Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Trang Duệ vài năm trước từng xem một bộ phim kinh dị Hồng Kông, tên là Song Đồng, nội dung hắn nhớ mơ hồ, hình như là quỷ phiến, có đôi mắt có thể nhìn thấu hai giới âm dương.
Xem bộ phim xong, Trang Duệ còn thích thú với song đồng của con người, đi tìm không ít thông tin, phát hiện trong lịch sử chỉ có 4 người có song đồng thật sự :Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Dục. Trong thần thoại ghi lại có thể hiểu người có song đồng đều là thánh nhân. Ở cổ đại bị cho là dị tướng và may mắn mà tượng trưng cho may mắn là Phú Quý, thường thường là biểu tượng của đế vương.
Tiền Khiêm Ích tại “ Từ Châu tạp đề”viết : “Trọng đồng di tích dĩ minh minh, hí mã thai tiền quỷ hỏa thanh. Thập trượng hoàng lâu lâm tứ thủy, hành nhân do thuyết phách vương thính." (Là thơ, em chịu)
Tại Bành Thành, Trang Duệ ở trong nhà cũ, không xa cho lắm, thường đi bộ đến xem. Lúc nhỏ Trang Duệ thường xuyên trèo qua tường đi vào trong đó chơi đùa ầm ỹ, xem bên trong triển lãm đồ cổ, kiếm đồng, giáp trụ tướng sĩ cho nên với bài thơ này ấn tượng rất sâu sắc.
Trang Duệ có xem qua một ít sách y học hiện đại giải thích tình huống này là do đồng tử có quan hệ với sóng từ, y học hiện đại lúc đầu nói là do bị đục thủy tinh thể. Bởi vì nhãn cầu màu sắc bình thường, nhìn qua giống như có đồng tử lớn bao đồng tử nhỏ, cho nên gọi là song đồng, hay cũng gọi là trọng đồng (cái này là giống 2 hình tròn ***g vào nhau thì phải)
Bất quá Trang Duệ cảm thấy mắt mình biến hóa không giống ai. Mắt hắn chỉ có một đạo khí lạnh lưu chuyển một lúc mới xuất hiện song đồng, mà song đồng này cũng không phải là đại đồng tử bao tiểu đồng tử mà là song đồng đặt song song. Lại thêm dị năng có thể nhìn thấu quần áo người khác. ( cái này mình thích )
Trang Duệ có thể khẳng định 100% trước kia mắt mình không có hiện tượng song đồng, sau khi mình bị thương song đồng mới xuất hiện, bất quá Trang Duệ đối với việc cướp bóc hôm đó, cũng chỉ nhớ đến trước mắt xuất hiện ánh lửa rồi sau đó không biết gì,lúc tỉnh lại đã thấy nằm ở trong bệnh viện. Đoạn thời gian kia xảy ra chuyện gì, hắn tột cùng đều không biết.
Một lần nữa cầm gương lên, Trang Duệ bắt đầu quan sát, với lần trước giống nhau, tuy nói ánh mắt cùng nhịp, tùy theo nhịp thở mà mắt lại thay đổi. Nhưng trên gương không có thay đổi gì,ánh mắt cũng không xuyên thấu qua gương,Trang Duệ cảm nhận được, hơi thở kia tựa hồ chạy một vòng ở ngoài gương rồi quay về trong mắt hắn.
Không cam lòng,Trang Duệ lại tìm cái khác,là quyển “Khang Hi Đại Đế”, lúc không có chuyện gì Trang Duệ rất thích xem bộ sách lịch sử này, bộ này hắn mua không lâu trước đây, hắn đã nhờ lão Đại đi đến chỗ hắn ở mang đến bệnh viện, ở bệnh viện mẹ hắn thường xuyên đọc cho nghe để giết thời gian, lần này ra viện cũng không về chỗ ở Trung Hải, nên mang theo người.
Trang Duệ đem cuốn “Khang Hi Đại Đế” dày 500 trang đưa tới trước mắt, không mở ra, nhưng sau khi ngưng tụ ánh mắt nhìn đến, vẫn là trước mắt xuất hiện một mảng màu sắc xanh đậm như mấy lần trước, cực kỳ ngắn ngủi, ánh sáng màu xanh qua đi, hơi thở trong ánh mắt cũng tiếp xúc với bìa của cuốn sách.
Trang Duệ trong lòng có chút khẩn trương, nếu chỉ có nhìn xuyên qua quần áo mà nói, thì tác dụng cũng không lớn,khó là phải đem mắt dùng vào những việc khác a, Trang Duệ tự hỏi như vậy có bỉ ổi không.
Nhìn vào cuốn sách một thời gian, Trang Duệ thở dài một hơi, bởi vì 4 chữ Khang Hi Đại Đế trước mắt trở nên mơ hồ, giống như một khối băng hòa tan trong nước vậy, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trước mắt Trang Duệ cái tấm hình người mặc long bào, ngồi ngay ngắn ở long ỷ liền biến mất không thấy, thay vào đó là một hàng chữ màu đen, rõ ràng vô cùng.
Là trang thứ 397, lúc đem khí lạnh thu hồi, hắn đã lưu ý số trang, khí lạnh thu hồi vào trong mắt, Trang Duệ cũng không cảm giác được gì bất thường, liền lật thử đến trang 397, mặt văn tự quen thuộc làm cho phán đoán của Trang Duệ thêm kiên định.
Một lần nữa cầm lấy sách để trước mắt xem đi lại xem lại, Trang Duệ kinh ngạc phát hiện, luồng hơi thở nọ cũng không có chạm được vào sách vở, khi cách khoảng 10cm lại tự động quay lại trong mắt, mà tầm mắt chỉ có thể nhìn đến bìa sách,không có đạo hơi thở nọ thì không thể nhìn xuyên vào được.
Trang Duệ bắt đầu lên xe lửa, toàn bộ vật phẩm trên tàu đều là đối tượng để hắn thí nghiệm, cả cái ấm nước hắn cũng không tha. Xem vật phẩm từ gần rồi đến xa, cũng may vật chết nên cũng không làm tiêu hao khí lạnh trong mắt. Trang Duệ giằng co hơn một tiếng lúc này mới dừng lại.
Trải qua vài lần thí nghiệm. Trang Duệ đem phát hiện của mình ra phân loại. Đầu tiên bản thân khí lạnh tác dụng được một thời gian, sẽ biến mất không ít, hắn làm thì nghiệm với cánh tay mình, đạo khí lạnh đối với cánh tay là vô hại nhưng đối với hai mắt cũng có tổn hại. Nguyên khí lạnh tràn ngập bốn phía trong mắt, trải qua buổi sáng đã tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ có một tầng hơi mỏng bám vào mắt.
Trải qua thời gian mười mấy ngày, Trang Duệ đã quen với khí lạnh ở trong mắt, nó có thể cho hai mắt tùy thời có một cảm giác khó tả. Nhưng lại rất thoải mái, loại hơi thở này khiến cho con người thoải mái không cần nói cũng biết. Trang Duệ cũng không muốn nó hao hết để biến mất không thấy gì, cho nên hắn cũng không dám dùng thân thể để thí nghiệm nữa, bất quá hơi thở trong mắt đối với thân thể người có lợi khi đánh giá, vừa rồi đã được chứng thực khi thí nghiệm.
Tiếp theo chính là vận dụng hơi thở trong mắt để có thể nhìn xuyên thấu như quần áo, còn sách báo lại phải nhờ kết cấu phân tử đơn giản của vật phẩm, vừa rồi thí nghiệm, có thể loại bỏ phân tử của quần áo và ở ngoài cuốn sách, còn các thứ như sắt, thủy tinh, vách tường có 3 lớp gỗ dán có mật độ cấu trúc khá lớn, nên đạo khí lạnh không thể xuyên thấu. Bất quá trong thời gian nhìn những thứ này sẽ không tiêu hao cỗ hơi thở kia, điều này làm cho Trang Duệ an tâm không ít.
Còn nữa chính là khí lạnh bắn ra theo ánh mắt là có hạn chế về khoảng cách, nếu ở khoảng cách 80cm không thể tiếp xúc vật thể thì cỗ hơi thở kia tự động quay về trong mắt, số lượng không gia tăng cũng sẽ không giảm bớt.
Bận rộn hơn một giờ, Trang Duệ cảm giác khí trong mắt có linh tính, rõ ràng nên đổi cho nó một cái tên, gọi là linh khí.
Thăm dò quy luật vài giờ, Trang Duệ có chút đau đầu, bởi vì cỗ linh khí có điểm xuất quỷ nhập thần, chỉ cần nhìn vào món đồ một thời gian nó cũng theo ánh mắt đi ra, không theo khống chế của mình, hay chính là bây giờ mình không có cách nào khống chế, thời gian nhìn vật không ngại, nhìn vật đối diện mình thì không có gì, nhưng nếu là nhìn người thì đối với chính mình lại không hay, việc khẩn cấp trước mắt là phải có biện pháp khống chế đạo linh khí này.
“Như vậy chính mình có thể tùy ý thu hồi linh khí…”
Nghĩ đến đây, Trang Duệ lại cầm quyển sách, đưa ra trước mắt 50cm, ngưng thần nhìn về quyển sách trên tay, miệng lẩm bẩm : “ không được ra,không được đi ra…”
Đồng thời trong đầu cũng nghĩ đến làm cho linh khí ở lại trong mắt, ngay khi ánh mắt của hắn nhìn đến thì Trang Duệ cảm giác tia linh khí nhúc nhích, nhưng theo hắn mong muốn, linh khí vẫn ở trong mắt, không bắn về phía cuốn sách, nói cách khác, dùng tinh thần lực của mình, hoặc có ý nghĩ, là có thể khống chế được linh khí.
Kiềm chế không được niềm vui sướng trong lòng,Trang Duệ cao hứng nở nụ cười, phải biết rằng, tuy có thể nhìn xuyên quần áo người khác là việc đáng khinh nhưng lại là một chuyện cực thích, hơn nữa mắt có biến hóa có thể mang đến cho mình một chút gì đó, không biết có thể nhìn xuyên qua tấm vé xổ số xem bên trong có trúng thưởng không.
“ Tiểu Duệ, con cười ngây ngốc cái gì vậy…” tiếng cười của Trang Duệ đã đánh thức mẹ hắn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Xe lửa kéo còi mang theo một tiếng gầm rú điếc tai chậm rãi chay vào sân ga Bành Thành, vừa ra khỏi cửa xe, một bông tuyết lạnh lẽo bay xuống cổ Trang Duệ, gió bắc thấu xương làm Trang Duệ siết chặt quần áo mang theo hành lý cùng mẫu thân ra khỏi nhà ga.
Ga xe lửa Bành Thành là một trạm trung chuyển khá lớn, nam xuống Thượng Hải, Bắc lên thủ đô, tây tới Tây An, cơ hồ đều phải từ nơi này đổi xe, cứ việc nhìn hiện tại đã là hơn 11 đêm, ở trên quảng trường rộng lớn của nhà ga dựng lên nhiều phòng đợi xe, vẫn có rất nhiều người ở đó đợi tàu đến, còn có hơn mười ngày nữa là ăn tết , mặc dù gió lạnh thấu xương, nhưng sắp trở về nhà gặp thân nhân, khiến cho trên mặt mọi người đều tràn đầy tươi cười hạnh phúc.
Gia đình Trang Duệ ở nơi này có hai tài sản, một là căn nhà cũ nhỏ xinh nằm ở cạnh núi Vân Long, đó là nhà tổ trạch, hơn mười năm trước bị trưng dụng, sau được trả lại, nơi này là nơi Trang Duệ lớn lên suốt quãng thời gian thơ ấu, sau mười tuổi liền đi nơi khác.
Một chỗ ở trường học của mẫu thân trước kia được phân phối, mấy năm trước quốc gia thực hiện cải cách bất động sản, ban đầu phân theo cách dựa trên số năm tuổi nghề, sẽ thành tiền xuống để mua đất, phòng của mẹ Trang Duệ ở gần trường, diện tích không lớn, hai phòng mà cũng chỉ có 72m2, tuy nhiên khu vực tầng trệt còn khá tốt, trong nhà còn trang bị lò sưởi, ra ngoài mua đồ cũng rất tiện lợi, Trang Duệ ở nơi này đến khi tốt nghiệp trung học, năm ngoái đã bán hơn 3 vạn, mấy ngày hôm trước Trang Duệ nghe mẹ mình nhắc tới, mới biết được tháng trước đã lấy được giấy tờ chứng minh quyền sở hữu bất động sản.
Trang Duệ chặn một chiếc taxi, lên đường về nhà, lên tới tầng hai, thấy trong nhà đèn vẫn sáng, biết chị gái Trang Mẫn hôm nay ở đây, đẩy cửa phòng ra, nhiệt khí trong phòng phả vào mặt, một tiểu nha đầu khoảng 2, 3 tuổi đang trốn sau tỷ tỷ, lén lút nhìn Trang Duệ một thân bông tuyết.
"Nha đầu kia, đã nói muốn gặp cậu cả ngày, trễ thế này cũng không ngủ được, hiện tại cậu đến đây lại sợ người lạ, bé, nhanh lên kêu cậu..." . Trang Mẫn cười nói.
Nhìn hai chén nước nóng hôi hổi trên bàn,lại còn một chén trứng chần, trong lòng Trang Duệ nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp, đây là nhà mình a, làm việc ở Trung Hải đã hơn một năm, khi bị ốm ở phòng trọ cũng không ai hỏi thăm, chỉ có thể dùng nước lạnh hạ nhiệt, nghĩ tới những thứ này, Trang Duệ nước mắt không cầm nổi chảy xuống.
"Mẹ, cậu khóc, Niếp Niếp không có khóc, cậu không biết xấu hổ gì cả...", tiếng trẻ con non nớt vang lên, làm cho mọi người trong phòng nở nụ cười.
Trang Duệ nâng Niếp Niếp lên cao, làm tiểu nha đầu bị dọa kêu oa oa, vừa buông xuống liền trốn đến trong lòng bà ngoại, cũng không dám tới gần cậu nữa, cho đến khi ăn cơm xong Trang Duệ mang đặc sản Trung Hải ra, mới khiến cho tiểu nha đầu cùng cậu thân thiết.
Sau khi ăn cơm xong cũng đã hơn 12 giờ đêm, Trang Duệ tắm xong liền về phòng của mình, giống như một năm trước, không có bất kỳ thay đổi gì, nằm ở trên giường, nhìn căn phòng quen thuộc, qua hồi lâu, Trang Duệ mới ngủ thật say.
Ngày hôm sau Trang Duệ mang cháu gái đi công viên chơi một ngày, thuỷ phi cơ, xoay tròn ngựa gỗ tất cả đều ngồi một lần, lập tức làm mình trở thành người thân nhất trong lòng cháu gái.
Hôm nay là thứ sáu, đến buổi tối, sau khi tan việc anh rể cũng tới, mang đến không ít hàng tết, Trang Duệ lúc này mới nhớ tới phải mua sắm đồ tết, nhưng hiện tại đồ ăn tết ở siêu thị đều đã bày bán đầy đủ, rất nhanh và tiện.
"Anh rể, nhà máy bọn anh hiện tại hiệu quả và lợi ích thế nào?"
Sau khi ăn cơm xong, một nhà ngồi xem TV nói chuyện phiếm, Tiểu Niếp Niếp ở trên thân mọi người bò qua bò lại, bị Trang Mẫn trừng mắt nhìn, liền trốn trong lòng Trang Duệ.
"Vẫn như cũ, chế độ xã hội thay đổi nhưng cũng không có gì khởi sắc, lương một nghìn đồng một tháng, cũng không đến nỗi chết đói, nhưng mà làm chị cậu theo anh chịu khổ..." .
Anh rể Trang Duệ, Triệu Quốc Đống là một người phúc hậu, công tác ở một xí nghiệp đường sắt, mặc dù có bằng cấp kỹ thuật sửa xe, nhưng ở doanh nghiệp quốc trung, không nịnh nọt, nên chỉ có thể nhận được vài ba đồng tiền lương ít ỏi, đầu năm nay, những người có bản lĩnh tài chính hay có quan hệ đều đã ra đi, xí nghiệp thay đổi theo chế độ xã hội cũng có chút biến đổi.
"Lại nói bừa, không sợ cậu ấy cười cho à " Trang Mẫn cắt dứt lời nói của chồng, Triệu Quốc Đống cười ngây ngô liền ngậm miệng không nói , nhìn cảnh này, thấy rõ vợ bắt nạt chồng a.
"Đúng rồi, mẹ, lần trước nghe mẹ nói, phòng cạnh vách của dì Tạ, có phải cần bán đúng không? Chúng ta mua lại đi, cho chị một chỗ ở hoặc cho thuê cũng không tồi."
Trang Duệ đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước khi cùng mẫu thân nói chuyện phiếm, lúc đang ở Trung Hải, trong hai năm giá phòng tăng rất nhanh, năm trước là 3 trăm 1 phòng giờ đã tăng lên gấp đôi, nghe nói năm sau còn có thể tăng lên, Bành Thành tuy rằng ở Tô Bắc, nhưng theo xu thế chung, hiện tại đầu tư mua mấy phòng nhỏ, tuyệt đối là gửi tiền đảm bảo nhất.
Trang Duệ muốn mua căn nhà này cho tỷ tỷ, nhà anh rể có nhiều anh em, ở khá chật chội, hắn muốn mua cho tỷ tỷ một căn nhà để ở, hơn nữa Trang mẫu tuổi cũng lớn, tỷ tỷ ở gần sẽ tiện chăm sóc mẹ hơn.
"Nhà này bán đi được chưa tới 3 vạn, đem hết số tiền tích góp lại cũng chưa đủ mua, chờ cậu kết hôn rồi nói sau, đến lúc đó đem cái căn nhà này bán đi, thêm chút tiền mua căn nhà lớn hơn một chút."
Trang mẫu tuy rằng lớn tuổi, nhưng cũng không bảo thủ, sau khi về hưu cùng với đám bạn già đi học khiêu vũ, tin tức cũng rất linh thông, lần trước khi nói về chuyện này, Trang Duệ nảy ra chủ ý muốn mua cái nhà kia, bà cũng có chút tâm động, gian phòng bên cạnh cũng do đơn vị trước kia phân phối, vì đồng sự còn có bất động sản ở nơi khác, muốn đem căn phòng này bán đi, cấu trúc phòng giống nhau, nếu mà rẻ xuống 1 vạn được thì thật thích hợp.
"Con không phải có mười vạn sao, mẹ, ngày mai đến hỏi xem, nếu thích hợp thì chúng ta liền mua đi, dù sao tiền này cũng là tự nhiên có, mua nhà xong thì cho chị con, đó là của hồi môn con cho Niếp Niếp, ha ha...", Trang Duệ ở một bên xúi giục.
"Cậu, đồ cưới là cái gì?", tiểu tử kia cắn ngón tay, nằm trong lòng Trang Duệ khó hiểu hỏi.
"Lớn như thế rồi còn không biết tích góp lo thân, nói nhảm gì thế, tiền kia không thể động, đó là cậu lấy mạng đổi lấy, lưu lại cho vợ cậu dùng đi...", Trang Mẫn ôm con gái qua, liền cự tuyệt.
"Chị không cần nhà kia, cũng phải mua, xem như là đầu tư, chị, chị không cần phải xen vào , em cùng mẹ thương lượng..." .
Trang Duệ lúc ở Trung Hải, trong lòng có chủ ý muốn đem mười vạn đồng lưu lại trong nhà, tiền lương năm ngoái hắn vẫn còn 2 vạn, cho dù năm sau quay về Thượng Hải, thuê một cái nhà tốt một chút cũng đủ, dù sao sau khi làm quản lí Điển Đương Hành, tiền lương cùng phúc lợi đãi ngộ có thể cao hơn trước kia rất nhiều.
"Mẹ cảm thấy cũng nên mua, Quốc Đống đối với mẹ giống như con ruột vậy, cho các con phòng cũng không có gì, hơn nữa, tiểu Mẫn, lúc con đi lấy chồng cũng không mang của hồi môn, coi như là cho con của hồi môn đi " .
Trang mẫu cân nhắc một lúc, quyết định lên tiếng, mấy năm nay Trang Duệ làm việc bên ngoài, mọi chuyện trong nhà đều là con rể làm lụng vất vả, nhìn thấy nhi tử có tâm, bà tự nhiên sẽ không phản đối.
"Được rồi, không cần nói nữa, đúng rồi, Quốc Đống ngày mai con cùng tiểu Duệ tới nhà cũ, nơi đó sắp bị di dời, có nhiều thứ phải mang về, mẹ đã sắp xếp vào hộp rồi, các con thuê xe chở về..."
Thấy con rể tựa hồ muốn từ chối, Trang mẫu chuyển đề tài.
"Nhà cũ sắp phải di dời?" .
Trang Duệ lần đầu tiên nghe mẫu thân nói việc này, nhất thời trong lòng như mất đi một thứ gì đó, ngọt bùi cay đắng cùng nhau tuôn ra trong lòng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Tình cảm của Trang Duệ với nhà cũ khá phức tạp, hắn chỉ nhớ mơ hồ, hình ảnh của cha gắn liền với căn nhà cũ. Kỉ niệm đẹp nhất là lúc 5 tuổi là khi cha ôm ở trong lòng, rồi hái cho hắn quả táo trên cây trong sân nhà.nghe cha kể truyện cổ tích Andersen, thời gian đó đối với Trang Duệ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Sau khi cha qua đời,mọi chuyện đều thay đổi, những chuyện không hay liên tiếp rời xa, mười tuổi mẫu thân được phân nhà. Hắn liền rời xa nơi này, đến chỗ ở hiện tại. Những năm gần đây, Trang Duệ rất ít đến nhà cũ, chủ yếu là trong lòng không muốn đối mặt với người cha đã qua đời nhiều năm. Đối với nhiều người, nỗi đau mất cha khi nhỏ thật khó mà chịu nổi.
Nhà cũ ở Bành Thành nằm dưới chân núi Vân Long, là nơi phong cảnh nổi tiếng, cách vài trăm mét là bảo tàng của Bành Thành, bên trong triển lãm nhiều quần áo cổ xưa, mỗi ngày đều hấp dẫn đông đảo du khách nước ngoài đến thăm quan.
Cách mặt sau căn nhà cũ không xa là sườn núi,chính là nơi anh hùng Hạng Vũ diệt Tần tự lập làm Tây Sở Bá Vương,đóng đô ở Bành Thành, cấu trúc tùng thai, lấy xem diễn mã, luyện tập võ nghệ cùng duyệt binh nổi tiếng cảnh quan diễn mã thai, trong lịch sử nó cùng Tô Châu lâm viên, Nam Kinh lục triều khắc đá đặt song song làm Giang Tô tam bảo. (Các bác thông cảm, nay nóng, đoạn này em chịu, tả cảnh em ngu lắm.) Tất cả bị phá hủy trong chiến tranh, nên đã không thể bảo tồn hoàn hảo được hai cảnh quan này.
Trong lịch sử mỗi triều đại đều xây dựng không ít kiến trúc ở diễn mã thai như là đầu đài, miếu tam nghĩa, danh hoạn từ, Khuê thư viện, Thúy sơn phòng cùng bia tưởng niệm. Năm tháng trôi qua, khi người đời thay đổi, các kiến trúc ngày xưa hầu như đã bị chôn vùi. Trải qua mấy lần tu sửa diễn mã thai mới lại cao lớn đồ sộ như bây giờ. Trọng quang tràn ngập các loại màu sắc. Lúc nhỏ,Trang Duệ thường xuyên cùng với một số bạn bè thân thiết hay trốn vào bên trong vui đùa ầm ỹ.
Sáng sớm thứ 2, Trang Duệ cùng với anh rể đến nhà cũ, xe hơi chỉ có thể đứng ở ngoài ngõ,Trang Duệ cùng anh rể xuống xe, dẫm trên tuyết dày đi đến nhà cũ.
Nhà cũ của Trang Duệ có 3 gian và một cái sân rộng. Có một cây táo cổ thụ, dưới tán cây có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá. Nhớ lúc nhỏ khi đến mùa hạ,mọi người trong nhà ngồi quanh bàn đá trong sân ăn cơm hóng mát, bây giờ ghế đá đã lâu không ai ngồi, trên mặt đã rậm rạp rêu xanh.
Trang Mẫu mỗi tháng đều đến đây quét dọn một lần, nhưng bởi vì sắp phá bỏ và dời đi nơi khác, nên sau khi thu thập đồ đạc xong thì không có quay lại. Cái sân đã mọc đầy cỏ dại, mặt ngoài bức tường có viết một chữ “Sách” thật to, vì năm sau nơi này sẽ khởi công, nên các hộ gia đình đều đã dọn đi,ở khắp nơi đều tràn ngập không khí tết chỉ riêng nơi này có chút hoang vắng và buồn tẻ.
Căn phòng ở giữa là nơi ông nội Trang Duệ trước kia ở, sau khi ông nội qua đời, căn phòng không có ai ở,chỉ để một ít đồ vật,trước đây Trang Duệ luôn có cảm giác u ám nên chưa bao giờ dám đi vào, sau khi lớn lên tới đây ít đi thì lại càng không có hứng thú đi vào.
Trang Duệ chưa từng gặp mặt ông nội, qua lời mẹ kể Trang Duệ biết được ông nội là một nhà địa chất, từng đi công tác ở Vân Nam, rồi khu vực Myanmar, cũng vì nguyên nhân này, mười năm trước ông bị vu khống thông đồng với địch, bị hãm hại liên lụy tới cả bà nội Trang Duệ, khiến cho hai vị lão nhân sớm rời bỏ nhân thế.
“ Tiểu Duệ, bên trong bụi lắm, chú đừng vào, để anh dọn dẹp cho, chú cứ xem ở ngoài là được”
Anh rể mở cửa căn phòng giữa nhà. Trong phòng toàn là bụi, bị ngộp thở, Trang Duệ phải lui về sau, ho khan không dứt.
Ánh mặt trời phủ trên tuyết phản quang chiếu vào phòng, lờ mờ có thể thấy ở trong góc sáng của phòng đặt hai cái rương gỗ lớn nhỏ hình chữ nhật, mục đích hai người tới lần này cũng chính là đem hai cái rương gỗ này về, còn một ít đồ vật khác đã được Trang mẫu mang về rồi.
“ Không có gì, em ít khi vào phòng ông nội, nhà này sắp phá rồi, vào xem một tý. Cái thùng khá lớn, thật là nặng, hai người chúng ta bê ra…”
Trang Duệ một lần nữa tiến vào phòng, đến bên góc rương thử thử, đưa tay vào cảm nhận được cái rương rất nặng.
Bây giờ có rất ít người lấy rương gỗ cồng kềnh để đựng đồ, hai cái rương này chắc là vật lưu lại từ trước, sơn bên ngoài rương đã tróc ra, mặt ngoài còn điêu khắc một ít hoa văn hoa cỏ. Cái khóa tinh xảo khóa, treo hai cái khóa sắt.
Vốn Trang Duệ hôm nay còn muốn lên diễn mã thai để đi dạo, bất qua chứng kiến hai cái rương lớn, đã hoàn toàn bỏ tâm tư đi dạo.
Bên trong rương không biết đựng những thứ gì, thật sự nặng, hai người đem rương bê lên xe xong cả người đều ướt sũng mồ hôi, bất quá về nhà cũng biết được một tin tốt lành,cái nhà bên cạnh đã không có vấn đề gì, người bên đó đã đồng ý hết năm sẽ sang tên cho. Hơn nữa giá cả là ba vạn tám, so với giá ban đầu còn thấp hơn mấy chục ngàn, điều này làm cho Trang Duệ cùng Triệu Quốc Đống rất cao hứng.
Triệu Quốc Đống giúp dọn sạch hết cái rương liền cáo từ rời đi, dù sao cũng là tết, hắn cũng còn nhà cha mẹ bên kia, còn có thêm gian hàng Đại Nhất, anh rể đi khỏi, mẹ muốn đi đến nhà mấy lão đồng nghiệp trước kia thăm hỏi, trong nhà chỉ còn lại có một mình Trang Duệ.
Nhìn thấy hai cái rương lớn trong phòng của mình, Trang Duệ có sự kích thích muốn mở ra xem, dù sao căn nhà kia sẽ phá bỏ rồi biến mất đi và mình cũng dời đi nơi khác. Trưởng bối cũng còn phải sót lại thứ gì đó, sẽ biến thành trân quý trong mắt hậu bối.
Trang Duệ đến phòng của mẹ tìm được vài cái chìa khóa, thử mở một chút, quả nhiên có thể mở được hai cái rương. Trang Duệ mừng rỡ, vội vàng xem một cái rương, phát hiện bên trong toàn bộ đều là sách, bìa sách đã hơi hỏng, có thể thấy những quyển sách này cũng có khá lâu rồi.
Từ trong rương cẩn thận cầm lấy, Trang Duệ nhìn ngày xuất bản, thấy Nguyên tác là Lý Tứ Quang, tái bản lần thứ 53 “Địa chất Trung Quốc”, mở ra liền thấy bên trong sách có một lượng lớn hình ảnh sinh vật hóa thạch và bản đồ, nhìn qua một chút, Trang Duệ cẩn thận đem sách trong tay để về chỗ cũ, tin tưởng thứ này hiện tại chỉ có thể ở một nơi khá lớn như Đồ Thư Quán mới tìm được.
Lại lục lọi xuống dưới, bên trong đều là sách địa chất học. Trang Duệ cũng không có hứng thú mở cái rương kia, bên trong lại là một trát thư tín. Còn có một xấp bút ký. Trong rương còn có bốn năm tảng đá đen tuyền to bằng nắm tay trẻ con.
“Chẳng trách thùng nặng như vậy, mẹ mang theo mấy tảng đá trong phòng làm gì?” Trang Duệ ngạc nhiên, thầm phàn nàn.
Tùy tiện cầm một phong thư mở ra, nhìn thoáng qua, Trang Duệ nhất thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì phong thư viết bằng bút lông ,mà cuối phong thư còn ký tên, là ba chữ “Lý Tứ Quang”. Trang Duệ vội vàng đọc cẩn thận, nội dung thư không hề dài, hẳn vị này là nhà khoa học hồi âm cho ông nội mình. Ở trong thư giới thiệu về địa chất của Vân Quý Myanmar, có rất nhiều cái dùng từ chuyên nghiệp Trang Duệ xem không hiểu, nhưng có thể khẳng định, thư này Lý Tứ Quang tự tay viết thư, không thể nghi ngờ.
Thật không thể ngờ ông nội lại có thể biết vị này, chính mình từ nhỏ cũng sùng bái mấy nhà khoa học lớn, cảnh này khiến hứng thú của Trang Duệ tăng nhiều, vì thế bắt đầu sửa sang lại thư của ông nội, thấy vướng víu hắn đem mấy tảng đá đen tuyền ném lên mặt giường, nếu không sợ phiền toái Trang Duệ đã ném xuống đống rác dưới lầu rồi.
Đại khái lật xem thư một chút, phần lớn đều là ông nội cùng một ít bạn học, thầy cô giáo trao đổi thư từ. Mới nhìn hơn một nửa, trong rương còn một tầng dày nữa. Trang Duệ có chút mất kiên nhẫn, bởi vì một số thuật ngữ khiến hắn đọc có chút khó khăn.
Buông tập thư trong tay xuống, trong lòng Trang Duệ vừa động, mình sử dụng linh khí thì không cần mở thư ra vẫn đọc được a, nghĩ đến đây, Trang Duệ ngưng thần nhìn về hướng đáy hòm, thanh quang hiện lên, linh khí trong mắt cũng bật ra.
“ Di”
Trang Duệ kinh hỉ kêu lên, bởi vì ngay khi ánh mắt xuyên thấu qua một chồng thư, nhìn ở đáy hòm một lúc, có hai cuốn tranh đã khiến hắn kinh ngạc, lúc linh khí xuyên qua cuốn tranh, tựa hồ cuốn tranh có một cỗ hơi thở dung nhập với linh khí của mắt, rồi theo dòng linh khí trở về trong mắt hắn. Trang Duệ có thể cảm nhận rõ ràng được, linh khí trở nên hùng hậu hơn trước rất nhiều.
Trang Duệ cảm giác mắt mình lúc này như là mới vừa nhỏ thuốc mắt xong, bên trong mắt có một cảm giác mát lạnh với chua xót, Trang Duệ hơi nhắm hai mắt lại, sau một lúc lại mở ra. Cả gian phòng tựa hồ sáng hơn rất nhiều.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Trang Duệ có vẻ cuống thậm chí có chút thô lỗ đem thư và ghi chép trong rương đẩy sang một bên, dưới đáy rương lộ ra hai cuộn tranh dài khoảng 50cm. Không nhìn kỹ,Trang Duệ vội vàng đem cuốn tranh ra, bất quá hành động vẫn tương đối cẩn thận, không phải nghi ngờ gì, giờ phút này trong lòng hắn hai cuốn tranh là quan trọng nhất.
Phải biết rằng, từ khi mắt có linh khí đến giờ, Trang Duệ không giây phút nào tìm cách gia tăng số lượng linh khí, trải qua hai lần tiêu hao, linh khí đã rất loãng, lại không có biện pháp bổ sung. Tuy rằng hắn có thể khống chế linh khí, nhưng mấy ngày nay khi tiếp xúc với người khác, ánh mắt đều bất định sợ trong lúc vô ý phóng xuất ra linh khí, nếu linh khí trong mắt tiêu hao không còn thì hắn chỉ còn khóc ra nước mắt.
Đã lâu không có loại cảm giác này, tay cầm 2 cuốn tranh một lúc, mặc dù Trang Duệ không biết chúng là tranh hay chữ viết, nhưng Trang Duệ có thể cảm giác được trái tim dựng lên “Bang bang”. Giống như là muốn nhảy cả ra ngoài.
Khẽ phủi bụi đi, Trang Duệ cẩn thận đem đặt trên giường của mình, sau đó đi đến toilet, rửa mặt, tâm tình mới bình ổn trở lại.
Về tới phòng của mình,Trang Duệ cũng không mở cuốn tranh ra mà lại ngồi lên giường, đem cuốn tranh để ở đùi, ngưng thần nhìn về phía cuốn tranh, thanh quang hiện lên, linh khí bắn ra, chiếu rọi mặt trên của cuốn tranh. Kết quả lại khiến cho Trang Duệ thất vọng, bởi vì linh khí quay về không gia tăng, vừa rồi thử nghiệm lại thấy giống với lúc nhìn xuyên qua bộ sách, chỉ là nhìn xuyên xuống thấy bề mặt phía sau cuốn tranh mà thôi.
“Rốt cục là có chuyện gí chứ?”
Trang Duệ hơi có một chút thất vọng, nhưng hắn vẫn có thể thừa nhận, dù sao so với lúc trước số lượng linh khí đã gia tăng hơn rồi. Hiện tại hắn cần tìm được cách gia tăng linh khí. Hắn cũng không có trông chờ vào việc đem linh khí ở hai cuốn tranh này rút ra nữa.
Trang Duệ đứng dậy tìm cái khăn sạch, đem hai cuốn trục lau sạch tro bụi bên ngoài. Sau đó đem cuốn trục mở ra,bày ở trên giường của mình.
Sau khi mở cuốn tranh ra,Trang Duệ phát hiện,đây là hai tấm tự (viết chữ) một bức viết : An Tri Phượng Hoàng không bằng ta. Bức kia là: Vả lại thực cáp lợi hưu vấn thiên. Trên mặt lại có hai chữ : “ Chuyên Gia”. Ở phía dưới còn có một cái dấu màu đỏ, mặt trên có 4 chữ : chuyên gia khảo thích
Nhìn hai tấm chữ viết rắn rỏi khảng khái.Trang Duệ tuy rằng không hiểu thư pháp, nhưng cũng biết bản lĩnh tác giả rất sâu, xem hai tấm giấy đã hơi hơi ố vàng, trục gỗ hai bên cũng có chút phai màu, lại được ông nội cất giữ, tác phẩm này ít nhất là trước thời kiến quốc.
Đối với người chuyên gia này,Trang Duệ cũng chưa nghe qua, bất quá muốn rõ lai lịch của chuyên gia này cũng không phải khó khăn lắm,mình k biết có thể đi hỏi chú Đức a.
Nghĩ xong, Trang Duệ cầm điện thoại gọi cho chú Đức. Một lúc sau trong điện thoại vang lên tiếng của chú Đức: “Tiểu Trang,về đến nhà rồi à? Đang bảo mai gọi điện cho cháu, thân thể thế nào? Có khỏe không…”
Trang Duệ nghe vậy không khỏi có chút xấu hổ, bản thân về nhà cũng không có gọi điện báo bình an, có chuyện mới nghĩ đến người khác. Vội vàng nói: “chú Đức, cháu không sao, qua năm mới cháu sẽ sớm đi làm, cháu gọi là muốn báo cho chú yên tâm.”
“Không sao là tốt rồi,không cần đi làm gấp đâu, ở nhà nghỉ ngơi nhiều một tý, bên này chú sẽ sắp xếp ổn thỏa, không cần lo lắng, cho chú gửi lời chúc mẹ ăn tết vui vẻ, không có việc gì thì chú cúp máy,một đám đồ đệ đang đến chỗ chú chúc tết…”
Bên kia chú Đức có vẻ ồn ào. Trong giới cổ vật chú Đức cũng tính là nhân vật có tiếng đại diện cho cửa hiệu, đồ tử đồ tôn có một bang, mỗi khi tết đến trong nhà vô cùng náo nhiệt.
“Chú Đức,cháu đúng là có chút việc muốn hỏi chú..” hai tấm tự với Trang Duệ có quan hệ trọng đại, hắn cũng chẳng khách sáo nữa.
“Hả? Vậy cháu chờ một chút, chú ra ngoài nghe điện thoại…”
Chú Đức có chút kinh ngạc, cũng biết tiểu tử này không có hứng thú, ở cùng một năm cũng không thấy hắn dùng qua hai chữ “ thỉnh giáo”
“ Chú Đức, là như vậy, nhà cũ của cháu cần phải phá bỏ rời đi nơi khác, cháu kiểm tra di vật của Lý gia gia, phát hiện bên trong có hai tấm tự viết là : An Tri phượng hoàng không bằng ta, Vả lại thực cáp lợi hưu Vấn Thiên. Lạc Khoản là hai chữ “ Chuyên Gia”. Cháu không hiểu gì hết. Một chút cũng không, đành phải thỉnh giáo chú..."
Trang Duệ mang hai tấm tự báo cho chú Đức trong lòng có chút không yên,sợ chú Đức cũng không biết lai lịch tấm tự này.
Chú Đức nghe xong lời nói của Trang Duệ, phá lên cười haha nói : “tiểu tử này dốt, lúc trước chú bảo cháu theo chú học một ít lại còn ra sức khước từ, hiện tại biết nhiều môn học vấn không có hại chứ…”
Trang Duệ tự nhiên là liên tục chịu tội, lại cam đoan sau này sẽ học thêm một ít tri thức với chú Đức. Lúc này mới đem lai lịch thân phận của chuyên gia làm rõ ràng.
Chuyên gia tên là Phương Sơn, sống ở năm 1873, nguyên danh là Phương Nhĩ Khiêm, tự là Sơn. Người Giang Tô tỉnh Giang Đô ( nay là Dương Châu) sinh ra ở thư hương thế gia (nhà dòng dõi nho học,có người làm quan) am hiểu thư pháp cùng câu đối. Nổi tiếng học giả,nhà thư pháp,câu đối.
Phương Sơn hồi thiếu niên đã rất thông minh, đối với sách cổ, thi họa đều tinh thông, thái độ làm người ngả ngớn, khôi hài, lôi thôi lếch thếch,13 tuổi khảo trúng tú tài, sau dạy học ở Bắc Dương.Cùng với con thứ của Viên Khắc Văn là Viên Thế Khải trở thành chi giao cùng làm thông gia.
Phương Sơn thông thạo nhất là Liên ngữ,lại là soạn khảm tên liên,thú liên. Thái độ làm người soạn chế khảm tên liên toàn bộ đều là ngẫu hứng, cũng không thảo ra, hồn nhiên thiên thành, từ ý cực công, thường đem điển cố dung nhập vào, có thể nói là nhất tuyệt,lúc ấy được mọi người gọi là “ Liên Thánh”
(Em cũng k hỉu lắm >"<)
“Chú Đức, Điển Đương Hành có tác phẩm của Phương Sơn không a?”
Nghe chú Đức giới thiệu xong, Trang Duệ mới biết Phương Sơn ở thời cận đại, thư pháp được coi là đại gia. Bất quá hắn bây giờ là muốn tìm thêm tác phẩm của Phương Sơn để xem có thể rút linh khí từ bên trong không.
“ Điển Đương hành không có…bất quá…”
Chú Đức trầm ngâm một chút, nói tiếp : “tác phẩm Phương Sơn truyền lại tương đối nhiều, Trung Hải có nhiều nhà cất giữ, cháu đi hỏi giá cả đi, bởi vì truyền lại đời sau khá nhiều nên tác phẩm của Phương Sơn giá không cao lắm, 2 tấm câu đối của cháu giá khoảng tám nghìn tới một vạn năm. Trưởng bối lưu lại thì cháu nên giữ lại, nếu thiếu tiền thì chú có thể nói cho chú,chú có thể giúp cháu một ít”
Nghe thấy chú Đức hiểu lầm ý mình, Trang Duệ vội vàng nói : “chú Đức, ý cháu không phải như thế, cháu chủ yếu là thấy trưởng bối lưu lại, đối với Phương Sơn cảm thấy hứng thú mà thôi, ngay cả xem mấy tác phẩm của hắn còn phải chờ đến lúc cháu quay về Trung Hải, phiền chú mang cháu đi bái phỏng người có cất giữ tác phẩm là được.”
Nếu tấm câu đối đã rút ra linh khí, Trang Duệ muốn nhìn một vài tác phẩm của Phương Sơn xem có thể rút thêm được ít linh khí nào không.
“Không thành vấn đề, đến lúc đó cháu mang câu đối lấy ra,chú mang cháu đi tìm một ít người để trao đổi”
Chú Đức nghe lời Trang Duệ nói thật cao hứng, giới đồ cổ thủ nặng nhân phẩm, thái độ làm người của Trang Duệ là trung hậu thật sự, hắn đối với Trang Duệ rất ấn tượng, luôn luôn muốn mang hắn nhập hành nhưng không được như ý, nay Trang Duệ lại tự mình tìm đến cửa, chú Đức muốn cầu còn không được.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi gọi cho chú Đức xong, Trang Duệ mới yên tâm, lúc này mới có cảm giác bụng reo "ùng ục”, nhìn đồng hồ, đã là hơn 2h chiều,dưới sự hưng phấn ngay cả cơm trưa cũng quên không ăn.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng ngày càng lớn, Trang Duệ cũng không có ý định đi ra ngoài ăn cơm, hắn đi đến phòng bếp mở tủ lạnh tìm một gói bánh sủi cảo đông lạnh cho vào nồi, sau đó đập một ít tỏi, cho dầu vừng, dấm chua và gia vị vào, chờ sủi cảo nấu xong, thừa dịp đang nóng ăn ngay (nóng hổi vừa thổi vừa ăn a )
“ Đinh Linh Linh…”
Trang Duệ mới ăn xong thu dọn bát đũa, đang chuẩn bị tiếp tục xem xét thư tín của Lý gia gia, xem có thể tìm được vài thứ tốt không thì điện thoại trong nhà vang lên.
“Alô, đầu gỗ à, tiểu tử sao không nói gì, về đến nhà mà không gọi cho bạn thân này một câu, bây giờ tao đến quán, tối chúng ta uống một chút, xong rồi ca ca dẫn chú đi phòng tắm hơi, thời tiết lạnh chết người a”
Trang Duệ cầm điện thoại, còn chưa áp vào tai đã nghe thấy bên loa vang lên tiếng hô, không cần hỏi cũng biết nhất định là Lưu Xuyên, mỗi lần gọi điện đều kêu rống lên, năm trước, khi mình về, hắn gọi điện đến mẹ nhấc máy, sau bị mẹ kéo tai giáo huấn cho nửa ngày.
Mẹ Lưu Xuyên cùng với Trang Mẫu là đồng nghiệp, từ lúc học tiểu học đến tốt nghiệp trung học cả 2 học cùng nhau, hai người một người nóng tính, một người trầm ổn, ai cũng không nghĩ đến 2 người ở chung sẽ là chuyện tốt, 2 trưởng bối cũng không xem đối phương là người ngoài,2 đứa phạm sai lầm thì sẽ bị giáo huấn ngay, lúc trước Trang Duệ cũng không ít lần bị cha Lưu Xuyên nhắc nhở, bất quá gặp mặt hắn vẫn gọi là mẹ nuôi cha nuôi, thường xuyên có mặt ở nhà Lưu Xuyên ăn cơm.
Lúc Lưu Xuyên 8 tuổi, cha Lưu Xuyên là bộ đội chuyển nghề về Bành Thành công tác ở cục công an, tính cách Lưu Xuyên rất giống cha, gặp chuyện gì cũng tranh cãi, thông thường dùng đến nắm đấm để nói đạo lý, không hứng thú với học tập, nhưng lại có hứng thú lớn với chơi bời.
Nhắc đến cũng kỳ quái, từ tiểu học đến trung học Lưu Xuyên với Trang Duệ dính với nhau như hình với bóng, thời gian Trang Duệ chơi so với Lưu Xuyên cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng thành tích học tập vẫn tốt, từ trước tới bây giờ vẫn không tụt khỏi top 3, mà Lưu Xuyên cũng cũng tính là thứ 3 nhưng là từ dưới lên. Xét theo quan hệ của hai người thì câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng cũng không phải là đúng tuyệt đối
Tốt nghiệp trung học xong, cha Lưu Xuyên cho hắn tìm việc làm, tiểu tử này làm việc không bao lâu thì đánh nhau với đồng nghiệp, sau này chợ tranh hoa điểu Bành Thành xây lại, thì cái tên Lưu Xuyên yêu chó mèo này đã xúi giục trong nhà mua một cái cửa hàng mặt tiền. Tự mình làm ông chủ thú cưng, mèo chó, mấy năm trôi qua buôn bán lãi không ít tiền, mỗi ngày đều dắt chó đi dạo. (vê lờ, đoạn này em chém)
Trong mấy năm này, Chiết Giang thịnh hành cá cược chọi dế, Lưu Xuyên chạy đến nông thôn Sơn Đông thu mua không ít dế, mấy tháng trước đi Trung Hải đưa hàng còn chen chúc ở cùng Trang Duệ mấy ngày, theo như lời hắn nói, bạn thân không phải không ngủ được ở khách sạn, mà có huynh đệ trong nhà sao lại phải ngủ ở bên ngoài.
Cúp điện thoại, Trang Duệ để lại cho mẹ tờ giấy nhắn, đội cái mũ chị gái dệt cho, khóa chặt cửa sau đi ra ngoài, bởi vì tuyết lớn nên xe taxi nhiều người đi, đứng cả nửa ngày mà Trang Duệ gọi xe không được, hắn đành đi bộ đến chợ Tranh Hoa điểu (chợ thú cảnh) dù sao cũng không xa, đi mất khoảng hơn mười phút.
Tới gần cuối năm, tuy rằng bên ngoài tuyết lớn, người đi trên đường vẫn rất nhiều, đi một lúc đã tới chợ thú cảnh ở bên kia đường.
Chợ thú cảnh Bành Thành cùng chợ đồ cổ ở một chỗ, phân làm thú cưng, chim, hoa, đồ cổ, trang sức, tranh chữ, sách, những thương gia có thực lực đều có cửa hàng thuê hoặc mua, còn những kẻ bán rong thì bày bán hai bên đường, mỗi ngày chỉ cần nộp một chút phí thị trường lên chỗ quản lý thì sẽ được chấp nhận.
Trang Duệ trước kia đã tới nơi này vài lần, lần nào đến cũng náo nhiệt, đôi khi chen chúc không di chuyển được, bất quá trong khoảng thời gian này đều có tuyết lớn, nhiều hộ nghỉ bán, chỉ có mấy người đến cửa hàng bày bán, mà mọi người vẫn ở trong cửa hàng sưởi ấm. So với dĩ vãng đã thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Đi đến cửa hàng thú của Lưu Xuyên, Trang Duệ thấy trước cửa hàng có một bác gái đứng ở đó, độ hơn 50 tuổi, ăn mặc mộc mạc nhưng rất sạch sẽ,trên tay mang vải bông cuốn tay, trên mặt hiện lên một tia lo lắng. Trang Duệ cũng không để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quán của Lưu Xuyên chừng 20m2, lúc hắn mua mới khoảng bảy, tám vạn đồng, hiện tại nếu bán 30 vạn cũng có người mua, mới có 4, 5 năm qua mà có thể thấy giá đất tăng quá nhanh.
Trong quán, lưa thưa vài con lala, còn lại đều trống trơn, sắp hết năm, hơn nữa mấy ngày tuyết lớn, chắc hắn cũng không có tâm tư buôn bán, trong phòng đốt cái bếp lò, nhiệt độ khoảng 27, 28 độ. Đi vào quán, Trang Duệ thấy ấm hẳn lên.
Lưu Xuyên cắm đầu vào computer không biết mân mê cái gì, nghe tiếng mở cửa, mặt không ngẩng lên, hô : “trong quán không có hàng, muốn mua cái gì có thể đặt trước, qua năm đến lấy”
“Có Đại tướng quân không, tôi muốn một con…”
Trang Duệ đùa, lần trước Lưu Xuyên đi Thượng Hải có nói với hắn vài chuyện, thời gian đi Sơn Đông mua dế, đi trễ vài ngày, có con Đại Tướng Quân bị người khác giành lấy, bộ dạng lúc đấy so với bị cướp vợ còn thê thảm hơn.
“ Đại tướng Quân? Ta còn muốn…dựa vào, là tiểu tử ngươi, ngồi hút thuốc đi, ta đánh xong ván này đã…”
Lưu Xuyên ném qua cho Trang Duệ một bao thuốc lá, Trang Duệ ngó qua, có chút dở khóc dở cười, sao thằng này lại có thể chơi Super Mario, trò chơi trẻ con, thời này khó có thể thấy là hay.
“ MK, lại không qua cửa, tôi nói ông nghe, về đây mà không báo cho tôi, nếu bác gái không nói, tôi cũng không biết, nghe bác gái nói lúc trước ông bị bắn, không sao chứ, tôi xem, tôi xem cái…” Lưu xuyên ném tay cầm trò chơi điện tử, đứng dậy, đi đến chỗ Trang Duệ, xem vết thương ở sau gáy hắn.
“Không có sao, vết thương ổn rồi, cũng là ông sướng, sớm biết tôi cũng không lên đại học, cùng ông làm ăn..."
Trang Duệ châm một điếu thuốc, đẩy tay Lưu Xuyên ra, nằm lên ghế sa lon trong quán, hắn không có nghiện thuốc lá, lúc nào tâm tư tốt hoặc thật là buồn bực mới hút một điếu, có khi 4,5 ngày hút không hết một bao.
“Nếu ông không lên đại học, chỉ sợ ngay cả bố ông cũng không tha cho, đúng rồi, mẹ tôi còn nói ông không lương tâm đấy, ở đây mà cũng không đến nhà chơi, ông nói xem, về hưu cái là suốt ngày lải nhải a, tôi chịu không nổi mới đến đây.”
Lưu Xuyên vốn là có nỗi khổ tâm, nghe thấy mắt sáng rực lên, nói : “ông nghỉ công việc kia đi, đi làm lần nữa, không chừng cái mạng nhỏ cũng đem tặng luôn, nói thật, huynh đệ, đến cùng tôi làm việc, con mẹ nó chứ, mấy năm nay không ở cùng một chỗ, tôi có cảm giác không có làm được gì thuận tay, đầu óc ông thông minh, chỉ cần ông hợp tác, cam đoan tôi sẽ mở được cửa hàng độc nhất ở Bành Thành”.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo