“Thật ngại quá, đã để cô phải đợi lâu, vừa rồi mới có một sinh viên tới nhờ tôi giúp tí việc ấy mà”, Trần Thiên Minh đi vào liền phát hiện một bàn thức ăn, Hà Đào đã ngồi sẵn ở đó đợi hắn.
Vừa thấy Trần Thiên Minh đến, Hà Đào liền nói: “ Nếu lần sau ngươi mà còn về muộn, ta sẽ ăn cơm trước, lúc đó ngươi chuẩn bị tinh thần mà đợi rửa bát nhá. “ nàng bỉu môi, rồi đưa một chén canh cho hắn.
Cũng bởi vì đang đói, hắn chẳng cần khách khí với Hà Đào, cầm chén canh nàng đưa, một phát húp sạch, “Ồ, canh này thiệt ngon”, Trần Thiên Minh ở trường đều là dùng đồ ăn nhanh, nào có bao giờ được ăn món canh đầy mùi vị như thế này.
“Uống ngon là được, mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi” Chiều nay nàng cũng có giờ lên lớp, nên không dông dài với hắn, cũng bắt đầu ăn.
“Thật là ngon” Trần Thiên Minh vỗ vào chiếc bụng đã no cứng của mình, rồi cầm lấy chén bát, chuẩn bị đem đi rửa.
“Không cần, anh cứ để đấy, tí nữa tôi rửa cũng được, anh về nghỉ ngơi đi”, thấy Trần Thiên Minh muốn đứng lên rửa bát, Hà Đào đã ngăn hắn lại.
Thấy nàng nói như vậy hắn cũng hạ chén xuống, xấu hổ nói: "Cô Hà, vừa rồi khi tôi thay cầu chì, cái đó, cái… cái đó, không phải…" Trần Thiên Minh càng nói càng hồ đồ, hắn không biết phải giải thích sự việc này sao cho tốt.
“Anh…” Hà Đào thiệt không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này, thật sự làm cho nàng vừa xấu hổ, vừa không biết nên nói gì cho phải.
Thấy Hà Đào gương mặt nhỏ nhắn vì thẹn thùng mà ửng hồng lên, lại còn bộ ngực có phập phồng liên tục làm cho trong lòng hắn lại nổi lửa, ánh mắt trở nên ngây dại.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn mình, tức giận nói: “Anh ăn xong rồi sao không đi đi, còn đứng đây làm gì? Tôi phải dọn dẹp nữa”.
Phát hiện mình lại thất thố, hắn vội vàng đáp: “Được rồi, tôi đi ngay đây”, hắn quay người bỏ đi, hôm nay thật là bị ông trời chơi khăm mà, đặc biệt là vừa rồi, lại thất thố trước mặt nàng như vậy, sau này làm sao có thể đối mặt với nàng nữa đây.
Trở về phòng, tự tát mình một cái tát, thầm mắng chính mình, Hà Đào người ta tuổi trẻ xinh đẹp như thế, làm sao mà coi trọng một giáo viên trẻ như ngươi được, không nên si tâm vọng tưởng. Nhưng mà, nàng ta lại mê người như thế, thân hình cứ bày trước mắt mình như vậy, thì sao mà đành lòng nhắm mắt bỏ qua được chứ.
Bước vào toilet, hắn phát hiện ngay là quần áo bẩn hôm qua đều đã giặt, đang phơi ở trong. Kỳ quái, ta chính mình cũng chưa giặt, ai đã giặt quần áo giúp mình nhỉ. Mới vừa rồi cũng chỉ có Tiểu Hồng tới, hay là cô bé này giúp mình, tiểu nha đầu này… thiệt là.
Trời ơi!! Nó còn giặt sạch cả quần lót của mình nữa chứ, tối hôm qua, mình hưng phấn quá độ, trên quần vẫn để lại dấu tích bây giờ cũng đã sạch sẽ rồi, mặt hắn bất chợt đỏ lên.
“Thầy, thầy ơi”, tiết một buổi chiều, Trần Thiên Minh đang ngủ thì nghe tiếng Tiểu Hồng gọi ngoài cửa.
Hắn liền bật dậy, mặc quần áo vào, chạy ra mở cửa: “Em làm sao vậy hả Tiểu Hồng?” Thấy sắc mặt của Tỉeu Hồng xám xịt, hắn liền hỏi.
“Em, em bị đau bụng, muốn xin thầy chút nước” Tiểu Hồng cau mày, ôm bụng nói.
“Đau bụng sao? Thầy có Becberine” Hắn vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra lục tìm.
“Bị bệnh mà không uống thuốc, làm sao mà khỏi được???”
“Em, em bị là do cái kia đến,” Nhìn thấy hắn đang cần lọ Becberine trong tay, nàng đỏ mặt nói. Thật sự là nàng hôm nay đã sắp đến kỳ.
“Ồ,” rốt cuộc thì hắn cũng hiểu vì cái gì mà nàng không thoải mái, rồi lại ôm bụng, nghoe ngẩy không chịu nói ra.
“Ái da,” Tiểu Hồng đang uống nước, chợt phun hết ra, đau đớn kêu lên một tiếng
“Sao vậy? Tiểu Hồng” Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng ôm bụng, bộ dáng thống khổ như vậy cũng hắn phát hoảng, vội đưa Tiểu Hồng nằm lên trên giường mình.
“Đau, đau quá” Nằm trên giường, Tiểu Hồng khẽ rên rỉ.
“Để thầy đưa em đi bệnh viên nha” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
“Thầy, không cần đi” Tiểu Hồng lắc lắn đầu, “Thầy có thể… có thể giúp được không?”
“Tất nhiên là có thể” Trần Thiên Minh không chút do dự nói
“Thầy, thầy giúp em xoa một chút, trước kia, mỗi lần bị đau, mẹ chỉ cần giúp em xoa một chút là không thấy đau nữa” Bởi vì đau quá, Tiểu Hồng cũng mặc kệ sự ngượng ngùng
“Việc này, việc này…” Trần Thiên Minh ngây người. Hắn nhìn vào chiếc bụng nhỏ xinh xắn, lại nhìn vào bàn tay của mình, việc này, chính mình có thể làm sao.
“Ái da!” Tiểu Hồng lại kêu lên đau đớn.
Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, chậm rãi, đưa bàn tay của mình về phía chiếc bụng phẳng lì của Tiểu Hồng
Tuy cách một lớp áo, nhưng hắn vẫn cảm giác được sự mềm mại của làn da phía dưới. Đây là lần đầu tiên hắn được sờ bụng một cô gái. Chính xác, phải nói là tiểu cô nương.
Phía trên chính là đôi thỏ bạch mới nhú, phía dưới chính là địa phương thần bí, vì thế, hắn chỉ có thể hết sức cẩn thận, xoa thật nhẹ nhàng. Hắn sợ sẽ có lúc không cưỡng lại được mà nghĩ tới vùng đất đó rồi lỡ tay sờ qua.
Không bao lâu, địa phương bên dưới của hắn cũng bắt đầu phồng lên. Hắn sợ Tiểu Hồng sẽ phát hiện ra ý niệm xấu xa của mình, nên phải dùng hai chân, khẩn trương kẹp chặt cái vật không nghe lời ấy lại.
Bụng của Tiểu Hồng thiệt là co dãn, tuy có chút hơi nhỏ, nhưng sờ vào thật là thoải mái. Đặc biệt là phần trên đã phát dục, là một ngọn núi nhỏ cũng không tệ, còn ở phía dưới, vùng giữa hai chân lại có chút nếp nhăn, càng làm cho bàn tay đang vuốt bụng Tiểu Hồng càng thêm ngứa ngáy. Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hắn tự mắng bản thân.
“Thầy ơi, em đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn thầy” Tiểu Hồng cảm kích khẽ liếc hắn một cái rồi nói.
“Vậy thì tốt quá” Trần Thiên Minh nghe vậy, tuy trong lòng rất muốn tiếp tục xoa xuống phía dưới, nhưng cũng phải từ từ rút tay về.
“Thầy ơi, thầy sao vậy, sao có vẻ không được thoải mái?” Tiểu Hông thấy hắn ngồi, hai chân kẹp chặt, sắc mặt có chút không tự nhiên nên hỏi.
“Không, không có việc gì, có lẽ là tại vì lúc nãy ngủ không ngon,” Trần Thiên Minh tâm cơ linh động, liền tìm ra một lý do.
Tiểu Hồng ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Thầy, thật là xấu hổ, đã quấy rầy thầy rồi”.
“Không có gì, không có gì”.
“Thầy ơi, em, em muốn thầy giúp em một việc nữa” Nói tới đây, Tiểu Hồng thẹn thùng, cúi đầu.
“Nói đi, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, thầy cũng giúp em”, Trần Thiên Minh vỗ ngực nói. Tiểu Hồng chẳng lẽ lại muốn ta xoa hộ nữa sao, ôi, nếu như thế thì, nếu một lần nữa thì, chính mình cũng sợ… Mặc dù nghĩ thế, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng cao hứng.
“Em, em muốn nhờ thầy mua giúp một thứ” Mặt của Tiểu Hồng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
“Mua thứ gì? Là cái gì vậy?” Hắn nghe mà ngẩn cả người ra.
“Em, em hôm nay không biết cái kia… sẽ tới nên không chuẩn bị, cho nên, cho nên, không có mang theo” Nàng vừa nói vừa đỏ mặt, cúi đầu như muốn chui xuống đất cho đỡ ngượng.
Lúc này thì hắn đã hiểu ra, nguyên lai là muốn nhờ hắn đi mua băng vệ sinh.
Cái gì? Băng vệ sinh? Trong lòng hắn kêu to. Nếu như bắt hắn đi mua món đồ đó, thì thật là không còn chút thể diện nào.Nhưng mà chính mình vừa rồi đã đáp ứng với Tiểu Hồng.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải quay người dời đi, lấy xe chạy vào cửa hàng trong trung tâm để tìm mua
“A, cô ơi” Vừa đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhìn xung quanh thấy không có mấy người mới nhỏ giọng gọi người bán hàng.
“Cái gì? Người trẻ tuổi, ta già như vậy sao?” Người bán hàng khoảng hơn ba mươi không hài lòng khi hắn gọi mình như vậy.
“Ồ, thì ra là một cô gái xinh đẹp, thật là xấu hổ, tôi gọi bà cô đứng ở bên kia, không phải gọi chị” Hắn linh cơ chợt động, tay liền trỏ ra bên ngoài.
“Trong này không có cô gái xinh đẹp!” Cô gái bán hàng thấy hắn đang đả kích chính mình, tức giận lườm một cái.
“Tôi, tôi…” Trần Thiên Minh lắp bắp, nói không nên lời.
"Cái sao? Anh muốn mua băng vệ sinh?" Nàng ta nghe vậy liền lớn tiếng kêu lên.
Mọi người trong cửa hàng, đều trợn mắt nhìn hắn như thể là đi sở thú nhìn một con khỉ vậy.
"Anh muốn hiệu gì? Hình dáng ra sao? Có loại khô thoáng, có cánh, mặt cotton, có lưới, có loại thơm mát, dùng cả ngày lẫn đêm” Nhìn vẻ mặt sung huyết của hắn, híp mắt cười nói, nàng dường như sợ mọi người không biết hắn tới là để mua băng vệ sinh.
“Lấy, lấy cho tôi loại tốt nhất” Trần Thiêm Minh, mắt hóa thành viên đạn, vừa nói vừa móc túi lấy tiền. Hắn tuy không hiểu hiệu gì, loại gì, nhưng đắt nhất thì hắn hiểu.
“Tại sao cái này lại có giá hơn 20 đồng lận, nếu bán hàng dễ kiếm tiền như vậy, thì thôi ta chẳng làm thầy giáo nữa, bán thứ này kiếm sống cho xong”. Trên đường về, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm. Không biết rằng chính mình vừa bị nhân viên bán hàng cứa cổ.
“Tiểu Hồng, thầy đã về” Hiện tại Trần Thiên Minh cảm giác như mình vừa đi chống Nhật quang vinh trở về.
“Thầy, thầy đã về” Tiểu Hồng đi ra từ nhà vệ sinh, trong tay vẫn còn cầm một chiếc nội y vừa giặt.
Trần Thiên Minh cảm thần tình chao đảo. Có chút hoa văn phía trên đích thị là của nàng, hơn nữa nhất định vừa rồi nàng tự làm bẩn, sau đó đi vào trong giặt. Hắn cảm thấy “thằng bé” giữa hai chân lại bắt đầu không nghe lời.
“Thầy, thầy có mua được không?” Tiểu Hồng cúi đầu, lí nhí hỏi.
“Có đây”.
Tiểu Hồng vậy tiếp nhận từ tay hắn, quay mặt, chạy vào toilet.
"Ái da " Trần Thiên Minh cảm giác từ ngày tiểu trùng kỳ quái cắn vào chỗ đó, bây giờ tự nhiên lại đau một chút, sau đó toàn thân máu như nước sôi trào mấy chục giây sau mới trở lại bình thường.
Mấy ngày này dường như cũng bị như vậy, một buổi thì bất chợp xuất hiện một, hai lần, sau khi phát tác thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng thì tiểu trùng cắn vào chỗ ấy có sao không? Hôm bữa tại bệnh viện kiểm tra không phải đã nói là không có vấn đề gì sao. Sau khi lĩnh lương, phải tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa mới được. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
“Thầy Trần, có trong đó không?” Ngoài cửa phòng Trần Thiên Minh có người gọi.
“Ai vậy?” Trần Thiên Minh ra mở cửa, là cô Lưu Mỹ Cầm. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn tay trông rất bình thường, tuy vậy nhưng dáng vẻ trông cũng không tệ. Nếu ở trường không phải đã có mỹ nữ Hà Đào, nàng hẳn là đã xếp thứ nhất rồi.
“Cô có việc gì sao?” Trần Thiên Minh hỏi nàng.
“Tôi là muốn hỏi mượn anh lịch sắp xếp giảng dạy để xem qua một chút”.
“Cô không được phát sao?” Không phải chứ, tuy rằng mình lớn lên có hơi đẹp trai một chút, nhưng cũng không ngờ tới lại có thể hấp dẫn được mỹ nữ đứng thứ hai của trường tới, thật hiếm có. Ài, muốn tìm mình cũng không cần phải… lấy cớ như vậy chứ? Lịch giảng dạy này giáo viên nào mà chẳng được phát, hơn nữa sao không mượn người khác mà lại đi hỏi mình? Xem ra sau này phải noi gương thật tốt mới được. Trần Thiên Minh quả là đang sung sướng thầm nghĩ.
“Tôi tìm không thấy” Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh hỏi như vậy, mặt đỏ bừng giải thích.
“Ok, để tôi tìm cho cô, lần trước họp xong trở về, tôi cũng không biết là ném đi đâu rồi” Trần Thiên Minh mời Lưu Mỹ Cầm vào nhà ngồi, sau đó tự mình lật tung đống sách lên để tìm kiếm.
“Trần lão sư, không ngờ là phòng của anh lại sạch sẽ như vậy” Lưu Mỹ Cầm ngồi đánh giá phòng của Trần Thiên Minh một lúc rồi nói.
“Đó là đương nhiên, tôi từ nhỏ đã là người thích sạch sẽ” Trần Thiên Minh tự khen mình. Nếu không phải thỉnh thoảng có Tiểu Hồng dọn dẹp giúp hắn, chỉ sợ là cũng không có ai dám vào phòng hắn nữa.
“Tìm thấy rồi, của cô đây” Trần Thiên Minh đưa “Lịch giảng dạy” qua.
“Tôi mượn xem một chút, lát trả ngay thôi”Lưu Mỹ Cầm vừa mở “Lịch giảng dạy” ra xem, sau đó rồi lấy giấy và bút mình mang theo ra.
Hắn vốn đứng ngay trước mặt Lưu Mỹ Cầm, mà Lưu Mỹ Cầm lại đang ngồi cúi đầu xuống để chép Lịch giảng dạy của nàng. Chính vì thế mà Trần Thiên Minh cúi xuống là có thể nhìn thấy xuân quang trước ngực nàng.
Đường viền áo ngực khéo léo mê người, hoa văn gần giống như lụa tơ tằm, màu sắc cũng không khác biệt lắm với cơ thể của nàng. Cảnh này làm mắt Trần Thiên Minh sáng ngời, thiếu chút nữa còn chảy cả nước miếng.
Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy một cảm giác rất nóng đang truyền từ ngực lên đến yết hầu, chính mình cảm giác như muốn té xỉu vậy.
“Thầy Trần,” Lưu Mỹ Cầm lúc này đột nhiên lại ngửng đầu lên, nàng lập tức phát hiên Trần Thiên Minh đang nhìn mình rất kỳ quái, vì thế ngạc nhiên gọi.
“Ồ, cô Lưu, chữ viết của cô thật đẹp!” Trần Thiên Minh vội càng chuyển ánh mắt nhìn tới chữ viết của nàng.
“Đâu có đâu, thầy chỉ nói quá thôi” Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói
“Thiên Minh, anh đang làm gì vậy?” Một nam nhân bước nhanh vào hỏi.
Trần Thiên Minh vừa nhìn lên, thì ra là chủ nhiệm Ngô Thanh của trường.
Ngô Thanh, khoảng ba mươi tuổi, độc thân, lớn lên không xấu không đẹp, người này chỉ cần liếc mắt qua là sẽ quên ngay. Không có học vấn cũng như nghề nghiệp, nghe nói hắn dựa vào quan hệ mới có thể vào làm chủ nhiệm trong trường, bình thường hay lại vảng đến phòng các lão sư xinh đẹp, đặc biệt là phòng của Hà Đào. Không ngờ hôm nay lại đến phòng mình, quả thật là kỳ quái.
“Ồ, Mỹ Cầm không ngờ cũng ở đây!” Ngô Thanh mặc dù vừa cũng nói chuyện với Trần Thiên Minh, nhưng hắn ngay lập tức không thèm chú ý đến Trần Thiên Minh nữa.
Ta ngất, thì ra là thấy có lão sư xinh đẹp đến phòng ta, vì thế chạy qua phá. Trần Thiên Minh thực muốn một cước đá văng tên này ra ngoài, nhưng nghĩ lại thấy hắn là lãnh đạo trong trường, làm việc đó chắc chắn là mình sẽ không có kết quả tốt, vì thế đành từ bỏ suy nghĩ này.
“Ừm,” Lưu Mỹ Cầm liếc mắt nhìn Ngô Thanh, gật gật đầu. Sau đó nàng lại tiếp tục nói với Trần Thiên Minh: “Thầy trần, cám ơn anh, tôi về thôi” Nói xong, nàng lập tức rời phòng Trần Thiên Minh để ra ngoài.
“Vậy, tôi cũng nên về thôi” Ngô Thanh thấy Lưu Mỹ Cầm vừa rời đi, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Ánh mắt đầy vẻ thương tâm, cứ như là cha mẹ chết vậy.
“Thiên Minh, Mỹ Cầm đến tìm anh làm gì vậy?” Ngô Thanh liền quay qua hỏi Trần Thiên Minh.
“Cũng không có gì, cô ấy chỉ muốn mượn xem “Lịch giảng dạy” của tôi mà thôi” Trần Thiên Minh biết trước mặt mình chính là một tên tiểu nhân, hắn cùng với Lý hiệu trưởng đều giống nhau, vì thế tốt nhất là không nên đắc tội.
“Ta còn tưởng Mỹ Cầm sao khi không có việc gì lại đến đây gặp anh, nàng cũng không phải là xem trọng người có bộ dáng như anh vậy, ài, thôi tôi tốt nhất là không nên đả kích lòng tự tôn của anh” Ngô Thanh giả vờ xấu hổ nói.
Ngất, ngươi bây giờ là đã đả kích nghiêm trọng tự tôn của ta rồi. Mà còn nữa, ta lớn lên xấu chỗ nào, ta lớn lên có kém gì minh tinh đâu. Trần Thiên Minh trong lòng lúc này đang “hỏi thăm” cha mẹ Ngô Thanh vài lần rồi.
“Thiên Minh, ta nói cho anh một bí mật này” Ngô Thanh nhẹ nhàng đến gần nói thầm vòa tai của Trần Thiên Minh.
“Bí mật, bí mật gì vậy?” Trần Thiên Minh trong lòng rất vui vẻ, hắn không phải định nói cho mình là hắn đi gọi “gái” bị người ta bắt chứ? Nếu mà vậy thì hay rồi, chính mình có thể không chế hắn, khiến hắn mỗi năm đều cấp cho mình bằng ưu tú, đến lúc đó tiền thưởng không phải là rất nhiều sao.
“Cô Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm đều đồng thời thích ta đó” Ngô Thanh vô cùng cao hứng “quăng lựu đạn”.
“Cái gì?” Trần Thiên Minh rất ngạc nhiên, hôm nay cũng đâu phải là ngày nói dối, Ngô Thanh hắn đang nói chuyện cười quốc tế sao?
“Thật mà! Tôi không lừa anh đâu, nếu tôi lừa anh thì để cho ông trời phạt ta còn xấu hơn anh nữa” Ngô Thanh vô cùng tự tin vỗ ngực nói.
Ta ngất, ngươi tất nhiên là xấu hơn ta rồi. trong lòng Trần Thiên Minh cực lực mắng.
“Anh có phát hiện không, ánh mắt các nàng nhìn tôi rất lạ, khác hẳn những người khác không?” Vẻ mặt Ngô Thanh si mê, sau đó liên tục vỗ vai Trần Thiên Minh.
“Không có” Trần Thiên Minh liên tục lắc đầu. Ánh mắt các nàng nhìn ngươi như là đang nhìn sắc lang vậy, làm sao mà giống người thường được.
“Tôi nói cho anh nghe, hai nàng đó đều thích tôi, tôi lại đang không biết chọn ai thì tốt đây” Ngô Thanh nói đến đây lại lắc lắc đầu.
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Ngô Thanh nói vậy, liền liều mạng giữ chặt cổ mình. Cơm mới ăn cứ như là chuẩn bị trào ra vậy.
“Ài, thực là khó khăn, ta đẹp trai như vậy, đối mặt với mỹ nữ như các nàng, quả thực là rất nan giải! Vừa rồi, Mỹ Cầm vốn muốn tìm ta để mượn “Lịch giảng dạy”, nhưng mà đáng tiếc vừa rồi ta không có trong phòng” Ngô Thanh cảm thán một phen, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Thiên Minh cũng bất đắc dĩ cười khổ. Hắn không dám nói chuyện nhiều, nếu mà nói nữa, chắc chắn cơm vừa mới ăn sẽ bị trào ra mất.
“Ài, vốn không muốn nói với anh, đối với người không có mỹ nữ yêu thích như anh mà nói, anh chắc chắn là không hiểu điều này” Ngô Thanh vừa nói đến đây liền đi ra khỏi phòng.
Trần Thiên Minh nâng tay lên, làm một động tác ở sau lưng Ngô Thanh.
Đột nhiên, Ngô Thanh quay người lại nói: “Thiên Minh, việc này tôi chỉ nói cho mình anh thôi, anh ngàn vạn lần không được nói cho người khác!”
Trần Thiên Minh ngồi yên trên ghế thở gấp liên hồi, may quá, may mà lực kiềm chế của mình tốt, không có nôn hết cơm mới ăn ra. Xem ra chính mình bị tên sắc lang kia làm tức chết mất.
Xem ra, chính mình đã quá xem thường tên Ngô Thanh này rồi, cứ tưởng rằng hắn không có chút bản lãnh nào, ai mà ngờ được hắn “quăng lựu đạn” lại lợi hại như vậy chứ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Đêm tối, Trần Thiên Minh sờ sờ bụng mình, cũng hơi đói. Nếu không phải tối nay có giờ tự học, hắn bây giờ đã ở nhà tại Huyền thành rồi. Ài, hay là trước tiên giải quyết vấn đề phía dưới trước đã, vì thế, Trần Thiên Minh liền nhanh chóng phi đến phía toilet.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy. Đối diện chính là phòng tắm của Hà Đào, không phải là nàng đang tắm chứ? Bởi vì bọn họ ở tầng trệt, ở giữa chỉ cách nhau một bức tường gạch mà thôi,lại còn không có cả xi măng bên ngoài nữa.
Tiếng nước chảy này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Thiên Minh, hắn thật sự muốn biết Hà Đào ở đối diện đang làm gì? Trong lòng hắn hiện đang rất ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức xông qua xem một chút. Trần Thiên Minh liền vận khí đem hai mắt chuyên chú nhìn qua.
Mịa, cái này mà gọi là khe hở sao? Cho dù là dùng châm cũng không xuyên được đến một cm, trừ phi mình có công năng đặc dị hoặc là phép thuật nhìn xuyên tường, nếu không thì căn bản là không thể nhìn thấy bên kia. Trân thiên minh hiện giờ quả thật rất muốn đem búa đến để phá bức tường này.
Nghe thấy tiếng nước chảy bên kia, nghĩ tới tình cảnh Hà Đào đang tắm, “địa phương kia” của Trần Thiên Minh bắt đầu không nghe lời rồi.
“Ái da” Trần Thiên Minh sờ sờ phía dưới, nó lại đau rồi. Nhưng chỉ đau có một chút, ngay lập tức cũng đã biến mất.
Thật kỳ quái, “cái kia” của mình sao lại thường xuyên đau vậy chứ, không phải là công năng bị “hỏng hóc” chứ? Chẳng qua là “nó” vẫn còn có thể cứng được, nhưng vô duyên vô cớ lại bị đau một chút.
Trần Thiên Minh nhìn lại thời gian một chút, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là phải lên lớp, muốn ra ngoài ăn cũng không còn kịp nữa rồi, đang không biết làm gì thì tốt, đúng lúc này thì Hà Đào đi tới
Hiện tại Hà Đào đang mặc một cái áo T- shirt không tay màu phấn hồng, gắt gao ôm lấy cơ thể và song phong cao ngất của nàng, bên dưới thì mặc một cái quần bò màu trắng, khiến cho vóc dáng của nàng càng trở lên mê người hơn.
Ài, thật đáng tiếc, tuy rằng hiện tại Hà Đào ăn mặc rất đẹp, rất gợi cảm, chẳng qua là Trần Thiên Minh cảm thấy nàng tốt nhất là không nên mặc gì cả giống như trong lúc nàng tắm, vậy mới tốt! Trong đầu Trần Thiên Minh bắt đầu nảy ra dâm ý.
“Thầy Trần, anh ăn cơm chưa?” Hà Đào cười cười khách khí hỏi Trần Thiên Minh.
“Tôi chưa ăn!” Trần Thiên Minh ngây ngốc trả lời, vốn trong đầu đang có suy nghĩ YY, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Tối nay tôi cũng ăn hơi ít một chút, nếu không có gì thì chúng ta cùng đi ăn được không?” Hà Đào nhiệt tình mời Trần Thiên Minh.
“Cái này, cái này có ổn không?” Trần Thiên Minh không thể tưởng tượng được Hà Đào lại lịch sự như vậy, ít nhất là trong lòng hắn cảm thấy rất dễ nghe. Vừa rồi vốn còn không biết làm thế nào? Hiện tại quả thật là trên trời rớt xuống một cái bánh lớn rồi, được mỹ nhân mời đi ăn tối miễn phí.
“Không cần ngại, mọi người đều là đồng nghiệp, cũng chỉ ăn bữa cơm thôi mà, không có gì đâu. Anh dáng vẻ cũng giống như đang sắp có giờ tự học, nhanh lên đi. Kẻo không lát nữa lại đến trễ, lúc đó thì không tốt” Hà Đào cười cười nói.
“Thật vậy sao, thế thì cảm ơn nha” Trần Thiên Minh xem lại thời gian, sau đó cũng không khách khí với Hà Đào nữa.
“Ăn đi, lần sau anh mời cũng được, không cần khách khí” Hà Đào nói.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào nói như vậy, cũng không khách khí nữa, ngồi xuống sau đó bắt đầu gọi.
“Tin, tin, tin” bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ô tô. Là ai vậy nhỉ? Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm nghĩ.
“Xin hỏi, cô giáo Hà Đào có ở đây không?” Người cửa bỗng có tiếng người kêu lên. Thì ra là tìm cô Hà. Trần Thiên Minh đang ăn cơm, hắn không lên tiếng, vẻ mặt của Hà Đào cũng lộ vẻ không kiên nhẫn, nói: “Tôi không quan tâm, chúng ta tiếp tục ăn cơm”.
“Cô Hà, tôi đến mời cô đi ăn” Người kia vừa tiến vào. Trần Thiên Minh cũng ngẩng lên nhìn một chút, hóa ra là một tên mặt trắng tướng mạo cũng không tồi. Chẳng qua là bộ dáng so với mình kém hơn một chút, hơn nữa trông bộ dáng thì nhiều nhất cũng đã bốn, năm mươi tuổi, lại có dáng phú ông vừa béo vừa xấu nữa.
“Tôi hiện tại đang ăn, không muốn ra ngoài. Vừa rồi trong điện thoại không phải tôi đã nói rồi sao?” Hà Đào lúc này đã mất kiên nhẫn, tức giận đứng dậy nói.
“Tôi ngồi tạm ở đây vậy” Tên mặt trắng này da mặt thật dày, dưới tình huống bị Hà Đào tức giận như vậy mà vẫn lộ ra “dáng vẻ có đánh chết ta cũng không sợ”.
“Ồ, vị này là?” Tên mặt trắng này rút cục đã phát hiện ra Trần Thiên Minh đang ăn cơm bên cạnh.
“Là đồng nghiệp của tôi” Hà Đào nghiêm mặt nhìn tên mặt trắng kia nói.
Lúc này, Hà Đào lại ôn nhu nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, bình thường không phải em hay nói là ăn cơm thì phải đóng cửa sao, miễn cho người ngoài lại quấy rầy chúng ta lúc ăn”.
Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây, lừa đảo. cái gì mà Thiên Minh, Hà Đào gọi mình là Thiên Minh từ bao giờ, lại còn kêu bình thường khi ăn cơm thì phải đóng cửa nữa chứ. Đến cùng là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là Hà Đào uống rượu, nhưng mà vừa rồi ăn cơm bọn họ đâu có uống chút nào đâu?
Trời ơi! Trần Thiên Minh bây giờ mới hiểu, hắn đến đây ăn cơm cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, đây khẳng định là một âm mưu. Chính mình bị biến thành lá chắn, chống đỡ với tên mặt trắng này. Trong lòng Trần Thiên Minh đang la to oan uổng.
Ánh mắt của tên mặt trắng lập tức biến đổi hẳn, hắn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ như là muốn ăn thịt Trần Thiên Minh vậy. “Hắn, một tên thầy giáo nghèo ư?”
Trần Thiên Minh vừa nghe thấy, trong lòng rất bực, nhìn cái gì chứ, chưa thấy người đẹp trai sao? Tên mặt trắng này, làm lão tử tức giận, ta sẽ cho mặt ngươi nở hoa. Hắn vì thế liền nhìn tên mặt trắng sau đó cúi sát đến mặt của Hà Đào nói: “Biết rồi, lần sau anh sẽ nhớ kỹ, cẩn thận đóng cửa, không để người nào quấy rầy chúng ta ăn cơm”.
Ánh mắt Hà Đào lộ ra vẻ cảm kích, vừa rồi nàng còn sợ Trần Thiên Minh sẽ làm lộ mất, không ngờ rằng Trần Thiên Minh lại thông minh như vậy, phối hợp với nàng diễn trò. Chẳng qua, nàng bị Trần Thiên Minh cúi sát như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng, bởi vì Trần Thiên Minh tiến đến quá gần, làm cho nàng ngửi được một cỗ hương vị nam nhân nồng đậm. Thật ra Hà Đào cũng không biết, đã hơn một ngày nay, Trần Thiên Minh chưa tắm.
Trần Thiên Minh nhìn thấy Hà Đào đỏ mặt, biết gian kế của mình đã thành vì thế cười giảo hoạt.
Hà Đào cũng đã đoán được Trần Thiên Minh cố ý trêu nàng, vì thế liền đưa bàn tay đến đùi hắn, sau đó hung hăng nhéo một cái, nói: “Lần sau mà còn không nhớ, xem em thu thập anh thế nào.”
Tên mặt trắng thấy bộ dáng “đánh yêu, mắng yêu” của họ. Hắn vô cùng oán hận liếc mắt nói: “Thầy giáo này, không biết lương tháng của anh là bao nhiêu?”
“900” Trần Thiên Minh cũng không cần suy nghĩ đáp luôn, con số này vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, hắn rất muốn biến nó “to” lên gấp vài lần nữa.
“Ít như vậy sao! Ta một tháng cũng không chỉ kiếm được 90,000. Cô Hà ở cùng người như ngươi, chẳng lẽ là nàng nuôi ngươi sao? Ngươi sao lại không có tiền đồ như vậy chứ?” Tên mặt trắng dáng vẻ kinh hãi nói.
Nghe thấy câu nói “không tiền đồ” của hắn lập tức làm cho Trần Thiên Minh vô cùng tức giận, hắn đứng dậy, mạnh mẽ nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì, tên mặt trắng?”
“Nói ngươi sau này sẽ có tiền đồ sao?” Tên mặt trắng nghe thấy Trần Thiên Minh gọi hắn là mặt trắng, lửa giận cũng bốc cao tận trời rồi.
“Ta khẳng định là có tiền đồ hơn tên mặt trắng bán thịt như ngươi” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
“Ta đây cần phải nhìn thật kỹ xem, tên lão sư nghèo, ngươi thì có tiền đồ gì” Tên mặt trắng âm hiểm cười nói.
“Điệp Đại Vĩ, ngươi ra ngoài cho ta, nơi này không chào đón ngươi” Hà Đào thấy tên mặt trắng này vũ nhục Trần Thiên Minh, vì thế nàng tức giận đứng dậy, chỉ thẳng vào tên mặt trắng mắng.
Diệp Đại Vĩ hình như có chút sợ hãi đối với Hà Đào, hắn cũng không dám lưu lại, chỉ hung hăng liếc nhìn Trần Thiên Minh rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh cũng trừng mặt nhìn Diệp Đại Vĩ, trong lòng thầm mắng: “Tên mặt trắng, nếu lần sau ngươi còn đến đây, ta sẽ cho học sinh ra phá xe ngươi, lúc đó xem mặt ngươi sẽ thế nào” Trần Thiên Minh nghĩ thấy mình tự nhiên lại bị người khác mắng, càng nghĩ lại càng thấy tức.
“Thật ngại quá, khiến thầy mất mặt rồi, đều là lỗi của tôi, tự nhiên lại gọi thầy tới đây ăn cơm, biến thầy thành lá chắn. Tôi vốn rất ghét hắn, nhưng mà hắn quả thật giống như một con ruồi vậy, cứ theo sau tôi, không có cách gì đuổi được” Hà Đào thấy mình làm liên lụy đến Trần Thiên Minh, trong lòng cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Không sao, vừa rồi cô cũng đã giúp tôi mắng tên ruồi bọ kia. Huồng hồ là tôi cũng đã kiếm được bữa tiệc này của cô, cô biết không? Cô nếu không bảo tôi tới ăn cơm, chắc hẳn là đêm nay tôi nhịn đói rồi” Trần Thiên Minh vốn cảm thấy đây là một âm mưu, nhưng mà thấy mỹ nữ Hà Đào ôn nhu giải thích với mình như vậy, hiện tại tất cả cũng không còn quan trọng nữa.
“Thảm rồi!” Đột nhiên Trần Thiên Minh kêu to.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Hà Đào bị Trần Thiên Minh kêu to “Thảm rồi” dọa nhảy dựng cả lên, hỏi: “Thảm cái gì?”
Trần Thiên Minh vội nói: “Tôi còn chưa ăn no, nhưng mà bây giờ đã đến giờ tự học rồi”.
“Tôi còn tưởng chuyện gì, thầy lên lớp trước đi, hết giờ thì lại đến đây, tôi sẽ để cơm lại cho” Hà Đào vốn tưởng rắng có đại sự gì.
“Nếu đã nói như vậy, tôi đi trước đã” Trần Thiên Minh nhìn lại thời gian, không thể cố ăn được, nếu ăn nữa là sẽ bị muộn.
“Cô Hà, cô ở đâu vậy?” Trần Thiên Minh sau khi hết khóa, liền chạy ngay về chỗ Hà Đào, bụng đói thế này rồi, không phải là chuyện tốt nữa.
“Mau vào đi, tôi hấp lại cơm cho thầy rồi đó” Hà Đào ta mở cửa, dẫn Trần Thiên Minh đi vào. “Mau ăn đi, xem thầy đói đến mức sắp hỏng rồi kìa, tất cả đều là do tôi không tốt” Hà Đào lại quay sang tự trách mình.
Trần Thiên Minh trông thấy dáng vẻ tự trách của Hà Đào, liền an ủi nàng: “Không sao, sau này cô muốn tôi giúp gì thì cứ nói”.
“Thật chứ” Hà Đào cao hứng nói.
“Đương nhiên là thật, chẳng qua là cô phải có cơm đó!” Trần Thiên Minh vốn tâm địa cứng rắn, chẳng qua cũng không có biện pháp gì, người ta là mỹ nữ. Nói lại, sau này muốn theo đuổi Hà Đào, mình không phải lại càng có thêm cơ hội sao?
“Tên kia gọi là Diệp Đại Vĩ, là ông chủ một công ty trong nước, nhưng thầy cũng không cần để ý tới hắn, hắn là một tên tiểu nhân âm hiểm, thầy không cần để nhưng lời hắn nói trong lòng” Hà Đào quay sang nói.
Trần Thiên Minh cười cười, nghĩ thầm: “Ta nhất định sẽ nhớ mãi lời của tên mặt trắng kia, ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn, làm cho hắn không thể cãi lại nữa”.
“Mà đúng rồi, cô có vẻ rất quen thuộc với Diệp Đại Vĩ nhỉ?” Trần Thiên Minh hỏi.
Hà Đào khinh thường nói: “Đương nhiên, tôi đối với mỗi người theo đuổi mình đều nắm rõ một chút”.
“Mỹ nữ quả thật có khác, cả ngày đều có người theo đuổi. Tôi xem ra, nếu không phải là có cô, chắc chắn là cũng không có ai đến thăm tầng trệt này của chúng ta cả” Trần Thiên Minh nói tiếp,
“Thầy cuối tuần không về nhà ư?” Hà Đào hỏi.
“Về nhà, thì sao?” Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn Hà Đào rồi hỏi lại.
“Thầy không phải có xe sao? Tôi đang muốn nhờ thầy chở về giúp?” Hà Đào nói.
“OK, nếu cô không để ý đến việc tôi đi xe máy” Trần Thiên Minh nói, “Chẳng qua, xe này của tôi là một chiếc BMW hai ống xả”.
“Không đâu, thầy nhớ kỹ là buối chiều thứ sáu cuối tuần này chờ tôi cùng về đó” Hà Đào sợ Trần Thiên Minh quên, vội vàng nhắc lại thêm lần nữa.
“Nhớ rồi,” Trần Thiên Minh cũng không dám quay lại nhìn Hà Đào nữa, hắn sợ quay lại sẽ nghĩ tới cảnh Hà Đào tắm tối qua, lúc đó lại không kìm được mình.
Chiều thứ sáu Trần Thiên Minh còn chưa tới thời gian tan học, hắn liền đem theo chiếc xe máy dời đi. Trông thấy chiếc xe bóng loáng, trong lòng hắn cảm thấy rất cao hứng. Đây chính là kiệt tác mà Trần Thiên Minh tốn cả buổi trưa không ngủ để biến nó thành như vậy, nghĩ đến cảnh Hà Đào ngồi cùng hắn trên xe, vì thế hắn đã đem xe lau đến mức bóng loáng, giống hệt như là tặc tâm của hắn vậy.
Nếu lái xe thì mình có thể phanh gấp vài cái, chắc chắn là “đỉnh cao” của Hà Đào sẽ chạm vào người mình, nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại nghĩ đến cặp tuyết lên của Hà Đào, phía dưới lại bắt đầu dựng lên.
“Không có gì” Trần Thiên Minh tự mắng mình, “Huynh đệ, ta còn chưa tượng tượng đến đó, ngươi đã phản ứng nhanh như vậy rồi, quả là dọa người đó?”
“Thầy Trần, thầy chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hôm nay Hà Đào vì thuận tiện cho việc ngồi xe, nàng mặc một chiếc quần bó rất đẹp, phía trên cũng mặc một chiếc T-shirt ôm người, tất cả đều tạo nên dáng vẻ lung linh quyến rũ của riêng nàng.
“Dáng người này thì dù thần tiên trông thấy cũng khó lòng mà kìm nén được, huống chi là ta” Trần Thiên Minh trông thấy chỉ biết nuốt nước miếng tự an ủi mình.
“Nhìn cái gì chứ, thời gian cũng không còn sớm đâu, phải nhanh quay về thành phố thôi” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn mình, đặc biệt là cặp sắc nhãn kia lại đang hướng tới những địa phương mẫn cảm của mình mà “hỏi thăm”.
“Sắc quỷ!” Trong lòng Hà Đào mắng. Chẳng qua là nàng cũng không trách hắn, hiệu suất khi nàng mặc trang phục này đặc biệt cao, lần trước cũng vì ở Huyền thành nàng mặc bộ đồ này mà một lái xe máy nhìn nàng đã đâm cả vào xe phía trước.
Chẳng qua là Hà Đào cũng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại mặc như thế này, chẳng lẽ là để cho Trần Thiên Minh nhìn sao? Cái này thì đến chính nàng cũng không rõ, tâm lý của nàng cũng rất mong chờ lần trở về này. Trần Thiên Minh này, trước đây nàng thấy hắn cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là trong khoảng thời gian này, nàng càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt hơn. Chình vì thế nàng vô tình lại mặc bộ đồ này, chẳng lẽ là… Nghĩ đến đây, mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên.
Vừa mới ra đến đường quốc lộ được vài phút, Trần Thiên Minh liền bắt đầu giẫm chân phanh.
Hà Đào “phốc” một tiếng, cả người lập tức chúi lên phía trước, Trần Thiên Minh ngay lập tức cảm nhận được sau lưng mình có vật gì đó rất mềm mại chạm vào, cảm giác này khiến Trần Thiên Minh rất thoải mãi. Hắn âm thầm cười trộm. bất quá đoạn đường này quả thật cũng rất khó đi, hắn giẫm phanh là chuyện bình thường, vì thế chắc là Hà Đào cũng chưa phát hiện ra điều gì.
“Ái da! Sao lần này lại đụng vào thứ gì cứng vậy” Trần Thiên Minh lại muốn “đánh lén” thêm lần nữa, nhưng mà lần này lại không phải là cảm giác mềm mại nữa, mà là… Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh cảm thấy tính mạng mình vô cùng nguy hiểm vội quay đầu nhìn lại. Hóa ra đó là nắm tay của Hà Đào.
Thì ra là Hà Đào đem nắm tay của mình đặt ở sau lưng của Trần Thiên Minh.
“Nhìn cái gì vậy, không muốn sống à? Lái xe cho cẩn thận” Hà Đào biết được quỷ kế của Trần Thiên Minh, chẳng qua là nàng cũng cảm thấy rất cao hứng, xem hắn có còn dám giẫm phanh loạn nữa hay không.
“Ài, xem ra xe này để cho người khác ngồi không lấy tiền, mình lại còn phải đến tiền đi khám bệnh nữa, thật là khổ mà” Trần Thiên Minh tự oán chính mình.
Bỗng nhiên, một chiếc xe lập tức dừng trước mặt Trần Thiên Minh.
“Xuống xe, xuống xe” Một thanh niên đầu tóc bù xù nhảy từ trên xe xuống chặn Trần Thiên Minh lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Trần Thiên Minh dừng xe lại, bối rồi hỏi. Không phải là trùng hợp như vậy chứ, bình thường con đường này trị an rất tốt, chính mình vừa mới lần đầu đi với mỹ nữ, lại gặp ngay cướp, xem ra thời điểm làm anh hung đến rồi.
“Muốn làm gì à? Hỏi rất hay. Huynh đệ bọn ta dạo này hợi thiếu tiền, vì thế đành hỏi vay lão huynh một ít” Lúc này, trên xe cũng nhảy xuống mấy tên dữ tợn khác.
Trời ơi, đối phương có đến mấy người, dáng vẻ lại cao lớn dữ tợn, xem ra hôm nay khó mà làm anh hùng được rồi. Nhưng mà chẳng lẽ tám chín người mà phải đi cướp chút tiền nhỏ sao?
“Thầy câu kéo thời gian với bọn họ một chút, năm phút là được, tôi gọi điện cho cảnh sát” Hà Đào ở sau lưng Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
“Các vị huynh đệ, tôi là một thầy giáo nghèo, làm gì có tiền chứ, các vị tìm lầm người rồi” Trần Thiên Minh cũng đang muốn trì hoãn chút thời gian, mặc dù chính mình bây giờ rất muốn làm anh hùng, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chính mình đại nhân không chấp tiểu nhân vậy.
“Chúng ta tìm chính là ngươi. Không ổn, cô nàng phía sau đang gọi điện thoại” Tên tóc bù xù phát hiện ra Hà Đào đang gọi điện thoại báo cảnh sát. “Mau mau, ngăn cản cô ta lại” Tên cầm đầu nhanh chóng ra lệnh.
“Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói” Trần Thiên Minh chợt lóe lên, sau đó xuất một quyền về phía tên đi đầu, xem ra bình thường học chút quyền cước, xem phim đánh nhau của Hongkong, chính ra cũng có chút tác dụng.
“Các huynh đệ, nhanh tốc chiến tốc thắng, cảnh sát sắp tới rồi” Tên đi đầu sau khi đỡ một đòn, liền nhanh chóng kêu anh em bao vậy hai người Trần Thiên Minh lại.
“Điện thoại gọi xong rồi chứ?” Trần Thiên Minh quay qua hỏi Hà Đào.
“Xong rồi” Hà Đào thật sự không nghĩ tới trong tình huống này rồi mà Trần Thiên Minh vẫn bình tính như vậy, thật đúng là đã xem thường hắn rồi. Chỉ là hiện giờ phải làm sao? Cảnh sát cần vài phút mới tới nơi được, nàng biết thừa đây là do Diệp Đại Vĩ gọi đến trả thù, những mà nàng không ngờ lại nhanh như vậy. Diệp Đại Vĩ, người cứ chờ đó, ta sẽ cho người đẹp mặt. Trong lòng Hà Đào âm thầm quyết định.
“Các huynh đệ, chỉ đánh thằng kia thôi, cô gái không được động tới” tên cầm đầu đứng ở phía sau ra lệnh.
Hà Đào vừa nghe thấy, biết ngay là do Diệp Đại Vĩ phân phó cho những người này không được động đến mình. Vì thế, nàng ngay lập tức phi đến chắn trước người Trần Thiên Minh.
Một tên cầm ống sắt lao đến muốn đánh Trần Thiên Minh, thấy Hà Đào lao đến chắn phía trước, bất đắc dĩ đành thu tay lại.
Trần Thiên Minh thấy thế liền chô tên kia một cước, đá hắn bay qua một bên. Nhưng phía sau Trần Thiên Minh lại có một tên khác đánh hắn một quyền, một trận đau nhức từ sau lưng truyền tới.
Sau đó Trần Thiên Minh lại bị mấy tên đàn em kia đánh thêm mấy quyền nữa, đặc biệt là một quyền cuối cùng, khiến cho mũi hắn chảy máu.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
“Nhanh chạy, cảnh sát tới” Gã cầm đầu thấy cảnh sát sắp tới, vì thế nhanh chóng gọi huynh đệ của mình lên xe. Trước khi lên xe hắn còn quay lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: “Tiểu tử, nhớ kỹ cho ta, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Thầy không bị thương ở đâu chứ?” Hà Đào quan tâm hỏi Trần Thiên Minh.
“Không có việc gì đâu” Trần Thiên Minh cười cười, lau lau chỗ máu mũi đang chảy xuống.
“THầy còn nói là không sao? Máu mũi đang chảy kìa” Hà Đào vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra.
“Ái da!” Trần Thiên Minh lại cảm thấy “bên dưới” bắt đầu dựng lên. Nhưng mà hắn cũng không dám khép hai chân lại, nếu làm vậy chẳng phải là mất mặt trước mặt nữ thần sao?
“Làm sao vậy?” Hà Đào vội vàng hỏi.
“Không có việc gì đâu” Trần Thiên Minh quả là đang nói thật, vừa nãy thì hắn cũng có cảm thấy đau một chút, bây giờ thì lại hết rồi. Mà dường như chỗ vừa chảy máu cũng đã hết đau rồi. “Tôi hình như không chảy máu mũi nữa phải không?”
“Đúng như vậy” Hà Đào cẩn thận xem lại rồi nói.
“Tôi không sao rồi”.
“Thật vậy chứ? Hay là cứ đi bệnh viện xem qua một chút đi!”
“Không cần đâu, thật đó. Chúng ta chỉ là những thầy giáo nghèo, không cần thiết đâu!” Trần Thiên Minh lắc lắc đầu.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh không nói gì, tưởng rằng hắn đang tức giận nói: “Bọn người này chắc là do Diệp Đại Vĩ gọi tới, hắn vốn là người lòng dạ hẹp hòi, rất có thể là làm ra loại chuyện này”.
Trần Thiên Minh nghe thấy vậy, nghĩ lại thấy cũng đúng, vừa rồi tên tóc bù xù kia chẳng phải đã nói là tìm đúng mình sao?
“Thật xin lỗi, lại làm liên lụy đến thầy. Tôi vốn là sợ hắn trả thù, vì thế hôm nay mới đi cùng thầy về thành phố. Chẳng qua tôi sẽ xử lý việc này” Hà Đào nghĩ đến chuyện này là do nàng mà ra, vì thế không khỏi tự trách mình. Bất quá việc này nhất định nàng sẽ giải quyết.
“Không có việc gì.” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào lại đang tự trách mình, vì thế không khỏi cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ: “Diệp Đại Vĩ, mẹ ngươi không phải là người mà” Trong lòng Trần Thiên Minh đã mắng cả ngàn lần rồi.
“Thật sự là không sao chứ?” Hà Đào hỏi lại.
“Dường như là có bị thương một chỗ” Trần Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nói.
“Ở đâu?” Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh bị thương, lo lắng hỏi.
“Chính là vừa rồi trong lúc lái xe, không biết sau lưng bị cái gì đó cứng cứng đụng vào, kỳ thật thì lúc đầu rất ôn nhu mềm mại, chẳng biết tại sao rất nhanh đã biến thành cứng, vì thế khiến tôi bị thương” Trần Thiên Minh gian xảo cười nói.
“Thầy không đứng đắn” Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh bị thương do nắm tay của mình, nàng biết ngay là hắn đang muốn nói cái gì.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát đã đi tới. Tiếp theo có hai cảnh sát liền xuống xe.
“Vừa rồi là các người báo cảnh sát sao?” Một cảnh sát khoảng tầm bốn mươi tuổi hỏi.
“Đúng vậy, sở trưởng, là chúng ta báo cảnh sát” Hà Đào có vẻ quen với vị cảnh sát này, có vẻ như là sở trưởng.
“Hà tiểu thư, là cô à, có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hà Đào.
“Chúng tôi vừa gặp cướp, may mắn là các vị đến kịp, nếu không thì đã có chuyện không may rồi” Tuy Hà Đào đã đoán ra chuyện này là do Diệp Đại Vĩ làm, những nàng thật sự không có chứng cứ, có nói cũng không có tác dụng gì.
“Cô bây giờ định về thành phố sao?”
“Đúng vậy”.
“Tốt, vậy chúng tôi lái xe đưa các người về” Sở trưởng vừa nói vừa đi đến phía xe cảnh sát.
Trần Thiên Minh thấy Sở trưởng nói như vậy, biết là Sở trưởng có quen với Hà Đào, vì vậy liên nói với Hà Đào: “Cô lên xe cảnh sát đi, tôi đi xe theo sau cũng được”.
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, gật gật đầu, sau đó lên xe cảnh sát.
“Khốn kiếp, mấy người mà cũng không giáo huấn được một mình hắn” Diệp Đại Vĩ đang hung hăng mắng tên tóc bù xù ở trong văn phòng.
“Tôi dẫn theo mấy huynh đệ, vừa lúc định xuống tay thì cảnh sát lại tới” Hắn thật sự không ngờ Hà Đào lại ở cùng với Trần Thiên Minh, đấy là cô gái mà lão đại đặc biệt thích, vì thế hắn không dám động vào Hà Đào.
“Ngươi nếu không giáo huấn được tên tiểu tử kia lần nữa, vậy thì không cần theo ta nữa, ta không có nuôi không ngươi” Diệp Đại Vĩ nghĩ đến dáng vẻ thân mật của Hà Đào và Trần Thiên Minh, lửa giận trong lòng hắn lại trào lên.
“Hà Đào, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cô phải rên rỉ dưới thân ta, ta muốn “chơi” cô hai giờ liền, xem cô có còn làm cao nữa không?” Diệp Đại Vĩ bây giờ đang ước có thể “đùa giỡn” với Hà Đào.
“Ông chủ, lát nữa tôi sẽ dẫn anh em đi kiếm tên kia, cho dù hắn có là Lý Tiểu Long tái thế đi nữa cũng sẽ nếm mùi đau khổ thôi” Tên tóc bù xù này bây giờ cũng đã biết khôn rồi, hắn quyết định dẫn theo thật nhiều người.
“Còn nữa, cô gái bên người hắn gọi là Hà Đào, các người không thể động đến, biết chưa?” Diệp Đại Vĩ nói thêm.
Tên tóc bù xù thấy sắc mặt của Diệp Đại Vĩ, biết ngay là hắn đang suy nghĩ gì, vì thế liền vuốt mông ngựa nói: “Ông chủ, hay là chúng tôi bắt cô ta đến đây cho ngài từ từ hưởng thụ” Nghĩ lại lần trước cũng có một cô gái mà Diệp Đại Vĩ thích cũng bị bọn chúng bắt đến đây.
“Ngu ngốc, Hà Đào này thì khác, ngàn vạn lần không được làm bậy. Nếu mà có thể làm được, ta sớm đã làm rồi, còn cần ngươi phải nhắc sao. Con mẹ nó, nghĩ tới con điếm này, phía dưới ta đã dựng lên rồi. Nhanh ra gọi một tiểu thư đến đây cho ta, ta phải “chơi” cho đã mới được” Diệp Đại Vĩ vuốt vuốt cái “đồ vật” của hắn, dáng vẻ như muốn đè nó xuống vậy.
“Ông chủ, chúng ta đến hộp đêm chứ?” Tên tóc bù xù ngay lập tức lại vuốt mông nói.
“Nhanh đi, còn nhiều lời cái gì!” Diệp Đại Vĩ đã gấp đến mức không chịu được rồi.
Tên tóc bù xù này lập tức cút ra ngoài.
“Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ cho người biết hậu quả khi đắc tội với Diệp đại gia ta đây” Diệp Đại Vĩ vô cùng căm hận nói.
“Hà Đào, ta là nể mặt cô mà cô còn không biết điều, vậy thì chớ có trách ta. Căp ngực của côsớm muộn cũng sẽ bị ta nắm được, con mẹ nó, ta muốn “chơi” chết cô, đến lúc đó xem cô còn dám không nghe lời lão tử nữa hay không” Diệp Đại Vĩ lỗ ra vẻ dâm đãng, hắn không nhịn được nữa liền lôi “cái kia” ra bắt đầu “vuốt ve lên xuống”.
Trần Thiên Minh vừa về đến thành phố liền chia tay với Hà Đào. Ban đầu Hà Đào còn muốn dẫn hắn đến bệnh viện xem xét, những sau đó Trần Thiên Minh nói tự mình cũng đi được.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào vừa mới đi, liền tự mình quay về nhà. Hắn không phải là không muốn tới bác sĩ, mà cái chính là bởi vì túi hắn hiện này không có tiền. Hơn nữa, hắn còn đang vội vàng đi về nhà.
Trần Thiên Minh vừa mới lại xe đi đến góc quẹo đầu phố, hắn liền trông thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đi tới, dáng người mỹ miều, khuôn mặt như thiên tiên vậy, thật sự là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
“Mỹ nữ, cô đi đâu vậy, tôi giúp đưa cô về” Trần Thiên Minh nhìn thiếu nữ như thiên tiên kia nói. Căn cứ theo kinh nghiệm “nhiều năm ngắm gái” của hắn, cô gái này khoảng 18-20 tuổi, không biết nàng có bạn trai hay chưa? Chẳng qua là hiện giờ trị an kém như vậy, nàng là mỹ nữ mà lại đi một mình trên đường thế là rất không tốt. Cho nên, lúc này chính là cần anh hùng phải xuất hiện.
“Tôi cũng không đi xa” Cô gái lắc đầu nói. Nàng cứ nghĩ rằng Thiên Minh là người đón khách (xe ôm).
“Tôi chở cô miễn phí, được không?” Trần Thiên Minh nhớ tới tình cảnh trưa nay Hà Đào ngồi ở phía sau mình, không biết chiêu kia có dùng được với cô gái xinh đẹp này không.
“Anh không lấy tiền?” cô gái nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ cùng không phải là người xấu, nhưng mà xã hội bây giờ không thể nhing mặt mà đoán được. Xem ra, người này không phải là người đón khách mà là sắc lang.
“Tôi không đi đâu” Thiếu nữ thiên tiên này lại tiếp tục lắc đầu nói.
“Đừng sợ, tôi không phải là người xấu, tôi đích thực là không đòi tiền mà” Trần Thiên Minh nhìn qua kính chiếu hậu của xe máy, trên mặt mình cũng không có điềm gì coi là người xấu cả. Mà mình đã nói là không lấy tiền rồi, chuyện tiện nghi như vậy nàng còn kiếm được ở đâu chứ?
“Không cần” thiếu nữ thiên tiên lại tiếp tục lắc đầu, nàng rất sợ hãi nhìn Trần Thiên Minh, nàng sợ Trần Thiên Minh sẽ làm ra hành động gì quá đáng.
“Đến đi, không cần sợ, ca ca sẽ đưa cô về tận nhà, xã hội hiện giờ rất nhiều sắc lang, hôm trước, còn có một cô gái xinh đẹp bị sắc lang trêu chọc, nghe nói còn không phải là trêu chọc bình thường đâu, tên sắc lang kia còn “làm gì” cô gái đó nữa” Trần Thiên Minh bắt đầu dùng ngược lại với “sách giáo khoa” để giáo huấn thiếu nữ thiên tiên này, vừa nói hắn còn vừa đi xuống xe.
“Anh, anh muốn làm gì?” thiếu nữ thiên tiên thấy Trần Thiên Minh xuống xe, sau đó lại gần chính mình, vì thế nàng kinh hoàng kêu lên.
“Tôi, tôi có làm gì đâu?” Trần Thiên Minh vẻ mặt mờ mịt hỏi lại, chính mình định làm gì? Chính mình chỉ muốn khuyên nàng thôi mà.
“Anh còn tiến tới là tôi kêu lên đó” Thiếu nữ thiên tiên kinh hãi nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Đừng, đừng, tôi đi là được chứ gì?” Trần Thiên Minh vội vàng trèo lên xe, chuẩn bị rời đi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy