Quyển 1: Hà Dương Trấn
Chương 5: Tàn Thiên nạp vật giới tử
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Tinh kì chỉ tìm thấy một quyển sách cũ giới thiệu về một số thảo dược trong dân gian ở trong cuốn sách cổ, “36 thứ thảo dựơc” Tinh kì đã phải mất hai ngày mới tìm thấy, nhưng cuốn sách này chỉ giới thiệu về 36 loại thảo dược có trong dân gian, đặc điểm của nó là một quyển sách giới thiệu rất tỉ mỉ, cặn kẽ về duợc tính.
Ba ngày trôi qua, sau khi Tinh Kỳ hỏi thăm hai thị nữ, lại thỉnh giáo mẫu thân, kết quả thu được đó là không phải những loại thảo dược chưa từng được nghe qua này, hoặc đã từng nghe thấy nhưng cách miêu tả thì không hề giống nhau chút nào. Cuối cùng Tinh Kỳ không thể không ngừng việc chế thuốc lại. Chẳng phải có dược sư về lĩnh vực này sao? Mẫu thân mình ra ngoài ít, chưa nghe qua là chuyện rất đỗi bình thường, đến lúc đó tìm dược sư nào đó hỏi thăm là được rồi.
Đã hai tuần trôi qua, bản thân biết rằng không thể tìm được phương thuốc này, điều này khiến Tinh Kỳ trằn trọc cả đêm ngủ không yên, hắn mở cửa sổ ngắm nhìn những vì sao ở phía trời xa, tiếng côn trùng từ đâu vọng đến, bầu trời đêm tĩnh mịch, hắn bỗng nhìn thấy ngọn đèn phòng từ mẫu thân tắt, chỉ còn sót lại vài chiếc đèn lồng yếu ớt chiếu sáng.
Đây là thời khắc vô cùng ấm áp, Tinh Kỳ bất giác rơi vào một khoảng không vắng lặng. Hắn nhận ra mình đã vượt qua mọi vì sao để đến một dòng sông lớn, dòng sông nước chảy xiết, liên tiếp là những con sông nhỏ như vậy, tất cả đều đổ ra biển lớn, nói là biển lớn cũng không hẳn, đây là một khoảng không, toàn một mảng màu xanh muớt, vô cùng vô tận, liên miên không dứt.
Bơi mãi bơi mãi trong biển lớn, không biết đã trôi qua bao lâu, Tinh Kỳ không hề sợ hãi đối với nơi mà mình đang đến, trái lại còn cảm thấy hết sức thân thuộc, cũng không biết trôi bao xa, hắn nhận ra trên dòng nước này đang trôi đến một chiếc vòng tay, một chiếc vòng tay màu đen, cũng không phải quá tinh tế, Tinh Kỳ giơ tay ra vớt lấy.
Nhưng lúc này mới phát hiện ra mình đang trôi dạt trên bầu trời, càng ngày càng cao, nhìn biển rộng phía dưới, những dòng sông dày đặc đang chu du trong đó, và từ một đầu của dòng sông, lúc ngẩng lên bỗng nhận thấy tim mình đang đập mạnh, Tinh Kỳ hiểu ra rằng mình đang trong không gian của chính bản thân, dòng sông là mạch đập của mình, biển chính là phủ tạng của mình, đây là nơi mình muốn quay trở về.
Nhưng vòng tay là gì chứ, tại sao lại có thể ở trong nội tạng của mình, “Tàn Thiên” một cái tên tự dưng xuất hiện trong nhận thức của Tinh Kỳ, mình chưa từng nhìn thấy chiếc vòng tay này, nhưng lại có một thứ âm thanh từ trong tâm tưởng nói rằng đây chính là Tàn Thiên.
Hình dung hình dáng của chiếc vòng tay, bỗng nhớ đến cái tên Tàn Thiên, nếu chiếc vòng này đến tay mình thì thật tốt, một suy nghĩ ngẫu nhiên, chiếc vòng ấy thực sự đã ở trong tay mình, Tinh Kỳ kinh ngạc đến đờ đẫn, chiếc vòng tay này, lẽ nào chiếc vòng tay này là thần khí mà cuốn s ách đã ghi lại., nào là đấu vương, nào là đấu hoàng mình đều muốn đạt được, mình có một thứ thần khí, chỉ sau khi trích huyết nhận chủ mới có thể đem thần khí thu vào trong cơ thể.
Tinh Kỳ đem linh hồn nhập vào trời cao, ầm, tiến thẳng vào một không gian vô cùng rộng lớn đến vài trăm mét, đây là nạp vật giới tử, là là nạp vật giới tử cấp thần khí! Tinh Kỳ đã bị niềm hạnh phúc này làm cho mê muội.
Thật không dám tưởng tượng, không gian rộng lớn như thế này mà lại chỉ có một cái giá, phía trên cái giá gần nhất chỉ có ba viên ngọc bích, ba cái bình, và mấy loại vũ khí, một thanh đao lớn màu xám bạc, từ từ phát sáng, còn có một cái trường thương, hai thanh kiếm nhỏ, còn có vài chum rượu, những thứ khác đều không có gì. Phía xa còn có vài cái kệ nữa, Tinh Kỳ nhìn không rõ bên trên là thứ gì, từ trên rơi xuống rất nhiều cấm chế, linh hồn lực đụng phải viên ngọc đầu tiên, một thông tin hỗn loạn ùa đến.
“Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi, ha ha, ngươi đến rồi, rõ ràng ta đã chết rồi, không, ta vẫn chưa chết, ngươi sống ta cũng sống , ài!” ngữ khí tang thương vang vọng mãi trong tâm trí Tinh Kỳ.
“Ta là Mạc Thiên, gặp chuyện gì chớ có kêu trời, tất cả mọi việc muốn nhờ, ta đều gọi tên của mình, Huyền Thiên Kinh của ngươi đã đạt đến tầng thứ tư rồi, cần luyện tập chăm chỉ hơn nữa, đây là một công pháp tuyệt vời, có thể tu luyện đến Tiên đế, ta vẫn chưa có cơ hội tu luyện, uhm, đã đi quá xa rồi, ngươi chính là linh hồn của ta và chúng ta đã nhập vào nhau, cho nên ta nói ngươi chính là ta và ta chính là ngươi.
Uhm, khi nhập vào, linh hồn ngươi sẽ có chút thương tổn, nên ngươi có thể sẽ bị mất trí nhớ một thời gian, ta đoán chắc chỉ vài năm thôi, do Huyền Thiên kinh sẽ hoạt động tự nhiên trong cơ thể ngươi, tuy hơi chậm, nhưng chỉ vài năm thì linh hồn của ngươi sẽ được điều chỉnh. Được, ta sẽ giới thiệu với ngươi về ta, để ngươi hiểu rõ hơn về những sự tích huy hoàng của ngươi kiếp trước. Cũng có thể giúp ngươi cố gắng hơn, ta không phải người của thế giới này, hoặc cũng có thể nói không phải là người, ta sống ở Tu Chân Giới.....
Tinh Kỳ nhìn ba viên ngọc mới hiểu rõ tại sao mình lại bị mất trí nhớ chín năm, điều khiến hắn không ngờ đến là điều này lại chính là do tự hắn gây ra. Cũng đã biết môn công pháp mình luyện là Huyền Thiên Kinh, nào là có thể đạt đến Tiên đế, không phải là cấp bậc Đấu đế sao, nhưng trước nay chưa từng nghe đến Tiên đế, nhưng đấu hoàng thì đã từng nghe qua, vượt qua Đấu hoàng, nhất định phải là công pháp tuyệt đỉnh.
Cuộc sống tu chân của Mạc Thiên đã khiến Tinh Kỳ bỗng nhiên có một loại tâm tình của cường giả, biết được một số những kì tích của Mạc Thiên, cũng biết Tàn Thiên Nạp Vật Giới Tử trong tay mình chính là Mạc Thiên tán đi Tiên thể sau hai kiếp tu luyện, thuộc cấp bậc tiên khí.
Phương thuốc trong Huyền Thiên Kinh không phải phương thuốc của thế giới này, điều đó cũng giải thích tại sao mình không thể tìm thấy số thảo dược đó, phương thuốc này cũng không phải vô dụng, nhưng dược tính trong đó ghi chép rất rõ, còn có thủ pháp pha chế, đều là những kiến thức cơ bản của dược học.
Nhưng số phương thuốc đó vẫn còn có tác dụng, vì sự khác biệt về địa lý không thể làm thay đổi linh vật được, những chỗ sinh ra thuốc thì chắc chắn sẽ gần giống nhau, dược tính cũng giống nhau, chỉ là tên gọi và hình dạng bất đồng mà thôi, mình bây giờ cũng đã nắm được một lượng tài sản khổng lồ, nhưng bây giờ không thể dùng được, đây là một việc thật phiền phức.
Nhưng điều khiến Tinh Kỳ vui nhất đó là một trong ba viên ngọc có nhắc đến mười loại mỹ tửu, có ba loại hạ cấp linh tửu có thể làm tăng tu vi, với tu vi hiện nay dù uống một ít thì cũng phải vận công luyện hóa, linh lực quá mạnh, bản thân thì lại quá yếu.
Còn nữa một viên ngọc khác lại nhắc đến các công pháp, cách nuôi trồng thảo dược và linh dược thuật của Huyền Mộc Tông cũng chính là sư môn của Mạc Thiên. Hai thanh kiếm là hai thanh linh kiếm hạ phẩm, tên thì chưa có, vì đối với Mạc Thiên, hai thanh kiếm này không có chút giá trị gì, bản thân lúc rãnh rỗi vẫn thường luyện kiếm, vẫn chưa đặt tên, chỉ biết là một thanh màu vàng nhạt, còn một thanh màu xanh nhạt.
Thương này gọi là Lạc Anh Thương, chuẩn bị cho cháu mình, nó là trung phẩm trung phẩm linh khí, tính năng không thua gì thượng phẩm linh khí, thanh đao màu bạc gọi là La Yến đao, linh khí trung phẩm, trước đây Mạc Thiên đều đã dùng qua. Những thứ có trong chiếc bình ngọc là trúc cơ đan, trong đó có năm viên, chỉ khi Huyền Thiên Kinh tu luyện đến tầng thứ năm mới có thể dùng được, còn có một loại Sinh hoàn đơn, là thánh dược dùng để trị thương, linh hồn và thể xác chỉ cần chưa chết thì đều có thể trị được, nhưng lại chỉ có duy nhất hai viên.
Còn có một loại là Trữ nguyên đan, là linh dược chỉ khi nào luyện đến tầng thứ bảy thì mới có thể dùng được, có thể tăng cường tu vi, có tác dụng đột phá được bình cảnh, loại này thì có bảy viên, sau khi uống rượu tốc độ luyện sẽ được nâng nhanh hơn, nhưng cũng không lo lắng không theo kịp được cảnh giới, vì trong linh hồn của hắn vẫn đang tồn tại một phần tàn hồn của Mạc Thiên.
Bất quá công pháp này của mình cuối cùng mạnh như thế nào, bây giờ cũng không, vì trước đây bản thân chưa từng tu luyện đấu khí, cũng không biết bản thân lúc này là đấu sĩ mấy tinh. Chớp mắt thì trời đã sáng, mình vẫn đang đứng trước cửa sổ. Không có chút cảm giác mệt mỏi nào nữa, đây chính là tác dụng của luyện công.
Vù vù! Trong một trang viên cũ, một thiếu niên tóc tím đang luyện một bộ quyền pháp, mỗi một chiêu đều mang theo tiếng gió vù vù. Thời gian này Tinh Kỳ tiến bộ rất nhanh, Huyền Thiên Kinh đã luyện đến tầng thứ năm, từ trong cơ thể sản sinh ra một hỏa diễm màu xanh nhạt, miễn cưỡng thì cũng có thể luyện đan, nhưng tỉ lệ thành công thì lại rất thấp, bởi vì chỉ có thể duy trì ngọn lửa xuất hiện không đến mười giây, cơ bản là không thể thành công.
Sau khi luyện quyền xong, Tinh Kỳ lại bắt đầu có bước đột phá, đột phá của mỗi tầng đều kh ông khác nhiều với các tầng trước đó. Nhưng lại càng huyền diệu hơn, càng khó luyện thành hơn, Thiên Huyền quyền là tên mà Tinh Kỳ tự đặt cho nó, cũng có thể gọi là Thi ên Huy ền Bộ. Ha ha, nhanh như sóc, lại nhẹ nhàng như gió, lại dũng mãnh như mãnh hổ hạ sơn, một sự thay đổi rất lớn. Tinh Kỳ dừng lại, phát giác có người đi đến.
Ở diễn võ trường này, Tinh Kỳ trước nay chưa hề cho ai đến, cũng chưa từng cho phép ai xem mình tu luyện, cũng bởi vì ảnh hưởng do tàn hồn của Mạc Thiên, hoài bích mang tội (mang đồ quý thì gặp xui xẻo), cho nên kiếp trước mới gặp chuyện như vậy.
Cho nên Tinh Kỳ trở nên cẩn thận đến vô cùng, ngay đến cả mẫu thân mình cũng không nói. Mỗi lần luyện xong đều tự mình về ăn cơm, không cần ai đến gọi. Hôm nay lại có người đi đến chỗ mình, chắc chắn mẫu thân có việc cần tìm mình rồi, trang viên cũ này có rất ít người đến, càng không nói đến cái diễn võ trường rách nát này.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Thiếu gia, thiếu gia, phu nhân gọi cậu đến, ban nãy lão quản gia có qua đây, ông ấy đã chuyện cậu khỏi bệnh, nhưng phu nhân lại nói mấy ngày nữa cậu mới khỏi. Tiểu nhân vội vã quá chạy đến đây luôn.
Dẫn đường đi, ta sẽ đi ngay. Tinh Kỳ muốn đi là đi luôn, trước sau gì mình cũng phải đối mặt với chuyện này, chỉ không ngờ nó đến nhanh như vậy.
--------------------------------------------
“Lão quản gia, ngươi vất vả rồi, lão gia vẫn khoẻ chứ? lâu lắm r ồi không gặp lão gia, không biết ông ấy thế nào rồi?”
“Ha ha, lão gia rất khoẻ, lão gia là một cao thủ cấp đấu sư mà, ngày ngày đều ăn ngon ngủ kĩ, mỗi ngày ông ấy đều luyện đao múa thương, lão gia cũng hay nhắc đến các người, chỉ là….. không nói chuyện này nữa, ha ha, thật là ông trời đã chiếu cố tứ thiếu gia, lão gia nghe tin tứ thiếu gia đã khoẻ nhiều, không biết sẽ mừng như thế nào.
Tinh Kỳ đến hành lang, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẫu thân và lão quản gia. Lão quản gia đối với hai mẫu tử Tinh Kỳ rất tốt, có bốn năm mà ông ấy đã đến đây thăm họ những tám lần, nhưng cũng có thể là do Đức Mộc căn dặn.
Tinh Kỳ gặp lão quản gia, liền khom lưng chào, tóc của lão càng ngày càng bạc nhiều, lão chắc cũng ngoài tám mươi rồi, cũng là một đấu sĩ, Đấu sĩ có thể sống trăm tuổi, Đấu sư có thể sống vài trăm tuổi, có người nói Đấu vương có thể sống đến mấy trăm tuổi, Đấu hoàng, Đấu tôn, Đấu đế thì không biết sẽ thế nào. Phần lớn các Đấu sư đều chết trận. “Đa tạ lão quả gia đã giúp đỡ chúng ta mấy năm qua.”
“Sao lại nói vậy, Chiết Sát ta không dám, cậu là thiếu gia, mẫu thân cậu là tam phu nhân, mẹ con cậu là chủ nhân, cậu làm vậy, nô tài sao dám chứ”. Lão quản gia nâng Tinh Kỳ dậy nói: “Tốt rồi, tốt rồi, thật quá tốt rồi, tứ thiếu gia, cậu khoẻ thật rồi, thật quá tốt, ha ha, mẹ con cậu chuẩn bị một chút đi, lão gia nói mấy ngày nữa sẽ có xe ngựa đến đón hai mẹ con cậu về. Nếu lão gia biết cậu đã khoẻ rồi chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Lão quản gia, bao năm nay lão gia không đón ta về, sao lần này lại gọi ta trở về chứ,có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”, Ngải Na phu nhân lo lắng hỏi. “Ha ha, trước đây lão gia cũng muốn đón phu nhân về nhưng lại sợ mẹ con phu nhân sẽ phải nghe những lời không hay nên không nhắc đến việc đón mẹ con phu nhân về. Lần này tứ thiếu gia khoẻ rồi, quay về sẽ không phải nghe những lời đàm tiếu nữa. Nhưng lần này về là vì việc đại thiếu gia thành thân, tam thiếu gia cũng phải đính ước, lão gia muốn cả nhà đoàn tụ, hơn nữa trang viên cũ này cũng phải tu sửa, đây dù sao cũng là tài sản của tổ tiên để lại.
Xe ngựa đi đến thôn Hà Dương, qua tấm màn che cũng có thể nghe thấy quang cảnh tấp nập bên ngoài, nghĩ đến việc sắp được gặp cha, Tinh Kỳ không biết nên cư xử thế nào cho phải, không biết nên hận hay nên vui vẻ, Tinh Kỳ không có chút cảm xúc nào, vẫn bình tĩnh, trong cái xã hội hỗn loạn này, cha không hề vứt bỏ mình, cuối cùng vẫn nuôi sống mình, tất cả đếu tuỳ vào duyên phận, vì mẹ, ai!
“Hô, đến nơi rồi, mời phu nhân và thiếu gia xuống xe”. Lần này đến đón Tinh Kỳ là tam quản gia. Xuống ngựa rồi, không phát hiện ra phụ thân, cũng không có huynh đệ, tỷ muội nào khác, chỉ thấy nhị quản gia đang đợi ở cửa, còn có vài a hoàn khác, ngước nhìn lên dòng chữ trên cánh cửa, rồi đi vào, mẫu thân sống ở nơi này chắc sẽ không còn khó khăn gì nữa.
Tinh Kỳ và tam phu nhân Ngải Na được sắp xếp ở khu phía nam, nhìn nam viện đầy kí ức xa xưa, bây giờ đã được tu sửa lại rồi, giờ còn có thêm hai khu nhà nữa, một ngọn núi nhỏ, và mấy con đ ường mới, ngoài Tiểu Như, Tiểu nhân ra còn có hai thị nữ nữa, xem ra những điều này chính là để bồi thường cho mình.
Hà Dương trấn, Hà Dương trấn hôm nay pháo nổ liên tục, khắp nơi náo nhiệt, hoá ra hôm nay là ngày vui của con trai trưởng Tử tước Đức Mộc - Ốc Tư đại nhân ở Hà Dương trấn kết hôn, cô dâu chính là cháu họ của trưởng trấn Tạp La, cả Hà Dương trấn ai nấy đều vui mừng, con gái thứ hai của Lan Đặc vài hôm nữa cũng sẽ đính ước với con trai thứ ba của Tử tước Đức Mộc. Hà Dương trấn sắp trở thành liên minh của ba thế lực rồi.
Địa vị của Đức Mộc gia ở Hà Dương trấn cũng được xem như khiến mọi người nể sợ. Lạc Dương Trang náo nhiệt vô cùng, còn khu Nam viện ở trong trang viên lại yên ắng, lạnh lẽo vô cùng, Tinh Kỳ được chuyển đến đây, lão gia Đức Mộc chưa hề ghé qua đây, chỉ có quản gia đến mang vài bộ quần áo mới, mà hôm nay lại là ngày vui của cả Lạc Dương trang, cũng chẳng ai đến thông báo một tiếng, cho nên sự náo nhiệt của Đông viện và Chủ viện chẳng có bất cứ liên quan gì. Tinh Kỳ không biết lão Đức Mộc này đang nghĩ gì mà lại bảo mình về sống sau đó gặp cũng chẳng gặp, tạo thêm áp lực, chỉ làm khổ mẫu thân hơn mà thôi.
“Tứ đệ, tứ đệ có ở đấy không? Tam ca của đệ đã trở về hôm qua rồi, hôm nay mới đến thăm đệ được, tứ đệ mau ra đây đi.” Một thanh niên gọi vọng lên từ khu nhà dưới, đứng bên cạnh là một nữ hài tử sáu tuổi áo xanh, tết bím tóc, thân mặc cẩm bào, tóc màu tím bạc bay bay trong gió, tuấn mỹ vô cùng. Than nhiên Cũng có bốn phần tướng mạo của Tinh Kỳ, Tinh Kỳ cũng rất bình thường, chỉ có mái tóc màu tím là khác biệt mà thôi
“Tam ca, huynh đã về rồi, huynh vào đi,” Tinh Kỳ nhìn thấy ba thanh gươm trước ngực của Cát Lai, ngạc nhiên nói: “Huynh đã là tam tinh Đấu sư rồi, vị này là….”
“A a, Tam ca nghe nói đệ đã khoẻ nhiều rồi, huynh rất mừng, hôm qua về muộn quá nên huynh chưa qua thăm đệ được, tiểu Diệp, gọi tứ ca đi”, Cát lai nói.
“Tứ ca”, giọng nói ngọt ngào của nữ hài tử vang lên, nhìn Tinh Kì đứng trước mặt, trong lòng Cát lai lấy làm rất vui mừng, nam hài này trước đây chỉ biết cười bây giờ đã thành một thiếu niên rồi. “Huynh và Tiểu Diệp đều không thích ồn ào nên tránh vào đây, khu này đệ rất quen thuộc, dẫn bọn huynh đi dạo mấy vòng đi.”
Đứng dưới cây Tương Xuân nghe tam ca kể chuyện: nhân tình lạnh lẽo, những chuyện trong học viện, tiểu Diệp lúc thì nói người ta xấu lúc lại vỗ tay nhiệt tình. Đây là lần đầu tiên Tinh Kì cảm nhận được tình huynh đệ, hoa rơi lá bay, tiếng côn trùng kêu vang, chim bay cá nhảy, thật khó có được khoảnh khắc ấm áp này.
Buổi trưa, bên Đông viện uống rượu rồi hò hét, ngoài sảnh, Đức Mộc gọi nhị tổng quản: “Không thấy lão tam đâu nhỉ, nó đi đâu ngươi biết không, gọi nó đến uống rượu thay cho sư huynh nó đi chứ.”
“Hồi bẩm lão gia, tam thiếu gia đã đến Nam viện rồi ạ, thiếu gia nói mấy ngày đi đường thấy trong người không khoẻ lắm, nên chưa qua tìm tứ thiếu gia được, bây giờ đã đến chỗ tứ thiếu gia rồi ạ.”, nhị quản gia cung kính nói. Đức Mộc nhíu mày, hỏi:”gần đây tứ thiếu gia có biểu hiện như thế nào?
Tứ thiếu gia rất bình thường, hàng ngày còn đọc sách, nói chuyện với tam phu nhân. Nhưng thần sắc của tam phu nhân không được tốt lắm.” nhị quản gia cung kính đáp.
“Vẫn chưa tu luyện Đấu khí?” Đức Mộc hỏi, “Vẫn chưa.” , nhìn thấy lão gia trầm mặc phất phất tay ra hiệu cho mình, nhị quản gia liền lui ra ngoài.
-----------------------------------------
Trong phòng sách, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, Đức Mộc ngắm nhìn đứa con từ khi sinh ra mới gặp có vài lần, khuôn mặt bình thường, mái tóc màu tím, khoác chiếc áo bào, dáng vẻ điềm đạm, ánh mắt u buồn, Đức Mộc cảm thấy người đang đối diện với mình hoàn toàn xa lạ, lẽ ra phải nói những lời an ủi, nhưng không biết nói thế nào, có lẽ trước đây mình đã quá lạnh nhạt với nó. Dù sao thì nó cũng là con trai của mình mà.
Sau một hồi im lặng, “Đuợc rồi, ngươi ngồi đi, ta trước đây đã đối đãi không phải với mẫu thân của ngươi, bây giờ ngươi cũng đã lớn rồi, cũng biết suy nghĩ rồi, ngươi nói xem, ngươi có yêu cầu gì nào, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, tuổi ngươi cũng đã lớn rồi, bây giờ mà học đấu khí, sẽ rất khó để theo kịp người bình thường”.
Tinh Kì ngước lên nhìn khu ôn mặt già nua của cha, chỉ trong một thời gian ngắn mà khuôn mặt của cha đã thay đổi nhiều như vậy, mình cũng chẳng oán trách gì ông ấy, nhưng vì mẹ cũng không thể không hạ thấp mình, “Phụ thân, tam ca đã đưa con Huyền cực đấu khí rồi, con không có bất cứ yêu cầu gì nữa cả, chỉ hi vọng mẹ có thể sống vui vẻ, con muốn sau khi tam ca đính hôn, sẽ đ ến Thanh Hương cốc học làm dược sư.
“Hả” , nghe th ấy Tinh kì nói muốn đến Thanh Hương cốc học dược, Đức Mộc có chút ngạc nhiên khi con trai mình lại đưa ra yêu cầu đó, điều này cũng giống với các gia tộc khác, sau này có thể sẽ không thể quay về được nữa. “Ngươi có biết là học dược rất nguy hiểm không, để ngươi có thể đến học thì gia đình sẽ tốn rất nhiều tiền, tiền trong nhà nhiều nhất cũng chỉ đủ để cho ngươi mua cái tên thuốc mà thôi.”
Tinh kì nhìn thẳng vào mắt phụ thân, “Con biết, có thể sau này sẽ không thể quay về được nữa, nhưng tâm ý con đã quyết.”
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Học chế dược là một việc rất tốn kém, nhưng nếu học thành thì sẽ rất có địa vị trong xã hội. Những học sinh không có tiền thì chỉ có thể làm một hái thuốc học đồ, hái thuốc học đồ thường phải vào trong núi hái thuốc cùng với đội trưởng, đợi đến khi hái được một số lượng thuốc nhất định, mới có thể trở thành chế dược viên.
Cho nên từ một người hái thuốc trở thành một người chế thuốc chắc phải nhiều lần thập tử nhất sinh.Vào Thanh Hương cốc này một là để kiếm tiền, hai là đẻ bồi dưỡng thành dược sư, số lượng dược sư còn quá ít, cho nên địa vị của dược sư là rất cao. Đây là một con đường mà nhiều thanh niên muốn đi.
Những người có tiền đương nhiên có thể học viện dược sư, nhưng con đường này chỉ có một phần mười hi vọng, hơn nữa còn rất nhiều người tranh nhau đi. Trở thành hái dược viên thì cũng phải chọn lựa kĩ càng, trăm người lấy một, cũng có rất nhiều người dùng tiền mua chuộc. Đầu thu hàng năm đều có đợt tuyển người, xong hơn một tháng sau mới chọn. Thanh Hương cốc thuộc Nham Khải thành, Nham Khải cách Thanh Niên thành khoảng hơn 800 dặm. Thanh Hương cốc chỉ là một cốc nhỏ, nằm bên cạnh sơn cốc Lĩnh Biên, Lĩnh Biên là một cốc trong núi sâu, bên trong rất nhiều thuốc, nhưng cũng đầy ắp nguy hiểm.
Ba tuần sau đó, đi ngang qua con đường thẳng là một rừng cây nhỏ, một cỗ xe ngựa nửa mới nửa cũ đang đi trên đường, trục xe cọ sát với thân xe kêu “két! két!”, làm mất đi sự yên tĩnh của cả con đường, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 40 ngồi trên xe, hai hàng lông mày rậm, đầy vẻ uy nghiêm, trung niên nhân này chính là tam quản gia của nhà Tinh Kì tên là Tạp Nhĩ Đặc. Ông lúc này đang đưa Tinh kì đến Thanh Huơng cốc.
“Tứ thiếu gia, phía trước là Hạnh Hà trấn, đến Hạnh Hà trấn rồi qua một thôn nữa là có thể nhìn thấy Thanh Hương cốc. Cái thôn đó gọi là gì nhỉ, đúng rồi, tên là Khai Hà trấn, trấn này bị một dòng sông phân ra làm hai, có tên là sông Khai Hà, sông Khai Hà chảy ra từ cửa Thiết Hạp”. quản gia chạy trên đường đã mười mấy ngày, không mấy vui vẻ, để giảm bớt những lo lắng trong lòng, điều hoà không khí nên giới thiệu về khung cảnh hai bên đường.
Tinh Kì cũng không ngồi lại trong xe, mà ra ngồi bên cạnh phu xe, quả đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, hắn cũng nói mấy câu gì đó với quản gia, nghe qua sự từng trải của quản gia, hắn cảm thấy sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của mình ở Thanh huơng cốc. “Trước đây lão cũng từng đên Khai Hà trấn này, khi đó lão còn là một thanh niên, có việc nên phải đến đây, hôm đó lão hộ tống một thương nhân mang thuốc vào kinh thành bán” Tạp nhĩ đặc đầy vẻ hoài niệm nói.
“Tạp thúc, thúc đã từng đi qua đây, liệu thúc có thể cho ta biết về tình hình ở đó được không?” Tinh Kì hỏi.
“Nói đến Thanh Hương cốc à, đầu tiên phải nói đến đan sư Thanh Hương, đan sư Thanh Hương là một vị đan sư nhị tinh, so với thành chủ địa vị còn cao hơn một bậc, theo vị đan sư này thì cốc này không phải tên là Thanh hương, mà là do trong một lần sư phụ làm một cuộc thử nghiệm ở một cuộc thi gì đó, lẽ ra phải luyện ra một loại thuốc kịch độc không gì sánh được mà phải luyện thành một mùi hương thơm ngát, nhưng không làm suy giảm độc tính của nó, trái lại còn tăng nhiều hơn, vì vậy không thể quyết định tại chỗ về việc đánh giá các dược sư, các dược sư có thể đánh giá thông qua việc thảo luận, xem xét, Dược sư Thanh Hương cũng vì thế mà có kiếm được lợi lớn, cái tên bắt nguồn từ đó.
Tạp Nhĩ Đặc thấy tứ thiếu gia có vẻ rất chăm chú nghe, vừa uống nước,vừa nói tiếp: “Sau đó, Thanh Hương đại sư xây một dược cốc ở Thiết hạp cốc này, ngoài ra cũng không có tên nào khác phù hợp hơn. Thanh Hương đại sư quay lại xây cốc ở nơi này, một là vì đây là nhà của ông, hai là vì ở đây có thung lũng Thiết Hạp, ba là do sự kêu gọi của công hội dược sư, vì quốc gia bồi dưỡng nhân tài, hàng năm nơi đây xuất ra mấy chục học viên dược sư cao cấp, còn đã từng có một đan sư nhất tinh, cũng chính là trưởng môn thanh cốc bây giờ tên là Hải Thiên Dương, người này là đệ tử tâm đắc của Thanh Hương đại sư.”
Khai Hà trấn bây giờ đang rất náo nhiệt, vì mùa thu này thanh hương cốc lại chọn học viên, hai năm mới có một lần, là mùa của những chế dược viên, trên các ngả đường của trấn này, ngựa xe như n ước, người qua kẻ lại, trên đường chính ngựa xe đông đúc, tại các quán trọ khách thuê chật cứng người.
Nhưng dân chúng trong trấn cũng lũ lượt ra đường lôi kéo khách trọ, cho dù không thoải mái lắm nhưng luôn có một chỗ để ở, nhưng thấy cảnh ngựa người đông đúc như vậy, còn có rất nhiều những cái chăn gọn gàng, là những đứa trẻ con nhà nghèo, đứng trên những khu cao nhất của trấn đế ngước nhìn, còn có rất nhiều những tên khất cái chạy qua chạy lại trên đường xin ăn, toàn bộ khung cảnh rất hỗn loạn.
Tinh Kì dưới sự chỉ dẫn của quản gia, đã bàn bạc xong giá cả với một hộ nông dân nghèo, mỗi ngày một lượng vàng, một lượng vàng cũng đủ cho gia đình bốn miệng ăn của họ sống đủ trong vòng một tháng. Từ đó, có thể thấy được có bao nhiêu người đến đây thi tuyển.
Tinh Kì đi cùng lão nhân về nhà, lão nhân đưa ba người trong nhà chuyển đến sống ở một lều cỏ, còn cả gian nhà đều để cho khách trọ thuê, mỗi phòng mỗi ngày được hai lượng vàng. Những lều cỏ trong thôn đa số là dân trong làng ở, còn những nhà lầu đều là người ngoài đến sống, còn toàn bộ là nhà tranh, cho khách đến thuê, quả là chẳng thiếu loại nào, đều để cho thuê cả.
“Đại thúc, những người trong thôn cho thuê nhà trọ như vậy, trong một thời gian ngắn kiếm được không ít, mỗi ngày thúc chắc cũng kiếm được bảy lạng vàng nhỉ, trong mười ngày chắc cũng có một khoản lớn.” Tinh Kì tò mò hỏi.
“Vị công tử này, mỗi ngày vào trong thôn chúng tôi đều phải ghi lại số lượng khách, chúng tôi chỉ có thể lấy được một phần nhỏ, phần lớn trong đó phải giao cho cảnh vệ, còn phải nộp một khoản thuế nữa, nhưng mỗi lần Thanh Hương cốc tuyển người, chúng tôi cũng kiếm được một khoản kha khá.” Một người thanh niên khác cũng kéo được mấy vị khách nghe thấy câu hỏi của Tinh kỳ liền đáp.
“Đúng vậy, chúng tôi nên biết thế nào là đủ, các cảnh vệ này cũng bảo vệ chúng tôi, các ngươi đang nghĩ người trong những trấn gần đấy cũng muốn chuyển hết đến thôn này ấy.” Lão nhân vui vẻ dẫn đường.
Mấy ngày trước, nhà lão nhân cũng có ba người, hai người ở trong phòng thứ nhất bên trái, Tinh Kì và Tạp Nhĩ Đặc ở gian thứ ba, điều mà Tạp Nhĩ Đặc thấy có lỗi là đã để Tinh Kì phải chen chúc vài ngày, vì còn có một tuần nữa Thanh Hương cốc mới cử người đến tuyển người.
Buổi chiều lão nhân lại dẫn một tiểu thư con nhà quyền quý trở về cùng hai đấu sư nhất tinh. Vị tiểu thư này cũng gần giống Tinh Kì, trên đầu kẹp tóc hoa hồ điệp, đúng là một mỹ nhân, nhìn trang sức và y phục có thể thấy nhà vị cô nương này còn là một nhà quyền quý.
Vì chỉ còn thừa lại một phòng cho nên hai hộ v ệ phải trải chăn chiếu nằm dưới đất trước phòng của Tinh Kì, nên lão nhân đã qua nói chuyện với Tinh Kì, không ngờ hắn đồng ý liền, nên hai vị hộ vệ này rất nhanh thân mật với vị quản gia. Tinh Kì cũng làm quen được với vị cô nương kia, tên Nguyệt Lam Nhi.
“Đây là cái gì vậy? thật là khó nuốt.” tối đến khách thuê của cả ba phòng đều ra sảnh ăn cơm. Nguyệt Lam nhỏ giọng trách móc, mọi người ai nấy đều nghe rõ. Tinh Kì không biết có nên ăn tiếp không, một thanh niên khác cũng không nói năng gì, chỉ có điều trên mặt lại hiện rõ vẻ không hài lòng, ánh mắt âm trầm, vừa nhìn là biết công tử này là con nhà quý tộc nhưng không mấy giàu sang, bị gia đình đuổi mà lưu lạc đến đây.
“Ha ha, chỉ là cơm rau dưa, lão già này tiếp đãi không chu toàn rồi, tiểu thư ăn chút canh đạm bạc, ngày mai ta sẽ sai người làm thêm thịt”, lão nhân vội nói.
“Tinh Kì, ngươi đến để thi tuyển chế dược viên sao?” Một lát sau, Nguyệt Lam lại hỏi.
“Không, ta đến để dự tuyển làm hái dược viên”, Tinh Kì điềm đạm trả lời.
“Lý Duy thiếu gia thì sao, ngươi đến làm chế dược viên phải không?” Nguyệt Lam hướng mắt vào một vị thiếu niên khác hỏi. Vị thiếu niên này tên Lý Duy, Tinh Kì vẫn không biết tên của hắn.
“Phải.” Thiếu niên này trả lời ngắn gọn.
“A, ta cũng đến để làm một chế dược viên, ta sẽ là một dược sư vĩ đại, quá tốt rồi, chúng ta sẽ cùng nhau học làm chế dược viên, sau này xin chiếu cố nhiều.” Nguyệt Lam vui vẻ chắp tay với Lý Duy, “Uhm, chiếu cố nhiều”, Lý Duy cũng chắp tay lại đáp.
Thấy hai người trò truyện rất ăn ý với nhau, Tinh Kỳ thực sự thấy hoài nghi hai tên gia hỏa này lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện thân thiết, thật đúng là nam nữ đều thiếu, củi khô gặp lửa, hai người giờ còn chưa đến Thanh Hương cốc mà đã sư ca, sư muội rồi. Thật đúng là hiện thực của xã hội, họ nói chuyện đến khi chỉ còn có hai người bọn họ thì mới dừng lại, quay về phòng nghỉ ngơi.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Ngày 8 tháng 8, hôm nay là ngày nào nhiệt nhất của Khai Hà trấn, cũng là thời điểm Thanh hương cốc tuyển người, trời còn chưa sáng, hàng nghìn cảnh vệ của Thiên Hà trấn có mặt rải rác khắp các đường phố lớn nhỏ và quảng trường chính.
Đường chính xếp thành bốn hàng dài, đều là những thiếu niên từ mười đến mười lăm tuổi, trong đó có hai hàng là những thiếu niên mặc áo gấm, những hàng khác thì đẳng cấp nào cũng có. Phía trước hai hàng thiếu niên mặc áo gấm có hai hàng ghế, phía sau ghế đặt mười mấy cái hòm lớn, các hòm này đều mở nắp, tất cả đều là hõm rỗng.
Hai đội thiếu niên này đều phải mua chuộc để được vào Thanh Hương cốc, học hái thuốc mỗi người cũng mất mười nghìn năm trăm kim tệ, những cái hòm này, cái nào cũng dùng để đựng tiền. Mấy trăm hộ vệ mặc áo giáp đứng xung quanh bảo vệ kiên cố mười mấy cái hòm này, hôm nay còn có mười mấy đấu sư thủ vệ của Thanh Hương cốc, có một tứ tinh đấu sư, ba tam tinh đấu sư, còn lại là nhất tinh và nhị tinh. Qua đó, có thể thấy rõ, thế lực của Thanh Hương cốc rất cường đại.
Chân khí trong Huyền Thiên Kinh của Tinh kì cũng không thua kém gì các đấu sư, hơn nữa Huyền Thiên quyền pháp, Huyền Thiên bộ pháp, gặp nhị tinh đấu sư có thể cầm hòa, gặp tam tinh đấu sư có thể bỏ chạy. Hai hàng vận áo gấm ngắn hơn hai hàng còn lại, trên tay mỗi người đều cầm một bọc tiền.
Mấy công tử cầm bọc tiền này đều rất hưng phấn, hỏi thăm lẫn nhau, tíu tít chuyện trò y như trên phố xá tấp nập vậy. Trong khi hai hàng kia lại cực kì yên tĩnh, có người trầm mặc, có người kích động, có người sợ hãi, có người lại lo lắng, người ở hai hàng này đều là con cái nhà nghèo đến để tuyển chọn làm hái dược viên..
Thanh Hương cốc 2 năm mới tổ chức tuyển chọn một lần, mỗi lần chọn khoảng hai nghìn người, nhưng lần này số người đến ứng chọn lên đến con số trên mười nghìn người, những người dùng tiền để vào được đây có đến mồn nghìn năm trăm, sáu trăm người, còn lại là hơn bốn trăm nhân tài được chọn ra từ trong vạn người này. Cạnh tranh cực kì gay cấn.
“Đến rồi”, “Người của Thanh Hương cốc đã đến rồi”, mau ra xem đi, chính là đám người mặc y phục xanh đó.” Ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào tiểu đội 300 người kia.
“A!, bốn người mặc xiêm y đi trước có ngũ tinh, toàn bộ những người đi sau cùng đều là ba, bốn tinh.” Sáu, bảy, tám, chính tinh đều là những dược sư cao cấp, nếu ở trong trường, dược sư cũng có thể tốt nghiệp được.
Mấy trăm dược sư ba, bốn tinh đến đây quả là hoành tráng. Đã biến không khí của đại hội thành cao trào. Hầu hết các thiếu niên ở đây đều thèm thuồng nhìn những ngôi sao trên người bọn mặc đồ xanh đó, mơ ước mình là một người trong số đó.
Đi phía trước chính là La Khắc, Cát Nhĩ, Tây Trát, và Phác Vũ. Ba nam một nữ bọn họ chính là chủ sự tuyển chọn lần này, ngoài Phác Vũ có chút kích động ra thì ba người kia đều tỏ vẻ có chút thất vọng, đặc biệt là Cát Nhĩ, người đi thứ hai càng tỏ ra oán trách hơn về việc mình bị phái đi làm việc khổ cực như thế này, Hải Thiên Dương gần đây bận việc làm thuốc nên không muốn tự mình đi làm, việc này còn không bằng việc quay l ại phòng thuốc để nghiên cứu thêm về các loại thuốc nữa.
Kinh nghiệm chiêu sinh nhiều năm nay đã rất nhiều lần thấy tràng diện hỗn loạn đó, nhưng vẫn sắp xếp đâu vào đấy. Đề thi chia làm ba phần chính, đầu tiên là kiểm tra tuổi tác, thứ hai là kiểm tra nghị lực, cuối cùng là thử trí tụê.
Tinh kì là do bỏ ti ền ra nên chỉ cần qua vòng thứ nhất là được, nộp tiền xong. Tinh Kì được một thanh niên mặc y phục màu xanh lôi đi cùng, mọi người đứng trên một mỏm đất giới thiệu với nhau, bởi vì hai năm sau bọn họ sẽ cùng sống với nhau.
Thanh Hương cốc yêu cầu rất cao về tuổi tác, nhỏ hơn mười tuổi hay lớn hơn mười lăm đều không đạt yêu cầu, kể cả vượt qua một ngày cũng đều sẽ bị loại bỏ. Hái thuốc hay chế thuốc cũng đều là một cuộc sống khô khan vô vị.
Có khi một người nửa năm sống trong núi hái thuốc, mà chế thuốc lại càng phiền muộn, cả ngày chỉ có ba việc, ăn, ở, và chế thuốc, cuộc sống như vậy diễn ra liên tục mấy năm liền, đa số những người chế thuốc đều nóng tính vô cùng, cho n ên không có nghị lực thì không thể lọt qua được, hái thuốc trong núi, nguy hiểm đầy mình, phải đấu trí, đấu dũng cảm với cả ác thú, trải qua mấy vòng chọn lựa, chỉ còn lưu lại có hơn 300 người.
Tốc độ tuyển chọn rất nhanh chóng, không mệt nhọc gì nhiều, tốc độ này thì khỏi phải bàn, vốn cho rằng một ngày không thể lựa chọn xong, không ngờ chưa đến canh ngọ đã hoàn tất rồi, tất cả chọn được hơn hai ngàn một trăm người, ba trăm bốn mươi hai người là con nhà nghèo, còn lại một ngàn bảy trăm người là dùng tiền mua chuộc, còn vài trăm người sau này sẽ là chế dược viên.
Người vui kẻ sầu, những người được lựa chọn đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vui vẻ chào hỏi những người xung quanh, còn những người không may mắn bị loại thì cúi đầu trầm mặc, đặc biệt là những kẻ qua đường xin cơm thì tuyệt vọng vô cùng, bởi họ lại tiếp tục phải quay về với cuộc sống cũ của mình.
Mọi người chia làm bốn đội, đội của La Khắc là đội chế dược viên, đội của Cát Tây là những người hái thuốc không biết chữ, đội của Tây Trát là những người hái thuốc đã luyện đấu khí, đội thứ tư là đội của Phác Vũ biết chữ nhưng chưa luyện đấu khí, bốn đội hướng thẳng về phía cốc. Thanh Hương cốc cách Khai Hà trấn mười mấy dặm đường, phải đi bộ mất hơn hai giờ đồng hồ.
Tinh Kì mang theo tất cả là ba ngàn ba trăm kim tệ, Mặc lão hắc cho tám trăm kim tệ, phụ thân cho năm trăm kim tệ, sư huynh Cát Lai cho hai ngàn kim tệ, thì đã nộp mất một ngàn năm trăm kim tệ, lại đưa cho tam quản gia Tạp Nhĩ Đặc ba trăm kim tệ, để lão chăm sóc tốt cho mẫu thân. Giờ hắn chỉ còn lại có một ngàn năm trăm lạng để dự trù cho sau này.
Tuy có gió nhẹ tạt vào mặt, ánh mặt trời không gay gắt, nhưng bước chân của mọi người đều rất nặng nề, giờ đã sắp đến ba giờ chiều rồi, vốn cho rằng sau khi chọn xong sẽ ăn một bữa ở Khai Hà trấn rồi mới đi, nhưng không ngờ lại thế này, sáng sớm đã đứng ra xếp hàng, đứng liền mấy giờ đồng hồ, một giọt nước cũng không có, đường phía trước thì còn rất dài.
Những hài tử nhà nghèo vẻ mặt vẫn tươi tỉnh, vì nghe đội trưởng nói, đến nơi sẽ được ăn cơm và nghỉ ngơi, còn những công tử tiểu thư quý tộc chưa từng chịu khổ thì luôn miệng oán trách, nhưng nghe đội trưởng tuyên bố nếu không chịu được khổ thì bỏ cuộc đi, còn những người xỉu trên đường hoặc bị lùi lại phía sau thì sẽ bị huỷ bỏ tư cách, không thấy có một tiếng phản đối nào.
Những chế dược viên mặc xiêm y được cử đi bụng đầy oán hận, bây giờ vẫn chịu tội cùng với nhóm người này, tuy mình có tiền hay mang theo lương khô, nhưng lại bị hạ lệnh cấm ăn, cái gì mà Thanh Hương cốc đối xử bình đẳng chứ, thế mà bây giờ lại phải chịu đói thế n ày.
Việc này thì cũng có người để trả thù, hai ánh mắt như ôn thần lập tức nhìn lướt qua một lượt cả đ ội. Cả đội yên lặng nghiêm chỉnh tiến về Thanh Hương cốc.
Nói chung, đi ch ẳng khác gì chạy, hành quân gấp tiến về phía trước, trên đường có mấy người bị tụt lại phía sau, còn có người lải nhải bị đội trưởng đuổi ra khỏi đội không chút khách khí. Mọi người cuối cũng đã hiểu được hiện thực tàn khốc, đây mới chỉ là bắt đầu, những ngày tháng sau này ở Thanh Hương cốc còn dài lắm.
Những người được chọn lần này phần nhiều là con cái gia đình quý tộc, còn có một số ít là hậu thế của danh nhân còn sót lại, những con người này trước nay chưa từng chịu khổ, để tiện cho việc quản lí sau này, Thanh Hương cốc có những nội quy vô cùng nghiêm khắc đối với những người mới tiến nhập cốc, cuộc sống sau này có thể sẽ là một cảnh cáo và hạ uy quyền của những người vô lo vô nghĩ.
Khi bốn đội đã đến Thanh hương cốc, đã là ngoài bốn giờ rồi, đã quá giờ ăn cơm, mọi người lại một lần nữa tụ họp cùng nhau, sau đó chia thành 2 đội, chế dược viên thì đi vào trong cốc, những người hái thuốc thì bị đưa ra ngoài cốc, ngoài đấy là một phòng lớn, Tinh kì theo đội đi vào sườn núi, lần nữa lại chia bảy người thành một nhóm nhỏ, hắn đi theo một người hái thuốc mặc áo xanh, sau đó bảy người lại bị sắp xếp trong một phòng nhỏ, đúng là một phòng bảy người.
“Ta là Hạ Thúc, chỉ huy của các vị, các vị sau này sẽ có ba năm phải chung sống cùng nhau, hôm nay mọi người đều mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi, ăn cơm thì đến nhà giữa. Thời gian dùng bữa có quy định chặt chẽ, chỉ có một giờ, chuông là tín hiệu, qua giờ đó chỉ có thể nhịn đói, sáng mai tập trung ở phòng này, quyển này có ghi những nội quy trong cốc, mọi người xem trước đi, đừng có đi lại lung tung trong cốc, chẳng may chết thì đừng có trách ai.” Hạ Thúc phủi tay bỏ đi.
Bảy người Tinh kì đến phòng nhỏ sắp xếp đồ đạc, Tinh Kì cũng không có yêu cầu gì đối với căn phòng, ai lấy trước thì là của người đó. Phòng chỉ có số 273, hai tầng, bốn phòng trên để ở, ba phòng dưới là phòng khách, Tinh Kì và Tiêu Khả, Tử Phong ở nhà dưới, hai cô gái La Mai, Mạc Thanh và Mã Khả La, Hồ Triệu ở nhà trên.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 2: Thanh Hương Cốc
Chương 9: Học tập hái dược thuật
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu tầm
Sau một giờ đồng hồ, bảy công tử và tiểu thư trên mười tuổi đã quen biết nhau, một trưởng tử nhà nghèo, mười bốn tuổi khẻo mạnh như trâu, từ một dong binh học được đấu khí, là tam tinh đấu sĩ.
Từ Phong là con trai của một nam tước, vóc người nhỏ gọn, một cơn gió cũng có thể thổi bay, là ngũ tinh đấu sĩ. La Mai là một nữ nhân rất phóng khoáng, giọng nói rất lớn, là người lớn tuổi nhất, cũng là lão đại, tướng mạo bình thường, là đấu sĩ ngũ tinh.
Mạc Thanh là một thiếu nữ rất khả ái, hướng nội, lúc nào cũng có vẻ ngượng ngùng, là tứ tinh đấu sĩ, năm nay mười hai tuổi. Mã Khả La năm nay mười ba tuổi, là một thiếu niên tuấn tú, mười ba tuổi, ngũ tinh đấu sĩ. Hồ Triệu, thân thể cường tráng, tứ tinh đấu sĩ, Tinh Kì thông báo thực lực của mình là tứ tinh đấu sĩ, còn có năng lực chạy trốn cực tốt.
Bảy người trong phòng nói chuyện tíu tít với nhau. Ai nấy đều rất vui vẻ, mọi người cùng đồng ý để La Mai đọc nội quy cốc.
7 điều cấm: Cấm các học viên trong thời gian ở cốc, không được tàn sát lẫn nhau. Cấm các hái dược viên vào trong cốc trừ phi có việc. Cấm học viên kéo bè kết phái. Cấm ra khỏi phòng mình vào buổi tối trừ phi có việc. Cấm lén lút vào thư phòng đọc sách. Cấm nam nữ học viên kết hôn với nhau, cấm sinh nở.
Thất sát: tụ tập gây chuyện, học trộm chế dược giả, sinh con, buổi tối ra ngoài, dùng vũ lực với đồng môn, rời khỏi cốc một mình, một mình dùng võ giết người.
Ngoài ra: Trong cốc phải mặc đồng phục, xuất môn mà không có thời hạn, trong thời gian quy định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao mà không hoàn thành sẽ bị trừng phạt.
Nghe 7 điều cấm và 7 điều sát, lòng nhiệt huyết của mọi người bỗng bị dập tắt, những tiếng cười vang bị thay thế bởi sự im lặng, khi nghe 7 điều cấm đặc biết là cấm kết hôn và cấm sinh nở, nhưng lại không cấm ở chung, sắc mặt mỗi người đều có chút biến hóa, ánh mắt của Mã Khả La, và Từ Phong thỉnh thoảng lại nhìn sang Mạc Thanh.
Mã Khả La càng thấy hưng phấn hơn, ánh mắt nóng bỏng, còn Hồ Triệu thì nhíu mày nhìn sang đại tỉ La Mai, hai cô gái cảm thấy mình bị chú ý, cũng có chút ngại ngùng, mặt đỏ tựa trái táo vậy.
Tối đến, Tinh kì nằm trên giường, vắt óc suy nghĩ xem mình có ưu thế và khuyết điểm gì, mình có rất nhiều đan phương và dược phương, nhưng chẳng tìm thấy thảo dược tương ứng, nhưng lại không tìm được một loại thảo dược cùng tính chất thay thế, như vậy mình cần phải có kiến thức về dược tính của các loại thảo dược.
Mà việc hái thuốc thường xuyên phải vào trong núi, đương nhiên phải am hiểu về dược tính, điều này rất có lợi cho việc tìm hiểu những kiến thức về thảo dược trên thế giới. Những hiểu biết về thuốc của mình có thể nói là thuộc cấp tông sư, vì lẽ trong Huyền thiên kinh giải thích rất nhiều về cách chế thuốc, cũng nói kĩ về cách luyện đan.
Hơn nữa, mình còn có Tàn Thiên Nạp Vật Giới Tử, hái được thuốc tốt, thuốc linh mình mới có thể tồn tại, bản thân có thể nhìn qua là nhớ, có nhiều cơ hội vào thư phòng xem những cuốn sách về thần dược và linh dược này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Thúc khiêng một túi lớn, đến trước mặt Tinh kì ném tới, nói: “đây là trang phục của mọi người, bây giờ các ngươi là hái thuốc viên cấp một rồi, thấy bốn ngôi sao nhỏ trước ngực, biết đó là đại diện cho nhân viên hái thuốc cấp bốn sao. Trước hết mọi người đi thay y phục đi, năm phút sau quay lại gặp ta.
Hạ Thúc nhìn những học đệ trước mắt mình, nghĩ mình phải suy nghĩ làm sao mới có thể chỉ trong vòng một năm đào tạo tốt nhất cho những con người này.
Thanh Hương cốc huấn luyện theo cách rất riêng biệt, cũng chính là sau khi những người hái thuốc mà ta đào tạo ra ta lại phải dẫn họ đi hái thuốc, đào tạo càng tốt, thuốc hái sau đó càng nhiều càng chất lượng, thu nhập càng dài, hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều, cống hiến càng nhiều, thì sẽ có thể vào phòng dược thư xem sách hoặc học chế thuốc cũng được.
Thanh Hương cốc chia khu hái thuốc trong hẻm núi thành nhiều khu, sau một năm rèn luyện sẽ tiến hành thi, đội nào thành tích tốt có thể an toàn, khu vực càng nhiều thuốc càng tốt. Hạ Thúc chưa thể nghĩ ra cách để dạy dỗ những học viên mới này, nhìn 7 người này, cũng có chút hài lòng, 7 người này xem ra cũng có tiềm năng, còn kém mình một chút mà thôi.
7 người Tinh kì nhanh chóng thay xong y phục,xếp thành đội. “Rất tốt, các vị biểu hiện rất tốt, sau này dưới sự chỉ đạo của ta, ta tin rằng các vị sẽ càng tốt hơn, bây giờ ta sẽ dẫn các vị tới nơi ta ở, cũng chính là nơi mà sau này các vị sẽ học tập, ta sẽ cố gắng hết sức mình để dạy dỗ các vị,ta phải nhấn mạnh một chút rằng không được vi phạm cốc quy, bây giờ các vị đi theo ta nào”. Nói xong, Hạ Thúc dẫn 7 người về nơi ở của mình.
Hạ Thúc sống một mình trong một lầu nhỏ,dưới lầu chỉ có một phòng khách,bên trên là người ở, “Sau này các vị sẽ học tập ở đây,ta sẽ ở phía trên, có việc gì có thể lên trên tìm ta. Tự ngồi xuống nhé, bây giờ ta sẽ giới thiệu một chút về Thanh Phong cốc, Thanh Hương cốc chỉ có một chủ nhân, ta không cần phải nói là ai nữa, lần này là trưởng môn Hải Thiên Dương, phía dưới còn có hai quản sự nữa, kiếm sư tứ tinh, Dương Sơn và Liệt Phong. Thanh Hương cốc chia thành nội cốc và ngoại cốc, cũng chính là chế dược đường và thải dược (hái thuốc) đường. Thải dược đường chúng ta có một đường chủ, Dương Minh, hai đường phó là Dương Cương và Khởi Viêm.
Thải dược viên chúng ta mặc y phục màu xanh, đội tuần vệ mặc y phục tím, tạp dịch thì mặc y phục đen, chế dược viên mặc thanh y, còn đội đôn đốc thì mặc áo dài đỏ, chỉ có đường chủ, quản sự mới mặc hoàng bào, chế độ đẳng cấp ở đây phân chia rất rõ ràng, đẳng cấp cao có thể uỷ thác công việc cho những cấp thấp hơn,
Mọi người ai nấy đều chăm chú lắng nghe, mọi người sinh tồn theo tự nhiên, nhanh chong tìm hiểu tình hình xem có lợi gì cho mình. “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài hái thuốc, chúng ta là một nhóm, là một chỉnh thể, luôn cần phối hợp với nhau, các vị đều đã tu luyện đấu khí, bây giờ hãy giới thiệu về sở trường của từng người”.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, Hạ thúc tiếp tục: “Tiếu khả, Hồ Triệu, sau này hai ngươi sẽ phát triển , Từ Phong, Tinh Kì hai ngươi sẽ học khinh công, còn Hữu Phàn Ba, Mã Khả La, La Mai, Mạc Thanh, các ngươi phải phát triển về mặt công kích, cho nên buổi chiều khi luyện công các ngươi cần phải chú ý.
"Còn nữa, nếu các ngươi không có hồn thú, khi các ngươi làm khế ước thì phải suy nghĩ cẩn thận xem nên chọn loại hình nào, sau này, buổi sáng các ngươi có thể ở chỗ ta học dược thuật, thải dược thuật, tồn (bảo tồn) dược thuật, những điều cần biết về sinh tồn, cách cứu nguy, chiến đấu với thú dữ, cơ quan thuật…."
Chiều đến các vị có thể cùng đến sườn núi Thanh Võ luyện công, ta sẽ giao nhiệm vụ, sau một thời gian ta sẽ đến kiểm tra nghiêm ngặt, người nào mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị tăng gấp bội. Ba lần tái phạm sẽ bị đuổi ra khỏi cốc.” Ánh mắt nghiêm nghị của Hạ Thúc nhìn khắp 7 người.
Tinh Kì đến đây đã mười mấy ngày rồi, ở Võ nội các này đầu tiên là phải nhắc đến bộ ‘Khai thiên kiếm pháp’, là một bộ kiếm pháp khinh công, luyện bay nhưng nếu lựa chọn bộ kiếm pháp này sẽ vẫn thường bị Hạ Thúc loại trừ, tại sao không chọn loại khinh công này chứ, kiếm pháp này vẫn linh động, hay là không thể so sánh được với khinh công
Tinh Kì bị phạt trong một tháng phải học xong Thiên Thảo phổ, hơn một nghìn loại dược tính, hoàn cảnh sinh trưởng, thời kì hình thành, hình dạng. Đến khi đó, Hạ Thúc có thể phải vào trong chọn mấy loại để kiểm tra Tinh Kì.
Sự việc này, 6 ng ười còn lại đều biết hết, đều cho là Hạ Thúc cố tình làm khó Tinh Kì, nên giờ mọi ng ười đều rất cẩn thận. Tinh Kì lại có thêm thời gian xem cuốn đại hậu thư ‘Thiên Thảo phổ’.
Thanh Hương cốc này tuy nghiêm ngặt nhưng cũng giống như một thế giới nhỏ vậy, trong ngoại cốc có rất nhiều những của hiệu nhỏ, bán kiếm, bán thuốc, bán trang sức…v.v.. , đương nhiên cũng không ít tiệm cầm đồ. Nghề này của dược sư thật quá khổ tâm.
Tinh Kì cố ý đặc chế một thanh kiếm dài một mét bốn, thấp hơn Tinh Kì một chút, cho nên Thanh Vũ Pha thường trông thấy một thiếu niên cao 1m6 đeo trên mình một thanh cự kiếm, điều càng khiến mọi người không hiểu là thiếu niên tóc tím này luyện bộ kiếm pháp nhẹ nhàng phiêu dật, điều này không phải huynh đệ nào cũng nhiệt tâm được. Nhưng không hiểu thì không hiểu chứ cũng chẳng ai khuyên nhủ.
Tất cả mọi người đều tự luyện bài của mình, đặc biết là nghe thấy học trưởng hái thuốc nói: Thải dược viên hơn một nghìn học tử mấy năm sống cuộc đời hái thuốc sẽ rất là khó khăn. Thiết Hạp Lĩnh còn gọi là Tử Vong Lĩnh a.
Mọi người ra ngoài luyện sinh tồn, luyện đấu khí, hơn nữa là để phòng thân. Nên mỗi ngày toàn bộ sườn núi Thanh Võ đều là đao quang kiếm ảnh, tiếng quát tháo không ngừng, Tinh Kì đương nhiên cũng tập luyện cùng.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương