Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 6: Tú bà mê chết người
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Một chiếc xe trâu chở rơm chậm rãi chạy qua trước mặt hai người, hai người đều tránh sang hai bên.
Chiếc xe trâu đi sát qua bên người, Đường Tiểu Đông theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Ngồi trên xe là hai hán tử cao to cường tráng, bao cổ tay màu đen, trên đai lưng còn cắm mấy thanh phi đao, trang phục giống như gia đinh.
Ánh mắt rơi xuống đống cỏ khô trên xe, Đường Tiểu Đông nhíu mày, phát sinh một tiếng a nho nhỏ.
- Lại sao nữa?
Lôi Mị quay đầu hỏi, biểu tình quái dị trên mặt Đường Tiểu Đông làm nàng không thể giải thích được.
Đường Tiểu Đông cau mày, thấp giọng nói:
- Hình như ta nhìn thấy đống cỏ trên xe giật giật một chút…
Ánh mắt của Lôi Mị chuyển sang nhìn xe cỏ vừa đi qua, đống cỏ khô đích xác có chút động tĩnh, chỉ là do xe trâu chạy trên đường sinh ra rung động.
- Không phải loại rung động này!
Đường Tiểu Đông nói rất khẳng định, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy đống cỏ khô lay động, giống như có thứ gì đó bên dưới nhúc nhích gây ra.
Lôi Mị nhìn thoáng qua Đường Tiểu Đông, hai vai nhoáng lên, thân hình chuyển động.
Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy con mắt nhòe nhoẹt, chớp mắt đã thấy Lôi Mị đứng trên xe trâu, hai hán tử vạm vỡ vẫn ngồi trên xe không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu, cánh tay giơ roi thật cao định đánh xuống, hiện tại đừng lại giữa không trung, giống như bức tượng không hề có sinh mệnh.
Kháo, thực sự có điểm hiểm thuật thần kỳ như vậy.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt của chính mình, khinh công, điểm huyệt đều đã tận mắt nhìn thấy rồi, xem ra mấy thứ miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp là chuyện thực, một điểm cũng không khoa trương, trong lòng không khỏi may mắn chính mình có súng, bằng không không có cách nào lăn lộn.
Lôi Mị điều khiển xe trâu chạy ngược lại, Đường Tiểu Đông leo lên xe, đẩy đống cỏ ra, bên trong xuất hiện một chiếc bao dài, từ bên ngoài có thể xác định được, bên trong bao khẳng định có người nào đó.
Cởi bao ra, để lộ một nữ nhân bị buộc chặt tay chân, trong miệng còn bị nhét khăn, tuy rằng biểu tình trên mặt của nàng vô cùng kinh hãi, nhưng không thể che giấu được phong tình kích động nam nhân.
Uhm, là một mỹ nữ cùng loại hình so với Lôi Mị, đều rất mị, mị mà không yêu, so với Lôi Mị nhiều hơn một cỗ ý nhị thành thục.
Ánh mắt vô cùng gian nan chuyển rời khỏi bộ ngực của nàng, Đường Tiểu Đông nuốt một ngụm nước bọt, mỉm cười an ủi:
- Không có việc gì rồi…
Mỹ nữ lấy được tự do hoạt động tứ chi một chút, luôn miệng nói lời cảm tạ.
Lôi Mị cau mày hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao lại bị người khác trói nhốt trong bao? Vì sao bọn họ bắt cóc ngươi?
Mỹ nữ thấp giọng nói:
- Thiếp thân là Kha Vân Tiên, vốn đi Thiên Lôi Tự dâng hương bái phật, ai ngờ đột nhiên trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết…
Đường Tiểu Đông điều khiển xe trâu, quay đầu nói:
- Trực tiếp hỏi hai vị này không phải biết ngay sao?
Lôi Mị vươn hai ngón tay ngọc, chọc chọc vài cái trên người một gã đại hán bên cạnh, trong tay không biết từ khi nào nhiều hơn một thanh tiểu đao rất mỏng, kè sát vào mũi gã đại hán.
- Không muốn cái mũi của mình, có thể tùy ý lừa dối bản tiểu thư!
Trên gương mặt của nàng tràn ngập biểu tình cười khanh khách, thanh âm mềm mại đáng yêu, rất êm tai, nhưng Đường Tiểu Đông đang lái xe lại rùng mình một cái, hắn có thể cảm giác được trên người Lôi Mị tản mát ra một cỗ khí thế khiến trái tim người khác phải giá lạnh.
- Nữ… Nữ hiệp… Tha mạng…
Tiểu đao màu bạc vô cùng sắc bén đặt trên mũi, hàn khí um tùm xuyên thấu qua da thịt, đâm vào trái tim, hán tử vạm vỡ sợ tới hồn lìa khỏi xác, rụi lơ như bùn nhão, thành thành thật thật nói ra nguyên nhân bắt cóc Kha Vân Tiên.
Hai người vốn là lưu manh Lôi Châu, bị người sai phái tới bắt cóc lão bản Kha Vân tiên của Di Tình Viện, đưa tới Dương gia trại, sau khi thành công sẽ được thưởng hai trăm lượng bạc.
Mặt hồng của Kha Viên Tiên đột nhiên trắng, âm tình bất định, tựa hồ đã đoán được người muốn bắt cóc nàng là ai.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, thần tình cổ quái, không nghĩ tới Kha Viên Tiên lại là lão bản của Di Tình Viện, vị tú bà mê người như thế này, thực sự nhìn thấy lần đầu tiên.
Bản thân không phải muốn hỗn vào hành nghiệp tiêu khiển kiếm tiền sao? Hiện tại chưa biết quá rõ về thanh lâu thời cổ đại, trước mặt đã có một hành gia, vừa vặn hỏi một chút, lý giải chi tiết, cáp cáp…
Sau khi đá hai tên hán tử vạm vỡ khỏi xe, Đường Tiểu Đông tiếp tục điều khiển xe trâu chạy chậm, đọc theo đường đi đều là hỏi về cách sự tình kinh doanh thanh lâu các loại.
Kha Vân Tiên đã mất đi vẻ kinh hãi lúc trước, lười biếng nằm trên đống cỏ khô, vừa hỏi vừa đáp, sau đó cười khúc khích:
- Đường công tử cũng có hứng thú đối với cái nghề này?
Lôi Mị ngồi bên cạnh Đường Tiểu Đông, nghe được lời này tức thì nhảy dựng lên:
- Cái gì, ngươi muốn mở kỹ viện?
Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, nói:
- Không phải… Chỉ là muốn lý giải mà thôi, hắc hắc, nghĩ việc buôn bán nha, loại thị trường nào cũng phải lý giải một chút…
Lôi Mị hừ một tiếng, biểu tình không đồng ý:
- Ngươi không sợ bôi nhọ mặt mũi của Thục trung Đường Môn sao?
Đường Tiểu Đông ngẩn ra, không giải thích được hỏi:
- Cái gì Thục trung Đường Môn?
Lôi Mị ngẩn ngơ, hỏi ngược lại:
- Mẫu thân ngươi không nói với ngươi?
Lập tức lắc đầu, yếu ớt thở dài một tiếng:
- Quên đi, nàng không nói với ngươi, hay là…
Trái tim Đường Tiểu Đông nhảy rộn lên, truy hỏi:
- Nói cái gì? Nàng biết mẫu thân ta?
Lôi Mị chuyển mắt trắng, ngậm miệng không nói gì, thần tình trên mặt rất cổ quái.
Nhất thời không chiếm được đáp án, Đường Tiểu Đông cảm giác tỏng lòng lay động, tâm tình không vui, hung hăng quất mạnh roi.
Từ trong lời nói của Lôi Mị, hắn mơ hồ cảm giác Lôi Mị biết được mẫu thân trên danh nghĩa của chính mình, mà tựa hồ mẫu thân có cái gì đó lén lừa gạt hắn.
Sau này phải tìm hiểu kỹ, hay là thực sự Đường A Ngưu có biết, bản thân bất quá chỉ là chiếm dụng thân thể của Đường A Ngưu, tá thi hoàn hồn mà thôi, đối với sự tình Đường gia không biết cũng là chuyện bình thường.
Mặc kệ Đường gia trước đây có phải danh môn thế gia hay không, dù sao hiện tại đã xuống dốc tới mức cơm cũng không đủ để ăn, nói trắng ra chính là nghèo rớt mồng tơi! Vì vậy hắn muốn kiếm tiền, muốn qua ngày lành, hắn đã chán ngấy nghèo khó.
Không để ý tới biểu tình không đồng ý của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông với tâm tình không tệ điều khiển xe chạy tới Lôi Châu.
.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 7: Nàng không có lựa chọn (thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Một chiếc xe trâu rách nát chở theo hai đại mỹ nhân mê chết người, dọc theo đường đi đưa tới không ít ánh mắt và nghị luận sôi nổi, vào thành càng trở thành điểm chú ý của mọi người. Kha Vân Tiên ngược lại không thành vấn đề, nhưng Lôi Mị cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, may là nàng đã đội mũ che đỉnh đầu, cộng thêm tấm lụa mỏng che mặt, để để lộ đôi con ngươi tinh lượng khiếp người.
Theo như Kha Vân Tiên chỉ dẫn, Đường Tiểu Đông điều khiển xe trâu chạy tới cửa sau Di Tình Viện.
Thấy Kha Vân Tiên, mấy hạ nhân đang quét tước trước cửa đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kinh hỉ kêu lên.
- Kha đại tỷ đã về rồi, Kha đại tỷ đã về rồi…
Kha Vân Tiên cười mắng:
- Kêu cái gì mà kêu, như nhà có người chết không bằng…
- Kha đại tỷ…
Hơn mười thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp từ bên trong dũng mãnh tiến ra, tụ lại bên người Kha Vân Tiên, líu ríu bắt chuyện không ngừng.
- Đại tỷ a, đại tỷ đã trở về rồi…
- Đúng nha, để chúng ta lo lắng muốn chết.
- Uh, mọi người đều tỏa đi tìm xung quanh, đều không tìm được đại tỷ…
- Đại tỷ, mấy ngày qua tỷ đi đâu?
- …
- Đều câm miệng cho ta!
Theo một tiếng gầm rú của Kha Vân Tiên, hậu viện đang kêu loạn tức thì lặng yên không tiếng động.
Hắc, quả nhiên là có khí khái của đại tỷ.
Kha Vân Tiên đưa mắt nhìn xung quanh:
- Vì sao không thấy mấy người Ngọc Nhi?
- Ai, đều đi rồi, chỉ còn mấy người chúng ta…
Khuôn mặt của Kha Vân Tiên tức thì tái nhợt không chút máu.
Mỗi một công tỷ đều có chiêu bài được tỉ mỉ chế tạo huấn luyện các loại, kỹ viện cũng giống như vậy, đều có mấy cô nương xinh đẹp làm hồng bài, hấp dẫn khách nhân bốn phương, xem ra những hồng bài Kha Vân Tiên tỉ mỉ huấn luyện đều bị đập tan rồi.
Đường Tiểu Đông nhìn chúng nữ tụ lại bên người Kha Vân Tiên, không khỏi cười khổ một tiếng, đẹp một chút thì tuổi tác hơi lớn, trẻ tuổi một chút thì tư sắc lại bình thường, xem ra Di Tình Viện muốn khai trương một lần nữa có điểm khó khăn.
Kha Vân Tiên với sắc mặt trắng bệnh không gì sánh được đột nhiên hét lên một tiếng, thần sắc bối rối chạy ào vào trong phòng.
Trên lầu truyền tới thanh âm lục tung, sau đó là tiếng hét chói tai kinh thiên động địa:
- Trời ạ, bạc của ta, trời ơi là trời, không có lương tâm, ô ô…
Chúng nữ dưới lầu một hai mặt nhìn nhau, thần tình cổ quái.
Lôi Mị huých Đường Tiểu Đông một cái, ý bảo hắn rời đi.
Đường Tiểu Đông lắc đầu, thấp giọng nói:
- Tại lúc Kha đại tỷ đối mặt với khó khăn mà lại rời đi như vậy, hình như có chút không hay lắm?
Lôi Mị nhăn lông mày, vẻ mặt không vui hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, nhàn nhạt nói:
- Không làm gì, chỉ là muốn giúp nàng trọng chỉnh Di Tình Lâu.
- Cái gì?
Lôi Mị nhảy dựng lên, khuôn mặt cười trắng bệch:
- Ngươi… Ngươi… Thực sự muốn làm đại công công làm kẻ khác khinh thường?
Đường Tiểu Đông nhún vai một lần nữa, sắc mặt bình tĩnh. Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời, sao hắn có thể buông tha?
Hơn mười nữ tử vừa nghe được Đường Tiểu Đông có biện pháp trọng chỉnh Di Tình Lâu, nhất thời phật phật, đều chạy tới vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi.
- Ai, công tử, công tử có biện pháp gì tốt trợ giúp Kha đại tỷ?
- Đúng a, công tử gia, nói mau đi.
- Uhm, những nữ tử hoan trường như chúng ta ngoại trừ bán thân, còn có thể làm gì? Không có việc gì làm, chỉ có thể ra đường ăn xin mà thôi…
- Đúng nha, ta cắn răng làm việc mấy năm, toàn bộ tiền tích lũy chỉ muốn hoàn lương, muốn cưới một lão công an phận…
Đường Tiểu Đông nhìn Lôi Mị, ha ha cười nói:
- Thấy chưa, vạn nhất Di Tình Lâu sụp đổ thực sự, các nàng sẽ phải chết đói đầu đường.
- Ngươi…
Lôi Mị oán hận giậm chân.
Không để ý tới Lôi Mị nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ muốn giết người, sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống, chỉnh sắc nói:
- Tất cả mọi người, toàn bộ chờ ở đây!
Nói xong, hắn nghênh ngang bước lên lầu.
Trong gian phòng rộng rãi, trang hoàng bố trí khá lộng lẫy, chỉ là hiện tại rất không trật tự, quần áo và đồ dùng hàng ngày ném đầy mặt đất, một đống hỗn độn mất trật tự, Kha Vân Tiên tóc tai bù xù ngồi dưới sàn nhà, trên gương mặt trắng bệnh không chút máu còn vương nước mắt.
Đường Tiểu Đông đặt mông xuống chiếc giường mềm mại, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc áo ngủ bằng gấm, nhấc chân bắt chéo, lười biếng nói:
- Tiền tài là vật ngoài thân, đã không thể lấy trở về được nữa!
Kha Vân Tiên bị hắn nói kích thích tới nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu:
- Ngươi nói thực dễ dàng, đây là tiền mồ hôi nước mắt bao nhiêu năm của ta, ô ô…
- Được rồi!
Đường Tiểu Đông hét lớn một tiếng, để Kha Vân Tiên đang khóc lóc um tỏi sợ tới run cả người.
Hắn trầm giọng nói:
- Nếu như nàng tin tưởng ta, không tới ba năm, ta đảm bảo Di Tình Viện của nàng sẽ trở thành thanh lâu lớn nhất Đại Đường.
Kha Vân Tiên mở lớn miệng, hồi lâu mới phản ứng lại, vui vẻ nói:
- Ngươi… Nói là sự thực?
Nhìn biểu tình thong dong tự tin của Đường Tiểu Đông, nàng bước tới gần giường, mềm mại hỏi:
- Đường công tử, công tử có biện pháp gì?
Vừa rồi còn sắc mặt trắng bệch, biểu tình điên điên khùng khùng cực kỳ bi thương, chớp mắt đã biến mất, mặt mày ẩn tình, trở mặt thực sự nhanh nha.
Đường Tiểu Đông tự tin cười:
- Chỉ cần ngươi hoàn toàn nghe theo an bài của ta, Di Tình Viện muốn không trở thành thanh lâu đệ nhất Đại Đường cũng khó, cáp!
Kha Vân Tiên nhẹ nhàng ngồi xuống, còn xoa bóp đùi cho hắn, mê hoặc nói:
- Chỉ cần Đường công tử có thể trợ giúp Vân Tiên trọng chấn Di Tình Lâu, Vân Tiên nhất định thâm tạ.
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Khẩu vị của ta rất lớn!
Nhìn hắn vươn bàn tay ra, sắc mặt Kha Vân Tiên khẽ biến, rên rỉ một tiếng:
- Năm… Năm nhìn lượng bạc…
Đường Tiểu Đông lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- 50% cổ phần công ty!
- Cái gì… Cổ phần công ty?
Vẻ mặt Kha Vân Tiên mờ mịt không giải thích được, chỉ là 50% cổ phần, trong lòng nàng đã mơ hồ suy đoán được cái gì đó, khuôn mặt cười lại trắng bệch, toàn bộ trái tim nho nhỏ đều run lên.
Kháo!
Đường Tiểu Đông nhẹ giọng rủa một câu, miệng tủm tỉm cười giải thích:
- Nói chính xác là 50% lợi nhuận thu được.
- Phân chia năm năm?
Kha Vân Tiên hút một ngụm khí lạnh, một lúc sau mới thống khổ rên rỉ một tiếng:
- Đường công tử, công tử… Sư tử ngoạm này không tránh khỏi quá lớn…
Đường Tiểu Đông thoải thoải mái mái nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thơm ngào ngạt của nàng, chân bắt chéo:
- Vân Tiên đại tỷ a, những cô nương hồng bài xếp đầu của nàng đã chạy hết, muốn bồi dưỡng người mới một lần nữa cần bao lâu? Chưa kể tới cần bao nhiêu tiền tài cho đủ?
.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 8: Nàng không có lựa chọn (hạ)i
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
- Cho dù nàng có thể bồi dưỡng ra được, chỉ sợ cũng khó có thể lấy lại phong cảnh trước kia, hơn nữa, vạn nhất có người đối đầu cướp đoạt người, tâm huyết của nàng chẳng phải là uổng phí toàn bộ rồi sao?
Kha Vân Tiên làm sao không biết những đạo lý này, muốn bồi dưỡng một người mới, không có một năm hai năm tuyệt đối không thể làm được, dung mạo tư thái không nói, cầm kỳ thi thư họa chí ít phải tinh thông một môn, ca vũ càng phải tinh thông, còn nữa, muốn làm nổi một người mới càng không dễ dàng, thời gian và tiền tài cần phải đổ vào tuyệt đối không phải nàng có thể chịu đựng được.
- Vân Tiên đại tỷ, nàng thử tính xem, thời gian ba năm, Di Tình Viện của nàng trở thành thanh lâu đệ nhất vương triều Đại Đường, không nói tới mặt mũi của nàng có bao nhiêu phong cảnh, ha ha, ngẫm thu nhập khi khách hàng chen lấn muốn phá cửa, chậc chậc chậc…
Phân năm năm, cái này cũng quá độc ác, khuôn mặt xinh đẹp của Kha Vân Tiên vừa trắng vừa hồng, âm tình bất định, ngây người một lát, cuối cùng thở hổn hển, bất an hỏi:
- Đường công tử, trước tiên công tử nói thử xem?
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Vân Tiên đại tỷ, nói ra sẽ không linh nữa rồi.
- Ai, nếu công tử không lộ ra một chút, người ta làm sao biết được biện pháp của công tử mất linh?
Kha Vân Tiên giãy dụa vòng eo, toàn thân hầu như muốn xâm nhập vào trong lòng Đường Tiểu Đông:
- Người ta có già như vậy sao?
Thanh âm ôn nhu mị mị mang theo điệu bộ làm nũng, vị đạo khiêu khích mờ ám, trong mũi ngửi thấy mùi hương cơ thể yếu ớt, trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, đầu choáng mắt váng, không khỏi vươn tay, muốn nắm lấy vòng eo nhỏ xinh kia.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ bên ngoài truyền tới, khiến toàn thân Đường Tiểu Đông chấn động, đầu óc cũng bị tiếng hừ này làm thanh tỉnh lại.
Kháo, mị công của Kha Vân Tiên thật lợi hại.
Hắn nháy con mắt, giả vờ thần bí cười cười:
- Được rồi, ta nói cho biết một điểm, phương pháp sao, có thể nói là cách tân lớn nhất từ xưa tới nay của hành nghiệp thanh lâu, cáp!
- Cách tân lớn nhất từ xưa tới nay?
Kha Vân Tiên vẻ mặt u oán oán hận liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa:
- Là loại cách tân như thế nào?
Đường Tiểu Đông lắc lắc chân bắt chéo:
- Nói chung, ta bao Di Tình Lâu của nàng trở thành đệ nhất thanh lâu Đại Đường là được, chỉ là, giai đoạn trước cần phải đầu nhập một ít tài chính tu sửa nhà cửa…
Còn chưa nói xong, khuôn mặt của Kha Vân Tiên lập tức nhăn lại thành mướp đắng.
- Nghìn vạn lần đừng nói với ta là nàng không có tiền!
Đường Tiểu Đông biết tiền của nàng đã bị các tiểu thư lúc rời đi cuỗm sạch rồi, nhưng đó hẳn là một bộ phận ngoài ánh sáng, còn có một bộ phận trong bóng tối hẳn là khế đất bất động sản các loại giấu tại địa phương bí mật.
- Đường công tử…
Kha Vân Tiên giãy dụa thân hình giống như rắn nước, đột nhiên nghĩ tới Lôi Mị vẫn còn đang ở ngoài cửa, thoáng thối lui lại một chút.
- Tiền, người nàng phải ra, vì vậy ta mới chiếm phân nửa, nếu như ta ra tiền, vậy thì không có phần của nàng nữa rồi!
Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nhìn vào Kha Vân Tiên, ánh mắt rơi vào bộ ngực cao vút của nàng, nuốt một ngụm nước bọt.
- Ai, Đường công tử, công tử cũng quá độc ác…
Kha Vân Tiên yếu ớt thở dài một tiếng, vẻ mặt u oán.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta độc ác? Ta độc ác mà nói…
Ánh mắt liếc nhìn ngoài cửa, cuối cùng lại rơi vào người nàng, loại biểu tình này không cần phải nói cũng biết, nếu như hắn độc ác, không chỉ chiếm đi toàn bộ Di Tình Viện, ngay cả người cũng nuốt luôn.
Ra tiền, xuất lực, lại ra người, còn phân năm năm, Kha Vân Tiên đau lòng vô cùng, thế nhưng muốn trọng chấn Di Tình Lâu, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe theo lời an bài của Đường Tiểu Đông. Tuy rằng không biết cải cách xưa nay chưa từng có của hắn có thành công hay không, nhưng cũng chỉ có thể đánh bạc mà thôi.
Mà những cô nàng đã lỡ thì biết được Đường công tử có biện pháp tốt trọng chấn Di Tình Lâu, tất cả đều mừng rỡ vạn phần, vây quanh hắn, mị nhãn đưa loạn, chỉ là khiếp sợ khí thế lạnh lẽo trên người Lôi Mị, ai cũng không dám ăn đậu hũ của Đường Tiểu Đông.
Rất không hiểu quan hệ kỳ diệu giữa Đường Tiểu Đông và Lôi Mị, Lôi Mị ôm hai cánh tay, tựa tại một góc tường thờ ơ lạnh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bieur tình bất mãn và không đồng ý, giồng như một thùng hỏa dược lúc nào cũng có thể bạo tạc, ai cũng không dám chọc vào nàng.
Đường Tiểu Đông bận tới mồ hôi như tắm, hắn quan sát Di Tình Lâu từ trước tới sau, để Kha Vân Tiên tìm tới thợ mộc và công nhân, trực tiếp dỡ xuống một phần phòng ở tại tiền viện, thay đổi cấu trúc đại sảnh, trung gian còn để một đài cao có thể khiêu vũ, đồng thời kiến tạo một số phòng nhỏ riêng biệt.
Múa diễm tình tự nhiên phải có âm nhạc theo nhịp, Đường Tiểu Đông gọi tới khá nhiều nhạc sĩ, để bọn họ diễn tấu khúc nhạc điên cuồng kích động nhất, cảm thấy không hài lòng, hắn liền hát một vài khúc nhạc thoát y vũ còn nhớ kiếp trước, để nhạc sĩ chỉnh lý thành phổ khúc mới, sau đó luyện tập, mặc kệ dùng loại nhạc khí gì, chỉ cần có thể tấu ra được loại nhạc dành cho thoát y vũ là được.
Tuy rằng lời ca trong miệng Đường Tiểu Đông gián đoạn không hoàn chỉnh, thế nhưng cuồng dã mười phần, tựa hồ muốn dẫn người nghe vào trong một loại cảnh giới điên cuồng nào đó, Kha Vân Tiên, nhạc sĩ, các tiểu thư lỡ thì đều rung động trong lòng, Lôi Mị cũng bắt đầu lấy một loại ánh mắt khác nhìn hắn.
Tiếp theo chính là huấn luyện các cô nương rồi, Đường Tiểu Đông thực không ngờ tới những cô nàng lỡ thì có thể thoải mái cởi quần áo sạch sẽ trên người đối với khách làng chơi, đồng thời còn thoải mái chiều các loại tư thế tình ái khó khăn nhất, nhưng muốn cởi quần áo trước mặt bao nhiêu người, dĩ nhiên không có người nào muốn làm.
Ta kháo, khiêu vũ thoát y không cần cởi sạch, thế nhưng bọn họ đều khuôn muốn, thực con mẹ nó bực mình.
Đường Tiểu Đông tức giận tới nổi giận lôi đình, cảm giác Kha Vân Tiên đang kéo kéo y phục của hắn, tâm tình không vui tự nhiên không có lời nào tốt.
- Làm gì?
Kha Vân Tiên thấp giọng giải thích:
- Đường công tử, trần truồng trước mắt bao nhiêu người, bảo cách nàng sau này lập gia đình như thế nào?
Thì ra là thế, Đường Tiểu Đông hiểu rõ nguyên nhân lập tức nói lời xin lỗi, để Kha Vân Tiên và các tiểu thư xung quanh đều động dung, trong mắt Lôi Mị ở góc phòng cũng tỏa ánh sáng kỳ dị liên tục.
Tại xã hội nam tôn nữ ti này, một nam nhân có thể xin lỗi đối với những kỹ nữ đê tiện nhất, thực sự là hành động vô cùng kinh người, càng nói rõ nam nhân này tuyệt không giống người thường.
.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 9: Cải cách thanh lâu chưa từng có từ trước tới nayi
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Cảm giác được hơn mười ánh mắt là lạ nhìn chằm chằm chính mình, Đường Tiểu Đông vội vàng ho một tiếng, xoa xoa khuôn mặt suy nghĩ, thời điểm múa thoát y không chỉ là nhấn mạnh giãy dụa vòng eo, động tác cởi quần áo, biểu tình trên mặt cũng vô cùng quan trọng, chỉ là nếu không muốn để người khác thấy mặt thật của tiểu thư thoát y, vậy không thể làm gì khác hơn là để các nàng mang khăn che mặt lên sân khấu rồi, dù sao các nàng đã sớm là hoa tàn ít bướm, coi như có thể miễn cưỡng qua loa được.
Để Đường Tiểu Đông có chút giải sầu chính là tuy những nữ nhân này có tướng mạo không tốt lắm, thế nhưng chỉ riêng vóc người tuyệt đối thuộc hàng thượng phẩm, chỉ bằng điểm này đã đủ hấp dẫn người.
Ai, vì bạc trắng bóng, không thể làm gì khác hơn là làm mẫu vài động tác thoát y vũ một lượt.
Bằng vào ký ức không gì rõ ràng hơn qua những đêm chơi bời cùng lão đại, Đường Tiểu Đông giãy dụa vài cái, chọc đám nữ nhân Kha Viên Tiên không nhịn được, cả đám đều ôm bụng cười ha ha, còn thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất.
Đường Tiểu Đông nóng bừng mặt, cuối cùng phải khô cổ giải thích các loại, kỳ thực hắn đối với phương diện này cũng không quá mức rõ ràng, chỉ bất quá là nhìn qua vài lần mà thôi.
Hắn để các tiểu thư lỡ thì tùy ý giãy dụa cởi quần áo, chỉ cần biểu hiện yêu mị, tươi đẹp, cuồng dã đặc thù của thoát y vũ, đạt tới mục đích câu hồn nhiếp phách là thành công.
Kiểu váy rộng thùng thình không thích hợp với khiêu vũ diễm tình, mấy tiểu cô nương không được Đường Tiểu Đông chọn thì dựa theo sơ đồ phác thảo đơn giản của Đường Tiểu Đông may các loại vũ y, vải vóc thời cổ đại đã sớm không phải là hiếm, chỉ cần nhuộm đủ loại màu sắc là được.
Chế tác các loại đèn màu càng đơn giản, để thợ mộc làm mấy đèn hình tròn, thông sáng tối đa, có thể để nến, bốn góc có bốn lỗ nhỏ, có thể buộc bốn loại vải vóc màu sắc khác nhau, thời điểm xoay tròn sẽ tạo thành các loại đèn màu đủ chủng loại.
Trước khi Di Tình Viện khai trương trở lại, diễm vũ, vũ y đều thuộc về cơ mật thương nghiệp, từ may vu ỹ tới huấn luyện diễm vũ đều được huấn luyện một cách đơn độc, cửa Di Tình Viện luôn luôn có tay chân hộ viện thủ hộ, nhân viên tạp vụ không được phép tiến vào.
Thay đổi Di Tình Lâu, thuê nhạc dĩ đã tiêu tốn không ít tiền, Kha Viên Tiên không có lựa chọn nào khác, nhưng coi như con bạc khát nước mười phần, để một điểm tiền vốn cuối cùng cũng ném vào.
Liên tiếp hơn mười ngày, Đường Tiểu Đông bận tới mức đầu tắt mặt tối, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều phải qua tay hắn, đau đầu nhất chính là các cô nương múa thoát y, tuy rằng nói là tùy ý phát huy, thế nhưng phải có một bộ động tác tương đối hoàn chỉnh, như vậy mới có thể thể hiện được nóng bỏng hương diễm của thoát y vũ, kích thích thị giác cảm quan của người xem.
Các tiểu thư lỡ thì nhăn nhăn nhó nhó để hắn cảm giác rất không vui, hơn nữa vũ y chế tạo gấp gáp còn chưa làm ra được, ăn mặc loại quần ảo rộng thùng thình của Đường triều lên múa, luôn luôn có cảm giác là lạ.
Trong Di Tình Viện, mọi người đều bận rộn, duy nhất chỉ có một mình Lôi Mị ôm cánh tay ngồi một bên, thần thái hoàn toàn không liên quan, chỉ là đôi con mắt câu hồn đoạt phách thường xuyên bởi vì những cử chỉ kinh người của Đường Tiểu Đông hiện lên tia sáng kỳ dị nhè nhẹ.
Đối với quá trình tiếp cận không hiểu ra sao của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu Lôi Mị vẫn kiên trì phản đối hắn liên quan tới hành nghiệp thanh lâu, hiện tại không lên tiếng nữa, hoàn toàn là biểu tình hiếu kỳ.
Đường Tiểu Đông không để ý nhiều như vậy, hiện tại đối với hắn mà nói, tuyệt đối là cơ hội phát tài tốt, vì vậy đầu nhập toàn bộ tinh lực, trợ giúp Kha Vân Tiên trọng chấn Di Tình Lâu.
Hắn có dự định của chính mình, chờ khi có tiền, tự mình mở một tổng hội hộp đêm lớn nhất Đại Đường, cái gì giao tế vũ, kề mặt vũ, cương quản vũ, thoát y vũ đều phát triển lên, hơn nữa còn tiến quân vào hành nghiệp trang phục, dựa vào các loại nội y gợi cảm, hắn không tin không thịnh hành trong toàn bộ nữ sĩ Đại Đường.
Lại bận rộn một đêm, Đường Tiểu Đông trong tình trạng kiệt sức ngâm nước tắm, vừa mới trở về phòng của chính mình, Kha Vân Tiên mang theo làn gió thơm mê người tiến vào, trong tay còn cầm theo một bình rượu và hai chiếc chén màu trắng.
Nhìn dáng người ẩn hiện dưới lớp vải tơ tầm gần như trong suốt, Đường Tiểu Đông không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
- Đường công tử, những ngày gần đây thực sự khổ công tử rồi, Vân Tiên kính công tử một chén.
Kha Vân Tiên bưng chén bạch ngọc ngồi trên giường, áo tơ tằm trong suốt rộng thùng thình căn bản không thể che được cảnh xuân vô hạn.
Cũng không biết là bởi vì mùi rượu tinh khiết hoặc là mùi hương thơm ngát trên cơ thể Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông liều mạng nuốt nước bọt, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đảo lại trên cảnh xuân câu hồn tiết lộ dưới lớp áo mỏng manh.
Cảm giác thân thể phát nóng, nơi nào đó đã sớm kiếm chỉ nam thiên, hắn rên rỉ một tiếng:
“Kháo, đây không phải câu dẫn ta đi?”
- Đường công tử, công tử nói… Chúng ta sẽ thành công sao?
- A… Sẽ thành… Nhất định…
Đường Tiểu Đông đã thật lâu không chạm qua nữ nhân hiện tại đứng ngồi không yên, toàn thân sôi sục máu nóng, giống như núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào, mà Kha Vân Tiên lại là môi giới dẫn phát phun trào.
Tựa hồ cảm giác được dị dạng của hắn, vẻ mặt Kha Vân Tiên cười quyết rũ, động đậy thân thể kề sát hắn:
- Đường công tử…
Cảm giác cánh tay bị đè bởi hai luồn ôn nhu mềm mại, trái tim Đường Tiểu Đông vọt tới cổ họng:
- Yên tâm đi, ta sẽ tận lực, ngu ngốc mới không qua được cửa này…
Kha Vân Tiên vỗ vỗ bộ ngực sữa:
- Người ta vẫn rất lo lắng nha…
Đường Tiểu Đông biết nàng đã ném vào bút tiền dành dụm cuối cùng của chính mình, nếu thất bại tuyệt đối không có cơ hội xoay người, ha ha cười, an ủi nói:
- Nàng và ta đã sớm ngồi chung một thuyền, nàng xong đời ta cũng xong đời.
Nghiêm mặt, nói tiếp:
- Yên tâm, giao cho ta đi, chờ khi các cô nương nắm giữ được vũ kỹ, chúng ta lại quảng cáo, tuyên truyền một chút là ok rồi.
Biểu tình trên mặt Kha Vân Tiên rất mờ mịt.
Đường Tiểu Đông cười ha ha giải thích, trước mấy ngày Di Tình Viện khai trương một lần nữa, do nàng dẫn theo các cô nương lên đường phố phát truyền đơn tuyên truyền các loại, ok sao, chính là ý tứ được rồi.
- Từ ngữ thực kỳ quái…
Kha Vân Tiên cười khanh khách không ngừng, hai vú rung động không ngừng ma sát với cánh tay của Đường Tiểu Đông, khiến khuôn mặt của hắn phải sai lệch.
Đây không phải là muốn câu dẫn lão tử hay sao?
.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương10: Ngọt ngào trong mơ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Đường Tiểu Đông đang nhiệt huyết sôi trào, dũng khí nâng cao, vươn tay, ôm lấy vòng eo mềm mại kia, bỗng nhiên kéo mạnh vào trong lòng, uhm một tiếng hô thấp, Kha Vân Tiên ngoài ý muốn giãy dụa kịch liệt.
- Đại tỷ, đại tỷ…
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hô to.
Kháo!
Giống như bị dội một bát nước lạnh vào đầu, Đường Tiểu Đông ngập tràn dục niệm cuống quýt buông tay, Kha Vân Tiên nhảy dựng lên vội vã chỉnh lý lại quần áo, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, theo gió rời đi.
Nữ nhân…
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, kéo chăn mỏng quá đầu ngủ vùi.
- Đại tỷ, toàn bộ vũ y đã chế tạo xong rồi…
Một cô nương mang theo một đống y phục quần áo áo lót các loại để lên trên bàn, đủ mọi màu sắc khiến kẻ khác lóa cả mắt.
Kha Vân Tiên cầm lấy một bộ nội y nho nhỏ màu hồng, ướm thử trên người, sợ hãi than thở nói:
- Loại y phục như thế này, thực mệt cho hắn có thể nghĩ ra được…
Cô nương kia ha ha cười nói:
- Những y phục này thực sự là quá… Quá… Yêu mị rồi, mặc ở trên người, đám nam nhân không phát rồ mới lạ…
Kha Vân Tiên thật sâu chấp nhận, tưởng tượng hình ảnh các cô nương mặc đủ loại y phục này khiêu vũ thoát y, những nam nhân phát rồ liều mạng ném bạc lên đài, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Bạc trắng bóng phảng phất như rơi vào trong tay, nàng hưng phấn nói:
- Thu Hồng, xem ra Đường công tử thực sự có biện pháp a.
Thu Hồng gật đầu, thấp giọng cười nói:
- Đúng nha, Đường công tử thực sự là một kỳ nhân, khúc nhạc vũ đạo đều hiểu, lại biết săn sóc người, thực sự là một đấng lang quân tốt.
Kha Vân Tiên ửng hồng hai má, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thu Hồng.
Thu Hồng ha ha cười nói:
- Đại tỷ, người tốt như vậy, không vững vàng nắm chặt trong tay, để hắn bay đi mất nhất định hối hận cả đời, đại tỷ không thấy Lôi Mị kia nhìn chằm chằm theo dõi hắn, muốn hạ thủ phải sớm một chút a…
Kha Vân Tiên trắng mắt liếc nhìn nàng, nhíu mày hỏi:
- Muội nói, Lôi Mị kia có quan hệ gì với hắn.
Vẻ mặt Thu Hồng tràn đầy không giải thích được, lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, nghe Đường công tử nói, hắn cũng không nhận ra Lôi Mị kia, dù sao đi nữa nàng rất không hiểu ra sao theo đuôi hắn, chỉ là cách ăn mặc của Lôi Mị kia, hẳn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu…
Kha Vân Tiên có chút suy nghĩ gật đầu, thảo nào quan hệ giữa hai người rất kỳ quái, chỉ là từ nhãn thần của Lôi Mị nhìn Đường Tiểu Đông, nhiều ít có mang theo ý tứ kia, càng nhiều là hiếu kỳ, nói rõ nha đầu này có chút hảo cảm đối với Đường Tiểu Đông, nếu tiếp tục phát triển thì khó nói rồi.
Thu Hồng đột nhiên yếu ớt thở dài một tiếng:
- Ai, nữ nhân chúng ta muốn cái gì? Không phải là một đức lang quân như ý chăm sóc hay sao?
Toàn thân Kha Vân Tiên chấn động, hai gò má càng hồng, đôi mắt đẹp sáng lên liên tục.
- Đại tỷ, đại tỷ cần phải nắm thật chặt, đầu năm nay, nam nhân tốt không dễ tìm, ai!
Trong thời gian nửa tháng ở chung, Đường Tiểu Đông thỉnh thoảng có cử chỉ kinh người khiến phương tâm của nàng kinh ngạc vô cùng, bề ngoài tục tằng, tuy rằng không phải rất anh tuấn, nhưng có một loại khí chất kỳ lạ khó nói nên lời, có đôi khi lãnh khốc vô tình, có đoi khi nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân, chỉ thỉnh thoảng để lộ nụ cười, có một loại gần như tà ác, để tim của nàng phải đập bình bịch, rồi lại cảm giác chân thành đa tình không nói nên lời.
Nói chung, hắn là một nam nhân tràn ngập mị lực thần bí kỳ lạ.
Rốt cuộc hắn là loại nam nhân như thế nào?
Kha Vân Tiên nhăn mày liễu suy nghĩ, trong lòng đột nhiên nhảy lên, trên khuôn mặt đỏ ửng một mảnh.
Mặc kệ rồi, nam nhân tốt phải giành trước, phải vững vàng nắm trong lòng bàn tay, miễn cho bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước, còn có Lôi Mị thân phận thần bí đứng một bên nhìn chằm chằm, tiên hạ thủ vi cường!
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng giật cửa phòng, nhìn xung quanh, uh, lối đi nhỏ không có ai.
Nàng nghĩ các cô nương luyện tập múa thoát y cả ngày, đã sớm mệt mỏi ngủ say rồi.
Kha Vân Tiên nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng Đường Tiểu Đông, đang muốn đẩy cửa.
- Khụ!
Một tiếng ho nhẹ để nàng cả kinh nhảy dựng lên.
- A…
Kha Vân Tiên sợ tới mức trắng mặt không còn chút máu, vỗ vỗ ngực:
- Lôi tiểu thư, tiểu thư… Tiểu thư dọa chết người…
Lôi Mị mặc quần áo màu trắng không biết từ lúc nào dựa tại vách tường lối đi nhỏ, hai tay khoanh trước ngực, thần tình cổ quái nhìn nàng.
- Kha lão bản không phải mắc chứng mộng du sao?
Kha Vân Tiên cười gượng vài tiếng:
- A… Có lẽ… Khả năng… Như vậy…
Cười khổ trở lại gian phòng chính mình, rầm một tiếng đóng lại cửa phòng, oán hận đá một cước:
- Nữ nhân quỷ này…
Con mắt đột nhiên sáng ngời, bản thân lại ha ha nở nụ cười:
- Muốn ngăn cản bản cô nương, không có cửa đâu!
Nàng vào trong phòng, nhấc lên bức cung nữ đồ treo trên tường, tại nơi nào đó xoay một cái, tiếng kẹt kẹt nhẹ nhàng vang lên, vách tường rời đi, để lộ một cửa ngầm.
Đường Tiểu Đông đang ngủ say có một giấc mộng xuân rất ngọt ngào, một mỹ nữ gần như nửa thân trần nhẹ nhàng tiếp cận hắn, tiến vào trong lòng hắn, vặn vẹo lên xuống, còn chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, mười ngón tay nhỏ xinh và dài càng ôn nhu thay hắn cởi thắt lưng của hắn…
Mộng xuân không hề dừng lại…
Đường Tiểu Đông tỉnh lại để lộ biểu tình cực kỳ cổ quái, trong lòng chính mình có một thân thể mềm mại ôn nhuyễn, nói như vậy, cảnh đẹp ngọt ngào trong giấc mộng đêm qua hoàn toàn là chân thực.
Cuộn tròn trong lòng hắn chính là Kha Vân Tiên, đầu của nàng tựa vào cánh tay của hắn, hai gò má trơn bóng không tỳ vết còn lưu lại xuân ý nồng đậm, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời và thỏa mãn cực độ.
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt chính mình, cực lực hồi tưởng lại ngọt ngào tiêu hồn ngày hôm qua, một tay xoa xoa thân thể trơn truột như tơ lụa, thân thể lại bắt đầu phát nóng.
Tự mình đưa tới cửa, không ăn thì thực ngốc, đêm qua không hưởng thụ thật tốt, hiện tại cần phải bồi thường, coi như là bữa sáng đi, hắc hắc…
Kha Vân Tiên đang ngủ say không chịu được khiêu khích, thân thể giãy dụa, phát sinh tiếng rên rỉ khó nhịn:
- Oan gia… Chàng còn muốn sao… Người ta đã mệt rồi… A…
Chiếc giường run run rất có tiết tấu truyền tới tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt…
...
Kha đại tỷ và Đường công tử dĩ nhiên chậm chạp rời khỏi giường, các cô nương đều tự luyện tập múa thoát y trong phòng, Lôi Mị ngồi tại một góc lại cau mày, đang muốn lên trên lầu, thấy hai người một trước một sau tiến đến, mày liễu cong cong càng nhăn thật chặt.
.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh