Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 5: Điên Cuồng Lúc Biệt Ly Người dịch: Davidvilla
Nhìn theo bước lão đầu, mọi người trong nhà lại ngồi vào bàn luận về những sự tình sau này.
"Con, sang bên kia nhất định phải nghe lời, lão nhân kia xem bộ dạng mặc dù không được cao sang , nhưng mà đạo hạnh chắc rất thâm ảo. Ngươi cần phải học cho tốt nha. Sau này trở lại ta có nghĩ ngươi cũng sẽ nhận xét như vậy thôi. Đến lúc đó, ngươi có thể lấy mấy lão bà, buôn bán không cần sổ sách ghi chép. Còn có lão nhân kia, linh dược của lão nhất định phải ăn nhiều, ngươi vừa rồi cũng nghe rồi đó, một viên có thể gia tăng hàng trăm năm tu vi, ngươi ăn được càng nhiều, tu vi lại càng cao, thời gian trở về lại càng nhanh, ngươi dù sao cũng thích ăn vặt lắm đúng không? Ta thấy linh dược cùng với đồ ăn vặt bộ dáng không sai biệt lắm, ngươi cứ coi như đó là đồ ăn vặt đi, không có thì bảo lão nhân kia đưa cho, dù sao hắn đã nói, hắn có mấy vạn khỏa, ngươi cứ ăn tuỳ thích. Hơn nữa, môn phái chỉ có ngươi cùng lão nhân kia, nếu hắn chết thì tất cả của cải vật chất đương nhiên của ngươi, cho nên không cần bận tâm làm gì." (có người giáo dục con mình như vậy sao?)
"Con à, lời mẹ nói vừa rồi ngươi nhớ kỹ nghe chưa? Kỳ thật lão nhân kia không hề xấu, đã tặng cả nhà chúng ta lễ vật. Mặc dù nói bộ dạng không được cao sang, nhưng vẫn có thể đem cho nhiều đồ tốt. Xem ra lão nhân kia chắc đồ tốt còn có rất nhiều, ngươi đi theo hắn hãy chú ý một điểm, cái gì thấy đẹp mắt, bất kể mình thích hay không thích đều đòi cho bằng được, làm sao cho hắn đưa cho ngươi vài món nha. Ta bây giờ cảm thấy rất rõ ràng, cái gì đẹp mắt mới là tốt nhất. Ta còn nghe nói, bây giờ này tu chân pháp quyết thập phần trân quý a, ngươi trí nhớ tốt, lúc rãnh rỗi phải hỏi thật nhiều, hỏi đi hỏi lại, nhớ thật kỹ để mang về cho mụ cùng ta tu luyện." (tiểu hài tử này thật là hay a, có một cặp cha mẹ loằng ngoằng như vậy.)
"A, ta biết, ta đi rồi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm một chút quay về. Được rồi, mụ, rốt cuộc tu luyện như thế nào a. "
"......Mụ ở nhà học được một điều là phải đọc thật nhiều sách, ngươi lại đọc được quá ít, vậy không có gì bằng ngươi đọc thật nhiều sách vào. Đấy là những gì ta biết a. Còn tu luyện, đi hỏi Ba ngươi."
"Cái này, chỉ là vấn đề về tu luyện thôi, mục tiêu rất đơn giản, tu thân thể hay là tu chân, luyện thân thể hay là luyện khí, hay nhất là ngươi vừa tu luyện thân thể vừa tu chân."
"Oa. Ba thật là lợi hại, ngay cả tu luyện như thế nào cũng biết. "
"Hắc hắc. Đấy là bản tính nam nhân thôi, ngươi sau này cũng sẽ giống như ta. " Tiêu Dịch đắc ý gãi gãi đầu.
"Được rồi. Ba, vậy như thế nào là tu chân, như thế nào luyện khí a? "
"Cái này tương đối dễ dàng giải thích thôi, tu chân là......Được rồi, chúng ta nói lâu như vậy rồi, còn chưa ăn cơm chiều, đi ăn cơm đi."
"Vâng!" (một đóa hoa thuần khiết của đất nước sắc mặt đang chậm rãi biến đổi.)
Ngày thứ hai
"Con, xuống giường đi, chúng ta đi ra ngoài mua mấy thứ đồ cho con mang theo." Lý Thiến mặc sẵn y phục hoa lệ đứng ở giường nói.
Siêu thị.
"Con, đi sang đó nhất định không có ai làm những món ngon cho con ăn, mang những thứ đồ ăn con thích đi theo như cái kẹo cây này đi nha. Ta tính toán, một ngày một cây, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, ba trăm sáu mươi năm cây, vậy mang năm ngàn cây đi thôi, ngươi ở đó mười năm năm, ăn uống tiết kiệm một chút, tránh cho sau này không có cái mà ăn. Người bán hàng lại đây một chút. "
"Tiểu thư. Xin hỏi có chuyện gì? "
"Loại kẹo cây ngậm còn nhiều không?"
"Ở đây không phải là đã có nhiều lắm rồi sao? "
"Không đủ. "
"Vậy tiểu thư muốn bao nhiêu cây a? "
"...trước mắt là năm ngàn cây đi, thêm năm ngàn cân thực phẩm ăn liền, năm ngàn cân thực phẩm tươi sống, còn có......"
Người bán hàng "......"
Cửa hàng thời trang.
"Con mau tới đây, bộ quần áo này ngươi mặc nhất định là đẹp lắm, đi thử đi."
Ước chừng khi nghe xong khoảng mười tiếng chuông.
"Người bán hàng, cái này, cái này, cái kia, cái kia......Cửa hiệu nhỏ, cửa hiệu trung bình, cửa hiệu lớn mỗi loại cho ta 10 kiện. Được rồi, còn có cái bỉm nữa, cho ta mua một ngàn bịch đi!"
Người bán hàng "......"
Cửa hàng tạp hoá.
"Người bán hàng, loại kem đánh răng này cho ta hai nghìn hộp, năm trăm cái bàn chải, hai ngàn hộp xà bông thơm, còn mấy thứ tiệt trùng này, dầu tắm này......"
Người bán hàng "......"
Hiệu sách.
"Con, mua một số sách, lúc nào nhàn rỗi có thể đọc để giết thời gian, cần phải học không ngừng nghỉ. Bán hàng, mời quản lý của các ngươi tới một chút."
"Thưa bà, ta là người quản lý, xin hỏi có chuyện gì a? "
"Có phải đây là hiệu sách lớn nhất của Thành phố không? "
"Đúng vậy, xin hỏi bà cần gì a? "
"Ta chỉ đến mua sách, đem tất cả các loại sách ngươi có ra đây, mỗi loại cầm một quyển thôi!"
Người quản lý "......"
Chẳng bao lâu, tin tức đã truyền ra ra ngoài
"Đô thành hiện có một người điên điên khùng khùng, nghi là người hành tinh khác xâm lấn địa cầu "
"Có một ma đầu sắp đến, tàn ác và bệnh hoạn như trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, nhiều gia đình đã rút hết tiền trong tài khoản, chuyển thành tiền mặt và vật tư dự trữ "
"Ngày tận thế sắp đến rồi, mời những nhà từ thiện chuẩn bị"
Thành thị cuối cùng cũng rộ lên phong trào mua sắm nhất là những nơi bán đồ ăn chín, hầu hết thực phẩm đều được bán sạch, chủ những cửa hàng này đều gác chân lên ghế mà cười.
Một tháng kỳ hạn đã đến, Tiêu Dịch trong thời gian này không đến công ty, cùng thê tử ở nhà với con mình.
Bọn họ hai người cả ngày chỉ cùng con mình đi dạo chung quanh, một nhà ba người hai mươi bốn giờ không tách nhau ra, ngay cả ngủ cũng ngủ cùng một chỗ.
Trăng thanh rọi từ trên cao xuống, tâm tình hai vợ cồng theo thời gian khá là trầm mặc.
"Đinh đông" tiếng chuông cửa truyền vào phòng khách.
Vợ chồng hai người vẫn ngồi, không ai có động tĩnh gì, cuối cùng vẫn là Tiêu Nhiên tiểu bằng hữu đi ra mở cửa.
Chia lìa là khổ nhất.
Tiêu Dịch một câu không mở miệng, Lý Thiến chỉ đưa mắt nhìn người mới đến.
"Con, tất cả những gì cần nói chúng ta đã nói hết, nhất định phải cố gắng, nếu muốn mụ mụ…."
Cứ như vậy, Tiêu Nhiên bước vào cuộc sống của một đệ tử tu chân.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 6: Bắt Đầu Tu Luyện Người dịch: Davidvilla
Lão đầu mang theo Tiêu Nhiên đi, trên đường Tiêu Nhiên không hề mở miệng nói một lời nào, ngay cả khi Tiêu Nhiên tò mò lúc lão đầu ngự kiếm phi hành.
Không phải Tiêu Nhiên không muốn hỏi, mà là hắn còn nhớ lời Lý Thiến nói.
"Con. Lúc đi thì phải làm thinh, ngươi nhất định không nên cùng lão nhân kia nói chuyện, như vậy lão nhân kia sẽ đưa ra thiệt nhiều cái tốt cho ngươi chơi.
Không chỉ cho ngươi chơi, hơn nữa ngươi còn có thể đặt ra yêu sách đối với hắn, căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của ta, kế sách này cơ hội thành công là trăm phần trăm."
Tiêu Nhiên quả nhiên tuân theo lời Lý Thiến nói, dọc đường đi một câu cũng không cùng lão đầu trò chuyện. Lão đầu tìm mọi biện pháp cũng vô dụng.
Ngự kiếm phi hành đi rất nhanh, mới hơn nửa giờ đi ra đến địa phương trú ngụ của lão đầu.
Mới tới nơi đây, Tiêu Nhiên sợ ngây người.
Bốn phía đều là khu rừng rậm rạp, một vùng đất bằng phẳng được vây quanh tại trung ương bởi các loại cây cỏ
Chung quanh sinh vật sinh trưởng rất nhanh, rất nhiều con thú mà cho đến bây giờ Tiêu Nhiên cũng chưa từng thấy qua đang chơi đùa trên thảm cỏ. Thật là mạo hiểm khí đến đây.
Hàn khí thuỷ đàm nằm ở giữa khu đất này, không ngừng hướng bốn phía phun sương khói, có một căn phòng nhỏ toạ lạc ngay tại thủy đàm, xung quanh, được sương mù bao phủ, như ẩn như hiện, thập phần thần bí.
"Ta sau này ở nơi đây tu luyện sao? "
"Đúng, đây là địa phương ngươi sau này ở đây tu luyện, xinh đẹp không!"
"Lão đầu, có thể hỏi người một vấn đề không? " Tiêu nhiên vô tình nói.
"Vấn đề gì? Ngươi hỏi đi!"
"Người không phải nói ngừơi ở nơi này có rất tử quả sao? Ta như thế nào không phát hiện a! " Tiêu Nhiên vừa nói vừa nhìn chung quanh.
"Nga. Ngươi nói chính là linh quả đó a, nó bên trong môn phái của chúng ta a! "
"Chúng ta ở đây thì môn phái ở đâu nhỉ?"
"Ngươi xem căn phòng ở chỗ Tử hàn đàm kia kìa? Đó là nơi đặt môn phái của chúng ta, ngươi cũng không nên xem thường
Nó chính là một kiện thần khí, gọi là Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, có thể lớn nhỏ, phòng ngự siêu cường, bên trong có rất nhiều không gian. Hơn nữa, kỳ diệu nhất chính là ở trong đó, thời gian 100 năm thì bên ngoài mới chỉ có 1 năm"
"Ta có thể vào xem không? " Tiêu Nhiên hỏi
"Đồ nhi a, ngươi bây giờ tu vi không đủ, là không thể đi vào lúc này, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, là có thể sớm vào, tử quả nằm ở bên trong đó." (lại lừa gạt tiểu hài tử rồi)
"Được, tốt lắm, ta bây giờ bắt đầu tu luyện đi! Vì có thể sớm ăn tử quả, ta nhất định sẽ cố gắng." (Hiếm......Đến lúc khó khăn rồi xem ăn có nổi không? )
"Đồ nhi,... không cần vội, vi sư ...trước tiên giới thiệu cho ngươi một chút tình huống của chúng ta cùng với các môn phái Tu Chân Giới. Chúng ta Thánh Cực môn đến nay đã có hơn năm ngàn năm lịch sử rồi, Từ khi khai sơn tổ sư Cửu Dương Chân Nhân lập phái đến bây giờ, đã truyền qua năm đời. Mỗi một đời đều là đệ tử đơn truyền, khi ngươi tu luyện có thành tựu, đấy là lúc ngươi xuống núi lịch lãm.
Ngươi bây giờ là đệ tử đời thứ sáu của Thánh Cục môn, sau này cũng là chưởng môn đời thứ sáu. Cho nên ngươi muốn cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt kết quả thì môn phái cũng phải có trách nhiệm, không uổng công ta khổ cực dạy ngươi."
Lúc này lão đầu đang suy nghĩ: "Đến lúc đó, ta có thể giải thoát rồi, rốt cục có thể không lo đến cái chức chưởng môn, người bình thường không ai không thích tiền, thương thay ta lớn đến từng này tuổi rồi, ngay cả một đồng cũng không có a. Hơn nữa ta rốt cục có thể theo đuổi Tử Vân Tiên Tử. Tử Vân Tiên Tử càng ngày càng đẹp, Lần đầu tiên thấy nàng ta đã thề phải đem nàng lên giường, nhưng vì sư môn tại Tu Chân Giới biết tin tức đó, đem ta giam lại một ngày một đêm, bắt đem chung thân đại sự đó đặt ở một bên, ta dễ dàng chấp nhận sao! "
Lúc này, trên đỉnh Tử Vân sơn, mây mù tầng tầng lớp lớp, một tia quang mang màu tím chợt loé lên, xuyên qua mây trắng, rơi xuống thảm cỏ ở sườn núi.
Đến gần mới thấy, một nữ nhân mặc trang phục cổ đại màu tím đứng ở trên cỏ, chỉ thấy nàng cau mày, lầm bầm lầu bầu, "Sao gần đây thâm tâm mình máy động liên tục nhỉ? Nhất định là cái lão Cửu Huyễn tục tĩu kia lại mò tới. Lần trước báo hại ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, lần này nhất định phải giáo huấn hắn. A, nhưng mà ta không phải đối thủ của lão.
Hay là, đi bế quan tu luyện để trốn lão!"
"Tiểu Liên, sư phụ đi bế quan, mười năm không muốn thấy bất luận kẻ nào, ngươi tự mình tu luyện đi nha! " Chỉ thấy nàng truyền âm ra sau cho đồ đệ, rồi biến mất.
Trở lại với thầy trò Tiêu Nhiên bên này.
"Bây giờ tu chân môn phái chia làm hai loại, một loại là nội tu, một loại là ngoại tu, đa số môn phái đều là nội tu. Chỉ có một số ít môn phái thuộc loại yêu, linh mới lựa chọn ngoại tu. Bên nội tu chủ yếu là tụ tập thiên địa linh khí cho vào trong cơ thể, kết thành nguyên anh,
Nội tu rất nhiều tác dụng trong việc biển đổi thiên địa nguyên khí trong cơ thể, như là mang ra sử dụng các loại pháp quyết có uy lực cường đại. Còn nội tu tu giả chủ yếu học theo sách vở.
Linh khí trong cơ thể, chủ yếu là để rèn luyện thân thể, khiến tự bản thân sản sinh ra lực công kích cường đại, luyện đến hậu kỳ thì thân thể có thể có thể so với một kiện pháp khí. Nói tóm lại bên nội tu thì lực công kích cường đại, nhưng bản thân phòng ngự không được tốt lắm.
Mà nội tu nếu luyện được phòng ngự thân thể cường đại, lúc gặp phải thiên kiếp thì sẽ tương đối dễ dàng vượt qua. Bình thường cấp độ tu luyện nội tu chia làm bảy tầng
Ích Cốc, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Linh Tịch, Độ Kiếp, Đại Thừa, tương ứng với mỗi tầng là Trúc Thể, Đoán Cân, Luyện Cốt, Tu Tâm, Kết Thần, Tố Thể, Dưỡng Thần. Bởi vì bây giờ tại địa cầu, lực lượng khoa học kỹ thuật phát triển nhanh làm cho linh khí biến đổi, trở nên càng ngày càng ít, cho nên có rất ít người luyện được đến Nguyên Anh cảnh giới."
"Sư phó, vậy người bây giờ cảnh giới là cái gì a? " Tiêu nhiên hỏi
"A a, sư phó ta có thể nói là cao thủ đại thừa." Cửu Huyễn chân nhân nói xong, kiêu ngạo giơ giơ tay chỉ chỉ lên đầu.
Cửu Huyễn đưa Tiêu Nhiên vào căn phòng nhỏ, chỉ vào một bức hoạ trên tường rồi nói:
"Đây là Tổ sư của chúng ta, Cửu Dương chân nhân, bây giờ bắt đầu bái sư, trước mặt tổ sư dập đầu lạy chín lạy."
Sau khi Tiêu Nhiên cúi lạy xong, Cửu Huyễn trịnh trọng vái:
"Tổ sư tại thượng, đệ tử Cửu Huyễn đời thứ năm hiện thu Tiêu Nhiên làm Đại đệ tử đời thứ sáu, bây giờ báo......ngươi sau này cũng làm như ta đó nghen! "
"Nga, sư phó, ta bây giờ không thể nhớ được, cũng không biết sau này có nhớ được những lời đó không nữa a? " Tiêu Nhiên vô ý tứ nói.
"Vậy cố gắng nhớ lại đi, nếu chỗ nào không nhớ được tí nữa hỏi vi sư sẽ nói lại cho! "
"Tốt lắm, bây giờ ta bắt đầu truyền cho ngươi bổn môn công pháp, nếu ngươi thấy có cái gì không hiểu, được phép hỏi."
Cửu Huyễn chân nhân nói xong, một chưởng phách xuống đầu Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên trực tiếp ngất đi.
Nếu có người chứng kiến, nhất định sẽ rất kinh ngạc. Hiện trường xuất hiện một màn quỷ dị.
Chỉ thấy một lão đầu mặt phát ra luồng hồng quang, một tay đặt trên đầu tiểu hài tử, mà tiểu hài tử kia lại đang trôi nổi trên không trung, toàn thân toả ra luồng sáng màu hồng chói mắt.
"A, già rồi, mới thi triển đại pháp có một lúc mà đã mệt mỏi như vậy. " Cửu Huyễn chân nhân ngồi ở trên mặt đất vận khí để tu bổ, tự nhủ.
Tiêu Nhiên từ từ tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường bằng đá, không biết làm từ vật liệu gì mà từ chiếc giường toả ra một tia lãnh khí, từ từ truyền vào thân thể, quả thực là thoải mái không thể tả được.
Tiêu Nhiên cố gắng hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, đột nhiên phát hiện trong đầu mình có thêm rất nhiều thứ. Nhàn nhã vô sự, Tiêu Nhiên bắt đầu tìm hiểu.
Nguyên lai là Thánh Cực môn tu luyện pháp điển, tên gọi là Thánh Cực Môn Dương Viêm Quyết. Nhìn kỹ, phát hiện ngoài phương pháp tu luyện Thánh Cực Môn, trong đầu còn phân tích sự bất đồng của Dương Viêm Quyết so với một số phương pháp tu luyện của các môn phái khác. Tu luyện Thánh Cực Môn Dương Viêm Quyết lúc mới đầu so với các công pháp khác thì không khác nhau mấy. Nhưng khi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ thì lại hoàn toàn không đồng nhất.
Đối với môn phái bình thường, tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ thì bắt đầu tu luyện Nguyên Thần, nhưng phương pháp tu luyện của Thánh Cực môn lại chỉ ra rằng khi tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ thì lập tức phát tán Nguyên Anh ra ngoài cơ thể. Khi phát tán Nguyên Anh ra rồi thì phóng xuất năng lượng ra theo, chuyển từ nội tu sang ngoại tu. Nguyên Anh phóng xuất ra sẽ trực tiếp cải tạo cơ thể, lúc đó là lúc lợi dụng thiên địa linh khí, vừa dùng Nguyên Anh tu luyện thân thể, lại vừa lấy linh khí bồi bổ Nguyên Anh, tức là lúc đó sẽ đồng thời tu luyện cả nội tu và ngoại tu
"Người sáng tạo ra pháp quyết, thật đúng là thiên tài, luyện loại phương pháp này ai mà nghĩ được, có ai dám khi mới hình thành Nguyên Anh đã trực tiếp phát tán nó a! " Tiêu Nhiên nghĩ vậy.
Cửa mở ra, Cửu Huyễn chân nhân đi đến, nói
"Đồ nhi, pháp quyết bổn môn tu luyện ngươi đã thấy được, có phải có cảm giác rất lợi hại hay không! Ngươi ...trước tiên nghỉ ngơi một chút,
Chúng ta ngày mai bắt đầu chánh thức tu luyện. "
Cửu Huyễn lấy ra một cái hồ lô, đưa cho liễu Tiêu Nhiên rồi nói:
"Đây là bình đan dược, ngươi mỗi ngày dùng một viên. " Nói xong, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kiếp sống tu luyện của Tiêu Nhiên từ đó chính thức bắt đầu.
Trong bốn mươi chín ngày đầu tiên, Tiêu Nhiên phải ngâm mình trong bồn thuốc, mỗi ngày 12 giờ. Cửu Huyễn chân nhân đã tìm hiểu rất kỹ và điều chế hàng trăm hàng ngàn linh dược trân quý, bỏ vào bồn ngâm cũng như cho Tiêu Nhiên ăn.
Một năm tiếp theo, Tiêu Nhiên đã trở thành dược tử, ngoại trừ những lúc tu luyện, còn lại là lại phục linh đan diệu dược. Đừng xem thường Tiêu Nhiên còn tuổi nhỏ, một ngày ngồi thiền tu luyện mười hai giờ mà vẫn không cảm thấy khó chịu.
Nếu có người tu chân chứng kiến Tiêu Nhiên sử dụng nhiều linh dược như vậy, ăn linh đan như ăn đậu phộng, nhất định sẽ kêu to "Ông Trời không công bình, cùng là người, tại sao lại thiên vị như vậy chứ? "
Trong nháy mắt, 4 năm qua đi, một già một trẻ đang nhàn nhã dạo chơi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm.
Sau 4 năm, Tiêu Nhiên cũng đã tu luyện Thánh Cực Dương Viêm quyết đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Mặc dù căn cơ của Tiêu Nhiên rất tốt, nhưng có thể nói, mỗi ngày xơi cả đống “đậu phộng” mới là nguyên nhân chính khiến cho Tiêu Nhiên đạt tới Nguyên Anh kỳ nhanh như vậy.
Mặt khác nơi đây cũng vắng lặng, chẳng có ai lui tới. Nếu người tu chân bên ngoài biết được thì bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để lẻn vào. Không biết lúc đó điều gì sẽ xảy ra.
Ta quả nhiên là thiên tài, mới 4 năm, ta đã đào tạo được một đồ đệ tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh." Lão đầu rất cao hứng
Đang muốn nói tiếp …
"Ta van ngươi, lão đầu, rõ ràng hay là bản thân ta căn cốt cực kỳ tốt, thiên tư thông minh, anh tuấn tiêu sái, phong lưu thích tháp......(giảm bớt hơn một nghìn chữ) mới tu luyện được đến như vậy a! " Tiêu Nhiên có vẻ giận dữ nói.
"Cái gì, rõ ràng là ta dạy có phương pháp a! " Lão đầu nói lại
"Lại phải tranh luận, ngươi có thấy rằng chưa một lần nào ngươi thắng được ta a! Cũng không nhìn lại xem ta là ai? " Tiêu Nhiên chuẩn bị cùng lão đầu đấu khẩu.
"Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Hôm nay Nguyên Anh đã hình thành, là lúc ngươi đi vào bên trong Thần khí để tu luyện." Lão đầu chậm rãi nói.
"Ta phải đi vào bao lâu!? " Tiêu Nhiên hỏi
"Chờ ngươi có cảm giác muốn độ kiếp là có thể đi ra, dựa theo tốc độ tu luyện của ngươi bây giờ, cũng không cần nhiều thời gian lắm đâu." Cửu huyễn nghĩ thầm, "Hắc hắc, cả năm mới có một ngày thông minh a, chính ta sử dụng thần khí cũng mất đến 700 năm thời gian trong đó mới đạt tới độ kiếp cảnh giới. Đến lượt ngươi, ta đem thời gian điều chỉnh lên một chút, ít nhất cũng phải cho ngươi 10 năm sau mới có thể đi ra, không thể cho ngươi vượt qua ta được. Ai bảo tiểu tử ngươi lén uống trộm bình rượu 900 năm của ta. Ôi, rượu của ta…
(Có sư phụ như thế thật sao? )
"Ta đi vào đây "
"Chờ một chút, dứt khoát hôm nay ta đem chuyện ngươi uống trộm rượu cảnh cáo ngươi nghen, không thì độ bốn năm sau, ngươi lại quên mất. Nếu có quên, ta cũng sẽ giúp ngươi nhớ lại"
Cửu Huyễn nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy một đạo quang hiện chớp lên, Tiêu Nhiên đã không thấy tăm hơi, tốc độ so với Tiên nhân còn nhanh hơn rất nhiều.
Vào trong Thần khí, Tiêu Nhiên vỗ vỗ ngực thở phàp, "Nguy hiểm thật a! Cũng không nghĩ là ngươi nói cái gì công dụng của hiệu, cửu kính, cửu bảo, cửu gia (rượu cồn, tửu bảo, tửu gia), chỉ bất quá là len lén uống trộm một chút của ngươi thôi, ngươi cũng rắp tâm trả thù ta a. "
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 7: Thiên Kiếp Tiểu Ý Người dịch: Davidvilla
Lão đầu, ta tu luyện đến Linh Tịch cảnh giới rồi, lần trước ngươi về nhà ta mang ít sách lại ta xem xong rồi, nhờ ngươi lấy giúp ta ít nữa nghen! Nhớ là cần phải có thêm vài cuốn tiểu thuyết tình cảm “đen” nữa a! Tiêu Nhiên nói.
"Đã biết, ngươi cứ từ từ luyện. "
"Như thế nào lại nhanh như vậy a, mới có 1 năm mà đã đến Linh Tịch cảnh giới rồi, ta rõ ràng là đã điều chỉnh thời gian chỉ còn 70:1 a. Không được, ta phải điều chỉnh chậm lại một chút, bao nhiêu chứ? Hay là 50:1 đi! Chớ có đấu với ta, tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm, hắc hắc." Cửu Huyễn nghĩ thầm (thời gian Tiêu Nhiên trở về nhà cứ như vậy được lão đầu hẹp hòi rời lại một ít.)
Tiêu Nhiên phủi quần áo đứng dậy, bao nhiêu tro bụi trên người rơi xuống.
"Lần này tu luyện lại đúng 50 năm, đạt Độ Kiếp kỳ đã lâu như vậy, là lúc nên đi ra ngoài rồi." Tiêu Nhiên lầm bầm lầu bầu nói, một đạo hồng quang hiện lên, Tiêu Nhiên biến mất.
Một thiếu niên xuất hiện tại bên cạnh căn phòng nhỏ.
Hắn cao khoảng 1m80, da dẻ mịn màng như da em bé, khuôn mặt non nớt, chỉ có đôi mắt là thâm thuý, phảng phất như thể nhìn thấu tâm tư của người khác. Trên đầu chỉ thấy toàn tóc là tóc dài ngoằng ngoẵng thả xuống hai vai. Toàn thân không có một điểm dư thừa, mỗi một bộ phận trên cơ thể tựa hồ như đều có thể bộc phát ra năng lượng cực đại.
"Lão đầu hôm nay đi đâu vậy a! Toàn thân đều là tro bụi, đến thủy hàn đàm tẩy rửa trước đã.
Trước kia nói tu vi ta không đủ không cho ta đi xuống chơi, bây giờ ta tu vi hẳn là có thể đi xuống rồi! " Nói xong, Tiêu Nhiên quần áo trên người, đi xuống thuỷ hànđàm.
"Như thế nào cảm giác là lạ, hình như bầu trời hôm nay rõ ràng nhiều linh khí hơn hẳn a? " Tiêu Nhiên nghĩ ngợi.
Một tia chớp màu tím từ bầu trời bắn xuống, không xa không gần vừa vặn đánh trúng vào người Tiêu Nhiên. Nhất thời, tại thủy hàn đàm vừa vặn đã xuất hiện một con người ở thế giới thứ ba.
"Thiên kiếp, ta biết ta lớn lên sẽ rất tuấn tú, nhưng là ngươi cũng phải chờ ta mặc đồ rồi hãy đến chứ, ngươi chẳng lẽ không biết câu, đàn ông máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng nhất quyết không thể khoả thân a!" (có câu này sao) Tiêu Nhiên phẫn nộ quay về bầu trời gào lên.
Nhưng kiếp vân trên bầu trời cũng không có thời gian nghe Tiêu Nhiên trình bày, vừa là một tia chớp màu tím rơi xuống, kiếp vân lại tụ lại, dường như đang nói, "Tiểu tử, ngay cả đại gia ta cũng không biết, ta xem ngươi là người có phúc khí, ngươi đừng nhúc nhích, đứng im để cho đại gia ta đả thương ngươi. " (hiếm quá, lại có một lưu manh mới xuất hiện)
Cả thân thể Tiêu Nhiên tê dại, vận khởi toàn thân chân nguyên lực, chuẩn bị bắt đầu ngạnh kháng Thiên kiếp.
Một tia chớp rơi xuống, Tiêu Nhiên ngăn lại.
Lại một tia chớp rơi xuống, Tiêu Nhiên lại ngăn lại.
Lại một tia chớp nữa rơi xuống, Tiêu Nhiên lại ngăn lại......
Nếu có người tại hiện trường, sẽ thấy được một người khoả thân, toàn bộ cơ thể đen tím, trong miệng lẩm bẩm không ngớt chạy loanh quanh trên bờ thuỷ hàn đàm. Còn trên trời thì tia chớp không ngừng bắn xuống, bất kể cho hắn có di chuyển đến đâu đi chăng nửa thì tia chớp vẫn như có mắt, bắn thẳng vào người.
Con chim non: "Mụ mụ, mau nhìn, người kia đang làm cái gì a!"
Con chim mẹ: "Tiểu hài tử đừng xem, người kia nhất định là tu luyện loạn luân công pháp, bây giờ tẩu hỏa nhập, ai, tà giáo giết chết cũng không hết! "
Con thỏ nhỏ: "Lão ba, mau nhìn, người kia đang làm cái gì a! "
Lão ba: "Hắn nhất định là không ăn thực vật, cho nên bị lão Thiên gia trừng phạt, nữ nhi a, sau này ngươi nhất định không thể biếng ăn thực vật, biết không? Đi, chúng ta về nhà ăn món hồ la bặc đi."
Con bướm muội muội: "Tỷ tỷ, người kia khiêu vũ kiểu gì vậy? "
Con bướm tỷ tỷ: "Muội muội a, kiểu đó nhất định là hắn tự nghĩ ra đấy, tỷ tỷ cũng không biết, mau đi thôi, chúng ta trở về khiêu vũ cho Ong mật tiểu muội xem, hâm mộ nàng quá."
Tiêu Nhiên lúc này đang suy nghĩ, "Đây là mùi vị Thiên kiếp a, xem ra cũng chẳng có gì!"
Tám mươi đạo Thiên kiếp bắn xuống xong thì ngừng lại, không thấy gì nữa.
"Ha ha ha, ngươi tới nữa đi, ta một chút cũng không sợ ngươi! " Tiêu Nhiên chỉ tay lên bầu trời đích nói.
Giống như là đang chịu đòn nhưng khuôn mặt lại trơ trơ như gỗ đá, mường tượng như Tiêu Nhiên bị bao nhiêu người vây đánh bằng đao búa, sau khi ăn đòn một trận hắn lại quay sang nói với những người chứng kiến cảnh hắn chịu đòn rằng: "Các ngươi lại hết đây, lại đây, xem người nào có thể đánh chết được ta, là người nào nào! "
Còn chưa nói hết lời, một tia chớp cực mạnh bắn xuống, đập thẳng vào người Tiêu Nhiên. Lúc này hình dung Tiêu Nhiên vẫn đang chịu đòn của một người dùng cái đũa đánh vào, nhưng bất chợt người đó đổi đũa thành cái côn to tướng để đập.
Tiêu Nhiên bị bắn thẳng vào thủy hàn đàm.
Cảm giác của hắn lúc này như đang phải chịu một người cầm con dao nhỏ đâm nhiều nhát vào người, nhưng bây giờ phát hiện ra thay vì một người là mấy người liền đang cầm trường đao cắm thảng vào người.
Tiêu Nhiên vừa rơi xuống nước liền cảm nhận được vô số cỗ hàn khí chui vào cơ thể, lúc sau thì mất đi tri giác.
Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Nhiên chậm rãi tỉnh lại. Phát hiện mình đang nằm tại thảm cỏ bên cạnh thủy đàm, trên người đã mặc một bộ quần áo mới, (mấy năm ở đây có thấy hắn mặc quần áo mới đâu, quần áo mới ở đâu ra nhỉ?) còn Cửu Huyễn chân nhân ngồi một bên nhìn hắn.
"Ta bị làm sao vậy? " Tiêu Nhiên hỏi
"Ta quay lại đúng lúc phát hiện ngươi đang trôi nổi trong thủy đàm, ta mới mang ngươi lên. Mới vừa vượt qua thiên kiếp Đại Thừa kỳ đúng không, ...trước hết đừng nói gì, mau ổn định tu vi đã. " Cửu Huyễn chân nhân nói
Tiêu Nhiên lập tức nhập định vận khởi công pháp kiểm tra thân thể của chính mình.
Hắn phát hiện bây giờ toàn thân tràn ngập một loại chất lỏng màu lam nhạt, chẳng biết đó là gì nữa. Chân nguyên lực phát tán ra để luyện thể tất cả đều biến mất không thấy đâu, trên người kinh mạch tất cả đều không còn, toàn thân tế bào biến hoá so với trước kia càng thêm cường hãn.
Nhìn đến Nguyên Anh, phát hiện Nguyên Anh so với trước kia đã lớn hơn gấp bội, Nguyên Anh đã đổi từ màu hồng sang màu vàng kim, hơn nữa một đạo tia chớp màu tím tại Nguyên Anh trên người đang di động. Trước đây Nguyên Anh trong tay đang chứa đựng bốn ngọn lửa thì bây giờ trở thành tám ngọn lửa ở giữa đôi bàn tay, màu sắc ngọn lửa trước kia là đỏ sậm bây giờ biến thành màu đỏ tươi, mà một số lại là màu xanh lam. Kiểm tra lại năng lượng trên người, mới phát hiện năng lượng bây giờ càng thêm thuần khiết, hơn nữa năng lượng trước kia với bây giờ cũng không thể so sánh được..
Tiêu Nhiên mở mắt, Cửu Huyễn thấy được vội vàng hỏi
"Cảm giác thế nào, thân thể có chỗ dạng nào khác thường không? "
"Ta bây giờ có cảm giác không nói được sự cường đại đến mức nào, chỉ là trước kia chân nguyên lực biến mất, đã lập tức hình thành một loại chất lỏng màu lam nhạt, trước kia một luồng Tứ ngục địa hỏa đã biến thành hai luồng địa hỏa không biết tên, Nguyên Anh đã chuyển sang màu vàng kim, nhưng lại có một đạo tia chớp màu tím lưu chuyển tại Nguyên Anh. " Tiêu Nhiên trả lời.
" Chất lỏng màu lam nhạt, Theo như chúng ta nói đó hẳn là Tiên nguyên lực, cấp bậc so với Chân nguyên lực còn cao cấp hơn nhiều, ngoài ra ta cần phải xem xét mới biết được, ngươi đừng chống cự, ta xem xem" Cửu Huyễn nói xong, đem một đạo nguyên thần tiến vào cơ thể Tiêu Nhiên. Đợi hồi lâu, Cửu Huyễn mở mắt, nhìn Tiêu Nhiên, khuôn mặt bỗng dưng trầm xuống, một câu cũng không nói.
Tiêu nhiên cấp bách hỏi
"Lão đầu, rốt cuộc thế nào a? Nếu có chỗ nào hỏng ngươi cứ nói ra a! "
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 8: Luyện Khí Người dịch: Davidvilla
Sau một hồi lâu, Cửu Huyễn nói một câu:
"Ta… ta vận khí kém như vậy sao? Người so với người thật là tức chết mà. Ta không muốn sống nữa."
Vốn Tiêu Nhiên đang dựng lổ tai, chuẩn bị nghe Cửu Huyễn giải thích, nhưng vừa nghe Cửu Huyễn nói, đặt mông ngồi phịch xuống đất, giương mắt thật to nhìn chằm chằm Cửu Huyễn, so với những lời của Lạp Đăng đại thúc xuyên tạc về Nữ thần tự do còn giật mình hơn.
"Sao vận khí của ngươi lại tốt như vậy chứ? " Cửu Huyễn lại quay về Tiêu Nhiên nói.
"A, không có biện pháp, nhân phẩm người tốt là tốt rồi, người tốt thì vận khí tự nhiên tới. Cho nên ta nói ta luôn lập chí làm người tốt. " Tiêu Nhiên nói xong, điệu bộ vô cùng phong tao sửa sang lại áo, lắc lắc cái đầu.
Cửu Huyễn không để ý đến điệu bộ đó, nói:" Nguyên Anh của ngươi có hai luồng hỏa là Lục Luân Linh Hỏa cùng Hàn Ngưng Huyền Băng, đều là cấp bậc Đại La Kim Tiên tiên nhân mới có thể tu luyện ra. Thuận tiện ta nói một chút tiên nhân cấp bậc nghen, tiên nhân chia làm sáu cấp, thấp cấp nhất là Địa tiên, Thiên tiên, La Thiên, Đại La Kim Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Thượng Cổ Linh Tiên.
Mà Đại La Kim Tiên cùng với cấp bậc trên nữa là Cửu Thiên Huyền Tiên cùng Thượng Cổ Linh Tiên, tại tiên giới có rất ít người, tiểu tử không biết là ngươi tu luyện có phúc khí như thế nào đâu. Lục Luân Linh Hỏa cùng Hàn Ngưng Huyền Băng uy lực cực kỳ lớn. Từ Đại La Kim Tiên trở xuống tiên nhân đụng phải chỉ có chạy trốn để giữ mạng, hơn nữa đối với luyện khí còn có rất nhiều hiệu quả. Còn Nguyên Anh của ngươi đã biến thành Tiên Anh, mà Tiên Anh mặt trên có tia chớp màu tím chắc là Huyền Tật Tử Lôi rồi, hẳn là một đạo Thiên kiếp cuối cùng ở lại ngươi trong cơ thể. Huyền Tật Tử Lôi, chính là vật thiên địa thần bí, cụ thể hiệu quả của nó chờ ngươi tự mình phát hiện đi."
"Oa, ta đây khải không phải giàu to rồi sao, này Tu Chân Giới còn có ai là đối thủ của ta a! " Tiêu Nhiên cười a a nói
"Không phải giàu to rồi, mà là phát tài lớn, còn có một việc quên nói cho ngươi, bây giờ ngươi trong cơ thể ngươi có Tiên Nguyên lực, chỉ có Đại La Kim Tiên mới có. Chỉ cần ngươi không đụng tới mấy lão ở cấp độ này, tại tiên giới có thể nghênh ngang rồi." Cửu Huyễn cúi đầu ủ rũ đích nói. Nghĩ thầm "Ta bây giờ trong cơ thể Nguyên Anh còn không hoàn toàn chưa chuyển biến thành Tiên Anh, Tiên Nguyên lực cơ hồ nhìn không thấy, không biết tu luyện bao lâu nữa mới có thể luyện đến cấp độ của hắn a! Sau này vẫn còn phải giúp cho hắn chút đi vậy, bây giờ đánh cũng đánh không lại hắn, mắng cũng không vượt qua hắn, ta là người sinh ra đã gặp thất bại rồi sao? "
Tiêu Nhiên bây giờ đang giương mắt ếch ngồi ở trên mặt đất, nước miếng chảy ra, không biết nghĩ gì mà mắt xx mồm oo nữa.
Một ngày sau.
"Lão đầu, ta đã đạt tới Đại Thừa kỳ, lúc nào có thể thăng tiên a?" Tiêu nhiên hỏi
"Ngươi bây giờ mặc dù tu vi tới rồi, nhưng là cảnh giới còn kém đích xa. Có biết ta tại cảnh giới Đại Thừa kỳ dừng lại đã bao lâu không? Là ba trăm năm a! Ngươi cũng từ từ đi nghen!" Cửu Huyễn vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tiêu Nhiên.
"Lão đầu, ta bây giờ có thể về nhà được không? " Tiêu nhiên hỏi
"Không được, ngươi còn phải tu luyện, đem Tiên Nguyên lực trong cơ thể đích điều chỉnh một phen, hơn nữa phải học khống chế lực lượng của chính mình mới có thể xuất sư. " Cửu Huyễn nói.
Tiêu Nhiên nghe xong cúi đầu tức giận lại trở về.
"Chờ một chút, nơi này có ít tài liệu, ngươi lấy đi luyện vài món tiên khí đi! Cứ cho là ta lấy lễ vật trước khi xuất sư nghen! " Cửu Huyễn nói xong, đưa đến một cái giới chỉ.
Phía trong Thần khí.
"Ta bây giờ đã đem Tiên Nguyên lực tu luyện thành chất lỏng màu lam thẫm, lực lượng bây giờ đã hoàn toàn thu phát tự nhiên, luyện vài món tiên khí nữa để phòng thân là có thể về nhà liễu. " Tiêu Nhiên lầm bầm. (ngươi như vậy quá biến thái, đi ra ngoài ai còn dám coi khinh nữa a, không bị ngươi coi khinh cho là may rồi.)
Tiêu Nhiên đem tài liệu trong giới chỉ ra, triệu hoán Lục Luân Linh Hỏa, từ trong giới chỉ lấy ra vài khối cực phẩm Thiên huyền tinh thiết rồi đặt vào trong ngọn lửa, bắt đầu luyện. Chỉ thấy tinh thiết tại trung tâm ngọn lửa chậm rãi biến hóa, biến thành một dải chất lỏng lớn nhỏ như nắm tay, tiếp tục tinh thuần, những nắm chất lỏng kia ngày một chậm rãi nhỏ đi, đến khi chỉ còn thu được một phần ba so với lúc đầu, Tiêu Nhiên nhanh tay ném vào ba phiến long lân, hai khối thiên thối kim, một khối huyền quy giáp, chậm rãi đích bắt đầu dung hợp. Thể tích chất lỏng kia cũng dần dần tăng lên gấp đôi.
"Bước quan trọng nhất đã tới " Tiêu Nhiên thầm nghĩ
Tiêu nhiên đem chất lỏng kia làm thành một bộ giáp nhẹ, rồi bắt đầu ẩn vào đó những loại công pháp phòng ngự. Thần thức tại tiên giáp bay nhanh vũ động, các loại phòng ngự tiên trận được từ từ ẩn vào, sau đó Tiêu Nhiên cho vào đó năm loại tiên thạch từng viên một, cuối cùng thu hồi Lục Luân Linh Hỏa, thả ra Hàn Ngưng Huyền Băng, bắt đầu tiến hành luyện tiên giáp, thế rồi tay bắt một đạo ngưng quyết đánh lên trên tiên giáp, một bộ đồ nhìn như quần áo bình thường xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn một chút thuộc tính, cảm giác không sai chỗ nào, rồi mới đem quần áo mặc vào trong cơ thể.
Tiếp theo Tiêu Nhiên lại luyện một thanh vũ khí và vài món ám khí, vài món phòng thủ, lần này bế quan xem như chính thức kết thúc.
Lúc Tiêu Nhiên xuất hiện trước cửa thì Cửu Huyễn còn đang tơ tưởng nhớ tới Tử Vân Tiên Tử, Cửu Huyễn chân nhân thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn tới.
Bây giờ Tiêu Nhiên đã không có khí thế như lúc đầu, đổi lại chỉ là một cỗ hơi thở tự nhiên, cả cơ thể tràn đầy sức sống, vóc người càng thêm thon thả, cặp mắt thâm thúy cũng trở nên linh động.
"Lão đầu, ta xuất quan rồi, lần này có thể về nhà được chưa?" Tiêu Nhiên nói
Cửu Huyễn chân nhân nhìn một chút, nói "Không sai, không sai. ngươi luyện ra vật gì vậy a! "
Tiêu nhiên đem một bọc tiên khí đưa cho Cửu Huyễn.
Cửu huyễn cầm lấy cái bọc, rút ra vài cây trâm giống nhau hỏi
"Đây là cái gì? "
"Tối Tâm châm, có thể trong nháy mắt phân ra bắn ra, sau đó nó tự phân ra chín trăm chín mươi chín cái trâm nhỏ, lực công kích siêu cường, giết người trong vô hình. "
Cửu Huyễn lại cầm lấy một cái trông như bút nguyên tử:
"Cái này là gì? "
"Lôi quang bút, cái này tương đối đơn giản, có thể bắn ra những tia chớp như là thiên kiếp, làm tê liệt đối thủ. Nhưng chỉ có thể bắn được mấy lần mà thôi. "
Cầm lấy một cái cuối cùng như là thơ dụng tạp
"Cái này là gì chứ? "
"Thơ dụng tạp"
"Thơ dụng tạp? "
"Đúng, đã bảo là Thơ dụng tạp, cái này ngươi đừng xem nó nhỏ như vậy mà coi thường, kỳ thật nó có sức mạnh ngàn cân, hơn nữa néu cần nó có thể lớn, có thể nhỏ, phòng ngự siêu cường, còn có thể bắn ngược lại khi đối phương công kích. Ngươi ngẫm lại xem, sau này nếu có người nào mang theo một đám người vây công ngươi, ngươi chỉ cần đem nó biến thành lớn một chút, đập bể đầu người khác ngay, rất nhiều tác dụng! "
(Thật là đáng khinh bỉ, cùng người bình thường đánh nhau, phải cầm tiên khí đập bể đầu người ta sao? )
"Lão đầu, ta luyện bấy nhiêu đó đã có thể đi chưa! Kỳ thật ta còn có rất nhiều phát kiến, chỉ là tài liệu không đủ, nếu không ta có thể luyện hết chúng ra." Tiêu Nhiên vô ý nói.
Cửu Huyễn trên đầu nhất thời toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, "ngươi đã là Đại La Kim Tiên tu vi, vẫn luyện ra nhiều như vậy vũ khí âm hiểm, ai còn là đối thủ của ngươi nữa a. "
"Được rồi, ở đây còn có vài loại nữa, ta sẽ giảng giải một chút về công năng của chúng, đều rất thực dụng." Tiêu Nhiên có ý tốt định nói…
"Ân, lúc này cũng không còn sớm, ngươi không phải đã sớm nhớ nhà sao? Ta lập tức đem ngôi vị chưởng môn truyền cho ngươi, ngươi phải đi lịch lãm nghen!" Nói xong, ném cho Tiêu Nhiên một cái lệnh bài cùng một ngọc bài, để lại một câu "Có vấn đề gì tự mình xem ngọc bài" rồi quay đầu chạy đi.
"Lão nhân này hôm nay động tác như thế nào lại nhanh vậy a! Sao có vẻ nóng nảy quá vậy " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
"Lão đầu, không nên tùy chỗ nào cũng bậy ra được đâu, trong này có nhà xí, không cần chạy vội như vậy! " Tiêu Nhiên nói với theo bóng lưng của Cửu Huyễn.
Vốn đứng ở trên phi kiếmchuẩn bị bay đi, Cửu Huyễn nghe thấy câu sau, một chút mất mát tự nhiên dâng lên, nhanh chóng dùng phi kiếm biến mất tại trên bầu trời, chỉ để lại mấy tiếng “sấm”, thật lâu không thể tản mùi.
"Vùi hoa dập liễu cũng không tốt a, vạn nhất như vậy thì có phải tội nghiệp đám tiểu động vật kia không, tội nặng đó a." Tiêu Nhiên lầm bầm nói.
Tiêu Nhiên xem xong ngọc bài, thấy bên trong chỉ có một câu nói cùng một cái pháp quyết.
Sau này ngươi là Thánh Cực môn chưởng môn nhân đời thứ sáu rồi, hết thảy mọi việc phải tự mình làm, không có việc gì đừng nên tìm ta, có việc cũng đừng tìm ta. Pháp quyết đó là để sử dụng Vô Cực Kiền Khôn Cảnh.
Tiêu Nhiên buồn bực đem Vô Cực Kiền Khôn Cảnh thu vào trong giới chỉ, nhận định phương hướng về nhà rồi bay đi.
Cứ như vậy, một người còn trẻ (có trẻ hay không không biết) nhưng có tu vi cực cao bắt đầu trở lại trần thế tu luyện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 9: Về Nhà Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên bay đến thành thị, trên đường đã có rất nhiều người đi lại, xem thời gian ghi trên tường thương điếm, trong lòng dâng lên một niềm cảm xúc
"Chỉ chớp mắt đã chín năm qua, không biết lão ba cùng lão mụ quá có khỏe không? " Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ
Nhìn cái đồng hồ trên tường, đã hơn 8 giờ, Tiêu Nhiên nghĩ thầm "Lão ba cùng lão mụ bây giờ chắc là rời khỏi giường rồi"
Vốn Tiêu Nhiên lúc 5 giờ mới rời địa phương tu luyện để quay về nhà, bởi vì hắn không biết đường, Vì vậy cả đêm bay hơn phân nửa Trung Quốc, rốt cục cũng có một người tốt chỉ cho hắn tới được đây.
Tiêu Nhiên chậm rãi đi cửa nhà mình, nhìn của nhà không thay đổi, vẫn giống như trước, tay đặt lên chuông cửa một lúc sau mới từ từ ấn xuống.
"Đinh đông" Tiếng chuông vang lên.
"Lão công mở cửa"
"Lão bà ngươi sao mở đi nghen! "
"Lão công, bên ngoài lạnh lắm a! Ta đi mở cửa sau đó cảm lạnh thì sao, ngươi thân thể tốt hơn, ngươi đi mở đi nghen! "
"Lão bà, ta hôm qua tiếp khách uống hơi nhiều, bây giờ đầu đau quá, tay chân không nhấc nổi nữa."
"Lão công, nếu không chúng ta đừng để ý nữa, người bên ngoài tưởng rằng trong nhà không ai, hắn tự nhiên sẽ rời đi. "
"Ân, được nghen, lão bà chúng ta tiếp tục ngủ."
Nói xong, hai người lại tiếp tục hưởng giấc xuân thu đại mộng.
Năm phút đồng hồ......
Mười tiếng chuông......
"Có lẽ lão ba lão mụ không ở nhà rồi! " Tiêu Nhiên nghĩ thầm
Hắn quay hai bên nhìn một chút thấy bốn phía không ai, thuấn di vào trong nhà.
Căn phòng vẫn như xưa, không có thay đổi cách bày biện, Tiêu Nhiên trong lòng thật ấm áp, "Đây đúng là cảm giác gia đình."
Tiêu nhiên mở TV, từ trong ngăn tủ lấy ra đồ ăn vặt của mụ mụ hay ăn rồi nửa nằm nửa ngồi vừa nhâm nhi vừa xem TV.
"Lão công, ta cảm giác dưới phòng khách có người a! Có thể là trộm a! " Lý Thiến nói
"Ta cũng thấy có người, chúng ta đi xuống xem sao đi! " Tiêu Dịch nhỏ giọng nói.
Bọn họ thay quần áo, mỗi người cầm một cái gậy chọc bồn cầu, chậm rãi đi xuống lầu.
"Lão công, mau nhìn, trên ghế sa lon có người, còn dám trộm đồ ăn vặt của ta nữa. Đi, lão công đi bắt hắn. " Lý Thiến giận dữ nói
Đúng lúc hai vợ chồng vọt tới ghế sa lon, phát hiện thấy tên tiểu trộm giương mắt nhìn thẳng bọn họ.
"Lão công, ngươi ...lên trước đi, ta ở phía sau áp trận. " Lý Thiến lặng lẽ nói
"Lão bà, tiểu tử này xem bộ dáng khó đối phó, chúng ta cùng lên đi, ta đi đầu, ngươi đánh sau, đếm 1, 2, 3 chúng ta cùng xông lên đi." Tiêu Dịch nói
"Một"
"Hai"
"Lão ba, lão mụ, ta đã trở lại" Tiêu Nhiên nói xong, xúc động xông lên đi ôm chầm lấy bọn họ.
"Con mình, con mình đã trở lại" Lý Nhiến xúc động nhìn Tiêu Nhiên nói, "Ngươi quay lại lúc nào, cũng không có điện thoại cho ta biết a, về nhà khi nào vậy? "
"Lúc trước ta ấn chuông không ai mở cửa, đứng bên ngoài đợi một hồi, tưởng rằng trong nhà không có ai, tự mình vào." Tiêu Nhiên nói
"Gọi ngươi xuống mở cửa ngươi còn lấy cớ, ngươi không muốn thấy con mình sao? Xem ta thu thập ngươi. " Lý Thiến nói xong, hướng Tiêu Dịch tung ra chiêu thức đã thất truyền Cửu Âm Bạch Cốt Nhéo, nhất thời thiên địa biến sắc, Tiêu Dịch kêu thống thiết, cuống quít chạy quanh.
"Con, ăn nhiều một chút, ngươi ở bên kia chịu khổ lắm rồi." Lý Thiến ôn nhu nhìn Tiêu Nhiên nói
"Ngươi thèm ăn chứ gì, kêu ngươi mở cửa cũng không được, còn muốn ăn cơm, hôm nay cho ngươi nhịn đói." Lý Thiến quay về Tiêu Nhiên hống lên
"Ngươi cũng nói ngươi không đi mở cửa, thế sao lại còn đổ vào đầu ta." Tiêu Dịch nhỏ giọng
"Ngươi còn có lý luận nữa à, chính mình đã làm sai rồi mà không có dũng khí gánh chịu, con, mau nếm thử nước sườn mụ làm, món ăn ngươi trước kia thích nhất đây. "
Cuối cùng thì Tiêu Dịch chủ động nhận tất cả sai lầm, nghe một thôi một hồi những hạn định về sau này rồi mới được ngồi xuống ăn cơm.
(Tiêu Dịch: Ngươi mắng mỏ ta thật dễ dàng à. Tất cả những chuyện xấu đều đổ cho là ta làm, ở với nhau kiểu này, ta không muốn nữa)
Tiêu Nhiên về nhà đã được một tuần, mỗi ngày đều cùng Lý Thiến đi dạo hết chỗ này đến chỗ kia, mua sắm rất nhiều đồ vật. Nhưng trong đó của Tiêu Nhiên thì ít, chủ yếu là đồ dùng sinh hoạt, còn đâu tất cả đều là của Lý Thiến.
Nghe Lý Thiến trình bày là "Con mình rời đi lâu như vậy, hôm nay đã trở lại, ta muốn đưa hắn đi bồi dưỡng tình mẫu tử, tiếp đến đi dạo phố, giới thiệu một chút về sự thay đổi của thành thị. "
Kỳ thật thâm tâm Lý Thiến nghĩ là: "Con mình bây giờ đã trở lại, rốt cục có người theo ta dạo phố, giúp ta cầm những thứ mình mua. Sai phái được người khác cảm giác thật tốt a. " (hiếm có người mẹ nào như vậy)
Tiêu Nhiên về nhà đã được hơn tháng, mỗi ngày phải theo Lý Thiến đi dạo phố, cầm đồ trên tay, thật khổ lắm rồi, rốt cục nghĩ tới một biện pháp giải thoát.
"Lão mụ, ta đã trở lại cũng hơn một tháng rồi, khắp nơi cũng đều quen thuộc rồi, ở nhà mãi cũng không phải biện pháp. Ta nghĩ ta sẽ đi học, học thêm để biết kiến thức. " Tiêu Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng tâm lý lại nghĩ, "Bây giờ trường học dạy cái gì, ta đều đã sớm học xong rồi, chắc bây giờ cũng đạt tới cấp độ tiến sĩ. Nếu không phải vì khó khăn vừa qua, ta còn không muốn đi học. "
"Được, vậy ngươi muốn chuẩn bị bắt đầu học vài năm cấp 1 à? " Lý thiến hỏi
"Ta nghĩ trực tiếp đọc cấp 3, sau đó tham gia thi lên đại học. " Tiêu Nhiên nói đến.
"Vậy đi học lớp bổ túc trung học đi nghen, nói thế nào thì đó cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay, ta sẽ tính xem nơi nào có thầy tốt rồi đưa con đi. " Lý Thiến trả lời.
"Để buổi tối lão ba trở lại, ta bảo là hắn đi giúp ngươi hỏi một chút? Bây giờ còn sớm làm gì bây giờ chứ? Đi, mụ sẽ đưa ngươi ra ngoài đi dạo."
"Chẳng lẻ đi dạo phố thật sự nặng nề như vậy sao? " Tiêu Nhiên đầu óc mờ mịt.