Ai nấy đều hoang mang, trừ Lăng Thiên cùng bốn người Bạch Hổ.
Lăng Thiên nhìn toàn bộ sự việc rất rõ ràng: Mạc Y đã kịp tránh đi trước khi kiếm của Hồ Nguyên tới!
Thứ mà lão chém phải chỉ là…
- TÀN ẢNH ! – một tu chân giả đột nhiên hô to lên.
“Tốc độ quả thật kinh hãi” Lăng Thiên thầm thán phục.
Người có thể đạt tới tốc độ như vậy quả thực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là Lăng Thiên, hắn tuyệt đối không có khả năng làm được như vậy! Phải biết nếu Mạc Y chỉ chậm lại một chút…một chút thôi, Cổ Minh kiếm nhất định sẽ chém trúng nàng.
Hồ Nguyên đang cực kỳ kinh hãi: “Rốt cuộc tốc độ của nó đã đạt tới mức nào?!?”
Một luồng khí lạnh từ sau lưng tiến tới kéo lão ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lão nhanh chóng quay lại, kiếm Cổ Minh chắn tới trước ngực
“Keng…….”
Thân hình Hồ Nguyên chấn động! Lão không tự chủ được mà lùi ra phía sau vài bước. Cổ Minh kiếm trên tay lão rung lên bần bật.
- Tu vi của ngươi hơn ta, ta không phủ nhận. Nhưng mà về tốc độ - khóe miệng Mạc Y hơi nhếch lên – ngươi vĩnh viễn không thể đuổi kịp ta!
Tu vi của Hồ Nguyên khẳng định cao hơn Mạc Y. Tuy hai người đều có tu vi là Hỗn Nguyên ngũ giai nhưng Mạc Y mới vừa đột phá. Khẳng định chân nguyên của nàng yếu hơn Hồ Nguyên!
Nhưng bù lại, nàng có tốc độ hãi nhân. Mọi tấn công của lão, nàng đều có thể tránh được. Nếu không thể đánh trúng đối phương, lão còn có thể thắng sao? Kẻ ngốc cũng biết được kết quả!
Hồ Nguyên căm tức nhìn Mạc Y. Lão không tin không thể chạm tới nàng.
- Hắc Ưng, ra đây!!
Tiếp theo lời nói của lão, một con ưng với màu lông đen huyền xuất hiện.
- Lão có cao cấp ma thú?!? Sao chúng ta không biết? – Thanh Long nhìn con hắc ưng thì nhíu mày.
Hắc Ưng, là một cao cấp ma thú thiên về tốc độ. Chúng tấn công chủ yếu bằng chiếc mỏ hình móc cong sắc nhọn. Nhưng thứ mà Hồ Nguyên hiện tại cần ở con ưng này chính là áp lực có từ cánh của chúng. Sải cánh của Hắc Ưng dài tới hơn hai mét, mỗi lần vỗ cánh đều phát ra một cỗ uy áp khủng khiếp để hạn chế khả năng di chuyển của kẻ thù.
- Mạc Y, tốc độ của ngươi so với nó, ai hơn? – lão khinh bỉ liếc mắt.
Tay Mạc Y bắt đầu kết ấn.
Luồng khí trắng lúc trước còn mờ mờ nay hiện lên rõ ràng.
Từng luồng từng luồng bao quanh cơ thể nàng, càng ngày càng dày đặc. Cuổi cùng thân hình Mạc Y hoàn toàn bị ẩn đi.
Hồ Nguyên nhíu mày ra lệnh cho Hắc Ưng đang đậu trên vai của mình.
Sải cánh vốn còn khép lại nay dang rộng hết cỡ. Nó tung cánh bay lên không trung.
Hắc Ưng bay tới cách làn khói kia khoảng hai trượng thì dừng lại. Đôi cánh đập mạnh. Theo đó, từng luồng gió với uy áp khủng khiếp bay về phía trước.
Luồng khí trắng dần tản đi…
Không có một bóng người.
Mạc Y hoàn toàn biến mất trên võ đài!!!
Thần sắc Hồ Nguyên ngưng trọng. Luồng khí đó…cơ bản chỉ để che mắt Hắc Ưng.
Lão nhanh chóng bắt pháp quyết. Một đạo hắc quang lấy lão làm trung tâm chậm rãi tạo thành một hàng phòng thủ.
Kiếm khí màu trắng bất ngờ hiện ra, lấy tốc độ sét đánh mà lao về Hồ Nguyên.
“ Uỳnh…”
Võ đài rung chuyển! Khói bay mù mịt!
Chỉ thấy Hồ Nguyên liên tục lùi về phía sau. Tới khi lão dừng lại được thì phun ra một ngụm máu tươi.
Chờ khói bụi bay đi hết, toàn cảnh võ đài lập tức hiện ra.
Một bên võ đài là Hồ Nguyên đang chật vật chống đỡ. Cổ Minh kiếm trong tay run lên bần bật, gắng gượng chống xuống đất để trụ vững. Lão không ngờ một đạo kiếm khí kia lại không sai một li mà lọt được qua một khoảng trống nhỏ chưa kịp hoàn thành của tầng phòng thủ!
Tận dụng cơ hội – đó mới là phương thức để giành chiến thắng.
Mạc Y đứng đối diện với lão, không hề bị thương. Y phục nàng bay lên theo từng ngọn gió. Sắc mặt thản nhiên nhìn lão.
Đột nhiên, tiếng hò reo vang dội cả Giác Tân võ đài!
Một nữ tử sơ nhập Hỗn Nguyên ngũ giai dễ dàng đánh bại một lão đầu đã ở cảnh giới đó ba năm!!!
- - - - - - - - - - - - - -
Mặt Hồ Nguyên đen lại. Tiếng hò reo kia giống như nhục mạ lão, khinh bỉ lão.
- Kết quả chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Hồ Nguyên bất ngờ đứng thẳng lên, cười đểu:
- Mạc Y, vốn lão phu còn muốn đùa giỡn với ngươi một chút. Nhưng hiện tại… ĐI CHẾT ĐI!
Lão từ trong không gian giới chỉ lấy ra ba viên đan dược.
Năm người Lăng Thiên đứng bật dậy.
Chỉ cần dùng một viên Tiềm Phá đan đã là Hỗn Nguyên thất giai rồi. Hiện tại là ba viên, rốt cuộc sẽ đạt tới cảnh giới nào?!?
Trong sự ngỡ ngàng của bọn họ, Hồ Nguyên đem toàn bộ ba viên đan dược nuốt vào.
Trong nhát mắt, thiên địa linh khí điên cuồng bao vây lấy lão. Linh khí không ngừng luôn chuyển, cải tố từng tế bào.
Hắc quang đại thịnh!
Tu vi của lão không ngừng tăng lên
Hỗn Nguyên lục giai…
Hỗn Nguyên thất giai…
Dấu hiệu tấn thăng vẫn không hề chậm lại.
Đột phá tiếp tục.
Phong vân biến sắc! Thiên địa rung chuyển!
Lão không ngờ đã vượt qua Hỗn Nguyên thất giai!
Cuồng phong gào thét không ngừng, như thể đang đón chào một cường giả.
= = = = = = = = = = =
- Thiên Huyền chi cảnh
Tiếng lẩm bẩm của Lăng Thiên như sấm nổ bên tai mọi người.
Thiên Huyền cảnh! Đây là cảnh giới gần như không có thật với hầu hết tu chân giả tại Nguyệt Tân quốc…
= = = = = = = = = = =
Hồ Nguyên cười điên cuồng. Lão không ngờ ba viên đan dược lại mang tới tác dụng lớn như vậy. Chân nguyên và thần thức được khuếch đại không biết bao nhiêu lần. Cảm giác nắm giữ sinh mệnh của tất cả mọi người tại đây thật thống khoái.
Lăng Thiên lo lắng nhìn Mạc Y. Nhưng, sắc mặt nàng vẫn không đổi, lặng lẽ mà ngạo nghễ đứng tại đó.
Hình ảnh này, sao hắn lại cảm thấy rất quen thuộc?!?
Hồ Nguyên nhìn Mạc Y. Toàn bộ mọi cử động của nàng hiện tại đều không thoát khỏi thần thức lão. Tốc độ của nàng, lão hoàn toàn có thể theo kịp!
- Thế nào? Đấu tiếp chứ?
Tiếp tục đấu tiếp? Đây chính là một quyết định không hề sáng suốt. Đẳng cấp hơn kém nhau một giai đã tạo nên sự khác biệt, huống chi là hơn kém một cảnh giới?
Nhận thua? Toàn bộ mọi người đều nghĩ vậy. Thứ mà Mạc Y mất đi chỉ là vị trí Sát Liên đoàn trưởng. Nàng thua, không có gì đáng sỉ nhục.
Nhưng cuối cùng, lời nói của nàng lại hoàn toàn khiến cả võ đài sững sờ:
- Không phải chỉ là một Thiên Huyền cảnh sơ nhập sao? Cho dù có là Thần Huyền cảnh...- ánh mắt hờ hững đột ngột trở nên sắc bén – TA CŨNG SẼ ĐÁNH BẠI NGƯƠI!
Cùng lúc này, một thanh âm ngạc nhiên kèm theo vui mừng vang lên:
Ngạo Thiên đại lục là đệ nhất đại lục trên toàn bộ tu chân giới. Không chỉ có lãnh thổ rộng lớn, nơi đây còn xuất hiện bao nhiêu danh môn đại phái cùng thượng cổ gia tộc. Một quốc gia bình thường cũng có tới mấy trăm thiên huyền, thần huyền cao thủ. Như vậy lại càng không thể kể tới các đại cường quốc như Giao Ngân, Bạch Linh, ...Mỗi đại cường quốc này ít thì có hơn mười đại gia tộc, môn phái; nhiều thì phải gần một trăm!
Một đại lục hùng mạnh như vậy, tất sẽ đi đánh chiếm lãnh thổ những nơi khác. Tuy vậy, trong trăm năm trở lại đây, lãnh thổ Ngạo Thiên đại lục không hề tăng lên. Nguyên nhân chính là vì các môn phái, gia tộc không ngừng đối chọi với nhau, tạo thành thế chân vạc.
Mười hai năm trước cũng là thời điểm mà sự xích mích của các môn phái, gia tộc lên tới đỉnh điểm! Mỗi ngày đều có không ít cuộc chiến nổ ra, tạo nên biết bao tổn thất cho toàn bộ đại lục.
Thời điểm loạn lạc ấy, ngay cả trẻ con cũng tự giác ở nhà, không dám ló mặt ra ngoài. Những người dân bình thường không thể làm ăn kiếm sống, cuộc sống vô vàn cực khổ.
----------------
Bạch Linh đế quốc,
Tiểu Trì trấn,
Tuyết rơi trắng xóa khắp mọi nơi. Chúng đọng lại trên mái nhà, phủ kín mặt đường. Từng cơn gió lạnh, khô khan thổi qua càng làm nơi đây có vẻ hiu quạnh, tiêu điều.
Những quán trọ ế ẩm không một vị khách, những gian hàng không ai mua,....nằm nối tiếp nhau. Những người xuất hiện chỉ là tiểu nhị, người bán hàng...Khó có thể tưởng tượng được đây là khung cảnh trong một đế quốc.
Người dân đều sợ ra ngoài, đường phố vắng vẻ cũng là điều hiển nhiên.
Sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, thương nhân ai nấy dọn hàng ngăn nắp. Mặc dù họ biết rằng sẽ không ai tới mua.
Gió tuyết lạnh lẽo che mờ tầm nhìn.
Từ phía cuối con đường, mơ hồ xuất hiện hai bóng người.
Bước chân của họ từng bước, từng bước in trên nền tuyết trắng, tiến về phía quán trọ nhỏ ven đường.
Gió tuyết thổi mạnh, che chắn tầm nhìn. Tới khi hai người tới gần mới có thể nhìn thấy được diện mạo của họ.
Đó là một nam tử tầm hai mươi chín, ba mươi tuổci đang bế một đứa bé ngủ gục trên vai và một nữ tử kém hắn khoảng hai tuổi. Gương mặt nam tử hết sức bình thường nhưng lại mang theo vài phần khí khái. Nữ tử có bề ngoài điển hình của các nữ tử mềm yếu. Hai người đều mặc một chiếc áo choàng lông thú, sóng vai bước đi.
Thấy hai người đi vào quán trọ, tiểu nhị vội vã chạy tới:
- Khách quan, không biết hai vị dùng gì?
Nam tử liếc nhìn toàn bộ quán trọ, thong thả gọi vài món bình thường.
Đứa bé trên vai khẽ mở mắt. Thân hình đứa bé khá gầy, khoác trên mình một bộ quần áo dày cộp. Đôi mắt tuy còn ngái ngủ nhưng hiện lên rõ vẻ tinh ranh, nghịch ngợm. Nó đưa hai tay lên dụi mắt:
- Mẫu thân, bao giờ chúng ta tới nơi vậy?
Nữ tử kia thấy vậy thì đưa tay khẽ xoa đầu đứa bé:
- Thiên nhi, con yên tâm đi. Chúng ta rất nhanh sẽ tới nơi.
Đứa bé khẽ dạ một tiếng.
Đồ ăn được dọn lên. Ba người thong thả ăn uống, thi thoảng còn truyền lại vài tiếng cười.
Đột nhiên, vẻ mặt của nam tử ngưng trọng lại:
- Bị đuổi kịp rồi
Nữ tử cũng nhíu mày:
- Xem ra chạy không kịp. Xem ra lần này phải đối mặt trực tiếp.
Nói xong ánh mắt hết nhìn về đứa bé lại nhìn đến tiểu nhị đang đứng gần đó. Cuối cùng, nữ tử đó dắt tay đứa bé đến trước tiểu nhị:
- Tiểu nhị, phiền cậu giúp ta trông giữ đứa bé này. Một lúc nữa chúng ta sẽ trở về dẫn nó đi!
Sau khi đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, hai người xuất ra phi kiếm, không hề do dự hướng phía Tây bay đi…
Đứa bé lại tỏ ra chán nản vô cùng. Nhìn thẩy tiểu nhị vẫn đứng như trời chồng mở miệng lên tiếng trước:
- Thúc thúc, ở đây là đâu vậy? Cách Lục Diện thành bao nhiêu dặm?
Tiểu nhị như bừng tỉnh, chăm chú nhìn đứa bé trai trước mặt:
- Lục Diện thành? Cháu tới đó làm gì?
- - - -- - - - - - - - - -
Lục Diện thành thuộc sở hữu của Lăng gia – một trong năm đại gia tộc tại Bạch Linh quốc. Trong thành có hơn mười thần huyền cao thủ tọa trấn cùng một quân đội riêng. Hơn nữa, muốn vào được còn phải có lệnh bài vậy nên phần lớn những người sống tại đó đều là người của Lăng gia.
Nhưng hiện tại nơi đó đang xảy ra cuộc đại chiến với Dao Nhiên phái!
Một này hai bên xung đột không biết bao nhiêu lần, số người chết càng không đếm xuể.
Dao Nhiên phái bao vây toàn bộ khu vực mười hai dặm quanh thành, không để cho bất cứ ai ra vào. Nhưng bao vây không có nghĩa là chiếm được thành. Bảy lần Dao Nhiên phái tấn công vào trong đều bị ba trong mười cao thủ thần huyền đánh lui trở lại. Một lần như vậy đều tổn thất vài thiên huyền cao thủ.
Cuộc chiến cứ như vậy tiếp diễn cũng gần được bốn tháng. Người dân xung quanh cũng đã di chuyển hết tới thành trì khác.
- - - - - - - - - - - - -
Đứa bé thản nhiên trả lời:
- Ta là người của Lăng gia.
Last edited by ♥Tartarus♥; 17-06-2014 at 12:57 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
- Thúc thúc, rốt cuộc Lục Diện thành cách đây xa không? Ta phải đi đường nào?
Tay tiểu nhị run run chỉ về phía Nam:
- Hướng…đó. Cách nửa ngày đi đường….
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh đứa bé đã biến thành một đạo bạch quang biến mất.
Tiểu nhị đột nhiên hoàn hồn, nhớ ra vị nữ tử kia đã nhờ mình trông nom đứa bé. Vốn định gọi lại nhưng trước mắt đã không còn một bóng người…
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đứa bé sử dụng Huyền Linh thân pháp hướng con đường tiểu nhị chỉ mà đi tới. Tu vi của nó hiện tại chỉ là lục huyền, chưa thể ngự kiếm phi hành.
Hai canh giờ trôi qua, đứa bé bắt đầu thấm mệt. Gương mặt nhỏ đỏ bừng, xuất hiện vài giọt mồ hôi. Thân pháp cũng bắt đầu chậm dần lại…rồi dừng hẳn.
“Chắc còn cách thành khoảng mười lăm dặm…” Đứa bé vừa thở hồng hộc vừa lẩm bẩm.
Nó đứng nhìn sâm lâm trước mặt.
Cây đại thụ mọc san sát nhau, trơ ra những cành cây như củi khô. Vài bông tuyết trắng đọng lại trên thân cây. Dưới đất cũng là một lớp tuyết dày. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được một vài dấu chân của ma thú.
Sâm lâm – chính là nơi ở của các ma thú.
Hàng năm đều có không ít tu chân giả tiến vào những sâm lâm như thế này. Không chỉ để chiến đấu với ma thú mà còn có thể thu phục chúng làm thú sủng. Chiến đấu, giành được ma tinh hạch của ma thú có thể kiếm được không ít bạc. Ma tinh hạch của một con sơ cấp ma thú cũng có giá khoảng vài chục lượng bạc. Cấp độ ma thú càng cao, ma tinh hạch càng đắt. Tu chân giả có thể kiếm được một khoản không nhỏ từ việc này. Điều này đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ xảy đến bất cứ lúc nào. Gặp được ma thú cấp thấp, tất nhiên là thuận lợi. Nhưng còn với những ma thú cấp cao mà ngay cả Hỗn Nguyên kỳ cao thủ cũng phải kiêng dè? Không điều gì đảm bảo được rằng cao cấp ma thú sẽ không xuất hiện.
Lăng Thiên đứng chần chừ trước sâm lâm. Với thực lực của nó hiện tại chỉ có thể chiến đấu với sơ cấp ma thú! Hơn nữa còn là loại ma thú yếu nhất trong sơ cấp ma thú!
Lăng Thiên không ngừng thở dài.
Muốn tới được Lục Diện thành, chắc chắn phải đi qua sâm lâm này.
Cuối cùng, nó như nhớ ra điều gì đó, lục lọi tìm kiếm trong không gian giới chỉ. Ước chừng thời gian nửa chén trà, trên mặt đất liền xuất hiện hai đồ vật: một cái nhẫn và một thanh đoản kiếm.
Đoản kiếm, tất nhiên là để chiến đấu nếu gặp ma thú. Còn cái nhẫn kia?
Đó là một bảo vật hiếm có của Lăng gia dùng để ẩn đi khí tức. Nói cách khác, người ngoài sẽ không cảm nhận được chân nguyên của người đeo. Còn với ma thú, người đeo gần như là vô hình. Từ sơ cấp ma thú cho tới cao cấp ma thú đều không nhận ra sự hiện diện của người đeo!
Đứa bẻ hớn hở giắt thanh đoản kiếm vào bên hông, sau đó là đeo chiếc nhẫn vào ngón út.
Nhưng mà cái nhẫn…lại tụt ra. Nguyên nhân là vì nó quá rộng so với ngón tay của Lăng Thiên.
Qua một hồi chật vật, đứa bé rốt cuộc cũng đeo vừa chiếc nhẫn vào…ngón tay cái. Tuy vẫn còn rộng một chút …
Chuẩn bị sẵn sàng xong, nó không hề do dự bước vào sâm lâm.
- - - - - - - - - - - - - - - - -
Giống y như điều mà Lăng Thiên mong đợi, trên đường đi nó không hề gặp bất kỳ một cao cấp ma thú nào. Chỉ là thi thoảng xuất hiện vài sơ cấp ma thú.
Nhưng khi tới gần trung tâm của sâm lâm, Lăng Thiên cảm nhận được linh lực dao dộng mạnh mẽ. Hơn nữa còn là hai luồng linh lực không ngừng đối chọi nhau. Có lẽ là một trận chiến giữa tu chân giả.
Lăng Thiên đang định quay đầu đi đường vòng đột nhiên dừng bước: “Đi xem một chút chắc không sao…Dù sao đâu ai phát hiện được?!?...”
Nghĩ vậy, chân nguyên lập tức vận khởi. Lăng Thiên sử dụng Huyền Linh thân pháp, không một tiếng động lướt nhanh về trung tâm sâm lâm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
Càng tới gần, linh lực dao dộng càng mạnh. Tốc độ Huyền Linh thân pháp bị ảnh hưởng, ngày càng chậm lại.
Chân nguyên vốn chưa phục hồi, cộng thêm việc sử dụng Huyền Linh thân pháp quá lâu khiến Lăng Thiên nhanh chóng cạn kiệt linh lực.
Lăng Thiên trốn sau một gốc cây gần nơi dao động linh lực phát ra. Cẩn thận hít một ngụm trọc khí, bình ổn lại chân nguyên trong người.
Tiếng binh khí giao nhau đinh tai nhức óc liên tục truyền lại. Lăng Thiên từ từ ló đầu ra.
Kình phong sắc bén tát vào mặt khiến Lăng Thiên phải nhắm mắt lại. Chờ mãi tới khi dần quen với kình phong, đứa bé mới chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt Lăng Thiên là hai tu chân giả một nam một nữ. Họ không ngừng huy động linh lực, điên cuồng tấn công nhau. Nam tử toàn thân hắc y, bên trên còn có một tấm mạng đen che đi nửa khuôn mặt. Thứ duy nhất nhìn thấy được chính là đôi mắt đằng đằng sát khí của hắn…Giống như nam tử, nữ tử kia cũng là một thân hắc y, chỉ là không đeo khăn che mặt. Theo gương mặt thì có lẽ nữ tử khoảng hai mươi chín, ba mươi tuổi.
Hai người đều sử dụng kiếm. Nhưng lại khác nhau một trời một vực. Kiếm mà nam tử sử dụng chỉ là một binh khí thông thường. Còn kiếm của nử tử lại là một pháp bảo thuộc hệ thổ.
Vũ khí chia ra làm bốn cấp bậc: binh khí, pháp bảo, thánh khí và thần khí. Những quân đội, tu chân giả bình thường đều sử dụng binh khí. Bởi vì pháp bảo không phải là thứ dùng tiền có thể mua được. Để chế tạo được một pháp bảo cần dùng không ít kỳ trân dị bảo, một trong số đó là ma tinh hạch của đỉnh phong cao cấp ma thú! Một cao cấp ma thú đã có thể làm khó hai ba Cửu huyền tu chân giả, huống chi còn là đỉnh phong cao cấp? Vì thế mà trong những quốc gia bình thường, số lượng pháp bảo có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng Bạch Linh lại là một đế quốc! Pháp bảo trên quốc gia này bất quá cũng chỉ là một loại vũ khí bình thường.
Điều làm Lăng Thiên ngạc nhiên chính là nam tử mặc dù có tu vi thấp hơn, lại chỉ sử dụng binh khí vẫn có thể đánh ngang tay với nữ tử?!?
Trong lúc giao chiến, ống tay nam tử vô tình bị cuồng phong thổi bay lên. Tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng đã khiến Lăng Thiên hiểu được thủ đoạn của hắn.
Thì ra trong ống tay áo của nam tử là một con Độc Ảnh linh xà!
Cái tên đã nói lên phần nào khả năng của loài ma thú này. Độc của linh xà là nỗi khiếp sợ của hàng ngàn hàng vạn các tu chân giả. Một khi bị trúng, độc sẽ không phát tác ngay lập tức mà từ từ ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Trôi qua khoảng ba tháng, từng cơn đau thấu xương mới bắt đầu xuất hiện. Ban đầu thời gian cách nhau khá xa, sau đó là hẹp dần hẹp dần. Đau thấu xương, nhưng người trúng độc tuyệt đối không thể ngất đi, tỉnh táo đón nhận nỗi đau như loạn đao phanh thây…
Độc Ảnh linh xà, cũng là vật tượng trưng cho liên đoàn sát thủ.
Màu sắc càng sặc sỡ, độc tính càng mạnh. Nhìn toàn thân của linh xà bao phủ một màu sắc sặc sỡ, đôi mắt lóe lên từng tia sáng quỷ dị, Lăng Thiên không khỏi rùng mình. Sau lưng bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh.
Lăng Thiên đứng xa như vậy còn cảm thấy sợ hãi, càng không thể nói đến cảm xúc của nữ tử kia!
Mỗi một chiêu thức đều phải hết sức thận trọng, duy trì khoảng cách nhất định. Mà tên sát thủ lại liên tục tới gần. Một bên cẩn trọng, một bên điên cuồng công kích…chẳng mấy chốc đã thành ngang tay.
Nam tử vô hình chung đã chiếm thế thượng phong khi liên tục tấn công, còn nữ tử lại chỉ phòng thủ, không dám lộ ra một điểm sơ hở.
Quan sát một hồi, Lăng Thiên bắt đầu phát hiện ra một điểm bất thường: nữ tử kia thi thoảng lại nhìn về phía Tây.
Đứa bé theo ánh mắt nàng nhìn tới liền thấy một tảng đá phủ đầy tuyết. Từ phía sát thủ kia tất nhiên không thể nhìn thấy được phía sau tảng đá, nhưng Lăng Thiên lại nhìn rất rõ. Đó cũng là một nữ hài tử trạc tuổi Lăng Thiên. Đứa bé ấy co rúm thân mình để trốn sau tảng đá.