Đúng vào lúc người lái xe tải bắt đầu đóng cánh cổng ngăn cách căn phòng với không gian bên ngoài, Jason bất chợt nhìn thấy một vật gì đó bay vụt vào phòng, loạng choạng va vào bức tường đối diện. Jason lập tức tò mò ngoái cổ nhìn theo cho tới khi nó biến mất khỏi tầm mắt, mặc dù gã chẳng kịp nhận ra nó là cái gì. Jason chưa kịp đưa ra bất kỳ kết luận nào thì “nó” đột ngột hiện ra và lao thằng về phía khuôn mặt của gã.
Hoàn toàn theo bản năng, gã giật người về phía sau, quên mất lớp vỏ của ống trụ đằng sau lưng. Sinh vật nọ với đầy vẻ thù địch bám vào lớp thủy tinh ngay trước mặt gã, cho gã một cơ hội quan sát tới từng chi tiết về người khách không mời này.
Một quái thú! Một quái thú với vẻ ngoài rùng rợn tới mức vượt quá khả năng tưởng tượng của con người. Toàn bộ cơ thế nó được tạo ra hoàn hảo chỉ dành cho mục đích giết chóc - không một chi tiết thừa thãi. Một cái hàm toang hoác chia đôi đầu của quái thú thành 2 nửa, hàm răng lởm chởm nhọn lểu nhầy nhụa nhớt độc, một đôi cánh xương xẩu với những móc sắc rợn người, những chiếc móng vuốt sắc nhọn trên tất cả các chi của nó đang cào rồn rột vào lớp vỏ kim loại của ống trụ.
Jason đột nhiên bị chìm ngập trong một nỗi khiếp đảm không thể chịu đựng nổi khi gã nhìn thấy móng vuốt của con quái thú đang tạo ra trên thành ống từng vết trầy sâu hoắm, và tại bề mặt kim loại, nơi nhớt dãi của nó nhỏ xuống, gã cảm nhận rõ ràng sự ăn mòn như bơ trên chảo nóng.
Lý trí của gã vẫn biết đó chỉ là những vết trầy xước không đáng kề so với độ dày của thành ống, nhưng một nỗi sợ hài, tuyệt vọng không thể hiểu được ép gã trong vô thức co rúm người vào góc xa, cùng với một nỗ lực vô vọng tìm đường trốn chạy.
Cho tới khi con quái thú có cánh kia bắt đầu tan chảy ra, Jason mới ý thức được mục đích sử dụng của căn phòng. Từ khắp các hướng thò ra một loạt những chiếc vòi, phun ra một cơn mưa dung dịch nào đó cho tới khi tất cả các ống trụ chìm ngập hoàn toàn. Hàm răng của quái thú còn kịp khua lách cách lần cuối cùng trước khi nó hoàn toàn biến mất. Dung dịch sau đó thoát ra ngoài qua những ống thoát nước. Họ còn phải tiếp tục chịu thêm cơn mưa thứ 2 rồi thứ 3 trước khi quá trình tẩy trùng chấm dứt.
Trong lúc các máy hút hoàn tất công việc của mình, Jason nỗ lực ép buộc lý trí trở về trạng thái tâm lý cân bằng. Gã thẫn thờ ngạc nhiên vì con quái thú kia, cho dù trông nó kinh tởm thế nào đi chăng nữa, lại có thể xuyên qua lớp kim loại dầy cui của ống trụ mang lại một nỗi khiếp đảm tới mức như vậy. Jason vẫn còn run bắn ngay cả sau khi con quái vật bị tiêu diệt và bị phun trôi đi mất. Gã phải gom hết sức lực để có thể bình tĩnh và hô hấp bình thường trở lại.
Jason nhìn thấy Meta đang bước đi ngang qua nơi gã nằm. Lúc này gã mới ý thực toàn bộ quá trình “chào đón” đã kết thúc. Gã mở nắp trụ và khó nhọc bò ra. Mọi người đã đi khuất và xung quanh gã không còn ai, ngoại trừ một anh chàng có bộ mặt chim chèo bẻo đang sốt ruột đứng chờ ở cuối phòng.
- “Bruco”, anh chàng tỏ ra khá nhã nhặn, “tớ phụ trách khu vực tập luyện và tái huấn luyện. Kerk đã cho tớ biết cậu là ai và thú thật là tớ cảm thấy rất rất tiếc cho cậu. Thôi kệ, bây giờ cậu đi theo tớ, tớ cần lấy mẫu máu của cậu”.
- “Hừm, tớ thì đang có cảm giác thoải mái như ở nhà vậy”, Jason nghiến răng, “Sự hiếu khách truyền thống của Pyrrus?” Bruco phớt lờ giọng khiêu khích của Jason, thoăn thoắt dẫnn Jason tới một phòng thí nghiệm cách ly. Trên suốt hành lang Jason không gặp bất cứ người nào khác.
Gia tốc gấp 2 lần bình thường làm cho tất cả cơ bắp trở nên đau đớn rã rời. Nó làm Jason luôn có xu hướng bị hút gập xuống mặt đất. Trong lúc Bruco loay hoay với việc xét nghiệm, Jason tranh thủ nằm ườn ra một cách khoan khoái. Rất nhanh sau đó Jason rơi vào trạng thái mê mệt, cho tới khi Bruco tới gần với một chiếc khay đầy kim với ông bên trong.
- “Không thể tin nổi, trong cơ thể cậu chẳng có bất cứ kháng thể nào có tác dụng trên hành tinh này. Vì vậy tớ sẽ phải cho cậu vài liều tái cơ cấu Gen. Có lẽ cậu sẽ phải nằm bẹp lép ít nhất vài ngày. Cởi áo sơ mi ra nào !”
- “cậu làm việc này thường xuyên không ?” Jason dè dặt, “ý tớ nói là việc mà các cậu tiêm heroin cho những vị khách để họ có thể nhâm nhi niềm vui từ thế giới các cậu?”
Bruco đâm mạnh ống kim tiêm vào Jason, gã cảm giác đau đớn giống như đang bị ai đó nạo xương.
- “Ít lắm, Lần cuối cùng cũng cách vài năm rồi. Một nhóm 6 tay học giả từ một cái viện nghiên cứu nào đó khăng khăng muốn nghiên cứu về các hình thái sống tại Pyrrus. Ho trả khá hậu hĩnh, bọn tớ cũng không thể từ chối, tiền lúc nào cũng chẳng đủ cho bọn tớ mà”.
- “Có bao nhiêu ngươi sống sót ?” Jason nuốt nước bọt từ giọng nói thờ ơ của Bruco.
- “Một, bọn tớ cũng can thiệp vừa đúng lúc. May mà bọn họ chấp nhận thanh toán trước toàn bộ”.
Thoạt tiên Jason đã cho rằng Bruco nói đùa, nhưng ngay lập tức gã nhớ ra rằng đám dân Pyrrani này hình như chẳng có xíu khái niệm gì về đùa cợt cà. Những gì Kerk và Meta nói với gã chưa chắc đã đúng hoàn toàn, dù sao, ah, tỷ lệ sống sót 1/6 cũng đâu phải quá tệ!.
Bruco giúp Jason leo lên 1 chiếc giường trong căn phòng bên cạnh và rất nhanh, Jason chìm dần vào trạng thái say thuốc. Gã rơi vào một giấc ngủ sâu thăm thẳm.
Sợ hãi và căm thù trộn nhào với nhau với 1 tỷ lệ bất khả tiên lượng ào ạt chảy qua tâm linh của Jason. Nếu như đó là một giấc mơ, Gã cầu mong sẽ mãi mãi không rơi vào giấc ngủ. Và nếu đó không phải là sự mộng mị, Jason cầu khẩn để gã chết quách cho rồi. Nỗi sợ hãi đó không có bắt đầu, không có kết thúc.và cũng không có bất cứ chỗ nào để ngưới ta trốn thoát đi.
Mở mắt ra, Jason không thể nào nhớ lại dù chỉ là 1 chi tiết trong những giấc mơ của gã, duy nhất vẫn còn dai dẳng đeo bám theo gã là niềm sợ hãi thăm thẳm. Toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi và gã cảm thấy đau đớn trong từng tế bào. Để tự an ủi, gã đổ thừa tất cả những hậu quả cho một đống thuốc quá liều của Bruco và Gia tốc trọng trường phi bình thường trên Pyrrus. Thế nhưng, vị đắng của nỗi sợ tuyệt không giảm đi chút xíu nào.
Một lúc sau, gã nhìn thấy Bruco thò đầu vào phòng. Anh chàng trơ tráo đánh giá Jason qua cặp mắt hấp háy của mình. “Tớ đã cho rằng cậu die rồi chứ!!! Cậu li bì suốt 24 tiếng. Ah, cậu cứ nằm yên cái đã, tớ sẽ mang cho cậu một thứ có thể giúp cậu trở lại trên mặt đất bằng cặp giò của mình.”
Liều lượng thực phẩm chức năng (sorry mấy bác tiếp thị đa tầng… -nd) đem tới cho Jason sự đau đớn chẳng khác gì một tá những mũi kim tiêm lúc gã mới rơi vào tay của Bruco”. Quả thật đống thuốc men này đã làm gã quên đi cảm giác khát nước, nhưng bù lại gã cảm thấy điên lên vì đói bụng.
- “Đói bụng không ?”, Bruco tỏ ra quan tâm, “Tớ cá là cậu đang đói meo!. Tớ đã đẩy nhanh metabolismus (quá trình trao đổi chất – nd) trong cơ thể cậu, bằng cách này hệ thống cơ của cậu sẽ phát triển nhanh hơn. Thật ra đây là cách duy nhất để người ta mau chóng thích ứng với lực hút cao hơn bình thường. Trong quá trình này cậu sẽ luôn luôn cảm thấy đói như khủng long.”
Bruco cũng tham gia vào bữa ăn cùng với Jason và gã có cơ hội đặt ra vài câu hỏi. “Theo cậu, bao giờ tớ có thể bắt đầu chiêm ngưỡng hành tinh mộng mơ của mọi người vậy? Cho tới lúc này, chuyến dã ngoại của tớ vẫn y chang như ở trong nhà tù”
- “Cậu làm ơn bình tĩnh được không? Ăn đi!, có lẽ sau vài tháng cậu sẽ được phép ra bên ngoài, ừm, nếu như thật sự như vậy…”
Jason cảm nhận xương hàm của gã rơi một cái “độp” xuống đất! Gã phun phèo phèo sự tức giận của mình “CẬU CÓ THỂ LÀM ƠN GIẢI THÍCH TẠI SAO KHÔNG? “
- “Tất nhiên. Cậu sẽ phải tốt nghiệp một khóa đào tạo phổ thông của Pyrrus, giống như bọn trẻ con của chúng tôi. !Bọn nhóc phải mất 6 năm để có thể kết thúc khóa học, tất nhiên 6 năm này được bắt đầu tính từ khi bọn chúng chào đời. Có lẽ cậu cho rằng 1 người trưởng thành sẽ rất mau chóng được thông qua! Hừm, Ngược lại hoàn toàn, bọn trẻ con có một ưu thế là chúng được thừa kế từ những thế hệ trước. Thế này vậy, tớ chỉ có thể cho cậu biết, cậu có thể bước chân ra bên ngoài CHỈ KHI CẬU ĐÃ THẬT SỰ SẴN SÀNG”.
Bruco ăn xong bữa ăn của mình trước khi câu chuyện của họ kết thúc. Sau đó anh chàng ngồi ngả ngớn trên 1 chiếc ghế bành và quan sát Jason. Ánh mắt của Bruco chợt trở nên u ám theo kiểu “chán - không – chịu - được” khi anh chàng lướt qua 2 cánh tay để trần của Jason.
- “Thú thật tớ rất rất khó chịu khi nhìn thấy AI ĐÓ KHÔNG MANG SÚNG TRÊN NGƯỜI.” Jason để ý thấy mọi Pyrrani đều luôn mang súng trên người, Bruco cũng vậy, ngay cả trong phòng cách ly.
- “Súng của bọn mình đặc biệt ở chỗ chúng được thiết kế tùy theo người sử dụng, và vô hiệu đối với người khác”, Bruco tiếp tục bài học, “Tớ sẽ cho cậu xem…” Chàng giáo viên dẫn Jason vào 1 căn phòng dùng để tập bắn, một căn phòng được nhồi nhét bởi hàng tỷ món hàng đằng đằng sát khí. “Cậu đặt tay lên đây đi, tớ cần đo đạc vài thông số để tớ có thể tính ra kích cỡ, tỷ lệ của vũ khí cho cậu”.
Cỗ máy có hình 1 khối lập phương ảm đạm. với 1 cái báng súng lục gắn ở cuối cùng. Jason phải nắm lấy báng súng, khuỷu tay đặt lên một cái giá đỡ hình tròn. Bruco chăm chú chỉnh tới chỉnh lui các nấc đo, sau đó ghi chép vài con số từ màn hình kết quả. Sau đó anh chàng bắt đầu vừa đối chiếu với nội dung trong 1 danh sách, vừa lôi ra những linh kiện thích hợp. Dùng tất cả những thứ đó Bruco lắp ráp thành 1 cái bao súng cơ học. Sau rốt Jason cũng có thể đeo chúng lên cánh tay của mình. Jason phát hiện ra, bao và súng được nối với nhau bằng một sợi dây đàn hồi. Khẩu súng cực kỳ vừa với bàn tay cùa gã.
- “Bí mật của bọn tớ đấy”, vừa nói Bruco vừa gõ nhẹ vào sợi dây. “Nó hoàn toàn tự do khi cậu cần xử dụng súng. Nhưng nếu cậu muốn cất súng vào bao…” Bruco làm một động tác và sợi dây bỗng trở nên cứng như 1 thanh thép, đẩy tung khẩu súng của Jason ra khỏi bàn tay.
- “Cực dễ!”, Bruco biểu diễn và khẩu súng ngoan ngoãn chui tọt vào bao. “Quá trình rút súng cũng đơn giản như vậy, tất nhiên là với quy trình ngược lại”.
- “Số jack!”, Jason khen ngợi, “thế nhưng bằng cách nào tớ rút súng ra được? huýt sáo hay là đọc thần chú…?”
.- “Không, khẩu súng tuyệt đối không phản ứng với âm thanh”, Bruco nghiêm túc trả lời, “Cậu nhìn đây…cậu giơ tay ra giống như cậu đang cầm báng súng, cậu có thấy các sợi gân và cơ trên cổ tay cậu chuyển động không? Các đầu cảm ứng sẽ tự nhận biết khi nào cậu muốn dùng súng, và chúng chỉ phản ứng với đúng cử chỉ đó của cậu mà thôi. Theo thời gian cậu quen với nó và nó trở nên hoàn toàn tự động. Cấu muốn súng? Nó nằm trong tay cậu, Cậu không muốn nữa? nó nằm trong bao!”.
Jason làm 1 cử chỉ “nắm súng” trên tay phải, ngón trỏ của gã vừa hơi quặp vào thì đột nhiên, một cái gì đó đập chát vào lòng bàn tay gã đau điếng cùng với 1 tiếng nổ như sấm. Khẩu súng đã nằm trên tay – ngón trỏ hoàn toàn mất cảm giác giống như bị bứt rời, một làn khói nhỏ lén lút bay ra từ nòng súng.
- “Dĩ nhiên là súng sẽ được nạp đạn câm cho tới khi cậu học được cách điều khiển nó. Ngoài ra mọi khậu súng khác đều mang đạn thật. Khái niệm an toàn tuyệt đối không tồn tại! Cậu để ý cò súng không hề có khung bảo vệ, vì vậy cậu có thể quặp ngón trỏ thêm 1 chút nữa, như vậy, cậu có thể bắn ngay lập tức khi súng vừa chạm vào tay cậu”.
Khẩu súng của Jason chắc chắn là 1 thứ kinh khủng nhất so với những thứ gã đã từng sử dụng qua, và dĩ nhiên cũng khó thuần hóa nhất. Gã vừa khó nhọc đối phó với những cơn đau do trọng trường mang lại, vừa chật vật tập luyện món đồ trang sức từ địa ngục của gã. Gã bắt đầu nổi điên lên vì sự bất hợp tác của khẩu súng – vừa mới cụp ngón tay để bắn, nó lại chui tọt vào bao, tệ hơn nữa là khi gã chẳng hề chuẩn bị sự dụng thì nó lại bay vụt ra, thay vì nằm trong lòng bàn tay, thì nó lại làm 1 cú đập vào cùi chỏ…Chỉ cần các ngón tay nằm sai vị trí chút đỉnh là gã bị trừng phạt bằng những cơn đau buốt óc ngay lập tức. Jason chỉ dừng buổi luyện tập khi khắp cánh tay của gã xanh lè xanh lét đầy những vết tím bầm.
Theo thời gian, Jason cũng dần học được cách điều khiển khá hoàn hảo. Gã chợt hiểu ra tại sao các Pyrrani không bao giờ tháo bỏ súng khỏi cánh tay mình – nó giống như là cắt đi một phần thân thể vậy. Chuyển động của khẩu súng từ bao tới bàn tay thực sự nhanh như chớp, chắ chắn nhanh hơn cả phản xạ từ thần kinh trung ương. Giống như ngón tay gã luôn sẵn sàng 1 tia lôi điện, chỉ cần chỉ vào đâu đó là “vééééo - đùng!”
Bruco rời đi, để Jason ở lại luyện tập 1 mình. Khi gã cảm thấy hết chịu đựng nổi với sự dày vò của những cơn đau, gã ngừng lại và cà giựt cà thọt lết về phòng của mình. Trên đường đi, ngay khi gã chuẩn bị quắt vào 1 hành lang khác, bất chợt gã nhìn thấy 1 vóc dáng quen thuộc đang rời đi xa xa.
- “Meta!, Jason mừng rỡ, “đợi anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em”.
Meta miễn cưỡng và sốt ruột quay đầu lại. Jason vội vã quăng người “chạy” tới với nỗ lực cao nhất mà gã có thể nặn ra trong môi trường trọng lực. Vào lúc này Meta hoàn toàn không còn một chút gì tương tự như cô gái xinh xắn mà gã đã quen biết trên tàu – đôi giày cao cổ che phủ từ dưới lên tới tận đầu gối, toàn thân bao bọc trong 1 bộ quân phục “rất –đúng –kiểu – Pyrrus”, xung quanh vòng eo nhỏ nhắn là 1 chiếc thắt lưng chi chít lựu đạn…Khuôn mặt của cô toát ra 1 vẻ lạnh như băng và hoàn toàn xa cách.
- “Anh nhớ em quá”, Jason phì phò, “không nghĩ ra là có thể gặp em ở đây”. Gã đưa tay về phía Meta nhưng cô vội lùi ra xa.
- “Anh muốn gì ?”
- “Anh muốn gì ???” Jason ngạc nhiên lặp lại câu hỏi, khó nhọc đè nén sự bực tức, “Anh là Jason, em còn nhớ chứ? Hai đứa mình là bạn bè phải không? Và bạn bè thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói chuyện, không nhất thiết phải là khi người ta cần gì.”
- “Những gì xảy ra trên tàu tuyệt đối không dính dấp với những gì xảy ra trên Pyrrus”. Chưa nói xong hết câu, Meta đã quay người định rời đi, “Tôi đã hoàn thành xong quy trình “tái huấn luyện” và tôi phải quay lại với công việc. Anh sẽ ở lại chỗ này, trong khu vực được bảo vệ, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa”.
- “Cứ ở lại làm bạn với bọn trẻ con – ý của em muốn nói như vậy chứ gì? Em khoan đi đã, chúng mình còn vài việc cần phải làm rõ…”
Jason phạm sai lầm nghiêm trọng khi gã định kéo tay Meta quay trở lại. Trong 1 thoáng, gã vẫn đang trong tư thế đứng, rồi, “úm ba la”, gã đã ở tư thế nằm đo ván trên mặt đất với 2 vai đau điếng. Meta nhanh chóng rời đi và biếtn mất sau một góc quanh.
Gã đành phải lết trở về phòng, vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa. Nằm trên chiếc giường cứng như đá, Jason cố gắng nhớ lại vì cái gì mà gã lại ở chỗ này. Gã thầm so sánh chúng với những cơn đau đang tra tấn gã, với những cơn ác mộng trạn ngập nỗi khiếp đảm, và với thái độ nhạo bàng của những Pyrrani dành cho bất cứ ai khác với họ. Rõ ràng, theo tiêu chuẩn cân đong đo đếm trên Pyrrus, gã bị liệt vào loại yếu ớt và vô dụng. Nếu muốn thay đổi cục diện trước mắt, gã chỉ còn một con đường: Tự mình phải nỗ lực và trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Kiệt sức, Jason rơi vào giấc ngủ đầy ác mộng. Căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thét hoảng sợ của Jason.
-------------------------------hết chương ------------------------