Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 6
Trời đêm thanh ngọc thành yên tĩnh và bình yên, trong một căn phòng một đôi nam nữ cũng yên lặng nhìn nhau không nói lời nào. Bỗng người thanh niên chợt lên tiếng:
“Hàiiiiii, tình hình là hôm qua ta cũng đã sang hoàng long thành cạnh bên kiểm tra nhưng kết quả vẫn như cũ. Cô nói xem có phải là ta không cách nào tu luyện nguyên lực”
Cô gái cũng nhẹ đáp lời an ủi:
“Ngươi đừng quá lo, chắc hẳn sẽ có cách thôi, mà dù sao cũng phải công nhân với kiến thức cũng tính là uyên bác của ta chưa bao giờ gặp qua tình trạng như ngươi.”
Không khí lại tiếp tục rơi vào trầm mặt. Một lúc sau, người thanh niên cũng tính là hạng nắm được bỏ được sốc lại tinh thần nói:
“Thôi kệ, tới đâu hay tới đó, có lo lắng cũng chẳng được ích gì”
Đôi nam nữ này hiển nhiên là diệp phàm và mộ dung tuyết. Diệp phàm sau khi kiểm tra ở thanh ngọc thành, hắn hiển nhiên không chấp nhận sự thật tiếp tục sang các thành thị khác kiểm tra, nhưng kết quả lại nhận được những câu nói tuy khác nhau nhưng chung tầng ý nghĩa hắn căn bản không thể tu luyện nguyên lực. Quá thất vọng, cuối cùng diệp phàm đành trở lại phòng trọ của mình tính kế con đường tương lai thật cẩn thận. Bỗng nhiên diệp phàm như nhớ ra điều gì đó, hắn quay sang nhìn mộ dung tuyết khổ sở nói:
“Thật xin lỗi cô, ta đã không cách nào tu luyện nguyên lực, nên hi vọng tìm kiếm những tài liệu trân quý cô yêu cầu căn bản là nằm mơ cũng đừng nghĩ tới,... do đó cô có thể rời khỏi bất cứ lúc nào”
Mộ dung tuyết giật mình tỉnh ngộ. “Đúng thế hắn đã không có khả năng tu luyện vậy chẳng khác nào phế vật, bảo hắn đi thu thập kỳ hoa di bảo chẳng phải là nằm mơ nói mộng sao, rời khỏi đây với một đống công pháp cấp cao trong đầu sợ gì không tìm được người nhờ vả” Vừa nghĩ thế nhưng ngay lập tức nàng lắc đầu phủ nhận, mộ dung tuyết không hiểu sao nàng lại không muốn rời khỏi hắn, những cảnh tượng hai người đùa giỡn trên đường, lời nói vô sỉ và bản mặt dày của hắn cứ hiên lên trong đầu nàng. Chỉ nghĩ đến, trên mặt Mộ dung tuyết đã nở một nụ cười hoa nhường nguyện thẹn khiến diệp phàm nhìn đến ngẩn người. Kiếp trước nàng là thiên chi kiều nữ cao cao tại thượng xem thường thiên hạ, cũng chỉ có cha, mẹ là người gần gũi nhất với nàng, ai khác cũng không lọt được vào nhãn quang cuả nàng kể cả những sư huynh sư đệ cùng tông môn. Tuy nhiên, giờ đây hắn lại là người đàn ông đầu tiên cùng nàng hành trình suốt đoạn đường dài, cùng trò chuyện, khiến nàng cười, khiến nàng vui vô tình trong lúc bất chi bất giác địa vị cũa hắn trong lòng nàng đã có một địa vị nhất định. Chưa thể nói là yêu nhưng cũng đã như một người bạn thân khó gặp. Đang trong cơn hồi tưởng, giọng nói châm chọc của diệp phàm vang lên đưa mộ dung tuyết trở về thực tại
“Cô làm gì mà suy nghĩ xuất thần thế, ha ha có phải cảm thấy rời khỏi một người hào hoa, phong độ như ta đây thấy tiếc hả.”
Mộ dung tuyết khôi phục vẻ đạo mạo như trước, khẽ nhướng mày, mắt phượng liếc diệp phàm đầy vẻ coi thường, cất lời trêu trọc:
“Ta thấy người như ngươi nếu không có ta bên cạnh, bảo đảm chưa đến một ngày là ngươi bị lừa xạch sẽ, có khi chết đầu đường xó chợ cũng không chừng”
Diệp phàm quen mộ dung tuyết đã lâu cũng hiểu đôi chút về nàng, biết nàng ngoài mặt nói lời khó nghe nhưng tâm địa lại rất tốt. Biết nàng đang quan tâm mình diệp phàm trong lòng cảm động hắn tự thề với bản thân mình, cho dù không tu luyện được ta vẫn có thể kiếm tiền, với kiến thức của kẻ xuyên việt hắn tự tin mình sẽ có lợi thế rất lớn trong kinh doanh, có tiền rồi hắn có thể tìm mua bất kỳ loại kỳ hoa dị bảo nào cho nàng. Hai người ta một câu ngươi một câu, cả phòng rộn ràng, tràn đầy tiếng cười nào đâu khoảng lặng tĩnh mịch lúc đầu.
***
Năm năm trôi qua cũng nhanh mà cũng chậm, diệp phàm một kẻ phế vật không tu luyện được nguyên lực nay đã trở thành một trong những phú hào nổi tiếng toàn thành. Trong năm năm này hắn đã vận dụng tối đa tất cả kiến thức thời hiện đại bắt đầu tiến hành đầu tư kinh doanh và đúng như hắn dự tính thủ đoạn kinh doanh ở dị giới này quá mức đơn giản, lạc hậu nên diệp phàm đã thành công rất lớn trong hình thức kinh doanh mới mẻ, phá cách của mình. Hôm nay là một ngày đặc biệt, hắn đang rảo bước tiến tới hội đấu giá lớn nhất mười năm một lần tại thanh ngọc thành và lần này tại đây sẽ xuất hiện một thứ hắn nhất định phải có “Định tâm thảo”. Một trong số các tài liệu phục chế cơ thể cho mộ dung tuyết, diệp phàm đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm khắp nơi nhưng hoàn toàn vô vọng, chúng quá hiếm, đang đau đầu không thôi thì bất ngờ lần đấu giá lần này lại xuất hiện một món trong đó làm diệp phàm phấn chấn không thôi còn mộ dung tuyết thì vui đến độ suốt ngày vầng trăng khuyết treo nơi khoé miệng.
Một nhà vòm rộng lớn giờ đã chật kín chỗ ngồi, tràng cảnh náo nhiệt, tấp nập, người ra ra vào vào, thảo luân xôn xao rộn rã đó là những gì đập vào mắt diệp phàm, nhưng sống ơ đây đã năm năm những hoạt cảnh này đối với hắn cũng không có gì mới mẻ, thoải mái tìm được chổ ngồi, diệp phàm an nhiên ngồi xuống nhắm mắt duỡng thần chờ cuộc đấu giá khai mở . Đang lim dim chợp mắt thì một âm thanh được nguyên lực khuyếch tán chuyền vào tai:
“Mọi người vui lòng ổn định chỗ ngồi, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu”
Diệp phàm từ tốn mở mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện ở bục giữa hội trường một hắc bào lão giả đang chậm rãi bước lên, phiá sau ông ta là một hàng dài thị nữ mang theo những khay đựng vật phẩm đấu giá bước theo sau, xếp hàng ngay ngắn sau lưng ông lão. Ông lão liếc mắt một vòng rồi chậm rãi lên tiếng:
“Vật phẩm đấu giá hôm nay vẫn như thường lệ, những món càng giá trị, độ hiếm càng cao sẽ được đấu giá sau cùng. Và không để mất thời gian của quý vị, vật phẩm đấu giá đầu tiên là hoả vân kiếm, đây là trường kiếm do đại sư rèn kiếm nổi danh Sở đạt của thanh ngọc thành chúng ta rèn chế, cực kỳ bền chắc, nguyên liệu có chứa xương hoả vân điểu, thích hợp cho thuộc tính hoả, nâng cao uy lực thi triển kỹ năng lên hai trăm phần trăm, giá khởi điểm 5000 hạ phẩm linh thạch,”
Không gian yên tĩnh chợt xao động, đến khi ông lão dứt lời, cả hội trường như bùng nổ, thanh âm liên tiếp vang lên:
“Ta ra giá 6000 hạ phẩm linh thạch”
“Ta 6500”
“8000”
Diệp phàm căn bản không quá hứng thú với các vật phẩm đấu giá khác, hắn chỉ có một mục đích “Định tâm thảo” .Vì thế diệp phàm rất từ tốn tựa lưng, nhắm mắt không để ý tràng cảnh huyên náo xung quanh. Lại qua hơn mười phút cuối cùng thanh kiếm cũng đuợc bán cho một đại hán với giá 12000 hạ phẩm linh thạch. Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một kiện hồng giáp làm từ vẩy hồng giáp ngư có thể chịu được công kích toàn lực của cao thủ cấp tướng, qua một phen nước miếng tứ tung, kiện hồng giáp đã lọt vào tay một thanh niên trang phục hoa lệ với 25000 hạ phẩm linh thạch. Những vật phẩm tiếp theo tuy đều rất quý hiếm và giá tri nhưng căn bản vẫn không khiến diệp phàm để tâm. Mất hơn nửa buổi khi mặt trời đã bắt đầu lặn thì câu nói mà diệp phàm muốn nghe nhất vang lên:
“Khụ khụ, vật phẩm đấu giá sau cùng ngày hôm nay tương đối đặc biệt, chắc mọi người từng nghe qua về truyền thuyết cường giả tôn cấp Nam cung đại,... truyền thuyết kể rằng từ khi còn nhỏ thể chất và thần hồn của người rất yếu căn bản không thể tu luyện nguyên lực đến đẳng cấp cao. Nhưng vô tình có một hôm ngài tình cờ có được một dược thảo quý hiếm, sau khi phục dụng mặt dù thể chất không thay đổi nhiều nhưng thần hồn của ngài đã có bước tăng trưởng vượt bậc, nghe đâu tăng liền hai cấp, chính điều đó đã mở đường cho sự thành công sau này của ngài”
“Này này, nói lẹ coi đó là vật gì, lề mề quá” Có người kiềm không được tò mò hối thúc. Dù sao thì người được danh sách vật phẩm đấu giá chỉ có khách víp không quá nhiều nên vẫn còn rất nhiều người không rõ vật phẩm lần này.
“Ha ha không giấu đầu lòi đuôi nữa, vật phẩm này là Định tâm thảo, chỉ có một công dụng duy nhất ổn định và tăng cường thần hồn, giá khởi điểm 0 hạ phẩm nguyên thạch”
Tĩnh lặn, cã sàn đấu tĩnh lặn rồi chợt vỡ oà, không gian như nổ tung, không ngừng có tiếng la hét tranh nhau vang lên.
“20000 hạ phẩm linh thạch”
“50000 hạ phẩm linh thạch”
“100 trung phẩm linh thạch” Một trung phẩm linh thạch tương đương 1000 hạ phẩm linh thạch. Nhưng tất nhiên xét về mặt chất luợng thì độ tinh khiết cao hơn nhiều hạ phẩm linh thạch. Còn thượng phẩm linh thạch thì quá mức xa xỉ chỉ có tông môn mới được sở hủư và nó có giá trị 1000 trung phẩm linh thạch là điều dễ hiểu.
“10000 trung phẩm linh thạch” Thanh âm bình tĩnh nhưng đủ để chấn nhiếp phần lớn người hô giá, diệp phàm nãy giờ điềm nhiên chợt lên tiếng đã loại hơn phân nữa người khỏi cuộc chơi. Dù thế, vẫn còn rất nhiều người quyết không từ bỏ ra giá. Cuối cùng giá bị đẩy tới hơn 500000 trung phẩm linh thạch, cái giá mà ngay cả diêp phàm cũng phải rùng mình” Chết tiệt, giá quá cao rồi, có thể ngốn hết gia sản đấy, làm sao đây nếu không mua thi có khi cả đời cũng chưa chắc gặp lại,.... hàiii dù sao tiền cũng có thể kiếm lại được” Nghĩ là làm diệp phàm cắn răng bật mạnh dậy dõng dạc hô:
“550000 trung phẩm linh thạch”
Cả hội trường lặng như tờ, ông lão nhìn quanh một lượt thấy không ai hô giá, mặt vui vẻ bắt đầu gõ búa:
“550000 lân1”
“550000 lần 2”
“550000 lần 3, binh, Định hồn thảo đã thuộc về vị khách ghế 17”
Diệp phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nói thật chứ nếu còn tăng giá chỉ sợ bán hết gia sản hắn cũng không đủ tiền để ra giá. Nhưng diệp phàm đâu hay tai hoạ đang chờ đợi hắn, vào lúc này tại một góc khuất trong góc, một bóng đen cười đầy âm lãnh chỉ vào diệp phàm, hạ lênh:
“Điều tra tên đấy cho ta, dám phỏng tay trên lấy mất đồ của bổn thiếu chủ sẽ không có kết cục tốt đâu, khặc khặc khặc”
Last edited by haithan115vn; 08-09-2014 at 10:41 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 7
Trong một căn biệt viện xa hoa. Diệp phàm còn chưa bước qua cổng, thanh âm vủi vẻ của hắn đã vọng vào
“Ha ha, đố cô biết ta lấy được thứ gì này”
“Gì thế gì thế, người đấu giá thành công rồi sao”
Một thanh âm kinh hỉ vang lên. Thanh âm vừa dứt đã thấy mộ dung tuyết như một làn khói trắng xuất hiện ngay cạnh diệp phàm, cả người toát ra vẻ vui sướng vạn phần. Diệp phàm cũng không muốn để nàng chờ lâu, thuận tay cho vào túi lôi ra một chiếc hộp ngọc sang trọng đưa đến trước mặt mộ dung tuyết. Tay mô dung tuyết run run tiếp nhận hộp ngọc, cẫn thận mở ra, nước mắt không kìm được chảy xuống, nàng nghẹn ngào:
“Đúng rồi, đúng rồi là định tâm thảo, cuối cùng cũng tìm được một món. Cuối cùng,… cuối cùng ta cũng có cơ hội sống lại lần nữa. Híc híc, cảm … tạ ngươi ”
“Cô có bị sao không, không giống ngày thường à nha, ừm.. giờ ta mới biết cô còn bộ mặt như vậy nữa đấy “
Diệp phàm tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi luận điểm của hắn về mộ dung tuyết đều bị phá vỡ. Với hắn mộ dung tuyết là một người mạnh mẽ, bình tĩnh trong mọi tình huống, là người lúc nào cũng châm biếm chê cười xem thường hắn. Giờ nhìn nàng khóc, tuy biết là khóc vì vui mừng nhưng trong lòng diệp phàm vẫn không kiềm được ngạc nhiên, xen lẫn một chút thương cảm, xót xa. Thấy mộ dung tuyết vẫn nước mắt lã chã, diệp phàm không đành lòng, hắn hướng mộ dung tuyết bày đủ tư thế chọc cười mà hắn học được trên mạng, còn bày ra bộ mặt quỷ, an ủi:
“Thôi thôi có được là phải vui mừng, vùi mừng hiểu không cười tươi lên coi nào, không thì làm giống tôi này có tác dụng xả Stress ghê lắm đó”
“Stress ?, hì hì mà trông bản mặt ngươi nhìn là muốn đánh rồi, tức cười thật”
Thấy giai nhân cười vui vẻ, diệp phàm thuận thế lôi mấy câu chuyện cười học được trên mạng, tất nhiên là hắn đã phải chỉnh sữa đôi chút cho phù hợp với hoàn cảnh thực tại. Không biết hắn lôi chuyện gì vào chỉ thấy mộ dung tuyết đỏ mặt tía tai, trực tiếp cho hắn hai chưởng ngã nhào trên đất, nàng khẽ hắng giọng:
“Hừ, đồ quỷ xấu xa”
Diệp phàm gãi gãi đầu, định nói gì đó thì một âm thanh bất ngờ vang lên:
“Xin thứ lỗi, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo”
Người vừa vào thì ra là quản gia của diệp phàm, một lão già nghèo khổ được diệp phàm tiện tay cúư giúp, từ đó lão tự nhận việc quản gia giúp diệp phàm lo liệu mọi việc để trả ơn. Diệp phàm vừa nghe xong, mặt hơi đổi hắn lạnh nhạt phất tay:
“Ừ ngươi lui ra đi, ta biết rồi”
Nói xong quay qua cười với mộ dung tuyết:
“Ha, ha thật xin lỗi ta có việc gấp cần chuẩn bị, lát nữa nói chuyện với cô sau”
Không đợi mộ dung tuyết trả lời diệp phàm đã cất bước hướng đại sảnh đí tới. Mộ dung tuyết nhìn theo bóng lưng diệp phàm, mặt hiện vẻ lo âu. Tuy diệp phàm cật lực che giấu biến hoá trên khuôn mặt nhưng căn bản không thoát khỏi nhãn quang của bậc cường giả như mộ dung tuyết.
Trong đại sảnh, diệp phàm ngồi ghế chủ vị còn lão quản gia đang cung kính đứng phía đối diện. Sau một hồi im lặng, diệp phàm nhìn lão quản gia bình tĩnh hỏi:
“Có chuyện gì thế”
Lão quản gia mặt hiện vẻ lo lắng cúi đầu cung kính đáp:
“Bẩm chủ nhân có chuyện lớn rồi, toàn bộ gia sản chúng ta rao bán đều bị ép giá, giá được trả thấp hơn thực tế rất nhiều”
Diệp phàm tức giận khuôn mặt đỏ bừng quát:
“Sao lại đúng lúc này xảy ra chuyện, nói, với giá hiện tại liệu có thể thanh toán trứơc ngày hẹn nợ không”
Lão quản gia cẩn thận tính toán rồi khổ sở nói:
“Nếu bán toàn bộ gia sản có lẽ sẽ đủ”
“550000 trung phẩm linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu không trả đúng ngày hẹn với bên sàn đấu giá, giá có thể tăng thêm 10 phần trăm con số mà ta không cách nào chi trả”
Diệp phàm nhắm mắt lẩm bẩm, rồi bỗng mở mắt, hai mắt ẩn hiện hung quang, quát:
“Bán, bán tất cả cho ta , kể cả căn biệt viện này. Ha ha tất cả ta đều làm nên từ hai bàn tay trắng, thì sao không thể làm lại lần nữa chứ”
“Ngươi, ngươi làm thế vì định tâm thảo sao, nếu đúng vì nó thì ta không cần nữa, ngươi hãy mau đi trả lại đi”
Bỗng một âm thanh tức giận vang lên. Diệp phàm giật mình nhìn ra cửa, không biết từ lúc nào mộ dung tuyết đã đứng đó, hai mắt đã đẫm nước, trong mắt hiên lên vẻ hờn trách nhưng lại nồng đậm dịu dàng. Diệp phàm trong lòng đau xót, không kiềm được khẽ tiến tới vuốt ve khuôn mặt nàng, từng hàng nước mắt lăn theo đôi gò má ngọc tan vào hư vô. Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, trong lúc bất chi bất giác vô thanh thắng hũư thanh, không có lời nói hoa mĩ, không có cử chỉ hào hoa, chỉ có sự im lặng, mắt đối mắt đều trao cho nhau những ánh mắt dịu dàng, yêu thương. Năm năm ngày ngày gắn bó bên nhau, từng sinh hoạt, cử chỉ, lời nói hằng ngày những tưởng rất bình thường nhưng đối với hai con người lần đầu biết yêu tất cả như trở thành những kỷ niệm không bao giờ quên, từng hình ảnh ấy cứ hiện về, hai người nhìn nhau càng lúc càng ngượng ngùng, mộ dung tuyết cuối cùng cũng không chịu được quay mặt né tránh ánh mắt khiến nàng nhìn mà tim đập mạnh trước mặt. Diệp phàm mặt cũng không khỏi có chút đỏ, ho khan hai tiếng diệp phàm nhìn mộ dung tuyết mặt hiện vẻ kiên quyết nói:
“Nàng đừng để tâm, ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được:
“Nhưng…”
Mộ dung tuyết muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức diệp phàm lên tiếng ngắt lời
“Ta hiểu nàng muốn nói gì, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân có thể kiếm lại bất cứ lúc nào, còn có những thứ quan trọng một khi đã mất đi có khi cả đời này ta cũng không cách nào có lại được”
“Khặc khặc, nói hay lắm có những thứ không thể kiếm lại được, tốt tốt ta rất thích”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 8
Ânh thanh trầm trầm phát ra từ phía cửa, rồi ngay đó một bóng người lăng không hạ xuống. Một thân ảnh gầy gò, khuôn mặt âm lảnh, miệng nở một nụ cười tà dị, cả người như toát lên một cảm giác âm trầm, lạnh lẽo xuất hiện. Theo sau hắn còn có hai trung niên đứng im như tượng gỗ, mặt toát hàn sương nhìn chằm chằm diệp phàm .
“Tên đầu tiên là vương cấp cao thủ, hai tên theo sau là tướng cấp”
Mô dung tuyết truyền âm cho diệp phàm, diệp phàm đầu nhẹ gật, cẩn thận đánh giá mấy đạo thân ảnh trước mặt, hắn tự cảm thấy mình là một người không tu luyện nguyên lực, tuy là phú hào một phương kinh doanh sẽ có cạnh tranh nhưng cũng tính là chưa từng đặt tội với nhân vật tai to mặt lớn nào có khả năng mời được cả vương cấp cao thủ thế này. Diệp phàm cẩn thận thận dò hỏi:
“Không biết chư vị đột nhập tệ phủ là có điều gì quan trọng”
Người thanh niên yêu dị dẫn đầu cười tà dị nhìn diệp phàm nói:
“Khặc khặc, ta chỉ đến đây mượn của ngươi một thứ mà thôi”
“Không biết mấy vị muốn mượn thứ gì, nếu có thể thì tại hạ đây cũng rất vui lòng đáp ứng”
Diệp phàm không muốn vướng vào rắc gối với cường giả cấp bậc này, hắn chậm rãi trả lời:
Thanh niên yêu dị, đưa con ngươi âm u, quỷ dị dán chặt vào hộp gỗ trên tay mộ dung tuyết, nói với vẻ chuyện rất chi là đơn giản:
“Khặc khặc, cũng không có gì to tát chỉ là ta cảm thấy hứng thú với thứ mà ngươi vừa đấu giá được”
“Cái gì”
Diệp phàm ngẩn người hắn không ngờ thứ mà tên người không ra người, quỷ không ra quỷ này muốn lại là thứ hắn đánh đổi cả gia sản mới có được. Diệp phàm tất nhiên là không cách nào chấp nhận được, hắn nhíu mày buồn bực nói:
“Những thứ khác đều được trừ nó ra”
“Vậy thì ta muốn cô ta”
Tên thanh niên tà dị làm ra vẻ thất vọng rồi chỉ vào mộ dung tuyết bên cạnh diệp phàm, mắt ánh vẻ dâm tà:
“Không được”
Diệp phàm hét lên, lần này hắn thực sự nổi giận.
“Vậy thì hết cách rồi, khặc khặc ta sẽ lấy cả hai”
Tên thanh niên xoè hai tay, hai mắt âm lãnh nhiếp nhân, hạ lênh:
“Động thủ”
Lệnh vừa dứt, chỉ thấy hai tên thủ vệ phía sau loé một cái đã đến trước mặt diệp phàm, tay giang ra muốn bắt hắn, rầm, bụi bay toán loạn, chỉ thấy muộn bức tường băng xuất hiện đẩy lùi hai tên thủ vệ.
“Ngươi hãy lùi lại đi”
Mộ dung tuyết truyền âm, diệp phàm hiểu rõ hắn có mặt chỉ làm vướng chân vướng tay nàng, nên rất nhanh đã lủi ra sau tảng đá lớn trong sân. Mộ dung tuyết khẽ xòe tay, một thanh kiếm băng hoa lệ xuất hiện. Thân hình nàng biến ảo lúc trái, lúc phải, xuất hiện ngay sau một tên, kiếm vung ra hướng đan điền đối phương đâm tới, tên thủ vệ chỉ kịp niệm chú một chiếc thuẫn bảng lửa xuất hiện chặn trước đường kiếm nhưng lực kiếm không giảm, dễ dàng xuyên qua chiến thuẫn lẫn đan điền tên thủ vệ đáng thương. Tên còn lại giờ mới kịp phản ứng, chỉ thấy hắn vận lực, tay bốc hoả diễm hướng mộ dung tuyết đánh tới, mộ dung tuyết nhẹ lắc mình, đã xẹt ngang sang bên hông đối phương, tay cầm kiếm dễ dàng chém hắn thành hai nữa.
“khặc khặc lợi hại, lợi hại,ta không biết rằng cô lại lợi hại như thế đấy, miểu sát hai cao thủ cấp tướng như vậy ít nhất cũng là cấp vương rồi có đúng không”
Tên thanh niên yêu dị cuối cùng cũng lên tiếng. mặt cười tà dị căn bản không xem cái chết của thủ hạ ra gì.
“Ngươi muốn biết thì tự kiểm tra đi”
Mộ dung tuyết lạnh băng đáp, miệng cũng niệm chú một cột băng ngưng tụ hướng tên thanh niên phóng tới. Tên thanh niên cừơi cười không thèm né tránh, khi cột băng cách hắn một thướt, một làn khói đen chợt bốc lên bao lấy người hắn, cột băng chạm vào phát ra tiếng xèo xèo, tan thành hơi nước. Cũng chính lúc này, mộ dung tuyết bất ngờ xuất hiện sau lưng tên thanh niên kiếm băng đâm vào nhưng vẫn bị tan chảy như cũ. Tên thanh niên nhoẻn miệng cườii lớn:
“Vô ích thôi, không có bất kì thứ gì có thể vượt qua được vách ngăn địa ngục này cả"
Mộ dung tuyết cũng khẽ mỉm cười, quát lớn:
“Băng kiếm vĩnh củư”
Tiếp sau tiếng quát là thuỷ nguyên tố điên cuồng tụ tập vào thân kiếm, thân kiếm phục hồi với tốc độ không tưởng tiếp tục đâm vào màn hắc vụ.
“Không không thể nào”
Tên thanh niên điên cuồng hét lên, chỉ thấy ngay chỗ tiếp xúc với băng kiếm, cho dù là hắc vụ ăn mòn khủng khiếp cũng đang bắt đầu băng hoá, từng mảng từng mảng bụi tuyết rơi lả chả trên đất. Xoẹt, một tiếng như tiếng kiếm xuyên bao cát vang lên ngay sau đó là một tiếng hét thê thảm của tên thanh niên, tiếng máu tí tách bắt đầu rơi. Đúng lúc này dị biến phát sinh. sau tiếng bạo của tên thanh niên, hắc vụ đang kết băng bỗng nổ tung thành một hình cầu hắc khí, hắc khí tan đi, mọi vật trong phạm vi năm thướt xung quanh đều bị tan biến, ngay dưới chân tên thanh niên đang ôm ngực máu chảy đầm đìa là một vòm hố rộng năm thướt, sâu hơn một thướt. Mộ dung tuyết ngay khi tên thanh niên kích phát hắc vụ nàng cũng phản ứng, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng, đứng một bên lạnh nhạt nhìn tên thanh niên.
Diệp phàm thở phảo nhẹ nhỏm bước ra khỏi nơi trốn hướng mộ dung tuyết, chỉ vào tên thanh niên phẩn nộ hét lên:
“Mộ dung tuyết kết liễu hắn đi tránh để lại hậu hoạn”
“Ngươi muốn kết liễu con ta, hỏi qua ý kiến ta chưa”
Giọng nói trầm thấp vang lên, một luồn uy áp cực mạnh giáng xuống giống như một tảng đá đè nặng lên ngực, diệp phàm cảm thấy tức ngực, khó thở mồ hôi ứa ra như tắm. Mộ dung tuyết nhẹ phi thân đến bên cạnh, diệp phàm mới thấy áp lực giảm bớt, nhìn lên trời cao một người đạp bước trên không, dáng vẻ trung niên, vẻ mặt ung dung thoải mái, nhưng qua con mắt âm lãnh ẩn hiện hung quang đại thịnh đã biểu lộ sát ý khôn cùng. Hắn liếc nhìn mộ dung tuyết, bỗng giật mình , con mắt ánh vẻ tham lam nồng đậm:
“Nguyên thần hoá hình sao, ha ha không ngờ gặp nguyên thần hoá hình đạt đến tông cấp ha ha trời giúp ta mà ha ha, ta cuối cùng cũng có cơ hôi phá vỡ bình cảnh tiến tới tôn cấp truyền kỳ rồi ha ha”
Diệp phàm tuy không tu luyện được nguyên lực nhưng cũng hiểu biết kha khá về hệ thống cấp bậc ở thế giới này, người có thể ngự không phi hành, dùng uy áp áp chế đối thủ thỉ chỉ có bậc cường giả từ tông cấp trở lên. Mồ hôi ướt đẫm lưng, lần này rắc rối thật rồi, mà điều diệp phàm lo lắng nhất là hắn nhận ra thân phận thật sự của mộ dung tuyết. Mộ dung tuyết cũng bất ngờ vì đối phương đoán ra lai lịch mình, nàng không khỏi tò mò hỏi:
“Làm sao ngươi biết ta chỉ là nguyên thần”
Hắn không trả lời, tay vung lên một hắc quyền phá không lao thẳng vào mộ dung tuyết. Mộ dung tuyết cũng cảnh giác, ngay khi hắc quyền bắn ra, thì mi tâm nàng cũng loé sáng, chân điểm đất, phóng nhẹ lên không vũ đạo uốn lượn ,thuỷ hoả nguyên tố hình thành hai dải lụa xen kẽ nhau xoắn ốc đi lên bao lấy mộ dung tuyết bên trong.
“Song hệ thuộc tính sao”
Trung niên nhân cũng kinh ngạc thốt lên, nhưng giọng lại chuyển âm trầm:
“Tuy nhiên vẫn chưa đủ”
Chỉ thấy hắc quyền va chạm lập tức tan biến nhưng một đạo hắc quang lại xuất hiện phá tan lớp phòng ngự thuỷ hoả kết hợp, lao thẳng vào người mộ dung tuyết. mộ dung tuyết phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, vũ đạo dừng, hai dải lụa cũng tan về hư vô. Mộ dung tuyết xuất hiện khuôn mặt tái nhợt, giũa ngực cắm một thanh chuỷ thủ đen tuyền, hắc khí không ngừng bốc ra từ vết thương, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không ngờ ngươi lại có hắc quỷ chuỷ thủ”
Trung niên nhân mặt cười âm hiểm, lấy ra một chiếc hồ lô cũ kỷ vẻ tham lam nhìn mộ dung tuyết :
“Ha ha sau khi hấp thụ nguyên thần của ngươi công lực ta không những tăng lên, mà những nguyên tắc thiên địa phá vỡ bình cảnh ta cũng có thể thu được, ha ha từ giờ về sao sẽ không còn có tông cấp Hắc lão ma nữa mà sẽ là tôn cấp hắc lão ma, ha ha”
“Không được động đến nàng ấy”
Không biết từ lúc nào diệp phàm đã bước tới trước người mộ dung tuyết, giọng đầy kiên định vang lên:
“Ngươi là ai, không có nguyên lực, phế vật mà cũng ở đây nói chuyện à, chết đi”
Hắc lão ma khinh thường liếc nhìn diệp phàm, tay vung lên một đoàn hắc vụ toàn âm binh quỷ tốt xuất hiện hướng diệp nhe nănh trợn vuốt gào thét lao tới. Diệp phàm sợ run người, hắn có thể cảm thấy cái chết đến rất gần, hai mắt nhắm lại chờ đợi cảnh tượng bị lũ u hồn xâu xé. Thế nhưng cảnh tượng như hắn hình dung lại không xảy ra, mọi thứ vẫn im lặng, diệp phàm chầm chậm mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim diệp phàm co thắt lại, chỉ thấy mộ dung tuyết đang đứng chắn trước người hắn, cả người nàng bu đầy quỷ hồn, thân ảnh nàng trở nên mờ ảo mông lung. Nàng quay về phía diệp phàm nở một nụ cười thê lương, bàn tay cố vươn tới vuốt ve khuôn mặt diệp phàm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Khôngggggggggggg”
Diệp phàm điên cuồng gào thét, tim hắn như muốn vỡ ra từng mảnh, hắn đau, hắn khổ, hắn chưa bao giờ khó chiu như bây giờ, diệp phàm lao tới ôm chầm lấy mộ dung tuyết ra sức ném hết quỷ hồn bám trên người nàng, tay hắn nhuốm đầy máu, cả người cũng bị quỷ hồn gậm nhấm máu tươi đầm đìa, nhưng hắn không quan tâm, giờ đây trong tâm trí hắn chỉ có một người, người con gái trước mắt hắn, người mà hắn yêu thương nhất. Mộ dung tuyết đau lòng nhìn hắn, nàng cố dùng chút sức cuối cùng, nước mắt nàng từ hư hoá thật từng giọt rơi xuống lập tức bốc hơi hoá thành từng hạt li ti màu xanh nhẹ nhàng trôi nổi, mỗi hạt chạm vào là một quỷ hôn kêu gào tan biến, từng chút từng chút một chỉ còn lại cảnh tượng huyền ảo như một đàn đom đóm toả ánh sáng xanh sặc sở đang bao chung một đôi tình nhân. Người nam máu chảy đầm đìa, đôi mắt tràn ngập yêu thương, tiếc nuối,, tội lỗi, bi ai nhìn vào người con gái đang ngày càng mờ nhạt trong lòng mình. Mộ dung tuyết nhẹ vuốt khuôn mặt diệp phàm, mắt nhìn về căn biệt viện, nở một nụ cười ngọt ngào, từng kỷ niệm giữa hai ngươi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, nó rõ ràng, chân thực đến mức khiến nàng cứ ngỡ như chỉ mới như ngày hôm qua, quay sang nhìn diệp phàm mặt ửng đỏ nàng khẽ cười:
“Hì hì, chàng làm sao thế, thiếp không chết đâu chỉ là đi đến một nơi thật xa, có lẽ thiếp sẽ không còn ở bên chàng, nhưng cho dù trời đất xa cách lòng thiếp vẫn luôn hướng về chàng, chàng phải cố sống luôn cả phần của thiếp, không có thiếp chàng phải cẩn thận đấy, tính chàng cẩu thả làm việc gì cũng vội vàng, lời nói cũng bớt vài từ lạ lụng lại đi dẽ bị hiểu lầm lắm, .… , thiếp phải đi rồi, cha me đang gọi thiếp“
Lời nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nàng nhắm mắt, miệng vẫn giữ nụ cười tươi tắn, thân ảnh càng lúc càng mờ ảo cuối cùng tan biến thành hư vô. Diệp phàm vẫn đứng đó tay hắn vẫn giữ thế ôm như thể đang ôm hình bóng của người con gái hắn yêu thương, mắt vô thần, trống rỗng, từng kỷ niệm bỗng ùa về đưa hắn trở lại thời điểm lần đầu gặp nàng:
Ta là Mộ dung tuyết ,ngươi tên là gì ?
Ta thật không biết ngươi chui ra từ đâu nữa?”
Công nhận mặt ngươi dày như tường thành vậy
Hi hi hi
Diệp phàm thống khổ, đau đớn , hắn đã không còn bao giờ đựơc nghe tiếng cười, nghe được giọng nói trong trẻo êm tai, những lời trách móc, mắng mỏ từ nàng nữa rồi. Tất cả đã hết, toàn bộ đều đã chấm dứt, mọi thứ cứ như một giấc mơ, giấc mơ vĩnh hằng mà hắn không bao giờ muốn tỉnh dậy. Trong đầu diệp phàm giờ đây chỉ còn lại mối hận với những kẻ phá hỏng giấc mơ của hắn, cướp nàng khỏi tay hắn, hắn khát vọng sức mạnh hơn bao giờ hết, hắn muốn dùng chính đôi tay mình tắm máu những kẻ làm hắn mất đi nàng, hai mắt vô thần, giờ phú này đã đỏ âu, lòng đau đớn mối thù khắc cốt ghi tâm như đang đè nặng lên ngực: sức mạnh ta cần sức mạnh hãy ban cho ta sức mạnh ta có thể đánh đổi bất kỳ điều gì, cho dù có phải bán mình cho quỷ dữ chũng chẳng là gì: diệp phàm không ngừng kêu gào trong lòng, hắn không cam tâm nhìn kẻ thù của hắn vẫn nhơn nhởn sống tốt, hắn muốn trả thù, giờ phút này trong đầu hắn chỉ có hai chữ “thù hận”.
“Chài chài, thật đáng tiếc, một nguyên thần tốt vậy mà, không hiểu sao bị hắc quỷ chuỷ thủ phong ấn còn có thể di chuyển, đúng là đáng tiếc”
Hắc lão ma cảm khái tiếc nuối rồi nhìn diệp phàm đang vô thần trước mặt, mặt hiện vẻ âm độc
“Khái khái, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp con đàn bà …. Sao sao lại thế được uy áp gì mà kinh khủng thế này”
Một luồng uy áp kinh thiên giáng xuống, hắc lão ma cả ngưới run rẩy, vận chuyển nguyên lực toàn thân khó khăn chuyển mình hướng uy áp vừa phát nhìn sang. Hai mắt mở to tròng mắt co rút, những cảnh tượng trước mắt là điều vô lý nhất hắn thấy trên đời. Tại chỗ diệp phàm đứng giờ đã không còn bóng dáng của hắn, mà lại xuất hiện một hắc cầu thần bí, hắc cầu thuần một màu đen đặc, nhìn như xa xăm, u tối, như vô tận hư vô, từ nó không cảm nhận được bất kỳ nguyên lực nào chỉ có uy áp kinh thiên phảng phất ép mọi vật phải quỳ lay trước một đế vương. Mọi thứ còn chưa dừng ở đó, xung quanh nó không gian bắt đầu rối loạn, các vết nứt, các lỗ hổng không ngừng được hình thành, lực hút, gió lốc cuồn cuộn phá huỷ hoàn toàn khu vực quanh đó. Thiên địa cũng không thoát ảnh hưởng, trời đất tối sầm, mây đen bao phủ, gió giật sấm gầm, mưa như trút nước. Hắc lão ma cực kỳ hoảng sợ vội vàng vận dụng toàn bộ nguyên lực của cơ thể, không tiếc tế luyện một cánh tay thi triển cả cấm chú huyết luyện thuật bao cả tên thanh niên đang bất tỉnh trên đất hoá thành một đoàn huyết vụ chật vật thoát khỏi phạm vi không gian rối loạn, hướng chân trời phía xa cấp tốc bay đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 9
Bìa rừng địa ngục
"Không thể nào"
Một tiếng la thất thanh rung động cả núi rừng, yêu thú xung quanh bị uy áp chấn áp quỳ rạp không dám động đậy. Đột nhiên một giọng khác tràn đầy nghi hoặc vang lên
"Chuyện gì thế"
"Ta, ta cảm thấy nguyên lực dao động của tiểu sư muội"
"Làm sao có chuyện đó được, tiểu sư muội mất tích hơn ngàn năm rồi, sư tôn hi sinh hơn trăm năm thọ nguyên dùng thiên lý nhãn cũng không,…, khoan ta cũng cảm nhận được rồi, đúng là của tiểu sư muộii"
Trên trời bỗng hiện ra hai bóng người một già một trẻ, người hét lên đầu tiên không ai khác chính là người thanh niên lực lưỡng trông ước chừng hai mươi , nhưng cả người điện quang lập loè uy áp kinh thiên. Người còn lại là một lão già râu tóc bạc phơ , khuôn mặt hiền hậu, khoan thai, mặc một bộ đồ vải giản dị, nếu như không có hai đầu tử hoả lang theo bên cạnh lão chắc hẳn ai cũng tưởng nhầm là lão già bình thường có thể bắt găp ở bất kỳ đâu. Hai người liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cũng nở một nụ cười ý vị thâm trường, hướng thanh ngọc thành phóng đi.
***
Thanh ngoc thành, biệt viện diệp phàm giờ không khác gì đống hoang tàn, hắc cầu ở giữa sân đang rung chuyển kịch liệt, các vết nức không gian xung quanh cũng bắt đầu phục hồi. Chợt, rầm, hắc cầu vỡ tung, lộ ra thân ảnh diệp phàm cả người toàn thân hắc quang che kín chỉ lộ ra đôi con ngươi đỏ xẩm tràn ngập thù hận, hắn nhìn quanh một lượt rồi hướng chân trời phía xa nghiến răng khiến lợi:
“Bọn khốn khiếp các ngươi không thoát được đâu”
Nói rồi tay khẽ rạch, một vết rách không gian xuất hiện ngay trước mặt, diệp phàm điểm chân đã đi xuyên qua vết rách xuất hiện cách hơn ngàn trượng, tay tiếp tục rạch người tiếp tục phóng, chưa đầy hai mươi hơi thở hắn đã xuất hiện trước mặt bon hắc lão ma. Hắc lão ma lòng tràn ngập sợ hãi, hắn chỉ biết mình đang phi hành hết sức thì bỗng một vết rách không gian xuất hiện, một bàn tay từ đó thò ra nện hắn văng ngược về sau. Diệp phàm chậm rãi bước ra không nói hai lời, tay khẽ điểm, từ đầu ngón tay bắt đầu hình thành một hắc cầu với lực hút siêu nhiên không ngừng thôn phệ mọi vật chung quanh, gió theo hình xoán ốc không ngừng kéo mọi vật về phía hắc cầu quái dị. Cây cối, cát bụi như con thuyền hướng về tâm cơn xoáy nước không ngừng bị quả cầu thôn phệ. Hắc lão thấy không giữ được trực tiếp ném tên thanh niên, mặc cho hắn bị hắc cầu hút lấy rồi hướng diệp phàm, vì bị hắc quang che khuất hắn không cách nào nhận ra kẻ từng là con kiến hôi trong mắt mình, liên tục hô tiền bối cầu xin:
“Vị tiền bối này không biết vãn bối đắc tội gì với ngài mà ngài làm thế với vãn bối”
Diệp phàm căn bản không thèm quan tâm, cứ tiếp tục điều động hắc cầu thôn phệ, sau một tiếng kêu thảm thiết, diệp phàm mới buông tay cùng lúc đó hắc quang tan đi diệp phàm như còn diều đứt dây trực tiếp rơi xuống nện mạnh vào nền đất. Bỗng một giọng nói già nua vang lên, rồi một bóng người từ hư không hiện ra.
“Ngươi thật liều lĩnh, mượn sức mạnh của ta mà còn trong thời gian lâu như vậy không bị thôn phệ là may lắm rồi. Mà cũng tiếc thiệt, sao ngươi không thu nhẫn trữ vật của hắn, thanh hắc quỷ chuỷ thủ của hắn rất có ích cho ngươi hiện giờ đấy”
Diệp phàm vẫn hệt như không nghe thấy, nở một nụ cười thê lương miệng không ngừng lẩm bẩm
“Mộ dung tuyết, ta báo thù rồi, ta báo thù cho nàng rồi, nàng có biết không, nàng không chúc mừng ta sao, ta nhớ nàng, ta rất nhớ nàng”
Diệp phàm càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng hắn chựt khóc, nước mắt từng hàng chảy xuống khuôn mặt kiên nghị, nhưng giờ đây lại tràn đầy bi thương mất mát. Lần đầu tiên, từ khi đến thế giới này hắn đã khóc. Lão già thấy vậy cũng không xen ngang cảm xúc của hắn, đợi hắn bình tâm lại ông lão mới nở một nụ cười giễu cợt:
“Một đấng nam nhi mà khóc lóc sướt mướt như vậy, thật là mất mặt”
Diệp phàm không quá quan tâm, hắn chỉ bình thản trả lời:
“Ông nói đúng, một thằng đàn ông không nên rơi lệ, nhưng nếu như hắn khóc vì những người mà hắn yêu thương thì không có gì sai cả, điều đó chỉ chứng tỏ hắn vẫn còn là một con người”
Ông lão rơi vào trầm tư rồi bật cười ha hả, nở một nụ cười mờ ám:
“Vậy nếu hắn gặp lại được người hắn yêu quý, hắn sẽ có lại khóc”
“Nếu như thế thì đó sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc, cũng chẳng có gì là sai cả”
Diệp phàm vô thức trả lời, rồi cảm giác như có gì đó không đúng giật mình gấp gáp hỏi:
“Ông, ông có khả năng làm nàng sống lại”
“Ngươi nói xem” Ông lão cười cười nhìn hắn
Diệp phàm không do dự lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu như điên:
“Nếu ông có thể làm nàng sống lại, cái gì ta cũng nguyện ý đánh đổi,.., kể cả mạng sống này”
“Ha ha không cần khẩn trương thế đâu, ngươi có biết ta là ai không”
Diệp phàm giật mình, đúng rồi mình còn chưa biết lão là ai. Hắn chỉ biết trong lúc thù hận tràn ngập đầu óc , một giọng nói cổ xưa cất lên hỏi hằn có muốn trả thù không, có muốn truy cầu đỉnh cao của sức mạnh vô hạn. Diệp phàm không do dự gật đầu, thế rồi hắc quang bao phủ cả người, lão đầu này bỗng xuất hiện trong tiềm thức hắn và cho hắn mượn sức mạnh. Không để diệp phàm phải hỏi lão già nhìn về nơi xa xăm cất giọng nói già nua:
“Mọi người gọi ta là chí tôn độc cô thắng, ha ha, nói ngươi không tin chứ ta là người đầu tiên đặt chân đến biên giới của đại lục này. Tại biên giới lục địa là hư không vô tận, tại đây ta vô tình có được một hắc cầu ẩn chứa năng lượng huyền bí. Sau nhiều năm khám phá, ta nhận ra được nó có liên kết không gian chi thể. “
“Không gian chi thể ?” Diệp phàm hiếu kỳ hỏi
“Đó là bản chất của không gian, vật chất, năng lượng thiên địa chỉ là thứ được chứa đựng trong không gian”
Dừng một chút ông lão nói tiếp:
“Sức mạnh của nó quá lớn, sau nhiều năm nghiên cúư ta chỉ phát huy chưa tới một phần vạn sức mạnh thật sự trong đó, ta chỉ biết muốn sử dụng được nó cần phải nắm được quy luật không gian, người tu luyện nó không có cấp bậc, ngộ tính càng cao, hiểu biết càng sâu sắc quán triệt thì sẽ phát huy càng nhiều sức mạnh. Ngươi hay cứ thử tưởng tượng, một người bình thường tu luyện nguyên lực giống như một cái bình đàn hồi tích luỹ nước, tích luỹ càng nhiều thì càng đáng sợ. Còn kẻ sở hũư hắc cầu lại giống như nắm trong tay cả đại dương mênh mông, hắn chỉ có việc là làm sao để xây một chiếc hồ bao xung quanh đại dương đấy. Nhưng việc ấy có khi cả đời cũng chưa biết làm được bao nhiêu, không gian là hư vô, mù mịt, là muôn hình muôn dạng, có khi rất gần cũng rất xa. Cả đời ta từ năm ngàn tuổi đã sở hửư hắc cầu tới khi thọ nguyên hao tận mà chết cũng chỉ nắm bắt được da lông bên ngoài, thật là bi ai. “
“Vậy lúc ông cho tôi mượn sức mạnh là cho mượn phần kiến thức để sử dụng hắc cầu” Diệp phàm lại hỏi tiếp nghi vấn của mình
“Ha ha, đúng thế, ngươi cũng khá nhanh trí đấy” ông lão ha hả cười khen ngợi
Diệp phàm nghe thế không khỏi khiếp sợ trong lòng, chỉ hiểu một chút da lông, mà khi mình mượn sức mạnh của lão mà đã dễ dàng miễu sát một cường giả tông cấp như thế thì khi nắm vững toàn bộ hắc cầu không phải có thể dẽ dàng điều khiển không gian, hạ sát một người không phải còn dể hơn giết một con kiến sao. Bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó khó hiểu hỏi:
“Tại sao khi tôi cầm quyển công pháp lại nhận được hắc cầu còn mộ dung tuyết lại bị hút mất hồn phách”
Ông lão nghe thế cười ha hả trả lời:
“Hỏi hay lắm, biết sao không”
“sao”
“Ha, ha làm sao ta biết”
Rầm, ta ngất lão không biết, giỡn kiểu gì vậy, lão là chủ của quyển sách cơ mà, Diệp phàm cơ mặt co giật khẽ nở một nụ cười :
“Vây ông nói thẳng cách cúư mộ dung tuyết đi”
Ông lão đang cười ha hả chợt nghiêm mặt, ngữ khí có phần trịnh trọng:
“Quyển sách này không phải của ta, là ta vô tình có được mà thôi, có thể gọi nó là một nhà tù, quyển sách ma quái có thể hút và cất giữ bất kì năng lượng nào”
“Nguyên thần cũng là một dạng năng lượng”
“Đúng thế, nhưng ta không ngờ rằng sau khi mình quy tiên, quyển sách chết tiệt này lại không nghe lời nửa, nó hút và giam giữ nguyên thần bất kỳ ai lật quyển sách”
“ Thế tại sao nguyên thần của nàng có thể xuất khiếu ra ngoài”
“Cái này ta cũng không chắc, có thể trứơc lúc bị phong ấn mộ dung tuyết đã dùng bí pháp tách nguyên thần ra làm hai, điều này rất phù hợp với việc, cấp độ của cô ta bị giảm mạnh đồng thời không thể rời quá xa quyển sách bởi lẽ nửa còn lại của cô ta vẫn còn bị giam trong đó.”
“Vậy trong đây vẫn còn một phần nguyên thần của nàng”
Diệp phàm vội móc quyển sách ra, mặt hiên lên thần tình kích động:
Ông lão cũng nhìn hắn đầy thâm ý:
“Muốn biết sao không tự đi kiểm chứng”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Hành trình phiêu lưu dị giới của Diệp phàm ,chúng ta hãy cùng khám phá những bí ẩn xoay quanh thân thế thật sự khiến Diệp phàm bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt
Chương 10
“Đây là không gian trong quyển sách sao, sao tối quá vậy”
Diệp phàm nhíu mày ngờ vực lên tiếng. Tình hình là sau khi ông lão niệm chú gì đó, rồi phất tay truyền nguyên lực vào, quyển sách bất ngờ rung động, một vòng xoáy đen ngòm xuất hiện hút lão đầu và cả hắn còn đang ngơ ngác vào trong.
“Tối sao, được rồi muốn sáng thì sáng thôi”
Nói đoạn, miệng lão há to phóng ra một hoả cầu cỡ nắm tay lơ lửng trên không phát ra ánh sáng êm dịu. Từng trái, từng trái hoả cầu không ngừng từ miệng lão đầu phun ra đến hơn trăm quả lơ lửng soi sáng cả một khoảng không ông lão mới thở phì phò dừng lại:
“Mệt quá , đúng là giả cả rồi, không còn phong độ như xưa”
Diệp phàm lúc này mới nhìn rõ xung quanh, không khỏi giật mình, thì ra là một khu rừng nguyên sinh, cây cối um tùm,xum xuê. Một vùng không gian không có ánh mặt trời mà vẫn có cây cối phát triển như thế nếu như mà là vừa đặt chân đến dị giới này khẳng định hắn sẽ hung hăng nhéo mình mấy phát cho tỉnh mộng, nhưng giờ sống ở đây đã năm năm, những điều kỳ lạ ở dị giới như vô vàn vô tận, diệp phàm cũng đã kiến thức qua một ít nên cũng không có gì quá kinh ngạc, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước trong xanh, tĩnh lặng. Chuyển mắt qua giữa hồ, cả người Diệp phàm run lên dữ dội, tròng mắt đỏ hue không kìm được nước mắt lại rơi, run run giọng:
“ Mộ dung tuyết là nàng, thật sự là nàng”
Giữa hồ nước, một gò đật nhô cao hoa lá toả hương khoe sắc, một giai nhân mĩ lệ đang chìm trong giấc ngủ, vẻ mặt bình yên, an lành như một tiểu cô nương vô tư hồn nhiên không lo sự đời. Nàng vẫn như vậy, vẫn như lần đầu diệp phàm tương kiến, nữ tử hoàn mĩ phiêu dật xuất trần, đoan trang kiều diễm, thanh lệ thoát tục, trông giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần. Diệp phàm chân run run khẽ bước rồi lại lui bước, mặt như kích động, như lo sợ, mắt chăm chú không rời khỏi người con gái trước mắt như sợ chỉ một cái chớp mắt hình bóng quen thuộc đó sẽ mãi mãi tan biến. Ông lão thấy thế không khỏi ngao ngán lắc đầu, thần hình chợt động đã túm diệp phàm lăng không hạ xuống gò đất giữa hồ.
Diệp phàm thần hình sụp xuống, tay run run cố vươn ra rồi lại như tuột xuống, mãi một lúc lâu cũng chỉ dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương, dịu dàng nhìn ngắm nàng, nhìn nàng bình yên trong giấc ngủ, lòng hắn cũng cảm thấy thanh bình, êm dịu. Mãi lâu sau, ông lão nhìn về phía vòng xoáy hút hai người vào, mặt thoáng nét lo âu, cất giọng:
“Nhanh ra khỏi đây thôi, có khách tới chơi rồi”
Diệp phàm cũng thu lại thần tình kích động, vui mừng của mình. Quay sang hỏi ông lão:
“Vậy giờ làm sao đưa nàng ra khỏi đây, ta không chạm vào được cơ thể nàng”
Như để chứng minh, diệp phàm vươn tay ra muốn áp lấy bàn tay mềm mại không xương cũa mộ dung tuyết nhưng khi tiếp xúc không có cảm giác ấm áp nào mà chỉ thấy quả thật tay hắn đang xuyên qua tay nàng. Ông lão nhìn hắn nói :
“Ngươi không dùng nguyên lực sao có thể mang cô ta ra khỏi đây”
Diệp phàm nghe xong không khỏi chửi bới lão già chết tiệt, ta có tu luyện đâu mà lấy nguyên lực sử dụng. Hắn cười khổ:
“Ta không tu luyên nguyên lực”
Ông lão vẻ mặt ngạc nhiên:
“Ngươi không phải đã cướp được một phần nguyên lực của hắc lão ma gì gì đó rồi sao, sao lại không có nguyên lực, tuy không nhiều nhưng chắc giờ ngươi cũng cấp sĩ là ít”
Diệp phàm giật mình cẩn thận cảm nhận, không ngờ tại nơi đan điền hắn cảm thấy được một quả cầu năng lượng rất nhỏ chỉ như một quả vãi bên trong hắc vụ lập lờ, đang không ngừng xoay tròn, luư quang nhàn nhạn. Bên cạnh nó còn có một hắc cầu to gấp đôi, đen truyền, không có bất kỳ dao động gì, tĩnh lặng như màn đêm vĩnh củư .Hắn không khỏi cảm thán sức mạnh thần kỳ của hắc cầu. Khẽ vận chuyển nguyên lực xuống tay, một hắc quang nhàn nhạt từ từ bao phủ bàn tay diệp phàm . Cẩn thận ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mộ dung tuyết, ra hiệu cho lão đầu bên cạnh, một vòng sáng từ ông lão phát ra bao phủ hai người tà tà bay tới vòng xoáy không gian.
***
Thanh diệp thành, bầu trời phía trên tàn tích biệt viện diệp gia
“Sư huynh có phải sư muội gặp chuyện gì không, ở đây dương như vừa xảy ra một cuộc chiến”
Người được xưng sư huynh mặt cũng hiện nét lo lắng:
“Ta cũng không biết”
Hai người này không ai khác chính là hai sư huynh đệ ở bìa rừng địa ngục. Sau khi phát hiện khí tức tiểu sư muôi, họ cấp tốc phi hành, ai ngờ đến giữa đường khí tức đó lại biến mất, cả hai hoảng hốt, nhắm theo phuơng hướng ban đầu, tăng tốc phi đi.
“Đệ thử lấy tụ hồn kính ra thử xem, nó có luư lại ấn ký linh hồn của sư muội, nều không phải bị giam trong chiều không gian khác, hay những nơi đặc thù như mê cung sương mù trong rừng địa ngục thì hẳn sẽ có giao động cổng hưởng”
Lão già sư huynh tay mân mê cằm suy tư nói:
“Sao, sao huynh biết đệ có mang theo nó” Người thanh niên sư đệ phát hoảng, vẻ mặt đỏ bừng lúng túng nói
“Ha, ha ở vô cực tông không ai không biết đệ chung tình tiểu sư muội như thế nào, dù là một trong mười nội tông trưởng lão, biết bao thiếu nữ ngưỡng mộ, mê đắm nhưng đệ vẫn vờ như không thấy, hằng năm còn bắt ta theo cùng tới đây tìm kiếm, hàiiii đã hơn nghìn năm rồi. Theo như thế thì thử nghĩ với luư vật của tiểu sư muội tìm được ở bìa rừng địa ngục đệ vẫn luôn giữ như trân bảo liệu có yên tâm để ở nhà không”
Người thanh niên cười cười gãi đầu, không phản bác, lôi từ nhẫn trữ vật ra một chiếc khăn, cẩn thận mở khăn lấy ra một chiếc gương màu đỏ tao nhã xinh xắn, mặt sau in hình hai con phượng sống động uốn lượn. Chiếc gương vừa ra mặt gương như có sọng gợn lăn lăn như một giọt nước gơi xuống mặt hổ phẳng lặng. Người thanh niên phản ứng đầu tiên, vui mừng nhảy nhót, vẻ mặt vì kích động mà đỏ ửng, không ngừng hô lớn:
“Ha, ha có phản ứng, có phản ứng là tiểu sư muội, là tiểu sư muội rồi”
Lão đầu thấy hành động của sư đệ mình cũng không khỏi ngao ngán, đã mấy ngàn tuổi rồi mà cứ như trẻ con, mặt gượng cười:
“Đúng đúng là vui mừng”
Lão dừng một chút rồi quát:
“Còn không mau đi”
Người thanh niên xấu hổ gãi đầu, hai người hoá thành hai bóng đen khuất bóng nơi chân trời.
***
Tại một khu rừng, không gian chợt xáo động, hai bóng người từ vòng xoáy an ổn bước ra, diệp phàm vẫn là khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu đặt mộ dung tuyết nằm trên thảm cỏ đã trải sẵn. Ông lão nhìn không dám nhìn lâu sợ nổi da gà vội vàng niệm chú thu hồi quyển sách quay sang nói với diệp phàm:
“Khách sắp đến rồi, chuẩn bị đi”
Diệp phàm không khỏi khẩn trương:
“Không phải ke địch chứ, sao không chạy trước đi”
Ông lão lắc đầu:
“Không cảm nhận thấy địch ý, còn về chạy thì thôi đùng nhắc tới, với thực lực hiện tai của ngươi có chạy cũng không thoát đâu”
Đúng lúc cuồng phong lại nổi, hai bóng người lăng không xuất hiện trước tầm mắt diệp phàm.
Lời của tác giả
Mấy bạn vui lòng bỏ phiếu để mình biết có nên tiếp tục không, dạo này vô học kỳ mới bận lắm cho nên sợ là mình phải drop giữa chừng
Last edited by haithan115vn; 12-09-2014 at 10:04 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn