Thiếu nữ thấy diệp vô cuối đầu đăm chiêu suy tư cũng không làm phiền hắn, lẳng lặn đánh mắt cho lão già cùng nhau rời khỏi phòng. Diệp vô lúc này đang nỗ lực rà soát suy nghĩ trong đầu cũng không để ý giờ đây phòng chỉ còn duy nhất mình mình. Sau một lúc nghĩ ngợi cũng không thu hoạch được gì, hắn lắc đầu khổ sở quay mặt lên định nói gì đó mới phát hiện mọi người đã đi hết, thở dài một hơi hắn đành quay về chiếc giường cuối phòng, suy nghĩ chưa được bao lâu lại chìm vào mộng đẹp.
Đang trong giấc ngủ say thì bị một tiếng hô đánh thức, diệp vô tức mình định bật người phát tác một hơi, nào ngờ người trước mắt là thiếu nữ xinh đẹp đã cúư hắn. Giờ đây hắn mới sực tỉnh, mình không còn ở nhà, thoải mái, vô tư mà là đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Ngượng cười vài tiếng, thấy thiếu nữ cũng không có vẻ giận dữ mới yên tâm cười cười nói:
_Cô nương dậy sớm nhỉ
Thiếu nữ cười mà tựa không cười, liếc xéo hắn một cái mới bình thản trả lời:
_Ta dậy sớm hơn ngươi ba giờ năm mươi phút bốn mươi hai giây, ngươi ngủ liền hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi đó.
_Hả, không phải chứ, thường ta dậy sớm lắm mà. Ha ha chắc tại hôm qua mệt quá đó thôi, làm tốn công cô nương qua đánh thức rồi, thật có lỗi, thật có lỗi.
Hắn ngạc nhiên bật thốt, rồi mới ha hả cười bồi vài tiếng trong lòng thầm nghĩ qua đánh thức ta thì cũng thôi đi làm gì mà nhớ kỹ từng giây từng phút thế kia, chắc không phải có việc gì nhờ đấy chứ.Nghĩ vậy diệp vô nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa trước mắt áy náy nói:
_Làm phiền cô nương rồi, không biết ta có giúp được gì không.
_Ồ, ngươi thẳng tính như vậy ta cũng nói thẳng
Thiếu nữ thấy ý định của mình bị bóc trần nhanh như vậy cũng không quá ngạc nhiên, nhìn tên thanh niên vẻ mặt nhếch nhác còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trình bày ý nghĩ của mình
_Ngươi hẳn cũng biết thư viện này rất lớn, tuy thế cũng chỉ có hai ông cháu ta quản lý làm việc không thể xuể hết, hì hì ta cũng chỉ muốn nhờ ngươi giúp dọn dẹp lau chùi giúp cho một vài ngày, không biết ý ngươi thế nào, nếu ngươi không muốn thì thôi ta không hề ép đâu.
_Được, tất nhiên rồi
Diệp vô đang lo kiếm chỗ ăn ngủ, nào ngờ chưa gì đã vớ được cọc. Chưa kể nói đến ơn cúư mạng cái việc nhỏ này thì có tính là gì, ngoài ra hắn còn muốn hiểu biết thêm về thế giới này, không gì tốt hơn là thư viện khổng lồ này. Quá nhiều yếu tố hấp dẫn khiến hắn không nói hai lời lập tức gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ thấy hắn đáp ứng cũng vui mừng, vội vàng cầm tay hắn hớn hở nói:
_Ngươi chắc cũng đói rồi xuống ăn cơm thôi
Diệp vô cảm nhận bàn tay được một đoàn mềm mại bao lấy, mặt đỏ lên không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve, lòng hắn như run lên cảm giác ấm áp, thoải mái như đang sờ nắn một khối mỹ ngọc thượng hạng làm cả người thư sướng mà muốn hưởng thụ cả đời. Thiếu nữ bị hắn vuốt ve lòng bàn tay cũng run rẩy cả người, mặt đỏ như máu vội vàng buông tay hắn ra tức giận trách
_Đồ bại hoại, còn không mau đi theo ta.
Diệp vô vẻ mặt vô tội thì thầm, nàng là người nắm tay ta trước, chiếm tiện nghi của ta mà không cho chiếm lại sao, còn có thiên lý không vậy. Lẩm bẩm một hồi thấy bóng dáng thiếu nữ ngày càng xa, hắn hoảng hốt ôm cái bụng đang réo ầm ĩ mà chạy theo hô lớn:
_Đợi ta với cô nương , từ từ thôi ta theo không kịp.
***
_Đây, đây là thư viện các vị thần sao
Diệp vô hai mắt mở to, miệng há hốc không sao tin vào mắt mình. Quang cảnh kỳ ảo trước mắt như vượt ra ngoài nhận thức của hắn. So với cái thư viện tưởng tượng đầy những giá sách với hàng sách ngay ngắn thì cái thư viện này làm gì có cuốn sách nào, nếu nói đây là một cái vũ trụ thu nhỏ cũng không nói quá bởi lẽ nó chẳng khắ nào vũ trụ với dải ngân hà và vô vàn vì sao. Đang ngắm vũ trụ bao la đầy huyền bí thì một giọng nữ chợt vang lên thức tỉnh hắn khỏi cơn say mê:
_Đúng, đây chính là thư viện mà gia tộc ta coi giữ từ thuở khai sơ, thư viện thần thánh của đại lục .Ngươi có nhìn thấy một hàng dài những đốm sáng không, đó chính là thông đạo ngân hà mà chúng ta đang đứng, ngàn vạn lần không được vượt qua nếu không sẽ lọt vào hư không vô tận, luân lạc vĩnh viễn. Đúng rồi, có phải ngươi rất hiếu kỳ thư viện sao lại không có sách phải không, hì hì hãy nhìn xem.
Một ngôi sao như dải luư tinh lướt đi trong không gian huyền ảo, nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay thiếu nữ. Nàng đưa mắt nhìn qua rồi dùng tay phớt nhẹ viên cầu đang phát sáng trên tay. Ánh sáng chợt tan biến, một quyển sách cổ xưa hiện ra trên tay nàng, bìa sách in nổi mặt chữ giống như tiếng thiếu nữ vừa hô “Thiên sử bí thư”. Diệp vô ngạc nhiên quá đỗi, không tự chủ vươn tay cầm lấy quyển sách trên tay nàng mà miệng lẩm bẩm hô:
_Là một quyển sách, quả nhiên là một quyển sách, thật thần kỳ, quá thần kỳ.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười cất tiếng trong trẻo:
_Đúng thế, vũ trụ này chính là thư viện, mỗi vì sao là một quyển sách. Ngươi chỉ cần đọc đúng tên, quyển sách sẽ tự tìm đến ngươi, một cơ chế rất tiện lợi đúng không. Tuy nhiên ngươi có thể đọc vô vàn quyển sách trong đây nhưng sẽ không bao giờ mang được chúng ra ngoài bởi vì chúng chỉ là những bản sao chỉ tồn tại trong pháp tắc không gian ở đây mà thôi.
Diệp vô cảm thấy mờ mịt buộc miệng hỏi:
_Là sao
Thiếu nữ tươi cười đoạt lại quyển sách trên tay hắn, nhẹ nhàng thả rơi, quyển sách lại hoá thành đốm sáng vút một tiếng đã biến mất trong muôn vàn vì sao. Nàng chuyển sang mỉm cười nhìn hắn:
_Ngươi không cần hiểu, nhiệm vụ của ngươi chỉ là người quét dọn mà thôi
Diệp vô nhìn các vì tinh tú trải dài bốn phía mà buồn bực trả lời
_Quét dọn cái gì mới được, mấy quyển sách kia nhiều không đếm xuể không phải là định bắt tôi lau chùi chúng đấy chứ. Hài thôi vậy chịu ơn người ta thì đành cố thôi.
_KHì, ha ha ha, ngươi làm ta buồn cười quá ,không phải nói với ngươi chúng chỉ là bản sao hình ảnh thôi sao, ngươi lau chùi bao nhiêu cũng vậy thôi. Cái ta muốn ngươi làm là cái kia.
Nghe diệp vô nói xong nàng ôm bụng cười như điên. Sau phút chốc mới chỉ vào hai hàng tượng điêu khắc phía xa. Diệp vô trố mắt ra nhìn mới biết mình tưởng tượng thái quá, cái đống sách kia có khi chết già rục xương ở đây còn không biết lau qua hết một lần chưa nữa, tuy thế giờ nhìn đối tượng phục vụ mới tuy nhẹ ký hơn nhưng hắn cũng phải hung hăng nuốt một ngụm nước bọt. Hai hàng tượng điêu khắc này cũng phải dài tới hơn năm mươi mét, mỗi hàng chia đều là hai mươi lăm bức tượng, vậy hai hàng lên tới năm mươi bức, trời năm mươi bức tính sơ sơ mỗi bức mười phút cũng phải mất gần mười tiếng mới giải quyết xong đống này ,còn chưa tính đến những thứ khác nữa, mệt rồi đây. Thấy hắn mặt đơ đơ, thiếu nữ cố nén cười giải thích:
_Đây là tượng điêu khắc thủ thư các đời của thư viện, ngươi hãy làm giúp ta vài ngày coi như trả ơn. Vài ngày sau ngươi có thể rời khỏi đây được rồi . Dù nói thế cũng là giúp ta rất nhiều , làm xong việc ngươi có thể tuỳ ý đọc sách trong đây, phải nói đó là vinh dự vô cùng lớn đấy, hãy cố mà tận hưởng đi.
Diệp vô nghe vậy cũng sửng sốt, hắn tưởng mình được nhận việc thì không còn lo ăn ở, không ngờ chỉ được vài ngày là bị đuổi cổ là sao. Thấy nàng có ý rời đi, diệp vô vội vàng nói:
_Ta, ta có thể làm việc ở đây không, ta, ta không có nhà để đi, ta chỉ còn coi cút một thân một mình mà thôi
Thiếu nữ thấy vẻ mặt hắn đáng thương, trong lòng cũng thông cảm, suy nghĩ một lúc nàng trầm tư nói:
_Việc này ta phải hỏi ý kiến của ông, ừm ngươi cứ làm việc cho tốt ta sẽ nói tốt cho ngươi, chắc sẽ được thôi, dù sao ở đây chúng ta cũng đang thiếu một người giúp việc.
_Thật, rất cảm ơn cô nương
Hắn nghe xong vui mừng thi lễ một tiếng, đã chạy như bay lao đầu vào công việc đầu tiên của mình ở dị giới. Thiếu nữ cười khẽ một tiếng cất bước rời khỏi, trong vũ trụ thu nhỏ, ánh sáng mờ ảo cuả những vì sao chiếu rọi hình bóng một tên thanh niên đang hăng hái lau chùi những bức tượng hình thù kỳ lạ.
Diệp vô thở phào một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trán mà không khỏi cảm khái công việc không dễ dàng nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng. Hắn ngồi bệt xuống đường nhìn vũ trụ bao la rộng lớn xung quanh mà cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vơì của nó, tay lơ đễnh bắt chước động tác thiếu nữ, miệng cũng theo đó hô lớn:
_”Thiên sử bí thư”
Cũng giống lần trước, một ngôi sao rời khỏi quỹ đạo của nó hoá thành một vạch sáng kéo dài trong hư không mà nhẹ nhàng rơi xuống tay diệp vô. Hắn phủi nhẹ tầng sáng trên mặt, quyển sách cổ xưa từ từ hiện ra trên tay. Diệp vô cầm quyển sách chậm rãi mở ra, từng chương từng chữ như khắc hoạ một câu truyện ly kỳ cổ xưa khiến hắn không cách nào dời tầm mắt đi được. Hai tiếng trôi qua, diệp vô mới dứt mình ra khỏi, hắn ném quyển sách trở lại hư không còn bản thân vẫn như cũ ngồi im mà suy ngẫm những lời trong sách. Qua một lúc lâu diệp vô bất lực lắc đầu cất bước rời khỏi, dù sao cũng sắp tới giờ cơm nên hắn không muốn bỏ lở chút nào
***
_Ồ ngươi xong việc rồi sao
Thiếu nữ tình cờ bắt gặp hắn đang đi tới, tươi cười chào đón:
_Xong rồi, xong rồi.
Diệp vô cũng cười cười nhìn thiếu nữ đáp
_Hình như ngươi làm hơi bị lâu đấy
Thiếu nữ lại nhíu mày vẻ kinh nghi bất định:
_Ha,ha tại cô nương nói làm xong việc có thể xem sách, nên tôi tò mò đọc một ít nào ngờ ngu ngơ cả hai tiếng hồi nào không hay.
Diệp vô gãi đầu áy náy mỉm cười nói :
_Ồ là quyển sách nào thế
Thiếu nữ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn diệp vô:
_À ta biết rồi, là quyển lần trước ta ví dụ cho ngươi phải không
Diệp vô cười hà hà hai tiếng coi như trả lời. Thiếu nữ cũng không tiếp tục truy cúư, hai người cùng sóng vai trò chuyện bước đi trên hành lang nhỏ hướng phòng ăn đi tới. Bữa ăn vẫn như ngày thường đơn sơ với vài món rau và món mặn, một tô canh lớn và một nồi cơm nhỏ đủ cho ba người. Diệp vô hằng ngày ăn đã không ít, giờ đây làm việc mệt mỏi càng ăn như lang thôn hổ yết làm chẳng mấy chốc đã dọn sạch món rau trên bàn. Thiếu nữ và lão già, một già một trẻ nhìn nhau mà cười không ra nước mắt, nhận thấy nồi cơm còn không tới một phần ba, thiếu nữ cố gắng tìm đề tài di dời sự tập trung của hắn:
_À này, về vấn đề cho ngươi ở lại hay không ông và ta đã bàn bạc.
Quả nhiên câu nói này có hiệu quả tức thì, hắn lập tức buông đũa nhìn thiếu nữ đầy chờ mong:
_Vậy, vậy thế nào
Thiếu nữ thấy kế sách có hiệu quả, lén nháy mắt với lão già, tay cũng vội xới một chén cơm tiện thể hốt thêm mấy miếng thịt trên bàn rồi mới nhìn sang diệp vô đối diện đang bồn chồn cất tiếng nói:
_Ngươi cũng biết tình hình hiện giờ của đại lục rồi đúng không.
Diệp vô nghe thế trong đầu vô thức hiện ra nội dung trong quyển sách vừa đọc, miệng lập tức hô:
_Ta biết, ta biết.
Nàng cười thần bí rồi dõng dạc nói:
_Thân là người làm việc trong thư viện cổ xưa, linh thiên nhất đại lục, điều đầu tiên và cũng quan trọng nhất là phải hiểu rõ lịch sử của đại lục. Do đó khảo nghiệm đầu tiên của ngươi chính là lịch sử.
_Người quét dọn cũng cần thông thuộc lịch sử sao.
Diệp vô dù sao cũng là thành phần xuyên việt, lịch sử quê hương hắn còn chẳng rõ được bao nhiêu, kêu đi nêu lịch sử dị giới này thì có mà người si nói mộng à. Đang nghĩ cách tìm cớ thoái thác, lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của thiếu nữ, không nói hắn cũng biết nghĩa trong đó là gì. Đầu cấp tốc xoay chuyển lục lọi kiến thức mới cập nhật trong quyển sách , hắn ngập ngừng lên tiếng
_À, Quang Minh đại lục là vùng đất của chư thần cai quản. Tồn tại từ những năm tuế nguyệt xa xưa nhất của vũ trụ sơ khai. Nền văn minh ở đây chịu ảnh hưởng của các yếu tố siêu nhiên thần thánh, con người có khả năng sử dụng ma pháp như sự chúc phúc của các vị thần, mười vị thần tối cao tượng trưng cho mười pháp tắc cấu thành của vũ trụ, là mười tín ngưỡng chính của đại lục. Tuy thế đã qua hơn mười ngàn năm các thần chưa từng xuất hiện, sự tồn tại của họ chỉ còn xuất hiện qua các vết tích di chỉ truyền thừa. Một ngàn năm trước, khi mặt trời chuyển thành màu đen, thế giới bắt đầu chìm vào bóng đêm tuyệt vọng, khi những sinh vật kỳ lạ không biết từ nơi nào xuất hiện, bắt đầu tấn công loài người và các sinh vật trong vị diện này. Mười ngày đẫm máu, là từ dành cho mười ngày giết chóc của chúng, chỉ còn chưa tới một phần mười dân số loài người còn sống sót, phần lớn trong đó dưới sự bảo bọc của các kết giới thần thánh còn luư lại từ các di tích cổ xưa của các vị thần. Dù vậy, thập đại thánh địa với kết giới vững chắc nhất vẫn bị công phá và mười đại thần khí cũng thất lạc khắp nơi trên đại lục. Các sinh vật khác gần như tuyệt diệt, các kết giới ngày càng suy yếu, loài người đang dần bước tới bờ vực diệt vong. Tình thế là vậy đúng không.
_Bốp, bốp
Thiếu nữ vỗ tay khen ngợi
_Không tệ, không tệ,ngươi nói căn bản không sai sót lắm. Có thể miễn cưỡng vượt qua
Diệp vô cảm thấy ngứa răng muốn cắn người, đọc khô cả miệng vậy mà còn miễn cưỡng vượt qua thôi sao. Ủa mà sao mình lại nhớ rành mạch nội dung chính trong sách như vậy nhỉ, ừm ừm thôi kệ, chắc là hào quang nhân vật chính toả sáng thôi khà khà khà. Diệp vô hồn nhiên vô tư ném cái vấn đề khó suy nghĩ cho việc xuyên việc là được trời chiếu cố. Đang dương dương tự đắc trí nhớ siêu phàm của mình thì thiếu nữ lại tiếp tục nói, lần này thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa đương trường:
_Tốt giờ sang bài kiểm tra thứ hai, bắt một con xích thố làm món ăn ngày mai.
_Ặc, giỡn hả, làm sao ta làm được.
Diệp vô cảm thấy ấm ức vô cùng, đi làm lao công mà phải đi bắt thú sao. Mà chúng có phải thú đâu, ngoài kia con nào chả phải sinh vật gớm ghiếc ngoại lai mém chút đẩy loài người xuống bờ vực diệt vong . Khỏi nói cũng biết hạng như mình ra chỉ có làm mồi thôi.
_Không muốn sao, không muốn thì ngươi có thể đi
Thiếu nữ không chút luư tình lên tiếng. Diệp vô cảm thấy chưa từng có thằng xuyên việt nào đáng thương như hắn, như trong tiểu thuyết nhân vật xuyên việt nào mà chẳng phải phong vân thiên hạ, đỉnh thiên lập địa, uy chấn tứ phương, cho dù ngồi chơi xơi nước cũng có cơ duyên rơi trúng đầu, không thì đi nhà xí có khi còn lượm được đỉnh cấp công pháp. Còn hắn thì sao, ngày đầu xuyên việt bị mấy con ong to đùng dí chạy gần chết, ngày sau còn chả biết cái vẹo gì mà lạc giữa sa mạc mém chút là thành bộ xương khô. Tưởng may mắn được cúư, sống bình bình yên yên qua ngày, nào ngờ giờ lại sắp bị lôi ra sa mạc săn mấy con thú mà có khi thợ săn lại thành bị săn cũng không chừng. Diệp vô vẻ mặt đáng thương nhìn thiếu nữ
_Ta, ta đâu biết chúng ở đâu mà bắt, sa mạc nguy hiểm có khi chưa rờ được cái đuôi nó đã phơi thây nơi cát vàng. Mà cho dù có tìm thấy ta sao đánh lại lũ sinh vật tà ác đó được. Cô làm vậy không khác nào đẩy ta đi chết rồi.
Thiếu nữ nhíu mày, có vẻ chán ghét kiểu hèn nhát này cuả hắn bực bội lên tiếng:
_Hang chúng gần đây thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi, còn chúng chỉ là sinh vật ác ma cấp một có gì mà đánh không lại.
Diệp phàm như gãi đúng chỗ ngứa loi choi nhảy nhót lớn tiếng hô:
_Ta có biết ma pháp gì đâu , sao mà đánh lại cái lũ đó chứ, cô nên tin ta, ngàn vạn lần nên tin, ta yếu lắm, đánh đấm không được gì đâu. Cứ để ta quét dọn, lau chùi đi, cái gì cũng được ta làm rất siêng.
Thiếu nữ mặt hàm sương, nhếch mép xem thường, vẻ mặt không khác nào nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, lão già đang ăn cơm, nghe thế cũng mém sặc, ho khan hai tiếng khuôn mặt đỏ bừng . Thấy vẻ mặt của mọi người, diệp vô thẹn quá hóa giận, lớn tiếng kêu gào:
_Ta nói thật mà, ta nói thật đó, sao chẳng ai chịu tin hết vậy.
Từ giờ mình sẽ cố gắng tiến độ từ 1-2 ngày một chương , mong moị người tiếp tục ủng hộ , cảm ơn đã ghé qua
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Trong sa mạc rộng lớn, hoang vu, hai bóng người ẩn hiện trong khung cảnh cát vàng mờ ảo xung quanh. Sau một khoảng thời gian hành trình liên tục, cuối cùng họ cũng dừng bước trên một đồi cát vàng óng ánh, một người trong đó quay sang người kia cất tiếng trong trẻo:
_Tới đây thôi, ngươi cứ đi thêm trăm mét về hướng bắc theo kim la bàn sẽ thấy hang ổ của bọn chúng. Khi nào xong việc cứ bắn pháo hiệu, ta sẽ đến đón ngươi về, cứ vậy đi , chúc may mắn.
Người nọ nói rồi phất áo, chân giẫm nhẹ trên cát mà lướt đi như bay qua những đồi cát trùng điệp. Tấm áo choàng che kín người trong làn gió bó sát những đường cong ngạo nhân, hiển nhiên người nọ là một cô gái có vóc dáng vô cùng tuyệt mĩ. Người mặc áo choàng ở lại vẫn ngây ngốc nhìn theo hình bóng thiếu nữ vừa khuất mà thở dài thườn thượt, nhẹ kéo tấm khăn che mặt hiện ra khuôn mặt thanh niên cương nghị, không tuấn mĩ nhưng đầy khí khái, chững chạc, thanh niên đó không ai khác chính là Diệp vô nhân vật chính của chúng ta. Diệp vô ngước mắt nhìn những đồi cát tiếp nối nhau mà trải dài lấp lấp ló dưới chân trời xa, hắn lắc đầu chán nản chân theo đó cũng nhẹ bước đi, cất từng bước về phía trước, nơi mà hắn phải thực hiện một nhiệm vụ, một nhiệm vụ không được phép thất bại.
Dưới ánh mặt trời đen u ám, không gian đầy cát vẫn hiển hiện một màu vàng nhàn nhạt, từng hạt cát ở đây như tự toả sáng, tự chứng minh giá trị, sức mạnh của mình không khuất phục trước màu đen u tối của bóng mặt trời giả tạo. Cảnh sắc kỳ ảo chung quanh tuy độc nhất vô nhị nhưng vẫn không cách nào hấp dẫn được bóng người đang chậm rãi bước đi, mắt hắn đầy cảnh giác mà chú ý cảnh vật xung quanh, đôi mắt mở to như sợ chỉ một cái chớp mắt hắn sẽ không còn nhìn thấy được ngày mai. Ban ngày hay ban đêm, trong không gian u tối dường như không còn khái niệm như vậy, bóng người mệt mỏi đi trên thềm cát cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở một hơi, trước mắt hắn, một chiếc động rộng lớn nằm chìm trong ngọn đồi cát, cảnh tượng kỳ lạ như ngọn đồi kia không phải làm bằng cát mà phải là từ một vật cứng rắn bị ngạnh cường mà phá thành một cái động. Diệp vô thất thần một chút rồi từ từ bình tĩnh, tay thò vào túi áo mà lôi ra một chiếc hộp đơn xơ, nhẹ nhàng mở nắp hộp một mùi thơm nức mũi theo làn khói bay nhảy trong không khí. Diệp vô nhìn kỹ miếng thịt nướng còn bóng mỡ trên tay mà gật đầu tán thưởng, cũng thuận thế lấy ra thêm một chiếc bình , cầm bình lắc qua lại một hồi hắn mới nhẹ nhàng bôi thứ nước kỳ lạ trong bình lên miếng thịt. Xong hết mọi việc, diệp vô cười khẩy vài tiếng đặt miếng thịt trên tấm vải trải ra thềm cát rồi mới lủi thủi núp vào một gốc cây khô khốc đằng xa.
_Tất cả cứ theo kế hoạch mình sẽ bắt được một con, về phục mệnh rồi làm lao công, sống an nhàn trong cái thế giới nguy hiểm này. Đúng, đúng thế phải cố lên, mình không biết chút ma pháp nào ra ngoài thì chỉ có chết và chết mà thôi. Ôi sao mà cảm thấy vô dụng thế nhỉ, người dị giới không tu luyện được ma pháp sao, xuyên việt cái cóc khô gì mà chẳng thấy hào quang nhân vật chính đâu hết vậy. Hài buồn thật.
Diệp vô nấp dưới gốc cây nhìn cái bẫy của mình mà cảm thấy tự hào xen lẫn chút xót xa than nhẹ một hơi. Hết nhìn bầu trời đen ảm đạm rồi lại nhìn đại địa cát vàng lấp lánh, hắn nhàm chán tựa lưng gốc cây, xoay xoay chiếc bình tinh xảo trên tay mà càng ngắm càng thích, càng vui vẻ. Chiếc bình nhỏ bé không biết làm từ vật liệu gì mà cảm giác lành lạnh, mát mẻ dễ chịu vô cùng, diệp vô thầm cảm thấy may mắn, nếu không nhờ tài ăn nói của mình, xin được lọ mê dược thì nhiệm vụ này có khi một đi không về rồi.
Ngắm riết cũng chán, hắn nhắm mắt dưỡng thần một chút mà chìm vào giấc ngủ chẳng hay, ngay khi đang ngao du trong mộng thì một loạt tiếng “khét khét” chói tai vang lên liên hồi. Diệp vô giật mình tỉnh dậy, tức thì đảo mắt nhìn qua cái bẫy của mình thì mừng rỡ nhận ra một con vật màu đỏ chót đang nằm ngả ngửa cạnh bên, hình thù và cả kích thước của con vật này đều giống một con thỏ trên địa cầu y đúc, chỉ duy nhất khác biệt chính là miệng nó có thêm hai cái răng nanh mọc dài lộ ra ngoài kéo xuống tận cằm, nhìn qua sắc bén dị thường. Diệp vô vui quá đỗi không để ý nhiều nhanh chân chạy lên đồi cát, tay vừa thu con vật vác lên lưng, hắn mới thầm cảm thấy không đúng. Đầu hơi ngẩng lên mà miệng ừng ực nuốt nuớc bọt, theo một loạt tiếng kêu inh ỏi, nhức đầu diệp vô ba chân bốn cẳng chạy như điên, theo sau là hàng dài ngùn ngụt xích thố hai mắt đỏ rực điên cuồng truy đuổi. Cũng may cho hắn xích thố nhìn như nhỏ bé linh hoạt nhưng không thiên về tốc độ mà lại mạnh về lực công kích, chính vì cái lý do may mắn này, diệp vô tuy là phế vật không có ma pháp vẫn như cũ giữ một khoảng cách với lũ xích thố chậm chạp.
Dừng một chút lấy sức và bắn pháo hiệu cầu cúư, hắn lại cố gắng vắt hết sức bình sinh chạy như điên về trước mà hồn nhiên quên cả xem la bàn. Đúng với câu “ghét của nào trời cho của nấy”, sau mấy phen rượt đuổi mỏi mệt, diệp vô mệt lử cả người không ngờ quay lại chỗ cũ, nơi hang ổ của lũ xích thố. Mắt đờ ra mà nhìn không khỏi buồn cười vô cùng, không ngờ chạy vòng vòng cả nửa ngày trời trên sa mạc lại quay về điểm xuất phát. Mắt thấy xa xa lũ xích thố đã đuổi kịp, đầu hắn bất ngờ hiện lên suy nghĩ “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, chẳng còn thời gian cho hắn dông dài, hít một hơi thật sâu, diệp vô lao thẳng vào trong hang ổ bọn xích thổ, hang động đen ngòm chẳng có một chút ánh sáng nào.
Trong hang tối như mực không ngờ tất cả lũ xích thố đều tham gia đuổi bắt hắn, vốn diệp vô còn tưởng phải liều mạng một phen với mấy con canh giữ trong hang nhưng giờ thì thật may mắn, đúng là trong cái rủi có cái may , chỉ là trong lúc lao vào hình như đụng trúng gì đó, làm đầu giờ vẫn còn ong ong, thôi tuy thế vẫn rất may rồi. Cảm thán một tiếng, diệp vô ngó đầu ra ngoài không thấy bóng dáng con xích thố nào, lúc này mới an tâm thở phào một hơi. Bỗng dưng bất thình lình tim hắn đập mạnh mấy hồi, mắt nhìn vào sâu trong hang tối mà tò mò không thôi, cảm giác như có thứ gì đang gọi hắn, đang cần hắn giúp, một thứ gì đó thật khó hiểu.Đang miên man suy nghĩ bỗng hắn giật mình phát giác dường như cảm giác này đã từng gặp qua, quen thuộc giống như lúc hắn cầm lấy cái chuôi kiếm trong khu rừng quỷ dị kia chỉ là cảm giác không mạnh bằng mà thôi.
_Đi hay không đi đây
Trong không gian đen kịt, diệp vô đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, ở sâu tận trong tâm linh hắn như có cái gì đó đang thôi thúc dữ dội, nhưng lý trí lại cố mách bảo hắn phiá trước có thể ẩn tàng nguy hiểm vô cùng lớn. Suy qua nghĩ lại, cuối cùng diệp vô cắn răng bật thốt đầy kiên quyết:
_Quên đi thôi, cái mạng vẫn là quan trọng nhất, phải mau rời khỏi đây cái cảm giác kia sẽ biến mất thôi.
Sau khi quyết định, hắn xoay người cất bước định rời khỏi thì kỳ quái lẩm bẩm:
_Mặt đất sao lại mềm mềm thế nhỉ
Cảm thấy Kỳ lạ nhưng hắn cũng không ngừng lại mà bước tiếp một bước, lúc này chỉ nghe” rầm” một tiếng, diệp vô đã mất hút trong bóng đen, chỉ nghe đâu đó vang lên tiếng hét:
_Cái quái gì thế, xui cũng đừng quá xui xẻo như thế chứ, chứ, chứ….
Last edited by haithan115vn; 10-11-2014 at 05:12 PM.