_Ê! Đừng có nói lảng. Tính "trốn" phải không bạn? Tôi lãnh lương cũng đã bị vô "luật" đầu tiên đó nghe cô. Bây giờ đến phiên cô chứ.
Thảo nói. Quỳnh gật đầu:
_Ừ, đi đâu thì đi, chiều nay đi ăn uống vun vít cho tám ngàn em vừa lãnh "trôi" luôn.
Thủy ôm vai Vân Phi xuống cầu thang:
_Thế mới đứng là chị Quỳnh chứ. Nhất chị đó chị Quỳnh ơi.
Quỳnh cười thầm đi theo đám con gái xuống nhà. Chị em gái đông ồn ào như thế đó. Khi thì cười đùa ríu rít cả ngày. Khi thì không buồn nói với nhau một tiếng. Mỗi đưá ôm một nỗi buồn phiền không duyên cớ, không than thở được với nhau. Quỳnh nghĩ đến một ngày nào đó từng đưá bỏ bố Mẹ đi lấy chồng. Căn gác này sẽ buồn biết bao. Hẳn, Ba Mẹ tuy hài lòng thấy bầy con gái đã yên bề gia thất, nhưng ông bà cụ vẫn thấy buồn khi bước lên căn gác vắng. Nơi này những ngày còn đủ đứa đã phá phách ồn ào. Đã la hét giận hờn nhau chí chóe. Ba Mẹ đã nhăn nhó đến phát khóc khi nhìn hai đứa con gái cãi nhau như hai kẻ thù. Chừng như chúng nó muốn giết nhau. Vậy mà vài ngày sau đã quàng tay nhau đi phố thân mật rồi. Đã nô đùa phá nhua như trẻ thơ. Quỳnh nghĩ đến một ngày nào đó đến thăm chị Thảo. Thấy chị một tay dắt con, một tay làm việc. Thân hình đã bắt đầu kém đẹp. Làn da mặt đã có những nếp nhăn mệt mỏi. Mái tóc biếng chải. Chân tay biếng điểm trang. Một ngày nào đó Vân Phi hiền lành sẽ lạch bạch với cái bụng lớn vượt mặt về nhà than với Mẹ:
_Cháu bé chưa đủ tháng mà đã phá ghê. Nó đạp con liên miên vậy đó Mẹ.
Và, Mẹ sẽ nhìn cô con gái ngoan bằng đôi mắt lo lắng lẫn âu yếm khuyên răn:
_Con đầu lòng phải gìn giữ cẩn thận đấy nghe con. Khi nào sanh đem về đây mẹ nuôi cho mấy tháng đầu tiên.
Tội nghiệp Mẹ --- Quỳnh thương Mẹ quá. Lo cho lũ con gái lớn lên, tròn bổn phận rồi lại lo cho các cháu mà không một lời than van gì cả. Mẹ thường nói trong bữa ăn có đầy đủ các con:
_Mẹ mong sao mai mốt chúng mày có gia đình vẫn cứ ở quây quần bên Mẹ, cho Mẹ được lo lắng, săn sóc từng đứa lúc sinh đẻ. Chứ chúng mày lấy chồng ở xa tao không yên tâm chút nào.
Thủy vô tâm, con nhỏ đùa đùa:
_Thôi, thế mai Mẹ để ý mấy ông hàng xóm nhà mình để gả chị Thảo cho cái ông đằng trước cửa, chị Quỳnh cái ông sát bên tay trái, chị Phi cái ông sát bên tay phải. Và con, cái ông sau lưng nhà. Như thế Mẹ khỏi lo đi đâu xa. Tất cả đều quây quần bên Mẹ.
Cả bọn cười ồn ào. Mẹ lại cau mặt mắng Thủy.
_Con bé này, chỉ nhảm.
Thảo cũng mắng theo Mẹ:
_Nó giống hệt thằng Vi Tiểu Bảo mẹ ạ.
Mẹ chả hiểu Vi Tiểu Bảo là thằng nào, ngơ ngác. Thảo phải mất công kể cho Mẹ nghe, cả bọn lại được dịp cười rú. Quỳnh thương Mẹ quá. Suốt cuộc đời Mẹ chỉ có những mộng ước thật bình thường như thế. Nhưng, liệu Mẹ có ước được hay không? Sợ mai kia mỗi đưá một nơi, xa nhau vời vợi. Đưá nào cũng mải lo cho gia đình chồng và gia đình của chính mình để đến nỗi biếng về thăm Ba Mẹ Để Ba Mẹ mỏi mắt nhìn đàn con mỗi lúc một cách xa. Sao mà buồn đên thế? Chỉ nghĩ thôi Quỳnh đã thấy mủi lòng muốn khóc rồi. Ba Mẹ nuôi con lớn lên để cho con làm con thiên hạ.Quỳnh không muốn thế, Quỳnh muốn sống hoài trong căn nhà này dù đôi lúc thấy buồn quay quắt. Có lẽ bởi những ý nghĩ đó mà Quỳnh hay bị dằn vặt vô cớ --- thấy cách xa đám chị em ồn ào vây quanh là vậy.
Ăn cơm chiều xong cả bọn chia nhau dọn dẹp, vừa xong thì ... khách đến. Thủy nghe tiếng xe đầu tiên, con bé chạy vụt ra cửa, nhưng đã vội thụt lùi vào nhà gọi Thảo:
_Tưởng anh Hoàng của bà Phị ai dè ông Cận.
Chị Thảo, ra tiếp khách của chị đi. Làm cách nào đuổi về lè lẹ còn đi ăn phở nữa đấy. Chị ngồi lâu tụi này đi trước ráng chịu.
Thảo dậm chân, nhăn mặt:
_Thủy ra bảo "hắn" về đi. Chị Thảo đi chơi với bồ rồi. Nhà không còn ai cả.
Thủy trợn mắt:
_Đâu có được. Nhỡ em nói mà anh ấy năn nỉ: thôi cô Thảo đi vắng thì cô Thủy tiếp tôi vậy, thì sao?
Quỳnh cười trêu Thủy:
_Thì Thủy tiếp dùm chị Thảo cũng được chứ có sao. Anh chàng có xe hơi, Thủy tán cho anh chàng đưa mình đi ăn phở có phải tiện không nào.
Thủy vỗ tay reo lên:
_Ý kiến hay, gì chứ cái đó thì để em nói cho. Bảo chở chị Thảo đi ăn phở chứ chở xuống địa ngục "cậu ấy" cũng OK liền liền.
Thủy nói và bước ra ngay. Thảo kéo áo Thủy lại:
_Thủy.
_Hả ?
_Tao ghét mặt thằng cha đó. Không có nhờ rồi nó tưởng bở, tối nào cũng vác xe đến nói: Tôi xin sẵn sàng chở các cô đi ăn phở thì bỏ xừ.
Thủy nhăn mặt:
_Lo gì chuyện đó. Nếu tối nào "cậu ấy" cũng chịu khó như thế, em nhận "cậu ấy" là anh rể bằng cả hai tay.
Thảo gắt hơi to:
_Tao nói không nghe chưa?
Thủy xịu mặt:
_Điệu quá đi mụ Thảo ơi, mụ chả "ga lăng" với các em chút nào hết.
Thảo định mắng Thủy thì nghe tiếng Mẹ gọi từ nhà ngoài:
_Thảo ơi, có cậu Trấn đến chơi này con.
Thủy dạ thay Thảo và đẩy chị ra:
_Ra đi, tụi em lên lầu thay quần áo. Mười phút nữa xuống "cứu nguy" cho chị.
Thảo miễn cưỡng bước ra ngoài tiếp Trấn. Ba đứa con gái xô đẩy nhau lên lầu trước. La hét nhau ồn ào căn gác nhỏ. Vân Phi càu nhàu:
_Con Thủy kiếm gì lục tung ngăn quần áo của tao lên vậy?
Thủy nheo mắt:
_Tìm xem chị có lấy lộn cái "si líp" mới của em không ?
Vân Phi đỏ mặt mắng Thủy:
_Đừng có nói ẩu. Mày mới chính là con hay "giả vờ" mặc lộn nhất. Tao mới mua một tá đủ mầu, quên viết tên là đã biến mất một nửa. Không phải mày cầm nhầm thì ai vào đấy.
Thủy cười cười, con bé bĩu môi công cớn:
_Chị làm như trông nhà này có mình em là con gái không bằng vậy. Còn bà Quỳnh, bà Thảo nữa sao không kể luôn.
Quỳnh đang thay quần áo trong tấm màn gió nói vọng ra:
_Con Thủy đổ quanh tao bẻ gẫy răng đó nghe không.
Thủy cười nham nhở:
_Chắc bà Thảo quá.
Vân Phi cau mặt dục:
_Lại đổ bậy nữa. Thôi, nhanh lên mấy bà. Chắc chị Thảo đang nóng ruột lắm.
Ba đứa lại đu nhau xuống cầu thang. Chưa đến cửa, Thủy, Quỳnh, Vân Phi đã rối rít chào:
_Anh ạ!
_Anh ạ!
_Anh ạ ! ạ! ạ! ...
Những tiếng ạ của đám con gái kéo dài như không bao giờ dứt kèm theo những nụ cười tinh quái trên những khuôn mặt láu lỉnh.
Trấn cuống cuồng vừa cười vừa gật không biết bao cái cho đủ vì thoáng nhìn --- với đôi mắt cận thị --- Trấn có cảm tưởng hàng chục cô gái trước mặt mình chứ không phải là ba cô nữa. Thảo thấy thú vị trong nét bối rối của tên con trai. Thủy, Quỳnh, Phi ngồi chen nhau bên cạnh Thảo:
_Sao lâu quá không thấy anh Trấn đến chơi thế ạ ?
Thủy hỏi trước. Trấn muốn thu người cho thật bé trong salon để tránh những đôi mắt ranh mãnh đang chăm chú nhìn như chực tìm sơ hở để phá. Trấn cười, lúng túng:
_À, à! tại... tại tôi bận.
_Anh bận đi chơi với bồ phải không?
_Đâu có.
_Có, có mà.
_Không, tôi… tôi không quen ai cả.
Thủy cười:
_Ừ, hôm nọ em gặp anh đi cinê với một cô này. Cô nhỏ trông xinh ghê vậy đó.
Thủy càng trêu, Trấn càng gân cổ cãi…
_Chắc Thủy nhìn lầm rồi. Tôi có đi cinê với cô nào bao giờ đâu.
_Anh nói xạo.
_Thật chứ.
_Anh thề đi.
Trấn bật cười nhỏ:
_Ừ, thề…
Vân Phi cấu Thủy cho con nhỏ ngừng, Thủy nhìn Thảo bảo:
_Lên thay đồ đi chị Thảo.
Thảo đứng dậy, nói với Trấn:
_Anh Trấn ngồi chơi, tôi xin phép lên thay đồ đi với mấy cô em có chút việc.
Trấn nhìn theo Thảo, nói nhanh:
_Có sẵn xe, tôi có thể đưa các cô đi được chứ ạ!
_Sợ phiền anh quá.
_Có gì đâu mà phiền, tôi cũng đang không biết đi đâu.
Thảo đưa mắt ngầm cho Thủy, Quỳnh, Phi rồi chạy vụt vào nhà. Quỳnh hỏi Trấn:
_Anh có bận gì không ?
_Không, không, tôi rất rảnh.
Trấn nói vội vàng như sợ bọn con gái đổi ý. Quỳnh cười thầm và thấy thương hại cho tên con trai nên không nỡ trêu hắn như Thủy đã trêu. Con bé thì cứ líu lo luôn miệng.Hình như không được trêu chọc ai nó ăn không ngon ngủ không yên sao đó. Nhất là có dịp trêu Trấn là điều mà Thủy thích thú nhất. Không sợ “mất lòng” ai vì các chị chẳng chị nào phản đối, la mắng Thủy cả.
Nhưng trước mặt Bố Mẹ, Thủy im thin thít. Tại Bố Mẹ chấm Trấn cho Thảo. Bố Mẹ mà chọn thì đố đứa nào dám phê bình. Mẹ thì lại giảng cho một lô về sự đứng đắn và khen cho hàng tràng “cậu ấy” thì đủ mệt:
_Cậu ấy đứng tuổi như thế, con Thảo lấy cậu ấy có phải sướng thân không. Người ta đàng hoàng đứng đắn,không cao bồi, hippy, không ăn chơi đàn đúm. Đâu như mấy thằng bạn con Thủy, lấc ca lấc cấc đầu tóc thì cả năm chưa gội,chưa cắt trông phát khiếp.
Thủy nhăn nhó kêu:
_Trời ơi! Mẹ ví vậy đâu có được. anh Cận và bạn con là hai thế hệ khác nhau mà Mẹ.
_Mẹ không bằng lòng cho con chơi với bạn bè như thế.
Thủy cãi:
_Bạn cùng lớp con chứ con có chơi bao giờ đâu mà Mẹ lo.
Mẹ quát:
_Liệu hồn cô.
Thế là Thủy im. Con bé càu nhàu trong miệng:
_Mẹ chỉ bênh anh Trấn không à !
Đó là lý do Thủy không dám đem Trấn làm đề tài đùa phá trong bữa ăn trước mặt Ba Mẹ nữa.
Thảo bước xuống, mùi nước hoa ngào ngạt căn phòng.Đôi mắt vẽ xanh xanh –đôi má hồng hồng. chiếc Robe hở cổ,hở tay khiêu khích. Quỳnh nhìn Thảo thầm nghĩ “Thảo điệu quá,nặng phần trình diễn” quá đi mất. Đã ghét người ta mà cứ muốn khiêu khích người ta, quyến rũ người ta mê mệt mình.
Thảo là vậy, lúc nào Thảo cũng mang ý tưởng chinh phục. Lúc nào con trai quanh Thảo cũng phải mê mệt mình, Thảo mới bằng lòng. Điệu này anh chàng Cận được ngồi bên Thảo chắc lái xe lên lề đường quá.
Thủy bấm Vân Phi, nói nhỏ:
_Trông bà Thảo nhà mình cứ y như là đi dự thi Hoa Hậu “cầm cờ” không bằng ấy, Phi nhỉ ?
Vân Phi cười, ghé sát tai Thủy:
_Dự thi xem ai ăn nhiều nhất thì có.
_Chắc bà Thảo chiếm giải nhất thì quá.
Bà ấy mập ù, anh Trấn nhìn cũng chạy dài.
Phi cười khúc khích. Thủy ôm cánh tay Vân Phi. Cả bọn kéo nhau ra xe. Thảo ngồi đằng trước với Trấn. Thủy, Quỳnh, Phi ngồi đằng sau. Trấn bị lôi cuốn theo đám con gái ồn ào nên cũng bắt đầu cười nói thoải mái tự nhiên hơn. Đi một quãng đường, Trấn hỏi Thảo:
_Thảo và các em định đi đâu?
Thảo ngẩn người. Chả lẽ lại nói :Thảo và các em đi ăn phở thì kỳ quá – nhà quê quá. Không biết nói đi đâu bây giờ. Mục đích chính thì không dám nói ra. Thảo quay xuống cầu cứu bọn em :
_Anh Trấn hỏi tụi mi “định” đi đâu anh ấy đưa đi kìa…
Vân Phi nhanh nhẩu, định nói thì đi ăn phở và bún bò chứ còn đi đâu nữa. Nhưng chợt nhớ ra sự có mặt của Trấn, Vân Phi lại nín thinh. Lúc này cả ba đứa đều thấy... "kẹt". Thấy Trấn là một "chướng ngại vật" cần phải đẩy lui khỏi thế giới con gái ngay lập tức. Thủy ấm ức nhất vì hồi chiều Thủy "lỡ" ăn ít cơm. Bây giờ còn đói cồn cào. Thủy ngồi rủa thầm Trấn và Thảo. Thảo điệu quá, đi ăn phở bình dân mà diện cứ như đi dự Đại Hội điện ảnh thế kia kìa, nhìn phát tức mình. Thủy tìm cách trêu cả người cho bõ tức.
Bốn cô gái bỗng dưng im lặng. Trấn hơi lạ lùng, hơi thắc mắc, nên cũng im lặng nốt. Trấn cứ lái xe từ từ, chậm rãi như người đi dạo mát để chờ một trong bốn cô con gái lên tiếng nhưng cuối cùng rồi Trấn cũng phải lên tiếng trước khi đi ngang tiệm nước:
_Hay mình vào uống nước đã nhé ?
Thủy cười thầm:
_Sao anh... cù lần đến thế. Mới vừa uống ở nhà một ly nước đá lạnh to tướng xong, giờ lại... uống nước nữa.
Nhưng, Thảo đã gật đầu thật điệu:
_Vâng, Thảo cũng đang khát nước.
Trấn tìm chỗ để xe. Cả bọn lại kéo nhau vào. Quỳnh nghe vài tiếng huýt sáo nho nhỏ của bọn hippy khi cả bọn đi ngang qua. Một tên con trai lên tiếng:
_Anh chàng này tốt số quá. Được đi chơi với bốn người đẹp một lúc.
_Tao chấm cô bé mặc quần "xì gà" trắng.
_Không, em áo xanh xinh hơn.
_Cô mặc robe hấp dẫn nhất.
Trấn kéo ghế cho từng đứa một cách hết sức lịch sự anh chàng có vẻ cảm động ra mặt vì mời được đám con gái vào uống nước.
_Thảo uống gì?
_Cho Thảo ly sữa tươi.
Trấn nhìn Quỳnh, Thủy, Phi:
_ Quỳnh, Thủy, Phi uống gì ?
_Em Bireleýs !
_Em sữa tươi giống chị thảo !
_Em Coca !
Trấn phải lập lại hai, ba lần mới nhớ nổi những thứ nước phải kêu. Anh chàng gọi bồi:
_Cho tôi một Bireleýs, hai sữa tươi, hai coca.
Nước mang ra, Thủy, Quỳnh, Phi tự rót, tự pha lấy không kịp để cho Trấn kịp trổ tài "galant". Chỉ có Thảo là ngồi yên -- lười biếng và kênh kiệu. Trấn khuấy đều ly sữa cho Thảo một cách trịnh trọng. Chỉ phải săn sóc một mình Thảo thôi, Trấn thấy đỡ cuống cuồng, đỡ bối rối hơn, nên vì thế mà ly sữa của Thảo cứ được Trấn từ từ, nhẹ nhàng khuấy mãi. Thủy đưa mắt nhìn Phi, Phi cũng đang theo dõi Trấn và nét mặt Thảo. Thảo tỉnh bơ ngồi vòng tay lên bàn, nheo mắt nói thầm với Phi:
_Cù lần quá. tao không thể có một ông chồng thộn và cù lần cỡ anh chàng cận này nổi đâu !
Phi cười. Thủy uống gần cạn ly Coca, nhắc Trấn và Thảo:
_Anh Trấn, chị Thảo, uống nước đi chứ.
Trấn rút vội cái muỗng ra khỏi ly sữa, gác nhẹ lên thành dĩa cho Thảo, mặt hơi đỏ.
Thủy nói:
_Em uống gần hết ly rồi mà anh với chị Thảo vẫn còn y nguyên.
_Ờ, để anh gọi cho Thủy một chai Coca nữa nhé.
Thủy bảo:
_Thôi anh.
Và suýt chút nữa Thủy rú lên cười. Phải cố lắm mới nhịn được. Thủy cho tay xuống đùi Phi cấu một cái thật mạnh cho tan cơn ấm ức muốn cười. Phi dẫy lên bất chợt, la trong miệng:
_Điên hả, Thủy?
_Phi cù lần quá, Phi ơi !
Phi trợn mắt:
_Cái gì cù lần ?
_Điệu quá à, ly sữa uống mãi không hết.
Thảo biết mấy em trêu Trấn. Chợt thương hại tên con trai. Thảo nói:
_Tụi em Thảo lớn rồi mà còn nghịch ghê cơ. Anh không biết chứ ở nhà tụi nó phá nhau nhức đầu luôn ấy.
Quỳnh cười thầm:
_Thảo cứ nói y như Thảo không biết đùa là gì vậy, Thảo là chị đầu của bầy con gái, chắc Thảo ngoan nnhất, người lớn nhất. Ông con trai nào mới quên cũng ngỡ thế, có ai ngờ đâu Thảo lại là ngườì phá nhất nhà, ồn ào nhất nhà.
Trấn nhướng cặp kính cận nhìn ba cô gái ngồi trước mặt, cười dễ dãi:
_Các cô ấy vui tính ghê. Tôi thích các cô đùa phá như thế. Nhà không có em gái nên thường khi tôi thèm nghe tiếng cười đùa hồn nhiên phá phách như vậy lắm.
Thủy nhanh miệng:
_Như vậy chắc nếu có em gái anh cưng ghê lắm phải không ?
_Cưng chứ !
_Thế anh Trấn nhận Thủy làm em gái đi. Được anh cưng là nhất rồi.
_Sợ Thủy nói đùa.
_Không, em nói thật mà, nhé ? !
Trấn nhìn Thủy cười cười, Thủy đóng kịch:
_Anh chê Thủy không đẹp, không ngoan, không xứng đáng làm em gái anh phải không ?
Thấy cô bé như sắp khóc, Trấn vội vàng:
_Ờ, đâu có. Được cô em gái vừa ngoan, vừa xinh như Thủy ai mà không chịu.
Thủy cười ranh mãnh, con bé chồm lên:
_Anh chịu rồi nhé ?
_Ừ !
_Ừ, thì anh phải ngoéo tay với Thủy cho chắc ăn.
_Ừ, ừ !
Không chờ Trấn bằng lòng hay không, Thủy tự nhiên móc ngón tay mình vào ngón tay tên con trai. Đôi mắt Thủy chớp chớp làm ra vẻ ngây thơ, nhõng nhẽo:
_Trước mặt chị Thảo, Quỳnh, Phi, em tuyên bố từ nay anh Trấn là anh trai của em rồi đó. Anh Trấn hứa là phải chìu em, không được bắt nạt em. Bằng lòng không ? Hứa đi !
Trấn nhìn trong đôi mắt hồn nhiên của Thủy, gật đầu:
_Ừ, anh hứa thương Thủy như em gái. Nếu Thủy ngoan anh sẽ chìu và không bao giờ bắt nạt Thủy cả.
Thủy reo lên như trẻ con:
_Nhất anh Trấn !
Nhìn Thủy, Quỳnh không đóan nổi con bé đang âm mưu phá Trấn chuyện gì nữa, Trấn dễ tin và ngây ngô giữa bầy con gái khôn ngoan quỉ quái này quá. Tội nghiệp hắn. Quỳnh nghĩ Mẹ mà biết đám con gái của Mẹ phá Trấn như thế này thế nào Mẹ cũng nhăn nhó la mắng cho một trận đích đáng mới thôi.
_Thôi, về chị Thảo.
Quỳn bảo. Trấn gật đầu:
_Ừ, về !
Cả bọn lại kéo nhau ra cửa. Quỳnh để ý thấy nhiều cặp mắt nhìn theo Thảo. Phải công nhận là Thảo đẹp. Thảo quyến rũ nhất đám con gái. Thảo đi thẳng đầu ngẩng lên không nhìn ai, không để ý đến ai. Thảo có dáng kênh kiệu của một người con gái biết mình đẹp, biết mình thu hút đàn ông và có đủ điều kiện để bắt đàn ông mê mệt mình. Thảo nào mà nhìn Thảo lúc nào cũng vui tươi nhí nhảnh. Cũng tràn đầy nhựa sống và nụ cười luôn luôn tự tin. Quỳnh tự nhận là Quỳnh thua Thảo ở sự trẻ trung đó. Quỳnh già trước tuổi. Chả biết đó có phải là những thiệt thòi Quỳnh phải gánh chịu hay không ?
Trấn đưa bọn con gái về nhà hơi khuya. Trước khi bọn con gái vào nhà Trấn chần chờ như muốn giữ Thảo ở lại để nói riêng vài phút. Biết ý Trấn, Vân phi bấm Quỳnh, Thủy lên trước. Thảo dợm bước theo các em, nhưng Trấn bất chợt gọi khẽ, chừng như sợ sự ồn ào của đám con gái quay trở ra:
_Thảo !
Thảo quay lại:
_Anh gọi gì cơ ?
_Chiều mai... Thảo có rảnh không ?
Thảo cười nghịch ngợm trong bóng tối:
_Không chắc được. Có thể là rảnh mà cũng có thể là không.
Trấn ngập ngừng:
_Tôi muốn.... tôi muốn mời Thảo chiều mai đi chơi.
Thảo trêu Trấn:
_Sao hồi nãy anh không nói cùng với mấy cô em Thảo. Để Thảo gọi chúng nó xuống hỏi xem chúng nó có bằng lòng đi không đã, nhé ?
Trấn lắc đầu, đôi mắt lộ vẻ thành khẩn:
_Không, Thảo, tôi... tôi mời Thảo thôi.
_À ! Anh rủ Thảo đi chơi riêng phải không ?
Trấn gật đầu vội vàng:
_Lần đầu tiên tôi mời Thảo đi chơi, mong Thảo không nỡ từ chối.
Thảo cười thầm."Từ chối hẳn nhiên đi rồi chứ còn không nỡ gì nữa." Anh cù lần quá đi chơi với anh chán chết. Thà bắt chước con Thủy nằm ở nhà đọc kiếm hiệp còn dễ chịu hơn".
Thảo nhẹ nhàng nói với Trấn:
_Anh mời trễ quá, chiều mai Thảo có cái hẹn trước thành ra không nhận lời anh được.
Trấn thoáng buồn:
_Thế, Thảo có thể cho tôi một cái hẹn khác được không ?
Thảo cười cười:
_Không biết nữa. Nếu rảnh Thảo có thể nhận lời anh.
Trấn tươi nét mặt:
_Chủ nhật tuần sau vậy nhé.
_Để xem. Thảo sẽ trả lời anh vào chiều thứ bẩy. Nhà anh có téléphone chứ ?
_Có, để tôi ghi.
Trấn vội vã viết số điện thoại vào tấm carte trao cho Thảo. Thảo đọc lướt nhanh hàng chữ, nhẹ gật đầu:
_Thảo sẽ phone lại cho anh.
_Cám ơn Thảo.
Chờ cho Trấn đi khỏi, Thảo chạy vụt vào nhà, bước lên lầu một cách ồn ào. Đám con gái đã mỗi đứa một giang sơn. Quỳnh nằm đọc báo một góc giường. Vân Phi và Thủy nằm gác chân nhau nghe nhạc. Nghe bước chân Thảo lên, Thủy giả vờ nói với Vân Phi:
-Phi nhỉ ? anh Cận trông cũng "beau" ghê đó chứ. Chỉ mỗi tội cù lần quá chịu không nổi.
Phi cười, bấm Thủy;
- Ừ, bà Thảo nhà mình mà lấy anh cận chắc bà ấy phải nhốt chồng trong nhà một tháng để dạy cách ăn nói và bình tỉnh trước mặt ...gái.
- Nhất là phải có một khuôn mặt lạnh như tiền, một tấm lòng sắt đá và cặp mắt phớt tỉnh trước sự ồn ào và phá phách của mấy cô em thì mới mong "sống" được.
Thảo tiến đến đập mạnh lên mông Thủy, la:
- Mấy con nhãi, thầm thì nói xấu tao cái gì đó.
Thủy quay lại cười giòn:
- Em với chị Phi đang mong chị ưng đại anh Cận cho rồi. Làm đám cưới gấp trông năm nay cho nhà bớt đi một người. Chứ nhà mình con gái đông quá, không ông nào dám "làm rễ" hết. Như thế chỉ thiệt thòi cho em mà thôi. Em nhỏ nhất nhà, phải chờ mấy chị mệt quá.
Thảo trợn mắt:
- A! Con nhỏ này bằng tí con đã nghĩ đến chuyện vợ chồng. Tao cho mày lên làm chị hai tao lấy chồng trước đó.
- Em đâu dám vô lễ thế.
- Mai tao khuân về cho tụi mi một ông anh rể.
- Cỡ anh Cận không?
Thảo bĩu môi:
- Tên Cận mà là cái... thá gì. Tao chọn thì không ai chê nổi.
- Cho em xem... lý lịch, căn cước, nghề nghiệp.
Thảo xua tay :
- Không được, mày con nít.
- Em mười sáu tuổi rồi, ở đó mà con nít.
- Mười sáu tuổi còn vị thành niên. Không nên xen vào chuyện tình yêu nhảm nhí. Thôi, chịu khó học đi cưng ạ. Bốn năm nửa tao nói mẹ gả chồng cho.
Thủy cong môi:
- Ai cần chị nói. Chị Phi mới mười tám tuổi chưa đủ trưởng thành sao đã có bồ rồi. Coi chừng chị Phi có chồng trước chị à.
Thảo cười:
- Ừ! Đứa nào có chồng sớm tao sẽ tặng cho một đôi gối thêu, một chăn bông thật dày, một tá slip trắng Made in france đàng hoàng chứ không phải Made in HongKong giả như mấy tụi mi thuờng mặc đâu.
Vân Phi bảo Thủy:
- Đề nghị của chị Thảo nghe "hấp dẫn" ghê nhỉ.Nghe bà ấy tán tao lại thích... lấy chồng ngay để nhận quà quá à.
Thủy xui:
- Bảo anh Hoàng làm đám cưới gấp đi chị Phi ơi. Anh ấy là con "mọt sách" không, chán quá.
Phi nói:
- Không học đi lính làm sao?
- Đi thì đi chứ. Con trai gì yếu quá vậy.
Vân Phi cười dịu dàng:
- Còn học được thì cứ học chứ dại gì đi lính. Chừng nào hết học hãy hay. Đi lính dài người như anh Sơn, cả năm không về phép một lần buồn chết.
Thảo gật gù:
- Thằng Hoàng bé con thế mà khôn, ở nhà để cuối tuần đi bát phố, cinê với người yêu có phải sướng hơn là chui vào rừng ở như ông Sơn không nào. Bồ tao mà ở xa như ông Sơn tao... bỏ liền.
Thủy nói:
- Anh Sơn chê con gái Sàigòn đó chị ơi!
Thảo dài giọng:
- Con gái Sàigòn cũng chê lại anh ấy. Mầy biết mấy con bạn tao tụi nó chê anh Sơn sao không ?
- Chê sao?
- Ừ, tụi nó nói ông anh mày sao mà khó thương đến thế? Ông anh mầy sao mà...rừng đến thế? Khiến tao phải trả lời tụi nó phát mệt luôn.
Vân Phi ngồi nhỏm dậy:
- Ê, Thủy, Thủy biết bạn anh Sơn cái ông để râu không?
Thủy lắc đầu:
- Em không để ý.
- Tên này "đẹp trai" lắm. Có điều là hắn có vẻ lối quá, tao ghét.
- Sao em không biết, hắn tên gì?
Phi lắc đầu:
- Chưa biết tên, ông này lạ hoắc à. Hôm nọ anh Sơn dắt về nhà chút xíu đi liền. Nhìn tươ'ng hắn lối làm sao ấy. Chắc anh chàng nghĩ là mình đẹp, mình to con, mình có bộ râu... rừng hẳn đám em gái ông Sơn mê hết trơn.
Thủy nheo mắt:
- Chắc anh chàng được ông Sơn báo động nhà tao có một bầy em gái phá như quỉ. Mày phải làm ra vẻ ta đây kẻo tụi nó trêu cho thì điêu đứng mặt mày. Nên anh chàng "cố" làm như thế đó.
Thảo ngồi cắt mỏng từng lát dưa leo đắp lên mặt, nói với Phi:
- Đứa nào mê nổi bạn anh Sơn chứ tao thì chê trước tiên.
Vân Phi chợt báo động:
- A! Nhưng anh chàng có một sơ sót không qua nổi mắt em là anh chàng có vẻ ... mết bà Quỳnh nhà mình.
Thủy thích quá, con bé reo lên:
- Sao chị biết? chắc anh Sơn đang "âm mưu" kiếm chồng cho em gái chứ gì. Chị Quỳnh có vẻ thích lại anh ấy không?
Phi lắc đầu:
- Bà ấy mà thương ai, ghét ai đố biết nổi, mặt cứ tỉnh bơ bơ đi qua đi lại trước mặt tên bạn anh Sơn trông khi anh chàng thì cứ ngẩn ngơ nhìn bà ấy. Mới bước vào cửa anh chàng đã "chấm" chị Quỳnh rồi.
Thủy, Thảo, Phi ôm nhau cười khúc khích, rù rì nói đến tên con trai đó và Quỳnh làm cứ như chuyện lạ lùng nhất không bằng vậy. Quỳnh nghe buồn cười - Cuộc sống của đám con gái trong căn nhà này chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi cũng có thể nói với nhau hàng giờ không hết. Bàn tán suốt đêm không ngủ cũng chưa dứt. Suốt ngày này sang ngày khác như thế. Cãi nhau, phá nhau, quây quần bên nhau buổi tối. Buổi sáng dậy sớm mỗi đứa một công việc. Buổi trưa, buổi chiều họp nhau ở bữa ăn, kể cho nhau nghe những chuyện ngộ nghĩnh ở trường, ở sở làm, trêu nhau người này, người nọ la hét, mắng chửi nhau om sòm rồi lại gác chân nhau nói cười rúc rích, âu yếm và thân thiết như không muốn rời, muốn dứt nhau. Quỳnh thương cuộc sống của chị em Quỳnh tha thiết. Nhưng, đôi lúc Quỳnh cũng thấy buồn bơ vơ sao đó, thấy thiếu thốn một cái gì trong đám chị em gái ồn ào. Quỳnh bắt gặp những phút mộng mơ của Quỳnh. Hẳn những lúc ấy Quỳnh vừa bất chợt nghĩ đến một hình bóng đàn ông và những ước mơ cũng vừa đến và những đợi chờ đối với Quỳnh dài dặc quá, mông lung quá. Không bao giờ tìm kiếm nổi.
Tên con trai đứng sững ở giữa cửa nhìn Quỳnh chăm chú. Quỳnh ngồi thoải mái trong salon dũa móng tay. Mái tóc cuốn cao lên để lộ khoảng gáy trắng hồng. Quỳnh chăm chú trong công việc làm đẹp đôi bàn tay không để ý xem ai. Tên con trai đằng hắng một tiếng và bước hẳn vào trong. Quỳnh ngẩng đầu lên.
- Thưa cô, đây có phải nhà cô Thảo? Quỳnh xỏ chân vào đôi dép đen, gật đầu vội vàng:
- Vâng, mời ông ngồi chơi, tôi đi gọi chị Thảo.
Quỳnh nói và đi nhanh vào trong nhà. Thảo đang tắm.
Quỳnh nói:
- Chị Thảo, có khách.
Thảo nói vọng ra:
- Bạn tao đấy, ra tiếp dùm tao một lát đi.
Quỳnh nhăn nhó:
- Chịu thôi, để em bảo con Thủy nó xuống tiếp hộ.
Thảo dẫy lên, la thất thanh:
- Đừng, Quỳnh, mày mà gọi con quỉ đó xuống nó ngồi nói bậy bạ là chết tao. Con trai ông Giám Đốc sở tao làm đấy. Ra tiếp dùm tao chút đi. Làm ơn, làm phước mà.
Quỳnh miẽn cưỡng bước ra, càu nhàu:
- Nhanh nhanh lên nghe bà. Lát nữa tôi phải đến ăn đầy tháng con con Khanh đấy. Bà làm trễ giờ tôi thì biết.
Thảo dục:
- Thôi ra di, lát tao cho tiền đi taxi gấp đôi. Ồn lắm!
Quỳnh rót nước và bước ra, tên con trai đang ngồi đọc tờ tuần báo Quỳnh đang xem dở. Quỳnh nhẹ nhàng ngồi đối diện tên con trai:
- Mời anh xơi nước.
Tên con trai nhình Quỳnh, cười cởi mở.
- Chị Thảo đang dở bận một chút sẽ ra ngaỵ
- Không sao! À, cô là em thứ mấy của Thảo thế nhỉ?
- Dạ, tôi kế chị Thảo ạ.
- Cô Quỳnh phải không nào?
- Dạ!
Tên con trai cười vui:
- Tôi nghe Thảo nói nhiều về các cô em gái đến nổi tôi thuộc tên từng người tuy chưa biết mặt.
Quỳnh cười nhỏ nhẹ:
- Chắc chị Thảo kể xấu tụi tui không chứ gì?
- Đâu có, Thảo "tán" em gái ghê chứ. Nhất là tán Quỳnh.
Quỳnh nghiêng mái tóc làm dáng, kêu lên thật hồn nhiên:
- A! Sao lại nhất là ... tán Quỳnh?
- Thảo khen Quỳnh nghiêm trang nhất nhà, ngoan nhất nhà và... xinh nhất nhà.
- Trời ơi! chị Thảo khen vậy không sợ người ta cười cho à?
Tên con trai nhìn Quỳnh chăm chú. Đôi mắt thoáng làm Quỳnh bối rối. Hắn nói:
- Sao lại cười? Ai dám cười cơ chứ?
Quỳnh chỉ:
- Anh, và bạn chị Thảo.
- Thảo nói thế không đúng sao?
- Anh thấy sao?
Quỳnh vặn lại, tên con trai nheo nheo mắt:
- Tôi thấy đúng, mới nhìn Quỳnh tôi đã đoán ra Quỳnh là nhân vật thứ mấy trong nhà rồi.
Quỳnh nhìn tên con trai đối diện. Hắn có vần trán cao thông minh -nụ cười ồn ào và cởi mở, ánh mắt sâu sắc, tinh nghịch. Tên con trai này mang đầy nét trẻ trung hoạt động, khác hẳn những tên bạn trước của chị Thảo. Hắn bạo ăn nói. Mới gặp mà Quỳnh đã bị khớp trước hắn. Quỳnh nghĩ thầm "phải có con Thủy ngồi đây cho nó phá anh chàng xem có đỏ mặt ấp úng không?"
Quỳnh đang định gọi Thủy thì Thảo ra - May cho anh chàng và may cho chị Thảo nhé! Quỳnh đứng vụt dậy, Thảo cười tươi tắn:
- Chào Thịnh. xin lỗi nhe, chờ Thảo có lâu không?
Thịnh cười:
- Ngồi một mình thì lâu thật. Nhưng tại có cô Quỳnh...
Quỳnh chạy vụt vào nhà, và nói:
- Không dám ạ!
Sau lưng Quỳnh, tiếng cười của chị Thảo ròn tan, vui nhộn. Quỳnh nghe lưng lưng một niềm vui chợt đến.
Quỳnh báo động cho Thủy, Phi:
- Hai đứa xuống mà xem bạn chị Thảo.
Thủy quăng quyển truyện, đôi mắt sáng rỡ:
- Bạn chị Thảo phải không? Hôm qua bà ấy khoe mà.
Vân Phi cũng háo hức:
- Chắc không là ông Trấn thứ hai?
Quỳnh lắc đầu:
- Tên này "láu" lắm, phải hồi nảy con Thủy xuống quay cho hắn một vài câu... bõ ghét.
Thủy nhảy phóc xuống giường:
- Để em xuống xem.
Vân Phi kéo áo Thủy:
- Chờ tao với.
Quỳnh suỵt suỵt la hai đứa con gái:
- Tụi bây ồn ào chút nửa khách về bà Thảo bà ấy chửi cho mà nghe, điếc tai.
Thủy vênh váo chạy xuống lưng chừng cầu thang. con bé gọi ầm lên:
- Phi ơi, anh Hoàng đến.
Quỳnh nhìn Vân Phi nheo mắt:
- Cho tao mượn "tài xế" mười phút, nhờ nó chở đến nhà con Khanh được không Phi?
Vân Phi ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ được.
Quỳnh trêu Phi:
- Có buồn không đó ?
- Không có gì.
Chút nửa về đừng có cằn nhằn là chị Quỳnh bất lịch sự. cả tuần người ta mới gặp nhau có một lần lại kéo đi mất ... mười phút.
Vân Phi cười, hàm răng trắng đều duyên dáng:
- Cho chị Quỳnh bắt anh ấy làm tài xế nửa tiếng luôn đó. em còn phải dọn dẹp và đi tắm rửa cho đàng hoàng.
Quỳnh kêu lên:
- Gớm, điệu quá đi cô ơi.
Hoàng gặp Quỳnh ở đầu cầu thang. Hoàng chào Quỳnh:
- Chị ạ!
- Khôg dám ... ạ!
Hoàng cười:
- Chị Quỳnh đi chơi?
- Ừ, nhờ Hoàng chút được không?
Hoàng nhanh nhẩu:
- Được chứ ạ, lâu lắm mới được chị nhờ.
Quỳnh nhăn mặt, la Hoàng:
- Cô cậu điệu y hệt nhau. Sao, chở dùm tôi đến nhà Khanh, có gì phiền không?
Hoàng vui vẻ:
- Vâng.
- Cần gặp Vân Phi để "xin phép" không?
Hoàng ngần ngừ. Vân Phi ló đầu nhìn ra cửa, chớp chớp đôi mắt nhìn Hoàng:
- Thôi khỏi, em biết rồi.
Hoàng nheo mắt ngó Vân Phi:
- Mười phút nửa anh trở lại.
Vân Phi vẩy vẩy Hoàng. Hoàng nhìn thấy ở cổ tay Vân Phi một chiếc lắc bạc lạ mắt nhưng không tiện hỏi. Quỳnh hiểu ý, kéo tay Hoàng:
- Chút nửa về tha hồ mà "phỏng vấn".
Hoàng đỏ mặt líu ríu theo Quỳnh xuống cầu thang. Đi ngang phòng khách Quỳnh nhìn thấy Thảo và Thịnh đang châu đầu vào nhau xem chung một tờ báo đầy vẻ thân mật. Quỳnh nện mạnh gót giày ra cửa. Thịnh nhìn lên, Thảo cũng nhìn lên, nụ cười tươi và đẹp hơn bao giờ hết. Quỳnh nói:
- Anh ngồi chơi ạ! Chị Thảo em đến Khanh nghe.
Thảo gật đầu:
- Ừ! Đi nhanh nhanh lên rồi về.
Quỳnh bước ra cửa cười thầm. Vui... không chịu được. Chỉ một tên con trai lạ, đẹp trai hiện diện giửa hai chị em mà đã khiến Thảo người lớn hẳn ngay lên. Và, Quỳnh ngoan như chưa bao giờ ngoan thế. Ngày thuờng đi đâu mạnh ai nấy đi. Có bao giờ hỏi han, dặn dò nhau như thế bao giờ đâu chứ. Quỳnh nghĩ : giá anh chàng Thịnh đến nhà đều đều như thế này, biết đâu bọn con gái nhà Quỳnh lại chả ngoan hiền, lễ phép ra không chừng. Quỳnh bật cười trong ý nghĩ ấy.
Tuấn ngồi giữ hai vợ chồng Hải và Khanh và chợt thấy thèm không khí ấm cúng của một gia đình. Đã lâu lắm rồi Tuấn không nghĩ đến điều đó - không nghĩ đến một người con gái nào cả. Cuộc sống xa thành phố đã khiến Tuấn quên những ngày đi học, những buổi chiều đưa đón người yêu. Những thứ bẩy, chủ nhật tràn đầy hạnh phúc. Quên hẳn thành phố với quá nhiều kỷ niệm. Với hình dáng con gái dễ thương Tuấn yêu trong tuổi học trò. Với đôi mắt Ngọc Nga tình tứ, đắm say. Những người con gái đi qua đời Tuấn hình như quá nhiều mà kỷ niệm thì thật nhỏ bé - Thật đơn giản và bình thản như ngày bỏ học vào Quân Đội. Tuấn không còn giữ nổi một cái gì khác, kể cả giữ một tình yêu.
Có tiếng trẻ con khóc trong phòng. Khanh đứng vụt dậy, vội vả:
- Chết, cậu bé nhà tôi thức giấc.
Hải nhìn theo vợ cười âu yếm:
- Bế con ra đây chào bác Tuấn đi em.
Một lát Khanh trở ra. Vòng tay ôm con thật vụng về nhưng chứa đựng biết bao nhiêu là âu yếm. Tuấn cầm bàn tay nhỏ xíu, xinh xắn của con bé, nựng:
- Con gái của cô Khanh chắc thế nào cũng làm Hoa Khôi một vùng.
Khanh cười, đôi mắt long lanh:
- Anh Hải chê con gái đó anh ơi. Ông ấy thích con trai đầu lòng cơ. Tôi thì trai gái gì cũng thích cả. Tuy nhiên, con gái càng... thích hơn.
Tuấn trêu Hải:
- Tại ông ấy sợ con gái mai sau lại bắt chước mẹ "bắt nạt" bố. Một mình cô bắt nạt ông ấy đủ khổ rồi, giờ lại thêm cô con gái theo phe Mẹ bắt nạt thêm nửa thì... sống sao nổi.
Khanh kêu lên:
- Anh cứ tưởng thế chứ tôi đâu dám bắt nạt ông ấy.
Hải cười vén tay áo cho Tuấn nhìn thấy vết bầm tím ngắt:
- Thế "chó con" nào cắn tôi đây?
Khanh bảo:
- Ơ, ơ, tại...tại anh.
- Sao... tại anh?
Khanh giả vờ đùa với con không nói. Tuấn bảo Hải:
- Ông hạnh phúc lắm đó.
Hải bế con từ trên tay Khanh:
- Ông lấy vợ đi rồi sẽ hạnh phúc như tôi. Có ai cấm ông đâu.
Tuấn cười:
- Có chứ!
Khanh tròn mắt nhìn Tuấn:
- Ai cấm anh ?
Tuấn chỉ lên bộ đồ lính:
- Những thứ này cấm tôi.
Khanh nhăn mặt:
- Gớm, anh đừng có bi thảm bộ đồ lính của anh đi, tôi ghét lắm. Bộ những ai đi lính như anh cũng đều... ế vợ hết đấy hở ?
Tuấn cười:
- Chứ sao. Chỉ trừ ông Hải của cô thôi. Lính thành phố sướng như ông công chức già ngày hai buổi đi làm, tối về quây quần bên vợ con. Nếu được như thế tôi đã "xin" lấy vợ từ lâu rồi.
Khanh dài giọng than thở:
- Thôi đi anh ơi. Ông Hải đi chơi tối ngày à. Bỏ vợ con ở nhà một mình nhiều khi tôi tức muốn khóc vậy đó.
Hải nhìn Tuấn nheo mắt nói đùa:
- Có vợ đôi lúc thích thật, nhưng nhiều khi... mất tự do ghê ông ạ.Mất cả bạn bè nửa. Ngày còn solo muốn đi đâu thì đi, ở đâu cũng là nhà, trong lòng thảnh thơi. Thế mà từ ngày có vợ, đi một bước là thấy nóng ruột muốn về. Cứ lo ở nhà giận dỗi có khổ không chứ.
Khanh cong môi:
- Ai bảo anh lấy vợ. Đã can đảm lấy vợ rồi thì không được than thở. Anh phải biết chứ. Anh nói thế là anh ích kỷ, anh không biết thương vợ. anh sống cho riêng anh mà thôi.
Hải nhìn Tuấn cười:
- Anh thấy đó... ghê lắm !
Khanh đỏ lên:
- Cái gì... ghê ?
- Anh có nói gì đâu, anh chỉ phân trần với Tuấn cho anh ấy nhìn gương anh đấy chứ.
Tuấn cười vui:
- Tôi đâu có sợ mà anh dọa. Tôi mà lấy vợ xông sẽ... đào ngũ ở nhà cho anh biết.
Khanh cười ròn tan:
- Thôi nghỉ phép kỳ này lấy vợ đi anh Tuấn.
- Cô giới thiệu đi.
- Anh quên thiếu gì ? cô Nga, cô Phượng, cô Loan gì gì đó đâu cả ?
Tuấn đùa:
- Các cô đi lấy chồng hết rồi.
Hải bảo Khanh:
- À, em giới thiệu cô Quỳnh cho anh Tuấn.
Khanh lắc đầu:
- Quỳnh nó không chịu type người của anh Tuấn đâu. Con nhỏ kén dữ lắm.
Tuấn hỏi:
- Quỳnh nào thế ? Xinh không?
- Dỉ nhiên là phải xinh.
- Khanh giới thiệu đi.
- Thôi...
Hải dục:
- Thì em cứ giới thiệu cho Tuấn, biết đâu cô cậu gặp nhau lại mê nhau như điếu đổ.
Khanh gân cổ cải Hải:
- Bạn em làm sao anh biết được ?
- Anh đoán thế.
- Anh chỉ giỏi đoán mò.
Hải cười:
- Gớm, vợ tôi khó tính ghê. Thế hôm nay em có mời Quỳnh đến chơi không?
- Có chớ ! Nó đến bây giờ đó.
Hải nheo mắt nhìn Tuấn cười tủm tỉm. Khanh kêu:
- Tôi không giới thiệu bạn tôi cho anh Tuấn đâu mà hỏi.
Tuấn nói:
- Tại sao thế ?
- Anh xa Saigon cả năm, cả tháng. Bộ anh bắt nó già người ngồi chờ anh ấy à ?
Hải cau mặt:
- Em... kỳ ghê ! Biết đâu cô Quỳnh lại chả thích chờ đợi. Đó là một cái thú đáng yêu của người đàn bà, em không thấy thế sao?
Khanh lắc đầu ranh mãnh trêu Hải:
- Không em chả thấy gì cả. chỉ thấy người yêu ở xa là muốn... bỏ mà thôi.
Tuấn cười:
- Cô này có chồng, có con rồi mà còn trẻ con ghê. Phá phách y như hồi còn đi học vậy đó.
Khanh cười ồn ào. Tuổi con gái bay biến rồi còn đâu. Mới có hơn một năm làm đàn bà mà Khanh nghe chừng như mình già cỗi quá sức. Xa cách hẳn đám bạn bè củ chưa lấy chồng vẫn còn hồn nhiên đi học. Xa cách Vân Quỳnh ở sự rông chơi thảnh thơi của nó. Hôm nào gặp Thúy. Nó kêu lên:
- Trời ơi, Khanh. sao Khanh người lớn thế?
Hoặc Quỳnh thì nhỏ nhẹ:
- Mày... bà quá đi Khanh ạ. Hết nhí nhảnh lí lắc như những ngày đi học rồi.
Khanh nghe những tiếc nuối vu vơ của thời con gái với Quỳnh, Thúy mua xoài xanh trốn học hai giờ đầu ra sau trường ngồi ăn bị giám học bắt gặp. Buổi trưa bị phạt đứng thút thít khóc trong lớp học. Với những đôi mắt đắm đuối con trai nhìn lên từ cuối lớp. Những mảnh giấy nhỏ chuyền tay nhau trong giờ im lặng giảng bài. Các giáo sư thuờng gọi là "điện tín ngầm".
- Trong giờ tôi giảng bài, yêu cầu tất cả hảy để tay lên bàn yên lặng, cấm nói chuyện, cấm đánh điện tín ngầm, cấm cho tay xuống học bàn bốc me chua...v.v...
Giáo sư "cấm" đủ thứ, thế mà Khanh, Thúy, Quỳnh vẩn đánh điện tín ngầm, vẩn cắn xoài chua chấm muối ớt dưới học bàn xuýt xoa làm những đứa bên cạnh thèm nhỏ rãi, vẩn phá phách ồn ào, nói cười rúc rích. Khanh phá có tiếng trong lớp học. Quỳnh thì nghịch ngầm, Thúy lém lỉnh cải giáo sư tiếng một. Con nhỏ dử nổi danh - không sợ một ai - Đi đâu với nó còn yên tâm hơn đi với... bồ. Quỳnh đi học mỗi chiều đều phải nhờ Thúy đi chung một đoạn đường "con trai đứng đông nhất" để khỏi phải nghe những lời chọc ghẹo nham nhở hoặc bị lẽo đẽo theo đến tận nhà. Quỳnh nhát nhúa nhưng lại hay kênh kiệu. Vì thế mà con trai theo đông. Khanh thuờng khuyên Quỳnh:
- Mày nên kiếm một tên bồ để hắn đưa đón mỗi ngày, khỏi bắt con Thúy làm "vệ sĩ".
Quỳnh cười lạnh lùng:
- Muốn kiếm lắm mà mình chẳn chọn nổi ai mà cũng chả ai chọn mình cả.
Khanh bèn kể một lô con trai để ý Quỳnh, con nhỏ chỉ lắc đầu quầy quậy. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng như người không tình cảm. Thế mà Quỳnh lại là đứa lảng mạn nhất trong bọn. Ngày Hảo lấy chồng - Khanh, Quỳnh làm phù dâu và quen Hải trông tiệc cưới. Khanh định làm mai Quỳnh cho Hải nhưng đều lở dịp. Cuối cùng Khanh, Hải yêu nhau. Tình yêu kéo dài ba, bốn năm mới kết thúc, Khanh mới thật sự làm đàn bà cho đến ngày hôm nay. Để mỗi ngày mỗi thấy mình già dặn hơn một chút - Xa cách đám bạn bè cũ hơn lên.