- Tôi không phải người nơi này, không hiểu ý của ông là điều đương nhiên.
- Không phải người ở đây? Cô rốt cuộc có phải là người Trung quốc không?
Ông chủ cửa hàng nhìn cô gái, tóc đen đôi mắt đen nháy, còn nói tiếng phổ thông, không giống người nước ngoài.
- Tôi không phải người Trung quốc.
An Nam Tú lắc đầu.
Chủ cửa hàng cân nhắc một chút, cô gái không giống như tới mua vui cho ông ta, tìm chín mươi lăm đồng đưa cho An Nam Tú.
An Nam Tú có chút chán ghét nhìn những đồng tiền bẩn thỉu nhăn nheo này, cô vừa lấy ra tiền nhưng mới tinh, sao có thể đổi lại một đống rách nát này? Sau khi đếm, An Nam Tú nhìn chủ cửa hàng:
- Ông trả nhầm tiền rồi.
- Không sai, một cây kem giá 5 đồng, nhưng là USD.
Không ngờ là cô gái người nước ngoài, ông chủ quán lập tức muốn chặt chém.
- Tỉ giá dollar là 1USD đổi 6,5 đồng, ông cũng trả lại sai rồi.
An Nam Tú hôm nay mới xem báo, tỉ suất hối đoái là số liệu quan trọng có sức chú ý tới kinh tế thế giới, An Nam Tú tự nhiên lưu ý một chút.
Lý Lộ Do đứng phía sau khâm phục, không hổ là người sắp thành nữ hoàng, không ngờ không hề có khái niệm gì về tiền lẻ lại có thể lưu ý tới vấn đề tỉ suất hối đoái.
- Tôi đang nói tới đồng Euro...Bảng Anh, không khác giá này lắm.
Ông chủ quán cũngkhông rõ ràng lắm về tỉ giá hối đoái cụ thể của đồng Euro và Bảng Anh, không kiên nhẫn, xua tay nói :
- Cô lấy một cây kem, sao lại phải lợi dụng cô chứ.
- Ông cho tôi là ngu ngốc sao ?
Gương mặt trắng mịn của An Nam Tú hồng lên một chút, dường như đang tức giận.
Lý Lộ Do cũng rất tức giận, bất kể thế nào, An Nam Tú cũng là một cô bé vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, ông chủ quán này coi người khác như là kẻ ngu ngốc mà lừa đảo, cho dù chỉ là mấy đồng tiền cũng thật quá đáng.
- Tôi không coi cô là ngu ngốc, chỗ chúng tôi đây là đường ray nối kết mức sống và trình độ phát triển của Trung quốc với những nước phát triển. Ha ha ha…
Ông chủ khá đắc ý, cảm thấy mình nói còn có trình độ, ông ta cũng là kẻ ba hoa.
- Chưa từng có ai dám nghĩ tôi ngu ngốc.
An Nam Tú hiển nhiên không hiểu ý của ông ta, nhưng không hề nghi ngờ, ông chủ quán này không định xin lỗi.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú, cô có vẻ tức giận, hiển nhiên công chúa điện hạ đối với việc bị kẻ mà trong mắt cô chỉ là dân bản xứ xem là đồ ngu ngốc rất khó chịu.
Lý Lộ Từ đang muốn lên mặt thay cho An Nam Tú, lại chậm một bước, ánh hào quang trong tay An Nam Tú chợt phát ra.
- Choảng.
Bàn tay mềm mại mảnh mai, ánh sáng ở đầu ngón tay chớp lên, khói đen cuồn cuộn, tủ kem của quầy hàng trong chốc lát bùng nổ, trở thành một đống sắt vụn, những đồ bằng nhựa sặc sỡ phần lớn là bị biến dạng, phát ra một mùi cháy sém, các loại kem với nhiều mùi vị khác nhau hòa trộn lẫn vào nhau, đủ mọi màu sắc chảy xuống, vỏ sắt rách nát đâm ra thành sừng nhọn, thể hiện uy lực của một vụ nổ quy mô nhỏ.
Những người qua đường đều bị thu hút, thái độ kinh hãi hoặc là không liên quan tới mình nhìn sang Ông chủ quán đứng sát tường, nhìn chằm chằm vào tủ kem đã bị hỏng, rất hiển nhiên ông ta còn chưa hồi phục tinh thần, sao tủ kem lại bị nổ như vậy?
Lý Lộ Từ vội chen vào, kéo An Nam Tú bỏ chạy.
Hắn tuy không phải là đứa trẻ thành thật ngoan ngoãn gì, nhưng cũng chưa từng làm những việc kích động như làm nổ đồ đạc như vậy. Hắn kéo An Nam Tú chạy một lúc, nhìn không thấy có ai để ý, liền thở hồng hộc buông tay cô.
An Nam Tú nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, mặt đỏ bừng, tức giận nhìn Lý Lộ Từ:
- Trước giờ chưa có ai…
- Chưa từng có ai cái đầu cô ấy.
Lý Lộ Từ thở phì, không khách sáo cắt ngang lời cô:
- Người ta chẳng qua chỉ là lừa cô mấy đồng bạc, cô đã hủy cả tủ kem hơn nghìn tệ của người ta.
- Ở Thiên Vân đế quốc, hành vi khiêu khích thành viên hoàng thất này, không chỉ được tha thứ đơn giản như vậy.
An Nam Tú cảm thấy mình vẫn còn nhẹ tay, uy nghiêm của hoàng thất không thể bị khinh nhục, huống hồ còn liên quan tới mặt mũi của công chúa, nếu việc mình bị dân bản địa ở đây coi là ngu ngốc truyền về An Nam hoàng thất, mình chẳng phải bị cười nhạo sao?
- Nhưng đây không phải là Thiên Vân thần cảnh , cũng không phải là tỉnh thành của Thiên Vân đế quốc, không cần An Nam hoàng thất của các cô quản.
Nếu bình thường thấy có người trộm gà mà còn mất thêm nắm gạo, Lý Lộ Do đương nhiên sẽ vui vẻ cười lớn, nhưng tính chất việc này rõ ràng là không giống vậy, quan trọng nhất là bị người ta phát hiện An Nam Tú làm, một cô gái có thể phóng điện, việc như vậy sẽ mang phiền phức lớn cho Lý Lộ Do, quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của hắn.
- Đợi ta khôi phục sức mạnh...
- Cô từng đồng ý với tôi không gây chú ý trong thế giới của tôi rồi. Nói lời không giữ lấy lời cũng là đặc quyền của các thành viên Hoàng thất các cô sao?
Lý Lộ Do cắt ngang lời của An Nam Tú.
Mấy lần bị chặn ngang, An Nam Tú đã rất tức giận rồi. Huống hồ các thành viên Hoàng thất bình thương sao có thể so sánh với trưởng công chúa, còn chưa từng có kinh nghiệm bị đàn ông nắm tay chạy đi như vậy, An Nam Tú cảm thấy thế nào mình cũng có tư cách tức giận, cô tức giận nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ, đang suy nghĩ có nên cho hắn một quả cầu sét nướng hắn hay không.
- Điều quan trọng là, cô có thể gặp phải sự phản kích, thế giới của người dân bản xứ trong mắt cô không phải như cô tưởng tượng, cô cứ mặc kệ vô tư sử dụng sức mạnh của mình như vậy, một khi gặp phải phản kích…
Lý Lộ Từ cảm thấy nhất định phải để cô hiểu được uy lực của thứ gọi là súng đạn này rút cuộc lớn cỡ nào, để cô cân nhắc hơn kém giữa Thần thuật và lượng quân sự của Trái đất:
- Cô có thể ngăn cản được viên đạn sao? Một thứ kim loại tốc độ bay hơn ba trăm mét mỗi giây, cô có biết cái thứ kim loại này nếu trúng vào người thì sẽ đáng sợ thế nào không?
Lý Lộ Từ bắt đầu giảng giải cho An Nam Tú, từ súng tay tới súng lục, từ đại pháo tới xe tăng, từ hỏa tiễn tới vũ khí hạt nhân, hắn không dùng quá nhiều số liệu chuyên nghiệp để miêu tả uy lực của nó, mà miêu tả rất cụ thể.
- Cô có biết cái uy lực như tia chớp vừa rồi của cô nó mạnh cỡ nào không? Ngay cả một lựu đạn cũng không thể so sánh, cô có thể thả bao nhiêu quả cầu tia chớp như vậy? Lựu đạn như vậy, trên khắp trái đất này nhiều vô số kể, thành phố này của chúng ta không phải là nhỏ, nhưng với một trái boom hydro liền biến mất, cả thành phố sẽ bị diệt, toàn bộ đều chết sạch. Thần thuật của cô có uy lực lớn như vậy sao?
Lý Lộ Từ nói có chút coi thường, khi An Nam Tú biểu diễn thần thuật phóng thích Thiền Viên thần cảnh cho hắn, cho dù nhìn thấy sự thần kỳ cũng không thể hiện được uy lực của nó.
An Nam Tú không lên tiếng, thân thể mảnh mai yếu đuối của cô giữa dòng người qua lại có vẻ cô đơn, dường như những lời nói của Lý Lộ Từ khiến cô nhận ra là Thần thuật của cô cũng không có gì đặc biệt trong thế giới này.
- Sao vậy?
Lý Lộ Từ không ngờ vị công chúa kiêu ngạo này lại yếu ớt như vậy, cô giống như cuối cùng cũng nhận ra được uy lực của vũ khí hiện đại trên trái đất này, chịu đả kích lớn.
- Ta chỉ đang nghĩ , có cách đơn giản nào, có thể hủy diệt thế giời này, để các ngươi ngay cả thời gian phản kích cũng không có.
An Nam Tú ngẩng đầu, mặt không hề thay đổi nói.
Lý Lộ Từ thở dài một hơi, quả nhiên là đại ma vương có dã tâm bừng bừng, loại người này có bị anh hùng và dũng sĩ đánh bại bao nhiêu lần thì không thể thay đổi được ý định ban đầu của họ, An Nam Tú sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Mình vẫn là quá lương thiện, lo lắng thừa rồi.
- Nghĩ ra chưa?
Lý Lộ Từ cảm thấy mình trở nên yếu ớt, suốt ngày lo lắng mình sát vách với cô bé hủy diệt địa cầu.
- Tạm thời vẫn chưa, nhưng sớm muộn gì cũng nghĩ ra.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm, cho dù An Nam Tú đồng ý với hắn không đánh chủ ý lên địa cầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy An Nam Tú không có cách nào để chinh phục địa cầu, tỏ ra kính sợ với vũ lực của địa cầu, mà càng thêm yên tâm.
- Đi thôi. Về nào.
Lý Lộ Từ kéo tay An Nam Tú.
- Anh làm gì mà cứ tùy tiện lôi tay tôi. Tôn ti không phân biệt gì cả.
An Nam Tú lông mày dựng lên, khó chịu nhìn hắn.
Lý Lộ Từ cười cười, cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một người hiện đại bình thường, đâu có thể ghi tạc thân phận của Công chúa An Nam Tú trong lòng, chỉ là trong lòng hắn vốn không có khái niệm công chúa và dân bản xứ Vừa rồi sau khi tâm tư thoải mái liền coi An Nam Tú như một cô bé mà thôi, giống em gái hắn, khi đi cùng với em gái, hắn luôn có thói quen nắm tay.
An Nam Tú đi sau Lý Lộ Từ, hai tay vắt sau lưng, nhìn Lý Lộ Do đi lên xe bus, vội vàng hô:
- Này, anh làm gì vậy?
- Xa như vậy, chẳng lẽ quay về như vậy sao?
- Không được sao?
- Đương nhiên không được.
Lý Lộ Từ đi lên xe bus.
An Nam Tú nhìn toa xe, không chật lắm, chỉ có Lý Lộ Từ đang đứng, do dự một lúc, cắn răng, lại hạ quyết tâm nhấc váy leo lên.
Lý Lộ Do đứng ở giữa toa xe, phía trước hắn vẫn còn một chỗ.
An Nam Tú đi tới, sau đó không nhúc nhích nhìn Lý Lộ Do.
- Điện hạ, có yêu cầu gì cô cứ nói, đừng nhìn tôi khiến tôi đoán không được, được chứ?
Lý Lộ Do đau đầu, hắn và An Nam Tú không hề ăn ý, cô lại luôn thích làm ra bộ dạng anh phải biết nên làm gì.
An Nam Tú lấy ra chiếc khăn lụa trong chiếc váy búp bê, lau lau chiếc ghế, sau đó mới ngồi xuống, vứt khăn lụa cho Lý Lộ Từ.
Bây giờ Lý Lộ Từ biết mình nên làm thế nào, liền vứt khăn vào thùng rác.
Qua mấy trạm xe, người trên xe đông dần, có một ông cụ tóc bạc đi lên, đứng gần với Lý Lộ Từ, cũng không có ai nhường chỗ cho ông.
- Sao ông ta không cần trả tiền?
An Nam Tú tò mò hỏi.
- Vì ông ấy là người già, kính lão yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Lý Lộ Từ khá đắc ý nói.
An Nam Tú gật đầu, tỏ ra hiểu biết.
- Cô đứng lên đi, nhường chỗ cho người già.
Thấy An Nam Tú trừng mắt với hắn, Lý Lộ Từ liền chỉ vào chỗ bên cạnh giải thích nói:
- Đây là chỗ ngồi dành riêng cho người già, người tàn tật.
An Nam Tú lúc này mới miễn cưỡng đứng lên.
Last edited by Hina; 08-11-2012 at 11:27 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
- Ông ơi, ông ngồi đi.
Lý Lộ Từ nói với ông già, đối với hắn mà nói, về việc này thân phận của công chúa không cần ưu tiên.
- Cháu không cần thế, cảm ơn các cháu. Cơ thể ông còn rất cường tráng.
Ông già bắt lấy tay vịn, đứng vững, cười nói.
- Đây vốn là chỗ cho người già ngồi, ông đứng vậy, bọn cháu ngồi thì thật ngại quá.
Lý Lộ Từ là một người biết liêm biết sỉ, hắn không thể vờ như không có việc gì cứ chơi game trên di động khi có ông già đứng bên cạnh, , hay giả vờ buồn ngủ …vv.
- Thật không cần mà, ông một lát là tới, cô bé kia điềm đạm nho nhã đừng chen chúc nữa, ngồi đi.
Ông già vô tình nói.
An Nam Tú chợt cảm thấy ông ý rất đúng, ông ý nói rất có lý.
Hai bên đang khiêm nhường, một cậu bé đứng bên cạnh tiến vào, ngồi xuống, tỏ ra rất vui mừng:
- Các người cứ tiếp tục đi.
- Cút.
An Nam Tú không để ý tới lời khen tặng của ông với cô, một lát liền thay đổi tính khí, biến thành một cô gái rất xấu tính và thô bạo.
- Nói chuyện thế nào đấy? Chỗ này không ai ngồi, tôi không thể ngồi sao?
Cậu ta khinh thường nhìn An Nam Tú, cười nhạt.
- Cậu nhóc, cậu không được như vậy, đây là cô gái này nhường chỗ cho tôi, tôi không ngồi, vậy vẫn là chỗ của cô gái này, sao cậu lại nói không có người chứ?
Ông già cảm thấy đây là người ta có ý tốt nhường cho mình, liền đứng ra nói hai câu.
Những người bên cạnh thấy xôn xao, lúc đầu khi ông già lên xe, mọi người đều nhìn ra cửa sổ hoặc là ngủ, hoặc là gọi điện thoại, lúc này đều sôi nổi.
- Khi tôi ngồi xuống cũng không có người mà, người ở đâu chứ? Lẽ nào dưới mông tôi sao?
Cậu ta nhấc mông, giơ tay sờ sờ:
- Ai dà, mông có một người.
An Nam Tú tức tới đỏ bừng mặt, giống như vừa làm nổ thùng kem, chỉ là trải qua sự giáo huấn của Lý Lộ Từ, không kích động ra tay ngay.
- Anh ra tay hay là tôi?
Thấy Lý Lộ Từ cũng chỉ là phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, An Nam Tú lạnh lùng lên tiếng.
- Ôi da, còn định ra tay sao?
Lý Lộ Từ cao lớn, không phải dễ đối phó, cậu ta kéo ống tay áo, ra bộ muốn đánh.
- Tôi đang cứu cậu đó.
Lý Lộ Từ trong lòng có lý do hợp tình hợp lý, thứ nhất, người này muốn đánh, thứ hai, hắn thật đang cứu người, nếu An Nam Tú ra tay, cậu nhóc này không biết sẽ chết thế nào.
Nói xong, Lý Lộ Từ một quyền đấm vào mũi cậu nhóc kia, một lát sau máu chảy ra.
An Nam Tú chán ghét lùi lại phía sau một chút, người trong xe đều trợn mắt há mồm, thời đại này có biết bao nhiêu người đều đang sống trong môi trường hài hòa, ít thấy những việc bạo lực xảy ra trước mắt mình, huống chi còn đổ máu, lập tức có người hét lên.
- Anh….
Cậu ta hiển nhiên không ngờ rằng mình chỉ là cướp chỗ mà cũng bị hạ độc thủ.
- Cậu thanh niên, cậu không nên…
Ông già vội vàng khuyên giải, vừa rồi người thanh niên này và cô gái kia đều là những người lễ phép, sao lại có tính khi bạo lực như vậy.
- Lão già, vừa rồi nếu ông ngồi xuống thì đã không có việc gì xảy ra?
Thằng nhóc đang kích động, nghe thấy lời của ông già liền nhổ nước miếng bọt ra.
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú không có thái độ gì, lại một quyền đánh vào mặt cậu ta.
Lúc này cậu ta tránh được, Lý Lộ Từ đánh vào cửa kính, nắm tay bị đau.
- Anh điên rồi, không phải là chỗ ngồi sao?
Cậu ta đứng lên, nhảy lên đá vào người Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bị cậu ta đánh trúng ngực, bực mình, khí huyết tăng lên, giận dữ:
- Tôi đang cứu cậu đấy, cậu chỉ cần thật thà nằm ra cho tôi đánh một trận là xong, còn dám trả đòn, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người.
Người ngoài lại kinh hãi, người thanh niên này quá dữ dằn, đánh người còn muốn người ta không được trả đòn.
- Muốn đánh thì xuống xe.
Thấy có chuyện, lái xe liền hét lên, anh ta không muốn danh hiệu con đường văn minh bị hủy bỏ.
Chiếc xe dừng lại, Lý Lộ Từ đang phát huy, nắm tay còn chưa đánh vào người cậu nhóc kia.
Lý Lộ Từ dù sao thân thể cũng cường tráng, cậu nhóc kia đỡ được vài lần liền bị Lý Lộ Từ đánh cho phải ôm đầu.
Rất nhanh cậu ta bị Lý Lộ Từ đánh cho bầm dập mặt mũi.
- Đủ rồi?
Lý Lộ Từ tức giận quát An Nam Tú, sau đó kéo cô xuống xe.
Về tới nhà, Lý Lộ Từ lấy ra dầu hoa hồng bôi lên nắm tay, trong lòng hơi buồn bã, không phải vẫn tức giận vì người kia cướp chỗ ngồi, chỉ là cảm thấy việc này bị An Nam Tú nhìn thấyđặc biệt mất mặt, để cho An Nam Tú vốn luôn mồm nói xem thường dân bản xứ nhìn thấy điều không hay ho này.
An Nam Tú không nói gì, nhìn Lý Lộ Từ xoa dầu hoa hồng,
- Anh bị thương rồi?
- Nói thừa?
Lý Lộ Từ tức giận nói, chỉ là tay hơi đau thôi, đương nhiên cậu nhóc kia chắc chắn còn đau hơn.
- Cho anh cái này.
Trong bàn tay trắng nõn có một quả cầu đủ màu sắc, giống như một cây kẹo nhìn trông rất ngon, rất muốn ăn.
- Tôi không phải trẻ con.
Không ngờ cho hắn một cây kẹo, Lý Lộ Từ lại càng thấy buồn, cô đối xử với hắn như một đứa trẻ lên ba sao?
- Cái này để trị thương cho anh, ăn vào sẽ không đau nữa.
An Nam Tú cầm lấy cây kẹo cho vào mồm Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chưa kịp né tránh, đang định nhổ ra, đầu lưỡi đã thấy vị rất ngọt, hình như mùi vị này rất tuyệt, liền ngậm trong miệng.
- Ghê chết đi được.
An Nam Tú cảm thấy đầu ngón tay hơi ướt, giống như là bị dính nước bọt của Lý Lộ Từ, liền nhíu mày lại, rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa tay tới mười phút đồng hồ.
- Tiền nước cô nộp à?
Lý Lộ Từ rất không hài lòng, rất ghét, ghê tởm như vậy sao ?
An Nam Tú rửa sạch tay, đi vào, lại nhìn Lý Lộ Từ.
- Lại làm sao….
Lý Lộ Từ còn chưa nói xong, liềm cản thấy có chút không thích hợp, sau đó, hắn thấy không ngờ An Nam Tú lại cười.
Lý Lộ Từ nhớ rõ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười trên môi An Nam Tú, khi cô cười, ánh mắt nheo lại, hơi híp, đôi mi cong lên, sau đó cái mũi thanh tú cũng nhăn lại, khi làn da rời ra, khóe miệng lại hơi vểnh lên, hàm răng trắng nõn liền lộ ra, có màu sắc của sự ướt át.
Hàm răng dần tách ra, đầu lưỡi mềm mại ướt sũng, bộ dạng đó thể hiện có chút chờ đợi, có chút chế nhạo, dường như đang chờ đợi một việc gì đó xấu xa sắp xảy ra, cô sẽ có dáng vẻ vô cùng vui sướng.
Khi cô gái làm chuyện xấu luôn có vẻ đáng yêu nghịch ngợm như vậy, Lý Lộ Từ biết với sức phá hoại và tính khí táo bạo của An Nam Tú, thực sự không có liên quan gì tới sự đáng yêu, nhìn bộ dáng hắn, trong lòng cảm thấy mùi vị không thích hợp kia hình như đã phát động rồi, tràn ngập tới từng bộ phận trên cơ thể.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy có sự bùng nổ trong cơ thể, sau đó sức bùng nổ này thúc đẩy xương cốt hắn ra bên ngoài, cơ thịt hắn bị kéo thẳng, nhiều chỗ xuất hiện sự mất máu trong phút chốc, khiến không hắn cảm nhận được sự khống chế của bản thân, rất nhanh cảm giác nhất thời không thể khống chế bản thân này mất đi, toàn thân đều sinh ra cảm giác đau nhức.
Lý Lộ Từ bóp chặt cổ, cảm giác mình như bị người khác kéo dài ra, nôn khan, trừng mắt nhìn An Nam Tú,
- Cô…cô cho tôi ăn cái gì vậy ?
An Nam Tú đứng đó cười, rõ ràng phản ứng của Lý Lộ Từ nằm trong dự kiến của cô.
Không phải cùng tộc, Lý Lộ Từ cảm thấy mình thật quá ngây thơ, bị vẻ ngoài mỹ miều xinh đẹp của cô lừa gạt, không ngờ lại tin cô sẽ không đối phó hắn…làm một người mạnh ở thế giới khác, người trong thế giới này chẳng qua đều là dân bản xứ, là hạ đẳng, cô muốn tra tấn người thế nào, rõ ràng là không hề có chút chướng ngại nào, lúc đầu vào thời hàng hải, người châu Âu dã man không phải đã làm vậy sao?
Phật cũng có hỏa huống hồ Lý Lộ Từ, hắn lại không có chút kinh nghiệm nào, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không biết An Nam Tú chuẩn bị đối phó hắn thế nào, lúc này lửa giận nổi lên, xông vào An Nam Tú ấn cô xuống sofa.
An Nam Tú không ngờ Lý Lộ Từ đột nhiên bùng lên, bản năng muốn cho hắn một tia lửa điện, giơ tay ngăn lại, giãy dụa trên sofa:
- Lý Lộ Từ, anh muốn chết sao, anh biết anh đang làm gì không?
- Tôi không biết mình đang làm gì, tôi chỉ muốn biết cô làm gì.
Lý Lộ Từ thân hình khổng lồ, ấn An Nam Tú lên sofa khiến cô không thể nhúc nhích.
Khi An Nam Tú không dùng thần thuật thì chỉ là một cô gái bình thường, còn chưa cao tới ngực Lý Lộ Từ, chỉ có thể quay đầu căm tức hắn, bộ dạng vô cùng hung tợn.
- Cô cho tôi ăn có phải thuốc độc không vậy?
Trong lòng Lý Lộ Từ bực mình, nghĩ mình từ bé tới lớn tuy nghịch ngợm gây sự không ít, nhưng lại chưa từng làm những việc trời không dung đất không tha, lần này cũng là có lòng tốt giúp đỡ cô ta, không ngờ cô ta lại đối xử với mình như vậy, sự đau đớn trên người không ngừng, vừa giận vừa nóng, giơ tay lên đánh một phạt rất mạnh vào mông An Nam Tú.
- A,…….
An Nam Tú hét lên một tiếng, sau đó giọng nói đó không ngờ như bị cắt ngang bởi một tiếng quàng quạc khác, An Nam Tú vốn đang giãy dụa – trong nháy mắt mở ra, trong ánh mắt như trống rỗng, miệng mở to, cả người run lên, không hề nhúc nhích.
Lý Lộ Từ không chú ý tới, tự hiểu trong lòng chưa hết giận, lại hung hắng đánh một cái nữa.
An Nam Tú chỉ là một cô gái, cơ thể vừa mới lớn, mông hơi to như vậy, vểnh lên, thịt mềm một chút, Lý Lộ Từ tay không nhỏ, một cái phát như vậy, khiến An Nam Tú phục hồi lại tinh thần, không biết sức lực sinh ra từ đâu, cả người như co dãn, dáng vẻ nhìn Lý Lộ Từ, trong lòng tức giận, hét lên:
- Đi chết đi.
Điện quang ở đầu ngón tay An Nam Tú như khẽ chớp động, An Nam Tú khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, da thịt hồng hào, xấu hổ, chuẩn bị nướng Lý Lộ Từ.
Last edited by Hina; 08-11-2012 at 11:27 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Đèn trần mờ nhạt khẽ lay động, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, tiếng xẹt xẹt của dòng điện vẫn lúc có lúc không.
Mang theo một thứ mùi khói khét đặc của da bị đốt trong phòng khách, khiến người ta không kìm nổi sự khó chịu mà ho khan.
Sofa đã bị cháy sém chỉ còn sót lại cái khung, khẽ nhúc nhích, mảnh vải cháy đen tan thành tro, cái khung gỗ đen ngòm lõa lồ, mất đi cái lò xo chống đỡ liền sụp xuống.
Lý Lộ Từ vẫn nằm trên sofa, đen xì giống như người biến đổi…hắn… là một người da đen tới từ Châu Phi.
Đầu hắn trọc lóc, trên da đầu còn sót lại một lớp nám đen trông như mảnh vải, may mà lông mày vẫn còn, chỉ là quần áo trên người đều biến thành một mảnh rách nát treo trên người, đôi giày chơi bóng dùng hơn ba năm của hắn cuối cùng cũng tiêu tan, đế giày đi tong, lộ ra bàn chân trắng bóc.
Lý Lộ Từ không thể nào tả được tình cảnh của hắn lúc này, chỉ cảm thấy đau nhức ở mông, nhảy dựng lên, cái nóng vì bị cháy làm cho người đau đớn, lại khiến hắn rất rõ ràng, mình căn bản không bị thương gì, động tác nhảy lên vừa rồi của hắn không hề ngưng trệ, vẫn hoạt bát như cũ.
- Đây mới chính là dáng vẻ của dân bản xứ.
An Nam Tú đứng trước sofa, vẫn với thái độ cáu kỉnh như vậy, tức giận nhìn Lý Lộ Từ.
- Trời ạ…
Lý Lộ Từ hiểu mình có lẽ đã trách nhầm An Nam Tú, cô bé không có ý muốn hại chết mình, nhưng bây giờ hắn cũng không thèm xin lỗi An Nam Tú, cả phòng giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Sofa bị cháy trụi, Tivi, tủ lạnh…, hắn vội chạy vào bếp, lò vi sóng, nồi áp suất, lò viba đều bốc khói.
Lý Lộ Từ tuyệt vọng đẩy cửa phòng ngủ của mình, không có bất ngờ gì, máy tính làm việc của hắn, bảo bối hắn vất vả có được giờ cũng xong rồi.
- An Nam Tú.
Lý Lộ Từ gầm lên điên cuồng, cái khác không tính, phim, tranh, hoạt hình, tiểu thuyết, tài liệu mình thu thập bao nhiêu năm đều bị hủy diệt rồi.
- Hả, cây kem cũng hòa tan rồi.
An Nam Tú mở tủ lạnh ra, vô cùng hối tiếc nói.
- Cây kem…cây kem…
Lý Lộ Từ tức giận thẳng dựng người,
- An Nam Tú, cô mau về cho tôi, lập tức đi ngay bây giờ.
- Anh không thấy lạ sao? Tại sao những thứ này đều hỏng rồi, anh vẫn không sao.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ càng ngày càng nổi trận lôi đình, tâm trạng càng thích ý, vẻ mặt vô cùng lơ đễnh.
- Tôi vẫn còn gọi là tốt sao?
Lý Lộ Từ bị cô gái này làm cho tức giận sắp thành trái bom, muốn bùng nổ lên.
- Khoan đã.
Lý Lộ Từ nhìn thái độ không thèm để ý của An Nam Tú, dần tỉnh táo lại, đúng vậy, mình không sao cả, quần áo đều bị rách nát rồi, nhưng cơ thể mình lại không hề bị thương, cảm giác đau đớn như bị cháy vừa rồi, bây giờ hoàn toàn hồi phục như bình thường.
Lý Lộ Từ cúi đầu suy nghĩ, sau đó rất nhanh phát hiện ra những điểm bất đồng khác, hắn vốn có bốn cơ bụng, bây giờ hình như đã nhiều lên gấp đôi, trống ngực đập phình phịch, trở thành một người đàn ông chững chạc, càng không cần nói tới bắp chân và bắp tay.
Cơ thể này hình như không phải là của mình, Lý Lộ Từ không khỏi tự chủ được thử làm mấy động tác, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không thuộc sự điều khiển của mình.
Tầm nhìn này hình như có chút không đúng, hắn vốn rất cao, bây giờ cơ thể lại cao lên mấy phân, khi cúi đầu nhìn An Nam Tú, cô nàng này càng nhỏ hơn.
Hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể mình sung mãn vô cùng, giơ tay nhấc chân đều có thể bộc phát ra sức lực không giống như ngày thường.
- Đây….thế này là sao vậy?
Lý Lộ Từ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bất cứ một loài động vật giống đực nào đều mong muốn có được cơ thể cường tráng nhưcủa chính mình, chỉ là tình trạng của Lý Lộ Từ là quá quỷ dị, khiến hắn không có cách nào yên tâm mà vui sướng.
- Hừ.
An Nam Tú khinh thường giải thích cho hắn.
- Là vì ăn cái kẹo kia, đúng không?
Lý Lộ Từ hơi xấu hổ nói, vừa rồi hắn còn không để cho người ta phân trần mà cứ thế đè ra đánh đòn trên sofa, làm như vậy đối với một cô gái, thật quá bạo lực.
An Nam Tú vẫn không để ý hắn, chạy lên ban công hít thở làn không khí tươi mới, ở lại căn phòng này bây giờ thật không phải người ngốc.
Lý Lộ Từ đi theo lên, ai khiến hắn thiếu kiên nhẫn, hiểu lầm người ta chứ.
- Thật ra..tôi hơi nóng, lúc đó cô có thể phản kháng lại mà….
Lý Lộ Từ ngượng ngùng nói.
- Lúc đó, đan dược đang cải tạo cơ thể anh, tôi công kích với anh, anh không chịu nổi, hơn nữa có thể tạo ra những thương tổn không ngờ tới.
An Nam Tú nhíu mày, hai má ửng đỏ, Lý Lộ Từ nói hình như là cô tự nguyện để anh đánh mông.
- Nhưng anh cũng đừng tưởng tôi vì anh mà chịu oan ức, chẳng qua anh vẫn còn có thể cho tôi lợi dụng, món nợ này cứ nhớ lấy.
- Cô nên nói trước cho tôi biết…
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú cũng có lỗi, cô muốn thấy bộ dạng hoảng sợ của Lý Lộ Từ, cô vốn không nghĩ tới, Lý Lộ Từ mà nổi giận nên, không ngờ dám ôm cả một vị trưởng công chúa của An Nam hoàng thất như cô trên sofa, sau đó còn đánh mông cô.
Việc này nếu truyền về An Nam hoàng thất, vậy thì cô đâu còn mặt mũi nào để giữ gìn uy nghiêm của trưởng công chúa nữa? An Nam Tú đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để Lý Lộ Từ tiếp xúc với những người khác của Thiên Vân thần cảnh.
- Đây là sự làm nhục lần thứ hai mà tôi phải chịu, anh đợi đấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn An Nam Tú còn đầy sự xấu hổ, răng nghiến ken két.
- Lần thứ nhất là cái gì?
Lý Lộ Từ tò mò hỏi một câu, thấy điện quang trong tay An Nam Tú, vội chuyển đề tài:
- Ra ngoài ăn cơm thôi, hôm nay tôi dẫn cô đi ăn một bữa ngon.
Trong phòng tạm thời không có cách nào rồi, Lý Lộ Từ vội vàng dẫn An Nam Tú xông vào một quán cơm Tây gần đấy xa xỉ một trận Lý Lộ TừTừ đầu đến giờ cũng khá lâu rồi, Lý Lộ Từ cảm thấy đã tận lực chứa chấp lại còn cung cấp trợ giúp cho cái cô An Nam Tú có địch ý với Trái đất này rồi, chưa từng nghĩ đến chủ nhà gì đó, đến hôm nay mới có ý chiêu đãi cô.
An Nam Tú nhìn hình gọi món, Lý Lộ Từ không có nhiều tâm tư để ăn, nói nhỏ:
- Thứ mà cô cho tôi ăn rút cuộc là gì vậy?
- Quả trường sinh.
- À, ăn rồi có thể trường sinh bất lão sao?
Ở cùng với An Nam Tú, Lý Lộ Từ cái gì cũng dám nghĩ, Thiên Vân thần cảnh với hắn xem ra là một thế giới thần thoại không thể nghi ngờ, có thứ ăn vào trường sinh bất lão cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Không thể.
An Nam Tú lườm hắn một cái.
- Vậy có tác dụng gì, còn có cái tên này?
Lý Lộ Từ khá thất vọng, hắn rất sợ chết, nghĩ thế giới tốt đẹp như vậy, chết đi rồi, hai mắt nhắm lại, chẳng sợ làm mai một vũ trụ, cũng không thể có tri giác, ngẫm lại liền thấy kinh khủng.
- Quả trường sinh là đan dược dùng vỏ quả trường sinh luyện thành, có tác dụng rất lớn với việc tăng cường thân thể, hơn nữa, quả thật có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tuổi thọ của người bình thường trong vòng ba trăm năm tới năm trăm năm, tuổi thọ của Hoàng tộc khoảng một nghìn năm, chính là vì dùng loại quả trường sinh này.
An Nam Tú có chút không kiên nhẫn nói, dường như loại quả trường sinh này không đáng để cô nhắc tới.
- Dùng một viên có công hiệu lớn như vậy sao? Tại sao tuổi thọ của Hoàng tộc lại dài như vậy?
Lý Lộ Từ khó tin nói, lẽ nào mình cũng có thể sống tới mấy trăm tuổi?
- Hoàng tộc chúng ta đều là sinh ra trên cây trường sinh, cây trường sinh này nở ra loại quả trường sinh này hiệu quả càng lớn, cho nên tuổi thọ của Hoàng tộc càng dài. Một viên mà anh uống, chẳng qua vì anh không có thân phận hoàng tộc, sau khi anh ăn vào, ngoài khiến cơ thể cường tráng hơn những người khác trên thế giới này ra, công dụng kéo dài tuổi thọ cũng sẽ giảm bớt, hiệu quả của thuốc không phát huy hết, chỉ là tích lũy trong cơ thể của anh, nhưng cũng đủ để anh sống tới hơn ba trăm tuổi.
An Nam Tú xua tay, ra hiệu Lý Lộ Từ đừng làm phiền cô. Xem ra ăn rất ngon.
- Cô cứ tự nhiên…Quả trường sinh kia còn có thể cho tôi thêm không?
Lý Lộ Từ không phải là người thích mở miệng xin người khác cái gì, nhưng lại không thể không hỏi, thứ có thể đủ khiến người ta sống được trên ba trăm tuổi, thì bất cứ là ai cũng có tâm tư muốn có được, Lý Lộ Từ còn muốn thêm một viên, lại không phải cho mình, hắn thậm chí không kịp đi điều tra xem liệu mình có thể sống ba trăm tuổi không.
- Đợi sau khi anh hấp thụ được dược hiệu, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên cho anh nữa không….
An Nam Tú nói xong, lại nghĩ vừa rồi hắn còn làm nhục mình, bây giờ lại đồng ý cho hắn quả trường sinh, sẽ không khiến hắn cảm thấy mình đối tốt với hắn chứ? An Nam Tú vội vàng nói:
- Tôi cho anh quả trường sinh, chỉ là tiện cho chức trách quan hầu của anh.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, trong mắt hắn có sự vui mừng và cảm kích, không khỏi hừ một tiếng, không ngờ, một quả trường sinh cũng thu phục được hắn.
Trong lòng Lý Lộ Từ đang suy nghĩ, xem ra sau này mình phải lấy lòng An Nam Tú, không hổ là công chúa của Thiên Vân thần cảnh, đồ tốt thật nhiều…Chỉ là những đồ này của cô từ đâu mà có? Lần thứ nhất gặp cô, hai tay trống không, trên người ngay cả đồ trang sức, hay túi tiền cũng không có, nhưng ngoài y phục của cô ra, hình như không chỉ có một quả trường sinh, những thứ này để ở đâu?
Lý Lộ Từ hỏi có chừng mực, mặc dù kinh tế eo hẹp vẫn cho An Nam Tú một xuất thật ngon.
Lý Lộ Từ gọi mỳ ý, một phần nhỏ, hai ba miếng đã ăn xong rồi, hắn ngồi ở đó hưởng thụ sự thay đổi của bản thân, không ngờ công chúa có thể nhẹ nhàng cầm dĩa và dao ăn ngon lành.
- Ngây thơ.
An Nam Tú không khỏi hừ một tiếng, cắt miếng thịt bò, ăn từng tý một.
- Khi lần đầu tiên tôi tới tiệm cơm Tây, dao toàn đâm xuống đĩa.
Lý Lộ Từ vuốt mông ngựa, An Nam Tú lần đầu tới hiệu Tây, lại không có chút gì là không thích ứng, chỉ là tiện nhìn vài cái, cô đã nắm bắt được phương pháp dùng cơm cơ bản rồi.
- Tôi không phải là anh.
An Nam Tú cảm thấy đương nhiên, ăn gì ở bất kỳ đâu, tạo ra tiếng vang đều là không lễ phép.
- Ngon không?
- Ngon hơn đồ anh nấu, sau này nên tới thường xuyên.
An Nam Tú thực sự không thể ăn nổi những thứ là Lý Lộ Từ làm.
- Được, thường tới.
Lý Lộ Từ cười gượng ép, ôi, vì quả Trường sinh, còn phải phục vụ cô ta sao? Chỉ là mình muốn kiếm tiền, còn đồ trong phòng không biết có thể sửa không, nếu không lại phải tiêu một khoản tiền, sofat, tủ lạnh, ti vi, lò vi ba… nếu làm đúng quy tắc phải làm tới năm nào tháng nào, Lý Lộ Từ buồn rầu vô cùng.
Last edited by Hina; 08-11-2012 at 11:26 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Đặt mua sofa trên mạng, còn phải thêm phí vận chuyển, một chiếc sofat bình thường khoảng một ngàn rưỡi, tủ lạnh có thể mua loại handmade, cần khoảng năm trăm tệ, còn tivi có thể tới chợ bán đồ điện tìm mua loại ti vi cũ, một trăm tệ là đủ, lò vi sóng mua mới cũng cần ba bốn trăm là đủ…, còn máy tính, cái kia không chừng vẫn có thể dùng được…, Lý Lộ Từ tính toán, ít phải có ba nghìn tệ, nhiều thì tới năm nghìn, hắn phải có được món tiền này thì mới có thể hồi phục lại phòng theo ban đầu, nếu hắn mượn lại tiền thế chấp ở trong tay chủ nhà thì không có chỗ đi về rồi.
An Nam Tú còn muốn thường lui tới đây, Lý Lộ Từ cười ngoài mặt, mà trong lòng đau khổ.
Những thứ kì lạ của An Nam Tú rất nhiều, lấy một chút bán đi không chừng có một khoản lớn, nhưng việc này quá nguy hiểm, Lý Lộ Từ không muốn dễ dàng mạo hiểm, cuộc sống dù sao cũng phải yên ổn mới có thể khiến lòng thoải mái, thứ quả trường sinh này một khi bị người ta phát hiện, như vậy, Lý Lộ Từ chỉ có thể cùng với An Nam Tú lang bạt kỳ hồ, chạy trốn khắp nơi, còn có thể liên lụy tới người nhà.
Còn may mình bây giờ nhiều sức lực, thực sự không còn cách nào thì đi công trường làm việc cũng không thành vấn đề, với tình hình hiện nay, công việc phổ thông bao ăn bao ở còn có thể kiếm được năm sáu ngàn, với thể trạng của Lý Lộ Từ, có thể chịu vất vả, một tháng kiếm mười ngàn không phải là không có khả năng, chỉ là mệt một chút, bẩn một chút.
Tuy nhiên đây không phải là việc ưu tiên suy nghĩ, Lý Lộ Từ tới một tiểu khu kiếm một khoản tiền cuối cùng, có sáu trăm tệ, trong vài ngày còn không cần sầu muộn
Ngày thứ hai Lý Lộ Từ đội mũ, đi giày da đi học.
Lý Lộ Từ học chuyên ngành kế toán khoa Kế toán, học kỳ này mới bắt đầu học môn chuyên ngành, Lý Lộ Từ không dám chậm trễ, căn đúng giờ chạy tới phòng học, ngồi dãy cuối cùng.
Học môn kinh tế vi mô, trong giảng đường có tới mấy trăm người, thầy giáo đang sửa soạn giáo trình, trong phòng học lộn xộn, Lý Lộ Từ còn mang theo mũ, dẫn tới sự chú ý của không ít người, nhưng vẫn có vài người đi theo ngồi cùng chỗ hắn.
- Sao, đổi phong cách à?
Ba người này khi Lý Lộ Từ học năm đầu đều ở chung phòng, Lý Lộ Từ nghỉ hè mới chuyển ra ngoài, ba người này vẫn ở cùng nhau, Mã Đức Lý, Tần Nam, Tôn Ngạn Thanh.
- Cái đầu trọc.
Lý Lộ Từ kể sơ qua cho Mã Đức Lý, cúi đầu nhìn sách dáng vẻ không muốn nói nhiều, cuối cùng vẫn là những người gặp gỡ hàng ngày , hôm qua so với hôm nay có sự khác biệt khá lớn, lo lắng họ nhìn ra.
- Rất có cá tính?
Tần An lấy cái mũ của Lý Lộ Từ, nhìn vào cái đầu trọc lóc của hắn, vô cùng vui sướng:
- Xứng danh với bóng đèn.
- Sang một bên đi.
Lý Lộ Từ giằng lấy cái mũ đội lại lên đầu, hắn cảm thấy đầu mình không tồi, nhưng không thích để trọc, huống hồ còn có người khác không thích đầu trọc.
- Trả lại cho cậu này, Mã Đức Lý muốn chiếm lấy cái chăn của cậu, tôi chạy theo cậu ta, tôi nói với các cậu, Lý Lộ Từ sớm muộn phải quay lại, cái này là tôi cho cậu ta xem, ai cũng không được động vào, ai dám chiếm chăn của anh em tôi, người đó không phải là anh em với tôi.
Tôn Ngạn Thanh cách Tần Nam và Mã Đức Lý, nhìn đầy ẩn ý với Lý Lộ Từ.
- Cảm ơn, người anh em.., không có tôi theo, lại bị ngược đãi hả.
Tôn Ngạn Thanh lúc mới tiến quân vào game World of Warcraft RPG chơi vô số bản đồ, lên đại học mới bắt đầu chuyên tấn công vào bản đồ rừng Ha-i-ti. Hơn một năm trôi qua, bàn phím vẫn chỉ dùng F1, chưa bao giờ đi đối chiến lôi đài trên QQ, chỉ hay vào phòng đối kháng cao cấp chơi, Lý Lộ Từ cấp độ18 bị cậu ta quay như chong chóng.
Tôn Ngạn Thanh đúng là bị bắt nạt, bắt đầu ỷ vào miệng lưỡi, cuối cùng cũng ép người nói:
- Không phục, đi ra một đấu một.
Lúc này chính là lúc Lý Lộ Từ lên sân khấu.
Từ khi Lý Lộ Từ rời khỏi phòng, Tôn Ngạn Thanh lại bị ngược đãi, không có ai xuất đầu, khiến cậu ta đã lâu không được hãnh diện, bị người ta mắng là gà mờ.
Mã Đức Lý và Tần Nam chỉ thích chơi DOTA, không có hứng thú với World of Warcraft, Tôn Ngạn Thanh kéo họ vào chơi ba đấu ba thất bại, khiến cậu ta cảm thấy chỉ có Lý Lộ Từ mới là anh em tốt, đáng tiếc người anh em tốt này vì bản thân, không ngờ thoát khỏi tổ chức.
- Bị bắt nạt hay không đó là chuyện nhỏ, ai quan tâm chuyện này…Nhưng chơi trò chơi là phải sảng khoái, một mình chơi, đâu có cảm giác cùng nhau vui đùa chứ?
Tôn Ngạn Thanh cười ha hả.
Lý Lộ Từ
Nói như vậy thật không sai chút nào. Sau khi Lý Lộ Từ rời khỏi phòng, cũng chỉ có lúc nào người cùng phòng rủ cậu ta mới chơi game online, nếu không cậu ta cũng lười chơi. Trò chơi luôn luôn là càng nhiều người càng vui.
- Ừ, cuối tuần có trận thi đấu CF ở Thanh Từ, đi cả lũ.
Mã Đức Lý đề nghị, tuy là đề nghị, nhưng không định cho Lý Lộ Từ từ chối.
- Cuối tuần phải đi làm thêm..
Lý Lộ Từ chắc chắn không có thời gian.
- Hoạt động trong phòng cậu cũng không đến, đám ranh ở Thanh Từ kia cứ kêu gào suốt, không dạy họ một bài học bọn họ liền không biết cái danh chiến đội số một Nam Phủ của chúng ta không phải gọi suông.
Tần Nam rất kích động.
.
Thanh Từ là quán cà phê Internet tốt nhất khu vực quanh đại học Nam Phủ, đầu tư khá tốt, trang trí không tệ, hoàn cảnh cũng đẹp, còn có người phục vụ nữa, là cửa hàng internet mà toàn bộ sinh viên đại học Nam Phủ đều thích đến chơi.
Tuy rằng rất nhiều tay súng lão luyện đều cảm thấy chướng mắt với CF, nhưng nhà phát hành lại sẵn sàng chi tiền để quảng cáo và mở rộng game này, cho nên trò chơi này cực kỳ được hâm mộ. Mấy người Lý Lộ Từ mặc dù mọi khi cũng nhổ nước bọt chửi vài câu, nhưng dù sao không thích chơi trò này thì vẫn cần có cảm giác ưu việt, vì vậy bốn người thường xuyên nhào lên như ong vỡ tổ, đăng nhập mạng bắt đầu đi giết chóc khắp nơi.
- Có trận đấu Sniper, đứng hạng nhất được một ngàn tệ tiền mặt hoặc thẻ hội viên ảo giá hai ngàn. Nếu cậu lấy được chẳng phải tốt hơn đi làm công hay sao?
Tôn Ngạn Thanh lôi kéo.
Môt ngàn à, Lý Lộ Từ đã hơi động tâm.
- Có cả chiến đội mỹ nữ ra sân nữa, đội trưởng của họ là người xếp hạng ba trong liên minh thi đấu mạng lần trước đấy, cậu chưa chắc đã là đối thủ, một ngàn tiền thưởng này vẫn chỉ là trăng trong nước thôi.
Mã Đức Lý dùng phép khích tướng.
Cái gọi là chiến đội mỹ nữ, thực sự là người của quán Thanh Từ, những người đẹp chân dài này đều là những sinh viên bậc trung trong các trường đại học, dù không thật sự lấy được thứ hạng cao trong những trận đấu lớn, thế nhưng những người đẹp này chơi trò chơi thể thao là vô cùng hiếm thấy, hấp dẫn ánh mắt vô cùng hữu hiệu, quản lý của quán Thanh Từ rất chơi trò này.
Mạng internet mở ra trong trường đại học, loại này rất được ưa chuộng, bởi đa số các nam sinh viên đều là quá thừa hormone, tinh lực tràn đầy không có chỗ giải phóng, động tới những hoạt động quần chúng này đều rất kích động, mang lại lợi ích và ảnh hưởng rất khả quan cho Thanh Từ.
- Mỹ nữ à...
Lý Lộ Từ quay đầu nhìn sang bên phải phòng học.
Lúc này Lý Lộ Từ nhận được tin nhắn, cúi đầu xem.
- Có việc tìm cậu.
Lý Lộ Từ có chút nghi ngờ thu dọn sách vở vào cặp, nói với Mã Đức Lý.
- Lớp trưởng tìm mình.
Lớp trưởng tên là An Tri Thủy, không chỉ là lớp trưởng của lớp Lý Lộ Từ, mà còn là lớp trưởng của ba lớp chuyên ngành, nhưng quan hệ của cô ta với bạn học đều bình thường, cô này cũng là chủ nhiệm tự chỉ định, xem ra là có thể vững vàng tốt nghiệp.
An Tri Thủy thường chọn những người có tật xấu, cho nên cho dù An Tri Thủy còn đẹp hơn nhiều so với những mỹ nữ khác của chiến đội mỹ nữ tại Thanh Từ, nhưng cô tìm Lý Lộ Từ lại không ai hâm mộ hắn.
Dù sao thì cũng không có bao nhiêu người lại chịu bị coi thường, bởi vì đối phương xinh đẹp mà không thèm để ý đến sự bắt bẻ của đối phương. Đại học Nam Phủ có một phần sinh viên không thuận mắt đối với nhà trường, đám đó đều rất kiêu căng.
Bàn học của giảng đường đều được kê liền với nhau, Lý Lộ Từ đi về phía sau bên phải, ngồi xuống cách An Tri Thủy một chỗ.
An Tri Thủy mặc một chiếc váy thuần màu lá sen, mắt nhìn thẳng, im lặng ngồi đó. Đôi mắt tinh tế cân xứng tràn đầy mùi vị thục nữ đoan chính.
Lý Lộ Từ liếc mắt nhìn bắp chân An Tri Thủy, không đi tất, đôi chân trắng nõn có vẻ đẹp mê người, đôi dép xăng đan mảnh khảnh bó sát chân, để lộ ra năm đầu ngón chân vô cùng đẹp.
Lý Lộ Từ cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra đôi chân tuyệt đẹp của An Tri Thủy, ngẫu nhiên lén nhìn một cái, nhưng không có ý nhìn kỹ. Hơn một năm nay, An Tri Thủy tiếp xúc với hắn cũng như bao bạn học khác, đều là vì việc của lớp, ví dụ như tìm cu li, ai bảo hắn vóc người cao lớn.
Lý Lộ Từ ngồi xuống xong, An Tri Thủy mới quay đầu lại, đôi mày vốn hơi nhíu liền thả lỏng, hơi ngạc nhiên nhìn hắn nói:
- Lý Lộ Từ, cậu…
- Sao vậy?
Lý Lộ Từ cười.
- Hình như cậu trông không giống hôm qua.
An Tri Thủy nghi hoặc nói.
- Đâu có ?
Lý Lộ Từ giật mình, không ngờ Mã Đức Lý, Tần Nam và Trư Ngộ Năng đều không nhìn ra, An Tri Thủy vừa nhìn đã phát giác được…Điều quan trọng nhất là, Lý Lộ Từ cảm thấy từ trước tới nay An Tri Thủy không đặt ai trong mắt, cô ta còn cố ý để ý tới hắn sao? Bằng không sao cô biết hắn không giống hôm qua.
- Cao hơn một chút.
An Tri Thủy ngượng ngùng nói hắn nhìn có vẻ cường tráng hơn, nữ sinh nói nam sinh cường tráng hơn, điều này cũng không khác lắm so với việc nam sinh nói thân hình nữ sinh đẹp hơn, có chút mùi vị mờ ám bên trong.
- Ờ, tôi đi giày cao hơn.
Lý Lộ Từ giải thích như vậy, dù sao An Tri Thủy cũng không thể bắt hắn cởi giày ra cho cô xem.
- Cậu vốn rất cao rồi, còn phải đi cái đó vào làm gì ?
An Tri Thủy nhíu mày.
- Không có gì, hư vinh thôi.
Lý Lộ Từ nói.
An Tri Thủy cau mày, Lý Lộ Từ không thèm để ý tới hình tượng của mình trước đây trong mắt cô, nếu không sao có thể thừa nhận mình đi giày cao gì chứ?
- Cậu còn cắt đầu trọc, cậu không biết trường học cấm chỉ học sinh để đầu trọc sao?
An Tri Thủy giọng nói có chút lãnh đạm.
Quả nhiên là bắt người có tật xấu, Lý Lộ Từ hơi thất vọng, cũng biết mình không nên chờ mong điều gì, nhưng còn có chút buồn bực.
Trang phục của Lý Lộ Từ rất kì quặc, giày da, quần bò rộng thùng thình, áo dài tay, mũ che nắng, còn cả cái đầu trọc, không ra gì cả.
- Tôi cũng không có cách nào, hôm qua đi cắt tóc, buồn ngủ, thợ cắt tóc cắt cho tôi thành trọc lốc, anh ta nói tôi thích hợp với để đầu trọc, cuối cùng tôi không thể dính tóc lại được?
Lý Lộ Từ không để ý, dù sao cũng học đại học, trường đại học có quản lý nghiêm hơn thì cũng không thể quản tất như trường trung học được.
- Sao có chuyện như vậy?
An Tri Thủy rất tức giận, Lý Lộ Từ rõ ràng là coi cô như con ngốc, thợ cắt tóc nào lại bày mưu tính kế để cạo trọc đầu hắn chứ.
Nhưng khi Lý Lộ Từ nói, tóc cũng không dính lại được, thái độ của Lý Lộ Từ khiến An Tri Thủy rất tức giận.
- Không được, cậu đi mua một bộ tóc giả đội lên, bằng không tôi sẽ báo với giáo viên phụ trách.
An Tri Thủy uy hiếp nói.
- Lớp trưởng, chúng ta cũng không phải học sinh tiểu học, sao cậu lại quản những chuyện lặt vặt như vậy chứ, còn định nói với thầy giáo….
Lý Lộ Từ rất bất đắc dĩ, lại không thể không khuyên giải An Tri Thủy, hắn phỏng đoán gia cảnh của nhà An Tri Thủy không nhỏ, vì lời nói của cô trước mặt giáo viên chủ nhiệm và giáo viên phụ trách rất có tác dụng, chỗ các học sinh nữ có đồn đại, khi An Tri Thủy tới trường học có chỗ dựa rất lớn, có Phó hiệu trưởng báo danh hộ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Hiệu trưởng trường đại học Nam Phủ là cấp bộ tỉnh, phân lượng của phó hiệu trưởng thường vụ cũng khá nặng, bối cảnh như vậy đủ để khiến An Tri Thủy khi vừa đặt chân vào trường đã làm cho mọi người nảy sinh cảm giác xa cách.
Những sinh viên vừa nhập học còn chưa học được cách dung hòa thế tục, rất nhiều sinh viên xuất thân bình thường nhưng trong lòng đều có chút tự kiêu, ngay cả tiếp xúc thông thường với An Tri Thủy cũng sẽ cố tình giữ khoảng cách, ngoài trừ tính cách của An Tri Thủy ra, đây cũng là một trong những lý do khiến cho khí chất và tầm ảnh hưởng của cô trong trường khác biệt so với những cô gái không đẹp bằng cô, không có bối cảnh tốt như cô.
Lý Lộ Do chỉ cảm thấy An Tri Thủy và mình là hai người của hai thế giới khác nhau, nên không cố tình giữ khoảng cách với cô, cũng không cố ý tiếp cận qua, thái độ này của hắn nhìn sơ qua cũng có chút bất thường so với mọi người xung quanh, lúc An Tri Thủy kiếm chuyện với hắn cũng khác biệt so với những người khác.
- Bất kể là học sinh tiểu học, hay là học sinh trung học, sinh viên, đều cần có tính kỷ luật và tổ chức, nếu anh đã không chịu nghe lời của tôi, thân là một lớp trưởng, tôi có trách nhiệm phản ánh với giáo viên phụ đạo, để ông ta dạy dỗ răn đe hành vi của anh.
An Tri Thủy nói một cách hiên ngang lẫm liệt.
- Trường cũng có quy định, giờ học nghiêm cấm sử dụng điện thoại, giờ tuy rằng không có giảng bài, nhưng đang là giờ lên lớp, vừa rồi anh gửi tin nhắn cho tôi.
Lý Lộ Do lắc lư cái di động, làm bằng chứng cho An Tri Thủy xem.
An Tri Thủy nghía một cái, người gửi tin là một hàng các con số, không ngờ Lý Lộ Do ngay cả tên của của không chịu nhập vào danh sách điện thoại.
- Tôi cũng vì tìm anh thôi…
An Tri Thủy có chút hờn dỗi, hai má đỏ bừng, tên Lý Lộ Do này đúng là lòng dạ hẹp hòi, không ngờ lại trả đũa mình.
- Vậy thì chúng ta hòa nhé, chuyện tôi cạo đầu trọc coi như bỏ qua nha.
Lý Lộ Do cười hi hi mà nói.
- Không được, cùng lắm anh cũng phản ánh với thầy phụ đạo về người lớp trưởng không xứng chức như tôi.
An Tri Thủy nghiêm khắc với người khác, càng nghiêm khắc với bản thân mình hơn.
Lý Lộ Do trợn tròn mắt, hắn cũng đâu có bệnh thần kinh, đừng nói đến khả năng cơ bản mà thầy phụ đạo sẽ xử lý An Tri Thủy, cho dù là người khác, Lý Lộ Do mà đi làm báo cáo nhỏ nhặt như vậy, chắc hẳn sẽ bị coi là người bị bại não, bại liệt ở giai đoạn của một học sinh tiểu học.
- Lớp trưởng, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải cố ý đâu.
Lý Lộ Do chỉ đành cầu xin tha mạng.
- Vậy thì anh đi mua tóc giả đi.
Thấy Lý Lộ Do nhận lỗi, An Tri Thủy có chút đắc ý.
- Hiện giờ tôi đang căng thẳng về tài chính, mẫu tóc giả cho Nam không có rẻ đâu.
Lý Lộ Do chơi Cosplay mà, tóc giả là đạo cụ thường dùng, hắn còn có màu bạc nữa kìa, nhưng đeo cái đó vào bị người ta vây lại xem thì không nói đi, An Tri Thủy chắc chắn sẽ ý kiến hơn nữa.
(Cosplay: là hoạt động b biểu diễn nghệ thuật mà người tham gia hóa thân thành nhân vất trong manga, anime, game, phim, hay bất kỳ những gì được yêu thích, người hóa trang gọi là “cosplayer”).
Kiểu tóc giả nam đẹp mắt một chút cũng đắt tiền hơn so với kiểu tóc giả nữ, bởi vì kiểu tóc giả nữ chú trọng ở kiểu tóc, còn tóc giả nam thì yêu cầu cao hơn một chút đối với chất lượng và sự gia công khéo léo của bộ tóc.
- Tôi cho anh mượn trước.
Lý Lộ Do mới biết được thì ra An Tri Thuỷ lại phóng khoáng đến thế, dĩ nhiên chắc chắn là nhà cô có tiền, đã làm cho Lý Lộ Do nhìn với con mắt khác, người có thể chủ động cho người khác vay tiền, cũng không xấu.
- Bởi vì ta phải giữ gìn hình tượng của lớp và của trường.
Thấy Lý Lộ Do nhìn mình, An Tri Thuỷ vội giải thích, cũng không biết nên lý giải ra sao, chắc chắn không có nguyên nhân khác.
- Nhưng tôi không biết khi nào mới có tiền trả đó?
Lý Lộ Do vẫn hơi ngượng, thông thường cùng Madrid giúp đỡ lẫn nhau, nhưng dù sao An Tri Thuỷ vẫn là con gái, làm sao mà không quen thuộc.
- Ngươi không phải chơi Cosplay sao? Tôi biết có một mạng lưới có thể trực tiếp tham gia những hoạt động này, mời người lên đài biểu diễn, tiền không ít đâu.
An Tri Thuỷ vì muốn Lý Lộ Do đội tóc giả, đặc biệt nhiệt tình.
Lý Lộ Do cảm động,
- Được, vậy tôi muốn biết một chút, không biết bọn họ muốn kiểu nào, bây giờ rất nhiều công ty mạng lưới mở rộng đều là hiệu ứng người đẹp, tôi sợ người ta không cần.
- Không đâu, ta liên lạc giúp ngươi.
An Tri Thuỷ cầm di động tìm số điện thoại, thấy Lý Lộ Do vừa cười vừa nhìn cô, không khỏi đỏ mặt, vội cất điện thoại, nghiêm túc nói:
- Sắp lên lớp rồi, ra về tôi sẽ gọi.
- Được.
Lý Lộ Do thấy cô bé lớp trưởng khá đáng yêu.
Lý Lộ Do không ngồi ở chỗ cũ, liền ngồi chung với An Tri Thuỷ, An Tri Thuỷ chưa từng ngồi gần người con trai trong lúc học, muốn khiến Lý Lộ Do trở về chỗ cũ, lại thấy nếu làm vậy chắc chắn người ta sẽ buồn, kết quả cuối cùng buổi học đó cô không yên lòng, Lý Lộ Do luôn nghe giảng bài, tuy không mang lại phiền phức cho cô, nhưng cũng không cho cô cơ hội để tìm tật xấu, như thế nào cũng không được tự nhiên.
Tan học, An Tri Thuỷ gọi điện, Lý Lộ Do nói vài câu với người phụ trách bên kia, bên kia muốn hắn tới phỏng vấn trước, giá cả đàm phán sau.
Lý Lộ Do khá tin tưởng, lần diễn này không đòi hỏi đóng vai là một nhân vật đặc biệt, chủ yếu là tự do phát huy, hắn chỉ nghĩ biện pháp làm chung việc với An Nam Tú, khiến công chúa điện hạ đích thân biểu diễn một lần, bên kia đưa ra giá cả chắc chắn không thấp… Vừa rồi người của công ty mạng lưới cũng nói là xem trang phục, tính biểu diễn chuyên nghiệp và cách đánh giá chất lượng.
Sau khi Lý Lộ Do bước ra phòng học, Madrid, Tần Nam và Tôn Ngạn Thanh đứng chờ ngoài phòng học.
- Cô bé tìm ngươi có gì không?
Tôn Ngạn Thanh tò mò hỏi, Lý Lộ Do không ngờ đã ngồi kế bên cô suốt buổi học, đứac con trai ngồi kế bên, đối với người xinh đẹp như An Tri Thuỷ đúng là không có nhiều ảnh hưởng, lúc khai giảng có bạn nam ở lớp bên cạnh đã tỏ tình với An Tri Thuỷ, bị An Tri Thuỷ từ chối thẳng thừng, trước mặt đám học sinh nam đem tờ thư tình quăng vào mặt anh ta, làm như vậy có rất nhiều nam sinh trong lòng thầm mến cô và có ấn tượng tốt cũng thấy lo sợ, mình làm như vậy trước, người mất mặt chắc chắn là mình.
Về phần
- Cô bé
Là biệt danh của An Tri Thuỷ.
- Nói tôi đầu trọc… Thật ra cô rất tốt, đã giới thiệu công việc cho tôi.
- Không phải đâu, tôi cảm thấy cô phạt ngươi đi làm nghĩa vụ, quét phòng học hay gì đó thì có thể.
Tần Nam đã bị An Tri Thuỷ phạt quét phòng học qua, bởi vì y thấy chán nên xé giấy chơi, vụn giấy rớt xuống đất.
Cho dù có lao công, An Tri Thuỷ vẫn bắt Tần Nam và Madrid cùng quét.
Lúc này An Tri Thuỷ đi tới, thản nhiên nhìn bốn người,
- Mấy ngươi ít chơi trò chơi lại, cố gắng học tập. Điểm số của các ngươi so với các học sinh khác đứng thứ một ngàn năm trăm, học kỳ trước ngoài Lý Lộ Do lên được năm hạng trong lớp, Madrid, Tần Nam còn có Tôn Ngạn Thanh, ba người đều xếp hạng ba mươi trở về sau.
Khoa kế toán là khoa lớn, một lớp có năm mươi mấy người, thành tích của mấy người Madrid không quá kém, nhưng không thể so với An Tri Thuỷ lấy học bổng cả nước.
Một thướt bảy hơn, lớp trưởng xinh đẹp và nghiêm túc đứng phát biểu, làm cho người ta cảm thấy rất áp lực, lúc An Tri Thuỷ nói xong thì mình đã đi rồi, không có đáp lại ý của bọn họ.
- Đứa con gái này!
Madrid nhìn bóng dáng An Tri Thuỷ, khinh thường nói:
- Đi, hướng về cô gái này nói, buổi chiều mấy anh không đến phòng công cụ, sẽ không phải con trai!
Phòng công cụ trong trường đại học là dùng chung, máy móc đều là hai năm trước, không quá lỗi thời, nhưng cũng không mới, ở phòng công cụ chơi trò chơi, hơn phân nửa đều là các người mới ở cửa gà mờ, CF, WAR3, CS,.. nhóm người Lý Lộ Do mới đến còn chưa biết đến Thanh Từ, nhóm này thường xuyên ở đây tìm con gà mờ.
Vì thế nhóm người Lý Lộ Do rất vui mừng liền chạy đến phòng công cụ.
Học xong buổi chiều, Lý Lộ Do về thẳng nhà, ngoại trừ An Tri Thuỷ phát hiện hắn có điều gì đó không ổn, lúc sau Tần Nam mới có chút nghi hoặc, Madrid và Tôn Ngạn Thanh tỏ ra kỳ quái, nhưng đều bị Lý Lộ Do lừa gạt qua.
Lý Lộ Do mời An Nam Tú ăn kem, sau đó cô nói chuyện biểu diễn Cosplay.
An Nam Tú có chút khó xử, chuyện này cô chưa từng làm qua, hơn nữa cô là công chúa, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, biểu diễn để lấy lòng người khác cô có chút phản cảm, huống chi lần đầu tiên cô thấy Cosplay chính là nhóm của Lý Lộ Do nhảy, nhiều lần xem ai tạo hình đều nôn mửa không ngừng.
Lý Lộ Do lại thấy có hi vọng, xem ra An Nam Tú cũng hiểu được bây giờ hai người rất cần tiền, bằng không khẳng định một câu,
- Chưa ai dám kêu tôi làm chuyện này…
Thuận tiện đưa ra yêu cầu đối với Lý Lộ Do, muốn đích thân công chúa đi biểu diễn kiếm tiền, đường đường là công chúa hoàng gia Thiên Vân đế quốc An Nam, lại lưu lạc như vậy.
- Ngươi cần tủ lạnh không?
Lý Lộ Do dụ dỗ An Nam Tú, hắn biết An Nam Tú muốn ăn kem nhưng không thích đi ra ngoài mua,
- Ngươi không muốn ngồi trên sô pha, vừa xem phim, vừa ăn kem sao? Thôi đi, tôi cần năm ngàn, đó là mười ngàn cây kem!
- Mười ngàn cây kem!
An Nam Tú không thể bình tĩnh, ngạc nhiên kêu lên, trong đầu hiện lên hình ảnh mười ngàn cây kem sắp thành từng dãy, một đứa con gái phấn khởi đứng nhìn.
- Đúng vậy, nếu chỉ có mình tôi, chắc chắn bọn họ chỉ trả lương cho một người, hai người thì trả tiền cho hai người, hơn nữa nếu chúng ta biểu diễn chuyên nghiệp, còn có tiền thưởng.
Lý Lộ Do không biết bên kia có thể trả bao nhiêu tiền, bình thường hoạt động như vậy, đều là một trăm, hai trăm một người, mời người mẫu chuyên nghiệp hoặc tiêu chuẩn Cosplay cao cũng phải vượt qua năm trăm, nhưng đồ dùng của An Nam Tú, dĩ nhiên người ta sẽ ra giá thấp, cho dù lần này kiếm không được nhiều tiền, cũng coi như có danh tiếng, về sau có thể nhận thêm nhiều xô khác.
- Ta là công chúa, công chúa mà đi làm chuyện này sao?
An Nam Tú vẫn không muốn.
- Nhưng ở đây ngoại trừ tôi, không ai biết cô là công chúa, làm sao mà mất mặt? Thiên Vân Thần Cảnh cũng không có ai biết cô, huống chi ở đây, không ai nói biểu diễn như vậy là chuyện xấu hổ, thứ nhất được đi chơi, thứ hai có thể kiếm tiền, rất nhiều ngôi sao và kẻ có tiền đều chơi như vậy.
Lý Lộ Do dẫn dắt từng bước.
- Ngôi sao là gì ?
An Nam Tú cười,
- Được rồi, tiền của tôi tôi sẽ tự giữ, tiền của ngươi lấy đi mua tủ lạnh và kem cây.
Lý Lộ Do thở dài, hi vọng công chúa điện hạ giống như người dân sống đạm bạc sao? Nằm mơ đi.
- Tôi cho ngươi một bộ quần áo và vũ khí, như vậy nhìn được hơn, bằng không hai chúng ta đi chung, ngươi sẽ làm mất mặt ta.
Lần đầu tiên khi An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Do, hắn đang mặc đồ của người chết, cô thấy khó coi chết đi được, nếu muốn được giá cao, bên mình phải có người tư bản biết đàm phàn giá cả, mặc bộ đồ rách rưới, người khác cũng sẽ ép giá mình.
Last edited by Hina; 08-11-2012 at 11:31 AM.
Lý do: không chỉnh size bên trong spoler nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™