anh một cơ hội."
Quản Dịch vừa mới dứt lời, Cao Hiểu Tiết liền hét to một tiếng:" Không cần phải như vậy chứ." Trời ạ, Cao Hiểu Tiết biết mình lúc ngủ có nhiều tật xấu, nếu như ngủ bên Quản Dịch thì không sao cả, đều là nữ nhân mà, không thể nói là chiếm tiện nghi của nhau được. Nhưng mà nếu là ngủ bên Trần Húc mà nói........ Bữa hôm đó, mới mở mắt dậy đã thấy mình nằm trong ngực Trần Húc, lại là chính mình chui vào...... Cao Hiểu Tiết có cảm giác nhảy lầu cũng không hết bẽ mặt!!!!
" Dù sao ta cũng không, Quản Dịch hay là ngươi cứ ở giữa, ta ôm ngươi ngủ. Nếu là tên kia dám dộng thủ với ngươi, ta giúp ngươi cắt của anh ta!"
" Ta đây mà phải chịu thiệt ư!" Quản Dịch giống như cười mà không phải cười, cô rất thông minh, chứng kiến Cao Hiểu Tiết có phản ứng như vậy liền biết chắc trước đó cũng đã ở cùng nhà với nhau nhất định có mờ ám. Bất quá nàng cũng không có nói ra, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:" Vậy được rồi, bản tiểu thư sẽ như vậy mà làm. Bất quá tiểu tử kia tốt nhất là an phận, giữa đêm đừng có mà làm những hành vi bậy bạ đấy."
Quản Dịch đáp ứng sảng khoái như vậy Trần Húc có chút kỳ quái, vốn hắn định xin một trong hai cái chăn còn lại để ngủ trên bài máy tính cho qua một buổi đêm. Nhưng Quản Dịch nói như vậy, nhìn nữ nhân này đối với mình sảng khoái như vậy không khỏi có chút kì quái, mơ mơ màng màng cũng đồng ý —— kỳ thật chuyện này cũng là do ảnh hưởng của tiềm thức còn sót quấy phá. Dù sao cùng hai đại mĩ nhân ngủ chung chăn gối , loại chuyện này mơ cũng không được nha!
Sau khi tắt đèn, ba người cứ như vậy song song nằm trên giường. Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đắp chung một cái chăn, Trần Húc cũng đắp một cái chăn —— chăn mền đều là Cao Hiểu Tiết mang đến, bởi vì cái chăn của Trần Húc đã ướt, mà Quản Dịch khi qua chỗ Trần Húc chỉ đem theo cái vali du lịch, trong đó cũng chỉ có vài bộ quần áo và vào đồ tuỳ thân, không mang chăn mền.
Cái chăn mà Trần Húc đang đắp trên người là chăn của Quản Dịch đắp trước đó, mùi thơm của nữ yêu tinh này còn vương đầy trên chăn. Mà cái giường thì chỉ đủ chỗ cho hai người ngủ là vừa vặn, nhưng hiện tại lại có ba người nên rất chật chội. Chen chúc một hồi Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết đều ép về phía Quản Dịch, Trần Húc cảm giác mình đang dần dần bị đẩy ra ngoài, chỉ sợ sẽ té xuống giường.
Trần Húc nghiêng một cái, trong đêm tối mơ hồ thấy Quản Dịch đang trương mắt nhìn mình —— đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Trần Húc, dù sao hắn cũng không dám xác định Quản Dịch đang nhìn mình. Bởi vì trước đó cái rido cửa sổ đã được kéo lại, trong phòng không còn một chút ánh sáng, tối đen đến nỗi dơ tay trước mặt không thấy ngón. Nhưng Trần Húc có thể cảm giác được, Quản Dịch không có nhắm mắt, đồng tử mơ hồ có chút phản quang, tia phản quang đó lộ ra vài tia nghiền ngẫm. Hình như là con mèo nhỏ đang hiếu kỳ đang ngó chừng một cái quả cầu len.
Trần Húc nhịn không được ho khan một tiếng, hắn có thể cảm giác được mục quang đối diện mang theo chút vui vẻ, Quản Dịch thanh âm nhỏ nhắn truyền đến:" Như thế nào, cảm mạo rồi à?"
Theo thanh âm phát ra, có thể đoán được nữ nhân này đang hướng mặt bên phía mình. Trần Húc thấp giọng lẩm bẩm một câu chính mình cũng không biết đang nói gì, liền dúi đầu vào trong chăn.
Ánh mắt của con người chính là một thứ kì quái, giống như có một luồng năng lượng từ mắt bắn ra mà con người không thể biết được. Nói thí dụ như sau lưng có người nhìn mình, mặc dù không thấy nhưng mình sẽ có cảm giác rất khó chịu, cảm giác có người soi mình. Có khoa học gia cho rằng ánh mắt của con người có thể tập trung tạo ra được một tia năng lượng. Nếu như có thể chứng minh được khả năng này, con người không phải có thể bắn ra tia laser từ mắt hay sao.
Đương nhiên những thứ này chỉ là giả tưởng, dù là trong đống tư liệu của Tiểu Mẫn cũng không có một chút gì về khả năng này. Cho nên Trần Húc trùm chăn che đầu cản trở ánh mắt của Quản Dịch, hắn lập tức có cảm giác thư thái hơn nhiều.
Vừa lúc đó, Quản Dịch đột nhiên vươn tay, kéo chăn trùm đầu của Trần Húc ra.
Trời ạ! Nữ nhân này muốn làm gì?
" Đừng nói chuyện" Quản Dịch tiến sát mặt lại, Trần Húc có thể cảm giác được mấy sợi tóc đang cọ trên mặt mình. Hai người mặt sát nhau như vậy, hơi thở cứ phả vào tai Trần Húc, lúc này hắn có một loại xúc đông, nghiêng đầu lên thì sẽ hôn nhau mất.
Trần Húc mất tự nhiên đem đầu dời ra chỗ khác, Quản Dịch nhịn cười không được đem đầu trở về chỗ cũ, nhưng yêu tinh kia này đúng là lá gan rất lớn, lại trực tiếp hướng Trần Húc thở ra một hơi, hạ dọng nói:" Như thế nào, sợ em xơi anh à!."