Trầm ngầm hồi lâu, Dike Stan rốt cục nói: “Các vị, dùng thẩm phán chi kiếm tấn công.”
Đám người Habib Hey ngẩn người, thẩm phán chi kiếm cần phải mười người cấp bậc hồng y đại chủ giáo liên thủ mới có thể phóng thích ra, hơn nữa còn hết sức tiêu hao năng lượng bản thân. Nếu không cần thiết, đám trưởng lão thần điện cũng không muốn sử dụng đại sát khí này.
“Dike Stan đại nhân! Ngài cho rằng nhất định phải làm vậy sao?” Một vị trưởng lão trầm giọng hỏi.
“Có!” Dike Stan trầm trọng lên tiếng, lao quay đầu hướng tới phần động số người, liếc mắt một cái nói: “Cảm giác của ta nói cho ta biết phải xua đuổi toàn bộ sát khí xung quanh. Nếu không khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.”
Hơn trăm vị hồng y trưởng lão nhìn nhau, bọn họ đều hết sức quen thuộc vị thần sứ hồng y trưởng lão duy nhất được Odin Lage bệ hạ sắc phong là thần chiển tranh, cũng biết được thực lực và thiên phú chỉ huy của lão trong chiến tranh. Nếu là một chuyện ngay cả lão ta cũng thấy kiêng kị, như vậy nếu có thể tránh, vẫn là tránh đi thì hơn.
Rất nhiều trưởng lão cũng không cần Dike Stan phân phó, mười người một tổ tư xếp đội hình.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, trong đám đông tín đồ hắc ám bỗng truyền đến tiếng xôn xao, xôn xao không hề có dấu hiệu.
“Grào!!!” Một tiếng gầm thật lớn phảng phất như sấm rền bừng tỉnh bỗng nhiên bùng nổ, cùng với tiếng gầm này là một cỗ khí tức cường đại ngập trời.
Khi cỗ khí tức này bắt đầu lan tràn, trong lòng mỗi người đến hiện ra một tia hàn ý quỷ dị, khó hiểu.
Sau khi cảm nhận được cỗ khí tức lạnh thấu xương này, sắc mặt mọi người đến biến đổi lập tức.
Sắc mặt Dike Stan càng trở nên âm trầm, miệng thì thào lẩm bẩm: “Thượng cổ ma quái…”
Lúc nói ra những lời này, trong lòng lão sớm đã trầm xuống. Bởi vì lão đã thật sự hiểu được đến tột cùng thượng cổ ma quái đáng sợ đến cỡ nào.
Điểu này bầt kể phần tử trung tâm nào kế thừa từ thượng cồ thần linh đến hiểu được rất sâu sắc.
Là một tín đồ của thần linh quang minh hệ của thần giới từ xa xưa nhất và được sắc phong thần linh, Dike Stan so với những người khác càng thêm hiểu được năng lực mà loại ma quái này có được.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Dike Stan nhanh chóng hiện lên vô số miêu tả có liên quan đến thượng cổ ma quái trong điển tịch. Cảm thụ được loại khí tức khủng bố này, trong lòng lão nổi lên một ý nghĩ hối không kịp. Chỉ có điều trước khi cỗ khí tức khổng lồ này tràn ngập ra, Dike Stan làm sao có thể nghĩ đến thượng cổ ma quái khủng bố đã tuyệt truyền vô số năm không ngờ lại dùng loại phương thức kỳ lạ này mà tái hiện thế gian đây?
“Thẩm phán chi kiếm, toàn lực tấn công!” Giọng nói Dike Stan chợt đề cao, giờ phút này lão cũng không quản được gì nữa, rất dứt khoát hạ lệnh, đám hồng y trưởng lão hoặc giáo chủ đều cảm nhận được sự thật nghiêm trọng, áp lưc khủng bố đột nhiên xuất hiện nói cho bọn họ nhiệm vụ tinh lọc bình thường dường như đã mất khống chế.
Mười người một đội, một đội một thanh kiếm, chỉ trong chốc lát mười thanh thẩm phán chi kiệm so với lúc đầu nhỏ hơn một chút lập tức được ngưng tụ. Dưới sự chỉ huy của Dike Stan, gào thét hướng về phía xung quanh, vô hạn chế đâm tới.
Trong hư không tràn ngập vô cùng oán niệm và sát khí, sát khí này cực kỳ mãnh liệt, ngay cả quang tiễn mang theo năng lượng quang minh của bán nhân mã cùng và tia chớp của titan đồng dạng ẩn chứa năng lượng quang minh, thậm chí là rất nhiều kiếm khí tung hoành của đám ma pháp võ sĩ đều không khiến cho loại sát khí này suy yếu mảy may.
Dường như năng lượng ẩn chứa ở bên trong đã vượt qua loại trình độ tinh lọc của năng lượng quang minh.
Nhưng khi thẩm phán chi kiếm tràn tới, sát khí mãnh liệt lập tức tiêu tan giống như gặp phải khắc tinh.
Bầu không gian vốn có chút u ám sau khi thẩm phán chi kiếm xẹt qua cũng trở nên có chút sáng lên. Mười thanh thẩm phán chi kiếm này cũng không phải là hỗn loạn không hề mục tiêu mà đều tự có mục tiêu của mình.
Ở bốn phía quảng trường phi hành, sau khi có một bộ phận linh hồn cường đại hấp thu sát khí đã bắt đầu không ngừng cắn nuốt lẫn nhau. Khi năng lượng cắn nuốt đã đạt tới một mức nhất định, những linh hồn này đều cường đại tới một mức không thể tưởng tượng, gần như ngưng tụ thành thực chất.
Số lượng những linh hồn này cũng không quá nhiều, nhưng ở xung quanh chúng sát khí lan tràn lại thấy rất rõ cho nên phần đông đám hồng y trường lão ngưng tụ ra thẩm phán chi kiếm đều lựa chọn làm mục tiêu đả kích.
Năng lượng quang minh tinh khiết mãnh liệt dưới sự chịu tải của thẩm phán chi kiếm bộc phát ra năng lượng cường đại, ở trong không trung u ám càng giống như một ngọn đèn làm cho cả không trung đến bừng sáng lên.
Một thanh thẩm phán chi kiếm chợt đâm tới một linh hồn thể cao lớn, linh hồn thể nhìn như hư ảo kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó liền ầm ầm nổ tung.
Từng vòng năng lượng nhốn nháo tản ra, không quá một giây, năng lượng của thanh thẩm phán chi kiếm kia liền hóa thành tinh quang lấp lánh, chiếu sáng một khoảng không gian ở xung quanh, dường như muốn đem ánh sáng chiếu rọi mọi thứ phạm vi mười trượng xung quanh.
Những khóe miệng của đám người Dike Stan vừa hiện lên tươi cười, thậm chí còn chưa mở rộng liền biến mất tăm tích. Ánh sáng vừa hiện lên không tiếp tục tản ra mà trong vòng mấy giây ngắn ngủi là bị tất cả âm phong sát khí xâm nhập, hiện thành quang minh như phù dung sớm nở tối tàn.
Ðến tận bây giờ sắc mặt mọi người mới chính thức hiện đổi. Hóa ra năng lượng hắc ám ở trong này đã đạt đến mức độ cường đại như thế, ngay cả lực lượng pháp thuật cường đại nhất trong thần thánh quang minh đều không đủ để khắc chế.
Liên tiếp mấy thanh thẩm phán chi kiếm đều thành công đâm trúng mục tiêu và vỡ tung ra nhưng chúng nó giống như là hòn đá ném vào hồ nước sâu, trừ việc bắn lên vài giọt nước thì không còn tác dụng gì.
Sắc mặt Dike Stan bình tĩnh nói: “Thẩm phán chi kiếm!”
Đám đông hồng y trưởng lão lại một lần nữa xếp thành hình nón, từng chút một truyền năng lượng vào cơ thể Dike Stan.
Một thanh thẩm phán chi kiếm khổng lồ lại xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ. Thể tích thanh kiếm này tuy rằng xa xa không bằng thanh kiếm do mười vạn ma pháp võ sĩ ngưng tụ nhưng mà so với quang kiếm lần đầu tiên bọn họ ngưng tụ thì càng cường đại hơn.
Đám người Dike Stan cũng biết tình huống lúc này không bình thường, lúc này đây không cho phép giữ lại gì cả. Trừ việc chưa từng vận dụng thần lực mà thần vương Odin Lage trao tặng cho bọn họ thì bọn họ đến kích phát toàn bộ năng lượng bản thân.
Quang kiếm khổng lồ cũng không ngưng thật giống như nước, ngược lại giống như một thanh kiếm nước đang không ngừng lưu động, dường như khẽ động liền bị tan nát vậy.
Đám người Dike Stan cũng không trông cậy vào một thanh quang kiếm là có thể tiêu diệt mục tiêu cụ thể. Bọn họ sử dụng thuộc tính quang minh cường đại tinh khiết để khu trừ năng lượng oán khí âm hồn bất tán này.
“Ði thôi…” Dike Stan hét lớn một tiếng, theo tiếng quát này của lão, quang kiếm thật lớn kia lập tức bay ra ngoài quãng trường.
Quang kiếm lơ lửng trên cao ngưng tụ năng lượng quang minh càng cường đại, càng tinh khiết, theo phi hành mà không ngừng va chạm rốt cục đạt tới một điểm nút bạo liệt.
Cả quang kiếm không hề có dấu hiệu nổ tung ra, lúc này mức độ nổ tung còn xa hơn lúc trước vài lần. Cho dù toàn bộ thần quốc dường như là run rẩy mấy cái.
Ánh sáng nở rộ trước mắt giống như một qua bom hạt nhân khuếch tán ra, tất cả sát khí âm phong trong nháy mắt tiêu tan, căn bản không kịp làm bất kỳ chống cự nào.
Nhưng ngay tại giờ phút này, nơi trung tâm bùng nổ dường như có thêm một bóng đen.
Đám người Dike Stan đều ngẩn ra, bóng đen này cứ như vậy đột ngột xuất hiện, trong thần quốc đã bị lực lượng thần linh hạn chế này, muốn giấu diếm được bọn họ để làm điều này sợ là cũng chỉ có chủ nhân chân chính của thần quốc này - thần linh hắc ám hệ Nuo Weijia.
Trung tâm vụ nổ đột nhiên vang lên một thanh âm tiết tấu không phù hợp, theo sau một cỗ năng lượng hắc ám tới cực điểm chợt khuếch tán ra ngoài với tốc độ càng thêm mau lẹ hơn cả ánh sáng trong nháy mắt liền đuổi theo hào quang do thẩm phán chi kiếm tự nổ sinh ra.
Ngay sau đó một vùng hào quang vừa mới sinh ra lập tức lại bị hắc ám bao phủ, ngay cả một chút khe hở cũng không để lộ.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, bộn họ đều biết đây là thần vực - thần vực chân chính.
Thần quốc chính là một phần của thần vực, một khi tiến vào bên trong thần quốc của một thần linh khác như vậy thực lực bản thân sẽ suy yếu rất nhiều. Ðặc biệt đối với ma pháp sư mà nói căn bản là không có khả năng có cơ hội phóng thích siêu cấp ma pháp và cấm chú.
Nếu trong thần quốc đối phương tiến hành hạn chế nguyên tố nào đó, như vậy một ngụy thần đỉnh phát huy ra uy năng chỉ sợ còn kém rất xa so với một ma pháp võ sĩ khác cấp bậc truyền kỳ.
Đây mới là nguyên nhân chân chính Dike Stan mang theo mấy chủng tộc am hiểu viễn trình công kích.
Dù sao nếu ngay cả ma pháp cũng không thể phóng thích hoặc là ma pháp nguyên tố bị áp chế tới gần như không còn, như vậy ma pháp sư có nhiều thế nào cũng chỉ là trang trí mà thôi.
Đương nhiên tất cả các hồng y trưỏng lão cũng không phải là ma pháp sư bình thường, năng lực của bọn họ là thần linh giao cho, đặc biệt là năng lượng quang minh, trên cơ bản là không cần từ bên ngoài. Hơn nữa lực lượng quang minh thần thánh tinh khiết đổi với năng lượng hắc ám hệ có tác dụng khắc chế tiên thiên. Cho nên bọn họ mới có dũng khí tiến vào trong thần quốc của Nuo Weijia.
Nhưng sau khi Nuo Weijia xuất hiện, hắc ám thần vực phóng thích ra không ngờ lập tức triệt tiêu hết sạch năng lượng quang minh tinh khiết do thẩm phán chi kiếm sinh ra. Ðiều đó khiến cho người ta kinh ngạc và sợ hãi, sinh ra một ý niệm kỳ quái trong đầu: “Chẳng lẽ năng lượng quang minh cũng không thể khắc chế năng lượng hắc ám sao?”
Trong hắc ám, một tiếng gầm gừ không phải nhân loại sâu kín vang lên như là tiếng kêu gọi đến từ sâu trong cửu u khiến tất cả mọi người có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
Ngay sau đó, thanh âm này càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang thậm chí còn truyền vào trong quảng trường phi hành.
Vòng bảo hộ năng lượng màu trắng ngà trên quảng trường đầu tiên là nổi lên vô số điểm hào quang, hào quang trong giờ khắc này có vẻ rất chói mắt.
Nếu nói vừa rồi huyết tế của vô số tín đồ hắc ám chẳng qua chỉ là một thủ đoạn kéo ra cái màn che chính thức đối đầu giữa quang minh và hắc ám, hào quang mãnh liệt không gì sánh kịp vẫn tản ra nhiệt độ cực nóng như trước bảo hộ toàn quảng trường phi hành vững như Thái Sơn. Nhưng cỗ năng lượng hắc ám hệ giằng co với cỗ năng lượng này lại cũng không yếu ớt vừa xua đã tan như dĩ vãng, ngược lại nó ngưng tụ, tập kết đối chọi gay gắt không chút kém thế.
Bất kế là tín đồ còn sót lại hay là các chiến sĩ của Odin Lage đến không nói gì, nhìn cảnh mộng kỳ dị kia.
Chỉ có điều tâm tình cảm ngộ của hai bên giờ phút này lại cách xa một trời một vực.
Nắng lượng hắc ám hệ thủy chung đều bị năng lượng quang minh tinh khiết áp chế, điều này đã là sự thưc được lưu truyền không biết bao nhiêu năm, cho dù là các thần cũng không thể sửa đổi chân lý này.
Habib Hey từng có lời ngông cuồng chỉ dựa vào lực lượng một phân khu liền đủ đề hoàn toàn tiêu diệt một thần quốc của thần linh bậc trung.
Hắn sở dĩ có tin tưởng này kỳ thật cũng là được thành lập bởi loại uy năng cường đại có được khi năng lượng quang minh tinh khiết đối phó với năng lượng hắc ám. Nếu là đối thủ của bọn họ đổi lại là một vị thần linh trung lập, như vậy Habib Hey tuyệt đối không dám nói ngoa như vậy.
Chỉ có điều, bất kể trước đó bọn họ đã tính toán thế nào cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được không ngờ có một loại năng lượng hắc ám hệ không sợ năng lượng quang minh tinh khiết, ngược lại trong nháy mắt cắn nuốt và bày ra năng lực có thể đối kháng thẳng tay với năng lượng quang minh tinh khiết, điều này tự nhiên khiến tất cả các tín đồ quang minh cực kỳ sợ hãi.
Ngược lại, các tín đồ quang minh trong khoảnh khắc này bối rối không biết làm gì.
Ở trong lòng bọn họ trong nháy mắt bị dao động. Chẳng lẽ vinh quang của bệ hạ đã gặp khiêu chiến từ thế giới hắc ám cường lực sao!
“Tu tu tu…” Tiếng kèn chiến tranh lại vang lên lần nữa, lúc này vô cùng to lớn mà vang dội, tiếng kèn không ngừng mang đến thắng lợi cho thần linh khiến tất cả các tín đồ bị loại năng lượng quỷ dị mà cường đại làm cho sợ hãi vào giờ phút này đều thanh tỉnh.
Ðiện võng mênh mông, quang tiễn như mưa, kiếm khí tung hoành giờ phút này đều phát huy ra uy năng cường đại nhất, bay hướng tới một vùng hắc ám xuất hiện kia.
Chỉ có điều bất kể là dạng năng lượng gì một khi tiến vào trong một mảnh hắc ám đó giống như là kiếm chém xuống nước, không bao giờ lại xuất hiện nữa.
Nếu không phải như thế, trải qua vô cùng vô tận đả kích của hơn mười vạn người kia, đoàn năng lượng màu đen không có dấu hiệu gì tiêu tan mà ngược lại càng thêm khổng lồ.
“Ðây không phải lực lượng của Nuo Weijia!” Habib Hey đưa tay ra, cám ứng một chút, đột nhiên nói: “Năng lượng thuộc tính này không giống với Nuo Weijia. Thần vưc này và lực lượng của thần quốc cũng không hợp nhau. Ta cảm ứng được, lực lượng hạn chế của thần quốc này không ngừng yếu bớt, Nuo Weijia đã là dữ nhiều lành ít.”
Dike Stan khẽ lắc đầu nói: “Ngươi lầm rồi! Nuo Weijia còn sống, hơn nữa còn đang khuếch tán phạm vi thần quôc và thần vực của hắn.”
“Không có khả năng!” Habib Hey nói: “Ta dám khẳng định thần quốc này đã lâm vào trạng thái hỏng mất. Đây là đặc trưng chủ nhân thần quốc này đã ngã xuống.”
Dike Stan cười khổ một tiếng, nói: “Habib Hey! Nếu Nuo Weijia cũng không ngã xuống mà đột nhiên biến thành người kia, không! Một loại sinh vật khác thì sao?”
Hahib Hey lập tức ngẩn ra, hắn đột nhiên xoay người, nhìn bóng người mơ hồ không rõ trong hắc ám, khổ sở nói: “Ðó… Chính là Nuo Weijia sao?”
“Ðúng! Hắn đã hấp thu sát khí và oán lưc cường đại, hoàn toàn chuyển hóa thành một loại sinh mạng khác.” Lão trầm trọng nói: “Loại sinh mạng này… Chính là thượng cổ ma quái.”
Ðầu của Habib Hey lập tức to như cái đấu, đối với truyền thuyết về thượng cổ ma quái, hắn biết cũng không ít. Biết đây chính là siêu cấp cường giả duy nhất có thể chống đỡ ngang tay với năng lượng quang minh thần thánh tinh khiết!
Vẻ mặt Dike Stan vô cùng ngưng trọng, sau khi thấy được cảnh tượng này, lão thở dài một hơi thật sâu, nói: “Nuo Weijia đã biến thành thượng cổ ma quái, giờ phút này đang hết sức cắn nuốt thần quốc của hắn. Một khi hắn thành công, thực lực của hắn sẽ trưởng thành tới một cảnh giới không thể tin nổi. Khi đó ngay cả là chúng ta cũng không nhất định có thể đánh chết hắn.”
Khuôn mặt Habib Hey có rúm vài cái, rốt cục hỏi: “Ngài muốn mượn lực lượng của thần vương bệ hạ sao?”
Dike Stan cười khổ nói: “Tuy rằng thần quốc này đã không hề thuộc về Nuo Weijia, nhưng có thể chống lại thần vực cũng chỉ có thần vực!”
Habib Hey gật mạnh đầu một cái, khom người: “Hết thảy đều nhờ vào các hạ!”
Ðây là một lần duy nhất Habib Hey xưng hô Dike Stan là các hạ sau khi Dike Stan xuất quan.
Lấy thân phận đương nhiệm hồng y đại chủ giáo lúc này của Habib Hey không ngờ lại cam tâm tình nguyện kêu lên, mà cùng lúc đó, ở phía sau hắn gân trăm lão giá hồng y đồng thời cũng kính khom lưng.
Dike Stan không nói gì nữa, lão giơ cánh tay lên cao. Cánh tay này của lão giống như xuyên qua khoảng cách vô hạn, vạch mọi trở ngại không gian, liên lạc với một điểm tồn tại vĩ đại.
Ðồng thời, trên người lão tất cả hào quang đều sáng lên giống như mặc một cái áo bằng ngọc lưu ly bay màu, hết sức lóe lên.
Năng lượng dao động sâu như biến từ trên người Dike Stan tràn ngập ra, biến hóa năng lượng gân như cường đại tới cực điểm, nói lên lực lượng chân chính của thần vương Odin Lage ở trong này.
Hào quang màu trắng ngà chợt khuếch tán ra ngoài trên diện rộng, ùn ùn như thủy triều tràn ra lập tức đánh tan thần vực màu đen đang không ngừng khuếch tán ra.
Nhưng chỉ trong phút chốc, năng lượng tán loạn màu đen này lại đánh chết không ngừng ngưng tụ lại.
Dike Stan đưa kèn chiến tranh cho một vị trưởng lão bên cạnh, từng bước một đi hướng ra ngoài quảng trường đi tới. Theo bước chân lão, loại năng lượng thần bí trên người lại càng cường đại.
Dưới áp bách của cỗ năng lượng này, thần vực do Nuo Weijia bày ra dường như đột nhiên trở nến yếu đuối, bắt đầu sụp đổ từng chút một.
Trên mặt đám người Habib Hey đến lộ vẻ vui mừng, lực lượng thần vực mượn từ thần vương bệ hạ quả nhiên không phải người thường có thế so sánh, cho dù là thượng cổ ma quái cũng không thể sánh bằng. Trong thần vực của thần vương bệ hạ, bất kỳ năng lượng hắc ám hệ nào đều không thể thâm nhập tí ti.
Hào quang màu trắng ngà càng sáng lên, giống như một mật trời nhỏ tỏa sáng chói mắt.
Hắc khí đậm đặc giống như tuyết đông dưới ánh mặt trời, từng chút một tan rã.
Phàm là những nơi bị thần vực quang minh tinh khiết chiếu đến, lập tức tản mát ra hào quang và khí tức nóng rực ấm áp, xua đuổi sạch sẽ tất cả hàn ý và âm phong.
Ðây là lĩnh vực thần thánh ánh sáng, là quang huy thần vực mà chỉ thần vương Odin Lage mới có.
Chỉ giây lát, Dike Stan đã ra khỏi quảng trường phi hành, sải bước tới bóng đến Nuo Weijia bày ra.
Người ẩn núp trong bóng đen kia căn bản không lộ ra bất kỳ giấu vết gì và Nuo Weijia cũng bắt đầu lùi về phía sau. Mỗi lần hắn lui một bước, một màng lớn sát khi phía sau hắn liền điên cuồng gian nan chui vào trong thân thể hắn. Màu đen trên người hắn càng ngày càng đậm, từ đầu mỏng manh rồi đậm dần và cuối cùng giơ tay không thấy năm ngón.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Mỗi lần Dike Stan tiến lên một bước, hào quang không lồ kia càng lớn một phần.
Chỉ có điều không được bao lâu sắc mặt Dike Stan lập tức đại biến.
Ở trong thân thể lão có dấu ấn thần thánh mà thần vương bệ hạ Odin Lage ban cho, đúng là vì dấu ấn này cho nên lão mới có thể liên hệ với Odin Lage và mượn thần lực và thần vực của thần vương bệ hạ để dùng.
Nhưng khi lão không ngừng tới gần Nuo Weijia thì chợt phát hiện, càng tới gần đối phương, liện hệ của lão với thần vương bệ hạ dường như bị một loại lực lượng nào đó ảnh hưởng mà trở nên có chút suy yếu.
Ðây tuyệt đối là chuyện không có khả năng, trong mắt Dike Stan hiện lên một tia cưc kỳ hoảng sợ. Chỉ có một giải thích cho điều này, đó là có một loại năng lượng không ngờ có thể áp đảo được lực lượng thần thánh của thần vương bệ hạ.
Nhưng Odin Lage là quang huy chi chủ vĩ đại nhất trong thần giới, làm sao có khả năng bị lực lượng khác áp chế?
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu Dike Stan, bước chân của lão theo bản năng ngừng lại. Khi lão dừng lại, lúc này mới phát hiện nguyên bản tốc độ bước đi của minh càng ngày càng chậm, từ đầu đi ra ngoài thần vực quang minh tinh khiết thế như chẻ tre đem hắc ám thần vực của đối phương xua tan, bức lui, thẳng đến giờ phút này bước đi càng gian nan.
Trong một mảnh hắc ám như thực chất chạm vào mắt này dường như ẩn nấp một con ma thú thật lớn đang vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ người mà cắn.
Trong mơ hồ, Dike Stan dường như có một dự cảm mơ hồ lúc này đây sẽ không phải là ‘lật thuyền trong cống’ chứ?
Chân mày lão khẽ nhíu, miệng đột nhiên lớn tiếng ngâm tụng. Theo mỗi một âm tiết vang lên, trong miệng lão dường như phả ra một cỗ năng lượng cường đại. Thần vực quang minh tinh khiết vốn không thể tiến về phía trước một bước lại một lần nữa sinh ra lực lượng gần như cực hạn, không ngờ cứng rắn bước lên được một bước.
Hắc ám đối diện bỗng lay động kịch liệt, nhưng cũng chỉ lay động vài cái rồi tiếp theo liền lập tức ngừng lại.
Loại hắc ám thần vực dày đặc gần như thực chất này không ngờ thật sự có được thưc lực có thể chống lại thần vương bệ bạ.
Sắc mặt Dike Stan đã tái không còn chút máu, lão thể nào cũng không tin người trước mắt này không ngờ chỉ là một thần linh hắc ám bậc trung. Nễu lão không tính sai, trên thế giới này, thần vực hắc ám hệ có thể chống đỡ quang huy chi chủ thật sự chỉ có mấy người, nhưng mấy thần linh đó chính là sinh ra bởi mấy hắc ám chi chủ tối cao.
Mà Nuo Weijia tuyệt đối không có khà năng là một vị hắc ám chỉ chủ tối cao.
Càng thêm đáng sợ chính là, bên trong năng lượng của Dike Stan có một loại cảm giác trước giờ chưa từng có, đó là năng lượng của lão dường như bao hàm huyết sắc vô cùng vô tận, cho lão cảm giác giống như đột nhiên nhảy vào trong một biển rộng mênh mông, xung quanh vô số tiếng linh hồn kêu thảm thiết như thể hãm sâu vào vũng bùn. Dù có thần vực thần thánh quang minh tinh khiết bảo vệ, lão cũng có một loại cảm giác vĩnh viễn không thể đi ra.
Ngay sau đó, một đạo thanh âm quỷ dị mà bén nhọn từ trong hắc ám thần vực tản ra, từng đạo năng lượng dao động cường đại liều mạng vọt mạnh tới Dike Stan.
Thần vực quang minh tinh khiết của Dike Stan Sau khi lay động vài cái cũng ổn định lại. Rồi đột nhiên hai mắt lão trợn lên, hào quang trên người mãnh liệt cứ vậy tiến hành một loạt đối công về thần vực với đối phương.
Mỗi một lần hắc bạch thần vực tiến công đều có thể mang đến cho đối phương toái nhất định. Nhưng hai bên dường như đều có được năng lượng dự bị cường đại, bất kể thần vực lay động thế nào thì cuối cùng cũng chẳng qua chỉ như sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.
Đây là đọ sức giữa thần vực và thần vực. Tuy rằng không có ma pháp hào quang muôn màu muôn vẻ, không có uy năng cấm chế tung hoành ngàn dặm, nhưng đây chính là đơn giản nhất, mỗi một lần sử dụng lực lượng thần vực va chạm là khiến bất cứ kẻ nào bị chấn động tâm thần.
Hào quang thần vực, vinh quang chỉ thần linh mới có lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Nhưng ngay trong tình huống tất cả mọi người chưa từng chú ý, một đạo bóng đen giống như u linh chậm rãi đến gần chiến trường đôi bên. Thân thể như u linh này đúng là giáo hoàng mới nhậm chức của quang huy chi chủ Odin Lage bệ hạ - Tiếu Ân!
Giờ phút này Tiếu Ân nơi nào có nửa điểm bộ dạng cao thủ. Hắn cúi đầu, khom người đem khí tức toàn thân đều ngung tụ lại thành một điểm nhỏ bé.
Hắn bước đi nhẹ nhàng khéo léo không tiếng động, giộng như một tín đồ hắc ám đi lại ở vùng ven của chiến trường.
Đừng nói lúc này tầm mắt tín đồ hai bên đều bị hai vị cường giả sử dụng thần vực đọ sức hấp dẫn, cho dù là không có trận chiến kinh thế hãi tục này, động tác của Tiếu Ân cũng đủ để cho hắn tránh được tuyệt đại đa số người cảm ứng và tới gần mục tiêu của hắn.
Tuy nhiên Tiếu Ân vừa đi vừa cảm ứng chiến đấu của hai con quái vật lớn trong chiến trường.
Tuy rằng hai người này căn bản không có hình thể khổng lồ nhưng chỉ bằng vào thần ân và thực lực bọn họ nắm giữ liền đủ để xứng với chữ ‘khổng lồ’.
Chỉ có điều trong cảm ứng của Tiếu Ân, lực lượng thần vực của hai người này tuy rằng cường đại vô cùng nhưng thủy chung mang đến cho người ta một loại cảm giác đình trệ.
Dường như năng lượng cường đại như thế đã vượt qua khống chế của bọn họ, xa xa không làm được theo ý mình.
Tiếu Ân biết, Dike Stan được Odin Lage tán thành, từ ngày được sắc phong đã có được quyền lực sử dụng một bộ phận thần vực của thần vương bệ hạ.
Chỉ có điều loại thần vực này dù sao không phải tự thân tu luyện, cho nên bất kể cố gắng thế nào, về mặt vận dụng đều khó có thể dung nhập bản thân, đạt tới cảm giác tùy ý.
Lực lượng cường đại đến đâu, một khi không phải của mình như vậy thì vĩnh viễn cũng không phải lực lượng thích hợp nhất.
Hai nắm tay Tiếu Ân khẽ nắm lại, chợt buông ra. Trong lòng hắn lại một lần nữa hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành thần linh chân chính mà cũng không phải là giống như Dike Stan, được thần linh sắc phong.
Liếc mắt nhìn thần vực tràn ngập hắc ám, Tiếu Ân cũng thẩy rất kỳ quái. Trên người Nuo Weijia không ngờ cũng có cùng loại cảm giác, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức khó tin.
Nuo Weijia, đây chính là một vị thần linh hắc ám hệ! Nhưng giờ phút này không chỉ có được thực lực ngang với phân thân của Odin Lage, hơn nữa cỗ lực lượng này giống như đối phương, biểu hiện ra khó thể không chế.
Trong đầu Tiếu Ân chợt nảy lên ý niệm, chẳng lẽ sau khi biến thành thượng cổ ma quái sẽ mất đi quyền khống chế hoàn mỹ đối với năng lượng trong thân thể hay sao?
Trong lòng hắn tuy là suy nghĩ vấn đề này nhưng bước chân không chút chậm trễ, cứ vậy lén lút tránh khỏi sự phát hiện của mọi người, đi tới một góc không bắt mắt của chiến trường.
Thưc lực đám người Dike Stan tuy rằng vô cùng cường đại nhưng bọn họ tu luyện cũng chính là năng lượng quang minh tinh khiết. Dưới loại năng lượng cường đại này áp chế, căn bản không có khả năng có được ma pháp nguyên tố khác. Đám ma pháp võ sĩ tuy rằng lợi hại nhưng thực lực bọn họ đồng dạng được đến từ thần ân.
Về phần ma cung thủ và titan khổng lồ, một khi tinh thần ý niệm tiến vào trong chiến trường lập tức sẽ bị lạc phương hướng.
Chỉ có Tiếu Ân bởi vì từng tu luyện vong linh pháp thuật cho nên hắn mới có thể chân chính cảm ứng được biến hóa thần kỳ trong này.
Nuo Weijia sở dĩ cường đại như vậy, có thể sánh ngang với Dike Stan về uy năng thần vực, đó là bởi vì hắn không ngừng hấp thu năng lượng của một thượng cổ ma khí từ dưới mặt đất kia.
Kiện ma khí này sau khi hấp thu vô số tinh huyết và linh hồn đã sinh ra một loại liên hệ cực kỳ vi diệu với Nuo Weijia, và đem năng lượng huyết sắc khổng lồ dung nhập vào trong đó.
Ðúng là nhờ vào năng lượng huyết quang ngập trời này mới khiến cho Nuo Weijia có thể công bình đối kháng với Dike Stan mà không chút hạ phong.
Mà giờ việc Tiếu Ân muốn làm chính là thừa dip mình có ưu thế đặc biệt, dưới tình huống tất cả mọi người không nghĩ đến thu thượng cổ ma khí tràn ngập lực lượng thần kỳ kia lại cho mình dùng.
Ðơn giản tránh được vài tín đồ hắc ám may mắn chưa chết, đang ngơ ngác nhìn hai đại thần vực va chạm, Tiếu Ân thật cẩn thận rốt cục đi tới một nơi cách đó không xa rồi ngừng lại.
Tuy rằng ánh mắt Tiếu Ân căn bản không liếc mắt một cái tới phương hướng kia nhưng lực chú ý của hắn trên cơ bản đều tập trung tới đó.
Ðó là một mảnh đất màu đen không có gì đặc biệt hơn mảnh đất xung quanh, có lẽ bởi vì hấp thụ quá nhiều máu cho nên giờ phút này trở nên đen sẫm và tràn ngập khí tức hung ác.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, hắn biết mình chỉ có một cơ hội. Nếu để cho thượng cổ ma khí này tuột tay và trở lại trong tay Nuo Weijia, như vậy hắn có thể khẳng định ngày sau đừng mơ mộng tranh đoạt ma khí này.
Mắt thấy hai bên đánh ngang nhau, hơn nữa tốc độ Nuo Weijia hấp thu ma khi càng lúc càng nhanh, Tiếu Ân lập tức hiểu được vô luận thế nào cũng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nếu là vì tình huống bất ngờ mà Dike Stan thua trận mất mạng, như vậy danh dự giáo hoàng của mình sẽ hoàn toàn mất hết.
Tuy rằng giờ phút này trong lòng không quan tâm vị trí giáo hoàng này nhưng lại không thể thật sự mặc kệ sự sống chết của bọn họ được.
Ðôi mắt đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, Tiếu Ân không chút che dấu khí tức của minh, buông hết khí tức vong linh hệ của mình ra, hai tay liên tục bắn, nơi mặt đất kia lập tức bay lên vô số bùn đất và hòn đá.
Không đến một giây đồng hồ, Tiếu Ân đã lột ra tầng đất bùn che dấu, lộ ra diện mạo thật của kiện thượng cổ ma khí kia.
Ðó là một cây cờ một mặt màu đen, cả cán cờ có độ cao không quá nửa người.
Tiếu Ân không chút nghĩ ngợi đưa tay vươn ra đặt lên cột cờ.
Ngay trong nháy mắt tay hắn tiếp xúc cột cờ, một cỗ lực lượng tinh thần vô danh lập tức truyền vào trong đầu Tiếu Ân. Ðây là một cỗ năng lượng cực kỳ máu tanh, ngay khoảnh khác tiếp xúc với Tiếu Ân khiến cho Tiếu Ân cảm ứng được biển máu đầy trời.
Một biển máu chân chính được hình thành bởi máu của rất nhiều sinh linh tử vong qua nhiều thế hệ.
Trong biển máu này tràn ngập một loại năng lượng bi thương mà lại có sợ hãi, loại năng lượng này cường đại đến mức ngay cả Tiếu Ân hiện tại cũng tuyệt đối không thể chịu đựng.
Thân thể hắn bị đánh văng ra, gần như bị loại tinh thần khủng bố này trùng kích hôn mê.
Ðến tận lúc này Tiếu Ân mới hiểu được vì sao Nuo Weijia không tùy thân mang theo thứ này mà chôn nó trong đất và sử dụng loại phương thức mờ mịt này đề lấy ra lực lượng.
Hóa ra cũng không phải tên này để lại một sơ hở mà là thần linh hắc ám hệ như hắn cũng không có cách nào đối với loại tinh thần xung kích khủng bố này mà thôi.
Tiếu Ân cười khổ trong lòng liên tục, không thể tưởng được chính mình không ngờ dám hấp thu cả thứ mà ngay thần linh cũng không thể chịu đựng được. Ðây không phải là thọ tinh thắt cổ, ngại sống lâu sao?
Tai, mắt, mũi, miệng Tiếu Ân đến nháy mắt đổ máu tươi, tuy rằng thân thể hắn cường đại hơn xa so với ngụy thần bình thường nhưng dưới xung kích tinh thần thật lớn như vậy lại vẫn có nguy hiểm không thể chống đỡ như trước.
Thân thể hắn nhanh chóng bị bao vây bởi một mảnh đỏ, năng lượng tử vong cuồn cuộn không dứt cứ thế thâm nhập lên người giáo hoàng Tiếu Ân này, khiến cho hắn căn bản không thể động đậy. Cho dù là muốn vứt bỏ ma khí trong tay cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
Ngay khi bàn tay Tiếu Ân chạm đến cột cờ, Nuo Weijia phát ra một tiếng rống giận dữ cực kỳ hoảng sợ.
Dike Stan đối diện hắn lập tức nín thở chống đỡ, phòng bị đối phương phóng thích ra đại chiêu trời long đất lở gì.
Nhưng khiến cho Dike Stan nghi ngờ vạn phần chính là Nuo Weijia không những không tăng cường công kích, ngược lại xoay người giống như là tia chớp bay tới một nơi.
Theo sau, một đạo hào quang màu tím hiện lên, Nuo Weijia không ngờ cùng một bóng đen không hiểu ra sao biến mất.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
“Giết…” Một tiếng thét thật lớn từ trong quốc gia hắc ám phát ra, bất kể là tín đồ hắc ám hay là tín đồ quang minh, ở trong giờ khắc này đều phát huy ra động lực hùng mạnh nhất.
Tín đồ của Nuo Weijia mặc dù nhân số vẫn chiếm ưu thế như trước, nhưng so sánh với mười vạn ma pháp võ sĩ, bọn họ căn bản là không thể chống cự được cỗ lực lượng hùng mạnh vô địch này.
Trong toàn bộ quốc gia của thần là một mảnh gió tanh mưa máu, nửa ngày sau, các tín đồ hắc ám đột nhiên phát hiện, bọn họ đã mất đi loại liên hệ vi diệu giữa mình và thần linh, cũng không còn cảm ứng được lực lượng đến từ Nuo Weijia nữa.
Đây chỉ có thể đại biểu một việc, đó chính là Nuo Weijia đã ngã xuống.
Từ sau khi có cảm giác này, tất cả tín đồ hắc ám đều trở nên thật hồn lạc phách. Bởi vì ở trong lòng của bọn họ, thần linh vĩ đại là vĩnh viễn không có khả năng ngã xuống nhưng sau khi thật sự xuất hiện, bọn họ lại trở nên căn bản không thể tiếp nhận.
Rất nhanh, các tín đồ quang minh ở trong quốc gia hắc ám phát hiện, lực lượng lúc đầu vẫn mơ hồ áp chế bọn họ không ngờ đã biến mất.
Rất nhiều ma pháp võ sĩ đã cởi áo giáp ra, thuận tay phóng thích ma pháp hùng mạnh, có một ít người lại không hề kiêng kị đã phóng thích ra siêu cấp pháp thuật trình độ cấm chú.
Ở trong nhiều ma pháp võ sĩ như vậy, thực ra có hơn một nửa đều là ma pháp sư cấp truyền kỳ hoặc ngụy thần, chẳng qua khi bọn họ xuất chinh phần còn lại của thần quốc, căn bản là đừng nghĩ phát huy ra ưu thế của ma pháp, chỉ có chờ vị thần linh kia ngã xuống khống chế đối với thần quốc biến mất, khiến cho ma pháp nguyên tố trong này tất cả khôi phuc bình thường, mới là nơi dụng võ chân chính của những người như bọn họ.
Chỉ bằng kiếm khí chuyển hóa từ năng lượng, đối với việc tiêu diệt địch nhân quy mô lớn mà nói, tốc độ thực sự là quá chậm.
Sau khi nhận thấy vị dị thượng cổ thần ma Nuo Weijia khủng bố kia đột nhiên biến mất, đồng thời cũng không thể khống chế quốc gia của hắn, Dike Stan quyết định thật nhanh, phân tán mọi người ra bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong quốc gia của hắn, hễ gặp được tín đồ hắc ám đều giết hết, tuyệt đối không có gì chần chừ.
Đây chính là sự tàn khốc trong chiến tranh của thần linh, một khi thần linh của tín ngưỡng ngã xuống như vậy tất cả tín đồ đều chắc chắn tử vong mà không có đường sống thương lượng.
Quốc gia của Nuo Weijia mặc dù kém xa thần quốc của Odin Lage, nhưng phạm vi cũng vô cùng lớn, càn quét nơi này một lần, ngay cả mười vạn ma pháp võ sĩ này cũng đừng mơ tưởng hoàn thành trong một, hai ngày.
Sau hơn mười ngày như vậy, tất cả mọi người tụ tập lại ở trước thần điện cực lớn ở giữa không trung.
Thần điện này chính là sào huyệt cuối cùng của Nuo Weijia, cũng là thiên không thần điện của hắn.
Nếu như Nuo Weijia vẫn tồn tại như trước, như vậy ở trong thiên không thần điện này, ngay cả là quang minh thần vực của Dike Stan mượn dùng cũng sẽ bị hạn chế rất lớn.
Bởi vì tất cả thiên không thần điện đều là nơi cư ngụ của bản thể thần linh, giao chiến ở địa phương này, cho dù là gặp phải thần linh bậc cao hơn, thần vực của bọn họ cũng có năng lực áp chế hùng mạnh.
Đây là chỗ ưu thế chân chính của tác chiến sân nhà.
Cho nên nói, chiến tranh của thần linh cùng cấp, muốn đánh bại đối phương còn có thể làm được, nhưng muốn tiêu diệt từ gốc rễ của đối phương vậy thuần túy là nói đùa rồi.
Trừ phi là làm cho bản thể của đối phương rời khỏi thiên không thần điện này, nếu không trên cơ bản trong giao chiến của thần linh cùng cấp, thần linh gì cũng không có khả năng ngã xuống.
Lúc này bản thể của Nuo Weijia bởi vì nguyên do nào đó mà đã để bản thể rời khỏi điện Thiên Không nhưng càng khiến người ta kinh nghi lại là hắn không hiểu vì so đã biến mất, hơn nữa đủ loại chứng cớ cho thấy người này đã ngã xuống.
Nhưng dưới tình huống như vậy, đội ngũ do đám người Dike Stan dẫn dắt không ngờ vẫn không thể công phá thiên không thần điện thần bí này.
Bất luận thần điện này đã bị dạng đả kích gì, vòng năng lượng hắc ám gần ở bên ngoài thần điện cũng không có một chút dấu hiệu sẽ tiêu tan, thậm chí sau khi bọn họ dọn dẹp trong hắc ám thần quốc một lần, đồng thời ở nơi này lại một lần nữa nổi lên kiếm quang siêu cấp hùng mạnh của mười vạn người, cũng vẫn như trước không thể làm cho thần điện cực lớn này tổn thương chút nào.
Ðứng ở ngoài mười dặm phía dưới thần điện này, Dike Stan về mặt ngưng trọng nhìn thần điện màu đen trên đỉnh đầu.
Ở dưới chân của bọn họ, quảng trường phi hành đã đi tới nơi này.
Nhưng mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào, dường như đều không thể ứng phó cục diện trước mắt.
Thật lâu sau, vị được sắc phong thần chiến tranh này thở dài một tiếng, nói: “Tín đồ của Nuo Weijia đã xử trí như thế nào rồi?”
Habib Hey cung kính nói: “Trong triệu tín đồ của Nuo Weijia, ít nhất bị truy sát tám phần mười. Chằng qua sau khi mất đi liện hệ với Nuo Weijia, rất nhiều người đã vứt bỏ thần quốc bắt đầu chạy trốn, mặc dù chúng ta hết sức chặn lại, nhưng có khả năng chạy thoát lại vẫn có một, hai phần mười.”
Dike Stan nhíu máy, hỏi: “Nhiều người chạy trốn như vậy? Tín đồ của hắn tín ngưỡng đối với hắn không ngờ đã kém tới mức này sao?”
Habib Hey cười khổ một tiếng, nói: “Lúc bắt đầu, bọn họ đã nản lòng tuyệt vọng, người chạy trốn cũng không có bao nhiêu, nhưng sau đó ba ngày, trên cơ bản mọi người giống như nổi điên đã sử dụng tất cả biện pháp bắt đầu chạy trốn, cho nên ta hoài nghi…”
Dike Stan hai mắt sáng lên, hắn nỉ non nói: “Thì ra Nuo Weijia cũng không ngã xuống sao? Chẳng trách, quái…”
Hắn ngẩng đầu nhìn thần điện màu đen cực lớn trên bầu trời, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Tòa thành cuối cũng của thần linh bậc trung nếu như dưới sự vận chuyển của bản thể thần linh, quả thật nắm giữ lực lượng mà chúng ta khó có thể công phá. Chẳng qua chỉ cần giáo hoàng bệ hạ ra tay, tất cả đều sẽ dễ dàng giải quyết.”
Habib Hey do dự một chút, nói: “Hiện tại bệ hạ ra tay, có sớm một chút hay không?”
“Sẽ không, lấy độ kết hợp của bệ hạ và thần thánh quyền trượng mà xem, người đã nhận được thần ân vô cũng lớn, nhất định có thể thuận lợi sử dụng năng lượng trong quyền trượng.” Dike Stan vô cùng tin tưởng nói: “Chỉ cần có thể điều động một phần mười uy năng của quyền trượng, chỉ là thiên không thần điện của một thần linh bậc trung căn bản không tính là gì.”
Habib Hey chậm rãi gật đầu, nhưng lại đột nhiên nói: “Nhưng bệ hạ đã tiến vào trong quang tháp mười ngày rồi, ta thấy bệ hạ người không phải đang bế quan tu luyện, mà là muốn mượn cơ hội này khảo nghiệm thực lực của chúng ta.”
Hắn dừng một chút, nói: “Dù sao, chúng ta ngay từ đầu đã khoe khoang lực lượng của một phân khu đã có thể hoàn thành nhiệm vụ diệt sạch Nuo Weijia.”
Dike Stan cũng cười khổ một tiếng, nếu là một thần linh hắc ám bậc trung bình thường, như vậy với việc hắn đạt được kèn chiến tranh đến dẫn đội, thực lực của một phân khu đã đủ rồi.
Nhưng khiến người ta buồn bực chính là, Nuo Weijia này rõ ràng cũng không phải là một hắc ám thần linh bậc trung bình thường, ở trên người hắn đã xảy ra rất nhiều kỳ tích, thậm chí ngay cả thượng cổ ma quái cũng xuất hiện, hơn nữa thần vực hắc ám của hắn phóng thích ra không ngờ còn có thể đối kháng với thần vực quang minh tinh khiết mà không rơi xuống hạ phong chút nào.
Tất cả những điều này đều biểu hiện sự không bình thường của Nuo Weijia.
Muốn làm cho loại thần linh loại trình độ này hoàn toàn biến mất quá thực đã vượt qua cực hạn của Dike Stan.
Phân thân thần linh này của hắn dù sạo cũng chỉ là thần linh sắc phong bình thường mà thôi, thần lực và thần vực có thể mượn dùng cực kỳ hữu hạn, dưới tình huống như vậy, quả thật là đã hết đường xoay sở.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Dike Stan rốt cuộc nói: “Chúng ta cũng đi xin giáo hoàng bệ hạ ra tay. Nếu như người thực sư không đồng ý, như vậy tất cả hồng y trưởng lão đồng thời mượn dùng thần lực, nhất định có thể đánh vỡ hắc ám thần điện của tên đáng chết này.”
Sắc mặt của Habib Hey khẽ biến, để hơn trăm hồng y trưỏng lão đồng thời mượn dùng thần lực, như vậy ngay cả là thắng được trận chiến tranh này, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể giành được sự vui mừng của thần linh.
Hai người nhìn nhau, cũng đi tới trước tiểu tháp ba tầng trong quảng trường chuyên môn chuẩn bị cho giáo hoàng.
Dựa theo quy định ngày thường bọn họ hướng về phía giáo hoàng bệ hạ phát ra thỉnh cầu yết kiến.
Mấy thủ vệ của tiểu tháp kia, lúc này cũng thấp thỏm không yên, từ sau khi giáo hoàng bệ hạ tiến vào đã biến thành không có tin tức.
Hơn nữa giáo hoàng bệ hạ thậm chí còn phân phó, trước khi được sự cho phép của người, không được tiến vào trong quang tháp.
Bọn họ cũng không thể lý giải ý tưởng của giáo hoàng bệ hạ, cũng không biết có phải giáo hoàng bệ hạ bất mãn đối với bọn họ cho nên mới làm ra loại quyết định chẳng quan tâm này hay không.
Trước khi bọn họ có được mệnh lệnh khác cũng chỉ có thể ở tại chỗ yên lặng chờ đợi.
Thân phận của Habib Hey và Dike Stan dù sao cũng không giống như người thường, đặc biệt là ở trong chiến tranh giữa các thần linh, nhân vật như bọn họ lại càng hết sức quan trọng.
Cho nên liên danh thỉnh cầu của bọn họ vẫn là do thủ lĩnh thị vệ đưa vào bên trong quang tháp, nhưng sau khi thủ lĩnh thị vệ này đi tìm toàn bộ quang tháp, hắn mới liêu xiêu lảo đảo chạy ra, nói cho bọn họ tin tức chân thật.
Giáo hoàng bệ hạ không ngờ đã mất tích.
Sau khi biểt được tin tức này, ba người biết chuyện đều không biết nên làm như thế nào.
Cho dù là Dike Stan và Habib Hey đểu có một cỗ cảm giác lạnh thấu tâm.
Thảo phạt một thần linh hắc ám bậc trung không ngờ đã xảy ra bê bối giáo hoàng bệ hạ mất tích. Nếu như giáo hoàng bệ hạ thực sự xảy ra bật trắc gì, như vậy khi chuyện này tiết lộ ra ngoài, tất cả bọn họ đều sẽ bị tuẫn táng.
Ít nhất, lửa giận của Odin Lage thần vương bệ hạ khẳng định là phải do bọn họ đến gánh chịu.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, bọn họ đi đến quyết định im lặng không hỏi, quyết không đề cập tới, hơn nữa hoàn toàn phong tỏa tin tức, khiến cho tất cả mọi người đều sinh ra một loại hiện tượng giả giáo hoàng bệ hạ không hài lòng với nỗ lực của bọn họ.
Đương nhiên tới giờ khắc này, đám người Dike Stan cũng không có khả năng phát động quyết định trăm người đồng thời mượn dùng thần lực, ngược lại bọn họ phải áp chế nghi vấn của mọi người, chậm rãi ở chỗ này chờ đợi!
Nhưng lại qua mười ngày sau, một hồi gió lốc không hiểu lại một lần nữa dấy lên…
※※※
Đùng… Tiếng nổ cực lớn chợt vang lên ở bên người Tiếu Ân chấn động đầu hắn choáng váng, gần như phải hôn mê tại chỗ.
Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, quả thật là không giống với bình thường, trong giây lát đã phóng ra vòng bảo hộ, bài xích ra ngoài tất cả năng lượng gây hại cho cơ thể.
Nhưng hắn vừa làm xong việc này, liền phát hiện hào quang màu tím chợt lóe lên trước mắt, sau đó cả người giống như bị một tảng đá cực lớn đập phải ầm ầm lao về phía trước.
Sau khi nặng nề đụng vào một khối đá màu đen cực lớn, Tiếu Ân lúc này mới nhìn thấy rõ ràng tình cảnh của mình.
Đây là một không gian cực lớn vô biên vô hạn, ở trong không gian này, tùy ý có thể thấy được một đám tia chớp màu tím cực lớn. Những tia chớp màu tím này xuất quỷ nhập thần, có lớn có nhỏ, tia chớp nhỏ chi có kích thước giống như sợi tóc, mà lớn nhất chính là mênh mông bát ngát, căn bản là không nhìn thấy giới hạn. Cho dù là Tiếu Ân phóng thích thần niệm tới cực hạn, lại vẫn như trước không thể cảm ứng được nơi cực hạn của tia chớp màu tím này.
Cũng may loại tia chớp khủng bố này cực kỳ hữu hạn, hơn nữa tốc độ phi hành cực nhanh cũng khó có thể tin tưởng, quá trình từ khi xuất hiện trước mắt đến khi bay đi không biết phương nào, gần như chi có mấy hơi thở mà thôi.
Chỉ sau khi chứng kiến tia chớp cực lớn như vậy, Tiếu Ân căn bản là không dám chạy loạn ở trong này.
Ở dưới chân hắn là một khối đá màu đen giống như thiên thạch, nổi lơ lửng ở trong không gian này giống như mất đi trọng lực.
Những tia chớp này bất kể lớn nhỏ cũng chưa từng tới gần hòn đá, tùy ý để nó không ngừng trôi nổi mà không xâm phạm lẫn nhau.
Tiếu Ân nhớ rõ, sau khi hắn chiếm được thượng cổ ma khí, vị Nuo Weijia kia liền lập tức giống như lão miêu bị giẫm phải đuôi điên cuồng lấy khí thế đồng quy vu tận phát động công kích hùng mạnh về phía hắn.
Khi đó toàn bộ tinh lực của hắn đầu bị huyết sắc ma khí này hấp dẫn, căn bản là không thể ngăn cản công kích bất thình lình của Nuo Weijia.
Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt chờ chết, thì tiểu mộc kiếm trên người lại đột nhiên tự động kích phát, vì thế sau khi tia chớp màu tím giao thoa với thần vực huyết sắc của đối phương liền không hiểu sao bị đẩy vào vào trong không gian này.
Ðối với không gian này, thực ra hắn cũng không phải là quá mức xa lạ.
Khi lần đầu tiên theo Cự Ma Thần đi vào thần điện, hắn đã từng dùng phương thức ý niệm xuất thế tiến vào không gian này, hơn nữa quán chú năng lượng tia chớp màu tím vào bên trong tiêu mộc kiệm.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên khi hắn bị dồn vào chỗ chết, tiểu mộc kiếm mới có thể tự động công năng đặc thù nào đó, đề hắn truyền tống đến nơi này.
Chằng qua, Tiếu Ân cũng thật không ngờ, tiến vào nơi này cũng không chỉ có một người, ngoại trừ hắn, vị Nuo Weijia xui xẻo này cũng đồng thời bị đưa vào.
Ở trong không gian tia chớp màu tím không ngừng bạo phát, Tiếu Ân căn bản là không tìm thấy đường ra, chỉ có thể tạm thời dừng lại ở chỗ này.
Hắn khẽ lật tay một cái, một lá cờ đã nắm trong tay, trong lòng thực sự trăm mối cảm xúc.
Nếu không phải lúc ấy nhất thời nóng vội, lấy lá cờ này mà kinh động Nuo Weijia chỉ có một tia liên hệ, như vậy lúc này hắn tuyệt đối sẽ không xui xẻo tiến vào bên trong không gian của tia chớp màu tím này.
Chẳng qua, dù sao cũng đã trộm được thứ này, tâm tình cũa Tiếu Ân cũng có chút phức tạp.
Bên trong kiện thượng cổ ma khí này có một loại năng lượng cực lớn không phải mình có khả năng chịu đựng. Loại năng lượng này lấy phương thức công kích tinh thần tồn tại, một khi tiếp xúc với kiện ma khí này, ở dưới sự loại tấn công tinh thần này sẽ trở nên điên cuồng, thậm chí còn là tinh thần tan vỡ.
Ðừng nói là bản thân Tiếu Ân, ngay cả vị Nuo Weijia thần linh hắc ám bậc trung kia cũng không đám đụng chạm vào kiện thượng cổ ma khí này, mà đem nó chôn dấu dưới nền đất. Nếu không như thế, Tiếu Ân nếu muốn trộm lấy kiện thượng cổ ma khí này từ trong tay đối phương cũng là một việc tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ có điều không biệt vì sao sau khi đi tới không gian kỳ dị này, tinh thần xung kích trong thượng cổ ma khí liền giống như đã hoàn toàn biến mất, Tiếu Ân cầm thượng cổ ma khí trong tay nhìn kỹ nửa ngày, vẫn như trước không có đầu mối, hắn thử đưa một chút tinh thần ý niệm vào trong đó, đột nhiên năng lượng huyết sắc dường như dâng trào ngập trời lại một lần nữa che trời phủ đất mà đến. Một tia tinh thần ý thức kia còn chưa phát huy ra tác dụng gì cũng đã bị một mảnh huyết quang cắn nuốt.
Sắc mặt của Tiếu Ân có chút trắng bệch, lập tức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ngay cả trong lòng hắn cũng có một ít suy đoán, nếu như không phải không biết vì sao đi tới nơi này, như vậy ờ trong thần chi thần quốc của Nuo Weijia, mình có thể bằng vào năng lực của bản thân thoát khỏi loại quẫn cảnh này hay không.
Ngẩng đầu nhìn tia chớp màu tím tàn phá bừa bãi xung quanh, lại nhìn nhìn ma kỳ trong tay, Tiếu Ân đột nhiên có chút hiểu ra.
Ở trong hoàn cảnh này, ma kỳ đã bị áp chế lớn nhất, mà muốn thu phục ma kỳ, như vậy ở trong này không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Hắn chẳng qua chỉ hơi trầm ngâm một chút, lập tức đã ra quyết định.
Tiếu Ân giơ tay ra, từ trong cơ thể tràn ra một cỗ năng lượng, trong nháy mắt đã ngưng tụ lên một thanh tiểu mộc kiếm.
Nhưng khiến cho Tiểu Ân không nghĩ đến chính là, trong khoảnh khắc khi tiểu mộc kiếm kia xuất hiện, kiện thượng cổ thần khi này và thượng cổ ma khí trong tay lại đồng thời tự động kêu lên.
Một trong trẻo vang dội, một âm trầm hùng hậu, hai loại thanh âm khác nhau không ngờ lúc này lại giằng co cũng một chỗ, giông như hai kẻ tư thù nhất định phải phân cao thấp.
Tiếu Ân nhăn mặt nhíu mày, may mắn hai kiện thượng cổ thần vật này chỉ hơi triển lộ một chút trên khí thế và thanh âm, nhưng cũng không thật sự động thủ vật lộn, nếu không hắn đợi ở trong này lại chưa chăc an ổn như thế.
Chỉ có điều, Tiếu Ân mợ hồ có một loại cảam giác, đó chính là tiểu mộc kiểm không phải là đối thủ của thượng cổ ma khí.
Nếu như không phải ở trong hoàn cảnh trên đầy lôi điện màu tím, khí thế của tiểu mộc kiếm sẽ bị nó hoàn toàn áp chế.
Đương nhiên, nguyên nhân là bởi vì thượng cổ ma khí đã hấp thu quá nhiều tinh huyết và linh hồn của sinh linh, năng lượng ẩn chứa trong đó đã vượt quá xa tiểu mộc kiếm.
Nếu như đề tiểu mộc kiếm giải khai toàn bộ hai mươi lăm đao phong ấn, như vậy nó sẽ nắm giữ uy năng bất kể như thế nào cũng không kém hơn thượng cổ ma khí này.
Đột nhiên sắc mặt của Tiếu Ân trở nên cực kỳ cổ quái, hắn mở rộng bán thần vực, lấy ra thẻ bài phong ấn Quang Minh Thủy Mẫu và vũ khí diệt thế.
Trong nháy mắt khi tấm thẻ bài này được lấy ra, bất kể là thượng cổ ma khí hay là thượng cồ thần khí đều đồng thời ngưng công kích.
Mặc dù không có đầu vết gì biểu hiện rõ ràng nhưng Tiếu Án chính là cảm thấy, hai thần vật này dường như có một loại sợ hãi trời sinh đối với tấm thẻ bài.
Cẩn thận cảm ứng thẻ bài, Tiếu Ân đương nhiên biết tác dụng của nó, suy nghĩ một chút, dường như đã có chút hiểu được rắc rối trong đó.
Quang Minh Thủy Mẫu và vũ khí diệt thế mặc dù có đặc thù của sinh vật, nhưng chúng nó lúc trước dù sao cũng lấy hình thức của vũ khí chế tạo ra.
Mà tấm thẻ bài này nếu như có thể phong ấn hai kiện vũ khí thành tựu cao nhất của quang minh và hắc ám, thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng phong ấn huyết sắc kỳ và tiểu mộc kiếm không rõ lai lịch này.
Có lẽ chính bởi vì loại cảm giác kỳ dị này, cho nên hai kiện bảo vật rõ ràng đã có linh trí nhất định này mới có thể sợ hãi đối với nó như vậy.
Tiếu Ân để tấm thẻ bài lên trên người, có thứ này trấn áp, hai kiện thần khí và ma khí đều yên lặng trở lại.
Sau đó, Tiếu Ân nhẹ nhàng vung tiểu mộc kiếm trong tay lên, thanh thượng cổ thần khí này lập tức bay ra khỏi phạm vi của khối hắc thạch.
Ầm!
Thanh âm cực lớn giống như từ trên đinh đầu của Tiểu Ân bổ xuống ngay cả bản thân Tiếu Ân đều không kìm nổi có một chút rung động.
Ðây là thiên lôi, sấm sét chân chính ngưng tụ từ lực lượng của trời đất.
Cho dù là thần linh, cũng không dám ở lại địa phương này, bởi vì ở dưới sự oanh kích của loại thiên lôi này, bất kể là hình chiếu, phân thân, hay là bản thể cũa thần linh, cũng bị loại năng lượng hủy thiên diệt địa này phá hủy.
Nhưng loại năng lượng mênh mông này mặc dù cực lớn, nhưng rơi lên trên tiểu mộc kiếm lại căn bản không thể gây thương tổn gì cho nó.
Một đạo lôi điện màu tím cũng không tính là quá lớn từ nơi xa xôi nào đó trong nháy mắt đã bổ lên trên tiểu mộc kiếm.
Nhưng tiểu mộc kiếm bị thiên lôi đánh trúng cũng không có tan vỡ, ngược lại lấp lánh ở trong lôi điện một lúc lâu sau lại trở nên càng vững chắc hơn.
Lúc này, cảm giác nó mang đến người ta đã không hề giống một thanh mộc kiếm nữa.
Trên thân kiếm đã bao phủ một mảnh hào quang màu tím mông lung, tản ra uy năng hùng mạnh khiến người ta hoảng sợ.
Lôi điện từ trong trời đất sinh ra kia giống như dinh dưỡng vô cũng vô tận chảy vào bên trong mộc kiếm, làm cho nó đạt được biến hóa thoát thai hoàn cốt.
Ở trong cảm giác của Tiếu Ân, thượng cổ ma khí là sau khi hấp thu tinh huyết, linh hồn sinh linh với đơn vị ngàn vạn mới trở nên hùng mạnh như thế, mà thanh thượng cổ thần khí này cũng đồng dạng đang hấp thu năng lượng lôi điện màu tím để đột phá.
Năng lượng hấp thu của hai bên mặc dù vô cùng khác nhau, nhưng ở trên bản chất mà nói, thực ra cũng không có gì khác nhau.
Chẳng qua một cái là huyết quang ngút trời, sinh linh đồ thán, mà cái kia lại là trộm lực lượng của trời đất để mình sử dụng mà thôi.
Khi lôi điện kia sắp đánh trúng mộc kiệm, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân cũng đồng thời ẩn nấp ở bên trong mộc kiếm, mang theo một chút khủng hoảng, một chút tò mò cảm thụ thần lôi từ trên trời giáng xuống kia.
Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nếu mộc kiệm có thể hấp thu lực lượng của thần lôi, như vậy thần niệm ẩn nấp trong đó hẳn là cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng khoảnh khắc khi lôi điện màu tím giáng xuống, Tiếu Ân vẫn như trước bị tấn công kich liệt.
Loại cảm giác chịu đựng sự tấn công của thiên lôi này, không ngờ có vài phận tương tự với tinh thần công kích của năng lượng huyết sắc.
Trong nháy mắt khi tia chớp màu tím rơi xuống trên thân mộc kiếm, trên tinh thần của Tiếu Ân đồng dạng cảm thấy một loại rung động khó có thể chịu đựng.
Lực lượng của thiên lôi dường như là trực tiếp tiến vào trong tinh thần ý niệm của hắn, đồng thời trong khoảnh khắc này bạo phát kịch liệt.
Ở trong cảm giác của hắn, tầng tầng lôi điện màu tím bạo phát ở trong ý niệm của hắn, mang đến cho hắn sự tấn công giống như khi thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước lao vào bờ.
May mắn chính là, lúc này lôi điện màu tím cũng không quá lớn, tốc độ hấp thu của tiểu mộc kiếm cũng không chậm, cho nên hắn vẫn như trước có thể chịu đựng được. Tuy rằng ý niệm của hắn giống như ngọn nến trước gió lung lay muốn tắt, nhưng lại thủy chung chưa tắt.
Chẳng qua tiểu mộc kiếm cũng không phải chỉ chịu đựng một đạo lôi điện màu tím, ngay sau khi năng lượng trong đạo điện quang này đều bị hấp thu hết, một đạo điện quang màu tím khác lại từ một địa phưong xa xôi không biết tên đột nhiên xuất hiện. Nó cắt phá bầu trời hôn ám, như thể là ẩn chứa thâm thù đại hận bổ lên trên tiểu mộc kiếm dẫn tới một vòng biến hóa mới.
Trong hoảng hốt, Tiêu Ân dường như có một phát hiện trong đại.
Phong ấn trên thân tiểu mộc kiếm vừa giải khai một cái.
Sau một đạo lôi điện, Tiểu Ân đã phát hiện, trong tiểu mộc kiếm đã giải phóng một tầng.
Không chỉ như vậy, ngay cả lực lượng tinh thần của hắn ở dưới sự gột rửa của thiên lôi đều tinh tiến một tầng.
Tiếu Ân mơ hồ cảm thấy, ở dưới sự tấn công của loại thiên lôi này, lực lượng tinh thần của hắn có cảm giác tinh túy hơn, mặc dù chỉ là tinh thần ý niệm ẩn nấp ở bên trong tiểu mộc kiếm đã bị thiên lôi oanh kích, nhưng trên thực tế, đối với toàn bộ lực lượng tinh thần của hắn đều có chỗ tốt hùng mạnh không thể tin nổi.
Hai mắt mở ra một chút, Tiếu Ân không ngờ phát hiện, lực lượng tinh thần của hắn cực độ dồi dào, dường như càng có cảm giác tiến thêm một bước.
Trong lòng hắn ngạc nhiên thán phục không ngừng, tiểu mộc kiếm tuyệt đối là một kiện bảo bối lại lịch bất phàm, không chỉ có thể hấp thu và ngưng tụ năng lượng tử điện được xưng là cấm chú cấp thần linh, hơn nữa tinh thần ý niệm ờ bên trong chịu đựng dư ba oanh kích của tử điện mà không chết, thì năng lực tự thân dường như có thể tiến hành nâng cao không ngừng.
Ðương nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác mà thôi, nếu muốn làm cho cường độ của lực lượng tinh thần không ngừng đề cao, đây là chuyện quyết không có khả năng.
Đột nhiên, đạo thứ hai, đạo lôi điện thứ ba lục tục đánh ra, trong tiểu mộc kiếm hấp thu năng lượng màu tím càng ngày càng nhiều, lực trùng kích và áp lực mà tinh thần ý niệm của Tiểu Ân phải thừa nhận cũng càng lúc càng lớn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao
Dưới loại tình huống này, Tiếu Ân cắn chặt hàm răng cố gắng chống đỡ. Hắn có một loại cảm giác, đó chính là một khi không kiên trì được, sợ là không chỉ có một chút tinh thần ý niệm này phải chịu ảnh hưởng, ngay cả bản thể tinh thần của hắn cũng phải bị ảnh hưởng mãnh liệt.
Thân thể của hắn có chút run rẩy, trong lòng thầm kêu khổ.
Cũng không biết tiểu mộc kiếm rốt cuộc là do vật gì luyện chế mà thành, sau khi rời khỏi phạm vi thủ hộ của Tiếu Ân mà dừng ở trong không trung lập tức hấp dẫn tới liên miên vô tận lôi điện đả kích. Mặc dù mỗi một đạo lôi điện màu tím cũng không lớn đến mức khiến người ta vừa nhìn thấy đã kinh tâm động phách, nhưng loại đả kích liên tục không ngừng nghỉ này cũng khiến người ta khó có thể chịu được.
Tinh thần ý niệm của Tiếu Ân ở trong lôi điện vô cùng vô tận này, giống như chiếc thuyền nhỏ trong sóng dữ, hơi chút vô ý chính là kết cục thuyền hủy người vong.
Nhưng sau khi trải qua sự tấn công của lôi điện hùng mạnh, tinh thần của Tiếu Ân trở nên tinh túy hơn, độ khế hợp với tiểu mộc kiếm càng ngày càng mạnh.
Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi bốn…
Khi tiểu mộc kiếm hấp thu uy năng khổng lồ khó có thể tưởng tượng đã liên tiếp cởi bỏ tới hai mươi bốn đạo phong ấn, thì ngay cả Tiếu Ân ở bên cạnh bất cứ lúc nào đều có thể chịu khổ bị thương nặng cũng khó tránh khỏi có một tia kích động.
Sau khi hoàn toàn luyện hóa viên thuẫn và tị thủy châu đã khiến cho Tiếu Ân hiểu được: Nếu như có thể tiếp xúc với tất cả phong ấn, thì cũng chính là có thể hoàn toàn luyện hóa thượng cổ thần khí vào bên trong bản thần vực của mình.
Bán thần vực của hắn hiện tại đã có tám thuộc tính bất đồng, nếu như có thể đem tiểu mộc kiếm cuối cùng cũng dung nhập vào trong đó, như vậy liền có thể tiếp cận đủ chín loại thuộc tính đỉnh phong rồi.
Sau khi bán thần vực của một thần linh đạt tới chín loại, như vậy chỉ cần hắn có thể thành công chuyển hóa thành thần tính, thì bất kể cuối cùng hắn lựa chọn một hệ nào, đều có thể đủ trở thành một trong vài nhân vật hùng mạnh nhất của hệ đó.
Nhưng muốn ngưng luyện ra bán thần vực chín thuộc tính hùng mạnh nhất đối với người bình thường mà nói, quả thưc chính là một việc không có khả năng.
Ngoại trừ viễn cổ thần linh, dường như cũng không có bao nhiêu người có thể làm được việc này.
Cự Ma Thần có thể ngưng luyện chín loại hắc ám thuộc tính bất đồng, y dựa vào cũng không phải là cố gắng của bản thàn, mà là liên hợp của chín linh hồn và chín thần tính. Mặc dù thành tựu như vậy có chút mưu lợi, ở trên uy năng có khả năng có chút chênh lệch với cường giả đỉnh phong chân chính, nhưng tuyệt đối đã là dưới một người trên vạn người rồi.
Hơn nữa, nếu có ngày, Cự Ma Thần có thể ở dưới cơ duyên xảo hợp đem chín loại thần tính chân chính dung hợp thành một, như vậy thành tựu của hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ kẻ nào.
Mà giờ phút này, cơ hội ngàn năm khó gặp đang bày ra trước mắt Tiếu Ân, nếu như lúc này có thể cởi bỏ hai mươi lăm đạo phong ấn, như vậy đối với hắn mà nói, đã có khả năng chân chính ngưng luyện thành công chín loại thuộc tính, hơn nữa loại thuộc tính cuối cùng còn là tia chớp màu tím đáng sợ này.
Gần như là không cần nghĩ ngợi, Tiếu Ân liền lựa chọn nghênh nan mà lên.
Đối với hắn mà nói, sự hấp dẫn của ngưng luyện chín loại thuộc tính thật sự là lớn đến mức không thể tin nổi.
Tầng tầng lớp lớp lôi điện dao động tẩy rửa tinh thần ý thức yếu ớt nhưng kiên định của Tiếu Ân.
Đạo tinh thần ý thức này nhìn như chỉ cần nhẹ nhàng sờ một cái, hoặc là thêm một chút lực, như vậy bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan vỡ, nhưng bất kể biên độ tấn công của lôi điện mãnh liệt bao nhiêu cuối cùng vẫn như trước không thể khiến lực lượng tinh thần của Tiếu Ân từ đó mà đứt.
Thực ra tình trạng lúc này của Tiếu Ân tuyệt đối có thể nói là kiệt sức, hơn nữa còn là dốc hết vốn liếng.
Đầu tiên, khi hắn đã không thể chịu đựng được, cả ba lần đều cùng Nhất Hào dung hợp triệt đề, đồng thời tiến vào trong hoàn cành thời gian dừng lại.
Ở trong hoàn cảnh này, Tiếu Ân mới xem như miễn cưỡng khôi phục một chút tinh thần lực, khiến cho loại mệt mỏi đến cực độ này được giảm bớt một chút.
Chịu đựng thiên lôi, chính là chịu đựng uy lực của thiên địa, cho dù là uy áp của các thần linh cũng vĩnh viễn không thể so sánh được.
Vô Danh đã từng nói, nơi này là một trận đồ vĩ đại xảo đoạt công năng thiên địa, ở bên trong trận đồ này, thậm chí còn mất đi lực lượng của thần linh.
Mà tia chớp màu tím, chính là biểu hiện của loại lực lượng này.
Muốn đem loại lực lượng này như thuộc tính cá nhân dung hợp vào trong bán thần vực, tuyệt đối là ý tưởng độc nhất vô nhị, chẳng qua ngay cả là có thêm tiểu mộc kiếm làm vật dẫn cũng tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân không ngừng được đề cao cảnh giới dưới sự gột rửa của lôi điện, dường như là có thêm vô số cường giả so với hắn còn cao hơn một bậc một mực dùng lực lượng tinh thần tiến hành tạo áp lực với hắn, áp bách không ngừng khiến hắn phản kháng đồng thời trường thành hơn.
Loại cơ hội này có thể nói là ngàn năm khó gặp, cho dù là Tiếu Ân lúc ban đầu cũng tuyệt đối không nghĩ tới lại phát sinh tình huống như vậy.
Lôi điện màu tím bay về phía tiểu mộc kiếm đã càng ngày càng nhiều, sự hùng mạnh của năng lượng tích tụ trong tiểu mộc kiếm cũng đạt tới một trình độ khó có thể tưởng tượng.
Ðồng dạng, dường như bị ảnh hưởng bởi phong ấn của tiểu mộc kiếm không ngừng cởi bỏ, tia chớp màu tím từ trong hư không bay tới cũng càng ngày càng lớn.
Tia chớp từ lúc ban đầu chỉ dài không đủ nửa thước, chậm rãi biến thành một thước, hai thước, về sau thậm chí còn có siêu cấp cự hình tia chớp vượt qua ba mươi thước giống như Hắc Toàn Phong.
Nhưng cho dù là tia chớp hùng mạnh như thế nào, lại vẫn như trước không thể làm cho tiểu mộc kếm hoản toàn phá tan một cửa cuối cùng kia.
Ðạo phong ấn thứ hai mươi lăm này giống như một tòa núi sừng sững cao vút, tòa núi lớn này giống như một cánh cửa, bất kể con sông phía trước hội tụ khổng lồ như thế nào đều không thể phá tan ngọn núi này.
Sắc mặt của Tiếu Ân mơ hồ trắng bệch, toàn bộ lực lượng tinh thần của hắn đã tập trung tới điểm cao nhất.
Đối mặt với lôi điện màu tím dường như càng lúc càng lớn kia, nếu như Tiếu Ân không có ý chí đã trải qua nhiều lần nguy hiểm trước kia đạt tới trình độ tuyệt đối kiện cường, như vậy giờ phút này chỉ sợ hắn đã phải lui lại.
Chỉ có điều, bên trong tiểu mộc kiếm muốn tích tụ năng lượng khổng lồ đến như thế cũng không phải là việc một sớm một chiều. Tiếu Ân biết, nếu như bỏ lỡ cơ hội lúc này, như vậy khả năng để tiểu mộc kiếm cởi bỏ đạo phong ấn cuối cùng kia chính là cực kỳ nhỏ bé, ít nhất trong vòng trăm năm thì hoàn toàn là một việc xa vời.
Hắn hít sâu một hơi, trong mặt có vẻ vô cùng kiên định. Trong mơ hồ hắn đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào hắn đều phải kiên trì đến một bước cuối cùng.
Đột nhiên, Tiếu Ân có phát hiện ngoài ý muốn, tia chớp màu tím cuối cùng lần đầu tiên dừng lại.
Vốn tia chớp màu tím đả kích không có chút khe hở nào, khiến Tiếu Ân kêu khổ thấu trời, không ngờ ở giờ khác này ngừng lại.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại không có nửa điểm thoải mái, ngược lại tràn đầy một loại cảm giác nguy hiểm, dường như có một loại năng lượng cực lớn thậm chí ngay cả thượng cổ ma quái do Nuo Weijia biến thành cũng khó có thể so sánh sắp sửa xuất hiện.
Hắn ngưng thần trầm khí, năng lượng lưu chuyền toàn thân, lực lượng tinh thần lại tập trung và hùng mạnh trước nay chưa từng có.
Ở trong chốn u minh hắn có một tia dự cảm.
Lôi điện màu tím đại biểu thiên địa chi uy sắp tới, hơn nữa lần này còn vô cùng lớn.
Nếu như có thể chống đỡ được một đạo này, thì không chỉ có tiểu mộc kiếm cởi bỏ được đạo phong ấn thứ hai mươi lăm, mà đồng thời ngay cả lực lượng tinh thần của hắn cũng đạt được một loại gột rửa giống như thoát thai hoàn cốt.
Sau khi hai người kết hợp thậm chí còn có thể dung hợp trong nháy mắt.
Chỉ có điều, thu hoạch cực lớn cũng đồng thời đi theo nguy cơ lớn, nếu như không thể chịu được lôi điện màu tím sắp đến, như vậy chính là tiểu mộc kiếm tan vỡ, thực lực của hắn giảm sút, thậm chí là tinh thần ý thức toàn bộ tan vỡ, biến thành một người thực vật hoàn toàn, vĩnh viễn ở lại trong này.
Đây là một hồi đánh cuộc, lấy tiểu mộc kiếm và lực lượng tinh thần của Tiếu Ân làm tiền đặt cược để giành lây tiền đồ rực rỡ sau này.
Lúc này tạm dừng, giống như khoảnh khắc tối tăm trước bình minh cũng chính là chuẩn bị ngắn ngủi trước một kích cuối cùng, đương nhiên đây cũng có thể lý giải thành cơ hội thoát thân cuối cùng.
Chỉ cần Tiếu Ân lùi lại phía sau một bước, thu hồi tiểu mộc kiếm, như vậy hắn vẫn như trước là cao thủ nắm giữ thiên địa uy năng.
Nhưng ý nghĩ này gần như chỉ lóe qua trong đầu hắn mà thôi, cũng đã bị hắn hoàn toàn loại bỏ.
Nếu như lúc này Tiếu Ân lựa chọn từ bỏ, như vậy một tia liên hệ như có như không không dễ dàng thành lập giữa hắn và tiểu mộc kiếm đã bị hắn tự tay chặt đứt, hơn nữa về sau cũng sẽ không thể liên hệ được.
Tinh thần ý niệm mà hắn tân tân khổ khổ ẩn nấp vào bên trong tiểu mộc kiếm, ngoại trừ chỉ huy mộc kiếm, cũng chưa từng không có ý nghĩ đồng cam cộng khổ gíup đỡ nó chống đỡ một chút lôi điện tấn công.
Sự ăn ý giữa thanh tiểu kiếm thông linh này và Tiếu Ân đã đạt tới một trình độ không hề là hai ý niệm, cho nên đã đến khoảnh khắc này, đã không chấp nhận được Tiếu Ân lùi bước mà thất bại trong gang tấc.
Chậm rãi, không gian phía trước đã xảy ra run rẩy cực lớn, đây là dấu hiệu ngay cả không gian cũng phải lâm vào sụp đổ.
Trong lòng Tiếu Ân dâng lên một mảnh hàn ý, rốt cuộc là uy năng hùng mạnh đến mức nào mới có thể tạo ra áp lực mãnh liệt bậc này.
Ngay trong khoảnh khắc ý niệm này mới lóe lên trong đầu hắn, hắn rốt cuộc đã thấy rõ ràng…
Một đạo lôi điện màu tím cực lớn liếc mắt một cái không thấy giới hạn đã phá không mà tới, ngay tại khoảnh khắc xuất hiện đã đi tới phía trước thân của tiểu mộc kiếm.
Thời gian trong khoảnh khắc này dường như ngừng lại.
Khi nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ như thế này, ngay cả Tiếu Ân cũng sởn tóc gáy, hắn lập túc không cần nghĩ ngợi liên tiến vào trong cảnh giới thời gian tạm dừng.
Nhưng ở trong cảnh giới này, đại não của Tiếu Ân lại đang suy xét cực nhanh.
Ở trên người hắn cũng bộc phát ra lực lượng bán thần vực hùng mạnh, loại năng lượng này lấy tốc độ so với tia chớp còn nhanh hơn đến phía trước của tiểu mộc kiếm.
Đương nhiên đây là bởi vì bản thân Tiếu Ân đang ở trong thời gian tạm dừng mới có thể làm được điểm này, nếu không cho dù ý niệm ở trong đầu của hắn có nhanh hơn nữa cũng đừng mơ tưởng nhanh hơn được tốc độ của một kích này.
Đây là nỗ lực cuối cùng của Tiếu Ân, không thành công cũng thành nhân.
Mãi đến giờ khắc này, tâm tư trong suốt như nước kia của Tiếu Ân cũng nhộn nhạo mở ra, đem tất cả đều phản ứng rõ ràng ở trong tâm linh, hắn mơ hồ cảm nhận được một tia ý thức mỏng.
Một tia ý thức này cũng không sinh ra trí tuệ chân chính nhưng lại mang đến cho Tiếu Ân rung động cực lớn, bởi vậy trong nháy mắt hắn hiểu được, đây chính là kiếm hồn trong tiểu mộc kiếm nó đang hướng về phía mình biểu đạt lòng biết ơn của nó. Loại thân thiết và ỷ lại này khiến Tiếu Ân biết, khi hắn quyết định cùng với tiểu mộc kiếm cộng đồng nghênh đón một kích cuối cùng, hắn cũng đã đạt được tán thành của kiếm hồn trong tiểu mộc kiếm.
Đây là tán thành chân chính, cũng chứng tỏ từ nay về sau có thể đem tiểu mộc kiếm làm như một phần tử của mình.
Cái miệng của hắn trên ra một ý cười vui vẻ, chỉ cần có được kết quả này, như vậy hắn đã không lo không sợ.
Tiếng nổ vô cùng vô tận kia không ngừng truyền đến, sau khi lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân kiên trì được nửa giờ không ngờ đã có dấu hiệu tán loạn.
Đây chính là lực lượng bán thần vực tám thuộc tính, nhưng ở trước mặt của tia chớp cực lớn này, lực lượng bán thần vực của hắn mặc dù không đến mức bị đối phương nháy mắt đánh thành than, nhưng tuyệt đối không thể chông đỡ được thời gian quá dài.
Ngay khi Tiếu Ân đau khổ chống đỡ, thì một đạo tử quang chợt lóe lên, tiểu mộc kíếm không ngờ bắn ra một đạo hào quang gia nhập vào trong lực lượng bán thần vực của Tiếu Ân.
Lực lượng bán thần vực lại một lần nữa xảy ra biến hóa nào đó, đem cỗ năng lượng này từng chút một luyện hóa.
Tia chớp cực lớn cuồn cuộn không ngừng đả kích phía trước lực lượng lĩnh vực, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ ở dưới áp lực cực lớn.
Tiểu mộc kiếm đột nhiên biến mất ở tại chỗ, ngay sau đó khi nó xuất không ngờ đã ở phía trước lực lượng lĩnh vực, một mình chống lại lôi điện lớn tới cực điểm kia.
Sau đó, dưới ánh mắt của Tiểu Ân, tiểu mộc kiếm biến thành nhiều đốm nhỏ, hoàn toàn bị lôi điện cực lớn phá hủy.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếu mộc kiếm tan vỡ, tất cả tinh quang đến giống như chim quay về tổ dung nhập vào bên trong lực lượng lĩnh vực.
Lôi điện còn sót lại vẫn như trước tích tụ lại, lại một lần nữa bảo trì áp lực cực lớn đối với lực lượng bán thần vực của Tiếu Ân.
Chỉ có điều trong lòng Tiếu Ân lúc này đã vui sướng giống như phiên giang đảo hải, hắn nhìn lôi điện phía trước trong mắt ánh lên thần sắc vô cùng kiên định.
Lực lượng bán thần vực của hắn đã bắt đầu biến hóa rất nhỏ, một cỗ khi tức màu tím nhàn nhạt sau khi lóe lên mấy lần trong lực lượng bán thần vực, đã hoàn toàn dung hợp vào trong đó.
Lập tức ở trên người hắn nổi lên hào quang cực lớn, cửu trùng lực lượng lĩnh vực của hắn đã hoàn toàn ngưng luyện thành công.
Nhìn lôi điện cực lớn phía nước, trong lòng Tiếu Ân một mảnh bình tĩnh.
Lực lượng bán thần vực mặc dù vẫn đồng dạng là lực lượng bán thần vực, nhưng trong khoảnh khắc khi ngưng luyện thành cửu trùng, Tiếu Ân liền hiểu được, loại lực lượng bán thần vực này đã khác hẳn với trước kia.
Ðối mặt với tử điện còn sót lại vẫn như trước nhìn không thấy cuối kia, Tiếu Ân giơ một bàn tay ra, bình thường đẩy một cái ra ngoài.
Trong khoảnh khắc này lực lượng bán thần vực biểu hiện ra uy năng cực lớn chân chính của nó. Mặc dù ở trong phạm vi bao phủ của bán thần vực vẫn có tiếng sấm tia chớp như thế.
Sắp tới ngày tận thế, nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm ứng được rõ ràng, bán thần vực của hắn dưới sự áp bách của tử điện không những không co rút lại, ngược lại đang từng chút một khuếch tán ra ngoài.
Trong lòng hắn đột nhiện khẽ động nhưng điện quang trên mặt ngoài này đột nhiên biến mất.
Năng lượng khổng lồ giống như dòng nước chày vào trong bán thần vực của Tiểu Ân, sau đó lại không ngừng trở thành động lực hùng mạnh duy trì vòng bảo hộ bên ngoài.
Hấp thu năng lượng, nén ép, lại lần nữa phóng thích, quá trình này không ngờ khiến Tiếu Ân làm thuận buồm xuôi gió như thế, giống như trước đây cũng đã trải qua ngàn vạn lần thử nghiệm.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả tia chớp màu tím kia có lớn hớn nữa cũng đừng mơ tưởng làm Tiếu Ân bị thương một chút.
Bởi vì kháng cự lực lượng của tia chớp cũng chính là lực lượng đến từ tia chớp, Tiếu Ân chắng qua chi là tá lực đả lực mà thôi.
Có thể làm được tất cả những việc này đều có quan hệ với tị thủy châu và tiểu mộc kiếm.
Chính là bởi vì ở trong chín đại thuộc tính của Tiếu Ân có hai dạng năng lực đặc biệt này, cho nên mới có thể làm được thu phóng tự nhiên đối với năng lượng tử điện.
Nếu đổi hắn thành nhân vật khác, cho dù là Odin Lage thần vương tự mình tới, cũng không dám học tập Tiếu Ân làm ra hành động thô lô như vậy.
Áp lực của điện sau khi duy trì suốt một giờ, Tiếu Ân mới cảm thấy trong đó có một chút dấu hiệu yếu bớt, sau đó chậm rãi hắn nhìn thấy cái đuôi của tử điện.
Ở trong không gian này sau khi hắn chặn được một tia chớp cực lớn như vậy, đã đoạt được thu hoạch phải lớn hớn rất nhiều so với tưởng tượng.
Nhẹ nhàng vỗ quần áo một cái, nghĩ tới trước khi ngưng luyện ra thuộc tính thứ chín, bị những tia chớp này biến thành thần hồn điên đảo, mấy lần đến kém một chút là không đối phó được. Nhưng sau khi hắn ngưng luyện ra thuộc tính thứ chín, những tia chớp này ở trong mắt của hắn, đã rất khó tạo thành uy hiếp gì đối với hắn nữa.
Chậm rãi đứng lên, Tiếu Ân bước ra một bước trong hư không năng lượng xung quanh, người hắn bãt đầu thay đổi, năng lượng của chín loại thuộc tính khác nhau bay múa xung quanh người hắn.
Khí tức âm trầm của vong linh, hư vô mà mịt của ảo thuật, uy lực vô cùng lớn của nguyên tố triệu hoán, quang minh chính đại của hoàng kim hệ, còn có năng lượng sát lục ảnh hưởng đến ý chí và tâm tính, lại thêm biến hóa khôn lường của năng lượng không gian hệ.
Chính là sáu loại năng lượng này ngay từ đầu đã dung hợp thành sáu thuộc tính của lực lượng lĩnh vực, xây dựng nền móng vững chắc nhất cho Tiếu Ân.
Sau đó, một cỗ năng lượng trùng điệp như núi cao không thể phá vỡ dung nhập vào trong đó, khiến cho lực lượng lĩnh vực biến thành ngưng thực trầm trọng.
Một cỗ năng lượng thanh đạm phiêu lưu bất định hình thành một hạt châu màu trắng nhẹ nhàng lơ lửng trên đỉnh đầu Tiếu Ân.
Khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân tiếp xúc với nó, đã cảm ứng được tin tức khổng lồ trong đó.
Trên mặt hiện lên vẻ giật mình, Tiếu Ân có nhận thức tâm đắc đối với tị thủy châu, thì ra tác dụng của nó cũng không chỉ đơn thuần là xua tan, năng lực hấp thu và phóng thích, còn có được một loại năng lực truy tung và tiêu trừ tung tích.
Loại năng lực truyền thừa thượng cổ bí pháp này, tự nhiên có chỗ hùng mạnh trong đó, Tiếu Ân thậm chí còn nắm chắc sử dụng năng lực tiêu trừ tung tích trong đó để tránh né truy tung của một số thần linh.
Đương nhiên, loại năng lực truy tung này xem ra cũng không nhỏ, chỉ cần có một tia năng lượng manh mối lưu lại, như vậy mặc cho đối thủ chạy tới chân trời góc biển, tị thủy châu cũng có thể tìm thấy hắn trong bất cứ địa phương nào.
Vừa lòng gật đầu một cái, tị thủy châu đã dung nhập vào trong lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân.
Tám loại năng lượng khác nhau cuồn cuộn không ngừng trong lực lượng lĩnh vực, hình thành một thứ cực lớn giống như phong quyển vân nắm giữ lực lượng hùng mạnh.
Mà ngay sau đó, áp lực khổng lồ từ trong cơ thể Tiếu Ân lại một lần nữa xuất hiện, trên tiểu mộc kiếm lóe lên quang điện màu tím giống như lôi đình phích lịch nhảy vào trong bán thần vực.
Sau khi hơi run rẩy một chút, bán thần vực cuối cũng nổ tung ra, tất cả năng lượng đều hóa thành những đốm nhỏ, giống như một vụ nổ đem tất cả mọi thử đều nổ thành nguyên tử, nổ thành hạt.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, tất cả năng lượng vỡ vụn ra lại một lần nữa ngung tụ lại, hình thành một tổ hợp mới.
Bán thần vực chín thuộc tính của Tiếu Ân cuối cùng tại khoảnh khắc này mới chính thức đại công cáo thành.
Bán thần vực mới thành hình không có màu sắc khác, hoàn toàn hiện thành bán thần vực không có sắc thái.
Chỉ có điều theo tâm ý của Tiểu Ân bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra uy năng của các loại thuộc tính, mà lợi hại nhất trong đó, không thể nghi ngờ chính là tia chớp màu tím của tiểu mộc kiếm luyện hóa.
Chỉ cần tâm niệm của Tiếu Ân khẽ động bán thần vực của hắn sẽ chuyển hóa thành lôi đình thiểm điện màu tím, mặc dù phạm vi không có khả năng khoa trương giống như bán thần vực của ngụy thần bình thường, nhưng kéo dài trong vòng mười dặm vẫn miễn cưỡng có thể làm được.
Cũng có thể nói, Tiếu Ân chỉ còn có thể đem hoàn cảnh của địa phương trong vòng mười dặm trong thời gian nhất định biến thành loại lôi điện đan xen này, có thể làm được một bước này, cũng đã tiếp cận vô hạn thần vực chân chính rồi.
Trong lòng Tiếu Ân mơ hồ có một ý nghĩ.
Có lẽ, thời gian châm thần hỏa của hắn cũng sắp tới rồi.
Khinh xảo đáp xuống phía trên tảng đã màu đen, Tiếu Ân có chút hưng phấn khó có thể kiềm chế chậm rãi ngồi xuống, thuận tay để thượng cổ ma khí kia ở một bên, hắn muốn bình tâm tĩnh khí hồi tường lại một lần cảm ngộ vừa rồi.
Nhưng còn không chờ hắn bắt đầu hành động, đã cảm thấy một tia khí tức cổ quái tồn tại.
Hai cánh tay màu đen thình lình từ dưới mặt đất thò ra, đó là hai cánh tay to tối đen vô cùng, trong đó một cánh tay giống như tia chớp nắm chặt lấy thượng cổ ma khí mà Tiếu Ân vừa buông xuống, tốc độ cực nhanh, ngay cả Tiếu Ân cũng không kịp ngăn cản.
Trong lòng Tiếu Ân cười lạnh một tiếng, mặc dù hắn cũng không biết chủ nhân của hai bàn tay to này là ai, nhưng phỏng chừng người này cũng không biết thuộc tính của thanh thượng cổ ma khí này, thứ này sao có thể lấy tay đụng vào.
Chỉ có điều, vượt ngoài ý liệu của Tiếu Ân chủ nhân của hai bàn tay này trong nháy mắt khi tiếp xúc với thượng cổ ma khí dường như hơi chút run rẩy, nhưng cũng chỉ là như thế, sau đó kiện thượng cổ ma khí này đã biến mất ngay trước mắt của Tiếu Ân. Với linh giác của Tiếu Ân lúc này, tư nhiên nhìn ra được kiện thượng cổ ma khí đã bị người này thu vào trong cơ thể.
Sau khi sửng sốt một lát, Tiếu Ân lập tức phản ứng lại, cũng rõ ràng chủ nhân của hai bàn tay này là ai, Nuơ Weijia, cũng chỉ có người này mới có thể làm được điểm này trong thời gian ngắn như vậy.
Đương nhiên, đây là cái giá nặng nề mà hắn phải trả, sau khi biến thành thượng cổ ma quái mới có thể làm được.
Tiếu Ân tức giận hừ một tiếng, không cần nghĩ ngợi một tay chém ra lực lượng bán thần vực chín loại thuộc tính vừa mới ngưng tụ mà thành phóng về phía đối phương giống như tia chớp.
Trong cỗ năng lượng này của hắn vừa có cương nhu, lại đồng thời có hấp lực của tị thủy châu, năng lực phòng ngự của tiểu viên thuẫn và tốc độ của tia chớp màu tím, uy năng hơn xa so với ngày xưa khi vừa mới ngưng tụ.
Bán thần vực thuộc tính phải hùng mạnh hơn không biểt bao nhiêu lần.
Chẳng qua chủ nhân của hai bàn tay kia hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị, thân thể của hắn không ngờ cứ như vậy tiến nhập vào bên trong tảng đá màu đen, chỉ dựa vào hai bàn tay to ứng phó Tiếu Ân.
Trong khi một bàn tay nắm được thượng cổ ma khí, tay kia lại chộp về phía Tiếu Ân, lực lượng của song phương ở trong nháy mắt này đã hung hăng va chạm với nhau.
Giống như trời long đất lở, năng lượng cực lớn kia trong nháy mắt khi va chạm đã đạt tới đỉnh, thân thể của Tiếu Ân khẽ run lên, bay ngược lại phía sau giống như diều đứt dây.
Trong lòng hắn rùng mình, lúc này mới nhớ tới thân phận của đối phương Nuo Weijia hắc ám chi thần bậc trung, hơn nữa còn là tên biến dị thành thượng cổ ma quái, cho dù là Dike Stan chiếm được lực lượng thần vực của Odin Lage cũng không thể giành được ưu thế trong chiến đấu.
Mặc dù lực lượng bán thần vực chín thuộc tính của Tiếu Ân đã đại thành, nhưng đối mặt với nhân vật như vậy, làm sao có thể dễ dàng nói thắng.
Nhưng ngay khi Tiếu Ân bị cỗ lực lượng hùng mạnh kia đánh bay khỏi tảng đá kỳ dị, thì chủ nhân của song thủ kia cũng đồng dạng không hơn gì.
Ðặc biệt là cánh tay va chạm với lực lượng ngụy thần vực của Tiếu Ân, sau khi ngưng rút một chút ở trên không trung liền ầm ầm nổ tung, hóa thành hắc khí đầy trời.
Một thanh âm rống giận vang vọng khắp trời đất, một bóng người bị hắc ám bao phủ xuât hiện phía trên cự thạch, hắn không chút do dự chặt đứt cánh tay đó.
Trong bóng đêm, một đôi mắt lập lòe, ánh mắt tràn ngập oán độc và sợ hãi gắt gao tập trung ở Tiêu Ân.
Hai mắt của Tiếu Ân nhướng lên, hắn đột nhiên phát hiện, mình dường như cũng không bị rơi xuống hạ phong.
Lần giao phong này, mình chẳng qua là bị đẩy lui mà thôi, mà đối phương lại phải chặt đứt một tay, hai bên ai chiếm ưu thế thì không cần nghĩ cũng biết. Hơn nữa nhìn trên cánh tay cụt tổn hại không chịu nổi kia lóe lên một tia hào quang màu tím, lập tức khiến Tiếu Ân hiểu được, loại quang điện màu tím này có tác dụng trí mạng đối với loại thượng cổ ma quái chi thể của Nuo Weijia.
Chỉ đối mắt nhìn nhau một cái, Tiếu Ân lập tức vọt mạnh tới, vứt bỏ hoàn toàn những lo lắng lúc đầu, lực lượng bán thần vực lại che trời phủ đất điên cuồng đè ép về phía đối phương.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, Nuo Weijia không ngờ lại làm ra một việc mà không ai nghĩ đến, hắn chẳng những không cứng rắn xông lên giống như gặp được Dike Stan, ngược lại thân mình trầm xuống cứ như vậy ẩn vào trong tảng đá lớn màu đen, biến mất vô ảnh vô tung.
Tiếu Ân thân đang ở giữa không trung, tinh thần ý niệm gắt gao tập trung Nuo Weijia tiến vào trong tảng đá, muốn thông qua mặt sau của tảng đá rời đi.
Nếu như là trước thì Tiếu Ân căn bản là không có khả năng lấy tinh thần ý niệm tập trung một vị thần linh như vậy.
Nhưng sau khi trái qua gột rửa của lôi điện màu tím, lực lượng tinh thần của Tiếu Ân đã tiến vào một bậc thang mới.
Nuo Weijia ngay từ đầu không xuất hiện, quả thực là kết quả tính toán của đối phương những một khi để Tiếu Ân tập trung như vậy, thì cho dù là nhân vật lợi hại hơn nữa cũng đừng mơ tưởng dễ dàng thoát khỏi.
Lực lượng bán thần vực không có chút tạm dừng, lực lượng ẩn chứa bên trong ngược lại càng thêm khổng lồ, ầm một tiếng nổ vang lên, cả tảng đá đang lơ lửng trong không trung kia sau khi hơi dừng một chút liền ầm ầm vỡ vụn.
Lực lượng của Tiếu Ân ờ trong nháy mắt này đã xâm nhập vào khắp các ngõ ngách của hắc thạch cực lớn, ngay cả Nuo Weijia ở trong đó cũng không có ngoại lệ đã bị công kích mãnh liệt tới cực điểm.
Ở dưới khống chế cố ý của Tiếu Ân lực lượng bán thần vực cũng không đơn giản chỉ là công kích theo một hướng, mà là công kích từ bốn phương tám hướng muốn vây khốn chặt chẽ Nuo Weijia. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần vị thần linh hắc ám hệ này có một chút do dự, sẽ đều rơi vào trong bán thần vực đã thoát thai hoán cốt này của Tiếu Ân.
Nhưng phản ứng của Nuo Weijia chính là nhanh không thể tin được, ở trong lòng hắn dường như cũng không gộp chung Tiếu Ân với những phàm nhân khác, đó là bởi vì hắn chính mắt nhìn thấy uy năng của Tiếu Ân bày ra khi đối phó lôi điện màu tím.
Lôi điện màu tím, uy năng ngay cả là thần linh cũng không dám chống lại, không ngờ một chút cũng không làm gì được Tiếu Ân, từ khoảnh khắc đó, tâm tư muốn tập kích giết chết Tiếu Ân của hắn đã phai nhạt rất nhiều.
Mặc dù thượng cổ ma khí bị Tiếu Ân ăn cắp, hon nữa không hiểu vì sao lại tiến vào không gian trong truyền thuyết này khiến hắn vô cũng căm tức, nhưng hắn cũng không có điên. Cho nên sau khi trộm lại được thượng cổ ma khí và tiếp xúc một chút với Tiếu Ân, xác định đối phưong có được năng lực không chế tia chớp màu tím, hắn đã quyết định vứt bỏ tự tôn của thần linh, quyết tâm nhanh chóng rời đi.
Thần linh là kiêu ngạo, nhưng thần linh càng là cao thủ xem xét thời thế. Thần linh nào không phải trải qua ngàn vạn năm khổ tu mới thành công châm thần hỏa, ở trong những việc của bọn họ đã làm tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện đi làm một số việc không kết quả.
Cho nên khi cảm thụ được áp lực đến từ bốn phương tám hướng kia, Nuo Weijia căn bản là chưa từng có chút do dự, mà trực tiếp bay từ trong tảng đá ra, lấy tốc độ nhanh nhất bay vào trong hư không che kín tia chớp màu tím.
Bóng đen của hắn hóa thành một tia chớp màu đen, lấy tốc độ cũng không kém hơn lôi điện màu tím chút nào bay nhanh đi.
Sắc mặt của Tiếu Ân xanh mét, hắn trăm phưong nghìn kế trộm được thượng cổ ma khí cầm còn chưa ấm tay, cũng đã bị người ta trộm ngược lại, cỗ tà hỏa trong lòng kia cũng không cần phải nói rồi.
Sớm biết giữa vật này và Nuo Weijia có một loại liên hệ thần bí, nhưng hắn cũng không nghĩ đến Nuo Weijia lại cùng hắn truyền tống tới không gian này, bởi vì xác suất thật sự là quá nhỏ, cho nên hắn cũng chưa từng nghĩ đến, chẳng ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy, hắn làm sao đồng ý bỏ qua như vậy.
Tinh thần ý niệm vô hạn chế dẫn xuất mở ra, bản thể của Tiếu Ân đồng dạng hóa thành một đạo thiểm điện, đuổi theo đối phương như bóng với hình.
Tiếu Ân cũng không phát hiện, khi hắn mở tốc độ đến nhanh nhất, cả người hắn đều có biến hóa thần kỳ.
Từ bên ngoài nhìn lại, hắn dường như đã hóa thân thành một đạo lôi điện màu tím cực lớn, tùy tâm sở dục xuyên hành ở trong không gian này. Trên đường gặp phải mấy tia chớp còn lại không ngờ không có một tia nào có ý đồ công kích hắn, cho dù là ngẫu nhiên chạm phải một đạo thiểm điện trong đó, chẳng qua cũng là vang lên một tiếng roẹt liền không hề trở ngại.
Ở bên trong không gian này, Tiếu Ân không ngờ đã đề cao tốc độ lên một trình độ lớn nhất, thậm chí còn nhanh hơn một bậc so với hắc sắc điện quang Nuo Weijia.
Theo khoảng cách thu hẹp, lực lượng bán thần vực trên người Tiếu Ân càng bành trướng lợi hại hơn, đặc biệt xung quanh người không ngờ lóe lên một chút lôi điện màu tím, càng tăng khi thế của hắn lên cực mạnh.
Ðột nhiên, Nuo Weijia ở phía trước không bỏ chạy nữa, mà xoay người lại, mặt quay về phía Tiếu Ân, từ trên người hắn nổi lên thần vực màu đen dày như núi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của YangDao