Chu Vũ lẳng lặng ngồi xuống cạnh nàng , cứ nhìn kiểu nhập định của Khinh Dương Vũ , thì cách tu luyện ở Đường Tam Đại Lục này so với thế giới của hắn chắc cũng chẳng khác bao nhiêu .
Như vậy trong lúc nhập định , kẻ tu chân hoàn toàn mất đi cảm giác , đối với thế giới bên ngoài không còn cảm nhận gì . Tựa hồ người bị ngất . Nếu vô tình bị người ta phá hoại tất sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma hoặc nặng hơn thì vong mạng . Tiểu cô nương này dù gì cũng đã cứu hắn một lần , tất nhiên hắn cũng không đến nỗi vô lại đến mức quên đi điều đó !
Chu Vũ ngó nghiêng quan sát . Đây là Ma Thú Rừng , theo như chúng dân nói thì khu rừng này rất nhiều dị thú đáng sợ . Chu Vũ cũng từng gặp nên hắn sợ chúng sẽ nhân cơ hội Khinh Dương Vũ còn nhập định mà tấn công nàng cho nên đề cao cảnh giác . Quả nhiên chỉ chốc sau trong rừng cây cối lay chuyển , tiếp đấy một con Lưỡng Đầu Lang (sói hai đầu) xuất hiện . Nó tập kích tấn công hai người với tốc độ khủng bố !
Chu Vũ nghiêng mình , hắn xuất kiếm nhanh như chớp phanh thây con dị vật thành bốn mảnh khi nó còn lơ lửng trên không .
Rừng cây rào rào , mùi máu tanh tưởi xốc vào mũi , bọn Lưỡng Đầu Lang nghe mùi máu nên tiến đến ngày càng nhiều . Chu Vũ rúng động , tứ bề đều có đối thủ thì mình ra tay liệu có kịp hay không ? Hắn chợt nhớ đến lời sư phó hắn :
"Vô sanh giới , hữu tử vô sanh "
Phải rồi ! Hắn hãy còn qủa Vô Sanh Giới , sao có thể quên đi điều này ?
Hữu thủ hắn vung lên , sắc vàng le lói , tứ bề lang sói gầm rú gục xuống , tiếp đấy thân xác tiếp nhập Vô Sanh Giới không để lại vết dấu . Hảo pháp bảo ! Quả nhiên là thứ tiên khí bá đạo ! Giết người không thấy máu ! Sư phó hắn chẳng ra gì nhưng đồ của ông ta thì thật không tầm thường !
Vô Sanh Giới là thứ pháp bảo vi diệu , bên trong không gian dường như không có điểm dừng . Rộng lớn mênh mông , ngập tràn ánh hoàng kim . So với bảo khố nơi tiên giới cũng chẳng hề kém .
Không có thứ sinh vật cũng như vi khuẩn nào sinh sống được . Thật là một nơi lý tưởng để bảo tồn xác động vật .
Mấy ngày trước hắn giết chết Lang Vương rồi thu vào Vô Sanh Giới , đến nay cái xác ấy vẫn chưa có gì biến dạng . Bây giờ lại thu thêm một mớ Lưỡng Đầu lang vào , thành ra thứ pháp bảo này trở thành nơi cất giữ xác chết của bọn dị thú mà hắn giết !
Hắn ngồi xuống quan sát xác mấy con sói trong Vô Sanh Giới , đoạn đưa kiếm hớt một miếng thịt trên mình Lang Vương , sau đấy thu pháp bảo lại rồi đi tìm củi nhóm lên một bếp lửa , ánh hoàng kim chập chờn tiêu tán , màn đêm vây bọc , chỉ le lói hỏa quang phát ra từ bếp lửa bập bùng . Chu Vũ nướng miếng thịt Lang Vương xong thì đêm cũng sâu hơn rất nhiều .
Ánh sáng chập chờn buông tỏa lên thân hình mềm mại của khinh Dương Vũ , Chu Vũ thấy xao xuyến một cái , hắn nhìn cánh tay trắng trong như ngọc thì nghĩ hẳn khuôn mặt nàng phải đẹp lắm , cho nên mới kéo tấm lụa che mặt của nàng xuống .
Chu Vũ giật mình , dưới ánh hồng quang huyền ảo ,cô nương này xinh đẹp như nước , làn da trắng trong trên mặt cũng như tay vậy , chỉ có điều phơn phớt sắc hồng tự nhiên , thật khiến chúng nhân động tâm . Đôi môi đào hé mở nhưng đôi mắt thì vẫn nhắm . Khi trước nàng dù che kín chân diện nhưng Chu Vũ vẫn nhìn thấy đôi mắt , lóng lánh như nước hồ thu . Vẻ đẹp thật tựa cảnh sắc mùa xuân ...
Chợt thấy bờ mi như lay động , Khinh Dương Vũ mở đôi mắt đen láy quan sát xung quanh . Nàng thấy Chu Vũ đang ngồi cạnh mình thì cũng không lấy làm ngạc nhiên , bèn đứng dậy lui ra xa một chút hỏi :
-Ta ngồi đây lâu thế cơ à ?
Chu Vũ suy tư bị cắt đứt , hắn không thấy nàng ta phản ứng gì về chuyện vuông lục che mặt thì cũng lấy làm nhẹ nhõm , liền mỉm cười :
-Đúng vậy ! Hẳn cô nương cũng đói rồi , ăn một chút đi !
Nói xong với mấy cái lá cây trên cao , xẻ thịt Lang Vương bỏ vào , trao cho Khinh Dương vũ một phần rồi ngồi nhai phần của mình . Chỉ thấy mùi thơm ngon khác lạ . Sau khi nuốt xuống bụng , cơ thể nóng lên như uống linh đan diệu dược .
Trong thịt Lang Vương Tinh có hàm chứa vài phần hỏa thuộc tính , nếu như dụng bí pháp mà luyện chế thì thành quả cũng ngang bằng mười viên Lang Vương Tinh , tuy nhiên về căn bản Chu Vũ không hiểu được việc này , cho nên chỉ coi đây là thứ lương thực rất tốt mà thôi !
Khinh Dương Vũ không khách sáo , đôi môi anh đào khẽ nhấp , mắt liền sáng lên :
-Thơm ! Thơm thật !
Chu Vũ cười :
-Nếu đã thơm thì hãy ăn nhiều một chút !
Trong lúc chờ nàng tỉnh dậy , Chu Vũ đã thu hết xác Lưỡng đầu lang vào Vô Sanh Giới , hắn tạm thời không muốn nói tới pháp bảo nên chuyện thịt lang cũng chẳng tiện bề nói rõ là ở đâu !
Khinh Dương Vũ chậm rãi hưởng dụng , vừa ăn vừa khen , tinh thần xem ra rất thỏai mái . Đến khi trên tay chỉ còn khúc xương nàng mới hỏi :
-Đây hình như là thịt lang ?
Chu Vũ cười :
-Khá khen cho cô nương , ăn nửa ngày rồi mới cho ra kết luận , lại còn "dường như" nữa !
Khinh Dương Vũ cười đắc ý nói :
-Vì căn bản ta thấy nó không giống thịt lang mà giống ... thịt rồng !
Khinh Dương Vũ có vài phần đắc ý :
-Đương nhiên ! Trên đời rồng đâu có thiếu ? Nhưng căn bản nó có sức mạnh kinh tâm , các ma pháp sư hầu như không phải đối thủ . Cho nên người bình thường không có diễm phúc được thưởng thức thịt rồng . Ta cũng chỉ được ăn một lần . Thật đến giờ vẫn còn khóai cảm !
Ở thế giới của Chu Vũ thì căn bản Ma Đạo Sư và Rồng cũng bất quá chỉ trong truyền thuyết . Thế giới này thì hắn thấy Ma Đạo Sư rồi , biết đâu Rồng cũng có thật thì sao ?
-Vừa rồi cô luyện ma pháp à ?
-Đúng vậy !
Chu Vũ không hiểu :
-Luyện ma pháp là phải ngồi sao ?
Khinh Dương Vũ nhìn chằm chằm hắn :
-Ngươi là người đến từ đâu vậy ? Sao cái gì cũng không hiểu ?
Chu Vũ nói :
-Ta về căn bản chỉ là du nhân , đúng là cái gì cũng không hiểu thật ! Cô nương hãy nói cho ta biết làm cách nào để luyện ma pháp đi !
Khinh Dương Vũ kinh ngạc :
-Ngươi cũng muốn luyện ma pháp ? Nhưng du nhân thì không phải ai cũng luyện được đâu ...
Chu Vũ mỉm cười :
-Không luyện được sao ? Nhưng ta thấy ma pháp cũng có nhiều cái hay nên muốn thử cho biết !
Khinh Dương Vũ chậm rãi lắc đầu :
-Có nhiều người quả thật không thích hợp để luyện ma pháp ! Của ngươi thuộc tính là cái gì ?
Chu Vũ lắc đầu :
-Thuộc tính ? Cái này ta không biết !
Khinh Dương Vũ mỉm cười :
-Không biết thuộc tính mà cũng đòi luyện ma pháp ! Nhưng không cần gấp gáp làm gì , đến phương Nam ta sẽ tìm người xem giúp ngươi !
Thật là phiền toái , Chu Vũ cau mày :
-Không có một cái tổng quát gì đó sao ? Tỷ như là khi sinh ra người ta đã có thuộc tính ma pháp , hay phải qua thời gian tu luyện mới hình thành thuộc tính ?
Khinh dương Vũ cười :
-Ngươi hỏi thật cổ quái , ma pháp nguyên tố khắp nơi đều có , nhưng muốn cho bọn chúng nghe theo lời sai bảo của ngươi, phục vụ hữu ích trong các cuộc chiến đấu thì không đơn giản . Phải đả thông được giữa mình và chúng thứ thần bí liên lạc , sau đấy sử dụng thần chú ngữ để sai khiến , vận dụng chúng !
Chu Vũ vẫn thấy mù mịt như sương mù :
-Khắp nơi đều có ? Tại sao ta lại không có thấy ?
Khinh Dương Vũ cười như hoa rụng nói :
-Ngươi mà nhìn thấy thì chính là Ma Thần rồi , chỉ có Ma Thần mới thể nhìn thấy ma pháp nguyên tố , ra lệnh cho chúng mà không cần liên lạc gì !
Hay là không ai có thể nhìn thấy được ? Chu Vũ trong lòng rung động , hắn không phải Ma Thần , nhưng ít ra cũng là kẻ tu tiên , lẽ nào không sánh bằng Ma Thần ?
Thử xem thế nào ? Hắn ngưng thần nhìn về bốn phía , nhưng chỉ thấy một màu đen đặc .
Nhìn qua Khinh Dương Vũ , nàng ta bên trong hình như có dòng nước lưu động , nhưng tất nhiên không phải ma pháp nguyên tố , đấy là máu của nàng !
Điều quan trọng trong chuyện này rốt cuộc là ở điểm nào ?
Bầu trời đầy sao sáng , trong suốt , không có ánh trăng , không khí bình thường thì bao bọc khắp nơi , chẳng hiểu chỗ nào mới là ma pháp nguyên tố đây ? Đúng là thế giới này thật lắm điều kỳ quặc , ngay cả mấy cái lý thuyết đó cũng kỳ quặc nốt !
Khinh Dương Vũ lại nhắm mắt , cũng chẳng hiểu nàng ngủ hay là nhập định tu luyện ma pháp nữa !
Chu Vũ chìm trong suy tưởng , rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy ma pháp nguyên tố và làm sao để ra lệnh cho chúng ?
Với tính cách của hắn thì nhìn nhiều lần không thấy gì thì sẽ không nhìn nữa , cứ coi như là chẳng có , chẳng tồn tại . Tuy nhiên thế giới này đích thị là tồn tại ma pháp nguyên tố , hắn đã tận mắt nhìn thấy Khinh Dương Vũ sử dụng ma pháp , thật lợi hại . Mà ma pháp của Mộ Hàn kia cũng bá đạo vô cùng ! Tất nhiên bọn họ đã nhìn thấy nguyên tố Ma pháp thì mới sai khiến được chúng , họ đã làm được như vậy thì tại sao hắn lại không ?
Ở thế giới của hắn thì truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết , Ma pháp đích thị cũng chỉ là truyền thuyết , tuy nhiên đến đây thì hắn thấy những truyền thuyết luôn luôn có thật . Vốn dĩ các loại ma pháp kia cũng chẳng làm hại được hắn , tuy nhiên hắn lại thấy hứng thú với chúng , mà đã hứng thú thì hắn phải tìm mọi cách mà tiếp thu cho bằng được ! Tính hắn là vậy , bảo vật của sư phó còn không tha , nói gì đến mấy thứ này ?
Ngẩng đầu nhìn bầu trời , từng làn mây u ám thổi qua , đầu óc hắn cũng một ý nghĩ bay qua ! Tu tiên thân thể , phải chăng cần đắc khai thiên nhãn mới có thể nhìn thấy được ?
Năng lượng vận chuyển một vòng , bao phủ lên ánh mắt hắn , thiên nhãn !
Chu Vũ chậm rãi mở mắt , hắn thất kinh hồn vía ! Thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi . Ánh lửa vẫn như cũ , chỉ có điều trông như một cơ thể sống , đang nhảy múa reo đùa .
Lá cây cũng sống , hòa vào gió đêm nhảy múa . Cỏ nhỏ cũng giống như con người đang hồi sinh , có cả đầu , cả não !
Không trung một màu huyễn hoặc , vô số chấm sáng điểm xuyến , đủ loại màu sắc khác nhau , thật vi diệu ! Trông cứ như những tinh nguyên của một cơ thể sống ! Đúng là thế giới ngập tràn sinh khí !
Hắn là kẻ tu tiên , mặc dù không thể nào đạt đến chí cảnh nhưng đương nhiên không phải kẻ tầm thường . Qua mười ba năm tu hành trong động tửu , hắn đã khai mở được thiên nhãn , ở thế giới kỳ bí này , quả nhiên thiên nhãn vô cùng đắc dụng . Nhờ thiên nhãn , hắn soi rõ được khắp thế giới , không nơi nào không thấy , không yêu ma quỷ quái nào không rõ . Điều này với tu luyện ma pháp mà nói tất nhiên vô cùng hữu dụng !
Xung quanh hắn , tất cả đều là ma pháp nguyên tố ! Nhưng phải làm thế nào để thâu dụng những nguyên tố này đây ?
Chu Vũ tiếp tục suy nghĩ , hai con mắt mở to rọi vào không gian . Nơi này có rất nhiều những chấm nhỏ màu đỏ , chính là hỏa nguyên tố ! Chu Vũ đưa tay lên , như tóm lấy một vật vô hình nào đấy ! Bàn tay hắn chợt nóng rực lên . Hai con mắt như rớt xuống lòng bàn tay ấy ! Trên đó vô số chấm đỏ li ti . Giờ phải làm gì để những vật này tiếp nhập cơ thể và nghe theo lời sai khiến của hắn ?
Có một cách có thể thử xem ! Vốn dĩ hắn có thể vận dụng chân lực trong người mà cách không phát chưởng , năng lượng có thể đánh trúng đối phương cách mười trượng !
Liệu trong vòng mười trượng này , những nguyên tố ma pháp có thể theo dư chấn của chưởng phong mà tiếp nhập nội thể ?
Chuyện gì cũng phải thử mới biết !
Nhưng khi đứng lên rồi hắn mới phân vân , không hiểu mình nên sử dụng loại võ công nào đây ? Hộ Thân Thuật , Thiên Kiếm hay Cửu Chuyển Thần Công ?
Đắn đo một hồi hắn mới quyết định dùng Cửu Chuyển Thần Công !
Trong lòng Chu Vũ vừa động thì chưởng phong theo đà đẩy đi , sau đấy lại ngược trở về . Liệu cách này có thể tạo ra hấp lực hay không ? Chiêu thức vừa được hắn kéo lại thì cũng mang theo một khối dư lực vô cùng lớn áp đến ...
Có cái gì đó nóng như là lửa , phải rồi , là Hỏa Ma Pháp ! Hắn vội thu chiêu , kiết đà nhắm mắt ... không gian đột nhiên sau cái phảng phất dư lực chiêu thức của hắn thì tĩnh lặng , như chưa bao giờ xuất hiện âm thanh .
Chu Vũ cùng Khinh Dương Vũ nhắm mắt thiền định , họ không biết rằng lúc này thiên nhiên đang diễn ra một hiện tượng hy hữu . Gió nhẹ như biến mất , trên không những chiếc lá đang phiêu phiêu bay đột nhiên dừng lại , không chút rung động . Ngọn lửa cũng thôi chập chờn , đứng bất động như tượng sáp do nghệ nhân kỳ tuyệt kiến tạo !
Năng lượng trong người Chu Vũ sau hồi phẳng lặng lại chuyển động , từng dòng như suối , ấm nồng ... đúng lúc dòng năng lượng ấy vận chuyển thì bên ngoài , trời đất bắt đầu lại hoạt động . Những chiếc lá cây rơi xuống , ngọn lửa chập chờn lay lắt ... tất cả chúng đều hướng đến hắn mà bay đến , sau đấy từ từ tiếp nhập cơ thể , hòa chung với dòng năng lượng đang luân chuyển !
Chu Vũ mở mắt , hắn chỉ tay trái nhìn bầu trời với vô số sắc màu xanh , đỏ , tím vàng , lam , đen ,... chúng đang vần vũ hội tụ thành một khối cầu kỳ quái , cuối cùng khối cầu bay đến chỗ hắn hòa nhập vào thân thể hắn kèm theo một cảm giác kỳ quái , vừa lạnh , vừa nóng .
Khối cầu ấy cùng năng lượng trong người hắn dung hòa , cảm giác dễ chịu chạy khắp cơ thể .
Bầu trời bắt đầu trở lại nguyên dạng , phương vi hơn mười trượng vuông quanh hắn mọi chuyện cũng trở nên bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra . Chu Vũ mừng rỡ phát hiện trong cơ thể mình có rất nhiều biến chuyển kỳ lạ , nhưng tựu trung vẫn không ngoài cái cảm giác nhựa sống ngập tràn !
Quả nhiên là một chuyện hết sức kỳ quái , lẽ nào hắn đã hoàn toàn thu nhận được nguyên tố ma pháp rồi sao ?
Nhưng hắn có chút mơ hồ cảm nhận không phải như thế , hình như đây chỉ là một bộ phận năng lượng rất lớn nào đấy , vô tình mà hắn thu nhận được . Cho nên cơ thể lúc này cực kỳ phấn khích , công phu cũng đại tiến trông thấy !
Tuy rằng có chưa thâu nhận được ma pháp nguyên tố , nhưng Khinh Dương Vũ đã nói trong trời đất có rất nhiều . Cứ lãng du thiên hạ thì tất cuối cùng sẽ gặp mà thôi ! Nếu không thì cũng thu nhận được các nguồn năng lượng khác mà đột phá tu tiên tầng cũng tốt !
Nguyên việc tu tiên để đạt đến cái đích cuối cùng là việc vô cùng khó khăn , người ta qua vài trăm năm khổ hạnh tu hành với rất nhiều cơ duyên xảo hợp thì may ra mới qua được một tầng . Bây giờ liệu mình có thể tự dựa vào khả năng mà đột phá một tầng không ? Ý nghĩ đến đó thì toàn thân nóng lên !
Hắn không hiểu được rằng lúc này ý nghĩ tự nhiên nóng lên thì có tác dụng vô cùng hữu ích !
Cái thế giới mà trước kia hắn tu hành , hoàn cảnh hỗn độn , con người tu chân , hấp thụ tinh nguyên trời đất không hề ít . Nhiều năm qua , mặc dù hắn thông minh tuyệt đỉnh , các loại võ công của sư phó tất thảy đều tinh thông , nhưng lại chẳng hề tiến thêm được tý nào . Ấy là do linh khí trên Thiên Lư Sơn bị hắn và sư phó hấp thu hết .
Đến thế giới gần như còn nguyên sơ này , cái linh khí trời đất còn vô số . Những nguyên tố thổ , hỏa , thủy , phong , quang minh cùng hắc ám tôn xưng lục đại nguyên tố cấu thành nên trời đất . Trong hoàn cảnh này quả thực cực kỳ hữu dụng đối với kẻ tu tiên !
Chu Vũ không cho rằng như vậy là nhiều , hắn đang nghĩ làm cách nào để kiểm tra xem mình có đúng là đã thu nhận được ma pháp hay không ? Ngón giữa hữu thủ kẹp lại , một đạo chỉ phong bay ra ... nhưng dường như đây chỉ là Thiên Kiếm biến chuyển một chút , cái chỉ phong bắn ra đấy chẳng qua là năng lượng , chưa thể gọi ma pháp !
Hắn tăng năng lượng lên song thủ , dùng ý niệm tách các loại nguyên tố dung nạp ra , đoạn chọn nguyên tố "phong" để thử nghiệm ! Chỉ phong xuất , gió nổi lên ! Hắn quát lên một tiếng , gió lớn nổi như bão , phía trước một gốc cây bung rễ !
Chu vũ há hốc mồm ngạc nhiên ! Uy lực thật kinh tâm !
Hắn tiếp tục xuất chỉ phong tiếp theo vào một cái cây lớn , nhưng dụng ít lực hơn . "xích" một tiếng , cái cây thủng một lỗ nhỏ . Hắn mừng rơn , vậy là thành công với nguyên tố ma pháp Phong rồi , thật không thể ngờ được ! Vậy mà hắn còn tưởng đây chỉ đơn thuần là nguồn năng lượng !
Ngón giữa hữu thủ bất động rồi run lên một cái , trên ấy xuất hiện một đốm lửa nhỏ . Chu Vũ nhìn quanh nhưng chỉ thấy cái lưng thon của Khinh Dương Vũ , hắn nghĩ đến chuyện bắn đến nàng ta một cái thì không hiểu thế nào . Tuy nhiên ý niệm dừng lại , hắn tập trung tinh thần đẩy mạnh vào một gốc cây !
Thân cây thủng một lỗ , nhưng liền đấy "phừng" một cái , ngọn lửa bốc lên cao vút . Chu Vũ hoảng kinh , chỉ phong tái xuất , một đạo hàn khí lơ lửng như dòng nước bay tới dập tắt ngọn lửa !
Tuy nhiên thứ ánh sáng mang liệt hỏa cùng thứ âm thanh đầy kỳ quái đã khiến Khinh Dương Vũ tỉnh dậy , nàng mở mắt hỏi :
-Thanh âm gì vậy ? Có phải địch nhân tập kích ?
Chu Vũ lắc đầu :
-Ngủ đi , không phải địch nhân !
Khinh Dương Vũ đưa mắt quan sát chung quanh , nàng vốn dĩ sau trận đấu với Mộ Hàn hãy còn ám ảnh bởi ánh lửa cho nên tâm tư có bề mẫn cảm :
-Ta cảm nhận vừa rồi hỏa quang đại thịnh , lẽ nào địch nhân đã phái cao thủ tới ?
Chu vũ mỉm cười :
-Đấy là ta mới bỏ thêm củi vào bếp lửa , cô nương đừng quá khẩn trương !
Khinh Dương vũ nhìn đám lửa đang bốc cháy , xấu hổ cười :
-Xem ra lá gan ta còn không có to bằng ngươi ... đã lo lắng qua đáng đến nỗi không ngủ được rồi , chúng ta nói chuyện một chút vậy !
Nàng tự nhiên là không thể biết cái gã ngu ngốc này chỉ sau một loáng đã trở thành một ma pháp sư cao thủ , tự mình sinh hỏa rồi lại tự mình sinh thủy để diệt hỏa . Đừng nói nàng không biết , dù có chứng kiến cũng chưa hẳn đã tin , bất quá cũng chỉ cho rằng đôi mắt mình có vấn đề !
Ma Pháp đối với nàng được tôn xưng như thần thánh , nguyên tố ma pháp cũng vậy . Các nàng tự nhiên không dám nói đến chuyện sai khiến nguyên tố , chỉ là nguyện cầu nguyên tố mà thôi . Mỗi người cũng chỉ phù hợp với một loại nguyên tố . Khinh dương Vũ đương nhiên thuộc Thủy nguyên tố , nàng luôn cầu thủy nguyên tố cho mình sớm đạt được thành tựu rực rỡ nhất !
Nếu biết kẻ mà nàng vẫn xem thường kia có thể sai khiến được tất cả nguyên tố thì không hiểu thái độ sẽ thế nào !
Chu Vũ mỉm cười :
-Được lắm ! Đêm dài , giữa chốn âm u này thì cũng buồn lắm , chúng ta nói chuyện nha !
Hắn vừa lãnh hội được một môn công phu thần kỳ , cho nên tâm trạng khóai cảm khó tả , tất nhiên cũng giống nàng , không ngủ được !
Khinh Dương vũ con mắt lại tỏa quang hoa , nàng đối với cái bọn du nhân vốn dĩ cũng chẳng có ấn tượng tốt , đường đường là một nam tử hán , nhưng bọn hắn nhất vô vũ lực , nhị vô ma pháp . Đơn thuần chỉ là mấy kẻ du lãng đây đó , bất quá có chút kiến thức phong phú . Nhưng cái đấy cũng chẳng giúp gì nhiều trong thế giới Ma Pháp thống trị này , cớ điều hôm nay nàng lại muốn nghe chút chuyện xưa ...
-Ngươi đi đây đi đó nhiều , hẳn cũng biết nhiều chuyện , kể một chút đi !
Chu vũ mỉm cười :
-Ta biết cô nương mấy cái thứ kinh nghiệm đó chưa hẳn đã thích , hay ta thổi một khúc sáo cho cô nghe nha !
Khinh Dương Vũ thở nhẹ hỏi :
-Thổi một khúc ? Nhưng là thổi khúc gì ?
Chu Vũ hữu thủ lay động , liền lập tức lấy ra một cây sáo ngọc
Khinh Dương Vũ hai mắt sáng lên , hắn ta rõ ràng trên người chẳng thấy mang theo cái gì mà đụng một cái là lấy ra hết cái này đến cái khác , quả thật kỳ diệu !
Chu vũ không để ý đến tâm tư của nàng , hắn đưa cây sáo lên miệng thổi bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ (1) . Đây vốn dĩ là một khúc tỳ bà , nhưng hắn khéo léo chuyển sang ngọc địch , nghe cũng rất uyển chuyển du dương !
Nơi yên rừng sâu yên tĩnh , chỉ có hai bóng người bên ánh lửa chập chờn . Cái đê mê ban đêm nơi này tĩnh lặng như mặt nước Trường Giang dưới đêm trăng , âm thanh dập dìu , vi vút tựa hồ thấm đẫm ánh trăng bạc lấp loáng !...
Trên một con thuyền nan lênh đênh giữa dòng , cô độc một bóng hình đứng trên mũi thuyền , hắn đang suy ngẫm nhân sinh hay than phiền nhân tình thế thái ... xa xa trong bóng lầu hồng nơi gác tía , thấp thoáng hình ảnh giai nhân đỏ mắt ... trông về nơi xa xôi ngàn dặm , tiếc cuộc phân li ...
Khinh Dương vũ không hiểu từ lúc nào trên mắt xuất hiện hai hàng lệ . Tâm tư dường như trôi về mấy năm trước ...
Tiếng địch chậm rãi , da diết . Màn đêm như run rẩy dưới âm hưởng ngân nga . Khinh Dương vũ ngẩng mạnh đầu ngơ ngác nhìn hắn , giờ phút này không hiểu sao mình và hắn khoảng cách được rút ngắn lại rất nhiều ...tâm ý dường như tương thông !
Chu Vũ ngưng thổi , hắn trầm ngâm nói :
-Hay là cô nương đi nghỉ đi , ngày mai còn về phương Nam , dù sao cũng cám ơn vì đã cứu ta !
Khinh Dương Vũ chậm rãi gật đầu :
-Được , ta sẽ đi !...
Đột nhiên thân thể nàng run lên nhè nhẹ dưới sương đêm !
Chu Vũ kinh hãi hỏi :
-Cô nương sao vậy ?
Khinh Dương Vũ khuôn mặt biến đổi , trở nên trắng bệch .
-Không sao ... Chẳng qua là căn bệnh cố hữu , thi thoảng nó lại bột phát ... ngươi hãy tránh ra xa một chút ...
Chu Vũ không nghe theo lời nàng , hắn tiến lại gần Khinh Dương Vũ hỏi :
-Cô nương rất lạnh phải không ?
Khinh Dương Vũ cố bước đến gần bếp lửa , nhưng dường như hơi nóng ở đấy không xua tan được cái lạnh đang hành hạ :
-Đây là căn bệnh ta bị tiêm nhiễm khi đến Bắc Hải ,... nó vốn không chữa trị được , chẳng qua tạm thời mà đè nén ... nhưng hồi chiều ta giao đấu với Mộ Hàn đã vận dụng "Đóng Băng ngàn dặm" khiến nó tái phát ... sợ rằng không sống nổi ...
Chu vũ kinh hãi :
-Điều này sao có thể ...?
Chu Vũ không phải là đại phu , nhưng căn bệnh này cơ bản là hắn cũng có nghe qua . Theo đạo lý mà nói thì không phải không có cách chữa , chỉ cần hai bên thoát y rồi mình ôm ấp nàng ta vào lòng , dùng khí dương của hắn mà xua tan hơi lạnh nơi người nàng .
Đối với hắn thì việc này đương nhiên chiếm tiện lợi . Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện mình và nàng ta bất quá cũng chỉ quan hệ sơ giao thì chần chừ ... , liệu làm như vậy có được hay không ?
Khinh Dương Vũ xanh cả mặt :
-Không có biện pháp đâu , nếu ta có ... chết , ngươi đem ... cái này đến phương Nam ... , giao lại cho Khinh Dương gia tộc ... nói rằng ... ta ...
Nàng đưa tay lấy cây Phát Giáp ra , đích thị là bảo bối mà hồi chiều nàng sử dụng , vật này vô cùng trân quý , đâu dễ gì giao cho người ngòai nếu như không phải sắp rơi vào tử cảnh ?
Chu Vũ mạnh bước qua , bàn tay khẽ lay động nói :
-Khinh Dương cô nương ! Cô đã cứu ta thì bây giờ ta cũng phải cứu lại ...
Khinh Dương Vũ đưa tay lên , liều mạng ngăn cản hắn :
-Ngươi ... Ngươi muốn làm cái gì ...? Ngươi cứu được sao ? ... trừ khi ngươi có Chí Dương Chi Bảo thì may ra ...
Chu Vũ ngạc nhiên :
-Chí Dương Chi Bảo là cái gì ?
Khinh Dương Vũ lắc đầu :
-Ngươi không có được thứ đó đâu ... những vật như Lang Vương Tinh , Rồng lửa Chi Tinh ... tức là những con vật khủng bố ấy chết đi ... thì để lại một viên liệt hỏa ... tỷ như chỗ xác Mộ Hàn cũng có , đáng tiếc là ... tiêu hủy mất rồi ...
Lang Vương Tinh ? Vừa lúc bảo vật này hắn đang sở hữu ! Lẽ nào đây là thiên ý để hắn trả cho nàng một mạng ?
Hữu thủ lay động , trên lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu mang đầy liệt hỏa , buông tỏa xuống không gian thứ ánh sáng nóng rực !
-Đây đích thị là thiên ý ! Khinh Dương Vũ , cô nương được cứu rồi !
Khinh Dương vũ phảng phất có nét ngây người , nàng nhìn chằm chằm vào hạt hỏa châu :
-Lang Vương Tinh ? ... Điều này sao có thể ?...
Chu Vũ cười nói :
-Cái này gọi là người tốt thì tất được báo đáp ! Nhưng làm thế nào để dùng đây ?
Khinh Dương Vũ vươn tay :
-Ngươi đặt vào lòng bàn tay ta ... hãy yên tâm , bảo bối này không bị tiêu hủy đâu !
Chu Vũ vừa đặt bảo vật vào tay nàng thì khuôn mặt đang xanh đen của Chu Vũ đột nhiên đại biến . Sắc hồng lan tỏa bao bọc . Những cơn run rẩy cũng hoàn toàn biến mất ! Nàng đứng lên , lui ra sau mấy bước , cất một tràng cười vô cùng đắc ý !
Chu Vũ sững sốt , nhìn qua nụ cười thì hắn cũng mơ hồ đoán ra sự việc , nhưng nguyên nhân tại sao thì tuyệt nhiên hắn cũng chưa được rõ !
Khinh Duơng Vũ cười :
-Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết , rốt cuộc trên người có loại Ma Pháp Đại nào nữa không ? Hay giao luôn cái túi kỳ bí đó cho ta ! Ta đáp ứng là sẽ không giết ngươi !
Chu Vũ sắc mặt xanh đen nói :
-Cô nương vì việc ấy mà không quản mệt nhọc ?
Khinh Dương Vũ cười duyên :
-Ta tin tưởng những lời mấy kẻ kia nói ! Ngươi đích thị là sở hữu Lang Vương Tinh ! Vật mang đầy liệt hỏa này không thể để rơi vào tay Mộ Phương Gia Tộc ! Cho nên mới cố mà đoạt cho bằng được !
Chu Vũ hít sâu một hơi :
-Vậy mà ta còn tưởng cô nương và hai kẻ thuộc Mộ Phương gia tộc quyết sinh tử với nhau cơ đấy !
Khinh Dương Vũ lắc đầu :
-Về phương diện này thì ta không có lừa ngươi , đúng là chúng ta đối đầu sinh tử với nhau . Nếu như Lang Vương Tinh rơi vào tay Mộ Phương gia tộc thì bọn họ thực lực đại tiến ! Khinh dương gia tộc chúng ta còn ngẩng đầu lên được sao ?
Chu Vũ gật đầu :
-Có phải vì lý do đó mà cô nương muốn hủy bảo vật này đi ?
Khinh Dương Vũ cười to nói :
-Sai rồi , có bảo bối này trong tay thì gia gia ta sẽ băng , hỏa cùng đạt đến cảnh giới , lúc ấy thì bọn Mộ Phương gia tộc sẽ thảm bại !
Chu Vũ khẽ gật đầu :
-Ta còn có một thắc mắc ! Trong khi đến khu rừng rậm này , rõ ràng tính mạng ta đã nằm trong lòng bàn tay cô nương , cô có thể giết ta lấy bảo vật ! Cớ sao phải kỳ công giả mang trọng bệnh làm gì ?
-Lúc ở tửu lâu , hành lý trên người ngươi đích xác là ta nhìn không có thấy , nhưng hết lần này đến lần khác ta lại thấy ngươi móc ra đủ thứ đồ . Cho nên mới tin chắc rằng Lang Vương Tinh nhất định có trong người ngươi . Lúc giao đấu ở ngoài con đường rậm , ta cũng rõ mấy hỏa cầu ấy không hại được ngươi , nhưng tâm ý lại nghĩ ra một kế cho nên xuất Thủy Tường Thuật tìm cách tiếp cận !... Nhưng bây giờ vật đã ở trong tay ta , ngươi nếu còn lộn xộn ta sẽ giết không tha !
Lời nói đầy tự tin , dường như dưới con mắt của nàng thì một kẻ du nhân chẳng chút pháp thuật trong người , mình muốn giết lúc nào thì giết ! Không quá khó khăn !
Chu Vũ thở dài :
-Ta vốn dĩ đã biết thế nhân tham lam hoành lưu , tuy nhiên lại coi cô nương là một ngoại lệ . Hết lần này đến lần khác tin tưởng cô nương ! Xem ra mắt ta quả thật mù rồi !
Hắn tin tưởng nàng chủ yếu là vì những giọt nước mắt của nàng , hắn vốn nghĩ những người còn gái biết chảy nước mắt thì chưa hẳn đã là xấu ! Tuy nhiên điều này là hắn đã sai ! Nước mắt chẳng qua cũng chỉ là một thứ dụng cụ cho một vai diễn xuất sắc mà thôi !
Khinh Dương Vũ có chút sững sốt , không ngờ nàng trong mắt hắn lại là một ngoại lệ đặc biệt . Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một thứ cảm xúc ấm áp đến khó tả ! Lang Vương Tinh tuy rằng khó kiếm , nhưng thứ cảm xúc này quả thật còn khó có hơn ! Tâm ý chạy qua , Lang Vương Tinh trên tay nàng đột nhiên như có sức nặng ngàn cân ...
Sắc mặt nàng tuy là không thay đổi nhiều , đều là màu đỏ hắt lên từ viên minh châu , nhưng ánh mắt thì lay động , đầu tiên là sự hưng phấn , sau đấy mấy nét ngại ngùng ... Chu Vũ nhìn nàng thật lâu . Hắn nhìn thấy thần sắc nàng có phần do dự lẫn bất an thì quay mình bước đi ...
Khinh Dương vũ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần sau những thân cây vỹ đại . Lang Vương Tinh là vật chí bảo trong thiên hạ . Hôm nay nàng đã có được rồi nhưng sao tâm trạng lại không vui ? Tưởng như mất đi một cái gì trân quý chứ không phải mới được bảo vật !...
Nàng cúi đầu nhìn Lang Vương Tinh ... Nhưng thần sắc ngây ra , bảo vật ấy đã không cánh mà bay , chỉ còn vương lại trên tay nàng chút huyết quang le lói ...
Hắn đã lấy đi lúc nào ? Tại sao mình không thấy hắn xuất thủ ? Kỳ quái thật ! Nhất định là kỳ bảo này bất phục trước hành động của nàng cho nên mới tiêu tán đi ! Đấy là cách nàng lý giải sau một hồi băn khoăn !
Khinh Dương vũ có chút tiếc nuối , nhưng đâu đấy vẫn len lỏi một thứ cảm giác nhự nhàng dễ chịu ...
Chu Vũ đích thực là đã thu lại bảo vật , chỉ có điều hắn không động thủ mà động niệm ! Hắn vừa động niệm thì lập tức Lang Vương Tinh từ tay Khinh Dương Vũ đã trở vào bên trong Vô Sanh Giới !
Quả Vô Sanh giới này đích thực mới là thứ bảo bối hiếm có , chỉ cần vật nào được cất ở trong đấy một lần , nếu có bị người ta đoạt đi thì chỉ cần tụng niệm là nó lập tức trở vào !...
Sư phó ơi là sư phó ! Ngươi có bảo vật như vậy mà lại không biết sử dụng , thật đáng tiếc lắm thay !
Thiếu chút nữa thì bị một cô gái lừa gạt , Chu Vũ thấy xấu hổ trong lòng , xem ra từ nay trên thế giới cấm có tin được ai . Những đồ ăn càng ngon thì càng dễ có độc , nữ nhân càng đẹp , càng nhiều nước mắt thì càng gian xảo ! Xem ra cách nhìn đời của hắn cần phải thay đổi lại thôi ! Có lẽ là nên bắt đầu từ hôm nay !
Phương Đông mặt trời bừng sáng , không gian xung quanh , những bóng ma chập chờn tan biến . Bây giờ lại thêm rất nhiều nguyên tố ma pháp vỹ đại nữa xuất hiện , vần vũ ... cuối cùng tiếp nhập cơ thể Chu Vũ !
Không biết hắn đã lạc bước trong chốn rừng rậm âm u này bao lâu rồi ? Giữa chốn thâm lâm tứ bề là cây cối thì việc phân biệt phương hướng là một chuyện vô cùng khó khăn .
Ngay như ánh mặt trời nhiều lúc cũng không nhìn thấy , chỉ cảm nhận những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua từng khe lá , mang theo rất nhiều năng lượng cực đại của Hỏa Nguyên Tố . Điều ấy rất có ích đối với Chu Vũ , cho nên hắn cũng chẳng lấy gì làm vội vàng , cứ chậm rãi vừa vượt rừng , vừa luyện công !
Chỉ có điều kỳ quái là cơ thể hắn tuy tiếp thu nhiều nguyên tố như vậy nhưng tuyệt nhiên là không có cảm nhận được khi nào thì đủ . Tựa hồ như cái ao khổng lồ , bao nhiêu năng lượng cũng hút lấy , không biết đến lúc nào thì mới viên mãn nữa !
Phía trước Chu Vũ lúc này là một mảnh rừng rậm rạp , ma pháp nguyên tố trong này hình như đã được hấp thụ hết . Hắn nghiêng mình quan sát , vừa định phi thân bay lên thì bất ngờ cảm nhận được những thanh âm vọng đến .
Mặc dù thanh âm ấy hãy còn từ xa , nhưng hắn vẫn nghe thấy tương đối rõ ràng , có sáu người cả thảy ! Đích thị là như vậy !
Đây là Ma Thú Rừng , trong này tồn tại vô số loài Ma Thú đáng sợ , có loài Chu Vũ từng chạm chán , có loại hắn biết là tồn tại nhưng chưa gặp .
Tất nhiên trong này cũng có người . Họ đều vì Ma Tinh mà mạo hiểm vào đây . Tuy nhiên những kẻ mà Chu Vũ gặp qua hầu hết đều chẳng ra gì , lòng tham vô đáy , tâm địa hẹp hòi .
Ngay như Khinh Dương Vũ , cứ nghĩ rằng tuyệt thế mỹ nhân như vậy sẽ hết sức hòa ái và nhân từ , nhưng cuối cùng nàng cũng làm hắn thất vọng ! Chao ôi ! Nhân tình thế thái !
Chu Vũ nghĩ vậy thì lòng nhiệt huyết với chúng nhân nhạt đi rất nhiều , hắn quyết định đứng ngoài mà quan sát ! Dù cho bọn Ma Thú ăn thịt lũ người này , hay họ giết chết Ma Thú thì hắn cũng mặc !
Thân hình Chu Vũ nhấp nhoáng hòa nhập cùng rừng cây , hắn đi với tốc độ không thấp nhưng tuyệt nhiên không hề để lại dấu chân trên mặt đất , cũng như không hề gây chút tiếng động nào . Đấy cũng bởi hắn không đi theo cách thông dụng , mà đạp trên không khí bước đi , thần thái an nhàn , đây là phép Thiếp Địa Phi Hành rất ảo diệu !
Chu Vũ vô thanh vô thức tiếp cận sáu người lạ mặt , bọn họ về cơ bản vẫn chẳng hề phát giác ra điều này . Hình như sáu người này đi săn Ma Thú , vì Chu Vũ nhìn loáng qua thấy rất nhiều ma Tinh cũng như da thú được họ mang bên mình .
Xưa nay "Phú Quý Hiểm Trung cầu" , bọn này không quản ngại vào chốn rừng sâu này hẳn chẳng ngoài mục đích tìm sự giàu sang . Thật hắn thấy mình nghĩ cũng không sai !
Đầu lĩnh của sáu người này là một kẻ thân hình mảnh mai , lưng đeo trường kiếm , mặt được che kín nên Chu Vũ cũng không rõ rốt cuộc y bao nhiêu tuổi , chỉ có đôi mắt mang theo sự ... quyến rũ mê hồn !
Chu Vũ chưa từng thấy qua ánh mắt nam nhân nào lại đẹp mê ly đến vậy . Xem ra cái gã gầy gò này quả nhiên được trời phú cho một điểm đặc biệt , Chu Vũ thấy cao xanh tuy rằng công bằng nhưng lại đặt đôi mắt ấy không đúng chỗ ! Phí hoài biết bao !
Sau gã là ba võ sĩ , quần áo một lối gống nhau , tuy nhiên đã rách tả tơi , trên đường đi hẳn phải vật lộn cùng khá nhiều Ma Thú .
Sau cùng là một người trẻ tuổi , lưng đeo cung tiễn , kẻ này nếu khi lớn lên thì sẽ anh tuấn bất phàm , khó người nào sánh kịp . Mới nhìn là đã yêu thích , nếu như ở thế giới của hắn , nhất định hắn sẽ kéo gã này vào một tửu lâu mà làm vài chén . Tuy nhiên ở chốn này , lòng người khó lường , tất cả đều không nói trước được điều gì .
Bên cạnh thiếu niên là một thiếu nữ , tuổi hãy còn chưa nhiều nhưng hình dung lả lướt , xinh đẹp bất phàm , trong sáng không tỳ vết !
Tiểu mỹ nhân mở môi hàm tiếu , thanh âm trong trẻo động lòng người :
-Đoàn Trường , lẽ ra chúng ta nên đi bên trái mới đúng , Ma Thú có nhiều một chút nhưng lại nhanh đến được chỗ mình cần !
Người bịt mặt lắc đầu nói :
-Ny Ti Nhi , chúng ta lực lượng so với người ta đích thị là không bằng , lần này chẳng qua chỉ mạo hiểm mà làm . Nếu như phải chiến đấu với Ma Thú nhiều thì nguyên khí bị tổn hao ! Như vậy chẳng phải tìm tuyệt lộ hay sao ?
Chu Vũ có ý gật đầu , nàng Ty Ni Nhi thanh âm trong trẻo , lớn lên sẽ trở thành một đại mỹ nhân , tuy nhiên lợi hại trong tính toán phải nói đến người bịt mặt , nghe qua lời nói của hắn thì đủ thấy tâm cơ không tầm thường .
Biết địch mạnh hơn mà vẫn không nản , tìm cách tiến lui hợp lý , tâm tình phẳng lặng như nước , đấy chính là tố chất tối cần thiết của một thủ lĩnh vậy !
Lại nghe một gã võ sỹ nói :
-Đoàn Trường nói rất có đạo lý , Nghĩa Khí Đoàn chúng ta vừa mới thành lập , thiên hạ chưa nhiều người biết , thực lực cũng không phải là mạnh . Lần này đến đấy mục tiêu chính là cứu bằng hữu chứ không phải giết Ma Thú . Cho nên né được chúng thì nên né , không nên gây kinh động ! Tránh phiền phức càng xa càng tốt , không phải phận sự thì đừng nên dây vào làm gì !
Những người còn lại cuống quít gật đầu , Đoàn Trường trầm ngâm nói :
-Nhược Tư , ngươi sai rồi , Nghĩa Khí Đoàn tuy rằng mới thành lập , lực lượng cũng không nhiều . Tuy nhiên tiêu chí hoạt đông của chúng ta là lấy Nghĩa Khí làm đầu . Ta tin rằng sớm muộn đoàn chúng ta sẽ phát triển lớn mạnh , hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn , trở thành đại lục tối cao mạo hiểm đoàn !
Chu Vũ ngưng thần lắng nghe , nghĩa khí đoàn ? Không lẽ trên cái thế giới này vẫn còn nghĩa khí hay sao ? Vì bằng hữu mà không lý đến tính mạng ? Hắn nghĩ đến Khinh Dương Vũ vì Lang Vương Tinh mà không hề quản ngại thì bọn này cũng chưa biết thế nào !
Nhưng chúng làm gì biết đến chuyện Chu Vũ ở đây mà diễn tuồng ? Chuyện cứu bằng hữu này là thật hay giả đây ?
Đột nhiên phía dưới , lá cây đột nhiên lay dộng , một làn gió hôi hám thổi đến . Tiếp đấy , mặt đất rung chuyển như có cái gì đó đang muốn đội đất mà chui ra ...
Sáu người nhảy lùi lại phía sau thủ thế , thiếu niên anh tuấn không biết tự khi nào cung đã được lên tên ! Họ ngưng thần quan sát , tuy nhiên lại chẳng thấy chuyện gì xảy ra , lá cây bay tứ tán cũng đáp xuống đất một cách tĩnh lặng ...
Nhưng Chu Vũ đã nhìn thấy , phía lùm cây bên phải xuất hiện một con đại trư khổng lồ , trông to hơn thứ lợn rừng bình thường rất nhiều . Toàn thân một màu đen đặc bao phủ , những chiếc lông dựng đứng lên như chông gai . Hai con mắt trắng dã nhìn chằm chằm sáu người !
Dã thú này quả nhiên thông minh , dùng kế gây tiếng động trên đất để thu hút sự chú ý , sau đấy lại bất ngờ mà tập kích phía sau !
Sáu người vẫn thủ thế , họ tản mác ra ngưng thần nhìn , nhưng rốt cuộc vẫn chẳng ai phát hiện ra khoảng không ấy có điều gì lạ ! Bây giờ mỗi người đã lùi lại sau hơn mười thước . Chu Vũ nheo mày khi thấy cái lưng Nhược Tư đang dần đưa đến trước tầm mắt đại trư núp trong tán lá ...!
Nhược Tư vẫn tập trung quan sát phía tiếng động phát ra , không ngừng lui về phía sau . Trong ánh mắt đại trư mấy vẻ tàn nhẫn , nhưng có lóe lên nét cười đắc ý , hàm răng trắng nhởn , bọt mép trào ra từng đợt , trông thật kinh khủng !
Chu Vũ ngồi bên trên , nội tâm kịch liệt đấu tranh ! Làm sao bây giờ ? Nếu muốn cứu người này đối với hắn mà nói thì hết sức đơn giản , chỉ cần nhấc tay một cái là xong !
Nhưng lại nghĩ đến chuyện cũ thì tâm tư có bề dao động . Thôi thì người khác thế nào mặc kệ , mình không hổ thẹn với lương tâm là được rồi ! Hữu thủ ánh hỏa quang từ từ hiển hiện trên mấy đầu ngón tay ...
Đúng lúc ấy ở phía dưới , một bóng người vận trường bào xám vụt qua hét :
-Nhược Tư ! Tránh ra !
Nhược Tư thất kinh , bên cạnh hắn lúc này thiếu niên đã đáp xuống , ba mũi tên như Lưu Tinh Cản Nguyệt bắn đi , hắn thở phào một tiếng !
Chu Vũ thu hỏa khí , tâm trạng có thư thái đôi chút !
"Xích" một tiếng , tên đã bắn đi nhưng hình như chạm phải một vật gì đấy , Chũ Vũ ngó xuống thấy quái trư run người , ba cái lông khổng lồ trên người lao đến đánh rụng ba mũi tên của thiếu niên xuống đất một cách dễ dàng , hơn nữa vẫn còn dư lực bay đến mấy người phía sau vù vù !
Chu Vũ mở to mắt , lợn mà cũng biết bắn tên ? Hơn nữa một lúc bắn đi ba mũi , đều là những cái lông như thép trên người !
Nhược Tư vừa quay đầu lại , hắn nhìn thấy ba cái lông khổng lồ phóng đến thì quát lớn một tiếng :
-Là Ma Lão ! Mau tránh xa !
Trường kiếm xuất ra , mũi kiếm run một tiếng , lưỡng nghi tiễn của Quái trư bị hắn một kiếm tạt ngang . Tuy nhiên còn một mũi tiễn lao đến Ny Ti Nhi , tốc độ khủng bố !
Nàng ta thân hình nhỏ nhắn , xinh xắn , cho nên trên người cái gì cũng nhỏ , kể cả lá gan . Trông thấy mũi tên xé gió bay đến thì mặt mày trắng bệch . Chân tay run lên chẳng còn nghĩ gì đến chuyện tránh né nữa !
Đột nhiên , bên người nàng một bóng đen dạt đến dùng thân che chở , nhìn lại đích thị gã võ sỹ . Mũi tên cắm sâu vào vai trái hắn , thân hình run lên . Hắn chống mạnh kiếm xuống đất tránh ngã gục . Toàn bộ sức nặng trên mình phảng phất như tập trung hết lên mũi kiếm đang cong đi ấy !
Cùng lúc đó thiếu niên xám bào liền di chuyển theo phương vị xuất ba mũi tên đến quái trư ! Thủ pháp thần tốc khiến Chu Vũ cũng phải khẽ gật đầu khen ngợi !
Tuy nhiên cũng như lần trước , xám bào thiếu niên lại thất bại , hai mũi tên nhắm đến nơi hiểm yếu bị cản lại , chỉ còn một mũi vi vút cắm vào người quái trư , tuy nhiên cũng không nguy hại đến tính mạng .
Dị vật bị thương thì ác sát trong người cơ hồ phát tác dữ dội hơn bội phần , ánh mắt trắng dã , toàn bộ thân hình run bắn lên !
-Tránh ra !
Một tiếng quát đầy uy lực vang đến , tiếp đấy một thân hình nhấp nhoáng dạt qua Ma Lão quái trư , đúng là Đoàn Trường !
Trường kiếm trong tay hắn lấp loáng , trông lấp lánh như kim tuyến phiêu phất vào không trung . Những mũi tên trên mình quái trư cũng phá không bay đến , kiếm xoay một vòng , những tiếng "đinh đinh" vang lên không ngớt , phảng phất trên không như còn có tia lửa le lói ...
Trường kiếm cản phá xong những mũi tên ấy thì thuận đà chém xuống quái trư , mặc dù chiêu thế trầm mãnh nhưng uy lực hiển nhiên do thuận đà nên không đủ .
Quái trư vẫn thản nhiên , mũi kiếm chạm vào da nó tựa hồ như chém vào sắt đá . Thân thể nó đương nhiên cũng có một lớp lông như thép bao bọc ! Cái gì thế này ? Chẳng lẽ không giết được nó hay sao ?
Đoàn Trường thân hình nhấp nhoáng lùi lại , bộ pháp liên tục biến đổi , xuất chiêu dẫn dụ quái trư bắn tên ! Những mũi tên này uy lực không phải tầm thường , tuy nhiên Đoàn Trường di chuyển mau lẹ , lựa thế mà đỡ , không đỡ được thì tránh né !
Loáng chốc quái trư đã mất đi quá nửa lông thiết trên người . Tâm tình thành ra cuống quít trông thấy !
Mọi người còn lại thấy vậy nhất tề xuất thủ , đao kiếm , tên lấp loáng . Quái trư mất đi lớp lông sắt thép bảo vệ nên gào rú bi thống . Quay mình chui thẳng vào lòng đất . Tuy nhiên Đoàn Trường nhanh như chớp phóng kiếm đến , đâm thẳng vào đầu dị vật , tiếng gào rú thảm thiết vang lên , máu tươi chảy ra đất thành vũng , loang loáng ...
Mọi người hoan hô khen ngợi , phía bên kia Ty Ni Nhi đang chăm sóc cho gã võ sỹ bị thương cũng ngước mắt lên , trên miệng có nét cười tươi như hoa xuất hiện !
Đoàn Trường bước đến gã võ sỹ hỏi :
-Tinh Tư , trên mình Ma lão có độc , ngươi không sao chứ ?
Tinh Tư mỉm cười :
-Đã được Ny Ti Nhi ngăn lại , không có chuyện gì ... Ma Lão chết chưa ?
Nhược Tư gật đầu :
-Chết rồi , Ma Lão bình thường cơ thể có lớp lông như thép bảo vệ , cũng may Đoàn Trường nhanh ý dẫn dụ nó bắn hết lông đi ... nếu không hôm nay chúng ta khó bề mà giết được !
Chu Vũ tươi cười , trận đánh vừa rồi hắn đã tận mắt chứng kiến . Nghĩa Khí Đoàn đích thị là lực lượng không mạnh , tuy nhiên họ chiến đầu đoàn kết và ăn ý , hơn nữa hữu dũng hữu mưu , thật khiến người ta bội phục !
Nhất là Đoàn Trường , hắn không chỉ có thiên chất của một kẻ lãnh đạo mà còn rất thông minh , biết khéo léo mà dẫn dụ , làm hao tổn sức lực đối thủ !
Nhưng làm cho Chu Vũ thực sự có cảm giác thân thiết chính là thiếu niên áo xám và Tinh Tư , một người vì Nhược Tư mà không quản nguy hiểm băng đến tương cứu . Một ngưòi vì Ny Ti Nhi mà chẳng lý cả tính mạng đem thân ra che chở ...
Ở cái thế giới này , kiếm tìm được những con người đối đãi với nhau bằng tấm lòng chân thật như vậy thật là hiếm vô cùng ! Họ quả đúng là không hổ danh "Nghĩa Khí Đoàn" !
Nhược Tư cùng một gã võ sỹ khác cắt lấy đuôi Ma lão mang đi , thiếu niên áo xám cũng dùng một ngọn tiểu đao khoét sâu vào mắt Ma lão lấy ra viên Ma Tinh tỏa ánh hoàng kim ấm áp !
Đoàn trường trong ánh mắt lấp lánh niềm vui , hắn đích thân chỉ huy mọi người , những bộ phần trân quý trên người quái trư thì cất đi . Đoạn họ nhóm lên một bếp lửa , xẻ thịt quái trư lên nướng . Ánh sáng tỏa quang mang ấm áp , tiếng cười nói vui vẻ , trông họ thật giống một gia đình lớn .
Sáu người đang ngồi quây quần bên bếp lửa thơm lừng mùi thịt nướng thì một thanh âm truyền đến :
-Thơm quá !
Mọi người cả kinh quay đầu lại , phía rừng cây không hiểu lúc nào đã xuất hiện một thiếu niên áo xanh , trên tay không có vũ khí , chỉ có nét cười trên môi hết sức rạng ngời !
Mọi người cảnh giác đứng hết dậy , ai nấy nhìn chằm chằm Chu Vũ :
-Ngươi là ai ?
Chu Vũ bình tĩnh trả lời :
-Du thi nhân !
-Du thi nhân ?
Mọi người nhìn nhau nhắc lại câu nói của hắn , nhưng rồi giãn chân diện . Ở cái thế giới này du nhân đích thị chỉ là những kẻ "chân yếu tay mềm" , khó bề uy hiếp nổi ai . Nhưng cũng lạ , một du thi nhân sao vào đây làm gì ? Nơi này đích thị là không hề thích hợp để một du nhân đến !
Đoàn Trường trầm ngâm hỏi :
-Ngươi vào đây làm cái gì ?
Chu Vũ mỉm cười :
-Ta lạc đường , mấy ngày nay cũng chưa hề ăn uống , các vị nếu không phiền thì cho ta dự cuộc vui được chứ ?
Đoàn Trường ánh mắt tươi cười , mặc dù giữa chốn xa lạ gặp người xa lạ nhưng hắn cũng không có vẻ gì là đề cao cảnh giác quá độ :
-Mời !
Chu Vũ bước đến , từ từ ngồi xuống bếp lửa , Ny Ti Nhi cũng mang đến cho hắn một miếng thịt , hắn không khách sáo mà cùng mọi người ngồi ăn ngon lành !
Ăn xong thịt , uống đủ nước , Chu Vũ mới nhìn bọn họ mỉm cười :
-Ta không may lạc , thân không biết chút võ công , nơi này thì rừng rậm ngút ngàn mà ta lại chẳng thạo tý đường nào , không biết có thể ở cùng một chỗ với các vị hay chăng ?
Mọi người nghe hắn nói thì lấy làm thán phục , mới mở lời mà đã giải đi mối lo trong lòng người ta . Hơn nữa hắn lại còn muốn đi cùng , thực chất cũng chỉ là cầu người ta bảo vệ cho mình , xem ra tâm cơ cũng không tầm thường .
Đoàn Trường thản nhiên nói :
-Đi cùng chúng ta thì hành trình vô cùng gian nan , vất vả , liệu ngươi có bản lãnh gì ?
-Ta chỉ biết duy nhất một việc , thổi sáo !
Thổi sáo ? Ny Ti Nhi mở to mắt hỏi :
-Đấy là thứ võ công gì ? Có thể hiệu lệnh được Ma Thú không ?
Chu Vũ chăm chú nhìn nàng đáp :
-Không thể , nhưng có thể làm cho các vị tinh thần thoải mái sau những giây phút vất vả lăn lộn !
Chúng nhân nhất tề nhìn nhau cất tiếng cười vang . Ny Ti Nhi bảo :
-Thật tốt quá , đang lúc chúng ta cũng nhàn rỗi , ngươi thổi một khúc cho mọi người nghe xem sao !
Chu Vũ nhìn chằm chằm Đoàn Trường :
-Huynh đài là người chỉ huy mọi người , đoàn viên của huynh đài muốn nghe một khúc , vậy huynh đài có đồng ý để ta thổi hay không ?
Đoàn Trường bình tĩnh trả lời :
-Ta còn chưa có đồng ý cho ngươi gia nhập đoàn , như vậy cũng tốt ! Ngươi cứ thổi một khúc đi , nếu nghe được thì ta cũng đồng ý !
Chu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu :
-Cơ hội này chỉ đến với ta một lần , phải cố gắng mà làm cho tốt ! Biết thổi khúc nào đây ? Khúc nào đây ? ... A , có rồi , ta sẽ thổi cho mọi người nghe khúc Thập Diện Mai Phục !
Ngọc Long Địch nhất hoành , tiếng sáo ngân nga vang lên . Nhất thời gió núi như ngừng lại , cả khu rừng rậm rạp ngập tràn tiên khí ! Kể cũng lạ , đây không phải là lần đầu tiên hắn thổi Ngọc Long Địch , tuy nhiên so với lần trước lại có cài gì đấy khác !
Chỉ nghe thấy âm hưởng vô cùng hùng tráng , khiến người ta có cảm giác mình đang đứng trên ngọn núi cao , mây gió trập trùng bay dạt qua mặt . Tóc tai hòa cùng vạt áo dập dìu trong gió ... Ngó mắt xuống nhân gian mà nhìn cuộc tang thương dâu bể , ngựa hý , máu chảy , đầu rơi , tiếng thét gào , thật bi thương tột độ !
Cả thế cuộc như theo tiếng sáo mà nằm trong lòng bàn tay , diệu kỳ , diệu kỳ !
Mọi người tất cả đều ngây người mà nhìn , mà nghe . Ai nấy có cảm thấy nhiệt huyết trong người sôi trào . Xung quanh tất cả đều là địch nhân , chỉ có mình , Đại tướng quân đứng đó uy vũ , đầy ngạo khí . Tiếng sáo luân chuyển , cảm giác cô tịch của kẻ anh hùng dịu lắng xuống , không gian một màn ấm nồng dàn trải . Chúng nhân như trở về hiện tại , tất cả chỉ là hư vô , ảo ảnh , chỉ có một cảm xúc vương vấn trong tâm tình là có thật ! Cảm giác tin tưởng !
Đột nhiên tiếng sáo bay cao như ngập chìm trong tột cùng mây xanh , rồi lại phiêu phiêu mà hạ xuống , tựa như bầu trời đầy gió tuyết phất phơ .
Chu Vũ cảm thấy năng lượng trong người vận chuyển cực đại như muốn theo tiếng sáo mà trào ra khỏi cơ thể . Hắn kinh hãi , vội ngưng thổi , nhưng dư âm cuối cùng vẫn kịp thoát ra , lay lắt bay đến , đánh gãy một cành cây gần đấy !
Chu Vũ ngơ ngác xuất thần , tiếng sáo quả thật hết sức kỳ quái ! Không lẽ cây sáo này có nhiều uy lực mà hắn không biết ? Trước kia hắn vẫn xem Ngọc long Địch như những cây sáo bình thường , chỉ là thấy sư phó hắn cả ngày đeo bên mình làm bảo vật thì có chút khó hiểu , cho nên trong lúc nóng giận mới đoạt nó đi để ông ta tức giận . Chứ thực sự hắn vẫn tin rằng vật này đích thực ngoài để thổi chơi thì chả để làm gì !
Mọi người chân diện như đỏ lên , ánh mắt mơ hồ khác thường ! Không ai biết được rằng trong phương viên hai mươi dặm vuông , Ma Thú quỳ gục xuống không dám động đậy một cái khi nghe tiếng sáo !
Chúng nhân vỗ tay hoan hô . Đoàn Trường kinh ngạc bất động , vừa rồi hắn bị rung động tâm tình rất mạnh . Hắn vốn dĩ là người chỉ huy , lẽ đương nhiên tâm tư có nhiều cái khác mọi người , nghe khúc Thập Diện Mai Phục thì cảm nhận như mình làm chúa tể của muốn lòai , vị thế thật tột cùng quyền lực !
Đoàn Trường xuất thân không hề tầm thường , tất nhiên các sự việc hy hữu gặp trên đời không phải ít . Những khúc nhạc , bản đàn tuyệt hảo hắn đều có nghe qua cả , nhưng thật chưa thấy khúc nhạc nào kỳ tuyệt như khúc vừa rồi , mãi một lúc sau hắn mới lớn tiếng khen :
-Tuyệt diệu ! Quả nhiên tuyệt diệu ! Từ nay ngươi hãy lưu lại đây , ngươi không cần làm gì khác , mỗi ngày thổi cho mọi người nghe một khúc sáo để nuôi nấng cái hùng tâm là được rồi !
Chu Vũ nhìn mọi người gật đầu , hắn thu tay làm ra vẻ như đang cho Ngọc Long Địch vào ống áo , nhưng kỳ thực đang động niệm thu bảo vật vào Vô Sanh Giới .
Sự việc hôm nay đúng là ngoài ý hắn tiên liệu , chẳng qua chỉ muốn thổi một khúc sáo để cầu bằng hữu . Không ngờ khúc sáo ấy lại như đánh thức rồi kích thích nguồn năng lượng trong người , thật là một việc hy hữu lắm thay ! Nếu cứ chịu khó nhiên cứu biết đâu Ngọc Long Địch cũng mang trong mình thứ võ công kỳ tuyệt , như vậy thật chẳng còn gì tốt bằng !
Bây giờ Chu Vũ đã chính thức là đoàn viên của Nghĩa Khí đoàn , lẽ đương nhiên hắn cũng biết được mục đích của chuyến đi lần này . Nguyên lai là họ đi cứu một bằng hữu , người này là một Ma Pháp Sư thuộc Thổ hệ sơ cấp . Vị này lần trước chấp hành nhiệm vụ đã bị Ma Xà tấn công , sau đấy trúng kịch độc của nó !
Độc Ma Xà nếu không có Ma Xà Chi Tinh thì vô phương cứu chữa , cho nên lần này họ xuất hành đi tìm Ma Xà để thu Ma Xà Chi Tinh cứu người !
Ma Xà chỉ là Trung Cấp Ma Thú , nhưng nó mang trong mình Thổ hệ ma pháp , chỉ cần có thổ địa thì lập tức đại thành chân tu , có thể lai vô ảnh , khứ vô tung !
Muốn giết nó thật khó khăn vô cùng ! Tuy vậy không phải không có cách ! Ma Xà chỉ hiện thân vào lúc uống nước , họ sẽ nhân cái cơ hội hiếm hoi đó mà giết nó . Tuy nhiên ở Ma Thú Rừng này chỉ có một cái hồ nước duy nhất , là nơi bọn Ma Thú hàng ngày vẫn tập trung về mà uống . Nước trong hồ này lấp lánh ngũ sắc nhưng lại nằm sâu trong Ngũ Thải Sâm Lâm , nơi này vô cùng đáng sợ , tập hợp rất nhiều ma thú cao cấp sinh sống !
Từ ngàn đời nay , con người ở Đường Tam Đại Lục liên tục săn bắt các loại Ma Thú để thu Chi Tinh của chúng . Chính điều này đã làm bọn ma Thú căm hận con người tột độ , chỉ cần có bất kể kẻ nào lai vãng đến Ngũ Thải Sâm Lâm thì lập tức bị Ma Thú tập trung lại giết ngay tức khắc !
Cho nên mấy chục vùng dân cư quanh đấy không ai dám bén mảng đến đó . Ngũ Thải Sâm Lâm trở nên thần bí , đáng sợ vô cùng !
Đoàn Trường và những đoàn viên khác tự biết mình đi vào nơi đó là tự đi tìm con đường xuống địa phủ . Nhưng không còn cách nào khác , cả Nghĩa Khí Đoàn chỉ có hai Ma Pháp Sư , tất nhiên cả hai đều chỉ thuộc hàng sơ cấp .
Bây giờ mà để mất đi một người thì những nhiệm vụ mạo hiểm sẽ chẳng dám nhận , mà có nhận thì chưa hẳn hoàn thành . Hơn nữa giữa họ lại có tình bằng hữu sâu nặng , cho nên biết chết mà vẫn liều !
Chu Vũ cũng lấy làm kinh ngạc khi biết rằng Ny Ti Nhi cũng là một Ma Pháp Sư , tuy nhiên nàng thuộc Quang Minh Ma Pháp , chỉ biết dụng một số đạo ma pháp vào công việc chữa bệnh , vì tu hành chưa sâu cho nên những bệnh nặng vẫn phải bó tay , bệnh nhẹ thì không chết !
Trên đường đi Chu Vũ biết thêm được ba hán tử kia đều là những võ sỹ có cùng một loại võ công như nhau , tên gọi Tinh Tư , Nhược Tư và hán Tư , trước đây họ được Đoàn Trường cứu cho nên tình nguyện mà sống chết cùng hắn !
Hán Tử thiếu niên áo xám anh tuấn kia là một gã thuộc Tinh Linh bộ tộc , tên gọi Nạp Lan , Tinh Linh bộ tộc trời sinh đã mang trong mình ma pháp , vận dụng cùng với nguyên tố ma pháp để tu hành !
Còn Đoàn Trường thì không ai biết rõ hắn là ai và chân diện thế nào , hắn tự mình không thích nói , mọi người cũng chẳng tiện ép ! Chỉ là ai nấy đều thấy hết sức tin tưởng hắn nên đi theo hắn mà thôi ! Võ công của hắn thuộc hàng kiếm thuật , ít nhất cũng đạt tới Liễu Nhị Cấp Kiếm Sư cảnh giới !
Cũng vì do ảnh hưởng của tiếng sáo khi nãy nên trong vòng một trăm dặm chẳng Ma Thú nào dám ra càn quấy . Nhưng Đoàn Trường vẫn không quên giục mọi người đề cao cảnh giác , chỉ có Chu Vũ là thần sắc hết sức an nhàn , vừa đi chậm rãi vừa thưởng cảnh .
Bây giờ chân tu hắn đại tiến , những Ma Thú nào lảng vảng trong vòng mấy trăm thước là hắn cảm nhận được ngay !
Sắp tới giữa trưa , Chu Vũ nhận thấy phía bên trái bọn họ , cách tầm mấy trăm thước có cái gì đó di chuyển rất nhanh . Chu Vũ ngưng thần quan sát nhưng chỉ thấy toàn cây cối âm u ...
Đột nhiên phía rừng cây âm u ấy , cây cối run rẩy . Mọi người cả kinh lùi lại !
Phía đó , một màu xanh biếc hắt ra , rồi một con sói cực lớn xuất hiện . Màu xanh biếc ấy đích thị là từ hai con mắt khủng bố của nó phát quang . Sói hoang nhìn thấy mọi người thì cơ hồ muốn quay ngược trở lại vào lùm cây . Nạp Lan kêu lên :
-Thị Lục Lang !
Hắn xuất tên ra bắn thẳng về hướng Thị Lục Lục Lang , Ma Thú này đang chạy thì bị tên găm vào phần hậu , nhưng mặc nhiên là nó không có cảm giác , vẫn tiếp tục lao đi như gió ! Lúc đấy Đoàn Trường kêu lên một tiếng , nhằm hướng cây cối âm u mà bay vào , đuổi theo !
Mấy tên võ sỹ cũng vọt đến , chốc sau họ xuất hiện trở lại , chỉ có điều kiếm không rút khỏi vỏ , ba võ sỹ cùng nhau ôm Thị Lục Lang trở lại , thần thái an nhàn như chẳng phải đánh đấm gì ! xem ra dị thú này đã bị bắt sống !
Đoàn Trường rút kiếm chém vào thân hình Lục Lang một cái , máu tươi bắn ra nhưng lập tức ngưng lại , vết thương cũng lành lặn nhanh chóng . Chu Vũ mở to mắt ngạc nhiên , thật thần kỳ !
Mấy tên võ sỹ cười ha ha :
-Ny Ti Nhi , cho ngươi thâu lấy bảo vật tuyệt hảo này !
Ny Ti Nhi có chút phân vân như bị làm khó :
-Làm thế nào thâu ?
Đoàn Trường vung tay , thanh kiếm bổ đôi đầu Lục lang , từ trong ấy bay ra một viên trân châu xanh biếc , lấp lánh hào quang !
-Có Ma Tinh này cũng đủ rồi !
Ny Ti Nhi có chút không đành lòng :
-Để nó sống đem về chẳng tốt hơn sao ? Máu của Thị Lục lang cũng làm thuốc chữa thương rất tốt !
Nạp Lan lắc đầu :
-Nó còn sống thì không có biện pháp nào mang về được , có Ma Tinh này rồi thì ai bị thương cũng khỏi phải lo !
Nguyên lai Ma Tinh của Thị Lục Lang có tác dụng lớn nhất là để trị thương , sở hữu được vật chí bảo này thì đi vào Ngũ Thải Sâm Lâm cũng bớt đi phần nào lo lắng , chân diện ai nấy đương nhiên nhẹ nhõm đi nhiều !
Ny Ti Nhi là ma pháp sư có nhiệm vụ trị thương cho mọi người nên Đoàn Trường giao Ma Lang cho nàng . Ny Ti Ni thích thú nhìn ngắm rất lâu , tâm trạng vạn phần vui thích , dù sao nàng vẫn là trẻ con !
Chu Vũ trong lòng có chút cảm thán , không ngờ thế gian này có nhiều sự diệu kỳ đến vậy ! Mỗi loài Ma Thú có một tác dụng khác nhau , thảo nào con người không ngừng săn bắt chúng !
Họ lại tiếp tục ra đi , trên đường giết thêm rất nhiều Ma Thú cản đường , chủ yếu là Phong Thỏ , Thảo Cẩu .
Phong Thỏ vốn dĩ thuộc về thuộc tính Phong của ma thú , chúng tu hành kém cỏi nhất , bị xếp vào hàng hạ đẳng .
Thảo Cẩu thì mạnh hơn một chút , thuộc hàng trung cấp thổ hệ Ma Thú , chúng có thể ẩn nấp ở những khe đất đá rất nhỏ , khó mà quan sát thấy !
Những người trong Nghĩa Khí Đoàn tuy rằng chân tu không cao , nhưng phối hợp ăn ý cho nên giết quái thú không phải việc quá khó . Thường thì trước tiên Nạp Lan sẽ bắn tên dẫn dụ , sau đấy ba gã võ sỹ bên trái , Đoàn Trường lo mặt phải mà tấn công ! Theo như Chu Vũ thấy thì hiệu quả rất cao !
Càng đi sâu vào rừng thì cấp bậc ma thú càng cao , những cuộc chiến đấu vất vả hơn trước nhiều . Bon họ đến giờ đã giết đến cả ngàn Ma Thú , thu được cả ngàn Ma Tinh , tài sản thật không thể nào nói là nhỏ !
Nhưng nếu thất bại , thảm tử dưới tay ma Thú thì tất cả sẽ trở về hư không , bằng hữu cũng vì vậy vô phương cứu chữa . Cho nên Đoàn Trường cứ một chốc lại nhắc nhở mọi người phải tập trung tinh thần , Chu Vũ vì thế cũng không được an nhàn như trước !
Đã vào Ma Thú rừng rậm thì ai cũng có thu hoạch cả ! Nếu tốt thì thu hoạch được bảo vật . Thất bại thì thu hoạch chính là ... mạng sống !