Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 6: Kiếm Đỉnh môn.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Cương hiểu được rằng có lẽ đó là do người khổng lồ trong thế giới bốn màu kia truyền cho mình phần thứ nhất của Ngũ Hành thể tu. Lôi Cương phát hiện ra, bộ thứ nhất của Ngũ Hành thể tu được chia thành bẩy tầng là: Đồng Bì, Nội Kính, Luyện Cốt, Luyện Cân, Mạch Tu, Thiên Thể, Thể Vương. Cuốn Địa Kinh của đại sư đưa cho chỉ tới tầng thứ ba là Luyện Cốt. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất phức tạp. Bản thân mình tư chất bình thường mà lại có được pháp quyết tu luyện cao thế này thì mình có thể trong vòng trăm năm đạt tới cảnh giới Thể Vương hay không? Trong đầu hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng rồi trong nháy mắt lại chuyển biến nó thành ý chí vô cùng vô tận.
- Tư chất của mình bình thường thì sao? Tu luyện nhiều giờ hơn người khác, ta không tin rằng không đạt tới độ cao của họ.
Lôi Cương thầm quyết tâm trong lòng. Lúc này, hắn cũng chẳng biết cảnh giới Thể Vương là như thế nào... Cảnh giới đó chính là thứ có thể sánh được với cường giả Đạo Vương đỉnh phong.
Lôi Cương từ từ tĩnh tâm, dựa theo những lời đầu tiên mà ngưng thần, chậm rãi vận hành.
Đêm đã khuya, dưới thác nước, tiếng nước dội xuống vẫn như sấm. Vậy mà Lôi Cương lại có thể trong tình hình đó mà ngưng thần.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lôi Cương mở mắt. Từ trong mắt hắn lóe lên một tia kích động. Hắn từ từ nhìn làn da trên hai tay mình mà lẩm bẩm nói:
- Đây chính là...ngưng thần sao?
Làn da của Lôi Cương lúc này tản ra một chút ánh sáng trắng. Tuy rằng ánh sáng còn rất yếu nhưng Lôi Cương lại có thể phát hiện ra rằng những vết thương trên cơ thể mình đã bóc hết vẩy. Toàn thân cảm giác sung sức.
Lôi Cương nhảy dựng dậy rồi hét lên một tiếng.
- Cuối cùng thì Lôi Cương ta cũng trở thành người tu luyện.
Âm thanh của Lôi Cương vang vọng bên thác nước, xuyên qua cả tiếng thác chảy mà vọng tới tận chân trời.
Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt của Lôi Cương. Từ khi Lôi Ma ra đi, đây là lần thứ hai Lôi Cương khóc. Ánh mắt của hắn long lanh nhìn thác nước cao trăm trượng mà trầm giọng nói:
- Ca! Chờ tiểu Cương. Nhất định tiểu Cương sẽ đi tìm ca.
Vào lúc này, sự tự ti trong lòng Lôi Cương đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự tự tin.
Vầng thái dương từ từ chui lên phía chân trời. Ánh dương quang chói mắt rải khắp mặt đất. Lôi Cương đeo một cái bọc nhỏ trên lưng nhìn thác nước và túp lều nhỏ của mình. Ánh mắt hắn hơi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Ta đi rồi! Sau này, khi Lôi Cương ta đại thành sẽ trở lại.
Lôi Cương rời khỏi thác nước, rời khỏi Lôi Kiếm thôn, rời khỏi nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn, nơi mà hắn vô cùng lưu luyến.
Mục tiêu của Lôi Cương chính là Kiếm Đỉnh môn mà đại sư giới thiệu.
Trên Trung Xu giới được chia làm năm mảnh đại lục. Sau này chúng được gọi là năm đại châu theo thứ tự là Kiếm châu, Đạo châu, Lôi châu, Ma châu và Cương châu.
Ở Trung Xu giới được chia làm hai hệ thống tu luyện đó là đạo thuật và cương khí.
Người tu đạo cảm thụ năng lượng của trời đất để bản thân có thể sử dụng. Còn Cương Tu giả thì tu luyện Cương khí, phối hợp với cương kỹ có uy lực cực mạnh.
Người tu đạo có thể bay lên trời, chui xuống đất. Một cái nhấc tay là có thể dời non lấp biển, có thể mượn năng lượng của trời đất để chuyển hóa thành lực công kích của bản thân. Cương Tu giả thì dựa vào cương khí và cương kỹ mà hủy diệt vạn vật trên thế gian, phi thiên độn địa trường sinh bất lão. Nghe đồn khi đạt tới Cương Vương giả, uy lực một kiếm có thể bổ đôi sông lớn. Đạt tới Đạo Vương giả có thể cách ngàn dặm mà lấy đầu của người khác. Sử dụng lực lượng trởi đất biến thành lực công kích của mình. Có điều đạt tới Đạo Vương, Cương Vương chẳng có chỗ nào không phải là đỉnh cao ở Trung Xu giới. Trên toàn bộ Trung Xu giới, người có thể đạt tới cấp độ này vô cùng hiếm.
Bất kể là người tu đạo hay Cương Tu giả đều là những nhân vật mà phàm nhân trên Trung Xu giới ngưỡng mộ.
Kiếm Đỉnh môn là một trong những môn phái thuộc năm đại môn phái của Kiếm châu, có lịch sử đã lâu. Cho tới hôm nay, Kiếm Đỉnh môn đã là một trăm năm đại môn phải của Kiếm châu với thực lực hùng mạnh, có vô số đệ tử phàm nhân hướng tới.
Kiếm Đỉnh môn nằm về phía Đông của Lôi Kiếm thôn, cách khoảng chừng vạn dặm.
Nó nằm trên một cái rặng núi với vô số những ngọn núi cao chót vót, linh khí rất nhiều, địa thế hiểm trở. Nhưng trong mắt người thường thì đó lại là chỗ ở của tiên nhân nên hết sức ngưỡng mộ.
Dưới chân Kiếm Đỉnh môn, mới sáng sớm mà xe cộ đã qua lại đông đúc, người người tấp nập. Mỗi một năm, Kiếm Đỉnh môn đều tuyển đệ tử. Những những người có thể vào được Kiếm Đỉnh môn cũng không vượt quá mười người.
Năm gã mặc bộ trang phục màu trắng, lưng đeo những thanh trường kiếm thời cổ, đứng ở hai bên con đường lên núi. Ánh mắt của họ sắc như mắt ưng, đảo qua đám người thường. Bất chợt, một gã thanh niên đứng đầu chợt quát lạnh:
- Yên lặng.
Âm thanh của người thanh niên cứng rắn. Vừa mới vang lên tiếng ồn ào huyên náo liền biến mất. Ánh mắt của vô số người mang theo sự sùng bái nhìn về phía mấy người thanh niên.
Người thanh niên thấy ánh mắt trông đợi của đám người thường, trong mắt liền xuất hiện sự cao ngạo, nói:
- Hôm nay là ngày Kiếm Đỉnh môn tuyển đệ tử. Giống như hàng năm, tuổi quá mười hai xin mời về, không cần có ý định đục nước béo cò. Nếu tra ra thì sẽ bị nghiêm trị.
Âm thanh cứng rắn của người thanh niên tiếp tục vang lên khiến cho trong đám đông có vô số thiếu niên ngây người. Có người còn òa lên khóc. Một số vị trưởng bối đi theo, hai mắt cũng đỏ ửng. Tuy nhiên không một ai có ý đồ trà trộn vào trong. Dù sao thì Cương Tu giả trong mắt người thường cũng chẳng khác gì thần tiên, làm sao lại không phát hiện ra được?
Một lúc sau, trong đám đông liền giải tán một nửa số người. Số còn lại đều là những hài tử chưa vượt quá mười hai tuổi.
Trong đám người, có một thiếu niên da ngăm đen, lưng đọc một cái bọc, ánh mắt tràn ngập một sự sợ hãi. Nếu như quá nửa năm nữa thì chắc chắn hắn sẽ bỏ lỡ cơ duyên và không có duyên với sự tu luyện. Thiến niên da ngăm đen đó đúng là Lôi Cương tới từ Lôi Kiếm thôn. Từ khi xuất phát, để tới được đây hắn mất đúng nửa năm, vừa lúc gặp thời điểm Kiếm Đỉnh môn tuyển đệ tử. Lúc này, Lôi Cương đã mười một tuổi rưỡi.
- Những người còn lại, nếu có thể thông qua khảo hạch thì có cơ hội trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn.
Âm thanh của người thanh niên vang lên rất to.
- Trong năm ngày, người có thể tới được đỉnh núi thì có cơ hội trở thành đệ tử mới của Kiếm Đỉnh môn.
Người thanh niên hét lớn, tay phải chỉ về phía ngọn núi Vân Phong. Ngay lập tức, bốn người thanh niên còn lại tránh ra một khoảng trống. Đám thiếu niên đứng đầu từng người từng người một đi vào trong con đường nhỏ mà đi lên núi.
Đám người phía sau ở gần Lôi Cương thấy hắn có thể hình vượt qua những người cùng lứa tuổi khiến cho không ít người hơi kính sợ mà nhìn hắn. Đặc biệt là những vết sẹo trên người Lôi Cương. Lôi Cương cũng chẳng để ý tới những người xung quanh, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía sơn đạo đang bắt đầu khảo hạch đệ tử. Ánh mắt của hắn có chút lo âu và mong đợi cùng với cả sự nôn nóng.
- Ngươi đã mất tư cách.
Một tiếng hét to chợt vang lên. Mấy ngàn thiếu niên cùng nhìn về phía trước thì thấy một gã thiếu niên ăn mặc đẹp, cầm trong tay một phong thư. Nét mặt gã có vẻ như đang cầu xin và không tin vào điều vừa mới nghe ở tai mình. Hai mắt y tội nghiệp nhìn người thanh niên cầm đầu, khóc nức nở nói:
- Đạo trưởng! Ta là nhi tử của thành chủ Tiềm Long thành. Đây là phủ dụ của phụ thân ta.
- Cút!
Người thanh niên áo trắng trừng mắt. Ánh mắt hắn sắc bén đồng thời quát lên đầy lạnh lùng.
Gã thiếu niên kia đối diện với ánh mắt của người thanh niên chẳng khác gì bị sét đánh. toàn thân y run rẩy, nhanh chóng bỏ chạy.
Vốn trong đám người có nhiều thiếu niên cầm theo phong thư cũng đều do dự, vội vàng xé hết. Lôi Cương ngây người rồi vội vàng xé nát phong thư của đại sư. Trong lòng y cảm thấy bồn chồn không biết phong thư của đại sư có thể làm cho mình trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn hay không?
Rất nhanh đã tới lượt Lôi Cương. Nhờ một năm khổ tu, thể hình của Lôi Cương đã cao hơn đám bạn cùng trang lứa. Bốn gã thanh niên nhìn Lôi Cương chăm chú. Một gã trong đó nói:
- Ngươi thực sự chưa vượt qua mười hai tuổi?
Trong lòng Lôi Cương hồi hộp nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt của người thanh niên nói một cách cung kính:
- Đúng vậy. Đạo trưởng! Ta tên là Lôi Cương. Năm nay mới mười một tuổi rưỡi.
Rõ ràng là mấy gã thanh niên đều không tin. Gã thanh niên cầm đầu nhìn về phía Lôi Cương, đặc biệt khi thấy những vết thương trên phần da thịt lộ ra ngoài của hắn, ánh mắt của người thanh niên sáng lên. Trong lúc Lôi Cương đang cảm thấy lo lắng, người thanh niên nói:
- Hắn nói chắc hẳn là thật.
Lúc này, bốn gã thanh niên mới không để ý tới Lôi Cương, tiếp tục quan sát đám đệ tử phía sau.
Thật lâu sau, người thanh niên kia lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Thể chất vượt qua bạn cùng lứa tuổi thì chính là nhân tài tu luyện Cương Khí. Nhưng tư chất là hết sức bình thường. Chỉ sợ có thể lên tới đỉnh núi nhưng không có duyên với tu luyện.
Lập tức, người thanh niên thở dài rồi lắc đầu. Cương Tu giả rất chú trọng tư chất, tiếp theo đó là thể chất. Dù sao để bộc phát được lực lượng tuyệt đối thì thể chất có tác dụng rất lớn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 7: Đao Đồ.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Khảo hạch của Kiếm Đỉnh môn rất đơn giản, chỉ cần theo sơn đạo lên tới đỉnh núi trong một khoảng thời gian là đạt. Mặc dù nghe thì đơn giản như vậy nhưng ngọn núi cao mấy ngàn thước, con đường lên núi lại gập ghềnh nên mấy ngàn người bình thường có thể lên tới đỉnh núi trong thời gian đó được bao nhiêu người? Cho dù là người trưởng thành cũng là chuyện rất khó chứ đừng nói là mấy đứa trẻ chưa tới mười hai tuổi.
Trong lòng Lôi Cương tràn ngập sự quyết tâm, từ từ đi theo con đường núi gập ghềnh. Có nhiều thiếu niên hăng hái chạy thật nhanh. Còn Lôi Cương thì chỉ đi từng bước một. Hắn hiểu rằng bây giờ mới chỉ là thời điểm đầu, nếu ngay bây giờ đã hao phí thể lực thì không thể tới được đỉnh núi. Lôi Cương nhìn xung quanh thì thấy cũng có một số thiếu niên không chạy như điên mà bước từng bước một.
Có một điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là bên cạnh gã có một thiếu niên mặt bộ áo bố màu trắng, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Ở y có một điều khiến cho Lôi Cương phải chú ý đó là từ người thiếu niên khiến cho hắn có cảm giác mát mẻ. Càng đi gần gã, hắn càng cảm thấy rõ điều đó.
Gã thiếu niên đó như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương liền bình thản nhìn hắn. Khi thấy những vết thương trên da thịt của hắn, ánh mắt của thiếu niên có chút kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười, gật đầu.
Lôi Cương nhếch miệng cười nói:
- Ta tên là Lôi Cương, năm nay mười một tuổi rưỡi. Còn ngươi thì sao?
Làn da ngăm đen cùng với hàm răng trắng như tuyết của Lôi Cương khiến cho người ta có cảm giác mộc mạc chất phác.
- Ta tên là Đao Đồ, mười một tuổi.
Thiếu niên cười ấm áp. Nụ cười của y giống như vầng thái dương khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Lôi Cương sửng sốt, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, ngơ ngẩn nhìn nụ cười ôn hòa của thiếu niên. Dường như hắn cảm thấy kinh ngạc khi cái tên và con người hoàn toàn khác với nhau.
Thiến niên Đao Đồ thấy sắc mặt Lôi Cương liền mỉm cười chế giễu rồi tiếp tục bước đi.
Lôi Cương nhìn theo bóng lưng của Đao Đồ. Lúc này, không ngờ cái bóng lưng đó lại khiến cho hắn có cảm giác cô độc. Lôi Cương nghĩ tới một năm dưới thác nước của mình mà trong lòng hơi đau xót, thậm chí có phần áy náy mà bước nhanh hơn, đuổi theo Đao Đồ. Nét mặt hắn có vẻ xin lỗi, nói với Đao Đồ:
- Xin lỗi! Nghe tên của ngươi ta cảm thấy có chút kinh ngạc chứ không có ý gì khác.
Thiếu niên Đao Đồ quay sang nhìn Lôi Cương, khuôn mặt hơi mỉm cười mà gật đầu với hắn. Nhưng gã vẫn không nói gì mà tiếp tục bước đi. Lôi Cương ngẩn người. Hắn có cảm giác rõ ràng, nụ cười của Đao Đồ không còn sự hồn nhiên như trước nữa. Hắn đành thở dài trong lòng mà bám theo Đao Đồ.
Mãi cho tới hoàng hôn, Đao Đồ cũng không nói một câu. Cho dù Lôi Cương có nói thế nào thì Đao Đồ cũng chỉ gật đầu. Lôi Cương nhận thấy Đao Đồ có chút lạnh lùng thì cũng không nói nữa. Bầu không khí giữa hai người có chút đọng lại.
Mặc dù hai người Đao Đồ và Lôi Cương đi trên đường núi gập ghềnh cả một buổi chiều nhưng hơi thở của cả hai cũng chỉ tăng lên thêm một chút. Trán Đao Đồ hơi lấm tấm mồ hôi, còn hơi thở của Lôi Cương cũng nhanh hơn một chút. Ngồi xếp bằng dưới thác nước một năm khiến cho thể chất của Lôi Cương đã vượt qua những người cùng trang lứa nhiều lắm.
Hai bên con đường hẹp lên núi đã có nhiều thiếu niên ngồi xuống thở hổn hển, người đầy mồ hôi. Trong số đó có cả những người lúc vừa mới bắt đầu đã chạy lên núi.
Lôi Cương và Đao Đồ không hề dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn từ từ đi lên núi. Điều này khiến cho đám thiếu niên kiệt sức cảm thấy ghen tỵ và hận bản thân vì sự manh động lúc đầu.
Tới gần chạng vạng, Đao Đồ cảm thấy hơi mệt liền ngồi xuống gốc một cây đại thụ ven đường. Lôi Cương cũng hơi chần chừ rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Đao Đồ. Hắn cảm thấy hơi thất vọng khi thấy sau khi ngồi xuống, Đao Đồ liền nhắm mắt lại, hồi phục thể lực.
Trong lúc nhất thời không có chuyện gì, Lôi Cương nhìn lên cao. Không thấy đỉnh núi trong mắt, hắn biết đường vẫn còn rất xa. Mà phía trước lác đác có tiếng nói chuyện. Lôi Cương than thầm trong lòng. Xem ra những người có thể lực tốt vẫn còn rất nhiều.
Vầng thái dương từ từ hạ xuống chân trời khiến cho màn đêm bắt đầu xâm chiếm không trung. Trên trời cao dần xuất hiện những vì sao cùng với ánh trăng sáng. Nhìn bầu trời đầy sao, Lôi Cương cảm thấy buồn bã. Cho dù thế nào, hắn cũng quyết tâm phải ở lại Kiếm Đỉnh môn chờ đại ca tới tìm. Lôi Cương thầm quyết định như vậy.
Từ từ, Lôi Cương chìm vào trong giấc mộng. Trong mơ, hắn thấy mình thành công vào được Kiếm Đỉnh môn, trở thành đệ tử chính thức. Không lâu sau đó, ca ca liền cưỡi trên đám mây nhiều màu tới tìm hắn...
Lôi Cương không biết rằng sau khi hắn chìm vào trong giấc ngủ, Đao Đồ chợt mở mắt nhìn hắn. Đôi môi gã hơi nhếch lên mỉm cười. Trong mắt gã lóe lên một tia sáng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao sau đó lại nhắm mắt.
Trong đêm tối, phần lớn thiếu niên đều ngủ say. Đi từ trưa đến giờ khiến cho toàn thân họ cảm thấy rã rời.
Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng thở đều đều. Có mấy bóng đen từ trên đỉnh núi ngự kiếm bay xuống theo sơn đạo, đánh giá những thiếu niên đang ngủ say. Khi thì lắc đầu, khi thì ánh mắt trở nên sáng ngời.
Có một bóng đen bay tới bên Lôi Cương và Đao Đồ. Bóng đen đó nhìn chằm chằm Đao Đồ đang ngồi xếp bằng mà hai mắt sáng lên. Còn đối với Lôi Cương thì y chỉ hơi liếc mắt một cái rồi thôi. Lúc này, dường như bóng đen đã đạt được mục đích liền ngự kiếm bay về phía chân trời rồi biến mất.
Khi màn đêm yên tĩnh dần có chút ánh sáng, nhiều thiếu niên sau khi hồi phục sức khỏe, ăn chút lương khô rồi tiếp tục bước đi.
Sau khi Lôi Cương tỉnh lại, không trung đã vào lúc sáng sớm. Đao Đồ cũng đã tỉnh lại, ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì. Thấy Lôi Cương tỉnh lại, Đao Đồ nhìn Lôi Cương mỉm cười một cách ôn hòa.
Lôi Cương hơi gật đầu xin lỗi rồi lấy trong bọc trên lưng mình ra hai cái bánh nướng sau đó đưa cho Đao Đồ một cái. Đao Đồ cầm lấy, hơi cảm kích, gật gật đầu rồi gặm từ từ.
Sau khi no bụng, cả hai lại tiếp tục lên núi. Phía sau, có nhiều thiếu niên bám theo. Lần này, đám thiếu niên cũng không chạy như điên giống như chiều hôm qua mà đi từng bước một. Rõ ràng là họ đã nhận được một bài học.
Sáng sớm mùa hè thời tiết mát mẻ khiến cho con người ta cảm thấy sảng khoái nên bước chân của hai người cũng nhanh hơn một chút.
- Sao trên người ngươi lại có những vết thương đó?
Đi được một lúc lâu, Đao Đồ lên tiếng hỏi. Hiển nhiên hành động vừa rồi của Lôi Cương khiến cho Đao Đồ có chút hảo cảm.
Lôi Cương nhìn Đao Đồ, ánh mắt hơi trùng xuống. Nhưng ngay lập tức một tia sáng lóe lên trong mắt, hắn có chút ngượng ngùng, nói:
- Không muốn nhắc đến.
Đao Đồ quay đầu một cách bình thản. Nhưng một chút trầm tư sau đó làm mất đi sự bình thản của hắn.
Vầng thái dương từ từ lên cao khiến cho nhiệt độ cũng tăng lên. Tới gần buổi trưa, Đao Đồ mỏi mệt. Gương mặt gã hơi ửng hồng. Còn trán Lôi Cương cũng đầy mồ hôi, hơi thở có chút hổn hển. Tuy nhiên gương mặt lại không hề có biểu hiện mỏi mệt. Lôi Cương nhìn về phía trước rồi nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp.
Đao Đồ nhìn Lôi Cương trong mắt có sự cảm kích. Y gật đầu rồi đi tới dưới một gốc đại thụ.
Mà dưới gốc đại thụ, có một gã thiếu niên đầm đìa mồ hôi ngồi sẵn. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ đi tới, ánh mắt y có chút địch ý.
Đao Đồ đi tới dưới tán cây, kinh ngạc nhìn gã thiếu niên rồi ngồi xuống. Lôi Cương cũng ngồi xuống theo. Ngay lập tức, hắn lấy hai cái lương khô đưa cho Đao Đồ một cái rồi gặm từ từ.
Gã thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng kia nhìn về phía trước. Cảm nhận Lôi Cương và Đao Đồ đang ăn, y nuốt một ngụm nước bọt, bụng sôi lên ùng ục. Khuôn mặt lạnh lùng của y có chút xấu hổ.
Lôi Cương nhìn thiếu niên lạnh lùng rồi lấy trong bọc ra một cái lương khô đưa cho y, nói:
- Đói bụng à?
Nào ngờ, thiếu niên lạnh lùng không nhận lòng tốt của Lôi Cương mà hừ lạnh rồi đứng dậy, đi về phía trước. Lôi Cương hơi sững sờ cất lương khô vào trong bọc. Sau khi ăn xong, đôi môi của Đao Đồ trắng bệch, hiển nhiên là khát nước, nhưng gã cũng không nói. Lôi Cương mỉm cười, lấy trong bọc ra một cái hồ lô đưa cho gã.
Đao Đồ cảm kích gật đầu cầm lấy hồ lô uống một ngụm nước nhỏ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục đứng lên...
Sau khi ăn xong, Đao Đồ hồi phục lại rất nhiều sức nhưng cũng không tăng tốc. Cả hai chưa đi được bao lâu thì thấy ở phái trước, gã thiếu niên lạnh lùng đang nướng một con thỏ hoang. Mùi thơm của nó tỏa ra khắp nơi. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ, thiếu niên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào con thỏ.
Khi Lôi Cương và Đao Đồ đi qua gã thiếu niên, cả hai cùng quay sang nhìn con thỏ nướng. Ngửi mùi thịt thỏ, cả hai cùng nuốt nướng miếng. Hai ngày nay, cả hai người chỉ ăn bánh nướng và lương khô. Bây giờ nhìn thấy thịt nướng trước mắt làm sao mà không thèm? Nhưng cả hai vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tiếp.
Gã thiếu niên lạnh lùng, liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày thứ ba trong thời hạn năm ngày. Lôi Cương và Đao Đồ đã lên được hai phần ba ngọn núi. Con đường lên núi lúc này cũng hoàn toàn mù mịt, mây mù bao phủ toàn bộ.
Đao Đồ thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là không quen với việc hô hấp trên cao. Còn Lôi Cương thì tốt hơn một chút. Có thể cố gắng đến đây cũng không còn mấy người. Có người do kiệt sức, có người hết lương khô đành phải xuống núi. Còn muốn lên tới đỉnh núi nếu không có sức lực thì không thể được.
- Phù phù...
Hơi thở của Đao Đồ càng lúc càng hổn hển, bước chần càng ngày càng chậm. Gương mặt y tái xanh nhưng vẫn cắn răng cố gắng.
- Đao Đồ! Ngươi không sao chứ? Chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.
Lôi Cương thấy thân mình Đao Đồ run rẩy liền lo lắng hỏi. Mấy ngày nay, cả hai người rất ăn ý với nhau.
- Không sao... Thời gian không còn nhiều lắm.
Đao Đồ cắn răng nói, tiếp tục bước đi. Lôi Cương nhanh nhẹn ôm lấy Đao Đồ, ánh mắt lo lắng tới dưới một cây đại thụ. Sau khi đặt Đao Đồ xuống, Lôi Cương luống cuống lấy trên người xuống một tấm vải rồi dùng chút nước còn sót lại trong hồ lô mà đặt lên trán Đao Đồ.
Lúc này, trên sơn đạo liên tục có mấy thiếu niên cũng mỏi mệt đi lên. Bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Lôi Cương và Đao Đồ nhưng không dừng lại mà vẫn đi về phía trước.
Lôi Cương nhìn mấy thiếu niên đó mà khe khẽ thở dài.
Lúc này, gã thiếu niên lạnh lùng cũng chậm rãi đi tới. Thấy Lôi Cương và Đao Đồ, ánh mắt y trần tư rồi chậm rãi nói:
- Gã bị ảnh hưởng bởi núi cao.
Nói xong lại tiếp tục đi. Nhưng cảm nhận ánh mắt khác thường của Lôi Cương, thiếu niên liền dừng lại, nói:
- Gã cần được điều trị. Hoặc là xuống núi. bằng không thì không thể sống quá hai ngày. Mà cho dù xuống núi trong vòng hai ngày thì cũng không thể được. Bây giờ chỉ có một cách đó là nhanh chóng lên tới đỉnh núi, tìm các vị đạo trưởng giúp đỡ. Nhưng sơn đạo còn dài, ngươi cõng gã thì không thể tới đúng thời hạn. Không bằng vất bỏ gã.
Lôi Cương cảm kích nhìn gã thiếu niên. Tuy rằng y cũng không giúp đỡ nhưng so với mấy người kia còn tốt hơn nhiều. Lôi Cương cúi đầu nhìn Đao Đồ ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hết sức kiên quyết. Hắn cõng Đao Đồ lên lưng mà chạy đi.
Lôi Cương nhanh chóng vượt qua gã thiếu niên lạnh lùng. Khi ngang qua, hắn gật đầu với y một cái rồi tiếp tục chạy.
Gã thiếu niên lạnh lùng ngơ ngác nhìn Lôi Cương đang cõng Đao Đồ chạy như điên, ánh mắt có chú gì đó khó hiểu. Rồi ngay lập tức, y lắc đầu, tiếp tục đi tiếp.
Tốc độ của Lôi Cương rất nhanh. Tuy rằng cõng Đao Đồ trên lưng nhưng vẫn nhanh chóng vượt qua mấy người kia. Thấy Lôi Cương cõng Đao Đồ chạy như điên, mấy gã thiếu niên cười nhạo rồi chẳng thèm để ý, tiếp tục bước.
Tới gần hoàng hôn, Lôi Cương mới có cảm giác không thể chịu nổi nữa. Hắn liền nhẹ nhàng đặt Đao Đồ xuống rồi ngồi xuống bên cạnh, tĩnh tâm ngưng thần, hồi phục lại thể lực. Sau nửa canh giờ, Lôi Cương lại mở mắt, nét mỏi mệt trên mặt đã mất rất nhiều. Hắn tiếp tục cõng Đao Đồ trên lưng mà chạy như điên.
Sâu trong Kiếm Đỉnh môn, một lão nhân áo trắng chợt mở hai mắt nhìn về phía Kiếm Đỉnh phong. Ánh mắt lão có chút gì đó khó hiểu.
Mà trên đỉnh của Kiếm Đỉnh phong, một gã trung niên mặc áo đen nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt gã cũng hơi trầm tư.
Lôi Cương cứ lặp đi lặp lại quá trình hết chạy rồi nghỉ ngơi rồi lại chạy. Khi đêm xuống, Lôi Cương mới nhận ra thân thể mình hoàn toàn mỏi mệt. Nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt gã có chút lo âu. Sau khi an bài cho Đao Đồ xong, Lôi Cương liền chìm vào ngủ say.
Không lâu sau khi Lôi Cương ngủ say, một bóng đen từ trên đỉnh núi bay xuống tới trước mặt Đao Đồ. Trong mắt y lóe lên một tia sáng rồi lấy từ trong người ra một viên đan dược to bằng ngón út rồi cho vào miệng gã. Sau đó, y nhìn Lôi Cương thở dài rồi biến mất.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 8: Đau thương.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Ngày hôm sau, khi Lôi Cương tỉnh lại thì đã là sáng sớm. Thấy Đao Đồ đang ngồi xếp bằng bên cạnh, hắn hơi sững sờ rồi ngạc nhiên vui mừng nói:
- Đao Đồ! Ngươi không sao chứ?
Đao Đồ mở mắt, quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt có chút cảm kích, gật đầu nói:
- Lôi Cương! Cảm ơn ngươi.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên, Đao Đồ gọi thẳng tên của mình. Ngay lập tức Lôi Cương lấy trong bao quần áo một khối lương khô, nói:
- Ngươi mới bình phục, thân mình còn yếu hay ăn đi một chút cho no bụng. Hôm nay là ngày cuối cùng, chúng ta nhanh chóng lên núi.
Đao Đồ nhận lương khô của Lôi Cương rồi nhìn cái bao dẹp léo trên lưng hắn mà chia thành hai nửa, đưa cho Lôi Cương, nói:
- Ngươi cũng ăn đi. Không lại không có sức mà lên núi.
Lôi Cương hơi sững sờ, nhếch miệng cười, nhận lấy. Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. Sau đó, hai người ăn xong nhanh chóng rồi đi tiếp. Hành động của Lôi Cương cũng đánh tan chút băn khoăn trong lòng Đao Đồ, thay vào đó là sự cảm động.
Đao Đồ từ khi hồi phục, thân mình như cường tráng hơn một chút, tốc độ cũng nhanh hơn dường như chưa dùng hết sức. Lôi Cương cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi. Còn Đao Đồ mặc dù cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có Lôi Cương. Vì vậy mà tình cảm đối với hắn lại tăng lên.
Cuối cùng, tới gần buổi trưa, hai người có thể thấy được đỉnh núi. Cả hai nhìn nhau đều nhận thấy sự kích động và hưng phấn của đối phương rồi nhanh chóng bước đi.
Tới hoàng hôn, cuối cùng thì hai người cũng lên tới đỉnh núi. Lên tới nơi, cả hai kinh ngạc khi nhận ra có ba người đã tới nơi đang ngồi ở đó. Khuôn mặt non nớt không hề có chút mệt mỏi. Ngoại trừ người bên trái ra thì hai người còn lại hai mắt cũng sáng ngời nhìn về phía Lôi Cương và Đao Đồ. Cả hai người đều biết hai người kia sau này nhất định có thể là sư huynh đệ của mình.
Lôi Cương và Đao Đồ nhìn ba thiếu niên rồi gật đầu, sau đó nhìn xung quanh liền phát hiện không còn người nào khác. Trong mắt cả hai có chút nghi hoặc, nhìn về phía ba thiếu niên.
- Ta tên là Lôi Cương, hắn tên là Đao Đồ. Xin ba vị huynh đệ tên là gì?
Lôi Cương ngồi xuống nhìn ba vị thiếu niên, nhếch miệng cười nói.
Ánh mắt của người ngồi bên Lôi Cương có sự âm độc không phù hợp với tuổi tác. Sau khi nhìn Lôi Cương một lúc, y mới nói một cách nhạt nhẽo:
- Long Hành.
Người ngồi ở giữa là một thiếu niên ôn hòa, chớp mắt nhìn Lôi Cương rồi nói một cách chậm rãi:
- Lâm Thiên.
Người còn lại nét mặt thản nhiên, hai mắt vẫn nhắm nghiền mà mở miệng:
- Vô Cương.
Đối với sự thản nhiên của ba người Lôi Cương cũng không để ý. Hắn ngồi đó nhìn Đao Đồ cười cười rồi lại nhìn về phía con đường lên núi chờ đợi thiếu niên tiếp theo. Ánh mắt Đao Đồ nhìn qua ba người kia, cũng không có chút gì vui vẻ, dường như cảm thấy khó chịu vì thái độ của họ đối với Lôi Cương.
Vầng thái dương chậm rãi xuống dưới núi. Cuối cùng thì có bóng người cũng xuất hiện trên con đường. Lôi Cương đưa mắt nhìn thì là bốn người, trong mắt hắn lóe lên tia sáng.
Bốn gã thiếu niên thấy Lôi Cương và Đao Đồ cũng hơi sững sờ. Trong mắt hơn nửa là sự kinh ngạc. Đặc biệt là đối với Lôi Cương. Sau đó, cả bốn quay sang nhìn ba gã thiếu niên kia rồi thở ra một hơi mà ngồi xuống, hồi phục sức khỏe.
Vầng thái dương xuống thật thấp khiến cho không trung xuất hiện những ráng mây đỏ.
Trong lòng Lôi Cương có chút lo âu. Ngay lập tức ánh mắt hắn hơi lóe lên một tia sáng khi thấy gã thiếu niên lạnh lùng tập tễnh đi tới, nét mặt mệt mỏi. Thiếu niên nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Lôi Cương. Một lúc lâu sau liền lạnh lùng ngồi xuống hồi phục thể lực.
Trong lúc mọi người nghĩ không còn ai nữa thì trên con đường lại xuất hiện một bóng ngời. Có điều bóng người đó hơi nhỏ nhắn xinh xắn và mệt mỏi.
Lôi Cương nhìn tới thì kinh ngạc khi nhận ra người cuối cùng lại là một thiêu nữ. Thiếu nữ đó cơ bản cũng giống như người thiếu niên lạnh lùng kia. Sau khi nhìn mười người, thiếu nữ liền ngồi xuống, hồi phục thể lực.
Trong lúc tất cả đang phục hồi sức khỏe thì đột nhiên trên không trung có tiếng động. Mọi người quay lại phía sau thì chứng kiến một cảnh tượng hết sức uy nghiêm.
Một cánh cửa bằng đá cao trăm mét, trên đầu có khắc mấy chữ Kiếm Đỉnh môn với nét chữ như rồng bay phượng múa. Sau khi cánh cửa mở ra, tất cả thấy một con đường lớn xuất hiện trước mắt. Hai bên con đường lớn là một khoảng đất trống rộng chừng vạn thước vuông. Trên mảnh đất trống có một ngàn đệ tử mặc áo xanh đang xếp bằng ngồi trên mặt đất, đắm chìm trong sự tu luyện. Không gian tiếp theo là một cái đại điện nguy nga, hai bên là vô số những kiến trúc nối tiếp nhau san sát, chẳng khác gì hoàng cung. Sau đại điện là năm ngọn núi cao, đỉnh núi thấp thoáng trong mây. Trên đó thấp thoáng mấy tòa kiến trúc, nhìn chẳng khác gì cảnh tiên. Lôi Cương chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Cảnh tượng bất ngờ khiến cho mười một thiếu niên không ai là không há hốc miệng, ngơ ngác nhìn về phía Kiếm Đỉnh môn. Ngay cả người đang nhắm mắt là Vô Cương cũng phải mở hai mắt mà khiếp sợ.
Năm thanh niên lúc đầu từ trong cánh cửa đi ra. Người thanh niên cầm đầu nhìn tất cả mọi người. Cuối cùng ánh mắt gã nhìn về phía Lôi Cương có chút thương hại.
- Báo tên của các ngươi.
Gã thanh niên cầm đầu nhướng mày quát.
- Long Hành.
- Vô Cương.
- Lâm Thiên.
- Đao Đồ.
- Lôi Cương.
- Thần Vân.
- Lý Lập.
- Chiến Thiên.
- Âm Lệ.
- La Cẩm.
- Từ Mị.
Âm thanh nhỏ nhẹ cuối cùng chính là của thiếu nữ.
- Tốt lắm! Mười một người các ngươi đã trải qua khảo hạch của Kiếm Đỉnh môn nên trong phần lớn các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn.
Người thanh niên nói xong rồi nhìn Lôi Cương một lúc, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp, nói:
- Lôi Cương! Thể chất của ngươi mặc dù vượt qua bạn cùng lứa, có thể nói là nhân tài kiệt xuất nhưng tư chất của ngươi...lại bình thường. Cùng với việc ở lại Kiếm Đỉnh môn tu luyện mấy năm mà vẫn chìm ở tầng dưới cùng không bằng trở lại cuộc sống đời thường. Kiếm Đỉnh môn chúng ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng hoàng kim, cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý. Có được không?
Lôi Cương nghe thấy mà như bị sét đánh, đứng dại người ra đó. Hắn ngơ ngác nhìn người thanh niên mà đầu thì ong ong như không tin vào tai mình. Hắn mất bao nhiêu công sức từ Lôi Kiếm thôn tới được Kiếm Đỉnh môn rồi lại mất bao nhiêu sức mới qua được khảo hạch. Bây giờ biết được bản thân mình.... Trong nháy mắt, ánh mắt của Lôi Cương tối sầm, xuất hiện một chút tuyệt vọng. Bản thân...chung quy cũng vô duyên với Cương Tu giả hay sao? Lôi Cương nhớ lại lúc trước đại sư cũng nói cho mình như thế. Gương mặt hắn giật giật, thầm hận vận mệnh quá bất công với mình. Tới lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, muốn ngồi xuống đất. Khuôn mặt hắn tái nhợt nhìn người thanh niên.
Trong mắt người thanh niên có chút phức tạp, thầm thở dài.
Mấy gã thiếu niên xung quanh, có ánh mắt thì thương tiếc, có ánh mắt thì cười nhạo.
- Tại sao? Mấy hôm trước chẳng phải ngài nói rằng chỉ cần có thể lên núi là có thể trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn hay sao? Tại sao bây giờ Lôi Cương lên được núi thì ngài lại muốn cho xuống núi?
Đao Đồ nghe thấy lời người thanh niên nói mà nổi giận nhìn người thanh niên quát to. Tiếng quát của gã vang vọng trên đỉnh núi.
Gã thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng nhìn người thanh niên, nói:
- Chẳng lẽ những lời ngài nói là không đúng?
Bị hai người sau này là sư đệ của mình nói, người thanh niên cảm thấy tức giận tới mức tái mặt, lông mi nhíu lại, ánh mắt nhìn Đao Đồ và Âm Lệ nói:
- Mấy ngày trước đây ta nói hoàn toàn chính xác. Người có thể lên tới đỉnh núi thì có cơ hội trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn.
- Ngươi! Ngươi xấu lắm.
Đao Đồ chẳng hề sợ hãi ánh mắt sắc bén của người thanh niên, tức giận nhìn thẳng vào mắt ý. Mà ánh mắt của Âm Lệ cũng hoàn toàn lạnh lùng.
- Kiếm Vân! Cứ cho bọn họ vào đi.
Người thanh niên đang muốn quát thì từ sâu trong Kiếm Đỉnh môn vọng ra một âm thanh. Kiếm Vân nhíu mày, nhìn Lôi Cương rồi mới nói với mọi người:
- Theo ta.
Đao Đồ nâng Lôi Cương đang mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi đi vào cánh cửa lớn của Kiếm Đỉnh môn.
Nghe thấy âm thanh từ trong cánh cửa vọng ra, Lôi Cương có chút mong đợi. Nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng, sắc mặt càng thêm tái nhợt khiến cho Đao Đồ không đành lòng.
Một hàng mười mấy người chậm rãi đi theo con đường lớn. Hai bên đường, rất nhiều đệ tử áo xanh mở hai mắt nhìn về phía mươi một vị đệ tử. Trong ánh mắt vô cùng cảm khái. Cách đây không lâu, bọn họ cũng tiến vào Kiếm Đỉnh môn như vậy.
Đi trên đường lớn khoảng chừng nửa khắc, mọi người mới tới được tòa đại điện uy nghiêm cổ kính.
Khi tới Đại Điện, Kiếm Vân quay đầu nhìn mọi người với ánh mắt phức tạp rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Mười một người bám sát theo sau.
Trong Đại điện cũng không có nhiều màu sắc chỉ có hoàn toàn phong cách cổ xưa. Hai hàng cột đá lớn dựng thẳng hai bên đại điện. Bên trên điêu khắc một cách tinh tế những con thần long. Có chín vị cao thủ của Kiếm Đỉnh môn bao gồm chín nam và một nữ mặc trang phục màu đen nơi ngục có thêu một thanh kiếm màu vàng. Khi mười một người Lôi Cương đi vào, mười người mặc áo đen quan sát cả mười một người rồi ngay lập tức trong mắt mỗi người đều sáng lên như thấy được một viên ngọc quý.
Kiếm Vân cùng với bốn gã đệ tử thấy mười người liền cung kính nói:
- Bái kiến mười vị tổ sư.
- Ừ! Năm người các ngươi lui ra trước đi. Người trung niên đang ngồi xếp bằng ở giữa gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Đao Đồ. Trong mắt y lóe lên một tia sáng.
Năm người Kiếm Vân cung kính gật đầu, rồi nhìn qua mười một người thiếu niên, trong mắt có vẻ đố kỵ. Sau đó bọn họ chậm rãi ra khỏi đại điện.
Mười một người thiếu niên và một thiếu nữ cùng há hốc miệng ra nhìn mười người trung niên áo đen. Ngay cả Vô Cương và Âm Lệ cũng thế.
Người trung niên nam tử ngồi xếp bằng ở giữa nhìn chằm chằm Đao Đồ một lúc rồi nói:
- Người có bằng lòng bái Cương Kiếm Tử ta làm sư phụ hay không?
Đao Đồ vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói:
- Đệ tử Đao Đồ bái kiến sư tôn.
- Tốt! Tốt! Kể từ hôm nay ngươi là ngũ đệ tử của Cương Kiếm Tử ta. Ba ngày sau sẽ cử hành lễ bái sư.
Âm thanh Cương Kiếm Tử thật to, không giấu được sự kích động. Sau đó, y nhìn vì chín người áo đen còn lại, nói:
- Các vị sư huynh muội! Bây giờ tới lượt các ngươi.
Vị phu nhân trung niên nhìn Cương Kiếm Tử rồi nói:
- Tư chất tốt đã bị ngươi lấy đi. Hừ! May là lần này ta có người. Nếu không thì Cương Liên Tử ta còn lâu mới chấp nhận.
Nói xong vị nữ trung niên nhìn về phía thiếu nữ duy nhất, nói:
- Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Hai mắt thiếu nữ sáng lên, vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói:
- Từ Mỵ bái kiến sư tôn.
Còn lại chín người khác trơ mắt nhìn tám người trung niên, trong mắt không giấu được sự lo lắng. Đặc biệt là Lôi Cương, trong lòng hắn càng không giữ được sự bình tĩnh. Hắn biết đây chính là thời điểm quyết định tương lai của mình. Nhưng Lôi Cương thất vọng khi thấy tám người trung niên như không coi trọng bản thân mình, cũng chẳng thèm liếc nhìn mình lấy một cái.
Hai mắt của Lôi Cương từ từ đỏ lên, nhìn tám người. Trong lòng hắn cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Lôi Cương cố nhịn sự đau đớn trong lòng, hơi run rẩy đứng đó.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 9: Sắp xếp.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Đao Đồ đứng bên Lôi Cương mà ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
- Tiểu tử! Ngươi có nguyện bái Cương Chân tử ta làm sư phụ hay không?
- Tiểu tử! Ngươi có nguyện bái Cương Chân tử ta làm sư phụ hay không?
Một người trung niên có vẻ mặt âm độc, hai mắt sáng như ưng nhìn về phía Âm Lệ mà nói. Âm Lệ hơi sững sờ, vội vàng quỳ xuống bái:
- Âm Lệ bái kiến sư tôn.
Cuối cùng còn lại bẩy gã thiếu niên cùng được bảy người áo đen còn lại chọn lấy. Chỉ còn lại một mình Lôi Cương đứng run rẩy ở đó. Đôi môi hắn trắng bệch, gương mặt và cơ thể run rẩy. Hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán nổi rõ, dường như cố gắng kìm chế sự đau đớn trong lòng.
Đao Đồ nhìn sắc mặt Lôi Cương, ánh mắt có chút bất nhẫn rồi nhìn về phía sư tôn Cương Kiếm Tử của gã. Làm sao mà Cương Kiếm Tử không hiểu được ý của Đao Đồ?
- Ngươi tên gì?
Sắc mặt Cương Kiếm Tử thản nhiên nhìn Lôi Cương đang run rẩy mà chậm rãi hỏi.
Lôi Cương đang lo lắng thì nghe thấy có người hỏi mình. Ánh mắt hắn chỉ có một sự tuyệt vọng nhìn về phía Cương Kiếm tử.
- Sư tôn! Hắn tên là Lôi Cương.
Đao Đồ đứng bên vội vàng nói.
Ngoại trừ Âm Lệ và Từ Mỵ ra, ánh mắt của bảy thiếu niên còn lại đều khinh thường mà nhìn Lôi Cương. Mặc dù cả mười một người đều lên tới đỉnh núi nhưng tới đây mới thực sự phân chia. Mà rõ ràng, Lôi Cương không thể sánh với họ.
- Lôi Cương! Ngươi nghe đây. Thể chất của ngươi mặc dù tốt nhưng là Cương Tu giả vẫn phải coi trọng tư chất. Mà tư chất của ngươi lại bình thường, cơ bản là vô duyên với Cương Tu giả. Nhưng ta niệm tình ngươi...
- Niệm tình ngươi vượt qua được khảo hạch nên cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ truyền cho ngươi bí quyết Thất Tinh kiếm cương tầng thứ nhất. Nếu trong vòng ba năm, ngươi có thể hoàn thành được tầng thứ nhất thì ngươi có thể ở lại Kiếm Đỉnh môn tu luyện. Còn không thì sau ba năm, Kiếm Đỉnh môn chúng ta sẽ cho ngươi ngàn lượng hoàng kim để cho ngươi hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý nơi thế tục có được không?
Lời nói của Cương Kiếm Tử khiến cho chín người áo đen còn lại kinh ngạc nhìn y, dường như kinh ngạc vì lòng tốt của y thì đúng hơn.
Lôi Cương mở to mắt, run rẩy quỳ xuống. "Rầm! Rầm! Rầm!" Lôi Cương dập đầu ba cái thật mạnh, kích động nói:
- Đa tạ tiên trưởng. Lôi Cương nhất định sẽ cố gắng trong vòng ba năm đạt được tầng thứ nhất.
Sự lo lắng trong mắt Đao Đồ cũng từ từ biến mất, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cái trán sắp chảy máu của Lôi Cương rồi cảm kích nhìn sư tôn của mình.
- Được rồi! Ba ngày sau sẽ cử hành lễ bái sư ở Vấn Kiếm phong. Các vị sư đệ, sư muội dẫn đệ tử của mình về chỗ tu luyện trước đi, sau đó nói cho biết tông quy tránh để cho vi phạm.
Cương Kiếm Tử nhìn chín người mà nói. Sau đó, y kéo tay phải Đao Đồ, đứng trước mặt Lôi Cương.
- Lôi Cương. Ngoại trừ năm ngọn núi ngươi không thể lên ra còn lại ngươi có thể tìm một chỗ. Đây là tầng thứ nhất của Thất Tình kiếm cương quyết. Sau ba năm, ta sẽ kiểm tra ngươi.
Kiếm Cương tử lấy từ trong người ra một quyển cổ thư rồi đưa cho Lôi Cương. Bí kíp tu luyện cương khí cao cấp nhất của Kiếm Đỉnh môn chính là Thất Tinh kiếm cương quyết. Tổng cộng nó có tất cả chín tầng. Hai tay Lôi Cương run rẩy cầm quyển kiếm phổ rồi dập đầu ba cái.
Sau đó liền rời khỏi đại điện. Lập tức, chín người trung niên cũng dẫn theo đồ đệ của mình mà đi. Trong đó, ngoại trừ Âm Lệ quay đầu nhìn Lôi Cương ra, những người còn lại cơ bản chẳng thèm nhìn hắn. Trong lòng bọn họ không người nào không nghĩ, sau này có lẽ sẽ không còn gặp được người thiếu niên có làn da ngăm đen này nữa. Tới lúc này, lập trường của họ đã thực sự thay đổi. Bọn họ đã trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn, còn Lôi Cương chỉ là đệ tử tạm thời. Rất có thể, sau ba năm sẽ vĩnh viễn rời khỏi Kiếm Đỉnh môn.
Lôi Cương nhìn đại điện trống không mà trong lòng cảm thấy vô vàn suy nghĩ. Hai mắt hắn đầy nước nhưng Lôi Cương cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
- Chẳng lẽ...tư chất thực sự quan trọng như vậy sao? Ta không cam lòng.
Lôi Cương quỳ trên mặt đất mà gào lên, gương mặt hắn đỏ bừng. Thật lâu sau, Lôi Cương cố gắng áp chế sự đau khổ của mình mà đứng dậy. Hai mắt hắn sáng ngời, nhỏ giọng nói:
- Lôi Cương! Ba năm! Trong vòng ba năm nhất định phải tu luyện được tầng thứ nhất của Thất Tinh kiếm cương quyết. Có như thế mới có thể chờ được ca ca tới tìm mình.
Trong mắt Lôi Cương đầy sự mong đợi mà xoay người ra khỏi đại điện. Nơi ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi một vị lão nhân mặc trang phục trắng chợt mở hai mắt. Ánh mắt đục ngầu của lão lóe lên một tia sáng nhưng lập tức lại thở dài rồi nhắm mắt.
Ra khỏi đại điện, Lôi Cương phát hiện mười người trung niên mang theo mười thiếu niên ngự kiếm bay về phía năm ngọn núi. Trong mắt hắn xuất hiện một sự hâm mộ và quyết tâm. Hai tay hắn nhắm thật chặt. Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới thở ra một hơi rồi nhìn về phía người đệ tử mặc áo xanh trên đường lớn. Sau đó, hắn nhìn những kiến trúc xung quanh. Lôi Cương đi tới đó để xem có thể có được phòng trống hay không.
Nhưng khi Lôi Cương tới phòng nào thì ở trong đó cũng đều có rất đông đệ tửu quay đầu nhìn ra. Ánh mắt họ không hề có ý tốt nhìn Lôi Cương chằm chằm. Lôi Cương thở dài trong lòng, cố gắng đè nén sự đau đớn. Cuối cùng hắn đi ra, ngoài nhìn khu rừng trước mắt. Ánh mắt chứa đựng một sự kiên quyết rồi dứt khoát bước vào bên trong.
Sau khi xuyên vào trong khu rừng, Lôi Cương bắt đầu tìm kiếm một chỗ thích hợp cho mình. Tìm kiếm suốt một ngày, Lôi Cương đi hết cả mười dặm mới thấy trước mắt có một khoảng trống. Phía Tây là một vách núi, hai bên là vách đá cao dựng đứng. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương quyết định cư trú ở đây.
Một ngày sau đó, một cái lều cỏ nhỏ bé xuất hiện ở chỗ trống trải. Trong căn lều đó chất đầy lá cây. Lôi Cương nằm trong, gối đầu lên hai tay nhìn lên trời, ánh mắt ngời sáng.
Tới gần hoàng hôn, bụng Lôi Cương sôi lên sùng sục mới khiến cho Lôi Cương tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, ánh mắt có chút thất vọng. Khi đi lấy lá cây, Lôi Cương không thấy trong rừng có một con dã thú vì vậy mà hắn đành phải về Kiếm Đỉnh môn để tìm đồ ăn.
Khi Lôi Cương về tới nơi thì trời đã chạng vạng. Đám đệ tử áo xanh đều đã vào hết trong phòng để tu luyện. Chỉ có một bóng người gầy nhỏ màu xám đứng ở trên con đường lớn nhìn quanh như đang kiếm ai đó. Hai mắt Lôi Cương sáng lên, vội vàng kêu:
- Đao Đồ.
- Lôi Cương!
Bóng người gầy nhỏ quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, trong mắt có chút vui sướng và lo âu. Rồi ngay lập tức, gã rút từ trong ngực ra một cái chai đưa cho Lôi Cương, nói:
- Lôi Cương ngươi đi vào trong đó? Đây là Ích Cốc đan. Một viên có thể no được ba ngày. Ta đi về trước tu luyện, nếu không sư tôn sẽ trách tội.
Sau khi đưa cái bình cho Lôi Cương rồi Đao Đồ nhanh chóng chạy về phía một trong năm ngọn núi. Nhìn thân hình nhỏ bé của Đao Đồ chạy lên đường núi, từ từ khuất dần, ánh mắt Lôi Cương hơi ươn ướt. Tay phải hắn nắm cái bình thật chặt.
Khi trở lại tới căn lều của mình thì trời đã gần tối mịt. Lôi Cương mở cái bình mà Đao Đồ đưa cho thì thấy bên trong có mấy chục hạt đan dược to bằng ngón tay út, màu xám. Lôi Cương lấy một hạt cho vào miệng rồi ngồi xuống, tinh tâm ngưng thần.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì thấy đã là sáng sớm ngày thứ hai. Tinh thần của hắn rất tốt. Tất cả những mệt mỏi, sau một đêm tĩnh tâm đã biến mất.
Lôi Cương cũng chưa mở quyến Thất Tinh kiếm cương quyết mà Cương Kiếm tử đưa cho. Hắn nhắm mắt nghĩ lại về bộ tầng thứ nhất trong bộ đầu tiên của Ngũ Hành thể tu. Bây giờ, hắn đã đạt tới khúc dạo đầu là ngưng thần nên Lôi Cương thử tu luyện tầng thứ nhất là cảnh giới Đồng Bì.
- Trước tiên luyện thân làm cho da thịt cứng rắn. Để cho da xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, cứng rắn như đồng. Đó chính là cảnh giới Đồng Bì.
Lôi Cương nghĩ lại những gì ghi trong tầng đầu tiên của Ngũ Hành thể tu rồi tử từ thử vận hành nó trong kinh mạch. Nhưng cho tới nửa ngày, Lôi Cương cũng không có chút thu hoạch bởi hắn không biết kinh mạch là cái gì. Không có sự chỉ dạy của trưởng bối, Lôi Cương chỉ có thể từ từ mày mò.
Một ngày nhanh chóng trôi qua. Tới hôm nay chính là ngày thứ ba mà Lôi Cương ở Kiếm Đỉnh môn, cũng là ngày mà mười người Đao Đồ làm lễ bái sư.
Từ sáng sớm, trên năm ngọn núi đều vọng tới những tiếng động. Khi Lôi Cương nghe thấy những âm thanh đó, khóe mắt hắn hơi giật giật, ánh mắt trở nên sắc bén cùng với hai tay nắm lại thật chặt.
- Nếu như tư chất mình tốt một chút thì lúc này mình cũng có thể lên núi. Không! Phải là đi theo ca ca cùng nhau tu luyện,.
Ánh mắt Lôi Cương từ từ tối lại, ngẩng mặt nhìn lên trời mà lẩm bẩm:
- Ca! Lôi Cương nhất định không để cho ca thất vọng.
Lôi Cương nhìn về phía vách đá, ánh mắt có chút lạnh lùng. Hắn đi tới dưới một táng đá lớn, tay phải nắm lại thành quyền rồi đấm mạnh vào tảng đá.
"Bụp..." Một tiếng động vang lên. Đồng thời, tay phải của Lôi Cương cũng vang lên tiếng xương kêu. Lôi Cương cắn chặt răng, tay trái nắm lại đấm mạnh vào tảng đá.
Nếu như lúc này Đao Đồ đứng ở đây chắc chắn cho rằng Lôi Cương đã bị điên. Nhưng hoàn toàn không phải, đó là bởi vì Lôi Cương nghĩ tới những lời ghi trong Ngũ Hành thể tu nói về cảnh giới Đồng Bì mà sử dụng phương pháp như hành hạ mình để rèn luyện da thịt.
Có thể nói đây là một phương pháp tu luyện tàn nhẫn nhưng lại hoàn toàn chính xác.
Cho tới khi hai nắm tay chảy đầy máu tươi, Lôi Cương mới dừng lại. Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, cố gắng nhịn cơn đau rồi quay về túp lều của mình, chậm rãi ngưng thần. Mà Lôi Cương không biết rằng sau khi hai mắt hắn nhắm lại, trên tay trái liền hiện lên chút hào quang màu vàng nhạt còn tay phải thì có màu tím nhạt. Ánh sáng chớp lên một cái, vết thương trên tay hắn liền đóng vẩy.
Tiếp theo đó, ngoại trừ thời gian ngưng thần ra Lôi Cương thử vận hành kinh mạch và còn thời gian thì đi hành hạ mình.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 10: Nội kình.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Thời gian thấm thoát như thoi đưa. Lôi Cương không ngờ đã ở Kiếm Đỉnh môn được một năm. Trong thời gian một năm này ngoại trừ việc Đao Đồ tới vài lần ra những đệ tử khác của Kiếm Đỉnh môn như quên mất một người như Lôi Cương.
Mà vóc dáng của Lôi Cương cũng cao lớn hơn rất nhiều. Làn da ngăm đen từ từ chuyển sang màu vàng. Đôi mày rậm, với cặp mắt kiếm khiến cho gương mặt của Lôi Cương mặc dù còn nét trẻ con những đã có một sự trưởng thành. Cho dù hắn mới có mười hai tuổi rưỡi.
"Rầm! Rầm! Rầm!" Trên mặt đất trống trải liên tục vang lên những tiếng động.
Một gã thiếu niên trần truồng cao chừng năm thước đang dùng vai mình để đẩy tảng đá to. Da thịt toàn thân hắn có màu đồng, cơ thể săn chắc. Đây chính là hình ảnh của Lôi Cương sau một năm.
Việc làm khổ bản thân gần như đã trở thành chương trình mỗi ngày của Lôi Cương. Còn đối với Thất Tinh kiếm cương quyết, Lôi Cương không hề động đến. Sau một năm bị Lôi Cương công kích, tảng đá lớn đầy góc cạnh cũng bị mòn đi. Trong vòng một năm này Lôi Cương thu hoạch được rất nhiều thứ. Hắn tự mình tìm được kinh mạch, rồi theo những gì mà Ngũ Hành thể tu miêu tả để vận hành. Tuy rằng Lôi Cương không thể vận hành đủ một chu thiên nhưng cũng làm cho hắn vui vẻ tới mấy ngày.
Cho tới khi cảm thấy mệt mỏi, Lôi Cương mới thôi làm khổ bản thân. Sau đó hắn cầm lấy một tảng đá sắc bén chống lên tay trái. Hắn dùng lực tay phải ấn mạnh xuống khiến cho làn da màu đồng lõm vào nhưng cũng không bị chảy máu. Ngay lập tức hai mắt Lôi Cương sáng lên, trầm giọng nói:
- Thế này không biết đã đạt tới cảnh giới Đồng Bì hay chưa? Có điều, mình vẫn chưa thể vận hành tâm pháp được một chu thiên...
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lại nhằm tảng đá mà công kích. Khi thì đấm, khi thì dùng đùi mà đá rồi lại khuỷu tay, đầu gối. Cho tới khi mồ hôi ướt đẫm, toàn thân đỏ bừng Lôi Cương mới dừng lại. Nhìn ráng chiều đỏ ối, Lôi Cương trở về chiếc lều lấy một viên Ích Cốc đan mà nuốt rồi ngồi vào bên trong chậm rãi vận hành tầng thứ nhất của Ngũ Hành thể tu.
Lôi Cương không biết rằng, trên vách đá giữ một cây đại thụ có một lão nhân áo trắng quan sát tất cả mọi hành động của Lôi Cương. Cho tới khi hắn trở về chiếc lều, lão mới biến mất.
Trong lều cỏ, trán Lôi Cương nổi gân, gương mặt trắng bệch. Lúc này, Lôi Cương đang dùng Ngũ Hành thể tu tấn công kinh mạch. Chỉ khi nào vận hành đủ một chu thiên thì mới có thể đạt được tới cảnh giới Đồng Bì. Trong mấy ngày qua, mỗi ngày Lôi Cương chỉ vận hành được tới Đan Điền liền không thể tiếp tục được nữa, giống như có một tấm màng ngăn cản Lôi Cương vận hành. Hắn cắn chặt răng, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn.
- Chẳng lẽ mình vĩnh viễn không vượt qua được trở ngại hay sao? Không! Ta không cam lòng.
Trong lòng Lôi Cương không ngừng khích lệ bản thân. Nghĩ tới nỗi đau một năm trước, Lôi Cương cắn răng...
Gương màu màu đồng của Lôi Cương đỏ ửng. Hắn vận dụng hết sức muốn đâm thủng lớp màng ngăn cách đó.
"Oành!" Lôi Cương cảm thấy trong đầu như muốn nổ tung rồi phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn tối sầm ngã xuống đất ngất đi. Có điều, trước khi té xỉu, khóe miệng Lôi Cương lại nở một nụ cười.
Nếu lúc này lão nhân có mặt ở đây không biết có giận tới líu lưỡi hay không? Bởi vì vừa rồi Lôi Cương quá liều mạng. Kinh mạch chính là cơ bản của con người vậy mà Lôi Cương lại ngang nhiên phá nó có thể nói là mạo hiểm tính mạng. Lúc này, trong cơ thể Lôi Cương, kinh mạch bị hắn cố gắng khai thông khiến cho đổ máu.
Nhưng trước khi Lôi Cương ngất xỉu, hai tay và hai chân hắn lại sáng lên bốn luồng ánh sáng. Chúng từ từ theo tay chân mà đi về phía đan điền của Lôi Cương. Một lúc lâu sau, bốn luồng ánh sáng mới trở về chỗ cũ còn Lôi Cương đang ngất xỉu thì cất tiếng ngáy nho nhỏ.
Trên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc phủ lên vạn vật một lớp sáng bạc. Cả Kiếm Đỉnh môn hoàn toàn yên tĩnh. Ánh trăng chiếu vào căn lều nhỏ, khiến cho người ta có thể thấy Lôi Cương đang mỉm cười. Không biết, hắn đang mơ thấy cái gì.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Vầng thái dương đã lên cao, tỏa hơi nóng lên Kiếm Đỉnh phong. Hai mắt Lôi Cương hơi chớp chớp, mở mắt ngồi dậy mà ngẩn người. Đột nhiên, hắn sửng sốt rồi ngồi xuống xếp bằng, vận hành kinh mạch. Sau nửa canh giờ, Lôi Cương mở hai mắt, ánh mắt không giấu được sự vui mừng. Cuối cùng thì hắn cũng có thể vận hành được một chu thiên. Lúc này, trong cơ thể Lôi Cương dường như có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận. Hắn vội vàng đứng dậy đi tới trước tảng đá, liên tục dùng hai nắm đấm mà công kích tảng đá. Lôi Cương cảm thấy vẫn chưa đủ liền dùng thêm cả đầu gối nữa.
Lúc này, hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng thể lực của mình lại tăng lên. Hôm qua nhiều lắm thì hắn có thể cố gắng được hai canh giờ. Mà hôm nay không ngờ hắn vận động từ lúc giữa trưa cho tới khi mặt trời xuống núi mới cảm thấy mệt mỏi. Sau đó, Lôi Cương trở lại trong căn lều ngồi xếp bằng vận hành một đại chu thiên.
Mà trên vách núi, một bóng người màu trắng lại chậm rãi biến mất...
Lôi Cương không thể ngờ rằng đã ở nơi vách núi đó lại thêm một năm. Trong một năm đó, ngày nào, Lôi Cương cũng lặp đi lặp lại hai việc. Một là liên tục vận hành kinh mạch, hai là công kích tảng đá lớn một cách điên cuồng. Trong hai năm qua, Lôi Cương sống một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo. Tuy rằng ngày nào cũng đơn điệu như vậy nhưng do có động lực cùng với sự quyết tâm và niềm mong ước nên đã khích lệ được bản thân.
Nơi vách đá ở phía Tây của Kiếm Đỉnh môn có một người thiếu niên ở trần cao trên năm thước, thân thể săn chắc. Nước da màu đồng khỏe mạnh đang dùng hai tay đánh lên tảng đá lớn. Mỗi một quyền của hắn đánh lên tảng đá lại vang lên tiếng động cho thấy lực tay của hắn mạnh tới mức nào.
"Hây!" Cơ thể cùng với cánh tay của người thiếu niên chuyển động mạnh. Tay phải dốc hết sức đánh lên tảng đá.
"Oành!" Một tiếng động vang lên, thu quyền lại, thiếu niên ngơ ngác nhìn về tảng đá.
"Bộp! Bộp!..." Vài tiếng động vang lên, trên tảng đá lớn có rất nhiều đá vụn rơi xuống đất. Thiếu niên lại hét lớn, tay trái tiếp tục vung một quyền ẩn chứa một chút ánh sáng màu vàng, công kích lên tảng đá.
"Oành!" Lại một tiếng nổ lớn vang lên. Từ tảng đá không ngờ xuất hiện một cái lỗ bằng nắm tay cùng với đá vụn lả tả rơi xuống đất.
- Thì ra là vậy! Hóa ra mỗi một quyền sử dụng khí thể màu vàng trong kinh mạch thì uy lực tăng lên gấp bội.
Thiếu niên nhìn cái lỗ to bằng nắm tay mà ánh mắt kích động, lẩm bẩm nói.
Mấy ngày hôm trước, Lôi Cương nhận ra trong kinh mạch của mình xuất hiện một làn khí thể mỏng manh màu vàng nhạt.
Thiếu niên đó chính là Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đã mười ba tuổi rưỡi. Nhưng cho dù là thể hình hay dung mạo thì đều giống với một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Cơ thể của hắn ẩn giấu một luồng sức mạnh không hề nhỏ. Ánh mắt Lôi Cương chớp chớp nhìn hai nắm đấm của mình, trong lòng vô cùng kích động. Đột nhiên, Lôi Cương chợt nghĩ đến làn khí thể trong kinh mạch của mình đúng là nội kình mà tầng thứ hai của Ngũ Hành thể tu có miêu tả. Trong một năm qua, ngoài trừ mỗi ngày tự hành hạ mình, tốc độ tu vi của Lôi Cương tăng lên có thể nói là khủng bố. Nhưng điều đó cũng là do Lôi Cương dùng máu và mồ hôi mình mà đổi lấy.
Một giọt nước mắt từ trong khóe mắt của Lôi Cương chảy xuống. Cho dù lúc trước ở đại điện đối mặt với việc bị đuổi xuống núi, Lôi Cương đều cố gắng nhịn nỗi đau xé lòng. Nhưng lúc này, Lôi Cương lại không kiềm chế nổi, để mặc cho nước mắt chảy xuống.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương lau nước mắt, trầm giọng nói:
- Lôi Cương ta cho dù tư chất kém nhưng thực lực cũng sẽ không kém hơn các ngươi đâu.
Chợt Lôi Cương trở lại nơi lều cỏ, nhìn bên hai cái bình đặt bên cạnh, hai mắt hắn hơi tối. Đi ra khỏi căn lều nhìn về phía đỉnh núi cao, trong mắt Lôi Cương có chút bồi hồi, nói:
- Đao Đồ! Tại sao một năm qua ngươi không đến?
Từ một năm trước, Lôi Cương đột phá kinh mạch vận hành được một chu thiên thì không cần phải ăn Ích Cốc đan nữa. Nhưng Lôi Cương vẫn luyến tiếc không nỡ vất bỏ. Dù sao thì đó cũng là sự tượng trưng cho tình cảm của hắn và Đao Đồ.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài khe khẽ rồi đi vào trong lều, ngồi xuống bước vào tu luyện.
Trên Kiếm Đỉnh môn có tất cả năm ngọn núi lớn. Từ trái qua phải bắt đầu là Tranh Vân phong, Tranh Thiên phong, Tranh Chiến phong và Tranh Thượng phong cùng với Tranh Vũ phong. Vốn Kiếm Đỉnh môn chia thành năm ngọn núi chỉ là để quản lý đệ tử cho tốt. Nhưng thời gian trôi đi, trong năm ngọn núi đó cũng bắt đầu xuất hiện sự đấu tranh. Đệ tử trên mỗi đỉnh núi đều có địch ý, ganh đua với nhau. Ai cũng không chịu phục ai.
Nghe đồn, người đứng đầu mỗi ngọn núi đó là cường giả cấp bậc Cương Anh. Mà tông chủ Kiếm Đỉnh môn cũng hết sức thần bí. Ngoại trừ việc đại sự ra, tông chủ không bao giờ xuất hiện. Đám đệ tử trong tông bàn tán với nhau rằng tông chủ chính là Cường giả Kiếp cương.
Tranh Chiến phong là ngọn núi ở giữa. Trên ngọn núi đó có một gã thiếu niên mặc áo màu xám cầm trong tay một thanh kiếm sắc màu xanh đang huy động liên tục. Mỗi một kiếm của y linh hoạt sắc bén. Trên thân kiếm lại tản ra một thứ ánh sáng màu xanh.
Đột nhiên, thiếu niên quát một tiếng rồi thanh kiếm trong tay hóa thành một đạo ảo ảnh chém xuống mặt đất.
"Oành!" Mặt đất vang lên một tiếng nổ rồi xuất hiện một cái hố.
- Tốt lắm! Đồ nhi! Trong ba năm qua, ngươi có thể đạt tới tầng thứ hai của Thất Tinh kiếm cương quyết. Cùng bước vào Kiếm Đỉnh môn với ngươi thì ngươi là người đầu tiên tu luyện được cảnh giới Cương Khí, hơn nữa còn đạt được Cương Khí hoàng cấp. So với vi sư trước đây còn sớm hơn một năm.
Một nam tử mặc trang phục màu đen chẳng biết xuất hiện sau lưng thiếu niên từ lúc nào, ánh mắt vui mừng và tán thưởng mà nói.
Tổng thể cấp độ của Cương Tu giả chia thành Ngộ Cương, Cương Khí, Cương Sư, Cương Thể, Cương Anh, Kiếp Cương, Cương Vương. Nhưng mỗi một tầng lại chia ra thành bốn cấp bậc nhỏ là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc